#lâm tâm như
Explore tagged Tumblr posts
Text
Gần đây công việc đưa tôi trở lại với Tâm lý học, mở ra cho tôi những ưu tư mới, chen nhét vào hàng đống nghĩ suy vốn quá đỗi chằng chịt của mình.
Tôi tìm hiểu về não, về cái chết và những diễn biến lâm sàn của một người khi được đánh giá là vừa "quyện vào sương". Tôi chợt nhớ lại cái buổi sáng khi mà nắng vừa mới ửng lên ngoài dãy hành lang bệnh viện cũ, tôi ký vào giấy báo tử đưa đưa Ba mình về nhà, khi nét mực cuối cùng dừng lại cũng là khi tôi hụp xuống gầm bàn. Hôm ấy tôi 22 tuổi.
Cái chết là điều tôi vốn chưa từng nghĩ đến nhưng từ khi tôi biết đến sự tồn tại của nó, tôi nghĩ đến nó nhiều hơn. Không phải nghĩ để nằm xuống, mà nghĩ để đứng lên. Thế là bằng cách nào đó mà những năm qua trong sự trơ trọi tột cùng của lớn khôn, hôm nay vẫn là chuyện cũ nhưng lòng đã êm ái nhiều.
Mỗi năm, tôi viếng chùa vào dịp đầu năm. Mỗi ngày, tôi có đi ngang một cái nhà thờ. Tín ngưỡng ở gần là vậy nhưng cho đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng mình chưa cần nương tựa vào đâu, nhất là về phương diện ý nghĩ. Chỉ là trong giây phút nào đó nếu cầu nguyện được tính là một biểu hiện của lòng tôn kính, của sự biết mình không toàn năng và bất bại, thì tôi cũng chỉ cầu nguyện rất khiêm tốn đó là: Xin các Ngài hãy cứ để mọi việc diễn ra đúng tuần tự, hãy cứ để mọi người quanh con làm những điều mà họ muốn. Con tha thứ cho mọi động cơ và tổn hại họ mang đến cho mình, con chỉ xin cho con sức mạnh để vượt qua tất thảy và bỏ chúng lại hết phía sau. Vì đã có vài buổi sáng khi mà con thức dậy, con chợt hiểu tường tận ý nghĩa sâu xa của một cái thở phào, con khoan khoái với những buổi sáng đó và muốn nó lặp lại thế thôi.
Và có thể thấy để sống tiếp, tâm lý học có thể học hoặc không, nhưng sự kiên cường và sự hiểu mình là thứ phải học. Học từ sự đổ vỡ và xấu số của chính mình ấy, không phải từ ai cả.
…/
Vừa qua tôi có xem một bộ phim trên Netflix tên là Split (Tách biệt). Đó là cuộc chiến của một bệnh nhân đa nhân cách nhưng cũng là hành trình “sinh nghề tử nghiệp” của một bà bác sĩ tâm lý già. Và với tôi, cái nghề này, nếu ai cũng làm như bà ấy làm... thì may ra.
Tôi cũng có lần nghe qua chuyện một người em của đồng nghiệp đã tìm đến các chuyên gia tâm lý nhưng rồi lại trở về với một cảm nhận mà nhìn chung là… “không có gì khá hơn”.
Tôi chợt nghĩ về lý do mình không theo hướng trở thành chuyên viên tâm lý. Tôi có thể không thực sự tường tận vì sao mình theo đuổi điều gì đó nhưng chắc chắn sẽ luôn biết rõ vì sao mình dừng lại trước một điều gì. Dù ngày ngày, chuyên môn tâm lý và tâm lý giáo dục vẫn hiển hiện trong công việc của tôi ở những ngách khác nhau, từ trong mỗi sản phẩm bài viết, ý tưởng cho đến cách nhìn nhận và thỏa hiệp với mỗi cộng sự có phần trời ơi đất hỡi của mình. (Dĩ nhiên “trời ơi đất hỡi” là tôi nói, bạn có thể bỏ qua ý này).
Tôi đã đến cái tuổi bắt đầu hiểu dần vì sao người ta cần một người khác rót cho mình một cốc nước ấm vào lúc nửa đêm về sáng, với tôi thì sự hiện diện này sống động và chân thực hơn vạn lời nói. Tâm lý hay tham vấn/tư vấn tâm lý không phải chỉ là việc anh phải trả tiền để nói chuyện với tôi. Mà nó là trong một cuộc trò chuyện, có một người đem toàn bộ mỏng giòn của mình để chia sẻ với một người khác và người còn lại phải thực sự tập trung. Sự tập trung mà tôi vừa đề cập, bạn có chắc là bạn đạt được tính toàn diện của nó không? Tôi thì không (chắc).
Thật mừng vui là để rồi sau đó, khi đã đi một con đường khác, tôi được tự do trong chọn lựa ngồi xuống hay không ngồi xuống với một ai đó đi qua đời mình. Nó thuần túy là sự chân thành và sẵn lòng, nó không phải là trách nhiệm. Dĩ nhiên, tính cam kết vẫn sẽ là vẹn nguyên vì chỉ có dạng thức của sự chia sẻ thay đổi, còn tôi vẫn là tôi.
…/
Tôi trộm nghĩ, có năng lực để hiểu được người khác hay hiểu chính mình thì đều chỉ là một niềm may phước, một sự vinh hạnh. Đừng quá hãnh diện với sự hiểu (biết) này vì không có gì chắc chắn nó là niềm hãnh diện bền vững. Ta làm sao dám chắc ta có thể hiểu một người đến khi nào thì không hiểu nổi nữa?! Có khi chỉ qua một đêm hay qua một lần úp mặt vào tay, người ta từng biết đã là một người khác.
Tâm lý học vẫn chỉ là một ngành khoa học, nó không phải công cụ thần tiên biến một người đang muốn chết mà vực dậy sống kiên cường hơn. Để sống được trong đời này, ngoài chỉ số thông minh trí tuệ IQ, chỉ số thông minh cảm xúc EQ, ta còn ít nhất 7 chỉ số thông minh khác, trong đó có AQ (Adversity Quotient). Đây là chỉ số về khả năng vượt khó, nói văn vở thì nó là mức độ bản lĩnh của một người trong cuộc sống, nói trần trụi là khả năng lì đòn trước số phận.
Rất vui vì sau tất cả, quanh ta toàn là vua lì đòn.
— AN TRƯƠNG
58 notes
·
View notes
Text
ÚP MẶT VÀO VỚI TRANG KINH
Câu đúng văn phạm phải là “úp mặt vào trang kinh”, sao vẫn nghe thiếu thiếu gì đó! Thêm chữ “với” có vẻ thừa, thôi kệ. Cần gì đúng văn phạm. Đúng cho người, nhưng lại chẳng đúng với ta, thế thì tại sao không viết đúng cái điều mình nghĩ: Úp mặt vào với trang kinh!
Chợt nhớ một giai thoại Thiền, lâu rồi, tra mãi chẳng ra, đại loại:
Tăng hỏi Hoà Thượng:
Hoà Thượng sao vẫn còn tụng Kinh để làm gì?
Hoà Thượng đáp:
- Ta tụng kinh để che mắt.
Tăng hỏi:
- Con bắt chước Hoà Thượng được chăng?
Hoà Thượng đáp:
- Ta tụng kinh để che mắt. Còn mắt ông dùi vào kinh thì đến da trâu cũng lủng!
Trong Đại Huệ Phổ Giác Thiền Sư Ngữ Lục quyển 27 (Đại 47, 928 trung) ghi: Đóng cửa ngồi nhìn vách, đây chính là thuốc hay để dừng tâm; nếu chỉ dùi giấy cũ (Toản cố chỉ) thì nhất định sinh ra mầm mống sinh tử từ vô thủy đến nay trong tạng thức.”
Ôi! Tụng đọc kinh sách mà không tỏ ngộ thì chỉ là “dùi giấy cũ”. Đúng là với con mắt phàm phu đầy tư biện của chúng ta mà tụng đọc kinh sách thì da trâu cũng lủng chứ nói gì đến giấy mỏng của trang kinh!
Nhưng không! “Dùi giấy cũ” chỉ là sự phê phán của mấy ông Thiền sư, chỉ trích những kẻ chỉ biết tầm chương trích cú. Trong Thiền lâm chẳng đã từng dạy: “Y kinh giải nghĩa tam thế Phật oan. Ly kinh nhất tự tức đồng ma thuyết”. Làm sao để chẳng đồng với thuyết của tà ma ngoại đạo? Chỉ còn biết quay về úp mặt vào với trang kinh!
Ngoài kia người ta ác quá, lôi cả ông Phật của 26 thế kỷ trước ra nguỵ biện để phê phán cuộc đời thói hư tật xấu, nhân danh lý trí, trí thức, nhân danh cao thượng, khôn ngoan, cưỡng từ đoạt lý, phán không chừa chút sỉ diện tối thiểu còn sót lại, kiêu căng, đắc thắng, trong khi một chút hơi thở chánh niệm để bảo toàn nhân cách còn không có, thì nói chi đến hay dở đúng sai. Điều quý báu nhất của người con Phật, nhất là trong mùa an cư kiết hạ của chư tăng, chẳng cần phân bua tranh biện, lặng lẽ quay về úp mặt vào với trang kinh.
Úp mặt vào với Hoa Nghiêm, thấy mười cánh huyền môn mở ra phơi phới, cùng Thiện Tài Đồng Tử đi vào pháp giới, gặp Đức Mạn Thù Thất Lợi dắt đi gặp Phổ Hiền, lạy từng hạt bụi trong mười phương cõi nước để thâm tạ duyên sanh trùng trùng vô tận, để thương mình, để yêu người, nào có còn kẻ oán với người thân.
Úp mặt vào với Tứ A-hàm, thấy cùng với ngàn vị tỳ-kheo theo chân Phật, ôm bình bát đi vào tụ lạc khất thực. Thấy mỗi nhánh lá, cành hoa, vầng nhật nguyệt đầu non, ánh tinh cầu đáy nước, tất cả đều thơ mộng, hiền hoà, và nhiệm mầu như thể, như thế, như nhiên.
