Tumgik
#ch: edith thanh
nhattuantrinh · 3 years
Text
comment est un grand chanteur?
Phê bình văn học thường dùng từ lớn để nói về nhà văn, dường như xuất phát từ lý thuyết của Thomas Carlyle. Nếu có thể nói một nhà văn lớn (a great writer hay un grand écrivain, thì có thể có một ca sĩ lớn không? Và nếu vậy thì điều gì làm nên một ca sĩ lớn?
Trước sự tiến hoá phức tạp và phong phú của âm nhạc, giọng hát con người với các đặc tính sinh lý học của nó như styles, registers, ranges, intonation, vibrato, choral blend, lui về một phần nhỏ trong cái tổng thể đồ sộ của không gian trình diễn (với các chiều hướng như kín-mở, nhỏ-to, với sự đa dạng trong kết cấu và chất liệu của music chamber hoặc music hall), hoà âm phối khí (sự sắp đặt, kết hợp giữa giọng hát với các nhạc cụ và các âm thanh khác), trình diễn (với sự kết hợp của thiết kế sân khấu, vũ đạo, phục trang, ánh sáng), và cả cách tiếp nhận (trực tiếp hoặc gián tiếp, từ đĩa than cho đến băng từ, đĩa quang, tivi, radio, hay internet), chưa kể sáng tác và mối tương quan phức tạp giữa âm nhạc và văn hoá.
Nếu quan niệm ca sĩ chỉ là một thợ hát (bằng cách đặt lại vấn đề làm rõ khái niệm nghệ sĩ hay thợ hát, Duy Mạnh muốn kéo người ta khỏi những nhập nhằng trong nghĩa hàm chỉ của từ nghệ sĩ, để không thổi phồng vai trò của nghệ sĩ trong các cuộc tranh cãi được khơi mào từ bà Phương Hằng vừa qua), thì hoàn toàn có thể đặt trọng tâm phê bình ca sĩ ở giọng hát, như cách mà các trang như Shady Vocal Facts, Divo,Diva Fan Vietnam, hay cả các vocal coach chuyên làm video vocal analysis trên mạng đã làm.
Nhưng như vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ có phản biện vô cùng yếu ớt trước quan niệm Chi Pu hát hay hơn Britney Spears, xem ở đây. Mặc dù ngay cả khi xét riêng về giọng hát, thì trường hợp của Britney Spears đó là cả một câu chuyện dài. Giọng hát Britney là một giọng hát chịu quá nhiều thao túng trong suốt quá trình phát triển của nó:
https://www.youtube.com/watch?v=bUHrVSVFge0
Trong bối cảnh hiện nay, khi mà người ta không chỉ nghe ca sĩ mà còn xem ca sĩ và bàn luận về ca sĩ, thì nhất thiết phải đánh giá ca sĩ nhiều hơn là qua giọng hát. Ngoài giọng hát, còn phải bàn đến gu (taste), trình độ nhận thức về thanh nhạc, âm nhạc, và rộng hơn nữa là các loại hình nghệ thuật trình diễn, tư cách, sự sáng tạo và tầm ảnh hưởng. Nếu là singer-songwriter thì còn phải bàn về năng lực sáng tác và tư tưởng nữa. Đó chỉ là một số các phương diện mà tôi có thể tạm nghĩ ra. Và tổng thể những phương diện đó mới làm nên tầm vóc của một ca sĩ.
Nếu chỉ xét riêng giọng hát thì không bao giờ ta có một ca sĩ lớn, mà chỉ có một ca sĩ hát giỏi (đây là chữ dùng của Bạch Yến khi nói về Edith Piaf). Nếu hỏi Frank Sinatra và David Bowie ai hát giỏi hơn, thì đánh giá thuần tuý dựa trên vocal analysis và tiêu chuẩn cổ điển về giọng hát, phải kết luận rằng Frank Sinatra hát hay hơn. Nhưng nếu hỏi ai là ca sĩ lớn, thì dựa vào tổng thể các phương diện, tôi kết luận rằng là David Bowie mới là ca sĩ lớn.
Việc ca sĩ chọn hát hay chọn không hát bài gì cũng tương tự như việc dịch giả chọn dịch hay không dịch tác phẩm gì, cả hai đều liên quan đến gu (taste). Một người ca sĩ lớn phải có một sự nhạy cảm trong tiếp nhận, họ có thể nói ngay họ có thích hay không thích một bài hát (và lý luận chỉ là câu chuyện đi sau trực cảm). Tôi vẫn nhớ một đoạn trong phim La Môme, khi Edith Piaf (do Marion Cotillard thủ vai), ở tuổi già tật bệnh dường như mất hẳn niềm hứng thú với hát và đã huỷ nhiều buổi diễn, vậy mà lúc đó khi có nhạc sĩ đến muốn cho bà nghe một bản mà anh ta vừa sáng tác, tên là Non, je ne regrette rien, thì chỉ sau vài câu mắt bà đã sáng rỡ lên, và bà nói lớn lên rằng bài hát này nó chính là bà, là cuộc đời của bà, và bà muốn tổ chức show diễn lại.
