#công bố kết quả
Explore tagged Tumblr posts
Text
Tập đoàn CEO đạt lợi nhuận vượt kế hoạch năm 2022
CTCP Tập đoàn C.E.O (HNX: CEO) vừa công bố kết quả kinh doanh quý IV/2022 với tổng doanh thu quý đạt 1.522 tỷ đồng, lợi nhuận sau thuế đạt 199 tỷ đồng. Dự án đang mở bán: Vinhomes Móng Cái CEO: Công ty cổ phần Công Nghiệp cao su Miền Nam Giá hiện tại 39.9 Thay đổi Xem hồ sơ doanh nghiệp Theo Báo cáo kết quả kinh doanh vừa được công bố, tổng doanh thu năm 2022 của CEO Group đạt 2.626 tỷ đồng…
View On WordPress
0 notes
Text
Lúc mới đầu khi biết mình có bầu, tôi hẳn rất thích một cậu bé trai, bởi tôi luôn nghĩ có anh trai em gái trông đáng yêu, anh sẽ biết cách bảo vệ em giúp mẹ.
Tôi cũng mong mình sẽ được hoàn hảo như vậy. Tôi chờ đợi kết quả nipt, là một bé gái, tôi có hơi buồn một chút.
Là một người mẹ, tôi cũng như bao người phụ nữ khác, thích con trai cho xong 1 phần trách nhiệm. Đẻ con gái, sau này nó cũng khổ như mình, thương nó, muốn nó được cưng chiều.
Nhưng cái buồn đó thoáng qua thôi, tôi chấp nhận con tôi chính là một phần của cuộc đời, dù nó là ai đi chăng nữa, tôi phải có nghĩa vụ chăm sóc và yêu thương.
Cho đến bây giờ khi con tôi lớn dần, tôi lại hoài niệm 8 tháng trước đây, khi em Cam mới lọt lòng, tôi mới thực sự cảm nhận những suy nghĩ về con trai con gái của tôi đã sai rồi. Khi những ngày tôi ẵm con trên tay, chăm sóc và vỗ về con thì zai hay gái ko quan trọng nữa. Tôi yêu em rất nhiều. Em xinh xắn, đáng yêu, nhanh nhạy, trộm vía ăn ngoan ngủ tốt hơn rồi, còn điều gì tôi mong cầu hơn nữa?
Tôi chỉ th���y như này là quá đủ, có con trong đời, như một món quà quý báu nhất mà ông trời ban tặng cho tôi.
Kể cả sau này tôi có đẻ thêm, tôi cũng sẽ trân quý mọi thư, con cái đúng là lộc trời cho ấy, ko cưỡng cầu được.
Việc của tôi là sống tốt cuộc đời của mình. Là mẹ của các con tôi, là vợ của chồng tôi, là một người đáng tin cậy trong công việc, là đứa con của bố mẹ.
Tôi sẽ không sống vì những định kiến.
Sau khi chết đi, liệu chúng ta có còn biết thế gian này trở nên ntn? Chúng ta quay trở về cát bụi rồi bay theo cơn gió, rồi dần dần sẽ ko còn ai nhớ đến chúng ta. Vậy còn quá lưu luyến để làm gì. Cuộc đời thực sự để sống chỉ ngắn thôi, nên tôi sẽ không để lãng phí chúng.
Con mỗi ngày đều cần tôi, tôi biết mình đang cố gắng vì điều gì.
Tôi thấy bản thân mình giỏi quá huhu 😭
14 notes
·
View notes
Text
ĐỜI NGƯỜI DÀI NHƯ VẬY, RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG NHẤT?
Năm 3 tuổi, tôi nắm chặt cây kẹo mút trong tay, kiên định cho rằng đây là điều quan trọng nhất đời mình.
Năm 5 tuổi, tôi mất cả buổi chiều ngày hè nắng gắt mới có thể bắt được một con chuồn chuồn, vào khoảnh khắc đó hình như nó mới là điều quan trọng.
Năm 7 tuổi, tôi nhìn chằm chằm tấm giấy khen trên tay bạn cùng bàn, vừa thấy ngưỡng mộ lại còn có chút ghen tị. Hình như tờ giấy khen cũng là điều quan trọng thì phải.
Năm 9 tuổi, tôi nằm dài dưới bóng cây râm mát, những vệt nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu rọi lên gương mặt tôi. Một kỳ nghỉ hè nhàn nhã vô lo vô nghĩ mới thật quan trọng làm sao.
Năm 13 tuổi, tôi ý thức rằng giấy báo trúng tuyển của một ngôi trường cấp 3 trọng đi��m mới là điều quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 16 tuổi, tôi ngồi trong lớp học, một làn gió mát khẽ khàng thổi vào phòng, tôi ngẩn người nhìn tóc đuôi ngựa của bạn nữ ngồi phía trước. Bỗng nhiên tôi cảm thấy rằng nếu cứ mãi như này cũng rất tốt.
Năm 18 tuổi, tôi học ngày học đêm, nỗ lực không biết mệt, tất cả chỉ vì giấy báo trúng tuyển đại học.
Năm 22 tuổi, rời xa giảng đường Đại học, tôi chập chững học cách bước vào đời, có một công việc tốt đã trở thành điều làm tôi mong mỏi nhất.
Năm 24 tuổi, tôi kết hôn. Tôi ngắm nhìn đại sảnh nườm nượp khách mời, và còn có cả cô dâu của tôi nữa. Đương nhiên đó không phải là cô gái mà năm 16 tuổi tôi vẫn thường lén nhìn, tự dưng trong lòng tôi cũng có đôi chút tiếc nuối. Thế nhưng vào lúc này, vợ tôi đã trở thành người quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Năm 25 tuổi, tôi nâng cốc với bạn bè, cả lũ cùng nhau khoe khoang, khoác lác đủ thứ chuyện. Ở độ tuổi chưa quá am hiểu sự đời, chúng tôi chỉ cảm thấy mặt mũi thể diện là quan trọng nhất.
Năm 26 tuổi, tôi sốt ruột đứng đợi ngoài cửa phòng sinh. Một lúc sau, tiếng trẻ con khóc oe oe phá vỡ đi sự yên tĩnh đáng sợ đó. Tôi biết rằng, một điều quan trọng nữa lại đến với tôi rồi.
Năm 33 tuổi, tôi gần như kiệt sức vì những khoản vay mua nhà và mua xe, lúc này tôi thấy rằng tiền mới là quan trọng nhất.
Năm 38 tuổi, người ba lúc nào cũng cứng đầu cố chấp bắt đầu hỏi ý kiến tôi về mọi việc, tôi chợt nhận ra hình như ba đã già rồi. Mẹ không còn hỏi răn dạy tôi đủ thứ nữa, tôi cũng biết rằng mẹ đã già rồi.
Con trai không còn suốt ngày bám dính lấy tôi, nó bắt đầu có bạn bè và cuộc sống riêng của nó. Tôi hiểu rằng, từ nay về sau khoảng cách giữa tôi và con trai sẽ càng ngày càng xa hơn. Năm 38 tuổi tôi chợt bừng tỉnh nhận ra, hình như thời gian mới là điều quan trọng nhất trên thế gian này.
Năm 40 tuổi, nhìn vào một mớ kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi mới nghĩ rằng, hình như tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình quan trọng nhất.
Năm 45 tuổi, tôi cứ mơ hồ vậy mà đã sống hết nửa đời người. Ôm cái bụng bia ngồi câu cá, tôi chợt nghĩ lại những ước mơ từ thuở niên thiếu, chưa bao giờ tôi thấy giấc mơ lại quan trọng đến thế.
Năm 50 tuổi, nhìn con trai nắm tay một cô gái xinh đẹp bước vào lễ đường, tôi nheo mắt nhìn con trai trên sân khấu, tự hỏi rằng cô dâu có phải là người con gái nó từng yêu năm 16 tuổi không? Thế nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc của con trai vẫn quan trọng hơn hạnh phúc của tôi.
Năm 55 tuổi, tôi thở hổn hển chạy theo sau lưng cháu nội, chỉ sợ nó vấp ngã. Vào khoảnh khắc đó, tôi cũng không muốn đặt những kỳ vọng lớn lao gì cho cháu mình, chỉ cần nó có thể sống vui vẻ bình an là được rồi.
Năm 60 tuổi, tôi chôn cất bố mẹ cùng một chỗ. Lớn tuổi rồi, cũng đã tr��i qua rất nhiều việc, vậy nên tôi không rơi nư��c mắt nữa. Thế nhưng lúc đó tôi thấy, lời trách móc của ba với sự càm ràm của mẹ hóa ra cũng quan trọng đến thế.
Năm 70 tuổi, vợ tôi thế mà lại đi trước tôi một bước, để lại một mình tôi trên cõi đời. Công việc của vợ chồng con trai cũng có thành tựu, cháu trai đã đi du học. Tôi không có gì nhiều để làm chỉ có thể lang thang trên phố xá, lúc này mới thấy sự đồng hành của vợ quan trọng biết bao.
Năm 75 tuổi, ở bệnh viện bác sĩ bảo tôi ra ngoài đợi, chỉ cho con trai ở lại. Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa rồi. Tranh thủ lúc này tôi gọi điện cho cháu trai, muốn nói với nó rằng: Năm 16 tuổi nếu có thích ai thì nhất định phải giữ chặt lấy, giống như khi 3 tuổi nắm chặt lấy cây kẹo mút vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói vậy cũng không hay lắm nên tôi chỉ nói: ông nội nhớ con rồi, có thời gian thì đến thăm ông nhé. Bác sĩ trấn an tôi rằng vấn đề không nghiêm trọng, tôi cười và nói với bác sĩ rằng không có gì lớn lao đâu. Nhưng thực ra tôi lại xem những ngày còn lại trên cuộc đời là điều quan trọng nhất.
Năm 76 tuổi, cháu trai tôi trở về với tôi, để nó phải nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp hơi tàn của tôi làm trong lòng tôi không khỏi khó chịu. on trai và con dâu của tôi đang đứng bên giường khóc lóc thảm thiết, tôi không còn sức lực để nghĩ xem điều gì là quan trọng nhất nữa. Tôi chỉ muốn hậu sự đơn giản thôi, con trai và con dâu đều không còn quá trẻ, sức khỏe không chịu nổi. Cháu trai mới đi làm nên không dễ xin nghỉ phép, đừng để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo.
Vậy nên, đời người rốt cục cái gì mới là điều quan trọng nhất? Thực ra cái gì cũng quan trọng, nhưng không phải đến nỗi là không có không được, bạn sẽ vẫn có thể sống tốt nếu thiếu một cái gì đó quan trọng thôi. Vì thứ bạn từng cho là quan trọng nhất, sẽ luôn có một ngày bạn đánh mất nó. Hối tiếc đã luôn là một phần của cuộc sống này rồi.
#trích dẫn#tình yêu#love quotes#quotes#thanh xuân#tuổi trẻ#books#cute quotes#trích dẫn hay#nàng thơ#quan trọng#hối tiếc
110 notes
·
View notes
Text
TMNT - Con cái phải được dạy ngược lại mới thành đại sự
99% cha mẹ đều làm hư con cái, muốn dạy con làm nên những việc lớn lao, bạn phải làm ngược lại tất cả những gì mà cha mẹ khác làm. Bất cứ ai đã làm cha mẹ đều biết rằng, khi con bạn còn là một đứa trẻ sơ sinh, ngoài ngoại hình hiền lành dễ thương, bạn sẽ thấy hành vi cử chỉ của chúng không hề có bóng dáng gì là tốt cả, niềm tin của trẻ sơ sinh rất đơn giản, chỉ tám chữ: “Thuận ta thì thịnh, nghịch ta thì diệt”.
Trẻ bẩm sinh luôn tự đặt mình làm trung tâm, chúng hoàn toàn không đứng về phía bạn để suy nghĩ, chỉ cần chúng muốn thứ gì, chúng sẽ lấy nó, nếu lấy không được thì khóc, nếu khóc mà vẫn không lấy được thì khóc to hơn, cho đến khi lấy được món đồ ấy. Tư tưởng độc tôn này của trẻ không cần phải được ai truyền đạt, mà bẩm sinh có sẵn. Nếu trẻ không ích kỷ, thì loài người có thể đã không tồn tại đến ngày nay.
Khi thấy mẹ đang cầm bánh quy chuẩn bị đưa vào miệng, đứa trẻ ích kỷ hoàn toàn sẽ không đứng về phía mẹ để suy nghĩ, nó sẽ không có lòng trắc ẩn, càng không có tình cảm xấu hổ, nó sẽ mạnh tay giằng lấy bánh quy từ tay mẹ và đưa vào miệng mình mà không chút lưỡng lự. Nếu đứa trẻ phải quan tâm đến cảm xúc của mẹ khi đói bụng, thì nó đã chết đói từ lâu rồi.
Mỗi người từ khi chào đời đều biết sử dụng những thủ đoạn quyền mưu giả dối, nên con bạn đã là một chính khách ngay từ lúc mới sinh ra. Bạn dạy con nghe lời từ nhỏ, ngoan hiền, kẻ nội trợ, giữ phận mình, thì đã dìm chết bản năng tấn công vốn có của chúng.
Làm như vậy dẫn đến chúng lớn lên yếu đuối vô năng, chỉ có thể trở thành con mồi trong mắt những người giàu có, đó là bạn đã biến con sói thành cừu non.
Nhiều đứa trẻ được cha mẹ dạy ngoan ngoãn lớn lên rồi lại gặp khó khăn khi lấy vợ, thậm chí cả ăn cơm cũng gặp khó khăn, chúng bị xã hội khinh khi, bị lợi dụng tùy ý.
Tôi kể một sự việc có thật, con gái tôi lúc đó học lớp 1, một ngày về nhà khóc lóc nói với tôi rằng 5 cây bút chì mới mẹ mua cho nó đã bị lớp trưởng giật lấy. Tôi nói con đừng khóc nữa, dùng bất cứ cách nào, phải giật lại 5 cây bút chì đó, nếu không giật được thì bị đánh đòn.
Ngày hôm sau nó về, tôi hỏi có lấy lại được bút chì chưa, nó lắc đầu một cách sợ hãi, tôi biết nó thất bại rồi, tôi bảo nó nếu đến cuối tuần mà không lấy lại được bút chì thì sẽ bị đòn. Đến cuối tuần, tôi hỏi nó có lấy lại được bút chì chưa, nó ấp úng một hồi rồi nói sợ quá không dám hỏi. Tôi bảo ngày mai con phải báo cho cô giáo, và phải lấy lại được bút chì cho tôi.
