#Cuộc sống muôn màu
Explore tagged Tumblr posts
Text
Ai bảo làm vua sướng?
Nếu có bộ sử nào của triều đình mô tả về vua, thì hầu hết là ca tụng công đức của vua, và có lẽ không một người Việt nào lúc đó dám viết chân thật và khách quan về tính cách của vua, cuộc sống sinh hoạt của vua, là những điều thú vị mà hầu như ai cũng muốn tìm hiểu. Bài viết sau đây là của một người Pháp tên là Michel Đức Chaigneau, từng nhiều lần được tiếp kiến vua Gia Long, Minh Mạng, và cả…
View On WordPress
0 notes
Text
Thờ ơ chưa bao giờ là một tính tốt.
Tuần rồi, giữa quay cuồng cuối tuần, tự nhiên con bạn thời đại học gửi cái thiệp từ năm 2019 mà mình đã viết nhân dịp sinh nhật nó. Đứng thiệt lâu mà mình thật sự đã không nhớ mình từng có tặng món này hay sao ta?! Mình hay vậy lắm, mình chỉ chân thành đúng giây phút hiện tại, sau đó nhớ hay quên là chuyện của người khác, mình không mang theo bên người nhiều tâm tư đến vậy.
Có đôi khi mình không hiểu hết được sự mong đợi của những người mình thương dù họ là một tệp rất thưa thớt người, cũng không phải là quá đông đến nỗi không quan tâm xuể. Nhưng điều ngọt dịu nhất mà mình nhận được từ họ đó là dẫu mình có thờ ơ ra sao, mình cũng không bao giờ phải trả lời tại-sao-thế-này, tại-sao-thế-nọ.
Bất chấp mình luôn nhìn ra thế giới muôn màu và chực chờ sải cánh bay, vẫn có vài người cứ ôn hoà đứng đợi.
2019 là cách đây 4 năm, 2016 là cách đây 7 năm. Nhớ cái buổi đầu tiên sinh hoạt công dân ở hội trường, mình chọn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, một mình. Tự nhiên có con kia đi muộn, hụp hụp bước vào rồi lao thẳng tới chỗ cạnh mình và ngồi xuống. Từ đấy là hai đứa dính với nhau suốt 4 năm đại học, cùng ghét một người, cùng vượt qua muôn vàn ngốc dại đầu đời. Nhớ cả những ngày hẹn nhau cà phê học bài từ 7h sáng mà đến tận 4h chiều mình mới ra tới.
Thật, tệ đến thế chắc chỉ có mỗi mình.
Nhiều điều không vui trong đời đến nhanh quá mức và mình không có sự chuẩn bị nên thoắt cái, mình đã trở thành một người khác — một kẻ quên đi gần hết cách quan tâm đến người khác. Nhưng may mắn là dẫu khác đến thế nào, vẫn có nhiều người nhận ra mình và nhẹ nhàng vuốt ve mình từ trong những điều sâu thẳm nhất, như vậy đó.
Chiều nay, có con bé cũng viết cho mình cánh thư dài cả trang A4 dù chỉ mới biết mình mấy tháng trở lại đây. Có lẽ là vì nó biết mình mới mấy tháng đấy, chứ rõ hơn về mình có khi nó sẽ viết ngắn lại. Chỉ là trong từng lời mà cô bé đã viết, nó phảng phất sự chân phương của bóng dáng mình dăm ba năm về trước.
Những năm ấy, mình cũng từng là kẻ dành nhiều chữ nghĩa cho những người gần cạnh. Nhưng rồi ngày tháng trôi qua, đứng trước nhiều điều mòn mỏi, mình dần quên đi mong muốn tỏ bày. Rồi mình cũng nhận ra ở tầm tuổi này đổ đi, hành động mới là câu trả lời, ngôn từ không cần thiết phải nhiều đến vậy. Người ta giấu đằng sau những lời sáo rỗng nhiều ý nghĩ hợm hĩnh quá, thà không nói có khi sẽ đỡ ngượng cho nhau hơn. Mình hầu như chẳng còn bày tỏ gì, tệ hơn là mình chỉ “nhận và trả”, mình quên đi cách “cho”. Nhưng mà mình không có ý định thay đổi điều gì đâu, cuộc sống là vậy, ở mỗi thời điểm mỗi người sẽ chọn cách sống mà mình thấy đỡ mệt nhất. Cùng lúc ta chấp nhận được nhau thì ở lại, không thì đường vẫn rộng, cứ đi.
Chỉ là biết ơn đời khi mang đến gần cạnh mình những người như vậy, bất kể mình làm gì vẫn để lại cho mình đường lui, bất kể mình muốn gì vẫn giấu cả thế gian để lén lút thành toàn cho mình, bất kể mình đỏng đảnh ra sao vẫn đứng đằng xa nhìn theo không rời mắt. Họ không bao giờ bày tỏ lấy một điều gì vậy mà chưa bao giờ quên mình không ăn cay, nhớ rõ mình thích áo trắng kẻ sọc xanh, sợ mình ngủ bị giật mình, biết góc mặt phải của mình xinh hơn góc mặt trái,… và ti tỉ những điều chân thành ý nhị khác.
