#tiêu tết
Explore tagged Tumblr posts
Text
Tìm Ngọc vào Tết Nguyên Tiêu ( Huỳnh Phương-Huệ Hương)
Hãy cùng nhau tìm Ngọc trong dịp Tết Nguyên Tiêu ( ngày rằm tháng giêng ) Và chỉ những ai biết trở về mới THẤY NGỌC!) Kính trích lời nhắn nhủ của HT Viên Minh “Tánh biết như bảo ngọc Luôn chiếu sáng trong tâm Ngay khi rời vọng thức Thấy biết liền uyên thâm” Continue reading Tìm Ngọc vào Tết Nguyên Tiêu ( Huỳnh Phương-Huệ Hương)

View On WordPress
0 notes
Text
Mấy trăm năm trước, người Pháp dùng 6 tháng trong năm làm lụng, 6 tháng còn lại để lễ hội, ăn mừng, tiệc tùng và múa hát, chăm sóc con cái, ngắm trời ngắm đất. Người Tây Ban Nha thì dùng 4 tháng. Ngày xưa Tết rất dài. Tất nhiên, Tết cũng chỉ là bịa ra.
Chỉ là tự dưng vào trăm năm trước, mấy ông nào đó ở châu Âu xa tít tắp bịa ra lịch làm việc của con người phải từ mấy giờ đến mấy giờ, tuần làm việc ngày nào nghỉ ngày nào. Cứ mỗi lần bịa lại tăng số giờ làm lên. Tự dưng người ta bịa ra mấy tuổi phải học gì làm gì, mấy tuổi cần thăng chức tăng lương, mấy tuổi phải nghỉ hưu. Rồi cũng bịa ra rằng phải mua được căn hộ, phải có một công việc ổn định để làm cả chục năm không bị đuổi, phải thế này thế kia mới là đúng.
Để đổi lại sự sung túc về mặt vật chất hơn (đó là chuyện tốt), con người phải trả giá rất nhiều. Cái giá đó có xứng hay không thì tuỳ giá trị quan của mỗi người.
Không định bàn rằng chuyện đó tốt xấu đúng sai gì. Sau cùng, vạn vật sinh trưởng, đó vẫn là tiến trình phát triển tự nhiên của chúng ta, không tránh được, mà cũng tránh làm gì. Tương tự, với những lo lắng về tương lai của con người hiện tại, như AI, như lên sao Hoả sống, cũng có thể nhìn nhận tự nhiên như vậy. Vạn sự tuỳ duyên, nước chảy hoa trôi thôi.
Đứng ra xa hơn để nhìn rộng hơn, để biết là cuộc sống con người không phải là như thế đâu, không bắt buộc là phải như thế. Không có định nghĩa hay tiến trình nào hiển nhiên cả. Chúng ta hầu hết đều không biết gì, là sản phẩm của thời đại ngắn ngủi chúng ta sống, cái thoáng vụt qua rất nhanh trong lịch sử vũ trụ ấy. Chúng ta có thể không thoát ra nổi khỏi cái bẫy khổng lồ đó, nhưng cần phải biết đó là cái bẫy, và cuộc sống rộng hơn như vậy rất rất nhiều. Có vô tận cách để sống.
Bản thân mình thì thấy chúng ta là một thực thể sống động đến vậy, không thể ép vào một khuôn tiêu chuẩn nào hết, để trói buộc tự do của chính mình, trói buộc tự do của người khác.
21 notes
·
View notes
Text
Tạm biệt tháng Giêng. Xin chào tháng Hai với nhiều kỳ vọng, có đêm giao thừa, tết âm lịch, lễ tình nhân, tết nguyên tiêu. Cầu mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến như mong đợi, may mắn bất ngờ gõ cửa. Cầu mong mọi việc suôn sẻ trong năm mới, sức khỏe dồi dào, cầu được ước thấy.
@taifang dịch

#câu nói hay#trích dẫn#dịch#trichdanhay#tình yêu#tuổi trẻ#nỗi buồn#suy nghĩ tích cực#yêu đời#thanh xuân#tết#tết nguyên đán#ngày tết#thanhxuan#cuocdoi#cuocsong#caunoihay
57 notes
·
View notes
Text
Sáng Chủ Nhật trời trong mát dịu. Những buổi sáng Chủ Nhật hiếm hoi. Mình thèm cái cảm giác bình yên không phải lo lắng. Mình giờ tinh thần tệ tới độ không dám hẹn bạn bè đi cafe vì sợ lây cảm xúc tiêu cực. Nhưng mà như vậy thì làm mình tệ thêm. Gần Tết rồi mà không thể vui lên nổi.
Mình thèm đi kí hoạ quá. Mình thèm ngồi vẽ. Mình thèm cảm giác được vô tư, tận hưởng cuộc đời. Những cảm giác tiêu cực kéo mình lại.
Hôm qua đứng chờ xe bus, đối diện là một quán chay, mở giai điệu bài Besame Mucho. Mình nhẩm hát theo. Mình thấy vui ở thời điểm đó. Ngắn ngủi vậy đó. Những đoạn vui ngắn, còn lại là những suy nghĩ lo âu kéo dài.
8 notes
·
View notes
Text
Mình và bạn trai đang yêu xa. Thật ra phần lớn thời gian chúng mình đều xa nhau, vì mỗi đứa một nơi. Chúng mình có những dự định, những hoài bão trong tương lai, nên cả hài đều xác định phải yêu xa rất lâu.
Mình luôn tin tưởng người yêu mình. Bạn luôn cố dành những gì tốt đẹp nhất cho mình, dù bạn chẳng có nhiều. Sinh nhật năm ngoài bạn tiêu 1000 đô cho tiền vé máy bay để có thể đón sinh nhật cùng mình. Thời điểm giáp Tết nên vé bị độn lên khá nhiều, nhưng bạn chẳng hề quan tâm, chỉ đơn giản là không muốn bỏ lỡ ngày đặc biệt của mình. Bạn luôn ưu tiên cho cảm xúc của mình, luôn đặt mình lên đầu, luôn chiều chuộng mình. Bạn học tiéng việt để có thể nhắn tin "anh yêu em nhất trên đời" mỗi ngày, lúc đi ngủ và thức dậy. Bạn kiếm việc ở Việt Nam vì mình bảo mình không chắc về việc sống ở Nhật. Mật khẩu của bạn là sn của hai đứa.
