Tumgik
#Mũi Né
moonriver0312 · 6 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
My Mũi Né, Phan Thiết City trip.
Pic 1-2: The view from my room
Pic 3-9: Suối Tiên (Fairy Stream)
Pic 10-11: The Red Sand Dunes
5 notes · View notes
mssaeki · 1 year
Text
Tumblr media
Đi chơi một mình,
không còn là cảm giác lạ lẫm hay không quen hay sợ hãi,
Nói không cô đơn là nói dóc, có. Nhưng mình chọn và hài lòng với cảm giác này. Bên cạnh không vui thì chọn đơn lẻ, trong những gì mình có thể tự vui được, vậy cũng ổn.
Quan trọng là,
Biển lúc nào cũng giúp mình dễ chịu,
Được ngủ ngon.
Vậy là đủ rồi.
“Nếu thật buồn em hãy về với biển…”
2 notes · View notes
tuyetnhivincity · 4 months
Video
youtube
HOẠT ĐỘNG VUI CHƠI TẠI MANDALA CHAM BAY MŨI NÉ
0 notes
teambuildingvietnam · 4 months
Video
youtube
TỔ CHỨC TEAM BUILDING CÔNG TY BPG
Teambuilding Tập Đoàn Nhựa Bình Thuận (BPG), tổ chức team building cho công ty, nhà máy, xí nghiệp, doanh nghiệp uy tín và chuyên nghiệp. Công ty tổ chức team building chất lượng, top thương hiệu đáng tin cậy dành cho doanh nghiệp. Với đội ngũ nhiều năm kinh nghiệm, nhân sự có chuyên môn tốt, ekip nhạy bén sáng tạo và nhiệt tình, dịch vụ đa dạng sẽ giúp quý doanh nghiệp có nhiều lựa chọn hơn. Đến với Team Buildng Việt Nam chắc chắn quý doanh nghiệp sẽ có được trải nghiệm dịch vụ tốt nhất. Liên hệ ngay để được hỗ trợ: Công ty tổ chức teambuilding TPHCM chuyên nghiệp, đơn vị tổ chức team building chất lượng tại Vũng Tàu, Phan Thiết, Nha Trang, Đà Lạt. 
----------------------------------------------------------------
CÔNG TY TỔ CHỨC TEAM BUILDING VIỆT NAM
📞Hotline: 0878.639.639 
🌐Website: https://www.teambuildingvietnam.vn 
hoặc: https://www.teambuildingvietnam.com.vn 
✅Facebook: https://www.facebook.com/TeamBuildingVietNam.official/
✅Tiktok: https://www.tiktok.com/@teambuildingvietnam
📌Ghé thăm chúng tôi: https://maps.app.goo.gl/q1qqCWM6eEFJ2GMe9
0 notes
Link
Phan Thiết Team Building là thương hiệu sản phẩm của Công ty Team Building Việt Nam, công ty tổ chức team building tại Phan Thiết Mũi Né chuyên nghiệp chất lượng, thương hiệu uy tín dành cho doanh nghiệp. Xem thêm tại https://www.phanthietteambuilding.com/
0 notes
duancafeland · 2 years
Text
Tumblr media
Summer Land Mũi Né tọa lạc tại số 1, đường Võ Nguyên Giáp, phường Phú Hài, TP. Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận. Từ khu nghỉ dưỡng, du khách và cư dân có thể kết nối đến bãi biển, bãi đá Ông Địa, sân golf 18 lỗ, chợ Hàm Tiến, chợ Mũi Né, đồi Cát Bay, sân bay Phan Thiết,…
Các bạn có thể tham khảo thêm các dự án Cafeland tại đây:
Charm Resort Long Hải Sunshine City Sài Gòn The Oasis Riverside Bình Dương Summer Land Mũi Né Cát Tường Western Pearl Hậu Giang Gran Meliá Nha Trang Bcons City Dĩ An Kosy Lita Hà Nam Astral City Bình Dương
0 notes
nguyen-ngoc-sang · 1 year
Text
BUỒN TRONG BUỒN MÃI
Năm tháng đã trồi lên phủ mặt
Mắt sâu thêm vết, tuổi bớt cười
Giết ngươi không phải thời gian sống
Điều chết trong lòng muốn giết ngươi
Ta đã cố đi tìm ta đã cố
Cái tôi này lúc giác, lúc vô minh
Mặt trời ấy còn thêu vài cây rụi
Thì người kia chẳng thể hiểu mãi mình
Ngàn câu hỏi tại sao ?!
Cho một điều vô nghĩa
Con cá mơ trời thì đời lìa
Con chim mơ biển thì chim ngợp
Ta với người làm sao hoà hợp
Khi bên nhau chỉ toàn chuyện đáo đầu
Thì chấp nhận để chúng mình dừng lại
Đi nữa thì cũng không biết đi đâu
Chân ��ộc bước mà lòng như cung gãy
Mũi tên kia xuyên hết vạn tâm sầu
Kẻ quỷ quyệt cũng đôi lần dính bẫy
Yêu chân thành làm sao né đường đau
Ta không sống chỉ để trách người
Nuôi điều chết trong lòng chỉ lớn thành chấp niệm
Ta hiểu nắng mưa đất trời màu nhiệm
Đã an bài chứ chẳng phải ngẫu nhiên
Và ta cho phép mình điên
Như đang yên bình rồi cuồng phong bão giật
Như đang vui rồi buồn đâu vã vật
Như thương người đang rất thật rồi…thôi
Bao đêm điên đảo mơ hoài
Buồn trong buồn mãi, người ngoài đời ta.
#nguyenngocsang 10.09.23
17 notes · View notes
krellatotti · 2 months
Text
Camellia
Em hát, hát, rằng mình em duy nhất
Là tình yêu anh đang có bây giờ.
Anh muốn sống để yêu em chân thật,
Để được cùng em khóc, để làm thơ..
                                                   Ánh Trăng - Afanasy Fet.
[...]
Bờ môi căng bóng nàng run rẩy từng hồi, đôi mắt khép hờ tránh né, đôi mi lại cong vút kiêu kì mời gọi. Hơi thở đôi ta phả vào nhau, nàng ôm chặt lấy thân thể tôi, rụt rè đưa môi lại gần. Là một thiếu nữ mới lớn còn e ấp và dặt dè giữ trong lòng những đợt cảm xúc nặng tình khó nói thành lời, em vẫn đặt mình vào giới hạn của bản thân, thật cẩn thận không dám để cho những hành động đầy gợi tình phá bọc thoát ra ngoài, như một thứ đã khao khát được vuốt ve âu yếm quá lâu nhưng chẳng thể đòi hỏi sự cưng chiều. 
Dưới khoảng cách gần thế này, tôi mới có cơ hội được chiêm ngưỡng dung nhan mỹ miều của em. Nó chẳng quá sắc sảo giống như những người phụ nữ trưởng thành, mà nó đẹp như đóa sơn trà mới chớm nở cần được nâng niu và bảo vệ hết mực. Sống mũi thanh tú định hình những góc cạnh trên gương mặt nhưng cũng không kém phần dịu dàng, đầu mũi tròn vểnh lên trên bóng loáng. Hai bên má đầy đặn phúng phính và đáng yêu, lúc nào cũng phiếm hồng. Cặp lông mày thanh tú sắc nét hiếm có khó tình, như được Aphrodite cầm bút vẽ lên một cách tỉ mẩn trong một đêm trắng tháng sáu. Cặp môi tròn hờn dỗi mềm như nhung, khi hé lên cười lại để lộ hàm răng sứ hoàn mĩ. Mái tóc suôn mượt óng ả màu trà gừng của nàng thoang thoảng mùi oải hương nước Pháp. Còn đôi mắt em là biển xanh thăm thẳm trong veo, là biển tình sâu đến vô tận mà tôi nguyện ý chết chìm trong đó. 
Nàng đẹp hơn giấc mộng của tôi nhiều, Camellia ạ.
Hai gò má đã hồng hào lại càng hồng hào dưới bầu không khí nóng bỏng. Tôi khẽ đưa tay luồn ra sau gáy em mà cảm nhận làn da trắng muốt mịn màng. Mọi thứ lặng thinh, chỉ còn nhịp đập của đôi ta vang lên không dứt. Mắt em đưa lên nhìn tôi rồi lại quay đi chỗ khác. Nhận thấy sự ngại ngùng của nàng thơ, tôi ghé tai em:
-Đừng quay mặt đi, cho anh nhìn thấy gương mặt của em.
