this blog is for the self i have lost. i'm taking her back.
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Em không nhớ bao nhiêu lần mình đã khóc trong cơn say
bao đêm quầy bar thở dài và đưa em khăn giấy
bao người đau khổ vì em không còn có thể tin cậy
Vào ai, vì em, đã quá đau vì anh
0 notes
Text
Ký ức cuốn ta say trong quá khứ
Quá khứ quấn chặt ta trong tiềm thức
Ám ảnh, đến mức ta quên đi mình vẫn cứ
Mơ và đau và điên và không thể quên
Một chút quan tâm, người đánh rơi vào ta thật vô tình
khiến ta lạc lối, vụn vỡ quên mất bản thân mình
thương yêu một ngày chất chứa vượt mức bình tĩnh
Muốn thét lên “anh ơi hãy quay lại, đừng để em một mình”
Em không nhớ bao nhiêu lần mình đã khóc trong cơn say
bao đêm quầy bar thở dài và đưa em khăn giấy
bao người đau khổ vì em không còn có thể tin cậy
Vào ai, vì em, đã quá đau vì anh
Nếu một ngày nỗi đau buông tha em khỏi sự ám ảnh
giấc mơ anh sẽ về đây, ôm em và mãi ở bên cạnh
Nếu một ngày mặt trăng không còn lẻ loi và hiu quạnh
Liệu em có ngủ ngon, có ngủ ngon, có ngủ ngon
#Dawn
#poems
0 notes
Text
Không có gì
Nhiều khi tính hỏi em là sao em lại xuất hiện trong đời và làm chị loay hoay mãi vậy, đặc biệt trong những ngày chị chưa lấy lại được cân bằng này, em lại làm cho đời chị nó thêm chông chênh bỏ mẹ ra.
Chị biết em ngàn lần không phải hợp với chị, em không thích chị chút nào hết cũng không phải cong, em chỉ ở đó và xinh đẹp cuốn hút, và tự tin biết rõ mình muốn gì. Em lướt qua chị như một khoảng trống và em vui tươi với mọi người. Ở em có một nguồn năng lượng luôn đẩy mọi người vui lên và chị rất vui khi em có ở đó. Hôm nay em đi làm em đổi cái list nhạc nhàm chán của nhà hàng bằng playlist riêng của em, từng bài trong đó đều hay và làm mọi người upmood hẳn. Sự tinh tế trong service của em là điều chị luôn tự hào vì chị là người giới thiệu em về cho nhà hàng.
Không khí có em nó vui tới nỗi đôi khi chị nhắm mắt lại, trong nhà vệ sinh, trong khi quay lưng khỏi em, nghĩ rằng, thôi chết rồi fuck, sao lại như thế này.
Choáng váng vì một người.
Có bao giờ em hiểu sự hiện diện của một người nó có thể cuốn hết mọi thứ trong đầu mình đi một cách ngông cuồng nhất.
Chị chỉ muốn bình yên còn em bước thẳng đến gần chị không gượng gạo, như một người vô tri chẳng chút tình cảm nào, đối xử với chị bình thản và kể cho chị nghe những suy nghĩ linh tinh của em về công việc, về người này người kia trong nhà hàng.
Đôi lúc chị muốn nói với em rằng thật ra chị không quan tâm 1 chút nào đến cái ngành nhà hàng này. Những điều chị muốn và những mục tiêu chị set nó cao hơn như thế. Chị biết ở đây người ta drama và người ta ngớ ngẩn rất nhiều. Không phải coi thường nhưng chị không expect nhiều ở đây. Chị từng làm waitress và chị từng walk away, chị biết và chị hiểu suy nghĩ và tầm nhìn của người chọn ở lại vì hoàn cảnh/ đam mê với nghề tay chân. Chị respect họ (và em), nhưng chị đã quá xa thế giới này.
. Nhưng dĩ nhiên chị không nói vì nó thật là ngạo mạn, vì dù gì chị cũng đang bất đắc dĩ là 1 phần ở đây rồi. Nó đang cho chị, cũng như em, thu nhập và nơi mình thuộc về. Đôi lúc chị muốn nói điều duy nhất chị thật sự quan tâm ở cái ngành này chỉ là em. từ những ngày đầu tiên em cười với chị ở quán cũ em làm, tới ngày đầu em sang thị phạm ở A. và chị đi taxi ghé qua trong giờ lunch, lúc đó chị còn mặc vest, giả vờ không quen biết em với staff bên đó vì ko muốn bên đó biết em là spy. Sau đó thấy em trong quầy và nháy mắt với em. Bình thường trước đó chỉ thấy e mặc áo trắng, hôm đó em mặc áo đen rất là hút.
