#lần sau cuối
Explore tagged Tumblr posts
cayeutinh · 4 months ago
Text
Khi tôi gay gắt nói lời chia tay, anh luôn nói rằng "em có thể ôm anh lần cuối không"
Tôi luôn đồng ý, và sau đó tôi đã không thể cứng miệng nói muốn chia tay nữa. Vì tôi nhận ra tôi yêu anh ấy tới mức nào chỉ qua một cái ôm.
Bạn thấy không, anh ấy cho tôi một cơ hội.
Còn tôi cho anh ấy một bậc thang.
Điều kiện đầu tiên là một trong hai còn yêu đối phương và điều kiện thứ hai là người kia vẫn còn yêu bạn rất nhiều.
@cayeutinh
Tumblr media
206 notes · View notes
baosam1399 · 4 months ago
Text
"Hồi còn nhỏ chị thích nhất là đọc ngôn tình, chị nghĩ Lư Tư Hạo nói đúng, sách - truyện và âm nhạc có thể giúp chúng ta ôm một mộng tưởng tốt đẹp về tương lại và cố gắng vì nó. Nhưng chị không thích đọc sách đâu, cái chị đọc chỉ là sách tiểu thuyết thôi.. từ hồi còn học cấp 3 tới bây giờ, chị thực sự không nhớ nổi mình đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua gần 6 chục cuốn ngôn tình rồi bày ở đầy phòng khách, thậm chí kế hoạch của vài tháng sau hoặc mấy năm sau nữa sẽ là mua đủ tất cả những quyển tiểu thuyết hồi còn nhỏ chị từng đọc được trên mạng và đã được xuất bản thành sách và tất cả những gì liên quan tới Conan. Chị luôn nghĩ rốt cuộc mình cứ phải như vậy làm gì, có thể có những quyển chị mua về chỉ để đó thôi, vì trước đó chị đã đọc xong trên điện thoại rồi, chị còn không dám sờ vào vì sợ nó sẽ rách chỉ vì chị mua là bản đặc biệt, sẽ được tặng kèm theo bookmak và những tấm poster rất đẹp.
Mấy tháng trước đợt vẫn còn đi làm chị đã mua một lèo 3 quyển sách của Lư Tư Hạo, nhưng thực ra tới hôm nay mới thực sự được coi là đọc xong 1 quyển hoàn chỉnh, một là do khoảng thời gian đó nói là mỗi ngày sẽ nghỉ giữa ca 4 tiếng nhưng thực chất chị chỉ nghỉ được 2 tiếng, mặc dù giờ nghỉ ca phải luôn đấu tranh vật lộn 30 phút xem nên đi ngủ hay là xuống Highlands ngồi chỉ vì phòng ngủ luôn lạnh như điểm cuối của Cực Bắc… Nhưng cuối cùng mặc dù lần nào cũng buồn ngủ tới díu cả mắt nhưng chị vẫn lựa chọn xuống Higlands ngồi 1 mình, khi giở sách ra mới đọc được vài trang có khi lại bị Liu Yang gọi lên giao nhiệm vụ. Vậy nên đợt đó chỉ đọc được vài trang là lại bỏ ngỏ, mãi sau phải hơn 1 tháng trời mới túc tắc đọc qua loa cho xong quyển "Dám Mơ Lớn, Đừng Hoài Phí Tuổi Trẻ." Nhưng chị luôn thấy tên tiếng trung của quyển sách này hay hơn nhiều.
Em cũng biết cảm giác khi đọc sách, mình sẽ gặp được những câu nói khiến mình đồng cảm hoặc thậm chí muốn khóc là thế nào phải không? Chẳng ai hiểu được đâu, thậm chí Tuấn Ngọc cũng không hiểu, Nga cũng không hiểu, Tiến cũng không hiểu, A heng cũng không hiểu, chẳng ai hiểu nổi những gì chị viết ra hay chia sẻ, nhưng chị nghĩ em hiểu. Vì em hiểu được chị mà...
Chị nghĩ tới năm 26 tuổi mới biết Lư Tư Hạo thực là một chuyện quá tiếc nuối. Vì anh từng viết rất nhiều câu nói khiến chị cảm thấy văn học là môn học đẹp đẽ nhất mà mình đã từng biết :
Anh nói : “Sở dĩ chúng ta cho rằng trưởng thành là một việc tồi tệ là bởi chúng ta đã trở thành người mà bản thân từng xem thường.”
Anh nói : “Với thần tượng, cách tốt nhất không phải là phát cuồng vì họ, mà là để người khác biết, người hâm mộ họ cũng là những người biết nỗ lực.”
Anh nói : “Không biết bản thân muốn gì cũng không sao, nhưng phải luôn nhớ kĩ bản thân không muốn những gì.”
Anh nói : “Bạn trèo lên nơi rất cao, đi tới nơi rất xa, không phải để cả thế giới nhìn thấy bạn mà là để bạn có thể nhìn thấy cả thế giới”
Anh nói : “…Có lẽ một khi trưởng thành, người ta sẽ để mất rất nhiều thứ, ví như những món đồ giản đơn nhưng lại từng khiến bạn vui vẻ cả ngày, ví như khả năng dễ khóc dễ cười, và cả những người đã từng thân thiết với bạn. Điều đáng sợ nhất không phải mất đi những điều ấy mà là việc bạn dần trở nên bình thản hơn. Bạn bắt đầu an ủi bản thân rằng thế mới là trưởng thành, đây chính là dáng vẻ mà chúng ta hằng mong muốn. Bạn chỉ đang tìm một cái cớ để tiếp tục sống như vậy và coi thường bản thân mình trước kia….”
Anh nói : “Cách đối xử tốt nhất với người mình từng yêu, không phải làm như đã quên, mà là giữ lại những điều mình thích và những giá trị đã học được, đối diện với cuộc sống một cách tốt hơn, nếu không cuộc hội ngộ đó sẽ ít nhiều mất đi những ý nghĩa tốt đẹp…”
Anh nói : “Vì sao con người phải tiến về phía trước. Bởi vì chưa tới phút cuối cùng, bạn sẽ không biết được số phận của mình ra sao, cũng không biết tương lai kết quả có tốt đẹp hay không. Rồi bạn sẽ có cơ hội đến nơi bạn muốn đến, bạn cũng biết nếu mình đứng yên tại chỗ thì sẽ chẳng đi được tới đâu cả…”
Lư Tư Hạo thực sự đã viết rất nhiều, chị nghĩ đôi khi chúng ta luôn cần một câu nói để làm động lực tiến bước em nhỉ, có thể câu nói ấy sẽ không khiến chúng ta ngay lập tức hành động hay hiểu ra điều gì, nhưng nó sẽ dần dần khiến ta tìm ra lẽ sống trong quãng đường mình đi.
