[OLD] [ Commission / IDV ] The sky full of stars
WARNING: do not read, it is cringe and can give you a moderate heart attack.
Tôi nguyện hi sinh cả mạng sống này vì ngài, hỡi Đức vua kính mến của tôi.
*
* *
Naib từ nhỏ đã không thích không khí ngột ngạt nơi cung điện. Nơi ấy không dành cho anh, một con người luôn thích khám phá và đi ngao du khắp nơi, với cái ước mơ cháy bỏng là có thể trở thành một hiệp sĩ, giải cứu thế giới. Nhưng cái ước mơ ấy có lẽ sẽ mãi chỉ là ước mơ, khi cha anh - một trưởng binh đoàn lớn - đưa anh vào hòa với thế giới xa hoa của vua chúa để nối tiếp con đường của dòng họ mình.
"Bắt đầu từ con số không, con sẽ trở thành một người đàn ông thực thụ." Cha anh nói với anh như vậy. Và ông thực sự để cho đứa con độc nhất của mình, một chàng trai mười sáu tuổi mang đầy hoài bão trở thành một tên lính quèn đi tuần tra, tự nếm trải cái cuộc sống khó khăn và tận mắt chứng kiến những thói xấu xa, dơ bẩn của giới Quý tộc bị che giấu bởi vẻ bên ngoài diễm lệ đến hoàn hảo. Số lượng người tốt ở đây thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà những thể loại cặn bã tham ô, tàn ác lại đông như kiến.
Anh căm ghét chúng, và càng căm ghét sự ngu dốt của nhà vua vì chẳng thể nhìn ra được thật giả của một lũ nịnh nọt. Ông ta chỉ biết độc nhất hai điều: nghe lời xúi bậy chẳng biết đúng hay sai của tên Công tước và làm tròn trách nhiệm chăm lo cho đứa con trai chưa đầy tám tuổi của mình.
Naib cũng chưa từng thấy cậu hoàng tử nhỏ này bao giờ, mặc dù anh dành hầu hết thời gian trong ngày để tuần tra trong khuôn viên của cung điện. Anh chỉ có thể hình dung được diện mạo của cậu qua những lời kể của những nữ hầu trong lâu đài hay những người lính tuần tra khác may mắn bắt gặp cậu ẩn khuất sau những tán cây rậm rạp của khu vườn Hoàng gia. Họ mô tả Hoàng tử là một cậu bé dễ thương, có mái tóc hạt dẻ mềm mại và đôi mắt xanh lơ đẹp đến hút hồn. Có người còn nói rằng, khi nhìn vào đôi mắt của cậu là có thể thấy được cả một bầu trời biển cả.
Thực ra Naib chỉ nghe kể vậy thôi chứ chẳng tin vào mấy lời đồn đại ấy lắm, vì theo anh, đến thần thánh có lẽ cũng chẳng thể có được cái vẻ đẹp như tranh vẽ mà họ mô tả, huống chi là một vị hoàng tử mới ngót bảy tuổi của một vương quốc nhỏ bé này.
Cho đến cái ngày Naib nghe thấy tiếng loạt soạt đáng ngờ trong bụi cây vào một ngày hạ đầy nắng và gió nhẹ.
Đó là một buổi chiều tẻ nhạt và nhàm chán như bao buổi chiều khác. Trong tư thế thật nghiêm trang, Naib vác cây lao dài quá nửa thân trên vai và rảo đều từng bước quanh khu vườn Hoàng gia rộng lớn, lắng nghe tiếng nhạc du dương phát ra nhỏ nhẹ từ phòng khiêu vũ trong lâu đài. Ánh nắng xuyên qua những tán lá phong xanh ngắt, nằm rải đầy trên vai áo quân phục đan xen với mùi hoa trà phản phất trong không khí khiến anh cảm giác như vừa đi lạc vào một khu rừng thần tiên huyền diệu.
Dạo vài bước trên nền gạch rải khắp đài phun nước nho nhỏ, Naib chợt nhìn thấy bụi cây trước mặt khẽ rung nhẹ vài cái rồi im bặt. Anh e dè cầm cây lao chặt trong vị trí phòng thủ rồi tiến đến. Có thể đó là một con thỏ trắng mắt đỏ, anh thầm nghĩ, hoặc là một tên thích khách đen ngòm đang chuẩn bị lao ra vặn cổ anh rồi giấu xác dưới gốc cổ thụ. Nghĩ đến đó, Naib chỉ dám nuốt nước bọt một cái trước khi vạch ra những tán lá xanh rậm rạp.
Nhưng không, ở đó chẳng có chú thỏ trong truyện cổ tích hay tên thích khách áo đen nào hết, mà thay vào đó là một cậu nhóc nhỏ nhắn. Một cậu nhóc đẹp như thiên thần đang co mình trong tán cây trước mặt anh với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần ngắn đen tuyền lấm đầy bụi đất. Những nốt tàn nhang nhỉ li ti trên mặt cậu như những vì sao thoắt ẩn hiện dưới gọng kính dày cộp. Chiếc huy hiệu hoàng gia hiếm thấy được đính trên ngực áo bên phải của cậu, sáng lóa lên khi được ánh nắng của mặt trời chạm vào.
Naib chẳng giấu nổi sự ngỡ ngàng mà trố mắt ra nhìn. Cậu hoàng tử nhỏ mà mọi người hay đồn đại đến đang ở ngay trước mặt anh. Khó tin hơn nữa, là đang trốn trong đám cây mà cô bé thợ vườn Emma khổ công lắm mới trồng được.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc, Naib chợt nhật ra đây quả là tình huống khó xử nhất từ trước tới giờ. Cha anh có bao giờ dạy khi gặp một người Hoàng gia trốn trong bụi cây thì phải làm thế nào đâu chứ?
“Lucky? Con đâu rồi?”
Naib nhanh liếc về phía toà nhà đồ sộ nơi phát tiếng gọi ấy. Là một người phụ nữ khá trẻ với chiếc váy màu trắng như tuyết trùm kín người, có vẻ như đang tìm kiếm ai đó. Anh quay lại nhìn cậu Hoàng tử nhỏ đang tái mét nép hẳn vào trong đống lá cây rậm rạp, và cũng phần nào đoán ra được người cậu đang cố trốn khỏi là ai.
“Làm ơn, giúp ta với…”
Naib tần ngần một lúc trước vẻ mặt cún con đầy khẩn cầu của cậu. Nếu khai gian dối cho người vú mà bị phát hiện ra, anh sẽ gặp rắc rối to, có khi còn bị quy vào tội bắt cóc cũng nên. Nhưng việc phải phụ lòng cậu nhóc ấy, thật lạ làm sao, anh lại không nỡ làm vậy.
