#Trong khi đó không cần biết về nó ”.
Explore tagged Tumblr posts
Text
Có thể để lại một câu nói chữa lành gửi tặng tớ được không? (phần 2)
1. 日落是免费的,春夏秋冬也是,不要觉得人生是那么无望,希望你也快乐!
Hoàng hôn miễn phí, xuân hạ thu đông cũng vậy, đừng cảm thấy cuộc đời này là vô nghĩa, hi vọng cậu hạnh phúc!
2. 世界上最美好的事情大概就是:WiFi信号满格,对方正在输入,水温刚好,旧衣服里的零钱, 快递正在派送,出门是晴天,手机还有1%刚好到家,喜欢的人刚好也喜欢自己。一切都刚刚好
Những điều đẹp đẽ nhất trên thế giới này có lẽ là: wifi luôn full vạch, đối phương đang nhập (tin nhắn), nước ấm vừa đủ, tiền lẻ trong quần áo cũ, đơn hàng đang trên đường giao, ra cửa là ngày nắng, vừa hay về đến nhà khi điện thoại còn 1% pin, người bạn thích trùng hợp cũng thích bạn. Mọi thứ thật vừa vặn.
3. 每天看到的那些不美好而伤心的。我们生下来的时候就已经哭够了,而且我们啊,谁也不能活着回去,所以,不要把时间都用来低落了. 去相信,去孤��,去爱去恨去浪费,去闯去梦去后悔,你一定要相信,不会有到不了的明天.
Mỗi ngày đều vì gặp chuyện không tốt mà đau lòng. Chúng ta ấy à, khi sinh ra đã khóc đủ nhiều rồi, làm gì có ai có thể quay trở lại quá khứ được đâu, vì vậy, đừng để thời gian trôi qua lãng phí. Hãy cứ tin tưởng, hãy cứ cô đơn, cứ yêu, cứ hận, và cứ lãng phí đi, hãy xông lên, mơ ước, hối hận, cậu nhất định phải tin rằng, không có ngày mai nào là không đến.
4. 生活不可能像你想象得那么好,但也不会像你想象得那么差
Cuộc sống sẽ không thể tốt đẹp như cậu nghĩ, nhưng cũng không xấu như cậu tưởng tượng.
5. 你就做自己吧,有点奇怪也没关系,和别人不一样也没关系,我永远站在你这边.
Cậu hãy cứ là chính mình thôi, có một chút kì lạ cũng không sao cả, không giống mọi người cũng không sao cả, tớ sẽ mãi luôn ở bên cạnh cậu.
6. 愿你一生努力,一生被爱。想要的都拥有,得不到的都释怀
Mong cậu một đời nỗ lực, cả đời được yêu. Muốn gì được nấy, không được cũng không cần phải đắn đo.
7. 太阳下山,夜里也有灯打开,你看这个世界其实并不坏。
Khi mặt trời xuống núi, bóng đêm cũng sẽ được thắp đèn, cậu nhìn xem, thế giới này thực ra cũng không hề xấu xa đâu.
8. 你也有自己的宇宙,不要再敏感和易碎了,多关照自己的情绪和身体,你也很辛苦,我都知道. 你的眼泪多么珍贵呀,以后只在喜极而泣的时候哭吧.
Cậu cũng có vũ trụ của riêng mình, đừng nhạy cảm và mong manh nữa, hãy chăm sóc cơ thể và tâm hồn mình, cậu rất vất vả rồi, tớ biết chứ. Nước mắt của cậu quý giá lắm đó, sau này hãy chỉ rơi vì hạnh phúc thôi.
9. 愿你所有快乐,无需假装。愿你此生尽兴,赤诚善良
Mong tất cả hạnh phúc, đều không phải giả vờ. Mong một đời thoải mái, đều là chân thành và lương thiện.
10. 每件事到最后一定会变成一件好事,如果还没有,说明还没有到最后
Mỗi một việc đều sẽ trở nên tốt đẹp khi đi đến cuối cùng, nếu nó chưa tốt, vậy nhất định là chưa đi đến cuối cùng.
Lạc Yến dịch
512 notes
·
View notes
Text
Bạn tôi thất tình, thức xuyên 3 đêm. Hút hết 10 gói thuốc. Ở lì trong nhà với cái bụng chỉ có rượu và rượu. Thế rồi, vẫn không chết. Ốm nằm viện vài hôm, sụt vài kí, sếp quở đi làm. Lao đầu vào công việc. Thế là thôi, đêm bớt dài dần.
Có người khác, chẳng may công việc không như ý, gia đình lại hoàn cảnh. Nửa đêm thất thểu với vài lon bia ở tiệm tạp hoá 24/24h. Chẳng để làm gì, cứ ngồi vậy cho tới sáng. Suy nghĩ xem làm như nào cho đời bớt khổ. Mà nghĩ mãi không ra, chỉ biết thở dài trong nước mắt.
Hay thậm chí, từng có người chị, nửa đêm chán đời quá, xách balo lên ra ga. Bắt chuyến tàu sớm nhất chạy tới bãi biển gần nhất. Rồi cứ ngồi vậy, chờ bình minh lên. Ăn một bữa sáng thật ngon rồi trở về thành thị. Không rõ sau đó cảm xúc thế nào. Nhưng có lẽ, là sẽ mệt. Mà mệt thì phải ngủ. Lúc tỉnh dậy, có khi nỗi buồn đã nguôi ngoai.
Đời chúng ta, thi thoảng sẽ có nhiều chuyện thật buồn. Thi thoảng lại chỉ vì ta chán chính ta. Thi thoảng thậm chí là cảm thấy bế tắc. Những đêm ấy, sẽ thật là dài. Ta sợ ngày mai, nhưng đương nhiên ngày mai vẫn đến. Ta không biết phải làm gì cho đỡ hoang mang, nhưng mặt trời vẫn mọc. Ta thấy đêm thật dài, nhưng cũng lại sợ nó kết thúc.
Nhưng ta biết không? Những nỗi đau cũng như vậy. Dù có dài cỡ nào, cũng sẽ qua. Ngày mai sẽ lại đến, mặt trời sẽ lại lên, bằng cách nào đó, vết thương sẽ được hong khô, trái tim sẽ được sưởi ấm.
Chỉ cần, ta dũng cảm để vượt qua được những đêm dài đó. Kiểu gì thì kiểu, mọi chuyện cũng sẽ ổn hơn. Vì ít nhất, những cảm xúc tiêu cực nhất đã theo những buổi đêm hôm ấy trôi đi bớt một chút, một chút rồi.
Chúc chúng ta, sẽ luôn bình an qua mỗi đêm dài....
#nguoinhieuchu
158 notes
·
View notes
Text
Mình sợ mình lại rơi vào cái cảm giác "thiếu hụt" và "mất mát" đó. Mình sợ vô cùng. Những ngày mình bệnh, mình thấy bản thân yếu đuối và cần nhiều hơn thứ gì đó, tình yêu. Mình thấy tủi thân dâng đầy, làm sao để đi qua hết tất cả, mình không làm người xấu được, sao mà cứ cho đi nhiều hoài, sao mà sợ người ta không thương mình nhiều, sợ cảm giác thất bại, sợ không được yêu thương. Mình biết mình có nhiều vết thương về tâm lý trong quá khứ, nó lại trồi lên nhiều lần những khi bản thân yếu đề kháng. Đã rất khó khăn để mình vượt qua những cơn dốc ấy. Có những chuyện khi nghĩ đến mình chỉ muốn khóc òa lên. Mình thường vào đây để viết hết ra, góc tối của mình mà không ai biết, mình thấy khá hơn.
