#hồi năm trước
Explore tagged Tumblr posts
chieclamauxanh · 2 months ago
Text
Bình thường hoá việc lớn lên không trở thành một phiên bản như mình từng mong ước.
Ngày trước mình đã từng rất nhiều lần tưởng tượng mình của nhiều năm về sau, rồi tự đặt cho bản thân thật nhiều nguyên tắc như kiểu lớn lên mình sẽ là người thế này, phải làm công việc thế kia, yêu một người thế nọ, rồi khi yêu mình phải là một người thế nào,… Tự cho mình thật nhiều hình mẫu về chính mình trong tương lai.
Và rồi theo quy luật tự nhiên của cuộc đời, mình lớn lên. Mình không phải là một người lý trí luôn giữ cái đầu lạnh như hồi xưa mình muốn, không phải là một cô người yêu bao dung và tốt bụng như mình hằng mong, mình cũng không làm công việc mà mình từng mơ ước. Mình yếu đuối, nhạy cảm, ngang ngược, nhỏ nhen và đôi khi còn ích kỉ nữa.
Chỉ là,
Mình sẽ không thể biết được bản thân như thế nào nếu không trực tiếp trải qua hoàn cảnh đó. Nếu cả đời này mình chẳng yêu ai, có khi sẽ chẳng bao giờ mình biết mình là một đứa nhạy cảm thế nào trong chuyện tình cảm. Nếu không làm công việc hiện tại, mình sẽ chẳng thể biết mình chịu áp lực giỏi cỡ nào. Và nếu không có những lần vấp ngã để mài dũa góc nhìn, tự nhìn nhận sâu sắc vào sâu bên trong, chắc mình sẽ chẳng thể chấp nhận việc bản thân thật yếu mềm và xấu tính.
Hoá ra lớn lên chỉ đơn giản là chấp nhận bản thân vốn không tốt đẹp như mình từng nghĩ.
Hoá ra không phải điều không hoàn hảo nào cũng xấu.
Hoá ra mỗi ngã rẽ của cuộc đời đều là hành trình để tụi mình khám phá bản thân, thấu hiểu bản thân và yêu thương bản thân nhiều hơn.
149 notes · View notes
baosam1399 · 3 months ago
Text
"Hồi còn nhỏ chị thích nhất là đọc ngôn tình, chị nghĩ Lư Tư Hạo nói đúng, sách - truyện và âm nhạc có thể giúp chúng ta ôm một mộng tưởng tốt đẹp về tương lại và cố gắng vì nó. Nhưng chị không thích đọc sách đâu, cái chị đọc chỉ là sách tiểu thuyết thôi.. từ hồi còn học cấp 3 tới bây giờ, chị thực sự không nhớ nổi mình đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua gần 6 chục cuốn ngôn tình rồi bày ở đầy phòng khách, thậm chí kế hoạch của vài tháng sau hoặc mấy năm sau nữa sẽ là mua đủ tất cả những quyển tiểu thuyết hồi còn nhỏ chị từng đọc được trên mạng và đã được xuất bản thành sách và tất cả những gì liên quan tới Conan. Chị luôn nghĩ rốt cuộc mình cứ phải như vậy làm gì, có thể có những quyển chị mua về chỉ để đó thôi, vì trước đó chị đã đọc xong trên điện thoại rồi, chị còn không dám sờ vào vì sợ nó sẽ rách chỉ vì chị mua là bản đặc biệt, sẽ được tặng kèm theo bookmak và những tấm poster rất đẹp.
Mấy tháng trước đợt vẫn còn đi làm chị đã mua một lèo 3 quyển sách của Lư Tư Hạo, nhưng thực ra tới hôm nay mới thực sự được coi là đọc xong 1 quyển hoàn chỉnh, một là do khoảng thời gian đó nói là mỗi ngày sẽ nghỉ giữa ca 4 tiếng nhưng thực chất chị chỉ nghỉ được 2 tiếng, mặc dù giờ nghỉ ca phải luôn đấu tranh vật lộn 30 phút xem nên đi ngủ hay là xuống Highlands ngồi chỉ vì phòng ngủ luôn lạnh như điểm cuối của Cực Bắc… Nhưng cuối cùng mặc dù lần nào cũng buồn ngủ tới díu cả mắt nhưng chị vẫn lựa chọn xuống Higlands ngồi 1 mình, khi giở sách ra mới đọc được vài trang có khi lại bị Liu Yang gọi lên giao nhiệm vụ. Vậy nên đợt đó chỉ đọc được vài trang là lại bỏ ngỏ, mãi sau phải hơn 1 tháng trời mới túc tắc đọc qua loa cho xong quyển "Dám Mơ Lớn, Đừng Hoài Phí Tuổi Trẻ." Nhưng chị luôn thấy tên tiếng trung của quyển sách này hay hơn nhiều.
Em cũng biết cảm giác khi đọc sách, mình sẽ gặp được những câu nói khiến mình đồng cảm hoặc thậm chí muốn khóc là thế nào phải không? Chẳng ai hiểu được đâu, thậm chí Tuấn Ngọc cũng không hiểu, Nga cũng không hiểu, Tiến cũng không hiểu, A heng cũng không hiểu, chẳng ai hiểu nổi những gì chị viết ra hay chia sẻ, nhưng chị nghĩ em hiểu. Vì em hiểu được chị mà...
Chị nghĩ tới năm 26 tuổi mới biết Lư Tư Hạo thực là một chuyện quá tiếc nuối. Vì anh từng viết rất nhiều câu nói khiến chị cảm thấy văn học là môn học đẹp đẽ nhất mà mình đã từng biết :
Anh nói : “Sở dĩ chúng ta cho rằng trưởng thành là một việc tồi tệ là bởi chúng ta đã trở thành người mà bản thân từng xem thường.”
Anh nói : “Với thần tượng, cách tốt nhất không phải là phát cuồng vì họ, mà là để người khác biết, người hâm mộ họ cũng là những người biết nỗ lực.”
Anh nói : “Không biết bản thân muốn gì cũng không sao, nhưng phải luôn nhớ kĩ bản thân không muốn những gì.”
Anh nói : “Bạn trèo lên nơi rất cao, đi tới nơi rất xa, không phải để cả thế giới nhìn thấy bạn mà là để bạn có thể nhìn thấy cả thế giới”
Anh nói : “…Có lẽ một khi trưởng thành, người ta sẽ để mất rất nhiều thứ, ví như những món đồ giản đơn nhưng lại từng khiến bạn vui vẻ cả ngày, ví như khả năng dễ khóc dễ cười, và cả những người đã từng thân thiết với bạn. Điều đáng sợ nhất không phải mất đi những điều ấy mà là việc bạn dần trở nên bình thản hơn. Bạn bắt đầu an ủi bản thân rằng thế mới là trưởng thành, đây chính là dáng vẻ mà chúng ta hằng mong muốn. Bạn chỉ đang tìm một cái cớ để tiếp tục sống như vậy và coi thường bản thân mình trước kia….”
Anh nói : “Cách đối xử tốt nhất với người mình từng yêu, không phải làm như đã quên, mà là giữ lại những điều mình thích và những giá trị đã học được, đối diện với cuộc sống một cách tốt hơn, nếu không cuộc hội ngộ đó sẽ ít nhiều mất đi những ý nghĩa tốt đẹp…”
Anh nói : “Vì sao con người phải tiến về phía trước. Bởi vì chưa tới phút cuối cùng, bạn sẽ không biết được số phận của mình ra sao, cũng không biết tương lai kết quả có tốt đẹp hay không. Rồi bạn sẽ có cơ hội đến nơi bạn muốn đến, bạn cũng biết nếu mình đứng yên tại chỗ thì sẽ chẳng đi được tới đâu cả…”
Lư Tư Hạo thực sự đã viết rất nhiều, chị nghĩ đôi khi chúng ta luôn cần một câu nói để làm động lực tiến bước em nhỉ, có thể câu nói ấy sẽ không khiến chúng ta ngay lập tức hành động hay hiểu ra điều gì, nhưng nó sẽ dần dần khiến ta tìm ra lẽ sống trong quãng đường mình đi.
Hôm nay chị dùng 1 buổi chiều để đọc nốt 1 trong 2 cuốn sách còn lại mua về nhưng để lâu tới nỗi bám đầy bụi lên đó chưa động tới, thực ra quyển này anh viết về cuộc sống và câu chuyện tình cảm xoay quanh anh và bạn bè anh nhiều hơn, thực ra chị cũng chẳng biết là đang nói cái gì với em đâu, chỉ là chị cảm thấy đột nhiên đọc xong 1 quyển sách, tự nhiên nhớ tới em, cứ có cảm giác như mấy câu chuyện này chẳng liên quan gì tới mình nhưng lại có mặt nào đó cũng giống như mình, thế là lại ngồi lõ cõ viết ra mấy dòng này… để có thể tìm được người tình nguyện ngồi đọc những câu mình viết, hiểu nhưng câu mình viết, đồng điệu với mình về tâm hồn thực sự rất khó, Lư Tư Hạo tìm được 5 người bạn tốt đã được thời gian giúp anh sàng lọc, may thay chị cũng tìm được người luôn đọc và hiểu những gì chị viết ra là em.
