#Truyện ngắn
Explore tagged Tumblr posts
thichateo · 1 year ago
Text
Rất thích một câu nói: "Sẽ có những đoạn đường chúng ta vừa đi vừa khóc, nhưng tất cả rồi sẽ ổn thôi."
Đến độ tuổi này chúng ta sẽ chấp nhận thời gian là minh chứng rõ nét nhất. Người thật lòng yêu bạn sẽ ở lại, người vì lợi ích kề cận bạn sẽ rời đi, người hứa hẹn bền lâu không bằng người lặng thầm đứng sau nâng đỡ...
Trong tay bạn có một chiếc túi, để có thể đón nhận những điều mới mẻ tốt đẹp thì phải chấp nhận vứt bỏ những thứ cũ kĩ làm bạn phiền lòng. Nếu cứ ôm đồm mọi thứ, tay sẽ mỏi tâm sẽ phiền, bạn thực lòng muốn hạnh phúc, phải không?
Bạn sẽ ổn thôi, tôi cũng vậy.
Hôm qua khóc đủ rồi, từ giờ hãy trang điểm xinh đẹp, nhìn về phía trước.
Bỏ lại những điều không đáng sau lưng.
-Én.
Tumblr media
218 notes · View notes
pulpficat · 9 years ago
Text
Chúng Tôi Có Thể Bán Sỉ Cho Ông
Peter Pinter không biết Aristippus thuộc phái Cyrenaic, một môn đồ ít tên tuổi của Socrates, đã từng khẳng định rằng việc tránh rắc rối là điều tốt đẹp nhất con người có thể đạt được. Tuy nhiên, gã đã sống một cuộc đời bình lặng theo đúng nguyên tắc ấy. Ngoại trừ một điểm yếu duy nhất (không thể cưỡng lại được những món hời, mà ai trong chúng ta không có điểm yếu ấy chứ?), gã là một người hết sức điều độ. Gã không bao giờ làm gì cực đoan. Lời nói của gã đúng mực và thận trọng; hiếm khi ăn quá độ; uống vừa đủ để hòa đồng chứ không hơn; không giàu có nhưng cũng chẳng nghèo khó. Gã thích mọi người và mọi người cũng thích gã. Vậy nên, liệu bạn có nghĩ gã sẽ xuất hiện trong một quán rượu tồi tàn ở khu ổ chuột Đông London, để ký cái mà người ta vẫn gọi là "hợp đồng" với một kẻ mà gã hầu như không quen biết? Chắc chắn là không. Thậm chí bạn còn không nghĩ gã sẽ bén mảng đến quán rượu đó.
Bạn đã đúng, cho đến một chiều thứ Sáu nọ. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống hồ là một kẻ nhạt nhòa như Peter Pinter. Việc phát hiện ra cô Gwendolyn Thorpe, hai mươi ba tuổi, ở số 9 Oaktree Terrace, Purley, đang dan díu (như cách nói thô thiển của người đời) với một gã trẻ tuổi bảnh bao ở phòng kế toán - sau khi, xin lưu ý, cô ta đã đồng ý đeo chiếc nhẫn đính hôn được làm từ những mảnh ruby thật, vàng 9 cara và thứ có vẻ như là kim cương (37,50 bảng) mà Peter đã mất gần trọn giờ ăn trưa để chọn - quả thực có thể khiến một người đàn ông làm những điều vô cùng kỳ quặc.
Sau khi phát hiện ra điều kinh hoàng đó, Peter trải qua một đêm thứ Sáu không ngủ, trăn trở với những hình ảnh về Gwendolyn và Archie Gibbons (tay Don Juan của phòng kế toán Clamages) nhảy múa và bơi lội trước mắt gã - thực hiện những hành động mà ngay cả Peter, nếu bị ép buộc, cũng phải thừa nhận là khá phi lý. Nhưng mật đắng của ghen tuông đã dâng trào trong gã, và đến sáng, Peter đã quyết định phải loại bỏ đối thủ của mình.
Sáng thứ Bảy trôi qua mà gã vẫn tự hỏi làm thế nào để liên lạc được với một sát thủ, bởi theo những gì Peter biết, Clamages (cửa hàng bách hóa nơi cả ba nhân vật trong mối tình tay ba này cùng làm việc, và cũng là nơi bán chiếc nhẫn kia) không tuyển dụng ai làm nghề này, và gã cũng ngại phải hỏi người khác vì sợ thu hút sự chú ý về phía mình.
Vì thế mà chiều thứ Bảy, gã tìm kiếm trong cuốn Những Trang Vàng.
ASSASSINS (sát thủ), gã thấy, không nằm giữa ASPHALT CONTRACTORS (nhà thầu nhựa đường) và ASSESSORS (người định giá); KILLERS (sát thủ) không nằm giữa KENNELS (trại chó) và KINDERGARTENS (trường mẫu giáo); MURDERERS (kẻ giết người) không nằm giữa MOWERS (máy cắt cỏ) và MUSEUMS (viện bảo tàng).
PEST CONTROL (kiểm soát côn trùng) có vẻ hứa hẹn; tuy nhiên khi xem xét kỹ những quảng cáo về kiểm soát côn trùng cho thấy chúng chỉ chuyên về "chuột, chuột nhắt, bọ chét, gián, thỏ, chuột chũi và chuột" (trích dẫn từ một mẩu quảng cáo mà Peter cảm thấy hơi khắt khe với loài chuột) và không thực sự là thứ gã đang tìm kiếm. Dù vậy, vốn cẩn thận, gã kiên trì xem xét các mục trong danh mục đó, và ở cuối trang thứ hai, bằng chữ nhỏ, gã tìm thấy một công ty trông có vẻ triển vọng.
"Xử lý toàn diện và kín đáo các loài động vật có vú gây phiền toái và không mong muốn, v.v." - quảng cáo viết như vậy - "Ketch, Hare, Burke và Ketch. Công ty lâu đời." Không ghi địa chỉ, chỉ có một số điện thoại.
Peter quay số điện thoại, tự thấy ngạc nhiên vì hành động của mình. Tim gã đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng gã cố tỏ ra thản nhiên. Điện thoại đổ chuông một lần, hai lần, ba lần. Peter vừa bắt đầu hy vọng rằng sẽ không có ai trả lời để gã có thể quên đi mọi chuyện, thì có tiếng click và một giọng nữ trẻ trung, nhanh nhẹn cất lên: "Ketch Hare Burke và Ketch xin nghe. Tôi có thể giúp gì?"
Cẩn thận không nói tên mình, Peter lên tiếng, "À, các người nhận xử lý động vật có vú cỡ lớn đến mức nào?"
"Ừm, điều đó còn tùy thuộc vào yêu cầu của quý ông."
Gã lấy hết can đảm, "Cỡ một người?"
Giọng nữ kia vẫn nhanh nhẹn và không chút bối rối: "Dĩ nhiên là được, thưa ông. Ông có sẵn bút và giấy không ạ? Được rồi. Hãy đến quán rượu Dirty Donkey, gần phố Little Courtney, E3, tối nay lúc 8 giờ. Mang theo một tờ Financial Times cuộn tròn - đó là tờ báo màu hồng đấy, thưa ông - nhân viên của chúng tôi sẽ tiếp cận ông tại đó." Rồi cô ta gác máy.
Peter phấn chấn hẳn lên. Mọi việc dễ dàng hơn gã tưởng rất nhiều. Gã xuống tiệm báo mua một tờ Financial Times, tìm phố Little Courtney trong cuốn A-Z London của mình, rồi dành phần còn lại của buổi chiều xem bóng đá trên tivi và tưởng tượng về đám tang của gã bảnh trai phòng kế toán.
Peter mất một lúc mới tìm ra quán rượu. Cuối cùng gã cũng nhận ra biển hiệu quán, có hình một con lừa và quả thật trông rất bẩn thỉu.
Dirty Donkey là một quán rượu nhỏ và khá dơ dáy, ánh sáng mờ tối, với một đám người không cạo râu mặc áo khoác lừa bám bụi đứng quanh nhìn nhau đầy nghi ngại, vừa ăn khoai tây chiên vừa uống bia Guinness - một loại đồ uống mà Peter chưa bao giờ thích. Peter kẹp tờ Financial Times dưới nách một cách lộ liễu hết mức có thể, nhưng chẳng ai tiếp cận gã, nên gã đành mua nửa ly bia pha chanh và lùi về một góc bàn. Không nghĩ ra việc gì khác để làm trong lúc chờ đợi, gã cố đọc báo, nhưng bị lạc lối trong mê cung của các kỳ hạn ngũ cốc và một công ty cao su đang bán khống cái gì đó (gã không thể biết những thứ khống đó là gì), gã bỏ cuộc và nhìn chằm chằm ra cửa.
Gã đợi được gần mười phút thì một người đàn ông nhỏ thó bận rộn vội vã bước vào, nhanh chóng nhìn quanh rồi tiến thẳng đến bàn của Peter và ngồi xuống.
Hắn đưa tay ra, "Kemble. Burton Kemble của Ketch Hare Burke Ketch. Tôi nghe nói ông có việc cho chúng tôi."
Hắn không trông giống một kẻ sát nhân. Peter nghĩ và nói ra như vậy.
"Ồ, lạy chúa, không đâu. Tôi không hẳn là một phần của đội ngũ thực hiện, thưa ông. Tôi làm về mảng bán hàng."
Peter gật đầu. Vậy thì có lý. "Chúng ta có thể - ừm - nói chuyện thoải mái ở đây không?"
"Chắc chắn rồi. Không ai quan tâm đâu. Nào, ông muốn xử lý bao nhiêu người?"
"Chỉ một thôi. Tên hắn là Archibald Gibbons và hắn làm việc ở phòng kế toán Clamages. Địa chỉ của hắn là..."
Kemble ngắt lời, "Chúng ta có thể bàn chi tiết sau, thưa ông, nếu ông không phiền. Hãy nhanh chóng xem qua phần tài chính đã. Trước tiên, hợp đồng sẽ có giá 500 bảng..."
Peter gật đầu. Gã có thể chi trả được số tiền đó và thực ra đã nghĩ phải trả nhiều hơn một chút.
"... mặc dù luôn có ưu đãi đặc biệt," Kemble kết luận một cách trơn tru.
Mắt Peter sáng lên. Như tôi đã đề cập trước đó, gã rất thích mua hời và thường mua những thứ gã chẳng có cần dùng trong các đợt giảm giá hay ưu đãi đặc biệt. Ngoài khuyết điểm này ra (một điểm yếu mà nhiều người trong chúng ta đều có), gã là một người khá điều độ.
"Ưu đãi đặc biệt?"
"Mua một tặng một, thưa ông."
Hmm. Peter suy nghĩ. Như vậy mỗi người chỉ có hai trăm năm mươi bảng, dù nhìn từ góc độ nào thì cũng là một giá hời. Chỉ có một vấn đề. "Tôi e là không có ai khác tôi muốn giết cả."
Kemble có vẻ thất vọng. "Thật đáng tiếc, thưa ông. Nếu hai người, chúng tôi thậm chí có thể giảm giá xuống còn, à, khoảng bốn trăm năm mươi bảng cho cả hai."
"Thật sao?"
