#Reiko sui
Explore tagged Tumblr posts
Text
Oni having fun
#mod: belzeboba#Reiko yoshi sui#reiko sui#Asano Tatsuki#Kamome Ichikawa#Kazue Adachi#Umeko Araki#oniverse#monster girl#monster art#japanese#yokai#oni#oni art#oni girl#demon#demon art#demon girl#digital art#original character#character art#oc art#cute art#ART#group photo
10 notes
·
View notes
Text
wait hold on last post before bed. stares longingly at the $80-200 USD rare natsume art puzzles. i’ve never even SEEN the reiko or gen and sui ones until right now
7 notes
·
View notes
Photo
iro L’essenza del colore nel design giapponese
Rossella Menegazzo
L’ippocampo, Milano 2022, 288 pagine, 20,5 x 27 cm, Stampato e rilegato in veste tradizionale giapponese, ISBN 9788867226672
euro 39,90
email if you want to buy :[email protected]
Le origini dei colori tradizionali del Giappone si perdono nell’antichità. Dal fiore di ciliegio al bambù fuligginoso, dal verde aghi di pino alla vasta gamma dei marroni tè, i loro nomi evocano il fascino che da sempre la natura e il mutare delle stagioni esercitano sulla sensibilità giapponese. Inizialmente adottati nell’abbigliamento per indicare il rango, i colori tradizionali hanno visto i loro significati espandersi nel corso del tempo fino a includere oggi ogni sorta di oggetto di design. Questo volume celebra una selezione di 200 colori (iro, in giapponese), ciascuno esemplificato da uno o più oggetti che vanno dai kimono del XVI secolo alle sedute contemporanee, dagli utensili da cucina alle più raffinate ceramiche. Accanto a creatori quali Naoto Fukasawa, Issey Miyake e Reiko Sudo ritroviamo talenti meno noti o del tutto sconosciuti che hanno dato forma a una peculiare e durevole tradizione del design nipponico, tra tecniche artigianali ancestrali e tecnologie d’avanguardia. Ogni colore è contestualizzato da un breve testo descrittivo sulle sue origini e sull’influenza che ha esercitato in vari ambiti, con notizie sui pigmenti da cui venivano ricavate le pregiate tinture (come l’onnipresente blu indaco), o sui personaggi storici che hanno reso popolari alcune tonalità, come il maestro della cerimonia del tè Sen no Rikyū. Scritto da Rossella Menegazzo, già co-autrice di WA - L’essenza del design giapponese, il prezioso volume è di per sé un oggetto magnifico che conquisterà tutti gli amanti del design.
0710/22
orders to: [email protected]
ordini a: [email protected]
twitter: @fashionbooksmi
instagram: fashionbooksmilano, designbooksmilano tumblr: fashionbooksmilano, designbooksmilano
#iro#colore in giapponese#design giapponese#colori tradizionali#200 colori#design books#designbooksmilano#fashionbooksmilano
5 notes
·
View notes
Text
Violet Evergarden: il film arriverà su Netflix dal 13 ottobre
L’atteso sequel della popolare serie tv targata KyoAni sta finalmente per sbarcare anche in Italia.
Uscito giusto un anno fa nelle sale giapponesi, dopo una produzione travagliata, “Violet Evergarden: Il film” si appresta finalmente ad arrivare anche sui nostri schermi.
L’attesa pellicola confezionata da KYOTO ANIMATION (Free!, Miss Kobayashi's Dragon Maid, Sound! Euphonium), dimostratasi in patria un gran successo al botteghino, farà il suo debutto in streaming su Netflix il 13 ottobre, in contemporanea con l’uscita dell’edizione home video su suolo nipponico.
youtube
La pellicola è sceneggiata da Reiko Yoshida (La Forma della Voce, K-On!) e diretta ancora una volta da Taichi Ishidate (Kyoukai no Kanata), già regista della serie tv tratta dall’omonimo romanzo di Kana Akatsuki, vincitore del Premio Kyoto Animation 2014.
Originariamente il film avrebbe dovuto vedere la luce il 10 gennaio 2020, prima che il terribile incendio appiccato presso lo Studio 1 nel luglio del 2019 causasse numerose vittime fra i dipendenti della compagnia, fra le quali anche la direttrice artistica Mikiko Watanabe. Spostata al 24 aprile, l’uscita è poi stata posticipata ancora durante l’emergenza causata dalla pandemia globale.
Mentre il mondo si risolleva dalla guerra e i progressi tecnologici cambiano la sua vita, Violet spera ancora di rivedere il suo ufficiale superiore da tempo scomparso.
Il film è stato preceduto da un altro lungometraggio, intitolato “Violet Evergarden: Eternity and the Auto Memory Doll” e diretto da Haruka Fujita, a cui dobbiamo la supervisione della serie tv.
In Italia sia questo primo film che i 13 episodi della serie animata, più la puntata speciale, sono già disponibili in streaming su Netflix, doppiati e sottotitolati in italiano.
* NON VUOI PERDERTI NEANCHE UN POST? ENTRA NEL CANALE TELEGRAM! *
Autore: SilenziO)))
[FONTE]
#violet evergarden#violet evergarden il film#vilet evergarden movie#anime#film#kyoto animation#kyoani#light novel#streaming#on demand#netflix#newsintheshell#cartoni animati#news in the shell#animazione#giappone
2 notes
·
View notes
Text
Happy Tuesday!
This week I am reading:
Tokyo Ghoul: Re Volume 5 by Sui Ishida
King of Scars by Leigh Bardugo
Gemina by Amie Kaufman and Jay Kristoff
and The Complete Sherlock Holmes Volume 1 by Sir Arthur Conan Doyle
And I finished:
Another by Yukito Ayatsuji and Hiro Kiyohara
Tokyo Ghoul is staying good and I’m loving the development! The first DVD is out now so I’ll be able to cement the details in my mind even more by watching it and reading it.
I am thoroughly enjoying King of Scars! I was a little wary since this is a direct sequel to the Shadow and Bone trilogy, and I had a preference for Six of Crows, but I am falling in love with it. I’m in the second half and can’t wait to just devour the rest! And this is the book that @books-take-flight and I are doing for our book club! It’s been a great read and a great continuation of our GrishaVerse-athon!
Gemina is going great, I’m glad I’m rereading it, since there are lots of elements that I had forgotten about, namely big plot points and the connections to the first book, Illuminae.
Sherlock Holmes is going well, just slowly. I am reading “The Red-Headed League” for possibly the first time. It hasn’t seemed too familiar yet. But it may ring some bells further in.
MINI REVIEW FOR ANOTHER
It was great finally getting to read this book after years of loving the anime. Without giving too much away, this is a manga (and novel series, but I haven’t gotten to those yet) about a boy that moves to a small town for cleaner air and other health reasons. When he arrives he notices that his class is overly secretive and overall strange. In his attempts to understand the situation he discovers that classmate Mei Misaki is someone who is not there to anyone else in the class.
Plot wise, this book is extremely similar to the anime. Style wise it’s very different. A couple of the characters look vastly different between the book and the show, namely our protagonist Sakakibara.
In the manga he is very sullen and seems be going for an “angsty” exterior. He’s more laid back and friendly in the anime.
The pacing is also very different as we don’t see many of the deaths in the manga, we just hear about them.
Finally, my favorite difference is the very end. The anime includes a scene at the very end that involves Reiko and the protagonist Koichi Sakakibara. I’ve had theories about this scene, and while this scene doesn’t exist in the manga, they make a passing comment that’s a direct nod to that scene, and all but confirms my theory. Unfortunately, this is extreme spoiler territory, so I can’t say it outright, but if you’re an Another fan like me, jump into my ask and we can talk about it!
Thank you for your patience on this weeks update! I haven’t read much the last few weeks, due to spring cleaning and vacation. And while my spring cleaning has only just begun I do hope to be able to read more!
Also, it’s PRIDE MONTH! I’m going to be reading quite a few LGBT works this month so please look forward to mini reviews of what I read. It will probably mostly be manga, as I have a hard time staying from my list of novels to read. But King of Scars has some LGBT representation so please look forward to reading about that!
Happy Reading!
~Kero-chan
#booklr#books#book#grishaverse#tokyo ghoul#sherlock holmes#gemina#king of scars#tokyo ghoul re#pride#pride month#pride month reading#mini review#another#another manga#another anime
7 notes
·
View notes
Photo
Iro L’essenza del colore nel design giapponese
Rossella Menegazzo
L’ippocampo, Milano 2022, 288 pagine, 20,5 x 27 cm, Stampato e rilegato in veste tradizionale giapponese, ISBN 9788867226672colori tradizionali,
euro 39,90
email if you want to buy :[email protected]
Le origini dei colori tradizionali del Giappone si perdono nell’antichità. Dal fiore di ciliegio al bambù fuligginoso, dal verde aghi di pino alla vasta gamma dei marroni tè, i loro nomi evocano il fascino che da sempre la natura e il mutare delle stagioni esercitano sulla sensibilità giapponese. Inizialmente adottati nell’abbigliamento per indicare il rango, i colori tradizionali hanno visto i loro significati espandersi nel corso del tempo fino a includere oggi ogni sorta di oggetto di design. Questo volume celebra una selezione di 200 colori (iro, in giapponese), ciascuno esemplificato da uno o più oggetti che vanno dai kimono del XVI secolo alle sedute contemporanee, dagli utensili da cucina alle più raffinate ceramiche. Accanto a creatori quali Naoto Fukasawa, Issey Miyake e Reiko Sudo ritroviamo talenti meno noti o del tutto sconosciuti che hanno dato forma a una peculiare e durevole tradizione del design nipponico, tra tecniche artigianali ancestrali e tecnologie d’avanguardia. Ogni colore è contestualizzato da un breve testo descrittivo sulle sue origini e sull’influenza che ha esercitato in vari ambiti, con notizie sui pigmenti da cui venivano ricavate le pregiate tinture (come l’onnipresente blu indaco), o sui personaggi storici che hanno reso popolari alcune tonalità, come il maestro della cerimonia del tè Sen no Rikyū. Scritto da Rossella Menegazzo, già co-autrice di WA - L’essenza del design giapponese, il prezioso volume è di per sé un oggetto magnifico che conquisterà tutti gli amanti del design.
