#BÀI TẬP THỂ HÌNH
Explore tagged Tumblr posts
ctgloan · 1 year ago
Text
Bạn đang muốn tăng cơ ngực nhưng không có điều kiện để sử dụng tạ? Đừng lo lắng, vì trong bài viết này, phòng tập gym MD fitness chúng tôi sẽ giới thiệu cho bạn những bài gym tăng cơ ngực không dùng tạ hiệu quả nhất.
#phongtapgym, #baigymtangconguc, #phongtapthehinh
0 notes
cuonglightning · 11 months ago
Text
Tập Sống Hạnh Phúc
Muốn hạnh phúc chúng ta phải "tập", giống như em tập thể dục , tập chơi đàn hay tập vẽ... vậy. Tập mỗi ngày một chút, mỗi nơi một chút với mỗi người một chút...
Quan trọng là tập như thế nào...
Đây là 3 điều cơ bản mà anh đang cố thực hành
Thứ 1: Tập tích cực thay vì tiêu cực
Cái này phải khởi nguồn từ suy nghĩ nhé, đầu tiên dù bất kể có biến cố g�� tới với em hãy tìm một "khía cạnh tích cực nhất" của câu chuyện và vin vào đó thay vì chỉ nghĩ về những điều tiêu cực đang sảy ra. Điều này không hẳn giúp em vui lên nhưng nó giúp em nhìn nhận đúng vấn đề đang gặp phải và giải quyết nó đơn giản cũng như là hiệu quả hơn, giúp em tránh làm em bị cuốn vào những vòng luẩn quẩn trong đầu mình.
Ngoài ra trong cuộc sống hàng ngày hãy tập gần gũi những người mang năng lượng vui vẻ, hay cười, những người biết động viên, biết khen ngợi, tránh xa mấy người hay than thở, kể lể, những người oán trách sân hận lại càng phải tránh ra, ngừng thói quen nghe nhạc ảm đạm, sướt mướt, thất tình sầu đời (vì mấy nhạc này mang tần số rất thấp, dù nó hay nhưng nó kéo sóng não xuống thấp theo khiến con người sầu theo), hàng ngày cố gắng nhìn nhận đánh giá tích cực khi quan sát cuộc sống...
Thứ 2: Tập giảm bớt một chút mong cầu của bản thân lại
Mong cầu bao gồm cả về vật chất và tinh thần, mọi buồn khổ đều khởi nguồn từ việc không được như ta mong muốn, thế nên càng mong nhiều càng dễ khổ. Thế nên hãy từ từ giảm nó xuống chút. Về vật chất thì khá đơn giản, thay vì phải có ip15 để xài mới oách thì mình có thể sài xiaomi redmi note 13 rồi lấy tiền dư đi du lịch một chuyến hoặc thay vì phải gồng nợ ngân hàng mua nhà mua xe để bằng bạn bằng bè thì tìm kiếm một căn bé hơn, xa trung tâm hơn hoặc đi thuê rồi đón bus đi làm... thực ra có được càng tốt nhưng đừng làm khó mình bằng việc bắt buộc phải có, vật chất nó là niềm vui ngắn hạn nhất mà em có thể cảm nhận, thâm chí nó không vui bằng thắng một trận game cơ
Còn về tinh thần, ca này khó đấy, ví dụ nhé, muốn con học tốt nhưng con học bình thường không vui, muốn bồ yêu kiểu abc nhưng ổng lại yêu kiểu xyz không vui, muốn thằng đồng nghiệp nó ăn đừng phát ra tiếng động nhưng cái mồm nó chép to quá khó chịu cũng không vui... nhiều cái nho nhỏ như thế khởi từ bên trong mình ra, nếu mình không kiểm soát được thì rất khó để hài lòng với cuộc đời, thế nên cũng nén lại.
Thứ 3: Tập yêu thương cơ thể của mình
Anh cho rằng mọi người nghĩ rằng mình yêu thương cơ thể của mình nhưng chưa chắc đâu nhé, thức tới mấy giờ đi ngủ, bcó tập thể dục thường xuyên không, uống nước đủ không, chế độ ăn có quan tâm không hay lại bận quá đa phần ăn tạm hoặc nhịn ăn để giữ cân giảm eo... thực ra anh biết cũng khó nhưng một tinh thần tốt phải xuất phát từ một thân thể khoẻ mạnh, thế nên hãy chăm sóc cho chính mình tốt cái đã.
Hãy cảm ơn đầu em vì hôm nay nó không đau đầu, cảm ơn mắt em vì nó còn nhìn tốt, cảm ơn chân, tay, mũi, lưỡi bla bla bla vì chúng không biểu tình gì... Hãy yêu bản thân mình như Narcissus yêu chính cái bóng của mình dưới sông vây bởi lẽ khi yêu mình em sẽ biết yêu người, và khi biết yêu mọi người em sẽ hạnh phúc.
***
Em có biết vì sao các thầy chùa lại gọi là đi tu tập không? Bởi khi bước chân vào cửa Phật những điều cơ bản nhất như hít thở, bước đi, ăn uống, ngủ nghỉ... đều phải học tập lại từ đầu. Các thầy chùa đi tu chính là hình thức tập hạnh phúc như vậy, thế nên người ta mới gọi là tu tập. Tất nhiên anh không nhắc tới để khuyên mọi người hãy đi tu, trời ơi cuộc đời còn nhiều cái hay quá, bản thân chúng ta còn đủ ham muốn trải nghiệm, còn đủ mong cầu cần vượt qua và còn đủ bài học phải nếm vị thì cái việc đi tu chắc phải dành cho kiếp khác. Nhưng việc học tập các thầy tu để tìm tới với hạnh phúc thì anh nghĩ là có thể tham khảo. Tương tự như việc em đọc thêm một cuốn sách nâng cao để tích thêm kinh nghiệm vậy, cứ đọc qua hiểu thêm đến đâu thì hay đến đấy, không cần gượng ép làm gì.
Còn nếu em là học sinh học không tốt lắm thì chưa cần vội tham khảo sách nâng cao, chỉ cần áp dụng kiến thức cơ bản trong SGK như mấy cái anh nhắc ở trên trước đã. Chỉ cần em cố gắng thực hạnh trong một thời gian kết hợp thiền định nếu có thể mọi thứ xung quanh em chắc chắn sẽ khác.
Chúc em sớm hạnh phúc bằng chính bản thân mình chứ không phải phụ thuộc vào ai
77 notes · View notes
miyie · 2 months ago
Text
Có nhiều chuyện rất khó để thông suốt, chẳng hạn như năm nay tôi 25, tôi vẫn không rõ mình giỏi thứ gì. Người sếp đầu tiên của tôi cho rằng tôi rất giỏi số liệu, người sếp thứ 2 của tôi lại cho rằng tôi làm rất tốt công việc sáng tạo, người sếp thứ 3 của tôi lại rất thích giao cho tôi những công việc liên quan đến giao tiếp nhưng lại luôn miệng bảo rằng năng lực tôi kém, có thể kéo cả công ty thụt lùi theo.
Sau cùng, tôi vẫn không hiểu mình làm tốt việc gì nhất. Ngẫm lại, có thể là vì chính tôi là người viết kịch bản nhưng lại để ý quá nhiều lời bàn tán bên tai, chưa từng tập trung vào chính mình. Tôi là kiểu người "people pleaser" điển hình, lấy lòng mọi người chẳng vì điều gì, điều chỉnh bản thân mình một cách vô tội vạ, có thể chính vì là kiểu người "khoảng trống nào cũng có thể lấp đầy" nên người khác không thể nhìn thấy ưu điểm của tôi, bản thân tôi ngày càng trở nên mơ hồ về chính mình.
Nếu cuộc đời là 60 năm, tôi đã đi hết hơn 1/3 số đó theo một cách làng nhàng, nói một cách ưu nhã thì đây là bình an, nhưng thẳng thắn thì ở những năm tháng tuổi trẻ này tôi tầm thường.
Tôi - người vẫn loay hoay trong vở diễn của chính mình, luôn tự hỏi liệu có một lúc nào đó, bản thân có thể thoát khỏi sự nhạt này không?
---------------
Phim: Later I Laughed
Mọi người có thể đọc đầy đủ bài viết trên fanpage viết lách của mình: https://www.facebook.com/share/p/1BJxvegBzJ/?mibextid=WC7FNe
Tumblr media
22 notes · View notes
tieuduongnhi · 2 years ago
Text
Dùng những câu từ dịu dàng nhất để nói “Em không còn thích anh nữa”.
_______________
1. Núi xưa đẹp nhất mùa thu, đoạn tương tư này nên dừng tại hôm nay.
- "Cố sơn"
2. Tuy tiệm hoa đã đóng cửa, nhưng hoa vẫn phải nở.
- Trích “Tuyển tập thơ” của Thái Nhân Vĩ.
3. Em không thể quay về như lời hứa ngày xưa được nữa, liệu rằng đây có phải là ý nghĩa của việc chia li ?
- Bắc Đảo “Daydream”.
4. Nếu sau này không thể gặp lại em nữa, vậy anh chúc em buổi sáng tốt lành, buổi chiều vui vẻ, buổi tối ngủ ngon.
- “Buổi diễn của Truman”.
5. Khi trái tim không vướng bận, không đau khổ vì tình yêu, không sợ hãi tương lai, không đau buồn vì quá khứ. Như vậy, sẽ bình yên biết bao nhiêu.
- “Sống vốn đơn thuần” - Phong Tử Khải.
6. Trong tim em từng có hình bóng của anh, thích một người không phải là việc gì phạm pháp, nhưng em chỉ có thể thích anh được vậy thôi.
- “The grand master”
7. Lòng chàng đã hai ý, tình thiếp dứt từ đây. - “Ngâm khúc bạc đầu” - Trác Văn Ngôn.
8. “Sau nay cẩm thư đừng gửi
Hoạ lâu mưa gió thình lình”
- Trích “Thanh bình nhạc” - Án Kỷ Đạo, (bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)
9. Mưa rơi không giọt ngược
Nước đổ vớt tro đầy
Tình chàng cùng ý thiếp
Đôi ngả chảy đông tây
- Trích “Người đán bà mệnh bạc” - Lý Bạch
10. Đợi mưa, đợi gió, cũng không đợi được anh.
11. Trái tim tôi đã nguội lạnh cùng bầu trời mùa thu.
12. Thà yêu gió sáng sớm còn hơn mơ mộng đêm khuya.
13. Em rất thích biển nhưng em không thể nhảy xuống biển.
14. Lần sau gặp lại, hãy xem nhau như người lạ.
15. Hoàng hôn hôm nay thật rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ, nhưng sau này em phải bên cạnh người khác rồi.
16. Hôm đó trong biển người em tìm thấy anh, hôm nay em trả anh về lại nơi biển người ấy.
17. Quan hệ giữa chúng ta, cũng chỉ xem như cái diều. Lúc bắt đầu anh theo gió trôi bạt khắp nơi, còn em vẫn đứng đó.
18. Dù anh có là ngôi sao đẹp nhất, anh cũng không thuộc về hành tinh của em.
19. Lần này, hoa hướng dương từ bỏ mặt trời thật rồi!
20. Anh xem, mây trên trời phân tán hết rồi.
21. Anh rất đặc biệt trong mắt em, nhưng không còn tồn tại trong giấc mơ của em nữa.
22. Hãy đi bảo vệ công chúa nhỏ của anh đi, em vẫn muốn làm ác quỷ ở thế giới này.
23. Em không ngoan chút nào, vì vậy anh muốn trừng phạt em. Hình phạt chính là sau này em không thể gặp anh nữa.
24. Mùa hạ chia tay bao lần, lòng em bỗng trở nên lạnh lẽo.
25. Em duỗi tay lâu như vậy, không có anh cầm em thấy rất mệt, vì vậy em thu tay lại rồi.
26. Em không thể dành cả đời cho anh, anh cũng không thể dành một đời cạnh em.
27. Em nghĩ mình phải trở nên tốt hơn, đây là lúc em đợi thiên sứ được an bài xuất hiện trong cuộc đời em rồi.
28. Chúc anh đoạn đường tới hạnh phúc.
29. Nhìn cảnh hoàng hôn và những đám mây thật đẹp, nhưng em sẽ không chụp cho anh nữa.
Gặp người tốt chuyện vui, em sẽ không kể anh nghe nữa.
Ăn món ngon, em cũng sẽ không cho anh biết nữa.
Gặp chuyện buồn, em sẽ không nhớ đến anh nữa.
Nghĩ kỹ lại, không có anh em cũng không thiếu gì.
Lúc vui vẻ, em vẫn sẽ vui vẻ.
Lúc buồn, em vẫn sẽ buồn.
Nhưng, chúng ta đều đã thành người lạ từng quen.
Cre: Một chút đáng yêu của ngôn tình
#Rose
#of9420
280 notes · View notes
troicaomaytrang · 3 months ago
Text
Chuyện công việc...