Ta rồi sẽ lớn, ta rồi sẽ già. Ta không có nhiều chọn lựa về những người bên cạnh, mà có chọn thì cũng chẳng mấy khi toại nguyện. Nhưng trong muôn vàn chuyển biến khôn lường và ngần ấy thảo mai gượng gạo, xin nói một lời biết ơn vì ở quanh đây, có vài người đã chân thành quý mình mà không đòi hỏi mình phải động tay động chân làm một thứ gì.
Thật may mắn vì quanh mình, không ai dúi kẹo vào tay mình và nói chuyện ơn nghĩa (dù mình sẽ trả lại bằng đúng viên kẹo đó ngay thôi). Trong thế giới của một người vốn có nhiều điều lớn lao và cũng nhiều điều thật ra nhỏ nhặt đến không đáng kể, thật tốt khi ta đã luôn ân cần trước khi ta đòi hỏi.
— AN TRƯƠNG
71 notes
·
View notes
Text
"Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, chúng ta cũng sẽ gặp đủ hạng người. Mấu chốt của chuyện có nên hy sinh hay không - nằm ở việc đối phương là hạng người gì."
128 notes
·
View notes
Text
Học giỏi thì tốt, không giỏi cũng không sao, không giỏi cái này thì mình giỏi cái kia, không giỏi gì thì mình học nghề được không nào? Chỉ cần khoẻ mạnh bình an mà lớn lên được không?
Cuộc sống này muôn màu muôn vẻ, thế giới đẹp đẽ đang chờ người đến tận hưởng, xin đừng bỏ lại những điều tốt đẹp đó nhé!
54 notes
·
View notes
Text
Những đứa trẻ thường rất mơ mộng. Về tương lai sáng lạn. Về tình yêu vĩnh cửu. Về những kết thúc có hậu. Về những điều gọi là mãi mãi. Vì chúng nhìn cuộc đời bằng đôi mắt màu hồng, bằng sự tích cực, lạc quan và ngây thơ của con trẻ.
Người lớn thì nhìn thấy hiện thực. Về tương lai mông lung. Về tình yêu sẽ có điểm dừng. Về những kết thúc buồn. Về những điều gọi là ly biệt. Vì họ nhìn cuộc đời bằng đôi mắt đã trải qua thăng trầm và bằng những thất bại đã tự mình kiểm chứng.
Những đứa trẻ có thể dùng trí tưởng tượng của mình để mơ về bất kì điều gì chúng muốn. Không hề giấu diếm, không hề sợ hãi, chúng hào hứng chia sẻ về những mơ mộng đó. Vì dù mơ mộng có điên rồ đến đâu thì chúng vẫn là những đứa trẻ. Cuộc đời rồi sẽ dần cho chúng thấy được có những ước mơ mãi chỉ có thể là ước mơ.
Người lớn thì mơ trong thầm lặng. Vì những mơ mộng dù đẹp đẽ, cao cả đến đâu có nói ra cũng có thể sẽ bị cười nhạo. Vì bản thân họ biết chúng không thể thành hiện thực. Họ giấu những mơ mộng vào trong kí ức. Họ giữ chúng cho riêng mình.
Dẫu biết thật dại khờ, ta vẫn cứ mộng mơ. Về việc gặp được một nửa đích thực. Về việc pha trà, trồng rau, lặng lẽ ngắm mây trôi. Về đôi chân được tự do đi muôn nơi. Về sự tự do và tấm lòng rộng mở. Về những sự kiện không cần tranh đấu. Về những chiến thắng trước thử thách của cuộc đời.
Ý nghĩa của mơ mộng không phải là ở chỗ liệu nó có thực tế hay không. Chúng ta mơ mộng để trốn chạy sự tàn khốc của hiện thực. Để giữ lấy hy vọng về những điều tốt đẹp. Để sống thêm một cuộc đời ta chưa từng được sống. Cứ mơ mộng chút cũng có sao đâu. Điên rồ một chút cũng được mà. Vì giấc mơ là những điều tốt đẹp miễn phí.
9 notes
·
View notes
Text
NHỮNG KINH NGHIỆM SỐNG BIẾT CÀNG SỚM CÀNG TỐT
1. Bất kì điều gì, chỉ cần chấp nhận sẽ không còn buồn khổ. Nếu không chấp nhận, bạn vẫn sẽ tiếp tục chịu đau khổ mà thôi. Học cách chấp nhận những sự thật không thể thay đổi là bài học đầu tiên của sự trưởng thành.
2. Người ăn nói giỏi không cần thiết phải được giải thưởng trong các cuộc thi diễn thuyết, biện luận… mà là người nói chuyện với bạn trong thời gian ngắn đã có thể phán đoán được tính cách, kiểu người của bạn, chỉ cần một vài câu nói cũng có thể giải quyết vấn đề bạn gặp phải.
3. Sau khi trưởng thành, tất cả những tiến bộ của bạn đều là kết quả của quá trình đối mặt với những điều làm bạn đau khổ, mệt mỏi, lảng tránh….
