#Hai đứa trẻ
Explore tagged Tumblr posts
Text
Hôm nay là sinh nhật 5 tuổi của Hai đứa trẻ.
Mỗi lần nghĩ đến con fic này lại ngồi nhớ một người: chị An/L/nine19enth/wreckedworld/@longdreaminess (có phải chị không ạ hic hic). Người bạn hiếm hoi chung con thuyền không ai chèo ngày ấy, người đã gián tiếp là nguồn cảm hứng cho Hai đứa trẻ ra đời, cũng là người ủng hộ nó nhiệt tình nhất. Bài You said you'd grow old with me mà mình gắn ở đầu fic là do chị giới thiệu.
Viết cho 2819 với mình là một điều gì đó rất đặc biệt. Không thể nói hết những ý nghĩa mà 2819 mang đến để giúp cô sinh viên năm hai ngày ấy định vị bản thân. 2819 khiến mình nghĩ về gốc gác, về quê hương, về gia đình, về những thứ tình cảm ruột thịt bền chặt. Và đó là những điều mà sau này dù 2819 có ra sao thì mình cũng không bao giờ mất đi.
0 notes
Text
Having a blast looking at yassified Perpetua fanarts I'm losing my shit it's on you Blasphemous devs for giving her Shrek platinum blonde
#I SWEAR SHE GOT EYELASH EXTENSION IN EVERY FANART OVER HERE IN THE EAST CIRCLE I'M FINISHEDDD#Douyin makeup lookin aaaaa#Esdras is so also not spared from perfectly contoured noses#Đm Hai Đứa Trẻ (1938) by Thạch Lam if they slayed#She is actually serving holy shit#I cook cream soup taste is coco loco#Pixiv you did it again omgg
3 notes
·
View notes
Text
Ngày của mẹ, trời mưa lớn tôi không về được.
Hôm nay gặp mẹ, ăn với mẹ một bữa cơm. Ra đến cửa tôi nói con hôm nọ nhớ mẹ rất nhiều, con có nhà mới nhưng lúc nào cũng nhớ nhà mình. Có lúc con không cảm thấy cái an toàn con cần ở nhà mới, nhưng con sẽ cho mình thời gian. Những năm trước, tôi không thường nói với mẹ như thế. Cách thể hiện tình cảm của tôi thường là lặng lẽ, với người tôi yêu, tôi thường tặng quà không vào dịp nào cả, thấy hay là mua, nghĩ rằng họ chắc sẽ thích. Với mẹ, tôi thường ngồi nói chuyện, đưa cho mẹ mấy cuốn sách mới mua. Thường xuyên nhất, chắc là vẫn nhờ mẹ việc này việc kia. Mặc dù là đơn giản, tôi làm nhoáng cái là xong, nhưng vẫn nhờ, thậm chí ăn vạ. Tôi biết cho dù tôi có lớn thế nào, vẫn là một đứa trẻ trong ký ức của mẹ. Chỉ là cuộc đời thay hình và đổi dạng tôi thôi. Tôi nhờ để mẹ biết rằng với mẹ tôi vẫn là con nhỏ, mẹ vẫn có ích, vẫn còn nhờ được. Nếu việc gì cũng làm được, gần như cha mẹ bị đẩy đến một chỗ xa mình quá đỗi. Nó đâu còn cần mình nữa. Mẹ tôi gày, mẹ vất vả rất nhiều. Với tôi mẹ là thần tượng sống lớn nhất. Tôi lớn lên với rất nhiều idol của mình, nhưng sau thời gian, tôi thấy mẹ chính là may mắn lớn nhất của bản thân. Mẹ dạy tôi nhiều thứ về cuộc đời, và bản thân cuộc đời của mẹ - cũng là bài học để tôi nhìn vào mà trưởng thành. Cho dù khó khăn thế nào vẫn luôn rộng lượng, vẫn sẵn lòng tha thứ và ngay thẳng đàng hoàng. Mẹ trồng một cây đậu biếc mới. Mẹ dọn dẹp, mẹ nấu cơm, mẹ chơi với con mèo và mẹ ngồi cắm một bình hoa rồi đọc sách trong nắng. Tôi đã ngắm rất nhiều hình ảnh như thế, tôi cố giữ những hình ảnh như vậy. Tôi biết câu chuyện nào cũng có kết thúc của nó. Tôi ý thức được về thời gian. Tôi biết cả những thiếu hụt của bản thân mà không cách nào bù đắp được cho mẹ. Nhưng tôi tin bởi vì trải qua như thế tôi mới hiểu thêm tấm lòng của b��, và trân trọng mỗi phút giây mẹ còn ở bên tôi. Đó chắc chắn là quãng hạnh phúc nhất. Các em hỏi, trưa anh có về ăn cơm với mẹ không. Tôi nói có, hôm nay anh nhớ mẹ quá. Cho dù đã gần 40 tuổi, tôi vẫn thấy vui vẻ vì điều đó. Nói câu ấy. Uống với mẹ một tách trà, rồi rong ruổi đi làm. 30 phút buổi trưa. Ngắn ngủi vậy đó. Tôi nói các em cố gọi cho mẹ nếu ở xa nhà. Tôi bảo, chúng mình không có nhiều thời gian đâu. Chúng nó cười. Tôi thỉnh thoảng lại lén lau nước mắt. BeP
192 notes
·
View notes
Text
Rất nhiều người đã hiểu sai câu "chỉ cần yêu đúng người, em sẽ không cần phải trưởng thành."
Mỗi người trong chúng ta đều là một đứa trẻ bị ép phải trưởng thành theo cách này hay cách khác. Nhưng không phải ai cũng có một nơi để ngơi nghỉ sau những khó khăn mệt mỏi của việc làm người trưởng thành.
Có những người có nhà nhưng không thể về, có ba mẹ nhưng chẳng thể sẽ chia, có bạn bè nhưng không đủ thân thiết, có người yêu nhưng không hiểu mình. Thì trong vô định, em mãi mãi sẽ không tìm được nơi em có thể dựa vào, không tìm được nơi em có thể quay trở về làm một đứa trẻ.
Làm một đứa trẻ cũng không hẳn là không hiểu chuyện như người khác vẫn nghĩ. Làm một đứa trẻ chỉ đơn giản là làm mọi thứ mình muốn mà không cần phải đắn đo xem sắc mặt người khác, cũng không sợ phải gặp hậu quả to tát gì. Như là khi bé vậy, những người thật sự yêu thương em sẽ dịu dàng bao dung hết thảy mọi thứ cho em.
Và em biết đó, nó không hẳn phải là tới từ người yêu của em, nó hoàn toàn có thể tới từ rất nhiều mối quan hệ xung quanh em.
"Chỉ cần yêu đúng người, em sẽ không cần phải trưởng thành."
Là câu nói chứa nhiều nỗi buồn hơn em nghĩ.