"À, nó giúp tạo việc làm cho nhân viên của chúng tôi, thưa ông. Nếu ông muốn biết," đến đây, hắn hạ giọng xuống, "thực sự cầu chẳng bõ cung trong lĩnh vực đặc biệt này. Không như những ngày xưa. Ông không muốn thấy ai khác phải chết sao?"
Peter trầm ngâm. Gã ghét bỏ lỡ một món hời, nhưng không thể nghĩ ra được ai khác. Gã thích mọi người. Tuy nhiên, một món hời vẫn là một món hời...
"Này," Peter nói. "Tôi có thể suy nghĩ về việc này và gặp ông ở đây vào tối mai được không?"
Người chào hàng trông có vẻ hài lòng. "Dĩ nhiên rồi, thưa ông," hắn nói. "Tôi chắc ông sẽ nghĩ ra được ai đó."
Câu trả lời - một câu trả lời hiển nhiên - đến với Peter khi gã đang thiếp dần vào giấc ngủ đêm hôm đó. Gã bật dậy trên giường, lóng ngóng bật đèn ngủ lên và ghi một cái tên vào mặt sau phong bì, phòng khi gã quên mất. Thực ra, gã không nghĩ mình có thể quên được, vì nó quá hiển nhiên, nhưng chẳng ai đoán trước được những suy nghĩ nảy ra lúc đêm khuya.
Cái tên gã đã viết lên mặt sau phong bì là: Gwendolyn Thorpe.
Gã tắt đèn, nằm xuống và chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, với những giấc mơ thanh bình và đặc biệt không hề có chút máu me nào.
Kemble đã đợi sẵn khi gã đến quán Dirty Donkey vào tối Chủ nhật. Peter mua một ly rượu và ngồi xuống cạnh hắn.
"Tôi chấp nhận ưu đãi đặc biệt của anh," gã mở lời chào.
Kemble gật đầu lia lịa. "Một quyết định vô cùng sáng suốt, nếu ông không phiền tôi nói thế."
Peter Pinter khiêm tốn mỉm cười, như thể một kẻ thường xuyên đọc Financial Times và đưa ra những quyết định kinh doanh khôn ngoan. "Vậy là bốn trăm năm mươi bảng, phải không?"
"Tôi đã nói  bốn trăm năm mươi bảng sao, thưa ông? Trời ơi, tôi xin lỗi. Tôi thành thật xin lỗi, tôi đang nghĩ đến giá sỉ của chúng tôi. Với hai người thì sẽ là bốn trăm bảy mươi lăm."
Nét thất vọng pha lẫn tham lam hiện lên trên gương mặt trẻ trung mà nhạt nhẽo của Peter. Thêm hai mươi lăm bảng nữa. Tuy nhiên, có điều gì đó trong lời Kemble nói khiến gã chú ý.
"Giá sỉ?"
"Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ ông sẽ không quan tâm đâu."
"Không, không, tôi quan tâm đấy. Nói tôi nghe xem."
"Vâng, thưa ông. Giá sỉ, bốn trăm năm mươi bảng, áp dụng cho đơn hàng lớn. Mười người."
Peter tự hỏi liệu gã có nghe nhầm không. "Mười người? Nhưng thế thì chỉ 45 bảng một người?"
"Vâng, thưa ngài. Vì là đơn hàng lớn nên vẫn có lời."
"Ra vậy," Peter nói. "Hmm, ngày mai cùng giờ này anh có thể đến đây không?"
"Dĩ nhiên là được, thưa ông."
Về đến nhà, Peter lôi ra một mảnh giấy nháp và cây bút. Gã viết các số từ một đến mười dọc theo một bên rồi điền vào như sau:
1... Archie
2... Gwennie
3...
Và cứ thế.
Sau khi điền xong hai cái tên đầu tiên, gã ngồi mút bút, lục lọi trong trí nhớ những kẻ đã làm gã tổn thương và những người mà thế giới này sẽ tốt đẹp hơn nếu không có họ.
Gã hút một điếu thuốc. Gã đi loanh quanh trong phòng.
A ha! Có một thầy giáo dạy vật lý ở trường gã từng học, đã rất khoái chá khi biến cuộc sống của gã thành địa ngục. Tên lão là gì nhỉ? Mà khoan, không biết lão còn sống không? Peter không chắc, nhưng gã vẫn ghi "Thầy giáo Vật lý, Trường Trung học Phố Abbot" bên cạnh số ba. Cái tên tiếp theo xuất hiện dễ dàng hơn - trưởng phòng đã từ chối tăng lương cho gã cách đây vài tháng; việc cuối cùng gã vẫn được tăng lương chẳng còn quan trọng nữa. Ông Hunterson là số bốn.
Khi gã năm tuổi, một thằng nhóc tên Simon Ellis đã đổ sơn lên đầu gã trong khi một thằng khác tên James gì đó giữ gã xuống và một con bé tên Sharon Harsharpe đứng cười. Chúng lần lượt là số năm, sáu và bảy.
Ai nữa nhỉ?
Có một thằng cha cứ cười khúc khích đến là khó chịu khi đọc bản tin trên tivi. Gã thêm hắn vào danh sách. Còn cả mụ hàng xóm với con chó nhỏ hay sủa và thường ỉa ngoài hành lang thì sao? Gã ghi mụ ta và con chó vào số chín. Số mười là khó nhất. Gã gãi đầu và đi vào bếp pha một tách cà phê, rồi vội vã quay lại viết "Ông chú cả Mervyn" vào vị trí thứ mười. Nghe đồn lão già này khá giàu có, và có khả năng (dù khá mong manh) lão sẽ để lại cho Peter ít tiền.
Với sự hài lòng của một buổi tối làm việc hiệu quả, gã đi ngủ.
Thứ Hai ở Clamages diễn ra như thường lệ; Peter là nhân viên bán hàng cao cấp ở bộ phận sách, một công việc thực sự chẳng đòi hỏi gì nhiều. Gã nắm chặt danh sách trong tay, sâu trong túi áo, tận hưởng cảm giác quyền lực mà nó mang lại. Gã có một giờ ăn trưa rất thú vị ở căng-tin với cô nàng Gwendolyn trẻ tuổi (cô không biết rằng gã đã thấy cô và Archie cùng vào phòng kho) và thậm chí còn mỉm cười với gã bảnh trai phòng kế toán khi đi ngang qua hắn trong hành lang.
Tối đó, gã tự hào đưa danh sách cho Kemble xem.
Gương mặt người chào hàng nhỏ thó sa sầm.
"Tôi e rằng đây không phải mười người đâu, ông Pinter," hắn giải thích. "Ông đã tính mụ hàng xóm và con chó của mụ ta như một người. Như vậy tổng cộng là mười một, nghĩa là thêm," hắn nhanh chóng lôi máy tính bỏ túi ra, "thêm bảy mươi bảng. Hay là chúng ta bỏ con chó đi?"
Peter lắc đầu. "Con chó cũng tệ như mụ ta. Thậm chí còn tệ hơn."
"Vậy thì tôi e là chúng ta có một vấn đề nhỏ. Trừ phi..."
"Gì cơ?"
"Trừ phi ông muốn tận dụng giá sỉ của chúng tôi. Nhưng dĩ nhiên ông sẽ không..."
Có những từ tác động đến con người; những từ khiến gương mặt họ rạng rỡ vì niềm vui, sự phấn khích, hay đam mê. "Môi trường" có thể là một; "huyền bí" là một từ khác. "Giá sỉ" là từ của Peter. Gã ngả người ra sau ghế. "Nói tôi nghe đi," gã nói với vẻ tự tin của một người mua sắm có kinh nghiệm.
"Vâng, thưa ông," Kemble nói, tự cười khúc khích, "chúng tôi có thể, ừm, làm cho ông theo giá sỉ, mười bảy bảng rưỡi mỗi người, cho mọi mục tiêu sau năm mươi người đầu tiên, hoặc mười bảng mỗi người cho bất kỳ ai sau hai trăm người."
"Tôi đoán các ông sẽ giảm xuống năm bảng nếu tôi muốn giải quyết một nghìn người?"
"Ồ không, thưa ông," Kemble tỏ vẻ sốc. "Nếu ông nói đến những con số kiểu đó, chúng tôi có thể làm với giá một bảng mỗi người."
"Một bảng?"
"Đúng vậy, thưa ông. Không có nhiều lợi nhuận từ việc này, nhưng doanh số và năng suất cao hơn sẽ bù đắp được."
Kemble đứng dậy. "Cùng giờ ngày mai nhé, thưa ông?"
Peter gật đầu.
Một nghìn bảng. Một nghìn người. Peter Pinter thậm chí không quen biết đến một nghìn người. Dù vậy... còn có Tòa nhà Quốc hội. Gã không ưa các chính trị gia; họ cãi vã và tranh luận và cứ thế tiếp diễn.
Và nói đến chuyện đó...
Một ý tưởng, táo bạo đến choáng váng. Táo bạo. Liều lĩnh. Dù vậy, ý tưởng đó cứ ở đó và không chịu biến mất. Một người anh em họ xa của gã đã kết hôn với em trai của một bá tước hay nam tước gì đó...
Trên đường về nhà từ chỗ làm, gã ghé vào một cửa hiệu nhỏ mà gã đã đi ngang qua cả nghìn lần mà chưa từng bước vào. Nó có một tấm biển lớn ở cửa sổ - cam kết sẽ truy tìm dòng dõi cho bạn và thậm chí vẽ cho bạn một huy hiệu gia tộc nếu bạn tình cờ đánh mất cái của mình - và một bản đồ phả hệ ấn tượng.
Họ rất nhiệt tình và gọi điện cho gã ngay sau bảy giờ để thông báo kết quả.
Nếu khoảng mười bốn triệu, bảy mươi hai nghìn, tám trăm mười một người chết đi, gã, Peter Pinter, sẽ trở thành Vua của nước Anh.
Gã không có mười bốn triệu bảy mươi hai nghìn tám trăm mười một bảng: nhưng gã đoán rằng khi nói đến những con số như thế, Kemble hẳn sẽ có một trong những khoản giảm giá đặc biệt.
Quả thật là Kemble có.
Hắn thậm chí còn chẳng nhướn mày.
"Thực ra," hắn giải thích, "chi phí khá rẻ đấy; ông thấy đấy, chúng tôi không cần phải xử lý từng người một. Vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ, vài đợt ném bom có chọn lọc, khí độc, dịch bệnh, thả radio xuống bể bơi, rồi dọn dẹp những kẻ sống sót. Khoảng bốn nghìn bảng."
"Bốn ng-? Không thể tin được!"
Người chào hàng tỏ vẻ tự mãn. "Nhân viên của chúng tôi sẽ rất vui khi có việc làm, thưa ông." Hắn nhe răng cười. "Chúng tôi tự hào về dịch vụ dành cho khách hàng buôn sỉ."
Gió lạnh thổi khi Peter rời quán rượu, làm biển hiệu cũ đung đưa. Trông nó chẳng giống con lừa bẩn thỉu gì cả, Peter nghĩ. Giống ngựa bạch hơn.
