#khoá xe
Explore tagged Tumblr posts
suakhoatrongnghia · 6 months ago
Link
Sửa Khoá Trọng Nghĩa chuyên làm chìa khóa xe Airblade, đặc biệt là chìa khóa Smartkey tận nơi. Phục vụ 24/24 cam kết xử lý nhanh chóng, an toàn
Hotine tư vấn MIỄN PHÍ: 0703.355.414
https://suakhoatrongnghia.com/
0 notes
gixxnn · 5 months ago
Text
Tumblr media
Ý nghĩa của tiết kiệm tiền: Đủ tiền tiết kiệm sẽ mang cho bản thân đủ sự tự tin.
- Trả tiền thuê phòng, có một chốn để dung thân.
- Mua một căn phòng thuộc về riêng mình, có thể tuỳ ý sắp xếp đồ đạc của mình.
- Sở hữu một chiếc xe của riêng mình, nắm chắc chìa khoá và vô lăng trong tay, không cần đi tàu điện ngầm.
- Không muốn trải nghiệm cảm giác xót xa khi bố mẹ, người thân ốm đau mà chính mình không thể đóng góp chút tiền nào dù đã đi làm nhiều năm.
- Những lúc công việc không như ý muốn, có thể có năng lượng sa thải bác giám đốc bất cứ lúc nào.
- Những lúc tâm trạng buồn phiền, có thể thực hiện một chuyến du lịch "nói đi là đi".
- Mua bánh sinh nhật và một bó hoa xinh đẹp cho mẹ-bố-anh/em trai-chị/em gái-cháu. (Ku Ken của bác)
- Tiết kiệm tiền để đi du lịch, ngắm nhìn thế giới, đi đến tất cả những nơi mình muốn .
- Những lúc ốm đau, sẽ có năng lực nhập viện chữa trị.
- Dành một khoản tiền dưỡng lão cho bố mẹ mình.
- Mỗi năm đưa bố mẹ đi khám sức khoẻ tổng thể một lần.
- Mua cho bản thân một chiếc máy ảnh, phát triển sở thích. Có đủ tiền để ủng hộ cho sở thích của chính mình.
- Mua một chiếc điện thoại mới, để có thứ liên lạc với thế giới bên ngoài.
- Sắp xếp sân nhỏ trong nhà, mua hạt giống trồng đầy hoa.
- Ngộ nhỡ một ngày nào đó thất nghiệp, cũng không phải lo lắng quá mức.
- Không cần phải giơ tay xin tiền, không cần nhìn sắc mặt của ai.
- Có thể tự do lựa chọn cuộc đời, muốn sao thì sao.
- Khi đối mặt với những lời thúc giục kết hôn, càng có tự tin để từ chối.
- Có thể lựa chọn công việc mình thích, muốn lập nghiệp thì lập nghiệp, muốn làm thuê thì làm thuê, muốn nằm lười thì nằm lười.
- Có thể chọn lựa người mình thích, không cần vì đối phương có điều kiện không tệ mà tạm bợ.
- Mang đến cho bố mẹ và bản thân một cuộc sống tốt đẹp hơn.
- Chữa lành những vết thương do quá trình kiếm tiền gây ra.
56 notes · View notes
halyyhpa · 4 months ago
Text
“Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.”
Đây là trích đoạn trong bài thơ “Sang thu” của nhà thơ Hữu Thỉnh, một bài thơ mà tớ rất thích. Tớ thích bởi lẽ bài thơ không chỉ viết về mùa thu mà còn viết về những cảm nhận tinh tế của lòng người khi đất trời chuyển thu để rồi hướng vào trong nội tâm, chiêm nghiệm về sự “sang thu” của cuộc đời. Trích đoạn trên lột tả rất rõ suy ngẫm về sự trưởng thành trong nội tâm con người. Ánh nắng ngày thu vẫn còn nhiều nhưng không còn chói chang, rực rỡ như ngày hạ nữa. Cũng như nụ cười hay ánh nhìn của con người, trải qua bao nhiêu biến cố cuộc đời, cái cười và cái nhìn ấy dẫu vẫn ấm áp, trìu mến, âu yếm nhưng chẳng còn là nụ cười rạng rỡ, tươi rói hay ánh nhìn hắt lại biết bao niềm tươi vui như ngày xưa kia nữa, mà nó phảng phất một nét trầm lắng, buồn thương khó tả.
Có một người trong nụ cười và đôi mắt đã đổi thay như vậy…
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của tớ ở ngôi trường Thăng Long. Tớ biết rằng, để được đứng trên “đất Rồng” này không chỉ nhờ vào chính sự nỗ lực của tớ mà còn là sự chỉ bảo tận tình của các cô. Vậy nên nhân dịp này, tớ muốn về Linh Đàm thăm các cô, và từ trước nay vẫn vậy, người tớ luôn muốn gặp nhất chính là cô Yến.
Khi ấy là buổi trưa, ánh mặt trời vàng rực đã lên trên đỉnh đầu, sau khoảng thời gian chờ đợi trước cổng trường Linh Đàm, tớ cũng đã gặp được cô. Cô mặc một chiếc áo dài màu vàng đang đi xe máy chuẩn bị tiến ra ngoài đường, nhìn thấy học sinh cũ nên cô đã dừng lại. Tớ tiến gần về phía cô, trong lòng thầm nhủ, là cô Yến, người mình mong chờ nhất kia rồi.
Cô trò chuyện với các anh chị khoá trước, còn tớ đứng trước đầu xe máy, chăm chú nhìn cô. Cô cười và nói, nhưng có gì lạ lắm…
Vẫn vị trí ấy, vẫn con người ấy, vẫn gương mặt ấy nhưng không còn là cô Yến mà biết trước kia nữa rồi. Cô Yến trong mắt tớ, ở hoàn cảnh rộn rã như vậy thì khi đã cười thì rất tươi, khi đã nói ắt sẽ tràn đầy năng lượng, khi đã nhìn đâu đó sẽ thấy được niềm vui luôn đong đầy, còn cô Yến đang ở trước mặt tớ, trong nụ cười có điều gì đó sâu lắng hơn, trong lời nói có gì đó trầm mặc hơn, trong ánh mắt có điều gì đó buồn bã hơn. Tớ không hiểu tại sao bản thân lại có những cảm nhận về cô như vậy, hay do như người ta vẫn thường nói “xa mặt cách lòng”, lâu ngày không gặp mặt nên tớ bỗng thấy cô khang khác. Là do tớ suy nghĩ vẩn vơ ư? Tớ đã lầm, đã sai ở đâu chăng?
