#hoa rung
Explore tagged Tumblr posts
antruongnguyenthuy · 8 months ago
Text
Tumblr media
Tình yêu từ đâu mà ra?
Hồi trước, gia đình nào cũng có một album ảnh. Người ta chuyển nhà sẽ đi tìm cuốn album mang theo, người ta nhớ nhớ quên quên nhưng hỏi cuốn album ở đâu vẫn nhớ. Bây giờ bao nhiêu ảnh trong điện thoại cả rồi. 512GB thôi đã chứa được cả một thời tuổi trẻ.
Nhà mình cũng có một cuốn alum như thế, số ảnh này Mẹ mình đã cẩn trọng giữ gìn trong ngần ấy năm. Một thời gian sau khi Ba mất, có lần Mẹ đã ngồi ở đó lần giở từng tấm. Trầm ngâm.
Chỉ có Mẹ mới hiểu rõ nhất cuối cùng thì bản thân sẽ nhớ và quên những gì.
Suốt một đời dài Mẹ cứ hoạnh hoẹ Ba về cái cô nào đó ở Sài Gòn mà có lẽ ký ức của Ba về cô ấy đã dừng lại vào cái ngày họ rời tay nhau. Hơn 20 mươi năm đầu ấp tay gối, Ba có vô vàn lỗi sai khác nhau nhưng có một điều là chưa bao giờ Mẹ bắt được Ba lén phén với ai. Sự chung thuỷ của một người đàn ông nếu có, chỉ là như vậy thôi.
Những lần uống say Ba cứ ngâm mãi cái câu thơ trong bài Hai sắc hoa Tigôn của TTKH: “…Mà từng thu chết, từng thu chết / Vẫn giấu trong tim bóng một người”. Cái bài thơ nó dài đằng đẵng mà cả đời Ba chỉ ngâm đúng có 2 câu... bảo sao Mẹ chẳng dỗi hờn.
Nhưng có lẽ vậy, mùa thu mà Ba yêu nhất là cái mùa thu chết ấy.
Ba lấy Mẹ ở cái tuổi muộn màng như vậy một phần là vì ông Nội tìm mãi mới ra một người con gái ăn học đàng hoàng và hai bên gia đình môn đăng hộ đối. Ông là nhà Nho, 15 năm học chữ Nho để đọc sách, bốc thuốc Bắc chữa bệnh cho dân. Ông có những nguyên tắc của riêng mình trong cuộc sống, vì thế tiêu chuẩn chọn vợ cho người con trai lớn mà ông kỳ vọng nhất cũng khắt khe hơn. Mình đã luôn biết ông Nội không phải người hẹp hòi khắc nghiệt. Cái cách mà một người đầy nguyên tắc nhưng thấy đứa cháu gái của mình đi ra, đi vô bốc táo đỏ trong kệ tủ thuốc ra ăn vụng và không la rầy một tiếng, đến khi hủ táo vơi dần, ông từ tốn chẳng nói năng gì mà lấy cái hủ ra, đổ đầy táo vào và đặt lại chỗ cũ (cho mình lấy tiếp) khiến mình tin rằng, ông vốn là người có chút ấm áp.
Mình đã luôn hiểu, tư duy môn đăng hộ đối của ông nếu có sai thì nó cũng chỉ là hệ luỵ của thời đại. Chỉ là mãi sau này mình mới hiểu, có th�� ông nhìn được điều gì đó mà người khác thì không. Tình yêu có thể không đến từ những rung cảm vô điều kiện mà nó có thể đến từ nhiều lý do, dù rằng cuối cùng đều sẽ dẫn về sự nóng bỏng trong cõi lòng.
Hơn 20 năm Ba Mẹ mình sống với nhau, một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng được duy trì bằng sự tôn trọng và những niềm thương kín đáo vô cùng. Mẹ tôn trọng Ba vì Ba uyên bác và rộng lượng, Ba tôn trọng Mẹ vì Mẹ đằm thắm, hiểu lẽ phải và vất vả nhiều. Những năm ấy cũng có vô vàn những lần cãi vả đau điếng lòng nhau nhưng với mình, tất cả đều là một phần cuộc sống. Và mình chọn nhớ, nhưng không nhắc.
Tình yêu đã ở đó nhưng theo một cách khác. Ba sẽ nhường Mẹ xem kênh truyền hình có cải lương mà Mẹ thích dù Ba đã biết kênh nào đang chiếu bóng đá, Ba ngồi đọc báo cả đêm để canh mẹ ở bệnh viện hồi mẹ phỏng ở tay, Ba luôn ra ngoài hút thuốc chỉ vì có lần Mẹ bảo khói thuốc gây ngột ngạt cho cả nhà. Cái lần đám tang ông Ngoại, Ba hỏi Mẹ điều gì đó và giữa những buốt nhức tâm can của chính mình, Mẹ cáu bẵng quát lên, tiếng quát vang ra trong không gian rộng lớn và yên ắng. Ba chỉ từ tốn: “đừng lớn tiếng thế em”.
Còn Mẹ, miệng chẳng bao giờ nói lời thương vậy mà mỗi mùa hè khi bệnh suyễn của Ba khiến Ba ho nhiều hơn, Mẹ nhặt hoa sứ ở trường về phơi khô, ngày nào cũng nấu nước để ở đầu nằm cho Ba: “uống đi để nó nguội”.
Mình đã 26 tuổi rồi. Tình yêu luôn là một phần trong người mình nhưng nhân tình thì vẫn cứ vời xa, vì mình không sẵn sàng cho những điều mình không chắc chắn. Và hơn hết, tình yêu thì quan trọng đấy nhưng mỗi giai đoạn trong đời sẽ có những điều khác hiển hiện và quan trọng không kém. Nhân duyên là một thứ có hạn kỳ nhưng tuần hoàn, những gì ta thả bay đều sẽ đậu về theo một cách khác vào một thời điểm chính xác hơn, tình yêu là một loại nhân duyên như thế mà.
Mình nhớ lần đầu tiên mình đi qua chỗ anh ngồi, cái cách anh chống tay lên càm suy tư làm mình thấy quen vãi. Gần 3 năm rồi sau khi Ba mất, mình mới thấy lại bộ dạng suy tư của một người (đàn ông). Sự phải lòng của mình nảy mầm chỉ từ một điều vô cùng nhỏ nhặt như thế và nó được duy trì qua ngày tháng chỉ bằng những nhỏ nhẹ, hiền lành cũng y chang.
Chỉ khác là Ba yêu mình cả đến khi về bên kia thế giới, mình yêu Ba cả khi Ba chỉ còn là sương khói, còn anh và mình — ngang qua nhau ở đoạn này mà thôi.
Tình yêu là tình yêu mà tình yêu cũng chỉ là tình yêu thôi. Ta giữ lấy nó để ta sống cho mình, tất cả những hồi ức và nhớ thương bất tận chỉ nên là của một mình mình thôi. Nó sẽ được nói ra một cách có nghĩa, khi nhớ thương là hai chiều.
— AN TRƯ��NG
95 notes · View notes
i-ephong · 1 year ago
Text
Tumblr media
Tôi luôn cố gắng thay đổi điều gì đó, và ai đó trở nên thật tốt, có lẽ vì luôn ngạo mạn nghĩ mình thật tốt đẹp, nên luôn muốn tạo nên một mảnh ghép vừa vặn. Hoặc có thể chỉ là, muốn nhìn thấy mảnh ghép đẹp đẽ nhất trong mắt mình. Hoặc có thể, chỉ là sợ những điều mình trân quý sẽ bị những điều xấu xa xâu xé.
Nhưng cũng đến một ngày mới thật sự chấp nhận, tôi không thể thay đổi được ai cả, nếu như bản thân họ không muốn, cái cây tôi luôn cố gắng trồng trên mảnh đất của mình, sẽ vĩnh viễn không nở hoa, nếu như tôi chăm chúng thiếu một điều gì đó. Cũng có thể vì không muốn tôi ngắm nhìn, nên hoa không muốn nở.
Một ngày, ngước nhìn những mênh mông trên bầu trời kia mà thở dài… Tôi muốn nhìn thấy con chim đậu trên mái kia được sải cánh tự do vào mỗi sáng, muốn nhìn thấy con cá được tắm mình trong dòng nước ngoài tự nhiên, chứ không phải sống quẩn quanh trong ô kính chật hẹp. Vì biết không thể giữ mãi một thứ gì đó, nếu chúng đã muốn vuột khỏi bàn tay mình, dù ở đó ấm áp, dù ở đó bình yên.
Tôi thở dài, đó không phải tuyệt vọng, có thể chỉ là muốn gửi chút hụt hẫng hoà vào khoảng trời rộng lớn kia. Rộng lớn như vậy, nếu có thêm một tiếng thở dài hẳn cũng không thể làm rung chuyển một cành cây.
Thế là, tôi mang đoá hoa trong lòng mình vắt lên giữa trời cao rồi. Ở giữa mây trời sẽ không có những điều xấu xa chạm đến, chỉ mong từ nay cho đến mãi về sau, đoá hoa ấy được nở rộ tươi đẹp trong an lành.
Nếu có cơn gió nào lướt qua, mong hãy nhẹ nhàng, chở che cho đoá hoa ấy đi qua tất thảy mọi cay nghiệt.
Vì sợ mất nên không dám nắm chặt, vì sợ mất nên đã cố nắm chặt, nhưng cũng vì sợ mất nên đành phải buông tay. Buông tay, để không còn mang theo nỗi sợ… mất những điều không phải dành cho riêng mình.
| IEphong |
128 notes · View notes
lacyen · 1 year ago
Text
So với rung động, thì nhiều cô gái muốn được an tâm hơn
Cảm giác an toàn của mọi cô gái là sự quan tâm chăm sóc từ trái tim của bạn, không phải những lời nói hoa mĩ, chẳng phải những lời thề non hẹn biển, nó là sự kiên định vững chắc mà cô ấy cảm nhận được trong cuộc sống bình thường từ từng chút từng chút hành động của bạn.
Cảm giác an toàn không phải là thứ có thể mất đi trong thoáng chốc, mà nó là một trạng thái bình bình thường thường và tồn tại rất lâu.
Tôi luôn cảm thấy rằng, khiến một cô gái an tâm còn khó hơn rất nhiều việc làm cho cô ấy kinh ngạc vui mừng hay cảm động. Bởi vì dù tình cảm giữa hai người có nồng nàn đến đâu, những sắp xếp của bạn dù rực rỡ thế nào, những cuộc gặp gỡ của bạn có kỳ diệu ra sao, thì nó cũng chẳng qua chỉ là thứ để nhìn lại. Và điều khiến cho cô ấy an tâm, chính là sức mạnh làm lan tỏa trái tim một cách lặng lẽ. Những lúc như thế, bạn đang giúp cô ấy tìm lại chính mình.
Có rất nhiều người nói muốn tìm một người đem lại cảm giác an toàn cho họ để yêu đương. Cái gọi là cảm giác an toàn trong tình yêu nói chung chính là có thể cảm nhận chân thực sự quan tâm không chút giả tạo từ đối phương, và thấy rõ được những hành động cũng như lời nói của đối phương nhằm biểu đạt ý muốn có một mối quan hệ lâu dài.
Cô ấy không cần bạn phải cho biết toàn bộ mật khẩu, ngay cả khi không biết mật khẩu của bạn, cô ấy cũng có thể khẳng định được bạn sẽ không phạm sai lầm. Cảm giác an toàn không phải là bạn ôm cô ấy khi cãi nhau, mà là ngay cả khi hai người chiến tranh lạnh, cô ấy cũng biết bạn nhất định sẽ không buông tay. Cảm giác an toàn chính là cô ấy tình nguyện tin tưởng bạn, trao cho bạn lòng tin trong khi bạn có thể không chút tậm tâm giữ gìn.