0710/22
orders to: [email protected]
ordini a: [email protected]
twitter: @fashionbooksmi
instagram: fashionbooksmilano, designbooksmilano tumblr: fashionbooksmilano, designbooksmilano
#iro colore designgiapponese colorirtradizionali 200colori designbooks designbooksmilano#iro colore designgiapponese coloritradizionali 200colori designbooks designbooksmilano
1 note
·
View note
Text
[CP] Sadako Rising : une terreur effroyable sur Dead by Daylight
Une présence sombre se cache en eaux profondes, attendant patiemment de répandre sa malédiction sur Dead by Daylight. Le moment fatidique arrive le 8 mars prochain avec Sadako Rising, un nouveau chapitre inspiré du roman à succès Ringu, de Kōji Suzuki, et de son adaptation cinématographique originale. Le 23ème chapitre du jeu d'horreur encensé mondialement mettra en vedette la nouvelle tueuse Sadako, ainsi que le nouveau survivant, Yoichi Asakawa, seul protagoniste de l’histoire de la franchise Ringu à avoir survécu à la terreur vengeresse de Sadako. https://www.youtube.com/watch?v=bgICOqJ_5Ys&feature=youtu.be Des bas-fonds d'un puits oublié vers le monde de l'Entité La nouvelle tueuse Sadako, connue dans le jeu sous le nom de l'Onryō, sort lentement des eaux stagnantes de son puits pour venir hanter ses victimes. Abandonnée dans son profond tombeau, à périr et pourrir sous l’eau, Sadako possède d’immenses pouvoirs d’outre-tombe et un tempérament plus que colérique. Sa violente rage se manifeste dans une bande vidéo maudite qui lui permet d'apparaître et d’amener la mort à ses spectateurs, le visage tordu de terreur. La fureur de l'Onryō est si vive que les joueurs seront bientôt confrontés à un destin funeste, auquel seuls les plus déterminés pourront échapper. Bien que la lumière vacillante d'un écran ait longtemps été une source de réconfort, la simple vue d'un téléviseur leur donnera bientôt des frissons dans le dos. Ringu intègre l'horreur psychologique à notre jeu, ce qui est très différent du style slasher auquel nos fans sont habitués. Ils peuvent s'attendre à ce que Sadako propose des mécaniques de jeu surprenantes que l'on ne trouve pas chez les autres tueurs. Survivants, méfiez-vous! Elle va vous glacer le sang ! Dave Richard, directeur créatif de Dead by Daylight Je suis très honorée que ce personnage d'horreur japonais emblématique fasse son entrée dans la Brume. Sadako, avec ses longs cheveux noirs et sa robe blanche, est une femme au destin tragique, belle et digne, mais elle qui vous entraînera dans sa terreur tranquille. L'équipe de Dead by Daylight a fait un excellent travail de représentation de ses caractéristiques dans le jeu. Je suis convaincue que ce ne sera pas un chapitre comme les autres. En plus de la nouvelle tueuse, plusieurs autres aspects évoquent le monde de Ringu dans le jeu. Je pense que les joueurs seront ravis de découvrir comment cet univers s'intègre à Dead by Daylight tout en frémissant de terreur Reiko Imayasu, productrice, Kadokawa Corporation Yoichi Asakawa : L'histoire qui n'a jamais été racontée Il est hanté par la perte d’êtres chers et assombri par l'ombre du mal. Son parcours est loin d'être terminé. La jeune vie de Yoichi Asakawa a été à jamais marquée par la furie de Sadako. Présenté pour la première fois dans la version originale du film Ringu en 1998 alors qu’il n’était encore qu’un petit garçon, Yoichi est le seul héros de la franchise japonaise culte à avoir survécu à la malédiction de Sadako. Sa réapparition dans Dead by Daylight est ainsi la première occasion pour les fans de renouer avec l'enfant chéri plus de 20 ans après son évasion et de découvrir la suite de son histoire enfin ce qu'il est advenu de lui. Aujourd'hui biologiste marin respecté, son histoire se poursuit alors que sa recherche de réponses le conduit à travers des eaux dangereuses, au plus profond d'un monde au-delà de l’entendement. Obtenir la confiance de Kadokawa afin de conclure l'histoire de Yoichi Asakawa est un immense honneur pour moi. Choisir de révéler une histoire tant attendue via un jeu vidéo est une décision audacieuse, qui témoigne de l'importance de notre média dans la culture populaire d'aujourd'hui. Dave Richard
Suivez-nous sur les réseaux sociaux !
Facebook Twitter Youtube Instagram
Vous pouvez partager nos articles
Read the full article
0 notes
Text
ER - Saison 14 [2007-2008]
AKA la grève des scénaristes. Aussi bien en coulisses qu'à l'écran.
Revenons dix ans en arrière et cette drôle d'année que fut la saison 2007/2008 où la plupart des programmes furent raccourcies ou modifiés par la grève des scénaristes. J'étais en terminale au lycée et je venais d'avoir Internet à domicile.
Ne le dites pas à la police mais cette 14ème saison fut la première de #ER que j'avais pu télécharger et suivre semaine après semaine (tout comme la 4ème de #TheOffice et la 1ère de #BreakingBad). Tout ça m'avait même amener à ouvrir mon blog, DylanesqueTV.
Et même avant la grève, c'était le bordel en coulisses. Goran Višnjić était présent au photoshoot promo mais a fini par ne revenir que ponctuellement. NBC menaçait d'une annulation. Et très vite, malgré les efforts de la S13, la panne d'inspiration est devenu flagrante.
14.01 The War Comes Home
Je suis fatigué par les season premiere où tout le monde s'active pour sauver un médecin blessé par un cliffangher à la con. Le suspense autour de Neela est artificiel et n'aide pas à faire démarrer la saison sur les chapeaux de roues.
Surtout que, même si Moretti a beau répéter à quel point c'est le chaos, jamais le chaos n'est vraiment retranscrit et tout le monde prend le temps de faire des monologues et de longues pauses. Même avec Joe Sachs au scénar, la crédibilité médicale de la série en prend un coup.
On sent que les mecs essayent de faire une métaphore filée avec la guerre mais dans ce cas, faîtes-nous vibrer un minimum ! C'est le souci avec Moretti : plein de bonnes idées en théorie mais quand il s'agit de les exécuter, y a plus personne.
Alors quels espoirs nous laisse cet épisode purement pratique et sans éclats ? Celui de la camaraderie entre les membres d'un cast resserré (ça n'avait pas été autant le cas depuis la 2ème saison). Celui d'un trio Abby/Morris/Pratt qui a les cartes en main pour donner le ton...
14.02 In a Different Light
Contrairement à ce que le titre indique, on a rien d'original à se mettre sous la dent mais au bout de treize ans, il y a de quoi être satisfait par une poignée de cas médicaux rondement menés et des "vétérans" de plus en plus attachants.
Si Pratt avait demandé une promotion à Anspaugh il y a deux saisons, j'aurais dit "no way boulet". Alors que là, l'idée me semble tout à fait crédible. Pour l'instant, Moretti réussit sa mission : faire ressortir le meilleur du personnel des urgences.
Le dernier bon gros boulet reste Tony. Son séjour aux soins intensifs aurait été l'occasion de mieux découvrir ce département. Au lieu de ça, il se prend pour un pédiatre (ou Oncle Jessie) et on a un nouveau remake de Doug Saison 1 avec Miles Heizer (#Parenthood).
C'est aussi le départ précipité de Hope alors que moi, j'aurais été scénariste, j'aurais promu Busy Phillips au cast principal. Quel bêtise de la remplacer par Gil McKinney, le très très oubliable Dr Paul Grady (qui va rester jusqu'à la fin dans mon indifférence total).
Si vous vous demandiez ce que fait Sam, sachez qu'elle a changé de couleur de cheveux (j'approuve) et qu'elle fait du speed dating. Linda Cardellini encaisse le chèque et, comme nous, elle semble s'être fait une raison...
14.03 Officer Down
Voilà à quoi sert ce rewatch : avoir d'excellentes surprises en redécouvrant de très bons épisodes dissimulés dans de très médiocres saisons. Ce Morris-centric a la saveur du #ER vintage et vise étonnamment juste.
Archie n'a plus une once de gimmick en lui, c'est désormais un personnage vivant et crédible. Avec des états d'âmes à taille humaine plutôt que du drama qui bagien dans le soap. La route a été longue mais ça y est, on dirait bien qu'il donne le ton...
Et cette rédemption exemplaire a été rendu possible par Scott Grimes, son charisme tout simple et son humanité qui avaient déjà fait de lui l'un des visages les plus inoubliables de #BandofBrothers.
Ca faisait longtemps qu'on avait pas eu des scènes de réa aussi éprouvantes et bien réalisés et une discussion sur les différentes facettes du métier de policier, du manque de budget au racisme. Avec en bonus, la valeur sûr Mimi Kennedy (#DharmaandGreg #Mom).
Avant le fiasco Moretti, Abby récupère enfin la place qu'elle mérite et Maura Tierney fait ce qu'elle sait faire. Si seulement elle avait plus de temps d'antenne que Stamos...
Même si Phifer est toujours aussi médiocre, Pratt poursuit lui aussi sa rédemption et soigne intelligemment un jeune atteint de boulimie. Il est bien aidé par Bettina (Gina Ravera). Qui aurait cru que je m'intéresserais un jour à la vie amoureuse de Greg Pratt ?
Comme ce sera souvent le cas dans cette saison, c'est donc Neela qui hérite du plus insignifiant : elle joue la baby-sitteuse, fait du yoga avec Dubenko et semble évoluer dans une autre série qui fait tâche, surtout quand le reste est si solide.
14.04 Gravity
De manière ultra paresseuse, on exploite le long historique d'Abby pour créer du drama forcé. Mari absent + bébé malade = rechute vers l'alcoolisme. Même si Maura Tierney excelle dans ce registre, son personnage mérite mieux que ça...
Et mis à part une Sam plutôt bien utilisé et un traitement sur la longueur du parcours de Chaz (le frère gay de Pratt), cet épisode se déroule sans être ni bon ni mauvais, juste moyen. Et le juste moyen est l'ennemi du passionnant.
Peut-être qu'on doit prendre l'histoire de l'esthéticienne qui veut rajeunir le personnel comme une métaphore des scénaristes qui galèrent à faire du neuf avec du vieux ?
14.05 Under the Influence
Si ce n'était que les cheveux, ça irait encore... Mais la rechute est traitée avec zéro subtilité et un sous-texte peu raccord avec le parcours d'Abby : sans son homme, elle est complètement perdue...
Son homme apparaît justement pendant quelques secondes dans une scène où rarement l'utilisation du split-screen avait été aussi gratuite et inutile. Je ne suis pas contre les expérimentations dans #ER mais là c'est clairement de la branlette...