Những cảm nghĩ ấy khiến tớ cảm thấy cô Yến xa lạ quá nên tớ chẳng thể nói được câu nào với cô, chỉ đưa tặng cô một bông hoa hồng và mỉm cười suốt cuộc gặp mặt ấy.
Sau khi cô đi, tớ lại gần chỗ các bạn và chia s��� về những đổi thay tớ cảm nhận ở cô. Có bạn đã cũng cảm thấy cô có gì đó hơi khác với trước kia như tớ. Dường như tớ không lầm rồi…
Tớ lại gần Quỳnh Anh, bạn học cùng đội tuyển văn năm lớp 8 và 9 với tớ, tớ cũng nói những cảm nhận như vậy. Và bạn ấy đã nói rằng, có thể do một người thân yêu vừa mới mất cách đây không lâu, cô vẫn mang trong mình nỗi buồn ấy, sẽ rất lâu để chữa lành vết thương lòng ấy. Phải chăng là như vậy rồi… Ngày trước cô thay avatar trắng đen, tớ có để ý, tớ biết có chuyện nhưng là chuyện riêng của cô nên không dám hỏi, sợ động đến nỗi lòng của cô. Nhưng tớ lại chẳng biết cô sẽ đau buồn nhiều như thế nào…
Khi trở về và bỗng hồi tưởng về hình ảnh cô ngày hôm nay, lòng tớ ngập tràn niềm xót xa và rồi cũng bất giác mà ứa lệ. Tớ thương cô của hiện tại và nhớ cô của quá khứ.
Mong sao những ngày hạ rực rỡ sớm trở lại trong trái tim cô❤️‍🩹.
Tumblr media
2 notes · View notes
choivoi74 · 5 months ago
Text
Tumblr media
Thích Ngọt vì nhiều lý do, một trong số đó vì nhạc Ngọt rất Hà Nội.
Nếu ai hỏi có yêu Hà Nội không, Hà Nội có đẹp không, thì khó trả lời lắm. Ừ thì cũng là gì đấy của nhau, là thành phố đang sống. Không phải hào hoa phong nhã gì, đầy chỗ lộn xộn, nhếch nhác, cũng có lúc đẹp nao lòng, tùy mùa tùy lúc tùy hứng...
Hà Nội của thế hệ trước là Hà Nội Đêm Trở Gió, Có Phải Em Mùa Thu Hà Nội, Hà Nội Mùa Vắng Những Cơn Mưa... Còn với cá nhân, thuộc một thế hệ khác, thì thấy Hà Nội của mình trong nhiều bài hát Ngọt. Không phải những bài hát ngợi ca vẻ đẹp của thành phố này, mà là những thứ nhỏ bé lướt qua trong ca từ và MV, thân thuộc và thẳng thắn hơn.
1. Hoa sưa
Hoa sữa thì đầy bài hát nhắc đến chứ hoa sưa như bài Kho Báu thì ít. Hoa nở trắng nguyên cây, tầm tháng 2 hoặc đầu tháng 3, trong cái lúc trời ẩm ẩm mưa mù xám xịt. Vẫn nhớ lần đầu nhìn thấy cây hoa sưa trên đường đi học đã đứng ngẩn ngơ mãi. Có một bài hát nhắc đến hoa này thấy thích ghê.
2. Bờ Hồ
Bờ Hồ vẫn là một địa điểm gì đấy rất đặc trưng của Hà Nội. Ngồi vô tri như trong bài Không Làm Gì hay tán gái đều lên Bờ Hồ. Lái chút sang nhạc riêng của Thắng, đến nhân vật trong bài Limo còn rủ bạn gái đi ăn kem Bờ Hồ cơ mà. Cảm giác Bờ Hồ vẫn sẽ ở đó dù người ta lên 3 hay lên 30, dù đang yêu đương nồng nhiệt hay đang sống vô mục đích.
3. Trà đá, 2 chai Coca và 2 điếu Thăng Long
Thật ra trà đá Hồ Gươm trong MV Em Dạo Này là quán số 8 Hàng Bún, cách hồ mấy km nữa. Quán này vẫn bán ai thích cứ qua. Còn sân phơi trong MV này nữa, rất thân quen với bất cứ ai từng sống ở khu tập thể. Đến giờ vẫn thấy Em Dạo Này nó lãng đãng vừa xưa vừa nay đúng kiểu Hà Nội luôn.
Tiện trà đá lại nhớ chai Coca và điếu Thăng Long trong Vì Ai. Có người bảo nghe câu "hai điếu Thăng Long" lúc đầu không hiểu, vì không biết cái hãng này chỉ phổ biến ở Hà Nội.
4. Những năm 2000
MV Chuyển Kênh gợi nhắc đến những đứa trẻ thành thị lớn lên với tivi cùng rất nhiều chương trình quen thuộc những năm 2000. Bài hát, MV không gọi tên một địa điểm cụ thể của Hà Nội, nhưng thấy MV đúng y ký ức Hà Nội thời bản thân còn là nhi đồng quàng khăn đỏ dán mắt vào tivi.
5. Cửa hàng truyện
Mê truyện tranh và từng siêng đến hàng truyện hơn cả đến lớp. Thế nên rất thích khi bối cảnh của MV Hết Thời là tay trống giữa đống truyện. Chắc nhiều người cũng biết đây là cửa hàng cũ của TK Manga Shop ở Khâm Thiên.
