#ông công ông táo
Explore tagged Tumblr posts
Text
Mẫm cỗ Tiễn Ông Công Ông Táo
Từ 20 tới 23 tháng Chạp Âm lịch tức 19 tới 22/1/2025 Dương lịch
Thực đơn 1 - 1.350k
Gà hấp lá chanh ½ con
Xôi vò hạt sen
Cá tầm chiên hạnh nhân
Bò xiên nướng ngũ sắc
Lơ xanh xào tôm
Nộm đu đủ bò khô
Canh bóng hạt sen
Thực đơn 2 - 1.370k
Gà quay mật ong 1 con
Xôi mỡ gà hành phi
Tôm sú chiên trứng muối
Bò xốt tiêu đen
Cá điêu hồng hấp xì dầu Hong Kong
Nộm ngũ sắc tai heo
Canh nấm tươi thả mọc Gà & Xôi Gà lễ cánh tiên 440k – 500k Gà mái hấp lá chanh chặt đĩa 400k/con Xôi vò hạt sen 80k Xôi mỡ gà hành phi 60k Xôi gấc 70k
Quý khách có thể đổi món giữa các thực đơn.
Vui lòng đặt qua tin nhắn SMS/Zalo số 09•6565•3585 hoặc inbox Facebook m.me/bepbacha. Nội dung đầy đủ: Thực đơn, Ngày, Giờ, Địa chỉ, Điện thoại nhận.
Bếp xin được lưu các đơn hàng đã thanh toán trước thời điểm thông báo dừng nhận đơn. Không bao gồm các đơn đang trao đổi, chưa thanh toán.
Xin cảm ơn quý khách đã đồng hành cùng Bếp suốt 12 năm qua.
0 notes
Text
Những lưu ý quan trọng khi cúng ông Công ông Táo
Lễ cúng ông Công ông Táo là một trong những nghi lễ truyền thống quan trọng của văn hóa Việt Nam, thường diễn ra vào ngày 23 tháng Chạp (Âm lịch). Để thực hiện lễ cúng một cách trang trọng và đúng phong tục, dưới đây là những lưu ý quan trọng cần được gia chủ lưu ý:
Sự chuẩn bị cẩn thận Chuẩn bị lễ vật đầy đủ: Bao gồm bộ quần áo Táo Quân, cá chép sống, mâm cúng và các vật phẩm khác như hương, hoa, đèn nến, trầu cau, rượu, trà, gạo, muối và tiền vàng mã.
Chuẩn bị bài khấn: Đọc bài khấn một cách tỉ mỉ và thành kính, bày tỏ lòng thành tâm và sự kính trọng đối với các vị thần.
Tôn trọng và trang trọng Thực hiện lễ cúng trong không gian trang trọng: Dọn dẹp sạch sẽ bàn thờ và không gian cúng để tạo nên một không gian trang trọng và tôn nghiêm.
Thực hiện lễ cúng một cách trang trọng và kín đ��o: Tránh làm ồn ào, lộn xộn hoặc làm phá vỡ không gian trang nghiêm của nghi lễ.
Tôn trọng môi trường Thả cá chép một cách từ bi và có trách nhiệm: Chọn nơi sạch sẽ, không ô nhiễm để thả cá chép, và đảm bảo không gây hại cho môi trường.
Hóa vàng mã một cách an toàn: Đốt vàng mã ở nơi an toàn và tránh gây hỏa hoạn hoặc ô nhiễm môi trường.
Sự tôn trọng và truyền thống Tôn trọng truyền thống và phong tục: Thực hiện lễ cúng ông Công ông Táo theo đúng phong tục truyền thống, không thêm bớt hoặc biến đổi theo ý muốn cá nhân.
Giữ gìn và phát huy truyền thống: Truyền thống cúng ông Công ông Táo không chỉ là nghi lễ mà còn là cách để kính trọng và kế thừa tinh thần của tổ tiên.
Sự kính trọng và lòng thành kính Thực hiện lễ cúng với lòng thành kính: Làm mọi việc với tâm hồn thành tâm, biểu lộ lòng thành kính sâu sắc đối với các vị thần.
Tôn trọng và trân trọng các vị thần: Hiểu rõ ý nghĩa của lễ cúng và biểu lộ lòng tôn trọng và trân trọng đối với các vị thần.
Lễ cúng ông Công ông Táo không chỉ là một nghi lễ truyền thống mà còn là dịp để gia đình hiệp thông, kính trọng và bày tỏ lòng thành kính. Việc thực hiện lễ cúng một cách đúng đắn và trang trọng sẽ mang lại sự an lành và may mắn cho gia đình.
0 notes
Text
Cách thức cúng ông Công ông Táo theo truyền thống Việt Nam
Lễ cúng ông Công ông Táo được tiến hành từ ngày 17 đến ngày 23 tháng Chạp, lễ vật tùy từng gia đình nhưng phải có 3 bộ mũ áo, hài và cá chép. Nguồn gốc lễ cúng ông Công, ông Táo Lễ cúng Táo quân gắn với sự tích ông Táo với nhiều dị bản. Các thư tịch cổ liên quan đều cho rằng tập quán này có nguồn từ tục thờ “Ngũ tự”, để trả công cho 5 vị thần trong gia đình: thần Cổng (Môn thần), thần Cửa (Hộ…
View On WordPress
0 notes
Text
Mình tìm không ra blog rồi.
Thì hôm bữa có kể chuyện mình mới chơi chung với một chị hơn mình 8 tuổi đó, chị Miên. Nói chung hồi mình 17 mình đã nghe tên bà í rồi, ấn tượng là ngầu. Tới thời khủng hoảng, mình cũng nghe kha khá vụ tai tiếng bà í. Tính mình bàng quang, thấy bình thường, vì nó không phải chuyện của mình.
Từ lúc mình biết đích xác à Miên là người từng có tai tiếng mình kiểu: kệ vui thì chơi, khi nào bà í làm gì tới mình thì chạy. Mình cũng rõ ràng, dù ai mình cũng muốn chơi chung (vì mình không có bạn). Từ lúc chơi với Miên mình tự giác tránh xa những người mà ghét bà í dù mình thích đi còm men dạo.
Lần này chị Miên lại ăn một quả lùm xùm. Sao nhỉ? Đoạn đầu thì mình thấy bà í sai thật, nhưng đoạn đó không có mình nên mình chịu. Đoạn sau mình thấy bình thường.
Hôm qua anh C ảnh hỏi mình là thấy chị mình bị tai tiếng thế có ảnh hưởng gì tới mình không? Có, một xíu. Nhưng nó không làm mình nghĩ nhiều được. Vì mình không có hiềm khích với những người ghét bà í, và cũng chẳng làm gì ai, cũng không muốn bênh vực sai trái của Miên nên mình coi thôi. Còn chiều ngược lại mình không biết.
Trở trời nên người trần trở nết, ai cũng muốn cự lộn với mình hay sao vậy nhỉ? H cũng cự với mình hổm giờ, để coi nó muốn gì chứ mình không muốn dỗ dành. Với Thắng thì mình không cự ổng, nhưng ổng cứ ba hoa chích choè chắc nghỉ chơi thiệt. Hứa gửi cho tôi cái bộ cờ tới giờ nửa năm không thấy, ôi đàn ông. Công chúa không cự mình, mình tự cự ả luôn. Còn anh Đ thì hết rồi, xã giao dui dẻ. Còn quỷ Bư, chắc cự nhau tới già (hoặc không).
Mà đợt vừa rồi hồi tháng 11 đó, mình quá tan nát với việc phải từ bỏ một đoạn tình cảm mới chớm, lại thêm tình bạn cả hai mươi năm và một mớ bòng bong của gia đình làm mình xuống tinh thần khiếp. Từ sau khi vực được bản thân dậy một tí, mình kiểu, kệ mẹ mấy lời châm chích cãi nhau, kệ luôn mấy kiểu góp ý rồi body shaming mình gần đây, mình thích là mình làm. Có cái đoạn nhạc trên tik tok í, 'Ai chửi mắng thì ta giả điếc không nghe', ai chửi mắng thì mình nghe xong mình xin lỗi luôn cho lành.
Ừ mà mình bảo để viết lại đêm 25 vừa rồi của chúng mình mà mình chưa rảnh nữa, cứ mê móc mấy con quỷ len tới giờ này. Khuê nó hỏi mình là chị là cái máy à? Móc gì nhanh thế, hôm qua mới có chút xíu. Ừ, tao thức cả đêm vì ghiền đó. Giờ thì tránh ra cho chị ngủ, mình cáu với con bé kiểu đó mà nó vẫn xởi lởi. Mình với Khuê kiểu người cáu người hề hề cười, nhưng không có ác ý đâu.
Mai mình thi từ 7h tới 11h, tàn nhẫn chưa. Chiều sẽ kết hai môn nghiệp vụ và phương pháp giảng dạy. Chắc phải 4-5h chiều mới xong. Tàn ác với tôi quá.
Phải stop vội thôi, mai mình thi mà nửa chữ còn chưa có. Mà ả công chúa càng lúc càng lấn lướt rồi, thôi, đầu đây, ai muốn ngồi thì ngồi muốn nhảy thì nhảy, muốn đổ gì lên thì đổ luôn đi. Coi con ả nè.
Mẹ còn cái kiểu đổ đốn này nữa. May dạo này tỉnh táo, chứ cỡ như hồi tháng 10 chắc ai nói gì mình cũng dạ :))
Chuyện là hôm qua mình bảo ngủ sớm thì ngủ mịe đi mình chưa tẩy trang chưa dọn nhà xong, lúc đó cũng nửa đêm rồi mình mới về thôi, con ả: cần gì tẩy để thơm cho trôi luôn. Mẹ, tha tôi. Tôi sợ bị đánh. Tôi tha thiết gì đâu.
Mà hôm qua giao thừa tới, khiếp giao thừa lỡ hai hôm rồi nay tự nhiên tới làm tôi sợ.
À nhắc chuyện giao thừa, thằng Nhân chắc bị ai dựa rồi khen tôi xinh cả nhà ạ. Còn chúc tôi ngủ ngon nữa. Eo khiếp. Còn ông trời con thì ổng hứa chúc tôi ngủ ngon mỗi ngày, được 10 bữa thì chúc con bồ ổng bỏ tôi. Đàn ông, thật không nên tin bọn họ. Ít hôm nữa treo hết lên cành quất đây.
7 notes
·
View notes
Text
Bỏ đi tính nóng nảy là mấu chốt để bồi dưỡng chính khí.