Tiếng bước chân đang đến gần chợt vang lên phía sau lưng khiến anh giật mình, chẳng còn suy nghĩ gì nữa mà nắm lấy tay cậu nhóc cao chạy xa bay. Vì là lính canh của khu vườn này nên Naib gần như thuộc hết tất cả những con đường và lối tắt tại đây, và cũng chẳng phải mất quá nhiều thời gian, anh đã mang cậu tới nơi giếng nước bỏ hoang từ nhiều năm trước.
Thở hổn hển vì phải chạy bán mạng đến hết cả hơi, Naib mới nhận ra bản thân vừa phạm phải tội tày đình.
Anh vừa bắt cóc một vị hoàng tử. Anh không hiểu sao chỉ vì một tiếng chân chẳng biết là của ai mà lại chạy trốn như ăn cướp vậy, đã thế còn kéo theo luôn cả vị Hoàng tử nhỏ mà anh vừa mới gặp mặt còn chưa đến năm phút.
Ôi, lạy Thánh Amen, cầu xin Ngài đừng trừng phạt anh vì tội danh phản nghịch này.
“Quả là… Quá đỉnh!” Ngược lại với Naib, vị hoàng tử nhỏ kia lại có vẻ thích thú vô cùng, chưa gì đã chạy nhảy khắp cả khu vườn như một con sóc đào bới đủ thứ trong lúc anh còn đang bị khủng hoảng tinh thần với lỗi lầm mình vừa gây ra. Nghịch ngợm chán chê bên cạnh chiếc giếng, cậu lại quay trở lại bên cạnh bên anh, níu lấy áo gọi anh í ới đầy thân tình.
“Ngươi tên là gì? Tên của ta là Lucky, từ nay làm bạn với ta nhé!” Đôi mắt xanh biển của cậu như một viên nam châm đầy lực hấp dẫn, thu hút anh thêm một lần nữa. Liệu đây có phải một trong những lí do nhà vua giữ kín cậu trong tòa lâu đài kia không? Sợ rằng đứa con của mình sẽ quyến rũ hết tất cả những ai mà cậu gặp được?
“Naib.” Anh ngập ngừng, tự hỏi liệu mình có cứng nhắc với Lucky quá hay không. “Naib Subedar.” Anh đế thêm vào.
“Được rồi, Naib Subedar. Chúng ta từ giờ trở đi sẽ là bạn thân của nhau nha! Hứa ngoắc tay luôn!”
Cậu chìa ngón út bé tẹo ra trước mặt anh, nở nụ cười sáng chói trên môi như một mặt trời thu nhỏ.
“Được.”
*
* *
Lời hứa của Naib với Lucky vốn dĩ ban đầu chỉ là một lời hứa qua loa cho xong chuyện, nhưng anh chẳng thể ngờ được mình lại có thể ở bên vị hoàng tử nhỏ ấy, quan sát cậu lớn lên từng ngày với tư cách là một người bạn thân thiết nhất. Naib cũng chẳng thể ngờ rằng, sẽ có lúc anh trở thành chỗ dựa tinh thần cho Lucky vào cái ngày mà Đức Vua băng hà, lắng nghe những giọt nước mắt của cậu thấm ướt đẫm trên chiếc áo đồng phục đã sờn màu của mình. Phải thấy cậu khóc như thế này thật khó chịu làm sao, nhưng khi nhận ra người con trai này sẽ chỉ buông thả cảm xúc của cậu khi anh ở bên cạnh, điều đó lại khiến anh thấy hạnh phúc.
Cái ngày Naib trông thấy Lucky mỉm cười rạng rỡ trên ngai vàng, được đội lên chiếc vương miện đang sáng lung linh dưới ánh nắng chói loà, anh mới biết được hai điều mà giá như anh đã nhận ra sớm hơn. Một rằng, chẳng ai hay bất cứ thứ gì, có thể rạng rỡ hơn được nụ cười của cậu ngày hôm ấy. Và một điều còn lại, rằng Naib thà mất nửa cuộc đời mình để quay lại về ngày xưa với cậu, còn hơn là chịu đựng cái cảm giác bực mình đến kì lạ mỗi khi nhớ ra rằng vị Hoàng tử nhỏ kia sẽ chẳng còn thời gian dành cho việc đi chơi đùa như trước với một tên lính như anh nữa.
Naib biết, thứ tình cảm mình dành cho Lucky không đơn thuần chỉ là tình bạn, hay tình anh em mà người ta thường thấy. Nó còn mạnh mẽ hơn thế nhiều, hơn cả tình yêu dành cho những hoài bão anh luôn ấp ủ trong lòng, hay tình yêu dành cho chính bản thân anh. Anh biết, người con trai ấy sẽ vĩnh viễn chẳng thể thuộc về anh, và anh cũng chẳng đáng bằng một hạt bụi xuất hiện trong cuộc đời của cậu. Cả hai người, chẳng phải cùng một giai cấp, cũng chẳng bao giờ có thể bước chân lên được thế giới của người kia.
Vì dĩ nhiên, Lucky giống như một bông hồng rực rỡ, xinh đẹp được bao bọc trong lồng kính bóng bẩy, còn Naib chỉ là một cây cỏ dại mọc ven đường, chẳng có gì để khoe mình trước ánh nắng mặt trời ngoại trừ việc vẫn sẽ kiên cường sống sót nếu có bị ai khác giẫm đạp. Một bông hồng như vậy thì chẳng thể sống nổi nơi ven đường, và một nhánh cỏ dại xấu xí sẽ chẳng bao giờ được đựng trong lồng kính.
Mà, nếu một phép màu nào đó có xuất hiện cho anh và cậu cùng đứng chung một chỗ nơi cùng một thế giới, thì liệu việc anh và cậu ở bên nhau sẽ có sự chấp thuận chứ? Liệu rằng, việc hai người đều là đàn ông có một mối quan hệ yêu đương có được sự công nhận từ những ánh mắt dò xét của những người xung quanh? Tất nhiên là… Không.
Vậy nên, Naib đành giấu kín thứ tình cảm này trong lòng, mặc cho điều đó chẳng khác gì việc anh đang ôm lấy một bụi cây đầy những mảnh gai nhọn hoắt đang ghim lên từng thớ thịt. Anh từ bỏ cả sự tự do của chính mình, chấp nhận thế chỗ người cha đã bạc phơ mái đầu, trở thành một trưởng binh đoàn lớn để có thể luôn theo dõi, bảo vệ cậu như trước kia. Tuy vẫn chẳng thể nào được chạm vào thế giới của người ấy, nhưng nếu có thể ngắm nhìn cậu từ xa giống như những ngày thơ ấu, vậy cũng đủ rồi.
