#chăm sóc con cái
Explore tagged Tumblr posts
windaroma · 9 months ago
Text
“Anh có biết bố mẹ làm gì mới thật sự tốt cho con cái không? Là sống thật lâu và đừng đau ốm, không phải chịu khổ chịu đau chỉ để tiết kiệm vài đồng bạc, mà là chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
Cre: A Crazy Mind
176 notes · View notes
bacxiunhieusua · 26 days ago
Text
Tumblr media
0511
Mình biết là, lát nữa mình phải đi làm, mình đang bệnh, và cơ thể mình rất kiệt sức vì di chuyển liên tục cũng như, hôm nay đã là ngày thứ 40+, mình khóc liên tục, giống như người ta đang tìm cách giữ chuỗi trên tiktok, nhưng mình thì không muốn tiếp tục chuỗi chìm đắm trong cái hố sâu đau khổ này.
Mình coi hometown cha cha cha, mình có cảm giác muốn coi nó, nên mình đã không xem review nhanh, và đợi ngần ��y năm để bây giờ có thể sẵn sàng xem tỉ mỉ từng chút một.
Một bộ phim - 16 tập - gần 20 tiếng, mình vẫn chưa xem xong đến tập cuối. Nhưng lạ lẫm rằng, những thước phim vốn là để chữa lành ấy, lại bên cạnh mình suốt thời gian mình đau khổ vì nhiều thứ như vậy.
Mình đang khóc liên tục, khóc như thể có ai đó đang bóc trần mình khi xem đến đoạn thằng bé I Jun trốn ra ngoài để khóc khi thấy ba mẹ hoà hợp lại sau 15 năm li hôn, thằng nhóc bảo nó hạnh phúc tới mức nước mắt cứ trào ra nhưng lại không dám khóc vì sợ ba mẹ đau lòng. Cha mẹ đứa trẻ đã ôm lấy đứa con và bảo rằng:
"
- Chang I Jun, con mới có chín tuổi đầu thôi, con phải nghĩ cho mình trước chứ. Sao cứ nghĩ cho bố mẹ trước thế?
- Phải đấy I Jun à, con đừng như người lớn nghĩ ngợi xa xôi làm gì, con chỉ cần nghĩ ngợi những thứ ngay trước mắt và biết những gì ngay trước mắt là được.
"
Mình đã không thể ngừng khóc, vì mình ước gì có ai đó đã có thể nói với mình như vậy, là ba, là mẹ với mình của hồi mình còn nhỏ.
Mình vừa về nhà, ba cứ thấy mình có thời gian lại bảo mình ngồi đến nói chuyện. Ba xin lỗi vì đã để cái khổ đời của ba lên cuộc đời mình. Để giờ mình sống nặng vào cái hiếu, mà chưa một lần sống cho bản thân. Để rồi mình cứ ép cuộc đời mình cầu toàn quá, vì mình sợ làm ba mẹ buồn. Ba mình bây giờ chỉ ước mình có thể hồn nhiên một lần sống đúng số tuổi, có thể vui vẻ và khoẻ mạnh là được.
Nhưng nó có lẽ là thứ khó nhất cuộc đời mình có thể làm, là vượt qua rào cản tâm lý của những tháng ngày đúng nghĩa phải nhìn mặt mọi người xung quanh để sống, rằng hôm đó ba mẹ có cãi nhau, phải theo ai để không phải làm ai buồn, lựa lời làm sao để họ hàng không oán trách, suốt từ khi mình có ý thức đến tận bây giờ, mình không thể dứt được việc phải để tâm ý tất cả mọi người để cố làm hài lòng họ, để rồi chỉ vì gặp được một vài hành động cơ bản của xã hội ngoài kia, mình lại đánh mất đi sự đề phòng của chính mình và làm tổn thương bản thân hết lần này đến lần khác.
Mình nghe từng câu từng chữ ba nói mà trong lòng đau đớn không tả được, mình chẳng có gì trong kí ức ngoài một ngàn lần sống cố gắng hiểu chuyện, mình bị thương mọi người quá mức, mà không biết thương mình lấy một lần.
Người yêu cũ của mình, mình cứ nhớ như in rằng giây phút họ ngỏ ý muốn quay lại, mình đã không mảy may một lần rung động đến khi đọc đường dòng tin nhắn rằng: "anh thật sự muốn chăm sóc cho em lắm rồi". Lúc đó mình đã mặc kệ biết bao thứ mà lao vào với mộng tưởng bản thân đã có thể mở lòng lại một lần nữa thôi, mình đã nghĩ ông Trời dường như đã ban phép màu cho mình để có thể tìm được một người thương mình đủ để mình có sức mạnh thương cả thế giới như mình vẫn làm.
Nhưng mà, dần dần thời gian và cuộc sống xoay chuyển, mình vẫn bị thương người ta nhiều quá, cái hiểu chuyện và cố gắng thay đổi bản thân để chiều theo trạng thái của đối phương khiến mình lún sâu trong sự cô đơn và dằn vặt. Mình biết họ không sai, mình chưa bao giờ trách họ hay muốn đổ lỗi bất kì điều gì, vì đối phương vẫn là người tốt, họ vẫn tử tế nhưng có lẽ đã không dành cho mình.
Mình đã tự lên bàn mổ và tiểu phẩu áp xe ba lần, đi khám viêm tai và chịu đựng mọi cơn đau hành sốt đến tê dại mà không một lần có người ấy bên cạnh. Mình không biết mình đã mạnh mẽ đến thế nào, hay vì mình thật sự không biết mình có còn cảm giác đau đớn nữa hay không. Mình hiểu rằng vì mình luôn gạt họ ra và nói không sao em ổn. Nhưng thật sự những lúc đó mình đã đau đớn lắm, nhìn những vết sẹo minh chứng để lại cho một đoạn thời gian gồng lên vượt qua đớn đau thể xác đó, mình đã không còn sức lực để tiếp tục cho đoạn hành trình dài tình yêu gắn danh cố gắng vì tương lai được nữa.
Mình hiểu, mình nghe và mình biết rằng họ cũng bận với cuộc đời, hành trình chạy đua hết sức để mong cầu thành công và có thể lo lắng cho cả hai sau này. Nhưng thật sự giây phút thấy nụ cười vô tư đó, tâm trí mình đã không còn đủ vững chãi để chấp nhận thêm một lần nào nữa, hoặc có thể, sức lực của mình đã cạn, và mình đã một lần nữa cô đơn và tủi thân cùng cực rồi.
Hình ảnh mình hồi đó nằm trùm chăn lén nấc lên từng cơn, hay khi phải chui vào tủ khóc cho đã đời, và giây phút phải kiềm cảm giác đơn độc ấy lại, chúng đã không có lấy một điểm khác biệt nào.
Giá như mà, có ai đó dạy mình cách thương chính mình, hoặc khoảng thời gian đó những vết thương tâm lý đã không chọn mình làm nơi trú ngụ. Thì chắc mình đã không rệu rã và lầm lối như bây giờ.
Mình cũng muốn thoải mái mở lời rằng mình mệt, mình đau và mình thật sự không ổn. Nhưng mọi thứ cứ nghẹn ứ trong lòng, và mình nghĩ mình đã vô cùng mệt mỏi vì điều đó. Cái căn bệnh tâm lý chết tiệt này vì sao lại chọn mình, tại sao mình cứ luôn không thể ngừng nghĩ suy về những điều đó, tại sao thay vì nhìn người khác mình lại không thể nhìn lấy trái tim và đọc rõ được cảm xúc mình muốn gì chứ.
Thay vì bảo rằng, chuyện gì rồi cũng qua, cái gì qua rồi thì nên để nó qua đi. Ba mình đã nói là, Mỹ đã tàn phá và tạo ra chiến tranh khốc liệt ở Việt Nam như thế, mà sau hàng chục năm, mình với người ta vẫn kết nối, giao lưu và hợp tác được. Cái gì nên cho qua được thì hãy để nó thôi đi, đã chọn dừng lại rồi thì không nên nhớ đến nữa.