Cảm giác an toàn ngoài việc cảm nhận từ người khác, thì hầu hết chúng nên được phát triển từ chính bản thân, hi vọng, mỗi một cô gái đều có thể đem đến cảm giác an toàn cho mình trước tiên, có thể thích ứng với những thay đổi liên tục, học được cách sống tốt, sau đó gặp được một chàng trai đối xử với bạn như một đứa trẻ. Anh ấy sẽ khoan dung cho những lỗi lầm bé nhỏ của bạn, quan tâm và chăm sóc bạn, xuất hiện ngay khi bạn cần. Khi đó, anh ấy có thể xoa dịu những cảm xúc tiêu cực thỉnh thoảng xuất hiện trong bạn, anh ấy có thể ôm bạn ngủ, là gối đầu của bạn, và cũng để bạn biết rằng bạn luôn luôn nằm trong những dự định tương lai của anh ấy.
Weibo | Lạc Yến dịch
140 notes · View notes
osirian-rises · 2 months ago
Text
God DAMN IT why do all the best fake movies pop up when I'm asleep, making me want more?
Here's my dream that has not only woke my up at this hour, but has also made me desperate for a show I can never watch.
I was on my computer trying to find this movie I had watched in my childhood, that was impossible to find. It starred Jenna Ortega and was ironically called Wednesday so you can imagine why it didn't pop up in search results.
Doesn't really matter, anyways ONE result pops up, and I've already forgotten half the title but it was called SOMETHING, 1952. And it just looked....eerily familiar. I click on it and from what I remember from the description it sounded like a HOA spinoff that was centered around a girl (I don't think she was named but she looked like a young Nina) who could see ghosts and was well in tuned with spirits.
The HOA alarm bells hadn't rung yet cause there were all sorts of these shows back in the day so l clicked on it and began to watch.
There was the little Nina character on screen and that was when I got the first realization that something was going on, because she was standing next to the stairs that obviously have the eyes of horus on them, and you don't just find stairs like that. Little Nina was probably around Poppy's age, random detail.
BUT THEN
THE CAMERA SWITCHED SCEENS AND WAS IN ERIC SWEETS OFFICE WITH JOY MERCER
And she and Patricia were both there, and the two girls were COMPLANING ABOUT JOY BEING REMOVED FROM THE SCHOOL.
THATS RIGHT.
IN THIS VERSION JOY IS REMOVED FROM THE SCHOOL NON CREEPILY, AND PATRICIA IS THERE TO SEE HER LEAVE AND TALK ABOUT HER BEING TAKEN OUT SO SHES NOT SUSPICIOUS OF HER DISAPPEARENCE.
Like, she was clearly not happy about it in the dream but the two girls were actively talking and getting a proper goodbye even though Patricia was upset and it was just dealt with so much better than the OG.
Mrs. Andrews was there too talking with them briefly but that's not really important.
This gets a whole lot better guess where the camera switched too then.....
EDDIE.
Same actor, same look, but just for some reason THERE on episode one, season one!
AND THEN I WOKE UP ARE YOU KIDING ME?
GIVE ME THE SHOW.
13 notes · View notes
krellatotti · 5 months ago
Text
“cảm ơn em,
nghìn thuở cảm ơn em
đã theo chân anh về những ngôi nhà
anh đã ở,
gọi tái sinh những huyễn mộng của đời anh.”
-Vào hứa địa, Tô Thùy Yên
“thank you,
i'd like to say it thousands of time
for following me to the houses
where i lived,
to resurrect the dreamlike ones of my life.”
cho những gì chúng ta đã trải qua,
từ những ngày chúng ta còn non trẻ, những hoài bão đã được ươm mầm. giấc mơ cũ hằn khắc trong ký ức anh đã không còn được phủi bụi. và vốn dĩ anh cũng chẳng thiết tha nhắc lại chúng lại gì - những thứ từ lâu đã trôi vào dĩ vãng, không một chút hy vọng, đến cả một tia sáng lẻ loi cũng khéo léo khước từ. 
anh chán ghét vạn vật nhàm chán hiện tại, bị cái guồng quay xấu xí của xã hội này đánh thuốc mê cho đến mức chẳng thể tỉnh lại. con người ta cứ mụ mị dần đi, cứ sống mà chẳng biết đích đến của mình là gì. chỉ đơn giản là sống đến hết phần đời của mình thôi, rồi cứ thế lặng lẽ chọn cho mình một phần mộ nhỏ im lìm trong nghĩa trang, bên cạnh là vài khóm hồng trắng héo úa rụng cánh nhoe nhoét bùn đất và nước mưa. sống lặng lẽ, và chết cũng lặng lẽ. 
thật đáng buồn, khi chính anh cũng là một phần của thứ xấu xí ấy, có nghĩa là anh xấu xí, bị nó cuốn vào và gần như vô phương cứu chữa. như một nô lệ yếu ớt không chút kháng cự, tuân theo mọi quy tắc đã sắp đặt mà không một lời oán than mở miệng rủa đời. tâm hồn bị tẩy sạch, hỉ nộ ái ố cứ thế phôi phai dần từ lúc nào không hay. kỉ niệm là thứ mà đáng lẽ phải được cất gọn ở một nơi thật đẹp trong hồi hải mã thì lại phải nhường chỗ cho mọi nỗi lo lắng bất an, những điều đáng sợ lôi kéo khối óc và tâm tưởng của con người ta đi. 
mọi thứ chỉ thật sự kết thúc khi em đến, rất may mắn khi thứ kết thúc không phải cuộc đời anh mà lại là vạn vật xấu xí kia. anh không tài nào khám phá ra được câu thần chú hay loại pháp thuật thần kỳ mà em đã áp dụng để dừng cái guồng quay đó lại, ít nhất là nó không còn đánh bùa mê thuốc lú lên anh được nữa.
em nhẹ nhàng vươn tay ra, như một nàng tiên từ vườn địa đàng, cứu rỗi anh khỏi cái ngục tù u tối kia - nó không phải kiểu song sắt có khóa, nó vô hình níu chặt lấy chân anh, che đi đôi mắt vốn đã vô định của anh, rồi cứ kéo dần, cho đến khi mà sức cùng lực kiệt, buộc anh phải ngoan ngoãn nằm trong xó xỉnh tăm tối và chật chội trong cái nhà tù gắn mác “thực tại" kia. 
em vẫn ở đó, đôi mắt sáng rực lên, chẳng nói lời nào, nhưng đủ khiến anh hiểu được em sẽ giúp được anh, cũng không biết bằng cách nào. 
cảm xúc hỗn loạn tột độ. mọi thứ mơ hồ và chói lòa, mí mắt chớp giật liên hồi, tựa hồ như vừa tỉnh ngủ dậy sau một giấc ngủ dài. anh nặng nhọc chống tay lên đầu gối đứng dậy, đầu óc quay cuồng, choáng váng, thân thể run lên thành từng đợt dài, tai ù ù không nghe rõ. thuốc ngủ liều cao thực sự đã phát huy hết công dụng, đáng tiếc thứ dao găm sắc lẹm âm thầm cứa vào bộ máy thần kinh trung ương của anh lại không phải là đối thủ của em.
dịu dàng cầm tay anh lên, em đặt đôi môi đỏ mềm như lụa lên mu bàn tay anh. cái cảm giác xao xuyến lạ kỳ, trái tim khẽ rung rinh, người anh như phát sốt, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ là một thứ lạ lùng mà chưa từng tiếp xúc bao giờ. nó cũng quấn chặt lấy linh hồn mục rữa của anh như cái ngục tù ấy, nhưng ấm áp và nhẹ nhàng hơn, và anh hiểu rằng, anh đã được nàng cứu rỗi. 
“nhà"
em không nói, và anh cũng không biết là ai nói, chỉ là thứ âm thanh đó đột ngột vang lên trong đầu anh, rất nhanh thôi, và không quay trở lại. em vẫn nắm chặt lấy tay anh, không mở lời nhưng đôi mắt lại ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, đồng tử giãn to, đăm đăm không chớp. anh cũng đủ hiểu ra rằng anh phải trở về nơi ấy, cái nơi mà hoài bão của anh đã ươm mầm. khi mà anh nhận ra rằng anh bị thao túng quá lâu đến mức chẳng biết trời trăng gì nữa, quên mất đi mình là ai và sống vì điều gì, em tới và cùng anh đi tìm câu trả lời. thực ra nó vẫn luôn hiện hữu ở đâu đó, rất rõ ràng, không cao xa hoa mỹ, không cầu kỳ phức tạp như những mớ tư tưởng hỗn độn đầy ảm đạm nhồi nhét trong đầu anh những ngày đã qua. nó vừa dõi theo từng bước chân người đi vừa chờ đợi người đến phát hiện ra nó hoặc chỉ đơn giản là ngoảnh đầu lại. 
áng mây trắng, bầu trời xanh ngát, luống hoa dại mọc ven đường, ngọn gió thổi từ các triền núi xuống. là lần đầu tiên anh thấy hay anh đã bỏ quên nó quá lâu?
cảm ơn em.
chạm vào bức tường đầy rêu, nhớ lại những ngày anh lớn lên, những ngày vô lo vô nghĩ, những ngày mà thế giới trong anh còn tươi sáng, mọi thứ đã hồi sinh. vâng, câu trả lời anh cần tìm, không phải là anh tìm thấy nó hay nó tìm thấy anh, chỉ đơn giản là nó hồi sinh những thứ đã “chết” trong tr�� nhớ của anh, những thứ đã vụn vỡ, mờ nhạt, đã từng đẹp đẽ như bong bóng tan vào nước biển, là tàn dư của một thời niên thiếu sáng lòa đã hết thời từ lâu.
nhưng giờ thì sao? nó đã ban tặng anh một cơ hội mới để “sống", một cách để thay da đổi thịt và đi lại những bước mà anh đã đi sai. một thứ chết chóc vừa chết đi, và mở ra một trang giấy mới, viết về cuộc đời của anh, những huyễn mộng tưởng đã héo quắt trong ký ức của anh, cái trang “yếm thế" trong tâm tưởng của anh đã bị xé bỏ, thay vào đó cái trang của tình, tình trong đời, tình giữa em và anh, cũng như là tình giữa anh và thế giới xung quanh. anh biết tại sao mình lại sống và giá trị anh đem lại cho cuộc đời này.
anh cũng nhận ra rằng cái guồng quay mà anh cho rằng là xấu xí và đáng sợ này thực ra không xấu xí và đáng sợ đến mức ấy. chỉ là qua lăng kính của anh, nó đã từng là như thế. 
và giờ em đến cùng những giấc mơ đó, ân cần lau sạch lăng kính đầy bụi đen của anh. 
anh cảm ơn em.
anh, ngàn vạn lần cảm ơn em.
written by krellatotti.
Tumblr media
8 notes · View notes
mydearmy · 4 months ago
Text
Mình đóng IG và Threads được một tuần rồi, thấy cũng ổn, có nhiều thời gian làm việc của bản thân hơn. Cuối tuần dự báo sẽ rất nắng rồi lại rất mưa, nên chỉ ở nhà học, dọn nhà và đọc sách thôi.
Chiều nay đi làm về xong đi spa, mua đồ skincare mới. Lần nào mua skincare mới cũng tràn đầy niêm tin là nó sẽ giúp mình chăm sóc da dẻ tốt hơn, nên bảo đẹp lên bằng niềm tin thì cũng đúng 50% đấy. Càng ngày skincare routine của mình càng tối giản, chủ yếu dùng drugstore vì giá hợp lý mà lại treatment tốt hơn. Đang thử một brand mới là Eucerin.
