#nói nữa chắc khóc quá huhu
Explore tagged Tumblr posts
Text
[Rambling]
vừa coi lại cái 2nd trial của phần 1, not worth it tho
#thằng Mondo ngu đéo chịu đc#đi vô cái sauna còn mặc quần áo chi ko biết#để rồi lộ ra thành hung thủ luôn#lúc mới chơi nhìn Taka biện minh cho Mondo trong tuyệt vọng mà mình thấy đau giùm#mà hồi đó đau 1 bây giờ xem lại đau gấp 10#nhưng mà phải công nhận là mấy cái sprite của bác Komatsuzaki vẽ đỉnh thật#nhất là mấy cái sprite của Taka nhìn nó dramatic vãi#có lẽ nhờ vậy mà mấy cái cảnh ổng defend cho Mondo nhìn nó chân thật với có cảm xúc hơn#nói nữa chắc khóc quá huhu#với lại có thể là do cái yếu tố backstory của ổng cũng gây ấn tượng với người chơi#tại Mondo là người bạn đầu tiên của Taka (trong cái killing game) mà nên là Taka quý ổng lắm chứ#tưởng tượng mình nhìn thấy cảnh người quan trọng của mình bị xử tử trước mặt mình coi có trầm cảm ko#tao là người chơi tao còn trầm cảm nói chi nhân vật trong game#người ta tuyệt vọng vì phải nhìn nhân vật họ thích chết#còn tôi tuyệt vọng vì phải nhìn nhân vật yêu thích của mình bảo vệ his 'significant other' khỏi cái chết trong tuyệt vọng#oh i love ishimondo but the killing game is too brutal for them#phải chăng nếu được thì hai cậu hãy cho phép tôi tạo ra một thế giới nơi mà các cậu được sống hạnh phúc hơn nhé?
0 notes
Text
Cô Thảo bán hoa ngày Valentine
Cuối cùng thì kế hoạch cũng đã được thực thi!
Vào 1 buổi chiều đẹp trời sau khi đi làm đẹp, t nghĩ tại sao mình ko bán hoa ngày lễ tình nhân nhỉ? Thế là mình chạy ra chợ Hồ Thị Kỷ, gặp được a bán hoa thiệt tình chia sẻ, nên mình mua 30 hoa về bán. Do hoa mình nhỏ, nên mình bán ở trường cấp 3 là hợp lý. Đến trước cổng trường trức 6g kém, mình háo hức trưng bày hoa lên xe, hy vọng gian hàng di động thu hút ánh nhìn của các e. Nhớ lại những năm cấp 3, t chỉ tập trung vào việc học, ko phải vì áp lực, mà chỉ là thói quen học tập, học ở trường rồi học ở trung tâm. Nhìn các e đeo balô đi học, khiến t cũng bồi hồi nhớ về những năm tháng ba chở đi học và mẹ đón về. Đôi lúc buổi trưa được đi ăn trưa với mẹ do công ty mẹ ngay gần đó hihi
Sau khi các e vào trường, mình chuyển địa điểm sang Etown, do con đường đi làm của nhiều người và trước tổ hợp nhiều công ty. Và từ đây, mình muốn chia sẻ câu chuyện về những người mua hoa của mình!
Ở etown, khách hàng thứ nhất là a trai chở chị gái xinh đẹp. Anh chị đến bất ngờ mang niềm vui bất tận và năng lượng. May cầm bình hoa xuống để chị lựa hoa, và a thanh toán. T cảm giác hạnh phúc dùm chị ấy luôn, kiểu như 1 người được tặng hoa mà 3 người vui tít mắt hihi. Do là khách hàng đầu tiên, t gửi lại tiền thừa và gửi tặng 1 vòng tay (thật ra thì vòng tay tui tính bán kèm), chỉ là vui quá nên mong rằng anh chị cũng thấy được chúng e rất vui khi bán được hoa cho anh chị.
Khách hàng thứ 2 là 1 anh đã chạy qua rồi, nhưng anh lùi xe lại để mua hoa. awwww thật là dễ thương khi a mua 2 bông:))))) vui quá nên giảm a 10k hihi rồi a cho 2 hoa vào balo đeo phía sau. hiuhiu vui lắm luôn, người bán rất thích người mua số lượng nhiều. Cảm ơn a nhiều, dù a đeo khẩu trang, nhưng tui thấy được ánh mắt cười vui vẻ huhu dù a chưa tặng mà tui thấy cảm động giùm cho người nhận ghia! hahah hay vậy quá ^^
Đến chiều, t mang hoa ra cây xăng ngay gần nhà đứng bán, kế bên cô bán xôi:") Cô dễ thương, thân thiện lắm, cô truyền đạt kinh nghiệm, chắc đủ để mở tiệm hoa suối đời luôn quá ^^ Ở đây, mình may mắn gặp được người khách hàng thứ 3. Từ xa, mình đã thấy a bế con trai khoảng 3 tuổi. A đứng đó 1 lúc rồi đi tới phía mình. Anh mua mua 1 bông tặng vợ, a nói "e thấy bông nào đẹp lựa giúp a", c vợ chưa xĩu, nhưng tui xĩu trước hiuhiu a chọn 1 bông rồi lấy ví trả tiền. Do để bảng giá 30k, nhưng a mua tặng vợ, nên tui bán 20k, thế nên a hỏi lại "vậy bông nào 30k" hihi tất cả đều 20k bán cho a đó. A hỏi lại "vậy e có lỗ ko đó?" choyyyy oyyyy mọi ng hãy xĩu cùng t trưóc sự dễ thương này được ko ạ!!! Ko, sao e lỗ được choy, quá lời, lời sự dễ thương và tử tế của a! Một lúc sau, mình thấy con gái a khoảng 5t bước ra, cầm hoa hồng trên tay, vui vẻ !
Khách hàng thứ 4, là 1 anh chở đứa con trai ngồi phía trước. A tới và nói mua tặng vợ. huhu a nói cho con trai nghe "về mua tặng mẹ nhân ngày lễ valentine" choyyy oyyy sau này đứa bé ấy sẽ học theo và bắt chước ba mình, cũng sẽ mua hoa tặng mẹ, tặng ng thương. A trả 30k, nhưng mình tặng thêm 1 bông nữa. A nói thôi để a trả tiền thêm, a móc bóp liền trả tiền, tui từ chối và gửi tặng bé hihi vậy là chị vợ sẽ có 2 hoa từ con trai và chồng yeahhhh thiệt là 1 ngày lễ tình nhân ấm áp! Đến cuối ngày rồi, tui vẫn may mắn nhận được năng lượng tích cực này, xin phép được đón nhận tín hiệu từ vũ trụ ạ!
Đứng được một lúc thì đến giờ ăn tối hihi T nói với cô bán xôi kế bên là "con chạy về xíu ăn tối rồi lát con ra nhé"! hiuhiu cô nói con cứ để chậu hoa ở đây, đếm số lượng hoa, cô sẽ trông và bán giúp @@ con cảm ơn cô rất nhiều.
Gần nhà mình đang có chương trình xiếc, nên mình chạy ra trước cổng rạp để bán! Và ở đây, mình may mắn gặp khách hàng nữ đầu tiên, khách hàng thứ 5. Chị mặc trang phục năng động, tóc ngắn, dễ mến. Mình đã thấy c, c bước tới hỏi "e bán hoa hả, e xem xiếc ở đây chưa?", "Dạ e xem vào tuần trước, hay lắm c". Một lúc sau, c quay lại, "bán cho c 1 bông", c rút ra tờ 200k và nói mình chỉ cần gửi lại 50k. huhu choyyy oyyy! Đến cuối ngày rồi, ai có thể khóc và xĩu cùng với t khúc này được ko? sao có thể dễ thương như vậy? sao mình may mắn gặp được c vậy choy? Mình lặp lại nhiều lần rằng e có tiền thối, để e mở bóp gửi tiền trả c, thế là c gửi mình 20k. huhuhu ý là c đủ số tiền để mua, nhưng c cố tình đưa 200k để mình chỉ cần gửi c 150k! C muốn giúp và cho mình thêm huhuhu sao c rộng lượng nhân từ vậy choy! huhu c ấy xứng đáng có được tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này và mình đâu đó thấy bản thân trong hình dáng c! Kiểu như 1 ng phụ nữ tự lập, tự do và hào phóng, hình ảnh mà mình muốn xây dựng! Giờ nghĩ lại mình thấy rất vui, hy vọng c ấy biết rằng sự xuất hiện của c khiến e cảm thấy rất iu đời và hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên mình bán hoa, sẽ là kinh nghiệm và bước tiến nhỏ để sau này mình có ý định kinh doanh nhỏ sau này! Khi viết bài viết này, mình có suy nghĩ năm nay mình bán hoa, mong rằng năm sau, mình được nhận hoa! hihihi Vui lắm, mình thích hoa! Chắc chắn hoa tươi sẽ tàn, nhưng niềm hân hoan xúc động khi nhận hoa sẽ giúp thể hiện tình cảm, yêu thương và xây dựng mối quan hệ bền lâu, nên mong mọi người đừng suy nghĩ nhiều, mua và tặng cho bản thân và cho người bạn quan tâm. Nha!








2 notes
·
View notes
Text
em lười quá giờ mới lên chia sẻ sau khi kết thúc 2 tháng đi nhi 1…
Nhưng đợt đi nhi này em khá bận, vừa sáng vào năm học em đã tới viện Saint Paul chiều tới trường học… 1 tháng đầu em đi ngang học sinh cấp 3, điều mà 3 năm nay em đã không phải làm… ngoại trừ chuyện không phải đi học thêm thì đi trực cuối tuần cũng ngang học sinh cấp 3 rùi… Nguyên khóa có 3 lớp đa khoa thì lớp em là lớp duy nhất ngay từ tháng đầu đã đi viện... nói chung là cũng sốc trong lòng vài phút; hẫng trong tim vài nhịp ạ...
