Text
Cô gái hỏi chàng trai.
Sau này khi chúng ta lấy nhau rồi, em có thể ngủ nướng không? Em có thể không nấu cơm không? Em có thể không rửa bát không?
Và, anh có thể không đánh em không?
Em nghĩ rằng, sau này trước khi đồng ý kết hôn, em sẽ hỏi câu y hệt, dù mình biết trước đáp án là gì.
Hôm nay bỗng thấy bản thân chẳng còn chút sức lực làm gì cả, lúc trước khi tan làm còn lẩm bẩm về nhà sẽ chạy deadline nào trước. Lúc treo chìa khoá xe lên móc, em chỉ muốn cuộn tròn trong chăn, chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Hôm qua em với bạn tâm sự, có gì nó cũng kể với bố mẹ, bị ngã cũng kể, đi làm chán cũng kể. Em thì khác, bố mẹ chỉ biết mình vui, hôm nay mình đi chơi với ai, mình gặp thứ gì đẹp đẽ. Lúc em buồn mình chẳng muốn ai biết, lúc mình đau cũng chẳng cần ai hay. Mọi chuyện qua rồi em mới kể. Tuần trước con mệt lắm, con không muốn đi làm, nhưng bây giờ con vẫn đang vui vẻ với công việc của mình.
Em biết bạn chỉ muốn làm nũng để được an ủi, dỗ dành thôi. Thực ra em cũng muốn, nhưng em sợ kể ra mọi người lại lo, nên em chẳng nói gì.
Hồi đại học, có lần chạy deadline thức 2 đêm liền, em tưởng mình không thở nổi, em than với bạn. Bạn bảo em "thôi mày đừng kêu nữa, tao thấy mọi chuyện cũng chẳng có gì, mày làm xong là được đi ngủ rồi."
Em nghĩ à cũng đúng, than với người khác thì họ chẳng quan tâm, kêu với người thương mình thì sợ họ lo lắng.
Cách tốt nhất, là tự mình vượt qua, sau kể lại kiểu tự hào ấy. Em đã trải qua những thứ như thế đấy, quào, mạnh mẽ làm sao.
8 notes
·
View notes
Text
Một buổi sáng cuối tuần ở Hà Nội, chưa bao giờ em dậy sớm như thế chỉ để đi dạo quanh quanh. Cuối tuần chẳng tất bật như thường ngày, mọi thứ diễn ra chậm dãi, nhẹ nhàng. Lúc ấy em mới nhận ra sự cổ kính của Hà Nội. Trên cành cây nắng vương nhẹ nhàng, các ông các bà tập thể dục trong công viên, các anh lính gác đứng nghiêm trang trước những toà nhà hành chính.
Em chưa bao giờ thích Hà Nội, bởi trong ký ức của em, nơi đây lúc nào cũng vội vã. Song cũng chẳng thể ghét nổi, vì em đã gặp được những người hàng xóm đáng yêu, những người bạn cùng em trải qua năm tháng khùng điên của tuổi trẻ.
Em bảo với bạn, em sẽ ở lại Hà Nội mấy năm, cho đến khi em vững vàng trước cuộc đời sóng gió. Em sẽ đi, đến một thành phố khác, cũng có thể là một đất nước khác. Em muốn mình được tự do, nhưng cũng có nơi để trở về.
Em đã bao giờ yêu Hà Nội đâu, cũng như em chưa từng yêu em, và em đâu thể bỏ mặc bản thân mình.
5 notes
·
View notes
Text
Hôm trước viết post nhưng được nửa chừng ngủ quên mất, sáng dậy không thấy đâu cả. Tiếc quá, mấy nghìn chữ của em.
Câu chuyện hôm ấy như thế nào em quên rồi, nỗi buồn đến và đi cũng mau.
Em bị peer pressure khá nặng. Mỗi lần thấy bạn bè làm cái này làm cái kia, đạt giải thưởng này, tham gia cuộc thi nọ là em lại, oimeoi, tôi là ai giữa cuộc đời này, những lúc ấy em chán bản thân kinh khủng. Lúc nào cũng động viên mình rằng mỗi người có một tốc độ khác nhau, là em đang đi chậm hơn người khác mà thôi. Dù biết là thế nhưng vẫn stress không ngủ được.
2h sáng, em check thông báo trên zalo, duma khách nhắn ảnh đâu em ơi. Ủa ảnh nào, ảnh nào chị. Não cá vàng đi chơi cả ngày trời mà không nhớ gì đến deadline gì luôn, tối còn rảnh rảnh đi coi story của mọi người rồi peer pressure nữa chứ. 2 rưỡi rồi, em chẳng muốn mở máy lên, em chỉ muốn ngủ thôi, ngủ một giấc thật ngon, sáng tỉnh giấc xin lỗi khách sau vậy.