Hôm nay nói chuyện với Chó về những hành động chăm sóc lãng mạn khiến bạn rung động. Với mình thì là tắm xong được lau người cho này, được sấy tóc, được nắm tay, được giúp đỡ khi ăn. (Bạn bè mà nghe điều này chắc phì cười, không cản mình ăn thì thôi chứ lại còn giúp). Nhưng mình vẫn thích được bóc tôm ghẹ cho này, được gạt tỏi ra khỏi olive này, được thái steak cho này, được múc canh cho... Cậu ấy là người biết cách chăm sóc người khác, nên mình biết cậu ấy không làm thế với một mình mình. Nhưng cậu ấy làm với mình thì mình vẫn vui. Những niềm vui thế này, nếu phải tính toán rằng họ có làm chỉ với mình mình hay không thì lại bớt vui đi rồi.
Đôi khi lãng mạn hay chăm sóc cũng không phải gì ghê gớm lắm đâu, không phải chỉ là thắp nến hay bày hoa hồng, ít nhất là với mình.
Chăm sóc hồi cấp 2 là khi mình bị ngộ độc thức ăn, cả lớp thay nhau xuống phòng y tế thăm, chỉ có G là không. Nhưng bài vở của cả 5 tiết G đều tự chép rất cẩn thận cho mình.
Chăm sóc năm 18 tuổi là mình bảo Thái mình bị cảm cúm, 10 phút sau nó bấm chuông cửa mang đến cho mình một bát gà tần nóng hổi.
Chăm sóc năm 19 tuổi là mình bị say xe khi đi Sapa, Minh bảo mình ngồi nghỉ, bạn ấy chạy đi tìm thùng rác vứt túi nilon cho mình.
Chăm sóc hồi 20 tuổi là Đ xong việc trước nhưng luôn tan làm cùng giờ để dắt xe cho mình xong rồi mới dắt xe của Đ.
Chăm sóc là bạn trai cũ cúi xuống buộc dây giày cho mình khi mình đang loay hoay nhảy lò cò vì chân dính cát. Hoặc khi đi ngủ bạn ấy luôn nắm tay mình. Thi thoảng nếu ngủ quên, tỉnh dậy thấy đang không nắm thì sẽ nắm tay lại rồi ngủ tiếp.
Chăm sóc là thằng Trung mở sẵn chai nước cho mình, đi ăn nem chua rán gặp trời mưa thì đổi chỗ cho mình ngồi vào trong để không ướt.
Chăm sóc những năm sau này đi làm, là K luôn take care mình khi làm event rất đông, chở mình đi bão nhưng sẽ kiếm cái áo khoác che chân vì mình mặc váy ngắn.
Nghĩ lại thấy đáng yêu. Bạn bè mình đối xử với mình rất tốt.
8 notes · View notes
huagiaduan · 8 months ago
Text
Tumblr media
fan: mình thích cậu lắm nên mình tặng quà cho cậu nè.
zxt: mình hy vọng các cậu sẽ nói với mình như thế này, Triệu Tiểu Đường mình rất thích cậu, cho nên mình đã mua cho bản thân một chiếc váy hoa thật xinh đó.
Bao năm rồi, vẫn vì câu nói này mà rung động.
em nói rất nhiều lần đừng vì em mà tiêu tiền
em nói em hy vọng sau này có thể nghe được mọi người nói với em rằng, Triệu Tiểu Đường, mình rất thích cậu, cho nên mình đã mua cho bản thân mình một chiếc váy hoa thật xinh.
nếu một ngày nào đó tôi có thể gặp được em, tôi vốn muốn kể cho em nghe tất cả những điều khủng khiếp tôi đã gặp phải trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng này.
nhưng nếu như khi thực sự nhìn thấy em rồi, tôi chỉ muốn nói rằng, tôi thật sự nhớ em rất nhiều.
cảm ơn em vì đã luôn bên cạnh tôi trong những năm tháng dài đằng đẵng đấy.
11 notes · View notes
len-yolo · 1 year ago
Text
Tumblr media
"Một phụ nữ bình thường nghĩa là như thế nào?
Theo tôi tức là không hoàn hảo, tức là đầy khuyết điểm và mong muốn những điều đôi khi thật giản đơn, thậm chí ng�� ngẩn cho dù đang 18 hay 38. Buổi sáng mùa thu ước ao trốn vào góc nào đó, uống trà táo vị quế và trầm lặng ghi những dòng vớ vẩn không đầu không cuối. Tối mùa hè, cặm cụi làm một mẻ kem chanh bạc hà mát lịm cho cả gia đình. Giữa tháng ba, mưa sụt sùi ngày này qua ngày khác, đặt một cái vé và xách túi chạy ra biển 24h rồi về. Tháng mười hai, gió lành ù ù nhưng vẫn tạt vào cửa hàng mua tặng mình một chiếc váy ánh kim mini dù chẳng biết bao giờ thì có dịp mặc. Ngày mùa xuân, hoa nở bung ngoài cửa sổ, với tay đánh rơi một cái hộp đầy những tấm bưu thiếp cũ, đọc lại đám tin nhắn với người xưa, nước mắt đột nhiên rơi rồi đột nhiên cười tủm tỉm…
Phải, một phụ nữ bình thường chính là như thế. Dễ dàng rung động bởi những cỏn con. Dễ dàng buồn và dễ dàng hạnh phúc cũng bởi những cỏn con. Nhưng chính từ những bé nhỏ đó, thế giới của chính họ mỗi ngày đã trở nên rực rỡ. Giống như thể một quầng bột màu từ từ lây lan, khiến xung quanh cũng dần lung linh ấm áp. Những ti tỉ bé xíu, những tí ti khiết lành, thanh yên mãi mãi."
26 notes · View notes
halyyhpa · 2 months ago
Text
Tình đầu, tình xuân, tình đơn phương…
Ta vẫn hay gọi nàng là Xuân Nguyệt. Xuân Nguyệt là ánh trăng mùa xuân.
Ta gặp nàng vào một ngày đầu xuân, khi trời đất đang bừng tỉnh giấc sau những ngày đông giá lạnh, khi những dấu hiệu của mùa xuân còn chưa rõ nét nhưng cũng đủ để người nông dân cảm nhận và bắt đầu gieo những hạt mầm trên những mảnh đất màu mỡ. Ta thích nàng vào một ngày giữa xuân, khi tiết trời đang vào độ đẹp, khi khí xuân dâng tràn khắp muôn nơi, khi những bông hoa đang bung nở khoe sắc khi dòng nhựa xanh đang dào dạt chảy trong thân cây, cũng là khi tình cảm ta dành cho nàng mãnh liệt nhất, mỗi lần gặp nàng là một lần xao xuyến, rung động không thôi. Ta xa nàng vào một ngày cuối xuân, khi những cơn mưa bắt đầu ghé qua đều đặn, khi những ánh nắng ấm áp mùa xuân dần nhường chỗ cho những ánh năng mùa hạ, khi bông hoa đã thụ phấn rồi sắp kết trái, cũng là khi trái tim ta đã có câu trả lời rằng ta thích nàng nhiều đến độ nào. Năm ấy, mùa xuân là nàng, nàng là mùa xuân.
Ánh trăng ngày xuân thật đẹp nhưng lại càng đẹp hơn khi có nàng. Nàng tựa như ánh trăng vậy. Luôn là thứ toả sáng nhất giữa muôn triệu vì sao, luôn là thứ gần gũi nhất trong màn đêm tĩnh lặng, nhưng cũng là thứ khó chạm tới nhất ở chốn nhân gian hữu tình. Nàng cho ta biết bao vọng tưởng đẹp đẽ nhưng chẳng thể với tới được. Dẫu sao thì nàng vẫn là chấp niệm của ta…
Ta thích nàng, thích từ cái tên.
Tumblr media
3 notes · View notes
qanhcherry · 8 months ago
Text
Ta đã đi qua biết bao mùa hạ
Dừng chân dưới hàng vạn tán cây
Nhưng lòng ta vẫn day dứt nhớ thương một mùa hạ đã qua không thể nào trở lại
Mùa hạ có em.
Mùa hạ có em
Thế gian chói loà
Lộng lẫy
Lại nhiều thêm một cái nhìn xuyên qua biển người, mang theo ánh dương nhuộm vàng những ngọn tóc xanh
Em nâng nhẹ khoé môi
Gió lướt qua bờ mi rung động
Một thoáng mơ màng, vạn đốm nắng bừng lên.
Liệu em có tin một mùa hạ vĩnh cửu?
Đêm pháo hoa rợp trời không bao giờ kết thúc
Nơi chiều tàn lụi tắt dưới cánh ve
Rồi lại hồi sinh trên cánh bướm vàng vào một sớm bình minh sương rơi, gió thoảng?
Ta đã đi qua vạn nẻo đường
Ta đã tìm em qua biết bao mùa hạ
Phải dừng chân chốn nào mới gặp lại được em?
8 notes · View notes
buddhistbooks · 1 month ago
Text
Tumblr media
/ 10 phương pháp giúp nâng cao tần số rung động /
1. Lòng biết ơn: lòng biết ơn là một trong những cách nhanh nhất để gia tăng sự rung động của bạn. Bạn không thể cảm thấy sợ hãi, ghen tị, tức giận trong khi đang bày tỏ lòng biết ơn của mình.
2. Tình yêu thương: hãy sống và trao tình yêu thương của bạn đến muôn loài cỏ cây, hoa lá, muôn thú và yêu thương tất cả mọi người.
3. Sự hào phóng: mỗi khi bạn trở nên keo kiệt hoặc tham lam vì bất cứ lý do gì, ngay lập tức sự rung động của bạn sẽ bị t���t giảm và bạn sẽ cảm thấy tồi tệ. Bất cứ điều gì mang lại cho bạn hạnh phúc như: Trí tuệ, tiền bạc, của cải và vật chất hãy san sẻ chúng cho mọi người.
4. Thiền định và kỹ thuật thở có ý thức: càng có nhiều trải nghiệm chân thật hơn thì cấp độ của ý thức sẽ càng cao cấp hơn hay rung động cao. Do đó khi bạn rèn luyện bản thân mình để hiện diện trong khoảnh khắc hiện tại bạn sẽ cộng hưởng một cách hài hòa hơn với chân ngã.
5. Tha thứ: nếu bạn có thể buông bỏ sự hận thù oán giận hoặc trách móc để hướng tới sự tha thứ. Bạn sẽ giải phóng mức năng lượng thấp hơn này để chuyển biến lên mức năng lượng rung động cao.
6. Sử dụng thực phẩm rung động cao: bằng cách ăn các loại thực phẩm giàu chất dinh dưỡng nhiều prana như trái cây và rau quả hữu cơ, cơ thể bạn sẽ hấp thụ những năng lượng theo đúng nghĩa đen. Năng lượng khiến cho cơ thể bạn trở nên nhẹ nhàng sôi nổi và đầy sức sống hơn, thức ăn có độ rung động cao sẽ làm cho mức rung động của bạn cao hơn.
7. Loại bỏ r.ượu và các chất đ.ộc h.ại ra khỏi cơ thể: r.ượu là chất gây suy nhược cơ thể và tâm trí, đồng thời nó làm giảm sự rung động của bạn. Nếu bạn đang hướng tới một lối sống lành mạnh thì nên hoàn toàn tránh xa r.ượu và các chất tương tự. Những ý nghĩ tốt đẹp sẽ đem lại những rung động thanh cao và những điều may mắn cho cuộc sống của bạn.
8. Suy nghĩ tích cực: Suy nghĩ tích cực chính là bí quyết để bạn gia tăng sự rung động của mình.
9. Đọc sách: Thưởng thức âm nhạc cổ điển, đọc sách phát triển trí tuệ, đọc kinh của những tôn giáo chính thống sẽ giúp nâng cao tần số rung động của bạn.
