#diarythh
Explore tagged Tumblr posts
Text
Em không còn tồn tại
Em yêu anh hay không yêu anh điều đó không quan trọng bằng việc em im lặng và gửi người bạn thân của chúng ta nói ra những điều nặng nề nhất với anh. Với thái độ không hề tôn trọng a và tự xem mình quan trọng a thiết nghĩ anh đã cố gắng để cần nhưng thật sự nó không đáng để cần. Anh đã trân trọng, đã cố gắng hết mực để vấn đề đi bớt xa. Em tổn thương và em biết rằng em tổn thương. Chấm hết. Còn những gì em gây ra cho anh chắc em nghĩ là em đúng.
Từ đây về sau em đối với anh là không hề tồn tại. Và tất cả những gì, những người có liên quan đến em bằng cách nào đó sẽ không thể liên quan đến anh. Hãy nhớ là tất cả. Không có chuyện có cùng chung bạn thân. Anh không phải vì em mà hy sinh tình bạn, mà là suốt thời gian qua anh đã xem xét lại tình bạn đó. Dù thương bạn và bạn cũng thương mình như nó chưa đủ điều kiện để đi đến dài lâu. Người ta chọn em thì anh không cho phép chọn thêm anh. Quá phức tạp để có một tình bạn đơn thuần. Nên anh không.
Còn em. Bất kể sau này lỡ may ai nói rằng những gì ngày trước các em làm là muốn tốt cho anh. Xin thưa anh chẳng màn đâu. Sự thành công của anh là do anh. Nỗi đau em gieo cho anh là sự thật. Anh vượt qua được là do chính anh đéo phải ý muốn, sự sắp đặt của ai đó để anh được "nên người". Không có lý do cao cả cho mỗi nhát dao anh chịu.
Anh được người lớn hơn anh tôn trọng. Còn các em tự xem các em là gì? Anh cuối người xuống chứ anh không thấp hèn hơn các em. Anh không cần những thứ mà em nghĩ anh cần đâu.
Anh không chấp những gì không tồn tại. Bye.
0 notes
Text
Hôm nay a mệt
A chẳng muốn làm gì. Chỉ muốn nằm dài ra. Muốn ai đó cõng a đến một quán nào đó thật ngon để a ăn cho đã... rồi cõng a về nằm lăn ra ngủ.
Tại a không ngủ trưa đấy. Là a không ngủ trưa, nằm nhớ em và nghĩ về sự hạnh phúc của em với người yêu, và tùm lum việc mà hồi sáng a bị đồng nghiệp làm cho trì trệ. Mà nguyên nhân chính chắc là buồn bả do ngày mai a bị đi Kiên Giang chơi. Thiệt là bị đi đó. Đường xa mà đi trong ngày, chắc chắn xuống đó là phải nhậu, nhậu, nhậu và nhậu. Những ngày sắp tiễn trưởng phòng về hưu thật sự rất ám ảnh, những bữa tiệc liên tiếp mà mình không đi sẽ mang tiếng là coi khinh người sắp về hưu. Công việc lên tới đầu còn mắc cái ách lớp CT nữa. Nhận làm phần trả lời câu hỏi cho lớp. Và tuần sau là phải đi học. OK Im fine :((((
Bình muốn học thật giỏi AV, a cũng vậy nên giờ kiếm thầy tầm sư. A còn môn tiếng Hoa nữa. Mệt thật đó. Hèn chi mấy đứa học nhiều không có bồ. Thời gian đâu nữa... mà nhớ. A còn rất mong muốn năm sau có thể xin được đi học thạc sĩ luật. Thăng tiến trong ngành a không dám mơ, a chỉ muốn có bằng thạc sĩ luật, học thêm mấy tháng nghiệp vụ sư phạm để sau về nhận dạy thêm cho mấy trường trung cấp. Meo chửi a ngu sao không theo học trong ngành nhưng a chẳng ham thích.
A nhớ em - rồi việc nhiều quá - rồi lại bớt nhớ em - bớt nhớ em rồi lại sợ có ngày thôi nhớ em - sợ nên lại nhớ em.
A đúng là thằng vớ vẩn. Những khi nghĩ về em đang sống hạnh phúc và từng ngày thành công trên con đường em chọn, a lại thấy tủi thân quá đỗi. Sao a không thể vui vẻ được như em? Không thể quên em như cách em quên a? Sao a mãi khổ sở để em nhìn a như một kẻ đáng thương? Rồi em sẽ cưới, sẽ âu yếm bên chồng, sẽ có những đứa con, còn a thì sao? Đứng ngoài đời em và lặng nhìn người a thương hạnh phúc. Chứng kiến người ta từ những ngày tình nhân đến một gia đình đề huề sẽ khiến a hạnh phúc không? Nếu a chúc em hạnh phúc thì có phải a giả tạo quá không? Vì a đã khóc thật nhiều mà có vui bao giờ đâu.
Những tháng ngày này, khi mọi thứ bắt đầu nhạt, khi lịch trình công việc dày đặc, a lại có một nỗi sợ khác... sợ quên em. Sợ lắm. Đau lòng lắm. Trống trãi lắm. Sợ em không còn xuất hiện bên đời a, sợ a đang yên bình rồi bất chợt thấy em... Sợ quên rồi bỗng lại nhớ nhiều hơn. Sợ những ai đó đi ngang đời a rồi lại để a vu vơ, để một ngày a nhạt màu rồi lại nhớ em. Để a nhận ra một điều... không thể là ai khác ngoài em.
Đúng. A sợ sau tất cả không thể là ai khác ngoài em...
0 notes
Text
Giấc mơ lạ lùng...
Vài hôm trước, vài hôm mà a nhớ em thật nhiều... a đã nằm mơ mình đi ngược thời gian...