https://www.youtube.com/watch?v=aBr74pZCKd0
Trình độ nhận thức về thanh nhạc hay âm nhạc thì chắc không cần phải nói. Một việc đơn giản nhất là có thể đọc một cái sheet music nhưng không chắc có nhiều người làm được. Chưa kể để nói được cách hát ả đào, vọng cổ, ca Huế, hay yodelling có những đặc trưng thế nào trong kiểm soát làn hơi, kiểm soát thanh quản, cho đến kiểm soát các vị trí cấu âm ở khoang miệng (lưỡi, môi, răng) thì không dễ. Thường người ca sĩ giỏi có thể mô phỏng được dựa trên trực giác và ký ức sinh lý, nhưng chỉ có một ca sĩ uyên bác mới nói được một cách tường minh cách mà một âm được tạo ra. Chỉ riêng về kỹ thuật thu âm hay xử lý dữ liệu âm thanh cũng đã là một mảng kiến thức rất đồ sộ. Còn các loại hình liên quan đến âm nhạc thì rất đa dạng từ nhảy, múa, diễn xuất, thiết kế sân khấu, quay phim, thời trang, vân vân. Tất nhiên một ca sĩ không nhất thiết hiểu quá sâu về mọi khía cạnh này, nhưng có ý thức được sự rộng lớn và phức tạp này là rất cần thiết để không trở nên trịch thượng và trân trọng những gì mình làm.
Bàn về tư cách ca sĩ thì ta lại nhớ đến các bình luận về danh ca Hoàng Oanh. Hồ Trường An viết: "Trong hàng ngũ các nữ ca sĩ nổi tiếng thuở xa xưa chỉ có Lệ Thanh, Thanh Thúy và Hoàng Oanh là nhu mì, khiêm tốn, ngoan hiền và biết tự trọng". Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 thì nói: "Hoàng Oanh thật là một con người trung hậu, nghĩa là cô nghĩ đến mình và cả đến người khác. Thêm một yếu tố quan trọng nữa là những cuộn băng, những đĩa hát, những CD, một khi cô đã phát hành cô đều lưu giữ lại và gìn giữ cẩn thận như đó là những đứa con tinh thần của cô.”
Sức sáng tạo của một ca sĩ thể hiện ở cách mà người ca sĩ làm cho một bài hát không chỉ là một sự trả bài, đáp ứng các yêu cầu kỹ thuật được ghi trong sheet music, mà có những sắc thái riêng. Ta thử lấy ví dụ, với bản nhạc kinh điển I dreamed a dream, từng được Ruthie Henshall và Susan Boyle trình diễn rất thành công, gây dấu ấn trong lòng người, nhưng Anne Hathaway đã biết cách để tạo ra một cái phiên bản mà chỉ có riêng cô mới làm được trong phim Les Misérables năm 2012. Thoạt đầu, cách diễn này làm ta hơi khó chịu vì nó có vẻ cường điệu, melodramatic còn hơn cả bản trên sân khấu của Ruthie Henshall, nhưng I dreamed a dream của Anne Hathaway là một bản nhạc trong một bộ phim ca nhạc. Nghĩa là ở đó, diễn xuất và âm nhạc là hai phần hòa quyện, không thể tách rời. Nhất là với treatment của cảnh quay cận Fantine, khi không có chuyển động máy, không thay đổi bối cảnh, mọi thứ giữ yên, thì rõ ràng chủ ý của nhà làm phim là trọng tâm phải nằm ở cảm xúc của diễn viên. Chẳng ai muốn xem một cô Fantine hát về đau khổ mà nét mặt lẫn giọng hát không có chút gì đau khổ.
https://www.youtube.com/watch?v=KTFHdt8-s2o
Cách hát của Hathaway không dựa trên khuôn mẫu nào trước đó hết. Nếu thử so sánh đoạn đầu, “there was a time when man was kind”, theo cách diễn của Henshall và của Hathaway ta sẽ thấy có sự khác biệt. Với Henshall, đó là lúc mà Fantine hoài niệm về quá khứ hạnh phúc nên mặt cô rạng rỡ nhưng đến câu “then it all went wrong”, khi thực tại kéo cô lại, thì nét mặt trở nên trầm buồn. Nhưng Hathaway thì khác. Hathaway bổ sung vào khoảng trống của kịch bản một tư thế, một bối cảnh: Đó là Fantine đang nằm vô hồn nhìn lên trần nhà như sau một ngày mệt mỏi, và môi mấp máy bật ra thành những câu thì thầm yếu ớt, loạng choạng, rồi cô mới ngồi dậy. Lúc này, trong gương mặt người hồi tưởng không có cảm xúc vui tươi, mà là một nét buồn rười rượi và những run rẩy thể hiện cảm xúc sợ hãi, mệt mỏi trước thực tại. Dường như Fantine này đã quá mệt mỏi để có thể nở một nụ cười.
