#Sinh con hợp tuổi bố mẹ
Explore tagged Tumblr posts
n-u-o-c · 2 months ago
Text
Vừa xem xong một video phim ngắn của các bạn đồng trang lứa cách đây 10 năm. Mình chợt nhận ra ngay từ năm nhất các bạn đã có đam mê, có hoài bão, dám làm, dám thể hiện, có lẽ đó là điều mà mình đã vứt bỏ ngày từ khi bước vào trường đại học.
Và mình nghĩ rằng không hề muộn khi mình vẫn tiếp tục học tập và làm việc duy trì cái tâm trong sáng của mình. Hôm qua chị bác sĩ cũng nói, sau bằng ấy năm làm nghề, cho dù có rất nhiều khoảnh khắc chị gặp những tình huống khiến cho mình mất đi tâm huyết và động lực, nhưng bây giờ nhìn lại chị vẫn còn nguyên lý tưởng của mình từ lúc học y và lúc tốt nghiệp đại học y. Đó là điều mình trân quý và mình cũng thực sự muốn theo đuổi dù con đường đó có thể khiến cho mình không thể giàu có và lo về tài chính cho bố mẹ như mình mong muốn. Giữa cuộc đời mỗi người một sứ mệnh riêng thì mình hoàn toàn tin rằng việc giữ được tâm sáng để tiếp tục hành nghề y quan trọng hơn việc theo đuổi những thứ hư danh khác.
Nhìn vào video của các bạn quả thật mình rất ngưỡng mộ. Dù đó chỉ là video của một nhóm sinh viên năm nhất, 18 - 19 tuổi, vừa bước chân vào một cánh cửa mới, nhưng cách thể hiện của các bạn đã tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy đam mê và sự chăm chút cho sản phẩm của mình. Dù là nghiệp dư, dù còn ngây ngô, nhưng việc các bạn thể hiện cho mình thấy quả thật khiến cho một người ��� 10 năm sau như mình cũng phải hổ thẹn. Có lẽ 10 năm qua không dài nhưng là quá đủ để khiến cuộc đời mình hay con người mình càng yếu đuối và hèn nhát hơn. Thậm chí mình đã tìm kiếm và tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần rằng mình thích làm gì, hợp với chuyên ngành gì, cho đến giờ vẫn chưa có một câu trả lời hoàn chỉnh... Có khi nào không yêu thích công việc mình làm nhưng vẫn cống hiến và làm hết mình được? Câu trả lời của mình là có, chỉ là, đôi khi mình mệt mỏi vì không thể mãi duy trì năng lượng vừa đủ. Đã có những lúc như thế kéo mình lùi lại và vùng vẫy về một hướng đi mới.
Cảm ơn bình luận của một người lạ trên tumblr, cũng như một ngọn đèn khiến mình có thể tiếp tục những kế hoạch 5 năm, 10 năm tiếp theo.
10 notes · View notes
yukidaro · 6 months ago
Text
TMNT - Bí kíp khiến con 100% hiếu thảo
Rất nhiều bậc phụ huynh thích sử dụng “hiếu thuận” để giam cầm con cái: “Ba mẹ nuôi dạy con lớn như vậy rất vất vả, con nhất định phải biết ơn!”; “Chúng ta tự bản thân không dám ăn mặc xa xỉ, cung cấp cho con cái những gì tốt nhất, con không thể không có lương tâm!”
Các bậc phụ huynh thường nói như vậy trước mặt con cái, hy vọng con cái hiểu được tình yêu của phụ huynh dành cho mình và biết ơn. Thực tế, cách này chỉ khiến cho con cái cảm thấy như bạn đang giam cầm họ. Đồng thời, phương pháp này chỉ khiến hy vọng của bạn thất bại.
Bởi vì chúng sẽ không hiếu thảo với bạn đâu!
Nếu bạn suy nghĩ kỹ, bạn bây giờ yêu vợ con của mình nhiều hơn, hay yêu bố mẹ mình nhiều hơn? Khi con bạn trưởng thành, kết hôn và sinh con, mức độ yêu thương họ dành cho vợ con của mình chắc chắn sẽ nhiều hơn là yêu bố mẹ mình, nhưng không ai sẵn lòng thừa nhận điều này. Có người có thể nói: “Không đúng! Tôi yêu bố mẹ mình lắm…”
Đó là bởi vì bố mẹ bạn hiện tại vẫn còn khỏe mạnh, “bên giường bệnh lâu ngày thường không có con hiếu thảo”.
Tôi sẽ kể một ví dụ nhỏ nhất, khi con bạn còn là trẻ sơ sinh, bạn có thể hàng ngày giúp con làm sạch chất thải mà không cảm thấy khó chịu, nhưng nếu là bố mẹ ốm đau nằm giường, bạn có thể làm những việc đó không? Bạn có thể làm bao lâu? Dù bạn có thể làm, nhưng bạn có thực sự tận tâm không?
“Chắc chắn là có thể!” Tôi biết nhiều người sẽ trả lời vậy, nhưng… “bạn đã làm chưa?”,”bao lâu rồi?”, “từng ghét bỏ chứ?”
Dĩ nhiên, bạn sẽ lại nói rằng trên TV có đưa tin về những người con hiếu thảo chăm sóc mẹ ốm trong 10 năm…
Nhưng có bao nhiêu trường hợp như vậy? Ngược lại, những sự kiện người già sống cuối đời cô đơn bi thảm vì con cái bất hiếu thì nhiều vô số kể.
Lấy trải nghiệm cá nhân của tôi, ông tôi có bốn người con trai và hai người con gái, vào thời đó, gia đình ông tôi thuộc về loại có điều kiện khá giả, ông tôi có 30 mẫu đất, sau đó còn có một ngôi nhà khá đẹp ở nông thôn. Sau khi các anh em kết hôn, họ đối xử rất tốt với ông tôi, tranh nhau làm này làm kia, mỗi người đều giống như con hiếu thảo.
Sau đó, khi ông tôi vui vẻ, ông đã chia toàn bộ số đất và nhà đó cho bốn người con trai. Sau khi chia xong, những người con trai đó không bao giờ quan tâm đến ông tôi nữa. Họ còn mỗi người đều trách ông tôi, nói rằng ông đã thiên vị, chia phần của họ ít hơn.
Về già, ông tôi bị bệnh, liệt nửa người, nằm giường không thể tự lo cho bản thân. Sáu người con cái vì vấn đề ai sẽ chăm sóc tranh cãi qua lại, đến mức suýt chút nữa là đánh nhau, cuối cùng khi ông tôi sắp không qua khỏi, còn có cơ hội điều trị, nhưng các bác tôi đã trực tiếp từ bỏ điều trị, và ông tôi đã qua đời như vậy…
Càng thực tế hơn, sau khi người già qua đời, các bác tôi đã tổ chức cái loại tiệc tang ở quê, thuộc về việc mọi người đến viếng thăm người quá cố, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm. Trong bữa tiệc, các bác tôi và các dì không có “vẻ mặt buồn bã”, thậm chí còn vui vẻ, niềm hạnh phúc lộ rõ. Mối hận thù giữa các anh em trước kia trong một đêm tan biến, như thể họ đã cùng nhau chiến thắng một trận chiến.
Những lời dạy từ nhỏ như: “Thân thể và mái tóc là những gì nhận từ cha mẹ, trên đời này chỉ có mẹ tốt, chỉ có ba tốt” v.v…, hóa ra lại dễ bị đánh bại đến thế. Đừng nghĩ rằng tất cả những điều này rất xa vời với bạn, nếu bạn không đọc cuốn sách này, rất có thể khi về già, bạn cũng sẽ trải qua một cảnh ngộ bi thảm như vậy.
Vậy làm thế nào để con cái của bạn 100% hiếu thuận với bạn?
Tiếp theo sẽ dạy bạn một mẹo quý, phải học hỏi từ các vị hoàng đế thời xưa!
Trong thời cổ đại, khi hoàng đế truyền ngôi, nói chung, hoàng đế sẽ không truyền ngôi cho con trai khi mình chưa qua đời, do đó hoàng đế Ung Chính hơn 40 tuổi mới ngồi lên ngai vàng. Có người nói, chúng ta hiện đại là dân thường, không phải hoàng đế, không có ngai vàng để truyền cho con cháu! Anh chị em ạ, bạn không có ngai vàng, nhưng bạn có tài sản! Đặc biệt là, hầu hết mọi nhà đều có một căn nhà ở quê.
Hãy xem các hoàng đế và gia đình địa chủ thời xưa làm thế nào: Mưu kế truyền ngôi của hoàng đế thời cổ đại là trước tiên lập Thái tử (lập di chúc), nghĩa là tài sản gia đình lý thuyết sẽ được truyền cho con cái, nhưng trước khi hoàng đế qua đời, ông sẽ không truyền ngôi cho Thái tử.
Nếu Thái tử không hiếu thuận, có thể lập tức bãi bỏ Thái tử (sửa đổi di chúc). Đó là: Khi bạn già đi, bạn có càng nhiều nhà cửa, tài sản càng tốt…
Nhưng trước khi bạn qua đời, tài sản của bạn không nên chia cho con cái, luôn nằm trong tầm kiểm soát của bản thân bạn.
Như vậy, con cái của bạn để có được thừa kế của bạn, sẽ rất hiếu thuận với bạn. Lý do rất đơn giản, nếu con cái không hiếu thuận, bạn hoàn toàn có thể hiến tặng toàn bộ tài sản của mình cho từ thiện. Hoặc, ai đối xử tốt với bạn thì bạn sẽ để lại tài sản cho người đó. Nói chung, dù con cái bạn có hòa thuận đến mấy, miễn là có lợi ích thì ai chẳng muốn, chưa kể lợi ích này chỉ cần hiếu thảo là được. Vừa mang danh người con hiếu thảo, vừa ôm túi tiền trong tay thì thử hỏi con cái bạn có ngốc đến mức không cần không?
Nếu bạn chia hết tài sản trước khi mất, sau đó bạn sẽ phải chịu đựng hậu quả. Bởi vì bạn sẽ từ một người giàu có trở thành một kẻ ăn xin. Tôi đã chứng kiến điều này trong năm mình tổ chức lễ hội, khi một người đã sớm chia nhà cửa, đất đai, v.v… cho các anh em, và cuối cùng, khi tiền bạc được chia hết, tình cảm cũng kết thúc.
Ở cổ đại, vương quốc Triệu có một vị hoàng đế tên là Triệu Vũ Linh Vương (Không phải Triệu Vũ Vương nhé), chính vì tin tưởng vào con trai mình mà đã sớm truyền ngôi vương cho con. Kết quả là, sau khi con trai nhận được ngôi vua, cảm thấy sự hiện diện của phụ vương làm ảnh hưởng đến quyền lực của mình, nên đã khởi một cuộc đảo chính, trực tiếp bao vây Triệu Vũ Linh Vương trong cung điện, bỏ mặc ông không ăn không uống trong suốt ba tháng, khiến Triệu Vũ Linh Vương bị chết đói.
Bạn có thể tin vào người, nhưng bạn chắc chắn không nên tin vào bản chất con người!
8 notes · View notes
halyyhpa · 1 month ago
Text
Thành phố tớ yêu
Tớ hiện sống ở Hà Nội, quê tớ cũng ở một huyện ngoại ô của thủ đô nhưng tớ không sinh ra và không có nhiều kỉ niệm thời ấu thơ ở Hà Nội. Nơi tớ có mặt trên cuộc đời này là ở Thái Nguyên và tớ đã gắn bó với "đất chè Tân Cương" đến năm 10 tuổi.
Tuổi thơ của tớ gắn liền sâu sắc với Thái Nguyên, bởi đây là nơi tớ bắt đầu chập chững bước đi, bập bõm học nói, là nơi đầu tiên tớ có nhận thức, suy nghĩ về cuộc sống xung quanh, là nơi đầu tiên tớ đến trường, tới lớp, gặp thầy cô, có những người bạn thân đầu đời, cũng là nơi tớ có rất nhiều kỉ niệm đẹp về thời ấu thơ cũng như là nơi đã hung đúc, vun đắp một phần nhân cách của tớ hiện tại. Chính vì vậy tớ luôn dành một ví trí, một tình cảm cho thành phố mà tớ đã lớn lên này.
Tớ có một tuổi thơ êm ả, thanh bình ở Thái Nguyên. Từ khi đi học mẫu giáo đến khi đi học tiểu học, tớ luôn có bạn bè để chơi đùa, vui cười, chia sẻ về những câu chuyện dưới ánh nhìn trẻ thơ, để cùng nhau lớn lên, cùng nhau mơ mộng trong trí tưởng tượng về tương lai sau này. Có những người bạn đến tận bây giờ tớ vẫn còn giữ liên lạc và có thể gọi là tri âm tri kỷ. Những năm tháng ấy đối với tớ còn gắn liền với hàng xóm, họ hàng chung quanh, với những con búp bê, bộ lego mà bỗng có hồn trong cảm tưởng của tớ, với khu vườn của mẹ, với đàn gà, chú mèo sau nhà, với đường phố trước nhà, với cánh đồng ngát hương lúa, rặng hoa đủ màu sắc khi tớ dạo ngang qua trên chiếc xe đạp, với mái trường tiểu học đã cho tớ những bài học đầu đời, cho tớ những ngày đi học ngập tràn niềm vui, với ngôi nhà của những người bạn thân mà tớ thường lui tới. Tuổi thơ của tớ còn là mùa xuân với bữa cơm ấm cúng, với đêm giao thừa quây quần, với cành đào thắm, với chuyện đi thăm họ hàng gần xa, với phong bao lì xì màu đỏ ngày Tết; còn là mùa hạ với những lần đi bơi, với những ngày thong dong phố phường bất chấp cái nắng oi ả với, trái cây ngọt lịm, với không khí nóng nực chỉ đợi đêm về để được ngủ điều hòa; còn là mùa thu với niềm sung sướng khi được gặp lại bè bạn sau 3 tháng hè, với những ngày đầu năm học mới, với đêm trung thu phá cỗ linh đình, với con gió se lạnh phải chuyển mặc áo dài tay. Ở Thái Nguyên có nhiều điều đẹp lắm, kể hết thì chẳng biết bao nhiêu từ ngữ cho đủ, cho hết, cho vẹn nguyên, cho sống dậy những tháng ngày đã qua.
