#học bổng
Explore tagged Tumblr posts
tienganhtaiphi · 28 days ago
Text
Cập nhật mới nhất từ trường Anh ngữ CIJ, thành phố Cebu, Philippines
Trường Anh ngữ CIJ Academy & School tọa lạc tại Cebu, Philippines rất vui mừng được chia sẻ những thông tin cập nhật mới nhất từ CIJ đến quý học viên! Continue reading Cập nhật mới nhất từ trường Anh ngữ CIJ, thành phố Cebu, Philippines
0 notes
eigroupclick · 3 months ago
Text
Tumblr media
Giám Đốc Kinh Doanh Hồ Chí Minh - Thị Trường Tây Ban Nha Và EUPhone/Zalo: 0989890022 - Mr Chuyền
1 note · View note
ykeducation · 8 months ago
Text
TUYỂN SINH ĐẠI HỌC SEJONG
0 notes
priincetonenglish · 9 months ago
Text
Tips viết bài luận xin học bổng “cực kỳ” hiệu quả
0 notes
banmaihong · 9 months ago
Text
(VTC News) - Thái Vũ Đức Anh, lớp 12 trường THPT chuyên Lê Quý Đôn, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu giành học bổng toàn phần 8,3 tỷ đồng đến Đại học Yale, Mỹ.
Khát vọng thay đổi cộng đồng Đại học Yale ở bang Connecticut, Mỹ thành lập năm 1701. Trải qua hơn 320 năm phát triển, năm nay, trường nhận 2.150 sinh viên, từ khoảng 57.400 hồ sơ, tỷ lệ cạnh tranh nhất lịch sử. Yale nằm trong nhóm trường tinh hoa Ivy League – 8 đại học tư thục danh giá hàng đầu Mỹ. Ngoài Yale, Đức Anh còn được nhiều trường đại học top 30 thế giới cấp học bổng, với mức 5 – 6 tỷ…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
daihocuef · 2 years ago
Link
1 note · View note
nguyenngockhoa · 4 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Mừng một ngày đẹp trời tôi đã nhận được học bổng. Buồn vì một ngày, tôi không nỡ để đi, không nỡ để xa mọi người thân yêu.
64 notes · View notes
toska-003 · 3 months ago
Text
Tumblr media
Sau chuỗi ngày mòn mỏi chờ kết quả thì hôm nay mình đã nhận được tin đậu học bổng. Sẽ nhớ mãi tháng ngày lần đầu lên đây mà còn một thân một mình mạnh dạn đi từ quận này sang quận khác để phỏng vấn. Sau 3 vòng tuyển với sự nỗ lực may mắn đã mỉm cười với mìnhhhh. 2024 là một năm đáng nhớ về mặt thành quả. Đậu được trường mình muốn, đậu được học bổng mình ước mơ - cố lên nhen mình ơiiii
16 notes · View notes
Text
Plan A: tốt nghiệp xong về quê thi viên chức làm nhà nước, sống một cuộc đời bình bình dị dị với ba mẹ. (cái này maybe là phương án cuối cùng bởi vì toi chưa bao giờ thích nơi đó, có quá nhiều tổn thương mà t sẽ kbh quên từ những người gọi là anh chị em cô dì chú bác ruột của ba t).
Plan B: tiếp tục sống ở tp đáng sống nhất VN, một cuộc sống chậm rãi, mọi thứ vừa đủ. Ngày ngày trau dồi kiến thức, kỹ năng chuyên môn, tối soạn giáo án sáng đi dạy, cố gắng tích luỹ một ít rồi học lên thsi, xd profile vip pro apply học bổng du học.
Plan C: Chuyển vào SG sinh sống và làm một công việc trái ngành, bắt đầu lại tất cả, no fam no frs, no ...