10. Bao quanh bản thân bạn những vật dụng hay không gian bạn yêu thích: Hãy chắc chắn rằng môi trường xung quanh ngôi nhà và nơi làm việc của bạn phản ánh vẻ đẹp, niềm đam mê và lòng nhiệt huyết đối với cuộc sống.
- Sưu tầm -
2 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 7 months ago
Text
Tumblr media
Nếu không có tình yêu của Hoàng Tử Bé thì bông hồng cũng chỉ là một thứ gai nhọn nở hoa, nó thật đặc biệt nhưng cũng sẽ thật nhạt nhoà. Cuối cùng thì thứ làm cho con người ta trở nên đặc biệt đều có phần sẽ đến từ sự chân phương quý giá trong tim kẻ khác và ngược lại. Nếu không có những rung động len lỏi này thì thật sự không biết ta sẽ ở lại với ai đó vì điều gì. Nếu cố tìm thì có thể sẽ có vài lý do, nhưng nhiều khi nó không đủ thuyết phục.
— AN TRƯƠNG
50 notes · View notes
i-ephong · 2 years ago
Text
Tumblr media
Chúng ta,
chúng ta có nên cho nhau một cuộc hẹn, hẹn kiếp mai này lại được cùng nghe gió ngày xuân, đón nắng ngày hè, ngã lưng trên tấm lá mùa thu, ngồi bên bếp sưởi lòng mình đi hết mùa giá rét, dưới cùng một bầu trời, cùng một dòng rung động.
.
.
.
Tháng năm đi qua rồi, tháng năm lặng lẽ của những đứa trẻ trầm mặc, ngồi bên ô cửa nghe tiếng kim đồng hồ chậm rãi gõ từng nhịp trên dòng thời gian, bởi có lẽ thời gian cũng sợ lạc mất chúng ta trên những ngã rẽ ngược chiều gió, nên cứ dìu từng chiếc bóng chầm chậm đi qua mỗi chặng đường. Thời gian không bỏ rơi tôi hay em, hay bất cứ ai, bởi đến cuối cùng cũng cho chúng ta gặp lại những tấm lưng đã chưa kịp nói lời tạm biệt, những câu chuyện và con chữ chất đầy trong từng nhịp thở, dung dưỡng nên một hình hài lành lặn đủ đầy hoa nở, tổn thương và hỷ - nộ - ái - ố.
Tôi đã ngắm lại những tấm ảnh của chúng ta ngày đó, của mười lăm, mười sáu năm về trước, tuổi mười bảy mười tám, tuổi của những đứa trẻ lẽ ra còn biết vui cười và hy vọng, nhưng ta thì lại không như vậy, đã có nếp nhăn trên vầng trán, hốc mắt sâu nhuốm thêm màu trầm lặng. Cười trong giấc mơ của chính mình, buồn trong một góc phòng, trong từng thanh âm nốt nhạc mà ta từng xẻ chia cho nhau.
Nhưng, đã có một chuyến đi dài, thật dài…
chuyến đi thật dài
Và những tấm ảnh đã dần tàn phai…
Tôi đôi lúc như con sâu giấu mình dưới tán lá giữa lòng người khô hạn, như con giun nằm ẩn mình dưới lớp hằn của đường cày, chỉ khi nào nhớ ánh mặt trời - hay - chỉ ngoi lên khi nào cuộc đời bời xới mình trở lại.
Như bỗng một ngày ký ức vỗ vai, tôi lại phải loay hoay nhặt nhạnh, chắp vá từng mảnh vỡ, lau từng lớp bụi mờ, gom tiếng lòng vỡ toang trên dòng tin nhắn cũ, xếp lại từng nốt thăng trầm cho vừa vặn đủ đầy những bóng hình ngang qua đời mình.
Nhưng, những tấm ảnh đã dần phai…
Ký ức là thứ không phải ai cũng muốn xoá bỏ, cũng không phải ai cũng có thể lưu giữ như một phần linh hồn, đến một ngày thời gian sẽ lấy lại tất cả những thứ ta từng khắc trên đó, chỉ để lại chiếc hộp nhiều ngăn trống rỗng. Gió lộng đầy khoảng trống mênh mông.
Rồi một ngày chỉ còn lại hư không, ta nắm tất cả để rồi buông tất cả, vậy… trong thời khắc cuối cùng, có nên cho nhau một cuộc hẹn “Kiếp nào…” hay không.
[02.25.23 - Chiều tà]
| IEphong |
260 notes · View notes
xxxx-1001 · 2 months ago
Text
LỜI HỒI ĐÁP 1997: TUỔI MƯỜI TÁM VÀ NHỮNG LỜI YÊU CÒN BỎ NGỎ.
Tumblr media
Tên tiếng Anh: Reply 1997 Đạo diễn: Shin Won Ho Năm phát hành: 2012 Diễn viên chính: Jung Eun Ji, Seo In Guk, Hoya, Shin So Yul, Eun Ji Won, Lee Shi Eon, Sung Dong Il, Lee II Hwa, Song Jong Ho.
Nằm trong chuỗi phim quay ngược thời gian cùng với những cái tên đình đám như Lời hồi đáp 1988, Lời hồi đáp 1994, ở Lời hồi đáp 1997, khán giả được quay trở về với cuộc sống người dân Hàn Quốc, đặc biệt là giới trẻ những năm 90 trong giai đoạn làn sóng Kpop nở rộ và những câu lạc bộ fan cuồng nhiệt ra đời,…
Bất cứ thời đại nào, tôi tin tuổi trẻ vẫn là khoảng thời gian đẹp đẽ và khó quên nhất mà chúng ta từng trải qua. Một trái tim chân thành và cháy bỏng dành cho những điều ta yêu – đó cũng chính là những tháng năm tuổi trẻ của nhóm bạn 6 người: Sung Shi Won, Yoon Yoon Jae, Kang Jun Hee, Mo Yoo Jung, Do Hak Chan, Bang Sung Jae.
Phải chăng tuổi trẻ khó quên vì những lời yêu còn bỏ ngỏ? 
Với mối tình đơn phương của Yoon Jae với Shi Won và những cảm xúc không thể gọi tên của Kang Jun Hee thì có lẽ là như vậy. 
“Vô tình gặp nhau trên đường. Lấy cùng một cuốn sách ở thư viện. Ai đó vào che nhờ ô của tôi. Tôi cứ nghĩ tình yêu phải đặc biệt như thế. Nhưng nó không giống như tôi tưởng tượng.”
Những thổn thức đầu tiên của trái tim đến thật bất chợt. Bỗng một ngày, bạn nhận ra cô bạn lớn lên bên cạnh mình từ thuở bé cùng cắp sách đến trường xinh bất ngờ, như khoảnh khắc mà Yoon Jae rung động trước Shi Won khi cô tháo kính cận. Hay sự âm thầm ngưỡng mộ Yoon Jae của Kang Jun Hee đã lớn dần thành mối tình đầu từ khi nào mà anh cũng không biết. Điều này làm tôi chợt nhớ đến câu hát trong bài “Chuồn chuồn” của Tùng: “Tình yêu diệu kỳ đến thế/Tôi có trao đâu mà tình yêu bắt đầu.” 
 Có một Yoon Yoon Jae luôn hướng về Sung Shi Won
“Yoo Jung tỏ tình với tớ” “Tớ nên làm gì đây” “Tớ không nên hẹn hò với cậu ấy à?” “Tớ không nên hẹn hò với cậu ấy à?” “Bảo tớ đừng hẹn hò với cậu ấy”
Tuổi trẻ của mỗi người đều đã từng là Yoon Yoon Jae hoặc có cho mình một Yoon Yoon Jae không thể quên. Yêu thầm cô bạn thân và nhìn thấy cậu bạn thân của mình dường như cũng thích thầm cô ấy, Yoon Jae lúc nào cũng trưng ra bộ mặt “u sầu” trước mặt Shi Won. Cậu bật đèn xanh và ra tín hiệu mọi lúc có thể nhưng vì quá thân thiết nên Shi Won chẳng bao giờ để ý. Dù tỏ ra thờ ơ, luôn cãi vã nhau nhưng Yoon Jae vẫn âm thầm quan tâm cô, thậm chí còn không màng đến bản thân mình. Cậu luôn ghi nhớ mọi thứ về Shi Won từ những điều nhỏ nhặt nhất. Ước mơ từ thuở bé của cô là động lực để Yoon Jae quyết định vào Học viện Không quân. Khi đàn ông bày tỏ với cô gái mình thích tức là anh ta đã chịu mạo hiểm không gặp cô ấy nữa. Và Yoon Jae cuối cùng cũng quyết định đặt cược ván bài tình cảm với cô gái mình thầm yêu…
“Mối tình đầu – tình yêu tươi xanh ai cũng hết lòng ca ngợi. Có lẽ thứ tình cảm ấy tươi đẹp không phải vì nó là mối tình đầu, mà vì nó chứa đựng cả một thời thanh xuân ngây thơ, nhiệt huyết mà không ai có thể quay về được.”
Lặng thầm một mối tình “câm”
Thời niên thiếu, có những mối tình câm, tình thầm mãi mãi chôn chặt trong trái tim. Không biết bắt đầu từ khi nào cũng không biết đã kết thúc từ bao giờ. Có một câu nói như thế này: “Hoa nở là đẹp rồi, tại sao nhất thiết phải biết nó thuộc về ai.” Kang Jun Hee lặng lẽ bên cạnh Yoon Yoon Jae suốt 6 năm, dù biết chuyện tình mình sẽ chẳng bao giờ đơm hoa kết trái nhưng đối với cậu, chỉ cần được nhìn thấy người mình thích đã là sự đáp trả ngọt ngào nhất khi yêu đơn phương. 
“Lý do tớ thích cậu… Lý do tớ thích cậu là gì ư? Bởi vì đó chính là cậu. Chỉ là cậu mà thôi. Còn lý do nào khác nữa sao? Giá mà tớ biết được…làm thế nào mới có thể ngừng thích cậu. Nhưng điều đó tớ không thể tránh được. Tớ chỉ mong duy nhất một điều… Mãi ở bên cậu như một người bạn…không hơn.”
Cùng nằm trong chuỗi phim nổi tiếng của đạo diễn Shin Won Ho, thật khó để không đặt cả 3 bộ phim lên bàn cân so sánh. Tôi chưa xem qua Reply 1994, nên ở đây chỉ nói về Reply 1997 và Reply 1988. Cá nhân tôi cảm thấy cả 2 bộ phim đều chứa những giá trị ý nghĩa riêng dựa trên thời gian và trải nghiệm sống của mỗi người. Ở Reply 1988, bộ phim làm tôi xúc động trước câu chuyện của người khác: tình cảm gia đình, tình làng nghĩa xóm của khu Ssangmun Dong và đặc biệt là nó tái hiện lại những ký ức rất hồn nhiên, trong sáng và vui vẻ bên bạn bè. Còn ở Reply 1997, tôi lại thấy thân thuộc và chạm tới cảm xúc nhiều hơn vì nhìn thấy ở đâu đó có bóng dáng câu chuyện của mình. Chúng ta đã từng là những Sung Shi Won, Kang Jun Hee và Yoon Yoon Jae,… đều có khoảng thời gian tuổi trẻ vô tư và nhiệt thành như vậy. Ta sống hết mình với tình yêu cho hiện tại không cần biết sẽ nhận lại điều gì, có lúc thấy bồi hồi trước những cảm xúc chưa dám gọi tên, có lúc dũng cảm chạy theo tiếng yêu đầu đời, nhưng cũng có lúc loay hoay không biết mình sẽ đi về đâu. Lời hồi đáp 1997 lấy nước mắt người xem còn ở việc khai thác rất tốt về khía cạnh tình cảm gia đình khi con cái bước vào độ tuổi 18 quan trọng của đời người nữa. Nói chung là rất đáng xem đóoo! Phim nào của đạo diễn Shin Won Ho của làm mình tốn nước mắt hết.
