Text
Tháng 4 - Thành công nửa vời, thất bại vui vẻ
Nói về thành công. Thi được 7đ. Số 7 nổi bậc giữa dãy 4,5,6 nhiêu khê trên danh sách. Hay hơn nữa là chỉ kém người cao điểm nhất lớp 0,5đ thôi. Vì sao nửa vời? Vì thà cao thì cao cho trót. 7đ đâu phải điểm giỏi. Cho dù có cao nhất lớp thì chung quy cũng không gọi là giỏi.
Còn về thất bại thì haha. Rất nhiều.
- Thi môn 1 được 7đ. Qua đến môn 2 chưa có kết quả nhưng biết phần nhiều là đi ăn cám.
- 2 năm trước báo bia 10 9 9. Năm nay bia an toàn. Đã không tập luyện, trước ngày thi còn cày liên minh liên tục cổ tay mỏi nhừ nhấc ko muốn lên. Trước đó, có 1 sáng đẹp trời cố tình thức sớm mở tivi lên tập thể dục. Tập xong mệt đến nôn thóc nôn tháo, mệt tuột máu bò lên giường nằm như chết rồi. Vậy là xong mộng ước khoẻ đẹp.
- Trước đó sinh nhật vòi vĩnh được 500k đặt mua con hoa. Qua sinh nhật cỡ 3 tuần gì đó mới nhận được quà. Ngày sinh nhật cố tình ở nhà rút kinh nghiệm mọi năm má ngồi khóc than vì không chịu ở nhà ăn sn cùng ba mẹ. 10h đêm má đi cà phê chưa về, ba thì đi tiệc nhậu lên ngủ sớm. Quyết tâm không sống ảo nên đéo có đứa nào chúc sinh nhật. Trôi qua đơn giản thế.
- Và còn một đống thứ dở dở ương ương trong cái tháng này. Như bị hack thẻ ngân hàng mất tiền do thằng em ngu khờ sống ảo. Như tóc chưa cắt lười đến độ xù xụ như mấy đứa cái bang, như đi cổ vũ mà diễn ko thành công, như là sách vẫn chưa đọc xong thay vào đó là đọc truyện tranh hài. Như tiếng Hoa đéo ôn và tiếng Anh cũng đéo học. Như chơi game mọi lúc mọi nơi bất chấp công việc. Như giờ vào phòng đóng vai đứa vô công rỗi nghề, tiệc của phòng cũng kiếm chuyện đéo đi... Vân vân và vân tất cả tụ hội trong cái tháng 4 này.
Nếu nói là hồi xưa chắc sẽ nổi sùng như cái mùng. Lạ thay không còn thái độ đó nữa. Thất bại mà cảm thấy vui vẻ bởi vì mình hiểu những nguyên nhân chủ quan và khách quan. Hồi đó chơi liên minh hễ sắp thua hay đồng đội ngu là tức thoát game, xoá luôn cái game. Nay chơi lại với một thái độ khác. Có thắng thì phải chấp nhận có thua. Mình giỏi sẽ có người giỏi hơn mình. Đồng đội mình không giỏi thì phải cố gắng để cùng vượt qua dù là thua cũng mang về kết quả nhỏ. Cũng như đi bắn. Thất bại quả thật ban đầu hơi thất vọng về kết quả. Nhưng tính lại nếu mình mà còn giỏi cả môn này nữa chắc thành quỷ. Mình phải để bản thân biết rằng không phải cái gì mình cũng giỏi. Cầm viết cầm cung chưa chắc đã giỏi. Mà cái gì cũng giỏi cũng chẳng nói lên điều gì cả. Thà 1 thứ một mà xứng đáng còn hơn là đa năng đa tài mà không có thứ nào dụng được. Nhìn lại bản thân cũng gọi là đa tài đó. Đã giàu chưa? Đã có quyền lực chưa? Đã trở thành nghệ sĩ chưa? Đã trở thành nhà thiết kế chưa? Hoàn toàn chưa. Bởi vì muốn nhiều thứ mà không biết cần thứ gì.
Như việc đầu tóc. So với hồi xưa đừng nói là còn trông đẹp trai, giờ có như là con gái thì cũng là gái xấu. Xấu xúc phạm người nhìn. Tự hỏi là bản thân còn mê gái hok? Xin thưa là mới vừa kiểm chứng xong lúc đi cổ vũ. Gái đẹp bốn phương nằm trọn trong cái điện thoại không sót một cô. Phấn khích đến độ không để ý đến cô gái "chưa từng yêu mình". Cảm thấy dù nhìn mình trông xâú xấu dơ dơ thật nhưng bằng cách nào đó mình thẳng chứ chưa cong. Thẳng với giới tính mà mình chọn. Thẳng với sự mê gái trường tồn theo thời gian.
Hay như việc thằng em ngu lấy thẻ visa của bố đăng lên mạng để sống ảo để bố mất mấy trăm nghìn thì cũng tự xét lại. Lỗi lớn là của nó nhưng hồi bằng tuổi nó mình cũng làm lắm chuyện dại. Nó cũng là lần đầu mới biết chuyện nó làm gây hậu quả vậy. Phạt nó cũng phạt rồi, dạy dỗ cũng dạy rồi. Mất số tiền nhỏ coi như do phần lỗi của mình là chủ quan.
Từ trước đến nay khi làm gì mình cũng dự đoán trước được kết quả. Trong các kỳ thi có nhiều đứa gọi là học tài thi phận còn mình gọi là học sao thi vậy. Từ trước đến giờ không có "may mắn" theo mình trong mỗi việc mình làm. Ôn bài tốt thi xong chắc chắn điểm cao là kết quả y vậy. Làm biếng thi xong biết thấp kết quả đúng y vậy mặc dù có copy mặc dù có hy vọng kết quả khá hơn. Nhưng đoán 6đ là sẽ ra 6đ không khác được Nên từ lâu mình luôn biết cuộc đời mình bỏ ra bao nhiêu sức sẽ nhận về bấy nhiêu. Cái tài năng dự đoán này là do mình rèn luyện cho việc đam mê học toán từ nhỏ. Dự đoán, logic, suy luận, cho ra con số chính xác đến từng phẩy. Bởi vậy thất bại phần nhiều do chủ quan. Nên không thấy ấm ức hay tức tối. Ngược lại vui vẻ đón nhận lại thấy thoải mái.