Mình nói chuyện với đứa bạn vững tâm lý, để kéo mình lên.
Mình tin là mình xứng đáng nhận được nhiều hơn. Mọi thứ mình đang nỗ lực bây giờ, chỉ để gặp được người xứng đáng với tâm hồn mình, những điều mình luôn sẵn sàng để cho đi. Một người là chỗ dựa cho mình những lúc mình yếu đề kháng, quay lại đã thấy một ánh mắt đang đợi mình, chỉ dõi theo mình, cùng mình đi qua hết những cơn dốc còn lại của cuộc đời. Mình chắc chắn sẽ gặp được người đó.
92 notes
·
View notes
Text
Câu nói mà bạn đã từng nghe về quan điểm sống cực kỳ đúng đắn là gì?
____________________________________________
1. Tôi cứ tưởng người khác tôn trọng tôi vì tôi ưu tú. Dần dần tôi hiểu ra rằng người khác tôn trọng tôi thực chất vì bản thân họ tốt đẹp, người giỏi giang biết cách tôn trọng người khác. Tôn trọng người khác thực chất là tôn trọng chính mình.
2. Bạn có thể ghét điều gì đó, nhưng hãy cho phép nó tồn tại và hãy cho phép người khác thích nó. Phẩm chất cơ bản là không coi thường sở thích của người khác.
3. Có lẽ bạn phải thức dậy lúc bảy giờ sáng và đi ngủ lúc mười hai giờ tối, ngày qua ngày một mình bước đi. Nhưng chỉ cần bạn sống kiên định và chăm chỉ thì dù có sinh nhầm thời điểm thì kết quả tồi tệ nhất trong cuộc đời bạn cũng chỉ là một bông hoa đang đợi ngày nở rộ.
4. Tôi từng nghĩ điểm số không quan trọng. Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Phúc Đán và Đại học Giao thông chỉ có thể đại diện cho thành tích của sinh viên. Sau này tôi phát hiện ra rằng làm việc chăm chỉ là một thói quen tồn tại suốt cuộc đời.
5. Ý nghĩa thực sự của lời xin lỗi là: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã sai và chấp nhận mọi phản hồi cảm xúc tiêu cực của bạn” thay vì “Tôi đã nói là tôi xin lỗi, bạn còn muốn gì ở tôi nữa”.
6. Trong số tất cả quần áo bạn mà bạn có, ít nhất phải có một bộ mà bạn có thể mặc được. Trong số tất cả các khả năng của bạn, ít nhất phải có một khả năng mà bạn có thể sử dụng. Không làm được nhiều việc không đáng sợ, mà đáng sợ là không làm được bất cứ việc gì tốt.
7. Nếu bạn có niềm yêu thích một thứ gì đó thì đừng hỏi ý kiến người khác, bạn phải chịu trách nhiệm với lựa chọn và cuộc sống của mình.
8. Bạn sẽ không bao giờ có thể thực sự hiểu một người trừ khi đặt bản thân mình vào hoàn cảnh đó và xem xét mọi thứ thông qua quan điểm của họ. Đôi khi những gì bạn thấy không phải là sự thật. Những gì bạn hiểu chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
9. Tỉnh táo quá mức sẽ khiến con người cảm thấy lạnh nhạt và thờ ơ, say sưa quá mức sẽ khiến con người cảm thấy thiển cận và mơ màng. Vì vậy, một cuộc sống hoàn hảo phải nửa tỉnh nửa say.
10. Dù người khác có xuất sắc đến mấy thì họ vẫn là người khác. Dù bạn có khó khăn đến đâu, bạn vẫn là chính mình, là bản thân độc nhất. Đừng luôn đánh giá vị trí của mình trong lòng người khác, hãy đi theo con đường riêng của mình và trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
11. Sở dĩ bạn phải nỗ lực để trở nên tốt hơn là vì sau này khi gặp được người mình thích, ngoài sự chân thành, bạn sẽ còn có những điều khác để thể hiện.
12. Tình yêu không phải là hai cơ thể chạm nhau mà là hai tâm hồn gắn kết nhau.
13. Tỏ tình là để bày tỏ tình cảm chứ không phải để yêu cầu một mối quan hệ. Bạn có sự lựa chọn của bạn, tôi có sự lựa chọn của tôi. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của bạn.
14. Nếu có một sự thật nào đó mà các cô gái nên biết, thì tình yêu chính là đời sống xã hội của bạn, chứ không phải cuộc sống của bạn. Kết hôn và sinh con là sự lựa chọn của cuộc đời bạn chứ không phải cuộc sống của bạn.
15. Đôi giày thủy tinh của Lọ Lem muốn nói với chúng ta rằng tình yêu cũng giống như một chiếc giày, vừa chân còn dễ rơi huống hồ là không vừa. Nếu đã không phù hợp mà vẫn cố chấp không từ bỏ thì bạn sẽ chỉ làm tổn thương chính mình thôi.
@taifang dịch
#câu nói hay#trích dẫn#dịch#trichdanhay#tình yêu#tuổi trẻ#nỗi buồn#suy nghĩ tích cực#yêu đời#thanh xuân#thanhxuanvuontruong#thanhxuan#cuocdoi#cuocsong#trẻ#yêu thầm#yêu#nỗi nhớ#cố gắng#suynghi#tamtrang#tamsu
221 notes
·
View notes
Text
Khoảnh khắc bạn nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, đó là khi bạn đã bắt đầu bình tĩnh trước những điều mà ngày trước gặp phải bạn như phát điên.
Anh từng cảm thấy có lỗi với sự lựa chọn của mình nhưng dần dần, theo thời gian anh lại cảm thấy anh đã chọn đúng. Thời gian thật sự không chữa lành cho bất kỳ ai mà nó chỉ làm cho bạn không còn đau như lúc đầu nữa, cho dù vết thương đó đã liền sẹo.
Thời gian thật ra không thể giúp chúng ta giải quyết mọi vấn đề, mà chỉ là khiến những chuyện mà chúng ta từng nghĩ không thông ấy dần trở thành không còn quan trọng nữa…
Khi có đủ thời gian để suy ngẫm, đánh giá sự việc một cách khách quan không bị ảnh hưởng của cảm xúc, anh nhìn ra được vấn đề của mình. Anh luôn ý thức được mình sẽ có lúc cần đối mặt với hiện thực một cách nghiêm túc để kết thúc và có sự thống nhất cụ thể về sau này, mặc dù anh chưa biết khi nào. Cách đây khoảng một tuần, một cách tự nhiên, thời điểm đó cuối cùng đã tới. Đáng ngạc nhiên là, anh hoàn toàn bình tĩnh vào lúc đó, anh dễ dàng bỏ đi những điều/việc tưởng như vô cùng quan trọng trước kia, khi mà anh gần như phát điên trong cảm giác chỉ có một mình với phần còn lại của thế giới.