Vì bạn là green flag như thế, mình lại biến thành red flag. Vì thời gian yêu xa quá lâu, và lần này chúng mình xa nhau tận 1 năm, mình đã bị giao động bởi môi trường xung quanh. Có những người theo đuổi, cũng có những người không ngại việc mình đã có ny. Mình không cho phép bản thân làm gì mà có thể tổn thương đến ny mình, nhưng thật sự mình đã bị rung động. Chỉ phút chốc thôi. Có lẽ mình đang cần những sự quan tâm ở ngay bên cạnh, cần 1 người gần mình để mình bớt cảm thấy mông lung. Nhưng dù lý do là gì, tất cả đều là ngụy biện. Mình thích được theo đuổi như vậy, làm cho mình cảm thấy bản thân có giá trị hơn. Thật phù phiếm phải không. Hóa ra mình không có tự tin như mình tưởng.
Nhưng mà mối quan hệ đều là những sự lựa chọn. Mình không bao giờ hối hận vì đã chọn người yêu mình. Chẳng qua là không thể ngăn tâm trí mình rung rinh mà thôi. Mình thấy rất tội lỗi. Mình đều kể với ng xung quanh là mình không thích bị theo đuổi như thế, nhưng thật ra mình dường như bị kéo theo sự theo đuổi ấy dù dặn lòng rằng không ai có thể đối tốt với mình như ny mình, và mình thật sự sẽ hối hận nếu mình mất bạn ý.
trải lòng 1 chút cho những ngày rối bời
17 notes
·
View notes
Text
Cây chuối
1. Giới Thiệu Chung Về Cây Chuối
Cây chuối (tên khoa học: Musa), thuộc họ Chuối (Musaceae), là một trong những loại cây quen thuộc và phổ biến ở Việt Nam cũng như nhiều nước nhiệt đới. Với khả năng sinh trưởng nhanh, dễ trồng, cây chuối mang lại nhiều giá trị từ thực phẩm, dược liệu đến công dụng trong đời sống hàng ngày.
2. Đặc Điểm Của Cây Chuối
Cây chuối có thân giả mềm, hình trụ được tạo thành từ các bẹ lá xếp lớp. Lá chuối rộng, dài, xanh tươi, có gân giữa to và dễ bị rách dọc theo đường gân. Hoa chuối mọc thành buồng, mỗi buồng có nhiều nải chuối, bên ngoài là mo màu tím bao bọc. Quả chuối có hình dáng cong nhẹ, vỏ mỏng, ruột mềm và ngọt khi chín.
3. Các Loại Chuối Phổ Biến Ở Việt Nam
Việt Nam có nhiều giống chuối khác nhau, phổ biến nhất gồm:
Chuối tiêu: Vỏ vàng, thịt thơm ngon, thường dùng ăn trực tiếp.
Chuối sứ (chuối tây): Quả to, dày, thường dùng để luộc hoặc chế biến món ăn.
Chuối ngự: Nhỏ, ngọt, thơm, thường dùng để cúng.
Chuối hột: Có nhiều hột, dùng để ngâm rượu hoặc làm thuốc.
Chuối laba: Đặc sản của Tây Nguyên, có vị dẻo, thơm ngon.
4. Công Dụng Của Cây Chuối
a) Thực Phẩm Dinh Dưỡng
Quả chuối giàu vitamin và khoáng chất như vitamin B6, vitamin C, kali, chất xơ, giúp bổ sung năng lượng và hỗ trợ tiêu hóa. Hoa chuối có thể làm gỏi hoặc nấu canh. Thân chuối băm nhỏ làm thức ăn cho gia súc.
b) Công Dụng Trong Y Học
Chuối chín giúp nhuận tràng, tốt cho tiêu hóa.
Chuối xanh hỗ trợ điều trị bệnh dạ dày, tiêu chảy.
Chuối hột dùng để chữa sỏi thận, tiểu đường.
Lá chuối có tính kháng khuẩn, dùng để gói thực phẩm hoặc đắp vết thương.
c) Giá Trị Văn Hóa Và Môi Trường
Cây chuối xuất hiện trong nhiều phong tục tập quán, lễ hội của người Việt. Trong ngày Tết, chuối xanh là một phần không thể thiếu trên mâm ngũ quả. Ngoài ra, chuối giúp giữ đất, chống xói mòn và cải thiện môi trường sinh thái.
5. Kết Luận
Cây chuối không chỉ đơn thuần là một loại cây ăn quả mà còn mang giá trị kinh tế, dinh dưỡng, y học và văn hóa sâu sắc. Với những lợi ích đa dạng, chuối tiếp tục là loài cây gắn bó chặt chẽ với đời sống người Việt từ xưa đến nay.
2 notes
·
View notes
Text
🏍🏍🏍 Nhanh gọn lẹ là tiêu chí mà khách hàng nhận được khi đặt lốp. Thời gian cận Tết nên mọi thứ đều hối hả. Anh chị em có ý định nào chợt loé lên thì làm liền nha. Ví dụ như alo ngay cho sốp . Cặp Shinko về Tân Phú lắp Harley Davidson Iron 883.
✅ 𝚂𝚑𝚒𝚗𝚔𝚘 𝚂𝚁𝟽𝟽𝟽
➡️ 𝟭𝟬𝟬/𝟵𝟬 𝗥𝟭𝟵 (𝟲𝟭𝗛)
➡️ 𝟭𝟱𝟬/𝟴𝟬 𝗥𝟭𝟲 (𝟳𝟳𝗛)
❤️ Sự ủng hộ của các anh/chị/em là động lực để phấn đấu mỗi ngày !
