#Người Mẹ Tồi Của Tôi
Explore tagged Tumblr posts
phamios · 2 years ago
Text
"Người Mẹ Tồi Của Tôi"- bộ phim Hàn hay nhất nửa đầu 2023?
Mọi chuyện khởi đầu với bi kịch nghiệt ngã của một gia đình Hơn 35 năm trước, gia đình của ông chủ nông trại heo Choi Hae Sik và người vợ tần tảo, hiền lành Jin Young Soon (Ra Mi Ran) đang sống trong những ngày tràn ngập niềm vui vì cậu con trai nhỏ sắp chào đời. Kể từ khi biết vợ mang thai, xung quanh Hae Sik toàn là niềm vui. Ông mua sẵn đồ chơi cho con, gom góp tiền để xây một căn nhà mới để…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
iambep · 4 months ago
Text
Tumblr media
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đ��ng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật ��ã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
184 notes · View notes
vogelgeluid · 3 months ago
Text
Tumblr media
Bất kể cha mẹ độc hại đến mức nào, bạn vẫn có nhu cầu sùng bái họ. Dù ở mức độ nào đó, bạn hiểu rằng cha đã sai khi đánh mình, bạn vẫn tin ông ấy đang cư xử một cách hợp lí. Cũng có thể lí trí của bạn nhận thức được điều đó, nhưng lại không thể thuyết phục cảm xúc rằng bạn không phải chịu trách nhiệm trong chuyện này.
Giống như khi một bệnh nhân của tôi bày tỏ. "Tôi đã nghĩ họ là những người hoàn hảo. Vì thế, khi họ đối xử tệ với tôi, tôi cho rằng mình là một kẻ tồi tệ"
52 notes · View notes
baosam1399 · 11 months ago
Text
Radio Nhụy Hy ngày 25.12.2023 : Khi cuộc sống của con người tốt đẹp hơn, họ sẽ quên đi rất nhiều chuyện
(Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
Tumblr media
〔Bài dịch số 1130〕 ngày 19.01.2024 :
Bạn có cảm thấy mâu thuẫn giữa người với người đặc biệt không công bằng không, rõ ràng người làm sai không phải bạn nhưng cuối cùng, người không buông bỏ được lại chính là bạn.
Tumblr media
Ngày hôm đó tôi nhìn thấy một đoạn văn, nói rằng trong lòng chúng ta đều đang chứa đựng rất nhiều những mảnh vỡ.
Tuổi thơ nghèo khổ, thanh xuân không được thấu hiểu, bạn bè từng phản bội và sự lạnh nhạt của cha mẹ, còn cả những người nói yêu bạn nhưng thực chất đâm bạn lại đau hơn ai hết. Chúng giống như từng mảnh vỡ nhỏ kẹt lại trong năm năm tháng tháng bạn trưởng thành, mỗi một lần nhớ tới, đều không nhẫn nhịn được phải suýt xoa một lần.
Có những khi ngồi rảnh rỗi nói về cuộc sống của nhau, liền phát hiện ra cô bạn ấy cực kì để ý chuyện tiền nong. Cô ấy nói tiền có thể cho cô ấy cảm giác an toàn, bởi vì sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, mỗi một đồng tiền cô ấy kiếm ra đều khiến cô ấy có cảm giác tự tin có thể được giải thoát khỏi cảm giác bị đè nén.
Còn một cậu bạn chơi thân nhiều năm với tôi, cho tới hiện tại vẫn chưa từng đi hát karaoke hay đi chơi với chúng tôi lần nào, bởi vì cậu ấy nói, cậu ấy từng ở đó tỏ tình cũng từng ở đó chia tay, từng ở đó khóc lóc, cũng từng ở đó đòi sống đòi chết, cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.
Dường như sau mỗi một chầu bia rượu, mọi người lại có thể kể lại những câu chuyện xưa cũ, về câu chuyện cậu ấy không bao giờ có thể tha thứ cho chuyện ngoại tình, về câu chuyện cô ấy bị ba mẹ sửa đổi nguyện vọng trong ngày cao khảo, cùng những lạnh lùng và bàng quan khi bản thân gặp chuyện của những người xung quanh.
Đối với thế giới mà nói, "tổn thương" có thể chỉ là một từ trung tính, nhưng đối với những người luôn sống tình cảm như chúng ta mà nói, nó giống như cơn ác mộng không thể giải thoát dẫu bao năm trôi tháng rời.
Tumblr media
Trong điện thoại tôi có một bài hát mà tôi đã từng nghe ngàn vạn lần hồi còn hơn 20 tuổi tên 《Tha Thứ》. Cách đây không lâu tôi tình cờ nghe lại bài hát này, rồi tôi chợt nhận ra rằng hóa ra tôi đã vượt qua tất cả những trở ngại mà tôi đã nghĩ tôi không thể vượt qua được trong những năm tháng trước đó.
Vì là con một trong nhà, từ nhỏ tới lớn tôi từng hỏi rất nhiều lần, tại sao lại là tôi.
Vì sao chuyện hôn nhân của ba mẹ không tốt, tới cuối cùng tôi lại sợ bị tổn thương, cảm thấy bản thân mình là người không đáng. Vì sao tôi đã cực khổ lớn lên, tới cuối cùng người bị ruồng bỏ trong tình yêu vẫn là tôi.
Trong mỗi ngóc ngách của cuộc sống, tôi từng trách ba mẹ, từng oán cuộc sống, từng hận những người bỏ rơi tôi. Nói thực lòng, có những khi khóc tơi mức muốn chết, câu thường hay nói nhất là "Thế Giới này rồi sẽ khồng tốt đẹp được đâu."
Tôi kéo mình vào mớ hỗn độn đó và tiến về phía trước từng chút một, cho đến một ngày, tôi cuối cùng cũng kiếm đủ tiền để nhìn ra thế giới rộng lớn hơn và tâm lý tôi cuối cùng cũng cho phép tôi tự lập. Cuối cùng sau khi vòng đi vòng lại tôi cũng đã gặp được người đáng để dựa vào.
Khoảnh khắc ấy tôi mới hiểu, khó khăn vốn dĩ không phải là những thứ trước mắt bạn mà là bạn bất lực với tất cả bao gồm bản thân. Mà cái gọi là tha thứ, là bạn đã gặp được điều tốt hơn sau khi đã cật lực cố gắng.
Tumblr media
Thầy Trần Minh từng nói trong bài phát biểu của mình rằng : " Điều thật sự hạn chế bạn không phải là môi trường khách quan hay gia đình bạn mà là bạn của ngày hôm qua, chính con người của ngày hôm qua đã lôi kéo bạn, khiến bạn quên đi hôm nay bạn phải đi đâu."
Thực ra mỗi một thương tổn đều tồn tại một sự thật, nó chính là quá khứ.
Chúng ta của quá khứ năng lực không đủ, tâm thế không vững, góc nhìn cuộc sống cực đoan, chúng ta đã quen coi những điều tồi tệ nhất thời là ngõ cụt của cuộc đời, có những chuyện rõ ràng là phải trải qua mới có thể hiểu được, nhưng lại cứ ép bản thân phải hiểu rõ nó trong một đêm.
Dẫu cho đời này gặp phải khổ nạn cũng được, phải chịu tổn thương cũng được, thời gian rồi sẽ cho ta câu trả lời.
Điều chúng ta có thể làm là thâm nhập vào cuộc sống, nỗ lực kiếm tiền, sống thật tốt, sau đó tiến về phía trước và không ngừng cố gắng.
Giống như cô bạn tiết kiệm tiền ấy, kế hoạch dài kì của cô ấy là mua một căn nhà cách bố mẹ rất xa, sau đó định nghĩa lại ngôi nhà chỉ thuộc về bản thân.
Còn cả cậu bạn không quên được cô người yêu cũ, tôi nghĩ có một ngày cậu ấy sẽ phát hiện, có đi hát karaoke hay không thực sự không quan trọng, quan trọng là sau này khi gặp được người mà cậu ấy thích, cậu ấy vẫn sẽ hát cho cô ấy nghe.
Nói cho cùng, để đạt được hai chữ "tha thứ" từ thế giới này, không có chuyện nào là dễ dàng hết. Nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng, đợi khi chúng ta đã trở nên tốt đẹp rồi quay đầu nhìn lại những chuyện không tốt đẹp ấy, quá khứ thật ra chỉ là điều không đáng nhắc tới.
118 notes · View notes
ian98m55 · 1 year ago
Text
Một câu nói tuyệt vời mà bạn lưu giữ bấy lâu nay?
1. Bởi Thượng Đế yêu cậu, nên Người mới cắn cậu một miếng. (Mình là người câm)
2. Tôi tôn trọng LGBT, tôi hiểu về trầm cảm, tôi sẽ cho những chú mèo hoang dưới lầu ăn, sẽ nhường chỗ ngồi cho cụ ông, cụ bà, sẽ nói cảm ơn với nhân viên cửa hàng... Mặc dù, tôi chẳng gì nổi bật, ngoại hình phổ thông, hay nổi nóng, từng thất bại, đau lòng, từng tuyệt vọng, buồn bã, từng nhận hết cái khổ ở đời... Nhưng tôi vẫn vậy, vẫn muốn cố gắng trở thành một con người lương thiện.
3. Điều mang lại sức mạnh tràn đầy trên thế giới này chẳng phải tôn trọng cùng bình đẳng, mà là được thiên vị. - Nhóc Maruko
4. Tôi phải mua một chiếc váy mặc vào mùa xuân đây, chỉ vậy mới có thể vượt qua những tháng ngày tràn sắc xuân này.
5. Ý nghĩa về sự tồn tại của cha mẹ chẳng phải mang lại dễ chịu thoải mái cùng cuộc sống giàu sang cho con cái, mà là để khi bạn nghĩ về mẹ cha của bạn, bạn sẽ thấy tràn đầy sức mạnh trong tim, sẽ thấy thực ấm áp, từ đó có can đảm cùng khả năng để vượt qua những khó khăn, cuối cùng, bạn sẽ thu hoạch được sự tự do cùng vui thú thực sự ở đời.
6. Tất cả những gì mất đi rồi sẽ trở về bằng một cách khác. - Cảnh Soái
7. Khi bạn vui vẻ, bạn nghe thấy âm nhạc. Khi bạn đau lòng, bạn bắt đầu hiểu từng lời ca. Đây chính là thứ mà người ta hay nói: "Mới nghe chưa hiểu ý nghĩa khúc hát, khi nghe lại đã trở thành người trong ca khúc ấy."