Vợ tôi đứng bên cạnh nói rằng tôi làm quá lớn chuyện, chỉ là vài cây bút chì thôi mà, mất rồi thì thôi, tại sao phải dai dẳng đến vậy, làm con sợ hãi thế. Bình thường khi con học không tốt, cũng không thấy tôi tích cực đến vậy. Tôi không giải thích với vợ, vì cô ấy chưa từng học hệ thống bản chất con người của chúng tôi, cô ấy sẽ không bao giờ hiểu được thế giới quyền mưu. Tối hôm đó, tôi gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm của con gái và kể chuyện bị lấy bút chì, cô giáo nói ngày mai sẽ xử lý vụ việc.
Ngày hôm sau, con gái tôi về rất vui vẻ, lấy ra 5 cây bút chì mới khác được lớp trưởng đền bù. Tôi khen ngợi con gái. Sau đó tôi nói: “Ngày mai con hãy mang 5 cây bút đó đến trường, để lại 3 cây, rồi tặng 2 cây cho lớp trưởng và nói rằng chúng ta hãy trở thành chị em, sau này có gì ngon thì chia sẻ cho nhau.”
Con gái tôi ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: “Bố à, tại sao bố bắt con phải đòi lại 5 cây bút đó, rồi lại bảo con tặng 2 cây cho lớp trưởng?”. Nhìn vẻ mặt ngây thơ của con, tôi trả lời: “Lớn lên con sẽ hiểu thôi”.
Tại sao tôi không quan tâm lắm đến kết quả học tập của con, nhưng lại coi trọng việc này?
Trước hết, lý do tôi buộc con phải đòi lại bút chì là vì đây là lần đầu tiên lớp trưởng bắt nạt con gái tôi. Nếu để lần này nó bắt nạt thành công, sẽ có lần thứ hai, rồi lần thứ ba, thứ ba sẽ có vô số lần khác…
Nếu người khác lần đầu bắt nạt bạn mà bạn không phản kháng, khi họ quen với việc bắt nạt rồi, bạn mới phản kháng thì họ sẽ không muốn, họ sẽ tiếp tục cho đến khi đánh bạn gục xuống.
Trong đầu họ sẽ nghĩ: “Thằng hèn này đã dám phản lại mình, phải tẩn nó một trận cho biết mùi chó phản chủ”.
Tại sao họ lại có suy nghĩ đó? Bởi vì lần đầu tiên họ bắt nạt bạn, bạn không phản kháng, hành động của bạn đã cho họ biết rằng bạn có thể bị bắt nạt.
Tôi sẽ giải thích thêm tại sao sau khi giật lại 5 cây bút chì, tôi lại bảo con gái tặng lớp trưởng 2 cây. Cách tôi dạy con khác hoàn toàn với đại đa số cha mẹ. Những cha mẹ khác thường chỉ dạy con học giỏi, ngày càng tiến bộ để lớn lên có thể kiếm một công việc tốt, kết quả con cái lớn lên rồi chẳng biết làm gì cả ngoài tìm việc làm.
Tôi luôn dạy con gái rằng trong lớp có người giỏi Toán, người giỏi Ngữ văn, người giỏi Tiếng Anh. Thành tích của họ tốt đến vậy, lớn lên chắc chắn sẽ đi làm. Công việc của con khi lớn lên là sắp xếp công việc cho họ làm cho tốt.
Cha mẹ khác chỉ bảo con học giỏi, tôi lại huấn luyện năng lực lãnh đạo cho con từ nhỏ. Nếu con của bạn có thể lãnh đạo trẻ khác chơi đùa, trở thành vua trẻ con, nghĩa là con bạn có năng lực lãnh đạo người khác. Tôi bảo con gái tặng 2 cây bút cho lớp trưởng và kết bạn với lớp trưởng để huấn luyện khả năng hy sinh, trở thành vua trẻ con, huấn luyện năng lực lãnh đạo lớp trưởng.
Nhìn lại lịch sử, chúng ta thấy nhiều người trở thành kẻ thống trị đều có một điểm chung là khi còn nhỏ đã là vua trẻ con. Hãy nói về vị hoàng đế đầu tiên của Việt Nam sau thời Bắc thuộc. Theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư chép: “Vào tuổi nhi đồng, vua thường cùng bọn trẻ con chăn trâu ngoài đồng. Bọn trẻ tự hiểu kiến thức không bằng vua, cùng nhau suy tôn ông làm trưởng. Phàm khi chơi đùa, thường bắt bọn chúng chéo tay làm kiệu khiêng và cầm hoa lau đi hai bên để rước như nghi trượng thiên tử. Ngày rỗi, thường kéo nhau đi đánh trẻ con thôn khác, đến đâu bọn trẻ đều sợ phục, hàng ngày rủ nhau đến phục dịch kiếm củi, thổi cơm.”
Có thể thấy thửa ấu thơ, Đinh Tiên Hoàng đã là vua trẻ con của một nhóm người như Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Lưu Cơ và Trịnh Tú, những người sau này cùng ông đánh dẹp loạn 12 sứ quân, thống nhất giang sơn, sáng lập triều đại nhà Đinh, nước Đại Cồ Việt trong lịch sử Việt Nam. (Thật lòng mà nói, tôi cho rằng giai đoạn “Thập nhị sứ quân chi loạn” này cũng có thể coi là một thời kỳ chiến quốc của Việt Nam, tương tự như thời Xuân Thu – Chiến Quốc của Trung Quốc.)
Mỗi ngày, vua trẻ con đều nghĩ cách khiến trẻ nghe lời mình và đối phó với những đứa không nghe lời. Vì vậy, chúng ta nên khuyến khích con trẻ trở thành lớp trưởng càng nhiều càng tốt. Hãy nhớ, phải tạo điều kiện và dùng mọi cách để chúng đạt được vị trí này. Nếu không làm được lớp trưởng, hãy huấn luyện cho chúng khả năng lãnh đạo lớp trưởng.
Ngay từ nhỏ phải học cách hy sinh. Tôi nhớ có câu nói nổi tiếng nói rằng: “Không sợ lãnh đạo có nguyên tắc, chỉ sợ lãnh đạo không có sở thích”. Hai câu này là cốt lõi của năng lực lãnh đạo.
Lý do con người muốn bạn lãnh đạo họ là vì họ tin rằng có thể thu được lợi ích từ bạn. Mọi người còn nhớ khi còn nhỏ chúng ta thích chạy theo đàng sau ai nhất?
Nói thẳng ra, ai cho chúng ta đồ chơi là chúng ta chơi với người đó, ai cho chúng ta đồ ăn là chúng ta nghe lời người ấy.
Sức hấp dẫn thực sự của một nhà lãnh đạo nằm ở khả năng chi tiêu rộng rãi và phương pháp của họ. Chỉ cần bạn sẵn sàng chi tiêu, biết cách chi tiêu, bạn sẽ ngay lập tức thiết lập hình tượng thần thánh trong lòng họ. Chỉ cần bạn là người keo kiệt trong nhóm, dù bạn làm gì cũng không thể bù đắp được, vì họ biết mình sẽ không bao giờ được lợi từ bạn nữa và sẽ không muốn được bạn lãnh đạo.
Điều này giải thích tại sao nhiều người học giỏi chỉ làm nhân viên, trong khi nhiều người học kém lại dẫn dắt anh em khởi nghiệp làm chủ. Vì những người học giỏi ở trường chỉ tìm hiểu trong sách vở, còn những người học kém thì tìm hiểu con người, họ am hiểu bản chất con người.
Những người học kém quá buồn chán, không có gì để làm, cả ngày chỉ mơ tưởng về việc sau này trở thành ông chủ, để hiệu trưởng nghiêm khắc đến làm thư ký cho mình.
Tôi bảo con gái đòi lại bút chì, rồi tặng đi có 2 mục đích:
1. Lớp trưởng sẽ không dám bắt nạt con gái tôi nữa
2. Con gái không chỉ không tạo ra kẻ thù mới mà còn có một người bạn tốt
3 bí quyết dạy ngược
1. Cho trẻ làm quen với luật rừng từ nhỏ
Cha mẹ thường dạy chúng ta từ nhỏ rằng lớn lên phải kiếm một công việc ổn định, đừng nói năng hấp tấp, đừng động vào tiền bạc, kết quả như mong đợi, chúng ta trưởng thành theo cách của họ, vì thực sự chúng ta nghèo quá không có tiền động vào.
Từ nhỏ chúng ta được dạy khái niệm nghèo khó, dạy làm người yếu đuối, chúng ta khinh thường người giàu có, tránh xa họ, thậm chí thù ghét. Chúng ta tin rằng người nghèo mới là người tốt, người nghèo mới có tấm lòng nhân hậu, chúng ta giữ cho thế giới nội tâm của trẻ nhỏ không bị ô nhiễm.
Cho đến khi trẻ bước vào xã hội, đa số đều không thể thích nghi với luật rừng của xã hội. Chúng phát hiện xã hội hoàn toàn trái ngược với thế giới mà chúng được hiểu, vì từ nhỏ chúng đã khinh ghét người giàu có nên chúng không biết cách kiếm tiền. Vì chúng tin con người vốn thiện nên chúng không thể đối phó khi bị những kẻ xấu lường gạt trong kinh doanh, khiến chúng không thể hiếu kính với cha mẹ, để cha mẹ trở thành những người già cô đơn tủi cực, không phải vì chúng bất hiếu mà vì bất lực.
Chúng ta không thể thực hiện trách nhiệm và tình thương với con cái, khiến chúng trở thành đứa trẻ bị tụt lại, không phải vì chúng ta tàn nhẫn mà vì kém cỏi. Nếu không cho trẻ học cách đấu tranh quyền lực, lớn lên chúng chỉ có một kết cục là cừu vào nanh hổ.
Người mạnh mẽ được rèn luyện từ nhỏ, khi con cái còn nhỏ, bố mẹ nhất định phải nghiêm khắc với chúng một chút, tạo ra cho chúng sự thất bại và đả kích, bạn ở nhà đã đủ bắt nạt chúng, chúng ra ngoài sẽ ít bị người khác bắt nạt, bạn ở nhà đã mắng nhiều, đã đánh đủ, khi chúng ra ngoài, mới có thể có khả năng chống chịu sự thất bại mạnh mẽ hơn.
Có những đứa trẻ, ở nhà bị cha mẹ cưng chiều đến mức không còn ra dáng, tôi trong lòng nói, cứ đợi đấy, những ngày xui xẻo ở phía sau kia kìa, khi ra xã hội, không phải ai cũng là cha mẹ ruột của chúng, ai sẽ yêu thương chúng như thế? Ai sẽ quan tâm đến cảm xúc của chúng?
Bạn không thể chiều chuộng chúng suốt đời, đừng để chúng phát triển thành thói quen được chiều chuộng, qua áp lực và thất bại mà bạn tạo ra ở nhà, để chúng học cách đánh giá tình hình, tiến thoái lựa chọn, nếu đánh được thì đánh, không đánh được thì nói chuyện, nói không xong thì chạy, không chạy được thì chịu.
Tóm lại là phải học cách giảm thiểu tổn thương cho bản thân mình đến mức thấp nhất, để học cách đối mặt và chịu đựng áp lực, đây mới là trí tuệ, xã hội tương lai sẽ đối xử với chúng như thế nào, bạn ở nhà đã nên đối xử với chúng như thế, khi trẻ em còn nhỏ, nếu bạn thành công giúp chúng vượt qua mọi thất bại, thì khi chúng lớn lên, chúng sẽ thất bại trong việc vượt qua mọi thành công.
2. Nuôi dưỡng ý thức cạnh tranh
Trong phòng họp của Công ty Sữa Mengniu, có treo một bức tranh, trên đó vẽ một con sư tử và một con linh dương, có đoạn văn như sau: Vào buổi sáng trên đồng cỏ châu Phi, con linh dương tỉnh giấc, nó biết cuộc đua mới lại bắt đầu, đối thủ vẫn là con sư tử chạy nhanh nhất, muốn tồn tại, nó phải chạy hết tốc lực. Mặt khác, áp lực với con sư tử cũng không nhỏ, nếu không đuổi kịp con linh dương chậm nhất, thì sẽ không có gì để ăn. Khi mặt trời mọc, hãy chạy hết sức để sinh tồn!
Chúng ta phải cho trẻ hiểu ngay từ nhỏ rằng, mọi lợi ích đều không rơi từ trên trời xuống, mà phải đạt được thông qua cạnh tranh.
Thành công của chúng ta đều dựa trên sự mạnh mẽ của bản thân và thất bại của đối thủ. Làm thế nào để nuôi dưỡng ý thức cạnh tranh cho trẻ?
Có thể tôi khá bảo thủ, nhưng nếu chỉ là sở thích mà không đi kèm năng khiếu bẩm sinh thì tốt nhất vẫn là không nên cho trẻ theo học âm nhạc, hội họa, thư pháp, những hoạt động nghệ thuật như vậy. Chúng ta nên cho chúng học cờ vây, cờ tướng, cờ quân sự – những môn thể thao đối kháng. Để chúng có ý thức đối kháng ngay từ nhỏ, có quan niệm phải đánh bại đối thủ, nếu thua cũng sẽ rèn luyện khả năng chống chịu thất bại. Nhiều ông chủ giàu có rất thích các hoạt động cờ bạc, họ không ngừng tăng cường ý thức cạnh tranh của mình. Tại sao tôi không khuyến khích quá nhiều môn thể thao thể lực? Vì thể thao thể lực sẽ làm giảm sự rèn luyện tư duy.
Tôi không phản đối thể thao, rèn luyện là để có một cơ thể khỏe mạnh, từ đó có thể cạnh tranh tốt hơn, nhưng cuối cùng vẫn là nên tập trung vào cạnh tranh về tư duy, nhận thức.
3. Huấn luyện tư duy quyền mưu
Hãy cho trẻ đọc nhiều sách trước thời Hán Vũ Đế hơn, như Hàn Phi Tử, Quỷ Cốc Tử, Tả Truyện, Binh Pháp Tôn Tử – những loại sách như vậy. Trẻ phải học tư duy kiếm tiền từ nhỏ, bất kỳ tư tưởng nào không kiếm được tiền đều là giả tưởng, chiếc ví là thước
đo duy nhất để kiểm tra tư tưởng đúng sai của bạn.
Một lần, con gái tôi biểu diễn ở trường, khi về nhà tô vẽ một chút son phấn. Tối đến khi ăn cơm, với đôi mắt sắc sảo, vợ tôi nhận ra đứa con gái lấy đồ trang điểm của cô ấy đ��� tô vẽ vì cô ấy dùng màu son cà chua khô.