Đêm đó, khi Peter đang thiếp đi, thầm luyện tập bài diễn văn đăng quang trong đầu, một ý nghĩ chợt len lỏi vào và bám riết. Nó không chịu biến mất. Liệu gã - liệu gã có thể đang bỏ lỡ một khoản tiết kiệm còn lớn hơn những gì gã đã có? Liệu gã có đang bỏ qua một món hời?
Peter trèo ra khỏi giường và bước đến điện thoại. Đã gần 3 giờ sáng, nhưng dù sao...
Cuốn Những Trang Vàng của gã vẫn mở ở trang gã để từ thứ Bảy trước, và gã quay số.
Điện thoại như reo mãi không thôi. Có tiếng click và một giọng nói chán nản vang lên, "Burke Hare Ketch. Tôi có thể giúp gì cho ông?"
"Tôi hy vọng không gọi quá muộn..." gã bắt đầu.
"Dĩ nhiên là không, thưa ông."
"Tôi không biết liệu tôi có thể nói chuyện với ông Kemble không."
"Ông có thể đợi không? Tôi sẽ xem ông ấy có rảnh không."
Peter đợi vài phút, lắng nghe những tiếng lách cách và thì thầm ma quái vẫn thường vọng về trên những đường dây điện thoại trống không.
"Ông còn đó không?"
"Vâng, tôi đây."
"Tôi sẽ chuyển máy." Có tiếng vo vo, rồi "Kemble đây."
"À, ông Kemble. Xin chào. Xin lỗi nếu tôi làm phiền giấc ngủ của ông. Tôi là, ừm, Peter Pinter."
"Vâng, ông Pinter?"
"À, tôi xin lỗi vì gọi muộn thế này, chỉ là tôi đang thắc mắc... Giết tất cả mọi người thì tốn bao nhiêu? Tất cả mọi người trên thế giới?"
"Tất cả? Tất cả mọi người sao?"
"Vâng. Bao nhiêu? Ý tôi là, với một đơn hàng như thế, chắc hẳn phải có một khoản giảm giá lớn. Bao nhiêu vậy? Cho tất cả mọi người?"
"Không tốn gì cả, ông Pinter."
"Ý ông là các ông sẽ không làm?"
"Ý tôi là chúng tôi sẽ làm miễn phí, ông Pinter. Chúng tôi chỉ cần được yêu cầu thôi, ông hiểu không. Chúng tôi luôn phải được yêu cầu."
Peter cảm thấy bối rối. "Nhưng - khi nào các ông sẽ bắt đầu?"
"Bắt đầu? Ngay lập tức. Bây giờ. Chúng tôi đã sẵn sàng từ lâu rồi. Nhưng chúng tôi phải được yêu cầu, ông Pinter à. Chúc ngủ ngon. Rất hân hạnh được hợp tác với ông."
Đường dây ngắt.
Peter cảm thấy kỳ l���. Mọi thứ dường như rất xa xôi. Gã muốn ngồi xuống. Kemble có ý gì nhỉ? "Chúng tôi luôn phải được yêu cầu." Chắc chắn là kỳ lạ. Chẳng ai làm gì không công trên đời này cả; gã nảy ra ý định gọi lại cho Kemble và hủy bỏ tất cả. Có lẽ gã đã phản ứng thái quá, có lẽ có một lý do hoàn toàn vô hại giải thích việc Archie và Gwendolyn cùng vào kho. Gã sẽ nói chuyện với cô ấy, đó là điều gã sẽ làm. Gã sẽ nói chuyện với Gwennie đầu tiên vào sáng mai...
Chính lúc đó những tiếng động bắt đầu.
Những tiếng kêu kỳ quặc từ bên kia đường. Mèo cắn nhau chăng? Có lẽ là cáo. Gã hy vọng ai đó sẽ ném giày vào chúng. Rồi, từ hành lang bên ngoài căn hộ, gã nghe thấy tiếng lẹp kẹp bị bóp nghẹt, như thể có ai đó đang kéo lê thứ gì đó rất nặng dọc sàn nhà. Nó dừng lại. Ai đó gõ cửa gã, hai lần, rất khẽ.
Bên ngoài cửa sổ những tiếng kêu mỗi lúc một to hơn. Peter ngồi trên ghế, nhận ra rằng bằng cách nào đó, ở đâu đó, gã đã bỏ lỡ điều gì đó. Một điều gì đó quan trọng. Tiếng gõ cửa tăng gấp đôi. Gã thầm cảm ơn vì mình luôn khóa cửa và gài xích vào ban đêm.
Chúng đã sẵn sàng từ lâu rồi, nhưng chúng phải được yêu cầu...
Khi cái thứ đó xông qua cửa, Peter bắt đầu hét lên, nhưng gã thực sự chẳng hét được bao lâu.
2 notes · View notes
adriandaonam · 5 months ago
Text
Tumblr media
BÌNH MINH TRONG ĐÊM (P1)
Định mệnh! Một trò chơi thói đời hay gặp ? 
Nó mãi không quên được những câu chuyện ấy, dù dòng kí ức vẫn ém tận trong tim. Có phải vì nó có ngoại hình dễ coi, cũng được là hot boy của lớp, của trường mà mọi người chú ý đến? Hay vì nó là một đứa trầm cảm, thu mình trong những mơ ước và trò chơi trẻ con của đứa bé tuổi trăng tròn? Nhậy cảm khiến nó trở nên dễ bị tổn thương? Nhưng nó không thể nào thoát được những con sóng gió của cuộc đời. Từng lớp, từng lớp, lớp này lớn hơn lớp trước. Nó thường tự nhủ “dòng đời xô đẩy, ai mà biết được hết chữ ngờ!” 
Nó đang là một đứa bé của lớp 8, của nhưng khao khát, của vui chơi và bộn bề sách vở. Tuổi chỉ có những cái liếc mắt ngộ nghĩnh, nhìn trộm ngay ngô một ai đó mà nó thầm thích trong lớp. Ngỡ cái tuổi chỉ biết cắp sách đến trường, vậy mà nó phải trải qua một sự thật phũ phàng như định mệnh an bài cho nó gặp một người xa lạ, để rồi khóc dở, cười dở về cuộc đời cay đắng của mình 
Nó là một trong 3 người được chọn vào đội tuyển bơi của thành phố và rồi nó quen anh, một người hơn nó 15 tuổi. Anh chăm sóc cho nó và động viên nó cố gắng vượt qua hơn một trăm người để được vào vòng thi tuyển cùng với anh! Một người anh, một người thầy, một người nó dường như ngưỡng mộ đến tột cùng vì anh đã mở cho nó cả một vùng trời khao khát, mơ ước mà chưa ai vẽ cho nó một bức tranh đẹp đến vậy… 
Chiều hoàng hôn…. Bể bơi tràn ngập nắng! Anh nhẹ nhàng đến bên nó như một sự an bài. Bốn mắt nhìn nhau lóe một tia sáng…. Chút nhớ chút thương . Giật mình nó bỏ ch��y! Nó sợ. Sợ một tình yêu đồng giới. Sợ một tình yêu trong nó đang nẩy sinh... 
Rầm! Anh đẩy nó trong nhà tắm. Nó ngã xuống sàn. Anh quỳ xuống, ôm hôn rồi bắt đầu sờ soạn trên cơ thể nó. Từng ngón tay anh lướt nhẹ. Nó như bất động, run run nấc không thành lời….. 
Hình tượng về anh vỡ tan. Rơi vào tận trong lòng nó một sự khắc khoải, đau đớn tột cùng. Một sự ghê tởm đang trào dâng. Nó đang ngồi dưới vòi hoa sen, xả hết sự ghê tởm, ghê sợ, và ô uế mà nó vừa được người nó tin tưởng nhất sau gia đình làm nhục nó! Than? Trách? Giận? Trong đầu nó chỉ có cảm giác muốn quên hết! Quên hết những gì đang trải qua, đang tồn tại trong nó. 
Nó tránh anh, nó sợ cái bể bơi và từ chối không vào đội tuyển bơi nữa…. Nó sợ anh. Trong đầu nó tràn ngập về việc tại sao người đàn ông như anh, một người đẹp trai, cao to với thân hình vạm vỡ, là đối tượng của nhiều cô gái theo đuổi, nhưng sao anh lại thích nó, chạm vào nó, vuốt ve nó, một đứa bé trai chưa đầy mười bốn. Chỉ mới là trẻ con. Nó khóc, vỡ òa vì biết, tuổi thơ mình đánh mất từ đây…. Đến giờ, nó không biết có phải vì trải nghiệm tình dục đó có phải đã hình thành nên con người nó hay không?. Bởi trước đó, nó như một tờ giấy trắng, chưa biết đến tình dục là gì, mà việc bị ép quan hệ tình dục, có phải khiến nó trở thành một bot và nghĩ lại những hình ảnh đó khi nó thủ dâm sau này hay không? Nó sợ…. Một cảm giác khó tả... 
*** 
2 notes · View notes
alittlecutemeow · 11 months ago
Text
"Chiến tranh, theo tôi biết, có nhiều người nhói đau khi nhắc về nó. Những huân chương, huy chương chỉ làm ấm ngực, niềm đau khuất ở một góc lòng, có kẻ nhìn thấy, có người không..." Nguyễn Ngọc Tư, Tập truyện ngắn Cánh đồng bất tận
Tumblr media
📍https://pin.it/3Ur1IxIQd
3 notes · View notes
hieuchels · 1 year ago
Text
“Thúy yêu của anh.
Không hiểu anh đã xa em bao lâu. Thời gian đối với anh không có một chút gì nữa. Anh thấy anh xa cách em vô cùng tận. Em ở một cõi sống đang diễn ra ngoài kia, chung đụng hòa lẫn vào một đám đông ồn ào, với những quy luật đặt định gò bó, tù hãm. Còn anh đang đứng ở biên giới cõi chết. Tuy anh đứng ở đó nhưng anh không thể đến với em – anh chỉ còn dấn thân anh vào cõi chết chờ đợi.
Bây giờ em đang làm gì trong căn nhà yên ấm ấy? Em đang nghĩ gì? Em có nghĩ về anh không? Anh cho là có. Em đang nghĩ, đang khổ sở không phải vì anh mà vì cái bướu trên thân thể anh. Lúc anh viết những dòng này cho em, cái bướu không còn nữa. Cả cái nắm thịt bọc trong làn da có màu chàm tía cùng một ít lông đã được ngâm vào một lọ thủy tinh nơi viện ung thư, sau khi nó đã được xem xét, nghiên cứu kỹ càng. Ở trên cổ anh đây, nơi ngự trị của cái bướu – một hiện tượng quái gở kỳ lạ, anh đã cắt đi, và vị bác sĩ cắt đi một phần, nó chỉ còn lại một dấu vết – nơi khởi điểm của một chứng nan y không sao cứu chữa được: ung thư. Nó không còn là thắc mắc, nó chính ở trong cái bướu. Anh đã cắt đi, anh đã chiếm mảnh đất nó sinh sống, trưởng thành, nên nó bắt đầu di cư sang một phần thân thể khác. Nó ăn vào trong, vào trong mãi cho đến lúc anh từ giã cõi sống có em này. Bây giờ em đang làm gì, anh viết những dòng này cho em, bởi vì chỉ có em là người thân duy nhất cho anh được tâm sự, trong khi chờ đợi một sự thay đổi. Em đừng nóng giận, đừng tuyệt vọng. Anh vẫn là của em muôn đời. Nhưng em không là của anh. Buổi dạ hội vừa qua chúng ta không tham dự. Nó giúp anh nhận thức về anh, về thân phận anh. Nó không phải một sự tình cờ bỗng nhiên hiện diện. Nó là một sự thực theo đuổi lâu dài và lớn lên cho đến một lúc chúng ta nhìn nhận. Em đã không thể mang anh đến buổi dạ hội – không mang anh đến được với đám đông. Trong cái xã hội vây quanh đây, anh – một sự quái gở – một kẻ lạ mặt xa cách.
