#lênin
Explore tagged Tumblr posts
pyxisbr-blog-blog · 1 year ago
Text
O Poder do Dinheiro, da série "Entre sem bater".
Alguns temas, definitivamente, não estão ao alcance da maioria das pessoas para um debate de ideias.
A superficialidade venceu !
#PoderdoDinheiro #Entresembater #Lênin #Socialismo #Comunismo
0 notes
sonhoscorderosas-blog · 2 years ago
Text
Tumblr media
1 note · View note
acervorevolucionario · 2 years ago
Text
"Eu sou comunista. Sei que as origens centrais se unem em raízes antigas: li a história do meu país e de quase todos os povos. Conheço seus conflitos de classes e econômicos. Compreendo claramente o materialismo dialético de Marx, Engels, Lênin, Stalin e Mao. Os amo como os pilares do novo mundo comunista. Eu compreendi o erro de Trotsky desde que ele chegou ao México. Eu nunca fui uma trotskista. Mas naquela época de 1940 - eu era apenas uma aliada de Diego (pessoalmente) (erro político)." – KAHLO, 1995.
"Autorretrato com Stalin" por Frida Kahlo, 1954.
Tumblr media
23 notes · View notes
wuchiyama · 2 years ago
Text
Ensaio sobre o filme Animal Farm (1999) - Não basta ter boas intenções.
Boas intenções não são o suficiente. Animal Farm, adaptação cinematográfica do livro homônimo de George Orwell, se constrói em torno desta máxima. Aliás, antes de começarmos a aventura, vamos a uma nota preliminar: essa resenha se refere a adaptação de 1999, há uma outra da década de 50 com significativas diferenças narrativas que podem alterar a interpretação da obra em alguma medida.
A narrativa segue a lógica de uma fábula clássica. Dadas as devidas proporções, encontramos animais com características humanas e uma moral ao fundo, embora está seja muito mais complexa do que a moral da história de fábulas infantis. Não é para menos, apesar da linguagem infantil e da semelhança como a estrutura de desenho animado, só é possível captar o grosso do sentido da obra quando se tem uma mente mais madura.
O plot é simples, chega a ser didático. Depois de ser submetidos a fome, péssimas condições de trabalho e maus tratos, os animais de uma fazenda resolvem fazer uma revolução, só para descobrir, tardiamente, que o problema nem sempre é o sistema político, mas a ambição desenfreada dos indivíduos.
Como toda forma de arte, a linguagem do cinema se constrói como uma metáfora do real. Nada é gratuito na construção do filme. Cada escolha de cena e personagens traz a tona uma série de interpretações possíveis, muitas delas, obviamente, herdadas do texto de Orwell.
Contudo, os sentidos da adaptação do livro podem não ser exatamente os mesmos do livro, é comum que na passagem da linguagem literária para a linguagem cinematográfica haja algum ruído, uma mudança nas intenções e nos horizontes de interpretação, sempre relacionado a cosmovisão de quem a executa.
Leve em conta que o livro foi escrito em 1954, como uma crítica a União Soviética, que na visão de Orwell havia se desviado dos ideais do comunismo e que o filme, produzido na década de 90, embora ainda contenha muito dessa crítica, acontece sob circunstâncias socioculturais bem diferentes.
Vejamos alguns personagens:
O Senhor e Senhora Jones: Na interpretação do filme de 99, o casal de fazendeiros podem ser facilmente interpretados como proprietários de terra, detentores dos meios de produção, o pequeno burguês, numa linguagem mais marxista. Encarnam a figura de patrões irresponsáveis que prezam o lucro a qualquer custo, sem se importar com a saúde dos funcionários e de seu próprio negócio.
O senhor Pilkington: Nada melhor que um rico fazendeiro emprestador de dinheiro para encarnar a figura do mercado, sempre disposto a dar com uma mão para depois tomar com as duas. Trata-se da mão invisível da elite, endinheirada e sempre em busca de mais, não nutrindo nenhum amor pela pobreza e por qualquer coisa que possa interferir negativamente em seus interesses.
Velho Major: O velho porco é a imagem idealizada de todo precursor de revolução. Coloque aí, Lênin, Gramsci, Marx... Qualquer um que tenha lançado as fundações das bases ideológicas de qualquer movimento revolucionário. São as palavras dele que inflamam a revolta animal e são suas palavras que serão distorcidas, mais adiante, por causa dos interesses escusos de nosso próximo personagem.
Napoleão: Um porco Berkshire. É a figura do revolucionário brucutu, cuja principal linguagem é a violência. Ele encarna figuras como Stalin, Fidel, Guevara e companhia, na boca um belo discurso e na mão o fuzil.
Squealer: Um porco Tamworth. Até conseguiria conectar a personagem com alguma figura histórica, caberia ali facilmente Molotov e Goebbels, marketeiros de primeira mão, respectivamente da União Soviética e na Alemanha da Segunda Guerra. Contudo, o personagem é, sobretudo, uma personificação da propaganda e da engenharia social. Seus discursos, a distorção dos princípios do animalismo, são aquilo que dá condições para que a ditadura de Napoleão se perpetue.
Snowball: Um porco doméstico. Representa o revolucionário idealista, cheio de boas intenções e, como todo os mortais, disposto a pequenas corrupções em nome da causa. Sua principal linguagem é o convencimento intelectual, por meio de uma argumentação racional ele tenta estimular os animais da fazenda a buscar melhores condições de vida e trabalho, mas ainda assim faz usufruto da desigualdade ao aceitar que se reserve para os porcos a melhor parte da alimentação.
Boxer: Um cavalo. O gigante gentil da fazenda. Trabalhador e bondoso. Sempre pensando no bem estar da comunidade. Representa o proletariado que acredita piamente na revolução e que não poupa esforços para concretizar o ideal de sociedade que ela pretende. Infelizmente, Boxer é cego para as maquinações de Napoleão e Squealer, gastando até seu último suspiro de vida pela fazenda, sem poder usufruir da tranquilidade prometida na sociedade animalista.
As ovelhas: Representam o proletariado de massa de manobra, aqueles que são apanhados pela maré da revolução e apenas seguem com ela, sem realmente compreender o que ela é ou mesmo se ter uma opinião reflexiva sobre como está acontecendo. Elas repetem as palavras de Napoleão e cumprem suas ordens religiosamente.
Jessie: A cadela. É pelo seu ponto de vista que a história é apresentada a nós, parece ser o proletariado intelectual tardio, que aprendeu pela experiência dolorida que a revolução não é feita só de boas intenções. A personagem foi uma das primeiras a perceber que havia algo errado acontecendo e são suas as digressões que intercalam as cenas do filme.
Outros elementos da narrativa também tem muito a dizer, escolhi algumas para desenvolver aqui:
O termo Animalismo, cunhado pelo Velho Major, é uma clara referência ao Comunismo, a ideia de igualdade na distribuição do produto do trabalho coletivo. Na verdade, toda a estrutura da obra responde a lógica do materialismo histórico de Marx.
O Moinho é uma representação da evolução técnica, originalmente pensada para facilitar a vida da comunidade, porém utilizada para maximizar os lucros do ditador. O exército, representado pelos cães adestrados, como ferramenta de controle social, uma metáfora para o autoritarismo que busca sufocar qualquer tentativa de mudar a ordem social.
O Entretenimento e Propaganda também são apresentados como ferramenta de controle, usados para distrair a comunidade de animais dos seus problemas e das tendências autoritárias de Napoleão. Cá pra nós, os animais hipnotizados, são nada muito diferentes de um ser humano que fica sentado na frente da TV como um saco de batatas, ou que tem um viés político como único filtro de informações.
Muito bem, mas o que podemos depreender do filme partindo da Sociologia.
Para começar, a metáfora do filme aponta para o papel óbvio da mídia, do entretenimento e do medo como ferramentas de controle. A TV aparece, em um certo momento do filme como um meio para desarmar uma confusão em torno da injustiça na distribuição de alimento, também é na TV que aparecem programas de natureza ufanista e ultrapatrióticas, sempre com o senso de que a fazenda está sob ameaça e de que é preciso trabalhar mais.
Por falar em trabalho, até mesmo ele é usado como ferramenta de controle. Em seu plano de dominação, Napoleão entende que sufocar os animais com serviço, sugá-los até a exaustão, desestimularia qualquer vontade de questionamento e revolução. Animais ocupados não têm tempo para pensar.
E quando a propaganda e o trabalho não dão conta de tolher a mente do indivíduo, o medo surge como dispositivo de intimidação. Os cães adestrados pelos porcos, originalmente pensados para encarnar a KGB russa, podem tranquilamente também ser uma metáfora para aparelhamento das entidades de segurança pública. Quando a polícia passa a ser servidora de um viés ideológico, deixa de ser prestadora de serviços e se torna uma ferramenta de coerção social.
Contudo, como disse à princípio, a grande lição desta fábula moderna é que boas ideias não garantem bons resultados. Não há dúvidas que o velho Major, ao pensar nos princípios do Animalismo, tinha boas intenções e sonhava com um mundo melhor para seus companheiros animais. Entretanto, frequentemente é esquecido que ideais só sobrevivem enquanto há zelo por eles. Mais que isso, é comum que grandes ideias sejam mal interpretadas ou mesmo deturpadas, dando origem a coisas totalmente diferentes do pretendido. A fazenda deveria ser um paraíso da boa vida para os animais revolucionários, contudo se transformou em um cativeiro de pobreza e trabalhos forçados.
Isso nos leva a outra questão: a ingenuidade custa caro. Decerto Napoleão, Snowball e Squealer são culpados por seus atos, contudo, a dominação só se tornou possível pela ingenuidade dos demais animais. Sua leniência e submissão tornou possível a vida miserável a que foram submetidos. Não é errado esperar o melhor das pessoas que nos representam politicamente, entretanto é uma grandessíssima estupidez fechar os olhos para seus erros.
Bons ideais só sobrevivem alimentados pelo engajamento em torno dele. Como qualquer outra coisa na vida, o projeto de um mundo melhor exige um tipo de comprometimento que se materializa em ações práticas. Não é o momento de uma revolução que determina seu sucesso, é o dia seguinte, é o quanto as pessoas envolvidas estão dispostas a, ativamente, ajustar o ideal ao real, pouco a pouco, transitando da sociedade que temos e a que queremos.
