#conmeustory
Explore tagged Tumblr posts
Text
Giữa vạn hoa khoe sắc dưới vầng dương rực rỡ lại có một kẻ dịu dàng trở mình trong những cơn mưa lặng lẽ.
Không hứa sẽ vây quanh cậu vào những ngày trời quang mây tạnh, chỉ mong đồng hành cùng cậu băng qua những hôm bầu trời hoá âm u.
#vietnam#love#vietnamese#conmeustory#love notes#trich dan hay#quotes#trichdanhay#hydrangea#tú cầu#hoa#flowers#floral#yêu#tình yêu#yêu xa#vietnamese quote#tumblr vietnam#fyp#ngày mưa#mưa#rainoutside#Spotify
56 notes
·
View notes
Text
tạm biệt tuổi 25,
trên 20, dưới 30. độ tuổi mà chưa hẳn trưởng thành như tuổi 30, nhưng cũng không còn non dại như 20. thế giới cũng vì thế mà cũng không còn dịu dàng với bạn nữa. hôm mình ghé balboa island chơi, mình thấy được chiếc kẹo bug candy này, bỗng cảm thấy nó y hệt cái tuổi 25 của mình. dù bên trong có chút lý trí, lạnh lùng, cũng như một chút gai góc, hỗn loạn như chú cào cào kia. nhưng bên ngoài vẫn sẽ là một vẻ tĩnh lặng, dịu dàng như lớp kẹo ngọt.
vậy là 3 cái Tết xa quê, 1000 ngày vắng nhà.
dường như càng lớn lên khái niệm về chữ nhà của mình càng trở nên trừu tượng.
năm hai, ba tuổi, tụi mình mang balo đến nhà trẻ, mình mếu máo kh��c vì nhớ nhà. nhà khi đó với mình là một hình ảnh cụ thể, là ngôi nhà ngói nhỏ có ba mẹ mình ở đó.
năm hăm hai, hăm ba, mình tiếp tục mang balo đi đến một vùng đất mới, mình oà khóc trên chuyến bay vì nhớ nhà. nhà của mình khi này chính là dải đất hình chữ S phía bên kia đại dương có đại gia đình và bạn bè của mình.
đất lạ có thể trở thành quê hương, nhưng tuyệt nhiên quê hương không thể thành đất lạ. khi ngồi trên chuyến bay về nhà, mình nhớ hoài cảm giác nghe câu “máy bay đã vào không phận vn”, nó khó tả lắm bởi vì mình biết mình đã bước chân vào “nhà”. hy vọng sẽ sớm cùng cả nhà đón cái tết 2025.
chúc mọi người một năm bình an!
peace out 2022,
T.
#tet#tết 2023#2023#tết nguyên đán#vietnam#vietnamese#conmeustory#love#love notes#tết#happy lunar new year#lunar new year#vietnamese new year#tuoi thanh xuan ben nhau#thanh xuân
13 notes
·
View notes
Text
🎗️[All of Us Are Death]
Đoạn cuối phim khi thành phố Hyosan nổ tung, viên cảnh sát hỏi anh chàng đại học Seoul một câu: “Để cứu lấy đa số, cậu được phép tàn nhẫn đến mức nào?” Có thể bạn sẽ nghĩ chính phủ đúng khi sẵn sàng diệt vong một thành phố để cứu cả đất nước. Nhưng chi tiết này làm mình nhớ đến bài luận văn mà giáo sư Philosophy từng ra. Một đoàn tàu mất thắng đang chạy và có một toán 5 công nhân đang trên đường ray đó, đặt giả thiết nếu có một side track và chỉ có một người công nhân, bạn có chọn rẻ hướng để hy sinh 1 người để cứu 5 người không. Ví dụ này có vẻ sẽ cho bạn nghĩ quyết đi định hy sinh Hyosan là đúng đắn. Nhưng ví dụ vẫn là đoàn tàu đó và 5 người công nhân trên đường ray, có điều lần này không có side track chỉ có chỉ có 1 anh béo đứng trên cầu ngay phía trên đường ray, và chỉ cần bạn xô anh béo này xuống đường ray, đoàn tàu sẽ ngừng và cứu cả 5 người, bạn có dám không? Giả thiết mình kể cho các bạn không phải để chỉ trích rằng việc nổ bom cả Hyosan là sai, nhưng việc tước đi mạng sống của người khác chưa bao giờ là đúng dù là vì lý do gì. Đúng sai trên đời này vốn dĩ chỉ mang tính tương đối mà thôi. Cả đại hàn dân quốc muốn sống thì người dân Hyosan cũng vậy. Không một ai từng quan tâm đến khao khát được sống tiếp của mấy đứa nhỏ cả.
