#dặn dò
Explore tagged Tumblr posts
Text
“Hồng, em yêu…
Có người bảo rằng, tình yêu thấm thía nhất là lúc mới lấy nhau hay là khi đang chưa cưới. Anh, anh lại thấy khác, tự kiểm điểm từ lúc cưới em đến giờ là anh buồn nhất. Cầm tay em trong giờ tiễn biệt mà không muốn nói nên lời.
Dặn dò em là làm theo đúng nhiệm vụ nhưng thật sự lúc đó anh không muốn dặn dò. Anh không ngờ tình cảm của anh nó to rộng và bát ngát và không chứa trong hình thức nghệ thuật nào từ trước đến nay có thể diễn tả được...”.
— Thư của nhạc sĩ Trần Hoàn gửi vợ

#trích dẫn#dailyquotes#quotes#letters#trần hoàn#nhạc sĩ#dặn dò#thư gửi vợ#love letters#nhiệm vụ#nghệ thuật#tình yêu
3 notes
·
View notes
Text
rip everett blakely and james douglass you both would have loved singing bolero songs together.
#khi mới thương nhau anh hay nắm tay dặn dò 🗣️🗣️🗣️🗣️#mota#master of the air#everett blakely#james douglass#dougley
7 notes
·
View notes
Text
Đã qua thời mà thích một người thì mỗi ngày đều cùng nhắn cho người đó chào buổi sáng, tối lại chúc ngủ ngon, trời lạnh lại dặn dò người đó mặc thêm nhi��u áo ấm.
Bây giờ thì thích một người chỉ cần lên mạng xã hội mà tìm kiếm tên người đó, nhìn người đó gần đây tham gia những hoạt động nào, đã nhận những phỏng vấn gì, có hình ảnh nào leak ra hay không.
Cái gọi là trưởng thành, chắc là từ thích idol như yêu đơn phương, giờ lại thích một cách như bầu bạn bên nhau.
Nhưng mà với mình mà nói, mình vẫn thích nhất cách mình thích một người vào độ tuổi mười sáu, mười bảy.
Dường như khi động tâm với một người ở độ tuổi đó cảm giác luôn khiến con người ta xao xuyến. Ví dụ như năm mười lăm mười sáu tuổi mình thích nhất T-ara, sau này khi nghe lại những bài hát đó, mình như là được trở lại những ngày tháng ở sân trường vui đùa, tiếng ve kêu khắp nơi, cô dạy toán đang nói về bài toán mình giải sai rất nhiều lần.
Có phải là con người sẽ bị vướng mắc vào những thứ mình không bao giờ có được ở tuổi trẻ không nhỉ?
Thật ra mình cũng không có đáp án.
Trưởng thành sẽ mang đi thật nhiều thứ, nhưng cũng có những người mãi ở trong thanh xuân của bạn. Đó là thời thanh xuân không thể nào quay lại được nữa.

55 notes
·
View notes
Text
lời dặn dò, với bạn là "quen miệng", với ai đó là "ấm lòng"

35 notes
·
View notes
Text
Ấm áp cuối năm
Tớ chợt nhận ra đã 6 tháng kể từ ngày đầu tiên tớ đặt chân đến Thăng Long. Ngày ấy bắt đầu bằng sự bỡ ngỡ, bâng khuâng khi đứng trước một môi trường lạ lẫm. Và rồi đến sự hào hứng, phấn khởi khi được trải nghiệm những điều mới mẻ ấy. Nhưng những ngày sau đấy, tớ bỗng cảm thấy ngỡ ngàng, hụt hẫng và lạc lõng khi có quá nhiều điều bất ngờ xảy đến khiến tớ không biết xoay sở thế nào để làm quen với nơi đây. Tớ hoài nghi lắm. Tớ tự hỏi liệu lựa chọn năm ấy có đúng đắn không? Tớ dành một năm trời để ôn thi, đặt nguyện vọng liệu có xứng đáng? Tớ sẽ phải làm thế nào với ba năm tới? Lòng tớ da diết nỗi ni��m nhớ mong quá khứ, ngôi trường Linh Đàm mà tớ đã coi như một phần trong trái tim.
Thế rồi tớ dần thích nghi, biến động cũng dần ít, nhường chỗ cho những ngày yên ắng tuy trời vẫn còn âm u. Tớ vẫn nhắc nhở bản thân cố gắng nhìn vào những điều tích cực trong cuộc sống học sinh mới: tớ học ở lớp có chất lượng tốt, tớ dễ dàng nói chuyện với mọi người, thầy cô giáo rất yêu quý lớp tớ, trường tớ là mơ ước của bao người vì có uy tín giảng dạy từ lâu,… Nghĩ đến đây tớ bỗng cảm thấy hài lòng với cuộc sống này hơn. Nhưng thời gian trôi chảy, chẳng rõ từ khi nào, từ hài lòng, nó trở thành mến yêu…
Nguyễn Du nói quả không sai:
“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?”
Câu thơ mang ý nghĩa tâm trạng của con người ảnh hưởng rất nhiều đến đôi mắt ta nhìn phong cảnh xung quanh. Tớ không nằm ngoại lệ, khi tớ mang nỗi buồn rầu, khung cảnh ở Thăng Long sao mà heo hút, lạnh lẽo quá. Còn thời điểm này trái tim tớ rộn rã khi nghĩ đến một người, Thăng Long ở đây sao mà tràn ngập nắng nhảy nhót, gió hát ca, nên thơ đến thế.
Người khiến tớ thay đổi cái nhìn đáng yêu hơn về Thăng Long ấy là cô giáo dạy văn hiện tại của tớ, cô Bình.
Những ngày đầu gặp mặt, giữa tớ và cô có một khúc mắc nhỏ, chủ yếu do tớ gây ra. Sau rồi cô lại có những lời nói khiến tới hơi “hờn”, từ đó tớ có ấn tượng không mấy thiện cảm với cô. Dẫu sao đó cũng chỉ cảm xúc bột phát nhỏ nhặt nên chẳng duy trì được lâu, không đáng để bận lòng mà để bụng. Cứ thế tớ quên mất xích mích ấy rồi bình thường tiếp xúc với cô.