Trong tình cảm thất bại ê chề chần dần trước mắt được cái mặt dày nên không tự ái hay e ngại gì cả. Không muốn nhìn tất nhiên là không muốn vấn vương, níu kéo chút gì nữa. Rõ ràng là còn thương hay không thì không cần biết nhưng trước đó đã đối xử tệ bạc như vậy thì sao có thể muốn người ta nặng lòng với mình nữa. Nghĩ đơn giản thôi. Yêu thì đến nói là yêu rồi sau đó có thế nào thì mình cũng đã cố gắng. Có lỗi thì xin lỗi và cố gắng chuộc lỗi. Không tha lỗi thì đến lúc nào đó cái lỗi kia cũng không còn. Có không tha thì cũng chẳng còn cớ gì để xin lỗi mãi.
Khổ tâm. Vì lý do... Vì là không thể vân vân... Chẳng qua là ngại khổ, là ngại cố gắng nên kết quả nhận lại dở người dở vật thì chịu thôi. Tìm một người để quen, để phù hợp với mong muốm của thế giới này không khó nhưng để có được người mình thật lòng yêu đâu dễ. Nếu cố gắng lưng chừng thì nên chấp nhận kết quả lưng chừng đi chớ.
Vậy đấy. May mắn chính là cơ hội mà mình đã tận dụng tốt chứ chẳng phải thần tiên nào ban cho cả. Mình chẳng hạnh phúc gì lắm vì người yêu khô khan, không quan tâm nhiều, vì quen trong xa cách, vì thất bại trong nhiều chuyện. Nhưng mình biết đối mặt, mình dám nói là mình không hạnh phúc, mình thừa nhận sự thật ở nơi mình. Mình bị phơi bày thi sao chứ. Cũng là một cuộc đời thở khi còn sống và chết thì ngưng thở. Tự bóp nghẹn cổ để làm gì? Đóng vai gì trong cuộc đời rốt cuộc cũng chỉ đi tìm hạnh phúc thôi. Hạnh phúc đơn giản là được bày tỏ chính mình cho người nào đó quan trọng biết cũng không làm được thì đi kiếm hạnh phúc để làm gì nữa?
0 notes
Text
Em không còn tồn tại
Em yêu anh hay không yêu anh điều đó không quan trọng bằng việc em im lặng và gửi người bạn thân của chúng ta nói ra những điều nặng nề nhất với anh. Với thái độ không hề tôn trọng a và tự xem mình quan trọng a thiết nghĩ anh đã cố gắng để cần nhưng thật sự nó không đáng để cần. Anh đã trân trọng, đã cố gắng hết mực để vấn đề đi bớt xa. Em tổn thương và em biết rằng em tổn thương. Chấm hết. Còn những gì em gây ra cho anh chắc em nghĩ là em đúng.
Từ đây về sau em đối với anh là không hề tồn tại. Và tất cả những gì, những người có liên quan đến em bằng cách nào đó sẽ không thể liên quan đến anh. Hãy nhớ là tất cả. Không có chuyện có cùng chung bạn thân. Anh không phải vì em mà hy sinh tình bạn, mà là suốt thời gian qua anh đã xem xét lại tình bạn đó. Dù thương bạn và bạn cũng thương mình như nó chưa đủ điều kiện để đi đến dài lâu. Người ta chọn em thì anh không cho phép chọn thêm anh. Quá phức tạp để có một tình bạn đơn thuần. Nên anh không.
Còn em. Bất kể sau này lỡ may ai nói rằng những gì ngày trước các em làm là muốn tốt cho anh. Xin thưa anh chẳng màn đâu. Sự thành công của anh là do anh. Nỗi đau em gieo cho anh là sự thật. Anh vượt qua được là do chính anh đéo phải ý muốn, sự sắp đặt của ai đó để anh được "nên người". Không có lý do cao cả cho mỗi nhát dao anh chịu.
Anh được người lớn hơn anh tôn trọng. Còn các em tự xem các em là gì? Anh cuối người xuống chứ anh không thấp hèn hơn các em. Anh không cần những thứ mà em nghĩ anh cần đâu.
Anh không chấp những gì không tồn tại. Bye.
0 notes
Text
Tạm biệt em.
Phải. A đã thất hứa với em.
Cho dù hôm nay em không đọc được những điều này a cũng quyết tâm dứt khoác ra đi. A từ bỏ tình cảm này, tình cảm dành cho em kể từ hôm nay.
Em đã có người yêu hãy cố giữ gìn.
A không muốn đối xử với em như cách ngày trước em làm với a. Ít ra a sẽ nói rõ cho em nghe rằng a từ bỏ, rằng a không muốn còn một mối liên hệ nào với em.
Đau lòng thật nhưng sẽ mau hết thôi. A còn Oanh và gia đình. Những gì a đã cố gắng và thậm chí là trả giá a nghĩ đủ rồi. Do a đã không biết trân trọng Oanh. Có lẽ nỗi đau lớn nhất đọng lại trong a đến cuối đời là sự mặc cảm vì đã yêu em trong lúc quen Oanh. A sẽ chỉ lặng lẽ và không bao giờ hé răng với cô ấy về những gì a đã trải qua. Điều duy nhất làm a cảm thấy nhẹ lòng là vun đắp cho Oanh một gia đình, là chỗ dựa vững chắc cho cô ấy. A sẽ mặc cảm suốt đời bởi câu ông xã no1, niềm tin về sự trong sáng và sạch sẽ của cô ấy dành cho a.
