#Hẹn gặp khi cơn mơ kết thúc
Explore tagged Tumblr posts
aou5733 · 6 months ago
Text
Tumblr media
8 tháng 6 năm 2024
Mừng ngày mình tạo ra Let's meet series! Đây là ba nhân vật chính trong từng dự án con của series này. Dưới xem thêm có ảnh riêng từng người
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
5 notes · View notes
vouu279 · 3 years ago
Text
9 THÓI QUEN NHỎ MANG LẠI THAY ĐỔI LỚN
Hôm nay mình xin chia sẻ 9 thói quen mà mình đang thực tập. Những thói quen như dậy sớm, thiền, vận động…thì quá quen thuộc và mình cũng viết khá nhiều rồi. Hôm nay là những chủ đề mới chia làm ba lĩnh vực từ tư duy, lời nói đến hành động.
1️⃣ Không nói hoặc không quyết định gì khi đang có nhiều cảm xúc
Câu này Sư Ông Thích Nhất Hạnh dạy các đệ tử chứ không phải tự do mình nghĩ ra. Và mình nghiền ngẫm lại thì thấy quá đúng. Khi có tâm trạng nóng giận mình hay nói những lời rất thô lỗ, kiểu như lúc đó biết là không nên nhưng cơn giận nó cứ thúc ép mình nói mà không dừng lại được. Nên lúc giận mà nói hay làm gì cũng đều mang lại đổ bể, tan nát. Mà không chỉ lúc giận đâu, vui quá cũng không nên nói gì có tính chất hứa hẹn, quyết định. Khi cao hứng, mình hay hứa hẹn trời biển dữ dội lắm, tới lúc bình tĩnh lại thì hỡi ôi è đầu è cổ ra để thực hiện.
Im lặng cũng là một sức mạnh của ngôn ngữ. Nếu biết sử dụng nó, im lặng chính là vàng.
Lúc có nhiều cảm xúc mạnh, tốt hơn hết là không làm gì cả. Đợi khi mọi thứ lắng xuống, ta mới thấy được chân tướng sự việc và đưa ra quyết định khách quan nhất. Nhưng để luy��n tập được khả năng này thì phải làm sao? Mời các bạn qua số 2.
2️⃣ Tập dừng lại
Hãy download vào điện thoại của các bạn ứng dụng Plum Village. Sau đó, vào phần Bell of Mindfulness, chọn tiếng chuông mà bạn thích, cài đặt chế độ rung chuông 15 phút hay 30 phút một lần. Thời gian bắt đầu tuỳ mỗi người, mình thì bắt đầu rung chuông từ 8h sáng đến 9h đêm.
Cách thực hành như sau: mỗi lần điện thoại rung chuông, dù mình có đang làm gì thì mình sẽ dừng hành động đó lại, ví dụ đang viết bài thì dừng lại, trong đầu có suy nghĩ gì cũng ngừng suy nghĩ đó lại. Nhắm mắt, nghe trọn một tiếng chuông rồi làm việc tiếp.
Việc này cực kỳ có ích cho những ai làm việc ngồi nhiều hay nhìn màn hình máy tính nhiều. Tiếng chuông nhắc nhở chúng ta để cho mắt được nghỉ ngơi, hoặc khi nghe chuông, bạn đứng dậy khỏi ghế để đi lại.
Không chỉ lợi ích cho sức khoẻ, khi thực tập lâu, ta sẽ có khả năng dừng lại trước bất cứ sự kiện hay cảm xúc nào ập đến để mình không phải nói hay quyết định gì lúc cảm xúc mạnh cả. Khi “bão tố” qua đi, trời quang mây tạnh, đầu óc sáng suốt nhất, lúc đó ta quyết định thì mọi thứ sẽ chính xác hơn. Lúc này, ta ��� trong trạng thái không còn bị cảm xúc dẫn dắt nữa.
3️⃣ Luôn tìm ra mặt tích cực của mọi vấn đề
Bất cứ sự vật, hiện tượng, con người nào cũng có rất nhiều mặt. Nếu thấy chưa ổn, hãy tìm cách thay đổi góc nhìn. Ví dụ như mùa giãn cách xã hội, thay vì than ở nhà chán quá, nhiều bạn đã tận dụng khoảng thời gian rảnh hiếm hoi này để làm rất nhiều việc mà ngày thường không làm được như học nấu ăn, chơi đàn, sửa nhà, detox, niềng răng, nâng mũi (haha)…
Sau đại dịch, hãy tổng kết lại xem chúng ta “lời” được gì. Còn nếu là thấy thua lỗ không thì đúng là bạn chưa biết tận dụng thời cơ.
4️⃣ Học cách khen ngợi
Lời khen đúng lúc, đúng chỗ luôn làm người khác cảm thấy vui vẻ, yêu đời, mang tính động viên rất lớn. Nhưng đừng khen một cái gì không có thật vì nó sẽ làm mình trở nên kẻ nịnh hót. Khi gặp một người, chắc chắn bạn sẽ tìm được nhiều điểm đẹp hoặc đặc biệt của họ.
Mình luôn hạn chế những câu như: “Ủa sao dạo này ốm quá dạ?” (khi mình biết người ấy không thích ốm); “Ủa sao dạo này mập quá dạ?” (khi mình biết người ấy không thích mập); “Ủa sao dạo này da xấu quá dạ” (khi mình biết người ấy đang lo lắng về da). Đừng nghĩ đó là sự quan tâm, mà đó là sự vô ý làm tổn thương kẻ khác.
5️⃣ Luôn tự hỏi mình đang ăn gì trước khi ăn
Cơ thể con người được làm từ thức ăn và nước. “Chất lượng” của mỗi người tuỳ thuộc rất lớn từ đầu vào này. Ta có khoẻ, sáng suốt, nhẹ nhàng, thông thái hay ủ rủ, nặng nề, tối tăm là do cách ta chọn thức ăn và cách ta ăn chúng. Một miếng bánh thơm lừng, béo ngậy nhưng chứa đựng nhiều nguy cơ bệnh tật hay đĩa rau luộc có vẻ nhàm chán nhưng tốt cho cơ thể? Chọn thoả mãn vị giác để gánh chịu hậu quả hay chọn sống khoẻ mạnh, tất cả đều nằm ở sự tỉnh táo và ý chí của bạn.
6️⃣ Chụp hình lại mỗi bữa ăn
Mình có thói quen chụp hình lại bữa ăn mình nấu để post lên phần story của facebook. Sau một, hai tháng nhìn lại điện thoại toàn hình đồ ăn. Nhưng từ đó mình mới phát hiện ra là những gì mình ăn trong mấy tháng qua được ghi lại đầy đủ từng ngày một. Đây vô tình trở thành một cách quản lý bữa ăn rất hay.
Khi xem lại hình cũ, mình phát hiện ra một vài sự mất cân bằng trong khẩu phần ăn (nếu như không có hình ảnh thì chúng ta sẽ cho nó vào quên lãng) và điều chỉnh lại ngay. Cơ thể mình cực kỳ nhạy cảm với thức ăn nóng, chiên xào dầu mỡ, béo và ngọt. Nếu có những thứ này hơi nhiều thì mụn sẽ kéo tới đầy mặt. Cứ tháng nào thấy mụn nhiều là phải coi lại hình thức ăn đã ăn, y như rằng mình đã ăn nhiều đồ béo, ngọt vì không cưỡng được. Sau đó phải detox bằng nước ép cần tây suốt 1 tuần để quét sạch đám mụn.
Việc chụp ảnh chỉ mất 3s, cực kỳ nhanh, thay vì cách ghi chép món ăn mỗi ngày. Nên cách này giúp chúng ta tiết kiệm thời gian, nhất là cho ai lười.
7️⃣ Sắm một tấm bảng attraction board
Đó là một tấm bảng đinh ghim nhỏ, kích thước tuỳ ý thích tuỳ vào không gian sống của mỗi người. Mình đặt ở bàn làm việc hay nơi nào đó mà dễ thấy nhất. Mình sẽ in ra nhiều bức hình đại diện cho những mục tiêu, kế hoạch ngắn hạn hay dài hạn và ghim hết lên tấm bảng này.
Ví dụ chúng ta có mục tiêu ngắn hạn là sẽ mua được chiếc xe A, hay mua căn nhà B, và thiết kế căn nhà theo phong cách C…Và cả mục tiêu lớn nhất trong kiếp sống này là gì (làm một nhà tu hay làm một triệu phú?) hãy hình ảnh hoá tất cả những mục tiêu đó, in ra và dán lên bảng. Mỗi ngày khi mở mắt dậy, chúng ta thấy nó và có thêm nhiều cảm xúc tích cực để sống và làm việc. Nếu bạn nào có học về luật hấp dẫn thì đây chính là một cách ám thị, giúp bạn đến gần hơn với mơ ước của mình.
8️⃣ Có một cuốn sổ ghi chép
Thật ra, mình có tới 2 cuốn sổ ghi ghép. Một cuốn dùng để ghi ra dự định làm việc cho mỗi ngày. Tối trước khi ngủ, mình đều ghi ra những việc phải làm cho ngày hôm sau. Cuốn sổ này cũng ghi lại những ý tưởng cho các bộ ảnh, bài viết hay những nơi nào mình muốn đi du lịch đến khi các ý tưởng này loé lên trong đầu. Vì nếu không ghi lại, chúng nó sẽ bị trôi vào quên lãng, đến khi cần thì không biết đào đâu ra.
Cuốn sổ thứ hai chỉ dùng để ghi chép nhật ký thiền và nhật ký theo dõi sức khoẻ. Mình ghi lại hết những trải nghiệm thiền của mình như lúc bắt đầu thực tập ra sao, rồi mình đã đọc sách gì, cảm nhận về sách đó ra sao, những bài pháp thoại đã nghe và cảm nhận về nó. Một thời gian sau đọc lại, mình nhìn thấy rõ được từng bước trưởng thành trong thực tập của mình mà không bị bỏ sót phần nào.
Về nhật ký theo dõi sức khoẻ cũng vậy. Do từ đầu năm 2020 mình bị đau vai gáy nên bắt đầu ghi lại hết các cột mốc quan trọng từ khi bị đau trước đó và những phương pháp điều trị mà mình đã thử ra sao. Mình cũng ghi luôn chỉ số cân nặng theo từng thời kỳ bệnh để theo dõi. Sau khi khỏi bệnh, mình nắm được rất chắc một chu kỳ và nguyên nhân gây bệnh, cách điều chỉnh thói quen sinh hoạt để không bị tái lại.
Đây là cách rất hay để đối trị với chứng đãng trí, quên trước quên sau. Còn nếu mà bạn nào nói: "Anh Tâm ơi, em quên luôn cuốn sổ rồi, k biết để đâu" thì xin nhận của tại hạ một lạy.
9️⃣ Thói quen chia sẻ
Càng cho đi thì sẽ càng nhận được nhiều, đó chính là luật hấp dẫn. Ngày xưa, người ta hay có quan niệm luôn giữ khư khư những gì mình biết, không cho người khác biết sợ họ hơn mình. Nếu hiểu được rằng thế giới này là một, chúng ta đều là một (Oneness hay vũ trụ đồng nhất thể) thì ta sẽ không còn tư duy phân biệt, khư khư giữ riêng cho mình nữa. Càng chia sẻ, ta càng nhận được nhiều hơn trên cả mặt vật chất lẫn tâm linh.
Mình bắt đầu viết nhiều bài viết để chia sẻ kinh nghiệm. Cứ sau mỗi bài viết, mình lại được vũ trụ gửi đến nhiều điều hay hơn nữa để học. Nên mình cứ tiếp tục chia sẻ. Đó mà một sự thật!
#lifestyle #sharing #skill #tambui #giza #egypt #pyramid
54 notes · View notes
rahee1314 · 2 years ago
Text
Hôm nay của anh như nào?
Tôi trước nhé!
Sẽ lại là một ngày cố gắng, vì sao phải cố gắng? Cố gắng tích cực, cố gắng bình thường, cố gắng sống tiếp, cố gắng không đau, cố gắng không để ai thấy được cảm xúc thật. Tôi đã thật sự cố gắng những ngày qua như vậy đấy...Có những khi tôi không thể cố gắng được tôi lại chọn trốn trong góc phòng hay tìm một ai đó xa lạ để có thể tuôn ra hết cơn bão lòng này nhưng nó lạ lắm tôi không thể làm được, không ai có thể xoa dịu tôi ngoài chính bản thân tôi. Cảm xúc trong tôi mất khống chế từ bao giờ. Tôi không thể khóc, chỉ có thể âm ỉ đau lòng như vậy, những thước phim tràn về trong não bộ khiến trái tim tôi loạn nhịp vì đau, ấy vậy mà không thể một lần được khóc thật to để giải tỏa nổi đau đó. Âm ỉ ngày này qua ngày khác khiến tôi như muốn nổ tung vậy. Rõ ràng đang rất đau đấy nhưng mà vẫn tự nhủ không sao đâu rồi ngày mai sẽ đến, tôi vẫn phải bước tiếp mà đúng không.
Người cô đơn gặp kẻ tổn thương!
Không hiểu vì sao tôi không hề thích câu nói này, chúng tôi đến với nhau đơn giản chỉ là những người chữa lành, khi vết thương đã lành thì còn ở bên nhau làm gì đúng chứ. Cuộc tình đã gọi tên thì đương nhiên sẽ có kết thúc, một kết thúc nhẹ nhàng chóng vánh như cách chúng tôi đến với nhau vậy. Quãng thời gian qua tôi cố gắng đi ngược lại cái tên gọi này nhưng vô ích mà thôi. Thật lạ là tôi cứ trông chờ rồi hy vọng nhưng diễn biến câu chuyện vẫn vậy, rồi sẽ có những cuộc cãi vả, rồi sẽ có sự chia ly, rồi sẽ mất đi cái vòng kết nối cố công gây dựng. Tôi với anh xa nhau từ bao giờ đến khi nhận ra có lẽ đã không thể cứu vãng được nữa rồi. Mối tình chữa lành sẽ là mối tình dở dang. Tôi tìm kiếm sự yêu thương từ anh, anh tìm kiếm một người lấp đầy khoảng trống, tới một lúc nào đó anh sẽ rời xa tôi, tôi biết. Nhưng lần này tôi lại khác những lần trước nhiều đến vậy, tôi không than vãn, tôi không tin vào những lời nói xung quanh và tôi cũng không còn là tôi. À hóa ra tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, có thể làm một người nghe anh tâm sự, nghe anh chia sẽ, làm một đứa em như trước đây tôi từng làm có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi có thể âm thầm yêu anh, âm thầm ở đó vì người tôi yêu dễ cô đơn lắm. Trong tôi dù anh có lớn hơn có kiếm được nhiều tiền hay trưởng thành hơn nữa thì anh vẫn là một đứa trẻ khao khát được yêu thương và tôi yêu điều đó từ anh. Yêu đến khờ dại. Trái tim này cũng từ máu từ thịt không phải từ sắt đá nên tôi cũng thấy tổn thương vì những gì anh nói, đối với tôi điều đó thật khủng khiếp. Tôi ghét anh có, nhưng điều đó cũng không làm tôi hết yêu anh được. Tệ thật. Tôi lún sâu trong câu chuyện này từ bao giờ tôi cũng không biết, tính tôi lúc nào cũng vậy nhỉ. Dù yêu bao lần cũng như lần đầu được yêu, yêu đến mức không giữ lại một chút vốn nào cho bản thân. Không mong một ai can dự vào quyết định của tôi nên tôi không kể cứ vậy chất chứa trong lòng ngày này qua ngày khác. Chỉ cần một xúc tác nhỏ đã khiến tôi ngã quỵ. Mới đây tôi thực sự đã hôn mê một chút, trong tích tắc đấy tôi đã nghĩ rằng nếu ngày mai của tôi không đến tôi nhất định sẽ nói với anh rằng tôi yêu anh rất nhiều. Mọi thứ mờ dần và tôi đã có một giấc mơ dài nhưng khi mở mắt chỉ mới 10 phút trôi qua thôi. 10 phút ngắn ngủi nhưng hạnh phúc nhỉ...
Coisini
Chỉ khi gặp được anh thì tim tôi mới đập nhanh. Dạo này tôi có đi hẹn hò với một vài bạn nam. Từ gu của tôi đến người có sức ảnh hưởng trên tiktok. Đẹp trai có, bụi bặm có, ngầu có, cùng tần số cũng có. Họ rất chủ động với tôi thậm chí còn ngõ lời có thể có một đêm cùng tôi và chịu trách nhiệm với tôi. Lạ thay tôi chẳng có cảm giác với bất cứ ai, nắm tay họ tôi chẳng thấy gì như thể tay trái tôi nắm bàn tay phải vậy. Nhạt nhẽo, vô vị. Trước đây từ lần đầu gặp anh tôi đã rất căng thẳng, hồi hộp đến mức nói lắp ba lắp bắp, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực vậy. Cảm giác đó bây giờ tôi vẫn chưa tìm được trên một ai khác. Là do anh đẹp trai ư? không, tôi đã gặp được người đẹp hơn anh, họ làm những hành động như anh làm với tôi lạ thay trước kia tôi không hề phản kháng, nhưng bây giờ tôi chủ động né tránh đến mức khiến đối phương khó xử. Là vì còn tình cảm với người cũ? Không hẳn, chỉ là họ không đem lại cho tôi cảm giác muốn yêu thương, muốn khám phá, muốn thân mật. Có một bạn nam đã hẹn hò với tôi 2 ngày bảo tôi vô cảm, tôi thấy không phải vậy chẳng qua cậu ấy không làm cho tôi có cảm xúc thôi. Tôi cho họ cơ hội lẫn thời gian làm tôi rung động là do họ không làm được nên tôi nghĩ tôi cần tự chữa lành một thời gian. Tôi không muốn bị gọi tên là người tổn thương một lần nào nữa, tôi muốn tìm một coisini của tôi. Một người khiến trái tim tôi đập loạn nhịp và chỉ người ấy mới làm được. Trái tim tôi hiện tại cứ cho là đang tự hồi phục đi. Tôi phải sống tiếp, phải hoàn thành các dự định của mình, phải yêu thương bản thân tôi và tránh xa những người có ý nghĩ xấu xa với tôi. Mặc dù tôi không xinh nhưng tôi biết cách thấu hiểu lòng người khác chỉ sau một lần gặp đó là thứ khiến đối phương bị thu hút, tiếc thay những tâm hồn đó nó lại không phù hợp với tôi. Không phải với ai tôi cũng là một người lắng nghe và chữa lành trái tim của họ. Không phù hợp mãi mãi không phù hợp đừng trách tôi vô tình hay nhẫn tâm. Tôi không bao giờ làm vậy với người tôi yêu thương chỉ là những người tôi không yêu thì không là ai cả. Những mảnh ghép không phù hợp thì việc gì phải lấy lòng nhau...
Ngày hôm nay của tôi như vậy đấy, viết ra hết để tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn, hy vọng cuộc sống đối xử với tôi nhẹ nhàng một chút. Tôi không hy vọng sẽ níu kéo một ai đi hay ở vì đó là quyết định của họ nhưng việc chờ hay không thì ở tôi. Hiện tại không tìm được mảnh ghép phù hợp thì nên chờ đợi, rồi cái người thuộc về tôi ấy sẽ đến. Tôi không mơ một mối tình lãng mạn, cuồng nhiệt, cái tôi cần là một gia đình bình yên. 23 tuổi đã mơ về một gia đình không biết liệu có sớm quá không nhưng tôi vẫn luôn hy vọng như vậy. Yêu đương rồi chia ly tôi thuộc mô tuýp đến mức có thể đoán được sự kiện tiếp theo diễn ra như nào. Quá nhàm chán với tôi rồi. Hôm nay của tôi là một ngày được giải tỏa, được bình yên. Mối quan hệ xung quanh không làm tôi khá hơn ngoài chính bản thân tôi. Viết ra được nổi lòng của mình là một tài năng vì tôi chẳng cần tâm sự với bất cứ ai, hãy tâm sự với bản thân mình để biết mình là ai, mình cần gì. Tôi cần tự chữa lành trái tim tôi, cảm xúc của tôi, tôi cần được ở một mình, tôi cần một môi trường mới, cuộc sống mới. Mọi thứ đã sẵn sàng, thế giới rộng lớn ngoài kia đợi tôi nhé, tôi đang đến đây. Coisini của tôi, tôi sẽ không bỏ lỡ anh đâu...
Đà Nẵng ngày chênh vênh!
3 notes · View notes
xindunghenuoc · 5 years ago
Photo
Tumblr media
BẠN TRAI CỦA TÔI, ĐÃ CHẾT Ở VŨ HÁN... (Câu chuyện có thật - Dương Ca dịch)
1.
Ngày 22/1/2020, lúc ấy khoảng 11h trưa tôi cùng ba mẹ đang đi mua sắm đồ tết ở siêu thị. Tôi nhận được tin nhắn từ Đồng Sinh, anh ấy nói: “Nựu Nựu, anh hình như bị cảm rồi, anh muốn đi khám xem sao, sợ bị nhiễm rồi”. Tôi mắng anh ấy nói gở, Vũ Hán mười mấy triệu người, dễ gì bị nhiễm như vậy.
Đồng Sinh sinh ra và lớn lên tại Vũ Hán. Tôi và anh ấy yêu nhau được 3 năm. Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại Vũ Hán làm việc. Anh ấy là 1 lập trình viên, còn tôi làm hỗ trợ thiết kế cho 1 công ty thời trang.
Chúng tôi có 1 mục tiêu là phấn đấu kiếm thật nhiều tiền để mua một căn nhà mơ ước.
Ở Vũ Hán học tập, làm việc, sinh sống 7 năm, tôi vì Đồng Sinh mà yêu luôn cả thành phố này.
Ba mẹ Đồng Sinh ở quê đều làm nông. Còn Ba mẹ tôi luôn phản đối tôi ở lại Vũ Hán, muốn tôi về quê nhà phát triển. Nhưng tôi vì tình yêu mà kiên định bất chấp. Tôi tin, người tôi lựa chọn sẽ mang đến cho tôi một tương lai hạnh phúc.
Chúng tôi dự tính mùa xuân năm nay, khi Vũ Hán hoa anh đào nở, sẽ đi chụp ảnh cưới, chọn một ngày đẹp, tổ chức hôn lễ.
2.
4h30 chiều hôm ấy, Đồng Sinh gửi tin nhắn nói rằng bệnh viện quá tải, anh ấy đã xếp hàng rất lâu mà chưa lấy được số. Tôi hỏi, sao không đổi sang bệnh viện khác. Anh ấy nói, bệnh viện nào cũng như nhau, người sốt nhiều quá, đều chật kín.
Vũ Hán nhiều bệnh viện như th���, “đều chật kín” là kiểu gì. Theo miêu tả của anh ấy, tôi có thể nhận thức được rằng dịch bệnh lần này ở Vũ Hán là một thảm hoạ.
Tôi hỏi anh ấy có những triệu chứng gì, anh ấy bảo toàn thân đau nhức, mệt mỏi và buồn nôn.
Đây chẳng phải là triệu chứng của virus corona mới sao. Tôi vô cùng lo lắng, tôi khuyên anh ấy lúc này không nên về nhà ba mẹ. Tôi nhớ ra tôi có một đồng nghiệp, chồng cô ấy hình như làm việc trong viện, tôi vội vàng gọi cho cô ấy thỉnh cầu giúp đỡ. Xem có thể đi cửa sau để Đồng Sinh được ưu tiên khám bệnh không.
Cô ấy nói, chồng cô ấy làm ở khoa tư nhân, không nhận bệnh nhân bị sốt.
Đồng Sinh không lấy được số, mệt mỏi lê lết về phòng.
3.
Tôi lấy điện thoại ra đặt vé, về Vũ Hán, tôi phải nhanh quay về, tôi phải ở cạnh Đồng Sinh, lúc này người anh ấy cần nhất, là tôi.
Tôi đặt vé tàu điện cao tốc ngày 24/1. Nhưng đến 11h đêm, tôi nhận được tin nhắn chuyến tàu đã bị hủy. Nguyên nhân vì thành phố Vũ Hán vừa bị phong toả. Vé tôi mua lần này, trạm dừng không phải Vũ Hán rồi.
Vũ Hán bị phong tỏa rồi sao. Trong đầu tôi chợt loé lên , dịch bệnh lần này so với tưởng tượng của tôi nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Tôi không ngủ được, gọi video với Đồng Sinh. Anh ấy nằm trên giường, ôm vào lòng con gấu bông mà tôi vẫn thường ôm khi ngủ, trên chiếc kệ đầu giường, đặt một vài loại thuốc.
Tôi bảo anh ấy liên hệ với quản lý địa phương. Tôi xem trên tin tức, thấy có thể xếp xe cứu thương đến khám bệnh. Đồng Sinh nói vô ích thôi, công việc của họ hiện giờ quá nhiều, chỉ có thể giúp những người bệnh tình nghiêm trọng.