Lucky, kể từ ngày đăng quang, trở nên bận bịu hẳn lên vì những mớ hỗn độn mà người cha và tên Công tước trước kia đã để lại cho cậu. Có những ngày cậu phải vùi đầu trong đống giấy tờ chất đống trên bàn chờ được xử lí, lại có những ngày cậu phải cưỡi trên lưng ngựa chạy quanh quẩn khắp các thị trấn để giúp đỡ dân làng, hay vùi đầu trong cung những mấy bận để mở ra những bữa tiệc xa hoa để tiếp đãi những vị khách hoàng tộc đến từ phương xa.
Cai quản một đất nước không phải là một điều dễ dàng, nhưng nó lại khó khăn hơn rất nhiều so với những gì cậu từng tưởng tượng. Dù sao cậu cũng chỉ là một con người mới bước đến tuổi hai mươi lăm, chẳng phải độ tuổi có nhiều am hiểu về đời hay gì, huống chi là lo toan cho cả một quốc gia lớn.
Vậy nên mỗi khi mệt mỏi hay sau khi kết thúc một bữa tiệc, Lucky lại tìm gặp Naib. Biết nói sao được, cậu cảm thấy như được là chính mình khi ở bên cạnh anh vậy. Mỗi lần được tâm sự với anh chỉ một vài câu nho nhỏ cũng khiến cậu như vừa trút bỏ được hết áp lực ra bên ngoài.
“Người không muốn tham dự bữa tiệc của chính mình mà lại muốn gặp ta ư, thưa Đức Vua?” Một giọng nói quen thuộc vang lên ngay khi cánh cửa phía sau được đóng lại, tưởng chừng đã rất lâu cậu chẳng được nghe thấy nữa.
“Vậy là ta không được hẹn gặp ngươi?” Vẫn đưa đôi mắt xanh dương của mình ngắm nhìn những ngôi sao long lanh đang toả sáng trên bầu trời, Lucky bất giác mỉm cười trong một chốc. Đã từ bao giờ rồi, việc được ở bên cạnh con người này lại hiếm có đến nỗi khiến cậu nhung nhớ từng ngày không nguôi?
“Tất nhiên là được rồi. Ta chỉ là… hơi tò mò một chút mà thôi.” Naib tiến đến gần cậu hơn, cho đến khi khoảng cách của hai chỉ còn có thể ước tính bằng từng gang tay.
Lucky im lặng, để cho tiếng gió thoang thoảng của đêm hạ chảy giữa hai người. Thứ cảm giác kì lạ này lại đến rồi. Tê dại, hạnh phúc, rung động. Cậu không thể biết cảm giác này là gì, hay biết nó từ đâu đến, nhưng nó lại khiến cậu cảm thấy thật yên bình biết bao.
“Ta nhớ cái ngày ta gặp được ngươi, cũng là một ngày hạ như hôm nay vậy.”
Naib trầm ngâm một lúc, rồi bất giác bật cười. Cậu bé trốn chui trốn lủi trong bụi cây ngày hôm ấy, đột nhiên lại hiện về trong tâm trí anh.
“Có chuyện gì vui sao?”
“Không có gì.” Anh ho nhẹ một cái, rồi lại giả vờ nghiêm nghị.
“Ta nhớ đến những ngày thơ ấu, khi có thể cùng ngươi chạy xung quanh cung điện vui chơi, bày trò trêu nghịch vua cha và những người khác.” Lucky mặc kệ cho Naib vừa cười cậu, lại bắt đầu kể ra cả một tràng những câu chuyện đầy những kỉ niệm giữa anh và cậu từ thuở xa xưa.
“Nhưng giờ đã khác rồi. Người đã là Hoàng đế của một vương quốc, trẻ đẹp và đầy tài năng, chứ không còn là một cậu hoàng tử nhỏ bảy tuổi nữa.”
“Tuy là vậy… ta vẫn là Lucky của ngày ấy, vẫn luôn thích được ở cạnh ngươi.”
Lucky rời khỏi bầu trời rực rỡ ánh sao mà chuyển ánh mắt lên khuôn mặt Naib, chợt nhận ra anh đã ân cần nhìn cậu từ bao giờ. Người đàn ông đã chạm đến ngưỡng ba mươi tuổi đang đứng trước mặt cậu, dường như đang trẻ lại về thuở non trẻ mười lăm xuân xanh dưới ánh trăng màu bạc rải đầy trên làn da rám nắng.
“Thật tự hào làm sao khi được nghe những lời này, thưa Đức vua.” Anh mỉm cười nhẹ, kính cẩn cúi nhẹ rồi híp đôi mắt viên đạn của mình như thể đang cố kiềm chế mình khỏi biểu đạt ra ngoài thứ gì đó không được cho phép. Cách hành xử quá cẩn trọng ấy chẳng hề giống anh ngày trước, và dĩ nhiên là Lucky chẳng thích điều đó chút nào.
“Ở một mình bên cạnh ta, ngươi không cần phải quá khiêm tốn như vậy.”
Naib không trả lời, chỉ khẽ cúi đầu để tránh khỏi phải giáp phải ánh mắt của cậu. Anh không muốn phá bỏ vùng an toàn của mình một chút nào. Nhưng nếu anh vẫn còn tiếp tục phải trông thấy đôi mắt cún con tội nghiệp đó, anh không chắc liệu mình có thể kìm nén nổi cái khao khát được chạm vào cậu nữa hay không.
Vết sẹo bên dưới khóe mắt của Naib chợt hiện ra trong thứ ánh sáng dịu nhẹ. Không phải là một vết quá lớn đến nỗi có thể tàn phá cả khuôn mặt anh, nhưng nó cũng khiến cho anh trở nên dữ tợn thêm phần nào. Có điều, Lucky chẳng hề màng đến việc đó, chỉ có thứ cảm giác xót xa đang dấy lên từ trong lồng ngực cậu như một bông hoa nhỏ đang nở bung.
“Ngươi... Bị thương từ bao giờ?”
Naib bất giác sờ lên má của mình. “À, cái này... Ta vô tình để bị thương ở một trận luyện kiếm cho quân đội. Cũng được hơn một tháng rồi, không có gì nghiêm trọng cả.”
“Naib Subedar...” Cậu đau xót dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình, chạm nhẹ những đầu ngón trên từng vết sẹo ẩn hiện trên làn da khô sạn đã lấm tấm những đốm đồi mồi nho nhỏ. “Ngươi lúc nào cũng thế, tất bận lo cho ta và vương quốc này mà chẳng hề lo cho chính mình.”
“Tính mạng của ta không thể sánh được với lợi ích của vương quốc này, thưa Đức vua.”