Nhưng mà ba à, nói thì dễ, làm lại khó. Nếu được chọn, con thật sự không muốn chọn trở thành con gái đầu, làm chị hai, làm người hiểu chuyện và gồng lên trong trái tim nhỏ bé này.
Con thật sự rất mệt rồi, con cũng tủi thân và thật sự cô độc lắm. Thật đó, giá như có ai đó cứu lấy con lúc này. Vì sao kẻ chọn rời đi và rút lui là con, nhưng cái khổ vẫn cứ bám lấy chẳng buông tha một ngày.
Vì sao!
29 notes · View notes
cuonglightning · 9 months ago
Text
Tập Sống Hạnh Phúc
Muốn hạnh phúc chúng ta phải "tập", giống như em tập thể dục , tập chơi đàn hay tập vẽ... vậy. Tập mỗi ngày một chút, mỗi nơi một chút với mỗi người một chút...
Quan trọng là tập như thế nào...
Đây là 3 điều cơ bản mà anh đang cố thực hành
Thứ 1: Tập tích cực thay vì tiêu cực
Cái này phải khởi nguồn từ suy nghĩ nhé, đầu tiên dù bất kể có biến cố gì tới với em hãy tìm một "khía cạnh tích cực nhất" của câu chuyện và vin vào đó thay vì chỉ nghĩ về những điều tiêu cực đang sảy ra. Điều này không hẳn giúp em vui lên nhưng nó giúp em nhìn nhận đúng vấn đề đang gặp phải và giải quyết nó đơn giản cũng như là hiệu quả hơn, giúp em tránh làm em bị cuốn vào những vòng luẩn quẩn trong đầu mình.
Ngoài ra trong cuộc sống hàng ngày hãy tập gần gũi những người mang năng lượng vui vẻ, hay cười, những người biết động viên, biết khen ngợi, tránh xa mấy người hay than thở, kể lể, những người oán trách sân hận lại càng phải tránh ra, ngừng thói quen nghe nhạc ảm đạm, sướt mướt, thất tình sầu đời (vì mấy nhạc này mang tần số rất thấp, dù nó hay nhưng nó kéo sóng não xuống thấp theo khiến con người sầu theo), hàng ngày cố gắng nhìn nhận đánh giá tích cực khi quan sát cuộc sống...
Thứ 2: Tập giảm bớt một chút mong cầu của bản thân lại
Mong cầu bao gồm cả về vật chất và tinh thần, mọi buồn khổ đều khởi nguồn từ việc không được như ta mong muốn, thế nên càng mong nhiều càng dễ khổ. Thế nên hãy từ từ giảm nó xuống chút. Về vật chất thì khá đơn giản, thay vì phải có ip15 để xài mới oách thì mình có thể sài xiaomi redmi note 13 rồi lấy tiền dư đi du lịch một chuyến hoặc thay vì phải gồng nợ ngân hàng mua nhà mua xe để bằng bạn bằng bè thì tìm kiếm một căn bé hơn, xa trung tâm hơn hoặc đi thuê rồi đón bus đi làm... thực ra có được càng tốt nhưng đừng làm khó mình bằng việc bắt buộc phải có, vật chất nó là niềm vui ngắn hạn nhất mà em có thể cảm nhận, thâm chí nó không vui bằng thắng một trận game cơ
Còn về tinh thần, ca này khó đấy, ví dụ nhé, muốn con học tốt nhưng con học bình thường không vui, muốn bồ yêu kiểu abc nhưng ổng lại yêu kiểu xyz không vui, muốn thằng đồng nghiệp nó ăn đừng phát ra tiếng động nhưng cái mồm nó chép to quá khó chịu cũng không vui... nhiều cái nho nhỏ như thế khởi từ bên trong mình ra, nếu mình không kiểm soát được thì rất khó để hài lòng với cuộc đời, thế nên cũng nén lại.
Thứ 3: Tập yêu thương cơ thể của mình
Anh cho rằng mọi người nghĩ rằng mình yêu thương cơ thể của mình nhưng chưa chắc đâu nhé, thức tới mấy giờ đi ngủ, bcó tập thể dục thường xuyên không, uống nước đủ không, chế độ ăn có quan tâm không hay lại bận quá đa phần ăn tạm hoặc nhịn ăn để giữ cân giảm eo... thực ra anh biết cũng khó nhưng một tinh thần tốt phải xuất phát từ một thân thể khoẻ mạnh, thế nên hãy chăm sóc cho chính mình tốt cái đã.
Hãy cảm ơn đầu em vì hôm nay nó không đau đầu, cảm ơn mắt em vì nó còn nhìn tốt, cảm ơn chân, tay, mũi, lưỡi bla bla bla vì chúng không biểu tình gì... Hãy yêu bản thân mình như Narcissus yêu chính cái bóng của mình dưới sông vây bởi lẽ khi yêu mình em sẽ biết yêu người, và khi biết yêu mọi người em sẽ hạnh phúc.
***
Em có biết vì sao các thầy chùa lại gọi là đi tu tập không? Bởi khi bước chân vào cửa Phật những điều cơ bản nhất như hít thở, bước đi, ăn uống, ngủ nghỉ... đều phải học tập lại từ đầu. Các thầy chùa đi tu chính là hình thức tập hạnh phúc như vậy, thế nên người ta mới gọi là tu tập. Tất nhiên anh không nhắc tới để khuyên mọi người hãy đi tu, trời ơi cuộc đời còn nhiều cái hay quá, bản thân chúng ta còn đủ ham muốn trải nghiệm, còn đủ mong cầu cần vượt qua và còn đủ bài học phải nếm vị thì cái việc đi tu chắc phải dành cho kiếp khác. Nhưng việc học tập các thầy tu để tìm tới với hạnh phúc thì anh nghĩ là có thể tham khảo. Tương tự như việc em đọc thêm một cuốn sách nâng cao để tích thêm kinh nghiệm vậy, cứ đọc qua hiểu thêm đến đâu thì hay đến đấy, không cần gượng ép làm gì.
Còn nếu em là học sinh học không tốt lắm thì chưa cần vội tham khảo sách nâng cao, chỉ cần áp dụng kiến thức cơ bản trong SGK như mấy cái anh nhắc ở trên trước đã. Chỉ cần em cố gắng thực hạnh trong một thời gian kết hợp thiền định nếu có thể mọi thứ xung quanh em chắc chắn sẽ khác.
Chúc em sớm hạnh phúc bằng chính bản thân mình chứ không phải phụ thuộc vào ai
75 notes · View notes
chieclamauxanh · 3 months ago
Text
Dạo này em hay tự ngắm mình rồi tủm tỉm cười, chẳng biết từ lúc nào em thấy yêu và trân trọng phiên bản này của mình biết bao nhiêu.
Những ngày bận rộn đôi lúc làm em quên mất mình là ai. Em quên mất em cũng chỉ mới là cô gái ngoài 20, lẽ ra trong mắt em phải còn lấp lánh sự hồn nhiên, lẽ ra em chẳng cần lo lắng về bất cứ điều gì nhiều như thế, vì tính kỹ đến đâu thì tuổi trẻ nào mà chẳng mắc sai lầm, nhỉ?
Một ngày thứ 7 như thường khi, khác là tuần này em chọn ở lại Sài Gòn, dành một ít thời gian hẹn hò với chính mình và cũng như để self-reflect về hành trình 2024 vừa rồi. Em ăn một bữa thiệt ngon, đọc một quyển sách hay, và bất giác quán cà phê vang lên bản nhạc "Close to you". Phải chăng vạn vật xung quanh cũng đang muốn sát gần lại em, hệt như cái cách em muốn gần hơn với chính mình, để ôm, để vỗ về tâm hồn này. Quá lâu rồi em chẳng để tâm đến cảm xúc của chính mình.