Thôi kệ. Đó là động lực để a cố gắng vun đắp.
Từ nay a sẽ tin. Tuyệt đối tin. Rằng em không bao giờ yêu a.
A không chặn em vì nếu em muốn thì có rất nhiều cách để thấy a. A chỉ là khiến em vô hình nơi a sống. Như ngày xưa... khi mà a lại là kẻ chẳng biết gì về xóm nhà của chúng ta. Khi mà cái tên em chưa bao giờ đọng lại trong đầu a...
Cảm ơn em vì tất cả. Thật sự là vì tất cả, a đã học được quá nhiều thứ nơi em. Học được một điều quan trọng. Rằng nếu muốn hạnh phúc a thì đừng chọn em.
Tạm biệt em. Đừng sợ nữa nhé.
0 notes
Text
A có nên tuyệt đối tin rằng em không hề yêu a? Có nên tin rằng với em a chẳng là gì? Tin rằng tất cả tình cảm bây giờ chỉ đơn phương a tưởng tượng ra?
Tiểu Viết Viết
0 notes
Text
Hôm nay a mệt
A chẳng muốn làm gì. Chỉ muốn nằm dài ra. Muốn ai đó cõng a đến một quán nào đó thật ngon để a ăn cho đã... rồi cõng a về nằm lăn ra ngủ.
Tại a không ngủ trưa đấy. Là a không ngủ trưa, nằm nhớ em và nghĩ về sự hạnh phúc của em với người yêu, và tùm lum việc mà hồi sáng a bị đồng nghiệp làm cho trì trệ. Mà nguyên nhân chính chắc là buồn bả do ngày mai a bị đi Kiên Giang chơi. Thiệt là bị đi đó. Đường xa mà đi trong ngày, chắc chắn xuống đó là phải nhậu, nhậu, nhậu và nhậu. Những ngày sắp tiễn trưởng phòng về hưu thật sự rất ám ảnh, những bữa tiệc liên tiếp mà mình không đi sẽ mang tiếng là coi khinh người sắp về hưu. Công việc lên tới đầu còn mắc cái ách lớp CT nữa. Nhận làm phần trả lời câu hỏi cho lớp. Và tuần sau là phải đi học. OK Im fine :((((
Bình muốn học thật giỏi AV, a cũng vậy nên giờ kiếm thầy tầm sư. A còn môn tiếng Hoa nữa. Mệt thật đó. Hèn chi mấy đứa học nhiều không có bồ. Thời gian đâu nữa... mà nhớ. A còn rất mong muốn năm sau có thể xin được đi học thạc sĩ luật. Thăng tiến trong ngành a không dám mơ, a chỉ muốn có bằng thạc sĩ luật, học thêm mấy tháng nghiệp vụ sư phạm để sau về nhận dạy thêm cho mấy trường trung cấp. Meo chửi a ngu sao không theo học trong ngành nhưng a chẳng ham thích.
A nhớ em - rồi việc nhiều quá - rồi lại bớt nhớ em - bớt nhớ em rồi lại sợ có ngày thôi nhớ em - sợ nên lại nhớ em.
A đúng là thằng vớ vẩn. Những khi nghĩ về em đang sống hạnh phúc và từng ngày thành công trên con đường em chọn, a lại thấy tủi thân quá đỗi. Sao a không thể vui vẻ được như em? Không thể quên em như cách em quên a? Sao a mãi khổ sở để em nhìn a như một kẻ đáng thương? Rồi em sẽ cưới, sẽ âu yếm bên chồng, sẽ có những đứa con, còn a thì sao? Đứng ngoài đời em và lặng nhìn người a thương hạnh phúc. Chứng kiến người ta từ những ngày tình nhân đến một gia đình đề huề sẽ khiến a hạnh phúc không? Nếu a chúc em hạnh phúc thì có phải a giả tạo quá không? Vì a đã khóc thật nhiều mà có vui bao giờ đâu.
Những tháng ngày này, khi mọi thứ bắt đầu nhạt, khi lịch trình công việc dày đặc, a lại có một nỗi sợ khác... sợ quên em. Sợ lắm. Đau lòng lắm. Trống trãi lắm. Sợ em không còn xuất hiện bên đời a, sợ a đang yên bình rồi bất chợt thấy em... Sợ quên rồi bỗng lại nhớ nhiều hơn. Sợ những ai đó đi ngang đời a rồi lại để a vu vơ, để một ngày a nhạt màu rồi lại nhớ em. Để a nhận ra một điều... không thể là ai khác ngoài em.
Đúng. A sợ sau tất cả không thể là ai khác ngoài em...
