#xe sang
Explore tagged Tumblr posts
Text
Hợp Pháp Hóa Lãnh Sự - văn phòng Doanh Nhân Việt
Hợp pháp hóa lãnh sự là gì ?
Hợp pháp hóa lãnh sự là quá trình xác nhận tính hợp pháp của các loại giấy tờ, hồ sơ, tài liệu chính thức. thông qua chữ ký và con dấu của các cơ quan có thâm quyền của các cơ quan đại diện ngoại giao hoặc. lãnh sự quán của các nước.
Các loại giấy tờ cần hợp pháp hóa lãnh sự thường gặp như:
Hợp pháp hóa lãnh sự giấy phép lái xe Hợp pháp hóa lãnh sự bằng đại học Hợp pháp hóa lãnh sự giấy khai sinh Hợp pháp hóa lãnh sự giấy đăng kỹ kết hôn Hợp pháp hóa lãnh sự bằng lái xe Hàn Quốc. Hợp pháp hóa lãnh sự giấy tờ hàn quốc Hợp pháp hóa lãnh sự bằng cấp nước ngoài Hợp pháp hóa lãnh sự giấy đăng ký kết hôn Hợp pháp hóa lãnh sự giấy ủy quyền
​Liên hệ ngay với văn phòng ​Doanh Nhân Việt​:​
​Hotline: 0932100040 (Ms.Giàu) - 0938324455 (Mr.Phong)​
​Gmail: ​[email protected]
​Website: ​https://doanhnhanviet.edu.vn​
​Website: ​https://doibanglaixenuocngoai.vn​
​Website: ​https://www.doibanglaixequocte.com
Website: https://hopphaphoa.com.vn
Tumblr media
3 notes · View notes
abnormalpsychology · 8 months ago
Text
I LOVE MY FRIEND C DEARLY!!!!!! I COULD WRITE PAGES OF PLATONIC SONNETS!!!!!!!!!!!!!!!
0 notes
iambep · 4 months ago
Text
Tumblr media
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đ��p mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
187 notes · View notes
hvloveyou · 21 days ago
Text
Tumblr media
Tôi trở về thị tứ buồn bã với nỗi bi ai tràn ngập khắp cõi lòng. Mỗi một hơi thở đều chứa đựng hàng vạn gắng gượng cùng thống khổ vỡ tan. Viết những dòng chữ gửi cho chính mình, dường như giống với câu chuyện chú mèo Mễ Mễ ở thế giới ảo tượng nào đó - viết thư cho vào hộp giấy, mang đến bưu điện, chỗ điền thông tin người gửi và người nhận trên bao bì - đều ghi tên chính mình. Nỗi cô độc lặng lẽ đến tay nhưng không hoàn trả được, có phải là câu chuyện rất buồn bã không
Buổi chiều đứng cùng cậu đợi xe, bên cạnh là khóm đăng tiêu nho nhỏ, bây giờ đăng tiêu đã tàn rồi, chỉ còn lá xanh đen mỏng như giấy quyến. Tôi nói đăng tiêu thường nở vào mùa hạ, đó là loài hoa tan vỡ và chia ly, cậu nghe mà không hiểu, cứ như tự nói với chính mình
Mỗi khi đọc câu “ Thương hải tang điền “, lòng tràn đầy thương cảm, đôi lúc tôi còn để sách sang một bên rồi khóc. Bãi bể hoá nương dâu, năm tháng không ngăn nổi thế gian đổi thay, nhưng tôi đã từng kì vọng hứa hẹn với mai sau . Nghĩ đến thật buồn cười
Tán mận đã ra quả rồi, đến muộn một chút, không thể ngắm hoa trắng nở trên cành, tôi cũng chẳng lấy làm tiếc nuối. Hi vọng nghìn ngày kết lại ngắn ngủi thôi….
55 notes · View notes
cayeutinh · 11 months ago
Text
"Đôi lúc anh nghĩ, nếu cô ấy tới sớm hơn vợ anh một bước, anh đã có thể cùng cô ấy đi hết quãng đời còn lại, anh vẫn luôn nghĩ anh cũng yêu vợ mình, nhưng đó là trước khi cô ấy xuất hiện."
Tôi khuấy ly nước của mình thật lâu, tới khi đá lạnh tan hết, tôi mới mở miệng trả lời anh.
"Vậy anh tính sao?"
"Anh sẽ không gặp cô ấy nữa, anh không thể bỏ vợ anh, cổ không có lỗi gì cả, anh còn con nữa, con bé không thể không có cha. Anh không thể vì bản thân mà cướp đi hạnh phúc của những người yêu thương anh nhất." - anh nói
Ánh đèn đường le lói trên gương mặt anh, cô đơn và tĩnh lặng.
Tôi đã không ngủ được cả đêm hôm đó và những đêm sau nữa, tôi cảm thấy rất buồn, buồn cho anh, buồn cho vợ anh. Tôi đã chứng kiến rất nhiều người biết yêu rất muộn, muộn tới mức, có nhiều người con cái của họ trưởng thành kết hôn, thì khi gặp được tình yêu thật sự họ mới nhận ra - à, hóa ra đây mới là tình yêu.
Một số người chọn ở lại vì trách nhiệm, vì thói quen, vì họ đã sống cả đời với nhau, vì con vì cái, sao nói bỏ là bỏ được. Cũng có một số người sẵn sàng bỏ hết tất cả để chạy theo tình yêu đó.
Lúc chồng của chị tôi bỏ nhà đi theo bồ nhí, anh ta chỉ đem đúng một bộ đồ và một chiếc bàn chải, đó là thứ duy nhất anh ấy tự mua chứ không phải vợ mua cho. Ảnh cái gì cũng không lấy, tài sản bạc tỷ anh bỏ lại hết cho vợ con, xe cộ nhà cửa toàn bộ sang tên cho vợ. Lúc đó chị tôi đứng trước cửa lớn, nhìn chồng mình trơ trọi bước ra khỏi nhà, chị không khóc lóc, không trách móc, chỉ im lặng nhìn theo, chị nói:
"Thà là chồng em ra ngoài ăn bánh trả tiền rồi về nhà, chứ còn ảnh mà yêu người ta thật rồi, thì trái tim sẽ không còn chỗ cho kẻ tạm bợ như em đâu..."
Phải thật sự yêu ai đó, bạn mới cảm nhận được tình yêu có thể chi phối một con người đến mức nào.
Cho nên tôi rất buồn, buồn cho anh 1 phần vì tình yêu tới với anh quá muộn, buồn cho vợ anh 10 phần vì cô ấy không biết được rằng người đàn ông mình yêu thương hết mực thật ra không yêu cô ấy, người ta chỉ ở cạnh mình vì trách nhiệm, vì thói quen, vì đạo đức chứ không phải vì tình yêu nữa. Nó thật sự là điều đáng buồn nhất trên đời.
Thật sự hy vọng, mỗi chúng ta đều có thể gặp được người mình thật sự yêu, và trùng hợp, họ cũng rất yêu mình.
By @cayeutinh
Tumblr media
211 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 4 months ago
Text
Người ta thường nhìn vào kết quả mà không mấy khi bận tâm đến quá trình, giống như cách mà Đen Vâu đã khéo léo nhắc đến trong câu hát của mình. Chúng ta yêu thích vị ngọt của mật ong, thưởng thức từng giọt sữa bò tinh khiết, nhưng lại hiếm khi dừng lại để tự hỏi: "Liệu con ong đã bay bao nhiêu dặm đường để góp mật? Liệu con bò đã ăn những gì để có được dòng sữa mát lành?"
Cuộc sống cũng vậy. Chúng ta thường chỉ nhìn vào thành công của người khác, ánh hào quang lung linh mà họ tỏa sáng, mà chẳng mấy ai thấy được những giọt mồ hôi, nước mắt đã rơi trong quá trình đi đến đích. Chúng ta dễ dàng ngưỡng mộ một ai đó với sự nghiệp vững vàng, những chiếc xe sang trọng hay ngôi nhà mơ ước, mà không nghĩ về những đêm dài mất ngủ, những lần thất bại chồng chất, hay cả những nỗi đau sâu kín họ không chia sẻ cùng ai.
