#chợ lớn
Explore tagged Tumblr posts
postcard-from-the-past · 11 months ago
Text
Tumblr media
Greetings from Chợ Lớn, Chinatown district of Ho Chi Minh City, Vietnam
French vintage postcard, mailed to France
10 notes · View notes
moingay1cuonsach · 11 days ago
Text
Có một thời ở Chợ Lớn
Có một thời ở Chợ Lớn (Phương Nam Book và NXB Văn hóa Dân tộc) là tác phẩm nghiên cứu văn hóa mới nhất của nhà báo Phạm Công Luận, mở ra cánh cửa thời gian đưa người đọc trở về Chợ Lớn của những ngày xưa cũ. Nhà báo Phạm Công Luận là tác giả của những tựa sách gây tiếng vang và được tái bản nhiều lần như Nếu biết trăm năm là hữu hạn, Những lối về ấu thơ, Chú bé Thất Sơn. Không chỉ nổi bật trong…
0 notes
iambep · 5 months ago
Text
Tumblr media
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
193 notes · View notes
zorodn · 4 months ago
Text
Nghe kể chuyện đời từ hình xăm trên chân ông lão
- Mày hỏi quê, giờ không biết đâu nữa, số tao lưu lạc…Trước sinh ở Hà Nam Ninh. Năm 17, ổng bả mất, còn có mình mình, lúc đó ngay đúng cái đợt di cư vô Nam, tao theo luôn…
- Chính phủ cho đất dựng nhà ở Đồng Nai. Ban đầu đi đồn cao su, sau làm thợ đóng giầy. Được mấy năm, Ngụy gọi lính, tao ôm tiền dành dụm bỏ đi. Lên Sài Gòn quen được bả, cưới luôn. Mở tiệm làm giầy, mấy năm cũng mua được nhà.
- Tao nhận thêm đệ tử, thương hoàn cảnh giống mình, tao cầm tay chỉ nó từng chút một. Mà nó phản, ăn cắp đồ người ta bỏ vô nhà, gán tội cho tao, lấy hết tiền rồi trốn. Tao ăn cái án 3 năm, vô đó có bạn tù xăm cho!
- Ngồi tù ra, vợ con chờ, xóm ngõ thương góp vốn cho làm ăn lại… Giải phóng xong khổ lắm, giầy tây đóng không ai mua. 2 vợ chồng với 8 đứa con về lại Đồng Nai làm ruộng. Sau 1990 lại lên Sài Gòn, bán ở chợ Thái Bình, giao mối bánh phở, hủ tiếu… làm tới 2006 thì nghỉ.
- Con cái đứa lớn cũng 50 hơn, cháu chắt thì đề huề. Sống gần 80 mới thấy đời chơi còn đẹp lắm. Xăm “đời chơi đé* đẹp” xong giờ “xóa đi đé* được”!!
Tumblr media
17 notes · View notes
bibianxx · 8 months ago
Text
#1600
Nội mình đã mất cách đây hơn một tuần, một tuần trôi qua và cuộc sống vẫn cứ vận hành như thể chưa có chuyện gì xảy ra nhưng cũng không thể nào chối bỏ được rằng nỗi đau về việc mất mát này là sự đau thương quá lớn đối với gia đình mình.
Lần cuối cùng nắm tay Bà “Bà ơi, bi về rồi ạ, con với cha về thăm Bà đây ạ”…
Mình nhớ khoảng thời gian còn bé, mỗi dịp tết với hè cha mẹ luôn gửi mình về Bà để Bà chăm, mình đi nhà thờ cùng Bà, mình đi chợ cùng Bà, mình được Bà yêu thương.
Và cho đến khi mình lớn lên, mình chọn làm việc, những lần thăm Bà ngày một ít đi - chỉ gói gọn không đến một ngày, mỗi năm một lần vào dịp tết - khi ấy mình chưa nhận ra rằng việc được ở cạnh Bà sau này chỉ còn là những mong ước.
Mình có một vài người bạn, không nhiều nhưng những mối quan hệ ấy là 10 năm, 15 năm. Và khi cái ngày không may ấy đến - ngày mà Bà mình rời đi khỏi cuộc sống này - “Bà Bò” đã nói với mình rằng bạn ấy sẽ đến, bạn ấy chia buồn cùng gia đình mình và ở lại rất lâu sau 6 năm tụi mình không gặp.
Mình không chỉ là một đứa trẻ may mắn khi được sống tình yêu thương của gia đình, mà còn là một người may mắn trong tình bạn khi từng người, từng người đều bày tỏ sự tiếc thương, quan tâm đến mình như một người thân vậy.
“Bà Bò” mà mình từng quen rất khác và mình đã nghĩ rằng nhiều năm sau nữa bạn ấy sẽ ngày một xa cách mình hơn. Nhưng tệ thật, chẳng một ai thay đổi chỉ là cách mình nhìn bạn ấy đã thay đổi đi thôi.
Một câu ngạn ngữ mà mình từng đọc được
“Núi phía tây khó tránh mặt trời lặn
Người bên nhau khó tránh lìa xa”
Khi đứng giữa khoảnh khắc ấy, trái tim mình cảm thấy biết ơn vô cùng với những lời chia buồn, sự viếng thăm BÀ mà mọi người mang đến.
Tumblr media
“Bà ơi bà, cháu yêu Bà lắm...”
@bibianxx
51 notes · View notes
meothangtam · 9 days ago
Text
Tumblr media
Tết năm nào cũng ngồi bán với chị Thùy. Nhìn người ta đi chợ bông mà không bao giờ gặp một gương mặt thân quen nào, kể cả đồng nghiệp trong cơ quan, thì là cái thành phố này cũng lớn lắm đó chớ. Chắc cũng vì rộng mà năm nào cũng loay hoay một mình.
15 notes · View notes
iam-annhien · 3 months ago
Text
2:00 AM - Trời mưa to, gió thổi làm vỡ kính cửa sổ khiến tôi giật mình tỉnh giấc (Do tôi có thói quen mở cửa sổ khi ngủ). Tự dưng nhớ tới lời bài hát “2 am and the rain is falling” - Thế là bật điện thoại lên nghe.
Tôi nhớ, năm tôi 23 tuổi, có một buổi sáng tỉnh dậy, khi mở mắt ra đã thấy P nhìn mình, bàn tay vẫn còn đan vào tay tôi. P hỏi - Mười năm nữa chúng ta sẽ ra sao nhỉ?
Tôi dụi mắt. Trả lời trong khi còn chưa tỉnh táo hẳn. “Em không biết, có thể em sẽ là một mụ già tóc xù đeo tạp dề, vừa nấu ăn vừa càm ràm với anh đủ thứ chuyện trên đời.” - P cười: “Ừ! Vẫn còn luôn bên nhau là được”
Vậy mà đã bảy năm rồi. Cũng là cơn mưa giữa đêm khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Và tôi hoảng hốt thấy mình già đi.