Cô ấy hỏi con gái có lấy đồ trang điểm của mẹ không, con bé
sợ bị đòn nên cứng đầu phủ nhận. Vợ tôi tức giận, đánh một trận và nói: “Mới 7 tuổi mà đã dám nói dối, lớn lên có phải dám ăn trộm ăn cắp không hả”. Tối đó, vợ tôi kể lại chuyện này với tôi và tự hào về cách dạy dỗ của mình. Tôi nghe xong thì sốc, tôi nói: “Đứa trẻ nói dối thì đánh nó làm gì?”
Vợ tôi nói: “Chồng à, anh đang đùa sao? Anh điên rồi hay sao? Nói dối mà không đánh à?” Tôi hỏi cô ấy nhỏ nhẹ: “Tháng trước có lần nào em nói dối không?” Cô ấy ngạc nhiên một lúc rồi ậm ừ “Không”. Tôi lặp lại câu hỏi, cô ấy vẫn trả lời “không”. Tôi nói: “Có lần em đi nhậu cùng bạn bè, mẹ gọi, em nhắn tin là đang đi mua sắm, em quên rồi sao?” Cô ấy không thể phủ nhận nữa, nói: “À ừ, nhưng mà…cái đó khác”. Thực ra vợ tôi thường nói dối, không chỉ lần đó. À quên, nói luôn là tôi cũng thường nói dối. Tôi nói với vợ: “Con bé nói dối em đánh nó, còn khi em nói dối thì ai đánh em?”
Ôi vợ ơi, cần phải trưởng thành hơn nữa. Nếu cứ đánh mắng và bắt nó nghe lời như thế, đứa trẻ không còn chút kỹ năng sinh tồn nào, lớn lên nó kiếm sống ra sao trên thị trường, không phải trực tiếp trở thành vô dụng sao?
Tôi bảo con gái: “Con không được tuyệt đối không nói dối, nhưng tiền đề là nói dối phải mang lại lợi ích cho người khác mới được”. Con gái ngơ ngác nhìn tôi: “Bố à, đó có phải là ‘nói dối vì thiện ý’ không?” Nghe con nói vậy, tôi rất vui, ranh mãnh hơn vợ tôi cả đoạn đường. Đường Tăng miệng thì nói ra tu hành không nói dối, nhưng lại bảo Tôn Ngộ Không đội cái mũ đẹp lên. Sau khi bị Đường Tăng niệm chú gậy sắt, Tôn Ngộ Không nói: “Thầy lừa con”. Đường Tăng đáp: “Thầy cũng vì lợi ích của con mà thôi”.
• Thủ đoạn ngoan hiểm + Tấm lòng nhân hậu = Đức Phật
• Thủ đoạn ngoan hiểm + Tâm địa hung ác = Kẻ xấu xa
• Không có thủ đoạn + Tấm lòng nhân hậu = Người vô dụng
Khi dạy dỗ con trẻ, chúng ta không chỉ truyền đạt một tư tưởng đơn thuần là làm người hiền lành, ngoan ngoãn, trở thành người tốt. Chúng ta cần cho chúng trở thành nhân vật tài đức song toàn, quy tụ các tư duy:
• Lòng dũng cảm của kẻ cướp
• Kỹ năng của tên trộm
• Sự khôn ngoan của gã lừa đảo
• Sự chân thành của nhà buôn
• Hệ thống của chính trị gia
• Nền tảng văn hóa của nhà văn
• Niềm tin của nhà tu hành
Từ nhỏ, trẻ phải học tất cả những điều này. Chỉ có tích hợp đủ các yếu tố trên, trẻ mới trở thành nhân vật đứng trên đỉnh cao quyền lực và tiền tài.
10 notes
·
View notes
Text
CHÁNH NIỆM VỀ TRI THIÊN MỆNH Thái Thanh Nguyên Cổ nhân thường nói “ngũ thập tri thiên mệnh”. Trong chuỗi lịch sử phát triển nhân văn lại có đức ông Khổng Tử nước Lỗ thời Xuân Thu đã kết tập nên sách Luận Ngữ, trong đó cũng có nêu vấn đề “ngũ thập nhi tri thiên mệnh”. Thiên mệnh là gì? Thiên mệnh có quyết định gì cho một con người và thật sự ảnh hưởng đến toàn cục xã hội hay không? Mỗi chúng ta hãy tự hệ thống những tư liệu đã từng đọc qua xem sao nhé.
Tuy Khổng Tử chỉ là một triết gia, nhưng vào thời thế giới chưa có nhiều triết gia thì triết luận của Ông đã kịp ảnh hưởng một phần địa cầu. Rất nhiều người từ thời đó cho đến bây giờ đã xem Ông như một giáo chủ lừng lẫy không kém đức Thích Ca hay đức Jésus Christ. Như vậy, ta cũng nên mượn bố cục bảy mươi năm đời người của Khổng Tử kết hợp với lẽ nhân sinh tứ kh�� của đức Thích Ca để làm cơ sở cho việc phân tích được xuyên suốt.
Con người lúc trong bào thai cho đến khi sinh ra vốn là một hành trình khó khăn chứ không phải đơn giản như nhiều loài sinh vật khác. Tuy nhiên, chưa chắc các loài sinh vật khác sinh sản dễ dàng như ta tưởng, bởi lớn có cái khó của lớn, nhỏ có cái khó của nhỏ. Hơn nữa, cái khó đó, không chỉ ở bản thân chính người ra đời mà là cái khó cộng chung của rất nhiều nhân tố khác như mẹ, cha, bà đỡ, anh chị, ông bà, họ hàng… Tương tự, ai cũng phải trải qua một thời kỳ khó khăn của chính bản thân cùng với một số người khác. Lại thêm hoàn cảnh ra đời của đứa trẻ nữa! Sinh vào nhà giàu hay nghèo? Có truyền thống hiếu học hay thất học? Sinh quán là trung tâm thị thành hay một miền sơn dã quạnh hiu? Qua đó, bước đầu ta đã thấy chỉ là chuyện từ sinh đến trưởng của một con người thôi mà đã khéo sắp đặt thành một nhóm nhân vật liên quan, âu không phải do hên xui hay ngẫu nhiên mà có chứ?
Tiếp đến là quãng đời thập hữu ngũ nhi chí vu học. Thời xưa, Khổng Tử quan sát rằng trẻ em dưới mười tuổi cần được ép hay khuyến khích đi học, học được vài năm sau thì may ra mới tự ham học tiếp. Nếu chuyên học, mười lăm tuổi khả dĩ đã thông suốt chữ nghĩa của dân tộc mình, hiểu đủ nghĩa vụ cơ bản với gia đình, biết cư xử giao tiếp trong xã hội theo giáo trình hiện hành và thông thạo các thao tác hoạt động cần có của một con người. Tuy nhiên, nếu sự học và nhận thức của ai ai cũng tiến triển đồng đều y như một thì ta công nhận Vũ Trụ sinh diệt hoàn toàn do bởi công thức định luật của Tạo Hóa. Sự thật là mỗi con người tiến triển hoàn toàn khác biệt, không hề có ai giống hệt nhau kể cả sinh đôi. Như vậy, ta thấy ra thêm một vấn đề là Vũ Trụ tuy vận động bởi Tạo Hóa nhưng vẫn còn sự tham gia xoay chuyển của một thế lực khác.
Quãng đời tiếp nối là tam thập nhi lập mỗi người cũng mỗi khác. Có người không chỉ học bấy nhiêu mà còn tìm tòi nghiên cứu thêm bao nhiêu sự cao rộng nữa. Có người học một hiểu mười, có kẻ học lại hoài vẫn không thấu một. Có người nhờ vào trình độ học vấn ít nhiều mà tạo dựng được cơ ngơi gia thất tương ứng với sở học của mình. Lại có người vô học nhưng giàu có, cũng có người bác học mà luôn thất bại. Như vậy, do Tạo Hóa chăng hay do may rủi chăng?
Thế rồi, đến tứ thập nhi bất hoặc thì thật sự có bất hoặc chăng? Nếu ai có học thức khá đủ, dù là học trường lớp hay học trường đời mà đều được thông suốt, không bị trắng đen điên đảo, không bị thị phi mê hoặc… thì quả là hoàn toàn do công thức của Tạo Hóa rồi. Rõ ràng, rất nhiều người đã học hết đại học, làm việc hơn mười năm từ vị trí này đến số má nọ mà vẫn bị dắt mũi trong ăn uống thuốc men trang phục, thậm chí đến cả tầm nhìn và tư tưởng. Đa số, bị rơi vào tình trạng không chủ kiến mà chỉ nghe người khác du thuyết, khích tướng rồi chấp nhận nối đuôi. Họ tự an ủi hay ảo tưởng đó là chính kiến. Trong thẳm sâu, họ vẫn biết đó không phải là chính kiến, cũng không khái niệm được thế nào là chính kiến rồi cứ sống khuất lấp tạm thời, mãi rồi hình thành tập tính cố hữu.
Trạng thái đó nếu kéo dài đến năm mươi tuổi thì có thể ngũ thập nhi tri thiên mệnh được chăng? Nếu lúc đó vẫn chưa tri thiên mệnh nghĩa là sẽ vẫn tiếp tục trạng thái sống mơ hồ như vậy cho đến sáu mươi bảy mươi. Do sống không chính kiến, do tưởng nhầm mình có chính kiến, do giả vờ có chính kiến… mà con người phải xung đột nhau ở nhiều mức độ, xung đột với nhiều đối tượng kể cả người thân nhất, say mê xung đột dai dẳng suốt mấy mươi năm thì sao đạt được trạng thái an nhiên tương tự như lục thập nhi nhĩ thuận! Từ quá trình đó cơ thể hao mòn bệnh tật, ý chí suy nhục, bản thiện lệch lạc, bướng bỉnh khôn nguôi… dĩ nhiên là thấy sống khổ, bệnh khổ, già khổ. Đến lúc nhắm mắt xuôi tay, họ vẫn đang nghe tâm thức toàn khổ. Có ai muốn lăn trải cả một đời người mà bị khổ nhiều hơn được vui chăng?Như thế là một kiếp sống thất bại, chớ mong chi có ngày đắc được thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ. Đến bảy mươi chưa được tự tại, nói ra thì con cháu bất tuân, mang kinh nghiệm trao truyền thì mọi người bất phục… Có ai muốn như vậy chăng! Thật ra cũng có một tỷ lệ nào đó sớm hay muộn cũng được thành đạt trong chân thiện đồng thời cũng thật sự được an nhiên tự tại và thông tuệ; còn đại đa số vẫn rơi vào tình trạng bi hài như trên. Vì sao Tạo Hóa sinh Vũ Trụ, không khiến Vạn Vật luôn tươi đẹp mà lại có Tứ Khổ? như Châu Du xưa đã thống thiết kêu gào: “Trời đã sinh Du sao lại còn sinh Lượng!”
(Vui lòng nghe tiếp)
5 notes
·
View notes
Text
Câu chuyện số 2: Giao thừa 2023
Chào mọi người, cám ơn mọi người đã đọc bài viết đầu tiên của mình, tuy hơi dài, nhưng mình cảm thấy được giải tỏa phần nào khi viết ra được những cảm xúc của bản thân.
Câu chuyện thứ 2 mình muốn chia sẻ cũng khá dài, và đây cũng là câu chuyện mà mình muốn tâm sự với ai đó nhưng chưa dám. Mong các bạn cùng chia sẻ với mình.
Đêm giao thừa năm 2023, hội bạn của chồng mình tổ chức tiệc tất niên để cho có không khí Tết Việt Nam. Hôm đó có tổng cộng 12 người, có cả cặp đôi, cả những người độc thân.
Mọi người quây quần bên bếp cuốn nem, bóc bánh chưng, chuẩn bị cho bữa tất niên được đầy đủ nhất có thể. Ai cũng có việc, tất bật, trông không có vẻ gì là nơi đất khách quê người. Bữa ăn hôm đó gần như có tất cả các món ăn ngày Tết, và không khí trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, mọi người quây quần vào và nâng ly chúc mừng 1 năm 2022 như c.ứ.t và chuẩn bị tinh thần làm lại vào năm 2023, một năm đầy hứa hẹn. Ai cũng uống rượu và cố gắng nói ra những khó khăn, cũng có người mượn rượu để chửi sau lưng những thằng sếp hãm tài, hay kể về hoàn cảnh nợ nần đang có. Mỗi người 1 câu chuyện, nhưng ai cũng lắng nghe đến cuối vì mọi người hiểu, ở nơi đất Nhật, không có gia đình người thân, chỉ có những người bạn như thế này để giải tỏa.
Mọi người ăn uống từ 8h tối đến 11h đêm, ai cũng say hơi men nhưng sau khi kết thúc bữa tiệc, mọi người nhanh chóng dọn mâm để chuẩn bị đón giao thừa. Tiếp đến chắc chắn là công việc bày mâm ngũ quả. Ở Nhật thì chắc chắn sẽ không có 1 bàn thờ tử tế để cúng bái, nhưng nghi thức phong tục thì vẫn nên làm, nên ai cũng háo hức trang trí mâm ngũ quả theo phong cách của mình. Không khí rất vui.
Và đồng hồ điểm 12h đêm, ai cũng mỗi người 1 điện thoại, gọi về gia đình, mặc dù còn lèm bèm vì rượu uống nhiều quá, nên vẫn say, nhưng ai cũng cố gắng chúc mừng ông bà, bố mẹ ở nhà, rồi dặn dò năm mới phải thế này thế kia, có người còn sang cả mấy năm rồi vẫn khóc. Nói chung, dù đi đâu chăng nữa, mọi người vẫn hướng về gia đình.
Sau nửa tiếng chúc Tết qua điện thoại, mọi người bắt đầu đặc sản ngày Tết, đó là "Đan quạt". 2 bộ bài chuẩn bị sẵn đc mang ra chia 2 team, bên chơi phỏm, bên chơi 3 cây, tất nhiên là ăn tiền :))) Ai cũng háo hức để có thể thắng lớn vào ngày mồng 1 Tết để đỏ cả năm, nên mọi người xác định overnight, còn thở còn gỡ.
Cuộc đan quạt diễn ra ác liệt như tích chất vốn có của nó, có ng thua, có ng thắng, cờ bạc mà. Nhưng thời gian càng trôi, nhiệt huyết càng bớt đi vì ai cũng mệt. Có người nhà gần đó thì xin về trc, ai nhà xa thì chờ đến khi tàu chạy chuyến đầu (khoảng 6h sáng). Dần dần, chỉ còn có cặp chủ nhà, 1 cặp đôi nữa và 3 đứa con trai và nhà mình vẫn đang mải mê đan quạt.