6. Đường Trần Duy Hưng và đêm
Điều thú vị của Hết Thời là nhắc đến đường Trần Duy Hưng, to đẹp bậc nhất nhưng nổi tiếng với gái đứng đường, xe kẹp 3 kẹp 4 và rất nhiều nhà nghỉ trong ngõ. Nghe bài này và thêm bài Chuông Báo Thức (sáng rồi) với tiếng rao bánh bao nữa thì sẽ ra đúng đêm Hà Nội.
7. Những nơi này
Hơi cá nhân một chút, nhưng biết địa điểm quay MV Thấy Chưa và từng qua lại chỗ đó nhiều nên thấy quen. Với cả phát hiện ra học cùng trư��ng với thành viên trong band, một ngôi trường ở Hà Nội. Không cùng khoá đâu nhưng vẫn thấy vui vui. Biết đâu họ có cùng ký ức về khung cảnh này, ngôi trường này.
---
Nhiều khi nghĩ nếu chọn ban nhạc hợp vibe mỗi thành phố thì Cá Hồi Hoang là Đà Lạt, Chillies hoặc 7UPPERCUTS là Sài Gòn còn Ngọt chính là Hà Nội. Ngọt dừng lại rồi, rất ồn ào, nhưng sau một thời gian vẫn thấy thích nhạc Ngọt như đã từng, như mọi khi, bao kỷ niệm Vân Hồ, HRC, In The Spotlight, CAM, NTPMM... vẫn còn nguyên ở Hà Nội. Và thế là lại có lý do để thêm cảm tình với Hà Nội, trong trường hợp sau này có đi xa khỏi nơi đây.
3 notes · View notes
onn-onn · 6 months ago
Text
Xin chào, Mình là Onn.
Cứ nghĩ là phim ảnh, nhưng lại xảy ra với bản thân mình.
Sáng thức dậy ở một nơi xa. Thức dậy, đầu óc mình mơ hồ vì bị choáng. Mình không nhớ được đã có chuyện gì xảy ra.
Đầu u một cục, chân chầy xước, hông đau nhức không vặn người được, tay cắm kim truyền.
Nghe kể lại, tối qua đi xe mình bị va vào vụ tai nạn, ngã đập đầu. Người say rượu chạy mất. Mình vẫn tỉnh táo để về nhà. Nhưng đến nhà lại bảo không nhớ gì. Nhập viện chụp chiếu kiểm tra. Phản ứng của mình lặp đi lặp lại, chắc lúc đấy nhìn mình dở lắm, đến mình thấy chắc cũng tự cười vào mặt.
Bác sĩ bảo, mình bị mất trí nhớ tạm thời. Những chuyện xảy ra tối qua không nhớ gì cả.
Vẫn may, chỉ là chuyện lúc tối. Còn lại mình vẫn nhớ mơ hồ. Vẫn được coi là tỉnh táo, vẫn lành lặn.
Nhưng điện thoại bị sập nguồn rồi, có nhớ thế nào cũng không mở được. Mình cố mở, và điện thoại bị khoá luôn.
Mượn điện thoại khác, lắp sim mình vào. Mạng xã hội cũng không nhớ mật khẩu nữa. Tìm cách thì cũng vào được zalo, thấy tin nhắn của mẹ bảo không thấy mình onl nên lo. Nhắn lại bảo: nay con nghỉ làm đi chơi chút, mẹ đừng lo nhé.
Mình nhớ mật khẩu điện thoại là ngày quan trọng, nhưng không nhớ được là ngày nào.
Mình thử đọc bảng cửu chương, nhưng không lần nào đọc được hết, không thể tập trung đọc nhớ đến đoạn nào.
À, chủ nhật không được xuất viện nên mình trốn viện rồi. Tay vẫn đeo vòng bệnh nhân, tay vẫn cắm kim truyền cố định.
Mình đọc bảng cửu chương tiếp vậy..
Hy vọng khi đọc hết cũng là lúc mình nhớ lại được..
4 notes · View notes
chuyengiaxe · 6 months ago
Text
Hướng dẫn cách khoá cổ xe Sh khi có chìa khoá và khi không có chìa khoá Smartkey #sh #honda #chuyengiaxe #cachkhoacoxesh
2 notes · View notes
mascunem · 1 year ago
Text
Duma thề là muốn viết lâu rồi mà tôi cứ bị lười ý với cả cũng quên🥰. Vẫn theo ý định ban đầu là viết cấp ba thôi chứ tôi cũng đếch có ý mom gì.
Thôi vô việc lằng nhằng hồi tôi quên bà nó mất.
Chương 1
Sau cả ngày mệt mỏi stress với đống công việc như núi của công ty. Tôi ngay lập tức về nhà nhanh chóng để tắm rửa rồi đánh một giấc ngon lành đến sáng, bà nó chứ việc gì lắm vãi. Biết thế lúc đầu tôi không nghe mấy lời mời gọi của thằng bạn để vô làm chung với nó
Tôi Hoàng Khánh An 24 tuổi , vừa kiếm được một công việc đàng hoàng sau khi phải làm thuê ở một quán nước lương bèo bọt ở gần nhà. Moá thề bà chủ ở đó như satan ấy, bắt tôi làm sáng đến tận tối mà không cho nghỉ. Hên làm sao được thằng bạn giới thiệu cho cái công ty nó đang làm nhưng mà deadline cũng nhiều vãi, tắm rửa xong tôi làm ngay bát mì ăn cho nó ấm bụng. Thời tiết mùa thu se se lạnh làm tôi chẳng muốn đi làm chút nào, pha xong bát mì tôi liền ăn vội vì đói lắm rồi tôi tranh thủ check xem còn cái gì cần làm không trước khi lên giường ngủ. Hoàn thành xong tô mì tôi leo ngay lên giường, chắc để mai rồi rửa giờ cái tính lười nó trỗi dậy quá.
Tôi lướt Phờ bò một chút xem hôm nay có gì hot trên news không, đang lướt được một lúc thì có tin nhắn tới. Đó là thằng Minh, thằng bạn từ hồi cấp 3 của tôi nó cũng là thằng rủ tôi vô cái công ty deadline "ngậm mồm" đấy.