Mas professor? No fim das contas, Animal Farm é uma crítica a esquerda? Sim. Evidentemente sim. Em um primeiro momento a obra foi construída tendo em mente os erros da União Soviética e o distanciamento entre o projeto político de Stalin e o ideal comunista. Contudo, esta adaptação atualiza o seu significado. Cá pra nós: propaganda, desinformação, sufocamento via trabalho, a criação de um estado de pânico e inimizade entre grupos divergentes não é uma estratégia exclusiva de regimes autoritários à esquerda. Todos estes elementos estão presentes e patentes no ocidente capitalista e também compuseram a estratégia de dominação de governos fascistas e, até mesmo, do nazismo.
Aliás, vamos relembrar a icônica cena do filme, quando a Jessie, a narradora desta história, olha pela janela e vê a reunião entre Napoleão e o senhor Pilkington. Em dado momento, não se podia mais ver a diferença entre homens e porcos. Isso nos diz algo importante: a deformação que a corrupção causa é igual na esquerda e na direita, não há mocinhos quando existe gente sendo esmagada por um projeto de poder.
Algumas coisas que eu deixei de fora desta análise:
 Há outras personagens significativas que também carregam suas metáforas, como o corvo e o burro.
 Em certa medida, a obra de Orwell foi usada como propaganda antisocialista, apesar de conter claras críticas ao modo de produção capitalista.
 Existe toda uma querela em torno do título da obra: algumas versões vem com o título “A revolução dos Bichos”, outras fazem opção por “A fazenda dos Animais”, está última mais fiel ao texto original.
5 notes · View notes
luanvanbeta · 2 years ago
Text
Tổng hợp danh sách đề tài tiểu luận kinh tế chính trị mới nhất
Kinh tế chính trị nằm trong ba bộ phận cấu thành nên lý luận Mác- Lênin, là khoa học nghiên cứu về quan hệ sản xuất trong mối liên hệ và tác động qua lại lẫn nhau với lực lượng sản xuất và kiến trúc thượng tầng. Bên cạnh đó cũng nghiên cứu quan hệ giữa người với người trong quá trình sản xuất, phân phối, trao đổi và tiêu dùng của cải, vật chất trong xã hội. Mặc dù ra đời khá muộn so với các khoa học khác như triết học, sử học,… nhưng kinh tế chính trị vẫn giữ vai trò quan trọng trong đời sống xã hội. Đối với sinh viên đại học, cao đẳng thì việc viết các tiểu luận kinh tế chính trị là một bài tập không thể thiếu.
Hướng dẫn cách viết tiểu luận kinh tế chính trị
Nội dung tiểu luận kinh tế chính trị Mác- Lênin
Mở đầu: Người viết cần nêu lên những thông tin khái quát liên quan đến vấn đề nghiên cứu mà mình sẽ trình bày trong tiểu luận như vấn ��ề nghiên cứu là gì? Mục đích thực hiện nghiên cứu và ý nghĩa của vấn đề nghiên cứu.
Nội dung là giải quyết vấn đề và các thức dựa trên những cơ sở lý luận kết hợp với thực tiễn đời sống để làm cho đề tài trở nên ấn tượng và có sức hút.
Tumblr media
Gợi ý tên đề tài tiểu luận kinh tế chính trị
Xu hướng toàn cầu hóa và hội nhập quốc tế hiện nay. Thực trạng và một số biện pháp được thực hiện để nâng cao khả năng hội nhập kinh tế của Việt Nam để bắt kịp xu hướng mới.
Nêu vai trò của làn sóng công nghiệp hóa - hiện đại hóa trong công cuộc xây dựng CNXH ở Việt Nam
Ứng dụng quy luật quan hệ sản xuất cần phù hợp với trình độ của lực lượng sản xuất trong phát triển kinh tế xã hội của nước ta trong giai đoạn hiện nay
Phân tích và đánh giá vai trò cũng như tầm quan trọng của kinh tế Nhà nước trong nền kinh tế thị trường định hướng XHCN ở Việt Nam
Vận dụng lý luận liên quan đến địa tô của chủ nghĩa C.Mác trong chính sách cải cách đất đai ở Việt Nam.
Lý luận chung về vấn đề thu hút vốn đầu tư nước ngoài và một số kiến nghị nhằm thu hút vốn đầu tư nước ngoài vào Việt Nam từ kinh nghiệm ở một số quốc gia đang phát triển trên Thế giới.
Tiểu luận kinh tế chính trị: Nội dung của hình thái kinh tế - xã hội và sự vận dụng lý luận này vào điều kiện kinh tế ở Việt Nam hiện nay
Vận dụng những quan điểm lý luận nhận thức vào nền kinh tế Việt Nam trong giai đoạn hiện nay.
Vận dụng những lý luận về hình thái kinh tế - xã hội để chứng minh tính tất yếu của sự lựa chọn con đường xã hội chủ nghĩa của Việt Nam trong thời kỳ đổi mới.
Tiểu luận kinh tế-chính trị: Tìm hiểu về nguồn gốc và bản chất của lợi nhuận và vấn đề lợi nhuận đối với nền kinh tế thị trường ở Việt Nam hiện nay
Vận dụng phép biện chứng về mối liên hệ phổ biến trong việc phân tích mối liên hệ giữa bảo vệ môi trường sinh thái và phát triển kinh tế bền vững.
Xem thêm nhiều đề tài & tải các mẫu tiểu luận kinh tế chính trị tại: https://luanvanbeta.com/tieu-luan-kinh-te-chinh-tri/
Kinh tế chính trị cung cấp cho người học những kiến thức nền tảng làm cơ sở để vận dụng vào phát triển kinh tế- xã hội của công ty, đơn vị và kinh tế cả nước. Sinh viên cần nắm rõ lý luận và ứng dụng thực tiễn để hoàn thành bài tiểu luận một cách tốt nhất.
2 notes · View notes
elcitigre2021 · 2 years ago
Text
O Caráter Primário da Matéria e Secundário da Consciência...
Tumblr media
Quando uma pessoa está no caminho do desenvolvimento pessoal ela fica sutilizadas, sentindo mais o seu corpo e tudo a sua volta, passando a buscar alimentos mais saudáveis naturalmente por sentir mais as energias dos ambientes, das pessoas e consequentemente dos alimentos. É normal que passe a desejar alimentos de vibração mais elevada, podendo manifestar problemas digestivos ao consumir alimentos de baixa vibração, podendo sentir náuseas, azia ou refluxo ácido, dores no estômago e no intestino, diarreia etc. O que acontece com o nosso corpo e as consequências energéticas quando consumimos alimentos de baixa vibração e como utilizar os alimentos para elevar o nosso padrão vibracional. Estamos tendo um aumento de pessoas em busca por aconselhamento espiritual, autoconhecimento, autoajuda, meditação e terapias alternativas. Desta forma estamos notando o mundo diferente, que estão procurando respostas, se entender melhor, entender o mundo, entender o que está acontecendo com o Planeta e com si mesmo.
O Problema Fundamental da Filosofia A grande e fundamental questão da filosofia é a questão da relação entre o pensamento e o ser, entre o espírito e a natureza. Na história das doutrinas filosóficas sempre houve e continua a haver uma grande quantidade de escolas e tendências, uma grande quantidade de teorias de toda espécie, que não concordam entre si quanto a muitos problemas, importantes e secundários, relativos à concepção do mundo. Monistas e dualistas, materialistas e idealistas, dialéticos e metafísicos, empiristas e racionalistas, nominalistas e realistas, relativistas e dogmáticos, céticos, agnósticos e partidários da cognoscibilidade do mundo, etc., etc. Por sua vez, cada uma dessas correntes encerra uma grande quantidade de matizes e de ramificações. Seria extremamente difícil orientar-se na multiplicidade de correntes filosóficas. Tanto mais que os partidários das teorias filosóficas reacionárias propositalmente inventam "novas” denominações (como o empirocriticismo, o empiromonismo, o pragmatismo, o positivismo, o personalismo, etc.), para, sob a rubrica de um novo "ismo”, ocultar o conteúdo obsoleto da teoria idealista, há muito desmascarada.
Pôr em evidência a questão principal e fundamental da filosofia é proporcionar um critério objetivo para determinar a essência e o caráter de cada corrente filosófica e é ensejar uma orientação no complexo labirinto dos sistemas, das teorias e das concepções filosóficas.
A definição científica, clara e precisa, dessa questão fundamental da filosofia foi feita pelos fundadores do marxismo. Na obra Ludwig Feuerbach e o Fim da Filosofia Clássica Alemã, Engels escreve:
"A grande questão fundamental de toda filosofia, e especialmente da filosofia moderna, é a da relação entre o pensamento e o ser."(1)
"Os filósofos se dividiam em dois grandes campos, de acordo com a resposta que dão a esse problema. Os que afirmavam o caráter primordial do espírito em relação à natureza, e que admitiam, por conseguinte, em última instância, uma criação do mundo sob uma ou outra forma — e esta criação é frequentemente, nos filósofos, em Hegel por exemplo, muito mais complicada e impossível do que no cristianismo — formavam no campo do idealismo. Os outros, que consideravam a natureza como o elemento primordial, pertenciam às diferentes escolas do materialismo.”
Todas as tentativas dos filósofos reacionários no sentido de deixar de lado essa questão básica da concepção do mundo, pretensamente "elevando-se” acima da "unilateralidade” do materialismo e do idealismo, todas as tentativas dos idealistas em ocultar a essência de suas concepções atrás do disfarce de um novo "ismo”, sempre e em toda a parte levaram e levam apenas a uma nova confusão, a um novo charlatanismo e, no final de contas, ao reconhecimento mais ou menos franco da existência do mundo de além-túmulo.
V. I. Lênin afirma:
"Por trás da prestidigiação da nova terminologia, por trás do amontoado confuso da escolástica erudita, encontramos 'sempre, sem exceção, duas tendências fundamentais, duas correntes principais, na solução dos problemas filosóficos. Considerar como primária a natureza, a matéria, o físico, o mundo exterior, e considerar como secundaria a consciência, o espírito, a sensação (a experiência, segundo a terminologia em voga em nossa época), o psíquico, etc., eis a questão capital que na realidade continua a dividir os filósofos em dois grandes partidos.”(3)
A solução marxista-leninista da questão fundamental da filosofia e inteiramente clara, categórica, e não permite nenhum desvio em relação ao materialismo. Em sua genial obra Sobre o Materialismo Dialético e o Materialismo Histórico, o camarada Stálin nos dá uma completa formulação dessa solução.
