#xamlon
Explore tagged Tumblr posts
Text
Có nên yêu phò (cave) ?
Bên ly cafe đen đá (không có thuốc lá vì tao đéo hút thuốc ), tao sẽ viết thêm 1 bài nghiêm túc về chủ đề tình yêu trong ngày hôm nay, cụ thể là có nên yêu phò không ?
Đầu tiên tao xin thưa, là tao chưa yêu phò lần nào cả :D nhưng tao có bạn thân từng yêu phò, nên tao nghĩ là tao sẽ có cái nhìn khách quan hơn :D (có thể sai nhưng kệ mẹ nó đi, đọc để xamlol và hiểu thôi )
Cái ưu tú nhất của mấy con phò trong tình yêu đó chính là ghen tuông, thích kiểm soát người yêu, tuy là 1 ngày nó có thể xoạc với cả tá anh nhưng nó tuyệt đối và không bao giờ cho người yêu mình đc phép chơi phò chứ đừng nói yêu 1 con nào khác, Ok ?, bọn mày đọc không lầm và tao cũng ko viết sai đâu.
Và không biết có đúng hay ko ? nhưng những thắng yêu phò thường có tâm lý luỵ tình nên bọn phò rất dễ thao túng tâm lí và điều khiển. Chuyện yêu phò nó có từ hàng trăm năm nay rồi và xuất hiện mọi thành phần xã hội ! Và cuộc sống nó thế, đôi lúc vì những ngày tháng cô đơn, đàn ông lại dễ sa lầy vào những cuộc tình ngang trái và bị luỵ như này :D
Nói dài dòng tóm lại có nên yêu Phò không ta?
Câu trả lời là Có : nếu nó bỏ nghề và 2 đứa xuất phát từ tình yêu chân thành và tình dục thăng hoa, xoá nhoà hết quá khứ
Câu trả lời là Không: nếu con đó vẫn tiếp tục hành nghề 4 , vâng, đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh thiếu thốn, nếu thức sự yêu nhau thì nên tìm cái gì nó chân chính hơn để làm, giờ không lẽ phò có bầu vẫn đi làm ? hay phò có bầu mà chồng đéo biết của mình hay của khách ? wtf ??????
Và nếu 1 thằng hay dằn vặt về quá khứ của người yêu, hay đôi lúc suy nghĩ là con phò, con người yêu của mình còn trinh hay ko ? wtf??? thì tao xin lạy.
Vâng, nhưng tóm lại là .........
Hầy, đéo biết chốt sao để nó khách quan, tình yêu tình dục thì mỗi người 1 cảm nhận biết sao mà chốt, tóm lại là kệ mẹ bọn mày !!
1 note
·
View note
Text
Những điều xamlone nhỏ nhặt không dễ bốc hơi mà giống như muốn phun trào hơn.
Một tuần đầy bất ngờ… May mắn ơi?!
1 note
·
View note
Photo
Hay là.. mình cứ yêu nhau đi. Dù năm dài tháng rộng, dù sông núi chia xa.. Hay là.. mình cứ bên nhau đi. Dù có lúc cãi vã, dù lắm khi chẳng bình yên.. Hay là.. hay là.. hay là.. Hay là mình cứ kệ đời đi. Anh yêu em, em yêu anh, và như thế là đủ.. #xamlone #annie
1 note
·
View note
Photo
Nửa tỉnh nửa mê Chỉ một làn khói Đời em bình lặng Có phải đó là kết thúc Không hề Bắt đầu chuỗi bi thương Mà em phải chịu Thế thôi
0 notes
Photo
“Sau một cơn sập nguồn như thường lệ, mở laptop, màn hình sáng, làm tài liệu, làm research,… và đợi một giấc ngủ mới tới”
Hừm thì cái việc này cũng lặp lại khá thường xuyên, vì lâu lâu sẽ có những tuần chúng ta phải làm việc cực kì năng xuất, chăm chỉ, để đạt được mục đích mà chúng ta muốn. Đó chính là sự đánh đối của cái “thành công” mà ta tìm kiếm ở tương lai. Ừ rồi cứ sau mỗi lần tôi lại tự hỏi? Ơ thế giả sử mày “thành công” như mày tưởng tượng thật á, ừ rồi mày có vui không? Ừ rồi mày có cảm thấy thỏa mãn hay lại là hối tiếc những “sức khỏe”, “thời gian” mà mày bỏ ra để đạt được cái đó. Mày nên vui vẻ, nhưng khi mày vui vẻ, mày tụt hậu lại, rồi cái bản tính ganh đua ở trong máu mày lại nổi lên rồi mày lại cày, mày lại cày rồi lại mệt, mệt rồi lại tự thủ dâm tình thần như thế này?