Bước vào ngôi nhà của một cô thợ may, ngôi nhà nghèo đơn sơ, cô thợ may vẫn còn trẻ, những đường nét trên gương mặt cô vẫn còn thanh tú. Cô ấy đang bận lay hoay cắt may với mớ vải mà cô mới vừa nhận từ khách. A bước vào như trong vai một người quen, cô ấy không khách sáo chào a nhưng vui vẻ cười khi a đến. Cũng chẳng hiểu vì gì a được tự nhiên ra vào căn nhà đó. Nhìn lại a là một người ăn mặc khá sang trọng so với thời xưa, với áo sơ mi ủi phẳng phiu đóng thùng lịch sự. Có lẽ a là người thành phố hiện đại về thăm lại vùng quê nghèo nên được mọi người nơi đó đón tiếp ân cần. A vào nhà chỉ hỏi thăm vài câu, điều a chú ý nhất là đứa trẻ đen nhẻm đang ngồi chơi trên giường, cô bé tầm 2 tuổi. A đến làm quen và ngồi chơi cùng con bé. Nó mến a và a đã cảm thấy cưng thương nó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy... A bế nó đi chơi vòng vòng trong nhà rồi quanh xóm, nó thích lắm, nó cười rất ngô nghê. Lát thì giỡn với a cười chí choé, lát thì ôm cổ, vùi đầu vào vai khi a bế, lát thì nhìn a thật chăm chú, mân mê cổ áo được ủi kỹ, sờ vào vai áo bàn tay nhỏ xíu xe xe tò mò về một loại vải đẹp, mịn mà nó chưa từng thấy mẹ nó có... Con bé quý a lắm, nó cứ để a bế nó đi chơi khắp xóm... Khi a đưa nó về, đặt lại trên chiếc giường nhỏ để chuẩn bị chào tạm biệt ra về thì nó rất quyến luyến, nó nhảy lên đòi được bế đi chơi nữa, khi nhìn vào mắt a nó biết nguyện vọng đó của nó khó mà thực hiện thì nó lại đem hết đồ chơi trên giường ủi vào a như muốn níu a ở lại chơi cùng nó...
Nhìn đứa trẻ ngây thơ đó a thật thương, trẻ con là một điều gì đó thật quý giá đối với a, là một viên ngọc trong sáng mà người ta chẳng bao giờ muốn vấy bẩn. Nhìn con bé tự nhiên a thầm nói trong lòng "Nếu sau này khi con bé lớn lên, nó biết a yêu nó, a làm nó phải bận lòng có phải nó sẽ rất giận, rất buồn a không? Sao nó lại lớn lên, sao chẳng còn lần nào nữa chú ấy không về bế nó đi chơi, để tâm hồn nó thảnh thơi vui vẻ?"
Giấc mơ lạ lùng a trở về gặp em thời nhỏ xíu... Ông chú ấy dù là ở quá khứ hay tương lai vẫn luôn mong muốn mọi điều tốt đẹp nhất đến với cô gái ấy. Vẫn bằng cách nào đó ấp ủ em vào lòng để chẳng bao giờ em thấy phía sau mình trống trãi... thương em hơn chính a.
0 notes
Text
Hây da...
Tính ra thì Hương của a chắc đang chuẩn bị xa a hay sao. Cũng có thể là không có hứng thú gì với a nữa. Quên được rồi. Cũng có thể là chán cầm điện thoại rồi. Hoặc đã quen và yêu ai rồi. Mọi lần em im lặng kiểu không onl ấy a đều thổn thức không biết lý do. Nhưng lần này thì lại khác... A không lo lắng lắm, như kiểu tự nhiên nó thế...
A không biết nữa. Tiền. Tiền làm a mờ nhạt mọi thứ. A chẳng biết mình còn lòng tự trọng không nữa. A bị chửi nặng lắm, xỉa xói, móc mỉa từ những người ngang a, thậm chí là thua a vậy mà a cứ trơ ra, a có tức chứ nhưng giống như đã luyện được thần công rồi ấy... không một chút biểu cảm gì, lại càng không ghim hận. A chỉ nghĩ duy nhất một điều, phải vui vẻ hứng lấy những điều không may, phải nhìn thấu vị trí mình đang đứng, phải hạ mình thật thấp, phải đứng sau tất cả. Để quan sát, cảm nhận và thấu hiểu.
Chuyện a bực bội mấy hôm nay không biết em có cảm xúc gì. A thì mau hết lắm. Vì với a chẳng có nhiều thứ động trời lắm đâu. Sâu sắc lắm là trách móc ít hôm. Có lẽ chỉ thế thôi. Khi nào lại gặp em nữa nhỉ. A cần nạp hình ảnh.
0 notes
Text
Em yêu anh không?
Em yêu anh không sao hao gầy quá vậy? Em có như anh không... muốn ôm lấy tất cả từ em, muốn hôn tất cả từ cái áo đến đôi chân. Anh yêu em đến giờ thật sự phát khóc. Em có muốn ngồi vào những nơi anh đã đi qua không? Em có muốn chạm tay vào cái áo vắt vẻo đầy mồ hôi của anh không? Có muốn im lặng bước cùng anh trên một con đường không?
Sau tất cả giờ đây em đã cần anh chưa?
0 notes
Text
Anh sẽ yêu em trong bao lâu?
Nhiều lần, nhiều người... đến và gieo cho a những hiểu lầm. Những gì em chứng kiến chưa hề đọng lại bên đời a dẫu một ngày. A vẫn cô đơn, vẫn đi về một mình...vì lòng tin nơi em là không có. A chẳng thể trách em chỉ trách mình không đủ chính chắn để xua đi những hiểu lầm không đáng có. Mỗi ngày nhắn nhủ cho em, gom góp từng mảnh vỡ mong rằng có kỳ tích để vá lấy con tim ngàn vết cắt. A mệt chứ, than vãn... nhưng nếu hỏi rằng a có ý định sẽ bỏ cuộc không, định khi nào mới thôi không yêu em nữa... Chắc a cũng chỉ biết cuối đầu tiếp tục nhặt những mảnh vỡ vì a đã yêu em đến nỗi chẳng biết phải làm gì nếu không yêu em nữa... Phương hướng của a, tương lai của a đều nhìn về em.