0 notes
Text
Sự im lặng rất có ích trong những cuộc tranh cãi không có hồi kết. Nó hạn chế được tiếng ồn, hạn chế được sự bình phẩm từ những kẻ v�� tình đi ngang khu chiến sự, hạn chế được vô số những bí mật đang chực chờ buông ra từ miệng của đối phương mà đối với bạn hiện tại cái mồm đó vô cùng thối để diễn tả chính xác bên trong con người bạn. Có thể điều đó đúng, nhưng việc phát ngôn bây giờ như chúng ta đang chế tác một bữa ăn, có thịt tươi, rau củ ngon nhưng mọi thứ lại cháy khét. Giữ sự im lặng khép kín trong những buổi họp mặt đông người đa số sẽ mang lại những ấn tượng tích cực, ít nhất là đối với kẻ bạn mong muốn được chú ý tới. Một sự tinh tế nhất định, một sự tách biệt nhất định để khẳng định với ai kia rằng bạn là điều gì đó khá đặc biệt. Nhưng suy cho cùng phong thái cool ngầu, đỉnh đạt từ sự im lặng không cho bạn lợi ích dài lâu. Tận dụng chúng quá đà bạn sẽ chuyển sang trạng thái dễ bỏ qua tất cả. Bỏ qua những điều lẽ ra bạn nên nói với ai đó mà bạn yêu thương, bỏ qua những lời giải thích đơn giản để trả về một câu chuyện giản đơn. Bỏ qua việc nói rằng bạn là ai và bạn muốn một mối quan hệ như thế nào đối với người mà bạn cố gắng thu hút bằng sự im lặng tinh tế. Họ đang tò mò ở bạn và điêù mà bạn làm là im lặng trước tất cả những câu hỏi mà người ta đưa ra. Câu trả lời là muốn hiểu sao thì hiểu, tất nhiên nó được suy diễn qua hành động nhắm mắt, im lặng và quay đi. Vậy đấy, bạn có được ánh nhìn nhưng sau đó bạn lại tỏ ra nhạt nhẽo đến mức khó tưởng tượng. Đó không phải là điều tồi tệ nhất. Khi bạn đã quá quen với việc giữ im lặng, ai đó sẽ nhận ra và có thể một âm mưu nào đó hướng bạn đến trạng thái phải giữ im lặng. Không thể nói lên sự thật không phải là điêù tồi tệ nhất mà là bạn không còn khả năng phản kháng với những sai trái. Lặng nhìn người khác lay hoay với những câu hỏi về bạn sướng như nhấp từng ngụm rượu vang trái ngược với việc lặng nhìn người khác xẻ thịt nhân phẩm của bạn rồi xào nấu nó qua nhiều công thức mà anh ta đã từng hỏi bạn "liệu có phải?". Đớn đau như cách mà những quả nho bị giẫm nát để cho ra đời những chai rượu ngon.
Tiểu Viết Viết
0 notes
Text
Trên đời này có rất nhiều thứ ý nghĩa để làm. Anh sẽ dành cuộc đời mình để trải qua những điều ý nghĩa. Có một điều ý nghĩa mà a sẽ làm mỗi ngày là giành ra vài giây trong mỗi phút để nhớ em.
Tiểu Viết Viết
0 notes
Text
Giấc mơ lạ lùng...
Vài hôm trước, vài hôm mà a nhớ em thật nhiều... a đã nằm mơ mình đi ngược thời gian...
Bước vào ngôi nhà của một cô thợ may, ngôi nhà nghèo đơn sơ, cô thợ may vẫn còn trẻ, những đường nét trên gương mặt cô vẫn còn thanh tú. Cô ấy đang bận lay hoay cắt may với mớ vải mà cô mới vừa nhận từ khách. A bước vào như trong vai một người quen, cô ấy không khách sáo chào a nhưng vui vẻ cười khi a đến. Cũng chẳng hiểu vì gì a được tự nhiên ra vào căn nhà đó. Nhìn lại a là một người ăn mặc khá sang trọng so với thời xưa, với áo sơ mi ủi phẳng phiu đóng thùng lịch sự. Có lẽ a là người thành phố hiện đại về thăm lại vùng quê nghèo nên được mọi người nơi đó đón tiếp ân cần. A vào nhà chỉ hỏi thăm vài câu, điều a chú ý nhất là đứa trẻ đen nhẻm đang ngồi chơi trên giường, cô bé tầm 2 tuổi. A đến làm quen và ngồi chơi cùng con bé. Nó mến a và a đã cảm thấy cưng thương nó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy... A bế nó đi chơi vòng vòng trong nhà rồi quanh xóm, nó thích lắm, nó cười rất ngô nghê. Lát thì giỡn với a cười chí choé, lát thì ôm cổ, vùi đầu vào vai khi a bế, lát thì nhìn a thật chăm chú, mân mê cổ áo được ủi kỹ, sờ vào vai áo bàn tay nhỏ xíu xe xe tò mò về một loại vải đẹp, mịn mà nó chưa từng thấy mẹ nó có... Con bé quý a lắm, nó cứ để a bế nó đi chơi khắp xóm... Khi a đưa nó về, đặt lại trên chiếc giường nhỏ để chuẩn bị chào tạm biệt ra về thì nó rất quyến luyến, nó nhảy lên đòi được bế đi chơi nữa, khi nhìn vào mắt a nó biết nguyện vọng đó của nó khó mà thực hiện thì nó lại đem hết đồ chơi trên giường ủi vào a như muốn níu a ở lại chơi cùng nó...
Nhìn đứa trẻ ngây thơ đó a thật thương, trẻ con là một điều gì đó thật quý giá đối với a, là một viên ngọc trong sáng mà người ta chẳng bao giờ muốn vấy bẩn. Nhìn con bé tự nhiên a thầm nói trong lòng "Nếu sau này khi con bé lớn lên, nó biết a yêu nó, a làm nó phải bận lòng có phải nó sẽ rất giận, rất buồn a không? Sao nó lại lớn lên, sao chẳng còn lần nào nữa chú ấy không về bế nó đi chơi, để tâm hồn nó thảnh thơi vui vẻ?"
Giấc mơ lạ lùng a trở về gặp em thời nhỏ xíu... Ông chú ấy dù là ở quá khứ hay tương lai vẫn luôn mong muốn mọi điều tốt đẹp nhất đến với cô gái ấy. Vẫn bằng cách nào đó ấp ủ em vào lòng để chẳng bao giờ em thấy phía sau mình trống trãi... thương em hơn chính a.
0 notes
Text
Sáng 30 Tết đã khóc
A lên ins chỉ đơn giản là xem em có đăng bài nào trên đó không. Uh th�� em đã có. Ngay ngày 14/2. Uh rồi sáng ra a đã khóc, vì chắc em đã hạnh phúc rất nhiều trong đêm hôm qua. Tim a đau quá. Biết là em sẽ có người mới, sẽ yêu thật nhiều và hp thật nhiều. Nhưng a cũng là con người a không thể cười được trước hạnh phúc của em. Chắc a sai lắm khi đã yêu em nên mọi sự trừng phạt giờ này thật sự khiến a khó thở.
0 notes
Text
Nếu đến 30 anh còn thở hãy lấy anh.
