#máy may bao cầm tay
Explore tagged Tumblr posts
haiminh495 · 6 months ago
Text
Model: YL-2
Loại máy: 1 kim
Điện áp: 220V
Công suất: 90W
Tốc độ mô tơ: 1000 vòng/phút
Độ dài mũi: 7mm
Kích thước máy: 250 x 80 x 240mm
Trọng lượng: 2.9kg
Xuất xứ: Đài Loan
0 notes
maythanhbinh · 1 year ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
0 notes
quyhaiminh · 2 years ago
Text
youtube
0 notes
krellatotti · 5 months ago
Text
“cảm ơn em,
nghìn thuở cảm ơn em
đã theo chân anh về những ngôi nhà
anh đã ở,
gọi tái sinh những huyễn mộng của đời anh.”
-Vào hứa địa, Tô Thùy Yên
“thank you,
i'd like to say it thousands of time
for following me to the houses
where i lived,
to resurrect the dreamlike ones of my life.”
cho những gì chúng ta đã trải qua,
từ những ngày chúng ta còn non trẻ, những hoài bão đã được ươm mầm. giấc mơ cũ hằn khắc trong ký ức anh đã không còn được phủi bụi. và vốn dĩ anh cũng chẳng thiết tha nhắc lại chúng lại gì - những thứ từ lâu đã trôi vào dĩ vãng, không một chút hy vọng, đến cả một tia sáng lẻ loi cũng khéo léo khước từ. 
anh chán ghét vạn vật nhàm chán hiện tại, bị cái guồng quay xấu xí của xã hội này đánh thuốc mê cho đến mức chẳng thể tỉnh lại. con người ta cứ mụ mị dần đi, cứ sống mà chẳng biết đích đến của mình là gì. chỉ đơn giản là sống đến hết phần đời của mình thôi, rồi cứ thế lặng lẽ chọn cho mình một phần mộ nhỏ im lìm trong nghĩa trang, bên cạnh là vài khóm hồng trắng héo úa rụng cánh nhoe nhoét bùn đất và nước mưa. sống lặng lẽ, và chết cũng lặng lẽ. 
thật đáng buồn, khi chính anh cũng là một phần của thứ xấu xí ấy, có nghĩa là anh xấu xí, bị nó cuốn vào và gần như vô phương cứu chữa. như một nô lệ yếu ớt không chút kháng cự, tuân theo mọi quy tắc đã sắp đặt mà không một lời oán than mở miệng rủa đời. tâm hồn bị tẩy sạch, hỉ nộ ái ố cứ thế phôi phai dần từ lúc nào không hay. kỉ niệm là thứ mà đáng lẽ phải được cất gọn ở một nơi thật đẹp trong hồi hải mã thì lại phải nhường chỗ cho mọi nỗi lo lắng bất an, những điều đáng sợ lôi kéo khối óc và tâm tưởng của con người ta đi. 
mọi thứ chỉ thật sự kết thúc khi em đến, rất may mắn khi thứ kết thúc không phải cuộc đời anh mà lại là vạn vật xấu xí kia. anh không tài nào khám phá ra được câu thần chú hay loại pháp thuật thần kỳ mà em đã áp dụng để dừng cái guồng quay đó lại, ít nhất là nó không còn đánh bùa mê thuốc lú lên anh được nữa.
em nhẹ nhàng vươn tay ra, như một nàng tiên từ vườn địa đàng, cứu rỗi anh khỏi cái ngục tù u tối kia - nó không phải kiểu song sắt có khóa, nó vô hình níu chặt lấy chân anh, che đi đôi mắt vốn đã vô định của anh, rồi cứ kéo dần, cho đến khi mà sức cùng lực kiệt, buộc anh phải ngoan ngoãn nằm trong xó xỉnh tăm tối và chật chội trong cái nhà tù gắn mác “thực tại" kia. 
em vẫn ở đó, đôi mắt sáng rực lên, chẳng nói lời nào, nhưng đủ khiến anh hiểu được em sẽ giúp được anh, cũng không biết bằng cách nào. 
cảm xúc hỗn loạn tột độ. mọi thứ mơ hồ và chói lòa, mí mắt chớp giật liên hồi, tựa hồ như vừa tỉnh ngủ dậy sau một giấc ngủ dài. anh nặng nhọc chống tay lên đầu gối đứng dậy, đầu óc quay cuồng, choáng váng, thân thể run lên thành từng đợt dài, tai ù ù không nghe rõ. thuốc ngủ liều cao thực sự đã phát huy hết công dụng, đáng tiếc thứ dao găm sắc lẹm âm thầm cứa vào bộ máy thần kinh trung ương của anh lại không phải là đối thủ của em.
dịu dàng cầm tay anh lên, em đặt đôi môi đỏ mềm như lụa lên mu bàn tay anh. cái cảm giác xao xuyến lạ kỳ, trái tim khẽ rung rinh, người anh như phát sốt, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ là một thứ lạ lùng mà chưa từng tiếp xúc bao giờ. nó cũng quấn chặt lấy linh hồn mục rữa của anh như cái ngục tù ấy, nhưng ấm áp và nhẹ nhàng hơn, và anh hiểu rằng, anh đã được nàng cứu rỗi. 
“nhà"
em không nói, và anh cũng không biết là ai nói, chỉ là thứ âm thanh đó đột ngột vang lên trong đầu anh, rất nhanh thôi, và không quay trở lại. em vẫn nắm chặt lấy tay anh, không mở lời nhưng đôi mắt lại ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, đồng tử giãn to, đăm đăm không chớp. anh cũng đủ hiểu ra rằng anh phải trở về nơi ấy, cái nơi mà hoài bão của anh đã ươm mầm. khi mà anh nhận ra rằng anh bị thao túng quá lâu đến mức chẳng biết trời trăng gì nữa, quên mất đi mình là ai và sống vì điều gì, em tới và cùng anh đi tìm câu trả lời. thực ra nó vẫn luôn hiện hữu ở đâu đó, rất rõ ràng, không cao xa hoa mỹ, không cầu kỳ phức tạp như những mớ tư tưởng hỗn độn đầy ảm đạm nhồi nhét trong đầu anh những ngày đã qua. nó vừa dõi theo từng bước chân người đi vừa chờ đợi người đến phát hiện ra nó hoặc chỉ đơn giản là ngoảnh đầu lại. 
áng mây trắng, bầu trời xanh ngát, luống hoa dại mọc ven đường, ngọn gió thổi từ các triền núi xuống. là lần đầu tiên anh thấy hay anh đã bỏ quên nó quá lâu?
cảm ơn em.
chạm vào bức tường đầy rêu, nhớ lại những ngày anh lớn lên, những ngày vô lo vô nghĩ, những ngày mà thế giới trong anh còn tươi sáng, mọi thứ đã hồi sinh. vâng, câu trả lời anh cần tìm, không phải là anh tìm thấy nó hay nó tìm thấy anh, chỉ đơn giản là nó hồi sinh những thứ đã “chết” trong trí nhớ của anh, những thứ đã vụn vỡ, mờ nhạt, đã từng đẹp đẽ như bong bóng tan vào nước biển, là tàn dư của một thời niên thiếu sáng lòa đã hết thời từ lâu.
nhưng giờ thì sao? nó đã ban tặng anh một cơ hội mới để “sống", một cách để thay da đổi thịt và đi lại những bước mà anh đã đi sai. một thứ chết chóc vừa chết đi, và mở ra một trang giấy mới, viết về cuộc đời của anh, những huyễn mộng tưởng đã héo quắt trong ký ức của anh, cái trang “yếm thế" trong tâm tưởng của anh đã bị xé bỏ, thay vào đó cái trang của tình, tình trong đời, tình giữa em và anh, cũng như là tình giữa anh và thế giới xung quanh. anh biết tại sao mình lại sống và giá trị anh đem lại cho cuộc đời này.
anh cũng nhận ra rằng cái guồng quay mà anh cho rằng là xấu xí và đáng sợ này thực ra không xấu xí và đáng sợ đến mức ấy. chỉ là qua lăng kính của anh, nó đã từng là như thế. 
và giờ em đến cùng những giấc mơ đó, ân cần lau sạch lăng kính đầy bụi đen của anh. 
anh cảm ơn em.
anh, ngàn vạn lần cảm ơn em.
written by krellatotti.
