#chuyện sex gay
Explore tagged Tumblr posts
Text
Shop chuyện tình chuyên cung cấp các loại đồ chơi người lớn (sex toy, sextoy, sextoys, đồ chơi tình dục và tình yêu, dụng cụ tình dục thủ dâm) nam, nữ, gay, les.... cao cấp chính hãng. Website: https://chuyentinh.vn/ Add: 294 Âu Cơ, Phường 10, Quận Tân Bình, TP.HCM Hotline: 093 683 39 43 Email: [email protected] #shopchuyentinh #dochoitinhduc #sex_toy #sextoy #Shop_Đồ_Chơi_Người_Lớn
1 note
·
View note
Text
dit em quan lot ren gay sot
nguồn phim: https://phimsexpro.me/em-idol-moi-live-a
Thẩm Hạo cười cợt hắc hắc, ngón tay thỉnh thoảng lại vẽ vòng tròn lê tại đôi chân đẹp trơn bóng của Tần Phỉ Vũ, chà xát vuốt ve.
Tần Phỉ Vũ nhất thời xuất hiện chút nhăn nhó, “Mau buông tay ra, phòng này còn có quá đa số chúng ta, vạn nhất bị thấy, vậy thì diễn ra chuyện lớn!”
truyen sex Nói ngừng, lại nhận thấy bàn tay to kia chẳng các không dừng lại, ngược lại cũng sờ cho trên đùi mình.
Tần Phỉ Vũ hồi hộp, cuống quýt đẩy tay Thẩm Hạo ra, “Cậu là cái thằng nhóc thúi tha, không thể đứng đắn một chút hay sao, khu vực này nhiều bạn như vậy, cũng chưa kinh hoàng bị phát hiện ra.”
0 notes
Text
Chuyện tình học sinh - Tác giả: Kissace
Chuyện tình học sinh – Tác giả: Kissace
Truyện gay: Chuyện tình học sinh – Tác giả: Kissace. Tôi tên là Huy(17t) cái tuổi dậy thì đang xung mãn. Mặc dù không có thân hình sáu múi nhưng lại tương đối là ổn. Chiều cao tương đối là 1m68.
Truyện gay: Chuyện tình học sinh – Chap 1: Lời tỏ tình và đêm hoang lạc cùng hắn Tác giả: Kissace
Anh ấy tên là Phương(17t) chung trường chung lớp mà ngồi kế nhau mới gớm. Thân hình được tình dạng…
View On WordPress
#C#Chuyện tình học sinh#Chuyện tình học sinh full#Kissace#truyện Chuyện tình học sinh#truyện gay 18+ Chuyện tình học sinh#truyện gay boy#truyện gay Chuyện tình học sinh#truyện gay mới nhất#truyện sex gay Chuyện tình học sinh#truyện sex gay mới nhất
14 notes
·
View notes
Text
ĐÊM ĐÊ MÊ CÙNG ANH TRAI THẲNG - BOYBOY08
ĐÊM ĐÊ MÊ CÙNG ANH TRAI THẲNG – BOYBOY08
Truyện gay 18+ Tác giả: Boyboy08 Truyện mới ĐÊM ĐÊ MÊ CÙNG ANH TRAI THẲNG Xin chào các bạn, tôi là tác giả boyboy08. Đã rất lâu tôi không có ra truyện mới. Nên ngày hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe một mẫu chuyện sex mới. Đây là một câu chuyện có thật do chính tôi đã trải nghiệm. Phải nói là cực phê. Mời các anh em đồng dâm cùng thưởng thức. Tôi là một chàng trai văn phòng 25 tuổi, bình…
View On WordPress
29 notes
·
View notes
Text
Anh Quốc ngày ngô nghê: (5) 70% học ngoài đường
Hồi ở chương 3 tôi có nói có đợt tôi đọc được một bài viết của một cô học giả đã từng du học ở Đức hồi trẻ. Cô nói những thứ học được khi đi du học là 30% trường lớp, còn 70% ngoài đường. Tôi đồng ý với cô. Một phần vì hồi đi du học năm cấp 3, tôi không dành nhiều thời gian ở trường lắm. Ở chương này, tôi kể lại ba mẩu chuyện nho nhỏ đã có ảnh hưởng khá lớn tới nhận thức của tôi những năm cuối của cái tuổi “nửa cô, nửa con”.
#1 Tiền tip
Một trong những công việc part-time tôi đã làm hồi đó có bưng bê phục vụ hai ngày cuối mỗi tuần trong một quán cà phê. Quán cà phê này nhỏ, nằm gần một bến tàu biển (pier), phục vụ các bữa ăn sáng kết hợp trưa (brunch = breakfast + lunch), và trà chiều (afternoon tea) với món chủ đạo là bánh nướng, kem phô mai và mứt (classic scones with jam and clotted cream). Tôi được hứa sẽ được trả lương tối thiểu và chia tiền tip sau mỗi ngày. Quán đông khách, công việc cũng khá vất vả vì phải chạy ra chạy vào suốt, bưng bê, lau dọn, có lúc đông còn không kịp ăn trưa. Tôi làm từ 8h30 sáng đến 5 hay 6h chiều nếu tính cả thời gian dọn dẹp và đóng quán (có 30 phút nghỉ trưa). Tôi biết mỗi ngày quán được tip rất nhiều, nhưng người quản lý đã lấy hết tiền tip và không chia cho tôi như đã hứa. Vì thấp cổ bé họng và còn nhỏ, không biết đòi quyền lợi cho mình, nên tôi ấm ức. Được một thời gian, cảm thấy không có gì có thể học được thêm, tôi xin nghỉ luôn.
#2 Quấy rối (tình dục) (Sexual harassment)
Trước khi đi du học, có chết tôi cũng không nghĩ tôi sẽ rơi vào trường hợp bị quấy rối ở một xứ sở văn minh. Trước và sau khi nghỉ việc ở quán cà phê, tôi có làm tình nguyện trong một cửa hàng bán quần áo cũ (charity shop). Cơ chế hoạt động của charity shop như sau: Bạn có đồ gia dụng, quần áo, đồ chơi cũ... không sử dụng nữa thì có thể đem tới những shop như này, người tình nguyện như tôi sẽ giặt là sạch sẽ những món quần áo chất lượng còn tốt và treo lên bán lại với giá rất rẻ. Vì số lượng đồ nhận được mỗi tuần đều khác nhau, nên tôi rất thích, giống như mỗi tuần đều có đồ chơi mới ấy. Tôi cũng hay thử các quần áo được cho xem có món nào phù hợp thì tôi mua lại. Có một lần tôi đang thay đồ thì thấy cái rèm của phòng thử đồ động đậy. Tôi nhờn nhợn người quay lại và thấy có một cây gậy gỗ đang cố gắng kéo cái rèm, một ông già độ hơn 70 tuổi ngồi xe lăn ghé mắt vào, nhìn lén tôi thay đồ. Lúc đó tôi sợ quá, tôi không hét được. Tôi vội tròng đồ vào rồi chạy vào phòng soạn đồ từ thiện (sorting room) và lắp bắp kể lại với một cô đồng nghiệp hơn 60 tuổi. Tôi tưởng cô sẽ vỗ về tôi, không sao đâu, kệ nó đi, bình tĩnh lại đi con.... Ai ngờ, trong ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, cô lao nhanh hết cỡ ra tiệm và chỉ thẳng mặt ông già kia:
- Cút, cút cho tao, thằng già dê chó chết. (You fucking bastard, get outta here!)
Lão lật đật lăn xe chạy ra khỏi tiệm, và từ đó về sau không bao giờ thấy quay lại. Nhưng tôi khá sốc vì tôi không nghĩ cô đồng nghiệp (Monica) của tôi sẽ hành xử gay gắt như vậy. Ví dụ như ở châu Á thì thường khi phụ nữ rơi vào các trường hợp bị quấy rối như vậy thì thường sẽ khóc rấm rứt và ấm ức không biết phải làm gì với kẻ đã hành xử không đứng đắn với mình. Sau này, dù khá cẩn thận nhưng nếu xui xẻo rơi vào các trường hợp gần như vậy, tôi cũng đã biết cách xử lý mượt mà hơn, chứ đ’ có dụ khóc rấm rứt.
Tôi ăn Giáng Sinh cùng các anh chị và cô chú trong shop từ thiện, cô Monica mặc áo đỏ là người dạy dỗ tôi rất nhiều
Những lần về Việt Nam, mọi người hỏi cuộc sống bên kia sướng lắm phải không, văn minh lắm phải không. Ai cũng mơ về một miền đất hứa. Tôi trả lời có và không, ở đâu cũng có người xấu người tốt vậy thôi. Truyện #1 và #2 phía trên là minh họa nho nhỏ đấy. Người Việt có người Việt tốt và xấu. Tây cũng vậy thôi.
#3 Tình dục
Một vấn đề tôi thấy ít được nói tới ở Việt Nam là tình dục. Các bài học giáo dục giới tính được dạy vô cùng sơ sài ở trường lớp, phụ huynh thì tránh né khi nói về tình dục. Như nó là một thứ xấu và dơ lắm hay sao. Hồi học cấp 2, tôi đã lọ mọ mua các sách giáo dục giới tính về đọc để tìm hiểu các biến đổi trong cơ thể những năm dậy thì. Ấy vậy mà tôi cũng không khỏi sốc trước độ thoáng của tụi bên đây. Có một lần tôi ở trong phòng y tế đo chiều cao và cân nặng thì có một thằng người Anh thò đầu vào bảo cô y tá:
- Cô, em xin cái bao cao su nghen.
Tôi đang đứng trên cái đồ đo chiều cao, tôi đứng hình luôn. Còn cô y tá có vẻ đã quen, điềm nhiêm bảo:
- Hộc tủ bên kia, mở ra mà lấy.
Một lần khác một chị học bối người Hongkong thì thầm với tôi là mẹ chị đã bỏ...bao cao su trong hành lý du học của chị (Nếu tôi nhớ không nhầm độ tuổi trưởng thành ở Hongkong là 16). Gặp đa số phụ huynh VN mà bắt gặp con cái cỡ tuổi đó với các protection như vậy chắc sẽ đánh con vỡ mặt luôn ấy chứ đừng nói là bỏ thêm vào.
Sau này học tiếng anh, từ quan hệ tình dục trong tiếng anh dịch ra rất nhiều từ: have sex, make out, get lucky,... Nhưng tôi thấy hay nhất là từ “make love”, tức tình dục xảy ra khi có sự hiện diện của tình yêu và tình thương. Tôi không nghĩ tình dục là một việc đáng bị ghê tởm, nó là một việc đẹp, với điều kiện có tình yêu và tình thương, khi hai bên sẵn sàng cả về tâm và sinh lý. Trong tiếng Việt cũng có nhiều từ nói về QHTD, nhưng tôi nghĩ dịch “make love” ra tiếng Việt sẽ là từ “trao thân”, vì nó mang cả hàm ý có trách nhiệm với nhau, chứ không phải ngủ chung cho vui. Dù sao như kiểu tụi Tây “vẽ đường cho hươu chạy” cũng còn đỡ hơn các trường hợp “hươu lạc đường”, vì thiếu thốn kiến thức về tình dục mà để lại các dư chấn trong tinh thần và thể chất sau một phút bồng bột. Nếu có con, tôi không hy vọng con “sleep around” (ngủ lang) mà trao thân cho người trân trọng con. Con hỏi thế nào là trân trọng con ấy à? Một người trân trọng con sẽ là người tôn trọng quyết định của con, một người đủ kiên nhẫn chờ đợi con sẵn sàng...
...Là một người không ép con trao thân để chứng tỏ một điều ngu ngốc gì cả.
Anh Quốc ngày ngô nghê: (6) Giấc mộng Cambridge của (chị) tôi
1 note
·
View note
Text
(Hình ảnh lấy từ nhiều nguồn, chủ yếu là Tumblr, Twitter và Google)
Lâu rồi bạn Joel không cho ra đời nội dung thể loại 6 + 1 (tính lười cố hữu *icon cá mập đớp sóng*); tuy nhiên, bài viết này không phải 6 + 1 lý do bạn nên xem series x/y/x nào đó mà để đổi gió một chút, hôm nay bạn Joel sẽ nêu 6 + 1 lý do bạn không nên xem Castlevania, một series hoạt hình original của Netflix bạn yêu thích và dành cho một bài 6 + 1 cách đây khá lâu (cụ thể là từ hồi phim mới ra, năm 2017). https://joel7th.wordpress.com/2017/08/05/6-1-ly-do-ban-nen-xem-Castlevania/
Trước khi vào chủ đề chính, bạn Joel khẳng định mình vẫn rất thích Castlevania (nói giảm nói tránh rồi đó, thật ra bạn còn u mê phim nói chung và một bạn nhỏ tóc bạc mệnh cũng bạc nói riêng lắm) và bài viết này hoàn toàn không có chủ định bash phim hay bất cứ thành viên nào trong êkíp làm phim. Ở đây bạn chỉ nêu một số lý do để các bạn ghé blog cân nhắc trước khi sa chân vào chiếc hố gài đầy chông này. Trái lại, nếu lỡ sa rồi thì bạn thoải mái bỏ qua bài này hoặc xem nó như bài tán nhảm giải trí xả căng thẳng trong những ngày bị ‘cấm túc’ trong nhà cũng được.
(Trong một bài quick review gần đây, bạn có nói đến ý định rant một chút về mùa 3 đầy máu, nước mắt và… nước miếng của Castlevania, ờm, xem như bài 6 + 1 này kiêm luôn mục đích ‘ca cẩm’ đó đi.)
Warnings: ngôn ngữ không đứng đắn, chen 2-3 thứ tiếng, spoilers đầy rẫy đến mùa 3 (vừa ra mắt ngày 3 tháng 5 năm nay), ý kiến hoàn toàn chủ quan, có khuynh hướng lan man
Vào đề đủ rồi, sau đây là 6 + 1 lý do bạn không nên xem Castlevania.
1. Plot hơi cũ, không ‘hợp thời’ cho lắm. Plot của Castlevania đơn giản vô cùng: Dracula — bạn biết đấy, vị vua Wallachia (Romania ngày nay) thường bị sản phẩm văn hoá đại chúng biến thành ma cà rồng nhờ ơn tác giả Bram Stoker — yêu và cưới Lisa, một con người, và hai người sống hạnh phúc. Có điều đây không phải cổ tích nên trong vòng 5 phút đầu tập 1, Lisa bị vu cho tội làm phù thủy và đưa lên giàn hỏa. Đau đớn, Dracula thề đem cả nhân loại chôn chung, và chỉ có ba người đủ khả năng lẫn can đảm đứng ra chống lại Dracula và đội quân của ông: người cuối cùng của gia tộc Belmont, Trevor, pháp sư du mục, Sypha, và con trai của Dracula và Lisa, Adrian aka Alucard. Với ý đồ rủ rê lọt hố chung, bạn Joel kể chiếc plot này cho vài người quen trên mạng và đều nhận được feedback hơi đắng lòng “có mùi máu chó/giống plot được dùng mòn trong nhiều phim vậy”. Bạn Joel ức không? Ức, nhưng chẳng biết cãi đường nào vì plot kiểu ‘villain tiêu diệt thế giới vì vợ/người yêu bị giết’ đúng là gặp nhiều thật, nói hơi khó nghe là cũ rích ý. Ừm, đúng là cũ thật; Castlevania của Netflix lấy cảm hứng từ Castlevania 3, một game thời nẫm khi trẻ em chẳng có iPad, XBox, chỉ biết tìm niềm vui từ trò chơi điện tử ấn băng — một phút mặc niệm cho thế hệ 8x, 9x nào. Tuy nhiên, bạn Joel vẫn quan niệm ‘cũ’ không đồng nghĩa với ‘dở’ mà quan trọng là cách thể hiện — ‘bình cũ rượu mới’ như nhiều người thường nói — và khoản này thì Castlevania đã thực hiện rất tốt, không có gì đáng phàn nàn hết.
2. Phim rất bạo lực, máu me. Đối với những người xem phim kinh dị hoặc những phim như Game of Thrones, Spartacus, Vikings, The Witcher… thì chuyện nội tạng rơi vãi, đầu mình tung bay là chuyện nhỏ. Thế nhưng có khán giả chịu được bạo lực và gore thì cũng có khán giả không chịu được — vấn đề tâm lý và sở thích cá nhân thôi, tớ không công kích ai hết nhé. Nếu các khung hình máu me tung toé khiến bạn nhẹ thì mất hứng xem phim, nặng thì khó dùng bữa, tớ tuyệt đối không đề cử Castlevania vì đây là series rất bạo lực và có những pha cực dễ khiến người ta thốt lên “WTF”. Bạo lực cỡ nào á, ừm, cỡ ‘máu chảy thành sông, ruột gan đầy đất’ theo nghĩa đen ấy (tớ không chắc có câu thế này hay không nên chế đại). Cụ thể hơn nữa thì bạn đã bao giờ thấy cảnh một người bị roi quất vào mặt văng cả nhãn cầu ra chưa? Castlevania có đó.
3. Cảnh khỏa thân và cảnh sex. Cũng như bạo lực và gore, khỏa thân và sex cũng có bạn thấy ổn, chẳng sao cả, cũng có bạn không thích, thậm chí hơi bài xích — again, tớ không công kích ai cả. Dù thích hay không thích thì xem phim điện ảnh, truyền hình Âu-Mỹ nhiều chắc bạn cũng quen với việc nhìn cảnh khỏa thân, sex choán cả màn hình rồi, tuy nhiên, với Castlevania thì những cảnh này có thể khiến một số bạn khó chịu hay tệ hơn là bị trigger (bạn Joel đã thấy nhiều người xem nước ngoài bày tỏ bức xúc như vậy). Tại sao vậy? Thứ nhất, cảnh khỏa thân không phải fanservice vô hại (với nhân vật lẫn người xem) mà để thể hiện sự tra tấn, hạ nhục và vô nhân tính hoá (dehumanization) nhân vật. Nếu nhân vật đó vừa vặn là nhân vật bạn thích thì không phải đây là tra tấn chính bạn hay sao? (Tiết lộ nhỏ, đó là nhân vật bạn Joel thích nhất series *meme một khuôn mặt tràn ngập niềm tin và hy vọng*) Tương tự, cảnh sex cũng chẳng phải sex thông thường mà là quá trình (tương đối graphic, gần như soft-core porn) một bên lừa gạt, lợi dụng và thao túng bên còn lại để đạt mục đích của mình và dĩ nhiên, kết cục rất, rất, rất tệ. Chứng kiến nhân vật bạn yêu thích trải qua tình huống như vậy, ‘sang chấn tâm lý’ là nói giảm nói tránh nhiều rồi, chưa kể, không chỉ một mà những hai nhân vật. Niềm đau nhân đôi!
(Những gì bạn Joel kể trên diễn ra ở mùa 3, mùa 1 và 2 hoàn toàn không có khỏa thân hay sex.)
4. Nỗi đau nhìn nhân vật mình yêu thích bị hành thảm thương. Không giống tiêu chí “All men must die” của Game of Thrones, Castlevania không có dàn nhân vật đông đảo để nướng như nướng thịt, do đó bạn có thể tạm yên tâm dàn chính-phụ tương đối còn nguyên vẹn. Nhưng không giết không có nghĩa là không hành mà mức độ hành thế nào bạn có thể xem dẫn chứng ở số 3. Writer, author đều rặt sadist mà! Kết thúc mùa mới nhất, dàn chính có năm tên thì chỉ một tên còn cười nổi, bốn tên còn lại đều ca vang Rolling in the Deep. Tất nhiên, nói đi cũng phải nói lại, mục số 4 này hoàn toàn vô nghĩa nếu bạn thuộc số ít khán giả neutral với tất cả nhân vật — bạn xem vì diễn biến và tất cả những gì xảy ra với nhân vật, hành hạ, đau khổ gì gì đó, đều là… diễn biến mà thôi (bạn Joel xem một số phim với tâm lý như thế ấy). Có điều với cách xây dựng nhân vật (ngoại hình, tính cách, quá khứ, động lực) của Castlevania thì khó mà stay neutral với tất cả nhân vật từ đầu đến cuối phim lắm, sớm muộn bạn cũng tìm được ít nhất một nhân vật để root for (và xoắn hết cảm xúc khi tên đó ăn hành). Chẳng biết đây là điểm mạnh hay yếu của phim nữa.
