#in tờ rơi
Explore tagged Tumblr posts
Text
Tờ Rơi Là Gì? Tờ Rơi In Bằng Giấy Gì?
Tờ rơi là một công cụ quảng cáo truyền thống nhưng vẫn rất hiệu quả trong việc tiếp cận khách hàng. Chúng thường được sử dụng để giới thiệu sản phẩm, dịch vụ, sự kiện hoặc thông tin quan trọng đến một lượng lớn người tiêu dùng trong thời gian ngắn. Tờ rơi có thể được phát tại các khu vực công cộng, gửi qua đường bưu điện hoặc đặt tại các điểm bán hàng.
Tờ Rơi In Bằng Giấy Gì?
Việc lựa chọn loại giấy để in tờ rơi rất quan trọng vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng và hiệu quả của tờ rơi. Dưới đây là một số loại giấy phổ biến thường được sử dụng để in tờ rơi:
Giấy Couche: Đây là loại giấy phổ biến nhất để in tờ rơi. Giấy couche có bề mặt bóng hoặc mờ, giúp hình ảnh và màu sắc in ra sắc nét và sống động. Loại giấy này thường được sử dụng cho các tờ rơi quảng cáo sản phẩm, dịch vụ cao c��p.
Giấy Ford: Giấy ford có bề mặt nhám và không bóng, thường được sử dụng để in tờ rơi thông tin hoặc tờ rơi phát tại các sự kiện. Loại giấy này có giá thành rẻ hơn giấy couche và phù hợp với các chiến dịch quảng cáo có ngân sách hạn chế.
Giấy Bristol: Giấy bristol có độ dày và độ cứng cao hơn so với giấy couche và giấy ford, giúp tờ rơi trở nên chắc chắn và bền bỉ hơn. Loại giấy này thường được sử dụng để in tờ rơi quảng cáo sản phẩm hoặc dịch vụ cần sự sang trọng và chuyên nghiệp.
Giấy Kraft: Giấy kraft có màu nâu tự nhiên và bề mặt nhám, mang lại cảm giác mộc mạc và gần gũi. Loại giấy này thường được sử dụng để in tờ rơi cho các sản phẩm thân thiện với môi trường hoặc các sự kiện mang tính chất cộng đồng.
Kết Luận
Tờ rơi là một công cụ quảng cáo hiệu quả và linh hoạt, có thể được sử dụng trong nhiều tình huống khác nhau. Việc lựa chọn loại giấy phù hợp để in tờ rơi sẽ giúp nâng cao chất lượng và hiệu quả của chiến dịch quảng cáo. Hãy cân nhắc kỹ lưỡng các yếu tố về loại giấy, mục đích sử dụng và ngân sách để có được những tờ rơi ưng ý nhất.
Xem chi tiết tại: https://inminhkhang.com/in-to-roi-gia-re-hcm/
0 notes
Text
Tờ Rơi Quảng Cáo Tour Du Lịch
Trong ngành du lịch, tờ rơi là một công cụ quảng bá truyền thống nhưng vẫn giữ được hiệu quả cao. Với thiết kế bắt mắt và thông tin chi tiết, tờ rơi du lịch giúp du khách dễ dàng tiếp cận những điểm đến hấp dẫn, các tour du lịch, khách sạn, nhà hàng và các dịch vụ liên quan.
#tờ rơi du lịch#tờ rơi quảng cáo du lịch#tờ rơi quảng cáo tour du lịch#in ấn miền bắc#công ty in ấn miền bắc#inanmienbaccom
0 notes
Text
"Chính bởi vì sự chênh lệch trong nhận thức như vậy giữa người với người mà thế giới thời nào cũng xảy ra những chuyện đáng bu���n.
Ở bất cứ nơi đâu, bất cứ thời đại nào, trong dân chúng thì những người hoặc là quá ngu si hoặc là quá thông thái đều có rất ít. Phần lớn con người trong xã hội đều rơi vào khoảng ở giữa ngu si và thông thái, tùy theo thời thế, không có công mà cũng chẳng có tội, bọn họ cứ mù lòa nương theo đám đông mà sống cả đời. Đấy là những "người bình dân" của xã hội. Chính những con người bình thường này là nguồn gốc sinh ra "công luận" vậy. Không hề suy ngẫm về quá khứ, cũng không nhìn xa xôi gì về tương lai, bọn họ chỉ đơn giản là phản ứng lại cái hoàn cảnh trực tiếp xung quanh họ - như thể đầu óc họ đã bị cố định luôn ở một chỗ. Hiện nay những người bình dân như vậy trong xã hội rất nhiều, đến nỗi có những kẻ cho rằng tiếng nói của họ là không thể bác bỏ, rồi còn dựa vào tư duy bình dân để hạn chế mọi tranh luận trong thiên hạ, và bất cứ gì trượt ra khỏi khuôn khổ tư duy bình dân ấy đều bị họ cho là lệch lạc, dị biệt.
Thật không hiểu những người cứ gò gẫm bằng được mọi thứ vào một khuôn khổ, rồi ép tất thảy mọi bàn luận phải đi theo một đường thẳng có đầu óc như thế nào nữa? Nếu mọi việc được thực hiện theo kiểu của họ, thì không hiểu các bậc trí giả như vậy sẽ có ích lợi gì cho đất nước? Chúng ta biết dựa vào ai đây để mà nhìn về tương lai và mở cánh cửa tới chỗ văn minh tiến bộ?" Fukuzawa Yukichi - Bàn về Văn Minh. Hình của ông trên tờ 10.000 Yên. Tờ tiền có mệnh giá cao nhất của Nhật.
100 notes
·
View notes
Text
ĐỜI NGƯỜI DÀI NHƯ VẬY, RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG NHẤT?
Năm 3 tuổi, tôi nắm chặt cây kẹo mút trong tay, kiên định cho rằng đây là điều quan trọng nhất đời mình.
Năm 5 tuổi, tôi mất cả buổi chiều ngày hè nắng gắt mới có thể bắt được một con chuồn chuồn, vào khoảnh khắc đó hình như nó mới là điều quan trọng.
Năm 7 tuổi, tôi nhìn chằm chằm tấm giấy khen trên tay bạn cùng bàn, vừa thấy ngưỡng mộ lại còn có chút ghen tị. Hình như tờ giấy khen cũng là điều quan trọng thì phải.
Năm 9 tuổi, tôi nằm dài dưới bóng cây râm mát, những vệt nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu rọi lên gương mặt tôi. Một kỳ nghỉ hè nhàn nhã vô lo vô nghĩ mới thật quan trọng làm sao.
Năm 13 tuổi, tôi ý thức rằng giấy báo trúng tuyển của một ngôi trường cấp 3 trọng điểm mới là điều quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 16 tuổi, tôi ngồi trong lớp học, một làn gió mát khẽ khàng thổi vào phòng, tôi ngẩn người nhìn tóc đuôi ngựa của bạn nữ ngồi phía trước. Bỗng nhiên tôi cảm thấy rằng nếu cứ mãi như này cũng rất tốt.
Năm 18 tuổi, tôi học ngày học đêm, nỗ lực không biết mệt, tất cả chỉ vì giấy báo trúng tuyển đại học.
Năm 22 tuổi, rời xa giảng đường Đại học, tôi chập chững học cách bước vào đời, có một công việc tốt đã trở thành điều làm tôi mong mỏi nhất.
Năm 24 tuổi, tôi kết hôn. Tôi ngắm nhìn đại sảnh nườm nượp khách mời, và còn có cả cô dâu của tôi nữa. Đương nhiên đó không phải là cô gái mà năm 16 tuổi tôi vẫn thường lén nhìn, tự dưng trong lòng tôi cũng có đôi chút tiếc nuối. Thế nhưng vào lúc này, vợ tôi đã trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 25 tuổi, tôi nâng cốc với bạn bè, cả lũ cùng nhau khoe khoang, khoác lác đủ thứ chuyện. Ở độ tuổi chưa quá am hiểu sự đời, chúng tôi chỉ cảm thấy mặt mũi thể diện là quan trọng nhất.