Tumblr media
8 notes · View notes
iam-annhien · 6 months ago
Text
Khi yêu Phương, tôi còn trẻ lắm. Tóc mềm cực, không hề uốn hay nhuộm. Mắt còn trong văn vắt. P đi ngang xẹt qua đời của tôi, bị tôi bắt lại. Thế là đi cùng nhau hết 5 năm tuổi trẻ của tôi. Và là cả cuộc đời của P.
Tôi gặp gỡ và yêu P vào những ngày mùa xuân - Đó là quãng thời gian mà khi người ta trẻ, người ta sẽ không nhận ra nó sẽ đến duy nhất một lần trong đời.
P cao hơn tôi những một cái đầu, tóc lúc nào cũng cắt cao sát gáy, hay mặc T-shirt màu đen. Mắt P sâu, giọng trầm ấm. Nhắn tin tiếng việt không bao giờ viết tắt một chữ nào, nhưng lại kiệm lời kinh khủng: “Đã ăn gì rồi?” “Chẳng gì cả, nhớ em thôi” “��ừng nói vậy!!” “Đừng khóc, anh đau lòng” “Anh không nghe họ, anh chỉ nghe em!” “Nhiên! Sau này đừng đứng chỗ cao như vậy nữa, anh sẽ lo lắng” “Anh không sao” “Tin anh”…
Gặp P lần đầu tiên ở thư viện. 1 lần nhìn bóng lưng của P đã quyết định phải theo đuổi cho bằng được.
Ngày đó. Ở cầu thang dãy trọ, dưới ánh sáng của bóng đèn huỳnh quang. Tôi nhìn vào mắt P và nói “Nói yêu em đi! Lừa em cũng được”
Nhưng mà P lại không nói một lời!
P đã từng nói yêu tôi chưa nhỉ???? Tôi không nhớ nổi nữa!
Hình như là chưa.
SG dạo này cứ mưa. Mà trời mưa thì sẽ nhớ tới những chuyện có liên quan đến mưa.
Hồi năm tôi 22 tuổi. Có một lần, Tôi đi làm về đến dãy trọ đã sắp 12h đêm. Trời tháng 6 mưa dầm mưa dề. P thì có việc bận không đón tôi được. Nước ngập đến mắc cá chân, tôi 1 tay xách giày 1 tay cầm hộp đồ ăn mang về cho em mèo hoang, vừa đi vừa lèm bèm… Cái thành phố này không biết khi nào mới khá lên nổi, mưa có tí mà ngập hết cả đường… Còn chưa nói hết câu đã thấy em mèo nằm yên bất động dưới nước. Tôi hoảng hồn quẳng cả giày. Em ấy đi mất rồi, không biết từ lúc nào, không biết tại sao. Lấy điện thoại gọi cho P, anh không bắt máy. Tôi không biết làm sao nên cứ ngồi đó khóc. Sau đó chạy lên phòng tìm 1 hộp giấy bỏ em ấy vào, rồi lại ngồi xuống khóc.
Hơn 12h đêm P gọi lại, tôi vẫn còn khóc, nấc lên từng chập dài, nói tiếng có tiếng không. P sang đón tôi, tìm chỗ chôn em mèo rồi đưa tôi qua nhà anh ấy lấy túi trà đắp mắt cho tôi.
Tôi gối đầu trên đùi P. Uể oải hỏi: “Có phải anh thấy em rất thích khóc không? Người ta nói con gái không nên khóc trước mặt con trai quá nhiều đâu. Khóc nhiều nước mắt sẽ không quý giá nữa”
P nói: “Phải xem là ai”
Tôi thắc mắc: “Em tưởng anh nói phải xem là việc gì chứ”
P khẳng định lại một lần: “Phải xem là ai”
“Ờ”
“Bởi vì là em nên rất quý giá, từng giọt điều quý giá”
Tôi im lặng. Lát sau lại nghe tiếng P khe khẽ: “Lúc nãy không nghe điện thoại của em, anh xin lỗi”
“Không sao. Anh bận mà”
“Nhiên”
“Hả?”
“Tin anh, sau này sẽ không có chuyện anh không nghe máy nữa. Chắc chắn sẽ không để lỡ 1 cuộc gọi nào của em”
Tôi nhìn P, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo lúc sáng đi làm: “Em tin anh mà”
“Cảm ơn em đã tin tưởng anh như vậy!”
May mà có P, may mà có người để tôi tin. So với việc không được ai tin tưởng, tôi cho rằng, không có ai để tin đáng buồn hơn. Phải không!!!
Có người hỏi tôi sao cứ nhớ về P miết, có buồn không. Không. Tôi viết lại và ngỡ như đang tô màu cho thanh xuân của mình thêm lần nữa.
Những năm tháng đó là tài sản quý giá nhất trong đời tôi. Tôi nhớ, hồi năm thứ năm sau khi P mất, tôi viết 1 bức thư cho anh:
“Phương! Em đã đi rất nhiều nơi, qua rất nhiều sân bay, nhiều bến xe đông đúc, ngủ gục ở biết bao phòng chờ. Em đi xa khỏi anh, khỏi những ám ảnh giữa lòng bàn tay. Bao nhiêu mùa trôi qua em chẳng biết… Mọi thứ dường như đã xóa trắng, từ mùa xuân năm anh đi. Bao năm qua, em lủi thủi một mình. Những đêm mưa không có ai ủ ấm, những chậu hoa không ai tưới nước cùng. Vào những năm tháng cùng cực nhất của cuộc đời, lạ kỳ làm sao khi em vẫn có thể mỉm cười ấm áp khi nghĩ về anh, về đêm nào ở góc cầu thang cũ kĩ – em đã níu vạt áo anh mà thầm thì: <<Phương, nói yêu em đi, lừa em cũng được>>. Tình yêu anh lớn bao nhiêu thì nỗi ám ảnh lớn bấy nhiêu. Không, lớn hơn, gấp ngàn lần như thế. Năm tháng của em, tuổi trẻ của em, những đam mê của em… biết không P? Ngay khoảnh khắc đó, tất cả đã đứng yên - Và biến mất. Bao nhiêu ngôn từ cũng không đủ để diễn tả nỗi đau trong em lúc ấy, lúc này, về sau, và mãi mãi.
Em thôi cười, thôi nói, thôi xước vỡ, thôi đắm say.
Có lúc em tưởng mình đã quên sạch. Tự đấm mạnh vào ngực mình cũng không thấy đau. Nhưng mỗi đêm, em vẫn không ngủ được. Em nhìn lại từng phút giây đã qua của cuộc đời mình – em bỗng thấy hoảng hốt. Lòng bàn tay em run rẩy. em vẫn chưa tha thứ cho mình. Vẫn không muốn tha thứ cho mình.”
Rồi mang thư lên mộ đốt.
Tôi cứ ngồi đó, rầm rì nhắc những chuyện xưa cũ. Hát những bài hát anh từng hát, bình thản. Từ sáng đến tận khi mặt trời đứng bóng.
….
7 notes · View notes
phuonghaiminh · 2 days ago
Text
Tumblr media
🧵🪡 Máy may bao Yamafuji GK261A - Tăng năng suất, giảm chi phí! 🟡 Dòng máy may miệng bao này cho đường may mắt xích chỉ đơn. Đường may chắc chắn, đều, đẹp. 🟡 Bộ phận thùa cải tiến, cơ chế vận hành đơn giản, không kén người dùng 🟡 Cam bằng thép rất bền (không bằng nhựa dẻo) 🟡 Bộ phận cắt chỉ tự động, hỗ trợ thao tác nhanh hơn, tiết kiệm thời gian 🟡 Tay cầm an toàn bằng nhựa dẻo cách điện
👉 Liên hệ với Siêu thị Hải Minh để được hỗ trợ và tư vấn dòng máy nào phù hợp với các loại chất liệu túi khác nhau của bạn nhé!