Nó không phải trải nghiệm tệ lắm tại đây là lần đầu tiên trong 3 đợt em có giảng viên dẫn vào viện vào khoa chứ không như 2 lần trước… và vì được sát sao như thế nên bọn em đi học nghiên túc hơn hẳn… gần như tuần nào bọn em cũng có 1-2 buổi giảng mà không cần phải xin cô để được học… dù lâu lâu hơi áp lực nhẹ nhưng không áp lực học nó không vào lắm :))
Em không có đủ tình cảm với khoa nhi nên em cũng chẳng biết bản thân nên nói gì sau gần 2 tháng ở đó… nhưng chúng em có 1 anh bác sĩ ở khoa hồi sức nhi dạy chúng em rất nhiều, anh ý rất cố gắng dạy cho mấy đứa ngu lâu dốt bền như em… năm đầu ảnh được kí hợp đồng với trường em nên ảnh tự hào lắm... ngoài 30 rồi thì phải nhưng anh í vẫn chưa vợ con tại sau 3 năm bsnt thì anh ý lại đi pháp mất đôi năm nữa... nhưng 2 tuần đi khoa anh ý, ngày nào ảnh cũng dí em... được cái em thích tạo điểm nhấn nên đi nhóm 5 đứa anh ý nhớ nhất em cả con bạn nhiều chuyện hay đi cùng...
Nhưng mà không hiểu sao kể từ sau 3 tuần đi HoH, cách em nói chuyện, hành động nó khác hẳn... các anh chị trong khoa ai nhìn em cũng phải cười... em biết em béo cả lâu lâu làm mấy trò ngố tàu nhưng mọi thứ nó happy hơn hẳn... chỉ là em vẫn là một đứa mắc bệnh tâm lý nên thành thực thì nó chỉ là cơ chế phòng bị của em... cuối ngày về trọ là em bị oải ngay lập tức và cực kì mệt... bình thường em không có thói quen ngủ trưa... ngoài tháng đầu phải đi học buổi chiều ra thì tới tháng sau em đều phải ngủ mất 1 2 tiếng mới dậy ăn được kết quả là em toàn ăn trưa lúc 2h chiều...
Đó là về mặt con người. Còn về quá trình học tập ở đó thì lượng bệnh nhân khá ổn nên em cũng được chút chút… nhưng đi khoa nhi ban ngày các em bé bị lúc lấy vein khóc to quá nên em thường hay bị đau đầu. Đi trực khoa nhi thì em phải nói thật là ngoài chuyện trẻ con khóc ra, em ngủ như chết, nói chung cũng nhàn, ngoài chuyện mấy bé phát sốt lúc nửa đêm xong em bị gọi dậy để đưa mẹ các cháu thuốc xong lại ngủ... còn lại tiêm truyền coi như là bằng không luôn á... tại các bạn điều dưỡng cũng đông nên tối em cũng chỉ đi hỏi bệnh bệnh nhân mới vào + đi gửi mẫu xét nghiệm là chính thôi...
Cuối cùng là chuyện thi cử thì năm nay phòng đào tạo dí để nhập điểm sớm nên chúng em thi lâm sàng cả lí thuyết 2 tuần liên tiếp nhau ( chính xác là cách nhau đúng 1 tuần) nên thi lâm sàng cũng mượt lắm ạ... dù em bị ngu cái việc không biết cách trình bày bệnh án và cái tệ hơn nữa là em không thể biện luận cho chẩn đoán của mình...( em không biết nên phân biệt thế nào cho hen phế quản và viêm phế quản) em trả lời nhưng giảng viên bảo nó chỉ trên lí thuyết nhưng anw... ít nhất nó cũng là kết quả cho việc em có đọc sách...
Thái độ học tập - làm việc của em có vẻ nó đã thay đổi khá nhiều... dù kết quả học tập thì em không chắc lắm tại điểm lâm sàng chưa có. Nhưng thật sự thì chỉ cần như vậy thôi cũng đã giúp ích hơn rất nhiều cho vấn đề sức khỏe cả tâm thần và thể chất của em nhiều nhiều lắm rồi.
Được cái hiện tại em có 2 tháng học 4 môn hoàn toàn ở trường xong lại đi viện mất xác... nhưng môn nghiên cứu khoa học đang làm em hơi stress tại nó không phải thi test bình thường mà phải viết tay một bài... em chưa hiểu tiêu chuẩn cho một bài nghiên cứu khoa học mức học sinh mần non như em thì bao nhiêu trang nội dung như nào... Và chữ em cực xấu... huhu... ac nào có chia sẻ gì để giúp đỡ em qua học phần này thì share em xíu xiu vứi ạ...
thân, Dahn.
22:45, 3.11.24
p/s: em đã biên bài này từ tối thứ 6 tuần trước ( ngay tối hôm trực buổi cuối ở SP) nhưng giờ em mới đăng, hihi...



6 notes
·
View notes
Text
Cậu bạn lao đầu đi kiếm tiền?
Như bài trước nói về tiền thì tớ quen một bạn này... Thôi để cóp bài trước rồi viết tiếp =)))
Tớ với bạn ý cùng học thêm tiếng anh hồi lớp 12. Nghe có vẻ quen chứ thực ra gặp nhau chắc được 5, 6 buổi học off thui vì dính covid mà. Tớ còn chả nhớ mặt vì lớp đấy mình tớ trường khác, các bạn kia trường khác nên tớ chỉ biết lớp có 4 thằng con trai còn đứa nào tên gì tớ cũng chịu thôi. Tự dưng một ngày đẹp trời nó ngồi cạnh tớ thì tớ mới biết ồ hóa ra thằng bé này tên thế này =)))
Lâu lắm rồi tớ với bạn ý không nói chuyện, cũng chả thân ý, nhắn mỗi hỏi điểm với thi trường nào siêu xã giao. Và một cách thần kì nào đó bọn tớ lại có một cái kèo, thế là kiểu phải đi thui tại lỡ hứa chứ thấy thằng bé này cứ trẻ trâu kiểu gì ý, chả muốn đi tí tẹo nào! Hôm đấy hẹn nó đến trường tớ vì cùng đi tại tớ phải đi học còn nó nghỉ. Thế là nó mặc cái bộ bô nhếch kinh khủng khiếp, đi thì không đội mũ bảo hiểm, tóm lại trông cứ ghét thế nào ý, chả nhẽ quay xe đi về luôn. Thôi thì vẫn cố đi tiếp. Nó rủ hay đi xem phim thì không thích lắm nhưng mà thôi cũng ok chiều nó tại hẹn mấy lần mà toàn tui bom hì hì. Xem bộ phim đấy về gia đình, tại tui cứ kêu ghét phim đấy không xem còn nó thích ý nên cũng hơi thấy có lỗi ạ, vào rạp thì cứ kêu buồn ngủ. Xin lỗi xin lỗi nhiều chứ tớ tồi quá tại ấn tượng ban đầu hổng có tốt. Thế mà xem đến gần cuối bạn ý khóc ạ, tớ không biết làm gì luôn, tớ thành cái tượng ngồi im. Xem xong thì đi ra cà phê ngồi học theo đúng như đã hẹn. Hôm đấy mua vé xem phim với bỏng nước giá cũng chát phết, thêm cả cà phê cũng nhiều ghê. Cũng chả biết người khác nghĩ gì chứ ít nhất một đứa mới ra trường cấp 3 thì siêu nhiều ý. Thề luôn, tui còn nghĩ thôi xong thế này chắc từ giờ đến cuối tháng ở nhà không đi chơi rồi. Mà đòi bạn ý chia bill bạn ý không chia ý huhu, hỏi số tài khoản cũng không được, đưa tiền mặt cũng không lấy. Ừ thì cứ coi là ga lăng đi nhưng mà tiền bạc thì muốn sòng phẳng ý, kiểu không phải cứ chia đều nhưng mà cũng phiên phiến, cho tui trả một phần chứ trời ơi, đã thế lại còn là một người vô cùng xã giao luôn. Hôm đấy tui ngại ghê gớm, bảo lần sau đi cf tiếp rồi tớ mời. Đó, mà tui để ý tiểu tiết, nó còn đi lấy xe nhanh hơn tui để trả tiền cho xe tui trời đất ơi. Nhưng mà chỉ thấy ngại thui chứ cũng không nhớ hôm đấy có gì khác. Xong chả hiểu thế nào tuần đấy gặp nhau thêm 2 lần nữa thì phải, nhưng mà chả lần nào tớ tranh được trả tiền ý đm ghét vailon. Thì cũng mất não rồi nhưng mà kiểu thấy nó rảnh ghê ha tại tuần đấy nó chưa phải di học thế là gặp nhiều vãi mà toàn nó lên trường mình. Thấy mấy lần sau mặc đồ cũng bớt trẻ trâu hơn một tí, nhưng mà càng nói chuyện càng thấy nó suy nghĩ người lớn thật sự, nhất là lúc nó nói về gia đình, các mối quan hệ, và Tiền :)
Sau đợt đấy thì nó lặn mất hút luôn, chỉ nhắn tin trên mess, mà kiểu cũng thân thân hơn tí nên cũng nói lắm, trộm vía hợp tính tại thấy nó còn trưởng thành hơn mình ý =)) có khi mình mới là đứa trẻ trâu =)) mà do nó mặc như thế chứ không do mình đánh giá nhờ :>> biện minh vl. À một phần thấy nó trẻ trâu là mới đầu vừa gặp đã nhắc đến tiền, kiểu nó bị đối lập ý, mặc dù nó nhắc đến tiền nhưng nó lại rất thoải mái trong việc đéo cho mình chia bill =))) tóm lại vẫn cay nhưng mà ok quý người ta nên bao thì chị chiều =))) Nó cứ nhắc đến tiền hoài nên mới thấy bố này hơi kì cục, nên té lẹ, mà hóa ra về sau nghe nhiều câu chuyện về cuộc sống của nó thì mới biết tại sao nó lại nghĩ về tiền nhiều như thế!
