#một rưỡi sáng
Explore tagged Tumblr posts
Link
Kèo tài xỉu 2.5 là một trong những cửa cược O/U quen thuộc trong bộ môn cá độ bóng đá. Tuy nhiên vẫn còn một bộ phần người chơi mới chưa hiểu tỷ lệ này mang theo ý nghĩa gì? Hãy dành 2 phút tham khảo bài viết ngày hôm nay của nhà cái Bk8 [...]
#Kèo tài xỉu 2.5 là một trong những cửa cược O/U quen thuộc trong bộ môn cá độ bóng đá. Tuy nhiên vẫn còn một bộ phần người chơi mới chưa hiể#chắc hẳn mọi người sẽ thấy nó được gọi bằng rất nhiều cái tên khác như O/U 2.5#tài xỉu 2 trái rưỡi#… Theo các chuyên gia trong lĩnh vực bóng đá#cửa cược này chỉ xuất hiện khi 2 đội bóng ít có sự chênh lệch về trình độ chuyên môn. Khác với kèo tài xỉu 2.75#kèo tài xỉu 2.5 chỉ có 2 trường hợp trả thưởng là thắng đủ và thua đủ. Đặc biệt#khi tham gia trải nghiệm hình thức cược này#mọi người cũng không cần quan tâm câu lạc bộ hay đội tuyển nào sẽ giành chiến thắng. Thay vào đó là tổng số bàn thắng#thẻ phạt#penalty hay trái góc. Đôi nét về tỷ lệ kèo nhà cái tài xỉu 2 trái rưỡi Hướng dẫn người chơi mới đọc kèo 2.5 tài xỉu chuẩn xác So với tỷ#dễ trúng thưởng hơn rất nhiều. Để giúp anh em tân thủ đọc kèo chính xác#chúng tôi sẽ lấy một ví dụ cụ thể ngay sau đây. Giả sử rạng sáng ngày mai là cuộc đối đầu giữa Liverpool vs MU trong khuôn khổ Ngoại hạng#sẽ có 2 trường sau đây xảy ra khi đặt cược 1 triệu cửa tài: Anh em sẽ ăn 1.000.000 + 1.000.000 x 0.86 = 1.860.000 nếu tổng số bàn thắng mà#1-2#3-0#0-3#…) Anh em sẽ thua 1 triệu đồng khi tổng số bàn thắng nhỏ hơn hoặc bằng 2 (0-0#1-0#0-1#2-0#0-2#1-1) Tương tự như thế#nếu mọi người xuống tiền cho cửa xỉu thì kết quả sẽ nghịch đảo lại. Tổng hợp một số loại kèo tài xỉu 2.5 phổ biến nhất tại nhà cái Thực t#tài xỉu 2.5 là tỷ lệ chung của rất nhiều hình thức cược sau đây mà có thể anh em mới vào nghề chưa biết: Tổng hợp những tỷ lệ tài xỉu 2.5#phạt góc#thẻ phạt hay penalty trong 45 phút đầu. Kết quả chung cuộc sẽ không ảnh hưởng hay tác động gì đến kèo này. O/U 2.5 penalty toàn trận: Cửa#yếu tố xác định thắng thua chính là tổng số lượng trái phạt góc của cả 2 đội. Hướng dẫn cách bắt tỷ lệ kèo 2 trái rưỡi tại nhà cái hiệu qu#mọi người đã có thể đọc tỷ lệ cược 2.5 tài xỉu và tham gia cá độ. Tuy nhiên#để chơi hiệu quả và thu được lợi nhuận khổng lồ#anh em tân thủ nhất định phải bỏ túi một vài kinh nghiệm sau đây. Lựa chọn thời điểm vào tiền kèo tài xỉu 2.5 phù hợp Theo các lão làng
0 notes
Text
em vừa hoàn thành xuất sắc hành trình 3 tuần thực tập ở viện bác.
Em xin phép dài dòng một xíu trong chia sẻ này tại thật sự có khá nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua. Bắt đầu bằng việc em nhắn xin bác cho em đi theo. Nhưng lâu lâu gặp mọi người bác em vẫn nói là bác túm cổ em đi. Có một sự thật, bác em mong em đi từ năm nhất cho khôn ra nhưng do em sợ bệnh viện, ghét áo blouse và, em còn sợ bác nữa nên là mãi tới tận năm nay em mới dám nhắn xin.
Đơn giản vì em vừa trải nghiệm 3 tháng rưỡi cho 2 môn nội- ngoại cơ sở, em biết bệnh viện là gì em mới dám nhắn xin bác. Mục tiêu chính em tự đề ra cho đợt này chỉ là biết việc các anh chị phải làm, lấy chút đam mê - động lực - mục tiêu từ các anh chị và, thay đổi phần nào mindset tệ hại của em.
Trước đợt đi này em đã không chuẩn bị gì, em không biết tại sao nhưng em có cảm giác em sẽ được dạy lại từ đầu do đây là bệnh viện của bệnh nhân mắc K nên em cũng không nghĩ nhiều lắm. Chủ yếu ôn lại chút giải phẫu thôi còn lại tới hôm đi mượn (xin) sách bác học sau.
Chính xác theo lợi mẹ em kể thì ban đầu bác em định ném em sang khoa nội để học mấy hôm xong mới về khoa ngoại trải nghiệm nhưng không hiểu sao ngay hôm đầu tiên bác em đã cho em đi theo một "chú bác sĩ" lên thẳng phòng mổ luôn. Đây là lần thứ hai em lên phòng mổ nhưng lần này khác lần trước rất nhiều. Cách đây 4 tháng em được lên phòng mổ 1 lần ở viện E nhưng chỉ là để đón bệnh nhân về khoa hậu phẫu. Nhưng lần này em được thay đồ đội mũ trực tiếp vào phòng mổ đứng, trải nghiệm em tự nhiên nhận được mà như những người khác họ phải xin để được vào đứng xem.
Các anh chị trên phòng mổ thi nhau hỏi em là em là bác sĩ mới à và em siêu siêu ngại trong khoản giới thiệu bản thân một phần là vì em không muốn dùng mác "cháu bác trưởng khoa" nhưng may mắn sao đợt này lại đúng kíp có cô trưởng khoa gây mê trực tiếp làm phòng đó, cô ý lại khá thân với bác em và đã được bác em báo trước có thằng cu y3 không biết gì lên chào hỏi anh chị. Cô đã giúp đỡ em khá nhiều trong việc giới thiệu với các anh các chị (các anh chị siêu siêu thân thiện) và còn chỉnh giúp em tác phong nữa.
Nhưng các anh chị hỏi em đã bao giờ vào phòng mổ chưa và em chia sẻ thật đây là lần hai của em, em chưa biết gì cả. Nên 7 rưỡi sáng ngày 12.8.24, em đã được lần đầu tiên đứng ngoài rón rén xem case mổ trực tiếp đầu tiên. Nhưng ca thứ 2 bác em lên và đã cầm tay chỉ việc em bài đầu tiên "rửa tay - mặc áo - đeo găng" sau đó em được trực tiếp cầm bớp phụ bác em và thành phụ mổ 2... some how và tới giờ em vẫn không tin và chưa hiểu lắm tại sao bác em lại cho em trải nghiệm này sớm như vậy...
Nhưng đó là case duy nhất em giúp bác em còn lại em giúp các anh bác sĩ trong khoa tại bác em chỉ hướng dẫn em lần đầu để em biết việc, giúp em đỡ nhát cả các anh bác sĩ đỡ lo lắng về việc phải chịu trách nhiệm ạ...
Và giờ em hoàn toàn có thể vỗ ngực tự hào với mọi người bằng một câu joke mà trưa nay em vừa nhắn cho con bạn cùng lớp "tao là một đứa y3 đã dành ra khoảng 100 giờ trong phòng mổ và phụ trên dưới 40 cases" mổ phiên và khoa bác em siêu đông nên 1 ngày mổ 12-13 ca, lắm hôm các anh bsi phải làm thông trưa nên đây là lý do cho con số 40 đó đấy ạ.
Tuần em đi làm 5 ngày và em phụ mổ tất cả những ngày đó dù tối hôm trước khi đi em hỏi thì bác em bảo đi theo mấy chị điều dưỡng xong mấy anh bác sĩ sau nhưng bằng 1 cách nào đó em chỉ đi theo mấy anh bác sĩ và chỉ ở phòng khám chiều thứ 2 5 còn lại em đứng phụ cả tuần... mấy ca khó hoặc như nào đó mà bác em làm như mổ nội soi... thì em không tham gia.
Đây là một trải nghiệm đáng nhớ với em dù ban đầu em tưởng mọi thứ sẽ tệ hơn. Nhưng trưa ngồi ăn thường bác em lại cho em một tiết lecture khoảng 30' - 1h... già rồi nên bác em nói nhiều hơn (mấy anh bác sĩ bảo em thế tại trước bác em ít nói hơn nhiều). Nhưng tình cảm bác cháu nâng cao hơn sau mỗi lần bác chửi cả bác dạy.
Hôm qua là ngày cuối cùng của em trong đợt thực tập này và em phải về trường để đi học, kết th��c kì nghỉ hè. Em có hỏi bác em nên cám ơn anh chị khi hết giao ban lúc đông đủ mọi người hay đợi cuối buổi về rồi chào anh chị thì bác em nói luôn là lúc hết giao ban bác hỏi có ai có ý kiến gì thì em đứng lên muốn nói gì thì nói và em đã đứng dậy thật và xin phép cảm ơn anh chị 2 3 câu. Bác em tự hào phết vì hành động đấy của em tại không ai bảo gì mà em tự biết đường nói như thế là cũng thành công phết rùi ạ.