J. V. Stálin afirma:
"Em oposição ao idealismo, que afirma que só nossa consciência tem existência real e que o mundo material, o ser, a natureza, existe apenas em nossa consciência, em nossas sensações, representações e conceitos, o materialismo filosófico marxista parte do princípio de que a matéria, a natureza, o ser, é uma realidade objetiva que existe fora e independentemente da consciência; que a matéria é o primário, porque é a fonte das sensações, das representações, da consciência, e esta é o secundário, o derivado, porque é o reflexo da matéria, o reflexo do ser; de que o pensamento é um produto da matéria ao chegar esta a um elevado grau de perfeição em seu desenvolvimento, mais precisamente, um produto do cérebro, e este é o órgão do pensamento, e, por isso, não se pode separar o pensamento da matéria, se não quisermos cometer um grosseiro erro.”
A resposta idealista à questão básica da filosofia opõe-se diretamente tanto à ciência como ao senso comum e forma um todo com os dogmas da religião. Alguns idealistas (Platão, Hegel, Berkeley, os teólogos de todas as religiões, etc.) apelam sem quaisquer rodeios para a ideia de Deus, do sobrenatural, para o princípio do misticismo. Outros representantes do idealismo (machistas, pragmatistas, semanticistas, etc., etc.) chegam às mesmas teses da religião, por meio de confusos raciocínios gnosiológicos. Assim, rejeitando todos os pretensos postulados "exteriores à experiência” e só admitindo como real a consciência do sujeito que filosofa, chegam inevitavelmente ao solipsismo, isto é, à negação da existência real de todo o mundo que nos cerca, à negação da existência do que quer que seja fora da consciência do sujeito que filosofa. E, metendo-se nesse beco sem saída, apelam fatalmente para a ideia "salvadora” da divindade, em cuja consciência dissolvem todo o mundo, bem como a consciência individual do homem com todas as suas contradições.
Por mais que as teorias idealistas se distingam uma da outra, nunca houve nem há uma diferença essencial entre elas.
V. I. Lênin afirma que toda a pretensa diferença entre as escolas idealistas reduz-se apenas "a tomar por base um idealismo filosófico muito simples ou muito complexo: muito simples, se ele se reduz abertamente ao solipsismo (eu existo e o universo é apenas minha sensação); muito complexo, se o pensamento, a representação, a sensação do homem vivo é substituída por uma abstração morta: não o pensamento, a representação, a sensação de homens particulares, mas o pensamento em geral (ideia absoluta, vontade universal, etc.), a sensação considerada como elemento' indefinido ‘psíquico', que substitui toda a natureza física, etc., etc. Milhares de matizes são possíveis entre as variedades do idealismo filosófico, e sempre se pode acrescentar a eles o matiz milésimo primeiro (o empiromonismo, por exemplo), cuja diferença em relação aos outros pode parecer muito importante a seu autor. Do ponto de vista do materialismo, essas diferenças não têm a menor importância.”
Os idealistas de todos os tempos e de todos os países sempre afirmaram e afirmam uma mesma coisa, reconhecendo que a base primeira de toda consciência existente é o espírito, a ideia, enquanto os corpos materiais e toda a natureza infinita, a realidade, são declarados como secundários e derivados da consciência.
Todo homem sensato, inexperiente nas "sutilezas" da filosofia idealista, ao se lhe depararem tais afirmações dos idealistas, conjetura: Que. absurdo! Como se pode, em sã consciência, negar a realidade da existência do mundo exterior que nos cerca e de todo o universo? Essas conjeturas têm toda razão de ser. Os delírios dos idealistas pouco diferem dos delírios do alienado. Nesse sentido, V. I. Lênin compara os idealistas aos moradores das "casinhas amarelas” (isto é, dos hospícios).
No entanto, o idealismo não é simplesmente um absurdo, porque se assim fosse não se manteria durante milênios na cabeça dos homens. O idealismo tem raízes teórico-cognitivas (gnosiológicas) e raízes de classe, sociais. Não é por acaso que muitos e muitos representantes da ciência burguesa, inclusive naturalistas, são prisioneiros da religião e do idealismo. Não é por acaso que milhões e milhões de trabalhadores nos países capitalistas continuam a ter religião; a religião é a irmã mais velha do idealismo, uma variedade da concepção idealista do mundo.
As raízes gnosiológicas do idealismo se embebem nas dificuldades do conhecimento, no caráter contraditório das relações mútuas entre o sujeito (a consciência) e o objeto (o ser).
V. I. Lênin afirma:
"O modo de a razão (de o homem) entrar em contacto com determinada coisa, de copiá-la (= a conceito), não é um ato simples, direto, morto como um reflexo no espelho, mas um ato complexo, diversificado, ziguezagueante, que inclui a possibilidade de voos de fantasia que se distanciam da vida; mais: inclui a possibilidade da transformação (mais ainda: da transformação imperceptível, de que o homem não se dá conta) do conceito abstrato, da ideia, em fantasia (em última instância a Deus). Isso porque, na mais simples generalização, na mais elementar ideia geral (‘a mesa’ em geral) há uma determinada partícula de fantasia."
O reflexo das coisas na consciência do homem é um processo complexo, biológica e socialmente contraditório. Por exemplo, à percepção sensível, um mesmo objeto ora parece quente, ora frio, ora doce, ora amargo, dependendo de determinadas condições. Em condições diferentes, o colorido dos mesmos corpos se apresenta de maneira diversa. Finalmente, à percepção sensível direta do homem só é acessível um círculo limitado de propriedades das coisas. Daí a conclusão da relatividade dos dados provenientes das percepções sensíveis. A mesma relatividade caracteriza o conhecimento lógico. A história do conhecimento é a história da sucessiva substituição de umas ideias e teorias obsoletas por outras, mais aperfeiçoadas.
Tudo isso se verifica com o esquecimento do principal: o fato de que, por mais contraditório que seja o processo do conhecimento, nele se reflete o mundo material real, existente fora de nós e independente de nós, e de que nossa consciência é apenas uma cópia, uma fotografia, um reflexo da matéria que existe e se desenvolve eternamente. Ao se esquecerem desse elemento principal, muitos filósofos, enredando-se nas contradições gnosiológicas, lançam-se nos braços do idealismo.
Estudando, por exemplo, os fenômenos intra-atômicos e intranucleares, e outros processos físicos, nos quais se manifestam as mais profundas propriedades da matéria, os físicos modernos submetem esses fenômenos a uma complexa elaboração matemática. A matemática representa aqui, nas mãos do físico, uma poderosa alavanca, que ajuda a estabelecer e expressar em fórmulas as leis do micromundo. Entretanto, tendo-se acostumado a operar principalmente com cálculos matemáticos, e não dispondo da possibilidade de ver diretamente os átomos e muito menos as ínfimas partículas da matéria, o físico que não se mantém firmemente nas posições do materialismo filosófico só vê os símbolos matemáticos e "se esquece” da natureza objetiva. Em consequência desse "esquecimento”, os físicos machistas declaram: a matéria desaparece e só restam equações. O resultado é que, tendo começado por estudar a natureza, o físico que não tem conhecimentos filosóficos sólidos chega a negar a existência real da natureza, rolando para o abismo do idealismo e do misticismo.
Consideremos outro exemplo, também retirado da história das ciências naturais.
Pesquisando a natureza do corpo vivo, os biólogos estabeleceram no passado que às células das diferentes espécies animais e vegetais é inerente uma coleção particular de cromossomas, filamentos sui generis, nos quais se transforma o núcleo da célula biológica no momento de sua divisão. E eis que, sem saber das causas reais da hereditariedade e de sua variabilidade, os Biólogos metafísicos concluíram, de maneira puramente dedutiva e especulativa, que a causa da hereditariedade e da variabilidade reside totalmente no cromossoma, e que no cromossoma da célula-embrião estão predeterminados todos os caracteres concretos do futuro indivíduo. E como os caracteres hereditários concretos do organismos são muitos, esses biólogos começaram a dividir (mais uma vez de maneira puramente especulativa) o filamento do cromossoma em pequenas partes isoladas ("genes”), que foram declaradas as determinantes da hereditariedade. Como, porém, o desenvolvimento das propriedades reais dos organismos vivos não se amolda ao artificioso esquema da genética cromossomática, os partidários dessa teoria, os weismannistas-morganistas, começaram a apregoar a "incognoscibilidade do genes”, a natureza imaterial da "imortal” "substância” da hereditariedade, etc., etc.
Ao invés de submeter a um completo reexame as premissas da teoria cromossomática da hereditariedade e de auscultar a atividade prática dos inovadores da produção agrícola, a genética burguesa, desconhecendo as verdadeiras forças motrizes do desenvolvimento dos organismos vivos, chega ao idealismo e ao clericalismo.
O fator principal disso é que os sábios burgueses ignoram o papel da prática no processo do conhecimento, na solução de todas as contradições gnosiológicas. Deparando-se-lhe determinadas dificuldades na ciência, no conhecimento, eles encaram sua solução de maneira puramente especulativa. E como, sem levar em conta a prática, não se pode resolver cientificamente nenhum problema teórico, os filósofos, ignorando o pape! da atividade prática no conhecimento enredam-se definitivamente em contradições e atolam-se inteiramente no pântano do idealismo.
Nesse sentido, devemos lembrar-nos do pesado jugo das tradições religiosas, que, nas condições do regime burguês, pesam desde a infância sobre a mente dos homens e constantemente os atiram para o campo do misticismo.
V. I. Lênin afirma:
"O conhecimento humano não é uma linha reta (respective não avança em linha reta), mas uma curva que se aproxima incessantemente de uma série de círculos, de uma espiral. Qualquer fragmento, segmento, pequeno pedaço dessa curva, pode ser transformado (unilateralmente transformado) em linha rela independente, completa, a qual (se por trás das árvores não virmos a floresta) levará então ao pântano, ao clericalismo (onde é consolidada pelo interesse de classe das classes dominantes). Marchar em linha reta, ir somente para um lado, como um manequim, por rotina, por subjetivismo e por cegueira subjetiva, voilà (eis — N. da R.) as raízes gnosiológicas do idealismo. E o clericalismo (= o idealismo filosófico) tem, evidentemente, raízes gnosiológicas, não é desprovido de fundamento; é uma flor estéril, sem dúvida, mas flor estéril que cresce na árvore viva do conhecimento humano vivo, produtivo, verdadeiro, poderoso, onipotente, objetivo e absoluto."