@cayeutinh
339 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1111〕 ngày 09.12.2023 :
我不是坏孩子, 我的刀只挥向我自己
我抽烟喝酒满口脏话, 但我对陌生人有礼貌 看见长辈会问好, 打完车就对司机说慢走 拿完外卖会和骑手说谢谢, 我只让我的灵魂腐烂, 用刀刺向自己, 从不去伤害别人 我只不过是没读好书, 又不是做错了人
Tôi không phải đứa trẻ hư, mũi dao sắc nhọn ấy tôi chỉ hướng về phía tôi.
Tôi hút thuốc, uống rượu, nói tục chửi bậy. Nhưng tôi sẽ lịch sự với người lạ, sẽ chào hỏi người lớn tuổi, sẽ nói lái chậm lại với tài xế xe, sẽ nói lời cảm ơn với anh shipper sau khi đã cầm món. Tôi chỉ khiến linh hồn tôi mục nát, mũi dao ấy tôi chỉ hướng về bản thân, chưa từng làm tổn thương ai. Tôi chỉ là chưa từng đọc một quyển sách hay, chứ không phải đã sống lầm lỗi một đời.
- (Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
272 notes
·
View notes
Text
Ở một thế giới khác, ở một hoàn cảnh khác, gặp được nhau có thể nào vẽ lên một khung cảnh khác hơn?
Anh sẽ không bao giờ biết được. Những ngày thức dậy nỗi nhớ cồn cào trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Anh sẽ không bao giờ biết được, bao lần e mường tượng viễn cảnh chúng ta về chung dưới một mái nhà, hai đứa trẻ đã từng trải qua những năm tháng cô độc bất hạnh sưởi ấm cho nhau.
Bờ môi lạnh, mùi thuốc lá, nụ hôn đầu tiên…
Bàn tay gầy, đôi mắt ấy, và lần rơi nước mắt…
Từ đầu đã là không thể có tương lai, nên không thể yêu, cũng không dám yêu. Còn ngày hôm nay đây, lại là không còn có tư cách để nhắc đến nữa.
Ở một viễn cảnh khác, gặp được nhau liệu có thể đến với nhau?
Còn trong cuộc đời này, em ở bên người khác, anh sống một cuộc đời khác, phương trời cách biệt không thể nào đến với nhau.
Đôi lúc nhớ lại về những đêm đông thời còn trẻ ấy, tựa bờ vai anh bao lần đưa đón đi về, dù cho lòng ta vẫn biết rồi sẽ chẳng đi tới đâu.
Trên đời chẳng thể nào hoàn hảo hay trọn vẹn, tình yêu nào cũng trống rỗng như nhau. Dù là người nằm bên gối, hay là những người thuộc về năm tháng thanh xuân, thì trong lòng cũng vẫn luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ những gì tốt đẹp.
Những suy nghĩ mông lung này cứ quay cuồng trong đầu mãi, có lẽ không ai hiểu, cũng không mong ai hiểu, hay anh sẽ tìm được. Chỉ là một bí mật, cả đời này mang theo. Tình cảm năm ấy, khó có thể gọi tên thành lời.
Viết cho T | Thanh Xuân
60 notes
·
View notes
Text
Những bình luận nổi bật trên Võng Dịch Vân âm nhạc (phần 4)
刚才买水果,问老板:“这水果甜不甜?”
老板教育了我一番: "“这问题就跟问男朋友你爱不爱我一样,一点意义都没有. 你见过哪个老板说不甜?哪个男朋友说不爱的?你拿个柠檬我也会跟你说甜你信不信?
《爱》
Vừa lúc mua hoa quả, tình cờ hỏi ông chủ: "Quả này có ngọt hay không?"
Ông chủ liền dạy tôi: "Câu hỏi này cũng giống như việc hỏi bạn trai có yêu bạn hay không, một chút ý nghĩa cũng không có. Bạn gặp qua ông chủ nào nói quả này không ngọt bao giờ chưa? Có người bạn trai nào lại nói không yêu à? Bạn đem quả chanh đến hỏi tôi cũng sẽ đáp ngọt bạn có tin hay không?
Bài hát "Yêu"
2. 当一个女生错过最想嫁的人,她会变得越来越挑剔
当一个男生错过最想娶的人,他会变的越来越随意。
挑剔的是因为都不如你,随意是因为反正不是你
《不待》
Khi một cô gái bỏ lỡ một người mình muốn gả, cô ấy sẽ trở nên ngày càng kén chọn
Khi một chàng trai bỏ lỡ người mình muốn cưới, anh ấy sẽ trở nên ngày càng tùy ý.
Kén chọn bởi vì đều không thể như người đó, tùy ý bởi vì dù sao cũng chẳng phải người đó.
Bài hát "Không đợi"
3. 家人围着6岁的儿子问他的理想,儿子说他想当医生。
外婆说医生好,社会地位高
奶奶说待遇也不错
外公说更重要的是以后找对象方便。
爸爸听后满意地问儿子为什么想当医生
他说:“不是说医生可以治病救人吗?”
《理想》
Mọi người trong gia đình vây quanh bé trai 6 tuổi hỏi về ước mơ, thằng bé đáp muốn trở thành bác sĩ.
Bà ngoại nói bác sĩ tốt, địa vị xã hội cao
Bà nội nói đãi ngộ không tồi
Ông ngoại nói quan trọng là sau này dễ tìm bạn gái.
Bố đứa trẻ nghe xong hài lòng liền hỏi vì sao bé muốn trở thành bác sĩ:
Đứa nhỏ đáp: "Không phải nói bác sĩ có thể chữa bệnh cứu người sao ạ?
Bài hát "Lý tưởng"
4. 人生可能要遇见四个人
第一个是你爱,但不爱你的人
第二个是爱你,但你不爱的人
第三个是你爱又爱你,但最后不能在一起的人
第四个是你未必爱,但最后在一起的人
《你,好不好?》
Đời người có lẽ nên gặp bốn kiểu người
Đầu tiên là người bạn yêu, nhưng không yêu bạn
Thứ hai là người yêu bạn, nhưng bạn không yêu
Thứ ba là người bạn yêu cũng yêu bạn, nhưng sau cùng lại chẳng thể ở bên nhau
Thứ tư là người bạn không chắc đã yêu, nhưng lại ở bên bạn đến cuối cùng.
Bài hát "Bạn, có khoẻ không?""
5. 希望他最后娶一个像我一样的女孩,这样他就能一直记住我。又害怕他最后会娶一个像我一样的女孩,如果像我,为什么不是我?
《全世界谁倾听你》
Hi vọng anh ấy sẽ cưới một cô gái giống như tôi, vậy thì anh ấy sẽ nhỡ rõ về tôi. Nhưng tôi cũng sợ sau này anh ấy sẽ lấy một cô gái như tôi, bởi vì giống tôi, tại sao lại không thể là tôi?
Bài hát "Cả thế giới lắng nghe em"
6. 这世上最憋屈的,是越爱越远的人,和越等越大的雨
《雨一直下》
Giày vò lớn nhất thế giới này, có lẽ là người càng yêu lại càng xa, cũng như càng đợi mưa lại càng lớn.