Nói rồi, tôi một tay ôm eo em khẽ nhấc lên, tay còn lại đưa lên nâng chiếc cằm nàng lên. Lập tức, môi chạm môi. Cảm giác đê mê hút hồn xộc lên đỉnh đầu, khiến tôi hành động ngày càng nhanh hơn, đưa đầu lưỡi vào sâu trong khoang miệng thơm ngọt mà trêu chọc người con gái ngây thơ này. Tôi bỗng thấy chân nàng dần đứng không vững, hai tay vội bám chặt vào lưng tôi. Nhẹ nhàng và khéo léo, tôi nhấc em lên khỏi mặt đất, chậm rãi đem em tới những miền đất lạ mà em chưa từng đặt chân đến bao giờ. Chúng tôi vẫn tiếp tục, tôi cho cô nàng cảm nhận những mơn trớn êm dịu mà em chưa từng được nhận, những tiếp xúc da thịt kéo dài miên man đẩy khoan khoái của con người đến tột đỉnh. Đôi bàn tay em càng bấu chặt vào lưng tôi mạnh hơn, tôi đoán là do khó thở.  Tôi từ từ rời môi em, vô tình tạo thành một sợi chỉ bạc hoàn hảo nối hai đầu môi của chúng tôi lại với nhau. 
Camellia lập tức ho khan vài tiếng. Tôi ân cần xoa lưng em, em xua tay tỏ ý không sao hết. Tôi cúi mặt xuống nhìn thì thấy mặt em đỏ rực lên, miệng thở những hơi gấp gáp không ngừng. Vừa dứt cơn ho, Camellia đã ngồi gọn trong lòng tôi nghịch ngợm rồi bất ngờ nàng gục đầu vào vai tôi khẽ nói:
-Tụi mình cứ mãi thế này anh nhé.
Tôi hơi ngạc nhiên vì câu này của em, vì bình thường em chẳng mấy khi nói lời dịu ngọt, hoàn toàn trái ngược với tôi. Tôi liền đáp lại lời tỏ tình của em:
-Em muốn vậy thì anh chiều.
Nàng ta đanh đá vặn lại khi tôi mới vừa dứt lời:
-Chứ em không muốn thì anh cũng không chiều luôn à.
Vừa nói hai hàng lông mày nàng nhíu lại, đôi môi chu lên tỏ vẻ giận dỗi, cặp má bánh bao phồng lên trông thật đáng yêu khiến tôi không nhịn được mà véo một cái:
-Được rồi, anh thương em nhất mà cô nương.
Đôi ba câu tình ca thốt lên từ miệng em. Nó vẫn luôn thấm đượm tình yêu lứa đôi. Từ ngày đầu tiên tôi và em gặp nhau, em đã hát tặng cho tôi những bài ca em tự sáng tác. Em vẫn luôn tìm cách thể hiện tình cảm của mình bằng nhiều cách, nhưng tôi chỉ thích nghe em hát, chỉ nằm gối lên đùi em nghe thôi, dưới ánh trăng thanh và những làn gió mát thổi từ miền biển tới, tôi đã thấy đời mình đẹp biết bao nhiêu. 
Mong ước nhỏ nhoi của em là tôi chỉ có em và không còn ai khác, và trùng hợp thay, tôi cũng không cần ai khác. Tất nhiên, em chẳng bao giờ trực tiếp nói điều đó cho tôi nhưng đôi mắt biển xanh và lời ca tình tứ của em thì luôn luôn thể hiện điều đó một cách táo bạo và mãnh liệt. 
Nàng ta vẫn luôn hát cho tôi rằng:
“Giữa dòng đời vạn biến vạn xoay, 
Giữa thời không luôn chảy luôn trôi, 
Ta trao nhau những nụ hôn không vội.
Cuộc tình đôi ta luôn đẹp như mộng mùa hè, 
Chỉ có em và anh ở trong đó, chở che.
Con người có độc nhất một trái tim và hai ta cũng thế,
Vẫn luôn tìm thấy nơi để trở về.
Dẫu dao lửa hiểm nguy có cận kề bên cổ, 
Tim đập trong lồng ngực cũng chẳng bao giờ khát khô.
Khát cái tình yêu mà người đời luôn ngưỡng mộ.
Ngàn vạn tình yêu nở rộ rồi tàn phai,
Duy chỉ lứa đôi này là tồn tại mãi mãi.
Nhưng thời gian ta còn dài,
Hãy sống để yêu chân thật đừng trái sai. 
Hãy sống để giọt lệ tuôn trào đến dại khờ.
Hãy sống để dệt tình nên thơ,
Và yêu cho đến khi ta ngừng thở.”
Tumblr media
5 notes · View notes
noxinrus · 6 months
Text
Dạ vũ
Tumblr media
immersed in an imaginary world, I'm a fool waiting for you to give me that sincere love.
***
Satan không thích những bữa tiệc rỗng tuếch nhạt nhẽo, nhưng voilà, ngay lúc này hắn đang biếng nhác nhận lấy một ly champagne đế cao trên chiếc khay bạc chạm khắc dây leo cổ điển từ người phục vụ vừa đi ngang qua, dự định giết thời gian trong khi chờ đợi sự xuất hiện của hậu duệ nhiều đời thuộc dòng dõi Bá tước, đối tác làm ăn của hắn và đồng thời là chủ nhân bữa tiệc mùa hè thường niên này. Xung quanh hắn, âm nhạc du dương lấp đầy những bức tường cẩm thạch sáng loáng, tất cả quyện hoà trong một không gian xa hoa hữu hạn; ríu rít tụ hội dưới chóp đuôi nhọn của chiếc đèn chùm khổng lồ lơ lửng thả treo từ chính giữa mái vòm với bức tranh tường thủ công xa xỉ khảm vàng ròng.
Hắn rũ mắt lắc lư ly rượu trong tay ở một góc khuất tối tăm bên bàn tiệc đứng trải satin, trông theo từng cặp đôi lần lượt cúi chào rồi bắt đầu điệu nhảy mở màn dưới ánh đèn pha lê lấp lánh trong suốt gần như hổ phách. Dưới gót giày hắn, mặt sàn lát đá hoa cương bóng loáng mơ hồ in dấu vô số bóng hình cao quý dát đầy vàng ngọc, những người từng xuất hiện trên muôn vàn tờ tạp chí lớn nhỏ, có tên trên nhiều bài đăng khác nhau trôi nổi khắp internet và được tung hô xưng tụng là giới thượng lưu - theo cái cách truyền thông thường gọi tầng lớp cao cấp nhất trong xã hội. Tuy nhiên bản thân giới thượng lưu cũng luôn ngấm ngầm phân chia lại những cấp bậc của riêng nó; và bữa tiệc mà hắn đang ép mình tham dự một cách cực kỳ uể oải này vốn chỉ dành cho một bộ phận rất nhỏ đang đứng trên đỉnh nhọn của một tam giác vàng thực chất vô hình.
Satan thoáng nhăn mũi sau khi nâng ly nhấp một ít champagne hảo hạng. Hắn hờ hững đưa tay nới lỏng nơ bướm trên cổ, chuẩn bị quay người rời khỏi gian phòng tù túng giả tạo này để ra xem thử ban công rộng mở hướng về phía đài phun nước cẩm thạch lấp lánh dưới ánh trăng tháng sáu; dẫu vậy một tiếng gọi quen thuộc đã đường đột níu lấy bước chân hắn:
“Satan? Thật bất ngờ vì anh cũng đang ở đây.”
Người phụ nữ mỉm cười với hắn trong bộ váy dạ hội ôm sát đính ruby đỏ rực như ngọn lửa. Mái tóc nàng búi gọn, vài lọn tóc mai xoăn nhẹ buông rủ hờ hững rơi trên bờ vai thon thả dường như cứ thế toả sáng lung linh dưới ánh đèn rọi từ đèn chùm pha lê treo trên vòm trần.
“Sao thế? Anh bất ngờ khi gặp em à?” Nàng hỏi lại vì thấy hắn mãi chỉ im lặng.
Satan nhìn đôi mắt trong veo lấp lánh như thể in dấu muôn ánh sao trời của người phụ nữ lộng lẫy đứng phía đối diện hắn chỉ cách vài bước chân, quyết định nhấp thêm một ít champagne rồi đặt đế ly xuống bàn tiệc: “Không. Dĩ nhiên em sẽ tới đây, em là một đại minh tinh kia mà.”
Nàng bật cười trước lời nói không biết là châm biếm hay khen ngợi đó: “Thôi nào, làm gì đến mức ấy.”
“Darling, đừng khiêm tốn như vậy chứ,” Satan cười, “dáng vẻ kia sao có thể thuộc về một người vô danh tầm thường.”
Nói đoạn, hắn vẫy vẫy tấm thiệp mời vàng trên tay rồi bổ sung: “Hơn nữa những kẻ tầm thường cũng chẳng thể nào xuất hiện ở đây.”
“Lâu rồi mới nghe anh gọi em như thế,” nàng nghiêng người nhìn hắn, “kiểu biệt danh ngả ngớn ấy đấy, mặc dù chúng ta chẳng là gì của nhau cả.”
Nàng biết rồi hắn sẽ tìm ra cách thức nào đó để khôn khéo né tránh khỏi chủ đề này. Thật đúng như dự đoán, cuối cùng Satan chỉ nháy mắt với nàng: “Nếu darling thích, tôi có thể gọi em như thế suốt buổi tối nay.”