Hãy nhìn khuôn mặt xinh xắn cười tươi như mèo này đi, bao nhiêu fan gái, fan trai có thể từ chối?
5. Fandom ở Việt Nam gần như không tồn tại. Một điều hơi buồn là Castlevania không phải tựa game nổi ở Việt Nam như Final Fantasy, Devil May Cry, Fate/Grand Order (và các người anh em dòng họ Fate), Âm Dương Sư…, chưa kể Castlevania còn thuộc dạng đang hấp hối nữa (bên nước ngoài ta thán là lâu rồi franchise không sản xuất được game nào hay ho). Điều đó dẫn đến series phim của Netflix không được khán giả Việt chú ý nhiều — phim ra trailer hay công chiếu cũng chẳng được page, group nào cập nhật. Tìm được người cùng xem trong friendlist đã khó, tìm được fanpage hay group tiếng Việt để đàm đạo, tán nhảm, ship couple, sìn hàng với nhau… là chuyện không tưởng (tớ đã thử và tớ đã thất bại *meme ngoài mặt cười nhưng trong lòng lệ rơi*). Do đó, hẳn bạn nên think twice trước khi đến với Castlevania, bởi lỡ theo nó rồi thì bạn cầm chắc làm một fan trai/fan gái cô độc trên mạng xã hội Việt Nam, vui buồn, bức xúc với tình tiết phim hay nhân vật thì đành giữ trong lòng hoặc ‘xả’ ra blog cá nhân, và đặc biệt là không có hàng (art, fic…) tiếng Việt đâu nha.
(Tuy nhiên, nếu ổn tiếng Anh thì bạn có thể tham gia fandom Castlevania nước ngoài trên Tumblr hay Twitter hoặc không thì thỉnh thoảng ghé qua đây tám với tớ cũng được, tớ hoan nghênh lắm (๑・̑◡・̑๑).)
6. Fandom khá nhiều drama và có một số thành phần không đỡ nổi. Castlevania không nổi ở Việt Nam nhưng ở nước ngoài, nó là một trong những show original thành công nhất của Netflix, từ đó dẫn đến một fandom nói lớn không phải quá lớn nhưng nói nhỏ thì không nhỏ tý nào. Và thói đời là fandom tương đối đông thì luôn lắm drama, Castlevania cũng chả ngoại lệ. Những pha tranh cãi thường gặp là một bộ phận fan game chửi phim chế banh nhà lồng (cũng không sai *icon pacman*) hay ‘cố tình’ bỏ quên nhân vật trong game. Một tranh cãi khác gay gắt không kém là ‘buộc tội’ phim nói chung và writer Warren Ellis nói riêng phân biệt chủng tộc qua các tình tiết: một nhân vật da đen có quá khứ bị bắt làm nô lệ; một nhân vật da màu (một nửa fandom khẳng định là da màu và nửa còn lại cho rằng hắn da trắng nhưng phơi nắng hơi lâu và không bên nào chịu hỏi thẳng đạo diễn kiêm thiết kế nhân vật) đang bị bắt làm nô lệ; hai bạn trẻ người Nhật bị giao vai xấu xí và nhận gạch đá toàn fandom cùng vài chi tiết nhỏ khác. Cá nhân bạn Joel không cảm thấy show racist nhưng bạn Joel không phải người Mỹ nên cảm nhận có lẽ khác khán giả Mỹ. Sau mùa 3 thì nổi lên một loạt tranh cãi rằng hai màn sex ở tập 9 có phải rape hay không và, cũng như hai tranh cãi phía trên, tranh cãi này chắc còn kéo dài đến khi mùa 4 ra mắt. Một tranh cãi khác đến từ một bộ phận fan không tiếc lời chỉ trích phim dám viết một nhân vật được yêu thích (trong game không rõ tính hướng) trở thành bisexual công khai, tuy nhiên, khác với những tranh cãi trên, tranh cãi này nhanh chóng bị đập bẹp vì tội homophobic *icon pacman*. Bên cạnh drama thì trong fandom tồn tại một số thành phần khó đỡ chẳng ngại tuyên bố mình lên cơn horny vì chi tiết một nhân vật nữ hành hạ (thể chất lẫn tinh thần) một nhân vật nam (seriously hooman?!) hay một bộ phận khác tung hô chi tiết vừa kể là nữ quyền, là girl power. Mỗi lần gặp các thành phần như vậy, bạn Joel đành tung chiêu block thần chưởng chứ chẳng biết làm gì hơn: nhìn thấy thì hại mắt mà cãi thì hại não lắm, bạn chẳng chịu nổi đâu.
6 + 1. Chờ, chờ mãi, chờ dài cả cổ. Xem phim truyền hình Âu-Mỹ cầm chắc là phải có tính kiên nhẫn vì bạn phải chờ (ít nhất) một năm giữa các mùa để được xem tiếp. Một trong những ‘đặc sản’ của Castlevania là chờ, chờ nữa, chờ mãi, nhanh thì một năm còn chậm thì một năm rưỡi, hậu quả là fandom ngủ đông như Alucard ngủ sau sự kiện mỗi game (nhưng chỉ cần êkíp tung tý thính là fandom bật dậy khỏi quan tài ngay). Nhưng chờ cũng phải thôi vì chất lượng hình ảnh và những pha hành động qua mỗi mùa càng đẹp, càng hoành tráng thì chắc chắn không thể rush được rồi. “Good thing comes to those who can wait”, nhỉ?
Vậy là bạn Joel đã trình bày 6 + 1 lý do bạn không nên xem Castlevania rồi. Dĩ nhiên, bài viết này j4fun là chính (và rant là phụ), sa vào hố hay không vẫn tuỳ ở bạn. Như trên đã nói, nếu bạn lỡ lọt hố và muốn tán nhảm về phim, blog luôn chào đón bạn (sr bạn Joel không chơi game nên không bàn luận về game được). Tuy nhiên, nếu bạn stan Carmilla, Lenore hoặc cả hai, khi đó thứ lỗi “Chúng ta không luộc được rau”, nhầm “Chúng ta không thuộc về nhau”.
(Nói trước cho khỏi mất lòng nhau ấy mà.)
6 + 1 lý do bạn không nên xem Castlevania (Hình ảnh lấy từ nhiều nguồn, chủ yếu là Tumblr, Twitter và Google) Lâu rồi bạn Joel không cho ra đời nội dung thể loại 6 + 1 (tính lười cố hữu *icon cá mập đớp sóng*); tuy nhiên, bài viết này không phải…
1 note
·
View note
Text
Ngày đặc biệt
Bảo bình tarot Chọn tụ bài số 3
Song tarot Chọn tụ 2
Light - worker Chọn tụ 3
Uhm, là bạn, ko phải ở vị trí ng a thích nữa. A ko có các mqh phức tạp như e vì mqh của a luôn là mqh ý nghĩa. A ko baoh đặt tên cho mqh là yêu đương hay fwb hay ngay cả hôn nhân gì cả. Vì suy cho cùng, ko phải 2 người làm gì nhau, ở cùng nhau hay ngủ cùng nhau quyết định 1 mqh. Mà theo a, sự kết nối giữa 2 con ng là quan trọng nhất. A thật lòng mong muốn có đc 1 người bạn, là con gái, hiểu và chia sẻ với a những câu chuyện, trải nghiệm cùng a những điều hay ho hay cả đắng cay trong cuộc sống. Mqh đó có thể tiến xa nhờ 2 ng cùng vun đắp, đến 1 lúc nhận ra đó là tình yêu, okay... vậy đó là tình yêu. Hay tới 1 lúc, 2 ng nhận ra muốn tiến tới hôn nhân. Ok vậy ta thành đôi suốt cuộc đời... Nếu cứ phải giới hạn trong 1 mqh, và phải gắn 1 cái mác hôn nhân hay tình yêu lên thì mới đến đc giai đoạn tiếp theo thì a nghĩ thật sự a sẽ cảm thấy chưa thể hiểu hết ng kia đặc biệt trong vấn đề sex mà đã phải quyết định, có thể a sẽ ko quyết định sáng suốt nhất. Nếu nói về mqh vs 1 ng khác giới, nói thật vs e, th nào ko nghĩ tới sex thì gay thật r. Hôm nay e hỏi a câu hỏi yes or no, nhưng chuyện tình cảm e muốn rõ ràng như vậy thì a cũng rất khó trả lời.
Giờ a nghĩ mình ko thể xa hơn bạn bè đc rồi Hà ạ! Vì a mong tìm đc 1 ng bạn đời có suy nghĩ giống a, hiểu a vấn đề này mà ko cần nói ra e ạ. Giờ rõ ràng rồi, mình là bạn đi :))
Giờ e là bạn, e ko phải là ng anh thích nữa. E cũng đừng bất ngờ khi a ko dành nhiều thời gian vs e nhé. Thứ nhất, a muốn có khoảng cách để a có thể quên e. Thứ 2, a muốn tập trung công việc. Thứ 3, a muốn có thời gian đi tìm 1 người khác, a mong người đó sẽ thành người yêu a và tiến xa nữa chứ ko thêm bạn bè gì đâu, a nhiều bạn vs e gái lắm r =))
Mình biết ngay từ đầu nói chn mình và anh có nhiều điểm chung. Nhưng hôm nay đúng là ngày đặc biệt vì buổi sáng mình có nghe bảo bình tarot và đ��n tối nay khi nghe được mqh diễn ra ntn mình cảm thấy không hề lạ. Gần như mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho chn này có thể xảy ra. Và mình vẫn để mọi chuyện diễn ra một cách tùy duyên. Mình chưa gặp 1 ai có nhiều điểm chung như vậy, nhưng dù có nhiều điểm chung duyên ko tới thì cũng ko thể buồn được. Mình chỉ biết mìm cười và trân trọng khoảng thời gian đó.
1 note
·
View note
Text
all we need is love
thực tình cái câu ở post này là khi tôi đang lái xe 30km về nhà để dạy học, và tôi vừa có một giấc ngủ ngắn sau khi xem Portrait of lady on fire. tôi đã nghĩ ôi chắc không sao đâu, tôi không bị bộ phim này mê hoặc đâu, nhưng không. trên đường 1 tiếng, đầu tôi đã chạy qua chạy lại những bộ phim queer và không queer mà tôi đã xem, những cảnh phim đẹp như tranh và những câu chuyện tình đau không khóc nổi. và tôi so sánh với Portrait. bộ phim làm lảo đảo cư dân yêu phim, làm tôi tò mò liệu nó có đẹp như Carol, liệu có day dứt như Blue is the warmest colour, có đớn đau tiếc nuối như Atonement, hay cò cưa dây dưa cô độc như Happy Together, hay ngây ther như Call me by your name, đấy tôi đã nghĩ liệu có hay lắm không nhỉ. và buổi tối khi tôi xem phim này cùng bạn gái, tôi đã ngủ khi phim đến được 45' đầu. đầu thì đơ đơ, mắt thì cứ díp vào. tôi sợ quá, nghĩ chẳng nhẽ mình già rồi nên chỉ xem được mấy phim như Marriage story kiểu real life xong khóc khóc vì mấy câu cliche yêu đương. hơn một tiếng sau khi đang trong giấc ngủ thì thấy người bạn gái khóc nức nở bên cạnh, nước mắt tứa ra không ngăn được. tôi giật mình bật dậy, dỗ dành, người bạn gái lại càng khóc. tôi hoang mang không hiểu tại sao em lại khóc dữ vậy, cứ dụi vào ngực tôi khóc. vầy là quyết tâm tối hôm sau tôi chuẩn bị một tâm lý không buồn ngủ và xem một mạch đến cuối. nhưng thực ra vừa xem vừa chen mấy câu thuyết minh mỉa mai và gây cười vào. tôi đã chờ đợi cảnh cuối để biết tại sao em bạn gái lại khóc dữ vậy, tại sao thiên hạ lại phát cuồng lên như vậy. và quả không uổng công. tôi đã nín thở ở cảnh cuối. một cảnh cuối xuất sắc. một cảnh cuối tròn trịa. à không, nó không tròn trịa, mà nó hoàn hảo. hoàn hảo đặt đúng cảm xúc của người xem vào đúng chỗ mà đạo diễn muốn. tôi không khóc. hơi cá nhân, nhưng tôi biết cảm giác ấy. và nếu tôi để mình bị cuốn vào cảm xúc ấy, chắc chắn tôi sẽ rơi không dừng. rơi vào quá khứ day dứt mà tôi đã thoát ra. và đây, giờ xin được điểm một vài điểm mà tôi thấy cần phải có lời khen cho một bộ phim được coi là tuyệt tác này. một bộ phim dành cho những kẻ si tình. cinematography: không cần phải nói về điều này.đẹp từ màu sắc, tương phản, từng cảnh là một bức tranh. mình thích những cảnh vừa quay khuôn mặt của Heloise rồi quay sang Marianne, khiến mình như thấy được cả hai cảm xúc của hai người, hai người đang quan sát nhau, đang nhìn thấu nhau, và nhiều khi cảm giác hai người là một. một bộ phim mang tính nữ và đầy nữ quyền, nên vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. có một cảnh phim mà mình ấn tượng là khi Heloise chạy ra bờ biển sau khi biết bà mẹ sắp về, nàng đứng đó, trong chiếc váy xanh, nổi bật giữa những tảng đá sắc nhọn vút lên bầu trời và đổ xuống biển, sóng biển nổi lên từng cơn như sắp ập lấy nàng, và nàng đứng đó, như thể lao xuống theo hướng của những tảng đá, nhưng lại kiêu ngạo và đau lòng. xem đến giữa phim, mình nghĩ đây là một bộ phim tối giản. tối giản từ nhân vật, màu sắc, bối cảnh, âm nhạc, lời thoại. và điều tối giản ấy làm cho nó cô đọng, vừa đủ, rất chỉn chu, rất vừa vặn. ánh sáng của phim cũng là một điểm đáng chú ý. khi những cảnh trong màn đêm mà nhân vật là điểm sáng của khung cảnh. nó làm mình nhớ đến bức tranh Cô gái với chiếc khuyên tai ngọc trai của Vermeer. đằng sau nàng là màn đêm, là bóng tối, còn nàng, ở đó, nổi lên giữa màu đen đặc quánh, rạng ngời. điểm đặc biệt mà mình để ý của phim là dàn làm phim. đi đọc các thể loại review thì thấy đây thiệc là một phim gài gắm nữ quyền. mình đã chỉ để ý việc, đây là phim có đạo diễn nữ, nên nó sẽ không có male gaze như Blue is the warmest colour. và đúng là thế thật. không những thế còn có vài chi tiết về nữ quyền, chán quá :)) đầu phim có cảnh Marianne ngồi trên con thuyền mấy mống đàn ông nhưng khi nàng làm rơi tấm canvas thì mấy gã không làm gì. và ta chỉ thấy đàn ông xuất hiện trong cảnh đầu và cảnh gần cuối của bộ phim. nhưng lại thấy quyền lực của đàn ông trong cả bộ phim. bằng việc chỉ cần gửi bức chân dung đến và nếu người đàn ông kia đồng ý, Heloise sẽ phải lấy chồng. hay cô người hầu Sophie có thai và phải đau đớn tìm đủ mọi cách để bỏ, dù không hề thấy bóng dáng một người đàn ông có trách nhiệm trong chuyện này. hay như cảnh Sophie phá thai, và hai người phụ nữ đứng chứng kiến. chứng kiến nỗi đau của người phụ nữ. và tôn vinh nó bằng việc Heloise nhờ Marianne vẽ lại. một điểm rất thích ở Portrait of lady on fire là cảnh thân mật của hai nhân vật chính. rõ ràng so sánh với cảnh sex trong Handmaiden và Blue is the warmest colour (mình không nói đến Carol vì Carol là phim của đạo diễn gay, nên là haha). những cảnh thân mật trong Portrait được làm một cách rất khéo, rất đẹp. dù chỉ là những cảnh hôn rất ngắn, và một cảnh imitate vagina, nhưng thấy được những khao khát, những bùng cháy, da diết, dịu dàng, say dắm. những hình ảnh của người phụ nữ (thậm chí còn thấy cả lông nách) cũng đẹp, đẹp theo cách ta thấy được sự tôn trọng của người đạo diễn. Portrait hay không chỉ nói về tình yêu, mà còn nói về nghệ thuật. mình chợt nghĩ đến Carol và Blue is the warmest colour. cũng là hai bộ phim mà nhân vật là nhiếp ảnh gia và họa sĩ, nhưng mình không thấy rõ ràng về quan điểm nghệ thuật hay cái nhìn của người họa sĩ trong hai phim này. có chăng nó chỉ rất nhẹ, giống như dùng phương tiện để nói về tình cảm. cảnh Therese ngập ngừng giơ máy ảnh lên và chụp Carol, nàng chỉ muốn lưu giữ hình ảnh người phụ nữ nàng yêu. hay Emma vẽ Adele dựa trên cảm xúc của Emma khi cô đang say đắm trong tình yêu, trong thời tuổi trẻ của cô, tất cả đều là màu xanh. để đến khi cô rời Adele và cùng với người phụ nữ khác, những bức vẽ của cô thay đổi như cảm xúc của cô. nhưng với Portrait thì rõ ràng, nó là cái nhìn của người họa sĩ, của người nghệ sĩ. nó quyện với tình yêu của Marianne, và thi vị hóa lên. để mình không thể biết rằng, cái nhìn này, khuôn mặt mà Marianne vẽ này, bàn tay mà nàng vẽ, ánh mắt nàng chìm đắm vào, là của người nghệ sĩ, hay của một kẻ si tình. hành động phá đi bức tranh nàng vẽ Heloise là vì nàng muốn ở lại với Heloise, hay là vì nàng không thể hài lòng với một bức vẽ không có hồn. nàng vẽ lại Heloise, mọi lúc, mọi nơi. nàng quan sát, nàng ghi nhớ. nàng biết từng cử chỉ, từng hành động, từng biến đổi của người tiểu thư kia. để vẽ lại, hay để yêu? còn người tiểu thư kia, dù chẳng phải là một nghệ sĩ, nhưng lại là một kẻ đang yêu. khi người họa sĩ nhìn nàng để vẽ, thì nàng nhìn ai? nàng cũng đắm say không kém, nhưng là đắm say trong tình yêu. mình cứ nghĩ mãi về câu nói của Marianne về lựa chọn của Orpheus. anh lựa chọn lưu giữ ký ức về cô, đó là lựa chọn của kẻ thi sĩ. mình nghĩ mình hiểu lựa chọn ấy. lựa chọn của một kẻ lãng mạn đến tuyệt vọng. lưu giữ mọi thứ tốt đẹp về người mình yêu, và không muốn làm hỏng hình ảnh đó, nên không tiếp tục được nữa. Portrait là một bộ phim tối giản và cô đọng, và khi mở bung nó ra thì quá nhiều thứ để nói, quá nhiều cảm xúc để đặt vào, viết ra. mỗi lời thoại của nhân vật dù không nhiều, nhưng đều rất đắt, rất đẹp, rất vừa. mỗi cử chỉ, hành động, đều mang trong mình ý nghĩa của nó, để dần dần từng phút một, từng phút một mở ra, và đến đoạn cuối, òa lên với những cảm xúc kìm nén đó. điều mình thích trong Portrait, cũng như trong Carol, là ánh mắt của diễn viên, hay là ánh mặt của hai người yêu nhau dành cho nhau. trời ơi làm sao có thể dùng ánh mắt mà nói lên mọi thứ như vậy. khi mình thấy Marianne ngập ngừng nhìn Heloise, môi nàng bặm xuống, cổ nàng quay nhẹ, và mắt nàng nhìn xuống rồi lại nhìn lên, mình nhớ đến một Therese ngại ngùng nhưng bên trong chất chứa tình cảm. khi thấy Heloise nhìn Marianne đầy thách thức, mình nhớ đến Carol nhìn Therese như muốn chiếm trọn trái tim nàng. ôi những ánh mặt của kẻ si tình này. ôi cả nụ cười của hai người nữa. nó hé mở dần, để rồi sáng lên với ánh lửa đêm hội, trong giai điệu dồn dập với lời ca lặp lại "We can't escape". nó thôi thúc, nó gấp gáp, nó bùng cháy làm sao. và tất cả những điều xuất sắc của Portrait sẽ không thể hoàn hảo nếu không có cảnh cuối của phim. mình còn nhớ cái chạm vai của Carol, và ánh nhìn của người khi nhìn thấy Therese đang từ xa tiến đến, đầy hy vọng. còn trong Portrait, tất cả ở lại là sự day dứt. day dứt đến đau đớn. lời vọng lại của câu kể "She didn't see me". cô ấy không nhìn tôi. cô ấy không thể nhìn tôi. như Orpheus phá bỏ lời hứa và quay lại nhìn Eurydice và cái anh thấy chỉ là hư vô. tất cả mọi thứ kết thúc rồi. những gì Marianne thấy dù ở trước mặt, cũng chỉ là ký ức. bức tranh vẽ Heloise cầm tay con gái nhưng cái nàng thấy chỉ là cuốn sách để hé trang 28, là trang có bức chân dung của nàng. tất cả kết thúc rồi. và mọi thứ không thể quay lại. nàng đã chọn điều đó. Heloise đã chọn điều đó. và nàng chỉ có thể thấy người mình yêu từ xa, cũng đang đắm chìm trong ký ức của cả hai khi bản nhạc của Bốn mùa của Vivaldi đang ở những nốt cao trào. chúng ta không còn thấy Marianne nữa. chúng ta chỉ thấy một Heloise khóc, cười, trầm tư, mà như thấy cả mối tình chúng ta đã chứng kiến suốt 2 tiếng vừa qua. và để rồi, khi màn hình chuyển đen, tiếng nhạc "We can't escape" vang lên, những dòng creidit chạy, chúng ta vẫn không thể rời màn hình, không thể đứng lên. chúng ta còn hy vọng điều gì. mình đã hy vọng, cái giây cuối ấy, xin Heloise, nàng hãy quay ra, hay quay ra dù cái nàng thấy có thể chỉ là hư vô. nhưng cánh cửa đã đóng sập lại, từ rất nhiều năm trước rồi. Marianne, nàng thấy Heloise trong chiếc váy cưới hai lần trng những ngày lưu lại căn nhà, nàng thấy rõ tương lai của Heloise, nhưng nàng vẫn tiến vào căn phòng, hôn người mình yêu, vẫn tiến vào đó, vẽ bức tranh để đời của nàng. nhưng nàng ra đi khi thấy Heloise trong chiếc váy cưới thật sự. well, khi mình nghĩ đến bộ phim mình thích nhất năm nay, thì mình không có câu trả lời. Portrait là một bộ phim hay, xuất sắc, nhưng không đủ để mình vỗ tay cuồng nhiệt. nó có thể đau đớn, đẹp đến nao lòng, đến day dứt, nhưng có thể sẽ vẫn có sự so sánh. bộ phim gần đây nhất mình xem nữa là Marriage Story. mình đùa với em bạn gái rằng, có khi cuộc đời get real quá làm mình sợ phải trở lại làm một kẻ hopeless romantic, vậy nên mình không quá đắm chìm vào Portrait. nhưng kỳ cục là mình lại khóc vì cảnh đầu và cuối của Marriage Story. khi cặp vợ chồng sắp ly hôn viết ra những điều cả hai nhớ và yêu về nhau. cô vợ (do Scarlett đóng) đã không đọc những dòng đó ra theo yêu cầu của nhà trị liệu. và đoạn cuối, khi cậu con trai vô tình tìm thấy tờ giấy đó, cậu ngồi đọc to, anh chồng cũ phát hiện, và anh đọc đến câu cuối cùng, chị viết "tôi đã yêu anh ấy từ những phút đầu tiên.và tôi vẫn yêu anh ấy, cho dù giờ đây nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa." và mình ngồi khóc đến hết credit của phim. chỉ vì câu đó. tất nhiên nó là một sự cliche. phim tình cảm nào chẳng thể. nhưng tại sao mình lại khóc vì một bộ phim hậu hôn nhân, rất nhiều cảnh cãi vã và căng thẳng, và rồi làm dịu mình đi bằng tình yêu vẫn ở đó của người vợ cũ. chậc, rồi mình nghĩ, ừ thôi cuối cùng thì tất cả những gì chúng ta cần là tình yêu mà. như ban nhạc phê cần huyền thoại hát. kết năm bằng một cái câu như vầy, mình nghĩ đến thời điểm này thì cũng đúng. chúng ta cần tình yêu đẹp như tranh và đau như truyện trong Portrait, chúng ta cần sự mạnh mẽ trong Carol, chúng ta cần sự ngây dại và ân hận trong Blue is the warmest colour, chúng ta cần dũng cảm trong Call me by your name. chúng ta cần tất thảy những cung bậc màu sắc của tình yêu, để lớn lên, để trưởng thành, và để yêu thêm cuộc đời. và cuối cùng, xin được vỗ tay đến tất cả những bộ phim queer đẹp đẽ trên đời này.