Đây cũng là một phần trình diễn được tính toán rất kỹ lưỡng, khi mà xuyên suốt bài hát ta thấy cô lựa chọn những cảm xúc và sắp xếp theo trình tự chuyển biến của lời bài hát. Từ thấp thoáng nét hy vọng (“he filled my days with endless wonders”), chuyển sang giận dữ (“he took my childhood in his strides”), rồi tự giễu (“and still I dream he comes to me”), rồi vỡ mộng (“there’re dreams that cannot be”), rồi bất mãn (“so different from this hell I’m living”), và cuối cùng là sự chấp nhận thực tại trong chua chát (“now life has killed the dream I dream”). Fantine của Hathaway trở thành một Fantine vô cùng sinh động.
Tương tự như vậy, hát đúng kỹ thuật sẽ tạo ra một bài hát chuẩn mực, nhưng theo đuổi chuẩn mực chỉ là tài năng, còn thiên tài là người xe đặt ra một chuẩn mực khác (Schopenhauer, Die Welt als Wille und Vorstellung). Chỉ có Thái Thanh mới có cách hát Buồn tàn thu như vậy. Và tôi vẫn nhớ có một video trên mạng quay lại bà Thái Thanh hát trong ngày sinh nhật năm 80 tuổi, lúc trình diễn bài Nửa hồn thương đau của anh trai bà, tôi thấy lúc hát câu đầu “nhắm mắt, cho tôi tìm một thoáng hương xưa”, bà ngân dài chữ “thoáng” và bàn tay bà đưa lên làm một cử chỉ như vén một màn sương thời gian để được nhìn rõ hơn quá khứ, tôi biết rằng đó là Nửa hồn thương đau của Thái Thanh. Cũng như bài Hương xưa của Cung Tiến. Tuy đã có nhiều người hát: Hà Trần, Trần Hiếu, Lệ Thu, nhưng có không ít người chỉ muốn nghe Duy Trác hát. Sáng tạo của người ca sĩ là ở chỗ đó: tạo ra được cái hồn riêng cho bài hát. Thành công của bản Trên đỉnh Phù Vân của Mỹ Linh cũng là do đó.
Có người từng nói, Thái Thanh, Ngọc Lan, và Thanh Lam đại diện cho ba cách hát khác nhau. Trong khi Thái Thanh thì hát với rất nhiều cảm xúc, nhiều luyến láy, thì Ngọc Lan hát rất nhẹ, như MJ giai đoạn da trắng, còn Thanh Lam thì hát rất mạnh. Sự hình thành của một cách hát riêng như thế rất có thể cũng đòi hỏi sự sáng tạo. Và Madonna thậm chí còn mang sự sáng tạo vượt khỏi phạm vi vocal, đi xa chưa từng có qua vô vàn các địa hạt khác, gây ra một sự ảnh hưởng văn hoá sâu rộng đến mức chính Madonna trở thành đối tượng nghiên cứu cho một mảng học thuật vào thập niên 80 ở Mỹ là Madonna studies. Và chính vì vậy, nói đến tầm vóc của Madonna là phải nói đến tầm ảnh hưởng đầu tiên chứ không phải giọng hát.
Nhưng tầm ảnh hưởng rất có liên quan đến yếu tố thời đại. Khi bàn về khái niệm cổ điển, có quan niệm cho rằng một tác giả/ tác phẩm đạt đến mức cổ điển khi mà có một đặc tính nào đó mà trước chưa có tiền lệ, nhưng sau thì lại có rất nhiều người lặp lại. Người ca sĩ có ảnh hưởng là người vạch ra một ngã rẽ mới cho dòng chảy tiến hoá của âm nhạc, và bảo trợ cho thế hệ theo sau. Nhiều khi, việc này vấp phải lực cản của cái cũ, và đặt họ vào một vị thế phải bênh vực cho cái mới.
Britney với Baby One More Time đã vấp phải sự công kích của các bậc phụ huynh Mỹ từng có con em yêu thích Britney cái thuở cô ấy trong The Mickey Mouse Club. Britney tạo ra hình tượng nữ sinh hư hỏng là một sự kiện chưa từng có trong nhạc Mỹ, và trước sự phê bình của các cô bác lớn tuổi, Britney lại vẫn cứ tiếp tục phô da thịt và bảo “oops, I did it again” hoặc đáp trả “I’m not that innocent”, tôi không còn ngây thơ nữa đâu.
