#Nhá
Explore tagged Tumblr posts
jornalmontesclaros · 1 year ago
Text
Acesse https://jornalmontesclaros.com.br/2023/10/20/312777/
Tumblr media
0 notes
fi88hoibande1 · 1 year ago
Text
"Tận Hưởng Mùa Cược Bóng Đá với Tiền Thưởng Tặng Không Giới Hạn!"
Mùa cược bóng đá là thời điểm hoàn hảo để bạn khám phá vô số cơ hội thắng lớn với những tiền thưởng tặng không giới hạn từ các nhà cái tặng tiền. Đừng bỏ lỡ cơ hội để tận hưởng niềm vui của cá cược và cùng nhau theo dõi các trận đấu đỉnh cao!
Những tiền thưởng tặng không giới hạn này có thể đến từ nhiều nguồn khác nhau, từ tiền thưởng đăng ký, thưởng nạp tiền, đến các chương trình khuyến mãi đặc biệt trong mùa giải. Bạn có thể tận dụng chúng để tạo ra các cược độc đáo và tăng khả năng chiến thắng của mình.
Không giới hạn trong việc tham gia các trò chơi và cá cược, bạn sẽ có cơ hội thú vị để dự đoán kết quả của các trận đấu yêu thích và giành những phần thưởng đỉnh cao. Hãy bắt đầu hành trình cá cược của bạn và tận hưởng mùa cược bóng đá với những tiền thưởng tặng không giới hạn từ các nhà cái uy tín!
0 notes
chang-trai-cua-gio · 10 months ago
Text
- Cho anh mượn em một tí nhá?
- Mượn là sao?
- Mượn em đi cùng anh, ngồi sau xe, tay ôm bụng người đằng trước, miệng cười xinh, lên hồ Tây ngắm hoàng hôn một tí
Yêu nhỉ, mặt trời trước mặt là của tự nhiên, mặt trời trong tim là em xinh của mình. 🍃
Cre: 📷: @iamnguyen__
Tumblr media
57 notes · View notes
chieclamauxanh · 3 months ago
Text
Điều quan trọng nhất là tìm thấy niềm vui trong cuộc sống hằng ngày.
Dạo này cảm thấy mình và cuộc đời có sự gắn kết kì lạ, chẳng hiểu bao lâu rồi mới lại có cảm giác vui vẻ vì những điều nhỏ nhặt xung quanh mình đến thế. Có một đợt cứ quay cuồng với công việc, tình cảm, gia đình, mệt mỏi phát quạu, cứ sơ hở là cãi nhau, sơ hở là xù lông nhím. Đợt này thì mình vẫn quay cuồng thôi nhưng mà chắc có lẽ là sống lâu trong cái khổ, Mị quen khổ rồi.
Từ ngày dọn ra ở riêng, mỗi ngày đi làm chỉ ngóng tới giờ tan làm để về với căn phòng của mình. Mình chăm vài cái cây bé bé, mỗi sáng sẽ tưới nước rồi bê chúng ra ngoài để tắm nắng, tối đi làm về thì ôm các bé vào nhà. Dạo này mình cũng dần tập tành nấu ăn trở lại, khổ, có cái chuyện tự nấu để chăm cho chính mình thôi mà cứ được dăm bữa lại bỏ, nhưng thôi kệ, xưa giờ mình vẫn luôn sống với phương châm là không ép chính mình, phải vui vẻ thì mới làm được.
Hai đứa mình cũng quen dần với chuyện lặng lẽ đồng hành cùng nhau, chẳng có mặt bên cạnh nhưng bù lại him luôn cho mình cảm giác an tâm. Mỗi tuần đều đặn him gửi hoa cho mình, nhờ vậy mà căn phòng của mình cũng ngập tràn màu sắc và hương thơm. Dù đứa nào cũng bận nhưng mỗi ngày vẫn dành ra ít nhất 10 phút để nói chuyện, rồi chụp ảnh check-in cho nhau các thứ. Mình hay nói vui (à cũng hong vui lắm) là thấy phiền, tự nhiên giờ cái phải life update mỗi ngày cho một người, vậy chứ mà cũng thấy vui, cũng thấy hay ho.
Hôm qua đi làm về, mình ghé siêu thị mua ít đồ về nấu ăn, sẵn tiện test luôn cái nồi chiên không dầu anh bạn đồng hành mới đặt cho. Tự nhiên mua được mớ khoai tây ngon, ít rau tươi ơi là tươi, vậy là vui quá trời. Một ngày năng suất làm mình thấy vui khi công việc hoàn thành xong hết, mang một tâm trí hoàn toàn sạch sẽ về nhà, cũng không phải lo lắng tối phải thức làm thêm bất kì deadline nào. Vừa vặn có thời gian dành cho bản thân, nấu ăn, nướng thịt, trong thời gian chờ thức ăn chín thì tranh thủ dọn dẹp nhà, mang quần áo đi giặt. Cảm thấy mình đang sống đúng nghĩa sống.
Mình vẫn hay nói với anh bạn rằng mục đích sống của mình chưa bao giờ là bán mạng làm để kiếm được một cục tiền to rồi ở không suốt khoảng đời còn lại. Mục đích sống của mình là mỗi ngày đều có thứ để cố gắng, để có thể cảm nhận được niềm vui nhỏ bé từ đống hỗn độn và bộn bề cuộc sống. Có lẽ cũng vì vậy mà mình enjoy từng khoảnh khắc một trong đời, dù là mua được bó rau ngon nhưng hơi đắt, dù là tự ăn món mình nấu dẫu hơi mặn, dù là cãi nhau rồi tắt điện thoại khóc đến ngủ quên,... mình đều trân trọng.
Chuyện tương lai thì khó nói, có thể sau này mình sẽ suy nghĩ khác đi, có thể sau này mình sẽ trở thành một người mà như hiện tại mình ghét cay ghét đắng, haha, không biết nữa. Tương lai vẫn là cái gì đó bí ẩn một cách thú vị. Nhưng ít nhất, hiện tại mình thấy vừa vặn đủ đầy, đủ giàu trong tâm trí và trải nghiệm cuộc sống, đủ nghèo để nhắc nhở bản thân phải cố gắng học hỏi hơn từng ngày. Giống như một câu mình đã từng đọc ở đâu đó: "Looking back, I'm nowhere near where I wanted to be, but quite far away from where I wanted to leave." Cảm ơn vì đã đọc đến đây nhá 🌹
Tumblr media
21 notes · View notes
rosiebarbie3125679 · 26 days ago
Text
Tumblr media
TẾT LÀ CÒN ĐỦ NGƯỜI!
Tết về làm tôi nhớ ông quá. Tôi còn nhớ rõ như in những tháng ngày còn bé bên ông nội vào những ngày giáp tết. Mùi cá nướng thơm phưng phức nèn chặt trong chiếc phên treo trên gác bếp, ông dặn: “Tết mới được ăn”, bánh chưng được chính tay ông gói cái nào cái nấy đều to, nhiều nhân chắc nịch có lẽ vì ông ưa đồ nếp nên phải như vậy ăn mới đã. Khoảng thời gian tôi còn bé được ở bên cạnh, vui chơi cùng ông nội là khoảnh khắc tôi không bao giờ muốn nó trôi qua…
Và rồi gia đình tôi chuyển đi, tôi luôn lý do bận đi học, đi làm không thể về. Lần nào về cũng chỉ ở lại với ông bà chưa được một giờ đồng hồ đã vội vã đi. Ánh mắt ông bà đứng trong sân trông theo tôi rời đi, đóng cổng uỳnh uỳnh năm đó mà đến tận bây giờ tôi mới nhói lòng. Giọng nói của ông vẫn văng vẳng trong tâm trí tôi: “Ông có mấy đồng ông cho cầm đi đường uống nước nhá” vừa nói vừa sờ tay vào túi quần đếm từng đồng lẻ có bao nhiêu đưa hết cho tôi. Những ngày tháng cuối cùng của ông, giọng nói thều thào khi tôi gọi về nhà: “Cháu đấy à, ông khỏe”…lần sau cùng ông nói “Ông yếu rồi” và bật khóc nức nở khi con cháu quây quần hỏi thăm. Tôi thương ông biết bao…
Ông nội mất rồi, tết thì vẫn còn đó hàng năm. Nhưng không còn người nướng cá, gói bánh chưng và sửa soạn thắp hương ban thờ gia tiên cho gia đình tôi ở quê nữa. Năm đầu tiên ông mất, tôi về quê mà lòng nghẹn ngào. Không còn ông cũng như không còn tết, chỉ còn sự trống trải trong lòng người ở lại.