Thực ra mình thất nghiệp rồi =))) nên lần này nói vê drama trong giới nhân sự.
Chuyện là dạo trước trên mạng ầm ĩ việc Mrs. H nói về người tự tu tập T. Mình không gọi là Sư bởi theo mình biết, đó là một chức danh trong Phật giáo và bắt buộc phải trải qua quá trình học tập bài bản mới được gọi là Sư. Tăng và Ni hình như cũng tương tự. Nên xin phép gọi là Thầy thay cho Người tự tu tập.
Mrs. T là admin một cộng đồng nhân sự (group khá lớn trên fb), và cũng là người có tiếng nói trong giới. Mrs. T tự lập group, tự tay duyệt từng bài viết được đăng trong nhóm để tránh những bài tuyển dụng mập mờ hoặc có yếu tố lừa đảo, bán hàng hoặc spam. Mrs. T cũng từng tổ chức các buổi nói chuyện trực tiếp cho cộng đồng (có thu phí vào cửa hay không thì mình k nhớ rõ, nếu có thì cũng xêm xêm tiền cà phê hoặc thuê địa điểm). Gần đây, trước khi drama nổ ra thì Mrs. T có tổ chức khoá học dạy về nhân sự. Mrs.T cũng lập group chat zalo 35+ nhưng k giới hạn về tuổi, dành cho cộng đồng thoải mái trao đổi quan điểm, trò chuyện.
Trong suốt quá trình sinh hoạt trong group fb vs zalo, một vài lần chat riêng để tâm sự, xin ý kiến về công việc trong lúc hoang mang, mình cảm thấy mrs T luôn cố gắng để cho mọi ng thoải mái nhất có thể, nhưng trong phạm vi cho phép.
Xin khẳng định, mình không phải fan của Mrs. T. Mình luôn cho rằng không ai hay bất cứ thứ gì có thể khiến cho tất cả mọi ng đều hài lòng và yêu quý trọn vẹn. Ngay cả tiền hay vàng cũng thế thôi 😆 vàng lên thì chê tiền mất giá cũng chê, tiền cũ tiền xấu cũng chê nữa là người. Còn thay đổi còn chuyển dịch là còn chê.
Rồi vào chủ đề chính.
Mrs. T đăng 1 bài post, đại ý là "theo như quan sát cá nhân của mình thì Mrs. H có dấu hiệu của bệnh tâm lý/tâm thần sau.... nhờ bạn @XYZ kiểm chứng xem đúng không".
Tada, drama bùng nổ bởi rất nhiều comment trái chiều. Tạm chia thành các nhóm:
- Nhóm góp ý: Mrs. T chưa đủ trình độ chuyên môn để kết luận việc ai đó mắc chứng bệnh tâm lý nào đó. Nhóm này dùng lời lẽ khá lịch sự, tử tế và tôn trọng. Hoặc khuyên nên xoá bài, xin lỗi vì đã đăng nội dung này,...
- Nhóm xả cảm xúc: họ comment mỉa mai, thể hiện sự thất vọng và đòi rời nhóm.
- Nhóm marketing: họ kết luận Mrs. T đang cố tình tạo drama, đòi Mrs. T phải làm việc lại với team xử lý khủng hoảng truyền thông ngay lập tức.
- Nhóm hả hê: họ là những người ghét mrs. T. Mình thật sự thấy sợ khi đọc những comment đó, họ chỉ trích đặt điều, bịa đặt thông tin (có ng vẽ kịch bản bảo là sẽ thông báo bị hack nick, rồi chờ drama qua thì bán khoá học,...) hoặc thậm chí có người nhân danh công lý (ngày xưa bạn em bị chị làm như thế này,...). Nhóm này dùng những từ ngữ độc hại vô cùng.
Và Mrs. T bị hack fb thật. Mrs. T thông báo như vậy trong nhóm zalo, gửi cả ảnh chụp màn hình thông báo.
Vấn đề bùng nổ hơn khi bạn A đăng trong group fb (nơi chỉ có duy nhất mrs. T là quản trị viên) rằng admin bị hack fb rồi, blablabla. Người duy nhất nắm quyền quản lý group fb bị hack thì ai là người duyệt bài???? Thế là lại bùng nổ drama.
Mrs.T gửi ảnh chụp màn hình điện thoại comment hay bài đăng fb đó trong zalo, và ng ta nhận ra ở ô comment hiển thị avatar của bạn A. Nhiều ng suy đoán đây là chiêu trò của mrs T. Đoán A là acc clone của mrs. T. Mrs. T khẳng định không có acc clone, và không nói rõ (hoặc có nói nhưng mình k để ý) là A có gửi ảnh qua zalo cho mrs. T không. Mrs. T đã lập 1 fb khác sau vụ này và lấy tên thật + tên nhóm fb đã lập.
Mrs. T bị hack cả linkedin.
Mrs. T lấy lại linkedin, sau đó lấy lại được fb và bị hack (không thành) tài khoản gmail. Mrs. T không dùng hãng X nhưng GG gửi thông báo có người đăng nhập tài khoản gmail bằng điện thoại X, nếu đúng thì hãy bấm số hiện trên máy tính.
Mrs. T không cãi nhau trên mạng nữa. Xoá group zalo gần 1k thành viên và lập group khác bởi vì thấy tin nhắn trên group đó bị chụp ra ngoài (acc ảo tên Thị chỉ đích danh 1 thành viên trong nhóm với bình luận của chị ấy). Sau khi lập group zalo mới, khi chỉ có hơn 30ng mà vẫn bị leak nội dung trò chuyện 🤣
Mrs. Thảo đã làm việc với luật sư và lập vi bằng những người đã dùng lời lẽ xúc phạm, bịa đặt thông tin cá nhân. Acc Thị đã khoá tài khoản, mọi lời bình luận đã biến mất. Nhưng vài người khác vẫn còn.
Vấn đề là....
Một vài người bảo lập vi bằng thì ai cũng làm được, không sợ, và bảo mrs T xúc phạm mrs H, mrs T cũng có lỗi, họ hả hê và cười cợt, không coi chuyện lập vi bằng này là gì. => mình thực sự thắc mắc, mrs T đang bảo vệ quyền lợi của mình trên không gian mạng và hoàn toàn có quyền nhờ pháp luật bảo vệ bản thân mình. Điều này hoàn toàn khác với việc mrs. T làm sai (theo quan điểm của cá nhân hoặc luật pháp). Ví dụ đơn giản như này đi: Z xúc phạm và gây tổn thương về cơ thể cho Y. Y kiện ra toà. Z nói Y đã phá hoại đồ đạc thuộc sở hữu của Z. Z kiện ngược Y. Pháp luật vẫn sẽ bảo vệ Z, pháp luật không từ chối bảo vệ Z chỉ bởi vì Z làm việc có lỗi với Y. Tương tự, nếu Mrs. H kiện mrs. T thì đó là chuyện của 2 người, nó hoàn toàn không liên quan hay ảnh hưởng gì tới việc mrs. T nhờ pháp luật bảo vệ, lập vi bằng hay khởi kiện những người kia.
Mrs. T đăng ảnh vi bằng lên mạng, và nhiều người lại xúm vào chỉ trích vụ việc. Có ng nhắc lại vụ bài đăng kia, nhưng có ng lại nói không nên đăng vi bằng lên mạng, đây là chuyện cá nhân, k nên chỉ đích danh tn người ta và tên công ty, không nên đưa lên linkedin hay fb. => mình không đồng tình lắm. Đầu tiên là mình khá tin tưởng mrs. T đã tham khảo ý kiến của luật sư trước khi đăng lên. Hai là đăng vậy để mọi ng có ý thức và trách nhiệm hơn với những lởi bình luận của mình.
Awn, người tích cực và hả hê nhất là người đứng sau nick fb ảo và đã khoá fb, biến mất khỏi fb cùng với mọi comment.
Mình đăng lên đây chỉ để giải toả stress. Mong là k bị lôi đi đâu đó. Bởi mình biết mình chỉ là người kể lại theo góc nhìn của mình, nó đúng với mình tại thời điểm này, nhưng chưa chắc đã đúng với bất kỳ ai khác.
Thực sự mong chờ cái kết của vi bằng, để người ta có ý thức hơn về những bình luận trên internet. Với mình thì những người làm ở văn phòng là những người có hiểu biết, kiến thức về luật hơn rất nhiều người làm việc tay chân. Do môi trường làm việc và tính chất công việc nên ít ai làm việc tay chân để ý đến luật. Đó là quan sát của cá nhân mình.
7 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 7 months ago
Text
Tumblr media
Hơn 2 năm trước, mình đã viết một lá thư cho giáo viên người Ukraine có con bị mắc kẹt trong cuộc chiến giữa Nga và Ukraine. Sau đó mình nhận được một ít lời khen từ GĐ Nhân sự và cả Manager. Bạn biết không, ngay cả khi không có ai khen thì mình vẫn yêu lá thư đó vô cùng, hay nói đúng hơn, mình yêu tâm hồn của chính mình.
Từ lâu mình biết, trong mắt bạn bè phổ thông, mình là đứa già cỗi. Trong mắt bạn bè đại học, mình là đứa sắc lẻm. Trong mắt một ít người khác lướt ngang đời mình, mình là đứa khắt khe. Có một số người đã ngồi xuống để nói với mình về những điều đó, một số người nói sau lưng mình, một số người không nói,... nhưng mình đều vẫn biết chứ. Không phải vì mình hiểu họ mà vì mình hiểu mình.
Và khi mình dần đi đến những con dốc khác trong đời thì ở đó có những người đang hì hục leo lên những đỉnh cao của đời họ nhưng vẫn nán lại để nói với mình những lời êm ái đến vô cùng. Mình vẫn là mình thôi, nhưng dần đã được người khác diễn đạt theo một cách khác.
Ngày hôm nay, mình lại được khen sâu sắc (và mature), mặc dù mình chưa làm gì cho nơi này để gọi là ra hình ra dáng cả. Mình vừa vào đã đi Hà Nội mấy ngày, mình còn xin off vì lịch học,... nhưng chỉ mới bằng những góp ý cực kỳ nhỏ đã có người dừng lại để nói với mình những điều mà một số nơi khác, phải đến khi mình rời đi mình mới được nghe - một cách toàn vẹn và chân thành. Dĩ nhiên, việc ta có dịp để ngồi xuống nói điều gì đó với nhau hay không, chưa bao giờ là thứ có thể đóng đinh được thời điểm mà còn phụ thuộc vào nhiều thứ. Có đôi khi chưa từng nói nhưng cũng là chứa đựng hàng vạn lời rồi.
Cũng trong thời gian gần đây, một bài đăng hơn 5000 ký tự (đã cố rút xuống còn 4000 ký tự để được đăng) của mình cũng vượt mốc hơn 200K views. Và đa số cmt trong đấy người ta không tập trung vào câu chuyện mà lạ thay, người ta tập trung vào người viết - là mình.
Từ những điều này, thỉnh thoảng mình có tự hỏi: người ta cần gì ở mình nhỉ, nếu chỉ là nghe mình nói?
Thật tuyệt vời khi ta sống và làm việc, có (nhiều) người dừng lại để nghe ta nói. Nhưng mình muốn nhấn mạnh một việc đó là sẽ thật mỹ mãn nếu mọi người “có nghe mình nói” và có cả “nhìn những chuyện mình làm”. Bản thân mình đánh giá cao hành động hơn lời lẽ. Con người ta trên trang nhật ký của chính mình vẫn có thể viết sai sự thật, vì thế kết quả cuối cùng vẫn nên là những thứ thuộc về hành động. Nếu ta sống được bằng những lời ngợi khen thì có lẽ cũng đã nuôi nhau được bằng những ánh sao trời.
Khi mình không thấy mình tạo ra được “giá trị” hay “hiệu quả” có thể lượng hóa được thì người khác có nói với mình bao nhiêu lời có cánh thì cũng không giữ được mình ngồi lại ở đâu đó. Dĩ nhiên, tiêu chuẩn về cái gọi là “giá trị” và “hiệu quả” của chúng ta là khác nhau, cái đấy thì không phải nói làm gì.
Mình để lại lá thư an ủi giáo viên người Ukraine ở dưới cho ai ham đọc. Với mình, đây là một sản phẩm đạt tiêu chuẩn (của mình dành cho mình):
— AN TRƯƠNG
11 notes · View notes
changlagica · 5 months ago
Text
Ngồi đọc sách về Dịch, thấy câu "trong Âm có Dương, trong Dương có Âm", lại nhớ bài viết của một bạn trong lớp Bói Dịch năm 2019, đăng về đề thi Đại học của Trung Quốc năm 2019, mọi người đọc và suy ngẫm nhé.