Năm 26 tuổi, tôi sốt ruột đứng đợi ngoài cửa phòng sinh. Một lúc sau, tiếng trẻ con khóc oe oe phá vỡ đi sự yên tĩnh đáng sợ đó. Tôi biết rằng, một điều quan trọng nữa lại đến với tôi rồi.
Năm 33 tuổi, tôi gần như kiệt sức vì những khoản vay mua nhà và mua xe, lúc này tôi thấy rằng tiền mới là quan trọng nhất.
Năm 38 tuổi, người ba lúc nào cũng cứng đầu cố chấp bắt đầu hỏi ý kiến tôi về mọi việc, tôi chợt nhận ra hình như ba đã già rồi. Mẹ không còn hỏi răn dạy tôi đủ thứ nữa, tôi cũng biết rằng mẹ đã già r��i.
Con trai không còn suốt ngày bám dính lấy tôi, nó bắt đầu có bạn bè và cuộc sống riêng của nó. Tôi hiểu rằng, từ nay về sau khoảng cách giữa tôi và con trai sẽ càng ngày càng xa hơn. Năm 38 tuổi tôi chợt bừng tỉnh nhận ra, hình như thời gian mới là điều quan trọng nhất trên thế gian này.
Năm 40 tuổi, nhìn vào một mớ kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi mới nghĩ rằng, hình như tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình quan trọng nhất.
Năm 45 tuổi, tôi cứ mơ hồ vậy mà đã sống hết nửa đời người. Ôm cái bụng bia ngồi câu cá, tôi chợt nghĩ lại những ước mơ từ thuở niên thiếu, chưa bao giờ tôi thấy giấc mơ lại quan trọng đến thế.
Năm 50 tuổi, nhìn con trai nắm tay một cô gái xinh đẹp bước vào lễ đường, tôi nheo mắt nhìn con trai trên sân khấu, tự hỏi rằng cô dâu có phải là người con gái nó từng yêu năm 16 tuổi không? Thế nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc của con trai vẫn quan trọng hơn hạnh phúc của tôi.
Năm 55 tuổi, tôi thở hổn hển chạy theo sau lưng cháu nội, chỉ sợ nó vấp ngã. Vào khoảnh khắc đó, tôi cũng không muốn đặt những kỳ vọng lớn lao gì cho cháu mình, chỉ cần nó có thể sống vui vẻ bình an là được rồi.
Năm 60 tuổi, tôi chôn cất bố mẹ cùng một chỗ. Lớn tuổi rồi, cũng đã trải qua rất nhiều việc, vậy nên tôi không rơi nước mắt nữa. Thế nhưng lúc đó tôi thấy, lời trách móc của ba với sự càm ràm của mẹ hóa ra cũng quan trọng đến thế.
Năm 70 tuổi, vợ tôi thế mà lại đi trước tôi một bước, để lại một mình tôi trên cõi đời. Công việc của vợ chồng con trai cũng có thành tựu, cháu trai đã đi du học. Tôi không có gì nhiều để làm chỉ có thể lang thang trên phố xá, lúc này mới thấy sự đồng hành của vợ quan trọng biết bao.
Năm 75 tuổi, ở bệnh viện bác sĩ bảo tôi ra ngoài đợi, chỉ cho con trai ở lại. Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa rồi. Tranh thủ lúc này tôi gọi điện cho cháu trai, muốn nói với nó rằng: Năm 16 tuổi nếu có thích ai thì nhất định phải giữ chặt lấy, giống như khi 3 tuổi nắm chặt lấy cây kẹo mút vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói vậy cũng không hay lắm nên tôi chỉ nói: ông nội nhớ con rồi, có thời gian thì đến thăm ông nhé. Bác sĩ trấn an tôi rằng vấn đề không nghiêm trọng, tôi cười và nói với bác sĩ rằng không có gì lớn lao đâu. Nhưng thực ra tôi lại xem những ngày còn lại trên cuộc đời là điều quan trọng nhất.
Năm 76 tuổi, cháu trai tôi trở về với tôi, để nó phải nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp hơi tàn của tôi làm trong lòng tôi không khỏi khó chịu. on trai và con dâu của tôi đang đứng bên giường khóc lóc thảm thiết, tôi không còn sức lực để nghĩ xem điều gì là quan trọng nhất nữa. Tôi chỉ muốn hậu sự đơn giản thôi, con trai và con dâu đều không còn quá trẻ, sức khỏe không chịu nổi. Cháu trai mới đi làm nên không dễ xin nghỉ phép, đừng để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.
Vậy nên, đời người rốt cục cái gì mới là điều quan trọng nhất? Thực ra cái gì cũng quan trọng, nhưng không phải đến nỗi là không có không được, bạn sẽ vẫn có thể sống tốt nếu thiếu một cái gì đó quan trọng thôi. Vì thứ bạn từng cho là quan trọng nhất, sẽ luôn có một ngày bạn đánh mất nó. Hối tiếc đã luôn là một phần của cuộc sống này rồi.
#trích dẫn#tình yêu#love quotes#quotes#thanh xuân#tuổi trẻ#books#cute quotes#trích dẫn hay#nàng thơ#quan trọng#hối tiếc
110 notes
·
View notes
Text
Thỉnh thoảng nghĩ, cuộc đời mình mong muốn hình như lại nằm ở trong quá khứ.
Những vầng trăng cao xa, những làn gió ngọt lành, những hoàng hôn nạm hồng ngọc, những đám mây bay lạc.
Rồi những chiều chạy quanh, nhưng sớm tinh mơ sương phủ tờ mờ ngoài cánh đồng xa như bức màn.
Mùi hương của hoa lộc vừng trong đêm hè, mùi quả mít quả ổi mùa thu đánh thức ngay từ đầu ngõ, cả hương hoa mộc ngọt ngào trong cái giá rét như cắt vào mỗi tháng giêng.
Một đêm nọ ngồi rửa bát bên bờ ao, dập dềnh trên sóng nước là bóng những cụm mai chiếu thuỷ soi mình, một chiếc lá mít rơi lẫn trong đám lá thơm.
Âm thanh của những cuộc trò chuyện vừa dễ chịu vừa gây bối rối trong lòng. Có cả tiếng sáo diều vút mãi lên trong gió. Có cả tiếng soạt soạt nhẹ nhẹ ở hàng cây và cả tiếng chó sủa.
Đã ở thành phố này 2 năm mà vẫn thấy xa lạ. Nhìn nhưng không thấy, nghe nhưng không lắng, nếm nhưng không cảm được vị. Ngửi được mùi gì đấy nhưng chỉ làm dâng lên một dòng bồi hồi của những ngày cũ, mùi hương cũ.
Con người mình đã khác, thế giới đổi thay, nhưng những kí ức vẫn đong đầy khiến mình cảm thấy tháng ngày ấy thật khó để có thể bị thế chỗ, cũng thật khó để tìm thấy mình trong thành phố này.