Chị đã liệt kê ra vô số những điều vài tháng sau phải làm, một trong số đó có viết là sẽ phải mua quà sinh nhật cho Tuấn Ngọc và khi nào vào tới SG sẽ bỏ thời gian đi thăm chị H, em có biết chị H không nhỉ, chị H hồi mới dạy tụi chị và Tiến, chị thực sự rất tốt, đãi đồ ăn ngon, mua quà sinh nhật cho từng người, dạy bọn chị làm việc, chị không biết phải kể thế nào, nếu tổng kết lại thì là chị H luôn "không bao giờ tiếc tiền cho 5 cái mồm hay ăn như tụi chị", còn tụi chị thì ngày đó chỉ có chúng duy nhất một suy nghĩ là "chị gái này nhiều tiền thật"....
.. Mấy năm nay chị không gặp chị H rồi... hình như câu chuyện về chị T và chị H chị đã kể em nghe nhiều lần, vậy nên thôi, chị sẽ không kể lại nữa, khi gặp lại chị T ở NH4 sau 1 thời gian rất lâu rất lâu rất lâu nhưng lại cảm thấy rốt cuộc cái gì đã khiến cho chị có cảm giác xa cách tới vậy.. chị không biết phải miêu tả cảm giác ấy thế nào, nếu có thể thì có lẽ sẽ giống như trong một câu chuyện ngôn tình nào đó chị từng đọc, hồi còn nhỏ mình rất thích ăn kem, là loại kem đá 500 đồng 1 cái, nhưng vì hồi đó dù là một hay hai nghìn đồng thì cũng được coi là tiền to nên mỗi lần ăn chỉ mua được 1 cái, còn là kiểu mỗi đứa bạn góp chung 500 đồng được bố mẹ cho vào để mua chung nữa, lúc đó thề hứa rằng lớn lên mình nhất định sẽ kiếm nhiều tiền để được ăn thỏa thích, tới khi lớn rồi, tiền kiếm ra được nhưng trường học đã được xây mới lại, to hơn xưa gấp 5 10 lần, tiệm tạp hóa nhỏ không bán nữa đã trở thành nhà hoang, không còn tìm được nơi bán kem đá có vị giống như năm ấy nữa, kem que cũng không còn giá 500 đồng, tiền giấy đã bị thay thế bằng polyme, mọi thứ trong kí ức.. tiếng ve, hoa phượng, những câu chuyện ma hồi cấp 1 đáng sợ, nhà vệ sinh từng in dấu bàn tay bị đồn có quỷ, giờ ra chơi với trò đuổi bắt, tiết tiếng anh chỉ học được một buổi, ra tòa nhà cũ trường bên đợi anh trai tan học mặc dù rất bị ghét bỏ bắt đầu mờ nhạt dần tới nỗi dù mỗi lần về quê, dù đứng trước cổng trường 30 phút nhưng vẫn không thể khiến cho những đoạn hồi ức kia có một đường dẫn trọn vẹn…. có lẽ là kiểu vậy....
Cuộc sống đẩy chúng ta tới nơi rất xa em nhỉ, dạo này em đã ổn định chưa? Chị nghĩ cuộc sống của em rồi sẽ ổn thôi, cuộc sống của chị rồi cũng sẽ như vậy. 过不去的事情还能怎样 也总会过去的, chị nhớ Lưu Diệc Phi từng nói vậy.
"Có thể chúng ta không được định sẵn sẽ trở thành một ngôi sao, nhưng chúng ta vẫn có thể trở thành đom đóm…" câu này hay đúng không!"
Hôm nay mình viết đoạn này gửi Lá nhỏ, Lá nhỏ hồi đáp bằng việc em ổn rồi lại không ổn.... thực ra đoạn văn bên trên mình đã sửa lại, xóa bớt một vài câu, thay đổi một số từ, trước nay khi viết viết mình cũng thích chăm chút câu từ để mỗi khi mình đọc lại mình cũng cảm thấy rằng haha hóa ra văn của mình cũng không tệ!
88 notes · View notes
dongsonglodang · 1 year ago
Text
Tumblr media
Những trích dẫn mình khá thích từ cuốn "Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu" của Quan Đông Dã Khách:
Cái gọi là tình cảm đẹp, chính là yêu mến có người ngầm hiểu, tâm sự có người lắng nghe, nhung nhớ có người đáp lại.
Người khác đều nói tính tôi chậm chạp, thực ra tôi cũng có thể nhanh như tên lửa, nếu như phía trước có người đợi tôi.
Khi một người rời xa bạn, đừng hỏi người đó những lý do mà bạn thầm đoán, bởi vì bạn đoán gì cũng đúng cả.
Trong tương lai, kẻ không hiểu được tình yêu sẽ hiểu được. Kẻ hiểu được tình yêu sẽ không dám yêu nữa.
Khả năng diễn xuất của bạn rất tốt, tốt đến mức dù cho bạn đau khổ cỡ nào cũng không ai biết được.
Hãy luôn nhớ rằng nếu bạn đã có thể một mình vượt qua những tháng ngày khó khăn, vậy thì với tất cả những khó khăn của năm tháng sau này, bạn đều có thể vượt qua được. Đừng mong đợi sẽ có người xuất hiện và cứu giúp bạn, nếu bạn cần phải được cứu giúp, người duy nhất có thể làm điều đó, mãi mãi chỉ là bản thân bạn mà thôi.
Thích một người ư, có lẽ giống như gió mát, tựa như sương mai, như tim đập liên hồi, như hồng trần cuồn cuộn, không còn chỗ cho một ai khác nữa.
Rồi sẽ có ngày tâm bạn bình lặng như nước, nhìn lại câu chuyện của chính mình như một người ngoài cuộc. Sau đó mỉm cười lắc đầu.
Có những người giống như mây sẽ theo gió bay đi mất, nhưng dù thế nào trời vẫn sáng. Lúc này chính là thời khắc đẹp nhất của nhân gian.
Bạn sẽ sống hạnh phúc cả đời dẫu cho không có người kia bên cạnh, bởi đây vốn dĩ là kết thúc mà bạn xứng đáng nhận được
Mối quan hệ giữa người với người vốn dĩ rất lạ kỳ. Có một số người, dành hết tâm tư chưa chắc đã có thể ở bên nhau, thế nhưng chỉ cần lơ là một chút là sẽ mất đi mãi mãi.
Tuổi trẻ của mỗi người không ai có thể thoát khỏi chuyện yêu đương nhưng không phải ai cũng thích hợp cùng bạn già đi.
Cõ lẽ thành phố này chính là như vậy, mỗi người đều có một mặt tối của bản thân. Chúng ta bày mặt tốt đẹp của mình ra cho mọi người xung quanh chiêm ngưỡng, rồi lại tự mình chống đỡ những đau khổ mà cuộc sống trút xuống chúng ta.
Người trong bóng tối, cũng đã từng là người đứng dưới ánh mặt trời, chẳng qua là vì bị thương rồi nên muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Anh ấy sẽ yêu đương, sẽ kết hôn, sẽ có con, sẽ già đi sau đó chết đi bình thản. Mà tôi, đã định sẵn là cả đời cô độc đến già, đối với người mình thích, có lời, nhưng không thể nói.
Yêu người nhiều năm đến thế, đổi lại được một lần tỉnh mộng, như hóc xương ở cổ, như kim châm vào xương.
Sợ anh ấy biết, lại sợ anh không ấy không biết, sợ anh ấy biết lại vờ như không biết, hóa ra chuyện gì anh ấy cũng biết, chỉ có mình tôi không biết.
Thành phố, bởi vì sự tồn tại của một người, mà trở nên có ý nghĩa. Hoàng hôn mùa hè, buổi chiều mùa thu, tàn dư của ánh tà dương, ánh đèn neon giữa đêm khuya, tất cả đều rực rỡ lộng lẫy. Đường đời khúc khuỷu, biển người mênh mông, chỉ cần người ở bên cạnh tôi thì dù sống giữa núi non hoang dã tôi cũng vui lòng, nguyện cùng người ngắm nhìn thế gian trăm lần thay đổi.
Một người không thể quên được người kia thông thường chỉ có hai khả năng: Hoặc anh ta không có được người này hoặc anh ta đã đánh mất người này.
Trong quá trình vết thương lành lại, làm sao tránh khỏi việc ngứa ngáy khó chịu, nhưng chỉ cần nhẫn nhịn một chút, mọi sự đều sẽ trôi qua. Người mà ta không thể quên được, cũng giống như vết thương chờ lành.
611 notes · View notes
miyie · 1 year ago
Text
Tumblr media
Những năm tháng này, điều tôi ngưỡng mộ nhất ở bản thân không phải là sự cứng rắn của chính mình, mà là tùy thời mà sống, bước qua hết tất thảy những mối quan hệ đổ vỡ, nhưng vẫn chữa lành cho chính mình một cách chậm rãi và tự nhiên nhất. Trân quý bản thân và không để cảm xúc của mình thiệt thòi. Người còn ở đây, nhiệt tình đối đãi, người đã qua nhau, thật lòng chúc phúc.
Tâm tình như núi, như sông, như nước, như mây, tự nhiên, không gượng ép.