Ấy vậy mà trái tim tớ biến động khi phát hiện ra những điểm đặc biệt ở cô. Điều dễ nhận thấy nhất là cách mà cô giảng bài đầy say mê, nhiệt huyết, đặc biệt ở chỗ cô dạy Văn “có công thức”, lập luận cho bài văn rất giống cô Yến ngày ấy. Bên điểm tương đồng với cô Yến, giữa cô Bình và tớ cũng có điểm tương đồng, vì tự tớ cảm thấy cô sống thiên về tình cảm hơn lý trí (nói ra thì nhiều lắm, ví như cô dễ động lòng nè, dễ bộc lộ cảm xúc,… aww và tớ thích điều này), nhưng không phải vì thế mà cô đánh mất hết nguyên tắc, kỉ luật của bản thân (và cũng rất thích tính cách này). Phải chăng người ta dễ mến nhau vì sự đồng điệu trong con người?
Sự đồng điệu chính là sợi dây kết nối cô và tớ để rồi nảy nở lòng quan tâm. Tớ cảm thấy cô có sự chú ý dành cho tớ từ cử chỉ dù nhỏ thôi nhưng cũng đủ để tớ có chút “rung động”. Cô cười rất tươi khi nhìn thấy tớ và hay hướng đôi mắt vào tớ khi giảng bài. Dạo nọ đang viết bài, cô đến trước bàn tớ đang ngồi rồi khom gối cúi xuống quan sát mặt tơ và hỏi “Cận bao nhiêu đi-ốp rồi?” (tớ khi biết cười trừ thôi nhưng thật lòng tớ thấy vui vui). Sự quan tâm ấy thể hiện càng rõ hơn khi tớ đỗ vào đội tuyển văn, cô gặp tớ là nhất định sẽ dặn dò ôn tập bài này bài kia. Có một lần cô “trêu” tớ ở lớp học đội tuyển khiến tới vừa ngại vừa cười, cô đang kể ngày xưa không có điều kiện như bây giờ thì bỗng nói “Ngày xưa làm sao có áo tím tím, loang loang hồng như thế kia” (dĩ nhiên trong lớp có mình tớ mặc áo tím:) nhưng tất nhiên cô nói với giọng điệu không thể khiến người ta giận nổi).
Vân vân và mây mây những câu chuyện dễ thương.
Tớ không chỉ nhận được sự quan tâm, tớ còn nhận được cả sự ưu ái nữa. Cô không nói với tớ điều ấy mà thể hiện qua những khía cạnh khá đặc biệt. Và nó khiến tớ có phần cảm thấy áp lực, vì sẽ không có ai đầu tư với mục đích để bị lỗ cả. Sau đó tớ lại nghĩ à đây cũng là động lực để tớ cố gắng học tốt và xứng đáng với sự yêu quý ấy hơn hay sao.
Thực ra nhiều lúc tớ tự hỏi sao cô có vẻ chú ý đến mình thế nhỉ. Có chăng vì tớ học khá ổn và có đam mê với văn? Nhưng trong lớp tớ, một tập thể với rất nhiều bạn học tốt, cũng có người cùng khả năng, cùng yêu thích, thậm chí là vượt trội hơn, cô lại có phần ít dành sự quan tâm hơn… (tớ cho là ngoài tớ ra, cô vẫn quý rất nhiều bạn nhưng mà không thể hiện nhiều để cho tất cả cùng nhìn thấy thui vì chắc gì mọi người đều cảm thấy cô thích tớ, với cả một người dễ yêu, dễ mến thì làm sao có thể chỉ thích mỗi một người) Tớ cũng ngẫm nghĩ về một vài lý do nhưng vẫn có gì đó mong manh, chưa chắc chắn.
Dẫu sao khi càng ngày càng tiếp xúc, thấu hiểu thêm một chút, tớ từ sự háo hức khi chỉ cần nghĩ ngày mai sẽ được gặp cô đến chiếc miệng không ngậm được mà cười toe toét lúc cô xuất hiện và cả nỗi thầm mong cô sẽ đến trường cùng trở về sẽ thật an toàn. Nhờ có cô mà những ngày đến trường của tớ trở nên sôi nổi, sắc màu hoen. Đây không phải lần đầu tớ có cảm xúc như thế (vì với tất cả những người tớ têu mến, tớ đều thể hiện như vậy), tớ hiểu là mình quý cô lắm rồi. Cùng thời điểm ấy lại sắp tới mùa xuân, thời khắc giao mùa đẹp như vậy, cớ sao mình không thử nhân dịp này tặng cô một món quà để bày tỏ tình cảm nhỉ?
Đã là người thật sự mến thì món quà đầu tiên nhất định phải tự tay tớ làm và vẫn như thường lệ là bằng len. Tớ móc cho cô một lọ hoa thuỷ tiên nhỏ có ba bông (lý do tớ chọn hoa thuỷ tiên cũng khá là ngẫu hứng, chỉ là tớ từng móc một lần lại thấy nó tuy đơn giản mà nhỏ xinh, chính tớ cũng phải “siêu lòng” vì những bông hoa ấy). Và ngày tớ chọn để tặng lọ hoa nho nhỏ ấy là vào ngày trường tổ chức Hội chợ Xuân chào đón Tết sắp tới. Từ đêm hôm trước, với sự ngóng trông, nôn nao, tớ tự hỏi liệu khi nhận món quà cô sẽ cảm thấy thế nào, vui vẻ ra sao. Tớ tưởng tượng ra bao nhiêu viễn cảnh thú vị rồi cứ thế cười tủm tỉm cả đêm mà chìm vào giấc ngủ.
Trời thức giấc bằng cơn mưa xuân phất phơ đan cùng gió. Tớ mang theo lòng hứng khởi đến Hội chợ Xuân ở trường. Nhưng có lẽ náo nức quá lại thêm lần đầu tặng quà, tớ nhìn thấy cô là “tim loạn nhịp tung bay” đến nỗi chân tay không thôi cử động. Dẫu vậy, tớ vẫn thấp thỏm chưa sẵn sàng đối diện cô (có phần vì hơi đông người ấy, tớ không thoải mái để nói ra những gì tớ đã chuẩn bị) và tớ đã để lỡ hai lần có thể tặng quà.
Vẫn thường nghe câu “không bao giờ có cơ hội lần thứ hai”, dường như tớ đã được trời ưu ái trao cho hẳn hai lần nhưng vì e dè mà bỏ lỡ. Vậy nên rất khó để có cơ hội thứ ba cô vô tình xuất hiện, chỉ còn cách phải chủ động tìm kiếm. Quả nhiên hôm ấy là ngày may mắn, ông trời không phụ lòng người vì tớ nhanh chóng thấy được cô ngay, đã vậy không gian còn ít người qua lại. Dù thế thì tớ vẫn không tránh khỏi sự ngập ngừng, trái tim vẫn đập không thôi.