Lại gọi P, chỉ để kể rằng tôi không còn ai bên mình. Suy cho cùng, ngoài P ra hình như tôi không quan trọng với ai cả.
Nhìn qua cửa sổ đã bị vỡ mất một mảng kính. Mưa, gió, có cả sấm chớp. Nhớ lại giấc mơ vừa nãy, bỗng nhiên sợ hãi! Cơ mà vào lúc đấy lại nhớ đến một câu đã từng nghe đâu đó: “Nhắm mắt lại và nghĩ đến những điều đẹp đẽ”. Nên là bắt đầu nhớ:
- Hồi lớp Năm, trồng một cái cây cà chua bé tẹo, ra được hai quả. Mẹ nói nuôi nó lớn đỏ thì mua cho. Vậy là hì hụi chăm chăm tưới tưới. Cái quả bé bằng đốt tay. Vậy mà mẹ cũng mua một nghìn.
- Bức thư tình lần đầu tiên nhận được năm học lớp 10, mặc dù tận 7 chữ sai chính tả nhưng lúc nhận cũng thấy rất vui
- Đi mò nghêu với Duy cả buổi chiều. Đến tối mịt về nhà đưa cho mẹ nấu cháo. Mà hồi nhỏ tôi luôn nghĩ cháo ngêu là thứ ngon nhất trân đời.
- Hồi mới lên SG, mẹ gọi điện nói tùm lum từa lưa. Đến hồi gần cuối thì lí nhí: "Nhà tự nhiên vắng quá!"
- Lần đầu tiên nhận được tin nhắn của P. Lần đầu tiên nghe giọng P. Lần đầu tiên nhìn thấy P cười với mình. Lần đầu tiên ngồi sau lưng P. Lần đầu tiên... tất cả những lần đầu tiên...
- Lúc ba nói: "Gắng mà sống vui vẻ nha con, lúc nào không vui cứ chạy về nhà!*
- Buổi chiều tháng Mười một trời mưa tầm tã. Ngồi với Yi ở quán ch��o gần chợ. Nước mắt nhòe hết cả mọi thứ trước mặt.
- Lần đầu tiên nghe T nói "không sao, anh ở đây".
- Bún thang ở phố cổ HN. Siêu siêu ngon.
- Uống rượu ở Mộc Châu với 2 người lạ.
- Mua được em mèo bằng đất nung đáng yêu ở Đà Lạt, Đặt tên cho em ấy là Ant (Nhưng mà em í bị vỡ mất rồi)
- Tán đổ Mèo. Lần đầu tiên nghe Mèo nói "Yêuuu em" "nhớ em nhiều".
- 7h sáng mỗi ngày, nhận được cuộc gọi đánh thức của Mèo. À ơi. Nhõng nhẽo. "Yêu em không????" "Coáaaaaaaa"
- Gần nửa tháng ở bệnh viện được Yi gội đầu, sấy tóc cho. Thỉnh thoảng còn véo véo má "Tăng cân rồi này, béo lên rồi. Đáng yêu chết đi được"
- Một mầm xanh hi vọng vô tình gieo vào cuộc đời tôi!
Ôi nhiều quá, những điều xinh đẹp mà tôi đã có 😊
Bên ngoài mưa vẫn dai dẳng không dứt. Bầu trời một màu đỏ au soi sáng cả một vùng - Thấy chưa, chẳng phải trong đêm mưa giông vẫn có ánh sáng sao?
Nên là chẳng cần lo. Những chuyện đã qua - Đốt mãi, đốt mãi cũng thành tro thôi mà!
Đường phía trước, cứ đi - thế nào cũng có lối!
Tumblr media
À. Mấy hôm nay khoẻ chút lại trốn làm đi chơi. Tranh thủ còn đi được lúc nào hay lúc ấy 😄
10 notes · View notes
chieclamauxanh · 8 months ago
Text
Chấm điểm những điều mình đã làm trong 1 tháng ở Đà Lạt:
1. Đi máy bay: 6/10
Đợt này ở ĐL 1 tháng nhưng vì bận đủ thứ nên mình về SG 3 lần (tổng cộng 7 lượt, tính luôn 1 chiều về hẳn). Thì có 2 lần mình mua vé máy bay về. Đi máy bay từ ĐL về SG nhanh, chưa kịp say đã tới nơi :))) Nhược điểm: vé đắt gấp 4-5 lần vé xe thường.
2. Đi xe solati limousine 9 chỗ: 7/10
Dành cho ai say xe siêu nặng như mình thì đi xe này đỡ hơn 1 chút. Có khi tài xế chạy êm thì mình chỉ nôn đúng 1 lần từ SG lên ĐL, nhưng mà nói chung là cơ địa nên lần nào đi cũng như chết đi sống lại. Tài xế 10₫ dễ thương, bác tài lớn tuổi thì chạy êm ru, anh tài xế trẻ thì tâm lí, thấy mình nôn còn mua bánh mì cho mình để dành ăn. Có điều vé đắt gấp đôi vé xe thường.
2. Dạy học: 8/10
Lên ĐL thì công việc chính của mình là dạy học, ngoại trừ việc chưa đủ target tuyển sinh thì còn lại đều khá ổn. Chương trình học khiến các bé thích mê, trộm vía các bé cũng ngoan ngoãn vâng lời. Dù kiếm tiền chỉ đủ trang trải 2 cái vé máy bay và 5 lần đi xe 😂 nhưng mình bằng lòng vì trải nghiệm đáng nhớ này.
3. Dành 1 ngày cuối tuần để đi chơi: 100/10
Dù lên ở 1 tháng nhưng tâm trạng vẫn là khách du lịch nên mình và Thúy An pick 1 ngày thứ 7 không có lịch dạy để đi chơi. Tụi mình uống cà phê ở khu Hoà Bình sáng sớm, ăn bánh căn, đi Cây cam ngọt rồi ghé qua Chùa Tàu xin quẻ, trưa thì ăn gà nướng, buổi chiều ghé Đơn cà phê chơi với mèo rồi qua chợ Đà Lạt dạo dạo, kết thúc bằng đêm mưa tại cà phê hoa hồng. Trừ việc mắc mưa thì đó là một ngày siêu vuii
4. Mua quà tặng: 100/10
Đợt này đi mình mua nhiều quà, cho nhiều người mình yêu thương, mua mấy chiếc ví, chiếc túi cho mẹ và các dì, một giỏ hoa bất tử cho ngoại, mấy cây thước khắc tên cho các em, dâu sấy khoái khẩu cho chị đồng nghiệp,... Mình nhận ra mình hạnh phúc nhất khi được cho đi, chỉ cần nghĩ đến việc người ta hào hứng nhận quà của mình là mình vui quá chừng.
