#Tết con Mèo
Explore tagged Tumblr posts
aaghht · 2 years ago
Text
google Tết cat
Tumblr media
so cute!
Tumblr media
1 note · View note
itsnothingbutluck · 2 years ago
Link
...Nhiều quan niệm khác nhau về mèo.Người Trung Quốc tin rằng con mèo là sứ giả của điềm lành. Nhiều nơi trên đất nước rộng lớn này, người ta còn mô phỏng động tác của mèo trong các điệu múa cầu mong cho mùa màng. Người Campuchia thường dùng mèo như vật dâng cúng trong các lễ hội cầu mưa. Ở Nhật Bản, mèo là con vật báo điềm dữ. Người Nhật tin rằng mèo có khả năng giết chết đàn bà và nhập hồn vào thân xác họ. Ở Ấn Độ, mèo tượng trưng cho kẻ khổ hạnh đi tìm phúc lạc. Những người cổ Hylạp và Lamã đã nuôi mèo để diệt loài gặm nhấm. Tại Rôma, mèo đã là biểu tượng của tự do và được coi là thần bảo hộ cho các bà nội trợ. Người Đông phương hâm mộ vẻ đẹp và sự huyền bí của mèo. Con vật này trở thành chủ đề hấp dẫn cho các nghệ sĩ và văn sĩ tại Trung Hoa và Nhật Bản. Người Ai cập cổ đại khắc họa mèo như một vị thần có khả năng ban phúc và bảo hộ. Mèo là con vật huyền bí. Họ đã thờ thần tình ái Bastet bằng một pho tượng đồng người phụ nữ có đầu là đầu mèo. Nếu ai giết một con mèo, người ấy sẽ bị tử hình. Khi con mèo họ nuôi bị chết, người Ai cập xưa cạo đôi lông mày như một dấu hiệu để tang cho mèo. Họ đem ướp xác con mèo đó và chôn cất tử tế. Các nhà khoa học đã tìm được tại Ai cập một nghĩa địa cổ chôn đến hơn ba trăm ngàn con mèo đã được ướp xác cẩn thậnTrong thế giới đạo Phật, mèo được xem là kẻ vô cảm, không biết xúc động. Đạo Hồi dành cho mèo một vị trí của kẻ được trọng vọng, ngoại trừ mèo đen. Người Hồi giáo tin rằng con mèo có bộ lông đen mượt cùng với cặp mắt xanh lè là kẻ có nhiều ma thuật.Trong một vài nền văn hóa ở Châu Phi, mèo tượng trưng cho sự tài giỏi, có khả năng thấu thị, giống như những nhà tiên tri. Mèo đặc biệt được quý trọng ở Bắc Mỹ. Tại đây, người ta coi mèo tượng trưng cho kẻ có chí lớn, biết cách đạt được mục đích.
Sở dĩ có sự không đồng nhất trong quan niệm về mèo, ngoài vấn đề văn hóa, có lẽ còn bởi sự mâu thuẫn từ hình thức đến đời sống của mèo.
Tính cách hai mặt của mèo.
Mèo là con vật dễ thương, gần gũi với con người, dáng nhỏ nhắn, cử chỉ đáng yêu. Nơi mèo đầy sự mâu thuẫn ngay từ hình thức bề ngoài của nó. Mèo là con vật đẹp và có tính cách hai mặt đối kháng. Mèo thật hiền lành khi nó nằm dài ngủ yên, khi nó cạ nhẹ vào chân người. Mèo cũng thật dữ dằn khi nó nhe răng gầm gừ và giơ móng nhọn chiến đấu với chó, hay vồ chuột nhanh như chớp. Uyển chuyển, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự vờ vĩnh. Vẻ đài các từ màu sắc, độ óng mượt của bộ lông, cho đến mỗi bước đi, nhưng kèm theo là khả năng cắn xé tàn bạo, giết con mồi trong chớp mắt. Một thực tế cay nghiệt là mèo chỉ thực sự hấp dẫn, có thiện cảm khi lao thẳng vào con chuột với những móng vuốt sắc nhọn. Từ hành động khả ái nhất này cũng đã hàm chứa sự ghê tởm của kẻ rình rập gieo tai họa cách bất ngờ cho đối phương.Cứ xem mèo vờn chuột và thịt chuột mới thấy sự tàn bạo của hành vi kẻ mạnh hiếp kẻ yếu. Vờn uy hiếp cho chuột mất vía để kích thích dịch vị ăn cho ngon, mèo tung chuột văng xa rồi nhảy theo vồ lấy rèn luyện kỷ năng săn mồi, sau đó mới chén chuột đã tả tơi.
Phim “Tom và Jerry” coi mèo Tom là nhân vật phản diện, đần độn to xác đáng ghét, còn chuột nhắt Jerry lí lắc dễ thương. Con người ghét kẻ mạnh hiếp kẻ yếu nên thường mượn chuyện ngụ ngôn để dạy đời. Mèo to xác mà ăn hiếp con chuột nhắt bé tí. Nếu mèo vồ con hổ, người ta lại bốc thơm mèo ngay....
0 notes
tieuduongnhi · 2 years ago
Text
[ Zhihu ] Năm mới rồi, chúc cho cậu....
_______
1. Năm con Mèo sắp đến, mở cửa chào mừng, gửi lời chúc phúc nào. Chúc cậu một năm mới bội thu, tình yêu như ý và một cuộc sống hạnh phúc!
2. Nếu mọi người đều chúc cậu "Năm mới vui vẻ". Vậy mình chúc cậu đi khắp núi sông, vẫn thấy rằng cuộc sống này thật đáng giá.
3. Chúc cậu tà váy cài hoa, năm tháng êm đềm, ngày tháng không phai. Chúc cậu năm mới an lành, đại cát đại lợi, vạn sự như ý.
4. Chúc cậu sang năm mới: tâm trạng tốt hơn, tình yêu ngọt ngào hơn, tài lộc tốt hơn, lương cao hơn, chức vụ cao hơn, sức khỏe tốt hơn, hạnh phúc lâu hơn và Tết kéo dài hơn!
5. Cầu cho mắt cậu tràn ngập trời sao biển rộng, không bị bụi bặm năm tháng vấy bẩn. Mong cho lòng cậu nở đầy hoa, dù đi xa vạn dặm khi trở về vẫn sẽ là thiếu niên, dịu dàng như trước.
6. Mong những ngày tháng tương lai rực rỡ như pháo hoa, đường rộng thênh thang, vạn sự như ý, năm mới vui vẻ!
7. Năm mới chúc cậu có thể tất cả những điều ước cũ, và những điều ước mới trong năm tới đều được hoàn thành.
Nguyện núi cao có đường đi, nước sâu có thuyền vượt qua.
8. Cắt tuyết thành tranh, nặn gió thành thơ. Cầu mong năm tháng nhẹ nhàng, vui buồn của thế gian dần viên mãn. Chúc cậu một đời vui vẻ.
9. Năm mới cậu hãy yêu bản thân mình hơn nhé, bạn rất lương thiện, rất dịu dàng và cũng rất đáng giá.
10. Mong cậu mọi điều mong muốn đều được toại nguyện, làm việc gì cũng suôn sẻ, thật vui vẻ, bình an và yên ổn, một năm mới an khang.
11.Mong năm mới tốt hơn năm cũ. Năm mới chúc mọi người không bệnh tật, luôn bình an, vạn sự như ý.
12. Chúc cậu tận hưởng trọn vẹn niềm vui, mọi điều như mong đợi, từng điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể mang lại cho bạn những cảm xúc ngọt ngào và niềm hạnh phúc.
13. Phía trước vinh hoa, phía sau ấm áp.
14. Thanh tiến trình 2022 đã đi tới cuối cùng, chào đón chặng đường 2023~
15. Đầu năm 2023 là cậu, hy vọng 365 ngày sau vẫn là cậu.
16. Chúc cậu năm nay Thần Tài khi gặp cậu sẽ mềm lòng, thần Cupid cũng sẽ nhẹ dạ khi gặp cậu.
17. Chúc cậu tay này có tiền, tay còn lại đang nắm một bàn tay khác.
18. Đừng sợ tương lai, đừng nhìn về quá khứ. Chúc cậu trong lòng bình yên, năm mới như ý.