4. Tin tưởng hoàn toàn hay không tin tưởng một chút nào đều là cực đoan, tin tưởng trong giới hạn, trong điều kiện mới là trưởng thành.
5. Nếu giao cho bạn một việc mà bạn chưa từng được học, tiếp xúc qua trong một thời gian quy định. Bạn vô cùng tuyệt vọng đi tìm tài liệu, nghiên cứu, cuối cùng thành phẩm làm ra lại dở tệ. Sếp mắng chửi bạn sml, bạn lại đau khổ đi sửa lại. Kinh nghiệm chính nhờ vậy mà được tích lũy. Ai cũng giống nhau vậy thôi, không hề có con đường tắt nào cả, nó là cả một quá trình.
6. Những người có vị thế, cấp bậc càng cao, nghe lời họ nói càng không thể chỉ nghe bề nổi. Họ đều không hay nói quá trực tiếp. Phải để ý những điều vô tình họ nhắc đến, vẻ mặt, cử chỉ, ngôn ngữ cơ thể…
7. Phải có chí tiến thủ, nhưng không thể quá vội vàng, càng không thể liều lĩnh.
8. Muốn thoát khỏi quá khứ, quan trọng nhất ở việc bạn là một người có tương lai sáng lạn. Chú ý: “là” chứ không phải “trở thành”.
9. Kinh Hoa Nghiêm có nói:”Tâm như họa sĩ khéo, Vẽ thế giới muôn màu”. Bạn không tin mình có thể đỗ được một trường tốt, bạn sẽ không đăng kí trường đó, chắc chắn bạn sẽ không đỗ.
Bạn không tin mình có thể tìm được một công việc tốt hơn, một mặt bạn sẽ vừa oán hận công ty, mặt khác bạn vẫn tiếp tục làm ở đó. Bạn không tin mình có thể làm boss, 100% bạn sẽ không đi khởi nghiệp. Những người nghĩ cũng không dám nghĩ đã thua ngay từ đầu.
10. Nếu một người từ yếu đuối bỗng trở nên mạnh mẽ, chắc chắn người đó đã trải qua rất nhiều chuyện mà bạn khó có thể tưởng tượng ra.
11. Bạn không cần mọi người biết bạn, hiểu bạn. Chỉ cần những người quan trọng nhất biết bạn, hiểu bạn là đủ rồi.
12. Hãy tìm tình yêu cuộc sống khi ở bên những người thích bạn và nhìn rõ thế giới khi ở bên những người không thích bạn.
- Huyna dịch
49 notes
·
View notes
Text
Snapshot 29
Tôi mới nhận thấy ánh mắt mình đã từ bao giờ thấp thoáng dáng vẻ cam chịu. Khó mà có thể nói rằng điều gì là nguyên nhân nếu chỉ nhìn qua, nó có thể là vất vả, nó có thể là lo âu, hoặc nó cũng có thể là nỗi đau khổ không khác biệt của việc đã chịu đựng quá nhiều. Điều này sẽ xảy ra cùng với thời gian có lẽ? Băn khoăn là điều không thể tránh khỏi. Tôi bật cười với bản thân.
Tôi đòi hỏi rất ít từ cuộc đời, và kể cả với chỉ ngần ấy, cuộc đời vẫn từ chối tôi. Một cánh đồng bên cạnh, một tia nắng mặt trời, một chút yên bình cùng với bát cơm, không bị cưỡng ép tồn tại, không phải đòi hỏi người khác và không bị người khác đòi hỏi. Chỉ ngần đó thôi. Mà cuộc đời từ chối tôi cái cách chúng ta từ chối một kẻ ăn mày, không phải vì chúng ta bần tiện, mà là bởi vì chúng ta đơn giản không đáng để rút ví ra.
*
Nếu sự thật là điều chúng ta tìm kiếm, thì cuộc đời sẽ đưa chúng ta đi một hành trình rất dài tới giới hạn của cô đơn, và bỏ lại chúng ta bên lề đường với sự thật và không gì nữa.
*
Mặt trời lặn xuống biển như một đốm lửa tàn đang hấp hối. Biển và trời gặp nhau trong một cái ôm thật dài, bảng màu đỏ thẫm và tím loang lổ của bầu trời dần chảy vào cái màu xanh bất tận của đại dương. Những con sóng, chậm chạp và u ám, vỗ vào bờ giống những tiếng thở dài hơn là tiếng gầm, như thể chính đại dương đã mệt mỏi với công việc lao động vĩnh cửu của mình. Những cái bóng dài ra, trườn qua bãi cát như thể chính mặt đất đang vươn ra để đón lấy ánh sáng cuối cùng của ngày. Ban nhạc sống chơi sai vài nốt, còn đĩa paupiettes thì hơi mặn. Tôi hờ hững nhìn cặp bàn bên cầu hôn.