Peu étonnant pour un épisode qui se termine sur un Morris se masturbant dans une ambulance après avoir passé l'épisode à résister à l'envie de tromper sa petite amie. Il n'y a pas que Abby qui rechute. La saison commence doucement mais tristement à mériter sa mauvaise réputation.
Seul bon point de l'arc d'Abby : utiliser Janet Coburn comme sponsor.
Et en parlant de vétéran de la 1ère saison, c'est la dernière apparition du Dr Kayson qui vient grommeler face à l'arrogance de Tony. La série veut qu'on soit du côté de Tony, j'étais du côté de Kayson. Je ne supporte plus les boulets arrogants dans #ER et les mimiques de Stamos.
Comme si tout ça ne suffisait pas, je vous présente deux nouveaux récurrents bien nazes : Harold, l'interne de 19 ans qui bave devant Neela et Julia, l'aumonière jouée par Reiko Aylesworth et devant laquelle Tony bave.
Mon chemin de croix commence pour de vrai là.
14.06 The Test
Deux trucs m'empêchent d'être trop dur avec cet épisode très moyen : la présence de Mae Whitman (qui aurait dû être la fille de Maura Tierney dans #Parenthood) et d'une belle chanson de Wilco au montage final. On se raccroche à ce qu'on peut.
Car pour le reste, la spirale infernale d'Abby se poursuit en pilotage automatique. Les scénaristes avaient 2 choix avec le départ de Luka : faire d'Abby celle qui gère les urgences ou lui offrir du misery porn qui saborde toute son ascension...
Alors qui gère les urgences ? Et bien plutôt que de faire entièrement confiance à Pratt, on fait à nouveau intervenir un personnage éphémère et écrit sur un bout de serviette : le Dr Skye Wexler jouée par une Kari Matchett intérimaire.
Mais où est le Dr Moretti, celui qui devait mener la barque ? En compagnie de son fils névrosé qui semble atteint de... bipolarité. La maladie qui aura tant servi de matière à drama pour Abby revient comme un gimmick réchauffé pour se débarrasser d'une guest-star. C'est navrant.
Heureusement qu'on a des personnages aussi charismatiques qu'Harold Zelinski et sa relation mentor/élève avec Neela, digne de celle formée par Benton et Carter à la belle époque....
14.07 Blackout
#ER aura sauté le requin un paquet de fois en finissant toujours par trouver rédemption à mes yeux. Mais elle était rarement tombé aussi bas qu'en sacrifiant Abby sur l'autel du soap artificiel. Rien à sauver dans ce truc signé David Zabel.
Enfin si, on peut toujours se raccrocher au talent de Maura Tierney qui sait tout jouer, que ce soit la Abby bourré ou la Abby misérable. Mais ce n'est pas une raison pour malmener autant un personnage qui a su rester aussi finement écrit pendant huit ans. C'est honteux.
Surtout que c'est un prétexte pour se débarrasser bêtement de Moretti. Bah oui, Tucci est une guest qui coûte cher et plutôt que de soigner sa sortie, on le sacrifie lui aussi. Tout ça pour mieux faire revenir Luka, le sauveur qui sortira la pauvre Abby du pétrin.
Et au fait, tu fous quoi Neela pendant que ta meilleure amie dont tu connais l'alcoolisme est complètement torchée ? Rien. Tu es trop occupée à jouer les mentors pour Harold dont chaque apparition me donne envie d'arrêter le rewatch.
Et croyez-vous que les pannes de courant causés par la canicule servent le récit comme c'était le cas dans "Chicago Heat" (1.06) ou "Power" (5.20) ? Non, ça sert juste d'excuse à Christopher Chulack pour surligner bien maladroitement la détresse d'Abby...
"Blackout" rentre donc direct dans le panthéon des pires épisodes de la série et la saison va passer le reste de son temps à essayer de réparer ces conneries. En attendant, on va devoir subir l'une des romances les plus soporifiques de #ER, à savoir Tony et l'aumonière...
Les mecs ont perdus la bible de la série et il n'y a plus qu'avec Pratt et Morris que la cohérence est de mise. Ce qui amène Chuny à les comparer à Greene et Ross. Du méta tristement ironique au vu de l'état de la série.
14.08 Coming Home
"Bonjour je m'appelle David Zabel, je vais prendre votre personnage favori, lui faire perdre ses amis, devenir un mauvais médecin et puis je la sauverais avec le pouvoir de l'amour. Mais ça prendre toute une saison."
Oui je sais, on a déjà fait le coup du médecin traumatisé qui traverse une crise existentielle avec Mark en S4 et Carter en S6 et même si j'ai pas le talent de Woodward pour écrire des arcs du début à la fin, je vais faire de mon mieux et vous rendre super tristes !!!
Mais pour pas que vous soyez trop tristes, je vais faire des b-stories un peu rigolotes comme Morris qui se bat pour un gros fromage ou Bébé Docteur qui essaye de se faire dépuceler lol
Et comme il faut lui donner un peu de relief à Bébé Docteur, j'ai copié la fois où Carter manquait sa cérémonie des diplômes pour rester avec son patient. Sauf que là, Harold, il loupe sa chance de perdre sa virginité donc. Trop doux-amer !
Je vais aussi nous débarrasser du Dr Moretti parce qu'il était trop sérieux et que Stanley Tucci, il nous coûte trop cher. Mais avant qu'il dégage, je vais lui inventer un fils bipolaire parce que John Wells il aime bien ça comme maladie.
De toute façon, on a la chance d'avoir la grande star de télé John Stamos. Avec sa copine aumonière, il part faire un road-trip pour récupérer sa fille en pleine crise d'ado. C'est comme les trucs avec Sam et Alex mais en plus long parce que John est une star je vous dis.
Je sais, dis comme ça, ça a l'air nul mais regardez mon Goran, il a l'air tout content. Même si j'ai jamais réussi à lui écrire un truc correct, il sourit donc tout va bien, je suis le meilleur showrunner !”
14.09 Skye’s the Limit
Même si le sujet avait été bien traitée à l'époque de Kerry, c'est pas con d'installer une femme à la tête des urgences et d'en profiter pour aborder le sexisme au travail. Mais pour que ça ait de l'impact, il faut un vrai personnage.
Et Skye Wexler n'est qu'un gimmick. Une guest que l'on fait venir pour remplacer un autre guest et qui, après cette introduction féministe, ne sera relégué qu'à des intrigues de cul avec Dubenko où Kari Matchett sera à moitié nue mais rarement à s'occuper de patients.
Elle permet au moins de se faire à l'idée d'un Pratt chef des urgences. Et cet épisode à nouveau très médiocre donne la part belle à Sam qui est un chouette personnage quand elle n'est pas submergé dans des intrigues amoureuses ou familiales à la con.
Je peux pas en dire autant de Tony. Au boulot, c'est une copie bas de gamme de Doug. À la maison, c'est Oncle Jesse qui organise des pyjama parties. Et on aurait pu croire que la 1ère opération solo de Neela serait l'occasion de parler d'autre chose que de la virginité d'Harold..
Il y a pas si longtemps, face à ce genre d'épisodes moyens, on pouvait compter sur Abby. Mais non, le sabordage continue et cette fois, on ajoute une lourde cuillère de dispute conjugal qui dessert aussi bien Abby qu'un Luka réduit au rôle de mari en colère.
14.10 300 Patients
John Wells revient réaliser ce qui est non seulement un 300ème épisode raté mais aussi le pire épisode de Noël de la série. Après avoir sauté requins et hélicos, #ER "jumps the camel" et s'étale dans une dégoulinade de guimauve.
La course aux 300 patients est non seulement stupide d'un point de vue médical/professionnel mais il n'est même pas exploité correctement puisqu'au final, on a même pas l'excitation d'un bal de patients en tout genres. Comme le chameau, c'est juste un gimmick de plus.
Enfin si, il y a au moins un cas médical, pris en charge par Pratt, le seul médecin responsable et adulte au County actuellement. Il s'agit de Peter Fonda qui renoue avec son fils trisomique et même si c'est noyé derrière le reste, c'est tout de même sacrément émouvant.
Bien plus que les trèèès longs passages où Abby finit par tout avouer à Luka. Putain les gars, c'est le 300ème épisode. Il s'appelle "300 Patients". Pourquoi nous refiler 15 minutes de drama domestique ? Maura, je veux la voir en blouse blanche s'il vous plaît.
J'ai eu un soupçon d'espoir concernant Sam qui était sur la pente remontante, envisageait du changement dans sa vie et... et est en train de flirter avec Tony Gates. Coller deux personnages médiocres ensemble, voilà l'idée du siècle proposé par cet épisode événement...
Ça mais aussi Harold qui veut peloter les fesses de Neela, l’aumônière qui fait du préchi-précha pendant de longs montages sur fond de violons et un tas de blagues qui tombent à plat. Je vais peut-être revoir "When Night Meets Day" pour me rincer les yeux...
14.11 Status Quo
En l'absence des problèmes conjugaux d'Abby, #ER peut se recentrer sur des thèmes qu'elle maîtrisent mieux : le Sida, le conflit irakien et les conséquences d'un viol. Avec la visite bienvenue d'une vieille amie...
Huit ans plus tard, le retour de Jeannie Boulet permet de revenir sur le traitement du HIV, ses avancées et ses limites. De réaliser que Pratt est devenu un excellent médecin. Et qu'à part Haleh et Chuny, le County n'est plus tout à fait le même...
Bonne idée aussi de faire revenir Reggie (Cress Williams) pour avoir un autre point de vue sur le combat de Jeannie. Combat d'autant plus tragique quand il touche son fils adoptif. Comme l'expliquait Kem dans la 10ème saison, le Sida est toujours mal compris.
Petit miracle : on a DEUX cas médicaux bien écrits ! Quand ils ne sont pas occupés à flirter, Tony et Sam soignent Beth (Rachel Boston),une vétérante d'Irak enceinte suite à un viol et qui veut garder l'enfant pour ne pas avoir à retourner sur le terrain, auprès de son agresseur.
Pour bien désamorcer le drama, on doit quand même subir une nouvelle b-story "comique" en compagnie d'Harold, le fléau absolu. Ici, il drague la cousine de Neela puis fait la gueule quand elle refuse ses avances. La toxicité masculine tourné en dérision pour un résultat navrant.