Thời gian vừa qua và cho đến sau này, a không biết đó là khoảng lặng ta dành để cố quên nhau hay là sự thử thách em dành cho a. A cũng không thể hiểu cách bạn em sa vào người a. Nhiều lần dành cho a ánh mắt sâu, nắm tay và những hành động rành rành trước mắt em. Bởi vì say không? Bởi vì say mà lần nào cô ấy cũng làm vậy không? A không biết em nói với cô ấy những gì nên a cũng không biết hành động của cô ấy là thử a hay là cảm thông cho a. A không hề có cảm giác, chỉ là cô ấy là bạn em, là chị em với em nên a sẽ quan tâm hơn khi thấy người đó gặp khó khăn. Những khi say người ta ngả ngớn vào a, người ta sẵn trớn vui... a không thể cứ thế mà đẩy ra, a không thể vì vậy mà không làm tròn vai những người bạn đang vui vẻ. Càng nói yêu em càng không dám lại gần em. Những người đến và buông lời mơn trớn trước mắt em lại càng khiến a thấy mình kém cỏi và không xứng đáng.
A yêu em đến ngu khờ, không thể phân biệt được đúng sai. Sau bao tổn thương, sau những lần tránh né, sau những lời cay nghiệt và sau khoảng thời gian cạn cả nước mắt a đã quen yêu em như thế. A không còn biết thế nào là lòng tự trọng, không còn biết thế nào là mặt dày. A là kẻ đeo bám hèn hạ đến không đáng để thương hại. A chỉ biết chờ, chờ đợi một phép màu. Quái vật như a chờ bao nhiêu vạn năm nữa mới được em yêu anh thật lòng?
0 notes
Text
Tự nhiên...
A đi trực. Có rất nhiều chuyện, nhiều dự định để làm trong chiều nay. Bay vô làm một hồi tự nhiên mệt. A cứ có cảm giác gì đó. Một lúc sau mở điện thoại thấy em...
Đầu giờ a bước ra khỏi nhà đã gặp chị em.
Em à...
Em có đang hiểu a không? Có đang hiểu những gì đang xảy ra với a không? A mệt đến chẳng muốn kể rằng a đã hiểu những gì, đã biết điều gì.
A mệt khi mỗi cảm giác của a đều bắt nguồn từ em. A mong rằng mỗi khi a thấy khó thở, thấy bất an, thấy đau lòng mà không biết tại sao thì đó không phải xuất phát từ cảm xúc của em. Mỗi lần như thế a đều muốn tìm ai đó nói chuyện, làm gì đó để quên đi. Nhưng... những lúc như vậy chẳng ai bắt máy, chẳng ai trả lời tin nhắn của a... Cứ thế mà để a một mình gặm nhắm.
Em hiểu không nếu nói ra chắc người ta nghĩ a điên nhưng a cảm giác được những lúc em giận hay trách a. Em có nghĩ a điên không? Chắc có. Mỗi lần em buồn a. Mỗi lần em muốn nghe a báo cáo về hành trình của mình, mỗi lần em muốn biết a đi đâu làm gì... Nếu a không kịp báo cáo em sẽ bực. Những lúc em lặng mất tăm trên mạng, cố gắng để thật lâu xem cảm giác của a thế nào, hay những lúc em muốn a phải thôi không lên mạng nữa như lời a hứa, hay ghét a đi nhậu, ghét a gặp gỡ đứa con gái em không thích, ghét a vui vẻ, đối xử tốt với họ...
Ghét a bệnh, ghét a thân không lo đi lo cho người khác, ghét a đến chẳng thể mở miệng với a. Vì em tổn thương, em uất ức... Nếu có một cơ hội mà mặc nhiên là do ông trời tạo ra, một nơi nào đó chỉ có a và em... thì em sẽ dày vò a cho thoả, sẽ vùng vằn hết mức có thể, rồi sẽ say xỉn một trận ra trò, để tự nhiên ngã lên vai a mà chẳng hề cố ý, sẽ có nhiều can đảm để nhìn a thật sâu, để khóc, để a ôm, rồi lại vùng vằn, rồi lại khóc, rồi lại ôm em... Cứ thế cho đến khi a tự thấu rằng em đã đau như thế nào. Cứ thế cho đến khi a cho em là tất cả. Cứ thế cho đến khi thế giới này quên mất a và em đã từng có những đổ vỡ. Em còn chẳng muốn nói lời nào với a nữa... Nếu tâm can a đủ thấu thì khi ngày mai đến em tự nhiên đến và nói rằng "chở em đi ăn".
A nghĩ và tưởng tượng ra như thế có phải điên không?
Thời gian qua đi chứng minh ở a sự kiên nhẫn, chứng minh với mọi người rằng việc ta có đôi khi chung đường là vô cùng bình thường, chứng minh rằng sóng gió qua đi sẽ cho mình sâu sắc thương.
0 notes
Text
Diarythh: ông lơ ngơ đi mua trà sữa...
A bước vào quán trà sữa. Đứng lơ ngơ gãi đầu trước list đồ uống dài ngoằn. Cô bán hàng rất cực khổ với sự diễn tả của a. "Cái trà gì mà màu hơi trong trong mà có cái gì sủi bọt ở trên ấy em gái". Cô ấy ngẫm một hồi rồi cười chỉ a vài món trong đó. A chỉ theo cảm tính, một món trà mà a đã từng được mua uống. Rồi thêm cái thạch gì ấy cũng là do a hỏi cô bé kia cái gì ngon nhất. A đã cẩn thận chọn lượng đường phù hợp và dặn kỹ không đá. Bởi vì người a thương không biết khi nào sẽ về.
A cẩn thận giấu ly trà sau chiếc cặp khi chạy xe vào và lựa giờ vắng để móc ly trà vào xe. Là do sáng nay a đã giải quyết được một chuyện làm a rầu cả tối. A quyết định bạo gan một lần tặng cái gì đó cho em để xem như là a ăn mừng. Ngộ lắm. Khi a thành công việc gì a cũng nghĩ đến em. Muốn cùng em ăn mừng. Chắc em sợ lắm. Sợ a lắm đúng không. A xin lỗi. A biết mình chẳng là ai. A gửi cho em mà ko dám nói gì, cũng ko dám nhắn tin hay đăng cái gì ẩn ý trên mạng. Vì a sợ điều đó sẽ ảnh hưởng đến em. A chỉ đơn giản là muốn em vui nên mua nó đến chứ a không muốn chứng tỏ điều gì với ai và đặc biệt là với em.