Tuổi thơ ấu đẹp đẽ tại nơi trung du Bắc bộ ấy cứ trôi chảy bình yên cho đến khi tớ học xong lớp 4, bố mẹ tớ quyết định có một quyết định lớn, thay đổi cuộc sống của cả gia đình. Năm vừa rồi, bà ngoại tớ mới mất, chỉ còn lại ông ngoại trong ngôi nhà ở quận Thanh Xuân, mẹ tớ cũng muốn đỡ đần ông trong những ngày tháng còn lại. Vả, nơi bố tớ sinh, nơi anh chị em của bố vẫn đang sống vốn là huyện của Hà Nội. Vậy là mùa hè năm tớ lên lớp 5, tớ chính thức chuyển về Hà Nội ở để tiên đi lại nhà nội và nhà ngoại.
Dẫu đó sự thay đổi đã được định trước, nhưng tớ vẫn không nỡ xa cuộc sống ở Thái Nguyên, vì mảnh đất ấy chan chứa nhiều hoài ức quá, nhiều kỉ niệm quá, nhiều tình yêu quá. Ngày ấy tớ cứ thắc mắc mãi, rõ ràng cuộc sống ở đây rất tốt, rất ổn định, tại sao phải chuyển về thủ đô chứ? Chẳng phải ngày trước ở đây mỗi tháng vẫn có thể về quê hay sao? Tớ đã mang một tâm trạng đầy buồn rầu, khắc khoải, lưu luyến, nhớ mong về Hà Nội. Thời gian đầu tớ thật sự rất ngột ngạt vì môi trường xung quanh thay đổi quá nhiều, tớ cảm thấy quá lạ lẫm, khó thích nghi mà trong xóm tớ ở, tớ cảm thấy mình chẳng hợp chơi với ai cả. Ngày ngày tớ chỉ lủi thủi trong nhà mà thôi. Phải đến khi bước vào năm học mới, đến trường mới, tớ làm quen với vài người bạn, điều đó đã giúp tớ vơi đi phần nào nỗi cô đơn, trống vắng. Sang học kì 2, tớ đã chơi thân với 2 bạn, tớ cảm thấy vui nên cũng thích đến trường hơn, nhưng tớ làm sao có thể quên những mảnh kí ức cũ, những người bạn gần gũi ngày trước. Năm đầu ở Hà Nội, tuy vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, lạ lùng nhưng không phải là không có những kỉ niệm đẹp, đặc biệt là về ngôi trường tiểu học của tớ, về cô giáo ở thủ đô đầu tiên tớ học, về những người bạn ở thủ đô đầu tiên tớ làm quen, về con đường ở thủ đô đầu tiên tớ bước đi.
Đến năm thứ hai ở đây, tớ lên cấp 2, có một biến cố, mâu thuẫn xảy ra giữa tớ và hai người bạn lớp 5 ấy, cũng vì còn non nớt, bồng bột, không giải quyết được vấn đề nên cuối cùng, bọn tớ không thể nói chuyện và là bạn của nhau nữa. Lúc đấy tớ có tiếc, có hối hận nhưng cũng chẳng biết hàn gắn thế nào, đành đánh mất hai người bạn đầu tiên. Khi những điều cũ chưa kịp làm quen thì điều mới lại xuất hiện và vì không còn bạn nữa mà hồi ấy, tớ cũng khá nhút nhát chẳng kết bạn với ai, chỉ chơi xã giao với những bạn cùng lớp 5 lên lớp 6, nên những tháng đầu cấp 2 của tớ rất ảm đạm, buồn chán, chỉ có đi học rồi về nhà, tựa như một vòng tuần hoàn chẳng có lấy một điểm kết thúc. Khi ấy, trong tớ càng khao khát trở về Thái Nguyên hơn bao giờ hết.
Và rồi, đại dịch Covid bùng phát mạnh mẽ bào khoảng thời gian tớ đang ở giữa kì 2 lớp 6. Để tránh đại dịch đang dần lớn mạnh ở thủ đô, nhà tớ như bao nhà khác, đã quyết định về quê sống. Phải nói rằng lúc ấy tớ rất vui, như được thoả nguyện mong ước bấy lâu nay.
Khác với ngày bé, kì nghỉ hè của tớ ở Thái Nguyên được đi đây, đi đó, dạo chơi phố phường cùng bạn bè, thì hè năm tớ chỉ có thể ở trong nhà cách ly. Nói vậy thôi chứ thực ra thi thoảng vẫn sang nhà bạn chơi, nếu ngày cưa có những trò hoạt động thể chất thì bây giờ chơi game với nhau, chỉ cần được gặp những người bạn thân thì như vậy cũng đủ rồi. Thời gian ấy vì chỉ giao tiếp với những người bạn thân ở quê nhà nên tớ dường như mất kết nối với những người bạn trên lớp, đối với họ, chi ấy tớ chỉ là một bóng hình mờ nhoà, thoáng qua trong lớp. Tớ cứ như vậy đến giữa kì hai năm lớp 7.
Biến cố nào rồi cũng sẽ đi qua, đại dịch cũng vậy, nó cũng dần được khắc phục và không còn ảnh hưởng quá sâu sắc đến đời sống xã hội nữa, mọi thứ bắt đầu trở về cuộc sống bình thường, ta được gặp mặt trực tiếp chứ không còn là trực tuyến nữa. Tớ phải trở về trường, về lớp của mình, điều đó đồng nghĩa với việc tớ lại một lần nữa chia xq quê hương. Thực lòng tớ rất buồn, tớ không thích điều đó nhưng bây giờ phải biết làm sao?
Bước ngoặt đã xảy ra là khi đi học, tớ gặp mặt trực tiếp với nàng, Xuân Nguyệt. Sự xuất hiện của nàng chính là ánh sáng chiếu rọi những ngày tháng đầy âm u của tớ ở nơi đây (Cuộc tình đơn phương này thật sự rất đẹp với tớ nên hãy để tớ kể trong những post sau nhé).
Tớ bắt đầu cởi mở, giao tiế nhiều hơn, chính sự mở lòng ấy khiến tớ dần hoà nhập với cuộc sống ở thủ đô. Tớ còn nhớ rằng buổi sớm trong tiết trời khoan khoái của cuối xuân xen lẫn ánh nắng ấm áp đầu hạ thật sự rất đẹp, rất khiến tớ cảm thấy rung động. Tớ nhận ra rằng việc đi học trực tiếp thế này cũng phải là điều gì đáng sợ quá.
Sang năm lớp 8, vài biến cố, nhỏ thôi, đã xảy ra, ban đầu có hậu quả để lại nhưng chính những điều tưởng chừng như là sai lầm ấy đã trở thành bước đệm cho tớ có được một nhóm bạn thân cùng lớp vô cùng đáng yêu (Câu chuyện này thật sự rất thú vị nên hẹn khi khác sẽ kể chi tiết hớn nhé). Đâu dừng lại ở đó, nhờ việc tự tin ghi danh mình vào đội tuyển văn, tớ đã có cơ hội được kết bạn với hai bạn có cùng niềm đam mê văn học như tớ. Cũng chính nhờ đội tuyển văn mà tớ gần hơn với cô Yến, tớ từ ghét đến có thiện cảm và rồi là quý trọng cô (Nói đến việc ghét cô, cái này cũng hay ho không kém, phải dành một post riêng mới được, quá nhiều sự hứa hẹn trong đây). Và còn rất rất nhiều người nữa mà phải đến khi tớ mở lòng, tớ mới phát hiện ra.
Từ yêu con người đến yêu một thành phố…
Hà Nội dần đẹp hơn trong mắt tớ khi tớ biết đến sự vẻ đẹp nhân cách của những con người tớ gặp ấy. Cứ thế mà tớ đem lòng yêu thành phố này chẳng hay.
Ở khoảnh khắc hiện tại này, Hà Nội với tớ là một thành phố hào hoa, lịch thiệp với kiến trúc Pháp là mái nhà đỏ, là cửa mà xanh, là vách tường vàng mang đậm nét cổ kính xưa kia, thường xuất hiện trên những dãy phố đã lâu đời nơi trung tâm thủ đô. Hà Nội còn là một thành phố yên ả, thanh bình như đúng cái tên “Thành phố vì Hoà Bình” khi ẩn chứa rất nhiều con người gần gũi, thân thiện, và chính nơi tớ ở, một quận ngoại ô cũng tiềm tàng đầy vẻ bình yên, nhẹ nhàng của nắng len qua tán cây xanh, của hoa khẽ rung rinh trước gió, của trời nhiều đỏ rực cuối trời, của những người thư thái cảm nhận vẻ thanh tịnh ấy. Nhưng Hà Nội với tớ còn là một thành phố sôi động, náo nhiệt, nhiều lúc là xô bồ, bon chen, thành phố lung linh, hào nhoáng cảu ánh điện nhưng đâu biết rằng, vẫn có những người phải chen chúc, vội vàng trở về nhà sau một ngày đi học, đi làm giữa những cung đường mà tắc nghẹt. Tớ cảm nhận trạng thái ấy của Hà Nội khi tớ lên cấp 3, mỗi hôm trở về nhà không chỉ tắc ở ngoài đường mà còn đông ở trên xe bus… Có hôm tớ mệt lắm, nhưng đâu biết than khóc với ai, đành giấu nhẹm trong lòng mà quên đi thôi…
Dẫu ở Hà Nội khiến tớ mệt mỏi nhiều điều suốt 5 năm nhưng nó chẳng là gì với những giá trị, những vẻ đẹp, những kí ức, những kỉ niệm mà “thủ đô nghìn năm văn hiến” đem lại cho tớ. Tớ trân trọng và có thể nói, tớ yêu thành phố này.
Vậy đấy, hai thành phố tớ gắn bó nhất cũng là hai thành phố mà tớ yêu nhất, có vị trí đặc biệt trong trái tim tớ. Thực ra tớ cũng cảm mến rất nhiều thành phố, bởi vì Việt Nam ta sắc đẹp luôn ngập tràn mà, nhưng chỉ là đơn giản là dừng chân để ngắm nhìn rồi mến thôi thôi chứ chưa yêu để thân thiết, để coi như một phần tâm hồn.
Tumblr media
5 notes · View notes
thaithanhnguyen · 6 months ago
Text
CHÁNH NIỆM VỀ TRI THIÊN MỆNH Thái Thanh Nguyên Cổ nhân thường nói “ngũ thập tri thiên mệnh”. Trong chuỗi lịch sử phát triển nhân văn lại có đức ông Khổng Tử nước Lỗ thời Xuân Thu đã kết tập nên sách Luận Ngữ, trong đó cũng có nêu vấn đề “ngũ thập nhi tri thiên mệnh”. Thiên mệnh là gì? Thiên mệnh có quyết định gì cho một con người và thật sự ảnh hưởng đến toàn cục xã hội hay không? Mỗi chúng ta hãy tự hệ thống những tư liệu đã từng đọc qua xem sao nhé.
Tuy Khổng Tử chỉ là một triết gia, nhưng vào thời thế giới chưa có nhiều triết gia thì triết luận của Ông đã kịp ảnh hưởng một phần địa cầu. Rất nhiều người từ thời đó cho đến bây giờ đã xem Ông như một giáo chủ lừng lẫy không kém đức Thích Ca hay đức Jésus Christ. Như vậy, ta cũng nên mượn bố cục bảy mươi năm đời người của Khổng Tử kết hợp với lẽ nhân sinh tứ khổ của đức Thích Ca để làm cơ sở cho việc phân tích được xuyên suốt.
Con người lúc trong bào thai cho đến khi sinh ra vốn là một hành trình khó khăn chứ không phải đơn giản như nhiều loài sinh vật khác. Tuy nhiên, chưa chắc các loài sinh vật khác sinh sản dễ dàng như ta tưởng, bởi lớn có cái khó của lớn, nhỏ có cái khó của nhỏ. Hơn nữa, cái khó đó, không chỉ ở bản thân chính người ra đời mà là cái khó cộng chung của rất nhiều nhân tố khác như mẹ, cha, bà đỡ, anh chị, ông bà, họ hàng… Tương tự, ai cũng phải trải qua một thời kỳ khó khăn của chính bản thân cùng với một số người khác. Lại thêm hoàn cảnh ra đời của đứa trẻ nữa! Sinh vào nhà giàu hay nghèo? Có truyền thống hiếu học hay thất học? Sinh quán là trung tâm thị thành hay một miền sơn dã quạnh hiu? Qua đó, bước đầu ta đã thấy chỉ là chuyện từ sinh đến trưởng của một con người thôi mà đã khéo sắp đặt thành một nhóm nhân vật liên quan, âu không phải do hên xui hay ngẫu nhiên mà có chứ?
Tiếp đến là quãng đời thập hữu ngũ nhi chí vu học. Thời xưa, Khổng Tử quan sát rằng trẻ em dưới mười tuổi cần được ép hay khuyến khích đi học, học được vài năm sau thì may ra mới tự ham học tiếp. Nếu chuyên học, mười lăm tuổi khả dĩ đã thông suốt chữ nghĩa của dân tộc mình, hiểu đủ nghĩa vụ cơ bản với gia đình, biết cư xử giao tiếp trong xã hội theo giáo trình hiện hành và thông thạo các thao tác hoạt động cần có của một con người. Tuy nhiên, nếu sự học và nhận thức của ai ai cũng tiến triển đồng đều y như một thì ta công nhận Vũ Trụ sinh diệt hoàn toàn do bởi công thức định luật của Tạo Hóa. Sự thật là mỗi con người tiến triển hoàn toàn khác biệt, không hề có ai giống hệt nhau kể cả sinh đôi. Như vậy, ta thấy ra thêm một vấn đề là Vũ Trụ tuy vận động bởi Tạo Hóa nhưng vẫn còn sự tham gia xoay chuyển của một thế lực khác.