Bệnh dịch này bỗng dưng ập đến đã làm cho Vũ Hán rối loạn, lúc này không có giải pháp giải quyết hoàn thiện là điều dễ hiểu.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Sinh nói cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, thân nhiệt 38 độ đã giảm xuống còn 37,5 độ, cũng không thấy mệt nữa, có lẽ chỉ là cảm nhẹ, bảo tôi yên tâm.
Tôi mừng rưng. Sợ rằng anh ấy nói dối để tôi yên tâm nên bảo anh ấy gọi video cho tôi xem nhiệt độ trên nhiệt kế, nhiệt độ đúng là không hề tăng lên.
Đồng Sinh của tôi, ấm áp như thế, lương thiện như thế sao có thể bị nhiễm virus được chứ.
4.
Mùng Hai tết.
Tôi có hẹn Đồng Sinh gọi video, nhưng anh ấy thất hẹn.
Gọi điện thì tắt máy, nhắn tin thoại wechat không trả lời.
Cuối cùng tôi phải gọi điện cho ba mẹ anh ấy, bác nói không thấy Đồng Sinh về nhà, họ cũng không liên lạc được. Tôi liên hệ với quản lí khu vực. Quản lí nói, xác nhận nhiều trường hợp nhiễm virus nên đã phong tỏa khu vực rồi. Ông ấy nói trong danh sách nhiễm bệnh không có tên bạn trai tôi. Tôi thở phào thì ông ấy lại nói, danh sách nghi nhiễm có một cái tên, là Đồng Sinh.
Tôi hỏi trường hợp nghi nhiễm thì sẽ xử lí thế nào. Ông ấy nói, tự theo dõi tại nhà, bệnh viện không còn chỗ chứa rồi, trừ khi nghiêm trọng đến không thể hô hấp mới có xe cứu thương đến.
Tôi lên mạng tra tin, có những người nhiễm bệnh vì không nhập viện được mà chết ngay tại nhà hoặc nhập viện nhưng không có giường bệnh mà chết tại phòng chờ… và rất nhiều tin cầu cứu sự trợ giúp của người bệnh khiến tôi nhìn thấy mà hãi hùng.
Quản lí đến kiểm tra căn phòng chúng tôi thuê, không thấy Đồng Sinh ở nhà. Tôi muời phần lo lắng, nhưng bất lực chẳng thể làm gì.
Mãi đến chiều Đồng Sinh mới gọi lại cho tôi. Tim tôi lúc ấy như rơi xuống khỏi lồng ngực.
5.
Đồng Sinh được xác nhận nhiễm virus rồi.
Sau khi anh ấy bị nghi nhiễm đã tự mình đến một bệnh viện gần đó xếp hàng khám, kết quả dương tính.
Không có bất ngờ hay kinh hỉ, đó là một điều bất hạnh. Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn là mặc dù anh ấy đã nhập viện nhưng bác sĩ lại nói bệnh tình không mấy nghiêm trọng, giường bệnh thì khá chật, chỉ đành ở lại phòng chờ để theo dõi chữa trị.
Nói cách khác, thì bệnh tình phải nghiêm trọng đến mức không thể hô hấp, mới được đi cấp cứu!
Đồng Sinh nói không thể trách bệnh viện. Bệnh viện bận như đang đánh trận, số người nhiễm quá nhiều, giường bệnh đã quá chật, bác sĩ ưu tiên cho những trường hợp nghiêm trọng.
Nhìn thấy tôi khóc bù loa trong video anh ấy liền an ủi, "Em có biết em xấu nhất là khi nào không".
Tôi quát lên, "Đến giờ này mà anh còn lắm lời à, đợi khi em về Vũ Hán sẽ xử anh."
Anh ấy cười nói, “Khi em khóc, anh cảm thấy em là cô gái xấu nhất trên thế giới. Trời ơi, Đồng Sinh tôi đẹp trai thế này, sao lại tìm được cô vợ cực xấu thế kia chứ…"
Tôi hai mắt ngấn lệ, nhưng vẫn cười.
Tâm trạng tốt có tác dụng thúc đẩy việc trị bệnh. Tôi tin Đồng Sinh có thể vượt qua ải này.
6.
Tôi rất muốn trở lại Vũ Hán. Rất muốn, rất muốn!
Nhưng tôi không thể ra ngoài rồi. Sau khi chính quyền địa phương thông tin rằng tôi trở về từ Vũ Hán. Cả nhà tôi đều bị cách ly, quản lý địa phương đều đến đo thân nhiệt chúng tôi mỗi ngày.
Mùng Năm tết.
Đồng Sinh đột nhiên gọi video đến. Anh ấy nói, Nựu Nựu, anh cảm thấy có thể sẽ không cùng em đi tiếp được nữa, anh muốn nói với em chuyện này, em phải hứa không được khóc, phải kiên cường.
Trong video tôi thấy Đồng Sinh vẫn không thể nằm trên giường bệnh. Trong lòng tôi sốt sắng, một dự cảm không hay xuất hiện trong đầu.
Đồng Sinh có lẽ đã nhận ra rằng anh ấy sắp không ổn rồi.
Tôi khóc đến mức toàn thân bất lực lại không biết phải làm gì. Tận mắt nhìn người mà mình yêu thương đang từng bước tiến dần đến cái chết, nhưng không thể kéo anh ấy lại, thậm chí đến gặp mặt cũng không thể. Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng giấc mơ đang tan vỡ. Phải rồi, giấc mơ về một căn nhà, về một đám cưới, tất cả những giấc mơ đều đang tan biến.
Khoảnh khắc đó tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ Đồng Sinh nữa, trừ khi là anh ấy đã được nằm giường bệnh, trừ khi bệnh tình đột nhiên tiển triển tốt rồi. Đó mới là những lời tôi muốn nghe nhất từ người thương đang ở nơi xa.
7.
Đồng Sinh gửi cho tôi tệp văn bản.
Anh ấy nói đó là một bức thư, viết gửi cho bạn trai của tôi ở tương lai, sau này nhất định phải đưa cậu ấy đọc.
Tôi đã mở ra xem, trái tim tôi như vỡ vụn.
Nội dung khái quát như sau:
Khi cậu đọc được bức thư này, chúc mừng cậu đã trở thành bạn trai của Nựu Nựu. Thật căm hận khi cậu có tài năng giống tôi, là đã cưa được một mỹ nhân. Không dài dòng nữa, tôi muốn cậu hãy chú ý đến những vấn đề này, nhất định phải ghi nhớ.
1,Nựu Nựu có chút trẻ con, đôi khi hay cáu giận, cậu phải nhường nhịn cô ấy. Đúng vậy, nhường vô điều kiện, bởi vì cậu là người đàn ông sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời.
2, Nựu Nựu bị bệnh đau nửa đầu, lúc cô ấy lên cơn đau, cậu phải tận tâm chăm sóc, không được mất kiên nhẫn. Mỗi lần cô ấy đau, tôi đều giúp cô ấy xoa bóp chỗ huyệt thái dương. Nựu Nựu sẽ nhanh chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc rồi, sẽ không còn đau nữa. Đây là cách mà một vị thầy thuốc Đông Y dạy cho tôi, cậu phải ghi lại cho nhớ.
3,Nựu Nựu có một điểm, tôi cảm thấy rất không tốt. Tôi luôn sửa cho cô ấy, nhưng tôi không còn cơ hội nữa rồi, chỉ đành giao nhiệm vụ này cho cậu. Cô ấy rất thích xem phim bộ, một khi xem là không còn khái niệm thời gian, thường đến tận 2, 3 giờ sáng, ngủ không đủ giấc, ảnh hưởng rất xấu đến sức khoẻ. Yêu cô ấy hãy sửa khuyết điểm này cho cô ấy.
4,Trở thành bạn đời của nhau, trong cuộc sống không thể tránh khỏ khó khăn và trắc trở, hi vọng hai người có thể tôn trọng lẫn nhau và học được cách bao dung.
5,Tôi không biết cậu là người ở đâu, sống ở chỗ nào, làm nghề gì, nhưng những điều đó không quan trọng. Chỉ cần cậu yêu cô ấy như tôi yêu cô ấy, yêu chân thành, là đủ rồi. Cảm ơn cậu đã chăm sóc Nựu Nựu. Chúc hai người hạnh phúc...
Ngoài gửi tệp văn bản ấy, bên dưới Đồng Sinh còn ghi cho tôi một dãy số. Đó là mật khẩu tải khoản ngân hàng của anh ấy, trong thẻ có hơn 10 vạn tệ. Là toàn bộ số tiền tiết kiệm kể từ khi anh ấy đi làm. Anh ấy nói cả đời chỉ yêu mình tôi, số tiền này là để lại cho tôi.
8.
Mùng Tám tết
Đồng Sinh đi rồi.
Anh ấy chết trong phòng chờ theo dõi của bệnh viện, đến khi chết vẫn không có một giường bệnh.
Tôi khóc đến không làm chủ được bản thân. Tôi hận ông trời, tại sao lại tước đoạt mạng sống của Đồng Sinh. Tại sao lại khiến tôi mất đi người tôi yêu. Tại sao anh ấy không vào được phòng bệnh.
Dịch bệnh bùng phát sẽ cướp đi sinh mệnh của bao nhiêu người đây... Bệnh dịch cố nhiên vô tình nhưng nhân họa không thể tha thứ!
Tôi, một cô gái bình thường đã mất đi người mình yêu nhất trong dịch bệnh, tôi hận giấu đi chân tướng, hận kiểm soát hỗn loạn...
Yêu càng nhiều, hận càng sâu. Tôi yêu Vũ Hán bao nhiêu, càng oán hận Vũ Hán bấy nhiêu. Nhưng ai sẽ quan tâm đến một người bình phàm mất đi, người thân họ sẽ đau thương nhường nào. Ai sẽ biết được rằng, trong số những người đã chết vì dịch bệnh, có một người, là người tôi yêu, anh ấy tên là Đồng Sinh.
9.
Ngày thứ hai sau khi Đồng Sinh ra đi, nắng ấm chiếu rọi.
Trời cao như đang ban phát xuống vài tia nắng, chiếu lên khuôn mặt tôi, chiếu vào nỗi bi thương của ly biệt.
Tôi và Đồng Sinh là những con người bình thường trong tầng lớp tận cùng của xã hội. Chúng tôi cả đời trên tay cầm liềm, cắt bỏ đi sự tầm thường, thấp kém.
Mất đi Đồng Sinh, vào mỗi đêm tôi đều mơ thấy một con ếch, nó nhảy ra từ một cái hang giữa trời đông giá rét, nó nhảy qua màn đêm yên tĩnh, nhảy qua cả ánh bình minh, kêu gào thảm thiết, xé toạc cả không trung.
Tôi khẽ nhắm đôi mắt, từng giọt lệ nóng nhẹ rơi.
Đồng Sinh à, anh nhất định không biết đâu. Trận tuyết lớn ở Vũ Hán đêm đó cũng không thể tan chảy những giọt nước mắt đã ngưng kết lại của anh.
Nước mắt, là minh chứng tốt nhất để em tố cáo anh. Nỗi đau thương ấy, chỉ trời xanh mới thấu.
10.
Đồng Sinh, anh biết không, một tuần sau khi anh đi, Vũ Hán đã thay đổi.
Trở nên đẹp hơn, mạnh mẽ hơn. Có giường bệnh rồi. Hiện giờ giường bệnh đợi người chứ không phải người bệnh đợi giường nữa. Tại sao anh không thể kiên trì thêm vài ngày chứ. Nếu anh gắng gượng thêm vài ngày, chúng ta hà cớ phải hẹn kiếp sau gặp lại.
Anh đi rồi, lúc em đau bụng ai sẽ quan tâm em. Em đau đầu, ai sẽ xoa bóp cho em. Em cáu giận, ai sẽ dỗ dành em. Đã hẹn tháng 3 ra năm, chúng ta sẽ cùng nhau đi Đông Hồ, khi hoa anh đào nở sẽ cùng nhau đi chụp ảnh cưới. Đã nói sẽ cùng nhau phấn đấu, xây dựng một tổ ấm tình yêu của hai ta...
Không còn nữa, tất cả đều mất hết. Những nụ hôn nhẹ, tiếng cười và tiếng khóc, tất cả đều biến mất rồi. Bánh xe tình yêu, nói chìm là chìm thôi.
Con đường hao anh đào thẳng tắp như cố ý đâm xuyên qua trái tim chúng tôi, ánh điện lập loè khiến người loá mắt, nó làm tổn thương anh, tổn thương những kí ức được chôn dưới bia mộ kia.
Anh à, định mệnh là kiếp trước em thả một chú chim bay đi, kiếp này không thể khiến anh dừng chân, kiếp sau nhất định sẽ xây cho anh một chiếc tổ ấm áp nhất...
Đồng Sinh à Đồng sinh. Em phải làm thế nào để dứt khoát quên được anh đây. Làm sao để quên đi đau khổ đây.
Hơi thở ngọt ngào của anh sau cùng chẳn thể sưởi ấm linh hồn em. Bởi vì em đã hiểu, thế gian người không thể trở về, chung quy vẫn khiến người ta thương cảm. Thay vì yêu nhau là một loại đau thương, chi bằng quên nhau như sống bình thản.
Người em yêu, em và anh định mệnh đã là một tình yêu đẹp đến thê lương. Từng lưu luyến, từng mất mát, từng khóc, từng cười, cuối cùng đứt đoạn...
Dương Ca dịch Nguồn: Weibo
184 notes · View notes
ymdyuki · 4 years ago
Text
Yuki và Hiroki, gặp gỡ.
Công viên – gặp gỡ
15h ngày chủ nhật
 Trong cái tiết trời xám xịt và ẩm ướt như thế này. Ở nơi tưởng chừng như luôn ngập tràn những hơi ấm và nụ cười chợt chỉ còn sự lạnh lẽo và hiu quạnh. Những cơn gió hồ như chỉ dịu dàng thổi qua nhưng lại đưa đến cảm giác buốt giá vào trong tận xương tủy. Mặt đường  giờ đây được phủ đầy những tấm gương liên tục biến dạng bởi những tác động của những đôi giày, những chiếc lá, và hạt mưa.
 Hiroki mặc kệ những giọt nước lất phất trên đầu mình. Anh chỉ khoát độc một chiếc áo gió để tránh những thời tiết bất thường mà mình hay gặp trong những chuyến “phiêu lưu” như thường lệ. Lau sơ lại những phần được phép của chiếc máy ảnh đã theo anh từ những năm sinh viên, mỉm cười, anh nghĩ mình sẽ chọn công viên này làm điểm dừng cuối cùng. Từ công viên, chỉ cần đi thẳng theo con dốc dài ngoằng này, đến ngã rẽ cửa hàng 100 yên thì sang phải rồi đi thẳng khoảng 500m nữa. Cậu sẽ đến nhà -mà thật ra chỉ là căn hộ rộng vỏn vẹn 15m2 với giá thuê rẻ bèo đối với thủ đô của đất nước mặt trời mọc này- của mình.
  Hiroki dừng lại bên đài phun nước, hơi ẩm trên giày chẳng rõ là từ đài phun hay là từ mây. Chăm chú tìm kiếm những viên sỏi đá theo thói quen, mắt anh va phải đôi chân của ai đó. Là một cậu trai trông có vẻ đang gặp rắc rối gì đó khi loay hoay với chiếc dù của mình.
  Mỉm cười, Hiroki bước đến gần và cúi xuống cho vừa tầm mắt với cậu trai lạ mặt :“Xin chào, chàng trai trẻ, em có vẻ như đang gặp rắc rối gì nhỉ? Có cần anh giúp gì không?”
 From: Hiroki Morita – 16/7/2020
  Yuki vốn thích những ngày mưa. Vì vào những ngày vu vơ như thế, mưa rơi bên thềm thính giác tựa hồ rót vào hồn cậu một dòng chảy yêu thương vô hạn dành cho sinh mệnh của chính mình. Nhưng hôm nay, thanh âm tầm tã ngoài kia chẳng thể nào chạm đến trái tim của cậu như khi xưa đã từng nữa.
Người ta lại đi mất rồi.
Ngày ấy Sato ra đi không một lời từ biệt, rồi Mira đến. Hôm nay, Mira quay đi, ân cần để lại nơi này đôi lời biệt ly  dịu dàng, và... một Yuki vẫn cứ hoài chờ đợi.
Liệu lần này, sẽ còn có ai đến nữa hay chăng?
Nơi công viên, mưa sà xuống từng đợt, lúc nhu hoà, lúc lại vồn vã. Người người hối hả dắt nhau ra về, về với mái ấm nương thân bình dị. Yuki đứng đấy, lặng lẽ trầm mình dưới cơn mưa buồn se sắt, chẳng màng nhặt lại chiếc dù đơn côi nằm bất động trên nền gạch ẩm ướt loang lổ.
Trầm mặc rồi lại mơ hồ, cậu bỗng miên man nhớ về vài lời ngắn ngủi của Mira khoảnh khắc để lại chiếc dù không chút nào vương vấn.
Đừng tiếp tục chờ đợi nữa, Yuki. Vì tớ, cũng như Sato, sẽ chẳng thể nào quay về nơi đây nữa...
Bất quá, tớ biết cậu vẫn sẽ chờ đợi. Vậy nên, chiếc dù này, nhất định ở bên Yuki cho đến khi cậu chẳng thể nào chờ thêm được nữa...
Không hẹn ngày gặp lại, Yuki nhé.
Mưa, là khi người ta trở về với tổ ấm của mình. Nhưng mưa, Yuki đứng đây và tiễn biệt tổ ấm mình ra đi. Người đi rồi, duyên cũng đã tận. Ấy thế mà, cậu vẫn còn đợi chờ điều gì vậy?
Có cần anh giúp gì không?
Tiếng ai đó ghé đến bên tai cậu thật trầm lặng mà chân thành. Thanh âm ấy cứ văng vẳng nơi tiềm thức, như thôi thúc cậu đưa ra câu trả lời thích đáng cho sự chờ đợi của mình.
Chốn nương tựa tâm hồn duy nhất bấy giờ đã rời bỏ cậu. Đôi mắt vốn không nhìn thấy gì, nay lại càng mù mịt. Chờ đợi tổ ấm quay trở về cũng đã trở thành câu chuyện bất khả. Cậu nên làm gì? Nhìn về hướng nào để mà bước tiếp đây?
- Anh ơi.. nhà em ở đâu ạ? Em nên đi nơi nào để tìm thấy mái ấm của mình bây giờ..?
Là một câu hỏi. Cậu thốt ra, cõi lòng le lói chút hi vọng mơ hồ chẳng rõ nguyên do về con người xa lạ đang đứng trước mặt mình lúc này.
From: Yamada Yuki – 24/7/2020
   Nhận được một câu trả lời đi ngược xa so với dự đoán của anh, Hiroki bất ngờ nhưng trong đầu vẫn đang chạy qua hàng loạt câu trả lời để đưa cho cậu trai trước mặt. Không để cậu ta bối rối thêm chúc nào nữa, anh mỉm cười đáp lại:
 "Em không nhớ địa chỉ nhà của mình sao? Còn điện thoại di động, em có không? Nếu không thì anh cho mượn này, em gọi người thân mình đi"
 Tạm thời Hiroki chỉ có thể nghĩ đến vài cách đó, nếu không được nữa, có lẽ anh sẽ đưa cậu ta đến đồn cảnh sát để thuận tiện tìm vậy.
 Vừa nghĩ vậy, Hiroki vừa lục đục tìm lại chiếc điện thoại của mình trong túi áo khoác bên trái. Anh khẽ nhìn sang bên cạnh mình một lúc rồi mới hướng tới cặp mắt đục ngầu kia.
 Chìa ra chiếc điện thoại cũ mèm đó cho cậu trai nọ, Hiroki vẫn giữ nguyên nụ cười vốn có nhưng vẫn thể hiện ra sự lo lắng của mình cho chàng trai trước mặt.
 " Với cả, trời mưa rồi đấy, em không tính dùng chiếc dù của mình sao?"
 From: Morita Hiroki – 29/7/2020
      Màn trời trắng xoá màu mưa chẳng làm nhoà đi cử chỉ quan tâm nhu hoà của người thanh niên đối diện.
 Mâu quang ảm đạm chẳng biết là vì đượm chút tình sầu hay chỉ đơn thuần là đang thâu cả một chiều mưa buồn vào trong tầm mắt. Thôi thì, ảm đạm vì cớ gì cũng không còn quan trọng, bởi lẽ cái dáng điệu vụng về hỏi han của chàng trai nọ đã vô tình hữu ý khuấy động trong con ngươi Yuki chút bồi hồi cảm kích đến lạ rồi. Sương mờ vẩn đục lặng lờ nơi đáy mắt tự lúc nào đã nhường chỗ cho những lấp lánh rưng rưng chẳng thể nén kìm khi con tim run lên bởi hơi ấm thuộc về chút tình người xa lạ...
 Yuki nhìn xuống chiếc điện thoại được đưa ra trước mặt. Cậu chẳng thấy gì, nhưng cậu biết chàng trai muốn cậu gọi cho ai đó - một người cậu yêu thương, và cũng yêu thương cậu - một người đang khắc khoải nhìn vào màn mưa và mong ngóng cậu trở về.
 Người đó không hề tồn tại, ít nhất là ngay lúc này, ngay trong lòng Yuki. Nếu có tồn tại, có lẽ cũng chẳng thể bấm gọi được nữa.
 Yuki không muốn gọi cho ai cả.
 Dường như anh ta bận lòng về chiếc ô của cậu. Phải không nhỉ...? Thanh âm nhạt nhoà quá, phải chăng âm sắc ấy đang tan ra trong màu mưa, hay chính là đang tan ra trong màu nước mắt?
 Nhưng cậu không muốn nhặt chiếc ô này lên đâu. Nếu nhặt nó lên lúc này, có lẽ cậu sẽ cứ hoài luôn chờ đợi thế mà thôi.
 Lạnh lẽo quá, giá như có vùng trời nào đó ấm áp cho cậu nhoài mình vào ngay tai khoảnh khắc này. Khát khao ấy như thể điều hướng đôi bàn tay buốt giá của cậu giao duyên với đôi bàn tay đang đưa ra ngay trước mặt mình. Bấu víu một hơi ấm. Quá đỗi nhu nhược, quá đỗi vị kỉ, nhưng đó là điều duy nhất đang không ngừng thôi thúc cậu lúc này.
 -Xin lỗi anh... sao lại ấm thế này..?
From: Yamada Yuki – 5/8/2020
    Bất ngờ trước hành động và câu nói của cậu. Hiroki phải khựng lại trong giây lát rồi mới phản ứng lại được. Cá nhân anh thì việc gặp gỡ những con người có phần "đặc biệt" trong những tình huống có lẽ là kì lạ, không phải là việc quá hiếm hoi hay gì cả. Nhưng lời nói của cậu nhóc đó, mới là thứ khiến anh phải bất động.
 "...Em...nếu muốn thì có thể tới nhà anh không?" .Vẫn giữ nguyên vị trí của tay mình, anh cất tiếng hỏi.
 Sau một lúc suy nghĩ, Hiroki đã đưa ra được kết luận cho mình và kèm theo đó là một lời mời cho người lạ. Anh vừa mời một người chưa từng gặp bao giờ, đến nhà mình. Nó nghe thật điên rồ nhỉ? Nhưng mà, nếu nói về điên rồ thì Hiroki chắc chắn không phải là người cần phải bàn tới rồi.
 Nghĩ vậy, Hiroki mỉm cười, và kiên nhẫn chờ đợi lời hồi đáp cho lời mời bất chợt của mình, mặc kệ đi cơn mưa đang dần nặng hạt.
From: Hiroki Morita – 10/8/2020
      Uống trà – cái chết
  Ngoài trời, mưa vẫn chưa ngớt. Mưa bay từ phía vòm mây sà vào lòng đất mẹ. Thích thật.
Sau hằng chuỗi tình tiết không đi theo logic thông thường, một thân ướt đẫm, Yuki thu mình trên chiếc xích đu nhỏ nhắn dưới hiên nhà chàng thanh niên hoàn toàn xa lạ.
 Thanh âm kẽo kẹt từ chiếc xích đu tựa hồ nhuộm lên hương sắc hoài cổ của thời gian. Lòng này bỗng dưng lặng yên đến lạ, dẫu rằng xa kia vẫn cứ hoài mưa dập gió dồi chẳng biết tấp vào đâu.
 Biết ơn lắm thay vì mưa vẫn rơi. Mưa rơi để trở thành cái cớ cho cậu vịn vào, và ở đây lâu thêm một chút nữa.
From: Yamada Yuki – 17/8/2020
           Chuông gió ở nhà bên cạnh phát lên những âm thanh trong trẻo như hoà vào tiếng rơi đều đều nặng nề của mưa. Đất ẩm dính lên giày có thể sẽ không dễ chịu lắm đối với anh bạn đằng kia.
Hồi nãy tuy không còn vấn đề gì với đường về nhà nữa nhưng lại xảy ra việc không tìm thấy chìa khóa để vào nhà. Vì vậy mà Hiroki phải làm cậu ta ngồi chờ tạm ở chiếc xích đu cũ kĩ của bác chủ nhà.
Loay hoay một hồi mới nhớ ra vì sợ làm mất nên mình đã giấu chìa khóa trong chậu cây cạnh cửa. Thở dài một hơi, Hiroki ngó xuống dưới kêu to.
"Này" Kéo dài hơi để thu hút sự chú ý, anh chờ người lạ phản ứng rồi mới nói tiếp. "Chúng ta vào được nhà rồi đấy. Cậu lên nhanh đi kẻo cảm."
Cởi bỏ đôi giày nặng trịch dính đầy bùn đất cùng chiếc ba lô và áo khoác. Hiroki bước nhanh vào phòng để thay áo, sẵn tìm khăn cho mình và cả cậu trai kia.