Plan D: bỏ hết tất cả, đến một huyện miền núi, thiên nhiên hùng vĩ, con người giản dị chất phác, thời tiết đêm đêm se lạnh, trở thành cô giáo vùng cao, đưa con chữ vào bản, đưa các em gần với thế giới. (nghe cái này có vẻ khó thực hiện nhưng nó là ước mơ)
Tumblr media
9 notes · View notes
iambep · 2 years ago
Text
Tumblr media
Năm 2022 tôi đọc nhiều nhưng dang dở nhiều, chẳng sao cả tôi nghĩ, chỉ là một quyền của người đọc. Vẫn giữ được thói quen đọc từ 11h - 1h sáng, nhưng tôi luôn luân chuyển giữa những cuốn sách, kiểu gặp bạn cũ, mỗi người một tý. Có cả bạn mới nhưng cũng không đáng kể. Ở nhà mới, tôi có không gian hơn, có quyền bật một list nhạc chạy liu diu đủ nghe mà không ai bị phiền cả. List năm nay có gì mới, không có gì nhiều, vẫn các tác giả cũ nhưng có những quyển đã làm tôi khoái trá đến tận bây giờ. ......
Phía tây không có gì lạ.
Một cuộc diễu binh trong thế chiến thứ nhất, nhân cái dịp Netflix ra bản điện ảnh, nhưng nó có diễn tả được tâm lý như trong sách không, một lần nữa tôi lại đồ rằng không. Cái hay của Remarque là không sụt sùi thương cảm, trực diện, tường tận, đôi khi là sự trống rỗng của những quan sát: cẳng tay cẳng chân ở trên cây, đồng đội dọn xác, mấy cái hành động hàng ngày. Nhưng nó ám ảnh. Giết người có sướng không? Tôi cho là không sướng, cho dù đó là kẻ thù của mình. Quá trẻ để ra trận, để chết và để đối mặt với nhưng bi thương của cuộc đời. Một lần nữa, tôi đọc lại Remarque, người anh hùng văn chương của tôi và vẫn còn thòm thèm cảm giác ấy cho tới tận khi viết những dòng này.
Chân dung của Dorian Gray
Đẹp trai thì luôn có lợi thế, trẻ mãi cũng sướng, nhưng bất tử thì thành ra lời nguyền. Cuốn sách này làm cho tôi phê bởi chất văn chương của nó, dùng từ nào cho đúng, phải là lộng lẫy, phải là bay bổng. Sự băng hoại và tha hóa, tuổi trẻ và cuồng vọng. Đọc nó thấy sướng, mà chắc là chỉ cần có vậy. Tôi nghĩ, ừm, với cái đầu nhỏ bé này của mình, năm nay đọc được nó cũng là rất thống khoái rồi.
Người ăn chay
Han Kang sẽ luôn giữ một vị trí vô cùng quan trọng trong các tác gia Châu Á của tôi sau cuốn sách này. 3 tuyến truyện, về sự lạc lối, về cái khác người, cách người ta theo đuổi "cá nhân" "nghệ thuật" âm thầm và lặng lẽ trong một vỏ bọc của "gia đình". Và liệu rằng chúng ta có nên tin vào những cái mái nhà êm ấm bên ngoài ta vẫn tưởng là vậy hay không. Và rồi đời là một lựa chọn, bạn chọn sai, bạn sẽ sa chân vào một cái mạng nhện và không có lối thoát. Uhm, nhưng sai và đúng, ở một cái tuổi, nó luôn chỉ là tương đối, bạn nghĩ bạn kiểm soát được nó ư. Có khi định mệnh chờ ta ở đó khá lâu rồi.
Nhạc đời may rủi.
Paul Auster, bạn tôi, làm tôi tê tái vì cuốn sách này. So nó với Moon Palace, giờ thì tôi thích nó hơn. Trước đó tôi nghĩ Moon Palace thì đỉnh mẹ nó cao rồi. Cơ mà không, có lẽ ngọn núi này Paul Auster sẽ không bao giờ vượt qua được nữa. Đi xây tường sau khi bị gán nợ cờ bạc. Tưởng là giàu nhưng cuối cùng lại nghèo. Từ một trò chơi may rủi (đương nhiên có xác xuất thắng thua) nhưng lại đưa nhau đến một bài học mở mắt. Cuốn sách này bạn tôi ơi, nếu như bạn đọc nó, tôi tin chắc rằng bạn sẽ mê nó như tôi. Đây chính là best book of 2022.