Đáng ra mình không nên xem bộ này, thật sự kéo tâm trạng mình xuống quá. Những điều mà bọn trẻ trải qua thật quá sức chịu đựng của cái tuổi 17. Cái lứa tuổi đã trong hình hài của người lớn những vẫn là còn là một đứa trẻ trong mắt ba mẹ lẫn luật pháp. Tụi nhỏ xứng đáng nhận được sự bảo vệ trước nhất nhưng người lớn lại lựa chọn bỏ rơi. Mình chỉ biết dùng từ bi thương cho cả bộ phim này, hành trình đấu tranh cho sự sống, hy sinh cho cả tình bạn và tình yêu của tụi nhỏ vô cùng bi tráng tới phút cuối cùng, nhưng sự mất mát của đoạn đường này cũng tang thương quá đỗi.
Những chiếc dải băng vàng trên hàng cây hay sợi dây buộc tay của Suhyeok và Namra đều là những chi tiết từ đời thực của thảm hoạ chìm phà 15/4.
15/4 năm đó khi mình đọc tin các bạn ra đi trong vụ chìm phà, mình bỗng oà khóc rất nhiều. những người bạn năm đó đều sinh năm 1997. mình khóc vì mình không chấp nhận được sự ra đi để lại đằng sau vô số ước mơ, niềm hy vọng của tuổi 17. mãi đến tận hôm nay tháng tư đối với mình vẫn là tháng thật buồn vì mình vẫn còn đau đáu khi nghĩ về thảm hoạ 15/4. mình nhớ có đọc một bài báo về những người bạn “may mắn” sống sót. họ đều bị mắc bệnh tâm lý sau đó và có suy nghĩ tách biệt với xã hội bên ngoài vì họ cho rằng không ai có thể hiểu được những nỗi đau mất mát mà họ trải qua. Nam On-jo đã nói một câu rất đúng: “Được sống tiếp trên sự hy sinh của người khác thật sự không dễ dàng, nhưng bạn không thể chết vì phải sống cả phần người đã ra đi.” Vậy sống sót có thực sự là may mắn?
p/s: alo Netflix season 2 palli juseyo 🥹 năm nay Netflix ra mấy bộ phim kinh dị đỉnh quá ạ. chạm được rất nhiều vấn đề xã hội, càng xem càng mê qtqd 🤍
04.26.2023
#all of us are dead#movies#vietnam#love#vietnamese#trich dan hay#conmeustory#love notes#quotes#review#trichdanhay#quote#movie#korean film#korean#korean movie#ngoi truong xac song#phim kinh di#netflix#all of us are death netflix#thriller#park solomon#lee suhyeok#cho yihyun#choi nam ra
4 notes
·
View notes
Text
Mùa thu lặng lẽ len lỏi vào từng tán lá rồi cứ thế tràn ngập cả bầu trời nơi đây. Thời tiết không quá lạnh cũng không quá nóng. Vạn vật đều dịu dàng. Mình cũng thế mà nhẹ bẫng buông tay một người. Mai này là mưa bụi hay nắng ấm cũng không còn liên quan đến người.
1 note
·
View note
Text
“những đứa con xa xứ” là biệt danh mình gọi chính mình và một cậu bạn thân của mình. tụi mình đều rời thành phố và đi đến nơi khác để theo đuổi ước mơ. 4 năm giữ liên lạc nhưng chưa từng gặp lại. lần này mình quay lại nơi này trong im lặng, mình không ngờ rằng cậu ấy cũng bay về trong im lặng như vậy. cả 2 đứa về nhà đều vì những biến cố gia đình đau đến xé lòng. tụi mình chỉ vội gặp nhau ở sân bay. đôi mắt của mỗi đứa đều thăm thẳm. tụi mình chỉ biết an ủi nhau rồi mỉm cười tạm biệt.
1 note
·
View note
Text
Hôm qua nghe bài Without you của GD xong, mình khóc quá trời khóc. Mình biết người đó quan trọng thế nào với mình. Mình cũng biết nếu một hôm nào đó người đó thuộc về ai khác, mình sẽ đau xé lòng. Nhưng mình vẫn phải rời đi thôi.
Mình nhận tin nhắn của một người thích mình và nhận ra cảm giác bị nhắn hỏi tới tấp nó phiền thế nào. Mình hiểu hoá ra cậu cũng từng thấy mình phiền nhiều lắm phải không?
Dừng lại đoạn tình cảm này cũng là buông tha cho mình và trút nỗi phiền của cậu.