17.06.024
10 notes
·
View notes
Text
Trâm là cô gái tháng 10, là cô gái của mùa Thu. Nên đăng lên đây bài đã viết 3 năm trước để có chút gọi là hoài niệm. Cho nó ra kiểu ướt át, lãng mạn của cô gái mùa Thu. :”>
Tháng 8, Thu đã về trên từng con phố. Thu là mùa của nắng lấp lánh, của mưa dịu êm. Mùa của sắc lá vàng rơi, của cốm xanh đồng nội. Mùa sót lại chút nóng của hạ đã qua, phảng phất chút lạnh của đông sắp đến. Tháng 8, Thu đã về trong khắp trái tim tôi. Thu về, tiết trời trong lành và mát rượi hẳn ra. Tôi được hít hà chút không khí se se lạnh của buổi sáng sớm, được ngắm mưa rơi qua khung cửa sổ xe buýt mỗi khi đi học về. Nắng đã thôi không còn bỏng rát, oi ả. Gió đã về trong từng đợt lá xôn xao. Nắng và gió như hòa quyện vào nhau, làm ấm lên cái lạnh của làn mưa Thu. Chính sự hòa hợp nhẹ nhàng ấy khiến nỗi nhớ mùa Thu trong tôi cứ triền miên không dứt. Nhìn lại những mùa thu đã qua, tôi thấy chính mình đang dần thay đổi. Những ngày thơ bé, vô lo vô nghĩ; tôi đón Thu bằng cảm giác rạo rực, chờ mong. Tôi vui vẻ khi thấy nắng nhạt đi, mưa bắt đầu rả rích. Tôi thích thú xé từng tờ lịch chờ đến ngày Khai trường. Tôi cười đùa cùng lũ bạn mỗi khi đến lớp, mỗi giờ ra chơi. Tôi cặm cụi ngồi tô màu sáp lên trang giấy trắng rồi gấp thuyền thả vào vũng nước mưa. Tôi rộn ràng chuẩn bị cho đêm Trung Thu, hăm hở đi theo lân suốt cả đoạn đường dài. Mùa thu trong tôi khi ấy là mùa của những niềm vui, của những trò nghịch dại. Lên cấp 3, học xa nhà; tôi bắt đầu sống tự lập. Niềm vui khi được quen bạn mới, được hòa mình vào môi trường mới vẫn không làm tôi thoát được cảm giác lo âu, sợ sệt. Cảm giác ngóng trông ngày Khai trường đã dần tan biến. Vào năm học mới, tôi như ngụp lặn trong lịch học thêm dày đặc, trong đống bài vở chất chồng. Riêng nỗi băn khoăn khi chọn trường, chọn ngành cũng đủ khiến đầu óc tôi múa may quay cuồng. Mùa Thu đọng lại trong tôi suốt năm tháng ấy chỉ là đoạn kí ức về những khi chào đón thành viên mới vào phòng, những lần miệt mài chuẩn bị cho đêm hội Trung thu ở trường. Cho đến khi vào Đại học, niềm vui mỗi khi Thu về đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Bởi lẽ, Thu về nghĩa là kì nghỉ Hè đã kết thúc, là khi tôi phải xa gia đình để bắt đầu một guồng quay mới. Giá như, Hè không trôi nhanh đến thế, Thu không về sớm như vậy; tôi đã có thể kéo dài thêm chút giây phút được ở bên gia đình. Năm ấy và cả những năm về sau, có lẽ tôi đều đón Thu bằng một cảm giác cô đơn, trống trải. Theo quan niệm của nhà Phật, mùa Thu còn là “Mùa báo hiếu”. Nhưng với riêng tôi, Thu còn là mùa của tình bạn. Tình bạn của tôi phần lớn đều bắt đầu vào mùa thu – mùa bắt đầu năm học mới. Tôi quen biết không nhiều, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những đứa chung lớp, chung trường. Ấy vậy mà bạn thân thì nhiều. Chơi lâu nhất là đứa bạn học cùng mẫu giáo, đến nay cũng ngót nghét 14 năm. Đứa bạn thân quen gần đây nhất cũng gần tròn 3 năm. Phải chăng, mùa Thu với tiết trời mát mẻ nên con người ta mới dễ mở lòng mà trút bầu tâm sự với nhau? Có lẽ, cũng vì thế mà trái tim mới dễ dàng rung động đón nhận những rung động đầu đời. Thu cũng chính là mùa của các cung bậc cảm xúc, mùa của nhung nhớ mênh mang, mùa của bước chân tìm về kí ức. Nhớ Thu là nhớ về những kỉ niệm của một thời cắp sách đến trường, nhớ về những gương mặt thân quen đã cùng tôi đi cả chặng đường dài. Vậy đấy, mùa Thu có khác gì những cơn mưa Sài Gòn, cứ đến đi bất chợt nhưng dư âm vẫn cứ mãi còn đâu đó trong tim.
Bài này là viết cho Kadio số 16. Thời đó hoạt động sôi nổi lắm, nhưng giờ Kadio đang nghỉ-thai-sản rồi, không biết khi nào mới comeback nữa đây. Thiệt nhớ. Thiệt buồn.
youtube
10 notes
·
View notes
Text
[...]
Bây giờ, anh mới hiểu hết câu nói trong kịch Shakespeare:
Tồn tại hay không tồn tại?
Không có nghĩa là sống hay không sống
Mà là hành động hay không hành động, nhận thức hay không nhận thức, tác động vào cuộc đời hay quay lưng lại nó?
Anh không băn khoăn mình có tài hay kém tài, thành công hay thất bại
Chỉ day dứt một điều: làm sao với những sự vật bình thường
Những ngày tháng bình thường
Như chiếc hộp con, như tờ lịch trên tường
Ta biến thành con tàu, thành tấm vé
Những ban mai lên đường
--Cho Quỳnh những ngày xa , Lưu Quang Vũ
[...]
Em mua rau ở chợ về, em chụm diêm nhóm lửa
Chúng ta nhận ra nhau giữa triệu con người
Anh thấy trán em lo âu, anh nghe tiếng em cười
Một thực tại rất gần, một thực tại có thể đưa tay là nắm được
Em ngẩng đầu, mái tóc đen cắt ngắn
Đôi mắt to vừa dịu lành vừa gay gắt
Nhìn thấy đời anh nỗi khổ niềm vui
Biến niềm tin lẻ loi thành niềm tin của hai người
Những ngày của riêng anh những ngày của riêng em bây giờ chung một
Chung nhau chân trời chung nhau trang sách
Chung nhau một ngọn đèn và khung cửa mưa rơi
Thời bi kịch thảm thương của những nàng Juliet đã qua rồi
Chúng ta có hai bàn tay để gìn giữ vun trồng làm việc
Đường xa lắm mà đời người thật ngắn
Phải có sức lực và lương ăn cho mỗi chuyến đi
Phải hiểu thấu mọi điều để thắng nỗi hoài nghi
Để sống với đời thường và sống cùng giấc mơ phía trước
Dù sao cuộc đời đã giành em lại cho anh
Điều mong ước đầu tiên điều ở lại sau cùng
Chúng ta đi bên nhau trên mặt đất
Dẫu chỉ riêng điều đó là có thật
Đủ cho anh mãi mãi biết ơn đời
-- Em (1974), Lưu Quang Vũ
-- Picture: Phú Yên, when head in the cloud.
#thơ thơ#Lưu Quang Vũ#Xuân Quỳnh#Em#Cho Quỳnh những ngày xa#Phú Yên in the cloud#cloud#blue sky#clouds
12 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1032〕 ngày 6.03.2023 :
Câu chuyện số 2 : Con người không chỉ sống một tại một thời điểm, con người sống liên tục và thăng trầm.
Ngày 30 tháng 5 năm 2019, tài khoản tiktok của tôi tên “Phương Kỳ KiKi” lần đầu tiên đạt được thành tích vượt 2 triệu lượt like. Tiêu đề tôi đặt cho video là 《Một câu chuyện lội ngược dòng》 . Bởi vì đoạn video này, tôi thu hút về được hơn 1 triệu người theo dõi.
Khái quát vài câu nói trong video : “Vì muốn thi vào Bắc Kinh, sau đợt thi cao khảo đầu tiên, tôi lựa chọn thi lại. Năm thứ hai, tôi tham gia thi nghệ thuật và đạt được thành tích xếp thứ 7 chuyên ngành đạo diễn của Trung Truyền, nhưng lại vì môn văn hoá phát huy thất thường mà trượt vòng bảng, chỉ đỗ vào khoa biên đạo của ba học viện khác. Khi ấy, bạn bè bên cạnh đều nói với tôi rằng, chấp nhận số mệnh đi Phương Kỳ, nhưng tôi không hề.”
Tôi dùng 20 giây 93 chữ để khái quát ra khoảng thời gian tuyệt vọng nhất trong sinh mệnh của bản thân, nhưng đại khái chỉ có bản thân tôi biết rằng, những tháng ngày sau 20 giây ấy , khó vượt qua thế nào.
