#Đọc đâu đó
Explore tagged Tumblr posts
Text
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/ff77f13033dfa0400167c802973de7da/1238bb8401d81882-96/s540x810/be687f686e7fdb04f93146fd556b5c4bac036bb3.jpg)
" Trong thế giới đầy biệt ly, mong có người vì em mà dừng bước..."
265 notes
·
View notes
Text
Ta sẽ buồn
Nhưng rồi lòng sẽ mở
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/a9e401053f342c94a5dceb39aa38a391/1e3470b6c6d5554c-64/s540x810/cc6278bb828d8c6f9294ccaaf8f1eceb0d03c33f.jpg)
Hoa sẽ tàn
Nhưng ngày sau sẽ nở
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/ec146910a517620c8a0777f7295e5c21/1e3470b6c6d5554c-47/s540x810/ac3f27ddf8cf6b258c32bff1d6d673e41642f444.jpg)
Nắng sẽ vàng
Mây rồi cũng sẽ tan
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/3880337439ce6bcc6f63028fd258b6c9/1e3470b6c6d5554c-b0/s540x810/03438e6b4dc46f82845ba759da0ce97ae622f172.jpg)
Ta đứng thẳng
Vì biết trời sẽ quang
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/ed743358a971f7c1b3632b4f9dc3a00f/1e3470b6c6d5554c-ea/s540x810/0be7ad8ceffd412bd8d8674b6165be73f0fb59a0.jpg)
1 note
·
View note
Text
Nếu được hoán đổi thể xác với một Anh Tài trong vòng 24 tiếng, bạn sẽ lựa chọn ai?
↳ Và 12 tiếng còn lại anh sẽ làm Quốc Thiên. Gì nữa?!??! Sượng sượng sượng. Tại sao lại là em? Bởi vì em rất là hợp với nội tâm của anh. Jinjja? Yeah, khi mà anh để cái avatar của em trên cái Facebook của anh á. Anh rất là thoải mái đi comment dạo. Trời ơi! Vậy là anh mượn em cả ngần tháng nay rồi. Anh là em cả tháng này rồi. Nhiều khi người ta tag nhầm luôn kìa. Anh Tiến Đạt tag anh và tag ngay Thanh Duy. Em bị nhầm hoài.
#atvncg#atvncgedit#thanh duy#quốc thiên#quoc thien#anh trai vượt ngàn chông gai#call me by fire vietnam#call me by fire#vietnamese men#vietnamese artists#thanh thiên bạch nhật#vpop#vietnamese#viet media#clairedgifs#quốc thiên nói câu nào chấn động câu đó#nửa đêm đọc lại fic “Chóng” của bạn gn311025 mà khó chịu quá phải lên ngay cái gifset nì#cái vibe của fic đúng kiểu 'chúng tôi kết hôn từ lâu rồi mà' trời nó dưỡng thê vô cùng#ui cha quốc thiên soft xỉu#người dùng này ship tùm lùm mà toàn bè lá chuối đâu
2 notes
·
View notes
Text
đôi lúc đăng tranh lên xong r nhận đc mấy cmt tích cực của mn làm t vui lắm í
#ê nói tht nha#lâu lâu t rảnh á t hay mò tên t trên mạng để xem tranh t có nổi chx#xong r đôi lúc thấy tranh t hay bị bế lên mấy web khác á. có web thì để nguồn có vài cái ko#nhưng mà t kiểu hay đi đọc cmt dạo của mấy cái post đó ý#tìm được mấy cái cmt tích cực v thấy có động lực vẽ hẳn ra#r lâu lâu tìm được mấy post của oomf hoặc là mutuals đồ#nghe họ nói về mình r khen tranh mình làm t vừa đọc vừa cười hí hửng#nói chung là t vẽ 1 là vì đam mê 2 là t muốn đóng góp cho các con dân trong shipdom thôi chứ ít khi nào t đu theo trend lắm#nên là thấy tranh t nó flop lòi lồn là hiểu r#động lực chính của t là mấy cái tim hay cmt tranh chứ ko phải cái j cao siêu đâu#với lại t cũng thuộc dạng nhát người nên ko biết reply sao chứ ko phải là t chảnh đâu huhuhu#ước gì tumblr có feature react comment để cho t đỡ sượng coi. chứ người ta comment mà t để im ru thì nó kì lắm hic
0 notes
Text
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/e12a7d0c8e8d0636b4d1c138b255dbcc/09d49a10ea7e35bd-79/s540x810/1306d45fc5a5bd04912731075bfd26bac5fdfc33.jpg)
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã th�� cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
195 notes
·
View notes
Text
〔Bài dịch số 1181〕 ngày 01.10.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
📍Địa điểm video : Sepu Kangri/ Tát Phổ Thần Sơn
"书再难背也就几个月 跑步再累也就五分钟 题目再难也会有解法 累了就听听歌 散散步 出 去走走所以你不会目觉得难的东西一定不要 躲 先搞明自后精湛你就比别人优秀 其实没什 么好焦虑的题一道道地做饭一口口地吃累了 就放下手机好好睡一觉 丧了就去吹吹晚风听 听歌 不用太压着自己 完成你该完成的任务 剩 下的只管交给时间"
明知不能成功, 明知必死无疑, 依然慷慨而行。一般说来这种行为有着很多称呼, 比如愚蠢、不自量力、飞蛾扑火等, 在西方人的眼 中, 这更是一种不可思议的违反逻辑的行为。 而在中国古老的哲学中, 这种行为有着一个恰如其当的名称 "知其不可而为之" 。
Sách dù khó đọc đến đâu cũng chỉ mất vài tháng để đọc, chạy dù có mệt đến mấy cũng chỉ mất năm phút để chạy, đề bài dù khó tới đâu cũng sẽ luôn có lời giải. Mệt rồi, cứ nghe nhạc và đi dạo, “những điều khó nhằn” gặp thì đừng trốn, hãy tìm hiểu, rồi bạn sẽ hiểu hơn những người khác. Thực ra chẳng có gì phải lo lắng, nấu từng món một, ăn từng miếng một, mệt mỏi hãy đặt điện thoại xuống và ngủ một giấc thật ngon; nghe nhạc, đi dạo.. Đừng đặt quá nhiều áp lực cho bản thân; hoàn thành những gì bạn nên làm; việc còn lại là để thời gian lo.