Hôm nay chị dùng 1 buổi chiều để đọc nốt 1 trong 2 cuốn sách còn lại mua về nhưng để lâu tới nỗi bám đầy bụi lên đó chưa động tới, thực ra quyển này anh viết về cuộc sống và câu chuyện tình cảm xoay quanh anh và bạn bè anh nhiều hơn, thực ra chị cũng chẳng biết là đang nói cái gì với em đâu, chỉ là chị cảm thấy đột nhiên đọc xong 1 quyển sách, tự nhiên nhớ tới em, cứ có cảm giác như mấy câu chuyện này chẳng liên quan gì tới mình nhưng lại có mặt nào đó cũng giống như mình, thế là lại ngồi lõ cõ viết ra mấy dòng này… để có thể tìm được người tình nguyện ngồi đọc những câu mình viết, hiểu nhưng câu mình viết, đồng điệu với mình về tâm hồn thực sự rất khó, Lư Tư Hạo tìm được 5 người bạn tốt đã được thời gian giúp anh sàng lọc, may thay chị cũng tìm được người luôn đọc và hiểu những gì chị viết ra là em.
Chị đã liệt kê ra vô số những điều vài tháng sau phải làm, một trong số đó có viết là sẽ phải mua quà sinh nhật cho Tuấn Ngọc và khi nào vào tới SG sẽ bỏ thời gian đi thăm chị H, em có biết chị H không nhỉ, chị H hồi mới dạy tụi chị và Tiến, chị thực sự rất tốt, đãi đồ ăn ngon, mua quà sinh nhật cho từng người, dạy bọn chị làm việc, chị không biết phải kể thế nào, nếu tổng kết lại thì là chị H luôn "không bao giờ tiếc tiền cho 5 cái mồm hay ăn như tụi chị", còn tụi chị thì ngày đó chỉ có chúng duy nhất một suy nghĩ là "chị gái này nhiều tiền thật"....
.. Mấy năm nay chị không gặp chị H rồi... hình như câu chuyện về chị T và chị H chị đã kể em nghe nhiều lần, vậy nên thôi, chị sẽ không kể lại nữa, khi gặp lại chị T ở NH4 sau 1 thời gian rất lâu rất lâu rất lâu nhưng lại cảm thấy rốt cuộc cái gì đã khiến cho chị có cảm giác xa cách tới vậy.. chị không biết phải miêu tả cảm giác ấy thế nào, nếu có thể thì có lẽ sẽ giống như trong một câu chuyện ngôn tình nào đó chị từng đọc, hồi còn nhỏ mình rất thích ăn kem, là loại kem đá 500 đồng 1 cái, nhưng vì hồi đó dù là một hay hai nghìn đồng thì cũng được coi là tiền to nên mỗi lần ăn chỉ mua được 1 cái, còn là kiểu mỗi đứa bạn góp chung 500 đồng được bố mẹ cho vào để mua chung nữa, lúc đó thề hứa rằng lớn lên mình nhất định sẽ kiếm nhiều tiền để được ăn thỏa thích, tới khi lớn rồi, tiền kiếm ra được nhưng trường học đã được xây mới lại, to hơn xưa gấp 5 10 lần, tiệm tạp hóa nhỏ không bán nữa đã trở thành nhà hoang, không còn tìm được nơi bán kem đá có vị giống như năm ấy nữa, kem que cũng không còn giá 500 đồng, tiền giấy đã bị thay thế bằng polyme, mọi thứ trong kí ức.. tiếng ve, hoa phượng, những câu chuyện ma hồi cấp 1 đáng sợ, nhà vệ sinh từng in dấu bàn tay bị đồn có quỷ, giờ ra chơi với trò đuổi bắt, tiết tiếng anh chỉ học được một buổi, ra tòa nhà cũ trường bên đợi anh trai tan học mặc dù rất bị ghét bỏ bắt đầu mờ nhạt dần tới nỗi dù mỗi lần về quê, dù đứng trước cổng trường 30 phút nhưng vẫn không thể khiến cho những đoạn hồi ức kia có một đường dẫn trọn vẹn…. có lẽ là kiểu vậy....
Cuộc sống đẩy chúng ta tới nơi rất xa em nhỉ, dạo này em đã ổn định chưa? Chị nghĩ cuộc sống của em rồi sẽ ổn thôi, cuộc sống của chị rồi cũng sẽ như vậy. 过不去的事情还能怎样 也总会过去的, chị nhớ Lưu Diệc Phi từng nói vậy.
"Có thể chúng ta không được định sẵn sẽ trở thành một ngôi sao, nhưng chúng ta vẫn có thể trở thành đom đóm…" câu này hay đúng không!"
Hôm nay mình viết đoạn này gửi Lá nhỏ, Lá nhỏ hồi đáp bằng việc em ổn rồi lại không ổn.... thực ra đoạn văn bên trên mình đã sửa lại, xóa bớt một vài câu, thay đổi một số từ, trước nay khi viết viết mình cũng thích chăm chút câu từ để mỗi khi mình đọc lại mình cũng cảm thấy rằng haha hóa ra văn của mình cũng không tệ!
89 notes · View notes
bibianxx · 4 months ago
Text
#1605
Có một câu nói thế này “Bạn bè mất rồi có thể kết bạn mới”.
Mình không bài xích điều này nhưng thật khó khi mình phải lựa chọn giữa rời đi hay ở lại. Thật ra ấy không chỉ riêng bạn bè, những mối quan hệ khác - đều có thời hạn, chỉ là chúng ta có thể chấp nhận con người của đối phương đến khi nào, có đúng không?
Mình hiểu chính mình, mình biết rằng khi mình phân vân giữa rời đi hay ở lại, dù quyết định có khó khăn đến thế nào thì lựa chọn vẫn luôn là rời đi trước.
Có thể chúng ta đã từng rất thân thiết, chúng ta đã dùng khoảng thời gian quý báo của mình dành cho đối phương, chúng ta có rất nhiều chủ đề chung để nói thậm chí lắng nghe cả sự im lặng mà đối phương tạo ra.
Nhưng cũng có một câu nói thế này “Nobody apologized for how they treated me. They just blamed me for how I reacted.” nó có nghĩa là “Không ai xin lỗi về cái cách mà họ đối với tôi. Họ chỉ đổ lỗi cho tôi về cách mà tôi phản ứng.”
Mình biết rằng sự rời đi của mình điều ấy nó không quan trọng, chỉ là mình không đủ tự tin để tiếp tục với khoảng cách mà đối phương tạo ra.
Mình là một người có lòng tự tôn cao ngất, mình chưa từng níu kéo ai dù trong bất cứ mối quan hệ nào. Mình áp đặt bản thân mình rằng “thà bỏ lỡ chứ không hạ mình mà van nài một mối quan hệ”. Nhưng cũng chỉ mình hiểu - lần đầu tiên, lần thứ hai và những lần sau nữa chỉ vì mong muốn kết nối này có thể cùng nhau lâu thật lâu - mình chẳng giữ lại điều gì. Lòng tự tôn cao ngất mà mình thường nói, hết lần này đến lần khác đều bị xem thường, ấy thế nên được đánh giá là một điều vốn dĩ hiển nhiên - sự tìm kiếm của mình dành cho đối phương.
Tumblr media
Mình là một người có quá khứ không mấy vui vẻ, chính vì quá khứ ấy mình vốn không thích việc kết bạn. Những tháng năm rời xa gia đình, mình ở giữa một thành phố xa lạ - một mình mình cũng chưa từng vì thế mà có thể kết thân với nhiều người.
Vì vốn dĩ đối phương đã là một người rất tốt đẹp, chúng mình đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian tươi đẹp, từ những người xa lạ không biết gì về nhau đến khi trở thành người bạn, người chị/em tốt của nhau nhưng cũng không thể chối bỏ rằng tính cách của cả hai hoàn toàn khác xa nhau.