Quãng đời tiếp nối là tam thập nhi lập mỗi người cũng mỗi khác. Có người không chỉ học bấy nhiêu mà còn tìm tòi nghiên cứu thêm bao nhiêu sự cao rộng nữa. Có người học một hiểu mười, có kẻ học lại hoài vẫn không thấu một. Có người nhờ vào trình độ học vấn ít nhiều mà tạo dựng được cơ ngơi gia thất tương ứng với sở học của mình. Lại có người vô học nhưng giàu có, cũng có người bác học mà luôn thất bại. Như vậy, do Tạo Hóa chăng hay do may rủi chăng?
Thế rồi, đến tứ thập nhi bất hoặc thì thật sự có bất hoặc chăng? Nếu ai có học thức khá đủ, dù là học trường lớp hay học trường đời mà đều được thông suốt, không bị trắng đen điên đảo, không bị thị phi mê hoặc… thì quả là hoàn toàn do công thức của Tạo Hóa rồi. Rõ ràng, rất nhiều người đã học hết đại học, làm việc hơn mười năm từ vị trí này đến số má nọ mà vẫn bị dắt mũi trong ăn uống thuốc men trang phục, thậm chí đến cả tầm nhìn và tư tưởng. Đa số, bị rơi vào tình trạng không chủ kiến mà chỉ nghe người khác du thuyết, khích tướng rồi chấp nhận nối đuôi. Họ tự an ủi hay ảo tưởng đó là chính kiến. Trong thẳm sâu, họ vẫn biết đó không phải là chính kiến, cũng không khái niệm được thế nào là chính kiến rồi cứ sống khuất lấp tạm thời, mãi rồi hình thành tập tính cố hữu.
Trạng thái đó nếu kéo dài đến năm mươi tuổi thì có thể ngũ thập nhi tri thiên mệnh được chăng? Nếu lúc đó vẫn chưa tri thiên mệnh nghĩa là sẽ vẫn tiếp tục trạng thái sống mơ hồ như vậy cho đến sáu mươi bảy mươi. Do sống không chính kiến, do tưởng nhầm mình có chính kiến, do giả vờ có chính kiến… mà con người phải xung đột nhau ở nhiều mức độ, xung đột với nhiều đối tượng kể cả người thân nhất, say mê xung đột dai dẳng suốt mấy mươi năm thì sao đạt được trạng thái an nhiên tương tự như lục thập nhi nhĩ thuận! Từ quá trình đó cơ thể hao mòn bệnh tật, ý chí suy nhục, bản thiện lệch lạc, bướng bỉnh khôn nguôi… dĩ nhiên là thấy sống khổ, bệnh khổ, già khổ. Đến lúc nhắm mắt xuôi tay, họ vẫn đang nghe tâm thức toàn khổ. Có ai muốn lăn trải cả một đời người mà bị khổ nhiều hơn được vui chăng?Như thế là một kiếp sống thất bại, chớ mong chi có ngày đắc được thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ. Đến bảy mươi chưa được tự tại, nói ra thì con cháu bất tuân, mang kinh nghiệm trao truyền thì mọi người bất phục… Có ai muốn như vậy chăng! Thật ra cũng có một tỷ lệ nào đó sớm hay muộn cũng được thành đạt trong chân thiện đồng thời cũng thật sự được an nhiên tự tại và thông tuệ; còn đại đa số vẫn rơi vào tình trạng bi hài như trên. Vì sao Tạo Hóa sinh Vũ Trụ, không khiến Vạn Vật luôn tươi đẹp mà lại có Tứ Khổ? như Châu Du xưa đã thống thiết kêu gào: “Trời đã sinh Du sao lại còn sinh Lượng!”
(Vui lòng nghe tiếp)
5 notes · View notes
rachelandmimi · 12 days ago
Text
Of This Life and the Next của 42DiamondBackedMako24
Đọc và xong vào 14/9-13/10/2024
Kiếp người kết thúc cùng bao dở dang, nuối tiếc và là khởi đầu của kiếp sống mới đầy bất ngờ, ngơ ngác, ngã ngửa.
Lấy bối cảnh là Bayverse nên dễ ụi😏, lại còn là phần tôi thích nhất trong ba phần đầu tôi cày nữa chớ (Dĩ nhiên là vẫn trừ đ��ng sẹc-joke gớm ói ra). Cơ mà đấy chỉ là gia vị nền thôi, nội dung là khi Megatron thành công đoạt mạng Sam giữa đường chạy nước rút đến bên xác Optimus Prime cùng đống tro Matrix trong tay anh. Thay vì trôi dạt vào vùng không thời gian ảo vọng, gặp mặt các Prime đời trước và được họ lôi trở lại trần thế, nhập lại vào thân xác chính mình với khối Matrix đã thành hình sau đó thành công hồi sinh Optimus Prime như diễn biến phim thì Sam trong fic này chẳng thấy bất cứ ánh sáng nào phía cuối đường hầm cả, mọi thứ đen thùi cho đến khi có thể cảm nhận được sự việc xung quanh trở lại thì Sam đã thấy mình chuyển sinh, hoặc theo anh chàng thì cho rằng mình đã chiếm đóng vào thân xác một đứa trẻ robot sơ sinh-Orion-con trai của Optimus và Elita-one mất rồi.
Tôi khá là thích Sam trong fic này, hơi nhiều chuyện, hề hề xíu thôi chứ không có miếng cảm giác annoying nào. Phước phận của một đứa bé sơ sinh công nhận sướng vãi, tối ngày bú energon, ngủ rồi thì bố mẹ trăm công nghìn việc nên vừa nằm trong vòng tay yêu thương đi tứ phương vừa hít drama tứ phía. Từ từ làm quen với nếp sống mới, giống loài mới trên con tàu A.R.K.
Mà cũng không vì thế mà quên đi kiếp người và bố mẹ ‘ruột’ của mình, có rất nhiều sắc thái trong mối quan hệ của anh với hai người, họ làm anh điên đầu, họ làm anh phiền, họ luôn chế giễu anh dù là vô tình hay cố ý nhưng chẳng vì thế mà anh quên bẵng họ đi. Sam ôm nỗi nhung nhớ bố mẹ từng giây phút một, hối hận không thôi vì giờ liệu đã quá muộn. Còn về Mikaela Banes, anh chẳng thể đàng hoàng thốt lời yêu với cô, những hiểu lầm giữa cả hai còn chưa kịp giãi bày thì anh đi mất rồi.
Ở hiện tại thì Sam đang trong trạng thái đi còn chưa vững thì làm sao biết được nên làm gì nữa
Tôi quyết định bấm vào đọc là vì quả tóm tắt quá ư thú vị đi, cơ mà ngoài Dadimus, Elimom và Sam ra thì tôi còn đắm chìm vào các tuyến nhân vật phụ cùng cái không khí lạ lùng mà quen thuộc của truyện. Như đã phân trần trước đó, tôi vẫn rất dở về lore của Transformers, đặt biệt là dàn nhân vật dù hên sao đây là Bayverse fanfic, tác giả cũng crossover khá là nhiều nên cứ xem như chuyện thường như ở huyện, chỉ cần đừng dấn quá sâu vô lore từ series cũ (đặt biệt là G1) hay comic là ngon, movie so với mặt bằng chung thì dễ nuốt nhất nên biến tấu được gì thì cứ việc. Kiểu cái tật của tôi khi đu fandom mới là phải ngụp lặn trong mớ fanon trước, hiểu được hay không thì tùy thuộc vào ấn tượng hoặc fact nho nhỏ nào đó mà tôi lụm được, rồi cứ thế mà đi. Như ra đường mà chỉ có 5.000 dằng túi thôi á, không tương lai không quá khứ, chỉ có 5.000 đồng ở hiện tại.
Sơ qua thứ tôi thấy thú vị nhất trong fic này là sinh sản, bên cạnh allspark như thường thấy và các thể loại can thiệp từ bên ngoài thì nếu cặp đó là mech/femme họ vẫn sẽ có con thông qua giao hợp như con người vậy á😃. Nhưng thời gian mang thai sẽ là 5,5 năm tính theo tuổi người. Vì lý do đó mà nguyên dàn nhân vật đều ráp chụm lại với nhau thành một cây gia phả họ hàng, không phải dạng nguyên một chùm như Targaryen hay hoàng gia anh đâu, cái đấy dành cho Prime mà khi đọc sẽ hiểu, còn Cybertronian bình thường thì trong đây sẽ tách theo từng hộ gia đình riêng lẻ như ví dụ hai nhà Ratchet và Ironhide:
-Ratchet có vợ là Moonracer, con trai là Medix, em gái là Lifeline, em trai bên vợ là Roadbuster=>canon thì chắc kèo là đếch liên quan gì đến nhau nhưng trong fic này thì họ chung máu mủ ruột thịt.
-Ironhide có vợ là Chromia, con gái là Whirl, con trai nuôi là Bumblebee, 1 người anh trai tên Armorhide và 3 anh em trai của vợ là Blackout, Grindor và Dropkick=> canon Ironhide×Chromia thôi còn lại thì giống Ratchet.
-Gia đình Ratchet và Ironhide không liên quan gì về mặt huyết thống cả nhưng sớm sẽ kết thông gia vì hai cháu Medix và Whirl tự hứa kết tóc se duyên với nhau khi tới tuổi.
Đấy chỉ là một mắt xích nhỏ xíu trong một nùi xâu chuỗi các mối quan hệ quen biết/thù địch trong cái fic này. Bayverse nhưng không Bayverse, thứ Bayverse nhất trong đây là nhân vật và quân đội, còn lại thì xoay quanh drama nội bộ gia đình, nội bộ gia đình ông hàng xóm, nội bộ gia đình đám trẻ trong xóm, tình bạn khác giống loài, lập trường phe cánh chính trị, “cha đứa bé là ai?”, khi thân nhân, người yêu mình đang ở phe đối lập, giành trai giành gái các kiểu..vân vân,.. Không cháy nổ gì hết.
Đó giờ toàn đọc fanfic một couple thôi, không sờ mứt thì angst, không angst thì fluff nay rớ được fic này làm hoài niệm ngày nhỏ coi phim tâm lý xã hội chiếu giờ tối cùng mấy dì ghê gớm.
Thứ tôi hơi hơi không thích lắm là cách tác giả viết về Prime và tổ đội của Trent, thằng cha người yêu cũ của Mikaela â, không có cảm tình với ông này chút nào. Và tuyến truyện của ổng liên kết tới các nhân vật khác mà tôi đoán là từ phần 2014 và the last knight, eo ôi tôi đọc kiểu nửa tỉnh nửa mê ấy, không biết bao nhiêu % bị spoiler nữa. Mà tuyến này cũng là tuyến phản diện bên cạnh Decepticon luôn, ý là không phải team Trent mà là cái ổ tàn dư Sector 7 aka KIS mà mấy thanh niên số nhọ này bị lùa vào nè.
Về Prime, tôi hiểu Prime trong Bayverse là dạng bẩm sinh cha truyền con nối, cao quý như hoàng thất không phải kiểu chứng minh bản thân muốn bay cả mạng mới với tới danh hiệu đó như cách phiên bản khác rồi cơ mà giáp vòng nguyên một chùm nhân vật có hậu tố Prime lại thành gia đình/gia tộc nó cứ kiêng cưỡng.
Truyện tới nay 36 chương và vẫn đang tiến triển, bốn ngày trước tác giả có trả lời bình luận rằng công việc cuộc sống bộn bề quá nên vẫn chưa có chương mới.
Tumblr media
5 notes · View notes
baosam1399 · 2 years ago
Text
Tumblr media
Mỗi một năm Tết đến, chúng ta lại không còn chờ mong nó nữa nhỉ?
Đây là cảm nhận trực quan nhất của mình những ngày cận Tết, năm nay ở lại làm việc tới 30 mới được về, những ngày cận Tết mình như một con quay, quay mòng mòng tại nhà hàng, có những ngày phải mài mặt ở nơi làm việc 14-15 tiếng, cảm thấy cơ thể rệu rã nhưng tinh thần thì lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, khi về tới nhà thì mệt nhoài, ngồi thở hồng hộc. Khi mình chạy thì không có cảm giác gì, nhưng khi ngồi yên thì mới dần dần cảm nhận được cái thấm mệt nó xâm lấn đến từng tế bào. Lại lặp lại những công việc như tẩy trang, giặt quần áo, skincare, đọc một vài trang truyện, sáng sớm hôm sau lại phải tỉnh dậy tiếp tục chiến đấu với công việc.
Mình chẳng mong ch�� Tết nữa, giống như những người bạn tại nhà hàng ngồi trò chuyện với nhau những ngày Tết đến rồi than thở rằng về quê phải mua nhiều đồ thế nào, phải đổi tiền lẻ để mừng tuổi ra sao, tiền tết nhằng cái đã hết rồi, còn phải đóng tiền này tiền kia nữa kìa..., nhưng thái độ của mọi người giống nhau ở chỗ, ai ai cũng là những người con xa nhà, sau một năm bận bịu quay gồng với nhịp sống hối hả, họ mong chờ ngày được về nhà đoàn viên hơn bao giờ h���t, mình cũng ngồi ngẩn ngơ nhẩm nghĩ; haiz... cuộc sống quả nhiên là càng lớn, điều phải bận tâm lại càng nhiều!
Giống như mình từng đọc trong một quyển truyện rằng, Tết là thời điểm chúng ta nhận rõ sự lão hóa của mình, là thời điểm khiến chúng ta biết từng ngày trôi qua, từng năm trôi qua nhanh như thế nào, cả nỗi vui buồn hợp tan khi xum vầy hay chia xa.
Về tới nhà mình rất ít khi tỉnh táo, người lúc nào cũng trong trạng thái lơ ngơ buồn ngủ, bố mẹ từng mắng mình nếu về nhà chỉ để ngủ thì thôi đừng về nữa, mắng mình phải ra ngoài nhiều hơn, chơi với bạn bè nhiều hơn.. Mình cười cười cũng chẳng hiểu tại sao lại vậy, nhưng đầu óc thì cứ chập mạch ngẩn ngơ, cứ nằm xuống giường là lại ngủ như chết. Mặc dù bố mẹ ngoài miệng thì mắng đấy nhưng cứ thấy mình ngủ ngon là cũng mặc kệ mình ngủ tới mấy giờ thì dậy...