Hôm qua tôi vừa nói chuyện với Thanh - con bạn cùng lớp, ừ rồi cũng băn khoăn lắm, liệu nó có cảm nhận giống mình không? Thật ra thì không. Nó thích điều đó ấy, nó thích sự thành công, cảm giác như sự thành công của nó đến dễ dàng hơn mình vạn lần, hay là do bản thân mình yếu kém thoi…
Thanh bảo tôi phải quyết liệt hơn, máu chiến hơn? Ơ cơ mà bình thường vẫn máu chiến mà nhỉ? Chỉ có một số cái hơi nhác thôi. Rồi bảo cần có thêm 1 số điểm cần khắc phục để trở thành người mà ai cũng tôn trọng?
Cơ mà quay lại vấn đề, đâu lại cái mày thực sự muốn ạ Long? Khi mà mày mệt nhưng mày đâu có ai tâm sự? Nói với ba mẹ thì người ta lại lo cho thì chết? Người yêu thì không có. Bạn bè thân thiết thì ở xa ngàn trùng, họ cũng có nổi khổ riêng của họ, cả cơ hội uống một ly bia còn không có thì làm sao mà chia sẻ được gì cơ chứ. Thôi đành gào thét trên cái xó này, cái xó mà không ai biết mình là ai, không ai biết mày viết cả nên cứ thỏa sức “chửi đời” như thằng Chí Phèo nào đó.
Mày có yêu bản thân mày không Long? Ừ có chứ, tao có yêu chứ, nhưng tao còn muốn người khác cũng yêu tao nữa cơ. Người khác yêu mày vì mày đem lại lợi ích cho người ta? Cũng không hẳn, chỉ là mày cần một nhóm bạn chơi vui vẻ ấy, ừ tao có chứ nhưng không phải ở Hà Nội. Vấn đề ở đâu? Liệu do mày nói chuyện nhạt quá, hay là do mày quá đầu tư vào công việc, mà chán những cái kia.
“Giờ lại kể khổ nè”, tao không thấy ở trên Hà Nội vui nữa ạ. Tại vì á, mất người yêu nè, mất chức bí thư vào đứa mình chơi khá thân nè, rồi nó còn bảo, ừ tao cũng không quan tâm mày lắm, chỉ là được thì chơi còn không được thì nghỉ, tao sẵn sàng cho sự bỏ bạn rồi. Ừ tất nhiên đéo ai nói thế, nhưng mà rõ ràng là mày hiểu như vậy ấy. Xong rồi cảm giác như cả thế giới chống lại mày. He, vui nhỉ,
Cơ mà vừa viết, tui vừa nhận ra là viết như thế này đỡ vailon, kiểu được share tâm trạng của mình cho chính mình ấy.
Ừ thôi nói xamlon vậy thôi, kể khổ tiếp.
Sách tui mua về, thích cực mà còn chưa đọc được. Tiếng nhật quên vailon rồi, nhưng chưa back up lại, body giờ cũng xuống, cân xuống, mắt ngày càng mờ do chưa đi cắt lại kính. Với chưa wording lại cho con Thanh nữa.
Cố lên tui eiiii, yeeeee, tầm này cân được. I believe in you Long
“Để một ngày nào đó, tôi sẽ chia sẻ cho mọi người rằng điều khó khăn là tìm ra thứ mình thích chứ không phải là làm thế nào ta thực hiện được nó á”
1 note
·
View note
Text
ĐẤT NƯỚC MÌNH - NGỘ - QUÁ - PHẢI - KHÔNG - EM
Đất nước mình, nhiều thằng ngáo lắm em
Lúc đéo nào cũng thờ Hàn, mơ Mỹ
Nhưng làm việc - trốn đéo cần ai chỉ
Và “thuế dân” thì đéo đóng một đồng.
Đất nước mình - lắm thằng lạ vãi lông
Mồm bài Tào - nhưng sợ Tào như quỷ
Có hơi Tào - là gào mồm ầm ĩ
Rằng: bán rồi, mất hết - chẳng còn chi ?? :D ??
Đất nước mình - rõ lắm đứa vô - tri
Mở mồm ra - nợ công 3 ngàn tỷ
Mỗi đầu người - ngàn tám trăm đô Mỹ.
Nhưng, ô kìa, ai xiết nợ mày không?
Đất nước mình - lắm đứa thích lên đồng
Thấy tượng đài - là lồng lên như ngựa
“Phải xây thêm viện và trường học nữa”
Nhưng, xây rồi, làm đéo có người chăm.