Tự nhìn thấy chính mình, bất giác cười, em thấy thật hạnh phúc vì được làm con người, được học tập, được làm việc, được chăm sóc cho những người mình yêu thương và trên cả là được nhìn thấy bản thân tốt lên mỗi ngày. Và rằng đôi lúc em cũng oán trách cuộc đời chẳng thương em, thế nhưng chẳng biết bao giờ em nhận ra em phải biết ơn những lần "chẳng thương" ấy thật nhiều. Những điều tốt đẹp thường cần thời gian, em đã thấy được những lần khóc hốc mắt đỏ hoe giữa đường Sài Gòn tấp nập cho em được những gì ngày hôm nay em có, hóa ra nước mắt rơi là xứng đáng.
Đúng là em mãi sẽ chẳng thể biết được tóc mình dài đến đâu nếu không ngắm nhìn mình thật kỹ, đúng là em sẽ không thể biết mình đã đi xa đến đâu nếu em không dừng một chút và nhìn lại. Cảm ơn cuộc đời đã cho em được nhìn thấy và chiêm nghiệm ra những điều mà đôi khi em chẳng màng để tâm, chẳng hạn như việc em cười lên trông xinh thế nào, chẳng hạn như việc em đã sống rất tốt trong những năm mình tồn tại trên đời.
Và em sẽ tiếp tục sống, thật tốt, với bản thân và với cả những người em yêu. Em trân trọng bất cứ điều gì đến và đi trong cuộc đời mình. Đôi khi chỉ cần có thế mà cuộc sống hóa ra lại nhẹ nhàng. Dành cho ai đọc được bài viết này, nhớ yêu thương bản thân mình nhiều vào nha 💕
25 notes · View notes
baosam1399 · 10 months ago
Text
Tumblr media
〔Bài dịch số 1136〕 ngày 03.02.2024 :
(Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
再也不是以前那个娇滴滴的小女孩了, 是能扛着心酸和委屈,
依然拼尽全力向前走的 "中年少女",是崩溃又自愈努力照顾孩子的妈妈。
Tôi không còn là cô gái yếu ớt như ngày trước nữa, hiện tại tôi là cô gái có thể chịu được những nỗi ấm ức và những nỗi xót xa.
Tôi là "Cô gái trung niên" vẫn đang gắng sức để tiến về phía trước, là một người mẹ vừa vấp ngã lại có thể tự chữa lành để chăm sóc con cái.
63 notes · View notes
jennifertple · 7 months ago
Text
🌷 VÌ SAO 'MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI' QUAN TRỌNG
Bài viết của Chi Ca, một nhà nghiên cứu xã hội học Trung Quốc.
Gần đây tôi biết được câu chuyện này trên Weibo (mạng xã hội lớn nhất Trung Quốc). 
Cô gái và chàng trai yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và tiến đến hôn nhân vài tháng sau đó. Sau vài ngày ở nhà chồng, cô gái cảm thấy hối hận về quyết định kết hôn vội vàng của mình khi chứng kiến cảnh bố chồng đối xử với mẹ chồng.
Ông bố chồng bán tạp hóa còn mẹ chồng đảm nhiệm ngày ba bữa cơm. Hàng ngày, dù mẹ chồng tất bật với lau dọn, nấu nướng, giặt giũ còn bố chồng chỉ biết ngồi uống trà và đọc báo. Bà mẹ chồng bị đau lưng nhưng không bao giờ được hỏi han, ông chỉ la mắng mỗi khi bà làm việc chậm hoặc không làm ông hài lòng.
Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, cô gái nói rằng cảm thấy bố chồng quá đáng. Chàng trai trừng mắt: "Bố là người kiếm ra tiền nên có quyền như vậy". Câu trả lời khiến cô gái ngỡ ngàng.
Khi cô gái và chàng trai bắt đầu sống chung, cô cảm thấy mình là hình bóng của người mẹ chồng khi một mình làm việc nhà mà không có sự giúp đỡ của chồng. "Mỗi khi đi làm về, chồng tôi kêu đói nhưng sau đó chỉ sà vào tivi hoặc chơi game điện thoại. Bất cứ khi nào được yêu cầu giúp vợ nấu ăn và dọn dẹp, anh đều trừng mắt quát: Nấu ăn, dọn dẹp không phải là thiên chức của phụ nữ sao", cô gái kể.
Cho đến một ngày, cô không chịu nổi và ra tối hậu thư cho chồng, hoặc là thay đổi, hoặc là ly hôn. Cô nói trên Weibo: "Tôi thực sự hối hận vì không đến nhà anh ấy sớm hơn..."
Tạ Phúc Chiêm, giáo sư Viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ về cuộc hôn nhân hạnh phúc của nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương: "Rất nhiều người ngưỡng mộ cuộc sống của cặp đôi này bởi ngoài tình yêu, họ còn như những người bạn, chia sẻ ngọt bùi với nhau trong m��i hoàn cảnh. Thế nhưng không phải ai cũng hiểu thái độ khoan dung và hòa nhã mà bà Dương dành cho chồng đều học được từ chính bố mẹ bà".
Bà Dương sinh ra trong một gia đình tri thức tại Bắc Kinh. Bà kể: "Cha luôn chăm sóc và tôn trọng mẹ. Mối quan hệ này rất hiếm xuất hiện trong xã hội cũ. Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau. Tình yêu tuyệt vời của họ đã ảnh hưởng rất lớn đến việc tôi đối xử với bạn đời của mình sau này". 
Cảm nhận được tình yêu thương bố mẹ dành cho nhau, sau này con gái của nhà văn Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương cũng có một cuộc hôn nhân viên mãn bên người chồng là một giáo viên lịch sử.
"Những đứa con luôn vô thức mang thói quen hình thành trong gia đình vào cuộc hôn nhân sau này của chúng. Nếu cha mẹ có một cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận, con cái có thể học cách chăm sóc và trân trọng bạn đời khi chúng lớn lên. Nếu cha mẹ sống không tình yêu, luôn cãi vã, khi đứa trẻ có gia đình, chúng sẽ khắc nghiệt và thờ ơ với nửa kia. Chúng sẽ tiếp tục bi kịch hôn nhân của bố mẹ mình", ông Tạ Phúc Chiêm, giáo sư của học viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ.
🌷 HÔN NHÂN NHẤT ĐỊNH PHẢI NHÌN VÀO HOÀN CẢNH GIA ĐÌNH, BỞI VẬY NGƯỜI XƯA MỚI CÓ CÂU THÀNH NGỮ "MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI".
Một số người không đồng tình với quan điểm này bởi cho rằng nó không đúng thực tế. "Đến Lọ Lem còn lấy được hoàng tử" hay "Rất nhiều thiên kim tiểu thư nhà giàu vẫn lấy những chàng trai con nhà nghèo đó thôi?"
"Người ta yêu nhau bởi năm giác quan, nhưng sống với nhau nhờ ba điều tương đồng: tri thức, kinh tế và tình yêu thương của gia đình", ông Tạ Phúc Chiêm khẳng định, đồng thời nhấn mạnh "Trong chuyện cổ tích, chưa bao giờ người ta nhắc tới việc sau khi kết hôn với hoàng tử, Lọ Lem sống có thực sự hạnh phúc hay không? Cũng không ai đưa ra một ví dụ cụ thể về việc một thiên kim tiểu thư nhà giàu có thực sự hòa hợp với một ông chồng xuất thân từ gia đình nghèo hay không?".  
Thái Khang Vĩnh – MC truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc trong chương trình "Khang Hy đến rồi" từng nói: "Môn đăng hộ đối theo quan điểm cá nhân tôi phải là sự cân bằng về trình độ văn hóa cũng như hoàn cảnh sống của hai con người. Hoàn cảnh sống không giống nhau sẽ có thế giới quan khác nhau. Nếu hai người có khoảng cách lớn giữa ba sự tương đồng, dù họ yêu nhau nhiều đến đâu, cuối cùng sẽ gặp rất nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống thực".