Tớ tặng cô món quà nhỏ, cô cười thật rạng rỡ rồi nói với tớ những lời chúc năm mới đầy vui tươi. Theo dự định của tớ, tớ sẽ là người chúc cô trước nhưng vì vừa hạnh phúc vừa bấn loạn, tớ đã chậm mất một nhịp (khi tặng quà luôn luôn là thế:,)). Tuy nhiên, tớ không thể để khoảng khắc đáng yêu này rời đi chóng vánh như vậy được, tớ lập tức bày tỏ với cô:
“Con có thể ôm cô được không ạ?”
Tớ không nhớ cô đã trả lời như thế nào hoặc có lẽ cô đã không trả lời mà cứ vậy để tớ dựa vào lòng. Ngay từ cái ôm ấy, tớ đã như chìm trong ảo mộng của riêng mình. Nó khó diễn tả lắm, ngày mới vào năm học, gặp vài chuyện, tớ chưa từng nghĩ có ngày sẽ được ai đó ở đây dang tay bao bọc lấy cơ thể mình, vậy mà giờ đây đã có người tớ có thể tin tưởng . Dáng cô cao, khi cô ôm, tớ như được nằm trọn trong lòng cô, vì thế mà tớ mạnh dạn siết chặt lấy cô. Cái ôm ấy sao mà nồng ấm, sao mà thiết tha quá.
Cô để tớ rời khỏi lòng cô và lấy ra từ chiếc túi giấy lọ hoa mà tớ đã tặng. Cô nói rằng sẽ đặt lọ hoa này ở nơi trang trọng là bàn làm việc của cô. Tớ cảm thấy rất vui vì món quà của mình được trân quý nên nhân cơ hội ấy, tớ nói lời chúc đã chuẩn bị từ trước với cô:
“Cô ơi, đây là hoa thuỷ tiên, thường nở vào cuối đông và đầu xuân. Vì vậy nó biểu tượng cho những khởi sắc. Và con cũng xin được gửi tới cô lời chúc năm mới ấm áp, bình an và tràn ngập hy vọng”
Cô lại ôm tớ vào lòng một lần nữa (trời ơi tan chảy đây).
Tiếp đó là một chi tiết khiến tớ lưu tâm nhất, đến thời điểm hiện tại, nó vẫn khiến tớ lấp lánh trong hạnh phúc, bởi cô nói rằng:
“Một cô bé dễ mến và có ánh mắt rất ấm áp…”
Có lẽ đây cũng chính là lý do cô quý tớ đến vậy ư? Tớ không rõ nữa, nhưng đây là lần đầu có người nói như vậy với tớ. Ánh mắt ấy thật ra là thói quen từ khi còn học cô Yến, tớ rất yêu cô và yêu cả văn nữa nên tớ không muốn bỏ lỡ bất cứ con chữ của bài học hay hình ảnh của cô khi đứng trên bục giảng. Đến hiện tại, dù không còn là cô Yến dạy tớ nữa, nhưng tớ vẫn yêu văn, và thật may mắn làm sao, cô Bình, người giáo viên giảng dạy có sự nhiệt huyết nên tớ vẫn cố gắng giữ ánh nhìn ấy. Cách đây ít lâu cô Bình từng đưa tay về phía tớ và khẳng định trải qua những ngập ngừng ngày đầu nhập học, bây giờ có “nhìn thẳng vào cô như thế này”. Có nhiều lúc tớ cũng đoán đây là lý do cô quý tớ vì khi tớ nhìn cô cũng nhìn lại, hiếm có lúc chỉ có mình tớ trông về phía cô. Nhưng tớ cảm thấy điều này vẫn còn hơi cảm tính, chưa chắc chắn cho lắm. Ấy thế mà ngày hôm nay, nghe lời nói này, tớ đã có thêm một cơ sở để tin tưởng, không còn là phỏng đoán “có lẽ”, “phải chăng” nữa. Nó còn khiến tớ cảm thấy an tâm vì đã đặt ánh mắt, trái tim hướng về đúng nơi, ít nhất tại đây, ngay lúc này.
Yên ắng một khắc, cô bỗng vuốt lên tóc mai của tớ, hỏi:
“Sao trán con ướt hết mồ hôi thế này? Nhìn thấy cô nên sợ hả?”
Tớ biết là cô đùa thôi. Tuy vậy thì tớ đúng là tớ vã mồ hôi vì nhìn thấy cô thật nhưng không phải do rùng mình phát sợ mà do bối rối, xúc động quá nên chân tay khua khoắng tứ phía, vận động nhiều nên đổ mồ hôi. Nhưng tớ không định nói sự thật này (ngại á), chỉ bảo là chạy khắp sân trường để tìm cô (đùa chứ chắc nếu cô có ngẫm thì cũng sẽ thấy sai sai vì cái sân trường bé như thế, huống hồ hôm nay trời còn hơi lạnh, không thể đảo một vòng mà mặt lấm tấm mồ hôi thế được. Bựa hơn nữa là chưa đầy 10 phút trước cô còn đứng ở sân trường).
Cuối cùng cũng phải tạm chia tay cô, tớ chào cô rồi cô ôm tớ thêm cái nữa (xỉu đây không muốn dứt đâu). Cái vòng tay ấy làm tớ quyến luyến quá nhưng đành phải tự nhủ sau này nhất định sẽ trở thành phiên bản tốt hơn để mạnh dạn ôm cô và được cô ôm nhiều hơn nữa (về ôm cả cô Yến nữa).
Sau phút giây tặng quà “siêu cấp đáng yêu” ấy tớ như đang lâng lâng ở trên mây, không còn nghĩ mình ở trên mặt đất nữa. Tớ vừa đi vừa nhảy chân sáo, mặt hớn hở về kể chuyện cho các bạn mà tay mình đan vào tay bạn, nhảy múa ở sảnh quốc phòng. Bạn tớ có nói như thế này, tuy là câu hỏi nhưng có phần khẳng định rồi:
“Với cô Bình mà nó như thế thì không biết sau này nó có người yêu, nó còn thế nào nữa?”
Tặng một lọ hoa lời ba cái ôm, hạnh phúc hết Tết vẫn còn.