Những kẻ bi quan cho rằng hoàng hôn không phải là khoảnh khắc suy tư thanh thản, mà là khúc dạo đầu cho thinh không đang xâm lấn, một lời nhắc nhở rõ ràng về bản chất phù du của ánh sáng và cái bóng luôn hữu hình rình rập ngay bên kia. Đó là một cảnh tượng nói lên nỗi sợ hãi hiện sinh, về sự mục nát không thể tránh khỏi đang chờ đợi mọi thứ, được ghi lại trong ánh sáng đang lụi tàn của một buổi tối bị bỏ rơi. Giống như điềm báo về nỗi kinh hoàng không thể tránh khỏi của màn đêm, một lời nhắc nhở về bóng tối nằm ngay bên kia bức màn ánh sáng mỏng manh.
Nói một điều cho tôi, hãy nói rằng tôi vẫn luôn mơ màng. Sóng uể oải dạt dào, bữa tối cũng đã đến hồi kết, tôi thấy lấp lánh những vì sao.
*
Tôi không phải là gã ngốc mà ngồi hát cho em về những vì sao. Nhưng hôm nay khi nghĩ về em, tôi thấy chúng vì ghen tức mà rơi xuống mặt biển.
Em thường vô hình lẩn khuất trong tâm trí tôi như một lời thì thầm tinh tế cho những gì có thể đã và sẽ xảy ra. Với tôi, em tồn tại trong những thoáng mơ màng, trong cái xì xào của của gió khi mơn trớn hàng cây, trong cái thủ thỉ xa xăm của sóng biển. Mỗi khoảnh khắc, mỗi âm thanh, dường như mang theo một mảnh của em.
Cân bằng tinh vi muôn thửo của màn đêm bị xáo trộn ngổn ngang như thể mê cung trong tôi. Đôi khi tôi không hiểu vì sao em làm những điều em làm. Như thể tôi và em là hai vực thẳm, tôi là mặt giếng chăm chú ngắm nhìn bầu trời em. Tôi có xem cái anime này tên là Frieren - trong đó các sinh vật phép thuật sống lâu hơn con người nên cách họ trải nghiệm thời gian cũng khác biệt. Có lẽ cũng vì thế, cô phù thủy nhỏ. Tôi đã chạy trốn thời gian để tới gặp em đó.
2 notes
·
View notes
Text
Nếu em không phải một giấc mơ...
Cuốn tiểu thuyết tình cảm đầu tiên em đã đọc khi còn là một cô gái 17-18 tuổi.. Nếu em không phải một giấc mơ - của Marc Levy - là cuốn sách đến tay em do bà chị họ, mà ngày đó mới bước chân về HN đi học đại học, ở nhờ nhà bà ấy, một buổi chiều tan học, được bà ấy dúi vào tay do "hay lắm, đọc đi em.."
Sau đó em đã tìm phần 2 "Gặp lại" để đọc...
Đã nhiều năm trôi qua, em vẫn luôn kiếm tìm cái kết cho bất kể một một câu chuyện tình yêu nào, như những ngày đầu tìm cái kết của "Nếu em không phải một giấc mơ"
Thật là tuyệt vời, cuốn tiểu thuyết đầu tiên em đọc đã có một cái kết không thể nào hoàn hảo hơn, để em luôn tin rằng, bằng cách này hay cách khác, mỗi một câu chuyện trong cuộc đời này đều sẽ có một cái kết thật đẹp.... Có phải em quá mơ mộng rồi không anh?
Ngày xa HN, em mang theo hành lý của mình trong đó có cuốn sách ấy. Những ngày đầu đi làm, lúc nào trên bàn cũng để 1 cuốn truyện ngôn tình góc bàn làm việc. Có khi em còn chẳng có thời gian để mà đọc, có khi em để đó bụi mù nhưng cuối cùng em vẫn kiên trì để chúng trên bàn vì thực sự muốn 1 cái kết đẹp như những cuốn chuyện mình đã đọc cho đôi mình...
Sau đó, các chị cùng công ty mượn đọc, rồi làm mất...
Tất cả những mộng tưởng màu hồng đó đã theo thời gian trôi vào dĩ vãng từ rất lâu rồi...
Một ngày nói chuyện lại cùng anh, em lại nhớ đến cuốn tiểu thuyết đầu tiên mình đọc ấy. Nếu em không phải một giấc mơ... Nếu em có thật....
Hơn chục năm trôi qua rồi, đến bây giờ mới có cơ hội kể cùng anh những dòng chữ trong cuốn truyện ấy? Anh có muốn nghe không?
"Em thích ban đêm hơn ban ngày, anh ạ, ban đêm yên tĩnh lắm, chỉ có những hình dáng không có bóng đen, những hình ảnh mà ban ngày không bao giờ thấy được. Như thể hai thế giới chia nhau thành phố này, không thế giới nào biết thế giới nào, không qua lại, không biết đến sự tồn tại của nhau."
"Anh tặng em một cái hôn vào má có đươc không?"
"Trông anh cứ như một cậu bé 10 tuổi ấy, em chỉ xin anh hôn vào má thôi mà. Đã sáu tháng nay rồi, em chẳng được ai ôm vào lòng cả." "- Này, hôm nào buổi sáng ngủ dậy , anh cũng cau có thế à? Em thấy lúc ngủ, anh dễ thương hơn nhiều đấy. - Sao em lắm điều thế?...."
" Anh có bắt buộc phải so sánh em với một cơn ác mộng không nhỉ? Nhưng anh đâu có bảo em là cơn ác mộng.."