☎️ Hotline: (HCM) 0932 196 898 - 0902 787 139 (HN): 0918 486 458 - 0962 714 680 (Đà Nẵng): 0962 986 450 (Hải Phòng): 0868 227 775 (Thanh Hóa): 0963 040 460 (Vinh): 0969 581 266 (Cần Thơ): 0938 704 139
(DakLak): 0984 762 139
maykhaubao #maymaybao #maymaybaocamtay #maymaybaochaypin #maymaybaodungdien #dungcach #daycuroa #giare #kimmaybao #chimaybao #nhanhchong #tienloi #giadunggiare #giadung #giadungtrend #giadungthongminh
0 notes
phongtro123com · 12 days ago
Text
Cho thuê căn hộ chung cư Nguyễn Duy Trinh, Hoàng Mai, DT 72m2, giá 3 triệu/tháng
Chủ nhà hiện đang ở một mình trong căn hộ chung cư và muốn cho thuê lại một phòng đẹp, thoáng mát với đầy đủ tiện nghi. Căn hộ có thiết kế sàn gỗ sang trọng, luôn sạch sẽ và thông thoáng, đặc biệt ít bị ảnh hưởng bởi thời tiết nồm ẩm hay những ngày hè nóng nực, giúp bạn luôn cảm thấy dễ chịu khi ở nhà. Khu vực xung quanh căn hộ không chỉ yên tĩnh mà còn rất an toàn, ít có côn trùng như muỗi, giúp bạn ngủ ngon giấc mà không cần lo lắng về bệnh dịch.
Đây là lựa chọn lý tưởng cho những ai yêu thích một không gian sống thoải mái, gần gũi thiên nhiên và thuận tiện cho các hoạt động thể dục thể thao: Căn hộ nằm gần hai hồ nước lớn, có bể bơi và nhiều công viên cây xanh tạo môi trường lý tưởng cho việc đi bộ, chạy bộ, đạp xe, hoặc đơn giản là thư giãn. Ngoài ra, nơi đây còn gần các trung tâm thể dục fitness hiện đại, sân tennis, sân cầu lông, và khu vực PickleBall đang được nhiều người yêu thích. Hệ thống siêu thị và chợ cũng vô cùng tiện lợi, chỉ cách căn hộ vài bước chân, bao gồm Winmart, Coopmart, Tmart, và siêu thị Mường Thanh – bạn có thể dễ dàng mua sắm và tiếp cận các dịch vụ cần thiết.
Di chuyển dễ dàng, giao thông kết nối tốt: Căn hộ nằm gần các tuyến xe buýt chính như 36, 05, 84, 37, 60A, 106, 104, E06… Giúp bạn có thể đi lại một cách thuận tiện, tiết kiệm chi phí và thời gian di chuyển.
Chi tiết căn hộ và tiện nghi:
Diện tích phòng cho thuê:
Phòng riêng có diện tích rộng rãi khoảng 18m², với không gian sống được bố trí hợp lý, vừa đủ để bạn có thể cảm thấy thoải mái mà vẫn riêng tư.
Giờ giấc tự do, linh hoạt:
Bạn sẽ không bị hạn chế về giờ giấc ra vào, phù hợp cho những ai có lịch trình bận rộn hoặc thường xuyên làm việc linh hoạt.
Không gian sinh hoạt chung đầy đủ tiện nghi:
Phòng khách và phòng bếp: Không gian rộng rãi, ấm cúng để bạn có thể thư giãn, đọc sách hoặc trò chuyện cùng bạn bè.
Thiết bị điện gia dụng: Được trang bị tủ lạnh, quạt trần, bình nóng lạnh.
Ban công và khu phơi quần áo: Không gian ngoài trời thoáng đãng để bạn có thể phơi quần áo và tận hưởng không khí trong lành.
Mạng Internet tốc độ cao: Hỗ trợ kết nối, làm việc hoặc giải trí mượt mà.
Máy lọc nước với 8 lõi lọc: Đảm bảo nước sạch đạt chuẩn, có thể uống trực tiếp mà không cần đun sôi.
Không gian sử dụng riêng biệt và tiện nghi riêng:
Phòng 18m² có điều hòa mới: Giúp bạn luôn mát mẻ và thoải mái trong mùa hè.
Phòng vệ sinh riêng: Đảm bảo riêng tư, tiện nghi cho sinh hoạt cá nhân.
Chi phí thuê hợp lý:
Tiền nước: Theo giá nhà nước, chia đều theo số người sử dụng (rất tiết kiệm).
Tiền điện: Chỉ 3.200đ/kWh.
Phí dịch vụ, bảo trì: Cũng được chia đều theo đầu người (chủ nhà và người thuê), mức phí trung bình hiện nay khoảng 310.000đ/tháng, theo bảng giá của ban quản lý tòa nhà.
Internet miễn phí tháng đầu tiên: Sau tháng đầu, chi phí chỉ 50.000đ/tháng nếu bạn có nhu cầu sử dụng.
Giá thuê: 3 triệu đồng/tháng – mức giá phải chăng so với các tiện ích mà bạn sẽ được sử dụng.
Đặt cọc: 1,5 triệu đồng, sẽ hoàn lại khi bạn chuyển đi. Tháng đầu tiên thanh toán theo tháng, từ tháng thứ hai có thể đóng 2-3 tháng/lần.
Yêu cầu với người thuê:
Giới tính phù hợp, không thuộc giới tính thứ ba để đảm bảo không gian sống phù hợp với tiêu chí của chủ nhà.
Sống gọn gàng, sạch sẽ, có ý thức bảo vệ tài sản và không gian chung.
Không có con nhỏ, không phải vợ chồng để tránh gây ảnh hưởng đến môi trường chung.
Ưu tiên người không nấu ăn nhằm giữ vệ sinh và không gian chung luôn sạch sẽ, thơm tho.
Số lượng người thuê: Tối đa 1-2 người, đảm bảo không gian thoải mái.
Nếu bạn là người phù hợp và đang tìm kiếm một nơi ở thoáng mát, tiện nghi, vui lòng liên hệ qua Zalo. Chủ nhà không thường cầm điện thoại nên hạn chế nghe cuộc gọi, nhắn tin qua Zalo sẽ giúp phản hồi nhanh hơn. Cảm ơn và mong gặp được bạn thuê phù hợp!
Tham khảo số điện thoại liên hệ chủ nhà tại: https://phongtro123.com/chinh-chu-cho-thue-1-phong-trong-can-ho-chung-cu-tai-vp5-ban-dao-linh-dam-2-pr669738.html.