Dù biết mình sẽ không thành công, dù biết mình một ngày nào đó sẽ chết, nhưng tôi vẫn hành động một cách khảng khái. Nói chung, loại hành vi này có nhiều tên gọi khác nhau như ngu ngốc, không tự lượng sức, thiêu thân lao vào lửa, v.v. Trong mắt người phương Tây, đây là một hành vi phi logic điển hình. Còn trong triết học Trung Hoa cổ đại, hành vi này được quy ra thành một cái tên thích hợp được gọi là: “Biết rõ không thể thành công mà vẫn cứ làm (-Trích Luận Ngữ)”.
131 notes
·
View notes
Text
Một ngày rảnh rỗi viết cho tuổi.. sắp 30. Ngày này nó đến nhanh hơn mình nghĩ tỉ tỉ lần.
Đầu tiên, chúc mừng cty đã trải qua một năm nhiều biến cố nhưng vẫn đạt được kết quả xuất sắc. Mình vẫn mến cty, yêu thương trân trọng những người ở đây. Chỉ là sao mình không còn thấy nhiệt huyết, niềm vui trong công việc-kiếm tiền nữa. Dấu hiệu để năm sau tìm thử thách ở vị trí mới chăng ?
Về thói quen, năm nay chắc phải tính là năm mình lười nhất trong tất cả các năm. Không thấy làm gì mà toàn chơi bời tiêu sài. Đầu óc bắt đầu nhảy số chậm hơn, nói năng cứ dính cục dính chùm khó chịu thật sự ý. Chắc phải bắt đầu bằng việc ngủ sớm và mai đi làm đúng giờ dù đã 00:15 rồi. *nốt hôm nay*
Về những mqh xung quanh, mừng là theo thời gian mn vẫn còn đó bên mình, không biết thân hơn không nhưng thôi cũng có nhiều kỷ niệm hơn. Mong cho mn luôn khoẻ mạnh vui vẻ, đặc biệt là gia đình và những người mình trân quý. Vẫn là lười, vẫn là không mở rộng thêm mqh nào.
Còn chuyện tình cảm thì thôi đi ha. Không biết nói sao nhưng vẫn cứ nên lưu lại đây vì biết đâu ngày nào đó mình vào lại đọc, mình sẽ ký đầu mình một cái.
Kết năm, thôi cũng vỗ tay vì mình và mn đã cố gắng *hoặc không :)))*.
Dành cho những bạn đã tốn mấy phút cuộc đời vào post này. Chúc cho mn sức khoẻ, năng lượng, công việc-cuộc sống thuận lợi, hạnh phúc, khó khăn nào cũng vẫn vững vàng, lạc quan. Khi khó khăn hãy nhìn lên trời nha :)) không có vì tinh tú tên J nào cả, có tui thật sự mong ước cho mấy bạn vậy đó. Đừng lo buồn nữa lo ve đi nha 🫶🫶
55 notes
·
View notes
Text
Tôi đã cho Tumblr nghỉ ngơi được ba tháng rồi, cũng đã viết không ít trong ba tháng đó. Cũng đã dành không ít thời gian ngồi yên lặng nhìn về ngọn núi phía xa kia, nhìn vào khoảng không, và cả những đám mây lưng chừng. Đọc sách, chụp ảnh và quay lại những ngày mưa dầm, sấm chớp.
Tôi không để tâm lắm xu hướng trên MXH, dù vẫn sống và kết nối với internet, nhưng đôi lúc tôi muốn mình sống như người tối cổ. Cứ vờ sống như vậy.
Nhưng, dạo gần đây, có những chuyện xảy ra, mà tôi nghĩ mình nên kết thúc nó, thay vì im lặng bỏ mặc như nhiều năm nay.
Hmm...
Tôi không dùng Tiktok và Threads, và cũng không viết công khai trên các trang MXH khác như đã từng làm với Tumblr.
Thật sự không mong ai đó sẽ mường tượng IEphong là người có ngoại hình đẹp đẽ như người họ biết trên Tiktok hay Threads, vì đó là những điều tôi Không có.
Nếu những người theo dõi tôi trên Tumblr có gặp được những bài viết hoặc những câu chuyện gần giống tumblr này, mong bạn biết đó không phải là tôi.
Tôi cũng sẽ không dùng những điều đã viết nơi đây rồi đem đến một nơi nào khác đổi vài câu từ để thành một câu chuyện khác.
Từ Tumblr, Instagram, Facebook, mỗi nơi tôi viết đa phần sẽ mang nội dung không giống nhau.