"Cạch" đó là tiếng đóng cửa, cậu ta vào rồi chắc.
Anh đi ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt nhẹp rũ xuống che gần hết tầm mắt, hướng đến cậu trai và ném chiếc khăn vào mặt cậu ta.
"Treo áo khoác ở giá đỡ bên cạnh, giày thì để ở đâu cũng được miễn là chúng dưới bậc. À, ở đó cũng được."
Hiroki chỉ tay vào những vị trí cậu ta cần biết để đặt đồ. Chợt nhớ ra rằng người trước mặt không phải người bình thường, tát bản thân trong đầu, anh nhanh chóng đi lại giúp cậu để đồ rồi dẫn cậu ta ngồi vào cái bàn nhỏ ở giữa nhà. Riêng mình thì đi vào bếp để chuẩn bị trà bánh đãi khách.
Thật may là nhà vẫn còn một số bánh quy mua một thể để tặng khách, trà thì lúc nào cũng sẽ có sẵn trong nhà rồi nên không cần phải để ý lắm. Nhìn qua người khách, Hiroki quay lại bật bếp ga lên làm phát ra tiếng lách cách và thổi phùng của lửa. Mùi hương quen thuộc toả ra khắp nơi.
From: Hiroki Morita – 17/8/2020
    Vụng về trút bỏ đôi giày nặng trĩu, Yuki ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ dẫn của chàng trai nọ. Mãi đến lúc này cậu mới nhận thức được bản thân đang ở trong tình huống lạ lùng đến nhường nào.
 Thiết nghĩ, có lẽ vẫn nên cư xử lễ độ một chút, vừa đỡ phiền hà người ta, lại vừa phần nào giấu đi tâm tư bối rối của mình. Chẳng qua ngẫm thì ngẫm thế thôi, Yuki vẫn ngại ngùng lắm vì đến một câu cảm ơn cũng chẳng bắt được thời cơ để nói. Không hẳn là không có cơ hội, chỉ là không khí trầm uất từ đầu tới giờ đã đẩy cậu bỏ lỡ biết bao thời khắc để thốt ra lời cảm ơn đàng hoàng rồi. Phép lịch sự tối thiểu ở đâu? Thật chẳng ra cái thể thống gì cả, Yuki lúc này chỉ hận chẳng có khối đậu hũ thối để mà đập đầu mình sám hối với chính lòng tự tôn của bản thân.
 A, nhưng mà...
 Râm ran tiếng mưa bay dịu dần, thứ âm sắc vần vũ hãn hung dường như đã không còn bám miết nơi thính giác cậu nữa. Mưa dịu đi như nốt giáng thanh chuyển hóa mớ tâm tư hỗn độn trong lòng thành những nhịp thở lắng trầm nhẹ bẫng.
 Bốn bức tường thinh lặng trơ mắt nhìn nhau. Đệm vào âm sắc thuần nhã mưa bay là từng nhịp cử chỉ đơn điệu mà ôn tồn đến lạ của chàng thanh niên ấy. Thong dong tiếng bước chân qua lại rồi lại ại qua. Đâu đây phảng phất hương trà sấy khô khẽ vương lại bên cánh mũi trời sinh nhạy cảm. Anh bật ga, anh bắc nước, có lẽ thế mà giữa không gian như xao động thứ thanh âm sục sôi rất đỗi quen thuộc. Tất cả tựa hồ bản lofi không lời dịu êm từng chút một dẫn dụ bao nỗi niềm xưa cũ lắng đọng lại nơi đáy lòng, nhường chỗ cho chút bình an thân thuộc lần nữa quay trở về.
 A, nhưng mà.. lúc này đây thời khắc đã đến rồi, chẳng phải sao? Thời khắc cho lời cảm ơn ấy.
 Cảm ơn anh.
 Ái ngữ thành hình, trong khoảnh khắc cũng sẽ tan biến hòa về với thinh không. Chẳng qua, hi vọng đủ để gieo lại trong lòng người chút hạt mầm tươi đẹp.
From: Yamada Yuki – 22/8/2020
    Hiroki nghe loáng thoáng một câu nói từ cậu trai kia, hình như là "Cảm ơn" thì phải. Cậu không chắc lắm nhưng vẫn đáp lại vì nó không hay tí nào khi một câu nói chẳng có lời đáp.
 -"Không có gì. Nhưng mà tại sao cơ chứ, tôi đâu làm được gì?"
 Tiếng hơi nước rít lên từ ấm đun, nước đã sôi, Hiroki chờ một lúc rồi mới rót vào ấm trà sứ trắng quen thuộc, cho một lượng vừa đủ những lá trà đen sấy khô vào rồi đậy nắp lại, sẽ lại là một quãng thời gian chậm rãi tuyệt vời đây.
 Chuẩn bị mấy cái ly sứ cùng bộ, Hiroki cẩn thận mang cả khay trà ra, đặt lên bàn một cách từ tốn nhất có thể.
 -" Xin lỗi vì đã để cậu đợi lâu nhưng vẫn còn vài phút nữa mới có thể thưởng thức món trà tuyệt vời này được. Trong lúc đó, chúng ta hãy ngồi nói chuyện nhé." Hiroki mỉm cười.
Ấm trà vẫn đang toả khói nghi ngút.
From: Hiroki Morita – 22/8/2020
         Chàng trai trước mắt thật biết cách làm dịu lòng người khác. Dù là ánh mắt điệu cười hay là dáng đi cử chỉ, tất cả của anh ta Yuki đều không tài nào chiêm ngưỡng được. Ấy thế nhưng, nếu chú tâm vào dòng âm sắc nhu hoà trong từng lời nói mà chàng thanh niên mang lại, chừng ấy thôi cũng đủ để xua tan đi những đám mây u sầu của một chiều mưa rơi lãnh đạm.
 Ở bên con người này, trong lòng không khỏi dâng tràn chút thư thái miên man - thứ cảm giác vốn chỉ thuộc về một ngày thu nắng dịu nào đó, ta ngồi dưới hiền nhà lặng nghe thanh âm chiếc chuông gió lanh canh dập dìu.
 Yuki thèm được uống trà quá, nhưng có lẽ vẫn còn phải đợi thêm một chút. Đương mơ màng suy nghĩ điều gì, cậu vô thức bật ra đôi ba lời thủ thỉ.
 - Ừm.. những khi ấm lòng ấy, em thèm được uống trà lắm. A, thật ra thì miễn là thức uống nóng là được.
 Lặng thinh một nhịp, cậu lại tiếp lời.
 - Vì ấm lòng khi mà đi chung với “ấm bụng” thì cảm giác lại thỏa mãn lắm ấy.
 Và dường như, trà cũng sắp đến độ uống được rồi.
 From: Yamada Yuki – 1/9/2020
  Hiroki nghe vậy, liền cười lên một tiếng:
-Haha, cậu thật biết lựa thời điểm. Mùi hương này, có nghĩa là trà đã có thể uống được rồi, để anh rót ra cho cậu.
Anh cầm lấy ấm trà sứ, rất theo quy củ mà rót trà, mặc dù cậu trai kia chẳng thể thấy gì để đánh giá anh được. Thật tiếc cho một đời người. Hiroki tự nhủ.
"À, cái ấm lòng mà đi chung với "ấm bụng" đấy, anh cũng thấy đúng thật. Nhất là khi cầm tách trà nóng hổi, tay mình cũng được sưởi ấm nữa. Cảm giác tuyệt thật nhỉ?"
Hiroki cười cười, anh ngồi luyên thuyên với cậu nhóc mới gặp được cả một chiều. Chủ yếu là về mấy câu chuyện lặt vặt của đời sống thường nhật, và cả những sự kiện đang xảy ra dạo nay nữa.
Thoắt cái những đám mây đục ngầu và dày đặc đã rời đi, để lộ ra những vệt sáng vàng dịu nhẹ tênh. Như thể cánh cổng của cõi trời đã được mở ra, chào đón những ai đã từng sống một cuộc đời thật tuyệt vời.
Hiroki quay sang Yuki - cậu ta chỉ giới thiệu mình với mỗi cái tên đó - và khuyên cậu về. "Vì nắng đã đến rồi" Anh bảo thế, cùng với nụ cười tươi thường nhật của mình.
Sau khi tiễn cậu trai ra khỏi cửa, Hiroki đang quay lại bàn để dọn dẹp trà bánh, thì bỗng nghe một tiếng "rắc", là tiếng kim loại gãy. Trong đầu xẹt qua những hình ảnh của mọi thứ gỉ sét của căn hộ, anh dừng lại ở cái lan can sắt đã rất cũ. Hoảng sợ quay lại, Hiroki nhận ra tiếng nát vụn của thứ gì đó.
Vội vã chạy xuống tầng dưới cùng, Hiroki chợt bất động. Những gì trước mắt anh, chính là hình ảnh của cậu trai ban nãy, nhưng khác với vài giây vui cười vừa nãy, khuôn mặt cậu ta bây giờ dính đầy máu với chiếc quai hàm lệch hẳn sang một bên, gãy nát. Tức giận xen lẫn ngạc nhiên, anh nhìn sang bên cạnh nhưng rất nhanh chóng thay đổi, trở thành một nụ cười buồn.
Một hình ảnh thật mĩ lệ, màu máu đỏ tươi tràn ra lấp lánh ánh nắng vàng rực, chỉ dành cho mỗi cậu thanh niên đáng thương.
"Tạm biệt" Cậu nói, trước khi mở điện thoại ra, tay run run nhấn ba phím. Hiroki thở hắt ra một hơi, rồi ấn gọi: "Xin chào, tôi muốn thông báo về một trường hợp–"
From: Hiroki Morita – 1/9/2020
  End role (16/7 -1/9/2020)
2 notes · View notes
huskiewannadie · 4 years ago
Text
Ngày cuối tháng 11 năm 2020
  ‘Có lẽ sau đợt này mình sẽ đ�� con tim được nghỉ ngơi một quãng thời gian lâu lâu một tí, để còn tập trung vào những việc quan trọng khác. Và mình cũng thầm hứa trong lòng rằng sẽ chẳng bao giờ yêu xa một ai nữa. Mình không muốn làm khổ người ta, và mình cũng không muốn tốn công một cách nào đấy gọi là vô ích…’   Tháng 5 năm ngoái mình từng viết dòng này vào bài post sau khi chia tay với An. Và đến giờ đã phải được một năm rưỡi, con tim mình vẫn đang ‘nghỉ ngơi’ chưa hẹn ngày tái xuất ... Thực ra cũng không hẳn là nghỉ ngơi, mà trong một năm rưỡi ấy đã có khá nhiều thứ đến rồi lại đi trong cái đời sống tình cảm của mình, để đến tận bây giờ mình mới cố gắng xả ra, một lần và mãi mãi...   Sau 6 tháng đầu sau khi chia tay, mình chỉ trải qua chút cảm giác phơn phớt gì đấy với PP, rồi thì cắm đầu vào học, vào đi làm, vào PS4, rồi trải qua mùa hè đáng nhớ nhất cho đến bây giờ, khi có quá nhiều thứ mình đã vỡ lẽ ra về cái cuộc đời đầy khổ đau này. Cái quá trình ấy lấy đi của mình cả máu và nước mắt, và có lẽ đã giúp ích mình rất nhiều cho đến tận bây giờ.    Rồi đến tháng 10 năm ấy, mình gặp được G- người cho đến giờ mỗi khi nhắc đến lại là một tiếng thở dài đầy tiếc nuối đối với mình. Sao lại vậy? Bởi lẽ cực kì hiếm gặp một người nào yêu và hiểu mình được như em. Dù chưa gặp nhau bao giờ, nhưng qua mỗi cuộc trò chuyện hay call thâu đêm, mình như cảm nhận được sợi dây vô hình nối giữa mình và em. Nhắc lại có lẽ sẽ có người nghĩ là hồi đó mình cô đơn quá nên ngộ nhận, nhưng mình vẫn luôn coi G là một trong những người hiếm hoi trên cõi đời này hiểu và trân trọng mình.   Nhưng rồi, cứ tưởng mình sẽ phá vỡ lời hứa để yêu xa thêm lần nữa, thì cuộc đời lại xuất hiện một biến cố phá nát tất cả. Dạo ấy mình chơi thân với N lắm, cái gì trên đời cũng chia sẻ đùa ghẹo với nhau hết. Mình kiểu cũng coi N là bạn, đéo phải để yêu, lí do đơn giản vì đây là người hiếm hoi ở đây mà mình chơi thân được . Rồi khi N chia tay người yêu ở Vn, mình ở bên và an ủi N nhiều lắm. Đến một ngày mình đi chơi vs N, đi thăm bảo tàng mỹ thuật Aomori. Sau khi trải qua một ngày dài, mình về phòng N nhậu nhẹt, rồi trong lúc say có hôn N, cả đêm hôm ấy nằm ôm N ngủ... Sau đêm ấy mọi thứ lại trở về bình thường, như chẳng có gì xảy ra cả, mình vẫn chơi cùng N và ntin trò chuyện vs G.   Đến dạo tháng 11 12 gì đấy, mình bđầu yêu G?! Mình có thổ lộ tình cảm với em, và bọn mình tuy không chính thức nhưng tự coi mình như hai người yêu nhau. Tình cảm đâm chồi nảy nở, càng ngày càng thắm thiết, mình lúc ấy như đếm ngược từng ngày chờ đến khi được về VN để gặp G, để ôm em vào lòng và trao nhau những lời yêu thương da diết. Thì đến sát ngày mình về VN, mình có cái kèo đi ăn lẩu vs N, ăn xong r lại về phòng N nhậu. Chẳng thể hiểu nổi lúc ấy rượu vào, mình tắt nguồn đt r lại nằm ôm N cả đêm. Đến hôm sau thì mình mất kiểm soát hoàn toàn, chẳng biết nên hành xử ntn với cả hai, tệ hết sức Nghĩa ạ, một thằng tồi... Thế là đêm hôm sau trước khi xuống Tokyo mình lại sang bên ấy giảng minpou, nằm xem phim vs N r ôm nhau ngủ cả đêm...   Xuống Tokyo, mình như có một sự đấu tranh kinh hoàng trong đầu, thề nghĩ lại lúc ấy thấy mình tệ bạc hết sức. Tại sao chỉ vì 2 3 đêm ngủ cùng một đứa bạn, mà lại có thể đem vứt đi hết tình cảm chân thành của người khác dành cho mình kia chứ? Vậy mà mình lại hành xử y như thế thật, mình lập ra một cái plan đê tiện đến cùng cực, là về VN ctay G, rồi quay lại Nhật tiếp tục cái mqh toxic kia với N @@ . Và từ lúc xuống Tokyo, mình cũng coi như không nhắn tin gì với G nữa... Đến tận sau khi về VN được chục ngày, khi G ntin rủ mình đi cf trên mess, mình mới thèm vác cái mặt đến gặp em. Gặp thì cũng trò chuyện linh tinh, vẫn cuốn nhau như xưa, haizz. Nói chuyện trên trời dưới biển tầm 3 tiếng đồng hồ, thì mình có nói những thứ mà có lẽ mình sẽ hối tiếc đến vạn năm sau mất. Mình nói rằng mình sợ yêu xa, rằng mình chưa sẵn sàng có một mqh mới, nên không muốn tiếp tục mqh vs G... Em nhìn mình buồn buồn, rồi lúc về ôm mình một cái thật chặt... Mình vẫn luôn tự dằn vặt mình về chuyện này. Mình vứt đi hết tất cả mọi thứ, theo đuổi một cái mơ hồ ảo diệu gì đấy mà không thể với tới được. Và mình là một thằng tệ, một thằng hèn nhát... Đến giờ đôi khi có những lúc mình vẫn nhớ G, nhớ về cái quãng tgian năm ngoái khi mình và em còn đậm sâu.   Về VN, thì ai ngờ dính phải cách ly corona, thế là mình kẹt lại đến tận tháng 9 mới quay lại được Nhật. Trong quãng tgian này mình có dùng Tinder để kiếm người nói chuyện cho qua ngày. Rồi mình gặp được T, một con người thật kì lạ. Mình và T bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển, lại như motif cũ. Rồi đến những cuộc hẹn đi cf mỗi tuần tầm 2 3 lần. Luôn là mình đèo T đi vì T kb đi xe máy. Đến một ngày, T bảo có chuyện muốn nói và muốn mình nhanh chóng dứt điểm, kiểu yêu hay không yêu thì nói cmn ra ấy. Đêm ấy mình nhìn T trân trân một lúc lâu lắm, rồi trao cho T một nụ hôn sâu thật sâu. Hai ngày sau, trước khi có buổi hẹn chính thức đầu tiên, trong một buổi chiều mình nhắn một đoạn tin dài kinh khủng, nói kết thúc mqh này. Đéo mẹ lại một sự hấp tấp không suy nghĩ không suy xét gì, để rồi bị T chửi cho đéo kịp vuốt mặt. Nhục nhã ê chề, mình không còn mặt mũi nào đối diện với sự xấu hổ này nữa. Mình không hợp với T, vậy mà mình cứ cắm đầu cắm cổ vào để khỏa lấp sự cô đơn trống trải trong mình, mình biết rằng khi làm thế sẽ làm khổ T rất nhiều, và sẽ không giúp gì cho chính bản thân mình cả. Nhưng mình như con thiêu thân, như Icarus lao đến vầng thái dương, rồi chết.Và đây cũng chính là mqh duy nhất ở VN mà mình có được trong thời gian kẹt lại tầm 6 tháng.   Quay lại Nhật, cuộc sống cứ dần trôi. Tình cảm mình vẫn lang thang vô định như gã mục đồng, mình chẳng thiết gì nữa. Cho đến ngày mình gặp lại N, trò chuyện lại, đi ăn lại cùng nhau. Để nói thêm, ngay từ đầu mình biết mình không phải là người dành cho N. Tuy cùng ngày sinh tháng đẻ, cùng khá nhiều thứ từ suy nghĩ đến một vài sở thích, thì cả hai đứa cũng giống nhau một số thứ khá toxic. Đó là cái cảm giác cần được người khác quan tâm, con gái thì không nói làm gì, nhưng đối với một thằng con trai thì đây là điều tệ hết sức. Mình luôn thèm khát được người khác quan tâm, chăm sóc. Có lẽ đây là dư âm từ cái thời cấp 2, khi mình hầu như chẳng có người bạn nào, tự thu mình lại trong cái vỏ ốc chết tiệt. Dù gì, thì đúng lúc ấy cái thứ tình cảm mơ hồ mình dành cho N lại sống dậy, ám ảnh lấy tâm trí mình thêm một lần nữa. Để rồi một ngày trong cơn say(mình không thể chịu nổi cái cảm giác cảm xúc mình không thể bộc lộ ra), mình mò xuống phòng N nói hết tất cả mọi thứ. Mọi thứ tất nhiên là thất bại, vì N vốn dĩ chỉ coi mình là bạn. Nhưng điều khốn nạn hơn, là những thứ mà mình mộng tưởng N dành tình cảm cho mình, thì đều là khi N ‘buồn, ngại đuổi mày về’ nên mới dung dưỡng cho mình như vậy mà thôi. Mình buồn và cảm thấy tồi tệ hết sức, bởi như đã nói ở trên, mình đã tự tay ném đi thứ tình cảm trong sáng thuần khiết của G, để theo đuổi những thứ phù phiếm xa xôi chết tiệt. Ngay đêm ấy mình có voice rất nhiều cho G, thú nhận mọi thứ dù có lẽ đã quá muộn vì gần một năm đã trôi qua. Tuy vậy, ít ra G đã tha thứ cho mình, khuyên mình quên hết đi để hướng tới một cái gì đấy mới mẻ ...   Vậy đấy, đây là toàn bộ quãng đường mình đã đi qua sau cái câu để trái tim nghỉ ngơi kia. Tròn một năm rưỡi, mình học và trải nghiệm, cũng như nhận thức  được quá nhiều thứ. Tự nhận thức được những thứ xấu xa và tệ bạc nhất của tâm hồn mình. Tự nhìn thấu được những tổn thương thầm kín trong trái tim của mình. Đến giờ có thể nói mình đã quên được PgA, quên đi nỗi đau nó gây ra cho mình vào cái mùa hè năm ấy, quên đi sự tổn thương dù ít dù nhiều mà mình đã phải gánh chịu suốt 2 năm qua. Đó có lẽ mới chính là thứ khiến mọi thứ liên quan đến tình cảm của mình nó lại rối bời như vậy suốt quãng thời gian qua kể từ sau khi cuộc tình của mình với PgA kết thúc. Trước đó, mình luôn cố tìm một cái gì đấy khỏa lấp được sự cô đơn trong trái tim mình kể từ sau PgA, mà cái sự cô đơn này lại tự do mình tưởng tượng ra. Rồi thì mỗi khi định yêu ai, mình luôn sợ rằng có lẽ người đó sẽ bỏ mình như PgA đã từng làm, để lại mình trong sự dằn vặt và nỗi buồn sâu thẳm. Giờ thì, mình luôn cố gắng để sửa chữa, khắc phục những thứ này, và mong rằng một ngày mai tươi sáng sẽ đến, dù cái ngày ấy có lẽ còn xa lắm =))   Dù biết chẳng ai đọc cái post này đâu, nhưng cuối cùng vẫn là lời xin lỗi chân thành nhất gửi đến những ai được nhắc tên trong post này ( những người đã bị một thằng tệ gây khổ đau dù ít dù nhiều trong quãng thời gian từ 5/2019 đến nay). Cảm ơn và xin lỗi, vì tất cả mọi thứ mà mình đã gây ra, đã hành hạ và đã làm tổn thương sâu sắc trái tim của họ. 
Trên con đường lấy lửa thử vàng thì anh phát hiện con tim mình chỉ là đá.
4 notes · View notes
jungbe · 4 years ago
Text
Brokeback Mountain - Một màu xanh buồn bã bi thương
Tumblr media
Đã 36 giờ trôi qua kể từ khi xem xong Brokeback Mountain (lần đầu tiên) nhưng tôi vẫn cảm thấy đau nhói lồng ngực khi nhớ lại màu sắc xanh nhàn nhạt trong phim. Tôi xem xong lúc 4h sáng. Khi đó, tâm trí tôi trống rỗng, tinh thần suy sụp, trái tim tan nát. Tôi nằm khóc suốt gần một tiếng, ngủ chập chờn, tâm trí mệt mỏi nặng nề không thể nào giải thích nổi. Chiều qua, tôi xem lại lần thứ hai và nước mắt tiếp tục rơi không ngừng về cái kết bi thảm của Brokeback Mountain.
Tôi có thể nói gì về bộ phim này, khi mà nó là một huyền thoại điện ảnh quá nổi tiếng rồi. Mặc dù biết trước đây là một tác phẩm có cái kết buồn, nhưng tôi không lường trước được nó lại bi thương đến xé ruột gan như vậy.
Tumblr media
Câu chuyện của Jack và Ennis đẹp biết bao. Tình cờ gặp nhau năm 19 tuổi, cùng làm công việc chăn cừu trên ngọn núi đẹp như mơ đầy thơ mộng. Hai gã cao bồi cô đơn, ít học, xù xì như nhau. Jack vui vẻ, hài hước còn Ennis cộc cằn, nội tâm. Mặc dù quãng đầu phim, lời thoại của cả hai nhân vật rất ít, nhưng có lẽ họ đã để ý nhau từ lần đầu tiên gặp gỡ. Sự thân thiết, quan tâm được bồi đắp dần dần trong những tháng ngày tại Brokeback. Cách Jack hướng mắt về phía bên kia ngọn đồi - nơi có Ennis -  khi anh phải trông chừng đàn cừu và thao thức cả đêm không ngủ… Cách Ennis dứt khoát không ngần ngại khi đề nghị đổi ca với Jack, chỉ để anh bạn của gã có thể ngủ ngon trong lều. Cách Jack phàn nàn về việc Ennis đi về muộn khiến gã đói rã họng, và rồi khi nhận ra Ennis đang bị thương, Jack tháo ngay chiếc khăn quàng cổ, nhúng vào nước ấm để lau máu cho anh. Hay khi Jack nhất quyết không chịu ăn đậu suốt một tuần chỉ vì lũ lừa đã làm rơi hết dọc đường, Ennis đã chiều theo ý anh để đi săn thú rừng.
Câu chuyện của Jack và Ennis cũng buồn biết bao. Là buổi sáng thức dậy sau đêm thân mật đầu tiên, Jack đã đến gần Ennis nói: “Hẹn gặp lại vào bữa tối”, trước khi Ennis im lặng quay ngựa phóng đi. Là khi hai người ngần ngại ngồi bên nhau, hướng ánh mắt ra không gian rộng lớn ngoài kia, nói rằng “tôi không phải thằng bóng”, “tôi cũng vậy”. Là khi biết đến lúc phải lùa đàn cừu xuống núi, kết thúc những tháng ngày hạnh phúc bên nhau tại Brokeback bình yên, Ennis đã buồn bã ngồi một mình, rồi cả hai đánh nhau máu dính đầy áo. Là khi hai chàng trai trẻ nói lời tạm biệt nhau nhanh chóng, không một cái bắt tay, không một cái ôm, để rồi Jack nhìn bóng dáng Ennis lầm lũi bước đi cứ nhỏ dần, nhỏ dần qua gương chiếu hậu… còn Ennis gục ngã, gào khóc, nôn thốc nôn tháo tưởng như ăn phải một món thiu, mà mãi sau này anh mới nhận ra đó là vì anh đã để mất Jack.