N'empêche, "Status Quo" est ce que #ER aura offert de plus solide depuis "Officer Down" et achève de faire de Pratt un titulaire crédible et attachant tout en préparant le bal nostalgique de la dernière saison.
14.12 Believe the Unseen
Il était temps de stopper la spirale infernale d'Abby qui entraînait la série dans les tréfonds du mélo. La revoir porter la blouse et reprendre le contrôle fait beaucoup de bien et Maura Tierney peut à nouveau porter un épisode moyen sur ses épaules.
Sa jeune patiente atteint de troubles de la vue était très attachante et c'est toujours chouette de voir Lorraine Toussaint, ici dans le rôle d'une mère de famille d'accueil débordée. Heureux qu'Abby puisse retrouver de sa superbe pour sa dernière ligne droite.
Et merci de vous souvenir enfin de l'amitié qu'elle partage avec Neela et qui a fait les beaux jours de la 11ème saison. Neela dont le stage en orthopédie n'est qu'une excuse pour parler à nouveau cul avec Harold et faire... du hockey sur glace.
14.13 Atonement
Dernier épisode filmé avant la grève des scénaristes, il a bien failli marquer la fin de la série. Déjà que c'est pas vraiment un bon épisode mais alors, comme series finale, ça aurait été la honte.
La seule chose digne qu'on nous propose, c'est l'excellent Jonathan Banks dans la peau d'un ancien "bourreau" qui cherche rédemption auprès des familles de ses "victimes". Une belle étude de foi où l’aumônière est enfin utilisé correctement et Pratt continue ses efforts.
Grosse ironie en tout cas d'aborder l'euthanasie alors que la série est sur défibrillateur. Car l'autre moitié de l'épisode, on le passe avec les chirurgiens et orthos qui s'affrontent au hockey et enchaînent les blagues grasses autour d'une Neela qui ne ressemble plus à rien.
Alors qu'elle savait à une époque manier le changement de ton, #ER navigue à l'arrache entre gros mélo et farces potaches. Le pire, c'est que malgré les promesses de la 13ème saison et de "Officer Down", Morris est revenu à la case départ...
Ah et sinon, je trouvais que Tony était pas assez le cousin pauvre de Doug Ross donc merci de nous refaire à l'identique mais sans aucun charisme l'histoire d'amour la plus culte de la série.
Quand je pense que, si la série avait vraiment été annulée là, l'une des dernières scènes aurait été les plus mauvais personnages en train de chiller dans un sauna. (ce que vous voyez ci-dessous sont de véritables captures d'écrans de l'épisode sans aucun trucage)
14.14 Owner of a Broken Heart
Après trois mois en stand-by, #ER est ressorti de la grève des scénaristes avec encore moins d'inspiration. Ce n'est pas que mes attentes étaient au plus haut mais merde quoi, un putain de clip-show ???
Si je suis très content d'avoir une bonne dose d'Amy Aquino, on n'avait vraiment pas besoin de refaire le point sur le mariage d'Abby et Luka en invoquant des flashbacks qui ne font que nous rappeler à quel point la série était mieux avant...
Ça ne nous raconte rien de nouveau ni sur l'amour ni sur l'alcoolisme et surtout pas sur Abby. Et c'est mélange maladroitement à d'autres idées douteuses comme un très long gag autour d'une étude de Morris ou la relation "torride" entre Tony et Sam (l'ennui total).
C'est aussi la première apparition de David Lyons dans la peau du Dr Simon Brenner. Avant qu'il ne devienne un personnage honorable lors de la 15ème saison, l'australien est pour l'instant le plus atroce médecin ayant travaillé au County...
Pour vous résumer le truc, Brenner est 1) australien 2) il couche avec plein de femmes 3) il ne suit pas les règles Et... Et c'est tout. Et c'est aussi affreux sur le papier qu'à l'écran.
N'empêche, cet épisode très médiocre reste mémorable pour moi car (pas de chance) c'était la première fois que j'écrivais une review de #ER ! C'était il y a 10 ans et ça nous rajeunit pas : http://goo.gl/mp792T
14.15 ...As the Day She Was Born
#ER aura su ruiner puis réhabiliter de nombreux personnages. Mais Neela a été tellement malmenée depuis deux saisons que les dommages semblent irréparables et, malgré tous les efforts de cet épisode, elle ne m'intéresse absolument plus.
Il était grand temps de terminer l'arc d'Harold mais si seulement ce temps avait été pris pour bosser sur sa relation mentor/élève avec Dubenko, leur dialogue final aurait eu un semblant d'impact. Là, tout sonnait faux et un réchauffé de la dynamique Benton/Carter...
Les scénaristes ne semblent avoir rien à foutre de la carrière de chirurgienne de Neela. C'est juste un décor pour en faire la Meredith Grey du County et qu'elle enchaîne lamentations sur son célibat et relations toxiques (hier Gates et Harold, demain Brenner).
Depuis la reprise post-grève, c'est le 2ème épisode qui s'ouvre avec une scène faussement sexy de très mauvais goût (ici, Neela qui se balade nue dans un rêve totalement gratuit). On sent que NBC a dit : "plus sexy sinon vous êtes finis". C'est lamentable...
Je pense aussi qu'il y avait moins paresseux pour rendre intéressante la relation entre Pratt et Bettina que la menace d'un cancer. Gina Ravera est excellente, son personnage avait été bien écrit jusque là, c'est un nouveau sursaut de soap pour noyer toute finesse.
Dans la rubrique "que sont-ils venus faire dans cette galère", on aperçoit Aida Turturro (#TheSopranos) dans le rôle d'une patiente de Neela et Frances Conroy (#SFU) dans celui de la grand-mère de Sarah. Passer de Ruth Fisher à un arc tout naze avec Tony Gates, c'est violent.
Notons aussi que rarement un épisode d'#ER aussi été aussi peu rythmé et soporifique. Et que la gueule de Luka et Abby sur leur photo de vacances est la même que la mienne en cette deuxième moitié de saison minable...
14.16 Truth Will Out
Il y a un peu de mieux puisqu'il suffisait tout simplement de replonger Abby dans la médecine et d'offrir à Neela autre chose que de l'eau de rose. En fait, il y a un peu de mieux parce qu'il y a des patients. C'est quand même pas compliqué.
Bien sûr, le sens du rythme a disparu et #ER ne peut s'empêcher de parasiter son propos avec des b-plots navrantes, du genre un triangle amoureux entre Dubenko, Brenner et Skye. Kari Matchett s'en va comme elle est venu : dans le vide scénaristique le plus total.
Brenner, c'est juste l'enfer pour l'instant. On est sur un niveau d'impro même pas osé avec Clemente ou Moretti. Tiens en fait, c'est le neveu d'Anspaugh ! Tiens en fait, il flirte avec Skye ! Et puis non avec Neela. C'est un médecin génial mais en fait c'est une imposture. Etc..
Au sujet de Luka, je suis partagé. D'un côté, je trouve que son dialogue avec Hal Holbrook (dans son rôle habituel du vieux ronchon plein de sagesse) permet de bien refermer la saga Kovac en respectant son background. D'un autre, c'est un peu tard et semble presque hors-sujet.
14.17 Under Pressure
Faut se lever de bonne heure pour nous montrer une prise d'otage originale à la télé. #ER ne cherche donc pas l'originalité mais réussit plutôt bien l'exercice. C'est juste dommage d'avoir besoin d'action et de flingues pour réveiller notre attention.
C'est loin d'être aussi prenant que "The Long Way Around" (3.15) mais Josh Stewart est convaincant dans le rôle du preneur d'otage et c'est une très bonne occasion de redonner autre chose à jouer à Scott Grimes que du gag.
Stephen Cragg en fait toujours des caisses derrière la caméra et nous fait une intro absolument dégueulasse et totalement gratuite. Mais au moins, il ne se loupe pas sur la conclusion, glaçante comme il faut et sans aucun effet superflu.
Avant, j'aurais été plus exigent avec ce genre d'épisode ÉVÉNEMENT misant tout sur le suspense mais franchement, tout est plus excitant que la naissance du couple Tony/Sam, les problèmes du couple Abby/Luka et l'affreux Brenner.
14.18 Tandem Repeats
Comme toujours, c'est en se re-focalisant sur des cas médicaux intéressants que #ER retrouve son charme. Ici, sans éclats, on reprend plaisir à suivre la garde d'Abby, les émois de Neela et même la vie privée de Pratt. Mieux vaut tard que jamais ?
Après "ER Confidential" [1.09] et "Next of Kin" [9.09], la série poursuit son travail plutôt adroit autour du genre et de la transsexualité. La patiente d'Abby a besoin d'un don d'organe à cause de phéromones toxiques mais son père refuse d'accepter sa transition et de l'aider.
L'arc d'Aida Turturro se termine dans l'émotion, la relation Pratt/Bettina reste étonnement convaincante et les conséquences de la prise d'otages sur Morris sont bien traités.
Par contre, Brenner est si affreux que j'ai même plus envie de croire à sa rédemption en 15ème saison. Le plus gênant, c'est qu'on essaye à la fois de nous le vendre comme prédateur sexuel et comme sex symbol trop cool. Un mélange entre Dennis Reynolds et Dr McSteamy. Un mélange insupportable.
14.19 The Chicago Way
Un season finale qui se charge de clôturer un chapitre et de soigner plus ou moins adroitement la sortie de trois personnages historiques. Dommage qu'il ne puisse pas se retenir d'un dernier cliffangher couillon. Mais bon. C'est le dernier.
Commençons par Pratt qui est le plus heureux des hommes et, grâce au boulot fait sur lui cette saison, on est heureux avec lui. Bien sûr, être heureux dans #ER, ça veut dire mourir. Mekhi Phifer voulait se tirer, les scénaristes n'ont pas résisté à la facilité.
Alors en guise de coup de destin, David Zabel s'est creusé la tête : après cancer, schizophrène au couteau, hélico et mine dans le désert, la nouvelle victime du County (ne bossez jamais là-bas) sera achevé par la mafia et une ambulance qui explose...
Au moins, ça nous vaut une apparition sympathique de Steve Buscemi (un pléonasme) et ça fera un season premiere plutôt émouvant si mes souvenirs sont bons. Et puis un cliffangher sans Alex ou montage final moisi, ça se fête !
Préparation du départ d'Abby également et, pour l'occasion, retour express de Moretti. On se rappelle donc à quel point cet arc aura été un long enfer et on est soulagé de la réconciliation du couple parce qu'on en pouvait plus...