Argumento costumeiro dos idealistas é o de que a consciência lida apenas com sensações e ideias. Qualquer que seja o objeto considerado, para a consciência ele é uma sensação (percepção da cor, da forma, da resistência, do peso, do gosto, do som, etc.). Dirigindo-se ao mundo exterior, a consciência — afirmam os idealistas — não sai dos limites das sensações, da mesma forma que não podemos sair de nossa própria pele.
Entretanto, nenhuma pessoa sensata jamais duvidou, por um minuto sequer, de que a consciência humana não lida simplesmente com as "sensações como tais”, mas com o próprio mundo material, com as coisas e fenômenos reais que se encontram fora da consciência e que existem independentemente dela.
Mas eis que, deparando-se-lhe a relação, dialeticamente contraditória, entre o objeto e o sujeito, o idealista começa a conjeturar: que pode haver lá, "do lado de lá” das sensações? Alguns idealistas (Kant) afirmam que "lá” existem "coisas em si” que exercem influência sobre nós, mas que são, por princípio, incognoscíveis. Outros (por exemplo, Fichte, os neokantistas, os machistas) afirmam: não há semelhante "coisa em si”, a "coisa em si” é também um conceito e, por conseguinte, mais uma "construção da própria razão”, da consciência. Por isso, afirmam, só a consciência existe realmente. Todas as coisas não são mais do que um "complexo de ideias” (Berkeley), um "complexo de elementos” (de sensações) (Mach).
Os idealistas de forma alguma podem sair do círculo vicioso das sensações, por eles próprios traçado. É fácil, porém, desfazer esse "círculo vicioso” e resolver a contradição, se levarmos em conta os argumentos da atividade prática dos homens, se colocarmos na base da solução da questão fundamental da filosofia — a relação entre o pensamento e o ser, entre a consciência e a natureza — as indicações da prática (a experiência diária, a indústria, a experiência da luta das classes revolucionárias, a experiência da vida social em seu todo).
Em sua atividade prática, os homens diariamente se convencem de que as sensações, as representações, os conceitos (se são científicos) não separam mas ligam a consciência com o exterior mundo material das coisas; convencem-se de que não há nenhuma "coisa em si” incognoscível por princípio e de que, a cada novo êxito alcançado na produção social, cada vez conhecemos mais profundamente as propriedades objetivas e as leis do mundo material que nos cerca.
Consideremos, por exemplo, a moderna técnica da aviação. No aeroplano, cada grama de metal é uma vantagem, porque aumenta a solidez da construção, e uma desvantagem, porque torna maior o peso do aparelho, reduzindo sua capacidade de manobra. Até que grau de exatidão precisamos conhecer as propriedades aerodinâmicas dos materiais e dos motores empregados na fabricação de aviões e as propriedades do ar para se calcular com justeza as possibilidades de manobra dos aparelhos que desenvolvem velocidades equivalentes à velocidade do som! E se a técnica da aviação marcha a passos tão rápidos, isso quer dizer que nossos conhecimentos sobre as coisas é digno de fé; isso quer dizer que as sensações não separam a consciência do mundo exterior, mas nos ligam com ele; isso quer dizer que a consciência não se fecha no "círculo vicioso” das sensações, mas sai dos limites desse "círculo”, para o mundo material das coisas, que o homem fica conhecendo e, após conhecê-lo, subordina a seu próprio poder.
Os êxitos alcançados pela indústria da química sintética, que produz borracha artificial, seda, lã, tintas, combinações orgânicas próximas da albumina; os resultados obtidos pela análise espectral, pelo uso do radar e pela radiotécnica em geral, os progressos verificados no estudo dos fenômenos intra-atômicos até a utilização prática das inesgotáveis fontes da energia intra-atômica — tudo isso são irrefutáveis argumentos a favor do materialismo e contra o idealismo.
Depois disso, ainda há cretinos idealistas que continuam a afirmar que nada sabemos e nada podemos saber sobre a existência do mundo material e que "só a consciência é real”. Refutando os argumentos do agnosticismo, F. Engels apresentou como exemplo a descoberta da alizarina no alcatrão fóssil como um fato de grande importância e que demonstrava de maneira clara a veracidade dos conhecimentos humanos. Em virtude das conquistas técnicas de meados do século XX, esse fato pode parecer relativamente elementar. Entretanto, sob o aspecto de princípio gnosiológico, ele conserva todo o seu valor, pois indica o decisivo papel da experiência, da prática, da indústria, na solução de todas as dificuldades do conhecimento.
Além das raízes gnosiológicas, o idealismo possui suas raízes sociais, de classe. Se o idealismo não tivesse raízes de classe, essa filosofia anticientífica não se manteria por muito tempo.
A divisão da sociedade em classes hostis, a separação entre o trabalho intelectual e o trabalho físico, e a contraposição antagônica do primeiro ao segundo, o implacável jugo da exploração — tudo is§o originou e continua a originar ilusões religiosas e idealistas relativas ao domínio do espírito "eterno" sobre a natureza "transitória”, e a ilusão de que a consciência é tudo e a matéria nada.
A extrema confusão das relações de casta e de classes nas sociedades anteriores ao capitalismo, a anarquia da produção na época do capitalismo e a impotência dos homens perante as leis espontâneas da História criaram ilusões a respeito da incognoscibilidade do mundo exterior. As conclusões do idealismo, do misticismo e da religião são úteis às classes reacionárias e servem ao capitalismo moribundo. Por isso, na moderna sociedade burguesa, tudo o que serve ao capitalismo e é contra o socialismo alimenta, apoia e anima as conjeturas idealistas. Leia mais aqui
2 notes · View notes
thptngothinham · 2 days ago
Text
Tham khảo các bài văn mẫu 8 hay nhất giải thích và chứng minh câu nói của Bác Hồ dạy: Học hỏi là một việc phải tiếp tục suốt đời là một quan niệm đúng đắn. Đề bài: Bác Hồ dạy: “Học hỏi là một việc phải tiếp tục suốt đời” Hãy giải thích ngắn gọn lời dạy trên và chứng minh đó là một quan niệm đúng đắn. Bài tham khảo: Học hỏi là một việc phải tiếp tục suốt đời Bài tham khảo 1 Hồ Chủ Tịch, vị lãnh tụ vĩ đại của cách mạng Việt Nam, người là ánh đuốc sáng soi đường trong đêm tối, là niềm tin vững trãi chốn lao tù, là khát vọng, là lương tri của loài người tiến bộ, người còn là một tấm gương tự học và học tập suốt đời. Người đã để lại nhiều câu nói nổi tiếng có giá trị như những lời răn dạy cho con cháu đời sau. Có lẽ không ai là không biết câu: “Học hỏi là một việc phải tiếp tục suốt đời”. Vậy học hỏi là gì? Học hỏi là tiếp thu tri thức của nhân loại từ sách vở, từ cuộc sống, từ những người xung quanh ta. Học hỏi là một quá trình lâu dài chứ không thể trong một thời gian ngắn bởi vậy Bác Hồ nói đó là việc phải tiếp tục suốt đời, không ngừng nghỉ, không mệt mỏi. Cuộc sống ngày càng phát triển không ngừng và tri thức nhân loại thì vô tận và mỗi giây mỗi phút trôi qua là bao tri thức mới được ra đời., nếu không chịu học hỏi nâng cao tầm hiểu biết của mình thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tụt hậu và bị đào thải khỏi cuộc sống hiện đại. Học phải đi đôi với hỏi để hiểu sâu sắc kiến thức, biến tri thức thành của mình chứ không phải là sự tiếp nhận thụ động. Bác Hồ là một tấm gương sáng ngời của một người học hỏi không ngừng. Bác học ngoại ngữ, học viết báo, nghiên cứu chủ nghĩa Mác-Lênin, nghiên cứu và tiếp thu có chọn l��c tinh hoa văn hóa nhân loại, đặc biệt là văn hóa phương Đông và văn hóa phương Tây. Người biết và sử dụng thông thạo trên mười ngoại ngữ nhờ tự học chứ không qua một trường đào tạo chính quy nào. Người học ở sách báo, đồng nghiệp, bạn bè, nhân dân. Người học từ thực tiễn sinh động ở các nước đế quốc, nước thuộc địa, ở phong trào cách mạng trên thế giới. Như nhà thơ Chế Lan Viên đã viết: …Đời bồi tàu lên đênh theo sóng bể Người đi hỏi khắp bóng cờ châu Mĩ, châu Phi Những đất tự do những trời nô lệ Những con đường cách mạng đang tìm đi… Phát biểu với sinh viên trường đại học Băng Đung trong chuyến thăm Indonesia năm 1959, Người nói đại ý: “Khi còn trẻ, tôi không có dịp đến trường học. Cuộc sống, du lịch và làm việc là trường đại học của tôi. Trường học ấy đã dạy cho tôi khoa học xã hội, khoa học quân sự, lịch sử và chính trị. Nó dạy cho tôi yêu nước, yêu loài người, yêu dân chủ và hòa bình; căm ghét áp bức, ích kỷ…” Sau này, khi đã lớn tuổi, thành người đứng đầu một nhà nước độc lập, dù thời bình hay thời chiến, Người vẫn tích cực học, học trong thực tế, học suốt đời. Nói chuyện với đảng viên, Bác phê phán đảng viên mới 40 tuổi mà đã cho là mình già nên ít chịu học tập và nói rõ là mình 76 tuổi nhưng vẫn cố gắng học thêm rồi kêu gọi “chúng ta phải học và hoạt động cách mạng suốt đời. Còn sống thì còn phải học”. Người nói với cán bộ đã kết thúc một khoá huấn luyện là “anh em sẽ còn phải học nữa, học mãi khi ra làm việc”. Người còn nhắc nhở cán bộ cơ quan “mỗi ngày ít nhất phải học tập một tiếng đồng hồ” và xem việc cán bộ đảng viên vì bận việc hành chính hoặc quân sự mà xao nhãng chuyện học tập là “một khuyết điểm rất to”. Người còn dặn phải “biết ham học”. Rõ ràng là từ mức giác ngộ về nghĩa vụ – biết tại sao cần phải học – tiến đến mức “ham học” là đạt đến mức giác ngộ cao, là một sự thay đổi về chất bởi khi ta ham học thì tự việc học đã đem lại sự thoả mãn, thích thú trong người, ta sẽ tìm đến việc học một cách tự giác, hăm hở và khi đó việc học chắc chắn sẽ có hiệu quả cao.Người nhắc nhở “học hỏi là một việc phải tiếp tục suốt đời”, những điều được học, được nghiên cứu tại trường chỉ có thể ví như một “hạt nhân bé nhỏ” mà người học “sẽ tiếp tục săn sóc, vun xới, làm cho mọc thành cây và dần dần nở hoa, kết quả”. Người khẳng định là trong cách học thì “lấy tự học làm cốt”. Có thể thấy Hồ Chí Minh đã rất coi trọng trách nhiệm