Sau ngần ấy năm, cứ mỗi dịp tết đến xuân về như nhắc nhở tôi rằng Tết đã mất đi một phần không thể thay thế.
Với ông ngoại, ông đã mất khi tôi còn chưa hiểu được nỗi đau khi mất người thân. Những gì tôi nhớ về ông luôn là hình ảnh ông vẫy tay gọi lại cho quà bánh: “Hèng ơi, ra đây ông bảo, ông cho kẹo”. Tôi phá hỏng biết bao nhiêu chiếc đĩa băng cassette của ông nhưng ông chỉ mắng yêu rồi lại ôm vào lòng.
Với tôi, tết không còn quan trọng việc phải đi mua quần áo mới, phải nhận được nhiều tiền lì xì...mà đơn giản chỉ là “Còn đủ người” cùng nhau đón tết, cùng nhau sum vầy ôn lại kỉ niệm. Đấy mới chính là Vị Tết-Vị Nhà.
Rosiebarbie
17 notes · View notes
gach-artblog · 2 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media
[💖& reblog appreciated!]
Chào mọi người, tui đang vẽ merch HSR đây! Lần đầu tiên tui vẽ nhiều merch và nhiều char như thế này nên tui mở khảo sát này để có thể hoàn thành merch thật tốt và in ấn cho phù hợp với nhu cầu của mọi người. Nếu có lỗi hay đề xuất gì thì bà con cứ hú tui nhá. Cảm ơn bà con nhiều nha ヾ(@⌒ー⌒@)ノ🌹💖
🪙 Form khảo sát merch avenpaz
🚂Form khảo sát merch HSR còn lại (tất cả là non-cp nhưng nếu muốn coi là cp cũng không sao hết)
11 notes · View notes
iam-annhien · 24 days ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Nhiều khi tôi thấy mình kiếm được cớ để viết ngộ lắm! Kiểu như là, hôm rồi trời mưa. Nấu canh dưa cải chua với thịt bò. Mà lâu ngày rồi mới nấu. Quên mất dưa cải sẵn mặn, sẵn chua. Thành ra bát canh mặn thấy ớn. Chua thấy rầu. Rồi bụng dạ tự nhiên lênh láng cả. Vây là được cái cớ mà rền rĩ, rền rĩ gõ.
Mà ai lỡ đọc tiếp rồi. Làm ơn đừng trách sao gì mà cứ ỉ ê. Không phải tại tôi. Tại bát canh dưa cải chua nấu thịt bò. Chi mà mặn! Chi mà chua! Nghen!
Tôi về nhà đến nhà đã là rạng sáng hai mươi sáu tết. Thế là lỡ mất ngày cúng đưa ông bà.
Buổi trưa. Ba vẫn nấu sẵn nồi canh cải chua, món mà tôi ăn mãi vẫn không thấy ngán. Tôi cứ thế ngồi trên phản, quần đùi thiệt ngắn, húp canh sồn sột. Nói với về phía con em gái, lúc ấy đang cho bé Mina ăn dặm.
“Ngày mai về Bắc chơi rồi nhỉ. Mang nhiều đồ ấm theo đấy. Áo quần hôm trước chị gửi về có mặc được không. Rồi quần áo ấm cho em Mina nữa, em còn bé phổi yếu. Để ý em đấy nhá”
Đứa em gái: “Biết rồi, nhớ rồi. Bà cô già suốt ngày cứ làu bàu. Ơ nhưng mà đợt này chị đi chơi nhiều ghê. Sướng quá trời!”
“Sướng ư? Ai sướng? Sướng thế nào???”
“Thì muốn đi đâu đi, hông chồng, hông con… kiểu kiểu vậy. Có sướng không?”
Tôi cười ha hả. “Mày lớn rồi út ơi. Biết quan tâm tới chuyện sướng khổ của chị rồi”
“Thế chị sống thế nào?”
“Người ta có hàng trăm nỗi lo hàng ngày. Tao thì chẳng có gì để lo cả. Đi làm, về nhà, cơm bụi, trà chanh, đạp xe, thi thoảng nhậu lên bờ xuống ruộng 1 hôm. Thế thôi đó. Nếu cuộc sống như thế được gọi là sướng. Thì chị mày cũng sướng!"
“Cũng không tệ. Em suốt ngày bỉm với sữa. Muốn đi làm xoăn cái tóc mà chả có thời gian đi”
“Thế đi đi. Để em Mina chị trông cho”
“Thôi, làm xoăn rồi lại không rãnh để chăm thì xù lên xấu lắm”
Thế là trưa hai mươi sáu tết hai chị em mải miết nói về chuyện sướng chuyện khổ trên đời.
Nó biểu từ dạo lấy chồng sinh con xong thấy mình sao kỳ lạ, đã bao lâu rồi, nó quên mất mình còn một người chị gái đi làm xa. Câu tôi nói với nó hôm cưới: “Có lấy chồng thì cũng ráng làm một người đàn bà độc lập nghe chưa” - Là tất cả những gì nó còn nhớ về tôi. Nghĩa là rõ nét nhất. Chân thật nhất.
Mùa xuân ở Miền Nam mát mẻ. Buổi trưa tuy nắng gắt hanh hao. Nhưng bù lại có gió, cứ đợt gió nào là được vuốt ve mơn trớn đợt ấy. Sướng râm ran, mê mẩn.
Buổi tối, bé út rủ: "Cà phê không?" tôi ừ. Thế là hai chị em đèo nhau đi. Bỏ em Mina ở nhà cho bố nó trông.
Vào một quán nhè nhẹ, có trúc, có tre, có bồn phun nước, bật mấy bài tình ca nghe chừng cũng du dương lắm. Tôi hỏi út hết thai sản rồi có định đi làm lại không? Hay muốn ở nhà trông Mina. Nếu ở nhà thì có muốn mở hiệu thuốc không? muốn thì chị tính, rồi chị giúp. Rồi lại hỏi ba mẹ có khỏe không? Có bệnh gì mà giấu không cho chị biết không? Nhà cửa có cần mua sắm gì không? Út bảo: "Ba mẹ chỉ cần chị khoẻ mạnh!" Thế là ngắt hết hàng loạt câu hỏi.
Tôi uống cooktail. Út uống nước cam, quán chuyển sang phần nhạc trẻ. Càng lúc càng có thêm khách tầm độ mười tám, hai mươi. Tôi cười: "Chắc lúc này chúng nó chê chị già!" Nó lại ngắt: "Chị khoẻ hẳn chưa?" - Tôi ngồi yên. Quán vẫn nhạc trẻ, ì ầm ở một góc xa.
Nó hỏi sao tôi không trả lời.
Tui nhoẻn miệng cười - vẫn im lặng
Nó lại biểu “Chị gái của tui đâu rồi. Chị gái của tui, mặc quần đùi húp canh sồn sột. Chị gái của lời lẽ đanh thép, tranh luận với người khác có bao giờ chịu im. Chị gái của tui, tui mà bị ai bắt nạt là chị sống chết với người đó. Chị gái của tui đâu biết cười nhoẻn. Đâu có biết hiền...”