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
0 notes
mayspablog · 14 days ago
Text
Dịch vụ Sửa Máy Diode Laser Aroma Triệt Lông Tận Nơi Giá Tốt Máy Spa Asia là trung tâm uy tín chuyên sửa chữa máy laser triệt lông Diode Laser Aroma. Với đội ngũ kỹ thuật viên giàu kinh nghiệm và tay nghề cao, chúng tôi cam kết mang lại dịch vụ sửa chữa chất lượng, giúp thiết bị hoạt động hiệu quả và bền bỉ. Máy Spa Asia luôn cập nhật công nghệ mới, sử dụng linh kiện chính hãng và quy trình sửa chữa chuyên nghiệp, đảm bảo thiết bị của khách hàng được chăm sóc tận tâm và tỉ mỉ. Chúng tôi hiểu rõ tầm quan trọng của máy móc trong các spa, thẩm mỹ viện, vì thế dịch vụ nhanh chóng và bảo hành chu đáo là ưu tiên hàng đầu. Đến với Máy Spa Asia, khách hàng hoàn toàn có thể yên tâm về chất lượng, giá cả hợp lý và sự hỗ trợ tận tình từ đội ngũ chuyên viên Trung Tâm MaySpa.Asia Nhận Sửa Máy Diode Laser Aroma Trung tâm MaySpa.Asia chuyên nhận sửa chữa máy Diode Laser Aroma, phục vụ mọi nơi và đảm bảo chất lượng tốt nhất. Chúng tôi cam kết mang đến dịch vụ nhanh chóng, chuyên nghiệp, giúp khách hàng yên tâm và hài lòng. Các Địa Bàn Phục Vụ Chúng tôi cung cấp dịch vụ sửa chữa máy Diode Laser Aroma tại các thành phố lớn trên toàn quốc, bao gồm: Hà Nội TP. Hồ Chí Minh Đà Nẵng Hải Phòng Cần Thơ Huế Nha Trang Vũng Tàu Bình Dương Đồng Nai Dịch Vụ Chuyên Nghiệp Đội ngũ kỹ thuật viên của MaySpa.Asia được đào tạo bài bản và có nhiều năm kinh nghiệm trong việc sửa chữa máy Diode Laser Aroma. Chúng tôi sử dụng các thiết bị và công nghệ hiện đại nhất để đảm bảo rằng máy của bạn hoạt động trở lại với hiệu suất tốt nhất. Hãy liên hệ với MaySpa.Asia để được tư vấn và hỗ trợ kịp thời. Chúng tôi luôn sẵn sàng phục vụ bạn mọi lúc, mọi nơi Xem them dich vu sua may tham my Ha Noi tho gioi gia tot Tổng quan về máy Diode Laser Aroma Máy Diode Laser Aroma là một trong những thiết bị công nghệ cao được sử dụng rộng rãi trong ngành thẩm mỹ, đặc biệt là trong các liệu trình triệt lông và chăm sóc da. Với công nghệ laser diode tiên tiến, máy Diode Laser Aroma mang lại hiệu quả vượt trội trong việc loại bỏ lông và cải thiện làn da, đồng thời giảm thiểu tối đa cảm giác khó chịu cho khách hàng. Sản phẩm này được đánh giá cao bởi sự ổn định và độ bền, là lựa chọn lý tưởng cho các spa và thẩm mỹ viện muốn nâng cao chất lượng dịch vụ. Cấu tạo và nguyên lý hoạt động của máy Diode Laser Aroma Máy Diode Laser Aroma được cấu tạo từ các bộ phận chính như tay cầm phát tia laser, màn hình điều khiển, hệ thống làm mát và nguồn điện. Tay cầm của máy chứa các diode phát ra ánh sáng laser với bước sóng ổn định, thường là 808nm – một bước sóng lý tưởng cho triệt lông hiệu quả trên các loại da và màu lông khác nhau. Nguyên lý hoạt động của máy dựa trên cơ chế "Selective Photothermolysis" (quang nhiệt chọn lọc), khi ánh sáng laser được hấp thụ bởi melanin trong nang lông. Nhiệt lượng từ laser phá hủy các nang lông mà không ảnh hưởng đến các mô xung quanh, nhờ đó quá trình triệt lông diễn ra an toàn và hiệu quả. Hệ thống làm mát tiên tiến giúp giảm thiểu cảm giác nóng rát, giúp khách hàng thoải mái hơn trong suốt liệu trình. Lợi ích của việc sử dụng dịch vụ sửa chữa máy Diode Laser Aroma Sử dụng dịch vụ sửa chữa chuyên nghiệp cho máy Diode Laser Aroma mang lại nhiều lợi ích cho chủ spa và thẩm mỹ viện. Đảm bảo máy luôn hoạt động ổn định giúp duy trì chất lượng dịch vụ, tạo sự tin tưởng cho khách hàng. Các dịch vụ sửa chữa uy tín cung cấp linh kiện chính hãng, bảo hành dài hạn và đội ngũ kỹ thuật viên lành nghề giúp tiết kiệm chi phí và giảm thiểu tối đa thời gian gián đoạn hoạt động kinh doanh Hư Hỏng Thường Gặp Ở Máy Diode Laser Aroma và Cách Khắc Phục 1. Không phát tia laser: Nguyên nhân có thể do nguồn cấp bị lỗi hoặc laser module bị hỏng. Kiểm tra và thay thế module nếu cần. 2. Màn hình không hiển thị: Có thể do lỗi bảng điều khiển hoặc cáp kết nối lỏng. Kiểm tra kết nối và bảng mạch để sửa chữa. 3. Máy tự tắt khi đang hoạt động: Thường do nguồn cấp không ổn định hoặc quạt làm mát gặp trục trặc. Kiểm tra nguồn điện và hệ thống tản nhiệt. 4. Máy kêu ...
Nguồn bài viết: https://tinyurl.com/26aswfuj #mayspaasia #suamayspa #suachuaspa #suamaythammy #lapdatspa
0 notes
ngocanan018 · 14 days ago
Text
Máy Khuấy Chìm Inox ShowFou 4Mix – 2.2
Máy Khuấy Chìm ShowFou 4Mix – 2.2 là thiết bị công nghiệp bằng vật liệu inox được dùng để khuấy trộn và làm đồng nhất các chất lỏng có chứa hạt lơ lửng hoặc trộn nhiều chất khác nhau để tạo thành chất lỏng thành phẩm, đặc biệt trong nhà máy xử lý nước thải, trong dân dụng và cả các ngành công nghiệp. Ưu điểm của Máy Khuấy Chìm ShowFou 4Mix – 2.2 là tiết kiệm chi phí vận hàng, thiết kế ưu Việt, có khả năng hoạt động trong điều kiện khắc nghiệt, tin cậy tuyệt đối, khả năng chịu ăn mòn cao, hiệu quả ổn định. 
Đặc điểm của Máy Khuấy Chìm ShowFou 4Mix – 2.2 
Đây là dòng máy khuấy có động cơ chìm dưới nước gồm cánh quạt, giá đỡ và lồng
Cấu tạo máy khuấy khá đơn giản
Các ứng dụng đa dạng đặc biệt là ứng dụng trong hệ thống xử lý nước thải 
Là dòng máy bơm khuấy trộn chìm
Thiết kế toàn bộ inox 304 chống ăn mòn
Máy bơm nhỏ gọn, dễ lắp đặt và sử dụng tiện lợi
Dây quấn 100% lõi đồng chất lượng cao.
Cách lắp đặt máy khuấy chìm Showfou
kế hợp với bộ ống điều hướng, thanh trượt và xích , gắn cố định rồi thả xuống theo thanh trượt
Sử dụng xích kéo và thả xuống
Gắn cố định ở một vị trí phù hợp trong bể xử lý
Cấu tạo máy khuấy chìm, bơm khuấy chìm
Về cấu tạo của máy khuấy chìm có hơi giống với bơm chìm nước thải, bao gồm động cơ và cánh khuấy thiết kế liền trục, phần cánh được bao ngoài bởi vỏ inox tránh va đập gây gãy cánh, lệch trục máy. 
Động cơ: Được thiết kế sử dụng cho điện 220v hoặc 380v. Phần vỏ động cơ được thiết kế khép kín tách biệt với môi trường nước bảo vệ an toàn.
Cánh bơm khuấy trộn: Thường làm bằng inox hoặc thép không rỉ chống ăn mòn có độ bền cao, dùng để khuấy trộn chất lỏng ví dụ như nước thải, chất hóa học, bùn loãng...
Động cơ khuấy là nguồn sức mạnh cung cấp cho cánh khuấy, hiệu quả mạnh mẽ với mô men xoắn lớn giúp trộn đều bất kỳ chất lỏng nào kể cả là bùn hay sơn đặc.
Khung truyền chuyển động quay từ động cơ tới trục khuấy giúp nâng đỡ toàn bộ động cơ và trục khuấy định vị an toàn và chắc chắn, với các máy khuấy cầm tay sẽ không có bộ phận này.
Trục khuấy và cánh khuấy sẽ có nhiệm vụ đánh vỡ và hòa tan mọi vật liệu lỏng trong bồn khuấy.
Các bộ phận này liên kết hệ thống với nhau tạo thành một máy khuấy hoàn chỉnh giúp máy khuấy hoạt động trên nguyên tắc xoay vòng của cánh khuấy, khi đó cánh khuấy tạo ra lực ly tâm, thúc đẩy nguyên vật liệu chuyển động trộn lẫn vào nhau một cách hiệu quả.
Công ty TNHH Vimex Địa chỉ: Số 32B, Đường Khuyến Lương, Phường Trần Phú, Quận Hoàng Mai, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0943889440
0 notes
haiminh495 · 1 year ago
Text
1. Máy khâu cầm tay GK9-350 của TMD2. Máy khâu bao cầm tay mini GK9-950 có bình dầu3. Máy khâu bao GK9-750 1 kim 2 chỉ
0 notes
bodamkinhbac · 1 month ago
Text
Giai phap may bo dam dung trong quan karaoke
Hiện nay, việc sử dụng máy bộ đàm cầm tay để liên lạc giữa các nhân viên với nhau trong quán karaoke giờ đây đang trở nên phổ biến hơn bao giờ hết. Hãy cùng Kinh Bắc JSC tìm hiểu bộ đàm nào là thích hợp để sử dụng trong quán karaoke nhé. #bo_dam_kinh_bac #kinh_bac_kbc
Xem toàn bộ bài viết tại đây: https://kinhbacjsc.vn/giai-phap-may-bo-dam-dung-trong-quan-karaoke.html
Tumblr media
0 notes
daupiecc · 2 months ago
Text
Trà sữa cho tâm hồn
Sinh nhật Châu, mình dắt em đi ăn vặt ở chợ rồi ghé một tiệm trà sữa mà hai chị em chưa thử bao giờ. Châu gọi matcha latte, mình gọi trà dâu bạc hà. “Vì là chị mua cho em nên chấm bốn trên mười nhé”, Châu nhăn mặt ngay sau ngụm đầu tiên. Mình đổi cho em. Cuối cùng cốc trà của mình được hút hết sạch dù ban đầu Châu kêu không thích sự kết hợp giữa dâu và bạc hà. Bài học rút ra ở đây là gì: Luôn để Đậu piếc chọn đồ uống khi đi với cô ấy.