A mệt. Con người ta vùng vẫy ở thế giới này vì cái gì? Thật sự không được là chính mình rất khổ sở. A sống để đối phó, sống để mẹ và gia đình được yên thân. A mở miệng ra là tiền, tiền và chỉ có tiền. A có nghĩ đến việc cướp ngân hàng, lừa đảo thậm chí là bán ma túy để hòng kiếm một mớ tiền thật to. A sẽ chạy đi thật xa với số tiền đó. A sẽ xoá bỏ tất cả bạn bè và cả gia đình, a cũng đủ can đảm để vứt bỏ những gì a để trong tim.
A chỉ có một khát khao là chính mình. A muốn ở một nơi mà khi a thích ai a cứ việc nói ra với tất cả, và chỉ cần họ gật gù lắng nghe như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng, phớt lờ a như thể mày cứ làm những thứ mày thích tao sẽ chẳng bận tâm đâu. A muốn ở một nơi mà a có mặc thứ gì trên người cũng không khiến người đi qua a buông một cái liếc mắt để ý tới. A lúc đó đã được thế giới xung quanh a công nhận là sự tồn tại tất yếu, là một trong số họ, thật bình thường, thật yên ổn. A muốn bỏ đi xa nơi này vì càng ngày nó càng không thuộc về a, nơi này chẳng đủ oxy để nuôi sống a nữa. Mà muốn ra đi a cần phải có tiền, thật nhiều tiền. Ai lại bỏ nhà ra đi mà chẳng có gì trong tay, rồi a sẽ được là chính mình nhưng đói khát và lưu linh, rồi a thê thảm trở về như một thất bại của tạo hoá. A sẽ được chứng kiến sự đau đớn của ba mẹ a nằm khóc gục dưới sàn nhà, chứng kiến sự im lặng của những người xung quanh, rồi a sẽ được nằm trên chiếc giường êm nhưng chẳng thể nào chợp mắt nổi, sẽ ăn được bữa cơm gạo trắng tinh tươm nhưng chẳng có mùi vị gì. Rồi a lại ước mình trở về là một thằng lưu linh, mệt quá lăn lóc ngủ ở một khu công trường nào đâý, ăn cơm thừa ở những quán cơm hè. Rất ngon, thật sự là rất ngon.
Em có hiểu cái cảnh mẹ a khoe vừa mới mua cho a cái đầm mới. Cái cảnh đau lòng nhất mà a từng thấy. Hai mẹ con đối diện nhau. Mẹ hào hứng nhưng sâu bên trong mẹ rất hồi hộp vì không biết con mình sẽ phản ứng ra sao. Sẽ buồn lắm nếu nó không chấp nhận. Mẹ cẩn thận chọn một lý do rất hợp lý, đám cưới của gia đình bạn thân nhất, chúng ta phải trịnh trọng, phải thật đẹp, nên mẹ mới bắt con mặt váy. A nhìn thấy nó a chỉ muốn xé đi, a nhìn thấy nó a lại không muốn thở nữa. Mẹ nói rằng con hãy sờ đi, vải xịn đẹp lắm, a đưa tay quơ qua lớp vải rồi mệt mỏi nói với mẹ để ngày mai con sẽ thử. Kể từ lúc nói ra câu đó a còn chẳng muốn mình sống đến ngày mai, cái đám cưới đó tốt nhất là xảy ra chuyện gì đó đi. A đã sống quá mệt mỏi rồi. Đầu tóc a bết bác cho đến hôm nay a chẳng còn muốn chải hay soi gương. A nhớ em nhưng luôn thầm mong rằng em chẳng thể nhìn thấy a thời gian này vì a không còn là chính mình nữa. Nếu a không làm theo ý mẹ thì mẹ sẽ buồn lắm, rồi mẹ sẽ bị nghe những điều người ta nói không hay về con mình... Nhìn mẹ đau một nhưng a đau gấp trăm lần. Còn nếu a làm theo ý mẹ, bận chiếc váy đó vào mỗi bước đi sẽ cắt vào thân thể a một nhát, một thằng đàn ông bận một chiếc váy đến một nơi đông người, xung quanh họ khen con gái đẹp lắm, xinh lắm... Rồi a lại chết đứng giữa đám đông. Đâu đó trong số họ có em không? Nhìn cái thằng nói yêu thương mình, muốn che chở cho mình nhưng trong khoảnh khắc này chứng kiến nó tô son, trát phấn, váy áo xum xuê, khép nép và yếu đuối... Em có thấy đau lòng không?
Nếu không thể kiếm được nhiều tiền để rủ bỏ mọi thứ cũng có thể a sẽ tìm cách ra đi vĩnh viễn đến nơi mà không cần phải lo cho cơn đói hay chỗ ngủ của mình, thoát ly linh hồn ra khỏi các giác quan. A không cần phải thoả mãn chúng nữa, a chỉ cần biết rằng từ đây a sẽ là a. Gần 30 năm khổ sở trong hình hài đày đoạ của thượng đế ban cho a có khi a sẽ giác ngộ khỏi những lý lẽ tầm thường để trở về với chính mình, trở về với thượng đế nơi biến a từ một hạt cát giữa một biển cát để trở thành một thứ to lớn hơn nhưng đơn độc.
Hãy hứa với a nếu a không biến mất cho đến 30 hãy cùng a là một thứ to lớn ở sa mạc cát, nơi chúng ta không đơn độc vì chúng ta có nhau.
0 notes
Text
Im lặng
A cảm nhận... được quá nhiều điều bởi sự im lặng của em. Thời gian qua, a thay đổi nhiều. A bình tĩnh hơn, thấu đáo hơn, bớt vội vàng hơn. A vẫn tưng tửng như cách mà a vẫn vậy có điều bên trong đã thay đổi rất nhiều. A học được cách khám phá con người qua sự im lặng. Có thêm một đích đến, ngoài công việc a muốn có thêm một tình cảm bình dị, một đích đến yên bình.
