#lo đề
Explore tagged Tumblr posts
nhacaiso1click · 9 months ago
Text
Giai mong lo de
Giải mộng lô đề là quá trình phức tạp đòi hỏi sự kỹ lưỡng cùng với sự cảm nhận sâu sắc về những hiện tượng với biểu hiện trong giấc mơ. Điều này bao gồm việc thu thập với phân tích mọi chi tiết từ hình ảnh, sự kiện cho đến cảm xúc mà người mơ trải qua những giấc ngủ. Thông qua việc giải mã, người ta hy vọng có thể hiểu rõ hơn về ý nghĩa hay dự báo về tương lai.
Một phương pháp phổ biến trong giải mã giấc mơ lô đề là sử dụng các con số mà người mơ nhớ được trong giấc mơ. Sau đó kết hợp chúng với các con số trong bảng lô đề để chọn ra những con số có khả n��ng trúng cao nhất.
Tumblr media
Sơ lược về giải mộng lô đề
Ví dụ, nếu trong giấc mơ mà bạn mơ thấy con số 7 với hình ảnh của một con chó thì bạn có thể liên kết với con số 7. Hoặc bạn có thể liên kết với các con số liên quan với các con số trong lô đề đưa ra quyết định khi đánh lô đề.
Tuy nhiên, giải mã giấc mơ lô đề không chỉ đơn giản là việc liên kết các con số cùng hình ảnh trong giấc mơ. Nó còn yêu cầu sự nhạy bén, trực giác cùng kinh nghiệm của người chơi để hiểu rõ hơn về ý nghĩa sâu xa của những hiểu hiện mơ thấy và chọn ra những con số có khả năng trúng cao nhất. Đồng thời, việc áp dụng kiến thức cùng kinh nghiệm cũng đóng vai trò quan trọng trong việc thành công khi đánh lô đề dựa trên giấc mơ.
Cách để giải mộng lô đề
Cách giải mộng lô đề một cách chuẩn xác, hiệu quả nhất đòi hỏi sự tỉ mỉ cùng sự kỹ lưỡng từ phía các chuyên gia giải mộng. Họ tiến hành phân tích cẩn thận từng yếu tố trong giấc mơ. Qua đó, người chơi cố gắng kết nối nhiều yếu tố này với các con số có thể tương ứng trong lô đề, kết quả của quá trình này là việc chọn ra một con số có điểm chung và có tổng giá trị cao nhất.
Tuy nhiên, việc giải giấc mơ lô đề cũng phụ thuộc rất nhiều vào khả năng ghi nhớ chính xác về chi tiết của giấc mơ. Nếu người mơ không nhớ rõ về các yếu tố trong giấc mơ, việc giải mộng sẽ trở nên khó khăn hơn, không chắc chắn. Người chơi có thể tìm hiểu về nha cai tang tien mien phi để có thể thoải mái khi tham chơi hơn.
Tumblr media
Cách để giải mộng lô đề
Trong trường hợp này, việc bỏ qua những chi tiết không nhớ rõ là một quyết định khôn ngoan. Bởi vì điều này giúp tránh xa khỏi sự hiểu lầm cùng với giảm thiểu nhiều sai sót nhất.
Một điều quan trọng cần lưu ý là không có ai có thể đảm bảo rằng việc giải mộng sẽ mang lại kết quả chắc chắn 100%. Mặc dù có những phân tích hay so sánh tỉ mỉ nhưng việc đánh giá giấc mơ vẫn có yếu tố không chắc chắn.
Do đó, người chơi cần phải chuẩn bị tâm lý cho việc không đạt được kết quả mong muốn, tiếp tục thử nghiệm cũng như điều chỉnh phương pháp của mình theo từng trải nghiệm mới.
Giải mộng lô đề về một số giấc mơ thường gặp
Để có thể hiểu rõ hơn giải mộng lô đề thì ngay dưới đây là một vài giấc mơ thường gặp của nhiều người nhất.
Mơ thấy cái miếu
Khi mơ thấy cái miếu, một điềm báo tích cực hiện ra trong giấc mơ của bạn. Có thể bạn sẽ gặp những có hội mới, mở ra những khía cạnh mới trong cuộc sống hằng ngày. Đây cũng là dấu hiệu cho thấy một giai đoạn thuận lợi, suôn sẻ xảy ra sắp tới. Việc đánh số từ 63 đến 68 có thể mang lại may mắn cùng với sự thành công trong các hoạt động cá cược lô đề
Tumblr media
Giải mộng lô đề về một số giấc mơ
Giải mộng giấc mơ khi bị bỏng
Mơ thấy mình bị bỏng lửa có thể được hiểu là một tín hiệu tích cực về sự phát triển cùng với sự thăng hoa trong cuộc sống. Điều này có thể đồng nghĩa với việc bạn sẽ phải đối mặt với những thử thách, nhưng nhờ vào sự kiên nhẫn cùng sự quyết tâm thì bạn sẽ vượt qua chúng. Đánh các số từ 69 đến 80 có thể sẽ mang lại nhiều cơ hội tốt để bạn thể hiện bản thân cũng như đạt được thành công trong công việc hoặc kinh doanh.
Shbet hiện đang là trang cá cược được đông đảo các cược thủ săn đón nồng nhiệt. Hãy cùng tìm hiểu chi tiết về trang online này trong bài viết dưới đây.
Giấc mơ về bóng ma
Khi mơ thấy bóng ma thường gây ra cảm giác sợ hãi với lo lắng, nhưng trong ngữ cảnh giấc mơ thì đây là một dấu hiệu tích cực. Việc đánh các số từ 75 đến 85 có thể mang lại nhiều may mắn với sự thành công trong cuộc sống cá nhân với sự nghiệp. Hãy tin tưởng vào khả năng của bản thân, sẵn sàng đón nhận những cơ hội mới mà cuộc đời mang lại.
Nguồn: https://nhacaiso1.click/giai-mong-lo-de/
0 notes
888bwin · 2 years ago
Text
Xổ số 888b – Game cá cược được nhiều người chơi nhất 2023
Tumblr media
0 notes
bachthulode · 2 years ago
Text
🎰Trang Bạch Thủ Lô Đề👍Chuyên Phân Tích Soi Cầu Lô
Tumblr media
🎰Trang Bạch Thủ Lô Đề👍Chuyên Phân Tích Soi Cầu Lô ✨Bạch Thủ Lô Đề Miền Bắc🎰Soi Cầu Lô Tô Bạch Thủ Chuẩn 👑Bạch Thủ Lô Đề Vip - Cách Soi Cầu Bạch Thủ Lô Đề Vip 🎰 👑Hướng Dẫn Nuôi Lô Khung - Lô Kép - Lô Xiên - Bạch Thủ 👑Mẹo Bắt Bạch Thủ Lô Đề🎰Nuôi Bạch Thủ Lô Cực Chuẩn 🌐Web: https://bachthulode.com/gioi-thieu-bach-thu-lo/ 🌐Fanpage: https://www.facebook.com/bachthulodesoicauxoso/ 👉Địa chỉ: 95 P. Huỳnh Thúc Kháng, P. Yết Kiêu, Hà Đông, Hà Nội, Việt Nam. 📧Gmail:[email protected] 📱Điện thoại:0921519327 #bachthulo #bachthulode #soicaubachthulo #bachthulomienbac #dudoanbachthulo #bachthulohangngay
1 note · View note
baosam1399 · 4 months ago
Text
〔Bài dịch số 1181〕 ngày 01.10.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
📍Địa điểm video : Sepu Kangri/ Tát Phổ Thần Sơn
"书再难背也就几个月 跑步再累也就五分钟 题目再难也会有解法 累了就听听歌 散散步 出 去走走所以你不会目觉得难的东西一定不要 躲 先搞明自后精湛你就比别人优秀 其实没什 么好焦虑的题一道道地做饭一口口地吃累了 就放下手机好好睡一觉 丧了就去吹吹晚风听 听歌 不用太压着自己 完成你该完成的任务 剩 下的只管交给时间"
明知不能成功, 明知必死无疑, 依然慷慨而行。一般说来这种行为有着很多称呼, 比如愚蠢、不自量力、飞蛾扑火等, 在西方人的眼 中, 这更是一种不可思议的违反逻辑的行为。 而在中国古老的哲学中, 这种行为有着一个恰如其当的名称 "知其不可而为之" 。
Sách dù khó đọc đến đâu cũng chỉ mất vài tháng để đọc, chạy dù có mệt đến mấy cũng chỉ mất năm phút để chạy, đề bài dù khó tới đâu cũng sẽ luôn có lời giải. Mệt rồi, cứ nghe nhạc và đi dạo, “những điều khó nhằn” gặp thì đừng trốn, hãy tìm hiểu, rồi bạn sẽ hiểu hơn những người khác. Thực ra chẳng có gì phải lo lắng, nấu từng món một, ăn từng miếng một, mệt mỏi hãy đặt điện thoại xuống và ngủ một giấc thật ngon; nghe nhạc, đi dạo.. Đừng đặt quá nhiều áp lực cho bản thân; hoàn thành những gì bạn nên làm; việc còn lại là để thời gian lo.
Dù biết mình sẽ không thành công, dù biết mình một ngày nào đó sẽ chết, nhưng tôi vẫn hành động một cách khảng khái. Nói chung, loại hành vi này có nhiều tên gọi khác nhau như ngu ngốc, không tự lượng sức, thiêu thân lao vào lửa, v.v. Trong mắt người phương Tây, đây là một hành vi phi logic điển hình. Còn trong triết học Trung Hoa cổ đại, hành vi này được quy ra thành một cái tên thích hợp được gọi là: “Biết rõ không thể thành công mà vẫn cứ làm (-Trích Luận Ngữ)”.
131 notes · View notes
iambep · 3 months ago
Note
Chào BeP. Mình đã theo dõi BeP từ rất lâu rồi, từ những năm 2010 cơ ấy. Cảm ơn BeP đã luôn ở đây để mình có thể làm dịu tâm hồn trước những giông bão. BeP ơi cho mình hỏi là nếu đến một ngày mình cảm thấy khó giao tiếp, chia sẻ, tâm sự, hay chỉ là nói chuyện bình thường, không còn an toàn về mặt cảm xúc, với người đã ở cạnh mình 1 khoản thời gian rất lâu rồi, thì mình phải làm thế nào?
Cảm ơn bạn đã theo dõi tôi lâu như vậy. Về chuyện của bạn, tôi không nắm rõ được bối cảnh. Không biết là bạn đã thử nói chuyện với người ở cạnh được bao nhiêu lần, nói về điều gì, chia sẻ như thế nào? Có lẽ bạn đang trải qua một biến cố gì đó mà bạn cũng chưa chia sẻ hết ra ở đây. Tôi nghĩ, nếu muốn níu giữ một mối quan hệ thì đôi lúc cần nói chuyện và trao đổi cho rõ ràng. Để sau này dẫu lành làm gáo, bể làm muôi thì cũng đã có trao đổi, đã nói hết những suy nghĩ trong lòng mình. Đừng nói một nửa, giấu một nửa, người ta thì vẫn không hiểu còn người mệt thì vẫn là bạn. Còn nếu ở bên một người mà thấy cảm xúc của mình đi xuống, không thấy an toàn, không muốn tâm sự thì bạn cũng nên tách ra khỏi mối quan hệ đó một thời gian (đủ dài) tầm 1 tuần, 1 tháng, xem cảm xúc của bản thân và người đó thế nào rồi tính toán tiếp. Sức khỏe cũng là yêu tố ảnh hưởng đến mối quan hệ. Bạn đi làm rất bận rất mệt, người ngợm đau chỗ này, yếu chỗ kia, bản thân còn lo chưa được thì cũng khó mà chăm cho người khác. Nên tôi nghĩ bạn cũng nên xem lại sức khỏe, đi ra ngoài đạp xe, đi bộ, hit thở một chút xem có thay đổi gì ko. Đây là cách tiếp cận vấn đề của tôi. Còn bạn và cuộc sống của bạn, duy nhất chỉ có bạn mới có sức mạnh để thay đổi nó thôi, còn tất cả những lời khuyên khác đều không có ý nghĩa nếu bạn ko là trọng tậm của vấn đề. Mong bạn sức khỏe, vững vàng. BeP
41 notes · View notes
tudiem · 1 month ago
Text
Tròn 1 tháng về nhà chồng. Em không chắc mình có vui. Em cứ tự hỏi sao mình lại đi lấy chồng? Em không đủ chín chắn để mà coi hôn nhân là 1 vấn đề hệ trọng cả cuộc đời.
Một tháng trôi qua mà em khóc rất nhiều lần. Phải rời xa bố mẹ em, dù lấy chồng chỉ cách có 5km nhưng cả tuần em mới về với mẹ được 1 lần. Sống trong 1 không gian xa lạ, dù cho mọi người đều bảo rằng hãy coi đây là ngôi nhà của em. Nhưng làm sao em có thể. Em phải làm quen với những con người, mà nếu không phải vì yêu anh, đồng ý làm vợ anh thì với em chỉ là những con người xa lạ.
Em nhớ cơm mẹ nấu, em nhớ lúc em muốn ăn nem, ăn thịt kho là tối hôm đó đi làm về là em đều thấy 1 nồi thịt đầy ắp, nóng hổi. Em không thích ăn đồ ăn bọc tủ lạnh, em không thích ăn hoa quả bọc sẵn, em không thích ăn cơm cứng. Em chẳng thấy ngon bằng cơm mẹ em nấu.
Em lúc nào cũng phải thấp thỏm để đi về đúng giờ. Có những lúc anh đi ăn ngoài, em ở nhà 1 mình. Em phải nhường anh đi, em phải ở nhà vì nếu cả 2 cùng đi thì bố mẹ nói. Luôn luôn là bố mẹ nói. Em làm này đi không bố nói, em làm này đi không mẹ nói. Em xin anh hãy để em được sống theo cách của em. Anh bảo bố mẹ nói không chỉ là chuyện của em, mà là vấn đề của cả anh và em. Vậy xin hỏi, những lúc bố mẹ nói em, cái miệng của anh ở đâu? Sao anh không bảo rằng bố nói, mẹ nói thế em có buồn không. Đến em gái của anh còn an ủi em rằng bố mẹ hay nói kiểu đó, có lúc khó nghe nhưng em quen rồi, chị đừng để bụng. Em không để bụng, em biết bố mẹ rất quan tâm và yêu thương con cái. Cái em để bụng là anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ em không làm hài lòng gia đình anh.
Những lúc bố mẹ giục có cháu, những lúc bố mẹ hay họ hàng trong gia đình nói em, anh chỉ ngồi im chẳng nói 1 lời. Lúc ấy, em chỉ mong anh mở lời nói đỡ cho em 1 câu. Chuyện con cái, hay có những chuyện 1 đứa con dâu mới về như em sao dám nói thẳng.
Em chỉ muốn anh dắt tay em những lúc qua đường, đi cùng em, sánh vai cạnh em.
Hình ảnh bóng lưng anh lúc từ viện vào thăm bà đến lúc ra về. Anh đi trước em 1 đoạn, em cố tình đi chậm lại chỉ mong rằng anh có 1 cái quay đầu lại tìm em. Nhưng mà không có, anh lững thững đi trước, em lững thững đi sau. Luôn là như vậy.
Có những lúc em nhắc anh về những ngày kỉ niệm, em ước gì anh chỉ tặng em 1 món quà nhỏ thôi là em vui lắm rồi. Anh biết em thích hoa, nhưng anh chẳng bao giờ tặng. Toàn do em phải đòi hỏi. Em không muốn mình trông như 1 đứa đòi hỏi, mong cầu người khác phải ban cho mình. Cả khi em muốn decor 1 chiếc phòng cưới đầy hoa, nhưng ngày cưới em thấy là 1 căn phòng trống trơn. Sau đó là 1 lãng hoa được decor vội. Lại còn là hoa lấy vội từ trên xe cưới xuống. Còn buồn tủi hơn là khi các bạn em là người phát hiện ra điều đó và nói lại cho em biết. Em buồn, còn có chút xấu hổ. Em thì cũng có chút sĩ diện đi, em càng buồn hơn khi các bạn thấy hình ảnh có phần tạm bợ đó. Em tự biện minh rằng chắc có vấn đề gì đó, phải lấy hoa khác để thay thế đi. Nên em cũng chẳng dám hỏi, hay là em không dám đối diện với câu trả lời? Em có hỏi dò anh, nhưng anh còn nói rằng anh không biết. Em buồn, em nghĩ anh sẽ tự tay chuẩn bị phòng cưới cho chúng mình. Em gửi cho anh những video về phòng cưới, chẳng qua em cũng chỉ muốn được chiều chuộng trong ngày em đẹp nhất. Em không nghĩ mình là người đòi hỏi quá nhiều. Em luôn không dám đòi hỏi ai điều gì, vì em tự ti bản thân mình không xứng đáng. Nhưng em cũng buồn lắm.
Anh hỏi em thế anh lấy vợ để làm gì cơ chứ? Vậy em hỏi anh, em lấy chồng để làm gì.
Em bảo rằng mỗi lần rửa bát, em quay lại, em cứ nghĩ anh ngồi đó chờ em. Anh bảo chờ làm gì, sao phải câu nệ thế. Nghe điều đó em chỉ biết nín lặng. Vì em biết, em, vụn, vỡ, rồi.
Đó chẳng phải câu nệ, em chỉ muốn là trong căn nhà này, vẫn có anh ngồi đó chờ em làm xong việc, rồi cùng lên phòng. Anh lên phòng, tắm trước, không nói 1 lời, khiến em cảm thấy lạc lõng.
Trong căn phòng chỉ có 4 bức tường, anh tĩnh lặng ngồi chơi game, em tĩnh lặng ngồi đó. Những lúc như thế em nghĩ, nếu em đang ở nhà thì em đang làm gì nhỉ? Nếu là ở nhà, sẽ có bố pha cà phê cho em, 2 bố con sẽ cùng ăn hướng dương và nói chuyện. Nếu có mẹ, em sẽ nằm lên mông mẹ cùng mẹ xem phim, mẹ sẽ kêu ôi nặng quá dậy đi, nhưng hành động của mẹ lại chẳng hề đẩy em dậy.