Cậu lại im lặng, bàn tay kia vẫn còn mân mê vết thương đã lành trong vô thức. Cậu đang đau đớn, điều ấy chẳng thể phủ nhận được nữa. Trái tim an tọa trong lồng ngực cậu chẳng biết đã bắt đầu đập nhanh từ bao giờ, nhưng Lucky chẳng còn quan tâm nữa. Thời gian của hai người sắp hết, và chẳng ai có thể biết được bao lâu nữa mới có thể gặp lại. Cậu cũng chẳng còn màng đến việc nghĩ ngợi xem tại sao lại có những suy nghĩ trái ngang đầy đáng sợ, rằng cậu muốn ở bên người đàn ông này cả đời chẳng bao giờ rời xa.
Ước gì cậu có thể hái lại khoảnh khắc này, cất giữ nó trong túi áo của mình để nó không chạy đi mất. Nhưng cũng giống như những ngôi sao phía xa kia thôi, cậu chỉ có thể hưởng thụ bằng đôi mắt trần này, chứ chẳng thể níu kéo lại được bằng hai bàn tay yếu ớt của mình được. Giá như cậu có thể bỏ trốn đi khỏi nơi đây. Với Naib. Sống một cuộc sống của một con người bình thường, chẳng phải tất bật lo lắng thứ gì quá đỗi to lớn.
“Này… ” Lucky nhìn Naib, đôi môi thầm thì trong vô thức, và rồi cậu chợt nhận ra mình chẳng biết phải nói gì nữa. Cậu biết cả hai sẽ phải rời đi sớm thôi, nhưng Lucky chẳng thể chối được rằng vẫn còn một chút hi vọng nhem nhóm lên trong cậu. Vậy nên, thà cậu cố gắng níu giữ một chút, còn hơn là thất vọng ngắm nhìn nó trôi đi mất.
“Sao vậy?” Khẽ đáp lại Lucky, khuôn mặt Naib lại gần tới cậu hơn nữa, cho đến khi anh có thể cảm nhận được sự bối rối qua hơi thở ấm nóng của cậu đang lướt nhè nhẹ trên da mặt.
Tiếng mở cửa cất lên bất chợt cất lên nhẹ nhàng, như một chiếc kéo cắt ranh giới giữa hai người ra làm hai mảnh, nhắc nhở họ đừng đi quá giới hạn của mình.
Lucky quay người lại, để nhận ra trước mắt cậu là vị Công tước trẻ tuổi Joseph đang đứng một cách đầy nghiêm trang bên cạnh khung cửa thép đang mở toang.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thưa Đức vua, sứ giả của Vương quốc X muốn gặp ngài.” Joseph khẽ cúi người rồi mau chóng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn khuôn mặt vị vua anh minh của mình đang đỏ ửng một cách bất thường và vị Trưởng binh đoàn Subedar đang dùng bàn tay to lớn che hơn nửa khuôn mặt, đôi mắt cố gắng tảng lờ nhìn vào rừng cây thông phía trước.
“Được rồi. Báo với họ ta sẽ vào tiếp đón ngay tại sảnh chính.” Lucky đánh mắt về phía Naib. “Hai ta sẽ bàn về việc này sau nhé, Subedar.”
Ngay khi cậu vừa dứt lời, một tên lạ mặt với bộ quần áo sặc sỡ một cách quá đáng bước ra từ bên trong, khuôn mặt sắc sảo của hắn nở một nụ cười rạng rỡ. Vị Công tước kia cúi chào thêm một lần nữa rồi mau chóng rút lui vào trong ánh sáng vàng chói của bữa tiệc.
“Thật là một vinh hạnh khi được người mời tới bữa tiệc tuyệt vời này, thưa Đức vua. Đáng tiếc làm sao, Đức vua của chúng tôi không thể tham dự được vì ông ấy quá bận. Chúng tôi thực lòng rất xin lỗi, thưa người kính mến.”
Lucky cười nhạt, phẩy nhẹ tay cho qua. Cách thể hiện sự kín trọng giả tạo từng âm điệu của tên sứ giả kia khiến cậu thấy thật không thoải mái, đến nỗi cậu chỉ mong cuộc đối thoại này kết thúc mau chóng để cho gã biến đi luôn cho xong.
“Không sao cả, Ngài ấy còn nhiều cơ hội tham gia các buổi tiệc trong tương lai nữa mà. Đây cũng không phải một bữa tiệc quá quan trọng để bắt buộc phải có mặt.”
“À, nhắc đến nhiều bữa tiệc khác…” Tên sứ giả bộ nhớ ra một điều gì đó, rồi lại liến thoắng nói. “Đức vua của đất nước X chúng tôi thực sự rất áy náy vì đã không tham dự buổi hội ngày hôm nay, vì dù sao chúng ta cũng là láng giềng cả mà. Và đó là lí do tôi có mặt ở đây.”
Rút ra một bức thư làm bằng da dày cộp được thắt một chiếc nơ đỏ to tướng, gã hai tay dâng nó lên trước mặt cậu, không quên liếc Naib với ánh mắt không mấy thân thiện. Lucky giở miếng da ra, lướt qua vài dòng chữ được viết một cách nắn nót trên thứ màu kem loang lổ. Đại loại là lời mời danh dự đến một buổi dạ hội linh đình được tổ chức tháng sau của vương quốc X, được chính vị vua của vương quốc vinh dự đặt bút lên.
Lucky chưa bao giờ tin hắn. Đã từ đời của ông cố cậu, những hoàng đế của vương quốc này đã luôn có ý định khiêu khích và xâm chiếm mảnh đất nhỏ bé mà tổ tiên nhà cậu ngày xưa đã mất bao công sức khai phá và xây dựng một nền văn minh. Tuy “người bạn hàng xóm” đó chẳng hề động tới một hạt cát nằm trên vương quốc của cậu, nhưng Lucky chắc chắn đó chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi. Nếu cậu không khôn khéo trong trò chơi cờ vây này, thì việc đầu cậu lẫn quốc gia đáng thương của cậu nằm trong chiếc lồng chim của hắn sẽ không còn là một việc bất khả thi nữa.
“Cảm ơn. Ta sẽ suy nghĩ về việc này.” Cậu gập bức thư lại rồi truyền lại cho Naib đang đứng bên cạnh cậu. Anh cẩn thận cầm nó lên và nhét vào bên trong chiếc áo chùng của mình.
“Người không nên bỏ lỡ cơ hội này. Biết đâu lại có gì đó xảy ra làm biến động lịch sử của cả hai nước thì sao?”
Cậu nghiêm mặt trước lời nói ẩn ý của gã. Đây là một lời khiêu chiến sao?
“Ngươi có thể đi được rồi.”
“Rất mong được gặp lại người, thưa Đức vua kính mến.”
Gã nghiêng mình cúi chào cậu một lần nữa, trên môi lại nở nụ cười đầy bí hiểm rồi biến mất vào trong dòng người đang chen chúc nhảy múa phía bên trong lâu đài. Tuy thứ vướng mắt của Lucky nãy giờ cũng chịu cuốn xéo đi mất, nhưng thứ nước hoa nồng nặc và cảm giác ngột ngạt khó chịu mà gã mang đến vẫn còn đọng lại trong không khí xung quanh.