Đề thi đại học Trung Quốc 2019:
"Mỗi vật đều có một tính, nước thì nhạt, muối thì mặn. Nước thêm nước vẫn là nước, muối thêm muối vẫn là muối. Chua ngọt cay nhạt mặn, năm vị điều hoà, cùng tồn tại hoà trộn tạo ra trăm ngàn vị khác. Vật đã thế, sự việc cũng thế, con người càng thế.
.........................
Thí sinh đạt điểm tuyệt đối (150/150) đã đặt tựa đề:
...........
"Củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng thịt thì đã khác".
Tom là một cậu bé chăn cừu, cậu có một đàn cừu thuần màu trắng như một đám mây cực lớn. Chính vì thế Tom cực kì ghét con cừu đen duy nhất trong đàn, cậu luôn hăm he làm thịt nó.
Vào một ngày mùa đông nọ, trời đổ tuyết lớn, đàn cừu màu trắng lẫn trong nền tuyết làm Tom không cách nào tìm được. Cuối cùng nhờ con cừu đen duy nhất đó mà Tom tìm về được đàn cừu của mình.
Từ đây Tom hiểu được một đạo lý, thuần tuý cố nhiên rất đẹp, thế nhưng cộng sinh hài hoà lại càng tốt hơn.
Trên thực tế, mỗi vật đều có tính chất khác nhau, có vẻ đẹp khác nhau. Hổ dễ nổi nóng, khỉ hấp tấp, cừu hiền lành, động vật đã vậy, thực vật lại càng thú vị hơn, trên đời này không bao giờ có hai chiếc lá giống hệt nhau, cả những thứ cùng loại cũng không phải nhất thành bất biến huống chi là những vật khác nhau hoàn toàn.
Vật đã thế, con người càng thế...
Tả Truyện từng viết, tư tưởng con người không ai giống ai, mỗi người một vẻ. Mà tư tưởng thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tính cách của người đó. Nếu muốn tôn trọng cái gọi là tư tưởng đó thì cần học cách khoan dung, đừng bao giờ vọng tưởng thống nhất tư tưởng, nó là điều phi lý.
Nhưng vấn đề là đã không cách nào thống nhất tư tưởng, vậy phải chung sống thế nào?
Có hai cách, một là tập hợp những người cùng chung chí hướng, những người cùng chung sở thích tập hợp với nhau, hình thành nên một quần thể có quan niệm chung.
Nhưng tiếc là chuyện này rất hiếm có, như củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng thịt thì đã khác, làm sao có tư tưởng nào giống tư tưởng nào hoàn toàn.
Sự tham gia của nhiều tư tưởng giống mà khác nhau này còn phá vỡ sự cân bằng sản sinh ra biến hoá. Cát rơi vào miệng trai, thành trân châu quý giá, bụi trong hơi nước hoà thành mưa. Chính vì thế có một câu nói rất đúng rằng: “Người với người khác nhau, chưa chắc là chuyện xấu, chim diều không cần phải biến thành quạ mới có thể chung sống hoà bình.”
Nói cách khác là mỗi người một vẻ, tức là hoà hợp.
Từ bản thể triết học mà nói, hoà hợp là quy luật vận hành của vạn vật. Lão Tử nói: “Vạn vật đều có âm có dương, cân bằng âm dương chính là hoà hợp.”
Từ góc độ triết học mà nói, hoà hợp là cảnh giới cuối cùng mà con người theo đuổi. Lễ ký viết: “Những kẻ biết hoà hợp mới là kẻ làm chủ và đạt được cái đạo của thiên hạ”. Hoà hợp tạo ra sự xây dựng, sản sinh, thuận tiện, thành công và thịnh vượng.
Từ góc độ phương pháp luận triết học thì hoà hợp là quy tắc làm người cơ bản. Luận ngữ viết: “Quân tử hoà hợp nhưng cũng khác nhau.” Chỉ khi thuận theo quy tắc hoà hợp để diễn sinh phát triển thì mới có thể tồn tại lâu dài.
Từ góc độ sinh học thì cộng sinh là một trong những mối quan hệ quan trọng nhất trong hệ sinh thái. Hai loại sinh vật cùng giúp nhau tồn tại, thiếu một bên, bên còn lại cũng khó sống nổi. Như tảo và nấm cộng sinh, cá sấu cộng sinh với chim bắt sâu, bò tót cộng sinh với chim ăn ruồi bọ.
Hoà hợp mà khác biệt, cái quan trọng nhất là phải chấp nhận và dung nhập vạn vật, thứ hai là biết chọn lựa và sử dụng những thứ phù hợp với đặc tính tự thân để hoàn thiện chính mình. Cuối cùng là đặt mình trong nhiều hoàn cảnh, tập cho bản thân tính phóng khoáng lạc quan.
Dù là một chỉnh thể bền chắc như thép cũng phải có một thứ khác biệt để điều hoà. Không ít những công ty quốc tế luôn giữ vài người có ý kiến trái ngược nhau trong hội đồng quản trị, những người này sẽ luôn soi mói làm khó dễ các quyết định được hội đồng đưa ra, thế nhưng chỉ có vậy mới có thể thúc đẩy hội đồng đưa ra những quyết sách chính xác và đúng đắn nhất.
Từ Tiểu Bình từng nói: “Với những người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong nhóm có 3-4 người trung thành và 1 người luôn làm trái lại, chính là tổ hợp tuyệt vời nhất.”
Đạo lý này rất đơn giản, kẻ làm trái lại ấy đóng vai người điều hoà, anh ta phản bác, đánh thức, thúc tiến người lãnh đạo, như chim gõ kiến trên cây, vừa là bác sĩ vừa là kẻ gây tai hoạ. Nhưng nó sẽ luôn luôn tồn tại song hành với bạn.
Vậy vấn đề mới lại sinh ra, dung hợp có làm mất đi bản chất của mình không? Hoà hợp, chỉ là điều hoà, không phải hoà tan rồi làm mất bản thân. Bạn có thể đứng ở Trung Quốc nhìn ra thế giới, cũng có thể đứng ngoài thế giới nhìn vào Trung Quốc, nhưng đầu tiên bạn phải là người Trung Quốc là dân tộc Trung Hoa, sau mới là thế giới.
Muối bỏ vào nước sinh thành nước muối. Nước muối bỏ thêm vịt cũng chỉ là nước muối vịt. Mặc cho bạn dung hoà vào quần thể thế nào, bạn cũng phải biết mình luôn là muối, mỗi thứ mỗi vẻ, trăm vẻ dung hoà!
-------
8 notes · View notes
buddhistbooks · 3 months ago
Text
Tumblr media
Chia ly thường được coi là trải nghiệm đau buồn, cảm xúc tiêu cực?
Tuy nhiên, nếu nhìn sâu hơn, chia ly cũng mang trong mình vẻ đẹp tinh tế và cơ hội để chúng ta trưởng thành, phát triển, tìm thấy sức mạnh bên trong.
Chia ly mở ra cánh cửa khám phá bản thân. Trong những khoảnh khắc đó, chúng ta có cơ hội đặt ra câu hỏi quan trọng về mục tiêu, giá trị và định hình lại cuộc sống của mình.
Chia ly cũng là dịp để tri ân, tôn trọng những người đã trải qua cuộc hành trình cùng chúng ta. Tạo ra những kỷ niệm đẹp, ý nghĩa và biết ơn các bài học, trải nghiệm.
Khi chia tay một mối quan hệ, chúng ta có cơ hội tự do, tự lập hơn. Điều này cho phép chúng ta tập trung phát triển bản thân, xây dựng cuộc sống theo cách mình mong muốn và định hình lại tương lai.
Mỗi sự chia ly là một cơ hội để học hỏi, trưởng thành. Chúng ta có thể rút ra kinh nghiệm từ những trải nghiệm, khó khăn và cảm xúc trong quá trình chia tay. Điều này giúp chúng ta mạnh mẽ hơn, kiên định hơn trong cuộc sống.
Chia ly cũng là cơ hội để ta suy ngẫm và tự yêu thương bản thân. Thay vì bi quan, tiếc nuối, hãy dành thời gian yêu thương, quan tâm đến bản thân. Điều này giúp chúng ta tiếp tục cuộc hành trình với tinh thần lạc quan, mạnh mẽ.
Trong sự chia ly, chúng ta có thể tìm thấy vẻ đẹp của tự do, sức mạnh và trưởng thành. Hãy nhìn nhận nó như một phần của hành trình cuộc sống, một bước tiến mới trong công cuộc kiếm tìm hạnh phúc. Hãy tôn trọng, đón nhận vẻ đẹp tinh tế trong sự chia ly, để nó trở thành nguồn cảm hứng, sức mạnh cho tương lai của chúng ta.
- Cre: Sống - Tin điều mình chọn, chọn điều mình tin
3 notes · View notes
haridefauts · 9 days ago
Text
Tumblr media
Đào mộ một " entry " từ Yahoo blog cũ . May mắn vẫn còn lưu
Bài viết copy của anh Saint và chị Mina trên TTNVOL
Phần 1/2
Gửi em! Như đã hứa, dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn hướng về Hà Nội, bởi tinh thần đó và tăng cường tư liệu hướng về Hà Nội cho em anh viết vài dòng để em update tình hình thủ đô của chúng ta, một thời đạn bom, một thời hòa bình. Tối mùng 1 anh lượn một vòng phố phường để kiểm tra tình hình nhân dân ăn Tết. Sáng thì anh phục vụ gia đình đi chúc Tết, nóng một cách ngạc nhiên, thiên hạ vẫn khăn len áo dạ, khâm phục thật. Đi nhiều, nói lắm, chúc tụng rộn ràng. Chiều muộn, trốn cafe với các bạn được chừng nửa tiếng, tự nhận thấy mình có một khả năng rất đáng khâm phục, tức là ở không. Ở không ở đây là ngồi không bất động ngắm đường phố, khi anh nói đường phố dĩ nhiên không phải đường phố mà thôi, hiểu nhau không? Theo truyền thống hàng năm, sau giao thừa bọn anh lại tụ tập nói láo, năm nay nói láo ít, các bạn ở xa không về mấy, thế rồi anh em cũng tụ bạ mãi đến bốn rưỡi mới giải tán. Mệt mỏi, sáng thì bị oánh thức từ 8 giờ, lễ nghi cúng bái nói chung là phức tạp. Mệt, công nhận là mệt, ăn cơm tối xong, anh ngồi nghỉ xem tivi một chút rồi đi chơi, nhưng rồi ngủ gục trên ghế luôn, lúc giật mình tỉnh giấc thì đã gần 11 giờ. Ra đường tí cho nó giải tỏa.
Tối mùng 1 vắng, là tối thứ 7 đầu tiên anh thấy vắng thế. Thanh niên trang phục nói chung là đa dạng, kẻ áo kín cổ quấn khăn, thằng phanh áo ngực chạy xe máy ùynh uỵch. Quán đóng cửa cũng nhiều mà thằng mở cửa cũng lắm. Đi một vòng theo kiểu dân chơi hai Hồ cộng với Vincom anh kiểm điểm tình hình như sau. Ibox đóng cửa nghỉ tết nhưng Hồ Gươm Xanh vẫn đàn ca sáo nhị rộn ràng. Paris Deli Phan Chu Trinh cũng nghỉ tết nhưng mấy hàng chè kem xôi bên cạnh vẫn business as usual, dân chơi để xe tràn cả xuống đường. Diva Cafe, Metpub, Press Club nghỉ, My Way khai trương cái mới đối diện với 63 Lý Thái Tổ, Âu Lạc vẫn một nhóm mặt cũ đến nhàu đường phố ngồi vỉa hè. Có một nhân vật người của công chúng anh thấy ngồi đó từ lúc chiều (lúc anh cafe với các bạn) cho đến tận lúc anh lượn qua là 11 rưỡi. Highlands Cafe Cột cờ vẫn mở cửa, nhưng 11 rưỡi thì cũng nghỉ rồi, mấy quán cạnh Đền Quán Thánh cũng business as usual, anh chưa bao giờ vào đó nên cũng chả biết nó có quái gì, chỉ thấy xanh xanh đỏ đỏ. Đường Thanh Niên vắng vẻ, vắng đến bất ngờ, lăng Bác vẫn có giai gái chụp ảnh toanh toách, vẫn thấy có người ngồi ăn Lẩu trên đường đê Yên Phụ, công an tà tà đi dạo mát nhưng dân vẫn xúm đông xúm đỏ cờ bạc bên đường. Đi qua đường Nguyễn Du vẫn thấy Hale Club xe đỗ đầy đường, thanh niên vẫn ngồi dựa lưng vào tường ngắm phố, mà phố đi vắng cả thì ngắm cái gì nhỉ? Lượn chán anh quyết định về ngủ, Tết chán thật, anh chỉ muốn bỏ đi chơi xa một phát nhưng không đủ thời gian. Anh thấy một số bạn công nhận sáng suốt, các bạn sống có mục tiêu phết, mục tiêu của các bạn là nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đến mùng 3 là go west (tức là đi Tây Bắc), còn có ông anh khác của anh thì đã xuất hành hôm nay, điểm đến cũng là vô định, thấy bảo có thể vượt biên qua Lào nhưng chắc là khó xin visa. Tự kiểm điểm thì thấy đời anh vẫn boring as usual. Tết chỉ thèm ngủ.