0 notes
Text
🎬 [Mắt biếc 🌿]
"Đừng bỏ lỡ người thương mình"
Trà Long đã xin mẹ mình - Hà Lan - hãy giữ Ngạn lại, giữ một người đã yêu Hà Lan da diết. Mình thầm nghĩ liệu có phải chỉ riêng Hà Lan đã bỏ lỡ Ngạn? Hay chính cả hai đã bỏ lỡ nhau? Năm Hà Lan và Ngạn 17 tuổi, thế giới của Hà Lan chỉ có mỗi Ngạn, như bao cô gái tuổi 17 khác, cậu bạn bên cô năm ấy như một vùng trời riêng để cô tin tưởng, mình tin rằng Hà Lan đã từng thương Ngạn và cô biết Ngạn cũng thương cô rất nhiều, để rồi chờ mãi một tiếng tỏ tình của Ngạn. Nếu không thì chẳng thể có cái dẫu môi trên đồi sim kia, càng không thể có ánh mắt tràn đầy thất vọng khi Ngạn đến thăm Lan mà chẳng dám thổ lộ. Để rồi khi Dũng xuất hiện, thế giới của Hà Lan không dành riêng cho Ngạn nữa.
Là chính Ngạn đã chậm một bước nên bỏ lỡ một người.
Là Hà Lan đã vội vã chọn sai một người nên lỡ dỡ một đời.
Đoạn Hà Lan hỏi Ngạn sao lại chọn Đo Đo, khi nghe câu trả lời của Ngạn, ánh mắt Hà Lan lộ vẻ tiếc nuối vì cô nhận ra người mà Ngạn thương là Hà Lan của làng Đo Đo, chứ không phải người con gái đang ngồi trước mặt Ngạn và cô chẳng thể vãn hồi trở lại của Hà Lan năm đó. Phải Hà Lan mãi chẳng thể bên Ngạn nữa vì nhìn Ngạn cô chỉ nhận ra những thứ cô đã vuột mất. Hà Lan tránh mặt Ngạn cũng chính là trốn tránh niềm nuối tiếc cứ đau đáu trong lòng.
Một nhân vật được viết thêm cho bộ phim đó là cô giáo Hồng. Nhân vật này chính là phiên bản nữ của Ngạn. Chỉ có điều tình cảm bền bỉ của cô cuối cùng cũng phải chịu thua, không phải cô thua Hà Lan, mà là cô thua Ngạn, thua trước lòng bao dung của Ngạn dành cho Hà Lan. Rốt cuộc cũng có một ngày cô nổi giận với Ngạn, còn Ngạn đứng trước Hà Lan vẫn mãi bâng khuâng: "Giá gì mà con giận được Hà Lan thì tốt rồi." Chàng trai này chưa bao giờ biết giận người trong lòng mình là gì, việc chọn về làng Đo Đo hay nuối nấng Trà Long cũng chỉ bởi hai tiếng Hà Lan. Vì xứ sở đó từng in dấu tuổi thơ êm đềm ngắn ngủi của hai người, vì cô bé nhỏ xinh đó có dáng dấp giống mẹ.
Những ai xem bộ phim này hẳn sẽ thấy một phần ký ức của mình năm đó, những gì bạn đã bỏ lỡ thời niên thiếu. Nhưng có lẽ vì bỏ lỡ nên mới khắc cốt ghi tâm. Mình có cảm giác chữ "kịp lúc" rất vừa vặn cho bộ phim này. Mong sao những người còn lưu luyến bóng dáng người xưa vẫn còn tìm kịp lại người đó như bắt kịp chuyến xe cuối cùng vậy.
--------------------
Chàng trai xin đừng giận, đừng ghét bỏ cô gái 17 tuổi ấy
Cô gái kia xin cũng chớ tiếc nuối chàng trai 17 tuổi năm nào
Vạn vật thường đẹp nhất khi con người ta không nắm bắt được, chỉ đứng từ xa ngắm nhìn, tình yêu tuổi 17 cũng như ánh mặt trời kia chỉ rạng rỡ khi bạn ở cách xa ngàn dặm, càng cố gắng tiến lại gần, cái giá nhận được là bị thiêu rụi, thống khổ cho đến chết.
Năm bạn 7 tuổi đến 17 tuổi là khoảng cách 10 năm, nhưng từ 17 đến 27 là cách nhau 1 đời.
Đời này kiếp này mối tình trong lặng thinh ấy có lẽ là tình cảm đẹp đẽ nhất vì chúng ta tuyệt nhiên sẽ khó có thể dành một lòng thương mến không chút toan tính với một người con gái nào như đã từng cho cô ấy, cũng như chẳng thể tìm lại được tấm chân tình bao dung như chàng trai năm nào.
Tháng tháng năm năm tàn nhẫn chẳng đợi một ai
Bóng dáng người cũng nhoà dần trong tầm mắt
Chỉ có chút tình cứ mãi cất trong tim
Quá khứ đã qua chẳng thể vãn hồi, chỉ có kỷ niệm lưu niên.