Anh bảo em không chịu thích nghi, không chịu làm quen. Nhưng có những thứ họ đánh giá con dâu, anh đâu biết đâu anh. Anh bảo em nghĩ nhiều, nhưng sao anh chẳng đứng từ phía em mà suy nghĩ 1 chút?
Em đi làm dâu, em cũng chỉ cố gắng vì 1 lí do duy nhất, là không làm bố mẹ đẻ em phiền lòng. Anh có biết những lúc em về nhà, bố mẹ đều gói cho em 1 túi quà to để mang về nhà chồng, anh có biết em buồn thế nào không? Đã chẳng bên cạnh đỡ đần cho bố mẹ, chẳng cho được bố mẹ cái gì. Em chẳng bao giờ kể chuyện nhà chồng thế nào cho bố mẹ, em không muốn làm bố mẹ nghĩ nhiều thêm. Niềm vui duy nhất của bố mẹ em, của gia đình nhà vợ là có con rể đưa con gái mình về cùng ăn bữa cơm vui vẻ, thế thôi. Chẳng có tiêu chuẩn gì khác cả. Anh chỉ cần có mặt là bố mẹ em, ông em, gia đình em vui rồi, chẳng có tiêu chuẩn gì để sợ bố nói, mẹ nói cả. Em cảm thấy bất công. Sao ai cũng nói phải làm dâu thế nào, mà không ai nói phải làm rể thế nào? tại sao?
Anh bảo em lúc nào cũng trách móc anh, em cũng so sánh. Em đừng so sánh vì em sẽ không được thế đâu. Tại sao thế nhỉ? tại sao? tại sao? Em không trách móc anh, em chỉ mong anh để ý hơn 1 chút. Anh hãy coi em có giá trị hơn 1 chút. Đừng em phải nghe lời anh, em phải về làm, đừng tiền em kiếm được bao nhiêu đâu. Em sợ lắm.
Anh bảo rằng 2 vợ chồng lấy nhau về là để san sẻ công việc. Nhưng san sẻ công việc của anh là em từ bỏ việc của em đi, về làm cùng anh. Anh chê em rằng lương em kiếm được bao nhiêu đâu, từ trong tâm thức anh đã chẳng coi trọng công việc của em, sức lao động của em rồi. Em vẫn còn đang có thể tự tạo ra thu nhập của riêng mình, mà anh đã bảo vậy. Vậy sau này em về, loanh quanh luẩn quẩn đầu bù tóc rối xó bếp, liệu anh có còn thương em. Anh bảo san sẻ công việc, nhưng anh có san sẻ công việc cho em không. Em luôn ủng hộ anh trong mọi quyết định, động viên anh học thêm nhưng khi em nói em muốn học, em muốn làm, anh lại nói học làm gì, về nhà làm đi.
Hôn nhân là em tách gia đình em, anh tách gia đình anh, chúng mình cùng xây dựng 1 cuộc sống riêng. Tự do, động viên, ủng hộ nhau làm những gì mình thích. Chứ không phải 1 người tách đến ở gia đình người kia, phải chiều lòng tất cả gia đình nhà người đó. Em nghĩ thế. Đó là viễn cảnh lý tưởng mà em tự tạo cho bản thân mình. Nhưng hình như không phải.
Em cảm thấy mình đủ vụn vỡ rồi.
25 notes · View notes
len-yolo · 1 year ago
Text
Bạo lực lạnh không để lại vết thương trên da thịt nhưng cũng gây đau đớn y hệt như nỗi đau thể xác.
Tumblr media
Tối qua, một bạn nữ kể với chúng tôi về chuyện người yêu bạn liên tục im lặng kéo dài mỗi khi cả hai xảy ra mâu thuẫn. Không phải sự im lặng để cho nhau thời gian suy nghĩ mà là đột ngột biến mất và tảng lờ những cố gắng kết nối của người kia. Hoặc khi bạn vô tình khiến người yêu mếch lòng, thì họ sẽ giữ im lặng với bạn như một cách để tr*ng phạt thay vì thẳng thắn trao đổi vấn đề. “Dần dần mình cảm thấy mọi lỗi lầm đều thuộc hết về mình. Càng lúc mình càng sợ hãi việc giao tiếp vì mình nghĩ bản thân sẽ lại nói điều gì đó sai sót, khiến người khác khó chịu và muốn xa cách với mình”.
Dưới bài viết, nhiều người ngay lập tức nhận ra nhân vật nữ đang bị bạn trai bạo hành tinh thần bằng sự im lặng độc hại, nhưng chính nạn nhân lại không đủ tỉnh táo để ý thức được vấn đề mà mình đang gặp phải, bởi đây là một dạng bạo hành đặc biệt xảo quyệt.
Bạo lực lạnh (cold violence) chính là một hình thức bạo hành về tinh thần, khi một người phản ứng tiêu cực lên đối phương bằng cách ngắt kết nối về mặt giao tiếp, phớt lờ, im lặng, né tránh gặp gỡ, cố tình không đối thoại để giải quyết xung đột hoặc thể hiện những hành động phi ngôn ngữ như đảo mắt, thở dài, chép miệng liên tục để thể hiện sự không hài lòng. Những động thái này thường được thực hiện trong 1 thời gian dài và liên tục lặp lại.
Hành vi này khác với việc giữ im lặng để có thời gian tự bình tĩnh và tìm cách giải quyết vấn đề. Bạo lực lạnh cũng khác với chiến tranh lạnh ở chỗ: chiến tranh lạnh là việc hai người cùng ngừng giao tiếp với nhau, còn bạo lực lạnh lại mang tính một chiều - một người cố tình im lặng trong khi người kia thì cố hết sức để trò chuyện mà không được hồi đáp. Với những người có xu hướng ái kỷ (narcissism), họ thường xuyên sử dụng bạo lực lạnh khi ai đó có hành vi khiến họ không hài lòng, hoặc khi họ không có được sự chú ý mà họ muốn.
Bạo lực lạnh là một “công cụ” độc hại để thao túng cảm xúc. Nó gây ra rất nhiều tác động tiêu cực lên tâm trạng và tinh thần của nạn nhân, bắt đầu từ việc nạn nhân cảm thấy căng thẳng, lo lắng kéo dài và bị suy giảm lòng tự trọng. Các nhà tâm lý học cũng gọi biện pháp này như hành vi "cố ý gây đ-au đ-ớn" bởi nó khiến một người cảm thấy mình không được công nhận và sự tồn tại của mình là vô nghĩa.
Để chấm dứt không khí ngột ngạt và bức bối trong mối quan hệ, nạn nhân sẽ buộc phải nhún nhường để xin lỗi mặc dù họ không làm gì sai. Điều này gây ra nỗi áp lực tột độ và nạn nhân sẽ luôn phải tìm cách làm vui lòng đối phương để mình được thoải mái - đây cũng là khởi đầu cho sự lệ thuộc cảm xúc, khi họ luôn phải mong đợi người kia “ban phát” tình cảm cho mình mà không bao giờ dám làm phật lòng đối phương. Lâu dần, nạn nhân sẽ rơi vào trạng thái nghi ngờ và tự đổ lỗi cho bản thân trong mọi tình huống, căm gh-ét bản thân, không còn tin tưởng vào nhận thức của chính mình, sự tự ti này cũng khiến nạn nhân không có can đảm để rời khỏi mối quan hệ nữa.
Việc đột ngột im lặng được xem như một cách gây tổn thương lên người khác mà không để lại vết thâm tím, tuy nhiên, cảm giác này khiến nạn nhân cảm thấy mình như bị chối bỏ. Khi ai đó thấy bản thân đang bị cô lập - bộ não sẽ kích hoạt cùng một vùng não như khi họ phải chịu một cơn đau thể xác. Có nghĩa rằng: bạo lực lạnh không để lại vết thương trên da thịt nhưng cũng gây cảm giác đau đớn y hệt như nỗi đau vật lý vậy.
Nếu bạn đang loay hoay trong tình trạng này, vậy làm sao để thoát khỏi nó và bước đầu chữa lành cho những cảm xúc và tâm lý của mình?
Đầu tiên, nạn nhân cần biết và nhận dạng được hình thức mà mình đang bị bạo lực. Bạo lực lạnh tinh vi ở chỗ đôi khi chính nạn nhân cũng không ý thức được đó là một hành vi thao túng tinh thần, mà sẽ nghĩ rằng đó là “cách yêu” của đối phương hay vì đối phương không giỏi giao tiếp nên chọn cách im lặng. Nhưng hãy tỉnh táo trước những dấu hiệu, bởi việc nhìn ra những hành động thao túng cũng sẽ giúp bạn hiểu hơn về tình trạng mà mình đang gặp phải.
Sau đó, hãy thiết lập ranh giới cá nhân và xây dựng lại lòng tin về chính mình. Việc thiết lập ranh giới lành mạnh sẽ giúp bạn nhận thức đúng đắn hơn về những hành động mà người khác đối xử với bản thân bạn. Ví dụ như việc đối phương dùng sự im lặng để tr*ng phạt bạn thay vì thẳng thắn trao đổi về điều họ không hài lòng, họ cố tình biến mất đột ngột trong những cuộc cãi vã để bạn một mình hoang mang với những câu hỏi. Ví dụ như, việc người bạn yêu lại khiến bạn tự ti về giá trị của mình - thì có lẽ đó cũng không phải là một tình yêu mà bạn nên tiếc nuối.
Yêu một người liên tục im lặng khi vấn đề nảy sinh có thể để lại nhiều hậu quả tinh thần cho bạn sau này. Sẽ rất khó để thoát khỏi nó, nhưng chỉ khi bạn can đảm bước ra những điều làm mình đau, thì bạn mới có thể bắt đầu hành trình tiến về những điều tốt đẹp phía trước. Chúc bạn bình an.
cre: the memory.
84 notes · View notes
aoex-viettrans · 6 months ago
Text
[Ao no Exorcist - Light Novel] Vol 1 - Chương 1: Weekend Hero
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Lý do tôi chọn súng làm vũ khí là do sự yếu đuối của tôi, một người phụ nữ lớn tuổi hơn tôi đã từng nói như vậy. Cô ấy nói việc tôi muốn giữ khoảng cách với đối phương (ác ma) chứng tỏ tôi là một kẻ nhát gan. Nhưng cha đã nói. Cái đó không phải là vì con nhát gan, mà nó là bằng chứng cho mong muốn bảo vệ nhiều người hơn nữa của con. Cha cười, rồi xoa đầu tôi như khi tôi còn nhỏ.
Tôi đã luôn muốn trở thành một Exorcist như Cha.
Đây là câu chuyện về cặp sinh đôi thuộc Tu viện nam sinh Nam Thập Tự khi họ vẫn còn là học sinh cấp hai.
Chiếc điện thoại đã được đặt chế độ im lặng đang nhấp nháy ánh đèn xanh bên trong cặp sách. Okumura Yukio xác nhận tin nhắn được gửi đến mà không để cho bạn cùng lớp phát hiện ra. Cậu đọc hết tin nhắn với sắc mặt không thay đổi, rồi lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Vì là đang giờ nghỉ giải lao nên trong phòng học ầm ĩ tiếng cười nói của học sinh. Ở mép bục giảng, giáo viên chủ nhiệm đang trò chuyện với một vài học sinh. Có vẻ như họ đang hỏi về nội dung của bài kiểm tra cuối năm học.
- Nakao-sensei, em nhờ thầy một chút được không?
- Ồ, Yukio. Sao thế?
Giáo viên hướng ánh nhìn về phía này. Khi cậu nói muốn nghỉ sớm do sức khỏe không tốt, lời xin phép đã được chấp thuận giống như mọi lần.
- Sức khỏe em luôn yếu ớt nên hãy cẩn thận nhé. Cũng sắp cuối năm học rồi mà.
- Vâng.
- Hãy cố giữ vị trí thứ nhất năm học đấy nhé. Thầy kì vọng vào em đó.
Cậu cúi đầu một cách lễ phép với người thầy đang nói chuyện niềm nở rồi quay lại ghế ngồi của mình. Những học sinh nữ xung quanh bắt chuyện với cậu.
- Okumura-kun, cậu về sớm sao?
- Ể, lại nữa à? Cậu ổn chứ~?
- Cậu vốn yếu ớt mà, không được gắng sức đâu đấy.
- Để bọn tớ tiễn cậu đến cổng trường nhé?
- Không sao đâu.
Thật biết ơn khi được lo lắng, nhưng làm ơn đừng ồn ào lên như thế. Vả lại, họ không phải đang lo lắng mà là đang cảm thấy thích thú thì đúng hơn. Trước những nữ sinh đang láo nháo, cậu đáp lại bằng nụ cười pha lẫn vẻ rắc rối, rồi nhanh tay thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi lớp học. 
Ở góc hành lang đang có vài nam sinh đang tụ tập lại. Thấy Yukio chuẩn bị đi về, họ nhìn cậu với ánh mắt như muốn nói rằng “Lại nữa à”. Thế nhưng họ không khiển trách hay trêu ghẹo cậu. Về phía Yukio, cậu cũng đã luôn khắc cốt ghi tâm về cách tiếp xúc với người khác. Không gần gũi quá mức, ngược lại cũng không để bản thân trở nên quá cô lập. Những việc đó đều ảnh hưởng đến cuộc sống học đường viên mãn của cậu. Họ chỉ là những người bạn cùng lớp không quá thân thiết. Sau khi tốt nghiệp và xem lại album, họ chỉ ở mức khiến c���u nghĩ  “À, nhắc mới nhớ, tên này đã tồn tại nhỉ”, chỉ mức vậy thôi. Không cần phải hơn, cũng không cần phải kém hơn như vậy.
Khi bước ngang qua, cậu nghe thoáng được hội thoại của họ. “Tên Okumura ấy”, một nam sinh đã nêu tên Yukio:
- Tên đó luôn ốm yếu đúng không. Khác với anh của hắn.
- Nghe nói tên anh trai đó lại đánh nhau với học sinh của trường khác đấy.
- Thật hả?
- Ờ. Lại còn là học sinh của trường cấp 3 Shougyou.
- Đỉnh vậy, đánh với đàn anh luôn…
- Và còn là một mình đánh thắng mười người nữa chứ.
- Quả đúng là ác ma nhỉ.
Chủ đề của cuộc hội thoại chuyển từ Yukio sang anh trai của cậu. Người anh song sinh, Okumura Rin, là một người chẳng bao giờ hết chủ đề đề bàn tán. Mà còn là toàn những chuyện chẳng muốn nghe chút nào.
Yukio bước nhanh chân đi qua những người bạn cùng lớp đang sôi nổi với chuyện về anh mình và rời khỏi hành lang. Cậu muốn tránh việc bắt gặp phải người anh trai đó bằng bất cứ giá nào. Nếu vậy cậu sẽ phải viện những lý do phiền phức về việc mình nghỉ sớm.
Thế nhưng sự lo lắng đó đã kết thúc trong sự vô nghĩa. Hoặc có thể là, anh ấy hôm nay cũng trốn học. Buổi sáng, người anh trai lẽ ra đã ra khỏi nhà cùng với mình lại trốn khỏi trường học giữa chừng. Chuyện như vậy không phải mới mẻ gì. Nếu là như mọi khi, Yukio sẽ cảm thấy lo lắng về hành vi của anh mình, nhưng những lúc như này thì lại thấy biết ơn khôn xiết.
Luồn lách qua những học sinh đang tận hưởng giờ nghỉ giải lao ngắn ngủi, Yukio ra khỏi trường từ cổng sau. Vào buổi chiều tươi mát, khu dân cư im ắng khiến sự nhộn nhịp vừa nãy trở nên giống như một giấc mơ. Yukio lấy điện thoại từ cặp sách ra rồi đưa lên tai và bắt đầu chạy.
- Vâng, Okumura đây ạ. Tôi sẽ đến hiện trường bây giờ đây. Vâng, trong khoảng 10 phút nữa.
Biểu cảm nói lên câu đó không phải là của một học sinh gương mẫu ngoan hiền yếu đuối như trước nữa. Đó là biểu cảm nghiêm nghị của một chiến binh.
Tumblr media
Yukio đã thay trang phục Kị sĩ đoàn Chân Thập Tự và đến được hiện trường. Ở một góc của Thị trấn Chân Thập Tự, một tòa cao ốc bị bỏ hoang bám đầy muội than đang được vây quanh bởi dải băng màu vàng có ghi chữ “Kị sĩ đoàn Chân Thập Tự KEEP OUT”. Những người dân đang dòm ngó từ xa.
- Nơi này rất nguy hiểm với dân thường nên hãy tránh xa ra đi!
Đứng trước người đàn ông đang quản lý người dân, Yukio giơ lên giấy phép và huy hiệu cấp bậc Exorcist.
- Okumura Trung Nhị cấp có mặt.
Người đàn ông tỏ vẻ bất ngờ với độ tuổi trẻ trung của Yukio, nhưng nhanh chóng kính lễ rồi mời cậu vào trong.
- Mừng cậu đã đến.
Ở hiện trường vẫn chưa tập hợp đủ người. Exorcist quanh năm luôn thiếu nhân lực.
- Okumura-kun, may quá. Cậu đến nhanh thật đấy.
Từ phía sâu bên trong, một Exorcist trung niên đến gần cậu. Ông ấy là một Exorcist Trung Nhất cấp mà Yukio cũng quen mặt. Tuy ông là một Aria kì cựu nhưng lại đứng tuổi rồi. Hình như ông ấy đã gần như nghỉ hưu rồi…
- Là vì trường cháu ngay gần đây thôi ạ. Mogi-san là đội trưởng ạ?