Bài hát ""Mưa cứ mãi rơi""
7. 除了电影里,没人会等你四五年,说白了感情就是不联系就没有的东西,空空如也,走马观花,贪得无厌
《走马》
Ngoại trừ phim ảnh, sẽ không có ai đợi bạn bốn năm năm đâu, nói thẳng ra là tình cảm nếu như không liên lạc thì chẳng còn gì nữa, trống rỗng, cưỡi ngựa xem hoa, lòng tham không đáy.
Bài hát "Cưỡi ngựa"
8. 世界上最厉害的人,是说起床就起床,说睡觉就睡觉,说做事就做事,说玩就玩,说收心就收心.
《过得好吗》
Người lợi hại nhất thế giới chính là người nói dậy liền dậy, nói ngủ liền ngủ, nói làm việc liền làm việc, nói chơi liền chơi, nói kiềm chế liền kiềm chế được.
Bài hát "Trải qua có tốt không"
9. 合适的人不一定要情商多高,但一定要懂你的点,知道怎么能让你开心. 这样漫长的一生共度起来才不会太费劲,他不会在你感性的时候讲道理, 不会在你气得头冒烟的时候跟你硬碰硬.
《You don't know me》
Một người phù hợp không nhất thiết phải có EQ quá cao, nhưng nhất định phải hiểu bạn, biết làm thế nào khiến bạn vui vẻ. Vậy thì một đời trải qua cùng nhau mới không vất vả, anh ấy sẽ không giảng đạo lý khi bạn xúc động, sẽ không cứng rắn đối chọi khi đầu bạn phát hoả.
Bài hát "You don't know me"
10. 愿你不管被这个世界伤害了多少回,第二天早上太阳升起来的时候, 你依旧愿意去好奇、去拥抱、去相信、去发现、去等待.
《脆弱一分钟》
Mong bạn dù có thế giới này làm tổn thương bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì ngày thứ hai khi mặt trời ló rạng, bạn vẫn nguyện ý hiếu kì, ôm ấp, tin tưởng, khám phá, và chờ đợi.
Bài hát "Một phút yếu lòng"
Zhihu | Lạc Yến dịch
204 notes
·
View notes
Text
Trong những ngày tháng khó khăn đã qua, tôi đã từng tự hỏi, tuổi trẻ mình đã đi qua như thế nào, tại sao tôi còn sống và có thể đi qua một cách dễ dàng như vậy. Có phải khi đó tôi cũng đã như lúc này, nhưng vì đã đi qua nên mới nghĩ nó giản đơn như vậy.
Năm 18 tuổi, tôi nhớ mình đã chọn cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè, bắt đầu những chuỗi ngày làm bạn với sách, quyển sách đầu tiên tôi đọc là Chicken Soup for the Soul, ở nơi đó chứa đựng những câu chuyện chữa lành tâm hồn thật sự, tôi đến nhà sách mỗi ngày và ngồi ì trong đó. Rồi lại trở về tìm nghe nhạc, tìm kiếm những con đường đầy lá phong đỏ, những con đường vắng có cây rợp bóng hai bên và những bông hoa tuyết lạnh lẽo như thế giới trong mắt mình vậy.
Tôi cứ như vậy mà đi qua tháng ngày nhạt nhẽo, vô tâm bỏ lại hình ảnh một vài người đã đi ngang đời mình ở phía sau. Tôi đã tập quen với những tủi hờn, cô đơn, vết thương, và nuôi nấng trái tim mình lớn lên như vậy.
Đến khi bước vào cột mốc chông chênh nhất của tuổi trẻ, tôi bắt đầu chữa lành cho chính mình bằng những hình xăm, điều mà đối với mọi người khi đó là “xấu xa”. Tôi đã xăm một vài hình trên cơ thể mình, mỗi hình xăm đều có câu chuyện của riêng nó.
Những tiếng thở dài đã nhẹ bẫng đi sau khi tiếng kim kết thúc, có lẽ tôi đã chọn cơn đau này để quên đi nỗi đau tâm hồn. Tuy nhiên, tôi không ủng hộ người khác chọn cách này, vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của họ. Còn tương lai của mình, tôi không rõ tại sao lại xem nhẹ nó như vậy, có lẽ vì đối với tôi, tất cả là vô thường.
Đến bảy năm sau, dường như quá khứ đã lặp lại, tôi lại phải bước qua một bước ngoặc đáng sợ hơn, có cả nước mắt chứ không chỉ những tiếng thở dài. Sách có lẽ quá mòng manh, nên đã không thể che chở cho một tâm hồn đầy những mảnh vỡ đang va đập, tôi cũng đã không còn muốn tìm đến dấu kim đi để xoa dịu những vết thương nữa, tiếng kim không còn có thể át được tiếng gào thét, bất lực nơi tim. Tôi đã chọn cách khác, nhưng dù là cách gì, nó cũng chính là một câu chuyện, một vết thương, một dấu chấm nặng vô cùng mà mình đã bước qua.
Chợt thấy thương chính mình đến lạ.
Tôi thích sống ẩn dật, cây cối, cỏ lá, chữa lành tự nhiên, uống trà, và tôi cũng thích những thứ nổi loạn, dù đã đi qua một đoạn đầu số 3. Có một đứa trẻ luôn thèm khát tự do, bị số phận ép chín khi mới chỉ vừa thấy ánh mặt trời, và giờ khi tôi nghĩ mình không còn trẻ nữa thì nó vùng lên, muốn được nổi loạn trong sự lặng lẽ, nhẹ nhàng, và bình yên của chính nó.
Tôi nghĩ đã vừa đúng lúc để đứa trẻ đó được sống lại rồi.
Gần hai tháng trước tôi có nói chuyện với một người chị, chúng tôi biết nhau 17 năm rồi. Chị nói, chúng tôi vẫn như vậy, không thay đổi gì, nếu có, hẳn chỉ là trưởng thành hơn mà thôi.
Tôi vẫn vậy, dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa. Tôi vẫn vậy. Thế giới này trong mắt tôi luôn như vậy, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo vô cùng.
Tôi chợt nhớ lại mình của 15 năm về trước, cũng mang trong mình những vết thương, cũng đơn độc, cũng lặng lẽ như vậy, cô gái tôi quen năm đó đã nói đôi mắt tôi sâu thẳm. Giờ đây khi nhìn mình trong gương, đôi mắt đó vẫn sâu thẳm, đã học được cách dịu dàng hơn, không còn bất cần, không còn mang nhiều hằn hộc, nhưng nó cũng đã bắt đầu mênh mông đến lạ.
Thế giới này vốn đẹp đẽ, thật sự rất đẹp, chúng tôi còn chưa già, tại sao đôi mắt lại ngày càng mênh mông như vậy, như đã chứa đủ một đời người.
| IEphong |
171 notes
·
View notes
Text
Tình yêu từ đâu mà ra?
Hồi trước, gia đình nào cũng có một album ảnh. Người ta chuyển nhà sẽ đi tìm cuốn album mang theo, người ta nhớ nhớ quên quên nhưng hỏi cuốn album ở đâu vẫn nhớ. Bây giờ bao nhiêu ảnh trong điện thoại cả rồi. 512GB thôi đã chứa được cả một thời tuổi trẻ.