P/s: Đôi lần tớ tâm sự với những người bạn cấp 2, tớ dần quý mến cô giáo văn hiện tại của mình rồi. Có bạn nói hình như tớ có tình cảm mới, đang quên đi cô Yến. Không, tớ không nghĩ thế. Với tớ thì cô Yến luôn là một phần đẹp đẽ, một tượng đài vững chắc, không thể suy chuyển trong tim tớ. Tớ luôn nhắc nhở bản thân, dù có thế nào tớ không được lãng quên, phải nâng niu quá khứ, những giá trị đáng quý mà cô đem lại cho tớ, vì tớ đã hứa với cô, hứa với lòng mình “luôn yêu cô”. Nhưng không vì thế mà tớ cho phép bỏ qua hiện tại, chỉ sống mãi trong năm tháng xưa kia, ngay giây phút này, tớ được mến thì tại sao tớ không cảm nhận, đáp lại tình cảm ấy? Tớ vẫn tâm niệm đời này sẽ sống không phí hoài nếu tớ sống trọn từng phút giây.
Tớ vẫn luôn có suy nghĩ rằng, sự xuất hiện của cô Yến chính là tiền đề để tớ gặp được cô Bình, rộng hơn một chút là đứng ở dưới sân trường Thăng Long. Nếu như tớ không gặp được cô Yến thì có lẽ động lực cũng như điểm số của tớ sẽ không đủ để vào được trường, chứ chưa nói đến vào được lớp để biết đến sự tồn tại của cô Bình. Nếu trong trường hợp tớ được học cô Bình nhưng chưa từng nghe cô Yến dạy bảo, dẫn lối thì tớ chưa chắc tớ đã có thể dễ dàng dõi theo, thấm nhuần, yêu thích bài giảng của cô Bình đến vậy. Và rồi sự liên kết giữa tớ và cô Bình cũng sẽ trở nên mong manh. Vì thế tớ luôn trân trọng sự có mặt của cô Yến trong cuộc đời này.
(Tự dưng nói đến đây thấy vạn vật trong vũ trụ ắt hẳn đều có sợi dây liên kết với nhau nhỉ:))
9 notes
·
View notes
Text
Có bao giờ mình muốn lấy vợ không?
Có, một vài lần trong đời.
Nhiều năm trước, mình vào Sài Gòn để đi chơi loanh quanh, dự định xuống miền Tây. Một người bạn quen trên diễn đàn hỏi mình cần chỗ trọ trong thời gian ở đây không? Tất nhiên là đồng ý.
Lần đầu gặp, ấn tượng là cô nàng dễ thương nhỏ nhắn, với đôi mắt thông minh hay cười híp mắt.
Khi đến, mình được cho ở tầng gác lửng. Phòng ốc gọn gàng, tươm tất. Cô nàng hướng dẫn mình sử dụng mọi thứ trong nhà rất chu đáo.
Hôm sau ngủ dậy, cô nàng đã đi làm rồi. Quần áo đã được giặt giũ, sấy khô, ủi phẳng và gấp gọn gàng. Đi xuống nhà, thấy đồ ăn sáng được nấu sẵn, kèm theo một tờ giấy note dặn dò. Những ngày sau đó, bạn tranh thủ dắt mình đi khắp nơi , ăn những quán ngon ở vỉa hè, góc hẻm.
Cả trải nghiệm ngồi cà phê bệt thì đô thị đến, chạy toé khói.
Tự nhiên thấy ấm áp trong lòng, như mùa hạ có mưa, mùa đông có nắng. Cảm thâý sao mà nhẹ nhàng bình yên quá. Sao… rung động quá.
Ngày còn trẻ, quen bạn gái thì cũng không nghĩ gì nhiều ngoài tình yêu. Tới thời điểm đó, tự dưng nghĩ:
Mình muốn lấy bạn này.
Hoá ra được quan tâm chu đáo, đúng lúc, đúng thời điểm lại có thể nảy sinh những cảm xúc như vậy. Dù sao đi nữa, cũng tới ngày hành trình kết thúc. Mình trở về Đà Nẵng.
Sau bao năm, lướt thấy ảnh bạn chụp cùng gia đình nhỏ, tự dưng cảm xúc mà gõ vài dòng. Có những điều xuất hiện một lần trong đời, nếu không nắm bắt thì sẽ trôi qua thôi.
Thi thoảng, mình vẫn nhớ khoảnh khắc ngắm gương mặt của bạn. Dịu dàng như bầu trời xanh năm đó.

11 notes
·
View notes
Note
Đôi khi cảm thấy mình tự gây áp lực cho bản thân quá nhiều, mình nên làm gì để có thể đừng quá khắc khe với bản thân?
Có những lúc hoặc thậm trí là thường xuyên cậu sẽ chỉ muốn bật khóc bởi hàng ngàn hàng vạn lý do, suy nghĩ áp lực chạy quanh trong đầu.
Tự hỏi rằng mớ bòng bong này bao giờ mới kết thúc, bao giờ mới có thể để bản thân không suy nghĩ đến nó nữa. Mình đang làm cái gì vậy? Mình phải làm gì đây? Thở thôi cũng thấy nặng nề, thở thôi cũng thấy mọi việc chẳng đâu vào đến đâu cả. Những lúc như vậy, tự nói với chính mình:
"À, sẽ không sao cả đâu, mình là người bình thường, cho bản thân thêm chút thời gian nào"
Vào giây phút này để cảm xúc của mình được giải phóng. Để thân thể được thả lỏng. Khóc, cười đều ok, miễn sao là do bản thân mình muốn. Rồi tự dặn dò với bản thân là:
"Sẽ không sao cả đâu nếu mình chưa/không/có làm việc gì đó!"
"Sẽ ổn!"
Đó cũng đã là một dạng bớt sự gò bó mà chính mình yêu cầu cho bản thân mình rồi. Cho chính mình thêm chút thời gian để thích nghi với hoàn cảnh. Buông bỏ một vài nguyên tắc giới hạn mà bản thân tự đặt ra với chính mình nữa. Đặt mức kỳ vọng thấp xuống một chút, kế hoạch dài hạn hơn ra một chút. Tự chú ý đến chính bản thân mình một chút, đã bao giờ tự hỏi chính mình rằng mình thích gì, muốn gì và gặp điều gì sẽ vui vẻ chưa? Thỏa mãn bản thân đôi chút.
Bản thân mình là nơi nương tựa của chính mình. Nếu như cứ tự bắt nạt chính mình mãi, điểm tựa này cũng có ngày sẽ bị kiểu bị lún ấy, xuống cấp nữa đó. Muốn vững trãi thì vừa bào mòn vừa cần vun đắp mới lâu dài được.