- Ừ, hôm nay từ sáng đã có nhiều vụ việc rồi. Lại còn thiếu số lượng Exorcist nữa. Thế nên là một ông già mới bị lôi ra làm việc như này đây.
Mogi nói với vẻ mặt tươi cười, rồi biến sắc mặt sang vẻ nghiêm nghị và giải thích qua tình hình. Hai người cùng mở xem sơ đồ mặt bằng của tòa nhà.
Một người đàn ông bị kí sinh bởi ác ma đang bắt giữ con tin và cố thủ ở bên trong tòa nhà. Hơn hết, con tin đó lại là…
- Một cậu bé…học tiểu học ư.
Yukio nhíu mày. Mogi cũng gật đầu với biểu cảm dữ dằn.
- Là một cậu nhóc 10 tuổi. Đứng đằng kia là mẹ của cậu bé.
Yukio quay ra nhìn và thấy bóng dáng của người mẹ đang gục xuống khóc ở rìa của tòa nhà. “Akira, Akira” - bà ấy gọi tên con trai mình. Đứng cạnh đó là một cậu bé trông nhỏ hơn là 10 tuổi một chút đang cố kìm nén nước mắt. Bản thân cậu cũng run rẩy, nhưng cậu vẫn cố gắng xoa lưng mẹ mình. Một dáng vẻ thật rắn rỏi.
- Chuyện xảy ra khi họ đang trên đường về nhà từ trường học. Cậu bé làm con tin là một người có trách nhiệm, còn làm đội trưởng của Đội thiếu niên dã ngoại (1). Cậu ta che chắn cho em trai mình để rồi bị bắt đi như vậy.
(1) Đội thiếu niên dã ngoại: có thể là đang nói đến Scout boys - Hội hướng đạo thiếu niên, giáo dục bổ túc cho giúp thanh thiếu niên rèn luyện để có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh. Ở đây mình sẽ để nguyên gốc.
- …..Vậy ạ.
Trong phút chốc, Yukio liên tưởng tới hình ảnh của anh trai và bản thân mình. Khi còn nhỏ. Anh cậu thường hay bảo vệ cậu khỏi những kẻ bắt nạt.
Yukio ngay lập tức gạt bỏ sự đa cảm đó đi. Ở hiện trường, những cảm xúc vô nghĩa đó sẽ làm rối loạn tâm trí của Exorcist và khiến tay nghề thui chột. Yukio hỏi Mogi với khuôn mặt vô cảm đến mức lạnh lùng:
- Những Exorcist khác sẽ đến trong bao nhiêu phút nữa ạ?
- Tôi nghe nói có một Knight và Aria nữa đang hướng đến đây, nhưng không may gặp phải tắc đường……Ta sẽ đợi họ đến nơi và 3 người bọn tôi sẽ xông vào. Vì không chỉ người đàn ông bị ác ma kí sinh mà cả con tin cũng có khả năng nhiễm ma chướng, nên câu hãy lùi về phía sau và hỗ trợ với tư cách là Doctor nhé.
Mogi ra chỉ thị như vậy. Có vẻ như ông ấy nghĩ cho Yukio khi cậu mới là một học sinh cấp 2. Nếu thâm nhập vào hiện trường với tư cách là Dragoon thì rủi ro gặp phải nguy hiểm cũng sẽ tăng cao.
Thế nhưng Yukio lắc đầu với Exorcist dày kinh nghiệm hơn mình:
- Không ạ. Càng xử lý tình trạng càng nhanh, con tin và cơ thể bị kí sinh càng ít gặp nguy hiểm hơn. Trước tiên cháu và Mogi-san hãy cùng thâm nhập vào tòa nhà thôi.
- Nhưng mà…
Không màng tới vẻ mặt ngỡ ngàng của vị Exorcist già, Yukio rút ra hai khẩu súng từ bao da phía sau lưng. Cậu luôn trang bị hai khẩu súng ở lưng vì cậu thuận cả hai tay. Yukio nhìn thẳng vào Mogi với đôi mắt che sau gọng kính. Đôi mắt đó không phải là của một thiếu niên 14 tuổi, chúng lạnh giá và mang đầy vẻ điềm tĩnh.
- Cứu mạng người là ưu tiên hàng đầu. Hãy tiến vào hiện trường thôi.
Bên trong tòa cao ốc rộng thênh thang, trống rỗng đồ đạc. Căn nhà bỏ hoang bao trùm bởi không khí ẩm ướt và u ám chính là nơi mà ác ma ưa thích. Trên hành lang tối tăm do đèn trần đã hỏng vẫn còn đọng lại thoang thoảng mùi lưu huỳnh. Giữ súng trong hai tay, Yukio đi trước Mogi và tiến thẳng một mạch đến cầu thang ở sâu bên trong. Sơ đồ mặt bằng của tòa nhà đã nằm trong đầu cậu rồi.
- Okumura-kun?
Không hiểu được ý đồ của Yukio, Mogi bắt chuyện từ sau lưng cậu:
- Ta không cần phải tra soát các phòng của tầng một sao?
- Vâng. Có lẽ hắn ta đang ở tầng thượng.
Yukio trả lời mà không quay đầu lại. Tòa nhà này không liền kề với tòa nào khác, nó như một cô đảo vậy. Đối với chúng ta thì dễ bao vây, nhưng tất nhiên cũng không có đường chạy. Kẻ địch là chỉ là một ác ma với trình độ bắt giữ con tin và cố thủ ở một nơi như vậy. Chắc hẳn không phải là một kẻ thông minh cho lắm. Những kẻ tầm thường như vậy thường có xu hướng chạy lên phía trên.
Vì không có điện nên tất nhiên thang máy cũng không hoạt động. Khi leo hết cầu thang 9 tầng, không nói đến Yukio, Mogi đã thở dốc hết hơi. Yukio nhờ ông ấy nấp ở chiếu nghỉ của cầu thang, còn bản thân thì sẽ đối đầu với ác ma trước tiên.
- Khi cháu bắt giữ được tên đó thì ông hãy trừ ma bằng niệm chú nhé.
- Nhưng mà, chỉ một mình cậu thôi thì…
- Cháu ổn ạ.
Mỉm cười nhẹ với Mogi đang thấy miễn cưỡng, Yukio đá bay cánh cửa dẫn tới sân thượng. Đúng như dự đoán, ở đó có bóng dáng của tên ác ma. Bao quanh hắn là một lượng lớn Coal Tar. Người đàn ông bị ác ma kí sinh trợn mắt nhìn sang phía này. Lòng trắng mắt của hắn đã ố vàng và nổi lên mạch máu đỏ.
- Cứ nghĩ là lũ khốn Exorcist đã ra mặt, thì hóa ra lại chỉ là một thằng nhóc chẳng kém gì đứa nít ranh này. Gyahahahaha…... Exorcist thiếu nhân lực đến mức nào vậy.
Tên ác ma cười một cách thô tục với giọng cười đục ngầu điếc tai. Tuy cơ thể gốc là của con người, nhưng đôi tai thì dài và nhọn hoắt, trên nó là cặp sừng như thú vật, còn chiếc lưỡi dài thì thè ra từ cái miệng rách. Cánh tay to dày bắt giữ con tin có thể bẻ gãy cái cổ gầy gò của cậu bé trong thoáng chốc.
Yukio làm ngơ tên ác ma, hướng ánh nhìn về cậu bé đang xanh mặt cố kìm nén nước mắt, rồi cười dịu dàng với cậu:
- Akira-kun đúng không? Hãy nghe rõ lời anh nói và hành động một cách cẩn trọng, được không em?
- ……Ư……ự…….
- Không sao đâu. Em chắc chắn sẽ làm được thôi.
Như được động viên bởi nụ cười thanh thoát của Yukio, cậu bé xanh mặt khẽ gật đầu dưới cánh tay của tên ác ma.
- Tên kia, đừng có mà bơ tao…… Đồ khốn!!
Tức giận vì bị làm ngơ, tên ác ma siết chặt cổ của cậu bé và quát lên bằng giọng hét đầy áp lực. Những Coal Tar bâu xung quanh hắn tản ra lũ lượt.
- Cái gì mà “Hãy hành động cẩn trọng nhé” hả? Mày không thấy được tình hình như thế nào hả!?
Hắn lại siết chặt cổ cậu bé hơn, khiến mặt cậu méo mó trong đau đớn. Yukio không tỏ vẻ bị kích động mà vẫn giữ khoảng cách với ác ma một cách bình tĩnh.
- Làm như mày giỏi lắm ấy……. Nếu mày bắn tao đây thì tên nhóc này cũng chung số phận thôi, hyahahahahah……. Mày định cứu nó kiểu gì hả? Bắn cả tên nhóc sao? Thế thì hay đấy.
Tên ác ma cười chế giễu và hướng ánh nhìn xuống chân của Yukio.
- Vả lại, chân mày đang run lẩy bẩy đấy, từ nãy tới giờ, lạch cà lạch cạch, ầm ĩ cả lên……Hay mày són cả ra quần rồi à? Đúng là nít ranh. Gyahahahaha……!
Hắn cười thô thiển một cách quá đà. “Đầu óc đơn giản” - Yukio nói với giọng không có ngữ điệu:
- Người nghĩ ta (2) thật sự không thể bắn ngươi hay sao?
- Hả…..? Cái khỉ gì cơ…….tên khốn.
(2) Bình thường Yukio tự xưng là “boku”, nhưng trong thoại này cậu xưng là “ore” - cách xưng hô thô lỗ hơn mọi khi. Không rõ là tác giả viết sai hay cố ý để thể hiện sự gượng ép của Yukio nữa.
Yukio chĩa mũi súng bên tay phải vào phía trán của tên ác ma. Thấy vậy, tiếng cười thô bịch từ miệng của hắn biến mất. Hắn hét lên mà không che giấu vẻ hung tợn:
- Giỏi thì cứ làm đi! Nếu mày bắn thì sẽ trúng phải thằng nhóc này thôi! Não nó sẽ thủng một lỗ to và huyết tương sẽ bắn tung tóe cả ra. Mày có thể bắn được sao!? Tên khốn Exorcist kia!!
Ghì mạnh cổ của cậu bé con tin, tên ác ma lại khiêu khích Yukio.
Yukio rời nòng súng khỏi trán của hắn, rồi giơ tay lên cao và chĩa súng lên trần nhà. Tên ác ma coi đó là do Yukio cố tỏ ra mạnh mẽ, hắn lại nhếch mép cười:
- Gyahahahaha……. Mày nhắm đi đâu đấy, đồ ngu……
- Để xem, ai mới đồ ngu ngốc nào.
- Mày lải nhải cái gì!?
Điên tiết với lời khiêu khích của Yukio, ác ma vẫn một tay bóp cổ cậu bé và xông lên.
Với nòng súng vẫn còn chĩa lên trên trời, Yukio bắn một phát đạn. Cùng với âm thanh như muốn xé nát màng nhĩ, viên đạn bị hút lên trên trời… Cả không gian bị bao trùm bởi ánh sáng.
- Cái……!
Lợi dụng thời cơ lúc tên ác ma nới lỏng tay khi bị choáng bởi ánh sáng bất ngờ, cậu bé khom người lại xuống mặt đất. Đôi tay đã làm mất con tin khua khều giữa không trung.
- ! Khốn nạn, thằng trẻ ranh này!!
Không bỏ lỡ cơ hội thắng cuộc trong thoáng chốc, Yukio dùng tay trái để bắn thẳng vào vai phải và đầu gối trái của tên ác ma vô phòng vệ. Đầu đạn làm bằng bạc thánh, chuyên dùng để chống lại ác ma.
Tên ác ma hét lên tiếng hét thất thanh rồi ngã gục xuống mặt đất. Yukio đỡ cậu bé vẫn còn đang ôm đầu thu mình lại, rồi hết lên về phía đằng sau: “Mogi-san!”. Đáp ứng lại lời kêu gọi, Mogi hiện mình từ phía chiếu nghỉ và niệm chú với giọng nói trong trẻo:
- “.......Ta hỏi ngươi, liệu cán cân đó có giữ được sự cân bằng hay không”.
- Chết…….tiệt lũ Exorcist khốn……nạn……
- “Liệu nó có nghiêng về phía Lười biếng hay không. Nó có nghiêng về phía Phẫn nộ, Sắc dục, Tham lam, Đố kị hay Phàm ăn hay không”.
Tên ác ma giãy giụa mãnh liệt, nhưng vì bị găm 2 viên đạn bạc thánh, hắn không thể dễ dàng tự thân thoát ra khỏi cơ thể kí sinh.
- “Bằng tất cả sự đức độ có được từ sự siêng năng, sự trinh khiết, sự cứu tế, sự nhẫn nại, lòng từ thiện, lòng tiết độ, sự khiêm tốn, bằng ánh sáng của đức tin, ta xua đuổi bóng tối trong ngươi.”
Sau khi niệm chú xong, Mogi vẽ hình thánh giá giữa không trung. Ác ma bị triệt tiêu cùng với tiếng hét thất thanh, còn người đàn ông bất tỉnh ngã khụy xuống mắt đất. Mogi đưa tay lên mạch cổ và khóe miệng của anh ta để xác nhận vẫn còn hơi thở, rồi ông quay về hướng Yukio và gật đầu chắc nịch. Khẽ gật đầu để đáp lại ông, Yukio quay mặt về phía cậu bé. Cậu nhóc đến giờ vẫn còn co cứng người lại và ôm đầu bằng cả hai tay.
- Em làm tốt lắm. Akira-kun. Mọi chuyện ổn hết rồi.
- Híc……hức…..híc……
Những hạt nước mắt to lăn ra từ mắt, cậu bé nức nở lên mà khóc. Chắc hẳn cậu ấy đã kìm nén suốt khoảng thời gian vừa qua. Yukio thả lỏng đôi tay cứng nhắc của cậu bé, rồi dịu dàng xoa mái tóc rối xù của cậu. Tuy không thể làm được tốt như người cha nuôi của cậu, nhưng Yukio cảm thấy an tâm từ tận đáy lòng khi đã có thể cứu sống cậu bé yêu thương em trai này.
- Giỏi thật đấy, Okumura-kun. Cậu mới trở thành Exorcist chưa đầy một năm, đã thế lại còn là học sinh cấp 2, tôi thật sự không thể tin được.
Sau khi thanh tẩy ma chướng của cậu bé và trả lại cậu cho mẹ và em trai, Mogi hết lời khen ngợi. Người đàn ông bị kí sinh đã được Doctor cấp cứu rồi vận chuyển đến Bệnh viện Tổng hợp Chân Thập Tự. Hiện giờ hai Exorcist đến muộn đang làm sạch hiện trường sự cố.
- Không, là nhờ Mogi-san đã niệm chú chính xác thôi ạ.
Yukio trả lời một cách lễ phép. Mogi cười cay nghiệt rồi lắc đầu.
- Không đâu…quả đúng là con trai yêu quý của Fujimoto-san. Tôi hiểu tại sao mọi người lại gọi cậu là thiên tài rồi. Nhưng mà, trong tình huống như vậy mà cậu vẫn có thể ra chỉ thị cho Akira-kun về viên đạn sáng. Cậu đã dùng ma thuật gì thế?
Trước mặt người Exorcist già tuổi hỏi với vẻ mặt đầy thắc mắc, Yukio khẽ cười và tiết lộ bí mật:
- Là dots và dash đó ạ.
- Dots và dash? À……. Là mã Morse đúng không.
Mogi nhanh chóng hiểu ra và vỗ tay một phát. Yukio đã dùng đế giày để tạo ra hai loại tiếng động và truyền tải mã mã Morse đến cậu bé con tin.
“Khi bầu trời phát sáng, hãy cúi người xuống mặt đất”.
Yukio đã nhìn chằm chằm vào mắt cậu bé và ra hiệu cho cậu nhìn xuống phía chân Yukio khoảng hai lần. Cậu bé khôn ngoan đó đã hiểu ngay lập tức.
- Đội thiếu niên dã ngoại có dạy về mã Morse. Nên là cháu mới chợt nghĩ ra…… May mắn là Akira-kun nhận ra được.
- Ra là vậy. Cơ mà trong khoảng thời gian ngắn như thế mà cậu vẫn nghĩ ra được nhỉ.
Mogi hết lời khen ngợi cậu. Yukio khua hai tay và nói rằng ông quá khen rồi. Cậu khẽ đẩy gọng kính lên.
- Chả là ngày xưa cháu cùng với anh trai đã từng tham gia Đội. Thế nên cháu mới nhớ ra……
Giờ nghĩ lại thì, chắc hẳn người cha nuôi đã muốn nuôi dạy anh một cách bình thường nhất có thể. Rốt cuộc, anh ấy gây chuyện nên hai anh em cũng không tham gia nữa.  Nhưng một thời gian sau đó hai đứa vẫn thích dùng mã Morse để trò chuyện. 
“Cơm tối hôm nay có gì thế?”
“Là cà-ri đó.”
Dù có là những chuyện có thể nói bằng miệng là xong, nhưng anh em vẫn cứ giao tiếp bằng cách gõ bàn gõ bát đũa. Cậu vẫn nhớ đã từng bị cha nuôi quát rằng “Ầm ĩ quá”.
- Anh trai? Cậu có anh trai à. Anh cậu cũng làm Exorcist hả?
Nghe câu hỏi không có ác ý của Mogi, cậu hối hận vì đã nói quá nhiều. Yukio trả lời ngay tức khắc: “Không phải”, vừa chú ý sao cho giọng điệu không quá mạnh bạo và buông lời phủ định: 
- Anh cháu là một người bình thường ạ.
Cậu cảm thấy giọng mình như vang vọng từ rất xa.
PM 09:12
Việc hậu xử lý và báo cáo cho Kị sĩ đoàn mất thời gian hơn dự kiến, khi Yukio về đến Tu viện nam sinh Nam Thập tự, nơi cậu sinh sống, thì đã muộn hơn rất nhiều so với thời gian một học sinh cấp 2 về nhà. Cậu đã thay bộ đồng phục ra rồi. Trước khi vào nhà, cậu xác nhận xem cơ thể mình còn bám mùi thuốc súng hay mùi lưu huỳnh hay không. Chỉ khi đó cậu mới nhận ra, tay phải của cậu đang run lẩy bẩy.