tự học của chính người học, tự học thêm để làm chủ được tri thức, để biến hạt hiểu biết cơ bản được gieo xuống ban đầu trong đầu óc mình nảy nở thành cây tri thức vững chãi. Người còn quan niệm việc mở mang giáo dục không chỉ là lập trường cho người lớn và trẻ em, lập ấu trĩ viên cho trẻ con mà còn phải “lập các nhà chiếu bóng, diễn kịch, câu lạc bộ, thư viện để nâng cao trình độ trí dục cho nhân dân”. Với tầm nhìn xa của mình, Hồ Chí Minh đã thấy rõ vai trò không thể thiếu được của các thiết chế văn hoá trong sự nghiệp mở mang trí óc cho nhân dân. Câu nói của Bác ra đời đã lâu nhưng đến nay vẫn còn nguyên giá trị. Mỗi người Việt Nam phải học theo lời dạy của Người để không ngừng tiến bộ. Tuy Bác đã ra đi nhưng người mãi là tấm gương sáng ngời của một con người suốt đời học hỏi. Bác đã lên đường, theo tổ tiên Mác – Lê-nin, thế giới người hiền Ánh hào quang đỏ thêm sông núi Dắt chúng con cùng nhau tiến lên! Bác Hồ dạy: Học hỏi là một việc phải tiếp tục suốt đời Xem thêm: Giải thích câu tục ngữ: Thất bại là mẹ thành công Bài tham khảo 2 Học hỏi là một việc rất quan trọng đối với nhân dân ta, đối với cả nhân loại từ ngàn xưa cho đến nay. Nó giúp con người mở mang kiến thức. Nó giúp cho đất nước văn minh, tiến bộ. Nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề này, Lê Nin vẫn thường khuyên cán bộ và tự đặt cho mình nhiệm vụ: “học! học nữa! học mãi!”. Đi sâu vào vấn đề,chúng ta cần hiểu được khái niệm của việc học? Học (nghĩa đen) là hoạt động thu nhận kiến thức nhân loại dưới sự hướng dẫn và truyền đạt của giáo viên trong nhà trường.. Còn học (nghĩa bóng) là người muốn theo kịp đà phát triển của xã hội thì phải học tập, học không ngừng nghỉ, học tập suốt đời, không chỉ học trong trường học mà cần học mọi lúc, mọi nơi… Không những thế ta còn phải hiểu thêm học nữa là học thêm, nâng cao, bổ sung thêm vào những điều đã học được và học mãi là học không ngừng, học suốt đời. Vì vậy, khi học chúng ta phải tìm tòi, suy nghĩ thêm để hiểu rõ và mở rộng các kiến thức đã thu thập được. Như thế lời dạy của Lê-nin có ý nghĩa là khuyên chúng ta phải luôn học hỏi không ngừng, học hỏi suốt đời chẳng những trong nhà trường và cả ngoài xã hội… Vì kiến thức không có giới hạn, chúng ta cần khám phá nó! Khám phá để chinh phục cái nhìn của mọi người về mình! Khám phá để hòa nhập với cuộc sống hiện đại. Đó là một chân lí, một sự thật hiển nhiên, bởi vì kiến thức của nhân loại bao la mênh mông như biển cả còn sự hiểu biết của mỗi người trong chúng ta chỉ như giọt nước. Hơn thế nữa, mỗi một giây phút trôi qua thì hành tinh của chúng ta lại có một phát minh mới ra đời, vì thế không bao giờ chúng ta học được hết những kiến thức đó và cũng vì thế mà chúng ta phải luôn luôn học tập không ngừng. Làm sao chúng ta có thể quên được tấm gương của nhà bác học Lê Quý Đôn của đất nước Việt Nam hay gần đây nhất là nhà Toán học Ngô Bảo Châu đã đoạt giải Nobel và mang vinh dự về cho đất nước ta hoặc các bác học Newtơn, Ampere… trên thế giới đã suốt đời học hỏi và cống hiến nhiều kiến thức quý báo cho nhân loại. Ngoài ra, lời nhận định này cũng đúng vì nó có giá trị về mặt giáo dục con người mới, giáo dục lý tưởng sống cao quý. Cho nên chúng ta không lạ gì khi thấy các danh nhân trên thế giới cũng từng có những suy nghĩ tương tự như Lê nin như câu nói nổi tiếng của Darwin: “Nhà bác học ko có nghĩa là ngừng học” hoặc “Đường đời là chiếc thang không nấc chót, việc học là quyển sách không trang cuối cùng.” (Kalinin). Và câu nói của Bác Hồ: “Học hỏi là một việc phải tiếp tục suốt đời”. Chính câu nói của các nhà bác học càng làm tăng thêm giá trị chân lí của lời nhận định của Lê-nin. Nhưng thật đáng tiếc là có những người làm ngược lại với lời dạy bảo quý giá này. Thật đáng tiếc là trong nhà trường có những học sinh lười biếng, không cố gắng chăm lo học tập, kiến thức nông cạn, dở dang. Cũng như thế trong xã hội còn có những kẻ tự kiêu, tự mãn khi đã đạt được bằng cấp mà không chịu tiếp tục học hỏi và đương nhiên những kẻ sẽ không có kiến thức và cuộc đời sẽ không thể tốt đẹp được và họ rất đáng bị chê trách vì đã không nghe theo lời khuyên bảo tốt đẹp này.
Ngoài ra còn có một số người nghĩ rằng học đủ để có việc làm thôi, không cần học nhiều. Vậy các bạn nghĩ sao về ý kiến này? Thực ra, làm bất cứ việc gì cũng cần có mục đích và việc học cũng vậy nhưng chúng ta cần biết chọn lựa mục đích cho phù hợp có có cái nhìn đúng đắn hơn ví dụ như ở vấn đề trên ta cần phải xác định đúng mục đích của việc học đó là học để mở mang tri thức, học vì tổ quốc, vì nhân dân, học để trở thành người lao động mới có khả năng trình độ để phục vụ đất nước, sẵn sàng xây dựng và bảo vệ tổ quốc và giúp cho đất nước phát triển.v.v… chứ không phải chỉ học để có việc làm nuôi sống bản thân là chưa đủ, ta cần phải biết nghĩ cho người khác nữa. Do đó, học hỏi suốt đời là một việc phải làm và cần làm. Để việc học hỏi đạt kết quả thật tốt, chúng ta phải có tinh thần và thái độ học tập đúng đắn, học đi đôi với hành, học ở nhà trường, học ngoài xã hội… Là học sinh – những mầm non tương lai của đất nước chúng ta phải luôn chăm chỉ học t ập ‘Vào lớp thuộc bài, ra lớp hiểu bài’. Không những thế ta còn phải biết giúp đỡ bạn bè học tập để cùng tiến bộ. Có câu: "Nếu đẹp bạn hãy đáng với nhan sắc của mình. Nếu xấu bạn hãy làm cho mọi người quên cái xấu của bạn bằng chính tri thức mà bạn có được". Hãy cố gắng học tập để trở thành con ngoan trò giỏi của bố mẹ và thầy cô, các bạn nhé! --------------------------------------- Trên đây là hai bài văn mẫu giải thích và chứng minh câu nói của Bác Hồ: Học hỏi là một việc phải tiếp tục suốt đời cho các em tham khảo. Qua các bài mẫu này, hy vọng các em sẽ rút ra được cách làm, bố cục chung của một bài văn dạng giải thích và chứng minh câu nói để áp dụng nếu gặp các bài tập tương tự. Ngoài ra, các em hãy tham khảo thêm nhiều bài văn mẫu lớp 8 hay nhất do THPT Ngô Thì Nhậm chọn lọc để làm phong phú thêm kiến thức môn Văn nhé. Chúc các em luôn học tốt và đạt kết quả cao!
0 notes
vivit18-07 · 28 days ago
Text
Outros - Estudo
Metodologia 7C's da Pesquisa
Aristóteles formulou 4 Causas para definir o que realmente faz com que alguma coisa exista de fato: Causa material, Causa formal, Causa eficiente e Causa Final.
Causa Material: É a matéria ou substância de que algo é feito.
Causa Formal: Seria a forma, estrutura, modo, processo de algo, a manifestação
Causa Eficiente: A força ou agente que provoca a mudança ou dá início.
Causa Final: A finalidade de algo, qual o objetivo.
Criei esse metodo determinado a expandir essa metodologia a fim de explicar algo(assim como Aristóteles), mas para outras finalidades investigativas como pesquisas e examinar outros tipos de fenômenos, perguntas, questões, objeto de estudo,... Além de encontrar novas perspectivas e até mesmo outras perguntas a serem exploradas.
Exemplo: Revolução Russa
1. Conceito:
Revolução: luta que reinvindica algo para a população,... Absolutismo: concentra poder em um só individuo
2. Composição:
População, Czar(poder vigente), armas(revolução armada), comunismo, líderes revolucionários, Lênin,...
3. Cenário:
Absolutismo Czarista, Revolução industrial, Sindicatos comunistas,
4. Cronologia:
(História de toda a revolução)[não vou escrever]
5. Causa:
Insatisfação com Czarismo, crescente comunismo,..
6. Consequência:
URSS,..
7. Citações:
Karl Marx: Comunismo, luta de classe,...