1 note
·
View note
Text
17 November 2019
Nằm mơ thấy K.
Thấy gặp lại K., hay là bối cảnh quá khứ lúc vẫn đang hẹn hò với nhau ở một nơi sang trọng nào đó. Anh đi đâu đó rồi quay lại với áo sơ mi thắt cà vạt, cà vạt trắng sọc xanh dương, áo sơ mi trắng chẳng hiểu sao lấm tấm vài mảng cafe
Lúc đó mình thốt lên "Đẹp trai quáaa, đeo cravat kìaaaa", anh thì mặt kiểu ngại ngùng tỏ ra vướng víu với cái cravat trên cổ, loay hoay tìm cách thắt, càm ràm gì đó. Mình thì ngay trong mơ vẫn thấy anh đẹp trai
Có một lần duy nhất K. đeo cravat như vậy, ngày giao thừa qua năm 2019, cả hai đi ăn tiệc giao thừa VIP của Ledo Paris, ngồi xem show từ 6h tối tới nửa đêm, 5 course meals + champagne. Những ngày điên rồ, lúc mình dress đồ hiệu và có người tới khách sạn make up, ở Paris, xa lạ với bây giờ tới nỗi nhiều khi nhớ lại thấy mọi thứ như 1 giấc mơ. Hôm ấy K. mới chịu dress một thứ gì đó không phải quần jean và áo thun xám style Mark Zuckerberg, anh mặc một bộ suit đơn giản của Hugo Boss, sơ mi xanh dương, và thắt cravat xám. Lúc ấy K. rất đẹp trai, mình có chụp nhiều hình, sau này lấy ra coi lại vẫn thấy đẹp trai.. Lúc đó mình cuồng K., hay bám theo anh, lúc nào cũng giữ khư khư tay anh trong tay mình, tối thì không ôm là không ngủ được. Hay kiểu muốn have sex với anh suốt ngày đêm :)) Anh lúc đó cũng mê mình, rất chiều và đưa mình muốn cho mình thấy những trải nghiệm tuyệt vời nhất anh từng có . Nhìn lại ngày giao thừa đó, nơi sang trọng đó, có lẽ là lúc 2 đứa mình đẹp nhất trước giờ, và chỉ có hai đứa mình thấy nhau. Dù gì đi nữa cũng rất đẹp, rất đẹp.
Sau chuyến đi đó Paris khép lại vội vàng, bọn mình extend nó ra thêm vài ngày nữa vì luyến tiếc, nhưng cũng không đọng lại gì nhiều. Rời khỏi Paris là Bỉ, rồi Hà Lan, rồi quay lại Đức, rồi về nhà ở Munchen. Những ngày còn lại ở Munchen mọi thứ chùng xuống, cuối tháng 1 mình bay về Việt Nam, với anh là một sự kết thúc. Bọn mình trở nên xa cách, hay anh giết chết mình bằng sự xa cách tàn nhẫn của anh. Mọi thứ dần trở nên bế tắc và cay đắng. Mình khóc nhiều, uống rượu nhiều, ngày nào cũng khóc trong khoảng 3 tuần cho tới ngày hạ cánh ở Việt Nam, mắt sưng húp, mỏi mệt với những roller coaster cảm xúc.
Rồi cuối cùng cũng có ngày mình chấp nhận chia tay như ý anh muốn, anh phát điên, bay về Việt Nam, muốn gặp mình lần cuối. Mình nói là không, vì mình biết người này có khả năng control cảm xúc của mình và người này làm mình đau khổ quá rồi. và không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Anh giận dữ, nhắn tin nhiều, và gửi 1 thùng đồ về tận nhà mình, gồm tất cả những thứ mình từng tặng anh và có chung với nhau. Everything. Với mình đó là một điểm cuối cùng chứng tỏ được quyết định của mình là đúng. So destructive.
Rồi mình lao vào hành trình gay go nhất của bản thân sau tốt nghiệp, cố gắng không nhìn lại, đến bây giờ, chắc tại thời tiết, chắc tại giờ này năm ngoái là lúc mình đang yêu nhau, chắc tại mình mới quit job, chắc tại mình đang hơi thích một người ko thích mình... nhiều thứ, mình yếu lòng đi, nhớ về lúc được yêu thương và yêu thương say đắm một người. Nhớ là lúc đó mình đã điên cuồng tìm mọi cách để giữ được điều đó lâu hơn một chút. Thậm chí mình còn bỏ uống thuốc tránh thai 1 tháng trước ngày mình về, vì mình nghĩ nếu một tháng đi du lịch này mình có con với anh thì đó là định mệnh, mình sẽ giữ được anh, mình cũng sẽ cam tâm khép lại career của mình vì con mình, bọn mình sẽ cưới nhau. Anh mong điều đó xảy ra, anh hay nhắc tới con gái của bọn mình bằng tên mình muốn đặt cho con bé, là "Thảo Vy". "sau này anh sẽ mua cho Thảo Vy cái này", "sau này anh và em và thảo vy sẽ..."
Tất nhiên bất kỳ ai với một logic mind sẽ thấy đó là một chuyện ngu ngốc, sau này khi tỉnh mộng mình cũng tự thấy như vậy, và có lẽ do may mắn và được Phật phù hộ (sau này về Việt Nam mình đj chùa rất nhiều để tạ ơn chuyện này), mình đã không dính thai dù sex chắc 5 lần mỗi ngày trong cả tháng lol. Mình và anh chia tay vào tháng 2, khi anh make sure mình đã có period cho tháng đó, ko có kì tích nào cứu vãn được mqh này cả. Không có Thảo Vy nào cả.
Và nên như thế. Vì giả sử nếu mình có thai lúc đó và mọi thứ diễn ra như mình muốn, sẽ cưới anh, sống cùng anh cuộc đời chỉ hai người biết. Chắc chắn mình sẽ không bao giờ hạnh phúc trọn vẹn, vì mình đâu còn được là bản thân mình nữa
Lâu rồi mới mơ thấy một ký ức đẹp. Trong lòng mình K. vẫn luôn đẹp trai, giọng hát của anh sẽ luôn làm mình melted,
mình nghĩ mình sẽ ko bao giờ có thể hết yêu một người, K., đã ở cùng nhau 4 tháng, mất anh, cảm thấy như mất một phần cơ thể. Bế tắc vc. Lúc đó qua rồi, nhưng vẫn còn nhiều cảm xúc lắm.
Cảm ơn anh vì tất cả, vì đã ở bên em khi không có ai ở bên em.
Như bài hát của Tóc Tiên "Có ai thương em như vậy"
sẽ không ai beat được anh...
1 note
·
View note
Text
Chương V: Mùa cũ
- Sao hả? Tối qua hẹn hò với gái vui vẻ chớ?
Thay cho mấy câu chào hỏi sáo rỗng, Sam vào thẳng chủ đề khi thằng bạn mình mới sáng sớm, vừa xuất hiện đã chưng cái mặt hớn ha hớn hở.
- Ngoài sức tưởng tượng. – Anh không giấu nổi vẻ tự đắc khi trao cho bạn mình cái bắt tay rất kêu, rồi anh ngồi xuống, ngả lưng thư thái tựa ghế sofa và bắt đầu kể chuyện – Thậm chí tôi còn kéo được nàng đi ăn tối nữa luôn. Chúng tôi đã ngồi tán ngẫu đến gần khuya.
- Ú ù... – câu chuyện thật sự gây phấn khích rồi đây Sam à – rồi sau đó? Cậu có đưa cô ấy về...không?
Akihiko thở dài sườn sượt.
- Tôi ngỏ ý muốn hộ tống nàng về nhà, mà nàng lại từ chối...
- Thôi nào, cái thằng giai tân này! – Sam tức điên lên táng vào đầu anh một cái – Khờ nó vừa vừa thôi chứ, đã dâng lên rồi thì phải đưa "nàng thơ" vào tròng hốt lẹ đi. Về nhà cái mẹ gì, phải đưa cô ấy tới khách sạn của cậu. Hiểu chưa, đồ ngu?
- Wow wow, không, không và không. – Anh hết hồn với cái kế hoạch đen tối của quân sư – Ai chơi thế, tôi là người tử tế.
Clgt? Đi quyến rũ gái đã có chồng còn tự nhận mình tử tế? Đạo đức giả vl, Mr. Hoàn Hảo ạ.
Akihiko nhíu mày, thằng bạn anh nói thẳng, mà thô, nghe nó gai gai tâm can.
- Tôi chỉ muốn khiến nàng nhận ra rằng, tôi mới là tình yêu đích thực của đời nàng. Khi đó nàng sẽ tự rời bỏ sự lựa chọn tạm bợ kia rồi về với tôi.
- Ùùù...văn vở khiếp đảm, còn tôi thấy cậu đang mắc hai sai lầm cơ bản: một, nhân từ không đúng chỗ; hai, hình như cậu đang đánh giá thấp chồng cô ả. "Tạm bợ" ư? Cậu nghĩ con gái nhà người ta chọn chồng như...đi ở nhà thuê rẻ tiền xong đợi khi nào đủ vốn tậu nhà to sau hả? Ọe... – Sam méo cả mặt vì sự ngây thơ đến kệch cỡm của bạn mình – Tôi bảo, chỗ anh em khuyên thật, ném cô ta lên giường đi, khéo hai đứa hợp sex thì "nàng thơ" của cậu sẽ cân nhắc chuyện bỏ chồng đấy. Hay là cậu thậm chí còn méo đủ dũng khí để đưa cô ta lâm trận, hả tên trai tân?
Akihiko vuốt mặt mấy hồi, ôi cái thằng Sam dung tục, nên giải thích ra sao để hắn hiểu rằng, cô và anh, điều cuốn hút họ với nhau, chính là sự đồng điệu trong tâm hồn, chứ chẳng phải vì thứ nhu cầu cơ bản tầm phào kia. Mặc dù vấn đề giường chiếu quan trọng thật, nhưng tình yêu đích thực đâu chỉ xuất phát từ chuyện ấy?
- Cậu không hiểu cô ấy bằng tôi đâu.
- Oh yeah? Trong khi kinh nghiệm tình trường tôi khéo từng trải nhiều hơn cậu đấy.
Anh chỉ biết cười nhạt và ngẩng đầu lên, ném ánh nhìn hư vô lên trần nhà.
- Chưa phải tất cả đâu...
Sam nhếch mép, rồi, cứ để đấy, để cậu chống mắt lên xem cuối cùng bên nào sẽ thắng, cái thứ luân thường đạo lý chân thiện mỹ hay là những dục vọng tối tăm nhất của con người? Tuy nhiên cậu cũng khá tò mò về "nàng thơ" của Akihiko, tại sao bạn anh lại sẵn sàng dấn thân vào trò chơi "đập chậu cướp hoa", chẳng giống anh ta chút nào.
- Cậu mời cô ta đến chỗ tôi chơi chưa, hử?
- Úi chết, tôi quên béng mất luôn.
- Đm, vui thôi đừng vui quá chứ? Tôi làm sao giúp được cậu nếu cậu cứ sao nhãng nhiệm vụ hả.
- Để dịp tới đi. Đằng nào tôi cũng sẽ gặp lại cô ấy.
- Ờ kinh, thế lần này cậu mời cô ta xem gì đây? Carmen? – Sam cười ranh ma.
- Haha, không. Lần này chính nàng rủ tôi đi Cirque of Soleil...
- Ôi chu choa! Tiến triển tốt đẹp rồi đâ...
- ...với nàng và chồng nàng. – anh ngắt lời. Song, bầu không khí tự động chùng xuống ảm đạm hẳn. Sam vò đầu, cậu cố gắng phân tích và đặt những giả thuyết hợp lý cho tình huống của bạn mình, rồi cậu rút ra rằng.
- Có hai khả năng: một, cô nàng thật sự coi ông là bạn tốt; hoặc là nàng đang "rung rinh" nhưng chưa sẵn sàng ngoại tình, nên lôi hai tên đàn ông đến cho dễ bề so sánh. Bingo!
Anh ngay lập tức bất đồng tình.
- Cô ấy không phải tuýp phụ nữ tính toán kiểu vế sau của cậu đâu.
- Vậy cậu hoàn toàn cho rằng mình chỉ là "bạn" xã giao với cô ả sao? – Sam há hốc – Cớ gì mà cậu chắc nịch cô nàng đó "thuần khiết" v��y? Hay, cái thằng này, mù quáng quá rồi nên chỉ thấy được những mặt trong sáng của người ta?
Akihiko chỉ tư lự lắc đầu và chẳng muốn giải thích gì thêm.
- Cậu sẽ hiểu lời tôi nếu cậu gặp cô ấy. Thế thôi.
Sam tặc lưỡi, hẳn rằng đời nào cậu thắng nổi lý lẽ của một kẻ si tình đơn phương? Nếu cô gái kia không tốt đẹp thì hà cớ gì bạn cậu phải khổ tâm đến nhường này. Tuy nhiên nhân tố bí ẩn kia cũng khơi gợi trí tò mò của cậu ghê gớm, vậy là cậu mở phone ra và bắt đầu truy tìm tung tích cô nàng qua...facebook.
- Đây òi, ra ngay kết quả trong vòng ba nốt nhạc. – Sam cười lớn và hướng màn hình điện thoại về phía anh – Có phải "nàng thơ" của Sebie không ta? Rosalia Tran, sống ở New York City, tên gọi khác trong ngoặc đơn: Nguyễn...Ngọc Hồng. – Cậu bấm vào ảnh đại diện của cô trên face, phóng to ra nhìn cho rõ hơn.
- Đúng là cô ấy rồi. – Anh gần gật, giọng điệu có chút bất ngờ.
- Ôi giời ơi, thấy không? Cậu có thể tìm ra tất cả mọi người trên facebook, thời đại này ai mà chả quăng mình lên đấy. – Sam ngắm nghía dung nhan cô nàng đã khiến cho bạn mình mất ăn mất ngủ, trong ảnh, chụp cô Hồng đang đứng giữa đường phố New York, toe toét cười với que kẹo bông gòn trên tay – Mặt mũi cũng sáng sủa, tươi tắn, ưa nhìn đấy, dù trông hơi trẻ con...cơ mà đâu đến mức tuyệt sắc giai nhân khiến ông u mê thế chứ hở, Seb?
Anh chỉ biết nhếch mép cười nửa miệng.
- Vậy với ông, thế nào mới là gái đẹp? Mấy em Trung Quốc makeup khôn lường trên TikTok?
Sam ôm bụng cười sặc sụa.
- Cũng biết TikTok cơ à? Hảo, hảo (tốt, tốt)...với lại, thời đại này em nào mà chả trang điểm cho xinh lên, lừa tình cả.
- Cơ mà nàng thơ của tôi, quan trọng là cái thần thái, Sam thân mến ạ. Một bức ảnh không thể hiện được tất cả khía cạnh của nàng đâu.
- Như ảnh cưới của cô ta đây ư?
Sam lướt qua trang facebook của cô, lập tức tìm ra bức hình cô chụp với chồng treo chình ình trên mục tiểu sử cá nhân, cậu đưa điện thoại cho anh, để anh được ngắm nghía ảnh cô với chồng cho rõ.