Ly trà vẫn ở trên thùng máy lạnh. A không đem về. Vì nó là của em. A cũng buồn. Cũng gọi là rơm rớm nước mắt. Nhưng thôi đó là kết quả mà a dự đoán được. Dù sao đâu phải ngày đầu a bị em ghẻ lạnh. Có điều chắc em sợ. A không muốn cưa cẩm gì em chỉ là a muốn chia sẽ niềm vui với em... A xin lỗi.
0 notes
Text
Diarythh: a đã suy nghĩ rất nhiều...
Vài hôm trước a gọi cho Oanh, vì nhiều chuyện khiến a băn khoăn và không vui. Sau khi nghe cô ấy nói a cảm thấy rất nhẹ nhàng. Cảm thấy những gúc mắc không còn nữa. A thấy rất tự hào và cảm ơn cô ấy. Cô ấy nói rằng "em chia sẻ với a như một người bạn thân nên cái gì tốt cho a em sẽ làm. Em muốn a thấy a thành công vì em biết a có tài." Lúc đó a bảo rằng "ông xã em sẽ cố gắng để nuôi em". Cô ấy nói "thôi". Tụi a trầm lại. A hỏi cô ấy có còn đợi a nữa không? Cô ấy nghẹn lại chầm chậm nói rằng em sẽ chờ thêm 10 năm nữa. Lúc đó a sẽ thành công chứ? Em đợi đến khi a thành công em sẽ về với a...
A biết sau tất cả những vết thương kia vẫn chẳng thể nào đánh đổi bằng cái giá của thanh xuân. Dành cả tuổi xuân chỉ để chờ đợi một người. Em biết không dù em có yêu a đến cháy lòng liệu em có can đảm như cô ấy? Hy sinh thanh xuân của mình chỉ để tin một lời hứa...
Làm sao a dám nửa vời, làm sao a dám hứa suông với người đã trao cho a những điều quý giá nhất của đời mình? Oanh đối với a không gì thay thế được và ở một vị trí tối thượng trong lòng a.
Thế nên em phải hiểu vì sao yêu em a đau lòng đến vậy. Đời này có 2 phe tư tưởng khi nhìn vào a. Một bên nghĩ a ế lòi ế xỉ một bên thì nghĩ rằng đụng ai cũng thích cũng yêu. Cả 2 đều sai. Sự thật a rất khó yêu một ai. A dễ cảm mến nhưng không tơ tưởng. A thích sự có mặt chứ không mong được đến gần. A chỉ yêu khi bị tác động tâm lý mạnh. Phải có cái gì đó tát mạnh vào nỗi đau của a thì mới khiến a nhớ tới. A những ngày đầu quen Oanh rất chán, thật sự là quen cho có vì a mới bước qua cuộc tình đau đớn không có nhiều cảm giác thèm yêu nữa. Một lần a nói với cô ấy là "em hãy chấp nhận việc a còn yêu người cũ, nên cũng có thể a sẽ còn dây dưa em có chấp nhận được không?". Cô ấy lặng người gục xuống, mặt mài đỏ hoe, người rúm lại, nước mắt rơi lả chả, mũi dãi tèm lem. Nhìn thấy cảnh đó a đau lòng quá, nhìn con bé nhỏ thó đó vẫn nắm chặt tay a mà khóc a tự nhiên nghe tim mình đau... Vậy là từ đó a biết thương người con gái đó thật nhiều.
Còn em ngay từ đầu a không yêu em. A chỉ rất mến và thấy quý giá vì được quen biết em. Người mà a nghĩ đã cho a học những kiến thức hay mà lại miễn phí. Em vui tính, lại sống rất giản đơn. Dù hơi ngạc nhiên nhưng mỗi lần nghe em hồn nhiên chửi thề trước mặt a, a thấy sao dễ thương quá. Em chẳng ngại gì cả khiến a cũng thấy thoải mái. Cho đến khi em có những lập lờ... rồi hiểu lầm... rồi tự nhiên không nói không rành đoạn tuyệt mọi thứ với a. A từ ngơ ngác đến tự hỏi. A từ không biết gì đến nghe những lời xác muối được gọi là từ em gửi lại. A từ hồn nhiên đến nghe được những người xung quanh em sợ a lắm coi a như quái vật. Rồi a từ buồn đến đau không thở được. A muốn gào lên lôi tất cả ra ánh sáng. Muốn đốt cháy cả thế giới, muốn đến mà đấm vô mặt em tại sao lại đối xử với a như vậy. Nhưng rồi a lại phải tự nén lại tất cả những uất hận để sống tiếp vì kỳ vọng của những người a thương yêu. A phải sống để thực hiện lời hứa của mình. Nén sự chịu đựng tròn nửa năm. Với những câu hỏi và sự mập mờ. Với một con người làm a đau như tận thế mà vẫn phải nhớ đến. A đã yêu em bởi vì không thể quên em...
0 notes
Text
Diarythh: a phải làm sao?
Nếu lỡ chăng chính a là người làm em đau... thì a cũng chẳng thể khô mi.
Đau lắm em. Tại sao em luôn đi cùng a ta? Tại sao mỗi thứ a ta làm luôn có bóng dáng em trong đó. Phải. A ghen...
Là a chẳng thể được đối xử như a ta. Thậm chí a còn chẳng phải người dưng. Vì sao em biết không? Vì em cho họ những ổ bánh mì để họ ấm lòng những ngày đông. Còn a là gã ăn xin đứng chơ vơ bên đời em để nhìn em trao cho cả thế giới sự ấm áp. Em cho a sự im lặng đến băng giá. Chờ đến thu qua đông về chỉ cần một chút mở lòng cũng biệt tăm. A ước mình là những người nghèo đó để nhận được chút ấm áp từ em. Nhìn em viết ra những từ "cho đi sẽ được nhận lại" a cảm thấy đau xót cho chính mình. Là ai cũng được miễn không phải a. Là tại a quá xấu xa hay tại a đánh mãi vẫn không chịu buông? Càng đánh càng đau, càng rỉ máu mà tay cố níu mãi. Vì gì? Vì thương nên cố sống cố chết để mà thương. Nát hết con tim a vẫn chẳng thể làm ai đó nhỏ chút động lòng. A thèm khóc cho vỡ oà. Khóc để trôi hết nhớ thương...