Mình nhận ra xung quanh có nhiều người không thích bạc hà hơn mình nghĩ. Châu, Pương, cả Nghĩa cũng không thích. Chung quy vì một lý do điển hình đó là bởi nó giống mùi kem đánh răng. Thắc mắc lần tới về Việt Nam liệu còn ai sẽ đi ăn kem socola bạc hà với mình ở Tràng Tiền? Không biết cô và bác có còn nhận ra mình không? Lần này mình chắc chắn phải hỏi kỹ chỗ bác bán bánh giò ở Lò Đúc.
Khi viết đến đây mình nhận ra bản đồ Hà Nội trong trí nhớ đã bắt đầu mờ dần.
Mình có thể nhớ cách đi nhưng không nhớ nổi tên đường. Não bộ chỉ lần theo sự quen thuộc mỗi lần ngồi sau xe của ai đấy, không gì hơn. Thật ra mình cũng lo không biết lúc về sẽ đi lại bằng gì, bình thường là xe bus hoặc grab nhưng dòng xe có vẻ đông hơn hẳn rồi. Một cảm giác bất an dấy lên khi nghĩ về những sự quen thuộc nay bỗng trở nên lạ lẫm khủng khiếp. Thuê một anh holiday boyfriend có được không ta? Yêu cầu: không ngại chở lợn và ăn được vị bạc hà.
Tumblr media
Dạo trước hồi còn đeo khăn quàng đỏ, mình rất hay đọc báo 'Trà Sữa cho Tâm Hồn'. Phần là vì họ vẽ bìa rất đẹp, phần vì nguyên tập báo được in màu nên có mùi thơm rất đặc trưng, cầm trên tay cảm giác chắc nịch. Trong cái hố những giấc mơ nhảm nhí của Đậu piếc từng tồn tại việc được trở thành cộng tác viên mảng truyện ngắn của 'Trà Sữa cho Tâm Hồn'. Sau hơn bốn trăm ngày thi thoảng lại ném chữ lên trên này, có lẽ mình đã hiểu vì sao nó mãi chỉ là một giấc mơ. May mắn thay nó chỉ là giấc mơ, bởi nếu có đứa trẻ nào lớn lên với những mẩu truyện như thế này chắc tam quan của chúng rối tung lên mất.
Ngoài việc đang làm một toà-soạn-một-người, cái tumblr này hoàn toàn có khả năng trở thành chiếc sơ yếu lý lịch đại diện cho mình khi đi hẹn hò. "Anh hãy đọc cái đống hổ lốn này và nêu cảm nhận về em trong không quá 200 từ". Cá là 97% mọi người sẽ không đọc được đến bài post thứ ba. Đàn ông rất lười đọc, lại càng ghét phải hành văn vậy nên mình có thể chọn lọc ứng viên ngay từ khi ra một cái đề bài như thế. Thật tình mình rất muốn có người đọc rồi cho mình nhận xét, kiểu như "Chỗ này em cần phải suy nghĩ thêm về cấu trúc câu và cách dùng từ" hay "Em nên dùng từ đồng âm ở đoạn này để tạo điểm nhấn". Nếu cải thiện được biết đâu có ngày mình lại tự tin công khai chốn sầu thảm này trên bio Facebook. Trước mắt thì vẫn chưa.
Đêm nay mình mò lại thói quen đã bị bỏ quên từ hồi còn ở ký túc xá, đó là in ra những khoảnh khắc mình cảm thấy hạnh phúc. Mục đích duy nhất của cái máy in ảnh hoàn toàn bị gạt bỏ trong gần nửa năm bởi chủ nhân của nó không nhớ những lúc hạnh phúc là khi nào. Trong đống hạnh phúc đấy có một tấm không hề hạnh phúc chút nào. Lần đầu tiên trong đời mình chụp ảnh bản thân khi không mang một mảnh vải nào trên người. Cũng không phải một việc dễ chịu để làm với một kẻ chán ghét chính mình. Mấy bữa nay mình quyết định ngắm thử bản thân kỹ hơn sau khi đi tập hoặc đi làm về xem trông như thế nào. Mình đã hỏi hẳn ba người về việc tại sao đàn ông có thể thích mình khi mới chỉ nhìn thấy dáng vẻ tã tượi trong lúc đi làm với đi đánh cầu lông của mình? Cả ba đều không có câu trả lời rõ ràng. Hôm trước mình đọc được trong một quyển zine trên lớp rằng, hãy chụp nude chỉ khi bạn thấy thoải mái. Thế là hôm nay mình tự hỏi tại sao không? Tất cả những gì mình nhìn thấy trong gương là một nắm xấu xí mệt mỏi trần trụi đầy mồ hôi. Mái tóc rối hơi gợn nếp đang trên đà bết lại, cặp kính mờ bụi vì hơi nước từ máy rửa bát, gương mặt chết trôi không một lớp chống ẩm nào.
"Right the moment I saw you, I gasped so hard cause believe me, you are drop dead gorgeous", Tim từng thổ lộ.
Cho đến giờ mình vẫn không hiểu được lời khen này, một lời khen ngọt ngào như ly trà sữa. Bình thường mình không phải đứa hay được khen xinh. Ngay đến cả anh Nhật, người gần đây nhất thích mình còn không nói rằng mình xinh. Trong lúc hai đứa ngồi co ro ở Beurs sau ca làm của mình, mình hỏi anh chấm em mấy điểm? Anh ngập ngừng vài giây rồi bảo "Bảy, anh thấy em dễ thương nhiều hơn". Mình không giận anh vì nói thế bởi anh chưa đi cạnh đủ nhiều phụ nữ để có một thang đánh giá sắc đẹp riêng cho bản thân. Nói sang một người khác có nhiều trải nghiệm hơn thì sao? Nghĩa chẳng hạn, người này cũng đâu thấy mình xinh so với những bóng hồng mập mờ còn lại. "Tết tóc trông cũng được đấy", Nghĩa thì thầm như thế, hình như cũng do hơi men lúc đó lấn át sự vô cảm của một con rô bốt. Đó có thể tính như một lời khen xinh không? Lần cuối cùng mình được trực tiếp khen xinh hình như là lúc nào đó đang nằm cạnh Chuồn. Chuồn nhìn mình, nói "Xinh quá", rồi hai đứa hôn nhau. Nghĩ lại mới thấy đàn ông đi cạnh em hiếm có ai thích em vì ngoại hình Đậu ạ, đây có phải là điều đáng khen không? Hay chỉ thêm một bằng chứng cho thấy sự xấu xí của em hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến sự khốn nạn của những người em chọn chơi đùa cùng?
Mình không nghiện trà sữa, nhưng nếu có một ly bây giờ thì cũng không việc gì phải từ chối.
0 notes
linhpvp88 · 2 months ago
Text
Mộc Châu kì diệu
Eo ơi bao lâu rồi mới quay lại Mộc Châu mà Mộc Châu vẫn kì diệu như vậy. Biết bao thứ hay chưa khám phá hết...
Một lần đi với hội Khương Đình khu và các anh em thì phải, chơi game tìm kho báu, chụp ảnh hoa mận trắng, nhìn ảnh cứ trong veo như mắt các bạn sinh viên lúc ấy.
Lần khác đi Mộc Châu, tháng 11 lạnh lạnh mặc áo len mà mấy đứa "sành điệu" đến cái hồ bản Áng gì đó ở giữa Mộc Châu mà bỏ quần áo nhảy xuống bơi😂 Nói chung là hơi bị chơi!
Một lần là phượt xe máy qua những cánh đồng, núi đồi, rừng thông, đồi chè. Rùi rủ nhau đi hát hò loạn cả quán người ta.