Mặt hồng ngọc đỏ rực trên dây chuyền vàng dường như càng làm tôn lên nước da xinh đẹp trắng ngần, đường xương quai xanh rõ nét và cần cổ thanh nhã thon dài. Người phụ nữ yên lặng đáp lại Satan bằng một ánh nhìn xa xăm: “Còn anh, trông anh như thể không hề thuộc về nơi này. Những chuẩn mực đó, anh biết đấy, anh vốn dĩ đâu hề thích thú những thứ như thế.”
Hắn không trực tiếp đáp lời mà chỉ nhún vai: “Sau bao nhiêu năm, rốt cuộc em vẫn là người hiểu tôi nhất đấy nhỉ.”
“Phải,” nàng nói vậy nhưng tỏ ra không hài lòng, “người hiểu anh nhất trong số người không hiểu nổi anh.”
Chẳng rõ vì sao Satan cảm thấy chiếc vòng ruby xa hoa trên cổ nàng hơi nhức mắt, hắn thoáng ngả người về phía trước, chống tay lên bàn tiệc thở dài: “Em nên tự xem lại mình đi, chim hoàng yến trong lồng vàng của tôi.”
Nói đoạn, hắn xoa cằm ngẫm ngợi một lát rồi bật cười cảm thán: “Đại minh tinh và trùm băng đảng, tôi nghĩ hai ta khá ngang nhau đấy chứ.”
Dù vậy, hắn không thể phủ nhận rằng nàng đã đúng. Nếu không vì chủ nhân của bữa tiệc này, người đã tự tay gửi thiệp mời dát vàng đến dinh thự của Satan kèm theo một lời đề nghị béo bở mà hắn không thể chối từ, hắn đã chẳng đời nào đặt chân đến một nơi sáo mòn như thế. Ông ta biết hắn ghét tham gia những bữa tiệc thừa thãi vớ vẩn, song lợi ích công việc lại thuộc về phạm trù hoàn toàn khác. Như loài hoang dã không bao giờ buông tha con mồi ngờ nghệch sa bẫy của nó, trong lãnh địa của mình, hắn cũng có thể tự nhận bản thân là kẻ săn mồi thành thục, khát máu và thực dụng bậc nhất, kẻ có thể giẫm đạp lên mọi chướng ngại vật trên đường đi của nó và tận hưởng cuộc chiến đến tận giây phút cuối cùng.
Nàng nhìn người đàn ông khoác trên người bộ Âu phục xám đặt may từ một thương hiệu lâu đời chỉ dành cho giới thượng lưu ở Italy đang hờ hững chống cằm bên bàn tiệc đứng, thở dài: “Sao anh lại ở đây?”
“Chuyện làm ăn ấy mà.”
Điệu nhảy đầu tiên kết thúc, trên mặt sàn lát đá hoa cương, các cặp đôi đang lịch thiệp cúi người với nhau thay cho lời chào và chậm rãi dắt tay rời khỏi quầng sáng lung linh toả rạng từ muôn vàn ánh đèn pha lê nhân tạo. Nàng vờ vĩnh cầm trên tay ly champagne mà Satan vừa đặt xuống, chợt nghĩ đến những mùa hè trước kia của họ; và rồi ký ức ấy cứ thế thả trôi về một mùa hè nào đó rất lâu về trước, khi họ còn trẻ trung, mơ mộng, bồng bột, khi họ còn mãi ảo tưởng về khả năng phá vỡ giới hạn của bản thân, khi họ cùng nhau bỏ trốn đến Vienne trên một chiếc Mustang mù tạt cổ lỗ sĩ mà chẳng đem theo bất cứ gánh nặng nào.
Đại minh tinh và trùm băng đảng, nàng nghĩ, đúng là hai ta rất ngang bằng.
Chẳng có bất kỳ ai đến Vienne kiếm tìm nàng hay Satan để chia cắt họ như trong những vở bi kịch tình yêu cổ điển, cho tới tận giây phút cuối cùng, chính cả hai đã tự chọn cách quay trở về với số phận của mình và từ dạo đó không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mong manh chỉ bằng cú đập cánh chớp loé của loài bướm đêm ngoài cửa sổ, đối diện với đôi mắt của gã đàn ông hay đùa cợt bên vô lăng chiếc xe Mustang mù tạt dưới bầu trời thưa sao lập loè ánh sáng, nàng đã hiểu được tất cả khi nhận ra ngọn lửa nổi loạn kia vừa tự nuốt trọn, tự chôn vùi bản thân như một hố đen vừa huỷ hoại chính nó. Tất cả còn lại chỉ là tàn tro nguội lạnh, những tàn tích rải rác mãi mãi không thể khôi phục và điều gì đó dường như mất mát bất thành.
Dàn nhạc đang chuẩn bị bài hát tiếp theo, điệu nhảy thứ hai sắp sửa bắt đầu.
Nàng nâng ly champagne bên vành môi, cạn sạch rồi nói: “Satan, nhảy với em đi.”
Satan nhìn nàng uống champagne từ ly rượu của hắn: “Em không sợ tôi à?”
Nàng không đáp. Satan cầm lấy ly rượu trên tay nàng đặt trở lại mặt bàn, ánh mắt lướt qua bờ môi đỏ mọng chẳng rõ ẩn chứa điều gì: “Như em vừa nói, em cảm thấy tôi không thuộc về bữa tiệc này.”
Nàng biết mình cũng đâu thuộc về bữa tiệc này. Dù vậy sau rất nhiều năm, rốt cuộc hai người vẫn gặp lại ở nơi mình vốn chẳng hề thuộc về đấy thôi. Dường như số phận đã định đoạt tất cả ngay từ giây phút mọi thứ bắt đầu, và dù nàng hay Satan có là ai đi chăng nữa, họ chỉ là những quân cờ cách biệt không ngừng di chuyển trên một bàn cờ rộng lớn vô hình.
“Lẽ ra em nên sợ tôi,” hắn nhếch môi, “em biết bản thân quý giá nhường nào, còn tôi là kẻ sinh ra để tước đoạt những thứ quý giá vào trong tay mình.”
Nàng quá đỗi hoàn hảo, hoàn hảo đến mức một kẻ sinh ra trong bóng tối và chỉ thuộc về bóng tối như hắn nào có thể với tới.
“Không sao đâu,” nàng nhoẻn cười, “vì lần này là điệu Les Valse de Vienne.”
“Ồ, thì ra là Les Valse de Vienne.”
Khi vài cặp đôi đã cùng bước lên sàn nhảy chờ đợi điệu thứ hai bắt đầu, nàng từ tốn ngửa lòng bàn tay đưa ra trước mặt hắn. Ánh mắt Satan khẽ run lên, sau chẳng biết bao lâu tưởng như hàng thế kỷ, hắn thở dài nắm lấy bàn tay thon thả ấy và cất bước vào vầng hào quang của nàng. Họ bên nhau trên mặt sàn hoa cương sáng loáng, mái tóc nàng dường như lấp lánh dưới ánh đèn và đôi mắt nâu dường như toả rạng. Khoảnh khắc những nốt nhạc đầu tiên của bản Les Valse de Vienne ngân vang khắp gian phòng rộng lớn, hắn ôm nàng trong vòng tay dưới vòm trần vàng ròng với bức tranh tường nổi tiếng thời Phục hưng, dẫu vậy mọi chi tiết ngoại cảnh dư thừa đều đã nhoà nét, tan đi, mơ hồ chìm vào dáng vẻ vô thực của người phụ nữ trong chiếc váy dạ hội đỏ rực.
Satan thở hắt ra khi những ngón tay hắn chạm lướt qua tấm lưng trần. Nàng đã luôn thật tàn nhẫn. Những người phụ nữ xinh đẹp và tàn nhẫn thường ẩn chứa hiểm hoạ khủng khiếp nhất thế gian này, hắn nghĩ rằng có lẽ nàng cũng là một người phụ nữ như thế. Bản thân Satan từng bị thu hút bởi khối mâu thuẫn khổng lồ nơi quý cô kiêu kỳ đang cất bước trong vòng tay hắn như một con thiêu thân lao vào ngọn đèn đốt cháy chính mình, khi ấy nàng thậm chí chưa phải một minh tinh màn bạc, và nghĩ rằng hắn sẽ chẳng bao giờ có thể từ bỏ người phụ nữ này trong suốt cuộc đời. Người phụ nữ lộng lẫy với vầng hào quang bao trùm lên bóng tối bất chấp sự thật lạ thường rằng chính con người nàng đang nằm trọn trong màn đêm tĩnh mịch, thu thập tất cả và thiêu đốt tất cả để tạo thành ánh sáng của bản thân; thời điểm đối diện với nàng, đã có lúc hắn nghĩ hai người thật giống nhau biết mấy. Họ đã lăn lộn trong bóng tối quánh đặc suốt nhiều năm tháng cuộc đời và cùng tìm cách vượt bỏ nó, dẫu vậy mọi nỗ lực cuối cùng đều trở nên vô vọng bất thành.