- "Ê cu ăn tối chưa, à thôi 11h đêm rồi này gọi là ăn đêm chứ tối gì nữa".
- "Giờ này còn chưa ngủ đi còn nhắn gì, nhớ tao à"
- "Đúng rồi 😋😋".
- " Vl đêm rồi tha tao".
Má nó thằng này có người yêu rồi mà vẫn giỡn kiểu này.
- "Hehe tao giỡn thôi, chả là mấy đứa trong lớp c3 đang tính làm cái họp lớp đây này".
- "C3 á? giờ chả có liên lạc với đứa nào ngoài mày".
- " Thì do thế nên bọn nó mới nói tao để báo cho mày biết, hình như là chủ nhật tuần sau đấy. Nhớ sắp xếp thời gian đi, tao qua đèo mày".
Tôi seen tin nhắn không rep lại, Minh nó cũng quen vậy rồi nên nó cũng không để tâm đến chuyện đấy. Cấp 3 à, lâu lắm rồi tôi mới được nghe nhắc về từ đấy...
Cái ngày đầu mà tôi chân ướt chân ráo lên học cấp 3 Sài Gòn. Chưa gì tôi đã thấy xui rồi, để cái giày trên xe buýt mà bị cha nào chôm mất, tôi ở trọ của gia đình chú tôi. Chú tôi là chủ của một dãy phòng trọ giá rẻ nhưng chất lượng, tôi ở rồi tôi mới cam đoan thế nói thật là phòng trọ nó sạch sẽ thoáng mát đầy đủ tiện nghi mà lại rẻ nữa chứ. Chú để cho tôi riêng một phòng ở cuối dãy số phòng là 10, sau một hồi dọn đồ đạc vào tôi liền đi tham quan các phòng còn lại của dãy. Ở đây có hơn 20 cái phòng tự nhiên làm biếng quá tôi đi có 5 cái rồi quay về, khi đi ngang phòng số 9 tôi thấy có một ông bạn đang thập thò ngoài cửa, dáng vẻ của tên này làm tôi đâm nghi "Ban ngày ban mặt mà tính trộm đồ ư". Thế là tôi liền chạy lại dò hỏi:
- "Ê, ban ngày ban mặt mà thập thò ngoài cửa phòng người ta làm gì vậy?".
Cậu ta quay đầu nhìn tôi, nhìn mặt vừa lo vừa không lấy làm vui.
- "Ơ ông bạn bình tĩnh, tui vừa làm rơi cái chìa khoá phòng xuống cống nên giờ không biết làm gì".
Hoá ra là làm mất chìa khoá phòng tôi cứ tưởng trộm vặt, may mà tôi không đi kêu chú chứ không là thằng này ăn đòn rồi.
Sau một hồi nói chuyện, tôi biết được tên thằng này Lê Tấn Minh cũng lên Sài Gòn học giống tôi. Tôi cũng biết được thêm là thằng Minh cũng học chung trường cấp 3 với mình, nhìn thằng này ngơ ngơ thế mà cũng vô được cái trường chuyên.
Trong khi chờ chú tôi mang chìa khoá dự phòng đến tôi rủ thằng Minh qua phòng tôi chơi vì ngay kế bên phòng nó. Vừa bước vào nó đã ngạc nhiên:
- "Vãi sao phòng mày nhìn mới dữ vậy, toàn đồ mới đã sạch mà còn rộng nữa".
- "À quên nói, chủ cả cái dãy phòng trọ này là chú ruột tao đấy tao lên đây học rồi nhà tao nhờ ổng kiếm chỗ cho tao ở".
- " Má mày sướng dữ vậy An, nhà tao không có họ hàng trên này nên phải đi thuê trọ ở đây mà được cái phòng nhìn như đ...".
Chưa nói dứt câu, chú tôi bước vào với chùm chìa khoá dự phòng trên tay mắt lườm thằng Minh miệng tra khảo:
- "Sao, phòng của chú như nào cơ?".
Thằng Minh hoảng hốt nói lắp bắp.
-"Ơ, d-dạ ph-phòng chú nhìn như mấy căn nhà trong khu trung tâm thành phố ấy ạ. Phòng gì mà sạch sẽ mà còn đầy đủ tiện nghi!".
Chú tôi cười hỏi trêu nó vậy thôi chứ không có ý gì, thằng Minh dọn đến đây trước tôi vài ngày nên đã làm quen với chú tôi rồi.
Sau khi mở phòng cho nó và dặn lần sau chú ý chìa khoá vào, chú cũng mừng vì mới lên đây tôi đã có bạn rồi, chú dặn trên này nhiều cái mới lạ có gì không biết cứ hỏi chú người đã sống ở cái đất này hơn 25 năm rồi.
Trời cũng chuyển tối chú chào hai đứa tôi rồi bảo là có việc nên phải đi gấp. Lúc sau chuẩn bị vô phòng, Minh bảo tôi:
-"Ê An, lâu lâu tao sang phòng mày chơi nha. Chứ trên này tao cũng chả có bạn".
Tôi gật gù đồng ý vì không có bạn nên khá là nhàm chán may mà có thằng Minh cùng trọ. Tôi cũng mong là mai đi nhận lớp tôi với nó đều học chung.
Tắm rửa xong, tôi liền đi làm đồ ăn tối. Tôi biết nấu ăn vì đã được mẹ dạy từ khi còn nhỏ nên giờ mấy chuyện này với tôi khá là đơn giản, sau này có vợ thì chắc vợ tôi sẽ được nhờ đây hehe. Ngó sang bên phòng thằng Minh, tôi thấy nó đang húp vội bát mì thằng này nhìn là biết không biết cách nấu ăn nên mới phải ăn mì ăn liền. Chắc từ mai thấy nó qua ăn chực cũng không lạ.