Vương Thuật, người thời Đông Tấn, là con trai của Thái thú Vương Thừa. Cha mất sớm nên Vương Thuật được kế tục tước Lam điền hầu, vì thế người đời gọi ông là Vương Lam Điền. Vương Thuật là người có tính cách nóng nảy, hấp tấp vội vàng. Trong “Thế thuyết tân ngữ. Phẫn quyến” viết: Một lần Vương Thuật đói bụng, khi trở về nhà đã dùng đũa để ăn trứng. Quả trứng vừa luộc chín, Vương Thuật dùng đũa gắp nhưng gắp mãi không trúng, khiến ông vừa đói vừa giận. Ông ta bực tức cầm quả trứng ném xuống mặt đất, không ngờ quả trứng không vỡ mà xoay tròn không ngừng, tựa hồ như trêu tức ông ta vậy. Vương Thuật lại càng tức giận hơn, dùng chân đi guốc gỗ giẫm vào quả trứng nhưng vẫn không trúng. Vương Thuật càng tức giận hơn, cầm lấy quả trứng nhỏ cho vào miệng nhai rồi nhổ ra đất cho hả cơn tức giận. Câu chuyện Vương Thuật ăn trứng được truyền ra ngoài khiến nhiều người chê cười ông ta.
Vương Thuật tính tình vô cùng nóng nảy, vội vàng nhưng sau này khi có địa vị cao, thấu hiểu hậu quả của việc nóng tính nên ông đã tu sửa bản thân trở thành một người khoan dung nhẫn nại. Phàm là mọi việc, Vương Thuật đều lấy nhu thắng cương, bình tĩnh xử thế.
Tạ Dịch là anh trai của Tạ An, một viên quan nổi tiếng thời Đông Tấn. Tạ Dịch tính tình thô lỗ, từng có lần vì oán giận Vương Thuật mà chỉ trích, chửi mắng Vương Thuật. Nhưng Vương Thuật không mảy may đáp trả mà đứng quay mặt vào tường, cho đến khi Tạ Dịch chửi mắng xong rời đi, ông mới lại ngồi vào chỗ của mình tiếp tục làm việc.
Trong “Táo chi nhẫn” viết: “Đại thịnh tắc suy, bất nại tắc bại. Nhất thì chi táo, phệ tề chi hối”, nghĩa là hưng thịnh đến cùng cực thì sẽ suy, không nhẫn nại tất sẽ thất bại. Sự nôn nóng vội vàng nhất thời chỉ có thể đổi lấy sự hối hận không thể vãn hồi.
Vương Tư, người nước Ngụy thời Tam Quốc, tính tình nóng nảy lại bảo thủ, thường vì việc nhỏ mà tức giận. Khi Vương Tư về già, tính tình kỳ quái, thường xuyên vô cớ tức giận, những người thủ hạ thường xuyên bị ông chửi mắng vô cớ. Trong “Ngụy lược” chép, một lần, Vương Tư đang viết bản thảo thì có một con ruồi đậu trên cán bút, cứ đuổi đi nó lại bay đến đậu lại, liên tiếp mấy lần khiến Vương Tư tức giận ném bút xuống đất rồi đuổi ruồi khắp phòng. Kết quả không bắt được ruồi, ông ta trút giận lên bút, khiến cây bút mà ông vốn yêu quý bị hỏng phải bỏ đi.
Hoàng Phủ Thực là đại thần nhà Đường cũng là một người nóng tính. Một lần, con trai của Hoàng Phủ Thực khi chép thơ bị sai một chữ. Hoàng Phủ Thực tức giận, nhất thời lại không tìm được gậy để phạt con nên đã tự cắn tay mình đến mức chảy máu ròng ròng.
Kỳ thực, những người như Vương Tư và Hoàng Phủ Thực chỉ vì một chút việc nhỏ mà đã tức giận không thể chịu được thì rất khó để có thể khoan dung với lỗi lầm của người khác. Nếu họ không chú ý tu sửa tính nóng nảy của bản thân thì rất có thể gây ra những hậu quả hối hận khôn cùng.
Những người hiểu biết được tầm quan trọng của nhẫn nại cũng như hậu quả của tính tình nóng nảy vội vàng sẽ tự mình tu sửa cho chính lại. Ví như Tây Môn Báo người nước Ngụy thời Chiến Quốc tự biết mình là người nóng nảy vội vàng nên thường xuyên mang theo đai làm bằng da trâu bên mình để tự cảnh giới bản thân phải luôn trầm ổn. Bởi vì trâu hành động đều luôn thong thả, chậm rãi.
Lâm Tắc Từ, Khâm sai đại thần triều Thanh, tự biết mình là người nóng tính, hay tức giận. Để sửa bỏ tính xấu này, ông đã treo trên đại đường hai chữ “chế nộ” (khắc chế cơn tức giận). Trong suốt cuộc đời mình, ông đã dùng hai từ “chế nộ” ấy để răn mình nhẫn nhịn, tu dưỡng bản thân.
Tu dưỡng bản tính lương thiện cũng là một cách để kìm chế cơn giận, khoan thứ cho lỗi lầm của người khác. Lưu Khoan tự là Văn Nhiêu, là danh thần hoàng tộc thời Đông Hán, là cháu của của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Lưu Khoan từ sớm đã làm quan, làm qua các chức vị như Đại tướng quân duyện, Đông hải quốc tướng, Thượng thư… về sau chuyển sang đảm nhận chức Thị trung. Lưu Khoan từng hai lần đảm nhận chức Thái úy, đứng đầu Tam công. Lưu Khoan thường xử lý công việc dựa vào cách khoan thứ là chính, được dân chúng gọi là Trưởng giả.
Có một lần khi Lưu Khoan ra ngoài thì gặp một người bị mất bò. Người này nhìn thấy con bò ở xe của Lưu Khoan liền nói đó là con bò của ông ta. Lưu Khoan nghe thấy vậy, không tranh biện mà trực tiếp đi bộ về nhà. Mấy hôm sau, người đàn ông kia tìm được con bò của mình nên đem con bò của Lưu Khoan trả lại, cũng dập đầu tạ tội: “Tôi hổ thẹn với trưởng giả, tình nguyện nhận phạt”. Lưu Khoan nói: “Đồ vật đều có những thứ cùng loại nên có thể có nhầm lẫn, đã phiền ông đưa nó về đây rồi, vì cái gì còn phải xin nhận phạt nữa?” Câu chuyện được truyền ra ngoài, mọi người trong châu ai nấy đều bội phục Lưu Khoan ở tinh thần khoan dung rộng lượng, không so đo tính toán với người.
Lưu Khoan tính tình ôn hòa lương thiện, không phát giận, cho dù gặp tình huống cấp bách vội vàng mọi người cũng không nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc và lời nói tức giận của ông. Vợ ông từng cảm thấy kỳ lạ về thái độ này của ông nên đã từng làm một việc để thử tính kiên nhẫn, khoan dung của ông. Có một lần, Lưu Khoan đang sửa sang lại trang phục chuẩn bị vào triều thì vợ ông sai người hầu mang một bát canh thịt vào cho ông, cố tình làm đổ bát canh lên triều phục của ông. Trong tình huống gấp rút như vậy, Lưu Khoan vẫn giữ thần sắc không thay đổi, còn an ủi người hầu và hỏi: “Bát canh có đổ vào làm phỏng tay ngươi không?” Tấm lòng khoan dung độ lượng, nhẫn nại của ông đạt đến mức độ như vậy khiến người trong thiên hạ đều tôn kính và lấy ông làm tấm gương.
Theo Vision Times tiếng Trung
An Hòa biên tập.
8 notes
·
View notes
Text
Tớ đọc một ông bà chuyên gia tâm lý học nào đó nói (nói chứ tớ không tin họ=)) tớ chỉ tin chính mình) rằng mỗi cảm xúc của chúng ta chỉ kéo dài 90 giây một cách tự nhiên thôi, bất kể là vui hay buồn. Nhưng mà nó có thể kéo dài dằng dặc mãi, cả ngày, cả tháng, cả năm, cả đời vì chúng ta đã gắn câu chuyện vào nó.
Khi cậu nhận một lời từ chối, cảm giác hụt hẫng thất vọng chỉ kéo dài 90 giây, nhưng vì cậu đã liên kết nó tiếp với hàng ngàn cảm xúc và câu chuyện khác, rằng mình không xứng đáng, mình là kẻ chưa đủ tốt, mình sẽ không bao giờ thành công mất để tự hành hạ mình. Khi cậu rung động trước một ai đó chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng cảm giác say mê kéo dài rất lâu, với những ủ ấp hy vọng vào tương lai hạnh phúc, vào những mong chờ của lần tiếp theo gặp gỡ.
Nhưng mà chúng ta không thể ngừng phản ứng theo cách kết nối liên tiếp những câu chuyện vào với nhau được, như những dây nơ ron thần kinh rối rắm mãi vào với nhau trong não bộ, liên tục đan cài, liên tục sản sinh ra nữa. Tớ có đọc đoạn làm cách nào để quan sát và kiểm soát dòng chảy suy nghĩ một cách tỉnh táo hơn, nhưng mà tớ quên rồi=))
Nhưng mà tớ nghĩ chúng ta có thể rút ra bài học một cách đơn giản hơn. Như là lần sau cậu bị từ chối, cậu không quá đổ tội cho bản thân là chưa đủ tốt nữa mà đơn giản hơn là điều đó không phù hợp với cậu, không có duyên với cậu. Cậu bị người khác xem thường không có nghĩa là cậu đáng bị xem thường, mà vì cách ứng xử của người khác rất bất lịch sự. Cậu không tìm đến quá nhiều liên kết tiêu cực nữa, mà có thể tìm tới những lý giải trung lập và tích cực hơn. Để sự việc như nó vốn là thôi. Cậu đừng tự tra tấn mình.
2 notes
·
View notes
Text
Post hơi dài, nếu ai có đọc đc, cho tui xin 1 cái ôm tự nhiên đc ko?
Sau sinh hay có Hội chứng mất ngủ sau sinh thế và tui ko trượt phát nào luôn. Kiểu rất mệt nhưng con nó quằn cho mệt hơn càng khó vào giấc. Rùi khi đã ngủ đc lại vô cùng khó để dậy haizz
Dạo này tui rất buồn vì chồng tui á, con thì đỡ lo hơn rồi vì tụi này ko bao giờ ngừng lo, nên cx quen. Trước kia zk ck tình cảm bao nhiêu có con vào tự nhiên mấy thứ cơ bản bị quên đi như ôm hun dỗ dành cái biến mất liền.