👍 Chính hãng - Uy tín - Chất lượng
======================================
🔥 𝙼𝚒𝚎̂̃𝚗 𝚙𝚑𝚒́ 𝚟𝚊̣̂𝚗 𝚌𝚑𝚞𝚢𝚎̂̉𝚗 𝚗𝚘̣̂𝚒 𝚝𝚑𝚊̀𝚗𝚑 𝚃𝙿𝙷𝙲𝙼
📱 Đ𝚞̛𝚘̛̣𝚌 𝚝𝚞̛ 𝚟𝚊̂́𝚗 𝚖𝚒𝚎̂̃𝚗 𝚙𝚑𝚒́, 𝚑𝚘̂̃ 𝚝𝚛𝚘̛̣ 𝚗𝚑𝚒𝚎̣̂𝚝 𝚝𝚒̀𝚗𝚑 𝚗𝚑𝚊̂́𝚝.
☎️ 𝙷𝚘𝚝𝚕𝚒𝚗𝚎: 0️⃣9️⃣3️⃣8️⃣.4️⃣7️⃣.6️⃣7️⃣.4️⃣1️⃣
👉 𝚅𝚘̉ 𝚕𝚘̂́𝚙 𝚕𝚊̀ 𝚝𝚑𝚊̀𝚗𝚑 𝚙𝚑𝚊̂̀𝚗 𝚚𝚞𝚊𝚗 𝚝𝚛𝚘̣𝚗𝚐 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚝𝚑𝚎̂̉ 𝚝𝚑𝚒𝚎̂́𝚞 𝚌𝚞̉𝚊 𝚖𝚘̣̂𝚝 𝚌𝚑𝚒𝚎̂́𝚌 𝚡𝚎. 𝙷𝚊̃𝚢 𝚝𝚞̛̣ 𝚝𝚛𝚊𝚗𝚐 𝚋𝚒̣ 𝚌𝚑𝚘 𝚖𝚒̀𝚗𝚑 𝚗𝚑𝚞̛̃𝚗𝚐 𝚔𝚒𝚎̂́𝚗 𝚝𝚑𝚞̛́𝚌 𝚋𝚘̂̉ 𝚒́𝚌𝚑 𝚗𝚑𝚊̂́𝚝 👈
#𝗹𝗼𝗽𝘅𝗲𝗺𝗼𝘁𝗼𝗿 #𝗺𝗶𝗰𝗵𝗲𝗹𝗶𝗻 #𝗽𝗶𝗿𝗲𝗹𝗹𝗶 #𝗯𝗿𝗶𝗱𝗴𝗲𝘀𝘁𝗼𝗻𝗲 #𝗰𝗼𝗻𝘁𝗶𝗻𝗲𝗻𝘁𝗮𝗹 #𝗱𝘂𝗻𝗹𝗼𝗽
2 notes
·
View notes
Text

Con người không được sinh ra để tồn tại mãi. Ta được sinh ra để chết. Để trở thành vật chất hữu cơ. Để trở thành ký ức và sự lãng quên trong trái tim mỗi người.
…
Mấy hôm nay tôi cứ lừ đà lừ đừ. Cảm giác ê ẩm khắp thân mình.
Bây giờ còn đương là mùa xuân, thế mà lại mưa. Hôm nay đã là Tết Nguyên Tiêu rồi, tôi muốn ra ngoài chơi quá. Nhưng mà bình truyền dịch vẫn còn hơn nửa. Tôi nằm chờ mà ngủ thiếp đi mất.
Giấc ngủ kéo dài bao lâu không rõ, nó đằng đẵng như thể đã trải qua trọn vẹn 1 đời người. Hoặc có thể cũng chỉ là thoáng chốc ngăn ngủn. Nó sâu lắng lắm, mà cũng nông lắm. Mấy chuyện xưa kia cứ lẩn quẩn hiện về.
Hình như dạo còn bé xíu, tôi đòi theo ba đi chạy bộ buổi sáng. Chạy được có một lúc tôi đã buồn ngủ díp cả mắt, thế là ba cõng tôi về. Tôi nhoài mình trên tấm lưng rộng của ba, yên tâm đánh một giấc, lúc ngủ còn nhỏ dãi, dính vào phần lưng áo ba có chút ẩm ẩm.
Rồi tôi nghe tiếng xe cộ. Tôi lúc nào cũng thường trực cảm giác trước mắt mình có chiếc đèn xe cấp cứu không ngừng quay tít, phát ra thứ ánh sáng chói đau cả mắt, bên tai chầu chực tiếng người rì rầm, không chịu nhường cho sự yên tĩnh dù chỉ một chút. Tôi thấy cáu, sao không cho tôi một giấc ngủ yên? Tôi biết mình ốm rồi, cơ thể lúc lạnh lúc nóng, chợt thế này chợt thế kia, mỗi hơi thở ra lúc này đều bỏng r��t.
Tôi giật mình thức dậy. Cả người đau nhức. Trong phòng vẫn tăm tối tĩnh mịch, chỉ ánh trăng mờ mờ hắt qua chấn song cửa sổ, màu nhạt phai phủ lên mặt đất. Tôi bò dậy ngắm trăng. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, trăng đẹp lắm thay. Ngoài phố thế nào cũng nhộn nhịp. Tôi ngóng lễ hoa đăng dịp Nguyên Tiêu đã cả năm ròng, kết quả vui vẻ chẳng thấy đâu… chỉ thấy toàn thân đau nhức không ngớt
Hồi trưa, Duy lên thăm tôi. Mang theo một túi cháo đậu đỏ, cậu ấy đổ ra bát đưa tôi, thế cơ mà tôi bưng không nổi chiếc bát.
Dạo gần đây tôi cứ ra ra vào vào bệnh viện, lần nào cũng hành tôi một phen thập tử nhất sinh, bình thường khỏe mạnh thì không sao, cứ hễ bệnh cái là ra nông nỗi này.. Tôi gượng mình mấy lần, tay bủn rủn không sao nhấc nổi bát cháo. Thế là nhe răng cười với Duy “Mày đút tao được không.” Cậu ấy xoa đầu tôi “Yếu ớt thế này rồi cơ à. Về nhà không? Về nhà nhé!” Tôi lại nhe răng cười, bảo mấy hôm nữa khỏi rồi về. Về nhà có cháo nghêu. Có canh cải chua nấu với thịt bò, nấu với cá rô đồng. Hết sảy.
Duy ở chơi đến chiều rồi đi. Công việc cậu ấy rất bận. Khó có thể ở lâu với tôi được.