“Ta không tin gã. Trên người gã ta có mùi cáo già.” Naib cất lời, đôi mắt nâu hình viên đạn lướt lên từng dòng chữ trên bức thư khi nãy, cố dò xét từng điểm bất thường trong từng câu từ của tên hoàng đế kia.
“Ta cũng thế. Nhưng những thứ gã nói cũng không phải đều sai.”
“Người muốn tham gia bữa tiệc ấy ư?”
“Đúng. Ta muốn tự mình đi thám thính tình hình.”
“Không thể làm khác đi sao? Người đang tự chui vào cũi của bọn chúng đấy.”
“Còn cách nào nữa sao?” Cậu nhìn anh, đôi mắt đầy sự kiên định. “Nếu muốn hành động, thì phải chủ động. Ta không thể đứng nhìn đất nước của mình cứ vậy mà rơi vào tay của kẻ thù.”
Naib hơi thất thần trước lời nói đầy vững chãi của cậu, chẳng thể ngờ được có ngày cậu sẽ nói lên những điều như vậy. Phải rồi. Lucky đã trưởng thành rồi. Cậu chẳng phải tên nhóc nhỏ bé lon ton chạy theo anh khắp khu vườn nữa, mà thực sự là một người đàn ông kiên cường đang cố gắng chống đỡ cả vương quốc nhỏ này bằng chính đôi vai của mình. Cậu còn mạnh mẽ hơn anh nhiều. Cậu đang dẫn đường cho cả thế giới, còn anh chỉ biết ôm đống mộng tưởng nằm mãi ở phía sau cậu mà thôi.
“Thưa ngài…Ta muốn đi cùng ngài.”
Lucky sững sờ nhìn Naib, rồi bất chợt phì cười trước vẻ mặt đầy nghiêm túc của anh.
“Ngài Subedar lúc nào cũng muốn lao đầu vào nguy hiểm đến vậy sao? Đống sẹo kia vẫn chưa đủ ngầu cho ngươi hả?”
Thay vì cười lại với Lucky, Naib lại cứng nhắc nhìn thẳng vào khuôn mặt của cậu, ánh mắt có một chút đau lòng và ân cần lẫn lộn.
“Vì ngài. Ta muốn bảo vệ ngài.”
Lucky ngưng khúc khích, đổi lại là một vẻ mặt bối rối đến vô cùng. Trước mặt ánh trăng bụi trần, hai đôi mắt sâu đắm những thứ tình cảm lạ lùng đang ẩn nấp lại giao nhau trong sự tĩnh lặng. Naib khẽ cong khoe miệng, để lộ ra một nụ cười hiếm có, một nụ cười mà cậu chưa từng thấy xuất hiện trên khuôn mặt anh trước kia.
Một nụ cười nhẹ, mà lại khiến cho cậu xuyến xao trong lòng, như lòng biển lặng im chợt bị lay động bởi cơn gió ấm áp huyền bí giữa đêm sao.
Giá như mọi chuyện không tệ đến vậy, thì ta có thể ở bên nhau.
*
* *
Bước chân xuống khỏi chiếc xe ngựa, Lucky dường như bị choáng váng bởi sự xa hoa quá mức nơi phủ chúa được bày biện ra trước mắt mình. Tòa lâu đài tráng lệ được bao bọc bởi những miếng kính dát bạc, sáng chói dưới ánh nắng gay gắt cùng với một đoàn người mặc quân phục màu đỏ tươi đang đứng canh gác trên từng bậc thang lát gạch tráng trải dài cả thước. Hàng trăm những chiếc xe ngựa với những chiếc bánh xe bằng vàng ròng và những chi tiết được khắc đầy tinh xảo, xếp thành hàng ngay ngắn xung quanh tòa lâu đài. Thậm chí đến cả những chiếc cột và những bức tượng trang hoàng trên những bức tường cũng được sơn thiếp vàng bóng bẩy.
“Quả là một tên khoe mẽ không biết ngượng.” Liếc nhìn sự xa xỉ đầy hoang phí, Naib khinh bỉ khạc nhổ một miếng lên sàn gạch trước cửa cung điện cao đồ sộ, mặc kệ để cho những tên lính bù nhìn đỏ hoe kia đang trố mắt ra nhìn anh. “Người dân thì cực khổ, còn gã thì ngày đêm cuốn lụa quanh mình hưởng thụ máu xương người khác. Gã sẽ sớm tèo thôi.”
Lucky không nói gì, nhưng vẻ mặt của cậu có vẻ trở nên nghiêm nghị hơn trước lời nhận xét ấy. Quả thật, chứng kiến khung cảnh nghèo nàn của người dân nơi đây cùng với những thứ đồ xa hoa bóng bẩy này khiến cậu cảm thấy phẫn nộ. Cậu đã từng tưởng rằng cha cậu là vị vua tệ nhất, nhưng ít ra ông còn không tàn ác đến nỗi trấn lột hết của cải của người dân như vậy. Thử nghĩ xem nếu đất nước của cậu cũng rơi vào tay tên hoàng đế này đi? Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến máu trong huyết quản của cậu phải sôi sùng sục.
Tiếng ầm ầm phát ra từ bản lề của cánh cửa trước mặt, ngay sau đó là một tên hầu cận bé loắt choắt bước ra với bộ quần áo lòe loẹt bước ra ngoài.
“Mời các Ngài vào, Quốc vương của chúng tôi đang rất nóng lòng được gặp Người.”
Gật nhẹ đầu với tên hầu cận, Lucky cùng Naib bước vào bên trong cung điện, để lại phía sau lưng âm thanh của cánh cửa lúc nãy đang nặng nề khép vào, khiến cho ánh sáng từ phía bên ngoài chiếu vào tắt lịm, chìm vào trong thứ màu vàng của nến đang le lói phát sáng xung quanh. Chẳng biết đã qua bao nhiêu cánh cửa, trông thấy bao nhiêu thứ đồ dát vàng dát bạc treo đầy khắp nơi, cả hai mới đến được căn phòng vũ hội, nơi thậm chí còn lung linh hơn cả bề ngoài của tòa lâu đài. Những viên pha lê cùng bảo ngọc được treo lên trần thành những chùm đèn đầy tinh xảo, hàng đống những món ăn sơn hào hải vị lạ mắt bày biện khắp cả căn phòng rộng lớn, thậm chí còn có những tháp ly bằng vàng chứa đầy thứ rượu hảo hạng được nhập khẩu từ phương Bắc.