___________________________
Em Hôm nay là mùng 4, là hết tết rồi đấy, hết phải chúc tụng và lì xì. Nói đến lì xì mới thấy năm nay anh đã khéo léo nằm nhà oshin cho các cụ rồi mà vẫn thiệt hại nặng. Mỗi năm mỗi tuổi, mỗi năm mỗi đông con đông cháu. Trẻ con năm nay đến nhà anh chơi đông vô kể, chưa tính thiệt hại về tiền mặt, thiệt hại cơ sở vật chất cũng là một con số đáng suy nghĩ. Chiều mùng 1, rất đông các anh các chị đưa con đưa cháu tới nhà anh chúc tết, lúc ra về thấy cây Lan hồ điệp nhà anh bị chúng nó bẻ ngéo mất 2 cành. Sáng mùng 2, cũng nhân lúc lộn xộn một thằng bé con không hiểu có phải là ấm ức vì mình lì xì ít hay không mà ra rung một nhát tang thương luôn cây mai vàng. Năm nay tết nóng, hoa đã tình trạng nở nhanh tàn sớm mà chúng nó còn làm thế thì thọ thế nào được cơ chứ. Sáng mùng 3, cây đào nhà anh rụng nốt những cánh hoa cuối cùng, gục ngã trong khi chưa hoàn thành nhiệm vụ làm đẹp trong ba ngày tết, rất không hài lòng nhưng anh cũng khiêng nó bỏ ra ngoài. Tết năm nay nóng, rất mệt, anh thường xuyên bị tình trạng ngủ gật. Có những hôm đang pha nước tiếp khách anh cũng ngủ, khả năng ngủ mọi nơi mọi chỗ của anh quả là phi thường. Tết rất phiền khi mọi người hỏi chuyện vợ con, chuyện riêng của mình thiên hạ cứ săm soi, phiền quá đi mất, mà anh đã bảo rồi, cuối năm anh lấy vợ.
Tết anh làm những gì? Thế nào em cũng hỏi thế đúng không, đơn giản như đan rổ. Sáng mùng 1, mùng 2 và mùng 3 nhà anh cúng. Cỗ cúng đơn giản, thịt gà luộc, giò thủ, bánh chưng, một đĩa xào, canh măng và bê lên tầng 5. Nói rất dễ nhưng phải bê thì mới khổ. Lần nào vừa bê anh cũng vừa khấn các cụ phù hộ chứ không đuối tay đổ ụp cả thì hỏng bét. Mùng 3, tức là hôm qua nhà anh hóa vàng, thế là hết tết. Năm nay anh công nhận oai, đảm việc nước giỏi việc nhà, hôm trước café các bạn bảo anh dạo này kém thú vị, chuyện trò toàn loanh quanh rửa bát quét nhà dọn cơm và giặt quần áo. Ô hay, thứ nhất tu thân thứ nhì tề gia thứ ba mới là trị quốc bình thiên hạ. Tu thân thì anh hơi bị ngon em nhể, tinh khôi đến tận phút 89 nhé, tu thân rồi thì anh tề gia, tề gia tức là dọn nhà í. Việc dọn nhà nhìn qua thế mà cũng không đơn giản tí nào nhé, chuyện dọn dẹp nấu nướng vừa nhanh vừa gọn đòi hỏi kỹ năng tổ chức công việc khá chuyên nghiệp chứ không phải cứ làm là làm được đâu. Nói chung là sau muốn làm việc lớn phải bắt đầu từ việc nhỏ em nhể. Đến nhà ai mà anh thấy bừa bãi là anh rất khó chịu, có thể cái này là lỗi của bà già anh. Anh rất ghét những người chải chuốt bóng mượt nhưng nhà cửa thì như cái trận địa. Giai thì còn hơi tha thứ chứ gái thì … à không sao, nhưng mà không sao, bởi nếu gái mà xinh thì khác, tha thứ hết nhờ. Làm bếp ở nhà anh mấy ngày tết thực ra cũng không phức tạp, nem thì cuốn sẵn từ trước tết rồi, giờ ăn chỉ việc rán lại. Cơm thì đặt nồi cơm điện, tết này có gạo Điện Biên của một anh bạn cho, ăn lạ miệng và thơm phết, tất nhiên thật thà dũng cảm mà nhận xét thì không bằng gạo Thailand. Giò đầy tủ lạnh, ăn chỉ việc cắt ra, gà cũng làm sẵn, đến lúc ăn chỉ việc luộc và chặt ra đĩa, nhờ giời con em họ xa cách nhà ông chú hàng xóm nhà anh 3 con dao quăng nó làm hết bỏ tủ lạnh nên Tết anh cũng đỡ vất. Năm nay các cụ nhà anh già hơn, đòi hỏi cũng nhiều hơn, gặp nhau cả ngày lại càng hay đòi hỏi, ví dụ như sáng mùng 1 từ 10 rưỡi đến 12 giờ trưa anh tổng kết được đúng 15 lần yêu cầu lấy vợ sinh cháu. Khát lắm rồi, khổ. Anh lại lan man rồi, à thôi, đi nấu cơm đây, chiều rồi. Colonel Saito said: Be happy in your work. Cuộc đời này quả là đáng sống. Mai con em họ xa nhà anh lên rồi, giải thoát rồi.
2 notes · View notes
ctgloan · 1 year ago
Text
Bạn là một người đàn ông và bạn muốn có một cơ ngực săn chắc, vạm vỡ và hấp dẫn? Bạn đã tập gym nhưng không thấy kết quả như mong muốn? Bạn không biết phải làm gì để tăng cơ ngực hiệu quả? 
#phongtapgym, #baitapgymtangconguc, #phongtapthehinh
0 notes
decemberwind · 23 days ago
Text
Tumblr media
Năm 2025 – BẢN HÒA CA KHÉP LẠI MỘT CHU KÌ
🎯 Năm 2025, các con số hợp lại thành 9 (2+0+2+5=9). Số 9 tượng trưng cho sự kết thúc một hành trình dài, để lại những bài học quý giá và mở ra cánh cửa cho những khởi đầu mới. Giống như một du khách đã chạm đích sau bao chặng đường, mang theo những câu chuyện đầy ý nghĩa, sự từng trải và lòng biết ơn dành cho hành trình đã qua.
Nếu năm 2024 – năm số 8 – khiến bạn tập trung mạnh mẽ vào thành tựu vật chất, xây dựng nền tảng tài chính vững chắc và theo đuổi thành công, thì năm 2025 là giai đoạn lùi lại, nhìn nhận toàn diện hành trình đã qua. Đây là thời khắc để buông bỏ, chữa lành và hướng đến các giá trị tinh thần cao hơn. Số 9 khuyến khích lòng vị tha, tinh thần cống hiến, và kết nối với những điều vượt ra ngoài lợi ích cá nhân.
🎯 Con số 9 cũng xuất hiện trong nhiều nền văn hóa và các học thuyết thần bí.
▪️ Trong Ấn Độ giáo, số 9 được xem là con số hoàn chỉnh và thần thánh, đại diện cho sự kết thúc chu kỳ trong hệ thập phân.
▪️ Theo thần thoại Trung Mỹ, chín vị thần cai trị chín đêm tạo thành một chu kỳ lịch, mang ý nghĩa về sự tái sinh và tuần hoàn.
▪️ Trong thần thoại Bắc Âu, số 9 liên kết với thần Odin và cây thế giới Yggdrasil, nơi chứa đựng chín thế giới đại diện cho mọi khía cạnh của vũ trụ. Odin đã treo mình trên cây này chín ngày để đạt được sự giác ngộ và hiểu được cổ ngữ rune.
▪️ Các nghi lễ Phật giáo cũng thường liên quan đến 9 nhà sư, tượng trưng cho sự giác ngộ và kết nối tinh thần.
▪️ Trong Cơ đốc giáo, số 9 đại diện cho chín quả của Đức Thánh Linh, như: tình yêu, niềm vui, bình an, kiên nhẫn, nhân từ, tốt lành, trung tín, dịu dàng và tự chủ – những đức tính mà các tín đồ luôn hướng đến.
Tất cả đều chỉ ra rằng số 9 không chỉ là một con số mà còn là biểu tượng của sự kết thúc để bắt đầu mới, của giác ngộ để dẫn đến lòng từ bi bác ái.
🎯 Trong Chiêm tinh, số 9 tương ứng với ngôi nhà thứ 9, ngôi nhà của Nhân Mã, chi phối triết lý sống, tín ngưỡng, giáo dục cao cấp, và sự mở rộng thế giới quan. Đây là ngôi nhà thứ hai tính từ nhà 8, nên quá trình lột xác và tái sinh từ những gắn kết cực đoan giữa người và người, khiến bạn am tường và trưởng thành về tâm lí. Sẽ là nền tảng cần thiết để bạn tìm thấy sự giác ngộ, kết nối tinh thần, và mở rộng hiểu biết, sẵn sàng mang những bài học ấy chia sẻ với thế giới.
🎯 Theo Tarot, số 9 liên kết với hai lá bài Ẩn chính là The Hermit (IX), The Moon (XVIII), mang đến những thông điệp quan trọng cho năm 2025
▪️ The Hermit (Ẩn sĩ): biểu tượng rõ ràng nhất của số 9, khắc họa hình ảnh hình ảnh của người thầy tinh thần, kẻ lữ hành mang theo ngọn đèn soi sáng con đường. Đây là biểu tượng của hành trình nội tại, dừng lại để chiêm nghiệm và tìm kiếm ánh sáng trí tuệ từ bên trong. Trong năm 2025, The Hermit nhắc nhở rằng những câu trả lời mà bạn tìm kiếm không nằm ở thế giới bên ngoài, mà ở chính nội tâm. Đây là thời gian để lắng nghe bản thân, học cách buông bỏ và tập trung vào sự trưởng thành tinh thần. Hành trình này có thể cô đơn, nhưng đó là sự đơn độc cần thiết để bạn tái kết nối với chính mình.
▪️The Moon (Mặt trăng): Gắn với số 18 (1+8=9), lá bài này đại diện cho những giấc mơ, trực giác, và cả những ảo ảnh. Năm 2025 mang theo lời nhắc từ The Moon rằng không phải mọi điều bạn thấy đều là sự thật. Đây là lúc bạn đối mặt với những nỗi sợ sâu thẳm, chấp nhận những điều chưa rõ ràng, và để trực giác dẫn lối. Lá bài cũng khuyến khích sự nhạy cảm và lòng bao dung khi đối diện với những cảm xúc phức tạp của bản thân và người khác.
🎯 Năm 2025 – năm số 9 – không chỉ là cái kết của một chu kỳ mà còn là sự chuẩn bị cho chương mới của cuộc đời. Đây là thời gian để bạn buông bỏ những gánh nặng không cần thiết, chữa lành những tổn thương, và tìm thấy sự kết nối sâu sắc với chính mình cùng thế giới xung quanh.
Hãy để lòng vị tha và trí tuệ dẫn dắt, để bạn không chỉ khép lại một hành trình đầy ý nghĩa mà còn sẵn sàng bước vào những trải nghiệm mới mẻ với trái tim và tâm hồn rộng mở ^^
~MãNhânNgư~
2 notes · View notes
kb-rainbow · 1 month ago
Text
Để bảo vệ sự bình an của bản thân, bạn hãy lưu tâm đến những gì mình đọc, nghe và xem.
Những bài đăng bạn không chủ động chọn đọc, chúng có thể khơi lên bất cứ cảm giác gì trong bạn. Chúng sẽ khơi gợi sự tò mò để bạn chìm vào, sau đó là khơi lên sự bất an, phẫn nộ,… không đoán trước được.
Tumblr media
Nhưng chúng ta lại rất chuộng đọc những bài như vậy, vì chúng lôi cuốn và hấp dẫn. Tuy nhiên, mặt trái của chúng là nó khiến người đọc đánh mất sự bình an, và tệ hơn là nuôi dưỡng những cảm xúc bất an, phẫn nộ, tức giận bên trong cơ thể.
Nhiều người họ vốn có tính tình hiền hoà, dễ chịu, nhưng vì sự ảnh hưởng mỗi ngày một chút đó mà thay tính đổi nết từ lúc nào không hay. 
Bản thân mình đã từng trải qua điều này, khi đắm chìm trong những bộ phim Hàn Quốc thời đó. Nội dung xoay quanh những toan tính, mưu mô, và phim ảnh cũng sẽ là thứ ảnh hưởng đến nhận thức, cảm xúc và hành vi của chúng ta.