Bao nhiêu năm cô đơn của tuổi trẻ anh đã mang theo – tuổi trẻ của một đứa bé mồ côi lang thang không biết la thét với ai, chỉ biết la thét với những chuyến xe lửa chạy qua mỗi ngày hú còi và phun khói. Chỉ biết mang mình ra khoảng trống đóng lấy những vai trò lừa dối mình. Khoảng trống bao la ấy đau buốt, nhức nhối, chích vào thân thể anh từng giây, từng phút ngột ngạt, tức tưởi lay động, choáng váng tim óc.
Anh đã đánh lừa và mang anh đến với em. Em đã chịu đựng sự có mặt của anh – nhưng đến bây giờ em không còn đủ sức chịu đựng nữa – em lên tiếng, như đám đông lên tiếng cho anh nhận ra anh. Anh hốt hoảng ở giữa khoảng trống vây quanh anh đã lấp liếm che đậy. Nó hiện ra một vực thẳm sâu vắng. Anh la thét cho tiếng anh trả lại. Anh cũng như mọi người không được quyền về sự sinh ra mình. Nhưng anh không thể không được quyền với thực tại. Anh có quyền về anh nên anh đã cầu cứu mọi người giúp anh, nhận anh là một người như họ.
Anh đã cắt bỏ cái bướu để tìm về cõi sống, về đám đông bình thường. Nhưng không được. Hành động quyết định mang anh đứng vào ranh giới của sự chết im lặng câm điếc chờ mỗi chúng ta. Anh không muốn đến đó. Hôm nằm trên đường xe lửa khi cái chết tiến đến dần dần, anh đã cảm thấy, anh đã từ chối. Thế mà có người đã bảo rằng anh tự tử, như anh đã kể cho em nghe bao nhiêu lần về quá khứ – đứa trẻ muốn nuôi nấng đến đây là một kẻ trưởng thành. Nó không bao giờ nhắc nhở quá khứ, nó đòi đối diện với thực tại và tiến đến tương lai.
Trên mặt anh đây, khoảng trắng trống không của trần bệnh viện anh nhìn hoài không tránh được, người ta bắt anh nằm ngửa thế này. Anh chẳng thể xoay nghiêng để nhìn những người đang nằm bên đây, hay để ngó lấy mảng trời, khoảng sân cỏ có vòm cây. Anh chỉ có thể nhắm mắt lại tưởng tượng khung cảnh bên ngoài, sinh hoạt phố phường, nghĩ về em, cũng như nghĩ về cha, mẹ và bà anh. Những người đã chết, những người còn sống và đám đông lạ mặt xưa kia của anh bây giờ như nhau. Anh không thấy rõ em, cũng như là anh. Anh hình dung tưởng tượng bao nhiêu nó càng tan biến, mờ ảo, hư không đi bấy nhiêu. Làm sao để anh nhớ mắt em anh đã nhìn, đôi môi em anh chưa bao giờ được đặt môi anh lên đấy, cả đến bàn tay em anh cũng chưa được nắm lấy một lần. Cái sự thực hiển hiện của em nơi cõi sống là một cái bóng mơ hồ ảo ảnh nơi anh tìm đến.
Thân thể anh còn đây, cái bướu đã mất. Anh khước từ sự hiện diện vô ích của nó nên anh đã trở thành một sự không thực. Anh chẳng còn gì ngoài cái thân thể đang dần dần nhiễm độc, ung thối ra, cho những sinh vật khác sinh sống. Anh là một sự không thực nằm đây – Sự quái gở bắt đầu bay hơi ẩm mốc. Nhưng từ đó cho anh biết rằng anh là gì. Anh hơn đám đông vây quanh, bởi anh ý thức được sự có anh, mọi người coi họ có mặt – nhưng là một sự có mặt hư ảo, không thấy mình. Người ta từ khước anh – điều đó không cần thiết khi anh đối với anh đã là sự có mặt hằng cửu.
Anh biết anh là anh. Anh có toàn quyền về thân anh. Có một sức mạnh vô hình nào chi phối đời sống chúng ta? Hạn định, bày đặt từng cử chỉ, công việc chúng ta làm, nhất là cái chết. Bộ mặt nào chờ đón chúng ta ở cuối con đường này. Muốn kháng cự một sự định đặt, chúng ta có quyền chọn lựa cái chết – hành động cuối cùng. Anh không cần đến nó. Anh muốn theo dõi nó. Từ anh đã là sự đề kháng khi anh ý thức được khoảng trống bao la vây quanh anh. Thôi em đừng khóc nữa, một dạ hội không đến với chúng ta và mãi mãi. Nhưng em có thể làm lại nhiều đêm dạ hội khác không cần anh có mặt.
Anh là một quá khứ, một chứng tích của đời sống. Một hải đảo cô đơn ngàn đời – bởi nó công nhận niềm đau buốt của khoảng trống, từ khước đám đông, thức giác niềm đối kháng với một bộ mặt vô hình nhìn xuống đời sống.
Thôi em đừng hát, đừng vỗ về anh. Em là một kẻ khác đã xa lạ anh rồi. Anh đứng đây một mình với lòng kiêu hãnh của anh… Anh muốn mô tả cái bây giờ – cái sắp tới… nhưng làm sao anh có thể nói cho em hiểu được. Điều ân hận duy nhất của anh chính là điều đó… Vĩnh biệt em.”
— Niềm đau nhức của khoảng trống, Dương Nghiễm Mậu
Tumblr media
6 notes · View notes
nlbk1994 · 2 years ago
Text
[Truyện ngắn chưa đặt tên]
Tác giả: Khương Nguyễn
********
- Cô làm gái phải không?
Nó ngước mắt nhìn thằng đàn ông vừa hỏi. Mặt non choẹt, chạy chiếc xe wave Trung quốc còn khá mới, quần tây áo sơ-mi cũ, mắt lờ đờ, người nồng nặc mùi rượu.
- Ừ, thì sao...
- Tôi muốn chơi cô... - Hắn trả lời một cách không thể thẳng thắn hơn được nữa.
Nó nhìn hắn... nhìn không chớp mắt, rồi nó cười, ôm bụng cười sặc sụa, gập người ngồi xuống đường mà cười. Trời ạ, lần đầu tiên nó gặp một thằng khách nói trắng trợn vào mặt nó là: "Tôi muốn chơi cô..."
- Cô cười cái gì? Cô làm gái, tôi muốn chơi gái... Được ko?
- Được, được. Được chứ. Tôi làm gái. - Nó nói mà vẫn còn cảm thấy buồn cười.
- Bao nhiêu tiền?
- 200, tiền phòng anh tự trả.
Hắn mò mẫm các túi quần, rồi nói với nó.
- Tôi còn một trăm rưỡi thôi, được không... Còn tiền phòng thì... về chỗ trọ của tôi đi...
Trời đất ơi... Đi chơi gái mà trả giá... Nó lại ôm bụng mà cười, đâu ra cái thằng cha khùng này vậy trời. Nhưng bỗng dưng nó lại muốn ngủ với thằng khùng này. Là đĩ, nó đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Nhưng một thằng khùng ăn nói thật thà như thằng cha này, thì nó chưa từng thử qua.
- Về nhà ông, ông giết tôi rồi sao???
- Ờ... thì... cô không tin thì thôi... Tôi tìm người khác.
- Thôi được rồi ông kẹ... Đưa tiền trước đi.
- Không, chơi xong tôi đưa, đưa trước rồi cô bỏ chạy rồi sao.
Nó vừa cười vừa lắc đầu, leo lên chiếc xe wave tàu của hắn ta và băng qua những con đường Sài gòn vẫn còn sáng đèn mặc dù đã hơn 2h sáng.
Căn phòng trọ của hắn nằm trong dãy phòng bình dân, nhìn vẻ bề ngoài của mấy căn phòng, nó đoán rằng đây là khu dành cho những người cũng vất vả mới kiếm được tiền để chu toàn cuộc sống. Khu phòng trọ nó đang thuê cũng vậy.
Hắn nhẹ nhàng dắt xe vào phòng trọ, tránh gây ồn vì cũng đã hơn 2h sáng. Căn phòng nhỏ, không có nhiều vật dụng và khá gọn gàng so với 1 thằng thanh niên sống 1 thân 1 mình như hắn. Hắn chỉ tay vào chiếc nệm mỏng đặt dưới sàn nhà.
- Cô... ngồi đó đi. - Rồi quay qua rót cho nó ly nước. Bỗng dưng nó thấy cảm động, hình như đây là lần đầu tiên có một thằng khách làng chơi rót cho nó 1 ly nước trước khi hành sự.
Nó đưa tay nhận ly nước từ hắn, khẽ nói:
- Anh... cởi đồ ra đi.
- Ừ, ừ nhĩ. - Hắn hơi bối rối và mắc cỡ. Nó cảm nhận được rõ ràng là cái quyết định kiếm 1 con đĩ của hắn chỉ xuất phát khi hắn say rượu, và bây giờ khi hơi men tan đi, hắn bắt đầu thấy rằng quyết định của mình là quá mạo hiểm. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao...
Nó đứng dậy, để ly nước lên bàn, rồi nhẹ nhàng giúp hắn cởi bỏ những chiếc nút của cái áo sơ mi sờn cũ. Nó và hắn bắt đầu cuộc mua bán của mình. Hắn vụng về. Rất vụng về. Với kinh nghiệm của một con đĩ, nó lờ mờ đoán rằng, có thể đây là lần đầu tiên hắn chạm vào thân thể của một người đàn bà. Tại sao người đó lại là nó???
Cuộc mua bán diễn ra chóng vánh và ngắn ngủi. Với một người không nhiều kinh nghiệm như hắn, điều này cũng dễ hiểu thôi. Nó ngồi dậy, hỏi hắn:
- Anh có thể chở tôi lại chỗ hồi... - Câu hỏi ngưng lại, vì nó thấy hắn đã ngủ tự lúc nào. Có lẽ hơi men và hơi tình đã làm cho hắn quá mệt mỏi rồi. Nó đưa mắt nhìn quanh căn phòng trọ mình đang ngồi. Rồi bỗng dưng nó mỉm cười, nằm xuống bên cạnh hắn và quàng tay qua ôm ngang bụng người đàn ông vừa "chơi" nó.
Hắn là người khách duy nhất đêm nay của nó.
...
Sáng tỉnh dậy, nó thấy nét mặt lúng túng của hắn khi nhìn nó. Rõ ràng là hắn vẫn nhớ đêm qua mình đã làm gì, nhưng hình như hắn không ngờ một việc như vậy lại có thể xảy ra.