Nhưng khúc sau lúc chỉ còn anh bác sĩ cả cô điều dưỡng trưởng, bác em lại nói ở nhà thấy tồ toàn gọi thằng "ba bị" mà nay nói được như thế là ok phết... Xong anh chi ngồi cười em như đúng rùi ạ... Nhưng lời hứa "nếu theo đúng kế hoạch hè năm sau em quay trở lại mong anh chị giúp đỡ em như ngày đầu em tới khoa" nó là sự thật. Anh chị siêu thân thiện và đẫ giúp đỡ em rất nhiều, tạo cho em môi trường thoải mái trong khoa để học tập và "tàn phá"...
Xin lỗi vì em đã hơi dài dòng hôm nay, em mới về nhà và thấy đôi phần ủy mị tại khi đi viện theo trường nó sẽ không thoải mái như này, còn chuyện bài vở áp lực vân vân, đi trực nữa nên em không mong chờ lắm... Em sẽ có thêm 3 năm nữa để làm đứa trẻ con trong khoa...
Cám ơn mọi người nhiều ạ
thân, Dahn.
22:10, 31.8.24
8 notes
·
View notes
Text
Dạo này mình mệt, rất mệt, xung quanh là một đống hỗn độn, công việc, sự cố, suy tính đối phó với loài người…
Có lúc mình cảm thấy như muốn phát điên, cảm giác bị mắc kẹt lại ở thế giới này. Mọi người vẫn thấy mình vui vẻ, thậm chí còn nói nhiều hơn và hay đùa giỡn hơn nhưng khi tan sở, người đã về hết, mình ngồi đó, thật sự kiệt sức.
Hôm qua tỉnh giấc lúc 2h rưỡi sáng, mình vẫn ngồi ghế, một tay cầm chuột, tay kia vẫn trên bàn phím, mình đã ngủ như vậy một vài ngày liên tục.
Hôm kia mình mới mắng thằng nhóc học trò mình rằng hãy bớt than vãn về những khó khăn hiện tại, không được than, phải tiếp tục bước đi. Giống tự nhắc mình hơn!
Chậc, lại vừa chuyển chỗ ở, lúc nãy ống nước nó hư, mãi không xử lý được, loay hoay mãi rồi chỉ biết ngồi thừ ra. Chợt nhớ đến câu nói của con bé phòng bên, nó nhờ mình khoan tường để lắp kệ, mình bảo nó học thêm mấy cái này, sau tự xử lý được chứ nhỡ lúc không có ai để nhờ thì sao, nó bảo “em có sống một mình đâu chị, sau này em lấy chồng rồi em nhờ chồng chứ!” - mình cười cười, ờ đúng là thế thật, lẽ thường là thế!
Giá mà mình dừng hết được tất cả những thứ mình đang làm nhỉ?
———
San. 240324
16 notes
·
View notes
Text
Chợt nhớ một buổi sáng trước đây chỉ vì chị thích ngắm bình minh mà N, người đã thức suốt từ hôm trước đến 3h sáng hôm đó, vẫn thức dậy lúc 5h rưỡi để dẫn chị đi xem bình minh VT… Thật tiếc vì hôm đó bình minh không đẹp, nhưng cũng may là có N.
14 notes
·
View notes
Text
"Trốn" phố về nhà
Cuộc sống không như là mơ và cũng không dễ dàng như ta mong muốn. Dù có làm gì, ở đâu, ta cũng đã được đặt vào guồng quay của vòng xoáy cuộc đời mà ở đó mỗi người được giao cho những vị trí và nhiệm vụ không giống nhau. Có những bác sĩ tận tâm vì sự nghiệp cứu người, có những thầy cô giáo dành cả đời tâm huyết với nghiệp chèo đò. Những người bán hàng rong, vé số mồ hôi lã chã dưới nắng trời gay gắt. Mỗi người mang một số phận, một gánh nặng khác nhau. Cũng như tôi đang mang trên vai gánh nặng phải làm gia đình nở mày nở mặt với cái chức danh "sinh viên sắp ra trường" mà theo đó là bao nhiêu ước mơ và kỳ vọng của ba mẹ.
Tôi hiện đang là sinh viên của một trường đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh, về thăm nhà tính đến nay đã hơn một tháng, trừ các kỳ nghỉ hè thì đây chính là chuyến về nhà lâu nhất. Tôi biết rõ quy luật có hợp thì tan, về rồi ắt sẽ đi và từng nghĩ rằng mình đã quen với cảm giác xa nhà, nhớ ông, nhớ cha, nhớ mẹ… Đi đi, về về không phải ít nhưng lần này bỗng thấy trống trải, cô đơn. Nghĩ đến cảnh của vài ngày nữa - ngày mà tôi thực sự phải quay lại Sài Gòn để tiếp tục hành trình còn dạng dở, tôi lại thấy buồn da diết. Nhìn thời gian trôi mà lòng nặng trịch, chỉ ước vài ngày ngắn ngủi sẽ trôi thật chậm để mình còn ở lại được lâu hơn. Tôi về nhà hồi bữa rằm tháng chạp, không hổ danh là trăng rằm, trăng sáng rực một góc trời, bầu trời sáng như ban ngày mà có mây đen, mờ mờ ảo ảo. Không biết là do con trăng rằm cuối cùng của năm cũ nên cố gắng phô trương những thứ đẹp nhất của mình hay do lòng tôi đang đánh trống múa lân vì được về nhà sau gần năm tháng, tôi thấy trăng đêm ấy đẹp và quyến rũ lạ thường.
Vừa về đến cửa đã thấy ông nội chờ sẵn ở đấy tự bao giờ. Lúc nào về cũng vậy, tôi luôn về đúng chuyến xe này và người đầu tiên gặp luôn là ông nội. Chào ông xong tôi chạy tuốt vào trong bếp kiếm chút gì lót dạ sau nhiều giờ đồng hồ ôm bụng rỗng đi xe.
Như thường lệ, mâm cơm ngay giữa bếp được dọn ra sẵn từ lúc nào, bên trái ba nằm trên võng đong đưa với điếu thuốc phì phèo khói, bên phải thì mẹ nằm trên bộ ván ngựa cổ nhưng không hề cũ. Theo lời mẹ, bộ ván ngựa này có từ hồi bà cố tôi còn sống, lúc nhà tôi còn ở tuốt mặt tiền ngoài lộ lớn. Có lẽ vì đây là đồ cổ nhất trong nhà, bây giờ lại là chỗ ngủ của ba mẹ nên lúc nào cũng được mẹ lau chùi, dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Một phần, thời xưa ông bà ta hay dùng các loại ván tốt và đẹp để làm bộ ngựa nên nhìn nó vẫn sáng bóng, không có dấu hiệu gì là cũ. Về đúng ngày rằm, cả nhà tôi theo đạo nên đều ăn chay. Mâm cơm với một tô canh chua chay, đậu phộng rang muối, một chảo nước tương kho quẹt, vậy mà tôi ăn lấy ăn để, ngon lành! Có thể vì đi xe nhiều giờ liền không có gì trong bụng, đói nên ăn gì cũng thấy ngon hoặc lâu lắm rồi tôi mới được ăn cái hương vị quê nhà, ăn cơm mẹ nấu. Với tôi, đó là một bữa ăn tuyệt hảo. Còn gì sung sướng cho bằng khi đói mà có cơm ăn, khát mà có nước uống. Còn tài nấu ăn của mẹ tôi có thể không ngon như đầu bếp nhà hàng năm sao nhưng đơn giản là hợp với khẩu vị của gia đình tôi, vậy là thấy ngon! Hơn nữa, một đứa sống thiên về tình cảm và xa nhà nhiều ngày như tôi ăn được một bữa cơm mẹ nấu thì còn gì hạnh phúc cho bằng. Hạnh phúc này sẽ còn kéo dài vì mục đích lần về quê này là ở luôn qua Tết, tức phải ba tuần mới trở lại thành phố. Lâu lâu được ăn thì hạnh phúc, ngày nào cũng ăn đều đặn ba bữa thì…cũng ngán! Nằm ngoài dự kiến, kỳ nghỉ ba tuần kéo dài tận một tháng rưỡi. Ở nhà lâu thì vui không thể tả, như thể cuộc sống xô bồ, gò bó ở Sài Gòn được giải thoát. Mình được là chính mình, tự do bay nhảy dưới bầu trời quê hương và trên vùng đất mẹ. Không phải ép mình vui cười với những người mình không thích khi đi làm phục vụ ở nhà hàng; không phải căng thẳng; đau đầu với những mâu thuẫn trong việc chạy deadline nộp cho giảng viên đúng hạn. Mỗi lần tôi về quê là như cư sĩ lên non ở ẩn, ít hoạt động mạng xã hội, gác hết chuyện trên Sài Gòn, tận dụng tối đa kỳ nghỉ tuyệt vời, làm sao để mình thoải mái và thanh thản nhất sau những ngày bon chen. Cái mát dịu trong lành của không khí miền Tây sông nước càng làm tôi thích thú, tôi có thể hít thở một hơi thật dài mà không sợ khói bụi từ đâu bất ngờ chui vào trong mũi. Mặc dù sống ở đây từ nhỏ nhưng chỉ khi đứng trước bầu không khí ô nhiễm, bước ra đường là bụi phủ kín mặt người của Sài Gòn mới thấy trân trọng bầu khí lành dịu mát của quê hương. Tôi nằm dưới tán cây có tuổi thọ hơn tuổi của tôi mà đong đưa chiếc võng, gió lùa nhè nhẹ, lá khẽ rung rinh, đọc sách mà ngủ quên lúc nào không rõ.