Úp mặt vào với Bát-nhã, thấy ta với người là một, thấy ta và cảnh không hai. Thấy nỗi tức giận đêm qua thành chất liệu thanh lương sáng sớm. Nghe những lời mắng chửi bữa nọ như bản giao hưởng tuyệt vời. Giọt lệ của ngày hôm qua biến thành mưa của ngày hôm nay. Ai còn lưỡng lự đâu nơi, nhờ gươm báu chặt đứt rời sắc không. Bao nhiêu phiền muộn viễn vông, chợt rơi rụng hết như không một chiều.
Úp mặt vào với Pháp Hoa, thấy giọt sương mai chiếu diệu lung linh nghìn pháp giới. Thấy mình bỗng dưng giàu sang cao cả, trí thức lên nhiều. Thấy lại tuổi thơ cùng bạn bè nắn viên đất sét thành ông Phật rồi sụp lạy nam mô, rồi được Phật cho lên ngắm toà Đa Bảo, hạnh phúc khi biết mình rồi cũng sẽ được dự hội A-nậu-đa-la.
Úp mặt vào với Niết-bàn, thấy mỗi phút giây đều hàm tàng bí mật, mỗi sự việc đều tổng nhiếp an nhiên. Từ bữa nọ tới bữa nay, từ mỗi phút giây hay từ vô lượng kiếp giữa thiên thu vời vợi, có gì để nói, có gì để bàn. Cố gắng lập bày chân nguỵ để tranh biện hơn thua, chẳng bằng hớp một ngụm trà thơm nơi đầu lưỡi rồi hít thở an nhiên.
Vâng! úp mặt vào với trang kinh, để về thương mẹ kính cha, thờ thầy mến bạn. Úp mặt vào với trang kinh, để thương quý người hành khất bên đường giống như thương kẻ rong rêu đầu đường xó chợ, bãi rác gầm cầu. Bạn đang bị mắc nợ ư? Bạn đang bị tấn công ư? Bạn đang được xưng tụng ư? Bạn đang bị tình phụ ư? Bạn ơi! Tôi chẳng thể trả nợ giùm cho bạn. Tôi chẳng thể bảo hộ được cho bạn. Tôi chẳng dìm bạn xuống, tôi cũng chẳng kéo được bạn lên. Nhưng tôi muốn nói, bạn hãy tin tôi đi, quay về úp mặt vào với trang kinh, ngay trong mùa hè này nhé. Bạn nhìn thấy không? Quý thầy, tăng ni khắp chốn, với chiếc y vàng, khuôn mặt an nhiên và nụ nụ cười ý nhị, đang phủ phục dưới chân Phật, và nhẹ nhàng tụng đọc tôn kinh.
Tôi xin mượn một câu thơ của Phạm Thiên Thư trong Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng, bối cảnh có thể khác nhau, nhưng lối về chỉ một, để kết thúc bài viết vu vơ này bạn nhé:
“Tiếng em hát giữa giáo đường
Chúa về trong những thánh chương bàng hoàng”
Thuỳ Ngữ Thất, bồ lựu nguyệt năm Giáp Thìn
Nhất Thanh T.NH.
Từ Bùn Sen Nở
9 notes
·
View notes
Text
Trong lúc đang “nung nấu” cái thẻ nắng ngầm “Private Trip” của anh cá nhà t, thì ý tưởng ùa vào cũng giúp t hoàn thành cái #delulu này cho anh bác sĩ 🥹🥹
Mọi sự đều nhờ cô Nguyễn Nguyệt khi mọi ý tưởng gần đây được trao ban cho t đều là ngược 🫣 Nên anh Lê vui lòng lãnh đạn trước nhé!
Những điều được viết dưới đây bao gồm nhiều yếu tố “ảo tưởng” của chính t nên nếu không đúng hay thấy sai sai thì xin các cô bỏ qua giúp t nhé
Mong các cô enjoy phiên bản này! Rất mong được nhận ý kiến từ các cô
PS: ✨✨cá con Private Trip ui lại chờ em nữa nhá 😭✨🐡🌊
Tóm tắt: Nếu Dawnbreaker và Zayne gặp nhau sẽ như thế nào…
Lê Thâm - Ranh Giới Giữa Các Chiêu Không Gian
“Cậu chẳng khác gì một kẻ yếu đuối”
Câu nói ấy cứ vang vọng trong lòng Lê Thâm kể từ khi anh tận mắt chứng kiến người thầy cũng là người bạn của anh bị biến thành Wanderer ngay trước mắt.
Nếu để mọi người được có cơ hội xét đoán, thì họ sẽ bảo với Lê Thâm rằng việc anh do dự hay sợ hãi không thể xuống tay là một điều hiển nhiên theo bản năng của con người, vì không ai có thể đứng vững trước hoàn cảnh như thế.
Nhìn người mình quen dần biến thành quái thú rồi phải tự tay mình kết liễu mạng sống họ? Liệu có ai “bình thường” sẽ nguyện ý làm điều kinh hãi kia?
Nhưng Lê Thâm biết, “bóng đen” thầm thốt ra lời chỉ trích anh qua ánh nhìn khinh bỉ đó đã không còn là người “bình thường”.
******************************************************
Đã bao lâu rồi Lê Thâm mới trải nghiệm lại cảm giác hồi hộp như sắp sửa lâm trận.
Đối diện anh là cặp mắt đỏ như màu máu khiến Lê Thâm không kiềm được mà phải phát huy năng lực từ cánh tay phải của mình như một bản năng tự vệ.
Cũng chính năng lực này là khởi nguồn cho nhiều bi kịch.
Nhưng so với bóng đen đang ở ngay trước mắt, Lê Thâm có thể cảm thấy được nỗi đau mà anh đã chịu không thể nào sánh nổi với người đang nhìn anh bằng cặp mắt âm trầm phán xét.
Dù bị màn đêm che khuất, Lê Thâm biết người trước mặt anh là có thể là người mà anh hiểu rõ, vì năng lượng xung quanh người đó cũng là năng lượng mà anh quen thuộc.
Năng lượng của băng giá - cũng là năng lượng của chính anh.
Hay nói cách khác, người trước mặt anh có thể là không ai khác ngoại trừ chính mình.
Cứ như bản thân anh là hiện thân của Thần Chết mà anh hằng lo sợ.
Lê Thâm cũng nhận ra người trước mặt vừa có khí chất của anh,lại vừa ẩn giấu bên trong một tâm tình bất định mà anh không nắm chắc.
Tâm tình đó tựa như ly thuốc độc mà chỉ cần một giọt nhỏ rơi vào thôi sẽ làm tràn cả ly, khiến chất độc lan ra tới mọi nơi nó có thể vươn tới. Và chất độc ấy đang ẩn giấu một sát khí bao phủ xung quanh năng lượng băng giá kia. Cũng nhờ điều này mà Lê Thâm nhận biết rõ người trước mặt anh và chính mình là hai cá thể riêng biệt, vì anh sẽ không bao giờ để bản thân mình bị bao trùm bởi sát khí. Anh là bác sĩ, và trách nhiệm của anh là cứu người, chứ không phải đoạt đi mạng sống. Đó là châm ngôn sống của anh và cũng là điều anh đã dặn với lòng mình.
Nhưng sự giống nhau đến mức kì lạ này lại khiến anh liên tưởng đến hai giọt nước tương phản nhau trong gương, vừa giống nhau lại vừa không giống, tạo ra cảm giác cả hai cùng song song hiện hữu. Vậy nếu có một ngày một trong hai hình ảnh ấy phải biến mất, vậy hình ảnh còn lại sẽ như thế nào? Liệu cũng tan biến theo ảnh thật trong gương ?
**********************************************************
Trong lúc Lê Thâm đang quan sát người đối diện thì bóng đen đó cũng đang âm thầm quan sát Lê Thâm.
Một bản thể yếu đuối hơn nhưng lại là người có được hết thảy.
Đây lại là phần khác của giấc mơ sao? Nhưng đã là mơ thì tại sao lại không có người con gái ấy?
Chẳng lẽ ngay cả giấc mơ ngắn ngủi để được gặp em ấy cũng bị chen ngang rồi tan thành như mây khói như thế này….
Hay bởi vì…
**********************************************************
Đang khi suy nghĩ về điều kì lạ diễn ra trước mặt trong không gian tăm tối, Lê Thâm chợt nhận ra bầu không khí giữa cả hai biến đổi.
Một cơn gió lạnh buốt bất ngờ bao trùm lấy anh như muốn đóng băng toàn bộ con người anh.
Cơn giá lạnh đó như một con thú dữ gào thét muốn liều mạng ăn tưoi nuốt sống anh, phản ánh tâm trạng tức giận của người vừa tạo ra nó.
Sao hắn ta lại đột nhiên tức giận?
Không để Lê Thâm chờ lâu, những ngọn băng thuỷ tinh lẫn trong trận bão tuyết đã bất ngờ ập tới Lê Thâm khiến anh trở tay không kịp.
Sát khí cuồn cuộn dâng trào báo hiệu Lê Thâm biết về nguy hiểm rình rập, khiến anh không tự chủ được mà phải phát huy năng lực của mình như một bản năng.
Một bức tường băng kiên cố được dựng nên ngăn cách bản thân Lê Thâm với vô vàn những mũi băng có khả năng gây ra sát thương chí mạng.
Nhưng đòn tấn công dồn dập cùng sát khí quá mạnh đó đã khiến Lê Thâm phải chùn bước.
Anh thở hổn hển, cố gắng điều chỉnh tâm trạng lẫn năng lực đang xáo trộn của mình. Tại sao mới vừa ở trong trạng thái dò xét, mà bóng đen kia lại lập tức muốn ra tay kết liễu?
Đó là điều Lê Thâm vẫn chưa hiểu, nên anh chần chờ không xuống tay được.