Lúc bầu bí bụng tui nó to ra thì cx hơi vướng ko nằm ngủ ôm đc, tui phải dùng chiếc gối cho bà bầu để nó đỡ bụng. Vậy là zk ck tui ko ôm nhau ngủ suốt 9 tháng 10 ngày, mặc dù tui thích điều đó lắm, tui muốn ôm ngủ, dù làm mẹ nhưng tui vẫn là "em bé" mà 🥹 nhất là bầu cx nhạy cảm và thèm đc ôm an ủi, ôm cho hết quạu. Ck tui thì lúc nào cx ngủ trước tui :)
Nhưng rồi tui có nói chuyện vs 1 chị cx bầu và sinh gần ngày cùng, chị ấy kể 2 zk ck vẫn ôm nhau ngủ bthg, trừ những hum chị ấy đau lưng quá cần đến chiếc gối đỡ thì mới ko ôm ngủ đc thui chứ ko ôm ck ko ngủ đc, làm tui cx ghen tị.
Đến lúc sinh con thì lại kêu vướng con phải chăm nên quên mất. Tui cx ok. Ck ngủ trc tui say sưa, có hum tui tắc sữa phát sốt đau mình mẩy hết người gọi ck ngủ ngay bên cạnh mà ko đc, tui mệt mỏi khóc ướt hết gối, sụt sùi vì đau đầu, sốt mà ck chỉ ngủ ko gọi đc, tui ko bao giờ quên đc đêm hôm ấy làm tui buồn như nào.
Có vài lần tui đặt con nằm rìa để vk ck tui nằm cạnh cho thoải mái, con cx đã ngủ đêm ổn r. Vậy mà ck tui cx ko thèm ôm tui ngủ lấy 1 cái 🥹 đến nỗi mà tui vã quá tui ôm ổng trc mà ổng cx ko thèm ôm lại tui...và ổng lúc nào cx ngủ trc, nên ko bao giờ bít tui tủi thân khóc như nào, có những cơn đau ngực ra sao, con dậy phải vỗ về trấn an nó đi ngủ. Hnao tui mệt quá muốn ngủ kêu ổng dậy bế con dỗ nó vào giấc lại đi thì ổng đâu có biết dỗ đâu, con bé càng khóc thét hơn, vẫn là tôi phải dậy, biết thế rồi tui dậy ngay từ đầu dỗ nó tẹo cái xong, nh tui cx mệt lắm muốn lười 1 đêm... nhưng ko lười nổi...
Sau đó tui nảy ra 1 ý khác là để sẵn cái thảm ngủ của con ra rìa để tui nằm giữa, thế nào đến giờ ck đi ngủ ổng để lại cái thảm ra giữa luôn, thế là bọn tui lại bị ngăn cách. Tui nói thẳng vs ck là em cố ý để vậy rùi mà anh còn để cái thảm vô lại, ck nói tại zì vướng con mà, khó nằm ôm đc ?! Thui từ giờ để vk ck mình nằm ôm nhau cho con ra rìa.
Rồi là ôm nhau zữ chưa? Ổng quên lời ổng nói rùi, tui vẫn chẳng nhận đc cái ôm nào.
Ck lo công việc, tui lo con, chẳng có điểm gì chung giữa chúng tôi cả. Bữa nọ 2 zk ck đi xem film Mai, tui cx thấy có khoảng cách rùi, thấy mọi thứ ko còn như trc nữa, cảm xúc đã thay đổi nhiều rùi, còn chẳng dựa vào nhau gác đầu, cứ thế ăn bỏng uống nước ngồi xem từ đầu đến cuối, đoạn nào cười thì cười đoạn nào sến sến bỗng nhiên thấy nổi cả da gà.
Cam nhà tui bỗng 1 ngày bỏ bình và tui đang nhờ bà nội tập cho ti bình lại. Vậy là đêm lúc nào tui cx phải dậy 1-2 cữ thậm chí là 3-4 để cho em ti. Ko như trc kia đêm tui có thể nhờ ck dậy pha sữa bế con cho nó ăn rùi t ngủ đc giấc. Tui cx chấp nhận kiên trì bế con ti vừa ti vừa ngủ gật chả đc cái giấc nào trọn vẹn, ổng đc ngủ ngon, tui cx nghĩ thui cho ổng nghỉ để ổng còn đi làm, chỗ làm xa, cviec thì cần tỉnh táo nên đêm lúc nào cx chỉ có tui dậy lọ mọ thay bỉm cho con ăn, đợt này con tui cx đỡ hơn rùi.
Có hum đêm tui bế con vì nó quấy quá, tui ko lấy đc đồ, nhưng ổng cx mới ngủ thui, tui gọi ổng dậy để lấy giúp tui mà mãi ông ko nghe thấy. Tôi đạp cái vì tay còn phải bế con, bảo là sao nay ngủ sớm thế. Ổng quay ra cáu vào mặt t bảo: "đang ngủ cứ gọi gọi gì ĐANG NGỦ" rồi ngủ tiếp luôn mặc kệ 2 mẹ con. Khoảnh khắc ấy tui có chút hối hận, hối hận vì sao có thể lấy phải người tồi tệ như vậy.
Thực ra khách quan mà nói như vậy cx chưa đến nỗi tệ, nh người đón nhận điều đó là người vợ lại vô cùng tệ.
Tui cz tức và buồn, buồn nhiều hơn. Tui cx chả nghĩ gì nữa, tui cứ sống thật. Tui ghét ck nhiều hơn, thấy ck rất vô dụng, tui tự làm đc mọi thứ, chẳng cần nhờ vả gì nữa. Có hum tui nhìn cx tức thế là ck đang ngủ ngon tui tát cho cái để dậy lấy đồ cho con hộ tui vì nó quấy. Ck dậy tức lắm, chắc nhìn tui trông cx ghét hẳn và luôn doạ rồi có ngày vũ phu cho :)
Tui thèm đi làm, đi làm để khỏi phải nghĩ nhiều hay ở nhà trông ngóng ck về, nh đi làm rồi thì sẽ lo lắng cho con.
Tui thỉnh thoảng ghen tị với những người bạn của tui. Con theo bố, bố bế khéo chăm con ngoan, mẹ chẳng phải làm gì, luôn yêu chiều con và vk. Tui biết ko nên so sánh như vậy vì t biết ck cx rất vất vả để làm việc nọ việc kia, cx cố gắng vì con nhưng lúc tui cần thì ổng chẳng giúp đc việc gì cả. Như kiểu dỗ con hộ t ổng ko làm đc, hay những việc đơn giản như dọn dẹp, cách chăm con bthg t làm mỗi ngày lù lù ra đấy ko biết để ý đỡ đần tui, vật lộn vs con rất cực, rất khổ tâm chỉ muốn gào lên một trận là: "Mày có im đi kooooooo, mày khóc nữa tao ném mày đi giờ đấyyyyy, tao đang cố gắng làm rồi đâyyyyy" nhưng lại chịu đựng thêm chút, thỉnh thoảng tét đít con hư, thỉnh thoảng cáu xíu rùi lại hôn hít con...
Ôm ấp đã kiệm rùi thì việc vk ck cx đừng có nghĩ đến thường xuyên hay zui zẻ ko, không nha! Chán chẳng buồn nói thêm.
Thậm chí khi tui có khúc mắc gì, ổng chẳng bao h bênh tui, dù chỉ 1 câu.
Lấy ck hơn 1 năm rùi nhưng tui vẫn ko quen đc hay hoà hợp đc vs nếp sống nhà ck. Tui quen ở nhà đc ăn nhạt, mẹ nấu ngon hay thỉnh thoảng nghĩ ra món j làm là sắn tay làm thể hiện cho bố mẹ lun. Còn ở đây mẹ ck tui nấu rất mặn và nhiều dầu mỡ ko tốt cho sk, tui cx góp ý rùi mà chắc bà quên. Cho nên nhiều khi ăn uống tui rất chán, thậm chí có những bữa ko có nổi 1 đĩa rau luộc, tui thèm rau, rau luộc thanh đạm, chứ ko đòi hỏi j sơn hào hải vị. Nhiều khi tui muốn tự nấu cơm cho 1 mình mình ăn thui, theo kiểu của tui, đơn giản thanh đạm mà đầy đủ chất. Tui đã từng nấu kiểu của tui cho cả nhà ăn nhưng đều có vẻ ko hợp lắm, đồ tui nấu đều thừa cả. Tui ko ăn đc đồ để tủ lạnh chiên đi chiên lại hay để quá lâu vì bụng dạ tui nhạy cảm lắm, nó đau bụng liền. Đã mấy lần mẹ ck tui nấu đi nấu lại rùi đồ ăn cất tủ lạnh để cả tuần liền bừa phứa, tui ko biết cứ ăn rồi lại đau bụng. Tui bầu và cho con bú dính bn chưởng rồi, vậy mà bà chả bao h để ý đến chế độ ăn của tôi. Tui thực ra cx ko đòi hỏi và cx chẳng muốn bàn đến, vì tôi biết phận tui con dâu ko thể thay đổi đc 1 bản ngã đã hình thành từ quá lâu.
Tui ko dám kể vs bố mẹ mình tui ăn uống ntn ở đây, chỉ bảo ăn mặn thui. Còn thói quen của tui bme tui cx biết tui ko bao h ăn lại đồ trong tủ lạnh trừ khi là thịt băm hấp lại hoặc thịt đông. Cùng lắm tui chỉ ăn lại 1 bữa hoặc phải chế biến kỹ lại. Tui mà kể ra ko có món rau luộc cho tui chắc bme tui buồn lắm. Vì ở nhà bme tui ăn uống rất khoa học, ăn nhạt, tuyên truyền con cái về sức khoẻ, đốc thúc tập thể dục, giúp đỡ tui trong việc giữ gìn sức khoẻ. Mặc dù tui chỉ thực hiện đc 70% thui nh bme cx mừng rùi vì thực ra ko thể bắt con theo bme 100% đc, vẫn phải có khẩu vị yêu thích riêng như trà sữa, gà giòn, chè cháo linh tinh, đồ ăn vặt,...
Tui nhớ cảnh sinh hoạt ở nhà tui lắm, tui thèm ăn cơm vs bme, tui thèm rau luộc 😭 thèm ăn cơm mẹ nấu và thèm cả thịt băm của e Văn 😭
Nhiều khi chẳng ưng cái bụng ăn tui lại muốn ăn ngoài, cơm đường cháo chợ cho xong chứ ngồi ăn cùng bme ck, ck và em ck tui cho qua bữa.
May là tui lấy ck gần. Tui còn đc chơi va Bob.