Tất cả những điều tôi viết công khai thì đồng nghĩa với việc tôi đã chấp nhận sẽ mất nó, tôi không đòi hỏi mọi người phải xin phép đem nó đi đâu đó, nhưng thật mong mọi người đừng cắt câu xào nấu những con chữ vốn gắn bó với nhau từ một câu hoàn chỉnh. Và đừng dùng nó với mục đích không tốt đẹp.
Tôi không sợ mất, vì kiến thức, cảm xúc, và trải nghiệm là 3 thứ vĩnh viễn không thể mất đi, cho đến một ngày nào đó dung lư���ng bộ nhớ đã đủ cho một kiếp người.
Tôi thật sự đã muốn xoá bỏ tất cả những bài viết ở đây, nhưng Một Người đã không muốn điều đó, vì vậy nó sẽ được giữ lại. Gọi là kỷ niệm.
Thật mong chúng ta hãy tôn trọng câu chuyện riêng của người khác và của chính mình.
Tôi sẽ kết thúc cuộc hành trình dắt con chữ dạo chơi trên Tumblr. Nếu có gặp lại, sẽ gặp trên trang giấy, không phải nơi này.
Có 464 ask tôi không trả lời, không phải vì câu hỏi của bạn không quan trọng, mà tất cả những điều bạn muốn hỏi đều đã được viết tại nơi này, nó đi qua từng năm tháng tuổi trẻ, mỗi một cung bậc trong từng giai đoạn cảm xúc từ vội vã, vồ vập, đau đớn tiếc nuối cho đến độ lặng lẽ, bình thản nhìn mọi thứ trôi đi.
Năm 2018 là một lời hẹn.
Còn bây giờ là một lời tạm biệt.
Dù là bất cứ ai, hãy hạnh phúc nhé. ^^
Cám ơn, và
Tạm biệt Tumblr.
11.11.24
| IEphong |
87 notes
·
View notes
Text
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/3bf27c1b07a00c59820527ac1a47da44/1c2828cd27b6d9d9-00/s540x810/35300e3f81064fc4367ffeea74d6fd3440309515.jpg)
Đọc được đâu đó trên mạng một câu rất hay:
"Ở một vũ trụ khác, xin hãy ôm lấy tôi. Vũ trụ này, để tôi thương người là đủ rồi."
286 notes
·
View notes
Text
Tôi nhớ đã từng đọc được ở đâu đó rằng: “Thật buồn khi biết người ta không còn yêu mình nữa. Giống như giật mình thức dậy sau một giấc ngủ trưa và nhìn ra ngoài thấy trời đang mưa. Rõ ràng là sự u uẩn ấy nó không mạnh mẽ, nó không cồn cào nhưng nó dai dẳng vì bạn biết, ngay bây giờ, ngay lúc này, cho dù bạn có hét lớn lên rằng em nhớ anh lắm, người ta cũng chẳng bao giờ nghe thấy tiếng bạn.”Khi một tình yêu chết đi, điều đáng tiếc nhất, tôi nghĩ không phải sự đổ vỡ. Bởi vì ai cũng có thể tiếp tục làm việc, ăn, ngủ, gặp gỡ, facbook, ig, hôn, cười, nói dối. Điều đáng tiếc nhất chắc chắn là sự thất vọng ở trong lòng.
Cái mầm hi vọng xanh tươi, sau một trận lũ đã héo hắt, hoang tàn. Hỏi thử xem có thất vọng không?
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/b3553264aabfe0ec265db1ac4c350bf5/effb450f322d7454-25/s540x810/74296be90deb9d09179b554c665c88c6e67f3346.jpg)
Ảnh <Người Ta> chụp
84 notes
·
View notes
Text
XIN CẢM ƠN 2024 - XIN CHÀO 2025
Mình định viết một post thiệt dài để tổng kết 2024, nhưng hôm nay long thể bất an quá ^^
Chuyện đầu tiên phải than thở là càng có tuổi tình hình sức khỏe càng kém, một năm bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ đâu đó bốn năm bận, còn chưa kể mấy chuyện lặt vặt như đau đầu chóng mặt. Nhiều lúc bệnh tình quấn thân không muốn làm việc gì khác ngoài nghỉ ngơi, nhưng buộc phải làm khiến tính tình của mình không tốt lắm. Càng lúc càng thấy bản thân trở thành phiên bản mà hồi xưa mình từng ghét cay ghét đắng, nhưng vẫn luôn là một mụ già bướng bỉnh biết đó chứ không biết sửa đây.
Có một câu mình từng đọc được, đại ý rằng mọi sự dễ dãi bây giờ sẽ là nấm mồ chôn sống mọi thứ về sau. Sang năm mới, mình hẳn phải thay đổi bản thân thành một phiên bản để thì tương lai không có lúc nào muốn quay đầu vì nuối tiếc.
Năm nay có nhiều thứ mình tự hào về mình, nhưng cũng có nhiều thứ mình ghét cay ghét đắng mình. Thế mà có thứ nào mình có thể quay đầu lại để trải nghiệm thêm một lần hay sửa sai lại một lần đâu. Với những chuyện vui, xem như là kỷ niệm, động lực cho hành trình sắp tới. Với những chuyện không vui, tiếp thu, quán triệt một cách sâu sắc tinh thần của Núp Bụi, rằng thất bại là để mình hiểu thành công đáng giá đến chừng nào.