5. Ngắm Đà Lạt đêm và đốt lửa trại: 9/10
Tối đó mình, An và Khang dự là sẽ đi cà phê, một quán được review trên tiktok, nhưng lơ ngơ kiểu gì lại đi lạc không đến được quán đó, vậy là tụi mình rẽ đại vào một quán vắng khách, chỉ có mỗi bọn mình. Chị chủ quán đã đốt lửa trại miễn phí cho cả đám. Tụi mình gặm khoai nướng và deeptalk. Nói bon mồm quá nhưng tới giờ giớii nghiêm phải về nên -1 điểm hehe
6. Mua nhẫn: 1001/10
Mình xưa giờ không đeo trang sức, cho tới sinh nhật năm 19 tuổi, một cô bạn thân tặng mình chiếc vòng bạc, sinh nhật năm 20 lại được một người bạn thân khác tặng chiếc vòng handmade, vậy là hai tay mình đeo hai vòng. Đợt này lên Đà Lạt muốn mua thêm gì đó tặng bản thân, và cuối cùng cũng lựa được một chiếc nhẫn vừa xinh đeo ngón trỏ. Ưng xỉu áaa
7. Làm trứng cuộn: 7/10
Mình không giỏi bếp núc, nhưng khi lên Đà Lạt ở thì mình đã tập tành và cũng cố gắng thử. Món đầu tiên mình làm là trứng chiên thịt bằm, tất nhiên bị nát do không biết cuộn, lần 2 khi cô chú cho thử lại thì đã cuộn đẹp hơn, mỗi tội hơi nhạt. Thôi kệ, ai cũng bắt đầu từ đâu đó mà ha.
8. Chạy deadline điên đầu: -1000000/10
Dù lên Đà Lạt nhưng công việc ở SG của mình vẫn tiếp diễn, mình chuyển hình thức làm sang remote chứ không phải off hẳn nên mấy ngày này áp lực x2 x3. Đôi khi nó làm mình quạu kinh khủng, nhưng vì thời tiết ở Đà Lạt mát mẻ nên cũng dễ nguôi ngoai. Chứ mà 40 độ như SG thì chắc mình điên mất rồi.
Thoai tạm thế nha, vì lên đi làm chứ hong có đi chơi nhiều nên chỉ chấm được nhiêu đó 😂
Còn hơn 1 tuần nếu có trải nghiệm gì vui hơn sẽ update sauuu
Tumblr media
16 notes · View notes
ashleymay98 · 1 month ago
Text
Tuổi trẻ lạc lối - Gặp nhưng không ở lại.
Chúng tôi gặp nhau ở khu ở chuột cạnh bên chợ Yao Hon, Macao. Anh đề nghị tôi “ra giá”, tôi lại nghĩ anh chính là cảnh sát trong bộ thường phục đến con phố này giả vờ tìm cớ vồ lấy cổ những cô gái điếm như tôi gông về đồn. “Em không ngại nếu chúng ta trò chuyện qua Wechat chứ”, anh nói, “tôi đoán em chưa đủ tuổi để làm công việc này, tôi mong là tôi đã sai vì tôi không muốn điều đó xảy ra với em”. Đó hẳn phải là một tối Chủ nhật hoặc một ngày lễ. Không có người đi lại, mọi quán cà phê đều đóng cửa, không có nhiều cô gái nán lại trên đường để gọi chào những gã đàn ông. Dẫu có thế nào, trong trí nhớ tôi, đêm hôm ấy chúng tôi đã ở trong một thành phố hoang vắng. Tôi dẫn anh lên căn phòng nhỏ ọp ẹp trên tầng hai, làm tình và nhận tiền.
Và đã có rất nhiều cuộc gặp gỡ không vì mục đích “mua bán tình dục” giữa chúng tôi và khoảng thời gian ngắn ngủi sống cùng nhau sau đó, giờ đây khi tôi nghĩ lại, như thể đó là cuộc gặp của hai con người không có nổi một chỗ neo đậu trong đời. Qua những câu chuyện anh cố gắng giải bày cùng tôi bằng 3 thứ ngôn ngữ chỉ để chắc chắn rằng tôi hiểu mạch chuyện của anh kể, tôi tin cả hai chúng tôi đều cô độc trong thế giới này.
Chúng tôi có những tối chỉ dành thời gian để ở cạnh nhau. Cùng ăn uống, xem phim, và trò chuyện đến sáng, kế hoạch riêng của anh cũng nhiều lần vì tôi mà hủy bỏ. Tôi lúc nào cũng vịn cớ nói: “Một chút nữa thôi, cho em nằm một chút nữa thôi rồi em dậy” rồi cuộn vào lòng anh ngủ vùi trong đó, hay "năm phút nữa thôi, cho em nhìn anh thêm năm phút nữa thôi rồi hẳn tắt máy" để dần làm quen với chuyện sắp tới đây sẽ không dễ dàng gì gặp được anh thường xuyên nữa. Đúng vậy. Tôi đã quyết định từ rất lâu, tôi phải về nhà, tôi phải để anh ở lại Macao một mình và mặc kệ cho duyên số liệu có đưa bước tôi và anh đến với nhau được nữa hay không. Anh hiểu điều đó vì anh không còn cách nào khác để giữ tôi ở lại, anh ủng hộ tôi rời bỏ cái thành phố độc hại mà ba mẹ anh đã chọn là nơi để anh phải lớn lên (và gặp gỡ tôi), để trở về với nơi mà tôi vốn thuộc về. Anh sẽ tìm tôi, anh hy vọng vậy.
Đêm tháng Mười, ngoài sân đêm khuya sương xuống, gió mùa thu nhè nhẹ thổi từng cơn. Đó là khoảng yên lặng riêng của hai đứa. Tôi luôn tự hỏi cảm giác bình yên này sẽ kéo dài được bao lâu. Mỗi khi tôi hạnh phúc, lúc nào trong tôi cũng tồn tại song song một cảm giác bất an và lo sợ. Cứ muốn giữ hạnh phúc chặt trong tay. Sợ rằng mọi thứ sẽ vụt trôi đi mất.
Tôi không dám nói với anh điều ấy. Anh thường bảo rằng, chúng ta cứ chầm chậm thôi, đi từng bước một và để cho mọi chuyện được diễn ra theo lẽ tự nhiên nhất có thể, sao em cứ lo nghĩ mãi thế? Thì vậy! Ngày mai, chẳng ai biết được. Tôi chỉ biết hôm nay thôi, tôi chỉ cần biết đúng giây phút này. Bên anh được đến đâu, biết được đến đó. Còn một ngày, tôi sẽ yêu anh một ngày.