Nhà mình cũng có một cuốn alum như thế, số ảnh này Mẹ mình đã cẩn trọng giữ gìn trong ngần ấy năm. Một thời gian sau khi Ba mất, có lần Mẹ đã ngồi ở đó lần giở từng tấm. Trầm ngâm.
Chỉ có Mẹ mới hiểu rõ nhất cuối cùng thì bản thân sẽ nhớ và quên những gì.
Suốt một đời dài Mẹ cứ hoạnh hoẹ Ba về cái cô nào đó ở Sài Gòn mà có lẽ ký ức của Ba về cô ấy đã dừng lại vào cái ngày họ rời tay nhau. Hơn 20 mươi năm đầu ấp tay gối, Ba có vô vàn lỗi sai khác nhau nhưng có một điều là chưa bao giờ Mẹ bắt được Ba lén phén với ai. Sự chung thuỷ của một người đàn ông nếu có, chỉ là như vậy thôi.
Những lần uống say Ba cứ ngâm mãi cái câu thơ trong bài Hai sắc hoa Tigôn của TTKH: “…Mà từng thu chết, từng thu chết / Vẫn giấu trong tim bóng một người”. Cái bài thơ nó dài đằng đẵng mà cả đời Ba chỉ ngâm đúng có 2 câu... bảo sao Mẹ chẳng dỗi hờn.
Nhưng có lẽ vậy, mùa thu mà Ba yêu nhất là cái mùa thu chết ấy.
Ba lấy Mẹ ở cái tuổi muộn màng như vậy một phần là vì ông Nội tìm mãi mới ra một người con gái ăn học đàng hoàng và hai bên gia đình môn đăng hộ đối. Ông là nhà Nho, 15 năm học chữ Nho để đọc sách, bốc thuốc Bắc chữa bệnh cho dân. Ông có những nguyên tắc của riêng mình trong cuộc sống, vì thế tiêu chuẩn chọn vợ cho người con trai lớn mà ông kỳ vọng nhất cũng khắt khe hơn. Mình đã luôn biết ông Nội không phải người hẹp hòi khắc nghiệt. Cái cách mà một người đầy nguyên tắc nhưng thấy đứa cháu gái của mình đi ra, đi vô bốc táo đỏ trong kệ tủ thuốc ra ăn vụng và không la rầy một tiếng, đến khi hủ táo vơi dần, ông từ tốn chẳng nói năng gì mà lấy cái hủ ra, đổ đầy táo vào và đặt lại chỗ cũ (cho mình lấy tiếp) khiến mình tin rằng, ông vốn là người có chút ấm áp.
Mình đã luôn hiểu, tư duy môn đăng hộ đối của ông nếu có sai thì nó cũng chỉ là hệ luỵ của thời đại. Chỉ là mãi sau này mình mới hiểu, có thể ông nhìn được điều gì đó mà người khác thì không. Tình yêu có thể không đến từ những rung cảm vô điều kiện mà nó có thể đến từ nhiều lý do, dù rằng cuối cùng đều sẽ dẫn về sự nóng bỏng trong cõi lòng.
Hơn 20 năm Ba Mẹ mình sống với nhau, một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng được duy trì bằng sự tôn trọng và những niềm thương kín đáo vô cùng. Mẹ tôn trọng Ba vì Ba uyên bác và rộng lượng, Ba tôn trọng Mẹ vì Mẹ đằm thắm, hiểu lẽ phải và vất vả nhiều. Những năm ấy cũng có vô vàn những lần cãi vả đau điếng lòng nhau nhưng với mình, tất cả đều là một phần cuộc sống. Và mình chọn nhớ, nhưng không nhắc.
Tình yêu đã ở đó nhưng theo một cách khác. Ba sẽ nhường Mẹ xem kênh truyền hình có cải lương mà Mẹ thích dù Ba đã biết kênh nào đang chiếu bóng đá, Ba ngồi đọc báo cả đêm để canh mẹ ở bệnh viện hồi mẹ phỏng ở tay, Ba luôn ra ngoài hút thuốc chỉ vì có lần Mẹ bảo khói thuốc gây ngột ngạt cho cả nhà. Cái lần đám tang ông Ngoại, Ba hỏi Mẹ điều gì đó và giữa những buốt nhức tâm can của chính mình, Mẹ cáu bẵng quát lên, tiếng quát vang ra trong không gian rộng lớn và yên ắng. Ba chỉ từ tốn: “đừng lớn tiếng thế em”.
Còn Mẹ, miệng chẳng bao giờ nói lời thương vậy mà mỗi mùa hè khi bệnh suyễn của Ba khiến Ba ho nhiều hơn, Mẹ nhặt hoa sứ ở trường về phơi khô, ngày nào cũng nấu nước để ở đầu nằm cho Ba: “uống đi để nó nguội”.
Mình đã 26 tuổi rồi. Tình yêu luôn là một phần trong người mình nhưng nhân tình thì vẫn cứ vời xa, vì mình không sẵn sàng cho những điều mình không chắc chắn. Và hơn hết, tình yêu thì quan trọng đấy nhưng mỗi giai đoạn trong đời sẽ có những điều khác hiển hiện và quan trọng không kém. Nhân duyên là một thứ có hạn kỳ nhưng tuần hoàn, những gì ta thả bay đều sẽ đậu về theo một cách khác vào một thời điểm chính xác hơn, tình yêu là một loại nhân duyên như thế mà.
Mình nhớ lần đầu tiên mình đi qua chỗ anh ngồi, cái cách anh chống tay lên càm suy tư làm mình thấy quen vãi. Gần 3 năm rồi sau khi Ba mất, mình mới thấy lại bộ dạng suy tư của một người (đàn ông). Sự phải lòng của mình nảy mầm chỉ từ một điều vô cùng nhỏ nhặt như thế và nó được duy trì qua ngày tháng chỉ bằng những nhỏ nhẹ, hiền lành cũng y chang.
Chỉ khác là Ba yêu mình cả đến khi về bên kia thế giới, mình yêu Ba cả khi Ba chỉ còn là sương khói, còn anh và mình — ngang qua nhau ở đoạn này mà thôi.
Tình yêu là tình yêu mà tình yêu cũng chỉ là tình yêu thôi. Ta giữ lấy nó để ta sống cho mình, tất cả những hồi ức và nhớ thương bất tận chỉ nên là của một mình mình thôi. Nó sẽ được nói ra một cách có nghĩa, khi nhớ thương là hai chiều.
— AN TRƯƠNG
95 notes
·
View notes
Text
0511
Mình biết là, lát nữa mình phải đi làm, mình đang bệnh, và cơ thể mình rất kiệt sức vì di chuyển liên tục cũng như, hôm nay đã là ngày thứ 40+, mình khóc liên tục, giống như người ta đang tìm cách giữ chuỗi trên tiktok, nhưng mình thì không muốn tiếp tục chuỗi chìm đắm trong cái hố sâu đau khổ này.
Mình coi hometown cha cha cha, mình có cảm giác muốn coi nó, nên mình đã không xem review nhanh, và đợi ngần ấy năm để bây giờ có thể sẵn sàng xem tỉ mỉ từng chút một.