- Xin lỗi cô... Tôi... tôi ngủ quên, để tôi chở cô về liền.
- Anh ăn bánh, mà chưa có trả tiền đó. Tính xù hả?
- Tôi... quên mất, của cô đây. - Hắn lục lọi túi mình rồi móc ra 150 ngàn đưa cho nó. Nó cầm tiền, rồi lấy tờ 50 ngàn đưa lại cho hắn.
- Hôm qua tui khuyến mãi, giảm giá đặc biệt cho anh đó. Lần sau... nhớ ghé ủng hộ tui nữa nha. - Nó nói rồi phì cười. - Tui tự về được rồi. Chỗ này cũng gần chỗ của tui.
Nó bỏ đi khi hắn vẫn còn đứng ấp úng không biết phải nói gì. 20 ngàn tiền xe ôm từ chỗ hắn về nhà nó. Lần đầu tiên nó đi khách với giá 80 ngàn... Đĩ ơi, mày mất giá dữ vậy sao???
...
Lần thứ 2 nó gặp hắn.
Vẫn chiếc xe wave Tàu còn khá mới, vẫn bộ đồ sờn cũ. Và nó nhận ra hắn.
- Ah, anh muốn "chơi" tui nữa hả?? - Nó hỏi hắn, không giấu nụ cười.
- Cô vẫn còn... đứng đây àh.
- Tui là gái đứng đường, không đứng đây thì đứng đâu.
- Có mấy lần, tui ghé kiếm cô, nhưng không gặp. Tưởng cô đi chỗ khác rồi.
- Cái gì??? Anh kiếm tui hả? Chi dạ?
- Thì ... tôi muốn gặp cô.
- Vậy hôm nay gặp rồi đó. Rồi anh tính sao?
- Nhưng, ừm... hôm nay tôi hết tiền rồi, còn có 100 ngàn thôi. Nên tôi muốn cô đi ăn với tôi thôi. Được không?
Cái gì vậy??? Một thằng khách làng chơi quay trở lại mời một con đĩ đi ăn. Đây đâu phải tiểu thuyết diễm tình. Nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra với nó???
- Ừ, thì đi. Tui cũng đói bụng rồi.
Nó leo lên xe hắn ta và 2 người tấp vào một quán hủ tiếu gõ ven đường gần đó. Nó ăn 2 tô, hắn ta 2 tô, 15 ngàn một tô, 60 ngàn cho bữa ăn của 2 người.
- Cô uống gì không?
- Có thùng trà đá kìa, bày vẻ làm cái gì cho tốn tiền.
Hắn chở nó lại chỗ cũ, trước khi chia tay, hắn xin số điện thoại của nó.
- Anh tính nâng cấp tui từ gái đứng đường lên gái gọi đó hả??? - Nhưng rồi nó cũng để cho hắn nâng cấp.
...
Lần thứ 3 nó gặp hắn.
Vẫn trong căn phòng trọ của hắn. Vấn với giá 150 ngàn. Nhưng khác ở chỗ: Hắn không say.
Hắn ý thức được mình đang làm gì, sẽ làm gì và phải làm gì. Hắn làm những việc đó một cách từ tốn và nhẹ nhàng với nó. Nó tự hỏi, phải chăng đấy là bản năng của một thằng đàn ông khi ngủ với đàn bà. Tự khắc nó sẽ biết phải làm gì mà không cần ai chỉ dạy.
Đã từ lâu, nó quên cảm giác yêu thương khi phải quan hệ thân xác. Đó là công cụ kiếm sống của nó. Để lo cho bản thân, để lo cho bà ngoại nó và cả đứa con thơ đang ở quê nhà. Nó không yêu công việc này, nhưng đó là thứ duy nhất nó có thể làm để kiếm ra tiền. Nói đúng ra, nó là một con đĩ không yêu nghề.
Nhưng lần này, sự nhẹ nhàng và nâng niu của hắn làm cho nó có cảm xúc yêu thương. Hắn như một cơn mưa, làm tươi mát khu vườn đang khô úa của nó. Bất chợt, nó kéo hắn ta và hôn hắn ta thật nồng cháy.
- Cho em xin điếu thuốc. - Nó bảo hắn ta, và nó thấy hắn hơi ngạc nhiên khi nghe nó thay đổi cách xưng hô.
Nó đốt thuốc, rồi nhả khói và nói chuyện cùng hắn. Lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy với một thằng khách làng chơi.
"Em làm gái được 3 năm nay rồi. Quê em ở Tân Hồng, vùng sâu vùng xa chắc anh không biết đâu. Nhà em còn bà ngoại em... và con em. Con gái, nó 6 tuổi rồi. Anh đừng có trố mắt nhìn em. Nó không có cha. Trong lòng em, thằng cha khốn nạn của nó chết rồi. Năm em vừa 18 đôi mươi, thằng sở khanh đó cưa cẩm em, rồi sau khi ngủ với em xong, nó lặn mất tâm. Khốn nạn... Khi biết mình mang bầu, em nhất quyết giữ đứa con, vì dù gì, đó cũng là một phần máu thịt của em. Ba má em mất khi em còn nhỏ, tai nạn giao thông, bà ngoại nuôi em từ đó tới giờ... Nhà em nghèo lắm. Sau khi sinh con được 3 năm, em quyết định lên Sài gòn kiếm sống, chứ không thể ở dưới đó ôm nhau mà chết đói được. Lúc đầu em lên đây ở với một con nhỏ bạn cùng quê. Nó làm gái. Cũng nó dẫn em đi làm đó. Lúc đầu em phân vân lắm. Nếu em là một con nhỏ còn trinh trắng, chắc em không làm đâu, nhưng mà... còn cái gì để mất nữa. Bạn em đâu àh? Nó bị hốt đi cải tạo rồi. Đợt đó may mà em chạy kịp, chứ không, anh cũng không gặp được em đâu..."
...
Lần thứ 4. Nó và hắn gặp nhau. Vẫn là 150 ngàn.
Lần thứ 5 nó và hắn gặp nhau. 150 ngàn.
"Anh tốt nghiệp Đại học được 2 năm nay rồi, nhưng cầm tấm bằng đi đâu xin việc cũng không ai thèm nhận. Dân tỉnh lẻ, ngoại ngữ không giỏi, lúc đi học thì chỉ lo cắm đầu mà học, không đi làm ở đâu cả, tới khi tốt nghiệp rồi, cầm tấm bằng trên tay, mới thấy là mình thiếu kinh nghiệm thực tế một cách dã man. Nếu anh là chủ, anh cũng không thuê 1 thằng như anh. Đói thì đầu gối phải bò, anh ra chạy xe ôm để kiếm sống qua ngày, và kiếm tiền để tiếp tục trụ lại cái đất Sài Gòn này xin việc. Anh không muốn về quê. Đúng là nơi đó là quê hương anh, nhưng... anh sợ cái nghèo khổ của nó. Và anh sợ làm ba má anh mất hi vọng. Dù cho là nằm mơ, họ vẫn mơ là anh sẽ học hành thành tài và kiếm được việc làm tại đất Sài Gòn này. Em hiểu cái cảm giác mơ ước của người khác đè nặng lên vai mình thế nào không???"
- Cả em và anh... Chúng ta đều sống vì người khác, vì gia đình... Sao ta không sống cho bản thân ta.
- Thử hỏi, ai có thể tự sống theo ý mình muốn???.
Lần thứ 6... 150 ngàn.
- Em đang thuê nhà bao nhiêu tiền 1 tháng?
- 700, điện nước luôn chừng 800, mà con mẹ chủ nhà đang đòi tăng giá theo giá xăng.
- Bên này cũng 700, nhưng được cái bao điện nước... nếu em không ngại thì... ừ, dọn qua đây ở chung với anh đi. Cho đỡ tiền thuê nhà.
- Từ gái đứng đường, anh nâng cấp em thành gái gọi, giờ tính thành gái bao luôn hả??? Đại gia thì anh không phải rồi đó... Mặc dù có tiến bộ, nhưng "đại du" anh cũng chưa phải đâu cưng... - Nó nói rồi bật cười.
- Bao cái gì mà bao, sao em lúc nào cũng chọc anh vậy. Chẳng qua là... góp gạo thổi cơm chung. 1 mình anh chịu tiền nhà cũng oải quá.
- Anh tính mở cửa rước đĩ vào nhà đó... xui lắm, anh không sợ àh.
- Sợ cái gì mà sợ, em suy nghĩ đi.
- Ah, hay tính kiếm gái chơi chùa??? Không có dễ đâu nha cha. Tui tính tiền đủ hết đó.
- Em nói nhảm quá.
1 tuần sau, hắn chở nó dọn đồ về ở chung với hắn.
...
Nó và hắn sống chung với nhau đã hơn 2 tháng. Có những thứ tình cảm từ từ lớn lên trong lòng cả hai mặc dù đôi bên đều không muốn nhắc tới nó. Hắn vẫn ngày ngày chạy xe ôm, không quên mua tờ báo xem mục tuyển người và bộ hồ sơ xin việc để sẵn trên xe. Nó vẫn đêm đêm ra đứng ở gốc cây quen thuộc. Nhiều khi là hắn chở nó ra chỗ đó, đôi khi hắn chở nó tới nhà của một người nào đó, rồi sáng hôm sau nó tự về nhà.
- Tự nhiên bây giờ anh thành 1 thằng ma cô dắt mối cho em luôn àh. - Nó gắp thức ăn cho nó và nói, hai người đang ngồi bên mâm cơm đạm bạc thường ngày.
Hắn đưa mắt nhìn nó... ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng và cúi xuống ăn cơm tiếp.
- Ăn cơm đi, em nói nhảm quá.
Tối đó hắn lại chở nó tới căn nhà lần trước hắn từng chở nó tới. Nó xuống xe bên đường, đã vào căn nhà đó rồi, nhưng hắn vẫn chưa quay xe về. Kiếm một góc đường, hắn dựng xe và chăm thuốc hút, mắt vẫn nhìn vào căn nhà kia.
6h sáng... Nó bước ra khỏi nhà, nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Đang đứng lóng ngóng kiếm xe ôm thì hắn chạy lại trước mặt nó.
- Lên xe đi, anh chở về.
- Anh... anh đứng đây đợi từ tối qua tới giờ àh. Anh rãnh quá vậy.
Hắn im lặng và chở nó về nhà...
...
- Hay... em đừng đi làm nghề này nữa được ko?
Nó trâng trâng nhìn hắn.
- Không làm cái nghề này thì làm cái gì. Tốt nghiệp Đại học như anh còn thất nghiệp, vừa học xong lớp 9 như em thì biết làm cái gì. Anh biết là đất Sài Gòn này đâu phải dễ tìm việc.
- Vậy thì em đừng đi làm, ở nhà đi, anh chạy xe thêm ban đêm, kiếm thêm tiền lo cho em.
- Anh đừng có điên. Hôm nay học đâu ra cái thói anh hùng như vậy hả???
- Anh... anh không muốn em đi làm nữa. Anh không... không chịu nổi cảm giác em ngủ với một người nào khác ngoài anh. Em hiểu không?