Rồi sau đó và trước đó là chuỗi ngày chối bỏ vì biết thật sự không hợp và không có cơ hội nào.
chị muốn cái crush này nó chết đi mau hay nguội lạnh dần như bao cái crush khác tại sao lại lâu đến thế này.
Hôm nay chị lại uống say hút thuốc và em hỏi chị lúc về là sao chị lại hút nhiều như vậy. chị tính nói là vì em đó Kim chị khổ quá em đẹp quá.
Có bao giờ có ai nói em đẹp chưa? Chị nghĩ là em có thể khổ vì người khác nhiều vì những người em mê có khi người ta không thể say mê em bằng lúc này chị thấy em. Hoặc có, chị mong thế.
Ở em có gì đó hút chị mà chị mù quáng quá rồi. trong đầu chị chả còn chút logic nào nữa. Chị muốn bỏ việc muốn trốn đi ở nơi nào đó không còn ai, tách biệt khỏi em dù em làm chị vui, rồi chị lại đốt bùa yêu mong có ngày em đáp lại chị. Để khi về lại thanh thản mà quên dần như chị đang từng khổ vì nyc rồi tự giết đi tình cảm một cách hèn nhát và dày vò như vậy.
Chị nghĩ là tình cảm hay cái crush này nó rồi sẽ vơi đi và bay hơi dần thôi, vì nó không có chút đất nào để nảy mầm cả. Tất cả chỉ là phù phiếm và nó represent những vấn đề tâm lý chị đang có, để bị thu hút bởi một người như em.
Chỉ là c muốn viết lại vài dòng vào ngày 14/9, ngày mà chị đã ngồi work với em suốt 8 tiếng và thấy nó đó 1 trải nghiệm rất vui và cũng để lại những cảm xúc hardcore.
Chị thấy cuộc đời cũng dthg, cái crush này và mọi khoảnh khắc hiện tại chị có, nhiều khi sau này c sẽ nhớ nhiều khi đang cố quên. hoặc sau này nhìn lại thấy mình ngu vl hay gì đi nữa.
14.09.2023
0 notes
Text
im the most vanilla in the world full of hard cores
yet
the wildest amongst the norms
0 notes
Text
Mỗi lần ở khách sạn một mình view biển thế này lại nghỉ ra 7749 trò biến thái.
Such a pervert mind 🌊
“người thông minh thích biển, kẻ nhân từ thích núi” - Khổng tử nói
mình chắc là không nhân từ và còn d*m đãng nên mê biển ra tới đây là đầu óc lại nghĩ toàn những thứ 18+ 🙈 aigoo
0 notes
Text
Mùng 1, Tết Quý Mão 2023
Vì những điều không thể viết trên facebook, cũng chẳng biết kể ai nghe..
tính đăng 1 tấm hình chụp mấy chị em họ ngày xuân, rồi lại tâm sự lai láng viết nhiều, rồi thấy không phù hợp để đăng nên lại xoá.
Mò mãi mới ra cái account để viết trên này
Năm vừa qua là một năm nhiều mất mát, để có thể vẫn gặp nhau đông đủ ngày Tết với nụ cười tươi như mọi năm, những đứa trẻ cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều.
Chị em mình ngồi lại với nhau ở The Coffee House như thường lệ và kể nhau nghe những chuyện cũ. Nói xấu người lớn và lòng tham của họ. Đứa cháu được cả dòng họ tự hào nhất (không phải mình) giờ đây shock vì mẹ nó mất chưa đầy 49 ngày, bác lớn của nó đã trở mặt, đòi nợ cũ và cắt sim đt ở mỹ của nó.
2020, ông nội mất. 2021, Covid. Nên 2022 mới bắt đầu chia gia tài. Nhà mình cũng gốc gác nông dân, ông nội giỏi kinh doanh, nhưng đông con cháu nên tính ra của cải cũng không có gì nhiều ngoài cái nhà ở quận 3 nơi thờ cúng và cũng là nơi gia đình mình đang ở.