A giờ không vội buông lời trêu ghẹo, tự trấn an mình với những mời gọi... những lời mời gọi rất "đẳng cấp", những cử chỉ tinh tế đến tinh vi. A không thể nói yêu em mà miệng cứ đẩy đưa. A thà chọn cô đơn trong chờ đợi. Trên con đường đó chỉ có a chờ em. A không phung phí thời gian chờ đợi, tất nhiên là không dùng nó để vui vẻ với người khác, a dùng nó để cho mình khoảng lặng, để ngắm, để ngửi, để tận hưởng những gì em muốn a thấy.
Có lẽ nếu không có sự im lặng của em a sẽ chẳng ngộ ra được nhiều điều. Những ham muốn của a luôn thôi thúc a muốn rút ngắn quá trình mà bỏ qua những giá trị của thời gian. Giờ khác rồi. Từ những ngày bắt buộc phải chờ đợi đến nay mọi thứ đã tự nguyện. A chậm hơn. Từng bước a đi giờ vững hơn. Ngọn lửa nơi a cần ngọn gió nhẹ của em để tiếp tục nung nấu rầm rì, a sẽ là than ấm để sưởi không còn là lửa bùng muốn đốt đi mọi thứ.
Có những chuyện nếu nói ra hết với nhau chắc sẽ không có những hiểu lầm. Nhưng chỉ sợ sau đó chúng ta chẳng còn gì để nói cùng nhau suốt con đường còn lại. Thầm lặng yêu em cảm giác thật đặc biệt. Bỏ qua lời nói ta phát triển tốt hơn những gì gọi là "thấu hiểu". Ngấm vào từng ánh mắt, cử chỉ, ngấm vào cách ta thầm lặng quan sát và quan tâm.
Hãy để a nói... và hãy im lặng tận hưởng tình cảm của a
Yêu em... yêu những tháng năm này!
0 notes
Text
Hây da...
Tính ra thì Hương của a chắc đang chuẩn bị xa a hay sao. Cũng có thể là không có hứng thú gì với a nữa. Quên được rồi. Cũng có thể là chán cầm điện thoại rồi. Hoặc đã quen và yêu ai rồi. Mọi lần em im lặng kiểu không onl ấy a đều thổn thức không biết lý do. Nhưng lần này thì lại khác... A không lo lắng lắm, như kiểu tự nhiên nó thế...
A không biết nữa. Tiền. Tiền làm a mờ nhạt mọi thứ. A chẳng biết mình còn lòng tự trọng không nữa. A bị chửi nặng lắm, xỉa xói, móc mỉa từ những người ngang a, thậm chí là thua a vậy mà a cứ trơ ra, a có tức chứ nhưng giống như đã luyện được thần công rồi ấy... không một chút biểu cảm gì, lại càng không ghim hận. A chỉ nghĩ duy nhất một điều, phải vui vẻ hứng lấy những điều không may, phải nhìn thấu vị trí mình đang đứng, phải hạ mình thật thấp, phải đứng sau tất cả. Để quan sát, cảm nhận và thấu hiểu.
Chuyện a bực bội mấy hôm nay không biết em có cảm xúc gì. A thì mau hết lắm. Vì với a chẳng có nhiều thứ động trời lắm đâu. Sâu sắc lắm là trách móc ít hôm. Có lẽ chỉ thế thôi. Khi nào lại gặp em nữa nhỉ. A cần nạp hình ảnh.
0 notes
Text
Em yêu anh không?
Em yêu anh không sao hao gầy quá vậy? Em có như anh không... muốn ôm lấy tất cả từ em, muốn hôn tất cả từ cái áo đến đôi chân. Anh yêu em đến giờ thật sự phát khóc. Em có muốn ngồi vào những nơi anh đã đi qua không? Em có muốn chạm tay vào cái áo vắt vẻo đầy mồ hôi của anh không? Có muốn im lặng bước cùng anh trên một con đường không?
Sau tất cả giờ đây em đã cần anh chưa?
0 notes
Text
Anh sẽ yêu em trong bao lâu?
Nhiều lần, nhiều người... đến và gieo cho a những hiểu lầm. Những gì em chứng kiến chưa hề đọng lại bên đời a dẫu một ngày. A vẫn cô đơn, vẫn đi về một mình...vì lòng tin nơi em là không có. A chẳng thể trách em chỉ trách mình không đủ chính chắn để xua đi những hiểu lầm không đáng có. Mỗi ngày nhắn nhủ cho em, gom góp từng mảnh vỡ mong rằng có kỳ tích để vá lấy con tim ngàn vết cắt. A mệt chứ, than vãn... nhưng nếu hỏi rằng a có ý định sẽ bỏ cuộc không, định khi nào mới thôi không yêu em nữa... Chắc a cũng chỉ biết cuối đầu tiếp tục nhặt những mảnh vỡ vì a đã yêu em đến nỗi chẳng biết phải làm gì nếu không yêu em nữa... Phương hướng của a, tương lai của a đều nhìn về em.
Thời gian vừa qua và cho đến sau này, a không biết đó là khoảng lặng ta dành để cố quên nhau hay là sự thử thách em dành cho a. A cũng không thể hiểu cách bạn em sa vào người a. Nhiều lần dành cho a ánh mắt sâu, nắm tay và những hành động rành rành trước mắt em. Bởi vì say không? Bởi vì say mà lần nào cô ấy cũng làm vậy không? A không biết em nói với cô ấy những gì nên a cũng không biết hành động của cô ấy là thử a hay là cảm thông cho a. A không hề có cảm giác, chỉ là cô ấy là bạn em, là chị em với em nên a sẽ quan tâm hơn khi thấy người đó gặp khó khăn. Những khi say người ta ngả ngớn vào a, người ta sẵn trớn vui... a không thể cứ thế mà đẩy ra, a không thể vì vậy mà không làm tròn vai những người bạn đang vui vẻ. Càng nói yêu em càng không dám lại gần em. Những người đến và buông lời mơn trớn trước mắt em lại càng khiến a thấy mình kém cỏi và không xứng đáng.