Thay đổi, không tiếc nuối.
Bước qua tất cả, và không một lần nhìn lại.
|Hồi • Trước 30 • Miyie|
344 notes · View notes
taifang · 1 year ago
Text
MỘT SỐ CÂU VĂN HAY ĐẾN NAO LÒNG !
____________________________________________
1. Hãy sống một đời thật tốt và từ từ gặp nhau nhé.
2. Vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng có thể chiếu vào.
3. Đối mặt với tình yêu nồng nàn, hãy trân trọng nó bằng cả trái tim.
4. Hành trình của một cô gái là vươn tới sao trời biển cả, không phải đến nơi khói bụi nhân gian.
5. Tà dương đắm mình trong mặt biển óng ánh cam, gió chiều lỡ sa vào tình yêu chân thành
6. Phân nửa pháo hoa thắp lên để mưu sinh, phân nửa ý thơ phổ cho tình yêu.
7. Đêm đen chắc chắn sẽ tối và lộng gió, nhưng sẽ có ánh sáng ban mai khi chúng ta tiến về phía trước.
8. Áng mây trôi tựa tuyết, hương vị của thế gian pha vào trà.
9. Khi một người kiễng chân hướng gần mặt trời, cả thế giới sẽ không che khuất được ánh nắng của người đó.
10. Sơn hải ắt hẳn có ngày trở về, gió mưa rồi sẽ tương ngộ.
11. Nguyện cho bạn vẫn như hoa hải đường kiêu hãnh trên ngàn ngọn núi phủ tuyết, không bị năm tháng quấy rầy cũng không thêm sầu muộn.
12. Hoa sơn trà sẽ chẳng thể thấu hiểu được hoa hồng trắng, cũng như gió từ núi phía bắc không thể thổi đến chân núi phía nam.
13. Trong chớp mắt, con người ta đã không còn ở tuổi thiếu niên, liệu một đời có được coi là mãi mãi.
14. Khi tôi cất bước đi, màu tóc đen bị gió chiều thổi bay, khi tôi ngoảnh đầu hồi tưởng lại tóc đã phủ đầy tuyết trắng.
@taifang dịch
Tumblr media
167 notes · View notes
qanhcherry · 15 days ago
Text
Đôi lúc mình nghĩ mình đang sống không đúng cách. Người ta nói sống là quá trình mài giũa tâm hồn, nhưng mình lại cảm thấy tâm hồn mình đang bị mài mòn.
Từ một đứa trẻ mê đọc sách, có thể chìm đắm trong những con chữ từ sáng tới tối, có thể viết truyện, viết tản văn, viết những câu từ khiến vài người cảm thán, khiến vài người kỳ vọng, tự hào,… Giờ mình chẳng biết làm gì nữa.
Mình không rặn ra nổi một câu văn ưng ý, viết một cái caption đăng fb cũng thấy thật khó khăn, hàng nghìn ý tưởng trong đầu mình bay sạch. Thỉnh thoảng bạn mình hỏi sao dạo này chả thấy mày văn vở gì nữa thế, mình méo biết trả lời kiểu gì. Bị ngu đi? IQ tụt dần? Hay là do mình đã quên mẹ mất mình từng rực rỡ như thế nào?
Hồi cấp 3 mình viết truyện trên Wattpad, được vài trăm nghìn view. Vui lắm, cảm giác thành tựu lắm. Rồi tự dưng một ngày nóng đầu mình xoá sạch trơn những gì mình đã từng bỏ rất nhiều tâm huyết và thời gian vào đó. Hỏi mình có hối hận không thì vừa có vừa không. Có, vì những ý tưởng táo bạo ấy mình vĩnh viễn không thể lặp lại được lần nữa. Không, vì mình chảnh chó, mình sợ nói ra 2 từ hối hận thì nhục 🙃 Nói chung đầu óc đơn bào nên suy nghĩ cũng đơn giản.
Dẹp chuyện viết lách sang một bên thì có một vấn đề lớn hơn nữa là giờ mình bị nói lắp. Lúc cần diễn đạt ý mình mà vội quá mình sẽ NÓI LẮP. Trời ơi thật kinh khủng… thật xấu hổ… thật… huhu. Hồi đi học tự tin diễn thuyết làm trò hề trước cả trăm người bao nhiêu thì giờ bị ngớ ngẩn khuyết tật ngôn ngữ bấy nhiêu.
7 năm, từ 17 tuổi tới 24 tuổi, tâm hồn mình mòn đi từng ngày. Chắc chỉ có trúng số 200 tỷ mới cứu nổi mình thôi.
Manifest, xin vũ trụ lắng nghe 🙏🏻🙏🏻🙏🏻
Cũng chân thành khuyên mọi người đừng thức khuya. Vì hình phạt cho những kẻ thức khuya là một bộ não nhảy disco giữa hàng tỷ thứ chuyện kì lạ.
25 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 10 months ago
Text
Tumblr media
Tình yêu từ đâu mà ra?
Hồi trước, gia đình nào cũng có một album ảnh. Người ta chuyển nhà sẽ đi tìm cuốn album mang theo, người ta nhớ nhớ quên quên nhưng hỏi cuốn album ở đâu vẫn nhớ. Bây giờ bao nhiêu ảnh trong điện thoại cả rồi. 512GB thôi đã chứa được cả một thời tuổi trẻ.
Nhà mình cũng có một cuốn alum như thế, số ảnh này Mẹ mình đã cẩn trọng giữ gìn trong ngần ấy năm. Một thời gian sau khi Ba mất, có lần Mẹ đã ngồi ở đó lần giở từng tấm. Trầm ngâm.
Chỉ có Mẹ mới hiểu rõ nhất cuối cùng thì bản thân sẽ nhớ và quên những gì.
Suốt một đời dài Mẹ cứ hoạnh hoẹ Ba về cái cô nào đó ở Sài Gòn mà có lẽ ký ức của Ba về cô ấy đã dừng lại vào cái ngày họ rời tay nhau. Hơn 20 mươi năm đầu ấp tay gối, Ba có vô vàn lỗi sai khác nhau nhưng có một điều là chưa bao giờ Mẹ bắt được Ba lén phén với ai. Sự chung thuỷ của một người đàn ông nếu có, chỉ là như vậy thôi.
Những lần uống say Ba cứ ngâm mãi cái câu thơ trong bài Hai sắc hoa Tigôn của TTKH: “…Mà từng thu chết, từng thu chết / Vẫn giấu trong tim bóng một người”. Cái bài thơ nó dài đằng đẵng mà cả đời Ba chỉ ngâm đúng có 2 câu... bảo sao Mẹ chẳng dỗi hờn.
Nhưng có lẽ vậy, mùa thu mà Ba yêu nhất là cái mùa thu chết ấy.
Ba lấy Mẹ ở cái tuổi muộn màng như vậy một phần là vì ông Nội tìm mãi mới ra một người con gái ăn học đàng hoàng và hai bên gia đình môn đăng hộ đối. Ông là nhà Nho, 15 năm học chữ Nho để đọc sách, bốc thuốc Bắc chữa bệnh cho dân. Ông có những nguyên tắc của riêng mình trong cuộc sống, vì thế tiêu chuẩn chọn vợ cho người con trai lớn mà ông kỳ vọng nhất cũng khắt khe hơn. Mình đã luôn biết ông Nội không phải người hẹp hòi khắc nghiệt. Cái cách mà một người đầy nguyên tắc nhưng thấy đứa cháu gái của mình đi ra, đi vô bốc táo đỏ trong kệ tủ thuốc ra ăn vụng và không la rầy một tiếng, đến khi hủ táo vơi dần, ông từ tốn chẳng nói năng gì mà lấy cái hủ ra, đổ đầy táo vào và đặt lại chỗ cũ (cho mình lấy tiếp) khiến mình tin rằng, ông vốn là người có chút ấm áp.
Mình đã luôn hiểu, tư duy môn đăng hộ đối của ông nếu có sai thì nó cũng chỉ là hệ luỵ của thời đại. Chỉ là mãi sau này mình mới hiểu, có thể ông nhìn được điều gì đó mà người khác thì không. Tình yêu có thể không đến từ những rung cảm vô điều kiện mà nó có thể đến từ nhiều lý do, dù rằng cuối cùng đều sẽ dẫn về sự nóng bỏng trong cõi lòng.
Hơn 20 năm Ba Mẹ mình sống với nhau, một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng được duy trì bằng sự tôn trọng và những niềm thương kín đáo vô cùng. Mẹ tôn trọng Ba vì Ba uyên bác và rộng lượng, Ba tôn trọng Mẹ vì Mẹ đằm thắm, hiểu lẽ phải và vất vả nhiều. Những năm ấy cũng có vô vàn những lần cãi vả đau điếng lòng nhau nhưng với mình, tất cả đều là một phần cuộc sống. Và mình chọn nhớ, nhưng không nhắc.