1 note
·
View note
Text
Nay đi in ảnh, em tiện đường ghé qua tiệm trà sữa quen thuộc hồi cấp 3. Dạo này người em thiếu đường nên hơi ỉu xìu, dù biết là chiều uống trà sữa là tối không ngủ được, nhưng biết sao giờ, em muốn uống.
Anh hỏi nếu tối em không ngủ được thì em sẽ làm gì, bình thường thì em sẽ cứ nằm đó và nhắm mắt thôi, bao giờ ngủ được thì ngủ. Có thể là 1 tiếng, 2 tiếng, em lăn qua rồi lăn lại, em bắt đầu bực mình vì cứ tỉnh như sáo. Em không có mở điện thoại hay laptop lên xem, vì em biết em sẽ càng khó ngủ, em cứ nằm vậy thôi, nghĩ về những giấc mơ hồi bé xíu và trí tưởng tượng lên chín mười tầng mây.
Hôm nay em cũng uống trà sữa, còn uống hẳn size lớn. Hơn 1h sáng, không deadline, không feedback em ơi em à, và em lại không thể ngủ được. Em nghe podcast, em nghe tiếng mưa, mắt thì mỏi lắm rồi và caffeine thì chưa tan hết. Cuộn thật chặt trong chiếc chăn bông, đêm xuống trời lạnh, khó ngủ, và... nhớ anh.
Hmm chẳng biết nếu ở cạnh nhau, anh ngủ rồi mà em thì không ngủ được thì liệu em có làm phiền anh không nhở? Lúc gõ những dòng này trong đầu em nghĩ là em sẽ để anh ngủ, vì anh mệt cả ngày, vì sáng mai anh cần thức dậy sớm để làm con ong chăm chỉ. Song một suy nghĩ khác của em bảo rằng, em sẽ đánh thức anh dậy và nói "Anh, em không ngủ được, mau dậy kể chuyện em nghe." Chòi oi nghe sao mà nó độk ák dễ sợ.
Em không đánh thức anh dậy đâu, nghe thấy anh ngủ rồi em còn tắt mic cơ mà, lo anh giật mình rồi khó ngủ lại.
Em nằm vậy thôi, kiểu gì chẳng ngủ được, sớm hay muộn cũng chỉ là vài tiếng đồng hồ. Nhưng mà em đói 🥲 duma
4 notes
·
View notes
Text
突然感到你的温柔。
Khi stress, em sẽ đi ngủ. Ngủ thật nhiều để không cảm nhận được mọi thứ xung quanh nữa, kể cả những chuyện làm em phiền lòng. Và khi tỉnh giấc, em sắp xếp lại cuộc sống của em, giải quyết từng thứ một.
Nếu không ngủ được em sẽ nhìn trời, bầu trời rộng lớn, rồi em cảm thấy em thật nhỏ bé, những nỗi buồn, âu lo của em cũng thế, nhỏ xíu thoi. Kiểu như là đất trời rộng lớn, nỗi buồn của em chẳng đáng là bao. Em chưa thể vui ngay lên được, nhưng em sẽ không cảm thấy nó to tát nữa.
Và bây giờ, nếu không ngủ được, cũng không muốn ngắm trời. Em sẽ nói chuyện cùng anh, có lúc em bảo em không sao, em tám nhảm với anh thôi, nhưng em cũng thấy vui lên nhiều. Có lúc em muốn được an ủi, em cần sự dịu dàng của anh để xoa dịu những nỗi buồn của em. Trước khi kể anh nghe, em thấy nó cũng thường thôi, mà sao kể ra rồi thấy ấm ức dễ sợ.
Chào em của những năm 20 tuổi, ai cũng có khó khăn, mong em vượt qua sóng gió để không sợ tổn thương, vì những người thương em luôn ở bên em mà.
1 note
·
View note
Text
Bạn bảo em "này Ph, mày hành động bình thường được khum?" Hoặc bảo "ôi anh ơi, kệ nó đi, nó không bình thường lắm đâu". Em cảm thấy rằng ai cũng "khác thường" và "bình thường" theo cách của riêng mình.
Ngày bé khi hỏi ai đó thích cái gì, nếu họ trả lời không cùng sở thích với em là em sẽ eo ôi sao mày lại thích cái đấy được bla bla... duma hồi đấy mình vô duyên thế nhờ.
Bây giờ khi nghe ai đó kể về sở thích của họ, em sẽ lắng nghe và mỉm cười, thỉnh thoảng thêm một vài câu bình luận để họ biết rằng em đang nghe nghiêm túc.