Tumblr media
Mỗi lần về nhà mình thường chỉ ở nhà, đúng thế, ý mình là mình không ra ngoài, thi thoảng sẽ lục lại vài quyển truyện cũ rồi ngồi ngẩn ngơ ngoài sân ngồi phơi nắng để đọc. Mà thực ra thời gian được về nhà cũng ít ỏi. Mỗi lần về chỉ khoảng 1 ngày. Có dạo sáng mình về, tối lại vội vội vàng vàng đi, mình biết bố mẹ lúc nào cũng mong ngóng mình về, lúc nào cũng than rất nhớ con gái. Đột nhiên nghĩ tới việc sau này khi tiến tới hôn nhân, mình không thể tùy tiện đến đến đi đi nữa, rồi sẽ thế nào?
Tumblr media
Thực ra trong trí nhớ của mình, trong mắt con trẻ thì ai ai cũng thích Tết, xúng xính áo quần đẹp đẽ, mình thích nhất việc đi về làng để chúc tết ông bà bác trong làng. Mình sẽ được đi từng nhà từng nhà, gặp gỡ rất nhiều anh chị em trong nhà, thích việc mọi người đều đang dành lời khen cho mình, thích ngắm lại ngôi nhà cũ của ông bà nội. Hồi còn nhỏ, tất cả cô chú bác trong nhà đều chỉ sinh con trai, chỉ có bố mẹ mình là sinh một trai-một gái, nên từ hồi còn bé cô dì chú bác đều rất thương yêu mình, họ hay ôm mình vào lòng hoặc cho mình rất nhiều thứ. Sau này khi trưởng thành, gia đình gặp một biến cố lớn, tự mình đã mặc định rằng thái độ của họ với mình hay với mọi người trong nhà đều đã thay đổi. Hoặc giả như, nó chỉ là suy nghĩ áp đặt của mình, vì vốn dĩ mình đã lớm, cũng không phải là cô bé cần mọi người bao bọc nữa, phần tình cảm ấy, họ đã giành lại cho những người cháu/người em kế tiếp kế tiếp của thệ hệ các anh/chị/em/con cháu khác rồi.
Dần dần phải học cách chấp nhận mọi việc. Hơi nhọc lòng thật!
Thời khắc sắp bước sang năm mới có ước nguyện gì không nhỉ? Có chứ, rất nhiều rất nhiều rất nhiều, nhưng những ước nguyện ấy cần mình quyết tâm thực hiện chứ không thể chỉ mù quáng ước ao, nhưng cái mình cần nhất vẫn chỉ cầu : cầu cho năm tháng yên bình, dịu dàng đối em...
54 notes · View notes
nguyentutiensinh · 4 months ago
Text
Tumblr media
洞房昨夜停紅燭, 待曉堂前拜舅姑。 妝罷低聲問夫婿, 畫眉深淺入時無。
《閨意-近試上張水部朱慶餘》【朱慶餘】
Khuê ý (Cận thí thướng Trương thuỷ bộ)
Phiên âm: Động phòng tạc dạ đình hồng chúc, Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô. Trang bãi đê thanh vấn phu tế: “Hoạ mi thâm thiển, nhập thì vô?”
Dịch Thơ: Phòng hoa vừa tắt ngọn đèn hồng, Chờ sáng lên thăm bố mẹ chồng. Mày kẻ vừa xong, khe khẽ hỏi: "Anh xem sẫm nhạt, hợp thời không ?" - Chu Khánh Dư - dịch Nam Trân
Trước kia từng đọc được câu thơ của Âu Dương Tu đời Tống, "Dưới song bước đến đỡ dìu nhau, hỏi nhỏ kẻ mày đậm nhạt, hợp thời không."
Bỗng thấy xúc động khôn xiết, muôn mối tình sâu hiện lên trước mắt. Về sau lại đọc được câu thơ của Chu Khánh Dư: "Mày kẻ vừa xong, khe khẽ hỏi: 'Anh xem sẵm nhạt, hợp thời không?' " Lại càng cảm thấy dịu dàng đa tình, không quá thẹn thùng.
Trước gương đang đi���m trang, phu quân phong độ ngời ngời như cây ngọc đón gió đã đứng phía sau. Nàng cầm bút vẽ nét mày cong như liễu mảnh trăng khuyết, tú lệ tự nhiên, dịu dàng đáng yêu. Chàng chăm chú ngắm nhìn, sóng mắt long lanh, tình nồng ý thắm, khen không dứt miệng.
Đây là một đôi vợ chồng mới, đêm qua động phòng hoa chúc, quấn quýt dịu dàng khôn xiết, sáng ra trang điểm, tình chàng ý thiếp, ân ái mặn nồng.
Thời xưa trong dân gian, việc cưới gả đều nghe theo ý cha mẹ, lời mối mai, có được mấy người thực lòng yêu nhau, thề nguyện bạc đầu đâu?
Song rất nhiều cặp vợ chồng, tuy chẳng mấy khi tình ý nồng nàn, nhưng trong cuộc sống bình thường vẫn kính trọng nhau như khách. Nàng vì chàng rửa tay nấu canh, nâng khăn sửa túi, chàng vẽ mày cho nàng trước gương, khoác thêm áo cho nàng bên song. Có lẽ tình yêu bình đạm chỉ đơn giản là bên nhau như thế, không cùng sống chết, nhưng cùng ăn ở, ngọt bùi đắng cay vẫn bên nhau.
Bấy giờ tôi cũng đương độ tuổi xuân, tấm lòng như hoa sen chớm nở mùa hạ, chẳng vướng bụi trần. Nguyện tìm cho được một người đàn ông ôn hòa trong trẻo, tôi làm người vợ như hoa mai của chàng, sinh con đẻ cái cho chàng, ngày tháng êm đềm tươi đẹp. Chẳng cần chàng thề hẹn, chỉ cần vẽ mày cho tôi suốt đời. Biết bao suy nghĩ, lại như gió thu như nước chảy, một đi không trở lại. Giờ thì thanh xuân đã hết, chỉ còn mấy mảnh hồi ức tàn khuyết cùng chút hơi ấm dịu dàng thỉnh thoảng mới gặp lại trong mơ.
Đời người có hối hận, có tiếc nuối, có nỗi trống trải không sao lấp đầy, cũng có sự tổn thương không gì bù đắp nổi. Tôi từng nói tình yêu đẹp nhất phải như ngọc thạch, ấm áp kiên định, cả đời không biến chất, không vơi tình. Thực may, tôi đã từng có cảm giác mình mong muốn, cũng từng nhận được vô vàn ân sủng. Thực không may, hết thảy ân tình đã bị dòng thời gian vội vã vùi chôn, mà kết cục cũng bị sửa đổi, cả hai chúng tôi đều có những quá khứ không thể quay lại được.
Về sau mới biết, Chu Khánh Dư viết bài thơ này để dâng lên Trương Tịch trước khi thi tiến sĩ. Ông tự ví mình như nàng dâu mới, ví Trương Tịch như chú rể, lại ví quan chủ khảo như bố mẹ chồng, nhân đó xin ý kiến Trương Tịch. Thời Đường, những sĩ tử dự thi tiến sĩ đều gửi văn thơ tới những đạt quan quý nhân để xin giới thiệu. Đối tượng mà Chu Khánh Dư dâng bài thơ này lên là quan thủy bộ lang trung Trương Tịch. Nghe nói bài thơ của
Chu Khánh Dư được Trương Tịch ưa thích, còn làm thơ tặng lai:
越女新妝出鏡心, 自知明豔更沈吟。 齊紈未是人間貴, 一曲菱歌敵萬金。
《 寄朱慶餘 》【 張籍 】
Gái Việt bên gương mới điểm trang, Biết mình xinh đẹp vẫn mơ màng. Lụa Tề chưa đủ cho người quý, Một khúc "Lăng ca" giá vạn vàng. 
- Bài Ký Chu Khánh Dư - dịch Lãng Xẹt Tử
Trương Tịch ví Chu Khánh Dư với cô gái hái ấu, khen nàng dung nhan xinh đẹp, tiếng ca trong trẻo, ắt sẽ được người ta yêu mến, ngầm ám chỉ
Chu Khánh Dư không cần lo về việc thi cử.
Bất luận Chu Khánh Dư về sau có đỗ cao hay không thì đời người gặp được kẻ hiểu tài mình như thế cũng đủ rồi. Xưa nay biết bao tài tử phong lưu không gặp được minh chủ, không ai thưởng thức, long đong suốt đời.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, biết bao duyên phận trên đời, ghi lòng tạc dạ, còn sâu nặng hơn ái tình nam nữ. Trương Tịch chân thành làm thơ tặng, thật lòng đối đãi, tình cảm này chẳng khác đức lang quân đa tình vẽ mày cho người con gái mình yêu trước gương, tình cảm thắm thiết. Còn Chu Khánh Dư lại giống cô dâu mới cưới, đêm qua nến đỏ soi chiếu, sáng hôm sau lại phải ra chào hỏi cha mẹ chồng, nên mới dậy sớm trang điểm đ�� tới sảnh hành lễ, chấm than vẽ mày, lại không biết nên vẽ đậm hay nhạt, đành khẽ khàng hỏi nhỏ: "Anh xem sẵm nhạt, hợp thời không?" Câu hỏi khẽ này thực e thẹn kín đáo, rung động lòng người. Chỉ một tiếng hỏi nhỏ đã khắc họa hoàn chỉnh nội tâm dịu dàng của cô dâu mới. Nhà thơ ví nỗi lo không biết có thể thuận lợi bước vào con đường làm quan hay không với tâm tình của cô dâu mới lần đầu gặp cha mẹ chồng, thực là khéo léo mới mẻ, khiến người ta xúc động.
Thơ Chu Khánh Dư mới mẻ tinh tế, miêu tả tỉ mỉ, mang đậm phong vị riêng. Mà câu trả lời của Trương Tịch cũng hết sức khéo léo tự nhiên, có thể nói là xứng đôi vừa lứa, trở thành giai thoại thiên cổ. Bất luận là đời thịnh hay đời loạn, đều không thiếu tài tử cao sĩ, cuộc đời đằng đằng, những người có duyên hợp được với họ có thể nói là cực kỳ ít ỏi. Bạn dốc hết cả đời ra tranh danh đoạt lợi, song thành bại được mất chỉ trong một thoáng qua. Duyên trần cũng vậy, biết bao tài tử giai nhân, từng thề cùng sống chết, hứa hẹn bạc đầu, cuối cùng lại phụ bạc nhau, làm lỡ người mà tổn thương mình. Những đôi có thể nâng án ngang mày, bình đạm sống hết đời như Mạnh Quang và Lương Hồng, chỉ có ở nhà dân chúng tầm thường. Còn những mối tình đẹp đẽ trong sách vở hay kịch hát phần nhiều là bi kịch, không được viên mãn. Cũng phải, cái đẹp nhất của cuộc đời là giản dị, tình ái cũng nên như nét mày giai nhân mới kẻ, đậm nhạt phải lẽ, không ấm không lạnh.
Người chẳng gì bằng cũ, vợ tào khang không thể coi thường.
Nữ nhi xinh đẹp tới đâu cũng chỉ được mười mấy năm ngắn ngủi, dẫu có nhan sắc nghiêng thành thì cuối cùng cũng sẽ phai tàn và già đi. Mà tình như rượu ủ, phải chôn giấu thật kĩ, càng lâu vị càng thuần, để lâu ngày mới đem ra thưởng thức. Nhưng có lúc, buông tay cũng là một cách thành toàn, thuận theo vận mệnh là để giải thoát linh hồn, khoan dung với người khác cũng là đối tốt với mình.
Nếu hỏi thế nào là may mắn, thì ấy là đời này yêu được người mình chờ đợi đã lâu, hơn nữa đôi bên có được nhau hoàn toàn, không phải chia lìa.
Nguyện cả đời trang điểm vì người ấy, mãi tới khi tóc bạc sắc phai, vẫn hạ giọng hỏi khẽ: "Anh xem sẵm nhạt, hợp thời không?"
Trích: Một Quyển Phong Hoa Đại Đường - Bạch Lạc Mai - Tố Hinh
3 notes · View notes
goccuathanh · 2 years ago
Text
Tumblr media
ĐỪNG NÓI NỮA MÀ HÃY HÀNH ĐỘNG ĐI
1. Nỗi sợ sinh ra khi bạn ngồi chờ, hành động là cách duy nhất để vượt qua nó.
2. Đừng lãng phí thời gian nữa. Khi bạn đang ngồi lướt facebook thì xã hội đã bỏ bạn quá xa rồi.
3. Đừng để công nghệ chi phối mình, dùng Internet để học, để giải trí, để kết nối, chứ đừng biến nó thành cuộc sống. Không cần thiết phải biến mình thành nô lệ của chiếc "Smartphone". Nếu đi ra ngoài chơi thì đừng cắm đầu vào điện thoại, nếu định chơi với điện thoại thì đừng ra ngoài.
4. Tiêu tiền cho đúng cách, cái gì cần dùng và có ích thì hẵng m.ua, cái gì chỉ để khoa trương thì đừng mua. Nếu vẫn sống chật vật với đồng lương mới ra trường, hay vẫn phải xin tiền bố mẹ thì đi xe đạp cũng được, không cần đi Vision hay Vespa làm gì. Đồng tiền kiếm thực sự không dễ dàng.
5. Sống có kỷ luật đi. Đừng có lười biếng, lộn xộn hay ham vui quá đà. Tự kiểm soát cuộc sống của mình, không ai làm điều đó hộ mình cả. Tuổi trẻ, đừng biến cuộc sống của mình thành 1 mớ hỗn độn.
6. Đọc sách, sách gì cũng được, miễn là đừng để não mình rơi vào tình trạng chán tư duy, chán thay đổi và thậm chí là thấy ch.án đ.ời. Tuổi trẻ, có biết bao nơi phải đến, bao người thú vị để gặp bao thứ phải học và bao điều hay ho để làm. Lúc nào thấy chán nản, nên đi mua một cuốn sách mới.