Quả thật tôi làm sao mà biết rằng tính từ lúc đó thì chỉ còn vỏn vẹn một tháng duy nhất tôi còn được ở cạnh anh. Tôi đâu biết được ngày 6 tháng 11 năm 2021, tôi buộc mình phải chọn rời xa anh, có lẽ là vĩnh viễn.
Nhưng cả hai chúng tôi đều không phải người ưa biểu lộ, nhất là khi khoảng cách quá lớn, ngôn ngữ là thứ rào cản lớn nhất và khiến cho chúng tôi tự nhốt lòng mình lại phía sau chiếc màn hình điện thoại. Có lẽ anh có cái thái độ bề ngoài rất thờ ơ đối với tôi, kể từ khi tôi đi, ấy là bởi anh không hề có chút ảo tưởng nào về tôi. Tôi đoán chắc anh tự nhủ rằng chẳng có gì nhiều để hy vọng vì tôi giống anh quá. Và rồi anh nhận ra chẳng còn cái tương lai nào ở đây cho chúng tôi cả…
.
Hôm nay là những ngày cuối cùng của 2024, Bino sắp có vợ rồi, chị ấy người Indo. Bino vẫn nhắn tin tâm sự lúc Bino cảm thấy chênh vênh, và tất nhiên giống với những gì tôi dự đoán 3 năm trước, chúng tôi tan vỡ thật rồi.
3 notes · View notes
higee293 · 4 months ago
Text
Tumblr media
Đàn ông sợ nghèo. Đàn bà sợ xấu.
Ngoại hình lúc nào cũng là nỗi đau chung của đàn bà. Với Duyên, cứ là đàn bà thì là đẹp, không ai xấu, họ không đẹp chỗ này thì cũng đẹp chỗ khác. Có ai mà muốn mình sinh ra xấu xí trong cái thế kỷ coi trọng ngoại hình. Công chúa da trắng tóc bồng bềnh giọng nói ngọt ngào thêm đôi mắt ướt, phù thuỷ mũi khoằm nhăn nheo, tướng lưng phải gập cong 90 độ, cứ hễ mũi hếch mắt láo liên thì là vai phản diện, mắt to cằm vline răng đều thẳng tắp dẫu thiếu cái thần, cái hồn nhân vật vẫn được vai chánh phim truyền hình gọn ơ.
Từ nhỏ đến lớn Duyên đã ước mơ làm diễn viên, đóng không biết là bao những vai phụ lướt qua vài chục s trên phố làm nền cho phim nó sống động, ngồi không biết bao nhiêu cái phòng casting lặng ngắt vô hồn đợi đến lượt thi thố tài diễn xuất, vậy mà hôm nay vẫn thấy chạnh lòng khi nhìn quanh quất thấy những bóng hồng rạng rỡ quanh mình. Từng thí sinh được đánh số, số người ở trong phòng này đếm cũng phải tới đầu ba, phim này phim lớn, nghe đâu đạo diễn mát tay, cứ phim nào ổng chỉ đạo là diễn viên người ta nổi tiếng rồi đổi đời cải vận. Chao ôi, toàn người đẹp, mỗi người một vẻ, tươi mát thanh tao ngọt ngào khí chất. Hiếm người tự nhiên, đa phần đều là có chỉnh sửa đôi chút. Duyên từng ngưỡng mộ cũng từng cảm thông đối với những cô gái phẫu thuật thẩm mỹ. Trước lúc đau đớn trên bàn mổ, hẳn các cô cũng chịu không ít những tổn thương nên mới cậy nhờ một người xa lạ nặn lại cho mình một cái mặt coi cho được với người đời.
Em gái Duyên mang số 101 bên cạnh hồi hộp quá cứ nói chuyện hỏi han Duyên liên hồi, chưa có kinh nghiệm nhưng bà nhỏ đam mê lắm, tay xoắn xuýt cả, nhẩm đi nhẩm lại đoạn thoại đã được ekip phát từ trước. Nhìn em Duyên nhớ lại mấy ngày đầu đi thử vai, cũng háo hức cũng mộng mơ, đôi mắt cũng sáng trong như thế. Chỉ là lăn lộn đủ lâu, nhìn rõ nhiều thứ, giờ cái ước mơ này chỉ là cái cần câu cơm, nuôi đủ miệng ăn là thấy đủ rồi. Lúc biết em cũng mơ cái nghiệp này, trong mơ hồ của những đêm không ngon giấc, Duyên cũng giật mình mấy bận vì sợ em giống mình. Nhưng Duyên không cản em casting, có gì buồn hơn việc ngăn cản một ước mơ khi nó còn chưa có cái gọi là điểm bắt đầu.
An ủi trò chuyện mấy câu là em bình tâm lại, yên tâm ngồi đợi.
Lúc em lên sân khấu, nhìn em làm hết sức, có mù mới không nhìn ra nhỏ này tiềm năng cỡ nào, ánh mắt nó sâu không đáy, cử chỉ tự nhiên nhập tâm vào nhân vật, nước mắt nó rơi lặng lẽ rõ là từ cảm xúc của một trái tim đã bị bóp nghẹn của một người con gái lúc trải qua tổn thương.
Duyên vỗ tay, cô có thói quen đấy với những gì mà cô tán thưởng, đấy còn là em cô, ruột gan của cô. Đạo diễn hướng một cái nhìn ẩn ý về cô gái áo đen vừa phát ra tiếng động rồi rất nhanh quay lại hướng diễn viên thử vai:
- Em biết đấy, diễn viên không có ngoại hình thì rất khó để đi được xa, mắt công chúng là đôi mắt trần tục, nghệ thuật khác biệt và đối lập với số đông, nhưng đây là phim thương mại...
Duyên thấy em chết điếng trên sân khấu. Nước mắt em không rơi như hồi nãy nhưng Duyên biết lòng em quặn thắt, những lời sau đấy sao mà em nghe nổi. Niềm đam mê mới chớm bị cái nghiệt ngã của sự thật đánh cho tan tác. Em không xấu, em có cái duyên ngầm định và cái khiếu diễn trời cho nhưng lúc ba mẹ nặn em không nặn bằng cái gu thẩm mỹ thời đại. Da em không trắng, mắt em không to. Có nhận được vai thì cũng là những vai lam lũ, buôn gánh bán bưng chua cay ngoa ngoắt trong những cảnh chốn chợ búa nghèo nàn. Sau lời nhận xét, mọi cử động của em cứng ngắc như cây khô, như phần hồn không còn sở hữu thân xác đấy, em cúi đầu cảm ơn đạo diễn, cảm ơn đám đông rồi về chỗ của mình đợi kết quả. Dù em biết rồi, nhưng em vẫn đợi.