- Anh ghen... Anh làm ơn nhớ dùm em, anh và em không là cái gì của nhau cả, đừng có ghen tuông vớ vẩn ở đây, được không?
- Người ở căn nhà đó là ai... Sao mấy lần gần đây em chỉ tới mỗi căn nhà đó.
- Là khách của em, em không thích nói cho anh biết và anh không cần quan tâm. Bỏ đi, đừng nhắc tới chuyện này nữa.
...
Hình như giữa nó và hắn có một cái gì đó ngăn cách, những ngày sau đó, nó và hắn nói chuyện ít hơn, cũng không còn vui vẻ như thời gian trước nữa. Trong buổi cơm chiều hôm ấy, đang ăn dỡ bữa, điện thoại nó reo. "Ừ, em biết rồi, em sẽ tới ngay."
Nó dừng bữa, đứng dậy và thay đồ.
- Lại là người đó kiếm em?
- Ừ, thì sao?
- Em đừng đi.
- Không, ông ta là một người khách sộp, mỗi lần như vậy, ông ta cho em 500 ngàn. Chưa kể là ông ta rất thích em. Khó khăn lắm mới kiếm được một người khách như vậy.
- Em đừng đi.
- Không. Em phải đi.
- Anh vừa phỏng vấn ở một công ty kia 2 lần rồi, 1 tuần nữa sẽ có kết quả. Nếu như được nhận vào làm, anh có thể lo cho cả em, em cho anh 1 tuần đi...
- Không... Em xin lỗi.
- Anh... anh thật sự... anh...
- Anh cái gì??? Anh yêu em đúng không? Ngay cả việc yêu em, anh cũng không dám thừa nhận. Em biết, anh không muốn thú nhận rằng anh yêu một con đĩ. Điều đó rất kinh tởm, bản thân anh cũng khó chấp nhận được. Đúng, em có cảm tình với anh, nhưng tình cảm đó không đem ra ăn được khi đói, không nuôi được bà ngoại và con em. Nên bây giờ, em sẽ đi làm. Dù cho là một con đĩ, em vẫn phải làm 1 con đĩ yêu nghề và có trách nhiệm với công việc của mình.
Nó đóng cửa rồi bước đi thật nhanh, đưa tay lau hai giọt nước mắt đang chực trào. Không được khóc. Bèo nước gặp nhau, hợp rồi tan thôi... Không được khóc. Mày không xứng đáng với ảnh, ảnh còn cả tương lai phía trước và sẽ có người tốt hơn mày xứng với ảnh. Không được khóc. Buồn cười thay khi nó từng nghĩ mình là 1 con đĩ không yêu nghề, nhưng hôm nay lại khẳng định trước mặt hắn rằng, nó là một con đĩ yêu nghề.
...
- Cậu có được 1 thứ mà bây giờ tôi ít gặp ở những người trẻ. Đó là sự thật thà và chân thành. Nếu như là một người khác, họ sẽ ghi trong hồ sơ của mình rằng đã làm ở nhiều công ty để chứng tỏ khả năng, mặc dù điều đó là nói láo. Nhưng cậu không như vậy. Tôi đánh giá cao đức tính này của cậu, vì đằng nào, khi vào công ty, cậu cũng sẽ được huấn luyện chuyên môn từ đầu. Viết vào 1 tờ giấy trắng đôi khi dễ hơn viết vào 1 tờ giấy đã kín chữ hay bị bôi xóa lung tung. Về mức lương cậu yêu cầu, chúng tôi nghĩ không thành vấn đề. Cậu có thể ra về và thứ 2 tuần sau bắt đầu thử việc. Nếu trong 2 tháng cậu không chứng tỏ được khả năng của mình thì dù là có cảm tình tốt với cậu, tôi vẫn cho cậu thôi việc. Cứ vậy nhé. Chào cậu.
Hắn bước ra khỏi công ty, trong lòng vui hơn bao giờ hết, cuối cùng thì hắn cũng đã tìm được việc làm cho mình. Mặc dù con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng đây có thể coi là một khởi đầu tốt. Vậy là hắn có thể thực hiện được mơ ước của cha mẹ. Về nhà hắn sẽ gọi ngay cho cha mẹ báo tin. Và còn phải báo tin cho nó nữa. Hắn tự tin rằng mình có thể thuyết phục nó ở lại bên mình.
Căn phòng im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi đồ đạc lại quay trở về như lúc hắn sống 1 mình. Nó đã dọn đồ đi. Không 1 lời từ biệt. Hắn gọi cho nó, nhưng không liên lạc được. Hắn thẩn thờ nhìn căn phòng của mình. Trước đây nó không cảm thấy, nhưng sao hôm nay, cũng căn phòng này, nhưng lại trống trải quá...
Bỗng dưng hắn chú ý trên bàn nước có 1 bao thư nhỏ, vội mở ra coi, hi vọng là nó có để lại cho hắn vài lời. Nhưng bên trong chỉ có tiền. 690 ngàn.
---------------------------------
1 năm sau...
Nó vẫn đứng ở gốc cây đó...
Thoáng có bóng xe chạy qua, một chiếc xe tay ga đắt tiền, người ngồi trên đó là hắn, dù có hóa thành tro nó cũng nhận ra, đằng sau hắn là 1 cô gái trẻ, đang vòng tay ôm hắn.
Nó nhìn hắn, hắn thấy nó... Họ nhìn nhau... Rồi hắn quay mặt đi, như chưa từng quen biết, hay hắn sợ rằng nó sẽ kêu tên hắn...
Tiếng nhạc của quán cafê bên đường vọng sang...
"Nếu như trong lòng anh vẫn chưa từng có em... Đến với em chỉ như khách qua đường ghé thăm... Thì dù sao em cũng vơi đi cô độc... giữa bóng đêm..."
Một mùa mưa, Sài gòn.
Tumblr media
7 notes · View notes
banmaihong · 8 months ago
Text
Bóng Nắng - Bảo Phúc
Tôi khép cổng, đi cho kịp chuyến xe chiều muộn, nắng đã tắt nhưng bóng mẹ vẫn đổ trên con ngõ dài quen thuộc… Đến bây giờ, mẹ vẫn nói với chúng tôi: Ngày xưa mẹ lấy ba không phải vì tình yêu. Mười tám tuổi, là chị cả của năm đứa em thơ, nên mẹ đi làm từ rất sớm. Đôi vai mẹ quen với những gánh muối rong ruổi khắp làng trên xóm dưới để đổi từng bát gạo. Mẹ không có thời gian mà trau chuốt bản thân…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
khalaluoi · 2 years ago
Text
Tumblr media
Bông Hồng Dại 🥀
Phương đi ngang qua một cửa hàng bán hoa mang tên In The Mood for You.
Ở chính giữa, dưới ánh đèn vàng nơi cửa kính, cô nhìn chằm chằm vào bó hồng đỏ rực và bắt mắt. Đó là tâm điểm giữa những sắc màu xanh, trắng mờ nhạt.
“Em là bông hồng duy nhất giữa một vườn hoa dại.”
Cô bỗng nhớ về lời của anh, người mà hai năm trước đã khiến cô yêu tưởng như chết đi sống lại.
Mối tình giữa hai người nảy nở từ khi cô mới vào năm nhất đại học, còn anh học trên cô một khóa.
Phương hiện lên trong mắt anh là một người con gái có chính kiến và cá tính mạnh mẽ. Tất cả là nhờ một lần cô đứng lên phản bác lời của giảng viên.
Vì phải học lại, anh vô tình được xếp chung lớp với Phương. Đấy là môn anh ghét nhất. Nhưng từ sau ngày hôm đó, tính cách khảng khái, mạnh mẽ của Phương khiến anh chú ý và…nhớ nhung. Bỗng dưng, anh lại cảm thấy mong chờ môn học đáng ghét ấy.
Vào cuối kỳ, anh gom hết dũng khí để bắt chuyện với Phương. Và đó cũng là lúc, hai người dần dần dấn sâu hơn vào mối tình đại học trong trẻo, mặn nồng này.
“Tại sao anh lại thích em.” Một ngày nọ, Phương hỏi anh.
Anh nhún vai, thành thật đáp: “Vì em thú vị. Anh thích người thú vị như em.”
Đúng vậy, Phương là cô gái đầu tiên dám phản đối vị giảng viên lớn tuổi và đáng kính ấy. Thế nên, trong mắt anh, cô là đóa hồng rực rỡ giữa đám hoa dại mờ nhạt trên giảng đường.
Nghe câu trả lời, Phương chỉ tủm tỉm cười rồi rúc vào lồng ngực anh. Cô cứ ngỡ mình đã tìm được người phù hợp, người thực sự yêu bản thân cô.
Cô và anh cùng nhau trải qua năm năm. Cô đã chuẩn bị đầy đủ để bước vào giai đoạn mới của chuyến du hành tình yêu này. Cô cứ đi băng băng mà không hề biết rằng phía trước là ngõ cụt.
Một tuần trước ngày sinh nhật, cô nhìn thấy anh đang vui vẻ trò chuyện với cô gái khác ở một tiệm đồ ăn Tây sang trọng.
Cô ấy cao ráo, thon thả. Thỉnh thoảng sẽ đưa tay lên miệng cười e thẹn trước lời nói của anh. Trông thật duyên dáng và quyến rũ.
Ánh mắt chàng trai nhìn nụ cười của người con gái thật đắm say.
Đêm ấy, cô không ngại ngần chất vấn anh.
Anh cũng không giấu giếm mà đáp lại rằng anh đang có tình cảm với người con gái khác. Một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, thông minh và trưởng thành.
Cô ngẩn người, ngơ ngác và bật khóc.
Trong suốt quãng thời gian bên nhau, đây là lần đầu cô khóc vì bất lực và tổn thương. Anh từng hứa sẽ không bao giờ để cô phải nhỏ lấy một giọt lệ sầu bi. Anh đã giữ lời hứa, vậy mà hôm ấy, anh thất hứa.
Cô nức nở hỏi anh: “Thế còn em thì sao? Em không còn là đóa hồng nữa à? Em không còn thú vị nữa à?”
Giọng điệu khô khan của anh vang lên: “Em vẫn là hoa hồng, nhưng em là hoa hồng dại. Em vẫn thú vị, nhưng cô ấy thú vị hơn em. Cô ấy là bông hồng trong lồng kính.”
Rất lâu sau đó, cô cuối cùng đã thông suốt những lời của anh.
Cô là hoa hồng dại nằm giữa những bông hoa dại khác. Còn cô ấy là bông hồng duy nhất trong chiếc lồng kính long lanh như pha lê, và chỉ có một trên đời. Nếu đã là giống loài hoang dại thì sớm hay muộn, sẽ có những bông hoa hồng dại khác mọc lên san sát xung quanh. Như vậy thì không còn độc nhất, không còn thú vị nữa.
Cô bật cười trước sự thật phũ phàng. Thì ra, cô đã tham gia một bộ phim tình cảm hoang tưởng với cô là nhân vật duy nhất, còn anh là đạo diễn đứng ngoài để chỉ đạo tâm trí cô.
Nếu đã vậy, ai đó làm ơn tặng cô một tượng vàng Oscar để an ủi trái tim héo quắt như cánh hồng khô này được không?