Có một hôm mình than với nó là mình lười đi làm quá nói gì đi, vì nói chuyện nhiều cũng biết đối với nó thì tiền rất quan trọng. Nó kêu là giờ hẹn nó đi chơi khó lắm, tại giờ bạn bè chỉ đứng số 3 với bạn ý thôi, còn bố mẹ và chị là số một, tiền là số 2. Nói chung không có tiền thì không có gì cả! Và bạn ý đi làm đến tận 11h đêm xong về cứ than mệt nhưng mà hôm sau lại đi làm tiếp, có mấy hôm ốm bảo là hay nghỉ một hôm nhưng cũng lao ra đi làm. Một đợt lâu không gặp thì cũng rủ nhau đi ăn trưa thì thấy nó gầy hẳn đi trời ơi gầy lắm luôn ý như con cá mắm. Tớ không biết nữa nhưng mà nhìn bạn ý xong cứ có động lực kiểu gì ý, động lực kiếm tiền =))) Hình như tớ bị chú ý đến mấy bạn mà siêu hướng về gia đình và suy nghĩ thực tế ý =))
Chả hiểu kể linh tinh cái gì luôn =)) nhưng mà tớ không biết theo hướng các bạn con trai có nghĩ giống không hay mọi người nghĩ bất cứ hướng nào, tớ chỉ nghĩ là một người thấy tiền quan trọng như thế mà vẫn sẵn sàng chi rất nhiều đi với bạn bè thì rất quý tớ hoặc kiểu ra vẻ kiểu buổi đầu ý chả biết nói như nào, nhưng tớ sẽ nghĩ theo hướng đầu tiên! Hoặc không chỉ với tớ mà với bạn bè của bạn ý. Tiền kiếm được không hề dễ dàng mà huhu. Ý tớ là bạn ý cũng không hề bị kiểu tiền kéo đi ý aaaaa diễn đạt suy nghĩ khó ghê, kiểu nó là một cảm giác gì đó thấy bạn ý khá tích cực.
Giờ cũng chẳng nói chuyện nữa những mà bạn ý cho mình một suy nghĩ gì đó đúng thời điểm. À đm nó vẫn cầm một quyển sách tôi đang đọc dở!!!! Linh ơi hôm nào đọc lại nhớ ra thì đòi thôiiiiii
3 notes
·
View notes
Text
44 tuần đếm ngược
Lại một cột mốc mới rồi nhỉ, chúng ta còn 10 tháng nói nhanh hơn thì 44 tuần sẽ lại ở bên nhau thoaiiii
10 ngày phép sao mà trôi nhanh quá anh nhỉ, em chỉ vừa được ở cạnh anh một chút, em chỉ vừa mới thấy được bình yên bên anh, sao thời gian lại trôi nhanh khi mà em cần nó dừng lại vậy =(((((
10 tháng nữa với em là khoảng thời gian dài mà anh cứ kêu là chút xíu ò, em chả tin đâu đồ đáng ghéc, thời gian này em phải làm gì đó thôi, không thể thảnh thơi như này nữa, chắc là em sẽ học tiếng Anh và làm gì đó cho công việc của em, kiếm thật nhiều tiền sao cho phải hơn anh lúc ra quân kkkk
Cảm ơn anh, 10 ngày vừa qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong năm 2025 của em đó, em thấy bản thân mình còn nhiều thiếu sót lắm mà được anh cưng chiều, anh nói vì em xứng đáng làm em muốn khóc lun í. Em không biết tương lai này sẽ ra sao nhưng cảm xúc bây giờ của em luôn hướng về phía anh. Cái tối hôm qua lúc tụi mình tạm biệt thật trước trọ của em, trong lòng em là một đống rối bời nhưng em hứa sẽ không khóc, vì em sợ anh sẽ lo lắng cho em rồi đi mà lòng không yên. Nhưng mà em không giữ lời hứa với anh được rùi vì vừa vào đến phòng em đã nằm ạch ra khóc huhu một lúc, đến bây giờ ngồi viết những dòng này em cũng đang khóc huhu ròi nè huhuhuuhhhu bắt đền anh đó
0 notes
Text
Top những lý do không thích dạy học sinh nam
Top 1: nói lắm kinh 😀, muốn dạy mấy em hướng nội tập trung hoặc mấy bé gái, ngoan nhẹ nhàng.
Hehe nói thế mà dạy mấy cháu nam khá buồn cười, chủ đề nào cũng nói được, xong cũng hay quan tâm đến mấy topic linh tinh mình thích, ví dụ như người ngoài hành tinh 👽.
Hôm trước đang dạy Hưng, mình đau khổ vì ẻm mãi ko tiến bộ
HA: Chị sắp tăng sông và chết trước em đây
Hưng: Ừm nếu thế thì em sẽ thủ tiêu chị 🤡
HA: m điên à, huhu chị ko chịu nổi em nữa, chị khóc đây
Hưng: Ôi thôi đừng chị, thế chị ăn bánh hay uống sữa nhé, ăn Alpenliebe cho đỡ bực
HA: có vị original ko?
Hưng: ko chị ạ, có vị trà sữa thôi
HA: thế thôi, mày làm bài đi em. Em nói nhiều chị đau đầu quá.
Hưng: à chị ơi, gara này vừa về con ABC xx tỷ chị ạ, đẹp lắm
HA: Đâu? Ôi đẹp em nhỉ, ước gì có tiền mua. À hôm trước chị xem người ta confirm là có người ngoài hành tinh dưới đại dương đấy. Nhưng mà Mỹ confirm nên cũng chưa biết thế nào. Đây này
Hưng: Ừ đúng rồi chị ạ, trên Soi Sáng hồi trước em xem, người ta bảo là mới chỉ khám phá được 5% đại dương thôi
HA: Ừ buồn cười lắm, chị thấy cái này cũng khá sốc mà mọi người kiểu kệ ý, ko quan tâm xong mấy bà trên tik tok kể cái gì mà người ngoài hành tinh ko thèm quan tâm đến loài người vì loài người quá ngu :v
Hưng: Đúng mà chị, cứ sống yên bình thôi, chắc là bao giờ có chiến tranh mới bắt đầu gay cấn. Đây em cho cho chị xem vid này…
HA: Đâu? À thôi em làm bài điiiii
Hưng: nốt cái này thôi chị
HA: Không, chị mách mẹ em đây ��💨😮💨😮💨
Nhiều khi nhận ra là cũng do bản thân nhìu chiện nên ko dám trách mỗi học sinh.
0 notes
Text
【16 IDOL ALBUM】 NANASE RIKU - Part 3: Những ngày đáng quý mãi mãi trong trái tim tôi
Riku: Chúng tôi đã tới siêu thị an toàn, mua đồ, rồi nắm tay nhau trở về nhà.
Riku: Sau này mẹ mới cho chúng tôi biết là mẹ đã nói trước với mọi người ở siêu thị rồi nên họ đều biết chuyện này và đã lặng lẽ trông chừng anh em tôi.
Riku: Thực ra đấy chỉ là con đường nhỏ mất có 5 phút để đi thôi, nhưng bởi vì đó là lần đầu chúng tôi đi mua đồ cùng nhau nên với 2 đứa thì nó khá giống một chuyến phiêu lưu.
---[ký túc xá IDOLiSH7]---
Mitsuki: Riku và Kujo lần đầu đi mua đồ… tưởng tượng thôi cũng thấy tim đập thình thịch rồi.
Mitsuki: Kujo đã rất cố gắng bảo vệ em trai mình nhỉ…
Riku: Vâng… Mitsuki cũng là anh lớn nên chắc chắn anh hiểu cảm giác của Tenn-nii!
Mitsuki: Ừm, những người làm anh thực sự rất trân trọng đứa em bé bỏng của mình. Người ta nói đó là lòng tự trọng của anh lớn mà.
Tamaki: Hể, anh cố ra vẻ ngầu lòi đấy à?
Yamato: Những ông anh nhà ta ngầu ghê luôn…
Sogo: Có anh chị em là mọi thứ thay đổi hẳn nhỉ.
Yamato: Thế mấy cậu em thì sao nhỉ? Cảm giác thế nào khi thấy anh mình cố tỏ ra mạnh mẽ?
Riku: Em thì sẽ kiểu: “Anh hai giỏi quá, anh là số một!” Đại loại là anh sẽ cảm thấy một mối liên kết đặc biệt khác hẳn với ba mẹ.
Iori: Em đồng ý với anh Nanase. Anh hai em là tuyệt nhất.
Nagi: Hê, làm sao so được với anh hai đẹp trai tài giỏi của tui chứ.
Riku: Ahaha! Mọi người đều rất yêu quý anh mình nhỉ!
Sogo:...vui thật đấy…
Yamato: Sou. Muốn làm em trai anh không?
Sogo: Dạ? A-Anh Yamato sẽ thành anh hai em á…?
Tamaki: Thích quá còn gì! Tốt rồi ha Mikki!
Mitsuki: Ahaha, Tamaki cũng là người anh tốt mà! Em đã làm mọi thứ vì em gái mình!
Tamaki:...a… ehehe, ừm! Cảm ơn Mikki.