Như mọi năm, nhiều người đến, rất nhiều người đi, không có mấy ai ở lại. Vòng tròn quan hệ xã hội ngày càng thu hẹp, dù tính chất công việc không cho phép điều đó diễn ra. Nhưng cái cách mình kết nối với thế giới này như một mạch điện có vấn đề, không sai sửa, tự mình cũng không muốn sửa. Hi vọng rằng sang năm mới, không cần ai bước đến thêm, chỉ mong những người thật sự quan trọng ở bây giờ vẫn ở lại.
Hi vọng 2024. để 2025;
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/e144ca2cee79f595f8099b2306285775/aefa7d14e7e99343-9c/s500x750/dafe3773edf362c2d0fbda9f961fb8082948ac44.jpg)
25 notes
·
View notes
Text
![Tumblr media](https://64.media.tumblr.com/4ce6a79f9594f56bd3cc42e9b4faf78c/733f51f46eb16f02-05/s540x810/b4ad348ecffa69044b86f2344f14e8e852545094.jpg)
Tình yêu từ đâu mà ra?
Hồi trước, gia đình nào cũng có một album ảnh. Người ta chuyển nhà sẽ đi tìm cuốn album mang theo, người ta nhớ nhớ quên quên nhưng hỏi cuốn album ở đâu vẫn nhớ. Bây giờ bao nhiêu ảnh trong điện thoại cả rồi. 512GB thôi đã chứa được cả một thời tuổi trẻ.
Nhà mình cũng có một cuốn alum như thế, số ảnh này Mẹ mình đã cẩn trọng giữ gìn trong ngần ấy năm. Một thời gian sau khi Ba mất, có lần Mẹ đã ngồi ở đó lần giở từng tấm. Trầm ngâm.
Chỉ có Mẹ mới hiểu rõ nhất cuối cùng thì bản thân sẽ nhớ và quên những gì.
Suốt một đời dài Mẹ cứ hoạnh hoẹ Ba về cái cô nào đó ở Sài Gòn mà có lẽ ký ức của Ba về cô ấy đã dừng lại vào cái ngày họ rời tay nhau. Hơn 20 mươi năm đầu ấp tay gối, Ba có vô vàn lỗi sai khác nhau nhưng có một điều là chưa bao giờ Mẹ bắt được Ba lén phén với ai. Sự chung thuỷ của một người đàn ông nếu có, chỉ là như vậy thôi.
Những lần uống say Ba cứ ngâm mãi cái câu thơ trong bài Hai sắc hoa Tigôn của TTKH: “…Mà từng thu chết, từng thu chết / Vẫn giấu trong tim bóng một người”. Cái bài thơ nó dài đằng đẵng mà cả đời Ba chỉ ngâm đúng có 2 câu... bảo sao Mẹ chẳng dỗi hờn.
Nhưng có lẽ vậy, mùa thu mà Ba yêu nhất là cái mùa thu chết ấy.
Ba lấy Mẹ ở cái tuổi muộn màng như vậy một phần là vì ông Nội tìm mãi mới ra một người con gái ăn học đàng hoàng và hai bên gia đình môn đăng hộ đối. Ông là nhà Nho, 15 năm học chữ Nho để đọc sách, bốc thuốc Bắc chữa bệnh cho dân. Ông có những nguyên tắc của riêng mình trong cuộc sống, vì thế tiêu chuẩn chọn vợ cho người con trai lớn mà ông kỳ vọng nhất cũng khắt khe hơn. Mình đã luôn biết ông Nội không phải người hẹp hòi khắc nghiệt. Cái cách mà một người đầy nguyên tắc nhưng thấy đứa cháu gái của mình đi ra, đi vô bốc táo đỏ trong kệ tủ thuốc ra ăn vụng và không la rầy một tiếng, đến khi hủ táo vơi dần, ông từ tốn chẳng nói năng gì mà lấy cái hủ ra, đổ đầy táo vào và đặt lại chỗ cũ (cho mình lấy tiếp) khiến mình tin rằng, ông vốn là người có chút ấm áp.
Mình đã luôn hiểu, tư duy môn đăng hộ đối của ông nếu có sai thì nó cũng chỉ là hệ luỵ của thời đại. Chỉ là mãi sau này mình mới hiểu, có thể ông nhìn được điều gì đó mà người khác thì không. Tình yêu có thể không đến từ những rung cảm vô điều kiện mà nó có thể đến từ nhiều lý do, dù rằng cuối cùng đều sẽ dẫn về sự nóng bỏng trong cõi lòng.
Hơn 20 năm Ba Mẹ mình sống với nhau, một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng được duy trì bằng sự tôn trọng và những niềm thương kín đáo vô cùng. Mẹ tôn trọng Ba vì Ba uyên bác và rộng lượng, Ba tôn trọng Mẹ vì Mẹ đằm thắm, hiểu lẽ phải và vất vả nhiều. Những năm ấy cũng có vô vàn những lần cãi vả đau điếng lòng nhau nhưng với mình, tất cả đều là một phần cuộc sống. Và mình chọn nhớ, nhưng không nhắc.
Tình yêu đã ở đó nhưng theo một cách khác. Ba sẽ nhường Mẹ xem kênh truyền hình có cải lương mà Mẹ thích dù Ba đã biết kênh nào đang chiếu bóng đá, Ba ngồi đọc báo cả đêm để canh mẹ ở bệnh viện hồi mẹ phỏng ở tay, Ba luôn ra ngoài hút thuốc chỉ vì có lần Mẹ bảo khói thuốc gây ngột ngạt cho cả nhà. Cái lần đám tang ông Ngoại, Ba hỏi Mẹ điều gì đó và giữa những buốt nhức tâm can của chính mình, Mẹ cáu bẵng quát lên, tiếng quát vang ra trong không gian rộng lớn và yên ắng. Ba chỉ từ tốn: “đừng lớn tiếng thế em”.