Estrutura:
1. Conceito:
Apresenta/introduz ideias abordadas que necessitam de noção/compreensão desta. Onde está a Base teórica.
Exemplo: É preciso entender o significado de Revolução para saber se tem cárater de mobilização popular.
2. Composição:
Conjunto de elementos físicos que participam do objeto de estudo. Pode ajudar a observar outros pontos de vista.
Exemplo: Como a população foi afetada? Como a população participou da revolução
3. Cenário:
Quadro geral que serve para dar uma visão ampla. Oferece uma descrição introdutória da história ampla do que está acontecendo, como uma introdução.
4. Cronologia:
História, por meio da ordem dos fatos, contexto, evento em que OE(obj. de estudo), conceitos e composição se encontram. Elemento que cenário introduz, traz o panorama. Mostra preâmbulos das causas e consequências.
5. Causa:
Motivo, razão, fator que influencia/inicializa o que é estudado. Aprofundamento das causas observadas na cronologia.
6. Consequência:
Resultado, efeito, evento subsequente à cronologia. conclusão. Advindo das causas. Aprofundamento das consequências observadas na cronologia.
7. Citações:
Conjunto de conhecimentos e referências(artigos, livros e revistas científicas) que fazem alusão e se relacionam com a pesquisa.
Esses são pontos que podem ajudar a explorar questões por outros ângulos, e principalmente auxiliar a análise crítica de pesquisas. Além de poder incoporar outras metodologias que complementam essa, como pesquisa qualitativas, quantitativas, pesquisas de campo e uma variedade que utilizam de coleta de dados e outros .
1 note · View note
sunnyvani · 1 month ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
2/10/2024
giờ mới biết Tiến sĩ vẫn có thời gian xem Shrek với chơi Resident Evil😍
bánh lăn kem muối ngon nhức nách, li cà phê 1lít to tổ bố Triết học Mác-Lênin core
0 notes
mecpng · 2 months ago
Text
Mas tal inclusão não significa, de modo algum, que nos dediquemos a convidar as forças revolucionárias ativas da cidade a irem para o campo. Nada disso. Não cabe a menor dúvida de que todos os elementos combativos do Partido devem procurar ir para as cidades e para os centros fabris, de que só o proletariado industrial é capaz de lutar em massa e resolutamente contra o absolutismo, que só esse proletariado é capaz de assumir a tarefa de pôr em jogo meios de luta como realizar uma manifestação pública ou garantir a saída regular e a ampla difusão de um jornal político popular. É se devemos incluir em nosso programa as reivindicações camponesas, não é para retirar da cidade e enviar para o campo os social-democratas convictos, não é para atá-los ao campo. Não, não é para isso, e sim para fornecer um guia à atividade das forças que não podem encontrar aplicação senão no campo, para aproveitar, em benefício da causa democrática e da luta política pela liberdade, os vínculos com o campo que as circunstâncias oferecem a muitos fiéis intelectuais e operários social-democratas e que necessariamente se ampliam e se multiplicam à medida que se desenvolve o movimento. Superamos há muito aquela etapa em que não éramos senão um pequeno destacamento de voluntários, em que toda a reserva de forças social-democratas se reduzia aos círculos juvenis, todos entregues ao trabalho entre os operários.
O partido operário e o campesinato
Vladimir Ilitch Lênin
4 de Março de 1901
0 notes
fabioperes · 2 months ago
Text
youtube
Explicando Todos os Líderes Comunistas em 13 Minutos Video educacional explicando todos os líderes comunistas em 13 Minutos. ________________________________ NOSSO LINK DA BEWAY___________________________________ https://ift.tt/6WRqjKQ _____________________________________NOSSAS REDES _________________________________________ Instagram: instagram.com/novosclassicos_ofc Twitter: twitter.com/NovosClassicos TikTok: tiktok.com/@novos.classicos ______________________________________________________________________________________________ Se você gostou se inscreve no canal, que vamos postar mais vídeos como esse e dá uma olhada nos vídeos que a gente já postou. Se gostou muito e quiser nos apoiar, se torne um membro! https://www.youtube.com/channel/UCW3E4PGzL-gONXGsaoeHI_A/join Servidor do Discord: https://ift.tt/g9mNGyz pra quem quiser se aprofundar nas discussões e conhecer outras pessoas com os mesmos interesses! 0:00 Lênin 1:02 Stalin 2:20 Tito 3:04 Antingles (propaganda Beway) 3:53 Hoxha 4:40 Mao 5:55 Kim Il Sung 6:28 Khrushchev 7:41 Fidel Castro 8:27 Ceasescu 9:00 Hp Chi Minh 9:38 Pol Pot 10:24 Deng Xiaoping 11:16 Sankara 11:53 Gorbachev 13:08 Despedida Seja membro deste canal e ganhe benefícios: https://www.youtube.com/channel/UCW3E4PGzL-gONXGsaoeHI_A/join via YouTube https://www.youtube.com/watch?v=aMeumeKTMy4
0 notes
vietngocbs · 4 years ago
Video
youtube
Quyền lực là khả năng khiến người khác làm những thứ bạn muốn họ làm. [...] (Trong đoạn phim này) Chúng tôi tập trung vào lĩnh vực dân sự, nơi quyền lực có nghĩa là làm cho một cộng đồng lựa chọn và thực hiện những gì bạn muốn.
*Có vài lỗi dịch nghiêm trọng trong phụ để của đoạn phim trên. Có điều để sửa lại chúng thì hiện chúng ta cần phải thực hiện nhiều bước nhiêu khê. Huhu :||*
Ý thức về quyền lực và thực thi quyền lực là yếu tố chủ đạo để phân loại xã hội và tương tác xã hội. À, xã hội nghĩa là rất nhiều người và là một wasei-kango :D
*Chán việc phải đi trước thời đại lắm rồi. Chả biết đến cuối thể kỉ này, chúng ta đã thoát khỏi hệ thống tư tưởng của Adam Smith và David Ricardo hay chưa :(*
***
Ý kiến cá nhân ấy hả? Mình vẫn chưa được sang đó thì biết ý kiến gì đâu =)))))
Chủ nghĩa Cộng sản (phải dịch Communism thành Chủ nghĩa Cộng đồng mới sát nghĩa. Mấy ông Nhật chết tiệt!) hay Chủ nghĩa Xã hội Khoa học là phức hợp kế thừa có phê phán của Triết học cổ điển Đức, Kinh tế chính trị cổ điển Anh và Chủ nghĩa xã hội không tưởng ở Pháp. Ờm thì Hương Cảng từng là thuộc địa của Anh và có truyền thống quý báu là chống đối chính quyền trung ương!
Ngày 01/01/1948, tại Hương Cảng, Ủy ban Cách mạng Quốc dân Đảng Trung Quốc được thành lập sau gần hai tháng thảo luận ở Hội nghị Đại biểu lần thứ nhất Các phái tả trong Quốc dân đảng Trung Quốc. Cụ Tống Khánh Linh được bầu làm chủ tịch danh dự. Ngày 21/09/1949, tổ chức này cùng với Đảng Cộng sản Trung Quốc và sáu đảng khác lập ra chính thể Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Và cụ được bầu làm Phó Chủ tịch Chính phủ Nhân dân Trung ương Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (中華人民共和國中央人民政府) cho đến 27/09/1954. Sau đó cơ quan này được đổi thành Quốc vụ viện nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (中华人民共和国国务院) và giữ nguyên tên như vậy từ đó đến nay.
À chỗ này có hơi rối một tý: Quốc gia = 國家 = country = lãnh thổ + dân chúng + chính quyền; chính quyền = 政權 = chính phủ và các thiết chế cân đối lợi ích, từ này mới tương đương với government chứ không phải chính phủ; chính phủ = 政府 = cơ quan hành chính; hành chính = 行政 = thi hành chính sách, ở mình hiện được hiểu là nơi giải quyết các thể loại giấy tờ; chính sách = 政策 = policy = đường lối trị nước; chính thể = 政體 = regime = dạng thức chính quyền, cũng dùng để chỉ chính quyền khi cần nhấn mạnh sự khác nhau về cách sắp đặt ở trong chính quyền; và nhà nước là từ thuần Việt nhưng mỗi từ điển định nghĩa theo một kiểu còn theo chủ nghĩa Mác - Lênin thì một đặc điểm chính yếu của chủ nghĩa cộng sản hoàn thiện là nhà nước tiêu vong. À quên, là tự tiêu vong!
Không, lần này mấy ông học giả Nhật không có lỗi. Các rắc rối trên đến từ các học giả thời Trung Hoa Dân Quốc mới thành lập. Lý do rất đơn giản nhưng trả lời thì sẽ chả còn gì hay. Gợi ý, phân tích sự sụp đổ của Quốc gia Việt Nam :D
Còn Trung Hoa Dân Quốc đang dùng mô hình Ngũ quyền Phân lập: Lập pháp viện, Hành chính viện, Tư pháp viện, Giám sát viện và Khảo thí viện. Trước kia còn có Quốc hội, tuy nhiên, nó đã sáp nhập với Lập pháp viện vào năm 2005.
0 notes
bunkerblogwebradio · 3 months ago
Text
Raízes judaicas de Lênin são expostas em Moscou
Tumblr media
Muitos judeus se juntaram aos bolcheviques para combater o desenfreado antissemitismo na Rússia czarista e alguns estavam entre os líderes do Partido Comunista, quando assumiu o poder após a Revolução de 1917. O mais proeminente entre eles foi Leon Trotsky, cujo nome verdadeiro era Bronstein. Mas Lênin, que nasceu Vladimir Ilich Ulianov, em 1870, se identificou apenas como Russo…
Museu de Moscou coloca raízes judaicas de Lênin em exposição
MOSCOU – Pelo primeira vez, os russos podem agora ver os documentos que parecem confirmar os boatos, de longa data, de que Vladimir Lênin tinha origem judaica.
Em um país duramente castigado pelo antissemitismo, esse patrimônio familiar pode ser uma mancha significativa, especialmente para o fundador da União Soviética, que ainda hoje é reverenciado por muitos russos idosos.
Entre dezenas de documentos recém-liberados, em exibição no Museu da História do Estado, está uma carta escrita pela irmã mais velha de Lênin, Anna Ulyanova, dizendo que seu avô materno era um judeu ucraniano que se converteu ao cristianismo para escapar da perseguição antissemita.
