Text
Sự tan vỡ của một người đều ở trong im lặng. Họ sẽ chỉ cười, sẽ trêu đùa, sẽ giao tiếp. Nhưng trên thực tế, ở trong lòng họ đã mệt đến một mức nhất định rồi. Sẽ không đập cửa, sẽ không đập phá đồ đạc, sẽ không rơi nước mắt, sẽ không kích động. Chỉ là trong một giây phút, đột nhiên rất muốn làm loạn một lần. Nhưng trên mặt, lại cứ giả vờ bình tĩnh. Sự tan vỡ thế này sẽ không làm tổn thương người khác. Nhưng... sẽ làm tổn thương chính mình.
17 notes
·
View notes
Photo
“Hãy cứ sống tốt cuộc đời mình. Bỏ lỡ nhau đều đã có sắp đặt.”
863 notes
·
View notes
Text
Ngày càng lớn ta càng trở nên tĩnh lặng, không phải vì không thể nói, mà trong lòng có những nỗi niềm dẫu có nói ra cũng không ai hiểu được.
Người khác cho rằng bạn kiên cường, nhưng họ không hiểu đó là sự ngụy trang của bạn.
Người khác cho rằng bạn lập dị, nhưng họ không hiểu được nỗi buồn của bạn.
Có một người hiểu được những giọt nước mắt của bạn còn hơn những người cùng bạn cười.
Cho nên, quen biết trăm người cũng không bằng một người là tri kỷ.
Trong danh bạ có vô số bạn bè, những lúc muốn tìm một người tâm sự lại không có ai. Bản thân hay đi an ủi người khác, nhưng đến lúc mình có việc thì ngại làm phiền đến họ.
Cùng bạn trò chuyện cười đùa thì có rất nhiều người, nhưng rất ít người có thể lắng nghe tâm sự của bạn. Cùng nhau ăn uống tiệc tùng không khó, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia mới khó. Vòng tròn càng lúc càng lớn, trong lòng thì ngày càng cô đơn.
Có vài người đến rồi lại đi.
Cuối cùng bạn cũng sẽ hiểu rằng, lúc mà bạn cần không phải ai cũng sẽ đứng ra.
Cũng không phải ai cũng sẽ dốc hết sức lực khi mà bạn gặp khó khăn.
Dù bạn quen biết bao nhiêu người, vào lúc quan trọng không biết ai sẽ giúp bạn.
Ngoài miệng có nói chân thành đến đâu cũng vô dụng, lúc khó khăn mới biết ai đang diễn kịch.
Thật may mắn khi có người giúp đỡ bạn.
Nhưng khi không có ai giúp đỡ bạn, đó mới là chuyện bình thường trong cuộc sống.
Hạnh phúc mà bạn muốn không nhiều, chẳng qua là một cuộc sống từ trái tim đến trái tim.
Vạn người yêu quý cũng không bằng một người hiểu.
Người thật lòng muốn làm điều gì đó cho bạn sẽ không bao giờ nói nhiều.
Mong có người đối xử với bạn như lúc ban đầu, kéo bạn ra khỏi cô đơn. Cũng cầu mong có người hiểu được sự thay đổi và hiểu được vui buồn của bạn.
- Y Khuynh dịch
210 notes
·
View notes
Text
Lúc trước im lặng có nghĩa là đang tức giận,
Bây giờ im lặng có nghĩa là đang điều chỉnh cảm xúc của mình.
Mỗi một lần cân bằng cảm xúc,
Mối quan hệ của chúng ta lại phai nhạt đi một chút.
Bạn cho rằng sự trầm mặc của tôi là đang cùng bạn phân cao thấp.
Thật ra, là tôi đang thất vọng, là chúng ta dần xa cách.
Mỗi một lần bị xem nhẹ, dũng khí của tôi đều lùi đi một bước..
- Y Khuynh dịch
1K notes
·
View notes
Text
Khi cái chết sượt qua và ai đó rời đi, câu chuyện đó chỉ dừng lại ở ngày hôm đó. Những ngày, những tháng, những năm sau đó, cuộc sống chúng ta khác đi vô cùng.
Sẽ có hôm chúng ta nhận ra mình là kẻ lạc loài không nhà không cửa, không có nơi muốn về, không có nơi nương tựa, không có người kể chuyện, không có người lắng nghe, không muốn làm cái quần què gì hết.
Sẽ có những hôm chúng ta mong manh thiếu bản lĩnh tới mức vô lý nổi nóng với người phục vụ bàn, bật khóc khi lỡ tay làm rơi một món đồ. Sẽ có những hôm chúng ta thấy thế giới này đều ngu ngốc ấu trĩ. Sẽ có những hôm chúng ta trịch thượng, thô lỗ, cộc cằn. Sẽ có những hôm chúng ta lạnh lùng điếc ngắt không nghe thấy sự tổn thương của ai, cũng không có ý định chia sẻ hay ân cần với ai - vì không ai xứng đáng với điều đó bằng mình.