Ở càng lâu thì khi đi càng lưu luyến. Đây không phải lần đầu tiên tôi xa nhà nhưng lòng bỗng nghe thắt lại, nỗi buồn cứ man mác trong những ngày cuối cùng của chuyến về quê, cái cảm giác y như rằng ngày đầu tiên tôi lên Sài Gòn nhập học. Thời gian như thoi đưa, một tháng rưỡi không phải quá dài nhưng đủ để tôi hình thành những thói quen và có riêng những cảm xúc mà biết chắc rằng lên lại Sài Gòn sẽ không thể có và không ở đâu có thể tìm được, trừ nhà. Biết kiếm đâu tiếng mẹ gọi ăn cơm? Tìm đâu ra bóng hình một ông trung niên, tóc lâm râm bạc đi vào vườn tưới nước? Hình ảnh ông già tuổi gần 80, tay run run loay hoay nấu nước pha trà làm sao còn thấy? Tất cả những điều đó đã tạo thành một thói quen về cảm xúc, để từ bỏ một thói quen đâu phải dễ dàng. Nhưng đó không phải là nguyên nhân chính khiến bản thân tôi buồn và nặng lòng mấy ngày nay. Điều làm tôi suy nghĩ là "bao giờ mình được về quê lần nữa?". Một câu hỏi quen thuộc mà trong những lần trước, ngày tôi đi, cả nhà thường hay hỏi và nhận được câu trả lời rõ ràng, chắc chắn: lễ 30/4, giỗ nội, hè, tết,…Nhưng lần này, ngay cả bản thân mình cũng chưa rõ bao giờ mới có thể trở về thì còn trả lời cho ai được nữa, chỉ biết nói "rảnh con sẽ về", rảnh là khi nào, bao lâu? Không ai biết, tôi cũng không ngoại lệ.
Hè năm nay, tôi phải đi thực tập và tôi cần chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để chuyến thực tập này thành công như tôi muốn. Sau thực tập, những bài luận văn, những thủ tục, những điều kiện xét tốt nghiệp vây kín, tôi phải chuẩn bị và hoàn thành để tốt nghiệp đúng thời hạn. Cầm tấm bằng tân cử nhân, nếu may mắn thì được một nơi nào đó rước về, còn không thì phải loay hoay với những chuỗi ngày chạy đầu này, đi đầu kia xin việc mà chưa biết số phận sẽ trôi dạt về đâu. Nên chuyến đi lần này, tôi không định được ngày về, nếu thuận lợi mọi thứ thì vài tháng, hoặc có khi là một năm, ba năm hay năm năm,…chưa xác định.
Vòng đời vẫn xoay, thời gian vẫn trôi, con người ta không thể đứng im một chỗ. Cuốn theo vòng xoáy phía trước thì đành tạm gác lại những thứ khác phía sau. Cuộc sống không dừng lại, để không bị nó nhấn chìm thì ta chỉ còn một cách phải đi. Còn đi nhanh hay chậm, đi như thế nào thì là con đường lựa chọn của mỗi người. Nhưng trên mỗi con đường luôn chứa đầy những chông gai và cả những lần đánh đổi. Việc cần làm là phải cố gắng vượt qua.
Bài viết: Quy Quy
Ảnh: Quy Quy
3 notes
·
View notes
Text
BAO NHIÊU NƯỚC MẮT CHO VỪA…
Mẹ gọi điện cho dì, hắt vào máy điện thoại những tiếng gắt gỏng:
- Để bà ở bên ấy thêm một tuần nữa thì đã sao? Rồi thì tôi trông bà bù hai tuần. Liền hai tuần được chưa? Tôi có việc nếu không tôi chẳng phải tốn hơi nhờ dì!
Dì chắc chắn có gắt gỏng lại. Tính dì nóng nảy hơn mẹ nhiều. Từ trước đến nay dì chưa thua mẹ miếng nào. Kể từ khi bà bước sang tuổi 90, không tự chăm sóc bản thân được nữa, dì và mẹ thỏa thuận với nhau mỗi người trông nom bà một tuần.
Cũng kể từ đó bà như quả bóng bị đá từ đầu sân này sang đầu sân kia và ngược lại. Mẹ và dì nói nhau trong điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ. Mặt mẹ đỏ phừng phừng, hai hàng lông mày của mẹ rướn lên hết cỡ. Mẹ nhắc lại một số lỗi lầm điển hình của dì. Rồi mẹ kết luận:
- Mày chỉ được cái mồm!
Bố theo dõi cuộc trò chuyện của hai chị em mẹ, lẩm bẩm “Chị em mà như chó với mèo”. Mẹ chưa rảnh tay để hục hặc với bố ngay lúc ấy. Kết thúc cuộc điện thoại mẹ quay sang bố dằn từng tiếng: “Việc chị em tôi không bận gì đến ông!”. Bố im lặng. Bố im lặng nghĩa là bố thây kệ, mọi chuyện muốn ra sao thì ra. Dù có biết điều gì đó nên nói bố cũng chẳng thèm hé răng.
Một tuần trôi qua. Việc bận của mẹ là việc đi chùa theo kiểu đi “tua”. Đi mười bảy chùa trong một tuần. Ăn chay toàn diện. Thành tâm cúng lễ. Tối chủ nhật mẹ mới về nhà. Không ăn uống, chỉ tắm rửa qua quýt mẹ lăn ra ngủ.
Bố thây kệ.
Bố không nói với mẹ rằng sáng thứ hai, sau khi mẹ đã lên xe đi cùng đoàn hành hương, dì gọi điện tới, cáu gắt, nói rằng mẹ nhất định phải sang đón bà, vì dì cũng bận. Và vì tuần đó là phiên mẹ trông bà. Dì không đời nào chịu bị buộc chân ở nhà trong khi mẹ cố tình trốn tránh trách nhiệm. Mẹ ích kỷ, còn dì không phải là người dễ nhân nhượng trước sự ích kỷ.
Đấy là tất cả những gì bố biết được qua cú điện thoại bố buộc phải nghe trong lúc mẹ vắng nhà. Bố vẫn nhớ những lời dì nói trong điện thoại. Nhưng bố kệ, không nói lại cho mẹ biết.
Ngày thứ hai của tuần tiếp theo, bắt đầu phiên mẹ trông bà và mẹ sẽ trông bà hai tuần liền để bù cho cả tuần trước mẹ đi chùa.
Đến tận tối vẫn chưa thấy dì đưa bà sang nhà mẹ.
Mẹ vẫn tức dì, không gọi điện sang nhà dì hỏi tại sao như vậy. Cũng có khi mẹ nghĩ cứ để dì trông bà được bao lâu thì trông, khi nào dì đưa bà sang thì đến lượt mẹ, việc gì phải lăn tăn.
Một tháng rưỡi trôi qua. Bà chưa được đưa sang nhà mẹ. Mẹ và dì vẫn giận nhau, không ai gọi điện cho ai.
Thế rồi một hôm trước cổng nhà mẹ xuất hiện cậu con cả của dì. Cậu ta sinh sống ở nước ngoài, lần này đưa vợ chưa cưới về ra mắt gia đình.
- Chào bác, cháu đưa một nửa của cháu sang chào bà và hai bác đây ạ. Cậu ta vừa cười vừa nói với mẹ trong lúc mẹ mở cổng. Mẹ gật đầu chào, hơi hé miệng cười lấy lệ.
- Bà đâu hả bác?
Mẹ cười thành tiếng.
- Thằng này, đi Tây về biết hỏi nỡm nhỉ?
- Bà ở trên gác ạ? Không phải gọi bà xuống đâu ạ. Chúng cháu lên chào bà. Cậu ta nói, cầm tay vợ chưa cưới kéo lên cầu thang...
Mẹ đứng khựng lại như người bị sét đánh.
- Bà vẫn ở bên ấy mà? Bên nhà cháu chứ đâu.
- Hì hì, bác cứ đùa.
- Không, bà vẫn ở bên ấy mà.
Mẹ đứng ở chân cầu thang, nhìn quanh ngơ ngác như người mất trí.
Thế rồi bốn cái máy di động cùng hoạt động một lúc. Tiếng bấm máy tít tít. Mẹ kêu trời bằng giọng thất thanh. Cậu con cả nhà dì dắt bạn gái lao ra cổng. Chuông điện thoại reo. Tiếng dì kêu khóc ở đầu dây bên kia nghe váng cả óc.
- Ôi giời ơi là giời. Mẹ tôi đi đâu hả giời? Sáng thứ hai đó, mẹ xách túi quần áo đi ra ngõ, bảo “Mẹ về bên kia đây. Chị cả mày đón mẹ ở ngoài ngõ kia rồi”. Tôi đang bận trông chảo cá rán, chẳng ngó ra được. Cứ ngỡ mẹ được đón sang bên ấy rồi. Ai ngờ! Ối mẹ ơi, giờ này mẹ ở đâu, mẹ ơi...”
Suốt nửa năm trời người của hai nhà chúng tôi đi tìm bà khắp nơi. Chúng tôi đăng tin tìm bà trên nhiều tờ báo giấy, báo điện tử, đăng cả trên truyền hình. Chẳng ai biết bà đang ở đâu.
Cách đây hai tuần, bỗng nhiên có một người đàn ông tìm đến nhà tôi gặp mẹ. Ông ấy đưa cho mẹ xem một tờ báo có đăng tin bà tôi mất tích. Rồi ông ấy lấy từ trong chiếc ba lô đã cũ ra một chiếc túi vải.