(Bây giờ sự bất an mới ập đến à……)
Nỗi sợ hãi nếu không thể cứu cậu bé đó. Sự lo âu nếu lúc đó mình thất bại.
Những cảm xúc mà cậu đã có thể kìm nén khi đứng ở hiện trường, thỉnh thoảng lại ập về như thế này. Cứ như ngày xưa khi bản thân vẫn còn run rẩy trước bóng tối vậy.
- ……
Yukio nheo đôi mắt phía sau gọng kính và nhìn chằm chằm vào bàn tay đang run rẩy của bản thân mình. Cậu giữ chặt nó bằng tay còn lại rồi bước vào trong Tu viện.
BÌnh minh của Tu viện đến rất sớm, cũng giống như vậy, giờ tắt đèn ở đây cũng không hề muộn. Chắc mọi người đã ăn xong bữa tối từ lâu rồi. Cố gắng không phát ra tiếng động, cậu hướng đến phòng riêng của mình. Nằm ngửa đọc tạp chí trên giường của mình, Rin ngửa mặt lên:
- Ồ, em về muộn quá. Yukio.
- Chào anh.
Yukio trả lời với khuôn mặt tươi cười. Vừa cười, cậu vừa đè chặt nghi vấn và nỗi bất an bên trong mình:
“Liệu mình có đang giữ được vẻ mặt tươi cười như mọi khi không.”
“Liệu tay mình không còn run rẩy nữa chứ.”
Yukio đi qua chiếc giường mà anh trai đang nằm rồi để cặp sách lên bàn học của mình. Lúc đó nó phát ra âm thanh kim loại nặng nề khiến cậu chột dạ. Nhưng anh cậu có vẻ không phát hiện ra. Đáy của chiếc cặp sách được chia thành hai lớp, dưới đó chứa hai khẩu súng mà cậu giấu.
- Em thật là…chẳng mấy chốc mà cặp sách sẽ rách mất đấy. Cứ nhét mấy thứ đó bên trong.
- Ế……?
Lời nói của anh mình lại khiến tim cậu rơi mất một nhịp.
- Đằng nào trong đó lại chất đầy mấy quyển sách tham khảo khó hiểu đúng không? Có cần đổi với cặp sách của anh không? Anh còn chẳng mấy khi đựng sách giáo khoa nên là nó vẫn còn bền lắm đấy.
- Hahaha……. Cặp của anh đầy vết vẽ nguệch ngoạc với vụn ăn, bẩn lắm nên em xin khách sáo.
Cậu thở phào nhẹ nhõm. Để tránh ánh nhìn của anh mình vào chiếc cặp chứa hai khẩu súng, Yukio đẩy nó vào khe rãnh giữa bàn học và bức tường. Anh trai cậu nghĩ rằng Yukio đã học bài ở thư viện của thị trấn Học viện Chân Thập Tự cho đến tối muộn như này. Chắc hẳn anh ấy để ý đến việc cậu sắp thi vào trường điểm nhưng lại không có dư dả tài chính để đi học thêm. Nhưng thật ra cậu lại chẳng phải ở thư viện mà là chiến trường nơi tiếng súng vang vọng. Nếu biết thì anh ấy sẽ trưng bộ mặt như nào nhỉ. Nghĩ những điều vớ vẩn như thế, Yukio vẫn hướng ánh nhìn trên mặt bàn.
- …?
Đằng sau chồng sách tham khảo là một chiếc đĩa lớn. Dưới tấm khăn trùm là ba chiếc cơm nắm khá to được xếp cạnh nhau.
- ……Cái này là Nii-san đã làm sao?
- Ờ, trân trọng mà ăn đi.
- Cách nói đấy y hệt như Cha vậy.
- Ai-ai mà thèm cái ông già chết tiệt đó chứ…… Giống cái con khỉ ý!
Quanh năm nổi loạn, Rin đỏ mặt cáu giận. Yukio cười trừ, rồi đưa tay lấy một nắm cơm. Vẫn còn hơi ấm.
- Không phải là “ông già”, mà là Cha chứ. Cả Nii-san hồi xưa cũng vẫn gọi là “cha” còn gì… Với lại, sao lại có tận ba nắm cơm?
Cho dù có là đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng với kích cỡ như này thì ba chiếc là quá nhiều. Nghe thắc mắc của Yukio, Rin cười một cách tự mãn: “Phư phư phư”. Tự dưng có linh cảm chẳng lành.
- Đó là Rushian Rollete đó, Akechi-kun. (3)
- Rushian Rollete…… Không, là Russian Roulette (4)  mới đúng chứ. Với lại Akechi-kun là sao?
(3) Akechi: Akechi Kogorou - một vị thám tử hư cấu nổi tiếng, xuất hiện trong tác phẩm của Edogawa Ranpo. Thực chất Rin đang muốn bắt chước Sherlock Holmes với câu nói “Watson-kun”, nhưng lại nhầm sang Akechi.
(4) Russian Roulette: Trò cò quay Nga, sử dụng một khẩu súng lục ổ quay chỉ nạp một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt.
- Đừng có bắt bẻ những lỗi lặt vặt chứ. Em sẽ hói đó, đồ bốn mắt.
- Không em đâu có hói đâu. Nghĩa là trong ba nắm cơm này có một chiếc có nhân không ngon hả?
Có vẻ linh cảm đã đúng. Yukio hướng ánh nhìn cay nghiệt về phía chiếc cơm nắm tay mình đang cầm. Xác suất là ⅓ à……
- Tiện hỏi, nhân bên trong có những gì?
- Tương ớt Tabasco này, với cả chocolate và bánh mochi dâu tây.
- Thế tức là chả có cái nào là ngon cả còn gì…….
Cứ như thể trò Russian Roulette mà tất cả ổ đạn đều là đạn thật vậy. Chẳng có tên ngốc nào mà lại đi chơi trò đấy cả. Nấu ăn là sở trường duy nhất của anh ấy, vậy mà anh ta lại làm trò thừa thãi này. Yukio thở dài trước viên đạn, không, là chiếc cơm nắm ấy rồi đặt nó lại trên đĩa. Cậu đổi chủ đề:
- Buổi hòa nhạc tình nguyện ngày mai thế nào rồi?
- À, cái đấy hả. Quả đúng là hai anh em mình phải đi phụ giúp rồi.
Thứ bảy ngày mai sẽ có một buổi hòa nhạc tình nguyện do Tu viện chủ trì. Đó là một hoạt động dịch vụ địa phương, tất cả doanh thu sẽ được quyên góp cho trẻ em khó khăn. Thành viên tham gia là những Idol not nớt chưa nổi tiếng, ca sĩ không đông khách, Jazz band chỉ hơn mức nghiệp dư một chút…vân vân. Họ được tập hợp lại với giá cát-xê rẻ mạt. Địa điểm tổ chức cũng chẳng phải là hội trường âm nhạc mà là trên sân thượng của một khu mua sắm ở thị trấn Học viện Chân Thập Tự. Việc bố trí hội trường và trang trí không phải là thuê nhà cung cấp nào cả mà là do tự thân thực hiện. Ngân sách luôn kiệt kuệ nên sẽ có vài thành viên từ Tu viện được cử đi với tư cách là đội hát nhạc Phúc Âm (5). Hai anh em cũng được gọi đi để cổ vũ. Tuy nói là cổ vũ, nhưng không phải là tham gia vào đội hát, mà là làm nhân viên hậu trường……
(5) Nhạc Phúc Âm: chỉ thể loại nhạc tôn giáo, bắt nguồn từ thánh ca.
- Là ngày thứ bảy quý giá mà lại… Phiền phức quá.
Vừa lăn lộn trên giường, Rin vừa phàn nàn. Yukio an ủi anh mình:
- Chịu khó đi anh.
Những lúc như thế này chỉ có cách là dụ dỗ bằng đồ ăn.
- Nếu làm việc chăm chỉ thì bữa tối sẽ có thịt đó, Maruta-san đã nói vậy.
- Thật hả!? Lẩu Sukiyaki hả!?
Rin bùng dậy với đôi mắt long lanh. Yukio lại thấy quan ngại với hiệu quả khôn lường như vậy.
- Không, không biết có phải là Sukiyaki hay không……
- Hay lắm! Đã đến lúc ta đây cố gắng rồi!! Thịt~! Ê Yukio, em cũng phải cố lên đó! Nếu trốn việc thì biết tay anh.
Quả là một người thực dụng, tự dưng tràn đầy khí thế. Anh ta hò hét cứ như chó hú giữa đêm khuya vậy. Nhìn anh mình, Yukio lại thở dài một hơi. 
(Nếu không có yêu cầu xuất kích từ Kị sĩ đoàn thì tốt……)
Yukio lo lắng. Thanh niên 14 tuổi này không bao giờ hết việc để lo.
- Sân thượng của khu mua sắm, là đây à…….
Dưới bầu trời trong xanh không một đám mây, Yukio ngắm hội trường sự kiện được bố trí trên sân thượng. Không phải là đồng phục học sinh, câu đang mặc một chiếc áo len trắng và khoác lên trên một chiếc blazer. Cho dù có là cuối tháng hai nhưng thời tiết ấm áp đến mức bất ngờ, không cần phải khoác áo dày. Rin, người đang bê thùng các-tông bên cạnh, cũng chỉ mặc một chiếc áo hoodie với một áo khoác bên ngoài. Nếu là thời tiết ấm như này thì khách cũng sẽ đến đông thôi. Có vẻ như sẽ tránh được lỗ nặng. Vì biết được tình hình kinh tế của Tu viện không được khá khẩm, Yukio thờ phào nhẹ nhõm.
- Nè, Nii-san. Ngày xưa, Cha đã dẫn chúng ta đến đây rồi đấy. Anh có nhớ không?
Đối với Yukio đang dựng bàn tiếp tân, Rin vừa mở thùng các-tông vừa trả lời: “Ờ”. 
- Là show diễn của Blue Soldier đúng không? Hoài niệm ghê.
Blue Soldier là chương trình anh hùng dành cho trẻ em được chiếu vào sáng chủ nhật vào khoảng 10 năm trước. Aoi, một học sinh cấp 3 không có gì nổi trội, thực chất lại gánh vác vận mệnh của trái đất và chiến đấu với tổ chức độc ác với tư cách là một anh hùng bí ẩn. Quả là nội dung thường thấy, nhưng hai anh em khi nhỏ đã luôn ngưỡng mộ nhân vật chính trẻ tuổi quả cảm ấy chống lại quái vật tàn ác với nhiều tuyệt chiêu khác nhau. Hai đứa đã từng dùng giấy báo hay bìa cứng để làm kiếm, rồi choàng khăn xanh qua cổ để đóng giả làm Blue Soldier. Vì cả hai đều muốn làm vai anh hùng, nên hầu hết người cha nuôi, Shirou, đã luôn phải đóng vai phản diện. Ấy thế mà ông ấy lại diễn rất nhập tâm, như lúc xuất hiện với giọng cười mờ ám làm cứ như tưởng là ác nhân thật sự. Tuy vậy,
- Gự…… Ta, ta thua rồi……
Sau khi ngã gục xuống một cách đau đớn, ông ấy lại choàng tỉnh dậy:
- Fuhahaha, lũ ngốc! Làm gì có chuyện ta bị hạ dưới những tên yếu kém như các ngươi!
Vì ông ấy thường hay phản công như vậy nên không thể chủ quan được. Sau đó hai anh em chịu đòn tấn công cù lét và lăn lộn ra cười.
Một ngày nọ, buổi show đó được biểu diễn, hai đứa nài nỉ người cha bận rộn và được đưa đến sân thượng này. Vì lúc chuẩn bị đi mất nhiều thời gian nên lúc đến nơi thì đã sát giờ khai mạc. Hội trường đông nghẹt những gia đình mang theo con cái, vì hai anh em vẫn còn thấp bé nên không thể nhìn thấy được sân khấu. Yukio ỉu xịu lại và khóc nhè, Rin cũng trưng bộ mặt như sắp khóc và biểu tình:
- Con đã bảo là phải đến sớm mà! Tại cha cứ chậm chạp đó!
- Xin lỗi xin lỗi. Đừng cáu giận thế chứ.
Shirou nói thế, rồi vừa tươi cười vừa bếch hai đứa trẻ lên trên vai của mình.
- Đó. Giờ thì thấy rõ rồi đúng không.
Cho dù có là trẻ con, nhưng Shirou nâng cả hai anh em lên với vẻ mặt tỉnh bơ. Tầm nhìn được nâng lên cao một mạch, hai đứa đã có thể thấy rõ người anh hùng đứng trên sân khấu. Rin cao giọng vui mừng: “Tuyệt quá”. Yukio cũng ngừng khóc và bám lấy cổ của Shirou. Cậu không có mấy kí ức về buổi trình diễn, nhưng hơi ấm từ cánh tay của người cha nuôi thì vẫn còn đọng lại đến tận bây giờ.
- Cái đó bây giờ vẫn làm đó.
- Buổi trình diễn á?
- Không, anh không biết về show diễn thì như thế nào. Ý anh là chương trình TV cơ.
Nhưng đó là chương trình từ 10 năm trước mà. Yukio tỏ vẻ thắc mắc thì Rin lấy những đồ trang trí từ trong thùng các-tông ra và dán đại vào bàn tiếp tân mà Yukio dựng.
- Bây giờ đang nổi bản “tái thiết” (fukkou) mà.
- Nếu nói thế thì là “tái bản” (fukkoku) mới đúng.
Nhìn đống trang trí không có tính thẩm mỹ nào của Rin, Yukio nói rằng mình sẽ làm thay và nhận lại thùng các-tông. Những tấm origami và kim tuyến lòe loẹt màu sắc làm giả trang trí cho Lễ Thất Tịch này được thủ công bởi những đứa trẻ đến thăm Tu viện. Chúng trông méo mó và thỉnh thoảng hồ dán chưa khô bám dính lấy tay. Nhưng cái nào cũng đều được tạo ra bằng tất cả công sức, biết được điều đó khiến Yukio cảm thấy ấm lòng.
- Quả đúng là đồ bốn mắt cầu kỳ. Em sẽ hói đó.
- Đã bảo là không có hói. Nhưng em cứ nghĩ tái bản thì phải đợi lâu hơn nữa mới làm cơ.
Chắc họ thiếu thứ để làm lắm hay sao, Yukio mỉa mai. Nhưng Rin thì:
- Vì Blue Soldier rất ngầu mà. Anh ta mang chiếc kiếm dài như thế này rồi chém quái vật xoành xoạch. Chắc là thoải mái lắm nhỉ……
Cậu cuộn tờ rơi được làm thủ công lại và vung vẩy nó như một chiếc kiếm. Yukio nói rằng nó sẽ nhăn mất rồi lấy lại tờ rơi. Bên cạnh Yukio đang ép phẳng lại tờ giấy, Rin thì thầm:
- ……Chắc hẳn Blue Soldier được vây quanh bởi bạn bè, và cũng rất nổi tiếng với cả con gái nữa.
- ? Sao tự nhiên anh nói thế?
 Yukio ngẩng mặt lên và hỏi. Cậu cảm thấy giọng điệu cô độc và buồn bã đến mức khó tả ấy không phù hợp với tính cách tươi vui của anh mình chút nào.
- Nii-san?
Yukio cố ngó xem khuôn mặt của anh, nhưng Rin quay lại với biểu cảm tươi cười:
- Không, không có gì đâu.
- Êêê, Rin. Ra đây bê giúp anh nhạc cụ này đi. Nặng quá trời.
Được một tu sĩ thân quen trong Tu viện đang khuân vác dụng cụ vào hậu trường lớn tiếng gọi, Rin trả lời và chạy đến chỗ đó:
- Ờ, em đến đây.
 Bị bỏ lại một mình, Yukio nhìn chằm chằm vào tấm lưng ấy, nhưng rồi lại hướng ánh nhìn trở lại và xếp những tấm tờ rơi lại bên góc của bàn tiếp tân.
“...Được vây quanh bởi bạn bè, và cũng rất nổi tiếng với cả con gái nữa.”
Câu nói của anh vang vọng lại trong tai của cậu.
Thật sự là như thế sao?
Anh hùng che giấu thân phận là tình tiết hiển nhiên, việc Aoi là Blue Soldier không được mọi người xung quanh biết đến. Kể cả gia đình, hay cả người bạn thân từ nhỏ cũng là người yêu của cậu nữa. Nếu để lộ ra, cậu sẽ không bao giờ biến hình được nữa. Mỗi ngày cậu luôn chiến đấu trong cô độc trước tình huống tiến thoái lưỡng nan như vậy. Thân phận thường ngày của cậu là một học sinh cấp 3 vô vị, chứ không phải là Blue Soldier tiêu diệt quái vật bảo vệ hòa bình của Trái Đất. Bản ngã phân tách làm hai. Cậu vừa là cả hai người, lại chẳng phải là ai cả. Một tâm tư quá đỗi cô độc, không có nơi nương tựa. Khi nhìn lại vào bên trong bản thân, ở đó chẳng có gì, chẳng có đến một thứ gì cả.
Có lẽ mọi anh hùng luôn là cô độc như thế.
Nghĩ đến đó, Yukio cười trừ với bản thân mình khi đã suy nghĩ quá tuổi rồi. Đã là học sinh cấp 2 rồi mà vẫn còn ngưỡng mộ anh hùng như khi vẫn còn bé thì thật chẳng ra làm sao. Đã thế lại còn suy nghĩ đến nội tâm của một anh hùng còn chẳng có thật rồi so sánh với bản thân, đúng là có vấn đề rồi. 