Tình yêu đã ở đó nhưng theo một cách khác. Ba sẽ nhường Mẹ xem kênh truyền hình có cải lương mà Mẹ thích dù Ba đã biết kênh nào đang chiếu bóng đá, Ba ngồi đọc báo cả đêm để canh mẹ ở bệnh viện hồi mẹ phỏng ở tay, Ba luôn ra ngoài hút thuốc chỉ vì có lần Mẹ bảo khói thuốc gây ngột ngạt cho cả nhà. Cái lần đám tang ông Ngoại, Ba hỏi Mẹ điều gì đó và giữa những buốt nhức tâm can của chính mình, Mẹ cáu bẵng quát lên, tiếng quát vang ra trong không gian rộng lớn và yên ắng. Ba chỉ từ tốn: “đừng lớn tiếng thế em”.
Còn Mẹ, miệng chẳng bao giờ nói lời thương vậy mà mỗi mùa hè khi bệnh suyễn của Ba khiến Ba ho nhiều hơn, Mẹ nhặt hoa sứ ở trường về phơi khô, ngày nào cũng nấu nước để ở đầu nằm cho Ba: “uống đi để nó nguội”.
Mình đã 26 tuổi rồi. Tình yêu luôn là một phần trong người mình nhưng nhân tình thì vẫn cứ vời xa, vì mình không sẵn sàng cho những điều mình không chắc chắn. Và hơn hết, tình yêu thì quan trọng đấy nhưng mỗi giai đoạn trong đời sẽ có những điều khác hiển hiện và quan trọng không kém. Nhân duyên là một thứ có hạn kỳ nhưng tuần hoàn, những gì ta thả bay đều sẽ đậu về theo một cách khác vào một thời điểm chính xác hơn, tình yêu là một loại nhân duyên như thế mà.
Mình nhớ lần đầu tiên mình đi qua chỗ anh ngồi, cái cách anh chống tay lên càm suy tư làm mình thấy quen vãi. Gần 3 năm rồi sau khi Ba mất, mình mới thấy lại bộ dạng suy tư của một người (đàn ông). Sự phải lòng của mình nảy mầm chỉ từ một điều vô cùng nhỏ nhặt như thế và nó được duy trì qua ngày tháng chỉ bằng những nhỏ nhẹ, hiền lành cũng y chang.
Chỉ khác là Ba yêu mình cả đến khi về bên kia thế giới, mình yêu Ba cả khi Ba chỉ còn là sương khói, còn anh và mình — ngang qua nhau ở đoạn này mà thôi.
Tình yêu là tình yêu mà tình yêu cũng chỉ là tình yêu thôi. Ta giữ lấy nó để ta sống cho mình, tất cả những hồi ức và nhớ thương bất tận chỉ nên là của một mình mình thôi. Nó sẽ được nói ra một cách có nghĩa, khi nhớ thương là hai chiều.
— AN TRƯƠNG
98 notes · View notes
hvloveyou · 1 month ago
Text
Tumblr media
“ Năm tháng đã qua đi nhưng vẫn còn lưu lại mùi hương đã nhạt của một thời, cả những vệt nước mắt vừa khô của một thời “
1. Buổi chiều, tôi bật Mùa Lá Rụng của Trọng Đài khi soạn đồ đạc cũ, thì thấy dưới đáy tủ có chiếc lược màu hồng phấn của T, và tôi khóc. Đó là chiếc lược nhựa răng thưa, nhẹ bẫng, hồi ấy khi trả nhà cho chủ mới, chúng tôi lần lượt rời đi mà chẳng giữ lại thứ chung gì, bán tất cả, ném vào ngọn lửa cháy lan trong sân tất cả…. Nhưng chiếc lược nằm nơi đây, tôi không dùng đến và nó vẫn nằm nơi ấy mãi, tựa như dấu vết của một cảm tình tri kỉ đã bị nuốt chửng bởi chia ly. Hơn 10 năm rồi còn gì đâu nữa
2. Hôm trước lúc ngồi cắt mấy ngọn thìa là, tôi nhẩm tính thế mà bàng hoàng, vì bây giờ chị Thuỷ đã gần 50 tuổi rồi. Thời gian sao lại xoay vần nhanh quá đỗi. Tôi chẳng chuẩn bị kịp cho mình điều gì ngoài những kí ức lỗi thời phai nhạt. Tôi bần thần mãi, rồi tôi tưởng tượng gương mặt chị Thuỷ thế nào, tóc có còn chấm vai không, quần áo nữa, càng tưởng tượng lại càng cảm thấy thật xa vời, con người mà đổi thay thì chẳng cách gì tô vẽ nổi
23 notes · View notes
petitexam · 15 days ago
Text
còn sống, và sống tốt,
mình viết ở đó, ở đây, ở nhiều nơi cùng lúc, rằng, "mình có một nỗi sợ ngớ ngẩn… rằng chỉ cần không quay đầu nhìn lại một thời gian, ai đó mình từng yêu quý sẽ chẳng còn trên đời này nữa."
vài hôm trước đọc được thư chính mình viết cho Thái Ngân năm 2016, gượm nghĩ, chắc cái bản thể mình 2016 ấy mong mỏi gửi lá thư ấy đi lắm. vậy là chụp sang gửi bạn. rồi, vô tình, cũng biết cái mong muốn không "còn sống" của bạn.
vậy, thì ứng với cái nỗi sợ của mình. nhưng rồi mình vẫn chọn ở yên, thay vì là đứa nhỏ bao đồng hồi bé xíu. mình chẳng biết làm gì trước lựa chọn của bạn. phải là nỗi buồn lớn lao đến thế nào, một người lớn mới chọn dừng lại nhỉ?
thế nên, mọi người đến cũng được, đi cũng chẳng sao, để lại tất thảy thương tổn thế nào cũng chẳng quan trọng (rồi sẽ lành, phải không?).
nhưng liệu có thể nào, còn sống,
và sống tốt được không?
24 notes · View notes
anyen251 · 2 months ago
Text
NHỮNG CÂU TỪ DỊU DÀNG
1. “Nếu như bạn thích một con ngựa, đừng cố đuổi theo nó, chắc chắn bạn không thể nào đuổi kịp. Bạn nên đi trồng cỏ trồng hoa, đợi đến mùa cỏ lớn chim oanh bay lượn, ngựa cũng sẽ tự quay về tìm bạn.”
“Nếu như con ngựa kia không quay lại thì sao?”
“Có sao đâu, bạn có cỏ có hoa có sức hấp dẫn và vốn liếng riêng rồi, con ngựa đó không về cũng sẽ có con ngựa khác tìm đến.”
2. Một năm mới, phải bình thản một chút m���i tốt, nhưng tốt nhất là giống như trộn một muỗng mật ong vào trong nước sôi. Một năm mới, phải nỗ lực một chút mới tốt, nhưng tốt nhất là có thể tự cho mình một ly trà sữa giữa lúc bận rộn. Một năm mới, phải dịu dàng một chút mới tốt, nhưng tốt nhất là giống như gió xuân tháng hai mưa hoa trên sông. Một năm mới, phải yêu quý cuộc sống hơn một chút mới tốt, dù biết cuộc sống này không hoàn toàn như ý người.
__Phỉ Y
3. Chúng ta đều không biết ăn nói, không giống như người khác có thể dễ dàng nói ra những lời quan tâm lo lắng, cũng không thường nắm tay, ôm nhau. Có thể tình cảm cũng không chỉ nhờ vào những thứ này mà duy trì. Em biết rằng anh ở đây, anh yêu em và em cũng vậy.
4. Nếu như lúc ấy không lựa chọn như vậy, bây giờ có phải sẽ sung sướng hơn. Nhưng đã lựa chọn rồi, càng phải cố gắng tiến lên, chịu đựng khó khăn vất vả. Không có con đường nào uổng công đi, không có người nào uổng công gặp gỡ. Nếu đã như vậy, phải càng làm như vậy. Chỉ cần nghĩ mọi chuyện tốt đẹp thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
5. Kể từ giờ trở đi, tôi sẽ bắt đầu lựa chọn cuộc sống của mình thật cẩn thận, tôi sẽ không dễ dàng để bản thân mất phương hướng trong rất nhiều sự cám dỗ trên đường. Trong tim tôi đã nghe thấy tiếng gọi từ phương xa, sẽ không quay đầu lại phía sau quan tâm đủ thứ thị phi và ý kiến nữa. Tôi không có thời gian bận tâm những thứ đã qua, tôi muốn đi về phía trước.
__Milan Kundera - Đời nhẹ khôn kham
6. Chúng ta không cần phải đánh mất đi sự đáng yêu mới có thể sống thật tốt. Thỉnh thoảng mạnh mẽ tiến lên, sôi nổi hoạt bát, thỉnh thoảng uể oải chán nản, nước mắt đầy mặt, động lòng vì những thời khắc nhỏ bé, đều là những việc đáng yêu và sinh động, mùa đông ở nơi này vẫn có sức sống ấm nóng như thế.
7. Tôi hy vọng bản thân mình có đủ may mắn cũng có đủ dũng khí để gặp được những trận gió khác nhau trong số phận của mình. Tôi chờ đợi cuộc sống tương lai có thể được những luồng gió này thổi qua, chạm khắc thành những cảnh tượng núi non và sông ngòi khác biệt.
__Lưu Hạo Nhiên - Gặp gió
8. “Em cười rồi
Tôi cũng cười theo
Sau đó nụ cười của em ngày càng đẹp.”