Mẹ tôi trông thấy chiếc túi vải, bật khóc nức nở. Chiếc t��i vải đó là túi đựng quần áo của bà.
Chính tay người đàn ông đó đã đặt bà vào chiếc quan tài mà ông tự bỏ tiền ra mua sau khi phát hiện bà tôi nằm còng queo trước cổng nhà ông, không động cựa và không còn thở.
Chiều muộn hôm đó, tại một nghĩa trang cách nhà chúng tôi gần 60km, mẹ tôi và dì - hai đứa con gái của bà tôi - khóc ngất trước nấm mộ phủ đầy cỏ xanh rì.
Một người đi xe máy trên đường, dừng lại bên rìa nghĩa trang nhìn cảnh dì và mẹ tôi khóc vật vã, bùi ngùi nói: “Thương quá! Mồ mẹ cỏ đã xanh nhường kia mà các con vẫn khóc ngất. Thương quá!”.
(Nhà văn Nguyễn Bích Lan)
2 notes
·
View notes
Text
Bây là 1h rưỡi sáng, hôm nay lại là một ngày khó ngủ. Em biết trong lòng em bây giờ đang có thật nhiều tâm tư nên mới khó ngủ. Em chọn viết ra đây, với hi vọng mình có thể ký gửi chúng ở đây.
Những ngày này anh làm việc nhiều hơn mọi tuần trước đó. Mặt anh đờ đẫn đi vì mệt vì buồn ngủ. Hôm nay em nhận ra hình như niềm vui của em chẳng thể xoa dịu sự mệt mỏi trong anh. Ngoài điều đó ra, em tự hỏi mình còn có thể làm gì nữa để giúp anh. Em đã thử nhiều cách, nhưng rồi vẫn thấy mình vô dụng và phiền phức. Nếu những lời nói trên nghe có vẻ thật tiêu cực và nặng nề, nhưng xin anh đừng nghĩ như vậy, em thương anh và chỉ đơn thuần nhất thời thấy bất lực. Em ước mình có thể là cái ghế cái bàn anh ngồi, thức ăn anh ăn, nước anh uống, màn hình máy tính anh nhìn, để được cảm thấy mình có thể đồng hành cùng anh qua những ngày tháng này.
Ngày mai vẫn như hôm nay, mọi việc sẽ lại như thế, anh và em sẽ bị cuốn vào vòng xoay của tiền bạc, danh vọng. Em thương anh, và em tin anh cũng thương em. Chẳng bao giờ chỉ vì những ngày có bão mà người ta quên đi cách yêu thương, dù trong cơn bão lắm lúc ta vẫn ích kỷ chỉ nghĩ cho sự tồn tại của mình.
12 notes
·
View notes
Text
“Khi đang viết tiểu thuyết, tôi thức lúc 4 giờ sáng và làm việc từ 5 đến 6 tiếng. Vào buổi chiều, tôi chạy mười cây số hoặc bơi khoảng một cây rưỡi (hoặc cả hai), sau đó tôi đọc sách một chút và nghe nhạc. Tôi đi ngủ lúc chín giờ tối.
Tôi giữ thói quen này hàng ngày mà không thay đổi. Bản thân sự lặp lại đã trở thành điều quan trọng; đó là một hình thức thôi miên. Tôi mê hoặc bản thân để đạt đến trạng thái tâm trí sâu hơn.
Nhưng để duy trì sự lặp lại như vậy trong thời gian dài - sáu tháng đến một năm - đòi hỏi phải có sức mạnh thể chất và tinh thần tốt. Theo nghĩa đó, viết một cuốn tiểu thuyết dài cũng giống như việc rèn luyện cơ thể. Sức mạnh thể chất cũng cần thiết như sự nhạy cảm về nghệ thuật.”
The Ladders Haruki Murakami
4 notes
·
View notes
Text
Chính thức kết thúc HKI
Ngày hôm nay nộp bài cho cô, sáng dậy đi in bài, đống hết 143k 🙄. Xong chạy lên là 9 rưỡi rồi 🙄 mình không ngờ môn game 2 kết thúc trong sự ngỡ ngàng như zậy. Bắt đầu học là cuối tháng 8, lúc học thiết kế web xong là học lun, mới đầu còn học online, nghĩ làm răn cố chịu đựng qua môn này, cắn cựa với biết bao môn khác, sách, 3D, thực tập... Một kỳ quá đỗi nhiều thứ để gánh, quá nhiều thứ nhưng mình lại ko dừng lại để suy ngẫm về nó một chút nào. Thứ mình muốn chỉ là trôi qua thật nhanh, lúc nào cũng vậy, trôi qua để rồi mình ko thèm nhìn lấy nó 1 lần vì chỉ có stress, suy nghĩ nhiều, mình sợ phải nhìn thấy nó là sự thực phũ phàng lại hiện ra, như chẳng có phép màu nào vậy.
Một kỳ nhưng những suy nghĩ như: "Cố gắng qua kỳ thực tập này", "cố gắng vẽ nốt 6 chương", "cố gắng qua môn lập trình", "cố gắng vẽ cho kịp 23 trang" ngập mặt trong vũng deadline... 🥲. Từ một người con gái đang cố qua môn thành người con gái đã qua môn thành công 🥲🙏. Còn lập bảng xin vía nữa chứ 🥲. Qua môn rồi mình ko còn nhớ những suy nghĩ lo âu đó nữa, mình ko còn nhớ mỗi ngày đi học ntn, game 2 có Hương, lập trình quen được một con bé K28 cũng đỡ tủi thân, đi thi mà xôm như cái chợ 😂. Game là môn mình làm chậm nhất vì máy đơ, còn đổi đề tài nữa. Hình như giữa tháng 11 mới bắt tay vô vẽ. Vẽ chừng đó tới bây giờ cũng đủ 23 trang là hộc máu lắm rồi ;;v
Hic, vẽ xong cái ám ảnh, ko muốn vẽ nữa ;;v Học toàn mấy cái môn mà muốn rớt 😭, môn sách, môn 3D, má đợt thực tập + làm Low poly, làm video lòi họng lun á 😭. Đợt nớ hình như game 2 làm thuyết trình ý tưởng, mệt quá nên mình ko làm, nên bài cuối kỳ phải vẽ 23 trang để bù đắp 😭. Mà game 2 lần này ko gấp gáp như hồi 2D, hồi 2D mình gấp như ko còn gì để mất -- phóng xe như điên, rồi về nhà nằm lo lắng, ko bít cô có cho rót môn ko ta --' . Còn hôm nay lên nộp bài xong về thôi, nhưng phải nói nhờ cô cấn đatn nên mình mới có thể... hộc máu mà vẽ tiếp -- . Tới lúc nộp thì nộp bài như đi phượt, đi từ TKhoa qua bên kia cầu vượt xong chạy về lại -- .
Thôi thì dù sao, cái kết cũng đã êm đẹp 😭. Lập trình cũng đã gặp một thầy dth, gặp một con bé ngồi bên cạnh để tám chuyện, bày bài, vẫn đỡ hơn hồi học ông Hiền 🙄. Má nhớ hồi học ông Hiền, mỗi lần bước ra khỏi phòng thực hành là hoang mang cuộc đời, kiểm tra tắt mạng, ngồi một mình trên hàng đầu, đi thi gặp mấy người coi thi khó như quỷ 🥺. Nói chung làm gì cũng no hope, lúc thấy điểm là lúc mình học kỹ thuật thương mại, hình như mình nhớ là mình thậm chí ko dám coi điểm lun vì sợ quá, sợ phải thấy con F, sợ nhìn dưới 40%, sợ cb tinh thần học lại lần ba. Xong lúc thấy điểm như muốn ngất liệm ra sàn nhà :)) Muốn die quá!
Dù sao, mọi thứ cũng đã qua rồi, cánh cửa đại học 5 năm gần khép lại rồi. Cố lên nữa thôi!
6 notes
·
View notes
Text
có một lần tôi tỉnh dậy khi trời tối đông. bên ngoài vẫn còn hửng chút sáng, có một cảm giác buồn le lói. cảm giác bản thân là người cuối cùng của thế giới tỉnh dậy, cô đơn đến tận cùng.
dậy hâm nóng hộp đồ ăn cuối cùng trong tủ lạnh, tôi thoáng nghĩ tới bữa ngày mai sẽ uống gì thay cơm. nhưng không thể uống thay ăn mãi được. đành lật đật chạy ra circle-k, vớ được đâu vỉ trứng gà và chắc có lẽ vỉ trứng sẽ giúp tôi trụ được qua ít nhất 3-4 ngày nữa không chừng.
có bao giờ bạn cảm giác như vậy ở một thành phố lớn. tỉnh dậy khi chẳng có ai bên cạnh, bữa tối vẫn phải tự nấu, bài tập vẫn tự làm và công việc cũng chẳng tự nhiên mà xong. cảm giác có những ngày buồn khó tả. cảm giác có những ngày bật nhạc lên và khóc huhu. có những ngày khác lại bật nhạc và hút thuốc một mình trong phòng. rồi tôi tự hỏi, cô đơn ở thành phố và nông thôn có khác gì nhau.