19. Chúc cho chúng ta luôn giàu có, luôn được yêu thương, bình an và hạnh phúc
20. Năm qua cậu đã vất vả rồi, rất mừng vì cậu đã cố gắng. Chúc cậu năm mới buông bỏ ưu phiền, chào đón niềm vui mới.
151 notes · View notes
cuonglightning · 10 months ago
Text
Mẹ nó bỏ bố con nhà nó cũng được nửa năm, bữa thủ thỉ bác cháu mình hỏi nó có nhớ mẹ không mắt nó trong veo trả lời “mẹ về nhà ông ngoại ngủ rồi, mẹ không muốn ngủ với em nữa…” nghe thương…
Tết năm nay mình gần như dành 100% thời gian ở nhà để chơi cùng với nó, một phần vì yêu cháu một phần vì muốn bố nó có thời gian đi ra ngoài bạn bè biết đâu đầu óc khuây khoả, nguôi ngoa cú sốc còn chưa kịp đón nhận này. Nó vừa tròn 4 tuổi hôm vừa rồi, ngoan, ngọt ngào và có chút gì đó ranh mãnh của lũ trai xóm chợ như mình. Từ dảo không còn mẹ ở bên cả nhà thương nó chiều nhiều nên có chút ngang ngạnh, nổi loạn, nhưng gặp mình thì nghe lời răm rắp, bởi mình có thần chú tình bạn và mẹo để dụ nó làm theo ý của mình. Mình chơi siêu nhân cùng nó, dạy nó cách làm quen với mèo của mình, cổ vũ nó tự xúc ăn, tắm cho nó và đêm đến kể chuyện cổ tích nửa thuộc nửa bịa rồi hát cho nó ngủ, mấy thứ ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn nhưng có vẻ nó không bao giờ chán, hôm nào cũng đòi chơi lại, làm lại, kể lại… Mình nhận ra bản thân cũng học được nhiều hơn từ nó ví dụ như cách cóp nhặt niềm vui hoặc tìm đến nụ cười…
Mai mình lại ra HN, hồi nãy dặn nó “Mai bác cùng mèo ra HN rồi em Minh ở nhà nghe lời ông bà và bố ngoan nhé” nó chả nói gì một lúc, sau đó mới ngước lên bảo “Thôi, ok bác ra đi làm đi nhé, hôm sau lại về chơi với em nhé”… cái vòng tay sang ôm mình… trời ơi tan chảy…
Nó đang nằm bên mình, thở những nhịp đều đều trên lồng ngực bé tí, mùi hơi thở thơm tho và trong veo như mùi hy vọng. Đời nó sẽ có nhiều nỗi buồn mà cũng như mình và bố nó, chính bản thân nó sẽ phải học cách vượt qua bằng tự lực, nhưng mình tin rằng nó sẽ là người mang tới nhiều giá trị và ánh sáng cho cuộc đời này, hy vọng rằng con đường của nó sẽ toả sáng như cái tên mình đặt cho nó “Nhật Minh”…
16 notes · View notes
halyyhpa · 1 month ago
Text
Thành phố tớ yêu
Tớ hiện sống ở Hà Nội, quê tớ cũng ở một huyện ngoại ô của thủ đô nhưng tớ không sinh ra và không có nhiều kỉ niệm thời ấu thơ ở Hà Nội. Nơi tớ có mặt trên cuộc đời này là ở Thái Nguyên và tớ đã gắn bó với "đất chè Tân Cương" đến năm 10 tuổi.
Tuổi thơ của tớ gắn liền sâu sắc với Thái Nguyên, bởi đây là nơi tớ bắt đầu chập chững bước đi, bập bõm học nói, là nơi đầu tiên tớ có nhận thức, suy nghĩ về cuộc sống xung quanh, là nơi đầu tiên tớ đến trường, tới lớp, gặp thầy cô, có những người bạn thân đầu đời, cũng là nơi tớ có rất nhiều kỉ niệm đẹp về thời ấu thơ cũng như là nơi đã hung đúc, vun đắp một phần nhân cách của tớ hiện tại. Chính vì vậy tớ luôn dành một ví trí, một tình cảm cho thành phố mà tớ đã lớn lên này.
Tớ có một tuổi thơ êm ả, thanh bình ở Thái Nguyên. Từ khi đi học mẫu giáo đến khi đi học tiểu học, tớ luôn có bạn bè để chơi đùa, vui cười, chia sẻ về những câu chuyện dưới ánh nhìn trẻ thơ, để cùng nhau lớn lên, cùng nhau mơ mộng trong trí tưởng tượng về tương lai sau này. Có những người bạn đến tận bây giờ tớ vẫn còn giữ liên lạc và có thể gọi là tri âm tri kỷ. Những năm tháng ấy đối với tớ còn gắn liền với hàng xóm, họ hàng chung quanh, với những con búp bê, bộ lego mà bỗng có hồn trong cảm tưởng của tớ, với khu vườn của mẹ, với đàn gà, chú mèo sau nhà, với đường phố trước nhà, với cánh đồng ngát hương lúa, rặng hoa đủ màu sắc khi tớ dạo ngang qua trên chiếc xe đạp, với mái trường tiểu học đã cho tớ những bài học đầu đời, cho tớ những ngày đi học ngập tràn niềm vui, với ngôi nhà của những người bạn thân mà tớ thường lui tới. Tuổi thơ của tớ còn là mùa xuân với bữa cơm ấm cúng, với đêm giao thừa quây quần, với cành đào thắm, với chuyện đi thăm họ hàng gần xa, với phong bao lì xì màu đỏ ngày Tết; còn là mùa hạ với những lần đi bơi, với những ngày thong dong phố phường bất chấp cái nắng oi ả với, trái cây ngọt lịm, với không khí nóng nực chỉ đợi đêm về để được ngủ điều hòa; còn là mùa thu với niềm sung sướng khi được gặp lại bè bạn sau 3 tháng hè, với những ngày đầu năm học mới, với đêm trung thu phá cỗ linh đình, với con gió se lạnh phải chuyển mặc áo dài tay. Ở Thái Nguyên có nhiều điều đẹp lắm, kể hết thì chẳng biết bao nhiêu từ ngữ cho đủ, cho hết, cho vẹn nguyên, cho sống dậy những tháng ngày đã qua.
Tuổi thơ ấu đẹp đẽ tại nơi trung du Bắc bộ ấy cứ trôi chảy bình yên cho đến khi tớ học xong lớp 4, bố mẹ tớ quyết định có một quyết định lớn, thay đổi cuộc sống của cả gia đình. Năm vừa rồi, bà ngoại tớ mới mất, chỉ còn lại ông ngoại trong ngôi nhà ở quận Thanh Xuân, mẹ tớ cũng muốn đỡ đần ông trong những ngày tháng còn lại. Vả, nơi bố tớ sinh, nơi anh chị em của bố vẫn đang sống vốn là huyện của Hà Nội. Vậy là mùa hè năm tớ lên lớp 5, tớ chính thức chuyển về Hà Nội ở để tiên đi lại nhà nội và nhà ngoại.
Dẫu đó sự thay đổi đã được định trước, nhưng tớ vẫn không nỡ xa cuộc sống ở Thái Nguyên, vì mảnh đất ấy chan chứa nhiều hoài ức quá, nhiều kỉ niệm quá, nhiều tình yêu quá. Ngày ấy tớ cứ thắc mắc mãi, rõ ràng cuộc sống ở đây rất tốt, rất ổn định, tại sao phải chuyển về thủ đô chứ? Chẳng phải ngày trước ở đây mỗi tháng vẫn có thể về quê hay sao? Tớ đã mang một tâm trạng đầy buồn rầu, khắc khoải, lưu luyến, nhớ mong về Hà Nội. Thời gian đầu tớ thật sự rất ngột ngạt vì môi trường xung quanh thay đổi quá nhiều, tớ cảm thấy quá lạ lẫm, khó thích nghi mà trong xóm tớ ở, tớ cảm thấy mình chẳng hợp chơi với ai cả. Ngày ngày tớ chỉ lủi thủi trong nhà mà thôi. Phải đến khi bước vào năm học mới, đến trường mới, tớ làm quen với vài người bạn, điều đó đã giúp tớ vơi đi phần nào nỗi cô đơn, trống vắng. Sang học kì 2, tớ đã chơi thân với 2 bạn, tớ cảm thấy vui nên cũng thích đến trường hơn, nhưng tớ làm sao có thể quên những mảnh kí ức cũ, những người bạn gần gũi ngày trước. Năm đầu ở Hà Nội, tuy vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, lạ lùng nhưng không phải là không có những kỉ niệm đẹp, đặc biệt là về ngôi trường tiểu học của tớ, về cô giáo ở thủ đô đầu tiên tớ học, về những người bạn ở thủ đô đầu tiên tớ làm quen, về con đường ở thủ đô đầu tiên tớ bước đi.
Đến năm thứ hai ở đây, tớ lên cấp 2, có một biến cố, mâu thuẫn xảy ra giữa tớ và hai người bạn lớp 5 ấy, cũng vì còn non nớt, bồng bột, không giải quyết được vấn đề nên cuối cùng, bọn tớ không thể nói chuyện và là bạn của nhau nữa. Lúc đấy tớ có tiếc, có hối hận nhưng cũng chẳng biết hàn gắn thế nào, đành đánh mất hai người bạn đầu tiên. Khi những điều cũ chưa kịp làm quen thì điều mới lại xuất hiện và vì không còn bạn nữa mà hồi ấy, tớ cũng khá nhút nhát chẳng kết bạn với ai, chỉ chơi xã giao với những bạn cùng lớp 5 lên lớp 6, nên những tháng đầu cấp 2 của tớ rất ảm đạm, buồn chán, chỉ có đi học rồi về nhà, tựa như một vòng tuần hoàn chẳng có lấy một điểm kết thúc. Khi ấy, trong tớ càng khao khát trở về Thái Nguyên hơn bao giờ hết.
Và rồi, đại dịch Covid bùng phát mạnh mẽ bào khoảng thời gian tớ đang ở giữa kì 2 lớp 6. Để tránh đại dịch đang dần lớn mạnh ở thủ đô, nhà tớ như bao nhà khác, đã quyết định về quê sống. Phải nói rằng lúc ấy tớ rất vui, như được thoả nguyện mong ước bấy lâu nay.