Sống Mòn
Nhân dịp nhà Z mở cuộc bình chọn tác phẩm Việt Nam, tôi chọn đọc nó. Thật ra về văn học Việt Nam tôi là dạng khờ khạo, thiếu hiểu biết, nhưng tôi cũng kệ. Sở thích của tôi là đọc văn học nước ngoài, chứ văn học Việt Nam làm tôi ngao ngán. Nhưng mà không bạn ơi, có mấy cái định kiến bạn luôn bị đập tan tành khi tình cờ vào một ngày đẹp giời bạn sờ vào nó. À, nó nhắc tôi đến lòng dũng cảm để đập bỏ mấy xuẩn ngốc này của mình. Cuốn sách này làm tôi buồn, làm tôi ngáo đét mất mấy hôm. Kiểu như bị người yêu bỏ. Tôi phát hiện ra mình khâm phục cụ thế nào, thế rồi tôi phát hiện ra mình có full bộ của cụ. Những thứ tủn mủn vụt vặt đau đớn đến thế, nghèo đói nó có sức mạnh tàn nhẫn đến thế. Chúng ta cứ như loài vật cả khi nghĩ đến cái ăn. Tàn ác, sấm sét. Lần đọc lại thứ 2 này, tôi mở mắt.
Tội ác và hình phạt.
Một định kiến nữa của tôi là ghét văn học Nga. Tôi không biết, tự nhiên nó sinh ra. Thế quái nào tôi đọc Turgenev xong đâm ra tự ngồi cắn rứt lương tâm, và bao nhiêu bí thuật trùm lấy cụ Dostoyevsky, nào là khó đọc, ngồn ngộn, dày quá. Kindle đã giải quyết mọi vấn đề về thể xác cho tôi, từ độ dày, đèn tự sáng, vuốt siêu mượt. Và tôi chìm đắm vào cụ. Con mẹ nó, thật thề tôi đọc cuốn này song song với Anh em nhà Karamazov, rồi có lúc đọc hồi ký viết dưới hầm. Mỗi cuốn đều làm tôi phải bật dậy, hút điếu thuốc, đi lại, và hỏi cái con người quái lạ này, lúc đi đày biệt xứ ở Siberi có ăn nhầm cây cỏ gì không mà có thể viết cuốn sách như thế, có thể mô tả nội tâm sâu đến vậy. Thôi để trả lời tôi lên mạng đặt thêm mấy cuốn nữa về để chiêm nghiệm thêm. Tôi đã tìm ra một trò chơi nữa của riêng mình. Cảm ơn Kindle vì cho tôi khoái cảm này.
Émile hay là về giáo dục
Anh em theo dõi tôi, cũng biết năm nay cuốn này là best non fiction mà tôi đọc. Tôi hy vọng anh em bạn bè của mình, những người có con và chưa có con đều có thể đọc nó và có thêm những góc nhìn "kinh điển" về dạy dỗ con trẻ. Rất buồn cười là tôi đã rơm rớm một lần khi đọc nó, điều tôi không có khi đọc mấy cuốn ở trên. Một cuốn sách đầy sức nặng, khai sáng bạn tôi ơi. Cái đầu mụ mị của tôi đã có một tia sét xé ra ở một số chap. Cuốn này cũng cảm ơn Kindle đã tài trợ luôn. Tôi đọc nó, vỗ đùi, lên mạng check Rousseau xem ông ăn cái gì, có gì hay ho không, và tôi gặp khá nhiều thứ hay ho khi đọc "Lên tàu cùng Socrates" mà trong đó có một chương về ông bạn tôi. Có một cuốn muốn trồi lên để sánh bước đó là Discourse của Epictetus, nhưng mà tôi nghĩ, vụ này để sau. Nó hợp vào một dịp khác. .....
Còn rất nhiều thứ thúng mủng tùng xèng tôi đọc trong năm nay, phần lớn trôi tuột. Tôi đọc lại cả Bích Huyết Kiếm, Liên Thành Quyết, rồi Vô Kị Ca Ca, Núi Thần, Atlas vươn mình, Lịch Sử... toàn bộ Kawabata, Mishima Yukio. Tôi đọc mấy quyển trộm mộ, móc túi, mấy cuốn non fiction toàn rao giảng cái gì tôi quên rồi, đọc từ ngôn tình đến manga, manga năm nay tôi đọc nhiều đến nỗi mà tôi quyết không mua thêm để sưu tầm nữa. Sách mới, sách được tặng vẫn chất núi ở nhà, năm nay sẽ lại là một năm bạo liệt nhưng mà tôi sẽ mua ít đi, chắc chắn thế rồi.