Có lẽ thế giới dịu dàng mà Lê Thâm đang được trải nghiệm đã làm tan chảy trái tim của anh, khiến những quyết định mà anh đưa ra đều ẩn giấu sự vị tha và độ lượng mà một vị bác sĩ cần có. Nhưng khi đối mặt với người trước mắt, những lối sống ấy đã không còn nghĩa lý gì.
Hiển nhiên, trong cuộc đọ sức dành cho kẻ chiến thắng này, cả về quyết tâm lẫn sức mạnh, Lê Thâm đã thua.
Lúc cơn bão tuyết bao trùm lấy Lê Thâm cùng những tràng băng bủa vây anh tứ phía, anh nhận ra người kia nắm giữ năng lực còn mạnh hơn những gì anh tưởng tượng.
Những mũi tên bắt đầu xuyên qua tường băng của Lê Thâm mà cắm phập vào người anh, khiến anh phải hứng chịu cơn đau thấu tim cùng đợt gió lạnh tràn vào. Cơn đau đó y hệt như thuật chú định khiến toàn thân anh không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho những mũi băng giày xéo giữa cơn bão tuyết dữ dội.
Cảm giác này….tại sao…lại quen thuộc đến vậy….
Trong lúc Lê Thâm đang gắng gượng vực dậy bản thân thì bóng đen kia đã tiến lại gần, để lộ ra gương mặt quen thuộc.
Thần Chết…là Thần Chết mà Lê Thâm đã nhìn thấy trước kia…là người đã ám chỉ anh rằng anh chỉ là một kẻ yếu đuối.
Cùng một gương mặt, một thần thái, một năng lượng, Lê Thâm như nhìn thấy chính bản thể của mình trong đôi mắt ánh vàng của chiều buồn nhưng bị nhuộm đỏ trong màu máu.
Đây…là…. anh sao?
Trong lúc Lê Thâm còn chưa hết bỡ ngỡ, thì vị Thần Chết kia đã tiến lại gần rồi nhìn anh với nửa con mắt khinh thường từ trên xuống:
“Rốt cuộc, cậu cũng chỉ là một kẻ vô dụng, nên mới không thể bảo vệ nổi điều duy nhất cậu may mắn có được.”
Lời nói này tựa như chú thuật nguyền rủa khiến trái tim Lê Thâm thắt lại trong đau đớn. Anh biết điều duy nhất anh may mắn có được là gì, vì đã không biết bao lần, anh cũng được trải nghiệm cảm giác đau đớn y hệt như vậy trong mơ: Cảm giác khi không có em ở bên cạnh….
Vậy có khi nào….
Không để Lê Thâm có thời gian suy nghĩ, một khối băng đã được hình thành trong lòng bàn tay của Thần Chết, và hiển nhiên, khối băng ấy được dùng làm gì và để hướng vào ai thì cả hai đều hiểu rõ.
Nhưng điều khiến Lê Thâm bàng hoàng hơn cả không phải là việc anh có thể bị ra tay kết liễu bất cứ lúc nào nhưng chính bởi điều Thần Chết đã thốt ra ngay lúc anh ta ra chiêu chí mạng:
“Nếu cậu đã trở nên vô dụng, thì tới lượt tôi bảo vệ em ấy.”
*************************************
“Lê Thâm….Lê Thâm!!”
Lê Thâm giật mình tỉnh giấc sau khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
Anh ngồi bật dậy thở dốc, cả người anh thấm đẫm mồ hôi như mới trải qua cảnh tượng hãi hùng sau khi thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Trong lúc nỗi sợ còn đang bao phủ lấy Lê Thâm khiến anh chưa kịp định hình thì một bàn tay ấm áp đã chạm nhẹ vào lưng rồi vỗ về anh theo từng nhịp tim anh đập.
Lê Thâm ngước mắt lên mò tìm theo cử động của bàn tay ấy thì đụng phải đôi mắt đầy lo lắng đang hiện trên gương mặt dịu dàng thân quen của em.
Những tia nắng ấm áp xuyên qua mành khung cửa sổ đang chạm vào người em khiến em càng thêm toả sáng hệt như thiên thần, cũng làm cho Lê Thâm có cảm giác rằng anh đang được ở trên thiên đường sau khi phải lang thang trong màn đêm vô tận.
Không kìm được lòng mình, Lê Thâm theo bản năng ôm chầm lấy em mà cảm nhận cái ấm nóng mà em mang lại.
Chỉ đến khi em thốt lên, “Anh có sao không? Lại nằm mơ à?” Thì lúcđó, Lê Thâm mới ngước nhìn cảnh vật xung quanh.
Vẫn là mùi thuốc men từ căn phòng khám bệnh quen thuộc, không phải mùi máu tanh ở nơi tối tăm ấy.
Nhưng cảm giác của sát khí âm trầm mà nơi đó để lại vẫn đang quanh quẩn trong anh, khiến cho ngay cả nắng ấm từ mặt trời cũng không thể xua tan đi cái lạnh buốt anh vừa cảm nhận.
Anh vuốt ve cổ mình nơi đã bị tảng băng giá lạnh kia đâm lấy…cảm giác này…..sao lại chân thực đến vậy….liệu nó chỉ đơn giản là mơ…
Trong lúc lại sắp chìm vào sự suy tư của bản thân, một dòng chảy ấm áp tiếp tục được áp vào má Lê Thâm khiến anh tỉnh lại.
“Anh có sao không? Sao lại ngẩn người nữa rồi? Có phải hay không lại ăn vụng đồ ngọt trước khi ngủ nên mới khó thở rồi ra nhiều mồ hôi như thế?”
Như ánh nắng chói chang đủ sức làm tan chảy tảng băng lạnh buốt, cõi lòng của Lê Thâm cũng dần bình tâm trở lại.
Đúng vậy, có khi nào chỉ vì anh sơ ý không chăm sóc cơ thể nên mới khiến cho mình bị sinh ảo giác rồi gây ra cảm giác chênh vênh này không? Mà cho dù không thì anh cũng muốn tin vào khả năng như vậy. Vì đó là điều duy nhất anh có thể làm, để khiến em không còn lo lắng về anh nữa.
Lê Thâm trìu mến nhìn em rồi lại ôm chầm lấy em, như đang khao khát nắm giữ cái ấm áp chỉ mình em có khả năng trao tặng.
”Thật may…… vì được có em bên cạnh.”
*****************************
“Anh này, đừng tự mình gắng sức hay quyết định điều gì nhé, có gì cũng phải nói cho em trước tiên”
Nhìn bộ dáng vừa hí hửng vừa dặn dò anh như bà cụ của em khiến Lê Thâm không kiềm được lòng mà phì cười một tiếng - điều mà anh rất hiếm khi làm.
Có vẻ giấc mơ kia chỉ là phản ảnh cho nỗi sợ trong lòng, nỗi sợ rằng sẽ có ngày anh phải hối hận vì mình “yếu đuối”. Nhưng đâu mới là định nghĩa cho sự yếu đuối? Là không đủ dũng khí để tiêu diệt những gì có thể làm hại em ấy sao?
Dù điều ấy có thể...đã từng là….con người….
Trong lúc Lê Thâm lại sắp chìm vào suy nghĩ của mình thì chuông báo động từ chiếc đồng hồ thợ săn của em lại vang lên, kèm theo sau là lời cảnh báo:
”Báo động…báo động…quái Wanderers xuất hiện…. cấp độ A…tọa độ X Y….xin vui lòng di tản dân cư khỏi khu vực nguy hiểm”
Cả Lê Thâm và em đều biết biết mình phải làm gì trong những lúc như thế này.
Đang khi dặn dò em về việc em phải làm và phải cẩn trọng ra sao trong lúc thi hành nhiệm vụ thì đột nhiên một khoảng không bị mở ra ngay trước mắt, và theo sau là một con quái Wanderer với hình dáng giống hệt như….
William….
Chỉ trong nháy mắt khi Lê Thâm đang bàng hoàng, quái Wanderer đã lao ngay tới rồi vung lưỡi liềm sắt bén từ cánh tay biến dạng của mình về phía anh.
William…là…là cậu sao?
Lê Thâm cảm thấy tim mình như ngừng thở, ký ức bị anh chôn vùi đang tái hiện từng cảnh một.
Tại núi Eternal….nơi có bí mật anh muốn chôn vùi….nơi bản thân anh đã từng yếu đuối…William…thật xin lỗi….. hoá ra cho tới bây giờ….tôi vẫn là kẻ vô dụng…
“LÊ THÂMMMMMMMM!”
Tiếng thét chói tai vừa vang lên cũng là lúc Lê Thâm choàng tỉnh. Đối diện anh lúc này là hình ảnh của em đang dang hai tay mà đỡ lấy anh. Những tia máu bắn ra từ lưng em cũng xẹt qua gương mặt của Lê Thâm rồi lưu lại.
Trong lòng anh là hình ảnh cô gái anh thương đang ngã xuống.
Máu từ lưng em bám vào tay anh tạo ra một cảm giác ấm nóng….
nhưng đây…
Không phải là hơi ấm mà anh muốn chạm….
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ xung quanh Lê Thâm đều được bao phủ bởi màn đêm vô tận.
Màn đêm đầy rẫy sát khí đó…
Và chính giữa màn đêm ấy là một con đường, một con đường được dựng nên bởi hai hàng dài những xác người chất đống.
Lê Thâm không muốn đi trên con đường này, nhưng cứ như vận mệnh đã an bài, đây sẽ là con đường mà anh phải chọn.
Một giọng nói vang lên ở trong anh, như đã cách rất lâu, rất xa về trước….
“Nếu luật đã đặt ra…chẳng khác gì lời nguyền rủa… thì cần gì phải hoàn thiện nó….chỉ đơn giản…phá huỷ toàn bộ thôi…”
Đúng vậy…phải phá huỷ toàn bộ….mới có thể…bảo vệ được em…
Như một bộ xương khô đang tiến gần đến huyệt mộ của mình, Lê Thâm bước từng bước nặng nề qua hai hàng xác người chất đống, tiến thẳng vào trong bóng đêm vô tận. Và tại cuối con đường, điều Lê Thâm nhìn thấy, chính là ngai vàng với đầy rẫy những tảng băng gai góc lạnh lẽo.