"Em là một người đàn bà đầy rẫy mâu thuẫn đấy"
"Anh đã từng có nhiều bạn gái phải không? Khi yêu thì người ta đâu có đếm!"
"Ai cũng sợ những quan hệ mà hàng ngày cứ phải ráp mặt nhau như thể đó là sự tất yếu phát sinh ra buồn tẻ, thói quen nhàm chán. Anh không tin vào cái số mệnh như thế. Thế anh tin vào cái gì? Anh tin rằng những quan hệ như thế là nguồn gốc của sự đồng cảm, chính vì vậy, không thành thói quen nhàm chán mà người ta còn nghĩ ra những nét đặc biệt và dễ gần , người ta còn thấy yêu hơn và yêu say đắm". Rồi anh ví tình yêu như những quả ngọt mà người ta không hái, mà người ta để rụng và thối trên mặt đất. Em ạ, đó là mật ngọt của hạnh phúc mà mình không đươc nếm, chỉ vì không chú ý , vì hờ hững, vì thói quen khó bỏ, vì sự già cỗi của tâm hồn và tính tự phụ. Anh trải qua rồi sao? Thực sự thì chưa, đấy chỉ là lý thuyết mà anh định thử biến thành thực hành thôi mà. Anh tin vào tình yêu tiến dần đến mức sâu đậm hơn."
"Em muốn hỏi anh một lần nữa.. Tại sao anh lại làm tất cả những việc này? Anh làm thì sao nào? Tại sao việc gì em cũng muốn biết cặn kẽ thế?" Chẳng tại sao cả?"
" Thế giới rất đẹp rất hoàn hảo, mọi tiếng đông được kết hợp với nhau rất cân đối.Tiếng sóng xô, tiếng gió rít, tiếng cát chuyển, và giuẵ bản hòa nhạc hùng vĩ của muôn vàn sự sống trong thiên nhiên ấy có em, có anh, có tất cả những người xung quanh chúng ta. Có bao nhiêu người trong số đó thấy đươc những gì anh vừa tả cho em nghe? Mỗi buổi sáng có bao nhieu người nhận thức rằng mình thật là may mắn khi được thức dây,được trời đất ban cho cả thị giác, thính giác, xúc giác và cảm giác? Có bao nhiêu người tạm quen được mọi lo toan để hưởng thụ cảnh tượng diệu kỳ này?"
" Mọi giấc mơ đều có giá của nó"
"- Tại sao anh lại cho em tất cả những gì tốt đẹp mà anh có, trong khi những gì anh nhận được ở em lại chẳng đáng là bao nhiêu - Tại sao ư? Tại vì, trong chớp nhoáng và rất bất ngờ, em đã có mặt trong đời anh, em đã tồn tại trong trái tim anh, tại vì một khoảnh khắc có em đã là quá nhiều đối với anh rồi"
"Em chỉ nghĩ đến những giây phút hiện tại này, chúng sẽ không bao giờ kết thúc cả."
"- Tại sao em làm thế? - Tại vì em yêu anh."
4 notes
·
View notes
Text
Tiếp xúc gặp gỡ nhiều kiểu người, nhìn thấy điểm khác nhau giữa họ và giữa họ với mình để mình thấm thía cuộc sống muôn màu vạn trạng không ai sống cuộc đời giống ai. Mình là kiểu không chấp nhặt vài ba câu nói quá phận của người khác, nếu không thích cách họ cư xử mình sẽ không qua lại chứ không để trong lòng, và từ những điều mình không thích nghe người khác nói với mình thì mình sẽ ghi nhớ để không vạ miệng mà nói ra với những người còn lại. Đừng cư xử với mọi người theo cái cách mà mình không muốn bị đối xử, đừng nói những lời mà chính mình cũng không muốn nghe.
2 notes
·
View notes
Text
"Mùa hè đó, tôi đã dốc toàn bộ sức lực để học nấu ăn.
Tôi không sao quên nổi cái cảm giác ấy, cái cảm giác dường như các tế bào đang được nhân lên ở trong đầu.
Tôi mua về ba quyển sách, gồm phần cơ sở, phần lí thuyết và phần ứng dụng, rồi làm theo từng quyển một. Tôi đọc phần lí thuyết trong xe buýt hoặc trên chiếc giường sofa, thuộc lòng các chỉ số calo, nhiệt độ và nguyên liệu. Và rồi sau đó, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, tôi lại lao vào chế biến các món ăn ở trong bếp. Ba cuốn sách gần như rách tả tơi ấy, giờ đây tôi vẫn giữ gìn cẩn thận. Và lúc này, từng trang sách với những gam màu của các bức hình minh họa lại hiện lên trong trí óc tôi, giống như những cuốn sách tranh mà tôi vô cùng yêu quý thời thơ ấu.