Một lần khác là đi thung lũng hoa mận Nà Ka, qua cửa khẩu Lóng Luông, mặc áo dài vàng để săn vào con ảnh sống ảo.
Hôm nay đưa Na đi thì được đi cầu kính siêu dài, tưởng là nhìn xuống dưới sẽ sợ lắm nhưng mà cũng bình thường. Đặc biệt bọn trẻ con cứ chạy vèo vèo. Tuy nhiên cũng có thanh niên thành đạt sợ vđ phải nhắm mắt nhờ người yêu cầm tay dắt lối. Cũng có em bé tầm toodle phải để mẹ cõng mà eo ơi cái cầu thì nó dài vô cùng tận chứ. Đi hết cầu là đến Hang chim thiên đường, vào hang mát mẻ lại có bộ bàn ghế camping ngồi rất rất là chill. Định bụng mở loa ra nghe nhạc cơ mà ko có 4G thôi bai bai tình yêu. Lúc đi xuống có 3 phương án: đi zipline, thang máy hoặc đi bộ, mình ngồi nghĩ 15' mà ko dám đi zipline lần nữa rõ là hèn, dù rõ ràng đã từng chơi rồi chả sợ lắm. Về sau nói chuyện với 1 bạn đi zipline ở đấy thì bạn chê nha, vì cảnh dưới zipline nó xấu íh.
Trên đường về nhà, mẹ con thị đi ăn sữa chua của Nông trại cô Tươi lại được chị chủ dẫn qua villa của ch���, nào dê, nào thỏ, cả thỏ con mới sinh, gà, chim cu gáy, hái ổi, nho, cam ly (cam rốn lồi) gì đó nghe nói cam ngọt không hạt giống quý hiếm lắm lắm lên cả báo ih, hái hoa đu đủ đực. Xong cũng tận dụng vườn để hái quả ổi quả cam rùi 2 mẹ con tranh nhau ăn. Có mấy con thỏ con mới sinh, Na vuốt ve âu yếm thích chí lắm.
Tối về ngồi ăn lẩu và nhóm lửa nướng marsmallow, uống sữa bò ấm mới vắt, nướng được 2 củ khoai cháy đen ăn được 1 tí bên trong thì chín thơm mềm. Đã!!!
Sáng hôm sau nghĩ bụng nên ở 2n1đ hay là 3n2đ nhỉ vì chả có gì chơi. Gần home có bản Áng nên thôi cũng đành đi cái đã, bốc theo em bé con của bạn chủ home rồi 3 mẹ con ra bản Áng chơi. Bản Áng đã xây dựng chứ ko như cái thời mình cởi đồ nhảy xuống tắm nên tất nhiên mất vé vào, chơi trò chơi thì vé riêng. 2 đứa trẻ con chơi cái trò đu quay Apollo là quay vòng ở trên cao mà m chịu. Cái đấy đã từng chơi ở Vinpearl Nha Trang mà m cũngg nhắm tịt mắt nên chia tay nhé. Có trò bắn súng có vẻ hợp, nhưng con Na mới là ngôi sao, bắn phát trúng luôn 3/6 cốc. Mãi m mới bắn trúng đc 1 cốc. 2 mẹ con ra về với con chim cánh cụt làm chiến lợi phẩm.
Lang thang trên mạng thấy các liền anh liền chị đi thác ở Mộc Châu đẹp vãi, kiểu chụp ảnh thần tiên tỉ tỉ trên bè tre nổi trên hồ và thác rơi xuống sau lưng. Mê mê mê. Thế là quyết cho Na ở lại, bỏ khai giảng, đi thác Chiềng Khoai Nàng Tiên. Ôi mẹ ơi đường đi thác thì xa vđ lại còn đường núi vắng vẻ. Rõ ràng m đi gg map 27' nữa đến nơi mà đi 1 lúc sau vẫn thấy 27' nữa nhưng tự lái tự xem map nên lại nhìn rồi bẵng đi. Đi qua 1 quả ngã ba biển to lắm có hình cây xăng chị hồn nhiên đi qua và một lúc sau thì tắp lự đến quả "HẾT XĂNG". Ôi mẹ ơi hôm qua vừa đổ đầy bình rồi cơ mà???!!! Thế là la liếm hết mấy hàng sửa xe ven đường xem có bán xăng ko thì mua mà đều ko có. Nhưng may gặp 1 em quán sửa xe hỏi chị đi đâu đấy - chị đi thác - ôi chị đi quá rồi. Giờ đi chị đi thêm khoảng 2 cây là có chỗ sửa xe bán xăng hoặc quay ngược lại chỗ ngã ba rẽ vào thác có chỗ bán xăng. Bạn biết 2 cây của người dân tộc ko tin nổi đâu, khéo nó thành 4-5 cây cmnl íh. Mình liều chọn phương án quay lại dù đi hơi lên dốc sẽ tốn xăng hơn. May quá cũng đi đúng đường đổ được xăng gần cái thác Chiềng Khoai 3 tầng. Mà méo mình đi thác CK 7 tầng cơ nên lại phải đi tiếp. Biển báo kêu 1km nữa mà đi mãi đi mãi phải 3 cmn km thì mới đến cái thác 7 tầng. Phải gửi xe máy để dân ở đấy họ đèo xuống vì đường nhỏ dốc thẳng đứng luôn ih. Mình bảo ui em đi đc, cứ đi số 1 chứ gì. Nhưng con Na có vẻ ko tin tưởng mẹ lắm nên thôi bỏ 50k ra đi xe ôm vậy. Leo đến tầng 1 cái thác mà trời ơi nó 7 tầng lận, cứ leo lên leo lên mãi. Thác càng trên cao càng đẹp. Cái thác cuối cùng đẹp mê, phải đi bộ qua các đoạn đá và nước mới đến được gần cái hồ chân thác mà có đoạn nhỏ nhỏ phải đu dây. Đẹp đẹp mê mê nha. Chỉ viết về leo thác thôi cũng thấy mệt, nên chuyện đi về rất đơn giản là: tia được 1 đồi chè ko tên ngay gần đồi chè 3 trái tim, 2 mẹ con phi xe lên để ngắm hoàng hôn trên đồi chè. Quả đi thác đúng đáng đồng tiền bát gạo, đẹp mê li, tháng 9 nước cao thác đẹp không lạnh lắm, ai máu mà tắm thác cũng ok.
Sáng hôm sau đang định lêu hêu thì em trông home lại kể bạn em rủ đi suối bản Mòn nướng gà mà em bận làm ko đi được. Gg map thấy eo gần quá có 3km nên 2 mẹ con lại xách xe đi. Và hỡi ôi nỗi đau từ đây... Tuy cái suối bản Mòn rất gần bản Áng nhưng mà đường đi ko phải ai cũng biết. 2 mẹ con đã bị chỉ nhầm lên cái đường đất lên đồi bé tí tì ti rộng tầm 25-30cm thôi, không người... đi quay đi quay lại mãi laii ra một cái bản khác. May quá gặp một chú người ở đấy dẫn đi, dù lại đi sai đường tiếp nhưng chú alo được cho đúng cô chủ cái suối đấy và người ta ra đón vào. Ủa suối trong bản mà người trong bản còn không biết nha. Đến suối mát lạnh lại có xích đu lại có thanh niên nướng gà thích mê.