Khác với ngày bé, kì nghỉ hè của tớ ở Thái Nguyên được đi đây, đi đó, dạo chơi phố phường cùng bạn bè, thì hè năm tớ chỉ có thể ở trong nhà cách ly. Nói vậy thôi chứ thực ra thi thoảng vẫn sang nhà bạn chơi, nếu ngày cưa có những trò hoạt động thể chất thì bây giờ chơi game với nhau, chỉ cần được gặp những người bạn thân thì như vậy cũng đủ rồi. Thời gian ấy vì chỉ giao tiếp với những người bạn thân ở quê nhà nên tớ dường như mất kết nối với những người bạn trên lớp, đối với họ, chi ấy tớ chỉ là một bóng hình mờ nhoà, thoáng qua trong lớp. Tớ cứ như vậy đến giữa kì hai năm lớp 7.
Biến cố nào rồi cũng sẽ đi qua, đại dịch cũng vậy, nó cũng dần được khắc phục và không còn ảnh hưởng quá sâu sắc đến đời sống xã hội nữa, mọi thứ bắt đầu trở về cuộc sống bình thường, ta được gặp mặt trực tiếp chứ không còn là trực tuyến nữa. Tớ phải trở về trường, về lớp của mình, điều đó đồng nghĩa với việc tớ lại một lần nữa chia xq quê hương. Thực lòng tớ rất buồn, tớ không thích điều đó nhưng bây giờ phải biết làm sao?
Bước ngoặt đã xảy ra là khi đi học, tớ gặp mặt trực tiếp với nàng, Xuân Nguyệt. Sự xuất hiện của nàng chính là ánh sáng chiếu rọi những ngày tháng đầy âm u của tớ ở nơi đây (Cuộc tình đơn phương này thật sự rất đẹp với tớ nên hãy để tớ kể trong những post sau nhé).
Tớ bắt đầu cởi mở, giao tiế nhiều hơn, chính sự mở lòng ấy khiến tớ dần hoà nhập với cuộc sống ở thủ đô. Tớ còn nhớ rằng buổi sớm trong tiết trời khoan khoái của cuối xuân xen lẫn ánh nắng ấm áp đầu hạ thật sự rất đẹp, rất khiến tớ cảm thấy rung động. Tớ nhận ra rằng việc đi học trực tiếp thế này cũng phải là điều gì đáng sợ quá.
Sang năm lớp 8, vài biến cố, nhỏ thôi, đã xảy ra, ban đầu có hậu quả để lại nhưng chính những điều tưởng chừng như là sai lầm ấy đã trở thành bước đệm cho tớ có được một nhóm bạn thân cùng lớp vô cùng đáng yêu (Câu chuyện này thật sự rất thú vị nên hẹn khi khác sẽ kể chi tiết hớn nhé). Đâu dừng lại ở đó, nhờ việc tự tin ghi danh mình vào đội tuyển văn, tớ đã có cơ hội được kết bạn với hai bạn có cùng niềm đam mê văn học như tớ. Cũng chính nhờ đội tuyển văn mà tớ gần hơn với cô Yến, tớ từ ghét đến có thiện cảm và rồi là quý trọng cô (Nói đến việc ghét cô, cái này cũng hay ho không kém, phải dành một post riêng mới được, quá nhiều sự hứa hẹn trong đây). Và còn rất rất nhiều người nữa mà phải đến khi tớ mở lòng, tớ mới phát hiện ra.
Từ yêu con người đến yêu một thành phố…
Hà Nội dần đẹp hơn trong mắt tớ khi tớ biết đến sự vẻ đẹp nhân cách của những con người tớ gặp ấy. Cứ thế mà tớ đem lòng yêu thành phố này chẳng hay.
Ở khoảnh khắc hiện tại này, Hà Nội với tớ là một thành phố hào hoa, lịch thiệp với kiến trúc Pháp là mái nhà đỏ, là cửa mà xanh, là vách tường vàng mang đậm nét cổ kính xưa kia, thường xuất hiện trên những dãy phố đã lâu đời nơi trung tâm thủ đô. Hà Nội còn là một thành phố yên ả, thanh bình như đúng cái tên “Thành phố vì Hoà Bình” khi ẩn chứa rất nhiều con người gần gũi, thân thiện, và chính nơi tớ ở, một quận ngoại ô cũng tiềm tàng đầy vẻ bình yên, nhẹ nhàng của nắng len qua tán cây xanh, của hoa khẽ rung rinh trước gió, của trời nhiều đỏ rực cuối trời, của những người thư thái cảm nhận vẻ thanh tịnh ấy. Nhưng Hà Nội với tớ còn là một thành phố sôi động, náo nhiệt, nhiều lúc là xô bồ, bon chen, thành phố lung linh, hào nhoáng cảu ánh điện nhưng đâu biết rằng, vẫn có những người phải chen chúc, vội vàng trở về nhà sau một ngày đi học, đi làm giữa những cung đường mà tắc nghẹt. Tớ cảm nhận trạng thái ấy của Hà Nội khi tớ lên cấp 3, mỗi hôm trở về nhà không chỉ tắc ở ngoài đường mà còn đông ở trên xe bus… Có hôm tớ mệt lắm, nhưng đâu biết than khóc với ai, đành giấu nhẹm trong lòng mà quên đi thôi…
Dẫu ở Hà Nội khiến tớ mệt mỏi nhiều điều suốt 5 năm nhưng nó chẳng là gì với những giá trị, những vẻ đẹp, những kí ức, những kỉ niệm mà “thủ đô nghìn năm văn hiến” đem lại cho tớ. Tớ trân trọng và có thể nói, tớ yêu thành phố này.
Vậy đấy, hai thành phố tớ gắn bó nhất cũng là hai thành phố mà tớ yêu nhất, có vị trí đặc biệt trong trái tim tớ. Thực ra tớ cũng cảm mến rất nhiều thành phố, bởi vì Việt Nam ta sắc đẹp luôn ngập tràn mà, nhưng chỉ là đơn giản là dừng chân để ngắm nhìn rồi mến thôi thôi chứ chưa yêu để thân thiết, để coi như một phần tâm hồn.
Tumblr media
5 notes · View notes
iamkairou · 5 months ago
Text
Vậy là đã kết thúc nửa đầu năm của năm mình 30 tuổi. Hôm nào đó lướt Tiktok, có bạn kia bảo tháng 6 sẽ mất đi một ai đó rất quan trọng. Thế mà mình mất hẳn 2, nghĩ lại thấy cũng trùng hợp.
Hồi mình đến với Tumblr là lúc mình tìm thấy bạn, qua nhiều năm mình cứ nghĩ là sẽ có thể đồng hành cùng nhau đến trọn đời. Đồng hành theo kiểu nhà ai nấy ở, mèo ai nấy chăm, nhưng mỗi tháng, mỗi quý đều gặp nhau, hoặc khi nào đó cần đến nhau thì chỉ cần nhấc lên một cuộc gọi. Buổi chiều Chủ Nhật mà bạn nói sẽ xoá hết mọi thứ về mình, mình thản nhiên đến bực mình. Không có mâu thuẫn, cũng không có sự can thiệp nào mà cứ thế chia xa. Như một hòn đá ném tõm vào dòng thác đổ.
Mình nói trong tin nhắn cuối rằng mình nhẹ nhõm, và mừng vì bạn có care-taker, vì bạn sẽ không cô đơn khi về già như bạn nói. Chắc bạn vẫn nghĩ là mình khịa bạn, sau tất cả những tháng năm đó. Tiếc là, lần này mình không khịa. Tiếc là, lần này mình thật lòng chúc bạn lên đường bình an, trên một hành trình mới, khép lại 7 năm có nhau.
Sau đó một tuần, ông ngoại mình qua đời, vào ngày cuối cùng của tháng 6, khi mình nghĩ đã xong nửa đầu năm rồi. Tệ thật, cuộc sống văn phòng khiến mình cứ xoay quanh những mốc nào là quý, nào là nửa đầu năm. Buổi sáng đó vô tình thức dậy sớm hơn thường lệ, không một cuộc gọi nhỡ nào trong đêm, như thể cả nhà đã chấp nhận việc ông ngoại mất rồi, không một sự vùng vẫy, không một sự hoảng loạn nào trong 4 tiếng đó. Tất cả những gì mình nhận được là, em gái bảo "Ông ngoại mất rồi nghe Hai" vào lúc 2h30 sáng, và mẹ nhắn "Ông ngoại mất rồi, lịch trình sắp tới ở đây." Chỉ như vậy.
Hàng tá suy nghĩ dồn dập ập đến. Nhưng nhờ vậy mình nhận ra mình là đứa hời hợt. Cầm lịch trình trên tay, ghép với lịch trình release sản phẩm mới, đối chiếu với lịch bay, bao nhiêu nước mắt nước mũi của mình cạn khô. Mình dường như không hiểu được cảm giác buồn bã đến mức không làm được gì. Và mình cảm thấy thật tệ về điều đó. Kiểu như trong đầu mình la lên, "là ông ngoại mất đó, sao mày có thể ngưng khóc, sao mày có thể ngồi sắp xếp công việc một cách bình tĩnh như thế, sao mày lại như vậy"
Mình ra sân bay và cũng yên tĩnh y chang như vậy. Không khóc, không gào, đầu óc mông lung nghĩ về đủ chuyện trên trời dưới đất, chuyện nọ xọ chuyện kia.