Có những điều trong đời, khi nhìn từ bên ngoài, tưởng chừng như rất đơn giản, rất tự nhiên. Nhưng để đạt được điều đó, để có được những khoảnh khắc tươi đẹp mà ta vẫn ao ước, là cả một hành trình dài đầy gian nan. Như con ong phải chịu đựng nắng gió, bay khắp những cánh đồng hoa để lấy được từng giọt mật ngọt. Như con bò phải chọn lọc từng cọng cỏ, nhấm nháp từng hạt sương buổi sớm để nuôi dưỡng dòng sữa.
Trong thế giới mà mọi thứ dường như đang chạy đua theo thời gian, đôi khi ta quên mất rằng hành trình mới là điều đáng quý. Bất kỳ sự thành công nào cũng đều đòi hỏi sự cố gắng, nỗ lực không ngừng. Mỗi bước đi, mỗi giọt mồ hôi rơi xuống là một phần của câu chuyện cuộc đời ta, không chỉ để tạo ra một kết quả đáng tự hào, mà còn để khiến cho từng khoảnh khắc trên đường đời trở nên ý nghĩa.
Thay vì chỉ chú trọng vào đích đến, hãy thử dừng lại và trân trọng cả quá trình. Hãy học cách yêu thương cả những thử thách, những thất bại đã khiến ta mạnh mẽ hơn, và biết ơn những ngày mưa đã giúp ta thêm trân trọng ánh nắng.
Người ta có thể không biết ong bay bao xa để tìm mật, nhưng ta có thể học cách tự thưởng cho chính mình vì đã cố gắng hết sức trên con đường của riêng mình. Và dù kết quả ra sao, thì điều quan trọng nhất vẫn là ta đã sống, đã trải nghiệm, đã cố gắng bằng cả trái tim.
Admin: Híu
Cre: Doctor_Podcast
Tumblr media
64 notes · View notes
baosam1399 · 10 months ago
Text
Tumblr media
Mình thấy mọi thứ lạ lắm, ngày xưa mình luôn nói với mọi người mình không có bạn bè, nhưng khi nhìn lại, thực ra vẫn là có vài ba người, nếu nói chơi với nhau như tri kỉ thì không phải đâu, chúng mình chưa tới mức như vậy, nhưng nếu đã là người mình quan tâm và nhận là bạn, mình nhất định sẽ dốc lòng và yêu thương họ lắm, mình sẽ nhớ tất cả những lời họ nói với mình, nhớ việc mình nói với họ, nhớ những việc mình đã làm, nhớ ngày sinh nhật họ, nhớ chúc mừng họ, mình nói ra những điều này không phải để chứng minh mình tốt ra sao, mà là để chứng minh mình trân trọng MQH giữa mình và những người mình yêu thương như thế nào.
Đột nhiên có một ngày mình nhận ra có một điểm chung giữa những con người mà mình yêu thương rằng, họ đều khiếm khuyết tình thương lắm, mình đột nhiên suy nghĩ có lẽ vì ông trời muốn mình và họ có thể chữa lành cho tâm hồn của nhau nên chúng mình mới quen nhau như vậy. Những người sống tình cảm hoặc dùng mặt xấu nào đó để che đậy đi vết khoét trong tim ấy khiến mình trân trọng lắm. Mình cũng trân trọng bản thân mình lắm, mình nghĩ nếu buổi tối của 2 năm trước mình cũng lựa chọn cách cắt tay tự tử, mình chẳng biết cuộc sống của mình ở bên đó sẽ thế nào nữa, mình nghĩ chắc sẽ cô đơn, vì không có bố mẹ, không có T, không có Happiness, không có 阿鹅, không có 🍂, mình có lẽ sẽ phải sống một mình rất lâu rất lâu mới đợi được mọi người tới bầu bạn cùng, vậy quãng thời gian ấy phải đáng sợ như thế nào?
Giống như, 🍂 và mình hay chia sẻ với nhau qua câu chữ, những chuyện dù nhỏ nhặt tới đâu cũng sẽ được tích cóp lại để em và mình hiểu được những điều vụn vặt trong cuộc sống của nhau, những tin nhắn đó bắt buộc phải có hồi âm ư? Không đâu, chúng mình chỉ cần biết đối phương vẫn đang sống tốt, thế là đủ. Em có thể không trả lời, mình có thể không trả lời, nhưng em và mình hiểu rõ việc như vậy đâu có sao, mình và em vẫn là 2 người hiểu rõ về nhau nhất dẫu cho trong cuộc sống của em mình không phải là người quan trọng nhất, mà cuộc sống của mình cũng vậy.
Mình nhớ tới tình tiết trong một quyển tiểu thuyết mình từng đọc trong quyển 《Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu》, Trần Tử Hàn đã từng tự thuật với chính mình rằng, anh có thể sẽ yêu một ai khác không phải Vương Y Bối, cô ấy có thể xinh hơn, đẹp hơn, cao hơn, gầy hơn Vương Y Bối, anh sẽ ở bên cạnh một cô gái nào đó, giống như mọi đôi tình nhân khác hẹn hò, qua lại, khi tiến triển đến mức thích hợp anh sẽ cầu hôn, sẽ làm lễ cưới, rồi sống bên nhau tới lúc chết đi. Giản đơn đến mức không thể giản đơn hơn được nữa. Đương nhiên, tất cả kết quả này chỉ là do cái tiền đề phía trước tạo ra. Anh có thể yên ổn sống đến cuối đời với một người phụ nữ khác, có thể tâm sự nỗi lòng với nhau qua điện thoại, nếu cô gái ấy buổi tối gặp chuyện mà anh không ở bên cạnh, thì ngày hôm sau anh sẽ tới gặp cô ấy. Thế nhưng, nếu cô gái ấy là Vương Y Bối, anh biết chắc, anh nhất định sẽ lao ra khỏi nhà dù bến xe đã ngừng hoạt động, anh sẽ lập tức bắt taxi tới bên cạnh cô…
Thực ra, cô không phải là một bộ phận quan trọng không thể tách rời trong sinh mệnh của anh, cô chỉ là người khiến anh “hành động tức khắc” mà thôi. Thế nhưng, trên đời này, chỉ có một người như vậy, duy nhất một người, như vậy cũng đã là quá đủ.
Hôm nay sau khi mình đọc được tin nhắn của T, mình đã phải tức tốc bắt xe lên HN vì mình chỉ sợ đây sẽ là lần cuối mình nhìn thấy Tiến, lên tới phòng thấy Tiến vẫn đang ngủ, mình thực sự thở được một hơi nhẹ nhõm, mình ôm T, nói với T rằng T đừng bỏ mình; giống như buổi tối của 2 năm trước mình cũng khóc lóc bảo T đừng bỏ mình, T cũng khóc theo rồi nói tao không bỏ mày đâu. Mình nói, nếu như mày sang bên đó, không có tao, không có ai, mày sẽ cô đơn lắm. Thế nên, có thể đợi vài chục năm sau đến lúc tao cũng sẽ phải đi, tao với mày sẽ đi cùng nhau, ít ra mình còn có thể bầu bạn.
Mình biết, nói ra câu an ủi nào cũng sẽ chỉ là thừa thãi, giống như việc, bạn khuyên một người đang hít thở khó khăn bằng câu nói : "Hít thở đi, đừng như vậy." Thế nên nếu như T không muốn nói, mình chắc chắn sẽ không hỏi.
Có người từng nói với mình rằng, quá khứ và sai lầm chỉ là thứ để ta hồi niệm lại, nhưng không phải là thứ dùng để công kích ta. Chúng ở đó để nhắc nhở ta rằng ta đã có lúc sai, nhưng không sao cả vì ta có quyền sửa chữa, vì ta còn trẻ nên ta không có lựa chọn, chỉ có thể không ngừng thử thách rồi lại sửa sai.