25.12.19
#vietnam#love#vietnamese#conmeustory#books#movies#trich dan hay#phim#mat biec#mắt biếc#nguyen nhat anh#victor vu#hà lan#ngạn#review#tuoi thanh xuan ben nhau#thanh xuân#text love notes vietnamese#love notes#tinh yeu
33 notes
·
View notes
Text
Đi giữa lòng tâm bão
Hồi cuối tháng 1, Covid-19 bắt đầu dấu hiệu xuất hiện lần đầu tiên tại Việt Nam. Lúc đó bản thân mình cũng khá lo nhưng chưa hẳn là hoang mang. Thời điểm đó mình và ông bạn bác sĩ còn ngồi nói chuyện cùng nhau về đại dịch này. Mình hỏi thằng bạn chả lẽ giờ phải núp trong nhà hoài luôn hả mày. Nó bảo giờ chưa tới mức căng vậy đâu, nhưng tao đoán sắp tới có lẽ dịch sẽ lan lớn thành đại dịch mà tụi mình chắc hẳn sẽ khó quên được trong đời (bây giờ VN thực sự phải ở nhà cách ly hoàn toàn để tránh dịch rồi và đại dịch đã lan tràn kinh hoàng như lời thằng bạn mình nói). Nó khuyên mình nên bay sớm vì tình hình ở Mỹ có vẻ an toàn hơn phía châu Á. Sau đó, mình quyết định book vé vào giữa tháng 3, thời điểm mình book vé là trước 3 tuần và tình hình dịch chỉ trầm trọng tại Vũ Hán và Nhật Bản, nên mình bay transit tại Hàn Quốc.
Thực sự đây là trải nghiệm bay kinh hoàng nhất đời mình từ trước đến giờ. Mình nhận ra đại dịch vốn chẳng chừa một ai, chẳng phân biệt màu da, sắc tộc hay đường biên giới nào. Covid-19 lan tràn một cách ngoài tầm kiểm soát của bất kỳ cá nhân cho đến chính phủ các quốc gia lớn nhỏ.
Sau khi book vé được 1 ngày, Hàn Quốc chính thức rơi vào tình trạng mất kiểm soát vì ca siêu nhiễm số 31. Vô số du học sinh Hàn phải rời Hàn Quốc về VN lánh nạn.
Chuyến bay của mình được refund, mình chuyển sang transit tại Qatar vì tuyến này thường nối châu Âu và tình hình châu Âu lúc đó vẫn còn ổn.
Chỉ 1 tuần trước bay, châu Âu rơi vào tình trạng thất thủ trước Covid-19, đồng nghĩa transit tại Qatar sẽ tiếp xúc một lượng lớn du khách từ các quốc gia này. Mình có 2 lựa chọn hoặc là liều đi giữa dịch hoặc là phải dời bay sang cuối tháng 5 (vì sau tháng 5 visa mình sẽ hết hạn). Lúc này Mỹ đã cấm bay đối với các nước từ châu Âu. Và mình quyết định bay vì trước tình hình dịch ngày càng tệ, đêm dài lắm mộng nên không thể nắm chắc sau tháng 5 mọi thức có thể kịp ổn định hay không.
Trong 1 tuần này, mình gần như lo sốt vó vì hàng loạt du học sinh khắp nơi từ Âu và Mỹ đều đổ xô về VN lánh nạn nhưng mình lại chọn đâm đầu qua đó.
Mình bay ngày 18/3. Sau đó 2 ngày, VN ban bố lệnh đóng cửa khẩu và cấm bay hoàn toàn với tất cả các quốc gia.
Mình cũng chẳng biết là mình hên hay xui nữa.
Tiếp dưới đây là xuyên suốt quá trình kẻ điên như mình chui đầu vào hang cọp.
Suốt chặng bay từ VN sang Doha, hầu như tất cả đều là người nước ngoài, đa phần đều đeo khẩu trang vì bị bắt buộc bởi chính phủ VN. Đến Doha và suốt chặng từ Doha sang LA, từ tiếp viên đến hành khách chẳng một ai thèm mang, chỉ vài người châu Á là còn mang (gồm cả mình). Dĩ nhiên là có ánh mắt kì thị, nhưng mà thôi kệ mạng ai người nấy giữ vậy. Sang đến LA, nhập cảnh chẳng nhân viên nào thèm đo thân nhiệt hay điền phiếu khai báo sức khỏe gì cả.
Hôm mình đến Cali thì ở đây đã có lệnh yêu cầu social distancing, quán xá đóng cửa hoàn toàn, không được tụ tập đám đông quá 3,4 người, không ra ngoài nếu không có việc cần thiết. Mình cũng phải self-quarantine trong 14 ngày để theo dõi có dấu hiệu mắc Covid-19 hay không.