Sơn Tùng, trong cuộc lùm xùm với phía của nhạc sĩ Phó Đức Phương đã đáp trả lại “tôi không phải dạng vừa đâu” với một MV biếm phỏng hai nhạc sĩ lớn tuổi (MV này đã bị gỡ). Sơn Tùng ở vào cái giai đoạn mà ảnh hưởng của nhạc Hàn lên nhạc Việt nhiều tới mức khó tacts bạch. Cách tiếp nhận và tái tạo của Sơn Tùng (“Immature poets imitate; mature poets steal”, T. S. Eliot, The Sacred Wood: Essays on Poetry and Criticism) khó có thể nói là đạo nhạc. Nhưng dường như sự nổi tiếng của Sơn Tùng, với cái loại âm nhạc bắt tai, sôi động, toàn cầu hoá đó, gây ra một cảm giác đe dọa cho thế hệ của Phó Đức Phương, chính xác hơn là thế hệ của Thanh Lam, Tùng Dương. Nên cái động thái phản kháng của Sơn Tùng cũng là một động thái làm chính trị theo một con đường khác. Chính Sơn Tùng đã mở đầu cho Soobin Hoàng Sơn, hay “reductive” hơn là Jack (“reductive” là từ Madonna dùng để nói về Lady Gaga). “Sơn Tùng M-TP là con sói đầu đàn, là người tạo nên thời thế”, Trịnh Thăng Bình phát ngôn như thế. Sơn Tùng có tài, nhưng đường hãy còn dài để nói Sơn Tùng có phải là một ca sĩ lớn hay không. Bởi để bàn về tầm ảnh hưởng, thì cần nhiều thời gian hơn nữa.
So sánh giữa Chi Pu và Britney về tầm ảnh hưởng thì Chi Pu chẳng có gì. "Britney Spears was one of my biggest inspirations. She taught me how to be fearless. She's a pop music legend and the industry wouldn't be the same without her", Lady Gaga đã nói như thế. Chính Britney đã truyền cảm hứng cho Charlie Puth:
https://www.youtube.com/watch?v=WmdkMbOnGzU
Cả Sơn Tùng lẫn Chi Pu đều học tập từ thành tựu của âm nhạc quốc tế, nhưng trong khi Sơn Tùng chín chắn hơn trong nhận thức về âm nhạc, thì Chi Pu lại từng tuyên bố chỉ cần cầm mic là thành ca sĩ. Giống như Sơn Tùng, Chi Pu cũng đang làm chính trị. Chi Pu đang bảo trợ cho một cách làm nhạc là: Ca sĩ không cần giọng hát và cũng không cần quá nhiều về mọi thứ mình nói ở trên, mà chỉ cần những bản nhạc bắt tai, một hình thức đẹp, và truyền thông hiệu quả. Chính đây là sự cáo chung của vocalist, nên các critics “canh gác” chuẩn mực cổ điển của giọng hát sẽ chống lại Chi Pu. TNếu Chi Pu chiến thắng trong cuộc chiến này, giành được sự ủng hộ của công chúng, thì Chi Pu sẽ thành một ca sĩ lớn và làm thay đổi định nghĩa ca sĩ.
Nhưng tất nhiên, Chi Pu ngày mai luôn có thể khác đi Chi Pu của hôm nay mà ta biết. Cũng như các chuẩn mực giọng hát cũng không có điều gì chắc chắn là nó sẽ giữ nguyên như thế. Âm nhạc cũng vậy, và mọi thứ đều vậy, bởi vì 500 năm trôi qua thì Ngộ Không từng đại náo thiên cung cũng không đánh nổi mấy con quái nhãi nhép mà. Một trật tự thế giới mới luôn có thể xảy ra, những gì từng rất lớn một thời sẽ trở thành hư vô.
Lúc này
ánh giá tầm vóc của một ca sĩ qua giọng hát thì chúng ta sẽ rất khó thoát khỏi cái tranh cãi Chi Pu hát hay hơn Britney, đây là vấn đề của những critics như Shady Vocal Facts. Bởi
Thái Thanh thì khác. Thái Thanh trừ đi các sáng tác của Phạm Duy vẫn là một Thái Thanh đường bệ và bàng bạc.
Nhưng thực ra bản thân các thời đại thì thay đổi liên hồi, có những thứ mà hôm nay từng rất lớn rồi cũng không còn gì. Đó là sự thật mà mình phải nhìn nhận. Rất có thể sau này “lớn” không còn là một tiêu chí nào đó người ta bàn luận nữa. Rồi nó sẽ trở thành một khái niệm lạc hậu. Vì bản thân một sự quyết định ai lớn hay bé, ai hơn ai thua, đã ngầm ẩn một trật tự tri thức hoặc quyền lực nào đó, cũng tức là centralized, trong khi dường như mọi thứ đang decentralized.
Rất có thể sau này sẽ có một sự giải sự lớn, một sự thoát khỏi khái niệm lớn, như một thế giới mà các ranh giới thiêng liêng bị vi phạm các trật tự quyền lực bị lật đổ như Blade Runner 2049, nhưng chính trong cái tình thế sinh sôi vô định cái tình thế như là annihilation đó con người ta lại hiểu chính mình hơn, thu về chính bản thân mình, và trong vô hạn các hình thức biểu hiện cuộc sống, họ tìm thấy một mạch nối của chính mình. Họ có thể thích một người mà không ai quan tâm, chỉ bởi vì đó là họ mà thôi.