Nam MC kỳ cựu này lấy ví dụ, người vợ muốn đi xem một bộ phim, nhưng chồng lại gạt đi "Tại sao lại phải tiêu số tiền đó trong khi có thể xem video ở nhà". Hay như bạn muốn theo học một lớp tiếng Anh, chồng lại quát "Chẳng học được gì ở những lớp xô bồ như vậy đâu". Bạn muốn có những chuyến đi kỷ niệm lãng mạn, nhưng vợ lại cho rằng việc làm đó quá lãng phí...
"Trong hôn nhân không chỉ có trăng sao, hoa lá trên trời mà còn là dầu, mắm muối của thực tế. Nếu bạn muốn nhìn thấy nhau trong những vấn đề tầm thường này, bạn phải chọn những người có giá trị tương tự như mình", Thái Khang Vĩnh nói.
Những cuộc hôn nhân bền vững, lâu bền không chỉ dựa vào tình yêu của hai người, mà còn dựa nhiều vào gia đình của hai bên. Đó không chỉ là đo lường về năng lực kinh tế, cũng như trí thức, mà là tìm hiểu liệu gia đình đối phương có cho họ khả năng "biết yêu thương" để cùng bạn đi đến cuối con đường hay không. Vì vậy, khi quyết định cưới một ai, trước hết phải xem gia cảnh của họ như thế nào.
Vy Trang (Theo sohu)/VNE
Sưu tầm: Facebook
--------------
52 notes · View notes
thichateo · 1 year ago
Text
Anh từng hỏi: “Em muốn có một tình yêu như thế nào?”
Khi lướt Facebook vào những ngày lễ lạt như 8/3, 14/2, thấy bạn bè khoe bó hoa tươi thắm, món quà đắt đỏ, ăn tối ở nhà hàng sang trọng…, em từng ước yêu một người giàu có. Người đó sẽ đưa em đi du lịch ở Bali, Anh quốc, tặng em món đồ hiệu đắt tiền, đám cưới sẽ như một giấc mơ với hoa tươi tràn ngập lối đi, khách mời xuýt xoa ghen tị.
Khi xem những bộ phim Hàn Quốc đình đám, em lại ước có người yêu thật đẹp trai. Gương mặt sáng bừng, vóc dáng cao ráo, dù em không xuất sắc nhưng ánh mắt anh ấy vẫn không nhìn ngó bất kì ai.
Khi đọc những câu chuyện ngôn tình, em lại nghĩ yêu người đàn ông của gia đình là tốt nhất. Đi làm về có cơm canh đợi sẵn, nhà cửa gọn gàng, con cái được ba chăm sóc chu đáo.
Nhưng trải qua bao mối tình lúc ngắn lúc dài, em chỉ ước một tình yêu bình lặng, cùng nhau ăn cơm cùng nhau đọc sách, cùng nhau phấn đấu cùng nhau biếng lười.
Đám cưới to cũng được nhỏ cũng xong nhưng phải đầy ắp tiếng cười.
Sinh con trai thì tốt, gái cũng tuyệt vời, chỉ cần khoẻ mạnh.
Khi con cái lớn vợ chồng cùng nhau đi du lịch. Gần thì chạy xe máy, xa thì ngồi xe khách máy lạnh rì rì, đến đâu không quan trọng – miễn là cùng nhau.
Rồi chúng ta sẽ cùng già đi, mỗi ngày cằn nhằn nhau chuyện vớ va vớ vẩn, dỗi xong lại yêu thương thắm thiết.
Không cần hoàn hảo, chỉ cần thấy cái xấu của người kia mà vẫn không muốn rời xa.
Một tình yêu bình thường như vậy, anh có nguyện mang đến cho em?
-Én.
Tumblr media
121 notes · View notes
zoeycblogger · 5 months ago
Text
Vòng quay cuộc đời con người, hối hả vội vã, thoắt một cái đã trôi qua, tựa như một ngày dài. Ví như:
* Bình minh rạng rỡ, ửng hồng như đôi má ửng đỏ của trẻ thơ, là khởi đầu cho cuộc sống, mang theo tâm hồn trong sáng, tinh khôi, tràn đầy hy vọng và ước mơ.
* Buổi trưa chói chang, như tuổi trẻ hừng hực nhiệt huyết, dấn thân vào đời với những đam mê cháy bỏng, sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách.
* Chiều tà dịu mát, nắng dần tắt, nhường chỗ cho làn gió thoang thoảng, mang theo sự bình yên và trưởng thành. Đó là lúc ta nhìn lại chặng đường đã qua, rút ra bài học kinh nghiệm và trân quý những gì mình đang có.
* Đêm tối buông xuống, chính là lúc khí trời trở nên mát lạnh khi mặt trời dần khuất núi. Buổi tối đại diện cho sự kết thúc, nơi chúng ta đối diện với sự thay đổi và sự chấp nhận. Và cũng là lúc ta sẽ nhận ra, thời gian "đi ngủ" của mỗi người sẽ khác nhau.
...
Đời người ngắn ngủi, nhưng cũng đầy ý nghĩa. Hãy biết trân trọng từng khoảnh khắc, sống hết mình với hiện tại, cân bằng giữa công việc và cuộc sống, để mỗi ngày trôi qua đều là một ngày ý nghĩa và viên mãn.
NÊN...
Nếu yêu được cứ yêu. Bản thân thích làm gì thì cứ làm, chăm sóc người thân yêu được bao lâu thì cứ chăm, tận hưởng cuộc sống được bao nhiêu thì cứ tận hưởng. Vì đâu ai biết "ban đêm" thực sự của mỗi người sẽ diễn ra lúc nào đâu mà chờ với đợi...
21 notes · View notes
virgo-man · 1 year ago
Text
SỐNG TRONG CÁI NGHÈO LÀ CẢM GIÁC THẾ NÀO?
1. Bố mình bị bệnh K, mình dẫn bố nhập viện, bảo bố yên tâm vì mình lo được viện phí, nhưng thật ra số tiền mình tích góp được mấy năm ở thành phố không nhiều, nên mình chắt chiu từng đồng, ngày đi làm, tối về chạy xe ôm để kiếm thêm một ít, có hôm chạy đến 2h sáng, mưa gió t.á.p vào mặt thấy ám ảnh cái nghèo kinh khủng.
2. Hồi sinh viên yêu đương, hai đứa chia đôi cái bánh để tiết kiệm thêm tí tiền, mãi đến sau này mình khấm khá lên một chút, thì em đã không còn ở cạnh mình nữa.
3. Bố đi làm bị đ.ứ.t tay, mẹ đi qua nhà họ hàng mượn tiền cho bố đi may vết thương, nhưng người ta không cho vay vì sợ không trả được. Nghĩ lại nước mắt cứ trào ra, thương bố, thương mẹ.
4. Vợ chồng mình vừa ly hôn vì vấn đề tiền bạc, vì sinh con mà thu nhập cả hai không ổn định, không có tiền chăm sóc tốt cho con, cả ngày chỉ biết c.ã.i nhau chuyện tiền nong. Đừng ai mơ 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng trong thời nay nữa, nghèo nó khổ con khổ cái lắm.
5. 27 tuổi vẫn chạy xe ôm để kiếm thêm tiền, không dám nghĩ đến chuyện lấy vợ, vì chưa có nhà, chưa có xe và vẫn gánh trên vai một khoản nợ lớn của gia đình.
6. Hồi đó mẹ dậy từ 3h sáng để đi cấy thuê, ra đến nơi người ta lựa người cấy, mẹ mình không được chọn, lại lủi thủi đi về.
7. Lúc bé mình bị sưng mủ ở mắt nên mình nói với mẹ là mắt con mờ lắm. Xong mình thấy mẹ vừa khóc vừa nói xin lỗi mình vì mẹ còn đúng 11k trong túi, không đủ đưa mình đi khám được.