7 notes
·
View notes
Text

Gió xuân ghé lại bên cửa sổ, dặn dò cậu phải nhiệt tình yêu thương thế giới này.
春风停在窗前,嘱咐你要热爱世界。
| 𝑴𝒆𝒆 𝒅𝒊̣𝒄𝒉 |
7 notes
·
View notes
Text
春风停在窗前,嘱咐你要热爱世界。

Gió xuân ghé lại bên cửa sổ, dặn dò cậu phải nhiệt tình yêu thương thế giới này.
| 𝑴𝒆𝒆 𝒅𝒊̣𝒄𝒉 |
11 notes
·
View notes
Text

Hôm cuối ấy mình ko hỏi thăm, ko dặn dò, ko mong anh điều gì cả. Anh trả lại mình chiếc loa và lọ xông tinh dầu. Mình nghĩ nó làm mình thấy mình ko còn là gì với người ta nữa rồi. Hoá ra đến cuối cùng là cạn tình, là chấp nhận một người ko còn đủ tốt như ban đầu nữa.
8 notes
·
View notes
Text
Mừng KO tốt nghiệp.
Cảm ơn KOanh vì không dừng lại, cũng xin lỗi KOanh vì không thương KOanh được như cách mà KOanh nói.
Mong sắp tới KOanh đủ vững vàng hơn, làm được nhiều điều mà KOanh muốn hơn nữa.
À, KOanh nói thích hoa. Nên Snguyet mua bó hoa thật tươi tặng, Linh đi làm về trễ còn ngồi làm mấy đóa hướng dương cho KOanh trưng, bé Na ngồi cả buổi để gói hoa tặng chị KOanh, nhóc Thành bảo chị ơi em lựa cả buổi,... Ngoại tới rồi còn lì xì bảo "Ngoại mừng cho con", má 3, má 2 kéo lại dặn dò... Mấy chị bảo ba mẹ không vào sao không nhắn để chị lên dự lễ cho... Hai xoa đầu khi nghe mình kể lễ có tổ chức tri ân cho ba mẹ,... 2 người thương mình ở quê thì coi qua live cả chiều,...
Mình biết ơn...

2 notes
·
View notes
Text
Tuổi nào đẹp nhất trong đời: Tuổi 20 không nuối tiếc, tuổi 40 vượt qua hết thất bại, đến tuổi này thấu nhân sinh, sống thật với mình07/04/2023 21:20 PM |
Không có độ tuổi nào là đẹp nhất, cuộc sống chỉ tươi đẹp khi ta sống trọn cho hiện tại.
Có người bảo đó là tuổi thơ vô tư lự, cũng có người bảo đó là những năm tháng thanh xuân nhiệt huyết, lại có người bảo đó là tuổi già an nhàn… Nhưng có vẻ như con người ta thường nghĩ về tương lai hay quá khứ mà quên mất rằng độ tuổi đẹp nhất chính là hiện tại.
Người xưa rất khôn ngoan, họ đã đúc kết mọi giai đoạn của cuộc đời bằng ngôn ngữ triết học và dặn dò thế hệ mai sau: "Không có cuộc đời hoàn hảo, chỉ có lứa tuổi đẹp nhất." Muốn sống một cuộc đời tươi đẹp, điều đầu tiên là phải hiểu "bí mật trong vẻ đẹp" của từng độ tuổi trong nhân sinh.
10 tuổi vô ưu
Người xưa nói "10 tuổi vô lo", khi còn nhỏ, chúng ta thường tràn đầy tình yêu và háo hức khám phá thế giới, suốt ngày cười nói, rong chơi, tự tại. Trong "Hoàng tử bé" có viết: "Tất cả những người trưởng thành đều từng là trẻ con, nhưng có mấy ai nhớ được điều này".
Phong Tử Khải tin rằng sự ngây thơ của trẻ con sẽ không mất bị đi: "Lần đầu tiên bước ra xã hội, nhìn thấy sự giả tạo của xã hội lúc bấy giờ, tôi chợt cảm thấy người lớn đã dần mất đi bản tính, chỉ có trẻ em là ngây thơ và có nhân cách hoàn chỉnh. Đây mới là con người thật sự."
Hy vọng rằng khi lớn lên, chúng ta vẫn sẽ không quên khát vọng ban đầu của mình, vẫn giữ lại sự ngây thơ trong sáng của một đứa trẻ, vẫn tò mò về thế giới ngay cả trong những ngày buồn tẻ và bất lực nhất, và vẫn sẵn sàng bao dung thế giới này.
Tuổi 20 không nuối tiếc
"Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên", tuổi 20 là tuổi "khai thiên", tuổi tràn đầy sức sống và thịnh vượng, giống như mặt trời lúc chín giờ sáng, vươn mình trước thế giới đang đợi họ ở phía trước.
Ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, hãy dũng cảm theo đuổi ước mơ, cho dù gặp phải bao nhiêu thăng trầm, bạn cũng đừng dễ dàng bỏ cuộc, hãy chiến đấu hết mình và theo đuổi ước mơ của mình.
Tuổi 30 tự lập
Khổng Tử nói "Tam thập nhị lập", có nghĩa là: Tuổi 30 không chỉ gánh vác chuyện cá nhân, mà còn gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông: Trên có cha mẹ, giữa có vợ hiền, dưới có con cái.
Tuổi 30 tự lập, trách nhiệm tại thân. Cha mẹ già đi, bầu trời mà họ từng nâng đỡ nay sẽ phải do bạn tự nâng lấy; bạn phải trở thành mái che cả đời cho nửa kia của mình, phải che chở con cái khỏi bão giông.
Tuổi 30 tự lập, trách nhiệm tại tâm. Bạn phải có tư duy độc lập, biết mình muốn gì, muốn trở thành người như thế nào, không để bị ai chi phối và có thể bình tĩnh đối mặt với mọi khó khăn.
Tuổi 40 tỉnh táo
Người đến 40 tuổi đã nếm trải cay đắng ngọt bùi của nhân sinh, họ đã sở hữu tất cả những gì nên sở hữu, trải qua tất cả những gì nên trải qua, trái tim tính toán trước kia giờ đã bình yên.
40 tuổi, cái gì cũng nhìn thấu hiểu rõ, trong lòng tự khắc nhẹ nhõm, không còn bị vật ngoài thân mê muội. Ở tuổi này, cuộc sống dần trở nên rõ ràng hơn.