2 năm qua, mình đã học được cách khiến "nó" tồn tại song song với cơ thể mình như một nhân cách thứ 2, mình không biết T có thể làm được như vậy không, nhưng mình nghĩ.. nếu mất T, có lẽ mình sẽ phải học cách yêu lại cuộc sống từ đầu. Mình sẽ để dòng trạng thái này ở đây để một ngày nào đó của nhiều năm về sau nếu như đọc lại, mình sẽ viết tiếp câu chuyện dang dở của cuộc đời mình.....
60 notes · View notes
gixxnn · 1 month ago
Text
Những thói quen nhỏ
Mang xe đẩy đi trả sau khi mua sắm. Kể cả là trong cửa hàng hay khu vực bãi đỗ xe, tớ luôn trả nó về đúng nơi quy định. (là bài kiểm tra cho hành vi của một người có khả năng tự quản lý bản thân hay không.)
Đẩy ghế vào trước khi rời đi
Khoá cửa, kiểm tra lại. Cẩn thân một chút cũng chẳng hại gì
Chỉnh giầy dép sau khi cởi ra cho gọn gàng
Chọn đồ uống ít hoặc không đường
Dùng chỉ nha khoa hàng ngày (nó giúp răng và nướu khỏe mạnh)
Dùng khử mùi trước khi đi ngủ
Luôn tắt đèn trong các căn phòng trống, kiểm tra thiết bị điện nào chưa tắt không trước khi ra khỏi nhà.
Rửa tay thường xuyên, tắm rất sạch và luôn rửa sạch chân tay sau khi ra ngoài về
Dọn bàn sau khi hoàn thành bữa ăn ngoài quán
Đi quanh nhà trước khi ngủ để kiểm tra cửa, bếp và xem tất cả đèn đã tắt hết chưa. (Từ năm 13 tuổi tớ đã phải làm việc này đến bây giờ thì thành thói quen không bỏ)
Nói 'xin lỗi/làm phiền' và 'cảm ơn' cho mọi điều, mọi thứ, mọi người
Nói "mình xin" mỗi khi được người khác đưa hay trả đồ cho
Giữ cửa cho người khác. Để những món dùng chung ra chỗ dễ lấy.
Thức dậy mà không cần báo thức trong suốt 9 năm (Nhớ bám theo đúng thói quen, không bao giờ phá vỡ nó nè. Không ngủ nướng vào cuối tuần hay ngày nghỉ)
Bật đèn xi nhan. Đi sang mé trái làn đường.
Khen mọi người (nam hay nữ, già hay trẻ cũng không quan trọng. đẹp là khen, xinh là khen, tốt là khen, không tốt thì im lặng)
Dọn giường ngay khi vừa dậy, chưa tắm gội tuyệt đối không lên giường nằm, cũng không thích cho ai sờ vào giường của mình 
Cố gắng làm mọi thứ rõ ràng và đơn giản nhất có thể
Rửa bát trong khi nấu ăn.
Lời chào khi gặp và trước khi rời đi.
Lên kế hoạch cho những việc sắp làm hoặc những điều sắp xảy đến. Ghi chép chi tiêu
Viết note lại những thứ mình nghĩ ra trong đầu
14 notes · View notes
welcome-back-to-hoimycraf · 1 month ago
Text
“Base is looking good, Keralis!”
“Ah- why, thank you, Shashwam!” Keralis turned from where he’d been tying the hot air balloon’s tether to the restaurant’s railing and smiled at his friend, unable to help the happiness rising in his chest at the sight of them. But, could he really be blamed? Xisuma was just so delightful to be around! “How would you like a tour?” Keralis clapped his hands together, striding over to wrap an arm around the voidwalker’s shoulders.
It let out one of its signature chuckles that Keralis loved so, its eyes squeezing shut with mirth beneath its helmet. “Sure, I haven’t been here in a bit- might need a refresher. Whatcha been up to?”
“Oh, lots, lots!” He gestured out to the tropical landscape he’d been working on for the past few months. Keralis was actually rather proud of the work he’d put into his base so far, now that he was looking out over the whole thing. It was expansive, stretching from the shopping district to xB’s house across the river, which he’d terraformed as well… He might’ve gone a little overboard. “How about we start here?”
They began their tour by showing X around the restaurant that Keralis had just built to house his villagers. He made sure to fluster the voidwalker as much as he could with promises of treating them to a nice, candle-lit dinner once the place was finished. He even offered to take xim up in the brand-new hot air balloon, which xi denied.
"Don't think 'heavy suit of metal armor' and 'balloon filled with helium' would be a great mix, mate," Xisuma snorted.
Keralis deflated dramatically, throwing a hand over his heart. "Hate me! You hate me so!"
X couldn't help but splutter indignantly. "I can't help it!"
Sniffling, Keralis wiped away a fake tear. "Don't want to hang out with me..."
They rolled their eyes, shoving the man's shoulder lightly. "Mhm, mhm. You gonna show me the forest or not?" Xe nodded over the balcony, towards the bushy path around the waterfall.
Keralis brightened with a gasp at the mention of the landscape he'd worked so hard on. "I would love to!" He surged forward to grab Xisuma by both hands, dragging xim along. 
The man-made rainforest was covered in a canopy of “booshes��, blocking out the light from the setting sun. Birds sang from their branches, and Keralis even pointed out a vibrant green frog that jumped into the wilderness and disappeared. The sounds of the trickling water were gentle and calming, subconsciously convincing the two to relax and slow their stride. Finally, they stopped at the end of the path before it crossed the river, right where the cable cars’ docking station resided. 
Keralis turned to Xisuma, hands clasped behind his back. 
“Would you like a ride, sweetface?” He teased, examining the way X hid xir face from his gaze.
Xe sighed fondly. “I suppose a trip back down wouldn’t hurt.”
Keralis made sure to take Xisuma’s hand, helping xim into the carrier before climbing in himself. Once it started up, their speed was slow, but that was the point. The view was breathtaking from up here. The beach Keralis had put together reflected the sunset perfectly, its languid waves rippling slightly in the breeze. 
Xisuma clung onto him the whole time, with their fear of heights. Keralis teased them about it, sure, but he truly did think it was endearing! The way it’d make its funny little sounds Keralis would imitate and hide its face in his shoulder was far too cute for his heart to handle. “Y’know, it’s really nice to be up here with you- only you, sweetheart,” Keralis mumbled. Was he being sappy and gross? Yeah, but when isn’t he? Sure, it may be a bit more genuine this time, but whatever! Let him do what he wants!
Before Xisuma could respond, he leaned over to press a kiss to the side of xer helmet. The metal was cold and hard beneath his touch, but, somehow, was so much more comforting knowing his Shashwammy was beneath it. 
Keralis could nearly hear the voidwalker’s blush, grinning as xi spoke, “Maybe heights aren’t really so bad after all?”
@qpr-kersuma-week
19 notes · View notes
thichateo · 1 year ago
Text
Anh từng hỏi: “Em muốn có một tình yêu như thế nào?”
Khi lướt Facebook vào những ngày lễ lạt như 8/3, 14/2, thấy bạn bè khoe bó hoa tươi thắm, món quà đắt đỏ, ăn tối ở nhà hàng sang trọng…, em từng ước yêu một người giàu có. Người đó sẽ đưa em đi du lịch ở Bali, Anh quốc, tặng em món đồ hiệu đắt tiền, đám cưới sẽ như một giấc mơ với hoa tươi tràn ngập lối đi, khách mời xuýt xoa ghen tị.
Khi xem những bộ phim Hàn Quốc đình đám, em lại ước có người yêu thật đẹp trai. Gương mặt sáng bừng, vóc dáng cao ráo, dù em không xuất sắc nhưng ánh mắt anh ấy vẫn không nhìn ngó bất kì ai.
Khi đọc những câu chuyện ngôn tình, em lại nghĩ yêu người đàn ông của gia đình là tốt nhất. Đi làm về có cơm canh đợi sẵn, nhà cửa gọn gàng, con cái được ba chăm sóc chu đáo.
Nhưng trải qua bao mối tình lúc ngắn lúc dài, em chỉ ước một tình yêu bình lặng, cùng nhau ăn cơm cùng nhau đọc sách, cùng nhau phấn đấu cùng nhau biếng lười.
Đám cưới to cũng được nhỏ cũng xong nhưng phải đầy ắp tiếng cười.