Đó là lúc mà người ta nghe nhạc chỉ để tìm “một nét riêng tư gợi nhắc cho ai” không thể nào thay thế. Và lúc đó, cùng là một bài ca, chỉ có một giọng ca đó mới làm muốn nghe.
0 notes
dvdshopvn · 5 years
Text
ĐỊA CHẤN (The Quake)
youtube
6.2
Skjelvet (2018) 1h 46min | Action, Drama, Thriller | 31 August 2018 (Norway)
Director: John Andreas AndersenWriters: John Kåre Raake, Harald Rosenløw-EegStars: Kristoffer Joner, Ane Dahl Torp, Edith Haagenrud-Sande
Summary: In 1904 an earthquake of magnitude 5.4 on the Richter scale shook Oslo, with an epicenter in the "Oslo Graben" which runs under the Norwegian capital. There are now signs that indicate that we can expect a major future earthquake in Oslo.
Countries: NorwayLanguages: Norwegian
Source: imdb.comDisclaimer: This plugin has been coded to automatically quote data from imdb.com. Not available for any other purpose. All showing data have a link to imdb.com. The user is responsible for any other use or change codes.
DVD5
Hệ: NTSC Tỷ lệ: 16:9 Âm thanh: Anh (5.1), Na Uy (5.1) Phụ đề: Anh, Tây Ban Nha Thời lượng: 1:48:05 Menu: Có Extra: Không DOWNLOAD
[collapse]
DVD5 ViE
Hệ: NTSC Tỷ lệ: 16:9 Âm thanh: Na Uy (5.1), Việt (5.1) Phụ đề: Anh, Tây Ban Nha, Việt Thời lượng: 1:48:04 Menu: Có Extra: Không DOWNLOAD
[collapse]
The Quake 2018 ViE 1080p BluRay DD5.1 x265 10bit-HDS.mkv
General Name: The Quake 2018 ViE 1080p BluRay DD5.1 x265 10bit-HDS.mkv Format: Matroska (Version 4) Duration: 01:48:09.000 Size: 4.011 GiB Bitrate: 5 310 kb/s Frame rate: 24.000
Video Format: HEVC (Main [email protected]@High) Resolution: 1920 x 804 (4 007 kb/s) Ratio: 2.40:1 Stream size: 3.03 GiB (75%)
+ Audio #0: Vietnamese / Dolby Digital (A_AC3 / AC-3) Duration: 01:48:07.008 Bit rate: 640 kb/s (CBR) / 6 channels Sampling rate: 48.0 kHz Stream size: 495 MiB (12%)
+ Audio #1: Norwegian / Dolby Digital (A_AC3 / AC-3) Duration: 01:48:07.008 Bit rate: 640 kb/s (CBR) / 6 channels Sampling rate: 48.0 kHz Stream size: 495 MiB (12%)
+ Text #0: Vietnamese Format: UTF-8 Stream size: 26.2 KiB (0%)
+ Text #1: English Format: UTF-8 Stream size: 19.1 KiB (0%)
+ Text #2: English Format: PGS Stream size: 12.4 MiB (0%)
+ Text #3: Chinese Format: PGS Stream size: 10.5 MiB (0%)
DOWNLOAD
[collapse]
The.Quake.2018.ViE.1080p.BluRay.Atmos.TrueHD.7.1.x264-HDH.mkv
General Name: The.Quake.2018.ViE.1080p.BluRay.Atmos.TrueHD.7.1.x264-HDH.mkv Format: Matroska (Version 4) Duration: 01:48:09.000 Size: 13.12 GiB Bitrate: 17.4 Mb/s Frame rate: 24.000
Video Format: AVC ([email protected]) Resolution: 1920 x 804 (11.0 Mb/s) Ratio: 2.40:1 Stream size: 8.29 GiB (63%)
+ Audio #0: Vietnamese / Dolby Digital (A_AC3 / AC-3) Duration: 01:48:07.075 Bit rate: 320 kb/s (CBR) / 2 channels Sampling rate: 44.1 kHz Stream size: 247 MiB (2%)
+ Audio #1: Norwegian / Dolby TrueHD with Dolby Atmos (A_TRUEHD / MLP FBA 16-ch) Duration: 01:48:06.999 Bit rate: 4 715 kb/s (VBR) / 8 channels Sampling rate: 48.0 kHz Stream size: 3.56 GiB (27%)
+ Audio #2: Norwegian / Dolby Digital (A_AC3 / AC-3) Duration: 01:48:07.008 Bit rate: 640 kb/s (CBR) / 6 channels Sampling rate: 48.0 kHz Stream size: 495 MiB (4%)
+ Audio #3: Norwegian / Dolby Digital (A_AC3 / AC-3) Duration: 01:48:07.008 Bit rate: 640 kb/s (CBR) / 6 channels Sampling rate: 48.0 kHz Stream size: 495 MiB (4%)
+ Text #0: Chinese Format: PGS Stream size: 5.53 MiB (0%)
+ Text #1: English Format: PGS Stream size: 5.29 MiB (0%)
DOWNLOAD
[collapse]
The Quake 2018 ViE 1080p BluRay TrueHD 7.1 x264-HDH.mkv
General Name: The Quake 2018 ViE 1080p BluRay TrueHD 7.1 x264-HDH.mkv Format: Matroska (Version 4) Duration: 01:48:09.000 Size: 12.88 GiB Bitrate: 17.1 Mb/s Frame rate: 24.000
Video Format: AVC ([email protected]) Resolution: 1920 x 804 (11.0 Mb/s) Ratio: 2.40:1 Stream size: 8.29 GiB (64%)
+ Audio #0: Vietnamese / Dolby Digital (A_AC3 / AC-3) Duration: 01:48:07.008 Bit rate: 640 kb/s (CBR) / 6 channels Sampling rate: 48.0 kHz Stream size: 495 MiB (4%)
+ Audio #1: Norwegian / Dolby TrueHD with Dolby Atmos (A_TRUEHD / MLP FBA 16-ch) Duration: 01:48:07.001 Bit rate: 4 715 kb/s (VBR) / 8 channels Sampling rate: 48.0 kHz Stream size: 3.56 GiB (28%)
+ Audio #2: Norwegian / Dolby Digital (A_AC3 / AC-3) Duration: 01:48:07.008 Bit rate: 640 kb/s (CBR) / 6 channels Sampling rate: 48.0 kHz Stream size: 495 MiB (4%)