Ở nhà ck tui chỗ nào cx bầy bừa ko đc gọn gàng, tui có muốn dọn cx ko dọn nổi, ai bầy ng đó dọn chứ 🥲 tui bầy tui sẽ dọn. Ở nhà tui gọn gàng quen r, bầy cx lắm nhưng cx ngăn nắp, từ bát ăn cho đến phơi quần áo, chỗ học hành làm việc, ko đến nỗi OTD nhưng sáng sủa con mắt. Ở đây, mn phơi quần áo cx nhăn nhúm hết cả tui nhìn rất bực, ko duỗi đồ ra, cứ thế phơi, hỏng hết quần áo😔 mẹ ck tui vs em ck tui phưi đồ cho cháu lúc mà rui bạn cứ rúm ró hết cả khăn lại, quần áo có mắc thì ko dùng cho thẳng quần áo cứ lấy kẹp kẹp vào lung tung hết cả. Tui mua mắc treo đồ cho con mẹ ck tui mang lên tầng 3 để treo đồ của ông bà :)
Đã quá muộn rồi mà tui vẫn chưa ngủ đc, con đã dỗ mấy làn rùi, ck vẫn ngủ. Thấy cảnh này mỗi ngày lặp đi lặp lại tui đều rất chán. Nhưng chưa có gì kéo tui ra khỏi nỗi buồn ấy, cho nên dạo này tui đã chia tay vs ck rùi, ko nói chuyện chia sẻ gì hết, cx chẳng nhắn tin gì, vì tui chán, chán cãi nhau, chán ck nhiều rồi.
Ước j đc ở vs bố mẹ mãi, bố mẹ sẽ kéo tui ra khỏi bùn lầy, như việc động viên tui tập thể dục, cho tui đi du lịch và để tui đc làm điều mình thích.
Bái bai, đến đây quá dài rùi, tui phải ngủ để chăm em bé tiếp đây...
10 notes
·
View notes
Text
2023 của mình là một năm với nhiều điều không ngờ đến
Mãi tới thời điểm ngồi với T và chị H ở 3T, nhìn dòng người tấp nập ngược xuôi, mình chợt nghĩ về một năm trước, cũng những con người đó nhưng ở một khung cảnh khác. Cũng ngày này vào năm trước, có lẽ mình không thể ngờ 2023 lại có quá nhiều thay đổi, nhiều nỗi buồn đến như vậy.
Vậy 2023 của mình có gì?
Ông mình qua đời đột ngột
Mắc Covid lần 2 vào đúng ngày sinh nhật, hủy vé về quê
Đổi công việc, thu nhập không được như trước
Phát hiện bị bệnh, cần theo dõi thời gian dài, mém chút nữa mình đã phẫu thuật
Bị lừa một khoản tiền lớn
....
2023 đến và đi với nhiều u sầu và những "cú lừa" thật ngoạn mục mà cuộc đời mình chẳng bao giờ có thể ngờ đến. Đã có những lúc mình tự hỏi, nếu mình lựa chọn khác đi thì mọi thứ có khởi sắc hơn hay không, tại sao lúc nào mình cũng là người lựa chọn sai? Tại sao dù mình đã cố gắng bao nhiêu thì cuộc đời mình cứ như một trò đùa?
Nhưng rồi những ngày cuối năm lại đến và đi, trong những ngày khi thế giới đang rộn rã chuẩn bị cho thời khắc mới, đột nhiên trong mình nảy ra một câu hỏi, liệu có phải những điều mình đang trải qua là tệ nhất hay không?
Ở một góc nào đó trên thế giới này, có thể đang có nhiều người phải đối mặt với những điều tệ hơn mình, thậm chí những điều mình đang có cũng là điều nhiều người mong muốn. Mình tin là có.
Đương nhiên cũng chẳng phải mình muốn dựa vào sự không may của người khác để thêm tự tin cho bản thân. Chỉ là đột nhiên mình nghĩ, những điều đó hoàn toàn có thể tệ hơn, mình hoàn toàn có thể bị bệnh nặng hơn, hoặc thất nghiệp, hoặc bị lừa với số tiền lớn hơn ngoài khả năng của bản thân. Có thể chứ. Nhưng bằng một cách nào đó những điều ít-tệ-hơn đã xảy đến, trong một mức độ mình có thể học được cách chấp nhận, sống chung với nó và vượt qua nó.
Mình coi đây cũng là một phước lành.
Và ở một khía cạnh nào đó, mình cảm thấy bản thân đã thật mạnh mẽ vượt qua những trắc trở lần đầu gặp trong đời.
Khi ông mất, mình rất bình tĩnh, đặt vé về quê, phụ gia đình, an ủi mẹ, không rơi một giọt nước mắt.
Khi mắc covid, mình tự cách li trong phòng, uống thuốc đẩy đủ, mua bánh sinh nhật, tự thổi nến một mình.
Ngày nghỉ việc, mình đã có thêm nhiều option mới, môi trường thoải mái hơn phù hợp với sức khỏe
Bị bệnh, mình đi khám theo định kì, biết kết quả vẫn ổn (trộm vía) và hiện tại chưa cần phẫu thuật.
Cú sốc lớn nhất là bị lừa. Lúc biết chuyện, sau những phút hoảng hốt ban đầu, mình đến ngân hàng, hỏi cặn kẽ mọi hồ sơ, cung cấp những gì cần thiết. Cuối cùng đến lúc mình gần về, chị GDV bảo mình "Em là khách hàng bình tĩnh nhất mà chị từng thấy."
Lúc đó mình cảm thấy bất ngờ về bản thân, mình không khóc, không tuyệt vọng, mình chỉ nghĩ làm cách nào để trả được khoản tiền đó, và nên làm những gì tiếp theo. Đôi khi, mình cũng không ngờ bản thân có thể tỉnh táo đến như vậy, lí trí như vậy, khi mình chắc chắn không phải người biết suy nghĩ lí trí mà thường phụ thuộc vào cảm xúc nhiều hơn.
Cũng ở một khía cạnh nào đó, năm 2023 mang đến cho mình nhiều biến cố và nhiều nỗi đau, nhưng mình vui vì bản thân đã mạnh mẽ và điềm tĩnh hơn bản thân trong quá khứ, vượt lên cả những gì mình nghĩ được.
Và rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Những ngày này mình hay dặn lòng như vậy. Rồi mọi chuyện sẽ ổn, có tể mình phải làm quen với một cuộc sống mới, cách sống và suy nghĩ mới, có thể mình mất đi nhiều điều nhưng lại có thêm những điều mới.
Trước đây mình không hiểu tại sao con người phải biết ơn những gì đang có, không phải những điều này đến vì mình cố gắng có được hay sao, mình xứng đáng với điều đó, tại sao phải biết ơn? Nhưng giờ mình hiểu đọc mọi thứ trên cuộc đời đều có quy luật của nó. Mọi thứ sẽ đến và đi. Bản thân con người chẳng có điều gì ở lại mãi mãi.
Và cũng vào khoảnh khắc cuối năm nay, mình tìm được niềm vui vào cuộc sống và tình yêu. Với mình, tình yêu nghe thật xa lạ và đầy rủi ro. Những cuộc hôn nhân chẳng mấy êm đẹp của mẹ đã vẽ ra trong đầu mình những viễn cảnh u ám, nhuốm màu bi quan về sự chung thủy và niềm tin. Nhưng hóa ra vẫn có những người có thể ở bên cạnh nhau lâu đến như vậy. Dù mình vẫn chưa tìm được người như vậy, nhưng 2024 lại biết đâu, nhỉ?
Dẫu sau, 2023 cũng đã qua rồi, lại một năm 2024 đến, hy vọng bản thân bước qua tuổi 25 thật mạnh mẽ, học được cách yêu đời, yêu mình và dịu dàng hơn với thế giới này. Sẽ có những đi��u may mắn hoặc không, nhưng hãy đối mặt với mọi thứ thật điềm tĩnh, ung dung và thấu hiểu.
Thân Thương.
17 notes
·
View notes
Text
07.10.2024
Mình vô tình thấy anh cmt vào bài post tìm partner for cuffing season của bạn nữ khác. Thời điểm cmt là 5 ngày trước, là vừa xong 2 ngày tạm im lặng giữa 2 đứa. Nhớ lại quãng thời gian mình vật lộn với mớ suy nghĩ, mình đã thở phào ra sao khi thấy anh nhắn tin, vậy mà anh thì không như vậy.
Mình nhắn hỏi anh chuyện này là sao, anh bảo anh không biết, không online 2 tuần rồi còn không cả login vào thì sao mà biết. Nhưng mà trong 5 ngày đó, tài khoản anh vẫn rep cmt, vẫn đi chửi nhau ì xèo với người khác, vẫn đăng post bình thường, và đó là văn phong của anh không lệch đi đâu được.
Mình sốc quá không biết phản ứng gì nên im lặng, thật ra trong đầu mình đã soạn sẵn lý do cho anh rồi, chỉ đợi anh xin lỗi, chỉ đợi một sự khẳng định lại rằng chỉ là thoáng qua, rằng anh yêu mình, là mình sẵn sàng không truy cứu anh nữa, bịt tai bịt mắt lại chỉ để được yêu anh.
Mình lúc đó vẫn chọn tin là anh không login, còn bảo anh tìm hiểu xem có ai dùng tài khoản anh làm gì bậy không. Nhưng anh đáp lại bằng một đoạn dài thông báo chia tay, lý do là vì mình không tin tưởng anh.
Vừa Chủ Nhật rồi tụi mình còn ngồi nói chuyện với nhau 3 tiếng đồng hồ. Anh nói những thứ muốn mình sửa đổi, mình cũng nói anh nghe những gì mình đã suy ngẫm được. Mình xin lỗi vì đã để anh phải chạy theo mình bấy lâu qua, giờ mình hiểu anh đã mệt rồi, anh đứng chờ mình chạy về phía anh được không. Dáng vẻ hạ mình đó, không biết anh nhìn có thấy xót không, nhưng anh đã khóc theo.
Anh bảo tạm thời anh không dám chạm vào mình, nên đi cách mình một khoảng rất xa, ngồi cũng đối diện nhau. Tim mình tan nát, cơ thể mình run lên trước sự thay đổi này, nhưng mình không biết làm gì hơn ngoài chấp nhận.
Vậy mà sang Thứ hai, tụi mình đã chia tay.
Đến cuối cùng anh vẫn chọn bảo vệ cái tôi của anh và vứt bỏ mình.
Đến cuối cùng anh vẫn là nạn nhân trong câu chuyện do anh tạo nên.
2 ngày rồi mà mình vẫn rất hỗn loạn.
Mình sốc vì chưa tiêu thụ được chuyện đã xảy ra.
Mình buồn vì bị bỏ rơi.
Mình tức giận vì anh block mình ngay sau khi nói chia tay và không cho nói thêm gì.
Mình thất vọng vì cách anh bỏ mình đi.
Mình như con thú bị thương, không biết đi đâu, không biết làm gì, chỉ có thể khóc gào lên mong có người nghe thấy. Nhưng dù là ai đi nữa, cũng không phải là anh.