8. Thấy người ta ăn thừa cái bánh, mình nhặt lên ăn thử xem bánh đó có vị thế nào, nghĩ lại vẫn thấy sợ, cái thời ăn không đủ no ấy.
9. Mình và người yêu ở một phòng trọ nhỏ xíu có cửa sổ hướng ra một tòa chung cư, những ngày cuối tháng chưa có lương hai đứa sẽ ăn mì rồi ngồi ngắm tòa chung cư đó, m��nh hứa sẽ cố gắng để sau này hai đứa được ở nơi như thế, nhưng 1 tuần trước em mất rồi, mất vì tai nạn giao thông khi đi làm ca đêm. Chưa kịp thực hiện lời hứa, thì người thân thương đã không còn nữa.
10. Em gái muốn học đại học, nhưng nhà mình nghèo quá không chu cấp cho nó được, mình bảo nó đi học đi mình lo cho thì nó bảo sợ mình vất vả, cái nghèo khiến những đứa trẻ vô tư thành đứa trẻ hiểu chuyện lúc nào không hay.
11. Đi xuất khẩu lao động, 1 ngày chỉ ngủ 3 tiếng. Mùa đông cũng như mùa hè, ốm đau vẫn đi làm không dám nghỉ.
| The Memory |
#st
96 notes · View notes
meowww-dieng · 5 months ago
Text
Tumblr media
Lúc mới đầu khi biết mình có bầu, tôi hẳn rất thích một cậu bé trai, bởi tôi luôn nghĩ có anh trai em gái trông đáng yêu, anh sẽ biết cách bảo vệ em giúp mẹ.
Tôi cũng mong mình sẽ được hoàn hảo như vậy. Tôi chờ đợi kết quả nipt, là một bé gái, tôi có hơi buồn một chút.
Là một người mẹ, tôi cũng như bao người phụ nữ khác, thích con trai cho xong 1 phần trách nhiệm. Đẻ con gái, sau này nó cũng khổ như mình, thương nó, muốn nó được cưng chiều.
Nhưng cái buồn đó thoáng qua thôi, tôi chấp nhận con tôi chính là một phần của cuộc đời, dù nó là ai đi chăng nữa, tôi phải có nghĩa vụ chăm sóc và yêu thương.
Cho đến bây giờ khi con tôi lớn dần, tôi lại hoài niệm 8 tháng trước đây, khi em Cam mới lọt lòng, tôi mới thực sự cảm nhận những suy nghĩ về con trai con gái của tôi đã sai rồi. Khi những ngày tôi ẵm con trên tay, chăm sóc và vỗ về con thì zai hay gái ko quan trọng nữa. Tôi yêu em rất nhiều. Em xinh xắn, đáng yêu, nhanh nhạy, trộm vía ăn ngoan ngủ tốt hơn rồi, còn điều gì tôi mong cầu hơn nữa?
Tôi chỉ thấy như này là quá đủ, có con trong đời, như một món quà quý báu nhất mà ông trời ban tặng cho tôi.
Kể cả sau này tôi có đẻ thêm, tôi cũng sẽ trân quý mọi thư, con cái đúng là lộc trời cho ấy, ko cưỡng cầu được.
Việc của tôi là sống tốt cuộc đời của mình. Là mẹ của các con tôi, là vợ của chồng tôi, là một người đáng tin cậy trong công việc, là đứa con của bố mẹ.
Tôi sẽ không sống vì những định kiến.
Sau khi chết đi, liệu chúng ta có còn biết thế gian này trở nên ntn? Chúng ta quay trở về cát bụi rồi bay theo cơn gió, rồi dần dần sẽ ko còn ai nhớ đến chúng ta. Vậy còn quá lưu luyến để làm gì. Cuộc đời thực sự để sống chỉ ngắn thôi, nên tôi sẽ không để lãng phí chúng.
Con mỗi ngày đều cần tôi, tôi biết mình đang cố gắng vì điều gì.
Tôi thấy bản thân mình giỏi quá huhu 😭
14 notes · View notes
hihegall · 2 months ago
Text
Suốt 4th vừa qua mình sống trong nước mắt, từ một con người lạc quan tích cực giờ mình trở thành người luôn bất an làm gì cũng lo sợ. Em bé đến với mình khi mình chủ quan không hề đề phòng, âu cũng là lỗi của mình. Chuyện lại càng bi đát hơn khi mình và bố em bé đều không hề xác định gì với nhau, cuộc đời mình lại càng rơi vào thảm kịch hơn khi mình bị cả nhà người ta nói mình úp sọt :)
Mình chẳng làm gì chẳng nói được gì mình không thanh minh không giải thích và nghiễm nhiên trở thành mẹ đơn thân năm 30 tuổi. Vừa gắn cho mình cái mác úp sọt chưa được ba bữa thì người ta đi du lịch với người yêu mới :) cay đắng thật sự. Bầu bí đã nhạy cảm lại còn hết chuyện này đến chuyện khác, mặc dù chẳng yêu nhưng nhìn bản thân chật vật mà người ta sung sướng mình ức lắm, gán cho mình cái mác úp sọt trong khi mình bị nang buồng trứng và khó thụ thai tự nhiên, khi có con mình vừa mừng vừa lo. Nhưng mình vẫn may mắn vì có bố mẹ vẫn luôn đồng hành tôn trọng quyết định của mình, mặc dù chẳng nói ra nhưng mình biết bố mẹ chẳng vui vẻ gì vừa thương vừa giận :(
Nay mẹ chợt nói với mình một câu: “Sau này nếu mẹ không còn nữa và có người muốn chăm sóc cho hai mẹ con, thương hai mẹ con thật lòng thì con hãy dựa vào người ta đừng chịu đựng vất vả một mình…” Mẹ nói xong mà mình không ngừng khóc mình vỡ oà sau 4th chịu đựng, đúng là chẳng ai thương con bằng mẹ, mẹ mình là vợ hai mẹ đã chịu đựng bao khổ sở nuôi cả con chồng khôn lớn vậy mà con gái của bà lại bơ vơ không dựa được vào ai …
Tệ thật, chưa bao giờ mình thấy bản thân thất bại như bây giờ, 30tuổi không có gì trong tay, công việc thì không ổn định lại còn làm mẹ đơn thân, mình cũng không thể ích kỷ bỏ con của mình mà nói rằng làm vậy sẽ tốt cho tương lai của cả hai mẹ con được mình sẽ hối hận suốt quãng đời về sau
chênh vênh giữa cuộc đời ngay lúc này mình chỉ muốn có một cái c h ế t nhẹ nhàng nhất
thế gian này buồn quá kiếp sau không tới nữa…
12 notes · View notes
iambep · 2 years ago
Text
Tumblr media
Trong những lần đọc về thày Thích Nhất Hạnh, có một trích đoạn, không, một câu rất nhỏ của thày mà tôi nhớ mãi: Đó là ngắm nghía và chăm sóc cho cái ngón chân út khi tắm. Cũng đã quá lâu rồi, nhưng về "cái ngón chân út" ấy đã luôn là lời nhắc nhở riêng với bản thân.
Có những thứ thuộc về cá nhân nhưng ta chưa bao giờ rõ, chưa bao giờ tìm hiểu, chưa bao giờ đặt mắt và để tâm vào. Chúng ta rất hay cố để chạy theo những việc ngoại thân mà quên đi những điều vô cùng dung dị nhỏ bé mà ta đang sở hữu. Chỉ những khi có cơn đau, hoặc mất mát thì việc quay lại quán xét, phản tư nhiều khi là quá muộn.
Muôn ngàn những lời, kinh kệ tôi đọc trong suốt những năm qua, phần vì tò mò, phần vì cái ham thú cá nhân tìm hiểu, tôi chỉ lưu lại đúng một câu này của thày. Càng đi lâu, tôi lại càng thấy nó thấm thía hơn bao giờ hết.