Sẽ có những hôm không có gì kéo chúng ta lại, cũng không ai biết cái gì đang diễn ra để mà kéo. Họ sẽ không hình dung được bóng tối mà mình nhìn thấy, không hình dung được sự lạnh lùng mà mình bị quấn lấy. Họ cũng không nhận ra những gì đã thay đổi và gây ra đả kích ra sao đến mình.
Nhiều ngày sau đó chúng ta đều đối diện với câu hỏi sau cái chết có sự trùng phùng không? Sau cái chết có bình yên không? Để mình đưa một chân là có thể bước tới. Nhiều ngày sau đó cuộc sống chẳng có gì hấp dẫn, chẳng có ai đạt mức trung bình, nhưng chúng ta vẫn bình thản như chẳng có gì gợn trong lòng.
Đã gần hai năm kể từ khi mình bị bỏ lại.
Không có cuộc gọi nào mỗi ngày, chưa từng có lần nào ai hỏi mình ăn tối chưa. Lần lượt từng người tìm đến mình vì tiền, vì công việc, vì nhờ giúp đỡ, vì nhờ sẻ chia, vì mình mang lại sự vui vẻ. Thật ra tất cả những điều này đều là một phần duy trì mình ở lại với cuộc sống vì mình thấy mình còn sự kết nối xã hội, nhưng sẽ vào những ngày trái gió trở trời, những thứ này đều góp phần khiến mình thấy cuộc sống quá nhạt nhoà và nỗi hờn giận của mình lại quá lớn lao nổi bật.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và nỗi đau là một phần. Sẽ chẳng có điều gì trôi qua thực sự vì tất cả đã ��ọng lại thành vết thương lòng. Nên đừng trông đợi việc vượt qua, đừng trông đợi sự nguôi ngoai. Hãy cứ nhìn chầm chầm vào nỗi đau, vào bóng ma, vào chính mình trong gương với đường nét của toàn bộ những vết nứt nát trong lòng. Cứ sống tiếp đi. Mọi việc sẽ còn tàn nhẫn nhiều hơn thế nữa.
Nhiều người buồn quá sẽ âm thầm chết trong đêm. Mình nghĩ cái chết đó là sự dịu dàng nhất cho những người đã quá mòn mỏi để sống, đồng thời là dịu dàng cho cả những người tốt số hơn với cuộc đời bình yên hơn còn ở lại. Khi đó, không có ai phải mang tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn hay ngu ngốc khi chủ động chết cả.
Mình không mong mình có thể an ủi được ai, mình cũng không cố để làm thế bao giờ. Nhưng mình thương cho những người khổ tâm quá. Mình mong cho ai cũng đủ bản lĩnh để chọn lựa cho bản thân một cuộc đời mà kể cả sống tiếp hay chết đi, chúng ta đều đang trong ngưỡng có thể chịu được. Những người đã rời bỏ chúng ta, nếu ta có lòng tin rằng họ yêu ta - thì họ vẫn đang nhìn vào ta để thấy cách ta cư xử với chính mình, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút. Nên nếu hiểu được như thế, thì sống đi.
Chúng ta đến thế giới này để sống và đương đầu, chỉ có vậy thôi. Đừng nghĩ ở đây có gì đặc biệt quá, đừng nghĩ mình có gì đặc biệt quá, có khi chẳng có thứ gì là đặc biệt cả.
- An Trương
161 notes
·
View notes
Photo
Bức tranh không nên vẽ
Tớ không muốn bản thân là một người dưng trong mắt cậu, nhưng cũng không muốn để cậu biết đến sự tồn tại của tớ – một người thích cậu.
Tớ không thích giữa chúng ta có một bức màn ngăn cách, nhưng cũng sợ nếu không làm vậy thì tớ không là ai trong lòng cậu. Tớ muốn bản thân cậu chia sẻ nỗi lòng với tớ, nhưng lại ngại cậu cảm thấy phiền mỗi khi tớ muốn biết nhiều hơn.
Tớ mong cậu có được nhiều yêu thương hơn, nhưng không muốn yêu thương đó là đến từ một người khác chứ không phải tớ. Tớ thật lòng muốn cậu biết cậu còn có tớ, nhưng cách tớ xuất hiện đã khiến cậu không hề biết điều đó. Tớ hi vọng rằng cậu biết tớ có cảm tình với cậu, nhưng tớ chỉ muốn lặng lẽ giấu phần tình cảm này đi. Vậy mà giữa chúng ta, từ lâu đã kết thúc, chỉ còn duy nhất tớ không buông.