Trời muộn. Gió táp vào mặt. Tôi ngồi sau xe máy, hai tay vòng qua người nó, mặt úp vào lưng con bé thở khẽ - thầm thì: "Ngày xưa trời lạnh, cũng có người hay thổi vào lưng chị như thế." Nó ngạc nhiên: "Tiểu tiết thế mà chị cũng nhớ nhỉ!" - Ừ, Chả hiểu sau chị lại thế. Một chút hà hơi vào gáy lúc mùa đông đủ để bắt đầu nỗi nhớ nhung dài đằng đẵng.
Hai mươi bảy tết. Cả nhà bé út đã về Bắc từ sáng sớm, ba thì sang nhà chú Minh đánh cờ. Nhà yên ắng lạ thường.
Mẹ lôi ở đâu ra được cái giường gấp vải dù bộ đội bạc thếch, nhìn là biết nặng trĩu gió sương. Mẹ biểu của ông nội. Tôi gối đầu lên đùi mẹ. Đợi cò về. Mà chỉ đợi có thế thôi chứ có cò nào về trên mấy cái cột nhà bê tông nữa. Mẹ thì thầm thủ thỉ. Như kiểu người ta kể chuyện cổ tích.
“Tóc con Nhiên bạc nhiều nhỉ, không như tóc chị hai mày, gần 40 mà vẫn đen nhánh”
“Hôm trước xin mẹ cái cân điện tử đúng không, khi nào đi nhắc mẹ đưa cho nhé.”
“Mà lấy cân làm gì? Định ép kí nữa hay sao?? Béo béo thế này mới xinh”
“Có để ý thằng nào chưa? Thằng ku con Chú Bình mấy hôm nay kiếm cớ sang tìm xem mày về chưa đấy”
Tiếng mẹ lúc xa lúc gần. Miên man bất tận. Cứ ủ ê như nỗi nhớ không vượt được khỏi bờ môi. Tôi thấy nước mắt mình đột nhiên rịn ra vô cớ.
"Mẹ. Hay con về đây ở luôn nhá. Mẹ chứa chấp con không?"
��KHÔNG - lấy chồng đi!”
Tôi lí nhí: “Thôi. Lấy chồng rồi giao thừa ai cúng ông bà với mẹ. Em gái cũng về quê chồng ngoài Bắc, hai chị cũng phải lo xong bên nội tận mùng 2 mới về nhà”
Mẹ biểu không phải lo. Mẹ có chồng. Chồng mẹ lo 😁
Sinh ra không ai cô đơn. Ba mẹ cũng chẳng sống đời với mày được. Hoặc nếu chưa lấy chồng thì cứ tìm ai mà yêu. Yêu thật nhiều vào. Cứ yêu khờ khạo đi. Ngày sau chai sạn, vắt ra tí tình trong tim mà lại chỉ có sạn có đá, thì mới buồn.
Tôi gọi cho Duy. Kể rằng tôi đã về nhà. Đã nghe mẹ càm ràm vụ không dẫn ai về cùng. Đã sang chào bố Duy rồi. Đã đếm mãi vẫn không đủ một trăm hai mươi lăm bước chân từ nhà về phía cây cột điện có gắn loa phát thanh buổi sáng. À mà chỗ đó người ta không còn phát nhạc Những Bông Hoa Nhỏ nữa.
Duy cười ha hả: - Tao thế nào cũng nghe bố ca bài ca y chang. Mày về ở mấy ngày.
- Đến hết mùng 5.
- Nhanh vậy. Tao chắc chiều tối mùng một mới về đến nhà. Chờ tao về tao đèo đi ăn đá đậu.
- Ừ. Ba tao rũ chú Minh tối giao thừa sang nhà ăn cơm cùng rồi, mày khỏi phải lo đâu.
- Hay tao với mày yêu nhau không???
Hai đứa lại cười ha hả
Duy là người bạn khác giới tôi chơi chung từ bé. Là cậu bạn mò nghêu cùng tôi vào tất cả các kỳ nghỉ hè.
Nhà Duy ở cách nhà tôi một trăm hai mươi lăm bước chân về phía cái trụ gắn loa phát thanh buổi sáng (Đó là bước chân của tôi từ hồi còn bé)
Hồi tôi học lớp 3, thì hắn chuyển đến. Bố hắn đi vắng suốt, nên mẹ tôi hay gọi Duy sang ăn cơm cùng. Mà tôi thì trẻ con sân si, cứ ăn hiếp người ta. Có lần đấm thẳng vào mặt, làm Duy gãy cả răng cửa. Lần đó Duy khóc mếu máo, bảo là “Tao về méc mẹ tao, để mẹ tao hiện hồn về bóp cổ mày.”
Thế là tôi không ăn hiếp Duy nữa - Không phải vì sợ, mà vì tôi kể cho ba tôi nghe, ba biểu mẹ bạn ấy mất rồi, mất tức là đã đi sang thế giới khác, không thể ở bên cạnh chăm sóc bạn ấy như mẹ con được. Kể từ đó, tôi “yêu thương” Duy, bắt chước theo cái cách mẹ tôi yêu thương tôi. Tôi còn biểu “Mày yên tâm đi, tao làm mẹ mày, tao yêu thương mày”
Hồi đó, vào lúc sáu giờ ba mư��i mỗi ngày, tôi mặc áo thêu hoa, ngồi sau lưng ba, loa bắt đầu phát nhạc chương trình Những Bông Hoa Nhỏ - Đi đến trước cửa nhà Duy thì dừng lại đón, ba tôi đèo hai đứa phía sau, em gái út tôi phía trước. bám chặt vào nhau. Đến chỗ ngã ba có cây me to đùng thì ghé vào, mỗi đứa được một ly sữa đậu nành nóng hổi. Duy với tôi học cùng trường cho đến hết cấp 3. Sau đó tôi lên SG, còn Duy đi Úc du học.
Hai mươi tám tết
Mẹ làm bánh bao nhân đậu xanh để tối hai chín cúng giao thừa. Tôi hít hà mùi thơm của sữa và đậu. Cảm nhận được mùa xuân cũng đang thở
Buổi sáng đèo mẹ đi chợ lại thấy chú Minh đang tưới sân. Bắc thang lau đi lau lại từng thanh cửa sắt cho đến khi bóng loáng mới chịu thôi. Chú Minh bao nhiêu năm nay vẫn thế. Mỗi lần thấy tôi sẽ lại hồ hởi nói lớn: “Này, hay yêu thằng Duy nhà chú đi con bé kia. Thân nhau ngần ấy năm rồi còn gì!” Tôi đáp lại: “Từ hồi con đấm gãy răng cửa của nó là nó thề dù con gái trần đời này còn mình con nó cũng không yêu con đâu ạ” - Thế là hai chú cháu cười hì hì.
Cơm trưa vẫn không thiếu món canh cải chua, nhưng mà hôm hay ba nấu với cá rô đồng. Rữa bát xong mẹ rót cho một cốc trà sen lớn, bảo ra phản gấp quần áo với mẹ. Nhưng mà chỉ có mỗi mẹ gấp, tôi thì nằm gối đầu trên chân mẹ để thời gian luồn qua từng lọn tóc mềm. Cảm nhận được rõ bàn tay mẹ ngày càng gầy. Năm tháng đánh từng dấu nhỏ lên cả vết vân tay. Ngoài cửa sổ, mưa phùn bay lất phất. Mai là giao thừa rồi, nhà nào cũng vội vã. Chỉ có nhà tôi là đơn giản quá chừng!
Nhưng điều duy nhất khiến tôi yêu Tết là trong nhà toàn hoa là hoa. Nào là chậu mai vàng của ba bắt đầu có nụ, nào là mấy bó cúc trắng được cắm trong lọ thuỷ tinh trên bàn thờ, còn được ngắm những cái chậu xinh xinh bằng men sứ thả hoa súng của mẹ. Không giò, không chả, không cỗ. Chỉ có chè đậu đỏ, bánh bao sữa nhân đậu xanh.
Năm nào cũng vậy. Lúc giao thừa xong, ba sẽ uống rượu với chú Minh. Còn tôi và mẹ thì đèo nhau lên ngôi chùa nhỏ gần nhà thắp một nén hương. Thế là hết tết.