Một bộ phim - 16 tập - gần 20 tiếng, mình vẫn chưa xem xong đến tập cuối. Nhưng lạ lẫm rằng, những thước phim vốn là để chữa lành ấy, lại bên cạnh mình suốt thời gian mình đau khổ vì nhiều thứ như vậy.
Mình đang khóc liên tục, khóc như thể có ai đó đang bóc trần mình khi xem đến đoạn thằng bé I Jun trốn ra ngoài để khóc khi thấy ba mẹ hoà hợp lại sau 15 năm li hôn, thằng nhóc bảo nó hạnh phúc tới mức nước mắt cứ trào ra nhưng lại không dám khóc vì sợ ba mẹ đau lòng. Cha mẹ đứa trẻ đã ôm lấy đứa con và bảo rằng:
"
- Chang I Jun, con mới có chín tuổi đầu thôi, con phải nghĩ cho mình trước chứ. Sao cứ nghĩ cho bố mẹ trước thế?
- Phải đấy I Jun à, con đừng như người lớn nghĩ ngợi xa xôi làm gì, con chỉ cần nghĩ ngợi những thứ ngay trước mắt và biết những gì ngay trước mắt là được.
"
Mình đã không thể ngừng khóc, vì mình ước gì có ai đó đã có thể nói với mình như vậy, là ba, là mẹ với mình của hồi mình còn nhỏ.
Mình vừa về nhà, ba cứ thấy mình có thời gian lại bảo mình ngồi đến nói chuyện. Ba xin lỗi vì đã để cái khổ đời của ba lên cuộc đời mình. Để giờ mình sống nặng vào cái hiếu, mà chưa một lần sống cho bản thân. Để rồi mình cứ ép cuộc đời mình cầu toàn quá, vì mình sợ làm ba mẹ buồn. Ba mình bây giờ chỉ ước mình có thể hồn nhiên một lần sống đúng số tuổi, có thể vui vẻ và khoẻ mạnh là được.
Nhưng nó có lẽ là thứ khó nhất cuộc đời mình có thể làm, là vượt qua rào cản tâm lý của những tháng ngày đúng nghĩa phải nhìn mặt mọi người xung quanh để sống, rằng hôm đó ba mẹ có cãi nhau, phải theo ai để không phải làm ai buồn, lựa lời làm sao để họ hàng không oán trách, suốt từ khi mình có ý thức đến tận bây giờ, mình không thể dứt được việc phải để tâm ý tất cả mọi người để cố làm hài lòng họ, để rồi chỉ vì gặp được một vài hành động cơ bản của xã hội ngoài kia, mình lại đánh mất đi sự đề phòng của chính mình và làm tổn thương bản thân hết lần này đến lần khác.
Mình nghe từng câu từng chữ ba nói mà trong lòng đau đớn không tả được, mình chẳng có gì trong kí ức ngoài một ngàn lần sống cố gắng hiểu chuyện, mình bị thương mọi người quá mức, mà không biết thương mình lấy một lần.
Người yêu cũ của mình, mình cứ nhớ như in rằng giây phút họ ngỏ ý muốn quay lại, mình đã không mảy may một lần rung động đến khi đọc đường dòng tin nhắn rằng: "anh thật sự muốn chăm sóc cho em lắm rồi". Lúc đó mình đã mặc kệ biết bao thứ mà lao vào với mộng tưởng bản thân đã có thể mở lòng lại một lần nữa thôi, mình đã nghĩ ông Trời dường như đã ban phép màu cho mình để có thể tìm được một người thương mình đủ để mình có sức mạnh thương cả thế giới như mình vẫn làm.
Nhưng mà, dần dần thời gian và cuộc sống xoay chuyển, mình vẫn bị thương người ta nhiều quá, cái hiểu chuyện và cố gắng thay đổi bản thân để chiều theo trạng thái của đối phương khiến mình lún sâu trong sự cô đơn và dằn vặt. Mình biết họ không sai, mình chưa bao giờ trách họ hay muốn đổ lỗi bất kì điều gì, vì đối phương vẫn là người tốt, họ vẫn tử tế nhưng có lẽ đã không dành cho mình.
Mình đã tự lên bàn mổ và tiểu phẩu áp xe ba lần, đi khám viêm tai và chịu đựng mọi cơn đau hành sốt đến tê dại mà không một lần có người ấy bên cạnh. Mình không biết mình đã mạnh mẽ đến thế nào, hay vì mình thật sự không biết mình có còn cảm giác đau đớn nữa hay không. Mình hiểu rằng vì mình luôn gạt họ ra và nói không sao em ổn. Nhưng thật sự những lúc đó mình đã đau đớn lắm, nhìn những vết sẹo minh chứng để lại cho một đoạn thời gian gồng lên vượt qua đớn đau thể xác đó, mình đã không còn sức lực để tiếp tục cho đoạn hành trình dài tình yêu gắn danh cố gắng vì tương lai được nữa.
Mình hiểu, mình nghe và mình biết rằng họ cũng bận với cuộc đời, hành trình chạy đua hết sức để mong cầu thành công và có thể lo lắng cho cả hai sau này. Nhưng thật sự giây phút thấy nụ cười vô tư đó, tâm trí mình đã không còn đủ vững chãi để chấp nhận thêm một lần nào nữa, hoặc có thể, sức lực của mình đã cạn, và mình đã một lần nữa cô đơn và tủi thân cùng cực rồi.
Hình ảnh mình hồi đó nằm trùm chăn lén nấc lên từng cơn, hay khi phải chui vào tủ khóc cho đã đời, và giây phút phải kiềm cảm giác đơn độc ấy lại, chúng đã không có lấy một điểm khác biệt nào.
Giá như mà, có ai đó dạy mình cách thương chính mình, hoặc khoảng thời gian đó những vết thương tâm lý đã không chọn mình làm nơi trú ngụ. Thì chắc mình đã không rệu rã và lầm lối như bây giờ.
Mình cũng muốn thoải mái mở lời rằng mình mệt, mình đau và mình thật sự không ổn. Nhưng mọi thứ cứ nghẹn ứ trong lòng, và mình nghĩ mình đã vô cùng mệt mỏi vì điều đó. Cái căn bệnh tâm lý chết tiệt này vì sao lại chọn mình, tại sao mình cứ luôn không thể ngừng nghĩ suy về những điều đó, tại sao thay vì nhìn người khác mình lại không thể nhìn lấy trái tim và đọc rõ được cảm xúc mình muốn gì chứ.
Thay vì bảo rằng, chuyện gì rồi cũng qua, cái gì qua rồi thì nên để nó qua đi. Ba mình đã nói là, Mỹ đã tàn phá và tạo ra chiến tranh khốc liệt ở Việt Nam như thế, mà sau hàng chục năm, mình với người ta vẫn kết nối, giao lưu và hợp tác được. Cái gì nên cho qua được thì hãy để nó thôi đi, đã chọn dừng lại rồi thì không nên nhớ đến nữa.