Même que pour être honnête, l'envie d'ailleurs d'Abby a été plutôt bien amené sur la toute fin de saison et que, juste avant l'explosion de l'ambulance, sa marche printanière m'a vraiment ému. Mais pas autant que le 15.03, son véritable adieu. Allez reste encore un peu Abby...
Et puis il y a le départ, définitif cette fois, de Luka. Là aussi, son mini-arc avec Hal Holbrook aura été salvateur même si un peu bâclé. Sans le coup de poing dans la gueule de Moretti, on se serait presque séparé sur une bonne note avec le croate.
Et comme il y avait du soleil dans cet épisode et qu'il y a du soleil dehors, je vais rester apaisé et ne pas évoquer les coucheries Neela/Brenner. Restons sur ce sentiment de grand ménage de printemps qui annonce un dernier renouveau.
Pas la peine non plus de vous rabâcher les ratés de ce qui reste bien la pire saison de #ER, vous avez vécu le calvaire avec moi soit en direct en 2008, soit sur ce thread. Merci d'avoir tenu le coup.
Le top 3 épisodes est très simple :
14.03 Officer Down
14.11 Status Quo
14.18 Tandem Repeats
Vous pouvez ne voir ou revoir que ceux-là et peut-être le season finale pour le fun.
Faire un Worst 5 est impossible mais sachez qu'entre le 14.04/14.10 et le 14.13/14.15, la série offre sa pire version possible. Si vous ne voulez pas trop que votre coeur fan d'Abby souffre et que vous n'êtes pas fan de hockey sur glace, évitez-les absolument.
Bref. On y est presque les amis.
2 notes
·
View notes
Text
EYE SEE
#mod: belzeboba#Reiko yoshi sui#oniverse#monster girl#monster art#japanese#yokai#oni#oni art#oni girl#demon#demon art#demon girl#digital art#original character#character art#oc art#cute art#ART#reiko sui#colorsss
16 notes
·
View notes
Text
23rd of October, 2020
愛のCoda - Kirinji (=) peak: 1
Kogarashi Sentiment - Saito Chiwa & Shinichiro Miki (+) peak: 1
Perfect Slumber - Horie Yui (-) peak: 1
Platinum Disco - Iguchi Yuka (+) peak: 4
ハルジオン - YOASOBI (+) peak: 5
Magic - Kylie Minogue (-) peak: 3
I Love… - Official HIGE DANdism (-) peak: 4
Crazy Crazy - Yasutaka Nakata ft. Charlie XCX, Kyary Pamyu Pamyu (-) peak: 6
LA DI DA - Everglow (-) peak: 5
群青 - YOASOBI (+) peak: 10
恋の気配 - Kirinji (+) peak: 11
Placebo - Yonezu Kenshi ft. Noda Yojiro (-) peak: 1
Midnight Sky - Miley Cyrus (-) peak: 1
Renai Circulation - Hanazawa Kana (-) peak: 2
二人 - Nishigori Yoko (+) peak: 15
夜に駆ける - YOASOBI (+) peak: 4
たぶん - YOASOBI (+) peak: 9
Teacher Teacher - AKB48 (-) peak: 2
君はロックを聴かない - Aimyon (+) peak: 19
Mōsō♡Express - Hanazawa Kana (+) peak: 6
McArthur Park - Donna Summer (-) peak: 1
Say Something - Kylie Minogue (-) peak: 7
Time Warp - Perfume (+) peak: 23
Cherry Jubiles - Yukika (-) peak: 4
Exist For Love - AURORA (-) peak: 1
夜風とハヤブサ - Indigo la End (-) peak: 10
通り恋 - Indigo la End (-) peak: 25
Spotlight - Jessie Ware (-) peak: 4
Sunset Road - Takahashi Reiko (new) peak: 29
囂張 - en (-) peak: 14
Do It - Chloe x Halle (-) peak: 7
SOUL LADY - Yukika (=) peak: 3
Pretender - Official HIGE DANdism (-) peak: 24
Play - Chung Ha ft. Changmo (-) peak: 3
Girls in the Hood - Megan Thee Stallion (-) peak: 20
Kings & Queens - Ava Max (-) peak: 4
Magic Of Love - Perfume (-) peak: 1
chocolate insomnia - Horie Yui (new) peak: 38
Haru - Bronze ft. meenoi (new) peak: 39
The Baddest - K/DA (-) peak: 24
Who’s Laughing Now - Ava Max (-) peak: 7
Rapture - Blondie (-) peak: 29
Stay Tonight - Chung Ha (-) peak: 2
happy bite - Kato Emiri (new) peak: 44
Natalie Don't - RAYE (-) peak: 10
Bad Girl - Donna Summer (-) peak: 40
Chuyện Rằng - Thịnh Suy (-) peak: 14
名前を呼ぶよ - Luck Life (-) peak: 8
キリがないから - Fujii Kaze (-) peak: 8
đen đá không đường - AMEE (-) peak: 2
0 notes
Photo
Morte di mezza estate e altri racconti, Yukio Mishima
Non è che non mi piacciono i racconti rispetto ai romanzi, ma penso che la maggior parte di essi siano insoddisfacenti. I maestri di questa forma d’arte (Kafka, Cechov eccetera) mostrano, tuttavia, che nella sua forma migliore il racconto è in grado di immortalare qualcosa della vera, spesso banale, profondità dell’esistenza umana come poche altre cose.
Nella lista dei “maestri di questa forma d’arte” voglio ora aggiungere Yukio Mishima. Sembra impossibile parlare di Mishima senza citare la sua strana vita privata e le sue peculiari convinzioni. Sulla base del titolo, “Morte di mezza estate”, su altre recensioni che ho letto nonché sulla biografia dell’autore, sono rimasta sorpresa dalla “normalità” di queste, esenti da perversioni e scandali. Sono, nel complesso, racconti domestici, che si concentrano sulle relazioni interpersonali come il matrimonio e i figli. Ci ricorda che per quanto alcuni aspetti della vita di un individuo siano strani, non tiene conto della persona nella sua interezza: Mishima sarà stato un fanatico, un fascista, un pazzo, ma aveva sicuramente un lato dolce e comprensivo, che comportava una profonda conoscenza della gente comune, altrimenti non sarebbe mai stato in grado di scrivere queste storie.
Detto questo, il racconto più famoso della raccolta, “Patriottismo”, è una delle cose più inquietanti che abbia mai letto. Presenta una coppia, un tenente dell’esercito e sua moglie, che commettono seppuku (suicidio), uno tramite l’harakiri (autosventramento) e l’altra pugnalandosi alla gola. Il marito muore per preservare l’onore. Non vuole attaccare un gruppo di ribelli poiché crede nella loro causa, quindi invece di obbedire agli ordini si uccide. Per me quest’azione è indubbiamente affascinante, questa dedizione assoluta, fatale nei confronti dei propri principi. Se mi guardo attorno, ho l’impressione che l’onore e l’integrità scarseggino, che oggi la maggior parte della gente tenga davvero soltanto a sé stessa e ai propri vantaggi e quindi anche se non auguro a nessuno una morte tanto raccapricciante, ammiro lo stesso il tenente Shinji Takeyama.
Per i lettori sensibili, è necessario sottolineare che Mishima non batte ciglio. Nella storia, la moglie viene chiamata ad assistere, a testimoniare all’evento e noi, come lettori, veniamo messi nella stessa condizione. Restiamo quindi con il tenente mentre si apre lentamente lo stomaco, mentre gli cadono le interiora, mentre esala il suo ultimo respiro. È una scena brillantemente scritta, ma resta comunque incredibilmente spiacevole. Sapendo ciò che sappiamo di Mishima (anche lui commise seppuku), sarebbe allettante vedere in “Patriottismo” (soprattutto considerando il titolo) una forma di propaganda, una specie di lettera d’amore al nazionalismo e al suicidio rituale. Indubbiamente descrive il seppuku in modo entusiasta. Ad esempio, secondo Mishima, Shinji “contemplava la morte con sopracciglia severe e con labbra serrate” e “mostrava quale fosse la bellezza virile nella sua forma più superba”.
Tuttavia, è interessante che in quanto parte della raccolta di “Morte di mezza estate”, “Patriottismo” mi è sembrata una storia più sul matrimonio e sull’intimità che sul suicidio. I due personaggi hanno un forte rapporto affettivo, provato non solo dall’accettazione della moglie nel seguire il marito nella morte (muore per suo marito, non per una causa o un principio), ma anche dal modo in cui lui la prega di essere testimone al suo decesso (il che è insolito). Inoltre, facendo ciò lui si fida del fatto che lei lo seguirà e che non cercherà di salvarlo una volta che l’atto è stato cominciato. In effetti, la decisione di morire provoca un’intimità e un amore ancora più forte tra di loro, che arrivano ad avere un rapporto sessuale prima del rituale. Dimenticando per un momento il seppuku, si può considerare la storia un’indagine sull’idea che la mortalità dia slancio alla vita; la morte imminente rafforza l’amore e la gratitudine all’interno della coppia.
“Reiko non aveva tenuto un diario, e le fu ora negato il piacere di rileggere il resoconto della felicità degli ultimi mesi e di affidare ogni pagina alle fiamme”.
Mentre “Patriottismo” è la storia più famigerata della raccolta (e l’ho apprezzata, per quanto possibile), non è probabilmente il migliore. Questo riconoscimento va al racconto che dà il nome alla raccolta, nonché il più lungo. “Morte di mezza estate” inizia in una spiaggia che “per i bagni non è ancora perduta” e dove la sabbia è “bianca e abbondante”. Sono presenti tre bambini con la loro zia, mentre la madre si riposa in hotel. All’inizio sembra tutto idilliaco, ma nell’aria c’è qualcosa di inquietante. Prima di tutto, la madre ha “un’aria fresca da ragazzina”, quasi suggerendo che non dovrebbe ancora avere figli, soprattutto perché non è con loro, li ha lasciati andare via con qualcun altro. Ancora più preoccupante è la frase “si era nel pieno dell’estate e i raggi del sole picchiavano rabbiosi”. Dove o a cosa o a chi è rivolto questo rancore?