Tôi không muốn nói gì về văn hóa đọc, hay tầm quan trọng của việc đọc. Chỉ là với cá nhân, nó luôn cho cái đầu bé nhỏ của tôi những thứ mới mà đời tôi chưa được trải qua bao giờ. Đi ngắm nhìn nghe kể lại là một kiểu khác. Tưởng tượng và "đối thoại" với tác giả lại là một trò chơi khác. Ở đó, tôi hồn nhiên, ít muộn phiền (đôi khi có đấy) và khám phá ra bản thân còn rất nhiều thứ phải làm. Đọc, rất là cô độc, nhưng đó là cái cô độc đáng tiền. Bạn chỉ nhận ra nó đáng tiền khi một ngày nào đó ngồi vẩn vơ, bạn nghĩ lại ủa, cái này, cảm giác này, trong đoạn nào ấy nhỉ, ông ấy, bà ấy đã viết rồi. Trời ơi. Mẹ ơi. Ở giữa phố, muốn hét lên một phát. Nhưng tôi lại im. Đọc nhiều, lại bớt nói nhiều, lạ thật.
Tranh của Vincent van Gogh 1888 - The Novel Reader.
From BeP
241 notes · View notes
chuengg · 8 months ago
Text
Không ai biết bạn đã cố gắng như thế nào đâu. Cho dù bạn đi học xa trường hàng chục cây số, cũng chẳng ai biết bạn đã tuyệt vọng 1000 lần như thế nào vì phải chen chúc trên chiếc xe buýt thậm chí không đủ chỗ ngồi ấy. Cho dù bạn thức đêm đến 2 giờ sáng để ôn thi, cũng không ai biết 5 giờ bạn đã phải dậy để đón chuyến xe kịp giờ thi chỉ 1 tiếng sau đó. Và cho dù bạn đạt điểm học tập cao nhất, bạn cũng không bao giờ ngờ được rằng bản thân để vụt mất suất học bổng vốn dĩ nằm trong tầm tay, điều cay đắng hơn chính là chỉ vì bạn thiếu 1 điểm hoạt động mà bạn không bao giờ nghĩ là nó đủ sức kéo chân mình.
Tumblr media
Cuộc đời chính là như thế, kể cả khi bạn thất vọng đến nỗi nước mắt vô thức rơi, bạn cũng chỉ có thể quẹt đi và vội vã tìm góc trốn. Sau đó vẫn phải làm những công việc theo như kế hoạch với vẻ mặt như chưa từng có gì xảy ra với mình. Thật ngớ ngẩn phải không.
Lần đầu tiên trong đời tôi hành hạ cảm xúc và dày vò sức chịu đựng của mình đến cực độ cho việc học nhưng giờ tôi chẳng có gì ngoài việc đã trượt suất học bổng mà tôi ngỡ như mình nắm chặt nó trong tay…
15 notes · View notes
tienganhtaiphi · 2 months ago
Text
Black Friday Siêu Ưu Đãi Cùng QQ English – Giảm 50% Học Phí!
Giảm ngay 50% học phí khi nhập học trước ngày 20/12. Đây chính là cơ hội chưa từng có vừa tiết kiệm chi phí, vừa có môi trường học tiếng Anh chất lượng với đội ngũ giáo viên giàu kinh nghiệm và phương pháp giảng dạy độc quyền.
QQ English – cơ sở Beachfront mang đến chương trình ưu đãi cực khủng dành riêng cho các bạn trẻ đang muốn nâng cao trình độ tiếng Anh và tận hưởng trải nghiệm học tập bên bãi biển Mactan! Continue reading Black Friday Siêu Ưu Đãi Cùng QQ English – Giảm 50% Học Phí!
0 notes
halyyhpa · 2 months ago
Text
Ai cũng biết, bây giờ tớ cứ hở tí là “Yêu cô Yến lắm, yêu cô Yến nhất trong tất cả các giáo viên đã từng gặp” hay “Mãi một tình yêu với cô Yến” hoặc là “Chưa thấy ai đủ sánh ngang với cô Yến”, “Cô Yến có hình bóng đỉnh nóc kịch trần, tràn ngập trái tim tôi rồi” nhưng đâu phải ai cũng biết tớ từng “Ghét cô đó nhất, tại sao lại cho tôi học cô này???”:). Đúng rồi đó, tớ từng rất ghét cô, có thể nói là người mà ngay từ lần đầu gặp mặt đã ghét luôn rồi.