Sinh con trai thì tốt, gái cũng tuyệt vời, chỉ cần khoẻ mạnh.
Khi con cái lớn vợ chồng cùng nhau đi du lịch. Gần thì chạy xe máy, xa thì ngồi xe khách máy lạnh rì rì, đến đâu không quan trọng – miễn là cùng nhau.
Rồi chúng ta sẽ cùng già đi, mỗi ngày cằn nhằn nhau chuyện vớ va vớ vẩn, dỗi xong lại yêu thương thắm thiết.
Không cần hoàn hảo, chỉ cần thấy cái xấu của người kia mà vẫn không muốn rời xa.
Một tình yêu bình thường như vậy, anh có nguyện mang đến cho em?
-Én.
Tumblr media
122 notes · View notes
dorypaxx · 2 days ago
Text
Tumblr media
This is a fanfic in my native language. Optimus and Secretary!Female Reader have had some... Fun moments together. Enjoy it!
Read full: https://archiveofourown.org/works/61765756
-------
Không ai nói với em là làm thư kí cho một người ngoài hành tinh là rất khó cả.
Không phải là vì những tài liệu tuyệt mật của Chính phủ, hay là những thường dân ngẫu nhiên đi lạc vào nơi xảy ra cuộc chiến giữa các Autobot và Decepticon, hoặc phải giải quyết một cách khôn khéo mấy tay đặc vụ xấu tính của CIA. Đó là những việc thường thấy, và người ta thậm chí đã xuất bản một bảng hướng dẫn cách để xử lí những vấn đề thường như cơm bữa đấy.
Vậy, điều gì đã khiến một thư kí như em phải khó xử đến mức này?
Chậc…
Sự khó khăn ấy đến từ chính người mà em phải dưới quyền, người máy cao lớn, vĩ đại, một vị thần sống trong tín ngưỡng của người Cybertron: Optimus Prime.
Em là thư kí, và cũng là một con người. Từ lâu, em đã âm thầm che giấu một bí mật: Em thích Optimus Prime. Em thích khi một khối kim loại sống khổng lồ cao 9 mét có thể dễ dàng giết chết em như người ta giết một con kiến cúi xuống nâng em lên trong bàn tay khi nghe em báo cáo công việc. Em thích khi được ngồi trong buồng lái ở dạng xe tải của Optimus. Em thích nghe giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần dịu dàng của Prime. Em cũng hạnh phúc khi có thể trò chuyện đôi câu về những chuyện linh tinh với Optimus mà người ấy vẫn chăm chú lắng nghe như thể đó là một thông tin cực kì quan trọng. Em thích khi Optimus sẽ điều chỉnh nhiệt độ trong khoang xe khi để ý thấy em không thoải mái với thời tiết bên ngoài. Em thích, em thích, và em thích…
Chỉ kể chừng đó thôi là đã biết trái tim em biết yêu rồi. Nhưng tình yêu trong em đã dần chuyển thành thứ gì đó méo mó, một thứ mà em khao khát hơn là một ánh mắt, hay một nụ cười từ Người đó.
Quần lót em ướt đẫm và hai đùi phải kẹp sát vào nhau để ngăn bản thân không khỏi ngã quỵ mỗi khi tiếp xúc với Optimus. Điều này không chuyên nghiệp với một thư kí, nhưng ai sẽ không yêu Optimus? Người đó toàn năng như một vị thần, và nhân từ hơn bất cứ ai em từng gặp. Hàng triệu năm đã tôi luyện vị chiến binh, để đúc nên khí chất của một vị vua như bây giờ. Mỗi một ánh mắt, một cử chỉ, hay giọng nói đều toát lên vẻ hùng dũng như một vị thánh sống xé sách bước ra. Hoocmon tình yêu có thể làm mờ đi những nhược điểm khi con người ta yêu, nhưng em biết rằng Optimus tồn tại với không một vết nhơ. Và việc tiếp tục phải làm mọi thứ, giả vờ như em không hề cảm thấy nứng đến điên dại vì Optimus quả thật rất thử thách giới hạn chịu đựng. Nhưng ít nhất thì em tự nhủ với bản thân: kích thước của hai người chênh lệch rất nhiều, và nếu Optimus có bất kì cái gì trên cơ thể để gọi là “dương vật” thì em cũng sẽ chết ngay khi nó còn chưa đâm vào bên trong. Nhưng em cũng âm thầm nghĩ bia mộ có khắc dòng chữ “Chết vì cặc của một Prime” với biểu tượng Autobot khắc lên đó cũng sẽ rất là ngầu…
“Đang suy nghĩ gì mà chăm chú thế,búp bê?”
Em giật mình, nhận ra bản thân đang mất tập trung sau khi báo cáo một loạt các hành vi đáng ngờ của Decepticon ở khu vực HongKong cho phe Autobot. Những anh chàng người sắt khổng lồ vui tính thậm chí còn không giận khi em lơ đãng. Crosshair cười ha hả vỗ nhẹ lên người em, nhưng lực đẩy dù đã cố để nhẹ nhất có thể vẫn khiến em chúi người lao về phía trước.
Em ngã vào lòng bàn tay kim loại ấm nóng quen thuộc, Optimus đỡ em đứng thẳng dậy như người ta cố định một con búp bê Barbie. Ngài nói với Crosshair với một giọng trách móc nhẹ:
“Hãy đối xử với con người nhẹ nhàng, Crosshair. Cơ thể hữu cơ không cứng rắn như đồng loại của chúng ta đâu.”
“Xin lỗi, Boss.”, Crosshairs giơ hai tay lên như đầu hàng, nhưng sự bỡn cợt vẫn chẳng hề biến mất. Và em biết Crosshairs sẽ không bao giờ bỏ trò chơi trêu chọc con người mà anh ta yêu thích đi cả.
“Nhân tiện, Barbie nhỏ”, Crosshairs bất ngờ quay sang em. Nụ cười ranh mãnh của anh ta còn trông khốn kiếp hơn cả bình thường,” Cưng đã bao giờ thấy tụi này có kích thước gần với con người bao giờ chưa?”
“Kích thước… gần với con người?” Em ngập ngừng hỏi lại. May mắn là căn cứ này được xây dựng riêng cho Autobot nhằm đảm bảo tính bảo mật, nên có rất ít người trong này. Với tư cách là thư kí kiêm trợ lí kết nối giữa Autobot và con người, em mới có tư cách đứng ở đây.
“Đừng có há hốc mồm sau khi thấy đấy, nhóc.”, Ironhide cũng phụ hoạ theo Crosshairs, tiếp đó là Bumblebee. Chỉ thấy cả ba bắt đầu biến đổi, kim loại bao bọc cơ thể dần được nén chặt lại, ép xuống khiến kích thước của họ dần thu nhỏ lại. Những khối kim loại cao vài mét giờ đã bị ép xuống gần với kích thước được coi là “con người” nhất có thể.
Nói là gần với con người nhất, nhưng ai cũng phải cao từ 1m9 trở lên. Crosshairs như một con công đực xòe đuôi, hất cái vạt áo của gã một cách điệu nghệ. Em âm thầm nuốt nước bọt, quay đầu nhìn về Optimus đang đứng phía sau em.
“Ô kìa Optimus, anh không thấy Barbie nhỏ đang mong chờ được thấy anh à?”, Crosshairs trêu chọc, không hề để ý đến vẻ mất tự nhiên của em.
Optimus thở dài, sau đó cũng nhanh chóng biến đổi cơ thể. Những tiếng lách cách của kim loại va chạm vang vọng trong căn cứ, cơ thể khổng lồ co lại như người ta nén một quả bóng. Em tự hỏi những khối kim loại khổng lồ đó đã đi đâu, nếu CIA hay FBI thấy được thì họ chắc chắn sẽ dùng mọi cách để lấy được công nghệ này từ Autobot.