Một người nếu xem và đọc những thứ mang nhiều tác nhân k.í.c.h t.h.í.c.h sự phẫn nộ như vậy thì làm sao có khả năng điềm tĩnh mà nhận biết tình hình một cách bao quát, có phải không? Như vậy thì đánh mất bình an của bản thân rồi còn đâu.
Vậy thì làm sao để bảo vệ sự bình an của chính mình?
Bạn chỉ cần biết mình đang đọc gì, xem gì, nghe gì, hay nói cách khác là chú tâm hơn đến những thứ mình tiêu thụ. Bởi bạn ăn vào (input) cái gì, bạn sẽ ị ra (out put) cái đó. Y hệt như cái cách chúng ta bảo vệ cơ thể mình thôi.
Khi bạn đã có thói quen nạp vào những thứ có chiều sâu và rộng, những thứ nhỏ hẹp không còn là vấn đề đau đầu nữa. 
Như khi mình đọc những quyển sách về bình an và thực tập bình an hàng tuần, những thứ gây xao nhãng nho nhỏ như là một tin nhắn rác, một âm thanh không dễ chịu sẽ không phải là những thứ gây khó chịu nhiều cho mình nữa.
Ngoài ra, quan trọng hơn hết là hãy sống với hiện tại này. Học cách bỏ đi sự dính mắc với những gì đã qua như hờn giận, ganh ghét; nhưng đừng ép bản thân phải bỏ liền, mà hãy từ từ học cách chấp nhận. Chấp nhận đã, rồi mới bỏ buông được.
Nhân một ngày nhận được tin nhắn có khả năng gây-phẫn-nộ cho mình lần thứ hai, mình đã biết cách bình tĩnh hơn để bước qua nhẹ nhàng.
Xin được vỗ tay cho bản thân ba cái nha.
22.12.2024 💛
4 notes · View notes
halyyhpa · 4 months ago
Text
Ngày 23 tháng 9, một ngày thu đẹp biết nhường nào
Ngày 23 tháng 9 của một năm trước đem đến cho tớ biết bao cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến, dạt dào. Đó là ngày bắt đầu của những hoài niệm nhớ thương, của những hoài bão, hi vọng đẹp đẽ, của những tình cảm mến yêu, hạnh phúc. Tất cả đều bắt đầu từ cái ngày đẹp đẽ ấy của tớ. Tớ yêu, tớ nhớ ngày ấy lắm.
Tròn một năm sau ngày ấy, tớ vẫn còn cảm xúc ấy trong những ngày thu nhưng dường như vơi hơn. Tớ vẫn sống trong niềm biết ơn, kỉ niệm của năm ấy. Tớ hoàn thành được ước mơ ngày ấy và hiện tại lại mở ra thêm những khát khao mới, mang theo nhiều thử thách hơn. Trái tim tớ vẫn dành tình yêu cho người ấy, nơi ấy, thời điểm ấy, vẫn còn vẹn nguyên như ngày đầu.
Buổi sáng tớ ăn bánh cuốn, một món mà tớ đặc biệt yêu thích. Cặp hôm nay của tớ không nặng. Trong liveshow ở trường, tớ được nghe hai bài ca tớ thích đến thuộc lòng . Tớ cảm thấy mình rất ưa nhìn trong tà áo dài. Tóc tớ thơm và được tớ búi rất tròn. Tớ về nhà vẫn bằng xe bus nhưng sớm hơn mọi ngày. Tối về tớ không có nhiều bài tập và có thể hoàn thành sau. Tớ đọc sách và móc len. Dường như hôm nay mọi chuyện đều rất thuận lợi, tâm trạng tớ rất vui.
Ngày 23 hôm nay cũng thật giống ngày năm ấy…
P/s: Thuận lợi mãi thì đâu phải là cuộc sống🤗💔 Một chuyện “xấu xí” ngày hôm nay là tớ làm vỡ kính cường lực của điện thoại mà tớ mới dùng được hơn một tháng và đang đợi kính mới về để mất 60k vì sự “báo” của mình🤟🏻.
Tumblr media Tumblr media
Hai hình ảnh gắn với ngày này năm ngoái. Ngày này tớ kể kĩ hơn ở những post trước á. Hôm nay là ngày kỉ niệm nên kể lại nè
3 notes · View notes
bonglemonade · 2 months ago
Text
HIRANO TO KAGIURA LIGHT NOVEL
Chương 2: Nghỉ hè (Tháng 7)
PHẦN 4
Đa số hoạt động của câu lạc bộ bóng rổ diễn ra trong nhà thể dục, họ chỉ sử dụng không gian ngoài trời để khởi động.
Tiếng tập luyện của câu lạc bộ nhạc cụ đằng xa như một bản hành ca dành riêng cho họ.
Dù liên tục bổ sung nước, mồ hôi ấm vẫn chảy ròng ròng.
Trong lúc nheo mắt tránh ánh nắng chói chang, Kagiura nghĩ đến mái tóc vàng rực rỡ của Hirano.
Nhuộm tóc bất chấp mình là thành viên thuộc Ban kỷ luật khiến tóc của Hirano bị hư hỏng khá nhiều. Tuy nhiên nó lại rất hợp với anh ấy.
Và cả đôi khuyên tai đến giờ vẫn chưa tìm được.
Đã hơn một tuần trôi qua, Hirano dường như không mấy bận tâm, ngược lại người lo lắng nhiều hơn là Kagiura.
Nếu lỗ khuyên đã lành và ổn định thì sẽ không dễ dàng bị bịt lại, nhưng về cơ bản chúng chắc chắn sẽ thu nhỏ nếu cứ để mặc như thế.
Hirano nói rằng đó là đôi khuyên đầu tiên mà anh ấy dùng, nên Kagiura thắc mắc “Vậy thì càng phải nhanh tìm một đôi khác để thay vào chứ?”, Hirano trả lời, “Nếu cả hai bên mất cùng lúc thì chắc là anh chỉ tháo ra ở đâu đó thôi.” Sau đó thì không quan tâm đến nữa.
Trong khi tránh nắng dưới hiên phòng tập, dùng khăn lau khuôn mặt đẫm mồ hôi của mình, Kagiura nghĩ đến khuyên tai có màu gì thì sẽ hợp với Hirano nhất.
Thật khó để hình dung ra bình thường Hirano sẽ ăn vận như thế nào, vì cậu chỉ được thấy anh mặc đồ ở nhà.
Cuối tuần thì may ra, nhưng những ngày nghỉ của Kagiura đều dành cho hoạt động câu lạc bộ, nên cơ hội gặp Hirano khá ít ỏi.
Cậu chỉ có thể thấy anh mặc đồng phục khi vô tình chạm mặt nhau ở trường. Buổi sáng khi gọi cậu dậy, Hirano cũng đã mặc sẵn đồng phục.
Anh thường về ký túc sớm hơn Kagiura, khi cậu về đến nơi thì đã thấy anh mặc đồ ngủ rồi.
Đó là lý do việc chọn đôi khuyên tai dễ phối với trang phục thường ngày của Hirano tưởng chừng đơn giản nhưng lại chẳng dễ chút nào.
Huống chi, trước kỳ nghỉ hè hai người chẳng có thời gian rảnh để cùng đi mua sắm.
Phải làm sao đây?
Kagiura cố nghĩ nên bắt đầu từ đâu, nhưng chẳng mấy chốc, các thành viên khác trong câu lạc bộ đã hoàn thành bài chạy và buổi tập đầu ngày bắt đầu.
Nếu cứ lơ đễnh khi luyện tập thì rất dễ bị chấn thương.
Cậu đã ghi nhớ điều đó, nên chỉ mất một khoảnh khắc để tập trung lại và chú ý vào buổi tập.
Thật kỳ lạ, khi chơi bóng rổ, cậu thậm chí không quan tâm đến mồ hôi đang chảy ướt áo. Cậu cũng chẳng thể nhận ra câu lạc bộ nhạc cụ hơi bên ngoài còn đang chơi hay không qua cánh cửa nhà thể dục đóng kín để bảo toàn chút hơi lạnh yếu ớt từ điều hòa.
Lớp cậu vượt qua vòng kiểm duyệt mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, và họ cũng vượt qua vòng đánh giá thứ hai một cách xuất sắc.
Niibashi thể hiện đúng như kỳ vọng—thậm chí còn vượt xa. Bài thuyết trình của cậu ấy, với nụ cười đầy tự tin, hiệu quả đến mức áp đảo, và sự chuẩn bị thì không một chút sai sót. Cậu còn có thể đưa ra cam kết về an toàn thực phẩm, và thậm chí giành được vị trí thu hút nhất cho gian hàng yakitori.
Có thể xây dựng một kế hoạch đánh bại cả năm hai và năm ba chỉ trong vài ngày là một chuyện vượt ngoài mong đợi.
Bởi vì thông thường, những khoá lớn hơn biết rút kinh nghiệm và dành thời gian chuẩn bị trước khá lâu, nên những học sinh năm nhất với thời gian hạn chế khó mà thắng được trong trận chiến giành vị trí tốt cho gian hàng. Nhưng phần trình bày của Niibashi quá hoàn hảo, đến mức khó tin rằng mọi thứ được thực hiện trong khoảng thời gian gấp rút như vậy.
Niibashi rất giỏi giao thiệp, nên kho nguyên liệu của họ chất đống nhờ sự hỗ trợ từ các lớp khác. Và thế là Kagiura cùng hai trợ lý còn lại trở thành những người hỗ trợ phía sau.
Trái ngược với tâm trạng sôi sục của các thành viên ban điều hành, hội học sinh - cũng là một phần thuộc ban giám khảo - nói một cách dễ nghe, hoàn toàn bình thản.
Nói một cách khó nghe, phản ứng của họ gần như vô cảm, điều này khiến Kagiura không khỏi bất ngờ.
Người ta thường nghĩ rằng thành viên thuộc Hội học sinh của các trường trung học đều là những người thích lập kế hoạch và cuồng công việc, nhưng Hội trưởng hội học sinh - Touou - dường như thuộc kiểu người căng thẳng cao độ.
Đúng như mong đợi từ một người làm Chủ tịch hội học sinh khi còn học năm hai, anh ấy quen với việc chỉ đạo người khác, và thậm chí có một phong thái nghiêm nghị khi đưa ra hàng loạt câu hỏi hóc búa cho từng đề xuất. Nhưng dường như anh không thực sự thích thú với việc đó.
Còn có một điều bất ngờ khác nữa.
Đó là, mặc dù đôi khi bị vặn vẹo đến quá mức, Niibashi lại tích cực đáp trả Touou.
Có vài lần Kagiura từng nghe Niibashi nhắc đến người này, dù đa phần là những lời phàn nàn. Kagiura luôn thắc mắc liệu họ có phải là bạn thân của nhau hay gì không, nhưng cậu không muốn phá hỏng bầu không khí khi nhìn cả hai có vẻ đang rất vui vẻ.
Còn không lâu nữa là đến kỳ nghỉ hè, nên hôm nay chỉ có tiết học buổi sáng.
Phòng thể dục đang được bảo trì và huấn luyện viên cũng không có mặt nên câu lạc bộ sẽ được nghỉ hôm nay. Đúng là một cơ hội tốt để các thành viên đi mua sắm cùng nhau, Kagiura dẫn cả nhóm đến vài tiệm giày mà cậu hay lui tới.
Cửa hàng này cũng là nơi cung cấp đồng phục cho trường học, ai cũng vui vẻ vì được ông chủ ở đây nhớ mặt và còn giúp chọn giày dù họ chỉ mới học năm nhất. Nghe đâu ông ấy thậm chí còn đến xem các trận đấu tập của họ.
Tim Kagiura đập loạn xạ trên đường về nhà, nghĩ đến việc hỏi Hirano về chuyện cậu vừa nghĩ tới.
Dù đã ăn trưa và đi mua sắm, cậu vẫn về sớm hơn thường lệ, thậm chí chưa tới 3 giờ chiều. Ngay cả khi làm bài tập, thời gian hôm nay vẫn trôi qua chậm rãi đến khó chịu.
“Em về rồi!”
Không có tiếng trả lời.
“Huh…?”
Trong phòng không có balo của Hirano, có lẽ anh ấy vẫn chưa về.
“Chắc là còn bận việc ở Ban kỷ luật.” Cậu vừa nghĩ vừa trải một tấm thảm ra sàn và bắt đầu vệ sinh dụng cụ thể thao.
Sau khi vệ sinh xong, cậu bắt chước Hirano, ngồi vào bàn làm bài tập về nhà.
“Nếu thấy cảnh này thì anh ấy có ngạc nhiên không nhỉ?”
Nhưng trái với mong đợi của cậu, đến khi trời sầm sập tối, Hirano vẫn chưa quay lại.
Bắt đầu cảm thấy bứt rứt, cậu mở luôn cửa phòng, nhưng bị Hanzawa đi ngang qua đóng lại. “Như vậy sẽ làm vướng lối đi đấy!”