Giờ đây còn nhiều chuyện chưa hề thay đổi, đại minh tinh và trùm băng đảng, dường như hai ta vẫn quá ngang bằng.
“Anh còn nhớ những ngày ta ở Vienne?” Giọng nàng nhẹ tênh, “Bên quảng trường, dưới ánh trăng một đêm hè tháng sáu.”
Hai người chạm mắt, nàng lả lướt xoay mình trong vòng tay của hắn: “Thật kỳ lạ, một minh tinh màn bạc như em lại tưởng nhớ quãng thời gian vụn vặt đó đến tận bây giờ.”
“Dĩ nhiên là thế.” Nàng khẽ cười. Điệu vũ kéo hai người kề cận rồi xa cách, giữa những bước chân nhịp nhàng quấn quyện, Satan cảm thấy dường như mặt sàn hoa cương sáng loáng kia tự bao giờ đã loãng tan ra và cóng đông lại, phủ đóng thành lớp băng phẳng lặng trên mặt hồ mùa đông tiêu điều nào đó ở miền ngoại ô xa xôi nước Áo. “Khi ấy em nào phải một đại minh tinh.”
Vạt váy dạ hội satin đỏ rực của nàng lướt qua mu bàn tay hắn giữa điệu Valse, thổi bùng lên ngọn lửa quét qua cõi lòng hắn chỉ để lại tàn tro nguội lạnh. Satan nhướng mày. Hắn biết nàng thật quyến rũ. Quý cô của hắn lặng thầm nhưng táo bạo, nàng bừng sáng lộng lẫy tựa thái dương toả rạng song ẩn chứa đầy bí mật như góc khuất tăm tối của vầng trăng. Nàng đối với hắn vẫn giống như rất nhiều năm về trước; thậm chí cả khoảng thời gian dài sau đó. Từng chuyển động rất nhẹ, chân mày, ánh mắt, khoé môi, cánh tay vươn lên và cặp chân lả lướt. Quý cô trong vòng tay hắn lại trượt ra xa, sau vài nhịp, hắn kéo nàng trở về và chào đón nàng với một cái nhếch môi hời hợt.
“Darling,” Chóp mũi Satan chạm nhẹ lên gò má ửng đỏ và như có như không sượt qua đuôi mắt xinh đẹp của nàng, “em đã từng nghe câu chuyện về con tàu Theseus chưa?”
Nàng hơi ngây ngẩn nhưng vẫn trả lời: “Theseus có một con tàu đặt theo tên mình, ngày qua ngày, dần dà người ta thay thế tất cả bộ phận của nó. Cuối cùng, liệu đó có còn là con tàu gốc nữa không, hay phải chăng đã trở thành một con tàu hoàn toàn khác?”
“Giỏi lắm,” gã đàn ông bật cười. Theo những bước chân xoay vòng của điệu Valse, một lọn tóc bạch kim bất chợt buông rủ trước vầng trán hắn làm đôi mắt xám bạc kia dường như càng thêm sâu thẳm giữa lằn ranh sáng tối tương phản mơ hồ: “Vậy em có biết, đối với tôi, con tàu Theseus chưa bao giờ tồn tại.”
Nàng cầm tay hắn, những ngón tay chậm rãi đan vào rồi lại đường đột tách ra.
“Ý anh là sao?”
“Con tàu Theseus không bất biến hay thay đổi. Nó vốn dĩ chưa bao giờ tồn tại,” hắn bật cười, chiếc răng nanh nhọn lấp ló dưới vành môi, “mọi ý niệm về nó ấy mà, my darling, đều nằm trọn vẹn trong tâm tưởng của người khác mà thôi.”
Nàng nhìn hắn. Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi nàng suốt buổi tối nay và có lẽ vẫn vẹn nguyên như thế sau gần thập kỷ hai người quen nhau. Chính đôi mắt lạnh lẽo xa thẳm ấy của Satan là thứ làm người khác dè chừng hắn, bất kể những câu đùa vô nghĩa hắn thỉnh thoảng thốt ra hoặc những lời chòng ghẹo sáo rỗng nực cười. Sự trống rỗng vô hồn ấy hiện lên như một dấu hiệu, một điềm báo bất thường chẳng kẻ nào có thể bỏ qua, làm nàng nghĩ tới một lời sấm truyền âm u cho ngày tận cùng của thế giới hoặc tấm biển báo vùng nước xoáy nguy hiểm chông chênh dựng trên vách đá thẳng đứng bên lòng biển.
Satan không phải một đứa trẻ. Hắn chưa bao giờ là một đứa trẻ - kẻ được ban cho cái tên của ác quỷ và khẩu Glock ngay từ khi ra đời chắc chắn không thể trở thành một đứa trẻ.
“Cuộc đời ấy mà, em biết đấy,” Satan ngâm nga trong cổ họng những thanh âm trầm thấp và khàn khàn, “không thể là một ván cược mà em luôn giành được chiến thắng.”
Đỏ bạc thì đen tình, ái tình là một cuộc chơi mà hắn chưa bao giờ giành được phần thắng. Satan nhớ về mối tình đầu ngắn ngủi ngổn ngang mà hắn từng lướt qua trong đời, bởi hắn quá sợ hãi sự mất mát nên chẳng thể nào ép bản thân rơi vào một tình yêu thực sự. Gã đàn ông bật cười bất chấp đôi mắt xám bạc lạnh cóng, kẻ được huấn luyện kể từ khi sinh ra chỉ để sát phạt như hắn lại e ngại phải đánh mất những gì đang có trong tay mình.
Hắn lắc đầu: “Nếu vậy thì chán lắm. Cuộc đời kịch tính hơn thế nhiều.”
Đầu ngón tay nàng lướt qua lòng bàn tay hắn mát rượi: “Anh nghĩ sao nếu cuộc đời có thể chỉ là một trò Russian Roulette.”
“Russian Roulette ấy à?” Hắn huýt sáo, “Smith&Wesson ổ quay, sáu lượt bắn và một viên đạn. Cuộc đời cuối cùng chỉ là một trò may rủi phụ thuộc vào xác suất”
“Anh có tin vận may của mình không?” Nàng hỏi.
“Có chứ.” Hắn thoáng nghiêng đầu rồi bình thản bổ sung, “Có lẽ em không tin, nhưng bẩm sinh tôi đã luôn là một kẻ may mắn.”
Từ thời điểm nào không còn nhớ rõ, tâm trí Satan đã tự động khắc ghi rằng sắc đỏ là dành riêng cho mình hắn. Thứ màu sắc loang lổ, chói mắt, mênh mang và đầy hiểm hoạ ấy, bản thân nó tượng trưng cho thịnh nộ và tội lỗi, khao khát và máu tanh - những gì đã định sẵn sẽ gắn liền với số phận trớ trêu nực cười của hắn. Dẫu vậy, vào khoảnh khắc đối diện người phụ nữ lộng lẫy trong bộ váy dạ hội đỏ rực giữa gian phòng vũ hội xa hoa và nắm tay cùng nàng nhảy một điệu Valse lả lướt dưới ánh đèn pha lê lấp lánh, hắn chợt nhận ra thậm chí màu đỏ ấy cũng đâu hề thuộc về mình.
"Satan, anh có biết không, em đang quay một bộ phim mới." Nàng thì thầm khi cất bước trong vòng tay hắn giữa điệu Valse.
"Vậy à?" Satan cười, "Bộ phim nói về điều gì?"
Nàng nháy mắt với hắn: "Shh... Bí mật."
Ánh sáng lấp lánh từ ngọn đèn chùm lơ lửng trên vòm trần cứ thế nhạt nhòa chảy xuống bờ vai mảnh khảnh của người phụ nữ vận chiếc váy dạ hội đỏ rực. Dẫu vậy người phụ nữ ấy đã ngoảnh mặt khỏi tầm nhìn của hắn tự lúc nào, đồng thời mang theo mọi dấu vết hữu hình mà vốn dĩ hắn có thể lợi dụng để dò đoán những suy nghĩ hỗn loạn của nàng.
"Trong bộ phim điện ảnh đó, em sẽ sắm vai một nữ diễn viên trẻ." Nàng bắt đầu kể thật chậm rãi giữa điệu Les Valse de Vienne, "Cô ta cứ mãi đắm chìm trong những thước phim mà mình đóng, đến nỗi không thể phân biệt nổi đâu mới là hiện thực được nữa."
"Tôi có thể hiểu vì sao cô ấy lại trẻ," Satan thoáng siết lấy những ngón tay nàng, "thật thiếu kinh nghiệm quá."
Nàng bật cười khúc khích khi khẽ xoay mình nhẹ nhàng như cánh bướm: "Đúng thế. Cô ấy cực kỳ non trẻ và thiếu kinh nghiệm."