Chú rể thì cũng như bao người, com-lê, cà-vạt đen tuyền, chỉ khác rằng cô dâu trong trường hợp này lại không chọn váy trắng vải ren bồng bềnh thùy mị. Cô, mang lên mình một chiếc váy gấm đỏ nổi sáng bần bật, khí thái tự tin toát ra thậm chí lấn át người chồng ôn nhu đứng kế bên.
- Hm...cá tính phết. – Sam bắt đầu lờ mờ hiểu nguyên do bạn anh bất chấp muốn đoạt lại cô gái này - Xem ra cậu thích những cô nàng mang nhiều sắc tương phản. Cơ mà, giờ nàng đã thành vợ người ta rồi, khó nhằn đây ông. Tiếc nhỉ, ông tìm ra cổ sớm hơn thì đâu đến nỗi...
- Tôi đã cố, suốt hơn năm năm. – Anh thở dài não nề – Thậm chí hồi đó tôi cũng thử qua facebook, twitter, insta, tumblr, linkedin, etc. tất cả các thể loại mạng xã hội tồn tại, mà mãi chẳng có kết quả.
- Thế thì do cậu quá kém rồi, con giai ạ. – Sam vẫn luôn tay lướt lướt coi facebook của cô có gì thú vị, nhưng xem chừng cô rất kín kẽ, không công khai gì nhiều trên mạng xã hội, thành ra chẳng mấy chốc cậu đã kéo xuống tận cùng timeline của cô. – Ô này, cô nàng cũng mới tạo tài khoản cách đây không lâu. Gia nhập facebook: 23 tháng 8, năm 2020. Hầy hầy, lại thêm con hàng cổ lỗ sĩ nữa – Sam nắc nẻ, song cậu chợt nhận ra một sự trùng hợp không hề nhẹ – 23 tháng 8, 2020...hôm đó ông bay về Nhật Bản, đúng chứ?
Từ lúc Sam đọc lên cái cột mốc cô bắt đầu xuất hiện trên mạng xã hội, tâm trạng anh đã cực kì ngổn ngang. 23 tháng 8, sau sinh nhật của anh một ngày, ngày cuối cùng anh ở lại Mỹ sau chuyến du lịch một mình đến Arizona, và cũng là thời khắc anh quyết định hoàn toàn từ bỏ cuộc tìm kiếm cô, chôn vùi những cảm xúc của mối tình thời niên thiếu về miền dĩ vãng.
Tại sao lại xảy ra chuyện trùng hợp đến quái quỷ này?
Trong khi anh mải miết tự vấn, bất chợt phòng khách vang lên giai điệu một bài hát cũ mà anh từng rất thích, thành ra anh ngay bị phân tâm.
- Cậu mà cũng nghe nhạc Pháp hả, Sam?
- Bài này ư? – Sam dỏng tai lắng nghe cho kĩ rồi mới hiểu ra tại sao danh sách nhạc của cậu ngẫu hứng nhảy vô bài hát ấy – À, nhớ rồi, "Mourir vieux" đúng không? Nhờ Diane đấy. Ờ, sau đợt hai người chia tay, cô ấy đến nhà tôi, ở lì mấy ngày, sáng trưa chiều đều bật mấy bài nhạc Pháp dẩm dớ, tôi nghe đến phát ngán. Hey, đừng bảo rằng mấy bài hát tiếng Pháp đó là do cậu tiêm nhiễm cho cô ấy chứ?
Anh khẽ nhún vai thay câu trả lời. Biết đâu được, có thể lắm chứ.
- À mà này, – Sam chợt nhớ ra chuyện khá quan trọng – sáng nay Diane có gọi cho tôi.
- Ồ, thế cô ấy sao rồi?
- Vẫn ổn. Và cô nàng khi biết tin cậu đang ở đây thì đã lập tức hỏi về tình hình cậu.
- Ừ...thế ông nói gì?
- "Thằng đó vẫn khỏe lắm em, thậm chí dạo này còn hồi xuân đi tán gái nữa cơ" – cả hai ông tướng đều không nhịn nổi nhăn nhở cười phá lên mấy hồi – Khỏi nhìn cũng biết cô ả tức điên lên vì ghen tuông đến nhường nào, thật thống khoái, cha mẹ ơi thật quá ư chi là thống khoái.
- Hey, tôi tưởng cậu yêu cô ấy lắm chứ?
- Vừa yêu, vừa hận, hai thứ cảm xúc đối lập song hành. Nói chung hỗn loạn. – Sam bụm má, dẫu cậu có giễu cợt sau lưng người mình yêu thương và thỏa mãn vì đã trọc ngoáy cô ta, cậu vẫn đôi chút chạnh lòng. Rồi cậu trầm giọng hỏi Akihiko – Thế còn ông, tại sao ngày xưa ông nhận lời hẹn hò với Diane?
Akihiko chẳng muốn trả lời, tuy nhiên, đây là lần thứ n bạn anh thắc mắc điều này rồi, vậy nên anh đành dứt điểm nó cho xong từ hôm nay.
- Bởi, tôi đã nghĩ mình có thể dùng Diane để...
- “Dùng”? – Sam gắt gỏng – Cẩn thận cái mồm ông, ăn nói tử tế vào. “Dùng” Diane? Ông là cái thá gì mà coi thường cô ấy đến thế?
Sam mất bình tĩnh và cậu không chần chứ chồm người dậy, thẳng tay tung một cú đấm về phía mặt Akihiko. Tuy nhiên Akihiko cũng chẳng phải tay vừa, phản xạ nhanh nhạy của kẻ học võ lâu năm giúp anh lập tức khóa đòn bạn mình lại.
- Rồi, tôi công nhận mình sai vì dùng từ khiếm nhã. Còn cậu, tôi khuyên cậu đừng có động thủ với tôi.
Nắm đấm của Sam bị bóp chặt trong bàn tay rắn rỏi của Akihiko, thậm chí toàn thân cậu không thể cựa quậy. Sam trân trân lườm anh: khác với vẻ thư sinh hòa nhã thường nhật, ánh mắt anh lúc này sáng rực, toàn thân toát bá khí tỏa ra ngùn ngụt...khiến bất cứ kẻ nào tiếp xúc cũng dễ bề run sợ và chùn lại. Với khí chất nam nhi mãnh hùm đến thế, chả trách ngày xưa Diane mê anh như điếu đổ.
- Rồi... – Sam cắn môi và thu tay về – tôi cho ông nói lại.
Akihiko suy nghĩ thận trọng trước khi nói để tránh chọc phải tổ kiến lửa.
- Tôi, đã nghĩ rằng, Diane...có thể giúp tôi quên đi mối tình đầu.
- Ồ, vậy ra Diane chỉ là hình nhân thay thế ả nàng thơ của cậu chứ gì? Cậu vẫn xứng đáng ăn quả đấm của tôi thôi, thằng khốn cmn nạn.
- Cậu nói không sai. Tôi đúng là thằng khốn thật. Vậy nên tôi đã chia tay Diane sau một thời gian dài cố gượng ép bản thân yêu cô ấy không thành, đó là điều đúng đắn duy nhất tôi có thể làm.
Sam chép miệng chua chát. Ôi cái chuyện tình cảm, người nọ đuổi theo hình bóng kẻ kia, thật oái oăm. Ở đây chẳng có ai đúng ai sai cả, chỉ có số phận cứ thích trêu ngươi và đưa đẩy mỗi số phận đến những tình cảnh khác nhau.
Thế rồi ngồi đây ngậm ngùi và xót xa cho bản thân thì được gì chứ...?
- Sam này, tôi muốn nhờ cậu một việc.
Cô đã ngồi lẩn thẩn cũng được hơn mười lăm phút rồi.
Ừ thì, cô cứ ở lì trên băng ghế trước cửa nhà thờ và thả tầm nhìn mông lung, để những dòng người người lướt qua trôi theo ánh mắt, cô không có gì để suy tư, để "pha lê" cả, chẳng qua cô chỉ đang nghỉ chân sau khi lê lết đi chợ ở tạp hóa Việt gần nhà.
Chủ Nhật này yên ả lạ.
Ban nãy, khi đút tay vào túi áo khoác cho đỡ rét, cô vô tình lôi ra chiếc khăn tay mà anh đưa cô tối qua, cô đã lỡ cầm theo nó. Ban ngày ban mặt, nhìn nó rõ nét hơn hẳn trong nhà hát. Cô bồi hồi mở tung chiếc khăn và nhìn nó thật kĩ: không có lấy một vết chàm, màu chỉ lụa vẫn óng ả tươi mới và đường thêu còn đâu ra đấy, thật khó tin rằng chiếc khăn này tuổi đời đã tận hơn mười năm.
Thứ đồ vật bé nhỏ chất chứa biết bao câu chuyện dài.
Cô ngắm nghía chùm những bông hoa đan vào nhau nhảy nhót trong nền vải lụa trắng ngọc, nào hoa hồng, hoa diên vĩ, hoa thạch thảo tím, hoa linh lan, hoa cẩm tú cầu, những sắc hồng-tím-trắng-xanh dương-xanh lá hòa quyện êm ả; đường chỉ thêu không xuất sắc nhưng tỉ mẩn nhẫn nại..."Ngày xưa mình đã từng kiên trì hoàn thiện tác phẩm này trong gần cả năm trời ư?" – cô không kiềm nổi tự hỏi, và nhoẻn miệng cười khi nhớ về thời ô mai ngây thơ.
Xong cô lại thở dài...giá như, không, chẳng có cái "giá như" nào ở đây, bởi đời vốn chẳng bao giờ tươi đẹp mãi, tựa những bông hoa nở rồi tàn, cuộc tình của cô và anh đã héo úa. Tai nạn xảy ra, anh mất trí nhớ, còn cô thì ôm những hoài niệm để tự dằn vặt bản thân. Cô chìm đắm trong đau thương suốt một thời gian dài, và khi cô biết tin kí ức anh đã hồi phục, cô càng giằng xé gấp bội.
Cô biết hồi trước anh đã tìm kiếm cô.
Con tim cô khao khát được gặp lại anh, song lý trí thì ngăn lại. Cô sợ, mình sẽ lại đem tai ương cho anh thêm lần nữa. Cô càng sợ, nếu đối diện anh, cô sẽ bị anh cuốn hút như ngày nào, và cô thì đâu còn mãi ngây thơ để chấp nhận làm "em gái" của anh nữa. Thời niên thiếu anh đối xử ngọt ngào với cô, kể cả giờ vẫn vậy, cơ mà anh chắc chỉ coi cô là em gái kết nghĩa thôi, bởi kẻ có thân phận cao quý như anh sao có thể kết hôn với một thường dân ngoại quốc như cô. Cô cũng chẳng tơ tưởng được làm dâu hoàng tộc Nhật Bản, chỉ muốn được kề cạnh người mình yêu, sống bình dị; song cô biết con người anh vốn tôn trọng truyền thống, kỉ cương gia quy; cũng phải thôi, anh là một vương tử, những mắt xích trói buộc anh rất chặt và nặng nề...Khi hai đứa cãi nhau về sự tự do, anh luôn căn dặn cô rằng: "Có những mối liên hệ bạn không thể nào dứt bỏ, và tự do cũng phải có khuôn khổ của nó". Cô đã mất rất nhiều thời gian để chiêm nghiệm ra điều ấy: sự kết nối giữa con cái và bậc sinh thành, hay như nước Mỹ "tự do" cũng phải có luật pháp...biết bao định lý mà chấp nhận giới hạn vẫn sẽ tốt hơn.
Thế nên, cô hiểu anh sẽ lựa chọn gia đình thay cho một đứa con gái ất ơ, và bổn phận của cô là phải chấp nhận, vì anh đã đúng. Chỉ tội rằng, sự thật kia khó đối diện với cô kinh khủng, thành ra cô đã dành cả thanh xuân để trốn tránh: cô ẩn mình khỏi mạng xã hội, bởi cái thời đại số này, sơ hở chút là lộ diện ngay. Hẳn nếu điều đó xảy ra, anh sẽ vui lắm khi gặp lại đứa "em gái" này. Còn cô thì không. Người mình thầm thương ngay trước mặt, và biết rằng hai đứa sẽ chả bao giờ đến được với nhau vì địa vị. Điều đó, đau lắm.
Nhưng cứ để tình cảm và lý trí đấu đá nhau suốt năm năm trời cũng quá đỗi mệt mỏi, và mỗi lần cô mạnh mẽ để cái đầu lạnh lấn át, cô đều nghe thấy trái tim mình vụn vỡ thêm từng mảnh. Cho đến khi thời khắc nhận được tin nhắn từ tay trong, báo rằng anh đã quyết định hoàn toàn bỏ công cuộc kiếm tìm cô, ngỡ rằng cô sẽ nhẹ lòng vì chẳng còn phải tiếp tục ẩn danh nữa, vậy mà những ngày đó cô chỉ cảm thấy sụp đổ. Ngẫm lại thì, cô đã sống mâu thuẫn suốt thời gian dài, chuyện cô quỵ ngã là hiển nhiên, không sớm thì muộn.
Tuy vậy, thà rằng đốt cháy tất cả thành tro rồi làm lại từ đầu, còn hơn giữ khư khư những kỉ niệm đổ nát.
Và cô đã gặp Thiện, trong một ngày đẹp trời thơ thẩn ở Paris.
Cô vẫn nhớ mình cứ lững thững đi như người mất hồn và vô tư hát vang bằng...tiếng Việt. Bởi ở cái xứ Tây này, mấy ai hiểu cô hát cái gì, và mấy ai thèm để ý cô hát giữa đường phố?
"Rồi từng đêm cô đơn hoang mang, lang thang những con đường. Rồi nhiều lúc bối rối, chơi vơi, biết than cùng ai?"
Thế mà cái anh du khách Việt kiều vô tình lại bắt lấy cô...để hỏi đường, vì anh ta bị lạc. Thật ra cô vốn chả vui khi bị người đồng hương bắt gặp trong trường hợp đấy, bởi tâm trạng đang rất đỗi "pha lê" cơ mà. Song, cô vẫn giúp đỡ cho anh ta và anh đã cảm tạ cô bằng...một ly trà sữa. Cũng tử tế phết.
Sự tử tế của anh chàng đó cũng dần dần cứu vớt cô khỏi chuỗi ngày hành hạ tư tưởng, rồi cô yêu trở lại lúc nào đâu hay, rồi anh ta ngỏ ý muốn cưới cô và bùm, cô sang Mỹ đoàn tụ với chồng, cái đất nước mà cô từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ dám đặt chân tới, vì Mei của cô đã ở đó. Thậm chí khi Mei về Nhật định cư ba năm rồi, bây giờ hai người lại gặp nhau. Cái này người ta gọi là, "lưới trời lồng lộng, chạy đâu cho thoát" chăng?
Chắc cũng do hai người có duyên, duyên bạn bè. Bởi bây giờ cô đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình, nên cô thoải mái đối diện anh được rồi, thậm chí cô còn thốt ra lời xin lỗi nhảm nhí kia nữa, và anh cũng nói rằng anh không trách cô...tất cả mọi nút thắt đều được cởi bỏ. Cô không còn phải trốn chạy, không còn phải tự dối lòng, tự day dứt nữa.
"Mọi chuyện thật tốt đẹp. Đời mình thế là viên mãn ấy nhỉ, còn giờ thì về nấu cơm cho chồng iu thoai!"
“Mei! Nhắm mắt lại...giơ tay ra...òa! Chúc mừng sinh nhật anh.”
Akihiko đón nhận chiếc khăn được chính tay cô thêu tỉ mỉ mà xúc động chẳng thốt thành lời. Món quà sinh nhật lần thứ mười bảy này thậm chí gây sửng sốt hơn cả thanh Wakizashi cha cậu trao ban sáng.
Cậu ngắm nghía những họa tiết sinh động trên chiếc khăn và dễ dàng nhận ra ẩn ý đằng sau những bông hoa xinh xắn.
“Xem nào...có hoa thạch thảo tím, hoa hồng - là em, hoa cẩm tú cầu em thích nhất, hoa diên vĩ - biểu trưng con người anh trong con mắt em, và hoa linh lan - loài hoa phản chiếu em trong mắt anh."
“Và những chiếc lá Katsura tròn trịa nữa, là anh đó!” Cô lém lỉnh thuyết minh thêm.
Nhiều loài hoa lá khác nhau đan xen nhưng tất cả đều hướng về ẩn dụ: cô và anh, quấn quýt nhau chẳng tách rời. Thật khéo ẩn tình song lại lồ lộ ra ngay trước mắt.
“Món quà rất đáng yêu và ý nghĩa, cám ơn em nhiều," cậu cúi xuống thơm lên trán cô thật kêu "em gái của anh."
Cái biểu cảm toe toét hí hửng lập tức chuyển sang vẻ mặt xưng mày xỉa ngay tắp lự...chưa bao giờ cậu thấy hai chữ "em gái" nó hết kì diệu để trêu ngươi cô. Cô bụm má, tay xoa xoa trán và giậm mũi chân hai lần xuống đất, xem chừng cô đang rất khó chịu đây, nhưng nhiêu đó đã đủ chưa? Đủ để cô bột phát thổ lộ tình cảm của mình, rằng "Em thích anh, em không muốn làm em gái của anh nữa, em muốn thành bạn gái anh"?
“...không có gì.” Cô lí nhí đáp. Đáng tiếc thay cô lại nuốt xuôi cái cục tức xuống và che giấu cảm xúc thật vụng về. Cậu đành bó tay, cái cô này lì đòn thật, sau ngần ấy thời gian bên nhau, tình cảm hai đứa thể hiện ra sao, bộ cô vẫn tin cậu chỉ coi cô như em gái kết nghĩa?
Cô, thiên tư thông minh, tiếp thu kiến thức rất nhanh, mà trong chuyện tình cảm nam nữ lại khờ khạo hơn một thằng con trai nữa à? Cô ngốc thật hay giả vờ ngốc đây?
Cậu vừa chăm chăm nhìn cô vừa tự hỏi trong lòng, mỗi khi cậu toan tỏ tình với cô, thì cái điệu bộ ngơ ngác và cặp mắt ươn ướt kia lại trì hoãn cậu lại. Cô nhóc còn trẻ thơ và mong manh lắm, đợi đến khi cô cứng cáp hơn đi...
- Êi, ông kia? Có nghe tôi nói nãy giờ không? – Sam lừ lừ lườm Akihiko song phải gọi lại mấy hồi anh mới sực tỉnh quay về thực tại – Thôi dẹp đi ông, mới dàn trận mà đã vướng ải mỹ nhân thế này, làm ăn được gì nữa. – Sam ngao ngán thu dọn lại bàn cờ vây trước sự ngỡ ngàng của anh.
- Tôi có nhắc đến cô ấy hả?
- Không, nhưng cái mặt thộn của cậu thì, in chình ình tơ tưởng cô ả. – Akihiko bật cười trừ thành tiếng – Sao? Đến cả bàn cờ vây vô tri cũng gợi nhớ cậu tới nàng thơ hở?
Anh lưỡng lự gật đầu, có thể lắm, dù rằng anh đang hồi tưởng về một kỉ niệm chẳng liên quan đến bàn cờ.
- Cô ả chơi khá chứ?
- Cái này thì... – anh nhún vai và vắt óc hồi tưởng – cô ấy biết chút ít, chính tôi đã dạy cô ấy chơi. Cơ mà nước cờ của nàng, ờm, "lắt léo" lắm, chẳng biết đâu mà lần.
Sam tặc lưỡi.
- Đừng bảo cậu đã từng thua gái đó chớ?
- Không, tôi chưa thua, nhưng để thắng được nàng cũng...toát mồ hôi đấy. Dù sao chơi cờ với nàng cũng rất vui.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của anh, người ta cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc trào dâng, chao, cái thằng bạn dại gái si tình này, thật không tin nổi Diane từng than thở rằng hắn quá già cỗi, cứng nhắc và "cần được dạy yêu thật bài bản".
- Vậy trước đây hai đứa yêu nhau như thế nào?
Sam rót trà mời bạn rồi hai người đối ẩm. Nhâm nhi tách trà từ bạn, Akihiko suy tư về mối tình đầu và anh cẩn thận chọn từ để miêu tả nó thật chính xác.