7. Đừng trì hoãn. Việc phải làm thì cần phải ép mình làm, mà làm cho xong. Ai cũng sống ngần ấy thời gian, người ta hơn nhau ở cái biết dùng thời gian ấy thế nào. Trì hoãn là lười biếng, trì hoãn là không tôn trọng thời gian của chính mình, không tôn trọng chính mình.
8. Đi thật nhiều. Mỗi bước đi xa hơn là một bước lớn khôn hơn, để biết trân trọng quãng đời này, thực ra chỉ vài chục năm, không dài như mình tưởng.
Đi đúng nghĩa của đi. Đi trải nghiệm, cảm nhận, suy ngẫm chứ không phải đi theo phong trào. Đi ào ào và chỉ để post hình thì cũng không khác gì không đi là mấy.
9. Rèn luyện sự tự tin từ bây giờ đi. Mình không tin vào mình thì không ai tin mình cả. Cũng như luyện tập thể chất, tinh thần cũng phải luyện. Nếu sợ không làm được thì phải ép mình làm, thất bại nhiều lần rồi thì khắc hết sợ.
10. Nếu sợ nói trước đám đông thì càng nên nói trước đám đông, nếu sợ giao tiếp thì càng nên giao tiếp. Tự tin không là thứ tự dưng có, nhưng chắc chắn là luyện được. Phải tự tin là mình làm được thì làm việc mới thành.
11. Sống có lý tưởng lên. Nghĩ thoáng ra, nghĩ rộng ra, làm thật nhiều vào và đừng sợ sai. Đạp lên định kiến với áp lực xã hội mà sống. Tuổi trẻ, phải sống như chưa từng được sống.
12. Phải độc lập, nhất định phải cố gắng. Tự mình học, tự mình cố gắng, tự mình kiếm việc làm, tự mình kiếm tiền, tự mình xây sự nghiệp. Rồi sau này có con cái, sẽ có nhiều hơn những câu chuyện để kể.
13. Thật ra, ước mơ không hề tỏa sáng, tỏa sáng là những người dám theo đuổi ước mơ.
14. Đến cuối cùng, cái bản thân mình muốn hướng đến không phải là kết quả, mà đó là sự hưởng thụ quá trình.
15. Cố gắng tuy hơi mệt một chút, nhưng ít nhất cảm giác luôn thấy an tâm…
Sưu tầm và tổng hợp
25 notes · View notes
mmaademoiselle · 7 months ago
Text
"
“Sao em lúc nào cũng gắt gỏng thế?”
Lời làu bàu của người chồng khiến tôi quay ra nhìn. Người mẹ, trong bộ đồ công sở đã xộc xệch ít nhiều, đang vừa vội vàng ăn nốt bát phở của mình, vừa đút cho con. Đứa con trai khoảng hơn 2 tuổi không chịu ngồi im, chạy quanh và la hét om sòm. Ánh mắt khó chịu của một vài bàn xung quanh hướng về phía 2 vợ chồng. Nhưng người bố không quan tâm. Anh ta bình thản ăn bát phở của mình, bình thản nhìn bản tin thời sự đang phát trên TV, bình thản lướt điện thoại. Tôi lén quan sát người mẹ kĩ hơn một chút. Làn da trắng nhưng gương mặt hơi nhợt nhạt vì chưa đánh son. Mắt hơi trũng sâu, rất giống tôi những ngày thiếu ngủ. Vẻ mệt mỏi, xấu hổ và bất lực hiện rõ trên mặt chị. Nào, bây giờ chúng ta nghĩ thử xem, lịch trình một ngày của bà mẹ bỉm sữa sẽ như thế nào?
- Vệ sinh cá nhân
- Gọi con dậy, vệ sinh cho con, thay quần áo (bonus thêm dỗ dành để con hợp tác).
- Ăn sáng, cho con ăn sáng
- Đưa con đi học
- Đi làm
- Đón con về
- Đi chợ/siêu thị mua thực phẩm
- Tắm cho con
- Nấu cơm
- Ăn, cho con ăn
- Rửa bát
- Dọn dẹp
- Cho con đi ngủ.
Vậy, nếu không có sự trợ giúp của bất kì ai (ông bà, giúp việc, chồng), họ lấy đâu ra thời gian để nghỉ ngơi và sạc lại năng lượng? Một người mẹ kiệt sức thì làm sao có thể mỉm cười? Một người vợ cô đơn thì làm sao vui vẻ?
Tôi đã thấy rất nhiều ông chồng nằm sofa lướt facebook khi vợ một mình hì hục trong bếp, tối ngày la cà quán xá khi vợ sấp ngửa chạy từ công ty về đón con, ngủ ngon lành lúc vợ đang còng lưng dọn rửa. Và cũng chính những ông chồng ấy thở dài ngao ngán, hỏi vợ “Sao em lúc nào cũng gắt gỏng?”
Tôi mong các anh chồng hiểu được điều này.
Các anh muốn một người vợ xinh đẹp, gọn gàng - Hãy chia sẻ việc nhà để họ có thời gian chăm sóc bản thân.
Các anh muốn một người vợ tâm lý, ngọt ngào - Hãy trân trọng những gì họ đã hi sinh để vun vén gia đình.
Các anh muốn một người vợ dịu dàng, ít khi cáu gắt - Hãy quan tâm đến cảm nhận của vợ, an ủi khi vợ buồn, hỏi han khi vợ mệt.
Đừng để họ một mình gồng gánh mọi việc, gánh luôn nỗi buồn và bực dọc với sự vô tâm, hời hợt của chồng.
Ai cũng muốn làm một người vợ, người mẹ tuyệt vời. Nhưng phụ nữ không thể làm điều đó một mình. Họ cần được san sẻ, tôn trọng, sẻ chia và thấu hiểu, các anh chồng ạ!
"
St
----------------
Chứ còn gì nữa! Mấy anh cứ thử làm vợ 1 ngày đi là biết hà
2 notes · View notes
gemmyng · 2 years ago
Text
Tháng ngày hạnh phúc
Mình thật sự không phải đang vờ vịt rằng mình không cần một ai đó để cảm thấy thật sự hạnh phúc và yêu thương đâu. Những ngày này trôi qua với mình thật sự bình yên. Những con sóng xô thôi không làm trái tym rệu rã và mình đã có thể vượt qua những nghi hoặc một cách sâu sắc. Những hoang mang vẫn tìm đến mình. Nhưng may mắn thay, những cuộc nói chuyện gần đây đã làm bản thân thức tỉnh. Con đường mình đang lựa chọn, rồi sẽ trải đầy hoa.
Mình đã nói với chị Quân, Chang, Nhok Khờ và cả bé Phúc, về tình yêu. Tình yêu bản thân cuối cùng mình mới cảm nhận được. Sau rất nhiều năm tháng đắm chìm trong đau thương, tự thấy mình là một nạn nhân của hạnh phúc :), tự hỏi phải làm sao thì mới vượt qua được cái tâm khổ sở, tự dằn vặt bản thân mỗi đêm về đến phòng trọ và mỗi sáng thức dậy đến văn phòng, tự cảm thấy sự tồn tại của mình thật vô nghĩa, rằng mình chỉ sống cho qua ngày, kiếm tiền và lo lắng cho Bố Mẹ, thì mình đã cảm thấy bản thân này quý giá làm sao. Bố Mẹ đã có công ơn sinh thành dưỡng dục, đến nay đã là hai mươi tám năm trên đời, thì không có lí gì lại không trân quý. Mình hiểu bản thân đã tự đày đoạ cái tâm cái thân này ra sao. Mình hiểu để tiếp tục tồn tại và thực hiện ước mơ, không có gì cần bảo vệ hơn cái thân thể này. Mình cũng càng hiểu, mọi nỗi đau cũng chỉ là hư ảo, là tự mình hô phóng nó lên rồi ép uổng chính mình, buộc mình thấy khổ mà cứng đầu chẳng chịu buông. Cái cảm giác thương thân đó. Cái ánh sáng chân thật rằng Không sinh Không diệt, tất cả là Không đó, làm mình bừng tỉnh. Lần đầu tiên sau hai mươi tám năm tồn tại, mình muốn sống cho chính mình, vì mình, vì những giá trị mà mình tin và theo đuổi. Mình nghỉ khỏi công việc làm cho mình rệu rã, quay về ở cạnh Bố Mẹ một thời gian dài. Mình chọn điều mình tin là cần và tốt cho mình nhất lúc này, thay vì nghe theo những áp lực của bạn bè đồng trang lứa. Mình hay bảo, ít tiền một tí nhưng trong lòng bình an, chính là lúc này đây.  Tình yêu gia đình. Hai không hai ba cũng là lần đầu tiên mình cảm nhận sâu sắc phần gốc rễ cội nguồn hiện thân bên trong mình. Nói ra thì thật là xấu hổ. Nhưng mình đã từng sống với ngông cuồng rằng mình giỏi hơn và khác hơn những anh chị em bạn dì, những chú bác cô dượng trong dòng họ, rằng mình thuộc về một thế giới khác mà mọi người không hiểu được. Sự ảo tưởng đó đã kéo mình đi khỏi gia đình. Mình rời nhà từ năm mười lăm tuổi để thuê trọ ở một nơi xa, theo đuổi việc học. Và cứ thế, mải miết cách xa. Cho đến khi Cô mình mất đi. Cho đến khi mình đủ lớn để nhìn mọi thứ bằng con mắt tỉnh thức và yêu thương nhiều hơn. Bên trong mình là tổ tiên ông bà, là quê cha đất tổ từ nhiều đời tồn tại và hình thành nên. Mình không tồn tại tự thân, cũng không tồn tại đơn lẻ. Mình là một phần của gia đình mình vậy. Giây phút xúc động đó làm mình rơi nước mắt, mình khóc, vì sự ra đi của Cô mình, nhưng cũng vì từ nay, mình đã cảm thấy thuộc về thật sự, mình muốn đóng góp dựng xây vì thế hệ tương lai tốt đẹp hơn. Tình yêu đôi lứa. Năm nay quay về, Bố Mẹ cũng thôi nhắc chuyện cưới chồng. Mình cũng không còn phản ứng gay gắt với mong mỏi của Bố Mẹ nhiều nữa. Mình cũng sẻ chia ước nguyện về một mái ấm hạnh phúc. Nhưng cũng chính vì ước nguyện đó, mà muốn cố gắng thêm một chút, để gặp được người thật sự phù hợp. Mình nhìn lại vài cuộc tình đã trôi qua, mình nhìn lại tình yêu, nhìn lại người yêu mình, rồi nhìn lại chính mình. Thấy tất cả đều đã trôi về dĩ vãng. Không hối tiếc, không quay đầu. Chúng ta ở hiện tại đều là phiên bản tốt đẹp hơn, đón đợi điều tốt đẹp hơn. Thật lòng thì, mình đã ngừng trông ngóng :) Cái khao khát thôi thúc muốn có một người yêu bên cạnh để sẻ chia phiền muộn mỗi ngày, để có người đón đi ăn mỗi đêm tan làm, để có người cùng cười đùa; cái khao khát phải có một ai đó bên cạnh đã không còn tồn tại trong tâm trí của mình nữa. Mình đã không còn tìm kiếm một người đến để dịu xoa trái tym thương tổn, không còn tìm kiếm một người đến để gánh vác chông gai khó khăn, cũng không còn tìm kiếm một người chỉ để lấp đầy hố sâu cô đơn bên trong mình nữa. Mình vẫn chông chênh lắm, nhưng để nói, mình có gánh vác được chính mình không, mình có ổn với cuộc sống độc thân không thì câu trả lời là một chữ Có rất to tròn rành mạch. Hoàn toàn không phải kiểu tự kỉ ám thị, fake it until you make it cố tỏ ra là mình ổn đâu. Cái khoan khoái dễ chịu này thật sự đang nhen lên và lan toả trong mình, mỗi ngày mỗi ngày. Mình vẫn tin và luôn tin là trên đời thật sự tồn tại một định mệnh dành cho mỗi người chúng ta. Không sớm thì muộn, là đúng người thì nhất định sẽ gặp được mà thôi. Cầu mong người dành cho mình chỉ còn một trạm xe bus nữa là sẽ gặp được mình.  Cầu mong cho tất cả bạn hữu đều sống lạc quan với niềm tin vào tình yêu và hạnh phúc.  Hôm qua mình đọc được một câu rất hay trong cuốn Muôn kiếp nhân sinh: Chỉ cần tiếp tục hi vọng thì điều đó rồi sẽ trở thành hiện thực. Cuộc sống này, chính là vì có hi vọng mà được nối dài rộng ra.
13 notes · View notes
n-u-o-c · 4 months ago
Text
Trải qua những căng thẳng là suy tư về đêm. Liệu là do mình đã khó ngủ mấy đêm hay là do lo âu sinh ra mất ngủ đầu giấc?
Mấy ngày nay mình lại nghĩ về hai chữ "bình yên". Bình yên dường như là điều mà không ít người mong ước, trong đó có mình. Mình thấy rằng bình yên là một trạng thái cực kì khó đạt được, và chúng ta dường như chỉ thoả mãn khi được bình yên thật lâu dài, càng lâu càng tốt, vĩnh cửu thì tốt nhất. Hầu hết trong cuộc đời, bình yên chỉ tính lấy từng khoảng thời gian, từng giai đoạn, từng khoảnh khắc. Bởi vì đó là cuộc đời.
Cũng bởi vì đó là cuộc đời, nên dù còn rất trẻ nhưng mình lại chỉ mong được bình yên. Hoặc có thể là yên thân. Chỉ muốn đi làm, hưởng lương, đi du lịch vừa với mức thu nhập, sống cùng người mình yêu thương, tận hưởng bình yên đó, không bon chen với đời, không va chạm với ai hay điều gì. Nhưng cũng chính vì những điều vừa liệt kê mà mình nhận ra bình yên chính là thứ khó đạt được nhất.
Khi công việc ổn định, thì có thể bố mẹ không ổn định, anh chị em không ổn định, mình không thể đứng nhìn
Khi gia đình ổn định, thì có thể công việc của mình không suôn sẻ, thu nhập không đủ lo cuộc sống, gia đình cũng không đứng nhìn.
Khi công việc ổn định, gia đình ổn định, nhưng hôn nhân bấp bênh vì chỗ ở chưa ổn định, lo cơm áo gạo tiền sau hôn nhân, sau đẻ con không ổn định.