Duyên bóp nhẹ lấy tay em rồi lên sân khấu. Lúc Duyên trở về, em đã gập cong người, giấu mặt trong lòng hai bàn tay, bả vai em run rẩy liên hồi. Nghĩ trong lòng và nói ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đứng trước nhiều người như vậy bị chê không có ngoại hình sẽ trở thành một loại sẹo vĩnh viễn không thể phai trong tâm trí của một đứa trẻ.
Duyên đậu, em rớt. Kết quả được thông báo ngay khi thí sinh cuối 203 xong phần thể hiện. Vai của Duyên là một vai phụ mờ nhạt, bạn thân của nữ chính, ở bên an ủi vỗ về lúc cô nàng xinh đẹp hiền lương kia khi gặp trục trặc với một anh thiếu gia giàu có.
Chị đấy ngủ với đạo diễn để được vai hả chị?
Sao em nghĩ thế?
Em thấy, trên tay họ là đồng hồ đôi.
Ừ, có lẽ vậy.
Em đến một thành phố khác học đại học, những cuộc gọi cứ thưa thớt dần, em không nói gì về lần casting đấy nữa. Hẳn cái nhuốc nhơ của ngành giải trí chắc đã làm em thất vọng đến cùng cực chỉ sau đúng một lần thi thố.
Duyên thì không mạnh mẽ được như thế. Cô lún sâu rồi, cũng có tuổi rồi, nếu không đeo đuổi cái nghề này cô cũng chẳng biết phải làm gì. Tưởng tượng từ giờ đến khi già đi, nét thanh xuân trôi tuột qua kẽ tay, cô vẫ còn đang đóng những vai cỏn con trên màn hình ảnh nhỏ, người người vẫn dí ánh nhìn chăm chú vào những diễn viên tay ngang có ngoại hình để xuýt xoa, cô thấy buồn, nhưng đời là vậy. Người người sẵn sàng tha thứ cho mọi sai lầm của một người đẹp, cũng không tình nguyện cho đi một chút xót thương với lỗi lầm nhỏ của những người mà họ gọi là "xấu người xấu nết", "đã xấu còn đóng vai ác".
Phim gặp một vài vấn đề nên chậm phát sóng 2 năm, may mắn mà hot lên ngay sau khi công chiếu, nữ chính một bước lên mây, sống dưới hào quang và ánh đèn, sự kiện lời mời hợp tác nhiều vô số kể, dù còn nhiều tranh cãi về diễn xuất non trẻ nhưng vẻ đẹp mong manh đấy vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng công chúng. Vai phụ của Duyên cũng tìm kiếm được một chút đồng cảm, cũng có một vài nhãn hàng nhỏ tìm đến, lay lắt cũng sống được ổn thoả một khoảng thời gian dài.
Em gọi điện chúc mừng, giọng người vang vang vui sướng. Lâu lắm mới được nghe lại. Em mời Duyên đến gặp mình ở một thành phố khác. Vé máy bay, chỗ ở bằng cách nào đấy em đều lo liệu cả. Mặc bộ váy lộng lẫy em gửi đến khách sạn vào buổi trưa, Duyên ngơ ngác đến chỗ hẹn trong thấp thỏm. Tự dưng thấy sợ, thấy lo. Một nỗi sợ vô hình âm thầm cuộn sóng dưới bề mặt nước tĩnh lặng.
Trong ánh sáng của hàng chục máy quay, máy ảnh và phóng viên, tên của em được đặt trên ngực áo của một khuôn mặt xa lạ, da trắng môi hồng. Tay trong tay cùng người đạo diễn năm nào.
Buổi họp báo ra mắt phim mới.
Hứa hẹn một gương mặt mới sẽ được lăng - xê mạnh mẽ.
Em đến chào Duyên. Chiếc đồng hồ trên tay toả ra hào quang.
Lấp lánh.
5 notes · View notes
chuyen-cua-gio · 1 month ago
Text
"Tôi xin kể một câu chuyện để các ông hiểu vì sao tiền bạc, vật chất là một trở lực lớn cho người tu. Câu chuyện như sau. Một đệ tử quyết tâm cầu đạo, xin học với một đạo sư. Sau thời gian học hành chăm chỉ, một hôm sư phụ có việc phải đi xa nên dặn học trò ở lại phải chăm lo tu hành. Học trò nghe theo lời thầy, thiền định sớm hôm không hề bê trễ. Vì nếp sống tu hành thanh bần, tu sĩ chỉ có độc một miếng khố che thân. Nhưng chiếc khố cứ bị chuột cắn rách hoài, nên tu sĩ cứ lâu lâu lại đi xin một mảnh vải che thân khác. Dân làng thấy vậy bèn biếu tu sĩ một con mèo để trừ lũ chuột. Tu sĩ đem con mèo về nuôi, từ đó chuột không dám lộng hành nữa. Nhưng tu sĩ lại phải lo thêm một phần ăn. Ngoài thực phẩm chay tịnh, tu sĩ phải xin thêm sữa để nuôi con mèo. Một tín đồ thấy vậy bèn tình nguyện dâng cúng tu sĩ một con bò cái để có sữa nuôi mèo. Tu sĩ vui vẻ nhận con bò. Nhưng nuôi được mèo lại không có rơm cho bò ăn. Do đó ngoài thức ăn khất thực, người tu sĩ lại phải xin thêm rơm về nuôi bò. Dân làng thấy vậy bèn biếu tu sĩ một mảnh đất và một dụng canh nông để tu sĩ trồng trọt nuôi bò. Tu sĩ ra công cày cấy, rau trổ thật nhiều, bò ăn không hết phải mang bán ngoài chợ. Miếng đất thật màu mỡ sinh hoa màu quá nhiều phải mướn người làng đến làm giúp. Lạ thay miếng đất cứ thế sinh sôi nảy nở, trồng gì cũng tươi tốt và chả mấy chốc trở nên một đồn điền trù phú. Tu sĩ có nhiều hoa lợi bèn xây một đền thờ to lớn, đẹp đẽ, thuê thợ khác tượng, đúc chuông thật vĩ đại, nhưng thời gian tu hành không còn là bao. Vị tu sĩ phải lo trông nom đồn điền, phải lo sổ sách giao dịch buôn bán, kiểm soát nhân công trồng tỉa. Rồi có tiền bạc phải lo đầu tư bỏ vốn, mua thêm đất dai khai khẩn thêm nữa. Một hôm sư phụ trở về, không trông thấy túp lều đơn sơ nữa mà thay vào đó là một ngôi đền tráng lệ, nô nức khách hành hương. Trong đền ồn ào những tiếng vừa cúng bái vừa buôn bán. Trông thấy sư phụ, tu sĩ mừng rỡ chạy ra chào. Sư phụ ôn tồn hỏi, tại sao lại có sự thay đổi như thế. Tu sĩ trả lời: "Thưa thầy. Thật tâm con muốn tu hành nhưng lũ chuột cứ cắn rách áo hoài. Để bảo vệ cái áo, con nuôi mèo, để có sữa cho mèo ăn con phải nuôi bò,và để có rau nuôi bò con phải canh tác. Rồi thì trúng mùa liên tiếp, sức con làm không xuể nên phải gọi thêm người làm giúp. Rồi thì buôn bán thành công, tiền bạc nhiều thêm, con phải đích thân trông nom mọi việc. Sau đó con cho xây cất đền thờ to tát, đúc tượng thật vĩ đại, con còn mướn người việc cúng tế nhang đèn cẩn thận." Sư phụ thở dài:"Xây cất đền thờ thật to để bị trói buộc chứ nào phải giải thoát, tụ tập tín đồ cho đông, ồn ào phúc tạp chỉ gây trở ngại cho việc thanh tu. Chì vì một cái khố rách mà con đã đi thật xa, xa hẳn con đường mà ta đã chỉ dạy nhằm đạt được giải thoát. Con chỉ đi lầm một chút mà đã đi lệch lúc nào không hay. Trói buộc vào những thứ đõ rồi làm sao có thể thoát được"
Tumblr media
3 notes · View notes
payakan52 · 2 months ago
Text
19.12.24
Dạo này mình được thương,
Thứ 5 tuần trước đi công tác, đến nơi được mn hỗ trợ, được lo, được làm việc vui vẻ với mn.