Đến khoảng 3h sáng, mình thấy mệt quá nên mượn phòng ngủ của bạn để vào nằm, và đây cũng chính là bắt đầu của câu chuyện mà mình đã giấu kín mấy năm nay.
Vì mệt quá nên mình vừa đặt lưng xuống là đã thiếp đi, tuy nhiên những người đang đánh bài nói quá to nên lúc tỉnh lúc mê, không thể ngủ yên giấc. Khi mình vào khoảng một lúc thì bỗng mình thấy có tiếng kéo cửa, mình nghĩ là chồng mình vì mình đang quay mặt vào tường, và cũng không nghe thấy tiếng chồng mình bên ngoài nữa. Vậy là mình bảo "nằm xuống đây cạnh em đi", thì tay ông ý bắt đầu sờ vú và mân dần xuống dưới, mình có bảo là "em cũng đang nứng lắm nhưng đợi về nhà nhé", nhưng ông ý vẫn đưa tay xuống dưới và finger, và mình để yên vì lúc đó ướt nhẹp rồi, vì ở nhà bạn nên k làm gì được thôi. Được khoảng 10p sau, khi ông ý vừa kéo đầu mình qua định hôn thì bỗng mình nghe tiếng chồng mình nói to: chiến tiếp đê. Lúc này mình mới giật mình quay lại thì nhận ra đó không phải chồng, mà là 1 trong 3 người bạn còn độc thân .. Và đây cũng là ng mà đã nhiều lần đi quá giới hạn với mình như vỗ mông, bóp đùi, hoặc quệt khuỷu tay vào ngực.
Mình định thần lại và nhận thấy tay nó vẫn đang ở phía dưới, mình hỏi nó tại sao lại làm thế này, nó bảo nó muốn làm tình với mình từ lâu rồi, và hôm nay nó muốn chớp cơ hội này. Lúc đó mình nghĩ đã để cho nó mân mê hơn 10p rồi nên đâm lao thì theo lao, nhưng vẫn sợ nhỡ chồng vào hoặc có ai đó vào phòng. Nhưng khả năng chồng mình vào không cao vì có vẻ ông ý đang thắng to. Sau một lúc nó năn nỷ mình thì mình đã cho nó tiếp tục, và bất ngờ là lần này nó lật mình lại và bắt đầu 4 lù. Nó cởi quần lót ra và vén váy lên rồi ngấu nghiến như con chó đói.
Sau màn oral của nó thì nó hỏi là mình bj cho nó đc không. Và mình cũng đồng ý vì muốn có qua có lại. Khi nó cởi quần ra thì mình bị choáng ngợp vs cc đó, làn đầu tiên thấy có ng ngang chồng mình (vì của chồng mình to vl). Mình bj cho nó 1 lúc r bảo nó ra ngoài đi, nhưng nó muốn được làm tình, dù chỉ 1 chút. Lúc đó mình xem không khí ngoài phòng và thấy có vẻ vẫn chưa lắng xuống nên mình đã đồng ý cho nó làm tình nhưng yêu cầu nó ra càng nhanh càng tốt.
Vậy là nó nhét cc vào làm mình suýt kêu lên và nhấp mạnh trong khi mình không thể rên được. Được khoảng 5 phút thì mình bảo nó ra đi. Và nó nghe lời. Nó bắn lên mông mình nhưng hơi mạnh nên dính 1 chút vào váy, dù có lau cũng để thành vệt trắng vì váy đen. Sau đó nó ngồi finger mình thêm 1 chút và mình yêu cầu dừng lại.
Mình đã yêu cầu nó trốn trong phòng ngủ để mình đi ra trước đánh lạc hướng những ng kia, sau đó nó mới được ra, và khoảng 20p sau khi mn quên sự tồn tại của nó, nó mới thò mặt ra với gương mặt thoả mãn. Trong khi mình ngồi cạnh chồng, lòng còn cấn cấn khi vừa làm tình với bạn của chồng.
Kết thúc ngày Tất niên, 6h sáng ngày mồng 1, mình đi về nhà vs chồng, và vừa về đến nhà chồng liền lôi lên giường. Vừa cởi quần ra thấy nước dính bết ở quần, ông ý hỏi sao nhiều nc thế này, lúc đó hơi giật mình, nhưng mình nói là rượu vào nên nứng quá, thế là 2 vợ chồng làm tình rồi ôm nhau ngủ đến trưa.
Khoảng 2 tháng sau đó, thằng bạn kia có nhắn tin cho mình muốn thêm 1 lần nữa nhưng ở khách sạn, và mình cũng đã đồng ý vì muốn thử cc đó 1 cách trọn vẹn hơn. Và nó đã không làm mình thất vọng.
4 notes
·
View notes
Text
Of This Life and the Next của 42DiamondBackedMako24
Đọc và xong vào 14/9-13/10/2024
Kiếp người kết thúc cùng bao dở dang, nuối tiếc và là khởi đầu của kiếp sống mới đầy bất ngờ, ngơ ngác, ngã ngửa.
Lấy bối cảnh là Bayverse nên dễ ụi😏, lại còn là phần tôi thích nhất trong ba phần đầu tôi cày nữa chớ (Dĩ nhiên là vẫn trừ đống sẹc-joke gớm ói ra). Cơ mà đấy chỉ là gia vị nền thôi, nội dung là khi Megatron thành công đoạt mạng Sam giữa đường chạy nước rút đến bên xác Optimus Prime cùng đống tro Matrix trong tay anh. Thay vì trôi dạt vào vùng không thời gian ảo vọng, gặp mặt các Prime đời trước và được họ lôi trở lại trần thế, nhập lại vào thân xác chính mình với khối Matrix đã thành hình sau đó thành công hồi sinh Optimus Prime như diễn biến phim thì Sam trong fic này chẳng thấy bất cứ ánh sáng nào phía cuối đường hầm cả, mọi thứ đen thùi cho đến khi có thể cảm nhận được sự việc xung quanh trở lại thì Sam đã thấy mình chuyển sinh, hoặc theo anh chàng thì cho rằng mình đã chiếm đóng vào thân xác một đứa trẻ robot sơ sinh-Orion-con trai của Optimus và Elita-one mất rồi.
Tôi khá là thích Sam trong fic này, hơi nhiều chuyện, hề hề xíu thôi chứ không có miếng cảm giác annoying nào. Phước phận của một đứa bé sơ sinh công nhận sướng vãi, tối ngày bú energon, ng�� rồi thì bố mẹ trăm công nghìn việc nên vừa nằm trong vòng tay yêu thương đi tứ phương vừa hít drama tứ phía. Từ từ làm quen với nếp sống mới, giống loài mới trên con tàu A.R.K.
Mà cũng không vì thế mà quên đi kiếp người và bố mẹ ‘ruột’ của mình, có rất nhiều sắc thái trong mối quan hệ của anh với hai người, họ làm anh điên đầu, họ làm anh phiền, họ luôn chế giễu anh dù là vô tình hay cố ý nhưng chẳng vì thế mà anh quên bẵng họ đi. Sam ôm nỗi nhung nhớ bố mẹ từng giây phút một, hối hận không thôi vì giờ liệu đã quá muộn. Còn về Mikaela Banes, anh chẳng thể đàng hoàng thốt lời yêu với cô, những hiểu lầm giữa cả hai còn chưa kịp giãi bày thì anh đi mất rồi.
Ở hiện tại thì Sam đang trong trạng thái đi còn chưa vững thì làm sao biết được nên làm gì nữa
Tôi quyết định bấm vào đọc là vì quả tóm tắt quá ư thú vị đi, cơ mà ngoài Dadimus, Elimom và Sam ra thì tôi còn đắm chìm vào các tuyến nhân vật phụ cùng cái không khí lạ lùng mà quen thuộc của truyện. Như đã phân trần trước đó, tôi vẫn rất dở về lore của Transformers, đặt biệt là dàn nhân vật dù hên sao đây là Bayverse fanfic, tác giả cũng crossover khá là nhiều nên cứ xem như chuyện thường như ở huyện, chỉ cần đừng dấn quá sâu vô lore từ series cũ (đặt biệt là G1) hay comic là ngon, movie so với mặt bằng chung thì dễ nuốt nhất nên biến tấu được gì thì cứ việc. Kiểu cái tật của tôi khi đu fandom mới là phải ngụp lặn trong mớ fanon trước, hiểu được hay không thì tùy thuộc vào ấn tượng hoặc fact nho nhỏ nào đó mà tôi lụm được, rồi cứ thế mà đi. Như ra đường mà chỉ có 5.000 dằng túi thôi á, không tương lai không quá khứ, chỉ có 5.000 đồng ở hiện tại.
Sơ qua thứ tôi thấy thú vị nhất trong fic này là sinh sản, bên cạnh allspark như thường thấy và các thể loại can thiệp từ bên ngoài thì nếu cặp đó là mech/femme họ vẫn sẽ có con thông qua giao hợp như con người vậy á😃. Nhưng thời gian mang thai sẽ là 5,5 năm tính theo tuổi người. Vì lý do đó mà nguyên dàn nhân vật đều ráp chụm lại với nhau thành một cây gia phả họ hàng, không phải dạng nguyên một chùm như Targaryen hay hoàng gia anh đâu, cái đấy dành cho Prime mà khi đọc sẽ hiểu, còn Cybertronian bình thường thì trong đây sẽ tách theo từng hộ gia đình riêng lẻ như ví dụ hai nhà Ratchet và Ironhide:
-Ratchet có vợ là Moonracer, con trai là Medix, em gái là Lifeline, em trai bên vợ là Roadbuster=>canon thì chắc kèo là đếch liên quan gì đến nhau nhưng trong fic này thì họ chung máu mủ ruột thịt.
-Ironhide có vợ là Chromia, con gái là Whirl, con trai nuôi là Bumblebee, 1 người anh trai tên Armorhide và 3 anh em trai của vợ là Blackout, Grindor và Dropkick=> canon Ironhide×Chromia thôi còn lại thì giống Ratchet.
-Gia đình Ratchet và Ironhide không liên quan gì về mặt huyết thống cả nhưng sớm sẽ kết thông gia vì hai cháu Medix và Whirl tự hứa kết tóc se duyên với nhau khi tới tuổi.
Đấy chỉ là một mắt xích nhỏ xíu trong một nùi xâu chuỗi các mối quan hệ quen biết/thù địch trong cái fic này. Bayverse nhưng không Bayverse, thứ Bayverse nhất trong đây là nhân vật và quân đội, còn lại thì xoay quanh drama nội bộ gia đình, nội bộ gia đình ông hàng xóm, nội bộ gia đình đám trẻ trong xóm, tình bạn khác giống loài, lập trường phe cánh chính trị, “cha đứa bé là ai?”, khi thân nhân, người yêu mình đang ở phe đối lập, giành trai giành gái các kiểu..vân vân,.. Không cháy nổ gì hết.
Đó giờ toàn đọc fanfic một couple thôi, không sờ mứt thì angst, không angst thì fluff nay rớ được fic này làm hoài niệm ngày nhỏ coi phim tâm lý xã hội chiếu giờ tối cùng mấy dì ghê gớm.
Thứ tôi hơi hơi không thích lắm là cách tác giả viết về Prime và tổ đội của Trent, thằng cha người yêu cũ của Mikaela â, không có cảm tình với ông này chút nào. Và tuyến truyện của ổng liên kết tới các nhân vật khác mà tôi đoán là từ phần 2014 và the last knight, eo ôi tôi đọc kiểu nửa tỉnh nửa mê ấy, không biết bao nhiêu % bị spoiler nữa. Mà tuyến này cũng là tuyến phản diện bên cạnh Decepticon luôn, ý là không phải team Trent mà là cái ổ tàn dư Sector 7 aka KIS mà mấy thanh niên số nhọ này bị lùa vào nè.
Về Prime, tôi hiểu Prime trong Bayverse là dạng bẩm sinh cha truyền con nối, cao quý như hoàng thất không phải kiểu chứng minh bản thân muốn bay cả mạng mới với tới danh hiệu đó như cách phiên bản khác rồi cơ mà giáp vòng nguyên một chùm nhân vật có hậu tố Prime lại thành gia đình/gia tộc nó cứ kiêng cưỡng.
Truyện tới nay 36 chương và vẫn đang tiến triển, bốn ngày trước tác giả có trả lời bình luận rằng công việc cuộc sống bộn bề quá nên vẫn chưa có chương mới.
5 notes
·
View notes
Text
Review Sentech AL9010 - Máy đo nồng độ cồn cho các công ty vận tải
Sentech AL9010 là máy đo nồng độ cồn Sentech có kiểu dáng đơn giản nhưng sở hữu hiệu suất mạnh mẽ trong đo nồng cồn hơi thở. Nhờ đó, thiết bị này được nhiều tổ chức, công ty vận tải tin tưởng sử dụng. Bài viết sẽ đánh giá thật chi tiết về máy kiểm tra độ cồn này cho các công ty vận tải. Hãy theo dõi nhé.
Đánh giá chung về máy đo nồng độ cồn Sentech AL9010
Để đánh giá chi tiết về máy thổi nồng độ cồn Sentech AL9010, chúng ta sẽ tiến hành đánh giá dựa vào 2 yếu tố sau:
Về thiết kế
Sentech AL9010 là máy đo nồng độ cồn có thiết kế nhỏ gọn, tiện lợi, dễ dàng cầm nắm và mang theo. Màn hình hiển thị số rõ ràng, các nút bấm được bố trí hợp lý, giúp người dùng thao tác dễ dàng và nhanh chóng. Vỏ máy được làm từ chất liệu bền bỉ, đảm bảo khả năng chống va đập tốt, phù hợp cho việc sử dụng trong nhiều điều kiện khác nhau.
Về khả năng làm việc
Sentech AL9010 được đánh giá cao về độ chính xác trong việc đo lường nồng độ cồn, với các kết quả đáng tin cậy trong thời gian ngắn. Máy hoạt động ổn định, có khả năng phát hiện và đo nồng độ cồn nhanh chóng.
Máy kiểm tra nồng độ cồn AL9010 có giá bao nhiêu?
Với thiết kế và khả năng làm việc vượt trội, máy thổi nồng độ cồn Sentech AL9010 chắc chắn là thiết bị đo độ cồn mà bất cứ ai cũng nên sở hữu. Hiện tại, máy đo độ cồn Sentech AL9010 được bán tại THB Việt Nam với giá 5.900.000₫ (chưa gồm VAT). Khách hàng khi mua sản phẩm này sẽ được bảo hành lên tới 12 tháng đính kèm 2 cục pin và 1 giấy HDSD.