Non avremo mai una risposta diretta a questa domanda, ma in breve tempo il significato del titolo diventa evidente. La zia e due dei tre bambini muoiono. Da questo punto in poi, “Morte di mezza estate” diventa un’indagine onesta e commovente sulla natura del dolore. Come era prevedibile, la madre incolpa sé stessa, soprattutto perché la zia non è in vita per assumersi la responsabilità: infatti, paragona informare suo marito (che non era in vacanza con il resto della famiglia) dell’incidente a dover presentarsi di fronte a un giudice. L’ho trovato del tutto credibile, che la persona sia davvero responsabile o meno (e in questo caso direi di no), non è strano sentirsi in colpa di qualcosa quando una tragedia avviene nelle vicinanze. Ci si sente in colpa di vivere, di evitare problemi o la morte. Mishima si sofferma anche sui sensi di colpa provati da coloro che sopravvivono a una tragedia quando si accorgono di star voltando pagina, come se una cosa del genere non dovesse essere possibile se si ha davvero amato la persona defunta. La madre si considera di nuovo una criminale e paragona l’andare avanti con la propria vita al farla franca con un crimine.
Ci sono quasi troppe introspezioni psicologiche; ogni paragrafo, quasi ogni frase contiene qualche costatazione commovente. Come quando il marito riceve la notizia e la paragona al licenziamento. O quando chiede un chiarimento, anche se sa che la notizia non cambierà la seconda volta. O quando la moglie ammette che il dolore dovrebbe essere accompagnato da privilegi speciali. O quando Mishima nota che la morte è una questione amministrativa, che comprende alcune risposte attese e molte cose da organizzare. O, infine, quando sottolinea la povertà delle emozioni umane, laddove la reazione è la stessa sia quando a morire è una persona sola o dieci. Potrei scrivere un intero paragrafo di ognuno di questi temi, ma non lo farò. Voglio solo dire che, come in “Patriottismo”, se “Morte di mezza estate” fosse stato in mani meno capaci e meno sensibili sarebbe stato un racconto eccessivamente melodrammatico. L’autore merita un elogio per aver spostato il cuore del racconto dai bambini morti alla coppia in lutto che sopravvive restando insieme.
Ci sono, ovviamente, altri racconti, ma non mi ci soffermerò. Voglio, tuttavia, indugiare brevemente sulla delicatezza di Mishima in quanto scrittore. A volte mi stanco delle eccessive esplicitazioni, quando i come e i perché e i cosa vengono rivangati in dettaglio. Mishima non lo fa. Al contrario, due racconti mi hanno fatto restare perplessa finché non ho chiuso il libro per pensarci un attimo, poiché ciò che era successo non era immediatamente chiaro, ma ambiguo. Mi piace dover lavorare un po’, impegnare la mia mente, interpretare i gesti e le reazioni. Ad esempio, in “La paura dei thermos”, Mishima non ti dice esplicitamente che la moglie è stata infedele, eppure è sottinteso nel modo in cui “l’altro” parla del figlio della coppia, con autorevolezza, come se lo conoscesse in un modo sbagliato. Penso l’autore l’abbia gestito brillantemente e lo stesso posso dirlo per “Tre milioni di yen”. L’unico racconto che non ha catturato la mia attenzione è stato Onnagata, il che forse la dice lunga sul resto delle storie.
Voto: 8/10
- F
5 notes
·
View notes
Text
Oscar 2019: i possibili candidati al premio di miglior film d’animazione
Ce la farà almeno una produzione nipponica ad ottenere la nomination?
L’Academy of Motion Picture Arts and Sciences ha rivelato i venticinque titoli che saranno presi in considerazione per il premio come miglior film d’animazione di quest’anno. Solo cinque di essi otterranno la nomination necessaria per concorrere al premio, quelli scelti saranno annunciati il 22 gennaio 2019.
Liz and the Blue Bird
youtube
Nuovo adattamento animato ispirato al romanzo “Sound! Euphonium” (Hibike! Euphonium). La pellicola è stata diretta da Naoko Yamada (La Forma della Voce) presso Kyoto Animation ed è incentrata sui personaggi di Mizore e Nozomi.
Fireworks
youtube
Pellicola basata sul mediometraggio live-action del 1993 scritto e diretto da Shunji Iwai. Il film è stato diretto da Nobuyuki Takeuchi con la supervisione di da Akiyuki Shinbo (Bakemonogatari, 3-gatsu no Lion) e animato presso lo studio Shaft.
Lu over the wall
youtube
Pellicola d’animazione originale diretta da Masaaki Yuasa (Kaiba, The tatami Galaxy) presso lo studio Science SARU e scritta in collaborazione con Reiko Yoshida (Aria The Animation, Romeo x Juliet).
Night is Short, Walk On Girl
youtube
Pellicola basata sul romanzo di Tomihiko Morimi (The Tatami Galaxy, Penguin Highway) e diretta da Masaaki Yuasa (Ping Pong The Animation, DEVILMAN crybaby) presso lo studio Science SARU.
The Laws of the Universe: Part 1
youtube
Secondo film della trilogia cinematografica prodotta dall’organizzazione religiosa Happy Science. La pellicola è stata diretta da Isamu Imakake, già regista del precedente “The Laws of the Universe Part 0″ ed è stato animata sempre presso lo studio HS Pictures Studio.
MFKZ
youtube
Film animato da Studio 4°C in collaborazione con Ankama Animations e diretto da Shoujiro Nishimi assieme a Guillame “RUN” Renard, l’autore del fumetto omonimo.
Maquia - When the Promised Flower Blooms
youtube
Pellicola originale prodotta da P.A.Works e che segna il debutto alla regia di Mari Okada (Nagi no Asukara, Kokoro ga Sakebitagatterunda), la quale si è occupata anche della sceneggiatura.
Mirai
youtube
Nuovo film d’animazione originale scritto e diretto da Mamoru Hosoda (La ragazza che saltava nel tempo, Wolf Children, The Boy and the Beast) presso Studio Chizu.
Gli altri titoli sottoposti a candidatura sono:
Ana y Bruno
The Grinch
I Primitivi
Have a Nice Day
Hotel Transylvania 3
Gli Incredibili 2
L’Isola dei cani
On Happiness Road
Ralph Spacca Internet
Ruben Brandt, Collector
Sgt. Stubby: An American Hero
Sherlock Gnomes
Smallfoot
Spider-Man: Un nuovo universo
Tall Tales
Teen Titans Go! Il film
Tito and the Birds
La cerimonia di premiazione il 24 febbraio al Dolby Theatre di Hollywood durante la 91a edizione degli Oscar. I vincitori della categoria nelle precedenti edizioni sono “Coco”, “Zootropolis”, “Inside Out” e “Big Hero 6″.
Purtroppo va ricordato che negli ultimi anni la presenza delle produzioni giapponesi è stata pressoché nulla, con titoli di pregio scartati già nella prima fase di candidatura. Citiamo i più eclatanti : “In questo angolo di mondo” di Sunao Katabuchi, “La Forma della Voce” di Naoko Yamada (del quale potete leggere la nostra recensione), “Mary e il fiore della strega” di Hiromasa Yonebayashi e addirittura “Your Name” di Makoto Shinkai.
SilenziO)))
[FONTE]
#lu over the wall#yoake tsugeru lu no uta#night is short walk on girl#maquia#liz and the blue bird#mutafukaz#mfkz#anime#film#oscar#fireworks#mirai#yoru wa mijikashi arukeyo otome#sayonara no asa ni yakusoku no hana o kazarou#Uchiage hanabi shita kara miru ka? Yoko kara miru ka?#the oscars
3 notes
·
View notes
Photo
Happy Birthday! (February 11th)
Mion & Shion Sonozaki (Higurashi no Naku Koro Ni)
Sui-Feng (Bleach)
Naomi Misora (Death Note)
Righttchi (Tamagotchi)
Sakurada Michiru (Higanbana no Saku Yoru Ni)
Reiko Yanagi (Boku no Hero Academia)
Kaho Mizuki (Cardcaptor Sakura)
Kiku Honda/Japan (Hetalia)
#mion sonozaki#sonozaki mion#shion sonozaki#sonozaki shion#sui-feng#naomi misora#misora naomi#kaho mizuki#kiku honda#japan hetalia#higurashi no naku koro ni#bleach#death note#tamagotchi#cardcaptor sakura#higanbana no saku yoru ni#hetalia#boku no hero academia#february 11#birthday
44 notes
·
View notes
Photo
Reproduction d’un corset historique français du 18e siècle.
Petite histoire du corset en France au 18e siècle
Le corset, aussi appelé «corps à baleines», représente un élément très important des robes de l’époque, en particulier dans le cas de la robe à la française. En effet, cette dernière s’accompagnait toujours d’un corset porté en-dessous. Le corset était catégorisé comme un sous-vêtement et était donc très rarement vu. Le corset français typique du 18e siècle était de forme conique et comportait plusieurs baleines cousues entre la doublure et le tissu principal. Il avait comme principale fonction de pousser la poitrine vers le haut en plus de créer un contraste entre le corps et les vastes jupes de la robe. Ce type de corset assurait également une posture des plus droites dû à sa forme conique très rigide et à ses bretelles qui favorisaient la projection des épaules vers l’arrière. Le corps à baleines était évasé vers le bas en plusieurs sections qui s’ouvraient pour épouser les formes des hanches de la personne qui le portait. Les corsets de l’époque étaient habituellement lacés à l’arrière. Dû à sa forme, à son laçage souvent abusif et à sa rigidité extrême, le corset du 18e siècle est l’un des plus contraignants et inconfortables à avoir été porté de l’histoire.
Ma reproduction
Pour ma reproduction, j’ai opté pour l’utilisation de fil croisé galaxie ainsi que de popeline pour la doublure. Les baleines utilisées sont faites de plastique flexible et sont recouvertes d’une gaine de tissu. J’ai suivi les instructions d’un patron de marque Butterick dans le model #B4254 et j’ai opté pour le corset de modèle A puisqu’il s’agit du plus exact historiquement selon les informations issues de ma recherche. Le contour du corset est recouvert de ruban de biais et des œillets de métal ont étés posés aux endroits nécessaires pour lacer le corset. Le corset représente l’élément ayant pris le plus de temps à fabriquer notamment dû au fait qu’il s’agissait de ma toute première expérience avec la couture de baleines. Malgré le grand défi que ceci représentait pour moi, je suis très heureuse de l’avoir fait puisque je suis maintenant très à l’aise avec la couture de baleines.
Sources
«A Short History of the Corset», marquise.de, s.d., consulté le 17 septembre 2016.
http://www.marquise.de/en/themes/korsett/korsett.shtml
FUKAI, Akiko; IWAGAMI, Miki; KOGA, Reiko; NII, Rie et SUOH, Tumami.
FASHION une histoire de la mode du XVIIIe au XXe siècle, Paris, Éd. Taschen, Les collections du Kyoto Costume Institute, Volume I : XVIIIe et XIXe siècle, 2012, 287 p.