Ví dụ phiến diện và tạm bợ như thế.
Thay cho sự bình yên là ổn định nhưng đi kèm với niềm vui hoặc chí ít là thoải mái với tình trạng hiện có. Nhưng cuộc đời đâu có dễ thế. Không qua đau thương vấp ngã thì lấy đâu ra sự bình tĩnh trong thân tâm này. Mơ ước bình yên nghe có vẻ bình thường, nhưng càng bình thường càng khó có được.
Mình cứ nghĩ đi nghĩ lại trong đầu: khi mình chỉ muốn đi làm qua ngày, lấy lương qua ngày thì biết đâu đùng 1 cái bố mẹ không khoẻ, chỉ cần là đau lưng cấp chỉ cần là ho mãi không đỡ, cũng khiến mình bất an bất ổn. Đấy là khi, muốn bình yên cũng không được... Hoặc do mình không thể tự giúp mình bình yên, hoặc do tâm mình không yên.
Chưa 30 tuổi mà chỉ muốn đi làm lấy lương về tận hưởng cuộc sống phù hợp với mức thu nhập liệu có sai trái?
6 notes · View notes
happiestada · 2 years ago
Text
Viết về một và nhiều ngày con biết ơn bố....
Hôm nay Hà Nội mưa, con gái đang ngồi một mình trong căn nhà nhỏ, cùng một bản nhạc không lời, rất yên bình.
Chẳng biết vì sao hôm nay con rất muốn viết vài lời cho bố, không vì lý do gì, chỉ là con biết con phải viết, nhất định phải viết, trong lúc này đây, ngay khi con cảm thấy mình quá may mắn vì được bố yêu thương bao bọc. Con viết ra đây với mấy câu từ lộn xộn, bừa bộn như chính con người con vậy. Nhưng con không quan tâm nữa, yêu với thương nhất định phải là thứ gì đó nên được nói ra, để lưu lại, và rồi đọc lại.
Gửi tới bố của con
Dạo gần đây con mệt mỏi với mớ ngổn ngang của mình lắm bố ạ. Và vì chẳng giải quyết được nên con không gọi về cho bố như con vẫn từng, con rất sợ bố buồn rồi lo lắng cho con. Con luôn nói cả đời này con chẳng bao giờ muốn bố lo lắng. Bây giờ thì con không biết nữa....Con đang làm gì với cuộc đời mình bố nhỉ? Thì ra trưởng thành mệt mỏi như vậy sao ạ? Con mệt quá.
Bố còn nhớ ngày con học lớp 8 không? Thỉnh thoảng mấy ngày mệt mỏi, con lại vô thức nghĩ về ngày hôm ấy. Hai bố con đứng ở hành lang ngoài cửa phòng nơi con ở, con làm sai và chỉ biết khóc xin lỗi. Bố không nói gì hết, chỉ ôm con vào lòng, cô gái bé bỏng của bố cứ thế khóc ngon lành, như trẻ thơ. Nhỏ hơn một xíu...ừm, rất nhỏ, con ham chơi hay ngủ quên dưới nhà bà, nhưng kì lạ là sáng nào tỉnh giấc con cũng đều ngủ ngon lành trên chiếc giường quen thuộc, bên cạnh bố và mẹ. Không ít lần con thực sự rất muốn quay về những ngày hôm ấy, con ngủ quên đi, và bố bế con về, nhẹ nhàng đến mức chưa bao giờ khiến con thức dậy. Ngày nhỏ bố mẹ gọi con là "yêu", mọi người hay hỏi bố "sao lại đặt tên con gái là yêu vậy?" Bố chỉ cười cười không nói gì. Là vì bố mẹ yêu con lắm, nên gọi con như vậy thôi. Bố hay bảo, chỉ cần sinh được em bé như con, thì sinh 10 bé cũng được, bố chẳng cần con trai đâu. Nhưng riết rồi nghĩ lại, thời gian bên bố sao ngắn quá, bố vào miền Nam ngày con 3 tuổi, hồi đó mỗi đêm con khóc, mẹ sẽ nhẽ nhàng dùng áo bố làm chăn đắp cho con, rồi con lại ngủ say, mơ đẹp. Con cứ thế đắp áo bố mà ngủ ngày này qua ngày khác. Hồi đó con hay ra đồng cùng bà và mẹ, rồi ngâm nga bài thơ mà đến giờ gia điệu vẫn cứ in sâu trong tiềm thức con:
"Bà ơi cho cháu xin xu
Cháu mua bánh dò cháu gửi vào Nam
Bố cháu đi làm Vũng Tàu thịt cá
Mẹ cháu ở nhà khổ lắm bà ơi"
Tuổi thơ của con là mỗi lần nhớ bố, rồi đắp chiếc áo sờn cũ của bố, ngâm nga giai điệu của bài thơ quen thuộc mà lớn lên. Ngày bố quay về con cũng vào lớp 1 rồi. Lớp 5 con đi học xa, rồi cứ thế số ngày ở với bố cứ ngắn lại. Con thích nấu những bữa ăn cho bố, đơn giản mà ấm áp. Con thích âm thanh bố gọi " con gái yêu ơi, cục cưng của bố, con gái diệu", nghe thân thương lắm. Con đi học đại học rồi ở với dì, mỗi lần hai bố con gọi điện, dì hay bảo sao bố lại yêu con thế? Sao bố con mình lại hợp nhau như vậy? Con không biết, chỉ là con 24 tuổi, vẫn có thể xà vào lòng thơm má bố. Con 24 tuổi, bố không để con thiếu thốn bất cứ điều gì. Con 24 tuổi, chưa từng phải sống trong những trách mắng hay những trận đòn roi. Con 24 tuổi, và con yêu bố nhiều hơn tất thảy mọi thứ trên đời, con thương bố, thương cả bố trong những câu chuyện ngày bố còn trẻ, thương đôi bàn tay chai sạm vì lam lũ vất vả, thương mái tóc ngày một trắng đi, con thương tất thảy những lần bố bị đau, bị ốm. Con thương bố, người yêu con nhất trên thế giới này.
Thật xin lỗi bố vì con gái của bố chỉ có thể gửi gắm mấy lời yêu thương tại đây, nhưng bố biết không, con luôn nghĩ, và chưa từng thay đổi, con có thể và sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì bố và mẹ.
Khuya rồi, bố mẹ con xin hãy ngủ thật ngon.
8 notes · View notes
phuongdg · 11 months ago
Text
Lời chúc mừng năm mới năm 2024 cho bạn bè, người yêu, gia đình
Tumblr media
Những lời chúc năm mới chính là món quà tinh thần để gửi đến gia đình, bạn bè hay người yêu của mình... Thời khắc giao thừa của Tết Giáp Thìn 2024 sắp đến gần, bạn đã chọn được cho mình lời chúc thật hay và ý nghĩa nào chưa? Dưới đây là tổng hợp những lời chúc mừng năm mới 2024 mà bạn có thể tham khảo. Đừng bỏ lỡ nhé!
Lời chúc mừng năm mới năm 2024 cho gia đình
Tết chính là dịp không thể tốt hơn để mỗi người chúng ta thể hiện tình cảm với người thân của mình, đặc biệt là đối với đấng sinh thành. Hãy gửi đến ông bà, bố mẹ của bạn những lời chúc đầy ý nghĩa và trọn vẹn yêu thương dưới đây nhé. - Nhân dịp năm mới 2024, con xin kính chúc gia đình mình: Thịnh vượng an khang - Giữ chặt lộc tài - Hưởng trọn bình an - Cùng nhau sung túc. - Năm mới 2024 đã đến! Con muốn dành lời chúc tốt đẹp, chân thành nhất tới ông, bà, bố mẹ - những người mà con yêu thương nhất. Kính chúc cả nhà mình sức khỏe, vạn sự như ý và đong đầy niềm vui. - Con chúc ông bà hạnh phúc có nhau, dồi dào sức khỏe, hòa thuận dài lâu và mãi luôn sum vầy. - Năm cũ vừa qua, bước sang năm mới 2024, con xin kính chúc ông bà: Sống lâu sống khỏe, trẻ mãi không già, yêu thương thuận hòa, cửa nhà sung túc, hạnh phúc khang an. - Năm mới con xin chúc ông bà có sức khỏe tốt hơn năm ngoái, may mắn và hạnh phúc. Yêu ông bà thật nhiều.
Tumblr media
Câu chúc mừng năm mới 2024 cho gia đình - Năm mới lại đến, cháu chúc ông bà luôn mạnh khỏe, vui vẻ hạnh phúc và sống thọ. Mãi là điểm tựa và là vòng tay ấm áp của con ông bà nhé. - Tết này con chẳng cần gì cao sang, chỉ mong ông bà luôn bên cạnh là điều hạnh phúc nhất. Chúc ông bà năm mới mạnh khỏe, sức khỏe dồi dào, có cuộc sống an yên nhất. - Năm mới đến, ông bà lại tăng thêm một tuổi cũng có nghĩa là già thêm một ít. Cháu hy vọng ông bà sẽ sống lâu trăm tuổi, lâu thật lâu, sống mãi bên cạnh chúng cháu ông bà nhé! - Cảm ơn bố mẹ đã ở bên chúng con, chúc bố mẹ luôn vui vẻ và hạnh phúc trong năm mới 2024. - Con cảm ơn bố và mẹ vì những điều giản dị, thầm lặng làm cho vợ chồng con suốt năm qua. Nhân dịp năm mới 2024, con chỉ mong bố mẹ bớt lo toan, muộn phiền, sống vui khỏe bên con cháu.
Tumblr media
Câu chúc năm mới ý nghĩa cho gia đình - Đầu xuân năm mới, con chúc bố mẹ có được tâm trạng vui vẻ cùng sức khoẻ dồi dào để ở mãi bên chúng con. - Con cảm ơn bố mẹ đã bên cạnh chúng con suốt bao năm qua. Năm mới con chúc ba mẹ luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, thành công hơn nữa trong những dự định sắp tới của ba mẹ. - Chúc mừng năm mới ba mẹ. Năm mới con chúc ba mẹ có thêm những điều tốt đẹp trong năm 2024. - Nhân dịp: Năm cũ vừa qua - Bước sang năm mới - Hôm nay con tới - Kính chúc ông bà - Sống lâu sức khỏe - Trẻ mãi không già - Yêu thương thuận hòa - Cửa nhà sung túc. Happy New Year 2024! - Năm mới đến rồi, con xin chúc gia đình ta 1 nụ cười cho lòng thêm ấm áp, 1 ánh mắt cho hạnh phúc tràn đầy, 1 lời nói cho trọn vẹn niềm tin, 1 chút hờn ghen cho yêu thương tỏa sáng, 1 trái tim hồng cho tình yêu thủy chung. Happy New Year!
Lời chúc mừng năm mới năm 2024 cho bạn bè
Những lời chúc năm mới 2024 hài hước và ý nghĩa dành cho bạn bè sẽ là món quà tinh thần giúp cho tình bạn thêm khăng khít và gắn bó hơn đấy. Nếu như các bạn đang tìm kiếm những lời chúc năm mới 2024 cho bạn bè thì đừng nên bỏ qua những gợi ý dưới đây. - Mọi thứ lại bắt đầu khi năm mới đang đến. Chúc bạn năm mới 2024 đầy hạnh phúc và những tháng đầy triển vọng nhé. - Chúc mừng năm mới 2024, chúc mọi điều bình an, tốt đẹp tới bạn và gia đình! - Năm 2024 đã tới! Chúc bạn một năm may mắn, phát đạt và hạnh phúc. Chúc mừng năm mới! - Năm mới 2024 đã đến rồi, chúc bạn sự nghiệp phát đạt, tâm trạng rực rỡ, lương cao ngất ngưởng, tương lai tươi sáng, tình yêu lãng mạn, tiền bạc dư dả. - Gửi bạn lời chúc mừng năm mới 2024 ấm áp, hạnh phúc, bình an, may mắn. Chúc bạn làm việc gì cũng suôn sẻ, cả gia đình luôn vui vẻ, khỏe mạnh.
Tumblr media
Câu chúc năm mới hay cho bạn bè - Năm mới và khởi đầu mới. Chúc bạn sức khỏe, bình an, cuộc sống viên mãn, sự nghiệp thăng tiến, tâm trạng tươi sáng, gia đình hạnh phúc, năm mới thuận buồm xuôi gió. - Năm mới đến rồi, tôi chúc bạn chia tay bệnh tật, tai nạn, khó khăn, vất vả, đón chào sức khỏe, bình an, thành công, hạnh phúc. Chúc bạn một năm mới vui vẻ. - Năm mới với những điều mới mẻ đang chờ đợi phía trước. Chúc bạn và gia đình năm mới luôn mạnh khỏe và hạnh phúc. Chúc bạn thêm một tuổi mới với những điểm m��c thành công mới! - Năm mới 2024 chúc bạn sức khỏe vô biên, kiếm được nhiều tiền, đời sướng như tiên và chẳng ai làm phiền. - Nhân dịp năm mới 2024 sắp đến! Chúc bạn đáng mến, sự nghiệp tiến lên, gặp nhiều điều hên!
Tumblr media
Câu chúc năm mới cho bạn bè - Chúc mừng năm mới 2024! Chúc mọi điều bình an, tốt đẹp tới bạn và gia đình! - Chúc bạn năm mới có 12 tháng phú quý, 365 ngày phát tài, 8760 giờ sung túc, 525600 phút thành công và 31536000 giây vạn sự như ý. - Tết 2024, chúc bạn sung sướng trong tình yêu, sung túc trong công việc và sung mãn trong sức khỏe. - Năm mới mang đến hy vọng, quyết tâm, tinh thần và những mong muốn. Chúc bạn có một năm đầy hứa hẹn và trọn vẹn. - Đêm sẽ tối, ngày sẽ sáng, chúc bạn năm mới có cuộc sống luôn tươi sáng, gặp nhiều may mắn và thành công. Chúc mừng năm mới!