Vậy là, Tết năm nay sẽ không còn mua hoa vạn thọ cho ông ngoại chưng nữa. Những bữa giỗ cũng không còn chỗ ngồi cạnh ngoại để hưởng xái đùi gà. Những lần bị cả nhà nói mãi về chuyện lấy chồng cũng không còn ngoại bảo ban "kệ hắn, hắn sống thấy vui vẻ là được rồi, lấy chồng làm chi". Và cũng sẽ không còn những lần ngoại kể hôm nay ngoại ngồi trước bàn thờ nói chuyện gì với bà ngoại nữa.
Bà ngoại không còn hấp tôm và thơm má con
Ông ngoại không còn là bệnh nhân cho trò bác sĩ của con, và cũng không còn kể con nghe đi nghe lại những chuyến phượt trên con 67 và bay đi đây đi đó rong chơi của ngoại.
30. Thật sự đã kết thúc một chu kỳ rồi.
2 notes · View notes
iam-annhien · 6 months ago
Text
Rồi một ngày khi tôi thức dậy, tôi nhận ra mình đã thay đổi. Tôi mặc quần áo một cách chậm rãi, không còn phân vân do dự giữa vô số các màu sắc. Tôi không tết tóc nữa. Cứ dùng tay cào cào rồi nén chặt tóc lại với sợi chun đen, không thì cứ đội mũ cho đỡ loà xoà. Khi dắt xe ra cửa, tôi không đắm mình trong các dự đoán mê tín về một ngày tươi đẹp hay không. Công sở tĩnh lặng. Đám đông ồn ào. Mọi thứ buồn bã, nhưng bình thản. Thậm chí có khi tôi nghĩ mình đã đủ bình yên rồi.
Nhưng đôi lúc. Ở đâu đó giữa thành phố, tôi vẫn tiếc nuối với các câu hỏi. Nếu như bây giờ tôi gặp T, với danh nghĩa là hai người xa lạ, thì liệu chúng tôi có hạnh phúc không?
Con mèo đất Ant tôi mua hồi ở ĐL ngày ngày vẫn ăn những câu chuyện vớ vẩn của tôi. Tôi cứ viết đầy 1 tờ giấy note rồi nhét vào cái khe sau lưng nó.
Như là việc tôi phát hiện ra 1 quán cà phê… ừm thì cà phê ở đó không ngon lắm, nhưng anh chủ ở đó có giọng nói giống T cực. Anh ấy cũng đeo kính, khi cười cũng có 3 cái vạch be bé ở đuôi mắt, giống T. Thế là tôi cắm rễ luôn ở đó.
Như là việc tôi chụp được rất nhiều ảnh bầu trời đầy sao ở Mộc Châu. Sau đó in ra, viết ở đằng sau là “T à, anh thấy đẹp không???? Bầu trời ở Mộc Châu ấy, siêu siêu nhiều sao luôn. Rất đẹp, em rất thích”
Hay là: “T à, hè rồi. Ở đây đang là mùa vải, em mua nhiều lắm rồi bỏ lên ngăn đá tủ lạnh, những quả vải đông lại, cắn một phát, rồn rột. Quá mát, quá đã. Anh ở bên đó đã mua xe đạp chưa, đã đi biển chưa? Có chụp được ảnh đẹp không??”
Rồi kiểu “Ant! mày có biết cô đơn là gì không? Không phải là khi mày buồn không có ai để chia sẻ mà là khi mày vui cũng chẳng biết kể cho ai.”
Vô số những tờ giấy note kiểu đó. Tôi nghĩ chắc chẳng bao lâu nữa đâu, bụng con mèo sẽ chật ních luôn.
Rồi tôi cưới chồng cho nó. Cho tụi nó sinh con. Chết thật, cả gia đình tụi nó phải ăn nỗi buồn của tôi. Uầy!!! Nghe kỳ cục nhờ.
5 notes · View notes
nguyenhuytuank7 · 7 months ago
Text
Góc nhìn SEO
CỤM CHỦ ĐỀ NÀY! SEO NGỮ NGHĨA KIA! NGÔN NGỮ TỰ NHIÊN NỌ! KÌA...THỰC THỂ!
Sao tôi lại nói như một kẻ thất học thế nhỉ? Ừ thì từ lúc làm SEO đến giờ tôi chưa học qua bất kì khoá học nào và điểm tiếng Anh của tôi khi ở trường cũng chưa bao giờ trên 7. Nhưng những điều không biết hãy nói như thể đó là những điều đã bị lãng quên, tôi vừa nhớ ra một vài từ tiếng Anh rất trịch thượng cho mấy thuật ngữ này: Topical Cluster, Semantic SEO, N-grams, Entities,...
Có ai cảm thấy ngán như bánh chưng sau Tết với những thuật ngữ này như tôi không? Các bạn có biết rằng các thuật ngữ và phương pháp SEO này đã tồn tại cả một thập kỉ? Việc gì đã xảy ra, sẽ còn tái diễn. Điều gì làm ngày nay, người xưa cũng đã làm rồi. Chẳng có gì mới dưới mặt trời.
Hãy để tôi kể bạn nghe về điều gì đã xảy ra...
Ngày xửa ngày xưa, có một SEOer vĩ đại tên là Bill đã công bố quan điểm của mình về những nguyên tắc này liên quan đến SEO...và ông ấy đã chính xác phần lớn. Sau đó ông bất ngờ qua đời. Nhiều sự chú ý đã được đặt vào công việc và các phát hiện của ông.
Nhưng kể từ đó, người ta đã lấy thông tin từ website của ông, giải thích lại một lần nữa và gắn cho nó một cái mác "chuyên ngành", chủ yếu là để bán các khóa học...
Họ có thể chỉ cần bảo bạn vào website của Bill, sao chép các bài viết và bằng sáng chế. Dán nó vào ChatGPT và bảo nó hãy giải thích cho một đứa trẻ lớp 5 cũng có thể hiểu được... Nhưng bạn biết không, điều đó sẽ có nghĩa là họ không thể tận dụng được nó, họ sẽ không thể moi tiền từ túi của bạn.
Hãy để tôi phân tích những khái niệm này theo cách mà các SEOer đã sử dụng và hiểu được chúng từ ban đầu:
Topical Cluster: là một cụm chủ đề liên quan đến một chủ đề hoặc một vấn đề. Ví dụ, nếu website của bạn là về "du lịch Hà Nội", các chủ đề của bạn nên xoay quanh mọi thứ liên quan đến Du lịch và các hoạt động liên quan như: các điểm đến thú vị tại Hà Nội, các nhà hàng, quán ăn ngon, địa điểm nghỉ dưỡng, văn hoá, đặc sản Hà Nội. Gom cụm là quá trình tạo ra các chủ đề và phân tách chúng một cách logic thành các danh mục dễ dàng cho độc giả của bạn tìm kiếm.
Semantic SEO: là việc biết được những từ nào có cùng ý nghĩa. Bạn tìm kiếm "quán bún đậu ngon tại Triều Khúc", tình cờ một nửa của bạn cũng tìm kiếm "quán ăn ngon tại Triều Khúc", hai người cùng click vào một bài viết trên Google, cùng đến quán ăn, gặp nhau và yêu nhau. Bằng cách sử dụng hai từ khóa đồng nghĩa hoặc có ý nghĩa liên quan này trong nội dung của bạn, bạn đang tham gia vào SEO ngữ nghĩa. Giống như ai đó tìm kiếm "thợ sửa ống nước Hà Nội" và "công ty sửa ống nước Hà Nội gần tôi" khi ở Hà Nội.
N-Grams: được sử dụng để gọi Unigrams, Bigrams và Trigrams. Đó là tần suất xuất hiện của 1 từ, 2 từ và 3 từ cùng xuất hiện trong một tài liệu.
Unigrams đơn giản là các từ đơn độc lập trong một văn bản, tức là mỗi từ được xem là một unigram. Ví dụ, trong câu "Con mèo đen nhỏ," các unigrams là "Con", "mèo", "đen", và "nhỏ".
Bigrams là cặp từ liên tiếp trong một văn bản. Đối với một câu cho trước, bigrams là tất cả các cặp từ kế tiếp. Ví dụ, trong câu "Con mèo đen nhỏ," các bigrams là "Con mèo", "mèo đen", và "đen nhỏ".
Trigrams là các cặp từ liên tiếp trong một văn bản. Đối với một câu cho trước, trigrams là tất cả các cặp từ kế tiếp. Ví dụ, trong câu "Con mèo đen nhỏ," các trigrams là "Con mèo đen", "mèo đen nhỏ".
Entities: Tôi thực sự đã chán ngấy với cái này. Một thực thể là một thứ có thể phân biệt được giúp cung cấp bối cảnh. Nếu bạn đang viết một trang với từ khóa "thợ sửa ống ở Hà Nội", các từ ống, nước, sửa chữa, thợ, rò rỉ,... đều là các thực thể và nên xuất hiện trong ngữ cảnh của trang. Điều này cũng đúng cho bất kỳ chủ đề nào. Ví dụ từ khoá của bạn là "Công cụ SEO tốt nhất", các thực thể liền kề và xung quanh của bạn nên là Semrush, Google Keyword Planner, Ahrefs, RankMath,...
Khi kết hợp các điều này... bạn sẽ có một công thức. Cách bạn kết hợp chúng là do bạn và đó là điều làm gia vị bí mật cho nội dung của bạn. Nếu tôi cho bạn công thức của tôi, và mọi người đều làm như vậy, thì cuối cùng chúng ta sẽ có cùng một website vào cuối ngày.... và điều đó làm cho Google xếp hạng khó khăn hơn.