Tôi đã bật khóc khi xem đến cảnh hai người gặp lại nhau sau 4 năm xa cách. Khoảnh khắc Ennis chủ động chạy vội xuống cầu thang, gương mặt, nụ cười hạnh phúc của họ khi ôm nhau thật chặt, rồi cách mà cả hai không kìm được cảm xúc mà trao nhau cái hôn vụng trộm đầy mãnh liệt lẫn đớn đau ngay dưới hiên nhà Ennis.
Tình yêu lén lút, mối quan hệ mãnh liệt mà mong manh, những cuộc hẹn bí mật đầy bi thương suốt gần 20 năm của họ, ước vọng sống bên nhau không bao giờ thành hiện thực của Jack, nỗi đau đớn khi biết tin Jack qua đời trên gương mặt đầy nếp nhăn của Ennis… Tất cả đều được diễn tả xuất sắc qua diễn xuất của những diễn viên và cách đạo diễn chuyển thể qua từng góc quay. 
Tumblr media Tumblr media
Có lẽ rất nhiều người như tôi, khóc nức nở như một đứa trẻ, khi xem đến cảnh Ennis tìm thấy hai chiếc áo lồng vào nhau. Hai chiếc sơmi dính máu mùa hè năm xưa, trong ngày cuối cùng trước khi từ biệt Brokeback, đã được Jack cẩn thận, nâng niu, cất kỹ trong một hộc tủ tại nhà bố mẹ, một nơi riêng tư bí mật hệt như cách họ chôn giấu tình cảm sâu trong đáy lòng. Jack yêu Ennis biết nhường nào. Anh từng phóng xe vội vàng đến tìm Ennis khi nhận tin Ennis ly dị, để rồi quay xe ra về trong nước mắt vì người đó không thể từ bỏ cuộc sống hiện tại khi mà vẫn phải lo cho 2 đứa con gái. Jack ước gì anh biết cách dứt bỏ được Ennis, nhưng anh không thể. 
Nhưng không phải vì thế mà Ennis không yêu Jack. Nếu không phải là tình yêu liệu Ennis có nổi giận đến mức hung bạo khi vợ cũ phỉ báng mối quan hệ giữa anh và Jack? Đến mức nổi cơn ghen tuông và dọa giết Jack khi nghe đến chuyện hắn đến Mexico?... Họ yêu nhau rất nhiều, nhưng Ennis không dám có một lựa chọn nào khác. Ennis khác Jack, gã có cuộc sống khó khăn nhiều nỗi lo toan, công việc không ổn định, mỗi tháng phải kiếm tiền chu cấp cho 2 đứa con. Ennis khó có thể lựa chọn một cách sống khác cho cả hai, vì định kiến xã hội, vì anh sợ hãi đến ám ảnh về kết cục của những người đồng tính bị đánh đến chết. Có lẽ đến khi Jack qua đời, cũng vì bị người ta đánh chết, Ennis mới nhận ra, những khoảng thời gian bên nhau giữa hai người, chưa bao giờ là đủ, thực sự chưa bao giờ đủ…
Brokeback Mountain với tôi không chỉ là một bộ phim về đồng tính. Đó là một tác phẩm nghệ thuật, một câu chuyện tình yêu đúng nghĩa, đẹp đẽ, nhân văn và cũng đau đớn đến xé lòng. Thật bi thảm khi ngay cả khi chết, Jack vẫn không tìm thấy tự do theo đúng như ước nguyện của anh – tro cốt của anh không thể được rải trên núi Brokeback năm nào.
Núi Brokeback là biểu tượng của một thế giới bí mật, là thiên đường của Jack và Ennis, là nơi có tiếng chim hót, có mùa xuân mùa hạ ấm áp, có rượu whisky và những ánh lửa không bao giờ cháy bên những căn lều. Là nơi duy nhất họ có thể thực sự là chính mình và tìm thấy hạnh phúc, tự do đích thực trong cuộc sống, cùng nhau, chỉ có nhau, thoát khỏi sự phán xét và tàn khốc của thế giới ngoài kia. Núi Brokeback mãi mãi ở lại phía sau, là tất cả những gì mà Jack và Ennis có. Khoảnh khắc Ennis lặng lẽ bước đến vòng tay ôm Jack từ phía sau, vào mùa hè năm 1963 ấy, mãi mãi là khoảnh khắc hạnh phúc chân chất, nguyên sơ, không có gì vẩn đục trong cuộc sống cách xa và nghiệt ngã của họ.
Tumblr media Tumblr media
Mặc dù chỉ là phim, nhưng Brokeback Mountain chân thực đến mức tôi hy vọng khi Ennis qua đời, họ có thể đoàn tụ ở thế giới bên kia. Tôi thực sự hy vọng họ tìm thấy nhau một lần nữa, ở bất cứ đâu…
4 notes · View notes
bongcucnho0908 · 4 years ago
Text
Bức thư năm 24 tuổi
Viết cho cô gái ngày hôm qua
Trước đây, nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ thay đổi nhiều thế này. Mình là 1 cô gái đa sầu đa cảm và cầu toàn. Đấy là mình vài năm về trước, khi còn học đại học.
Mình tốt nghiệp đại học năm 2018, tính đến thời điểm hiện tại đã là 2 năm lẻ tháng. Thời gian lọt qua kẽ tay nhanh như một cơn gió. Và cứ thế, bản thân mình cũng thay đổi từng ngày, trở thành một đứa lạc quan, yêu đời và luôn vui vẻ. Mình đã không còn cầu toàn, không nhớ về quá khứ, sống với hiện tại và hướng về tương lai. Người khiến mình có được sự thay đổi lớn nhất này có lẽ là 1 người bạn ( 1 người anh) hơn mình 3 tuổi. Mình thực sự thích thái độ sống tích cực của anh và đã bị ảnh hưởng bởi điều đó :)
24 tuổi, mình hiểu được câu hỏi " Tại sao em/anh thích anh/em" nó thực sự vô nghĩa. Bởi vì mình đã thực sự thực sự thích một người mà không cần lí do. Nhưng mình đã không đủ dũng cảm để theo đuổi. Giống như trước đây, chưa bh mình có đủ dũng khí để theo đuổi điều mình thích cả. Và dĩ nhiên, để sống cho hiện tại, thì có một số thứ nên sớm kết thúc hoặc chuyển hóa sang một trạng thái mới để hướng về tương lai.
24, công việc của mình vẫn thế, mình đã ở vị trí này cũng gần 2 năm, k có gì đặc biệt. Chỉ là thái độ với công việc của mình đã bớt cầu toàn. Mình đã k bị công việc cuốn đi mà thay vào đó là để công việc phải chạy theo mình. Kiểu mình đã nắm được quyền chủ động để điều khiển nó, hoàn thành nó mà không cảm thấy khó khăn, bận rộn hay vất vả. Nhưng mà, mình đã dần quên đi điều mình thực sự mong muốn, công việc mình thực sự yêu thích. Ừ thì, cuộc sống mà! Cơm áo gạo tiền là cái vòng quay chẳng thể ngừng! Mình dần hài lòng với hiện tại và để cho " thứ_mình_thực_sự_muốn_làm" rơi vào quên lãng.
24, cái mục tiêu dạng thẻ không thành công. Chắc tại mục tiêu hơi to :))
Năm 24 tuổi, năm covid, lần đầu có thể tự đi du lịch xa thế, bằng con chim sắt, bằng những đồng bạc nhiều màu tự kiếm được. Tuy mới đi được xíu xíu à, chẳng đạt được mục tiêu đề ra nhưng mà dù sao cũng gọi là có xê dịch :))
24 tuổi chưa gặp được anh, em không cần anh sẽ sớm đến gặp em, chỉ mong anh xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất. Em và anh sẽ kết hôn với nhau, không phải vì bị giục, càng không phải vì đến tuổi nên đều vội vã lập gia đình. Mà chính vì em/anh đều là người mà em/anh luôn đợi và muốn thương suốt cuộc đời!
Đấy, thế là 24 tủi chả làm được cái gì, mục tiêu thì không đạt được cái nào, nói chung là hơi chán nhưng cũng k ngán vì thanh xuân còn dài. Chúng ta nghĩ mình già thì chính là mình già, nghĩ mình trẻ thì sẽ vẫn trẻ.
Miêu tả thì đó là một bức tranh không rực rỡ nhưng tươi sáng vì nó mang màu sắc của sự lạc quan, yêu đời và thái độ sống tích cực.
Cuộc sống này vốn ngắn, có 1 thứ mà người ta không bao giờ đoán trước được như thần lô đề học đoán kết quả XSMB🤭 đó là đoán tương lai. Chẳng ai dám chắc ngày mai sẽ thế nào, có còn sống không :) Hôm nay mình có suy nghĩ:" Nếu ngày mai có chết, cũng phải làm một con ma thanh thản, hạnh phúc". Bởi vì ở trần gian n sống hết mình, dù có đau khổ hay bất hạnh thì cũng đều cố gắng vượt qua bằng thái độ sống tích cực nhất. Thì... Dẫu chết cũng yên lòng.
Xàm xàm v chứ còn 1 tháng nữa mới sang tuổi 25. Cả tuần đi làm chăm chỉ rồi, buồn ngủ quá. Xác ơi ngủ đi, hẹn linh hồn mai thức dậy🤭
1 note · View note
nhung-ngay-nguoc-nang · 5 years ago
Text
BẠN TRAI CỦA TÔI, ĐÃ CHẾT Ở VŨ HÁN...
1.
Ngày 22/1/2020, lúc ấy khoảng 11h trưa tôi cùng ba mẹ đang đi mua sắm đồ tết ở siêu thị.
Tôi nhận được tin nhắn từ Đồng Sinh, anh ấy nói:
“Nựu Nựu, anh hình như bị cảm rồi, anh muốn đi khám xem sao, sợ bị nhiễm rồi”.
Tôi mắng anh ấy nói gở, Vũ Hán mười mấy triệu người, dễ gì bị nhiễm như vậy.
Đồng Sinh sinh ra và lớn lên tại Vũ Hán. Tôi và anh ấy yêu nhau được 3 năm. Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại Vũ Hán làm việc. Anh ấy là 1 lập trình viên, còn tôi làm hỗ trợ thiết kế cho 1 công ty thời trang.
Chúng tôi có 1 mục tiêu là phấn đấu kiếm thật nhiều tiền để mua một căn nhà mơ ước.
Ở Vũ Hán học tập, làm việc, sinh sống 7 năm, tôi vì Đồng Sinh mà yêu luôn cả thành phố này.
Ba mẹ Đồng Sinh ở quê đều làm nông. Còn Ba mẹ tôi luôn phản đối tôi ở lại Vũ Hán, muốn tôi về quê nhà phát triển. Nhưng tôi vì tình yêu mà kiên định bất chấp. Tôi tin, người tôi lựa chọn sẽ mang đến cho tôi một tương lai hạnh phúc.
Chúng tôi dự tính mùa xuân năm na, khi Vũ Hán hoa anh đào nở, sẽ đi chụp ảnh cưới, chọn một ngày đẹp, tổ chức hôn lễ.
2.
4h30 chiều hôm ấy, Đồng Sinh gửi tin nhắn nói rằng bệnh viện quá tải, anh ấy đã xếp hàng rất lâu mà chưa lấy được số. Tôi hỏi, sao không đổi sang bệnh viện khác. Anh ấy nói, bệnh viện nào cũng như nhau, người sốt nhiều quá, đều chật kín.
Vũ Hán nhiều bệnh viện như thế, “đều chật kín” là kiểu gì. Theo miêu tả của anh ấy, tôi có thể nhận thức được rằng dịch bệnh lần này ở Vũ Hán là một thảm hoạ.
Tôi hỏi anh ấy có những triệu chứng gì, anh ấy bảo toàn thân đau nhức, mệt mỏi và buồn nôn.
Đây chẳng phải là triệu chứng của virus corona mới sao. Tôi vô cùng lo lắng, tôi khuyên anh ấy lúc này không nên về nhà ba mẹ. Tôi nhớ ra tôi có một đồng nghiệp, chồng cô ấy hình như làm việc trong viện, tôi vội vàng gọi cho cô ấy thỉnh cầu giúp đỡ. Xem có thể đi cửa sau để Đồng Sinh được ưu tiên khám bệnh không.
Cô ấy nói, chồng cô ấy làm ở khoa tư nhân, không nhận bệnh nhân bị sốt.
Đồng Sinh không lấy được số, mệt mỏi lê lết về phòng.
3.
Tôi lấy điện thoại ra đặt vé, về Vũ Hán, tôi phải nhanh quay về, tôi phải ở cạnh Đồng Sinh, lúc này người anh ấy cần nhất, là tôi.
Tôi đặt vé tàu điện cao tốc ngày 24/1. Nhưng đến 11h đêm, tôi nhận được tin nhắn chuyến tàu đã bị hủy. Nguyên nhân vì thành phố Vũ Hán vừa bị phong toả. Vé tôi mua lần này, trạm dừng không phải Vũ Hán rồi.
Vũ Hán bị phong tỏa rồi sao. Trong đầu tôi chợt loé lên , dịch bệnh lần này so với tưởng tượng của tôi nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Tôi không ngủ được, gọi video với Đồng Sinh. Anh ấy nằm trên giường, ôm vào lòng con gấu bông mà tôi vẫn thường ôm khi ngủ, trên chiếc kệ đầu giường, đặt một vài loại thuốc.
Tôi bảo anh ấy liên hệ với quản lý địa phương. Tôi xem trên tin tức, thấy có thể xếp xe cứu thương đến khám bệnh. Đồng Sinh nói vô ích thôi, công việc của họ hiện giờ quá nhiều, chỉ có thể giúp những người bệnh tình nghiêm trọng.
Bệnh dịch này bỗng dưng ập đến đã làm cho Vũ Hán rối loạn, lúc này không có giải pháp giải quyết hoàn thiện là điều dễ hiểu.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Sinh nói cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, thân nhiệt 38 độ đã giảm xuống còn 37,5 độ, cũng không thấy mệt nữa, có lẽ chỉ là cảm nhẹ, bảo tôi yên tâm.
Tôi mừng rưng. Sợ rằng anh ấy nói dối để tôi yên tâm nên bảo anh ấy gọi video cho tôi xem nhiệt độ trên nhiệt kế, nhiệt độ đúng là không hề tăng lên.
Đồng Sinh của tôi, ấm áp như thế, lương thiện như thế sao có thể bị nhiễm virus được chứ.
4.
Mùng Hai tết.
Tôi có hẹn Đồng Sinh gọi video, nhưng anh ấy thất hẹn.
Gọi điện thì tắt máy, nhắn tin thoại wechat không trả lời.
Cuối cùng tôi phải gọi điện cho ba mẹ anh ấy, bác nói không thấy Đồng Sinh về nhà, họ cũng không liên lạc được. Tôi liên hệ với quản lí khu vực. Quản lí nói, xác nhận nhiều trường hợp nhiễm virus nên đã phong tỏa khu vực rồi. Ông ấy nói trong danh sách nhiễm bệnh không có tên bạn trai tôi. Tôi thở phào thì ông ấy lại nói, danh sách nghi nhiễm có một cái tên, là Đồng Sinh.
Tôi hỏi trường hợp nghi nhiễm thì sẽ xử lí thế nào. Ông ấy nói, tự theo dõi tại nhà, bệnh viện không còn chỗ chứa rồi, trừ khi nghiêm trọng đến không thể hô hấp mới có xe cứu thương đến.
Tôi lên mạng tra tin, có những người nhiễm bệnh vì không nhập viện được mà chết ngay tại nhà hoặc nhập viện nhưng không có giường bệnh mà chết tại phòng chờ… và rất nhiều tin cầu cứu sự trợ giúp của người bệnh khiến tôi nhìn thấy mà hãi hùng.
Quản lí đến kiểm tra căn phòng chúng tôi thuê, không thấy Đồng Sinh ở nhà. Tôi muời phần lo lắng, nhưng bất lực chẳng thể làm gì.
Mãi đến chiều Đồng Sinh mới gọi lại cho tôi. Tim tôi lúc ấy như rơi xuống khỏi lồng ngực.
5.
Đồng Sinh được xác nhận nhiễm virus rồi.
Sau khi anh ấy bị nghi nhiễm đã tự mình đến một bệnh viện gần đó xếp hàng khám, kết quả dương tính.
Không có bất ngờ hay kinh hỉ, đó là một điều bất hạnh. Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn là mặc dù anh ấy đã nhập viện nhưng bác sĩ lại nói bệnh tình không mấy nghiêm trọng, giường bệnh thì khá chật, chỉ đành ở lại phòng chờ để theo dõi chữa trị.
Nói cách khác, thì bệnh tình phải nghiêm trọng đến mức không thể hô hấp, mới được đi cấp cứu!
Đồng Sinh nói không thể trách bệnh viện. Bệnh viện bận như đang đánh trận, số người nhiễm quá nhiều, giường bệnh đã quá chật, bác sĩ ưu tiên cho những trường hợp nghiêm trọng.
Nhìn thấy tôi khóc bù loa trong video anh ấy liền an ủi, "Em có biết em xấu nhất là khi nào không".
Tôi quát lên, "Đến giờ này mà anh còn lắm lời à, đợi khi em về Vũ Hán sẽ xử anh."
Anh ấy cười nói, “Khi em khóc, anh cảm thấy em là cô gái xấu nhất trên thế giới. Trời ơi, Đồng Sinh tôi đẹp trai thế này, sao lại tìm được cô vợ cực xấu thế kia chứ…"
Tôi hai mắt ngấn lệ, nhưng vẫn cười.
Tâm trạng tốt có tác dụng thúc đẩy việc trị bệnh. Tôi tin Đồng Sinh có thể vượt qua ải này.
6.
Tôi rất muốn trở lại Vũ Hán. Rất muốn, rất muốn!
Nhưng tôi không thể ra ngoài rồi. Sau khi chính quyền địa phương thông tin rằng tôi trở về từ Vũ Hán. Cả nhà tôi đều bị cách ly, quản lý địa phương đều đến đo thân nhiệt chúng tôi mỗi ngày.
Mùng Năm tết.
Đồng Sinh đột nhiên gọi video đến. Anh ấy nói, Nựu Nựu, anh cảm thấy có thể sẽ không cùng em đi tiếp được nữa, anh muốn nói với em chuyện này, em phải hứa không được khóc, phải kiên cường.
Trong video tôi thấy Đồng Sinh vẫn không thể nằm trên giường bệnh. Trong lòng tôi sốt sắng, một dự cảm không hay xuất hiện trong đầu.
Đồng Sinh có lẽ đã nhận ra rằng anh ấy sắp không ổn rồi.
Tôi khóc đến mức toàn thân bất lực lại không biết phải làm gì. Tận mắt nhìn người mà mình yêu thương đang từng bước tiến dần đến cái chết, nhưng không thể kéo anh ấy lại, thậm chí đến gặp mặt cũng không thể.
Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng giấc mơ đang tan vỡ. Phải rồi, giấc mơ về một căn nhà, về một đám cưới, tất cả những giấc mơ đều đang tan biến.
Khoảnh khắc đó tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ Đồng Sinh nữa, trừ khi là anh ấy đã được nằm giường bệnh, trừ khi bệnh tình đột nhiên tiển triển tốt rồi.
Đó mới là những lời tôi muốn nghe nhất từ người thương đang ở nơi xa.
7.
Đồng Sinh gửi cho tôi tệp văn bản.
Anh ấy nói đó là một bức thư, viết gửi cho bạn trai của tôi ở tương lai, sau này nhất định phải đưa cậu ấy đọc.
Tôi đã mở ra xem, trái tim tôi như vỡ vụn.
Nội dung khái quát như sau:
Khi cậu đọc được bức thư này, chúc mừng cậu đã trở thành bạn trai của Nựu Nựu. Thật đáng ghét nhưng phải thừa nhận rằng cậu cũng có tài giống tôi, cũng có thể cưa đổ được một mỹ nhân. Không dài dòng nữa, tôi muốn cậu hãy chú ý đến những vấn đề sau, à không phải chú ý mà nhất định phải ghi nhớ.
1,Nựu Nựu có chút trẻ con, đôi khi hay cáu giận, cậu phải nhường nhịn cô ấy. Đúng vậy, nhường vô điều kiện, bởi vì cậu là người đàn ông sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời.
2, Nựu Nựu bị bệnh đau nửa đầu, lúc cô ấy lên cơn đau, cậu phải tận tâm chăm sóc, không được mất kiên nhẫn. Mỗi lần cô ấy đau, tôi đều giúp cô ấy xoa bóp chỗ huyệt thái dương. Nựu Nựu sẽ nhanh chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc rồi, sẽ không còn đau nữa. Đây là cách mà một vị thầy thuốc Đông Y dạy cho tôi, cậu phải ghi lại cho nhớ.
3,Nựu Nựu có một điểm, tôi cảm thấy rất không tốt. Tôi luôn sửa cho cô ấy, nhưng tôi không còn cơ hội nữa rồi, chỉ đành giao nhiệm vụ này cho cậu. Cô ấy rất thích xem phim bộ, một khi xem là không còn khái niệm thời gian, thường đến tận 2, 3 giờ sáng, ngủ không đủ giấc, ảnh hưởng rất xấu đến sức khoẻ. Yêu cô ấy hãy sửa khuyết điểm này cho cô ấy.
4,Trở thành bạn đời của nhau, trong cuộc sống không thể tránh khỏ khó khăn và trắc trở, hi vọng hai người có thể tôn trọng lẫn nhau và học được cách bao dung.
5,Tôi không biết cậu là người ở đâu, sống ở chỗ nào, làm nghề gì, những điều đó không quan trọng. Chỉ cần cậu yêu cô ấy như tôi yêu cô ấy, yêu thật chân thành, vậy là đủ rồi. Cảm ơn cậu đã chăm sóc Nựu Nựu. Chúc hai người hạnh phúc...
Ngoài gửi tệp văn bản ấy, bên dưới Đồng Sinh còn ghi cho tôi một dãy số.
Đó là mật khẩu tải khoản ngân hàng của anh ấy, trong thẻ có hơn 10 vạn tệ. Là toàn bộ số tiền tiết kiệm kể từ khi anh ấy đi làm. Anh ấy nói cả đời chỉ yêu mình tôi, số tiền này là để lại cho tôi.
8.
Mùng Tám tết
Đồng Sinh đi rồi.
Anh ấy chết trong phòng chờ theo dõi của bệnh viện, đến khi chết vẫn không có một giường bệnh.
Tôi khóc đến không làm chủ được bản thân. Tôi hận ông trời, tại sao lại tước đoạt mạng sống của Đồng Sinh. Tại sao lại khiến tôi mất đi người tôi yêu. Tại sao anh ấy không vào được phòng bệnh.
Dịch bệnh bùng phát sẽ cướp đi sinh mệnh của bao nhiêu người đây... Bệnh dịch cố nhiên vô tình nhưng nhân họa không thể tha thứ!
Tôi, một cô gái bình thường đã mất đi người mình yêu nhất trong dịch bệnh, tôi hận giấu đi chân tướng, hận kiểm soát hỗn loạn...
Yêu càng nhiều, hận càng sâu. Tôi yêu Vũ Hán bao nhiêu, càng oán hận Vũ Hán bấy nhiêu. Nhưng ai sẽ quan tâm đến một người bình phàm mất đi, người thân họ sẽ đau thương nhường nào. Ai sẽ biết được rằng, trong số những người đã chết vì dịch bệnh, có một người, là người tôi yêu, anh ấy tên là Đồng Sinh.
9.
Ngày thứ hai sau khi Đồng Sinh ra đi, nắng ấm chiếu rọi.
Trời cao như đang ban phát xuống vài tia nắng, chiếu lên khuôn mặt tôi, chiếu vào nỗi bi thương của ly biệt.
Tôi và Đồng Sinh là những con người bình thường trong tầng lớp tận cùng của xã hội. Chúng tôi cả đời trên tay cầm liềm, cắt bỏ đi sự tầm thường, thấp kém.
Mất đi Đồng Sinh, vào mỗi đêm tôi đều mơ thấy một con ếch, nó nhảy ra từ một cái hang giữa trời đông giá rét, nó nhảy qua màn đêm yên tĩnh, nhảy qua cả ánh bình minh, kêu gào thảm thiết, xé toạc cả không trung.
Tôi khẽ nhắm đôi mắt, từng giọt lệ nóng nhẹ rơi.
Đồng Sinh à, anh nhất định không biết đâu. Trận tuyết lớn ở Vũ Hán đêm đó cũng không thể tan chảy những giọt nước mắt đã ngưng kết lại của anh.
Nước mắt, là minh chứng tốt nhất để em tố cáo anh. Nỗi đau thương ấy, chỉ trời xanh mới thấu.
10.
Đồng Sinh, anh biết không, một tuần sau khi anh đi, Vũ Hán đã thay đổi.