Luôn được hỏi thăm, chăm chút từ việc ăn uống đến nghỉ ngơi. Đợt đó đi mình đau răng không ăn được nên phải lựa quán cho riêng mình nữa. Đoàn đi có mỗi mình là con gái nên trộm vía được mấy anh cưng như em út. Công ty mấy anh lớn hết rồi, anh nhỏ nhất cũng bằng tuổi anh mình. Mỗi lần nch nghe mấy anh kể về gia đình, chăm con là câu chuyện kéo dài không dứt.
Chủ nhật đi chùa, qua nhà TrHan. Vừa dừng xe ở ngoài thì có ba 2 đứng ở cửa rồi ôm mình vào lòng. Lúc được cắt bệnh cho thì má 2 bảo "má 2 luôn ở bên con".
Về nhà, dù như nào đi nữa thì cũng cảm ơn chữ "thương" mà a T nói hôm đó với mình.
Bị bệnh, sốt. Hôm nay được Thí An cho quýt, rồi trà sữa nóng.
Bo đang nằm viện mà vẫn nt hỏi thăm mình mỗi khi tỉnh.
Nhỏ TrHan, Linh nghe mình thủ thỉ khóc nhè onl.
Cuối cùng là 2 người đẹp nhà mình, mình bảo thèm mắm cua thôi ở chợ còn bán không mua cho con tuần sau về con ăn. Thì sợ cua người ta bắt có thuốc rồi làm không sạch. Đi lội ruộng bắt về làm chờ mình về ăn. Hmmm
Được thương, thích hen.
Tumblr media
4 notes · View notes
narga · 2 years ago
Text
Tiết kiệm tiền
Tiền bạc tác động đến tư duy và nhân sinh quan của con người. Kiếm ra tiền thì phải biết cách tiết kiệm, không ai biết trước được ngày mai sẽ thế nào, nên bắt buộc phải có một khoản dự phòng. Gặp lúc khó khăn hay hoàn cảnh phải chi ra mà không có hoặc thu vào rất ít thì còn cảm thấy an toàn.
Bạn làm ra bao nhiêu không quan trọng bằng việc bạn tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Số tiền bạn tiết kiệm được mỗi tuần, mỗi tháng mới chính là khả năng kiểm soát tài chính của bạn. Ngược lại, tiêu nhiều hơn chi thì bạn sẽ trở thành nô lệ của đồng tiền.
Tiền lương của anh là thấp so với thu nhập nhiều người khác, nhưng anh không có áp lực về chi phí sống như họ. Ngoài lợi thế không uống rượu bia, hút thuốc đã đỡ một khoản kha khá (ở các nước phương tây - Âu, Á, Úc thì chi phí này rất đắt, đắt gấp 10, 20 lần ở Việt Nam) thì các khoản chi khác anh khá là tối ưu. Tự nấu ăn hoặc dùng các bữa ăn được cho ở nơi làm việc một cách tối đa tiết kiệm đáng kể tiền ăn. Một người Việt ở đây chi khoảng 7 - 10tr vnđ một tháng cho ăn uống, những người chỉ ăn được đồ châu Á thì nhiều hơn; anh thì thích đồ tây, dễ ăn nên tiền ăn uống của anh chỉ bằng ⅓ mà thôi. Đi mua đồ, anh lên danh sách rồi đi mua ở các siêu thị lớn chứ không vào các cửa hàng tiện lợi hoặc các điểm bán hàng phục vụ 24/7. Anh cài một loạt app siêu thị trên điện thoại và kiểm tra coupon, voucher, sale trước khi đi. Bạn mua một món đồ ở siêu thị lớn rẻ hơn một vài trăm đến vài nghìn, mỗi lần đi chợ bạn mua vài chục món cộng lại vài lần trong tháng có khi bạn tiết kiệm được một lần đi chợ rồi.
Trước khi mua những đồ giá trị lớn, anh cân nhắc kỹ về mức độ sử dụng, kiểm tra giá ở các nơi bán đồ, nếu không quá vội thì canh giảm giá mới mua. Ví dụ đơn giản như việc mua lò vi sóng và nồi chiên không dầu (air fryer) thì nồi chiên không dầu thực sự hữu dụng hơn lò vì sóng rất nhiều. Thực tế sử dụng thì anh có thể nướng đồ - lò vi sóng không làm được hoặc rất kém hay làm được mà rất đắt, làm nóng thức ăn, nấu chín đồ ăn, mức độ và tần suất sử dụng thường xuyên hơn rất rất nhiều. Cho nên mua nồi chiên không dầu là sự tối ưu tối đa về chi phí và giá trị sử dụng.
Đừng nghĩ một vài chục, một vài trăm hay chỉ vài nghìn lẻ chả là bao nhiêu, sự tích lũy trong một thời gian dài sẽ khiến bạn giật mình đấy.
Trong ví có thẻ, trong thẻ có tiền, không nợ nần, như vậy bạn thực sự hơn rất nhiều người cả về tài sản lẫn sự tự tin rồi.
24 notes · View notes
mongdu · 2 years ago
Text
Tumblr media
Chiều đi ngang cầu Thị Nghè, thấy khoảnh khắc này thật mê người. Điện thoại thì cũng có giới hạn nên chỉ có thể chụp được những hàng cây ngược sáng, kể cũng hơi uổng. Không có gì có thể giữ được một ngày sắp tắt.