Nhất là khoảng thời gian phải học lại ấy. Khi đó, những người thân thuộc đều đã tiến bước về các trường học thuộc về bản thân, ôm ấp một cuộc đời hoàn toàn mới của mỗi người, chỉ có một mình tôi bị tụt lại quê nhà thân thương, không thể nào không bước vào một hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, bước vào một lớp học không có ai thân quen. Thân là một người vừa trượt kì cao khảo, dư vị của lớp học mới không hề dễ thở. Khi đó, gần như không có bạn học nào muốn chủ động nói chuyện với tôi, thầy cô giáo cũng không có đủ sức lực để để ý tới mỗi một học sinh. Hoàn cảnh rơi vào tình thế vừa áp lực vừa cô độc. Có một lần, tôi thi được điểm rất thấp môn vật lý, là người ngồi ở hàng cuối cùng, tôi bày tệp đề thi ra trước mặt, nhìn vào hai thanh gạch ngang dưới điểm số và lực bút xuyên qua mặt sau của tờ giấy, dáng vẻ tức giận của thầy giáo dường như hiện ra ngay trước mắt . Bạn cùng bàn đang nhẩm tính một câu bị tính sai, khiến cho bài thi không đạt được điểm tuyệt đối mà ảo não, sau khi phát ra một tràng những tiếng trách móc, ánh mắt của cô ấy dừng lại trên bài thi của tôi. Tôi còn chưa kịp giấu bài thi đi, cô ấy đã trèo sang bên tôi mà nói : “Thật ra có những khi em cũng ngưỡng mộ chị lắm”
“Ngưỡng mộ chị ư?”
“Đúng thế, chị xem những người thiếu một điểm là đạt yêu cầu ấy, sẽ cảm thấy cực kì cực kì tiếc nuối, nhưng chị lại không có kiểu phiền não này, cũng không cần vì phát huy không tốt mà lo âu, áp lực tâm lý không lớn, tốt biết bao!”
Khi ánh mắt chân thành của cô ấy rơi xuống tầm mắt tôi mấy giây, khiến tôi gần như tin tưởng rằng lời nói của cô ấy là xuất phát tự tận đáy lòng. Nhưng tôi biết, thực ra vào năm đặc biệt ấy, trong lòng thầy cô và các bạn học biết rõ đối với người có thành tích kém đã buông bỏ tư cách thi như tôi, người có thành tích kém chỉ có thể can tâm tình nguyện làm một diễn viên quần chúng ---- cho dù trong giờ học tôi có cố gắng mở to cặp mặt để nhìn thầy cô thế nào, nghiêm túc chép đầy cả một quyển vở những lời thầy cô dạy ra sao; dẫu cho đêm tối tôi lật vở vật lý ra, nghĩ nát cả óc cũng nghĩ không ra cách giải, vừa mắng bản thân ngu ngốc vừa khóc; dẫu cho tôi có cố gắng thế nào để muốn họ nghe thấy, trong thâm tâm tôi không ngừng gào thét câu nói : “Xin đừng bỏ tôi lại.”
Thầy cô vẫn sẽ chỉ thở một hơi thật dài khi tới lượt tôi trả bài và phải đối mặt với ngàn vạn câu hỏi của tôi, rồi nói một câu : “Thôi, bạn tiếp theo.”
Sự từng trải khi bị bỏ rơi, bị cười nhạo, bị đào thải, sao có thể chỉ tới một lần chứ?
Sau khi tới Bắc Kinh chưa lâu, tôi có được cơ hội thử sức làm MC cho một chương trình về nấu ăn. Tiết mục này không chỉ được phát sóng trên nền tảng chương trình truyền hình, mà người dẫn cũng sẽ được trả lương. Đối với một người đã lâu không có thu nhập như tôi mà nói, đây quả thực được xem là một ngọn cỏ cứu mạng. Buổi tối trước ngày thử giọng ấy, nhóm chương trình thông báo gấp là tự mình phải chuẩn bị một chiếc tạp dề, lúc đó là sắp 8h tối, đa số các cửa tiệm đều chuẩn bị đóng cửa, nếu mua trên mạng cũng chưa chắc đã ship đến kịp. Thế là tôi vội vàng lao ra ngoài, cuối cùng tôi tìm thấy một chiếc tạp dề có ren màu xanh trước một cửa hàng tổng hợp lớn đang sắp sửa đóng cửa, khi vô thức nhìn vào mác treo --- giá 429 tệ, mệnh giá này đã được tôi khắc sâu vào não bộ cả đời này. Vì không để ảnh hưởng tới buổi thử giọng thứ hai, tôi cắn răng rồi mua về. Sau khi cửa hàng tổng hợp ấy đóng cửa, một mình tôi đứng ở trên đường, nhìn chiếc tạp dề đắt đỏ nhẹ tênh được đựng trong túi giấy, càng nhìn càng đau lòng. Tôi không nỡ bắt xe, cứ vậy rồi đi bộ về nhà. Trên đường về nhà, tôi vẫn thầm tự vấn : Không sao hết, nếu thử giọng thành công, chút tiền này có đáng là gì.
Tới hôm nay tôi vẫn không sao quên được tâm trạng vừa kích động lại căng thẳng trong buổi thử giọng thứ hai. Sau khi kết thúc, nhà sản xuất nói với tôi là có thể về nhà trước đợi kết quả. Thấp thỏm không yên đợi suốt mấy ngày vẫn không có tin tức gì, cho tới một ngày đột nhiên có một nhân viên gọi tới cho tôi, trước khi điện thoại thông, tôi phảng phất như nghe được tiếng tim cứ thình thịch thình thịch của mình đập trong lồng ngực. Đầu kia điện thoại nói : “Tiểu Kỳ, báo cho cô một tin vui, cô được chọn rồi. Ngày mai cầm chứng minh thư qua đây nhé, chúng ta kí hợp đồng. Một năm 50 vạn tệ.”
Tôi điên cuồng cố gắng kiềm chế tâm trạng đang kích động của mình lại, cầm điện thoại ngập ngừng hồi lâu, nói rất nhiều câu cảm ơn, hỏi rất nhiều câu “có thật không?”. Sau khi nhận được đáp án xác nhận, tôi cúp điện thoại, sau đó tôi nhanh chóng gọi điện cho mẹ, tôi nói : “Mẹ, buổi thử giọng ấy của con thành công rồi! Mẹ đoán xem 1 năm bao nhiêu tiền? 50 vạn tệ đấy.”
Đầu điện thoại bên kia mẹ còn kích động hơn cả tôi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới nhớ ra có rất nhiều phần chi tiết của chương trình vẫn chưa kịp hỏi, thế là gọi điện lại để xác nhận thời gian và địa điểm cho cuộc gặp mặt lần hai, chẳng ngờ là đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sặc sụa. Anh ta nói : “Hahaha, cô quên hôm nay là Cá tháng tư à? Không phải cô thực sự nghĩ là mình có thể kiếm được 50 vạn tệ đấy chứ? Cá tháng tư vui vẻ nhé.”
Tôi chưa từng muốn mình phải sắm vai một người đức độ, tôi buộc phải thừa nhận là kiểu “đùa cợt” này tổn thương tới tôi tới mức nào, thậm chí sau nhiều năm nghĩ lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu khi ấy. Sự khó chịu khi ấy gọi l�� : Tại sao cho tôi hy vọng rồi lại mang tôi ra làm trò đùa?
Sau cùng, tôi không hề được chương trình ấy nhận vào. Cuộc điện thoại đùa vui trong ngày Cá tháng tư ấy càng khiến giấc mơ hoang vắng chơi vơi hơn.
Đối với người hiếu thắng như tôi mà nói, năm phải học lại ấy, là năm tôi thảm hại, nhếch nhác và bất lực nhất. Ngày mùng 1 tháng 4 của nhiều năm trước cũng trở thành một trong những ngày Cá tháng tư mà tôi căm ghét nhất.