sau đấy tôi từ bỏ thành phố về nông thôn. ở đây buổi sáng thật trong lành, khiến người ta muốn thức dậy mà sống cho ra nhẽ. còn buổi tối thì khỏi bàn. những hộ gia đình ăn cơm tối lúc 4h chiều và lên giường êm xuôi lúc 7 rưỡi tối. à và giờ thì tôi đã biết. cảm giác cô đơn ở nông thôn còn tệ hơn ở thành phố. ở nơi nhộn nhịp, tôi biết được rằng ít nhất ngoài kia, cũng có những cá thể cô đơn giống tôi, đi học, đi làm, cô đơn một nỗi cô đơn giông giống tôi. còn ở đây, tôi không biết họ nghĩ gì. cứ nói họ đã quen với điều đó, nhưng thực lòng thì tôi nghĩ chắc cũng đôi ba lần họ cũng cảm thấy hiu quạnh như vậy.
rồi tôi lại nghĩ tới ông bà. những người đã gắn bó với xóm làng suốt cả cuộc đời, quen mặt những người đã mất và quen cả con cháu của những người đã mất. không chuyện gì là họ không biết. ông tôi đau lưng, sắm chiếc xe đạp điện để chạy xe hay đi chợ cho đỡ cực. còn bà tôi thì thương hơn - bà không biết đạp xe hay đi xe. cuốc bộ dài nhất là từ nhà ra chùa, cuốc bộ hay đi nhất có lẽ là từ nhà mình sang nhà hàng xóm. mấy năm trước, cứ độ cuối tuần, bố mẹ lại chở nhau về nhà ông bà để ăn cơm cùng cho ông bà đỡ tủi. độ này bố mẹ nhiều việc, nên tôi chẳng biết bao lâu rồi chưa ăn một bữa cơm bình thường với nhau, trừ dịp lễ Tết.
7 notes
·
View notes
Text
It's alright, you did what is best for you so now you need time to forget and move on.
Chia tay với một người mình đã từng có rất nhiều tình cảm và khoảng thời gian hạnh phúc thật sự khó khăn.
Ai cũng đề cập về chuyện chia tay nhưng chả ai nhắc tới buổi sáng ngày hôm sau chuyện chia tay. Một buổi sáng bình thường nhưng mình thật sự ngủ dậy với một trái tim nặng nề. Khóc cười không kiểm soát được và cứ vớ lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn trong vô thức dẫu biết sẽ không còn tin nhắn quan tâm nào cả.
Mình và anh chia tay trong êm đẹp và chúng mình đã dành 1 tiếng rưỡi đồng hồ để đi đến kết luận này. Dù không phải là một quyết định tốt nhất nhưng ở thời điểm này thì đây là sự lựa chọn đúng đắn nhất cho cả hai. Chúng mình đã ôm nhau vui vẻ và anh ấy nói lời cảm ơn lần cuối cùng, mình đã khóc nức nở dù mình đã khóc về vấn đề này trước khi nó xảy ra, khi nó đang diễn ra và cả khi nó đã kết thúc.
Nhiều mục tiêu mới, nhiều suy nghĩ về và nhiều sự tập trung mới. Chỉ là những điều nêu trên anh không đặt mình lên trước nên mình cũng không thể áp lực anh mãi về sự ưu tiên của bản thân. Một là chấp nhận hai là can đảm ra đi.
Sau một thời gian dài luôn đặt bản thân vào tâm trạng bào chữa cho người mình yêu mình đã gục ngã vì đơn giản mình biết tình cảm phải là tự nguyện hai chiều chứ không phải chỉ nghiêng về một phía. Cái gì vui thì mình ưu tiên còn nếu không vui thì mình dừng lại trước khi hình ảnh người ấy hiện lên chỉ toàn là việc chán ghét và tức giận.
Vốn dĩ mình biết chuyện này nó sẽ xảy ra và nó phải xảy ra thôi khi cả hai không còn cùng chung một góc nhìn nhưng thật sự việc can đảm để nói ra những lời cần nói quá khó khăn, khó khăn ở chỗ biết rằng anh cũng sẽ lựa chọn giống mình và tụi mình phải đặt dấu chấm hết cho mqh này. Sau bao lần gồng mình thì lần này là lần duy nhất mình ích kỉ cho bản thân và để người ấy đi, nếu điều đó mang lại hạnh phúc cho cả hai.
Duy trì mqh tốt đẹp đã khó khăn rồi nên việc kết thúc một mqh lành mạnh còn kinh khủng hơn. Mình nghĩ việc này sẽ làm mình buồn nhiều hơn trước và tổn thương hơn trước nhưng đây là những trải nghiệm quý giá của bản thân mà dù cho thời gian có quay lại, mình cũng sẽ nhất định vẫn chọn quen anh. Vì anh có những tính cách giống ba mình, quá giống là đằng khác. Nhưng, "tốt" vẫn chỉ là điều kiện cần phải có, chứ chưa bao giờ là "đủ" để cả hai đi lâu với nhau thêm một thời gian nữa. Nên là đành thôi vậy.
Dẫu là biết đây là chuyện tốt vì mình không hối hận về việc làm này nhưng mình thấy trống trải kinh khủng. Cảm giác như chỉ có mình mình là đang đau khổ ngay lúc này vậy. Thật sự không có đủ vốn từ để diễn tả được nên mình tạm gọi là Trống Trải vậy.
youtube
2 notes
·
View notes
Text
hôm trước em vừa có buổi trực cấp cứu 12h và các ac trực 24h hôm đó bảo nhờ vía em mà đêm hôm thứ ba đó vỡ trận… :)) em thương mấy ac đấy vãi… nhưng em công nhận là hôm đấy đông thật, từ lúc em vào sau 1 tiếng có bệnh nhận xơ gan xuất huyết tiêu hoá và nôn ra máu liên tục… sau hai tiếng thì ngưng tim em và mấy a bsnt khác phải vào ép tim mà em hơi yếu nên… nhưng bác đó cũng chỉ ép lấy sinh hiệu xong viện trả về…
người thứ hai là bạn sinh viên Lào sang vn học và bạn uống bia xong lái xe, tại nạn giao thông… bạn đó đang được đưa đi siêu âm thì suy tim, máu tràn phổi… được một lúc thì bạn có lại nhưng tới khoảng 3 rưỡi sáng bạn lại mấy, em cũng ép bạn đó và bạn không qua khỏi…
thứ ba thì em cực ghét bạn trẻ này và những người đi cùng bạn đó, ok bạn uống rượu say lại xe tngt tiếp vào viện lúc 3h50’ nhưng thái độ ng đi cùng là một ông anh say lao vào phòng dù lúc đó bọn em còn đang cấp cứu cho bạn người Lào kia… bạn trẻ sau này quẫy khỏe điên lên ấy, em 75 kí mà cố giữ cũng chỉ mình em giữ được 1 chân bạn đó, 4 ng khác mấy chân tay còn lại để lấy máu xn…
giữ ông đó được 20’ thì em chạy qua ép tim cho bạn ng Lào kia, đúng 4h41’ bạn ấy mất. Sau 2 năm không học ép tim lại thì thật sự em bị mất tempo thiếu lực và sai kĩ thuật luôn :(( nhưng đúng một phần là vì giữ ông say kia nên em cũng lả lắm rồi…
7h sáng em về và ngủ tới 8h tối dậy, chính thức có một ngày nhịn 18 tiếng và thức 27h liên tục… bình thường ca tối cấp cứu sẽ chia ca ngủ 3 tiếng nhưng hôm em bận nên tới ca em ngủ thì bạn kia ngưng tim…
kí sự cấp cứu lần một( em đi trực cấp cứu buổi đầu và sáng hôm đó em trực khoa… sáng đó ít người nên việc em cũng nhiều điên chạy thua mỗi cấp cứu.)
em cảm thấy mình không còn ghét áo blouse nữa rồi… (đó là toàn bộ sự kiện thảm họa tối thứ 3 rạng sáng thứ 4 của em, em đã gõ lại nó trong giờ tư tưởng HCM :)) )
thân, Dahn.
13:45, 2.5.24
p/s: nhưng công nhận là trực cái này em hype vãi… cảm giác máu đàn ông lại chảy trong người em… mấy c bsnt còn hỏi em thấy thế nào? Sao rồi? Y mấy :)) nhưng đúng kiểu em tích năng lượng ba hôm chỉ để cho 24 tiếng hôm đó… các ac nói trực khoa khác nhưng tại em không được nghỉ trên khoa tẹo em phải giữ năng lượng chứ k nghỉ rồi trực như ng khác… cách giữ nl của em không giống phần đông mọi người… nên thật sự là việc khoa sáng hôm đó nhiều… không khác cấp cứu mấy nên… em vẫn ổn để ngồi đây than mệt kể khổ cho mn ạ.
4 notes
·
View notes
Text
CÓ CÂU NÓI NÀO CHỮA ĐƯỢC TÂM BỆNH KHÔNG?