Mình cố gắng để đón nhận mọi thứ, vì mình hiểu rằng mọi người không giống nhau, mình là thế đấy nhưng họ lại không như vậy nhưng thời gian trôi mình chỉ cảm thấy sự mệt mỏi - là cảm giác khi phải kéo dài một mối quan hệ. Hôm nay, khi mình quyết định nghỉ ngơi, nó dường như đã kết thúc - tình bạn thiêng liêng của mình và bạn.
Thực tế thì ngày hôm nay của mình vẫn diễn ra như cái cách mà mọi ngày mình trải qua vậy, mình biết bạn cũng sẽ vậy thôi, chỉ là tâm trạng - cảm xúc của mình khác đi một chút. Mình nghĩ chúng ta sẽ kết thúc vào cái ngày mà chúng ta cãi nhau chứ nhưng lạ thật chúng ta lại kết thúc vào cái ngày mà chúng ta chẳng nói với nhau một lời nào.
Mình đã định viết một điều gì đó về mình và bạn, ấy thế mà lần đầu tiên lại là lần cuối cùng.
“Khi một ai đó rời đi, đó là vì một người khác sắp tới.” - Paulo Coelh
Những người bạn, những kết nối mà bạn ấy sẽ ưu tiên - từ bao giờ đã không còn là mình nữa, rời đi - là điều mà mình phải làm.
@bibianxx
59 notes · View notes
gixxnn · 1 month ago
Text
Tumblr media
Và cứ như vậy, sau những năm tháng cười đùa, khóc lóc, than vãn kêu xa, thì thầm vào tai nhau lúc đêm muộn, những biệt danh dễ thương, những lời la mắng và những tiếng thở dài, tất cả sự ồn ào đột ngột dừng lại. Hôn lên trán người mình yêu một lần cuối, một cái hôn mỏng manh và rời khỏi cuộc đời của nhau mãi mãi như hai người đã thỏa thuận.
Trong giây phút đó, tất cả những gì mà người còn lại có thể làm là cuộc tròn như một quả bóng, ôm mình và cố gắng hết sức để không bị đè bẹp bởi sức nặng của một không gian im ắng xung quanh. Một không gian trống trải, lặng thinh và một mình. Điều chẳng ai mong muốn...nhưng nó đến rồi.
53 notes · View notes
lacyen · 1 year ago
Text
Những bình luận nổi bật trên Võng Dịch Vân âm nhạc (phần 4)
刚才买水果,问老板:“这水果甜不甜?”
老板教育了我一番: "“这问题就跟问男朋友你爱不爱我一样,一点意义都没有. 你见过哪个老板说不甜?哪个男朋友说不爱的?你拿个柠檬我也会跟你说甜你信不信?
《爱》
Vừa lúc mua hoa quả, tình cờ hỏi ông chủ: "Quả này có ngọt hay không?"
Ông chủ liền dạy tôi: "Câu hỏi này cũng giống như việc hỏi bạn trai có yêu bạn hay không, một chút ý nghĩa cũng không có. Bạn gặp qua ông chủ nào nói quả này không ngọt bao giờ chưa? Có người bạn trai nào lại nói không yêu à? Bạn đem quả chanh đến hỏi tôi cũng sẽ đáp ngọt bạn có tin hay không?
Bài hát "Yêu"
2. 当一个女生错过最想嫁的人,她会变得越来越挑剔
当一个男生错过最想娶的人,他会变的越来越随意。
挑剔的是因为都不如你,随意是因为反正不是你
《不待》
Khi một cô gái bỏ lỡ một người mình muốn gả, cô ấy sẽ trở nên ngày càng kén chọn
Khi một chàng trai bỏ lỡ người mình muốn cưới, anh ấy sẽ trở nên ngày càng tùy ý.
Kén chọn bởi vì đều không thể như người đó, tùy ý bởi vì dù sao cũng chẳng phải người đó.
Bài hát "Không đợi"
3. 家人围着6岁的儿子问他的理想,儿子说他想当医生。
外婆说医生好,社会地位高
奶奶说待遇也不错
外公说更重要的是以后找对象方便。
爸爸听后满意地问儿子为什么想当医生
他说:“不是说医生可以治病救人吗?”
《理想》
Mọi người trong gia đình vây quanh bé trai 6 tuổi hỏi về ước mơ, thằng bé đáp muốn trở thành bác sĩ.
Bà ngoại nói bác sĩ tốt, địa vị xã hội cao
Bà nội nói đãi ngộ không tồi
Ông ngoại nói quan trọng là sau này dễ tìm bạn gái.
Bố đứa trẻ nghe xong hài lòng liền hỏi vì sao bé muốn trở thành bác sĩ:
Đứa nhỏ đáp: "Không phải nói bác sĩ có thể chữa bệnh cứu người sao ạ?
Bài hát "Lý tưởng"
4. 人生可能要遇见四个人
第一个是你爱,但不爱你的人
第二个是爱你,但你不爱的人
第三个是你爱又爱你,但最后不能在一起的人
第四个是你未必爱,但最后在一起的人
《你,好不好?》
Đời người có lẽ nên gặp bốn kiểu người
Đầu tiên là người bạn yêu, nhưng không yêu bạn
Thứ hai là người yêu bạn, nhưng bạn không yêu
Thứ ba là người bạn yêu cũng yêu bạn, nhưng sau cùng lại chẳng thể ở bên nhau
Thứ tư là người bạn không chắc đã yêu, nhưng lại ở bên bạn đến cuối cùng.
Bài hát "Bạn, có khoẻ không?""
5. 希望他最后娶一个像我一样的女孩,这样他就能一直记住我。又害怕他最后会娶一个像我一样的女孩,如果像我,为什么不是我?
《全世界谁倾听你》
Hi vọng anh ấy sẽ cưới một cô gái giống như tôi, vậy thì anh ấy sẽ nhỡ rõ về tôi. Nhưng tôi cũng sợ sau này anh ấy sẽ lấy một cô gái như tôi, bởi vì giống tôi, tại sao lại không thể là tôi?
Bài hát "Cả thế giới lắng nghe em"
6. 这世上最憋屈的,是越爱越远的人,和越等越大的雨
《雨一直下》
Giày vò lớn nhất thế giới này, có lẽ là người càng yêu lại càng xa, cũng như càng đợi mưa lại càng lớn.
Bài hát ""Mưa cứ mãi rơi""
7. 除了电影里,没人会等你四五年,说白了感情就是不联系就没有的东西,空空如也,走马观花,贪得无厌
《走马》
Ngoại trừ phim ảnh, sẽ không có ai đợi bạn bốn năm năm đâu, nói thẳng ra là tình cảm nếu như không liên lạc thì chẳng còn gì nữa, trống rỗng, cưỡi ngựa xem hoa, lòng tham không đáy.
Bài hát "Cưỡi ngựa"
8. 世界上最厉害的人,是说起床就起床,说睡觉就睡觉,说做事就做事,说玩就玩,说收心就收心.
《过得好吗》
Người lợi hại nhất thế giới chính là người nói dậy liền dậy, nói ngủ liền ngủ, nói làm việc liền làm việc, nói chơi liền chơi, nói kiềm chế liền kiềm chế được.