15 notes · View notes
boobeo1133 · 6 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
mãi bên nhau bạng nhá!
nhìn dị thôi chứ người ta cách nhau có 2 tuổi thôi :))
260824.
18 notes · View notes
anhdeudeu · 1 year ago
Text
Tumblr media
Chiều qua mình có một cái đơn vào giờ tan tầm, hoàng hôn lúc đó đang rất đẹp, mình vừa chạy vừa nghĩ có nên dừng lại ngắm hoàng hôn và kệ mặc khách đang chờ. Nhưng cuối cùng mình vẫn chọn chạy tiếp, check hàng vào lúc nhá nhem tối là một trải nghiệm không tốt. Chợt nhớ câu "hoàng hôn cũng chỉ là những buổi chiều tà" mà bật cười. Với mình mỗi hoàng hôn giống như một cô gái đẹp mà chỉ có thể gặp một lần trong đời rồi vụt qua vậy. Mình không xứng nên không có gì để tiếc.
Đơn hàng đó mình được 30k cho 17km chưa kể đường về.
91 notes · View notes
gixxnn · 1 year ago
Text
Đáng không? Thì niềm thoả mãn này với tớ là quá đáng luônnnn nhá.
Tớ không phải là fan. Tớ đi vì muốn xem thế giới vận hành như thế nào :)
Tumblr media
22 notes · View notes
love-and-deepspace-fanfic · 9 months ago
Text
Trong lúc đang “nung nấu” cái thẻ nắng ngầm “Private Trip” của anh cá nhà t, thì ý tưởng ùa vào cũng giúp t hoàn thành cái #delulu này cho anh bác sĩ 🥹🥹
Mọi sự đều nhờ cô Nguyễn Nguyệt khi mọi ý tưởng gần đây được trao ban cho t đều là ngược 🫣 Nên anh Lê vui lòng lãnh đạn trước nhé!
Những điều được viết dưới đây bao gồm nhiều yếu tố “ảo tưởng” của chính t nên nếu không đúng hay thấy sai sai thì xin các cô bỏ qua giúp t nhé
Mong các cô enjoy phiên bản này! Rất mong được nhận ý kiến từ các cô
PS: ✨✨cá con Private Trip ui lại chờ em nữa nhá 😭✨🐡🌊
Tumblr media
Tóm tắt: Nếu Dawnbreaker và Zayne gặp nhau sẽ như thế nào…
Lê Thâm - Ranh Giới Giữa Các Chiêu Không Gian
“Cậu chẳng khác gì một kẻ yếu đuối”
Câu nói ấy cứ vang vọng trong lòng Lê Thâm kể từ khi anh tận mắt chứng kiến người thầy cũng là người bạn của anh bị biến thành Wanderer ngay trước mắt.
Nếu để mọi người được có cơ hội xét đoán, thì họ sẽ bảo với Lê Thâm rằng việc anh do dự hay sợ hãi không thể xuống tay là một điều hiển nhiên theo bản năng của con người, vì không ai có thể đứng vững trước hoàn cảnh như thế.
Nhìn người mình quen dần biến thành quái thú rồi phải tự tay mình kết liễu mạng sống họ? Liệu có ai “bình thường” sẽ nguyện ý làm điều kinh hãi kia?
Nhưng Lê Thâm biết, “bóng đen” thầm thốt ra lời chỉ trích anh qua ánh nhìn khinh bỉ đó đã không còn là người “bình thường”.
******************************************************
Đã bao lâu rồi Lê Thâm mới trải nghiệm lại cảm giác hồi hộp như sắp sửa lâm trận.
Đối diện anh là cặp mắt đỏ như màu máu khiến Lê Thâm không kiềm được mà phải phát huy năng lực từ cánh tay phải của mình như một bản năng tự vệ.
Cũng chính năng lực này là khởi nguồn cho nhiều bi kịch.
Nhưng so với bóng đen đang ở ngay trước mắt, Lê Thâm có thể cảm thấy được nỗi đau mà anh đã chịu không thể nào sánh nổi với người đang nhìn anh bằng cặp mắt âm trầm phán xét.
Dù bị màn đêm che khuất, Lê Thâm biết người trước mặt anh là có thể là người mà anh hiểu rõ, vì năng lượng xung quanh người đó cũng là năng lượng mà anh quen thuộc.
Năng lượng của băng giá - cũng là năng lượng của chính anh.
Hay nói cách khác, người trước mặt anh có thể là không ai khác ngoại trừ chính mình.
Cứ như bản thân anh là hiện thân của Thần Chết mà anh hằng lo sợ.
Lê Thâm cũng nhận ra người trước mặt vừa có khí chất của anh,lại vừa ẩn giấu bên trong một tâm tình bất định mà anh không nắm chắc.
Tâm tình đó tựa như ly thuốc độc mà chỉ cần một giọt nhỏ rơi vào thôi sẽ làm tràn cả ly, khiến chất độc lan ra tới mọi nơi nó có thể vươn tới. Và chất độc ấy đang ẩn giấu một sát khí bao phủ xung quanh năng lượng băng giá kia. Cũng nhờ điều này mà Lê Thâm nhận biết rõ người trước mặt anh và chính mình là hai cá thể riêng biệt, vì anh sẽ không bao giờ để bản thân mình bị bao trùm bởi sát khí. Anh là bác sĩ, và trách nhiệm của anh là cứu người, chứ không phải đoạt đi mạng sống. Đó là châm ngôn sống của anh và cũng là điều anh đã dặn với lòng mình.
Nhưng sự giống nhau đến mức kì lạ này lại khiến anh liên tưởng đến hai giọt nước tương phản nhau trong gương, vừa giống nhau lại vừa không giống, tạo ra cảm giác cả hai cùng song song hiện hữu. Vậy nếu có một ngày một trong hai hình ảnh ấy phải biến mất, vậy hình ảnh còn lại sẽ như thế nào? Liệu cũng tan biến theo ảnh thật trong gương ?
**********************************************************
Trong lúc Lê Thâm đang quan sát người đối diện thì bóng đen đó cũng đang âm thầm quan sát Lê Thâm.
Một bản thể yếu đuối hơn nhưng lại là người có được hết thảy.
Đây lại là phần khác của giấc mơ sao? Nhưng đã là mơ thì tại sao lại không có người con gái ấy?
Chẳng lẽ ngay cả giấc mơ ngắn ngủi để được gặp em ấy cũng bị chen ngang rồi tan thành như mây khói như thế này….
Hay bởi vì…
**********************************************************
Đang khi suy nghĩ về điều kì lạ diễn ra trước mặt trong không gian tăm tối, Lê Thâm chợt nhận ra bầu không khí giữa cả hai biến đổi.
Một cơn gió lạnh buốt bất ngờ bao trùm lấy anh như muốn đóng băng toàn bộ con người anh.
Cơn giá lạnh đó như một con thú dữ gào thét muốn liều mạng ăn tưoi nuốt sống anh, phản ánh tâm trạng tức giận của người vừa tạo ra nó.
Sao hắn ta lại đột nhiên tức giận?
Không để Lê Thâm chờ lâu, những ngọn băng thuỷ tinh lẫn trong trận bão tuyết đã bất ngờ ập tới Lê Thâm khiến anh trở tay không kịp.
Sát khí cuồn cuộn dâng trào báo hiệu Lê Thâm biết về nguy hiểm rình rập, khiến anh không tự chủ được mà phải phát huy năng lực của mình như một bản năng.
Một bức tường băng kiên cố được dựng nên ngăn cách bản thân Lê Thâm với vô vàn những mũi băng có khả năng gây ra sát thương chí mạng.
Nhưng đòn tấn công dồn dập cùng sát khí quá mạnh đó đã khiến Lê Thâm phải chùn bước.
Anh thở hổn hển, cố gắng điều chỉnh tâm trạng lẫn năng lực đang xáo trộn của mình. Tại sao mới vừa ở trong trạng thái dò xét, mà bóng đen kia lại lập tức muốn ra tay kết liễu?