Khoảnh khắc đó, anh nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, đã buông bỏ những chấp niệm do hoàn cảnh giăng mắc, thật sự quên đi yêu hận khúc mắc. Đơn giản chỉ vì giờ đây với anh những điều đó không còn quan trọng nữa, không nên tự làm tổn thương bản thân vì những người không xứng đáng. Anh không tự nhận mình có thể nhìn thấu mọi việc nhưng ít nhất anh thấy thanh thản, vì ít ra anh không buông xuôi, anh đã cố gắng hết sức, chỉ có điều duyên hết thì nên buông, cố cũng không thể kéo dài thêm, có thêm thì cũng không còn như trước, vạn sự tùy duyên, bất cầu bất khổ.
Anh có đủ thăng bằng, dẫu cho anh không phải là người chiến thắng, nhưng anh sẵn sàng làm lại nếu gặp người phù hợp. Mà để gặp được người phù hợp, anh phải xứng đáng với bản thân mình đã. Luật hấp dẫn sẽ đưa người xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất.
P/S: Bức ảnh mặt trăng kia anh chụp trên đường đi làm, vào lúc đó chỉ có một mình anh lững thững đi giữa con đường trắng xóa đầy tuyết, ánh trăng bàng bạc trên đầu soi bước anh đi, anh không thấy lạnh, ngược lại anh cảm thấy thật nhẹ nhàng và ấm áp.
316 notes
·
View notes
Text
Rất nhiều người đã hiểu sai câu "chỉ cần yêu đúng người, em sẽ không cần phải trưởng thành."
Mỗi người trong chúng ta đều là một đứa trẻ bị ép phải trưởng thành theo cách này hay cách khác. Nhưng không phải ai cũng có một nơi để ngơi nghỉ sau những khó khăn mệt mỏi của việc làm người trưởng thành.
Có những người có nhà nhưng không thể về, có ba mẹ nhưng chẳng thể sẽ chia, có bạn bè nhưng không đủ thân thiết, có người yêu nhưng không hiểu mình. Thì trong vô định, em mãi mãi sẽ không tìm được nơi em có thể dựa vào, không tìm được nơi em có thể quay trở về làm một đứa trẻ.
Làm một đứa trẻ cũng không hẳn là không hiểu chuyện như người khác vẫn nghĩ. Làm một đứa trẻ chỉ đơn giản là làm mọi thứ mình muốn mà không cần phải đắn đo xem sắc mặt người khác, cũng không sợ phải gặp hậu quả to tát gì. Như là khi bé vậy, những người thật sự yêu thương em sẽ dịu dàng bao dung hết thảy mọi thứ cho em.
Và em biết đó, nó không hẳn phải là tới từ người yêu của em, nó hoàn toàn có thể tới từ rất nhiều mối quan hệ xung quanh em.
"Chỉ cần yêu đúng người, em sẽ không cần phải trưởng thành."
Là câu nói chứa nhiều nỗi buồn hơn em nghĩ.
@cayeutinh
343 notes
·
View notes
Text
“……Suýt chút nữa thì quên, từ xưa tới nay thế giới đều mang dáng vẻ tươi đẹp như thế, chỉ là loài người buồn bực, đau đớn trong lòng, không muốn ��i khám phá mà thôi……”
「24.10.26」 Từng có một thời gian thế này, tôi điên cuồng trầm ngấm vào Chấn Hoa Tam Bộ Khúc không thoát ra được, điên cuồng tìm kiếm mọi thứ liên quan tới Lâm Dương, Thịnh Hoài Nam, Dư Hoài, Sở Thiên Khoát, Ôn Miểu, cả Trương Minh Thụy; điên cuồng tìm kiếm thông tin về Bát Nguyệt Trường An, điên cuồng học thuộc tên cách viết của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam; điên cuồng tìm kiếm một nam chính của cuộc đời tôi. Tôi đã tích tiền để mua đủ cả 3 tác phẩm ra sách chị viết vài năm trước, ngày xưa từng xem Lý Lan Địch đóng Châu Châu, tôi đã nghĩ Châu Châu cuối cùng cũng có thật rồi, còn khi xem Chu Nhan Mạn Tư đóng Lạc Chỉ, tôi đã nghĩ trả Lạc Chỉ tóc dài đây :") Chu Nhan Mạn Tư để tóc xinh như vậy cớ sao cứ phải để ngắn làm chi!? Thì ra câu chuyện yêu thầm của Lạc Chỉ tôi cũng từng được nếm trải, nhưng tôi chẳng thể giống chị về khoản “học bá”, đứng đầu ban xã hội, XX của tôi cũng không giống Thịnh Hoài Nam, XX của tôi năm ấy chẳng hề văn võ xong toàn; văn tôi viết thậm chí tới chính tôi còn thấy..hớ hớ..thực là không ngấm nổi; tôi là kiểu học dốt còn không biết phải phấn đấu bằng cách cần cù, học hành chẳng bằng ai, chơi thì chẳng ai bằng hê :")
Tôi đã từng đọc đi đọc lại nhiều lần cách đặt tên của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, từng nhớ câu nói “Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình an” Lạc Chỉ giải thích cho Thịnh Hoài Nam, từng ghi nhớ tính cách trầm ổn của Lạc Chỉ, những câu văn được tôi xem như kinh điển trong kinh điển, tôi từng ghi lại rất nhiều những câu nói hay trong truyện tới độ đầy cả dung lượng ipad.
Tôi từng đặt hình nền ipad là câu nói của Dư Châu Châu trong suốt 4 năm từ cấp 3 tới cao đẳng, tôi từng lấy hình tượng Dư Châu Châu nữ hiệp làm hình hài mình sẽ trở thành khi lớn lên. Mọi thứ từ tính cách, thành tích tới những người bên cạnh, tôi đều muốn được giống như Châu Châu. Nhưng tôi quên mất rằng, thực ra Dư Châu Châu chính là người nỗ lực nhất trong những người nỗ lực, mà tôi thì không thế.
Bởi ai cũng nói Châu Châu chính là người hạnh phúc nhất trong Chấn Hoa tam bộ khúc, không chỉ vì cô gặp được mặt trời nhỏ Lâm Dương, không chỉ vì có Bôn Bôn bầu bạn, không chỉ vì từng có người bạn tốt như Ôn Miểu và Mễ Kiều, không chỉ vì trong quãng đời gập ghềnh của cô có Trần An bầu bạn nhiều năm như thế. Không chỉ như vậy, mà còn vì chính cô, vì tác giả đã sáng lập ra một Châu Châu tốt đẹp tới vậy.
Ôn Miểu từng nói với Tân Mỹ Hương rằng, Tokyo xa lắm, Tokyo trong lòng Tân Mỹ Hương xa xôi lắm. Xa tới độ có thể cả đến khi cậu thực hiện được mong ước của mình thì vẫn sẽ chẳng thể với tới nó đâu.
“Không phải vì cậu thích Sở Thiên Khoát nên mới đố kỵ Lăng Tường Tây, mà là bởi vì đố kỵ Lăng Tường Tây nên cậu mới thích Sở Thiên Khoát...” , “cậu cũng không phải là thích Ôn Miểu, chỉ là vì cậu ghét tớ thôi...”- Nếu Tân Mỹ Hương không bắt đầu sinh lòng đố kỵ, nếu Tân Mỹ Hương không đánh mất đi bản ngã vốn có, nếu Tân Mỹ Hương luôn nhớ kĩ những tháng ngày cấp 3 hay đứng thẩn thơ cùng Châu Châu đợi xe bus về nhà, nếu Tân Mỹ Hương nhớ rõ quy luật trò chơi nhân vật chính, nếu Tân Mỹ Hương không coi tất cả mọi người là kẻ thù, nếu....