Còn Mẹ, miệng chẳng bao giờ nói lời thương vậy mà mỗi mùa hè khi bệnh suyễn của Ba khiến Ba ho nhiều hơn, Mẹ nhặt hoa sứ ở trường về phơi khô, ngày nào cũng nấu nước để ở đầu nằm cho Ba: “uống đi để nó nguội”.
Mình đã 26 tuổi rồi. Tình yêu luôn là một phần trong người mình nhưng nhân tình thì vẫn cứ vời xa, vì mình không sẵn sàng cho những điều mình không chắc chắn. Và hơn hết, tình yêu thì quan trọng đấy nhưng mỗi giai đoạn trong đời sẽ có những điều khác hiển hiện và quan trọng không kém. Nhân duyên là một thứ có hạn kỳ nhưng tuần hoàn, những gì ta thả bay đều sẽ đậu về theo một cách khác vào một thời điểm chính xác hơn, tình yêu là một loại nhân duyên như thế mà.
Mình nhớ lần đầu tiên mình đi qua chỗ anh ngồi, cái cách anh chống tay lên càm suy tư làm mình thấy quen vãi. Gần 3 năm rồi sau khi Ba mất, mình mới thấy lại bộ dạng suy tư của một người (đàn ông). Sự phải lòng của mình nảy mầm chỉ từ một điều vô cùng nhỏ nhặt như thế và nó được duy trì qua ngày tháng chỉ bằng những nhỏ nhẹ, hiền lành cũng y chang.
Chỉ khác là Ba yêu mình cả đến khi về bên kia thế giới, mình yêu Ba cả khi Ba chỉ còn là sương khói, còn anh v�� mình — ngang qua nhau ở đoạn này mà thôi.
Tình yêu là tình yêu mà tình yêu cũng chỉ là tình yêu thôi. Ta giữ lấy nó để ta sống cho mình, tất cả những hồi ức và nhớ thương bất tận chỉ nên là của một mình mình thôi. Nó sẽ được nói ra một cách có nghĩa, khi nhớ thương là hai chiều.
— AN TRƯƠNG
98 notes
·
View notes
Text
Ngày của mẹ, trời mưa lớn tôi không về được.
Hôm nay gặp mẹ, ăn với mẹ một bữa cơm. Ra đến cửa tôi nói con hôm nọ nhớ mẹ rất nhiều, con có nhà mới nhưng lúc nào cũng nhớ nhà mình. Có lúc con không cảm thấy cái an toàn con cần ở nhà mới, nhưng con sẽ cho mình thời gian. Những năm trước, tôi không thường nói với mẹ như thế. Cách thể hiện tình cảm của tôi thường là lặng lẽ, với người tôi yêu, tôi thường tặng quà không vào dịp nào cả, thấy hay là mua, nghĩ rằng họ chắc sẽ thích. Với mẹ, tôi thường ngồi nói chuyện, đưa cho mẹ mấy cuốn sách mới mua. Thường xuyên nhất, chắc là vẫn nhờ mẹ việc này việc kia. Mặc dù là đơn giản, tôi làm nhoáng cái là xong, nhưng vẫn nhờ, thậm chí ăn vạ. Tôi biết cho dù tôi có lớn thế nào, vẫn là một đứa trẻ trong ký ức của mẹ. Chỉ là cuộc đời thay hình và đổi dạng tôi thôi. Tôi nhờ để mẹ biết rằng với mẹ tôi vẫn là con nhỏ, mẹ vẫn có ích, vẫn còn nhờ được. Nếu việc gì cũng làm được, gần như cha mẹ bị đẩy đến một chỗ xa mình quá đỗi. Nó đâu còn cần mình nữa. Mẹ tôi gày, mẹ vất vả rất nhiều. Với tôi mẹ là thần tượng sống lớn nhất. Tôi lớn lên với rất nhiều idol của mình, nhưng sau thời gian, tôi thấy mẹ chính là may mắn lớn nhất của bản thân. Mẹ dạy tôi nhiều thứ về cuộc đời, và bản thân cuộc đời của mẹ - cũng là bài học để tôi nhìn vào mà trưởng thành. Cho dù khó khăn thế nào vẫn luôn rộng lượng, vẫn sẵn lòng tha thứ và ngay thẳng đàng hoàng. Mẹ trồng một cây đậu biếc mới. Mẹ dọn dẹp, mẹ nấu cơm, mẹ chơi với con mèo và mẹ ngồi cắm một bình hoa rồi đọc sách trong nắng. Tôi đã ngắm rất nhiều hình ảnh như thế, tôi cố giữ những hình ảnh như vậy. Tôi biết câu chuyện nào cũng có kết thúc của nó. Tôi ý thức được về thời gian. Tôi biết cả những thiếu hụt của bản thân mà không cách nào bù đắp được cho mẹ. Nhưng tôi tin bởi vì trải qua như thế tôi mới hiểu thêm tấm lòng của bà, và trân trọng mỗi phút giây mẹ còn ở bên tôi. Đó chắc chắn là quãng hạnh phúc nhất. Các em hỏi, trưa anh có về ăn cơm với mẹ không. Tôi nói có, hôm nay anh nhớ mẹ quá. Cho dù đã gần 40 tuổi, tôi vẫn thấy vui vẻ vì điều đó. Nói câu ấy. Uống với mẹ một tách trà, rồi rong ruổi đi làm. 30 phút buổi trưa. Ngắn ngủi vậy đó. Tôi nói các em cố gọi cho mẹ nếu ở xa nhà. Tôi bảo, chúng mình không có nhiều thời gian đâu. Chúng nó cười. Tôi thỉnh thoảng lại lén lau nước mắt. BeP