10H tối, tôi vừa soạn đồ cho ngày nhận lớp vào sáng mai tôi vừa mong vừa lo vì không biết những bạn mới sẽ thế nào. Có ngoan hiền lễ phép thân thiện không hay là tỏ ra thượng đẳng như những lời kể tôi được nghe của mấy đứa bạn hồi c2 của tôi không, suy nghĩ một hồi làm tôi quên béng mất mình còn phải đi ngủ vì sáng mai giờ tập trung là 7h sáng nên tôi phải đi ngủ ngay. Nằm trên giường tôi nghĩ vu vơ không biết ba năm cấp 3 của tôi sẽ ra sao vì trường mới bạn mới nhiều cái lạ tôi chưa khám phá hết và tôi sẽ có bạn gái chăng. Tôi gạt đi suy nghĩ đó ngay vì từ trước giờ tôi chưa có quen bạn nữ nào cả, cũng không lấy làm lạ vì tôi cũng không có gì đặc biệt....
6:30 sáng báo thức đang kêu inh ỏi, tôi liền bật dậy tối qua tôi đã ngủ quên mất. Đệch biết thế không suy nghĩ linh ta linh tinh tôi đánh răng rửa mặt và thay đồ cùng lúc mất có vài phút tôi đã xong (ghê chưa). Ăn sáng chắc để sau vì chắc nhận lớp một lúc là về ngay, có tiếng động cơ ở ngoài cửa phòng kèm tiếng còi xe máy:
-"An êi dậy chưa ku 6:35 rồi mà còn chưa vác mặt ra đây để a đèo đi qua trường này".
-"Tao đây tối qua tao ngủ quên xong sáng dậy muộn quá chắc tao phải ăn sáng sau rồi, mà sao nói chuyện nghe láo vậy".
-"Heh đàn em mới lên thì nghe anh lớn đi cưng, mày không có xe nên chú mày nhờ tao chở đi đấy còn không cảm ơn đi".
Nó vênh mặt với tôi vì nghĩ nó lên trước nên có quyền làm anh lớn, cũng sắp đến giờ nên tôi bước ra ngoài để khoá cửa phòng rồi đi cùng nó.
-"Vl An?".
-"Gì tự nhiên nhìn tao ghê thế?".
-"Moá ơi sao mày cao vậy rõ ràng hôm qua mày ngang ngang tao mà".
Nó há hốc mồm hỏi tôi.
-"Giờ mới thấy à, hôm qua m đứng trên bậc với trời cũng tối nữa nên không thấy rõ chứ gì".
Chắc giờ nó nghi ngờ nhân sinh rồi. Không phải khoe nhưng tôi cao khoảng 1m85, tôi cao nhất họ cũng không biết sao mình cao thế được bắt đầu từ lúc h�� ôn thi vào cấp 3 tôi đã cao lên vậy rồi.
Minh chở tôi đến trường trên đường đi tôi ngắm nhìn thành phố Sài Gòn. Nhiều cái lạ tôi chưa biết đến nhưng thằng Minh với kinh nghiệm "anh lớn lên trước" của mình giải thích cho tôi mọi thứ.
Trường tôi cũng khá gần trọ nên đi 5p là đã tới nơi rồi, hai đứa tôi dắt xe vào bãi đỗ rồi đi vô sân trường. Trường khá rộng nhiều cây xanh và nhìn hiện đại hơn các trường cấp 3 ở quê tôi, hai đứa tạm chia tay để đi tìm lớp của mình đi một hồi tôi mới tìm được hàng của lớp mình, tôi ở trong a1 chuyên của trường với những người bạn mới. May mắn làm sao Minh cũng ở trong lớp tôi khi thấy nó tôi mừng rỡ ra mặt vì có người quen.
Ổn định hàng lối chúng tôi được cô chủ nhiệm dẫn vô lớp, lớp tôi khá sát căn tin nên có thể ra đây một cách nhanh chóng. Mấy đứa con gái nhìn tôi hơi nhiều có lẽ vì chiều cao của tôi, vài đứa con trai thì nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Do cao nên tôi được xếp ngồi ở bàn cuối dãy bàn giáo viên kế cửa sổ Minh cũng ngồi cạnh tôi và hai cậu bạn khác nhìn khá là thân thiện....
Tỉnh khỏi cơn suy nghĩ, tôi nhận ra đã khá trễ rồi nên quyết định gạt qua một bên để ngủ. Mai là chủ nhật nên tôi tha hồ mà đánh một giấc tới trưa, sạc điện thoại và tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
5 notes · View notes
silence2580 · 2 years ago
Text
Tumblr media
Cô gái hỏi chàng trai.
Sau này khi chúng ta lấy nhau rồi, em có thể ngủ nướng không? Em có thể không nấu cơm không? Em có thể không rửa bát không?
Và, anh có thể không đánh em không?
Em nghĩ rằng, sau này trước khi đồng ý kết hôn, em sẽ hỏi câu y hệt, dù mình biết trước đáp án là gì.
Hôm nay bỗng thấy bản thân chẳng còn chút sức lực làm gì cả, lúc trước khi tan làm còn lẩm bẩm về nhà sẽ chạy deadline nào trước. Lúc treo chìa khoá xe lên móc, em chỉ muốn cuộn tròn trong chăn, chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Hôm qua em với bạn tâm sự, có gì nó cũng kể với bố mẹ, bị ngã cũng kể, đi làm chán cũng kể. Em thì khác, bố mẹ chỉ biết mình vui, hôm nay mình đi chơi với ai, mình gặp thứ gì đẹp đẽ. Lúc em buồn mình chẳng muốn ai biết, lúc mình đau cũng chẳng cần ai hay. Mọi chuyện qua rồi em mới kể. Tuần trước con mệt lắm, con không muốn đi làm, nhưng bây giờ con vẫn đang vui vẻ với công việc của mình.
Em biết bạn chỉ muốn làm nũng để được an ủi, dỗ dành thôi. Thực ra em cũng muốn, nhưng em sợ kể ra mọi người lại lo, nên em chẳng nói gì.
Hồi đại học, có lần chạy deadline thức 2 đêm liền, em tưởng mình không thở nổi, em than với bạn. Bạn bảo em "thôi mày đừng kêu nữa, tao thấy mọi chuyện cũng chẳng có gì, mày làm xong là được đi ngủ rồi."