Ánh mắt em dính chặt vào từng chuyển động của Optimus, cho tới khi từ một người khổng lồ, Optimus trở thành một người máy cao gần gấp đôi em. Vẫn là Optimus ấy, vẫn giống như là thần, nhưng lại gần với em biết bao. Em thấy tim mình đập thình thịch từng hồi trong lồng ngực, những giấc mơ ướt át em tưởng tượng mỗi đêm khi thủ dâm đều hiện ra rõ mồn một trong đầu em bây giờ. Một Optimus vẫn đẹp đẽ, nhưng kích thước lại vừa đủ để em có thể…
Ôi, em khao khát được siết chặt lấy tấm lưng mạnh mẽ ấy trong khi đôi chân em vòng qua eo Người, để mặc cho Người mang em tới vùng đất của sự khoái lạc.
“Máy cảm biến của tôi cho biết nhiệt độ cơ thể của thư kí đang tăng cao…”, Âm thanh lạnh lùng của Ratchet vang lên,” Nhìn thấy dạng nén của chúng ta khiến con người bị sốt à?”
Nhất thời, mấy cặp mắt xanh sáng rực khoá chặt lên người của thư kí nhỏ. Em căng thẳng đến mức toát mồ hôi, tim thậm chí còn đập nhanh hơn. Trước khi kịp nghĩ ra lí do gì khác, em đã nói ngay:
“P…Phải, tôi cảm thấy hơi ốm từ hôm qua. Tôi xin phép dùng phòng nghỉ riêng một lúc…”
Em nghe thấy giọng mình lắp bắp, khuôn mặt đỏ ửng và bản thân đang sải bước thật nhanh đến phòng nghỉ dành riêng cho nhân viên loài người. May mắn thay, nhân viên bên bộ phận cơ khí đã được điều đi để thực hiện khai quật ở một địa điểm khác nên hôm nay căn cứ về cơ bản chỉ có em là con người duy nhất. Em đóng sầm cửa, thả mình xuống chiếc ghế sofa dài.
Váy bút chì ngắn bị vén lên đến tận eo, em dang hai chân, không thể chờ thêm được nữa mà nhấn mạnh ngón tay lên âm hộ. Hai ngón tay niết mạnh hạt đậu sưng lên sau lớp vải quần lót trắng đã dính đầy khí hư và dâm thuỷ. Đầu ngón tay mơn trớn quanh hột le, xoa nắn làm bướm nhỏ co bóp dữ dội. Em thủ dâm với những Autobot đang đứng sau cánh cửa, không biết họ có thể nghe thấy không? Họ sẽ nghe thấy âm thanh dấp dính của nước nhờn trong âm hộ của một phụ nữ loài người, quá thèm được địt bởi Prime của họ chứ? Hay họ sẽ không biết và em sẽ nhanh chóng vượt qua cảm giác thèm muốn này thôi? Em chẳng quan tâm đến hậu quả sau này nữa, chỉ tập trung vào cảm giác bên dưới. Quần tất đen mỏng tang bị móng tay em kéo rách để có thể luồn vào bên trong, đầu ngón tay lướt từ đỉnh khe lồn tới lỗ âm đạo, thành thạo luồn lách vào bên trong. Tường thịt nóng ấm ôm chặt lấy ngón tay, siết chặt nhằm tìm kiếm chút khoái cảm.
Em tựa người vào thành ghế, cả người khẽ giật lên trong khi tự sướng bằng những ngón tay thon dài của chính mình. Nhưng em không muốn thế. Em muốn bàn tay to lớn của người ấy, muốn bàn tay kim loại của Optimus với những ngón tay dính đầy dâm thuỷ của em, những đốt ngón tay cong lên khi Ngài khiến em phải ra như điên chỉ bằng giọng nói trầm khàn trong khi ngón tay ngài được bao bọc bởi em.
“Hmnh…”
Em cắn chặt môi, khe khẽ rên rỉ. Nước mắt em rơm rớm, không đủ, vẫn không đủ. Ngón tay của em chỉ có thể giải quyết tạm thời vấn đề, nhưng bây giờ nhìn thấy Optimus như vậy, em không thể nhịn được nữa.
“Optimus…”
Tiếng rên khe khẽ của em lọt qua khe cửa, lọt vào bộ tiếp nhận xử lí âm thanh của người máy màu xanh đỏ. Optimus giật mình nhìn về phía phòng nghỉ của con người. Ngài hỏi Ratchet:
“Bạn già, anh thấy thư kí hôm nay có hơi lạ không? Tôi thấy cô ấy không được khoẻ…”
Ratchet vỗ vai Prime, nhìn Optimus đầy ẩn ý. Vị bác sĩ già của Autobot chỉ để lại một câu cộc tuếch “Anh thử kiểm tra cô ấy xem.” trước khi kéo cả team Autobot rời khỏi căn cứ với lí do “cần kiểm tra chỉ số cơ thể” cho họ.
Optimus không hiểu lắm ý nghĩa câu nói của Ratchet, nhưng xuất phát tự sự quan tâm dành cho cô thư kí bé nhỏ, Ngài vẫn lịch sự gõ cửa phòng nghỉ.
“Xin chào, ta có thể vào chứ?”
Đáp lại là tiếng thở của người bên trong càng dồn dập hơn. Lồn em thít lại trước việc Optimus đang ở sát bên kia cánh cửa, việc này thật xấu hổ, em nên dừng lại. Nhưng mà thật sướng quá, em đang thủ dâm và Optimus có thể đi vào và nhìn thấy em bất cứ lúc nào. Em thở hổn hển, ngón tay lại càng ra sức chọc ngoáy vào bên trong lồn non. Khoái cảm chảy dọc cơ thể, người em cứ chốc chốc lại co giật nhẹ, những ngón chân co quắp lại đê mê, thứ cảm giác bị phát hiện này đang làm em mất trí, em không thể nhịn thêm nữa. Em sẽ…
Không nhận được phản hồi, Optimus hơi lo lắng. Ngài hắng giọng, nói “Xin thứ lỗi” rồi đẩy cửa bước vào phòng.
Optimus cảm giác như spark của mình vừa bị thổi bay dưới họng súng của Megatron. Con người nhỏ bé của Ngài, nữ thư kí luôn gọn gàng và sạch sẽ đang dạng rộng hai chân ra thẳng về phía cửa. Đập thẳng vào tầm mắt của Optimus là bướm nhỏ đỏ hồng đang phập phồng sau cơn đê mê khoái lạc ẩn hiện sau chiếc quần lót nhàu nhĩ, và nữ thư kí đầu tóc rối bời, hai má đỏ ửng, miệng nhỏ hé ra thở gấp. Hai bầu ngực nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở. Chẳng khó để hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Optimus vẫn sững sờ mất một lúc.
Khoái cảm qua đi, lúc này em mới đủ nhận thức để hiểu mọi chuyện đang TỆ như thế nào: Em vừa lên đỉnh, với tư cách một con người trước mặt Optimus Prime. Em xấu hổ muốn khép chân lại, nhưng một bàn tay to lớn đã cầm lấy cổ chân em giữ cho nó ở nguyên vị trí ban đầu…
Optimus đứng sừng sững giữa hai chân em. Ngài cúi đầu, quang học xanh dương thu hết toàn bộ khung cảnh mà Ngài cho là rất đẹp này vào trong bộ nhớ. Mạnh mẽ xé toạc chỗ quần tất vướng víu còn sót lại, đầu ngón tay kim loại lạnh lẽo khẽ khàng chạm vào phần cơ thể mà Optimus cho là “âm vật”, nâng niu như thể đó là một thứ gì đó mong manh và dễ vỡ. Bộ phận khứu giác nhạy cảm ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng như có như không tiết ra từ cơ thể giống cái của con người, hoà lẫn với mùi ngọt tanh từ dịch tiết ra còn sót lại trên âm đạo lẫn ngón tay của thư ký. Người máy không thể cảm thấy khát, nhưng lúc này Optimus lại khao khát mãnh liệt được uống thứ dịch nhầy của con người được tiết ra từ lỗ nhỏ đó.
Em cảm thấy như mình đang mơ. Vị thần mà em hằng mong nhớ đang đứng trước mặt em, bàn tay chạm vào bên dưới em. Tim em rộn ràng, thổn thức như muốn phá vỡ lồng ngực trong khi Optimus thử thăm dò bằng cách đẩy một ngón tay của Ngài vào bên trong cái miệng nhỏ tham lam bên dưới.