Lúc mình viết bài viết này, mình vừa trải qua xong 14 ngày cách ly, tình trạng sức khỏe ổn định và có thể nói là âm tính với Covid-19 rồi (đội ơn ông bà phù hộ). Dù vậy mình vẫn đang ở ngay trong ổ dịch và chưa thể nói trước được điều gì. À trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, mình đang nhận gia công khẩu trang để giúp các bệnh viện, dù việc nhỏ thôi nhưng hy vọng góp một tí sức cho việc phòng chống đại dịch này và cũng mong khi mình giúp ai đó ở bên này thì đổi lại sẽ có người khác giúp đỡ lại những người thân, người bạn mình ở nửa trái đất bên kia.
VN hiện đang có lệnh cách ly toàn xã hội, học sinh, sinh viên vẫn tiếp tục kỳ nghỉ Tết dài bất tận trong đời, gia đình mình vẫn đang chống chọi với dịch, 3 đứa bạn thân của mình vẫn đang hoang mang vì lo tốt nghiệp trễ, tất cả người mình thương yêu vẫn đang ở quê nhà. VN vượt hơn 200 ca và đang cố gắng dập dịch tại 2 ổ dịch bệnh viện Bạch Mai và quán pub Buddha. Ở Mỹ thì New York thất thủ, số ca nhiễm bệnh đã vượt mặt qua Trung Quốc. Thế giới đã hơn 10 vạn người nhiễm bệnh và vẫn không biết đến khi nào mới chấm dứt cơn ác mộng này.
Mình viết bài này không có mục đích thể hiện điều gì cả, chỉ là mình đang ghi lại những thứ tồi tệ của dịch bệnh đã gây ra cho nhân loại, và mình cũng là đứa bị cuốn vào vòng xoáy đó. Quả thật, như lời thằng bạn mình nói, một đại dịch không thể quên được trong cuộc đời. Cầu mong mọi thứ sẽ chóng qua, trả lại một thế giới an yên cho loài người dù hiện tại ngoài đường vẫn yên nhưng chẳng hề an bởi lòng người đang oằn mình trong cơn bão lớn.
Yêu thương và Bình an
Cho tất cả,
T.
4.4.20
#conmeustory#vietnam#vietnamese#tumblr#covid 19#covid2020#covidー19#coronavirus#2020#corona#text love notes vietnamese#notes#love
5 notes
·
View notes
Text
[Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc - Ân Tầm] 🥀
"Phải đối xử tốt với chính mình vì đời người chớp mắt đã trôi qua, phải thương người yêu mình kiếp sau chưa chắc đã gặp lại."
Với thế giới rộng lớn khắc nghiệt này, kiếm được người thương mình hiếm lắm.
Khi hẹn kiếp sau với người thân là vì kiếp này bạn chưa làm tròn bổn phận trách nhiệm của mình với họ.
Khi hẹn kiếp sau với người thương trong lòng là đang dùng một lời thề thốt đặt niềm tin vào tương lai tạm bợ mơ hồ để xoa dịu bớt sự dằn vặt, nuối tiếc của hiện tại.
Đừng hứa hẹn kiếp sau làm gì, vì kiếp sau có chắc đã được gặp lại, mà chắc gì đã có kiếp sau?
19.02.20
#vietnam#love#vietnamese#conmeustory#books#trich dan hay#love notes#review#text love notes vietnamese#movies#trichdansach#trichdanhay#trich dan sach#trichdanviet#bay nam van ngoanh ve phuong bac#bảy năm vẫn ngoảnh về phương bắc#ân tầm#an tam#vietnamese quote#quoteoftheday#quote#quotes#vietnam quotes#love quote#tinh yeu
6 notes
·
View notes
Text
[Thời niên thiếu không thể quay lại ấy - Đồng Hoa] 🌿
Trần Kình hỏi La Kỳ Kỳ có còn kiên trì với ước mơ của mình không? Kỳ Kỳ đã trả lời cậu ấy rằng :
- "Vẫn kiên trì, nhưng rất gian khổ, đôi lúc mình chẳng biết mình đang kiên trì vì cái gì nữa."
- "Đến khi nào cậu lên tới đỉnh núi, cậu sẽ hiểu, nếu cậu bỏ cuộc giữa đường, thì cậu sẽ không bao giờ hiểu được đâu. Đừng bao giờ từ bỏ! Nếu cậu từ bỏ được một lần, vậy thì cậu sẽ quen với việc cứ gặp khó khăn là sẽ nản chí, sẽ bỏ cuộc, nhưng nếu cậu vượt qua được bản thân mình lúc ấy, thì cậu cũng sẽ quen với việc luôn bước qua sóng gió để tiến về phía trước, nhìn thì tưởng đấy là lựa chọn đơn giản nhất, nhưng thực ra ảnh hưởng vô cùng lớn, sẽ khiến cuộc đời cậu hoàn toàn rẽ sang một hướng khác.