Tớ vẫn còn nhớ hôm đầu tiên gặp cô vào đầu năm lớp 8, nhìn thấy dáng người nhỏ bé của cô, tớ nghĩ rằng cô còn rất trẻ, nên khi cô bước trên bục giảng, tớ cứ đinh ninh là cô mới ra trường, chỉ đến đây dạy thay cho cô khác thôi chứ cô văn dạy lớp tớ chưa thật sự xuất hiện. Sở dĩ tớ mong có một cô giáo dạy văn khác mà không phải là cô vì lúc ấy tớ thấy cô “khó ưa” quá, ngay từ lần đầu gặp đã cảm thấy năng lượng “không tốt, u ám” rồi. Ôi thế nào cô xác nhận cô sẽ dạy văn cho lớp trong 2 năm tới và cô khó tính thật, cô nói rất nhiều về các nguyên tắc do cô đề ra, nào thì “các bạn đừng ảo tưởng về điểm số lớp 6, lớp 7 của mình”, nào thì “các bạn học cô thì phải theo cô”. Đấy, thế là ánh nhìn đầu tiên đã ghét rồi, cô nói mấy câu xong ghét cô thêm. Vì tớ thích cô giáo nhẹ nhàng, thoải mái thôi chứ không thích cô giáo kỉ luật, kỉ cương, nghiêm khắc thế này đâu!
Sự ác cảm của tớ dành cho cô càng được củng cổ khi cô nói rằng: “Cô sẽ dạy văn như dạy toán, dạy văn có công thức”. Từ rất sớm rồi, đối với tớ, văn học là nghệ thuật, là sáng tạo, là thoả sức tưởng tượng của mình, tớ mới nghĩ là văn ra văn, toán ra toán, sao lại nhét văn vào khuôn khổ như thế thì còn gọi gì là tư duy sáng tạo nữa, “Không học cô này đâu!!!”.
Không riêng gì cô, có khá nhiều người lần đầu gặp đã tạo cho tớ cảm giác không mấy thiện cảm nhưng cô là ngoại lệ hơn một tí, “không mấy thiện cảm” là vẫn có cảm tình một tí tẹo tèo teo, còn cô là ghét luôn, đầu tiên và duy nhất. Và như người khác thì nói chuyện mấy câu sẽ tăng dần thiện cảm, còn cô là càng ngày càng ghét🥰. Hồi ấy, tớ ngồi bàn đầu, cô nói bao nhiêu câu là tớ nghe được hết và câu nào câu nấy càng nghe càng khác khẩu với tớ. Vẫn nhớ là cô bảo cô không thích đi du lịch, nhà cô chỉ có chồng và 3 con cô đi thôi (à đấy, cô không phải sinh viên mới ra trường, 3 con hẳn hoi rồi nhé). Tớ mới nghĩ là du lịch để nhìn ngắm thế giới mà cô cũng không thích được nữa thì đích thị mình không thể học được cô này rồi, trái dấu quá nhiều.