“Ele veio de uma família pobre judaica e foi, segundo a sua certidão de batismo, o filho de Moisés Blank, natural da cidade da Ucrânia ocidental, Zhitomir,”, Ulyanova escreveu em uma carta de 1932 para Josef Stálin, que sucedeu a Lênin depois sua morte, em 1924.
“Vladimir Ilich tinha sempre pensado muito sobre judeus”, escreveu ela. “Lamento muito que o fato de nossa origem – o que eu suspeitava antes, não foi conhecida durante a sua vida”.
Sob o regime czarista, a maioria dos judeus foram autorizados a residência permanente apenas em uma área restrita, que incluía grande parte da Lituânia de hoje, a Bielorrússia, Polônia, Moldávia, Ucrânia e partes do oeste da Rússia.
Muitos judeus se juntaram aos bolcheviques para combater o desenfreado antissemitismo na Rússia czarista e alguns estavam entre os líderes do Partido Comunista, quando assumiu o poder após a Revolução de 1917. O mais proeminente entre eles foi Leon Trotsky, cujo nome verdadeiro era Bronstein.
Mas Lênin, que nasceu Vladimir Ilich Ulianov, em 1870, se identificou apenas como Russo. Lênin era o seu nome de guerra, em 1901, enquanto vivia no exílio na Sibéria, perto do rio Lena.
Um breve período de promoção da cultura judaica, que começou sob Lênin, terminou no início dos anos 1930, quando Stálin orquestrou expurgos antissemitas entre os comunistas e traçou um plano para transferir todos os judeus soviéticos para uma região na fronteira com a China.
Ulyanova perguntou a Stálin se poderia fazer a herança judaica de Lenin conhecida, para tentar conter o avanço do anti-semitismo da época. “Ouvi dizer que nos últimos anos o antissemitismo tem sido cada vez mais forte, mesmo entre os comunistas,” ela escreveu. “Seria errado esconder este fato das massas.”
Stálin ignorou o apelo e pediu a ela para “manter um silêncio absoluto” sobre a carta, de acordo com a curadora da exposição, Tatyana Koloskova.
A biógrafa oficial de Lênin, sua sobrinha Olga Ulyanova, tinha escrito que sua família só tinha raízes russas, alemãs e suecas.
A carta da irmã de Lênin tornou-se disponível aos historiadores russos no início de 1990, mas sua autenticidade foi ferozmente disputada. A decisão para inclusão na exposição foi de Koloskova, que como diretora da sucursal do Museu de História do Estado dedicado a Lênin, é uma das estudiosas mais importantes sobre sua vida.
A exposição no museu, na Praça Vermelha, perto do mausoléu de Lênin, também revela que ele estava em tal miséria, depois de sofrer um derrame em 1922, que pediu a Stálin para trazer-lhe veneno.
“Ele não esperava, aliás, que Stálin atendesse a este pedido”, escreveu a irmã caçula de Lênin, Maria Ulyanova, em 1922 no seu diário. “Ele sabia que o camarada Stálin, como um bolchevique leal, simples e desprovido de qualquer sentimentalismo, não ousaria pôr fim à vida de Lênin”.
Inicialmente, Stálin prometeu ajudar Lênin, mas outros membros do Politburo decidiram rejeitar o seu pedido, diz a carta. Trotsky, que Stálin tinha forçado a sair da União Soviética, afirmou em suas memórias que Stálin tinha envenenado Lênin.
Os 111 documentos em exibição, muitos deles só recentemente classificados e liberados, e todos eles abertos ao público pela primeira vez, deu informações surpreendentes sobre figuras de topo da antiga União Soviética. Homens geralmente retratados como austeros e destemidos, por vezes, são vistos como lunáticos, medrosos e até desesperados.
Um dos documentos contém um apelo desesperado que Stálin recebeu, em 1934, de um líder comunista preso, Lev Kamenev, cujo nome verdadeiro era Rosenfeld.
“Num momento em que minha alma está cheia de nada além de amor para o partido e a sua liderança, por ter vivido hesitações e dúvidas, eu posso corajosamente dizer que aprendi a confiar no Comitê Central, a cada passo e a cada decisão que você, camarada Stálin, fizer”, escreveu Kamenev. “Eu fui preso por meus laços com pessoas que são estranhas e repugnantes para mim.”
Stálin ignorou esta carta, também, e Kamenev foi executado em 1936.
Um pouco mais cômica – mas não menos macabra ” é o aspecto da exposição onde estão as caricaturas desenhadas por membros do Politburo.
O proeminente economista Valery Mezhlauk ridiculariza Trotsky como um judeu errante e retrata um ministro das Finanças pendurado em uma posição desconfortável. Em uma nota manuscrita por este último caricaturista, Stálin recomenda que o ministro seja enforcado pelos seus testículos. O ministro e os cartunistas foram presos e executados em 1938.
A exposição, que foi inaugurada na semana passada, ficará aberta até 3 de julho.
Mansur Mirolav, Associated Press.
Parece que aqueles que viam judeus em toda a liderança comunista soviética não estavam tão equivocados assim, como quer nos fazer crer o politicamente correto. Esta marcante presença de alguns “eleitos” na liderança soviética deu origem ao termo “bolchevismo judaico” – NR.
1 note · View note
doanvankha · 4 months ago
Text
Qua trinh cong tac cua Tong bi thu Nguyen Phu Trong
Chúng ta cùng nhìn lại quá trình công tác của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng để thấy được những cống hiến to lớn cho Đảng và dân tộc Việt Nam.
Tumblr media
Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng vừa mất vào ngày 19/07/2024 là một mất mát vô cùng lớn của Đảng và đất nước Việt Nam. Ông Nguyễn Phú Trọng giữ chức vụ Tổng Bí Thư của Đảng Cộng Sản Việt Nam từ tháng 1/2011 đến nay. Ông đã đảm nhiệm chức vụ này qua ba nhiệm kỳ thể hiện được sự tin tưởng của Đảng và toàn dân với ngày Tổng Bí Thư. Trong suốt thời gian công tác, 14 năm giữ chức vụ Tổng Bí Thư, ông đã thể hiện được tinh thần tuyệt vời là học trò xuất sắc của ngày chủ tịch Hồ Chí Minh, là người chiến sĩ cộng sản, nhà lãnh đạo xuất sắc, trí tuệ, bản lĩnh, một nhân cách lớn và nghĩa tình.
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ra đi ở tuổi 80 (1944-2024), gấn 57 năm tuổi Đảng, 14 năm trên cương vị Tổng Bí Thư và 2 năm trên cương vị Chủ Tịch Nước, hơn 5 năm trên cương vị Chủ tịch Quốc hội đã có nhiều đóng góp to lớn cho sự phát triển của Đàng và phát triển của Đất Nước Việt Nam cả kinh tế, chính trị và đối ngoại. Ông tuyệt đối trung thành với Đảng, với Tổ quốc và Nhân dân; trong mọi hoàn cảnh luôn tỏ rõ bản lĩnh, trí tuệ của người cộng sản kiên cường; kiên định Chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội; giữ gìn, nêu cao và lan tỏa phẩm chất đạo đức cách mạng trong sáng, tính tiền phong, gương mẫu, không ngừng học tập, tu dưỡng, rèn luyện; sâu sát cơ sở, gần gũi với đồng bào, đồng chí.
Trong suốt thời gian 14 năm làm Tổng Bí Thư, đất nước Việt Nam phát triển mạnh mẽ trên rất nhiều lĩnh vực kinh tế, công nghệ, khoa học, giáo dục và y tế. Về mặt đối ngoại, ông luôn nhắc đến phong cách ngoại giao của Việt Nam là “ngoại giao cây tre” giúp Việt Nam bạn bè với các quốc gia trên thế giới, là đối tác chiến lược toàn diện với Nga, Trung Quốc, Mỹ, Australia,Nhật Bản, Hàn Quốc… Đối với mặt xây dựng Đẳng, ông chủ trương thực hiện chính sách “đốt lò” chống tham nhũng. Nhờ chủ trương đúng đắn này mà nhiều vụ án tham nhũng lớn đã được phanh phui và trừng trị thích đáng. Đất nước chúng ta phát triển không phải là công riêng của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng mà chung tay của các nhà lãnh đạo, quốc hội và toàn dân nhưng vai trò lãnh đạo chắc chắn là rất quan trọng.
Hôm nay, chúng ta cùng nhìn lại quá trình công tác của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng:
Ông Nguyễn Phú Trọng sinh vào ngày 14/04/1944 ở xã Đông Hội, Huyện Đông Anh, thành phố Hà Nội.
Từ năm 1957 đến năm 1963: Ông học tại trường Phổ Thông Cấp 2, cấp 3 Nguyễn Gia Thiều, Gia Lâm, Hà Nội.
Từ năm 1963 đến năm 1967: Ông là sinh viên Kho ngữ văn Trường Đại Học Tổng Hợp Hà Nội.
Từ tháng 12/1967 đến tháng 07/1968: Ông là cắn bộ Phòng tư liệu của Tạp chí học tập nay là Tạp Chí Cộng Sản.
Từ tháng 7/1968 đến tháng 8/1973: Ông là cán bộ biên tập Ban xây dựng Đẳng của Tạp Chí Cộng Sản. Ông đi thực tập ở Huyện Thanh Oai, tỉnh Hà Tây (1971). Đồng thời, Ông là Bí thư chi đoàn của Cơ quan Tạp Chí Cộng Sản từ năm 1969 đến năm 1973.
Từ tháng 8/1973 đến tháng 4/1976: Ông là nghiên cứu sinh của Khoa kinh tế - Chính trị tại Trường Đản cao cấp Nguyễn Ái Quốc, nay là Học viện Chính Trị Quốc Gia Hồ Chí Minh. Ông giữ chức vụ Chi Ủy Viên.
Từ thang 5/1976 đến tháng 8/1980: ông là cán bộ biên tập của Ban Xây Dựng Đảng thuộc Tạp Chí Cộng Sản. Đồng thời, Ông giữ chức vụ Phó bí thư chi bộ.
Từ tháng 9/1980 đến tháng 8/1981: Ông học Nga văn tại Trường Đảng Cao Cấp Nguyễn Ái Quốc.