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
2 notes · View notes
krellatotti · 3 months ago
Text
𝗧𝗥𝗔́𝗜 𝗡𝗚𝗢̣𝗧 𝗩𝗔̀ 𝗟𝗢̣ 𝗬𝗘̂𝗨
“Bạn học Ngọc Mai, hôm nay cậu trực phòng tự học cùng anh Minh Quân nhé.”
Nghe đến tên anh, em liền tìm thấy tâm trí của chính mình. Nó chạy theo anh từ lúc nào mà em cũng chẳng rõ. 
“À được rồi, các cậu cứ về trước đi, đi đường cẩn thận nha.”
Hoàng Minh Quân, tên anh có ba từ, nhưng cho phép em được gọi anh hai tiếng “dấu yêu".
Mỗi lần nghe thấy ba từ vô cùng đặc biệt ấy, em lại bất giác nhìn về anh. 
Anh là dấu vết ái tình được viết lên tim em bằng xúc cảm đầu tiên của tình yêu tuổi học trò. Em chắt chiu từng cơ hội để được đến gần anh, cùng anh đi trên hành lang lớp học, nghe giọng anh nói trầm ấm dịu dàng. Thứ lỗi cho em nếu có đôi lần em tỏ ra ngờ nghệch trước những lời anh nói, vì em đương ngắm nhìn khuôn quan mỹ miều của người em thương. Em muốn nhìn thật kĩ để ghi nhớ tất cả những gì là của anh, anh à. 
Nếu em là một nhà văn, em sẽ chẳng ngần ngại mà tham lam miêu tả từ đôi mắt, sống mũi cho tới khuôn miệng. Tất thảy những nét đẹp ấy xứng đáng được ngợi ca bằng những câu từ hoa mỹ nhất. Em đã thương thầm nhớ trộm anh suốt ba năm trời. Thứ tình cảm này đã được em nuôi lớn đến nỗi chảy tràn ra khỏi tim em. Thật lòng em chỉ muốn nó chảy sang của anh mà đâm chồi nảy nở trong đó. 
“Anh dọn bàn học đi. Để em lau bảng cho.”
“Bảng cao thế kia em lau làm sao được. Con gái cứ làm việc nhẹ nhàng thôi. Việc khác cứ để anh nhé.” Anh đến gần rồi nói.
Mùi hương của anh làm em phát nghiện đến mức quyến luyến không thôi. 
“Ngọc Mai nhớ học hành cẩn thận đấy, sắp thi cuối kì rồi.”
“Vâng em nhớ rồi.”
Đưa ánh mắt lên lấm lét nhìn rồi lại vội vàng quay đi vờ như đang tập trung vào việc của mình. Em sợ bắt gặp cái nhìn của anh và trở nên bối rối trước mặt người mình thầm thương. 
“Em học ở trên trường có gì không hiểu có thể hỏi anh nhé, nếu anh giúp được sẽ giúp.”
“Dạ dạ.”
Khi ở gần anh thì em như hóa người câm. Em chỉ biết nhìn, mà không dám thốt lên một tiếng nào. Chắc đây là điều ám chỉ rằng tình cảm này chỉ nên được giấu nhẹm đi thôi. 
“Ngọc Mai thích học nhóm không? Nào rảnh thì qua học cùng anh với mọi người nhé. Bạn bè của anh cũng học giỏi lắm đấy, tốt hơn anh nhiều luôn.”
Anh Minh Quân vậy mà lại mời mình đi học nhóm? Thật đấy phải không?
“Để em xem hôm nào rảnh ạ, xong em sẽ nhắn tin cho anh.”
Ôi cha mẹ ơi, người con thích rủ con đi học nhóm!
Những thứ rung cảm ấy đến một cách tự nhiên nên tình cảm của em là thực sự trong sáng. Nó tìm tới em vào một ngày nắng hạ. 
Từ lúc em bắt gặp chàng trai tên Minh Quân, khi ấy đang chơi bóng rổ trong sân trường, em đã biết thế nào là tương tư một bóng hình. Hình ảnh chàng thiếu niên với nụ cười rạng rỡ, căng tràn sức sống tuổi trẻ khiến em nhung nhớ không thôi. 
“Này mày ơi, anh trông cao cao áo đen kia chơi bóng hay nhỉ? Mày biết đấy là ai không?” Em gọi hỏi đứa bạn thân đang ngồi bên cạnh.
“À, là anh Minh Quân lớp mười hai đấy. Nghe nói học giỏi lắm, đa tài, hát hay, biết chơi đàn nè, lại còn đẹp trai nữa. Thế nên anh ấy được nhiều người để ý lắm mày ạ.”
“Mày thích anh ấy à?” 
Bị nói trúng tim đen, em giật mình thảng thốt, nhưng cố gắng không để lộ cảm xúc của mình lên gương mặt. 
“Đâu nào, sao mày nói thế, tao chỉ hỏi để biết thôi. Tao bị… Ấn tượng ấy!” Em vội vã thanh minh, vì em đã thề với lòng mình rằng sẽ không ai biết đến sự tồn tại của một trái tim đang bắt đầu rung rinh thổn thức.
“À thế hả? Tưởng mày thích anh Quân thì tao cho phương thức liên lạc.”
Cái con nhỏ này thật khéo dụ dỗ người. Nhưng mà không sao cả, chưa ai biết ai hơn ai đâu.
“Mày cho tao xin đi, mày biết tao học không tốt môn Lí mà. Có người học giỏi thì phải nhờ vả một tí chứ. Mày cho tao rồi tao sẽ bao mày một chầu trà sữa, được không?”
“Nói thế còn nghe được.” Đứa bạn thân em bĩu môi.
Não con người là nơi nhặt nhạnh và lưu giữ những mảnh ký ức, nhưng đối với em và thứ tình cảm trẻ con trong sáng này, em nguyện chứa đựng bằng tim. 
Em biết bản thân có cơ hội, nhưng em không dám tận dụng. Em sợ đến gần anh, nhưng cũng vô cùng muốn điều ngược lại. Em sợ rằng đến tâm trí em đã bị lấy đi mất rồi, không biết bản thân liệu sẽ còn làm gì quá phận, vượt ra khỏi lằn ranh vô hình mà chính em đã vạch ra. 
Đôi mắt em ngước lên tìm người anh từng giây. Chỉ là bất giác làm vậy. Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, lập tức lòng em mừng rỡ. 
Thích nhiều đến nỗi em đã nhìn thấy anh ở mọi nơi.
Anh là ngọn gió mùa hè lướt nhanh trên mặt nước, mang những ước mơ bay cao bay xa tới những phương trời hoằng viễn. Em là bọt biển trắng trên những đợt sóng cuộn trào, dù sóng có đánh cao tới đâu cũng chẳng thể nào với tới được gió.  
Anh là nét thiên chương nơi bầu trời xa xăm, là những điều rực rỡ nhất trên trần thế này, sáng chói và vời vợi. 
Anh là điều mà em chỉ có thể ngước đôi mắt long lanh tràn đẩy vẻ ao ước lên nhìn, đưa cánh tay lên trên cao nhất có thể để đo khoảng cách giữa hai ta, tự hỏi làm gì để đưa em đến gần anh hơn. 
Anh là vầng trăng vàng ánh ngọc ngà, soi bóng vạn vật trên thế gian. Anh hút hồn em. Không phải nửa hồn, mà là cả hồn, một cách trọn vẹn. Nhưng cũng có thể nói, em nguyện trao hồn của mình cho anh. 
Đó là cách em kiếm tìm anh giữa dòng đời vô tận. Không biết anh có nhìn thấy chính bản thân mình trong đáy mắt em hay không? 
Thích nhiều mà đau cũng nhiều. 
Tình cảm được gói chặt trong tim bằng những lần em e sợ tìm cách trốn tránh. Mối tình này từ đầu chí cuối là một màn kịch câm hoàn hảo. Em biết đôi mình là nhân vật chính, em biết tất cả mọi thứ, từng tình tiết một và cũng hiểu thấu kết cục đau lòng không thể tránh khỏi. Nhưng thà rằng phải chịu một nỗi đau và khao khát dài đằng đẵng, còn hơn là nhận lấy một vết cứa lòng giết chết em ngay tức khắc. 
Em thích anh từ rất lâu rồi, và chỉ muốn hét thật lớn như vậy cho anh biết và cho cả thế giới biết tình cảm của mình. 
Càng giữ chặt thì càng đau. 
Tim đôi mình đập lệch nhịp. Tâm đôi ta hát không chung một bài ca. Em biết vậy nhưng mà em vẫn cố. Em phải cố để có thể gần anh, dù chỉ một chút, dù có tốn cả tầng sức lực và tâm can. 
Em loay hoay giữa những khuông nhạc dài vô tận dẫn sâu vào đáy lòng. Đôi tay cầm những nốt nhạc trầm bổng không chắc chắn. Ngước lên nhìn những giai điệu tràn đầy xúc cảm mà tươi sáng của anh, em lại vội vàng cúi xuống, e dè sửa lại bài hát của chính mình. Một chút giao thoa giữa hai ta, em sẵn sàng đánh đổi. 
Trái tim anh hướng đồ nam sáng rực với chí lớn vẫy gọi. Như một chú cá Côn hóa chim bằng một lần sải cánh liền bay chín vạn dặm, kiếm tìm những thử thách giữa thế gian. Em là chú cá nhỏ rụt rè trước bão giông, chỉ đành lòng đưa mắt nhìn anh rời xa mình mà không thể níu kéo. 
Hiện thực bao giờ cũng đau lòng, em chỉ biết đứng nhìn và chịu đựng. 
Em không từ bỏ, nhưng cũng không tiến xa hơn. Là vì em đang đứng giữa yếu đuối và bất lực. Em không đủ dũng cảm và mạnh mẽ để buông bỏ thứ tình cảm này, nhưng cũng đành bó tay trước thời cuộc, em không nỡ lòng nào chỉ vì một lần tỏ tình thất bại mà vô ý đẩy anh ra xa em. Tình yêu này từ đầu đã chẳng vẹn nguyên, em không muốn vì thế mà để nó vỡ tan thành nhiều mảnh hơn nữa. Mảnh vỡ càng nhỏ và càng nhiều, em càng khó nhặt, lại còn dễ dàng làm xước tim em thành nhiều vết thương. Làm sao em chữa lành cho hết?
Cứ để mọi chuyện bình lặng như thế thôi, không mong chờ sự đáp lại và sẽ không có sự đáp lại. Đâu phải tình yêu nào cũng cần hai nửa hồn. Em thương thay phần của anh, em ôm lấy mối tình nhỏ này, tự mình bao bọc và chở che lấy nó. Yêu thầm đẹp chính là ở chỗ đó. Dốc cạn tâm can của mình ra để yêu. 
Tình yêu thì có nhiều kiểu. Người này yêu một cách cuồng nhiệt, luôn có những cử chỉ đong đầy tình cảm. Người kia thì thầm lặng, không nói lời tình tứ, nhưng lại hành động gói trọn sự yêu thương. Yêu thầm lại đặc biệt hơn. Yêu thầm là chuyện của một người, không phải một đôi. Tình cảm này với người kia cũng khó mà nhận ra, nhưng điều ấy đâu có quan trọng bằng việc em thỏa mãn với những điều khiến em hạnh phúc. 
Có những mối quan hệ lúc tình cảm đậm sâu, lúc thì lại nhạt nhòa rồi bị phủi sạch; hay những cuộc tình chóng vánh khi con người ta chỉ đến với nhau để thỏa mãn một điều gì đó. 