+ Text #0: Vietnamese Format: UTF-8 Stream size: 26.2 KiB (0%)
+ Text #1: English Format: UTF-8 Stream size: 19.1 KiB (0%)
+ Text #2: English Format: PGS Stream size: 12.4 MiB (0%)
+ Text #3: Chinese Format: PGS Stream size: 10.5 MiB (0%)
DOWNLOAD
[collapse]
The post ĐỊA CHẤN (The Quake) appeared first on DVD thuyết minh tiếng Việt.
source https://dvdshopvn.com/2019/08/06/dia-chan-the-quake/
0 notes
druidgroves · 2 years
Note
Are there any particular locations that your sole survivors have been to in their pre-war lives that trigger memories? ex: Has Georgia been to the Elementary school she taught at previously post war? Sorry for the random ask :) I was just reading BLP on AO3 and got curious after the Boston Library part.
Ahh, don’t apologize, this was nice to see in my inbox !!
I’m actually still working out the details for that exact scenario for Georgia (may or may not end up in BLP? depends), so the short answer is yes! Long answer will one day actually be written >:) It’ll be bittersweet for sure.
As for my other sole survivors, I know Edith detests what Boston Common has become because that was where she met Agustín properly for the first time. Greta inwardly thinks its fucking hilarious that the old Railroad HQ used to be the Switchboard because she was in and out of there pre-war when she was still doing spy work.
Thank you for the ask !! ♥️
4 notes · View notes
druidgroves · 1 year
Text
tbh if edith didn't isolate herself so early & leave sanctuary, i think her & marcy could have become good friends
1 note · View note
druidgroves · 2 years
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
made my fallout guys in this picrew
flora (lone wanderer) / marisol (courier six) / georgia tate (sole survivor; main)
edith thanh (sole survivor; au) / agustín moreno (sole survivor; au)
7 notes · View notes
druidgroves · 2 years
Text
WHAT FORM OF LOVE DO YOU EMBODY?  
i was tagged by @aartyom to take this quiz for my ocs ! i decided to do it for all my new fallout guys :)
florence “flora” gallagher - lone wanderer
love as being known | [ love is knowing all of someone and loving them anyway ] | when tim kreider said "if we want the rewards of being loved we have to submit to the mortifying ordeal of being known" and when joe wright said "The idea that these two people know each other, knew each other when they first saw each other. That they recognized each other from their future" and when micah nemerever said "it was a relief and a horror to be known so perfectly"
marisol estrada - courier six
love as light | [ love as a luminous force—warm, radiant, and golden ] | when mary oliver wrote "light of the world hold me” and when charles bukowski said “I look at her and light goes all through me” and when david viscott said “to love and be loved is to feel the sun from both sides”and when e. e. cummings said “lovers alone wear sunlight”
georgia tate - sole survivor
love as tenderness | [ love as gentleness after a lifetime of cruelty ] | when ocean vuong said "sometimes being offered tenderness feels like the very proof that you've been ruined" and when pablo neruda said "like a jar you housed the infinite tenderness and the infinite oblivion shattered you like a jar" and when anais mitchell wrote "all i've ever known is how to hold my own, and now i wanna hold you, too”
agustín moreno - sole survivor (au)
love as tenderness | [ love as gentleness after a lifetime of cruelty ] | when ocean vuong said "sometimes being offered tenderness feels like the very proof that you've been ruined" and when pablo neruda said "like a jar you housed the infinite tenderness and the infinite oblivion shattered you like a jar" and when anais mitchell wrote "all i've ever known is how to hold my own, and now i wanna hold you, too”
edith thanh - sole survivor (au)
love as being known | [ love is knowing all of someone and loving them anyway ] | when tim kreider said "if we want the rewards of being loved we have to submit to the mortifying ordeal of being known" and when joe wright said "The idea that these two people know each other, knew each other when they first saw each other. That they recognized each other from their future" and when micah nemerever said "it was a relief and a horror to be known so perfectly"
tagging: @lavampira @nuclearstorms @aelyosos @denerims & you !