195 notes
·
View notes
Text
"Hồi còn nhỏ chị thích nhất là đọc ngôn tình, chị nghĩ Lư Tư Hạo nói đúng, sách - truyện và âm nhạc có thể giúp chúng ta ôm một mộng tưởng tốt đẹp về tương lại và cố gắng vì nó. Nhưng chị không thích đọc sách đâu, cái chị đọc chỉ là sách tiểu thuyết thôi.. từ hồi còn học cấp 3 tới bây giờ, chị thực sự không nhớ nổi mình đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua gần 6 chục cuốn ngôn tình rồi bày ở đầy phòng khách, thậm chí kế hoạch của vài tháng sau hoặc mấy năm sau nữa sẽ là mua đủ tất cả những quyển tiểu thuyết hồi còn nhỏ chị từng đọc được trên mạng và đã được xuất bản thành sách và tất cả những gì liên quan tới Conan. Chị luôn nghĩ rốt cuộc mình cứ phải như vậy làm gì, có thể có những quyển chị mua về chỉ để đó thôi, vì trước đó chị đã đọc xong trên điện thoại rồi, chị còn không dám sờ vào vì sợ nó sẽ rách chỉ vì chị mua là bản đặc biệt, sẽ được tặng kèm theo bookmak và những tấm poster rất đẹp.
Mấy tháng trước đợt vẫn còn đi làm chị đã mua một lèo 3 quyển sách của Lư Tư Hạo, nhưng thực ra tới hôm nay mới thực sự được coi là đọc xong 1 quyển hoàn chỉnh, một là do khoảng thời gian đó nói là mỗi ngày sẽ nghỉ giữa ca 4 tiếng nhưng thực chất chị chỉ nghỉ được 2 tiếng, mặc dù giờ nghỉ ca phải luôn đấu tranh vật lộn 30 phút xem nên đi ngủ hay là xuống Highlands ngồi chỉ vì phòng ngủ luôn lạnh như điểm cuối của Cực Bắc… Nhưng cuối cùng mặc dù lần nào cũng buồn ngủ tới díu cả mắt nhưng chị vẫn lựa chọn xuống Higlands ngồi 1 mình, khi giở sách ra mới đọc được vài trang có khi lại bị Liu Yang gọi lên giao nhiệm vụ. Vậy nên đợt đó chỉ đọc được vài trang là lại bỏ ngỏ, mãi sau phải hơn 1 tháng trời mới túc tắc đọc qua loa cho xong quyển "Dám Mơ Lớn, Đừng Hoài Phí Tuổi Trẻ." Nhưng chị luôn thấy tên tiếng trung của quyển sách này hay hơn nhiều.
Em cũng biết cảm giác khi đọc sách, mình sẽ gặp được những câu nói khiến mình đồng cảm hoặc thậm chí muốn khóc là thế nào phải không? Chẳng ai hiểu được đâu, thậm chí Tuấn Ngọc cũng không hiểu, Nga cũng không hiểu, Tiến cũng không hiểu, A heng cũng không hiểu, chẳng ai hiểu nổi những gì chị viết ra hay chia sẻ, nhưng chị nghĩ em hiểu. Vì em hiểu được chị mà...
Chị nghĩ tới năm 26 tuổi mới biết Lư Tư Hạo thực là một chuyện quá tiếc nuối. Vì anh từng viết rất nhiều câu nói khiến chị cảm thấy văn học là môn học đẹp đẽ nhất mà mình đã từng biết :
Anh nói : “Sở dĩ chúng ta cho rằng trưởng thành là một việc tồi tệ là bởi chúng ta đã trở thành người mà bản thân từng xem thường.”
Anh nói : “Với thần tượng, cách tốt nhất không phải là phát cuồng vì họ, mà là để người khác biết, người hâm mộ họ cũng là những người biết nỗ lực.”
Anh nói : “Không biết bản thân muốn gì cũng không sao, nhưng phải luôn nhớ kĩ bản thân không muốn những gì.”
Anh nói : “Bạn trèo lên nơi rất cao, đi tới nơi rất xa, không phải để cả thế giới nhìn thấy bạn mà là để bạn có thể nhìn thấy cả thế giới”
Anh nói : “…Có lẽ một khi trưởng thành, người ta sẽ để mất rất nhiều thứ, ví như những món đồ giản đơn nhưng lại từng khiến bạn vui vẻ cả ngày, ví như khả năng dễ khóc dễ cười, và cả những người đã từng thân thiết với bạn. Điều đáng sợ nhất không phải mất đi những điều ấy mà là việc bạn dần trở nên bình thản hơn. Bạn bắt đầu an ủi bản thân rằng thế mới là trưởng thành, đây chính là dáng vẻ mà chúng ta hằng mong muốn. Bạn chỉ đang tìm một cái cớ để tiếp tục sống như vậy và coi thường bản thân mình trước kia….”