Yukio lấy tiền lẻ từ trong thùng ra để làm tiền thối cho khách rồi chia riêng ra hộp. Ở phía cánh gà sân khấu, Rin vừa ngâm nga “Sukiyaki, Sukiyaki ♪”, vừa nhẹ bỗng khuân vác dụng cụ âm nhạc vào bên trong.
- Kính thưa quý khách, xin mọi người hãy tận hưởng buổi hòa nhạc tình nguyện ở trung tâm mua sắm Nam Thập Tự này.
Cùng với lời chào của người dẫn chương trình, tiếng vỗ tay và tiếng reo vui mừng cũng vang lên. Nhờ có sự giúp đỡ của không khí ấm áp của mùa xuân đến sớm mà khách đến rất đông.
Yukio đảm nhận việc bán vé và phân phát tờ rơi ở bàn tiếp tân, còn Rin thì mặc đồ thỏ nhồi bông, đeo hòm thu tiền từ thiện trên cổ và phân phát bong bóng bay cho trẻ em. Bình thường Rin sẽ không bao giờ chịu khó mặc đồ linh thú nhồi bông. Nhưng lời dụ dỗ rằng bữa tối có thịt đã có hiệu nhiệm, nên khi bị một tên nhóc vênh váo nói: “Mày là thỏ đúng không? Thử nhảy nhót xung quanh đi xem nào”, Rin cũng chỉ dừng lại ở mức gõ vào đầu nhóc ta một phát mà không để ai phát hiện. Một sự nhẫn nại mà bình thường anh ấy không thể có được.
Sau đó khách vẫn không ngừng đến. Áng chừng lúc khúc nhạc Phúc Âm do đội tình nguyện của Tu viện sắp được phát, Yukio hướng ánh nhìn về phía ghế ngồi của khách.
(Không đủ ghế rồi……)
Để chuẩn bị cho tình huống không mong đợi, cậu đã sẵn mang theo khoảng 12 chiếc ghế gấp gọn.
- Nii-san……. Em nhờ chút.
Cậu nhỏ tiếng gọi và nhờ vả người anh đang cố nhịn ngáp đằng sau lớp thú bông:
- Anh có thể lấy khoảng 10 chiếc ghế gấp gọn ở đằng sau rồi xếp ở phía cuối hàng khách ngồi được không?
- Ể~, với bộ đồ này á?
Cậu phàn nàn rằng mặc bộ này tay khó cử động lắm, hay nói đúng hơn là toàn thân khó cử động lắm.
- Em còn phải tiếp tân mà. - Yukio chắp tay lại.
- Thế thì để anh làm tiếp tân, em vào lấy ghế đi.
- Đằng nào thì với bàn tay đó làm sao mà nhận tiền được đúng không? Trước hết, anh có tính toán được tiền thừa không thế?
- Đừng có khinh thường anh trai này. Dễ như ăn kẹo.
- Thế thì 1250 yên trừ 750 yên bằng bao nhiêu?
- …………Ba, ba trăm yên?
- Là 500 yên.
Cuối cùng thì bị thuyết phục bởi lời dụ dỗ: “Tối này có Sukiyaki (......chắc vậy)”, Rin vẫn mặc bộ đồ linh thú và bắt đầu xếp ghế ra.
Từ phía sân khấu, khúc thánh ca của đội hát Phúc Âm chuyển thành giọng hát của ca sĩ dân gian. Giai điệu êm dịu ấy là của một bài ca về nỗi buồn tuổi thanh xuân. Vì địa điểm là sân thượng của khu mua sắm nên tệp khách hàng có nhiều gia đình, cặp đôi học sinh cấp 3, những người phụ nữ trẻ hay nhóm bạn đại học, đủ thể loại. Trong đó có cả trẻ em tiểu học hay cặp vợ chồng già thắm thiết. Có lẽ là chỉ để giết thời gian thôi, nhưng ai nấy đều tỏ vẻ vui tươi và chú tâm vào sân khấu.
(Bình yên ghê……)
May mắn là chiếc điện thoại cất trong túi áo khoác không hề phát lên một tiếng động. Mong rằng cho đến khi buổi hòa nhạc kết thúc cũng không có một cuộc gọi nào đến. Yukio thở dài nhẹ trên chiếc ghế lễ tân. Dần dần, cứ như bị nguyền rủa bởi sự thiếu ngủ hàng ngày, cơn buồn ngủ ập đến ồ ạt. Nghĩ rằng hơi có lỗi với anh trai và mọi người khác, cậu bắt đầu gật gù.
Đột nhiên,
- !?
Một cảm giác ớn lạnh chạy qua sống lưng. Thoang thoảng đâu đó có mùi lưu huỳnh đang dần bao trùm không khí. Cậu hốt hoảng quan sát xung quanh. Những người khách vẫn đang vui vẻ lắng nghe bản nhạc dân dã. Hòa bình chính là từ để miêu tả khung cảnh như thế này. Tuy nhiên đôi mắt của Yukio, một Exorcist, có thể nhìn thấy một lượng lớn Coal Tar đang bâu quanh sân khấu. Cứ như thế một đám mây đen vậy.
(Từ lúc nào mà……lại còn lượng lớn như thế này nữa?)
Một số lượng khủng khiếp đến mức cả sân thượng đen xịt lại. Cố gắng xua đuổi lúc Coal Tar bay trước mặt mà nhìn không bất tự nhiên, Yukio lùng tìm nguyên nhân của sự ớn lạnh. Ánh mắt cậu dừng lại ở sân khấu. Phía cánh gà, cậu để ý thấy một nhóm nhạc không quen. Đó là ba người đàn ông trang điểm lòe loẹt, mặc trang phục đen, mang guitar và bass. Đúng kiểu band nhạc rock Visual Kei (6).
(6) Visual Kei: chỉ những band nhạc rock nổi lên từ những năm 80 tại Nhật Bản, có đặc trưng là trang phục lòe loẹt, cường điệu hóa và ngôn từ phô trương.
Nhưng mà…
Yukio lập tức nhìn xuống tờ rơi ở trên bàn. Không có tên band nhạc nào như vậy cả.
- Kurahashi-san, buổi hòa nhạc hôm nay có band Visual Kei nào tham gia không ạ? Ví dụ như kiểu thay thế cho nhóm nhạc nào khác khẩn cấp không tham gia được ấy ạ……
Cậu hỏi người nhân viên tình nguyện ngồi bên cạnh. Đó là một người đàn ông già tuổi mập mạp, mỗi sáng ông ấy đều đến lễ ở nhà thờ nên Yukio cũng quen mặt.
- Visual gì cơ……?
Kurahashi nghẹo cổ một chút, rồi lắc đầu.
- Không, lần này không có nhóm nhạc hiện đại như vậy tham gia đâu. Dù sao thì cũng là buổi hòa nhạc tình nguyện dành cho gia đình mà.
 Quả nhiên là vậy. 
  - Vả lại, khu mua sắm này đâu có ưa những kiểu như vậy. Ngày mai cũng có cả show diễn anh hùng dành cho gia đình mà. Đó, cái “Blue Soldier” mà hồi xưa phát sóng ấy. Vừa này ông thấy trang phục của nó trong phòng thay đồ. Chà…hoài niệm thật đó.
Kurahashi thích trò chuyện bắt đầu nói cả về những điều mà cậu không hỏi. Cậu ậm ừ cho qua rồi lại nhìn về phía cánh gà sân khấu. Chín phần mười những người đó chính là nguồn phát của vô số những Coal Tar và mùi hôi thối đáng sợ này. Cậu nheo mắt nhìn chằm chằm vào ba người kia. Hai người mang bass và guitar về ngoại hình không có gì bất thường. Môi họ thâm xì, quầng mắt sâu hoắm, nhưng đó chỉ là kiểu trang điểm như vậy thôi. Tuy nhiên người đàn ông có vẻ là ca sĩ kia lại mang vẻ ngoài không thể nghĩ là con người được. Đôi tai to nhọn, con mắt xuất huyết phát sáng mờ mờ, từ cái miệng rách đến mang tai thò ra cái lười dài như rắn. Đầu lưỡi nhọn hoắt và đỏ như máu.
(Không sai vào đâu được. Hắn đã bị ác ma kí sinh…..)
Tệ quá, cậu thầm tặc lưỡi. Trên sân thượng, kể cả nhân viên và khán giả có đến hơn 100 người. Không biết được ác ma có mục đích gì mà thâm nhập vào buổi hòa nhạc, tùy vào mục đích đó mà nơi này sẽ có khả năng rơi vào hỗn loạn. Vấn đề nhất là nếu mục đích của tên ác ma là anh trai cậu. Rin, con rơi của Satan, tuy chưa thức tỉnh, nhưng nếu đã thức tỉnh rồi thì sẽ bị mọi kẻ nhắm đến với mọi mục đích. 
Yukio kìm nén sự dao động vào trong lòng, rồi khẽ khàng rời khỏi chỗ ngồi.
- Cháu xin lỗi, Kurahashi-san. Cháu đi vệ sinh một lát nên nhờ ông tiếp tân ạ.
- À, được thôi. Cũng vãn khách rồi, cứ đi thong thả nhé.
Cậu cảm ơn Kurahashi đang tươi cười, rời khỏi nơi đó và hướng đến lối vào trong nhà. Trước tiên cần chuẩn bị lối sơ tán cho mọi người. Thế nhưng khoảnh khắc Yukio chạm vào cửa kính mở hai bên, một cơn đau chạy qua ngón tay cậu. Nhìn xuống, cậu thấy móng tay bị vỡ, da ngón tay phồng rộp lên. Nó ran rát cứ như thể bị trúng ma chướng vậy.
- Là kết giới à…
Lại còn không phải là loại dễ dàng phá vỡ. Hắn nhất quyết không cho một ai chạy trốn. Cậu lấy điện thoại từ trong túi áo ra và toan liên lạc với Kị sĩ đoàn, nhưng không thể kết nối. Sóng điện thoại cũng bị chặn rồi. Hoàn toàn bị cô lập.
- Chết tiệt……
Yukio hiếm khi để lộ sự khó chịu của mình. Trong tình trạng không thể liên lạc với Kị sĩ đoàn hay cả Shirou, liệu mình có thể một mình bảo vệ anh và mọi người không?
Đúng lúc đó, từ hội trường phía sau lưng phát lên tiếng la hét của khán giả.
- !?
Vội vàng quay lại, Yukio nhìn thấy bóng dáng của band nhạc vừa rồi đứng trên sân khấu. Tên đàn ông bị kí sinh với ác ma nắm lấy mic với những ngón tay dài xương xẩu:
- Hỡi những con người ngu xuẩn, mỡ màng một cách xấu xí khi tận hưởng sự yên bình lười biếng kia.
 Giọng nói thấp ồm ồm khiến mic hú lên âm thanh chói tai. Nó dần dần chuyển thành âm thanh khó mà chịu đựng được.
- Cái gì thế này?
- Từ từ……tiếng mic lớn quá.
- Không……tai tôi đau quá.
Không chịu được, khán giả tự bịt lấy tai mình. Có vài người đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trước tình cảnh của khán giả, tên ác ma tỏ vẻ khoái chí. Và một lần nữa, hắn lên giọng nặng nề:
- Bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đến chốn thiên đường của bọn ta.
Mặt người đàn ông nổi lên gân xanh, đôi mắt mở toang cứ như thể hai con mắt sắp rơi ra ngoài.
- Chính là đến Gehenna.
Tên đó nở nụ cười nham hiểm. Cùng với ám hiệu đó, những thành viên khác bắt đầu trình diễn. Âm thanh nặng nề như vang vọng trực tiếp vào trong não khiến chùm bóng bay buộc bên sườn ghế tiếp tân nổ tung cùng một lúc. Xung quanh thưa thớt tiếng hét đến từ những vị khách hay nhân viên đang hoảng loạn. Ngay sau đó, đèn trần sân khấu vỡ toang, những mảnh thủy tinh rực rỡ sắc màu rải rác rơi xuống. Cơn mưa thủy tinh tuyệt đẹp rơi xuống ghế khách ngồi. Đó chính là khai màn cho cơn ác mộng sắp đến.
- Tên khốn, tao đã không ưa mày từ lâu rồi đấy. Lúc nào cũng trưng cái mặt vênh váo.
- Hảa? Tao mới phải nói câu đấy đây đồ ngu.
- Mày phiền phức vãi, chết đi.
- Mày mới đi chết đi, đồ chết tiệt.
- Cái gì cơ, cái đồ…
Nhóm bạn đại học đang vui vẻ cười nói thì bỗng dưng quay ra đấm nhau, những vị khách xung quanh cũng hét lên và rời khỏi chỗ ngồi. Mấy người đàn ông đang định chen vào cản thì cũng lại bắt đầu đánh đấm…… Nó lan truyền ra như một chuỗi vậy. Đánh đấm chán rồi thì lại có kẻ phá phách đồ đạc xung quanh. Đèn chiếu sáng bị lật đổ, ghế dài bị phá vỡ, trang trí của sân khấu bị kéo rách. Cả hội trường bỗng chốc trở thành vòng xoáy hỗn loạn. Đến cả tay guitar và bass của band nhạc cũng bỏ ngỏ nhạc cụ và tham gia vào trận loạn chiến. Dù đã không còn người chơi nhạc, nhưng tên ác ma vẫn tiếp tục hát. Giai điệu u ám ấy được vang truyền khắp hội trường tối tăm bởi lũ Coal Tar dày đặc. Giọng hát ấy cứ như thể hàng chục, hàng trăm giọng nói được rên rỉ lên cùng một lúc vậy.
(Số lượng lớn người ở đây đều bị kí sinh bởi ác ma……không thể nào)
Chắc hẳn phải có cơ chế nào đó khác. Nhưng là gì thì chưa thể biết được. 
Bỗng có một bóng người đứng trước mặt Yukio.
- ……Kurahashi-san?
- ………
Đó là người đàn ông tình nguyện viên cùng ngồi làm tiếp tân với cậu. Mắt ông ấy lạ quá - ngay khoảnh khắc cậu nghĩ như vậy, ông ta cầm chiếc ghế gấp lên và phang xuống người Yukio.
- Hự……!
Tránh được đòn tấn công trong gang tấc, cậu tung đòn cùi chỏ vào bụng ông ta. Đòn tấn công trúng phóc vào chỗ hiểm khiến Kurahashi dịu lại và không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Quá dễ dàng - cậu nghĩ. Giả sử như ông ấy bị ác ma kí sinh thì chỉ với đòn tấn công này không đủ khiến bị bất tỉnh được. Nhìn những người khách đang náo loạn cũng không giống như bị ác ma kí sinh, mà là bị nhiễm độc ma chướng nặng thì đúng hơn. Họ không phải là tận hưởng trận loạn chiến hay những hành động phá hoại, mà như thể bị điều khiển vậy. Nhưng bởi thứ gì mới được cơ chứ……
Lúc đó, Yukio chợt nhận ra tiếng hát đang vang vọng khắp hội trường này.
- Là ác ma có khả năng điều khiển người khác bằng âm thanh à……
Chính giọng hát ghê gớm ấy khiến cho mọi người mất trí mà phá hoại đồ đạc. Những ác ma dùng âm nhạc để khiến con người rơi vào hỗn loạn từ xưa đến nay tồn tại ở khắp nơi. Nếu nhắc đến loại phổ biến nhất thì là Siren, ác mà dùng giọng hát tuyệt mĩ để mê hoặc thùy thủ trên biển và khiến họ gặp phải đắm tàu.
(Hình như, những người có tâm hồn trong sạch hoặc có tinh thần mạnh mẽ thì sẽ khó bị ảnh hưởng……)
Cậu bình tĩnh quan sát xung quanh thì thấy có vài người vẫn giữ được tự chủ. Những người đó thường là trẻ nhỏ hay người già, trong tình huống địa ngục như này, họ không thể chạy trốn mà chỉ biết run rẩy sợ hãi.
- Con sợ quá…… Ông ơi, con sợ quá…….
- Không sao đâu con, không sao đâu…
Người ông đang ôm lấy người cháu khóc lóc và cố dỗ dành cậu thì một người khác tiến tới tấn công hai người. Đó là một người đàn ông trung niên với thân hình to lớn, trên tay cầm chiếc đèn đã bị đổ vỡ.
Không ổn rồi - Yukio đạp mặt đất chạy đến. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu dừng lại. Trong mắt của Yukio phản chiếu hình ảnh một chú thỏ nhồi bông bao che cho hai ông cháu và mạnh tay đấm bay người đàn ông kia.
- Đừng có động tay đến người già hay trẻ nhỏ không có sức tự vệ chứ.
Đó chính là Rin.
- Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu ngươi chống cự thì ta sẽ là đối thủ của ngươi.
Nói xong cậu đối mặt với những người khách đang làm loạn và lao vào đấm bay hết người này đến người khác. Hình ảnh chú thỏ nhồi bông đáng yêu bỗng trông thật bạo lực. Vì sức mạnh (ngọn lửa) của cậu đã bị phong ấn bởi Hàng Ma Kiếm - Kurikara nên cậu không thể nhìn thấy Coal Tar hay ác ma. Tên ác ma kia…….cũng không phải là đang nhắm đến Rin. 