Những việc đã trải qua này lưu lại trong tôi một nỗi đau khắc cốt, nhưng hiện tại khi tôi nghĩ lại những việc này, cảm giác lo lắng bất an đã sớm muộn không còn. Sở dĩ hiện tại có thể nhẹ nhàng mà miêu tả được những nỗi khó chịu ấy, là bởi vì tôi hiểu ra rằng : Cuộc sống có rất nhiều những thời khắc trầm bổng, chẳng ai có thể một đời thuận buồm xuôi gió, chúng ta chỉ còn cách chấp nhận những nốt thăng trầm ập tới trong cuộc đời mình, từ niềm vui khi ở trên đỉnh núi hay tới sự mất mát khi ở đáy vực sâu. Đây, âu cũng là một bài học bắt buộc trên đường đời.
Trong cuộc đời, ta bị bỏ lại, ta bị lựa chọn, ta bị hiểu lầm mà mang tới những thời khắc không cam chịu, những chuyện này xảy ra rất nhiều. Khi ta trải qua những chuyện này, tôi phát hiện ra rằng, thay vì mù quáng chìm đắm trong nỗi buồn, chi bằng hướng suy nghĩ của mình hãy rộng ra một chút, rằng làm sao mới có thể làm ra một tác phẩm khiến người khác công nhận, khẳng định? Khi ta rời khỏi một môi trường mình không được công nhận, liệu ta có thể phát triển tốt hơn, thậm chí càng hào hoa hơn không? Khi phải lựa chọn giữa hai đáp án, phải làm sao mới có thể khiến cho mình trở thành người không thể thay thế ấy?
Bài thi vật lý thấp điểm của 10 năm trước, nỗi thất bại và cô độc gặp phải trong kì thi cao khảo, không hề đóng lại cuộc sống của tôi, không hề có nghĩa là tôi chỉ có thể thất bại bất lực, tôi vẫn luôn có thể lại một lần nữa ưỡn ngực thẳng lưng, đi tiếp nhận một tương lai mới. Tương lai tất nhiên vẫn sẽ gặp phải trùng trùng hiểm nguy, nhưng cái đáng để vui vẻ chính là, tôi đã chuẩn bị tốt cho việc nghênh đón thử thách.
Trở thành người “không được chọn” trong mấy năm trước, trở thành trò đùa trong ngày Cá tháng tư không đồng nghĩa với việc tôi chính là trò cười, tôi của ngày hôm qua còn bị so sánh mức lương chưa tới 50 vạn, không đồng nghĩa là tôi của hôm nay không thể tạo ra giá trị cao hơn. Tôi vẫn luôn có thể bắt đầu chọn lựa hướng đi, đi thu nhận ánh sáng thuộc về bản thân.
Hôm nay, với tư cách là một blogger du lịch được mọi người biết đến thông qua các nền tảng công cộng, tôi đối mặt với nhiều những chất vấn hơn nữa. Rất hổ thẹn, tôi vẫn chưa thể trở thành một người bất khả xâm phạm, dao chẻ súng bắn không chết. Trong những lời châm chọc và thảo luận của người ngoài, tôi cũng đã hoài nghi bản thân vô số lần, thậm chí bi quan tới mức muốn từ bỏ. Nhưng mỗi khi tâm thế không an lọt xuống hố sâu, tôi lại nghĩ tới một đoạn phim trong bộ phim《Trường An Mười Hai Canh Giờ》, Nguyên Tại đã từng nói một câu như thế này khi ngồi trong ngục :
Đứng tại nơi cao nhìn vực thẳm, rơi vào vực thẳm biết trèo lên. Con người không chỉ sống một thời điểm, con người sống liên tục nốt thăng nốt trầm.
Cùng nỗ lực, cùng cố gắng, nhé.
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
Câu chuyện trích từ sách Hy Vọng Là, Cậu Hãy Luôn Yêu Thương Bản Thân - Phương Kỳ
59 notes
·
View notes
Text
“The only feelings that would develop between you and me are dislike or even extreme disgust.” – Kim Ji Uk
“I know too much about you to develop a romantic interest in you.” – Kim Ji Uk
“Knowledge is in the head, and romantic interest is in the heart. You never know.” – Son Hae Yeong
Tập 2 No Gain No Love
KimJiUk đã làm việc tại siêu thị 24h từ khoảng 6 năm trước, và cậu bắt gặp gần như các đời người yêu cũ của SonHaeYoung 🤣 nghe hết những ý chính trong mối quan hệ của cô với họ 🤣
À mà chi tiết cậu giúp mấy anh cảnh sát khu vực dán tờ rơi truy nã tìm người tiết lộ rằng cậu cố tình loanh quanh và giúp đỡ mọi người ở khu vực này, ko biết là do cậu muốn quan sát SHY hay cậu muốn tìm cơ hội gặp lại người mẹ nuôi - là mẹ ruột của SHY, vì đây ko phải là khu vực mà cậu sinh sống. Mình ko nhớ là KJU có nói đến lí do này chưa.
4 notes
·
View notes
Text
In Tờ Rơi Và Phát Tờ Rơi Có Cần Phải Xin Phép Không?
In Tờ Rơi Và Phát Tờ Rơi Có Cần Phải Xin Phép Không?
Việc in và phát tờ rơi là một trong những phương pháp quảng cáo truyền thống nhưng vẫn rất hiệu quả trong việc tiếp cận khách hàng. Tuy nhiên, nhiều người vẫn thắc mắc liệu việc in và phát tờ rơi có cần phải xin phép hay không. Dưới đây là một số thông tin hữu ích về vấn đề này.
1. Quy Định Về In Tờ Rơi
Việc in tờ rơi thường không yêu cầu phải xin phép nếu bạn chỉ in với số lượng nhỏ và sử dụng cho mục đích cá nhân hoặc nội bộ. Tuy nhiên, nếu bạn in tờ rơi với số lượng lớn và sử dụng cho mục đích thương mại, bạn cần tuân thủ các quy định về in ấn và quảng cáo của pháp luật. Điều này bao gồm việc đảm bảo nội dung tờ rơi không vi phạm các quy định về bản quyền, không chứa thông tin sai lệch hoặc gây hiểu lầm cho người tiêu dùng.
2. Quy Định Về Phát Tờ Rơi
Việc phát tờ rơi tại các khu vực công cộng như đường phố, công viên, trung tâm thương mại thường yêu cầu phải xin phép từ cơ quan quản lý địa phương. Điều này nhằm đảm bảo trật tự công cộng và vệ sinh môi trường. Bạn cần liên hệ với cơ quan quản lý địa phương để biết thêm chi tiết về quy trình xin phép và các quy định cụ thể tại khu v���c của mình.
3. Các Lưu Ý Khi In Và Phát Tờ Rơi
Nội Dung Tờ Rơi: Đảm bảo nội dung tờ rơi rõ ràng, chính xác và không vi phạm pháp luật.
Chất Lượng In Ấn: Sử dụng dịch vụ in ấn uy tín để đảm bảo chất lượng tờ rơi.
Địa Điểm Phát Tờ Rơi: Chọn địa điểm phát tờ rơi phù hợp và tuân thủ các quy định của địa phương.
Xin Phép: Luôn kiểm tra và xin phép nếu cần thiết để tránh vi phạm pháp luật.
Kết Luận
Việc in và phát tờ rơi có thể yêu cầu xin phép tùy thuộc vào mục đích sử dụng và địa điểm phát tờ rơi. Để đảm bảo tuân thủ pháp luật, bạn nên tìm hiểu kỹ các quy định liên quan và liên hệ với cơ quan quản lý địa phương nếu cần thiết. Hãy luôn đảm bảo nội dung tờ rơi chính xác và không vi phạm các quy định về quảng cáo và bản quyền.
Xem thêm: https://inminhkhang.com/in-to-roi-gia-re-hcm/
0 notes
Text
BÌNH MINH TRONG ĐÊM (P1)
Định mệnh! Một trò chơi thói đời hay gặp ?
