#lang thang
Explore tagged Tumblr posts
endlessrain3108 · 1 year ago
Text
Khi buổi chiều rụng xuống
Lũ cột đèn đứng lên
Con phố này nỗi đau buồn bật sáng
(Trần Dạ Từ)
4 notes · View notes
langthang1410 · 1 year ago
Text
Tumblr media
2 notes · View notes
cohendyke · 1 year ago
Text
Tumblr media
what i wouldn’t fucking give for this mo dtwof paper cut out doll. are you kidding me right now…
(from the indelible alison bechdel)
3K notes · View notes
gambeque · 2 years ago
Text
Tumblr media
therapy sesh
799 notes · View notes
komashkathesilly · 1 year ago
Text
Tumblr media
hello everynyan
165 notes · View notes
lenrungxuongbien · 3 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media
"Nhưng ta không thể cứ ngồi mãi mà nhìn chăm chăm vào những vết thương của mình."
— Haruki Murakami, 1Q84
Chụp mấy shot film Ở Huế, trong chuyến đi một mình Tháng 3/2024
17 notes · View notes
hanhtay · 7 months ago
Text
Tự nhiên sáng nay dậy,
nhớ mình của ngày xưa quá...
4 notes · View notes
zupytran · 2 years ago
Text
‼️ TRẢI NGHIỆM BẮN CUNG ĐẦU TIÊN TẠI CẦN THƠ
‼️ TRẢI NGHIỆM BẮN CUNG ĐẦU TIÊN TẠI CẦN THƠTẶNG GIÁP BẢO VỆ – VÉ BẮN CUNG FREE Cuối tuần mà hong biết đi đâu với em iu hay hội bạn thì thử đi bắn cung đi mn Để giới thiệu mn chiếc chỗ bắn cung khá là thú vị nè, vé trải nghiệm từ 30k thui hà là mn sẽ được combo bao gồm cung + full trang phục bảo vệ và người hướng dẫn luôn nhennn. Hồi hổm mới mở 1 chi nhánh mà hơi xa, giờ có thêm 1 chi nhánh…
Tumblr media
View On WordPress
7 notes · View notes
phong-blog · 2 months ago
Video
youtube
Tú lang thang - Có Mức Thu Nhập kênh YouTuber?
0 notes
itsnothingbutluck · 1 year ago
Text
youtube
0 notes
endlessrain3108 · 10 months ago
Text
Tumblr media
Đối với tôi, cà phê chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là thứ thuộc về đám đông, ồn ào và gấp gáp. Càng một mình, cà phê càng ngon, càng đen, càng đắng, càng sâu.
Chỉ trong lặng im, người ta mới trải lòng những nỗi niềm giữ kín. Thời buổi cái gì cũng phải nhanh, phải vội, cà phê có lẽ là thứ duy nhất đủ giữ chân người ta lại để mà chờ đợi, để mà suy tư. Bên ly cà phê phin đang tí tách rơi, người ta trải lòng mình trong những tâm sự vui bu��n, những ký ức tưởng chừng đã ngủ quên, những cảm xúc tưởng như đã chai sạn trước sóng gió cuộc đời.
Có lẽ, chỉ những người đã hiểu nỗi đau, đã thấm nhuần cảm giác chia phôi, đã đau đáu những nỗi niềm cô độc mới có thể hòa quyện với chất đắng của cà phê. Đôi khi người ta tìm đến với cà phê không phải bởi vì thích uống mà để tìm một điều gì đó mà người ta nghĩ là đã mất. Họ cần có những khoảnh khắc, họ pha cho mình một tách cà phê nóng, ôm nó trong lòng, hít hà mùi hương, nhưng chẳng uống, chỉ là để tìm lại những điều đã trôi về một miền rất xa.
Dẫu sao thì, rượu cho nỗi đau, cà phê cho nỗi buồn, mà nỗi buồn thì uống sao cho hết , cho cạn vơi đáy lòng ngay đâu? Thì hãy cứ từ từ mà sống, cà phê sẽ tan và nỗi buồn rồi sẽ dịu…
Cuộc sống đôi khi cũng vui như ta khuấy thìa, nghe tiếng lanh canh của muỗng chạm vào cốc.
Cà phê đâu chỉ là để uống và nỗi buồn đâu phải chỉ để quên...
"Ai cũng có một cuộc đời, để buồn, để vui, để cười, để khóc. Để những lúc cô đơn, khó nhọc, tôi thèm một cuộc đời khác đến hỏi thăm."
(lần đầu tiên để st)
2 notes · View notes
langthang1410 · 1 year ago
Text
Tumblr media
0 notes
vietnamguidebook · 2 years ago
Text
Da Lat travel guide: 10 highlights and why I love the city the most
Welcome to the picturesque city of Da Lat, nestled in the lush Central Highlands of Vietnam! This charming city is a popular destination among both locals and international travelers, thanks to its breathtaking scenery, pleasant climate, and laid-back atmosphere. About Da Lat Dat Lat is called land of love because of its romantic landscape and cozy weather. Many couples have been in the city…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
iam-annhien · 2 months ago
Text
Và trong những ngày lang thang, biết đâu bạn may mắn nhận được một nụ cười làm thắt cả tim bạn, trong khoảnh khắc đó, bạn nghĩ cả đời này không bao giờ gặp lại nụ cười ấy ở bất cứ nơi nào nữa...
Tumblr media
149 notes · View notes
iambep · 4 months ago
Text
Tumblr media
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
183 notes · View notes
lenrungxuongbien · 11 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Niềm vui lấp lánh
Măng Đen, Tháng 1/2024, Chụp LTH trong chuyến đi đầu tiên của năm mới.
8 notes · View notes