Lê Thâm nhìn thấy một hình ảnh khác giống anh đang mặc một bộ đồ dành cho nhà tiên tri ma thuật thời xưa…như đã ngồi đây rất lâu …chỉ để chờ…
Chờ đợi….
“Bông hoa thuỷ tiên đó…”
Như trùng với tiếng lòng của anh, tiếng của Thần Chết đối diện anh vang lên. Bóng hình của Thần Chết, hiện đã thay thế cho hình bóng cầm cây trượng mà ngồi chễm chệ trên ngai vàng.
Vậy ai mới thực sự là ai? Bản thân anh đã không còn biết và không còn quan tâm đến nữa. Vì tại giờ phút này, anh biết anh cùng với những hình ảnh trước mặt mình chỉ có một điểm chung duy nhất, và điểm chung đó, là điều mà tất cả các bản thể của anh đều để tâm và muốn có được.
Chính là em…là bông hoa thuỷ tiên mà chúng tôi luôn tìm kiếm…
Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng lãnh đạm của Thần Chết vang lên như hồi chuông cảnh báo:
“Cậu….là ngoại lệ, vì chỉ có cậu mới có được em ấy.”
Lê Thâm hiểu rõ những điều Thần Chết đang nói.
Anh vô lực khuỵu xuống sàn vì anh hiểu rõ bản thân mình đã may mắn ra sao nhưng cũng bất lực thế nào.
“Nhưng…cũng chính cậu….mới là kẻ yếu đuối nhất….”
Anh biết rõ…anh biết rõ…mình là kẻ yếu đuối….
“Vậy nên…nếu cậu không thể trở nên mạnh mẽ…”
Lời nói chưa kịp kết thúc, thì cằm của Lê Thâm đã bị nắm giữ. Một bàn tay rắn chắc lạnh lẽo đang thúc ép anh phải đối mặt với đôi mắt đỏ như máu đang hiện diện ngay trước mặt mình.
“Nếu cậu đã không làm được thì tới phiên tôi. Nơi đây không có chỗ dành cho kẻ yếu.”
**********************************************
Những tiếng cứu xe inh ỏi….hàng loạt tiếng la hét của người dân….chỉ có em… như đang nằm yên…trong một vòng tay rắn chắc…
Em cố gắng choàng dậy nhưng đã bị cánh tay rắn chắc kia ngăn chặn không cho em động đậy thân mình.
Hình như vết thương ��� sau lưng em đã không còn đau nữa, chỉ có một cảm giác lành lạnh thoải mái.
Có vẻ như Lê Thâm đã giúp em xử lý vết thương.
Em biết điều mình vừa làm là rất nguy hiểm, thể nào cũng sẽ bị anh chê trách nhưng em vẫn cảm thấy thật ấm lòng vì anh vẫn bình an….
Những ngày vừa qua, khi trông thấy vẻ mệt mỏi của anh, em đã muốn làm một điều gì đó. Nhưng càng nhìn anh em lại càng không biết mình nên phải làm gì vì cứ như thể anh đang đấu tranh với chính mình, giống như đây là điều mà anh phải tự vượt qua và âm thầm chịu đựng.
Nên lúc em nhìn thấy anh gặp nguy hiểm, em đã ngay lập tức che chắn cho anh, chỉ vì không muốn anh phải chịu thêm nỗi đau nào nữa.
Thật may…vì anh vẫn không sao…
Lúc dụi vào lòng Lê Thâm, không hiểu sao em cứ có cảm giác gì đó rất kì lạ, một cảm giác không tên, như thể rất lâu em cũng từng có cảm giác đó khi nhìn trong mắt anh….cứ ngỡ như…em được nhìn thấy một Lê Thâm khác vậy…
Đang khi lo nghĩ thì bàn tay của Lê Thâm đã chạm vào má em.
Lo sợ rằng Lê Thâm sẽ la mắng em vì em đã hành động thiếu suy nghĩ nên em cố tìm đủ mọi lý do trong đầu rồi chậm chạp không dám đưa mắt nhìn để tránh bị anh hỏi tội.
Nhưng tới khi được chạm vào mắt anh thì em đã biết….
Không đợi em kịp suy nghĩ, người đàn ông xa lạ nhìn giống Lê Thâm kia vừa nhìn em vừa nở nụ cười khiến toàn thân em lạnh buốt.
“Cuối cùng cũng được gặp lại em”
#delulu
#zayne
#letham
8 notes
·
View notes
Note
không biết bà có ý định viết sukuna x reader x gojo không... tui bị cuồng qtqd, plot ngược tâm đi bà, ngược gojo cho anh ý đau khổ nhất có thể đi bà... 😭😭 Tình tay ba sihsjssk ngược đến cùng đi huhu
the fuc— bà có đang ngủ dưới gầm giường tui không vậy, tui đang tính plot cho sukuna x rd x gojo nè. bật mí cho bà với mọi người biết xíu nha:
𝐰: tình tay bar, spoiler xíu xiu manga jjk, angst, nsfw, torturing,...
y/n sau này chuyển kiếp thành vợ gojo, lý do cụ thể ra sao thì rồi các tình yêu sẽ rõ.
bối cảnh sẽ là chap 2 của agony (sukuna - kinktober).
-
sukuna đợi em suốt mấy trăm năm kể từ em rời bỏ nhân thế, hắn đợi, đợi, đợi rất lâu cho đến khi gặp lại em với nhân dạng của itadori. nhưng lại không thể ra tay ngay lập tức vì sức mạnh chưa đủ để đánh bại em (tức số ngón tay vẫn chưa đủ), và em lại còn là vợ của gojo. quá mạo hiểm nếu đe doạ em, nên hắn chờ thời cơ để nhắm tới em, và một lần nữa, biến kiếp này của em thành cơn ác mộng hệt như mấy trăm năm trước.
gojo không hề biết sukuna nhắm tới em, và em cũng không hay biết.
đến trận đấu giữa gojo và sukuna thì cả hai mới vỡ lẽ.
em bị sukuna trong nhân dạng của fushiguro hạ gục, hắn không giết em mà dùng em để nhử gojo. gojo vừa phải nghĩ cách cứu vợ, vừa phải tham chiến nên lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
còn đoạn cao trào sẽ nằm ở phía sau. tui không spoil trước nha~
8 notes
·
View notes
Text
em lười quá giờ mới lên chia sẻ sau khi kết thúc 2 tháng đi nhi 1…
Nhưng đợt đi nhi này em khá bận, vừa sáng vào năm học em đã tới viện Saint Paul chiều tới trường học… 1 tháng đầu em đi ngang học sinh cấp 3, điều mà 3 năm nay em đã không phải làm… ngoại trừ chuyện không phải đi học thêm thì đi trực cuối tuần cũng ngang học sinh cấp 3 rùi… Nguyên khóa có 3 lớp đa khoa thì lớp em là lớp duy nhất ngay từ tháng đầu đã đi viện... nói chung là cũng sốc trong lòng vài phút; hẫng trong tim vài nhịp ạ...
Nó không phải trải nghiệm tệ lắm tại đây là lần đầu tiên trong 3 đợt em có giảng viên dẫn vào viện vào khoa chứ không như 2 lần trước… và vì được sát sao như thế nên bọn em đi học nghiên túc hơn hẳn… gần như tuần nào bọn em cũng có 1-2 buổi giảng mà không cần phải xin cô để được học… dù lâu lâu hơi áp lực nhẹ nhưng không áp lực học nó không vào lắm :))
Em không có đủ tình cảm với khoa nhi nên em cũng chẳng biết bản thân nên nói gì sau gần 2 tháng ở đó… nhưng chúng em có 1 anh bác sĩ ở khoa hồi sức nhi dạy chúng em rất nhiều, anh ý rất cố gắng dạy cho mấy đứa ngu lâu dốt bền như em… năm đầu ảnh được kí hợp đồng với trường em nên ảnh tự hào lắm... ngoài 30 rồi thì phải nhưng anh í vẫn chưa vợ con tại sau 3 năm bsnt thì anh ý lại đi pháp mất đôi năm nữa... nhưng 2 tuần đi khoa anh ý, ngày nào ảnh cũng dí em... được cái em thích tạo điểm nhấn nên đi nhóm 5 đứa anh ý nhớ nhất em cả con bạn nhiều chuyện hay đi cùng...
Nhưng mà không hiểu sao kể từ sau 3 tuần đi HoH, cách em nói chuyện, hành động nó khác hẳn... các anh chị trong khoa ai nhìn em cũng phải cười... em biết em béo cả lâu lâu làm mấy trò ngố tàu nhưng mọi thứ nó happy hơn hẳn... chỉ là em vẫn là một đứa mắc bệnh tâm lý nên thành thực thì nó chỉ là cơ chế phòng bị của em... cuối ngày về trọ là em bị oải ngay lập tức và cực kì mệt... bình thường em không có thói quen ngủ trưa... ngoài tháng đầu phải đi học buổi chiều ra thì tới tháng sau em đều phải ngủ mất 1 2 tiếng mới dậy ăn được kết quả là em toàn ăn trưa lúc 2h chiều...
Đó là về mặt con người. Còn về quá trình học tập ở đó thì lượng bệnh nhân khá ổn nên em cũng được chút chút… nhưng đi khoa nhi ban ngày các em bé bị lúc lấy vein khóc to quá nên em thường hay bị đau đầu. Đi trực khoa nhi thì em phải nói thật là ngoài chuyện trẻ con khóc ra, em ngủ như chết, nói chung cũng nhàn, ngoài chuyện mấy bé phát sốt lúc nửa đêm xong em bị gọi dậy để đưa mẹ các cháu thuốc xong lại ngủ... còn lại tiêm truyền coi như là bằng không luôn á... tại các bạn điều dưỡng cũng đông nên tối em cũng chỉ đi hỏi bệnh bệnh nhân mới vào + đi gửi mẫu xét nghiệm là chính thôi...