A yêu em đến ngu khờ, không thể phân biệt được đúng sai. Sau bao tổn thương, sau những lần tránh né, sau những lời cay nghiệt và sau khoảng thời gian cạn cả nước mắt a đã quen yêu em như thế. A không còn biết thế nào là lòng tự trọng, không còn biết thế nào là mặt dày. A là kẻ đeo bám hèn hạ đến không đáng để thương hại. A chỉ biết chờ, chờ đợi một phép màu. Quái vật như a chờ bao nhiêu vạn năm nữa mới được em yêu anh thật lòng?
0 notes
Text
A nghĩ về em ngay cả những lúc a đắm chìm trong đam mê. Đừng giận a. Vì nếu không yêu em nhiều thì a chẳng hào hứng kể với em từng giây từng phút niềm vui a trải qua như nào. A yêu em đến nỗi muốn mang tất cả niềm vui của mình để gửi đến cho em.
Tiểu Viết Viết
0 notes
Photo
Thằng tham quà… A từ nhỏ rất thích được tặng quà. Bất kể là gạch đá chỉ cần bỏ vào hộp gói lại mang đến cho hắn là hắn mừng rỡ ra mặt. Tự nhủ nếu đỗ đạt thành quan chắc cũng là quan tham. Cái cách mà chiếc hộp lấp lánh ấy chứa đựng những thứ bí ẩn bên trong làm hắn rất phấn khích. Mỗi lần mở quà hắn lại cầu mong có phép nhiệm màu trong đó. Không tham những thứ đắt tiền, không tham những thứ đẹp đẽ… Chỉ tham một phép màu làm thay đổi cuộc đời hắn thôi. Từ nhỏ đã cảm thấy mình không thuộc về mình rồi :( Không đơn giản chỉ có vậy… Thích quà cũng bởi vì nghĩ ai cũng giống hắn, lúc nào cũng đặt để tâm tư vào những món quà. Dù không phải phép màu nhưng cái hắn mang đến rất mong nó khiến họ hạnh phúc và tiếp sức cho những người có tâm tư như hắn… mong một phép màu. Nghĩ về họ. Nghĩ xem họ thích gì. Ngầu hay dễ thương, thực tế hay lãng mạn, phá cách hay tinh tế. Và cuối cùng là yếu tố bất ngờ từ tính cách của hắn. Tự tay lựa chọn, cắt dán, trang trí và đủ thứ công sức mà cái đứa tay vụng như hắn cố o bế cho tỉ mỉ. Nghĩ mà xem nếu ai tặng hắn cái gì đó có phải hắn cũng nghĩ người ta sẽ có tâm như hắn không? Hắn nghĩ thế nên hắn rất vui nếu được nhận… Lâu rồi hắn chẳng có được chiếc hộp bất ngờ nào để cầu mong những phép màu. Cái ly trà sữa trớ trêu. Người ta không nhận. Hắn cũng chẳng thế lâý về. Người lao công cũng chẳng buồn vứt. Nó đứng đấy nhiều ngày. Từ ngày mà thằng kia nhìn nó nhoè cả mắt cho đến thành thói quen ngày nào đậu xe vào đấy cũng ngắm nghía. Trong ly trà đấy chắc nuôi hàng ngàn con mốc meo, vi khuẩn, nó chẳng thể rơi vào tay ai nữa, cứ đứng đó, đứng đó như để nói với thằng đấy rằng tôi là minh chứng cho tình yêu của bạn, tôi vẫn tồn tại dù tồn tại một cách kỳ cục. Cái gì của hắn cũng rất kỳ cục. Dù là không thể ngậm vào mồm được nữa nhưng cũng không thể vứt đi. Sừng sững mạnh mẽ như cách mà thằng kỳ cục đó tồn tại suốt nhiều năm qua. Ai có được hắn? Mẹ hắn? Người yêu hắn? Hương của hắn? Không ai cả. Hắn cứ lởn vởn quanh họ nhưng chẳng ai thật sự có được hắn. Hắn cứ vậy mà mốc meo đến già, vì chưa ai đủ can đảm buông tay hay đấu tranh để được nhận hắn. Một loại vướng víu kỳ cục. Nói đến ly trà sữa, lại nhớ về cái cây. Cái cây đó hắn ra sức nói là mua đại, chả biết ý nghĩa là gì, một mực phủ nhận sự lãng mạn sến súa của hắn. Mắc cỡ đó mà. Hắn biết rất rõ cái cây đó ý nghĩa gì, phải chọn rất lâu mới chọn được tượng cô gái dáng vóc giản dị như người hắn thương, lại còn nhờ người tỉ mỉ ghi chữ vào đó. Lại bảo là mua đại hắn đúng ngốc như mèo mốc. Còn ly trà sữa khiến hắn khóc cả mấy ngày cũng không đơn giản là vì người ta không nhận đâu. Còn có 70k thôi, ăn không dám ăn xách tiền đem mua ly trà 55k. Ban đầu thì tính mua ly nhỏ cuối cùng nghĩ lại nếu đã mua phải mua ly lớn cho con lợn của hắn uống cho đã. Ngậm ngùi mua gần hết số tiền ít ỏi cuối cùng lại bị người ta phủ phàng khiến hắn ấm ức nghẹn họng. Khóc mấy ngày vì đem hết lòng đi cho mà người ta đâu biết. Hắn đâu cần nhận lại chỉ muốn làm cô ấy vui thôi. Cầm 15k ròng rã mấy ngày tiền xăng không có đổ, chẳng dám đi đâu hay ăn gì. Tặng quà như hắn, nghiến răng không dám nói vì sợ người ta sẽ đem quăng. Công chuẩn bị, bao tiền dồn vào đó, chỉ lo rằng không mua được thứ người ta thích chứ cũng chẳng sợ mình hết tiền sẽ ra sao. Khổ sở như thế hắn tủi thân lắm biết không?