Nếu cuộc sống quá khó khăn, vậy tôi chúc bạn bình an. 1. Lúc cuộc sống này không như ý muốn, là Thượng Đế tặng cho bạn một kì nghỉ dài hạn thôi, ban nên tận hưởng những ngày nghỉ ấy thật vui vẻ, khi kỳ nghỉ đột nhiên kết thúc, đến ngày bạn đi làm, có thể sẽ không có thời gian để bạn nghỉ ngơi như vậy nữa đâu. 2. Đôi khi thế giới này là giả, nhưng cũng không thiếu người đối xử thật lòng với chúng ta. 3. Vai của thiếu niên gánh trách nhiệm dựng lên gió nhẹ trăng sáng cùng những chú chim bay trên thảo nguyên rộng lớn, trong ánh mắt của các cô gái nên che giấu ánh sáng rực rỡ và biển trời đầy sao. 4. Sáng sớm của mỗi người, mặt trời đều mọc, nhưng ít người thật sự cảm nhận được, tia nắng ban mai vì chính mình mà đến. 5. Vẫn còn rất nhiều đồ ăn chưa nếm thử, vẫn còn rất nhiều nơi chưa được nhìn ngắm, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa từng trải qua. 6. Mèo nhỏ nhà tôi mới một tuổi rưỡi, tôi mất rồi em phải làm sao đây? 7. Món trứng xào cà chua của mẹ, tôi có thể làm rất ngon, tôi có thể tôi có thể tôi có thể. 8. Cp tôi ship vẫn chưa thành đôi, tôi không thể chết. 9. Từ trước đến giờ vẫn chưa tìm thấy ý nghĩa của việc phải sống, nên tôi muốn tiếp tục đi tìm. 10. Tôi sống trên đời này, không gì hơn ngoài việc muốn hiểu được chút đạo lý, muốn gặp vài chuyện thú vị, nếu như có thể tôi mong cả đời này sẽ thành công. 11. Cuộc sống này cay đắng lắm, nhưng thức ăn có thể mang đến chút ngọt ngào. 12. Đừng hoảng hốt, ánh trăng cũng đang mơ màng ở bên biển rộng nào đó mà. 13. May mắn thay sinh mệnh không có khuôn phép, vậy nên chúng ta mới tự tạo cho chúng một ý nghĩa. 14. Cuộc sống vốn bình thản như nước, đổ một chút muối thì mặn, thêm một chút đường lại ngọt, bạn muốn điều chỉnh vị thế nào thì phải tùy bạn thôi. 15. Cuộc sống xấu đến một mức độ nhất định sẽ tốt lên thôi, bởi vì nó không thể xấu hơn được nữa. Sau khi cố gắng, mới hiểu được rất nhiều chuyện, kiên trì thì sẽ qua. 16. Thế giới lớn, đời người dài, sẽ luôn có một người khiến bạn muốn trở nên dịu dàng. 17. Phải cố gắng nhé, vì cuộc sống mà bạn muốn, vì pháo hoa của trần gian, vì gió nhẹ và trăng thanh của hôm nay. 18. Từ bỏ thật dễ dàng, nhưng kiên trì mới khó. 19. Ít nhất còn có mỗi lần gặp nhau vẫn đáng để chúng ta chờ mong, những điều tốt đẹp luôn xảy ra ở một bước ngoặt tiếp theo. 20. Nếu đã định sẽ kết thúc, sao không ngắm phong cảnh xung quanh nhiều hơn một chút?
3 notes
·
View notes
Text
[Truyện ngắn chưa đặt tên]
Tác giả: Khương Nguyễn
********
- Cô làm gái phải không?
Nó ngước mắt nhìn thằng đàn ông vừa hỏi. Mặt non choẹt, chạy chiếc xe wave Trung quốc còn khá mới, quần tây áo sơ-mi cũ, mắt lờ đờ, người nồng nặc mùi rượu.
- Ừ, thì sao...
- Tôi muốn chơi cô... - Hắn trả lời một cách không thể thẳng thắn hơn được nữa.
Nó nhìn hắn... nhìn không chớp mắt, rồi nó cười, ôm bụng cười sặc sụa, gập người ngồi xuống đường mà cười. Trời ạ, lần đầu tiên nó gặp một thằng khách nói trắng trợn vào mặt nó là: "Tôi muốn chơi cô..."
- Cô cười cái gì? Cô làm gái, tôi muốn chơi gái... Được ko?
- Được, được. Được chứ. Tôi làm gái. - Nó nói mà vẫn còn cảm thấy buồn cười.
- Bao nhiêu tiền?
- 200, tiền phòng anh tự trả.
Hắn mò mẫm các túi quần, rồi nói với nó.
- Tôi còn một trăm rưỡi thôi, được không... Còn tiền phòng thì... về chỗ trọ của tôi đi...
Trời đất ơi... Đi chơi gái mà trả giá... Nó lại ôm bụng mà cười, đâu ra cái thằng cha khùng này vậy trời. Nhưng bỗng dưng nó lại muốn ngủ với thằng khùng này. Là đĩ, nó đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Nhưng một thằng khùng ăn nói thật thà như thằng cha này, thì nó chưa từng thử qua.
- Về nhà ông, ông giết tôi rồi sao???
- Ờ... thì... cô không tin thì thôi... Tôi tìm người khác.
- Thôi được rồi ông kẹ... Đưa tiền trước đi.
- Không, chơi xong tôi đưa, đưa trước rồi cô bỏ chạy rồi sao.
Nó vừa cười vừa lắc đầu, leo lên chiếc xe wave tàu của hắn ta và băng qua những con đường Sài gòn vẫn còn sáng đèn mặc dù đã hơn 2h sáng.
Căn phòng trọ của hắn nằm trong dãy phòng bình dân, nhìn vẻ bề ngoài của mấy căn phòng, nó đoán rằng đây là khu dành cho những người cũng vất vả mới kiếm được tiền để chu toàn cuộc sống. Khu phòng trọ nó đang thuê cũng vậy.
Hắn nhẹ nhàng dắt xe vào phòng trọ, tránh gây ồn vì cũng đã hơn 2h sáng. Căn phòng nhỏ, không có nhiều vật dụng và khá gọn gàng so với 1 thằng thanh niên sống 1 thân 1 mình như hắn. Hắn chỉ tay vào chiếc nệm mỏng đặt dưới sàn nhà.
- Cô... ngồi đó đi. - Rồi quay qua rót cho nó ly nước. Bỗng dưng nó thấy cảm động, hình như đây là lần đầu tiên có một thằng khách làng chơi rót cho nó 1 ly nước trước khi hành sự.
Nó đưa tay nhận ly nước từ hắn, khẽ nói:
- Anh... cởi đồ ra đi.
- Ừ, ừ nhĩ. - Hắn hơi bối rối và mắc cỡ. Nó cảm nhận được rõ ràng là cái quyết định kiếm 1 con đĩ của hắn chỉ xuất phát khi hắn say rượu, và bây giờ khi hơi men tan đi, hắn bắt đầu thấy rằng quyết định của mình là quá mạo hiểm. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao...
Nó đứng dậy, để ly nước lên bàn, rồi nhẹ nhàng giúp hắn cởi bỏ những chiếc nút của cái áo sơ mi sờn cũ. Nó và hắn bắt đầu cuộc mua bán của mình. Hắn vụng về. Rất vụng về. Với kinh nghiệm của một con đĩ, nó lờ mờ đoán rằng, có thể đây là lần đầu tiên hắn chạm vào thân thể của một người đàn bà. Tại sao người đó lại là nó???
Cuộc mua bán diễn ra chóng vánh và ngắn ngủi. Với một người không nhiều kinh nghiệm như hắn, điều này cũng dễ hiểu thôi. Nó ngồi dậy, hỏi hắn:
- Anh có thể chở tôi lại chỗ hồi... - Câu hỏi ngưng lại, vì nó thấy hắn đã ngủ tự lúc nào. Có lẽ hơi men và hơi tình đã làm cho hắn quá mệt mỏi rồi. Nó đưa mắt nhìn quanh căn phòng trọ mình đang ngồi. Rồi bỗng dưng nó mỉm cười, nằm xuống bên cạnh hắn và quàng tay qua ôm ngang bụng người đàn ông vừa "chơi" nó.
Hắn là người khách duy nhất đêm nay của nó.
...
Sáng tỉnh dậy, nó thấy nét mặt lúng túng của hắn khi nhìn nó. Rõ ràng là hắn vẫn nhớ đêm qua mình đã làm gì, nhưng hình như hắn không ngờ một việc như vậy lại có thể xảy ra.
- Xin lỗi cô... Tôi... tôi ngủ quên, để tôi chở cô về liền.
- Anh ăn bánh, mà chưa có trả tiền đó. Tính xù hả?
- Tôi... quên mất, của cô đây. - Hắn lục lọi túi mình rồi móc ra 150 ngàn đưa cho nó. Nó cầm tiền, rồi lấy tờ 50 ngàn đưa lại cho hắn.
- Hôm qua tui khuyến mãi, giảm giá đặc biệt cho anh đó. Lần sau... nhớ ghé ủng hộ tui nữa nha. - Nó nói rồi phì cười. - Tui tự về được rồi. Chỗ này cũng gần chỗ của tui.
Nó bỏ đi khi hắn vẫn còn đứng ấp úng không biết phải nói gì. 20 ngàn tiền xe ôm từ chỗ hắn về nhà nó. Lần đầu tiên nó đi khách với giá 80 ngàn... Đĩ ơi, mày mất giá dữ vậy sao???
...
Lần thứ 2 nó gặp hắn.
Vẫn chiếc xe wave Tàu còn khá mới, vẫn bộ đồ sờn cũ. Và nó nhận ra hắn.
- Ah, anh muốn "chơi" tui nữa hả?? - Nó hỏi hắn, không giấu nụ cười.
- Cô vẫn còn... đứng đây àh.
- Tui là gái đứng đường, không đứng đây thì đứng đâu.
- Có mấy lần, tui ghé kiếm cô, nhưng không gặp. Tưởng cô đi chỗ khác rồi.
- Cái gì??? Anh kiếm tui hả? Chi dạ?
- Thì ... tôi muốn gặp cô.
- Vậy hôm nay gặp rồi đó. Rồi anh tính sao?
- Nhưng, ừm... hôm nay tôi hết tiền rồi, còn có 100 ngàn thôi. Nên tôi muốn cô đi ăn với tôi thôi. Được không?