Hồi bé bọn tôi có bao giờ bận. Dẫn nhau đi chơi từ sáng tới tối đợi đến lúc bố Duy đi tìm mới chịu về. Chúng tôi cứ thế cùng nhau lớn lên.
Mùa hè năm 2013. Tôi đỗ vào một trường Đại Học ở Tp.HCM. Duy thì đã sang Úc du học. Chúng tôi điều bận rộn việc học và làm thêm. Những lời ba tôi nói hồi trước điều thành sự thật hết. Ba từng nói - Người trưởng thành vốn dĩ rất bận rộn
Ngày tôi nhập học. Đứng ở cổng trường to ngất ngưởng, cảm giác tràn đầy niềm tin và hi vọng. Nhận được tin nhắn của Duy “Chúc mừng cô sinh viên nhà mình hôm nay nhập học. Không được yêu sớm nghe chưa!” - “Tao đã 18 tuổi rồi. Đủ tuổi yêu rồi 😄”
Sau khi lên đại học, tôi mới hiểu ra. Câu nói “Học đại học nhẹ nhàng hơn” điều là lừa trẻ con.
Thỉnh thoảng vẫn nhận được tin nhắn hỏi thăm của Duy.
Mà thời gian hình như cũng đột nhiên tỉnh giấc rồi, cứ như vội đi đâu đó, dẫn dắt chúng tôi đi. Còn chưa kịp định thần, nhìn lại chúng tôi điều đã hơn 30.
Lúc sớm. Yi mang đồ sang cho tôi. Lại cầm theo 1 túi quýt. Tôi bảo đau lắm rồi ăn không nổi. Tôi lại bảo chắc tao sắp chết rồi, đau quá. Yi nạt “Đã nói bao nhiêu lần rồi, chữ đó là kiêng kị, không đươc nhắc”
Tôi làu bàu "Cũng chỉ là 1 chữ <<chết>> thôi? Đời này ai mà không chết"
Rồi tôi kể lại kể chuyện cho Yi nghe. Chuyện hồi nhỏ tôi đốt nhà chòi bằng lá dừa của con bé hàng xóm hại con người ta khóc hết nửa ngày trời. Chuyện tôi trốn học đi mò nghêu bị ba phát hiện đánh cho một trận rõ đau. Chuyện tôi biết uống rượu từ hồi lớp 10 mà cả nhà không ai biết, ba mẹ tôi lúc nào cũng nghĩ là tôi hiên lành ngoan ngoãn, chuyện tôi để ý anh lớp trưởng…
Tôi cứ kể không ngơi, chăng biết vì sao mình phải thế, biết đâu là vì sợ, có lẽ vì sợ mình sẽ chết thật.
•• •
Đêm thâu tĩnh mịch, ánh trăng mờ mờ bên song cửa sổ.
Tôi muốn ngủ cho quên đi cơn đau, nhưng mắt ráo hoảnh, cảm giác buồn ngủ trốn đi đâu không biết. Bụng bảo chắc đã ngủ đủ rôi. Tôi nhìn mình trong gương, thấy mình sao tàn tạ quá. Tôi tự nhủ khi nào khoẻ phải chăm sóc bản thân mình lại. Tôi thích cái đẹp, nhìn cái gì cũng phải đẹp mắt trước mới ưng. Rồi tự dưng tôi lại thấy chán nản, chán nản lắm rồi, cũng mệt mỏi lắm lắm rồi. Vốn dĩ đang phát sốt, trong họng rát cháy như thể có đốm lửa. Cả người bải hoải mất sức, hít thở có chút khí mà còn kèm theo cơn bỏng rát. Tay tôi xoa yết hầu, rồi lùi dần về phía tường, buông mình tựa vào đó.
Mẹ tôi dạy tôi là phụ nữ phải kiêu hãnh. Tôi kiêu hãnh đủ bốn mùa nắng mưa rồi. Xưa nay, tôi chưa bao giờ cần người khác phải rủ lòng thương xót.
Tôi lại thấy nhớ nhà. Tôi nhớ mỗi năm Tết Nguyên Tiêu quê tôi điều có thả đèn. Hồi bé năm nào tôi cũng chen chúc đi xem. Ở chùa sẽ thắp đèn hoa sen thả xuống sông để cầu nguyện. Khắp nơi rực rỡ ánh đèn. Tôi nhớ P. Anh ấy không thích mấy chỗ đông người nhưng vì chiều tôi nên năm nào cũng chạy cùng tôi về quê.
Tôi cần quãng ngày xưa kia, chỉ có mình tôi biết, thứ tôi cần, thực ra có cố cũng không thể nào với tới.
5 notes
·
View notes
Text
Từ hôm mùng 3 tết, quanh mình nhiều tang lắm.
Cái hôm mùng 3 tự nhiên mẹ mình nói: sau này mẹ chết nhớ chôn mẹ, đừng có thiêu. Mẹ mình từng đi qua cửa tử 3 lần. Cũng đau ốm bệnh tật thôi, lần đầu là khi mình mới 16 tuổi. Mình nhớ năm đó cả nhà cạn tiền cạn bạc chỉ để chờ mẹ khoẻ lại sau ca mổ, rồi chờ mẹ khoẻ hẳn tiếp tục đi làm nuôi các con. Mình nhớ mẹ dặn đủ chuyện nếu lỡ may mẹ chẳng qua khỏi. Mình ở tuổi 16 không đủ dũng khí để nghĩ đến một ngày sẽ mồ côi mẹ. Càng không đủ can đảm để nghĩ tới hình ảnh hai đứa em nheo nhóc mồ côi mẹ. Nhưng mình đủ bình tĩnh để nhớ hết những gì mẹ dặn, tính toán đủ nếu cái lỡ may đó xảy ra. Nhưng ơn trời cái điều lỡ may ấy chẳng đến.
Rồi năm mình 19, mẹ mình lại tái phát. Lúc đó mình đủ can đảm hơn để nghĩ đến ngày mình không còn mẹ. Cũng tự tính toán được mình phải làm gì để các em mình không khổ. Rồi cũng qua cái cơn hoạn nạn đó.