Du Lạc | Những lá thư không bao giờ gửi
37 notes
·
View notes
Photo
Cả chuyến đi quên mỗi mang nhíp =)) #hagiang #hagiangtrip #2021 https://www.instagram.com/p/CJ57zp_LLOjbP43p3tCej26aImHz6X3_28g6Dc0/?igshid=1k8aemhcua41r
2 notes
·
View notes
Photo
Cả chuyến đi quên mỗi mang nhíp =)) #hagiang #hagiangtrip #2021 https://www.instagram.com/p/CJ57zp_LLOjbP43p3tCej26aImHz6X3_28g6Dc0/?igshid=1k8aemhcua41r
0 notes
Text
Có những người làm tình trước, nắm tay sau. Cũng có người hôn trước rồi mới cầm tay. Nếu sau đó chúng ta yêu nhau thì thứ tự trên chẳng có gì quan trọng nữa. Nhưng bạn có nhận ra rằng, rất nhiều người muốn bí mật làm tình với bạn nhưng lại không muốn nắm tay bạn giữa đám đông?
- Trang Hạ
@decembergirlloverain
FR 09112020 2:22'
90 notes
·
View notes
Text
tháng Chín vừa gõ cửa
qua mấy hạt mưa nghiêng.
phố xá vẫn nằm nguyên
chờ anh về, mỗi bữa.
trời chẳng còn thắp lửa
trên những nhánh lá thưa.
em ở cuối cơn mưa
nỗi buồn chưa kịp dứt.
mưa nghiêng trên vách nứt
len qua tháng Chín dài.
đài hát câu ca cũ
những con đường rẽ hai.
ai chiều nay gõ cửa
hỏi tháng Chín có qua.
mang anh về phố nhỏ
và thôi, đừng cách xa...
ⒸLinh
🅟Pinterest
534 notes
·
View notes
Photo
Thanh xuân là đoạn chuyện cũ muốn viết thành truyện mà chẳng thể đặt bút. Có những nhân vật không dám nhớ lại, sợ viết ra rồi sẽ làm thay đổi cả hương vị của câu chuyện, cuối cùng, chỉ có một cái mở đầu và một cái kết thúc, những tình tiết ở giữa chỉ đặt ở trong lòng, cuối cùng thứ có thể viết ra được lại là câu chuyện của người khác…
Tất cả kết cục đều đã viết, tất cả nước mắt cũng đã rơi, lại chợt quên bắt đầu như thế nào. Đó là vào một ngày hè không thể quay lại của rất nhiều năm về trước, dù tớ có đuổi bước kiếm tìm, cậu của ngày ấy cũng vụt qua như bóng mây. Nụ cười trên khuôn mặt cậu thật nhẹ thật khẽ, dần biến mất sau vùng xa khuất hoàng hôn. Mở trang kết của sách nay đã ố vàng, vận mệnh khiến nó đóng lại một cách thật vụng về. Tớ vừa đọc vừa khóc, nhưng không thể không thừa nhận, thanh xuân là một cuốn sách đầy vội vã.
Thanh xuân là thứ khi bạn trải qua thì không mảy may để ý, đến khi qua rồi mới bằng lòng đánh đổi tất cả để lấy lại. Tháng năm như nước chảy, thanh xuân không hối hận. Không có ai mãi mãi 18 tuổi, nhưng luôn có những con người 18 tuổi. Bầu trời của năm 18 tuổi là hoa nở, là trời xanh, là mây trắng, là những ánh mặt trời đan vào nhau, là tiếng cười, tiếng hò reo không ngớt. Thanh xuân, có những dịu dàng của mùa hè, cũng có những hăng hái của mùa hè. Có người so sánh, thanh xuân như một tia nắng buồn thương.
Đứng ở giữa ngã tư đường mang tên Thanh Xuân, nhìn lại con đường trưởng thành của chính mình, con đường phía trước còn rất dài, có ánh nắng long lanh, có ánh trăng trêu người. Cuộc sống đã dành tặng chúng ta một món quà vô cùng quý giá, đó chính là thanh xuân. Một thanh xuân tràn đầy những năng lượng, chờ mong, khát khao, tò mò, đấu tranh, hy vọng và tin tưởng.
Thanh xuân chỉ có một lần trong đời, hãy khóc, hãy cười, dám yêu, dám làm, bạn nhé! Vì dù cuối cùng, thanh xuân có qua đi, thì kỷ niệm cũng sẽ còn mãi, và vì những gì bạn đã trải qua sẽ hóa thành trải nghiệm, hun đúc nên bạn của ngày hôm nay…
Chúc tất cả chúng ta sống mà không phụ những tháng năm mang tên Thanh Xuân này!
Ghi bởi @yingie còn vẽ bởi @junsau
200 notes
·
View notes
Text
0 notes
Text
0 notes
Text
0 notes
Text
0 notes