Trong vòng tay người đàn ông mới gặp lại sau hơn nửa thập kỷ, tâm trí nàng mơ màng trôi về khung cảnh miền ngoại ô nước Áo nào đó, những đêm sáng trăng cạnh ô quảng trường và chiếc Mustang mù tạt cũ kỹ giờ đây đã bị bán cho một xưởng phế liệu.
"Nếu không vì anh cũng còn nhớ, Satan ạ," nụ cười trên môi nàng đã tắt, "thì em hẳn đã nghĩ rằng mình đang mơ."
Thực ra trong kịch bản của bộ phim đó, nhân vật nữ diễn viên kia chẳng qua chỉ thấp thoáng xuất hiện ở phân cảnh ngắn ngủi khi nam chính tưởng nhớ về người đàn em cùng khoa của mình. Thông thường một ngôi sao màn bạc như nàng sẽ không bao giờ chấp nhận loại vai diễn nhỏ nhoi mờ nhạt như thế; và nếu không vì khoảnh khắc này bản thân nàng cũng đang mờ hồ lướt đi trong một giấc mơ trống trải vụn vỡ, thì lời mời đoàn phim kia gửi tới sẽ chẳng thể nào lọt vào mắt xanh của nàng.
Lòng bàn tay hai người đường đột rời nhau, nàng tách khỏi vòng tay Satan và lướt đi thật xa.
"Satan, em đã quyết định từ bỏ những ảo tưởng của mình."
Satan đã không thể nghe thấy những gì nàng nói như bao lâu nay hắn vẫn thế. Còn nàng, rốt cuộc nàng sẽ phải ra đi cùng những ước vọng ngờ nghệch thời tuổi trẻ về một tình yêu đích thực của mình.
Chẳng biết bao lâu Les Valse de Vienne kết thúc, họ gật đầu với nhau thay cho lời chào. Bầu không khí tan đi rất nhanh khi xung quanh gian phòng được thắp sáng trở lại, thứ ánh sáng bão hoà làm mọi thứ đồng loạt trở nên quá đỗi nhạt nhoà.
Satan dắt tay đưa nàng trở về bàn tiệc đứng ban nãy: “Điệu Valse em muốn đã kết thúc rồi. Qua đêm nay tôi sẽ bay, hẳn đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
“Giờ thì thứ lỗi cho tôi,” hắn nhấc một ly vang đỏ trên chiếc khay bạc từ người phục vụ đặt trước mặt nàng, “tôi còn công việc với chủ nhân của bữa tiệc này.”
Nàng không nhìn hắn: “Em sẽ chờ anh. Chúng ta vẫn còn chuyện cần nói.”
Hắn chỉ bật cười quay đi mà chẳng đáp lời, dẫu vậy gần hai tiếng sau, họ đã gặp lại nhau bên cánh cổng lớn phủ vàng khắc dây leo dẫn vào phòng vũ hội.
Nàng đang mải ngắm nhìn giàn hoa cao ngất ở gần đó, vừa trông thấy hắn thì chớp mắt: “Dù thế nào anh vẫn quay lại nhỉ.”
“Tôi chỉ tiện đường đi qua,” Satan cười, “em đừng nghĩ nhiều.”
Dẫu vậy hắn vẫn nán lại chờ nghe những điều nàng muốn nói. Đại minh tinh đứng dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn chùm, nàng khoanh tay nhìn hắn: “Satan, anh biết là chúng ta giống nhau.”
“Phải,” hắn bổ sung, “nhưng cũng không quá giống.”
Tất cả dường như lại trở về mùa hè rất nhiều năm trước trong chiếc Mustang mù tạt cũ mèm dưới lác đác sao trời ở ngoại ô Vienne, hai người đã hiểu ra tất cả dù chỉ mãi nhìn vào đôi mắt nhau mà chẳng hề lên tiếng. Dẫu vậy Satan biết, cũng như con tàu của Theseus trong bộ thần thoại kia, những ảo tưởng vô nghĩa ấy chỉ có thể yên lặng nằm lại trong một khoảng tâm trí mơ hồ của hắn.
“Em biết đấy, chúng ta đều đã có những vị trí của riêng mình. Những vị trí định sẵn hoàn toàn khác biệt, tôi không thuộc về vị trí của em và cả em cũng vậy.”
Người phụ nữ không đáp. Hình như nàng đã quên mất những gì bản thân định nói, hoặc vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu nàng đã chẳng có lời cần nói nào cả. Satan đứng đối diện nàng chỉ cách vài bước chân hệt như hai tiếng trước đây trong điệu dạ vũ, khoảng cách giữa họ vỏn vẹn chưa đầy nửa mét song dường như vĩnh viễn không thể nào vượt qua, tựa mặt sáng của vầng trăng với chính vùng bóng tối của bản thân nó chẳng bao giờ chạm tới ở nơi lưng chừng vũ trụ.
Nàng thở dài: “Phải. Có lẽ khi nãy em nói vậy chỉ vì muốn thử lòng anh.”
“Thử lòng tôi?” Satan nghiêng đầu, “Vậy giờ em đã có được câu trả lời mình muốn chưa?”
Đại minh tinh gượng cười, dẫu vậy ánh mắt nàng nhìn hắn xa xôi như thể ngàn rặng rừng sẫm tối trong màn đêm thưa sao ở ngoại ô nước Áo, sâu thẳm hơn rãnh Mariana vùi mình dưới đáy đại dương hun hút hay cả vũ trụ mênh mông vô tận chẳng ngừng giăng mắc giữa họ.
“Em đã có câu trả lời, mặc dù đó không phải là điều mà em muốn.”
Satan yên lặng nhìn nàng. Đầu ngón tay hắn khẽ cựa quậy, dẫu vậy sau cùng hắn quyết định khép hờ đôi mắt, đứng thẳng người và thả lỏng hai cánh tay dọc bên thân mình.
“Em phải thấy bản thân may mắn mới đúng chứ.” Hắn nói. “Tôi sẽ chia cho em một phần vận may thiên phú của mình.”
Satan cong môi nhìn người phụ nữ lộng lẫy trong bộ váy haute couture đỏ rực như ngọn lửa đang đứng lặng thinh dưới quầng sáng chói lọi từ những ngọn đèn ngoài hành lang, và rồi hắn chậm rãi đưa tay vén một sợi tóc mai ra phía sau vành tai nàng: “Em là điều quý giá duy nhất mà tôi để lại trên cõi đời này.”
Rất lâu sau đó, rốt cuộc người phụ nữ cũng cất lời: “Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại, có phải vậy không?”
Satan gật đầu. Nàng bật cười lùi về sau vài bước: “Vậy thì thật bất công với em. Anh có thể nhìn thấy em ở bất kỳ đâu, nhưng em lại chẳng thể nào nhìn thấy anh.”
Một chiếc siêu xe thể thao đen tuyền vừa dừng lại trước thềm dinh thự. Satan mỉm cười ngửa lòng bàn tay đưa ra trước mắt nàng, và khi bàn tay hai người áp sát vào nhau lần nữa trước khi hơi ấm của ngày hôm nay vơi cạn, hắn nghiêng mình cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như cánh bướm lên những đốt ngón tay của nàng.
“Vĩnh biệt, my darling.”
Đúng thế,tôi là kẻ sinh ra để tước đoạt những thứ quý giá vào trong tay mình, và em là điều quý giá duy nhất mà tôi để lại trên cõi đời này.
Người tài xế già nhanh nhẹn xuống mở cửa xe cho hắn. Khi màn mây mờ từ từ che lấp ánh trăng và ngọn gió đêm mùa hạ cuộn thổi, Satan rời đi mà chẳng hề ngoảnh lại; dưới dàn hoa chỉ còn một nữ minh tinh trong bộ váy đỏ mãi đứng lặng dưới những ánh đèn sáng rực, ánh mắt vô định dõi theo hình dáng chiếc xe đang khuất dần vào trong lòng bóng tối.
***
Les Valse de Vienne,
những khúc hát đã tan
tình ta nhạt màu
hoà vào dĩ vãng
ngọn sóng cuốn đi hạt bụi khói
trong cơn say
bên dòng sông
tình ta trôi theo khúc hát…
____________
Writer: Eilonwy
3 notes · View notes
lilydasimp · 4 months
Note
suzu ơi bà nghĩ sao về cái prank ngoại tình ver sakusa
kiểu nó ngon vỗn lài í sakusa ảnh ưa sạch vì v ảnh sẽ phạt mình thiệc nặng lmao 😭
cái prank ngoại tình lúc nào cũng ngon nghẻ bà ơi, phải nói là, nếu chúng ta muốn hâm nóng một mối quan hệ, cách tốt nhất để thoả mãn cơn khát đó là chọc giận chồng.
cứ trêu cho người ta điên lên thôi, càng điên càng tốt, sau đó thì, không còn sau đó nữa :>>
𝐰: cheating prank, punishment, slight-nsfw, sakusa (bản thân anh ấy đã là một cái warning siêu cháy rồi), tui không rõ bà muốn shot này nsfw hay sfw nên không dám đào quá sâu :<
Tumblr media
sakusa ghét cay ghét đắng thái độ của em tối nay. và anh ấy sẽ là một kẻ "rất có vấn đề" nếu không để ý vết đỏ hồng kì lạ trên cổ em, không để ý hương nước hoa nam phảng phất cứ khi nào em lướt qua anh.
vậy mà em... vẫn nhởn nhơ như không có chuyện gì?