Năm mình 21, mình bình tĩnh và đủ can đảm hơn. Theo mẹ đến bệnh viện, tính toán chi tiêu, chăm sóc hậu phẫu. Mình không còn nghĩ tới lời mẹ nói lỡ như đó nữa. Năm đó mình có bố mà. Cũng thế, cơn đau yếu bệnh tật của mẹ mình qua đi. Cái lỡ như chẳng đến được.
Mình có cô bạn, biết nhau từ nhỏ. Bạn ấy vừa mồ côi cả cha lẫn mẹ năm 21 tuổi.
Làm gì có ai sẵn sàng cho chuyện mình sẽ mồ côi đâu? Cả các ông các bà mình đã ngoài 60 vẫn nức nở trong đám tang của bà cố mình. Mình cũng thế. Mình cũng không sẵn sàng cho chuyện mình sẽ mồ côi, nhưng mình biết mình phải sẵn sàng cho chuyện mình sẽ phải thương các em mình nếu cái lỡ may đó nó lại mon men tìm đến gia đình mình.
Em mình mỗi ngày đều đặt ghi chú 'Yêu thương mẹ nhiều hơn'
Mình mỗi ngày đều cố gọi cho mẹ một cuộc. Có những đợt mình quá mệt mỏi và bận bịu (cái cớ thôi) mình để dành hai ba hôm mới gọi thì mẹ sẽ mắng: ba ngày là mở cửa mả rồi gọi chi nữa? Mình chỉ biết cười trừ.
Chắc do mình sống xa mẹ mấy năm nay nên mẹ xem mình như đứa trẻ. Mình hỏi làm cái này hay cái kia, mẹ sẽ bảo: con có biết đâu mà làm để đó em nó làm cho. Thế là mình chỉ phụ giúp mẹ loanh quanh mấy việc giặt giũ, phơi phóng mấy cái màn hay khăn trải, nấu nướng mâm cúng và hoa hoè trang trí bàn thờ. Hết rồi. Mình tự thấy thua cả thằng em út, thằng bé còn biết đồ nào ở đâu bán cho ai làm gì, mình chịu chết đó chả biết gì.
Làm gì cũng phải đợi mẹ cho phép mới làm. Đi đâu cũng đợi mẹ chở mới đi. Ăn gì cũng hỏi mẹ. Mặc gì cũng trình mẹ xem trước rồi mới mặc.
Mấy đứa bạn mình hồi đó hay cười mình là đồ sợ mẹ. Mẹ mình mà không sợ thì sợ ai?
Không phải mất đi tự do và cá tính khi phụ thuộc vào mẹ, mà là để tự do và cuộc đời mình trong vòng tay mẹ. Cái việc hỏi mẹ từng chút từng chút như thế mẹ mình thích lắm, cái gì mẹ vui thì mình làm thôi.
Mình từng sợ hãi việc sẽ mất mẹ vào một buổi sáng thức dậy ba lần. Mình từng hối hận vì đã không làm những việc khiến người này người kia thoả lòng, để đợi đến khi họ không hiện diện nữa mình lại mang nỗi day dứt khi đêm về.
Mình không muốn nỗi day dứt như thế đến từ mẹ mình, đến từ việc 'ước gì con làm điều nọ điều kia cho mẹ'

Hôm mùng 1 tết mẹ mình ngáp ngắn ngáp dài trong thánh lễ đầu năm mới.
3 notes
·
View notes
Text

Càng lớn thì mất mát càng nhiều, dù muốn hay không mình cũng phải thừa nhận điều ấy. Tết năm trước rồi tới Tết năm nay, mỗi mùa Tết mình đều trải qua một sự mất mát không nhỏ. Với người ngoài có lẽ là bình thường, đa sầu đa cảm như mình thì lại không. Mà, nỗi đau và sức chịu đựng của con người nào có giống nhau, không so sánh được.
Chỉ là, mình không thích bản thân mình tiêu cực, sẽ xấu xí và đáng thương. Mình cảm thấy như thế nào, mình muốn mọi người nghĩ mình đang như thế nào, đều là những chuyện mình muốn có thể kiểm soát được.
Mình vẫn là nguồn năng lượng tích cực cho những người xung quanh, luôn trên môi nụ cười vui vẻ, với sự dịu dàng và tử tế, hằng ngày mọi người biết đến mình, quen với một mình như vậy, dần dà mình cũng xem đó như điều hiển nhiên, rằng đó là mình.
Thật ra mình thỉnh thoảng cũng buồn, cũng chạnh lòng nghĩ ngợi, cũng tủi thân vì những gồng gánh, những áp lực vô hình tự đặt trên vai. Thỉnh thoảng mình cũng mong tìm được sự chia sẻ và đồng cảm, cũng mong có người hiểu được sự lương thiện và hiểu chuyện của mình đều được đánh đổi bởi nhiều tổn thương mất mát. Như mình vẫn hay nửa đùa nửa thật, mình cần chỗ dựa tinh thần hơn là thêm một vấn đề tinh thần nào khác.
Nhiều năm qua đi, mình đủ tỉnh táo để hiểu rằng mọi thứ tốt đẹp đều cần thời gian, hiểu rằng nếu mình nóng vội chỉ khiến mình uổng phí thêm sức lực và năng lượng. Thế là, mình lại tiếp tục chuỗi ngày tự yêu thương và trân trọng bản thân, chuỗi ngày hoàn thiện và phát triển mình hơn một chút. Dù trong chuỗi ngày ấy, có những ngày mình mệt mỏi rã rời, có những ngày mình chênh chao lạc lối, có những ngày mà mình chỉ có thể kết thúc bằng cách tự ôm lấy chính mình rồi an ủi, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn. Mình vẫn giữ niềm tin bất diệt đó, rằng sự tử tế và chân thành của mình với người, với đời, một ngày nào đó sẽ được đền đáp xứng đáng.
Năm 2025, chúc cho cô gái nhỏ vẫn sẽ dịu dàng và xinh đẹp, khỏe mạnh và lạc quan, cần vững vàng nhất định không dao động, cần nhẹ nhàng nhất định không thô lỗ, luôn bao dung và yêu thương cuộc đời này như vậy nhé. ❤
4 notes
·
View notes
Text
[Phiên bản lỗi]
Mỗi chúng ta là một phiên bản lỗi trong một thế giới không công bằng.
Tại sao lại như vậy?