Chỉ là một buổi dạ hội mở ra vì ham muốn mà tốn hàng đống những thứ đồ xa xỉ đến vậy, tên vua này còn ăn chơi trụy lạc đến nỗi nào đây?
Phải đến tận khi những món ăn trên bàn cùng đoàn người đã vơi đi quá nửa, vị chủ nhân của bữa tiệc với ngoại hình thấp béo xấu xí, khoác trên mình chiếc áo hoàng bào dày cộp chấm đất và chiếc vương miện đính kim cương đen nặng trịch bước đi một cách đầy khó nhọc đến tìm cậu. Trên môi gã cũng nhoẻn lên một nụ cười đầy giả tạo chẳng khác tên sứ giả lần trước là bao.
“Thật vinh hạnh làm sao khi bữa tiệc nhỏ này của ta lại có sự góp mặt của vị vua xứ Y đây.” Hắn xoa xoa hai bàn tay vào với nhau, đôi mắt cáo của gã chĩa vào Lucky và Naib như thể muốn soi mói từng thớ dây thần kinh ẩn dưới làn da hai người.
Mặc kệ ánh mắt kì lạ của vua Charlie đang cố đâm xuyên cậu, Lucky khẽ nhún mình, cúi chào gã một cách đầy khách sáo.
“Không, ta phải cảm ơn Đức vua vì đã mời ta đến góp mặt tới bữa tiệc đầy quan trọng này mới đúng.”
“Đủ xa hoa bằng bữa tiệc trước của ngài chưa?”
“Ôi, tôi ước gì chúng bằng được một phần buổi dạ hội này của ngài đấy, Đức vua Charlie.”
Tên hoàng đế bắt đầu cười một cách đầy khoái trá, những lớp mỡ thừa đọng tên cơ thể gã cứ thế mà rung theo từng nhịp thở.
“Ngài thật biết cách ứng xử đấy, Quốc vương Lucky trẻ tuổi.” Những ngón tay béo múp của gã rơi từ trên không xuống, vỗ lên vai cậu một cách đầy mạnh bạo. “Đến lúc ta phải đi rồi. Ta mong ngài có thể tận hưởng nốt bữa tiệc này cho đến khi tất cả đều kết thúc.”
Sự ghê tởm của Lucky dành cho tên hoàng đế ngay lập tức được biểu lộ ra sau khi gã khuất bóng trong dòng người quý tộc còn sót lại đang mải mê khiêu vũ và trò chuyện những thứ trên trời dưới biển. Cậu phủi vai áo của mình một cách khó chịu rồi cất bước ra bên ngoài ban công hóng gió, còn Naib thì cứ vậy mà lẳng lặng đi theo sau cậu, dè chừng từng ánh mắt đang chĩa vào vị vua của anh.
“Ngài ổn chứ?” Naib vịn tay vào lan can của ban công lo lắng nhìn Lucky, người từ đầu bữa tiệc vẫn chỉ giữ nguyên vẻ mặt vô cảm đến bất thường.
“Bữa tiệc này khiến ta cảm thấy khó thở.” Cậu nhăn mày, tay phải nới lỏng cổ áo để có thể dễ dàng hít thở không khí. “Chưa nơi nào lại khiến ta khó chịu đến vậy.”
“Đổi lại…” Naib nhỏ giọng xuống, đủ để cho mình Lucky nghe được. “Chúng ta cũng biết rằng vương quốc X đang trong thời kì suy tàn. Người dân nơi đây sẽ nổi dậy sớm thôi.”
“Sẽ không nếu hắn ta kịp lên kế hoạch xâm chiếm những vương quốc láng giềng khác. Vua Charlie không giống như ngoại hình đâu, gã ta xảo quyệt hơn cả một con sói.”
“Ngài yên tâm, những thông tin quân ta thu thập được đêm nay cũng đủ để đánh bại gã ta nếu có chiến tranh bùng nổ giữa hai đất nước.”
Lucky không trả lời ngay. Nỗi bất an của cậu chẳng thể nhờ một câu nói ấy của Naib mà xua tan đi mất, vì cậu chắc chắn mọi thứ sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Cái cảm giác ấy còn trở nên dữ dội hơn khi cậu nghĩ lại những lời nói đầy ẩn ý của tên sứ giả ngày hôm ấy.
“Naib này, bữa tiệc này thật quá đỗi bình thường, ngươi thấy không?”
Anh gật đầu, vô thức đưa tay lên gãi nhẹ cằm của mình.
“Bình thường đến lạ lùng. Chẳng phải tên sứ giả lần trước nói sẽ có gì đó xảy ra sao? Vua Charlie cũng không đả động gì đến ngài nhiều, gã ta có vẻ quan tâm đến mấy tên đồng bóng thích ăn diện giống gã hơn.”
Quả thật. Lucky là một khách mời danh dự đến nơi đây, vậy mà tên vua ấy phải đợi đến tận khi bữa tiệc gần tàn hết mới đi tìm cậu, tuy vậy cũng chỉ nói chuyện xã giao được vài câu rồi lại biến đi mất tăm. Nhưng gã dường như đã chắc chắn rằng cậu sẽ ở lại đây cho tới khi tiệc tàn để đợi xem “thứ đặc biệt” kia là gì, giống như tự mình đang tạo ra luật lệ cho bàn cờ và cậu chính là con quân ngon lành không hề có chút cảnh giác.
Gã ta lại đang toan tính thứ gì trong đầu đây?
“Naib, liên lạc với binh đoàn đi. Ta thấy không ổn.”
Tiếng chuông điểm mười hai giờ bất chợt vang lên inh ỏi trên đỉnh đầu, khiến vạn vật đang yên vị trong sự yên tĩnh như bừng tỉnh giấc, chìm trong thứ âm thanh hỗn lộn đang chiếm trọn lấy cả bầu không gian. Ngoại trừ tiếng chuông đang reo ấy, chẳng còn tiếng động nào có thể chen vào được.
Dường như đánh hơi được sự nguy hiểm đang lan tỏa xung quanh cùng với tiếng chuông kia, Naib nắm lấy tay của Lucky và kéo cậu nhảy ra khỏi ban công, rơi thẳng xuống đám cây rậm rạp bên dưới. Chỉ vài giây sau đó, từ nơi mà anh và cậu vừa nhảy xuống, hàng chục những tên lính cầm gi báo sắc nhọn phá cửa lao ra ngoài, tiếng chân uỳnh uỳnh của hàng đống người nện lên nền gạch lát như thể sắp đạp sập cả sàn đất.
“Chúng không có ở đây! Mau chia ra tìm!” Tiếng thét lớn của vua Charlie thế chỗ những tiếng chuông khi nãy, bốn bề khu rung xung quanh vọng lại giọng gã nghe đến ghê người. “Giết tất cả quân của bọn chúng, kể cả tên Hoàng đế cho ta!”