Em nghĩ à cũng đúng, than với người khác thì họ chẳng quan tâm, kêu với người thương mình thì sợ họ lo lắng.
Cách tốt nhất, là tự mình vượt qua, sau kể lại kiểu tự hào ấy. Em đã trải qua những thứ như thế đấy, quào, mạnh mẽ làm sao.
8 notes · View notes
syhanan · 2 years ago
Text
Những ngày cuối năm của các cậu thế nào? Mình thì vừa đi làm về và ăn vội bát ngũ cốc vì bạn cùng phòng cắm cơm nhưng không ấn nút. Hai ngày vừa qua mình hơi xui, từ hỏng xe dẫn đến quên chìa khoá, sáng nay còn đi khám nữa. Bạn người yêu của mình kiểm tra họng của mình thì thấy có một hạt nhỏ, mình đã thấy hạt này hơn một năm trước rồi, anh đi hỏi người quen thì anh đó bảo đi nội soi tai mũi họng luôn đi. Ngủ dậy mình vừa sầu vừa sợ, hoảng loạn lắm, anh cũng hoảng không kém mình nhưng vẫn phải tỏ ra là ổn, an ủi mình không sao đâu. Đến khi kết quả ổn cả, nhẹ nhõm làm sao.
Dù cũng xui đấy, tâm trạng mình cũng hơi trùng mấy ngày này. Nhưng mình vẫn có mọi người ở bên. Mình có chăn ấm đệm êm, mình cũng có người bạn sẵn sàng cho mình mượn tiền đi khám vì mình quên mất tiêu điện thoại ở nhà. Mình có anh người yêu dắt xe cho mình mồ hôi vã ra như tắm nhưng vẫn sờ trán mình xem có bị chảy mồ hôi không, anh đưa mình đi khám, đưa mình đi ăn, bảo mình rằng phải thật khoẻ mạnh đấy.
Cuối năm rồi, mong mọi người mọi chuyện luôn an yên.
Thương mến.
16 notes · View notes
flying-dancing-164 · 1 year ago
Text
Tumblr media
Cũng không có thời gian cho tumblr lắm, nhưng vì lúc tối trước khi đi ngủ Hà My vừa khóc nức nở vì nhớ Miu nên mình lò dò vào đây để note lại ngày hôm nay.
Trưa nay hai chị em mới đưa Miu tới nhà đồng nghiệp của mình để gửi nuôi Miu giúp vì mẹ mình không chịu được việc phải nuôi động vật trong nhà nữa. Phần là vì cả nhà mình ng thì đi làm, ng thì đi học, không ai có thời gian ở nhà chơi với nó. Nó cứ lủi thủi một mình cũng tội. Trong khi nó lại thuộc kiểu "chân đi", cứ ở nhà là không chịu được. Nó toàn đu lên tay cầm cửa để mở cửa đi chơi. Chiều nào đi làm về mình cũng để cửa mở cho nó đi ra đi vào tới tối mới khoá lại để nó không chạy ra nữa. Chưa kể ghế sofa các thứ trong nhà nó cào nát bươm.
Cũng may là Moni có nhà riêng, sân vườn rộng rãi. Hồi đầu nói cho Miu đi làm phải làm công tác tư tưởng cho em mình dữ lắm. Rằng là ở nhà đồng nghiệp mình, Miu sẽ có thêm bạn chơi cùng, Miu có chỗ chạy nhảy thoải mái, đi ra đi vào cả ngày mà không lo gì hết. Chứ ở nhà mình chẳng khác gì nhốt nó lại cái lồng, rất tội cho nó. Dần dần thì em mình cũng xuôi xuôi, chịu cho Miu đi. Mình cũng trì hoãn mãi tới hôm nay. Chứ đồng nghiệp mình nói có thể cho qua từ tháng 3 thàng 4 lận rồi. Mà mình sợ mùa đông, Miu ở chuồng mèo không có lò sưởi như ở nhà mình bây h thì bị lạnh không quen.
Không những em mình, mà trước lúc cho Miu đi mình cũng rất buồn. Kiểu nghĩ tội cho nó, h lớn vậy rồi mà thay đổi chỗ ở, không biết nó có quen không. Rồi nhà đồng nghiệp mình ở sát đường như vậy, nó leo trèo ra ngoài rồi biết đuờng về không, có bị xe đâm hay không... Nó cũng ở nhà mình được 3 năm rồi, từ lúc nó còn bé xíu xiu ý. Giờ nó lớn tới nỗi gần không vừa vào cái lồng vận chuyển nữa rồi.
Tới Phan chủ nhật tuần trước, lúc về còn chào Miu vì lần tới đến sẽ không còn gặp được Miu nữa. ;-(
Tối nay mình đứng trong bếp, mỗi lần quay qua quay lại mình lại nghĩ tới việc Miu hay bất chợt đi từ ngoài cửa vào, chạy tới chỗ đồ ăn của nó. hay là nhảy lên bệ rửa bát hóng mình rửa bát xong để nhìn cái xoáy nước chảy. Giờ thì không có Miu nữa rồi. Đi đâu cũng không phải lo phải về sớm để Miu không bị ở nhà quá lâu một mình, trời tối quá không ai bật đèn, hay không ai cho nó thêm đồ ướt để ăn. Từ giờ nhà cửa sẽ bớt đồ đi một chút, bớt mùi đi một chút, bớt đi nhiều chút lông lá rụng khắp nhà nhưng cũng sẽ rất trống trải ;-(
Khi nãy Hà My vào nhà tắm đi tự nhiên mình thấy mắt mũi đỏ hoe, mình hỏi giận gì chị à, hay bố mẹ trêu gì em mà em khóc? Nó lắc đầu, xong tự nhiên oà lên. Chắc là thấy cái nhà vệ sinh của Miu đã biến mất, từ h tối trước đi ngủ không còn "được" dọn nhà vệ sinh cho Miu nữa nên buồn rồi khóc.