Có người từng bảo không thể ghét nổi Tân Mỹ Hương, bởi vì rất nhiều người là Tân Mỹ Hương, mà rất ít người là Dư Châu Châu. Hồi cấp 3 tôi cũng là Tân Mỹ Hương, là 1 phần của Tân Mỹ Hương, chỉ khác 1 chỗ là không có cái tính nỗ lực tiến lên, đánh bại bản thân của khi đó.
Câu chuyện nhân vật chính được Trần An bịa ra để dạy cho Châu Châu khiến cô hiểu việc phải trân trọng và làm chính bản thân, Trần An đã xuất hiện trong đời Châu Châu để soi đường chỉ lối cho cô như thế, anh dạy cô dẫu cho có nhìn thấy mặt tăm tối nhất của thế gian vẫn sẽ tình nguyện yêu lấy nó; Trần An từng nói anh làm tất cả mọi thứ không phải là để Châu Châu sẽ trở thành một phiên bản hoàn hảo của anh thứ 2, mà là mọi điều anh làm, đều mong cô sẽ không trở thành anh. Sau đó Châu Châu cũng muốn làm người dẫn đường, chỉ là người mà cô cứu rỗi ấy lại là một Tân Nhuệ lòng đầy hiềm nghi, ganh ghét, đố kỵ, xấu hổ, tự ti. Một Tân Mỹ Hương luôn không muốn nhớ về quá khứ.
“Dẫu thế nào thì tớ cũng vui vì trong năm tháng trưởng thành đã có một Trần An.” Châu Châu từng nói vậy với Lâm Dương. Chỉ tiếc là trong quãng đường trưởng thành của rất rất nhiều người không có Trần An xuất hiện, những người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta đều bị thời gian bào mòn cho tới khi chúng ta nhắc về kỉ niệm ngày xưa bằng một giọng điệu thờ ơ, một cách máy móc, qua loa đại khái.
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”.... chắc là, Tân Nhuệ cũng từng nghĩ như vậy nhỉ? Chắc là, tôi cũng đã từng như vậy nhỉ? Chắc là mọi người đều từng nghĩ như vậy nhỉ?
54 notes
·
View notes
Text
Hôm nay con thấy nhớ ba nhiều. Con đã phải cố gắng rất nhiều trong khoảng thời gian vừa rồi. Đoạn đường phía trước, con không dám nương tựa một ai cả. Ngay cả mẹ, ngay cả anh hai. Có lẽ, số của con là số khắc người thân, chỉ có thể xa gia đình mới có động lực mà phấn đấu.
Ba biết không, lên thành phố, con không thấy nhớ nhà. Người ta nói con vô tâm, vô cảm. Nhưng có cuộc sống ai mà giống ai đâu, nên con không giải thích, cũng không muốn ai bàn luận nhiều về đời tư của mình. Cho nên, con cứ chấp nhận làm người vô cảm như vậy thôi. Con chỉ cần biết ở quê, mẹ vẫn ở đó, gia đình anh hai vẫn ở đó thì không có sự có mặt của con con vẫn vui vẻ, yên lòng vô cùng.
Nhỏ lớn giờ, con không được nuông chiều. Nhưng ở nơi mới, con đã tự lập rất tốt. Con tự kiếm tiền chi trả tiền nhà, tiền sinh hoạt, con biết chăm sóc bản thân, mua sắm những món đồ mình thích, nuông chiều mình bằng chính đồng tiền của mình. Có nhiều lúc, con vẫn thiếu thốn. Nhưng có lẽ phước phần của ba để lại cho con còn rất nhiều. Đi đến đâu, con cũng gặp được người tốt. Họ quý và giúp đỡ con nhiều lắm. Và biết ơn, nhớ ơn luôn là hai chữ con để hàng đầu trong cuộc đời của mình.
Con đã dùng một khoảng thời gian đi tìm thứ tình thương mình thiếu thốn ở vài con người. Mà rồi, con nhận ra, nó nằm ở chính con đây mà. Ba luôn là một phần mà suốt đời này con mang theo. Vậy nên, chỉ cần con nhận ra và nuôi dưỡng nó.
Con thương mẹ vì hoàn cảnh đã tác động nên mẹ. Mẹ luôn cọc cằn, không bao giờ bày tỏ yêu thương đúng cách, luôn chửi nặng lời…Nhưng mẹ cũng là một phần trong con vậy nên con không còn giận mẹ như thuở nhỏ. Ngay từ khi, con bắt đầu tìm hiểu được về sự bao dung. Con đã hiểu ra, “bao dung” nên dành cho những người thân của mình trước tiên mà không phải là ai khác.
Không có thước đo cho sự thành công. Nhưng thành công đối với con là mua được nhà cho mẹ, cho mẹ tiền tiêu, mua những gì còn thiếu, bù những gì mẹ chưa từng có…Vậy nên con mong về sau sẽ trở thành một điểm tựa cho mẹ. Mang bớt sự thiếu thốn, cô đơn ra khỏi đời mẹ. Đã là thành công của con rồi.
Con thương.
34 notes
·
View notes
Text
“Chim có đường bay của nó,
Cây có hướng mọc của cây .
Mỗi người có cách hành xử của riêng họ.”
Có những chuyện, cần hờ hững thì hờ hững, điều gì không làm rõ được thì không cần làm rõ. Người nào cần lấn lướt mình thì cứ mặc cho họ lấn lướt. Nhiều chiếc xe trên đường qua mặt xe mình nhưng rốt cuộc thì họ về nhà họ, mình về nhà mình, hơn thua nhau chi những cái nhấn chân ga trên đường, cuối cùng đều trở thành vô nghĩa. Cuộc đời, nếu như chỉ biết nhớ không biết quên, chỉ biết tính toán mà không biết cho qua, chỉ biết khôn khéo mà lại không biết vụng về… sẽ chỉ làm cuộc sống của chúng ta luôn nặng nề, phiền não.
Con người đến độ tuổi nào đó, tự nhiên không còn thích những gì ồn ào náo nhiệt, tâm thái bình thản giúp cho cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ. Mặc kệ là đời sống vật chất dư dả hay bần cùng, chỉ cần nội tâm bình thản, chính là biết sống một cuộc đời hạnh phúc.
Chắc chắn một điều, sau cùng, khi ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ bạn sẽ thấy những thành, bại, nên, hư, vinh, nhục...(mà bạn quá quan trọng bây giờ), tất cả đều sẽ là sương khói, mơ hồ như giấc mộng đêm qua…
Mình khổ chẳng qua là vì mong mọi vật, mọi việc diễn ra theo ý mình.
Muốn nhẹ lòng, hãy từ bỏ những phán xét người khác và biết chấp nhận mọi điều xung quanh, ngay phút đó bình yên trong cuộc sống tràn về...
36 notes
·
View notes
Text
Tính mình thích những người sống thật, yêu ghét thẳng thắn. Không lòng vòng, nước đôi quanh co. Có thể những người ấy họ phạm rất nhiều lỗi trong quá trình "thẳng, thật" của mình, đôi khi thiếu chút kiềm chế nhưng họ rõ ràng, không hai mang. Họ hổng chỗ nào, người muốn giúp biết ngay nơi cần vá.