"gì đây?"
em không rõ sakusa đứng sau em từ khi nào, chỉ biết lúc em quay lại là đôi mắt đó đã tia em từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên. và ánh mắt đó, trực giác sắc bén của em mách bảo, đang nhắm tới vết tích hồng hồng lạ mắt trên cổ em.
mồi đã giăng, sakusa đã dính bẫy. giờ chỉ cần thêm dầu vào lửa là xong xuôi.
"em... sặc mùi của đàn ông."
y/n cả gan né tránh cái nhìn của lão công, lại còn ra vẻ lúi húi che đi vệt hồng rõ là bắt mắt trên cổ, cố ý gợi thêm đợt sóng hoài nghi trong lòng sakusa, nhiều hơn, em cúi gằm mặt; dữ dội hơn, em bối rối liếc nhìn anh ấy, rồi chột dạ, em ngoảnh mặt qua bên.
"..."
sakusa cúi xuống, lọn tóc sóng lơi cạ vào cằm em. em bối rối, còn anh ấy vùi sống mũi cao cao lên những đường gân xanh ngọc lấp ló dưới da em.
"...tch."
"vừa đi đâu?"
sakusa... ghét tất cả những gì... bẩn thỉu. tanh tưởi. em đang mang trên mình thứ mùi rẻ rúng của kẻ khác không phải anh... sakusa căm ghét nó.
"làm gì?"
"với ai?"
"tắm cho sạch đi rồi vào nói chuyện."
rời khỏi hõm cổ em, rồi ngay lập tức vào thẳng vấn đề chính. cung cách lòng vòng, là ai chứ không bao giờ là sakusa.
"e-em..."
vẫn giữ bình tĩnh để "nhắc nhở" bé con. tuy thế thì cũng không được quá lâu sau khi em rón rén bước vào phòng tắm, khi nước ấm vừa kịp đong đầy chiếc bồn tắm, lúc mấy chú vịt đồ chơi vô tri tung tăng trong đống bọt xà bông trắng tinh, sakusa lại đẩy cửa, và lặng lẽ bước vào.
"...eh?"
em nghĩ anh ấy sẽ nhắm mắt làm ngơ lần này à?
không.
trước khi tận tai nghe được câu trả lời từ chính miệng em, sakusa sẽ tự tay gột rửa dấu tích của kẻ khác khỏi cơ thể em, chắc chắn là như thế.
𝐝: 25/05/2024
4 notes · View notes
tuyetnhivincity · 1 year
Video
youtube
CHILL CHILL TẠI APEC MANDALA CHAM BAY MŨI NÉ 2023
0 notes
baosam1399 · 2 years
Text
Tumblr media
Giới thiệu nội dung : Tình cảm hiện đại
Tác giả : Cảnh Qua (Hoàn chính văn)
Dịch giả : Vũ Thu Hoài
Vắn tắt : Tới cuối cùng, anh cũng chịu khuất phục bông hồng của chính mình.
Chủ đề : Con người và thiên nhiên chung sống hài hòa.
Văn án :
Trong rừng mưa nhiệt đới sâu hun hút, mùa mưa liên miên kéo dài khiến tiến độ quay phim bị đình trệ.
Tống Úc bồn chồn bước tới bờ sông, không hề né tránh mà nhìn chằm chặp vào người đàn ông anh tuấn dưới dòng nước. Cô nhướng mày, thổi nhẹ một tiếng còi, mô phỏng giai điệu tán tỉnh của các bộ lạc bản địa. Người đàn ông nheo mắt, bàn tay to lớn nắm lấy phần mắt cá chân của cô kéo xuống nước
Họ vứt bỏ nền văn minh đô thị ở phía sau, chỉ còn thừa lại những ham muốn nguyên thủy nhất. Sau khi quay xong phim, Tống Úc bỏ lại những điều hoang đường về người đàn ông ấy ở sau lưng, quay trở lại đô thị văn minh.
-
1 năm sau, Tống Úc theo đoàn thám hiểu khoa học đến Bắc Cực khảo sát phong cảnh
Bùi Chỉ, đội trưởng đội thám hiểm – giáo như nhân loại học, giỏi về nghiên cứu các nền văn hóa khác nhau và cách hòa nhập của các nhóm dân tộc.
Tính cách anh lạnh nhạt lãnh đạm, đặc biệt còn cực kì không vừa mắt Tống Úc
Khi dải băng dạt vào đất liền, Tống Úc mệt tới nỗi ngồi bệt xuống đất không đi tiếp được
“Không được để bất cứ loại rác nào xuất hiên, càng không được phép để nó dạt vào sông băng.” – Bùi Chỉ lạnh nhạt nói
Tống Úc nghe ra lời mỉa mai của anh, cười nhẹ : “Tôi là loại rác nào nhỉ? Đội trưởng Bùi, giúp tôi phân loại đi.”
Đôi mắt của Bùi Chỉ đen kịt lại, nghĩ lại dáng vẻ xốc xếch của người phụ nữ trong rừng sâu, giống như hiện tại vậy. Giọng anh lạnh lùng : “Loại rác thải bừa bãi cần vứt bỏ.”
-
Một trận bão tuyết ập tới, khiến đoàn thám hiểm không kịp trở tay, Bùi Chỉ quay lại với dáng vẻ mệt nhoài. Tống Úc nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên xương mày của anh : “Đau không?”
Đầu ngón tay của người phụ nữ ấm nóng mềm mịn, hơi thở của Bùi Chỉ đột nhiên ngưng trệ, màu mắt trong đồng tử dần tối lại.
Đêm vùng cực, không thể phân định rõ ngày đêm
Trong cabin nhỏ chật hẹp, bầu không khí vừa ấm nóng vừa ẩm ướt. Tống Úc chợt hiểu ra thế nào mới gọi là đau đớn, lúc sống lúc chết. Còn Bùi Chỉ thì đang nghĩ, nếu như anh có chút khí phách, cũng sẽ không tới nỗi chiếm đoạt cơ thể người con gái ấy tới hai lần.
Chương 1 : Lần đầu gặp mặt
Những mũi tên bắn xuyên qua khung cửa, kèm theo đó là tiếng kêu la của phụ nữ, phần trang trí làm bằng lông chim ưng trên mũi tên đang không ngừng đong đưa. Ngoài khung nhà gỗ, đầy rẫy những tiếng phẫn nộ của người Anh-điêng (¹), họ đang nói loại ngôn ngữ bộ lạc mà người khác không thể nào nghe hiểu. Trong rừng nhiệt đới đen kịt có thể nhìn thấy ánh lửa thấp thoáng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một mồi lửa thiêu sống tất cả thành viên đoàn phim.
Tống Úc dựa vào góc tường, ánh mắt run run, mũi tên đang bắn loạn trên bức tường cách cô không xa, xung quanh ánh sáng lờ mờ khiến cho khuôn mặt nghiêng góc của cô càng chìm trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm. Trong nhà lán không khí ngột ngạt, luôn luôn có tiếng thì thầm lọt vào tai.
“Cái đám Anh-điêng này bị điên đúng không? Có cần phải khoa trương tới mức đó không?”
“Anh nghĩ sao. Trước kia tôi nghe người dẫn đường nói, nông trại bỏ hoang mà chúng ta đang ở, chủ nông trại đã bị đám người Anh-điêng này cắt cổ chết đấy.”
Diễn viên đóng chính Trần Gia không ngừng run rẩy, mếu máo nói : “Thật hay giả đấy, Triệu Hâm Hâm, cô đừng có dọa tôi.”
Tống Úc cau mày, cô nâng mí mắt, lạnh nhạt nhìn sang Triệu Hâm Hâm. Đã lúc nào rồi mà còn lắm mồm những chuyện không đâu.
Triệu Hâm Hâm cảm nhận được áp lực từ bốn phía, co rụt cổ lại, “Giả đấy mà, người dẫn đường không muốn chúng ta gây chuyện với người Anh-điêng nên cố ý dựng chuyện thôi.”
Dẫu sao cũng là một nền văn minh hoàn toàn khác, hoang dã mà nguy hiểm, không thể dùng kinh nghiệm xã hội hiện đại để phán đoán, nếu không cần phải tiếp xúc thì tốt nhất là không tiếp xúc.
Trần Gia không tin, ngược lại lại càng sợ hãi, “Nếu như là giả, vậy tại sao người dẫn đường lại một mình chạy trốn?”
“….” Tống Úc giơ tay lên, cổ tay trắng muốt che đi đôi mắt, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Cô đi tới bên Trần Gia, nhẹ giọng vỗ về : “Không sao đâu.”