Một ngón tay của Optimus phải to gấp rưỡi ngón tay em. Em cong mình, khẽ rít lên vì sự xâm nhập kỳ lạ này. Ngón tay dày, dài với các khớp được đẩy đến tận gốc vào trong. Các cạnh của đầu ngón tay cọ vào vách thịt ấm nóng ngứa ngáy đến phát điên. Em túm chặt lấy tay Ngài, gặng hỏi trong khi cơ thể nhạy cảm vẫn đang quằn quại chỉ bởi một ngón tay xa lạ.
“N… Ngài… Sao lại biê… Biết làm những chuyện như thế nà-àyyyyyyyyy…”
Câu hỏi chẳng thể kết thúc khi ngón tay thứ hai được thêm vào. Hông em giật mạnh theo từng chuyển động của Prime. Và thế là kết thúc cho cuộc đời của em, bởi chỉ với hai ngón tay, Optimus đã thành công khuấy đảo tâm trí vốn đã chẳng thể nào tỉnh táo bởi một kẻ đã quá si mê Ngài. Hai ngón tay cong lên, chạm trúng điểm nhạy cảm mà bình thường ngón tay con người chẳng thể mò mẫm tới được. Em lắc hông nhanh hơn, nhấn người chìm sâu vào những ngón tay ấy, nhấp mạnh như thể mạng sống của em đang phụ thuộc vào hai ngón tay của Optimus rồi cong người lên hết cỡ, tiếng thét the thé trộn lẫn với tiếng nức nở sung sướng chẳng thể gọi tên. Cả người em căng cứng, rồi lại xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi, lỗ dâm run rẩy ọc ra mật dịch thấm đầy tay Optimus.
Optimus cảm thấy có chút tò mò. Ngài giơ tay lên quan sát thứ chất lỏng trong suốt đang bám đầy ngón tay, rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng nếm thử. Chỗ mà em từng nhầm là bộ phát âm giờ hạ xuống, để lộ khoang miệng với phần kim loại trông như “răng” và “lưỡi” cấu tạo không khác mấy khoang miệng của con người. Kim loại màu bạc mềm dẻo liếm thử dâm thủy trên ngón tay, Optimus chép miệng, sau đó nhếch miệng
“Không tệ.”
Đó không phải một lời nói dối, chất bôi trơn của valve con người không nồng mùi nhiên liệu như của Cybertronian. Và Optimus không cảm thấy phiền nếu phải dung nạp chút dịch bôi trơn từ sinh vật hữu cơ này.
Cảnh tượng Prime nóng bỏng nếm thử dâm dịch của em và khen ngợi nó đủ để khiến em lên đỉnh lên lần nữa.
Optimus quỳ một chân xuống, cảnh tượng gã khổng lồ cố gắng cúi mình sẽ rất buồn cười, nếu như người đó không nhấc eo em lên và dí sát mặt họ vào chỗ đó của em.
“Đừng, chỗ đó bẩn lắm…”, Em xấu hổ muốn đẩy Optimus ra, nhưng Prime đã chặn em lại chỉ bằng một ánh nhìn. Ngài hỏi em:
“Em chắc chứ? Em thực sự muốn dừng điều này lại, hay muốn ta tiếp tục với… điều này?”
Đầu mũi thậm chí còn cạ vào hột le, lại lần nữa khơi dậy con quỷ tà dâm mới được trấn áp khi nãy. Optimus vùi mặt vào giữa hai chân em, dùng lưỡi đẩy quần lót vướng víu sang một bên. Ngài tham lam hít hà cái mùi thơm của đàn bà loài người, không thể chờ thêm phút giây nào nữa để có thể nếm thử hương vị và làm hài lòng con người nhỏ bé, thiếu thốn, tuyệt vọng vì Ngài lúc này.
“Ah… Ah ha…. Optimus… Optimus… Em… Sướng quá… Ahh…hnh”
Đầu lưỡi mơn trớn nhẹ nhàng từ âm vật xuống dọc khe thịt, lại dùng răng cắn trêu hai mép thịt căng phồng cho nó đỏ hồng như trái đào rồi mới chậm rãi thưởng thức món chính. Nước lồn từng giọt, từng giọt đều được Optimus tận tình liếm mút sạch sẽ. Ngài trân trọng thưởng thức em như vị thực khách ăn ở một nhà hàng 5 sao cao cấp. Lưỡi không xương tách hai mép lồn ra chui vào bên trong, đảo qua đảo lại trước lỗ lồn mà không chịu đâm vào, chọc nó không chịu được mà tức đến khóc ra dâm thủy. Hai chân em bị Optimus vắt lên vai Ngài, giờ đang không tự chủ được mà kẹp chặt lấy mũ giáp trên đầu Prime. Em biết sau này nó sẽ để lại vài vết hằn, nhưng em không quan tâm, bởi cái lưỡi của một Prime hoá ra không phải chỉ để nói ra những lời hay ho, mà còn có thể đụ lồn em sướng đến thế này. Hai tay em cũng túm chặt lấy mũ giáp, ấn mạnh mặt ngài vào lồn em hòng muốn Ngài địt em mạnh hơn bằng cái lưỡi thần thánh đó. Lưỡi ngài to và dài hơn bất cứ thằng hay con nhỏ nào em từng quan hệ, và cái lưỡi ấy cứ làm em phê như trên chín tầng mây khi Optimus dùng nó để mơn trớn em. Lên đỉnh lần thứ ba chỉ với một chiếc lưỡi? Không thành vấn đề. Em sẽ nguyện bị Optimus “chơi” đến chết bằng miệng hôm nay với không chút hối hận.
“Chơi em đi, chơi chết em đi! Chơi chết em đi, Optimus.”
Em hét lên đầy van nài, dục vọng thiêu đốt trong ánh mắt. Vất phăng cái sự xấu hổ không cần thiết, mặc kệ những quy tắc và giáo điều, cũng chẳng còn sự ngại ngùng nào ở đây. Em, với dục vọng trần trụi, với cơ thể sung sướng và say mê người đàn ông thậm chí còn chẳng phải nhân loại này. Em đã khao khát gần như là cả đời để có một người đàn ông to lớn, mạnh mẽ và dịu dàng đến bên đời, để được thấy rằng mình được yêu thế nào khi đầu người đó chôn vùi giữa hai chân em và cho em lên đỉnh hết lần này đến lần khác. Còn gì quan trọng hơn hiện tại? Tại sao em lại phải sợ hãi khi đến cả một Prime cũng sẽ quỳ xuống để tôn thờ em?
“Em chắc chứ?”
Câu hỏi của Optimus khiến em phải khựng lại. Chắc về điều gì?
Ngón tay thứ ba đột ngột chen vào bên trong âm đạo hãy còn nhạy cảm vì vừa mới lên đỉnh. Em hét lên, giãy dụa muốn thoát ra nhưng không thể, ba ngón tay như được gắn mô tơ, điên cuồng xoa bóp thịt mềm, lại không ngừng nhấn mạnh vào điểm G. Khoái cảm như điện giật truyền thẳng lên não bộ, em chỉ có thể tiếp nhận nó một cách thụ động, há hốc mồm đến chảy cả dãi với tay siết chặt lấy vai Optimus. Quá nhiều, quá nhiều rồi, em không thể chịu nổi nữa, cảm giác như có thứ gì đó sẽ…
“Vì khi em yêu cầu như thế, thì ta sẽ không dừng lại cho đến khi nào ta thoả mãn đâu.”
“D- dừng lại… Em sẽ… sẽ… Ahhhh”
Dòng chất lỏng trong suốt vọt thẳng vào lòng bàn tay Optimus. Người em vẫn đang co giật không ngừng, đối lập hoàn toàn với Optimus vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Optimus lần nữa cúi đầu xuống vục mặt vào lồn em, tỉ mẩn liếm mút sạch sẽ nước dịch nóng hổi. Khi Ngài ngẩng đầu lên nhìn em, cả nửa mặt của Prime đã sáng bóng bởi dâm dịch. Cảnh tượng này lại lần nữa kích thích trái tim nhỏ bé của em.