2 notes · View notes
phamthanhnhan1010 · 10 months ago
Text
20h30' đêm 30 tết, quý mão, 2023.
xuân hạ thu đông rồi lại ...xuân.
quý mão, năm mèo, năm tuổi của tôi đã đi qua một cách lặng lẽ, âm thầm đến độ tôi không biết mình có thưc sự sống trong năm vừa rồi không nữa.
quý mão, 2023. tôi sẽ khắc sâu trong tim mình những gì đã xảy ra. một chuyến trở về từ pháp những tưởng là khởi đầu của những hy vọng mới. nào ngờ đó là xuất phát của một loạt đau thương và nỗi niềm. một chuyện tình tưởng chừng trăm năm bỗng vỡ vụn. vỡ vụn không còn lại gì. thật sự là một tan hoang như một trận bão kinh thiên động địa vừa tàn phá tâm hồn. là một trận sóng thần vĩ đại nhấn chìm mọi yêu thương và kỷ niệm. còn lại gì trong tôi ngoài một trái tim đã không thể yêu thương lần nữa. tất cả đã mất hết. tôi mất tất cả rồi.
đã rơi tới đâu rồi ? những buổi trị liệu tôi thường hỏi bác sĩ như vậy. tôi còn sức lực nào để bật lên không. có ai đang nâng tôi dậy không. đến tận hôm nay, khi ngồi viết lại những dòng buồn cuối năm này, những hoang mang nghiêng ngã vẫn đang bủa vây mỗi giây mỗi phút.
tôi trân quý tình cảm của những người còn lại bên tôi. là anh hoàng. anh lì. anh gà. ba người là ba gọing kiềng đã kịp giúp tôi không tìm về cõi hư vô. nhưng ơn sâu nghĩa dầy này nguyện khắc cốt ghi tâm mong ngày đền đáp. tôi chỉ sợ, sợ rằng chính mình một ngày nào đó, sẽ không chịu nổi những dày vò này nữa. và lên đường.
những ý nghĩ lên đường về với đất thơm tho. về với vùng hoang vu mục rừa thỉnh thoảng vẫn xuất hiện. trong nhữung đêm trường giấc ngủ vắng mặt. trong những ngày dài tuyệt vọng cuồng đau. tôi sợ những ngày mà cảm xúc dâng cao cùng cực. đó là những ngày tôi yêu đuối nhất.
bác sĩ bảo những ngày đó hãy tìm một ai đó. nhất thiết phải tìm một trong ba người đó. để giải thoát khỏi địa ngục tiêu cực đang bao vây. nhưng thật khó khăn. tôi không phải là một người dễ chia sẻ. tôi rất sợ mình làm phiền người khác. tôi rất sợ mình đang cản trở công việc một ai đó. hay đang làm tắt cảm hứng vui vẻ trong một ngày của ai đó. nhất là của những người bạn thân yêu. những hôm như vậy tôi thường chạy trốn trong những viên thuốc ngủ. phải rồi, tôi bắt đầu mua thuốc ngủ cho riêng mình dù bác sĩ không cho phép. tôi cần vùi mình trong một thứ gì đó để quên thời gian. quên ngày tháng. cho thứ cảm xúc tiêu cực này qua đi. tôi biết chuyện đõ vỡ với tú chỉ là một giọt nước tràn ly trong mớ suy nghĩ hỗn tạp trước nay khiến tinh thần tôi trở nên mệt mỏi và bệ rạc. chuyện với tú chỉ là chất xúc tác cuối cùng để bùng nổ những hoang mang bấy lâu đã chôn sâu từ thời thơ bé đến giờ. chỉ cầu mong tôi không phải lạm dụng chính thứ thuốc an thần độc hại kia để rồi một ngày nào đó chính mình sẽ hối hận..
trở thành một người quá nhạy cảm, dễ rung động với vạn điều trong đời sống có phải là một đặc ân hay là một nghiệp báo. để bây giờ, chỉ một vần thơ hay cũng làm tôi vui vẻ suốt ngày dài. một đoạn nhạc buồn có thể làm tôi rơi nước mắt ngay lập tức. một cơn mưa. một màu xanh. một thành phố. một sương mù. một dốc đồi. một hình ảnh. một tưởng tượng. tất cả đều làm con tim tôi rung lên ngàn cung bậc. tất cả đều làm tâm tư tôi dậy sóng ít nhiều. để rồi cứ phải loanh quanh trong vùng cô đơn đó trách sao đời sống mầu nhiệm đến vậy mà con người chung quanh tôi quá hời hợt. để tự chuốc lấy những cô đơn dày vò trong đêm.
tôi yêu tiếng chuông tỉnh thức của thầy nhất hạnh vô cùng. và cả những bài thơ thầy viết. có lẽ, đây chính là nguồn năng lượng vô hình duy nhất mà tôi cảm nhận được để nâng đỡ tâm hồn mình lên. bên cạnh những quan tâm yêu thương của ba người bạn thân.
nhìn lại những vỡ vụn của quý mão. tôi thấy mình may mắn vì vẫn còn ngồi đây để gõ những dòng này. có lẽ, đây chỉ là một thử thách nghiệt ngã trong cuộc đời làm người. ai rồi cũng phải đi qua phong hoa tuyết nguyệt. những cơn gió động chốn phàm trần này sẽ giúp cho tâm hồn trở nên dày dạn vững vàng. để bình tâm và trở thành những áng mây lớn, mang bóng mát cho những tâm hồn yêu đuối khác hay trở thành những cơn mưa rào để tưới tẩm những tâm hồn đang khô cằn sỏi đá chưa biết một lần rung động trước những diệu kỳ đang hiển hiện trước mắt. tôi mong là vậy. thực mong vậy.
cho một ngày cuối năm đang qua. về một ngày đầu năm đang tới. tôi sẽ ổn. sẽ ổn mà. hãy sống đi. hãy thực sự sống đi nép ơi. như một con người. giáp thìn sẽ là năm để nép vùng vẫy khỏi đống bùn này và bay cao. hãy nhớ những lý tưởng mà nép đã từng mong muốn đi. những con người đang chờ nép mang đến một nguồn cảm hứng sống đó, nép còn nhớ cảm giác đó không? đã lâu lắm rồi nép đã tự tắt ánh sáng của chính mình. sống nương tựa vào ánh sáng của kẻ khác ban phát cho. đến lúc tự mình thắp đuốc rồi. hãy đứng dậy và đi đi. nhưng đừng vào cõi hư vô. làm ơn. sẽ làm được. sẽ làm đuoqwjc. sẽ làm được. nhất định là vậy.
2024. tôi ơi. hãy cảm ơn những đau thương của năm vừa rồi thật nhiều nhé. hãy từ từ. từng chút. mỗi ngày. một niềm vui nho nhỏ thôi. rồi sẽ thành công. biết ơn thật nhiều năm 2023. biết ơn tú. biết ơn những người bạn. biết ơn mẹ đã sinh con ra. biết ơn tất cả những gì đã xảy ra.
tôi sẽ làm lại từ đầu.
tôi ơi.
3 notes · View notes
flylittleflower · 2 years ago
Photo
Tumblr media
Chồng iu năm con mèo vui vẻ =3= Tết ngồi dò lô tô cụp cả lưng, bù cho năm rồi bị cách ly
18 notes · View notes
itsnothingbutluck · 2 years ago
Link
Sắp đến Tết Quý Mão, nhiều người lại thắc mắc vì sao trong 12 con giáp, năm mão (hay còn đọc là mẹo) của Việt Nam là con mèo, nhưng ở nước khác như Trung Quốc là năm con thỏ…
Có lẽ mèo là con vật nuôi được con người thuần hóa từ thời cổ đại của nền văn minh loài người, cho tới ngày nay thì con mèo được nhiều gia đình nuôi như thú cưng.
Trong cuộc sống của người Việt, mèo còn được gọi là “tiểu hổ” và là khắc tinh của loài chuột, là lính canh số một của loài người trước sự phá phách của loài chuột, là người bạn không thể thiếu của những người nông dân.
Sự quan trọng và vị trí của mèo luôn được con người coi trọng nên mèo luôn xuất hiện trong văn hóa cũng như tình yêu của chúng ta. Trong bộ môn Lý học Đông phương thì chỉ có ở Việt Nam, địa chi hay còn gọi là 12 con giáp mới có con mèo ở vị trí thứ tư, trong khi ở các nước láng giềng lại là con thỏ.
Có một vài suy luận cho rằng ảnh hưởng bởi văn hóa Trung Hoa và do cách đọc từ con thỏ giống như tiếng người Việt gọi con mèo là mão. Theo tôi, đây là suy luận chưa chính xác bởi con thỏ trong tiếng Trung đọc là “thố”, và miu – mão – mẹo - mèo đều là cách phát âm mà người Việt gọi chung cho loài mèo. Không có bất kỳ một sự giống nhau về âm đọc hay chữ viết giữa thỏ và mèo. Do đó, không thể có sự biến đổi con thỏ thành con mèo của 12 con giáp trong nền văn hóa Việt do cách đọc giống nhau.