Nhưng mà ba à, nói thì dễ, làm lại khó. Nếu được chọn, con thật sự không muốn chọn trở thành con gái đầu, làm chị hai, làm người hiểu chuyện và gồng lên trong trái tim nhỏ bé này.
Con thật sự rất mệt rồi, con cũng tủi thân và thật sự cô độc lắm. Thật đó, giá như có ai đó cứu lấy con lúc này. Vì sao kẻ chọn rời đi và rút lui là con, nhưng cái khổ vẫn cứ bám lấy chẳng buông tha một ngày.
Vì sao!
30 notes
·
View notes
Text
Mình là một đứa có tiếng nói với chính mình, có thể nói lòng tự tôn cao cũng được. Nhưng những ngày tăm tối nhất cuộc đời cho tới thời điểm hiện tại, mình không tìm ai cho mình động lực cả, hoặc là mình không tìm thấy. Đã rất nhiều lần mình phải dùng chính đôi tay của mình để kéo bên còn lại lên. Trong góc tối hôm đó, không ai ở đấy cả, tự mình đã trở thành động lực của chính mình, vậy nên mình vẫn thường hay cảm ơn bản thân rất nhiều. Cảm ơn đứa trẻ nhỏ bên trong đã chịu đưa tay ra cho đưa lớn có cơ hội được chạm tới.
28 notes
·
View notes
Text
Bạn có biết rằng sự tích trữ đồ đạc trong nhà và sự bừa bộn có liên quan đến những nỗi sợ khác nhau không?
Chẳng hạn như nỗi sợ thay đổi, sợ bị lãng quên, sợ thiếu thốn và cũng tượng trưng cho sự rối loạn, thiếu tập trung, hỗn loạn, bất ổn và có thể biểu hiện sự không chắc chắn về mục tiêu, danh tính của bạn hoặc những gì bạn mong muốn trong cuộc sống. Ngoài ra, vị trí của ngôi nhà nơi bừa bộn hoặc tích trữ xuất hiện phản ánh những vấn đề trong cuộc sống của bạn. Ví dụ, người ta nói rằng tủ quần áo hoặc phòng thay đồ phản ánh trạng thái cảm xúc của bạn và khi bạn sắp xếp nó, những mâu thuẫn nội tâm của bạn sẽ lắng dịu, hoặc một chiếc giường bị hư hỏng có thể là dấu hiệu cho thấy đời sống tình cảm của bạn đã mất đi sự lấp lánh.
Bạn có giữ những đồ vật bị hỏng hay bị hư hại trong thời gian dài với hy vọng sẽ sửa chữa chúng một ngày nào đó không? Chúng tượng trưng cho những lời hứa và ước mơ bị vỡ vụn và nếu đó là đồ gia dụng, thiết bị điện tử, đồ nội thất hoặc đồ dùng nhà bếp và bạn để chúng trong nhà bếp hoặc phòng tắm, chúng có thể tượng trưng cho những vấn đề về sức khỏe và tài chính.
Nếu bừa bộn xuất hiện trong phòng ngủ của bạn, điều đó có nghĩa là bạn là người hay để lại công việc dang dở và gặp khó khăn trong việc duy trì mối quan hệ hoặc công việc ổn định.
Phòng của trẻ em thường lộn xộn vì chúng chưa trải qua quá trình hiểu rõ những gì mình muốn trong cuộc sống, nhưng nghiên cứu cho thấy rằng những đứa trẻ giữ phòng ngăn nắp thường có thành tích học tập tốt hơn.
❍ Các loại tâm lý tích trữ khác nhau
• Tích trữ mới: Loại tích trữ này cho thấy rằng bạn đang cố gắng làm quá nhiều việc cùng lúc, không tập trung vào những gì cần làm và đã mất phương hướng.
• Tích trữ cũ: Ý chỉ những đồ vật mà bạn đã lâu không sử dụng nhưng vẫn giữ lại trong gác mái, nhà để xe, tủ quần áo... Những bài tập cũ và tài liệu trên máy tính mà bạn không còn dùng, tạp chí từ hơn 6 tháng trước hoặc quần áo bạn không mặc hơn một năm. Điều này phản ánh rằng bạn đang sống trong quá khứ và để những ý tưởng và cảm xúc cũ lấn át hiện tại của mình, và điều này đồng thời ngăn cản cơ hội và người mới bước vào cuộc sống của bạn.
10 điều bạn có thể làm ngay hôm nay để kiểm soát sự bừa bộn:
• Loại bỏ những thứ lớn nhất trước: xe đạp tập mà bạn không còn sử dụng hoặc chú gấu bông khổng lồ mà bạn giữ từ thời trung học.
• Trả lại những thứ mà bạn đã mượn, như đĩa CD, sách, quần áo, công cụ.
• Nhặt những thứ trên sàn và đặt vào giỏ hoặc túi cho đến khi bạn có thời gian sắp xếp chúng vào đúng chỗ.
• Thu gom tạp chí, catalog và báo trong túi hoặc giỏ.
• Lấy ra 10 bộ quần áo từ tủ mà bạn không mặc trong năm qua và quyên góp chúng.
• Lau cửa sổ, đây là cách để ánh sáng chiếu vào cuộc sống của bạn, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
• Đổ sạch thùng rác, nhà vệ sinh, nhà bếp, văn phòng; chúng tượng trưng cho những thứ chúng ta không còn cần hoặc mong muốn trong cuộc sống.
• Lấy ra những chiếc tất lẻ từ tủ quần áo của bạn mà đã mất cặp, bạn có thể sử dụng chúng để lau chùi đồ nội thất.
• Dọn sạch bàn làm việc, sắp xếp giấy tờ mà bạn không còn sử dụng, kiểm tra và tổ chức lại thư từ.
• Loại bỏ những chiếc bút chì và bút đánh dấu không còn sử dụng được.
_______
Hãy tạo không gian cho những điều mới mẻ. Dọn dẹp tủ lạnh, vứt bỏ tất cả những thứ rác rưởi bọc trong giấy bạc. Dọn dẹp tủ quần áo, loại bỏ những thứ bạn đã không sử dụng trong sáu tháng qua. Và nếu bạn đã không sử dụng nó trong một năm, chắc chắn rằng nó đã quá thừa trong nhà bạn, vậy hãy bán nó, đổi nó, tặng nó hoặc đốt nó đi.
Những chiếc tủ quần áo lộn xộn phản ánh một tâm trí lộn xộn. Khi bạn dọn dẹp tủ quần áo, hãy nói với bản thân rằng bạn đang làm sạch những góc khuất trong tâm trí của mình. Vũ trụ yêu thích những cử chỉ mang tính biểu tượng như vậy.
Những điều cần làm tiếp theo:
Sau khi đã dọn dẹp, hãy duy trì sự ngăn nắp. Điều này không chỉ mang lại một không gian sống sạch sẽ hơn mà còn giúp bạn duy trì sự tập trung và bình tĩnh trong cuộc sống. Khi nhà cửa và môi trường xung quanh được sắp xếp gọn gàng, bạn sẽ cảm thấy dễ dàng hơn trong việc đạt được những mục tiêu cá nhân và chuyên môn.