Mùa hè, ngày cũng thong thả. Qua 6h chiều vẫn còn thấy những vệt nắng màu cam hắt lên cửa kiếng mấy tòa nhà. Càng về cuối năm, thời gian càng gấp gáp, vội vã. Mà, Chợ Lớn giờ cũng vào mùa bánh trung thu rồi, cũng không còn sớm gì nữa. Mùa lễ lạc cuối năm lại ru người ta quên đi tháng ngày, để tới độ xuân về lại tiếc nuối cho tuổi trẻ lại vơi đi.
Chán ha.
Dùng tuổi trẻ để làm cho ra được mấy cái chuẩn mực của xã hội, rồi tới khi có được, lại tự hỏi đây có phải âm mưu của người đời. Đại khái như là khi mà người ta cũng lỡ bị lừa theo cái quy chuẩn đó, rồi người ta khó chịu khi nhìn thế hệ sau sống vui hơn, rồi đời trước lại chỉ trích, lại dồn đời sau vào cái khuôn đã chôn vùi tuổi trẻ của chính họ. Cũng có thể lắm. Nếu cứ lập luận thế hệ sau không bằng thế hệ trước, thì nhân loại đã lụi tàn một cách tuyến tính, chứ đâu thế phát triển mỗi ngày như hôm nay.
Hay là lại cái ngữ điệu "phồn hoa giả tạo"? :-j
(má ơi, từ ngày Yahoo dẹp tiệm, không còn thấy được cái icon nào có sắc thái như cái ":-j" này)
Thôi thì mình cũng không biết họ đang làm cái trò gì nữa. Mình vẫn chọn kiểu sống đơn thuần. Diễn mệt mà không có đồng cachet nào mà lại còn nghe khen chê. Tánh mình rõ ràng, đã ghét thì khó nhìn mặt, cũng khó nói lời dễ nghe. Nào đúng thì nói thôi. Suy cho cùng, chút danh xưng không làm mình thấy bền vững, nên mình không muốn đánh đổi nhiều vậy.
32 notes · View notes
vinhnguyet · 3 months ago
Text
mình không thích ăn thịt và hải sản, thích cá và rau củ hơn.
đột nhiên hôm nay mình nghĩ, có thật sự là mình không thích không? hay là vì yếu tố nào đó làm mình mặc định rằng mình phải không thích những thứ đó?
mình nhớ hồi mình còn nhỏ, gia đình không phải khá giả gì. mình luôn phải nhường nhịn hai em mình nhiều hơn một xíu. hai đứa nhỏ nhà mình thích ăn thịt, ăn hải sản. thế là hôm nào cuối tuần, mẹ mình ở nhà đi chợ nấu cơm thì bữa cơm cũng xịn hơn so với mình nấu cho các em. mình thấy mẹ không ăn, nên mình cũng không đụng đũa. tới giờ vẫn vậy, mình ít đụng đũa vào thịt và hải sản, mình thích cá là thật. nhưng chắc có lẽ chuyện mình không thích thịt và hải sản là giả nửa phần.
mình mới 21 tuổi, nhưng mình nhận thức rõ bản năng gà mẹ rất lớn trong mình. chính vì tuổi thơ của mình là nuôi em, dạy em, chăm em nên với mình bất cứ ai cũng chỉ là đứa trẻ cần được bảo bọc, đặc biệt là nam giới. chắc đấy cũng là phần nào mình dành tình yêu cho N sai cách, và rồi chúng mình đổ vỡ khi chuyện chẳng có gì lớn lao.
bản năng làm mẹ của mỗi người phụ nữ đều tồn tại, mình nhận thức rõ nó qua từng việc mình làm. và mình cũng nhận thức rõ mình hợp để làm vợ hơn là làm cô bạn gái như các cô nàng ở gần mình.
luyên thuyên gì thế nhỉ? ai biết, mình nghĩ mấy chuyện linh tinh như này suốt.
2 notes · View notes
chothuethietbisukienhanoi · 3 months ago
Text
Dịch vụ cho thuê dù tròn sự kiện uy tín- Giải pháp tốt cho sự kiện ngoài trời
1. Tại sao dịch vụ cho thuê dù tròn sự kiện ngày càng được ưa chuộng?
Trong thời đại hiện nay, sự kiện ngoài trời ngày càng trở thành lựa chọn phổ biến nhờ không gian mở, không khí thoáng đãng và cảm giác gần gũi với thiên nhiên. Tuy nhiên, các sự kiện ngoài trời thường gặp thách thức lớn về thời tiết. Vì vậy, dịch vụ cho thuê dù tròn sự kiện trở nên quan trọng trong việc đảm bảo an toàn và sự thoải mái cho khách mời.
Tumblr media
Cho thuê dù tròn sự kiện không chỉ là giải pháp che chắn khỏi nắng mưa mà còn giúp tạo nên không gian đẹp mắt, chuyên nghiệp cho mọi sự kiện từ tiệc cưới, hội nghị, hội chợ, đến các buổi ra mắt sản phẩm. Bên cạnh đó, với việc thuê dù, khách hàng không cần lo lắng về việc lưu trữ hay bảo trì sau khi sự kiện kết thúc, giúp tiết kiệm cả thời gian và chi phí.
2. Lợi ích nổi bật khi sử dụng dịch vụ cho thuê dù tròn sự kiện
2.1. Bảo vệ khách mời khỏi thời tiết xấu
Dù thời tiết nắng nóng hay có mưa, dù tròn sự kiện đều là giải pháp bảo vệ khách mời một cách hiệu quả. Vào những ngày nắng gắt, dù sẽ giúp tạo bóng râm, làm dịu đi không gian, mang lại cảm giác dễ chịu. Trong trường hợp mưa bất chợt, dù tròn sẽ giúp che chắn, bảo vệ khách mời và không làm gián đoạn sự kiện.
2.2. Tăng tính thẩm mỹ và chuyên nghiệp cho sự kiện
Cho thuê dù tròn không chỉ mang đến sự bảo vệ mà còn là yếu tố trang trí quan trọng cho sự kiện. Dù tròn với màu sắc, thiết kế phong phú giúp sự kiện trở nên bắt mắt và ấn tượng hơn. Ví dụ, những chiếc dù tròn trắng kết hợp với ánh sáng LED sẽ mang lại vẻ thanh lịch, sang trọng; trong khi những chiếc dù màu sắc sẽ tạo không khí vui tươi, trẻ trung.
2.3. Linh hoạt và dễ dàng lắp đặt
Dịch vụ cho thuê dù tròn sự kiện cung cấp đa dạng về kích thước và thiết kế dù, phù hợp với nhiều loại không gian và yêu cầu khác nhau. Hơn nữa, đơn vị cung cấp thường có đội ngũ kỹ thuật hỗ trợ lắp đặt và điều chỉnh dù theo vị trí yêu cầu, giúp khách hàng tiết kiệm thời gian chuẩn bị và không phải lo lắng về kỹ thuật.