Đất nước mình - rõ lắm đứa dở hâm
Xây thuỷ điện - thì nó lo vỡ đập
Hay điện than - “thôi, thôi, ô nhiễm lắm”
Điện hạt nhân? “Lò nổ sập thì toang”
Chúng chỉ thích - điện phải sạch và sang
Như điện gió, mặt trời và sóng biển
Gió lặng, nắng tàn, điện ở đâu? đéo biết
Cắt điện lại hò “cụng sởn diết dân”.
Sống ở đời - lại chẳng chịu tu thân
Chỉ thích bus cu tây rồi so sánh
Làm đéo làm - cả đời đi tị nạnh
Rồi xamlone - “Đấc lước xẽ zià đâu????”
0 notes
Photo
Thím đã thay đổi như thế nào?
1. Là khóc cũng chỉ dám để dành đến tối ngủ một mình rồi khóc.
2. Bản thân bây giờ là kiểu người 10 năm trước ghét nhất.
3. Không tin tưởng ai quá nhiều.
4. Giờ biết khóc vì chuyện gia đình rồi….
5. Hồi đó mê Tết lắm, hay khoe được thêm tuổi rồi. Giờ chỉ mong đừng Tết, ba mẹ đừng già để bản thân mình kịp thành công trong một năm.
6. Hồi ấy tui đối xử rất thật lòng với mọi người và tưởng họ cũng vậy. Giờ nhìn quanh không tin ai được.
7. Càng lớn tui thấy mình càng tránh xa các mối quan hệ phức tạp, từ một đứa nhỏ thích chốn đông người, tui giờ đây lại thích an nhiên một mình hơn.
8. Tự dưng không còn thích mấy nơi ồn ào, náo nhiệt.. Tự nhiên đôi khi thấy cô đơn.. Tự nhiên đôi khi lại suy nghĩ mông lung về tương lai xa xăm nào đó mà bản thân muốn hướng tới… Tự nhiên lớn lên thấy mình thật nhỏ bé và tầm thường giữa dòng đời bao nhiêu người xuất sắc.. Tự nhiên một phần muốn trưởng thành, muốn ra đời, muốn tung bay nhưng một phần lại nghĩ đến viễn cảnh xa gia đình.. Tự nhiên nó thay đổi vậy… Cũng lớn rồi..
9. Bạn bè xung quanh rơi rụng dần, ngoài công việc tiền lương không còn mối bận tâm nào khác, thấy người khác nói chuyện yêu đương cảm thấy buồn cười, lo lắng cho tương lai của đứa em ruột, lo lắng cho tuổi già của bố mẹ.
10. Đấy là khi tự dưng chán ngán mấy tình tiết khiến người ta cảm động trên phim ảnh, thấy việc cãi lại ba mẹ chả có gì hay ho, hiểu ra vài thứ triết lí mà ngày xưa mình nghĩ đó là thứ vớ vẩn, chả quan tâm tới việc mình bị người ta nói nọ nói kia nữa,…
11. Hồi xưa thích trai ẻo lả tí, tóc dài tí, bây giờ thích trai cơ bắp tí, manly và phải thẳng. Ngày xưa biết gì nói đấy, trưởng thành là nghĩ gì giấu đấy, mình nghĩ chỉ bản thân biết mà thôi.
12. Một tuần thay người yêu một lần, nhiều nhất là 2 tuần, ngắn nhất à 2 ngày, thích mặc quần đùi, thích mặc áo lưới, thích nghe nhạc sàn rẻ tiền, hút thuốc, uống rượu, thác loạn các thứ, trùm chơi bời tụ tập,… Sau một mùa hè, thích mặc quần thể thao, áo hoodie, nghe hip hop, thằng nào tán cứ cho nó một dép, hủ nữ, thay vì ra đường thác loạn lại ngồi nhà xem phim hoặc chơi game, ghét ngửi mùi thuốc lá, ghét uống rượu. Thấy tôi thay đổi nhiều chưa?
13. Ngày xưa, có người thích mình sẽ lạnh lùng quay đi, trong lòng bất giác sinh cảm giác phiền phức. Hiện tại, có người thích mình sẽ cảm thấy rất kì diệu, nhưng lại không đủ can đảm để tiến lên. Cô đơn lâu quá tất nhiên sẽ thèm yêu đương, nhưng lại cũng sợ sẽ lại phải từ đầu làm quen với việc một mình.
14. Lúc nhỏ không vừa mắt cái gì cũng bô bô nói ra hết, không bao giờ để ý cảm xúc người khác ra sao. H thì dù cực kì k thích cũng chỉ dám cười trừ, nói qua loa vài câu vô hại cho qua, lúc nào cũng phải để ý xem người khác nghĩ gì về hđ của mình, cẩn thận từng chút một.