8. Em chẳng cố gắng dành trọn tâm trí mình để nhớ về người. Bởi em hiểu, gặp gỡ được nhau thì nên cảm ơn, hai vai ngang qua thì nên buông bỏ. Chỉ là, trong rất nhiều khoảnh khắc em chợt nhớ đến người, chẳng hạn như xem một bộ phim, nghe một điệu nhạc, nhẩm một lời ca, băng qua đường cái, cùng vô số những khoảnh khắc nhắm lại đôi mắt này. - Nhớ tháng ngày xưa cũ | Trương Tiểu Nhàn
9. Bản thân tôi là một kẻ tỏ vẻ thanh cao, chán ghét chuyện đời, chỉ ước cuộc sống này chỉ còn gió và trăng. Nhưng một ngày nào đó, tôi bắt đầu muốn cùng người trải qua sự lãng mạn trần tục ở đời, để cùng chúc mừng mỗi ngày vốn bình thường như vậy.
10. Bạn phải dành dụm sự đáng yêu nơi bạn, chăm sóc cho lương thiện lớn khôn, trở nên dũng cảm. Khi thế giới này ngày càng tồi tệ, chỉ mong bạn ngày càng tốt đẹp.
11. Tôi băng qua 120 nghìn cây số, trải qua vô số ngày đêm cùng sao trời, băng qua khói bom cùng lửa đạn... Người ở đâu, tôi bước đến gặp người. - Gửi năm tháng xa xôi | Lục Diệc Ca
12. Khi bạn có thể làm bất cứ chuyện gì, bạn rất ngầu. Nhưng khi bạn không làm chuyện bạn chẳng muốn làm sẽ càng ngầu hơn.
13. Trong tất cả những lời tạm biệt, tôi thích nhất câu "Ngày mai gặp."
14. Cậu chẳng phải kẻ tép riu gì cả, với tôi, cậu là thời tiết cùng tất cả tâm tình.
15. "Ở nơi sâu thẳm của tuyệt vọng, nở một đoá hoa đẹp nhất trần đời." 5 năm trước nhìn thấy câu này trong phòng thi lên Thạc sỹ.
16. Xe lửa ngừng ở trạm mùa xuân một tiếng đồng hồ, trong phút cuối cùng, em bước vào toa xe của tôi. - Xá Mạn
17. Đăng sinh dương toại hỏa, Trần tán lý ngư phong. (Dùng đá lửa thắp sáng ngọn đèn kia, gió thu thổi bay tất cả bụi trần. Nôm na rằng tất cả đau buồn rồi cũng nhạt nhoà theo thời gian) - Lương Giản Văn Đế
18. Tôi hi vọng em có thể vẫn mãi thích tôi, tình này không gục ngã trước hiện thực, cũng không bị người hay vật cám dỗ bản thân, hai ta có thể đồng hành bước đến hôn nhân, cùng nhau sinh con đẻ cái. Câu này không chỉ nói với em, còn nói với chính bản thân tôi nữa.
19. Trách nhiệm của bạn là san phẳng gồ ghề, chẳng phải lo nghĩ thời gian. Việc bạn làm vào tháng 3, tháng 4, đến tháng 8, tháng 9 ắt có câu trả lời. - Dư Thế Tồn
20. Dịu dàng là có người yêu em, không phải vì có được em. Mà em, lại cảm nhận được tấm chân thành ấy.
21. Một đoá hoa úa tàn chẳng làm mất cả mùa xuân, một lần thất bại cũng chẳng lãng phí cả cuộc đời. Bạn không kém cỏi chút nào đâu, chỉ cần bạn muốn bắt đầu thì có thể lên đường ngay thôi.
22. Trong lòng mỗi người đều giấu một con diều, dù cho nó mang ý nghĩa gì, xin hãy can đảm đuổi theo. - Người đua diều | Khaled Hosseini
23. Xin em hãy tự tin mà tự cho rằng. Tất cả những trời đêm đầy ánh sao trăng, những con suối róc rách mát lành, hay là mật ong cùng bơ đường... Tất cả những gì tuyệt đẹp trên thế gian này mà tôi nói chỉ vì hình dung về em.
24. Trên đời này chẳng tồn tại lời tha thứ chân chính đâu, những con đường ta bước qua đều lưu lại dấu chân. Nhưng tôi vẫn sẽ cảm ơn, bởi trên đoạn đường khúc khuỷu nhất đời người, cái thiện kéo theo cái ác cùng bước đi, tình yêu đồng hành cùng tội lỗi. Chờ cho đến khi bước qua mảnh rừng đầy bụi gai này, quay đầu nhìn lại, hay rằng thật - giả, thiện - ác đều là trái tim ta. - Nhẫn Đông | Twentine
25. Anh đến rồi, vậy thì chẳng cần sự ghé thăm của mùa xuân nữa.
26. Kẻ gặp ai cũng yêu kỳ thực chẳng yêu ai. - Thất lạc cõi người | Dazai Osamu
27. Bạn cầu xin Thượng Đế ban ân, chứng tỏ bạn tin tưởng Người. Nếu Thượng Đế không giúp bạn, chứng tỏ Người tin tưởng bạn.
28. Muối là nỗi tương tư của biển cả bao la khi dòng sông kia chảy qua khắp mọi miền.
29. Mong cho những nơi bạn đặt chân chẳng phải miền đất lạnh, mong cho những người bạn gặp gỡ đều ôm trong mình trái tim lương thiện.
30. Cha mẹ chính là người luôn dõi theo bóng lưng bạn với vẻ mừng rỡ lại đau thương, muốn đuổi theo ôm bạn vào lòng lại chẳng dám biểu lộ. - Dear Andreas | Long Ứng Đài
Tranh minh hoạ: Jungho Lee
Weibo | Linh Lung Tháp
38 notes · View notes
meowww-dieng · 10 months ago
Text
Tumblr media
Post hơi dài, nếu ai có đọc đc, cho tui xin 1 cái ôm tự nhiên đc ko?
Sau sinh hay có Hội chứng mất ngủ sau sinh thế và tui ko trượt phát nào luôn. Kiểu rất mệt nhưng con nó quằn cho mệt hơn càng khó vào giấc. Rùi khi đã ngủ đc lại vô cùng khó để dậy haizz
Dạo này tui rất buồn vì chồng tui á, con thì đỡ lo hơn rồi vì tụi này ko bao giờ ngừng lo, nên cx quen. Trước kia zk ck tình cảm bao nhiêu có con vào tự nhiên mấy thứ cơ bản bị quên đi như ôm hun dỗ dành cái biến mất liền.
Lúc bầu bí bụng tui nó to ra thì cx hơi vướng ko nằm ngủ ôm đc, tui phải dùng chiếc gối cho bà bầu để nó đỡ bụng. Vậy là zk ck tui ko ôm nhau ngủ suốt 9 tháng 10 ngày, mặc dù tui thích điều đó lắm, tui muốn ôm ngủ, dù làm mẹ nhưng tui vẫn là "em bé" mà 🥹 nhất là bầu cx nhạy cảm và thèm đc ôm an ủi, ôm cho hết quạu. Ck tui thì lúc nào cx ngủ trước tui :)
Nhưng rồi tui có nói chuyện vs 1 chị cx bầu và sinh gần ngày cùng, chị ấy kể 2 zk ck vẫn ôm nhau ngủ bthg, trừ những hum chị ấy đau lưng quá cần đến chiếc gối đỡ thì mới ko ôm ngủ đc thui chứ ko ôm ck ko ngủ đc, làm tui cx ghen tị.
Đến lúc sinh con thì lại kêu vướng con phải chăm nên quên mất. Tui cx ok. Ck ngủ trc tui say sưa, có hum tui tắc sữa phát sốt đau mình mẩy hết người gọi ck ngủ ngay bên cạnh mà ko đc, tui mệt mỏi khóc ướt hết gối, sụt sùi vì đau đầu, sốt mà ck chỉ ngủ ko gọi đc, tui ko bao giờ quên đc đêm hôm ấy làm tui buồn như nào.
Có vài lần tui đặt con nằm rìa để vk ck tui nằm cạnh cho thoải mái, con cx đã ngủ đêm ổn r. Vậy mà ck tui cx ko thèm ôm tui ngủ lấy 1 cái 🥹 đến nỗi mà tui vã quá tui ôm ổng trc mà ổng cx ko thèm ôm lại tui...và ổng lúc nào cx ngủ trc, nên ko bao giờ bít tui tủi thân khóc như nào, có những cơn đau ngực ra sao, con dậy phải vỗ về trấn an nó đi ngủ. Hnao tui mệt quá muốn ngủ kêu ổng dậy bế con dỗ nó vào giấc lại đi thì ổng đâu có biết dỗ đâu, con bé càng khóc thét hơn, vẫn là tôi phải dậy, biết thế rồi tui dậy ngay từ đầu dỗ nó tẹo cái xong, nh tui cx mệt lắm muốn lười 1 đêm... nhưng ko lười nổi...
Sau đó tui nảy ra 1 ý khác là để sẵn cái thảm ngủ của con ra rìa để tui nằm giữa, thế nào đến giờ ck đi ngủ ổng để lại cái thảm ra giữa luôn, thế là bọn tui lại bị ngăn cách. Tui nói thẳng vs ck là em cố ý để vậy rùi mà anh còn để cái thảm vô lại, ck nói tại zì vướng con mà, khó nằm ôm đc ?! Thui từ giờ để vk ck mình nằm ôm nhau cho con ra rìa.
Rồi là ôm nhau zữ chưa? Ổng quên lời ổng nói rùi, tui vẫn chẳng nhận đc cái ôm nào.
Ck lo công việc, tui lo con, chẳng có điểm gì chung giữa chúng tôi cả. Bữa nọ 2 zk ck đi xem film Mai, tui cx thấy có khoảng cách rùi, thấy mọi thứ ko còn như trc nữa, cảm xúc đã thay đổi nhiều rùi, còn chẳng dựa vào nhau gác đầu, cứ thế ăn bỏng uống nước ngồi xem từ đầu đến cuối, đoạn nào cười thì cười đoạn nào sến sến bỗng nhiên thấy nổi cả da gà.
Cam nhà tui bỗng 1 ngày bỏ bình và tui đang nhờ bà nội tập cho ti bình lại. Vậy là đêm lúc nào tui cx phải dậy 1-2 cữ thậm chí là 3-4 để cho em ti. Ko như trc kia đêm tui có thể nhờ ck dậy pha sữa bế con cho nó ăn rùi t ngủ đc giấc. Tui cx chấp nhận kiên trì bế con ti vừa ti vừa ngủ gật chả đc cái giấc nào trọn vẹn, ổng đc ngủ ngon, tui cx nghĩ thui cho ổng nghỉ để ổng còn đi làm, chỗ làm xa, cviec thì cần tỉnh táo nên đêm lúc nào cx chỉ có tui dậy lọ mọ thay bỉm cho con ăn, đợt này con tui cx đỡ hơn rùi.