(Có vẻ như mục đích của hắn không phải là Nii-san)
Dù thở phào được một chút, nhưng tình hình vẫn không phải là tốt hơn được gì. Ánh nhìn của Yukio hướng từ người anh của mình sang phía sân khấu. Giai điệu không đi qua màng nhĩ mà vang vọng trực tiếp vào trong não đang cố lôi ra những cảm xúc đen tối nằm sâu trong trái tim cậu. Yukio lắc đầu thật mạnh để gạt bỏ nó ra. Nếu thanh tẩy được tên ác ma đang kí sinh vào ca sĩ và dừng ca khúc này lại thì chắc chắn mọi người cũng sẽ trở lại bình thường thôi. Cậu chạy về phía bàn tiếp tân và lấy ra chiếc túi thể thao để ở dưới bàn. Để phòng trường hợp bất trắc, cậu đã chuẩn bị sẵn súng, đạn và các loại thuốc dược rồi. Thế nhưng…
Exorcist cơ bản là không thể đơn thân chiến đấu. Họ thường ghép cặp hai, vừa tận dụng thế mạnh của đối phương, vừa bù trừ được yếu điểm của nhau. Giống như Yukio và Mogi ngày hôm qua vậy. Và hiện giờ chỉ có một mình Yukio. Khi vẫn còn bị nhốt trong kết giới, không thể mong chờ vào quân cứu viện được. Hơn hết, khi có ánh nhìn của người anh, cậu không thể hành động với tư cách là một Exorcist được. Anh ta chắc chắn sẽ bất ngờ và đòi hỏi lời giải thích. Việc biết về sự tồn tại của ác ma sẽ kích động sự thức tỉnh của anh ấy. Nếu như vậy anh sẽ không thể sống như con người được nữa. Không những thế, anh có thể bị xử lý bởi Kị sĩ đoàn cũng nên. Vì vậy cậu cần phải hành động mà không để cho anh mình biết. Càng nhanh càng tốt. Nhưng phải làm thế nào bây giờ…? Đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan khi không thể để lộ thân phận, Yukio ôm đầu. Kể cả trong lúc như thế, hội trường càng trở nên hỗn loạn hơn. Tiếng khóc của trẻ con cũng vang lên chỗ này chỗ nọ.
(Chết tiệt…… Phải làm sao đây)
Thật cay đắng với sự thiếu quyết đoán của mình. Trong tình huống như này, liệu người cha nuôi của cậu - Shirou sẽ làm gì nhỉ. Nghĩ như vậy, bỗng chốc khung cảnh của quá khứ vụt qua đầu cậu. Đó là buổi show anh hùng mà cậu xem từ trên vai của cha cậu. Một người anh hùng cô độc mà không có ai biết về thân phận thực sự.
“Ngày mai cũng có cả show diễn anh hùng dành cho gia đình mà. Đó, cái “Blue Soldier” mà hồi xưa phát sóng ấy. Vừa này ông thấy trang phục của nó trong phòng thay đồ……”
Cậu nhớ lại cuộc hội thoại vừa rồi với Kurahashi. Cậu nhìn thấy một tia sáng hi vọng.
(Đúng rồi!)
Yukio ôm lấy chiếc túi thể thao, luồn lách qua hội trường hỗn loạn và chạy vào phòng thay đồ ở bên cạnh sân khấu. May mắn thay, người anh đang hỗn chiến với vài người khác không để ý thấy. Cậu chui qua tấm rèm chắn dày để vào phòng thì thấy hai người nhân viên của khu mua sắm đang lập cập ôm lấy nhau ở trong góc phòng. Hai người đều là phụ nữ trẻ, nhìn thấy biểu cảm nhăn nhó của Yukio, họ giật nảy mình và co người lại. Đôi mắt họ đầm đìa nước mắt.
- Đừng, đừng…... lại gần……xin cậu, đấy……
- Xin hãy bình tĩnh. Cuộc bạo động này là do ác ma gây ra. Tôi đến để chấn áp hắn.
Yukio nở nụ cười thanh thoát để khiến hai người phụ nữ không sợ hãi cậu rồi giơ hai tay lên.
- Tôi là Exorcist Trung Nhị cấp thuộc Kị sĩ đoàn Chân Thập Tự.
- Ex……Exor……cist?
- Vâng.
Trước thái độ hiền hòa của Yukio, hai người phụ nữ dần dần nới lỏng cảnh giác. Yukio lấy giấy phép và huy hiệu cấp bậc từ trong túi áo ra cho họ xem. Cuối cùng họ cũng an tâm và thả lỏng hai vai. Yukio xác nhận được điều đó rồi hỏi với giọng điệu gấp gáp:
- Tôi nghe nói trong đây có bộ trang phục của Blue Soldier mà dự kiến dùng cho buổi show ngày mai. Nó ở đâu vậy ạ?
- Ể……? N-nếu là nó thì…….ở trong tủ quần áo đằng kia chăng……?
Một trong hai người phụ nữ chỉ về bên cạnh cửa ra vào với ngón tay chưa hết run rẩy. Bên trong chiếc tủ tối giản di động quả thật là có bộ đồ của Blue Soldier. Dù sao thì nó cũng được làm ra để học sinh cấp 3 mặc nên không có chuyện là nó quá rộng với cậu. Trên hết Yukio dù là học sinh cấp 2 nhưng có kha khá chiều cao nên không phải lo về việc thừa vải. Bộ chuyển đổi giọng nói được gắn ở chỗ miệng, dù có là ai nói đi chăng nữa thì cũng sẽ thành giọng đích thân (?) của Blue Soldier. Thật thuận tiện trong tình huống như này. Không cần phải lo anh cậu phát hiện ra là Yukio khi nghe giọng cậu nói nữa. Tuy nhiên…
(Phải mặc cái này à……)
Nó là bộ đồ toàn thân bó sát người làm bằng silicon. Không kể đến hồi nhỏ vẫn còn ngưỡng mộ anh hùng, đến tuổi này mà vẫn phải mặc cái này thì thật quá đáng. Nếu được thì không muốn mặc chút nào. Nếu là trong tình huống bình thường thì nhất quyết không mặc. Nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp. Lấy bộ trang phục ra khỏi mắc treo, cậu nói với hai người nhân viên:
- Xin lỗi nhưng tôi có thể mượn bộ trang phục này không?
- Hả…..?
- Có vài lý do, tôi cần phải che giấu thân phận.
Trước lời ngỏ bất ngờ của Yukio, hai người phụ nữ quên cả nỗi sợ hãi và tỏ vẻ khó hiểu. Đương nhiên thôi.
- Đừng lo, tôi sẽ trả lại mà.
Yukio trưng nụ cười dịu dàng để cho qua mọi thắc mắc và tiếp tục:
- Với cả, không biết là có những thứ như đạn khói để dùng cho show diễn ngày mai không ạ?
- À…… Nếu là khói dùng làm hiệu ứng đặc biệt thì chúng tôi có chuẩn bị.
Hình như dụng cụ chuyên dụng đã được bố trí sẵn ở dưới sân khấu rồi. Hồi trưa lúc chuẩn bị hội trường tôi có thấy qua. Chắc là nó dùng để nhả khói về phía khán giả khiến họ không nhìn thấy sân khấu trong phút chốc.
- Cái đó có dùng được ngay không ạ?
- Ế…… Có được không nhỉ? Cô có điều khiển được không?
Một trong hai người phụ nữ, chắc là nhỏ tuổi hơn, trả lời một cách thiếu tự tin:
- Nếu dụng cụ đã bị phá phách thì không được……nhưng phải thử mới biết.
Một hy vọng mỏng manh, nhưng có còn hơn không. Yukio gật đầu ra hiệu nhờ vả hai người:
- Nếu biết có thể hoạt động thì hãy nhả khói ngay ra nhé.
- Vâ-vâng.
Nhân viên nữ gật đầu theo phản xạ. Vậy là chuẩn bị đã xong rồi. Vấn đề còn lại là không biết bản thân có thể nhập vai vào Blue Soldier đến mức nào thôi. Không, nói đúng hơn là bản thân có thể vứt bỏ chính mình đến mức nào…… Yukio tỏ khuôn mặt như thể nhà sư chuẩn bị lên đường khổ luyện và nắm chặt bộ trang phục của Blue Soldier bằng tay thuận của mình.
Khi lên đến sân khấu, cậu có thể nhìn rõ được khung cảnh hỗn loạn của khán đài. Trên sân khấu rải rác mảnh vỡ thủy tinh của đèn trần, còn người đàn ông bị kí sinh bởi ác ma thì tỏ vẻ khoái chí khi quan sát con người làm hại lẫn nhau. Yukio đứng chếch phía đằng sau tên ác ma để dừng giọng hát lại.
- [Dừng lại] - Cậu lên giọng.
Giọng nói bị biến đổi bởi thiết bị biến đổi giọng nói chính xác là giọng của Blue Soldier mà năm xưa cậu từng nghe. Tên ác ma quay lại và nhíu mày khó hiểu:
- Mày muốn cái gì.
- Thế nào chả được. Mau khiến mọi người trở lại như cũ ngay.
- Tự nhiên xuất hiện, đúng là lũ thô lỗ.
Cho dù hắn có nói chuyện với Yukio, nhưng giọng hát vẫn không dừng lại. Cũng phải thôi, toàn thân hắn nổi lên vô số những cái mồm, từng cái một đang cất lên giai điệu u uất, thoả nào không nghe giống như một người đang hát. Tên ác ma nhìn Yukio với đôi mắt u sầu đang nheo lại. Và rồi ánh nhìn của hắn dừng lại ở khẩu súng đen tuyền trên tay phải của Yukio. Hắn nhăn mặt nhìn một cách khó chịu vào chữ Tất Đàm (7) được khắc trên thân súng.
(7) Chữ Tất Đàm: chữ Phạn cổ, vốn dùng để ghi chép Kinh Phật ở Ấn Độ. Chữ khắc trên súng của Yukio là chữ “Kaan”, biểu hiện cho Bất Động Minh Vương.
- Hiểu rồi…… Là Exorcist à…… Lũ chó phiền phức của Vatican.
Hắn khạc nước bọt xuống dưới đất rồi hét lên về phía Yukio.
- !!!!
Sau chấn động phá vỡ màng nhĩ, âm thanh cứ như thể hữu hình hóa thành những lưỡi dao sắc bén và bay đến người Yukio. Cậu nhảy sang bên để né, khuỵu một gối xuống sàn và chĩa súng về phía ác ma.
- [Ngay lập tức dừng bài nhạc lại.]
- Ngươi dám ra lệnh cho ta ư. - Tên ác ma vừa chảy dãi vừa méo mồm cười. - Nhưng người không thể bắn được ta đâu.
- [Muốn thử không?]
Yukio cười nhạt dưới lớp mặt nạ và dồn sức vào ngón tay đang kề lên cò súng. Tên ác ma không nao núng, hắn áp tay lên ngực trái:
- Tên con người này mang bệnh tim…… Vì thế mà hắn không thể tận hưởng âm nhạc, hắn uất ức, u sầu vì không thể thực hiện được ước mơ của mình….. Bóng tối trong trái tim hắn đã kéo ta đến gần.
- [......Cái]
- Nếu tên này trúng đạn, chắc chắn hắn sẽ chết ngay tại chỗ.
Tên ác ma cười khinh khỉnh đối với Yukio lưỡng lự trong phút chốc. Từ trong bờ môi trắng bợt, chiếc lưỡi đỏ như máu lè ra:
- Lũ Exorcist (đạo đức giả) các người không thể nào vứt bỏ chú cừu non này được.
Thấy Yukio không thể bắn, ác ma lại cất lên tiếng hét một lần nữa.
- [Chết tiệt…….!]
Vừa tránh cơn mưa của những lưỡi dao âm thanh, Yukio vặn óc suy nghĩ.
(Nghĩ đi…… Nghĩ đi) 
Tất nhiên mọi thứ có khả năng là lời nói dối của tên ác ma thôi. Từ xa xưa, ác ma luôn tuôn những lời dối trá tinh ranh để lừa gạt con người. Tuy nhiên, khi mà khả năng lời nói đó là sự thật không là phải 0, cậu không thể dễ dàng làm hại cơ thể đang bị kí sinh được. Bây giờ chỉ còn cách đi theo đúng nguyên tắc: đuổi tên ác ma từ bên trong cơ thể kí sinh ra. Ngay sau đó, chỉ cần găm đạn bạc thánh vào bản thể ác ma đã mất đi cơ thể tại Assiah là kết thúc. Nếu làm theo cách này thì không cần phải làm tổn thương đến cơ thể kí sinh.
Nhưng Yukio không phải là Aria, cũng chẳng có Exorcist nào khác ở đây cả. Không có cách nào để lôi bản thể ác ma ra được. Hơn nữa, tên ác ma này khác với kẻ hôm qua, hắn rất thông minh. Không thể lừa hắn với đạn rỗng được.
(Chết tiệt……Phải làm sao bây giờ…..! Đúng rồi!!)
Vừa tránh né lưỡi dao âm thanh, Yukio đưa tay xuống hông nơi cất đạn dự phòng. Ngay sau khi cậu lần mò thay đạn xong, một làn sóng công kích ập đến. Cậu ngã quỵ xuống tại chỗ…… Bằng cách nào đó vẫn tỉnh táo được.
- Ngươi bị dồn vào đường cùng rồi.
Tên ác ma cố tình tạo giọng tỏ vẻ thương hại. Không biết từ lúc nào Yukio đã bị đẩy về sát phía góc sân khấu. Có vẻ như một lưỡi dao đã xoẹt qua cậu khiến tay trái cậu rỉ máu.
- Sao thế? Đã hết chiêu rồi ư?
Ác ma bước một bước, lại tiến thêm một bước nữa về phía cậu.
(Đúng rồi…… Lại gần nữa đi)
Yukio chờ hắn lại gần, giả vờ như không còn nước đánh. Thế rồi một chiếc lon rỗng bay đến từ phía ghế ngồi khán giả và va trúng đầu của tên ác ma. 
- Blu……Blue Soldier cố lên……!!!!
Đứa trẻ bị bao vây bởi bao loạn và run rẩy sợ hãi cùng với ông mình hét lên với khuôn mặt đỏ ửng đẫm nước mắt. Đó là đứa trẻ mà vừa nãy Rin đã cứu. Ở phía trung tâm khán đài Rin đang leo lên người tay chơi guitar, nghe thấy đứa trẻ nói, cậu ngẩng mặt lên.
- Ế……Blue Soldier……?
Trong khoảnh khắc, Yukio chạm mắt với anh mình. Không biết là do luật nhân quả như thế nào, mà người anh thì đang mặc đồ thỏ nhồi bông, con người em thì là trang phục liền thân. May mắn là anh ấy không biết đó là người em song sinh của mình mà chỉ bất ngờ đến mức soái cả cằm khi nhìn thấy người anh hùng.
- …….Lũ giòi bọ phiền phức.
Tên ác ma nhìn chằm chằm vào chiếc lon đang lăn lóc trên sân khấu, rồi dùng một chân dẫm nát nó. Lúc này hắn định bắn những lưỡi dao xuống khu ghế khách ngồi.
- Ít nhất thì hãy khóc lóc trong đau đớn và sợ hãi, rồi chết đi.
- [Dừng lại!!]
Yukio chĩa súng vào sau lưng hắn rồi bóp cò. Âm thanh súng vang vọng, và như thể lấy đó làm ám hiệu, khói mờ được nhả ra hướng về phía khán giả. Viên đạn găm sâu vào cơ thể người đàn ông bị kí sinh.
- Cái…… Không…… Không thể nào……
Tên ác ma mở to hai mắt, ngay sau đó, cơ thể hắn co cứng lại vì cơn đau khủng khiếp. Giọng hát dừng lại, tất cả những cái miệng nổi lên trên cơ thể đồng loạt kêu lên tiếng hét thất thanh. Cứ như thế, ác ma đã rời khỏi cơ thể kí sinh. Cơ thể người đàn ông mất trọng tâm và ngã khuỵu xuống sân khấu cứ như con rối bị cắt đứt mất dây điều khiển. Yukio đỡ được cơ thể đó trong gang tấc, cậu nhìn lên tên ác ma với khoảng cách cận sát. Tay trái của cậu đang nắm một khẩu súng khác được rút ra từ bao da phía sau lưng.
- Tên……tên khốnnnn…… Thế mà dám tự xưng là Exorcist ư……
Im lặng nhìn tên ác ma hò hét, Yukio bóp cò lần hai, lần ba. Bị găm bởi đạn bạc thánh, cơ thể ác ma phát tán ra tứ phía. Yukio để người đàn ông bị kí sinh nằm xuống sân khấu, rồi đưa tiễn tên ác ma.
- [Nếu đi xuống Gehenna thì người đi một mình đi.]
- Đồ…… Exorcist (đạo đức giả) khốn nạn………
Tên ác ma nguyền rủa với cái miệng còn sót lại.
- Exorcist……mà lại dám giết người cơ đấy……
Dưới lớp mặt nạ, Yukio cười khinh bỉ. “Có gì mà buồn cười” - tên ác ma rên rỉ. Yukio lấy đầu đạn giống với vừa nãy từ bao cất đạn ở hông ra và cho hắn xem.
- [Cái này không phải đạn bạc thánh. Nó là nước thánh nồng đồ CCC (triple C)].
- !!
Nước thánh không làm hại cơ thể con người, nhưng vô cùng hiệu nghiệm với ác ma. Dù thế, chỉ vẩy nhẹ lên thôi thì không có hiệu quả, chỉ có thể hạn chế cử động trong chốc lát, nhưng nếu là thứ được cô đặc lại với nồng độ cao thì có thể gây ra cơn đau khủng khiếp. Nếu dùng nó như một đầu đạn thì có thể khiến đối phương hiểu nhầm thành bị bắn bởi đạn thật. Đầu đạn nước thánh này là sản phẩm mới được làm ra để phòng trường hợp bất trắc. Hôm nọ cậu đến tiệm bán dụng cụ trừ ma và đã được bà chủ gợi ý mua. Không ngờ nó lại giúp ích trong tình huống như thế này.
- Thân là linh mục……mà lại dám…..lừa gạt cả ác ma ư…..
- [Đáng tiếc, ta là Exorcist (đạo đức giả) mà.] - Yukio mỉm cười nói
- Chết…..tiệt…..
Nghe mảnh thịt còn sót lại của tên ác ma chửi rủa, Yukio bắn thêm một phát đạn nữa bằng khẩu súng bên tay trái. Tên ác ma trở thành bụi đen rồi biến mất trong không trung.
Vì đã thanh trừ được ác ma nên các trận loạn chiến ở khán đài cũng dịu lại.