Sentech AL9010 có giá thành cao hơn so với các dòng sản phẩm cùng loại, nhưng bù lại, nó rất phù hợp để đo nồng độ cồn trong hơi thở với số lượng lớn, đặc biệt trong các công ty vận tải hoặc tổ chức cần kiểm soát chặt chẽ. Với độ bền cao và khả năng đo chính xác, Sentech AL9010 mang lại hiệu quả vượt trội trong việc kiểm tra hàng loạt, giúp doanh nghiệp tối ưu hoá chi phí và đảm bảo an toàn.
Xem thêm:
Đánh giá máy đo nồng độ cồn Sentech AL8000 có đáng mua?
Đánh giá máy đo nồng độ cồn Sentech AL6000 chi tiết nhất
Nên mua Sentech AL9010 ở đâu uy tín, giá tốt?
Trên toàn quốc, có rất nhiều đơn vị cung cấp máy đo độ cồn Sentech AL9010. Tuy nhiên, cũng có không ít đơn vị kinh doanh sản phẩm này không chính hãng, chất lượng kém tạo nên những lo lắng, bối rối cho khách hàng. Vì thế, khách hàng có thể tham khảo mua máy đo độ cồn Sentech AL9010 tại THB Việt Nam - đơn vị chuyên cung cấp các dòng máy đo độ cồn chính hãng, giá tốt.
Các sản phẩm máy đo nồng độ cồn tại THB Việt Nam đều được nhập khẩu chính hãng từ các thương hiệu lớn trên thế giới. Ngoài Sentech AL9010, THB Việt Nam còn phân phối các dòng máy đo độ cồn nổi bật khác của thương hiệu Sentech như AL5500 Elite, AL7000, AL9000,... Khi mua sản phẩm này tại đây, khách hàng sẽ được tư vấn bởi đội ngũ nhân viên am hiểu về các thiết bị đo và dịch vụ hậu mãi tốt.
Trên đây là những đánh giá chi tiết về máy đo nồng độ cồn Sentech AL9010 mà bạn có thể tham khảo. Mua AL9010 chính hãng tại THB Việt Nam, quý khách hãy nhanh chóng liên hệ với chúng tôi theo Hotline: 0904 810 817 (Hà Nội) - 0979 244 335 (Hồ Chí Minh) hoặc truy cập website maydochuyendung.com, thbvietnam.com. để nhận ngay tư vấn chuyên sâu cùng báo giá cạnh tranh.
#maydonongdocon#tramthoitiet#30macthaito#275flythuongkiet#facebook: https://www.facebook.com/maydochuyendung
2 notes
·
View notes
Text
Xu hướng bất động sản 2023
RSM Agency đã công bố kết quả khảo sát về Xu hướng bất động sản 2023 với nhiều thông tin đáng chú ý. Mặc dù còn khá nhiều rào cản song nhu cầu đầu tư thực tế vẫn cao. Dự án đang mở bán: Vinhomes Móng Cái * Khảo sát thực hiện online với 1.000 người hoạt động trong lĩnh vực bất động sản bao gồm khách hàng/ nhà đầu tư, chuyên viên môi giới bất động sản, đơn vị phát triển dự án ở khu vực Hà Nội và…
View On WordPress
#Bất động sản#công bố kết quả#lĩnh vực bất động sản#môi giới bất động sản#nhà đầu tư#Thành phố Hồ Chí Minh#xu hướng bất động sản
0 notes
Text
ĐỪNG NÓI NỮA MÀ HÃY HÀNH ĐỘNG ĐI
1. Nỗi sợ sinh ra khi bạn ngồi chờ, hành động là cách duy nhất để vượt qua nó.
2. Đừng lãng phí thời gian nữa. Khi bạn đang ngồi lướt facebook thì xã hội đã bỏ bạn quá xa rồi.
3. Đừng để công nghệ chi phối mình, dùng Internet để học, để giải trí, để kết nối, chứ đừng biến nó thành cuộc sống. Không cần thiết phải biến mình thành nô lệ của chiếc "Smartphone". Nếu đi ra ngoài chơi thì đừng cắm đầu vào điện thoại, nếu định chơi với điện thoại thì đừng ra ngoài.
4. Tiêu tiền cho đúng cách, cái gì cần dùng và có ích thì hẵng m.ua, cái gì chỉ để khoa trương thì đừng mua. Nếu vẫn sống chật vật với đồng lương mới ra trường, hay vẫn phải xin tiền bố mẹ thì đi xe đạp cũng được, không cần đi Vision hay Vespa làm gì. Đồng tiền kiếm thực sự không dễ dàng.
5. Sống có kỷ luật đi. Đừng có lười biếng, lộn xộn hay ham vui quá đà. Tự kiểm soát cuộc sống của mình, không ai làm điều đó hộ mình cả. Tuổi trẻ, đừng biến cuộc sống của mình thành 1 mớ hỗn độn.
6. Đọc sách, sách gì cũng được, miễn là đừng để não mình rơi vào tình trạng chán tư duy, chán thay đổi và thậm chí là thấy ch.án đ.ời. Tuổi trẻ, có biết bao nơi phải đến, bao người thú vị để gặp bao thứ phải học và bao điều hay ho để làm. Lúc nào thấy chán nản, nên đi mua một cuốn sách mới.
7. Đừng trì hoãn. Việc phải làm thì cần phải ép mình làm, mà làm cho xong. Ai cũng sống ngần ấy thời gian, người ta hơn nhau ở cái biết dùng thời gian ấy thế nào. Trì hoãn là lười biếng, trì hoãn là không tôn trọng thời gian của chính mình, không tôn trọng chính mình.
8. Đi thật nhiều. Mỗi bước đi xa hơn là một bước lớn khôn hơn, để biết trân trọng quãng đời này, thực ra chỉ vài chục năm, không dài như mình tưởng.
Đi đúng nghĩa của đi. Đi trải nghiệm, cảm nhận, suy ngẫm chứ không phải đi theo phong trào. Đi ào ào và chỉ để post hình thì cũng không khác gì không đi là mấy.
9. Rèn luyện sự tự tin từ bây giờ đi. Mình không tin vào mình thì không ai tin mình cả. Cũng như luyện tập thể chất, tinh thần cũng phải luyện. Nếu sợ không làm được thì phải ép mình làm, thất bại nhiều lần rồi thì khắc hết sợ.
10. Nếu sợ nói trước đám đông thì càng nên nói trước đám đông, nếu sợ giao tiếp thì càng nên giao tiếp. Tự tin không là thứ tự dưng có, nhưng chắc chắn là luyện được. Phải tự tin là mình làm được thì làm việc mới thành.
11. Sống có lý tưởng lên. Nghĩ thoáng ra, nghĩ rộng ra, làm thật nhiều vào và đừng sợ sai. Đạp lên định kiến với áp lực xã hội mà sống. Tuổi trẻ, phải sống như chưa từng được sống.
12. Phải độc lập, nhất định phải cố gắng. Tự mình học, tự mình cố gắng, tự mình kiếm việc làm, tự mình kiếm tiền, tự mình xây sự nghiệp. Rồi sau này có con cái, sẽ có nhiều hơn những câu chuyện để kể.
13. Thật ra, ước mơ không hề tỏa sáng, tỏa sáng là những người dám theo đuổi ước mơ.
14. Đến cuối cùng, cái bản thân mình muốn hướng đến không phải là kết quả, mà đó là sự hưởng thụ quá trình.
15. Cố gắng tuy hơi mệt một chút, nhưng ít nhất cảm giác luôn thấy an tâm…
Sưu tầm và tổng hợp
25 notes
·
View notes
Text
Tu khẩu đức sẽ tránh được tai họa!
Phúc từ miệng mà tích, họa từ miệng mà ra, người xưa rất coi trọng việc tu khẩu đức để tránh tạo nghiệp và tai họa cho bản thân.
Tu khẩu đức, không nói đúng sai của người khác
Cái miệng có thể không lớn nhưng nó lại đóng một vai trò rất lớn. Một số người có thể nói ra lời hay ý đẹp để xoa dịu lòng người; nhưng cũng có những người lại nói những điều vô nghĩa, buôn chuyện thị phi, làm hại người khác và chính bản thân họ.
Thời nhà Minh, Văn Trưng Minh (1470-1559) là một trong “Tứ tài tử Ngô Trung”. Ông có tài trong lĩnh vực thư pháp và văn học. Lúc bấy giờ, ông đã có uy tín cao và nổi tiếng khắp vùng Giang Nam, được nhiều học trò nhận làm thầy.
Trong cuộc sống, ông không thích nghe mọi người bàn luận về lỗi lầm của người khác. Nếu ai đó muốn nói về thị phi đúng sai của người khác, ông sẽ luôn khéo léo dùng chủ đề khác để chuyển hướng cuộc trò chuyện, từ đó khiến người muốn nói không thể tiếp tục. Ông đã duy trì thói quen này trong suốt cuộc đời và rất chú trọng đến việc tu khẩu đức.
Khi đó, Ninh Vương Thần Hào muốn mời Văn Trưng Minh đảm nhiệm chức quan, bèn phái người mang theo công văn và tiền vàng đến Văn Gia. Văn Trưng Minh lấy cớ bệnh nặng nằm liệt giường không dậy nổi, từ chối nhận tiền vàng và thư bổ nhiệm, cũng không viết thư trả lời cho Ninh Vương.
Sau khi sứ thần rời đi, bạn của ông đã khuyên ông: “Bây giờ, Ninh Vương là người mà tất cả mọi người trên khắp thiên hạ đều cùng hướng tới. Ông ấy đã để trống chỗ trong Vương phủ và mời ông làm quan. Tại sao ông không thể bắt chước Mai Thừa, Tư Mã Tương Như mà ở Vương phủ hưởng phúc?”
Văn Trưng Minh nghe xong chỉ cười mà không nói gì. Ông rất sáng suốt, có lẽ ông đã biết trước tính cách của Ninh Vương, nhưng lại không bàn luận đúng sai thị phi của Ninh Vương. Vào năm Chính Đức thứ 12 thời Minh Vũ Tông (năm 1519), Ninh Vương Thần Hào nổi loạn ở Nam Xương, nhưng cuối cùng bị Vương Dương Minh bình định. Ninh Vương bởi vì mưu phản, mà dẫn đến thân bại danh liệt.
Văn Trưng Minh kiên quyết không nói đến thị phi đúng sai của người khác, thái độ cao thượng trong đối nhân xử thế của ông khiến mọi người tôn trọng.
Thi không đậu bởi không coi trọng tu khẩu đức.
Có một người đàn ông tên là Phan Thư Thăng ở Nghi Hưng. Vào mùa thu năm 1684 thời Khang Hi Đế, Phan Thư Thăng nằm mơ và thấy đi đến Quan Đế Điện, đúng lúc gặp được một người chấm bài thi. Viên quan gọi người hạng nhất, người thứ nhất vừa bước vào liền bị đuổi ra ngoài; gọi người thứ 2 thì chính là anh, gọi người thứ 3, thứ 5 đều không có ai bước vào. Anh còn nhìn thấy một tấm danh sách màu vàng treo trên tường, đầu danh sách có tên “Vi Tiếp”, nhưng không có họ. Một lúc sau, một người đàn ông mặt đỏ bừng đến đội mũ sắt lên đầu anh.
Phan Thư Thăng rất ngạc nhiên khi tỉnh dậy. Sau khi công bố kết quả thi, anh phát hiện mình quả thực đã được xếp hạng nhất. Anh nhớ đến từ “Vi Tiếp” xuất hiện trong giấc mơ, nên đã tìm kiếm người này khắp nơi. Sau này anh mới biết người đàn ông đó là Phó Lộc Dã người huyện Lâu.
Phó Lộc Dã là người khá tài hoa và nổi tiếng ở địa phương. Viên quan chủ khảo ban đầu xếp bài thi của Phó Lộc Dã là bài đứng đầu, đồng thời bài viết của anh cũng được đánh giá cao trong hai bài thi đầu tiên. Nhưng vì bài thi thứ 3 anh làm mất tờ giấy nên anh không được chọn.
Có thông tin cho rằng Phó Lộc Dã rất có tài hùng biện. Tuy nhiên, trong suốt cuộc đời của mình, anh thích bàn luận về chuyện thị phi đúng sai của người khác và chỉ trích người khác. Có người từng phân tích rằng sở dĩ Phó Lộc Dã bị đánh trượt, công danh bị tước bỏ là do không tích khẩu đức tạo thành.
Sau khi kết quả được công bố, giám khảo đặc biệt gặp Phó Lộc Dã vì rất yêu quý tài năng của anh. Nhưng sau đó, Phó Lộc Dã giận dữ phàn nàn, không lâu sau, do bụng chướng anh đột ngột qua đời chỉ trong một đêm, khiến mọi người rất đau buồn.
Nói những lời dơ bẩn bị biến thành côn trùng khổng lồ.
Khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni còn tại thế, có một cái ao gần thành Vương Xá, nước trong đó khá bẩn, đầy phân và rác rưởi. Người dân thành phố đổ toàn bộ rác thải trong nhà xuống ao.
Có một con côn trùng lớn trong ao, nó trông giống như một con rắn, nhưng có 4 chân, quanh năm suốt tháng nó sống trong ao. Một lần, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni dẫn các tăng nhân đến ao và hỏi mọi người có biết số phận của con côn trùng lớn không? Mọi người đều trả lời: “không biết”.
Đức Phật nói rằng, trước đây rất lâu, có 500 người thương nhân ra biển làm ăn và thu được nhiều báu vật. Họ cúng dường những bảo vật quý giá nhất của mình cho các tăng nhân, làm thực phẩm, tài sản còn lại để tăng nhân tùy ý sử dụng. Vào thời điểm đó, có 10 vạn nhà sư đang tu hành trong núi, nhận sự quyên góp từ các thương nhân, tất cả báu vật và tiền tài đều được giao cho tăng nhân Ma Ma Đế bảo quản.
Khi nguồn cung cấp thực phẩm sắp cạn kiệt, chúng tăng đã hỏi Ma Ma Đế về những bảo vật mà ông đã cất giữ. Không ngờ Ma Ma Đế lại phủ nhận, lấy hết bảo vật về làm của riêng, tức giận trách mắng mọi người: “Mọi người đi ăn phân đi. Tất cả bảo vật đều thuộc về ta, các ông dựa vào đâu mà đòi lấy?” Chúng tăng thấy ông giận dữ, thân tâm bị ác niệm quấn quanh, liền rời đi.