Bài hát "Trải qua có tốt không"
9. 合适的人不一定要情商多高,但一定要懂你的点,知道怎么能让你开心. 这样漫长的一生共度起来才不会太费劲,他不会在你感性的时候讲道理, 不会在你气得头冒烟的时候跟你硬碰硬.
《You don't know me》
Một người phù hợp không nhất thiết phải có EQ quá cao, nhưng nhất định phải hiểu bạn, biết làm thế nào khiến bạn vui vẻ. Vậy thì một đời trải qua cùng nhau mới không vất vả, anh ấy sẽ không giảng đạo lý khi bạn xúc động, sẽ không cứng rắn đối ch��i khi đầu bạn phát hoả.
Bài hát "You don't know me"
10. 愿你不管被这个世界伤害了多少回,第二天早上太阳升起来的时候, 你依旧愿意去好奇、去拥抱、去相信、去发现、去等待.
《脆弱一分钟》
Mong bạn dù có thế giới này làm tổn thương bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì ngày thứ hai khi mặt trời ló rạng, bạn vẫn nguyện ý hiếu kì, ôm ấp, tin tưởng, khám phá, và chờ đợi.
Bài hát "Một phút yếu lòng"
Zhihu | Lạc Yến dịch
208 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 6 months ago
Text
Tumblr media
Gần đây công việc đưa tôi trở lại với Tâm lý học, mở ra cho tôi những ưu tư mới, chen nhét vào hàng đống nghĩ suy vốn quá đỗi chằng chịt của mình.
Tôi tìm hiểu về não, về cái chết và những diễn biến lâm sàn của một người khi được đánh giá là vừa "quyện vào sương". Tôi chợt nhớ lại cái buổi sáng khi mà nắng vừa mới ửng lên ngoài dãy hành lang bệnh viện cũ, tôi ký vào giấy báo tử đưa đưa Ba mình về nhà, khi nét mực cuối cùng dừng lại cũng là khi tôi hụp xuống gầm bàn. Hôm ấy tôi 22 tuổi.
Cái chết là điều tôi vốn chưa từng nghĩ đến nhưng từ khi tôi biết đến sự tồn tại của nó, tôi nghĩ đến nó nhiều hơn. Không phải nghĩ để nằm xuống, mà nghĩ để đứng lên. Thế là bằng cách nào đó mà những năm qua trong sự trơ trọi tột cùng của lớn khôn, hôm nay vẫn là chuyện cũ nhưng lòng đã êm ái nhiều.
Mỗi năm, tôi viếng chùa vào dịp đầu năm. Mỗi ngày, tôi có đi ngang một cái nhà thờ. Tín ngưỡng ở gần là vậy nhưng cho đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng mình chưa cần nương tựa vào đâu, nhất là về phương diện ý nghĩ. Chỉ là trong giây phút nào đó nếu cầu nguyện được tính là một biểu hiện của lòng tôn kính, của sự biết mình không toàn năng và bất bại, thì tôi cũng chỉ cầu nguyện rất khiêm tốn đó là: Xin các Ngài hãy cứ để mọi việc diễn ra đúng tuần tự, hãy cứ để mọi người quanh con làm những điều mà họ muốn. Con tha thứ cho mọi động cơ và tổn hại họ mang đến cho mình, con chỉ xin cho con sức mạnh để vượt qua tất thảy và bỏ chúng lại hết phía sau. Vì đã có vài buổi sáng khi mà con thức dậy, con chợt hiểu tường tận ý nghĩa sâu xa của một cái thở phào, con khoan khoái với những buổi sáng đó và muốn nó lặp lại thế thôi.
Và có thể thấy để sống tiếp, tâm lý học có thể học hoặc không, nhưng sự kiên cường và sự hiểu mình là thứ phải học. Học từ sự đổ vỡ và xấu số của chính mình ấy, không phải từ ai cả.
…/
Vừa qua tôi có xem một bộ phim trên Netflix tên là Split (Tách biệt). Đó là cuộc chiến của một bệnh nhân đa nhân cách nhưng cũng là hành trình “sinh nghề tử nghiệp” của một bà bác sĩ tâm lý già. Và với tôi, cái nghề này, nếu ai cũng làm như bà ấy làm... thì may ra.
Tôi cũng có lần nghe qua chuyện một người em của đồng nghiệp đã tìm đến các chuyên gia tâm lý nhưng rồi lại trở về với một cảm nhận mà nhìn chung là… “không có gì khá hơn”.
Tôi chợt nghĩ về lý do mình không theo hướng trở thành chuyên viên tâm lý. Tôi có thể không thực sự tường tận vì sao mình theo đuổi điều gì đó nhưng chắc chắn sẽ luôn biết rõ vì sao mình dừng lại trước một điều gì. Dù ngày ngày, chuyên môn tâm lý và tâm lý giáo dục vẫn hiển hiện trong công việc của tôi ở những ngách khác nhau, từ trong mỗi sản phẩm bài viết, ý tưởng cho đến cách nhìn nhận và thỏa hiệp với mỗi cộng sự có phần trời ơi đất hỡi của mình. (Dĩ nhiên “trời ơi đất hỡi” là tôi nói, bạn có thể bỏ qua ý này).
Tôi đã đến cái tuổi bắt đầu hiểu dần vì sao người ta cần một người khác rót cho mình một cốc nước ấm vào lúc nửa đêm về sáng, với tôi thì sự hiện diện này sống động và chân thực hơn vạn lời nói. Tâm lý hay tham vấn/tư vấn tâm lý không phải chỉ là việc anh phải trả tiền để nói chuyện với tôi. Mà nó là trong một cuộc trò chuyện, có một người đem toàn bộ mỏng giòn của mình để chia sẻ với một người khác và người còn lại phải thực sự tập trung. Sự tập trung mà tôi vừa đề cập, bạn có chắc là bạn đạt được tính toàn diện của nó không? Tôi thì không (chắc).
Thật mừng vui là để rồi sau đó, khi đã đi một con đường khác, tôi được tự do trong chọn lựa ngồi xuống hay không ngồi xuống với một ai đó đi qua đời mình. Nó thuần túy là sự chân thành và sẵn lòng, nó không phải là trách nhiệm. Dĩ nhiên, tính cam kết vẫn sẽ là vẹn nguyên vì chỉ có dạng thức của sự chia sẻ thay đổi, còn tôi vẫn là tôi.
…/
Tôi trộm nghĩ, có năng lực để hiểu được người khác hay hiểu chính mình thì đều chỉ là một niềm may phước, một sự vinh hạnh. Đừng quá hãnh diện với sự hiểu (biết) này vì không có gì chắc chắn nó là niềm hãnh diện bền vững. Ta làm sao dám chắc ta có thể hiểu một người đến khi nào thì không hiểu nổi nữa?! Có khi chỉ qua một đêm hay qua một lần úp mặt vào tay, người ta từng biết đã là một người khác.
Tâm lý học vẫn chỉ là một ngành khoa học, nó không phải công cụ thần tiên biến một người đang muốn chết mà vực dậy sống kiên cường hơn. Để sống được trong đời này, ngoài chỉ số thông minh trí tuệ IQ, chỉ số thông minh cảm xúc EQ, ta còn ít nhất 7 chỉ số thông minh khác, trong đó có AQ (Adversity Quotient). Đây là chỉ số về khả năng vượt khó, nói văn vở thì nó là mức độ bản lĩnh của một người trong cuộc sống, nói trần trụi là khả năng lì đòn trước số phận.