Phương vẫn sống, vẫn là một bông hồng nhưng thay vì đóa hồng đỏ tươi, màu sắc của cô ngả dần sang màu đỏ sẫm u sầu, lạnh lùng. Cô khép mình lại như bông hồng được ép dưới những trang sách lốm đốm vệt ố vàng của thời gian khắc nghiệt.
“Ting ting”, Phương giật mình nhìn vào tiếng chuông báo trên điện thoại. Một tin nhắn đến từ số điện thoại không tên.
“Ngày mai gió mùa về, em nhớ mặc thêm áo khoác.”
Tin nhắn của anh. Đã hai năm trôi qua, anh vẫn không đổi số.
Gần đây, Phương bận rộn với nhiều dự định quá nên quên mất tháng trước, anh chủ động liên lạc lại với cô.
Để xem nào, lúc ấy trời nắng hanh, cô đang rảo bước từ siêu thị về nhà. Ngày nghỉ đẹp trời như vậy, tội gì cô lại không đi bộ để tận hưởng sự trong veo từ tiết trời thu chứ.
Khi bước đến gần cổng ra vào của khu chung cư, cô dừng bước vì cô nhìn thấy cách đó không xa, anh đang mỉm cười với cô.
Phương sững người, cô không kịp phản ứng trước sự xuất hiện bất ngờ này.
“Lâu lắm rồi không gặp.” Giọng điệu ấm áp, tình cảm của anh lên tiếng. Nó không khô cứng như lần cuối hai người gặp nhau.
Mất chục giây sau, Phương mới lấy lại tinh thần: “C-có chuyện gì không?” Cô bấu chặt vào quai túi xách.
“Em rảnh không? Mình ra cà phê nói chuyện chút nhé.”
Cô đồng ý. Dù sao cách đó mấy bước cũng có một quán cà phê xinh xắn.
Anh kể rất nhiều chuyện, anh đùa rất nhiều, anh cười cũng thật nhiều. Nhưng không cái nào chạm vào được tâm trí cô. Cô chỉ ậm ừ và cười mỉm đáp lại.
Bỗng anh im lặng rồi nhìn cô chăm chú, “Em thay đổi nhiều quá.”
“Còn anh, anh có thay đổi không?”
“Anh không biết nữa. Em thử tìm hiểu xem.”, anh nói với vẻ bông đùa nhưng khóe miệng trĩu xuống, đôi mắt lộ ra vẻ mệt mỏi và cay đắng.
“Em sẽ không hỏi những câu như tại sao anh biết em sống ở đây nữa. Em sẽ vào vấn đề chính luôn, anh đến đây làm gì?”, giọng Phương đều đều cất lên.
“À, em vẫn vậy đấy chứ. Vẫn thẳng thắn giống lần đầu anh thấy em.”
Phương không đáp lại.
Trước sự im lặng của cô, anh khẽ nuốt nước bọt, “Em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chúng mình quay lại nhé?”
“Tại sao?”
“Vì anh vẫn còn yêu em.”
“Nhưng em không còn thú vị nữa.”
Phương xách túi đứng lên, để lại anh thẫn thờ ngồi yên trên ghế.
Sau buổi cà phê đấy, anh không đến tìm cô. Nhưng không hiểu sao hôm nay, anh lại nhắn tin cho cô. Phương tắt máy rồi nhét điện thoại vào túi xách. Cô không trả lời.
“Này, nhìn bó màu trắng kia đẹp ha.”, một cô gái trẻ hớn hở reo lên.
“Ừm, trông cũng được. Nhìn nhã nhặn. Nhưng bó hồng kia đẹp hơn mà, nổi bật hẳn.”, chàng trai đi cùng cô nhận xét.
“Đẹp, nhưng em thích bó trắng hơn. Trông thú vị hơn” Nói rồi, cô kéo tay chàng trai vào cửa hàng hoa.
Phương nhìn theo bóng dáng hai người trẻ tuổi vừa khuất dáng sau cánh cửa gỗ.
“Thú vị hơn à? Hoa hồng với chả hoa dại. Cuối cùng thì hoa vẫn là hoa mà thôi.” Phương lẩm nhẩm trong miệng rồi rời đi.
Cô nghĩ cô sẽ mua một bó hoa để trang trí bàn làm việc vào ngày mai. Nhưng cô vẫn chưa biết sẽ mua loại gì. Thôi thì mai cô thấy loại nào thú vị, cô sẽ mua loại đấy vậy.
Một cơn gió bất chợt thổi qua, báo hiệu rằng thành phố sắp sửa thay màu áo mới.
Linh/Líu.
1 note · View note
iamdage · 2 years ago
Text
GIÀY XANH (NAVY BLUE HIGH TOPS)
Tác giả: D.A. x K.K. Authors: D.A. x K.K. Ngôn ngữ: Tiếng Việt Language: Vietnamese Thể loại: Truyện ngắn, Học đường, Thiếu niên, Optional Ending Genre: Oneshot, Short Fic, School life, Teenagers, Optional Ending Tags: Dage Alfons, Krosa K Main characters: M, Q A/N: Mình lặn cũng khá lâu rồi mới quay trở lại. Có rất nhiều PJ khác đã được nung nấu ấp ủ trong vài năm tàu ngầm ngủ đông,…
Tumblr media
View On WordPress
1 note · View note
listsach01 · 11 months ago
Text
youtube
Bài Học Cuộc Sống - Câu Chuyện Cây Sồi Nên Nghe 1 Lần để Phát Triển Bản Thân
20 notes · View notes
cuonglightning · 2 years ago
Text
Trời quá khuya, tiếng con trống choai te te gáy báo canh 3 ngoài cây na làm Gã không ngủ được. Ngồi dậy xỏ đôi dép lê đặt ngay ngắn dưới gậm giường, sợ lũ nhỏ tỉnh giấc Gã nhón chân nhẹ nhàng bước hẳn ra ngoài hiên ngồi. Trời sắp vào hạ, không khí thoáng đãng hẳn, cái âm u và mù mịt kéo dài từ đông sang xuân biến mất tự khi nào, sao đêm cũng lập lòe và dày kịt như hàng triệu con đom đóm đậu trên nền da xạm đen giữa giời. V�� bi thuốc Gã với tay túm cái điếu vẫn đặt bên chân cột, rồi châm lửa kéo một hơi dài trước khi buông khói nghi ngút theo làn gió còn vương lại chút mùi ẩm mùa cũ. Bất chợt Gã nghe tiếng gọi:
- Bố lại không ngủ được à?
Gã quay người lại thấy con Lớn vừa dụi mắt vừa từ từ tiến đến bên:
- Bố làm con tỉnh giấc hả?
- Bố lại nhớ mẹ đúng không? Nó run run hỏi tiếp như không nghe câu hỏi của Gã
Gã không trả lời, kéo con nhỏ ngồi xuống cạnh mình rồi đưa tay lên xoa đầu nó. Con Lớn ngước nhìn trời một lúc rồi hóng ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao đêm hỏi tiếp:
- Mẹ đang ở đâu trên kia bố nhỉ?
Gã mỉm cười:
- Mẹ ở khắp mọi nơi xung quanh chúng ta
- Sao lại thế hả bố?
- Đó là bởi vì khi con yêu một ai đó, họ sẽ là đồ uống, là hàng cây, là bài hát, là mặt trăng, là những ngôi sao kia và là cả thế giới của con.
Con Lớn nhìn bố mình một lúc ngẫm nghĩ rồi lại ngước mắt lên nền trời dày sao miệng lẩm bẩm:
- Vậy cả bố và em nữa... con có đến tận 3 thế giới...
14 notes · View notes
thichateo · 1 year ago
Text
Tôi đọc được một câu như thế này:
"Một ngày nào đó, nếu nghĩ đến chuyện kết hôn, hãy chọn một người mà trong mắt họ, con là duy nhất."
nhưng làm sao trước khi kết hôn biết được, sau này mình là duy nhất trong mắt họ?
-thích a tèo.
Tumblr media
160 notes · View notes
collectionboxer-blog · 2 years ago
Text
Văn mẫu lớp 11: Tóm tắt tác phẩm Người trong bao (13 mẫu)
Văn mẫu lớp 11: Tóm tắt tác phẩm Người trong bao (13 mẫu), Tác phẩm Người trong bao của Sê-khốp đã phê phán lối sống hèn nhát, bạc nhược, bảo thủ và ích kỉ của một Văn mẫu lớp 11: Tóm tắt tác phẩm Người trong bao (13 mẫu) TOP 13 mẫu Tóm tắt Người trong bao là tài liệu vô cùng hữu ích đối với các bạn học sinh lớp 11. Tóm tắt bài Người trong bao mang đến cả tóm tắt siêu ngắn và đầy đủ để các bạn…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
alittlecutemeow · 1 year ago
Text
"Ba tôi là người của sông. Không phải ông nhớ vườn xưa mà chống gậy về, ông nhớ sông, một ngày ba bốn lượt lủi thủi chống gậy ra bến, đôi mắt như đang nhìn da diết, mà không biết nhìn ai, chỉ thấy mông mênh vậy thôi. Chơ vơ, cô độc. Tựa như ông đang ở đây nhưng tâm hồn ông, trái tim ông, tấm lòng ông chảy tan vào dòng nước tự lâu rồi." Nguyễn Ngọc Tư, Tập truyện ngắn Cánh đồng bất tận
Tumblr media
3 notes · View notes
baosam1399 · 4 months ago
Text
“……Suýt chút nữa thì quên, từ xưa tới nay thế giới đều mang dáng vẻ tươi đẹp như thế, chỉ là loài người buồn bực, đau đớn trong lòng, không muốn đi khám phá mà thôi……”
Tumblr media
「24.10.26」 Từng có một thời gian thế này, tôi điên cuồng trầm ngấm vào Chấn Hoa Tam Bộ Khúc không thoát ra được, điên cuồng tìm kiếm mọi thứ liên quan tới Lâm Dương, Thịnh Hoài Nam, Dư Hoài, Sở Thiên Khoát, Ôn Miểu, cả Trương Minh Thụy; điên cuồng tìm kiếm thông tin về Bát Nguyệt Trường An, điên cuồng học thuộc tên cách viết của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam; điên cuồng tìm kiếm một nam chính của cuộc đời tôi. Tôi đã tích tiền để mua đủ cả 3 tác phẩm ra sách chị viết vài năm trước, ngày xưa từng xem Lý Lan Địch đóng Châu Châu, tôi đã nghĩ Châu Châu cuối cùng cũng có thật rồi, còn khi xem Chu Nhan Mạn Tư đóng Lạc Chỉ, tôi đã nghĩ trả Lạc Chỉ tóc dài đây :") Chu Nhan Mạn Tư để tóc xinh như vậy cớ sao cứ phải để ngắn làm chi!? Thì ra câu chuyện yêu thầm của Lạc Chỉ tôi cũng từng được nếm trải, nhưng tôi chẳng thể giống chị về khoản “học bá”, đứng đầu ban xã hội, XX của tôi cũng không giống Thịnh Hoài Nam, XX của tôi năm ấy chẳng hề văn võ xong toàn; văn tôi viết thậm chí tới chính tôi còn thấy..hớ hớ..thực là không ngấm nổi; tôi là kiểu học dốt còn không biết phải phấn đấu bằng cách cần cù, học hành chẳng bằng ai, chơi thì chẳng ai bằng hê :")
Tumblr media
Tôi đã từng đọc đi đọc lại nhiều lần cách đặt tên của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, từng nhớ câu nói “Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình an” Lạc Chỉ giải thích cho Thịnh Hoài Nam, từng ghi nhớ tính cách trầm ổn của Lạc Chỉ, những câu văn được tôi xem như kinh điển trong kinh điển, tôi từng ghi lại rất nhiều những câu nói hay trong truyện tới độ đầy cả dung lượng ipad.