Riku: Iori với Mitsuki thì sao? 2 người còn nhớ việc vặt đầu tiên của mình không?
Iori: Tất nhiên rồi ạ. Còn có cả video quay lại cơ.
Nagi: Oh! Tui muốn xem!
Mitsuki: Còn lâu nhé! Lúc đó phải trông Iori làm anh căng thẳng lắm, vừa về đến nhà nhìn thấy mặt mẹ là anh òa khóc ngay lập tức. Xấu hổ chết được, không cho mọi người xem đâu.
Yamato: Thật á? Thế thì nhất định phải xem.
Iori: Anh hai cute lắm, ảnh khóc nức nở trong khi tay vẫn giữ chặt cái túi đồ vừa mua về không chịu buông.
Mitsuki: Ngưng ngay! Im cho anh nhờ...!
Riku: Lúc đó chắc kèo Iori cũng khóc huhu luôn!
Iori: Anh biết anh phiền phức lắm không hả…!
Riku: Ahaha, nói cấm có sai mà!
Tamaki: Mọi người trẻ con thật đấy! Em không hề khóc tí nào luôn nhé!
Riku: Thật á? Tamaki đỉnh thế…!
Tamaki: Ò. Vì Aya còn bé quá nên em tự đi mua đồ một mình, em mua đúng hết tất cả những thứ được dặn, về nhà mẹ khen quá trời luôn.
Mitsuki: Đúng là Tamaki, vẫn mạnh mẽ như mọi ngày.
Tamaki: Ehehe. Nói lại đi.
Yamato: Ngoan ngoan~ Tama giỏi lắm.
Sogo: Mọi người giỏi thật đó…từ nhỏ đã tự đi mua đồ một mình được rồi…
Nagi: Em cũng muốn thử làm việc vặt! Kiểu như mua bánh mì để ăn sáng lúc dậy muộn hay mua sữa cho bữa sáng chẳng hạn…
Iori: 2 người hồi nhỏ chắc quản lý cả ngân sách quốc gia rồi chứ đi mua đồ thì nhằm nhò gì…
Nagi: Nhưng có những trải nghiệm chỉ có được khi đi mua đồ ở tiệm tạp hóa hay siêu thị thôi đó. Thế cuối cùng Riku có hoàn thành nhiệm vụ mua đồ không?
Riku: Có chứ! Tụi em đã mua đủ trứng và hành lá viết trong danh sách.
Riku: …không hiểu sao mà em thích hành lá lắm.
Nagi&Mitsuki&Iori&Yamato&Sogo&Tamaki: Hành lá?
Riku: Ừa. Em đã đứng bất động không rời khỏi gian bán hành một lúc đấy. Về đến nhà em cũng lén mang nó vào phòng nữa…
Sogo: Ủa mà tại sao? Hành lá có gì mà thu hút em đến thế?
Riku: Em cũng chẳng biết. Hình dáng chăng…? Trước đấy em chỉ toàn nhìn thấy hành lá đã cắt nhỏ thôi, nên cảm thấy hành lá để cả cây trông rất ngầu, nhìn như thanh kiếm đó!
Tamaki: Ồ, cũng đúng nhỉ. Trước đây em chỉ nghĩ được mỗi cái ô là trông giống thanh kiếm!
Nagi: Fufu…các chàng trai hay tưởng tượng những vật dài sắc nhọn như thanh kiếm nhỉ, chắc vì chúng ta lúc nào cũng muốn thử thách bản thân bằng một trận chiến!
Riku: Nagi cũng thế chứ? Người ta có bán hành lá hay gì ở Northmeir không?
Nagi: Có. Anh từng lấy một cây nến bằng vàng trang trí trên tường thành xuống rồi giả làm gậy phép của Kokona. Nó cũng kiểu kiểu vậy á.
Mitsuki: So với việc thử thách bản thân trong một trận chiến thì anh thấy chú thích giả làm Kokona hơn đấy.
Iori: Anh có thể đừng xếp hành lá vạn năng - gia vị, món chính, đồng minh của mọi dân đen - cùng hàng với mấy cây nến bằng vàng trong lâu đài của anh được không...
Tamaki: Sức tấn công của hành lá còn mạnh hơn cả Kokona đấy.
Yamato: Ừm, mà, mỗi gia đình một kiểu khác nhau nhỉ.
Sogo: Thế anh Kujo cũng nghịch hành lá như thế à…?
Riku: Ahaha, không ạ! Lúc anh ấy tìm thấy hành lá em giấu dưới gầm giường thì chỉ biết cười trừ thôi.
Riku: Ảnh bảo: “Riku, mang hành lá em giấu dưới gầm giường ra trả mẹ đi.”
Yamato: Cái câu thoại đó bình thường cả đời không có cơ hội nói đâu.
Nagi: OK! Chuyện gì cũng là trải nghiệm cả mà. Một ngày nào đó em cũng sẽ giấu hành lá dưới gầm giường Yamato. Nhớ tìm cho kỹ vào đấy.
Yamato: Đừng, chú có thể báo trước cho anh cái ngày chú định giấu hành không?!
Tamaki: Ủ uôi, hôm đấy phòng anh Yama đượm mùi hành cho coi.
Mitsuki: Mấy người là con nít nữa đâu mà nghịch đồ ăn thế hả?!
Iori: Anh Nanase từ nhỏ đã hành động khó lường thế rồi hả...?
Riku: Ý em là sao?! Anh lúc đấy trẻ con nên làm vậy bình thường mà! Cá là Iori hồi bé cũng đầy lần làm chuyện kỳ lạ luôn.
Iori: Đầy lần á? Vâng, cảm ơn sự ước lượng bé nhỏ của anh.
Riku: Hừ! Chả dễ thương gì cả!
Riku:.....ahaha….
Riku:....mấy việc kỳ lạ em làm chắc chắn đã gây rắc rối cho Tenn-nii nhiều lắm...
Sogo:...Riku?
Riku: Vì sức khỏe yếu nên em không thể ra ngoài chơi. Tenn-nii và ba mẹ sợ em buồn nên họ cũng không thể đi chơi khi chỉ có 3 người.
Riku: Tenn-nii phải chịu đựng rất nhiều vì em rồi, anh ấy mà ghét em cũng không có gì lạ.
Iori: Anh là thằng ngốc hả?
Riku: Ng-….?!
Iori: Vì trân trọng anh và muốn thấy anh cười, thế nên anh ấy mới lần đầu trở thành idol trên sân khấu bé xíu trong một căn phòng trẻ em như thế.
Iori: Đáng ra anh phải biết điều này chứ. Người ta không thể trở thành idol tốt với lý do là đã chịu đựng quá nhiều, hay là bị ép phải làm vậy.
Riku:....
Riku…..ừ
Nagi….Riku. Nụ cười của em là phép thuật khiến mọi người vui vẻ.
Nagi: Bất cứ khi nào cảm thấy mệt mỏi hay buồn bã, nhìn em cười luôn làm tâm hồn anh được sưởi ấm. Giống như mặt trời vậy.
Yamato: Khi mà Riku nhờ anh làm gì đó, anh không thấy chán ghét tẹo nào đâu. Lúc đấy anh thấy vui là đằng khác ấy chứ.
Sogo: Nghe em hát cũng làm anh thấy yêu đời lắm. Giọng hát kiểu vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, nhẹ nhàng nâng đỡ mình chứ không phải đẩy mình lên phía trước.
Mitsuki: Chắc chắn Kujo cũng đã rất tận hưởng những lúc được nghe giọng nói vui vẻ của Riku và thấy Riku cười! Anh nghĩ đó sẽ là khoảng thời gian không thể nào quên được với ẻm.
Tamaki: Anh chị em ấy mà, kiểu gì chẳng có lúc cãi nhau, nhưng chuyện đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đâu, vì mối liên kết của anh chị em cực kỳ bền chặt.
Tamaki: Thế nên không phải lo. Mọi người đều biết Tenten rất yêu quý Rikkun mà.
Riku:...Ừ…!
Iori:...Làm ơn chín chắn lên một chút đi ạ. Cái từ “brocon” thực sự tồn tại dành cho 2 người luôn đấy.
Tamaki: Chứ cậu thì không phải brocon hả Iorin?
Riku: Nhở!
Iori: Đ-Đừng có miêu tả tình cảm em dành cho anh hai bằng mấy cái từ thô tục như thế…!
Mitsuki: Iori, nii-chan vui lắm, nhưng mà thế này có hơi ngại nhe…
Riku: Cảm ơn mọi người đã cổ vũ em…
Yamato: Nói gì thế. Giọng hát và nụ cười của Riku lúc nào cũng cổ vũ tụi anh rất nhiều mà.
Sogo: Đúng đấy. Giọng hát của em là thứ không ai bắt chước được, kể cả tụi anh hay là anh Kujo.
Riku: Ehehe…cảm ơn mọi người.
Riku *nghĩ*: Không biết nếu là Tenn-nii thì sẽ nói gì lúc này nhỉ? Anh ấy có nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi nói “Cảm ơn vì đã luôn hỗ trợ mình” không?
Riku *nghĩ*: Giờ thì mình hiểu rồi. Những ngày đáng quý không phải tự nhiên mà có.
Riku *nghĩ*: Thế nên mình phải trân trọng nó. Mình không muốn hối hận giống như lúc nghĩ về quá khứ nữa.
Riku: Em cũng đã làm một sân khấu nhỏ giống như bầu trời đêm được tô điểm bằng những ngôi sao băng, như Tenn-nii từng làm cho em...
Riku: Ngày hôm nay nó đã trở thành sân khấu lớn rồi, em đã có thể đứng trên đó cảm ơn tất cả mọi người bằng cách tiếp tục ca hát hết mình, cho đến ngày em không còn trên đời này nữa.