Có rất nhiều người sẽ góp ý với họ phải để ý thế nọ thế kia, dạy họ cách khéo léo, "co giãn", nhưng khổ nỗi là cái bên trong nó thế rồi, làm cách nào mà ngày một ngày hai đòi bạt núi rời sông. Cái cây phải ươm chăm từ bé, đâu có thể lớn mà bẻ theo thế được. Đây cũng ko phải là lời bao biện cho những người như thế mà chỉ nói là: lúc nào cũng có những con người hiểu và cảm mến những người như vậy tồn tại.
Năm nay gần 40, nhìn thấy quá nhiều đạo mạo và giả dối, nước đôi trên đời, lờ nhờ không rõ ràng. Những người chưa gặp thì nghĩ hay ho, gặp rồi chán nản hẳn. Tại bên trong và bên ngoài có khác biệt quá lớn, gần như không phải cùng một người. Họ bảo lớn rồi trong đen có trắng, trong trắng có đen, nhiều khi là vùng xám, nhưng mình thì thấy cóc hợp. Bởi yêu ghét đã không dám rõ ràng, cần nói không dám nói, nhận lỗi không dám nhận thì vẫn là loại mình xếp vào cuối bảng xếp hạng để quan hệ.
Lắm ông cứ hình hài, chưng biển, tỏ vẻ đạo mạo khuyên răn, vào việc thì rối như mớ tóc góc bồn tắm, vì làm quái gì có cái lúc thẳng thật để nhìn và đối diện con người hay vấn đề đâu. Sách vở cũng ít thôi, cái cần là luôn tìm thời gian đối diện với bản thân, nhìn vào đó, thấy những cái bỉ ổi xấu xa của mình, hiểu rõ tại sao mình yêu, vì sao mình ghét loại ấy, đối chiếu, kiểm chứng phản biện đi rồi vỡ vạc ra nó mới đáng tiền.
Còn dăm ba con chữ, mớ lý thuyết ở bển hay chôm vội trong mấy quyển sách nó ko bằng một phát đấm thẳng mặt khi gặp việc, ăn một quả lừa to khi nhìn cái quái gì lấp lánh cũng nghĩ là kim cương và vàng khối đâu. Đây là bài học mở mắt đó.
Cuối cùng, đến một tuổi người ta khó tính, cẩn thận trong việc chọn người, và ko còn nhu cầu kết bạn, kết giao chi nữa. Mối quan hệ chỉ dừng lại ở việc hợp tác, trao đổi công việc còn thân thiết như ae tay chân nó rút về chỉ còn một nhúm nhỏ cùng chia sẻ cách sống, tam quan toát ra cái vibe hợp nhau, hoặc đã đi qua trăm lần bể dâu rồi để có cái ngày vẫn cùng nhau cạn một chén, hỏi nhau vài câu rồi lại tiếp tục con đường nhưng lúc nào cũng hồ hởi vì bạn quý.
Thế thôi. From BeP
154 notes
·
View notes
Text
Ai đó nói với tớ rằng "Thời gian sẽ làm mọi thứ nguôi ngoai đi". Tớ nghĩ chắc không chỉ riêng người đó nói đâu, mà thực chất là tất cả những người tớ quen biết trong cuộc đời có sự từng trải sẽ nói ra điều đó. Tớ nghĩ người đó đúng- họ đúng.
Nhưng lại không ai nói với tớ rằng, thời gian đó từng ngày từng ngày trôi qua là do tự mình gặm nhấm nỗi đau, là bao ngày giày vò, vật vã quằn quại, tan tác nhớ lại những điều đã qua, suy nghĩ tới điên lên nhưng lại ép bản thân thoả hiệp vì mọi thứ đều đã dừng lại cả rồi. Không còn cách nào để có thể quay về, không còn cách nào để tham dự vào những điều đó nữa. Thời gian có thể bỏ quên đi nhiều thứ, kể cả chữ tình(tình thân, tình bạn, tình yêu, tình nhân hay với nhiều chữ tình tớ có trong túi), hay với bất cứ điều gì. Tớ tin mãi mãi sẽ cũng chẳng có ai thẳng thắn với tớ với cậu hay với bất cứ người nào đang mù quáng tin vào thứ gọi là thời gian kia rằng là một chút bất chợt xuất hiện chớp nhoáng trong cuộc đời phía sau đó khi những điều mà mình để trong tim khi có ai đó bỗng nhắc tới, trái tim mình sẽ nhói lên một cái, một vài hình ảnh nào đó xoẹt xoẹt lướt qua, một vài cảm xúc bất chợt nào đó bỗng chốc thi nhau như đoàn quân kéo về….nó thảm gì đâu, nó chầy chật gì đâu, nó day dứt làm sao, đáng thương thế nào. Giống nhau cả thôi, tớ, cậu- họ. Thời gian chỉ là công cụ khiến mình tê liệt nhất thời với những điều lý trí muốn quên đi thôi, chứ không giúp cho mình giảm bớt được nỗi buồn về thứ đã qua trên quãng đường phía sau mình phải đi tiếp hết đâu à. Chỉ là bản thân cần phải có thói quen, tập thích nghi từng trải và nghĩ tin rằng "Thời gian sẽ làm mọi thứ nguôi ngoai đi" như cách người đời vẫn bảo chúng ta là nó sẽ như vậy đó. Cậu chưa có ý định "trưởng thành" nhưng những điều đã qua mong muốn cậu phải vậy!
32 notes
·
View notes
Text
Gần đây công việc đưa tôi trở lại với Tâm lý học, mở ra cho tôi những ưu tư mới, chen nhét vào hàng đống nghĩ suy vốn quá đỗi chằng chịt của mình.
Tôi tìm hiểu về não, về cái chết và những diễn biến lâm sàn của một người khi được đánh giá là vừa "quyện vào sương". Tôi chợt nhớ lại cái buổi sáng khi mà nắng vừa mới ửng lên ngoài dãy hành lang bệnh viện cũ, tôi ký vào giấy báo tử đưa đưa Ba mình về nhà, khi nét mực cuối cùng dừng lại cũng là khi tôi hụp xuống gầm bàn. Hôm ấy tôi 22 tuổi.
Cái chết là điều tôi vốn chưa từng nghĩ đến nhưng từ khi tôi biết đến sự tồn tại của nó, tôi nghĩ đến nó nhiều hơn. Không phải nghĩ để nằm xuống, mà nghĩ để đứng lên. Thế là bằng cách nào đó mà những năm qua trong sự trơ trọi tột cùng của lớn khôn, hôm nay vẫn là chuyện cũ nhưng lòng đã êm ái nhiều.
Mỗi năm, tôi viếng chùa vào dịp đầu năm. Mỗi ngày, tôi có đi ngang một cái nhà thờ. Tín ngưỡng ở gần là vậy nhưng cho đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng mình chưa cần nương tựa vào đâu, nhất là về phương diện ý nghĩ. Chỉ là trong giây phút nào đó nếu cầu nguyện được tính là một biểu hiện của lòng tôn kính, của sự biết mình không toàn năng và bất bại, thì tôi cũng chỉ cầu nguyện rất khiêm tốn đó là: Xin các Ngài hãy cứ để mọi việc diễn ra đúng tuần tự, hãy cứ để mọi người quanh con làm những điều mà họ muốn. Con tha thứ cho mọi động cơ và tổn hại họ mang đến cho mình, con chỉ xin cho con sức mạnh để vượt qua tất thảy và bỏ chúng lại hết phía sau. Vì đã có vài buổi sáng khi mà con thức dậy, con chợt hiểu tường tận ý nghĩa sâu xa của một cái thở phào, con khoan khoái với những buổi sáng đó và muốn nó lặp lại thế thôi.