Chị My Hoàn bên Huy Hoàng books từng nói với tôi: "Em ơi, một bữa vui cũng không thể ăn hết 2 con tôm hùm đâu" - trong một lần trò chuyện cởi mở về cuộc đời. Câu ấy khiến tôi biết đâu là chỗ dừng. Mỗi lần muốn đua tranh, tự nhiên câu ấy hiện lên, tôi cười và bỏ qua hết.
Sếp Pimo nói với tôi: "Hãy cứ nhớ tại sao cậu lại muốn bắt đầu làm việc này. Đừng quên ngày đầu tiên ấy." - Tôi đã hỏi nó khi có quyết định cho sự nghiệp của mình. Tôi đã hỏi nó khi quyết định dừng bút.
Mọi thứ, những kim chỉ nam trong đời của tôi loanh quanh chỉ có vậy, những thứ sâu cay hơn tôi giấu kín, chỉ đều là những câu vô cùng đơn giản như thế. Dạo này không ai muốn nghe mấy lời đạo lý nữa, nhưng tôi tin, lời đạo lý chỉ thật thấm khi đã trải qua đủ nhiều bởi vì kinh nghiệm thì luôn là người thày thuốc đến sau cơn bệnh.
Mong anh em luôn có kim chỉ nam cho riêng mình, và thỉnh thoảng, hãy nhìn ngón chân út của mình nhé.
P/s:
Trong số những người bạn của mình, cũng nhiều ae là "ngón chân út" - rụt rè, co mình một phía, vẫn chăm sóc cho người khác nhưng ít khi được các ae khác để ý. Tôi sẽ luôn luôn hướng ánh nhìn và sự quan tâm của mình cho ae. Tôi luôn là như thế.
From BeP
303 notes · View notes
tieuduongnhi · 1 year ago
Text
Những câu trích dẫn hay nhất trong 'Hoàng tử bé'
"Hoàng tử bé" là tiểu thuyết nổi tiếng của Antoine de Saint-Exupéry. Tác phẩm đã làm say lòng biết bao trái tim bằng những câu từ giản dị mà sâu sắc và thấm đẫm ý nghĩa ẩn dụ.
1. Mỗi người đều có một bông hoa của riêng mình, một ngôi sao cho riêng mình, và chẳng có ai giống ai. Người cậu yêu là độc nhất, bởi cậu yêu người ấy, vậy thôi. Người ấy quan trọng vì người ấy là tình yêu của cậu
2. Có một hôm em ngắm hoàng hôn những 43 lần. Bạn biết không, người ta chỉ yêu hoàng hôn khi họ cảm thấy buồn
3. Chỉ có lũ trẻ con mới biết chúng tìm kiếm điều gì. Chúng dành thời gian cho một con búp bê vải, và con búp bê trở nên rất quan trọng, và nếu người ta giật búp bê của chúng đi, chúng sẽ khóc.
4. Tất cả những người lớn đều từng là trẻ con... nhưng rất ít người trong số đó nhớ về điều đó
5. Nếu bạn đã dành trọn thời gian để chăm sóc một đóa hồng, thì đóa hồng đó sẽ trở nên vô cùng quan trọng với bạn
6. Loài người bây giờ không còn đủ thì giờ để hiểu cái gì hết. Họ mua các vật làm sẵn ở các con buôn. Nhưng vì không ở đâu người ta bày bán bạn hữu, nên loài người không có bạn.
7. Người ta chỉ nhìn rõ bằng trái tim. Con mắt thường luôn mù lòa trước điều cốt tử.
8. Cậu không cần cố gắng để trưởng thành đâu. Nó sẽ tự tìm tới cậu, làm cậu đau lòng, làm cậu muộn phiền, và làm cậu, phải lớn.
9. Các cô đẹp nhưng các cô trống rỗng. Chẳng ai có thể chết vì các cô được cả. Cái bông hồng của tôi ấy, những người qua đường tầm thường có thể nhầm tưởng nó giống các cô. Nhưng chỉ một mình nó thôi, đối với tôi, nó cũng quan trọng hơn tất cả các cô. Bởi vì chính nó, tôi đã đặt dưới bầu kính. Bởi vì chính nó, tôi nghe khoe khoang, thở than, đôi khi cả nín thinh nữa. Bởi vì chính trên thân nó, tôi đã diệt các con sâu. Bởi vì nó là bông hoa hồng của tôi.
10. Con người thường quên sự thật này, chú cáo nói. Nhưng bạn không được quên nó. Bạn sẽ chịu trách nhiệm mãi mãi cho những gì bạn đã chế ngự. Bạn phải chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của bạn
St: Nhungcuonsachhay
120 notes · View notes
ian98m55 · 1 year ago
Text
Một câu nói tuyệt vời mà bạn lưu giữ bấy lâu nay?
1. Bởi Thượng Đế yêu cậu, nên Người mới cắn cậu một miếng. (Mình là người câm)
2. Tôi tôn trọng LGBT, tôi hiểu về trầm cảm, tôi sẽ cho những chú mèo hoang dưới lầu ăn, sẽ nhường chỗ ngồi cho cụ ông, cụ bà, sẽ nói cảm ơn với nhân viên cửa hàng... Mặc dù, tôi chẳng gì nổi bật, ngoại hình phổ thông, hay nổi nóng, từng thất bại, đau lòng, từng tuyệt vọng, buồn bã, từng nhận hết cái khổ ở đời... Nhưng tôi vẫn vậy, vẫn muốn cố gắng trở thành một con người lương thiện.
3. Điều mang lại sức mạnh tràn đầy trên thế giới này ch��ng phải tôn trọng cùng bình đẳng, mà là được thiên vị. - Nhóc Maruko
4. Tôi phải mua một chiếc váy mặc vào mùa xuân đây, chỉ vậy mới có thể vượt qua những tháng ngày tràn sắc xuân này.
5. Ý nghĩa về sự tồn tại của cha mẹ chẳng phải mang lại dễ chịu thoải mái cùng cuộc sống giàu sang cho con cái, mà là để khi bạn nghĩ về mẹ cha của bạn, bạn sẽ thấy tràn đầy sức mạnh trong tim, sẽ thấy thực ấm áp, từ đó có can đảm cùng khả năng để vượt qua những khó khăn, cuối cùng, bạn sẽ thu hoạch được sự tự do cùng vui thú thực sự ở đời.
6. Tất cả những gì mất đi rồi sẽ trở về bằng một cách khác. - Cảnh Soái
7. Khi bạn vui vẻ, bạn nghe thấy âm nhạc. Khi bạn đau lòng, bạn bắt đầu hiểu từng lời ca. Đây chính là thứ mà người ta hay nói: "Mới nghe chưa hiểu ý nghĩa khúc hát, khi nghe lại đã trở thành người trong ca khúc ấy."
8. Em chẳng cố gắng dành trọn tâm trí mình để nhớ về người. Bởi em hiểu, gặp gỡ được nhau thì nên cảm ơn, hai vai ngang qua thì nên buông bỏ. Chỉ là, trong rất nhiều khoảnh khắc em chợt nhớ đến người, chẳng hạn như xem một bộ phim, nghe một điệu nhạc, nhẩm một lời ca, băng qua đường cái, cùng vô số những khoảnh khắc nhắm lại đôi mắt này. - Nhớ tháng ngày xưa cũ | Trương Tiểu Nhàn
9. Bản thân tôi là một kẻ tỏ vẻ thanh cao, chán ghét chuyện đời, chỉ ước cuộc sống này chỉ còn gió và trăng. Nhưng một ngày nào đó, tôi bắt đầu muốn cùng người trải qua sự lãng mạn trần tục ở đời, để cùng chúc mừng mỗi ngày vốn bình thường như vậy.
10. Bạn phải dành dụm sự đáng yêu nơi bạn, chăm sóc cho lương thiện lớn khôn, trở nên dũng cảm. Khi thế giới này ngày càng tồi tệ, chỉ mong bạn ngày càng tốt đẹp.