0 notes
Text
các bài nhạc/album/nhóm nhạc/ca sĩ có sức ảnh hưởng trong cuộc sống t (27-apr-2024)
1st thing 1st photograph huhu quả nhạc này influential vl. hồi đầu t nghe yêu nhất vì lyrics của nó. t hay hiểu gơn suy nghĩ vẩn vơ bày đặt overthink các kiểu lúc crush ai đấy ý, nên cí nhạc nì somehow melt my heart mí my soul vcl. xong hồi lớp 8 đấy t đi thi IOE thì t nghe bài này trước khi thi t về nhất thành phố luôn mà dkm for the first time ever dc nhất ý, xong t nghĩ ní là bài may mắn thế là lần sau thi tỉnh t bật tiếp nma chỉ dc giải nhì, anyways v là quá yêu r. cí lyrics của nó ý nghĩa vái, cộng thêm cí album divide sau nì t nghe của Ed Sheeran và ông này chắc nghệ sĩ us uk t nghe nhiều nhất (dù chỉ toàn nghe bề nổi) nên photograph là my most fav ever và nó cũng dc pin ở fb acc t trong thời gian dài lun
ngọt và thắng ngọt: dkm ok kh ạ, tên nhóm ngọt mà ký ức gắn liền toàn đắng cay dcd. lần đầu dc nghe bài nhóm này là từ lớp 9, lúc đấy crush th cu cùng lớp r band nó lên hát bài này xong mình cũng chạy về tìm hiểu band r nghe mấy bài. đợt dấy lần nào nghe "em dạo này" cũng khóc lên bờ xuống ruộng, kiểu lần đầu t dedicate cho th cu nào như thế, kết quả nhận về thì bitter af nhma t cũng thấy may vì kh dc cu ní yêu lại.
thắng ngọt: ờ th cu (kh mập mờ lắm) bumble đầu tiên t trade insta. nói chuyện đằng đẵng gần 2 tháng xong ghost t. cu đấy thích ngọt và thắng, xong cũng mở ra cho t kỷ nguyên nghe một đống nhạc thắng dù trước đấy t cũng nghe nhiều r, với cũng giới thiệu dc thêm cho t nhiều artists với songs hay nữa. bayh t vẫn chưa get over lắm vì bọn t nói chuyện hợp nên lúc nghe nhạc thắng và ngọt t vẫn sượng lắm :)))
ta đã từng yêu nhau chưa: ờ, chia tay ngyeu cũ đầu tiên, bitter thì dã cả man. dhs hôm đấy lên soundcloud lại tìm dc bài này xong nghe suốt mấy tuần liên tiếp luôn ý??? suy thì vãi cả l. bayh nghe lại thấy hơi nhói thôi chứ bthg
baoh nghĩ ra thì viết tiếp, xem lovely runner tiếp cái
0 notes
Text
2 August 2023 03:26AM Pagy à, đã là một khoảng thời gian quá lâu rồi. Ồh, thật ra là đã 2 năm ròi đấy tao đã bỏ mặc m. M sao r? Đùa th bố m qtam đếch vì m là cái đ j ??
Tao ở đây ngày hnay vì, chính hnay, tao đã thật sự làm phiền lòng một trong những cô gái mà tao yêu thương nhất. Tại sao vậy? Vìiii, vì t là thằng đầu cack, đó là lí do tại sao
Bài post này là để viết về em đó Hằng, mọi thứ về em:
Bắt đầu từ đâu nhỉ, hãy nói chung chung đi. Tim tao nặng trĩu khi tao nói những lời đó vs cô gái đó. Ôi cũng lâu r đấy th khi tôi khóc huhu như một đứa trẻ trc mặt một ngừoi con gái khác, và cũng đã rất lâu rồi tôi lại buồn như vậy như ngày hnay
Hằng à, anh muốn em biết là, em là một trong những cô gái đặc biệt nhất anh từng gặp, và là một trong những người anh yêu thương nhất từ trước đén giờ, và đồng thời cũng là người mà làm anh cảm thấy có lỗi nhất. Anh ngàn lần xin lỗi em vì những gì anh đã làm. Anh ngàn lần nuối tiếc về những điều anh đã có thể làm vs em nhưng đã không làm. Nó rõ ràng ngay trước mắt anh ngay lúc này, rằng em là người mà anh sẽ muốn ở bên cạnh cả đời, là người mà luôn làm anh mỉm cười mỗi khi gặp và làm anh cảm thấy yên lòng khi biết rằng em sẽ chăm lo cho anh, sẽ chấp nhận con người hôi thối, tục tĩu, sỗ sàng, không ý tứ, hậu đậu, đần độn như anh với một lòng thương yêu mà anh không dám chấp nhận. Em không bao giờ biết, nhưng hình ảnh em nằm trên giường sau khi anh trở về nhà, giữa một căn phòng gọn gàng mà bình thường nó là một cái nhà kho, làm anh cảm động đến bao nhiêu. Nghe không lãng mạn đến vậy đâu vì em phải ở dơ lắm ms có thể ở trong phòng anh. Tuy nhiên giây phút đó, anh đã nghỉ rằng anh có thể yên vị với con người này bao lâu cũng được, chỉ để về bên em săn sóc, cười đùa vậy thôi. Bọn mình sẽ chơi game cùng nhau, smoke wid coi fim, yêu thương nhau như vậy thôi là đủ rồi. I'll scratch your back and you'll scratch mine kind of thing.
Em thật sự đặc biệt trong mắt anh lắm, Hằng ạ. Anh không bao giờ nói ra những lời này trước đây với em cả, và mặc dù hối tiếc, nhưng anh nghĩ chuyện đó cũng tốt hơn cho 2 đứa. Hãy tưởng tượng bọn mình đang sướt mướt như thế nào khi anh cư xử như một thằng tồi như v, thế thì ntn khi anh nói những lời sến súa vậy với em
Ngay vào bây giờ thì chỉ có những suy nghĩ tiêu cực trong đầu anh hiện lên thôi. Anh cố biện minh bằng những lí do này nọ để giải thích cho việc tại sao mình không thể là một người đàn ông tốt hơn cho em được. Mặc dù bọn chúng hợp lí, anh vẫn ước rằng anh đã có thể đối xử tốt hơn với em, để em hiểu được rằng thật sự anh quan tâm đến em như thế nào, và cũng để em không phải khóc trong bóng đêm u sầu vì những hành động và lời nói của anh. Anh là một thằng vô cảm phải không? Anh biết điều đó. Một phần anh không muốn quen chính thức một ai nữa vì anh thật sự sợ anh sẽ lại làm tồn thương người ta một lần nữa. Những cảm giác tội lỗi đó sẽ ăn mòn anh đến cuối đời, và anh thì thật sự cuối cùng cũng sẽ ngồi lại trong căn phòng 4 bức tường và cô đơn, đau khổ
Nếu như trong một thế giới nơi tiền bạc không phải là vấn đề, áp lực gia đình và xã hội không tồn tại, anh có thể giữ môt trái tim vững không nao núng, nơi mà bọn mình có tất cả thời gian trên đời để yêu thương nhau, anh đã cưới em chắc từ tháng 10 năm trước rồi, nhưng như Phật đã nói, đời là bể khổ. Không phải thứ gì mình muốn là sẽ được, hoặc ít nhất phải đánh đổi rất nhiều để có được nó. Anh đã không đủ dũng cảm để đánh đổi lấy em, nó có thể là một trong những tiếc nuối lớn nhất của anh và là một nỗi đau anh sẽ phải sống với nó. Mọi tội lỗi đều là do anh cả. Anh xin lỗi em nhiều lắm.
Update: hey hôm nay cô bé naof được tận 7 chấm IELTS, không hiểu sao mình lại mừng như vậy. Tôi luôn biết là cô gái của tôi rất thông minh mà. Từ cách lắng nghe và nói chuyện lần đầu, tôi đã biêt cô bé này rất thông minh. Hjx tự hào vãi chưởng
Dựa trên những phản hồi của em những lần cuối, anh cũng nghĩ là em cũng đã move on với mọi thứ rồi. Bỗng nhiên có một sự buồn hiu nhẹ khi anh biết mình dần biến mất trong tâm trí em, một phần cũng nhẹ lòng vì anh biết đó là điều tốt cho cả 2 chúng ta.
Cảm ơnn em vì đã đến. Nếu còn duyên chúng ta sẽ gặp lại. Anh hi vọng anh sẽ không nhớ em quá mà lại làm j gây đau khổ thôi. Làm ơn, luôn giữ tình thần lạc quan và nụ cười điên rồ đó ạ, nó có thể làm một ai đó bừng sáng lên chỉ vì nhìn thấy nó thôi đó.
0 notes
Text
Chúng tôy trong ngày độc thân
Mình book 1 phòng Airbnb để chơi với bồ béu.
Dạo này mình hơi downmood vì tình iu mà không biết tại sao, mình cứ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để lấy lại 1 buổi chiều ngồi coi phim với anh Híu trong căn nhà quận 7 ngày xưa. Xong hôm qua 2 đứa cũng nằm coi phim, mà Híu mở phim gì làm mình ghét & buồn ngủ.
Tới cái phim thứ 3 thì mình thấy cũng hay, 1 cái anime gì đó. Nhưng mà vấn đề là trong anime đó, nhân vật chính yêu vợ mình rất nhiều nên mình thấy tủi thân kinh khủng. Mình nhận ra cảm giác downmood mấy ngày gần đây là do mình thấy thiếu an toàn trong tình yêu, mình sợ Híu thấy chán & bỏ mình, và nhiều nhiều suy nghĩ vu vơ khác. Không rõ nữa, chắc tình iu 6 tháng 1 lần sẽ có giai đoạn này.