Đọc truyện Trung khá nhiều nhưng thực sự vẫn thấy cuốn Thời niên thiếu không thể quay lại ấy của Đồng Hoa là best nhất. Chỉ đơn giản kể những năm tháng trải qua quãng đời học sinh của La Kỳ Kỳ, bình dị, không hoa mỹ, không thần thánh hóa nhân vật. Đâu đó trong truyện sẽ thấy hình ảnh bản thân mình trong cuộc đời La Kỳ Kỳ. Càng lớn lên đọc lại truyện, càng thấy gần gũi, thấm thía vì bản thân đã trải qua y như vậy, giống như đang dựng lên một cuộn phim cuộc đời học sinh của mình trong tầm mắt.
Vài năm trước khi đọc câu nói này, mình không hiểu Trần Kình nói gì cả, ngẫm tới ngẫm lui vẫn không hiểu. Hóa ra vì hồi cấp 3 mình còn lơi bơi cứ để đời dạt vào đâu cũng được, nhàn nhạt vui vẻ qua ngày nên đâu ngấm được. Chỉ khi lên Đại học, chs lại biến thành một người khác hẳn, toàn ưa đâm đầu vào việc khó, chắc vì dậy thì xong thành người lớn mất rồi. Cái giá của kiên trì như Trần Kình nói rất đúng, sẽ có lúc thất vọng vô cùng, tự hỏi mình đang cố vì cái gì, tại sao phải khổ sở như vậy? Đây có phải con đường mình chọn đúng chưa, nếu rẽ lối khác thì sẽ ko sai chăng? Cũng có khi muốn bỏ ngang, bỏ dỡ luôn đh cho xong. Tính mình xấu lắm, gặp vấn đề khó thì lại cứ thôi bỏ quách đi, nhưng nếu chuyển sang hướng khác gặp vấn đề khó khác liệu mình có tiếp tục bỏ đi và rồi kẹt mãi trong vòng luẩn quẩn cứ khó là chạy. Suy cho cùng cảm giác từ bỏ luôn sẽ xuất hiện dù mình lựa chọn con đường nào đi nữa. Lúc đó cứ niệm chú ráng một chút nữa thôi là ổn. May quá sau 4 năm, nhìn lại chặng đường đã đi, mình biết ơn vì năm đó đã không từ bỏ. Hú vía :)) Tin mình đi, cảm giác khi đến đích mà mình từng mong ước thật sự khó tả lắm. Không phải kiểu hạnh phúc tự mãn hơn đời hơn người đâu, mà kiểu như có một làn gió nhẹ sau cơn mưa rào đang dịu dàng thổi nhẹ trong lòng ấy, lồng ngực bạn dễ chịu, nhẹ nhõm vô cùng.
#vietnam#love#conmeustory#vietnamese#books#trich dan hay#love notes#trich dan sach#quotes#review#thoi nien thieu khong the quay lai ay#dong hoa#la ky ky#trichdansach#trichdanviet#trichdanhay
4 notes
·
View notes
Text
Sài Gòn thương!
Xưa giờ bạn bè đi Sài Gòn về đứa nào cũng nói không có chi đáng chơi ở trỏng, kẹt xe nhiều, khói bụi mờ mịt, lại còn cướp giật dữ dội. Cái này mình hông dám phủ nhận vì nó có thật. Trước cái ngày mình bay vào Sài Gòn, trong nhà mình ai cũng dặn dò ghê lắm tại tính mình hay lãng đãng quên trước quên sau. Ai cũng lo con nhỏ ở Đà Nẵng quen nhịp sống chậm làm sao bắt kịp lối sống ở Xì phố xô bồ?
Mình vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất đã thấy chút loạn trong lòng, người ta ngược xuôi ngang dọc khắp cả sân bay khiến mình không xác định được cả lối ra. Lúc ra khỏi sân bay ta nói xe ô tô, grab, taxi nườm nượp đón khách, mình book vội một anh taxi về nhà người thân, từ phút bước lên xe mình nín thinh không dám hé một lời vì quá sức run do trước đó ai cũng hù khách xa tới thì tài xế hay chở vòng vòng. Hôm đầu tiên đúng là mình bị chạy vòng thật, bảng giá 145k mà tài xế chạc lên 160k, chả đỗ xa tít cái địa điểm đến nên mình phải tự ôm balo vào nhà, mình cũng im lặng đưa tiền rồi xuống xe. Nói mình hèn cũng được vì mình hèn thật, thân gái mới ngày đầu ở xứ lạ nào dám đôi co. T.T
Tiếp sau ngày đầu tiên không vui mấy là những ngày tuyệt vời ông mặt trời của mình. Hông hiểu sao chắc được trời thương nên gặp vô số người thương mình, giúp mình rất nhiều.