Nhưng 2 mẹ con chị quyết định lên đường đi cafe Mu Náu ơi nghe giang hồ đồn săn mây tuyệt đẹp. Thật chứ các mẹ nên hiểu cái đoạn dốc lên quán nó phải gọi là gần thẳng đứng, đường cũng nho nhỏ, nên rất rất khó đi, và đi rất rất rất dài mới lên đỉnh núi. Uii mà lên thì đúng view đỉnh đỉnh đỉnh đỉnh, mây trời trong mắt ta. Ngồi lơ thơ với mây trời ở đấy rất hợp ý chị. Xong quả anh chủ quán lại ra cho xem cái video anh ấy quay chị đang ngồi lơ thơ. Tâm sự 1 hồi về quán này làm đúng là đam mê chứ chi phí cao kinh khủng. Mà đúng thật, đi phải 2- 3km đường núi dốc mới lên đến nơi mà có đèn cho ai đi buổi chiều tối, rồi quán phải mở sáng sớm 4-5h cho ngta đến săn mây, lại có lúc có ca nhạc buổi tối... Doanh thu chả bù chi phí, chắc anh kinh doanh quán ăn ở chỗ khác rồi đập tiền cho đam mê đây mà. Nhưng phải có những người đam mê như vậy thì mới có những góc view điên rồ như này chứ. Anh bảo lên 1-2km nữa có rừng mận còn đẹp hơn Nà Ka nữa kìa. Đi đông người còn có thể đốt lửa trại nướng gà ăn. Uiiii lại mơ về 1 Mộc Châu mùa xuân đâyyyy Mộc Châu ơiiii
Tháng 9/2024
0 notes
quanghaiminh · 2 months ago
Text
🫨🫨 MÁY MAY BAO BÌ CẦM TAY CHỈ 1 TRIỆU 2, TẠI SAO KHÔNG??? U là trời, deal hời lại tới!! Không phải mega sale trăm tỷ nhưng ngày nào cũng có ưu đãi chấn động vô cùngggg 💥 🧵 🪡 Máy may bao cầm tay GK9-2 CHỈ 1.250.000Đ 🔰 Tốc độ mô tơ: 800 vòng/phút 🔰 Công suất: 90W 🔰 Điện áp: 220V 🔰 Tốc độ may: 10m/phút
Nhanh tay ấn FOLLOW để nhận những thông báo khuyến mãi hấp dẫn từ shop nhé các tình iu 🫶🫶
☎️ Hotline: (HCM) 0932 196 898 - 0902 787 139 👉(HN): 0918 486 458 - 0962 714 680 👉(Đà Nẵng): 0962 986 450 👉(Hải Phòng): 0868 227 775 👉(Thanh Hóa): 0963 040 460 👉(Vinh): 0969 581 266 👉(Cần Thơ): 0938 704 139
👉(DakLak): 0984 762 139
maykhaubao #maymaybao #maymaybaocamtay #maymaybaochaypin #maymaybaodungdien #dungcach #daycuroa #giare #kimmaybao #chimaybao #nhanhchong #tienloi #giadunggiare #giadung #giadungtrend #giadungthongminh
Tumblr media
1 note · View note
tiatosuhao · 2 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
“But if I stop, I’ll never be good”
Mình vẫn luôn thừa nhận bản thân là một người dễ tính. Phần vì mình go with the flow, nên mình không có vấn đề khi đứng trước bất cứ lựa chọn nào mà người khác đưa ra. Phần vì thật lòng mình cũng không quá quan tâm. Như nào cũng được. Vì như nào mình cũng adapt theo được. Nên với mọi người và những điều xung quanh, mình hầu như để mọi người thoải mái lựa chọn và quyết định.
Nhưng có một điều mình không nói với ai, là dễ tính với người khác bao nhiêu, mình khó tính và khắt khe với bản thân bấy nhiêu. Mình thật sự là một người rất lười và cực kì laid back. Nhưng một khi mình đã quan tâm và muốn cái gì, mình sẽ cố gắng bằng được. Và mình muốn quan điểm là một khi đã bỏ công ra thì kiểu gì cũng phải được, và cũng sẽ được. Chắc vì bình thường laid back với hững hờ quá, nên muốn làm gì là bị hyper focus vô cùng. Không biết bao nhiêu lần mình bị rơi vào trạng thái cơ thể suy nhược lúc nào không biết khi gắng sức đạt được điều gì đó. Và trong quá trình làm mình cũng không nhận thức được những điều đó đang vắt kiệt năng lực của mình đến nhường nào.
Không biết do mình may mắn hay gì, nhưng từ bé đến giờ, trộm vía mình đạt được mọi thứ khá dễ dàng. Mình muốn học tốt và đạt điểm cao thì chú ý học hành chút cũng được sẽ được, muốn vẽ cái gì thì cũng sẽ vẽ chẳng tồi mà chẳng cần qua trường lớp gì, cầm máy lên chụp mà cũng không phải bỏ quá nhiều công nhưng cũng thấy đủ đẹp. Để ý ai thì người đấy sẽ để ý lại. Nói chung là muốn gì thì không cần bỏ quá nhiều công sức, chỉ cần đủ tập trung trong một khoảng thời gian là sẽ được. Đã từng có những lúc mình tự mãn về bản thân vô cùng, vì mình tin mình đủ khả năng để làm mọi thứ, chỉ cần mình muốn là đủ.
Thật ra thì nó vẫn chẳng sai, nhưng rồi sau cùng, thế nào là ��đủ” nhỉ? Lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy bản thân kém cỏi thế, là khi mình đặt tay lên cây đàn đầu tiên mà mình mua. Vì vốn dĩ đã quen với việc khi bắt đầu làm gì đấy, mình cũng không cần bỏ công quá mà vẫn làm đủ tốt, nên tập đàn là một trong những công cuộc học hỏi khó khăn nhất của mình. Mình vẫn nhớ hồi đó lơ mơ chẳng biết gì, chẳng biết tìm thầy cô ở đâu, cứ loăng quăng lên mạng xem xem tìm tìm, mỗi khi luyện ngón với đặt tay lên đàn là gân tay nổi hết lên. Bình thường tay cũng chả có gân mà từ khi tập đàn bàn tay mình gân guốc hẳn. Rồi cũng chẳng biết mình đánh sai hay đúng, chẳng biết đánh theo metronome thế nào cho phải. Lắm khi tập xong thấy đau khổ khủng khiếp vì chẳng hiểu vì sao lại phải mua dây buộc mình, tự làm khổ mình, tốn thời gian công sức để làm một thứ mà chẳng biết đi đến đâu. Nhưng dù ngày nào cũng nghĩ thế, nhưng không ngày nào là mình không đặt tay lên đàn. Hoạ hoằn lắm hôm nào phải thi cử chạy deadline dữ quá thì mới tạm dừng.
Thời gian trôi qua, giờ thì mình cũng hiểu hiểu hơn về mechanism và phải đánh ra sao. Sẽ học gì tiếp theo. Cũng biết được cái gì còn phải học và mường tượng ra được mình thiếu gì. Nhìn lại thì thấy progress cũng nhiều, nhưng thật lòng tới tận bây giờ, không có lúc nào đặt tay lên đàn mà mình không tự thấy mình kém cỏi, đàn dở, tay cứng. Không lúc nào mình không tự trách bản thân vì đã lơ là không tập vào những ngày quá mệt mỏi.
Tương tự với việc chụp ảnh. Thật ra tới tận năm nay mình mới quyết định quay lại chụp ảnh với tâm thế nghiêm túc hơn. Nhưng mỗi khi nhìn ảnh mình, mình bị mixed feelings ghê gớm. Lúc thì mình thấy ảnh mình thật đẹp, thật nhiều cảm xúc. Còn hầu hết những lúc khác mình thấy ảnh mình chụp chẳng có gì đặc biệt, thiếu ý đồ, thiếu bố cục. Đôi khi mình tự hỏi nếu không chụp film, ảnh mình có còn cảm xúc và đẹp thế không? Mình có đang phụ thuộc vào cái texture của ảnh phim quá không?
Mình nhận ra là những điều mình làm được, nếu mình không quá quan tâm thì thôi, nhưng nếu mình đã quan tâm rồi, mình sẽ độc ác và khắt khe với bản thân vô cùng. Mình sẽ self-loathed nhiều vô cùng. Mình sẽ tham lam vô cùng. Mình sẽ gạt bỏ tất cả những achievement mà mình từng có, chỉ để tập trung vào những điều mình đang thiếu.
Mỗi ngày khi ngồi trên tàu trên đường đến chỗ làm, hoặc đi về, mình luôn bắt gặp bản thân trong trạng thái thẫn thờ. Mình luôn nghĩ là, nếu cứ sống thế này, làm sao mình có thêm thời gian để create đây? Làm sao có thời gian để đọc, để học đây? Dù đi làm mệt đến mấy, tối nào mình cũng cố gắng tập đàn, học thêm một tí, thử này thử kia một tí. Sáng nào cũng cầm máy để chụp một tí. Mình luôn nghĩ rằng chỉ cần mỗi ngày cố thêm một tí, thì khi nhìn lại cả chặng đường, mình sẽ đi được rất xa rồi. Nhưng dù có an ủi bản thân là vậy, mình vẫn đau khổ vô cùng. Mình đau khổ vì việc đi làm đã cướp hết thời gian và năng lượng để mình được suy tư và mơ màng. Mình muốn được tập đàn mà không phải nhìn giờ. Muốn có thêm thời gian để nghiên cứu và tìm tòi như mình đã từng, muốn có một khoảng không mà không ai có thể động vào, và mình có thể tự do làm thứ mình muốn. Thật lòng nhiều khi mình nghĩ nếu mình không được làm thứ mình thích, thà để mình chết đi còn hơn. Sống mà không được học hỏi, được làm thứ mình muốn, thì thật lòng sống làm gì?