Lý học Đông Phương có nguồn gốc từ nền văn minh Lạc Việt - nền văn minh lúa nước phía Nam sông Dương Tử của các Vua Hùng. Con trâu không thể thuộc về một vùng địa lý phía Bắc sông Dương Tử vì chỉ trồng kê, lúa mì và chăn dê, cừu thì nông lịch là một sản phẩm mà từ đó chúng ta có thể thấy những vật nuôi, gia súc hoàn toàn gắn liền với đời sống của một nền văn minh lúa nước. Vậy nên, con thỏ không thể phù hợp với lúa, gạo.
Một hệ thống 12 con giáp từ con chuột, trâu, mèo đều là các con vật gắn với đời sống sản xuất nông nghiệp.
Lịch sử hình thành địa chi 12 con giáp đều xuất phát từ những hiện tượng gắn liền với cuộc sống của người Việt, và dựa vào hoạt động sinh học của các loài vật nuôi để định danh canh giờ.
Ví dụ, từ 23 – 1 giờ sáng là giờ loài chuột bắt đầu kiếm ăn và phá hoại nên khoảng thời gian này lấy là giờ Tý. 1 –3 giờ sáng là khoảng thời gian người nông dân dậy cho trâu ăn trước khi đi làm đồng nên lấy giờ đó là giờ Sửu. 3 –5 giờ sáng là khoảng thời gian hổ hoạt động đi bắt vật nuôi. 5 – 7 giờ là thời gian mèo đi ngủ. 7 – 9 giờ sáng là lúc sương tan mây bay lên và lúc đó là lúc chuẩn bị kết thúc việc làm đồng sáng và người xưa nhìn mây bay lên nên hình tượng hóa ra loài rồng và đó là giờ thìn.
Vì sự sắp xếp theo hoạt động nên không phải loài vật nào quan trọng hơn thì được đứng đầu trong hàng 12 con giáp, và đó chính là lý do vì sao những con thú cưng như mèo và chó vốn được coi là bạn của loài người lại đứng ở các vị trí số 4 và số 11 trong thứ tự 12 con giáp.
0 notes
molytraque · 9 months ago
Text
在暴雪时分… 遇见你
你有男朋友吗?
或���说。
看得出来,我想追你吗?
Tumblr media
Tết nhất rảnh rang lại nghĩ tới cày phim.
Muốn xem cái gì đó nhẹ nhàng, ngọt ngào, chữa lành, còn muốn cảnh đẹp người đẹp, soi qua soi lại quyết định nhảy hố bão tuyết, dù lúc đó phim mới ra 1/2.
Nội dung phim khá đơn giản dễ đoán, không có drama gây đau đầu đau mắt, càng không có mấy vụ hiểu lầm suy đoán lằng nhằng câu giờ. Từ đầu đến cuối là hành trình tìm kiếm, đạt được, trân trọng tình yêu cùng đam mê cả đời người của nam nữ chính. Họ yêu nhau, họ yêu sự nghiệp của mình, họ cũng yêu mỗi ngày bên nhau bằng một trái tim chân thành không tính toán.
Tumblr media
Lâm Diệc Dương có một tuổi thơ không mấy êm đềm, cha mẹ mất sớm, bản thân không đủ khả năng nuôi em trai đành phải quá kế cho người khác. Có thiên phú, nhưng vì cao ngạo mà bất chấp, cuối cùng lỡ mất giấc mộng đời mình, đi xa tha hương, lạc mất phương hướng.
Có lẽ, chính trong những năm tháng cô đơn lạc lõng ấy, anh đã thấy rất nhiều, gặp rất nhiều người cùng s��. Để rồi hiện tại, khi gặp được định mệnh của đời mình, đứng trước mặt cô ấy là một người đàn ông thật sự trưởng thành, chu đáo, tỉ mỉ, biết suy nghĩ, biết trách nhiệm.
Lần đầu tiên gặp nhau của họ, thật sự không phải nhất kiến chung tình sao?!
Không hẳn.
Đó là thời điểm tâm trí anh lẫn lộn khi những người thuộc về quá khứ xuất hiện, là cơn bão tuyết lớn khác thường, là khi ánh mắt chạm tới một khuôn mặt đồng bào nơi đất khách. Anh đứng đó, bên ngoài ô cửa sổ, và nhìn một người con gái xa lạ, thật lâu. Đó chắc hẳn là một cảm xúc gì đó rất khó gọi thành tên, chỉ biết nó không ngừng thôi thúc anh tiến tới làm quen với cô, tìm cách xin được số liên hệ của cô, để họ có thể bắt đầu một điều gì đó sau này.
Một người đàn ông chưa từng có kinh nghiệm bắt chuyện với con gái, mơ hồ đến mức chỉ biết mời cô một li rượu. Nhưng than ôi, trong một quán bar xa lạ tại một đất nước cũng xa lạ không kém, liệu có cô nàng nào sẵn lòng uống rượu của người lạ?!
Nếu không phải em họ của nữ chính chủ động xin số wechat của anh, chắc hẳn câu chuyện này sẽ kết thúc trong chớp mắt và tan theo gió mất thôi.
Tumblr media
Xuyên suốt bộ phim, cảm giác ngọt ngào xao xuyến của tình đầu thật sự quá đậm đặc, xem mà quắn quéo hết cả người >///<
Người đàn ông ấy lần đầu biết thế nào là rung động trước một người, ngây ngô loay hoay tìm cách kéo gần khoảng cách giữa đôi bên.
Mỗi cuối tuần, anh đều dành ra 12-13h di chuyển từ thành phố này sang thành phố khác, chỉ để được gặp cô 1-2 ngày ngắn ngủi. Anh cảm thấy có thể ăn đủ loại món ngon là điều hạnh phúc nhất, nên mỗi lần bên cô, anh đều muốn dẫn cô đi ăn, hay đem món gì đó thật ngon tới cho cô. Anh ăn uống tiết kiệm, lại sẵn lòng mời cô ly rượu ngọt có giá bằng cả tháng sinh hoạt. Anh đi vòng thật xa, chỉ để mua hạt cà phê cho cô, vài loại cho cô thoải mái lựa chọn thử.
Vì cô từng nhắc đến nên anh cũng muốn nếm thử. Vì cô là người nhà, nên ăn đồ cô ăn qua thành chuyện đương nhiên. Vì cô là người anh xác định sẽ đi chung cả đời, nên mọi ánh mắt đều dành cho cô, chỉ nhìn cô. Vì sự xuất hiện của cô, người chưa từng nghĩ về tương lai như anh bắt đầu học cách suy xét nhiều mặt.
Vì cô, anh phá lệ không chỉ một lần.
Cũng vì cô, anh có dũng khi bước ra khỏi thế giới bản thân tạo ra, một lần nữa trở về với thực tại.
Anh có thể không giỏi biểu lộ tình cảm qua câu chữ, nhưng anh đối với cô là thật sự. Ngốc nghếch đối tốt với cô trong im lặng, ngốc nghếch dành những thứ tốt nhất có thể cho cô. Anh thuận theo cô, chưa từng từ chối bất kì điều gì, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ nằm gọn trên đùi chủ nhân, chờ mong được vuốt ve âu yếm.
Nếu không có lời kể của mấy người bạn thân thiết, có nhiều điều chắc cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ được biết.
Một người bạn của anh nói, anh là một người mâu thuẫn. Anh tự do tự tại, không chịu quy tắc trói buộc. Anh nói đi là đi, không quay đầu lại. Đồng thời, anh lại là người trọng tình cảm, lưu luyến khó quên. Anh có thể không nói, nhưng những điều anh làm hơn hẳn mọi lời nói. Khi cô tốt, mọi người vây quanh cô, cô sẽ không thấy anh chủ động tiến tới, nhưng khi cô thất bại, mọi người đều đi rồi, cô sẽ thấy, anh vẫn ở đó, chưa từng rời xa.
Thật vậy, đối với cô, anh hết lòng hết dạ, không giữ lại gì. Trong nguyên tác, khi nghĩ về tình cảm của mình, người đàn ông này thậm chí còn cảm thấy, dù cô có thay lòng đổi dạ chạy theo người khác thì anh vẫn sẽ nhớ thương cô, khó lòng lãng quên.
Nói anh thông minh, anh lại toàn làm mấy chuyện ngốc nghếch. Nói anh ngốc nghếch, anh lại tinh ý đến lạ, gì cũng nhìn ra. Đe dọa tình địch, anh khá lành nghề :)))
Tumblr media
Ân Quả là một cô gái may mắn. Cô trẻ, sự nghiệp đang khởi bước, lần đầu yêu đương liền gặp được người tử tế nhất thế giới.
Khi hai người gặp nhau lần đầu, cô còn chưa tốt nghiệp đại học. Cô không phải kiểu người sâu sắc hay suy nghĩ, thậm chí còn khá ngây ngô, nghĩ gì đều hiện trên mặt. Cô chưa từng rung động với ai, cả đời cô là chuỗi ngày luyện tập - thi đấu lặp đi lặp lại.
Cô như sợi dây kết nối anh của hiện tại và quá khứ. Cô đi trên con đường anh từng đi trước kia, cô yêu thương sự nghiệp của mình như anh đã từng, cô khơi lên ngọn lửa đam mê vẫn đang âm ỉ cháy trong anh, giúp anh tìm lại chính mình, một lần nữa tỏa sáng và được yêu thương.
Khác với nguyên tác, cô không quá dạn dĩ, thậm chí thường xuyên ngượng ngùng xấu hổ khi cùng người yêu thân mật. Đôi lúc, thậm chí cảm thấy, nam chính của chúng ta sao nỡ đang tâm tai họa đoá hoa của tổ quốc như vậy.