Cái gì vậy??? Một thằng khách làng chơi quay trở lại mời một con đĩ đi ăn. Đây đâu phải tiểu thuyết diễm tình. Nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra với nó???
- Ừ, thì đi. Tui cũng đói bụng rồi.
Nó leo lên xe hắn ta và 2 người tấp vào một quán hủ tiếu gõ ven đường gần đó. Nó ăn 2 tô, hắn ta 2 tô, 15 ngàn một tô, 60 ngàn cho bữa ăn của 2 người.
- Cô uống gì không?
- Có thùng trà đá kìa, bày vẻ làm cái gì cho tốn tiền.
Hắn chở nó lại chỗ cũ, trước khi chia tay, hắn xin số điện thoại của nó.
- Anh tính nâng cấp tui từ gái đứng đường lên gái gọi đó hả??? - Nhưng rồi nó cũng để cho hắn nâng cấp.
...
Lần thứ 3 nó gặp hắn.
Vẫn trong căn phòng trọ của hắn. Vấn với giá 150 ngàn. Nhưng khác ở chỗ: Hắn không say.
Hắn ý thức được mình đang làm gì, sẽ làm gì và phải làm gì. Hắn làm những việc đó một cách từ tốn và nhẹ nhàng với nó. Nó tự hỏi, phải chăng đấy là bản năng của một thằng đàn ông khi ngủ với đàn bà. Tự khắc nó sẽ biết phải làm gì mà không cần ai chỉ dạy.
Đã từ lâu, nó quên cảm giác yêu thương khi phải quan hệ thân xác. Đó là công cụ kiếm sống của nó. Để lo cho bản thân, để lo cho bà ngoại nó và cả đứa con thơ đang �� quê nhà. Nó không yêu công việc này, nhưng đó là thứ duy nhất nó có thể làm để kiếm ra tiền. Nói đúng ra, nó là một con đĩ không yêu nghề.
Nhưng lần này, sự nhẹ nhàng và nâng niu của hắn làm cho nó có cảm xúc yêu thương. Hắn như một cơn mưa, làm tươi mát khu vườn đang khô úa của nó. Bất chợt, nó kéo hắn ta và hôn hắn ta thật nồng cháy.
- Cho em xin điếu thuốc. - Nó bảo hắn ta, và nó thấy hắn hơi ngạc nhiên khi nghe nó thay đổi cách xưng hô.
Nó đốt thuốc, rồi nhả khói và nói chuyện cùng hắn. Lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy với một thằng khách làng chơi.
"Em làm gái được 3 năm nay rồi. Quê em ở Tân Hồng, vùng sâu vùng xa chắc anh không biết đâu. Nhà em còn bà ngoại em... và con em. Con gái, nó 6 tuổi rồi. Anh đừng có trố mắt nhìn em. Nó không có cha. Trong lòng em, thằng cha khốn nạn của nó chết rồi. Năm em vừa 18 đôi mươi, thằng sở khanh đó cưa cẩm em, rồi sau khi ngủ với em xong, nó lặn mất tâm. Khốn nạn... Khi biết mình mang bầu, em nhất quyết giữ đứa con, vì dù gì, đó cũng là một phần máu thịt của em. Ba má em mất khi em còn nhỏ, tai nạn giao thông, bà ngoại nuôi em từ đó tới giờ... Nhà em nghèo lắm. Sau khi sinh con được 3 năm, em quyết định lên Sài gòn kiếm sống, chứ không thể ở dưới đó ôm nhau mà chết đói được. Lúc đầu em lên đây ở với một con nhỏ bạn cùng quê. Nó làm gái. Cũng nó dẫn em đi làm đó. Lúc đầu em phân vân lắm. Nếu em là một con nhỏ còn trinh trắng, chắc em không làm đâu, nhưng mà... còn cái gì để mất nữa. Bạn em đâu àh? Nó bị hốt đi cải tạo rồi. Đợt đó may mà em chạy kịp, chứ không, anh cũng không gặp được em đâu..."
...
Lần thứ 4. Nó và hắn gặp nhau. Vẫn là 150 ngàn.
Lần thứ 5 nó và hắn gặp nhau. 150 ngàn.
"Anh tốt nghiệp Đại học được 2 năm nay rồi, nhưng cầm tấm bằng đi đâu xin việc cũng không ai thèm nhận. Dân tỉnh lẻ, ngoại ngữ không giỏi, lúc đi học thì chỉ lo cắm đầu mà học, không đi làm ở đâu cả, tới khi tốt nghiệp rồi, cầm tấm bằng trên tay, mới thấy là mình thiếu kinh nghiệm thực tế một cách dã man. Nếu anh là chủ, anh cũng không thuê 1 thằng như anh. Đói thì đầu gối phải bò, anh ra chạy xe ôm để kiếm sống qua ngày, và kiếm tiền để tiếp tục trụ lại cái đất Sài Gòn này xin việc. Anh không muốn về quê. Đúng là nơi đó là quê hương anh, nhưng... anh sợ cái nghèo khổ của nó. Và anh sợ làm ba má anh mất hi vọng. Dù cho là nằm mơ, họ vẫn mơ là anh sẽ học hành thành tài và kiếm được việc làm tại đất Sài Gòn này. Em hiểu cái cảm giác mơ ước của người khác đè nặng lên vai mình thế nào không???"
- Cả em và anh... Chúng ta đều sống vì người khác, vì gia đình... Sao ta không sống cho bản thân ta.
- Thử hỏi, ai có thể tự sống theo ý mình muốn???.
Lần thứ 6... 150 ngàn.
- Em đang thuê nhà bao nhiêu tiền 1 tháng?
- 700, điện nước luôn chừng 800, mà con mẹ chủ nhà đang đòi tăng giá theo giá xăng.
- Bên này cũng 700, nhưng được cái bao điện nước... nếu em không ngại thì... ừ, dọn qua đây ở chung với anh đi. Cho đỡ tiền thuê nhà.
- Từ gái đứng đường, anh nâng cấp em thành gái gọi, giờ tính thành gái bao luôn hả??? Đại gia thì anh không phải rồi đó... Mặc dù có tiến bộ, nhưng "đại du" anh cũng chưa phải đâu cưng... - Nó nói rồi bật cười.
- Bao cái gì mà bao, sao em lúc nào cũng chọc anh vậy. Chẳng qua là... góp gạo thổi cơm chung. 1 mình anh chịu tiền nhà cũng oải quá.
- Anh tính mở cửa rước đĩ vào nhà đó... xui lắm, anh không sợ àh.
- Sợ cái gì mà sợ, em suy nghĩ đi.
- Ah, hay tính kiếm gái chơi chùa??? Không có dễ đâu nha cha. Tui tính tiền đủ hết đó.
- Em nói nhảm quá.
1 tuần sau, hắn chở nó dọn đồ về ở chung với hắn.
...
Nó và hắn sống chung với nhau đã hơn 2 tháng. Có những thứ tình cảm từ từ lớn lên trong lòng cả hai mặc dù đôi bên đều không muốn nhắc tới nó. Hắn vẫn ngày ngày chạy xe ôm, không quên mua tờ báo xem mục tuyển người và bộ hồ sơ xin việc để sẵn trên xe. Nó vẫn đêm đêm ra đứng ở gốc cây quen thuộc. Nhiều khi là hắn chở nó ra chỗ đó, đôi khi hắn chở nó tới nhà của một người nào đó, rồi sáng hôm sau nó tự về nhà.
- Tự nhiên bây giờ anh thành 1 thằng ma cô dắt mối cho em luôn àh. - Nó gắp thức ăn cho nó và nói, hai người đang ngồi bên mâm cơm đạm bạc thường ngày.
Hắn đưa mắt nhìn nó... ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng và cúi xuống ăn cơm tiếp.
- Ăn cơm đi, em nói nhảm quá.
Tối đó hắn lại chở nó tới căn nhà lần trước hắn từng chở nó tới. Nó xuống xe bên đường, đã vào căn nhà đó rồi, nhưng hắn vẫn chưa quay xe về. Kiếm một góc đường, hắn dựng xe và chăm thuốc hút, mắt vẫn nhìn vào căn nhà kia.
6h sáng... Nó bước ra khỏi nhà, nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Đang đứng lóng ngóng kiếm xe ôm thì hắn chạy lại trước mặt nó.
- Lên xe đi, anh chở về.
- Anh... anh đứng đây đợi từ tối qua tới giờ àh. Anh rãnh quá vậy.
Hắn im lặng và chở nó về nhà...
...
- Hay... em đừng đi làm nghề này nữa được ko?
Nó trâng trâng nhìn hắn.
- Không làm cái nghề này thì làm cái gì. Tốt nghiệp Đại học như anh còn thất nghiệp, vừa học xong lớp 9 như em thì biết làm cái gì. Anh biết là đất Sài Gòn này đâu phải dễ tìm việc.
- Vậy thì em đừng đi làm, ở nhà đi, anh chạy xe thêm ban đêm, kiếm thêm tiền lo cho em.
- Anh đừng có điên. Hôm nay học đâu ra cái thói anh hùng như vậy hả???
- Anh... anh không muốn em đi làm nữa. Anh không... không chịu nổi cảm giác em ngủ với một người nào khác ngoài anh. Em hiểu không?
- Anh ghen... Anh làm ơn nhớ dùm em, anh và em không là cái gì của nhau cả, đừng có ghen tuông vớ vẩn ở đây, được không?
- Người ở căn nhà đó là ai... Sao mấy lần gần đây em chỉ tới mỗi căn nhà đó.
- Là khách của em, em không thích nói cho anh biết và anh không cần quan tâm. Bỏ đi, đừng nhắc tới chuyện này nữa.