Có hum đêm tui bế con vì nó quấy quá, tui ko lấy đc đồ, nhưng ổng cx mới ngủ thui, tui gọi ổng dậy để lấy giúp tui mà mãi ông ko nghe thấy. Tôi đạp cái vì tay còn phải bế con, bảo là sao nay ngủ sớm thế. Ổng quay ra cáu vào mặt t bảo: "đang ngủ cứ gọi gọi gì ĐANG NGỦ" rồi ngủ tiếp luôn mặc kệ 2 mẹ con. Khoảnh khắc ấy tui có chút hối hận, hối hận vì sao có thể lấy phải người tồi tệ như vậy.
Thực ra khách quan mà nói như vậy cx chưa đến nỗi tệ, nh người đón nhận điều đó là người vợ lại vô cùng tệ.
Tui cz tức và buồn, buồn nhiều hơn. Tui cx chả nghĩ gì nữa, tui cứ sống thật. Tui ghét ck nhiều hơn, thấy ck rất vô dụng, tui tự làm đc mọi thứ, chẳng cần nhờ vả gì nữa. Có hum tui nhìn cx tức thế là ck đang ngủ ngon tui tát cho cái để dậy lấy đồ cho con hộ tui vì nó quấy. Ck dậy tức lắm, chắc nhìn tui trông cx ghét hẳn và luôn doạ rồi có ngày vũ phu cho :)
Tui thèm đi làm, đi làm để khỏi phải nghĩ nhiều hay ở nhà trông ngóng ck về, nh đi làm rồi thì sẽ lo lắng cho con.
Tui thỉnh thoảng ghen tị với những người bạn của tui. Con theo bố, bố bế khéo chăm con ngoan, mẹ chẳng phải làm gì, luôn yêu chiều con và vk. Tui biết ko nên so sánh như vậy vì t biết ck cx rất vất vả để làm việc nọ việc kia, cx cố gắng vì con nhưng lúc tui cần thì ổng chẳng giúp đc việc gì cả. Như kiểu dỗ con hộ t ổng ko làm đc, hay những việc đơn giản như dọn dẹp, cách chăm con bthg t làm mỗi ngày lù lù ra đấy ko biết để ý đỡ đần tui, vật lộn vs con rất cực, rất khổ tâm chỉ muốn gào lên một trận là: "Mày có im đi kooooooo, mày khóc nữa tao ném mày đi giờ đấyyyyy, tao đang cố gắng làm rồi đâyyyyy" nhưng lại chịu đựng thêm chút, thỉnh thoảng tét đít con hư, thỉnh thoảng cáu xíu rùi lại hôn hít con...
Ôm ấp đã kiệm rùi thì việc vk ck cx đừng có nghĩ đến thường xuyên hay zui zẻ ko, không nha! Chán chẳng buồn nói thêm.
Thậm chí khi tui có khúc mắc gì, ổng chẳng bao h bênh tui, dù chỉ 1 câu.
Lấy ck hơn 1 năm rùi nhưng tui vẫn ko quen đc hay hoà hợp đc vs nếp sống nhà ck. Tui quen ở nhà đc ăn nhạt, mẹ nấu ngon hay thỉnh thoảng nghĩ ra món j làm là sắn tay làm thể hiện cho bố mẹ lun. Còn ở đây mẹ ck tui nấu rất mặn và nhiều dầu mỡ ko tốt cho sk, tui cx góp ý rùi mà chắc bà quên. Cho nên nhiều khi ăn uống tui rất chán, thậm chí có những bữa ko có nổi 1 đĩa rau luộc, tui thèm rau, rau luộc thanh đạm, chứ ko đòi hỏi j sơn hào hải vị. Nhiều khi tui muốn tự nấu cơm cho 1 mình mình ăn thui, theo kiểu của tui, đơn giản thanh đạm mà đầy đủ chất. Tui đã từng nấu kiểu của tui cho cả nhà ăn nhưng đều có vẻ ko hợp lắm, đồ tui nấu đều thừa cả. Tui ko ăn đc đồ để tủ lạnh chiên đi chiên lại hay để quá lâu vì bụng dạ tui nhạy cảm lắm, nó đau bụng liền. Đã mấy lần mẹ ck tui nấu đi nấu lại rùi đồ ăn cất tủ lạnh để cả tuần liền bừa phứa, tui ko biết cứ ăn rồi lại đau bụng. Tui bầu và cho con bú dính bn chưởng rồi, vậy mà bà chả bao h để ý đến chế độ ăn của tôi. Tui thực ra cx ko đòi hỏi và cx chẳng muốn bàn đến, vì tôi biết phận tui con dâu ko thể thay đổi đc 1 bản ngã đã hình thành từ quá lâu.
Tui ko dám kể vs bố mẹ mình tui ăn uống ntn ở đây, chỉ bảo ăn mặn thui. Còn thói quen của tui bme tui cx biết tui ko bao h ăn lại đồ trong tủ lạnh trừ khi là thịt băm hấp lại hoặc thịt đông. Cùng lắm tui chỉ ăn lại 1 bữa hoặc phải chế biến kỹ lại. Tui mà kể ra ko có món rau luộc cho tui chắc bme tui buồn lắm. Vì ở nhà bme tui ăn uống rất khoa học, ăn nhạt, tuyên truyền con cái về sức khoẻ, đốc thúc tập thể dục, giúp đỡ tui trong việc giữ gìn sức khoẻ. Mặc dù tui chỉ thực hiện đc 70% thui nh bme cx mừng rùi vì thực ra ko thể bắt con theo bme 100% đc, vẫn phải có khẩu vị yêu thích riêng như trà sữa, gà giòn, chè cháo linh tinh, đồ ăn vặt,...
Tui nhớ cảnh sinh hoạt ở nhà tui lắm, tui thèm ăn cơm vs bme, tui thèm rau luộc 😭 thèm ăn cơm mẹ nấu và thèm cả thịt băm của e Văn 😭
Nhiều khi chẳng ưng cái bụng ăn tui lại muốn ăn ngoài, cơm đường cháo chợ cho xong chứ ngồi ăn cùng bme ck, ck và em ck tui cho qua bữa.
May là tui lấy ck gần. Tui còn đc chơi va Bob.
Ở nhà ck tui chỗ nào cx bầy bừa ko đc gọn gàng, tui có muốn dọn cx ko dọn nổi, ai bầy ng đó dọn chứ 🥲 tui bầy tui sẽ dọn. Ở nhà tui gọn gàng quen r, bầy cx lắm nhưng cx ngăn nắp, từ bát ăn cho đến phơi quần áo, chỗ học hành làm việc, ko đến nỗi OTD nhưng sáng sủa con mắt. Ở đây, mn phơi quần áo cx nhăn nhúm hết cả tui nhìn rất bực, ko duỗi đồ ra, cứ thế phơi, hỏng hết quần áo😔 mẹ ck tui vs em ck tui phưi đồ cho cháu lúc mà rui bạn cứ rúm ró hết cả khăn lại, quần áo có mắc thì ko dùng cho thẳng quần áo cứ lấy kẹp kẹp vào lung tung hết cả. Tui mua mắc treo đồ cho con mẹ ck tui mang lên tầng 3 để treo đồ của ông bà :)
Đã quá muộn rồi mà tui vẫn chưa ngủ đc, con đã dỗ mấy làn rùi, ck vẫn ngủ. Thấy cảnh này mỗi ngày lặp đi lặp lại tui đều rất chán. Nhưng chưa có gì kéo tui ra khỏi nỗi buồn ấy, cho nên dạo này tui đã chia tay vs ck rùi, ko nói chuyện chia sẻ gì hết, cx chẳng nhắn tin gì, vì tui chán, chán cãi nhau, chán ck nhiều rồi.
Ước j đc ở vs bố mẹ mãi, bố mẹ sẽ kéo tui ra khỏi bùn lầy, như việc động viên tui tập thể dục, cho tui đi du lịch và để tui đc làm điều mình thích.
Bái bai, đến đây quá dài rùi, tui phải ngủ để chăm em bé tiếp đây...
10 notes · View notes
duahou · 7 months ago
Text
NHỮNG GÌ CHA ĐÃ DẠY CHO TÔI VỀ THẾ TỤC
1. Dù người khác có xảy ra chuyện gì, chỉ cần họ không thông báo cho bạn, hãy giả vờ như không biết. Sau khi mọi chuyện kết thúc, cũng đừng hỏi han gì cả.
2. Khi bạn bè hay người thân mời mọi người ăn uống mà không đả động gì đến bạn, hãy giả vờ như không biết và cũng đừng tò mò hỏi han.
3. Chỉ cần không có xung đột về lợi ích thì không cần thiết phải phản bác lời nói của người khác.
4. Cố gắng kiềm chế mong muốn phản bác của bản thân, hãy học cách khen ngợi hoặc im lặng.
5. Đừng dành quá nhiều thời gian để giải quyết các mối quan hệ. Khi bạn có tiền, có bản lĩnh thì mọi thứ sẽ tự suôn sẻ. Nếu không suôn sẻ, nghĩa là tiền và bản lĩnh của bạn chưa đủ nhiều.
6. Đừng quá nhiệt tình với những người bạn mới quen. Bạn càng nhiệt tình, họ sẽ càng coi thường bạn.
7. Nếu muốn hòa hợp với những người xung quanh, hãy nhớ đừng bao giờ chia sẻ niềm vui thành công và hạnh phúc của bạn với họ.
8. Nếu lương tháng của bạn là 10 triệu, hãy nói với gia đình là 7 triệu và với người ngoài là 4 triệu.
9. Nhiều sự quan tâm chỉ đơn giản là họ muốn biết bạn sống tệ hại đến mức nào.
10. Những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì đừng dùng tình cảm, những vấn đề có thể giải quyết bằng mồ hôi thì đừng dùng nước mắt.
11. Người có tính cách thể hiện trên khuôn mặt thường có nhân phẩm tốt, và người có thể kiểm soát được cảm xúc không phải là người bình thường.
12. Khi đến nhà người khác làm khách, nếu người kia (thường là vợ/chồng) trốn trong phòng không ra ngoài nghĩa là bạn không được chào đón. Hãy tìm lý do để nhanh chóng rời đi.
13. Hạn chế chia sẻ những chuyện buồn với mẹ, vì bà không thể giúp gì được cho bạn nhưng sẽ trằn trọc suốt đêm.
14. Khi bực bội, đừng bao giờ nói chuyện mà hãy im lặng một lúc. Nỗi phiền muộn của người trưởng thành nói với ai cũng không phù hợp.
15. Tránh xa những người không đóng góp tiền bạc, công sức mà góp nhiều ý ki���n. Họ đáng được tôn trọng nhưng cần giữ khoảng cách.
16. Nếu động vật ăn mãi không béo thì bụng nó chắc chắn có giun sán, nếu người dân chăm chỉ mà không thể giàu có thì xã hội đó chắc chắn có vấn đề.