15. Hồi đó thịt tì giành ăn miếng to, mua đồ giúp mẹ thì tăng thêm tiền một chút giờ thì biết để bố mẹ ăn trước, mua đồ cũng kể đúng giá (hs chưa kiếm được tiền) nghĩ lại mình đúng là trưởng thành thật rồi, nhìn tóc bố 2 màu mà ngồi khóc.
16. Hồi đó khi yêu một người, luôn mong rằng mình có thể trở thành 1 cặp với người đó, khi điều đó không thể xảy ra thì khóc rất nhiều. Giờ khi yêu một người khác, cũng mong rằng có thể trở thành 1 cặp với người đó, nhưng người ta có người yêu rồi, không khóc nữa vẫn càm thấy hạnh phúc vì mình đã yêu một người rất tuyệt vời.
17. Từng bi quan với mọi thứ, cho rằng không ai hiểu được mình, giờ thì nhận ra là đéo nói lòng mình ra sao người ta hiểu Nhưng cũng từng là một đứa có suy nghĩ bồng bột, vô cùng thiếu chín chắn thì chỉ sau 1 năm giờ đã trở thành đứa già trước tuổi. Và cũng đéo ngờ ngày xưa mình có thể 1 ngày post chục cái stt xamlon như vậy ….
18. Từ khi gặp họ, tôi trưởng thành rất nhiều. Từ một đứa nóng tính, thấy việc không thích là lại gắt gỏng cãi cho bằng được, trở thành một người biết suy xét đúng sai nhiều mặt vấn đề, biết đè nén cảm xúc để im lặng khi cần thiết, biết rằng “chó sủa người cắn người, người không bao giờ sủa chó cắn chó”. Học được cách vị tha, học được cách quan tâm người khác. Tự mình tìm ra động lực, tự học được rất nhiều thứ mà người khác phải bỏ tiền ra mới học được. Biết cách giao tiếp, không còn ngại nói, có được nhiều mối qian hệ tốt. Biết làm việc đúng giờ giấc, có trách nhiệm với việc mình làm…. rất nhiều rất nhiều thay đổi trong 2 năm ngắn ngủi. Mà tất cả, chỉ trong hai chữ mà người ta vẫn thường dè bỉu: “thần tượng”
19. Tôi nhận ra mình trưởng thành là khi tôi bắt đầu được đóng góp ý kiến với ba mẹ. Tôi bắt đầu nói dối là mình ổn, tự lực cánh sinh thay vì làm nũng và kể lể. Tôi bắt đầu đeo lên mặt nạ giả tạo thay vì nổi nóng và nói thẳng. Tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai, mệt mỏi với những dự định thay vì vô lo vô nghĩ như ngày xưa. Tôi bắt đầu kiệt quệ vì mọi thứ vì trưởng thành nghĩa là tự bản thân tôi phải bước lên phía trước, có khi là một mình.
20. Thay đổi hả? Là ngày xưa luôn theo đuổi hình tượng thánh mẫu bạch liên hoa qua những câu chuyện cổ tích hường phấn. Giờ thì càng thích những gì trần trụi, thực tế, có tốt có xấu, có bất công, có ích kỷ, có tham lam, có ham muốn, có dục vọng, có sa đọa, có toan tính, có vay có trả.
21. 7 năm trước teencode không chừa một chữ, nhóm nhạc Hàn nào đang hoạt động thì sành sõi, lại còn siêu cuồng. 7 năm sau viết tiếng Việt chuẩn như giáo viên Văn, Kpop thì hầu như không phân biệt được thành viên nào nhóm gì đang active hiện nay.. trong ký ức chỉ còn lại các nhóm đi đầu Hallyuu. Vâng, thời trẻ đã qua mất rồi.. =>( Bắt chim cái nào… điện thoại cũ có lưu vài tin nhắn viết từ mấy năm trước để làm kỷ niệm, hôm nọ bỏ ra đọc mà mất 15p để dịch vẫn đéo ra ._. Mấy nhóm nhạc bây giờ nhìn đứa nào cũng như nhau hết….trong khi ngày trước chỉ cần nghe giọng cũng đoán được người…)
22. Khi mà bạn nhận ra bạn dễ dàng nói ra một lời xin lỗi, dù cho đó là lỗi của mình hay lỗi của người khác; bạn có thể đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, nhưng không hề yêu cầu người khác phải đặt mình vào vị trí của bạn; bạn nói ít đi, suy nghĩ nhiều hơn, lo lắng cũng nhiều hơn; bạn quan tâm đến mọi người nhiều hơn, quan sát mọi người nhiều hơn và có suy nghĩ muốn làm người khác vui lòng (chứ không phải là người khác phải làm mình vui lòng); thì xin chia buồn, bạn đã trưởng thành. • Bài viết được tổng hợp từ #FunnyQuizzes • Via: Ngôn tình - Thanh xuân: Tuổi trẻ nồng nhi��t - Thơi gian phai mờ.