Thật tồi tệ em đã nghĩ như vậy. Tình cảm của em thì khác, em cho đi nhưng không đòi hỏi bất cứ điều gì. Đôi khi yêu là một niềm hạnh phúc, và nhìn thấy người mình thích hạnh phúc sẽ vui vẻ trong lòng cả ngày. Nó đẹp như cơn mưa rào bất chợt tới của mùa hạ, khiến cho em phải chịu một trận ốm nhớ đời, nhớ tới mức không thể nào quên. Nhưng sau khi tất cả mọi thứ qua đi, lắng đọng lại sẽ là cầu vồng rực sáng cả một khoảng trời. Là khoảng trời thanh xuân. Bầu trời ấy trong vắt, không một gợn mây, trong ánh mắt của kẻ biết yêu thì đó là tình yêu. Nhìn gì cũng thấy yêu. 
Những dòng em viết ra không phải là nặng tình. Đấy chính là tình yêu của em. Màu mực tuổi học trò đâu chỉ là những câu kiến thức khô khan, mà còn là đôi ba dòng “tỏ tình ngầm” lãng mạn nữa. 
Chùm phượng đỏ cũng nhìn thấy những điều giấu kín trong lòng em rồi. Nó rung rinh theo nhịp đập trái tim của em đó. 
Rung cảm của thầm thương nó kỳ lạ nhưng cũng cuốn hút, nó thôi thúc người ta làm những trò kì quặc và ngớ ngẩn. 
Tối đến, điện thoại cầm trên tay mà không biết có nên nhấn cái nút “Thêm bạn” hay là không. 
“Hay là mình cứ gửi đi.” 
Chưa đầy một phút, đã có phản hồi. Trong lòng em khi ấy vui sướng không thể tả. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Anh Minh Quân đồng ý lời mời kết bạn của mình rồi! Không ngờ có một ngày lại có thể có cơ hội nói chuyện gần gũi thế này.
Với người khác thì cái chuyện này là điều bình thường, không có gì đáng mừng lắm. Nhưng với anh, mọi chuyện là một mặt khác hoàn toàn.
Em chào anh, em là Ngọc Mai, rất vui được làm quen với anh.
“Nhắn người ta thế này có ổn không nhỉ? Không được rồi, anh ấy sẽ nghĩ mình khó gần mất.”
Em chào anh Minh Quân ạ, em là Ngọc Mai lớp 10A1, em rất vui được làm quen với anh. Nghe nói anh học rất giỏi môn Lí nên em nhắn để xin kinh nghiệm học tập ạ.
“Thêm cái icon mặt này nữa nhỉ, cả nhãn dán nữa.”
Phải mất một hồi lâu mới sửa xong dòng tin nhắn chào hỏi, giờ lại mất thêm thời gian để quyết định xem có nên gửi hay không.
“Không biết anh ấy có trả lời mình không nhỉ, anh ấy đang online mà, nhỡ không thì phải làm sao.”
Rồi cuối cùng em vẫn gửi, chỉ là dòng tin nhắn thôi mà, đâu có gì to tát đâu miệng em nói vậy để tự trấn an bản thân, chứ bên trong từ sớm đã không còn bình tĩnh được nữa. 
Một phút, hai phút, rồi mười phút đồng hồ trôi qua, vẫn không có hồi âm. Em khẽ thở dài thất vọng, vứt điện thoại qua một bên rồi tính đi ngủ. Việc gì mà mình cứ phải đợi người ta hoài như thế, thật là mất giá!
Đôi mắt lim dim nặng trĩu vì cả ngày cắm mặt vào sách vở đột nhiên mở to. Một tiếng “ting" phát ra từ điện thoại. Anh ấy trả lời rồi!
Từ lúc thầm thương trộm nhớ, cảm xúc trong em lên lên xuống xuống một cách bất thường. Lúc vui vẻ, lúc lại buồn chán chẳng muốn làm gì. Nhận thông báo tin nhắn tới, em suýt chút nữa đã không nhịn được mà hét lên một tiếng. Vừa trùm chăn kín mít vừa nhắn tin cho người mình thích, cảm giác lạ lẫm này lần đầu tiên em trải qua. Vừa có chút hạnh phúc, thêm một xíu phấn khích và háo hức trong lòng.
Chào em, anh là Minh Quân.
Thời gian anh có hạn nên có thể sẽ không giúp em được nhiều. Em thông cảm giùm anh nhé.
Rồi bằng một cách thần kì nào đó, em và anh trò chuyện tới quá nửa đêm. Từng dòng chữ anh gửi cho em, em đều nhớ rõ mồn một. 
Ngọc Mai ngủ ngon nhé em.
Nhớ chú ý sức khỏe, thức đêm nhiều không tốt đâu em.
Cố gắng lên, sau này sẽ phải cảm ơn bản thân đấy.
Nếu em có gì khó khăn thì cứ bảo anh nhé, anh sẽ giúp đỡ nếu trong khả năng.
Vốn chỉ là những những câu quan tâm xã giao đơn giản thôi, vì cớ gì mà lại khiến em phải đọc đi đọc lại đến hàng trăm lần rồi tự cười một mình, khiến em thao thức mãi không chịu chìm vào giấc ngủ như thế?
Những buổi chiều được cho tan học sớm, em không về thẳng nhà mà lại đợi anh đi qua con ngõ sau trường, lấm lét nhìn anh từ phía đằng xa, trong lòng thấy rối bời vì chẳng biết có nên chào anh một tiếng hay không. Hai bàn tay nắm chặt gấu áo, lén lút trốn sau cột điện, trống ngực đập thình thịch, thi thoảng lại ló đầu ra nhìn. 
Nếu không quyết định nhanh thì anh ấy sẽ đi về mất.
“Em chào anh Minh Quân". Vừa nói em vừa cảm thấy mặt mình nóng ran, không biết là do cái nắng của hạ về hay do cái tình nồng cháy. 
“Ngọc Mai đó hả, đang về nhà hả em.” Anh nhìn sang em vẫn đang đứng bên kia đường.
“Dạ, hôm nay em được cho tan sớm. Anh cũng thế ạ?” Em vừa nói vừa vội bước tới chỗ anh.
“Đúng rồi, ai xong việc trước thì cứ về trước thôi. Nhà em cũng gần đây à, hay sao lại đi cung đường này vậy?”
Em bỗng chột dạ. Nhà mình đâu ở hướng này, nó ở hướng ngược lại.
“À cũng gần đây thôi anh ạ. Anh có thích ăn gì đó không? Nay vô tình thấy anh nên em mời nhé?” Em luống cuống tìm cách dời sự chú ý của anh sang việc khác. 
“Cũng được đấy, đang mùa hè nên ăn kem là tuyệt nhất.”
“Em biết chỗ này bán ngon lắm, mua rồi ra ngoài công viên bên sông chơi nhé anh.”
Lại một buổi chiều tràn ngập nắng vàng. Không gian xung quanh khiến người ta chỉ muốn dừng lại chìm vào một giấc ngủ thật sâu. Cảm giác nơi đây yên bình đến lạ. Những tán lá cây dập dìu theo từng đợt gió thoảng. Làn nước lóng lánh hững hờ trôi, soi muôn vật trên thế gian trên mặt gương tuyệt diệu của nó. Suốt một ngày bận rộn với hàng tá công việc dồn lên đôi vai nhỏ, chỉ cần một khoảng lặng yên bình thế này thực sự rất thoải mái. Ngồi trên chiếc ghế gỗ, nhắm mắt lại và khẽ ngả đầu ra đằng sau mà cảm nhận cái ấm áp của nắng hắt lên mặt, thật không gì tuyệt vời bằng. 
Còn có anh Minh Quân ở bên cạnh nữa. 
“Ngọc Mai thích nắng hả? Trông em thư giãn chưa kìa.”
“Dạ, học nhiều quá chỉ cần như này là hết mệt rồi.” 
“Anh Minh Quân sau này có ước mơ gì không? Đi du học chẳng hạn?”
“Có chứ, anh có dự định đi du học, học y ấy em. Anh vẫn đang cố gắng kiện toàn hồ sơ xin học bổng. Nhiều việc lắm! Nhưng lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng vì tương lai của bản thân. Hiện tại hi sinh nhiều điều, sau này sẽ nhận được thứ mình mong muốn!”
“Anh mong cô gái Ngọc Mai hãy tự đặt ra mục tiêu nhé. Hết mình vì nó, em sẽ cảm thấy hạnh phúc vì bản thân đã cố gắng. Tuổi trẻ của chúng ta chỉ một thôi, đừng bỏ lỡ điều gì. Hãy cứ thử đi, nếu không sau này sẽ hối hận đấy. Không ai có khả năng quay ngược thời gian sửa chữa những điều nuối tiếc đâu.”
“Ở trường lớp, em vẫn luôn cố gắng mà. Từng chút một thôi ạ. Em biết mình không giỏi nên vẫn cần mẫn từng ngày học hỏi từ những người giỏi giang hơn. Như anh Minh Quân chẳng hạn.” Em khéo trêu. 
Anh cười. Một nụ cười khiến em lạc lối, lạc bước, lạc cả tâm trí mình.
“Cảm ơn em. Anh cũng là người bình thường mà. Nhiều cái em giỏi mà anh không biết ấy chứ.”
Ngày nào cũng êm đềm trôi qua như thế này thì vui biết mấy. 
Yêu thầm là những bước đi chậm rãi và dè dặt, ngày ngày đến gần nhưng không có sự gắn kết hoàn toàn và chặt chẽ. Chúng ta không giống như một đôi tình nhân đã xác nhận một mối quan hệ. Nhưng như vậy em cũng bằng lòng. 
Thoắt cái đã đến buổi học nhóm, em đứng trước gương hàng giờ đồng hồ để ngắm nhìn và tự hỏi bản thân xem mình mặc bộ váy hôm nay đã xinh hay chưa, lớp trang điểm em lóng ngóng vẽ lên mặt hôm nay liệu có đủ gây ấn tượng với anh. “Ngọc Mai hôm nay đi đâu mà ăn diện thế cháu? Trông xinh gái lắm cơ.” Bà bán nước ở đầu ngõ gọi lại hỏi.
Được khen như vậy, em củng cố lại sự tự tin trong lòng. Như vậy anh Minh Quân nhất định sẽ thích diện mạo ngày hôm nay của mình. 
“Cháu chào bà. Nay cháu có hẹn với nhóm bạn nên sửa soạn một tí ạ.”
Sáng hôm ấy là một ngày đẹp trời, chim hót líu lo trên những cành cây cao. Nắng vàng hắt lên những bức tường sơn vàng phủ đầy rêu xanh khiến người ta mơ về những thời xưa cũ. Xung quanh vắng vẻ ít người qua lại, dường như chỉ có mình em rảo bước trên con đường,
tiện ghé qua cửa hàng mua chút đồ ăn nhẹ cho đỡ đói.
Rất nhanh đã tới nhà anh rồi. 
“Ngọc Mai tới rồi đó hả, vào nhà đi em.”
Chưa kịp chào, anh đã nói tiếp.
“Xin lỗi em nhé, hôm nay mấy đứa bạn anh bận hết nên không có qua được, chỉ có tụi mình thôi.”
Nghe đến mấy chữ “chỉ có tụi mình thôi" làm em hoảng hốt. Cặp má và hai vành tai ngay lập tức đỏ ửng cả lên. Hai chân như mềm cả ra, không bước tiếp nổi. Trong đầu hoang mang quay cuồng, đây có tính là hẹn hò không nhỉ?
“Em cứ tự nhiên như ở nhà nhé, không phải ngại đâu.”
“Ngồi xuống đây, anh pha trà cho em rồi.”
“Dạ em cảm ơn.”
Em một lần nữa gần như không thốt ra được lời nào. Cứ đến gần anh thì miệng lưỡi cứ líu cả lên, cứ như một lời nguyền vậy.