9. Muốn một hoàng hôn đầy gió và mặt trời đang dần lặng xuống, nếu như lúa mì vừa chín và khói bếp đúng lúc bay lên, chú chim bồ câu trắng kia vừa lướt qua mặt nước rồi đậu xuống một gốc cỏ lau, mà cỏ lau đang chuẩn bị tấu lên một giai điệu. Như vậy cũng đủ để tôi yêu cái thế gian đầy bùn lầy vỡ vụn này rồi.
__Dư Tú Hoa
10. Chuyện đáng sợ nhất trên đời này chính là quá hoàn hảo, bạn xem, ánh trăng trên trời một khi tròn thì sẽ lập tức khuyết, quả trên cây một khi chín thì sẽ lập tức rụng. Mọi việc đều nên lưu l���i chút khiếm khuyết thì mới có thể duy trì lâu dài.
__Mạc Ngôn
11. Hôm trước chân tôi va vào một tảng đá, lúc đó cứ nghĩ đau một lúc sẽ hết, hôm nay mới biết chỗ bị va vào đã bầm tím rồi. Đời người có rất nhiều chuyện phải qua thời gian rất lâu mới cảm thấy đau. Bạn có tưởng tượng ra không, có lẽ đợi đến đêm hè nào đó khi bạn đã hai mươi bốn tuổi, bạn đang lái xe về nhà, lúc đợi đèn đỏ ở một góc đường nào đó, bạn chợt nghĩ ra câu người đó nói hồi mười chín tuổi hóa ra là có ý như vậy.
————-
Cre: Zhihu | Geborgenheit dịch
27 notes · View notes
nhanam · 1 year ago
Text
Tumblr media
Chào các bạn, các bồ, các bro, các brồ mê sách vở văn chương và những thứ kỳ lạ khác và (không thể tin nổi) vẫn chưa bỏ follow Nhã Nam trên tumblr thân thương đang chìm sâu vào flop era trên nền nhạc lofi giữa vòng xoáy của mạng xã hội ngày càng hư vọng và cuồng điên này.
Vẫn là tôi đây, admin của nhiều ngày hôm qua với những cảm hứng bụi bặm nay không dưng được mang ra phủi trong cơn hưng cảm và tuổi già đã bào mòn cả thể chất lẫn tâm thần hồn (và cả đàn mèo của tôi nữa, nếu các ngài vẫn nhớ).
Tumblr media
Ngạc nhiên chưa, dường như bằng sức mạnh nội tại và hào quang chính mình không sở hữu, trải qua mấy bận bể dâu (đọc: covid và suy thoái kinh tế hay những thứ tương tự thế), tôi vẫn chưa chết và cũng chưa bị đuổi việc. Tắm mình trong ánh sáng chói lòa của cuộc giác ngộ, về một điều gì đó mà chính tôi cũng chưa hay, có thể là mình vẫn còn quá trẻ để chết? hoặc (!), đã đủ già để trúng quả bằng cách thôn tính luôn cái trang tumblr mà chính công ty chủ quản có lẽ cũng đã lãng quên này, để làm một cái gì đó, thật đen tối, thật hắc ám đầy khả ái và ngây ngất lòng người?
Nghĩ là nằm, tôi quyết định sẽ từ trong chăn ấm đệm êm mà hồi sinh trang tumblr này. Tranh thủ đổi pass để không ai ngoài tôi có thể vào đây, để sau này nhỡ có mệnh hệ gì sẽ lấy cái mạng xã hội không ai cần này làm điều mờ ám!
Tumblr media
(cận cảnh tôi thi triển phép hồi sinh)
Tumblr media
(rare footage của tôi cười gian ác trong ảo tưởng hắc ám của chính mình)
Quyết định trở lại tumblr lần này, tôi đã suy nghĩ rất lung, số thời gian tôi bỏ ra để trăn trở về số mệnh của mình và tumblr này ước tính phải bằng trung bình cộng của những thoáng tôi đã thiếu rực rỡ ở nhân gian suốt mấy năm qua và nhiều ngày bước quá chậm giữa thế gian vội vã cùng cả những lít nước mắt tôi khóc thương cho sự kém cỏi của chính mình. Tôi nghĩ, phải làm sao để lại không burn out, sớm post bài tối buồn, nay hăm hở log in mai đến click một cú chuột cũng thấy quá sức...
[tua nhanh qua đoạn sau đó tôi sa vào trăn trở làm sao học hết được nhân sinh??]
Thế rồi, tôi cho rằng mình cần vạch ra vài ranh giới, để nếu may mắn, tumblr này có thể tiệm cận với thứ tôi hình dung và muốn nó trở thành hơn, và cũng để bảo vệ sức khỏe tinh thần bản thân:
Tôi sẽ đăng bài với tư cách là một người đọc trước, một người làm sách và (cần phải) quảng bá bán sách sau. Tumblr từng là nơi giới thiệu tôi tới nhiều cuốn sách hay, tác giả thú vị và khích lệ tôi yêu đọc sách, cũng là nơi nối duyên tôi đến với Nhã Nam, nên tôi rất hy vọng có thể biến trang tumblr mình cai quản thành một nơi lan tỏa những điều dễ chịu như vậy. Dù sao, cũng đã có nhiều kênh để các b(r)ồ bị/được dẫn dụ vào những cái bẫy mua sắm êm ái rồi, và tôi cũng không nghĩ những lời mình uốn lưỡi cú diều ở một trang blog tại một mạng xã hội flop bậc nhất này có thể khiến doanh thu công ty tăng vượt bậc cá chép hóa thuồng luồng rồng bắn điện pika. Chúng ta ở đây thở và đọc sách (Nhã Nam!) vậy thôi.
Để cho xứng với cái danh flop, tôi sẽ ưu tiên những cuốn sách "flop" - sách ít được lên sóng ở các mạng xã hội khác của Nhã Nam, sách ế, sách "hình như" ít ai để ý, sách tôi thực sự đọc và muốn chia sẻ,... Ngoài ra tôi cũng muốn ba la bô lô về những cuốn sách chưa được Nhã Nam xuất bản, mong được Nhã Nam xuất bản,... Nếu bạn cũng có những cuốn sách như vậy, hãy đến đây với tôi! *vỗ ngực bộp bộp* Vì hai tiêu chí trên, có lẽ tôi cũng sẽ không thể đăng bài thường xuyên hay định kỳ được, mong các b(r)ồ thông cảm. Nhưng tôi nhất định sẽ dành thời gian suy ngẫm để tăng chất lượng bài đăng cũng như tổ chức thêm nhiều trò chơi độc lạ.
Một điều nữa, tôi xin phép sẽ không trả lời những câu hỏi về việc cộng tác với Nhã Nam (bao gồm việc gửi bản thảo về đâu, như nào hay nội dung bản thảo...) bởi: 1) Những câu hỏi đó đã được trả lời và gắn tag (hỏi đáp | liên hệ) để ngay trên phần info, mong các bạn chịu khó lội lại 2) Việc trả lời rốt ráo những vấn đề đó nằm ngoài quyền hạn của admin tôi, mà tôi thì thực sự không muốn dăm bữa nửa tháng lại nhai đi nhai lại những câu trả lời trớt quớt không giải quyết được vấn đề gì (và chúng quả thực là những vấn đề tôi không thể giải quyết?!) 3) Mọi thông tin về tuyển dụng CTV chắc chắn sẽ luôn được đăng tải minh bạch và rõ ràng trên các kênh truyền thông chính thức dễ tiếp cận dễ liên hệ hơn của Nhã Nam như fanpage Facebook hay Instagram. Các bạn theo dõi những kênh đó sát sao là được. Ngoài ra thì các b(r)ồ muốn tâm sự dày mỏng gì (ưu tiên về sách) admin tôi cũng sẵn lòng đón tiếp. Chat trực tiếp, hỏi ẩn danh, tag thẳng mặt... gì cũng được. Nếu khó quá tôi sẽ lờ đi.
Cuối cùng, xin cảm ơn bạn bè gần xa bà con follower lối xóm đã đến chung vui buổi hồi sinh này cùng gia đình chúng tôi. Cảm ơn các b(r)ồ đã đọc đến tận đây và vẫn nương tình mà không unfollow. Cảm ơn các bạn vẫn nhớ đến và nhắn hỏi, ở đây và nhiều nơi khác, khiến tôi cảm thấy lưới nhện liên kết mỏng manh và lỏng lẻo này vẫn đủ sức giữ chúng ta đâu đó trong nhau. Hẹn gặp lại ở những cuốn sách chúng ta sẽ cùng đọc và cùng say mê!
Tumblr media
Sau đây tôi xin hát một bài để khép lại chương trình come back.
youtube
Hát xong tôi xin làm ending fairy.