Một lần nọ cô nhìn tớ viết bài, ừ đúng là tớ trình bày không đẹp thật, thừa ra rất nhiều chỗ mà chữ cứ líu ríu vào nhau, cô chỉ vở tớ nói cách trình bày. Tớ tự ái🤗 và ghét cô. Chưa kể có lần tớ hỏi “Cô ơi, học thêm có mất tiền không ạ?”cô trả lời “Trời ơi, học thêm mà không mất tiền à?”. Đúng là tớ hỏi ngu thật nhưng tớ vẫn tự ái, người mình đã không ưa thì nói cái gì, kể cả đúng cũng khiến mình khó chệu (giời ơi nghĩ lại thấy nhục thế không biết, hỏi thế cũng hỏi được🤦‍♀️). Quả như đúng với câu tục ngữ đầu năm cô nói:
“Yêu ai yêu cả đường đi
Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng”
Ghét để trong lòng mãi thì đâu có ổn. Trong mỗi bữa ăn, mẹ tớ thì nấu ăn, còn tớ thì “nấu xói” cô Yến☺️. Tớ nói với mẹ là: “Con không thích cô đấy đâu! Cô ấy cứ như thế nào ấy!!!” hay “Cô ấy khó tính lắm”. Đặc biệt có câu này, nói ra sợ cô Yến đọc được chắc cạch mặt tớ mất, thôi đại ý là lúc ấy tớ nói về cô với mẹ với một từ gần nghĩa với từ “hạn hán”, ý chỉ cô dạy khuôn mẫu, công thức quá để sự sáng tạo, tưởng tượng bay bổng nảy mầm. Tất nhiên lúc ấy vì tớ ghét cô nên chẳng thể nhìn ra được điểm tốt của cô, cứ chăm chăm vào nghĩ xấu thôi. Ghét cô nên việc học văn dần hết hấp dẫn với tớ, chỉ cần nghĩ đến việc hôm nay phải gặp cô là tớ đã phát chán rồi.
Ghét cô là thế nhưng vì tớ đã có mục tiêu nên tớ vẫn tham gia đội tuyển văn của trường. Và có lẽ chính quyết định này đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của tớ về cô…
Học dần rồi cũng quen, tớ không còn quá ghét cô nữa nhưng ác cảm thì vẫn có. Ấy thế mà cô giáo “khó tính” hằng ngày khi dạy đội tuyển lại có phần nhẹ nhàng hơn. Có lẽ cô bộc lộ khía cạnh này là vì đội tuyển chỉ có 4 bạn nữ lại rất ngoan mà, không như A7 51 con người mà hơn phân nửa “nghịch như quỷ”:). Cô cho bài và giảng từ từ, gợi ra những ý nghĩa, cứ đằm thắm, đáng yêu thế thôi. Thế là chẳng biết từ khi nào, tớ quên béng mất mình từng ghét cô Yến đấy.
Có một lần học tiết của cô vào buổi chiều, cả lớp đang rất yên ắng, cô đi lại quan sát mọi người, rồi khi cô đang ở đằng sau lưng tớ, cô bắt chợt nói một điều gì đó khiến tớ đang tập trung làm bài phải giật mình, vai rung lên. Cô để ý điều đó nên để tay lên vai phải của tớ rồi nói “Sao giật mình thon thót thế con?” và cả lớp quay lại nhìn tớ cười. Tớ cũng cười theo nhưng không phải vì ái ngại, xấu hổ mà là thấy sao cô Yến lại nhẹ nhàng, lại dịu dàng, lại quan tâm học sinh đến thế. Nhưng ấy là khi kể lại khoảng khắc này, tớ mới nhận ra cái cười ấy sao lại bất chợt xuất hiện như vậy, lí trí tớ khi ấy chưa biết nhưng trái tim đã hiểu rồi, chính vì vậy mà có nhiều lúc tớ nghĩ rằng mình vô thức cảm mến cô là từ khoảng khắc này nhưng không hiểu lí do tại vì sao.
Nếu đó là sự kiện khiến tớ không nhận ra mình đã gạt bỏ hoàn toàn ác cảm cô mà thay vào đó là thiện cảm thì có một sự kiến khiến tớ hoàn toàn nhận thức được mình đã quý cô hơn rất nhiều rồi…
Năm ấy là năm đầu tớ thi học sinh giỏi, vì còn nhiều bỡ ngỡ nên tớ đã suýt soát nữa thì được giải. Tớ nhắn tin và bày tỏ cảm xúc với, không phải buồn rầu đâu, tớ nói rằng đây là trải nghiệm và sẽ cố gắng hơn. Cô nhắn lại với những dòng tin rất ấm áp, cô nói rằng dù sao cũng xuất phát muộn hơn các bạn 2 năm mà làm được như vậy là rất giỏi rồi. Đọc những đong an ủi ấy, tớ không khỏi không xúc động và có tình cảm với cô hơn rất nhiều. Tớ không muốn ghét cô nữa đâu.