Mình cứ đeo bám những suy nghĩ ấy mỗi ngày, ngày nào ngồi trên tàu mà không về cùng bạn, nước mắt mình cũng chực trào. Đây là nỗi đau mà nếu bạn không hiểu, bạn sẽ không bao giờ hiểu nó cào xé và hành hạ bạn đến nhường nào. Đây là nỗi đau mà nếu người khác nghe, có lẽ người ta sẽ thấy mình ngớ ngẩn lắm vì cứ đau lòng vì những điều không đâu. Mình cứ ôm nỗi đau ấy trong lòng mãi, ban ngày đi làm, tối thì cứ cố gắng tập đàn, đọc học, làm nọ làm kia trong khoảng thời gian ngắn ngủi vỏn vẹn chưa được hai tiếng, hôm sau lại đi làm, cứ thế cứ thế. Mình cứ cố gắng mà không nhận ra cơ thể và tinh thần của mình đang bị đày đoạ đến nhường nào. Và lại như mọi khi, phải đến khi cơ thể rơi vào trạng thái suy nhược, mình mới nhận ra trong thời gian vừa qua, mình đã ép bản thân đến mức nào.
Chân đau chả đi được, người sốt nóng ran, đầu đau như búa bổ hết ngày này qua ngày khác. Mình vẫn như làn nước, nhưng chẳng thể tan ra, vì mình đang tự nhốt mình vào một cái vessel, mà những nỗi đau chẳng thể nào tràn ra ngoài. Mình không chia sẻ điều này với bất kì ai - trừ chị Hồng. Vì mình biết chỉ có chị mới hiểu, mình trân quý những điều người khác luôn coi là viển vông đến nhường nào. Chị Hồng hiểu, hiểu mình đau lòng, nhưng vẫn luôn cố gắng động viên mình. Hôm nay, lúc trong cơn đau đạt đến đỉnh điểm, lúc nói chuyện với chị Hồng, chị bảo mình đừng cố quá nữa, đừng đày đoạ bản thân nữa. Vì đây là một cuộc chiến mà mình phải bền bỉ. Mình biết, mình biết chứ. Nhưng mình sợ nếu mình dừng lại, mình mất đà và không tiếp tục nữa thì sao? If I stop, I’ll never be good. Mình bắt đầu quá muộn màng. Nếu mình ngừng cố gắng, biết đến bao giờ mình mới có thể create được điều mình muốn? Có ai không đau lòng khi thấy mình kém cỏi đâu? Có ai không đau lòng khi thấy mình bắt đầu quá muộn và mọi thứ phía trước thật mông lung đâu? Dù những điều khác mình có làm tốt đến mấy, dù có đạt được achievement mà khiến người khác phải trầm trồ, sau cùng cũng có ý nghĩa gì đâu khi mình làm không tốt thứ mình thích?
Lần đầu tiên sau rất rất lâu, mình khóc trước mặt người khác. Lúc nói chuyện với chị Hồng hôm nay, mình không cầm được nước mắt. Mình không nức nở, nhưng lúc nói nước mắt cứ rơi lã chã. Chắc một phần vì cơ thể và tinh thần suy nhược, phần vì thời gian qua thật quá khó khăn với mình, nên mới vậy. Mình không thích để người khác thấy mình yếu đuối. Mình không bao giờ muốn để ai biết mình đang struggle, mình đang tuyệt vọng đến nhường nào. Đến cả lúc chia tay bố mẹ gia đình ở sân bay để đi xa, mình cũng chẳng dám khóc trước mắt bố mẹ. Mình cứ cười cười và bảo bố mẹ đừng lo, để rồi đi qua hải quan mình cứ khóc mãi không thôi. Mỗi lần lên máy bay tới UK, lúc duy nhất mình không khóc là lúc mình ngủ. Còn lại lúc nào nước mắt cũng lã chã. Nhưng tuyệt nhiên mình không nói cho ai hết. Mình vẫn luôn nghĩ mọi người ai cũng khổ, ai cũng buồn rồi. Mình giấu nỗi buồn của mình đi thật kín, thì có lẽ mình sẽ đỡ để gánh nặng lên mọi người hơn. Kìm nén, kìm nén. Lặng im, lặng im. Để rồi mình bắt gặp bản thân rơi nước mắt trước người chị mà mình yêu quý nhất trần đời. Chị hiểu rõ những điều mà mình đau đáu nó quan trọng với mình biết nhường nào. Chị Hồng vẫn nhẹ nhàng an ủi, không hề thay đổi cử chỉ hay thái độ khi thấy mình khóc. Mình nghĩ chị biết nếu chị cố gắng dỗ dành mình, mình sẽ không thoải mái. Mình biết ơn điều đó lắm. Rồi lại nghĩ vài ngày nữa thôi, chị Hồng sẽ về với gia đình, không ở đây với mình nữa. Mình biết chia sẻ những điều này với ai nhỉ?
Hôm nay mình viết lan man quá, chẳng đầu chẳng đuôi. Hiếm khi mình kể một cách cụ thể về tình trạng thảm hại của bản thân như hôm nay. Vốn dĩ mình vẫn luôn là một đứa có vấn đề trong việc chia sẻ. Bao nhiêu năm trôi qua, mình vẫn thế, có điều mình biết giấu khéo hơn, để người ta không biết mình đang giấu. Bấy lâu nay mình vẫn luôn ra vẻ rằng mình chẳng bao giờ phải cố gắng, chẳng quan tâm tới việc phải bỏ công cố gắng, nhưng thật ra đằng sau đấy, mình vẫn luôn cố gắng vô cùng. Mình luôn tỏ ra là người dễ tính, nhưng với bản thân mình, mình hà khắc và khắt khe với bản thân vô cùng. Có lẽ mình chưa tìm ra điểm cân bằng giữa cố - và buông. Có lẽ mình cũng chưa yêu bản thân mình như mình tưởng. Có lẽ mình yếu đuối và mong manh, cả về thể chất lẫn tinh thần - nhưng chính mình đôi khi quên đi những điều đấy.
Sau cùng thì dù có nghĩ mình đã refined, emotional stable hay gì, thì mình vẫn chỉ là một người bất lực viết nên những dòng này, vẫn cặm cụi suy tư và ôm những nỗi niềm đấy cho riêng mình. Mình vẫn chẳng thể mở lòng, chẳng thể sẻ chia. Mình vẫn là mình, vẫn chỉ có thể viết những điều, mà mình chẳng thể nói ra.
0 notes
phuonghaiminh · 2 months ago
Text
Tumblr media
🫨🫨 MÁY MAY BAO BÌ CẦM TAY CHỈ 1 TRIỆU 2, TẠI SAO KHÔNG??? U là trời, deal hời lại tới!! Không phải mega sale trăm tỷ nhưng ngày nào cũng có ưu đãi chấn động vô cùngggg 💥 🧵 🪡 Máy may bao cầm tay GK9-2 CHỈ 1.250.000Đ 🔰 Tốc độ mô tơ: 800 vòng/phút 🔰 Công suất: 90W 🔰 Điện áp: 220V 🔰 Tốc độ may: 10m/phút
Nhanh tay ấn FOLLOW để nhận những thông báo khuyến mãi hấp dẫn từ shop nhé các tình iu 🫶🫶
☎️ Hotline: (HCM) 0932 196 898 - 0902 787 139 👉(HN): 0918 486 458 - 0962 714 680 👉(Đà Nẵng): 0962 986 450 👉(Hải Phòng): 0868 227 775 👉(Thanh Hóa): 0963 040 460 👉(Vinh): 0969 581 266 👉(Cần Thơ): 0938 704 139
👉(DakLak): 0984 762 139
maykhaubao #maymaybao #maymaybaocamtay #maymaybaochaypin #maymaybaodungdien #dungcach #daycuroa #giare #kimmaybao #chimaybao #nhanhchong #tienloi #giadunggiare #giadung #giadungtrend #giadungthongminh
0 notes