2.4. Giải pháp tiết kiệm chi phí
Việc thuê dù tròn thay vì mua mới hoàn toàn là lựa chọn tối ưu về mặt chi phí, đặc biệt đối với những sự kiện chỉ tổ chức một lần hoặc diễn ra trong thời gian ngắn. Dịch vụ cho thuê dù cung cấp giải pháp tiết kiệm, giúp doanh nghiệp hoặc cá nhân không phải tốn kém trong việc lưu trữ và bảo trì dù sau khi sử dụng.
3. Dịch vụ cho thuê quả cầu LED kết hợp với dù tròn – Tạo hiệu ứng ánh sáng độc đáo
Để sự kiện thêm phần ấn tượng, nhiều người chọn dịch vụ cho thuê quả cầu LED kết hợp cùng dù tròn. Những quả cầu LED không chỉ làm nổi bật không gian sự kiện mà còn giúp tăng cường ánh sáng vào buổi tối. Đây là lựa chọn hoàn hảo cho các sự kiện diễn ra vào buổi tối hoặc các buổi lễ có tính nghệ thuật cao.
3.1. Hiệu ứng ánh sáng độc đáo từ quả cầu LED
Những quả cầu LED có khả năng đổi màu, tạo hiệu ứng ánh sáng đẹp mắt, dễ dàng thu hút sự chú ý của khách mời. Khi kết hợp với dù tròn, ánh sáng từ quả cầu LED chiếu rọi sẽ tạo nên không gian lung linh, ấm cúng và sang trọng. Đây là xu hướng phổ biến trong các sự kiện cưới hỏi, lễ hội hoặc các sự kiện ra mắt sản phẩm cần không gian độc đáo.
3.2. Thiết kế tùy chỉnh phù hợp với mọi sự kiện
Dịch vụ cho thuê quả cầu LED cung cấp nhiều lựa chọn về kích thước, màu sắc và hiệu ứng ánh sáng để phù hợp với phong cách từng sự kiện. Khách hàng có thể yêu cầu điều chỉnh màu sắc của quả cầu LED theo chủ đề của sự kiện, giúp không gian trở nên thống nhất và chuyên nghiệp.
Tumblr media
3.3. Tiết kiệm thời gian lắp đặt và tháo gỡ
Quả cầu LED dễ dàng được lắp đặt và tháo gỡ nhanh chóng. Đơn vị cung cấp sẽ chịu trách nhiệm từ khâu vận chuyển đến lắp đặt tại địa điểm yêu cầu, đảm bảo không gian sự kiện luôn sáng tạo và lung linh trong suốt quá trình tổ chức.
4. Lựa chọn dịch vụ cho thuê dù tròn và quả cầu LED chất lượng
Để tổ chức một sự kiện thành công, lựa chọn đơn vị cho thuê uy tín là điều rất quan trọng. Dưới đây là những điểm cần lưu ý khi chọn dịch vụ cho thuê dù tròn và quả cầu LED:
4.1. Đánh giá từ khách hàng trước đó
Trước khi quyết định chọn dịch vụ, hãy tham khảo các đánh giá và phản hồi từ khách hàng trước đó. Những đánh giá này sẽ giúp bạn có cái nhìn tổng quan về chất lượng dịch vụ và độ uy tín của đơn vị cho thuê.
4.2. Chính sách hỗ trợ và dịch vụ sau sự kiện
Một đơn vị cho thuê uy tín không chỉ cung cấp thiết bị chất lượng mà còn có chính sách hỗ trợ tận tình. Đội ngũ kỹ thuật sẽ đảm bảo lắp đặt, bảo dưỡng thiết bị trong suốt sự kiện và hỗ trợ tháo gỡ khi sự kiện kết thúc. Điều này giúp khách hàng hoàn toàn yên tâm về chất lượng dịch vụ và tập trung vào việc tổ chức sự kiện.
4.3. Sự đa dạng về kích thước, mẫu mã
Nên chọn đơn vị cung cấp có nhiều lựa chọn về kích thước, mẫu mã của dù tròn và quả cầu LED. Đối với dù tròn, kích thước và màu sắc phải phù hợp với không gian tổ chức. Đối với quả cầu LED, các hiệu ứng ánh sáng cần đa dạng, có thể điều chỉnh để phù hợp với chủ đề của sự kiện.
5. Các loại sự kiện thích hợp sử dụng dù tròn và quả cầu LED
Dù tròn và quả cầu LED là lựa chọn hoàn hảo cho nhiều loại sự kiện, bao gồm:
Tiệc cưới ngoài trời: Dù tròn tạo bóng mát cho khách mời, quả cầu LED tạo ánh sáng ấm áp vào buổi tối, tạo không gian lãng mạn.
Hội chợ, triển lãm: Dù tròn giúp tạo không gian nghỉ chân cho khách tham quan, trong khi quả cầu LED thu hút ánh nhìn và tạo sự chú ý đặc biệt cho gian hàng.
Sự kiện ra mắt sản phẩm: Kết hợp giữa dù tròn và quả cầu LED giúp không gian trở nên chuyên nghiệp, sang trọng và dễ gây ấn tượng.
Lễ hội văn hóa: Quả cầu LED có thể đổi màu phù hợp với chủ đề lễ hội, kết hợp với dù tròn tạo nên không gian mở, sáng tạo cho khách tham gia.
6. Xu hướng thuê dù tròn và quả cầu LED trong năm 2024
Năm 2024, dịch vụ cho thuê dù tròn và quả cầu LED sẽ tiếp tục là lựa chọn phổ biến nhờ vào tính tiện lợi, chi phí hợp lý và hiệu quả trang trí không gian. Xu hướng thiết kế sự kiện ngày càng ưu tiên sự sáng tạo và tính tương tác, do đó các loại dù tròn lớn và quả cầu LED đa sắc sẽ được ưa chuộng để tạo không gian độc đáo, mang đậm dấu ấn cá nhân.
7. Kết luận
Dịch vụ cho thuê dù tròn sự kiện kết hợp cùng quả cầu LED là giải pháp toàn diện cho mọi sự kiện ngoài trời, từ tiệc cưới, hội chợ, đến các buổi lễ ra mắt sản phẩm. Sự linh hoạt trong thiết kế và chi phí hợp lý giúp các doanh nghiệp, tổ chức, hay cá nhân có thể dễ dàng tổ chức các sự kiện ấn tượng mà không phải lo lắng về yếu tố thời tiết hay chi phí bảo trì thiết bị. Việc lựa chọn đơn vị cung cấp uy tín sẽ đảm bảo sự kiện của bạn diễn ra suôn sẻ, chuyên nghiệp và thu hút mọi ánh nhìn.
2 notes · View notes