Anh nói : “Cách đối xử tốt nhất với người mình từng yêu, không phải làm như đã quên, mà là giữ lại những điều mình thích và những giá trị đã học được, đối diện với cuộc sống một cách tốt hơn, nếu không cuộc hội ngộ đó sẽ ít nhiều mất đi những ý nghĩa tốt đẹp…”
Anh nói : “Vì sao con người phải tiến về phía trước. Bởi vì chưa tới phút cuối cùng, bạn sẽ không biết được số phận của mình ra sao, cũng không biết tương lai kết quả có tốt đẹp hay không. Rồi bạn sẽ có cơ hội đến nơi bạn muốn đến, bạn cũng biết nếu mình đứng yên tại chỗ thì sẽ chẳng đi được tới đâu cả…”
Lư Tư Hạo thực sự đã viết rất nhiều, chị nghĩ đôi khi chúng ta luôn cần một câu nói để làm động lực tiến bước em nhỉ, có thể câu nói ấy sẽ không khiến chúng ta ngay lập tức hành động hay hiểu ra điều gì, nhưng nó sẽ dần dần khiến ta tìm ra lẽ sống trong quãng đường mình đi.
Hôm nay chị dùng 1 buổi chiều để đọc nốt 1 trong 2 cuốn sách còn lại mua về nhưng để lâu tới nỗi bám đầy bụi lên đó chưa động tới, thực ra quyển này anh viết về cuộc sống và câu chuyện tình cảm xoay quanh anh và bạn bè anh nhiều hơn, thực ra chị cũng chẳng biết là đang nói cái gì với em đâu, chỉ là chị cảm thấy đột nhiên đọc xong 1 quyển sách, tự nhiên nhớ tới em, cứ có cảm giác như mấy câu chuyện này chẳng liên quan gì tới mình nhưng lại có mặt nào đó cũng giống như mình, thế là lại ngồi lõ cõ viết ra mấy dòng này… để có thể tìm được người tình nguyện ngồi đọc những câu mình viết, hiểu nhưng câu mình viết, đồng điệu với mình về tâm hồn thực sự rất khó, Lư Tư Hạo tìm được 5 người bạn tốt đã được thời gian giúp anh sàng lọc, may thay chị cũng tìm được người luôn đọc và hiểu những gì chị viết ra là em.
Chị đã liệt kê ra vô số những điều vài tháng sau phải làm, một trong số đó có viết là sẽ phải mua quà sinh nhật cho Tuấn Ngọc và khi nào vào tới SG sẽ bỏ thời gian đi thăm chị H, em có biết chị H không nhỉ, chị H hồi mới dạy tụi chị và Tiến, chị thực sự rất tốt, đãi đồ ăn ngon, mua quà sinh nhật cho từng người, dạy bọn chị làm việc, chị không biết phải kể thế nào, nếu tổng kết lại thì là chị H luôn "không bao giờ tiếc tiền cho 5 cái mồm hay ăn như tụi chị", còn tụi chị thì ngày đó chỉ có chúng duy nhất một suy nghĩ là "chị gái này nhiều tiền thật"....
.. Mấy năm nay chị không gặp chị H rồi... hình như câu chuyện về chị T và chị H chị đã kể em nghe nhiều lần, vậy nên thôi, chị sẽ không kể lại nữa, khi gặp lại chị T ở NH4 sau 1 thời gian rất lâu rất lâu rất lâu nhưng lại cảm thấy rốt cuộc cái gì đã khiến cho chị có cảm giác xa cách tới vậy.. chị không biết phải miêu tả cảm giác ấy thế nào, nếu có thể thì có lẽ sẽ giống như trong một câu chuyện ngôn tình nào đó chị từng đọc, hồi còn nhỏ mình rất thích ăn kem, là loại kem đá 500 đồng 1 cái, nhưng vì hồi đó dù là một hay hai nghìn đồng thì cũng được coi là tiền to nên mỗi lần ăn chỉ mua được 1 cái, còn là kiểu mỗi đứa bạn góp chung 500 đồng được bố mẹ cho vào để mua chung nữa, lúc đó thề hứa rằng lớn lên mình nhất định sẽ kiếm nhiều tiền để được ăn thỏa thích, tới khi lớn rồi, tiền kiếm ra được nhưng trường học đã được xây mới lại, to hơn xưa gấp 5 10 lần, tiệm tạp hóa nhỏ không bán nữa đã trở thành nhà hoang, không còn tìm được nơi bán kem đá có vị giống như năm ấy nữa, kem que cũng không còn giá 500 đồng, tiền giấy đã bị thay thế bằng polyme, mọi thứ trong kí ức.. tiếng ve, hoa phượng, những câu chuyện ma hồi cấp 1 đáng sợ, nhà vệ sinh từng in dấu bàn tay bị đồn có quỷ, giờ ra chơi với trò đuổi bắt, tiết tiếng anh chỉ học được một buổi, ra tòa nhà cũ trường bên đợi anh trai tan học mặc dù rất bị ghét bỏ bắt đầu mờ nhạt dần tới nỗi dù mỗi lần về quê, dù đứng trước cổng trường 30 phút nhưng vẫn không thể khiến cho những đoạn hồi ức kia có một đường dẫn trọn vẹn…. có lẽ là kiểu vậy....