Vì còn lỗi nên mới cần kết nối để chỉnh sửa, cần thay đổi để hoàn thiện.
Vì không công bằng nên mỗi ngày mới có động lực cố gắng đấu tranh, cố gắng học hỏi để cân bằng.
Nếu ai sinh ra cũng hoàn hảo,
một đời người không cần nương tựa ai,
một đời người không còn cơ hội để phát triển thêm được nữa,
thì hoàn hảo là món quà hay sự trừng phạt?
“Hoàn hảo” là một tính từ đẹp nhưng về bản chất là dấu chấm hết.
Apple có thể tạo ra một sản phẩm ưu việt nhưng họ luôn cố tình để sản phẩm “mắc lỗi”.
“Sai lầm” là một tính từ tiêu cực nhưng lại luôn là cội nguồn của những phát minh cấp tiến.
Tết sắp đến rồi.
Đừng buồn vì một năm chưa hoàn hảo nữa.
Hãy vui vì đã có một năm gặt hái nhiều kinh nghiệm sau những lần dại dột mắc lỗi.
Năm tới sẽ lại là một năm không hoàn hảo nhưng chắc chắn sẽ là một năm mình tiến bộ hơn hiện tại này.
010224KB0245AM
#Khánh
#kbeekhanh
12 notes
·
View notes
Text

Đào mộ một " entry " từ Yahoo blog cũ . May mắn vẫn còn lưu
Bài viết copy của anh Saint và chị Mina trên TTNVOL
Phần 1/2
Gửi em! Như đã hứa, dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn hướng về Hà Nội, bởi tinh thần đó và tăng cường tư liệu hướng về Hà Nội cho em anh viết vài dòng để em update tình hình thủ đô của chúng ta, một thời đạn bom, một thời hòa bình. Tối mùng 1 anh lượn một vòng phố phường để kiểm tra tình hình nhân dân ăn Tết. Sáng thì anh phục vụ gia đình đi chúc Tết, nóng một cách ngạc nhiên, thiên hạ vẫn khăn len áo dạ, khâm phục thật. Đi nhiều, nói lắm, chúc tụng rộn ràng. Chiều muộn, trốn cafe với các bạn được chừng nửa tiếng, tự nhận thấy mình có một khả năng rất đáng khâm phục, tức là ở không. Ở không ở đây là ngồi không bất động ngắm đường phố, khi anh nói đường phố dĩ nhiên không phải đường phố mà thôi, hiểu nhau không? Theo truyền thống hàng năm, sau giao thừa bọn anh lại tụ tập nói láo, năm nay nói láo ít, các bạn ở xa không về mấy, thế rồi anh em cũng tụ bạ mãi đến bốn rưỡi mới giải tán. Mệt mỏi, sáng thì bị oánh thức từ 8 giờ, lễ nghi cúng bái nói chung là phức tạp. Mệt, công nhận là mệt, ăn cơm tối xong, anh ngồi nghỉ xem tivi một chút rồi đi chơi, nhưng rồi ngủ gục trên ghế luôn, lúc giật mình tỉnh giấc thì đã gần 11 giờ. Ra đường tí cho nó giải tỏa.
Tối mùng 1 vắng, là tối thứ 7 đầu tiên anh thấy vắng thế. Thanh niên trang phục nói chung là đa dạng, kẻ áo kín cổ quấn khăn, thằng phanh áo ngực chạy xe máy ùynh uỵch. Quán đóng cửa cũng nhiều mà thằng mở cửa cũng lắm. Đi một vòng theo kiểu dân chơi hai Hồ cộng với Vincom anh kiểm điểm tình hình như sau. Ibox đóng cửa nghỉ tết nhưng Hồ Gươm Xanh vẫn đàn ca sáo nhị rộn ràng. Paris Deli Phan Chu Trinh cũng nghỉ tết nhưng mấy hàng chè kem xôi bên cạnh vẫn business as usual, dân chơi để xe tràn cả xuống đường. Diva Cafe, Metpub, Press Club nghỉ, My Way khai trương cái mới đối diện với 63 Lý Thái Tổ, Âu Lạc vẫn một nhóm mặt cũ đến nhàu đường phố ngồi vỉa hè. Có một nhân vật người của công chúng anh thấy ngồi đó từ lúc chiều (lúc anh cafe với các bạn) cho đến tận lúc anh lượn qua là 11 rưỡi. Highlands Cafe Cột cờ vẫn mở cửa, nhưng 11 rưỡi thì cũng nghỉ rồi, mấy quán cạnh Đền Quán Thánh cũng business as usual, anh chưa bao giờ vào đó nên cũng chả biết nó có quái gì, chỉ thấy xanh xanh đỏ đỏ. Đường Thanh Niên vắng vẻ, vắng đến bất ngờ, lăng Bác vẫn có giai gái chụp ảnh toanh toách, vẫn thấy có người ngồi ăn Lẩu trên đường đê Yên Phụ, công an tà tà đi dạo mát nhưng dân vẫn xúm đông xúm đỏ cờ bạc bên đường. Đi qua đường Nguyễn Du vẫn thấy Hale Club xe đỗ đầy đường, thanh niên vẫn ngồi dựa lưng vào tường ngắm phố, mà phố đi vắng cả thì ngắm cái gì nhỉ? Lượn chán anh quyết định về ngủ, Tết chán thật, anh chỉ muốn bỏ đi chơi xa một phát nhưng không đủ thời gian. Anh thấy một số bạn công nhận sáng suốt, các bạn sống có mục tiêu phết, mục tiêu của các bạn là nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đến mùng 3 là go west (tức là đi Tây Bắc), còn có ông anh khác của anh thì đã xuất hành hôm nay, điểm đến cũng là vô định, thấy bảo có thể vượt biên qua Lào nhưng chắc là khó xin visa. Tự kiểm điểm thì thấy đời anh vẫn boring as usual. Tết chỉ thèm ngủ.