Trở nên đẹp hơn, mạnh mẽ hơn. Có giường bệnh rồi. Hiện giờ giường bệnh đợi người chứ không phải người bệnh đợi giường nữa. Tại sao anh không thể kiên trì thêm vài ngày chứ. Nếu anh gắng gượng thêm vài ngày, chúng ta hà cớ phải hẹn kiếp sau gặp lại.
Anh đi r��i, lúc em đau bụng ai sẽ quan tâm em. Em đau đầu, ai sẽ xoa bóp cho em. Em cáu giận, ai sẽ dỗ dành em. Đã hẹn tháng 3 ra năm, chúng ta sẽ cùng nhau đi Đông Hồ, khi hoa anh đào nở sẽ cùng nhau đi chụp ảnh cưới. Đã nói sẽ cùng nhau phấn đấu, xây dựng một tổ ấm tình yêu của hai ta...
Không còn nữa, tất cả đều mất hết. Những nụ hôn nhẹ, tiếng cười và tiếng khóc, tất cả đều biến mất rồi. Bánh xe tình yêu, nói chìm là chìm thôi.
Con đường hao anh đào thẳng tắp như cố ý đâm xuyên qua trái tim chúng tôi, ánh điện lập loè khiến người loá mắt, nó làm tổn thương anh, tổn thương những kí ức được chôn dưới bia mộ kia.
Anh à, định mệnh là kiếp trước em thả một chú chim bay đi, kiếp này không thể khiến anh dừng chân, kiếp sau nhất định sẽ xây cho anh một chiếc tổ ấm áp nhất...
Đồng Sinh à Đồng sinh. Em phải làm thế nào để dứt khoát quên được anh đây. Làm sao để quên đi đau khổ đây.
Hơi thở ngọt ngào của anh sau cùng chẳn thể sưởi ấm linh hồn em. Bởi vì em đã hiểu, thế gian người không thể trở về, chung quy vẫn khiến người ta thương cảm. Thay vì yêu nhau là một loại đau thương, chi bằng quên nhau như sống bình thản.
Người em yêu, em và anh định mệnh đã là một tình yêu đẹp đến thê lương. Từng lưu luyến, từng mất mát, từng khóc, từng cười, cuối cùng đứt đoạn...
Dương Ca dịch
Nguồn: Weibo
Suốt một chặng đời người, li biệt tương phùng khó tránh khỏi. Mùa hoa anh đào ư? - em lỡ rơi hoài nước mắt trong cánh tàn hoa mất rồi.
2 notes · View notes
aou5733 · 5 months ago
Text
series truyện tranh mini crossover Dream ends và Hạt giống
31 tháng 10 năm 2023
1/ người bình thường
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
3 notes · View notes
tinyyhouse · 5 years ago
Text
Viết cho người bạn gái chết trong trận động đất ở Vấn Xuyên: Em yêu à, anh xin lỗi, anh phải kết hôn với người khác rồi.
*****
Đồng Nhi yêu dấu!
Cuối ngày gió lớn, lau sậy trắng xóa.
Đã 9 năm 3 tháng kể từ ngày em đi. Hơn 3000 ngày đêm đằng đẵng qua, anh đã không ít lần đưa ánh mắt mong chờ nhìn về phía bầu trời Vấn Xuyên, cũng không ít lần trong cơn mơ nghe thấy tiếng kêu cứu gần như tuyệt vọng của em, tỉnh dậy nước mắt rơi như mưa mà không biết phải làm sao cả.
Thật chẳng dễ dàng gì để loại bỏ hết những tế bào trong cơ thể và thay nó lại một lần nữa, có lẽ những hồi ức trong lòng vẫn cuộn trào mãnh liệt như những con sóng ngoài đại dương kia, không may mảy chút dấu tích của thủy triều xuống.
Anh biết, mọi ký ức về em, cả cuộc đời này sẽ chẳng có cách nào lắng xuống.
Em có biết không? 2 ngày trước Cửu Trại Câu cũng xảy ra động đất.
Anh ở Thượng Hải trong tích tắc nghe được tin tức đó, đã ném luôn cái bát đang cầm trong tay, chạy điên cuồng ra bên ngoài, cứ chạy mãi, chạy mãi như thế, trở về ngày 11 tháng 5 năm 2008, đêm trước trận động đất năm ấy một ngày, như thế anh có thể đoạt em lại từ bàn tay của tử thần, và anh, cũng sẽ có một cuộc đời trọn vẹn hơn.
Anh đã chạy rất lâu, cho đến khi không thể chạy được nữa, anh đứng bên bờ sông Hoàng Phố, nhớ về em và Vấn Xuyên. 9 năm trước, cũng tại nơi này, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt em, em kéo tay anh rồi hứa hẹn: "Lần sau, lần sau nhất định em sẽ đưa anh về ra mắt bố mẹ."
Rồi em không giữ lời hứa!
Anh, một người đàn ông 37 tuổi, có nhà, có xe, có sự nghiệp, cũng đã lớn tuổi nhưng vẫn nhất quyết chưa chịu lập gia đình. Nhiều khách hàng không biết chuyện vẫn thường trêu anh: "Đồng ca, thật chẳng biết anh còn đợi gì nữa, chẳng lẽ muốn đợi tiên nữ hạ phàm sao?" Đồng nghiệp bên cạnh chỉ biết lắc đầu ra hiệu mong họ đừng bàn tán về chủ đề này nữa.
Nói thật, anh vẫn luôn cho rằng anh không yêu em sâu đậm đến mức vậy, cho rằng khóc lóc, đau thương xong rồi sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu, cho rằng thời gian sẽ có thể hòa tan được mọi vết thương, cho rằng tình yêu 3 năm thì sẽ chỉ cần 3 năm là có thể quên được, cho rằng giấu hết mọi vết tích về em thì em sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới của anh...
Vậy nên, năm trước anh đã đi xem mắt, người đến không từ chối, gặp được người ưng ý liền lập tức xác định mối quan hệ, dự định thẳng thắn quên đi em và bắt đầu một cuộc sống mới.
Thế nhưng, anh sai rồi!
Đi ăn cơm cùng người con gái khác, anh thường dẫn họ đến quán ăn Tứ Xuyên; đi dạo phố mua đồ, anh cũng bất giác chọn size M cho cô ấy thử; lúc hẹn hò, anh chẳng hỏi gì đã mua liền 2 vé xem phim kinh dị, 1 túi bánh ngọt.
Bởi vì anh nhớ, em thích ăn đồ cay, thích ăn tôm hùm, cay đến mức trên mũi còn ánh lên những giọt mồ hôi. Vóc người em nhỏ, mặc size S hơi chật mà mặc size M lại có chút rộng. Em nói em không thích sự gò bó, nên size M hợp với em hơn. Em thích xem phim kinh dị, lúc sợ hãi sẽ giả vờ để anh ôm, sau đó đòi ăn bánh ngọt để bớt sợ.
Đúng vậy, mọi thứ về em, anh đều thuộc hết, đều nhớ đến tận xương thấu.
Vậy nên, trong mắt người khác anh trở thành kẻ mang tội danh "tẩu thận bất tẩu tâm" ( chỉ yêu vì tình dục chứ không phải yêu thật lòng), đặc biệt là khi họ biết về chuyện của em, tất cả đều xa lánh anh, một là vì không muốn tranh giành với một người đã mất, hai là dáng vẻ luôn lơ đễnh của anh thật khiến cho người khác cảm thấy bị sỉ nhục.
Cứ để họ đi đi, có lẽ duyên phận đời này của anh đã theo em mà tan thành mây khói cả rồi.
Sau này, anh đành thuận theo tiếng lòng mình, đặt ảnh của em lên đầu giường, cùng với những hồi ức sống qua ngày
Khi anh đi làm, tự vờ rằng em vẫn đang say giấc; anh đi làm về, lại vờ rằng em tăng ca vẫn chưa được về. Anh đã mua lại căn nhà ngày trước chúng ta thuê. Buổi tối sẽ vì em mà thắp một ngọn đèn nhỏ, chỉ sợ lỡ như em không tìm được đường về nhà.
Vẫn nhớ em là người thích sạch sẽ, ngăn nắp, vậy mà lại bị chôn vùi trong đống đổ nát bẩn thỉu kia, đến số nhà của em anh cũng không thể tìm được, nghĩ đến lòng anh lại đau thắt. Một cô gái đang sống sờ sờ ra đấy, làm sao trong chớp mắt lại biến thành hai chữ lặng lẽ nằm trong danh sách những người gặp nạn, thậm chí đến thi thể cũng không chút vết tích chứ?
Thật ra sau đó anh cũng đã cố gắng cầu xin người anh họ của mình, cầu xin anh ấy cho anh vào hiện trường tìm em. Trong cảnh tượng hoang tàn đổ nát trước mắt, mình anh tay không, cứ vậy mà đào bới đến mức 10 đầu ngón tay chảy máu đầm đìa, vậy mà chẳng thấy em.
Anh họ nói, họ đã đào bớt suốt 72 tiếng, thăm dò dấu vết cũng không có vết tích của sự sống, anh ấy bảo anh hãy chấp nhận hiện thực đi.
Anh nói “Được.”
Có thể Đồng Nhi của anh căn bản không hề mất, chẳng qua là em muốn trêu đùa anh rồi biến thành một nàng tiên mà thôi.
Cách đây không lâu, anh thấy trên Weibo nhật ký của một người vợ có chồng là hành khách trong chuyến máy bay MH370 bị mất tích của Malaysia Airlines. Cô ấy dùng Weibo giả bộ như là nói chuyện với chồng mình, gần như điên cuồng và mất hết lí trí. Ngày nào cô ấy cũng mong ng��ng chồng mình có thể sống sót trở về, cho đến khi gầy đến mức chỉ còn 36kg, thậm trí còn phải dùng thuốc kích thích thèm ăn để duy trì sự sống.
Trong thế giới của người phụ nữ ấy, người chồng sống chết vẫn chưa rõ ràng, và toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của cô ấy chỉ là để chờ người chồng trở về.
Anh có thể hiểu được cô ấy.
Đối mặt trước sự ra đi của người mình yêu nhất, mấy ai giữ được sự tỉnh táo. Nhưng anh vẫn khá hơn cô ấy, bởi anh tin em đã đặt chân được đến thiên đường rồi.
Đồng Nhi yêu dấu của anh, em ở đó vẫn ổn chứ? Không cô đơn phải không? Bố mẹ và em trai của em vẫn ở bên cạnh, đúng chứ? Cuộc sống nơi trần gian này em còn ước nguyện nào chưa hoàn thành nữa không?
Em yên tâm, An An ở viện phúc lợi đã 12 tuổi rồi, vài năm trước được 1 đôi vợ chồng người Mỹ đón về nhận nuôi, thỉnh thoảng họ vẫn viết thư cho anh. Cây bạch dương dưới nhà em trồng cành lá đã sum xuê. Bạn thân của em đã chia tay với cậu người yêu ngày trước, rồi lấy một anh chàng đồng nghiệp cùng công ty. Còn có anh- người con trai em từng yêu nhất giờ đây cũng sắp phải kết hôn rồi.
Anh xin lỗi, bảo bối của anh.
Anh xin lỗi, người anh yêu nhất.
Thân là con một trong nhà, vậy nên bố mẹ kì vọng rất nhiều vào anh, liên tục thúc giục, lo lắng đến mức tóc đã bạc trắng cả rồi. Ông nội trước khi bệnh mất, vẫn không thôi nhắc anh chuyện kết hôn. Anh ngồi bên giường bệnh đã hứa với ông, trước năm 38 tuổi, anh sẽ trọn vẹn việc đại sự của đời mình.
Cô ấy là con gái một người đồng đội cũ của bố anh, tên là Tư Đồng (khi nghe đến tên của cô ấy, anh đã cảm thấy rất ngạc nhiên, anh bắt đầu tin vào sự thần kỳ và bí ẩn của số mệnh, phải chăng đó là sự sắp đặt đầy trùng hợp về mối liên hệ giữa em và cô ấy). Cô ấy đã ly hôn 2 năm, là người rất lương thiện, quan trọng là cô ấy cho phép sự tồn tại của em trong cuộc sống của anh. Có lần cô ấy nhìn thấy ảnh chúng ta chụp chung trong điện thoại của anh, nhưng không hề trách móc, trái lại còn cho rằng hiếm có người đàn ông nào lại sâu đậm với người bạn gái cũ đã mất như vậy, người như thế rất đáng để yêu.
Cô ấy còn nói nhất định sẽ thay em yêu anh.
Sự khác biệt của cô ấy vô tình khiến anh rất xúc động.
Thật ra kết hôn với ai không quan trọng, quan trọng là anh sẽ phải gánh vác chức trách của một người chồng, sống cùng với người phụ nữ bên cạnh, và đối xử thật tốt với cô ấy.
Anh sẽ tôn trọng cô ấy, có thể là sẽ yêu cô ấy, hoặc cũng có thể không, nhưng anh sẽ không coi cô ấy là em, anh sẽ chính thức bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình.
Em sẽ chúc phúc cho anh, phải không?
Mấy chục năm nữa, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Kiếp này duyên chưa trọn, hẹn kiếp sau nối duyên.
Hôm nay từ biệt, chỉ là nghi thức tạm thời. Bởi vì anh biết, đời này dù cho anh không quay lại Tứ Xuyên nữa, nhưng em vẫn sẽ sống mãi trong trái tim anh.
Vấn Xuyên, tạm biệt!
Cửu Trại Câu, tạm biệt!
Thành Đô, tạm biệt!
Tứ Xuyên, tạm biệt!
Người anh yêu nhất, tạm biệt em!
Đồng yêu dấu
Ngày 10, tháng 8, năm 2018
---
Nguồn: Weibo Việt Nam
Tumblr media
3 notes · View notes
thu-lu · 5 years ago
Text
Trịnh Công Sơn - Thư tình gửi một người, NXB Trẻ (2018)
Anh mong rằng một ngày nào đó con người sẽ căng nọc mình ra trước một tòa án công minh của trời đất để thú tội để trả lời với sự sáng suốt trước mặt... - Sau đó - sau đó sẽ không còn gì hay nếu còn con người thì những con người đó yêu thương nhau, yêu chân lý, yêu sự thật, không dối lừa, không gạt gẫm mình, không sống bằng phù phép ảo tưởng. - Mọi người bây giờ đang đánh lừa mình bằng ảo tượng. Không ai biết sống thực. Chưa ai biết sống cả Ánh ạ. Trên sân khấu rộng lớn vĩ đại của cuộc đời này anh đã bắt gặp được đủ loại người: già, trẻ, giàu, sang, hèn, ngu, giỏi. Tất cả đều chạy tìm ảo tượng. Từ đó đâm ra phỉnh phờ bởi vì phỉnh phờ là yếu tố chính của những cuộc bán buôn. Nhưng rồi anh nghĩ rằng mọi người đều đáng thương, đều là những tội nhân đáng được ân huệ, tha bổng. (15)
Chúng anh không trách ai cả. Tất cả một cuộc sống lì lợm đều đặn với ăn, ngủ, cười, nói, thứ hai, ba, tư, năm, sáu, bảy, đi học, đỗ đạt, làm quan, lấy vợ đẹp, gia đình…đã làm nhiều ý thức chán mứa, buồn nôn. Nhưng con người đã lỡ bị giam hãm trong vòng đai đó như một đương nhiên nên không thể trách móc gì được. Có điều phải biết nhận lấy sự hèn nhát, sự bất lực của mình. Đó là sự cam đảm tối thiểu còn lại cho con người. Vì thế anh ghết nhất điều dối gạt. Dù làm điều xấu cũng phải có can đảm nhận chịu, phải tự trách nhiệm lấy mình; đừng bao giờ phủ nhận hành động do chính mình vì như thế mình đã vô tình phủ nhận chính sự có mặt của mình ở đó. (22)
Nếu Ánh lớn lên từ một loài hoa không có một ràng buộc thân thuộc nào thì anh đã mời lên vùng sương này để mỗi sáng sớm vào lúc 5 giờ trở dậy uống cà phê và mặc áo ấm đi quanh những vùng đồi cỏ non đất đỏ như những người hành hương ban đêm đi về vùng đất thánh. (23)
Những sợi tóc mun bay đầu gió Cho anh làm giòng sông (Trịnh Cung)
Từ một hòn sỏi, một gốc cây, một màu lá. Những phù phiếm đó đã xây quanh anh như từng đời sống nhỏ. (28)
Có tuổi nào mang lá vàng ướp vào sách. Có tuổi nào nahwjt lá vàng đếm cho đủ tuổi mình. Có tuổi nào nhặt lá vàng rồi ngồi khóc. Có tuổi nào giữ lá vàng trong tay mà bâng khuâng. Còn có tuổi nhìn đá sỏi, nhìn tường quách rêu phong, nhìn dã tràng, sò, ốc. Ôi có bao nhiêu tuổi trên cuộc đời này để nhìn cho hết thiên nhiên. (39)
Không có gì lố lăng bằng một người chỉ biết cười và vui. Ánh hãy trở lại vẻ xa lạ, tách rời bạn bè đi. Anh đang thầm ước mơ mỗi người chỉ còn có mình. Mỗi người sẽ tự đi tìm gạch đã mang về xây cho mình một nhà nguyện và trú ẩn vào đó. (40)
Anh nghĩ rằng những buổi gặp gỡ cũng như những lần xa rời nhau đều như đã được vạch vẽ sẵn trên phần số của mình. Những sự kiện ấy tôi luyện, nuôi nấng mình lớn lên. (46)
Anh vừa bất chợt nghĩ rằng sự vắng mặt của những vì sao khác là do ở sự vong thân của chúng nó vào vì sao còn lại này. Như tình yêu cũng vậy. Khi yêu, người này vong thân trong tình yêu của người kia. Mỗi người như mang hẳn trong mình sự hiện diện của đối tượng. Khi mất hẳn nhau đối tượng đã một lần chiếm cứ sẽ để lại một vết hằn rộng lớn trong tâm hồn. (49)
Một ngày nào đó anh sẽ da du qua những miền chưa hề ghé đến. Có những buổi sao mình thấy yêu thương quê hương đến thế này. Da thịt mình như được dựng lên từ đất đỏ và tâm hồn như được xây bằng cỏ cây hoa lá, bằng tiếng đàn buồn bã của dân mình. Bao giờ nhắc lại chuyện quê hương anh cũng buồn. Nỗi buồn non dại, hồn nhiên như những búp tay non hồng tuổi nhỏ. (54)
Hãy để một người khác giữ và mình thì lãng quên hoặc nhớ trên một văn bản không bao giờ có thực. (338)
Cho đến phút này anh vẫn cảm thấy chỉ riêng anh đã sống thật hồn nhiên trong tình yêu đã qua. (325)
Anh nghĩ đến chúng mình, đến tình yêu bình thản như hai thân cây đứng kề nhau một ngày không gió. Tình yêu không thể là vẻ trầm tĩnh đó được. Không thể là giòng sông già nua chưa có lần làm quen với bão sóng. Phải thổi thêm sinh khí vào cho tình yêu. Phải cho hai thân cây lao xao trong một ngày bão dậy. Như bể ồ ạt sóng lẫn vào nhau. Yêu nhau là hòa lẫn vào nhau là nhìn thấy người trong mình. (..) Hãy nồng nàn hơn, hãy ngọt ngào hơn để tình yêu hiện nguyên hình của nó, để bản chất của tình yêu lớn dậy. Đừng tự biến mình thành tĩnh vật của tình yêu. Hãy rời bỏ sự lì lợm của vẻ bất động lạnh nhạt trên từng thế đã chọn. Hãy gần gũi nhau hơn để bao giờ cũng cảm thấy sự ấm nồng của nhau. (313)
Anh cảm thấy e ngại khi nghĩ rằng dấn thân vào quá nhiều cuộc vui thì mình bỗng biến thành một thứ snobe, vulgaire, mondain… và mình không còn thì giờ để nghĩ đến mình nữa, không còn thì giờ để quay về với cái vẻ ấm cúng, nồng nàn của thế giới mình đã trót hẹn. Vọng ngoại quá nhiều chỉ làm hư hao, thiệt thòi mình thêm mà thôi. Ở trên lý do đó anh đã luôn cố gắng tách rời đám đông, co về với mình – với Ánh. (309)
Trong mỗi căn nhà đã có những chỗ đứng, chỗ ngồi, chỗ nằm của từng đứa con. Tiếng nói tiếng cười như cũng vướng mắc đâu đó. Nên anh thường vẫn khó quên nơi mình đã lớn lên đã sống đã ở. Mùa xuân én sẽ về, lá sẽ xanh và những người thân mình cũng sẽ nhớ mình hơn bao giờ cả. Giữa nhưng ồ ạt kéo về vui như hội của Tết, sự vắng mặt của mình là cả một điều tủi lòng. (295)
Hãy đi chơi thật nhiều để quen thuộc thành phố và một lúc nào đó mình sẽ thấy thành phố ở ngoài mình, không cần thiết, không quyến rũ. Rồi sẽ muốn quay về yên nghỉ trong cái đơn độc của mình. Sẽ thấy cái hào nhoáng trong thành phố không còn dễ lôi cuốn mình vào trong thác lũ của nó. Lúc đó mình sẽ nghênh ngang, bình thường và thoải mái hơn. (291)
Tại sao phải đến thăm anh mỗi ngày thứ tư, thứ bảy hay một ngày nào nhất định đó trong tuần mà không thể bất cứ ngày nào, một giờ nào khi thấy thật đang nhớ nhau. Cái bất thường đó mới chính là tình yêu. Quanh tình yêu người ta không giăng một cái bẫy nào cả, cũng không dựng lên một cán cân nào để đo. (277)
Có một điều không nên nói ra mà vẫn phải nói, và phải nói trong lúc uống thật say để có đủ can đảm nghe lời phủ nhận hay cái gật đầu. Anh yêu Ánh. Chỉ có đơn giản thế thôi mà phải dè dặt, phải cân nhắc, phải chạy thoát ra ngoài cái tỉnh. Điều đó đáng lý không nên nói mà có bổn phận nhìn thấy phải cảm thông, nhưng cũng nói bởi vì nó là chót đỉnh của tình cảm. Nói ra thì tình yêu đã biến thành tĩnh vật, đã đông đặc lại như một khối thủy tinh. (270)
Hãy trong sáng và hồn nhiên như buổi sớm mai xanh và hiền này. Buổi sớm mai không âm mưu, tình cảm cũng chẳng nên buộc thêm vào một âm mưu nào cả. (272)
Buổi chiều, anh ngồi trên một triền thung lũng nghe tiếng lục lạc reo từ cổ một con bò đang gặm cỏ. Thấy nhớ quê hương hơn bao giờ, quê hương rất nhỏ, rất thanh bình, ở đó có Ánh đi về dưới bóng mát của những vòm lá non. (260)
Nếu mình sống thực với bản chất mình thì đó đã là một khí giới công hiện nhất để đánh bẹp mọi lời gièm pha. Mình phải dám mang cả sự sống của mình đánh cá với đám đông không có lập trường đó. Mình dựa trên thực chất của bản ngã mình để đánh đổ đám người không có một bản ngã duy nhất để dựa vào. Thế nào rồi mình cũng thắng. (219)
Phố đông thiên hạ. Mỗi miền mang một khuôn mặt khác nhau. Mỗi thành phố có mỗi âu lo, vui mừng riêng. Khổ tâm cho một người đi xuyên qua những vùng khác nhau đó. (209)
Ôi hư vô là từng tháng ngày yêu thương, từng giọt nước mắt, từng buổi hẹn-hò-đàn-đúm. Mọi khởi đầu đều mang sẵn mầm mối chấm dứt. Sự kết thúc nào cũng cuồng bạo như một cơn trốt xoáy lên mang đi biệt tít bao nhiêu tích tựa huy hoàng. Anh nghĩ đến tất cả mọi hủy diệt chờ chực quanh mình. Nếu không nghĩ đến những điều đó thì còn nghĩ về gì. Chỉ còn một cách là trong đời sống hằng ngày nên tha thiết với những gì đáng tha thiết và bỏ bê những gì cần bỏ bê. (204)
6 notes · View notes
ha-yen-nhien · 6 years ago
Photo
Tumblr media
Thanh xuân
1. Thời trung học, tựa như cũng có một người như vậy, len lén để ở trong lòng, mỗi ngày ánh mắt đều chú ý cậu ấy, nhưng khi ánh mắt cậu ấy nhìn đến, tim đập liền rộn lên cuống quít cúi đầu. Khi thành tích thi công bố ở trên danh sách thì trước tiên sẽ tìm kiếm tên của cậu ấy, sau đó tính khoảng cách giữa tên của hai người. Ngẫu nhiên vì một câu của cậu ấy mà vui vẻ cả ngày, cũng sẽ bởi vì cậu ấy cười với người khác mà uể oải…
Duyên Đến Là Anh