262 notes
·
View notes
Text
Lũ miền trung.
Tôi quê miền Trung, cụ thể là Quảng Ngãi (nhiều anh chị ở đây chắc cũng không biết quê tôi nó nằm chính xác chỗ nào trên bản đồ đất nước), hiểu nôm na là một rẻo đất nhỏ giáp biển Đông và bên hông là Tây Nguyên hùng vĩ. Thiên tai, lũ lụt là sự kiện thường niên, nước lũ dâng ở miền Trung thậm chí đều đặn còn hơn tuyến lệ không phanh của anh gì MC yêu nhạc rap. Tất nhiên, không ít thì nhiều năm nào cũng ngập.
Lũ lụt cướp đi sinh mạng con người, thiệt hại người và của là chuyện của toàn thế giới. Không nơi nào trên địa cầu này tránh khỏi sự nổi giận của thiên nhiên từ việc một sét đánh một phát chết luôn cho đến cháy rừng kéo dài cả tháng. Nếu không có lũ thì không có phù sa, năm đó auto mất mùa, đói kém. Cái gì cũng có 2 mặt cả. Ai ở miền Trung sẽ hiểu, đa phần thiệt hại về người trong lũ đều do chủ quan (tất nhiên cũng có những tang thương không thể tránh khỏi) nhưng phải hiểu rằng thống kê tắt thở do Tai nạn giao thông index daily còn đông hơn 3 mùa lũ cộng lại. Công tác dự báo, cảnh báo và phòng chống thiên tai thì chính quyền với kinh nghiệm cả trăm năm nay chưa bao giờ chậm trễ. Thậm chí các thông tin báo lũ đến sớm tới mức nhân dân sau khi kéo ngao thuốc lào, húp ngụm trà nghe xong đứng lên phủi đít là quên liền. Năm nào dọc bờ đê sông Trà Khúc chả có người liều mình chạy ra “vớt củi” trôi từ thượng nguồn về, những cành cây trôi lững lờ được cần lao buộc chặt kéo vào bờ nhưng không nhờ bên dưới cành cây là một thân đại thụ, người và dây cứ thế trôi luôn chết tốt. Mặc dù phát loa, thậm chí lực lượng công an còn cưỡng chế cấm người dân lởn vởn bên thuỷ thần nhưng làm sao ngăn nổi sức dân ta. Các bạn khóc người qua đời do lũ là đáng trân trọng nhưng đừng vì thế mà chửi chính quyền vô tâm, vô trách nhiệm. Vì như thế chính chúng mình mới là kẻ vô ơn. Dẫu biết không thể đem sức người mà vượt sức thiên nhiên nhưng kinh phí cứu trợ hàng năm cho miền Trung là vô cùng lớn. Đừng nghĩ đứng ra từ thiện quyên góp được trăm thùng mì gói, chục chai nước suốt chất đầy cái bán tải phi vào đầu làng phát vội cho người dân thì có quyền chửi quan chức chỉ biết ăn trên ngồi trốc. Nên nhớ máy bay quân đội đóng ở Đà Nẵng, Phú Bài... mỗi lần được lệnh xuất kích thì có thể mang toàn bộ nhu yếu phẩm cần thiết cho cả xã bị cô lập vừa ăn vừa tán gẫu 7 ngày chưa hết gạo. Mỗi lần phê duyệt văn bản xuất ngân khố sau khi nắm tình hình bão lũ thì miền Trung sẽ có lượng tiền đảm bảo no ấm cho hết vụ chiêm. Từ thiện giúp đồng bào là tốt nhưng vin cớ ấy mà chửi chính quyền thì lại là mất nết nghe chưa? Phương án phòng chống lũ miền Trung được họp bàn từ hồi nhân dân còn mải mê ăn Noel năm ngoái. Vì thế mọi thứ tốt nhất, cơ động nhất đã được đưa ra. Anh chị cũng đừng nên trăn trở quá nhiều về trách nhiệm