Cà phê đắng không em? Đắng đến xé lòng
0 notes
Text
Diarythh: anh là ai?
Trước tiên cho a xin lỗi nếu làm tâm trạng em đi xuống khi em vừa mới bắt đầu làm một công việc vô cùng ý nghĩa.
Một câu chuyện về 2 người lính cứu hoả có công dập tắt một đám cháy. Một người là anh hùng. Một người là vô danh. Bài báo phỏng vấn 2 người. A hùng nói rằng tôi đã dập tắt đám cháy. Vô danh nói rằng tôi là người lính cứu hoả đang thực hiện nhiệm vụ của mình. Thời nay anh hùng khác vô danh như thế thôi. Bạn thân a hiện nay là một trong những người giàu nhất Đồng Tháp này. Có cả biệt thự ở tại thành phố này. Không phải gọi là hầu hết mà là tất cả bạn thân của a ở đây đều là giới giàu có. Nếu nói rằng a ganh tỵ với người giàu hơn a thì không phải rồi. Bởi vì a nhìn thấy được những thứ khác nữa. A không biết có phải em quá ngây thơ hay là em đã lý tưởng hoá hình tượng đó mà lao vào. A yêu em nên bằng cách nào đó a sẽ chấp nhận mọi thứ từ em. Nhưng không có nghĩa a chấp nhận những người bạn xung quanh em. Việc em em làm, bạn em em chơi. Dù sao giữa a và em là những phạm trù rất khác.
Hai người anh trai thân mà em chơi. A nói thật. A không tin em chỉ xem họ đơn thuần là bạn. Em chửi a là không biết gì về em thì đừng có nói. Đúng là a không biết gì về hành tung của em nhưng đến cả người không biết gì về em mà còn nghi ngờ thì tự hỏi hành động lơ lửng của em là ý gì. A cũng không rõ hiện giờ em có quen 1 trong 2 người họ không nhưng a đặc biệt rất ghét kiểu hành xử đó của em. Dù là thật lòng em chẳng có ý gì nhưng vì lý do gì em lại cho người ta những nghi ngờ như vậy? Đừng trách rằng họ không hiểu. Hãy trách rằng tại sao bản thân mình lại tạo ra cơ hội cho người ta hiểu lầm.
Lập lờ.
A ở cái tuổi này không phải đơn giản mà a có cái nhìn không thiện cảm với ai đó. A là người rất rõ ràng và cụ thể. Ở một con người không phải a nói ghét là ghét, nói thương là thương. A chia ra. Về mặt bạn bè, về mặt công việc, tính tình, tình cảm. A chia ra để đối xử. Nếu họ chơi tốt với mình thì a sẽ chơi tốt với họ, nếu công việc hay tình cảm họ không chuẩn a sẽ né để tránh liên quan về các mặt đó. Hai con người đó a vẫn đối xử bình thường, về mặt chơi bạn a cũng chơi tốt, xem là bạn bè tốt. Còn những vấn đề khác liên quan đến kinh doanh, quảng bá hình ảnh, ngoại giao, tình cảm của họ a đều không muốn liên quan và hoàn toàn không thích. A nhìn thấy được nhưng rất khó nói. Em phải biết rằng một khi cái gì không nói được nó không đơn giản như thế nào rồi. A nói để em ngẫm. Nếu em tin a thì em sẽ có cách ngoại giao hợp lý. Với cả em không phải a chấp nhận và tôn sùng hết đâu. A thấy hết nhưng a bỏ qua. Vì dù sao đã là người a thương thì họ có xấu trong xấu ngoài thì a cũng sẽ bảo vệ.
A từ trước tới giờ làm gì cũng lặng lẽ. Lên mạng quằn quại với em những vẫn hoàn thành công việc, vẫn đi kiếm tiền, vẫn lấy được bằng này bằng nọ. A là vậy đó. Chỉ có a mới biết. A sợ lắm cuộc sống là trung tâm của mọi sự chú ý. Em đi học làm lớp trưởng, vào ngành hoạt động sôi nổi, em cũng trở thành một trong những trung tâm rồi. Nhưng đến thời gian nào đó những thứ đó chỉ khiến em cảm thấy chán chết được. A tận hưởng cuộc sống không ai biết đến như em thấy trên facebook đấy. Bởi vì a tin rằng đây chưa phải là lúc để người ta biết đến a. Mình sống thì mình phải biết cân bằng và điều tiết. A không chỉ biết ham muốn những cái hay ho, cái tốt a còn tự ôm vào mình những khó khăn, thiệt thòi. Bởi ngày nào đó, khi người ta sử dụng hết may mắn của đời mình thì sẽ tới lượt a lên tiếng.
A khác em. A không sống vì lý tưởng cao đẹp. A sống vì một thế giới tươi đẹp dưới sự chủ trì của a. Nếu em chỉ tham vọng có cuộc đời hạnh phúc, bình yên, có bạn đời thương yêu hết mực thì chọn a không hẳn là sai đâu.
0 notes
Text
Diarythh: hôm nay a viết về những góc khuất.
A rất sợ sự im lặng của em. A sợ rằng nó chẳng êm đềm như những gì ta thấy. Mọi thứ ta thấy rất rõ ràng. Là em không bao giờ muốn liên quan đến a nữa. Là sự im lặng sẽ theo em đến trọn đời. Là a không còn tồn tại trong lòng em. Mọi sự mộng mơ của a đều hoang tưởng. Bạn bè không nhắc về chúng ta nữa. A không la hét nữa. Cả nơi làm việc không còn ai biết đến chúng ta đã từng có mối liên hệ gì. Mọi thứ thật "bình thường".