Trước hết là quen được chú tài xế tên Q. tốt bụng quá chừng. Lần nào chở đi đâu cũng dặn dò cẩn thận, không được nghe lời người lạ dụ, khi nào xong công việc cứ gọi thì chú chạy qua chở. Có hôm mình lơ ngơ quên điện thoại ở nhà chú còn đòi chạy ngược về lại cho mình lấy (tất nhiên mình ko đồng ý vì lỗi của mình thì phải tự chịu chứ lấy quyền gì bắt người khác khổ theo). Nghe tin mình bị gãy kính hay cần tìm cây ATM cũng nhiệt tình tìm cho ra giúp mình. Nhiều hôm đi địa chỉ khó tìm chú vẫn chạy vòng vòng đi tìm cùng mình mà chẳng cằn nhằn miếng nào. Thiệt sự nhờ chú nên cảm giác Sài Gòn đáng tin hơn rất nhiều.
Phố xá thì chẳng cần nói nhiều, vẫn là đặc sản kẹt xe và vô số cao ốc, trung tâm thương mại sáng rực ánh đèn khiến con bé phải ngỡ ngàng. Nhưng mà như đã nói có chú tài tốt tánh nên chú lúc nào cũng kiếm đường tắt đường tránh.
Ở nhà của một người họ hàng khá khá giả nhưng lối sống của họ hết sức giản dị. Nghe những câu chuyện họ kể về ngày đầu vào miền đất lành này lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, cô thân cô thế, mình nhận ra những gì họ đạt được hôm nay là hoàn toàn xứng đáng. Người ta thường chỉ nhìn thoáng qua bề ngoài hào nhoáng xa hoa nhưng ít ai hiểu để có được sự xa hoa ấy họ phải cực nhọc và đánh đổi những gì. Rửa tai lắng nghe câu chuyện, lời căn dặn khuyên bảo của người từng trải mới nhận ra ta còn non nớt, giản đơn và vụng dại lắm. Vài va chạm thương đau thương thời đại học có thấm tháp gì.
Vô đây gặp những người thân vô cùng đáng yêu. Ngay cả hàng xóm xung quanh cũng dễ thương muốn xỉu. Vào miền Nam nghe tiếng Nam thấy muốn thương rồi, lại thêm tính tình ai cũng xởi lởi, vui vẻ, ruột để ngoài da nên thấy quý người miền Nam vô cùng. Hôm nào cũng được dẫn đi ăn ngập mặt đến độ muốn lăn về Đà Nẵng chứ đi gì nổi :)) Đồ ăn miền Nam hơi ngọt nhưng vẫn ngon nhắm. Vào trỏng mới thấy có nhiều món nghe tên lạ lùng mix đủ thứ trong một món mà sao ăn thấy hạp ghê. Rau sống ăn kèm ở trong này khác miền Trung nhiều lắm, nếu ngoài Trung thiên về vị rau hơi hăng và cay nồng thì trong này rau sống vị ngọt thanh, có chút chua chua chát chát. Đồ ăn 2 miền tuy khẩu vị khác nhau xa nhưng mỗi miền có cái hay cái lạ của nó.
Và còn ti tỉ thứ khác ở xứ này khiến cô gái miền Trung thương Sài Gòn và miền Nam vô cùng! Và mình nhận ra con người là yếu tố làm nên linh hồn của một mảnh đất. Mình thương con người miền Nam nên mình thương luôn cả xứ sở trù phú này. Mong là có được dịp quay lại thăm miền Nam thêm lần nữa ;)
p/s: chưa về nhưng đã thấy nhớ lắm SG ơi!
30.11.19
#saigon#sài gòn#sai gon#hcmcity#hcmc#ho chi minh city#text love notes vietnamese#vietnamese#vietnam#love#conmeustory#urban city#city#thành phố#yeu sai gon#love notes#notes#landmark81#việt nam
4 notes
·
View notes
Text
It’s easy for someone to joke about scars if they’ve never been cut.
4 notes
·
View notes
Text
Thánh Vịnh đoạn 30 câu 11 có 1 đoạn như sau:
“Khúc ai ca, Chúa đổi thành vũ điệu, cởi áo sô, mặc cho con lễ phục huy hoàng.”
Đây là câu Thánh Vịnh được cất lên trong lễ Vọng Phục Sinh, tức đêm hôm trước của ngày lễ chính. Đây là đêm mà mọi người mong chờ sự khải hoàn và cứu rỗi. Đêm Vọng Phục Sinh là Thánh lễ duy nhất có nhiều bài đọc nhất trong năm (bao gồm 7 bài, bình thường chỉ gồm 2 bài đọc). Trong hôm đó có rất nhiều câu Thánh Vịnh được hát giữa các bài đọc. Và câu Thánh Vịnh trên sẽ được xướng lên sau khi kết thúc bài đọc 4 và trước lúc bắt đầu bài đọc 5.