17. Khi trò chuyện, đừng luôn tỏ ra bản thân giỏi hơn người khác, nếu không những lần trò chuyện sau sẽ ngày càng ít đi.
18. Khi cần phải nói về quy tắc thì đừng nói đến tình cảm.
19. Nếu bạn đến cửa hàng thuốc lá để mua rượu, đừng bao giờ tặng nó làm quà.
20. Khi mời thuốc lá, hãy hỏi han cả những người không thường xuyên hút thuốc.
21. Khi chiêu đãi khách, không nên tự mình gọi hết món, hãy để khách gọi một hoặc hai món.
22. Dù ở trước mặt ai, chỉ cần bạn không nợ họ thì không cần phải e dè.
23. Kỹ năng giao tiếp bậc cao: Nhiệt tình, hào phóng, nhưng khi được hỏi thì giả vờ không biết gì nhiều.
24. Đừng quan tâm người khác nói gì sau lưng bạn, nếu bạn quan tâm thì lòng bạn sẽ rối bời, và khi tâm trí rối bời thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
25. Đừng thay ai đưa ra bất kỳ quyết định nào, nếu thành công, bạn chưa chắc đã được ghi nhận nhưng nếu thất bại thì chắc chắn bạn sẽ phải chịu trách nhiệm.
------------
11.06.2024
Nguồn: https://zhuanlan.zhihu.com/p/675059368
3 notes · View notes
trannxx · 4 months ago
Text
Tôi cảm thấy thật tồi tệ và sợ hãi khi tôi biết nhiều hơn về gia đình mình tôi hiểu hơn về mẹ tôi là người như thế nào, và tôi đã làm nhiều điều tổn thương cha của tôi, nhưng sau thất cả tôi lại không làm được điều gì cho ông và ông đã ra đi mãi mãi
Mẹ tôi là ngươi ái kỷ ( kiểu người mẹ này là một dạng bạo hành về cảm xúc) từ nhỏ tôi luôn được mẹ nhắc đến ba như một người đàn ông tồi tệ và không giúp gì được cho gia đình, trong gia đình tôi chỉ cần mẹ tôi thấy khó chịu là cả nhà tôi như một cuộc chiến tranh lạnh. Lúc còn nhỏ tôi thường xuyên bị mẹ lấy ra so sánh với những đứa con nhà người ta, bất kể tôi làm gì mẹ tôi đều coi đó là việc hiển nhiên tôi phải làm và sẽ không có bất cứ một lời công nhận nào với tôi từ miệng người mẹ này.
Lớn lên tôi đã quen nên tôi lúc nào cũng theo mẹ và làm bất cứ điều gì mà muốn tôi nghĩ đó là tốt cho tôi hoặc mẹ tôi sẽ kể xấu mọi người xung quanh cho tôi nghe làm tôi không tin ai ngoại trừ mẹ của tôi. Lúc đó tôi nghĩ như vậy là ngoan là có hiếu với cha mẹ. Nhưng không đến bây giờ nghĩ lại tôi làm tất cả những thứ đó là điều bị mẹ tôi thao túng từng ngày từng giờ. Tôi trở nên cành ngày cành ghét cha tôi, tôi cô lập ông và em tôi cũng vậy. Trong gia đình mẹ tôi làm cho em và tôi muốn từ bỏ cha mình. Bà dùng đủ mọi lời nói để biện minh cho việc mình là đúng.
Sau từng ấy thời gian, cho đến khi tôi qua Mỹ tôi đã dần hiểu con người này nhiều hơn. Mẹ tôi bỏ ba tôi ở Cali và đem tôi và em qua Virginia sống. Bà hứa sẽ cho ba tôi qua. Nhưng không khoảng thời gian này là khoảng thời gian tôi ám ảnh nhất trong cuộc đời mình, lúc đó tôi cảm giác tôi là người giết người ba này, mẹ tôi lúc đó bà ấy tích cực nói vào đầu tôi về những hoang tưởng của bà, thật thật giả giả. Từ lúc đó trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều câu hỏi “ tại sao có thể như vậy đươc”, “ tại sao tôi phải sống như vậy”….tôi bị giằng co giữa hai người.
Cho đến 2 năm sau khi ở Mỹ, ba tôi về Việt Nam và ông đã qua đời sau chuyến du lịch đó. Tôi như tê dại tim tôi lúc đó nó không đau nó chỉ không có bất kỳ cảm xúc nào, tôi vừa khóc vừa nhớ đến câu nói của ba “mày đẹp nhưng mày không có trái tim”, và lúc đó tôi hiểu rất rõ câu đó, mắt tôi cứ tuôn trào nước mắt nhưng trái tim cảm xúc không hề có trong đó, lúc đó tôi nghĩ chắc tôi hay sống giả tạo “ vì mẹ luôn nói tôi sống giả tạo bên ngoài rồi về nhà thì khó chịu” tôi nghĩ tôi đã đạt được tới mức đó. Tôi rùng mình với chính bản thân mình, tại sao tôi lại sống như vậy, tôi về Vn an táng cha tôi. Và quay về Mỹ đây là lúc khủng hoảng nhất trong tâm trí và tinh thần của tôi.
Mẹ tôi càng ngày càng kiểm soát tôi hơn, bà luôn nghĩ xấu về những người xung quanh thân thiết với tôi, bà không thích bạn trai của tôi liền liên tục có những trận cãi vả sỉ nhục tôi và bạn trai tôi, có lần bà ấy nói “ nếu giết người mà tao không ở tù thì tao sẽ cầm dao đâm chết 2 tụi bây” những lúc tôi có ý định muốn ra ở riêng bà như phát điên bà muốn gọi cho người thân để sỉ nhục tôi và đe doạ tôi là sẽ qua nhà bạn trai tôi để chửi mẹ của bạn trai tôi, tôi sợ lắm. Lúc đó tôi có chị bạn làm chung tôi gọi chị, chị khuyên tôi đủ điều. Chị ấy có cho tôi lời khuyên nhỏ về “ parents narcissist “ .
Sau khi tôi tìm hiểu thì đây đúng là con người của mẹ tôi. Thời gian đầu khi biết tôi nhìn mẹ tôi như có một con ác quỷ trong mẹ tôi, trạng thái sau đó là hiểu hơn về người này và đồng cảm vì mẹ tôi có một người cha theo như lời mẹ tôi kể thì ông ngoại tôi là một kiểu người gia trưởng. Sau đó là mẹ tôi vẫn như vậy với tôi nhưng cách tốt nhất là tôi chỉ im lạng khi mẹ tôi muốn gây ra xung đột. Dần dần tôi hiểu vì sao tôi có thái độ như vậy với cha tôi, từng hành động từng lời nói tôi nói với ông như dao cứa vào tim tôi, tôi không hiểu vì sao cha tôi là chịu đựng đến múc như vậy. Bây giờ mục tiêu cũng mẹ tôi đã chết và giờ đến tôi. Bà làm y chang cái cách bà làm với cha tôi, tôi cảm thấy thật đáng sợ. Bây giờ tôi với mẹ chỉ còn là nghĩa vụ làm con chứ không có tình cảm gì ở trong đó.
Tôi đã mất rất nhiều những cung bậc cảm xúc cần phải có ở một con người bình thường, và những suy nghĩ của một con người bình thường. Tôi muốn lấy lại chính mình, tôi muốn biết về bản thân tôi thật sự là người như thế nào.
2 notes · View notes
buddhistbooks · 5 months ago
Text
Tumblr media
CHÂN LÝ CUỘC ĐỜI
1. Người giàu không phải là người có nhiều mà là người cho nhiều.
2. Thành công không phải là chưa từng thất bại mà là biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.
3. Dũng cảm không phải là không sợ, mà là sợ nhưng vẫn làm.
4. Hạnh phúc không phải là có tất cả những gì bạn muốn, mà là trân trọng những gì bạn đang có.
5. Tình yêu lớn không phải là yêu nhiều người mà là yêu một người đến hết cuộc đời.
6. Thước đo của cuộc đời không phải là thời gian mà là sự cống hiến.
7. Trưởng thành không phải là khi ta nói về những điều lớn lao mà là khi ta hiểu được những điều nhỏ bé mà khi họ đang ở vị trí thuận lợi mà là khi họ đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn và đau khổ nhất.
8. Ngu ngốc nhất không phải là thất bại, mà là không dám thử.
9. Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình người.
10. Lo lắng không làm cho những điều tồi tệ ngừng xảy ra mà nó chỉ làm cho những điều tốt lành ngừng lại.
11. Lời xin lỗi không phải lúc nào cũng có nghĩa là bạn sai và người kia đúng. Điều ấy chỉ có nghĩa rằng bạn coi trọng mối quan hệ với người ấy hơn cái tôi của bạn mà thôi.
12. Một người tươi cười không có nghĩa là họ không có nỗi buồn. Điều đó có nghĩa là họ có khả năng đối phó với nỗi buồn đó.
13. Tha thứ cho người khác, không phải vì họ xứng đáng được thứ tha mà bởi vì bạn xứng đáng được thanh thản.
14. Mục đích tối thượng của đời người không phải là kiến thức mà là hành động.
15. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.
16. Ở đời, ai cũng có nỗi khổ riêng. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
17. Hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân.
18. Chỉ có cha mẹ mới yêu thương ta vô điều kiện. Bởi vậy, hãy yêu thương cha mẹ khi còn có thể.
Sưu tầm.