Và có thể thấy để sống tiếp, tâm lý học có thể học hoặc không, nhưng sự kiên cường và sự hiểu mình là thứ phải học. Học từ sự đổ vỡ và xấu số của chính mình ấy, không phải từ ai cả.
…/
Vừa qua tôi có xem một bộ phim trên Netflix tên là Split (Tách biệt). Đó là cuộc chiến của một bệnh nhân đa nhân cách nhưng cũng là hành trình “sinh nghề tử nghiệp” của một bà bác sĩ tâm lý già. Và với tôi, cái nghề này, nếu ai cũng làm như bà ấy làm... thì may ra.
Tôi cũng có lần nghe qua chuyện một người em của đồng nghiệp đã tìm đến các chuyên gia tâm lý nhưng rồi lại trở về với một cảm nhận mà nhìn chung là… “không có gì khá hơn”.
Tôi chợt nghĩ về lý do mình không theo hướng trở thành chuyên viên tâm lý. Tôi có thể không thực sự tường tận vì sao mình theo đuổi điều gì đó nhưng chắc chắn sẽ luôn biết rõ vì sao mình dừng lại trước một điều gì. Dù ngày ngày, chuyên môn tâm lý và tâm lý giáo dục vẫn hiển hiện trong công việc của tôi ở những ngách khác nhau, từ trong mỗi sản phẩm bài viết, ý tưởng cho đến cách nhìn nhận và thỏa hiệp với mỗi cộng sự có phần trời ơi đất hỡi của mình. (Dĩ nhiên “trời ơi đất hỡi” là tôi nói, bạn có thể bỏ qua ý này).
Tôi đã đến cái tuổi bắt đầu hiểu dần vì sao người ta cần một người khác rót cho mình một cốc nước ấm vào lúc nửa đêm về sáng, với tôi thì sự hiện diện này sống động và chân thực hơn vạn lời nói. Tâm lý hay tham vấn/tư vấn tâm lý không phải chỉ là việc anh phải trả tiền để nói chuyện với tôi. Mà nó là trong một cuộc trò chuyện, có một người đem toàn bộ mỏng giòn của mình để chia sẻ với một người khác và người còn lại phải thực sự tập trung. Sự tập trung mà tôi vừa đề cập, bạn có chắc là bạn đạt được tính toàn diện của nó không? Tôi thì không (chắc).
Thật mừng vui là để rồi sau đó, khi đã đi một con đường khác, tôi được tự do trong chọn lựa ngồi xuống hay không ngồi xuống với một ai đó đi qua đời mình. Nó thuần túy là sự chân thành và sẵn lòng, nó không phải là trách nhiệm. Dĩ nhiên, tính cam kết vẫn sẽ là vẹn nguyên vì chỉ có dạng thức của sự chia sẻ thay đổi, còn tôi vẫn là tôi.
…/
Tôi trộm nghĩ, có năng lực để hiểu được người khác hay hiểu chính mình thì đều chỉ là một niềm may phước, một sự vinh hạnh. Đừng quá hãnh diện với sự hiểu (biết) này vì không có gì chắc chắn nó là niềm hãnh diện bền vững. Ta làm sao dám chắc ta có thể hiểu một người đến khi nào thì không hiểu nổi nữa?! Có khi chỉ qua một đêm hay qua một lần úp mặt vào tay, người ta từng biết đã là một người khác.
Tâm lý học vẫn chỉ là một ngành khoa học, nó không phải công cụ thần tiên biến một người đang muốn chết mà vực dậy sống kiên cường hơn. Để sống được trong đời này, ngoài chỉ số thông minh trí tuệ IQ, chỉ số thông minh cảm xúc EQ, ta còn ít nhất 7 chỉ số thông minh khác, trong đó có AQ (Adversity Quotient). Đây là chỉ số về khả năng vượt khó, nói văn vở thì nó là mức độ bản lĩnh của một người trong cuộc sống, nói trần trụi là khả năng lì đòn trước số phận.
Rất vui vì sau tất cả, quanh ta toàn là vua lì đòn.
— AN TRƯƠNG
60 notes
·
View notes
Text
Trong những ngày tháng khó khăn đã qua, tôi đã từng tự hỏi, tuổi trẻ mình đã đi qua như thế nào, tại sao tôi còn sống và có thể đi qua một cách dễ dàng như vậy. Có phải khi đó tôi cũng đã như lúc này, nhưng vì đã đi qua nên mới nghĩ nó giản đơn như vậy.
Năm 18 tuổi, tôi nhớ mình đã chọn cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè, bắt đầu những chuỗi ngày làm bạn với sách, quyển sách đầu tiên tôi đọc là Chicken Soup for the Soul, ở nơi đó chứa đựng những câu chuyện chữa lành tâm hồn thật sự, tôi đến nhà sách mỗi ngày và ngồi ì trong đó. Rồi lại trở về tìm nghe nhạc, tìm kiếm những con đường đầy lá phong đỏ, những con đường vắng có cây rợp bóng hai bên và những bông hoa tuyết lạnh lẽo như thế giới trong mắt mình vậy.
Tôi cứ như vậy mà đi qua tháng ngày nhạt nh��o, vô tâm bỏ lại hình ảnh một vài người đã đi ngang đời mình ở phía sau. Tôi đã tập quen với những tủi hờn, cô đơn, vết thương, và nuôi nấng trái tim mình lớn lên như vậy.
Đến khi bước vào cột mốc chông chênh nhất của tuổi trẻ, tôi bắt đầu chữa lành cho chính mình bằng những hình xăm, điều mà đối với mọi người khi đó là “xấu xa”. Tôi đã xăm một vài hình trên cơ thể mình, mỗi hình xăm đều có câu chuyện của riêng nó.
Những tiếng thở dài đã nhẹ bẫng đi sau khi tiếng kim kết thúc, có lẽ tôi đã chọn cơn đau này để quên đi nỗi đau tâm hồn. Tuy nhiên, tôi không ủng hộ người khác chọn cách này, vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của họ. Còn tương lai của mình, tôi không rõ tại sao lại xem nhẹ nó như vậy, có lẽ vì đối với tôi, tất cả là vô thường.
Đến bảy năm sau, dường như quá khứ đã lặp lại, tôi lại phải bước qua một bước ngoặc đáng sợ hơn, có cả nước mắt chứ không chỉ những tiếng thở dài. Sách có lẽ quá mòng manh, nên đã không thể che chở cho một tâm hồn đầy những mảnh vỡ đang va đập, tôi cũng đã không còn muốn tìm đến dấu kim đi để xoa dịu những vết thương nữa, tiếng kim không còn có thể át được tiếng gào thét, bất lực nơi tim. Tôi đã chọn cách khác, nhưng dù là cách gì, nó cũng chính là một câu chuyện, một vết thương, một dấu chấm nặng vô cùng mà mình đã bước qua.
Chợt thấy thương chính mình đến lạ.
Tôi thích sống ẩn dật, cây cối, cỏ lá, chữa lành tự nhiên, uống trà, và tôi cũng thích những thứ nổi loạn, dù đã đi qua một đoạn đầu số 3. Có một đứa trẻ luôn thèm khát tự do, bị số phận ép chín khi mới chỉ vừa thấy ánh mặt trời, và giờ khi tôi nghĩ mình không còn trẻ nữa thì nó vùng lên, muốn được nổi loạn trong sự lặng lẽ, nhẹ nhàng, và bình yên của chính nó.