“Em muốn ngài…”, Em gần như là nghiến răng để nói,”... Không phải lưỡi, không phải ngón tay, spike, dương vật, cặc,... Bất cứ thứ gì mà Cybertron dùng để giao phối, cho em!”
Một tiếng cười khẽ. Optimus Prime cười. Thần thánh thiên địa ơi, ai đó hãy nói cho em biết tại sao chỉ cần Optimus mỉm cười thôi cũng đủ để khiến em lên đỉnh thêm vài lần nữa vậy?
Ngài nhấc em dậy như người ta dễ dàng bế một đứa trẻ con. Một tay đỡ mông, một tay để sau lưng. Có thứ gì đó nhô lên phía sau tấm ngăn dưới hông Optimus, háng em bị Người ép sát vào chỗ đó, mặt đối mặt với Prime.
“Ta không nghĩ đó là một ý hay đâu, thư kí ạ.”, Optimus từ tốn đáp,” Kích thước của Cybertronian không phải thứ mà con người có thể dễ dàng tiếp nhận, và sức bền cũng vậy.”
Trước khi em kịp tỏ ra thất vọng, Optimus lại nghiêng đầu nhìn em và hạ giọng xuống
“Mặc dù, nói theo cách của con người thì ta cũng khao khát được đụ em nhiều đến mức em mất trí và thổi bay cái đầu nhỏ bé, tham lam của em, để em chẳng thể làm gì ngoài khóc lóc cầu xin ta.”
Vậy đó, Optimus chắc chắn sẽ là nguyên nhân cho cái chết của em.
Em nguyền rủa cách tình yêu trong em bùng cháy còn dữ dội hơn sau khi nghe những lời đó. Em ôm mặt Optimus, thô bạo cậy mở miệng Ngài ra. Em hôn Ngài mãnh liệt và mạnh bạo như con thú hoang đã đói khát lâu ngày. Tay em lướt dọc trên dây cáp cổ của Optimus, vụng về mơn trớn như đang làm với một con người. Tiếng động cơ làm mát của Optimus kêu ầm ầm làm em tự mãn. Không phải chỉ một mình Optimus mới có cái lưỡi dày kinh nghiệm, bởi em cũng chẳng hề thua kém. Cái thứ được ẩn sâu trong tấm vách kia càng lúc càng nhô lên cao sau mỗi lần em cố tình lắc hông cạ vào đó.
Ánh mắt xanh của Optimus lúc này chẳng còn hiền hoà nữa. Ngài nhìn em với ánh mắt thợ săn nhìn con mồi, nguy hiểm và chết chóc. Tiếng gầm gừ nhẹ phát ra cùng tiếng quạt làm mát kêu ầm ầm chạy hết công suất, hẳn Prime cũng phải kìm nén lắm.
Prime đặt em nằm trở lại trên sofa, Ngài nói bằng một giọng xen lẫn giữa giận dữ, ẩn nhẫn nhưng em vẫn nghe ra đâu đó chút… vui vẻ?
“Đây là điều mà em đã chọn, đừng hối hận.”
Tấm vách ngăn được di chuyển với một tiếng tách nhỏ. Thứ mà em cho là “dương vật” của người Cybertron cứ thế lồ lộ ra ngay trước mắt. Nó màu đỏ và xanh như màu sơn của Optimus,có đầu cùn, to và dài hơn kích cỡ của con người rất nhiều với rất nhiều dây nối tạo cảm giác như gân chạy dọc thân. Phần đầu rỉ ra chất dịch màu hồng đậm, hẳn đó là “tiền tinh dịch” của người Cybertron.
Và ai sẽ có thể cưỡng lại con cặc to từ một người đẹp trai như Optimus cơ chứ?
Em cắn môi, nhìn thẳng vào mắt Prime đầy khiêu khích. Cởi phăng cái quần lót đã vướng víu nãy giờ và ném về phía Optimus chỉ để Ngài bắt dễ dàng bắt được. Hai chân em tự banh ra hết cỡ, em phô bày cho Optimus thấy nơi đó của em đã ướt thế nào, sẵn sàng để tiếp nhận hạt giống của Ngài.
Em cầu xin Ngài ban thưởng cho em niềm khoái lạc tột cùng.
Hỡi vị thần của tôi, tín đồ này cầu xin tình yêu thương của Ngài.
Và vị thần đã đáp ứng lời nguyện ước.
[...]
9 notes · View notes
fightwithlife · 21 days ago
Text
Tumblr media
18.12.2024
Mẹ sinh năm 1971, tức là mẹ 53 tuổi. Mẹ vẫn chưa nghỉ hưu, mẹ vẫn còn đi làm mỗi ngày, kiếm tiền nuôi mình (trước đó còn có chị hai, nhưng nay chị tự lo được cho bản thân chứ chưa lo được cho bố mẹ vì hai đứa đều có con đường học hành quá dài so với những người khác).
Mình không biết chị mình có cảm giác như mình không, còn mình thì luôn thấy có lỗi vì điều đó. Cảm giác ở tuổi của mình, bạn bè mình đã giúp đỡ gia đình trả nợ, xây nhà, mua xe, đưa bố mẹ đi đây đi đó ăn ngon mặc đẹp hay ít nhất ra cũng không để bố mẹ phải lo, thỉnh thoảng gửi tiền về cho bố mẹ. Còn mình chỉ biết nhìn mẹ thua thiệt hơn những người khác, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, muốn mua gì cũng phải tính toán, tiết kiệm tiền của cho mình ăn học đến nơi đến chốn, dù nó đắt đỏ đến đâu. Nhìn mẹ như thế, mình cứ muốn khóc quá. Chỉ muốn sau này mình có tiền để nói với mẹ là mẹ muốn gì con mua, cũng mong mẹ sống thật lâu để mình được nói như thế hằng hà vô số lần.
Btw, chiều mới dắt mẹ đi cà phê. Chụp hình mà mẹ cứ than mãi: sao tay chân mẹ thô quá, chân mẹ xấu các kiểu. Tại mẹ từ xưa tới giờ làm nhiều việc, chân đi lại nhiều còn thêm bệnh xương khớp, suy giãn tĩnh mạch. Mẹ cứ nhìn ngta xong kêu họ đẹp, nhìn họ sang, cái váy ngta mặc xinh cơ mà mình vẫn thấy mẹ xinh đẹp nhất kkkk.
17 notes · View notes
eclipian · 4 months ago
Text
Alien Stage Subsystem
pt: alien stage subsystem
reminder beings will almost definitely not turn out exactly as described, and these can be edited and changed as needed. number of members: 5
Tumblr media
divider credit + divider credit
Tumblr media
" … My god … My universe ... "
System Name: [prn] of the Stage , Alien Preformers , [prn] who Sang , Space Concert
Collec. Name: Trill , Ivan , Luka , Sua , Hyuna , Space , Comet , Star , Nova , Cosmo , Cosmic , Nebula , Soren
Collec. Pronouns: He/Him , Hy/Hym , Hu/Hum , She/Her , Shy/Hyr , Shu/Hur , They/Them , Thy/Thym , Thuy/Thum , It/Its , Iz/Izs , Ix/Ixs , Xe/Xem , Xe/Xyr , Dae/Daem , Cae/Caer , 👽/👽s ,🛸/🛸s , ☄️/☄️s , 🌌/🌌s , 🌠/🌠s , 🎼/🎼s , 🎵/🎵s , 🎙️/🎙️s , 🎸/🎸s , 🎤/🎤s , 🎶/🎶s
Collec. Gender: Trigender (male + female + synthroin ) , AlienStageGender , Synthroibodiment , Spacelingualic , Horrorcosmium , Idolish , Idolgender , Idolhorder , Idolsplit , Idolthing , Idolbeing , Lumessia , Spaceaesic , Timonoctis , Musicaeli ,
Collec. Attraction: Abro , Idol4Idol , Musitism , Harmonic Attraction , Lyricen Attraction
Collec. Other ID: Alien Copinglink , AIdoAB , Idolvior , Idolvesi , Spaceipsese , Cosmochronal , Cosmic Xenoscent
Origins/Modifiers: Spacebased , Interestbased , Musicabased
Aesthetics: Spacecore , Glowave , Hydrogen , Alien , Raver , Synthwave
Tumblr media
Name — Pronouns — Identity — Species — Role(s)
Till / Banger — He/They/Shout/Break/🎸 — Demimasc Shoutgender Guitarish Guitarweaponic , Demirose Uranic — Human — Host Protector
Ivan / Blues — He/Hym/Mic/Slow— Man Veldian/Gay — Human — Socializer Masker
Luka / Sooth — He/Hym/Hus/Sooth — Boy+ Obsessedfreak , Sophian — Human — Emotion Holder
Sua / Swan — She/Xe/Ix — Dovelady Swangender Swanribbon , Pan Lesbian— Human — Co-Host Soother
Hyuna / Buck — She/Shy/They — Agender Woman , Lesbian — Human — Guardian Gatekeeper
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
tags: @bahtive
14 notes · View notes
flirt-flop · 6 months ago
Text
Tôi nhớ ngày cuối gặp O, khi lờ mờ nhận ra sẽ không còn cuộc hội ngộ nào sau đó, tôi nói có hai cách để quên một người: một là thời gian, hai là người mới; với anh, anh chọn cách thứ nhất, hy vọng thời gian của anh đủ dài, còn người mới của em đủ tốt. Câu này tôi đọc được đâu đó trên mạng, mang ra nói cho thêm phần xúc cảm giây phút chia xa. Chứ tôi lúc đó không đủ cao thượng như vậy. Tôi không mong người mới của O sẽ tốt, ít nhất là không “tốt” như tôi, để sẽ có lúc O nhận ra điều đó.