2 notes · View notes
lethucuyen · 2 years ago
Text
[ZHIHU] NHỮNG BÌNH LUẬN HOT TRÊN NETEASE CLOUD MUSIC (Phần 2)
1. Có một ngày sau khi ăn xong mì gói tôi phát hiện nước rửa bát đã dùng hết rồi, tôi tiện tay lấy bọt cạo râu để rửa bát. Tôi liền nghĩ sẽ thật tuyệt nếu có một người bạn gái. Không phải bởi vì có bạn gái sẽ không phải ăn mì gói, cũng không phải bởi vì có bạn gái rồi sẽ có người rửa bát cho bạn đâu. Mà là khi tôi rửa bát xong quay lại, sẽ có em đang ở đó, đợi tôi bày ra vẻ mặt thần bí nói: "Này, em đoán xem anh vừa rửa bát bằng gì?" 𝐵𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑢𝑎̣̂𝑛 ℎ𝑜𝑡 𝑏𝑎̀𝑖 ℎ𝑎́𝑡 《一个人想着一个人》 - 𝑀𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑛ℎ𝑜̛́ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 2. Nhắm mắt lại và tưởng tượng vào một ngày nào đó mười năm sau, em dắt tay con trai còn tôi dắt tay con gái, gặp mặt nhau ở một góc phố, tôi bất đắc dĩ mỉm cười nói đã lâu không gặp. Em cũng mím môi và nói, tình cờ thật lại gặp được anh ở đây, anh cũng đi đón con à? Sau đó con trai của em nắm tay con gái của tôi trong miệng còn càu nhàu: Em gái, đi nhanh đi, bố mẹ lại diễn trò đến nghiện rồi. 3. Khi tôi đang học năm nhất Đại học vào một đên trước ngày tôi về nhà, bố tôi đi xe đạp bị một chiếc xe điện đâm vào phải khâu 8 mũi ở ngay khóe mắt. Sau khi xuống tàu điện ngầm tôi gọi điện thoại cho bố, bố nói bố xin lỗi không thể đến đón tôi được. Khi về nhà nhìn thấy bố như vậy liền nói tại sao bố cứ phải đạp xe ra ngoài vào buổi tối vậy, không thể đi dạo trong khu được à? Mẹ nói: "Bố con nghĩ rằng hoa quả bán ở cửa hàng gần nhà không tươi, sợ con không thích ăn." 𝐵𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑢𝑎̣̂𝑛 ℎ𝑜𝑡 𝑏𝑎̀𝑖 ℎ𝑎́𝑡 《岁月神偷》 - 𝐾𝑒̉ 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑡ℎ𝑜̛̀𝑖 𝑔𝑖𝑎𝑛 4. Bố tôi là kiểu người cao lớn thô kệch. Có một đêm trước khi đi ngủ bố đột nhiên nói với tôi "Chúc con ngủ ngon". Bố nói bố xem tin tức người ta nói: "Trước khi đi ngủ được chúc "Ngủ ngon" sẽ ngủ càng ngon hơn" Đây thực sự là ánh sáng đã soi sáng những ngày tối tăm của tôi khi tôi học cấp 3. Sau khi bố đóng cửa lại, tôi đã bật khóc. 𝐵𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑢𝑎̣̂𝑛 ℎ𝑜𝑡 𝑏𝑎̀𝑖 ℎ𝑎́𝑡 《晚安》 - 𝑁𝑔𝑢̉ 𝑛𝑔𝑜𝑛 5. Đứa trẻ 1 tuổi bị tè ra quần thường sẽ được tha thứ, nhưng người 80 tuổi sẽ bị chỉ trích. Đứa trẻ 1 tuổi không lo lắng mọi người. Đứa trẻ 1 tuổi không lo lắng không ai nuôi dưỡng, nhưng người già 80 tuổi lo lắng không ai phụng dưỡng. Trẻ em trưởng thành thế nào, người già lão hóa ra sao. Họ không phải bị mất trí nhớ họ chỉ là trở về trạng thái trẻ thơ, họ không còn nhận được sự chăm sóc và nuôi dưỡng như một đứa trẻ 1 tuổi. Bởi vì bố mẹ của họ không còn nữa rồi. 6. Tôi luôn cảm thấy cuộc đời này có rất nhiều buổi tiệc để chia tay, chẳng hạn như uống bữa rượu, đi du lịch hay dứt khoát khóc lóc một trận. Nhưng sau này tôi phát hiện ra, cuộc sống này hầu hết các cuộc chia tay đều là trong im lặng.
𝐻𝑜́𝑎 𝑟𝑎 𝑙𝑎̂̀𝑛 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑔𝑜̛̃ 𝑣𝑎̀𝑜 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑛𝑎̀𝑜 đ𝑜́ 𝑡ℎ𝑢̛̣𝑐 𝑠𝑢̛̣ 𝑠𝑒̃ 𝑙𝑎̀ 𝑙𝑎̂̀𝑛 𝑐𝑢𝑜̂́𝑖 𝑐𝑢̀𝑛𝑔, 𝑣𝑎̀ 𝑐ℎ𝑜 𝑑𝑢̀ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑐𝑎́𝑐ℎ 𝑛𝑢́𝑖 𝑛𝑔𝑎̆𝑛 𝑠𝑜̂𝑛𝑔, ℎ𝑜̣ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑎𝑜 𝑔𝑖𝑜̛̀ 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑙𝑎̣𝑖 𝑛𝑢̛̃𝑎.
𝐵𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑢𝑎̣̂𝑛 ℎ𝑜𝑡 𝑏𝑎̀𝑖 ℎ𝑎́𝑡《 这个人已经与我无关》- 𝑁𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 đ𝑜́ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑜̀𝑛 𝑙𝑖𝑒̂𝑛 𝑞𝑢𝑎𝑛 đ𝑒̂́𝑛 𝑡𝑜̂𝑖 7. Bạn nghĩ điều tồi tệ nhất trong cuộc sống này là đánh mất người mà mình yêu thương nhất. Nhưng thật ra điều tồi tệ nhất trong cuộc sống là đánh mất chính mình vì quá yêu một người. 𝐵𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑢𝑎̣̂𝑛 ℎ𝑜𝑡 𝑏𝑎̀𝑖 ℎ𝑎́𝑡 《还是很想你》- 𝑉𝑎̂̃𝑛 𝑠𝑒̃ 𝑛ℎ𝑜̛́ 𝑒𝑚 8. Năm ngoái chúng tôi chia tay, khi tôi gọi điện thoại đã khóc không thở nổi, nói cũng không rõ ràng nữa. Anh ấy im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Em biết không? Em bây giờ khóc tới như vậy nhưng anh cũng chẳng có cảm giác gì nữa." Tiếng khóc của tôi đột nhiên dừng lại, thậm chí còn tự động bổ sung điều mà anh chưa nói ra "thậm chí anh còn thấy em phiền nữa" Tôi sững người hai giây và nói: "Em hiểu rồi." Sau đó tôi cúp điện thoại. Lúc đó tôi ngồi trong góc nhà, không biết đã ngẩn ngơ ở đó bao lâu. Sau đó, tôi đứng dậy đi rửa mặt và làm việc mà không thấy đau lòng chút nào. Nhưng khoảng khắc đó, dường như có một xe tải xi măng lớn đổ vào tim tôi, rồi nhanh chóng đông cứng lại. Sau này vào khoảnh khắc trái tim tôi rung động, những lời anh ấy nói lại hiện lên trong đầu tôi. 𝐵𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑢𝑎̣̂𝑛 ℎ𝑜𝑡 𝑏𝑎̀𝑖 ℎ𝑎́𝑡 𝑛𝑎̀𝑦 《开始懂了》- 𝐵𝑎̆́𝑡 đ𝑎̂̀𝑢 ℎ𝑖𝑒̂̉𝑢 𝑟𝑜̂̀𝑖 9. Tôi rõ ràng sống rất lương thiện, tôi sẽ cho người ăn xin tiền, nhường ghế cho người già và phụ nữ có thai, dù làm việc gì tôi cũng sẽ nói lời cảm ơn. Thế nhưng thế giới này khó khăn quá, chẳng có chuyện gì buông tha cho tôi cả. 11. Trên thế giới này ngoại trừ những người phải làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều vẫn còn rất nhiều người phải tăng ca tới tận đêm khuya. Không có ngày nghỉ cuối tuần, không có cháo thơm cơm nóng, không có ngọn nhà sáng đèn. 𝐵𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑢𝑎̣̂𝑛 ℎ𝑜𝑡 𝑏𝑎̀𝑖 ℎ𝑎́𝑡《万家灯火》- 𝐴́𝑛ℎ đ𝑒̀𝑛 𝑣𝑎̣𝑛 𝑛ℎ𝑎̀ 12. Bà tôi nói: Trên đời này không có chuyện ai không xứng với ai, gói muối 2 tệ có thể kết hợp cùng với bất kể món ăn nào trên bàn. Nhưng bất kể món ăn nào nếu không có muối sẽ nhạt nhẽo, vô vị. 𝐵𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑢𝑎̣̂𝑛 ℎ𝑜𝑡 𝑏𝑎̀𝑖 ℎ𝑎́𝑡 《夏夜最后的烟火》 - 𝑃ℎ𝑎́𝑜 ℎ𝑜𝑎 𝑐𝑢𝑜̂́𝑖 𝑐𝑢̀𝑛𝑔 𝑙𝑢́𝑐 đ𝑒̂𝑚 ℎ𝑒̀ 14. Hôm nay tôi tan làm hơi muộn, nhưng trên tàu điện ngầm vẫn còn rất đông. Tôi vô tình nhìn thấy một cô gái với khuôn mặt đẫm nước mắt ở phía cuối tàu. Trên mặt cô ấy không có biểu cảm gì, không tạo ra âm thanh nào, nhưng nước mắt vẫn luôn chảy không ngừng. Tôi rất muốn cho cô ấy một cái ôm. Tôi hiểu rõ sự cô đơn giữa cuộc sống phồn hoa này, hy vọng cậu luôn hạnh phúc. - Gửi cho cậu, người lạ.
𝐵𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑢𝑎̣̂𝑛 ℎ𝑜𝑡 𝑏𝑎̀𝑖 ℎ𝑎́𝑡《𝑇ℎ𝑒 𝐷𝑎𝑦 𝑌𝑜𝑢 𝑊𝑒𝑛𝑡 𝐴𝑤𝑎𝑦》 14. Khi người ta còn trẻ, ai mà không mong rằng đời này sẽ là cầm, kỳ, thư, hoạ, thi, tửu, hoa. Nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà.