Mình hận anh đến mức đã có suy nghĩ gom hết đồ anh tặng, cắt hình mình khỏi hình chụp chung 2 đứa rồi gửi lên công ty và nhà anh, này thì thể diện, này thì cái tôi, anh đề cao nó hơn tất cả nên tự tay mình hủy hoại anh thì mới hả dạ.
Nhưng mình không làm được.
Mình đăng ký spotify premium rồi nhưng vẫn chưa log out acc anh. Mình sẽ âm thầm theo dõi anh trong bóng tối, gom những bài anh đã nghe, tạo playlist trên acc của mình. Biết là nghe thật biến thái, mình mong anh đau đớn, mong anh thống khổ nhưng thấy anh như vậy mình lại đau lòng hơn hết thảy.
Giá mà mình có thể tàn nhẫn hơn.
Mình không biết khi nào sẽ dừng lại, có thể là khi anh có người mới, hoặc khi anh đã thôi đau buồn. Nhưng mình bị nghiện cảm giác này, nó dần biến thành một thói quen vô hại, miễn là mình không bất cẩn để lộ bất kỳ dấu vết gì.
Rốt cuộc thì, đã có rất nhiều dấu hiệu khuyên mình chạy nhanh đi nhưng mình đều làm lơ hết. Là ông trời có mắt, thật sự muốn bảo vệ mình. Đợi cảm xúc ổn định, tinh thần tỉnh táo lại mình sẽ self note lại để nhắc nhở bản thân quen sai người tuyệt vọng như thế nào.
Lớn rồi cũng không tâm sự được nhiều với bạn bè vì ai cũng có cuộc sống riêng, quẩn quá lên lải nhải với chatgpt thôi thì coi như cũng tinh tế cũng biết cách an ủi người ngu vì tình.
Chỉ hy vọng mình sẽ sớm log out acc của anh, không hận thù nữa.
Và mình hứa với bản thân, sẽ không lao vào mối quan hệ nào trong 3 năm tới. Không phải vì mất niềm tin vào tình yêu, mà mình cần được nghỉ, để lắng nghe bản thân, vỗ về chính mình mà không để phụ thuộc quá nhiều vào một ai nữa.
Nói ra hết viết ra hết được rồi coi như tạm ổn, giờ mình đi khóc đã, lần thứ bao nhiêu ở công ty rồi không đếm nổi nữa.
2 notes
·
View notes
Text
Nay ông công ông táo lên trời, cũng tròn năm ngoại đi. Từ chiều qua thấy nhà nhà cúng cơm, ngửi mùi hương với mùi vàng mã mà nhớ ngoại. Hồi ngoại mất mình chả khóc tí nào, thế mà tận một năm sau, tức là hôm nay, ngay lúc này, nước mắt mình cứ rơi mãi vì nhớ bà ngoại.
10 notes
·
View notes
Text
Hôm nay mẹ mình và các bác đi thăm cô L. Cô L có họ hàng gần với nhà mình, bố cô L là anh em ruột với ông nội mình. Ngày xưa nhà ở gần nhau, hay tếu táo qua lại chơi đùa. Rồi cô L đi lấy chồng. Mình chỉ gặp cô những ngày giỗ chạp. Tính từ lần cuối thì chắc cũng lâu lắm rồi.
Cô L trong ký ức mình vẫn luôn là người phụ nữ đảm đang và chỉn chu, hay lo cho người khác nữa. Bố mình quý cô L lắm, bố bảo cô L "thật".
Bố kể, có nhiều chuyện xui rủi ập đến quá nên cô không trụ được, suy nghĩ nhiều, thần kinh suy nhược, đang ở Bạch Mai. Bố bảo, mỗi thứ nó dồn lại một tí, chuyện công việc, chuyện nhà cửa, chuyện chú T (chồng cô L) phát hiện bị K, bố chồng qua đời,... Bấy nhiêu thứ đủ khiến một người phụ nữ kiên cường bị quật ngã.
Mẹ kể cô L "lúc nào cũng nghĩ cho người khác." Khi vào thăm, mẹ hỏi "Sau đợt này thì về nhà bố mẹ ở chứ?" Cố bảo "Vâng, em về. Ngày trước có 2 ông bà (ý nói bố mẹ chồng) ở với nhau thì không sao, giờ em về chăm bà".
Cô L còn quở mẹ và các bác "em có làm sao đâu mà phải vào chơi". Mẹ kể tới đoạn đó làm mình rưng rưng. Nếu cô thật sự nghĩ mình không sao đã không chịu ở viện lâu tới thế. Nhưng khi đối diện với người khác, cô vẫn bảo, mình không sao. Chắc cô sợ, mọi người không thể hình dung ra nỗi đau của mình, nó không giống như việc đau cái chân, đau cái tay. Không ai có thể hiểu nỗi đau của cô đang sưng, đang mưng mủ thế nào.
Mọi người bảo cô L lạc quan nhưng đúng là chẳng mấy ai hạnh phúc như vẻ bề ngoài. Càng lúc này thì mới càng thấm thía lời của thầy Giản Tư Trung "Hạnh phúc là khi những gì bạn nghĩ, bạn nói và bạn làm nhất quán với nhau."
Mình mong cô chóng khoẻ, mong cô biết dù khó khăn nhưng vẫn có mọi người xung quanh.
4 notes
·
View notes
Text
NGHI THỨC CÚNG ÔNG CÔNG ÔNG TÁO ĐẦY ĐỦ NĂM 2024 🧧🧧
Hằng năm cứ vào dịp 23 tháng Chạp âm lịch người ta lại nô nức sắm sửa để cúng Ông Công Ông Táo, nhưng có nhiều người lại tò mò về nghi lễ này mang lại ý nghĩa gì, phải cúng thế nào mới đúng và những điều nên tránh là gì. Trong bài viết này HomeStory sẽ tổng hợp cho bạn tất tần tật thông tin về cúng Ông Công Ông Táo một cách chi tiết nhất, tham khảo ngay nhé!
👉 Xem thêm: https://homestory.com.vn/tu-van/cung-ong-cong-ong-tao/
cungongcongongtao #cungongtao #tetnguyendan #tet #homestory #hometellsastory
0 notes
Text
trans
(Không phải tiệc cho trai thẳng)
Vào một đêm của nhiều năm trước, ở một bữa tiệc đêm được tổ chức quy mô lớn tại một căn biệt thự đồng quê bang California. Gần như mọi quốc gia trên thế giới đều được mời tham dự. Sau tiệc chiêu đãi, mọi người tự do hoạt động giải trí và xã giao. Đêm đó, căn phòng tràn ngập tiếng nhạc rap Gangster ầm ĩ, kèm theo tiếng trống dồn dập của loa trầm khiến đám đông dường thêm náo nhiệt, nhiều người khác rầm rộ trong phòng hát.
Máy hát Karaoke Nhật Bản mang đến đã trở nên rất nổi tiếng trong bữa tiệc, Mỹ ca hát vui vẻ làm Nhật Bản cũng hùa theo vỗ tay, thi thoảng cậu ta cũng trình một vài bài. Cậu và Hàn Quốc có vẻ biết nhiều bài hát tiếng Anh, dù phát âm không được lưu loát cậu ta vẫn làm mọi người cảm thấy thích thú. Trong góc tối của căn phòng một người đang lẩm bẩm một mình, bình thường anh chàng người Nhật này trông rất lạnh lùng, hào hoa, nhưng vậy không ngờ khi dự tiệc tính cách cậu ta thay đổi hoàn toàn, vẻ e dè thường ngày biến mất, thậm chí còn chủ động bắt chuyện trước khi trả lời một cách lịch sự. Ngược lại, thái độ của anh ta tại buổi giao lưu này đối lập với của Nhật. Trong một bữa tiệc anh ta luôn mong rằng sẽ không có ai tới hỏi chuyện với mình, vì vậy nên lủi thủi ngồi trong góc thật im ắng mà không quan tâm đến xung quanh, và nếu ai có hỏi gì anh ta cũng sẽ chỉ đáp lại một cách ngắn ngọn cho qua chuyện.
Trung Quốc vốn không thích tiệc do người Tây tổ chức, nhiều lần tìm đủ lý do viện cớ để không phải tham dự, nhưng luôn từ chối những lời mời như thế cũng không tốt, người khác sẽ cho rằng anh đang tự cô lập, lạc nhịp với xu thế chung của thế giới. Đặc biệt với tư cách là một trong năm thành viên thường trực của Liên Hợp Quốc, sự vắng mặt của Cộng Hoà Nhân dân Trung Hoa là không thể chấp nhận được. Cho dù có thể ở nơi đông người như vậy không chắc sẽ có ai để ý điều đó, anh vẫn phải gượng ép bản thân tới để giữ thể diện.
Hoạt động KTV vẫn đang diễn ra, thỉnh thoảng có vài tên đàn ông say khướt mà tùy tiện khoác tay lên vai anh, hành động thân mật này khiến anh hơi khó chịu nhưng vẫn cố im lặng mà chịu đựng. Sau một hồi đa số người dự tiệc đã chán việc hát hò và bắt đầu tản ra làm việc riêng, mỗi anh chàng người Philippines vẫn tiếp tục hát say sưa. Nhiều người ra ban công và trò chuyện với nhau. Một số kẻ như Hoa Kỳ, Anh Quốc và Hà Lan sẽ cùng vào một căn phòng nhỏ, khoá cửa lại và bắt đầu cắt các mảnh pha lê trắng bằng thẻ ngân hàng cho thật mịn và chia thành các hàng, rồi hít lên mũi thật thoả thuê. Mỗi khi hai tên Anglo đó giở trò, đám đàn em Ngũ Nhãn lần lượt nối gót anh chúng tham gia. Chỉ những người không có tốt đẹp gì mới tụ tập với nhau như vậy. Trung Quốc cảm thấy kinh tởm khi anh được mời thử, tế nhị mà từ chối rồi lảng tránh họ.
Anh ta chỉ định tự mình lặng lẽ mà rót thêm rượu vào ly cocktail trong tay, ngồi với bóng mình ở quầy bar rồi từ từ mà nhấm nháp, nhưng ý muốn được yên tĩnh và một mình của anh mãi bị dập tắt, bởi luôn có ai đó nháy mắt với anh- khốn nạn hơn nữa, luôn luôn là một tên đực rựa say mèm tự nhiên mò đến mà tán tỉnh với anh, toàn đàn ông, không bao giờ một người phụ nữ. Mặc dù anh tự cố trấn an bản thân rằng có thể những người này chỉ đang tỏ ra thân thiện với anh và mọi chuyện là hiều nhầm, chuyện này vẫn làm anh thấy rợn cả người. Anh đã thay chỗ ngồi nhiều lần nhưng việc những người này cứ lấn tới lật đổ mọi hoài nghi trước đó. Không biết liệu là do cồn làm mờ mắt hay những kẻ này từ đầu đã muốn tiếp cận anh rồi.