- Trong sáng thôi. – cuối cùng anh đáp gọn lỏn.
- Ờ... – Sam bĩu môi, có vẻ không quá ngạc nhiên lắm trước câu trả lời, song cậu vẫn tiếp tục vặn vẹo – "trong sáng" đến đâu? Nắm tay? Ôm? Hôn? Sờ? Xoạc?
- Nắm tay, ôm có. Hôn thì tôi mới chỉ thơm lên trán với má nàng, còn lại mấy cái kia thì chưa bao giờ. – Sam mới đang ngạc nhiên suýt sặc nước trà, chưa kịp định thần hỏi thêm thì anh đã bồi tiếp – Chúng tôi còn thậm chí không gọi nhau là người yêu, chỉ ngụy trang tình cảm bằng danh phận "anh em kết nghĩa".
- Cái đ*o... – Sam không nhịn nổi đập tay xuống bàn – Hai đứa bây đùa à? Chục năm trước vẫn là thời hiện đại rồi chứ đách phải phong kiến hủ lậu đâu, okay? Trai gái tuổi dậy thì mơn mởn xuân sắc mà có lời yêu cỏn con cũng méo nói được. Quá kém. Sebie ạ chú quá kém!
Trước lời phê bình của Sam, Akihiko chỉ biết thở dài não nề và gục đầu xuống lấy hai tay vò tóc. Anh mất một hồi chép miệng, ngẩng lên lại cúi xuống, quá nhiều thứ khiến tâm trí anh rối bời chẳng biết bắt đầu kể từ đâu.
Rồi anh hít sâu, đánh hơi thở ra thật dài xong trải lòng.
- Sam này, thân thế trước kia của tôi nó không đơn giản. – Anh nhúng ngón tay vào nước trà rồi viết lên mặt bàn một dòng chữ Nhật dài ngoằng hán tự, đương nhiên Sam hiểu – Đây là vai vế của tôi trong hoàng thất Nhật Bản, trước khi sang Mỹ du học.
Sam nhìn trân trân vào dòng tước hiệu và chỉ biết há hốc
- Quế cung Minh Ngạn Thân vương? Chú xịn đét vậy sao? Đù...tôi có nghe phong thanh về một thanh niên hoàng tộc Nhật Bản từ ngôi trước đây, mà chẳng để ý lắm. Té ra là chú? Bảo sao, mấy đợt nghỉ lễ thời sinh viên chú đếch bao giờ chịu về thăm nhà. Vãi cả bi kịch gia đình!
- Ờ...là tôi. Dù sao phía gia đình tôi không gánh quá nặng trọng trách nên chuyện này bớt rùm beng. Cũng tốt. Chứ tôi mà là Thái tử chắc toi đời rồi.
Sam bật cười và nhìn vào vẻ xa xăm chán chường của bạn mình, cậu tinh ý nhận ra mí mắt anh ta cứ giật giật, hẳn tâm trạng anh đang rất ngổn ngang.
- Cô ấy biết chứ?
- Tôi chịu, chỉ chắc chắn là, tôi tuyệt nhiên chưa bao giờ hé răng về chuyện này. Tôi đâu nỡ lòng khiến nàng phát hoảng, hay phải chịu áp lực ở cái tuổi thanh niên chứ?
- Hồ hồ...tình yêu thường dân ngoại quốc với hoàng tử, căng đét. – Sam tặc lưỡi – Đâu phải lúc nào cũng được như Harry với Meghan, phỏng?
Akihiko cảm nhận được bầu không khí đang bóp nghẹt lấy mặt anh thật ngột ngạt, từ cổ anh trở lên cứ thế nóng rân rân. Anh nhăn nhó, tự dưng đầu anh nó nặng như bị quả tạ chì đè lên.
Sam nhận ra phản ứng của anh, cậu lo ngại.
- Oi...sao thế đại ca? Chủ đề này não nề quá hả?
Anh lắc đầu. Đúng là chuyện này với anh chẳng thoái mái gì, nhưng nó không đến nỗi làm anh phát ốm ngay tức khắc. Tuy nhiên anh lơ mơ đoán ra nguyên nhân cơn đau, bởi cảm giác ấy thật thân thuộc.
“Tsu-chan, Tsu-chan.”
Ai đó gọi cô thì phải. Cơ mà cô không nghe, cô không thấy. Cô hướng mặt về phía trước thoăn thoắt chân bước thẳng. Cậu đuổi theo, với người chụp lấy níu tay, ấy cậy mà cô vẫn ngoan cố chẳng thèm ngoái nhìn cậu.
“Anh xin lỗi mà." Cậu mở miệng van vỉ, còn cô thì càng ngoảnh mặt lơ cậu đi. Cô dỗi. Cậu biết có trăm cái mồm miệng cũng chẳng nói đỡ được lỗi lầm anh gây ra. Hết nước rồi, chỉ còn cách hành động thôi.
Cậu đưa tay lên tai cô, làm cô giật nảy mình.
“Anh làm gì th...”
“Suỵt, đừng cử động nào em..." Hồng cảm nhận bàn tay anh đang loay hoay cởi chốt vòng khuyên tai của cô, điều mà một thằng con trai bình thường chẳng bao giờ làm. Nhờ chút may mắn và cẩn trọng, anh cũng xoay xở tháo được khuyên bên tai phải của cô và cài vào đó một chiếc khác. Cái chuyện nhặt nhạnh của bọn con gái sao mà khó nhằn thế không biết, tay cậu đã rất run vì sợ nhỡ bất cẩn khiến cô đau, rồi thì cậu cũng được thở phào nhẹ nhõm "chúc mừng sinh nhật em 16 tuổi. Đôi khuyên tai nụ hoa tử đằng này là món quà anh dành tặng em"
Cô khẽ lướt những ngón tay cảm nhận nụ hoa mới đang yên vị trên một bên tai của mình, và liếc nhìn chiếc còn lại nằm trong lòng bàn tay cậu. Chiếc bông tai bằng bạc hình nụ hoa e lệ rủ xuống ngậm lấy viên ngọc trai, rất xinh xắn và hợp sở thích cô.
Cô bặm môi, ngăn cơn nấc run đang trực chạy thoát khỏi cổ họng, tuy nhiên đôi mắt vẫn chẳng thể kiềm nổi những hạt lệ tuôn rơi, như mọi lần ở bên cậu.
“Anh xin lỗ...”
“Anh đừng nói nữa!" Cô gắt gỏng trong cơn khóc nấc "Anh có biết Tsu đã lo cho anh lắm không?" Rồi cô không nhịn nổi nữa, cứ thế bù lu bù loa. Cậu bối rối, chỉ đành biết vụng về gạt nước mắt và vỗ về lưng cô "Tsu...đã...rất lo lắng, Tsu đã sợ anh bị mệnh hệ gì"
“Không sao cả, mọi chuyện ổn rồi, anh đây mà...”
“Tại sao anh không nhắn cho Tsu?" Cô nổi quạu, vung tay đánh vào ngực cậu cái thụp.
“Anh...3” cậu nhăn nhó xong bất giác thở dài “hôm qua anh không lẻn ra ngoài được, bố anh tự dưng hứng lên giữ anh ở nhà viết thư pháp cùng ông đến tận khuya. Thậm chí anh còn chẳng tìm được điện thoại di động, sáng nay mới thấy nó trong xe bác Sawada hay đưa đón anh. Chắc anh bất cẩn làm rơi nó.”
“Thế thì anh cũng phải tìm cách nhắn tin cho Tsu chứ? Laptop anh đâu? Em đã đợi anh đến tận khi Dome City đóng cửa”
Akihiko á khẩu, cậu không biết thanh minh ra sao với cô nữa. Hôm qua vốn dĩ nên là ngày vui của cô, vậy mà cậu lại biến nó thành ra nông nỗi ấy. Sao cô không về sớm hơn, lại ngoan cố đợi đến tận tối muộn? Liệu bố cô có đến đón cô không, hay cô tự về nhà, nhỡ đâu chẳng may cô lạc đường hay bị kẻ xấu dụ dỗ? Cô đợi cậu cả chiều vậy có lo ăn uống đầy đủ không, hay lại chán chường bỏ bữa? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập nhưng cậu chẳng thể th���t ra. Còn về phần mình, cậu có nên giải thích cho cô tất cả không, rằng cậu vốn chẳng phải thường dân nên chuyện quen biết và lẻn ra khỏi cung để đi hẹn hò với cô thật chẳng dễ dàng; hay kể cả quyền tự do sử dụng phương tiện liên lạc của cậu cũng bị hạn chế và giám sát nghiêm ngặt, với lý do bảo mật thông tin. Thậm chí, khi mới phát hiện chiếc di động cậu sắm riêng để liên lạc với mình cô không còn bên mình, cậu đã rất hoảng loạn, sợ nó rơi vào tay thân phụ. Cậu cứ phải một mình ôm tất cả những mối lo từ nhiều bề, và bản thân cậu đôi lúc cũng rất mệt mỏi. Giá như có ai đó thấu hiểu và san sẻ bớt gánh nặng với cậu, liệu thế được chăng?
“Tsubomi-chan,” cậu ôm lấy gương mặt đầm đìa nước mắt nóng hổi của cô, cúi xuống áp trán cô vào trán cậu. Hành động ấy đến quá bất ngờ khiến trái tim cô Hồng đập loạn nhịp cái thịch, rồi cô nín thở, chờ đợi... "mai sau chúng ta sẽ ở chung một nhà, nhé? Chỉ như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ mất liên lạc với nhau nữa." Hai hàng mi cô mở căng tròn, còn cậu vô tìm lạc sâu vào đôi mắt ấy. Ở khoảng cách gần thế này, cậu mới phát hiện ra ánh mắt cô thật trong veo và thánh thiện, không gợn lấy một chút toan tính nhơ nhám. Một người con gái luôn truyền cho cậu cảm giác bình yên êm ả, thi thoảng pha lẫn chút hương vị kỳ thú bất ngờ...cậu thật lòng muốn mai sau cưới cô gái này làm vợ, và sẽ kiên nhẫn thuyết phục cả thế giới ủng hộ tình yêu hai đứa.
Tiếng chuông báo hiệu vào giờ học thêm vang lên, hai cô cậu chuẩn bị tách nhau ra để vào lớp tiếng Pháp của riêng mình.
“Đương nhiên rồi.” Cô gật đầu cái rụp trả lời cậu “Anh em trai thì phải ở cùng nhau mới đúng chứ” – Xong cô vội gạt nước mắt rồi rảo bước chạy về lớp.
Còn cậu phì cười. Hẳn vậy rồi. Cái cô này, vẫn cứ cố chấp dối lòng thật vụng về, cơ mà thế cũng đủ hiểu rằng cô đã chấp nhận lời cầu hôn đi.
Hồng trở mình và chợt nhận ra cơ thể mình cứng đờ, xương khớp kêu răng rắc. Sao ở đây nóng hầm hập thế, vậy là cô quờ quạng tay tung chăn ra. Mắt cô díu hết cả lại.
- Dậy rồi hả em?
Thiện ngồi ngay kế bên đầu giường nghe tiếng vợ cựa quậy liền sốt sắng sà vào kề cạnh cô, anh áp tay lên trán cô kiểm tra xem vợ mình đã bớt sốt chưa.
- Mấy...giờ rồi, anh? – Giọng cô khàn đặc và đầu óc quay cuồng, cô không hiểu nổi mình đã đi ngủ như thế nào.
- Sáu giờ tối. Em đã ngất từ lúc đi chợ về. Ngã sóng soài ra sàn luôn... – Thiện kéo chăn lại kín cổ Hồng, sợ gió lùa vào cô lạnh.
Cô vẫn nhắm nghiền mắt và yếu ớt đáp.
- Em chẳng nhớ gì cả.
Thiện thở dài, hồi tưởng lại tầm trưa Hồng tự dưng đổ rạp người ở giữa nhà, tưởng chừng thần trí cô thoát xác đến nơi, xong, trong cơn mê man cô vẫn cố thều thào van xin chồng đừng đưa đi bệnh viện. Vậy mà giờ cô quên sạch.
- Lần sau mà em ốm đến mức mê sảng như thế, là anh cứ bế em lên viện đấy. Anh bảo em nhìu rồi, sức khoẻ em quan trọng nhất.
Cô rên rỉ khóc lóc trong họng ngay khi nghe chồng nhắc đến bệnh viện.
- Không đi bác sĩ đâu, sợ nhắm. Với lại em chỉ cảm vặt thôi, vẫn còn tỉnh táo nói với anh đây mà.
Thiện không muốn nói qua nói lại với cô vợ ương bướng của mình nữa, anh chỉ muốn để cô yên tĩnh nghỉ ngơi.
- Anh đi lấy cháo cho em ăn nha? Em phải ăn vào cho khoẻ, nhé? Ngoan, anh thương.
Cô buông nhẹ một tiếng "ừm" chìm nghỉm rồi tiếp tục nằm yên vị trong chăn, dù cô cảm thấy hơi nóng bức. Cơ mà, chồng cô nói đúng, cô phải giữ gìn sức khỏe và ráng phục hồi thật nhanh.
Lần đầu tiên sau gần chục năm phiêu bạt xa xứ, có người kề cạnh trông nom cô khi ốm đau, lòng cô an tâm hơn hẳn.
Vào một ngày đẹp trời, tự dưng cô nhóc quyết định không nói tiếng Anh với cậu nữa.
“Mei! Từ giờ trở đi chúng mình sẽ giao tiếp với nhau bằng tiếng Nhật" cô tuyên bố hùng hồn "Tớ đã ở Nhật Bản cũng hơn nửa năm rồi, phải chịu khó luyện tiếng Nhật đi thôi. Cậu, cậu phải kèm cặp tớ nhé! Đừng để tớ lạm dụng tiếng Anh thêm nữa"
Sáng kiến mới thể hiện chí tiến thủ làm sao! Hiển nhiên cậu luôn sẵn sàng chiều theo cô bạn người Việt bé nhỏ.
“Được thôi. Cứ để anh." > 「いいんだよ。僕��任せて」
Cô lập tức nghệt cái mặt lại. Chẳng phải do cô không hiểu câu nói rất đỗi đời thường kia.
“A...anh?" > (Bo...boku?)
Té ra vấn đề nằm ở đại từ nhân xưng anh dùng. Mọi khi giao tiếp bằng tiếng Anh, chỉ gọi nhau bằng "you - I" nhạt nhẽo, cô luôn mặc định hai người coi nhau như bạn bè bằng ngang phải lứa. Nay cậu xưng "boku", chợt khiến cô nhớ ra cậu vốn lớn hơn cô một tuổi.
Cậu ngay lập tức hiểu ra nét bối rối thoáng qua của cô.
“Boku.” Cậu chỉ vào bản thân, rồi hướng về cô “Kimi.” > 「僕 。君」
Cái đầu óc đa ngôn ngữ của cô bắt đầu bật chế độ thông dịch, "Boku - kimi", "anh - em", trời đất, thế có phải quá thân mật không?
Cô xua xua tay rồi thỏa thuận lại.
“Tớ. Cậu.” (Atashi. Anata) > 「あたし 。あなた」
Ôi chao, hệ ngôn ngữ đồng văn thật giàu và đẹp, thậm chí chỉ cặp đại từ nhân xưng cỏn con cũng gói ghém biết bao nỗi niềm. Cậu mỉm cười hiền hòa trước đôi má ửng hồng của cô gái, tuy nó chẳng mảy may khiến cậu mềm lòng chút đỉnh.
“Không vấn đề. Em thích gọi thân mật trước khi cưới cũng được."
Đó, đến phần thú vị nhất rồi đây, khi đôi mắt ngơ ngác dần chuyển dấu hiệu hoảng loạn, cậu chắc mẩm cô đang suy diễn tùm lum trong đầu.
“Atashi, anata? Kết hôn?” Cô bắt đầu loáng thoáng nhớ lại những bài học tiếng Nhật căn bản hồi xa lắc. Anata, cũng có thể là cách người vợ xưng hô với chồng, "mình ơi". “Không. Không không không không không.” Cô lắc đầu quầy quậy trong khi cậu chẳng thể nén nổi phá lên cười “Anh. Em. Vậy nha?"
“Anh biết rồi. Mà Tsubomi-chan hiểu nhanh ghê, giỏi thật đấy.” Cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô, lòng hí hửng vì từ giờ vai vế của cậu chính thức hơn cô một bậc. Tuy vậy, cảm giác thành tựu chẳng kéo dài được bao lâu, cô đã liền chuyển chủ đề.
“Mei-kun, Ja-shu nghĩa là gì vậy?”
“Ja-shu? Em nói rõ hơn được không?”
Cô nhíu mày lại, dường như cô đang thấy không thoải mái lắm.
“Ja-shu, hay Haipurido...gì đó."
Cậu lắng nghe, và bắt đầu hiểu cô hỏi về cái gì. Jashu, haipurido, dẫu cô phát âm chưa chuẩn, nhiêu đó manh mối cũng đủ dẫn anh đến từ zasshu [雑種]. Tạp chủng. Một từ thật khiếm nhã.
“Ai nói em cái đó?” Cậu nghiêng đầu, nét mặt nghiêm nghị. Cảm nhận sức nặng từ cách cậu hạ tông giọng, cô hiểu rằng mình đã đụng đến một từ vốn chẳng mang ý nghĩa gì tốt đẹp.
Cô đ��nh tảng lờ chuyện này, nhưng rồi ánh mắt uy nghi của cậu ép buộc cô khai ra.
“Con gái. Ba người.”
Ngay sau câu trả lời, đầu cậu chợt vụt qua hình ảnh về ba cô nữ sinh lén lút bám đuôi hai người trên một đoạn đường mấy ngày trước, họ cũng mặc đồng phục giống cô.
“Bạn học cùng lớp em à?”
“Không ạ...họ không học lớp quốc tế, tiếng Anh kém lắm.”
“Tại sao...”
Cô nhóc chẳng để cậu kết thúc câu hỏi đã vội vã quay đi, tránh để cậu phát hiện ra vẻ mặt xám xịt. Làm sao cô dám kể lể với cậu về chuyện cô bị ba bạn nữ lạ mặt sấn tới mắng xối xả, vì đã từ chối mời cậu đi chơi với họ. Dẫu cô không hiểu hết lời lẽ chắc vốn cũng chua ngoa như thái độ của họ, mà từ "ja-shu", cô nghe mang máng trong câu mỉa mai “con mày đẻ ra cho anh ta, chỉ là ja-shu, ja-shu, ja-shu. Haipurido”, lại khiến cô để tâm.
Còn cậu, cậu nhìn xuống từ góc nghiêng khuôn mặt cô và chú tâm dõi theo lớp nước mắt mỏng tình tang sắp trực vỡ òa ẩn dưới hàng mi bồ câu. Long lanh mà đượm buồn tựa thu thủy. Hình như mùa đông đã nhuốm sầu lấy cô nàng bé nhỏ của cậu mất rồi, bởi cậu phát hiện cô dạo này đã bớt tươi tắn. Cô cũng gầy hơn, xanh xao hơn. Cô bớt khóc đi, chỉ gượng cười buồn. Sao cô không khóc chứ, hẳn sẽ nhẹ lòng hơn? Cậu thấy xót, mà chỉ có thể lặng yên nhìn cô bỏ mứa. Cô cứ vậy, mỗi khi có điều khi u uất trong lòng, cô tự động chán ăn. Tuy nhiên, cậu cũng biết có những thứ quà vặt cô không bao giờ chê.
“Tsubomi-chan,” cậu gọi cô sau khi lục lọi tung bành cả cái cặp sách "nè, ăn cái này đi em"
Cô đón nhận hai viên kẹo từ tay cậu, xong chơm chớp mắt.
“Sao thế ạ?"
“Vì anh hôm nay rất đói, nên anh muốn ăn ké phần bento của em. Đổi lại, lát nữa qua tiệm bánh Pháp, anh sẽ mua bất cứ cái bánh ngọt nào em muốn. Giờ thì anh tạm thời đưa kẹo đặt cọc, nha?”