Lời chúc mừng năm mới năm 2024 cho người yêu
Tết cũng là dịp để cho các cặp đôi trao cho nhau những lời chúc tuyệt vời, qua đó bày tỏ tình yêu nồng nàn của mình với đối phương. Vậy nên bạn đừng quên gửi những lời chúc ngọt ngào đến với người yêu của mình nhé. Dưới đây là những lời chúc năm mới 2024 cho người yêu ngắn gọn và hay nhất được chúng tôi tổng hợp lại. - Gửi lời chúc mừng năm mới 2024: Cầu mong tình yêu của chúng ta ngọt ngào hơn và hạnh phúc luôn ở bên chúng ta! - Anh mong chúng ta sẽ cùng nhau xem pháo hoa thật nhiều đêm giao thừa. Cầu mong tình yêu của chúng ta sẽ cháy mãi! - Em ơi, trong năm mới, cầu mong tình yêu của chúng ta càng bền chặt hơn và chúng ta có thể cùng nhau tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp hơn nữa! - Năm mới chúc tình yêu của chúng ta ấm áp như nắng và nở rộ như hoa! - Anh đã có cả thế giới khi ôm em trong vòng tay. Anh chỉ có 1 mong ước trong năm mới này là cầu mong tình yêu của chúng ta sẽ bền lâu!
Tumblr media
Câu chúc năm mới ngọt ngào cho người yêu - Em ơi, trong năm mới, cầu mong tình yêu của chúng ta sẽ trọn vẹn hơn và chúng ta có thể cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc lãng mạn nhé! - Chúc mừng năm mới em yêu! Chúc tình yêu của chúng ta luôn ngọt ngào như ngày nào! - Nhân dịp đêm giao thừa anh muốn cùng em ngắm pháo hoa, cầu mong tình yêu của chúng ta luôn tươi sáng! - Năm mới cầu mong tình yêu của chúng ta nhẹ nhàng như gió xuân và nóng bỏng như mùa hè! - Vào giờ khắc đầu năm mới 2024, anh muốn cùng em khiêu vũ, cầu mong tình yêu của chúng ta vẫn lãng mạn như xưa!
Tumblr media
Câu chúc năm mới may mắn cho người yêu - Trong năm mới, cầu mong tình yêu của chúng ta như rượu, càng già càng thơm và đậm đà hơn! - Trong năm mới, cầu mong tình yêu của chúng ta như tia nắng ấm áp, ấm áp và tươi đẹp mỗi ngày! - Trong đêm giao thừa, cầu mong tình yêu của chúng ta sẽ rực rỡ như pháo hoa và sáng như sao băng! - Trong năm mới, cầu mong tình yêu của chúng ta ấm áp hơn, ngọt ngào hơn, đẹp như tranh vẽ và không bao giờ kết thúc! - Chúc anh yêu một năm mới với thật nhiều niềm vui mới, nhiều may mắn và thành công mới... Anh hãy luôn nhớ dù thế nào cũng có em ở bên cạnh nha anh. Có thể bạn quan tâm: Countdown là gì? Top 5 địa điểm Countdown 2024 tuyệt đẹp Năm 2024 là năm con gì? Mệnh gì? Hợp với tuổi nào? Trên đây là một số lời chúc mừng năm mới năm 2024 hay, ngắn gọn mà chúng tôi muốn chia sẻ đến bạn đọc. Hy vọng sẽ giúp bạn lựa chọn được một lời chúc Tết có thể mang đến nhiều niềm vui và lạc quan cho mọi người trong năm mới. Read the full article
2 notes · View notes
dienhoahaihavn · 1 year ago
Text
Hoa sinh nhat me (+199 Mau hoa dep lam me hanh phuc)
“Đội ơn chín chữ cù lao,
Sinh thành kể mấy non cao cho bằng.“
Chín chữ cù lao ấy bao gồm chín ơn lớn là: Sinh – Cúc – Phủ – Súc – Trưởng – Dục – Cố – Phục – Phúc.
Không ai có mặt trên đời mà không từ cha mẹ sinh ra, ơn sinh thành dưỡng dục báo đền làm sao cho hết? 
” Tình cha bao la như núi cao ngang trời./ 
Tình mẹ rộng lớn như biển cả mênh mông./ 
Dù cha ra sao vẫn luôn là đấng sinh thành./
Dù mẹ làm sao vẫn luôn mang nặng đẻ đau./”
Cha mẹ là những người luôn hy sinh thầm lặng, gáng vác bao nỗi nhọc nhằn, lo toan cuộc sống để nuôi dưỡng ta trưởng thành nên người, là nơi chốn bình yên để ta quay về bất cứ khi nào.
Ngày nay, vì hoàn cảnh sống, môi trường công việc mà con cái thường gặp nhiều khó khăn trong việc thực hiện bổn phận với cha mẹ. Tuy nhiên, đừng vì cuộc sống hiện đại xô bồ mà quên đi việc quan tâm, gần gũi, chăm nom săn sóc cha mẹ. Đạo làm con đôi khi chỉ đơn giản là sớm thăm tối viếng, quạt nồng ấp lạnh, chăm sóc cha mẹ khi tuổi già sức yếu… Hãy khiến cho ngày nào cũng trở thành ngày hiếu đạo.
Để thay lời cảm ơn, trao gửi những tình cảm trân quý, sự quan tâm đó bạn hãy dành tặng cha mẹ những bó hoa tươi thắm rực rỡ. Vào ngày sinh nhật, một bó hoa mừng sinh nhật mẹ hay một giỏ hoa chúc mừng sinh nhật bố đơn giản cũng sẽ khiến bố mẹ cảm thấy ấm áp, hạnh phúc.
Vậy sinh nhật mẹ tặng hoa gì đẹp, ý nghĩa nhất? Hoa tặng sinh nhật bố nên chọn hoa gì thích hợp?
Hoa tươi là món quà vô giá của thiên nhiên, ngoài việc làm đẹp cho đời, mỗi loại hoa lại mang một ý nghĩa khác nhau. Trong đó có các loài hoa mang ý nghĩa cao cả về tình mẫu tử thiêng liêng, sự biết ơn của con cái đối với bố mẹ hay còn được gọi là “hoa hiếu thảo.” Hãy cùng Điện Hoa Hải Hà tìm hiểu ý nghĩa các loại hoa chúc mừng sinh nhật mẹ, hoặc dành tặng bố thích hợp nhất.
Hoa Cẩm Chướng – hoa mẫu tử:
Là loài hoa lưỡng tính thường có mùi thơm quyến rũ, cánh hoa mỏng manh, đối xứng xuyên tâm, nhiều màu sắc. Từ năm 1907, hoa Cẩm Chướng đã được lựa chọn là biểu tượng trong Ngày của Mẹ ở những nước phương Tây. Vào ngày này, người ta thường sẽ tặng hoa cẩm chướng cho người mẹ kính yêu của mình để thể hiện sự kính mến, lòng biết ơn sâu sắc. Một bó hoa chúc mừng sinh nhật mẹ Cẩm Chướng hồng sẽ là lựa chọn thích hợp nhất, mang đầy ý nghĩa.
Hoa Lan Hồ Điệp:
Hoa mang vẻ đẹp thanh cao, quý phái. Cánh hoa tròn đầy, đối xứng nhau, mùi hương thanh khiết là món quà hoàn hảo kết thành giỏ hoa tặng mẹ ngày sinh nhật với mong muốn gia đình đoàn viên sung túc, cha mẹ khoẻ mạnh để con cháu được hiếu thảo, yêu thương đủ đầy.
Hoa Cúc – Hoa hiếu thảo:
Bắt nguồn từ câu chuyện về một cô bé đi tìm thuốc chữa bệnh cho mẹ, trải qua bao gian khó, khổ ải cuối cùng cũng tìm thấy bông hoa thần kỳ giúp mẹ có thể sống lâu trên đời, nhưng trớ trêu thay bông hoa chỉ có 5 cánh, mỗi cánh hoa là số năm mà mẹ có thể sống trên trần gian. Quá đau lòng nên cô bé đã xé nhỏ những cánh hoa tới mức không thể đếm được với hy vọng sẽ mãi được bên cạnh mẹ. Vì vậy, khi nhắc đến hoa Cúc, người ta nghĩ ngay đến lòng hiếu thảo của con cái dành cho cha mẹ, mong cho cha mẹ luôn trường thọ, cát tường.
Có thể sử dụng cúc Hoạ Mi, cúc Đồng Tiền, cúc Bách Nhật, cúc Tana…kết thành bó hoa, giỏ hoa hoa đẹp tặng sinh nhật mẹ vừa tinh tế vừa ý nghĩa.
Hoa Hồng:
Hoa hồng là loài hoa được dùng trong ngày lễ Vu Lan báo hiếu. Những ai còn cha còn mẹ sẽ hạnh phúc được cài lên ngực áo cành hoa hồng đỏ. Những ai không may mất mẹ mất cha thì cài lên mình bông hoa hồng trắng. Hoa hồng là biểu tượng của tình yêu, sự cao quý. Hoa hồng tặng sinh nhật mẹ như một lời cảm ơn, cảm ơn mẹ cha vẫn luôn bên con, bảo vệ chở che cho con trước giông bão cuộc đời.
Hoa Ly:
Hoa Ly từ lâu đã được mệnh danh là một loài hoa thanh cao, tràn đầy sức sống với hương thơm đặc biệt thanh khiết. Trong Thần thoại Hy Lạp, hoa Ly là biểu tượng cho tình mẫu tử với lòng yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho con. Một bó hoa tặng sinh nhật mẹ hay giỏ hoa chúc mừng sinh nhật bố hoa Ly vừa sang trọng, lại vừa ý nghĩa. Những cành hoa Ly màu hồng và màu trắng. Là màu hoa được nhiều người chọn để dành tặng bố mẹ của mình.
Hoa Mẫu Đơn – Ngọn lửa trái tim của Mẹ:
Sự tích hoa Mẫu Đơn là câu chuyện cảm động về sự chiến đấu, hy sinh của một người mẹ yêu nước, quyết tâm bảo vệ con cái và quê hương. Nơi mẹ hy sinh, một bông hoa đỏ rực rỡ hình ngọn lửa mọc lên từ trái tim còn vẹn nguyên và nóng bỏng. Và Mẫu Đơn chính là tên loài hoa đấy. Dành tặng một bó hoa sinh nhật mẹ Mẫu Đơn với thông điệp về tình yêu thương vô bờ bến và hạnh phúc gia đình luôn đong đầy.
Hoa Hương Dương :
Bông hoa vàng rực rỡ, kiên cường, mạnh mẽ, luôn hướng về phía mặt trời. Nó là biểu tượng của sự trường thọ, lạc quan. Bó hoa tặng sinh nhật mẹ hoa Hướng Dương thay lời cảm ơn đến những hy sinh thầm lặng mà mẹ đã dành cho con, mẹ mãi luôn là vầng dương ấm áp chiếu soi đời con.
Hoa Sen: 
Quốc hoa của Việt nam chính là hoa Sen, loài hoa thanh cao của nghị lực phi thường, khí phách quật cường như người mẹ Việt nam cao quý. Trong Phật giáo, hoa Sen được biết đến với sự tinh khiết, trong sáng. Hoa tặng mẹ ngày sinh nhật sử dụng hoa Sen giúp tĩnh tâm, mang lại sự thanh tịnh, an nhiên, giũ bỏ mọi ưu phiền trong cuộc sống.
Mua hoa sinh nhật tặng mẹ, hoa chúc mừng sinh nhật bố tại Điện Hoa Hải Hà.
Để chọn được những bó hoa đẹp tặng mẹ sinh nhật, hay những giỏ hoa tặng sinh nhật bố ý nghĩa nhất, bạn có thể đặt hàng trực tuyến hoặc mua trực tiếp tại cửa hàng Điện Hoa Hải Hà có mặt khắp 63 tỉnh thành.
Điện Hoa Hải Hà chuyên cung cấp các mẫu hoa tặng sinh nhật bố mẹ,  hoa đẹp chúc mừng sinh nhật vợ yêu, hoa tặng sinh nhật bạn gái độc đáo. Dịch vụ điện hoa sinh nhật toàn quốc tất cả 63 tỉnh thành. Những bông hoa tươi thắm rực rỡ sẽ là món quà tinh thần tuyệt vời để dành tặng những người thân yêu, quan trọng nhất cuộc đời.
Đặt hoa tặng sinh nhật tại Điện Hoa Hải Hà có nhiều ưu đãi:
– Được tư vấn mẫu hoa sinh nhật bố mẹ thích hợp, ý nghĩa nhất.
– Hoa đảm bảo mới, tươi đẹp, chất lượng.
– Nghệ nhân cắm hoa chuyên nghiệp với nhiều năm kinh nghiệm sẽ sáng tạo ra mẫu hoa ưng ý, phù hợp với mọi nhu cầu của khách hàng.
– Giao hoa nhanh, gửi điện hoa uy tín, nhân viên giao hàng lịch sự, tận tình.
– Tặng kèm thiệp, miễn phí in băng chữ đẹp, lời chúc ý nghĩa.
– Giá hoa ưu đãi nhất.
Nguồn bài viết: https://dienhoahaiha.com/danh-muc/hoa-sinh-nhat/hoa-sinh-nhat-bo-me/
6 notes · View notes
duongxuanvinh · 1 year ago
Text
“Tài cao phận thấp chí khí uất” - Anh ơi em có tài mà sao mãi không phất được?
Nếu không tính đến các trường hợp ảo tưởng sức mạnh về năng lực bản thân và luôn tin rằng ta là anh hùng sinh nhầm thời đại thì quả thật trong công sở cũng có khá nhiều trường hợp thật sự có năng lực, thông minh nhưng mãi không thăng tiến được. Sau bao nhiêu đợt bổ nhiệm nhưng kết quả luôn là “tôi chưa nghe tổ chức gọi tên mình...”.
Nói thì khá buồn cười nhưng có một sự thật rằng năng lực công tác tuy là yếu tố quan trọng nhưng chưa bao giờ là yếu tố quyết định cho việc thành đạt của sự nghiệp. Nói đến đây nhiều anh chị sẽ nhảy đông đổng lên rằng “đó là ông nói môi trường nhà nước, công ty gia đình chứ tập đoàn tư bổn to to thì đứa nào giỏi là lên sếp nhanh thôi”. Cứ từ từ, bấm like đi rồi đọc tiếp.