Giọng nói của người con gái ấm áp, giống như tiếng đàn vĩ cầm, nhẹ nhàng lành lạnh, cũng có lẽ là bởi vì do đêm tối, lại như đem theo chút nhỏ bé.
Trần Gia bắt kịp ánh mắt cô, mắt cô trong suốt như pha lê, giống như nước trong giếng cổ không gợn sóng, làm yên lòng người.
Nhà lợp mà họ ở có diện tích không lớn, do cây cọ khô vây thành một hình vuông, áng chừng 7-8 m2, trong nhà lợp chen chúc rất nhiều người, tất cả thành viên tổ phim ở chung trong đó.
Giữa ngọn lửa cháy, có người đàn ông nằm trên chiếc ghế được đan bằng dương xỉ, khiến cho không gian đã nhỏ hẹp lại càng chật chội hơn.
Anh ta có tướng mạo giống người Mông Cổ, cơ thể vạm vỡ cường tráng, là diễn viên mà tổ làm phim đặc biệt mời tới để diễn vai người Anh-điêng, sau khi thay trang phục của người bản địa, gần như là giống y như đúc. Bởi vì tướng mạo của người Anh-điêng có nét tương đồng với người Á châu.
Bắp chân và phần hông của anh ta bị mũi tên làm bị thương, mùi máu tanh nồng nặc sộc lên trong không khí.
Mặt anh ta nhăn lại thành một nhúm, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, khiến bầu không khí đang căng thẳng càng trở nên nghẹt thở.
Tống Úc nghe mà lòng bực bội, trong lòng đè nén ngọn lửa giận, cô rút mạnh mũi tên đang cắm trong lán lợp khô gần đó.
Rất khó để tưởng tượng ra nếu không dựa vào kim loại, người Anh-điêng có thể chế tạo ra một thứ có tính sát thương cao từ gỗ như vậy.
Cô nắm chặt mũi tên, ngón trỏ vuốt lên đầu nhọn của mũi, sau đó vứt thẳng mũi tên vào khóm lửa gần đó. Những chấm nhỏ li ti bắn ra rồi tóe lên khuôn mặt của người đàn ông, anh ta bị làm cho giật mình, hét lên : “Ai da..”
“Ồn ào quá đấy.” - Tống Úc đáp
Giọng điệu lạnh lùng, câu chữ dõng dạc rõ nét, nhưng lại đem theo một áp lực vô hình.
“….” Bố Nhất Cổ Đức lập tức im bặt, nâng mắt lên nhìn xuống người phụ nữ, không tự chủ mà cảm thấy căng thẳng.
Tướng mạo của Tống Úc rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt ấy, góc mắt hướng lên, toát ra vẻ quyến rũ lại phong tình.
Rõ ràng cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi, bên dưới thân là quần jeans đơn giản, nhưng nghiễm nhiên vẫn không che đi được khí chất toát ra từ sâu thẳm trong cốt tủy.
Bố Nhất Cổ Đức ngơ ngẩn nhìn ngắm.
Anh ta nuốt khan, nhếch đôi môi khô, khó khăn giơ tay cầm chiếc cốc tráng men bên cạnh lên.
“Hướng dẫn Tống, tôi đây có được xem là tai nạn lao động không? Được bồi thường không?”
Không đợi Tống Úc trả lời, Triệu Hâm Hâm ngồi bên cạnh đá bay đi chiếc cốc mà anh ta định cầm vào.
“Đền cái rắm, mẹ nhà anh, đáng đời lắm!”
Triệu Hâm Hâm càng nghĩ càng tức, cuối cùng không nhịn được mà mắng chửi “Nếu như đếch phải anh không tự trọng mà làm ra chuyện đó với người phụ nữ Anh-điêng ấy, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh thế này à?”
“Bây giờ người dẫn đường chạy trốn rồi, kêu trời không thấu gọi đất không linh.” Triệu Hâm Hâm vứt khẩu súng trong tay xuống, phát tiết : “Thật sự là gặp ma mà.”
Khẩu súng cũ kĩ rơi xuống đất, phát ra tiếng đáp nặng nề. Những người khác trầm mặc không đáp, bầu không khí phảng phất ngưng trệ. Tống Úc mím môi, cong lưng nhặt súng lên.
Khẩu súng dài nửa mét, hơi nặng, cô vuốt ve khẩu súng : “Cũng tạm, ít nhất là còn chừa cho ta một khẩu súng.”
Ngược lại là nhờ có khẩu súng này, bằng cách ấy cảnh cáo người Anh-điêng ngoài kia, họ mới không dám lại gần mà chỉ dám dùng tiễn do thám.
Tống Úc cầm theo súng đi tới bên cửa.
Cô chĩa súng vào màn đêm đen kịt bên ngoài, bóp cò, trong rừng mưa nhiệt đới yên tĩnh phát ra một tiếng súng nổ, dường như là một tiếng sấm rền vang.
Một mũi tên trả một viên đạn.
Lực giật rung mạnh khiến lòng bàn tay cô tê dần. Trong không khí phát ra mùi thuốc súng nồng đậm.
Người hướng dẫn mà tổ phim mời về là người châu âu, có thể nói tiếng bộ lạc địa phương, có cha là giáo sĩ đạo cơ đốc, thường dẫn anh ta tới các bộ lạc địa phương, nỗ lực dẫn dụ họ gia nhập vào nền văn minh hiện đại. Tống Úc thường hay thông qua người dẫn đường để trao đổi đồ vật với người Anh-điêng, dùng đó để làm đạo cụ quay phim, nhưng chưa hề trực tiếp tiếp xúc với những người Anh-điêng ấy.
Địa điểm quay phim nằm ở miền Trung Brazil, gần trung tâm lưu vực rừng nhiệt đới Amazon, về cơ bản thì không có vết tích của nền văn minh hiện đại, nếu muốn tới thành trấn gần nơi đóng quân nhất thì phải dùng tới máy bay loại nhỏ.. Nơi đóng quân được dựng tại một nông trường bỏ hoang, trước kia khi đạo diễn tới đó, bên cạnh vẫn chưa có bộ lạc, bộ lạc này mới di chuyển tới đây không lâu, chỉ cách trang trại một mảnh rừng rậm nhỏ.
Khi người Anh-điêng tấn công nông trại, Tống Úc chỉ kịp tập trung tất cả mọi người lại với nhau, thiết bị vô tuyến hay những vật dụng khác đều bị bỏ ở ngoài, không có cách nào cầu cứu sự trợ giúp từ bên ngoài.
Cô nghiêng người nhìn ra bên ngoài, bầu trời tối đen như mực giống như một sinh vật khổng lồ, mà ánh lửa đang bập bùng chính là nanh vuốt của nó.
Hai bên đang ở thế giằng co.
Đám thổ dân bên ngoài đã bắt đầu châm giàn thiêu, đám đàn ông đang bắt đầu lột da một con khỉ, con khỉ này có lẽ là bữa tối của bọn họ.
Khỉ là loài vật có sự tương đồng với con người nhiều nhất.
Tống Úc chớp mắt hai cái, thu lại tầm nhìn “Đợi trời sáng, chúng ta sẽ tản cư.”
Cô nhìn qua đồng hồ, đã rạng sáng, sớm đã có người thầm che miệng ngáp, ai ai cũng khó giấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.
“Hâm Hâm, cô sắp xếp một chút đi, mọi người thay phiên nhau trực ca, tất cả cùng thức cũng vô dụng.” Tống Úc đáp.
Triệu Hâm Hâm gật gật đầu, phủi phủi hai tay, bắt đầu sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy.
Tống Úc không tham gia vào quá trình sắp xếp ấy, nhưng vô hình chung cô nổi bật là trụ cột của cả đoàn, tất cả đều theo sự chỉ đạo của cô mà tiến hành.
-
Đêm càng tối hơn, hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ. Tống Úc dựa vào cánh cửa của nhà lợp lá, mắt dán chặt vào những đốm lửa li ti ngoài kia, chân mày vô thức cau chặt lại, không biết đang nghĩ gì.
Triệu Hâm Hâm không sắp xếp cho cô canh chừng, nhưng cô lại canh chừng toàn bộ quá trình. Trái lại là Triệu Hâm Hâm trực ban thì mí mắt bắt đầu đánh nhau liên hồi, không trụ được mà ngã vật xuống. Tống Úc rút khẩu súng trong tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ sát, kết cấu của báng súng có phần thô sơ và sần sùi.
Ngày và đêm trong rừng mưa nhiệt đới có sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn, nhiệt độ buổi tối trở nên cực kì thấp, lò sưởi ở giữa nhà lán đang dần tắt.