Rất vui vì sau tất cả, quanh ta toàn là vua lì đòn.
— AN TRƯƠNG
60 notes · View notes
hvloveyou · 1 month ago
Text
Tumblr media
Nghĩ đến thời gian, lại cảm thấy kì lạ, người ta vẫn thường không mường tượng nổi đến sau này, đó có lẽ vĩnh viễn là một định lượng mông lung của cuộc đời dài đẵng đẵng, mà người ta cũng thường ảo tưởng rằng trong lòng gìn giữ cẩn thận dấu vết của thời gian, nhưng nào đâu phải. Tôi đã quên lãng rất nhiều thứ, đã quên lãng cả nỗi quên lãng của chính mình….
Hồi ấy mẹ chị B bệnh nặng, đêm chúng tôi nằm nơi dãy hành lang dài hun hút, không ngủ được, dắt nhau đi quanh những gốc cây dưới vườn, ngồi xuống bật thềm và ôm nhau khóc, chúng tôi vừa kể về những kỉ niệm, vừa cười rồi lại khóc đến khi trời tảng sáng. Đó là lần cuối cùng ở cạnh nhau, thật lâu sau này tình cờ gặp bạn đạo diễn kia, bạn nhắc về chị B, tôi mới tê tái nhận ra thời gian thế mà tàn nhẫn với tất thảy chúng ta, bởi sự chia ly đớn đau chỉ còn là cảm giác buồn buồn xa lạ
25 notes · View notes
mat-ngu · 9 days ago
Text
Mỗi lần về quê ăn tết mình lại có cảm giác mâu thuẫn vô cùng.
Vừa muốn lập gia đình cho bố mẹ vui, vừa không muốn bất cứ người đàn ông mình yêu nào phải chịu đựng sự khó chịu mà bố mẹ mình mang lại.
Vừa muốn ở nhà báo hiếu, vừa muốn đi thật xa để được tự do.
...cuối cùng, sau bao năm, mình vẫn chọn độc thân, chọn trở thành cái đứa mà cô bác nào cũng hỏi "Bao giờ lấy chồng?". Bởi lẽ trái tim mình muốn vậy. Trái tim mình không thuộc về nơi đây.
Nhà của mình, là một nơi khác. Còn nơi mình sinh sống suốt 18 năm, giờ là quê hương thôi.
22 notes · View notes
ngocanh93ht · 4 months ago
Text
Đừng lớn tiếng với mẹ.
Có 1 lần, trong đợt đau kinh hoàng năm đó, mình không đi lại được nằm một chỗ trên giường mẹ và em trai là người cơm bưng nước rót mỗi ngày. Mình vẫn nhắn tin, gọi điện cho người khác bình thường, nhưng mình đã gắt gỏng với mẹ và đứa em trai. Hôm đó, bữa ăn trưa do mẹ chuẩn bị rồi em trai bưng lên, mâm cơm bị hất đổ 1 góc nhà bởi chính đôi tay của mình. Mình cố quên hay chẳng còn nhớ lý do. Sau lần đó mỗi lần nghỉ lại mình đã rất tự trách. Đứa em có lẽ là người mình thương nhất trong nhà. 2 chị em rất hợp tính, hay nói chuyện. Mọi chuyện ngoài mẹ ra thì em trai là người mình kể nhiều nhất. Cũng chính em là người ngồi thức tới khuya để bóp chân cho mình đỡ đau trong đợt đó, mình vì đau không ngủ được nằm khóc, còn em vẫn ngồi cuối góc giường xoa bóp.
Một lần khác, cãi nhau với mẹ, rồi dọn vali đi sớm hơn dự định và dịp sau Tết. Xa nhà rồi thấy tiếc nhưng ngày được ở cùng mẹ. Ước được nghỉ để về nhà nhưng rất khó, vì bận kiếm tiền.
Cũng 1 lần khác, mình vì vui với đám bạn nhậu say về nhà trong đêm muộn, còn to tiếng với mẹ, rồi trốn vào nhà tắm rồi khóc. Mình vẫn còn nhớ bản thân đã khóc vì điều gì. Nhưng cũng vì nhớ nên mình rất hối hận, vì mất kiểm soát nên k kiềm chế được cơn giận.
Sau này mỗi lần nhắc lại, thực sự mình đã rất buồn, giá như mình có thể kiểm soát cảm xúc của bản thân thì có lẽ mình đã không hành xử như thế.
Dù bản thân trở thành người thế nào thì gia đình vẫn luôn đối tốt với mình, mãi không thay đổi. Còn với người ngoài, chỉ trong khoảnh khắc mình buông lời không hay, có thể họ sẽ dứt khoát rời đi.
Nhưng mà, mình cũng quên mất rằng, những người thân của mình cũng sẽ bị tổn thương bởi những lần mình gắt gỏng, hay lớn tiếng như vậy.
Sau này, lớn hơn một chút. Thấy thương gia đình mình nhiều hơn. Nên chẳng muốn lớn tiếng, không muốn gắt gỏng, cũng không muốn ngăn cản. Chỉ mong, mẹ luôn được bình an, gia đình sẽ thuận hòa, an nhiên.
[Sg-Tháng 10]
Tumblr media
35 notes · View notes
meowgazing · 1 year ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
a sewing bag (kinda) to orgazine my favorite sewing stuffs I made to motivate myself to create and make more things
túi đựng đồ may vá, học mót theo đủ loại tutorial trên youtube và pinterest - quy trình yêu thích vì trong lúc làm luôn làm sai làm hỏng rất nhiều, hứng lên thì lại thử thêm cái này bớt cái kia, cuối cùng làm ra một thứ hoàn toàn khác với những gì mình dự định và mường tượng lúc mới bắt tay vào làm và rút ra được ít nhiều kinh nghiệm làm những chi tiết (dù không chắc lần sau nhớ để không mắc phải haha)
như ở t��i này thì đã học được bài học đắt giá về khâu patchwork hình vuông và chần sao cho vuông vức thẳng thớm, dù đã chữa cháy được nhưng nhìn lại vẫn thật khó chịu vì it could have been done better /sigh/
vải họa tiết các đồ khâu vá vợt được từ một cuộc sale cuối năm ngoái, lúc đó đã phân vân mình có cần nhiều đến vậy không và rốt cuộc vẫn vợt về, và giờ thì hoàn toàn hài lòng
tada chiếc túi hy vọng sẽ giúp tôi bớt lười và chán và cảm thấy burned out các thứ các thứ
204 notes · View notes
i-ephong · 1 year ago
Text
[Mảnh vụn - 1]
Dòng thời gian lại tiếp tục nhịp gõ gửi vào không gian tịch mịch, những trang giấy lấm lem phận người tiếp tục được viết nên.
Tôi lại tiếp tục đếm ngày đã qua. Gần 5 tháng qua, đã ngỡ như đó là khoảng thời gian dài nhất đời mình.