Cuộc sống lúc này như những ca từ trong bản "Con đường bình phàm": Tôi đã vượt qua núi rừng và biển cả, cũng đã vượt qua biển người mênh mông, tất cả những gì tôi từng sở hữu đều bỗng tan biến như mây khói. Đã thất vọng và mất hết phương hướng cho đến khi tôi nhìn thấy con đường bình phàm. Đó là câu trả lời duy nhất."
Tuổi 50 hiểu mệnh trời
Nửa đời đã đi qua, con người ta sẽ hiểu ra luật trời: Một năm có xuân hạ thu đông, vạn vật sinh diệt, con người cũng có sinh, lão, bệnh, tử… mọi thứ đều là một chu kỳ lặp đi lặp lại. Và họ cũng hiểu ra: Nhân quả tuần hoàn, tất cả đều do tự mình tạo ra, muốn được quả lành thì trước phải gieo nhân tốt.
Sau khi hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống, ta cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong lòng. "Sông có khúc, người có lúc, đừng cưỡng cầu", đừng bám vào danh lợi, đừng mãi vướng mắc thị phi thành bại, hãy đối mặt với mọi tình huống trong cuộc sống bằng thái độ cởi mở.
Tuổi 60 thấu nhân sinh
Khi một người đến tuổi 60 sẽ nghe lọt tai tất cả ngôn từ, kể cả lời hay ý đẹp và lời nói ác ý. Dù gặp phải những thăng trầm và thất bại nào, lòng họ vẫn bình thản, vì họ đã đạt được cảnh giới "không sợ chê bai, chỉ cần ngồi ngắm hoa nở hoa tàn trước hiên nhà là đủ".
Có người cho rằng tất cả rắc rối trong cuộc sống đều đến từ "đôi tai", khi nghe người khác mắng mỏ, vu khống, cười nhạo, sỉ nhục, coi thường, con người ta sẽ tức giận. Nhưng đến tuổi 60, tâm hồn sẽ rộng hơn, có thể bao dung với người và vật, khi nghe những lời cay nghiệt cũng không lung lay. Vì khi đó ta sẽ hiểu: "Thế giới là của riêng tôi và không liên quan gì đến người khác".
Tuổi 70 sống theo ý mình
Khổng Tử nói: "Tuổi bảy mươi, hãy thuận theo lòng mình nhưng đừng vượt quá khuôn phép." Khi một người sống đến 70 ắt đã sáng suốt mọi chuyện, biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm, điều gì nên nói và điều gì không nên nói. Thành công lớn nhất của một người là được sống thật và sống theo cách mình thích.
Steve Jobs nói: "Cuộc đời có hạn, chúng ta không nên lãng phí cuộc đời có hạn của mình chỉ vì sự đánh giá của người khác mà hãy làm theo tiếng gọi con tim."
Bất kể là độ tuổi nào cũng sẽ mang vẻ đẹp có một không hai ở độ tuổi đó. Hãy nhớ rằng hiện tại chính là khoảng thời gian đẹp nhất và chúng ta chỉ sống cho thời khắc này, hãy trân trọng những gì mình có.
Sưu tầm
Nguồn: Cafebiz
35 notes
·
View notes
Text
Em đừng ăn tối một mình
vì như vậy buồn lắm
Em đừng đi dạo một mình
vì như vậy đã bao năm
Những nỗi buồn đừng để trở thành quen
đừng gọi tên chúng như bạn bè thân thuộc
Những gì tươi đẹp phía trước
không đến kịp đâu khi mình còn nhìn lại phía sau
Khi chúng ta chưa kịp đến với nhau
anh ở cạnh em mà chắc là xa xôi nhiều lắm
Em cũng đừng chờ đợi xa xăm
Anh chưa thể nhắn cho em rủ cùng nhau ăn tối
nhưng em cũng đừng để mình phải ngồi một mình
đừng ra đường trên chiếc xe quen
và chạy một mình qua những người lạ lẫm mà lòng dạ buồn tênh
buổi chiều nuốt luôn em mất
và bóng tối
và đêm
Khi anh không thể nói với em những lời nói ngọt ngào dịu êm
khi anh không thể gọi cho em hỏi rằng em đang làm gì?
hôm nay có rảnh?
đi ăn với anh?
tụi mình hẹn hò?
khi còn xa cách nhau, những chuyện đó bây giờ quá nhỏ
để mà phải lo
Anh chỉ biết nếu có thể gọi cho em
sẽ gắng cười ha hả, giọng chẳng buồn xo
và dặn dò rủ ai đi ăn gì đó
đừng ăn tối một mình
buồn lắm
nghen em!
—
ST
5 notes
·
View notes
Text
Kết thúc một năm…
Năm 2023 của bạn như thế nào!?
Có thể coi nó là một năm mất mát không chỉ dành riêng cho mình mà cả những người xung quanh nữa… Ngay từ những tháng đầu tiên của năm mới mình đã nhận được không ít tin xấu từ mọi người xung quanh. Họ là bạn bè của mình, là hàng xóm của mình, là người thân của bạn bè mình. Sẽ chẳng có gì bất ngờ khi nghe tin báo tử từ những người đã có bệnh lâu năm hoặc mất vì tuổi già. Chúng ta đã sẵn sàng đợi Tử Thần đến gõ cửa để đưa họ đi. Nhưng cuộc đời rất biết làm ta bất ngờ, bạn sẽ chẳng tin được người hôm qua còn đang cười nói với bạn ngày hôm qua, ngày hôm nay đã nằm xuống chẳng một lý do. Một cú ngã làm bạn ngất lịm đi, đến khi tỉnh dậy bạn đã ở thế giới bên kia, còn chưa kịp dặn dò điều gì cho con cháu. Và bạn mình, cứ như thế trong một năm ngắn ngủi đã mất đi cả bố và mẹ mà chẳng kịp chuẩn bị tâm lý gì. Tất cả những điều không may đó cứ theo đuổi mình tháng này qua tháng khác, hầu như tháng nào mình cũng sẽ nhận được một tin xấu từ những người xung quanh.
Cứ tưởng rằng tất cả mọi thứ đã qua, tháng 12 rồi mọi người sẽ có những cuộc sum họp và bận rộn nhìn lại một năm đã qua để sẵn sàng đón chào một năm mới, niềm vui mới. Vậy mà, một người anh, mình đã quen từ lâu chỉ vì sơ ý trong khi làm việc mà bị chấn thương sọ não và bây giờ vẫn nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết. Các bạn sẽ bất ngờ hơn khi biết người anh đó chỉ trượt chân ngã từ 3 bậc thang xuống. Thế nên mình mong rằng các bạn hãy thật cẩn thận khi làm bất cứ việc gì kể cả nó chỉ nhỏ như ngón tay út. Đừng để những điều không may xảy ra vì người đau lòng sẽ không phải là các bạn.