Di chúc ông chia 2 cho Ba 1 bên, bà nội 1 bên. Nhưng bà nội không đồng ý. Tình cảm anh em rạn nứt từ đó, ai cũng xâu xé nhau giành lấy căn nhà, nhất là bà nội. Và bà nội make sure giành hết nguồn năng lượng sống của quãng đời còn lại để giành lấy toàn bộ căn nhà.
Mình dọn ra trước khi quả bom nổ, nhưng vẫn còn dính tí miểng chai. Nói chung cũng khó để tách ly hoàn toàn khi ba mẹ mình vẫn còn ở đó, em mình vẫn còn đó. Nhưng nơi đó dần trở nên quá độc hại..
đến nỗi mùng 1 mình về, 1 mảng tường trong phòng ngủ nhỏ bé cũ của mình rỉ lớp nhựa không hiểu từ đâu, thành 1 mảng tường như đẫm máu trông tởm. và kinh dị vl. Cũng không ai xử lý, vì chả ai ở đó nữa. nhưng mình thấy metaphor như là “Căn phòng mình nó khóc ra máu vì những điều độc hại nơi ấy đã tắm lên nó”. Nó là nhân chứng đáng thương nhất khi bà nội mình giận dữ vì không thể giành toàn quyền bán nhà và muốn giáng xuống Ba mình, nhưng không dám vì Ba mình không hiền. Bà ấy chỉ thể hiện quyền lực bằng cách vứt mọi thứ còn lại trong căn phòng mình đã dọn ra, bao gồm sách vở và đồ dùng cá nhân, cả sex toy mình cất đấy lol, bằng khen và nhật ký thuờ náo nào. Mình về, nhìn thấy và make sure mình quậy một trận tưng bừng khói lửa với bà nội. Mình chả cả nể bất cứ cái gì, đụng vào boundary của mình là mình bật.
Mình chửi, mình la, mình gào, mình đòi đập banh cái phòng, cái nhà, cái tủ, mình đòi bán hết mẹ nó đi. Mình là đứa có máu điên, như ba mình, hay e mình hay gọi là du côn. Bà mình cũng thoáng sững sờ, rồi cũng nhanh chóng bật lại. Lớp mặt nạ lịch thiệp người bà - đứa cháu du học mới về nhanh chóng vỡ nát. Giờ đây mình chỉ là 1 đứa mất dạy, rồi cả dòng họ sẽ nhanh chóng nhận được tường thuật qua lời kể của bà. Nhưng mình cũng chả care.
Nhưng bọn trẻ con thì lành mạnh và yêu thương nhau mặc người lớn có những tranh cãi vô nghĩa của người lớn.
2022, một năm mình nhìn nhận lại về sự quan trọng của gia đình. Gia đình với mình là những người mình yêu thương, yêu thương mình, là ba mẹ và em gái. Hết. Mình không có attachment với những người thân nhưng không thân. Mình cũng không mong cầu bất cứ điều gì từ họ.
Từ nhỏ, xu hướng tính dục của mình đã có phần khác biệt và mình lớn lên trong tinh thần chấp nhận rằng, mình sẽ là một nỗi thất vọng của gia đình, dòng họ. Nếu có buồn, sẽ là nỗi buồn của thời tuổi teen khi loay hoay với những suy nghĩ tiêu cực, cô đơn không ai hiểu, và bất lực khi sẽ không thể trở thành điều người ta mong đợi, ví dụ như kết hôn, sinh con đẻ cái, dù rất muốn.
Còn giờ đã lớn, sống với sự chấp nhận bản thân sẽ là điều gì đó đáng thất vọng mười mấy năm, mình xem vấn đề về gia đình dòng họ nó nhẹ tênh, không kỳ vọng, không thất vọng. Chắc là bất cần.
Sống ngớ ngẩn, ít tình cảm như vậy cứ tưởng ai cũng ghét mà vẫn có một đàn em yêu thương. Đàn em dễ thương, những đứa cháu ở thế hệ sau này chỉ nhìn về phía trước, tự do, độc lập, biến nỗi đau thành sức mạnh và nhất định không chà đạp lên nhau chỉ vì tiền.