Em thích nghe kể chuyện lắm, em hay hỏi anh rằng, ngày hôm nay của anh có gì vui không, kể em nghe đi, câu chuyện mà em không biết ấy. Em mong, dù không trực tiếp xuất hiện trong những điều anh trải qua, thì em cũng có thể là người đồng hành. Cả những điều không vui, dù em chẳng làm được gì, em chỉ có thể lắng nghe.
Và em cũng muốn kể anh nghe, về cuộc sống bề bộn deadline hay những niềm vui nhỏ bé của em. Em không nói nhiều đâu nhưng muốn lảm nhảm với anh cả ngày, chuyện thì kể đi kể lại, anh không muốn cũng phải nghe.
Tự nhiên nghĩ nghĩ, rồi lại nghĩ nghĩ, anh ngủ rồi, nhớ anh.
Để mai rồi nói.
1 note
·
View note
Text
Em có thể ngủ một mình, nhưng chỉ là nơi quen thuộc. Nếu có người nằm cạnh thì sẽ dễ ngủ hơn.
Có lần qua nhà bạn chơi, 11h đêm bạn bảo bạn đi trà đá với anh trai và chị dâu hỏi em có đi không, em thiếu điều bật dậy đá cho bạn vài cái. Bạn đi đến hơn 1h chưa về, em lăn qua lăn lại, cứ nhắm mắt vào lại sợ bóng tối, em mở nhạc, em mở radio, em vẫn sợ. 2h kém, em gọi "về đi con kia, tao không ngủ được." Đến khi bạn về em mới chìm được vào giấc ngủ.
Ở nhà em sẽ nằm cạnh em gái, nhưng nó không cho em ôm, với lý do là "sáng em không dậy sớm được vì chị cứ ôm em" Ơ kìa, mày lười không dậy được sớm lại đổ lỗi cho tao. Em hờn, em không thèm ôm nó nữa, em ôm gấu bông, hai tay hai em.
Tính nhát như thỏ làm em khó ngủ, chẳng phải em kén chọn chỗ này chỗ kia nhưng nếu đi chơi hoặc du lịch ở đâu đó, em rất khó vào giấc, vì lạ giường, em cảm thấy bất an.
Em có dám coi phim ma hay phim kinh dị đâu, vì đêm nằm ngủ em sẽ mơ, sợ quá còn khóc cả trong mơ, sáng tỉnh dậy thấy gối ẩm ẩm, mẹ lại mắng vì suốt ngày làm mốc gối.
Duma nhớ có lần đi coi phim, Bác sĩ lạ phần 2, có cảnh làm em bị giật mình, tay đang cầm gói bỏng làm rớt tung toé, chỉ khổ những người xung quanh, bỏng rơi đầy tóc. Hai bạn nữ phía sau còn bảo "ôi bạn kia bị giật mình làm đổ hết cả bỏng kìa hihi". Em đã thề, là em sẽ không bao giờ coi thể loại phim như vầy nữa.
Em đang tập trung mà bất ngờ có người nói to cũng làm em giật mình, lúc đấy em sẽ cáu 🥲 Em cũng bảo với bạn khi tao đang ngủ đừng đánh thức quá đột ngột, cũng đừng chạm vào người để gọi tao dậy. Mỗi lần giật mình là em hoảng lắm, thần kinh căng ra, tim đập thình thịnh, rất khó chịu.
0 notes
Text
Bạn em hỏi, mày nghỉ làm rồi hả, giờ ở quê hay ở Hà Nội?
Em bảo, tao ở nhà được hơn một tuần rồi.
Nó nói, GAP time, sướng nhề.
Ừ đấy chắc là sướng, em còn tưởng em về nhà để healing, mà hôm nay là ngày thứ 8 từ lúc chính thức nghỉ việc, cả tinh thần và thể xác lúc nào cũng trong tình trạng "nếu ngày mai không bao giờ đến".
Em lại đau dạ dày, cứ stress là bụng em đau, nửa đêm tỉnh dậy nghe tiếng mưa để chìm vào giấc ngủ, mọi thứ cứ như bị chặn lại, em co người trong chăn, rất muốn than vãn nhưng sợ bạn bè, người thân lo lắng.
Em ăn mãi không hết suất bánh cuốn, lại còn bỏ dở giữa chừng, bác em hỏi sao con ăn chậm thế.
Em chẳng dám nói là con ăn không vô, em chỉ bảo con không thích ăn bánh cuốn, con thích ăn bún chả cơ.
Em chẳng biết tuổi 22 của em như thế nào, những ngày chẳng có nắng, trời thì mưa từ sáng đến đêm, điện thoại thông báo liên tục "em ơi sửa file này cho chị", "em ơi file của anh xong chưa..." Nhưng chẳng có ai hỏi "Em ơi, em ổn không?" Em sẽ trả lời là em ổn, vì cuộc sống của em, em chấp nhận mọi điều.