Quay lại chuyện coi phim, mình tủi thân quá trời, thế là mình bắt đầu vừa coi phim vừa khóc lén lút, trong khi bồ mình vẫn ôm mình. Mình khóc không ra tiếng để ổng không biết nhưng hình như ổng thấy ướt ướt. Hết tập đó mình kêu mình đi tắm, và câu chuyện belike:
Híu: Lêu lêu đồ ngủ chảy ke.
Bống: Anh vừa nói gì á?
Híu: Xem phim mà em ngủ chảy ke
Bống: Không phải, em khóc đấy
Híu: Ối giời ơi sao em lại khóc
Bống: Em không biếtttt. Sau đó rúc vào ngực bồ khóc huhu to hơn
Híu kiểu không biết làm gì, cũng ê ê hùa theo tiếng khóc của mình :)
Sau đấy mình bị ngạt mũi nên dậy xì mũi rất thảm thương, chuẩn bị đi tắm. Rồi cái mình không ngờ tên bíu - người đi ngủ 10h mỗi ngày, lại rủ mình đi dạo lúc 12h đêm. 2 đứa xong đi ra Cirle K ăn mì rồi đi dạo 1 vòng quanh homestay.
Mình cảm động điên vì ổng không biết mình khóc vì cái gì, ổng còn vô tri ngốc nga ngốc nghếch nữa nhưng mà chả hiểu tại sao vẫn nhảy số nhanh, rủ đi dạo, chắc do đói vì buổi chiều ăn sớm quá :D Đi dạo về xong là thấy an toàn trở lại, tình iu quay về hôm nay lại nồng thăm. Mình tiếp tục nhận ra mình yêu ổng không phải vì những lời ngon ngọt yêu thương gì, mà ổng cứ vô tri 1 cách đáng yêu và chân thành í.
Huhu em yêu anh Béo ạ <3
0 notes
Text
Ngay phút giờ đây, con không muốn than vãn nhưng thực sự con đang cảm thấy rất tệ, rất tệ. Mọi thứ xung quanh con chẳng hề ổn tí nào. Các mối quan hệ đang đi về âm vô cực, con cảm giác mọi người đang ghét con, chắc hẳn con đã tỏa ra 1 nguồn năng lượng tiêu cực nào đó để rồi mọi người cứ xa dần con ra. Con đã cố tự nhủ bản thân, sống thì không cần làm hài lòng người khác, chắc chắn sẽ có người ghét, người thương nhưng dường như chẳng ai thương con nội ơi. Nội có bỏ rơi con giống như họ đã bỏ rơi con không ạ, họ coi thường, khinh ghét, nói lời cay nghiệt với con, xem con là kẻ vô hình. Dù ở công ty hay ở nhà, con cảm thấy ngột ngạt, con không thể kết nối được bất kì với một ai.
Mẹ con vừa mới phát hiện có 1 khối u trong bụng, và ngày này cũng đã tới. Con biết sớm hay muôn cũng sẽ tới, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, tới đúng lúc mọi thứ xung quanh con hỗn độn nhất.
Điều con mệt mỏi bực mình với chính mình hơn cả, con không thể nào hoàn thành được mục tiêu mình đề ra, tuần này con lại thất bại nữa rồi. Con cảm giác mình vô dụng quá, chẳng làm được trò trống gì.
Huhu, biết là không nên trách cứ bản thân, nhưng con không thể cố gắng nghĩ tích cực lên vì bản thân chỉ mãi đứng ở con số 0. Nhìn mọi người đi sau mà đi vụt qua con, tiến về phía trước mà con chỉ mãi đứng đó và khóc. Con không biết con đã làm gì sai mà con đang phải trả cái nghiệp đắt đến như vậy.
Nam mô A Di Đà Phật
Phật gia ơi, con xin lỗi vì những tội lỗi con vô tình hay cố ý gây ra, vì còn vô mình, còn tham sân si nên con đã phạm lỗi. Con mong người khoan dung cho con một con đường quay đầu, Hiện giờ con đang trả giá cho những tội lỗi con gây ra, đau khổ có. Con cầu xin người nghe được lời khấn nguyện của con, đưa tay giúp con với ạ, con đang chìm đắm trong biển tăm tối, và không biết lối thoát.
Con cầu xin người giúp con thêm sức mạnh, tiếp tục bước ra mọi khổ đau, sớm tìm thấy được ánh sáng để có thể can đảm bước tiếp.Xin người cho con đủ tỉnh giác để mỗi bước đều đi trong chánh niệm.
Con cầu xin người cho con được hạnh phúc, con thực sự khao khát tình yêu thương, con sợ cô đơn, con sợ bước đi một mình, con cần một người có thể đến bên cạnh con, quan tâm hỏi rằng con có đang ổn không.
Con xin người.
0 notes
Text
20230914
Mình nghĩ dạo gần đây mình thật sự tệ trong việc kiểm soát cảm xúc của bản thân.
Trước kia dù có nổi nóng hay tức giận như thế nào thì mình cũng sẽ có thể kìm nén bằng cách hít thật sâu rồi thở ra, uống 1 ly nước cho bình tĩnh lại. Chờ cảm xúc của bản thân dịu lại rồi sẽ nói chuyện với người khác tiếp.
Nhưng giờ có lẽ cách đó thật sự không còn tác dụng với mình nữa rồi :))) chắc là từ hồi cái đợt cãi nhau vs nyc haha. Kể từ lúc đó tới giờ dù là việc nhỏ thôi cũng khiến cho mình nóng giận lớn tiếng, bật khóc. Hmm... thật chả giống mình chút nào !
Đi làm hơn 1 năm mà lần này là lần đầu tiên mình cãi nhau với đồng nghiệp ( anh T) mà khóc như này. Làm việc thì không nghiêm túc, làm với mình mà mình nói gì cũng chỉ xem không quan tâm tới mình, ko thèm rep tn rồi đi nói chuyện với ng khác, tới lúc gặp issue thì quay qua hỏi mình, lúc đó mình mới nói thẳng thì mới hết bơ mình nhưng mà nói chuyện theo lối mỉa mai :) tự nhiên làm mình cảm thấy mình bị khinh thường, đặt tâm huyết vô công việc nhưng mà ng ta thì chả coi trọng mình, làm nhớ lại thấy giống y chang hồi cãi nhau vs nyc cái ngồi khóc huhu trên cty. Cố khóc nhỏ nhất có thể rùi mà đồng nghiệp vẫn thấy, xong quay qua hỏi " em khóc đấy à" kiểu như hỏi vậy xong càng khiến mình vỡ òa khóc to hơn hiuhiu
Em cũng không muốn khóc đâu mà em cảm thấy tức với tuyệt vọng quá nên nc mắt em cứ rơi mà ko kiểm soát dc huhu
Đã dị khứa Q chơi chung còn qua chọc hát bài " đêm nay em khóc ở trong club" 🥹, chọc thì chọc chứ khứa này cũng vẫn tốt bụng qua kiếm cái ảnh hề hước của anh H ra chọc cho mình cười, xin củm ơn vì khiến tui ngưng khóc dc chút chút
Vẫn biết là đi làm sẽ gặp người lịch sự dui dẻ dễ thương và người vô duyên như anh T, nhưng mà thật sự vẫn cảm thấy hơi buồn 1 tẹo. Đã dị còn dí deadline 11h29pm rùi vẫn ms test dc 20% trong khi sáng mai deadline. Còn 2 bài tập istqb cần phải hoàn thành trước 6h sáng mai nữa dạo này bận quá bận task chồng task cộng với ôn bài istqb mà sức khỏe thì ko ổn lắm, mấy nay đã hết bị combo nôn ói chán ăn mất ngủ hậu ctay, thì nay lại tới combo đau đầu thiếu ngủ đau nhức lưng🥲 nghĩ tới có quá nhìu thứ đang chờ mình làm mà tr lại đổ mưa to đi dề ướt hết đồ dù mặc áo mưa cái lại khiến mình bật khóc. Có lẽ là dạo gần đây mình bị nhạy cảm quá mức rồi... có những ngày dui ơi là dui cảm thấy iu đời cực kì, nhưng mà cũng có những ngày như hôm nay. Mong là những ngày tới mình có thể tích cực trở lại, công việc sẽ tốt hơn, làm 1 dự án xịn xò hơn, học dc nhìu thứ hơn, lương tăng x2 nè ;))), thi đậu istqb, sau khi thi istqb xong rồi sẽ đi học TAGT ở TF nà, rùi còn plan to bự của tháng 10 mà mình và mn đã trông chờ dạo gần đây nữa 🤏 viết ra cái thấy nhẹ lòng hơn hẳn
0 notes
Text
Nhật kí, mình dồn ljai cả đống ngàu mới viết nên chắc chắn sẽ không đầy đủ chi tiết, không ghi lại hết những gì mình muốn nói.