Tumblr media
88 notes · View notes
baosam1399 · 3 months ago
Text
“……Suýt chút nữa thì quên, từ xưa tới nay thế giới đều mang dáng vẻ tươi đẹp như thế, chỉ là loài người buồn bực, đau đớn trong lòng, không muốn đi khám phá mà thôi……”
Tumblr media
「24.10.26」 Từng có một thời gian thế này, tôi điên cuồng trầm ngấm vào Chấn Hoa Tam B��� Khúc không thoát ra được, điên cuồng tìm kiếm mọi thứ liên quan tới Lâm Dương, Thịnh Hoài Nam, Dư Hoài, Sở Thiên Khoát, Ôn Miểu, cả Trương Minh Thụy; điên cuồng tìm kiếm thông tin về Bát Nguyệt Trường An, điên cuồng học thuộc tên cách viết của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam; điên cuồng tìm kiếm một nam chính của cuộc đời tôi. Tôi đã tích tiền để mua đủ cả 3 tác phẩm ra sách chị viết vài năm trước, ngày xưa từng xem Lý Lan Địch đóng Châu Châu, tôi đã nghĩ Châu Châu cuối cùng cũng có thật rồi, còn khi xem Chu Nhan Mạn Tư đóng Lạc Chỉ, tôi đã nghĩ trả Lạc Chỉ tóc dài đây :") Chu Nhan Mạn Tư để tóc xinh như vậy cớ sao cứ phải để ngắn làm chi!? Thì ra câu chuyện yêu thầm của Lạc Chỉ tôi cũng từng được nếm trải, nhưng tôi chẳng thể giống chị về khoản “học bá”, đứng đầu ban xã hội, XX của tôi cũng không giống Thịnh Hoài Nam, XX của tôi năm ấy chẳng hề văn võ xong toàn; văn tôi viết thậm chí tới chính tôi còn thấy..hớ hớ..thực là không ngấm nổi; tôi là kiểu học dốt còn không biết phải phấn đấu bằng cách cần cù, học hành chẳng bằng ai, chơi thì chẳng ai bằng hê :")
Tumblr media
Tôi đã từng đọc đi đọc lại nhiều lần cách đặt tên của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, từng nhớ câu nói “Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình an” Lạc Chỉ giải thích cho Thịnh Hoài Nam, từng ghi nhớ tính cách trầm ổn của Lạc Chỉ, những câu văn được tôi xem như kinh điển trong kinh điển, tôi từng ghi lại rất nhiều những câu nói hay trong truyện tới độ đầy cả dung lượng ipad.
Tôi từng đặt hình nền ipad là câu nói của Dư Châu Châu trong suốt 4 năm từ cấp 3 tới cao đẳng, tôi từng lấy hình tượng Dư Châu Châu nữ hiệp làm hình hài mình sẽ trở thành khi lớn lên. Mọi thứ từ tính cách, thành tích tới những người bên cạnh, tôi đều muốn được giống như Châu Châu. Nhưng tôi quên mất rằng, th���c ra Dư Châu Châu chính là người nỗ lực nhất trong những người nỗ lực, mà tôi thì không thế.
Bởi ai cũng nói Châu Châu chính là người hạnh phúc nhất trong Chấn Hoa tam bộ khúc, không chỉ vì cô gặp được mặt trời nhỏ Lâm Dương, không chỉ vì có Bôn Bôn bầu bạn, không chỉ vì từng có người bạn tốt như Ôn Miểu và Mễ Kiều, không chỉ vì trong quãng đời gập ghềnh của cô có Trần An bầu bạn nhiều năm như thế. Không chỉ như vậy, mà còn vì chính cô, vì tác giả đã sáng lập ra một Châu Châu tốt đẹp tới vậy.
Ôn Miểu từng nói với Tân Mỹ Hương rằng, Tokyo xa lắm, Tokyo trong lòng Tân Mỹ Hương xa xôi lắm. Xa tới độ có thể cả đến khi cậu thực hiện được mong ước của mình thì vẫn sẽ chẳng thể với tới nó đâu.
“Không phải vì cậu thích Sở Thiên Khoát nên mới đố kỵ Lăng Tường Tây, mà là bởi vì đố kỵ Lăng Tường Tây nên cậu mới thích Sở Thiên Khoát...” , “cậu cũng không phải là thích Ôn Miểu, chỉ là vì cậu ghét tớ thôi...”- Nếu Tân Mỹ Hương không bắt đầu sinh lòng đố kỵ, nếu Tân Mỹ Hương không đánh mất đi bản ngã vốn có, nếu Tân Mỹ Hương luôn nhớ kĩ những tháng ngày cấp 3 hay đứng thẩn thơ cùng Châu Châu đợi xe bus về nhà, nếu Tân Mỹ Hương nhớ rõ quy luật trò chơi nhân vật chính, nếu Tân Mỹ Hương không coi tất cả mọi người là kẻ thù, nếu....
Có người từng bảo không thể ghét nổi Tân Mỹ Hương, bởi vì rất nhiều người là Tân Mỹ Hương, mà rất ít người là Dư Châu Châu. Hồi cấp 3 tôi cũng là Tân Mỹ Hương, là 1 phần của Tân Mỹ Hương, chỉ khác 1 chỗ là không có cái tính nỗ lực tiến lên, đánh bại bản thân của khi đó.
Câu chuyện nhân vật chính được Trần An bịa ra để dạy cho Châu Châu khiến cô hiểu việc phải trân trọng và làm chính bản thân, Trần An đã xuất hiện trong đời Châu Châu để soi đường chỉ lối cho cô như thế, anh dạy cô dẫu cho có nhìn thấy mặt tăm tối nhất của thế gian vẫn sẽ tình nguyện yêu lấy nó; Trần An từng nói anh làm tất cả mọi thứ không phải là để Châu Châu sẽ trở thành một phiên bản hoàn hảo của anh thứ 2, mà là mọi điều anh làm, đều mong cô sẽ không trở thành anh. Sau đó Châu Châu cũng muốn làm người dẫn đường, chỉ là người mà cô cứu rỗi ấy lại là một Tân Nhuệ lòng đầy hiềm nghi, ganh ghét, đố kỵ, xấu hổ, tự ti. Một Tân Mỹ Hương luôn không muốn nhớ về quá khứ.
“Dẫu thế nào thì tớ cũng vui vì trong năm tháng trưởng thành đã có một Trần An.” Châu Châu từng nói vậy với Lâm Dương. Chỉ tiếc là trong quãng đường trưởng thành của rất rất nhiều người không có Trần An xuất hiện, những người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta đều bị thời gian bào mòn cho tới khi chúng ta nhắc về kỉ niệm ngày xưa bằng một giọng điệu thờ ơ, một cách máy móc, qua loa đại khái.
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”.... chắc là, Tân Nhuệ cũng từng nghĩ như vậy nhỉ? Chắc là, tôi cũng đã từng như vậy nhỉ? Chắc là mọi người đều từng nghĩ như vậy nhỉ?
54 notes · View notes
miyie · 1 year ago
Text
Tumblr media
Vào những năm tháng bắt buộc phải trở thành người lớn, tôi cứ mãi vùng vằng trong vùng đất linh hồn trẻ thơ đã chết một nửa của chính mình.
|Hồi • Trước 30 • Miyie|
347 notes · View notes
decemberwind · 4 months ago
Text
Tumblr media
😇 44 HIỆN TƯỢNG TÂM LÝ THÚ VỊ
1. Khi một nhóm người cùng cười, họ sẽ nhìn về phía người mình thân thật (hoặc muốn thân nhất). Nếu muốn biết ai đang quan tâm tới bạn hoặc muốn tỏ ra quan tâm tới một thành viên khác trong nhóm, hãy thử phương pháp này và xem ai đang nhìn mình.
2. Nếu ai đó giận dữ với bạn nhưng bạn vẫn tỏ ra bình tĩnh, sự tức giận của họ sẽ càng cao hơn. Thế nhưng, sau khi cơn giận nguôi đi, họ sẽ tự cảm thấy có lỗi hơn bao giờ hết.
3. Trước một buổi phỏng vấn, hãy tưởng tượng ra bạn là người quen lâu năm với người phỏng vấn. Hãy tự tạo cho mình trách nhiệm về những thứ mình nói với người kia, khi đó cuộc phỏng vấn sẽ diễn ra thuận lợi hơn.
4. Nếu bạn đang không có động lực học bất cứ kĩ năng nào, hãy tự nhủ với bản thân “ngồi xuống học trong 5 phút thôi”. Dần dần 5 phút sẽ được tích góp thành rất nhiều.
5. Mọi người sẽ liên kết bạn với các tính từ mà bạn sử dụng cho người khác. Hiện tượng này được gọi là “chuyển tính năng vô thức.” Nói cách khác, nếu bạn nói về một người rằng họ chân thành và tốt bụng, mọi người sẽ liên kết những phẩm chất này với bạn. Nói cách khác, nếu bạn luôn nói những điều không hay về người khác sau lưng, mọi người cũng sẽ liên kết những bình luận tiêu cực này với bạn.
6. Khi bạn cảm giác có người nào đó đang nhìn mình nhưng lại không chắc chắn có đúng là họ đang nhìn bạn hay không, hãy nhìn lên trần nhà hoặc lên trời, giả vờ như là đột nhiên có mưa hoặc có gì đó rơi xuống. Nếu đúng là đối phương đang nhìn bạn, họ sẽ vô tình bắt chước lại động tác bạn vừa làm, dù sao thì ai mà chả sợ có cái gì tự nhiên rơi xuống đầu mình.