𝐶ℎ𝑜 𝑑𝑢̀ đ𝑜́ 𝑙𝑎̀ 𝑐𝑎̂̀𝑚, 𝑘𝑦̀, 𝑡ℎ𝑢̛, ℎ𝑜𝑎̣, 𝑡ℎ𝑖, 𝑡𝑢̛̉𝑢, ℎ𝑜𝑎 ℎ𝑎𝑦 𝑙𝑎̀ 𝑐𝑢̉𝑖, 𝑔𝑎̣𝑜, 𝑑𝑎̂̀𝑢, 𝑚𝑢𝑜̂́𝑖, 𝑡𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔, 𝑑𝑎̂́𝑚, 𝑡𝑟𝑎̀. 𝑀𝑜𝑛𝑔 𝑟𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑐𝑢𝑜̣̂𝑐 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑐𝑜̂ đ𝑜̣̂𝑐 𝑣𝑎̀ đ𝑜̛𝑛 𝑔𝑖𝑎̉𝑛 𝑐𝑢̉𝑎 𝑐ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑐𝑜́ 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 đ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑛𝑔𝑜𝑎̀𝑖 𝑦́ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛, 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑎̣̂𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑠𝑢̛̣ 𝑙𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑖𝑒̣̂𝑛 𝑣𝑎̀ 𝑣𝑢𝑖 𝑚𝑢̛̀𝑛𝑔. Bình luận hot bài hát 《茶酒伴》- Trà tửu bạn 15. Tôi đã học hành chăm chỉ suốt nhiều năm, bao đêm thức khuya làm thật nhiều bài tập, chịu đựng đủ mọi áp lực, tham gia nhiều kỳ thi vô cùng khốc liệt. Yêu đương, chia tay, làm việc, tăng ca. Khổ cực đến vậy chỉ trở thành một người bình thường. Bình luận hot bài hát《生而为人》- Sống mà làm người 16. Khi ông ngoại gặp bà ngoại lần đầu tiên liền hỏi: "Cô Tiêu, cô có nguyện ý cùng tôi kết mối lương duyên Tần Tấn Chi hảo* không?" Chục năm sau ông nội mắc bệnh Alzheimer, đã quên mất bà ngoại, câu đầu tiên nói khi gặp bà vẫn là: "Cô gái này, xin hãy tha thứ cho sự đường đột của tôi, xin hỏi cô có nguyện ý cùng tôi kết mối lương duyên Tần Tấn Chi hảo hay không?" Bình luận hot bài hát《如故》- Như Cố
(* Câu gốc là "可愿与我共结秦晋之好" - khả nguyện dữ ngã cộng kết tần tấn chi hảo. "Tần Tấn chi hảo" là một điển cố ngày nay được dùng để chỉ về mối quan hệ hôn nhân. Xem kỹ hơn tại đây: http://www.tuhai.com.vn/forums/index.php?topic=1219.10;wap2) 17. Nếu bạn thích một người, nhất định phải nói cho người ấy biết, không phải là để người ấy đáp lại, mà là để trong những ngày tháng tối tăm của người ấy sau này, khi chối bỏ chính mình liền nhớ tới trên thế giời này vẫn có một người yêu người ấy rất nhiều, cô ấy không phải tệ đến như vậy. Bình luận hot bài hát《感谢你曾经来过》- Cảm ơn người vì đã đến 18. Có người nói: Cảm ơn người yêu cũ vì đã giúp bạn trường thành hơn, giúp bạn trở nên tốt đẹp hơn. Tôi không cho rằng như vậy, những ngày tháng đau khổ, đau lòng cực độ ấy, đều là bạn cắn chặt răng từng ngày từng ngày vượt qua. Dựa vào cái gì mà phải cảm ơn người khác, bạn phải cảm ơn chính bản thân mình. Bình luận hot bài hát《说散就散》- Nói xa là xa 19. Khi con gái kết hôn, người cha nói với cô ấy: "Con gái, nhất định phải tôn trọng chồng. Con thậm chí có thể sùng bái cậu ta. Nhưng con hãy nhớ rằng, đừng kể với bố về những mâu thuẫn hay việc không vui giữa các con. Bởi vì con sẽ tha thứ cho cậu ấy, còn bố thì không." Bình luận hot bài hát 《囚鸟》- Chim trong lồng 20. Lần đầu thê thảm nhất của tôi là khi tôi khóc tới ba giờ sáng. Sau đó mẹ vào phòng tôi, khoảnh khắc khi bật điện lên, tôi thấy nước mắt mẹ ngập khoé mi. Mẹ nói với tôi: "Sao con không chia tay với cậu ta? Mẹ với con cãi vã cũng chưa từng thấy con phải khóc như thế." Bình luận hot bài hát 《白羊》- Bạch Dương 21. Bố gọi điện thoại nói với tôi bằng giọng điệu cực kỳ áy náy: "Sang năm...bố không làm việc nữa, việc không làm nổi nữa." Lời nói như đang trưng cầu sự đồng ý của tôi. Tôi muốn nói với bố, không phải bố mà tôi mới là người nên cảm thấy có lỗi. Bình luận hot bài 《出现又离开》- Xuất hiện rồi rời xa 22. Sổ tay của cha tôi không có những bài thơ văn, chỉ có những ngày công làm việc cho người ta. Tay bố đầy những vết chai, bố rất bình thường không cho tôi được điều gì, nhưng dường như cái gì cũng cho tôi. Bình luận hot bài hát 《父亲的散文诗》- Tản văn của cha viết 25. Có một một hôm tôi hỏi mẹ: "Con không kết hôn có được không?" Mẹ tôi nói: "Nếu bên ngoài rực rỡ pháo hoa, hàng xóm thơm mùi đồ ăn, cả nhà dắt tay nhau dạo phố, nếu con kìm được nước mắt thì có thể" Bình luận hot bài hát 《富士山下》 - Dưới chân núi Phú Sĩ Nguồn: https://www.zhihu.com/question/335263880/answer/290071051
15 notes · View notes
todaymaymay · 2 years ago
Text
em vừa chết hồi tuần trước
 hall of dreamers, 3 years ago 
tôi thấy những vết xước trên ngăn bàn của em, là những vết rạch rất nhỏ nhưng chồng chất lên nhau tạo thành một mớ hỗn loạn xấu xí. tôi thấy những tờ giấy nguệch ngoạc vài nét vẽ rối tung rối mù, tạo lên một mớ hỗn độn đen thui như chính tâm trạng của mình bây giờ.
bàn học của em sạch sẽ nhưng có phần kì lạ, mọi thứ sắp xếp bừa bãi chứ không theo một môn học nhất định, những món đồ em cứ để lung tung như kiểu chỉ cất chúng vào đấy chứ không phải là xếp cho dễ lấy. tôi chợt nghĩ đến bàn học trong lớp, chiếc bàn dơ dáy với những từ ngữ tệ hại khiến tâm tình tôi tệ đi hẳn.
phòng em không gọn gàng cho lắm, chiếc giường rối tung với chiếc chăn ném vội, mấy bộ quần áo vốn nên treo trong tủ cũng bị vứt hết xuống sàn, trong đó tôi còn thấy bộ đồng phục áo sơ mi trắng loang lổ vết mực, vết dơ và có cái còn bị rách toác cả lên.
sau những bức tranh em treo trên tường là những bí mật em hằng chôn giấu, là những câu chữ em dùng bút viết lên, là những vết mực đỏ em tự nguyền rủa chính mình, nguyền rủa cái thân xác tồi tàn đang mục rữa.
em vừa chết hồi tuần trước...
họ nói là tự tử, nhiều học sinh thấy em leo lên lan can rồi thả mình xuống dưới. nếu chỉ là tầng một tầng hai thì có lẽ chỉ gãy đôi vài thứ nhưng em lại ngã từ tầng năm xuống, khi đó chẳng ai kịp ngăn cản dù nhiều người ở bên mà em cũng chẳng ngại ngần mà buông mình.
tôi lớn hơn em mười tuổi, khi em mới mười bốn thì tôi đã hai tư, tôi đi lên thành phố học hành và làm việc còn em ở lại với ba mẹ. từ nhỏ, em đã bị so sánh với tôi, về việc học, cách cư xử và rất nhiều điều, tính cách em ương bướng, dễ tổn thương nên luôn luôn chống đối lại lời ba mẹ nói.
thì cái tuổi của học sinh cấp hai vốn là cái tuổi bạo động, nhưng tôi thấy em vẫn nghe lời lắm chỉ là ba mẹ lại không thích vì thành tích học tập em không xuất sắc như họ mong muốn. tôi từng thấy ba mẹ chửi bới, đánh em khi em chỉ vô tình làm bể một cái chén ăn cơm, chỉ là vô tình nhưng với ba mẹ thì đó lại là một cái lỗi rất là lớn, lớn đến mức mà họ có thể lôi đủ mọi chuyện ra chì chiết, chửi bới.
nhiều lần em giận dỗi, khóc lóc cãi lại và cũng là nhiều lần em bị đánh, bị tổn thương. dù cho tôi can ngăn, lên tiếng nhưng khi tôi không ở nhà thì mọi chuyện vẫn cứ thế mà diễn ra như thường.
chỉ là tôi không ngờ em còn bị cô lập, bắt nạt trên trường.
bản thân em là cô gái qu�� nghèo khổ, gia đình tôi cũng nhờ vào việc làm nông mà nuôi sống nên em chẳng có làn da trắng muốt hay biết cách ăn diện như bao cô gái nhỏ, em cũng không biết cách nói chuyện hay kết bạn nên thành ra em bị mọi người bỏ rơi trong lớp học lạnh lẽo, họ thấy em một mình nên đem ra bắt nạt, làm trò tiêu khiển, những thú vui bọn con nít làm chỉ để thỏa mãn tụi nó nhưng lại dồn ép một người đến bước đường cùng.
trước khi em tự tử thì em đã phản kháng lại những trò quá đáng của bạn học, giáo viên cũng không biết chuyện gì xảy ra, cô chỉ thấy trẻ em trong lớp đánh nhau là sai nên mời ba mẹ hai bên lên giải quyết. tôi nghe mẹ nói, mẹ lỡ đánh em trước mặt bạn bè và thầy cô, mẹ nặng lời mắng chửi mà không hề hỏi han điều gì vì bà thấy mất mặt và xấu hổ.
không ngờ chính điều đó lại làm em chạnh lòng và tổn thương, cũng có lẽ do nhiều điều tích tụ sâu trong lòng dồn ép em đến cùng, nào là bị bắt nạt, nào là cách ba mẹ dạy dỗ khiến em cảm giác như bị nghẹt thở trong cái lồng giam vô hình. và, em phản kháng bằng cách kết thúc đời mình để thoát khỏi điều đó.
tôi đọc được nhật ký của em, những dòng bút non nớt viết lên giấy cùng với những vệt nước mắt chảy dài.
những nỗi đau, tủi nhục mà em chịu đựng, những ngày u ám mỗi khi đến trường và những đêm em sợ hãi co mình trong phòng sợ sớm mai đến và em lại bắt đầu cam chịu tháng ngày đau đớn, là những ngày em sống mà chỉ muốn chết đi từng giờ.
2 notes · View notes
seggfault · 2 years ago
Text
Chương 1 - NTXDCD
[Hít một hơi thật sâu, rồi dừng lại, sau đó dọn dẹp tâm trí.]
Ja-kyung trải thảm yoga ra trước một cửa số lớn, rướn thân trên lên và bắt chéo chân lại. Với mỗi đợt hít vào thở ra, hình xăm con rắn với cái miệng rộng nằm trên vai phải cậu ngoằn nghèo di chuyển. Nhiệt độ giữa ngày gần gần 38 độ, nhưng căn hộ Ja-kyung lạnh đến mức cậu phải mặc áo tay dài.
Nhạc thiền tiếp tục phát ra từ cái loa.
[Để giận dữ, thù hận và tất cả cảm xúc tiêu cực tuôn ra khỏi trái tim bạn từng chút.]
Ai đó đứng ở cửa trước, nhưng người ở đây vẫn chăm chú như vậy. Có tiếng bước chân, theo sau là cái gì đó rớt xuống. Cậu chỉ mở mắt nhìn về nguồn âm thanh sau tiếng đó.
Thứ rớt dưới đất là 1 tờ báo được đăng sáng nay ở Thái lan. Khuôn mặt người hôm qua Ja-kyung giết in hằn trên trang nhất. Cái liếc mắt của cậu, vốn đặt ngay ở tiêu đề bài báo, bấy giờ lại ngước nhìn lên trên. Một người đàn ông cao to đứng trước cậu. Anh ta là người Trung Quốc, tên Wang Han, và như là một người anh em với Ja-kyung.
“Không phụ kì vọng, cậu tuyệt thật đó.”
Yang Yang, một người Trung Quốc làm tiền ở Thái Lan thông qua mại dâm và buôn bán nội tang, được phát hiện rằng đã chết trên cái giường ở khách sạn lúc sáng nay. Anh ta bị bắn vào ngực trái với 1 viên đạn 7.62 mm từ căn hộ đối diện – xuyên qua lớp thủy tinh rồi trái tim anh ta – không 1 chút sai sót.