2. Tại những ngày ánh mặt trời rực rỡ chói chang nhất, chúng tôi biết có nhiều thứ đã hoặc sẽ kết thúc.
Sau này, trên đường đời đông đúc, đứa hào quang sáng chói, đứa ảm đạm chán chường, cũng đừng quên rằng đã từng ngồi chung trong một giảng đường, từng cùng đau đầu vì một kỳ thi khốn khổ…
Thì, đợi trời tắt nắng hạ, dọn dẹp chỗ ngồi, đóng cửa vào, khóa lại đôi mươi.
Vài năm lẻ, tạm biệt thời đi học của chúng ta.
Written by Nguyễn Thương

3. “Nếu không quên được, chi bằng cất kỹ trong lòng, tuổi trẻ từng đau lòng vì một người, mới chứng minh bạn đã từng có thanh xuân trọn vẹn.”
Sưu tầm

4. Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân, và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương.
Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

5. Thanh xuân sớm muộn cũng trở thành hồi ức, mới buộc chúng ta phải tiếc nuối đến vậy khi nhớ về. Đó chính là quy luật!
Sưu tầm

6. Ai đã từng có một tuổi thanh xuân ngây ngô và khờ dại.
Từng ngồi nhặt cánh hoa hồng: yêu hay không yêu.
Từng vì ánh mắt chạm qua vô tình mà cho rằng người ta đang thích mình.
Hay vì những lần chạm khẽ mà trái tim lỡ nhịp.
Tuổi thanh xuân của ai mà không mơ hồ
Written by Mun Nhim