Thu mình lại không nói gì với hi vọng rằng người đó sẽ mất hứng rồi bỏ đi, nhưng sự thiếu phản kháng của anh chỉ làm họ thêm táo bạo mà sờ soạng một nam nhân không biết xấu hổ.
Lúc này Trung Quốc bắt đầu thấy ngứa tay, tức tối nổi ý tưởng để dụ mấy tên khốn này vào một căn phòng kín hoặc bụi cây nào đó bên ngoài nhà rồi đánh cho sướng tay. Trước đây anh ta đã từng làm việc đó một lần, và suýt biến người đó thành tàn phế, nhưng lúc đó vì hắn ta say quá mà trượt chân ngã xuống cái mương nào đó và thoát cơn thịnh nộ chưa tan hẳn. Hiện tại anh không nắm chắc người ngồi trước anh tỉnh táo cỡ nào, nếu lặp lại chuyện đó bây giờ, thế nào cũng có tai hoạ tầm cỡ quốc tế giáng đầu anh. Vì vậy anh đành nén giận rồi hít thở thật sâu, lịch sự đẩy kẻ quấy rối sang một bên và tìm đến một góc ban công yên lắng rồi dựa vào lan can châm điếu thuốc. Phía trong nhà vang ra tiếng cổ vũ và reo hò, báo hiệu rằng sự kiến chính của bữa tiệc, cuộc thi vật tay đã bắt đầu. Trong một cuộc thi như thế thường thì quán quân sẽ là Hoa Kỳ, tranh giành vị trí thứ nhất với hắn có Nga hoặc Vương quốc Anh, những người còn lại coi như tiết mục phụ. Trong trận đấu tập của Nga và Anh, Nga không xem Anh là đối thủ nghiêm túc và thậm chí nhẹ tay với anh ta, mặt khác, Anh Quốc thua không chịu được, cái tính xấu khi say xỉn lộ ra và rủa địa ngục đẫm máu lên tất cả. Lúc này một số người xem nhân cơ hội để đặt cược với nhau ai sẽ thắng ván sau, dù chỉ là trò chơi giết thời gian cho khán giả, số tiền hấp dẫn được đặt ra để cược làm cảnh cờ bạc sôi động không kém.
Tất nhiên, những chuyện này đều không liên can gì đến Trung Quốc, hắn vốn dĩ không muốn tham gia, may mắn thay Mỹ chưa bao giờ chủ động mời hắn tham gia những chuyện này. Hắn như điếc với tiếng người, mắt men theo làn khói bay thẳng, chỉ ngước mắt lên nhìn trăng mặc đi âm thanh huyên náo của bữa tiệc.
"Sao vậy? Anh ghét ở đây à?"
Bên cạnh anh ta xuất hiện một người, anh không biết bóng người này đột nhiên xuất hiện ở đâu, liếc mắt liền phát hiện đó là Việt Nam. Cô ta thản nhiên dựa người lại lan can gần anh, từ khi nào không biết, và đang bắt chuyện với anh.
Anh hơi ngạc nhiên là có người để ý tới sự hiện diện mờ loà của anh ở trong một bữa tiệc đông người như vậy, nhưng không có vẻ thấy phiền về sự tĩnh lặng bị phá vỡ.
"Không hề, từ đầu tôi đã muốn đi."
Trung Quốc nhìn trăng, nhàn nhạt mà đáp. "Thỉnh thoảng tham gia các hoạt động xã hội như này không có gì sai, đặc biệt nếu điều đó là để làm giàu và thúc đẩy giao lưu quốc tế."
"Vậy tại sao anh ra đây một mình?"
“Muộn rồi nên tôi thấy hơi buồn ngủ, đi ra ngoài để lấy lại tỉnh táo, lát nữa vào lại.” Hắn thở một vòng khói từ điếu thuốc lá.
"Tôi có nhớ lần trước anh không tới."
Anh quay sang nhìn Việt Nam, thái độ mơ hồ có chút cảnh giác trước cô, nhưng bình tĩnh mà đáp lại.
“Ồ, hôm đó có việc bận nên không đến được.” Thật sự không có bí mật gì nhất định phải giấu diếm nhưng vẫn nên tránh lộ ra sơ hở, anh nghĩ thầm, rồi cầm ly rượu lên đưa lên miệng.
“Anh biết không?” Cô tiến lại gần hơn, trong lời có ẩn ý.
"Phụ nữ chúng tôi khi trò chuyện với nhau, bọn tôi thích so sánh người đàn ông nào hấp dẫn hơn… Anh biết họ đã đánh giá anh thế nào không?"
"…"
Biểu cảm của Trung Quốc có vẻ bình thường và không hứng thú với chủ đề này lắm, anh vờ như không lắng nghe những gì cô nói nhưng câu đó đã làm tai anh vảnh lên, nó đụng đến anh một cách khiến động tác uống rượu khựng lại. Đúng thật, anh không được lòng phụ nữ cho lắm, rất hiếm khi có cô nàng nào đó chủ động bắt chuyện với anh, một nữ gián điệp từng lợi dụng điều đó và dùng mỹ nhân kế để tiếp cận anh.
"Họ nói khuôn mặt anh nhìn quá non nớt, và mái tóc dài làm anh trong thật nữ tính, ẻo lả…"
Nhấn mạnh của từ "ẻo lả" làm giáng một đòn nặng nề lên cái tôi của Trung Quốc.
"Cái gì?! Cô gọi ai ẻo lả… Ặc-"
Rõ ràng lời nói đó đã chạm sâu đến thâm tâm của anh, tóc trên người dựng đứng lên, thậm chí vô ý sặc rượu mà phun ra thứ nước mình vừa uống. Kẻ mặt lạnh này, người mới một giây trước đang còn tỉnh táo lại mất bình tĩnh vì một câu nói. Cho dù có là thật hay bịa, Trung Quốc thì thầm dưới hơi thở của mình, thề rằng sau này nếu nhất định phải chấn chỉnh ngay trong chính nước của mình, nhất định phải xoá sạch dấu vết của hình ảnh người đàn ông Châu Á ẻo lả, cho dù hai từ này đủ để diễn tả anh một cách cực kỳ khiêu gợi, khốn kiếp!
Thấy vẻ mặt đắc ý như bắt thóp được hắn của người con gái trước mặt, hắn nhận ra mình vô tình cư xử một cách xấu hổ trước mặt cô và lập tức chấn làm dịu cảm xúc lại, ít nhất là trên bề ngoài, và lấy khăn tay từ trong túi áo khoác ra lau khóe miệng có dính rượu bị phun ra, giọng cũng trở lại bình tĩnh như trước và tiếp tục, hơi vội vã.
"Ta tu luyện đạo Gia Tiên qua mấy ngàn năm nên mới được như bây giờ, hiếm có ai làm được. Hơn nữa, thân thể da thịt đều từ tổ tiên truyền lại, mái tóc dài để tượng trưng cho sự trường tồn văn hóa, ngươi hỏi xem để thế này cắt đi làm gì, rồi thấy tiếc. Ta như thế này, người ngoài muốn nghĩ gì thì nghĩ."
Dù có thể lập tức lấy lại sự điềm tĩnh cũng vô ích. Cô ta biết mình đã chạm vào tim đen của anh và có ý định tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
"Vâng, anh nói không sai, vậy nên tôi đã giải thích với họ rằng bởi vì anh khác người bình thường, có thể nói là… một người vô tính, tự thiến, sống như đi tu… Hẳn anh ta chỉ muốn thăng thiên càng sớm càng tốt, tránh rượu chè, ăn mặn. Không tham gia những thú vui cuộc sống. Còn hứng thú với đàn bà, lại càng không thể."
"Tôi-"
Trung Quốc quay mặt với Việt Nam.
Đúng là một trò đùa, hắn ta có đầy rẫy kinh nghiệm trong việc giường chiếu, nhưng giờ lại bị nhầm là trai tân? bị thiến?
"Cô thực sự nghĩ về tôi như thế sao? Như thể chúng ta chưa từng quen biết nhau vậy…Đừng nói cô thực sự tin vào những lời tự bịa đặt đó thật.
“Tôi không biết mình có tin không. Nhưng họ thì có, và-”
Cô hạ giọng.
"Thực ra tôi cũng có chút nghi ngờ, trước giờ chỉ thấy anh âu yếm với đàn ông… Anh thật sự không có hứng thú với phụ nữ sao?"
"…ai ở đây cũng từng được âu yếm."
"Nhưng anh là người duy nhất chưa bao giờ ôm ấp một người phụ nữ."
"…"
"Còn nữa, tôi chưa nói hết, tôi biết anh thích may mấy bộ y phục của nữ ở nhà- à, không, phải là trang phục cosplay anime Nhật mới đúng? Thật kì lạ khi anh mặc chúng lên, bộ dạng anh như trở nên đáng yêu, yếu đuối hơn nữ nhi, như thể anh muốn những ai nhìn vào muốn tàn phá và chiếm lấy, tôi luôn tự hỏi… Có thực sự anh đang tăng cường cái gọi là sức hút và ảnh hưởng quốc tế bằng cách này? Chỉ chờ người khác xông vào, và từ bỏ phẩm giá của mình để đổi lấy chút lợi tức thời? Trung Quốc, thực sự anh muốn gì vậy? Anh đang giả vờ sao- Nhìn đây."
Việt Nam kéo tay áo cô lên và giơ cổ tay trước mặt anh ta, có vết thương đỏ trên cánh tay hình như mới bắt đầu lành lại.
"Một kẻ trông yếu đuối, ngốc nghếch như anh lại có thể… Năm đó anh đã bắn tôi không thương tiếc. Tôi không hề nghĩ mình thua, mà còn thắng trận đó một cách mỹ mãn, nhưng vết thương này mãi không đi… Hỡ cứ nâng vật nặng gì nó lại mở ra và bắt đầu chảy máu. Anh đã thua, nhưng lại có thể ngơ ngác như thể chẳng có gì xảy ra, sao anh bình thường được như vậy, hay đó chỉ là giả vờ, anh…"
"Đừng nói nữa."
Thấy tâm trạng và giọng điệu của cô ta dần càng dao động, anh phải ngắt lời cô, trong lòng cảm thấy bất an, chuyện cũ sao cô có thể nhắc lại khi họ ở tiệc, với lại anh ta không muốn tỏ ra quan tâm đến cô chút nào.