Mình thấy hạnh phúc và biết ơn những điều đó. Nghĩ lại thì nó rất thần kỳ. Ví dụ như bà nội căm ghét và luôn nói xấu gia đình mình, tụi nó cũng nghe, nhưng tụi nó chọn vẫn yêu thương và quý trọng mình, tin mình. Ví dụ như ba mẹ tụi nó đang tranh giành gia tài với Ba mình, nhưng tụi nó chả quan tâm một tí nào đến đống drama đó. Mẹ mình, thi thoảng cũng không ưa tụi nhỏ, mình còn nói mẹ ngớ ngẩn vừa thôi, người ta nói thế về con mẹ mẹ nó buồn không.
cuộc đời, vì thế mà quá đáng yêu.
p/s: bao lì xì con bé em họ đi intern ở Disney về tặng mình.
23/1/2023
1 note
·
View note
Text
Hôm nay bé nhân viên cũ sang nhà mình để trả lap, thứ cuối cùng còn sót lại liên quan tới cviec cũ của con bé. Mình không nghĩ gì nhiều, cũng không giận cô bé lắm vì nó tính ra cũng còn nhỏ, sn98, biết gì đâu. Làm content, viết cũng ổn, tính tình ngoan hiền, đồng nghiệp ai cũng cưng chiều em út, cả sếp CEO khó như quỷ mà gặp nó cũng nào cũng xoa đầu. Bảo nhìn mày như cún con t chả la được gì. Nó đáng yêu như vậy.
Đợt ấy team mình vừa đủ người, 5 người team truyền thông: 1 manager, 1 chuyên viên (mình), 1 design, 1 content, 1 performance. Mọi thứ đang êm xuôi với bao dự định to lớn thì dịch bùng. Tụi mình dọn đồ về nhà work from home lúc ấy vẫn cười tươi và rủ nhau đi uống bia bữa cuối mà không biết đó là ngày cuối cùng của rất-nhiều-thứ. Đầu tiên là cái team ấy tan, sau đó là cái văn phòng view ngay giữa hồ bán nguyệt ấy công ty không giữ nữa. Đầu tiên là chị manager nghỉ, sau đó là chị performance, rồi thì em content.
Giờ còn mình, anh Design, ở lại chiến đấu. Người mới cũng đã dần vào, văn phòng mới cũng đã sắp xếp xong. Bọn mình đứng lên từ đống tro tàn của 2 tháng dừng mọi hoạt động truyền thông, mà cố vực lại fanpage, vận hành lại các hoạt đồng quảng cáo thường nhật như chưa hề có sự tan rã, trong hoàn cảnh thiếu nhân lực tồi tệ. Em content xin nghỉ đột ngột và không có một sự hỗ trợ lại từ chiếc mail xin nghỉ. Không lên vp Handover, cũng không hỗ trợ mình với nghìn cái task em để lại phía sau mà mình chẳng biết làm sao. Sau đó em nói với mình em bị F0. Mình chỉ biết chúc em mau khoẻ, rồi xắn tay vô dọn 1 mớ công việc em để lại mà mình cũng chẳng tìm được ai làm hộ.
Mình đã chẳng thông cảm gì cho em. F0 với mình lúc ấy nhẹ hều, trẻ mà, bị rồi hết. Mình chẳng sợ, mình chán lắm rồi. 2 tháng nằm lì trong nhà phát điên. Được thả ra là mình đi suốt. Mình tin vào hồi phục kinh tế, đấu tranh cho bình thường mới, mọi thứ phải được bình thường hoá đi. Không thể cứ mãi lo sợ con covid , ko thể cứ ở nhà và mong đợi an toàn.
cũng như mình nghĩ F0 ko phải 1 lí do để chối bỏ mọi trách nhiệm, để lại team phải gánh quá nhiều như em đã làm.
và thế là trong lòng mình có nhiều trách móc và dửng dưng trước biến cố của con bé sn98. Mình đã chẳng hỏi thăm gì em nữa mà chỉ làm việc qua nhân sự.