...
Hình như giữa nó và hắn có một cái gì đó ngăn cách, những ngày sau đó, nó và hắn nói chuyện ít hơn, cũng không còn vui vẻ như thời gian trước nữa. Trong buổi cơm chiều hôm ấy, đang ăn dỡ bữa, điện thoại nó reo. "Ừ, em biết rồi, em sẽ tới ngay."
Nó dừng bữa, đứng dậy và thay đồ.
- Lại là người đó kiếm em?
- Ừ, thì sao?
- Em đừng đi.
- Không, ông ta là một người khách sộp, mỗi lần như vậy, ông ta cho em 500 ngàn. Chưa kể là ông ta rất thích em. Khó khăn lắm mới kiếm được một người khách như vậy.
- Em đừng đi.
- Không. Em phải đi.
- Anh vừa phỏng vấn ở một công ty kia 2 lần rồi, 1 tuần nữa sẽ có kết quả. Nếu như được nhận vào làm, anh có thể lo cho cả em, em cho anh 1 tuần đi...
- Không... Em xin lỗi.
- Anh... anh thật sự... anh...
- Anh cái gì??? Anh yêu em đúng không? Ngay cả việc yêu em, anh cũng không dám thừa nhận. Em biết, anh không muốn thú nhận rằng anh yêu một con đĩ. Điều đó rất kinh tởm, bản thân anh cũng khó chấp nhận được. Đúng, em có cảm tình với anh, nhưng tình cảm đó không đem ra ăn được khi đói, không nuôi được bà ngoại và con em. Nên bây giờ, em sẽ đi làm. Dù cho là một con đĩ, em vẫn phải làm 1 con đĩ yêu nghề và có trách nhiệm với công việc của mình.
Nó đóng cửa rồi bước đi thật nhanh, đưa tay lau hai giọt nước mắt đang chực trào. Không được khóc. Bèo nước gặp nhau, hợp rồi tan thôi... Không được khóc. Mày không xứng đáng với ảnh, ảnh còn cả tương lai phía trước và sẽ có người tốt hơn mày xứng với ảnh. Không được khóc. Buồn cười thay khi nó từng nghĩ mình là 1 con đĩ không yêu nghề, nhưng hôm nay lại khẳng định trước mặt hắn rằng, nó là một con đĩ yêu nghề.
...
- Cậu có được 1 thứ mà bây giờ tôi ít gặp ở những người trẻ. Đó là sự thật thà và chân thành. Nếu như là một người khác, họ sẽ ghi trong hồ sơ của mình rằng đã làm ở nhiều công ty để chứng tỏ khả năng, mặc dù điều đó là nói láo. Nhưng cậu không như vậy. Tôi đánh giá cao đức tính này của cậu, vì đằng nào, khi vào công ty, cậu cũng sẽ được huấn luyện chuyên môn từ đầu. Viết vào 1 tờ giấy trắng đôi khi dễ hơn viết vào 1 tờ giấy đã kín chữ hay bị bôi xóa lung tung. Về mức lương cậu yêu cầu, chúng tôi nghĩ không thành vấn đề. Cậu có thể ra về và thứ 2 tuần sau bắt đầu thử việc. Nếu trong 2 tháng cậu không chứng tỏ được khả năng của mình thì dù là có cảm tình tốt với cậu, tôi vẫn cho cậu thôi việc. Cứ vậy nhé. Chào cậu.
Hắn bước ra khỏi công ty, trong lòng vui hơn bao giờ hết, cuối cùng thì hắn cũng đã tìm được việc làm cho mình. Mặc dù con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng đây có thể coi là một khởi đầu tốt. Vậy là hắn có thể thực hiện được mơ ước của cha mẹ. Về nhà hắn sẽ gọi ngay cho cha mẹ báo tin. Và còn phải báo tin cho nó nữa. Hắn tự tin rằng mình có thể thuyết phục nó ở lại bên mình.
Căn phòng im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi đồ đạc lại quay trở về như lúc hắn sống 1 mình. Nó đã dọn đồ đi. Không 1 lời từ biệt. Hắn gọi cho nó, nhưng không liên lạc được. Hắn thẩn thờ nhìn căn phòng của mình. Trước đây nó không cảm thấy, nhưng sao hôm nay, cũng căn phòng này, nhưng lại trống trải quá...
Bỗng dưng hắn chú ý trên bàn nước có 1 bao thư nhỏ, vội mở ra coi, hi vọng là nó có để lại cho hắn vài lời. Nhưng bên trong chỉ có tiền. 690 ngàn.
---------------------------------
1 năm sau...
Nó vẫn đứng ở gốc cây đó...
Thoáng có bóng xe chạy qua, một chiếc xe tay ga đắt tiền, người ngồi trên đó là hắn, dù có hóa thành tro nó cũng nhận ra, đằng sau hắn là 1 cô gái trẻ, đang vòng tay ôm hắn.
Nó nhìn hắn, hắn thấy nó... Họ nhìn nhau... Rồi hắn quay mặt đi, như chưa từng quen biết, hay hắn sợ rằng nó sẽ kêu tên hắn...
Tiếng nhạc của quán cafê bên đường vọng sang...
"Nếu như trong lòng anh vẫn chưa từng có em... Đến với em chỉ như khách qua đường ghé thăm... Thì dù sao em cũng vơi đi cô độc... giữa bóng đêm..."
Một mùa mưa, Sài gòn.
#tâm trạng#cuộc sống#trích dẫn#viết linh tinh#viết lách#cuộc đời#việt nam#tâm sự#tình yêu#buồn#truyenhay#truyện ngắn
6 notes
·
View notes
Text
vậy là em cũng được biết thế nào là yêu, sau hai mươi mấy năm cuộc đời chỉ có xem phim và đọc tiểu thuyết lãng mạn.
yêu là một sự đồng hành, dìu dắt. học cách kiên nhẫn, bao dung, chấp nhận và tha thứ. em có những tính xấu, anh có những tật xấu, quan trọng là mình hiểu và giúp đỡ nhau chuyển hoá.
yêu là có những hôm em đột nhiên làm biếng, chỉ muốn nằm dài đọc sách hoặc ngủ. anh vẫn siêng năng tập thể dục, rồi nấu bữa ăn thật là ngon. có thể trong tâm vẫn gợn sóng, nhưng mình quan sát và làm tốt điều mình đã chọn.
yêu là mỗi buổi sáng đi ăn về, em muốn pha cho anh một ly cà phê hoặc cacao đá. món gì cũng được, nhiều công đoạn cũng không sao, miễn đó là món anh thích uống vào lúc đó, để nhâm nhi cùng một quyển sách hay.
yêu là cho phép nhau làm điều mình thích, dù có thể trong tâm mỗi người có những điều không thích. như chuyện em mua len về chất đầy nhà, dù khó chịu nhưng anh vẫn lắp cho em thêm một chiếc tủ mới để đựng thêm len.
yêu là thi thoảng cùng anh làm điều anh thích, dẫu phần lớn thời gian em chẳng có hứng thú nhiều. như ăn mì gói vào một buổi xế chiều, đập thêm cái trứng vào là thơm phức. đơn giản là được cùng-nhau, còn thích hay không khi đó cũng chẳng quan trọng.
yêu là ngừng bám chấp vào những cái thích và không thích, để cân bằng lại mà dìu dắt nhau trong suốt cuộc hành trình. có vui có buồn, có cố gắng có nghỉ ngơi. có cãi vã có chuyện trò, có giận hờn và có cả thấu hiểu.
một năm rưỡi trôi qua như một giấc mơ, giấc mơ đẹp với những bài học sâu sắc đáng trân quý.
26.08.2023 💛🙏
3 notes
·
View notes
Text
Journal 10/30/23:
Cậu làm tốt lắm
Hôm nay nắm lại được quyền kiểm soát bản thân nhiều thế là giỏi lắm rồi
Đừng bỏ cuộc
Sự tốt đẹp đâu chỉ đến trong ngày một ngày hai :33
Có vẻ cậu vẫn cần sự 'peaceful' nhiều lắm www
Có lẽ cậu chưa thực sự heal hoàn toàn đâu :3 Nên là cậu nên vừa phát triển vừa heal
Nếu mỗi ngày đều có khả năng overthinking mất kiểm soát thế này rồi khóc nhè thì cậu chưa nên ép bản thân phải kiếm về thành tựu nhanh đâu ww~
Cậu vẫn cần heal bên trong nhiều lắm :3
Không sao, tớ biết nó đáng sợ
Tớ biết nó take nhiều effort
Tớ hiểu cảm giác khó chịu mà cậu đang gặp phải nhưng không tâm sự được với bất cứ ai
Nhưng mà, bên kia con đường luôn có ánh sáng dành cho người cố gắng mà
Cậu cũng là người cố gắng, nên đừng bỏ cuộc nhé ☀️
Hôm nay đã vượt qua được lười để dọn dẹp nhà và làm sạch sâu xung quanh chỗ ngủ là giỏi rồi đấy =))) Chưa kể cậu còn vượt qua được cơn buồn ngủ và sự tính procastinate mà đi tắm với rửa bát trước nữa
Kết quả là giờ mới 8 rưỡi mà cậu đã xong routine hết rồi nè~ Erai erai *pat pat*
Nhất định cậu sẽ trở nên rất tốt đẹp thôi, cô gái à 🌷☀️
Vì cậu có khả năng mà :3 Hoàn toàn có khả năng để trở thành mặt trời nhỏ của cậu
Đừng bỏ cuộc nhé 🌿
-20:43
1 note
·
View note