"Tôi biết cô không hài lòng gì với việc tôi làm, cũng không ưa tôi, nhưng để tôi nói điều này: Thứ nhất, tôi làm mấy điều đó không phải để kiếm tiền, mà là để giải trí mua vui cho lũ trẻ trong nước, còn cosplay thì sao? Tôi được khen là múa diễn Thôi Anh Anh và Đỗ Lệ Nương rất hay.
Thứ hai, có lẽ đúng thật không có người phụ nữ nào trên thế gian này có nửa sự quyến rũ so với phong thái của tôi khi diễn kịch côn khúc trong vai nữ. Nhưng không có nghĩa là tên biến thái nào có thể tùy tiện đụng vào, ai dám đặt một ngón tay lên ta, gãy hai ngón"
"……Tôi không tin."
"Cô không tin và tôi cũng không thể thay đổi được điều đó."
"Có một cách để làm tôi tin."
Việt Nam chỉ vào đám đông xì xào bên trong và nói:
"Nếu ngươi thực sự là nam nhân, cùng anh ta đi so một trận, dù không thắng nổi, đối với tôi vẫn coi như anh đã chứng tỏ bản thân, thấy sao?"
Đám đông lại hò reo khi Hoa Kỳ đánh bại Liên Bang Nga một lần nữa và giành danh hiệu quán quân. Trung Quốc lờ đi âm thanh đó và đáp lại đầy mỉa mai.
"Ôi, đã lâu lắm rồi em mới nhiều lời như vậy, em cố tình để khiêu khích tôi à. Em đùa tôi à? Em muốn chứng minh điều gì trong trò chơi cho trẻ con này? Để anh chơi với chúng rồi về nhà mệt lử nhìn em hả hê bên cạnh?"
"Anh thấy sợ."
"Không, không hề…"
"Chẳng lẽ một trong năm thành viên thường trực của Liên Hợp Quốc không có cảm xúc khi danh dự bị lăng mạ?"
"Tôi không muốn phí hơi mà ganh đua với đám người trẻ này, sức phải để lại mà sử dụng cho việc này việc kia, có nhiều thứ quan trọng hơn…"
"…đồ hèn nhát, quá hèn nhát."
"Cô muốn nói sao cũng được."
Anh quay lưng lại với cô, coi bộ không quan tâm.
Việt Nam lại nhìn vào căn phòng, nhìn đám đông, rồi quay lại phía gã người Trung Quốc, hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Không biết anh thật sự thờ ơ hay giả vờ? Anh không thấy bọn họ còn cá cược với nhau sao? Trong đó có một hàng nam nhân đang đợi đến lượt để thể hiện bản thân."
"Tôi biết, và tôi cũng không muốn làm dễ cho cô." Hắn lại liếc nhìn cô, một lúc sau lại nhìn khói thuốc, nói tiếp: " Cô muốn đi cổ vũ hay làm gì thì cứ tự nhiên, đừng vì tôi mà cảm thấy ép buộc. Ngưng xúi giục tôi tham gia mấy trò trẻ con này, tôi không muốn cho cô toại nguyện."
"….Được lắm."
Việt Nam không muốn chỉ thế mà bỏ đi, tiếp tục nâng mức dằn mặt anh ta: "Một tên đàn ông thiếu ý chí, sức hút cũng không có, so với các thành viên châu Á khác thì không lãng mạn như Hàn Quốc, lịch lãm như Nhật Bản. Hắn ta chẳng có gì ngoài một vẻ cổ hủ và cổ hủ. Chẳng trách đến cả cô em gái Đài Loan cũng coi thường hắn…"
"…Cô bé này thì biết gì về việc làm trai?"
Anh lườm cô.
"Nam nhi phải có hoài bão lớn và tập trung vào việc xây dựng một sự nghiệp lớn. Đàn bà giống như quần áo, không đáng để tâm. Và để tôi nói cô điều này- Tiểu Việt, không, đồng chí Việt Nam, hãy kiên định trên con đường xây dựng xã hội chủ nghĩa, hãy vững vàng ý chí, đừng vì những thứ tầm thường hạ đẳng này mà làm cho lóa mắt mà mất phương hướng, không đi lệch đường và càng ngày càng tiến xa!"
Việt Nam khịt mũi một cách khó chịu và cũng không trả lời gì. Trung Quốc thấy thế không nói thêm nữa và nhìn đồng hồ trên tay, đã đến giờ về thường lệ của anh. Anh liền quay người lại và chuẩn bị trở lại phòng khách, định không để ý thêm nữa đến Việt Nam, nhưng chưa đi đầy một bước thì sững lại, nhìn cô từ trên xuống dưới. Thấy cô ta mặc một bộ âu phục của nam trong không khác mấy so với bộ bản thân anh đang mặc, như thể nó được may lại để vừa người cô ấy.
"Lần sau đến bắt chuyện với tôi, đừng ăn mang như đàn ông, trong nhà tôi không thiếu gương soi, tôi không muốn khi ra khỏi nhà phải mang chúng theo vì cô."
4 notes
·
View notes
Text
muộn quá, kể nhanh ngày 11 tháng 12 của Vịnh Nguyệt nào.
chuyện ăn uống trước cho chị Miên vào kiểm tra nhé
sáng nay mình dậy từ 4h nhưng mãi tới 9h mình mới ăn sáng. buổi sáng có nấu một ít bún măng với chả cá thác lác và khổ qua, mình thích ăn bún lắm nên đá hẳn hai bát và kết quả là no căng. thế là mình biết trưa mình sẽ không ăn hết phần cơm của mình được vì đã quá no, thế nên phải kêu cứu tới Huyền thôi. sao nhỉ? công chúa bảo mình ăn ít bún thôi vì hàn the nhiều. mình ... không biết nói gì luôn, chỉ bảo vâng mình biết rồi, tuần này mình chỉ ăn cơm nhà nấu thôi. thế nên sáng nay nhà nấu bún thì mình ăn. bát bún nhìn tối tăm quá, lỡ có giống tương lai của mình không nhỉ? đùa thôi :))
trưa thì mình ăn cơm với hai khúc cá kho và rau luộc. Huyền ăn nốt hai viên xíu mại to ú ù u và một khúc cá kho, canh chua. con nhỏ này nó không thích cá, ngồi ăn khúc cá có bé tí mà cứ ngúng nguẩy thế là mình mắng, ăn cho hết khúc cá mới được đứng dậy. Siên nghe được thì bảo như em bé bị mẹ mắng. ừ đúng thế mà. và mình ăn thêm ít táo nữa là hết bữa trưa lúc 12h. à mình thích cá kho lắm nên mình mới ráng ăn nốt phần trưa như thế đấy không thì còn lâu mình mới cố đấm như thế.
tối thì mình order bún thịt nướng cho Huyền, còn mình ăn cơm với thịt kho và canh bí đỏ. cũng không kể gì nhiều. đâu đó 8h hơn thì công chúa kiểm tra chuyện cơm nước nhà mình. bạn bảo mình không ăn linh tinh thì ăn muộn, định quạc mình một trận hay sao ấy nhưng mình bảo là thường 5h là mình đã bắt đầu đi rồi, tới 9h thì nghỉ (hoặc có hôm là 9h30). giữa các tiết mình chỉ có 5 hoặc 15 phút thôi nên thay vì ăn tối mình sẽ ăn linh tinh vào buổi chiều một chút. thế là công chúa dịu giọng với mình. người gì mà đáng yêu thế :))
chiều nay mình mua một hộp su kem, eo ăn ngon khiếp. đến tối Huyền lại mua y chang như những gì mình đã mua, thế là ăn ngon lành hai hộp su kem.
mỗi lần mình và Huyền ăn cơm cùng nhau hay tới gần giờ ăn của mình thì nó sẽ hỏi "có chụp lại báo cáo với công chúa không?" công chúa không phải cha, mình bảo thế. công nhận bạn check var còn ghê hơn chị Miên hay Huyền nữa. đúng 6h sáng bạn sẽ inh ỏi cái hộp thư thoại của mình, gọi mình dậy đi trời sáng rồi, hỏi mình sáng nay sẽ ăn gì. đến trưa 10h15 sẽ hiện ra và hỏi mình ăn gì rồi sủi mất (không chờ mình trả lời luôn) rồi đến cỡ 2h chiều lại hỏi coi mình ăn gì rồi, 8h hơn bạn ngủ dậy thì hỏi mình ăn tối chưa, 11h30 thì quạc mình mau đi ngủ. Huyền bảo thế có khác gì cái đồng hồ báo thức không? cũng đúng :)) nhưng mà đáng yêu lắm, đúng là công chúa có khác.
hết chuyện ăn uống rồi, qua chuyện hôm nay đi. công chúa trước nhé, ưu tiên cho bạn mới
tình hình là mình bắt đầu thấy bạn cợt nhả rồi đó, nhưng mình phải tỉnh, phải tỉnh. bạn dễ thương xỉu luôn á trời ơi, nói chung mấy cái kiểu hỏi han của bạn tuy hơi hỗn một tí nhưng mà được, rất chu đáo và đúng giờ, như được lập trình sẵn í.
coi bạn cợt nhả này
mình bảo là năm nay mình chỉ có dáng xinh thôi vì giáng sinh của mình bị thiếu tình yêu rồi. bạn bảo hay cho bạn bù vô chỗ thiếu đó đi, mình sẽ vừa có giáng sinh, có bạn rồi có luôn cả dáng xinh. eo ơi, mình bảo không mình thích dáng xinh thôi chứ giáng sinh nuôi không nổi. thế là bạn dỗi.
hôm nay bạn dỗi hai lần luôn í. lúc chiều mình bảo mình sẽ ôm chân bạn vì bạn là phú ông địa chủ, bạn chê mình mê tiền tài. thật ra mình mê cả tửu sắc nữa, mình bảo thế. bạn hỏi có muốn mê bạn không, mình bảo chưa muốn. thế là bạn dỗi như này đây
nói chung bạn dỗi dỗi mình không cần dỗ dành lắm (khác với hồi mình có bạn trai ghê, hồi đó toàn mình dỗ ngược lại bạn trai mình; hay như Đ anh ta chả bao giờ dỗi, anh ta chỉ bị câm thôi) bạn tự dỗi tự dỗ tự xởi lởi với mình như chưa có gì. eo, dễ thương thế.
thôi tới đây tạm hết chuyện công chúa đi. Quy Nhơn mưa từ nửa đêm tới giờ vẫn mưa, mà mưa càng lúc càng to chứ chưa thấy thuyên giảm, thời tiết lạnh lắm luôn í. mưa gió làm mình thấy mệt chứ chả thấy gì.
hôm nay chúng mình bắt đầu tập múa rồi, được lời 1 và phần điệp khúc. có Huyền nữa (dù con nhỏ không thuộc thành viên nhà mình nhưng vẫn muốn chơi). coi lại video ngại chết đi được
mình đi nhà sách, mua bút và tập mới để tập viết và học chữ nổi cho nhuần nhuyễn. tiện thể ăn kem KFC luôn. eo ơi buốt cả răng. hôm nay không có gì đặc biệt nhỉ?
chắc hôm nay bấy nhiêu thôi. mình có hơi bị toxic một tí.
như này nhé, mình vẫn thấy bản thân mình như này
vẫn còn cảm tình với anh Đông nhưng mà có này nọ lọ chai gì nữa hay không mình không biết. mình quý công chúa chứ không có ý định đong đưa với bạn. mình tự biết cảm xúc của mình như nào
thôi, ai về nhà nấy. mình mong không ai ốm đau bệnh tật trong cái thời tiết này, tình hình công việc ổn định, niềm vui không bị thiếu hụt. nhớt xe có thể quên thay chứ tình yêu cứ thay liên tục cho em nha chị Miên, ưng anh nào đong anh đó, đong như đong gạo cho em, không thiếu ngày nào.
mình yêu cả nhà của mình nhiều.