Cuối cùng là chuyện thi cử thì năm nay phòng đào tạo dí để nhập điểm sớm nên chúng em thi lâm sàng cả lí thuyết 2 tuần liên tiếp nhau ( chính xác là cách nhau đúng 1 tuần) nên thi lâm sàng cũng mượt lắm ạ... dù em bị ngu cái việc không biết cách trình bày bệnh án và cái tệ hơn nữa là em không thể biện luận cho chẩn đoán của mình...( em không biết nên phân biệt thế nào cho hen phế quản và viêm phế quản) em trả lời nhưng giảng viên bảo nó chỉ trên lí thuyết nhưng anw... ít nhất nó cũng là kết quả cho việc em có đọc sách...
Thái độ học tập - làm việc của em có vẻ nó đã thay đổi khá nhiều... dù kết quả học tập thì em không chắc lắm tại điểm lâm sàng chưa có. Nhưng thật sự thì chỉ cần như vậy thôi cũng đã giúp ích hơn rất nhiều cho vấn đề sức khỏe cả tâm thần và thể chất của em nhiều nhiều lắm rồi.
Được cái hiện tại em có 2 tháng học 4 môn hoàn toàn ở trường xong lại đi viện mất xác... nhưng môn nghiên cứu khoa học đang làm em hơi stress tại nó không phải thi test bình thường mà phải viết tay một bài... em chưa hiểu tiêu chuẩn cho một bài nghiên cứu khoa học mức học sinh mần non như em thì bao nhiêu trang nội dung như nào... Và chữ em cực xấu... huhu... ac nào có chia sẻ gì để giúp đỡ em qua học phần này thì share em xíu xiu vứi ạ...
thân, Dahn.
22:45, 3.11.24
p/s: em đã biên bài này từ tối thứ 6 tuần trước ( ngay tối hôm trực buổi cuối ở SP) nhưng giờ em mới đăng, hihi...
6 notes
·
View notes
Text
Y tặng tôi cái nhẫn này.
Tôi là đứa rất không thích mang trang sức trên người, nhất là nhẫn. Thứ “trang sức” duy nhất tôi đeo là đồng hồ, vì tôi nghĩ nó thiết thực. Y nói đây là nhẫn ngà voi, Y mua trong lần đi Trung Quốc gần đây, đàn ông đeo sẽ có nhiều may mắn. Tôi không hẳn tin vào những điều-tâm-linh-kiểu-vậy, tôi cũng không thích hàng hải ngoại, nhưng tôi nhận vì sự chân thành của Y. Tôi đeo cả ngày hôm nay.
Hôm trước Y gửi tôi một cái clip trên Tiktok, có caption đại loại “Không ai đẹp trai bằng chàng trai vô tình gặp khi đi du lịch”, gửi xong Y cười ha ha. Tôi biết rằng tôi không đẹp trai, tôi già. Nhưng trong thời gian Y ở đây, tình cờ quen bạn, tôi thấy cũng vui.
Tôi hứa hôm nào rảnh sẽ mời Y một chầu bia cỏ ra trò, nhưng tôi thì lại chẳng rảnh. Thế nên tối qua, ngày cuối Y ở đây, tôi chỉ kịp mời bạn mấy lon bia, rồi cùng ngồi nhìn xuống thung lũng, xem những ngọn đèn vàng hấp háy và nghe tiếng côn trùng rả rích kêu. Y nói với tôi nhiều điều về cuộc sống, công việc, gia đình… Còn tôi ngồi nghe như một thính giả trung thành, và uống như một gia chủ nhiệt tình: mời khách uống cùng mình, khách bảo uống không nổi, mệt rồi, thì uống luôn phần của khách.
Tôi vẫn luôn tin vào ngạn ngữ của người Ấn Độ: mỗi người chúng ta gặp trong đời là người phải gặp. Và ai trong số họ cũng cho chúng ta những bài học. Không có bài học nào xấu cả. Dù bèo dạt mây trôi, thoảng gặp nhau trong đời thì mỗi bài học đều quan trọng, mỗi phước duyên như vậy cũng đều đáng được trân trọng.
Y về Sài Gòn tối qua, sau khi chúng tôi ngồi để mưa tí tách rơi trên tóc, trên vai. Hôm qua Đà Lạt mưa lâm râm, có lẽ Y cũng như những hạt mưa ấy, khẽ rơi xuống đây, tí tách, trong lành...
Hẹn gặp lại một ngày không xa.
6 notes
·
View notes
Text
9:28
21/12/2024
Giáng Sinh
Gửi Lâm Thuỳ Trang yêu dấu,
Lời đầu tiên, cảm ơn em vì là một phần trong cuộc đời của anh, sự xuất hiện của em dù chưa lâu nhưng giống như một dòng nước mát tưới lên khu vườn tâm hồn dường như cằn cỗi này. Anh từng rất nhiều lần mơ tưởng rằng mình sẽ có một người bạn gái hướng ngoại và cháy còn mình sẽ support hết mình cho đam mê của cô ấy, đó chỉ là những suy nghĩ chứ anh chưa dám tin nó xảy ra vào lúc chuẩn bị Giáng Sinh, khoảng thời gian mà anh thích nhất trong năm. Nụ cười của em khiến anh rất rất rất vui, em hay hỏi vì sao mà anh thích em, đó không chỉ là nụ cười mà còn là còn người em. Em giống anh, và cũng khác anh, anh trân trọng điều đó, anh rất cảm động khi em chia sẻ những câu chuyện vui, chuyện buồn của mình, điều ấy là một nguồn động lực to lớn để anh cố gắng hơn rất nhiều nếu muốn trở thành bạn trai của em. Trong câu chuyện của em, anh cảm nhận được có nhiều điều khiến em lo lắng, hoặc là anh cố chấp hoặc là anh luôn lạc quan để nghĩ về việc sẽ giúp em vượt qua nhưng chuyện đó, đôi khi em muốn tự xử lý chúng nhưng anh luôn muốn mình sẽ cùng em đồng hành và đối mặt với những vấn đề ấy, đó là điều mà người yêu nhau nên làm. Những năm trước, Giáng Sinh với anh là khoảng thời gian anh có thể cảm nhận được không khí rộn ràng trang trí và chuẩn bị quà cáp của mọi người, anh cũng hay làm quà cho những người mà anh yêu quý, nên có lẽ Noel năm nay món quà tuyệt vời nhất mà anh nhận được là sự xuất hiện của em, anh không biết chuyện mình sẽ kéo dài đến khi nào nhưng anh biết một điều rằng, anh luôn cố gắng hết sức để một ngày nào đó chuyện mình có thể dừng lại, anh sẽ luôn mỉm cười khi nghĩ về em, một người rất quan trọng trong cuộc sống của anh.
Lời cuối anh xin cảm ơn tất cả những điều mà em đã làm cho anh, tất cả những điều ấy đều khiến anh thấy mình thật hạnh phúc lúc ấy hoặc sau này anh nhớ lại trong kí ức của mình vì em đã cho anh thấy yêu một người là như nào. Chúc em một mùa Giáng Sinh an lành, nhớ em nhiều, yêu em nhiều hơn.
P/S: anh bi��t Giáng Sinh này em rất bận nhưng anh sẽ thu xếp để có vài phút gặp em vào tầm 23,24 hoặc 25 để đưa tận tay cho em tấm thiệp này, chữ anh xấu nên anh chưa bao giờ viết thiệp, mong lần đầu viết sẽ khiến em vui hêh ^^
2 notes
·
View notes
Text
🎉 ĐỖ MINH ĐƯỜNG - 155 NĂM VÌ SỨ MỆNH PHÁT TRIỂN NAM DƯỢC VIỆT 🇻🇳
🌿 Tự hào là một phần của lịch sử Y học cổ truyền Việt Nam! Trải qua 155 năm hình thành và phát triển, Nhà thuốc Đỗ Minh Đường đã không ngừng nỗ lực gìn giữ, phát huy và nâng tầm giá trị Nam Dược Việt, mang lại sức khỏe và niềm hạnh phúc cho hàng triệu người dân.
📅 SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT - LỄ KỶ NIỆM 155 NĂM THÀNH LẬP 👉 Thời gian: 21/12/2024 👉 Đánh dấu bước ngoặt quan trọng trong hành trình xây dựng Hệ Sinh Thái Nam Y Đỗ Minh toàn diện!
💪 Từ một y quán nhỏ tại Hà Nam, đến thương hiệu YHCT UY TÍN trên cả nước: ✅ 5 thế hệ lương y với tâm huyết bốc thuốc cứu người. ✅ Hơn 200 bài thuốc nam ứng dụng thành công, mang lại hiệu quả rõ rệt. ✅ 3 vườn dược liệu sạch tại Hòa Bình, Hưng Yên và Gia Lâm đảm bảo nguồn thảo dược an toàn - chất lượng cao. ✅ Đồng hành cùng các kênh báo chí lớn và truyền hình như VTV, VTC, Vietnamnet, Sức khỏe & Đời sống…
🌟 Sứ mệnh tiên phong: Phát triển cây thuốc Việt - Bảo tồn và đưa tinh hoa Nam Y vươn tầm quốc tế!
🎯 Đỗ Minh Đường - Cam kết với 3 tiêu chí chuẩn vàng: ✅ Chất lượng - Dược liệu sạch, bài thuốc hiệu quả. ✅ Kỷ luật - Quy trình chuẩn, nghiêm ngặt. ✅ Y Đức - Tận tâm, đặt sức khỏe người bệnh lên hàng đầu.