“Chức vụ” suy cho cùng đó là sự thừa nhận của đám đông về vai trò của cá nhân trong tổ chức. Vì thế nếu tài năng của anh chị cao ngút trời đi nữa thì nó cũng chỉ gói gọn trong cá nhân của anh. Một phần mềm siêu phàm cũng không thể chạy trong một hệ điều hành không phù hợp. Nói để anh chị hiểu môi trường quan trọng hơn năng lực. Khi tài năng không được thừa nhận thì chắc chắn đã có sự nhầm lẫn trong sự lựa chọn môi trường công việc, lâu dần sẽ bất mãn và tệ hơn sẽ tàn lụi. Không có ai sai cả, chỉ là không phù hợp.
Trên cả cá nhân và môi trường đó là tư tưởng, quan điểm và tư chất mỗi người (cái này rất khó định nghĩa). Trong một hoàn cảnh, có người sẽ buông xuôi nhưng có người sẽ thấy được thời cơ. Ví dụ như đại dịch COVID-19 khiến cả nền kinh tế khủng hoảng nhưng sẽ có một bộ phận siêu giàu (hợp pháp) sau đại dịch vì họ nắm bắt được thời cơ, quan sát được dòng tiền trên thị trường chứng khoán, bất động sản... Ông bà ngày xưa dạy “Có chí làm quan, có gan làm giàu” là nói tới cái tư chất này. Chính vì năng lực không quyết định được sự thăng tiến nên người đứng đầu một ngành khoa học thường không phải là người có thành tích khoa học cao nhất (ở tất cả các quốc gia chứ không riêng Việt Nam), để ý xem Anh Ba nói đúng không?
Người có năng lực thì luôn được trọng dụng và không bao giờ chết đói nhưng người có tư chất tốt thì kiểu gì cũng giàu hoặc thăng tiến siêu phàm. Mới nhìn vào thì chúng mình bảo là do “số phận” nhưng thực ra không hẳn như vậy. Người cần cù phấn đấu cả đời cũng không bằng một khoảnh khắc người có tư chất bắt nhịp được cuộc chơi. Anh Ba không có ý xem thường sự kiên trì, cần mẫn nhưng quả thật ở đời những điều vĩ đại luôn bắt đầu bằng khoảnh khắc bất ngờ: Archimedes tìm ra lực đẩy trong khoảnh khắc tắm bồn, Isaac Newton tìm ra định luật lịch sử trong một lần ngắm nhìn cây táo...
Thế nên đi họp lớp nhiều anh chị hay thở ra câu “Thằng đó xưa học dốt như bò mà giờ bày đặt làm giảng viên”, “Con kia ngày trước chuyên hỏi bài tao mà giờ bày đặt làm CEO”... đó là vì không hiểu được yếu tố tư chất này. Đừng thắc mắc vì sao họ ngu mà giàu mà hãy thắc mắc vì sao mình (tưởng) giỏi mà vẫn nghèo.
Năng lực có tốt mấy cũng là chuyện của cá nhân. Sếp, cơ quan, phòng, ban, đoàn thể, gia đình, thầy giáo, bạn bè, quý nhân... có tốt mấy cũng chỉ là môi trường. Hai điều này may mắn hòa quyện với nhau thì bạn sẽ thành sếp còn nếu cộng thêm tư chất thì bạn trở thành vĩ nhân.
Nếu chỉ loanh quanh năng lực tốt thì chỉ là câu chuyện của cá nhân. Đó là lý do có tài mà mãi không phất được.
Bố mẹ bạn làm công chức nên nhà bạn chỉ đủ ăn, bù lại mấy chục năm qua gia đình luôn quây quần vui vẻ bên nhau. Bạn kia cả tuổi thơ phải ở v���i bà vì bố mẹ bận buôn hàng chuyến, bươn chải ngược xuôi, đối nội – đối ngoại nên giờ đây điều kiện gia đình họ tốt hơn bạn. Công ty là của gia đình họ, sếp công sở là bạn thân của bố mẹ họ thì tất nhiên họ phải được ưu tiên hơn. Năng lực bình thường nhưng môi trường tốt (bố làm sếp tổng hoặc bác ruột là chủ tịch công ty) thì ắt hẳn sẽ thăng tiến nhanh vì môi trường lúc này bù đắp cho năng lực. Đời luôn công bằng, chỉ là bạn có dám nhìn rộng ra hay không?
Nếu chỉ làm chuyên môn và mong ước cuộc sống an nhàn thì môi trường nào cũng được, còn nếu muốn bứt phá thì bắt buộc phải lựa chọn môi trường phù hợp và muốn bứt tốc lên hàng đầu thì phải tìm ra tư chất của mình. Kỳ thủ cờ vua không đánh bi-a bằng thằng chuyên sắp kèo đánh độ 3 băng trong xóm, vô địch quyền anh thế giới không thể đánh cầu lông bằng một người đạt giải cấp phường.
Hiểu chính mình một chút thì thành công một chút, hiểu nhiều thì thành công nhiều, thấu hiểu hoàn toàn thì thành công hoàn toàn.
2 notes · View notes
xiaozongzisdeblog · 2 years ago
Text
Zhihu asks : Tại sao lại có những người muốn tự sát?
-------
Thật ra trước khi tự sát thì họ đã chết rồi.
1. Vào lúc 10 giờ tối ngày 17 tháng 4 năm 2019 , một cậu bé 17 tuổi đã nhảy cầu tự sát.
Cậu bé 17 tuổi bị mẹ chỉ trích vì mâu thuẫn với bạn cùng lớp . Người mẹ dừng xe giữa đường , sau đó ra khỏi xe và nói gì đó với con trai ở ghế sau . Người mẹ đó rõ ràng đang rất tức giận . Sau khi người mẹ quay trở lại ghế lái , cậu con trai đột nhiên mở cửa , lao về phía lan can cầu và nhảy xuống .
Một chút ngập ngừng hay do dự đều không có . Trước khi 120 đến, cậu ấy đã ngừng thở . Chỉ còn người mẹ đang suy sụp ngã trên đất gào khóc gọi tên con .
3 giây để dừng lại , 5 giây để chạy , khoảnh khắc quyết định tìm đến cái chết , cậu bé ấy không do dự dù chỉ một giây.
2. Thảm kịch không bao giờ xảy ra do tai nạn
" Tại sao mày không chết luôn đi "
Ngày 18 tháng 9 năm 2017 , sau khi cãi nhau với bố mẹ , một cô gái 15 tuổi ở Chiết Giang đã nhảy xuống từ tầng 19 , chết ngay tại chỗ .
Cô con gái : “ Có phải con vĩnh viễn cũng không thể làm hài long mẹ không ? ”
Người mẹ ấy đã nói : “ Con cảm thấy là mình đã làm tốt rồi ư? ”
Một cô gái ưu tú như con nhà người ta hay nói , cũng chỉ vì một lời nói của người mẹ mà đã nhảy xuống từ ban công mà tự sát .
3. " Loại như mày tốt nhất đừng nên sống nữa "
Một cuộc cãi vã giữa hai cha con trong một siêu thị ở Thái Lan .
Vì những lời nói ra trong lúc nóng giận của cha mình mà người con trai đã không ngần ngại nhặt một khẩu súng lục , nhắm ngay giữa thái dương và chết ngay tại chỗ .
Kiên quyết , không một chút do dự .
Chỉ còn người bố khóc đến thắt lòng .
Có vô số ví dụ về điều này .
Trong những năm gần đây , số thanh niên Trung Quốc có tỷ lệ tự tử cao nhất thế giới , tự tử là nguyên nhân gây tử vong số một trong số những người Trung Quốc từ độ tuổi 15-34 tuổi , 16% sinh viên Trung Quốc đã tự sát .
Một số tổ chức đã tiến hành khảo sát các học sinh tiểu học và trung học ở Thượng Hải . Dữ liệu cho thấy khoảng 25% trẻ em đã nghĩ đến việc tự tử , 5,85% đã lên kế hoạch cho việc tự sát và 1,7% đã cố gắng tự tử .
Tỷ lệ phần trăm này, khi được nhân với tổng dân số thanh thiếu niên , đạt đến mức không ngờ nổi .
" Tại sao họ lại kiên quyết chết đến thế "
Sau khi xem video " Cậu bé 17 tuổi tự tử " , tôi cảm thấy trong lòng vô cùng hỗn loạn . Điều làm tôi ngạc nhiên là những bình luận của cư dân mạng .
Top comment lại chính là : " Áp lực xã hội quá lớn , làm sao cha mẹ có thể có thời gian để ở cùng con cái ! "
Một số người nói: " Phải có những lý do khác mới khiến người con trai nhảy xuống , bị mẹ chỉ trích chỉ là một trong những nguyên nhân đó . "
Để khám phá sự thật , tôi đã nghiên cứu nhiều trường hợp thực tế . Nhưng kết quả khiến tôi không chỉ sốc , mà còn ngạc nhiên .
Hóa ra nguyên nhân trực tiếp khiến trẻ tự tử khá phổ biến ở những lý do " tịch thu điện thoại di động " , “ bị giáo viên chỉ trích " , " không muốn làm bài kiểm tra " ...
Mọi người mắng những lý do này là " quá mong manh " . Nhưng nó có thực sự đúng không ?
Trước khi tiết lộ sự thật, tôi muốn kể cho mọi người một câu chuyện .
Năm 2010 , có một cậu bé 10 tuổi. Cậu ấy trở nên nổi tiếng trên Internet với bức ảnh giết cá và được cư dân mạng coi là " kẻ giết cá" . Trong những bức ảnh của cậu ấy , ánh mắt vẫn toát lên nét trẻ con thơ ngây nhưng phương pháp giết cá của cậu bé ấy đã khiến nhiều cư dân mạng cảm thán . Thở dài về sự nhanh nhẹn của cậu bé ấy, nhưng ấn tượng hơn về sự khó khăn của " Cá sát thủ " vì hoàn cảnh phải bỏ học sớm .
Từ đây , " sát thủ giết cá ” trở nên nổi tiếng .
Kéo theo đó là vô số cuộc phỏng vấn và cơ hội kinh doanh , và cha của cậu ấy cũng đổi tên cửa hàng của mình thành “ Sát thủ giết cá ”
Đáng ngạc nhiên , 8 năm sau , " Sát thủ giết cá " lại một lần nữa xuất hiện trên mạng xã hội một lần nữa . Nhưng tên của cậu ấy giờ đây lại dính liền với những từ đáng sợ như " paraquat " và " gây chết người " .
Cậu ấy sắp bước sang tuổi 18 và cố gắng tự tử bằng cách uống paraquat (* một thành phần hóa học có trong chất diệt cỏ, gây ra nguy cơ ngộ độc)
Khi giải thích về việc đứa trẻ tự tử, cha anh giải thích :
" Vì tranh chấp hơn 2 xu , tôi đã lỡ nói vài lời không hay với con trai mình , nhưng tôi không ngờ rằng con trai mình lại uống thuốc độc tự tử trong cơn nóng giận "
Mọi người đều thấy đứa trẻ quá nhạy cảm , nhưng không ai quan tâm đến sự bị thờ ơ , cô đơn và chấn thương của một đứa trẻ đã phải " uống thuốc độc tự tử trong một lần " đã phải chịu đựng như thế nào . Theo báo cáo , vì gia đình nghèo nên " sát thủ giết cá " bắt đầu giết cá với cha khi cậu ấy còn rất nhỏ . Sau khi trở nên nổi tiếng , một người tốt bụng đã giúp đỡ cậu ấy đi học lại. Nhưng vì cha cậu cho rằng đọc sách là vô ích , nên cậu lại tiếp tục bỏ học và giúp đỡ công việc kinh doanh của gia đình . Những người hàng xóm khác nói rằng trong nhà cậu ấy , mắng chửi cãi cọ là chuyện thường tình .
Một người cha mắng con mình chỉ vì 2 xu , một người cha không cho phép con mình đi học ngay cả khi có ai đó hỗ trợ . Tôi không thể tưởng tượng rằng người cha này có khả năng yêu thương con cái . Tất cả tôi thấy ở đây là sự lợi dụng .
Điều gì làm cho một người không sợ chết ? Không sợ đau ?
Đó hẳn là sự tuyệt vọng ở bản thân họ đã đạt ngưỡng cuối rồi .
Không còn gì luyến tiếc nữa , cảm thấy sống như một loại nỗi đau hành hạ bản thân , và cái chết là cách duy nhất có thể chấm dứt nỗi đau ấy .
Khi nhiều người buộc tội trẻ em quá yếu đuối về tinh thần , tôi nghĩ đến một câu nói của một nhà tâm lý học : " Để một cấu trúc tâm lý hoạt động tốt , điều quan trọng nhất là tính cách phẩm chất của cha mẹ "
Bây giờ , tôi nghĩ câu hỏi này có thể đã có câu trả lời rồi .
Là cha mẹ, bạn không phải là một nhà hiền triết nên bạn khó có thể kiểm soát cảm xúc của mình , bởi vậy đôi lúc bạn chỉ trích , đổ lỗi cho con bạn . Điều này là dễ hiểu , nhưng bạn phải khiến cho chúng cảm thấy rằng bạn yêu con bạn . Điều đáng sợ nhất đối với một đứa trẻ không phải là nghèo đói hay cái chết , mà là bạn để nó rơi vào bóng tối mà không đưa tay ra kéo lấy nó . Thứ mà con bạn cần chỉ đơn giản là không làm gì cả , chỉ cần ở bên cạnh chúng .
Lũ trẻ chỉ cần bạn thừa nhận sự tồn tại của chúng, lắng nghe cảm xúc của chúng . Chúng cần được hiểu , cần bạn lắng nghe cảm xúc của chúng . Chúng cần được hướng dẫn và cần bạn chỉ cho chúng cách đối phó để vượt qua những thử thách . Đây là nền tảng để mỗi chúng ta có thể sống tốt .
-------
Tumblr media Tumblr media
Cre : Pinterest
[ xiao zong zi dịch ]
❗ Nếu có ai reup thì nhớ ghi rõ nguồn nhé ~
15 notes · View notes