Dọn dẹp không chỉ là công việc thể chất mà còn là một hành động tinh thần, giúp loại bỏ những gánh nặng vô hình trong cuộc sống. Hãy coi mỗi lần dọn dẹp như một cơ hội để tái tạo năng lượng, khởi đầu mới và chào đón những điều tích cực.
St
P/s hoàn toàn đồng ý luôn❤️
33 notes
·
View notes
Text
Có một hôm em hỏi mẹ tại sao thế hệ trẻ bọn em sống trong một thế giới gần như có đầy đủ mọi thứ: công nghệ phát triển, kinh tế tăng trưởng, mạng xã hội,… thế mà tụi em lại rất khó để tìm thấy niềm vui trong cuộc sống này.
Mẹ nhìn em rồi cười nói, tụi em đang sống trong một thế giới mà tụi em có quá nhiều thứ phải lo lắng, từ ngoại hình, quần áo, điện thoại, đến việc có giỏi bằng bạn bằng bè hay chưa, nhiều thứ lắm. Mẹ kể lúc mẹ bằng tuổi em, mẹ chăm học chăm làm, thứ mẹ quan tâm nhất lúc đó là giúp ông bà ngoại bớt khổ, thời đó cực mà vui, một nồi cơm bảy miệng ăn không no nhưng ai cũng vui vẻ yêu đời.
Rồi em tự hỏi mình, rằng em có đang sống quá nhanh không. Phải chăng do em sống vội nên không nhìn thấy được niềm vui hiện hữu trong đời. Hay thực sự cuộc sống em không hề chứa đựng niềm vui?
Trong Văn học Anh, có một tác phẩm rất hay và cũng là tác phẩm em thích nhất, Araby của tác giả James Joyce. Truyện ngắn kể về hành trình vỡ lẽ ra nhiều điều trong cuộc sống của một cậu nhóc, rằng lần đầu tiên một đứa bé nhận ra cuộc sống không màu hồng như cậu vẫn tưởng tượng, rằng người mình yêu cũng có những mặt không hoàn hảo, và có nhiều điều trong cuộc sống sẽ khác xa mong đợi.
Như một cái cây, em lớn lên lớn lên mỗi ngày. Khi nhìn lại, có khi em cũng giật mình tự hỏi vì sao mình đi xa được như thế. Khi nhỏ em ước mình lớn lên sẽ có một sự nghiệp thành công, thế nhưng lớn lên em lại không biết thành công là gì, phải như thế nào mới được gọi là thành công. Dần dần em chấp nhận cuộc sống thực khác xa những gì em từng nghĩ, rằng hoá ra việc được lớn lên, được tự do bay nhảy vốn không tuyệt vời như ngày nhỏ em hằng mơ.
Em vẫn đang trên hành trình hoàn thiện bản thân, và em biết đó là một hành trình dài. Thế nhưng cuộc sống thì ngắn ngủi. Em cũng chẳng biết khi nào thì hành trình này sẽ kết thúc nữa. Thế nhưng chỉ cần còn sống, em vẫn sẽ tin và yêu bản thân mình. Cảm ơn cuộc sống đã dạy em thật nhiều bài học hay, để em biết mình vẫn đang tiến lên từng ngày, để ở mọi khoảnh khắc trong cuộc sống em đều có thể dõng dạc nói em đang sống cuộc đời tốt đẹp nhất.
52 notes
·
View notes
Text
Mình nằm xem loạt clip về lũ trẻ ở Palestine , cứ lướt qua một clip là mình lại khóc nhiều hơn clip trước, thương….
Có đứa độ 8 tuổi ngồi cào đất gào lạc giọng tìm xác mẹ mình dưới đống đổ nát, có đứa khoảng lên 3 hai mắt mở trừng trừng không nhắm lại được vì ám ảnh sợ hãi do bom đạn, có đứa chừng lớp 1 lớp 2 đói quá ngồi bứt cỏ đưa từng nắm lên miệng nhai vì chẳng có gì để ăn ...
15000 trẻ em thiệt mạng, tưởng tượng được không 15000, dù vì nhân danh tôn giáo, nhân danh chính nghĩa hay nhân danh thứ chết tiệt gì đi chăng nữa thì đây cũng là tội ác, tội ác của người lớn đã dành cho nơi lẽ ra là thiên đường của chúng… người ta xếp quần áo của 15000 đứa trẻ này trên bãi biển, nó trải dài hàng cây số mà fly cam bay lên cao vẫn chưa nhìn thấy hết, đó là lời kêu gọi dành cho thế giới hãy giúp đỡ họ chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa cũng vừa mang ý nghĩa bãi biển với sự nô đùa mới là nơi chúng thuộc về. Nhưng ng ta đánh nhau vì niềm tin vào Chúa, thì chắc chỉ có Chúa mới biết được khi nào những điều khủng khiếp này mới dừng lani…
Bữa mình cũng xem phóng sự của các bác cựu chiến binh nói về sự quý giá của độc lập, có bác nói trong nước mắt khi nhớ về đồng đội và đồng bào mình đã nằm xuống trong quá khứ rằng “Có được tự do, độc lập, khó lắm… cố mà giữ…” Mình nghe thôi đã nghẹn ngào xen lẫn tự hào…
Chúng mình may mắn khi được sống trong một đất nước hoà bình, được lớn lên trong tình yêu thương của gia đình và an yên của xã hội, có thể cuộc sống đôi khi có chút khó khăn nhưng cơm ăn vẫn đủ bữa, quần áo ngày thay đôi ba lần, không bao giờ phải nơm nớp lo sợ hay giật mình vì tiếng bom rơi đạn lạc… ấy thế nên tự trong sâu thẳm hãy thật lòng biết ơn…
30 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1045〕 ngày 04.05.2023 :
Tôi không cảm thấy cái gọi là năng lượng tiêu cực ở em, em chỉ là đứa trẻ dễ bị tổn thương, tuy rằng em hay nói những câu không may mắn, hay than phiền tiết trời không tốt, nhưng tôi vẫn luôn tin rằng em là người thiện lương, cũng hy vọng em sẽ luôn hạnh phúc.
Mẫn cảm, bi quan không phải lỗi của em, em là sự tồn tại độc nhất trên thế giới này, cô gái đáng yêu, xin em đừng đau lòng, em thực sự rất giỏi, em đã rất lợi hại rồi, đừng so sánh bản thân mình với người khác nữa, có cảm xúc tiêu cực chỉ là chuyện bình thường thôi.
Trưởng thành là quá trình đau đớn kéo dài như bị rút gân tróc thịt, nhưng may thay là liều thuốc làm giảm cơn đau ấy lại có rất nhiều. Ví dụ như nhạc hay, bạn bè, người yêu, gia đình.... Hãy cố lên nhé cô bạn to xác, may mắn rồi sẽ đến thôi, đừng gấp gáp quá, đừng lo lắng quá, những khó khăn ấy đều là bàn đạp cho sự may mắn sắp tới.
Chúng ta rồi sẽ được chữa lành mọi đớn đau. Chúng ta không có gì phải sợ hãi!