11. Tôi băng qua 120 nghìn cây số, trải qua vô số ngày đêm cùng sao trời, băng qua khói bom cùng lửa đạn... Người ở đâu, tôi bước đến gặp người. - Gửi năm tháng xa xôi | Lục Diệc Ca
12. Khi bạn có thể làm bất cứ chuyện gì, bạn rất ngầu. Nhưng khi bạn không làm chuyện bạn chẳng muốn làm sẽ càng ngầu hơn.
13. Trong tất cả những lời tạm biệt, tôi thích nhất câu "Ngày mai gặp."
14. Cậu chẳng phải kẻ tép riu gì cả, với tôi, cậu là thời tiết cùng tất cả tâm tình.
15. "Ở nơi sâu thẳm của tuyệt vọng, nở một đoá hoa đẹp nhất trần đời." 5 năm trước nhìn thấy câu này trong phòng thi lên Thạc sỹ.
16. Xe lửa ngừng ở trạm mùa xuân một tiếng đồng hồ, trong phút cuối cùng, em bước vào toa xe của tôi. - Xá Mạn
17. Đăng sinh dương toại hỏa, Trần tán lý ngư phong. (Dùng đá lửa thắp sáng ngọn đèn kia, gió thu thổi bay tất cả bụi trần. Nôm na rằng tất cả đau buồn rồi cũng nhạt nhoà theo thời gian) - Lương Giản Văn Đế
18. Tôi hi vọng em có thể vẫn mãi thích tôi, tình này không gục ngã trước hiện thực, cũng không bị người hay vật cám dỗ bản thân, hai ta có thể đồng hành bước đến hôn nhân, cùng nhau sinh con đẻ cái. Câu này không chỉ nói với em, còn nói với chính bản thân tôi nữa.
19. Trách nhiệm của bạn là san phẳng gồ ghề, chẳng phải lo nghĩ thời gian. Việc bạn làm vào tháng 3, tháng 4, đến tháng 8, tháng 9 ắt có câu trả lời. - Dư Thế Tồn
20. Dịu dàng là có người yêu em, không phải vì có được em. Mà em, lại cảm nhận được tấm chân thành ấy.
21. Một đoá hoa úa tàn chẳng làm mất cả mùa xuân, một lần thất bại cũng chẳng lãng phí cả cuộc đời. Bạn không kém cỏi chút nào đâu, chỉ cần bạn muốn bắt đầu thì có thể lên đường ngay thôi.
22. Trong lòng mỗi người đều giấu một con diều, dù cho nó mang ý nghĩa gì, xin hãy can đảm đuổi theo. - Người đua diều | Khaled Hosseini
23. Xin em hãy tự tin mà tự cho rằng. Tất cả những trời đêm đầy ánh sao trăng, những con suối róc rách mát lành, hay là mật ong cùng bơ đường... Tất cả những gì tuyệt đẹp trên thế gian này mà tôi nói chỉ vì hình dung về em.
24. Trên đời này chẳng tồn tại lời tha thứ chân chính đâu, những con đường ta bước qua đều lưu lại dấu chân. Nhưng tôi vẫn sẽ cảm ơn, bởi trên đoạn đường khúc khuỷu nhất đời người, cái thiện kéo theo cái ác cùng bước đi, tình yêu đồng hành cùng tội lỗi. Chờ cho đến khi bước qua mảnh rừng đầy bụi gai này, quay đầu nhìn lại, hay rằng thật - giả, thiện - ác đều là trái tim ta. - Nhẫn Đông | Twentine
25. Anh đến rồi, vậy thì chẳng cần sự ghé thăm của mùa xuân nữa.
26. Kẻ gặp ai cũng yêu kỳ thực chẳng yêu ai. - Thất lạc cõi người | Dazai Osamu
27. Bạn cầu xin Thượng Đế ban ân, chứng tỏ bạn tin tưởng Người. Nếu Thượng Đế không giúp bạn, chứng tỏ Người tin tưởng bạn.
28. Muối là nỗi tương tư của biển cả bao la khi dòng sông kia chảy qua khắp mọi miền.
29. Mong cho những nơi bạn đặt chân chẳng phải miền đất lạnh, mong cho những người bạn gặp gỡ đều ôm trong mình trái tim lương thiện.
30. Cha mẹ chính là người luôn dõi theo bóng lưng bạn với vẻ mừng rỡ lại đau thương, muốn đuổi theo ôm bạn vào lòng lại chẳng dám biểu lộ. - Dear Andreas | Long Ứng Đài
Tranh minh hoạ: Jungho Lee
Weibo | Linh Lung Tháp
35 notes · View notes
ngolananh · 5 months ago
Text
Một ngày cuối tháng 6
Bây giờ là 23.19 phút. Mình lại ko thể ngủ được, vì ngay giây phút anh bước ra khỏi cữa là mình đã hối hận. Hối hận vì mình dỗi hờn, ko chở anh ra quán.
Cuộc sống bấy lâu của mình, có vẻ rất hạnh phúc, nhưng mình biết, đâu đó, những khoảng trống, giữa mình và anh, mãi mãi ko thể lấp đầy.
Chỉ là. ..cố gắng xây dựng, và gìn giữ. Mình biết mình thương anh nhiều đến mức nào, nhiều đến mức 1 lời nói, 1 cái nhìn, cũng khiến mình suy sụp. Mình biết chứ. Thời gian, rồi trách nhiệm, cơm áo gạo tiền, anh đã cố gắng mọi thứ cho mình, cho các con. Nhưng đâu đó... Trong ngôi nhà của mình, mình cảm thấy bơ vơ, cô độc, anh ko hề nhận ra, mình cũng là 1 cô gái, cần 1 cái ôm, 1 lời hỏi han. Anh quên đi rằng mình khi chưa từng là vợ, mình đã thích làm gì, cần những gì. Tình yêu của mình. Ở đâu? Và của anh ở đâu?
Từ lúc nào đó, bản thân mình cũng quên mất rằng mình nên nói với anh nhiều hơn thứ mình muốn, trái tim như chai sạn, mình muốn anh phải đau , phải biết nếu mình mạnh mẽ như thế này là vì ai?
Cuộc sống của mình, như xoay quanh 1 thứ duy nhất đó là gia đình, là con cái và là anh. Hỏi sao mình còn thời gian để nghĩ về những thứ khác. Nhưng còn anh, công việc và có chăng niềm vui nào đó ko phải với mình.
Tủi thân lắm. Em tủi lắm anh biết ko. Anh nói em ko hiểu cho anh, phải em ko hiểu, từ lâu lắm rồi, em ko hiểu, những thứ tình cảm, chăm sóc quan tâm em dành cho anh, anh xem đó là lẽ đương nhiên mà 1 ng vợ làm cho chồng mình, và ngược lại, những gì em nhận dc là sự phớt lờ, thờ ơ, chê bai, cười cợt. Em đã cô gắng , gd em cũng cố gắng. Nhưng với những mong muốn của anh, có lẽ nó khác xa nhau quá. Và nó ko phù hợp, nên em mãi là 1 người vợ khờ, đứng sau lưng anh. Mọi thứ khác ngoài kia, có lẽ giỏi và tốt hơn em, hơn gd em phải ko anh.
Nói ra nhiều thì sẽ buồn nhiều. Nên lâu rồi em chẳng nói gì cả. Em vì con mà vui, nhìn con mà cố gắng quên đi những điều làm em buồn, những điều làm em tổn thương. Vậy đó. Trái tim giờ nó cũng nhẹ nhàng lắm, bởi vì mọi thứ nó đã quen.
9 notes · View notes
yukidaro · 6 months ago
Text
TMNT - Bí kíp khiến con 100% hiếu thảo
Rất nhiều bậc phụ huynh thích sử dụng “hiếu thuận” để giam cầm con cái: “Ba mẹ nuôi dạy con lớn như vậy rất vất vả, con nhất định phải biết ơn!”; “Chúng ta tự bản thân không dám ăn mặc xa xỉ, cung cấp cho con cái những gì tốt nhất, con không thể không có lương tâm!”