Tôi nghĩ đã vừa đúng lúc để đứa trẻ đó được sống lại rồi.
Gần hai tháng trước tôi có nói chuyện với một người chị, chúng tôi biết nhau 17 năm rồi. Chị nói, chúng tôi vẫn như vậy, không thay đổi gì, nếu có, hẳn chỉ là trưởng thành hơn mà thôi.
Tôi vẫn vậy, dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa. Tôi vẫn vậy. Thế giới này trong mắt tôi luôn như vậy, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo vô cùng.
Tôi chợt nhớ lại mình của 15 năm về trước, cũng mang trong mình những vết thương, cũng đơn độc, cũng lặng lẽ như vậy, cô gái tôi quen năm đó đã nói đôi mắt tôi sâu thẳm. Giờ đây khi nhìn mình trong gương, đôi mắt đó vẫn sâu thẳm, đã học được cách dịu dàng hơn, không còn bất cần, không còn mang nhiều hằn hộc, nhưng nó cũng đã bắt đầu mênh mông đến lạ.
Thế giới này vốn đẹp đẽ, thật sự rất đẹp, chúng tôi còn chưa già, tại sao đôi mắt lại ngày càng mênh mông như vậy, như đã chứa đủ một đời người.
| IEphong |
176 notes
·
View notes
Text
#1606
Chị biết là không ai cạnh bên ai mãi mãi chỉ là điều gì sẽ đọng lại sau mối quan hệ này, khi mọi thứ đã thật sự kết thúc?
Có những người - thật ra khi ấy chị cũng không nghĩ rằng chị và họ sẽ ngừng liên lạc, gặp gỡ - hoàn toàn nhưng rồi nó lại diễn ra theo cách như vậy, thế là kết thúc thôi. Nhưng cũng có một vài người, chị với họ cãi nhau rất nhiều trước khi không còn gì để giãy bày thêm nữa…
Kiểu cũng cuối năm rồi ấy, chị hay nhìn lại những mối quan hệ, cũng không chỉ là những mối quan hệ, nhiều thứ lắm.
Chị hay cười cười nói nói, cũng ôm trong mình nhiều tâm sự.
Chị sẽ không mang những điều ấy trở thành chủ đề chung trong cuộc trò chuyện cùng em hoặc cùng một ai đó thân thiết khác nhưng không có nghĩa là chị không muốn lắng nghe em, chỉ là vấn đề của chị là chị không muốn nói quá nhiều về bản thân mình.
Chúng ta giống nhau, em có nhiều thứ mà người khác có cố gắng cũng không thể nào hiểu được vì đó là thứ mà em không muốn cho người khác xem, đúng không? Chị thì cũng vậy thôi!
Năm 2024 - Bài học mà chị học được chính là “Biết cách hài lòng với chính mình”
Đôi khi phải chấp nhận rằng chúng ta chỉ là một người bình thường và không hoàn hảo. Chị muốn mình phải biết nấu ăn, thế là sau 10 tiếng làm việc chị dành một ít thời gian rảnh học nấu ăn ở một nơi mà cách nhà chị 30 phút đi xe. Chị muốn có thể trò chuyện với những người bạn Trung Quốc trên game mà không cần GG dịch vậy là một ít thời gian rảnh cuối tuần còn lại chị dùng để học cả tiếng Hàn lẫn Trung.
Những việc mà chị muốn làm, được bao nhiêu thứ thật sự là điều mà chị yêu thích đâu chứ!
…
Chị có một người bạn, người bạn ấy không tin tưởng vào ai hay điều gì cả, hoặc đó là thứ mà bạn của chị muốn cho mọi người xem.
Điều ấy, nó cũng bình thường thôi. Nếu đó thật sự là điều bạn ấy muốn chị sẽ tôn trọng miễn là nó tốt cho cảm xúc của bạn. Vì thực tế lòng tin là thứ thật khó để có thể mang trao, người tốt với bạn họ vẫn sẽ tốt với bạn, người lợi dụng bạn khi không đạt được mong muốn sớm muộn cũng sẽ rời đi thôi.
Mà… người bạn ấy là em!
Song song với những mối quan hệ đã kết thúc, hơn cả tuyệt vời chính là một ai đó vẫn chọn ở lại ngay cả khi họ nhìn thấy chị trong mọi dáng vẻ - khi vui, khi buồn, khi nóng giận, những lúc mà chị trở nên vô cùng xấu tính - thậm chí khi nhìn lại chính mình chị khó mà có thể tha thứ cho bản thân nhưng họ thì có thể, trong mỗi khoảnh khắc mà chị từng mắc sai lầm.
Việc một người coi trọng mối quan hệ với một người thật sự rất dễ nhìn ra, phần lớn là do hành động mà đối phương dành cho mình (không phải là lời nói), chỉ là nếu em không nhìn thấy tức là không có.
Không phải ai cũng có thể đối tốt với em từ đầu đến cuối nhưng em thì có thể. Một vài người họ xứng đáng với những điều tốt đẹp, chính vì thế mà em cũng trở nên tốt đẹp hơn với những việc mà em có thể làm cho họ, cho mối quan hệ với họ.
- Chị có tiếc không với những mối quan hệ đã mất kết nối hoàn toàn?
- Với những việc chị đã làm trong quá khứ - không, chị sẽ không.
@bibianxx
20 notes
·
View notes
Text
20.12.2024
Mình định viết vào một dịp khác, chẳng hạn như ngày cuối cùng của năm. Nhưng mà khuya nay lại xem xong một bộ phim, chỉ muốn viết.
Chuyện chắc bắt đầu từ năm lớp 11, mình có download một app tên là Nhật ký câu hỏi - Question Diary (giờ vẫn còn app trên các store, lâu lâu mình vẫn tải lại để dùng). Ngoài việc app cho mình các câu hỏi để trả lời hằng ngày, app còn có một diễn đàn cho người dùng post bài (only text + giới hạn chữ) và người khác có thể bình luận phía dưới. App này đa quốc gia, rất dễ dàng cho mọi người chọn rồi chuyển đổi qua lại diễn đàn của các nước. Mình không chắc là ở VN bao nhiêu người dùng, chỉ biết cũng có vẻ đông. Nơi đó khá thoải mái, khá giống Tumblr vì mn đều buồn nhiều, chia sẻ nhiều mà không phải sợ. Lúc đấy, có một post từ một chị du học sinh viết, và chả hiểu sao mình nhớ đến bây giờ. Chị bảo là nơi chị đang ở gần biển, mỗi lần chị nhớ nhà, chị lại ra biển ngồi, nhìn vào ngọn hải đăng, nhìn cả những ngọn đèn của tàu thuyền phía xa và tự hỏi ở bên kia đại dương, ở Việt Nam, liệu có ngọn đèn nào đang sáng lên vì chị hay không.
Bẵng một thời gian, mình cũng quên mất đi. Nhưng năm nay, câu nói đấy lại hiện lên trong đầu khi mình đang ngồi một mình ở biển vào tháng 03. Lúc đấy nhìn ngoài khơi, mình tự dưng cũng muốn hỏi như thế. Xong mình mới nhận ra, thì ra mình vẫn luôn đi tìm kiếm ngọn đèn đó, mình vẫn còn trong đêm đen của mình mà cứ ngỡ đâu mình đã thoát ra.