"Mikage bị điên rồi mẹ ạ!" "Đúng thế thật!". Yuichi và cô Eriko đã bao lần trò chuyện với nhau như thế. Trên thực tế, suốt cả một mùa hè, tôi đã nấu ăn, nấu ăn và nấu ăn hăng hái như một người điên. Tôi đổ toàn bộ số tiền kiếm được từ việc làm thêm vào cái ham muốn ấy. Thất bại thì làm lại, cho tới khi nào thành công mới thôi. Khi thì nổi khùng, khi thì buồn bực, có lúc lại cảm thấy ấm áp. Cứ thế tôi nấu ăn trong muôn vàn tâm trạng.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ nhờ thế mà cả ba chúng tôi thường được ăn cơm cùng với nhau. Một mùa hè tuyệt diệu.
Tôi hay nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chút tàn dư của bầu trời oi ả đang trải ra xanh nhạt trong cơn gió chiều tràn qua tấm cửa lưới, và ăn thịt l��n luộc, món nguội Trung Hoa cùng với món xa-lát dưa hấu. Tôi nấu tất cả những món ấy cho cô Eriko, người luôn hào hứng với mọi thứ mà tôi làm và cho Yuichi, người luôn im lặng và ăn rất nhiều.
Để làm được những món như trứng ốp-lết cuộn với nhiều thức khác ở bên trong, hay nhưng món ninh bắt mắt, hoặc món Tempura 8, tôi đã phải mất khá nhiều thời gian. Trở ngại lớn nhất chính là cái tính đại khái của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại tác động xấu đên món ăn đến thế. Tôi không thể chờ cho nhiệt độ lên đủ cao, hoặc là thường bắt tay luôn vào việc chế biến khi mà hơi nước chưa bốc đi hết. Những chi tiết tưởng chừng vặt vãnh ấy lại phản ánh rất rõ lên màu sắc cũng như hình dáng của kết quả, khiến tôi thực sự bất ngờ. Chính vì thế mà cho dù đã quen với những bữa cơm chiều của một bà nội trợ, tôi vẫn không thể có được cho mình những món ăn đẹp như in trong sách.
Tôi đành phải hết sức chú tâm để làm mọi thứ thật cẩn thận. Lau kĩ càng chiếc bát tô, đóng lại nắp của lọ gia vị mỗi lúc mở nó ra, bình tĩnh suy nghĩ về các bước chế biến, nghỉ tay và hít thở thật sâu khi nào cảm thấy sốt ruột và bắt đầu điên tiết. Ban đầu, tôi đã tuyệt vọng vì sự nóng vội của bản thân. Nhưng rồi khi tất cả bỗng nhiên có kết quả, tôi đã lạc quan tưởng rằng: Hình như ngay cả tính cách của mình cũng đã thay đổi! Chỉ là tôi khoác lác vậy thôi.
Để được làm phụ tá cho cô giáo dạy nấu ăn nơi tôi đang làm việc hiện nay, hình như là một việc khó khăn lắm thì phải. Cô không chỉ bận rộn ở trên lớp, mà còn là một người phụ nữ khá nổi tiếng với rất nhiều công việc được biết đến rộng rãi trên truyền hình và các tờ tạp chí, nên tôi phải tham dự một kì thi. Nghe đâu số thí sinh nhiều không thể tưởng tượng nổi. Những chuyện đó, về sau này, tôi được nghe người ta kể lại. Tôi cho rằng mình đã quá may mắn và cảm thấy đôi chút vui sướng, vì một kẻ mới tập tành vào nghề như tôi, chỉ học trong vỏn vẹn một mùa hè mà lại vào được một vị trí như thế. Nhưng khi quan sát những cô gái tới trường học nấu ăn, tôi đã hiểu vì sao. Cơ bản thì sự chuẩn bị về tinh thần của họ khác với tôi.
Những cô gái đó, họ sống trong hạnh phúc. Dù cho có học hành nhiều thế nào đi chăng nữa, họ vẫn được dạy dỗ để không bao giờ vượt ra khỏi cái biên giới của sự hạnh phúc ấy. Có lẽ, những bậc cha mẹ rất mực thương con đã làm như vậy. Và họ chẳng bao giờ được biết tới niềm vui thực sự. Đằng nào tốt hơn? Họ không thể lựa chọn. Con người ấy được sinh ra chỉ để sống một mình. Hạnh phúc, nghĩa là một cuộc đời để không bao giờ phải cảm thấy rằng, thực ra ta chỉ có một mình. Tôi cũng thấy như thế thật là tốt. Họ mang trên mình chiếc tạp dề, miệng cười tươi như hoa, họ học nấu ăn, đầy trăn trở, đầy băn khoăn, và rồi vào giữa lúc đó thì họ bắt đầu yêu và sẽ đi lấy chồng. Điều ấy sao mà tuyệt diệu. Đẹp đẽ và dịu ngọt. Còn tôi, vào những lúc vô cùng mệt mỏi, những lúc trên mặt mình mọc mụn hay vào những đêm cô độc, tôi cố gắng gọi điện thoại đến khắp mọi nơi cho bạn bè, nhưng rốt cuộc tất cả bọn họ đều đi vắng. Những khi như thế tôi luôn cảm thấy căm ghét cuộc đời mình, cả việc tôi được sinh ra, những sự nuôi nấng, dạy dỗ ấy, tất tần tật. Tôi luôn thấy hối hận vì tất cả.