7. Bầu trời sẽ xanh trở lại, nhưng thời gian sẽ không quay trở lại. Nơi ấy sẽ vẫn thế, nhưng tuổi trẻ thì không. Cũng như chúng ta, có thể yêu một người trở lại, nhưng không phải là người của những năm tháng thanh xuân đó.
Kim (tumblr : thanhxuancuachungta)

8. Cất những đóa hoa tươi đẹp vào vali đường đời ta gọi đó là: THANH XUÂN.
Sưu tầm

9.  “Thanh xuân chính là vào sai thời điểm gặp đúng người. Thanh xuân dù lựa chọn gì cũng sẽ có tiếc nuối.”
Sưu tầm (via tumblr : kumakura-kumi)

10. “Anh ấy là người con trai xuất sắc nhất mà tôi từng gặp - ít nhất trong lòng tôi là như thế. Tôi nghĩ, về sau sẽ chẳng còn ai như anh ấy yêu thương tôi nữa, là tôi không có phúc phận thôi, thế nên mới để mất anh ấy.”
Sưu tầm

11. “Trường học là nơi hiện tại bạn không muốn đến nhất, nhưng lại là nơi sau này bạn muốn trở về nhất.”
tumblr : nguyenngockhoa

12. “Nếu nói sinh mệnh là một bài ca, vậy thì tuổi trẻ nhất định sẽ là chương nhạc chói lọi nhất.”
Phim: Mười năm của chúng ta

13. “Nếu nói thời niên thiếu và tuổi trẻ còn là thứ gì khác ngoài hư ảo, thì chẳng lẽ đó không phải là tham vọng trưởng thành sao.”
Vincent Van Gogh

14. “Sự tiếc nuối lớn nhất trong quá trình trưởng thành nằm ở chỗ chúng ta luôn gặp được người tốt nhất khi chúng ta ấu trĩ nhất, mà mỗi người lại không tự biết.”
Anh Không Thích Thế Giới Này, Anh Chỉ Thích Em

15. “Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thể thắng được thanh xuân.”
Phim: Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

16. Thanh xuân chính là gặp gỡ với bảy cái tôi: một là tươi sáng, hai là đau buồn, ba là đẹp đẽ, bốn là mạo hiểm, năm là quật cường, sáu là yếu mềm, và cái cuối cùng chính là - đang trưởng thành.
Dịch: Lục Bích

17. Thanh xuân chính là quá trình em chạm mặt với tất cả những cảm xúc tích cực cũng như tiêu cực của cuộc đời, và đây cũng là giai đoạn em tự mình đưa ra quyết định đối mặt hay từ bỏ.
Đừng lãng phí những ngày đẹp trời

18. “Năm tháng giống như một tên trộm lặng lẽ. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ bước đến trước một cánh cửa phù thủy đầy băng tuyết. Trên cánh cửa đó viết: Tốt Nghiệp, Làm Việc, Kết Hôn, Sinh Con, Già Đi và Chết và tôi mở một cánh cửa bỗng lại nhìn thấy cậu”
Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

19. Trên thế gian này, bạn gặp ai, quen biết ai, bỏ lỡ ai, tất cả đều đã được sắp đặt.
Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ

20. Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc ấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta thực sự không biết bản thân muốn cái gì, ai thật lòng yêu chúng ta, chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó, tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời. Bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt ít nhiều.  
Sưu tầm

21. “Tuổi trẻ thật tốt biết bao, luôn mang theo nụ cười dạt dào hơi thở thanh xuân, không sao có thể bắt chước được.”
Ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời - Lục Xu

22. “Những chiếc kim dài vội vã chạy đua theo kim ngắn, cũng như thanh xuân của tớ và cậu đang cố níu giữ lấy kí ức ngày hôm kia. Hóa ra, thời gian thực sự trôi qua như thế. Không phải hình ảnh những con số bị lu mờ bởi gió bụi, hay vòng tròn vô tận được quay mãi cùng chiều kim, mà vốn dĩ đó là năm tháng tuổi trẻ nồng nhiệt đang dần phai mờ của chúng ta.”
tumblr : haukino

23. “Lời hứa giữa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu thực chất là bi thương. Vĩnh viễn, có dùng cả năm tháng trưởng thành cũng không thể nào thực hiện được. Đó là bi ai.”
Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy - Đồng Hoa

24. Thích việc gì thì cứ thử làm, thích nơi nào thì cứ thử đến, thích ai đó thì cứ thử nói ra. Còn trẻ mà, thời gian còn nhiều, việc gì cũng cứ thử cố gắng một chút đi! Chỉ là thử thôi cũng không có can đảm thì bản thân đúng thật là vô dụng. Rốt cuộc tuổi trẻ để làm gì mà việc gì cũng không dám?
tumblr : banhdaudo

25. “Thanh xuân của em không có tôi, thanh xuân của tôi luôn dõi theo em.”
tumblr : munnhim

26. Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.
You are the apple of my eye - Cửu Bả Đao

27. Tình yêu khi ấy
Tại sao lại đơn giản đến vậy?
Tại sao khi chúng ta còn trẻ
Cứ nhất định phải làm tổn thương người mình yêu sâu đậm nhất?
tumblr : ngucnho

28. Thanh xuân của mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều đã bỏ lỡ một ai đó. Bởi vì vào những năm tháng ngốc nghếch trẻ dại ấy, chúng ta vẫn còn chưa biết cách yêu một người, chưa học được cách trân trọng. Nhưng tôi rất muốn hỏi một câu, tại sao lại là người ấy? Tại sao phải để tôi gặp được người cả đời tôi yêu nhất vào những năm tháng định sẵn sẽ là bỏ lỡ kia chứ?
tumblr : gemini-meimei

29. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm, bao dịu ngọt đắng cay. Nhưng tại nơi ngã rẽ cuộc đời, chúng tôi đành phải nói lời tạm biệt.
Sau này, dù ở bất cứ nơi đâu, mỗi người chúng tôi đều vẫn sẽ mang theo quãng thời gian thanh xuân của mình, cùng bước tiến về tương lai.
Written by Mun Nhim
6 notes · View notes
xiaoweii · 6 years ago
Photo
Tumblr media
1. Thời trung học, tựa như cũng có một người như vậy, len lén để ở trong lòng, mỗi ngày ánh mắt đều chú ý cậu ấy, nhưng khi ánh mắt cậu ấy nhìn đến, tim đập liền rộn lên cuống quít cúi đầu. Khi thành tích thi công bố ở trên danh sách thì trước tiên sẽ tìm kiếm tên của cậu ấy, sau đó tính khoảng cách giữa tên của hai người. Ngẫu nhiên vì một câu của cậu ấy mà vui vẻ cả ngày, cũng sẽ bởi vì cậu ấy cười với người khác mà uể oải… Duyên Đến Là Anh
2. Tại những ngày ánh mặt trời rực rỡ chói chang nhất, chúng tôi biết có nhiều thứ đã hoặc sẽ kết thúc. Sau này, trên đường đời đông đúc, đứa hào quang sáng chói, đứa ảm đạm chán chường, cũng đừng quên rằng đã từng ngồi chung trong một giảng đường, từng cùng đau đầu vì một kỳ thi khốn khổ… Thì, đợi trời tắt nắng hạ, dọn dẹp chỗ ngồi, đóng cửa vào, khóa lại đôi mươi. Vài năm lẻ, tạm biệt thời đi học của chúng ta. Written by Nguyễn Thương
3. “Nếu không quên được, chi bằng cất kỹ trong lòng, tuổi trẻ từng đau lòng vì một người, mới chứng minh bạn đã từng có thanh xuân trọn vẹn.” Sưu tầm
4. Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân, và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương. Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
5. Thanh xuân sớm muộn cũng trở thành hồi ức, mới buộc chúng ta phải tiếc nuối đến vậy khi nhớ về. Đó chính là quy luật! Sưu tầm
6. Ai đã từng có một tuổi thanh xuân ngây ngô và khờ dại. Từng ngồi nhặt cánh hoa hồng: yêu hay không yêu. Từng vì ánh mắt chạm qua vô tình mà cho rằng người ta đang thích mình. Hay vì những lần chạm khẽ mà trái tim lỡ nhịp. Tuổi thanh xuân của ai mà không mơ hồ Written by Mun Nhim
7. Bầu trời sẽ xanh trở lại, nhưng thời gian sẽ không quay trở lại. Nơi ấy sẽ vẫn thế, nhưng tuổi trẻ thì không. Cũng như chúng ta, có thể yêu một người trở lại, nhưng không phải là người của những năm tháng thanh xuân đó. Kim (tumblr : thanhxuancuachungta)
8. Cất những đóa hoa tươi đẹp vào vali đường đời ta gọi đó là: THANH XUÂN. Sưu tầm
9. “Thanh xuân chính là vào sai thời điểm gặp đúng người. Thanh xuân dù lựa chọn gì cũng sẽ có tiếc nuối.” Sưu tầm (via tumblr : kumakura-kumi)
10. “Anh ấy là người con trai xuất sắc nhất mà tôi từng gặp - ít nhất trong lòng tôi là như thế. Tôi nghĩ, về sau sẽ chẳng còn ai như anh ấy yêu thương tôi nữa, là tôi không có phúc phận thôi, thế nên mới để mất anh ấy.” Sưu tầm
11. “Trường học là nơi hiện tại bạn không muốn đến nhất, nhưng lại là nơi sau này bạn muốn trở về nhất.” tumblr : nguyenngockhoa
12. “Nếu nói sinh mệnh là một bài ca, vậy thì tuổi trẻ nhất định sẽ là chương nhạc chói lọi nhất.” Phim: Mười năm của chúng ta
13. “Nếu nói thời niên thiếu và tuổi trẻ còn là thứ gì khác ngoài hư ảo, thì chẳng lẽ đó không phải là tham vọng trưởng thành sao.” Vincent Van Gogh
14. “Sự tiếc nuối lớn nhất trong quá trình trưởng thành nằm ở chỗ chúng ta luôn gặp được người tốt nhất khi chúng ta ấu trĩ nhất, mà mỗi người lại không tự biết.”Anh Không Thích Thế Giới Này, Anh Chỉ Thích Em
15. “Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thể thắng được thanh xuân.” Phim: Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta
16. Thanh xuân chính là gặp gỡ với bảy cái tôi: một là tươi sáng, hai là đau buồn, ba là đẹp đẽ, bốn là mạo hiểm, năm là quật cường, sáu là yếu mềm, và cái cuối cùng chính là - đang trưởng thành. Dịch: Lục Bích
17. Thanh xuân chính là quá trình em chạm mặt với tất cả những cảm xúc tích cực cũng như tiêu cực của cuộc đời, và đây cũng là giai đoạn em tự mình đưa ra quyết định đối mặt hay từ bỏ. Đừng lãng phí những ngày đẹp trời
18. “Năm tháng giống như một tên trộm lặng lẽ. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ bước đến trước một cánh cửa phù thủy đầy băng tuyết. Trên cánh cửa đó viết: Tốt Nghiệp, Làm Việc, Kết Hôn, Sinh Con, Già Đi và Chết và tôi mở một cánh cửa bỗng lại nhìn thấy cậu” Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta
19. Trên thế gian này, bạn gặp ai, quen biết ai, bỏ lỡ ai, tất cả đều đã được sắp đặt. Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ
20. Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc ấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta thực sự không biết bản thân muốn cái gì, ai thật lòng yêu chúng ta, chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó, tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời. Bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt ít nhiều. Sưu tầm
21. “Tuổi trẻ thật tốt biết bao, luôn mang theo nụ cười dạt dào hơi thở thanh xuân, không sao có thể bắt chước được.” Ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời - Lục Xu
22. “Những chiếc kim dài vội vã chạy đua theo kim ngắn, cũng như thanh xuân của tớ và cậu đang cố níu giữ lấy kí ức ngày hôm kia. Hóa ra, thời gian thực sự trôi qua như thế. Không phải hình ảnh những con số bị lu mờ bởi gió bụi, hay vòng tròn vô tận được quay mãi cùng chiều kim, mà vốn dĩ đó là năm tháng tuổi trẻ nồng nhiệt đang dần phai mờ của chúng ta.” tumblr : haukino
23. “Lời hứa giữa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu thực chất là bi thương. Vĩnh viễn, có dùng cả năm tháng trưởng thành cũng không thể nào thực hiện được. Đó là bi ai.” Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy - Đồng Hoa
24. Thích việc gì thì cứ thử làm, thích nơi nào thì cứ thử đến, thích ai đó thì cứ thử nói ra. Còn trẻ mà, thời gian còn nhiều, việc gì cũng cứ thử cố gắng một chút đi! Chỉ là thử thôi cũng không có can đảm thì bản thân đúng thật là vô dụng. Rốt cuộc tuổi trẻ để làm gì mà việc gì cũng không dám? tumblr : banhdaudo
25. “Thanh xuân của em không có tôi, thanh xuân của tôi luôn dõi theo em.” tumblr : munnhim
26. Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. You are the apple of my eye - Cửu Bả Đao 
27. Tình yêu khi ấy Tại sao lại đơn giản đến vậy? Tại sao khi chúng ta còn trẻ Cứ nhất định phải làm tổn thương người mình yêu sâu đậm nhất? tumblr : ngucnho
28. Thanh xuân của mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều đã bỏ lỡ một ai đó. Bởi vì vào những năm tháng ngốc nghếch trẻ dại ấy, chúng ta vẫn còn chưa biết cách yêu một người, chưa học được cách trân trọng. Nhưng tôi rất muốn hỏi một câu, tại sao lại là người ấy? Tại sao phải để tôi gặp được người cả đời tôi yêu nhất vào những năm tháng định sẵn sẽ là bỏ lỡ kia chứ? tumblr : gemini-meimei
29. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm, bao dịu ngọt đắng cay. Nhưng tại nơi ngã rẽ cuộc đời, chúng tôi đành phải nói lời tạm biệt. Sau này, dù ở bất cứ nơi đâu, mỗi người chúng tôi đều vẫn sẽ mang theo quãng thời gian thanh xuân của mình, cùng bước tiến về tương lai. Written by Mun Nhim 30. Một đời dài như thế, tôi lại chỉ thích duy nhất mình cậu. Một đời dài như thế, rồi cậu cũng sẽ thích tôi. Phải không? Gửi Thời Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp (tumblr : munnhim)
31. “Chỉ có một cách để tuổi trẻ của một người tồn tại mãi mãi, đó là tuổi trẻ ấy được nhìn ngắm, được đắm say và trở thành ký ức của một người khác.” Tuổi Trẻ Này Là Để Tìm Nhau - Hi Trần (tumblr : blogtuongvybefree)
32. “Nếu như tình yêu của tuổi trẻ tàn lụi vì đúng người sai thời điểm thì tình bạn của tuổi trẻ định trước là sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở đây thôi. Không phải chúng mình sẽ không gặp lại nữa, mà là khi gặp lại, tuổi trẻ và tình bạn dành cho nhau trong tuổi trẻ đã xa thật xa rồi… “ Sưu tầm (via tumblr : october29)
33. Có những thứ một khi đã bỏ lỡ rồi, ta mới hiểu được ý nghĩa của nó. Nếu có thể quay trở lại, tớ chỉ muốn vì cậu mà thử. Written by Mun Nhim
34. “Tuổi trẻ, gặp được rất nhiều người. Nhưng quen được người tốt với mình là một điều không dễ. Bên cạnh người hiểu mình càng là điều khó hơn. Có những người khi ta đang chìm ngập trong khoảng lặng, lại chợt nhớ về họ. Đến khi trông thấy hay gặp gỡ, ta vội vã len giữa sự ngọt ngào bình yên. Đó chính là hồi ức, mang dư vị dịu dàng và rạng rỡ của thanh xuân.” tumblr : haukino
35. “Bỏ lại sau lưng những muộn phiền lo âu của tuổi trẻ. Để đối mặt với những cay đắng ngọt bùi của tuổi trưởng thành.” Written by Mun Nhim
36. “Năm tháng vội vã đó, chúng ta chỉ quen nhìn mãi một khuôn mặt mà bỏ qua ngàn vạn khuôn mặt khác…” tumblr : sky-full-of-blue
37. ” Trong mùa mưa của tuổi mười bảy, tôi một mình chống đỡ cả bầu trời…” Mùa mưa tuổi mười bảy - Lâm Chí Dĩnh (tumblr : bunsaohoa)
38. “Thanh xuân là giai điệu đẹp đẽ, đẹp đến mức không ai có thể chơi lại lần thứ hai trong đời …” tumblr : onlyonlymiko
39. Ngọt ngào là phút đắm say Đắng cay là phút chia tay gượng cười Thanh xuân có mấy đôi mươi Mà đem trao hết cho người mang đi … tumblr : anhdeudeu
40. Nếu có một người, không tiếc vì bạn mà hy sinh cả một tuổi trẻ thì xin bạn nhất định phải trân trọng người đó. Nếu có người không biết quý trọng bạn, khiến bạn phải lãng phí cả một tuổi thanh xuân thì mong bạn hãy nghĩ đến chuyện buông tay. Càng nắm thật chặt thì người đau đớn nhất, sẽ chỉ là bạn. Written by Mun Nhim
41. Chỉ có thanh xuân mới có ai đó dành tất cả chân thành cho bạn, cũng chỉ có thanh xuân bạn mới dám vì ai đó mà không màng tất cả mọi điều, dù có tốt đẹp hơn. Nhã Tú (tumblr : dendang-coffee)
42. “Kí ức sở dĩ vẫn luôn đẹp đẽ, là bởi vì chúng ta mãi mãi cũng không thể quay về.” “Ai cũng có một vài người bạn kề vai sát cánh qua một đoạn đường thanh xuân, sau đó rời xa không còn cơ hội gặp lại, chỉ có thể hoài niệm một thời bên nhau như thế…” Triệu Kiền Kiền - Gửi Thời Đẹp Đẽ Đơn Thuần Của Chúng TaTrans: Tửu Tửu (tumblr : tuutuu97)
43. Cấp ba nợ tôi một Giang Thần, đại học nợ tôi một Tiêu Nại, trưởng thành nợ tôi một Phong Đằng, và thanh xuân nợ tôi một mối tình đầu. tumblr : munnhim
44. “Người ta buồn. Vì không giữ được năm tháng, lại càng không thể chấp nhận một ngày tuổi trẻ cứ vậy trôi đi” Ngày xưa trong ký ức - Diệp Tử (tumblr : tucam380)
45. Nụ cười của cậu năm đó Làm tớ hoảng loạn cả thanh xuân. tumblr : hanhphan07
46. “Đang tuổi thanh xuân, giữa bao la biển người, tìm được người mình yêu, được người ấy yêu lại, đó đã là hạnh phúc lớn nhất trong đời người rồi.” Bức thư bị lãng quên - Cố Tây Tước (tumblr : kumakura-kumi)
47. “Giá có một lúc gục xuống ngủ quên, khi ngẩng đầu lên đã thấy mình ngồi trong lớp học, xung quanh là lũ bạn bựa, ngày ngày ngồi than thở về chuyện thi cử học hành…” Nguyễn Thương (via tumblr : october29)
48. Thanh xuân này em không dành để chờ đợi một ai; không quan trọng sớm hay muộn; quan trọng là anh nhất định phải xuất hiện dù thế nào đi nữa. Kim (tumblr : thanhxuancuachungta)
49. Tuổi thanh xuân của chúng ta, sự yếu đuối và kiên cường có những lúc vượt quá khỏi khả năng tưởng tượng của bản thân. Có những lúc chúng ta yếu đuối đến mức chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến bản thân rơi nước mắt. Cũng có lúc, chợt phát hiện ra bản thân đã cắn răng chịu đựng mà vượt qua một quãng đường rất dài. YangZhuang - Dịch (tumblr : duongthuytrang)
50. Cuộc sống này có rất nhiều lần tương ngộ, em gặp được anh, chính là điều bất ngờ tuyệt vời nhất! Phiêu Miểu (tumblr : tucam380)
51. “Khi ngày hôm nay trở thành ngày hôm qua, khi yêu trở thành đã từng yêu, thời gian đã thổi bay tuổi thanh xuân của bạn.” Thanh Thành - Nhạc Tiểu Mễ (via tumblr : gac-nho-cua-mach)
52. Ba năm cấp 3 thực ra là khoảng thời gian rất đơn giản, chính là nuôi mộng ước bước chân vào đại học, rồi một ngày bất chợt ngoảnh đầu lại, thấy bản thân đã đi đến cuối con đường, lại chẳng hiểu sao có muôn vàn nuối tiếc, thực chất cũng chẳng biết bản thân đang tiếc gì… tumblr : miyie
53. Có lẽ nhiều năm sau chúng ta mới hiểu lần đầu rung động của tuổi thanh xuân thường bị hiểu nhầm thành một điều đáng sợ. Không biết bắt đầu từ lúc nào trong lòng có một người, tất cả thần kinh đều vây quanh người ấy, lại giả vờ bình tĩnh. Hạ chí chưa tới - Quách Kính Minh (via tumblr : krystalleee)
54. Tôi rất nhớ chúng ta của năm đó, hối hả chạy tới lớp khi nghe tiếng chuông báo, ngủ gà ngủ gật vì bài giảng nhàm chán, hò hét ầm ĩ khi được nghỉ đột xuất, hay phải thức ôn thi đến sáng chỉ bởi vì lúc trước không học bài. Những năm mà tôi và bạn đều không có gì, chỉ có thời gian vừa dài vừa rộng… tumblr : Yusakumi-kudo-haha
55. Thanh xuân của bạn luôn có một người mà, bạn sẽ nhớ đến cả khóe miệng của cậu ấy khi mỉm cười, nhớ cả âm điệu khi cậu ấy nói chuyện, thậm chí nhớ cả mùi bột giặt trên quần áo cậu. Chỉ vì cậu ấy, giấc mơ của chúng ta sáng rực và mạnh mẽ… Chỉ vì gặp cậu tumblr : angelinabui
56. “Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện về tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy trái tim.” Năm tháng vội vã - Cửu Dạ Hồi (tumblr : giomongmanh)
57. Tớ không hứa thích cậu một đời, tớ chỉ hứa thích cậu bằng cả một thời thanh xuân. tumblr : linlin-h
58. Thanh xuân quá ngắn, để rồi vào một lúc nào đó khi chúng ta tỉnh dậy mỗi ngày đều mang theo tiếc nuối. Vì vậy, hãy yêu mến những người tốt với bạn và quên đi những người chẳng biết trân trọng bạn… tumblr : tucam380
{ TỔNG HỢP: MUNNHIM.TUMBLR.COM }
●#Bún ● Link HQ: https://imgur.com/a/m2D7vcB ● Tumblr: bunsaohoa.tumblr.com ● Facebook: facebook.com/bunsaohoa
407 notes · View notes
jennifertple · 6 years ago
Text
Những điều bạn nên biết khi yêu một Thiên Bình
Với hình ảnh biểu tượng là cán cân, Thiên Bình là cung hoàng đạo khao khát sự cân bằng và hòa hợp trong tình yêu. Họ được biết đến là những người hòa đồng, thoải mái và biết cân đối các yếu tố trong cuộc sống. Thế nhưng, bên dưới những điều tốt đẹp còn ẩn giấu những tâm sự, những nét tính cách nằm trong bản chất của Thiên Bình mà bạn cần biết khi quyết định tiến đến một tình yêu nghiêm túc với cung hoàng đạo này.
THIÊN BÌNH RẤT YÊU CÁI ĐẸP
Tin tức trên báo chí không đủ sức khiến cung hoàng đạo này cảm thấy bi quan về thế giới hay cuộc đời mình. Họ tìm thấy vẻ đẹp trong tất cả mọi thứ, mọi người, mọi việc và không chấp nhận chịu đựng sự tiêu cực mà thế giới có thể “ném” vào họ.
Nhiều người nói Thiên Bình có một tâm hồn già cỗi, nhưng đó chỉ là cảm giác trưởng thành, đứng đắn toát ra từ người biết trân trọng cái đẹp trong cuộc sống. Họ thông minh, có gu phim ảnh, sách, âm nhạc và nghệ thuật tuyệt vời
.THIÊN BÌNH YÊU HÒA BÌNH
Cung hoàng đạo này không giỏi đối phó với xung đột, điều duy nhất họ mong muốn trong đời là hòa bình, hòa thuận. Thiên Bình sẵn sàng làm mọi thứ để khiến mọi người xung quanh hạnh phúc, khỏe mạnh và vui vẻ. Dĩ nhiên, không ai có thể tránh né xung đột cả đời nên khi xảy ra tranh cãi, cung hoàng đạo này luôn cố giảm mức độ căng thẳng của tình huống và giải quyết một cách lý trí.
THIÊN BÌNH THIẾU QUYẾT ĐOÁN
Mỗi quyết định, dù lớn hay nhỏ, đều khiến Thiên Bình phải trăn trở, suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được lựa chọn. Điều này có thể khiến họ trông khá thiếu quyết đoán, nhưng một khi đã quyết định xong xuôi, họ sẽ nỗ lực theo đuổi lựa chọn của mình đến cùng.Lưu ý, đừng ép buộc cung hoàng đạo này vượt quá giới hạn của họ. Nếu vô tình chọc phải “điểm cấm” của Thiên Bình, bạn chỉ càng khiến họ không muốn quyết định và quá trình lại càng chậm hơn. Thích mọi việc thuận theo tự nhiên, không cưỡng cầu nằm trong bản chất của cung hoàng đạo này rồi, nên bạn hãy hiểu rằng những lựa chọn sẽ không bao giờ dễ dàng với họ.
THIÊN BÌNH KHÁ… LẬP DỊ
Thỉnh thoảng, ta lại gặp được một Thiên Bình mang đến cảm giác khá kỳ quặc, như thể tâm trí họ không tập trung vào thực tại mà đang lang thang ở chiều không gian nào khác. Cung hoàng đạo này có thể hơi lập dị một chút, nhưng đừng để điều đó khiến bạn ngại tiếp xúc với họ. Sự lạ lùng của họ sẽ mang đến nhiều màu sắc lý thú mới cho cuộc đời bạn đấy.
Những lúc lạc lối trong mơ mộng và hy vọng, họ có thể cần đến sự giúp đỡ của bạn trong cả những việc thông thường như giặt giũ, đóng thuế hay đi mua hàng tạp hóa.
THIÊN BÌNH THÍCH SỰ VUI VẺ NHẸ NHÀNG
Khi yêu, Thiên Bình sẵn sàng làm bạn vui vẻ, chăm sóc tận tình khi bạn ốm, mang một túi chocolate đến cửa nhà bạn trong một ngày mưa. Họ không thích trang trọng hay nghiêm túc quá, họ tận hưởng sự nhẹ nhàng, đơn giản trong tình yêu. Vì vậy, tính cách sâu sắc, “deep” trong cả suy nghĩ lẫn cảm xúc 24/7 của Cự Giải có thể làm Thiên Bình thấy mệt mỏi.
Cung hoàng đạo này thích ở bên những người dễ tính, thoải mái, có thể cùng nhau đi uống vài ly rồi để mặc những cảm xúc ẩn giấu tuôn trào, khi cần thiết. Họ là người vừa có thể trò chuyện sôi nổi với các triết gia, vừa dễ chán và sẽ lái sang chuyện khác nếu đó là đề tài mình không thích. Những suy nghĩ dông dài vô nghĩa khiến Thiên Bình bực bội, và họ cực kỳ ghét cuộc trò chuyện phiền phức làm gián đoạn niềm vui của mình.
THIÊN BÌNH DỄ ĐỒNG Ý
Thiên Bình là người giao thiệp rộng, thích mọi thứ dễ dàng, khó quyết định và thích làm hài lòng người khác. Tất cả những đặc điểm trên khiến cung hoàng đạo này dễ đồng ý những gì người khác nói hay nhờ vả.
Vì vậy, khi chọn đối tác trong công việc hay tình yêu, Thiên Bình thích những người vừa hết lòng ủng hộ họ, vừa có thể đóng “vai ác” nhắc nhở họ khi cần thiết. Họ thường xuyên gặp rắc rối vì tính cách khó từ chối người khác của mình.
THIÊN BÌNH SỢ NHỮNG CAM KẾT
Đa số Thiên Bình đều gặp phải hội chứng FOMO – “Fear Of Missing Out” (sợ bỏ lỡ, sợ bị lãng quên). Điều này khiến việc hoàn toàn cam kết trong một mối quan hệ nghiêm túc trở nên khó khăn với Thiên Bình. Bạn cần cho cung hoàng đạo này thời gian để xây dựng niềm tin và sẵn sàng cho việc ổn định.
Hãy kiên nhẫn với họ, vì, lặp lại một lần nữa, Thiên Bình có thể thiếu quyết đoán vô cùng.
NHƯNG KHI ĐÃ SẴN SÀNG, THIÊN BÌNH RẤT NGHIÊM TÚC TRONG TÌNH YÊU
Bạn có thể làm Thiên Bình tổn thương nếu không tôn trọng và nỗ lực vun đắp mối quan hệ giữa hai người. Sự cân bằng trong bản chất của cung hoàng đạo này luôn thôi thúc họ tìm kiếm “nửa kia” để dung hòa và đồng hành lâu dài. Với nền tảng đạo đức vững chắc, họ hiếm khi ngoại tình hay lừa dối trong tình yêu.
Như đã nói, tuy khó đưa ra quyết định, Thiên Bình rất trung thành và tâm huyết với lựa chọn của mình. Là người được cung hoàng đạo này yêu, bạn sẽ trở thành trung tâm trong giao thiệp xã hội và cuộc sống riêng của họ, thậm chí bạn sẽ được đặt cao hơn cả những tình bạn đáng quý họ đang có.
CHIA TAY VỚI MỘT THIÊN BÌNH
Mối quan hệ tan vỡ và việc chữa lành sau chia tay là một cơn ác mộng thật sự với Thiên Bình. Phần vì họ chỉ thích những niềm vui, phần vì họ thích… tình yêu nữa.
Khi chia tay, Thiên Bình không dễ dàng từ bỏ, có lẽ họ còn trân trọng bạn nhiều hơn lúc hai người còn bên nhau. Đặc điểm này khác hẳn với sự hận thù của Bảo Bình hay sự ung dung bước tiếp của Song Tử, dù đều thuộc nhóm nguyên tố Khí.
Thiên Bình rất gắn bó với người mình yêu. Họ muốn biết về những thói quen nhỏ của bạn, biết gia đình bạn, và họ muốn bạn có thể thoải mái là chính mình, thoải mái thể hiện tình yêu. Chính sự gắn bó này khiến cuộc chia tay khó khăn với họ, và khó khăn với chính bạn nữa. Bạn dễ mủi lòng trước những lời giãi bày đầy tình cảm, những giọt nước mắt, những hứa hẹn yêu bạn vô điều kiện của Thiên Bình. Vì vậy, nếu đã xác định chia tay, bạn phải làm nhanh chóng và gọn lẹ, hiểu rõ mình muốn điều gì để không lung lay trước sự níu kéo của cung hoàng đạo này.
https://www.elle.vn/cung-hoang-dao/dieu-nen-biet-khi-yeu-thien-binh
Sưu tầm
Mặc dù là sun thiên bình moon ma kết, phần ma kết lấn át đến 60% nhưng lâu lắm đọc phân tích đúng phết 
1 note · View note
munnhim · 7 years ago
Text
Thanh xuân
1. Thời trung học, tựa như cũng có một người như vậy, len lén để ở trong lòng, mỗi ngày ánh mắt đều chú ý cậu ấy, nhưng khi ánh mắt cậu ấy nhìn đến, tim đập liền rộn lên cuống quít cúi đầu. Khi thành tích thi công bố ở trên danh sách thì trước tiên sẽ tìm kiếm tên của cậu ấy, sau đó tính khoảng cách giữa tên của hai người. Ngẫu nhiên vì một câu của cậu ấy mà vui vẻ cả ngày, cũng sẽ bởi vì cậu ấy cười với người khác mà uể oải…
Duyên Đến Là Anh

2. Tại những ngày ánh mặt trời rực rỡ chói chang nhất, chúng tôi biết có nhiều thứ đã hoặc sẽ kết thúc.
Sau này, trên đường đời đông đúc, đứa hào quang sáng chói, đứa ảm đạm chán chường, cũng đừng quên rằng đã từng ngồi chung trong một giảng đường, từng cùng đau đầu vì một kỳ thi khốn khổ…
Thì, đợi trời tắt nắng hạ, dọn dẹp chỗ ngồi, đóng cửa vào, khóa lại đôi mươi.
Vài năm lẻ, tạm biệt thời đi học của chúng ta.
Written by Nguyễn Thương

3. “Nếu không quên được, chi bằng cất kỹ trong lòng, tuổi trẻ từng đau lòng vì một người, mới chứng minh bạn đã từng có thanh xuân trọn vẹn.”
Sưu tầm

4. Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân, và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương.
Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

5. Thanh xuân sớm muộn cũng trở thành hồi ức, mới buộc chúng ta phải tiếc nuối đến vậy khi nhớ về. Đó chính là quy luật!
Sưu tầm

6. Ai đã từng có một tuổi thanh xuân ngây ngô và khờ dại.
Từng ngồi nhặt cánh hoa hồng: yêu hay không yêu.
Từng vì ánh mắt chạm qua vô tình mà cho rằng người ta đang thích mình.
Hay vì những lần chạm khẽ mà trái tim lỡ nhịp.
Tuổi thanh xuân của ai mà không mơ hồ
Written by Mun Nhim

7. Bầu trời sẽ xanh trở lại, nhưng thời gian sẽ không quay trở lại. Nơi ấy sẽ vẫn thế, nhưng tuổi trẻ thì không. Cũng như chúng ta, có thể yêu một người trở lại, nhưng không phải là người của những năm tháng thanh xuân đó.
Kim (tumblr : thanhxuancuachungta)

8. Cất những đóa hoa tươi đẹp vào vali đường đời ta gọi đó là: THANH XUÂN.
Sưu tầm

9. “Thanh xuân chính là vào sai thời điểm gặp đúng người. Thanh xuân dù lựa chọn gì cũng sẽ có tiếc nuối.”
Sưu tầm (via tumblr : kumakura-kumi)

10. “Anh ấy là người con trai xuất sắc nhất mà tôi từng gặp - ít nhất trong lòng tôi là như thế. Tôi nghĩ, về sau sẽ chẳng còn ai như anh ấy yêu thương tôi nữa, là tôi không có phúc phận thôi, thế nên mới để mất anh ấy.”
Sưu tầm

11. “Trường học là nơi hiện tại bạn không muốn đến nhất, nhưng lại là nơi sau này bạn muốn trở về nhất.”
tumblr : nguyenngockhoa

12. “Nếu nói sinh mệnh là một bài ca, vậy thì tuổi trẻ nhất định sẽ là chương nhạc chói lọi nhất.”
Phim: Mười năm của chúng ta

13. “Nếu nói thời niên thiếu và tuổi trẻ còn là thứ gì khác ngoài hư ảo, thì chẳng lẽ đó không phải là tham vọng trưởng thành sao.”
Vincent Van Gogh

14. “Sự tiếc nuối lớn nhất trong quá trình trưởng thành nằm ở chỗ chúng ta luôn gặp được người tốt nhất khi chúng ta ấu trĩ nhất, mà mỗi người lại không tự biết.”
Anh Không Thích Thế Giới Này, Anh Chỉ Thích Em

15. “Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thể thắng được thanh xuân.”
Phim: Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

16. Thanh xuân chính là gặp gỡ với bảy cái tôi: một là tươi sáng, hai là đau buồn, ba là đẹp đẽ, bốn là mạo hiểm, năm là quật cường, sáu là yếu mềm, và cái cuối cùng chính là - đang trưởng thành.
Dịch: Lục Bích

17. Thanh xuân chính là quá trình em chạm mặt với tất cả những cảm xúc tích cực cũng như tiêu cực của cuộc đời, và đây cũng là giai đoạn em tự mình đưa ra quyết định đối mặt hay từ bỏ.
Đừng lãng phí những ngày đẹp trời

18. “Năm tháng giống như một tên trộm lặng lẽ. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ bước đến trước một cánh cửa phù thủy đầy băng tuyết. Trên cánh cửa đó viết: Tốt Nghiệp, Làm Việc, Kết Hôn, Sinh Con, Già Đi và Chết và tôi mở một cánh cửa bỗng lại nhìn thấy cậu”
Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

19. Trên thế gian này, bạn gặp ai, quen biết ai, bỏ lỡ ai, tất cả đều đã được sắp đặt.
Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ

20. Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc ấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta thực sự không biết bản thân muốn cái gì, ai thật lòng yêu chúng ta, chúng ta thật lòng yêu ai. Đó là thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó, tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời. Bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt ít nhiều. 
Sưu tầm

21. “Tuổi trẻ thật tốt biết bao, luôn mang theo nụ cười dạt dào hơi thở thanh xuân, không sao có thể bắt chước được.”
Ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời - Lục Xu

22. “Những chiếc kim dài vội vã chạy đua theo kim ngắn, cũng như thanh xuân của tớ và cậu đang cố níu giữ lấy kí ức ngày hôm kia. Hóa ra, thời gian thực sự trôi qua như thế. Không phải hình ảnh những con số bị lu mờ bởi gió bụi, hay vòng tròn vô tận được quay mãi cùng chiều kim, mà vốn dĩ đó là năm tháng tuổi trẻ nồng nhiệt đang dần phai mờ của chúng ta.”
tumblr : haukino

23. “Lời hứa giữa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu thực chất là bi thương. Vĩnh viễn, có dùng cả năm tháng trưởng thành cũng không thể nào thực hiện được. Đó là bi ai.” 
Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy - Đồng Hoa

24. Thích việc gì thì cứ thử làm, thích nơi nào thì cứ thử đến, thích ai đó thì cứ thử nói ra. Còn trẻ mà, thời gian còn nhiều, việc gì cũng cứ thử cố gắng một chút đi! Chỉ là thử thôi cũng không có can đảm thì bản thân đúng thật là vô dụng. Rốt cuộc tuổi trẻ để làm gì mà việc gì cũng không dám?
tumblr : banhdaudo

25. “Thanh xuân của em không có tôi, thanh xuân của tôi luôn dõi theo em.”
tumblr : munnhim

26. Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.
You are the apple of my eye - Cửu Bả Đao 

27. Tình yêu khi ấy
Tại sao lại đơn giản đến vậy?
Tại sao khi chúng ta còn trẻ
Cứ nhất định phải làm tổn thương người mình yêu sâu đậm nhất?
tumblr : ngucnho

28. Thanh xuân của mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều đã bỏ lỡ một ai đó. Bởi vì vào những năm tháng ngốc nghếch trẻ dại ấy, chúng ta vẫn còn chưa biết cách yêu một người, chưa học được cách trân trọng. Nhưng tôi rất muốn hỏi một câu, tại sao lại là người ấy? Tại sao phải để tôi gặp được người cả đời tôi yêu nhất vào những năm tháng định sẵn sẽ là bỏ lỡ kia chứ?
tumblr : gemini-meimei

29. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm, bao dịu ngọt đắng cay. Nhưng tại nơi ngã rẽ cuộc đời, chúng tôi đành phải nói lời tạm biệt.
Sau này, dù ở bất cứ nơi đâu, mỗi người chúng tôi đều vẫn sẽ mang theo quãng thời gian thanh xuân của mình, cùng bước tiến về tương lai.
Written by Mun Nhim

7K notes · View notes