«History of corsets», Wikipedia, 25 juillet 2016, consulté le 17 septembre 2016.
https://en.wikipedia.org/wiki/History_of_corsets
«L'histoire du corset», couture-urbaine.over-blog.com, 28 janvier 2012, consulté le 17 septembre 2016.
http://couture-urbaine.over-blog.com/article-l-histoire-du-corset-98065657.html
SAMSON, Tiphaine. «Les origines du corset», histoire-costume.fr, 29 octobre 2008, consulté le 17 septembre 2016.
http://www.histoire-costume.fr/les-origines-du-corset/
#couture#sewing#histoire#reproduction historique#corset#18e siècle#18th century#rococo#history#france#mode#mode historique#fashion#historical fashion#historical reproduction
3 notes
·
View notes
Text
Dây điện đứt làm chết 2 học sinh ở Việt Nam và chuyến tàu sớm 20 giây ở Nhật Bản
Ngày nay, mỗi ngày đọc báo ta lại thấy một vài tin tức chết chóc đau thương. Không giết người cướp của thì cũng vì hận tình, ngáo đá, không tai nạn vì sự cẩu thả thì cũng vì cái nhìn đểu hay câu chửi thề. Nhưng trong khi những cái chết đang bị lạm dụng quá mức để tăng yếu tố giật gân cho những tờ báo, và người ta đang dần lãnh cảm hơn với cái chết, thì vẫn có những tin tức thật sự khiến chúng ta không thể chỉ biết rồi để đó.
Đường dây 22kV đi qua cổng trường Trung học cơ sở An Lục Long bị đứt đã gây ra cái chết thương tâm cho 2 em học sinh và 4 em bất tỉnh. Tai nạn đôi khi vẫn từ trên Trời rơi xuống như vậy và người ta chỉ có thể đau đớn nhận ra sinh mệnh thật nhỏ bé trước sự vô thường của kiếp nhân sinh. Thế nhưng, cái cách bên liên quan lý giải, đổ hết lỗi cho ông Trời và thoái thác trách nhiệm thì có vẻ chưa ổn. Bởi nếu cố gắng làm tốt nhất việc của mình và tính toán hết các yếu tố rủi ro vì thật sự coi trọng sinh mệnh con người, thì tai nạn này là có thể tránh được.
Tổng Công ty Điện lực Miền Nam cho biết nguyên nhân ban đầu là do trên địa bàn này xảy ra mưa, giông kèm sấm sét, dẫn đến sét đánh vào lưới điện gây đứt đường dây 22kV nói trên.
[caption id="attachment_1000581" align="alignnone" width="715"] Cổng trường Trung học cơ sở An Lục Long, nơi xảy ra tai nạn thương tâm. (Ảnh theo afamily)[/caption]
Từ lỗi tại ông Trời...
Blogger Nguyễn Trang Nhung đã từng viết về những cái chết vô nghĩa trong đợt ngập lụt làm chết hơn hai chục người ở Hà Nội trong đợt lụt đỉnh điểm năm 2008 rằng: “Có những tổn thất vô nghĩa và những cái chết vô nghĩa! Những tổn thất vô nghĩa, mà khi phải gánh chịu hậu quả, người ta mới lưu tâm tới nguyên nhân... Những cái chết vô nghĩa, mà khi phải chứng kiến trong những tình huống liên quan trực tiếp đến cuộc sống hoặc dễ nhận thấy, người ta mới lưu tâm tới nguyên nhân...”
Và giờ đây người dân đang lưu tâm đặt câu hỏi rằng: tại sao đường dây điện trung thế lại không có biện pháp bảo vệ chạm đất và không có phương pháp phát hiện chạm đất để tới mức dây đứt vào 15h mà 16h30 khi các cháu gặp tai nạn cũng không có nhân viên kỹ thuật nào tới xử lý. Ở một đất nước thường xuyên có mưa bão mà lại không có biện pháp phòng chống rủi ro do dây điện bị sét đánh thì là thiếu năng lực quản lý. Và việc đặt đường dây điện trung thế đi ngang qua cổng trường học có hợp lý hay không?
Việc quy hết trách nhiệm cho thiên nhiên trong những vấn đề gây thiệt hại rành rành tại Việt Nam không hề hiếm. Nào là đường cao tốc 34.000 tỷ mới khánh thành đã bị bong tróc là do mưa đầu mùa, bãi rác Đa Phước bốc mùi trên diện rộng ảnh hưởng tới rất nhiều cư dân ở phía Nam Sài Gòn là do biến đổi khí hậu, ngập lụt triền miên cũng là do biến đổi khí hậu chứ nào phải do quy hoạch chặn dòng thoát nước hay rừng cây bị chặt phá…
[caption id="attachment_1000694" align="alignnone" width="821"] Mới khai thác hơn 1 tháng, cao tốc 34.000 tỷ đã đầy "ổ gà" lớn nhỏ. (Ảnh theo petrotimes)[/caption]
Có lẽ vì cái văn hoá sợ chịu trách nhiệm nhưng lại ưa thành tích nên mới có câu "ca dao" rằng: “Mất mùa thì tại thiên tai, được mùa thì tại thiên tài nước ta”. Thiên tai là lỗi của ông Trời, của mẹ thiên nhiên, mà mấy vị đó thì chẳng bao giờ lên tiếng thanh minh, thoái thác trách nhiệm, có chăng chỉ âm thầm ban cho con người những điều kiện sống tốt nhất rồi trả lại cho con người những tội lỗi mà họ đã gây chứ nào có bất công gì. Thế nhưng cứ đổ cho ông Trời là coi như ném hòn đá xuống vực sâu, nó sẽ chẳng bao giờ quay trở lại được.
Nhưng thử nhìn người Nhật Bản phản ứng ra sao trước những sự cố hy hữu mà theo lệ thường, khó mà trách cứ gì được đơn vị liên quan chịu trách nhiệm.
... đến văn hoá nhận lỗi "kỳ lạ" của người Nhật
Chỉ mới tháng 5 năm nay thôi, công ty đường sắt Tây Nhật Bản (JR-West) đã gửi đi một thông cáo báo chí công khai xin lỗi và tiến hành một cuộc điều tra nội bộ sau khi chuyến tàu lúc 7 giờ 12 phút ở ga Notogawa khởi hành vào lúc 7 giờ 11 phút 35 giây, tức là sớm hơn lịch trình 25 giây.
Mặc dù con tàu vẫn cập ga tiếp theo chính xác theo thời gian quy định, nhưng người phát ngôn của công ty đường sắt mô tả sự cố là "thực sự không thể tha thứ". Trước đó, một vụ việc tương tự xảy ra vào mùa thu năm ngoái, khi chuyến tàu từ Tokyo đi Tsukuba khởi hành sớm 20 giây, cũng đã khiến công ty Tsukuba Express phải đưa ra lời xin lỗi công khai.
[caption id="attachment_1000607" align="alignnone" width="697"] Con tàu vẫn cập ga theo thời gian quy định, nhưng người phát ngôn của công ty đường sắt mô tả sự cố là "thực sự không thể tha thứ"... (Ảnh: japanhoppers.com)[/caption]
Vào năm 2011, hãng Sony đã phải xin lỗi vì cửa hàng online PSN bị hack, ảnh hưởng đến việc truy cập của khách hàng. Theo suy nghĩ thông thường của chúng ta, đây hoàn toàn không phải lỗi của Sony. Thế nhưng với cách nghĩ luôn hướng nội để tìm ra khuyết điểm của mình, người Nhật cho rằng một doanh nghiệp khi cung cấp dịch vụ cho khách hàng thì phải dự đoán và có biện pháp kiểm soát, khắc phục được mọi rủi ro có thể xảy ra. Lỗi của Sony là đã không thể kiểm soát được khả năng bị hack của cửa hàng online.
Là một người tử tế, một người cung cấp dịch vụ và kinh doanh tử tế, trách nhiệm của chúng ta là suy xét được hết mọi rủi ro mà khách hàng và xã hội có thể gặp phải. Dù là trong trường hợp bất khả kháng thì người cung cấp dịch vụ vẫn có một phần lỗi, vì họ đã tổ chức ra loại hình kinh doanh đó thì mới có rủi ro đó. Anh không chăng dây điện qua trường học thì không có sự cố dây đứt làm chết học sinh, không có phương pháp phòng vệ dây đứt chạm đất và phát hiện chạm đất thì mới để xảy ra chuyện đau lòng như vậy. Vẫn sẽ là có một phần trách nhiệm của anh trong đó, sao có thể đổ hết lỗi cho ông Trời.
Những câu chuỵện như của Sony hay JR-West không hiếm trong xã hội Nhật Bản, bởi họ biết ở vị trí nào thì làm người tử tế đều cần phải làm tốt nhất, hết trách nhiệm và nỗ lực của mình.
Một năm trước, cả nước Nhật đã có một phen choáng váng sau vụ scandal tấn công tình dục của nam diễn viên Yuta Takahata. Điều khiến người ta càng phải chú ý đến vụ việc hơn là những gì mẹ của Yuta đã làm ngay sau đó. Nữ diễn viên gạo cội Atsuko Takahata (61 tuổi) đã gửi một lời xin lỗi chân thành trong nước mắt với cái gập người 90 độ vì hành động của con trai cô.
[caption id="attachment_1000609" align="alignnone" width="700"] Nữ diễn viên gạo cội Atsuko Takahata (61 tuổi) đã gửi một lời xin lỗi chân thành vì hành vi của con trai. (Ảnh: dkn.tv)[/caption]
Vào tháng 6, nữ diễn viên Reiko Takashima đã phải đối mặt với các phóng viên thay cho chồng cô, Noboru Takachi, khi anh ta bị bắt vì tội tàng trữ, sử dụng ma túy. Cô đã lên tiếng xin lỗi vì cô cho rằng mình đã không làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
Người Nhật có văn hoá xin lỗi kỳ lạ như vậy vì họ ý thức được trách nhiệm của bản thân ở mỗi địa vị mà mình đảm nhiệm, từ địa vị người làm mẹ không dậy nổi con, tới người vợ không làm tốt vai trò người vợ. Thế nên, ở địa vị làm người chịu trách nhiệm trước lợi ích của hàng nghìn, hàng vạn người như Sony hay JR-West, việc họ nhận trách nhiệm là điều dễ hiểu.