Tôi từng đặt hình nền ipad là câu nói của Dư Châu Châu trong suốt 4 năm từ cấp 3 tới cao đẳng, tôi từng lấy hình tượng Dư Châu Châu nữ hiệp làm hình hài mình sẽ trở thành khi lớn lên. Mọi thứ từ tính cách, thành tích tới những người bên cạnh, tôi đều muốn được giống như Châu Châu. Nhưng tôi quên mất rằng, thực ra Dư Châu Châu chính là người nỗ lực nhất trong những người nỗ lực, mà tôi thì không thế.
Bởi ai cũng nói Châu Châu chính là người hạnh phúc nhất trong Chấn Hoa tam bộ khúc, không chỉ vì cô gặp được mặt trời nhỏ Lâm Dương, không chỉ vì có Bôn Bôn bầu bạn, không chỉ vì từng có người bạn tốt như Ôn Miểu và Mễ Kiều, không chỉ vì trong quãng đời gập ghềnh của cô có Trần An bầu bạn nhiều năm như thế. Không chỉ như vậy, mà còn vì chính cô, vì tác giả đã sáng lập ra một Châu Châu tốt đẹp tới vậy.
Ôn Miểu từng nói với Tân Mỹ Hương rằng, Tokyo xa lắm, Tokyo trong lòng Tân Mỹ Hương xa xôi lắm. Xa tới độ có thể cả đến khi cậu thực hiện được mong ước của mình thì vẫn sẽ chẳng thể với tới nó đâu.
“Không phải vì cậu thích Sở Thiên Khoát nên mới đố kỵ Lăng Tường Tây, mà là bởi vì đố kỵ Lăng Tường Tây nên cậu mới thích Sở Thiên Khoát...” , “cậu cũng không phải là thích Ôn Miểu, chỉ là vì cậu ghét tớ thôi...”- Nếu Tân Mỹ Hương không bắt đầu sinh lòng đố kỵ, nếu Tân Mỹ Hương không đánh mất đi bản ngã vốn có, nếu Tân Mỹ Hương luôn nhớ kĩ những tháng ngày cấp 3 hay đứng thẩn thơ cùng Châu Châu đợi xe bus về nhà, nếu Tân Mỹ Hương nhớ rõ quy luật trò chơi nhân vật chính, nếu Tân Mỹ Hương không coi tất cả mọi người là kẻ thù, nếu....
Có người từng bảo không thể ghét nổi Tân Mỹ Hương, bởi vì rất nhiều người là Tân Mỹ Hương, mà rất ít người là Dư Châu Châu. Hồi cấp 3 tôi cũng là Tân Mỹ Hương, là 1 phần của Tân Mỹ Hương, chỉ khác 1 chỗ là không có cái tính nỗ lực tiến lên, đánh bại bản thân của khi đó.
Câu chuyện nhân vật chính được Trần An bịa ra để dạy cho Châu Châu khiến cô hiểu việc phải trân trọng và làm chính bản thân, Trần An đã xuất hiện trong đời Châu Châu để soi đường chỉ lối cho cô như thế, anh dạy cô dẫu cho có nhìn thấy mặt tăm tối nhất của thế gian vẫn sẽ tình nguyện yêu lấy nó; Trần An từng nói anh làm tất cả mọi thứ không phải là để Châu Châu sẽ trở thành một phiên bản hoàn hảo của anh thứ 2, mà là mọi điều anh làm, đều mong cô sẽ không trở thành anh. Sau đó Châu Châu cũng muốn làm người dẫn đường, chỉ là người mà cô cứu rỗi ấy lại là một Tân Nhuệ lòng đầy hiềm nghi, ganh ghét, đố kỵ, xấu hổ, tự ti. Một Tân Mỹ Hương luôn không muốn nhớ về quá khứ.
“Dẫu thế nào thì tớ cũng vui vì trong năm tháng trưởng thành đã có một Trần An.” Châu Châu từng nói vậy với Lâm Dương. Chỉ tiếc là trong quãng đường trưởng thành của rất rất nhiều người không có Trần An xuất hiện, những người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta đều bị thời gian bào mòn cho tới khi chúng ta nhắc về kỉ niệm ngày xưa bằng một giọng điệu thờ ơ, một cách máy móc, qua loa đại khái.
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”.... chắc là, Tân Nhuệ cũng từng nghĩ như vậy nhỉ? Chắc là, tôi cũng đã từng như vậy nhỉ? Chắc là mọi người đều từng nghĩ như vậy nhỉ?
57 notes · View notes
nlbk1994 · 2 years ago
Text
10 năm, chúng mình đã làm được.
Tác giả: NLBK (Ảnh sưu tầm)
Tumblr media
*****
Sau từng ấy năm, cuối cùng chúng mình cũng thực hiện được lời hứa khi xưa rồi em nhỉ?!
Ngày yên bình của mùa hè tháng 6.
Ngày mà em đẹp nhất, mặc trên người chiếc váy cưới em rất thích, chiếc váy in sâu vào tâm trí anh mỗi lúc ta ngang qua.
Ngày mà ngôi nhà em rực rỡ toàn hoa hồng với ba màu trắng, hồng và cam làm chủ đạo, nhớ xưa em nói: “Mình nói thế để có động lực cố gắng anh nhỉ”. Anh để mãi trong lòng từ ngày đó, từng chữ một. Năm đó anh còn nói: “Để bù cho cái thanh xuân vất vả của em nữa”.
10 năm yêu nhau từ còn ngồi ghế nhà trường, tôi chưa thấy em lười biếng, em nói lớp sáu đã đi rửa ly quán cà phê lấy tiền đi học để mẹ đỡ lo. Trong em luôn rất cố gắng và tự lập, trong 10 năm đó tôi thấy và rất hiểu cho sự vất vả, chịu khó của em.
Còn anh, cậu thanh niên năm đó hay đến tận bây giờ cũng có muốn gì hơn, ngoài thấy người mình yêu mặc chiếc váy cưới xinh đẹp trong ngày trọng đại chứ.
Mọi thứ như thế chẳng phải đang diễn ra sao? Em bước lên sân khấu sau lời dẫn anh MC: “... xin mọi người một tràng pháo tay”
Tiếng nhạc rộng ràng vang lên
Tiếng vỗ tay chúc mừng
Tiếng ly mừng chạm vào nhau
Cùng tiếng chào hỏi hai bên họ hàng
Không khí thật khó để ai đó tập trung kiên định về một hướng không thể nào chớp mắt như tôi, em rất xinh đẹp, như một nàng thơ đến từ trời Tây đang bước vào lễ đường, nó mộc mạc làm sao. Tất cả khung cảnh đó lại kéo hồn tôi vào giấc mộng, đôi mắt rưng rưng ướm lệ...
Rồi ai đó kéo tôi về, khi tay có người chạm vào “Anh Khương”, tay vội gạt đi giọt nước mắt còn trên khóe. Em gái em.
- Cua à em, hôm nay xinh quá, anh xém nhằm là cô dâu.
Em ấy cười tươi rồi hỏi:
- Anh dạo này khỏe không? Về lúc nào sao không nhắn cho em?
Tôi đáp:
- Anh khỏe, anh về lúc sáng cũng mới tới đây thôi.
Cua tiếp câu chuyện với giọng nhẹ nhàng lại:
- Đừng buồn quá nhe anh, chuyện gì rồi cũng qua. Chị thấy anh, nên kêu em ra đây.
Tôi giật mình trả lời:
- Anh đứng trong góc thế này chị cũng thấy nữa sao? Nhân vật chính mà rảnh để nhìn xung quanh luôn hả?
Cua đáp với giọng hồn nhiên:
- Anh quên là anh đứng ở góc này bao nhiêu năm rồi hả? Với từ sáng chị cứ để ý ra đây suốt thôi.
Tôi như chết lặng đi giữa đất trời bao la, một lần nữa những giọt nước mắt lại rưng rưng trong đôi mắt.
Cua nói tiếp:
- Bữa chị điện thoại cho anh, nghe chị nói với em: kêu anh đừng về sợ ảnh hưởng công việc, với chị sợ thấy anh chị không kìm chế được cảm xúc. Rồi chị nói thế nào anh cũng về.
Tôi nén tất cả cảm xúc lại trả lời Cua:
- Thôi anh về, ghé thăm nhà ăn bữa cơm gia đình, rồi anh quay lên Sài Gòn lại, em vào đi.
- Em cũng không biết nói gì ngoài khuyên anh đừng buồn.
- Anh không sao đâu, chuyện qua hai năm rồi. Anh về nhìn ngày chị xinh đẹp nhất xưa giờ anh chưa được nhìn thôi, chứ cái ngày vất vả thì nhìn bao nhiêu năm anh chán rồi.
Tôi quay đầu xe lại và nói tiếp:
- Anh về, em vào đi, nói với chị anh chúc chị trăm năm hạnh phúc, hôm nay chị xinh đẹp lắm, những gì anh và chị muốn vào ngày cưới lúc xưa nay đạt được hết rồi nhé...
Xe nổ máy chờ tôi, còn tôi như vẫn còn xao xuyến mãi nơi này, nơi tôi và nó đã lớn lên cùng nhau suốt 10 năm.
- Anh gửi lời hỏi thăm ba mẹ luôn nhe em.
Tôi rời đi với vẻ gấp gáp tay chân cuống cuồng, nhưng lòng thì nặng trĩu, tâm trí nó đã lang thang chốn nào rồi.
Tôi không nhớ chúng ta bắt đầu thấy nhau từ khi nào, cũng chẳng nhớ nó kết thúc tại đâu? Tôi chỉ nhớ chúng ta đã đi cùng nhau trên hành trình giới hạn này là 10 năm. Không quá dài cho một cuộc tình, nhưng đủ đau cho những lần phải lau đi ký ức của chúng ta bất chợt rơi ra từ khóe mắt.
Hôm nay dù vui hay buồn thì cũng cảm ơn em.
Cảm ơn đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
Cảm ơn đã bướng bỉnh đến ngu ngốc mà ở bên anh lâu đến thế.
Cảm ơn đã tặng cho anh hạnh phúc.
Từ hôm nay, nhất định phải luôn nở nụ cười và sống thật hạnh phúc nhé...
Tạm biệt em!
Cuối cùng sau 10 năm chúng tôi cũng đã thực hiện được những ước nguyện lúc xưa đã nói cùng nhau, tôi sẽ nhớ về mỗi lúc rảnh, nhớ về thanh xuân của mình đã bất chấp yêu nhau, chúng mình đã yêu nhau hết mình, mà có lẽ cả quãng đường sau này sẽ không có được.
4 notes · View notes