Hanzawa ở cùng câu lạc bộ với Hirano, có nghĩa anh về muộn thế này không phải do bận họp ở Ban kỷ luật.
“Hanzawa-san, Hirano-san vẫn chưa về – Anh ấy có nói với anh là có chuyện gì không?”
“Hm. Anh không biết. Mà, cậu ấy cũng đâu còn trẻ con nữa, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhân tiện em có đi ăn tối không? Anh đang đến căn tin đây.”
Đúng như anh nói, đã đến giờ ăn tối. Dù vẫn còn nhiều thời gian nhưng tốt hơn hết là ăn sớm để kịp giờ tắm.
“.... Em cũng đi.”
Hy vọng thật sự là không có chuyện gì xảy ra.
Với tâm trạng hơi rối bời, Kagiura theo sau Hanzawa.
Hirano về đến ký túc xá ngay trước khi giờ ăn tối kết thúc.
Anh đi thẳng tới phòng ăn mà không ghé qua phòng để bỏ túi, và không về phòng cho đến khi giờ tắm của năm nhất đã bắt đầu.
Thế là họ chỉ kịp nói chào nhau khi Kagiura vội vàng đi đến nhà tắm, nhưng có vẻ tâm trạng của Hirano đang không được tốt.
Anh luôn mang vẻ mặt cau có, nhưng hiếm khi biểu hiện rõ ràng như vậy.
Kagiura muốn hỏi thăm, nhưng liệu có ổn không? Nếu đây là chuyện nghiêm trọng mà anh ấy không thể nói thì sao?
Hai người họ sẽ gặp phải những vấn đề khác nhau, mức độ cũng kh��c nhau do cách biệt về lối sống và một năm tuổi tác, điều mà Kagiura có thể thấy được mỗi ngày.
Nếu có vấn đề gì đó mà Hirano không giải quyết được thì khả năng là cậu cũng chẳng giúp được gì. Vì thế việc hỏi ra có thể chỉ làm anh ấy bực bội thêm.
Nhưng – cậu cũng không thể không làm gì được. Kagiura vẫn kiên quyết.
Khi Kagiura trên đường từ nhà tắm trở về phòng, cậu vẫn còn đang cân nhắc nên hỏi thế nào mới ổn.
Cậu gõ nhẹ cửa và nói: “Em tắm xong rồi”, Hirano đáp lại bằng giọng trầm hơn bình thường, “Ừ, chào em.”
Hirano ngồi tại bàn, ánh mắt sắc bén hơn bình thường.
“Có chuyện gì vậy?” Kagiura hỏi, dù suýt nữa cậu đã chùn bước trước ánh nhìn đó.
“Ý em là sao?”
“Hôm nay anh về muộn, Hirano-san. Và có vẻ không phải vì công việc ở Ban kỷ luật.”
“Ồ…xin lỗi. Làm em lo lắng hả?”
“Ừ. Em thật sự rất lo.”
Đúng vậy, cậu lo lắng. Cậu chỉ vừa nhận ra điều này khi Hirano hỏi.
Cảm giác bất an đeo bám cậu suốt cả buổi chiều giống hệt như nỗi cô đơn khi bị bỏ lại ở nhà một mình lúc nhỏ.
Như cảm giác sợ hãi rằng có gì đó không ổn với ba mẹ, hoặc chuyện tồi tệ gì đó đã xảy ra với anh chị em của mình, khiến họ không về nhà.
“Vậy à…. Nhưng không phải chuyện vui gì đâu.”
“Không sao.”
“Xảy ra một vụ đánh nhau, đúng hơn là một vụ bắt nạt ở trường hôm nay, vì hành vi bạo lực chỉ đến từ một phía. Lũ chơi bẩn.”
Một đàn em từ câu lạc bộ vô tình chứng kiến vụ việc và định ngăn chúng lại, nhưng bạn của Hirano cản cậu ta và ra hứng đòn một mình.
Lý do mà Hirano về trễ như vậy là vì anh phải hỏi thăm người bạn kia và nghe cậu nạn nhân năm nhất cùng đàn em của anh tường thuật về vụ việc, cố vấn ban kỷ luật cũng có mặt ở đó.
Hanzawa không biết vụ việc dù anh là vì cố vấn đã ngăn Hirano lại khi anh định gọi cho Hanzawa, nói rằng không muốn làm phiền vì anh đã trở về ký túc xá từ sớm.
“Có điều tra được là ai không? Chắc chắn bọn nó phải bị đình chỉ hay gì đó…”
“Cái tên lao vào ngăn cản không giỏi đánh nhau, nên bọn côn đồ kia trốn thoát được, chỉ biết bọn chúng là học sinh năm nhất, nhưng sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, để càng lâu thì càng khó tìm ra bọn chúng. Cậu ta cũng không kể hết mọi chi tiết cho anh. Nghĩ rằng mách lẻo thì mất mặt hay sao ấy."
Càng nói, Hirano trông càng giống như đang trách móc bạn mình. Nhưng thay vì tức giận, có vẻ anh cảm thấy lo lắng nhiều hơn, còn có một chút hối tiếc và bất lực.
Hình dung cảm giác đau lòng khi một người mà mình cho là thân thiết từ chối chia sẻ, Kagiura nhẹ nhàng đưa tay ra.
Cậu xoa nhẹ mái tóc vàng tuyệt đẹp.
Bình thường thì vị trí này sẽ đảo ngược, đây vốn dĩ là điều mà Hirano luôn làm cho cậu.
Lắng nghe cậu nói chuyện, an ủi cậu, động viên cậu. Hirano làm điều đó khéo léo hơn cậu nhiều, nhưng với Kagiura bây giờ, cậu không biết phải dùng lời lẽ gì để xoa dịu.
Hirano ngạc nhiên mở to mắt.
“....Này.”
“Em nghĩ làm vậy sẽ giúp anh bình tĩnh lại."
“....”
Hirano khẽ thở ra một tiếng, lẩm bẩm, "Đúng vậy thật." Sự căng thẳng dần tan biến khỏi khuôn mặt anh.
Lần đầu anh biểu lộ những nét mặt dịu dàng.
Đến lượt Kagiura ngạc nhiên. Hirano như một chú mèo đã bắt đầu thân thiết với cậu.
“Này, em định xoa đầu anh đến bao giờ?”
Hirano vừa nhắc, cậu đã vội vàng rút tay lại. Đến tận khi Hirano đi tắm, cậu vẫn nằm trên giường, nhớ đến cảm giác thoải mái như thế nào khi vuốt ve mái tóc vàng đó.
Hai mươi phút sau, Hirano quay lại từ phòng tắm, rũ bỏ mồ hôi và vẻ u ám của mình.
Anh ngồi vào bàn, lôi ra tấm sơ đồ trường học và nói.
“Anh sẽ cố gắng xử lý xong vụ này trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.”
Tâm trạng của anh đã ổn định trở lại, với vẻ hăng hái thường ngày. Hirano kể mình đã đến thảo luận với Hanzawa về kế hoạch thực hiện. Điều nên làm lúc này là kiểm tra khu vực mà các thủ phạm đã đi qua, hỏi các câu lạc bộ, nhóm thường sử dụng khu vực đó vào thời điểm xảy ra vụ việc để lấy lời khai nhân chứng. Ban đầu có thể không ai chú ý, nhưng khi được hỏi đến việc liệu có thấy ai hành động kỳ lạ hay không, biết đâu vài người có thể nhớ ra điều gì đó.
Sau đó, với sự giúp đỡ của Hanzawa và lực lượng tập thể của toàn bộ Ban kỷ luật, họ cũng tìm ra được thủ phạm trước kỳ nghỉ.
Nhà trường quyết định áp dụng các biện pháp kỷ luật đối với những học sinh này vì hành vi ác ý và vì đây không phải lần đầu chúng vi phạm.
Đúng như Hirano tuyên bố, vừa kịp trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.
Sau khi trò chuyện với một đàn anh trong ký túc xá, Kagiura trở về phòng thì thấy Hirano đã tắt hết đèn, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Hiếm khi anh không học bài hay đọc sách mà đi ngủ sớm như vậy.
Kagiura cũng làm theo và nhẹ nhàng lên giường.
Học kỳ đầu sẽ kết thúc vào ngày mai, ngày kia là lễ bế mạc. Vì câu lạc bộ bóng rổ đang bận tập luyện cho trận đấu diễn ra cuối tuần này nên cậu không có nhiều cơ hội gặp Hirano, còn anh sẽ sớm trở về nhà cho đến kỳ học mới.
Khi ý thức được điều này, cậu cảm thấy nỗi cô đơn bắt đầu len lỏi.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cảm giác này.
Tính cách khó gần của anh ban đầu khiến cậu hơi lo lắng. Nhưng chỉ là ban đầu thôi.
Khi anh di chuyển đôi dép ra cho cậu, khi anh giúp cậu ăn ớt – Kagiura thực sự cảm động bởi sự tử tế mà Hirano đã dành cho mình trong suốt những ngày qua.
Ở bên Hirano, cảm giác thoải mái hơn cả khi ở cùng một người thân trong gia đình.
“Này, Hirano-san.”
“Hm?”
“Sau lễ bế giảng là anh về nhà luôn, đúng không?”
“Ừm, theo kế hoạch là vậy. Em vẫn ở đến hết tuần sau có phải không? Vì mấy trận đấu tập?”
“Vâng. Tuần này em còn có lớp phụ đạo nữa.”
“Em định tham gia lớp phụ đạo à? Vậy thì tốt.”
Nói thật thì cậu cũng đã phân vân dữ lắm.
Điểm của cậu có thể nói là khá tệ, nhưng cậu đã có một cú lật ngược ngoạn mục vào cuối kỳ vừa rồi và không bị bắt buộc phải đi học phụ đạo.
Đương nhiên đi học thì sẽ tốt hơn nhưng vì phải hoạt động câu lạc bộ, cậu vẫn có thể xin miễn.
Sau khi cân nhắc mọi thứ, cậu vẫn quyết định sẽ tham gia. Vì cậu nhận thấy việc cứ tìm lý do trì hoãn sẽ hình thành cho cậu một thói quen không tốt cũng như thái độ vô trách nhiệm ‘mình không cần làm nếu mình không muốn’.
Cho đến bây giờ, cậu luôn tiếp thu những gì Hirano dạy và cậu không muốn khiến anh thất vọng… Đó cũng là một trong những lý do.
“Vì có vẻ như họ cũng sẽ dạy làm mấy bài tập hè. Chắc anh chưa từng phải tham gia lớp học phụ đạo nào đâu hả?”
“Này, anh thực sự nghiêm túc với chuyện học hành đấy.”
“Em cũng sẽ thế…”
“Haha, Kagi-kun, em cũng cải thiện đáng kể rồi đấy chứ, kỳ hai tiếp tục phát huy là được.”
“Ừm… Hirano-san…”
Có phải cậu định nói gì kỳ quặc đâu, nhưng không hiểu sao tim cậu lại đánh trống và tay cậu siết chặt trên giường.
“Hirano-san, anh có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè chưa? Vào khoảng cuối tháng bảy, hoặc đầu tháng tám.”
Giọng cậu ngập ngừng, như thể đang thú nhận làm điều gì sai trái.
“Không có dự định cụ thể nào cả. Tại sao?”
“Anh nghĩ sao về việc cùng em về quê?”
“Hả? Ý em là… cùng về nhà của em hả?”
Giọng Hirano mang chút thắc mắc, chậm rãi và nhuốm vẻ buồn ngủ.
Anh không từ chối, nên Kagiura vẫn còn hy vọng.
“Vâng.”
“...Nhưng mà nhà em đâu phải ở vùng quê hay gì đâu hả?”
Nhà của Hirano và Kagiura đều ở cùng một tỉnh, và hơn nữa chúng đều ở gần ga tàu. Nếu không tính quãng đường từ ga tàu về nhà thì chỉ cần ngồi 30 phút là đến nơi. Họ đều đã quen thuộc với khu vực đó.
“Không phải nhà ba mẹ em, mà là nhà ông bà em… anh không ngại chứ? Ngôi nhà cực kỳ rộng và có hàng tá phòng nên sẽ không chật lắm đâu. Đằng nào thì những anh chị họ hàng khác cũng sẽ dẫn theo bạn bè về chơi, nên anh sẽ không cảm thấy lạc lõng hay gì đâu.”
Cậu cố nói để thuyết phục Hirano, nhưng tất cả đều là sự thật. Anh họ của cậu ở đại học thường dẫn bạn học về, và những người họ hàng ở xa cũng sẽ mang con cháu theo, nên trong kỳ nghỉ hè, nhà ông bà cậu thường đón tiếp rất nhiều khách.
“... Em định đi ngày mấy vậy, Kagi-kun?”
“Em định bắt xe buýt đêm ngày 30, đến nơi vào sáng ngày hôm sau rồi ở lại khoảng hai hoặc ba ngày.”