“Ò!" Cô lập tức đạp bay đi những cơn lấn cấn vừa gợn trong lòng để tập trung suy nghĩ xem mình nên chọn bánh gì “Anh mua cho em 'Hoàng tử hào hoa' nhé, thưa anh"
Cậu bật cười, từ lúc chuyển sang nói tiếng Nhật, nghe điệu bộ cô ra dáng đàn em lễ phép hơn hẳn. Cứ thế này làm sao cậu ngừng nuông chiều cô được đây.
“Được rồi, em còn muốn gì nữa? Cứ tự nhiên đi, vì hôm nay bento Việt của em ngon lắm, anh rất thích. Nào, 'Trái tim Bạch Tuyết', 'Chim sẻ phiến loạn' hay 'Tinker-bell'?”
Mắt cô sáng choang lên. Lựa chọn giữa bavarois dâu tây, tiramisu ba lớp lót rượu Rhum với bánh matcha nghìn lớp ư? À mà cô cũng chợt thèm vị chua dịu dàng từ chiếc bánh tarte chanh yuzu, nhưng chỉ một miếng thôi, cô ăn chua không tốt lắm.
“Thôi ạ, một cái đủ rồi. Khoan, thêm 'Belle' nữa. Dành cho anh."
Cậu vui vẻ ghi nhận đơn đặt hàng và hài lòng với sự thấu đáo của nó. Cô luôn biết nghĩ về người khác, thật là một đứa trẻ đáng yêu.
Anh vẫn nhớ vào những ngày mùa đông, cô gái nhỏ ấy rất dễ bị ốm. Bất kể trời rét đậm rét vừa hay ăn vận kín cổng cao tường từ trên xuống dưới, tay chân cô vẫn cứ lạnh ngắt. Mẹ cô nói rằng, những đứa hay bị lạnh tay chân rất mau bệnh.
Anh vẫn nhớ cả mùa đông năm ấy, cô luôn mang theo một cái túi sưởi bên mình và bám dính lấy nó. Anh vẫn nhớ hồi còn ngồi kế bên nhau tại club tiếng Anh, anh hay lơ đễnh ngắm nhìn cô ngồi co ro trong chiếc áo phao to phập phồng, khoanh chân lên ghế và đặt ngay ngắn chiếc túi sưởi trong lòng. Có như vậy mới đủ giữ ấm cơ thể cô ở cái xứ "mùa đông lạnh như quỷ nhưng cứ bắt nữ sinh mặc váy ngắn".
Và anh vẫn còn nhớ về dịp duy nhất cô quên cầm theo cái túi sưởi, cô ngồi thu lu cuộn tròn trong chiếc áo khoác như con kén tằm, răng đánh vào nhau cầm cập, đó là lần đầu tiên anh phá bỏ đi sự sĩ diện giữ lịch sự ở nơi công cộng mà gạt thanh ngăn cách giữa hai ghế ngồi, để bế cô, ôm vào lòng. Anh chỉ nghe cô khẽ kêu lên một tiếng bất ngờ, rồi cô cũng lặng im, nằm ngoan trong vòng tay anh suốt buổi xem phim hôm ấy. Anh không thể nào quên cảm giác lâng lâng lần đầu tiên gần gũi cô đến vậy, bởi vẻ ngoài xương xương của cô đã đánh lừa anh: cơ thể cô thật mềm mại. Thậm chí cô còn tỏa hương thơm rất thư thái, tựa mùi hoa linh lan nhuốm giọt sương mai trong trẻo.
Anh đã chờ đợi bao lâu rồi? Nửa cuộn băng nhạc cát-xét hay thậm chí...còn lâu hơn, rất lâu hơn thế.
Con tim anh bồn chồn lo lắng suốt mấy ngày nay, nhưng anh không biết kiếm tìm cô ở đâu: cô chưa bao giờ để anh đưa về nhà, và bảng điều tra bác Sawada trình lên anh ngày trước còn thiếu số điện thoại với địa chỉ nhà cô: đây là Mỹ, không phải Nhật Bản, và anh đâu phải nhân viên cục tình báo. Trong khả năng của mình, anh chỉ biết được hiện tại cô làm việc gì, ở đâu, cám ơn LinkedIn.
Thế rồi cô cũng xuất hiện sau cánh cửa xoay, nhìn thấy cô anh thật mừng, cho đến khi tự nhiên cô chúi người phía trước ngã quỵ vào người ta. Cô đang ốm thật rồi, linh tính của anh đã đúng, cái đầu anh âm ỉ đau mấy ngày nay chẳng phải báo hiệu chính anh sắp đổ bệnh, mà do thần giao cách cảm của anh với cô trở về, như những ngày xưa.
Anh toan chạy tới đỡ cô, song lại chùn bước. Cô dẫu kiệt sức đến mấy cũng sẽ ráng cầm cự chẳng bao giờ ngả vào vòng tay người mình không tin tưởng. Anh biết điều đó, và anh cũng đã nhận ra người đàn ông kia là chồng cô.
Chồng cô đến đón cô, và nom hắn ta cũng lo lắng cho cô lắm. Anh chứng kiến tất cả.
Vậy đó, cô đã có người quan tâm chăm sóc rồi, thật tốt, thật mừng cho cô.
Còn anh, anh phải tự lo lấy bản thân mình đi thôi.
Thiện để cho Hồng nằm nghỉ ngơi vì cô mới ốm dậy, vẫn còn lệt bệt. Xong, cô thấy nhạt miệng nên lại lò dò chạy xuống bếp, mở tủ lạnh tìm gói kẹo Haribo Croco'. Chợt cô nhận ra có cái gì thiếu thiếu.
- Anh ơi, con cá tráp của em đâu rồi?
- Cá tráp gì? À, con cá đó hả? Anh ăn mất tiêu rồi.
Cô thảng thốt, mắt trợn tròn miệng há hốc.
- Ai cho anh ăn con cá tráp của em? Con cá tráp của em! Trời ơi, con cá tráp!
- Relax em! Chỉ là con cá thôi mà, lát anh đi mua là được chứ gì?
Cô chạy tới ôm chồng, bĩu môi phụng phịu và bắt đầu giở cái giọng i ỉ khóc lóc.
- Anh tưởng mua được con cá tráp mà dễ à? Sáu tháng ở Mỹ với anh đây là lần đầu tiên em thấy nó, và còn là con cuối cùng trong cửa hàng. Con cuối cùng! Chứ không em đã mua vài con trữ trong tủ lạnh rồi. Trời ơi cá tráp!
- Kinh! – Thiện dẩu môi nở nụ cười đậm chất quan ngại – Con cá gì mà em tôn thờ ghê dữ vậy?
- Cá tráp! Cá tráp đấy anh biết không? Là nữ hoàng trên bàn tiệc là vua của các loài cá là thịt-gà-biển, anh biết không? – cô liếng thoắng cái miệng – Hời ơi, ở Nhật với miền Nam nước Pháp đầy cá tráp chứ còn ở bờ Đông nước Mỹ? Huhu...anh sao hiểu được, nó đâu phải con cá điêu hồng dặt dẹo anh hay mua ở quận Cam đâu... – Hồng tiếc hùi hụi cho món ngon bị hụt mất, cũng trách chồng sao được, chắc mấy ngày cô ốm liệt giường, chồng cô cũng phải tự xoay xở nấu ăn. Đến giờ cô vẫn thấy hơi đuối, nên cô vừa sụt sịt vừa lả đi trên vai chồng
- Ồi, anh thương, còn yếu thì ra ghế nằm tiếp đi em...hiuhiu.
Hồng gai hết cả người, cái tiếng mèo khóc chuột giả tạo như bát bún thiu của Thiện luôn làm cô rợn hết sống lưng. Cô cắn nhẹ miếng vào cổ chồng, tay quặt chặt lấy anh. Thiện chép miệng, anh đã quá quen với những trò con bò bất chợt của vợ, đành chấp nhận thôi chứ biết sao.
Thiện lê lết tới ghế sofa ở phòng khách với cô vợ bám dính anh như con lười bám cây, rồi tìm cách thả cô xuống.
- Buông anh ra nào em, ngoan, anh nấu cơm.
Cô vẫn không lơi tay, thậm chí còn lắc đầu dùi dụi vào cổ chồng.
- Anh ơi, chúng mình mua nhà.
- Rồi rồi, để dành dụm đủ tiền đặt cọc, anh sẽ mua cho em. – Thiện linh cảm cô lại sắp sửa nói sảng linh tinh.
- Mua...hẳn cái villa yên tĩnh, ở ngoại ô, có mảnh vườn, trồng hoa hồng, hoa diên vĩ, hoa linh lan, hoa cẩm tú cầu, hoa thạch thảo tím...nhé anh?
- Ừ, rồi rồi, em thích gì em trồng nấy, anh bảo rồi, chỉ cần có tiền anh chiều em tất.
- Ù, mua villa ở miền nam nước Pháp nha?
- Cái đó thì dẹp! – Biết ngay cô đang vòi vĩnh hão huyền mà – Căn hộ ở New York còn chưa biết mua được hay không mà em còn đòi mua villa ở Pháp à? Mơ mộng cũng vừa phải thôi em.
Cô giả vờ khóc um lên.
- Phải mua nhà ở miền nam nước Pháp mới trồng được hết các loài hoa đó, và cũng phải ở đó mới có đề huề cá tráp tươi cho em ăn cơ!
- Hóa ra em chỉ định lải nhải về con cá tráp tráp thôi chứ gì? Cái em này, – Thiện phì cười vỗ yêu cô cái bụp – em dai như đỉa. Mệt em quá.
- Hơm phải, tự dưng em thèm đồ Pháp, thèm bánh ngọt Pháp, thèm gió biển thèm đi dạo trên đường la Croisette...ở Mỹ bánh ngọt dở ẹc, đồ Tây thì ngấy bơ, đặc sản toàn fast-food...em hông muốn ở Mũy nữa hiuhiu.
- Ừ rồi rồi, thế thì em về Pháp đi, sẽ không còn kẹo Hi-chew với nước mắm Red Boat cho em đâu.
Cô tròn xoe mắt, đắn đo đến ngơ ngác. Ừ nhỉ, ở Pháp cũng đâu có đầy đủ thức ngon cô muốn đâu, nhất là nước mắm, mà người Việt lại không được ăn mắm ngon mỗi ngày thì còn gì là người Việt nữa.
- Ơ...thế bây giờ ở đâu mới có tất cả những thứ em muốn nhở, anh iu?
- Ở trong mơ đi em. – Thiện phá lên cười giòn tan – Đi đâu cũng tâm hồn ăn uống quá, giờ báo hại suốt ngày thèm nọ thèm kia kìa. À phải rồi, hình như thùng đồ của em từ Pháp về rồi đấy.
- Đâuuu? – mắt cô sáng choang như đèn ô tô – Đưa em xem nào. – Thiện mang món hàng đến và cô không chần chừ bóc banh cái hộp các-tông ra – Chuẩn ùi! Thùng bánh Pháp của em! Có bánh bích quy hồng xứ Reims nè, bánh Sablé cà phê nè, bánh lưỡi mèo hoa cam nè, ù... – đống đồ vặt từ Pháp khiến cô lập tức hồi tỉnh, chả tin được mới vài phút trước, cô vẫn đang bị cơn ốm bệnh vần vò – Anh ơi, chúng mình pha trà chiều uống nào!
Nhoắng cái đã đến thứ tư. Hồng đã khỏe hẳn và có thể tự đi về nhà.
Cô bỗng dưng nhớ ra mình với chồng đã lỡ hẹn buổi mua sắm chiều thứ bảy tuần trước, do cô đột nhiên đổ bệnh, vậy tối mai tan làm xong cô sẽ kéo chồng đi lượn lờ trung tâm thương mại. Cái rét hàn băng bờ đông nước Mỹ sắp đổ bộ, mà anh chồng cô vẫn chủ quan khoác mấy cái áo mỏng tang mang từ California sang. May cho anh ta vẫn chưa bị cảm. Và thật không hiểu nổi sao anh ấy thà chịu lạnh còn hơn tốn thời gian đi shopping, trong khi anh ta thiếu nào khăn, nào mũ, nào găng tay, thậm chí áo len! Trời đất ơi, đây là New York chứ có phải quận Cam ôn hòa nhà anh đâu.
Bỗng, vụt qua đầu cô, hình ảnh một cô bé con suốt ngày càm ràm bắt bạn mình phải "trang bị" kĩ càng, bởi tuyết rơi rét căm căm mà anh ta vẫn để đầu trần, cổ không quấn khăn, song, cả mùa đông ấy chỉ có cô phát ốm, còn anh ta nom vẫn khỏe re. Thật oái oăm...tại sao cô nhóc mặc tầng tầng lớp lớp áo vẫn thấy lạnh, còn người ấy, lại sở hữu thân nhiệt ấm nóng như lò sưởi tự nhiên.
Từ cái dạo tự dưng anh bất ngờ ôm cô trong rạp chiếu phim, cô nhóc trở nên bạo hơn và rất thích sà vào ôm dính lấy anh, mấy lần đầu cô còn ngượng ngùng xin phép, nhưng đã quen rồi thì cô hứng lên lúc nào ôm lúc ấy, chẳng quan tâm xung quanh có ai nhìn hay chăng. Anh thì hiền, chẳng bao giờ tỏ ra thấy phiền hà. Cô đã từng thích ôm anh cực kỳ, anh thật ấm áp, với lại hít hà hương thơm vương trên áo anh cũng thật dễ chịu. Mãi về sau lớn lên cô mới biết miêu tả nó, nó giống mùi an tức hương, ấm nồng và ngọt ngào.
Cô bé đó ngày xưa dạn dĩ quá nhỉ, ôm con trai nhà người ta rồi chống chế "em gái ôm anh trai thì đã sao?", nghe thật ấu trĩ. Cũng may là anh luôn coi cô là em gái...Phải, hẳn vậy rồi, chứ nếu anh mến cô, chẳng cớ gì đèn xanh cô bật sáng thế mà anh lại chưa tỏ tình, lúc nào cũng ý tứ giữ khoảng cách nhất định. Chuyện anh chủ động ôm cô, hay rủ cô mai sau lớn lên ở chung, cũng chỉ là thứ tình cảm người anh lớn lo cho em gái nhỏ, vậy thôi. Anh là vậy, là hoàng tử lịch thiệp và tốt với tất thảy mọi người.
Hồng vào nhà, nằm dài xuống giường và ngước lên nhìn mông lung. Thiện vẫn chưa về, thành ra bốn bức tường im ắng đến đáng sợ. Chắc nên bật chút nhạc nhẽo cho vui? Cô muốn nghe ngẫu hứng, mấy bài hát nhạc Pop những năm 70-90s, chẳng cứ phải là the Carpenters. Youtube nhận lệnh cô rồi bắt đầu phát nhạc, cô nằm nghe những giai điệu cũ, nền hòa âm cứ nhiễm tiếng rè rè nhưng thật êm tai, tựa tiếng dế đồng ca buổi trưa hè tuổi thơ. Bài hát hồi ấy ca từ thật đẹp và thi vị. Đôi khi chúng thể hiện chút sự ngạo nghễ, nhưng vẫn giữ nét tinh nghịch và đáng yêu. Bỗng, bất ngờ danh sách nhạc ngẫu nhiên phát lên một bài hát, vẫn nền nhạc âm hưởng retro, nhưng nó chẳng thuộc những thập niên cũ.
“Littlest things - Lily Allen, 2008”
Bản ngã cô bị ném đi, xuống những hố đen sâu hoắm, lội ngược lại dòng thời gian. Cô nhìn thấy bản thân mình hồi mười tám đôi mươi. Gầy gò, xám ngắt, mái tóc dài bị xẻo phăng đi ngắn cũn cỡn, uống đủ thể loại thuốc trị trầm cảm chống tự sát xong cả ngày u mê; học hành bết bát...nhưng cô đã gắng gượng không buông xuôi chuyện học, bởi chỉ có bể kiến thức mới giúp cô vững lý trí lại. Cô biết mình phải trở nên thông thái hơn, mạnh mẽ hơn, tự lập hơn, bởi mai này, sẽ chẳng còn vòng tay anh lớn lao che chở cô trong cuộc đời khắc nghiệt này nữa.
Littlest things, bài hát cô nghe hàng trăm lần sau đợt cô và anh bị chia lìa bởi số phận, đã đẩy cô về vùng trũng đen kí ức. Nhưng rồi nó cũng kết thúc, còn cô, cô đã không còn sợ đối mặt với quá khứ nữa. Gặp lại anh đã gỡ rối rất nhiều mối tơ lòng trong cô, nhưng điểm tựa khiến cô vững vàng tại thời điểm hiện tại, lại nhờ ơn người chồng. Thiện đã khiến cô nhận ra mình không thể sống cô độc mãi trên đời, có ai nương tựa để đôi khi thả lỏng dựa dẫm vẫn an tâm hơn nhiều.
Tách!
Thiện đã kề cạnh cô từ bao giờ không hay, anh thấy vợ đang lim dim mắt, đầu lắc lư phiêu theo nhạc quá nhập tâm nên búng lên trán cô một cái, trêu yêu.
- Hôm nay làm gì tâm trạng thế, em yêu?
- Ô hay, cái anh này, phá đám, em đang pha lê mà!
- Rồi rồi, pha lê xong chưa, anh mua bánh ngọt em thích nhất đấy, để trên bàn nha.
Cô lập tức bật phắt người dậy và lon ton chạy ra phòng ăn.
Cậu ghét những kẻ bắt nạt. Đặc biệt kẻ nào có ý định gây tổn thương cô, người con gái cậu thương. Nếu có thể, cậu sẵn sàng xé xác chúng thành từng mảnh, cơ mà cậu vốn mang danh phận vương tử nho nhã, nên đành phải hành xử cho đúng mực.
Các cô gái được cậu bất ngờ đón ngay trước cửa Mc Donald's và họ chẳng tốn một giây để quyết định lên xe. Cậu đã hy sinh buổi học thêm tiếng Pháp để chủ động mời họ đi chơi hôm ấy. Tất nhiên rồi, họ rất muốn đi chơi với cậu mà. Cậu phải tiếp đãi họ thật long trọng: nghe kịch Kabuki cũng có vẻ ổn đây. Rồi sau đó...không còn câu chuyện sau đó nữa, nhiêu đó cũng đủ để họ tự hiểu cậu chẳng phải người trẻ ưa chốn ồn ã giống họ, tuy nhiên mục đích cậu vời họ đến chẳng phải chỉ đi xem hát đơn thuần.
Trước khi thả họ về, cậu tiện thể nhắc nhở họ chút, lạm dụng thân phận vương tử hoành tráng để cảnh cáo họ đừng giở trò bắt nạt bạn cậu, bằng không gia đình họ sẽ gánh tai ương. Chỉ là vài lời nói xuông nhã nhặn pha chút tông giọng trầm mặc, mà chả hiểu sao mấy cô gái xanh cả mặt lại. Cậu tự dưng trở thành người đàn ông tàn nhẫn ư? Thôi kệ, để chắc chắn bảo vệ niềm vui thưở học sinh của cô, âu cũng đáng.
Tạp-chủng. Cô không đáng phải nghe thứ từ ngữ miệt thị đó. Nếu giữa hai người có đứa con, nó sẽ là kết tinh bởi sự đồng điệu tâm hồn của bố mẹ, chứ cốt nhục con người chẳng thể định giá từ nòi giống hay địa vị xã hội. Tại sao loài người cứ thích đặt điều những thứ vô nghĩa.
Ting!
Chuông điện thoại báo tin nhắn và cậu thậm chí chẳng cần nhìn cũng biết là ai.
Chibi-chan: Anh không đi học tiếng Pháp à? Anh ốm sao? (◞‸◟)
Mei: Anh vẫn ổn. Nay anh bận chút việc. Xin lỗi em nhé.
Chibi-chan: Tại sao anh lại xin lỗi ヽ(゚Д゚)ノ Anh còn khỏe, em rất mừng. Mai anh đi học tiếng Anh chứ? (゚ー゚;
Mei: Tất nhiên.
Chibi-chan: Tốt quá rồi 〔'∇`〕 em sợ đứng đợi bố một mình lắm (⋟﹏⋞)
Mei: Thật sự xin lỗi em :( Để mai anh mua bánh ngọt tạ tội :|
Chibi-chan: Hông cần đâu. Mei-kun khỏe mạnh, đi học với em là vui rồi (*≧∀≦*)
Mei: Nhất định ngày mai anh sẽ mang món bánh em thích nhất :)
Hoàng tử hào hoa.
Cô đặt tên chiếc bánh mousse sô-cô-la như vậy, món tráng miệng Pháp sô-cô-la đen bóng bẩy, mềm mịn và ngọt lử. Loại bánh cô thích nhất. Anh thì thích Belle – bánh tarte chanh hơn, tiếc rằng bữa nay món tráng miệng đó đã hết, chỉ còn bánh mousse sô-cô-la. Cô hồi đó thơ thẩn nhỉ? Đến mấy cái bánh ngọt vô tri cũng gợi hình cho trí tưởng tượng phong phú của cô, cô tinh nghịch đặt tên chúng theo cảm hứng vườn cổ tích: Trái tim Bạch Tuyết, Chim sẻ nổi loạn, Tinker-bell, Áo choàng mụ phù thủy, Nữ hoàng băng giá, v...v...Thế giới qua đôi mắt cô luôn tràn ngập màu sắc và tính kịch, bởi cô ghét sự tầm thường, nhàm chán.
Thật dễ thương, nhưng đôi lúc cũng phiền phức. Những ngày còn bên cô, cuộc đời từng bằng phẳng của anh liên tục bị náo động, thế mà anh cứ bị cuốn lấy vào vòng xoay sân khấu cuộc đời cô, đến tận bây giờ. Kể cả chuyện anh âm mưu đoạt lại cô từ tay người ta, cũng chỉ giống một phân đoạn nhỏ trong kịch bản ngôn tình lớn mà thôi. Hồi kết vẫn chưa ngã ngũ, giống như chiếc bánh mousse sô-cô-la dang dở, anh không thể tự mình ăn hết được nó, nó quá ngọt, giá như cô nhân vật chính ấy ở đây giúp anh.
Ôi chao, Aikihiko, mày còn ngồi đó ủ dột tơ tưởng được tích sự gì? Xốc tinh thần mày lại rồi chuẩn bị hành trang chiến đấu cho buổi hẹn hò tối thứ bảy đi thôi.
Cô đến trễ.
Trừ phi cô vướng chuyện công việc thì cô luôn đến sớm hẹn ít nhất mười lăm phút, và hôm nay là thứ bảy, ngày nghỉ. Cô vẫn bình an chứ, anh đứng chờ mà lòng dạ bồn chồn thiêu đốt, muộn bốn mươi lăm phút, chẳng giống cô chút nào.
Băng nhạc cát-xét cứ chạy mà anh không chú tâm vào giai điệu gì cả. Đến cả khói thuốc lá cũng chẳng xoa dịu nỗi lo lắng khôn nguôi nơi anh.
- Mei!
Tiếng cô gọi lanh lảnh từ xa len lỏi qua chiếc tai nghe, anh quay về phía cô: quả đúng là cô bằng xương bằng thịt, thướt tha lướt đến bên anh. Cô xuất hiện trong phục trang tông màu hồng đào chủ đạo, trở thành điểm nhấn tươi tắn giữa khung trời tối u lạnh lẽo.
Lạ thay, cô đi một mình.
- Chào em, ờm...chồng em đâu?
- Anh ý lên cơn lười nên lại nằm nhà rồi. Còn anh, xem anh kìa, anh mà cũng hút thuốc lá sao?
Hồng trố mắt quét nhìn anh một lượt từ đầu xuống chân, quả thực cô đã rất hoài nghi trước khi cất tiếng gọi anh: hôm nay anh không "đóng thùng"; anh vận quần bò, giày thể thao, áo bomber da lộn màu cà phê và khoác ba lô đỏ mận. Anh nom cá tính lạ.
Trước ánh nhìn dò xét và kiểu giữ khoảng cách xa đến hẳn sải tay cô dành cho anh, anh chỉ biết phá lên cười lớn.
- Sao nào? Em hẳn đang ngạc nhiên rằng chàng trai ngoan năm ấy giờ đổ đốn ghê ha?
- Không, em không có ý đó, chỉ là...trông anh khác mọi khi quá thôi. Mà, anh hay hút thuốc lắm à?
- Anh chỉ hút khi quá căng thẳng. – Anh dập tàn điếu thuốc dở dang rồi bỏ đi, bởi cô chưa gì đã ho khù khụ, chắc hẳn tại khói thuốc rồi – Nãy anh đọc tin, thấy báo có tai nạn ô tô ở đại lộ và hai người gốc Á bị thương, anh cứ sợ trúng phải xe của em với chồng.
- Ui trời...nghiêm trọng ghê, mong họ bình an, chứ hôm nay em đi tàu. Mà em xin lỗi vì đã đến muộn, vốn dĩ em hẹn sớm một tiếng để có thời gian tán ngẫu, giờ thì bể kèo hết cả.
Anh chặc lưỡi, quan trọng cô bình an vô sự, còn đâu đến muộn chút xíu đâu hề gì với anh.
- Lúc sắp ra khỏi nhà, chồng em tự dưng lôi lại và nằng nặc bắt em thay đồ.
Hóa ra lý do cô trễ hẹn là vậy hả? Ồ, thế thì anh cảm thấy khó chịu rồi đây.
- Đầu đuôi câu chuyện thế nào em?
- Bah...chồng em bảo em đã ăn mặc "thiếu vải", cơ mà...chỉ là cái chân váy – Cô co chân lên và quẹt tay một nhát ngọt giữa đùi – thế này cũng đâu ngắn lắm, phải không anh? Em thậm chí có mặc cả quần tất len nữa, dày cộp, loại giữ nhiệt cực ấm, thêm cả bốt cao cổ đến đầu gối. Kiểu punk! Chả mấy khi em hứng lên ăn mặc bụi bặm, thế mà anh ta không ưng.
“Anh ta không ưng", vậy sao? Hay rằng hắn chỉ muốn khư khư giữ lấy sự quyến rũ của cô cho riêng mình? Anh cười khểnh, tên tình địch chết bằm, anh chính thức không ưa hắn ta, khỏi cần gặp mặt.
Cơ mà thôi, vẻ tiểu thư đằm thắm của cô hiện tại cũng đáng để anh chờ đợi bốn mươi lăm phút vừa qua rồi.
Đã lâu rồi, anh mới được trải nghiệm cái gì đó mới lạ.
Họ xem show với tâm thế hào hứng sảng khoái và tận hưởng dưới ánh đèn ngập tràn sắc màu. Âm nhạc hiện đại mà cũng rất duyên dáng. Một trải nghiệm mới, khác đi với những buổi trình diễn nghệ thuật hàn lâm. Anh ngồi kề bên ngắm cô cười vang, nghe cô "ồ òa" và vỗ tay giõn rã, anh thậm chí còn thích thú nhìn cô thi thoảng hồi hộp, giật mình trước những pha nhào lộn mạo hiểm. Cô lúc nào cũng giàu biểu cảm.
Tại sao anh không nghĩ đến việc đưa cô đi xem cái gì đó vui vẻ ngay từ đầu nhỉ? Không, chắc hẳn chỉ có cô mới đủ khôn khéo để tạo bầu không khí tươi trẻ giúp hồi xuân tâm hồn cằn cỗi của anh.
Anh lại lún sâu vào lưới tình của cô thêm nữa.
Hết màn trình diễn mà cô vẫn cứ cười không dứt. Cô vừa đi bên anh vừa hát "là lá la" mấy giai điệu bắt tai đã kịp len lỏi vào trí nhớ mình, khiến anh cũng không khỏi nhún nhảy theo cô. Họ xuống bãi đỗ xe, bởi anh mời cô đi ăn mỳ ramen trong trung tâm Manhattan, anh chở cô đi luôn.
- Wow... – cô xuýt xoa trước con xế màu boóc-đô (bordeaux) bóng bẩy, cô nhận thức được vẻ đẹp và độ "sang chảnh" của chiếc xe, dẫu cô chẳng rành về ô-tô cho lắm – Xe anh đấy ư?
- Nah, anh mượn bạn. Đẹp chứ ha? Là Bugatti Chiron 2021. Em muốn lái chứ?
- Nếu anh muốn chúng mình đâm nát đầu xe vào cái cột đằng kia! – Cô giơ tay chào thua – Em chưa biết lái xe đâu.
- Nghiêm túc ha? – anh ngạc nhiên cười – Vậy từ đó đến giờ em đi lại kiểu gì? – Anh mở cửa xe mời cô vào.
- Phương tiện công cộng, đi bộ, và...dựa giẫm vào những tài xế, như anh chẳng hạn. Chao chao, con xế này xịn xò quá thể. Thế còn xe anh đâu?
- Anh để ở khách sạn rồi, nó quá già đời, không hợp với buổi đi chơi trẻ trung như hôm nay. Chính em cũng khuyên anh thi thoảng nên "đổi gió" mà, nhớ chứ?
Cô phá lên cười, ra vậy, bảo sao hôm nay anh phá cách đến thế, từ quần áo, xe cộ, thậm chí cả nước hoa, Terre d'Hermès cho phong thái lãng tử bụi bặm...mà vẫn thể hiện sự tinh tế. Đàn ông cầu toàn như anh thật hiếm thấy, bởi bình thường, họ chỉ xuồng xã kiểu như chồng cô.
- Hôm nay vui thật đấy chứ, anh nhỉ? Tiếc rằng chồng em không chịu đi.
Anh im bặt, mỗi lần cô nhắc đến tên chồng, lòng anh lại rối như tơ vò, không thiết tha tiếp chuyện nữa. Anh lơ đi và tập trung đánh xe ra khỏi ga-ra. May sao cô đã đổi chủ đề nói chuyện sang đối tượng mới.
- Bạn anh làm nghề gì vậy?
- À, cậu ta làm chủ hộp đêm, và cả phòng bi-a nữa.
- Bi-a á? Uầy, em thích bắn bi-a lắm.
Anh quay sang tròn mắt nhìn cô kinh ngạc pha lẫn thích thú, lại thêm một khía cạnh mới từ cô cho anh khám phá nữa.
- Vậy trong tuần tới, em muốn ghé qua chỗ bạn anh chơi không?
- Có chứ. Quán bi-a bạn anh ở đâu?
Anh vớ tay kéo cái hộc trước ghế cô ngồi, quả nhiên trong đó chứa la liệt card-visit của Sam.
- Em có thể lấy một cái, địa điểm chắc ghi trên đó. Còn thời gian thì tùy em thôi, anh luôn rảnh.
- OK, để em coi lịch họp. – cô bèn lục túi xách tìm điện thoại.
- Để sau đi. Không thì em sẽ say xe đấy. – Anh vẫn nhớ cái tật say xe khi nhìn điện thoại hay đọc sách trên phương tiện di chuyển của cô – Hoặc khi nào tiện em cứ nhắn qua email cho anh cũng được.
Cô giật mình cái nhẹ rồi quay sang lí nhí ái ngại.
- Em làm mất địa chỉ email của anh rồi...
Anh gật gù, không nằm ngoài dự đoán của anh lắm, bảo sao cô mãi chẳng chịu nhắn tin cho anh.
- Chả sao đâu, lát anh viết lại cho em.
- Thôi, để em. – Cô mượn tạm cây bút với mẩu giấy nhớ trong hộc tủ xe và bắt đầu viết email và số điện thoại, chợt cô nhận ra một kiều kì lạ – Mei này, chúng ta chưa hề có thông tin liên lạc của nhau, nhưng...vẫn cứ gặp nhau như đúng rồi. Sao mãi đến bây giờ chúng ta mới để ý đến chuyện ấy?
Anh nhún vai cười khà khà. Biết giải thích với cô ra sao chứ, anh chỉ có thể cảm nhận được về duyên phận không tầm thường giữa hai người mà thôi.
Tối nay hai người không gặp may cho lắm. Bãi đỗ xe gần quán ăn chật đã kín chỗ, họ phải đậu xe ở cách xa gần một dặm. Cô và anh đi bộ với nhau một đoạn dài. Gió nổi, anh thấy cô co rúm mình lại, và vòng tay anh có chút lưỡng lự muốn kéo cô vào lòng.
Rồi anh lại thôi, bởi anh chợt nghe tiếng cô ngân nga trong cổ họng một giai điệu đẹp mà xa xôi. Anh biết bài hát ấy.
“Đi bên em chiều trên lối vắng Phố xa, phố xa, ngỡ như thật gần Câu yêu thương chìm trong nỗi nhớ Mơ về một ngày, có mưa êm đềm"
Thật hết sức kinh ngạc, bởi cô không phải người hát lên, mà là anh. Anh hát với chất giọng nam trầm bổng, ấm áp và phương ngữ hơi hướm đớt đớt của người ngoại quốc phát âm tiếng Việt. Cô không kìm nổi vỗ tay phấn khích.
- Hay tuyệt! Wow...anh cũng biết bài này ư?
Hiển nhiên, bởi bài hát đó đã từng gắn liền với một kỉ niệm đẹp thời niên thi���u.
- Em đã từng hát nó, cái thời xa xưa ấy.
Cô nhíu mày ráng hồi tưởng lại.
- A, nhớ rồi! Cái đêm "Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài", đúng không?
- Yeah, và buổi xem "Madame Butterfly" nữa. Em hồi đó rất thích hát hò. Nhất là khi, hai đứa đi dạo với nhau như thế này.
Cô thầm mỉm cười và thả trôi tơ tưởng vào miền kí ức xa xôi. Những chuỗi ngày cùng anh đi xem hát đến tận tối muộn và anh luôn là người hộ tống cô về tận nhà an toàn. Trên đường đi, cô thường hát lên cho vơi bớt nỗi sợ bóng tối yên ắng, cũng để hâm nóng bầu không khí vui vẻ. Những hình ảnh đã từng rất mờ ảo, và giờ thì dần hiển hiện rõ nét hơn, chắc nhờ tiếp xúc lại với anh.
Bỗng dưng cô nghe tiếng anh khục khặc ho, cô thảng thốt, cái anh này, mùa đông lạnh căm vẫn cứ ăn mặc phong phanh. Song, cô chợt nhớ ra mình có mang theo một món đồ hữu ích.
- Mei... – cô lục lọi từ tận đáy chiếc túi xách rồi lôi ra một chiếc khăn len và quàng lên cổ anh – trời rất lạnh đấy, anh cẩn thận vào.
Anh ngờ ngợ nhìn chiếc khăn, nó còn rất mới, và nó không phải khăn cho nữ giới.
- Hôm kia em đi shopping thì bắt gặp nó, màu đỏ đun này rất hiếm thấy, mà... – cô chỉnh khăn ngay ngắn cho anh xong ngắm nghía – quả như em tưởng tượng, hợp với anh lắm.
- Ồ, hóa ra đây là món quà cho anh sao?
- Vâng, để cám ơn anh về chiếc nhẫn, dẫu giá trị của nó không sánh bằng...
- Đừng khách sáo vậy, cám ơn em rất nhiều. – Anh cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng. Cô hơi lùi lại, cố gắng không đưa tay lên xoa xoa trán, bởi như thế sẽ hơi bất lịch sự trước mặt anh, còn cô thì luôn tôn trọng cách thể hiện hơi có phần sến sẩm ấy.
Thế rồi họ đứng đối diện nhau một lúc, hai bên chẳng nói chẳng rằng. Cô chợt để ý kĩ càng về ngoại hình của anh.
- Mei này, anh... – cô với với tay chạm lên đỉnh đầu, rồi xuống vai anh – wow, giờ anh...thật sự lớn lên nhiều quá. Ngày xưa em nhớ mình cao đến cổ anh, giờ thì... – cô nhún chân xuống lược bớt chiều cao mình ăn gian nhờ giày cao gót – khéo em chỉ đứng ngang tầm ngực anh thôi, trời đất ạ!
Họ phì cười với nhau và tâm trạng đôi chút ngậm ngùi, mười một năm với họ trôi nhanh như chớp mắt, dù họ chẳng để ý cũng không thể lơ đi về những điều rành rành đã thay đổi. Điển hình như Mei, Hồng nhận ra anh không còn là chàng trai thiếu niên gầy gầy, cao dong dỏng nữa; cơ thể anh bây giờ phổng phao, săn chắc và đàn ông hơn rất nhiều. Cậu thư sinh ngày nào giờ đã hóa nam thần. Chao, mối tình đầu của cô chuẩn đét soái ca...
Hồng vỗ vỗ má rồi rảo bước đi tiếp. Tém tém lại nào hỡi bông hoa đã có chủ. Anh ta ngon giai thật đấy, cơ mà vui thôi đừng vui quá. Ây da, các chị em thỉnh thoảng bấn loạn vì trai đẹp âu cũng chuyện thường tình mà, nhỉ?
Akihiko dõi theo nàng và mỉm cười, anh đã thấy hết rồi, thấy vẻ ngờ nghệch của nàng khi gắng cưỡng lại sức hút từ anh. Anh chép miệng tự hỏi, liệu khi chỉ còn hai người trần trụi với nhau, cô sẽ bộc phát sự hoang dại đến nhường nào, bởi trong thoáng chốc anh đã kịp ngửi ra mùi đàn bà hư hỏng đang bị giam hãm dưới lớp vỏ thục nữ.
Thật...quá kích thích.
Buổi hẹn hò kiểu bình dân cũng mang lại hơi thở lãng mạn rất riêng. Tất nhiên nó sẽ hoàn hảo hơn nếu cô đã có thể gạt phăng hình bóng tên chồng lệch quẻ của mình đi.
Bữa nay anh đưa cô về.
Vậy là sau gần một tháng, cuối cùng anh cũng nhích thêm gần cô hơn chút đỉnh. Anh đã có email, số điện thoại, và giờ là địa chỉ nhà cô. Hóa ra cô ở trong chung cư trung cấp giữa lòng quận Nolita. Anh đứng ngắm nhìn tòa nhà, nom cũng xinh xắn và ấm áp. Theo lời cô kể, vợ chồng cô đang tạm ở thuê và dành dụm tiền để sắp tới tậu căn hộ riêng. Cô thật kỳ lạ. Anh biết cô giỏi giang, xông xáo và sự nghiệp khá thành công, chưa kể phẩm cách cũng rất thú vị, song cô lại bằng lòng bên một anh chồng nhạt nhẽo. Sam từng bảo anh rằng dụ gái thì cứ đập tiền và sex là chắc kèo, cơ mà, anh hiểu rằng để kéo người phụ nữ đặc biệt kia về phía mình, chỉ còn cách giăng bẫy nàng bằng lưới tình lãng mạn ngọt ngào.
Song đến chính anh cũng hơi chút mông lung, thời gian anh còn lại không nhiều, liệu anh có thể chiến thắng cuộc chơi tình ái này chăng? Akihiko trở lại vào xe và vớ bừa một cái băng cát-xét trong ba lô rồi bật đài, nhạc vang lên, giai điệu nhồn nhộn, ồ, ngẫu nhiên thay, lại một bài hát tiếng Việt thưở niên thiếu cô hay líu lo. Anh chợt thấy nhẹ lòng hẳn.
"Người vừa hiền khô, dễ thương Lại vừa đẹp trai nhất vùng Đến theo cùng hoa cỏ mùa xuân
Và mùa xuân biết em Biết em đã mang một mối tình U ơ u ơ... Biết em! Biết em... Thế nên cỏ hoa thật là dễ thương"
Chương IV Chú giải chương V Chương VI
4 notes
·
View notes
Text
Dad and son - Tác giả: Khanhbot
Dad and son – Tác giả: Khanhbot
Truyện gay 2017: Dad and son – Tác giả: Khanhbot. Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện với thể loại loạn luân. Câu chuyện được lấy cảm hứng từ những đoạn phim sex loạn luân tôi xem và sẽ được kể theo cách riêng của tôi vì thế sẽ không có thật đâu.
