Tumgik
#cacao và baileys :)))
tieuhihi · 4 years
Text
Hẳn là mình đang được sống những tháng ngày tự do hạnh phúc nhất trần đời. Và hẳn chỉ những người đã từng bị xiềng xích trói buộc tâm can, phải tự đào mồ chính tay chôn sống tâm hồn mình trong vô vọng mới có thể thấu cảm trọn vẹn tự do là lẽ sống thiêng liêng đến thế. 
Tumblr media
Thế giới đen trắng đầy căm phẫn mỗi sáng thức dậy ấy cuối cùng cũng qua rồi. Đến tận giây phút này, mình vẫn còn lâng lâng cảm thấy thực may mắn và không ngờ mình lại có thể được cứu ra khỏi vòng xoáy tuyệt vọng tưởng chừng như bất tận. Chỉ là không muốn nhìn lại nữa, chứ sao mình quên được, những lần mình cô độc đến và đi, lặng lẽ bước vào rồi trầm mặc bước ra từ các quán rượu trong thành phố, uống thật say để được ngủ mà không phải nghĩ, tiêu thật nhiều tiền một cách phung phí và không ngừng cho đi, vì hàng năm trời đó, chưa một lần mình cảm thấy vui vẻ gì. Ghét hay thích gì cũng không thể nói, còn gì vô vị hơn khi không được là chính bản thân, mỗi ngày khi khoác những bộ đồ lên người để mặc đi làm, gương mặt lãnh đạm trong gương cũng khiến chính mình chán ghét. Vậy mà vào việc mình lại phải đeo lên chiếc mặt nạ tươi cười, dốc đến sức tàn lực kiệt cũng không dám thở than, hoàn thành tốt công việc được giao như cái máy dù có căm ghét nó. Để rồi cảm xúc và tâm trí mình dần méo mó, như một cỗ máy có vấn đề không ngừng biểu tình, uất ức quá thì rạch tay châm thuốc chính bản thân, thường xuyên rơi nước mắt, nhiều khi bật khóc ngay sau khi nặn cười.
Nghĩ lại thì, mình của ngày xưa thật là ngây ngô đến tội nghiệp. Già dặn biết suy nghĩ thấu đáo trước tuổi thì sao, từng trải thì sao, rốt cục...vẫn bị người đã đi hơn nửa đời người đảo lộn cả cuộc sống. Gì mà không sao đâu, gì mà chỉ cần làm người mình yêu thương được hạnh phúc thì dù bản thân có chịu vô vàn tổn thương cũng được? Gì mà dù muốn chết cả trăm ngàn lần nhưng vẫn cố kiên cường sống vì người mình thương thì cuộc đời vẫn còn ý nghĩa? Ừ lương thiện đó, nhưng nếu người ta không trân trọng nó thì mọi thứ còn có ý nghĩa gì??? Và người ấy, nếu cũng yêu mình thì đã chẳng nhẫn tâm tàn phá mình đến vậy. Tất cả, hóa ra cũng chỉ là tự cái linh hồn lẻ loi nhỏ bé này trong lúc quá đỗi tổn thương đã phải nhủ lòng an ủi chính mình.