Đó là điều Lê Thâm vẫn chưa hiểu, nên anh chần chờ không xuống tay được.
Có lẽ thế giới dịu dàng mà Lê Thâm đang được trải nghiệm đã làm tan chảy trái tim của anh, khiến những quyết định mà anh đưa ra đều ẩn giấu sự vị tha và độ lượng mà một vị bác sĩ cần có. Nhưng khi đối mặt với người trước mắt, những lối sống ấy đã không còn nghĩa lý gì.
Hiển nhiên, trong cuộc đọ sức dành cho kẻ chiến thắng này, cả về quyết tâm lẫn sức mạnh, Lê Thâm đã thua.
Lúc cơn bão tuyết bao trùm lấy Lê Thâm cùng những tràng băng bủa vây anh tứ phía, anh nhận ra người kia nắm giữ năng lực còn mạnh hơn những gì anh tưởng tượng.
Những mũi tên bắt đầu xuyên qua tường băng của Lê Thâm mà cắm phập vào người anh, khiến anh phải hứng chịu cơn đau thấu tim cùng đợt gió lạnh tràn vào. Cơn đau đó y hệt như thuật chú định khiến toàn thân anh không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho những mũi băng giày xéo giữa cơn bão tuyết dữ dội.
Cảm giác này….tại sao…lại quen thuộc đến vậy….
Trong lúc Lê Thâm đang gắng gượng vực dậy bản thân thì bóng đen kia đã tiến lại gần, để lộ ra gương mặt quen thuộc.
Thần Chết…là Thần Chết mà Lê Thâm đã nhìn thấy trước kia…là người đã ám chỉ anh rằng anh chỉ là một kẻ yếu đuối.
Cùng một gương mặt, một thần thái, một năng lượng, Lê Thâm như nhìn thấy chính bản thể của mình trong đôi mắt ánh vàng của chiều buồn nhưng bị nhuộm đỏ trong màu máu.
Đây…là…. anh sao?
Trong lúc Lê Thâm còn chưa hết bỡ ngỡ, thì vị Thần Chết kia đã tiến lại gần rồi nhìn anh với nửa con mắt khinh thường từ trên xuống:
“Rốt cuộc, cậu cũng chỉ là một kẻ vô dụng, nên mới không thể bảo vệ nổi điều duy nhất cậu may mắn có được.”
Lời nói này tựa như chú thuật nguyền rủa khiến trái tim Lê Thâm thắt lại trong đau đớn. Anh biết điều duy nhất anh may mắn có được là gì, vì đã không biết bao lần, anh cũng được trải nghiệm cảm giác đau đớn y hệt như vậy trong mơ: Cảm giác khi không có em ở bên cạnh….
Vậy có khi nào….
Không để Lê Thâm có thời gian suy nghĩ, một khối băng đã được hình thành trong lòng bàn tay của Thần Chết, và hiển nhiên, khối băng ấy được dùng làm gì và để hướng vào ai thì cả hai đều hiểu rõ.
Nhưng điều khiến Lê Thâm bàng hoàng hơn cả không phải là việc anh có thể bị ra tay kết liễu bất cứ lúc nào nhưng chính bởi điều Thần Chết đã thốt ra ngay lúc anh ta ra chiêu chí mạng:
“Nếu cậu đã trở nên vô dụng, thì tới lượt tôi bảo vệ em ấy.”
*************************************
“Lê Thâm….Lê Thâm!!”
Lê Thâm giật mình tỉnh giấc sau khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
Anh ngồi bật dậy thở dốc, cả người anh thấm đẫm mồ hôi như mới trải qua cảnh tượng hãi hùng sau khi thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Trong lúc nỗi sợ còn đang bao phủ lấy Lê Thâm khiến anh chưa kịp định hình thì một bàn tay ấm áp đã chạm nhẹ vào lưng rồi vỗ về anh theo từng nhịp tim anh đập.
Lê Thâm ngước mắt lên mò tìm theo cử động của bàn tay ấy thì đụng phải đôi mắt đầy lo lắng đang hiện trên gương mặt dịu dàng thân quen của em.
Những tia nắng ấm áp xuyên qua mành khung cửa sổ đang chạm vào người em khiến em càng thêm toả sáng hệt như thiên thần, cũng làm cho Lê Thâm có cảm giác rằng anh đang được ở trên thiên đường sau khi phải lang thang trong màn đêm vô tận.
Không kìm được lòng mình, Lê Thâm theo bản năng ôm chầm lấy em mà cảm nhận cái ấm nóng mà em mang lại.
Chỉ đến khi em thốt lên, “Anh có sao không? Lại nằm mơ à?” Thì lúcđó, Lê Thâm mới ngước nhìn cảnh vật xung quanh.
Vẫn là mùi thuốc men từ căn phòng khám bệnh quen thuộc, không phải mùi máu tanh ở nơi tối tăm ấy.
Nhưng cảm giác của sát khí âm trầm mà nơi đó để lại vẫn đang quanh quẩn trong anh, khiến cho ngay cả nắng ấm từ mặt trời cũng không thể xua tan đi cái lạnh buốt anh vừa cảm nhận.
Anh vuốt ve cổ mình nơi đã bị tảng băng giá lạnh kia đâm lấy…cảm giác này…..sao lại chân thực đến vậy….liệu nó chỉ đơn giản là mơ…
Trong lúc lại sắp chìm vào sự suy tư của bản thân, một dòng chảy ấm áp tiếp tục được áp vào má Lê Thâm khiến anh tỉnh lại.
“Anh có sao không? Sao lại ngẩn người nữa rồi? Có phải hay không lại ăn vụng đồ ngọt trước khi ngủ nên mới khó thở rồi ra nhiều mồ hôi như thế?”
Như ánh nắng chói chang đủ sức làm tan chảy tảng băng lạnh buốt, cõi lòng của Lê Thâm cũng dần bình tâm trở lại.
Đúng vậy, có khi nào chỉ vì anh sơ ý không chăm sóc cơ thể nên mới khiến cho mình bị sinh ảo giác rồi gây ra cảm giác chênh vênh này không? Mà cho dù không thì anh cũng muốn tin vào khả năng như vậy. Vì đó là điều duy nhất anh có thể làm, để khiến em không còn lo lắng về anh nữa.
Lê Thâm trìu mến nhìn em rồi lại ôm chầm lấy em, như đang khao khát nắm giữ cái ấm áp chỉ mình em có khả năng trao tặng.
”Thật may…… vì được có em bên cạnh.”
*****************************
“Anh này, đừng tự mình gắng sức hay quyết định điều gì nhé, có gì cũng phải nói cho em trước tiên”
Nhìn bộ dáng vừa hí hửng vừa dặn dò anh như bà cụ của em khiến Lê Thâm không kiềm được lòng mà phì cười một tiếng - điều mà anh rất hiếm khi làm.
Có vẻ giấc mơ kia chỉ là phản ảnh cho nỗi sợ trong lòng, nỗi sợ rằng sẽ có ngày anh phải hối hận vì mình “yếu đuối”. Nhưng đâu mới là định nghĩa cho sự yếu đuối? Là không đủ dũng khí để tiêu diệt những gì có thể làm hại em ấy sao?
Dù điều ấy có thể...đã từng là….con người….
Trong lúc Lê Thâm lại sắp chìm vào suy nghĩ của mình thì chuông báo động từ chiếc đồng hồ thợ săn của em lại vang lên, kèm theo sau là lời cảnh báo:
”Báo động…báo động…quái Wanderers xuất hiện…. cấp độ A…tọa độ X Y….xin vui lòng di tản dân cư khỏi khu vực nguy hiểm”
Cả Lê Thâm và em đều biết biết mình phải làm gì trong những lúc như thế này.
Đang khi dặn dò em về việc em phải làm và phải cẩn trọng ra sao trong lúc thi hành nhiệm vụ thì đột nhiên một khoảng không bị mở ra ngay trước mắt, và theo sau là một con quái Wanderer với hình dáng giống hệt như….
William….