Tới ngày em tới gặp mình trả máy để kí giấy tờ handover, mình bất ngờ khi cô bé đồng nghiệp cũ của mình đang khóc nức nở lúc đợi mình. Mình hỏi làm sao thế em, em bảo “mẹ của bạn trai em vừa mất, vì F0.” Em khóc vì ko chỉ thương bạn trai mà vì em nghĩ là do bị lây từ em. Cả nhà họ đều dương tính cáhc ly hết, và mẹ bạn trai em bệnh nền nên ko qua khỏi. em cũng ko về quê được vì gia đình em ở quê chưa ai tiêm.
Em nói với mình giờ em ko biết làm gì cả... có nên qua gặp bạn trai không, có được qua không...
Mình không biết nói gì ngoài mấy câu an ủi có phần sáo rỗng và ôm lại con bé. Nó gầy hẳn ... Rồi mình nhớ sự ngây ngô dễ thương của nó những ngày đi làm. Nó hay lén mình đi mua trà sữa KOI và bỏ vô bao nilon uống lén vì mình hay bắt nó ăn kiêng ko được uống trà sữa nữa. Nó hay nghe mình dạy về content và hay sợ khi mình kêu sửa lại...
Giờ này nó bối rối, đau khổ, mất mát... Con bé đã ko còn như ngày xưa nữa và cả sự kết nối của bọn mình cũng vậy. Mình bảo nó chắc bạn trai em cũng cần em bên cạnh đó, đừng nghĩ là do mình, đừng bao giờ nghĩ vậy , sống chết có số cả. Rồi nó đi về, thất thểu, trên chiếc xe, mình còn phải hỏi em có chạy được không đó.
Một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi chẳng biết bao giờ gặp lại nhau. Chắc là không bao giờ...
Tự nhiên mình thấy đau lòng khôn xiết về chuyện mất mát của người ta. Dù hiện tại mình đang ấm no hạnh phúc mà sao như đang sống trong một thế giới khác vậy. hai chị em mình cũng từng ngồi chung 1 cái phòng và có những mục tiêu giống nhau, giờ đây mình thì bình an, còn nó thì bơ vơ đau khổ. Mà ở khía cạnh đồng nghiệp mình có giúp được gì đâu ...
Chỉ là 1 chút lắng đọng và nhiều lời nhắc nhở bản thân phải thông cảm hơn cho hoàn cảnh của người khác. Everyone has a story...
Sr em...
27/10/2021
7 notes
·
View notes
Text
Trời đãi kẻ khù khờ
Dạo này lockdown nên khám phá thêm một khía cạnh mới rất là hư của bản thân.
Ngày càng nói chuyện nhiều hơn với Blue và ko hiểu sao càng nói càng ra nhiều chuyện đến vậy. Hình như khi tìm được người hợp với mình nó sẽ là như thế. Dễ chịu, lôi cuốn. Chẳng phải nghĩ xem hôm nay phải kiếm đề tài gì để nói vì hai đứa vốn dĩ có nhiều điểm chung, nói cái gì một hồi cũng tranh luận được và ngày càng thấy gần nhau hơn.
Hôm qua kể với chị về chuyện ko hiểu sao người ta cứ nói em khờ, ra đường dễ tin người mai mốt dễ bị lừa, bị hại (Rainie nói vậy). Kể chuyện lúc ở Paris , rainie và mình được chú người Việt giúp chở về từ sân bay đi ăn phở, mình thì đang thấy sao mà may mắn quá còn Rainie thì đề phòng và sợ chú này tốt quá như vậy để lợi dụng hại bọn mình (!?). Xong rồi Blue nói là "cả đời này ai cũng dạy như chị rainie nói em vậy đó nhưng chị cũng như em, ko hiểu sao cứ tin người cảm thấy và thích nhìn vào mặt tốt ". Nói y chang mình luôn , kết lại là hai chị em đều may mắn có số quý nhân phù trợ còn ng khác chắc ko đc vậy (như bà Rainie) nên kệ mình ta. Mình vẫn sống vui vẻ theo cách mình vì "Thánh nhân đãi kẻ khù khờ". Sống mà nhẹ nhàng ngox ngox xíu bới gai góc như vậy dễ sống hơn. Xui thì chịu.