Khi chúng ta sống mỗi ngày với những nụ cười gượng gập, chua chát, phải vui như tim mình nở rộ, dù nó ngột ngạt đến mức muốn vỡ tan, phải sống như thể đang đứng giữa ranh giới sự sống và vực thẳm, mỗi một lần đau khổ là cán cân lại nghiêng xuống vực. Đoạn thời gian mà ta không được hai sự lựa chọn.
Những ngày khi nhìn lại, vẫn tiếng vọng như mạch nước ngầm còn chảy âm ỉ, trong mạch nước ngầm không lời thở than, có lẽ là những ngày dài nhất.
Tôi không biết tất cả những người quen của mình đã đi qua một năm cũ như thế nào, nhưng nếu mọi người còn sống, thì xin hãy quý trọng nhịp thở đó.
Sau những cơn mộng dài, người ta thường tỉnh dậy đánh tay, véo mặt xem mình có đau không, đó là mơ hay thực. Và cái đặc quyền duy chỉ dành cho những người còn sống, là biết đau.
Tôi nghe người ta nói rằng, khi bị thương, con sói sẽ lặng lẽ trốn vào một góc liếm láp, tự chữa lành vết thương cho chính nó, hoặc nó sẽ lành lặn trở lại, hoặc vết thương quá nặng thì nó sẽ c.hết đi. Trong niềm kiêu hãnh cuối cùng.
Tôi biết có những kiểu người giống như vậy, ban ngày họ buộc phải đối diện với mặt trời, về đêm lại mang vết thương đặt trước bóng tối. Ánh mặt trời có thể hong khô, chữa lành vết thương, nhưng họ sợ người khác thấy sẽ làm tổn thương nó thêm lần nữa.
Cứ như vậy, đến một ngày nhìn thấy họ rạng rỡ bước ra, tôi không biết vết thương đó đã thành sẹo hay chưa. Chỉ biết rằng, họ luôn buộc bản thân... phải che giấu nó.
Nếu bạn là một con sói, hay bất cứ ai, tôi mong dù không có ánh mặt trời, vết thương của bạn cũng sẽ lành lặn. Dù có bao nhiêu vết sẹo, bạn vẫn có thể bình lặng sống tốt đẹp.
[17.02.24]
| IEphong |
117 notes · View notes
baosam1399 · 3 months ago
Text
“……Suýt chút nữa thì quên, từ xưa tới nay thế giới đều mang dáng vẻ tươi đẹp như thế, chỉ là loài người buồn bực, đau đớn trong lòng, không muốn đi khám phá mà thôi……”
Tumblr media
「24.10.26」 Từng có một thời gian thế này, tôi điên cuồng trầm ngấm vào Chấn Hoa Tam Bộ Khúc không thoát ra được, điên cuồng tìm kiếm mọi thứ liên quan tới Lâm Dương, Thịnh Hoài Nam, Dư Hoài, Sở Thiên Khoát, Ôn Miểu, cả Trương Minh Thụy; điên cuồng tìm kiếm thông tin về Bát Nguyệt Trường An, điên cuồng học thuộc tên cách viết của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam; điên cuồng tìm kiếm một nam chính của cuộc đời tôi. Tôi đã tích tiền để mua đủ cả 3 tác phẩm ra sách chị viết vài năm trước, ngày xưa từng xem Lý Lan Địch đóng Châu Châu, tôi đã nghĩ Châu Châu cuối cùng cũng có thật rồi, còn khi xem Chu Nhan Mạn Tư đóng Lạc Chỉ, tôi đã nghĩ trả Lạc Chỉ tóc dài đây :") Chu Nhan Mạn Tư để tóc xinh như vậy cớ sao cứ phải để ngắn làm chi!? Thì ra câu chuyện yêu thầm của Lạc Chỉ tôi cũng từng được nếm trải, nhưng tôi chẳng thể giống chị về khoản “học bá”, đứng đầu ban xã hội, XX của tôi cũng không giống Thịnh Hoài Nam, XX của tôi năm ấy chẳng hề văn võ xong toàn; văn tôi viết thậm chí tới chính tôi còn thấy..hớ hớ..thực là không ngấm nổi; tôi là kiểu học dốt còn không biết phải phấn đấu bằng cách cần cù, học hành chẳng bằng ai, chơi thì chẳng ai bằng hê :")
Tumblr media
Tôi đã từng đọc đi đọc lại nhiều lần cách đặt tên của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, từng nhớ câu nói “Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình an” Lạc Chỉ giải thích cho Thịnh Hoài Nam, từng ghi nhớ tính cách trầm ổn của Lạc Chỉ, những câu văn được tôi xem như kinh điển trong kinh điển, tôi từng ghi lại rất nhiều những câu nói hay trong truyện tới độ đầy cả dung lượng ipad.
Tôi từng đặt hình nền ipad là câu nói của Dư Châu Châu trong suốt 4 năm từ cấp 3 tới cao đẳng, tôi từng lấy hình tượng Dư Châu Châu nữ hiệp làm hình hài mình sẽ trở thành khi lớn lên. Mọi thứ từ tính cách, thành tích tới những người bên cạnh, tôi đều muốn được giống như Châu Châu. Nhưng tôi quên mất rằng, thực ra Dư Châu Châu chính là người nỗ lực nhất trong những người nỗ lực, mà tôi thì không thế.
Bởi ai cũng nói Châu Châu chính là người hạnh phúc nhất trong Chấn Hoa tam bộ khúc, không chỉ vì cô gặp được mặt trời nhỏ Lâm Dương, không chỉ vì có Bôn Bôn bầu bạn, không chỉ vì từng có người bạn tốt như Ôn Miểu và Mễ Kiều, không chỉ vì trong quãng đời gập ghềnh của cô có Trần An bầu bạn nhiều năm như thế. Không chỉ như vậy, mà còn vì chính cô, vì tác giả đã sáng lập ra một Châu Châu tốt đẹp tới vậy.
Ôn Miểu từng nói với Tân Mỹ Hương rằng, Tokyo xa lắm, Tokyo trong lòng Tân Mỹ Hương xa xôi lắm. Xa tới độ có thể cả đến khi cậu thực hiện được mong ước của mình thì vẫn sẽ chẳng thể với tới nó đâu.
“Không phải vì cậu thích Sở Thiên Khoát nên mới đố kỵ Lăng Tường Tây, mà là bởi vì đố kỵ Lăng Tường Tây nên cậu mới thích Sở Thiên Khoát...” , “cậu cũng không phải là thích Ôn Miểu, chỉ là vì cậu ghét tớ thôi...”- Nếu Tân Mỹ Hương không bắt đầu sinh lòng đố kỵ, nếu Tân Mỹ Hương không đánh mất đi bản ngã vốn có, nếu Tân Mỹ Hương luôn nhớ kĩ những tháng ngày cấp 3 hay đứng thẩn thơ cùng Châu Châu đợi xe bus về nhà, nếu Tân Mỹ Hương nhớ rõ quy luật trò chơi nhân vật chính, nếu Tân Mỹ Hương không coi tất cả mọi người là kẻ thù, nếu....
Có người từng bảo không thể ghét nổi Tân Mỹ Hương, bởi vì rất nhiều người là Tân Mỹ Hương, mà rất ít người là Dư Châu Châu. Hồi cấp 3 tôi cũng là Tân Mỹ Hương, là 1 phần của Tân Mỹ Hương, chỉ khác 1 chỗ là không có cái tính nỗ lực tiến lên, đánh bại bản thân của khi đó.