Năm ngoái khi đi cùng gia đình, họ thường ở lại lâu hơn một chút. Nhưng để Hirano đi cùng, cậu cảm thấy khoảng thời gian như vậy sẽ dễ chấp nhận hơn.
Cậu không muốn thay đổi lịch trình nếu có thể.
Có một lý do khiến cậu nhất định phải đi vào thời điểm này.
Nếu Hirano có kế hoạch nào khác vào khoảng thời gian này, Kagiura đành phải từ bỏ, nhưng—
“Nếu gia đình em không phiền thì ổn thôi. Lúc đó anh cũng không có lớp học hè nào.”
Khoảnh khắc cậu nhận ra là Hirano đã đồng ý, Kagiura ngồi bật dậy, với lấy điện thoại di động đang sạc trên bàn.
“Đừng nói là em gọi cho họ ngay bây giờ nhé?”
“Ơ… không được ạ?”
“Đương nhiên là không, để mai hãy gọi. Đã đến giờ giới nghiêm rồi, không được sử dụng điện thoại di động hay cái gì hết.”
Bản thân Hirano cũng không thường nghiêm túc tuân thủ quy định này, nên Kagiura lập tức hiểu anh nói như vậy chỉ để kiếm cớ.
“Vânggg. Chúc ngủ ngon, Hirano-san.”
“Ừ. Ngủ ngon, Kagi-kun.”
Tumblr media
Với một tiếng click, đèn trong phòng đều tắt.
Khi mọi thứ chìm vào bóng tối, làn sóng hồi hộp và phấn khởi đến không thể tin nổi mới dần dịu lại, trước khi chúng kịp lắng xuống, Kagiura đã chìm vào giấc ngủ.
*****
Vào hôm kỳ nghỉ hè bắt đầu, cậu phải trải qua đêm đầu tiên ở ký túc xá một mình.
Căn phòng đôi trở nên quá rộng cho một mình cậu.
Nhờ Hirano đã dọn dẹp kỹ càng trước khi đi, ngay cả bầu không khí trong phòng cũng có vẻ khác khi cậu mở cửa bước vào.
Thực tế, chỉ riêng việc Hirano, người luôn có mặt trong phòng trước cậu, không còn ở đây nữa, mọi thứ từ không khí đến mùi hương trong phòng dường như đều thay đổi.
“Nhà chính là những người sống trong đó, nên khi họ đi mất, nhà cũng không còn cảm giác là nhà”, hay cái gì đại loại thế mà cậu đã từng đọc được.
Cậu cuối cùng cũng hiểu được lý do vì sao ngôi nhà của ông bà được xây rất nhiều phòng phụ, vì họ muốn tận hưởng không khí náo nhiệt khi có nhiều người.
Kagiura vẫn chưa giải thích được cảm xúc này là gì, nhưng cậu cảm giác bản thân đã dần hiểu được ý nghĩa của việc xây dựng một gia đình cho riêng mình.
“...Sẽ trở nên trống trải nếu thiếu mất ai đó.”
“Và được bên cạnh ai đó tốt hơn là chỉ có một mình.”
******
Sau khi nói chuyện với ba mẹ và ông bà, cậu đã được vui vẻ cho phép mang bạn ở trường về cùng.
Cậu chỉ mới thông báo về chuyện đó qua tin nhắn cho Hirano, nhưng có lẽ hôm nay là một cơ hội tốt để nói chuyện trực tiếp.
Tối hôm đó, trong thời gian mà học sinh vẫn được sử dụng điện thoại, cậu tranh thủ thời gian gọi điện cho Hirano.
“À Hirano-san, với lại gia đình em bảo rằng bạn cùng phòng của em cũng là người thân thiết nên anh có thể ở đó 1 tuần thậm chí là 2 tuần cũng được.”
“Thế thì lâu quá. Mà ‘cũng là người thân thiết’ là sao nữa?”
“Cái đó không quan trọng… Nhưng mà thực tế cũng có nhiều người ở lại đến một tuần thật mà.”
“Cám ơn em, nhưng một tuần thì lâu quá.”
Tiếng cười của Hirano qua điện thoại nghe trầm hơn bình thường. Âm thanh khàn khàn đó làm tim Kagiura nhảy một chút, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng này.
“Mấy bài tập hè có nhiều lắm không?”
“Hm, hôm nay anh vừa làm xong, nên cũng không nhiều lắm. Em thì sao? Vẫn ổn chứ?”
“Câu lạc bộ thì đương nhiên vẫn ổn. Nhưng mà dạo này trời nóng quá, em chỉ muốn đi bơi thôi."
“Không phải, ý anh là mấy lớp học phụ đạo kìa. Vẫn đi học và làm bài tập đầy đủ đấy chứ?"
“Em vẫn đang làm đây…  ngày nào giáo viên cũng giao một đống bài tập khác nhau và còn thường xuyên kiểm tra, không làm là chết chắc."
Giáo viên phụ trách lớp phụ đạo khẳng định những ai nói rằng mình ‘không thể học’ chỉ đơn giản là do không quen với việc phải tập trung học chứ chẳng liên quan gì tới khả năng tiếp thu hết.
Kagiura phải công nhận nói như vậy cũng không sai. Dù sao thì hầu hết thời gian ngồi vào bàn học cậu phát hiện mình chỉ mơ màng nhìn theo bóng lưng của Hirano mà thôi.
Nếu không tận mắt nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của Hirano, hẳn cậu sẽ nghĩ những thứ đại loại như ‘chúng ta không giống nhau’, nhưng nhờ anh, cậu có thể nhận ra sự khác biệt giữa bản thân và một người luôn cố gắng mỗi ngày.
“Đối với học sinh năm đầu như vậy là tốt nhất. Thà nỗ lực ngay từ đầu còn hơn là đợi nước đến chân mới nhảy.”
Cậu vẫn nghi ngờ về việc có đúng là bản thân chăm chỉ hơn thì sẽ được điểm số cao hơn không, nhưng Hirano, người luôn phải vật lộn với những môn học khó hơn cậu gấp mấy lần, đang cố chia sẻ cho cậu chút động lực, thì chẳng có lý do gì để không cố gắng cả.
“...Vâng, em sẽ cố gắng. Nhưng mà, anh biết sao không…”
Giọng Kagiura vốn đã hạ xuống để không vang ra hành lang, giờ lại càng thấp hơn.
“Nhưng mà sao?”
"Phòng mình trông trống trải lắm khi không có anh ở đây."
Khi tiếng cười khẽ của Hirano vang lên, Kagiura nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ngưa ngứa như hơi thở của anh đang lướt qua tai.
“Chắc là em mệt rồi. Đi ngủ thôi.”
Cậu muốn phản đối rằng cậu không còn ở độ tuổi mà buồn ngủ khiến mình hay làm nũng nữa, nhưng khi nghe Hirano nhắc, cơn mỏi mệt cũng theo đó mà đến.
“Mình muốn ngủ như thế này, không cần phải cúp máy.”
Dù biết là không thể, cậu suýt nữa đã thốt ra.
“Mình muốn sớm gặp anh ấy.”
2 notes · View notes
muathang6 · 5 months ago
Text
Tumblr media
HÀNH GIẢ VĨ ĐẠI NHẤT CỦA TÂY TẠNG
CÓ THỂ DẠY TA ĐIỀU GÌ VỀ CUỘC ĐỜI
Nguyên tác: “What Tibet’s Greatest Ever Yogi Can Teach Us About Living Life”
Bản dịch Việt ngữ của Thanh Liên
Milarepa nổi danh là một thi sĩ vĩ đại. Ngài thường lang thang quanh những miền quê, hát những bài ca và viết những bài thơ cho người dân địa phương. Tôi muốn chia sẻ với quý vị một vài bài thơ, giáo lý và trích dẫn nổi tiếng nhất của Milarepa với hy vọng rằng điều đó có thể mang lại lợi lạc cho một người nào đó.
1. Hãy khiêm tốn
“Hãy ngồi ở chỗ thấp nhất, và các con sẽ đạt được vị trí cao nhất.” –– Milarepa
Milarepa nổi danh là rất khiêm tốn. Ngài không mặc gì ngoài một vài quần áo rách dơ bẩn và không bao giờ ngồi trên một Pháp tòa hay ghế cao. Ngài không có tu viện lộng lẫy, thay vào đó ngài chọn cách sống trong những hang động và núi non.
Nhiều bài ca của ngài nói về sự khiêm tốn. Milarepa thường nói về đức tính khiêm tốn giúp ta phát triển lòng bi mẫn và lòng yêu thương, trong khi sự kiêu ngạo khiến chúng ta cảm thấy mình tốt hơn và quan trọng hơn tất cả những người khác. Ngài thường quở trách những người dân địa phương kiêu ngạo, nói rằng sự cao ngạo là nguyên nhân của đau khổ bởi nó quá sức quy-ngã. Và khi quý vị kiêu ngạo và tự cao, các sự việc không theo ý muốn của quý vị, quý vị sẽ đau khổ.
2. Tỉnh giác về cái chết
“Cuộc đời thật ngắn ngủi, và thời gian của cái chết thì bất định; vì thế hãy chuyên tâm thiền định. Hãy tránh những hành vi sai trái và tích tập công đức trong khả năng tốt nhất của các con, dù phải trả giá bằng cuộc đời mình. Tóm lại, hãy hành động để các con không có lý do gì phải xấu hổ về bản thân mình; và hãy tuân thủ chặt chẽ quy tắc này.” – Milarepa
Một trong những chủ đề chính yếu trong các bài thơ và bài hát của Milarepa là cái chết. Dường như việc ngài là một kẻ sát nhân trong quá khứ đã lưu lại dấu vết trong tâm thức ngài và ngài luôn luôn tỉnh giác về việc cái chết có thể đến bất kỳ lúc nào. Nhưng Milarepa đã sử dụng sự hiểu biết đó như một nguồn cảm hứng chứ không phải một lý do để tuyệt vọng. Thay vì lo lắng về cái chết, ngài đối mặt với những sợ hãi của ngài và sử dụng cái chết của ngài như động lực chính yếu để tu hành miên mật.
Tôi thường cố khuyến khích các độc giả của tôi thực hành tương tự. Chúng ta không biết khi nào chúng ta chết nhưng ta biết rằng cái chết là một điều chắc chắn. Vì thế ta nên sử dụng cơ hội quý báu này để thành tựu các mục tiêu của ta và làm một vài điều tốt đẹp nào đó. Đó là những gì Milarepa đã làm. Ngài đã sử dụng phần lớn thời gian của ngài bằng cách liên tục tỉnh giác rằng thời gian có thể cạn kiệt.
3. Tỉnh giác về sự vô thường
“Mọi theo đuổi thế gian chỉ có một kết thúc chắc chắn phải xảy ra và không thể tránh khỏi, đó là sự đau khổ. Mọi thâu đạt kết thúc trong tan tác; mọi tạo lập kết thúc trong hủy diệt; mọi gặp gỡ kết thúc trong chia ly; mọi sự sinh ra kết thúc trong cái chết.” – Milarepa
Một điều mà tôi mong ước cha mẹ tôi sử dụng thêm thời gian để dạy dỗ tôi là chân lý của sự vô thường. Hiểu rõ lẽ vô thường là một điều vô cùng hữu ích nhưng đáng buồn thay, đó lại là một điều mà hầu hết mọi người không bao giờ thực sự thấu hiểu.
Milarepa thường nói với mọi người rằng đừng quá dính mắc vào các sự việc bởi chúng sẽ không tồn tại lâu dài. Những mối quan hệ, của cải, công việc, nhà cửa, xứ sở v.v.., tất cả sẽ biến mất như một cầu vồng. Sẽ chẳng có gì tồn tại mãi mãi. Và nhờ thấu hiểu và tôn trọng chân lý này ta sẽ có thể vui hưởng cuộc đời nhiều hơn nữa. Những mối quan hệ của ta với thế giới trở nên hiện thực và lành mạnh hơn. Ta sẽ không mê mải bám chấp vào các sự việc khi ngăn cản chúng đừng chấm dứt. Khi thấu hiểu lẽ vô thường ta có thể nhận thức sâu sắc hơn về các sự việc khi chúng hiện hữu ở đây.
4. Đừng bị lừa gạt bởi những phóng dật thế gian.
“Những công việc của thế gian sẽ tiếp diễn không bao giờ ngừng nghỉ. Đừng trì hoãn thực hành thiền định” – Milarepa
Tôi thích trích dẫn này. Trong thực tế, tôi dùng câu trích dẫn này làm nền màn hình máy tính của tôi. Tôi đọc nó khi cần nhắc nhở mình rằng có những điều khác đáng làm hơn là chỉ ăn, ngủ và làm việc.