Không chần chừ thêm một tích tắc nào nữa, Naib nhanh cởi bỏ chiếc hoàng bào vướng víu trên vai Lucky vứt thẳng đi rồi lại kéo cậu chạy như bay, tìm cách tiến đến được bìa của khu rừng. Những nụ hoa chúm chím chưa nở nằm trên bãi cỏ mượt mà bị hai người dẫm lên không thương tiếc, nhưng trong tình huống này chẳng có ai còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến hoa cỏ được nữa.
“Thấy chúng rồi! Chúng đang chạy về bìa rừng phía Đông!”
“Giết chết cả hai!”
“Chết tiệt!” Naib nghiến chặt răng, ngay lập tức chuyển từ người dẫn đường sang che chắn cho Lucky từ phía sau. Những mũi tên bắt đầu lao vun vút xuống như vũ bão, tàn phá mọi thứ xung quanh một cách tàn bạo. May mắn thay, nhờ vào giác quan linh hoạt và sự che chở của Naib, Lucky dường như chẳng bị tổn hại chút nào trong cơn mưa tên mù mịt ấy. Tiếng của hàng ngàn bước chân đang đuổi theo kèm theo cả tiếng hò hét chói chang của tên trưởng binh đoàn hiện rõ dần ra sau lưng.
“Cố lên, ta sắp đến được bìa rừng rồi!”
Chạy trốn mãi trong sự săn đuổi điên cuồng, cho đến khi trời bắt đầu lờ mờ chuyển xám, cả hai mới tìm được một cái hang nhỏ sâu để ẩn nấp dưới gốc cây cổ thụ khổng lồ. Naib đẩy Lucky chui vào sâu tận bên trong hang, còn anh thì lấp ló ở cửa canh chừng, đến mãi sau cùng xác định rằng không có ai lởn vởn ở bên ngoài mới thở phào yên lòng mà nghỉ ngơi một chút.
“Ngươi có bị thương chỗ nào không?” Nhợt nhạt vì mất sức và sợ hãi, Lucky lo lắng kéo anh vào bên trong ngồi bên cạnh mình, dùng tay áo lau bớt đi những giọt mồ hôi đang chảy đầm đìa trên làn da anh. Naib vì quá kiệt quệ, chỉ biết chầm chậm lắc đầu để trả lời cậu và rũ người lên tảng đá cạnh đấy như một xác chết.
Thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh li ti bám trên trên nền đất cùng mùi tanh ngòm của máu tươi bốc lên trong không khí giúp Lucky phát hiện ra được một vết thương khá lớn trên cánh tay phải của anh đang rỉ máu, dường như bị gây nên vì phải che chắn cho cậu khỏi những mũi tên hồi đêm qua.
“Ta ổn mà… Người đừng lo.” Naib khó nhọc nhoẻn miệng cười, cố gắng trấn an cậu. “Vết thương này chẳng hề hấn gì cả.”
Lucky chẳng nói chẳng rằng, chỉ run rẩy xé rách một bên của chiếc áo sơ mi mà cậu yêu thích rồi băng bó cho anh. Cậu biết là làm vậy cũng chẳng có ích nhiều, nhưng ít ra cũng có thể giúp anh cầm máu trong một thời gian ngắn. Thứ cảm giác tê tê ở đầu ngón bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể khi Lucky vô tình chạm phải bàn tay chai sạn của Naib ngay khi vết thương vừa được băng lại. Ánh mắt của họ lại giao nhau lần nữa, ẩn chứa bao những tâm tư quanh quẩn trong tâm trí bao đêm dài dằng dặc chẳng biết làm thế nào để trao hết đi.
Naib biết, cả hai đang trong tình huống thật nguy hiểm biết nhường nào, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm ngoại trừ e sợ cho số phận đang treo ngàn cân sợi tóc, anh lại cảm thấy có chút vui lòng. Được ở cạnh cậu, được cậu lo toan chăm sóc, có lẽ nếu sống cả đời đến già Naib cũng chẳng được hưởng cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Dù sao cũng chẳng biết liệu có bỏ mạng ở nơi này hay không, thà anh phá bỏ vùng an toàn ấy chỉ một lần để đến bên cậu.
Anh chẳng muốn khi sắp chết vẫn nhận ra còn có thứ để mà nuối tiếc.
Chẳng biết nước mắt đã trào ra từ lúc nào, Lucky chỉ biết đau xót nhìn anh trong vô vọng. Cậu còn nhiều thứ chưa làm được, vẫn còn nhiều thứ còn mơ hồ chưa thể biết, vẫn còn những thứ cảm xúc đầy lộn xộn còn chưa thể ghép lại vào với nhau. Anh còn một cuộc đời đầy hứa hẹn ở phía trước, còn một hoài bão được tự do vẫn còn nằm trong xó chưa thể thực hiện. Vậy mà hôm nay, tính mạng của cả anh và cậu lại nằm trong tay thần Chết, mặc cho sự may mắn liệu có muốn cứu giúp hay không, hoặc lại muốn chơi đùa rồi ăn tươi nuốt sống bọn họ.
“Xin người đừng đánh mất hi vọng. Còn ta ở bên, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Naib nhỏ giọng thầm thì, đưa tay lên lau giọt lệ nơi khóe mắt cậu. Lucky khẽ nhắm nghiền mắt lại, ngả người dựa vào trong lòng anh. Chợt nhận ra có bao nhiêu điều thầm kín cậu muốn thổ lộ cho anh biết, mà cuộc đời lại thật ngắn ngủi và lắm tai ương biết bao.
Cầu xin Chúa, nếu chúng con có phải chết ngày hôm nay, hãy để con và người ấy ở cạnh nhau được lâu thêm chút nữa.
Tiếng bước chân dẫm trên từng mảnh lá khô gãy vụn bên ngoài chợt vang lên. Theo phản xạ, Naib ôm chặt lấy Lucky và quay lưng về phía cửa hang, tìm cách che chắn cho cậu.
Trong lúc này thì chỉ có thể chờ một điều may mắn kì diệu nào đó mới có thể cứu được hai người họ mà thôi.
“Đức vua?”
Mái đầu bù xù của một người con trai thò vào, trên mặt của anh ta ẩn hiện một vết sẹo bỏng to tướng bên mắt trái. Lucky nheo mắt cố nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc kia, rồi ngay tức khắc từ sợ hãi chuyển sang mừng rỡ tột cùng.
“Ôi cảm tạ Thánh Amen! Là Norton!”
Norton là một trong những gián điệp mà cậu đã gài vào phe địch từ lâu, luôn đảm nhận nhiệm vụ đưa gửi thông tin giữa hai quốc gia cực kì nguy hiểm. Được gặp Norton ở đây, giống như số phận vừa mỉm cười lùi cho họ một đường lui vậy.