của chính quyền. Từ thiện là việc khó, không phải cứ có tiền (của người khác) là làm được đâu. Người nghèo ở quê cơ bản ngoài căn nhà tồi tàn thì không còn gì để mất, nên lũ tới thì phương án lớn nhất là giữ mạng sống bằng cách tập trung về trụ sở theo lệnh uỷ ban. Những người thiệt hại lớn nhất do lũ thật ra là những hộ chăn nuôi, những gia đình có tài sản kinh doanh... thật tiếc rằng chỉ vì họ không cần mì gói và nước sôi trên nóc nhà nên chúng ta mặc nhiên nghĩ rằng bọn này giàu thì có gì mà khóc? Sau lũ là dịch bệnh, là công tác khắc phục hậu quả theo kế hoạch của nhiều bộ ngành. Việc tổ chức hàng đoàn cậu ấm, cô chiêu với quần jean xắn lên tới háng tay phải khiêng thùng mì, tai trái chỉa khôn-phôn khóc thương cho nhân dân vùng lũ về cơ bản không mang lại điều gì tốt đẹp ngoài việc làm rối rắm tình hình. Muốn từ thiện hãy chọn những tổ chức chính trị xã hội uy tín mà VTV vẫn hay phát sóng. Rất tiếc, với đầu óc ngu đần nhưng hay nghi ngờ mọi thứ thì anh chị luôn nghĩ rằng tiền mình đóng vào quỹ này ắt hẳn vào túi quan tham chỉ vì nó không được dùng mua bò giống tính bằng kilogram như đầu nậu từ thiện tự phát khác. Mọi sự tương thân tương ái, chia sẻ là vô cùng quý báu nhưng hãy biết giá trị thực của mỗi việc mình làm. Tôi nhắc lại, nói gì nói từ thiện là tốt nhưng đừng đá đổ công lao của cả bộ máy chính quyền, của cả một lực lượng ngày đêm căng mình cùng dân chống lũ. Nếu thương đồng bào mình thì hãy ủng hộ những sản phẩm người ta sản xuất ra, đào tạo nghề bài bản, giảm học phí nghề, ưu tiên sử dụng lao động là những con em vùng hay bị thiên tai địch hoạ. Đóng thuế đầy đủ để nguồn thu này phục vụ lại đời sống nhân dân. Đó mới là cái đích hướng đến dài lâu. Một chính quyền đã dốc toàn bộ tinh thần và lực lượng cùng nhân dân chống dịch bệnh, giải cứu cả đồng bào ta ở nước ngoài về nhà an toàn, cứu sống cả những vị khách quốc tế không may mắc nạn ở nước ta... thì chúng ta lại nghi ngờ khi đồng hành cùng để hỗ trợ miền Trung. Trong khi đó lại dễ dàng tin vào mấy cái stt đạo lý xamlon trên Facebook để chuyển khoản và chửi chính quyền bỏ mặc nhân dân. Như bao đời nay, người miền Trung vẫn đứng vững. Hai tháng nữa nhân dân Quảng Ngãi sẽ lại kéo ghế ngồi bờ kè ăn cá nướng, bú Dung Quất bàn chuyện bắn pháo hoa tết Tân Sửu có xịt bụp hay không? Công viên Ba Tơ lại lên đèn nô nức váy bướm check-in, cuộc sống lại bình thường như chưa hề có cuộc mưa to..
0 notes
Text
Kiều sen bảo: “nói chuyện xamlon đi các cậu, cho nó tự nhiên”
Đây là thành quả :))
0 notes
Text
5/11/2019 Chuẩn bị đồ ăn đi Vũng Tàu
Một ngày đẹp trời khi Trang đang chật vật bế tắc với đống Tiếng anh nào là lv5 lên lv6 rồi đi Malai này nọ thì tụi nó kêu đi VT đi bây. Thế là đi Giga mall mua một đống đồ xàm xí làm cơm trộn để đi VT. Má mua hết hơn 1tr, xót vl.