Truyện gay 2017: Dad and son – Tập 1: My Daddy
Câu chuyện lấy bối cảnh thế giới cho phép những người đồng tích lấy nhau và sinh con, có…
View On WordPress
#chuyện loạn luân#dad and son#đọc truyện loạn luân#gia đình loạn luân#Khanhbot#loan loan#loạn luân gia đình#luan luan#truyen gay ll#truyện gay loạn luân#truyện loạn luân#truyen loan luan moi#truyen loanluan#truyện sex loạn luân
2 notes
·
View notes
Text
Nếu sớm xem Total Eclipse thì tôi đã là fan lâu năm của Leo
*Cảnh báo sẽ có tình tiết spoil phim Total Eclipse*
Ánh mắt khi anh nói rằng: “Do you love me? Tôi đã nghĩ: không chừng là bad end, mà bad end thật. Đôi mắt xanh trong vắt, những hành động dễ thương của một cậu bé 16 tuổi, bất cần đời, phóng khoáng, thật sự, thật sự khiến tôi như yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Giọt nước mắt của Arthur rơi khi Paul rời bỏ ông tại Bruxells, đó có lẽ là một trong những cái giá dành cho Arthur khi không đối xử tốt với ông, nhưng có đáng không? Sau bao tháng ngày được chiều chuộng bởi Paul, ông đã quên những khao khát, hoài bão của mình sao? Quên mình từng tự do như thế nào sao? Thật sự rất không ngờ ông lại có thể dễ dàng nói rằng em không thể sống thiếu anh, một kẻ từng như con mèo hoang, tự do, hoang dại lại biến thành mèo nhà, nằm ngửa bụng cho người ve vuốt.
Chuyện sau khi 2 người gặp nhau tại Anh, mâu thuẫn cũng như sự đấu tranh với chính bản thân của Paul, những lời “buộc tội” của Arthur cũng là một phần bức Paul đến mức phải mua súng. Dẫn đến việc phải vào tù 2 năm, khi Paul ra tù, ông mất gia đình, cũng không níu kéo được gì với Arthur, 2 người chính thức đường ai nấy đi. Vậy họ có quên được nhau không?
Lúc đầu Arthur đã nói gì nhỉ? À, “Love doesn’t exist” - rất mạnh miệng tuyên bố như thế, tình yêu làm gì tồn tại trên đời. Vậy lúc cậu khắc khoải hỏi Paul: “Do you love me?” để làm gì, để làm gì vậy Arthur? Khi ông ấy xỉn ngoắc ngoải, khi ông ấy đối diện với cục diện bế tắc trong hôn nhân? Tôi nghĩ rằng khi bạn thoát hết trang phục xuống trước mặt ai, trao thân thể cho đối phương, cho dù là nam hay nữ, thì điều đó cũng như bạn đang trao đổi một phần linh hồn cho người đó. Lẽ dĩ nhiên, khi đối phương không chấp nhận phần linh hồn đó, chối bỏ tình yêu của bạn, dẫm đạp lên thứ bạn đã dâng hiến - vâng, cái mà người ta gọi là: đau thương đến chết đấy.
Có nhiều tình tiết tôi không chấp nhận được, vì tôi biết mình không thể đem cái tư tưởng mà tôi theo đuổi áp đặt vào những năm 1800 được. Tôi không thể đồng ý với tình yêu mà Arthur đeo đuổi, cũng như cách Paul đối xử với gia đình của ông ấy, cũng không chấp nhận được những hành động “đĩ thỏa” của Arthur (nói đĩ thỏa có khi hơi nặng, nhưng nhiều lúc thấy thật,… du côn =>_=>).
Nếu bạn muốn xem một bộ phim nói về tình yêu bất chấp luân thường đạo lý, muốn thấy các quý ông người Pháp thời xưa thể hiện tình yêu của mình như thế nào, thì “Total Elipse” rất đáng để bạn xem. Có thể bắt gặp tiền thân của Đảng Cộng sản Pháp ở đây nữa, nếu bạn còn nhớ chút gì về môn lịch sử lớp 12. Dĩ nhiên, nhớ là đọc cảnh báo trước, chắc chắn mình có thể chịu được thì hãy xem.
Có một vài vấn đề là tôi không đề cập đến tình yêu của Pail và vợ ông ấy (phải nói thêm là diễn viên vào vai vợ của Paul Verlaine cực kỳ đẹp) trong toàn tập phim, ông ấy luôn chối từ những tình cảm của mình dành cho người vợ. Và cách khắc họa của đạo diễn khiến người ta không khỏi suy nghĩ rằng Arthur Rimbaud đã “giựt chồng” của cô ấy. Là một đứa có thâm niên đọc đam, yaoi, BL thì thực sự đây chính là thể loại mà tôi sợ nhất: hiện thực, vì vậy, xin cảnh báo lần đầu: phim không dành cho con tim mềm yếu.
————————————————————
Sau đây là đoạn PR cho Leo DiCaprio: Năm 1995 có lẽ là năm mà vẻ đẹp của Leo, phải gọi là căng tràn sức sống, một cái liếc mắt, một ánh nhìn nghiêng, mái tóc bồng theo gió, đôi môi đầy đặn tự nhiên, cần cổ trắng và cái hầu kết nổi lên mỗi khi anh ngẩng đầu, phải gọi là trên cả cái đẹp. Nhìn thấy vẻ đẹp của anh nếu không có nhật thực toàn phần thì đúng là ông trời không công bằng với những người xấu như tui. Nếu bạn nhìn thấy cơ thể của mỹ thiếu niên lấp ló sau tấm chăn, bờ vai ấy, bờ mông ấy, tấm lưng ấy, cái hông ấy, cánh tay ấy, ôi, tuyệt mỹ =,,= nụ cười ấy, ôi chúa trời sao có thể tạo ra con người vừa mang vẻ đẹp thiên thần, lại có thể khiến loài người phàm như tui đây sa đọa vào đôi mắt ấy. ôi, con thật không biết nên cảm ơn người hay là căm ghét người nữa.
Note: Chỉ yêu hình ảnh của Leo ở độ tuổi 20 -25 thôi, mãi mãi tuổi 20 thôi, đừng tìm kiếm hình ảnh hoàn hảo của người ở ngoài đời thực. Xin đừng tìm, đừng tìm.
————-
Cảnh báo: Phim có yếu tố sex gay, porn, nude lời nói thô tục, bạo hành gia đình, có rất nhiều yếu tố về thuần phong mỹ tục, cũng như các vấn đề đạo đức. Thỉnh thận nhập.
Một ngày mùa hè 2017
0 notes
Text
Cách bắt đầu trong ngành công nghiệp khiêu dâm
Quan sát thể loại. Mặc dù cả hai đều nhấn mạnh đến tình dục, nhưng nội dung khiêu dâm và khiêu dâm là hai thể loại riêng biệt. Các quy tắc cơ bản của văn bản phải được tuân thủ và phim khiêu dâm phải có các nhân vật hấp dẫn và cốt truyện tập trung vào các khía cạnh tình dục. Mặt khác, nội dung khiêu dâm chỉ là hành động. Bất kỳ cốt truyện hoặc thậm chí các nhân vật thú vị hoàn toàn là ngẫu nhiên. Nếu bạn muốn hiểu rõ sự khác biệt, hãy dành thời gian đọc tác phẩm của các nhà văn nổi tiếng về khiêu dâm như Erica Jong và Katy Terretaga.
Tuyển tập truyện ngắn miễn phí của cả các tác giả đã thành danh và sắp ra đời cũng được cung cấp rộng rãi trên mạng. Tôi có thể đảm bảo rằng bạn sẽ nhanh chóng nhận ra thế nào là khiêu dâm. Xem qua các nguyên tắc cơ bản. Như đã nói trước đây, khiêu dâm là nhân vật và cốt truyện được điều khiển, mặc dù các cảnh tình yêu được mô tả. Trước khi bạn nghĩ đến việc cho các nhân vật của mình lên giường, hãy bắt tay vào phát triển chúng như một cá nhân và một nhóm. Phim sex loạn luân
"Nhân vật và quan điểm" của Orson Scott Card và "Cốt truyện" của Ansen Dibell đều là những nguồn tài liệu tuyệt vời để học cách viết ở các thể loại này. Chọn một hương vị. Khiêu dâm là một thể loại phổ biến và nó có nhiều thể loại phụ. Hardcore được chia thành hai loại: loại mô tả cảnh quan hệ tình dục một cách chi tiết bằng hình ảnh và loại chỉ gợi ý về nó. Khoa học viễn tưởng, khiêu dâm có yếu tố khoa học viễn tưởng; Literotica, khiêu dâm được viết trong mạch Lady Chatterly's Lover; và Gay và Lesbian Erotica chỉ là một vài lựa chọn.
Phần lớn mọi người nhận ra rằng việc bắt đầu trong một thể loại mà họ đã quen thuộc trở nên đơn giản hơn nhờ những tác giả được đọc nhiều nhất của họ. Vì vậy, nếu bạn thích giả tưởng, bạn có thể thoải mái hơn khi viết về mối quan hệ nồng nàn giữa hai yêu tinh. Bất cứ nơi nào bạn quyết định bắt đầu, hãy nghiên cứu chủ đề. Sự thiếu hiểu biết là cách nhanh nhất để phá hủy một câu chuyện. Trừ khi bạn đang viết theo thể loại phụ của khoa học viễn tưởng hoặc giả tưởng, hãy đảm bảo rằng các nhân vật của bạn có các bộ phận phù hợp và các vị trí quan hệ tình dục của bạn là con người có thể thực hiện được.
Nghiên cứu sinh lý và cấu tạo giải phẫu của các cơ quan sinh dục. Tôi hứa có nhiều thứ hơn là chỉ cương cứng và cực khoái. Bất cứ điều gì khác thường hoặc khó tin có thể khiến người đọc coi thường tác phẩm của bạn như thiêu thân vì có khả năng họ sẽ quen với một số khía cạnh của tình dục trong phim khiêu dâm. Tìm kiếm một công việc Cách tốt nhất để các nhà văn tân tiến hóa công việc họ làm là nhận phản hồi từ một nhóm viết.
Tuy nhiên, không phải tất cả các nhóm phê bình đều được tạo ra như nhau. Hiểu rằng không phải ai cũng có cái nhìn tích cực về tình dục và tình dục. Để nhận được lời phê bình tốt nhất, hãy tham gia một nhóm viết chuyên viết về các tác phẩm khiêu dâm. Trước khi gửi tác phẩm của bạn, hãy dành một chút thời gian trên trang web để đọc những gì người khác đã gửi và những nhận xét mà họ đã nhận được. Nếu hầu hết các nhận xét đều nằm ở dòng "Đọc tốt" hoặc "Truyện hay", hãy tiếp tục.
Điều duy nhất bạn sẽ đạt được từ nhóm nâng cao tinh thần này là một vài sự thúc đẩy bản ngã. Bạn muốn một nhóm đánh giá công việc của bạn một cách trung thực và khách quan, tập trung vào các nhân vật và cốt truyện của bạn hơn là chính tả và ngữ pháp của bạn. Nhưng hãy lưu ý rằng các tổ chức có tính chất này cũng cho rằng bạn sẽ nỗ lực tương tự trong quá trình phê bình câu chuyện của họ. Lợi nhuận được nhận ra là kết quả của nỗ lực. Cho dù bạn đang viết khiêu dâm để xuất bản hay chỉ để giải trí, nó có thể rất thú vị và bổ ích. Một cuốn sách bán chạy nhất chưa bao giờ được viết trong một ngày, vì vậy hãy ghi nhớ điều đó. Hãy dành thời gian của bạn, tận hưởng cuộc hành trình và kiên trì.
Xem thêm trên https://sextubearea.com/
1 note
·
View note
Text
Chàng ăn trộm xấu số - by Minh Tú
Chàng ăn trộm xấu số – by Minh Tú
Truyện gay: Chàng ăn trộm xấu số – by Minh Tú. Tôi – Một cậu nhóc 16 tuổi. Tuy khá trắng nhưng tôi không hề ẻo lả mà ngược lại còn đô con hơn một vài thằng trong lớp. Nhưng được cái tôi khá dâm, số tiền mà ba mẹ cho hằng tuần ngoài việc đóng học phí, mua quần áo thì tôi lại dồn vào mua sex toy chơi :))
Truyện gay: Chàng ăn trộm xấu số – by Minh Tú
Chuyện kể ra cũng vui, đó là vào một buổi tối thứ…
View On WordPress
#C#Chàng ăn trộm xấu số#Chàng ăn trộm xấu số chap mới#Chàng ăn trộm xấu số full#Chàng ăn trộm xấu số phần mới#truyen Chàng ăn trộm xấu số#truyện cho gay#truyện gay boy#truyện gay Chàng ăn trộm xấu số#truyện gay mới#truyện gay mới Chàng ăn trộm xấu số#web truyện gay
55 notes
·
View notes
Text
Clip Ngân 98 “tự sướng” gây sốt cư dân mạng
Clip Ngân 98 thật sự đang là một cơn sốt trên Internet. Những từ khóa liên quan đến hot girl này có số lượng tìm kiếm tăng vọt trong ngày. Để tìm hiểu thêm thông tin sự việc, mời các bạn theo dõi bài viết bên dưới nhé.
Xem tại: https://kenhsinhvienonline.net/details/clip-ngan-98-tu-suong-gay-sot-cu-dan-mang.html
Clip Ngân 98 làm dậy sóng cộng đồng mạng
Thời gian vừa qua, đoạn video ghi lại cảnh Ngân 98 khỏa thân, tạo dáng rất phản cảm đang xuất hiện trên mạng xã hội. Tốc độ lan truyền của đoạn ghi hình này trên mạng xã hội là vô cùng chóng mặt và tất nhiên tên tuổi của cô nàng hot girl này lại hot hơn bao giờ hết.
Gần đây, cô nàng Ngân 98 được đồn đoán là bị lộ clip thủ dâm với 2 quả chuối khiến cư dân mạng được một phen rửa mắt. Cụ thể, đoạn clip dài gần 2 phút của Ngân 98 không mặc quần áo uốn éo chat sex. Ngay lập tức, nó được cộng đồng mạng phát tán tràn lên trên các trang mạng xã hội. Mới đây, dân mạng lại được phen bất ngờ khi rộ tin Ngân 98 bị bắt vì sử dụng chất kích thích.
Nhiều ý kiến cho rằng, việc chia tay bạn trai Lương Bằng Quang đã ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý của cô nàng hot girl và là nguyên nhân dẫn đến vụ bê bối trên.
Khi sự cố Ngân 98 lộ clip nóng xảy ra, cô vẫn đang có động thái im lặng và chưa có bất kỳ sự thanh minh nào với khán giả.
Clip Ngân 98 phản ứng như thế nào?
Sau vụ bê bối này, hot girl sinh năm 1998 vẫn bình thản post những bức ảnh khoe thân nóng bỏng lên trang facebook cá nhân và viết: “Ai thích phơi nắng và tắm biển vào buổi sáng giống Ngân hem”. Dễ dàng để thấy, Ngân 98 vẫn đang tỏ ra khá bình thường sau scandal lộ clip nhạy cảm chấn động cộng đồng mạng
Từ sau khi đoạn clip chứa những hình ảnh nhạy cảm của mình bị phát tán tràn lan trên MXH, tên tuổi của Ngân 98 ngày càng lên cao. Thậm chí, cô nàng còn bị gắn nhiều với những danh xưng khác nhau và đều là những cái tên “đậm chất drama”. Dĩ nhiên, vẫn có rất người nhìn cô nàng với cái nhìn không hề thiện cảm.
Tiếp đến là sự việc xảy ra vào tháng 3/2020 cô nàng đã bị bắt giữ khi đi diễn DJ tại quán bar với lý do là sử dụng chất cấm. Không những thế, cô nàng còn gặp rất nhiều thị phi khi yêu anh chàng Lương Bằng Quang. Cô và tình cũ của anh chàng này đã từng có thời gian kiện nhau.
Ngân 98 lộ clip và phản ứng của bạn trai
Thời điểm đoạn clip nhạy cảm của Ngân 98 xuất hiện tràn lan với những lời miệt thị thì bạn trai Lương Bằng Quang của cô nàng đã lên tiếng thông qua một video trên trang cá nhân.
Đoạn video mà anh chia sẻ có nội dung chính là lý do clip nóng của người yêu bị phát tán. Anh cho biết thêm, bạn gái cũng đã từng chia sẻ với anh về chuyện này và họ cũng chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho khi scandal này xảy ra. Do đó, với họ thì đây là chuyện hết sức bình thường và đó là sở thích cá nhân của cô nàng.
Cô cũng chia sẻ rằng cô sẽ chịu tất cả trách nhiệm cho những việc mà cô làm và không để ảnh hưởng đến những người thân bên cạnh cô.Vì vậy, cô thật sự mong rằng cộng đồng mạng không nên có những lời chỉ trích hướng tới cha mẹ cô.
Theo đó, nguyên nhân Ngân 98 nude xuất hiện tràn lan trên mạng là do cô bị mất điện thoại và kẻ xấu đã cho phát tán những hình ảnh này sau khi thỏa thuận không thành với cô nàng.
0 notes
Text
Lesbian porn rất tiếc không phải dành cho lesbian mà là dành cho trai thẳng. Thực ra điều đó cũng không sao, bởi vì một thể loại phim nào đó đều có thể được thiết kế riêng cho trai thẳng. Những anh chàng yếu đuối thường cảm thấy mặc cảm với những diễn viên nam vú to đít to buồi to đang nện một em gái rên la phê pha sung sướng hơn hẳn những gì anh chàng ấy có thể làm cho bạn gái ở ngoài đời, nên việc xem hai cô gái làm tình với nhau là một hành động sáng suốt, nhân đôi giải thưởng mà nhược điểm lại bằng không.
Điều đáng nói là lesbian porn chưa có một dòng dành riêng cho lesbian, có lẽ vì lí do thương mại. Chả có ai muốn đáp ứng cho nhu cầu xem porn của phụ nữ đồng tính bằng việc sản xuất porn phù hợp với họ, vì nếu thế thì chắc chả ai mua, vì phụ nữ đồng tính làm tình tinh tế và phức tạp hơn nhiều so với những gì có thể thấy được ở trên màn hình. Họ yêu cầu nhiều cảm xúc hơn chứ không phải thấy mỗi vú và lồn là đã nứng lên rất dễ dàng như giống đực. Mà porn là một ngành giải trí xôi thịt, cái gì càng dễ làm và càng dễ thu lợi nhuận thì mình làm thôi.
Sự dễ dàng nứng tình của giống đực giải thích cho việc dù là gay hay straight thì đàn ông vẫn luôn là thị trường tiêu thụ porn áp đảo, phụ nữ chả là gì. Phụ nữ thẳng còn có 1 dòng porn gọi là women's porn, ở nơi đó người đàn ông sẽ nói chuyện dịu dàng, cử chỉ âu yếm yêu thương, biết cách vuốt ve, động chạm, đối xử với người phụ nữ như nữ hoàng và làm cho người nữ lên đỉnh. Nhưng dòng porn này thì ít lắm, địch không nổi so với 96.69% lượng porn ngoài kia vốn coi phụ nữ là những con sex dolls dâm dục cuồng nhiệt phục vụ cho mọi fantasies thầm kín nhất của đàn ông. Cũng may là thù lao của các cô không hề tệ, hơn hẳn bạn diễn nam giới rất nhiều.
Những anh chàng straight còn thi nhau đóng gay porn vì đàn ông đồng tính còn nứng hơn cả trai thẳng, sẵn sàng trả nhiều tiền nên thù lao còn cao hơn những đồng nghiệp nữ đóng straight porn. Từ lâu lắm anh chả xem lại gay porn của Tây vì làm tình nhạt nhẽo bỏ mẹ, chúng nó chỉ làm đúng 4 bước : hôn, bú buồi, đâm, xuất tinh (hình như điều này cũng đúng với cả straight porn thì phải). Và anh vẫn luôn tự hỏi tại sao nhân loại lại có thể luôn hài lòng với những thứ tẻ nhạt như vậy, phim gì mà đâm đéo gì đâm vừa lâu vừa lắm, tao chỉ thấy ái ngại chứ đéo thấy kích thích miếng nào, sợ thật.
Giờ mới nhận ra, porn nào thì porn, cũng đéo phải hoàn toàn là dành cho nhóm đối tượng mà nó hướng đến. Mà chỉ dành cho bọn dễ nứng và nhạt nhẽo thôi.
Source: LeDucAnh
7 notes
·
View notes