Chúng ta giỏi đúng không? Chúng ta đã tạo ra một thế giới thật bình thường theo như những gì mà ta muốn. Chuyện của chúng ta không bí mật. Nhưng nó là câu chuyện mà một khi ai đã biết sẽ không thể hé răng. Nó dần dần trở nên thật bình thường đối với những ai đã biết. Em vô cảm với a và a thì luôn nồng nhiệt với em. Người ta chọc a hở gì cũng có chữ "Hờ hờ". A cứ thích em như thế. Người ta bảo a thương em muốn chết mà ghét gì. Những gì nhỏ nhặt mà a lo cho em người ta cũng thấy. Nhưng nó không đủ để người ta gay gắt về chuyện của mình. Nó ngày càng đáng yêu trong mắt họ. Việc a cứ ngày này sang ngày khác thương em nó cũng tạo thành thói quen và cũng là sự kiểm chứng chính xác cho tấm lòng của một kẻ vì yêu mà đến. Vì yêu mà đến chứ không phải vì yêu mà bất chấp. Người ta là ai? Là những người cần biết nên biết.
A không biết đến bây giờ em có đặt câu hỏi nào về a không. Nhưng a mệt mỏi khi phải là người bí ẩn trong mắt người khác. A chỉ đơn giản là sợ bị tấn công nên giấu mình chứ không phải bí ẩn khó lường như người ta đồn đoán. A sống rất đơn giản. Vì sao a tự tin? Vì a show ra chứ không giấu diếm để người ta không có cớ bóc mẻ. A không có gì bí mật vì bí mật sẽ có ngày bị bật mí. A không giấu mà cũng không nói. Ai cần biết tự động họ sẽ có cách để biết. Mà ai cần biết? Là những người quan tâm thật nhiều đến a. Tại sao phải đề phòng những người quan tâm đến mình đúng không?
A biết có những cái rất khó nói, khó hiểu. A và em là những người sống bằng mắt. Chúng ta đều có những cảm quan riêng khi quan sát một ai đó. Điều đó khiến ta trở nên đặc biệt trong thế giới giao tiếp ngầm. A đã từng than vãn về các mối liên hệ phức tạp giữa chúng ta. Nếu chỉ đơn giản em là một người khác có hoàn cảnh khác thì chúng ta có thể chẳng đến mức này. Hoàn cảnh phức tạp hơn bề ngoài. Vì những mối liên hệ này chẳng phải là loại hiện hữu. Nó luôn ngầm một cách khó hiểu.
Khi a bước vào một nơi có em và có rất đông người a biết có vài người cũng quan tâm đến sự hiện diện của a. A biết có những người định vị được a còn sớm hơn cả em. A đã thắc mắc rằng là do em hay là tự họ tìm tới. Sao có nhiều sự ngẫu nhiên đến vậy? A đoán rằng dù là do em kể hay không kể thì trước sau gì em cũng cảm nhận được sự chú ý của người đó dành cho a. Em khó chịu không? Bởi vì họ cũng thuộc tuýp người giao tiếp bằng mắt.
A nghĩ rằng cả đời này e chẳng tin a chân tình. A chỉ có thể bị quản thúc bởi người mà a đang cùng đi. Vì a dễ nhận ra những khác lạ giữa đám đông. Dễ nhận ra những ánh mắt đó. A đến bây giờ thật sự mệt mỏi. A không thích nhiều người ôm a, câu cổ, kề vai a nữa. A không thích là người của công chúng. A muốn thuộc về một mình em. Người ta cứ cảm thấy vui vì trên lý thuyết a chưa thuộc về ai. Họ nắm tay a vì gì? Vì bạn bè đùa giỡn, vì quý mến kiểu thân tình hay là vì bất cứ thứ gì mà người ta có thể biện hộ được... thì người ta cũng được nắm tay a, trao ngầm hơi nóng bàn tay cho a. A sợ rồi cảnh khi thế giới không biết gì chỉ có 2 người là hiểu được. Những người dành cho a sự mập mờ đáng ghét đó là ai chứ? Có vài người là những người rất gần em.
A hoả. A đang hoả. A học mà tâm can cứ nghĩ đến em. Cứ tưởng tượng. A mệt mỏi khi không có được niềm tin từ em. A càng ngày càng trở nên công cộng. A càng làm nhiều người có thiện cảm thì a lại cảm thấy xa em hơn một bước nữa. Bước vào một đám đông người này người nọ bu quanh a lại càng muốn tìm em, càng cảm thấy cô đơn. A có cả thế giới mà sống thiếu em cũng vô nghĩa. Xung quanh có rất nhiều thứ vui để a tạm thời quên lãng em đi. Nhưng a khao khát có em là người quản thúc a các thứ. A không đòi tự do. A muốn em trói chặt a. A ước em giận dỗi mỗi khi a mê game bỏ quên em. A ước em la mắng mỗi lần a ăn nhậu say xỉn. A ước thấy em khó chịu khi a ham chơi. Em có thể quá đáng hơn thế chỉ cần đừng để a sống tự do thêm ngày nào nữa. Chỉ c���n em tuyên bố a là của em thì a sẽ không để ai phản đối đâu. Thật sự a muốn gọi em là xã yêu lâu rồi. Con vợ đàn ông của a em chấp nhận a đi.
0 notes
Text
Diarythh: trời vào đông rồi.
Bàn tay, môi khô rúm lại. Đông này chắc sẽ lạnh lắm. Chờ đợi em tháng ngày này hao mòn hết cả. A ốm hơn, hao mòn hơn, tiều tụy hơn, già hơn. A nhờ mấy cái vả đầu của Cumeo, râm ran tiếng chửi của lũ bạn để lấy sức bước qua đông này. Mỗi lần lướt qua nhau nói nặng nề cũng không nặng nề nó thanh thản cũng không thanh thản. A tin mình đã thấy nhau từ rất xa... Giây phút để bước qua nhau đã phải chuẩn bị tinh thần từ trước. A và em không thể tự nhiên đối diện cho nên mình có thói quen đâu lưng vào nhau mỗi khi ở gần. Em tránh và a cũng tránh.
Thở dài không em?