Đầu tiên là chuyến đi San Francisco với Quân. MÌnh với Quân nhìn chung thì có một chuyến đi ổn, hai đứa khám phá được nhiều thứ. Nhưng mà, trong suốt chuyến đi hai đứa cũng có nhiều bất đồng. Đầu tiên là sự thiếu chuẩn bị. Quân gặp vấn đề với cái lens và lúc đó thì đã rất sát giờ đi. Quân đã rất cố để mang mà không được, và sự thật là cách giải quyết chỉ có thể là tập mang lens từ sớm hơn. Thứ hai là sự thiếu phân công công việc. Chuyến đi này xảy ra hơi gấp gáp, mình với Quân không có nhiều thời gian chuẩn bị vì phải di chuyển đồ. Và cũng là vì thiếu kinh nghiệm đi chơi 2 người nữa. Quân kham rất nhiều việc, và bản thân Quân cũng không hài lòng về chuyện đó. Mình… bị lười, và cố tính trốn việc. Mình sai, nhưng trong những ngày đó, mình cũng đã cảm thấy rất mệt. Lần sau tụi mình cần phân công kĩ hơn. Cuối cùng là sự thiếu cân bằng. Đi con rất vui, nhưng mình chỉ muốn đi con tầm 1-2 ngày, tham gia những sự kiện chính nhất và mình quan tâm nhất. Cơ hội để đến San Jose cũng không nhiều, vậy mà mình dành quá nhiều thời gian làm những hoạt động trong nhà, không khám phá đó đây được bao nhiêu. Vậy nên mình thấy tiếc lắm. Lúc uber chở mình đi, mình nhận ra chỉ cần bước thêm vài bước là sẽ có 1 cái park, sẽ có 1 cái cầu với rất nhiều cây. Lần sau mình sẽ thẳng thắng với Quân hơn về việc mình muốn là gì và Quân muốn làm gì, những hoạt động nào hai đứa sẽ làm chung và những hoạt động nào sẽ làm riêng. Đương nhiên đa phần thời gian vẫn sẽ ở bên nhau rồi, nhưng được làm thứ mà từng đứa muốn sẽ tạo ra sự thoải mái cho cả hai bên. Dù sao thì sau đó cả hai sẽ ăn tối và kể cho nhau nghe về những gì mình đã làm mà hihi.
Mình đã có một chuyến bay thật là dài. Đầu tiên, mình từ San Francisco đến Singapore trên một chuyến đi dài 16 tiếng. Mình ngồi cạnh một bé người việc rất năng nổ. Bé nói chuyện với cả mình và bác bên cạnh suốt chuyến đi. Một vài điều mình học được từ bé là luôn tỏ thái độ tích cực về những người khác/ chuyện khác, thái độ khiêm tốn về bản thân, tiếp cận người khác như thể họ và mình đã quen nhau, luôn nhìn vào mắt người khác và đưa ra thật nhiều lời khen.
Trước khi lên máy bay mình khóc huhu vì nghĩ còn lâu mới được gặp Quân. Khi mình đáp chuyến đến Sài Gòn và gặp trục trặc về hành lí, Quân cũng đang đợi lấy hành lí luôn. Vậy là hai đứa được gặp nhau hehe. Ba mẹ Quân chở mình về nhà Quân và đối xử rất tốt với mình (mình thấy rất weird). Mình nhận ra là tình cảm giữa ba và mẹ Quân rất tốt, hai người cứ nói chuyện nhỏ nhỏ cho nhau nghe rồi cười. Mẹ Quân thì có vẻ không vibe với Quân ổn lắm, ba Quân cũng vậy (nhưng mình không ngạc nhiên). Mẹ Quân luôn có những câu trả lời rất savage cho những câu hỏi của Quân, mình không biết đây là điều tốt hay xấu nữa. Nói chung là, mình vui vì được vào phòng Quân và biết nhà Quân trông như thế nào. Còn lại, chuyện khéo léo đối xử với người lớn, mình lại fail một lần nữa. Bên Quân thì luôn vui rồi.
1 note
·
View note
Text
Headcannon (2)
Headcannon (I’m sorry I’m thirsty af)
Điều gì khiến họ gọi điện cho m?
Mentioned: Denji (CSM), Aki (CSM), Power (CSM), Alhaitham (GI), Thoma (GI), Toji (JJK)
Denji (CSM)
– m sẽ không biết là hắn ngơ ngáo thật hay chỉ nói với m vậy thoi đâu lol
– thường là do hắn ngẩn ngơ chỗ danh bạ của m xong lỡ táy máy tay chân ấn nhầm vô nút gọi
– quạt cứng của việc gặp mặt trực tiếp hoặc ít nhất là gọi nhau vì có quá nhiều ý nghĩ chạy loăng quăng trong đầu và hắn không muốn bó buộc chúng nó trong mấy cái tin nhắn (m dạy hắn text suốt mà chả thấy hắn text thì cũng nên thông củm)
– nếu hắn gọi m lúc m đang bận thì hãy đợi đó vì khi m xong việc m sẽ thấy combo hủy diệt 1000 cuộc gọi bị nhỡ + 1000 cái tin nhắn sai chính tả
“denji (124): ALO
denji (124): DDDANG ĐAAU VVẬY
denji (124): TRẢLOIWF TUI COI”
– chắc chắn nên kiếm chỗ nào ít người vì hắn sẽ gào dô điện thoại ngay khi m gọi lại
– đừng trách thằng bé
– hãy mời thằng bé một bữa ăn ngon và viết thời gian biểu của m ra để thằng bé chắc rằng m sẽ ổn
– sweet note: ôm m khi xin lỗi vì đã lo lắng thái quá
– luôn sợ sẽ phiền m nhma cai nghiện hỏng có nổi
Aki (CSM)
– chắc chắn sẽ chỉ gọi trong những trường hợp quan trọng
– thường là v
– t sẽ k giải thích tại sao 12h đêm lúc m đang chill trên giường thì thấy cái điện thoại rung như vật lí trị liệu đâu
– danh bạ sẽ lưu tên m
– hắn thích nhìn tên m như vậy thoi
– chúng m sẽ nghe nhau thở cho đến khi cả hai ngủ thiếp đi
– tháng đầu tiền thuê bao khiến hắn hơi chầm kẽm
– làm ơn hãy nhớ lắp wifi hoặc mua gói cước
Power (CSM)
– con meowy nó ngồi đè lên điện thoại đó
– thi thoảng thì Power gọi đến thật chỉ để hỏi m là làm cách nào để vất hết đống rau củ đi mà Aki không thấy
– t biết m sẽ trả lời là hãy tọng hết dô miệng ròi đợi Aki đi khuất thì nhả ra
– vì Aki kêu m trả lời vậy
– cuối cùng cũng ăn thoi nhma m phải giữ máy nhé
– hỏi m làm sao để dội nước bồn cồu
– nếu nghe thấy tiếng nước như thể m đang chìm trong nước thì hahahaha
Alhaitham (GI)
– gọi hỏi coi khi nào m mới chịu trả cuốn sách m mượn từ 2 tiếng trước từ thư viện của hắn
– đừng dại nói m chưa đọc xong trời ơi trời ơi t thử ròi kết cục thảm khốc lắm
– “tận 2 tiếng rồi mà vẫn chưa đọc xong ư?”
– “huh”
– thôi đừng có khóc
– đôi khi hắn sẽ gọi vì tìm thấy rượu ngon và Kaveh thì đang không ở gần/hai tên mới cãi nhau xong
– :cough: second choice :cough:
– nếu m giận hờn gì thì cũng có khi hắn sẽ gọi đó
– có khi = hầu hết
– typical Asian parent type
– “Có đi uống không hay lại ru rú trong nhà?”
Thoma (GI)
– video call trong lúc làm việc nhà
– thích nhắn tin hơn là gọi nếu biết rằng m đang làm việc
– rất nhiều hình shibe
– ý t là có cả mặt hắn nữa huhu cái đồ đáng yêu này
– hắn không thích làm phiền m nhưng mà làm shao đây khi mà những thứ hắn biết chắc m sẽ iu vl iu lúc nhìn thấy cứ xuất hiện xung quanh hắn chứ haiya
Toji (JJK)
– hỏi coi m có đem tiền không cho mượn đi ăn
– mượn
– haha
– sẽ “đành” phải đi ăn với m nếu m chỉ đem thẻ thoi
– mặc dù hắn có tài khoản ngân hàng và m có thể chuyển tiền cho hắn ngay khi đang gọi
– đừng sợ nếu 3h sáng hắn có gọi và hỏi mấy câu kiểu đi ăn sáng ko vì giờ đó hắn mới xong việc
– huh
– đừng hỏi t là việc j chứ, đi hỏi hắn kìa bish
#aki x reader#denji x reader#power x reader#alhaitham x reader#thoma x reader#toji x reader#platonic relationships
17 notes
·
View notes
Text
#1469
Hôm qua mình gặp lại một người bạn cũ, bạn bảo mục tiêu năm nay của bạn là tăng cân, cảm thấy mập mạp một tí sẽ đáng yêu hơn. Mình nghĩ “đúng là cuộc sống sẽ chẳng bao giờ như chúng ta mong muốn”. Mình thì dễ tăng cân, có những ngày mình chẳng ăn gì cả, thậm chí bỏ bữa nhiều ngày nhưng cân nặng thì vẫn vậy.
Với mình ấy, mục tiêu năm nào cũng là giảm cân vì mình bị ám ảnh bởi cân nặng, ngay cả khi mình từng giảm được nhiều cân nhưng rồi có ai đó hỏi đến cân nặng của mình, mình luôn lựa chọn im lặng. Vì sợ khi nói ra sẽ nhận lại những cảm giác tiêu cực mà mình từng nhận.
Khoảng thời gian trước mình bị body shaming nhiều từ cân nặng, gương mặt, đế cả tóc. Một khoảng thời gian dài khiến mình muốn một mình nhiều hơn là cùng một ai đó. Vì những điều ấy đã tạo ra mình của bây giờ luôn là cảm giác bất an, thiếu tự tin với mọi thứ xung quanh. “Cái váy này nếu cô gái khác mặc chắc chắn sẽ trông đẹp hơn mình, mình nên đi nâng mũi vì một ai đó đã nói với mình như vậy, tóc của mình trông chẳng ra sao cả nó vừa mỏng lại rụng nhiều…”
Mình trở nên nhạy cảm hơn khi có ai đó nói những lời mang tính đánh giá ngoại hình vì một khoảng thời gian dài bị miệt thị.