Nhưng vào cái mùa hạ tột cùng hạnh phúc ấy, và ở trong căn bếp ấy, những vết bỏng, và những vết đứt tay đều không làm tôi nao núng. Cả việc phải thức trắng đêm, cũng không làm tôi thấy nhọc nhằn. Ngày nào cũng vậy, tôi luôn phấp phỏng chờ cho đến hôm sau, để lại có thể được đương đầu và thử sức. Trong món bánh cà rốt mà tôi đã làm nhiều tới mức thuộc làu công thức ấy, có trộn lẫn cả những mẩu linh hồn của tôi. Và những quả cà chua đỏ mọng tôi tìm thấy trong siêu thị, bao giờ cũng làm tôi say đắm đến quên đi cả sinh mệnh của mình.
Bằng cách đó, tôi đã biết thế nào là niềm vui, và tôi không thể nào quay đầu lại đuợc nữa.
Dẫu sao, tôi vẫn muốn tiếp tục cảm thấy rằng, rồi một mai mình sẽ chết. Không làm thế, tôi không nhận thấy được mình đang sống.
Và kết quả là tôi đã có một cuộc đời, giống một kẻ rón rén men đi trong bóng tối, bên mép vực dốc đứng, cuối cùng cũng tới được con đường lớn, và bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm."
- Kitchen | Yoshimoto Banana
5 notes
·
View notes
Text
BÔNG TAI ĐƯỢC PHÂN LOẠI THEO HÌNH DÁNG, NÀNG CÓ BIẾT CHƯA?
Bông tai là món phụ kiện không thể thiếu cho cuộc sống muôn màu của một cô gái. Tuy nhiên, cô ấy không nhất thiết phải mặc nó chỉ vì nghĩ rằng nó trông đẹp. Bởi nếu không biết rõ về khuyên tai, khuyên tai có những loại nào, hình dáng ra sao, phù hợp với khuôn mặt của mình… bạn rất dễ rơi vào mê cung không lối thoát. Trong bài viết hôm nay, hãy cùng Miu Silver tìm hiểu cách phân loại bông tai theo hình dạng để có thể lựa chọn chính xác hơn nhé!
1. bông tai thả
Với loại khuyên tai này, một phần của khuyên tai được cố định vào lỗ, phần còn lại rơi xuống dưới tai, thường ở một vị trí cố định mà không cần cử động nhiều. Vì vậy, các chi tiết phụ thường ngắn và được làm bằng kim loại cứng để giữ bông tai cố định nhưng vẫn đủ thanh lịch.
2. Bông tai chùm
Biến thể của Stud dành cho những người thích nhiều đá quý hơn. Bởi vì các cụm vẫn đáp ứng được yêu cầu giữ cố định một chỗ như đinh tán, đồng thời kết hợp nhiều chi tiết, hoa văn, đá quý thành một cụm. Loại bông tai này có thể nhẹ nhàng thu hút sự chú ý mà vẫn giữ được sự tự nhiên trong cuộc sống hàng ngày.
3. Khuyên tai dạng vòng
Khuyên tai dạng vòng là loại khuyên tai hình tròn rất được các cô nàng sành điệu ưa chuộng. Đặc điểm của loại khuyên tai này là ngay lập tức thu hút sự chú ý vào tai dù không cần đến đá quý hoặc được làm từ chất liệu cao cấp. Theo thời gian, khuyên tai dạng vòng cũng có nhiều kiểu dáng hình vuông, hình tam giác và nhiều kiểu dáng khác. Dù có cập nhật thế nào thì nó vẫn duy trì kết cấu kim loại chắc chắn và có phần che tai.
4. Bông tai giọt nước
Đúng như tên gọi, khuyên tai hình giọt nước có họa tiết hình giọt nước mắt rơi. Phiên bản này rất phù hợp với những cô nàng nhẹ nhàng, dịu dàng, cổ điển. Kết hợp với váy dài và tóc xõa sẽ trông vô cùng quyến rũ.
5. Bông tai ôm
Giống như Hoop, Huggie là một chiếc khuyên tai tròn nhưng ôm tai một cách chắc chắn thay vì lỏng lẻo và “cồng kềnh” như phiên bản Hoop gốc. Loại bông tai này cũng được các cô gái trẻ, năng động ưa chuộng vì được đánh giá là phù hợp với nhiều cách kết hợp trang phục khác nhau và thoải mái khi đeo, làm đẹp tai mà không sợ cản trở vận động.
Bạn còn nhớ tên 5 kiểu bông tai trên không? Phân loại khuyên tai dựa trên hình dáng đôi khi phức tạp hơn bạn nghĩ! Tuy nhiên, đừng lo lắng, bạn hãy theo dõi trang chủ website Miu Silver hoặc xem thêm tại đây của Miu Silver để có thể xem các kiểu dáng mình muốn mua nhé!