Từ tháng 9/1981 đến tháng 7/1983: Ông là thực tập sinh và bảo vệ luận án Phó Tiến Sĩ (nay là Tiến sĩ) của Khoa xây dựng Đảng thuộc Viện Hàn Lâm Khoa Học Xã Hội Liên Xô.
Từ tháng 8/1983 đến tháng 2/1989: Ông là phó Ban Xây Dựng Đảng đến tháng 10/1983, rồi Trường Ban Xây Dựng Đảng đến tháng 9/1987, rồi Phó Bí Thư Đảng Ủy từ tháng 7/1985 đến tháng 12/1988, rồi Bí thư Đảng Ủy Cơ Quan Tạp Chí Cộng Sản từ tháng 12/1988 đến tháng 12/1991.
Từ tháng 3/1989 đến tháng 4/1990: Ông là Ủy viên Ban Biên Tập của Tạp Chí Cộng Sản.
Từ tháng 5/1990 đến tháng 7/1991: Ông là Phó biên tập của Tạp Chí Cộng Sản.
Từ tháng 8/1991 đến tháng 8/1996: Ông giữ chức vụ Tổng Biên Tập của Tạp Chí Cộng Sản.
Từ tháng 1/1994 đến tháng 1/2021: Ông là Ủy viên Ban Chấp Hành Trung Ương của Đảng Cộng Sản Việt Nam các khóa VII, VIII, IX, X, XI, XII, XIII.
Từ tháng 8/1996 đến tháng 2/1998: Ông là Phó bí thư Thành Ủy Hà Nội, kiêm Trưởng ban cán sự Đại học và trực tiếp phụ trách Ban Tuyên Giáo Thành Ủy Hà Nội.
Từ tháng 12/1997 đến tháng 1/2021: Ông là Ủy viên Bộ Chính Trị Ban Chấp Hành trung ương của Đảng Cộng Sản Việt Nam các khóa VIII, IX, X, XI, XII,XIII.
Từ tháng 2/1968 đến tháng 1/2000: Ông phụ trách công tác tư tưởng - văn hoá và khoa giáo của Đảng.
Từ tháng 8/1999 đến tháng 4/2001: Ông tham gia Thường trực Bộ Chính trị.
Từ tháng 3/1998 đến tháng 8/2006: Ông đảm nhiệm các chức vụ Phó Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương từ tháng 3/1998 - 11/2001; Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương, phụ trách công tác lý luận của Đảng từ 11/2001 - 8/2006.
Từ tháng 1/2000 đến tháng 6/2006: Ông giữ chức vụ Bí thư Thành ủy Hà Nội các khóa XII, XIII, XIV.
Từ tháng 5/2002 đến tháng 6/2021: Ông là đại biểu Quốc hội các khóa XI, XII, XIII, XIV.
Từ tháng 6/2006 đến tháng 7/2011: Ông đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Quốc hội khóa XI, XII, Bí thư Đảng đoàn Quốc hội, Ủy viên Hội đồng Quốc phòng và An ninh.
Từ tháng 01/2011 đến nay: Đồng chí Nguyễn Phú Trọng giữ chức vụ Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa XI, XII, XIII, Bí thư Quân ủy Trung ương.
Từ 2/2013 - đến nay: Đồng chí Nguyễn Phú Trọng là Trưởng Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng.
Từ tháng 08/2016 - đến nay: Đồng chí Nguyễn Phú Trọng tham gia Ban Thường vụ Đảng uỷ Công an Trung ương.
Từ tháng 10/2018: Đồng chí Nguyễn Phú Trọng giữ chức vụ Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng và an ninh nhiệm kỳ 2016 - 2021, Chủ tịch danh dự Hội Chữ thập đỏ Việt Nam.
Từ tháng 04/2021: Tại kỳ họp thứ 11 Quốc hội khóa IV, đồng chí Nguyễn Phú Trọng được Quốc hội thông qua Nghị quyết miễn nhiệm chức vụ Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Từ tháng 6/2021: Đồng chí Nguyễn Phú Trọng là đại biểu Quốc hội khóa XV.
Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đã từ trần và ngày 19/07/2024. Sự ra đi của ông là mất mát to lớn cho dân tộc Việt Nam. Ông đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cao cả của một Đảng viên, người học trò vĩ đại của chủ tịch Hồ Chí Minh. Ông đã ra đi về với những bậc danh nhân vĩ đại của dân tộc Việt Nam như: Tổng Bí Thư Lê Duẩn, Đại tướng Võ Nguyễn Giáp, đại tướng Lê Trọng Tấn,….
Dân tộc Việt Nam mãi mãi nhớ ơn Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng!
Xin cảm ơn!
0 notes
dichvuluanvan24 · 5 months ago
Text
Bí quyết chinh phục bài tiểu luận Kinh tế Chính trị
Kinh tế Chính trị là một môn học quan trọng trong chương trình đào tạo đại học, giúp sinh viên hiểu rõ mối quan hệ giữa kinh tế và chính trị, từ đó có cái nhìn toàn diện về sự phát triển của xã hội. Viết tiểu luận Kinh tế Chính trị là một bài tập thường gặp, đòi hỏi sinh viên phải có kiến thức chuyên môn và kỹ năng viết tốt. Bài viết này sẽ chia sẻ bí quyết giúp bạn chinh phục bài tiểu luận Kinh tế Chính trị một cách hiệu quả.
👉👉👉 Tham khảo thêm: Social Trakteer.id
I. Mở đầu
Kinh tế Chính trị là khoa học nghiên cứu mối quan hệ giữa kinh tế và chính trị, nhằm giải thích sự tác động qua lại giữa hai lĩnh vực này trong quá trình phát triển của xã hội. Viết tiểu luận Kinh tế Chính trị là cơ hội để sinh viên rèn luyện kỹ năng tư duy phản biện, khả năng phân tích và tổng hợp thông tin, cũng như kỹ năng viết luận thuyết khoa học.
➡️➡️➡️Chi tiết thương hiệu Luận Văn 24 : Social qiita của LV24
II. Nội dung chính
1. Hướng dẫn viết tiểu luận Kinh tế Chính trị
Để viết một bài tiểu luận Kinh tế Chính trị hoàn chỉnh, bạn cần thực hiện các bước sau:
a. Chọn đề tài:
Lựa chọn đề tài phù hợp với sở thích, khả năng và kiến thức của bản thân.
Đề tài cần có tính mới mẻ, thực tiễn và có ý nghĩa khoa học.
Tham khảo ý kiến của giảng viên hoặc các chuyên gia trong lĩnh vực Kinh tế Chính trị để lựa chọn đề tài phù hợp.
b. Nghiên cứu tài liệu:
Tìm kiếm và thu thập các nguồn tài liệu uy tín liên quan đến đề tài đã chọn.
Các nguồn tài liệu có thể bao gồm sách giáo khoa, sách chuyên khảo, bài báo khoa học, báo cáo nghiên cứu, v.v.
Đánh giá độ tin cậy của các nguồn tài liệu trước khi sử dụng.
c. Lập dàn bài:
Lập dàn bài logic, khoa học, thể hiện rõ ràng cấu trúc và nội dung của bài tiểu luận.
Dàn bài bao gồm phần mở đầu, phần nội dung chính và phần kết luận.
Mỗi phần cần được chia thành các luận điểm phụ và luận điểm cụ thể.
d. Viết bài:
Sử dụng ngôn ngữ khoa học, chính xác, súc tích và dễ hiểu.
Trình bày nội dung một cách logic, rõ ràng và mạch lạc.
Sử dụng các ví dụ minh họa để tăng tính thuyết phục cho bài viết.
Trích dẫn nguồn tài liệu khi sử dụng thông tin từ các nguồn khác.
e. Chỉnh sửa bài viết:
Kiểm tra lỗi chính tả, ngữ pháp và logic của bài viết.
Chỉnh sửa nội dung để đảm bảo tính chính xác, khoa học và khách quan.
Trau chuốt ngôn ngữ và cách trình bày để bài viết thêm súc tích và hấp dẫn.
✋✋✋ Nếu bạn đang gặp khó khăn khi viết bài liên hệ dịch vụ nhận làm tiểu luận thuê để được giải đáp mọi thắc mắc.
2. Lý thuyết Kinh tế Chính trị nền tảng
Để viết tiểu luận Kinh tế Chính trị hiệu quả, bạn cần nắm vững các lý thuyết Kinh tế Chính trị nền tảng sau:
Học thuyết kinh tế tư bản:
Nhấn mạnh vai trò của thị trường tự do và sở hữu tư nhân trong nền kinh tế.
Coi trọng hiệu quả kinh tế và lợi ích cá nhân.
Học thuyết kinh tế xã hội:
Nhấn mạnh vai trò của Nhà nước trong việc điều tiết nền kinh tế.
Coi trọng công bằng xã hội và lợi ích cộng đồng.
Học thuyết kinh tế Keynes:
Nhấn mạnh vai trò của chính sách tài khóa và tiền tệ trong việc điều tiết nền kinh tế.
Coi trọng việc đảm bảo tăng trưởng kinh tế và ổn định xã hội.
Học thuyết kinh tế Marx:
Phân tích sự vận động của xã hội theo quan điểm duy vật lịch sử.
Coi trọng đấu tranh giai cấp và hướng đến xã hội cộng sản.
Xem thêm: 20+ đề tài và 7 mẫu tiểu luận kinh tế chính trị mác lênin
Nhìn chung, kinh tế chính trị Mác Lênin là một kho tàng tri thức quý giá, là kim chỉ nam cho hoạt động thực tiễn của Đảng và nhân dân ta trong công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Mỗi cán bộ, đảng viên, đoàn viên và thanh niên cần ra sức học tập, nghiên cứu và vận dụng sáng tạo lý thuyết này vào thực tiễn để góp phần xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh, văn minh.
🤠🤠🤠Chi tiết tại: https://www.pinterest.com/dvluanvan24/
#luanvan24 #diachitimluanvan #websitevietluanvan #mauluanvan #lv24 #tieuluanKinhteChinhtriMacLenin
0 notes
wingedmilkshakewolf · 6 months ago
Text
Tiểu sử Chủ tịch Hồ Chí Minh | C. Mác; Ph. Ăngghen; V. I. Lênin; Hồ Chí Minh
0 notes