Cảm thấy cuộc sống này vừa không như mình mong muốn vừa chẳng dễ dàng với mình, vậy nên mình học cách chấp nhận. Chị mình vẫn luôn nói rằng “em không xấu, không x��u một chút nào, chỉ là khoảng thời gian ấy em đã gặp phải những người không tốt thôi”.
Dạo này mọi thứ không được thuận lợi cho lắm, luôn là một chút khó khăn từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc. Làm mình do dự, mất đi lòng tin đối với chính mình, những dự định còn dang dở ấy liệu mình có thể tiếp tục không?
Mình đã đón năm mới với một chiếc chân đau, dù trước đó đã đau đi đau lại rất nhiều lần nhưng vẫn cứng đầu chịu đau như vậy, thậm chí mình còn chẳng di chuyển được. Đôi lúc cũng không biết rằng cái sự cứng đầu đến ngu ngốc ấy từ đâu mà ra nhưng thật khó để thay đổi bản thân mình.
Mình dễ hạnh phúc, cũng dễ cảm thấy đau đớn hay bất hạnh, một vài người nói rằng thật sự là khó để họ hiểu được mình, theo kịp cảm xúc của mình, vậy nên mình luôn một mình trong một vài mối quan hệ.
Vì bận rộn nên mình đã tự làm móng tại nhà, sau đó hôm nào cũng cảm thấy vui vẻ hơn với những chiếc móng được sơn vẽ linh ta linh tinh của mình ^^
Nhưng rồi chẳng có điều gì lớn lao to tát cũng có thể khiến mình buồn bã vô cùng…
Thật khó để thay đổi một ai đó khi họ chọn sống như vậy hoặc là bản chất, tính cách, con người đã là như vậy nhưng chị mình nói rằng nếu mình cứ tiếp tục sống như vậy, suy nghĩ nhiều, tiêu cực nhiều thì mình sẽ luôn khổ tâm thôi.
Và rồi mình bắt đầu nói nhiều hơn nhưng thứ mà mình nhận được vẫn là cảm giác lạc lõng, mình ấy - vẫn nên giữ lại mọi thứ cho riêng mình.
Hôm nay nhìn kỹ cha mẹ một chút chợt nhận ra cha mẹ đã khác đi nhiều rồi, nếp nhăn ngày một nhiều hơn nhưng chưa bao giờ hết vất vả cả, mình cũng không còn là trẻ con nữa nhưng mình vẫn luôn sống như một đứa trẻ. Mình biết rằng mình phải trưởng thành hơn và dành thời gian để ở cạnh, lắng nghe cha mẹ nhiều hơn.
Mình không đủ kiên nhẫn trước những câu hỏi từ cha mẹ nhưng quên mất rằng cách mà mình nhìn ngắm thế giới, việc mình lớn lên từng ngày, từng thứ nhỏ nhặt nhất đều do cha mẹ chỉ dạy.
Sáng mùng một chúc tết cha mẹ xong lúc lì xì mẹ bảo “bi nhà mình không đi làm dâu được đâu anh Hà ơi, tính nó còn trẻ con quá, khóc huhu nhõng nhẽo cả ngày”.
Cũng không biết đã bao lâu rồi không có một bức ảnh gia đình mà cả nhà ngồi lại cùng nhau, cứ để cho năm sau rồi năm sau nữa, ấy vậy mà đã mấy năm rồi vẫn không có ảnh chụp cùng nhau.
Còn mọi người, đã bao lâu rồi không có một bức ảnh gia đình? Hay mỗi dịp lễ tết vẫn luôn thay đổi ảnh bìa, đăng tải những bữa ảnh mới chụp cùng nhau?
@bibianxx
51 notes
·
View notes
Text
Viết cho những ngày cuối năm. Mấy hôm trước thấy mọi người viết một list dài những sự kiện tổng kết năm cơ mà mình thì kiểu thích làm vào dịp tết âm hơn. Mà á, tự nhiên h mình muốn viết ngang :))) nên thoi năm nay mình sẽ có 1 list tổng kết năm sớm vậy.
Mình bảo vệ đồ án xong rồi, theo kế hoạch thì bây giờ mình phải ở nhà với 2 bạn nhỏ rồi. Cơ mà bây h mình vẫn còn ở SG =))). Báo cáo kiến tập thì bảo là onl, xong dời qua ngày 9/1 nên mình buộc phải hủy vé xe rồi ở lại SG thêm 1 tuần. Phải đặt xe về QN r chờ tới 5h sáng mình bắt bus về nhà. Chứ trời ở quê dạo này lạnh, mình kh muốn ba phải đi đón mình nửa đêm, dù một mình mình ở bến xe lúc 3h sáng mình cũng hơi sợ =))
Mình có điểm của kỳ này rồi. Năm nay điểm mình thấp hơn năm trước nhiều. Mình nghĩ là mình sẽ buồn lâu, sẽ thất vọng về bản thân các thứ. Vậy mà chả hiểu sao mình bình tĩnh đến lạ, mình kiểu ừ thấp thì nhận. Hậu quả bản thân gây ra tự gánh lấy chứ đi trách ai.
Mình đã chuyển nhà 3 lần trong năm nay :))) lần đầu là từ ktx ra trọ với Ý, sau đó chuyển sang ở vs BT, và cuối cùng là mình sang ở với chị bạn gái anh =))) Lần đầu là vì không muốn cứ tiếp tục khó xử với bạn hoài, lần thứ 2 là sợ mất luôn cả tình bạn vs Ý, r lần này là anh bảo em qua ở với chị. Kiểu anh thông báo rồi nói em qua ở với chị chưa được 3 ngày luôn á, gấp đến độ em chả tin nổi bây h em đang ở môt phòng mới, có ban công để trồng cây, có bàn học cạnh cửa sổ ngắm máy bay hàng ngày. Nhà bên này rộng quá, anh thì đi công trình miết chị ở một mình sợ nên mình qua ở chung. Hôm 31/12, chiều tối mình với chị còn phải chở nhau đi chợ mua đồ về cúng lễ về nhà mới các thứ. Tối 31 nhà nhà đi đón giao thừa còn mình với anh chị thì nằm ình nghe tiếng pháo hoa chứ dọn nhà 3 ngày liên tiếp ai cũng đuối cả.
Cuối năm rồi, điện thoại mình hư nặng, kiểu đợt trước hư mà mình chả biết tiệm nào uy tín để sửa nên tấp đại, sửa xong về còn bị nặng hơn. Đợt này mình nghĩ chắc điện thoại đi luôn rồi, cơ mà anh Phú liên lạc với mình hoài không được, nên nói thôi để anh đem điện thoại về quê anh sửa cho. Mình không dùng điện thoại mình bình thường nhưng những người xung quanh mình kiểu muốn đập mình tới nơi. Tại tìm hoài mà chả được. Mọi khi có lap nhưng bên này nhà mới anh chị chưa bắt wifi nên mình off luôn mấy ngày liền :))). Anh mình bảo để anh cho tiền mua cái mới, cơ mà dạo này anh đổ vốn vào kinh doanh, nhà cửa nên mình chả nhận. May sao anh Phú đem sửa giúp được rồi,may quá.
Khi chiều đang làm bài mình lỡ đụng chai nước đang mở, đổ hết cả vào lap. Nghĩ bụng thoi xong rồi, lại tốn tiền tiếp rồi. Bật không được thế là mình đem đi sửa, vừa chạy xe mình còn vừa ức vừa muốn khóc nhè nữa cơ, tại dạo này mình phải chi nhiều khoảng ở đâu trên trời rơi xuống á. Cơ mà ra tiệm chú mở lên thì bth :))) Mình dui quá xong kiểu cười vô tri như khùn á, chú thấy mình vậy mắc cười quá chọc mình hoài. Heheh
Mình thấy, thành quả lớn nhất của mình trong năm nay có lẽ là mình biết cách để giải quyết những chuyện mà mình nghĩ ừ, nó làm mình khó chịu cực kỳ á, mình không biết cách giải quyết nó ntn. Cơ mà hiện tại mình ổn hơn nhiều rồi, mình còn khoe vs KAnh nữa. KAnh thì lúc nào cũng bảo mình hay quá, chứ gặp tính nhỏ nóng chắc chuyện đó tanh bành :))). Thật ra không phải mình hay, mà tại vì mình biết mình tức lên mình mình chả giải quyết được chuyện gì hết á. Hồi nhỏ, mỗi lần tức lên là mình kiểu đơ không nói được câu nào rồi khóc nhè huhu dù lúc đó trong não mình 7749 thứ để nói lại được nhưng mình cứ đơ ra, tay chân thì cứ run khó thở :))) mé hèn quá chịu không nổi:))) Nên mình phải học cách bỏ cái tính đó đi dần, bây h tuy mình không thể kiểm soát nó 100% nhưng ít ra cũng đỡ hơn trước nhiều rồi vậy nên mình siêu siêu tự hào về chuyện đó luôn á.
Chuyện cuối cùng, chắc là mình đã ổn hẳn khi nhắc về bạn. Bạn sẽ mãi là một phần siêu siêu đẹp trong thanh xuân của em ấy. Kiểu à em thấy khoảng thời gian đại học của em, điều em thấy biết ơn nhất là gặp được bạn, gặp được KAnh, TrucHan. Bạn bây giờ đã không còn hiện diện nhiều trong cuộc sống của em nữa, nhưng em luôn mong bạn hạnh phúc á. Thật mừng vì bạn hạnh phúc*vỗ tay hihi*.
Tuần sau là được về với 2 bạn nhỏ ròi, mong là mọi chuyện sẽ tốt hơn, thế giới này sẽ dịu dàng hơn với tất cả mọi người...
4 notes
·
View notes