Tôi mong thời gian của mình đủ dài, để xoa dịu những xót xa trong lòng. Rồi ngày dài đêm trôi, thời gian cũng làm đúng nhiệm vụ của nó: bào mòn những góc cạnh xù xì của nỗi nhớ. Mong ước về một lần gặp lại, về một lần lại đi cùng nhau dần thôi nhức nhối, cũng không còn đôi khi len lén tôi để len lỏi vào những giấc mơ. Nỗi nhớ đó giờ như một khối tròn nhẵn, mỗi khi nghĩ đến, chạm vào lại ngân lên khe khẽ bản tình ca êm dịu mà xa xôi, tràn đầy nhưng đã thôi nhói buốt.
Tôi hay nói đùa với vài người quen chung của hai đứa, chuyện chúng tôi như phản ứng hoá học. Sau tất cả, yêu thương thăng hoa bay mất, chỉ còn lại đâu đó trong tôi kết tủa của nỗi buồn: đen đặc và ngơ ngác. Bây giờ, mẫu đen ấy dần ngả sang nâu, mỗi ngày mỗi bợt hẳn đi và cuối cùng chỉ còn là một vệt thẫm nhờ. Đôi khi, tôi nghĩ nếu ngày tháng 3 đó, tôi không gặp khách, không hẹn khách tại Dốc Thị, không thoáng nhìn thấy và nhận ra O đi cùng người-mới, có lẽ nỗi buồn kết tủa ấy đến giờ này sẽ thẳm đen và đầy tràn hơn nữa. Nhưng những người mình gặp trong đời là những người phải gặp, những chuyện trải qua bắt buộc phải xảy ra mà. Cám ơn vì chúng tôi đã gặp nhau, cám ơn những hời hợt, những hờ hững, và cám ơn cả ly biệt đã có.
Chiều nay Đà Lạt đẹp. Tôi ngồi chờ rửa xe và ngó vẩn vơ, khi thấy gió đuổi bắt nhau qua những tàng cây, khi nhìn nắng chiều lung linh nhảy nhót trên những bờ tường, khi điện thoại chợt shuffle đến bài hát chúng tôi từng chia nhau cái airpod bên bờ biển Quy Nhơn ngày nào mà lòng không dâng lên một nỗi nhớ xa xôi, mơ hồ: thời điểm đó, tôi đã thực sự mong rằng người mới của O đủ tốt.
18 notes · View notes
linhlilas · 4 months ago
Text
Thế là mình đã thi xong. Tạm dẹp bớt gánh nặng tâm lý, tạm kết thúc chuỗi ngày 2-4-6 hay 3-5-7 đều có lớp học, đều è cổ ra làm bài tập, cứ như vậy, ban ngày đi làm, ban tối đi học tới 11-12h đêm mới được nghỉ.
Ban đầu mình chỉ nghĩ cùng lắm sẽ vất vả 1 tháng ôn thi, sau đó chị trợ lý nghỉ phép nửa tháng, mình và bé cùng team chia thêm việc của chị, mình nghĩ thôi cố gắng 2 tuần thôi, vừa làm vừa học vừa ôn thi vất vả xíu nhưng vui.
Rồi bả nghỉ phép xong thì các sếp của mình sang Việt Nam và ở 1 tuần đi tour khách hàng. Mình lại nghĩ thôi cố gắng thêm 1 tuần nè, vất vả xíu, nhưng vẫn vui. Thế là 1 tuần cứ sáng sớm tinh mơ dậy lên xe đi mần cả ngày, chiều về xử lý công việc, tối lại lên lớp, mình tưởng mình đến rồ người, đau đầu, mắt sụp, mình bỏ cả lịch tập vì quá mệt =)) Nhưng mà cũng phần nào được các sếp công nhận, đó giờ làm, lơ ngơ bị chê nhiều, lần đầu được công nhận, cũng vui lắm.
Đoàn các sếp về thì tới lễ 2/9, mình nghỉ ngơi hoàn toàn để chuẩn bị 1 tâm hồn đẹp cho kỳ thi ngày 8/9.
Và, ừ thì, bão, tan tành, tâm trạng và mọi thứ chán không thể tả, hoãn thi, và việc chất đống, lại sợ hãi, lo lắng. Tiếp đến là lũ, hoãn thi lần 2. Tới lúc này mình chỉ hy vọng được thi là mừng rồi, chẳng còn dám kỳ vọng nhiều.
Và thế là hôm nay được thi thật, sau rất nhiều bão táp, con đường sang điểm thi cũng vất vả, tìm mãi mới tới được đúng chỗ, lại lơ ngơ và là đứa “già đầu nhất” trong phòng thi. Các cháu kiểu “Sao giờ cô mới thi á? Sao cô không đợi thi trình độ cao hơn?”. 🥲 Mình chỉ cười thôi, đi qua bao sóng gió thì được thi là tốt rồi, cô cần thi!
Mình làm bài ở mức tạm ổn. Đi ra đợi grab về, trời trong xanh bỗng hoá đen xì =)))) Mình trải qua đủ rồi, nên luôn sẵn sàng áo mưa, nhưng khổ là mưa kèm gió giật quá mạnh, mình và anh grab vất vả lên cầu, rồi phải tìm chỗ nấp, mưa gió cố đi thì bay người =)))
2 tiếng sau khi thi mới lết về tới nhà, ướt sũng, vẫn cố kiếm túi zip cho anh grab đựng tạm điện thoại vô, và gửi thêm cho anh ấy bữa tối.
Vất vả thật sự, nhưng tạm xong rồi. Dù mình còn đống việc nữa, lại sắp phải đi chuyến đi xa 1 mình đầu tiên trong đời. Nhưng không sao, Khánh Linh vất vả rồi, tạm nghỉ đã.
Rồi lại cố lên, Linh đã làm rất tốt, cố lênnnn
Tumblr media
9 notes · View notes
buddhistbooks · 4 months ago
Text
Tumblr media
Đến một giai đoạn nào đó, chúng ta đều nhận ra rằng:
Làm bao nhiều thì cũng chỉ ăn ngày ba bữa.
Bạn bè cũng chỉ cần vài ba người tri kỷ.
Quần áo mặc sạch sẽ, thoải mái thôi là được.
Xe đẹp xe sang cũng không bằng đi trên hai chân khoẻ mạnh.
Sáng thức dậy thấy may mắn, tối đi ngủ thấy bình an.
Vậy là cảm thấy giàu có quá rồi...🍃
Theo Vô Thường.
8 notes · View notes