Mình là kiểu người sống tình cảm dễ bị chi phối bởi cảm xúc, thành ra người ta có thể mị đầu và tẩy não tư tưởng của mình lúc yếu lòng. Đáng buồn, là vì lúc ấy bên mình không có bất cứ ai, không có ai lay mình tỉnh lại. Mình lạc lõng giữa thế gian, gia đình thì tan nát, vào ngày mình tự sát không thành, ngày mình đau đớn rạch nhát dao đầu tiên, người bạn mình cần nhất lạ lùng sao lại không có lấy một câu thăm hỏi, người tưởng như là ánh sáng hi vọng của đời mình thì lại chỉ quan tâm đến người yêu mới, thành ra mình càng rơi vào tuyệt vọng, nên khi được người trao chút hơi ấm cái lúc chơ vơ ấy, mình đã cảm kích để rồi quãng thời gian sau đó tự biến bản thân thành con chó trung thành... Mãi đến lúc thoát ra được, ngẫm lại mình mới nhận ra sao có nhiều chuyện nực cười đến thế. Mình thậm chí còn mất hết bạn bè cũng vì sự gieo rắc ý nghĩ chia rẽ của người. Thương người đến mức, đưa tất cả những người bạn thân cận nhất về làm cho người, nhưng tất nhiên, làm gì có ai bị điên như mình, cao cả quá mức cần thiết để có thể sẵn sàng hi sinh đời mình vì người khác. Nên khi mọi người mau chóng lần lượt lựa chọn con đường riêng và rời đi, người lại nói những lời đâm vào tâm can, khiến mình lại một lần nữa cảm thấy bị bỏ rơi, khiến mình dần mất niềm tin và cắt đứt liên lạc với tất cả. Chắc có lẽ vì người chẳng còn người bạn nào, nên người cũng muốn mình như vậy, để mình chỉ có thể ở bên cạnh người chăng?
Sau cùng, mình nhận ra một điều rằng tình yêu không thể kéo dài khi sự hi sinh chỉ đến từ một phía. Vì đã yêu thì sẽ không ai để ai phải chịu thiệt thòi! Nếu một người biết người kia vì mình mà đau khổ nhưng vẫn nghiễm nhiên thụ hưởng tấm lòng đó, thì dù có dùng bất cứ hành động gì để lấp liếm, mối quan hệ đó cũng chỉ là trói buộc và ích kỉ mà thôi. Ngày mình lấy hết dũng khí đập tan cái lồng thủy tinh ấy, khi thế giới xấu xí vỡ tan ra thành hàng triệu mảnh, cuối cùng mình cũng có thể nhìn thấy màu sắc thực sự của bầu trời.
Đúng thật là chẳng còn gì vui vẻ bằng được sống cho chính mình, được làm những điều mình thích. Không còn sự miễn cưỡng, ép buộc, dối lòng, hay bất kỳ thứ cảm xúc tiêu cực nào nữa. Giờ đây mỗi ngày thức dậy việc đầu tiên mình làm là nở cụ cười hạnh phúc và rúc vào lòng ôm thật chặt người mình yêu. Điều tuyệt vời nhất là chúng mình đều yêu thương nhau, nhiều đến độ dám tin tưởng rằng chắc chắn chúng mình sẽ mãi bên nhau như thế, trong khi cả hai chẳng phải những kẻ mơ mộng gì mà đều từng là những linh hồn cằn cỗi đã đi qua bạt ngàn tổn thương. Chúng mình là động lực của nhau, vì nhau mà cố gắng nhiều hơn từng ngày, chăm sóc lẫn nhau dưới một mái nhà xinh, cùng ấp ủ chung một dự định.
Khi mọi chuyện đã qua mới cảm thấy thời gian trôi nhanh thật. Tưởng như mới hôm qua thôi mình còn buồn bã nói cuộc đời sao vô vị tẻ nhạt, thì giờ đây mỗi ngày đều thật thú vị và rực rỡ sắc màu. Nếu như trước đây phải nhìn đời bằng kính lúp, thì giờ đã có người đưa cho mình chiếc kính vạn hoa. Ông trời cũng không bạc đãi mình. Người ta tước đoạt đi của mình thứ gì thì mình nhận lại được những điều tốt đẹp còn hơn thế. Những người bạn thực sự thì có rời xa rồi cũng quay trở về. Và mình ngày càng có thêm nhiều người yêu thương mình hơn nữa. Không như người, phải chơi lại với chính những kẻ bản thân đã nói xấu và khinh thường. Trên hết, những người bạn mới đối xử với mình ấm áp vô cùng, không giống với bầu không khí nặng nề bên cạnh người lúc trước, không giống cách người quát tháo chửi bới mình vô cớ rồi nói đấy là vì muốn dạy dỗ, vì quan tâm mình. Hì, càng nhớ lại càng không hiểu tại sao ngày ấy mình lại có thể cố mà tin kiểu bạo hành tinh thần ấy là tình yêu được nữa... Thời gian này thi thoảng, người vẫn hỏi han bày tỏ tình cảm với mình, đáng tiếc, chính người đã hủy hoại tất cả nên mình cũng không thể lấy lại cảm xúc trước kia dành cho người nữa rồi. 