“Ai cũng phản ứng vui vẻ khi anh ta chết. Chắc gã đã làm nhiều chuyện xấu lắm.”
Thật ra việc anh ta tồi tệ như thế nào cậu cũng chẳng quan tâm lắm. Cậu được trả tiền nên giết thôi, và khi cậu nhận được tiền rồi, hết.
“Còn tiền thì sao?”
Trả lời câu hỏi của Ja-kyung, Wang-han vốn tươi cười bỗng dưng nhăn môi.
“Phần còn lại đâu?”
Thấy Wang Han đến đây hầu như với tay không ngoài trừ một đống báo, Ka-kyung hỏi với khuôn mặt khó hiểu. Nếu mọi thứ đúng như kế hoạch, cậu đáng ra phải nhận 300 nghìn đô la Mỹ lúc này. Tất nhiên, tiền tươi thóc thật. Wang Han ngừng lại và chỉ tay về chiếc bàn phía sau cậu. Trên cái bàn trống có cả động túi hamburger.
“Ăn hết mấy cái này đã. Còn sớm mà?”
Wang Han đi về phía cái bàn, lấy 1 chiếc hamburger ra khỏi túi giấy, và nhét ống hút vào lon nước ngọt. Cái bàn này hoàn hảo cho 2 người ngồi. Anh thậm chí còn gỡ cái mớ giấy để dễ ăn hơn, nhưng Ja-kyung cứ ngồi đó nhìn chằm chằm, hệt như cậu chẳng có ý định ăn gì.
Wang Han khó khăn mỉm cười.
„Tớ sẽ đưa cậu ngay mà.“
Nói vừa dứt câu, Ja-kyung đứng lên và rời khỏi chỗ. Cậu nh mày và trông khá khó chịu. Đúng như vậy, cậu đi về phía phòng ngủ thay vì bàn ăn. Mẹ nó chứ. Wang Han theo cậu với đôi mắt nhằm nghiền.
Ja-kyung đi vào phòng và chọn một trong những chiếc áo thun treo trên tường. Cậu chọn 1 chiếc áo Hawaii với những bông hoa đỏ trên đó. Cậu thích nó bởi vì cậu mua được nó với giá hời ở chợ đêm. Khi gài xong mấy cái nút, khuôn mặt cậu toát đầy vẻ hừng hực. Cậu luôn có thái độ đó mỗi khi chuẩn bị ra tay xử ai.
„Cậu đang đi đâu đó?“
„Lấy tiền.“
„Bình tĩnh và nghe tớ nói này. Có lý do vì sao.”
Thay vì trả lời, Ja-kyung mở cái ngăn tủ kế bên chiếc giường. Cây súng Beretta màu bạc sáng lên.
“Nói đi vì tôi đang nghe đây.”
Nhưng Ja-kyung không lấy chiếc súng. Thay vào đó, cậu lấy chiếc đồng hồ bên cạnh. Đấy là 1 chiếc đồng hồ có công hiệu như một quả bom hẹn giờ. Tuy nó không phá hủy cả một tòa nhà, nó có thể làm nổ tung xung quanh với chỉ một cái nút nhấn.
Vẻ mặt Wang Han cứng lại.
“Ngày mai tớ sẽ đi.”
“Không. Hôm nay tôi sẽ đi lấy liền.”
“Cần gì phải phiền phức cho cậu thế. Không, tớ đi ngay bây giờ. Cậu ở im đây.”
Ja-kyung quay đi và ra ngoài, mặc kệ anh nói chưa xong. Wang Han nhớ tới khuôn mặt của vị khách kia mà lòng ủ rũ. Gã ta tên Dmitry, con lai Trung – Nga, thủ lĩnh của một băng tội phạm khét tiếng.
Lúc nào tên này cũng giữ lời hữa, nhưng vì vài nguyên do, gã ta trì trệ việc trả tiền tận 3 ngày. Mọi sự trở nên nghiêm trọng hơn dự liệu. Thất hứa nghĩa là công việc này lỡ dỡ. Bên cạnh đó, Ja-kyung không thích chịu đựng những thứ lỡ dỡ. Cậu ta là một kẻ tính toán từng giây từng phút và từng đồng lợi nhuận.
Ja-kyung đi ra ngoài cửa trước và quay đầu lại nhìn.
“Cậu không cần đến đâu.”
“Vì sao.”
“Ở yên đây và bắt gián.”
Anh chả hiểu gì, tự nhiên nói về gián.
“Gì?”
“Tôi nghĩ là sáng nay tôi đã thấy một con gián to cỡ này.”
Ja-kyung chia hai ngón tay ra, đâu đó khoảng khuôn mặt cậu và chà tay lên quần. Không. Cậu ghét nó. Wang Han biết cậu ghét gián như thế nào. Hơn thế nữa, bọn gián sống ở Đông Nam Á bự đến mức cảm giác như bọn nó đi bộ chứ không còn bò nữa. Nhưng mà…
���Bây giờ việc đó quan trọng hả?
“Đối với tôi thì việc đó quan trọng hệt như lấy tiền vậy. Cho dù có chết, tôi cũng không thể làm bạn với chúng được. Nói cho anh biết thôi, nhưng anh phải giết chúng. Không thể nào xịt mỗi cái chất diệt côn trùng là xong đâu. Lỡ như bọn nó có tới nữa, tôi nghĩ tôi sẽ không ngủ được.”
Ja-kyung, vốn dĩ đã rời đi sau khi yêu cầu, quay đầu lại.
“Tất nhiên là nếu tôi quay lại còn sống.”
Cậu đùa rằng cậu có thể chết. Cửa đóng và Wang Han bị bỏ lại, chà mặt. Tiếng gầm gừ phát ra từ miệng anh ta. Cho dù anh có bám cậu ta đến mức nào, Ja-kyung không phải là loại người sẽ lắng nghe anh nói. Anh chỉ mong anh không đụng phải cái tên Ja-kyung trên tờ báo sáng mai.
Đầu bếp đem ra một phần bít tết thăn mềm, Dmity bắt đầu cắt chúng từ từ với dao và nĩa. Một cái nhận trang sứng sáng loáng trên tay anh ta mỗi lần cử động dao. Hai tên đàn ông lực lưỡng đứng canh cửa với cây súng mày, và vài tên đàn ông khác kéo đám chó đi vòng vòng để canh giữ.
Dmitry nhìn chằm chằm vào tờ báo bên trái. Được đăng sáng này, nhưng cái chết của Yang Yang, vốn là kẻ thù được đăng trên trang nhất. Nụ cười lan trên khuôn mặt ông ta, máu chảy ra từ miếng thịt, làm cái đĩa trắng trở nên dơ đi.
Nước sốt trải ra khi ông đặt miệng thịt vào miệng với cái nĩa. Cái mối nợ máu nghìn năm tuổi có vẽ như đã bốc hơi khi cái gai trong mắt ông ta biến mất. Ông ta lau máu trên môi mình với cái khăn ăn, nhai nuốt vị hoàn hảo này và rồi, Bang! Một tiếng động lớn nghe được từ cửa trước.
Một tên áo đen chạy thẳng vào sân, miệng ông ta cũng dừng việc nhai nhồm nhoàm miếng thịt lại. Những gà đàn  bao quanh ông ta thành một vòng và chia sũng, cũng lúc đó vụt ngay trước Dmitry.
Mặt ông ta nhăn nhó khi thấy bãi có vốn được cắt tỉa gọn gàng bây giờ tang hoàng. Cửa tài xê mở, cùng lúc ông ta nhổ miếng thịt ra. Kẻ xâm nhập ra khỏi ghế của tài xế với tiếng nhạc to đến mức làm lỗ tai muốn bị xé toạc ra. Tất cả chĩa súng về phía tên xâm nhập, vốn đang mặc một chiếc áo hoa sáng và kính đen.
Nhưng Lee Ja-kyung bước lại gần với thái độ trên khuôn mặt thể hiện cậu chẳng quan tâm gì. Dmitry ra hiệu phe ông hạ súng xuống. Lee Ja-kyung kéo cái ghế ra đối diện và ngồi xuống, như thể nó là của cậu vậy.
“Cậu định ăn không?”
Ja-kyung tháo kính mắt và đặt nó lên bàn.
“Không ăn uống gì cả, đưa tiền đây.”
Đôi mắt nâu của Ja-kyung nháy một cách nhạy cảm khi cậu từa về cái ghế.
“Có phải vì lo toan ông biến mất rồi không? Khuôn mặt ông qua một đêm mà sáng rỡ hẳn.”
“Tôi vốn dĩ như thế mà, nhưng bây giờ thì không còn nữa. Tôi đã mong mình sẽ ăn ngon, nhưng cậu phá hủy rồi.”
“Đáng ra mọi sự sẽ không xảy ra nếu ong trả tiền đúng hẹn. Nhờ ông mà, lãi ngày càng nhiều.”
Sau khi khọt mũi, Dmitry lấy cây dao và nĩa để cắt miếng thịt thành từng mảnh. Ja-kyung nhanh chóng nhét tay vào túi quần dài của mình. Dù sự thật là không ai ra mệnh lệnh, hàng tá cây súng tiếp tục chĩa về phía cậu. Ja-kyung cười nhăn răng và đút tay và túi lấy ra 1 cây xì gà và 1 cái bây lửa Zippo màu bạc.
“Sợ ghê.”
Sau khi châm lửa, cậu trườn người về chiếc ghế.
“Tôi cho ông 3 phút. Hoặc tối sẽ giết ông và lấy luôn phần còn lại.”
Cái đám đàn ông đứng nãy giờ bên Dmitry nhìn chằm chằm vào đầu lửa của cây xì gà, ánh lên những đốm đỏ trước khi lũi tàn. Chị cần Lee Ja-kyung động đây, họ sẽ kéo cò. Tuy nhiên, họ không dám lỗ mãng. Chẳng ai đối đầu Ja-kyung trong quá khứ mà sống sót cả. Họ chẳng biết cậu sẽ làm gì bởi cậu ta chơi bom và súng đều giỏi.
Ja-kyung thổi tắt cây xì gà sau khi hút nốt hơi cuối. Cây xì gà bị vứt đi, nằm ngay trên miếng thịt trên cái dĩa lão kia đang nhai.
“Tôi không nó nấu xong rồi đâu. Nấu xong đi rồi hẵng ăn.”
Dmitry cong môi.
“Đấy là vì sao tôi thích cậu. Chẳng sợ sệt gì cả.”
Ja-kyung nhìn cái đồng hồ của mình thay vì trả lời. “15 giây cuối.”
“Chưa nói đến kĩ năng của cậu.” “10 giây. Có điều gì trăn trối không?”