___________________________
Em Hôm nay là mùng 4, là hết tết rồi đấy, hết phải chúc tụng và lì xì. Nói đến lì xì mới thấy năm nay anh đã khéo léo nằm nhà oshin cho các cụ rồi mà vẫn thiệt hại nặng. Mỗi năm mỗi tuổi, mỗi năm mỗi đông con đông cháu. Trẻ con năm nay đến nhà anh chơi đông vô kể, chưa tính thiệt hại về tiền mặt, thiệt hại cơ sở vật chất cũng là một con số đáng suy nghĩ. Chiều mùng 1, rất đông các anh các chị đưa con đưa cháu tới nhà anh chúc tết, lúc ra về thấy cây Lan hồ điệp nhà anh bị chúng nó bẻ ngéo mất 2 cành. Sáng mùng 2, cũng nhân lúc lộn xộn một thằng bé con không hiểu có phải là ấm ức vì mình lì xì ít hay không mà ra rung một nhát tang thương luôn cây mai vàng. Năm nay tết nóng, hoa đã tình trạng nở nhanh tàn sớm mà chúng nó còn làm thế thì thọ thế nào được cơ chứ. Sáng mùng 3, cây đào nhà anh rụng nốt những cánh hoa cuối cùng, gục ngã trong khi chưa hoàn thành nhiệm vụ làm đẹp trong ba ngày tết, rất không hài lòng nhưng anh cũng khiêng nó bỏ ra ngoài. Tết năm nay nóng, rất mệt, anh thường xuyên bị tình trạng ngủ gật. Có những hôm đang pha nước tiếp khách anh cũng ngủ, khả năng ngủ mọi nơi mọi chỗ của anh quả là phi thường. Tết rất phiền khi mọi người hỏi chuyện vợ con, chuyện riêng của mình thiên hạ cứ săm soi, phiền quá đi mất, mà anh đã bảo rồi, cuối năm anh lấy vợ.
Tết anh làm những gì? Thế nào em cũng hỏi thế đúng không, đơn giản như đan rổ. Sáng mùng 1, mùng 2 và mùng 3 nhà anh cúng. Cỗ cúng đơn giản, thịt gà luộc, giò thủ, bánh chưng, một đĩa xào, canh măng và bê lên tầng 5. Nói rất dễ nhưng phải bê thì mới khổ. Lần nào vừa bê anh cũng vừa khấn các cụ phù hộ chứ không đuối tay đổ ụp cả thì hỏng bét. Mùng 3, tức là hôm qua nhà anh hóa vàng, thế là hết tết. Năm nay anh công nhận oai, đảm việc nước giỏi việc nhà, hôm trước café các bạn bảo anh dạo này kém thú vị, chuyện trò toàn loanh quanh rửa bát quét nhà dọn cơm và giặt quần áo. Ô hay, thứ nhất tu thân thứ nhì tề gia thứ ba mới là trị quốc bình thiên hạ. Tu thân thì anh hơi bị ngon em nhể, tinh khôi đến tận phút 89 nhé, tu thân rồi thì anh tề gia, tề gia tức là dọn nhà í. Việc dọn nhà nhìn qua thế mà cũng không đơn giản tí nào nhé, chuyện dọn dẹp nấu nướng vừa nhanh vừa gọn đòi hỏi kỹ năng tổ chức công việc khá chuyên nghiệp chứ không phải cứ làm là làm được đâu. Nói chung là sau muốn làm việc lớn phải bắt đầu từ việc nhỏ em nhể. Đến nhà ai mà anh thấy bừa bãi là anh rất khó chịu, có thể cái này là lỗi của bà già anh. Anh rất ghét những người chải chuốt bóng mượt nhưng nhà cửa thì như cái trận địa. Giai thì còn hơi tha thứ chứ gái thì … à không sao, nhưng mà không sao, bởi nếu gái mà xinh thì khác, tha thứ hết nhờ. Làm bếp ở nhà anh mấy ngày tết thực ra cũng không phức tạp, nem thì cuốn sẵn từ trước tết rồi, giờ ăn chỉ việc rán lại. Cơm thì đặt nồi cơm điện, tết này có gạo Điện Biên của một anh bạn cho, ăn lạ miệng và thơm phết, tất nhiên thật thà dũng cảm mà nhận xét thì không bằng gạo Thailand. Giò đầy tủ lạnh, ăn chỉ việc cắt ra, gà cũng làm sẵn, đến lúc ăn chỉ việc luộc và chặt ra đĩa, nhờ giời con em họ xa cách nhà ông chú hàng xóm nhà anh 3 con dao quăng nó làm hết bỏ tủ lạnh nên Tết anh cũng đỡ vất. Năm nay các cụ nhà anh già hơn, đòi hỏi cũng nhiều hơn, gặp nhau cả ngày lại càng hay đòi hỏi, ví dụ như sáng mùng 1 từ 10 rưỡi đến 12 giờ trưa anh tổng kết được đúng 15 lần yêu cầu lấy vợ sinh cháu. Khát lắm rồi, khổ. Anh lại lan man rồi, à thôi, đi nấu cơm đây, chiều rồi. Colonel Saito said: Be happy in your work. Cuộc đời này quả là đáng sống. Mai con em họ xa nhà anh lên rồi, giải thoát rồi.
2 notes
·
View notes
Text
Bây giờ kể về Mi đi, tớ luôn cảm thấy siêu cấp may mắn vì đã quen biết Mi trong mấy năm cuộc đời này:
Suốt năm đầu quen biết, tớ đã định sẵn là không thể quá thân thiết với Mi vì em ấy có đầy đủ đặc điểm của một Gen Z điển hình, dù em cũng chỉ kém tớ 1 tuổi thôi. Em thích những ca sĩ và bài hát mainstream, đu những show hot nhất, đu trend TikTok, ăn mặc đúng theo mốt đại chúng, cũng tỏ ra là một cô gái quá “tiêu chuẩn” trong quan điểm của tớ. Tớ thật lòng là không thích những người sống “bình thường” như thế. Tớ thấy họ rất không cá tính. Nói thẳng một cách xấu tính thì tớ thấy họ quá nhạt nhẽo.
Sau rồi tớ dần dần biết những chuyện nhỏ về Mi. Mi học đàn tranh từ bé, học kiểu chuyên nghiệp. Mi có chứng chỉ dạy nhảy hiện đại. Mi muốn bỏ bữa tiệc cuối năm của công ty vì không nỡ mất buổi đánh cầu lông.