Vì Ma Ma Đế có lòng tham không đáy, chiếm đoạt tiền bạc châu báu công hữu, lại lăng mạ chúng tăng một cách ác độc. Sau khi chết, ông đã bị đọa vào địa ngục và bị ngâm trong vạc phân và nước tiểu sôi. Sau khi trải qua 92 kiếp mới có thể rời khỏi địa ngục. Khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni còn tại thế, Ma Ma Đế vẫn chưa có được thân người.
Nguồn: nguyenuoc
3 notes
·
View notes
Text
ĐỌC SÁCH KINH ĐIỂN: Bố Già - THE GODFATHER-TS LÊ VĂN TƯ
Bố Già - The Godfather
Tác giả: Mario Puzo
Dịch giả: Ngọc Thứ Lang
Gồm 32 chương
Bố Già là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn người Mỹ gốc Ý tên Mario Puzo.
Xuất bản năm 1969 với 11 triệu bản in được bán sạch, là quyển tiểu thuyết hay nhất viết về giới giang hồ, giới Mafia tại Mỹ. Rất nhiều lời khen chê về nó.
"The Godfather" đã được hãng Paramount dựng thành phim, tài tử lừng danh Marlon Brando thủ vai chính, và cũng nhanh chóng trở thành cuốn phim ăn khách nhất lúc bấy giờ và hiện nay nó vẫn thu hút cho người xem.
Quyển sách nói về một thế lực Mafia Mỹ với ông trùm Don Vito Corleone thường được mệnh danh là “bố già”. Xung quanh ông luôn có nhiều kẻ thù muốn tìm cách hãm hại ông, nhưng đều bị ông trừng trị một cách tàn nhẫn.
Thế giới ngầm được phản ánh trong tiểu thuyết Bố già là sự gặp gỡ giữa một bên là ý chí cương cường và nền tảng gia tộc chặt chẽ theo truyền thống mafia xứ Sicily với một bên là xã hội Mỹ đen trắng phức tạp, mảnh đất màu mỡ cho những phi vụ làm ăn thế giới ngầm, những món lợi kinh khủng. Hình tượng Bố già được tác giả công phu thiết kế đã trở thành bức ảnh chiều sâu, bất hủ trong lòng người đọc sách và người xem phim. Từ một kẻ nhập cư nghèo nàn đến ông trùm đỉnh cao quyền lực, Don Vito Corleone thâm trầm, nguy hiểm.
Ông là một trong những thủ lĩnh tối cao của giới Mafia Mỹ. Kẻ thù căm ghét ông, khiếp sợ ông, khinh bỉ ông; ông như con rắn hổ mang nguy hiểm có đôi mắt chứa đựng một uy lực tối thượng nhìn thấy hết, biết hết, làm được hết. Nhưng đối với bạn bè, thân quyến, "Bố già" gần như là một đấng toàn năng có thể cứu họ thoát khỏi những thế kẹt và nỗi oan ức mà ngay cả luật pháp cũng chẳng gỡ được. Ông đúng là "Mafia" theo cái nghĩa nguyên thủy của nó thuở ban đầu hình thành, nơi ẩn náu.
Don Vito Corleone hiện thân huyền thoại và rất đời thực; được kết tinh từ vốn sống của hàng chục năm lăn lộn giữa chốn mafia bao phen vào sinh ra tử. Bố già là sự tổng hợp của mọi hiểu biết trí tuệ và hành động hiệu quả và rất tàn nhẫn.
Với những pha hành động gay cấn, tình tiết bất ngờ và không khí sanh tử đến nghẹt thở, Bố già là đỉnh cao trong sự nghiệp của Mario Puzo. Và như một cơ duyên đặc biệt, ngay từ năm 1971-1972, Bố già đã đến với bạn đọc trong nước, ngoài nước qua hành động hào hiệp, giang hồ, quyết liệt, dứt khoát của dịch giả Ngọc Thứ Lang.
Tác phẩm hay nhất mọi thời đại này sẽ đưa đến cho người đọc những triết lý sống đáng để suy ngẫm và xứng đáng là đỉnh cao trong sự nghiệp văn chương của nhà văn Mario Puzo tính đến bây giờ.
…..
Về tác giả:
Mario Puzo (1920 - 1999) là nhà văn, nhà biên kịch người Mỹ gốc Italy nổi tiếng với nhiều tiểu thuyết về đề tài mafia và tội phạm. Bố già (The Godfather) xuất bản năm 1969 là đỉnh cao của dòng văn chương đặc biệt, đồng thời là tác phẩm đưa Puzo lên tột đỉnh vinh quang. Đây cũng là một trong những tiểu thuyết bán chạy nhất mọi thời đại. Ngoài Bố già, Mario Puzo còn nổi tiếng với các tiểu thuyết khác như Sicilian khúc ca bi tráng, Luật im lặng, Ông trùm quyền lực cuối cùng, Gia đình Giáo hoàng…
Về dịch giả
Ngọc Thứ Lang tên thật là Nguyễn Ngọc Tú, biệt danh là công tử xứ Bắc, vào Sài Gòn lập nghiệp khoảng năm 1950. Ngọc Thứ Lang là dịch giả trước 1975, nhiều tác phẩm và Bố già là một dấu ấn đỉnh cao trong sự nghiệp của ông.
Năm 1972, bản dịch Bố già của Ngọc Thứ Lang chuyển từ tiếng Anh ra mắt và đã thu hút mạnh rất nhiều độc giả. The Godfather của Mario Puzo khi vừa xuất bản đã nằm trong danh sách sách bán chạy nhất thời gian đầu xuất bản thì Bố già của Ngọc Thứ Lang đã chấn động trên thị trường tri thức của Sài Gòn những năm thập niên 1970 .
Đọc The Godfather của Mario Puzo, bạn hãy tìm đúng bản dịch của Ngọc Thứ Lang mới đúng nội dung theo phong cách mafia Mỹ,…
Nhận xét về tác phẩm:
“Bố già là sự tổng hòa của mọi hiểu biết. Bố già là đáp án cho mọi câu hỏi.”Diễn viên Tom Hanks
“Bạn không thể dừng đọc nó và khó lòng ngừng mơ về nó.”New York Times Magazine
“Một tác phẩm kinh điển về mafia… Tự bản thân nó đã tạo ra một thứ bùa mê hoặc độc giả.”The Times
BÀI HỌC RÚT RA TỪ SÁCH BỐ GIÀ-THE GODFATHER
Tác phẩm “Bố Già” của Mario Puzo được tác giả xây dựng nhiều bài học quý giá về cuộc sống và con người xã hội Mỹ với thế giới ngầm mafia.
Quyền lực và quyết định: Cuộc sống đầy quyền lực và quyết định khó khăn đôi khi đòi hỏi chúng ta phải đứng lên và đối mặt với những tình huống khó khăn.
Tình yêu và lòng trung thành: Lòng trung thành là tiêu chí đứng vững với đời
Giá trị của gia đình: Gia đình được coi là yếu tố quan trọng nhất trong cuộc sống của các nhân vật trong cuốn sách.
Hậu quả của quyết định: Từ những quyết định nhỏ cho đến những quyết định lớn, tác giả nhắc nhở chúng ta rằng mỗi quyết định đều có tác động và hậu quả riêng, và chúng ta cần suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Đấu tranh giữa thiện và ác
Sự khôn ngoan và sáng suốt:
Tầm quan trọng của trách nhiệm
Hiểu rõ thêm về bản chất thế giới ngầm
Hành động mafia khác với đạo đức và pháp luật
#docsachkinhdien#bogia#THEGODFATHER#tslevantu#hoasinhtanhd
Cuốn sách “Bố Già” của Mario Puzo không chỉ là một tiểu thuyết hấp dẫn về Mafia, mà còn chứa đựng những bài học sâu sắc về cuộc sống, gia đình, quyền lực và tình yêu. Nó là một cuốn sách khó quên, đem lại cái nhìn sắc nét về con người và xã hội.
(sưu tầm, tổng hợp)
Cạnh Tranh Sinh Tồn (Tiến Sĩ Lê Văn Tư)
youtube
3 notes
·
View notes
Text
Quy Trình Xây Dựng Porfolio
1. Xác định đối tượng mục tiêu:
Trước khi bắt đầu xây dựng portfolio, điều quan trọng là bạn phải xác định đối tượng mục tiêu mà bạn muốn portfolio hướng đến. Họ là ai? Họ có nhu cầu gì? Hiểu rõ đối tượng mục tiêu sẽ giúp bạn chọn lọc dự án phù hợp và định hướng nội dung cho portfolio một cách hiệu quả.
2. Chọn dự án:
Portfolio digital marketing nên bao gồm những dự án tiêu biểu thể hiện kỹ năng, kinh nghiệm và thành tích của bạn trong các lĩnh vực sau:
SEO: Tối ưu hóa công cụ tìm kiếm (SEO) on-page và off-page, nghiên cứu từ khóa, xây dựng backlink
SEM: Quảng cáo tìm kiếm trả phí (SEM) Google Ads
Content marketing: Viết bài chuẩn SEO, sáng tạo nội dung thu hút, phân phối nội dung hiệu quả
Social media marketing: xây dựng cộng đồng, quản lý fanpage, chạy quảng cáo
Chatbot marketing: xây dựng hệ thống chatbot AI tự động tư vấn và chăm sóc KH, tối ưu quy trình tư vấn tăng tỷ lệ chuyển đổi, xây dựng các chiến dịch remarketing để chuyển đổi KH
Markeiting Automation: Xây dựng quy trình và vận hành hệ thống marketing tự động đa kênh cho KH, cái này thiên về martech và tư duy xây dựng hệ thống
Tối ưu hóa chuyển đổi: Tăng tỷ lệ chuyển đổi website, landing page, form đăng ký
Ngoài ra, bạn cũng nên cân nhắc chọn những dự án có kết quả tốt, được đo lường rõ ràng và có tác động tích cực đến doanh nghiệp khách hàng.
4. Tạo câu chuyện:
Portfolio không chỉ là tập hợp các dự án, mà còn là câu chuyện về sự phát triển và thành công của bạn trong lĩnh vực digital marketing. Hãy sắp xếp các dự án theo thời gian hoặc theo chủ đề để tạo mạch logic cho câu chuyện. Viết mô tả chi tiết cho mỗi dự án, nêu bật vai trò của bạn, những thách thức bạn gặp phải, giải pháp bạn áp dụng và kết quả đạt được.
5. Thiết kế ấn tượng:
Giao diện của portfolio cũng đóng vai trò quan trọng trong việc thu hút sự chú ý của khách hàng tiềm năng. Hãy sử dụng giao diện bắt mắt, bố cục hợp lý và dễ nhìn. Sử dụng hình ảnh và video chất lượng cao để minh họa cho các dự án của bạn.
6. Chứng thực từ khách hàng:
Nếu có thể, hãy thu thập chứng thực từ những khách hàng hài lòng với dịch vụ của bạn. Đây là cách hiệu quả để tăng độ tin cậy cho portfolio và thuyết phục khách hàng tiềm năng sử dụng dịch vụ của bạn. Mình thì hơi sống chìm nên không làm bước này.
2 notes
·
View notes
Text
Review Sách “Ổn Định Hay Tự Do”
“Tôi muốn kể câu chuyện có thật về người bạn kia. Cấp một, bạn tôi nói muốn trở thành họa sĩ. Mọi người bảo trẻ con mơ mộng chút m��i giống trẻ con. Cấp hai vẫn những con người ấy, không ai nói gì với bạn nữa. Cấp ba, tương lai không đuổi kịp nỗi sợ ở hiện tại, thầy cô nói ngắn gọn: “Hãy nghĩ cho kĩ vào”. Bố mẹ thì khuyên học ngành này ngành kia đi, dễ xin việc, cuộc sống sau này mau ổn định. Ừ thì ổn định. Rồi Đại học, bạn chán nản, bạn nói mình vẫn muốn trở thành họa sĩ. Và tất cả cười mỉa mai: “Đừng có mơ mộng nữa mà”. Ước mơ của bạn tôi đã chết như thế, vì những khuôn mẫu mà xã hội áp đặt lên những đứa trẻ và vì sự do sự” (Trích từ sách Nỗi buồn màu xanh lá của Raxu Nguyễn)
Vậy còn bạn, bạn muốn có một cuộc sống ổn định hay tự do theo đổi những ý định của mình?
Hãy thử tưởng tượng xem, một ngày nọ khi bạn đang dạo bước trên đường, bỗng gặp phải một cơn mưa rất lớn. Nhưng quan trọng nhất là bạn lại không có ô, vậy bạn sẽ làm gì? Cố gắng chạy thật nhanh hay chậm rãi bước tiếp?
Tôi chợt nhớ đến cách ứng xử của hai người A và B. Mưa vừa đổ, A đã chạy thật nhanh để không bị muộn công việc còn B thì đi từ từ chậm rãi, vì cuối cùng cũng bị ướt rôi cố gắng chạy nhanh có khi còn té ngã, ướt thế này còn có lý do để trình bày vì sao đến muộn chứ.
Hai con người, hai thái độ đối với cuộc sống. Một người thì dù gặp bất kì hoàn cảnh nào cũng cố gắng mà vượt lên, tận dụng thời gian, không hề nản chí. Một người thì thản nhiên không muốn cố gắng, hơn nữa còn muốn đổ lỗi cho hoàn cảnh, lấy đó làm lý do cho việc không chịu cố gắng của mình.
Bởi vậy, nhân lúc còn trẻ chúng ta hãy cố gắng chạy thật nhanh, làm nhiều hơn những gì bạn muốn làm, phấn đấu không ngừng tiến lên, tin tưởng rằng bản thân trong tương lai nhất định sẽ có một cuộc sống tuyệt vời.
Cuốn sách này được viết bởi tác giả Trương Học Vỹ là một nữ tác giả có sách bán chạy, rất nỗ lực và thích cười. Điều khiến cô tâm đắc nhất là mặc dù từng bị nhà xuất bản từ chối nhiều lần, nhưng cô vẫn sáng tác rất hăng say, có ý chí vô cùng bền bỉ. Xuyên suốt cuốn sách là những câu châm ngôn triết lý dành cho các bạn trẻ có thể tìm được động lực để thực hiện những ước mơ, hoài bão của đời mình, bên cạnh đó còn có những câu chuyện minh họa thiết thực, từ những cuộc đời của những người đã thành công. Họ cũng có những khoảng thời gian khó khăn, những ngày âm u không thấy ánh sáng, nhưng bằng cô vàn cách và những ý chí bền bỉ, họ đã thành công.
Ngoài những câu nói hay và câu chuyện thiết thực, tác giả còn nhắc đến những kỹ năng và chất cần thiết của một người thành công. Xuyên suốt tám chương sách là những câu nói truyền cảm hứng, những động lực mở ra và những bài học sâu sắc mà mỗi chúng ta nên lấy đó làm kim chỉ nam để chinh phục giông bão đời mình.