Chỉ trong nháy mắt khi Lê Thâm đang bàng hoàng, quái Wanderer đã lao ngay tới rồi vung lưỡi liềm sắt bén từ cánh tay biến dạng của mình về phía anh.
William…là…là cậu sao?
Lê Thâm cảm thấy tim mình như ngừng thở, ký ức bị anh chôn vùi đang tái hiện từng cảnh một.
Tại núi Eternal….nơi có bí mật anh muốn chôn vùi….nơi bản thân anh đã từng yếu đuối…William…thật xin lỗi….. hoá ra cho tới bây giờ….tôi vẫn là kẻ vô dụng…
“LÊ THÂMMMMMMMM!”
Tiếng thét chói tai vừa vang lên cũng là lúc Lê Thâm choàng tỉnh. Đối diện anh lúc này là hình ảnh của em đang dang hai tay mà đỡ lấy anh. Những tia máu bắn ra từ lưng em cũng xẹt qua gương mặt của Lê Thâm rồi lưu lại.
Trong lòng anh là hình ảnh cô gái anh thương đang ngã xuống.
Máu từ lưng em bám vào tay anh tạo ra một cảm giác ấm nóng….
nhưng đây…
Không phải là hơi ấm mà anh muốn chạm….
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ xung quanh Lê Thâm đều được bao phủ bởi màn đêm vô tận.
Màn đêm đầy rẫy sát khí đó…
Và chính giữa màn đêm ấy là một con đường, một con đường được dựng nên bởi hai hàng dài những xác người chất đống.
Lê Thâm không muốn đi trên con đường này, nhưng cứ như vận mệnh đã an bài, đây sẽ là con đường mà anh phải chọn.
Một giọng nói vang lên ở trong anh, như đã cách rất lâu, rất xa về trước….
“Nếu luật đã đặt ra…chẳng khác gì lời nguyền rủa… thì cần gì phải hoàn thiện nó….chỉ đơn giản…phá huỷ toàn bộ thôi…”
Đúng vậy…phải phá huỷ toàn bộ….mới có thể…bảo vệ ��ược em…
Như một bộ xương khô đang tiến gần đến huyệt mộ của mình, Lê Thâm bước từng bước nặng nề qua hai hàng xác người chất đống, tiến thẳng vào trong bóng đêm vô tận. Và tại cuối con đường, điều Lê Thâm nhìn thấy, chính là ngai vàng với đầy rẫy những tảng băng gai góc lạnh lẽo.
Lê Thâm nhìn thấy một hình ảnh khác giống anh đang mặc một bộ đồ dành cho nhà tiên tri ma thuật thời xưa…như đã ngồi đây rất lâu …chỉ để chờ…
Chờ đợi….
“Bông hoa thuỷ tiên đó…”
Như trùng với tiếng lòng của anh, tiếng của Thần Chết đối diện anh vang lên. Bóng hình của Thần Chết, hiện đã thay thế cho hình bóng cầm cây trượng mà ngồi chễm chệ trên ngai vàng.
Vậy ai mới thực sự là ai? Bản thân anh đã không còn biết và không còn quan tâm đến nữa. Vì tại giờ phút này, anh biết anh cùng với những hình ảnh trước mặt mình chỉ có một điểm chung duy nhất, và điểm chung đó, là điều mà tất cả các bản thể của anh đều để tâm và muốn có được.
Chính là em…là bông hoa thuỷ tiên mà chúng tôi luôn tìm kiếm…
Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng lãnh đạm của Thần Chết vang lên như hồi chuông cảnh báo:
“Cậu….là ngoại lệ, vì chỉ có cậu mới có được em ấy.”
Lê Thâm hiểu rõ những điều Thần Chết đang nói.
Anh vô lực khuỵu xuống sàn vì anh hiểu rõ bản thân mình đã may mắn ra sao nhưng cũng bất lực thế nào.
“Nhưng…cũng chính cậu….mới là kẻ yếu đuối nhất….”
Anh biết rõ…anh biết rõ…mình là kẻ yếu đuối….
“Vậy nên…nếu cậu không thể trở nên mạnh mẽ…”
Lời nói chưa kịp kết thúc, thì cằm của Lê Thâm đã bị nắm giữ. Một bàn tay rắn chắc lạnh lẽo đang thúc ép anh phải đối mặt với đôi mắt đỏ như máu đang hiện diện ngay trước mặt mình.
“Nếu cậu đã không làm được thì tới phiên tôi. Nơi đây không có chỗ dành cho kẻ yếu.”
**********************************************
Những tiếng cứu xe inh ỏi….hàng loạt tiếng la hét của người dân….chỉ có em… như đang nằm yên…trong một vòng tay rắn chắc…
Em cố gắng choàng dậy nhưng đã bị cánh tay rắn chắc kia ngăn chặn không cho em động đậy thân mình.
Hình như vết thương ở sau lưng em đã không còn đau nữa, chỉ có một cảm giác lành lạnh thoải mái.
Có vẻ như Lê Thâm đã giúp em xử lý vết thương.
Em biết điều mình vừa làm là rất nguy hiểm, thể nào cũng sẽ bị anh chê trách nhưng em vẫn cảm thấy thật ấm lòng vì anh vẫn bình an….
Những ngày vừa qua, khi trông thấy vẻ mệt mỏi của anh, em đã muốn làm một điều gì đó. Nhưng càng nhìn anh em lại càng không biết mình nên phải làm gì vì cứ như thể anh đang đấu tranh với chính mình, giống như đây là điều mà anh phải tự vượt qua và âm thầm chịu đựng.
Nên lúc em nhìn thấy anh gặp nguy hiểm, em đã ngay lập tức che chắn cho anh, chỉ vì không muốn anh phải chịu thêm nỗi đau nào nữa.
Thật may…vì anh vẫn không sao…
Lúc dụi vào lòng Lê Thâm, không hiểu sao em cứ có cảm giác gì đó rất kì lạ, một cảm giác không tên, như thể rất lâu em cũng từng có cảm giác đó khi nhìn trong mắt anh….cứ ngỡ như…em được nhìn thấy một Lê Thâm khác vậy…
Đang khi lo nghĩ thì bàn tay của Lê Thâm đã chạm vào má em.
Lo sợ rằng Lê Thâm sẽ la mắng em vì em đã hành động thiếu suy nghĩ nên em cố tìm đủ mọi lý do trong đầu rồi chậm chạp không dám đưa mắt nhìn để tránh bị anh hỏi tội.
Nhưng tới khi được chạm vào mắt anh thì em đã biết….
Không đợi em kịp suy nghĩ, người đàn ông xa lạ nhìn giống Lê Thâm kia vừa nhìn em vừa nở nụ cười khiến toàn thân em lạnh buốt.
“Cuối cùng cũng được gặp lại em”
#delulu
#zayne
#letham
Tumblr media
8 notes · View notes
strangeocblog · 2 months ago
Text
Ok ok OC introduction. I’m going to start with him first
All of the following texts are in vietnamese, i’m going to die if i translate them to english 😭
· · ──────────── ·𖥸· ──────────── · ·
"Nhờ làm một phen chết đi sống lại và cũng nhờ có tôi nên tiếng tăm của anh ta nổi như cồn, không nổi tiếng trong giới thì ắt sẽ nổi tiếng toàn Fontaine, ai cũng biết rồi nên tôi không cần phải tốn hơi mà kể.
…Gì cơ? Không biết à? Thế thì ráng lục lại báo Chim Hơi Nước cũ mà đọc, khá nhiều đấy, ráng sưu tầm cho hết nhá.”
- Huân Tước N.
◆ Tên: Claude Alaire
◆ Danh Hiệu: Kìm Hãm Tham Vọng
◆ Bộ Óc Thiên Tài
◆ Vision: Băng
◆ Cung Mệnh: Cung Thịnh Đông Thuế Biến (nixorior mutare)
Tumblr media
2 notes · View notes
chieclamauxanh · 1 year ago
Text
2024, I'm coming...