Cả buổi cả hai ngồi với nhau suốt ba tiếng đồng hồ. Anh chăm chú giảng bài, thi thoảng lại mở lời khen ngợi. 
“Ngọc Mai hiểu bài nhanh nhỉ. Giỏi lắm. Sau này cố gắng đi du học rồi vào học chung trường đại học với anh nhé.” 
Em gật đầu rồi khẽ nói “Em không chắc đầu, nhưng em sẽ cố gắng".
Làm sao mà mình đủ khả năng lấy học bổng đi ra nước ngoài được chứ? Biết bao nhiêu tài năng ở ngoài đó cạnh tranh như vậy. Anh ấy là thủ khoa, lần nào khảo sát cũng đứng đầu danh sách, căn bản là mình không có cơ hội. 
���Hôm nay cô bé Ngọc Mai xinh lắm, xinh hơn mọi ngày nhiều.” Từ lúc vào nhà đến giờ, em vốn đã bối rối, nay lại càng rối hơn khi nhận được lời khen như vậy. Ánh mắt cúi xuống né tránh, đôi tay đẫm mồ hôi nắm chặt vào nhau. Cả người mơ màng nóng ran, cứng đờ cả ra, khó khăn lắm mới lắp bắp được mấy từ:
“À à… Dạ… dạ! Anh đói không? Em có mua bánh này.” Em cuống quýt tìm cách xua đi cái cảm xúc ngượng ngùng xấu hổ này, hai tay vội vã đưa lấy cái bánh tiramisu được đóng gói một cách xinh xắn đưa cho anh.
Tất cả những gì em nhìn thấy và cảm nhận em đều trân quý vô cùng. Em biết những thứ này chỉ đến một lần, và sau này dù em có trải qua nhiều mối tình khác, nó cũng sẽ không thể lặp lại được nữa. Nó là “tình đầu" mà tình đầu thì là chỉ có một. 
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, những ngày cuối cùng của năm học đã đuổi kịp bước chạy của các sĩ tử. Dường như ai cũng đầu tắt mặt tối lao đầu vào học. Vì thế mà em không còn thường xuyên gặp mặt và nói chuyện với anh nữa. Tin nhắn đến cũng thưa thớt dần đi, cũng không còn nhìn thấy anh ở ngã ba đường nữa. Cảm giác nhớ nhung khó diễn tả. Hàng vạn câu hỏi bủa vây tâm trí em.
Không biết bây giờ người ta đang làm gì nhỉ?
Anh Minh Quân học nhiều vậy có đổ bệnh không?
Khi nào thì anh ấy trả lời tin nhắn của mình?
Càng cố gắng xua tan những thứ ấy ra khỏi đầu, em càng bứt rứt khó chịu. Tay cứ cầm điện thoại chờ tin nhắn rồi lại đặt xuống, tự nhủ rằng chờ đợi cũng là một loại hạnh phúc. Ngày qua ngày, nỗi nhớ vẫn thường trực ở đấy. Chỉ là người mãi vẫn không thấy đâu. 
Hiếm hoi lắm mới có cơ hội gặp mặt anh, là đêm dạ hội mà toàn bộ học sinh đều mong đợi. Lần này nhà trường quyết định tổ chức thật hoành tráng, dựng sân khấu ngay trên bãi biển, để ăn mừng cho một năm học thành công trọn vẹn và một lứa học sinh đem về nhiều thành tích. Anh là người đứng lên phát biểu đại diện cho ban học sinh năm nay. Dưới ánh sáng sân khấu, trông anh vẫn đẹp và hoàn hảo như vậy, khiến nhiều nữ sinh phải xuýt xoa tán thưởng. Em chỉ có thể đứng từ xa, cố gắng kiễng chân lên để ngắm anh cho rõ. Nhỏ người phiền phức thật đấy! Làm sao mà nhìn người mình thương tỏa sáng trên sân khấu trong khi ngay trước tầm mắt mình là mấy trăm cái đầu đứng chắn ngang được. Được khoảng một tiếng thì tiệc tàn, mọi người tản ra đi chơi với bạn bè hết. 
“Hôm nay là đêm hội trải nghiệm, đối với khối mười hai thì đây là lần cuối cùng. Cứ thoải mái mà vui chơi hết mình các em nhé.”
Cả buổi đứng xem biểu diễn nên em cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chơi bời nhảy nhót nữa. Đang tính quay về nhà chung để nghỉ ngơi thì nghe tiếng gọi quen thuộc từ đằng xa. 
“Ngọc Mai ơi.”
Quay đầu lại nhìn thì một bóng hình thân thương hiện lên trước mắt. Anh chạy tới chỗ em đứng, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nh��i. 
“Sao em lại đi về, em mệt hả?”
“Anh xin lỗi, vừa rồi anh bận lo việc tổ chức sự kiện, không qua chỗ em được.”
“Ôi dào. Có gì đâu mà anh phải xin lỗi, tối nay anh nói hay lắm đó, rất truyền cảm luôn nhé. Không hổ danh là chủ tịch hội học sinh của trường.” Em mở lời khen ngợi, vì thực sự lời chia tay nghe rất xúc động. 
“Anh cảm ơn nhé. Tối nay em mệt à, hay sao mà về sớm thế. Ngọc Mai có sao không?”
“Em không sao thật mà. Anh đừng lo lắng quá.”
“Không mệt thì đi chơi với anh đi. Đêm nay là để chơi thật vui mà.”
Nói rồi anh bất ngờ cầm tay em kéo đi, hướng về phía bãi biển, nơi mà từng cơn sóng dập dìu đập nhẹ lên bãi cát. 
“Ngọc Mai thích pháo bông que không, anh đốt cho em nhé.”
Không đợi trả lời, anh đã nhanh tay lấy một que rồi đốt đưa cho em.
“Em cảm ơn.”
“Thi Trung học Phổ thông Quốc gia xong là anh đi rồi. Ngọc Mai ở lại phải cố gắng đấy nhé.”
“Dạ.”
Nhất thời em chẳng biết nói gì, phần vì ngại ngùng và cũng một phần vì luyến tiếc. Anh ra nước ngoài, lên đại học rồi thì sẽ có nhiều mối quan hệ mới, và cũng sẽ có bạn gái nhỉ. Ai mà chẳng muốn yêu và được yêu cơ chứ. Em nhìn đốm lửa sáng bật tí tách trên đầu que mà lòng nhói đau từng cơn. Mối tình của em sẽ kết thúc như cây pháo bông này. Suốt những giây phút nó cháy sáng, nó đẹp rực rỡ giữa màn đêm đen. Dẫu vậy, nếu nó tắt ngúm rồi thì chỉ còn là tàn dư nhuộm màu hồng của một thời niên thiếu nông nổi nhưng lại thành thật với trái tim mình. 
“Anh Minh Quân đã từng thích ai chưa ạ?”
“Hả, à. Đã từng.”
Hình như anh hơi giật mình vì em chuyển chủ đề quá vội, lại còn vào vấn đề này nữa. 
“Anh có tỏ tình với người ta không?”
“Anh không. Anh giữ kín trong lòng mình thôi.” 
Em thấy anh cười trừ, đôi mắt nhìn ra hướng biển đen đằng xa. Anh đang nghĩ gì nhỉ? Hay là anh còn nhớ nhung người cũ.
Dường như đọc được ý trong mắt em, anh tiếp lời:
“Nhưng chuyện qua lâu rồi, anh không còn nặng lòng nữa.”
“Nếu được quay lại khoảng thời gian lúc ấy, anh có tỏ tình với người ta không?”
Anh cười một tiếng rồi hỏi ngược lại em:
“Nếu em là anh thì em có làm vậy không?”
Em im lặng. Em không biết câu trả lời. Em cũng không biết liệu người ta có đồng ý không. Nếu đồng ý thì chính là hạnh phúc vô bờ, còn từ chối thì tổn thương không thể nào chữa lành. 
“Nếu em có thích ai thì cứ tỏ tình đi. Không thì sau này sẽ hối hận đấy. Ta nên học cách vượt qua mặc cảm của mình. Vấn đề không phải là đối phương đồng ý hay không, mà là em đã dũng cảm thổ lộ tình yêu của mình.”
“Yêu thầm rất đẹp em à. Nếu còn hái được trái ngọt nữa, em sẽ cảm nhận được hương vị tuyệt vời của nó đấy. Sẽ không bao giờ quên được đâu.” Giọng anh Quân vang lên trầm ấm. Giữa biển người đang vui chơi nô đùa ầm ĩ bên ngoài kia, em cũng chỉ nghe thấy âm thanh của anh. 
Anh nói c��n em thì vẫn im lặng. Em ghét sự hèn nhát của bản thân, em không hiểu chính bản thân mình. Có khi nào vì tình em quá nặng nên nó đè nén, tự dưng cái câu “Em thích anh” tưởng chừng như nhẹ tênh lại hóa một hòn đá lớn giữa đường quang, khiến em mãi mãi không thể vượt qua không? 
“Em tỏ tình với người ta anh nhé?” Em đột nhiên cất tiếng.
“Haha, em không phải hỏi ý kiến anh đâu. Em phải tự hỏi bản thân mình chứ. Nếu em cảm thấy thực sự sẵn sàng, hãy đối diện với người ta và nói ra đi. Sau này sẽ còn nhiều điều đang chờ đón và luôn tìm cách khiến em chùn bước. Em phải học cách vượt qua từ bây giờ, từ những điều nhỏ nhất.”
“Đừng sợ hãi hay lo lắng nữa. Đừng quan tâm tới việc họ đồng ý hay từ chối em. Em tỏ tình thành công. Chỉ có một kết quả như vậy thôi, nhớ nhé.”
Lần đầu thương thầm người khác, ai mà chẳng có những lúc tiêu cực, tự làm khó bản thân mình. Hoang mang không biết âm thầm hay cứ tự do để cho tình cảm bột phát. 
“Anh Minh Quân, em thích anh.” Em nhìn thẳng vào mắt chàng trai đang ngồi bên cạnh. Chưa bao giờ em dám nhìn về phía anh như vậy, bằng ánh mắt kiên định này. Được ở gần anh, được nắm lấy đôi bàn tay, được cảm nhận hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai, là giấc mộng hằng đêm của em. Giờ đây nó đã thành sự thật. 
Đôi ta như được kéo vào một chiều không gian khác, chỉ có hai người ở đây thôi. Tiếng nô đùa ồn ào trên bãi cát trắng bị một câu nói tiễn vào hư vô. 
“Anh đợi câu này của em lâu lắm rồi Ngọc Mai à.” 
Gương mặt của anh càng ngày càng tiến sát lại với em. Đôi môi khẽ hôn nhẹ lên gò má ửng đỏ của người con gái đương tuổi xuân thì mới tập yêu. Thời không như dừng lại, và em muốn nó dừng lại mãi mãi. Tình yêu của em được vun vén và chăm sóc giờ đã hái được trái ngọt rồi. 
Hai bàn tay anh khẽ đưa lên khéo vuốt ve làn tóc mai bóng mượt của em, tưởng chừng như có một dòng điện chạy vụt qua lên đến đỉnh đầu em, chắc là tình yêu sét đánh chăng? Anh làm vậy không khác nào dụ dỗ một đứa trẻ ngây thơ bằng một cây kẹo mút ngọt ngào. Anh biết làm như vậy nó sẽ chạy theo anh ngay tức khắc, làm theo tất cả những gì anh bảo. Em biết mình dễ yếu lòng, và em nguyện thế. 
Anh nhìn em, một cái nhìn dịu dàng và đặc biệt mà em từ bao lâu nay đã khao khát. Em biết rằng anh chưa dành ánh mắt này cho bất kì người con gái nào cả. Đây là món quà mà em luôn viết vào lá thư gửi ông già Noel mỗi dịp giáng sinh, là điều ước mà vừa nắm hai tay lại vừa nghĩ tới trong đầu trước khi thổi nến trong ngày sinh nhật. “Hoàng”, “Minh”, “Quân” sẽ mãi là ba từ em gọi tên khi ngả đầu lên gối, ngả đầu vào ánh trăng thanh mơ màng và lắng đọng tình thơ. 