- Ủa? Sao tôi lại……
- Tại sao chúng ta lại đánh nhau nhỉ…..?
- Ôi không….. Tóc tôi rối tung cả lên…..
- Tự dung tôi thấy cáu giận…… Xong rồi sau đó không có kí ức nữa.
- Làn khói gì đây?
- Cả hội trường sao lại bừa bộn thế này.
Trong những giọng nói của mọi người đã tỉnh táo lại, có giọng của một cậu bé:
- Là nhờ Blue Soldier đã cứu mọi người đó!
- Đúng rồi……! Blue Soldier đâu rồi!? Anh ta sao rồi!? - Và cả giọng của Rin nữa.
Làn khói lấp đầy khoảng cách giữa sân khấu và ghế khách ngồi dần dần mờ đi. Yukio lặng lẽ giấu mình sau cánh gà trước khi bị anh mình phát hiện.
Sau đó, Yukio vội vàng cởi bộ trang phục ra rồi thay lại thường phục. Cuối cùng điện thoại cũng dùng được, cậu liên lạc ngay với Kị sĩ đoàn. Vài chục phút sau, những đoàn viên chạy đến hiện trường và thực hiện thanh tẩy hội trường cũng như toàn bộ người ở đó. Những người bị thương được chuyển đến bệnh viện. Dù có nói là bị thương, nhưng hầu như chỉ là vết thương nhẹ, người đàn ông bị ác ma kí sinh cũng không ảnh hưởng đến mạng sống. Chỉ là, vì anh ta đã bị nhiễm ma chướng nặng, nên từ nay về sau sẽ phải nhìn thấy ác ma. Cuộc sống sau này của anh ta như thế nào, không thể biết được. Buổi hòa nhạc tất nhiên là bị hoãn. Vì là buổi hòa nhạc tình nguyện nên hầu như không có vị khách nào đòi lại tiền vé. Có vẻ như sau khi bị ác ma làm rối loạn, họ đều trở nên lơ đễnh, không có ai chỉ trích phía nhà thờ, chủ trì buổi hòa nhạc này cả, đúng là trong cái rủi có cái may. Tuy nhiên việc hậu xử lý và dọn dẹp hội trường cũng tốn rất nhiều sức, đến khi xong xuôi hết rồi thì thị trấn Học viện Chân Thập Tự đã nhuốm màu hoàng hôn đỏ rực.
- Aaa, hôm nay đúng là một ngày xui xẻo……
Vừa đi trên con phố mua sắm Nam Thập Tự, người anh vừa phàn nàn. Khuôn mặt thật mệt mỏi. Bụng cậu cũng kêu ùng ục từ nãy tới giờ.
- Nhưng mà đúng là đáng sợ thật đấy. Hiệu ứng Subrina ấy.
- Không phải Subrina, mà là Subliminal (8) nhé. Subrina là để chỉ loại quần ống nhỡ mà.
(8) Hiệu ứng Subliminal: chỉ các loại thông tin, tín hiệu được truyền tải vào tâm thức con người một cách không có ý thức.
Vì màn trình diễn mang hiệu ứng Subliminal mạnh mẽ, nên tính hung dữ và dục vọng phá hoại trong tâm mọi người bị đẩy lên cao và gây ra thảm họa như vậy - cậu giải thích cho anh mình như thế. Sau khi nghe giải thích, anh ta vẫn trưng bộ mặt không hiểu gì hết trơn.
- Kể cả khi anh nghe nhạc rock mạnh anh cũng thấy hưng phấn đúng không? Kiểu như vậy đấy nhưng mà lần này khốc liệt hơn. - Cậu giải thích như khi nói với trẻ mầm non, cuối cùng anh ta cũng hiểu và vỗ tay.
- Ghê thật đấy, hiệu ứng Subrina. - Anh ấy lại thấy ấn tượng lần nữa.
Trong lúc Kị sĩ đoàn đang giải thích cho mọi người, để cho anh trai mình không nghe thấy gì về vụ ác ma, cậu đã nhờ anh xuống lấy đồ đạc để trong chiếc xe tải van đậu ở dưới khu mua sắm. Để làm dịu lại cuộc hỗn loạn, anh ấy đã rất kiệt sức, nhưng câu thần chú “Nếu cố gắng, bữa tối sẽ là Sukiyaki” đã có hiệu nghiệm, quả thật dễ dàng sai bảo.
(Thế này mà tối nay không có Sukiyaki thì tệ lắm đây……)
Nghĩ vậy cậu thấy rùng mình. Nếu chỉ là rau xào (không có thịt) thì sẽ ra sao không biết. Chỉ cần là thịt hầm khoai tây hoặc thịt lợn xào rau củ thôi cũng được, ít nhất hãy là món ăn có thịt đi - cậu cầu nguyện với tu sĩ phụ trách nấu nướng tuần này. Rin đi bên cạnh giật giật chiếc mũi.
- Mùi thơm quá đi~
Ở khu phố mua sắm đầy ắp những người khách mua đồ cho bữa tối, thoang thoảng đâu đấy mùi hương thơm lừng, ấm áp bay đến. Mùi hương ngon lành từ bánh thịt chiên mới ra lò hay mùi món đồ luộc từ cửa hàng bán đồ ăn kèm khiến chiếc bụng rỗng quặn thắt. Rin rỏ dãi khi nghe mùi ấy, cậu chợt nhớ ra:
- Trong lúc hỗn loạn đó em đã làm gì thế? Bên này đã rất vất vả đấy biết không.
- !!
Đến rồi. Chắc chắn sẽ bị hỏi như vậy. Cậu che giấu sự dao động trong tâm, rồi trả lời bằng câu nói cậu đã nghĩ từ trước:
- Chà……thật ra là, khi em đi vệ sinh về, hội trường đã trở nên hỗn loạn…… Em bất ngờ quá nên ngã không đứng dậy được ở chỗ cửa ra vào ở sân thượng.
Một lời biện hộ hơi vô lý, nhưng trong đầu người anh luôn nghĩ rằng “Yukio = yếu đuối nhát gan” nên anh ta tin lấy tin để.
- Em đúng là hết thuốc chữa…… - Cậu ấy cười.
Yukio gãi má tỏ vẻ bối rối:
- Chà, mất mặt quá.
- Mà, dù sao thì em có mặt ở đó hay không cũng không thay đổi được gì cả, nhưng ít nhất hãy học hỏi…
“Hãy học hỏi anh đây này” - cậu nghĩ anh ấy sẽ nói thế.
- Hãy học hỏi Blue Soldier đi!
- Ế?
Không hiểu sao cậu cất lên giọng điệu ngờ nghệch. Trước khuôn mặt khờ khạo hiếm thấy của Yukio, vì lý do gì đó mà Rin tỏ vẻ tự mãn - “Phư phư” - anh cười rồi nói rằng anh ta đã ở đó.
- Ai cơ?
- Hôm nay, ở hội trường, Blue Soldier đích thực đã xuất hiện!!
- !!............. Hahaha.
Trông khuôn mặt rạng rỡ như trẻ con của anh mình, cậu không nhịn cười được. Sau đó Yukio vẫn tiếp tục cười, Rin cảm thấy phật ý và lườm cậu.
- Em cười cái gì.
- Không, đó chỉ là chương trình TV thôi đấy? Làm gì có người thật đâu.
- Không, anh ta có thật mà! Trong lúc một kẻ nhát gan như em đang ôm đầu run rẩy, anh ta đã xuất hiện trên sân khấu! Chính mắt anh đã thấy mà.
- Rồi rồi. Nói mớ thì nói trong lúc đang ngủ đi.
- Không phải là mơ! Thật sự có thật mà!! Anh ta đã rất ngầu đấy!! Ảnh cầm một chiếc súng đen tuyền và cử động siêu nhanh nhẹn…
Rin trở nên cứng đầu và bắt đầu tái hiện lại cảnh tượng lúc đó. Nhìn người anh loăng quăng hai tay loạn xạ, Yukio nheo mắt.
(Không cần phải kể em cũng biết chứ…….Nii-san)
Bởi vì tên Blue Soldier đó hiện tại đang đứng ngay trước mặt anh mà.
- Anh ta rất tuyệt vời đó! Ảnh đeo một đống vũ khí ở hông, nói chung là rất ngầu luôn.
- Nii-san, từ nãy giờ anh chỉ nói “ngầu” hay “tuyệt” thôi.
Yukio hết sức kìm nén cơn buồn cười và khó khăn làm giả bộ mặt phiền phức. Rin bĩu môi phàn nàn với Yukio khi cậu mãi không tin mình, rồi bỗng chốc trở lại khuôn mặt vô cảm.
- Nhắc mới nhớ……Blue Soldier vốn là dùng kiếm mà đúng không?
- !!
- Từ khi nào anh ta chuyển sang dùng súng thể?
Yukio giật mình trước câu hỏi vu vơ.
Đúng lúc đó, cậu nhìn thấy người tu sĩ thân quen giữa đám đông. Đó là Maruta - tu sĩ phụ trách nấu nướng tuần này, đang cầm túi ni-lông cỡ lớn trên hai tay. Có vẻ như đúng lúc anh ấy từ siêu thị trở về. Nhìn thấy khay thịt thò ra từ trong túi, Rin sáng mắt. Ngoài ra còn có bóng dáng của cây hành xanh dài và đậu hũ nướng nữa.
- Sukiyaki!?
Vừa nói Rin vừa nhảy như một con mèo chạy đến đó.
Nhìn tấm lưng của anh mình, Yukio đè một tay lên ngực và thở phào nhẹ nhõm. Và rồi cậu hướng ánh nhìn về bàn tay đó.
(Nhắc mới nhớ……)
Hôm nay, cậu không cảm thấy nỗi sợ hãi ập đến như lần trước. Kể cả sau khi trở lại từ chiến trường căng thẳng, bàn tay trái không có dấu hiệu run rẩy. Cậu đưa tay lên không trung. Hoàng hôn nhuộm sáng bàn tay ấy.
“Anh ta đã rất ngầu đấy!! Ảnh cầm một chiếc súng đen tuyền và cử động siêu nhanh nhẹn…”
Cậu cảm thấy như nghe lại được giọng nói cao hứng của anh trai mình. Yukio thả lỏng gò má, giữa thị trấn nhuộm màu đỏ rực của hoàng hôn, cậu đuổi theo tấm lưng của anh mình.
-Hết-
17 notes · View notes
narga · 7 months ago
Text
Dùng chân thành đổi lấy chân tình.
Anh đang bước vào một mối quan hệ mới. Bản năng và những kinh nghiệm không lấy gì làm vui vẻ trước kia làm anh nhận thấy nó là một lựa chọn nguy hiểm, nhiều rủi ro. Mặc dù vậy, với linh tính và cảm giác có gì đó đặc biệt, anh quyết định đánh cuộc, để tìm kiếm cơ hội phá vỡ tình huống bế tắc hiện nay. Sau rất nhiều chuyện đã qua, anh không còn tin bất kỳ ai nữa, dù là phụ nữ hay đàn ông. Anh có thể gán nhãn nguy hiểm cho tất cả các biểu hiện mà anh nhìn thấy. Có thời điểm chỉ cần nghe tiếng Việt là anh đã tìm cách tránh hoặc sử dụng tiếng Anh nếu bất khả kháng.
Tumblr media
Cuộc sống luôn là sự thử thách. Anh đã tự nhủ sẽ sống một mình (như nhiều lần anh đã nhắc đến trong các bài trước đây), cái gì càng tránh thì càng dễ xảy ra. Nó có lẽ là sự kết hợp hoàn hảo của Luật hấp dẫn và Định luật Murphy 😌 Bằng một cách nào đó, một mối quan hệ vô tình từ một năm trước phát triển thành một mối quan hệ mới. Nhanh chóng, sâu (sắc) và mở ra một số cơ hội cho anh tiến thêm về phía trước. Ban đầu, anh chỉ duy trì như một điểm kết nối ở thời điểm chỉ có một mình, không người thân cũng chẳng bạn bè. Một người ở xa, mỗi ngày chỉ dăm ba câu hỏi thăm cho có tương tác, có thời điểm bẵng đi một vài tháng cũng không hỏi gì đến. Người ta có cuộc sống của người ta, anh có cuộc sống của anh, chưa bao giờ anh nghĩ là một trong hai người sẽ tiến đến. Ấy vậy mà, trong một tình huống không lường trước, hoàn toàn ngẫu hứng, nó đã nhanh chóng phát triển thành một mối quan hệ mới.
Lẽ thường, cái gì đến nhanh sẽ qua nhanh. Anh rất lo lắng về điều đó. Vật cực tất phản khi lên đến đỉnh của đường sin thì tất sẽ đi xuống, đường lên càng gấp bao nhiêu thì góc xuống cũng sẽ dốc bấy nhiêu. Không giống như anh, đơn giản từ suy nghĩ đến cách sống, bạn ý, có rất nhiều vấn đề, mối quan hệ phức tạp, bất ổn về tâm lý và sức khỏe. 🥹 Câu trả lời phù hợp lúc này có lẽ là duyên và nợ 😌
Từ khi anh nhận ra bất cứ điều gì xảy ra đều có một sợi dây vô hình liên kết từ một sự việc nào đó, từ một khoảng thời gian nào đó... thái độ của anh đối với những gì xung quanh trở nên mềm dẻo hơn rất nhiều, không còn những phản ứng thái quá như trước nữa. Anh tự thấy mình thật sự may mắn vì đã nhận ra được điều này sớm như vậy.
Quay trở lại mối quan hệ mới này. Anh hoàn toàn tận hưởng thời điểm hiện tại, không mong cầu, không dự tính quá xa, không tính toán, thật sự dùng chân thành để đổi lấy chân tình từ đáy lòng mình. Vậy cho dù kết quả thế nào, anh vui vẻ đón nhận. Cảm giác của anh về tương lai thế nào, chờ thời gian kiểm chứng đi.✌️
23 notes · View notes
hlixnh · 4 months ago
Text
Teenage dirtbag!!
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
[🎞️]; Bạn là một cô gái nerdy, vô danh trong trường, với niềm đam mê mãnh liệt dành cho Digimon và Marvel. Bạn luôn sống trong thế giới riêng, không quan tâm đến sự đánh giá của người khác. Trong khi đó, Gojo Satoru, một cậu trai nổi tiếng và được mọi người ngưỡng mộ, lại che giấu sở thích thật sự của mình là fan cứng của Digimon và Marvel, để bảo vệ hình ảnh của mình.
Khi cả hai tình cờ gặp nhau tại một sự kiện Digimon, họ nhanh chóng kết nối qua niềm đam mê chung. Từ đó, tình bạn và cảm xúc của họ phát triển, nhưng cả hai phải đối mặt với những khó khăn khi Gojo đấu tranh giữa việc giữ vững hình ảnh hay sống thật với bản thân. Gojo Satoru
---
Thể loại: Lãng mạn, Học đường, Hài hước, Slice of Life, Fanfic, Geek culture.
Tumblr media Tumblr media
🎞️.
---
Buổi sáng hôm sau, bạn nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Ánh sáng từ màn hình chiếu rọi lên gương mặt bạn trong căn phòng tối, và những suy nghĩ về Gojo vẫn lởn vởn trong đầu. Bạn không thể ngừng nghĩ về buổi gặp gỡ hôm qua. Tất cả dường như quá lạ lùng. Từ cuộc trò chuyện tại quầy Digimon đến khoảnh khắc Gojo xin thông tin liên lạc của bạn, nó như một giấc mơ mà bạn không bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua.
Điều kỳ lạ nhất là Gojo đã thật sự nhắn tin cho bạn.
Gojo Satoru: Tớ đã nói là sẽ nhắn mà ˆᗜˆ. Hy vọng cậu không thấy phiền vì tớ chủ động. Digimon vui mà, phải không?
Bạn nhìn tin nhắn ấy ít nhất năm lần, mắt không rời khỏi những ký tự trên màn hình. Một phần trong bạn vẫn không thể tin rằng cậu ấy thực sự muốn liên lạc. Đây là Gojo Satoru cơ mà – chàng trai mà mọi người trong trường đều ngưỡng mộ, cậu trai nổi tiếng với vẻ ngoài "ngầu vãi đạn" và phong thái tự tin. Vậy mà bây giờ, cậu ấy lại nhắn tin cho bạn, một người mà bạn chắc chắn là Gojo chưa từng chú ý đến trước đây.
Bạn hít một hơi sâu, rồi chậm rãi gõ câu trả lời:
___: không phiền gì đâu. Tớ cũng rất thích sự kiện hôm qua 🫡
Vừa nhấn nút gửi, bạn lập tức cảm thấy lo lắng, băn khoăn liệu câu trả lời của mình có quá ngắn ngủi và vô vị không. Nhưng bạn không cần đợi lâu để biết phản ứng của Gojo, bởi chỉ vài giây sau, một tin nhắn khác hiện lên.
Gojo Satoru: Cậu có thích những Digimon nào khác ngoài Omnimon không? Tớ luôn thấy những Digimon từ mùa đầu tiên là hay nhất, nhưng có lẽ tớ hơi thiên vị vì tớ lớn lên với chúng .  ̫ .
Vạn cảm thấy chút an tâm hơn khi Gojo nhắn lại nhanh chóng và vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện. Điều này khiến bạn nghĩ rằng cậu ấy thực sự hứng thú với cuộc trò chuyện này chứ không phải chỉ là xã giao qua loa. Bạn trả lời một cách cẩn trọng, dù sự hào hứng bắt đầu trỗi dậy khi bạn nói về Digimon, một chủ đề mà bạn luôn yêu thích.
___: Tớ cũng thích các Digimon từ mùa đầu tiên nhất ^~^ ! Có thể vì chúng có sự kết nối với tuổi thơ của tớ, nhưng tớ luôn cảm thấy các Digimon sau này có phần phức tạp hơn. Mà tớ cũng rất thích Agumon, Patamon, và Gatomon nữa.