Những ngày cuối năm, mình nghỉ việc ở công ty, về nhà với mẹ với ngoại, tự cho mình biếng lười một chút như là phần thưởng sau một năm cố gắng. Mấy ngày này mình có thời gian cho bản thân nhiều hơn, dẫu còn vài bài final ở trường nhưng mình nghĩ là rồi sẽ ổn cả thôi.
Mình bắt đầu rà lại checklist 2023, cũng như chuẩn bị checklist mới cho 2024. Nếu như 2023 mình thiên về mối quan hệ và những trải nghiệm thì 2024 sẽ có chút đơn giản hơn, thu gọn lại là mình đi tìm những điều mới mẻ. Mình muốn thử ăn một món chưa từng ăn trước đây, muốn thử đến bar uống một ly cocktail vào ngày cuối tuần, muốn được nấu cho ai đó ăn,... những điều nhỏ nhoi đại loại thế. Tất nhiên vẫn sẽ có những mục tiêu lớn nhỏ về thành tích, nhưng mình nghĩ 2024 của mình sẽ thú vị ở việc mình chủ động đi tìm những cái "mới" như thế.
Việc làm checklist hằng năm đã trở thành một thói quen của mình. Dẫu trên hành trình đôi lúc lệch quỹ đạo, có những cái mình sẽ chọn không làm nữa, nhưng mà it's okay, vì mình đâu thể dự đoán trước tương lai, miễn là mình biết mình vẫn đang tiến lên, thì dù có chậm chạp hoặc không theo tính toán ban đầu cũng chẳng sao cả.
Năm nay á, mình khóc nhiều kinh khủng. Mà ngộ lắm, mình không khóc vì yêu đương hay thất tình đâu, có chăng chắc được 1-2 lần gì đấy thôi, mình nhận ra 2023 mình khóc nhiều nhất là vì công việc. Lần đầu hiểu được cảm giác áp lực trong công việc, cũng lần đầu nhận ra kiếm tiền không hề dễ dàng một chút nào, và cậu biết hông, mình nghĩ những lần mình khóc nức nở đó đều xứng đáng cả. Bởi lẽ sau mỗi lần như thế mình đều sẽ rút ra được những kinh nghiệm cho bản thân mà mình tin là không phải trải nghiệm nào cũng mang lại được.
2023 thật đặc biệt, 2022, 2021 và cả những năm trước đó cũng thế. Cậu biết không, mình thật sự vui khi mỗi năm trôi qua với mình đều đặc biệt theo những cách riêng, điều đó làm mình biết mình thật sự đang sống, tiến bộ và trưởng thành từng ngày.
Hy vọng 2024 vẫn sẽ tiếp tục yêu thương và vỗ về mình. Vẫn sẽ hy vọng nếu có khóc thì chỉ khóc vì áp lực công việc thôi nhé, còn người yêu thì hãy tắc đường thêm chút nữa đi, mình chưa sẵn sàng khóc vì tình yêu đâu, thế nhá.
Cuối cùng không quên chúc cho mọi người có những ngày cuối năm thật ý nghĩa, sẵn sàng đến với một 2024 đầy tích cực nhé.
Tumblr media
27 notes · View notes
anhtaiincorrect · 2 months ago
Text
các cụ nói "chửa là cửa mả" cấm có sai
jun: ủa rồi soobin, em thì sao?
soobin: trước khi cây nó sinh thì em với nó ra siêu thị mua mấy đồ dùng cần thiết. tụi em cũng không mua nhiều, chủ yếu là khăn choàng đầu, bịt trán, rồi bao tay, bao chân, quần áo sơ sinh, v.v.
jun: nhưng mà bây giờ họ có sẵn hết đồ sơ sinh rồi nhỉ?
soobin: vâng, nhưng ngày xưa chị em hay cô dì chú bác mà có sinh nở, đến ngày thiếu khăn xô rồi tã ctck, phải đi mượn. thành thử ra bọn trẻ con trong xóm hay bảo nhau, "mày nhá, ngày xưa mẹ mày mượn tã của tao đấy. bây giờ mày đừng có đối xử với tao theo kiểu lấc ca lấc cấc như thế nhá." nhưng mà chủ yếu lo cái lúc đón về ấy ạ, rèm phải buông như nào, mũ đội cho mẹ cho con như nào, ctck, bây giờ có bán sẵn cả rồi.
soobin: nhưng cái cảm giác mà đưa cây đi sinh và em được vào trong chỗ đấy để cùng nó vượt cạn ấy. con em sinh ra còn bị tràng hoa quấn cổ, thắt cravat 2 vòng, bác sĩ phải thò xilanh vào, hút ra rồi phịt ra, hút ra rồi phịt ra thì bé nó mới sống được, chứ không chậm một tí thì cũng không còn xuất hiện trên đời này nữa. mình ở trong căn phòng đấy thì cảm giác hoang mang rất là kinh khủng ạ, rất là lo lắng sợ hãi. mặc dù có đầy đủ các phương tiện nhưng mà đứng ở cạnh vợ mới biết là, các cụ bảo chửa là cửa mả mà. có nhiều cái vấn đề mà em không thể hình dung nổi. 
soobin: có nhiều người đau đẻ là chửi từ đầu đến cuối các anh ạ, từ bác sĩ, y tá, gặp ai là chửi người đấy. mà đi lại thì buồn cười lắm anh ạ, cứ [sơn giả cách đi của bà bầu phòng chân cuối thai kỳ] "ối giời ơi tổ sư thằng bố mày, lúc nó sướng thì nó còn gọi mình ối giời ơi là nó đau", cứ như thế khắp cả một gian phòng dài, mà không phải chỉ một người đâu anh ạ. vào đấy phải gọi là bi hài cực kỳ, cười cũng khong dám cười, mình cười thì sợ mình vô duyên.
dì lệ: nhưng mà anh lạ cái là tại sao thằng kay lại để em vào trong đấy? nó thì lạ gì tính em nữa? vào đấy chưa chắc ngồi cạnh vợ mà cứ đi lang thang ngó nghiêng xem thiên hạ làm gì?
soobin: trời ơi lúc đấy rồi thì còn để ý đến ai được nữa hả anh? vào đấy chỉ dám nhìn vợ mình thôi.
[jun và dì lệ cười]
soobin: vào đấy chẳng dám nhìn ai cả, nói chung là như thời tiền sử hết rồi!
kim ăn: trời ơiiiiiiiiii.
(suộc)
2 notes · View notes
nhu-an · 11 months ago
Text
“我觉得这个世界美好无比。睛时满树花开,雨天一湖涟漪,阳光席卷城市,微风穿越指间,入夜每个电台播放的情歌,沿途每条山路铺开的影子,全部是你不经意写的一字一句,留我年复一年朗读。这世界是你的遗嘱,而我是你唯一的遗物”
Tôi cảm thấy thế giới này xinh đẹp vô cùng. Trời thức dậy muôn hoa đua nở, mặt hồ gợn sóng một ngày mưa, tia nắng dài xuyên qua những con phố, cơn gió nhỏ nhẹ len qua kẽ tay, đài phát thanh ngân vang bản tình ca một buổi chiều nhá nhem, bóng tối trải dài trên mỗi nẻo đường đồi. Tất cả là lời em vô tình viết ra, khiến tôi đọc thuộc lòng theo năm tháng. Thế giới này là ý chí của em, còn tôi là di vật duy nhất của đời em.
- Như An dịch
Tumblr media
10 notes · View notes
vinhnguyet · 2 months ago
Text
đây, ngày 9 tháng 12 của mình nhé, năm 2024
hôm nay người Công Giáo chúng mình mừng lễ Mẹ Vô Nhiễm. chuyện này nói sau nhưng mà mình nháy trước khúc này.