Không khí mang theo hơi ẩm lành lạnh, cái lạnh giá thấu tới tận tim phổi. Động tình ở phía bên ngoài của người Anh-điêng cũng yên ắng như ngọn lửa đang lụi dần ấy, trở nên tĩnh lặng vô cùng. Cơn buồn ngủ ập tới, Tống Úc không nhịn được mà ngáp hai cái. Đột nhiên, trong sự tĩnh lặng ấy truyền tới tiếng bước chân ngoài nhà lán lợp. Có đôi ủng da đang bước từng bước nặng nề trên bục gỗ, Từng bước từng bước, có khắc lơ đễnh như đang bước vào trong tim cô. Có một khắc Tống Úc cảm thấy căng thẳng, cô nén tiếng thở, nhắm chuẩn khẩu súng ra phía bên ngoài, ngón tay cách cò súng rất gần.
Những bước chân có trật tự và chậm rãi, càng ngày càng gần, cuối cùng là dừng lại. Ngón tay của cô cũng vừa hay nhắm chuẩn cò súng. Bị lực tác động từ bên ngoài, cánh cửa gỗ phát ra tiếng “cọt kẹt”, Ánh sáng lờ mờ từ bên trong hắt lên người đứng ngoài cửa. Thân hình của người đàn ông rắn rỏi, tóc đen, ngũ quan sâu, từ người tỏa ra khí chất lạnh lẽo. Tống Úc ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với anh ta.
Bầu trời tối vô biên, còn mắt của người đàn ông thì sáng rực như chim ưng. Cô bị hoảng loạn trong vô thức, ngón tay không chịu lực khống chế mà bóp cò.
“Pằng----“
(¹) Các dân tộc bản địa châu Mỹ (thổ dân châu Mỹ hay người Anh-điêng, ở Việt Nam còn gọi là người da đỏ để chỉ dân bản địa ở Hoa Kỳ mà bắt nguồn từ danh từ tiếng Anh "redskin" dù màu da của họ không thực sự đỏ) là các nhóm cư dân tiên khởi của Mỹ châu lục địa trước khi người châu Âu khám phá ra đại lục này vào cuối thế kỷ 15 (được gọi là thời kỳ tiền Colombo).
22 notes · View notes
szaller · 6 months
Text
Bùi Lan Hương
Nehéz a választás, de talán az ő hangja tetszik a legjobban. Egyből belezúgtam, amikor meghallottam ebben a számban! Ez a feldolgozás is jó, amit élőben ad elő ugyanazon a tengerparton:
youtube
(ennek az eredetije Trangtól már ott volt a kedvencek között)
Bùi Lan Hương opera szakon végzett a Zeneakadémián, majd Szingapúrban jazzt tanult, mielőtt pop-dívává vált volna. Jobban elmélyedve a munkásságában, találtam egy klippet, amiben egészen Lanadelreyes a hangja (plusz pont jár a látványért, mert vizuális típus vagyok). Most már tényleg rajongója lettem!
youtube
Mozis énemtől is kap egy dícséretet, mert Victor Vu egyik filmjének ő énekelte a betétdalát 2018-ban. Ezzel egy időben indult be a karrierje, úgyhogy a rendező jól választott (jó hátszelet biztosított?).
youtube
Országimázs gyanánt pedig legyen meg ez a felvétel is. Van benne minden szép és jó. Hanoi katedrálisa és Teknősbéka-tava, a szajgoni főposta és a központi piac, Mũi Né homokdűnéi, Đà Lạt fenyőerdei és kristálytiszta vizű tavai, Cam Ranh idilli tengerpartja a jellegzetes sziklákkal, motorbiciklik, vietnámi #dívák!
youtube
2 notes · View notes
vivuphanthietcom · 2 years
Text
Du lịch phan thiết tại Vivuphanthiet.com
Vivuphanthiet là chuyên trang giới thiệu những điểm du lịch, vui chơi tại Mũi Né, Phan Thiết; giới thiệu các khách sạn, resort Mũi Né và quảng bá ẩm thực, văn hóa, con người Phan Thiết. Tel: 0932019901 Website: https://vivuphanthiet.com/
Tumblr media
2 notes · View notes
batdongsandntland · 2 years
Text
BAT DONG SAN DNTLAND
BAT DONG SAN DNTLAND Address: 46 Tan Thoi Nhat Street 21, Tan Thoi Nhat Ward, District 12, City. Ho Chi Minh Hotline: 08.8866882 Email: [email protected] Website: https://dntland.com.vn Chuyên đầu tư và phân phối các dự án bất động sản tại Việt Nam. Các sản phẩm như : Căn hộ cao cấp, căn hộ quận 2, căn hộ quận 9, căn hộ quận 1, căn hộ thủ đức, căn hộ quận 12, căn hộ bình tân, căn hộ quận 6, căn hộ thủ thiêm. Căn hộ nghỉ dưỡng, căn hộ biển vũng tàu, căn hộ biển, condotel nha trang, căn hộ biển hồ tràm, căn hộ biển phú quốc. Đất nền bà rịa vũng tàu, đất nền lâm đồng, đất nền nhơn trạch, đất nền phú quốc, đất nền long an, đất nền bình phước, đất nền long an, đất nền tây ninh, đất nền bà rịa. Biệt thự biển, biệt thự biển hồ tràm, biệt thự biển nha trang, biệt thự biển phú quốc, biệt thự biển vũng tàu, biệt thự biển phan thiết, biệt thự biển mũi né.
2 notes · View notes
anhtaiincorrect · 16 hours
Text
Cũng là tiết mục CKP của nhà Cá Lớn nhưng mà nó lạ lắm
soobin: ♪ tiếng tôi vang rừng núi
thanh duy: ai ấy nhở?
soobin: ♪ sao không ai trả lời?
nhà cá lớn: a tsi ơi!
soobin: ♪ nghe thông tin táo quân cầm báo cáo lên chầu ngọc hoàng, em vội vàng làm bát mì, mặc cái quần không kịp là lên đây luôn. lúc mới đi ra khỏi làng, gặp bác nhất, bác chào em, em đi ngay.
cường 7: này này bác nhất là bác nào đấy?
soobin: bác nhất hàng xóm nhà em ấy.
soobin: ♪ bác với em quay trở lại rồi bác nói ra đằng kia đang phang nhau.
(s)trong: phang nhau là gì? sao lại có phang nhau ở đây?
soobin: ♪ hai anh em đánh nhau vì chia chác đất nhà không đều. tên nhà giàu cầm dao bầu xiên vào hầu ông em trai.
jun: ông em trai chết à?
soobin: ♪ ông em trai né ngay, cầm cái ghế rồi chụp lên đầu, lao vào nhà cầm cái chày, phang vào mặt, phang dầm dập, phang vào đầu là ông anh trai.
đăng khôi: ôi thôi thế thì ông anh trai chết luôn rồi còn gì?
soobin: ♪ ông anh trai né ngay, cầm cái cối ở cạnh bờ rào, lao vào nhà, phi vào mặt, phi vào đầu, phang dầm dập ông em trai.
thanh duy: thế ông em trai chết luôn à?
soobin: ♪ ông em trai né ngay rồi chạy tít ra tận đầu làng, gặp một bà, vào một nhà, gạt bà nhà, gạt người nhà cầm 2 chai bia.
nhà cá lớn: ối giồi ôi.
jun: dùng bia đập vào đầu à?
thanh duy: ủa chứ chả lẽ uống?
soobin: im im để em kể nốt đây này.
soobin: ♪ ông anh trai uống ngay rồi thấy máu nóng chảy trong người, trán phừng phừng, má phừng phừng, mắt phừng phừng, tai phừng phừng, mũi phừng phừng, mồm phừng phừng, tay phừng phừng, chân phừng phừng, ngực phừng phừng, gan phừng phừng, tim phừng phừng, rốn phừng phừng....
cường 7: nói tóm lại là có chỗ nào không phừng phừng?
soobin: ♪ toàn thân phừng phừng, rất phừng phừng, lao về nhà tìm ông em trai.
(s)trong: rồi sao nữa?
soobin: ông em trai rất kinh nhé. ♪ ông em trai vớ ngay bình rượu rắn ngâm 10 năm rồi, mắt trừng trừng đứng một mình, đứng một mình chờ ông anh trai.
thanh duy: woooowwwww
soobin: ♪ ông anh trai thấy kinh dùng thế võ con hổ săn mồi, tay một đằng chân một đằng, đá thân trên là trông kinh chưa.
soobin: ♪ á ơi có phải đất đác chia nhau, miếng to miếng nhỏ dẫn tới không đều nhau, rồi tương tàn.
soobin: ♪ dẫn nhau ra tòa áaaaaaaaaan nhưng người ta lại đuổi vềeeeeeee.
jun: này này này này.
soobin: ♪ anh cho em kể nốooooot, không thì không ai hiểu gìiiiiiiii.
jun: nhưng mà lên đây phải biết là ai thì mới nói được chứ?
soobin: ♪ anh gì ơi đừng cáuuuuuuu, không là em bỏ vềeeeee.
(s)trong: thôi ông về đi.
soobin: ♪ ... sao không ai thèm giữuuuuu? thôi thì tôi ở lạiiiiiiiiii.
bonus: tự long riêu - tự long pha kè
Tumblr media
0 notes