Yêu xa, nghe thật lãng mạn, thật dũng cảm. Nhưng thật sự thế nào, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Trong hơn 2 năm gắn bó, số ngày họ gặp mặt nhau tính chi tiết rõ ràng chỉ khoảng 30 ngày. Đa phần thời gian, họ giao lưu qua wechat. Sau một khoảng thời gian xa cách, khi gặp lại, họ thậm chí còn cảm thấy có đôi phần xa lạ. Rõ ràng người trước mắt là người mình yêu, nhưng sao đến cái nắm tay cũng gượng gạo ngại ngần. Một người cảm thấy không còn gắn bó như trước, một người lại lo sợ tình cảm đối phương dành cho mình nhạt dần.
May mắn làm sao, sau cùng thì yêu vẫn là yêu, tựa như rượu ủ lâu năm, càng ngày càng thơm, càng ngày càng quyến luyến. Lo sợ, bất an rồi cũng qua đi. Bão tuyết, cũng đến lúc dừng lại.
Tình yêu của anh như một ngọn lửa, nhiệt liệt thiêu đốt, tình nguyện được ăn cả ngã về không. Tình yêu của cô lại như một dòng suối nhỏ, mát lành chậm rãi, xoa dịu những tổn thương quá khứ trong anh.
Tumblr media
Kết hợp cả phim và nguyên tác mới thấy, cô không hẳn là công chúa trong tháp ngà, cô mạnh mẽ, tốt bụng, kiên định không từ bỏ. Đằng sau dáng vẻ sáng trong vui vẻ là một tâm hồn nhiều nghĩ suy lo lắng. C�� lẽ do hoàn cảnh gia đình tương đối phức tạp, cô luôn hoang mang không rõ, vì sao phải kết hôn, vì sao không thể cứ mãi mãi yêu đương, vì sao phải thay đổi. Còn anh, người cô yêu và yêu cô hết lòng, sẵn sàng bao dung tất cả, thuận theo ý cô, từ từ chậm rãi, cho đến khi cô thật sự mở lòng đón nhận trang mới của cuộc đời.
Cuộc sống không đơn giản chỉ toàn một màu hồng. Có trắc trở, có khó khăn, có chật vật, cũng giống như một cơn mưa rào vội vã, và khi mưa tạnh, ta sẽ thấy cầu vồng vắt ngang trên nền trời quang mây xanh thẳm.
Hơn tất thảy, điều quan trọng là, cô thật sự rung động với anh, cả đời này nhận định người duy nhất chính là anh. Cô cho anh tình yêu, tương lai cùng hi vọng. Có thể gặp được nhau là duyên phận, có thể ở lại với nhau là nỗ lực của cả hai người.
Cô là cây kim chỉ nam còn thiếu trong chiếc la bàn của cuộc đời anh.
Cô là động lực của anh.
Cô là tương lai của anh.
Say choáng váng còn nhớ mua bánh ngọt chúc mừng chiến thắng của cô, cũng chỉ có anh.
Trân trọng từng giây từng phút bên cô, cũng chỉ có anh.
Yêu chiều cô hết mực, cũng chỉ có anh.
Tumblr media
Nội dung phim không có gì quá thâm sâu hay ẩn ý, thậm chí có thể đoán ngay được kết thúc. Nhưng nó vẫn rất cuốn. Vì quá ngọt ngào, vì yêu thương quá chữa lành, vì người đàn ông trong mộng không có thực.
Sau vài phim đóng chính, cuối cùng cũng tìm được một bộ chemistry thuyết phục của Ngô Lỗi. Cậu nhóc năm nào thật sự đã trưởng thành. Cảm xúc trong đôi mắt ấy thật đến mức không thể không rung động. Quá nhiều thứ ẩn trong một ánh nhìn. Chắc khó có cô gái nào không tan chảy khi đối diện với một đôi mắt như thế.
Ngay từ tập đầu tiên, khi anh nhìn cô, ánh mắt ấy đã báo trước giữa họ không thể không có giao thoa.
Lướt qua nhau, là không thể.
曾经的我
没有非去不可的地方
没有真心想要的东西
更没有非要在一起的人
直到
在暴雪时分
遇到你
———————
Nguồn ảnh: pinterest
Trailer phim: youtube
youtube
5 notes · View notes
lagomarbast · 2 years ago
Photo
Tumblr media
While across Asia, 2023 is designated as another Year of the Rabbit, only Vietnam and the Gurung people of Nepal choose cats as the zodiac animal to bring in this new year. It's no secret that Saigoneer is a clan of cat people, so we're more than happy to usher in a celebration of our beloved furry friends. Happy Tết Con Mèo,
17 notes · View notes
lavennana · 2 years ago
Text
Tumblr media
Cuộc đời chúng ta ai rồi cũng sẽ gặp một người, với những câu nói bâng quơ, nhưng lại đủ mạnh để gieo vào lòng ta một nhận định, một niềm tin vào thế giới này, vào cách mà nó vận hành. Như Chihiro tin vào câu nói “Chúng ta là người ngoài hành tinh trong vỏ bọc con người” từ vị khách xa lạ của mình vậy.
Tumblr media
Mình có mạnh mẽ đâu, vì không mạnh mẽ nên mới cúp học. 🤭
Tumblr media
“Em có thể hôn và làm tình khi thiếu vắng tình yêu. Điều này tự nhiên như nước chảy vậy. Tình yêu - tình dục là khác nhau. Và chị hãy cứ biết rằng trên thế giới này sẽ có người như em.”
Chọn chàng trai ấy không phải vì chàng ta đáng thương, mà vì bản thân đáng thương và cần một người không sợ con quái vật bên trong của cô.
Tumblr media
- Uầy, sống lại rồi à?
- 🙆🏻‍♀️
Bác quản lí cũ không hỏi “Đã ổn hơn chưa?” hay “Có bị gì không?”. Bác chỉ mừng vì “con gái” của mình cuối cùng cũng “nổi lên mặt nước” (theo nghĩa tích cực). Còn vào lúc Chihiro “nằm sâu dưới đáy biển rồi!” thì bác quản lí lại bảo “Ừ, tới khi nào muốn gặp thì gặp nhau. Khi ấy, có muốn đi đâu không?”. Mình luôn thích những sự quan tâm như vậy. Rằng tôi không biết bạn đang trải qua những gì, tôi cũng không bắt bạn phải nói ra nếu bạn chưa sẵn sàng; tôi cũng không phải problem-solver của đời bạn; nhưng tôi sẽ ở đây, luôn ở đây kiên nhẫn vì bạn (tất nhiên trong khoảng thgian đó, tôi vẫn phải sống cuộc đời của riêng tôi và làm problem-solver cho chính tôi), nên hãy gặp tôi khi bạn đã chán nằm dưới đáy biển nhé. Dẫu thế, khi gặp nhau, tôi cũng chẳng làm được gì nhiều cho bạn, nhưng tôi sẽ rất vui vì là người đầu tiên bạn tìm đến. Sự quan tâm này, dù ở hình thái nào, đối với mình đều rất rất tuyệt. Chihiro gọi bác quản lí cũ là bố. Còn bác xem Chihiro là một người khó đoán bên trong trống rỗng. Có lẽ vì thế nên Chihiro mới ngoi lên mặt nước nhanh đến vậy 😅
Tumblr media
Cườiiiii
Admin Kasumi fanpage từng nói một câu mà mình luôn thấy ấm áp mỗi khi nghĩ đến, rằng, “không phải chơi với Butter vì Butter giống Kasumi, mà là thích Kasumi vì Kasumi giống Butter”. 10-20 năm nữa câu nói này hem bit có còn xác thực hay không, nhưng chái tim mình vui như Tết vì được nhận xét là giống với một mỹ nhân Kasumi này :)))
Tumblr media
Khúc này pùn lắm 🥲 “nè, dù con có đi đến đâu thì cũng sẽ vẫn giữ được nỗi cô đơn ấy”. Không biết bác Tae đang chia buồn hay chung vui. Nhưng lời bác Tae nói ra không chỉ nhằm mục đích nói với Chihiro, mà để nói với chính bác, nói với tất cả nhân vật trong phim, và cả người xem phim.