2 notes
·
View notes
Text
LÀM NGƯỜI THẮNG Ở NHÂN CÁCH, THUA BỞI SO ĐO
Thông minh là do bẩm sinh, lương thiện là do bạn lựa chọn Chó và Hồ ly là đôi bạn. Chúng thường chơi với nhau. Rồi một ngày, cả hai gặp phải Thần chết. Thần chết nói: “Trong hai ngươi, chỉ có một người được sống, hai ngươi hãy oẳn tù tì đi, ai thua sẽ phải chết”. Cuối cùng Hồ ly chết. Chó khóc lóc ôm Hồ Ly đã chết nằm yên lặng trong lòng. “Đã nói là cả hai sẽ cùng ra búa, tại sao trong khi ta…
View On WordPress
0 notes
Text
cuộc sống muôn màu thật dễ thương #quoclinhecovillage
youtube
2 notes
·
View notes
Text
Ngày trẻ, người ta nghĩ bản thân là điều gì đó lớn lao, vĩ đại trong cõi sống. Và thanh xuân đó, người tiêu xài vị kỷ chơi sang. Chạy theo khát vọng của đời mình, cái đam mê của tuổi trẻ.
Để rồi mãi về sau, khi đường đời đã mòn lối và đôi chân trần đã thấm mệt, họ thinh lặng nhìn mọi thứ xung quanh.
“Ồ, sao mình bé nhỏ thế?”
Họ chỉ như con thuyền trước biển khơi vô tận, trước ánh xanh tiếng sóng nước không lời, họ nhớ về những ngày tháng xê dịch, những đam mê đưa họ tới cuối chân trời. Để nghe sóng vỗ, để đứng hiên ngang. Là một cái tôi rất khác.
Họ nghe tiếng gọi của con tim, họ nghe nhiệt huyết của tuổi trẻ. Bỏ qua hết thảy những bài học của người đi trước:
“Cuộc sống này, không màu hồng, như trái tim con mách bảo!
Sự đời mặn nhạt, con phải trả bằng niềm tin.”
Rồi họ gục ngã, trên thềm nhà đêm giá lạnh. Cuộn tròn mình dưới góc tối người thua.
Trong họ, có kẻ khóc, có người cười.
Có người lại đứng lên mà sống tiếp.
Dẫu mệt đến tận cùng, dẫu chẳng hết đơn đau. Họ lao vào sóng vỗ, họ bước qua cõi mê.
Chăm chỉ, miệt mài. Để rồi…
“Có đôi khi, đắm chìm đêm tăm tối.
Để ngày dài, kê cao gối ngủ êm…”
Nhưng mà. Mấy ai qua được cái bóng của đời mình?
Cái bóng, của cô liêu.
---------------
Biết nói gì trước biển em ơi!
Trước cái xa xanh thanh khiết không lời
Cái hào hiệp ngang tàng của gió
Cái kiên nhẫn của nghìn đời sóng vỗ
Cái nghiêm trang của đá đứng chen trời
Cái giản đơn sâu sắc như đời
Chân trời kia biển mãi gọi người đi
Bao khát vọng nửa chừng tan giữa sóng
Vầng trán mặn giọt mồ hôi cay đắng
Bao kiếp vùi trong đáy lặn mù tăm
Nhưng muôn đời vẫn những cánh buồm căng
Bay trên biển như bồ câu trên đất
Biển dư sức và người không biết mệt
Mũi thuyền lao mặt sóng lại cày bừa
Những chân trời ta vẫn mãi tìm đi
(Trước biển - Vũ Quần Phương. Thơ Việt Nam 1945-1985, NXB Văn học, 1985, tr.391)
5 notes
·
View notes
Text
Em ơi buồn chi thế
Cuộc sống vẫn muôn màu
Chuyện đâu còn có đó
Đo làm gì nông sâu
— AN TRƯƠNG
26 notes
·
View notes
Text
Điều tôi thấy hứng thú ở những người bạn tôi biết về sau này đó là họ sẽ không buông lời cười cợt, không mỉa mai, không tỏ ra xa lạ với bất cứ thứ gì khác họ. Cuộc sống vốn đã đa dạng, con người lại càng muôn màu. Đòi hỏi một sự đồng nhất, giống nhau là đi ngược lại quá trình phát triển của nhân loại. Tôi thích cách những người bạn của mình tôn trọng những sự khác biệt, những sự sáng tạo. Tôi thích cách những người bạn đứng ra xa khỏi bức tranh và nhìn mọi thứ dưới những góc độ toàn diện. Mỗi cá nhân đều có quyền có một góc nhìn riêng cho mình, và cần sự tôn trọng những góc nhìn khác. Tới đoạn này tôi có quá nhiều trích dẫn muốn để vào đây, như đoạn tuyên ngôn của Roark ở cuối cuốn Suối Nguồn, hay một đoạn trong một buổi nói chuyện (trực tiếp) của tiến sỹ BTP mà tôi có dịp đến và cực kỳ tâm đắc diễn ra hơn 1 năm trước. Mà thôi, nhiều thứ dài dòng bớt hay.
Mùa này lại tới mùa kiếm chuyện cãi nhau. Đi đâu cũng thấy phát mệt. Bên nào cũng thấy mắc mệt. Tầm này lánh xa xã hội, đỡ thấy thị phi, đỡ thấy diễn trò.
7 notes
·
View notes