À nhắc đến đội tuyển năm ấy, tớ cảm thấy kiến thức khó quá, rộng quá mà khả năng mình hạn hẹp nên cuối buổi chiều một hôm nọ, tớ xin cô rời đội tuyển, nhưng khi tớ chưa kịp nói xong, cô đã không đồng ý và bảo rằng : “Con có sự chăm chỉ, không phải ai cũng có được. Con đừng tự ti về khả năng của con như thế. Con cứ thi đi, chỉ còn một tháng nữa thôi,… thế nhé!”. Cô bỏ đi ngay sau đó để lại tớ đang rất bàng hoàng mà ngồi bệt xuống đất. Lúc ấy tớ giận cô lắm, tớ trách cô không quan tâm đến cảm xúc của học sinh. Nhưng sau này tớ phải cảm ơn cô rất nhiều vì chính hành động giữ tớ lại đội tuyển tớ mới có cơ hội thân thiết hơn với Quỳnh Anh, Hà Minh, được lên quận học, được học kiến thức từ nhiều cô, vì thế mà mở mang góc nhìn đầu óc. Tớ phải biết ơn cô Yến nhiều lắm luôn.
Thế đấy, tớ từ ghét cô Yến nhất thành yêu cô Yến nhất (nhất trong tất cả các giáo viên tớ từng gặp nè). Sau này, những điều mà khi mới gặp tớ rất ghét ở cô lại thành những điều tớ rất trân quý ở cô. Người ta vẫn bảo “Mưa dầm thấm lâu” mà. Điều đầu tiên, cô “dạy văn như toán” không phải là bó buộc văn học trong khuôn mẫu mà cho nó một phương pháp để phân tích dễ dành hơn, để biến những câu hỏi tưởng chừng như xa lạ thành gần gũi, quen thuộc hơn, đưa cái trừ tượng thành cái hữu hình, học theo cách này văn vừa dễ vào đầu lại dễ hiểu sâu. Cái thứ hai, cô không khó tính, khắc nghiệt, nói chuẩn thì phải là cô sống có nguyên tắc, có kế hoạch, có kỉ luật, có khoa học. Phải nói rằng nhờ đức tính này của cô, cô không để cho riêng cô mà còn truyền đạt cho học sinh của mình mà tớ từ một người sống tuỳ hứng, muốn thì mới làm hay “nước đến chân rồi mới nhảy” thành một người biết phân chia, sắp xếp thời gian hợp lý, ưu tiên cái nào trước cái nào sau mà vẫn hoàn thành đúng hạn. Học lâu mới biết cô khắt khe đúng chỗ, thoải mái đúng chỗ, cô vẫn vui tính, vẫn hay bông đùa hay thậm chí là còn hùa theo trò đùa của lớp, tất nhiên là có chừng mực rồi. Cuối cùng, cô từng nói rằng cô không thích đi du lịch, tớ nghĩ không hẳn là vậy mà vì hằng ngày cô bận nhiều công việc quá từ dạy học trên lớp đến nhiệm vụ của trường nên không còn thời gian để suy nghĩ về những việc ấy nữa rồi. Cô vẫn thích tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên đấy thôi, có lần cô kể rằng khi hoàn thành xong các công việc, cô sẽ dành một khoảng thời gian cho mình, cô sẽ dùng điện thoại mà thay vào đó là ra ngoài hít thở không khí thiên nhiên. Một người như thế có đáng để yêu không nào? Đến hiện tại, tớ vẫn thích những cô giáo dịu dàng, thoải mái nhưng nếu không có nguyên tắc thì tớ sẽ còn thích nữa, hay chỉ cần có kỉ luật thì đã gây ấn tượng với tớ rồi. Cùng với việc đó, tớ cũng thích cô giáo dạy văn có phương pháp rõ ràng, không có là không chịu đâu.
P/s: Tớ định kể về một điều đặc biệt này nữa về cô nhưng thấy post đã dài rồi với cả giọng văn cũng đang hơi trầm, không phù hợp với điều tớ định nữa nên là để post sau nhé. Cái này hay cực.