Nó mãi không quên được những câu chuyện ấy, dù dòng kí ức vẫn ém tận trong tim. Có phải vì nó có ngoại hình dễ coi, cũng được là hot boy của lớp, của trường mà mọi người chú ý đến? Hay vì nó là một đứa trầm cảm, thu mình trong những mơ ước và trò chơi trẻ con của đứa bé tuổi trăng tròn? Nhậy cảm khiến nó trở nên dễ bị tổn thương? Nhưng nó không thể nào thoát được những con sóng gió của cuộc đời. Từng lớp, từng lớp, lớp này lớn hơn lớp trước. Nó thường tự nhủ “dòng đời xô đẩy, ai mà biết được hết chữ ngờ!”
Nó đang là một đứa bé của lớp 8, của nhưng khao khát, của vui chơi và bộn bề sách vở. Tuổi chỉ có những cái liếc mắt ngộ nghĩnh, nhìn trộm ngay ngô một ai đó mà nó thầm thích trong lớp. Ngỡ cái tuổi chỉ biết cắp sách đến trường, vậy mà nó phải trải qua một sự thật phũ phàng như định mệnh an bài cho nó gặp một người xa lạ, để rồi khóc dở, cười dở về cuộc đời cay đắng của mình
Nó là một trong 3 người được chọn vào đội tuyển bơi của thành phố và rồi nó quen anh, một người hơn nó 15 tuổi. Anh chăm sóc cho nó và động viên nó cố gắng vượt qua hơn một trăm người để được vào vòng thi tuyển cùng với anh! Một người anh, một người thầy, một người nó dường như ngưỡng mộ đến tột cùng vì anh đã mở cho nó cả một vùng trời khao khát, mơ ước mà chưa ai vẽ cho nó một bức tranh đẹp đến vậy…
Chiều hoàng hôn…. Bể bơi tràn ngập nắng! Anh nhẹ nhàng đến bên nó như một sự an bài. Bốn mắt nhìn nhau lóe một tia sáng…. Chút nhớ chút thương . Giật mình nó bỏ chạy! Nó sợ. Sợ một tình yêu đồng giới. Sợ một tình yêu trong nó đang nẩy sinh...
Rầm! Anh đẩy nó trong nhà tắm. Nó ngã xuống sàn. Anh quỳ xuống, ôm hôn rồi bắt đầu sờ soạn trên cơ thể nó. Từng ngón tay anh lướt nhẹ. Nó như bất động, run run nấc không thành lời…..
Hình tượng về anh vỡ tan. Rơi vào tận trong lòng nó một sự khắc khoải, đau đớn tột cùng. Một sự ghê tởm đang trào dâng. Nó đang ngồi dưới vòi hoa sen, xả hết sự ghê tởm, ghê sợ, và ô uế mà nó vừa được người nó tin tưởng nhất sau gia đình làm nhục nó! Than? Trách? Giận? Trong đầu nó chỉ có cảm giác muốn quên hết! Quên hết những gì đang trải qua, đang tồn tại trong nó.
Nó tránh anh, nó sợ cái bể bơi và từ chối không vào đội tuyển bơi nữa…. Nó sợ anh. Trong đầu nó tràn ngập về việc tại sao người đàn ông như anh, một người đẹp trai, cao to với thân hình vạm vỡ, là đối tượng của nhiều cô gái theo đuổi, nhưng sao anh lại thích nó, chạm vào nó, vuốt ve nó, một đứa bé trai chưa đầy mười bốn. Chỉ mới là trẻ con. Nó khóc, vỡ òa vì biết, tuổi thơ mình đánh mất từ đây…. Đến giờ, nó không biết có phải vì trải nghiệm tình dục đó có phải đã hình thành nên con người nó hay không?. Bởi trước đó, nó như một tờ giấy trắng, chưa biết đến tình dục là gì, mà việc bị ép quan hệ tình dục, có phải khiến nó trở thành một bot và nghĩ lại những hình ảnh đó khi nó thủ dâm sau này hay không? Nó sợ…. Một cảm giác khó tả...
***
2 notes
·
View notes
Text
Có nhiều người hỏi sao tôi lại không thích đi làm. Tính từ lúc tiếng trống hết giờ môn thi cuối cùng của kì thi đại học năm đó đến nay, tôi đã thử sức kha khá công việc. Nào là rửa bát, bưng bê, phát tờ rơi, công nhân, gia sư, PG,nhân viên trực tổng đài, telesale, có lúc tôi còn kinh doanh bán quần áo nữa… Cho đến hiện tại, công việc tôi đã ổn định. Bạn bè khen nói rằng thích công việc này, muốn được như tôi. Nhưng vốn dĩ ở công việc nào thì cũng là đi làm. Vẫn vì cơm áo gạo tiền chứ tôi cũng chẳng vì đam mê mà tìm đến. Nên tôi không thích thì vẫn không thích. Cả kể công việc của tôi là ngồi không thì với tôi ngồi không chính là thứ tôi ghét bỏ thôi.
Tieutruong
33 notes
·
View notes
Text
In tờ rơi bánh mì theo yêu cầu tại In Hoa Long
Bạn đang cần in tờ rơi quảng cáo cho cửa hàng bánh mì của mình? Hãy để In Hoa Long giúp bạn! 🎨 Với dịch vụ in tờ rơi chuyên nghiệp, chúng tôi cam kết mang đến cho bạn những sản phẩm in ấn sắc nét, chất lượng cao, giúp tôn lên sự hấp dẫn của những chiếc bánh mì thơm ngon. 🍞🥖
Chi tiết tại: https://inhoalong.vn/in-to-roi-banh-mi-gia-re-ha-noi/
2 notes
·
View notes
Text
[Lễ hội mùa hè Series] RukixYui
|Ngày mưa, biển vắng và pháo hoa. Điều ước nguyện mong manh|
Ruki bước ra khỏi tòa nhà lớn có kiến trúc theo lối hiện đại trông như một khối kính với nhiều cạnh mài sắc, nơi mà chỉ vừa nãy thôi anh vừa có một cuộc giao dịch nhỏ đổi lấy giấy tờ hợp pháp để rời khỏi đất nước này. Bầu trời trước mặt xám xịt một màu với những cơn gió nặng mùi hơi nước hăng đắng báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Cả gầm trời sà xuống, như thể sắp sập ngay trước mũi chân anh. Ruki lắc đầu với một hơi thở dài khẽ để xua tan hình ảnh tưởng tượng vô lý vừa rồi. Bước chân anh rẽ phía trái, nơi những bậc thang lát đá thoai thoải dẫn xuống khu khuôn viên chính. Chẳng mất nhiều thời gian để ánh mắt anh bắt gặp cái dáng nhỏ xíu ngồi bó gối cạnh chiếc vali da thuộc có phần cổ điển và lạc lõng với tất cả khung cảnh xung quanh. Chiếc áo khoác ngoài hồng nhạt của thiếu nữ hầu như trở thành sắc màu sinh động duy nhất nổi bật lên khỏi cảm giác ảm đạm lan tràn.
Giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của mũi giày da, cô gái nhỏ ngước lên. Nụ cười dịu dàng đón lấy ánh mắt anh đầu tiên. Giọng em nhỏ nhẹ.
“Ruki-kun, xong việc rồi sao?”
Anh gật đầu khẽ, với tay lấy chiếc túi xách em đang ôm trong lòng, tay còn lại đưa ra cho Yui nắm lấy để đứng dậy.
“Ta đi thôi, sắp mưa rồi.”
Nắm lấy những ngón tay nhỏ bé lạnh đi vì chờ đợi bên ngoài, anh không khỏi nhăn mày nhưng không để cho em thấy biểu cảm đó. Ngón tay dài hơi xương của anh vô thức xoa khẽ lên mu bàn tay, chà xát lặp lại mấy lần để hơi nóng mà anh không quen thuộc làm ấm bàn tay mình nắm lấy.