Tin nhắn vừa được gửi đi, bạn cảm thấy hơi nhẹ nhõm hơn. Nhưng trước khi bạn kịp nghĩ thêm điều gì, điện thoại rung lên với một tin nhắn khác.
Gojo Satoru: Patamon dễ thương nhỉ 😙, đặc biệt là khi cậu ấy tiến hóa thành Angemon. Tớ vẫn nhớ cái cảm giác ngầu kinh khủng khi thấy cảnh đó lần đầu trên TV. Giống như kiểu, vãi, làm sao một chú Digimon bé nhỏ lại có thể mạnh mẽ như vậy?
Bạn mỉm cười, cảm thấy một sự đồng điệu lạ kỳ với Gojo. Cậu ấy nói chuyện rất thoải mái, và điều đó khiến bạn cảm thấy dễ chịu hơn. Thật không ngờ, người mà bạn luôn nghĩ là xa cách như Gojo lại có thể chia sẻ một cách tự nhiên về sở thích chung như vậy.
Những tuần sau đó, cuộc sống của bạn bắt đầu có chút thay đổi. Mỗi ngày, khi vừa về nhà sau giờ học, bạn lại nhận được tin nhắn từ Gojo. Bạn thường bắt đầu cuộc trò chuyện bằng những câu hỏi ngẫu nhiên về Digimon, Marvel, hoặc chỉ đơn giản là hỏi về ngày của bạn. Điều này dần trở thành một thói quen mới, một phần trong cuộc sống của bạn mà bạn không bao giờ tưởng tượng ra trước đó.
Trong những cuộc trò chuyện ấy, bạn nhận ra Gojo không chỉ là cậu trai ngầu lòi mà bạn từng nghĩ. Cậu có sự hài hước tinh tế, đôi khi khá ngốc nghếch, nhưng điều đó khiến cậu dễ gần hơn. Cậu kể cho bạn nghe về việc làm thế nào cậu phải giả vờ không hứng thú với các buổi chiếu phim Marvel cùng bạn bè vì sợ bị coi là quá "kì lạ". Bạn bật cười khi nghe câu chuyện ấy, đồng cảm với cảm giác luôn phải che giấu một phần bản thân mình trước ánh mắt của người khác.
Một ngày nọ, khi họ đang nhắn tin về tập phim mới nhất của Loki, Gojo đột ngột đề nghị:
Gojo Satoru: Cậu có muốn đi xem phim không? Tớ biết sắp có một buổi chiếu đặc biệt của Digimon adventure 02: the begining. Nếu cậu thích, chúng ta có thể đi cùng nhau.
Bạn chớp mắt, ngạc nhiên trước lời đề nghị. bạn không biết mình nên phản ứng thế nào. Đây là lần đầu tiên Gojo mời bạn đi chơi, và ý nghĩ ấy khiến tim bạn đập nhanh hơn. Nhưng cùng lúc, một loạt lo lắng ập đến. Liệu cậu ấy thực sự muốn đi xem phim với bạn, hay chỉ là muốn có thêm một người cùng chia sẻ sở thích?
Bạn đặt điện thoại xuống và suy nghĩ. Trong khoảnh khắc này, mọi thứ có vẻ hơi quá với bạn. Dù Gojo đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của bạn qua những tin nhắn, nhưng việc gặp gỡ cậu ấy ngoài đời, đặc biệt là trong một tình huống như vậy, làm bạn cảm thấy không chắc chắn.
Cuối cùng, sau khi trấn tĩnh bản thân, bạn quyết định trả lời.
___: oke ! ;) Tớ sẽ đi với cậu, hẹn cậu ngày chiếu nhé 
Tin nhắn vừa gửi đi, bạn cảm thấy vừa lo lắng vừa phấn khích. Bạn không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng chắc chắn rằng cuộc sống của bạn đã bắt đầu thay đổi theo những cách mà bạn không thể dự đoán được.
Ngày xem phim đến nhanh hơn bạn nghĩ. Bạn mặc một chiếc áo hoodie Digimon yêu thích và đến rạp chiếu phim với một cảm giác hồi hộp. Khi bước vào sảnh rạp, bạn nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Gojo.
Cậu ta đến ngay sau đó, trong một bộ trang phục đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ tự tin thường thấy. Gojo vẫy tay khi thấy bạn, và cả hai bước lại gần nhau.
“Phía này!” Gojo cười, vẻ mặt rạng rỡ. “Cậu đến sớm thế.”
“Ừm, tớ nghĩ là không muốn trễ hẹn,” bạn đáp, có chút ngượng ngùng.
Họ mua vé và bước vào phòng chiếu. Khi bộ phim bắt đầu, bạn cảm thấy thoải mái hơn khi ngồi cạnh Gojo, hai người cùng chia sẻ niềm vui trong từng khoảnh khắc của bộ phim. Đôi khi, Gojo quay sang bạn, cười toe toét khi có những cảnh đặc biệt ấn tượng, và bạn cũng không thể không cười đáp lại.
Nhưng điều khiến bạn bất ngờ hơn cả là sau khi bộ phim kết thúc, Gojo vẫn không vội về. Thay vào đó, cậu hỏi bạn:
“Muốn đi dạo một chút không? Tớ nghĩ chúng ta có thể nói chuyện thêm về Digimon.”
Bạn ngần ngại một chút nhưng rồi gật đầu. Cả hai rời khỏi rạp chiếu phim và bước xuống con phố vắng vẻ. Bầu trời buổi tối trong lành, và tiếng bước chân của cả hai hòa quyện vào không gian yên tĩnh. Cả hai nói về mọi thứ, từ bộ phim Digimon vừa xem cho đến những sở thích cá nhân.
Và lần đầu tiên, bạn cảm thấy rằng mình không còn là một đứa lập dị nữa. bạn đã tìm thấy một người bạn, một người đồng điệu trong thế giới mà bạn từng nghĩ chỉ thuộc về riêng mình.
---
🎞️.
---
Các bạn trẻ này còn ngại ngùng quó òo 😙😙 (funfact: đây vẫn là khoảng thời gian trong kì nghỉ hè nhaa)
13 notes · View notes
4getmenot-j · 8 months ago
Text
Tumblr media
Ngày xưa xem phim với đọc truyện, thấy hai người thích nhau nhưng một người không dám nói hoặc kiểu không dám thừa nhận. Mình liền nghĩ là : Ủa alo? Bị hâm hay sao, sao không nói. Nói ra giải quyết hết vấn đề rồi.
Giờ lớn mới thấy, có những trường hợp không thể nói rằng: em cũng thích anh.
Vì ta luôn lo sợ, chuyện tình không có kết quả, ta lại đau thêm một lần nữa
22 notes · View notes
gixxnn · 10 days ago
Text
Không có cách để chữa trị lo âu hay stress, bởi chúng sẽ luôn hiện hữu. Tất cả những gì cậu có thể làm chính là không để chúng ảnh hưởng quá nhiều đến bản thân theo từng ngày.
Vì điều duy nhất mà cậu có thể kiểm soát là chính mình và không vui khi phải nói rằng cũng chính cậu là nguyên nhân cho đa phần các vấn đề của bản thân.
Tumblr media
7 notes · View notes
virgo-man · 1 year ago
Text
SỐNG TRONG CÁI NGHÈO LÀ CẢM GIÁC THẾ NÀO?
1. Bố mình bị bệnh K, mình dẫn bố nhập viện, bảo bố yên tâm vì mình lo được viện phí, nhưng thật ra số tiền mình tích góp được mấy năm ở thành phố không nhiều, nên mình chắt chiu từng đồng, ngày đi làm, tối về chạy xe ôm để kiếm thêm một ít, có hôm chạy đến 2h sáng, mưa gió t.á.p vào mặt thấy ám ảnh cái nghèo kinh khủng.
2. Hồi sinh viên yêu đương, hai đứa chia đôi cái bánh để tiết kiệm thêm tí tiền, mãi đến sau này mình khấm khá lên một chút, thì em đã không còn ở cạnh mình nữa.
3. Bố đi làm bị đ.ứ.t tay, mẹ đi qua nhà họ hàng mượn tiền cho bố đi may vết thương, nhưng người ta không cho vay vì sợ không trả được. Nghĩ lại nước mắt cứ trào ra, thương bố, thương mẹ.
4. Vợ chồng mình vừa ly hôn vì vấn đề tiền bạc, vì sinh con mà thu nhập cả hai không ổn định, không có tiền chăm sóc tốt cho con, cả ngày chỉ biết c.ã.i nhau chuyện tiền nong. Đừng ai mơ 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng trong thời nay nữa, nghèo nó khổ con khổ cái lắm.
5. 27 tuổi vẫn chạy xe ôm để kiếm thêm tiền, không dám nghĩ đến chuyện lấy vợ, vì chưa có nhà, chưa có xe và vẫn gánh trên vai một khoản nợ lớn của gia đình.
6. Hồi đó mẹ dậy từ 3h sáng để đi cấy thuê, ra đến nơi người ta lựa người cấy, mẹ mình không được chọn, lại lủi thủi đi về.
7. Lúc bé mình bị sưng mủ ở mắt nên mình nói với mẹ là mắt con mờ lắm. Xong mình thấy mẹ vừa khóc vừa nói xin lỗi mình vì mẹ còn đúng 11k trong túi, không đủ đưa mình đi khám được.
8. Thấy người ta ăn thừa cái bánh, mình nhặt lên ăn thử xem bánh đó có vị thế nào, nghĩ lại vẫn thấy sợ, cái thời ăn không đủ no ấy.
9. Mình và người yêu ở một phòng trọ nhỏ xíu có cửa sổ hướng ra một tòa chung cư, những ngày cuối tháng chưa có lương hai đứa sẽ ăn mì rồi ngồi ngắm tòa chung cư đó, mình hứa sẽ cố gắng để sau này hai đứa được ở nơi như thế, nhưng 1 tuần trước em mất rồi, mất vì tai nạn giao thông khi đi làm ca đêm. Chưa kịp thực hiện lời hứa, thì người thân thương đã không còn nữa.
10. Em gái muốn học đại học, nhưng nhà mình nghèo quá không chu cấp cho nó được, mình bảo nó đi học đi mình lo cho thì nó bảo sợ mình vất vả, cái nghèo khiến những đứa trẻ vô tư thành đứa trẻ hiểu chuyện lúc nào không hay.
11. Đi xuất khẩu lao động, 1 ngày chỉ ngủ 3 tiếng. Mùa đông cũng như mùa hè, ốm đau vẫn đi làm không dám nghỉ.
| The Memory |
#st
100 notes · View notes
baosam1399 · 1 year ago
Text
〔Bài dịch số 1144〕 ngày 28.02.2024 :
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
宇宙承载那么多能量 他都不烦恼, 小小地地球上的我们 更没有什么事 难倒我们 或者是可以烦恼的。我们每一个人啊 存在 为自己闪耀就好 就像星星一样 可能会有人看见 也有人看不见 有人能理解有人不能理解,我们不能做到所有人都喜欢我们 但是为自己闪耀就好 会有人看见 喜欢的人一定能看见 减少一些阻力 彼此的阻力 在别人的人生 你留下的记忆也是美好的。想对你说 挺好玩 挺开心 就行了 偶尔的一些小错误 大家都是能包容根源凉的 要不然人与人之间没有办法相处 也没有办法工作一件事情 所以不要把事情把它发杂化 真诚的做自己 最重要的是你的底色 你的底色是好的就OK了 因为每一个人都有问题 找人都想 我找另一半就要想找个严丝合缝,没有 沟通之后大家就会越走越近 因为总是需要有这样那样的问题出现 才知道每一个人的底线 每一个人的底线在哪
Vũ trụ phải chứa đựng bao nhiêu năng lượng như vậy, nó còn không phiền não, vậy thì càng không có việc gì có thể làm chúng ta phiền não hay lo lắng. Mỗi một người trong chúng ta, tồn tại - chỉ cần soi sáng chính mình là được, giống như những ngôi sao sáng vậy, có người nhìn thấy có người không nhìn thấy, có người có thể hiểu được cũng có người không thể hiểu được, chúng ta không thể làm được việc khiến tất cả mọi người đều thích chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta tự soi sáng chính mình, sẽ có người nhìn thấy điểm tốt ấy. Người thích chúng ta nhất định sẽ nhìn thấy.
Giảm một chút những trở ngại, trở ngại của chúng ta và những kỷ niệm em để lại trong cuộc đời người khác cũng sẽ theo đó mà đẹp đẽ. Muốn nói với em rằng, rất vui, rất thú vị, thế là được. Nếu chỉ là mắc những sai lầm nhỏ nhặt, mọi người đều có thể bao dung và tha thứ cho em mà, nếu không thì con người với con người sẽ rất khó chung sống với nhau, cũng sẽ khó có thể cùng nhau làm một việc gì đó, cho nên không cần phải phức tạp hóa mọi chuyện lên đâu, hãy cứ sống thành thật với bản thân, điều quan trọng nhất là nội tâm của em, nội tâm của em tốt là OK, bởi vì mỗi một người đều có vấn đề của bản thân, nếu như em muốn tìm một người mà kín kẽ không có sai phạm gì, thì không có đâu, bởi vì sau khi chúng ta hiểu rõ về nhau thì khoảng cách giữa mọi người sẽ càng được kéo gần lại. Bởi vì luôn cần phải có những vấn đề như thế này, như thế kia để biết điểm mấu chốt của mọi người ở đâu.
72 notes · View notes
mat-ngu · 11 months ago
Text
Tại sao đang ở trong một mối quan hệ mà vẫn thấy cô đơn?
"Thấy" cô đơn, là ai thấy? Là bạn thấy đúng không? Không phải người khác thấy. Nếu chỉ có bạn thấy điều đó, thì có thể bạn chính là nguyên nhân của sự cô đơn đó.
Bạn tạo ra sự cô đơn. Bạn tự cô đơn. Và chính bạn sẽ tháo gỡ được vấn đề đó.
Chắc là do bạn chưa đủ yêu bản thân nên dù có trong một mối quan hệ - hay không, bạn vẫn thấy cô đơn.
Giờ nhé, bạn hãy tự xem lại:
- Bạn có nhiều phiên bản, giận dữ có, vui vẻ có, hồn nhiên có, lo lắng có. Những phiên bản đó có tự xuất hiện để vỗ về nhau hay không?
Nếu không, hãy tập cách để phiên bản này xuất hiện cùng phiên bản kia, để chúng tự "chơi" với nhau.
- Nguyên nhân sâu xa của sự cô đơn là gì? Không tìm thấy niềm vui? Không có ai quan tâm? Tủi thân? Ồ, đó chẳng phải là những điều tự bạn tìm được lời giải hay sao? Chẳng qua, nếu có ai đó giải giúp bạn thì bạn sẽ vui hơn thôi.
Nếu không có ai giải đáp giúp, tự bạn làm đi. Tìm bạn bè, tìm thú vui, hoặc tự vỗ về. Bạn - bản thân bạn - chính là phương thức bền vững nhất để bạn vui.
Tin mình đi, mọi thứ đều có thể giải quyết khi bạn đủ hiểu và yêu chính bạn. Thái độ, góc nhìn, quan điểm của bạn về nhân sinh sẽ thay đổi sau khi bạn hiểu và yêu bạn.
Thử nhé, mỗi ngày tập luyện 1 chút thôi. Từ từ, rồi đâu sẽ vào đó.
36 notes · View notes
absquatulate04 · 2 months ago
Text
Những ngày cuối năm sống trong vô định
Công việc: Có lẽ mình sẽ làm được ở đây tròn 1 năm và ngọn lửa nhiệt huyết của mình sẽ tắt hẳn vào cái ngày mình ko còn cố được nữa. Mình chưa bao giờ tưởng tượng ra 1 ngày đi làm chỉ để kiếm tiền như thế này. Ko niềm vui, ko háo hức, ko cảm thấy cống hiến hay phát triển được gì. Từ 1 người năng nổ, xuất hiện nhiều trên các trang của cty, lo lắng về kq kinh doanh, giờ mình sang cty này - vô danh, ko vị trí, ko dc công nhận, vô hình vô dạng.
Tình cảm: mình có kiểu quan tâm mình muốn, cảm giác mình cần và sự thoải mái mình mong đợi nhưng lại chẳng dám gọi nhau là gì. Mình ko muốn nói nhiều về vấn đề này vì ngay cả bản thân mình, nếu hỏi mình có dám chấp nhận 1 danh phận ko, mình ko chắc. Câu chuyện cốc nước, người ta chọn 1 cốc nước đầy, mình giật mình nhìn ra nó vơi. Thật ra, hình ảnh cốc nước đó ko rõ ràng, mập mờ, y như chúng mình.
Gia đình: từ ngày bố ép mình phải sớm lấy chồng, mình cảm thấy ko thoải mái khi ở nhà nữa vì chỉ cần thấy mình là bố sẽ than về việc mình chẳng có ai. Ko phải mình ko lo nhưng mình chẳng biết phải thay đổi mindset bản thân ntn để quen 1 ng hợp làm chồng. Mình thích kiểu yêu đương gà bông của mình. thích rồi yêu. mình sợ 1 ngày mình thích và phải kết hôn. mình thích mọi việc có kết quả nhg sao chuyện này mình lại sẵn sàng?
Bản thân: mình đi học piano. thứ duy nhất cứu rỗi mình vì lúc đó mình được tập trung, mình học cái mới và khai phá bản thân ở 1 lĩnh vực mình hoàn toàn ko có năng khiếu. Bố thì hỏi tại sao bây giờ lại đi học trong khi mình ko có năng khiếu. Mình ko trả lời, đó là lựa chọn của mình. Mình luôn nói mình mù nghệ thuật nhg mình lại đc đến 3 giáo viên khen rằng cảm âm tốt và có khả năng về nghệt thuật. có thể họ động viên, mà cũng có thể mình như thế thật thì sao nhỉ.
10 notes · View notes