Chương 1 Một cuộc sống ổn định so sánh bằng hoài thời gian
Tại sao con người ta lại sáng tạo ra la bàn. Là vì để bản thân không bị lạc, họ cần phải các định rõ hướng đi của mình là nơi nào. Xác định rõ nơi mình muốn đến, hướng mình muốn đi, có như vậy thì từ những bước chân đầu tiên bạn sẽ không cảm thấy lạc lối và tốn nhiều thời gian vô ích.
Ý nghĩa to lớn nhất của ước mơ là giúp con người có phương hướng, có mục tiêu rõ ràng, mang tới đam mê và khiến cuộc sống chúng ta giàu ý nghĩa. Khi có mơ ước, bạn sẽ không còn là “kẻ phiêu bạt” mặc cho cuộc đời mình dạt theo những tấm bèo trôi nữa, mà sẽ trở thành vị thuyền trưởng tự tin chèo lái con thuyền mộng mơ hướng tới miền viễn xứ mà bản thân hằng ao ước. Chỉ khi khát khao đạt được điều gì đó, bạn mới có động lực để chinh phục nó.
Chỉ cần một người biết đi đâu, cả thế giới sẽ chỉ đường cho anh ấy.
Có nhiều người cứ mãi vội vã bước đi mà quên mất phải xác định phương hướng, kết quả là sẽ đi đến một nơi không đáng đến, Không có phương hướng mọi nỗ lực đều trở nên vô nghĩa. Bạn hãy nhớ rằng, chỉ khi định hướng đúng đắn, ta mới có động lực tiến bước, từ đó mới có hi vọng để thành công.
Đời người cũng giống như việc con người đi lạc giữa sa mạc mênh mông, nếu như không có mục tiêu, ắt sẽ lạc lối và có thể mãi mãi không thoát khỏi sa mạc hoang vu. Ngày mà ta chọn được mục tiêu cho mình cũng chính là lúc chuyến hành trình bắt đầu, còn lúc trước đó chẳng qua là đi theo một vòng tròn vô định. Chỉ khi có định hướng chúng ta mới có thể đạt được kết quả tốt nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất, để kiếp này trôi qua không lãng phí.
Chương 2 Mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp
“Sẽ chẳng có ai chết đuối trong mồ hôi, mà chỉ chết chìm trong lười biếng, mơ hồ và mất định hướng”.
Khi bạn bước qua những con đường gập ghềnh, khi những khát khao của bạn tan vỡ, chỉ cần bạn đừng để gió thổi tắt ngọn lửa trong trái tim mình, chỉ cần bạn không từ bỏ niềm tin, cuộc đời sẽ không bỏ rơi bạn và cánh cửa thành công sẽ luôn rộng mở chào đón bạn.
Đứng trên lập trường của một người đã từng nhận thất bại, đó là một điều cay đắng và day dứt khôn nguôi. Thất bại nó không chỉ mang đến cảm giác hối hận, tủi nhục mà còn khiến cho chúng ta cảm thấy buồn bã và ray rứt, như những con kiến bò khắp sống lưng. Thứ giết chết chúng ta không phải là vết thương mà là những ám ảnh của vết thương đó. Nói thì dễ làm thì mới khó, mấy ai té ngã mà có thể vui vẻ đứng lên sảng khoái cười ha ha. Bạn hãy mang theo vết thương ấy âm ỉ không bao giờ quên đó mà bước về phía trước bởi vì nó chính là bài học mà bạn cần phải khắc cốt ghi tâm.
Thất bại thực chất là “chiếc mặt nạ” diễu võ dương oai của thành công. Nếu bạn chịu khuất phục trước vẻ ngoài đáng sợ ấy. Bạn sẽ không bao giờ thấy được gương mặt tươi cười của thành công, sau lớp mặt nạ thất bại. Còn nếu bạn không bị bề ngoài của thất bại đánh lừa, bạn nhất định sẽ giành được thành công.
Nhà Triết học Hy Lạp cổ đại Platon từng nói: “Không có điều gì trên đời đáng để loài người bận tâm. Một lần vượt qua trở ngại chính là một lần cải thiện bản thân”. Thất bại là tài sản quý giá trong cuộc đời mỗi con người, nhưng nó chỉ có ý nghĩa khi bạn dũng cảm tiếp tục theo đổi thành công sau khi vấp ngã, nếu không thất bại sẽ mãi chỉ là thất bại mà thôi.
Có một bài thơ đã viết thế này:
Mây trắng dần dần tan mau
Cầu vồng sau bão đủ màu đẹp tươi
Hoàng hôn lặn phía chân trời,
Mới có thể thấy đêm trôi ấm nồng
Ánh trăng khuất lấp chờ mong,
Mới có thể thấy hừng đông sáng ngời
Chương 3 Mơ mộng viển vông đơn giản là không có khả năng thực hiện
Sinh mệnh là hạt giống được gieo vào đất, dù có phải mọc dưới gạch ngói, sỏi đá cũng sẽ gắng sức đâm chồi: dù gặp phải đất phèn, đất kiềm, hạn hán, lũ lụt mà chết cũng sẽ lũ lượt tái sinh. Sức sống tồn tại mạnh mẽ trong chính chúng ta. Học cách chung sống hòa bình với nỗi đau của chính mình, đây chính là ý nghĩa của sự trưởng thành.
Đến cái cây ngọn cỏ còn vươn mình, tranh đấu tìm sự sống. Bạn là người mà lại bỏ cuộc ư. Bạn nên nhớ rằng kim cương và than chì vốn dĩ xuất thân giống nhau, nhưng chúng được hình thành nhờ áp lực khác nhau. Tận sâu lớp dung nham nóng chảy, kim cương được hình thành dưới áp lực và nhiệt rất lớn, nhưng mới cao quý và đáng giá gấp nhiều lần than chì. Đừng đổ lỗi cho số phận hay hoàn cảnh bởi vì tất cả chỉ là thứ yếu mà thôi.
Trên đời này không có thất bại chỉ là tạm thời chưa thành công. Thất bại cũng giống như mưa gió, sương tuyết mà nhất định chúng ta phải trải qua trong đời, chỉ cần bạn luôn vững tin rằng cơn mưa qua đi cồng vồng sẽ ló dạng, sau sương gió sẽ là ngày xuân nuôi dưỡng sự sống, khi bạn đối mặt với trở ngại cũng chính là lúc kỳ tích xuất hiện. Đối diện với thất bại, chỉ cần cố gắng thêm một lần nữa, thành công có thể nằm trong tầm tay bạn.
Một giọt nước có thể phản chiếu toàn bộ mặt trời. Một việc lớn việc lớn được tạo nên từ rất nhiều việc nhỏ nhặt không đáng kể.
Sai một li đi một dặm, ranh giới giữa chân lý và luận điệu hoang đường chỉ cách nhau một bước.
Khi được làm những việc mình thích, bạn sẽ cảm thấy rất thoải mái, cực kì tập trung và không muốn dừng tay. Chỉ khi con người ta được làm những việc bản thân yêu thích thì mới có đủ nhiệt huyết, tinh thần nghiêm túc và dễ dàng gặt hái thành công.
Có rất nhiều người, cuộc đời học cứ bình bình trôi qua bởi vì họ không làm công việc họ yêu thích. Khi họ hiểu ra thì mọi thứ đã quá muộn, chỉ còn lại tiếc nuối cả đời. Vì vậy để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, mỗi người nên hiểu rõ sở thích của bản thân, tìm ra điểm mạnh của mình, phát huy hết khả năng và làm những gì bản thân thấy hứng thú nhất, đam mê nhất và đúng với sở trường của mình nhất.
Bạn đã bao giờ suy nghĩ mình sẽ bằng lòng với cuộc sống, ngày làm tám tiếng, sáng đi tối về cuối cùng từ giã cuộc đời như cái cách người ta thả một hạt cát xuống đáy đại dương, không lưu lại một chút dấu vết gì dù là nhỏ nhất chưa?
Chương 4 Chẳng ai có thể cho bạn cuộc đời như mong muốn nếu chính bản thân bạn không nỗ lực
Chỉ khi trải qua quá trình tập bay cực khổ, chim non mới có thể cất cao đôi cánh bay lên trời xanh. Chỉ khi trải qua những bài tập khắt khe con ngựa mới có thể rong ruổi nơi chiến trường. Con người cũng vậy, chỉ khi trải qua thách thức, chúng ta mới có thể hiên ngang đứng trên vạn vật. Cuộc sống muôn màu bắt nguồn từ chính những thử thách.
Đừng bao giờ cho rằng cuộc đời còn nhiều thời gian. Khi dồn hết tâm huyết vào một việc gì đó, bạn sẽ nhận ra thời gian không bao giờ là đủ.
Khát vọng cần phù hợp với năng lực của bản thân
Nếu không muốn trở thành hạt cát trên sa mạc, một giọt nước giữa biển cả, không muốn trở thành một người tầm thường, bạn phải nỗ lực phấn đấu để trở thành một người xuất chúng, có như vậy bạn mới có thể tỏa sáng, nhận được sự đánh giá cao và sự công nhận của mọi người.
Chương 5 Đời người chỉ sống một lần hãy làm những gì mình thích
Đừng bao giờ quên bạn là ai, cũng đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, vì không ai hiểu rõ những điều này bằng bạn. Hãy trung thành với sự lựa chọn của trái tim mình, cứ tiến về phía trước mặc kệ gió mưa. Không ai có thể khi thường bạn, hãy tin rằng chỉ có bạn mới là người nắm giữ được ước mơ và hạnh phúc của bản thân.
Đừng sợ rằng quyết định của bạn sẽ sai, bởi đôi khi, những người có thẩm quyền cũng không biết đâu là thực hư và họ cũng đưa ra phán quyết dựa trên kinh nghiệm của bản thân. Hãy tin rằng quyết định của bạn là đúng đắn và bạn sẽ thấy được sự đột phá của chính mình. Tự tay phá bỏ bức tường vô hình, bước ra khỏi vòng an toàn là cách để bạn nhận ra giá trị của bản thân.
Chương 6 Kiên trì chắc chắn sẽ cô đơn nhưng xin bạn hãy nỗ lực
Nếu bạn mất đi của cải bạn chỉ mất một phần nhỏ; nếu bạn mất danh dự, bạn sẽ mất đi rất nhiều thứ; nếu bạn mất đi dũng khí, bạn sẽ mất tất cả. Cuộc sống có rất nhiều điều đòi hỏi phải có dũng khí để trải nghiệm, để đoạt lấy. Và thành công chỉ thuộc về những người dũng cảm.
Nếu một người dù đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn chưa đạt được hiệu quả tốt nhất, thì có thể là do họ làm chưa đúng cách, hoặc do họ chưa nỗ lực hết mình. Nếu bạn muốn thay đổi cuộc sống tẻ nhạt của mình, thì ngay từ bây giờ hãy dốc hết toàn bộ sức lực và nhiệt huyết mà mình có, chỉ có như vậy thành công mới đến với bạn.
Bạn mới là chủ nhân của số mệnh
Chương 7 Thái độ mềm lòng tạo nên sức mạnh
Người biết cúi đầu mới là trưởng thành
Cao giọng tuyên bố không thể chứng minh rằng bạn là người ưu tú, khiêm tốn nhún nhường cũng chẳng phải tuyên bố với thế giới này là bạn vô dụng. Rất nhiều người thành công vì họ biết cách hạ thấp lập trường của mình, đối xử với người khác bằng một thái độ khiêm tốn và từ đó nhận được sự tôn trọng và chào đón từ mọi người.
Không nên tranh luận với người khác bời như vậy sẽ chẳng thể thay đổi quan điểm của bất cứ ai. Kết quả của sự tranh cãi sẽ chỉ khiến đối phương ngày càng tin tưởng tuyệt đối vào bản thân hơn. Nếu cứ “cãi chày cãi cối”, nhất định phải “một sống một chết” thì chỉ gây tổn thương cho đôi bên mà thôi.
Chương 8 Chỉ cần bạn có lòng tin rồi ngày mai sẽ đến
Vẻ đẹp cuộc sống là vô tận
Chúng ta đều là những con người bình thường, làm những việc bình thường. Không ai sinh ra đã giỏi hơn người khác, chỉ là họ nỗ lực hơn mà thôi. Nếu không muốn sống một đời tầm thường, hãy luôn tự nhắc nhở bản thân phải không ngừng tiến bộ và cố gắng nhiều hơn nữa.
Thế giới sẽ thay đổi theo cách nghĩ của bạn
Tâm lý quyết định tương lai và vận mệnh của một người. Một số người có thể trở nên mạnh mẽ trong một thời gian ngắn và đạt được những thành tựu ấn tượng, trong khi một số người vẫn không làm được gì, sống cho qua ngày. Ngoài cơ hội và may mắn, điểm khác biệt lớn nhất là ở tâm lý...
Mặc dù hiểu rõ thế giới này đầy sự phức tạp, tăm tối và hoàng đường, nhưng nhưng chúng ta vẫn chọn cách đối mặt và yêu thương cuộc sống. Đừng sống trong tiêu chuẩn của người khác, cũng đừng chờ đợi người khác tới giúp đỡ mình.
Điều quan trọng của cuộc đời không phải là đứng ở đâu mà là hướng về đâu. Thành công không nằm ở điểm xuất phát mà là nằm ở bước ngoặt. Chúc bạn có thể trở thành một tia sáng nơi bạn dừng chân, sáng soi cả một góc vũ trụ.
Hi vọng bạn có thể xông pha ngang dọc, cho dù có bị thương, có thất bại, có chảy máu, thì cũng phải yêu ghét phân minh, khóc cười thỏa sức và biết cách xoa dịu tâm hồn mình về trạng thái cân bằng, như một thời niên thiếu đã từng qua, vốn nhiệt huyết và lương thiện...
Lời kết:
Cuốn sách này rất thích hợp cho những ai đang cảm thấy chông chênh vô định, đang bước vào độ tuổi trưởng thành, định hình bản ngã của bản thân. Có bao giờ bạn băn khoăn trăn trở rằng con đường bạn muốn đi là đâu, niềm ham thích của bạn là gì chưa, hay là bạn đang trăn trở rằng con đường này liệu có an toàn không có dẫn đến đích mà bạn đang mong chờ hay không? Đừng trăn trở gì cả chỉ là bạn đang mất phương hướng và dũng khí mà thôi. Hãy từ từ lật dở những trang sách và tìm ra được những câu trả lời mà bạn đang muốn nhé! Hy vọng cuốn sách sẽ giúp ích cho bạn…
3 notes
·
View notes
Text
Nỗi sợ mang tên " Peer pressure"
Xin chào, tớ là Chi.
Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của năm mới, năm con Rồng. Tớ nhớ chỉ cách đây mấy ngày, chỉ xuýt một xíu nữa, có lẽ tớ đã không kịp chuyến xe cuối cùng của năm cũ để trở về quê ăn Tết. Ấy thế mà, nhanh thật, hôm nay lại tất bật đi làm như những ngày cũ. Cảm giác mọi thứ không có gì thay đổi, vẫn những con người ấy, vẫn những công việc ấy, vẫn vị trí ngồi quen thuộc ấy. Chỉ có khác là những con số ngày tháng năm dưới góc phải màn hình máy tính đã thay đổi.
Năm nay tớ 24 tuổi, tớ vừa mới tốt nghiệp, tớ cũng may mắn kiếm được việc làm trước Tết, và cho đến hiện tại mọi thứ vẫn đang rất ổn, tuy không phải là công việc đúng chuyên ngành với mức lương hậu hĩnh như tớ từng ao ước, nhưng nó giúp tớ trang trải được những chi phí khi phải sống xa nhà.
Tớ có đọc báo đài, cũng nghe từ các anh chị và bạn bè xung quanh, thế giới đang trải qua giai đoạn khó khăn, nhiều người đã bị xa thải trước Tết, cũng có người đã biết rằng sau cái Tết vừa rồi họ cũng sẽ chẳng còn có việc làm. Họ bảo mình thật may mắn…Vì ít ra, tớ cũng không phải chật vật tìm kiếm việc làm sau những ngày sum họp. Ít ra là, giữa thành phố to lớn này, tớ thấy mình “được việc”.
Tớ còn nhớ, năm tớ học lớp 1, có đợt dự giờ, cô giáo chọn những bạn học sinh chăm ngoan để phát biểu trong buổi dự giờ. Mọi thứ ngày đó đều đã được cô giáo tập dợt trước, tuy nhiên, mình không được chọn vì không phải là học sinh nổi trội.
Năm lớp 4, tớ được chọn làm đại diện lớp đi thi “Vở sạch chữ đẹp”. Tớ tập luyện rất nhiều, chép bài đến độ những ngón tay cầm bút đều chai đi. Nhưng kết quả cuộc thi năm đó tớ không phải là người nhận giải.
Năm lớp 6, nhà tớ rất nghèo, khi chuyển giao giữa cấp bậc tiểu học lên trung học cơ sở. Tất cả bài vở tớ đều tự mình mày mò và học hỏi. Trong một lần kiểm tra 1 tiết môn Toán, tớ thực sự đã không biết cách giải, lúc đó tớ bật khóc và cảm thấy thật nhục nhã với lũ bạn vì chúng biết cách làm nhờ đi học thêm.
Năm lớp 7, trên đường đi học thêm, tớ vừa dốc sức đạp chiếc xe cà tàng vừa lau nước mắt. Vừa nghĩ sau hôm nay, có lẽ mình sẽ phải nghỉ học. Có vô số lần tớ nợ học phí, và mẹ tớ phải tới xin giáo viên để nộp học phí trễ. Những cuộc điện thoại hay những cuộc gặp mặt giữa mẹ với thầy tớ đều ghi nhớ rất rõ. Tớ cũng nhớ, năm đó tớ là học sinh giỏi toàn diện và đỗ vào lớp chọn của khối. Năm đó mẹ tớ rất thích không khí trong buổi họp phụ huynh cuối năm.
Năm lớp 8, tớ nhớ rất rõ mình giữ chức vụ “Lớp phó học tập”, cả thầy chủ nhiệm và các bạn trong lớp đều rất tin tưởng và tôn trọng mình. Ấy thế mà, trong giờ Tiếng Anh, mình làm cô giáo và cả lớp bất ngờ vì không thể nào xác định được động từ của câu. Sau năm đó, thế giới của tớ tràn ngập trong sự xấu hổ và tủi nhục.
Năm lớp 10, tớ được tuyển chọn làm thành viên dự bị trong đội tuyển thi học sinh giỏi Văn cấp tỉnh. Dù các bài viết văn trên lớp tớ đều đạt điểm cao, tớ rất thích đọc sách, tớ đọc rất nhiều thể loại sách văn học khác nhau để trau dồi vốn từ, tớ cũng luyện tập viết lách, viết nhật kí. Tớ từng nói với bố mẹ là ước mơ sẽ trở thành nhà văn, tớ cực kì tâm huyết trong vòng thi loại. Nhưng đội dự bị có đến 10 thành viên, và kỳ thi năm đó không có sự tham dự của tớ…
Cũng năm đó, tớ nhận được học bổng học sinh xuất sắc toàn diện, cứ thế suốt 3 năm liền trong thời cấp ba, các thầy cô giáo bộ môn đều nhớ mặt tớ. Trong mỗi lần họp phụ huynh, mẹ tớ lần nào cũng được tuyên dương.
Tớ nhớ rất rõ câu nói mà nhỏ bạn thời chung cấp 2, nói lại với mẹ tớ rằng: “Con nhỏ đó, hồi xưa cấp 2 thấy nó học bình thường thôi mà sao lên cấp 3 năm nào cũng được học sinh giỏi thế?”.
Năm lớp 12, tớ có một người cậu là giáo viên chuyên ôn luyện thi đại học môn Toán, được học miễn phí nên dù nắng dù mưa tớ vẫn chăm chỉ đi học đều đều, chỉ trừ những hôm ốm đau không thể ngóc đầu lên nổi tớ sẽ nghỉ. Tớ nhớ, trong lớp luyện thi có rất nhiều bạn học giỏi từ các lớp chọn của khối, mình chỉ là học sinh bình thường của một lớp không chuyên. Cậu bảo với khả năng của mình sẽ chắc không qua nổi con số 4.
Cũng chính năm đó, năm 2018, những sấp đề chi chít chữ liên tục được chất chồng lên cao, đề Toán, đề Văn, đề Tiếng Anh,…Cuối cùng, năm đó tớ đỗ đại học NV2 vào chuyên ngành tớ ao ước. Và từ đó, tớ chính thức trở thành sinh viên Đại học chuyên Anh.
Nhiều lúc hồi tưởng lại câu hỏi của nhỏ bạn không mấy thân năm cũ, tớ cũng không biết vì điều gì?
Liệu có phải trên hành trình mình trải qua chỉ có toàn là may mắn hay không? Nhiêu đó cũng có thể được gọi là thành công chứ? Đôi lúc, tớ hay có suy nghĩ đó…Nhưng chỉ là đôi lúc…Vì tớ nghĩ mình không xứng đáng…Dạo gần đây, tớ lại hay có suy nghĩ đó, nhiều hơn…
Tớ 24 tuổi, đang độ tuổi mà tớ hằng rất ao ước được chạm đến, nhưng trong hình dung tớ của tuổi 24 năm đó không giống như hiện tại. Tớ không thật sự xinh đẹp, không tài giỏi, không có nhiều mối quan hệ xung quanh ở thế giới ngoài kia, công việc cũng không đâu vào đâu, đến định hướng con đường đi ban đầu cũng bị lệch lạc, vô vàn những dự tính, mộng ước vỡ tan vì mình chuyển ngành,…
Bằng tuổi mình, ở ngoài kia, người ta đã có sự nghiệp ổn định, có nhà, có xe, có hạnh phúc cho riêng mình,…Cảm giác như bị thế giới bỏ xa ấy. Tớ cũng đã cố gắng giữ bản thân mình ở trạng thái cân bằng nhất để có thể không sánh với người khác. Nhưng thật sự nhiều lúc tớ chán ghét bản thân đến nỗi…muốn vứt bỏ hết đi…
Tớ chán ghét cái tính xốc nổi, nhút nhát, thiếu kiên định của bản thân. Hàng ngàn lần tớ trốn chạy cái cảm giác hèn nhát đó, hàng ngàn lần tớ trốn tránh việc phải nhìn nhận bản thân mình yếu kém, nhìn nhận bản thân mình không theo kịp người khác khác… Có vô số lần tớ đã làm như thế, để chối bỏ trách nhiệm...
Nhưng đến thời điểm hiện tại, sau nhiều lần điên cuồng vớ vẩn trong mớ hỗn độn, nước mắt ngắn đến nước mắt dài nhiều đêm, kể cả những dự định không thành đến những ước mơ bỏ dở, ai hơn ai và ai không bằng ai,…Tớ dần dần bình tâm lại…
Tớ dần dần nhận ra khởi đầu của hành trình tự trưởng thành của bản thân đó là cảm giác chịu đựng được sự thiếu thốn, cả vật chất lẫn tinh thần. Tớ may mắn có một gia đình mà cha mẹ, chị em đều hòa thuận và yêu thương nhau, họ luôn tin tưởng và ủng hộ tớ hết mình trên những chặng đường tớ lựa chọn. Tớ may mắn được sinh ra trong nghèo khó, để đến ngày hôm nay, khi nhìn lại những gì đã trải qua, tớ biết trân trọng hơn những gì mình đã, đang và sẽ có. Tớ may mắn được đi học, may mắn được quen biết và gặp gỡ nhiều thầy cô, bạn bè. Có người giỏi và có người sẽ giỏi. May mắn kiếm được việc làm bằng tri thức của mình. Những năm tháng đại học, tớ đã rất cố gắng học tập, cố gắng làm thêm, đến hiện tại, tớ có thể chia sẻ được gánh nặng kinh tế trong gia đình, có thể làm chỗ dựa tinh thần lẫn vật chất cho bố mẹ.
Bản thân của tớ hiện tại, có thể không giống như trong tưởng tượng của tớ nhiều năm về trước, thỉnh thoảng tớ vẫn sẽ buồn và thất vọng, nhưng để đi đến được hiện tại, dù tớ có lựa chọn đúng đắn hay sai lầm, tớ biết bản thân mình biết hối lỗi và thật sự nỗ lực. Tớ cho bản thân mình một cơ hội để nghỉ ngơi.
Thôi những so đo, tính toán không đồng đều giữa bản thân mình với người khác. Nhiều khi, chỉ cần hồi tưởng đến khoảnh khắc mẹ tớ tự hào khi được thầy chủ nhiệm tuyên dương trước lớp vì thành tích học tập tốt của mình, tớ cũng thấy vui và hãnh diện. Tớ đã làm được những điều nhỏ be bé ấy, và tớ sẽ cố gắng làm thêm nhiều nhiều những điều nhỏ bé tương tự như thế ấy nữa,…
Có một câu nói mình từng rất tâm đắt rằng: " No pressure, no diamond". Những áp lực tớ từng đặt ra cho bản thân đã dạy cho tớ rất nhiều bài học. Tớ thật sự trân trọng chúng...
Nhân ngày đầu xuân chưa bị deadine dí, tớ tranh thủ tâm trạng một xíu để nhắc nhở bản thân mình không được quên những điều nhỏ bé ấy…
Blog#1: 15/02/2024
#notes#peer pressure#my writing#motivation#lifestyle#memory#life lessons#motivational#success#positive thoughts#positivity#life goals#reminders#vietnamese#suy nghĩ tích cực#áp lực đồng trang lứa
3 notes
·
View notes
Text
Cam Cam 2m28d hihi 🍊
Mới ngày nào em còn bé xiu trong bụng mẹ và đếm từng ngày từng giờ để gặp em mà giờ em đã khác lắm rùi mặc dù gần 3 tháng thui.
Mẹ sẽ ghi nhớ điều này suốt đời!
Bằng một cách thần kỳ nào đấy, tự nhiên Cam đã chịu ti bên trái, cái bên mà Cam trước giờ chê lên chê xuống không chịu ti vì sữa chảy chậm thêm đầu ti rụt, để rồi mẹ bị áp se.
Mọi người cứ bảo mẹ như dễ lắm vậy, nào là phải ép nó, nào là để nó đói nó sẽ ti, để nó ti nhiều vào. Kết quả là Cam chẳng chịu đâu, và mẹ cũng thấy bất lực. Mẹ không cưỡng cầu nữa, mẹ mỗi ngày cho Cam mút mút tẹo, em khóc quá thì mẹ thôi, cho làm quen dần, mẹ cũng chả ép nữa. Tại vì mẹ biết vấn đề này không thể nào nhanh được, mà phải kiên trì, thật kiên trì ấy. Hơn nữa, mẹ cũng đang phải hồi phục thể trạng của ngực, nên nó không như ban đầu được.
Mẹ biết mà, nên mẹ không ép Cam nữa, mẹ chờ Cam tự vậy.
Ấy thế mà tối đó em ti cho mẹ nhé, mẹ cũng bất ngờ cơ huhu mẹ kiểu trời đất sáng bừng luôn. Mẹ không dám mừng vội, ko dám kể với bố, với bà kẻo sợ "mất vía". Mẹ bình tĩnh những lần sau xem thế nào, thì woah sau nhiều lần thì em Cam đã chịu ti thật rùiiii.
Sau những khó khăn của việc lần đầu làm mẹ thì có lẽ đây là niềm vui mới của mẹ đó.
Bây giờ mỗi lần em thèm ti là mẹ có thể cho em ti ngay được rùi, không để em cáu như trước nữa vì mẹ biết, em ti được là cả mẹ và em đều vui, đều hạnh phúc và như được chữa lành ấy. Cam thích ti lắm, mỗi lần cô ta ti xong là cô ấy phê, hít hà hơi sữa mẹ rồi lăn ra ngủ 🥹 có lúc đang ti em còn nghịch kiểu như đáp ứng nhu cầu ấy. Cho nên mẹ rât thương em, mẹ cũng chẳng muốn rèn em theo một nếp nào nhiều, mẹ muốn e tự phát triển theo cách em thích, miễn là nó tích cực. Mẹ đã cố gắng kiên trì để cho con bú, mẹ thật zuiiii
Sau này mẹ sẽ kể cho em nhiều điều nhé! Con gái iu của mẹ!
Em lớn hơn nên đang học cách làm quen với môi trường bên ngoài, thích ê a nói chuyện, thích lật 😂 (cứ tỉnh dậy là tự nằm lật bố mẹ stress luôn), thích bế đi hóng, thích nhiều người và chân tay chẳng yên..
Vậy là bố mẹ cũng đỡ vất hơn 1 tíiiii
Mẹ vui quá, mặc dù nghĩ lại thật vất vả nhưng không phụ công mẹ kiên trì.
Cảm ơn những người đã luôn động viên tớ, cho dù tớ thật vụng về. Cảm ơn Cam đã đồng hành cùng mẹ 🥰
6 notes
·
View notes