“Và đấy là vì sao…”
“5 giây.” “Đến Hàn Quốc và giết chết ai đó đi. Tôi sẽ trả 10 lần cái giá khách VIP.”
2 notes · View notes
ttieuman · 2 years ago
Text
Hôn nhân là gì? Là một cuộc sống trong đó chúng ta sẽ cùng dung hoà, cùng giúp nhau tiến bộ hơn hay chạm vào chính điều tồi tệ của đối phương rồi dìm nhau xuống?!
Anh là 1 người sống tình cảm, thấu tình đạt lý, mọi sự việc anh đều đòi hỏi nó 1 cách phải hoàn hảo! Nhưng em, 1 cô gái ko hoàn hảo, a bik mà. Nhưng cho dù ntnao thì đó là con người của em. Nếu đã chấp nhận về sống cùng dưới 1 mái nhà thì rõ ràng a đã chấp nhận tính cách đó, sao bây giờ hễ có chuyện lại lôi nó ra để đay nghiến hay bỡn cợt?! Để rồi e lại tự thu mình lại, vì ko muốn a xem thường hay phán xét mình. Cuộc nc giữa 2 vc nó càng ngày càng nhạt dần, a ko còn là người e muốn tìm để trao đổi nữa rồi, vì sao ưh? Ng ta trao đổi để bản thân ngày càng hoàn thiện, còn e trao đổi chỉ để a thấy thêm điểm yếu của e, để rồi a dùng nó để phán xét về con người em, thì liệu ai dám trao đổi với anh bất kỳ vấn để gì. Ok, nếu thất bại, e chịu. Có thể e thiệt thòi khi ở cạnh người giỏi như anh nhưng e ko thể học hỏi đc gì, chỉ vì cái tôi và sự tự aid của em. Nhưng ko sao cả, em thất bại rồi e sẽ thành công. Ko có cái gì là miễn phí cả! Vấn để chỉ là thời gian. Chậm một chút cũng đc, nhưng ít nhất e là chính em, em sẽ tự đi trên độ chân của mình.
Ko phải cứ là vợ ck rồi thì muốn nói j cũng được.
Bây giờ suy nghĩ của em về anh ntnao ko quan trọng, cũng như suy nghĩ của anh về em ntnao ko quan trọng, thì thực sự chúng ta cần tự nhìn lại cách ứng xử của chúng ta với nhau. Liệu như vậy nó có còn gọi là tôn trọng nhau ko? Hoặc chúng ta có cần nhau nữa ko? Hay bây giờ đơn giản chỉ sống làm đúng nghĩa vụ của 1 người làm cha và mẹ. Ăn chung mâm, ngủ chung giường nhưng rồi chúng ta là ai , có ý nghĩa j với nhau nữa ko? Về lâu về dài nó sẽ ntnao?!
Uh, anh đag stress công việc, em ko giúp được thì đừng làm căng thẳng mọi việc. Em im lặng ko nói thì anh bảo về nhà ko 1 tiếng cười, anh bảo em cười thế quái nào được khi mà người ck của mình xem thường mình, và mình ko còn ý nghĩa đối với họ, thì động lực nào để em tiếp tục? E ko phải là 1 con rối, để làm theo ý người khác, phải làm người khác vui khi chính bản thân e còn ko vui nổi? Có gọi là gượng gạo ko?
Ko phải vì bản thân e ko cố gắng níu kéo, nhưng níu kéo được j?
5 notes · View notes
minhtienle · 2 years ago
Text
Tumblr media
Một cảm giác hoảng sợ bắt đầu ập đến với tôi, nhưng tôi thực sự không có vấn đề gì cả. Tôi chỉ có cảm giác không thể giải thích được rằng tôi vừa phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời, và đây mới chỉ là bắt đầu.
Tôi biết bây giờ tôi đã nhắm mắt lại, nhưng lúc đó tôi cảm thấy cả thế giới đột ngột rời bỏ tôi. Tôi cảm thấy rằng tôi đã chết. Tôi không có khái niệm về thời gian, tôi nghĩ có lẽ mình đã ở trong cõi hư vô một hai năm rồi.Rõ ràng một hoặc hai năm đó chỉ thực sự là một hoặc hai phút, và khi tôi 'tỉnh dậy', tôi nhận ra rằng mình đã biết một số chuyện đang xảy ra và tôi phải đến bệnh viện.
Tuy nhiên, tôi biết rằng đây là bản chất của ảo giác. Chúng ta bắt đầu hành trình tìm kiếm một số loại kiến ​​thức sâu sắc hơn, để mở mang đầu óc hoặc để có trải nghiệm tâm linh, chỉ để thấy mình mở chiếc hộp của pandora và giải phóng những cơn ác mộng tồi tệ nhất của chúng ta thành hiện thực
Ở đỉnh điểm của sự điên rồ, tôi không biết gì cả. Tôi tin chắc rằng tất cả những ký ức trong đời tôi đều hoàn toàn là giả. Tôi cứ nghĩ rằng mẹ, cha, anh em và những người bạn thân nhất của tôi chưa bao giờ tồn tại. Đặc biệt, người bạn tên Tú của tôi (người mà tôi đã làm bạn trong nhiều năm) giờ đây là một sản phẩm bịa đặt trong bộ não của tôi. Tôi không biết mình đang ở đâu, đang làm gì với cuộc sống của mình và liệu tôi có tài sản gì hay không. Tôi hoàn toàn quên mất rằng tôi đã ăn nấm tối hôm đó. Bây giờ tôi có cảm giác được mở rộng tầm mắt ra thế giới và tôi biết mình không thể quay lại.
📸 art work by :#machadoxleao #visualspirits
5 notes · View notes
thiendoanng · 6 days ago
Text
0694 /SÚNG PHÒNG KHÔNG KHOÁ CHÂN TỬ THỦ,
LÀM THẾ NÀO NHẮN NHỦ MẸ CHA …
Trần ai cảnh gian truân muôn thực thể ,
Hàng hàng lớp lớp sống để tranh ăn .
Bon chen giành giật lẫn vẫn đêm nằm ,
Đúng kiếp phù sinh cùng bần muôn thuở …
Sinh ra lỡ tình đời nham nhở ,
Bốn lăm năm rực rỡ tôi đòi. (&)
Âm u dưới bóng ma trơi ,
Làm sao thấy được quân tồi rối ren …
Trời đen tối ngọn đèn chợt sáng ,
Mắt bàng hoàng loạng choạng chân đi .
Thương ôi độ tuổi xuân thì ,
Nhét nhồi tư tưởng cọng si hận thù .
Vùng đồi núi vi vu gió thổi ,
Ngày tối ngày bao nỗi thiết tha .
Ray rức nhớ lắm quê nhà ,
Ôm lòng đành chịu lệ nhoà tuôn rơi …!
Bị nhồi sọ tuổi đời nhẹ dạ ,
Vì đội đoàn cái bả đảng viên .
Xung phong chiến đấu Nam Miền ,
Giật cầu đốt chợ nát nghiền dân oan .
Phòng không súng , khoá chân tử thủ ,
Làm thế nào nhắn nhủ mẹ cha .
Công ơn dưỡng dục như là ,
Hiếu trung chưa trả đã ra thân thè .
Sương thấm lạnh bên lề sống chết ,
Sao vậy mày la lết vô Nam ?
Cheo leo lội suối băng ngàn ,
Tầm thù xây hận xóm làng kêu than .!
Hân hoan chúng huy hoàng cướp đoạt , (@)
Thôi tha hồ láo khoét xưng hô .
Lạ chi bầy lũ cuồng hồ ,
Lòn trôn trung cọng cơ đồ nát tan .
Tham lam bọn ngang tàn truỵ lạc ,
Bảy triệu thằng vác mặt xuyên Nam .
Đất đai điền thổ vô vàn ,
Cướp không ,con cháu bầy đàn nhảy vô …
Từ thôn ấp cơ hồ phố thị,
Tràn đìa từ tỉnh lỵ thôn quê .
O oe giọng nói Bắc Kỳ ,
Nghe thôi sắc máu còn chi cuộc đời .
Dân thống khổ lợn lòi khác giống ,
Ở trong rừng không khống chạy ra .
Bắt dân đuổi hết lấy nhà ,
Từng đoàn thê tử lâu la tiếm vì .
Mặt mày khô đét lầm lì ,
Dựa quyền cậy thế ra uy làm càng .
Đúng là bọn qũy dã man ,
Nhân sinh biến tính sài lang vẫy vùng …
Ba Miền chịu cùng chung số phận ,
Thật không ngờ nuốt hận non sông .
Bởi quân gian ác a tòng ,
Tham tiền bán đứng Con Rồng Cháu Tiên .
Đau đớn quá oan khiên chúng nó ,
Cũng do thằng trọng chó gây nên .
Lại thêm đảng đĩ ươn hèn ,
Ùa theo một đống thổi kèn bưng bô …
Còn đâu nữa tiền đồ Tổ Quốc ,
Trăm triệu người lệ thuộc hay sao ?
Đứng lên quyết chí anh hào ,
Bêu đầu khuyển tặc đánh nhào cọng nô …
(&) Từ năm 1930 đến năm 1975 nhồi sọ bắt nạt Miền Bắc .
(@)Từ năm 1975 đến năm 2018 giết người ,cướp của ba Miền , tham ô hối lộ …
Nguyễn Doãn Thiện
Antioch , California Ngày 09 tháng 01 năm 2018
Tumblr media
0 notes
lelelele09 · 24 days ago
Text
Mình đọc được một đoạn rất hay thế này:
Tôi chưa từng gặp cô gái nào dậy sớm, siêng năng, lạc quan, thành thật lại oán trách cuộc đời tồi tệ. Cha mẹ có thể nén cơn buồn ngủ 6 giờ thức dậy làm việc. Cuốn sách bạn đọc lúc 7h chẳng làm tay bạn lạnh.
Bạn dùng thời gian ở chỗ nào thì hoa sẽ nở ở chỗ ấy. Đừng thấy người khác toả sáng lại thấy mình thật thua thiệt. Mỗi người đều sống trong tiết tấu riêng của mình, đừng nhìn đông nhìn tây, đừng bị người khác ảnh hưởng. Hãy tìm điểm mấu chốt trong đời mình, quan tâm bản thân tiến về phía trước.
Lý Kiện Tăng từng nói:
"Bạn có bao nhiêu cái gọi là ánh sáng cho mình thì sẽ có bấy nhiêu thời khắc bạn cảm thấy sự u tối ít đi. Lúc nào cũng phải hiểu rõ chính mình.
Đừng cảm thấy bản thân nhỏ bé đến vậy, cũng đừng cho mình vĩ đại nhường nào. Quý nhân tốt nhất của đời người chính là bản thân luôn nỗ lực tiến tới phía trước. Cuộc đời không phụ người cố gắng đâu."
Chúc bạn sẽ gặp được một phiên bản tốt hơn trên con đường kiên trì của chính mình.
Cre: Học bá TV
0 notes