Mi lấy bút danh là tên chị gái của em ấy, em ấy phải yêu chị gái mình đến mức nào chứ. Không chỉ là yêu, mà còn rất ngưỡng mộ. Em luôn tự hào mỗi khi kể về bà chị siêu giỏi của mình (giỏi thật, giỏi nghiêm túc).
Mi là người có thể thấy ngay và hỏi ngay “có muốn uống gì không” khi tớ bước ra khỏi phòng họp với cái mặt hơi xị.
Mi sẽ đi phượt một tỉnh miền núi nào đó để chúc mừng sinh nhật bản thân hằng năm. Đi xem đồi hoa, đi phóng bạt mạng.
Mi giống như tớ, sơ hở là đăng ảnh hoàng hôn, bình minh, hoa cỏ và những thứ nhỏ li ti dễ thương lên story Instagram. Em còn đi xa hơn vì còn chơi Locket.
Mi vượt qua những nỗi đau và mệt mỏi của mình một cách âm thầm, không bao giờ chia sẻ cho ai cả.
Mi rất xinh đẹp và duyên dáng, rất yêu nghề. Mi ước có sếp nào đó điều em ra Hoàng Sa, Trường Sa ăn Tết làm phóng sự.
Mi lớn lên trong một gia đình rất Hà Nội, trong cả phong cách sinh hoạt và từng cử chỉ. Một kiểu Hà Nội có điểm khác với gia đình tớ, cũng rất giống.
Mi có một người mẹ sẽ bắc ghế ra cửa nhà xem em chơi trượt ván quanh ngõ suốt một buổi chiều.
Phải quen biết nhiều năm, tớ mới từ từ khám phá ra được và hiểu được một chút con người em. Em dạy tớ bài học lớn nhất là không được thiển cận đánh giá người khác qua những gì thấy bên ngoài ban đầu. Tớ tin là chẳng có ai “bình thường”, “tiêu chuẩn” (hoặc cũng có, nhưng không thể phán xét ngay từ đầu). Mình phải có đủ cơ duyên và sự kiên nhẫn mới có thể nhìn thấy vẻ đẹp của một người. Và hành trình phát hiện ra điều đó cũng rất đẹp, rất thú vị.
3 notes
·
View notes
Text
Tập podcast mới của mình: “Qua giai đoạn này, mình sẽ tìm được nơi mà mình thuộc về”
Mình tính là khi nào mình ổn ổn sẽ lại thu podcast hoặc viết gì đó, chứ mấy tháng từ sau Tết trở đi không kể ra không được.
Hôm nay mình vẫn lẫn lộn nhiều cảm xúc lắm, chủ yếu là cảm xúc tiếc, tiếc nhiều thứ, tiếc vì đã không làm, vì đã bỏ lỡ, và cũng có cả tiếc vì đã lỡ làm, lỡ nói, lỡ quyết định.
Mình từng dặn bản thân là chỉ nhìn vào hiện tại và lên kế hoạch để tương lai không phải tiếc nhiều nữa. Mình cũng an ủi mình rằng, những thứ đã xảy ra là những thứ nên xảy ra, và những gì mình làm ở thời điểm đó là những gì tốt nhất có thể (với mình) rồi. Nhưng mình vẫn đầy những cảm xúc tiêu cực chứ, khó mà lạc quan hoàn toàn lắm.
Mình của hiện tại vẫn chưa ổn, vẫn cần nhìn nhận lại mình nhiều nhiều lần, và vẫn cần nhiều sự may mắn, nhiều sự bản lĩnh và cả một chút liều lĩnh nữa, bởi mình sợ phải ra quyết định, sợ lại đơn độc vì chính quyết định của mình, sợ không ai hiểu cho mình, ngộ nhỡ vài tháng nữa lại nhìn lại và than thở “biết thế đéo làm” thì sao đây.
Mình cũng không còn nhỏ tuổi nữa, thậm chí bị nói là có tuổi rồi, nhìn xung quanh vẫn cứ vô định, vẫn cứ mông lung, cứ một mình ôm mãi những băn khoăn và đống tiêu cực này, chẳng thể nói với một ai, cũng không muốn làm phiền làm buồn lòng người thân.
Thôi thì, có lẽ đây là giai đoạn tất yếu, là cuộc sống tất nhiên mà mình sẽ phải trải qua, mình hãy cứ trải qua vậy, đừng trách móc, cũng đừng khóc, nhé.
Một lần này hãy tin vào lời người từng nói “qua giai đoạn này, sẽ tìm được nơi mình thuộc về thôi Linh à”.
Hà Nội, 2h sáng 8/5/2024
10 notes
·
View notes
Text
Top 10 câu chúc Tết độc đáo nhất
Tổng hợp những mẫu câu chúc Tết 2025 là một chủ đề được nhiều người tìm kiếm khi Tết Nguyên Đán đang đến gần. Những lời chúc Tết hay và ý nghĩa không chỉ mang đến niềm vui, may mắn cho người nhận mà còn thể hiện sự quan tâm, yêu thương từ người gửi. Hãy tham khảo các mẫu câu chúc Tết dành cho gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, và đối tác trong bài viết để lan tỏa không khí ấm áp và niềm tin hạnh phúc trong năm mới!
Chúc mừng năm mới 2025! Chúc các bạn và gia đình sức khỏe dồi dào, hạnh phúc viên mãn, vạn sự cát tường!
Tết 2025 đến rồi, chúc bạn thành công nối tiếp thành công, tài lộc đầy nhà, bình an toàn!
Chúc năm mới vạn điều may mắn, gia đình hòa thuận, tình thăng hoa, sự nghiệp thăng tiến!
Chúc bạn một năm 2025 tràn đầy năng lượng, làm được điều gì cũng có lợi, đạt được mọi mục tiêu đã đặt ra!
Năm mới, chúc gia đình bạn an khang thịnh vượng, tiền vào như nước, hạnh phúc đủ đầy!
Xuân về nở rộng, chúc bạn ngày thêm trẻ trẻ, niềm vui rạng rỡ, cuộc sống rực rỡ
Xem thêm >> Phần mềm quảng cáo MKT
3 notes
·
View notes
Text
Làm sao để SEO sản phẩm Tết đúng mục tiêu?
2 notes
·
View notes