Tất cả chúng ta đều có thể đồng cảm với châm ngôn này, cho dù chúng ta không là những hành giả. Những công việc của thế gian sẽ tiếp diễn không bao giờ ngừng dứt. Sẽ luôn luôn có một người nào đó hay điều nào đó ngăn trở những hy vọng hay giấc mơ của quý vị. Có thể đó là công việc, tiền bạc hay một vài chướng ngại khác nhưng ngay khi quý vị vượt qua nó, một chướng ngại mới sẽ xuất hiện.
Milarepa bảo chúng ta đừng lãng phí thời gian mà phải thuận thảo với nó. Sẽ luôn luôn có những phóng dật và vấn đề, nhưng dù thế nào đi nữa thì chúng ta cần phải tiến tới. Điều này vô cùng quan trọng.
Sống và chết không hối tiếc.
“Tôn giáo của tôi không phải là đạo Phật. Tôn giáo của tôi là sống và chết không hối tiếc.” – Milarepa.
Đây luôn luôn là trích dẫn mà tôi yêu thích. Không chỉ riêng của Milarepa mà của mọi người, ở mọi nơi. Tôi đọc nó và cảm thấy hứng khởi trong việc làm một người tốt hơn và làm mọi sự tôi có thể khiến cho đời tôi ích lợi hơn và xứng đáng hơn. Tôi yêu quý trích dẫn đó bởi nó đánh mạnh vào cốt lõi của vấn đề và cho ta thấy việc đứng ở ngưỡng cửa của cái chết và hối tiếc về những điều mà ta từng làm (hay không làm!) trong tuổi thanh xuân thì khủng khiếp biết bao.
Những Bài Ca của Milarepa
Nếu quý vị thích thú trong việc nghiên cứu thêm nữa về đại hành giả này thì tôi hết sức khuyến khích quý vị đọc quyển sách nổi tiếng tên là Một Trăm ngàn Bài Ca của Milarepa. Đây luôn luôn là quyển sách tôi thích đọc nhất. Đó là một tuyển tập tuyệt vời gồm tất cả những bài thơ, bài hát và giáo lý của Milarepa.
Đó là một tác phẩm vô cùng súc tích. Đôi khi ngài hát về những điều như thể diễn ra sống động trong một hang động và quý vị cảm thấy như thể thực sự ở đó, ngay bên cạnh ngài. Những lúc khác ngài hát về lòng bi mẫn bùng cháy trong lòng ngài giống như một ngọn lửa và quý vị cảm nhận về điều gì đó như thể kinh nghiệm về lòng thương yêu đích thực.
Nói chung đó là một quyển sách thật đáng đọc. Quyển sách này từng hiện diện trong mọi gia đình ở Tây Tạng trong hàng trăm năm. Nó được đọc cho trẻ em khi chúng còn thơ ấu và sau đó được các tu sĩ nghiên cứu trong các tu viện.
Quý vị khó tìm được một người Tây Tạng nào không thể đọc thuộc lòng ít nhất một bài thơ của Milarepa.
Kết luận
Bài viết này sẽ không thể lưu hành mãi mãi. Tiểu sử của Milarepa có thể dạy chúng ta rất nhiều về việc chúng ta là ai và chúng ta có thể trở thành cái gì. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là nó cho chúng ta thấy rằng tất cả chúng ta đều có năng lực để chuyển hóa cuộc đời và hoàn cảnh của riêng mình. Chúng ta là chủ nhân số phận của chính mình.
Bản dịch Việt ngữ của Thanh Liên
4 notes · View notes
vinhnguyet · 2 months ago
Text
viết nhanh mấy dòng hôm nay rồi lại lao vào công việc tiếp, hihi
ngày 7 tháng 12 năm 2024
ui, ngày dài nha. đầu tiên là kể chuyện cơm nước cho chị Miên vào check var chứ chị ta bảo mình chả nhắc chị í trên Tumblr tí nào. ghét không cơ chứ, ngày nào cũng nhắc chuyện ăn uống thế mà lại.
sáng mình không ăn gì, chẳng làm gì nhiều nên không thấy đói. mình không có kể cho bạn biết, bạn cũng không hỏi bữa sáng. trưa và tối mình lại ăn bún thịt nướng. mình có cái tật đó là chỗ nào mà ăn ngon miệng, hợp khẩu vị và hợp túi tiền mình sẽ dí chỗ đó liên tục. và bún thịt nướng chỗ này ngon thật nha, không có giả đâu. ăn nhiều nữa, to oạch và no bể bụng luôn. sức ăn mình ổn lắm, no bể bụng là hiểu rồi. nhìn này.
Tumblr media
sáng nay mình lại có tiết Navee. hôm thứ ba và thứ năm lịch học bị cancel vì mình có việc và cấn lịch học với lịch lên lớp. thế là đổi lại lịch học thành thứ ba và thứ bảy lúc 9h. mình nhận ra là mình rất khó enjoy khi làm việc với người học lớn tuổi ấy. kiểu với trẻ con thì rất dễ và vui vẻ với các bé nhưng mà với người học lớn tuổi (cỡ 15+) là mình đã thấy rất vất vả và thái độ của mình với không khí lớp học thật sự rất e dè. mình rất sợ sai và có một tật xấu đó là không bao giờ nhìn nhận lỗi sai của mình trước mặt người khác. mình có thể nhận thức rằng mình sai, mình vấp phạm nghiêm trọng cỡ nào nhưng mà bắt mình nhìn nhận lỗi sai trước mặt người khác mình không làm được. dạy tiếng Anh cho người học lớn tuổi rất áp lực vì mình sợ sai. thế thôi. và không khí lớp học cũng rất gượng gạo. mình là kiểu giáo viên thích sự sôi nổi và năng động, nhưng học viên từ độ tuổi 15+ rất khó để có được sự chú ý và thu hút cũng như gợi lên được niềm vui khi vừa chơi vừa học như trẻ con. thế là công cuộc giảng dạy với học viên 15+ của mình đã khó, với học viên khiêm thị và ở độ tuổi 20+ lại càng khó hơn.
vì sao à? vì một tiết học cần rất nhiều hình ảnh (teaching aids: pictures, slide show, ...) và hoạt động luyện tập để tạo sự hứng thú và thu hút tâm trí và kiến thức của học sinh. nhưng vừa dạy online-bị hạn hẹp về khả năng tổ chức hoạt động và học sinh khiếm thị-không thể tổ chức hoạt động như các lớp học thông thường làm mình nản chí kinh khủng. nhưng không sao, mình chắc sẽ áp dụng hơi máy móc một chút những phương pháp Text-based learning và Task-based learning. chỉ hơi kì lạ là thay vì handout bài tập bằng giấy mực thì giọng nói của mình là nguồn tài nguyên chính (và chắc cũng là duy nhất).
Tumblr media
nói chung mình vẫn chưa creative lắm cho các hoạt động giảng dạy của Navee. nhưng causual thì mình đang làm khá ok.
chuyện gì nữa không nhỉ? à công việc.
từ tháng này mình được tăng phần trăm lương, nghe cũng hay phết. nhưng công việc không phải là quá áp lực nhưng mình thấy nó hơi nhàm chán rồi. mình đang chấm QC cho các tiết học của giáo viên khác. mình học được nhiều cách giảng dạy hay lắm, làm sao cho lớp học không bị chán này kia, tổ chức hoạt động sao cho thú vị. nhưng việc đứng ra và chấm điểm cho một người (giỏi hơn) thì hơi oằn với mình.
mình bảo mình có tính hơn thua, hoặc hơn hẳn nhưng không có nghĩa là mình không biết trời cao đất dày là gì. như ban nãy đi, chị giáo viên đó dạy thật sự hay và có connection với học sinh cực kì tốt luôn nhưng cách chị follow steps và thực hiện theo rubric không hề đạt chuẩn. mình phân vân mãi chẳng biết làm sao, nếu chấm chặt tay thì nó thật sự rất kì cục vì họ làm cực kì tốt luôn, nhưng lỏng tay thì sai steps và mình có thể bị khiếu nại+mất công việc này. rất khó luôn í, thế là mình để tất cả ở ngưỡng 6-7 điểm cho mỗi tiêu chí (ngưỡng good, max là 10) nhưng vẫn rất lấn cấn. những mục cần cải thiện mình note rất rõ ràng và những mục điểm mạnh mình khen chị quá trời (khen đúng). mình chả biết sao nữa, hy vọng là không có gì xảy ra sau đợt QC này. mình vẫn đang chấm QC, nhưng ngưng tí để viết lại hôm nay nè. mình có sáu tasks, đang viết tới task thứ ba.
Tumblr media
mình bắt đầu viết được và nhớ cũng kha khá khi dùng bảng chữ cái nổi cho người khiếm thị rồi. mình chưa mua được cái ô viết chữ nên mình tập bằng cách đánh dấu chấm, mình tập viết làm gì à? mình nghĩ mình cần tìm thêm cách để những học viên Navee của mình học từ vựng hiệu quả hơn. với mình cũng muốn học tiếp về giáo dục đặc biệt nên mình học, vậy thôi.
Tumblr media
có một câu mình đọc được trên Tumblr này và mình thấy nó hay thật sự nên ngày nào mình cũng reup lên stories hay posts facebook của mình. bạn mình còn dùng câu ấy để luyện chữ nữa
Tôi nhớ anh nhớ anh bằng cả luân xa trái tim này
Hôm nay Bắc vẫn giận mình. chuyện là hôm qua bạn hỏi mình ăn tối chưa, mình bảo mình ăn tối hồi 9h hơn và ăn bún thịt nướng. nhưng mình quên không bảo bạn, cũng không chụp ảnh mời bạn xơi cùng thế là bạn dỗi. dỗi tới hôm nay luôn ạ.
coi cách bạn nói chiện nè
Tumblr media Tumblr media
thế là mình bảo kệ bạn, mình chả thèm nói gì luôn nhưng coi cái cách bạn dễ thương trong mối quan hệ nè
Tumblr media
lúc trưa mình lại order bún thịt nướng và bảo là giờ mình mời bù. bạn vẫn không hết dỗi nhưng trước khi đi chơi bạn vẫn nhắc mình.
gửi bạn Bắc khùng điên: mình đi làm ai rảnh đâu ở nhà
Tumblr media
à, hôm trước lại có đứa vớ vẩn nào đấy bảo mình đong bạn. khùng điên. mình với bạn chỉ là bạn bè qua internet, hết rồi, mình còn nghĩ tới việc lỡ chơi lâu quá mình có nảy sinh ý định tán tỉnh bạn thì Huyền phải cản mình lại. mình chính là kiểu dễ rung động nhưng tới lúc người ta có ý với mình là mình chạy. vậy đó. nhưng khi mình nghĩ sẽ nghiêm túc theo đuổi ai đó thì còn khuya mình mới chạy, và mình cũng thuộc kiểu chủ động tìm hiểu và nghiêm túc tán tỉnh để yêu đương đó.
rồi tới đây thôi, mình gặp lại anh mình trên internet. hình như ảnh lại rơi vào stress rồi, nói chuyện như kêu cứu ấy nhưng mình hỏi thì ảnh lại không nói. tính anh ta thế, nhưng vẫn rất quan tâm mình (em gái ảnh)
coi cái cách ảnh dịu dàng nhắc nhở tôi này. mình nghĩ, sao phải hạ tiêu chuẩn xuống khi xung quanh mình còn quá nhiều người tốt với mình như thế này nhỉ?
Tumblr media
à còn một chuyện nữa. mình sẽ vẽ thiệp Giáng Sinh bằng tay. chắc sẽ có 6 cái, chị Miên, Huyền, Siên, các chị Carmel, Bắc, các anh mình. đang phân vân coi có nên vẽ cho anh Đ một cái luôn không. mình định sẽ làm theo form này nè, chia ô ra thiệt nhiều rồi thêm họa tiết Giáng Sinh vào
Tumblr media
dù mình không có khiếu hội họa lắm nhưng mình biết vẽ mấy cái linh tinh và có bộ sưu tập bút màu. tất nhiên là không được như này đâu, nhưng ít nhất nó sẽ là cái form này.
mấy hôm nay Quy Nhơn mưa nhiều, gió cũng lạnh nữa. mình nhác sống nghiêm túc trong cái thời tiết này ghê. à, mình lại nhắn nhủ với thế giới đây.
giữ gìn sức khỏe, công việc ổn định, ăn uống đủ bữa, ngủ đủ tám tiếng (như những gì anh Huân nhắc mình). luôn vui.
Chỉ cần em không khóc tôi sẽ bình an trôi đi
câu hát này ám ảnh mình lắm. mình tự hỏi là có ai đang buồn vì mình không? nếu có thì làm ơn đừng, mình xin đấy. đừng đau đáu về mình nữa, mình khó chấp nhận được rằng mình đang có tác động không tốt lên tâm trạng và tinh thần của bất cứ ai trên đời này. nên là mình luôn cố để lại những gì tốt đẹp và tử tế nhất với từng người mình gặp.
vậy thôi chứ mình viết từ hồi 11r giờ là 12r rồi đó.
4 notes · View notes