💚 Đồng hành cùng bạn trong hành trình sức khỏe! Hãy cùng đón chờ sự kiện ý nghĩa này và chung tay lan tỏa giá trị Nam Dược Việt Nam 🇻🇳
#ĐỗMinhĐường #155NămThànhLập #YHCTVN #NamDượcViệt #SựKiệnĐặcBiệt #BảoTồnNamY #SứcKhỏeCộngĐồng #TinhHoaThuốcNam
📝 Nguồn: https://nhathuocdominhduong.com/ra-mat-he-sinh-thai-nam-y-do-minh-37986.html
#ĐỗMinhĐường#155NămThànhLập#YHCTVN#NamDượcViệt#SựKiệnĐặcBiệt#BảoTồnNamY#SứcKhỏeCộngĐồng#TinhHoaThuốcNam
2 notes
·
View notes
Text
Lặng yên trên lối về.
Ở đâu đó trong cuộc đời, có lúc hạnh phúc, có khi mệt mỏi, có khi lặng yên trên lối về nước mắt rơi lã chã. Chúng ta đã sống những tháng năm miệt mài, những giây phút cháy bỏng rồi lặng lẽ, những khi cố kìm nén rồi bật khóc.
Một mình.
Thời gian đốt cháy trái tim đến dạo rực rồi đóng băng dần những thứ cảm xúc thuần khiết và mềm mại. Chúng ta cáu gắt với những điều không đáng bận tâm và trực trào những xót xa trong mình bằng nhiều cách khác nhau. Mỗi ngày, có người trở nên yêu quý con người mình, mọi thứ xung quanh mình, có người chán ghét con người mình và tổn thương với nỗi niềm trĩu lặng, có người ngạo nghễ sống bằng tất cả những vết thương không lành lặn, không bận tâm. Mỗi ngày, hoặc là đau đớn rồi mạnh mẽ, hoặc là đau đớn mà bi thương, niềm đau hay hạnh phúc không cần tìm kiếm,cố gắng là hơi thở rõ ràng như sợi dây treo lở lửng khi mở mắt nhìn thấy trần nhà trong bệnh viện, những giọt sống lâm li.
Chúng ta không hiểu gì về thế giới cả, không có người giỏi nhất nhưng có người hạnh phúc nhất. Bởi vì chúng ta có thể ý thức vật lý hữu hạn còn cảm giác là điều chân thật cảm thấy. Lòng người có khi mênh mang như biển rộng có khi là cánh lá nhỏ vẫn an yên. Chúng ta ở đó để chứng kiến và thay đổi những điều mà chúng ta khao khát, bằng lý trí và bàn tay hay bằng trái tim bé bỏng với tình yêu vô hạn ?
Tất nhiên là cả hai.
Sil.
9 notes
·
View notes
Text
MOTHER WOUND - Vết Thương Của Mẹ Và Nỗi Đau Giữa Các Thế Hệ Phụ Nữ Tiếp Theo
Chúng ta có xu hướng nghĩ về mối tình đầu của mình là người yêu thời thơ ấu hoặc người yêu thời trung học, hay những người khiến chúng ta "khắc cốt ghi tâm"... nhưng hãy nhớ lại xem có phải mọi sự của bạn đều bắt đầu từ mẹ không. Mối quan hệ mẹ con là một ảnh hưởng sâu sắc quan trọng dạy chúng ta cách chúng ta yêu và tìm thấy sự an toàn trên thế giới. Trong khi những người mẹ thường được coi là người quản lý vĩnh viễn với sự hướng dẫn tận tình và sự hỗ trợ vững chắc, thì danh tính của một người mẹ luôn phức tạp hơn thế nhiều. Là phụ nữ, những người mẹ sống trong một thế giới lệch lạc sâu sắc, và nếu những thông điệp độc hại đó không được hệ thống niềm tin của họ xử lý, họ có thể vô tình truyền những gánh nặng này cho con cái của họ. Nỗi đau mẫu hệ này đôi khi được gọi là vết thương lòng của mẹ.
❣️ Vết thương của mẹ là gì?
Đừng nhầm lẫn khái niệm này là chỉ vết thương của người mẹ, nó chỉ đúng một phần mà thôi. Theo định nghĩa đúng "Vết thương của mẹ" hay "mother wound" là một khái niệm nói lên nỗi đau thế hệ được thừa hưởng và truyền lại giữa bà, mẹ và con gái do sống trong một nền văn hóa gia trưởng áp bức phụ nữ.
Nhà tâm lý học Nadine Macaluso từng chia sẻ trên tạ chí mindbodygreen.com: "Bầu không khí văn hóa áp bức phụ nữ của chế độ phụ hệ tạo điều kiện cho phụ nữ nghĩ mình là 'kém hơn, không xứng đáng và không xứng đáng' . Khi tồn tại trong một xã hội như vậy, phụ nữ thường lớn lên trong nội tâm và sau đó thực hiện những thông điệp buông thả nhằm mục đích xã hội hóa họ trở thành một "cô gái tốt", một cô gái nhỏ bé, dễ chịu, bao dung và cuối cùng là mất kết nối về mặt tinh thần khi họ bỏ mặc và mất giá trị để chăm sóc người khác trước. Những áp lực này có thể khiến họ triệt tiêu hết khả năng và cách thức tự nhiên của mình để phục vụ hệ thống gia đình".
Nếu không được giải quyết, chấn thương này sẽ di truyền sang thế hệ tiếp theo. Những cô gái được nuôi dưỡng bởi những người mẹ đã tiếp thu những thông điệp tiêu cực này cũng lớn lên ngoan ngoãn tuân theo những tiêu chuẩn áp bức, được học đó để kết nối với mẹ và tương tác với môi trường xung quanh.
Macaluso giải thích: “Vết thương lòng bao gồm các cơ chế đối phó của phụ nữ bị rối loạn chức năng: hy sinh nhu cầu của họ, từ chối quyền lực và tiềm năng của họ, và từ bỏ tính xác thực của họ. "Những chiến lược này ảnh hưởng đến các mô hình rối loạn chức năng gia đình [như] hy sinh bản thân, từ chối bản thân và bỏ rơi bản thân, trở thành những đặc điểm rối loạn chức năng cao ở tuổi trưởng thành."
Theo Tiến sĩ tâm lý học lâm sàng Jennifer Wolkin, vết thương trên người mẹ không phải là một chẩn đoán sức khỏe tâm thần thực sự, nhưng bà mô tả nó là một dạng chấn thương phức tạp giữa các thế hệ. Cô giải thích: "Bạn bị ảnh hưởng rất nhiều bởi phản ứng chấn thương của chính mẹ bạn. Theo một cách nào đó, bạn gắn bó với những tổn thương của mẹ, bao gồm cả niềm tin giới hạn và cơ chế đối phó".
❣️ Ai thường trải qua "mother wound"?
Trẻ em (thường là con gái, nhưng đôi khi cũng có con trai) được cho là sẽ trải qua vết thương lòng từ mẹ nếu mẹ của chúng:
▪ Cung cấp hỗ trợ bằng cách chăm sóc các nhu cầu vật chất của trẻ em, nhưng không dành tình yêu thương, sự quan tâm và sự an toàn.
▪ Không cung cấp sự đồng cảm để phản ánh cảm xúc của đứa trẻ và giúp chúng ghi nhãn và quản lý những cảm xúc đó
▪ Không cho phép đứa trẻ thể hiện cảm xúc tiêu cực.
▪ Mong đợi sự hỗ trợ của đứa trẻ với các nhu cầu thể chất hoặc tình cảm của chúng.
Không ở bên cạnh đứa trẻ vì phải làm việc hoặc vì chúng bận rộn với những sở thích riêng của chúng (Tuy nhiên, hãy lưu ý: Bạn có thể là một bà mẹ đi làm - thậm chí là một bà mẹ đơn thân đang làm việc - mà không cần thấm nhuần vết thương lòng của người mẹ!)
▪ Bản thân đã bị lạm dụng tình cảm hoặc thể chất, không chịu đựng được tổn thương và do đó không thể cung cấp tình yêu và sự nuôi dưỡng.
▪ Có một tình trạng sức khỏe tâm thần không được điều trị.
▪ Nghiện rượu hoặc nghiện ma túy trong nhiều năm.
"Mother wound" không phải là một chẩn đoán cụ thể - mặc dù nó có thể đau đến mức bạn chắc chắn rằng nó đảm bảo cho một vết thương. Mặc dù cả con gái và con trai đều có thể cảm nhận được tác động của việc mẹ dẫn đến "mother wound", nhưng nó thường được coi là vết thương từ mẹ sang con gái.
Nhà tâm lý học Mary Ainsworth từng viết: "Người mẹ không chỉ tác động đến ở thời thơ ấu mà còn ảnh hưởng đến hiện tại các mối quan hệ trong tương lai của đứa trẻ. Có nghĩa là, một đứa trẻ mắc phải "mother wound" có nhiều khả năng sẽ duy trì mối quan hệ kiểu này với con cái của chúng".
❣️ "Tôi có bị "mother wound"?"
Bằng cách nhìn lại trải nghiệm thời thơ ấu của bạn và sử dụng nó như một ống kính để hiểu trải nghiệm trưởng thành của bạn, chúng ta có thể bắt đầu làm sáng tỏ câu trả lời cho câu hỏi này.
Cảm giác bị mẹ coi thường, bỏ rơi hoặc hiểu lầm có thể khiến bạn cảm thấy vô cùng cô lập. Nó khiến bạn cảm thấy như một người ngoài cuộc, gây ra sự thiếu tự tin và khiến bạn khó tin tưởng vào cảm xúc của chính mình. Do tính chất mất phương hướng của chấn thương này, phụ nữ thường gạt bỏ sự liên quan của câu chuyện của họ, khó gỡ rối những gì đang thực sự diễn ra sau cánh cửa đóng kín.
"mother wound" có thể biểu hiện như các vấn đề về sự gắn bó, kiểu phụ thuộc vào đồng loại, trầm cảm và lo lắng, ăn uống rối loạn và lạm dụng chất gây nghiện. Những thách thức về sức khỏe tâm thần đang gây ra khó khăn đáng kể trong hoạt động hàng ngày thường khiến đứa trẻ trưởng thành phải tìm kiếm sự hỗ trợ của chuyên gia.