4 notes
·
View notes
Text
Ngày thứ 6 14/4
Cuối cùng thì mình cũng không còn quá bận nữa, nhưng mà mình cũng không quen lắm, mình thấy mình vẫn hợp với bận rộn hơn.
Hôm nay, mình đã được ra cái bàn tròn ngồi với anh Tsuchimoto và bàn về việc làm Symposium của VASS.
Mình cũng chưa hiểu rõ lắm tất cả mọi thứ, nhưng mà được ngồi bàn về những thứ chuyên của JICA hơn, xuất Letter hay xem các mục mà JICA có thể chi trả, làm mình thấy công việc có ý nghĩa hơn một chút.
Và mình đã đặt nhiều câu hỏi, mình thấy mình tiến bộ nhiều hơn là khi mình biết đưa ra câu hỏi cho manager của mình. Và có những câu mà đã phải làm anh Tsuchimoto ngẫm nghĩ, hoặc còn nói là 'thats a good question', đấy là một động lực lớn với mình. Mình nhận ra rằng, nhờ cái đống A/C dày ngập 1 bàn của 2 tuần vừa rồi cũng như 8 tháng ở dự án, mình biết nhiều hơn nhiều. Thôi thì có công sức thì cũng có chút thành quả vậy.
Mọi chuyện vẫn ổn cho tới khi mình nhận ra jichou thực sự mệt mỏi vì công việc, phải nằm cả ra bàn. Nhưng mình cũng rất nể rằng anh ý có thể thể hiện cảm xúc của mình rất rõ và không nề hà gì bảo là mình mệt hay 体調が悪い. Và mình muốn đeo khẩu trang, như kiểu để trốn đi vậy, thế mà cũng ok phết, chỉ là bị sếp bảo 'しんどいの?'.
Có vẻ cũng có một niềm vui nhỏ trong buổi chiều là anh Hiếu mang xoài cho mình, và jichou nhìn thấy xong cười vui luôn, còn ăn rồi bảo mình mang đi chia cho mọi người thử với chứ. Còn mở ví ra nhìn mình xong mình giơ hiệu tay dấu X, nhất định không cho trả tiền, xong còn bảo 'em không cho anh trả bằng tiền thì khi nào anh trả bằng cái khác nhé', cũng yêu.
Anh Nishi hỏi mình rảnh không để rủ mình đi Nhà thờ Hàm Long nghe nhạc với cái vé của chị Taneichi, nhưng mình chối thôi, vì mình nghĩ rằng thế nào đi nữa thì vẫn là đồng nghiệp, và mình thấy gặp nhau ở chỗ làm là quá đủ rồi. Thế nhưng cái con người mệt bở hơi kia rồi vẫn cố gắng đi, vì không có ai đi cùng với anh Nishi mà. Nhưng thôi được, anh ý đi xong chụp ảnh gửi Linh cho mình, còn bảo "đẹp lắm, khi nào chúng ta đi nhé". Chưa kể hôm qua mình gửi cái link triển lãm ánh sáng như Teamlab, thì sáng ông còn reply là 'We must go there.".
Thực sự với mình thì không ai có thể làm mình bị ảnh hưởng cảm xúc hay lo nghĩ gì được, chỉ có những người thực sự quan trọng với mình mới làm vậy được, và jichou là một trong số những người đấy. Mình phải cố gắng tỉnh táo, tuần sau uống phindi kem sữa như vâu cho tỉnh người vậy, làm sao thì làm ^^ sống cho ra con người nha nấm
8 notes
·
View notes
Text
“Tài cao phận thấp chí khí uất” - Anh ơi em có tài mà sao mãi không phất được?
Nếu không tính đến các trường hợp ảo tưởng sức mạnh về năng lực bản thân và luôn tin rằng ta là anh hùng sinh nhầm thời đại thì quả thật trong công sở cũng có khá nhiều trường hợp thật sự có năng lực, thông minh nhưng mãi không thăng tiến được. Sau bao nhiêu đợt bổ nhiệm nhưng kết quả luôn là “tôi chưa nghe tổ chức gọi tên mình...”.
Nói thì khá buồn cười nhưng có một sự thật rằng năng lực công tác tuy là yếu tố quan trọng nhưng chưa bao giờ là yếu tố quyết định cho việc thành đạt của sự nghiệp. Nói đến đây nhiều anh chị sẽ nhảy đông đổng lên rằng “đó là ông nói môi trường nhà nước, công ty gia đình chứ tập đoàn tư bổn to to thì đứa nào giỏi là lên sếp nhanh thôi”. Cứ từ từ, bấm like đi rồi đọc tiếp.
“Chức vụ” suy cho cùng đó là sự thừa nhận của đám đông về vai trò của cá nhân trong tổ chức. Vì thế nếu tài năng của anh chị cao ngút trời đi nữa thì nó cũng chỉ gói gọn trong cá nhân của anh. Một phần mềm siêu phàm cũng không thể chạy trong một hệ điều hành không phù hợp. Nói để anh chị hiểu môi trường quan trọng hơn năng lực. Khi tài năng không được thừa nhận thì chắc chắn đã có sự nhầm lẫn trong sự lựa chọn môi trường công việc, lâu dần sẽ bất mãn và tệ hơn sẽ tàn lụi. Không có ai sai cả, chỉ là không phù hợp.
Trên cả cá nhân và môi trường đó là tư tưởng, quan điểm và tư chất mỗi người (cái này rất khó định nghĩa). Trong một hoàn cảnh, có người sẽ buông xuôi nhưng có người sẽ thấy được thời cơ. Ví dụ như đại dịch COVID-19 khiến cả nền kinh tế khủng hoảng nhưng sẽ có một bộ phận siêu giàu (hợp pháp) sau đại dịch vì họ nắm bắt được thời cơ, quan sát được dòng tiền trên thị trường chứng khoán, bất động sản... Ông bà ngày xưa dạy “Có chí làm quan, có gan làm giàu” là nói tới cái tư chất này. Chính vì năng lực không quyết định được sự thăng tiến nên người đứng đầu một ngành khoa học thường không phải là người có thành tích khoa học cao nhất (ở tất cả các quốc gia chứ không riêng Việt Nam), để ý xem Anh Ba nói đúng không?
Người có năng lực thì luôn được trọng dụng và không bao giờ chết đói nhưng người có tư chất tốt thì kiểu gì cũng giàu hoặc thăng tiến siêu phàm. Mới nhìn vào thì chúng mình bảo là do “số phận” nhưng thực ra không hẳn như vậy. Người cần cù phấn đấu cả đời cũng không bằng một khoảnh khắc người có tư chất bắt nhịp được cuộc chơi. Anh Ba không có ý xem thường sự kiên trì, cần mẫn nhưng quả thật ở đời những điều vĩ đại luôn bắt đầu bằng khoảnh khắc bất ngờ: Archimedes tìm ra lực đẩy trong khoảnh khắc tắm bồn, Isaac Newton tìm ra định luật lịch sử trong một lần ngắm nhìn cây táo...
Thế nên đi họp lớp nhiều anh chị hay thở ra câu “Thằng đó xưa học dốt như bò mà giờ bày đặt làm giảng viên”, “Con kia ngày trước chuyên hỏi bài tao mà giờ bày đặt làm CEO”... đó là vì không hiểu được yếu tố tư chất này. Đừng thắc mắc vì sao họ ngu mà giàu mà hãy thắc mắc vì sao mình (tưởng) giỏi mà vẫn nghèo.
Năng lực có tốt mấy cũng là chuyện của cá nhân. Sếp, cơ quan, phòng, ban, đoàn thể, gia đình, thầy giáo, bạn bè, quý nhân... có tốt mấy cũng chỉ là môi trường. Hai điều này may mắn hòa quyện với nhau thì bạn sẽ thành sếp còn nếu cộng thêm tư chất thì bạn trở thành vĩ nhân.
Nếu chỉ loanh quanh năng lực tốt thì chỉ là câu chuyện của cá nhân. Đó là lý do có tài mà mãi không phất được.
Bố mẹ bạn làm công chức nên nhà bạn chỉ đủ ăn, bù lại mấy chục năm qua gia đình luôn quây quần vui vẻ bên nhau. Bạn kia cả tuổi thơ phải ở với bà vì bố mẹ bận buôn hàng chuyến, bươn chải ngược xuôi, đối nội – đối ngoại nên giờ đây điều kiện gia đình họ tốt hơn bạn. Công ty là của gia đình họ, sếp công sở là bạn thân của bố mẹ họ thì tất nhiên họ phải được ưu tiên hơn. Năng lực bình thường nhưng môi trường tốt (bố làm sếp tổng hoặc bác ruột là chủ tịch công ty) thì ắt hẳn sẽ thăng tiến nhanh vì môi trường lúc này bù đắp cho năng lực. Đời luôn công bằng, chỉ là bạn có dám nhìn rộng ra hay không?
Nếu chỉ làm chuyên môn và mong ước cuộc sống an nhàn thì môi trường nào cũng được, còn nếu muốn bứt phá thì bắt buộc phải lựa chọn môi trường phù hợp và muốn bứt tốc lên hàng đầu thì phải tìm ra tư chất của mình. Kỳ thủ cờ vua không đánh bi-a bằng thằng chuyên sắp kèo đánh độ 3 băng trong xóm, vô địch quyền anh thế giới không thể đánh cầu lông bằng một người đạt giải cấp phường.
Hiểu chính mình một chút thì thành công một chút, hiểu nhiều thì thành công nhiều, thấu hiểu hoàn toàn thì thành công hoàn toàn.
3 notes
·
View notes