Câu chuyện nhân vật chính được Trần An bịa ra để dạy cho Châu Châu khiến cô hiểu việc phải trân trọng và làm chính bản thân, Trần An đã xuất hiện trong đời Châu Châu để soi đường chỉ lối cho cô như thế, anh dạy cô dẫu cho có nhìn thấy mặt tăm tối nhất của thế gian vẫn sẽ tình nguyện yêu lấy nó; Trần An từng nói anh làm tất cả mọi thứ không phải là để Châu Châu sẽ trở thành một phiên bản hoàn hảo của anh thứ 2, mà là mọi điều anh làm, đều mong cô sẽ không trở thành anh. Sau đó Châu Châu cũng muốn làm người dẫn đường, chỉ là người mà cô cứu rỗi ấy lại là một Tân Nhuệ lòng đầy hiềm nghi, ganh ghét, đố kỵ, xấu hổ, tự ti. Một Tân Mỹ Hương luôn không muốn nhớ về quá khứ.
“Dẫu thế nào thì tớ cũng vui vì trong năm tháng trưởng thành đã có một Trần An.” Châu Châu từng nói vậy với Lâm Dương. Chỉ tiếc là trong quãng đường trưởng thành của rất rất nhiều người không có Trần An xuất hiện, những người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta đều bị thời gian bào mòn cho tới khi chúng ta nhắc về kỉ niệm ngày xưa bằng một giọng điệu thờ ơ, một cách máy móc, qua loa đại khái.
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”.... chắc là, Tân Nhuệ cũng từng nghĩ như vậy nhỉ? Chắc là, tôi cũng đã từng như vậy nhỉ? Chắc là mọi người đều từng nghĩ như vậy nhỉ?
55 notes · View notes
nhu-an · 10 months ago
Text
“我这个人虐点特别奇怪,不怕死不怕残,不怕分手,但我害怕诚实的人被迫说谎,正直的人被迫弯腰,直言者被迫噤声,理想主义者亲眼见理想破碎。还有,谎话连篇者最后一句真话,奴颜婢膝者最后挺直了腰杆,缄口自保者突然仗义执言,曾遭理想,背叛的人,最后选择理想而死”
Tôi là một người rất kì lạ, không sợ cái chết không sợ tàn tật, không sợ chia tay, nhưng tôi sợ người lương thiện buộc phải nói dối, người liêm chính buộc phải cúi đầu, người thẳng thắn buộc phải im lặng, người duy tâm tận mắt chứng kiến lí tưởng tan vỡ. Và nữa, người liên tục nói dối nói ra sự thật lần cuối, người uốn gối khom lưng nịnh hót cuối sau cùng cũng thẳng lưng, người im lặng để tự vệ bỗng lên tiếng bênh vực lẽ phải, người từng phản bội lí tưởng cuối cùng lựa chọn lí tưởng và chết.
- Như An dịch
76 notes · View notes
february-wooden-fish · 5 months ago
Text
Tumblr media
Đúng là thế, “một đời rất ngắn, chọn đúng người thì một đời cũng không đủ”.
Nhưng làm thế nào để biết mình đã chọn đúng người? Ai có thể chỉ cho chúng ta biết cách để chọn đúng người? Và nếu như lại thời điểm này thấy đúng mà ngày sau lại thấy sai thì sao đây?
Có lẽ chúng ta phải dùng cả đời mới có thể trả lời được câu hỏi liệu mình đã tìm đúng người hai chưa. Bởi vì cuộc đời này rất dài, cũng rất ngắn, bình an đi qua một kiếp người cũng đã quá đủ rồi. Còn người bên mình đi đến hết quãng đời ấy, mỗi một thời điểm đều có đúng và sai.
Còn tôi là đứa nghĩ nhiều rồi, chỉ muốn nói đêm nay nhớ một cái tên đến vô cùng. Nhưng một lời thôi cũng không thể nào thốt lên được, bởi vì lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện, người ấy nói chúc tôi luôn hạnh phúc.
Nhưng trong lòng tôi luôn tồn tại sự trống rỗng cô đơn…
Moctieungu | Thanh Xuân
25 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 10 months ago
Text
Tumblr media
Tình yêu từ đâu mà ra?
Hồi trước, gia đình nào cũng có một album ảnh. Người ta chuyển nhà sẽ đi tìm cuốn album mang theo, người ta nhớ nhớ quên quên nhưng hỏi cuốn album ở đâu vẫn nhớ. Bây giờ bao nhiêu ảnh trong điện thoại cả rồi. 512GB thôi đã chứa được cả một thời tuổi trẻ.
Nhà mình cũng có một cuốn alum như thế, số ảnh này Mẹ mình đã cẩn trọng giữ gìn trong ngần ấy năm. Một thời gian sau khi Ba mất, có lần Mẹ đã ngồi ở đó lần giở từng tấm. Trầm ngâm.
Chỉ có Mẹ mới hiểu rõ nhất cuối cùng thì bản thân sẽ nhớ và quên những gì.
Suốt một đời dài Mẹ cứ hoạnh hoẹ Ba về cái cô nào đó ở Sài Gòn mà có lẽ ký ức của Ba về cô ấy đã dừng lại vào cái ngày họ rời tay nhau. Hơn 20 mươi năm đầu ấp tay gối, Ba có vô vàn lỗi sai khác nhau nhưng có một điều là chưa bao giờ Mẹ bắt được Ba lén phén với ai. Sự chung thuỷ của một người đàn ông nếu có, chỉ là như vậy thôi.
Những lần uống say Ba cứ ngâm mãi cái câu thơ trong bài Hai sắc hoa Tigôn của TTKH: “…Mà từng thu chết, từng thu chết / Vẫn giấu trong tim bóng một người”. Cái bài thơ nó dài đằng đẵng mà cả đời Ba chỉ ngâm đúng có 2 câu... bảo sao Mẹ chẳng dỗi hờn.
Nhưng có lẽ vậy, mùa thu mà Ba yêu nhất là cái mùa thu chết ấy.
Ba lấy Mẹ ở cái tuổi muộn màng như vậy một phần là vì ông Nội tìm mãi mới ra một người con gái ăn học đàng hoàng và hai bên gia đình môn đăng hộ đối. Ông là nhà Nho, 15 năm học chữ Nho để đọc sách, bốc thuốc Bắc chữa bệnh cho dân. Ông có những nguyên tắc của riêng mình trong cuộc sống, vì thế tiêu chuẩn chọn vợ cho người con trai lớn mà ông kỳ vọng nhất cũng khắt khe hơn. Mình đã luôn biết ông Nội không phải người hẹp hòi khắc nghiệt. Cái cách mà một người đầy nguyên tắc nhưng thấy đứa cháu gái của mình đi ra, đi vô bốc táo đỏ trong kệ tủ thuốc ra ăn vụng và không la rầy một tiếng, đến khi hủ táo vơi dần, ông từ tốn chẳng nói năng gì mà lấy cái hủ ra, đổ đầy táo vào và đặt lại chỗ cũ (cho mình lấy tiếp) khiến mình tin rằng, ông vốn là người có chút ấm áp.