Chẳng như xứ ta, có một vị sẽ luôn phải chịu trách nhiệm cho mọi việc khó khăn nhất, đó là... ông Trời. Ông Trời thật vị tha và nhẫn nhịn, nhưng cũng thật tắc trách và “thiếu kinh nghiệm”, “giới hạn trong nhận thức” quá đi.
Thuần Dương
from Đại Kỷ Nguyên - Feed - https://ift.tt/2Cy72Xx via IFTTT
0 notes
Text
Dây điện đứt làm chết 2 học sinh ở Việt Nam và chuyến tàu sớm 20 giây ở Nhật Bản
Ngày nay, mỗi ngày đọc báo ta lại thấy một vài tin tức chết chóc đau thương. Không giết người cướp của thì cũng vì hận tình, ngáo đá, không tai nạn vì sự cẩu thả thì cũng vì cái nhìn đểu hay câu chửi thề. Nhưng trong khi những cái chết đang bị lạm dụng quá mức để tăng yếu tố giật gân cho những tờ báo, và người ta đang dần lãnh cảm hơn với cái chết, thì vẫn có những tin tức thật sự khiến chúng ta không thể chỉ biết rồi để đó.
Đường dây 22kV đi qua cổng trường Trung học cơ sở An Lục Long bị đứt đã gây ra cái chết thương tâm cho 2 em học sinh và 4 em bất tỉnh. Tai nạn đôi khi vẫn từ trên Trời rơi xuống như vậy và người ta chỉ có thể đau đớn nhận ra sinh mệnh thật nhỏ bé trước sự vô thường của kiếp nhân sinh. Thế nhưng, cái cách bên liên quan lý giải, đổ hết lỗi cho ông Trời và thoái thác trách nhiệm thì có vẻ chưa ổn. Bởi nếu cố gắng làm tốt nhất việc của mình và tính toán hết các yếu tố rủi ro vì thật sự coi trọng sinh mệnh con người, thì tai nạn này là có thể tránh được.
Tổng Công ty Điện lực Miền Nam cho biết nguyên nhân ban đầu là do trên địa bàn này xảy ra mưa, giông kèm sấm sét, dẫn đến sét đánh vào lưới điện gây đứt đường dây 22kV nói trên.
[caption id="attachment_1000581" align="alignnone" width="715"] Cổng trường Trung học cơ sở An Lục Long, nơi xảy ra tai nạn thương tâm. (Ảnh theo afamily)[/caption]
Từ lỗi tại ông Trời...
Blogger Nguyễn Trang Nhung đã từng viết về những cái chết vô nghĩa trong đợt ngập lụt làm chết hơn hai chục người ở Hà Nội trong đợt lụt đỉnh điểm năm 2008 rằng: “Có những tổn thất vô nghĩa và những cái chết vô nghĩa! Những tổn thất vô nghĩa, mà khi phải gánh chịu hậu quả, người ta mới lưu tâm tới nguyên nhân... Những cái chết vô nghĩa, mà khi phải chứng kiến trong những tình huống liên quan trực tiếp đến cuộc sống hoặc dễ nhận thấy, người ta mới lưu tâm tới nguyên nhân...”
Và giờ đây người dân đang lưu tâm đặt câu hỏi rằng: tại sao đường dây điện trung thế lại không có biện pháp bảo vệ chạm đất và không có phương pháp phát hiện chạm đất để tới mức dây đứt vào 15h mà 16h30 khi các cháu gặp tai nạn cũng không có nhân viên kỹ thuật nào tới xử lý. Ở một đất nước thường xuyên có mưa bão mà lại không có biện pháp phòng chống rủi ro do dây điện bị sét đánh thì là thiếu năng lực quản lý. Và việc đặt đường dây điện trung thế đi ngang qua cổng trường học có hợp lý hay không?
Việc quy hết trách nhiệm cho thiên nhiên trong những vấn đề gây thiệt hại rành rành tại Việt Nam không hề hiếm. Nào là đường cao tốc 34.000 tỷ mới khánh thành đã bị bong tróc là do mưa đầu mùa, bãi rác Đa Phước bốc mùi trên diện rộng ảnh hưởng tới rất nhiều cư dân ở phía Nam Sài Gòn là do biến đổi khí hậu, ngập lụt triền miên cũng là do biến đổi khí hậu chứ nào phải do quy hoạch chặn dòng thoát nước hay rừng cây bị chặt phá…
[caption id="attachment_1000694" align="alignnone" width="821"] Mới khai thác hơn 1 tháng, cao tốc 34.000 tỷ đã đầy "ổ gà" lớn nhỏ. (Ảnh theo petrotimes)[/caption]
Có lẽ vì cái văn hoá sợ chịu trách nhiệm nhưng lại ưa thành tích nên mới có câu "ca dao" rằng: “Mất mùa thì tại thiên tai, được mùa thì tại thiên tài nước ta”. Thiên tai là lỗi của ông Trời, của mẹ thiên nhiên, mà mấy vị đó thì chẳng bao giờ lên tiếng thanh minh, thoái thác trách nhiệm, có chăng chỉ âm thầm ban cho con người những điều kiện sống tốt nhất rồi trả lại cho con người những tội lỗi mà họ đã gây chứ nào có bất công gì. Thế nhưng cứ đổ cho ông Trời là coi như ném hòn đá xuống vực sâu, nó sẽ chẳng bao giờ quay trở lại được.
Nhưng thử nhìn người Nhật Bản phản ứng ra sao trước những sự cố hy hữu mà theo lệ thường, khó mà trách cứ gì được đơn vị liên quan chịu trách nhiệm.
... đến văn hoá nhận lỗi "kỳ lạ" của người Nhật
Chỉ mới tháng 5 năm nay thôi, công ty đường sắt Tây Nhật Bản (JR-West) đã gửi đi một thông cáo báo chí công khai xin lỗi và tiến hành một cuộc điều tra nội bộ sau khi chuyến tàu lúc 7 giờ 12 phút ở ga Notogawa khởi hành vào lúc 7 giờ 11 phút 35 giây, tức là sớm hơn lịch trình 25 giây.
Mặc dù con tàu vẫn cập ga tiếp theo chính xác theo thời gian quy định, nhưng người phát ngôn của công ty đường sắt mô tả sự cố là "thực sự không thể tha thứ". Trước đó, một vụ việc tương tự xảy ra vào mùa thu năm ngoái, khi chuyến tàu từ Tokyo đi Tsukuba khởi hành sớm 20 giây, cũng đã khiến công ty Tsukuba Express phải đưa ra lời xin lỗi công khai.
[caption id="attachment_1000607" align="alignnone" width="697"] Con tàu vẫn cập ga theo thời gian quy định, nhưng người phát ngôn của công ty đường sắt mô tả sự cố là "thực sự không thể tha thứ"... (Ảnh: japanhoppers.com)[/caption]
Vào năm 2011, hãng Sony đã phải xin lỗi vì cửa hàng online PSN bị hack, ảnh hưởng đến việc truy cập của khách hàng. Theo suy nghĩ thông thường của chúng ta, đây hoàn toàn không phải lỗi của Sony. Thế nhưng với cách nghĩ luôn hướng nội để tìm ra khuyết điểm của mình, người Nhật cho rằng một doanh nghiệp khi cung cấp dịch vụ cho khách hàng thì phải dự đoán và có biện pháp kiểm soát, khắc phục được mọi rủi ro có thể xảy ra. Lỗi của Sony là đã không thể kiểm soát được khả năng bị hack của cửa hàng online.
Là một người tử tế, một người cung cấp dịch vụ và kinh doanh tử tế, trách nhiệm của chúng ta là suy xét được hết mọi rủi ro mà khách hàng và xã hội có thể gặp phải. Dù là trong trường hợp bất khả kháng thì người cung cấp dịch vụ vẫn có một phần lỗi, vì họ đã tổ chức ra loại hình kinh doanh đó thì mới có rủi ro đó. Anh không chăng dây điện qua trường học thì không có sự cố dây đứt làm chết học sinh, không có phương pháp phòng vệ dây đứt chạm đất và phát hiện chạm đất thì mới để xảy ra chuyện đau lòng như vậy. Vẫn sẽ là có một phần trách nhiệm của anh trong đó, sao có thể đổ hết lỗi cho ông Trời.
Những câu chuỵện như của Sony hay JR-West không hiếm trong xã hội Nhật Bản, bởi họ biết ở vị trí nào thì làm người tử tế đều cần phải làm tốt nhất, hết trách nhiệm và nỗ lực của mình.
Một năm trước, cả nước Nhật đã có một phen choáng váng sau vụ scandal tấn công tình dục của nam diễn viên Yuta Takahata. Điều khiến người ta càng phải chú ý đến vụ việc hơn là những gì mẹ của Yuta đã làm ngay sau đó. Nữ diễn viên gạo cội Atsuko Takahata (61 tuổi) đã gửi một lời xin lỗi chân thành trong nước mắt với cái gập người 90 độ vì hành động của con trai cô.
[caption id="attachment_1000609" align="alignnone" width="700"] Nữ diễn viên gạo cội Atsuko Takahata (61 tuổi) đã gửi một lời xin lỗi chân thành vì hành vi của con trai. (Ảnh: dkn.tv)[/caption]
Vào tháng 6, nữ diễn viên Reiko Takashima đã phải đối mặt với các phóng viên thay cho chồng cô, Noboru Takachi, khi anh ta bị bắt vì tội tàng trữ, sử dụng ma túy. Cô đã lên tiếng xin lỗi vì cô cho rằng mình đã không làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
Người Nhật có văn hoá xin lỗi kỳ lạ như vậy vì họ ý thức được trách nhiệm của bản thân ở mỗi địa vị mà mình đảm nhiệm, từ địa vị người làm mẹ không dậy nổi con, tới người vợ không làm tốt vai trò người vợ. Thế nên, ở địa vị làm người chịu trách nhiệm trước lợi ích của hàng nghìn, hàng vạn người như Sony hay JR-West, việc họ nhận trách nhiệm là điều dễ hiểu.
Chẳng như xứ ta, có một vị sẽ luôn phải chịu trách nhiệm cho mọi việc khó khăn nhất, đó là... ông Trời. Ông Trời thật vị tha và nhẫn nhịn, nhưng cũng thật tắc trách và “thiếu kinh nghiệm”, “giới hạn trong nhận thức” quá đi.
Thuần Dương
from Đại Kỷ Nguyên - Feed - https://ift.tt/2Cy72Xx via https://ift.tt/2Cy72Xx https://www.dkn.tv
0 notes