Đến khúc này mình mới quào lên, ừ nhỉ, lý thuyết mỗi người là những con alien đến từ vạn vạn tỉ tỉ hành tinh khác nhau có lẽ là đúng. Và rất khó để tìm được con alien khác cùng hành tinh và đang sống trên trái đất với mình (Riêng Chihiro thì tìm được đến 2). Thế nên có những nỗi cô đơn thường trực lâu lâu lại hiện lên trong mỗi chúng ta mà có nói ra thì đối phương cũng không thể hiểu được. Lúc này mình lại thấy thấm thía rằng, chỉ có tình yêu vượt lên trên tất cả. Nghĩ thử xem…
Tumblr media
Cô gái với chiếc ô vàng. Mình chỉ ấn tượng vì hồi bé từng muốn có một chiếc ô màu vàng. Bây giờ lớn lên thì, ở một thế giới khác - Chihiro/Bter phiên bản Kasumi cuối cùng cũng được cầm ô vàng đi dưới mưa hihihihi
Tumblr media
Khúc cuối và nụ cười của Chihiro khi không còn phải giới thiệu bản thân rằng “Cháu từng là gái điếm” khi ai đó hỏi “Trước đây cháu từng làm gì nhỉ?”. Nhưng không phải Chihiro cần hai chữ “trong sạch”. Trong bộ phim này ngoài bác Tae ra, liệu còn ai trong sạch hơn nhân vật Chihiro chứ? Chihiro không cần trong sạch, cũng không cần tình yêu, không cần phải tỏ ra hiếu thảo bề ngoài, không cần ai hiểu sai phải xin lỗi, không cần thương hại hay bận tâm. Chihiro cần những ngày nắng đẹp, một chú mèo, hộp bento và sự bình yên để mọi suy nghĩ trong đầu tan đi. Cho nên, câu trả lời của Chihiro “Cháu từng làm trong một tiệm cơm bento!” cũng như một sự dấu yêu cô gói lại trong từng câu chữ, để luôn mang theo và nhắc tới khi ngta hỏi cô câu hỏi thường trực này. Chà, để xem, cháu làm ở một tiệm bento có tên Noko Noko, ở đó có cô Tae thích mở cửa quán vào những ngày mưa, có chú chủ quán lương thiện, có con mèo, có cậu nhóc cô độc và bướng bỉnh, có em học sinh không thích ăn cơm nhà, có sư phụ qua đời mà ko ai thương xót, có kho báu truyện tranh, có chú quản lí cũ, có món mận muối ngon tuyệt của bà cô Nagai khó tính, có chị bạn, có cá vàng, có Chihiro. 💖
10 notes · View notes
spring--blues · 2 years ago
Text
Chiều 30 Tết, đang ngồi ăn cơm tối thì bố mình lại bắt đầu ngồi than thở. Mình phát điên lên hỏi: "Thế bây giờ bố còn muốn gì nữa?!!" Thực ra mình cũng chỉ điên tiết nên hỏi vậy thôi chứ mình biết thừa bố muốn cái gì. Từ nhỏ tới lớn, từ chuyện phải mặc quần áo nào đi học phải học trường nào thi đại học phải thi khối nào cho tới bây giờ, lúc nào mình cũng phải sống theo mong muốn của bố, nhưng cho dù có làm theo ý của bố hay ko thì lúc nào cũng vậy, bố sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy sự cố gắng của mình, cũng chẳng bao giờ hài lòng với những gì mình đạt được. Giống như bây giờ, mình đang có một công việc văn phòng ổn định với mức lương đủ để khiến bố mẹ mình ko phải xấu hổ với bất kỳ ai, và quan trọng là công việc này mình có được hoàn toàn do mình tự chủ động tìm kiếm, tự đi phỏng vấn, cộng thêm một chút may mắn và rất nhiều nỗ lực, chứ hoàn toàn chẳng phải nhờ bố mẹ đi xin xỏ hay chạy vạy gì. Thế nhưng nhiêu đấy vẫn chưa đủ. Theo ý muốn của bố mẹ, ở tuổi mình phải lấy chồng sinh con rồi, phải cho bố mẹ bế cháu rồi, chứ ko phải là như mình, vẫn hồn nhiên ngồi ôm mèo, chơi game, xem phim, chẳng màng tới yêu đương gì sất. Mình phát dồ vì cái suy nghĩ đấy! Một phần cũng chính vì cái suy nghĩ muốn để cho bố mẹ hài lòng, chạy cho kịp cái deadline lấy chồng trước năm 30 tuổi của họ mà năm ngoái mình mới làm ra một cái quyết định hết sức tồi tệ, khiến cho mình ko ngừng hối hận vì nó, và còn để lại một vết loét trong tim mình, tới giờ vẫn chưa lành lặn hẳn. Mình quá mệt mỏi vì cứ phải sống để làm hài lòng người kh��c lắm rồi. Bây giờ mình chỉ muốn được bình an trải qua nốt những ngày còn lại, một mình cũng được chẳng sao hết, ai đến ai đi cũng chẳng còn quan trọng, miễn là đừng xáo trộn cuộc sống của mình, đến như thế nào thì đi như thế ấy. Tại sao bố mẹ mình ko thể hiểu, chỉ cần mình sống vui vẻ là được, tại sao cứ nhất thiết phải sống như người khác thì mới được?
10 notes · View notes
windaroma · 1 year ago
Text
Lợi thế của người đẹp
---ở Hongkong, nền kinh tế nằm trong tay cỡ một ngàn gia tộc, thường là người Quảng Đông di cư sang từ thời xưa. Đời đầu, nếu là 1 hiệu thuốc bắc, các đời sau biến nó thành tập đoàn dược phẩm. Nhà Lý Gia Thành, ban đầu là cửa hàng bán đồng hồ, sau thành tập đoàn đa ngành, trong đó có độc quyền khai thác kênh đào Panama. Hay ông Cheng Yu Tung, tụi tui gọi là Lão Trượng, đầu tiên là thợ bạc, có cửa hàng vàng bạc đá quý, sau trở thành chủ tập đoàn Chow Tai Fook, sở hữu hệ thống khách sạn New World (có 1 cái ở VN, kể sau nha). Tui kể sơ về mô hình của chủ tui cho mọi người hiểu cách họ làm giàu ra sao. Đời đầu là sạp giày dép trong chợ Graham, sau biến thành tập đoàn chuyên về may mặc, rồi sau là tài chính, sáp nhập doanh nghiệp. Hàng ngày, khách du lịch, những người có óc làm ăn ở Philippines, Thái Lan, Malaysia, Indonesia....tới thấy giày dép này hay, có thể đem về nước họ KD nên đặt số lượng lớn. Cùng là người gốc Quảng nên họ tin tưởng nhau rất mực, ai khôn vặt lừa lọc 1 cái là họ đồn nhau tẩy chay, coi như kết thúc cuộc đời thương trường. Ông chủ tui sang Đại Lục đặt hàng gia công, sau các nhà máy cần vốn mở rộng sản xuất thì họ cổ phần, ông chủ tui góp vô, từ từ lên mức 51% để chi phối. Cứ thế mà tích luỹ. Khi có vài ba tỷ đô rồi thì đa ngành, mở thêm mảng khác. Buổi trưa, ở các khách sạn ven vịnh biển khu Harbour, thương nhân hay ngồi trầm ngâm, vừa ăn vừa nhìn xuống vịnh cảng, nơi các con thuyền đi qua đi lại, nghĩ cách giao thương với thế giới. Họ ít gặp khách vào buổi trưa vì ăn rất nhanh, cỡ 30-45 phút là quay lại làm. Trà dư tửu hậu thì vào buổi tối, họ vô phòng riêng trong nhà hàng, có cái bàn tròn xoay thức ăn, uống rượu vang, nói chuyện xây dựng quan hệ. Làm ăn, tất cả dựa trên lòng tin. Ai xây dựng được thì có tiền.
Một lần, tui đi đại lục (tỉnh Quảng Đông) để đặt gia công. Bên đó tiếng phổ thông người ta tốt, tui giao tiếp được. Các ông chủ nhà máy là người Quảng nhưng quản lý hay công nhân thường là từ các tỉnh phía Bắc, miền Trung, miền Tây TQ. Như Tp Quảng Châu, cứ mỗi mùa Tết, gọi là xuân vận, mười mấy triệu người chật ních các ga Quảng Châu để về quê, thời đó tàu cao tốc chưa nhiều nên công ty cho họ nghỉ 2 tuần, riêng đi lại cũng mất mấy ngày. Tui làm QC (quality control), kiểm tra nguyên liệu, thành phẩm, mẫu mã bao bì, nhưng chỉ là tập sự, đi theo mấy anh chị cứng nghề. Rảnh rỗi là tụi tui đi khảo sát các nhà máy nhỏ trong mấy xã xa xôi để đánh giá xem có hợp tác được hay không. Thường các nhà máy này giá rẻ hơn, do công nhân rẻ, nhà nước ưu đãi vốn. Ở Trung Quốc, cứ mở nhà máy ở huyện ở xã nghèo là được cấp vốn lãi vay bằng 0.
Bữa về lại Hongkong để đánh giá thì tui thấy trong 1 loạt tiêu chí, có tiêu chí "quản lý nhà máy có đẹp trai không" trong báo cáo, làm tui cười sặc sụa. Ông chủ giải thích là đẹp ở đây là sự khoẻ khoắn gọn gàng sạch sẽ thơm tho. Họ có body khoẻ mạnh tức lối sống lành mạnh, yên tâm làm lâu dài không có nửa chừng bệnh hay nghỉ việc vì ốm; họ ăn mặc đẹp tức có gu mỹ thuật, làm hàng cho mình sẽ bắt mắt, dễ bán; người quen thơm tho thì cái gì hôi họ chịu không được; ai lùi xùi xộc xệch quần áo đổ lông cũng mặc, da bóng nhờn tóc tai bờm xờm...tức không chăm bản thân mình, thì cái xưởng cái nhà cái cây con chó con mèo họ cũng không thể chăm. Bản thân chẳng biết thế nào là đẹp thì hàng hoá làm ra chẳng thể nào đẹp, óc thẩm mỹ họ không có hoặc không quan tâm đến. Tui hỏi, hàng hoá cũng như con người, cứ tốt là được rồi mà, phải không. Ổng không chịu, nói tốt chưa đủ, phải kèm với đẹp thì mới thành TỐT ĐẸP.
Cre: Ăn trưa cùng Tony
Tumblr media
4 notes · View notes