Đây cũng chính là bản dịch của đoạn Kinh Thánh mà B5 đã chọn để bỏ vào MV Still Life của mình.
“Thou hast turned for me my mourning into dancing. Thou hast put off my sackcloth, and girded me with gladness.” (Psalms, 30:11)
Lần trước B5 chọn comeback vào 04/05/2022. Có người đồn đoán là vì ngày này liên quan đến số lượng thành viên. Cũng có người dựa vào văn hoá phương Đông cho rằng hôm đó là tiết Thanh minh, ngụ ý đất trời nở hoa, là thời điểm B5 quay lại như lời đã hứa. Nhưng nếu dựa theo văn hoá phương Tây, bạn sẽ nhận ra khoảng thời gian B5 trở lại rơi vào giai đoạn chuẩn bị Tuần Lễ Vượt Qua của Thiên Chúa Giáo, sau tuần lễ này chính là lễ Đại Lễ Phục Sinh, tượng trưng cho hồi sinh sau những ngày đau thương, tội lỗi. Hơn cả một bản nhạc đơn thuần, đến giờ mình vẫn gọi Still Life là “work of art” vì nó mang cho mình cảm giác như lúc mình xem một bức tranh phát ra âm thanh vậy. Càng nhìn ngắm càng hiểu được thêm nhiều tầng ý nghĩa.
p/s: đã gọi là xem tranh thì dĩ nhiên không có cảm nhận nào đúng sai. mọi thứ bạn cảm được từ nó đều xuất phát từ trải nghiệm sẵn có trong cuộc đời của bạn :):
peace and love
#vietnam#love#vietnamese#conmeustory#bigbang#gdragon#seungri#review#vip#kpop#still life#taeyang#daesung#top#yg family#vvip#kwon ji yong
1 note
·
View note
Text
Tết mọi năm chỉ ở nhà ăn ngủ, năm nay ở xứ người cũng không khác là bao. Nhưng đặt lưng tựa đầu lên đất mẹ vẫn là ấm áp hơn. Một năm lại qua, tuổi tác lại nhảy số, ai cũng hi vọng tiễn năm cũ thật nhanh và chẳng muốn nhìn lại. Nhưng suy cho cùng, thời gian mải miết trôi đi, khi tóc người điểm bạc, có lẽ họ sẽ mãi nhắc nhớ con cháu về 2020 rất nhiều, như cách mà ba mẹ chúng ta vẫn luôn kể về “bao cấp”. Tốt hay xấu gì, 2020 đã dạy mình rất nhiều, lớn lên rất nhiều, và cũng khiến mình chịu đựng rất nhiều. Giao thừa chỉ là ngày trời đất giao mùa, bắt đầu chu kỳ xuân hạ thu đông mới, chẳng thể chấm dứt hẳn dịch bệnh chỉ trong một ngày, nên không thể nói trước 2021 sẽ thế nào. Hy vọng kết thúc 2021 chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhau, vẫn biết mọi người tứ phương vẫn bình an là đủ.
Chúc mọi người một năm bình an!
#vietnam#vietnamese#conmeustory#love#happy new year#2020#2021#chuc mung nam moi#tet#happy lunar new year
1 note
·
View note
Text
Bình thường ba tôi luôn là người bình tĩnh cho đến một lần mẹ nhập viện vào phòng mổ, con người điềm tĩnh đó hoàn toàn biến mất. Lần đầu tiên tôi thấy ba hồi hộp, bồn chồn như thế. Ánh mắt dịu dàng, ấm áp mãi hướng về phía phòng mổ. Tôi nhận ra mẹ mình dành cả thanh xuân cho ba không hề uổng phí vì người đàn ông của mẹ xứng đáng :)
#text love notes vietnamese#destinied to love you#love#tình yêu#ngôn tình#vietnamese#vietnam#conmeustory#old couple#love notes#notes
0 notes
Photo
Nhớ hôm gặp Nắng trong thư viện, chị ngồi đọc tập tài liệu, Nắng ngồi làm bài tập toán. Chị phát hiện ra chốc chốc Nắng lén nhìn trộm chị thật lâu, chị vẫn yên lặng cong môi cười nhẹ. Nắng giật mình cúi đầu giải tiếp bài tập. Bỗng Nắng thẻ thọt gọi "Chị ơi", chị vẫn mãi làm ngơ đọc sách, Nắng gọi hai lần chị mới ngẩng đầu nhìn em. Lúc này chị có thể nhìn rõ khuôn mặt của Nắng, ở em tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, ấm áp hệt như tên của em vậy. Thật khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
2 notes
·
View notes