6 notes · View notes
druidgroves · 2 years
Text
wip wednesday friday !
tagged by @montliyets & @nuclearstorms sometime this week & literally had this rush out of me during my lunch break lmao
tagging anyone who has wips tho !! post them !!
Agustín can feel himself coming awake, feels the weight of Shaun in his arms, the biting chill surrounding him and embedding itself into his very bones. Then, Shaun starts crying and the door of his pod begins to open with a hiss; he didn’t think decontamination would be so cold. His vision is blurry–did he remember to take his glasses in the chaos?–but he can tell there are two people standing in front of his now open pod.
“Is it over?” he asks the vault staff. “Are we okay?”
“Almost,” says one of them, a man, his voice gruff. Agustín squints, unable to make out the bare face in front of him. “Everything’s going to be just fine.”
The other figure, shrouded in a full body suit that obscures everything about them on top of Agustín’s nearsightedness, reaches their arms towards him, towards Shaun, “Come here... Come here, baby…”
Agustín instinctively holds his son closer to his chest, protective over his swaddled form, “No, wait, I’ve got him.”
The suited figure steps forward, puts their hands on Shaun, and Agustín pulls away and raises his voice, “I’m not giving you Shaun!”
The man to his right shifts, and even without his glasses, Agustín knows there’s a gun leveled at his chest and he freezes.
“Let the boy go. I'm only gonna tell you once.”
He doesn’t think, doesn’t move, and he watches in frozen terror as Shaun is taken out of his arms and cradled by the suit. A hoarse, muffled scream breaks through the vault and it’s only as his pod is beginning to close again does he realize he knows who that scream belongs to.
Edith.
The pod closes and the chill seeps in again, forcing him into another dreamless sleep.
---
Edith comes to like she’s waking up from a hangover; her throat is raw and her muscles ache, but she knows the sensations aren’t from hitting a bottle. As she stumbles out of her pod, everything clicks into place. Everyone in the vault was frozen, strangers found their way in, threatened to shoot her husband, and then took their baby. All just to freeze them again.
She picks herself off the floor in time to see Gus falling out of his own pod, hitting the ground in a heap. He picks himself up, reaching blindly for her and suddenly his arms are wrapped around her and holding her tight.
“Edith,” he rasps into her ear. “Edith, Edith, Edith, are you okay? Are you hurt? What, what was that?”
Edith is still in his arms but he doesn’t seem to notice until he pulls back to look at her, hands still gripping her shoulders like he’s afraid she’ll disappear if he lets go. She can tell he’s searching her eyes for something, anything, worry and fear clear on his face. She knows her own is a blank slate.
“Edith, mi amor, please, talk to me–”
“Why did you let go?”
The question falls from her lips quietly. Gus pauses, brows furrowed.
“What?”
“You let him go,” Edith continues, heat rising through her now. “Why did you let him go? Why did you let them take him? Why did you let go?!”
6 notes · View notes
druidgroves · 2 years
Note
👨‍👦‍👦👖🪨🥊 for any/all of ur fallout guys pls 🥰
thank u for sending one !!!! doing it for edith & agustín bc i love them <33
fallout oc ask meme
AGUSTÍN MORENO - SOLE SURVIVOR (AU)
👨‍👨‍👦 FAMILY - what is their family like? what is their relationship to their family? do they have any siblings?
Agustín’s family consisted of his parents (Ricardo Sr. & Brisa), two older siblings (Ricardo Jr. & Silvia), & his (maternal) grandparents (Matias & Luzmila). He had a lot of cousins as well, but those are just the family members he had living in his house as he grew up. The Morenos were very tight knit & always kept in touch when they could. As a kid, though, Gus was the youngest so he often got picked on by his brother & sister lmao. He liked hanging out with his grandmother though & spent a lot of time with her. She encouraged him to go to med school.
When he introduced his family to Edith they took to her instantly & his brother teased him about her being out of his league & all Gus could do was look fondly at her talking to his abuela & say, “I know.”
👖 JEANS - what is their most iconic outfit?
Honestly the basic flannel shirt & jeans outfit from the game would suit him pretty well, just add his glasses, a medic bag, & a headband to keep his hair out of his face. However, I could also see him in the regular minuteman outfit.
🪨 ROCK - do they make friends easily? (if not) why?