Cơn yên lặng phủ xuống bờ vai hai người. Gió vẫn thổi ngày một mạnh hơn trong khi cơn mưa tưởng chừng đã nếm thấy mùi vị tràn không khí. Suốt quá trình ra ga lấy vé tàu, Ruki thỉnh thoảng đáp lại một vài câu hỏi của em về thủ tục đang được tiến hành. Anh kéo hành lý một bên tay, dẫu không chạm vào thiếu nữ đi trước cách chỉ một hai bước nhưng sự chú ý đặt lên từng bước chân em. Một đôi khi anh sẽ đưa tay ra ngăn Yui va chạm với chướng ngại vật mà em mải nhìn mây trời không để ý.
Tiếng còi xe lửa hú một hồi dài vang vọng khắp sân ga cô quạnh báo hiệu thời gian khởi hành sắp điểm. Không có những bước chân vội vàng của hành khách cho kịp chuyến. Con tàu im lìm chờ đợi trong không khí nặng hơi nước chợt rùng mình một cái như hơi thở dài rồi bắt đầu rùng rùng chuyển bánh.
Những giọt nước mưa đầu tiên rơi xuống tạt chéo ngoài ô cửa kính khép kín làm nhòa đi cảnh vật bên ngoài. Khoang xe nhỏ lắc lư từng nhịp đều đặn ru giấc ngủ của thiếu nữ. Mới đầu em còn hào hứng muốn ngắm nhìn cảnh vật trên đường đi nhưng trời mưa nặng hạt, nước liên tục quất ngoài cửa kính mịt mờ làm giảm dần sự hứng thú của thiếu nữ. Dần dần không khí lành lạnh trườn tới, chinh phục mí mắt nặng trĩu, Yui dựa vào vai anh im lặng ngủ.
Rời mắt khỏi trang sách, Ruki ngẩng nhìn những hạt nước vẫn vẽ những đường ngoằn ngoèo ngoài ô kính. Có lẽ phải đến hơn hai giờ đồng hồ nữa tàu mới tới ga hai người cần xuống, một vùng ven biển nơi anh đã hỏi thuê sẵn một căn trọ nhỏ trong những ngày chờ thủ tục hoàn tất sắp tới. Anh nghĩ với một cái cau mày, rằng thời gian lưu lại đây đã sắp đến hồi kết thúc. Dẫu Yui hay kể cả anh không phải người quá khó khăn để bắt nhịp với một hoàn cảnh mới, cả hai đều đã dần quen với những chuyến đi liên tục, những vùng đất chỉ dừng chân thoáng qua. Nhưng đó có lẽ chưa bao giờ là điều em muốn, hay thậm chí là điều anh muốn.
Một đôi khi Ruki nghĩ, đó không phải hối hận, anh không hối hận khi đánh cắp Yui khỏi nơi lẽ ra em sẽ thuộc về, khỏi vai trò Eve của em khi anh chỉ là con rắn phản bội với lời ngon ngọt. Anh không hối hận với cả việc bản thân đã trở thành một ma cà rồng, điều trở thành hố sâu ngăn cách giống loài giữa hai người. Nhưng sẽ có lúc anh nghĩ đến một ánh đèn ấm áp mà ở nơi đó tiếng cười ngọt ngào của em chầm chậm vang. Thời gian hầu như đứng lại, và anh sẽ nhớ mãi về dáng vẻ mềm mại, về vị ngọt đôi môi em trên đầu lưỡi. Trên những vòng bánh xe trốn chạy, anh giữ những hình ảnh đó mãi nơi góc cùng trái tim không còn đập hàng thế kỷ trước. Như một giấc mơ trong ánh sáng mà cách ngăn với anh bằng lằn ranh muôn kiếp.
Tiếng phanh xe lửa khi vào ga rít một hơi dài vọng rõ trong thính giác tinh nhạy của anh để lại một phản ứng gần như giật mình. Hơi thở vẫn đều đều của Yui ngay bên cạnh khiến lòng anh dịu lại đôi chút. Những dòng suy nghĩ cuốn theo mưa ngoài cửa bỗng chốc cũng bốc hơi. Anh để cuốn sách đọc dở sang một bên, thật khẽ khàng để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người con gái bên cạnh. Những ngón tay em vẫn còn lồng trong tay anh khe khẽ siết chặt. Hơi ấm của một con người lan chầm chậm qua từng mạch máu buốt lạnh suốt cả trăm năm dài của anh.
Anh sẽ không bao giờ thừa nhận việc này trước mặt Yui, nhưng sự hiện diện của em ở bên cạnh luôn là một liều thuốc an thần tốt nhất không bác sĩ nào có thể đem lại được. Có những khi cõi lòng hoang hoải của anh vô thức dựa vào bờ vai mảnh của người con gái thấp hơn mình đến gần ba chục phân, tìm kiếm trong đó những khoảng an ủi bằng tiếng tim đập thật chậm rãi và sinh động của con người. Anh lắng nghe tiếng trái tim em, và đó dường như là bằng chứng nói với anh rằng anh đang sống. Qua sự tồn tại của Yui, thốt nhiên anh cảm thấy chúng cái nguồn cơn sự sống mà anh kiếm tìm sau cả trăm năm trái tim ngừng đập.
Với một đợt chuyển mình nữa, con tàu lại tiếp tục lao đi trong màn mưa đưa hai người chạy trốn.
.
.
.
“Yui, thay đồ và làm khô tóc em trước đi đã.”
Ruki sải bước chân dài qua khoảng cách giữa hai người. Anh giơ tay trùm chiếc khăn bông lớn lên đầu người thiếu nữ còn lúi húi bên những túi đồ ăn lớn hai người mới mua trên đường từ ga về nhà trọ. Tiếng kháng nghị khe khẽ phát ra từ phía Yui, nhưng anh nhất quyết kéo tuột em về phía bộ sofa nhỏ. Qua lần vải bông mềm, anh chăm chú xoa nhẹ để loại bỏ nước khỏi những lọn tóc xoăn bướng bỉnh trên vai em. Giọng trầm trầm cắt qua thái độ tiếp tục muốn cự nự của cô gái nhỏ.
“Phải biết lo cho mình trước. Tôi sẽ phạt nếu như em đổ bệnh đấy nhé.”
Nhận ra vẻ cúi đầu nhận lỗi, Ruki mới từ từ buông cái khăn để Yui tự lau tiếp. Anh quay lưng lại, bước tới chỗ đống đồ mới mua, sắp xếp chúng vào chiếc tủ lạnh ở góc căn bếp. Ở dưới đáy túi đồ, Ruki đổ ra được hai cái gói bọc giấy màu là lạ mà anh không nhớ khi nãy mình đã bỏ vào giỏ hàng. Một trong số chúng nhiễm nước nát mất phần góc giấy lộ ra bọc nilon phía trong. Sau khi xé lớp bọc, anh chớp mắt nhìn vật thể trong tay: Một bọc pháo bông cầm tay.
Lúc ngẩng lên, Ruki bắt gặp ánh mắt tội lỗi, trông như thể cún con mắc mưa của Yui khi thấy anh đã phát hiện ra bí mật nho nhỏ em cất công nhét xuống tận đáy túi đồ mua. Anh nhướng mày khe khẽ. Em hơi ấp úng, gò má chẳng hiểu sao đỏ ửng lên.
“H-hôm nay là lễ hội sao. Em mua cùng với mấy mẩu giấy bên cạnh nữa.”
Tiếng chuông gió đâu đó kêu lanh canh khe khẽ trong khoảng lặng mà Ruki ngẩn ra. Khái niệm thời gian, lễ hội này kia đối với anh trở nên xa xôi từ lâu khiến anh không nhớ ra nổi ngày tháng. Gói pháo bông trên tay anh bỗng trở nên nặng nề.
Nhưng chưa kịp để Yui bắt đầu nhận lỗi về phía mình, Ruki ngẩng lên. Anh mỉm cười, hất hàm ra phía khung cửa sổ, nơi bóng mưa đã tạnh. Hoàng hôn ngấp nghé cháy rực trên biển chiều, hứa hẹn một buổi tối quang mây.
“Ăn tối xong ta ra biển dạo nhé?”