Vô tình sao, năm nay lại xem thêm ba bộ phim đều nhắc đến vấn đề đấy. Tạm thời gác lại hai bộ phim kia, mình chỉ muốn nhắc đến bộ Light shop 2024 này. Vì đó thật sự là một bộ phim nói về ngọn đèn mà con người ta đi tìm kiếm khi sự tối tăm, mờ mịt bao vây, mà chính họ đôi khi còn cảm thấy an toàn trong vùng tối đó.
Sự thật là, mỗi người sinh ra vốn dĩ đều đã được thần linh an bài cho một ngọn đèn, giống như trái tim vậy nhưng không phải ai cũng tìm thấy nó. Thậm chí, có người tìm thấy rồi mà vẫn chọn dập tắt nó đi, hoặc cố tình xem như không thấy. Con đường đi tìm ánh sáng đó rất đơn độc, rất đau khổ, cần nhiều ý chí để không bỏ cuộc. Chỉ là mình nghĩ mọi người cần biết, bên cạnh chúng ta, sẽ luôn có một ai đó dõi theo, một chuyện gì đó xảy ra bất chợt để thắp những ngọn đèn nhỏ bé, giữ chúng ta sống từng ngày cho đến khi chúng ta tự tìm thấy ngọn đèn lớn của chính mình. Vậy nên, đừng bỏ cuộc nhé.
Cầu cho những ngày cuối năm, ai nấy đều sẽ được sưởi ấm bởi những thứ ánh sáng khác nhau trong cuộc đời này.
24 notes
·
View notes
Text
Tập Sống Hạnh Phúc
Muốn hạnh phúc chúng ta phải "tập", giống như em tập thể dục , tập chơi đàn hay tập vẽ... vậy. Tập mỗi ngày một chút, mỗi nơi một chút với mỗi người một chút...
Quan trọng là tập như thế nào...
Đây là 3 điều cơ bản mà anh đang cố thực hành
Thứ 1: Tập tích cực thay vì tiêu cực
Cái này phải khởi nguồn từ suy nghĩ nhé, đầu tiên dù bất kể có biến cố gì tới với em hãy tìm một "khía cạnh tích cực nhất" của câu chuyện và vin vào đó thay vì chỉ nghĩ về những điều tiêu cực đang sảy ra. Điều này không hẳn giúp em vui lên nhưng nó giúp em nhìn nhận đúng vấn đề đang gặp phải và giải quyết nó đơn giản cũng như là hiệu quả hơn, giúp em tránh làm em bị cuốn vào những vòng luẩn quẩn trong đầu mình.
Ngoài ra trong cuộc sống hàng ngày hãy tập gần gũi những người mang năng lượng vui vẻ, hay cười, những người biết động viên, biết khen ngợi, tránh xa mấy người hay than thở, kể lể, những người oán trách sân hận lại càng phải tránh ra, ngừng thói quen nghe nhạc ảm đạm, sướt mướt, thất tình sầu đời (vì mấy nhạc này mang tần số rất thấp, dù nó hay nhưng nó kéo sóng não xuống thấp theo khiến con người sầu theo), hàng ngày cố gắng nhìn nhận đánh giá tích cực khi quan sát cuộc sống...
Thứ 2: Tập giảm bớt một chút mong cầu của bản thân lại
Mong cầu bao gồm cả về vật chất và tinh thần, mọi buồn khổ đều khởi nguồn từ việc không được như ta mong muốn, thế nên càng mong nhiều càng dễ khổ. Thế nên hãy từ từ giảm nó xuống chút. Về vật chất thì khá đơn giản, thay vì phải có ip15 để xài mới oách thì mình có thể sài xiaomi redmi note 13 rồi lấy tiền dư đi du lịch một chuyến hoặc thay vì phải gồng nợ ngân hàng mua nhà mua xe để bằng bạn bằng bè thì tìm kiếm một căn bé hơn, xa trung tâm hơn hoặc đi thuê rồi đón bus đi làm... thực ra có được càng tốt nhưng đừng làm khó mình bằng việc bắt buộc phải có, vật chất nó là niềm vui ngắn hạn nhất mà em có thể cảm nhận, thâm chí nó không vui bằng thắng một trận game cơ
Còn về tinh thần, ca này khó đấy, ví dụ nhé, muốn con học tốt nhưng con học bình thường không vui, muốn bồ yêu kiểu abc nhưng ổng lại yêu kiểu xyz không vui, muốn thằng đồng nghiệp nó ăn đừng phát ra tiếng động nhưng cái mồm nó chép to quá khó chịu cũng không vui... nhiều cái nho nhỏ như thế khởi từ bên trong mình ra, nếu mình không kiểm soát được thì rất khó để hài lòng với cuộc đời, thế nên cũng nén lại.
Thứ 3: Tập yêu thương cơ thể của mình
Anh cho rằng mọi người nghĩ rằng mình yêu thương cơ thể của mình nhưng chưa chắc đâu nhé, thức tới mấy giờ đi ngủ, bcó tập thể dục thường xuyên không, uống nước đủ không, chế độ ăn có quan tâm không hay lại bận quá đa phần ăn tạm hoặc nhịn ăn để giữ cân giảm eo... thực ra anh biết cũng khó nhưng một tinh thần tốt phải xuất phát từ một thân thể khoẻ mạnh, thế nên hãy chăm sóc cho chính mình tốt cái đã.
Hãy cảm ơn đầu em vì hôm nay nó không đau đầu, cảm ơn mắt em vì nó còn nhìn tốt, cảm ơn chân, tay, mũi, lưỡi bla bla bla vì chúng không biểu tình gì... Hãy yêu bản thân mình như Narcissus yêu chính cái bóng của mình dưới sông vây bởi lẽ khi yêu mình em sẽ biết yêu người, và khi biết yêu mọi người em sẽ hạnh phúc.
***
Em có biết vì sao các thầy chùa lại gọi là đi tu tập không? Bởi khi bước chân vào cửa Phật những điều cơ bản nhất như hít thở, bước đi, ăn uống, ngủ nghỉ... đều phải học tập lại từ đầu. Các thầy chùa đi tu chính là hình thức tập hạnh phúc như vậy, thế nên người ta mới gọi là tu tập. Tất nhiên anh không nhắc tới để khuyên mọi người hãy đi tu, trời ơi cuộc đời còn nhiều cái hay quá, bản thân chúng ta còn đủ ham muốn trải nghiệm, còn đủ mong cầu cần vượt qua và còn đủ bài học phải nếm vị thì cái việc đi tu chắc phải dành cho kiếp khác. Nhưng việc học tập các thầy tu để tìm tới với hạnh phúc thì anh nghĩ là có thể tham khảo. Tương tự như việc em đọc thêm một cuốn sách nâng cao để tích thêm kinh nghiệm vậy, cứ đọc qua hiểu thêm đến đâu thì hay đến đấy, không cần gượng ép làm gì.
Còn nếu em là học sinh học không tốt lắm thì chưa cần vội tham khảo sách nâng cao, chỉ cần áp dụng kiến thức cơ bản trong SGK như mấy cái anh nhắc ở trên trước đã. Chỉ cần em cố gắng thực hạnh trong một thời gian kết hợp thiền định nếu có thể mọi thứ xung quanh em chắc chắn sẽ khác.
Chúc em sớm hạnh phúc bằng chính bản thân mình chứ không phải phụ thuộc vào ai
77 notes
·
View notes