7. Nếu bạn tham gia một cuộc họp nhóm với một nhóm không thân thiết và ai đó làm việc cùng mình, hãy ngồi cạnh người đó. Tính bầy đàn sẽ khiến họ cảm thấy an toàn khi ở cạnh bạn và sẽ chọn bạn để làm việc cùng.
8. Cách tốt nhất để học và ghi nhớ một cái gì đó là giải thích nó cho người khác. Khi bạn giải thích cho người khác, bạn sẽ cố gắng giải thích dễ hiểu nhất có thể. Điều này sẽ giúp bạn nhớ những điểm chính và thông tin quan trọng.
9. Nếu bạn đang chần chừ điều gì đó, nhưng có những nhiệm vụ cần phải hoàn thành. Bạn có thể nghĩ về nó trước khi đi ngủ. Điều này sẽ chuẩn bị cho bộ não của bạn về mặt tinh thần và bắt đầu lên kế hoạch để hoàn thành nhiệm vụ. Điều này đơn giản hơn nhiều khi bạn thực sự bắt đầu thực hiện nó ngay lập tức.
10. Nếu bạn muốn ai đó thành thật với bạn, nhưng người ta chỉ nói với bạn một phần của chuyện đó, hãy giữ im lặng và nhìn vào mắt người đó một lúc.
11. Nếu bạn đang lo lắng trước một hoạt động hoặc hành động nào đó, đừng cắn móng tay hay hút thuốc, hãy thử nhai kẹo cao su. Não của chúng ta rất kỳ lạ, khi chúng ta ăn, nó sẽ cảm thấy an toàn.
12. Trẻ em không thích ăn rau? Đừng hỏi bọn nhỏ trực tiếp có muốn ăn bông cải xanh hay không? (hoặc bất kỳ loại rau nào) Bạn có thể hỏi chúng muốn bất kì loại nào trong 3 hoặc 4 loại rau này (tùy thuộc vào điều kiện kinh tế của bạn). Điều này sẽ khiến bọn trẻ cảm thấy chúng như người lớn, có thể tự đưa ra quyết định, đồng thời tự nguyện ăn rau.
13. Cảm thấy buồn bực, không hạnh phúc? Hãy thử cười và để bộ não của bạn nghĩ rằng bạn thực sự hạnh phúc. Bộ não con người và cơ thể trao đổi thông tin phản hồi cùng một lúc. Cuối cùng, nụ cười sẽ ảnh hưởng đến các mạng lưới thần kinh tương tự như tiếng cười thực sự. Điều này có nghĩa là nụ cười (hoặc bất kỳ cách nào khác để thể hiện hạnh phúc) có thể giúp bạn cải thiện tâm trạng của mình. (Tất nhiên, đây là dành cho không vui vẻ thời gian ngắn, nếu đó là trầm cảm lâu dài, thì đừng làm theo, xin vui lòng tìm kiếm đến bác sĩ.
14. Chú ý đến bàn chân. Bàn chân cũng là một phần của ngôn ngữ cơ thể. Ví dụ, khi bạn ở gần một người, người kia chỉ quay người về phía bạn mà không quay chân về phía bạn. Có lẽ người đó chỉ muốn ở một mình. Khi bạn nói chuyện với một người mà chân người đó chỉ vào nơi khác, có thể là họ muốn rời đi.
15. Đừng là người ở giữa. Bởi vì mọi người thường nhớ đầu và đuôi rõ ràng hơn, nhiều người ở giữa sẽ có xu hướng bị lu mờ.
16. Hãy cố gắng ghi nhớ những thứ xung quanh bạn, nhìn vào một vòng tròn, sau đó nhắm mắt lại và tưởng tượng những gì bạn vừa thấy, sau đó mở mắt ra và xem bạn nhớ được bao nhiêu thứ, và có bao nhiêu điều sai. Điều này giúp tăng cường trí nhớ và trí tưởng tượng.
17. Nếu bạn đang tìm kiếm một cái gì đó, hãy thử nhìn từ phải sang trái. Bởi vì nếu bạn nhìn từ trái sang phải theo thói quen thông thường, mắt bạn sẽ tự động bỏ qua thứ gì đó. Nhìn về phía sau sẽ mệt hơn, nhưng bạn có thể nhận thấy được nhiều chi tiết hơn.
18. Nếu bạn có một nguyện vọng và hy vọng rằng người kia có thể đồng ý với bạn, khi bạn nói, hãy khẽ gật đầu. Đây được gọi là hiệu ứng gương trong tâm lý học. Nếu bạn gửi tín hiệu tích cực, mọi người sẽ có xu hướng đồng ý với bạn hơn.
19. Nếu bạn muốn ai đó bình tĩnh. Bạn có thể bày tỏ sự đồng cảm với họ và cố gắng làm cho họ cảm thấy cảm xúc tiêu cực của họ hạ xuống một cách thấp nhất. Ví dụ “Tôi hiểu tại sao bạn thấy tức giận” “Bạn có lý do để bất bình” “Thế giới này cũng làm tôi khó chịu.” Họ sẽ dần chấp nhận, cảm xúc giảm dần và trở nên bình tĩnh hơn.
20. Tâm lý học có một hiện tượng gọi là “tính nhất quán hành vi”, có nghĩa là hành vi của chúng ta có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của chúng ta ở một mức độ lớn. Đồng hồ báo thức reo vào buổi sáng, nhưng hành vi này trên giường sẽ khiến bộ não của chúng ta nhận ra rằng chúng vẫn còn rất buồn ngủ, vì vậy bạn sẽ tiếp tục nằm trên giường. Nhưng khi cơ thể bạn thực sự rời khỏi giường, bạn sẽ cảm thấy rằng nó không quá buồn ngủ. Khi bạn không muốn học, hãy ép mình ngồi vào bàn trong 3 phút, không nhiều, chỉ 3 phút. Bạn sẽ thấy rằng bạn sẽ vào trạng thái sau 3 phút. Bởi vì hành động học tập này sẽ khiến não nhận ra rằng bạn muốn học. Đây là lý thuyết về sự nhất quán hành vi trong tâm lý học.
21. Những người còn khá trẻ nhưng ở vị trí cao thường rất giỏi ngụy trang, hoặc rất có năng lực hoặc rất nhiều mưu mô, tóm lại là họ sẽ không bao giờ ngu ngốc như bạn tưởng tượng đâu.
22. Bạn nghĩ rằng một số người nói về những chuyện làm tổn thương mọi người vì EQ người đó thấp? CÓ THỂ là sai! Đơn giản chỉ có thể là người đó không muốn tôn trọng bạn. Người đó không thích tử tế với những người không quan trọng.
23. Đi du lịch với một người trong vài ngày có thể nói lên tính cách của một người, đặc biệt là trong những vấn đề tầm thường như thanh toán hóa đơn, nhặt rác và đối xử với người lạ.
24. Những cô gái không trang điểm không quan tâm nhiều đến những gì người khác nghĩ về họ hoặc chưa gặp được người họ thích.
25. Những cô gái quá xinh đẹp sẽ tinh tế hơn một chút và họ đã sẵn có cảm giác vượt trội từ trong xương. Ngay cả khi họ giỏi rèn luyện bản thân, họ luôn cảm thấy một chút khác biệt của bản thân mỗi khi họ xuất hiện ở một đám đông nào đó.
26. Tự ti và tự ái thường xuất hiện ở cùng một người, và những người có thái độ tốt sẽ cố gắng kiểm soát bản thân ở trạng thái tự tin thay vì lơ lửng giữa hai thái cực.
27. Trình độ học vấn cao không có nghĩa là bạn giỏi mọi mặt. Bạn có thể chỉ giỏi trong các kỳ thi.
28. Nói nhiều và hiếm khi lắng nghe, những người này thường chủ quan và thiếu đồng cảm với người khác.
29. Những người từ lâu đã đam mê các kích thích giác quan hoặc hưởng thụ vật chất, họ THƯỜNG không có tham vọng và thiếu ý chí.
30. Nói ngắn gọn, kiên quyết gọn ghẽ, hầu hết bọn họ đều là những người nhanh trí, rõ ràng và tự tin.
31. Dường như những người hướng ngoại và vui vẻ có thể bên trong nội tâm họ không thực sự như vậy, nên họ thường tự vệ và im lặng bằng vẻ ngoài vui vẻ.
32. Khó khăn và đau khổ có thể làm xoa dịu nhân loại, nhưng chúng không thể định hình bản chất con người. Quá nhiều sự thất vọng có thể làm cho bạn mạnh mẽ, nhưng những điều đó dễ dàng xóa đi một chút lòng tốt, sự nhiệt tình và năng nổ của bạn.
33. Những người hưởng thụ hạnh phúc có thể đánh giá thấp sự đau khổ của những người bất hạnh. Những người không may mắn thường đánh giá quá cao những phước lành của những người hạnh phúc.