đầu tiên là ăn uống để chị Miên vào kiểm tra.
sáng nay mình bị đầy bụng nên không ăn uống gì, nhưng có hai thỏi bánh gạo lứt chà bông nhăm nhăm cho vui mồm. trưa thì Huyền đưa mình đi ăn bánh xèo vỏ, ui, cái chỗ này sẽ trở thành chỗ ăn quen mồm của mình trong tương lai. còn tối thì mình ăn cơm nhà bếp nấu. có gà kho sả, tôm rang thịt và canh bầu cùng quá trời rau luộc. mình xới có một muôi cơm thôi, còn lại chủ yếu là ăn rau í. chả hiểu sao dạo này mình ăn rất ít cơm, còn thức ăn thì vẫn ăn đủ. giờ mình đang uống một ly trà dâu tằm, à đúng rồi, ban nãy nghỉ giữa hai tiết mấy đứa có mời mình ít bánh tráng, eo ăn dính lắm. và sau đây là minh chứng cho những lần ăn của mình.
Tumblr media Tumblr media
chị Miên bảo cái Tumblr của mình toàn nói về công chúa, không thì bảo nhớ anh Đ. thế cũng tốt, ở đây chỉ có một mình mình, ít ra bế công chúa lên đây rồi thêm anh Đ cho có hơi người, chứ ngay chính vườn nhà mình mà còn cô đơn thì tệ lắm.
thế nên nói về công chúa trước đi. mình hay bảo công chúa có cái tật quạc mình mỗi khi mình làm mấy trò ngu người. cái kiểu quạc của công chúa là hét vào mặt mình mấy câu lệnh như "ăn đi, ngủ đi, làm đi" với cái sticker con gà la ó. sáng nay công chúa cũng quạc mình chuyện ăn sáng.
Tumblr media
nhưng hôm nay công chúa ốm rồi. công chúa bảo chắc ốm nhưng mình mạnh dạn đoán luôn là công chúa ốm rồi, chứ ai lại uể oải rồi chảy nước mũi và sụt sịt liên tục mà không ốm đâu. mình nhắc bạn mua thuốc, mang áo cho ấm thôi chứ làm được gì.
Tumblr media
nhưng vẫn cơ hội với cà chớn lắm. à, mình rất quý cái sự để ý tiểu tiết của công chúa nhá. lần đó mình kể là mình mới ốm xong, còn trận ho thì kéo dài ra thêm mấy hôm nhưng khỏi rồi, lâu lâu khò khè thôi. thế mà lần này là lần thứ 3 công chúa hỏi mình hết ho chưa dù chuyện mình kể đã qua cả tuần trời. mình bảo hôm nay nhà mình kho gà với sả, công chúa hỏi mình hết ho chưa mà ăn gà. hết rồi, tôi hết rồi, hết hẳn khò khè luôn rồi. thế mà tới lúc mình kể chuyện mình ăn miếng bánh tráng muối ớt thì bảo mình là đồ tham ăn. trừ bạn 5 điểm còn 2.
à, mình còn ăn cả sủi cảo hôm nay nữa. giờ mới nhớ, hihi.
Tumblr media
tiếp chuyện công chúa đi, eo ơi bạn cũng để ý lắm.
Tumblr media
và rồi đòi đánh mình
Tumblr media
mình cợt nhả thì bạn đòi đấm, nhưng bạn cợt nhả thì mình rộng lượng cho qua. trời ơi, bạn N bữa nay rộng lượng lắm, hehhe.
hết chuyện của công chúa rồi. giờ tới cook chị Miên. chị ta bảo ai đó nhốt mình lại đi chứ lúc chị ta độc thân mà mình có tình yêu vào đáng sợ lắm.
Tumblr media
toàn cảnh chị Miên cook mình lúc 4 giờ 30 sáng. giờ mà nhốt mình lại may ra có mỗi anh Đông làm được, chứ chưa thấy đối tượng nào có khả năng đó. nhưng may quá, mình nghỉ chơi từ tháng 11 rồi, hehe không bị nhốt. nhưng chuyện mình mong ngóng anh Đ là thật. ngày trước lúc còn chơi với ảnh, ảnh siêng coi stories của mình lắm, tới lúc ảnh lơ mình mình vẫn mong ngóng điều đó mỗi ngày, cứ 3-4 tiếng là mình vào coi lượng mắt xem stories có tăng lên không, có ảnh ở trong đó không.
rồi tới lúc nghỉ chơi nhau, mình cũng vào coi từng chút một, kiểu để cái avt ảnh hiện diện vỏn vẹn vài giây trên stories là mình thấy đủ rồi ấy. thật ra ảnh có thật sự xem hay không mình không biết và cũng sợ phải biết lắm. sao mình lại có thói quen up nhiều stories và liên tục thế nhỉ? ban đầu mình không muốn lưu lại vào cái mục photos của phở bò ấy nên mình làm thế, rồi có đợt mình không gửi ảnh bằng messenger được và anh Đ cũng bảo trông stories mình nên mình đăng nhiều hơn, cho ảnh thấy. thế là quen tới giờ. à, thế lại là mình cũng giỏi đấy chứ. thôi nói tới đây thôi, giờ chỉ còn mỗi anh Thu anh Hạ lâu lâu vào xem stories của mình, còn Huyền coi liên tục, chị Miên cũng không thiếu cái nào. vậy là đủ rồi, mình gặp bấy nhiêu đó người thôi. mà mình cũng chẳng còn coi trọng xem ai là người xem stories của mình nữa. mình coi là được.
Tumblr media
tới đó thôi, nói chuyện Lễ Mẹ Vô Nhiễm đi.
mình được thấy những người ít có cơ hội thấy. cha Khánh, ở nhà hưu dưỡng dù gần như ngày nào mình cũng đi gần đó nhưng ít khi ghé vào. dì Thảo, từ lúc dì nghỉ hưu mình chưa có dịp gặp lại dì. mình chỉ muốn thấy họ thôi còn để gặp và trò chuyện thì mình không biết sẽ phải nói gì nên thôi, thấy là đủ.
sáng mình sang cắm hoa một lúc rồi về, hôm nay lựa hướng dương để cắm, đơn giản à không lồng lộn như mọi năm.
Tumblr media
lúc trong nhà thờ, mình nói chuyện với G. mình nhận ra mình vẫn nói vớ G về chuyện mình đã buồn nhiều như nào khi mình nghỉ chơi anh Đ. nhưng, tận sâu mình là kể cho G biết thôi. mình không còn đau đáu nữa. mấy lần trước mình toàn gục mặt khóc hoặc gục đầu đau đớn nghĩ về nhưng gì mình đã làm sai thôi. bây giờ mình nhìn về phía G, kể về Đ rồi như kiểu, à chuyện cũ mèm, à chuyện đó đấy hả, à chuyện anh Đ đối xử không được tốt với mình đó hả, .. cái cảm giác đấy mình chẳng biết miêu tả ra làm sao, nhưng chắc chắn là nỗi buồn không còn nữa.
thôi công việc đi, mình vẫn chật vật lắm với cái công việc QC này. complain hai lần rồi, dù mình thấy mình nhận xét và góp ý rất kĩ lưỡng. thôi cứ từ từ bình tĩnh tiếp thu vậy. mình không muốn nói chuyện này thêm tí nào.
Tumblr media
mắt mình vẫn sưng húp chưa có dấu hiệu thuyên giảm. nhưng không sao, ai quở gì quở, mình kệ thôi.
kết bài thôi, mình còn vài việc phải làm nữa.
hy vọng là công chúa sẽ không phải ốm một trận nặng, bạn ra đường nhớ mang thêm áo choàng thêm khắn nhá. dù bạn bảo "vâng, tôi biết rồi" nhưng lần trước bạn đi nhậu tôi thấy bạn mặc mỗi cái áo thun thôi.
mọi người cũng thế nhé, ý là anh-chị-bạn-em, cũng giữ mình cho cẩn thận trong cái thời tiết này. à tự nhiên muốn mắng anh Đ một câu ghê, kiểu "cẩn thận cái thân anh đi, anh kia đi ngủ, mau". bắt đầu tuần mới thôi, mình gãy đây mệt thật í.
hết ngày rồi, yêu mọi người của mình nhiều.
3 notes · View notes