10.08.2021
0 notes
Text
3 notes
·
View notes
Text
2K notes
·
View notes
Photo
Happy Women’s Day Tỉnh dậy một ngày nắng thật to, nắng rọi vào phòng tạo thành một đường sáng hằn lên drap giường, lên tường nhà, lên mặt mình đang ngái ngủ. Cau mày, chói quá, rồi trùm mền lên qua đầu, tự nhủ tới hè phải thay rèm cửa sổ thôi, rèm này chỉ hợp với mùa đông. Hôm qua thứ 7 đi chơi về 3h sáng, hôm nay ngủ nướng tới tận trưa, ngủ dậy, thấy khung cảnh này, thật đẹp. Yêu căn phòng này lắm, dù là sắp sẽ rời xa. Một ngày nhẹ nhàng chỉ ra khỏi nhà 30 phút buổi tối để mua ít đồ ăn về chế biến bữa tối. Cả ngày quanh quẩn ở nhà hết dọn dẹp rồi uống cà phê, rồi làm việc rồi uống cà phê. Gửi món quà về Việt nam cho pai và đợi hoài nó không thấy tới, rồi bực bội cả ngày vì trông mong. Cuối cùng món đồ cũng không đến được tay bạn gái vào ngày Phụ nữ, người nhận gửi dùm bày đủ mọi excuse, mình bắt đầu cáu, thật sự rất ghét những người không có trách nhiệm với lời hứa của mình. Buổi tối, chị đi ngủ rồi, mình ăn tối rồi ngồi làm 1 số giấy tờ, máy tính chậm thật chậm, một vài lỗi kỹ thuật khiến những thao tác mình làm vừa lâu vừa không được process. Bắt đầu lại cáu. Hôm nay bị gì mà dễ cáu ghê. Bực bội, gập lap xuống, muốn vứt hết mọi thứ xuống bàn và không hiểu sao thấy mình vô dụng quá. Bản thân mình vẫn còn thật nhiều lỗi, những lỗi trong chức năng sống mà mình cứ lặp lại lặp lại, biết bao nhiu hậu quả rồi, vẫn vậy. Mình thèm 1 sự xả năng lượng, như cách mình đấm bao cát nhiều tháng qua, mà giờ phòng gym mới không có bao cát, giờ sao? Yêu P, may mắn vì được yêu P, muốn treat chị thật tốt, thật nhẹ nhàng và hoàn hảo. Muốn trở nên chín chắn hơn, vững vàng hơn, mà hoàn cảnh nó cứ làm đời mình xáo xào, vô định. Những bưc tức hôm nay có phần vì bế tắc, vì những bất như ý linh tinh. Sao mà dở thế này? Bình tĩnh hơn đi được không? Có khi sẽ làm người ta bị ảnh hưởng đấy? Ngày mai phải thiền đi nhé, đời đang cuốn đi mất rồi này. 08.03.2020 Helsinki, Finland
2 notes
·
View notes
Text
Dawn
31.01.2020
Hôm nay chị ra đây ngồi. Lần đầu từ khi chị về Việt Nam. Lần trước mới về chạy ngang qua đây thấy nó bị chặn, buồn quá trời, tưởng nó đóng rồi. Hôm nay thử chạy đường mới, mò được đường khác vào đây, trên đường chạy xe mà lòng vui khấp khởi, mấy cái buildings quen thuộc lấp lánh ánh đèn hiện ra trước mắt ngày càng gần, lại rồ ga nhanh hơn. Rẽ cua 1 cái, thấy khu ăn uống nhộn nhịp trên nóc hầm ngày nào vẫn còn nguyên vẹn, chưa có cái gì mất đi cả, may quá, suýt nữa đã tưởng mất cả góc Sài Gòn chị thích nhất.
Hôm nay ra đây một mình, lại gọi món nước cũ, ngồi hàng cũ ngay trong góc sâu nhất sau cái đền. Hôm nay trời nhiều gió, mát m��, dòng nước sông Sai gon chảy mạnh, mấy đám lục bình trên sông cũng bị nước cuốn trôi nhanh, như dòng chảy của Saigon, như thời gian, mọi thứ cứ lướt qua vù vù như vậy.
1 năm.