Mong manh quá phải không em? Mình vì cái gì mà không thể tỏ ra trân trọng đối phương? Rõ ràng a rất muốn nhìn em thật lâu, ngắm em đến trọn nhưng mỗi lần chạm mắt mình lại không thể giữ đó quá 2s. Ở giữa chúng ta có những người bạn luôn bên a và em. A nghĩ điều đó tồn tại là cách mình vẫn trân trọng đối phương qua lời nói... A tin nhưng cũng rất mỏi mòn. A tự hỏi nếu dùng tất cả ngây thơ để hát về em, viết về tất cả ngọt ngào a tin là có... thì hạnh phúc có theo đó mà về với a không? Nếu lỡ một mai câu chuyện này chỉ là do a tưởng tượng ra thì có phải thất vọng lắm không? Có lẽ a đã quá nuông chiều cảm xúc của mình. Lỡ mai a biết em chẳng hề yêu a và chưa từng quan tâm đến những gì a viết thì có phải a phung phí quá không?
A đã yêu em nhiều đến thế sao? Là một giây cũng không thể thôi nghĩ về em. Là khờ khạo chờ một giấc mơ không bao giờ tới. Là chờ được một lần chạm tay trong khi a chẳng bao giờ dám đứng gần quá 3 bước. Là chờ một lần được hỏi "em ăn gì a mua". Là đợi một lần được nghe em nói thương a em thương nhiều lắm.
Đợi em a đợi đến hao mòn.
0 notes
Text
Diarythh: em có từng nghĩ.
Hoizz... A cũng còn ấm ức lắm nhé. Là a tính giận dỗi e trọn một ngày nhưng qua một đêm thức dậy đã quên mất rồi. Sao có thể giận một ai đó lâu như vậy nếu mình thương họ thật nhiều chứ. Mỗi ngày mới tới còn bao nhiêu mục tiêu và công việc chi phối đâu phải muốn giận lâu là được. Em có giận a không? Mỗi lần a buông những lời hờn giận a thấy em còn giận a nhiều hơn a giận em. Có phải là "em sai rồi a xin lỗi em đi" "em rất giận a vì a dám giận em"? :)
Bắt được em xin lỗi thì lúc nào cũng tỏ ra ấm ức hết. Rõ ràng sai mười mươi nhưng chẳng bao giờ chịu xin lỗi. Mỗi lần như thế cứ như a bắt nạt em lắm... Là em cứ muốn a nuông chiều em mãi. Dù em sai thế nào thì người xin lỗi phải là a. Dù em có làm a đau thế nào thì người khóc vẫn là em, người dỗ dành vẫn là a. Em có bao giờ ganh tỵ với O không? A nghĩ là có. Em có bao giờ khó chịu khi thấy a chạy qua O chơi không? A tin là có. Em có bao giờ bực bội khi thấy a mang balo không? A tin em khó chịu khi nghĩ đến lý do a hay mang balo, nơi a đến và người a sẽ gặp.
Em có bao giờ nghĩ đến việc thay đổi vị trí giữa em và cô ấy? Có bao giờ muốn người a đang chăm sóc hiện tại là em không? Em cũng vụng về, cũng hay khóc, cũng muốn được chăm sóc và vỗ về. Ở ngoài kia, cả rừng người đâu phải ai cũng giống a. Đâu phải ai em cũng dễ dàng nhận ra giữa đám đông bộn bề. Đâu phải ai cũng khiến mi em lặng xuống. Những lần nhìn thấy nhau nếu không chuẩn bị trước có khi nào mắt em không lặng đi. Chỉ cần một cái liếc mắt cũng định vị được a vậy mà lại vội vàng quay đi. Lại sợ....
Không đến gần a mà cũng không muốn quá cách xa a. A phải ở đâu đó quanh em thì mới yên tâm. Nói đi nhỏ em ghiền a đến mức nào? Mỗi lần có a ở nơi nào đó gần em mọi thứ bớt cô quạnh hơn không? Một chút hồi hộp, vài lần liếc thấy, nghe được giọng a nói vài ba câu với lũ bạn, cho a thấy em. "Em hôm nay có đẹp không? A đã nghe thấy giọng em chưa?" Em có bao giờ tự hỏi thế không?
Nhỏ à! Bao lần tổn thương nhiều vậy, rào cản nhiều vậy, sai nhiều vậy em còn muốn yêu a không? Em đâu muốn yêu a. Chẳng hiểu vì sao ta như thế này. Nếu a trong một thân xác khác mọi thứ có lẽ sẽ không tồi tệ. Nhưng làm sao mà biết được ý trời. Em mãi mãi không muốn chấp nhận a dù phải đánh đổi bằng bao nhiêu nước mắt... Nhưng em có bao giờ tự hỏi nếu một mai không còn a ở đây mọi thứ sẽ êm đềm hơn không? Nếu một mai tình yêu của a không còn hiện hữu em sẽ hạnh phúc hơn không? Em nói a nghe đi... Yêu a khổ sở lắm không?
0 notes
Text
Diarythh: a muốn câu trả lời.
"Người yêu tôi phải là con trai. Tôi rất sợ! Làm ơn đừng làm phiền tôi". A phải làm gì với câu nói này? Sao em không nói là em không hề yêu a? Chẳng lẽ như vậy không tốt hơn sao? Cũng là một thông điệp để a không thể mộng mơ nữa nhưng nỗi đau sẽ khác nhau. Em rốt cuộc chẳng rõ ràng với a điều gì, rồi lại thêm thái độ khinh sợ a như quái vật. Người đã luôn thật lòng với em. A phiền thật không? A vô tư rồi em cứ gieo rắc vào đầu a những câu hỏi. Bao năm qua đi a sống chỉ chung thủy với một người. Dù là có những giây yếu lòng a vẫn miệt mài với giấc mơ về tổ ấm của a. Từ khi nào a vô tư kể với em những muộn phiền của a để rồi em len lỏi vào những suy tư của a. A bắt đầu giành thời gian để giải đáp những thắc mắc, a phải nghĩ về em. Rồi hình ảnh em bắt đầu thay thế cô ấy trong giấc mơ của a.