Mình đã luôn hiểu, tư duy môn đăng hộ đối của ông nếu có sai thì nó cũng chỉ là hệ luỵ của thời đại. Chỉ là mãi sau này mình mới hiểu, có thể ông nhìn được điều gì đó mà người khác thì không. Tình yêu có thể không đến từ những rung cảm vô điều kiện mà nó có thể đến từ nhiều lý do, dù rằng cuối cùng đều sẽ dẫn về sự nóng bỏng trong cõi lòng.
Hơn 20 năm Ba Mẹ mình sống với nhau, một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng được duy trì bằng sự tôn trọng và những niềm thương kín đáo vô cùng. Mẹ tôn trọng Ba vì Ba uyên bác và rộng lượng, Ba tôn trọng Mẹ vì Mẹ đằm thắm, hiểu lẽ phải và vất vả nhiều. Những năm ấy cũng có vô vàn những lần cãi vả đau điếng lòng nhau nhưng với mình, tất cả đều là một phần cuộc sống. Và mình chọn nhớ, nhưng không nhắc.
Tình yêu đã ở đó nhưng theo một cách khác. Ba sẽ nhường Mẹ xem kênh truyền hình có cải lương mà Mẹ thích dù Ba đã biết kênh nào đang chiếu bóng đá, Ba ngồi đọc báo cả đêm để canh mẹ ở bệnh viện hồi mẹ phỏng ở tay, Ba luôn ra ngoài hút thuốc chỉ vì có lần Mẹ bảo khói thuốc gây ngột ngạt cho cả nhà. Cái lần đám tang ông Ngoại, Ba hỏi Mẹ điều gì đó và giữa những buốt nhức tâm can của chính mình, Mẹ cáu bẵng quát lên, tiếng quát vang ra trong không gian rộng lớn và yên ắng. Ba chỉ từ tốn: “đừng lớn tiếng thế em”.
Còn Mẹ, miệng chẳng bao giờ nói lời thương vậy mà mỗi mùa hè khi bệnh suyễn của Ba khiến Ba ho nhiều hơn, Mẹ nhặt hoa sứ ở trường về phơi khô, ngày nào cũng nấu nước để ở đầu nằm cho Ba: “uống đi để nó nguội”.
Mình đã 26 tuổi rồi. Tình yêu luôn là một phần trong người mình nhưng nhân tình thì vẫn cứ vời xa, vì mình không sẵn sàng cho những điều mình không chắc chắn. Và hơn hết, tình yêu thì quan trọng đấy nhưng mỗi giai đoạn trong đời sẽ có những điều khác hiển hiện và quan trọng không kém. Nhân duyên là một thứ có hạn kỳ nhưng tuần hoàn, những gì ta thả bay đều sẽ đậu về theo một cách khác vào một thời điểm chính xác hơn, tình yêu là một loại nhân duyên như thế mà.
Mình nhớ lần đầu tiên mình đi qua chỗ anh ngồi, cái cách anh chống tay lên càm suy tư làm mình thấy quen vãi. Gần 3 năm rồi sau khi Ba mất, mình mới thấy lại bộ dạng suy tư của một người (đàn ông). Sự phải lòng của mình nảy mầm chỉ từ một điều vô cùng nhỏ nhặt như thế và nó được duy trì qua ngày tháng chỉ bằng những nhỏ nhẹ, hiền lành cũng y chang.
Chỉ khác là Ba yêu mình cả đến khi về bên kia thế giới, mình yêu Ba cả khi Ba chỉ còn là sương khói, còn anh và mình — ngang qua nhau ở đoạn này mà thôi.
Tình yêu là tình yêu mà tình yêu cũng chỉ là tình yêu thôi. Ta giữ lấy nó để ta sống cho mình, tất cả những hồi ức và nhớ thương bất tận chỉ nên là của một mình mình thôi. Nó sẽ được nói ra một cách có nghĩa, khi nhớ thương là hai chiều.
— AN TRƯƠNG
98 notes · View notes
tieutruong · 4 months ago
Text
Tumblr media
Có những ngày, uất ức muốn khóc vì những điều nhỏ nhặt.
Hôm trước tôi về muộn, nằm nghỉ một chút đã hơn tám giờ tối, bụng đói sau một ngày dài, muốn gọi chút gì đó về ăn. Tôi lên mấy app food gọi ship cho tiện. Lần đầu đặt đơn đợi 10 phút không có ai nhận đơn, tôi hủy rồi đặt lại lần 2, nhưng kết quả vẫn vậy,. Tôi thử tới 2 app khác nhau đều thế. Hôm đó cuối tuần, thành phố có sự kiện, hẳn là đông người, nhưng tôi không nghĩ là đến mức không đặt được đồ ăn. Hơn 9 giờ tối rồi, bụng đói không chịu được nữa. Bỗng nhiên nhớ ra tiệm gà MC Donalds gần tôi nhất nằm trên phố đi bộ. Bảo sao không ai nhận đơn của tôi, thôi lỗi do tôi vụng về. Tôi chuyển cơ sở MC Donalds khác cách xa hơn 3km để đặt. Lần này vẫn như mấy lần trước, tôi hủy rồi đặt thử mấy lần đều không ai nhận đơn. Qúa nản, tôi quyết định ra ngoài đi bộ hơn 1km đến chi nhánh MC Donalds gần tôi nhất. 10 giờ tối rồi, bụng đói và mệt, không hiểu sao hôm nay tôi chỉ muốn ăn gà rán và cơm. Phố đông người quá! Tắc cả người đi bộ mất mấy chục mét. Tôi vẫn cố len người qua đám đông. Cuối cùng cũng ra tới cửa hàng. Bước vào cửa, nhân viên chay ra thông báo to "Hết gà, hết cơm ạ!". Tôi thừ mặt ra, thế nào mà tôi có thể đenđến vậy? Tôi không còn sức để chạy về nữa, tôi quyết tâm phải ăn gà bằng được. Tôi đi ra ngoài đường lớn, book xe công nghệ đến cơ sở MC gần thứ 2. Tôi đứng đâu đó 20 phút, bắt xe đến 4-5 lần, không xe nào nhận chuyến, cả mô-tô lẫn ô tô. Tôi thấy tức giận với chính mình, không biết làm sao cả. Phố vẫn đang đông, vẫn không có xe dành cho tôi. Tôi uể oải giữa đường, không biết phải làm gì với chiếc bụng đói meo. Một bác xe ôm truyền thông thấy tôi liền mời đi xe, thôi không còn cách nào khác, tôi lên xe bác chở, chiếc xe duy nhất nhận tôi lúc này. Tôi đến MC, thật may vì còn gà. Tôi vừa order xong, nhân viên báo còn 7 phút nữa cửa hàng đóng cửa, khuyên tôi nên mang gà về nhà. Tôi thừ mặt ra lần 2. Có nghĩa là 23 giờ đêm rồi, tôi vẫn không được ăn mà phải đợi xách gà về nhà cái đã. Tôi cầm gói gà ra cửa, gọi một chiếc xe ôm công nghệ. Đường phố bắt đầu thoáng hơn, tôi bắt xe ngay được lúc đó. Cầm gói gà đi đường, vừa đói vừa mệt, cảm thấy ức mà không làm gì được. Ngồi trên xe, tôi suýt khóc giữa đường.
Tieutruong
21 notes · View notes