Kind of ! Gus is a friendly face & easy to talk to, but he also tends to stumble over his words & sometimes has trouble saying the right thing. He’s the type of person who is internally happy to be there for the most part but doesn’t always feel the need to speak, which tends to put some people off because it can make him seem unapproachable.
🥊 BOXING GLOVE - what is their go-to fighting style (hand-to-hand, short range, long range, etc)?
Long range by far. The only time he’s getting in the middle of combat is if he’s helping someone who got hurt--he prefers being as far away from the heat of it all as possible.
EDITH THANH - SOLE SURVIVOR (AU)
👨‍👨‍👦 FAMILY - what is their family like? what is their relationship to their family? do they have any siblings?
Edith’s family was comparably smaller than Agustín’s, just herself & her parents (Kai & Maeve). Edith was closer to her dad than her mom, as her mother had high expectations for her at a young age & that took a toll on her. Whenever they’d argue, Edith would always turn to her dad for advice & they’d spend time in the garage together where he’d teach her how to fix up cars.
When she introduced Agustín to them, her father got along with him instantly & told her that she picked a good one. Her mother, on the other hand, didn’t dislike him but thought he was a bit too soft.
Fun fact, Edith & Gus named Shaun after Edith’s uncle on her mother’s side simply so I could have some sort of reason for them to choose the name Shaun for their son lmao.
👖 JEANS - what is their most iconic outfit?
I could see her wearing something like the road leathers outfit from the game, but tbh most of the time she’s running around in disguises! She disappears pretty early on in her & Gus’ story & ends up in the Railroad working alongside Deacon, so she doesn’t spend a lot of time in her “own” clothes.
🪨 ROCK - do they make friends easily? (if not) why?
She does not lmao. Edith has a very dry sense of humor & tends to deadpan a lot in regular conversation (i.e. whenever she’s not in the court room). Most people think she’s a bitch & for a bit on her & Gus’ first date he thought she wasn’t into him until she outright said she had a good time with him & would very much like to do it again lol. Post-apocalypse, Deacon is her One Good Friend because he picks up on her sarcasm (plus, she kinda enjoys being his straight man lmao).
🥊 BOXING GLOVE - what is their go-to fighting style (hand-to-hand, short range, long range, etc)?
She’s up close and personal baby ! She prefers knives & pistols & can do a bit of hand-to-hand if pressed. She likes to keep it quick & quiet.
2 notes · View notes
druidgroves · 2 years
Text
companions that my fallout guys get along with/travel with regularly:
flora: butch, dogmeat, fawkes, charon
marisol: raul, arcade, lily, rex, ed-e
georgia: preston, piper, nick, maccready
edith: deacon, hancock, maccready
agustín: codsworth, preston, nick, dogmeat, piper
3 notes · View notes
druidgroves · 2 years
Text
agustín & edith met at a bar where edith was celebrating (by herself) that she passed the bar exam but was sad she didn’t have any friends to celebrate with (law school allowed no social life & her class was cutthroat so no one went out of their way to be friendly to each other). she ended up getting shit faced & the last thing she remembered was someone helping her into a cab & then she woke up at home. she’d fallen asleep in her clothes & found a receipt in her pocket that had a phone number on it, but no name. she tosses the receipt into her bedside table & forgets about it for a few months.
but then one day edith’s walking her dog in boston commons & suddenly this very tall man in glasses is hauling ass over to her with Purpose. she has no idea who he is but he seems to know her & he’s asking her how she is & how being a lawyer is going & it’s not until he sees her completely blank face that he realizes she has no fucking clue who he is because she was drunk as hell & has absolutely no memory of that night.
“oh my god, you have no idea who i am, do you? jesus, i practically carried you to that cab, i—let me start over,” he says. meanwhile edith is kicking herself for probably having completely embarrassed herself in front of this very pretty man when she was shitfaced. what did she say to this man. what does he Know. he introduces himself as agustín but stutters & stumbles that most people just call him gus even though that part of his name isn’t really pronounced that way but he doesn’t mind but anyways he’s rambling. he tells edith she talked to him at the bar they had both been celebrating at (he’d been on leave but he wasn’t a soldier, just an army doctor). he noticed she had looked lonely & offered to let her come party with his friends but she ended up vomiting the moment she got up from her seat & so he helped her get cleaned up & told her he’d get her a cab home & he had given her his home phone number to call him to let him know she got home safely. but of course with her being drunk she didn’t remember any of this.
“i still have your number,” she blurts out. she doesn’t know why she tells him this. he asks why she never called & then surmises that if he were in her shoes he probably wouldn’t call some random number he found in his pocket that he didn’t remember getting. edith thanks him for helping her, as a complete stranger. he tells her it was nothing, but he had been wondering since then if she’d made it home safely. edith thinks it’s sweet that he worried so long.
they catch up, talk for a few hours just walking around the commons. later, when she gets home, edith calls him & tells him she got home safe this time. that’s when agustín decides he’s in love with her.
4 notes · View notes