Chúc rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến trong năm 2024 với mình, với những người xung quanh mình và cả những bạn đọc được bài viết này. Một năm mở ra nhiều cơ hội mới, nhiều may mắn và nhiều sức khoẻ. Chúc các bạn năm mới An Khang Thịnh Vượng.
4 notes
·
View notes
Text
Trường mình nghỉ Tết 3 tuần lận, thế là đến nay mình mới khăn gói quả mướp đi xuống trường. Mình ghét ngày này lắm, tại ở nhà lâu quá vậy càng không muốn xa nhà...
Lúc mình đi, bà lúc nào cũng dặn dò, không quên hẹn lần về gần nhất mà mình có thể về. Nhà mình xa, phải lâu lắm mình mới về một lần. Năm đầu tiên đi học, mình chỉ về đợt Tết và hè, thế mà cũng vui lắm rồi. Sau mình cũng có đợt về nhiều hơn, nhưng lần nào khi đi cũng vẫn buồn và tiếc nuối, chẳng hiểu vì sao.
Lần này cũng vậy, bà bảo đi hè lại về con nhé, mình lại thấy buồn buồn. Năm nay mình năm 3, hè bắt đầu đi thực tập, cũng sẽ bắt đầu đi làm. Mình không biết có thể về nhà được nhiều lần hay nhiều ngày nữa không, cứ thế lại càng buồn.
Nhớ ngày trước có lần phải đi ôn đội tuyển, gọi là xa nhà (thực ra có hơn chục km), mình đã khóc thút thít vì cuối tuần thấy bạn bè được về mà mình vẫn ở đó, lúc đó mình còn nghĩ chắc chẳng bao giờ xa nhà được.
Sau lớn lên, trưởng thành hơn, cũng đến lúc mình phải đi xa nhà. Dù đã sống ở nơi này được hơn 2 năm, mình vẫn buồn mỗi khi tạm biệt mọi người để để lên xe. Và chắc ai cũng vậy, dù đi bao lâu đi chăng nữa, tâm trạng khi sắp xa nhà, khi ngồi trên chuyến xe đến một nơi xa có lẽ cũng đều là thứ buồn nhất.
Bạn mình hỏi: "Cứ ở nhà nhiều không chán à?" Mình bảo không. Với mình, khoảng thời gian ở nhà không bao giờ là đủ. Dù chỉ ở nhà thôi, đúng nghĩa ở nhà ấy, mình cũng thấy được chữa lành hơn bất kỳ nơi nào khác.
Và cũng vì vậy, mình có thể tự tin rằng: Nhà vẫn là nơi tuyệt vời luôn chờ mình ở đó, dù rằng ta có mệt mỏi đến bao nhiêu!
4 notes
·
View notes
Text
ĐỌC SÁCH KINH ĐIỂN TS LÊ VĂN TƯ: BINH THƯ YẾU LƯỢC TRẦN HƯNG ĐẠO
ĐỌC SÁCH KINH ĐIỂN TS LÊ VĂN TƯ: BINH THƯ YẾU LƯỢC TRẦN HƯNG ĐẠO
Những trận đánh chiến thắng quân Nguyên vào thế kỷ 13, nổi tiếng, vượt thời gian của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn, tức Đức Thánh Trần Hưng Đạo, là niềm tự hào về tinh thần dựng nước và giữ nước của cha ông ta, Ông còn là một nhà lãnh đạo kiệt xuất với áng văn bất hủ “Hịch tướng sĩ” (nguyên văn chữ Hán là Dụ Chư Tỳ tướng hịch văn) làm nức lòng quân dân Đại Việt trong lúc thế giặc mạnh như chẻ tre, mà mọi người Việt Nam đều ghi nhớ.
Binh gia diệu lý yếu lược hay còn gọi là Binh thư yếu lược là một tác phẩm là của Trần Hưng Đạo (Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn), viết về nghệ thuật quân sự.
Về bản thân và gia đình
Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn (1228 - 1300) là con của An Sinh Vương Trần Liễu, cháu nội của Trần Thái Tổ, gọi vua Trần Thái Tông là chú. Ông có dung mạo khôi ngô, thông minh tài trí, được rèn dạy từ khi còn rất nhỏ nên văn võ hơn người, lúc chưa tròn 30 tuổi đã là võ tướng hàng đầu của triều đình.
Sau những tranh chấp trong dòng tộc nhà Trần, do Trần Thủ Độ đạo diễn, Trần Liễu thù hận Thái Tông đến lúc lâm chung, Trần Liễu dặn dò ông: "Con mà không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được". Nhưng Trần Quốc Tuấn là vị tướng đầy trách nhiệm với vận nước, một bề tôi trung nghĩa với nhà Trần nên ông gạt bỏ tư thù, trung thành củng cố nội lực, quân lực,… giữ nước.
Về sách Binh thư yếu lược
Binh thư yếu lược gồm có 4 quyển, với các chương như:
-Quyển 1: gồm 9 chương: Thiên tượng, Kén mộ, Chọn tướng, Đạo làm tướng, Kén luyện, Quân lễ, Tuyển người làm việc dưới trướng, Đồ dùng của binh lính, Hiệu lệnh.
-Quyển 2: gồm 10 chương: Hành quân, Hướng đạo, Đồn trú, Tuần canh, Quân tư, Hình thế, Phòng bị, Điểm về việc binh, Phép dùng gián điệp, Dùng cách lừa dối.
-Quyển 3: gồm 7 chương: Liệu thế giặc, Quyết chiến, Đặt cờ, Dã chiến, Sơn chiến, Thủy chiến, Lâm chiến.
-Quyển 4: gồm 7 chương: Đánh thành, Giữ thành, Công thành, Xông vây - ứng cứu, Lui đánh, Thắng và đặt phục, Phép nhận hạng.