Các bậc phụ huynh thường nói như vậy trước mặt con cái, hy vọng con cái hiểu được tình yêu của phụ huynh dành cho mình và biết ơn. Thực tế, cách này chỉ khiến cho con cái cảm thấy như bạn đang giam cầm họ. Đồng thời, phương pháp này chỉ khiến hy vọng của bạn thất bại.
Bởi vì chúng sẽ không hiếu thảo với bạn đâu!
Nếu bạn suy nghĩ kỹ, bạn bây giờ yêu vợ con của mình nhiều hơn, hay yêu bố mẹ mình nhiều hơn? Khi con bạn trưởng thành, kết hôn và sinh con, mức độ yêu thương họ dành cho vợ con của mình chắc chắn sẽ nhiều hơn là yêu bố mẹ mình, nhưng không ai sẵn lòng thừa nhận điều này. Có người có thể nói: “Không đúng! Tôi yêu bố mẹ mình lắm…”
Đó là bởi vì bố mẹ bạn hiện tại vẫn còn khỏe mạnh, “bên giường bệnh lâu ngày thường không có con hiếu thảo”.
Tôi sẽ kể một ví dụ nhỏ nhất, khi con bạn còn là trẻ sơ sinh, bạn có thể hàng ngày giúp con làm sạch chất thải mà không cảm thấy khó chịu, nhưng nếu là bố mẹ ốm đau nằm giường, bạn có thể làm những việc đó không? Bạn có thể làm bao lâu? Dù bạn có thể làm, nhưng bạn có thực sự tận tâm không?
“Chắc chắn là có thể!” Tôi biết nhiều người sẽ trả lời vậy, nhưng… “bạn đã làm chưa?”,”bao lâu rồi?”, “từng ghét bỏ chứ?”
Dĩ nhiên, bạn sẽ lại nói rằng trên TV có đưa tin về những người con hiếu thảo chăm sóc mẹ ốm trong 10 năm…
Nhưng có bao nhiêu trường hợp như vậy? Ngược lại, những sự kiện người già sống cuối đời cô đơn bi thảm vì con cái bất hiếu thì nhiều vô số kể.
Lấy trải nghiệm cá nhân của tôi, ông tôi có bốn người con trai và hai người con gái, vào thời đó, gia đình ông tôi thuộc về loại có điều kiện khá giả, ông tôi có 30 mẫu đất, sau đó còn có một ngôi nhà khá đẹp ở nông thôn. Sau khi các anh em kết hôn, họ đối xử rất tốt với ông tôi, tranh nhau làm này làm kia, mỗi người đều giống như con hiếu thảo.
Sau đó, khi ông tôi vui vẻ, ông đã chia toàn bộ số đất và nhà đó cho bốn người con trai. Sau khi chia xong, những người con trai đó không bao giờ quan tâm đến ông tôi nữa. Họ còn mỗi người đều trách ông tôi, nói rằng ông đã thiên vị, chia phần của họ ít hơn.
Về già, ông tôi bị bệnh, liệt nửa người, nằm giường không thể tự lo cho bản thân. Sáu người con cái vì vấn đề ai sẽ chăm sóc tranh cãi qua lại, đến mức suýt chút nữa là đánh nhau, cuối cùng khi ông tôi sắp không qua khỏi, còn có cơ hội điều trị, nhưng các bác tôi đã trực tiếp từ bỏ điều trị, và ông tôi đã qua đời như vậy…
Càng thực tế hơn, sau khi người già qua đời, các bác tôi đã tổ chức cái loại tiệc tang ở quê, thuộc về việc mọi người đến viếng thăm người quá cố, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm. Trong bữa tiệc, các bác tôi và các dì không có “vẻ mặt buồn bã”, thậm chí còn vui vẻ, niềm hạnh phúc lộ rõ. Mối hận thù giữa các anh em trước kia trong một đêm tan biến, như thể họ đã cùng nhau chiến thắng một trận chiến.
Những lời dạy từ nhỏ như: “Thân thể và mái tóc là những gì nhận từ cha mẹ, trên đời này chỉ có mẹ tốt, chỉ có ba tốt” v.v…, hóa ra lại dễ bị đánh bại đến thế. Đừng nghĩ rằng tất cả những điều này rất xa vời với bạn, nếu bạn không đọc cuốn sách này, rất có thể khi về già, bạn cũng sẽ trải qua một cảnh ngộ bi thảm như vậy.
Vậy làm thế nào để con cái của bạn 100% hiếu thuận với bạn?
Tiếp theo sẽ dạy bạn một mẹo quý, phải học hỏi từ các vị hoàng đế thời xưa!
Trong thời cổ đại, khi hoàng đế truyền ngôi, nói chung, hoàng đế sẽ không truyền ngôi cho con trai khi mình chưa qua đời, do đó hoàng đế Ung Chính hơn 40 tuổi mới ngồi lên ngai vàng. Có người nói, chúng ta hiện đại là dân thường, không phải hoàng đế, không có ngai vàng để truyền cho con cháu! Anh chị em ạ, bạn không có ngai vàng, nhưng bạn có tài sản! Đặc biệt là, hầu hết mọi nhà đều có một căn nhà ở quê.
Hãy xem các hoàng đế và gia đình địa chủ thời xưa làm thế nào: Mưu kế truyền ngôi của hoàng đế thời cổ đại là trước tiên lập Thái tử (lập di chúc), nghĩa là tài sản gia đình lý thuyết sẽ được truyền cho con cái, nhưng trước khi hoàng đế qua đời, ông sẽ không truyền ngôi cho Thái tử.
Nếu Thái tử không hiếu thuận, có thể lập tức bãi bỏ Thái tử (sửa đổi di chúc). Đó là: Khi bạn già đi, bạn có càng nhiều nhà cửa, tài sản càng tốt…
Nhưng trước khi bạn qua đời, tài sản của bạn không nên chia cho con cái, luôn nằm trong tầm kiểm soát của bản thân bạn.
Như vậy, con cái của bạn để có được thừa kế của bạn, sẽ rất hiếu thuận với bạn. Lý do rất đơn giản, nếu con cái không hiếu thuận, bạn hoàn toàn có thể hiến tặng toàn bộ tài sản của mình cho từ thiện. Hoặc, ai đối xử tốt với bạn thì bạn sẽ để lại tài sản cho người đó. Nói chung, dù con cái bạn có hòa thuận đến mấy, miễn là có lợi ích thì ai chẳng muốn, chưa kể lợi ích này chỉ cần hiếu thảo là được. Vừa mang danh người con hiếu thảo, vừa ôm túi tiền trong tay thì thử hỏi con cái bạn có ngốc đến mức không cần không?
Nếu bạn chia hết tài sản trước khi mất, sau đó bạn sẽ phải chịu đựng hậu quả. Bởi vì bạn sẽ từ một người giàu có trở thành một kẻ ăn xin. Tôi đã chứng kiến điều này trong năm mình tổ chức lễ hội, khi một người đã sớm chia nhà cửa, đất đai, v.v… cho các anh em, và cuối cùng, khi tiền bạc được chia hết, tình cảm cũng kết thúc.
Ở cổ đại, vương quốc Triệu có một vị hoàng đế tên là Triệu Vũ Linh Vương (Không phải Triệu Vũ Vương nhé), chính vì tin tưởng vào con trai mình mà đã sớm truyền ngôi vương cho con. Kết quả là, sau khi con trai nhận được ngôi vua, cảm thấy sự hiện diện của phụ vương làm ảnh hưởng đến quyền lực của mình, nên đã khởi một cuộc đảo chính, trực tiếp bao vây Triệu Vũ Linh Vương trong cung điện, bỏ mặc ông không ăn không uống trong suốt ba tháng, khiến Triệu Vũ Linh Vương bị chết đói.
Bạn có thể tin vào người, nhưng bạn chắc chắn không nên tin vào bản chất con người!
8 notes · View notes