Em luôn là người dỗ dành bản thân giỏi nhất, vì em chỉ cần lặng im, là em biết điều khó khăn nào cũng sẽ qua, và em chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi.
Thở than cho những ngày trời âm u, lòng lạnh lẽo, công việc bề bộn, cuộc sống thì chẳng kiểm soát được điều gì.
Em của những năm 20, từng vui vẻ hạnh phúc tô cho cả thế giới màu hồng, cũng từng chán trường nhìn trời không muốn nghĩ tới ngày mai.
0 notes
Text
Hồi bé mình hay khóc lắm, mọi người cứ để mình khóc chán rồi thôi, vì biết mình đâu thể khóc được mãi.
Chẳng phải đến tận sau này, khi nhận ra chẳng ai dỗ mình cả, mình không khóc trước mặt mọi người nữa, nếu ở một mình mà buồn quá thì khóc. Một chút rồi thôi, vì để mình tự dỗ mình thì nhanh lắm.
Cũng vẫn là hồi bé, mình hay dỗi bome, mình chỉ muốn được để ý hơn chút thôi, nhưng mọi chuyện vẫn như lúc mình khóc, mẹ mình còn bảo "không ai dỗ đâu, đừng có dỗi nữa".
Và có vòng lặp thế này, mình dỗi -> không ai dỗ -> tủi thân -> khóc.
Có lẽ là khi lớn lên, mình không dỗi nhiều nữa, cũng chẳng khóc nhiều. Vì mình biết rằng, không ai thương mình nhiều như mình nghĩ, mình dỗi thì mọi người càng chẳng thương mình hơn, nên mình cố thể hiện rằng là một đứa trẻ mình biết điều.
Ngày bé dỗi thì mặt xị ra, giờ dỗi chỉ cười thôi, không có làm mình làm mẩy nữa.
Ngày xưa là mình dỗi dai lắm í, chẳng ai dỗ được đâu, giờ thì chỉ cần nói một hai câu là mình hết dỗi rồi, hoặc để dăm bữa nửa tháng, chẳng cần nói gì, mình sợ dỗi tiếp là không ai để ý đến mình nữa, mình sẽ tự hết dỗi ngay.
Ngày bé khó tính như thế nào, giờ dễ tính như thế.
0 notes
Text
Hà Nội có mưa xuân rồi, mọi thứ ẩm ẩm ướt ướt. Mình sợ lens máy ảnh để trong tủ bị mốc, sợ mép bìa sách bị cong, sợ chiếc áo trắng lâu ngày không mặc nó giận mình...
Mình sợ những thứ đã cũ lâu không động tới sẽ bám rễ làm mình bận tâm, sợ càng trân trọng lại càng vụn vỡ.
Mình thích nhìn cây lá đâm chồi thay màu áo mới, song cũng sợ chẳng điều gì thắng nổi thời gian.
Thời điểm này mình 22 tuổi, có nhiều người nói sao thời gian trôi nhanh thế. Mình nhìn vào gương, vẫn là cái mặt trẻ trâu, mình nhìn vào laptop với bộn bề công việc, lúc ấy mới cảm nhận sâu sắc "Thì ra, chúng mình lớn mất rồi".
Lúc trước rất mong mau mau trưởng thành, vì hồi bé mình dễ khóc lắm, mà mình lại không thích bản thân yếu đuối như thế.
Ở trong một bài hát của Anson Seabra có câu "Growing up's a waste of time". Có phải không?
Mình lại nghĩ rằng được lớn lên là một điều tuyệt vời.
Chúc em tận hưởng năm tháng mà không nuối tiếc, chăm chỉ làm điều em mơ, cho đi không cầu đền đáp, mạnh mẽ bước trên con đường em chọn nhé!
0 notes
Text
Nhiều lúc mong mình vô lo vô nghĩ nhưng lòng chẳng an, bởi vì thế giới thì rộng lớn, lòng người sâu như đáy biển, còn cô ấy thì nhỏ bé biết bao nhiêu.
1 note
·
View note
Text
Em thích nắng chiếu vào phòng mỗi khi tỉnh giấc, nhuộm vàng cả tâm hồn ủ dột ngày hôm ấy.
Em thích nghe tiếng mưa rơi trên mái ngói, lộp bộp lộp bộp - âm thanh dễ chịu mang em chìm vào giấc ngủ.
Em thích những ngày thảnh thơi, được chậm dãi làm điều mình thích.
Em cũng thích những lúc vùi đầu vào công việc, để khi ngẩng lên em nhận thấy ngày hôm nay thật năng suất.
Em yêu mọi thứ nhỏ bé xung quanh, và cả những điều to lớn không thể gánh vác.
Nhưng... em lại chẳng biết tại sao em không thể yêu được chính bản thân mình.
2 notes
·
View notes
Text
Blue in your eyes.
2 notes
·
View notes