Chị nhớ ngày này năm ngoái mình cũng ngồi góc này, cùng em. Mình đi uống nước ở quán của anh Đại, xong em chở chị ra Thủ thiêm, không nói gì. Chị hỏi đi đâu đấy, em nói "ra chỗ nóc hầm chị thích". Rồi mình ngồi đây, hôm đó chị không hút thuốc, gọi 2 chai nước suối mà không uống. Hôm đó tàu Elisa đậu ở bến quận 4. Hôm nay nó đậu ở cảng Bạch Đằng. Hôm đó mình cũng không nói chuyện gì nhiều, có nói gì đó về tàu Elisa, chị bảo hồi đó hay muốn một lần lên tàu này ngồi ăn, chắc sang lắm, không biết giờ đủ tiền chưa ha. Em lấy điện thoại ra search, xem giá tiền thế nào, đồ ăn ra sao, nhìn hình thấy cũng chán. Những cuộc hội thoại như vậy.
Con tàu vẫn y vậy, vẫn đẹp và sang trọng, những toà nhà sáng đèn nhìn từ góc sông này vẫn thế, như quán nước, dãy bàn, tiếng mấy đứa nhỏ ngồi chém gió với nhau, tiếng í ới của mấy người bán hàng gọi nhau, tiếng ca nhạc xập xình của mấy con tàu, và chị, vẫn vẹn nguyên như vậy, chỉ là không có em.
1 năm.
Không biết bao giờ chị mới vượt qua được hình bóng em để mà yêu đương trở lại như một người bình thường. Có thể chị sẽ không bao giờ có thể bình thường, có thể chị sẽ mãi chôn giấu mớ tình cảm nặng lòng day dứt còn sót lại với em như vậy. 4 năm rồi, đủ dài chưa? Sao còn chưa th��� quên? Bao giờ, bao giờ về lại Saigon mới hết nhớ em? Bao giờ mới có thể chấp nhận được là mình sẽ không bao giờ quay lại nữa? Chị tự hỏi, rồi lại nhìn ra sông. Gió lộng, nước cuốn lục bình trôi đi, sao không cuốn được em ra khỏi lòng chị?
Có một ngày, gió vẫn thổi và nước vẫn chảy trên sông Sài Gòn, cũng ngồi góc này, hôm đó chị quyết định là mình không là một người chân thành nữa. Chị sẽ không dành tình cảm và hi vọng cho những người khác sau này như cách chị đã từng nữa, tình yêu, chị nghĩ là xong rồi. Đời này, chị chỉ yêu em thôi. Mấy người sau này, sẽ chỉ như những cuộc chơi thôi.
Chị nghĩ vậy, vì những người sau em, chị có chân thành, có tin tưởng, có hi vọng bền lâu, nhưng rồi tất cả cũng chóng vánh, cũng lụi tàn, cũng như lục bình bị dòng nước cuốn đi, chị cũng quên bẵng họ sau một thời gian. Cố làm gì, đúng không? Mình đâu còn gì mà cho người ta? Mình đâu còn gì đâu. Người ta, chỉ là một người sau này nào đó thôi.
Chỉ có em, là Saigon, là mấy toà nhà, là con tàu Elisa, là ngôi đền quán nước, là tất cả nỗi nhớ lớn nhất trong lòng chị. Như cách chị vẫn tìm về Saigon mỗi khi mỏi mệt, như Saigon không thể thiếu góc thủ thiêm này.
Hôm nay, sau cả năm trời chia tay người cũ, cuối cùng cũng có một người ngỏ lời yêu thương chị thật lòng và muốn chăm sóc cho chị, chị cũng không thể từ chối người ta thêm. Bọn chị quyết định tìm hiểu nhau, chị hỏi bạn thân, còn M thì sao? T vẫn chưa quên được nó, làm sao t có thể bắt đầu với người khác. Bạn chị nói, tình yêu, nó không vận hành theo cách đó, mày muốn quên M, m phải kể với người thích m, để cho họ giúp m, giúp m chữa lành, giúp m xây hạnh phúc mới, m không thể cứ tìm kiếm M ở người khác được, sẽ không bao giờ xảy ra lại nữa. Nhưng m vẫn có thể hạnh phúc bên người khác mà, m phải cho người ta cơ hội đã.
"Hãy ích kỷ hơn một chút", Th đã nói mình như vậy.
Mình đang tìm kiếm điều gì, ngoài Dawn..
5 notes
·
View notes
Text
Back to saigon,
A place full of memories.
It's killing me not to meet you here though we live just like 1km away from each other
Killing me
1 note
·
View note