34. Những người đóng cửa ở nơi công cộng và nói chuyện nhẹ nhàng thường chu đ��o và ân cần với người khác.
35. Những người thường không có bất kỳ kỹ năng thực sự nào: họ THƯỜNG thích khoe khoang, đặc biệt là tự cao tự đại.
36. Bạn có thể nhìn thấu một số người, thường bởi vì bạn nhìn thấy chính bản thân ở người đó.
37. Những người nghiêm khắc với bản thân thường rất kén chọn người khác.
38. Miệng có thể cứng rắn, nhưng ánh mắt không thể đánh lừa mọi người.
39. Người luôn nói từ "Tôi" ở đầu câu luôn có mong muốn kiểm soát rất mạnh mẽ, cũng khá tự cho mình là trung tâm.
40. Những người trẻ thường nhấp vào các liên kết để yêu cầu lời khen ngợi từ mọi người, khi đi du lịch thì gửi hàng chục cái định vị. Chú ý là những người trẻ tuổi, họ thường là những người có tình hình kinh tế không tốt.
41. Bạn thường có xu hướng càng quan tâm nhiều hơn đến những gì bạn không thể có được.
42. Không bao giờ đưa ra bất kỳ quyết định nào vào ban đêm.
43. Đừng tin những gì người khác nói, hãy xem những gì anh ta đã làm.
44. Bạn càng thiếu thứ gì, bạn càng muốn thể hiện thứ đó.
---
Theo zhihu
Nhã Phương dịch
19 notes · View notes
flirt-flop · 3 months ago
Text
Phải đến lớp 11 mặt tôi mới có mụn. Từ đó trở về trước, mặt tôi láng o o; vậy nên đầu năm 11 vào lớp, đứa nào nhìn thấy tôi cũng hoảng hồn. Tụi trong lớp gọi tôi là đội trưởng đội pháo binh. Hồi đó cũng hơi tủi thân, nhưng lớp 12 tôi vẫn có bạn gái. Có điều bạn gái khá xinh (trong mắt tôi) nên đi với bạn, tôi cứ ngại ngại là. Mấy cái mụn theo tôi dai dẳng đến khi thi Đại học; rồi mấy năm Đại học, thi thoảng tụi nó lại ghé thăm. Thậm chí, ra trường đi làm, những lúc stress quá, tôi lại có mụn. Có giai đoạn tôi làm lễ tân của cái khách sạn cũng to to ở Đà Lạt nên grooming ghê lắm, mà cái mặt tiền lỗ chỗ như chiến trường bốn vùng chiến thuật lúc đó, nó khiến tôi quê hết sức; đến nỗi tôi nghĩ chắc phải nghỉ việc thôi, mặt tiền khách sạn mà vậy thì tiêu rồi! Nói chung, bị mụn có lúc là mặc cảm của tôi. Hồi nhỏ, ba mẹ bảo tôi không việc gì phải buồn, qua dậy thì thì tự khắc hết mụn; đi làm, ông bà bảo đừng nghĩ vẩn vơ, không stress thì sẽ không có mụn. Ông bà thấy nó rất đơn giản, nhưng người trong cuộc mới hiểu thế trong kẹt. Vậy nên khẩu trang dần thành vật bất ly thân của tôi. Tôi đeo khẩu trang riết thành quen, nhiều lúc ngồi làm việc cũng đeo, dù COVID đã qua lâu rồi. Nhờ vậy nhìn tôi cũng đẹp trai hơn. Có lợi dễ sợ!
Nhà tôi gen tóc dài. Chỉ trừ thằng em. Nói cho đúng ra, hồi nhỏ tóc nó cũng dài, hơi mỏng và mượt. Tóc nó giống tóc mẹ. Tóc tôi rễ tre, nên tôi từng ước tóc mềm giống nó, để chải chuốt cho dễ. Hồi đó, nó có một lọn tóc dài tầm một ngón tay sau gáy, xứ tôi gọi là đuôi chuột. Cái “đuôi chuột” xoăn tít, mềm như nhung, lúc nào cũng lơ thơ trong gió. Mẹ tôi hay lấy chỉ buộc lại. Nhìn nó chạy, cái đuôi chuột lắc lư, dễ thương lạ. Đâu có ai nghĩ thằng em có mái tóc mềm và mượt, với cái đuôi chuột lúc nào cũng phất phơ đó, mười mấy năm sau lại hói không còn sợi nào. Nó đi học 4 năm ở Hà Nội, tóc rụng dần dần. Ngày đưa nó nhập học, tôi chụp hình nó mặc đồ chiến sĩ mới: tóc chàng hãy còn xanh. Ngày nó tốt nghiệp, nó gửi hình mặc quân phục về khoe với ba mẹ: nhìn nó như cựu CTN gần đây của nước nhà, tóc nó lơ thơ như cái đuôi chuột ngày trước… Nó đi khám nhiều nơi, uống nhiều thuốc, dùng nhiều dầu gội, loại nào nghe bảo có lợi cho tóc, nó đều lao vào với tinh thần quyết chiến. Vậy mà vẫn làm bạn với cái mũ hoài! Tôi an ủi nó đàn ông chỉ sợ thất nghiệp, không kiếm ra tiền, còn lại chả có gỉ phải lăn tăn. Mà càng ít tóc càng giống lãnh đạo, thực tế cứ nhìn mấy bác trên TV là biết. Nhưng nó chẳng tươi tỉnh hơn tí ti nào. Chắc tôi không phải người trong cuộc nên không hiểu thế trong kẹt. Vậy nên mũ lưỡi trai giờ thành vật bất ly thân của nó. Nó đội riết thành quen, lâu lâu tôi đi công tác xa xa, cũng mua mũ nón làm quà cho nó. Vừa thực tế, vừa kinh tế, lại tinh tế. Có lợi dễ sợ!
Tóc tôi dài, một tháng hớt hai lần. Chắc tôi mang gen trội của ba. Tôi giống ba nhiều điều: tóc nhanh dài, lông mày rậm, môi dày và cả một vài nét tính cách… Vậy nên ông và tôi dường như không hợp nhau, cũng như hai thỏi nam châm, khi cùng dấu thì thường đẩy nhau ra xa. Tôi mới xem lại hình trên Facebook, tháng 9 năm ngoái là sinh nhật ông, lúc đó tóc ông nhiều nhiều là, mắt ông sáng và nụ cười tươi. Vậy đó, ai mà ngờ chưa đầy một năm, tóc và lông mày ông rụng hết, nụ cười kém tươi và tính tình trở nên nhiều phần gắt gỏng. Ung thư và nhiều lần hoá trị thay đổi con người ông! Bây giờ ông không giống tôi nhiều nữa, ông giống thằng em hơn. Mũ cũng thành vật bất ly thân của ông. Ông đội mũ trong nhà, khi ra sân, lúc ra ngoài có việc, lúc có khách và cả thỉnh thoảng những khi ông ngồi trầm ngâm một mình. Hôm trước có mấy cô chú ngày xưa công tác cùng ba đến chơi, ông hào hứng bảo tôi dọn chỗ này chỗ kia, nấu nước pha trà cẩn thận. Ông không thể hiện ra, nhưng nhìn ông vui vui là. Vui là đúng rồi, bạn bè mấy chục năm mới gặp lại mà! Nhưng mọi người ở huyện lên chơi được một lúc, rồi đi nơi khác, thăm thú Đà Lạt. Ba lại ngồi một mình, cái mũ len cũng nằm ở góc bàn, trầm tư và kiên nhẫn nhìn ông. Có lẽ nó cũng buồn, buồn như ba. Hôm qua đang ở cơ quan, ba bảo tôi về chở ông đi xét nghiệm (mỗi lần chuẩn bị cho một đợt hoá trị mới, ông đều phải xét nghiệm xem các chỉ số sinh hoá có đáp ứng được không). Trên đường chở ông về, tôi nói mãi ba mới chịu ghé ăn sáng. Tất nhiên vào quán ăn, ông đội luôn mũ bảo hiểm, tôi cũng vậy.
Tôi đội mũ bảo hiểm vào quán cùng ba. Cả quán ăn chỉ có hai cha con đội mũ bảo hiểm suốt cả buổi. Có lẽ vì tôi từng là người trong cuộc, tôi hiểu thế trong kẹt; hoặc có lẽ đôi khi, những thỏi nam châm cùng chiều vẫn muốn thấu hiểu nhau.
12 notes · View notes
phan-viet-ha · 1 day ago
Text
Vạn sự trên đời, tuy quá nhiều thứ lửng lơ bất định, song cũng không thể vô duyên vô cớ mà đến, chung quy đều có căn nguyên cả. Giống như nhân quả luân hồi mà nhà Phật thường nói, có những món nợ từ kiếp trước, sẽ theo đến kiếp này đòi lại. Nhưng trên đời chẳng ai không mắc nợ, hai kẻ qua đường không hề quen biết cũng có thể còn vướng một đoạn nhân quả không tên. Chẳng rõ ai từng nói rằng, kẻ nặng tình không hợp tham thiền, vì cảnh giới của Thiền là tịch diệt hư vô, nhập định thấu tỏ. Nói vậy thì Thiền hẳn là vô tình. Nếu muốn tham thiền, ắt phải cắt đứt tình sầu yêu hận nhân gian, trước đèn xanh sách ố, nâng niu một quãng năm tháng bồ đề, bình lặng mà qua một đời. Thanh đạm như thế, mới được coi là vượt ra ngoài thế tục, không còn tranh chấp với hồng trần, tự tại tới lui giữa núi non sông nước
8 notes · View notes