Nhưng sân vườn nhà Moni rất đẹp, Miu sẽ tha hồ chạy nhảy, bắt chuột, tắm nằm chill chill và ra oai với mấy em mèo khác của Moni vì nó to hơn hẳn và là con đực duy nhất. Sẽ oki cả thôi. :)
Ps: Chiều nay trong lúc ngồi vừa ngồi làm diamond painting, vừa nghe sách nói. Cuối chương có một bài hát hay lắm, rất hợp với dòng chảy của câu chuyện lúc đó. Vậy mà mình search hoài theo cái lyrics mà nó không ra. Cũng hơi "khó chịu" rùi á. Nên phải kiếm đủ mọi cách để tìm ra. Cuối cùng mình phải mở shazam trên laptop lên rùi bật bài đó trên điện thoại để tìm kiếm. Cuối cùng ra bài này. Hiu hiu, hay quá nên đã nghe cả tối rồi. Mà đúng là cái bài hơi cũ và ít nổi nên sau khi biết tên có tìm lyrics nó cũng không ra luôn á :))
youtube
5 notes · View notes
tinyeuvahivong · 2 years ago
Text
Mình biết là chìa khoá xe vẫn ở đâu đó trong phòng, vì cả ngày hôm nay mình không ra ngoài nhưng mình kiếm không ra, cả ngày nay mình chưa ăn gì rồi… Bất lực thật sự.
Đột nhiên mình bật khóc, chắc có lẽ là do tủi thân, mọi thứ tích tụ lâu quá lúc này mới có cớ để bùng nổ…
Tumblr media
2 notes · View notes
suakhoatrongnghia · 6 months ago
Link
Sửa Khoá Trọng Nghĩa chuyên làm chìa khóa xe Vision, đặc biệt là chìa khóa Smartkey tận nơi. Phục vụ 24/24 cam kết xử lý nhanh chóng, an toàn
Hotine tư vấn MIỄN PHÍ: 0703.355.414
https://suakhoatrongnghia.com/
0 notes
gixxnn · 1 month ago
Text
Những thói quen nhỏ
Mang xe đẩy đi trả sau khi mua sắm. Kể cả là trong cửa hàng hay khu vực bãi đỗ xe, tớ luôn trả nó về đúng nơi quy định. (là bài kiểm tra cho hành vi của một người có khả năng tự quản lý bản thân hay không.)
Đẩy ghế vào trước khi rời đi
Khoá cửa, kiểm tra lại. Cẩn thân một chút cũng chẳng hại gì
Chỉnh giầy dép sau khi cởi ra cho gọn gàng
Chọn đồ uống ít hoặc không đường
Dùng chỉ nha khoa hàng ngày (nó giúp răng và nướu khỏe mạnh)
Dùng khử mùi trước khi đi ngủ
Luôn tắt đèn trong các căn phòng trống, kiểm tra thiết bị điện nào chưa tắt không trước khi ra khỏi nhà.
Rửa tay thường xuyên, tắm rất sạch và luôn rửa sạch chân tay sau khi ra ngoài về
Dọn bàn sau khi hoàn thành bữa ăn ngoài quán
Đi quanh nhà trước khi ngủ để kiểm tra cửa, bếp và xem tất cả đèn đã tắt hết chưa. (Từ năm 13 tuổi tớ đã phải làm việc này đến bây giờ thì thành thói quen không bỏ)
Nói 'xin lỗi/làm phiền' và 'cảm ơn' cho mọi điều, mọi thứ, mọi người
Nói "mình xin" mỗi khi được người khác đưa hay trả đồ cho
Giữ cửa cho người khác. Để những món dùng chung ra chỗ dễ lấy.
Thức dậy mà không cần báo thức trong suốt 9 năm (Nhớ bám theo đúng thói quen, không bao giờ phá vỡ nó nè. Không ngủ nướng vào cuối tuần hay ngày nghỉ)
Bật đèn xi nhan. Đi sang mé trái làn đường.
Khen mọi người (nam hay nữ, già hay trẻ cũng không quan trọng. đẹp là khen, xinh là khen, tốt là khen, không tốt thì im lặng)
Dọn giường ngay khi vừa dậy, chưa tắm gội tuyệt đối không lên giường nằm, cũng không thích cho ai sờ vào giường của mình 
Cố gắng làm mọi thứ rõ ràng và đơn giản nhất có thể
Rửa bát trong khi nấu ăn.
Lời chào khi gặp và trước khi rời đi.
Lên kế hoạch cho những việc sắp làm hoặc những điều sắp xảy đến. Ghi chép chi tiêu
Viết note lại những thứ mình nghĩ ra trong đầu
14 notes · View notes
nhungcuonsachhay · 2 years ago
Photo
Tumblr media
NHỮNG SỰ THẬT PHŨ PHÀNG - Mua 1 cái điện thoại tầm 5-6 triệu cũng phải dán m.ặt, ốp l.ưng để bảo vệ, chống trầy xư.ớc. - Mua 1 chiếc xe máy tầm 30-40 triệu cũng phải dán keo bảo vệ lớp sơn, phải sắm khoá càng, khoá ch.ân chống, khoá đ.iện... để chống mất cắp. - Mua 1 chiếc xe ô tô tầm 400-500 triệu thì bỏ ra cả chục triệu hàng năm để mua bảo hiểm xe rồi sợ xe trầy xước, xót xa khi xe hỏng hóc. Tuy nhiên, cơ thể của chúng ta là 1 "cỗ máy in tiền", mỗi năm in ra rất nhiều tiền để có thể mua được vài chục cái điện thoại hay mấy cái xe máy, xe ô tô thì lại không được "bảo trì", bảo vệ. Hãy chăm sóc sức khỏe ngay khi còn có thể! Đừng để sức khỏe từ chối khao khát và ước mơ của bạn! GIÁNG SINH AN LÀNH Nguồn: Sưu tầm https://www.instagram.com/p/Cmu1QZDPqkk/?igshid=NGJjMDIxMWI=
4 notes · View notes
sunnyvani · 3 days ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
23/12/2024
buồn ngủ bị xách đầu đi ngoại khoá
tham quan bảo tàng lịch sử Việt Nam, mật thư để sau đi
thoả cơn thèm Sukiya
finally got my shit together
dạo phố ún matcha ngắm đèn trang trí giáng sinh, xe đông như đi bão
0 notes
daupiecc · 5 days ago
Text
Euphoria
Ở trang 536 của ‘Xứ sở diệu kì tàn bạo và chốn tận cùng thế giới’ đã có một sự khẳng định về mối liên hệ giữa nỗi nhớ và tâm hồn.