Thế giới của mình hiện tại tươi đẹp lắm, khi mà Pan đưa mình tới nơi mình vốn thuộc về, hòa mình vào những con người nghệ sĩ đồng điệu chung lý tưởng. Mình thật sự mãn nguyện vì có được những người anh em tốt như thế, khi tất cả lo cho nhau, cùng giúp đỡ nhau trở nên tốt đẹp hơn. Vết thương trong lòng mình cũng đang dần được khép lại. Bệnh tình của mình đã cải thiện rõ rệt khi những xúc cảm bay bổng bắt đầu sinh sôi nảy nở. Mình hạnh phúc khi chị tốt bụng pha những ly rượu đặc biệt cho mình, cẩn thận chọn những chiếc tách xinh đẹp nhất. Khi chị châm nến tặng mình bánh sinh nhật, khi anh Vũ bảo em đã có tất cả rồi, em xinh đẹp, có người yêu mình nhất thế giới, em đang hạnh phúc, em còn có bọn anh, nên anh chúc em luôn có những gì mình đang có. Mình còn có ông anh Finland sắc xéo chua ngoa trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ngoài mặt thì ghê gớm nhưng lúc nào cũng là bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho mình. Có Hòa siêu mẫu đính kèm ông Long đô với ước mong đẻ được đứa con gái như mình là cuộc đời mãn nguyện. Có anh gấu pháp sư, anh Hoàng ấm áp lúc nào cũng bị mình bắt nạt, Vũ trắng nhiếp ảnh gia lãng tử và Vũ đen nghệ sĩ đích thực đang phiêu bạt ngao du. Anh Giang xăm trổ nhưng làm bánh rất ngon, anh Long họa sĩ ngáo ngơ, anh Dương mới cưới vợ sau 10 năm yêu đương chung thủy. À đấy, mấy ông bạn mình ông nào cũng thuộc dạng chung thủy, chiều vợ, dại gái thôi! Còn nhiều lắm, mà đông như quân nguyên nên mình không kể hết được. 
Ngày trước vì mỗi khoảnh khắc có ý nghĩa trong đời mình đều rất hiếm hoi, nên mình thường phải ghi hình để khi buồn có thể lôi ra xem lại. Giờ chẳng mấy khi mình làm thế nữa, vì ngay tại giây phút này mình đang sống một cuộc đời ý nghĩa rồi. Thật ra mình định xóa Tumblr, nhưng tạm thời cứ lưu trữ những dòng nhật ký này đã nhỉ.
121 notes · View notes
cotswolds88hotel · 6 years
Text
Khu phố ăn vặt tại Quận 5 nổi tiếng nhất
Quận 5 tập trung đông đúc người Hoa, khám phá đặc trưng ẩm thực vô cùng hấp dẫn và phong phú là điều không thể bỏ qua khi ghé ngang. Những gợi ý sau đây của www.cotswolds88hotel.com là một trong những địa điểm ăn vặt nổi tiếng nhất quận 5 nhất định bạn phải thử một lần.
1. Khu ăn vặt chợ Thủ Đô
Địa chỉ tại 220 Phùng Hưng, phường 14, Quận 5.
Chợ Thủ Đô hay còn gọi là chợ Phùng Hưng, khi bước vào khu chợ bạn sẽ ngỡ ngàng trước vô vàn món ăn, như cả thế giới đồ ăn gom gọn tại đây. Đặc biệt, giá cả các món ăn khá là rẻ, bạn tha hồ ăn no nê.
Tại đây chuyên bán những món Hoa từ món mặn cho đến món ngọt. Thời gian mở cửa các hàng quán từ 15h chiều đến khi hết. Tốt nhất bạn nên đến vào lúc đầu giờ chiều, thức ăn còn nhiều, nóng hổi sẽ ngon hơn.