Từng giọt hồn của em được nhỏ đầy vào chiếc lọ trong suốt mang tên tình yêu. Giờ nó đầy rồi, có thể hài lòng mà đậy nắp lại.
HẾT
Tumblr media
2 notes · View notes
roeroserose · 5 months ago
Text
Sức mạnh của đầu thai trong câu chuyện Hoa Hồng
Bài viết có tiết lộ nội dung phim. Nếu bạn không muốn cảm thấy khó chịu vì spoil khi chưa xem thì đừng đọc nhé. Mình thích có người đọc nhưng không muốn kiếm like bằng m��i giá.
Trong phim câu chuyện Hoa Hồng, mình nhận thấy rất rõ sự ảnh hưởng của nguồn gốc gia đình đến số phận của nhân vật. Nó chia ra làm 2 tuyến rất khác nhau của những người xuất phát điểm nghèo khó, bố mẹ ít học phải vật vã vươn lên và những người có gia đình giàu, tri thức với hàng trăm cơ hội.
Tuyến nhà nghèo tiêu biểu có Phương Hiệp Văn, Tô Canh Sinh, Chu Sỹ Huy. Tuyến nhà nhà giàu có Hoa Hồng (Hoàng Diệc Mai), anh trai hoa hồng (Hoàng Chấn Hoa) và Trang Quốc Đống.
Vì nghèo nên Phương Hiệp Văn luôn tự ti trước một tuyệt sắc giai nhân như Hoàng Diệc Mai. Và anh đã luôn ở thế yếu trong cuộc tình ấy. Khi muốn nuôi con mèo để lấy lòng Hoa Hồng, anh đã phải bán hết đồ đạc, bán cả cái xe đạp vốn đi lại hàng ngày để thuê phòng riêng, để trang trải cho khoản “dại gái" là trả một phần tiền căn phòng để mồi Hoa hồng vào ở.
Hiệp Văn chấp nhận làm mọi việc nhà để chăm sóc Hoa Hồng, chiều hư cô để cô phải phụ thuộc vào anh, sẵn sàng đánh đổi công việc giám đốc dự án ở Thượng Hải để đến Bắc Kinh làm nhân viên. Vì sợ mất người yêu, anh đã phải làm đủ “mưu hèn kế bẩn" như cài định vị vào điện thoại, lén xin cho vợ nghỉ việc, kiểm soát cô trong nhà.
Quay lại quá khứ, anh sinh ra là một người Triều Tiên thiểu số trên đất nước Trung Quốc. Anh có người mẹ nghèo, làm sòng bài ở quê. Anh chọn ngành khoa học máy tính ở đại học Phúc Đán vì ngành đó có thể kiếm ra tiền và có học bổng.
Trong sự nghiệp, Phương Hiệp Văn cũng sẵn sàng nhận chỉ trích, sẵn sàng sa thải ⅓ nhân viên để bán công ty được giá hơn. Vì trong lòng anh không bao giờ thoải mái. Anh luôn mang nỗi mặc cảm bị coi thường. Với một người gốc nghèo như anh, có thật nhiều tiền là cách duy nhất để anh khẳng định giá trị bản thân. Nhưng khi đã là ông chủ công ty phần mềm, có biệt thự ở Bắc Kinh thì anh vẫn không có được người con gái mình yêu tha thiết.
Xuất phát điểm đau khổ nhất có lẽ là Tô Canh Sinh (Tô Tô). Không những nghèo, Tô Tô còn nhận đủ combo cha mất sớm, bị cha dượng cư.ỡ.g .hi.ế.p, có một người mẹ ngày đêm vòi tiền, một thằng em vô dụng.
Tô Tô đã phải đánh đổi quá nhiều thứ để vươn lên. Ngoài việc học ngày học đêm, cô còn phải cưới người bạn để lấy hộ khẩu Bắc Kinh, phải dùng tiền mồ hôi nước mắt để nuôi gã cha dượng đồi bại hết lần này đến lần khác. Cô bị người mẹ khốn nạn coi như cái cây ATM di động. Cô phải bỏ tiền mua lại căn nhà nhưng không được sở hữu. Cô đối mặt với việc mất đi Hoàng Chấn Hoa vì giấu chuyện từng lấy chồng. Đến khi Cô đi lấy chồng thật thì cũng bị mẹ đến tận nơi đòi tiền sính lễ.
Như một con thạch sùng phải cắt đuôi của mình để tồn tại, Tô Tô tự biến mình thành một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong đầy những tổn thương. Bằng một sự cố gắng phi thường cùng một chút may mắn, cuối cùng cô cũng có được hạnh phúc bên người đàn ông giỏi giang, có bố mẹ chồng tuyệt vời và cô em chồng … hết nước chấm. Nhưng những thứ cô đã phải trả giá thì thực sự quá nhiều.
Không được tô đậm như 2 nhân vật quan trọng bên trên, Chu Sĩ Huy xuất hiện khá ngắn nhưng rất ấn tượng. Anh xuất thân tỉnh lẻ, nơi mà có đập đi xây lại cả trấn cũng không bằng xây một trung tâm thương mại ở Bắc Kinh. Anh giỏi chuyên môn, là cánh tay phải của Hoàng Chấn Hoa, đã được Chấn Hoa giao cho nhiệm vụ hướng dẫn Hoa Hồng. Nhưng sự cố gắng của anh chỉ được đến thế. Dẫu rằng dành hết tấm chân tình, dẫu rằng hy sinh cả đám cưới để rồi bị đ..ập một trận te tua, anh vẫn không bao giờ có thể làm Hoàng Diệc Mai rung động.
Trong khi đó, nhìn sang tuyến nhân vật “nhà giàu", ta sẽ thấy một câu chuyện khác hẳn. Trang Quốc Đống chẳng cần làm gì ngoài là chính mình để có được Hoa Hồng. Cô gái vạn người mê Hoàng Diệc Mai chủ động tán anh, chủ động ngã vào vòng tay anh, chủ động lên giường với anh ngay lần đầu hò hẹn.
Anh sinh ra trong gia đình có cha là trí thức và mẹ là chủ doanh nghiệp. Anh đẹp trai, từng du học Pháp và mang những nét giỏi giang, tinh tế của một người tây học.
Anh cũng có nỗi đau khi phải lựa chọn giữa làm giám đốc chi nhánh nhỏ ở Bắc Kinh để có người mình yêu hay trở thành giám đốc lớn ở trụ sở chính và mất cô. Anh cũng đau đớn nhưng sự lựa chọn của anh là chọn ở đỉnh núi thấp hay đỉnh núi cao, ăn bào ngư hay ăn tôm hùm. Nó khác hoàn toàn với sự đánh đổi cả nhân phẩm để vượt lên vũng bùn mà nhân vật tuyến nhà nghèo phải trải qua.
Cái mất mát của người giàu là cái mất viên minh châu trên vương miện, thứ mà người nghèo không bao giờ được đội lên.
Còn nhân vật chính Hoa Hồng, Hoàng Diệc Mai do thần tiên Lưu Diệc Phi đóng thì sao? Cô đầu thai một cách xuất chúng khi có cha mẹ là giáo sư đại học Thanh Hoa, được thừa hưởng bộ gen xinh đẹp tuyệt trần và chỉ cần lướt vài đường patin là đã có hàng trăm cậu trai sẵn sàng trồng cây si trước cửa.
Hoa hồng học vẽ vì thích, đi làm vì muốn thoát khỏi vùng an toàn của bản thân, đi học thạc sĩ tâm lý vì muốn giúp đỡ trẻ em bị tự kỷ, lấy Phương Hiệp Văn vì muốn khép lại mối tình cũ, chia tay anh vì muốn có cuộc sống dễ thở hơn. Suốt hơn 30 tập phim, những quyết định lớn của cô chưa bao giờ bị áp lực bởi chữ tiền.
Kể cả khi Hoa Hồng thiếu tiền thì cô cũng có hàng loạt người sẵn sàng giúp đỡ. Cô chỉ cần d.o.ạ bố là có tiền mua điện thoại di động, vay anh trai để có tiền cho người yêu mở công ty, cô chưa cần than nghèo đã có chị Tô Tô sẵn sàng chuyển khoản.
Vì không bị thiếu tiền, Diệc Mai có thể làm những việc như “trong phim". Tôi trầm trồ về sự thông minh của cô khi lừa được nhân viên khách sạn để lọt vào bữa tiệc. Nhưng thử đặt câu hỏi nếu cô không có sẵn chiếc váy dạ hội màu vàng thì sao? Thì chắc hẳn biên tập của phim phải thêm vào cảnh cô bán xe đạp để … thuê váy.
Cô bay như chim từ Bắc Kinh sang Paris để gặp người yêu. Cô đưa đơn xin nghỉ việc để ép tổng giám đốc Tina cho cô nghỉ phép. Cô sẵn sàng kết thúc sớm chuyến đi để về Bắc Kinh khi thất vọng về Trang Quốc Đống. Nếu lật lại vấn đề, đặt tình huống là Hoa Hồng là con nhà nghèo thì tiền đâu để có bay sang châu Âu? Cô có dám nghỉ việc để chạy theo tình yêu hay không và có tiếc chuyến du lịch nước Pháp mà cả đời này chắc gì đã có tiền quay lại hay không?
Tương tự, Hoa Hồng sẵn sàng bay đánh vèo từ Thượng Hải về Bắc Kinh để giải quyết chuyện tình của anh trai bị trục trặc, sẵn sàng rời khỏi “chiếc lồng vàng" mà Phương Hiệp Văn đã tạo ra ở Thượng Hải mà tay trắng ôm con về Bắc Kinh. Hay đơn giản như việc cô có thể lái xe chở sếp khi mới tốt nghiệp đại học. Thử hỏi, những người đang đọc bài này, có mấy ai biết lái xe ô tô khi mới 22 và có mấy ai đủ tiền để bay từ Hà Nội vào Sài Gòn hoặc ngược lại để giải quyết chuyện tình cảm cho người khác.
Tương tự như Hoàng Diệc Mai, anh trai cô là Hoàng Chấn Hoa cũng sống trong khu tập thể đại học Thanh Hoa. Từ nhỏ, anh có mục tiêu duy nhất là thi đỗ vào ngôi trường danh giá hàng đầu Trung Quốc. Nhờ quan hệ của bố mẹ, anh được giới thiệu với Bạch Hiểu Hà. Từ đó, anh lọt vào mắt xanh của bố cô và được tạo điều kiện thiết kế khách sạn, mở công ty.
Có một cảnh phim rất nhỏ nhưng đã nói lên sức mạnh của đầu thai với anh là khi Tô Tô lần đầu đến nhà Chấn Hoa. Cô đã hiểu tại sao hai anh em lại ấm áp đến thế. Và anh không quên tự hào với bạn gái rằng: Ngoài ấm áp thì anh còn xuất sắc nữa.
Và với mạch logic này, bạn hãy nghĩ về Phương Thái Sơ đi. Cô bé có phải là một phú nhị đại, một bạch phú mỹ khi có cha là giám đốc công ty phần mềm, mẹ là chủ phòng tranh và đẹp như tiên. Thái Sơ có bác trai là chủ công ty kiến trúc, bác gái là tổng giám đốc công ty nghệ thuật, ông bà ngoại là giáo sư đại học Thanh Hoa. Nếu phim có phần 2, bạn sẽ tưởng tượng ra tương lai của cô bé ấy chứ?
#cauchuyenhoahong #luudiecphi #trangquocdong #phuonghiepvan
2 notes · View notes