Tối hôm đó về trọ Như làm canh rong biển thịt bò ăn với cơm trộm salad siêu thị. Huhu ngon quá trời luôn, 2 tháng mới được ăn cơm đại khái như nhà nấu một lần ;'( cơm nóng, dẻo, ngọt huhu canh cx nóng ngon quá trời luôn :(( hồi trước ăn ở nhà đâu có cảm nhận được ntn. Sau đó Trang rửa chén và đi ngủ. Con đĩ Hồ Như thì cứ mang bikini đi đi lại lại mong mai mang mà sợ lê duy khang bảo nó này nọ, xamlone Hồ Như
Sáng hôm sau thì Hồ Như dậy sớm làm cơm còn mình thì siêu lười, ngủ sớm dậy muộn á các bạn. Tự dưng đi biển thì bị. Ezz
Sáng tụi đến nhà Hồ Như đông đủ, mình k mang áo ngực mà quên mất nên cứ nói chuyện bình thường, nghĩ lại dị vãi
Con đĩ hồ như làm cơm lâu vãi nên hẹn 6h mà 9h mới đi â các bạn :)) dm
Sáng ăn mì ý, ăn cơm trộn một xíu
Ăn cả lũ mà 2 cái muỗng :))
Xong rồi Lê Duy Khang bật nhạc hát này nọ
À mà có một đoạn lúc tối con đĩ như cứ vừa tắm vừa ẻ vừa gọi tên lê duy khang
Còn nhắc mãi ngày mai là mình, á nhầm. Xin lỗi mọi người này nọ, cười ẻ
0 notes
Text
Good old days
“Wish we could turn back time... To the good days”
Tôi đã luôn là người hay bị ám ảnh quá khứ, vì biết bản thân như vậy, nên tôi luôn muốn sống thực sự tử tế và đáng sống ở trong hiện tại.
Đây sẽ là một bài viết mang một màu flashback đầy nắng.
Giá như có thể quay lại thời gian trước đây, những năm đầu của ngày tháng Đại học, khi chúng tôi còn đc ngồi ở phòng dọc hành lang. Khi nắng ở ngoài hiên có chút rọi vào cửa sổ. Những ngày đó chưa có điều hoà, chỉ có tiếng quạt quay mòng mòng trên đầu chúng tôi. Đó là những giờ học Reading, Writing, Listening và Speaking. Đó là những ngày tôi còn giữ cẩn thận quyển take note mỗi khi học nghe. Đó là những ngày thầy Nghĩa cho coi video để có kĩ năng nghe tốt hơn. Đó là những ngày mà chỉ có lớp TA1.04 trong một căn phòng.
Giá như có thể quay lại thời gian trước đây, những ngày tháng học cấp 3. Thời ấy tôi còn đi cái xe đạp cào cào có một không hai. Xe đạp của tôi có 3 gióng, ở Hải Phòng ko có chiếc nào giống nthe, tôi cảm thấy vừa kiêu hãnh lại vừa chẳng sợ nhầm với xe khác. Ở Ngô Quyền thì hàng ngàn kỉ niệm ấy chứ. Hồi ấy, bạn bè tôi khác lắm, haha, nhìn chúng nó thời ấy chẳng ai tưởng tượng nổi chúng nó sẽ như ngày hôm nay, và nhìn chúng nó hôm nay cũng không ai biết ngày trước nó ntn. A11 là cái lớp nghịch nhất trong 3 lớp khối D ý chứ, và tôi lại may mắn là một thành viên trong cái nhóm nghịch bựa đấy =]] Gội đầu nhau dưới cái vòi xả từ nóc nhà xuống, bẩn vchg mà cũng nghĩ ra đc, rồi bế nhau vào thùng rác, quăng dép lên cây, kéo nhau mài quần dưới sàn... Đó là những ngày hè. Còn mùa đông thì lớp học của chúng tôi ít hoạt động hơn nhiều. Những ngày rét thì chỉ đút tay vào túi áo đồng phục ngồi kể chuyện thôi. Bà Ly thời đó thì mặt trơ trán bóng, cái mái mỏng mỏng vuốt sang một bên để lộ vầng trán bác Hồ. Bà ý chăm học lắm, còn sợ vi phạm nội quy các thứ, ngoan vđ. Khéo chơi với mình mới hư thêm =]] Tôi vẫn nhớ cái dáng đứng nói chuyện giật giật của nó :)) xong cái răng khểnh của nó thời đấy. Nó hay dỗi tôi lắm, cái méo gì cũng dỗi đc, chỉ cần ko theo ý nó mà quá đà là nó dỗi luôn. Xong nó quay mặt mẹ đi ko thèm nói chuyện với mình cơ. Hồi đó , à không phải hồi đó mà là đến tận bây giờ , tôi là người dễ xúc động, dễ mau nước mắt. Cãi nhau với nó là vào lớp úp mặt xuống bàn khóc như mưa đc luôn ấy. Kỉ lục dỗi nhau lâu nhất là mùa xuân hồi học lớp 12, tôi chỉ trêu nó là mặc áo độn à, xong nó dỗi cmn tôi. Tôi ấm ức vailon vì trêu nthe cũng dỗi, trong giờ học thêm Văn tôi lại rưng rưng khóc đến mức cô Đông (gv dạy Văn) phải hỏi em làm sao thế P =]] Lần này thì tôi qđịnh méo xin lỗi và mở lời trước nữa xem nó có thèm làm lành với tôi ko. Và đương nhiên là méo :) Tôi thất vọng vl. Tôi đã dành cả 2 tháng dỗi nhau đó, để nghĩ. Lúc đầu là tôi bực, tôi giận, vì ko hiểu câu đùa ấy có gì mà quá đà đến mức nó phải dỗi tôi, thêm nữa là nó lại chẳng bao giờ thèm xin lỗi tôi khi hai đứa dỗi nhau. Sau đó là tới thất vọng, vì ko ngờ chơi với nhau 3 năm nthe mà vì một câu đùa xamlon lại kết thúc tình bạn, và vì nhận ra tôi ko quan trọng bằng cái việc nó xuống nước xin lỗi tôi. 2 tháng ấy khá là chán, vì ngày nào cũng đi học, nhưng lại tránh mặt nhau. Cả lớp có liên hoan, chơi này nọ, cũng chẳng vui vì hai đứa ko thèm nói chuyện rồi tránh mặt. Đến gần Tết thì anh bạn Dương mới làm một màn kịch vô cùng chuyên nghiệp là nhờ một bạn (tôi và Dương đều quen) ở lớp bên cạnh đưa cho tôi một cái phong thư. Tôi mở ra thì là một loạt ảnh của tôi với Ly cùng với mấy gói dầu gội đầu (cho bà Ly vì đầu bà ý nổi tiếng bết =]]) cùng dòng chữ “hai bạn đừng dỗi nhau nữa”. Quả đấy có cố làm mặt ngầu cũng ko thể ko bật cười :))) thế là từ hôm ý tôi vs con nhỏ Ly cũng cải thiện, mở lời với nhau đôi chút và chơi lại với nhau. Cấp 3 của tôi ko chỉ tràn đầy kỉ niệm của mấy đứa học cùng lớp, mà còn là mấy anh trai ở tầng 2. Lớp nào tôi cũng chơi một tý, và chúng bạn tự nhận bạn Hoàng Hiếu là crush của tôi nữa :)) tôi cũng khs??? Chắc có lẽ là vì mấy lần tôi trêu bạn ý đẹp trai, nhưng vì hồi ý có người yêu bên Hồng Bàng nên năm tháng cấp 3 của tôi trôi qua khá êm đềm và đẹp đẽ, chung thuỷ với 1 tình yêu 2 năm =]]
Đó là hai quãng thời gian tôi muốn quay lại nhất, còn lại, với danh sách người cũ dài ngoằng, tất nhiên cũng có khoảng thời gian đẹp và yên bình mà ta yêu mến. Nhưng thiết nghĩ, tất cả mọi cơ duyên đã đều được sắp đặt, người cũ, dù có kỉ niệm đẹp hay xấu, dù có yêu thật hay chỉ là rung động, thì cũng đã là chuyện của quá khứ. Đôi khi tôi đã ước đc xoá đi tất cả những kí ức tệ hại kinh tởm của bản thân trong quá khứ, nhưng tất nhiên là ko thể, nên giờ đây, phải cố gắng hơn, nghiêm khắc với bản thân hơn, để ko tạo ra những kỉ niệm kinh hoàng nữa. Refresh lại cuộc sống, hướng tới cái tốt đẹp hơn, âu cũng là vì tôi muốn tự yêu bản thân mình hơn
0 notes
Photo
Natsu chân thành hỏi cách cai thuốc. Mình đã nghiêm túc đáp rằng tự nhiên mình dừng được. Cứ như đùa, trong khi Natsu có vẻ rất muốn bỏ thuốc. Mà mình không chắc trên đời này có ai đã từng nếm nicotine không ít lần mà không thấy nó hấp dẫn như mình đã làm hay không. Hoặc là mình đã hút không đúng cách. Kể chuyện nhân dịp xamlon trong phòng thi xong lưỡi có vị như vừa rít ba điếu.
1 note
·
View note
Text
Đọc mấy cái trong hashtag người yêu nhỏ tuổi tao cười tao ỉa. Mình đúng là cđ xamlon =)))) Yêu đương như lon =))))
.
1 note
·
View note
Photo
Mấy ngày hôm nay thật mệt mỏi Thêm cả việc học thêm nữa Làm hoa đến bú lu bú lẫn rồi Hôm nay đi đến nhà các cô buổi tối thì t đèo n Ai gu Nhìn thấy đã ko thích rồi Lúc ra về thì nhờ đèo về xong n lại bảo t đèo n về vs lí do xe h và m hết điện Xamlon hết sức có thể Dm cùng 1 đg Lúc đ nào chả đi vs nhau Xàm lon Mệt mỏi Dm Cả 2 kì thi nữa mới hamlon Hoá cũng hamlon Dm
0 notes