Cuộc sống đẩy chúng ta tới nơi rất xa em nhỉ, dạo này em đã ổn định chưa? Chị nghĩ cuộc sống của em rồi sẽ ổn thôi, cuộc sống của chị rồi cũng sẽ như vậy. 过不去的事情还能怎样 也总会过去的, chị nhớ Lưu Diệc Phi từng nói vậy.
"Có thể chúng ta không được định sẵn sẽ trở thành một ngôi sao, nhưng chúng ta vẫn có thể trở thành đom đóm…" câu này hay đúng không!"
Hôm nay mình viết đoạn này gửi Lá nhỏ, Lá nhỏ hồi đáp bằng việc em ổn rồi lại không ổn.... thực ra đoạn văn bên trên mình đã sửa lại, xóa bớt một vài câu, thay đổi một số từ, trước nay khi viết viết mình cũng thích chăm chút câu từ để mỗi khi mình đọc lại mình cũng cảm thấy rằng haha hóa ra văn của mình cũng không tệ!
90 notes
·
View notes
Text
Ngộp thở và overthinking?
Dưới đây là những điều mình đang làm mỗi ngày, để đối diện với những hoang hoải, lo lắng vô hình và hàng tá câu hỏi dành cho bản thân. Hôm qua mình nằm mãi, để nghĩ xem rốt cục bản thân đang theo đuổi gì, chẳng rõ ràng và ngộp thở. Một chút đau lòng dâng lên mà không thể khóc. Mình xem vlog của một bạn ngước nước ngoài trên youtube, đọc cmt thấy nhiều người ở khắp mọi nơi trên thế giới cũng giống như mình, đều đang nhiều suy tư, mệt mỏi và cố gắng đấu tranh cho cuộc sống tốt đẹp.
Bạn không cô đơn đâu, mình cũng thế. Tự dưng thấy thương mình, thương cả những bạn phải trải qua những điều như mình nữa…
...................
Tắt mxh đi và lấy một t��� A4, hãy viết ra bức tranh tổng thể dựa theo gợi ý của mình:
Công việc, ngành học hiện tại của bạn?
Bạn thường làm gì khi rảnh?
Những thứ bạn thích (bảo gồm cả hữu hình và vô hình)
Tưởng tượng tương lai bạn thích sẽ thế nào?
Trong tương lai đó những vật gì xuất hiện?
Bạn thường làm gì khi đó?
Okie, tạm có một bức tranh mong muốn rồi nè, tiếp theo bắt đầu đánh giá quá khứ, hiện tại, tương lai. 3 điểu cần thiết nhất ở hiện tại là gì? Note 3 điều vào để nhắc nhở bản thân hãy làm mỗi ngày.
Tập trung vào chúng và đừng quan tâm tới những thứ xung quanh. Khi hoàn thiện chúng, hãy tiếp tục đánh giá và đưa ra bước tiếp theo. Nếu bạn stress, có thể tập thiền, vẽ tranh. Bí quyết là, có điều cần làm, hoàn thành nó cũng là một cố gắng đáng nể rồi.
Mỗi bông hoa có một thời gian nở rộ khác nhau, chăm sóc khu vườn tâm thật tốt và đón chờ những điều tốt đẹp nhé.
21 notes
·
View notes
Text
Tôi tỉnh dậy sau cơn mê chiều, bốn bức tường vẫn còn ám lại âm thanh những giây cuối cùng bản Nocturne Op.9 No.1, tôi từng đọc đâu đó rằng "nếu bạn không còn thấy điều gì đẹp đẽ trên thế giới này thì hãy nghe giai điệu của Chopin".
Và, nếu trái tim bạn không được lành lặn thì hãy nghe Chopin với tần số 432Hz. Ngoại trừ tiếng suối chảy, tiếng cây cối xào xạc va vào nhau nhau giữa rừng, tiếng Om, tiếng chuông nhà thờ, thì 432Hz là tần số chữa lành, cho những tâm hồn thiếu nguồn năng lượng chữa lành của những người yêu nhau.
Chỉ là, giai điệu của Chopin đẹp đẽ như vậy, và người ta nói vậy, chứ trong mắt tôi, thế giới này luôn tồn tại những điều đẹp đẽ, chỉ là... tôi chưa được gặp hết mà thôi.
Bầy nhạn vừa bay, vừa kêu ngoài cửa sổ, như bản giao hưởng về chiều báo hiệu một ngày kết thúc, tất cả đều bình yên, vậy mà cứ như có tiếng bước chân đi tìm những vụn vỡ mở cửa đón màn đêm tràn vào.
Những chấm đèn đỏ từ phía sân thượng toà chung cư gần đó, bầu trời đen ngòm và những đốm trắng ngà nhấp nháy trên cao, dường như thời gian trong căn phòng này luôn chậm hơn thế giới bên ngoài kia vài nhịp. Có bình yên, có tranh, có kim tự tháp, có đàn, và thoảng chút hương từ những túi oải hương khô treo các góc tường.
Thiếu một chút hơi lạnh, thiếu tiếng lộp bộp gõ trên mái nhà cạnh bên, để nuốt chửng dòng mồ hôi dọc sống lưng và át đi những bước chân mệt nhoài. Thiếu mỗi thứ một chút, chỉ cần thêm một chút là mọi thứ hoàn hảo rồi.
Hình như, dạo gần đây tôi lại thấy thế giới này đẹp hơn một chút nữa.
Vì một lý do nào đó, tôi cũng đã bắt đầu biết yêu thành phố này rồi.
| IEphong |
111 notes
·
View notes