Há cảo chợ Thủ Đô là một trong những món nổi tiếng nhất (Ảnh: Internet)
Hãy thử món khổ qua cà ớt ăn cùng với mì gói (Ảnh: Internet)
Ngoài ra bạn nên khám phá nhiều món ăn ngon tại khu chợ như: súp cua, chè bánh lọt, bánh canh,… mang đậm hương vị của người Hoa.
2. Khu ăn vặt Nguyễn Kim
Khu ăn vặt Nguyễn Kim nằm trên đường Nguyễn Kim, nằm giữa trường Hùng Vương và khu Parkson Hùng Vương. Nơi đông đúc người dân, lại gần trường học nên đây là địa điểm ăn vặt có nhiều món ăn vặt hấp dẫn. Khu ăn vặt Nguyễn Kim mặc dù chỉ bán vỉa hè nhưng có tất tần tật các món ăn vặt, ăn xế chiều,…
Khu ăn vặt Nguyễn Kim có đầy đủ các món ăn vặt (Ảnh: Internet)
Khu ăn vặt nổi tiếng này thường có rất nhiều học sinh, sinh viên và dân văn phòng đến. Các món ăn có giá dao động từ 20.000đ đến 40.000đ/món, giá cả phải chăng, vệ sinh sạch sẽ, mặc dù vỉa hè nhưng vẫn có bàn ghế ngồi thoải mái.
Nếu đến đây nhất định bạn nên thử quán Trà sữa 10 truyền thống. Có vị trà sữa Bailey cực kì béo, uống cùng với thạch phô mai giòn giòn. Bên cạnh đó, còn có nhiều món ăn vặt hấp dẫn khác dành cho các tín đồ tại quận 5.
3. Khu ăn vặt An Dương Vương
Lại là một địa điểm ăn vặt không kém phần nhộn nhịp. Khu ăn vặt An Dương Vương nằm gần trường Đại học Sư phạm Thành phố, rất nhiều món ăn vặt nằm trải dài trên con đường An Dương Vương rộng lớn, mát mẻ. Khi đi ngang qua đây bạn sẽ không kiềm lòng được trước rất nhiều hàng sinh tố ngon, quán mực nướng, bạch tuột nướng thơm phức và các món ăn vặt khác mà bạn không thể cưỡng lại được. Nằm giao giữa quận 1 và quận 5 nên rất thuận tiện để đến khu ăn vặt này.
Bạch tuột nướng ở khu phố ăn vặt An Dương Vương nổi tiếng ai cũng biết (Ảnh: Internet)
4. Ăn vặt trên đường Trần Bình Trọng
Không nhộn nhịp như các con phố trên, đường Trần Bình Trọng cũng là một trong những khu ăn vặt quận 5 cực kì nổi tiếng. Nổi bật nhất là quán bánh Flan thập cẩm có thạch dai giòn như hình, món cacao đá mát lạnh,… và có nhiều quán trà sữa nổi tiếng.
Bánh Flan Trần Bình Trọng có thạch dai giòn hấp dẫn (Ảnh: Internet)
5. Ăn vặt Nguyễn Tri Phương, Quận 5
Nằm giao giữa quận 5 và quận 10 là tiệm bánh bao kim sa Thọ Phát tan chảy không biết bao nhiêu tín đồ ăn vặt. Bên cạnh đó, có thêm món cacao dừa béo ngậy giải khát trong ngày hè oi bức là tuyệt vời không gì bằng. Ngoài ra, đi dọc trên con đường Nguyễn Tri Phương còn rất nhiều quán ăn vỉa hè hấp dẫn khác.
Bạn có thể ghé đến một số quán ăn vặt tại quận 5 nằm rải rác trên các đường Trần Hưng Đạo, Nguyễn Biểu, Nguyễn Văn Cừ,…. Hẹn hò hội bạn thân, người yêu đến đây cùng nhau ăn hết cả thế giới đồ ăn vặt mà không sợ bị cháy túi.
from Dịch Vụ Nhận Đặt Phòng Tại Khách Sạn Cots Wolds88 Hote https://ift.tt/2R38ypC
0 notes
Text
Khu phố ăn vặt tại Quận 5 nổi tiếng nhất
Quận 5 tập trung đông đúc người Hoa, khám phá đặc trưng ẩm thực vô cùng hấp dẫn và phong phú là điều không thể bỏ qua khi ghé ngang. Những gợi ý sau đây của www.cotswolds88hotel.com là một trong những địa điểm ăn vặt nổi tiếng nhất quận 5 nhất định bạn phải thử một lần.