Yui cười rạng rỡ, em gật đầu lia lịa. Sau đó mau chóng hăng hái cùng anh nấu bữa tối. Không mất nhiều thời gian thức ăn đã được dọn ra bàn, Ruki trong lúc dựa lưng vào quầy bếp lặng lẽ ngắm nhìn người yêu vui vẻ sắp xếp từng món bát, dĩa, chén còn ngâm nga khe khẽ một giai điệu lạ tai trong cổ họng đã không nhận ra khoé môi mình nhấc lên càng cao. Cởi chiếc tạp dề để sang một bên, anh chợt ngừng tay lại trước khi quả quyết mang gói giấy màu mà có lẽ Yui dành để viết điều ước mà nãy anh tiện tay để tạm lên nóc tủ lạnh sang phía bàn ăn.
“Ăn tối thôi!” Giọng em phấn khích, hai bàn tay đập vào nhau tạo ra tiếng vang nho nhỏ.
“Lát nữa đừng quên thứ này nhé.”
Ruki để mấy tập giấy màu cắt sẵn kèm những đoạn dây buộc trong cái gói giấy xuống cạnh chỗ tay Yui.
“À…” Em cúi đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng, có lẽ vì cảm thấy bản thân đã thể hiện hơi thái quá. Ánh mắt trên những mảnh giấy màu của em chợt đăm chiêu, sau một thoáng em nhìn quanh có vẻ bối rối khiến anh mở lời hỏi.
“Sao thế?”
“Ở đây chúng ta không có cành trúc rồi.” Vẻ phấn khích khi nãy có vẻ hơi ỉu đi. Em lặng yên, lại liếc mớ giấy, hơi thở dài thoát ra trên cánh môi hồng. Vào khoảnh khắc ấy, âm thanh lanh canh của chuông gió ngoài hiên vọng vào tai Ruki rõ hơn bao giờ hết. Anh ngẩng đầu, chỉ tay ra ngoài hiên nơi treo mấy chiếc chuông gió tòng teng, khẽ bảo.
“Em treo bên cạnh chuông gió cũng được. Biển sẽ nghe lời cầu nguyện của em đấy.”
“Thật ư?”
Yui tròn mắt tò mò. Ruki lơ đãng nhìn ra khoảng không tối mờ phía ngoài khung cửa sổ, anh gật đầu lặng lẽ.
“Vậy chúng ta mau ăn tối thôi!” Anh nghe cô thiếu nữ đã lấy lại giọng đầy năng lượng trước đó, cũng thở ra. Ngồi xuống phía đối diện cô, anh bắt đầu dùng bữa trong tiếng kể chuyện của người yêu. Em thỉnh thoảng vẫn kể những câu chuyện vu vơ, lần này là truyền thuyết về ngày lễ hội sao. Anh đã từng đọc về nó đâu đó trong hàng ngàn cuốn sách suốt nhiều năm ròng. Giờ đây chỗ chữ nghĩa đó trôi dạt, chìm nổi cùng những lời Yui kể suốt bữa ăn.
Câu chuyện đêm tháng bảy là về những kẻ yêu nhau phải chia xa và họ được gặp lại bên bến bờ vũ trụ.
Anh không bình phẩm, nhưng thốt nhiên nhớ đến những ngày tháng đã trôi qua và sẽ đến phía trước, về hành trình của mình và Eve. Sẽ đến bao giờ nữa?
.
.
.
Sau khi người yêu nhỏ bé đã thỏa mãn với hàng giấy buộc phất phơ cạnh chuông gió vỏ sò trước hiên. Ruki cùng Yui tản bộ ngoài bãi biển. Biển đêm rì rào tiếng sóng, bản ca vĩnh viễn của thiên nhiên như ru giác quan của anh về một cõi không thật. Trên bầu trời đêm nay mảnh trăng lưỡi liềm cheo leo. Phần còn lại đã vỡ thành muôn vạn sao bung tỏa khắp vùng tối của vòm vũ trụ. Ánh sáng của chúng phản chiếu trên đầu sóng nước, lấp lánh. Cẩn thận đi xuống vùng ven mép nước, để những đợt sóng vội xoá nhoà dấu chân trên cát ướt. Anh theo dõi những dấu ấn để lại rồi bị lấp đi ấy sau bước chân em dịu dàng với một cảm thức gần với nỗi buồn miên miên.
Như thuỷ triều lấp cát dưới chân, anh chợt thấy cố gắng in dấu vết chân của mình cũng chẳng khác nào cuộc hành trình phía trước. Đến nơi đâu không có Ngài? Liệu có khả năng nào?
Trong dòng suy nghĩ, anh chợt giật mình bởi hơi ấm lan đến từ bàn tay. Yui nắm lấy tay anh, em đưa lên gói pháo bông ban chiều. Nụ cười ngọt bên môi.
“Ta đốt pháo bông nhé? Không có pháo hoa có thể xem pháo bông!”
Ruki gật đầu, anh bắt đầu dùng bật lửa châm mấy cây pháo. Chúng sáng lên mau chóng, tỏa rạng cả một vùng nước. Yui đem chúng cắm thành vòng tròn nhỏ, thích thú đứng vào giữa. Gió biển thổi lộng cũng không làm tắt được cây pháo cháy sáng như những ngôi sao nhỏ rớt xuống mép nước lung linh. Giữa ánh sáng pháo bông, em vừa cười vừa vẫy tay với anh vẻ thích thú vô cùng.
Ruki đứng nghe tiếng cười em theo gió tạt về phía bờ trong trẻo. Tà váy bồng bềnh trong gió, ánh sáng của pháo bông bỗng chốc biến em thành hình ảnh một thiên thần thật sự tỏa sáng giữa vòng hào quang.
Gió biển ù ù.
Trong một khoảnh khắc thiếu nữ như trực bay lên, biến mất vào nền trời đêm vô tận. Tan ra, tan ra mãi mãi trong bóng tối ngàn năm.
Ruki giật mình, anh bước vào giữa vòng ánh sáng đó ôm ghì lấy Yui trong vòng tay đổi lại cái giật mình của thân thể thiếu nữ mềm mại. Nhưng em lặng lẽ đáp lại cái ôm ấy, cánh tay yếu ớt bao nhiêu so với anh siết thật chặt, thật chậm rãi.
Một khoảnh khắc như kéo dài mãi mãi.
Pháo bông xung quanh hai người cháy tàn, khói tỏa vào không trung, tan đi vĩnh viễn trong gió nhiễm hơi mặn. Nhưng hơi ấm của trái tim máu thịt đập từng nhịp vẫn nằm trọn trong vòng tay chàng ma cà rồng.
“Em biết không, Yui? Tôi đã ghi lên mảnh giấy ước, điều ước của một kẻ phản bội Chúa Trời, rằng chúng ta sẽ được ở bên nhau đến khi hóa thành tro bụi.”
~ Hoàn thành ~
Fanfiction: Ngày mưa, biển vắng và pháo hoa. Điều ước nguyện mong manh | Lễ hội mùa hè Series
Author: Sora
Category: ngọt ngào, đời thường, lãng mạn, oneshot.
Disclaimer: Ruki và Yui thuộc về Rejet
Fandom: Diabolik Lovers
Note: artwork là một commission mình đặt bạn Thiếu I-ốt
#natsumatsuriseries#DLfanfic#writtenbyDi#diabolik lovers#fanfiction#oneshot#ruki x yui#rukiyui#ruki mukami#yui komori
24 notes
·
View notes
Text
Tờ rơi siêu thị
Tờ rơi siêu thị là công cụ quảng cáo hiệu quả, giúp truyền tải thông tin về sản phẩm và chương trình khuyến mãi đến khách hàng một cách nhanh chóng. Với chi phí thấp, tờ rơi dễ dàng tiếp cận khách hàng tiềm năng, thu hút họ đến mua sắm. Ngoài ra, tờ rơi còn giúp tăng doanh số bán hàng và nâng cao uy tín của siêu thị.
Xem ngay: https://thegioituigiay.com/to-roi-sieu-thi
2 notes
·
View notes