Một trong những chương quan trọng trong Binh Thư yếu lược có tên là “Hành quân” nằm ở quyển II trong bộ sách 4 quyển của Trần Hưng Đạo, “Trước tiên, phải có đội du binh (mà ngày nay gọi là lính trinh sát), mỗi đội phái ra mỗi đạo 9 người, chia làm 3 nhóm cách nhau ước một tầm trông được thấy nhau. Sai người lên cao mà quan sát hay leo cây mà trông thấy rõ quân địch nhiều hay ít, chuyển về kíp báo. Đến ngày xuất quân, chọn giờ lành, lấy tù và thổi 3 hồi thì quân cầm khí giới, 1 tiếng chiêng thì quân bày hàng ngồi, đánh 3 tiếng trống thì đứng dậy, đánh 3 tiếng la đồng thì dựng cờ, 3 tiếng trống lớn thì đi. Tiếng trống đánh thưa thì đi thong thả, đánh mau thì đi nhanh, đến nơi dừng nghỉ thì đánh 3 tiếng rất gấp.
Đến điểm dừng thì trống điểm 2 tiếng gấp, quân đi trước dừng lại, đánh 6 tiếng thì quân đi sau đến hết”.
Ông biết tận dụng mọi nguồn nhân lực, vật lực trong chiến tranh bảo vệ tổ quốc. Tài năng đỉnh cao và lòng tận trung báo quốc đã có những tướng tài kiệt xuất như Yết Kiêu, Dã Tượng, Nguyễn Địa Lô… mãi ngời sáng trong sử Việt. Các mưu kế như "vườn không nhà trống", thủ thành Thăng Long kết hợp du kích quấy rối hậu cứ trong đêm, đặc biệt là "cọc nhọn Bạch Đằng" đã giành thắng lợi từ bí kíp Binh Thư Yếu Lược.
-Nói về nghệ thuật làm tướng ông viết"Tướng mà che điều gian, giấu điều họa, không nghĩ đến sự quân chúng oán ghét, tướng ấy chỉ huy mười người. Tướng mà sớm dậy khuya nằm, lời lẽ kín đáo, tướng ấy chỉ huy được trăm người. Tướng thẳng mà biết lo, mạnh mà giỏi đánh đó là tướng chỉ huy được nghìn người. Tướng mà ngoài mặt hăm hở, trong lòng ân cần, biết người khó nhọc, thương kẻ đói rét, đó là tướng chỉ huy được vạn người. Tướng mà gần người, tiến người tài, ngày thường cẩn thận, thành thực rộng rãi, giỏi việc dẹp loạn, đó là tướng chỉ huy được mười vạn người.
Tướng mà dùng nhân ái đối với kẻ dưới, lấy tín nghĩa để phục nước láng giềng, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, giữa biết việc người, coi bốn biển như một nhà, đó là tướng chỉ huy được cả thiên hạ không ai địch nổi".
-Khi Trần Hưng Đạo bị bệnh nặng, vua Trần Anh Tông đến thăm ông tại Vạn Kiếp và hỏi kế sách giữ nước. Ông đã dặn dò: “Đại khái quân giặc cậy vào trường trận, quân ta cậy vào đoản binh, đem đoản binh đánh lại trường trận là việc thường trong binh pháp. Nhưng cần phải xét: Nếu thấy quân giặc tràn sang như gió, như lửa, thì thế giặc có thể dễ dàng chống cự được; nếu giặc dùng cách chiếm cứ dần, như tằm ăn dâu, không vơ vét của dân, không mong đánh được ngay, thì mình phải dùng tướng giỏi, phải xem xét tình thế biến chuyển như người đánh cờ tùy thời cơ mà ứng biến cho đúng, làm thế nào thu hút được quân lính, như cha con một nhà mới có thể chiến thắng được. Và phải khoan dùng sức dân để làm cái kế sâu rễ bền gốc, đó là thượng sách giữ nước không còn gì hơn”.
Chiến công hiển hách Trần Hưng Đạo
Vào năm 1284, Thoát Hoan chỉ huy quân Nguyên Mông xâm lược nước ta chiếm được ải Chi Lăng, quân ta phải lui binh về Vạn Kiếp. Vua Trần Nhân Tông mời Trần Hưng Đạo đến để hỏi ý kiến nên đánh hay nên hàng.
Trần Hưng Đạo đã dứt khoát: “ Nếu bệ hạ muốn hàng, xin trước hết hãy chém đầu thần đi đã, rồi sau hãy hàng".
Nhờ tài năng của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn mà quần tụ được 20 vạn quân sĩ ở Vạn Kiếp và khích lệ quân sĩ bằng “Hịch tướng sĩ”, ông đã viết sách “Binh thư yếu lược” để cho quân tướng của mình biết các binh pháp đối phó với giặc.
Mùa Xuân năm 1287, quân Nguyên Mông lại rầm rộ kéo sang nước ta lần hai.
Cuộc chống quân xâm lược Nguyên Mông lần thứ ba thì hào hùng với chiến thắng Bạch Đằng nổi tiếng, trong đó, Thoát Hoan phải “chui ống đồng” mới có thể thoát về bên kia biên giới.
Trần Hưng Đạo đã cầm quân đánh thắng ba cuộc xâm lược của Nguyên Mông, diễn ra từ năm 1257 đến năm 1288. Đây là một trong những chiến công vĩ đại nhất lịch sử quân sự thế giới, đưa tên tuổi Hưng Đạo Vương vào danh sách những Đại tướng lẫy lừng của mọi thời đại trên toàn cầu. Trong 30 năm chiến đấu ông đã trực tiếp huấn luyện binh sĩ và ra trận. Tư duy quân sự của Trần Hưng Đạo từ thế kỷ 13 đã rất tiến bộ phát triển độc đá, đó là "Binh quí hồ tinh bất quí hồ đa", nghĩa là quân đội cần tinh nhuệ chứ không nhất thiết phải đạt số lượng đông đảo.
Trong lần thứ 2 và thứ 3 kháng chiến chống quân xâm lược Nguyên Mông, Trần Hưng Đạo được vua phong làm Quốc Công Tiết Chế thống lĩnh chư quân.
Và trên đất nước Việt Nam, các đền thờ ông đều gọi là Đức Thánh Trần.
Hy vọng bài viết này sẽ giúp ích cho các chính khách, quân đội, hoạt động xã hội và trong kinh doanh.
(Tổng hợp)
ĐỌC SÁCH KINH ĐIỂN TS LÊ VĂN TƯ: BINH THƯ YẾU LƯỢC TRẦN HƯNG ĐẠO
#docsachkinhdientslevantu#binhthuyeuluoctranhngdao#kenhyoutubetslevantu#kenhtiktoktslevantu#hoasinhtanhd
3 notes
·
View notes