Theo thời gian, các khuôn mẫu trong suy nghĩ, cảm giác và các mối quan hệ giữa các cá nhân xuất hiện và chỉ ra một chấn thương tâm lý của người mẹ cần được chăm sóc. Những đặc điểm chung của những phụ nữ đang phải chống chọi với "mother wound" bao gồm:
▪ Làm tê liệt chủ nghĩa hoàn hảo.
▪ Thiếu sự tự tin.
▪ Các mô hình tự phá hoại trong các mối quan hệ giữa các cá nhân.
▪ Một cuộc đối thoại nội tâm tàn khốc mà lắng đọng và đập tan.
▪ Thiếu động lực để bắt đầu hoặc hoàn thành các dự án mới.
▪ Một cảm giác sâu xa về sự không xứng đáng.
▪ Sợ trở thành một người mẹ cáu gắt và độc tài.
▪ Niềm tin rằng sẽ không có gì là "Đủ tốt".
❣️ Những gì chúng ta có thể làm để khắc phục và chữa lành vết thương từ mẹ
Có rất nhiều cách để bạn có thể vượt qua vết thương này, chúng tôi đã tổng hợp một vài bước đơn giản để bạn có thể cảm thấy ổn hơn. Tuy nhiên, chúng tôi lưu ý rằng bạn không nên xem đó là "phương thuốc chữa bệnh", chỉ nên tham khảo, nếu không có tác dụng hãy tìm đến một chuyên gia có kinh nghiệm.
Các bước quan trọng để giải quyết vết thương lòng ở mẹ là:
▪ Thể hiện nỗi đau: Bước đầu tiên trong việc chữa lành chấn thương là nhận ra rằng nó ở đó.
▪ Yêu thương bản thân và thực hành chăm sóc bản thân: Điều quan trọng là phải nhận ra rằng việc nuôi dạy trẻ không phải là lỗi của trẻ. Điều này giúp bạn có thể bỏ qua những hình ảnh tiêu cực về bản thân bắt nguồn từ đó. Nó cũng cho phép tự chăm sóc bản thân theo những cách mà trước đây có thể cảm thấy tự mê.
▪ Tiếp xúc với cảm xúc của bạn: Có thể dừng lại, cảm nhận những gì bạn đang cảm thấy và đặt tên cho cảm giác đó là điều quan trọng để phát triển khả năng tự nhận thức.
▪ Tìm kiếm sự tha thứ: Vượt qua cơn thịnh nộ của bản thân con bạn là điều cần thiết để chữa lành. Với quan điểm rõ ràng của người lớn, bạn có thể dễ dàng nhìn thấy những cuộc đấu tranh dẫn đến việc phải chăm con nhỏ. Điều này giúp bạn có thể tha thứ cho những khó khăn và buông bỏ oán giận.
Liệu pháp đóng một vai trò quan trọng trong việc giải quyết vết thương cho mẹ. Nó cung cấp một môi trường an toàn để khám phá những cảm giác không mong muốn, không được yêu thương hoặc bị phớt lờ của con bạn. Nó giúp tạo ra một bức tranh tinh thần và cảm xúc tích cực về cuộc sống hiện tại của bạn. Cuối cùng, nó cung cấp hướng dẫn trong việc thiết lập ranh giới lành mạnh với mẹ của bạn, điều này có thể cho phép mối quan hệ của bạn phát triển theo những hướng tích cực hơn.
---
Nguồn: https://makeitvietnam.com/
23 notes
·
View notes
Text
Người mang những toan tính không lành để mưu cầu hạnh phúc cho cuộc đời mình cũng giống như kẻ mang hạt giống nhét vào kẽ đá nơi bờ vực cheo leo với hi vọng sẽ trồng được một cây cổ thụ sống quá trăm năm.
Chẳng có gì mong manh bằng cây đứng cheo leo nơi bờ vực, chỉ một ngày gió lớn, chỉ một đêm mưa to là đã lâm nguy.
Chẳng gì bấp bênh như niềm vui vun đắp từ những toan tính không lành, giành của người này, giật của người kia, để mang về làm niềm vui cho mình, chỉ cần người quyết tâm giành lại thì niềm vui đó xem như sẽ bị xé nát.
6 notes
·
View notes
Text
Có bao nhiêu cách nhìn nhận câu nói /đừng bắt một chú cá leo cây/
Đầu tiên, tôi nghĩ cũng như cách nó đơn giản được hiểu, chúng ta không thể ép một người làm tốt hay thậm chí làm một thứ mà họ không giỏi. Cách nhìn nhận này phần lớn sẽ áp dụng như một lời khuyên tác động lớn đến hệ thống giáo dục, một hệ thống phủ rộng trên khắp châu lục về những kiến thức hàn lâm. Đó là nơi không chỉ tôi mà có lẽ bất cứ người đọc nào cũng sẽ dễ dàng cảm thông được sự gian khổ của chú cá bị buộc phải leo cây ấy.
Một góc nhìn khác, liệu mẹ của chú cá (hoặc cha của chú, tất nhiên) có phải không hiểu việc loài của họ hiển nhiên sẽ không leo cây không. Theo tôi thì chắc chắn là như vậy, mẹ chú cá hiểu rõ việc chú ta làm sẽ không phải là đi tìm một cái cây cao ngớ ngẩn nào đó để leo, mà chính là phải bơi sao cho thật giỏi. Vậy nếu ta đặt vấn đề là áp lực một con cá leo cây, vậy việc áp lực nó phải bơi thật nhanh, bơi theo đàn hay bơi ra đại dương mênh mông có phải cũng là một dấu chấm hỏi lớn hay không. Chắc hẳn kì vọng nằm ở mọi nơi, một con cá được định hướng, hay gọi là tìm ra điểm mạnh mà ẩn đằng sau là được mặc định gắn nhãn "mình là cá việc của mình là bơi" ấy vô hình trung cũng bị đặt trong vô vàn những hoang mang và áp đặt. Có lẽ, bỏ qua chuyện con cá, bỏ qua cả chuyện nó phải leo cây hay bơi lội, việc ta cần làm là cho nó cơ hội để lựa chọn danh tính của mình, cho nó được chọn làm một "chú cá" hay không.
Một trong những bộ phim tôi thực sự tâm đắc của hãng phim Disney là Nàng tiên cá. Tôi không rõ nhà sản xuất và khán giả quan tâm đến điều gì trong toàn thể bộ phim, có lẽ là nhạc vì nó rất hay. Nhưng với tôi, tôi đã xem bộ phim bản live ấy vào ngày tôi thực sự muốn kết thúc, ngày sinh nhật năm 18 tuổi của tôi, chỉ vì tôi nhận ra nàng tiên cá đáng ra có quyền lựa chọn phần thế giới cô ấy muốn thuộc về, bỏ qua danh tính là người cá của cô ấy. Nếu đọc đến đây làm bạn nghĩ tôi chắc hẳn cũng muốn bỏ qua danh tính của mình và muốn tìm đến một thế giới kì diệu mà tôi hằng mong muốn, tôi không có. Bằng cách nào đó thì tôi không phải nàng tiên cá cả nghĩa đen và cả những ước mong nơi nàng. Nhưng những gì tôi nhìn nhận nơi Ariel, nó thật siêu thực và đẹp đẽ.
2 notes
·
View notes
Text
Hôm nay
Mình phải tạm biệt một người đặc biệt, người luôn đồng hành với mình những lúc mình vui vẻ và cả lúc mình chạm đáy. Lời tạm biệt này không dễ để mình chấp nhận.
Khoảng hai tuần trước, khi anh hỏi mình rằng “nếu anh lên Lâm Đồng làm việc thì sao”, mình mạnh dạn trả lời “thì cứ lên thui, mình phải làm nơi mình thích chứ”, lúc đó mình thật lòng nghĩ vậy.
Khi anh được gọi phỏng vấn, nỗi sợ của mình thật sụ ập đến. Nghĩ đến hàng trăm khung cảnh mà không có anh - mình khóc đến sưng cả mắt. Mình cố gắng suy nghĩ tích cực nhưng rồi cũng vậy, cả mấu tuần nay, lòng mình nặng trịch…
Mình từng ích kỷ ước rằng anh sẽ rớt và sẽ đi làm ở thành phố, nhưng khi anh trượt lần pv đầu, thấy anh suy sụp mình nhận ra anh đau thì mình cũng đau như vậy. Mình chỉ đang nghĩ đến cảm giác của bản thân thôi, còn ước muốn của anh thì sao, rõ ràng đó là nơi mà anh đã mong muốn làm việc và sinh sống từ lâu… Nên mình dần chấp nhận rằng tụi mình phải xa nhau trong khoảng thời gian dài.
Từng ngày đếm ngược, tâm trạng mình thật sự tệ, chưa bao giờ mình lại có thể khóc ở bất kì đâu, bất kì lúc nào khi mình nghĩ đến chuyện ngày mai thành phố này không còn anh nữa. Nói mình phụ thuộc cũng được, chỉ là những khoảnh khắc đẹp trong đầu mình đều có hình bóng anh. Bây giờ thì không rồi, mình lại phải tự làm mọi thứ một mình nữa rồi.
Chỉ là nhớ anh rất nhiều.
Hy vọng ngày mai ngày mốt tuần này tuần mốt mình sẽ làm quen dần với chuyện này, còn hôm nay thì cho mình tiêu cực nhé…
2 notes
·
View notes
Text
Bầm Ơi - Tố Hữu
BẦM ƠI.
Ai về thăm mẹ quê ta Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm…
Bầm ơi có rét không bầm? Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn Bầm ra ruộng cấy bầm run Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non Mạ non bầm cấy mấy đon Ruột gan bầm lại thương con mấy lần. Mưa phùn ướt áo tứ thân Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu!
Bầm ơi, sớm sớm chiều chiều Thương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe! Con đi trăm núi ngàn khe Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm Con đi đánh giặc mười năm Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi.