Em có biết a đau thế nào không? Vì a không muốn! A chẳng muốn yêu em. Bao năm qua đi a có làm gì có lỗi với ai đâu. Sao kết cuộc của a lại thê thảm như vậy? Đau không khi đầu ấp tay gối nơi này mà lòng lại mơ về nơi khác? Em đối xử với a như vậy. Cuối cùng là em cao thượng hay ích kỷ? Em bây giờ có đang hạnh phúc không? Làm a đau nhiều như thế em có hạnh phúc không? Em có thật là chẳng để tâm đến người đang vì em mà sống dở chết dở không? Một lời cũng chẳng tỏ tường. Không yêu thì là bạn. Là bạn không được có phải đã yêu không? Chẳng biết được.
Sự im lặng của em là gì? Là nỗi buồn, là chết lặng hay chẳng là gì cả. Quan trọng là chẳng có gì để nói với kẻ không là gì với mình? A bắt buộc phải thông minh sao? Bắt buộc phải đoán ngược đoán xuôi em đang nghĩ gì sao? Rảnh rỗi thì ngó nghiêng xem a viết gì. Có một đứa quằn quại vì mình thật thích đúng không? Cảm giác được tôn sùng, được yêu thương mà không có bổn phận phải đáp trả. Thấy a đau lòng từng ngày em chịu được không? Hay em cũng xót nhưng chẳng muốn mất đi thứ tình cảm dư thừa này. Thứ tình cảm em gọi là đáng sợ, sự quan tâm mà em gọi là thừa thải. Ai cũng thích sung túc và dư giả. Để tận hưởng. Sao phải buông đi sự dư giả của chính mình.
A yêu trước a thua. Ừ a chọn thua tất cả. A đầu hàng. A chẳng muốn hơn thua. A chỉ muốn cuộc sống bình yên. Là a yếu hèn hay chính em mới là người không mạnh mẽ? Em không có can đảm đến bên a cũng không có can đảm để a rời xa. A quá đáng. A biết a quá đáng. Nhưng a đã cố sửa sai rồi. A quên em không đ��ợc a đã dũng cảm thừa nhận. A chấp nhận hình phạt. Em nhịn a nhiều rồi. Em nhịn những gì? Em thậm chí cũng có thể đứng trước mặt a mà đánh đấm cho hả giận. A chẳng than. Sao em phải nhịn a? Trong khi a đứng đó để chờ em xối xả vào. Những lời em viết ra bao nhiêu là sự thật bao nhiêu là cơn giận viết ra?
Nếu mai sau a cứ vất vưởng bên đời em chẳng lẽ em có thể sống vui vẻ nhìn a như thế? Em không một chút xót? Không một ý nghĩ trong đầu? Bây giờ mọi thứ đã rõ ràng. Sao mình có thể làm bạn đây? Ngày mà a còn lấn cấn giữa bạn và tình em đâu có nói với a lời gì để định hướng tình cảm của chúng ta. Để a cứ mãi bị sự im lặng của em ám ảnh và luôn tự hỏi. Bây giờ a thương em. Em có nói ngàn lần không chấp nhận a thì cũng đâu khiến a ngừng yêu em. Làm sao để hạnh phúc khi mà thằng ngốc này của em cứ mãi khóc lặng bên đời em... Hỡi em!
0 notes
Text
Diarythh: a cũng biết ghen.
A nhớ có lần a nằm mơ... thấy O bỏ rơi a theo một người khác. Họ tay trong tay vui vẻ đi ngang qua a bước vào một nơi nào đó. Họ ôm ấp thắm thiết, hôn nhau trước mắt a. Em biết lúc đó a đã làm gì không? Lúc đó a chỉ đứng nép vào một góc của bức tường nhìn họ... và để nước mắt rơi nhoà ướt hết mi. Đớn đau mà chỉ biết nhìn và khóc thật nhiều. Sáng ra a ấm ức kể cho cô ấy nghe. Nghe xong ấy bảo a sao thật ngốc. A cũng thấy mình ngốc. Nếu biết chỉ là mơ a sẽ lao vào đấm đá cú nhéo cho hả giận. Vậy mà a cũng không làm được. A yếu đuối phải không?
A hùng hổ nhưng cũng chỉ biết gục khóc trong âm thầm nếu một mai người a thương rời bỏ a mà đi. Lần mà tụi a sắp chia tay vì cô ấy yêu người khác, lần đó a đã hạ mình xin người kia buông tay cô ấy đi. Lúc đó a biết mình thật hèn hạ. Cố nắm níu đến quên cả lòng tự trọng, quên cả việc cô ấy làm tổn thương a thế nào. Cuối cùng cô ấy chọn a. Chọn một con tim đã tan nát. Để giữ được người a thương a đã đem trái tim mình ra cho người đâm nát. A vẫn thở dù đã chết...
A vẫn vậy. Vẫn trở về vui vẻ. Vẫn là chỗ dựa, là hơi ấm của người ta. Nhưng người ta đâu biết từ lâu a đã chết lặng trong âm thầm. Những nỗi đau sẽ không bao giờ được kể. Sẽ chỉ có những cử chỉ chăm sóc ân cần, những câu chuyện vui... tiếp nối ngày qua ngày cho người ta của a hạnh phúc.
Hôm nay a thương em. A cũng biết ghen. Vẫn ghen như ngày đó. Nhìn em vui vẻ hay trao ánh mắt khác với một ai đó a cũng chỉ biết lầm lũi đứng thật xa nuốt nghẹn. Đêm về day dứt nhưng chẳng dám kiểm chứng. A sợ biết rồi lại đau. Vài lần, vài người bỗng nhiên nói rằng hình như em đang quen người đó... Tim a thắt lại chỉ biết im lặng quay đi. Từng lời người ta nói in đậm trong đầu a từng chữ một. Tận mắt nhìn thấy em thân thiết với họ và nhớ lại câu chuyện được nghe a chỉ muốn bỏ chạy đi thật nhanh thật xa. A giận lắm, đau lắm nhưng a biết mình không có quyền. A chỉ được phép cố quên đi những gì vừa thấy vừa nghe, cố an ủi tim mình đừng đau nữa.
A cũng biết ghen. Khi a ghen là tim đau lắm. Vì a chỉ khóc trong nín lặng. Đừng trách a vì sao không biết em sống sao... Thà không biết sẽ không đau. Nếu có thương a thì đừng làm a ghen... Trái tim a mỏng manh lắm. A chỉ biết thương em.
0 notes