Anh có tâm hồn, em thì không, vì vậy… em thậm chí còn không biết nhớ anh!
Khi ấy mình chợt hiểu đòi hỏi sự nhớ nhung từ người khác là một điều vô thực. Trong mỗi người có tồn tại một thứ rất dễ lầm tưởng là nỗi nhớ. Chính xác hơn nó giống như gì nhỉ, một ‘nỗi nghĩ’? Như có lần break down vào rạng sáng, bất động trong chăn, mình nghĩ đến những người đàn ông, xa xăm đến tận người đàn ông đầu tiên chạm lên từng lỗ chân lông của mình dưới hầm để xe. Thân hình to lớn của người đó cứ đè lên trí não kể cả khi đã gần mười năm sau, mình vẫn cảm nhận mồn một được sự ngộp thở ngày hôm ấy.
Không phải nhớ, đó là một nỗi nghĩ.
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Dạo này mình nghe Keshi siêu nhiều. Đa phần bởi nhạc Keshi nghe như lời từ một người tình vô hình, mỗi lần tiếp xúc lại nhào nặn sự tự tin trong người mình rắn chắc thêm vài phần. Thế nên mình thấy may vì đã mua vé tour Keshi phút chót, vì đã dám đi một mình tới đó, tận hưởng một buổi tối ồn ào hơn so với mọi khi.
Đàn ông thích viết đè lên ký ức để tìm lại cái cảm giác hứng khởi ở thời điểm mới tiếp xúc với một thú vui mới. Cũng như hồi Chuồn hỏi có thể dẫn Mer lên Longer được không, Nghĩa hẳn cũng đã dắt được thêm vài ba đứa con gái nữa lên Les Folies để xem xem khi ấy mình đã gọi đồ gì cho Nghĩa. Hơn một ngày sau khi block Nghĩa, mình tìm được bài hát để tóm gọn về mối quan hệ này. Hơi bất ngờ vì là một bài của Olivia.
Sau khi thay toàn bộ ga giường lẫn chăn gối, việc đầu tiên mình làm là khóc một trận trên đấy. Mùi thơm của xà phòng, sự loè nhoè mằn mặn, hơi thở bị chặt thành từng kh��c, thêm sự mềm mại từ thân thể mới tắm xong. Màn hình điện thoại vẫn sáng, số giây từ cuộc gọi của Quân vẫn đang chạy.
"Cậu đang khóc à?", Quân hỏi.
"Không, tớ bị ngạt mũi."
Mình,
rất ghét việc khóc trước mặt đàn ông,
chắc bởi ghét cay ghét đắng như thế nên ông trời rất hay tạo cơ hội cho mình làm điều này.
Kể từ sau lần khóc nấc lên ở homestay với Chuồn, mình cảm thấy thật nhục nhã nếu một lần nữa để đàn ông thấy dáng vẻ ấy. Cái dáng vẻ đáng thương từ nỗi sợ bị bỏ rơi, cái dáng cứ cuộn tròn lại, run rẩy và nhức nhối. Nó là dấu hiệu của việc bản thân mất kiểm soát tình hình ở hiện tại, tất nhiên mình không thích điều này. Thế nên mình quay lưng lại với Nghĩa khi nằm đọc thư của Hà Pò ở Nice, nên mình nói dối Quân bằng thứ ngôn ngữ vụng về mà mình biết Quân thừa hiểu đó không phải sự thật. Mình ghét sự yếu đuối dù không thiếu người sẵn sàng nuông chiều sự yếu đuối ấy. Nghĩa từng bảo "Cậu không cần phải xù lông lên với tớ làm gì đâu". Đâu phải ai cũng sẵn sàng đứng đấy cho mình cắn như lúc mình đứng đợi Đen ăn xong bát hạt.
Thứ Sáu ngày Mười Ba, em Pương quên chìa khoá nhà, thế là hai chị em lạch bạch tìm tàu về lúc mười một giờ đêm. Ba chuyến tàu, chuyển hai lần platform, tức hai giờ kém mới về đến ga gần nhất với nhà mình. Ngồi trên tàu cười không ra tiếng với Pương, mình bắt đầu hiểu được cái thú vui đi tàu đêm mà Nghĩa nói hôm đầu tiên hai đứa gặp nhau. Vẫn hành trình ấy, đi lên Schiphol, dạo quanh Ams một chút rồi về lại Rott. Vẫn một chuỗi hành động, khoác tay, khoác chân rồi ôm nhau trong cái lạnh tê tái. Mình vui một niềm vui khác hẳn, cũng mệt một sự mỏi không giống khi ấy. Không biết khi đi uống rượu với những người phụ nữ khác, những người đàn ông của mình cảm thấy sao?
Dạo này ngủ dậy, lúc nào trong mớ tin nhắn cũng có một tin từ Quân rằng "tớ nhớ Cam". Rất đơn giản, kể từ lúc Quân hỏi "nếu tớ nói tớ nhớ cậu thì sao" và nhận được câu trả lời, mỗi ngày Quân đều không quên cho mình biết điều đấy. Nghĩa chỉ gật khi được hỏi, còn Chuồn có khi chẳng buồn nghĩ đến mình. Không biết đến bao giờ Quân mới nhận ra đó là một nỗi nghĩ về sự thèm khát được gắn bó với chốn an toàn chứ không phải là một nỗi nhớ từ tâm hồn.
"Cậu có nhớ tớ không?"
Lắm lúc nỗi nhớ là khi không cần hỏi bản thân vẫn cảm nhận được. Lần này Đậu piếc cảm nhận được rất rõ, rằng chỉ có em mới là người tự đoái hoài đến mình mà thôi.
0 notes