Tumblr media
4 notes · View notes
phan-viet-ha · 1 month ago
Text
1. Chuyện cá nhân, dự định, công việc, học hành... của mình, âm thầm làm cho tốt. Không chia sẻ ai kể cả người thân trong gia đình (trừ người có tư duy tích cực hoặc rất kinh nghiệm trong lĩnh vực đó). Ví dụ khi khởi nghiệp. Không nên nói với vợ chồng cha mẹ, những người làm nông hoặc làm công ăn lương, họ sẽ vì thương mình mà ngăn cản ngay vì sợ thất bại. Hoặc khuyên trớt quớt vì họ có kinh nghiệm bao giờ. Nhưng họ sẽ "tích cực khuyên" theo cái họ xem trên tivi. Khuyên không được là "cản" để thể hiện quyền lực hoặc sự bất lực.
Đi du học cũng vậy, chỉ chia sẻ với người từng đi du học, từng đi đây đi đó...vì nếu chia sẻ với người chưa từng đi đâu xa, họ sẽ khuyên là đừng đi, tiền đâu đi, học bổng khó lắm, đi không được đâu, vừa học vừa làm thì cực khổ lắm, hoặc coi chừng xả súng, khủng bố...theo tầm hiểu biết nhỏ nhoi của họ.
Muốn làm gì thì suy nghĩ kỹ rồi làm, không để ai can thiệp. Mình sai mình chịu. Mình đúng mình hưởng.
2. Chuyện của người khác, dù là của vợ/chồng, cha mẹ, con cái, anh em, đồng nghiệp, bạn bè...., họ không cho mình biết thì có nghĩa là mình không nên biết. Biết sẽ khổ. Việc tò mò theo dõi tin nhắn, điện thoại, fb, email, hỏi người này người kia...để tìm ra sự thật sẽ khiến mối quan hệ không còn tốt nữa. Tin tưởng thì sống chung, làm chung. Không tin thì ngay lập tức ngưng quan hệ hay hợp tác, dù sẽ khó chịu lúc đầu những sẽ thoải mái về sau. Không cố đấm ăn xôi hay cả nể hay sĩ diện. Không nên chia sẻ thông tin cá nhân để sự tò mò của người khác không có cơ hội trỗi dậy.
Tư duy cảm tính sẽ khó làm nên nghiệp lớn. Yêu hay ghét không ảnh hưởng đến sự việc. Yêu sẽ khiến mù quáng, dễ dẫn đến thất vọng. Còn ghét thì càng không vì "ghét ai tức là tự mình uống thuốc độc rồi mong người ta chết". Tư duy làm tốt là tư duy LOGIC, việc gì đúng, việc gì sai, what'right, what'wrong và HẾT.
3. Trời đất mênh mông, vũ trụ vô ngần, chưa ai có thể hiểu hết được hệ mặt trời huống hồ gì cả thiên hà hàng tỷ mặt trời như thế. Chỉ biết là mỗi người có số phận, phúc phần....do họ tự tạo ra và gửi vào ngân hàng vũ trụ, người xưa nói là "trời cao có mắt" với người tốt và "lưới trời lồng lộng" với người xấu. Còn người không tốt không xấu thì có sao hưởng vậy.
Cứ làm tốt, giúp người, tâm sáng, nghĩ tốt, nghĩ tích cực, chia sẻ của cải và kiến thức cho người khác....thì may mắn sẽ tự tìm đến vào lúc mình không ngờ nhất. Còn không phải cầu xin hay cúng bái, vì nếu cái đó mà đúng, thì các bộ lạc châu Phi đã văn minh thịnh vượng hơn Âu Mỹ nhiều. Cầu xin là thụ động, thực tế là ai cũng xin và ai cũng mong cả, nhưng chẳng mấy ai được.
Những người CÓ thì lại là những người LÀM. Số phận trong tay mình. Đứng dậy và im lặng làm, thì sẽ có.
Tumblr media
5 notes · View notes
priincetonenglish · 9 months ago
Text
Top 6 website thi thử SAT miễn phí và chất lượng
0 notes
banmaihong · 9 months ago
Text
Nam sinh Việt giành học bổng hơn 9 tỷ của Đại học Harvard
Với những góc nhìn đặc biệt về Toán học, Lê Vũ Minh Trí (lớp 12, THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam) xuất sắc giành được học bổng hơn 9 tỷ đồng từ Đại học Harvard. Continue reading Nam sinh Việt giành học bổng hơn 9 tỷ của Đại học Harvard
Tumblr media
View On WordPress
0 notes