0 notes
Text
Mèo của em.
A có một điều chưa từng nói với em. A định sẽ không bao giờ mở miệng vì chuyện này liên quan đến lòng tự trọng và liên quan đến lý do duy nhất khiến a vẫn còn nghĩ rằng a vẫn là con người. Một con người tốt bụng.
Lâu rồi. Hồi thi chiến sĩ khoẻ. Lúc đó a và Quân chưa thật sự thân và biết về nhau. Lúc đó a biết em chơi thân với Quân. Cách Quân nói chuyện với a vẫn dè chừng và dò xét. Có lần 3 người a, Thùy, Quân nói chuyện... Quân nói rằng mèo của em mất rồi. Và điều làm a kinh ngạc hơn nữa là em nói rằng mèo của em bị ai đập đầu trong đêm rồi thẩy xác trước cửa nhà em. Nói đến đó Quân nhìn a giống kiểu dò thái độ. Câu chuyện vẫn tiếp tục khi Thùy nói em khóc rất nhiều...
Lúc đó a cũng buồn vì mèo của em mất. A là người hay đi thể dục ngang nhà em và rất thường nhìn vào nhà kiếm con miu nhà em. Với a nó rất dễ thương. Nhưng điều làm a đọng lại sau buổi nói chuyện đó là cách Quân kể chuyện và nhìn a. Xâu chuỗi lại thời gian mèo mất và thời gian a bùng nổ như hoá điên với em... Điều gì có thể khiến em nghĩ a là kẻ biến thái? Có phải mèo em mất là một trong những lý do đó?
A nói điều này mong em cố đọc hết từng chữ. A trước khi gặp Oanh a không có khái niệm yêu mèo, a rất sợ mèo. Từ khi gặp cô ấy a đã phải đấu tranh với nỗi sợ của mình. Con mèo hoang đầu tiên tụi a nuôi là Oanh bắt a phải tự tay ôm lấy để bỏ vào túi xách đem về nhà. Cái cảm giác ôm lấy mình con mèo con đụng vào chỉ thấy xương không khiến a ớn lạnh đến tê tái. Biết a sợ, Oanh càng muốn bắt con mèo đó về. Từ đó về sau mọi việc chăm mèo a phải đảm đương. Từ những ngày sớ rớ miễn cưỡng đụng vào nó đến khi hiểu nhau hơn thì rượt giỡn chạy cùng nhà. Nó khôn đến mức a tưởng chừng nó có thể nói chuyện được với a. Khi lớn hơn nó là cầu nối cho a và Oanh mỗi khi giận nhau. Đang cãi nhau thì nó chạy ra làm trò mèo thế là 2 đứa phì cười hết giận. Những ngày cãi nhau đến khó thở, a ra ghế sofa ngủ, nó trèo lên mình ôm a ngủ cả đêm. Kể từ ngày đó a yêu nó như con. Mỗi lần ngắm nó a hạnh phúc khó tả. A về quê 1 tuần nó bỏ ăn rồi bệnh. A ôm nó đi chạy chữa ngày này sang ngày khác, bao tiền cũng trôi cho bác sĩ. Tiền trọ, tiền ăn phải đi vay bạn. A giã nhuyễn hạt thức ăn nấu đặc như cháo bơm từng xilanh cho nó ăn. Liên tục 10 ngày đêm nào cũng vật vã đút ăn, rồi canh nó ói, ôm nó ngủ. Ngày a muốn kiệt sức thì sức khoẻ nó khởi sắc. Lúc đó a hạnh phúc như hai đứa a đã làm được kỳ tích. Về sau a có kinh nghiệm, lên mạng học hỏi thêm a tự chăm và chữa được bệnh cho những con chó con mèo khác nữa của Oanh, của bạn a v.v... Mỗi lần cứu được chúng a hạnh phúc lắm. A rất muốn có một cửa hàng thú y của riêng mình. Vì không có kinh phí a mới thuyết phục bạn a mở phòng khám để a có cơ hội qua giúp sức. A chẳng nhận của bạn a một đồng nào kể từ khi mở cửa hàng. Thiết kế, viết phần mềm, giúp chăm tụi chó mèo hoàn toàn miễn phí. Ai hỏi quá thì a nói có phần hùng để người ta không thắc mắc vì ai cũng nghĩ chẳng đứa nào rảnh đi quảng cáo free cho bạn mình. Nhưng a là vậy.
Cho nên khi nghe tin a rất muốn hỏi thăm em nhưng a lại sợ em nghĩ a có tật giật mình giả mèo khóc chuột. Còn nếu a giải thích ngay lúc đó thì càng chứng minh a làm điều đó. A đã im lặng và bức bối cho đến giờ. Bây giờ a muốn nói rằng a sẽ không thề thốt để chứng minh rằng a không có vì nhân cách của a không cần phải chứng minh. Nếu em muốn kiểm chứng em cũng có thể xin xem lại camera lắp ở trên đường mình ở. Em nghĩ a là kẻ biến thái có thể giết người nhưng tuyệt đối không được nghĩ a vì hận thù em mà giết động vật, nhất là con vật mà a đã tự mình chiến đấu với nỗi sợ hãi để yêu thương nó. Chỉ cần a biết em có mảy may suy nghĩ rằng a làm điều đó thì a SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO EM. Nói ra hơi phủ nhưng nếu bắt buộc phải giết thì a chọn giết em chứ không chọn giết mèo của em.
A đã mang tiếng là quái vật, biến thái thì a không sợ nói những điều "giả như", nhưng ai mà biết được những con người được khen là hiền lành, lễ phép cũng có khi phải ngồi tù vì giết mấy mạng người. Nếu làm người mà như thế a thà là quái vật. Một con quái vật biết sống tử tế và không hổ thẹn với chính nó.
0 notes