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
313 notes
·
View notes
Text
🌷 VÌ SAO 'MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI' QUAN TRỌNG
Bài viết của Chi Ca, một nhà nghiên cứu xã hội học Trung Quốc.
Gần đây tôi biết được câu chuyện này trên Weibo (mạng xã hội lớn nhất Trung Quốc).
Cô gái và chàng trai yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và tiến đến hôn nhân vài tháng sau đó. Sau vài ngày ở nhà chồng, cô gái cảm thấy hối hận về quyết định kết hôn vội vàng của mình khi chứng kiến cảnh bố chồng đối xử với mẹ chồng.
Ông bố chồng bán tạp hóa còn mẹ chồng đảm nhiệm ngày ba bữa cơm. Hàng ngày, dù mẹ chồng tất bật với lau dọn, nấu nướng, giặt giũ còn bố chồng chỉ biết ngồi uống trà và đọc báo. Bà mẹ chồng bị đau lưng nhưng không bao giờ được hỏi han, ông chỉ la mắng mỗi khi bà làm việc chậm hoặc không làm ông hài lòng.
Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, cô gái nói rằng cảm thấy bố chồng quá đáng. Chàng trai trừng mắt: "Bố là người kiếm ra tiền nên có quyền như vậy". Câu trả lời khiến cô gái ngỡ ngàng.
Khi cô gái và chàng trai bắt đầu sống chung, cô cảm thấy mình là hình bóng của người mẹ chồng khi một mình làm việc nhà mà không có sự giúp đỡ của chồng. "Mỗi khi đi làm về, chồng tôi kêu đói nhưng sau đó chỉ sà vào tivi hoặc chơi game điện thoại. Bất cứ khi nào được yêu cầu giúp vợ nấu ăn và dọn dẹp, anh đều trừng mắt quát: Nấu ăn, dọn dẹp không phải là thiên chức của phụ nữ sao", cô gái kể.
Cho đến một ngày, cô không chịu nổi và ra tối hậu thư cho chồng, hoặc là thay đổi, hoặc là ly hôn. Cô nói trên Weibo: "Tôi thực sự hối hận vì không đến nhà anh ấy sớm hơn..."
Tạ Phúc Chiêm, giáo sư Viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ về cuộc hôn nhân hạnh phúc của nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương: "Rất nhiều người ngưỡng mộ cuộc sống của cặp đôi này bởi ngoài tình yêu, họ còn như những người bạn, chia sẻ ngọt bùi với nhau trong mọi hoàn cảnh. Thế nhưng không phải ai cũng hiểu thái độ khoan dung và hòa nhã mà bà Dương dành cho chồng đều học được từ chính bố mẹ bà".
Bà Dương sinh ra trong một gia đình tri thức tại Bắc Kinh. Bà kể: "Cha luôn chăm sóc và tôn trọng mẹ. Mối quan hệ này rất hiếm xuất hiện trong xã hội cũ. Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau. Tình yêu tuyệt vời của họ đã ảnh hưởng rất lớn đến việc tôi đối xử với bạn đời của mình sau này".
Cảm nhận được tình yêu thương bố mẹ dành cho nhau, sau này con gái của nhà văn Tiền Chung Thư và vợ Dương Quý Khương cũng có một cuộc hôn nhân viên mãn bên người chồng là một giáo viên lịch sử.
"Những đứa con luôn vô thức mang thói quen hình thành trong gia đình vào cuộc hôn nhân sau này của chúng. Nếu cha mẹ có một cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận, con cái có thể học cách chăm sóc và trân trọng bạn đời khi chúng lớn lên. Nếu cha mẹ sống không tình yêu, luôn cãi vã, khi đứa trẻ có gia đình, chúng sẽ khắc nghiệt và thờ ơ với nửa kia. Chúng sẽ tiếp tục bi kịch hôn nhân của bố mẹ mình", ông Tạ Phúc Chiêm, giáo sư của học viện khoa học xã hội Trung Quốc chia sẻ.
🌷 HÔN NHÂN NHẤT ĐỊNH PHẢI NHÌN VÀO HOÀN CẢNH GIA ĐÌNH, BỞI VẬY NGƯỜI XƯA MỚI CÓ CÂU THÀNH NGỮ "MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI".
Một số người không đồng tình với quan điểm này bởi cho rằng nó không đúng thực tế. "Đến Lọ Lem còn lấy được hoàng tử" hay "Rất nhiều thiên kim tiểu thư nhà giàu vẫn lấy những chàng trai con nhà nghèo đó thôi?"
"Người ta yêu nhau bởi năm giác quan, nhưng sống với nhau nhờ ba điều tương đồng: tri thức, kinh tế và tình yêu thương của gia đình", ông Tạ Phúc Chiêm khẳng định, đồng thời nhấn mạnh "Trong chuyện cổ tích, chưa bao giờ người ta nhắc tới việc sau khi kết hôn với hoàng tử, Lọ Lem sống có thực sự hạnh phúc hay không? Cũng không ai đưa ra một ví dụ cụ thể về việc một thiên kim tiểu thư nhà giàu có thực sự hòa hợp với một ông chồng xuất thân từ gia đình nghèo hay không?".
Thái Khang Vĩnh – MC truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc trong chương trình "Khang Hy đến rồi" t��ng nói: "Môn đăng hộ đối theo quan điểm cá nhân tôi phải là sự cân bằng về trình độ văn hóa cũng như hoàn cảnh sống của hai con người. Hoàn cảnh sống không giống nhau sẽ có thế giới quan khác nhau. Nếu hai người có khoảng cách lớn giữa ba sự tương đồng, dù họ yêu nhau nhiều đến đâu, cuối cùng sẽ gặp rất nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống thực".
Nam MC kỳ cựu này lấy ví dụ, người vợ muốn đi xem một bộ phim, nhưng chồng lại gạt đi "Tại sao lại phải tiêu số tiền đó trong khi có thể xem video ở nhà". Hay như bạn muốn theo học một lớp tiếng Anh, chồng lại quát "Chẳng học được gì ở những lớp xô bồ như vậy đâu". Bạn muốn có những chuyến đi kỷ niệm lãng mạn, nhưng vợ lại cho rằng việc làm đó quá lãng phí...
"Trong hôn nhân không chỉ có trăng sao, hoa lá trên trời mà còn là dầu, mắm muối của thực tế. Nếu bạn muốn nhìn thấy nhau trong những vấn đề tầm thường này, bạn phải chọn những người có giá trị tương tự như mình", Thái Khang Vĩnh nói.
Những cuộc hôn nhân bền vững, lâu bền không chỉ dựa vào tình yêu của hai người, mà còn dựa nhiều vào gia đình của hai bên. Đó không chỉ là đo lường về năng lực kinh tế, cũng như trí thức, mà là tìm hiểu liệu gia đình đối phương có cho họ khả năng "biết yêu thương" để cùng bạn đi đến cuối con đường hay không. Vì vậy, khi quyết định cưới một ai, trước hết phải xem gia cảnh của họ như thế nào.
Vy Trang (Theo sohu)/VNE
Sưu tầm: Facebook
--------------
52 notes
·
View notes