Con ra tiền tuyến xa xôi Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền. Nhớ thương con, bầm yên tâm nhé Bầm của con, mẹ Vệ quốc quân. Con đi xa cũng như gần Anh em đồng chí quây quần là con Bầm yêu con, yêu luôn đồng chí Bầm quý con, bầm quý anh em.
Bầm ơi, liền khúc ruột mềm Có con có mẹ, còn thêm đồng bào Con đi mỗi bước gian lao Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm! Bao bà cụ từ tâm như mẹ Yêu quý con như đẻ con ra Cho con nào áo nào quà Cho củi con sưởi, cho nhà con ngơi.
Con đi, con lớn lên rồi Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con! Nhớ con, bầm nhé đừng buồn Giặc tan, con lại sớm hôm cùng bầm.
Mẹ già tóc bạc hoa râm Chiều nay chắc cũng nghe thầm tiếng con…
1948
Nguồn: Tố Hữu, Việt Bắc, NXB Văn học, 1962
10 notes
·
View notes
Text
chiều qua, dạ đúng, là chiều thứ 5, nay thứ 6 rồi nên nó là chiều qua thì em có đi học, cuối buổi thi( tiền lâm sàng khám sinh dục nam).
“Em có nghĩ mình sẽ ngại giao tiếp với bệnh nhân không?” Câu trả lời của em là không, cả lớp quay ra nhìn em như vậy thể lạ, câu hỏi đó em biết là nếu mà giơ tay, sẽ có 70- 80% người sẽ nói có. Nhưng em thì không, tại em không có lí do để sợ họ. Nếu mà thấy thiếu kiến thức thì em đang đi học mà, về nhà đọc sách. Nếu mà cảm thấy bản thân không giỏi nói chuyện thì từ từ rồi quen… Làm nghề dịch vụ nên mấy cái này em làm được. Dù em không phải là người quảng giao, em đang không có bạn, đúng nghĩa.
em thì em có kinh nghiệm hơn các bạn nhiều dù em không đi làm thêm, không hoạt động trong CLB… nhưng em có gặp khá khá người… qua dating app. Ok, em biết nghe nó không lành mạnh lắm nhưng nhờ nó mà em có những mối quan hệ chỉ gặp 1- 2 lần trong đời… nhưng họ với em là người lạ, và chúng em tìm cách để bắt chuyện với nhau.
Em từng có cuộc nói chuyện 30’ lúc 5h sáng với một bác bảo vệ ca đêm, bác thấy em ngồi một mình trên đường đi làm về… và đó cũng là lần đầu tiên em cả bác í gặp nhau… không có cuộc gặp thứ hai, tới cuối buổi em cả bác ấy cũng không biết tên nhau. Nhưng em nói chuyện như thể nói với một người quen lâu không gặp.
“Em là extrovert full- time à?” Câu hỏi tiếp theo này của thầy làm em hơi nhớ lại về chuyện tư duy tính cách theo các nhóm… đúng là khi phân loại, những nhóm người này sẽ có các đặc trưng này… thường sẽ bỏ qua một vài ngoại lệ- trường hợp đặc biệt nó giúp mình giảm thời gian để hiểu về một người hơn… nhưng nó cũng dễ sai lắm ạ.
anw, thì như mọi người cũng biết, hướng nội- hướng ngoại, introvert- extrovert, nhưng thường chúng ta sẽ quên ambivert. Nó cũng như chuyện xu hướng tính dục vậy, có người chỉ thích người khác giới ta gọi là heterosexual, có người chỉ thích người cùng giới thì họ là homosexual, và cũng sẽ có một nhóm người thích cả hai giới, cảm thấy đồng điệu với ai thì yêu người đó mà chẳng quan tâm giới tính sinh học của họ là gì… pansexual hoặc phổ biến và hẹp hơn thì ta có thuật ngữ là bisexual…
em không tin chuyện tất cả mọi người là bi- là ambi-, nhưng em tin là sẽ có những người như em, và em không phải duy nhất ở giữa những thứ đối lập đó… chúng ta thường bị cái tư duy nhị nguyên chỉ có đúng hoặc sai, trắng hoặc đen mà quên đi mất vùng xám, cái khoảng ở giữa mọi thứ. Và em thích không gian màu xám đó.
các bạn thấy em trong lớp không nói gì thì nghĩ em hướng nội, ngại giao tiếp nhưng trong tư duy của em, hướng nội là ta thu nạp năng lượng khi ở một mình, gặp mọi người thì xả nó ra. Chuyện giao tiếp nó cũng chỉ là một loại kĩ năng học là được. Nên hai cái này em không cho là nó đi cùng với nhau.
em không biết mọi người cái công tắc chuyển mood không nhưng em có, trừ những lúc bị hưng- trầm cảm ra thì khi bình thường, em sẽ có công tắc chuyển từ hướng nội sang ngoại một cách đột xuất bằng ba cái vuốt mặt. Nên khi nói chuyện với mọi người em sẽ hỏi thích em phiên bản nào hơn để em điều chỉnh.
à mà kiểu người gặp người lạ thì câm như hến, quen thì bắng nhắng, đấy không gọi là hướng nội, hướng ngoại hay ambivert đâu ạ. Nó chỉ gọi là thiếu kĩ năng giao tiếp thôi ạ. Đừng đánh đồng chúng v���i nhau, hãy đọc kĩ định nghĩa trước khi sử dụng thuật ngữ mọi người nhớ.
thân, dahn.
00:56, 15.3.24
p/s: em tính viết dài hơn mà quên không gạch ý nên được nửa chừng là thấy bí nên em để đó thôi. Các anh chị thông cảm cho em chứ em thi xong đầu em cũng đần lắm rồi.
6 notes
·
View notes
Text
Vì sao cổ nhân nói: “Đất thấp thành biển, người thấp thành vua?”
Khi đối xử với người khác, bạn không nên kiêu ngạo, bởi vì sẽ dễ gặp tai họa. Người từng bị chế giễu có thể vươn lên tầm cao; người từng bị coi thường có thể thăng tiến nhanh chóng.
1. Kiêu ngạo dẫn đến tai họa
Trong chương 33 của Đạo Đức Kinh, Lão Tử giảng: “Tri nhân giả trí, tự tri giả minh. Thắng nhân giả hữu lực, tự thắng giả cường. Tri túc giả phú, cường hành giả hữu chí”. Tức là kẻ biết người được gọi là khôn, tự biết mình là sáng suốt. Thắng người là người có sức mạnh, thắng mình là người mạnh thực sự.
Đánh mất bản thân vì một chút thành tích và luôn nghĩ rằng bản thân có thể làm bất cứ điều gì sẽ khiến bạn thất bại.
Chúng ta đều biết kiêu ngạo là khởi đầu cho sự suy tàn của một người. Người luôn coi mình là giỏi sẽ có nguy cơ bị chôn vùi.
Người xưa đã nói: “Đừng kiêu ngạo trong hành động của mình, vì vận rủi và vận may sẽ đến với bạn theo cách riêng”.
Đừng quá phô trương khi làm việc cho người khác, nếu không bạn có thể mang lại rắc rối cho chính mình. Hãy tự nhận thức và hành động theo khả năng của mình, để không dẫn đến tai họa cho bản thân.
2. Giữ tâm thái khiêm tốn và bạn sẽ được ban phước
Chúng ta hãy nhìn các vấn đề trong cuộc sống một cách sâu sắc, khiêm tốn trong giao tiếp và nhường chỗ cho người khác.
Người có trình độ càng cao thì càng khiêm tốn. Những bông lúa tròn trĩnh luôn cúi đầu xuống, chỉ có những hạt lúa rỗng mới ngẩng đầu lên.
Có một câu chuyện thú vị được lưu truyền ở Đại học Bắc Kinh, một sinh viên năm nhất kể rằng anh ta nhìn thấy một ông già và tưởng ông ta là nhân viên bảo vệ nên yêu cầu ông ta giữ giúp mình hành lý và tự mình làm thủ tục.
Kết quả là ông lão phải đợi rất lâu dưới cái nắng như thiêu đốt trên đầu cho đến khi cậu học trò làm xong thủ tục trở về rồi mới rời đi.
Sau đó, người sinh viên được biết rằng ông già ăn mặc giản dị, khiêm tốn và lịch sự đang giúp anh trông hành lý thực chất là Quý Tiện Lâm, một bậc thầy nghiên cứu về văn hóa truyền thống Trung Quốc.
Quý Tiện Lâm, sống một cuộc sống giản dị và khiêm tốn, ông không bao giờ quan tâm đến danh tiếng chói sáng của mình, ông cũng không kiêu ngạo về tài năng của mình. Ông chỉ muốn học hỏi một cách bình thường và sống một cuộc sống bình thường.
Trong “Luận Ngữ” có câu nói: “Quân tử thái nhi bất kiêu, tiểu nhân kiêu nhi bất thái”. Quân tử thư thái mà không kiêu căng, tiểu nhân kiêu căng mà không thư thái.
Một người kiêu ngạo sẽ mắc kẹt trong vũng lầy khi phớt lờ người khác.
Tăng Quốc Phiên từng nói: “Khiêm tốn và cởi mở là đức tính cao thượng”. Con người càng ở trình độ cao thì tư duy càng cởi mở.
Vì họ hiểu rằng con người chỉ là một giọt nước trong đại dương. Chỉ bằng cách khiêm tốn và tu dưỡng liên tục, chúng ta mới có thể sống tốt.
Khiêm tốn không chỉ là quy luật an cư lập nghiệp mà còn là nguyên tắc tiềm ẩn của “quân tử giấu tài năng trong người, chờ thời cơ hành động”.
Trong suốt quãng đời còn lại, mong bạn học cách cúi đầu và khiêm tốn để có một cuộc sống hạnh phúc và tự tại.
Thùy Dung biên tập
Nguồn: aboluowang (Vương Hòa)
3 notes
·
View notes