“Đã liên lạc được tới binh đoàn chưa?”
“Đã liên lạc được rồi, thưa Bệ hạ. Họ đang chiến đấu ở phía tây trong tình trạng thiếu nhân lực. Ta cần phải liên lạc với quân tiếp viện đang cách đây hai tiếng đi bộ. Người cũng cần phải đi ngay.”
“Vậy… Ta không còn bị truy đuổi nữa?”
“Thực chất, chúng có cử thêm một tiểu đội để săn tìm người. Có vẻ như chúng đang ở phía bắc cách đây hai dặm.”
“Vậy có nghĩa là… Ta cần phải có người đánh lạc hướng.” Naib ngẫm nghĩ một chốc, rồi ngay sau đó không chần chừ cởi chiếc áo quân phục của mình ra và khoác hờ lên người cậu. “Ta nên tráo đổi trang phục với nhau để đánh lừa chúng. Như vậy sẽ dễ dàng cho việc tháo chạy hơn.”
“Ngươi tính làm con mồi đánh lạc hướng bọn chúng ư?”
“Đúng vậy. Còn người sẽ đi cùng Norton đến chỗ tiếp viện, được chứ?” Naib mặc lên người chiếc áo của Lucky, nhặt lên chiếc kiếm đang nằm lên lóc trên nền đất giắt bên người.
“Không, không được! Ngươi đang bị thương, nếu ngươi mà đi sẽ bị bọn chúng giết chết mất!”
“Chẳng còn cách nào đâu, thưa Bệ hạ. Chỉ có Norton mới có thể dẫn đường cho người đến chỗ quân tiếp viện được.”
“Nhưng…”
Chẳng để cho Lucky nói tiếp, Naib đã áp ngón tay lên môi cậu, chặn lại những lời cậu tính nói tiếp theo.
“Ta sẽ gặp lại người tại cung điện, được chứ?”
Nói rồi, anh đẩy cậu và Norton ra khỏi hang về phía đường mòn ra khỏi khu rừng, còn bản thân mình thì tức tốc đi về hướng ngược lại nơi có những ánh đèn màu vàng chập chờn trong bóng tối. Lucky chẳng còn cách nào nữa, đành phải theo người gián điệp chạy thật nhanh về nơi có quân tiếp viện.
Tiếng hò hét của quân địch cùng với âm thanh của kiếm và giáp va chạm vọng lại từ phía sau lưng khiến tim cậu như thắt lại, trong lòng rối bời như tơ vò không tìm được nút gỡ. Đây là lần đầu tiên mà cậu hoảng loạn đến nỗi chẳng thể suy nghĩ được gì thông suốt, chỉ có thể cắm đầu cắm cổ mà chạy, thân tâm chỉ có thể cầu mong sẽ gặp được quân tiếp viện thật sớm.
Vì cậu sợ mất anh.
Làm ơn… Hãy chờ ta. Ta nhất định sẽ cứu ngươi.
*
* *
Những tia nắng cuối cùng cũng tắt, để lại một chân trời mang sắc đỏ cam cô quạnh và những đám mây vỡ vụn đang lơ lửng trong vô định. Những ngọn thông chẳng hiểu sao lại trở nên cao vút lạ kì, như thể chỉ cần một chút nữa là có thể chạm tới bầu trời xa xăm trên đỉnh. Một vài cụm khói đen ngòm bốc lên đâu đây, xù xì như những thân cây trơ trọi không lá mang cho người ta thứ cảm giác ghê người. Những thi thể nằm chồng đống lên nhau, những vết thương chí mạng vẫn cứ rỉ ra thứ chất màu đen đặc quánh, phủ kín cả một vùng đất hoang tàn.
Đi giữa đống đổ nát chất đầy xác chết cùng mùi máu tanh nồng trộn lẫn với mùi cỏ cháy, Lucky cố gắng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Nhưng thật lạ làm sao, cậu đi mãi, gặp bao con người thương tích đầy mình được mang đi trên những chiếc cáng, vậy mà vẫm chẳng thấy người mà cậu đang mong mỏi được trông thấy.
Có lẽ Naib đã về lâu đài đợi cậu, Lucky tự thuyết phục với bản thân như vậy. Cậu tự nhủ với mình rằng sẽ chẳng có gì phải lo lắng hết, vì cậu biết một con người mạnh mẽ như anh chắc chắn sẽ chẳng thể nào chịu bỏ mạng ở nơi đây, và cậu nên quay về nhà để anh khỏi phải chờ cậu lâu thêm nữa.
Vậy mà cậu vẫn cảm thấy thật bất an, vẫn tiếp tục chạy khắp nơi tàn chiến đào bới từng dấu hiệu cho sự xuất hiện của anh. Đôi tay siết chặt lồng ngực, Lucky cảm giác từng bước chân của mình đau đớn như dẫm lên hàng ngàn mũi kim sắc nhọn.
Cho tới khi cậu đi đến gần cái hang trú ẩn cũ, mặt trời đã chìm hẳn xuống ngọn đồi nhỏ phía xa, chỉ còn chút ánh sáng đang cố gắng chống chọi một cách yếu ớt. Hình dáng của một người đàn ông đang gục ở gần cửa hang lọt vào mắt cậu, với mái tóc dài ngang vai rủ xuống che phủ cả khuôn mặt. Tim cậu chợt thắt lại, thổn thức khi cậu nhận ra chiếc áo người đàn ông ấy đang mặc trông thật quen thuộc. Là áo của cậu.
Không, chắc chắn không phải là Naib. Anh rõ ràng đang ở cung điện chờ cậu. Đây chỉ là sự trùng hợp mà thôi, Lucky cũng chẳng thể chắc chắn được đó có đúng là chiếc áo của cậu không mà.
Tiến đến gần hơn nữa, cậu mới sững sờ sau khi vén lên mái tóc màu nâu bết máu.
Là Naib.
Với khuôn mặt yên bình như đang ngủ, anh quỳ đó với ngọn giáo đâm xuyên qua tim, buông xuôi cả hai tay như thể đang vuốt ve ngọn cỏ xanh rờn. Máu của anh thấm đẫm cả một vùng đất, chẳng biết đã chuyển sắc đen từ bao giờ.
Cậu quỳ xuống trước thi thể Naib, chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo không còn sức sống ấy mà không thể ngừng run rẩy. Chẳng thể trông thấy trong tầm nhìn vì những giọt nước mắt chẳng thể ngưng trào xuống gò má, vậy mà cậu lại nhận ra được một giọt lệ vẫn còn đọng lại nơi khoe mắt của anh. Gạt nhẹ giọt lệ ấy đi, cậu thổn thức.
“Naib… Cùng về thôi…”
Ngươi an toàn rồi. Đừng khóc nữa nhé.
FIN
1 note
·
View note