1. Khu ăn vặt chợ Thủ Đô
Địa chỉ tại 220 Phùng Hưng, phường 14, Quận 5.
Chợ Thủ Đô hay còn gọi là chợ Phùng Hưng, khi bước vào khu chợ bạn sẽ ngỡ ngàng trước vô vàn món ăn, như cả thế giới đồ ăn gom gọn tại đây. Đặc biệt, giá cả các món ăn khá là rẻ, bạn tha hồ ăn no nê.
Tại đây chuyên bán những món Hoa từ món mặn cho đến món ngọt. Thời gian mở cửa các hàng quán từ 15h chiều đến khi hết. Tốt nhất bạn nên đến vào lúc đầu giờ chiều, thức ăn còn nhiều, nóng hổi sẽ ngon hơn.
Há cảo chợ Thủ Đô là một trong những món nổi tiếng nhất (Ảnh: Internet)
Hãy thử món khổ qua cà ớt ăn cùng với mì gói (Ảnh: Internet)
Ngoài ra bạn nên khám phá nhiều món ăn ngon tại khu chợ như: súp cua, chè bánh lọt, bánh canh,… mang đậm hương vị của người Hoa.
2. Khu ăn vặt Nguyễn Kim
Khu ăn vặt Nguyễn Kim nằm trên đường Nguyễn Kim, nằm giữa trường Hùng Vương và khu Parkson Hùng Vương. Nơi đông đúc người dân, lại gần trường học nên đây là địa điểm ăn vặt có nhiều món ăn vặt hấp dẫn. Khu ăn vặt Nguyễn Kim mặc dù chỉ bán vỉa hè nhưng có tất tần tật các món ăn vặt, ăn xế chiều,…
Khu ăn vặt Nguyễn Kim có đầy đủ các món ăn vặt (Ảnh: Internet)
Khu ăn vặt nổi tiếng này thường có rất nhiều học sinh, sinh viên và dân văn phòng đến. Các món ăn có giá dao động từ 20.000đ đến 40.000đ/món, giá cả phải chăng, vệ sinh sạch sẽ, mặc dù vỉa hè nhưng vẫn có bàn ghế ngồi thoải mái.
Nếu đến đây nhất định bạn nên thử quán Trà sữa 10 truyền thống. Có vị trà sữa Bailey cực kì béo, uống cùng với thạch phô mai giòn giòn. Bên cạnh đó, còn có nhiều món ăn vặt hấp dẫn khác dành cho các tín đồ tại quận 5.
3. Khu ăn vặt An Dương Vương
Lại là một địa điểm ăn vặt không kém phần nhộn nhịp. Khu ăn vặt An Dương Vương nằm gần trường Đại học Sư phạm Thành phố, rất nhiều món ăn vặt nằm trải dài trên con đường An Dương Vương rộng lớn, mát mẻ. Khi đi ngang qua đây bạn sẽ không kiềm lòng được trước rất nhiều hàng sinh tố ngon, quán mực nướng, bạch tuột nướng thơm phức và các món ăn vặt khác mà bạn không thể cưỡng lại được. Nằm giao giữa quận 1 và quận 5 nên rất thuận tiện để đến khu ăn vặt này.
Bạch tuột nướng ở khu phố ăn vặt An Dương Vương nổi tiếng ai cũng biết (Ảnh: Internet)
4. Ăn vặt trên đường Trần Bình Trọng
Không nhộn nhịp như các con phố trên, đường Trần Bình Trọng cũng là một trong những khu ăn vặt quận 5 cực kì nổi tiếng. Nổi bật nhất là quán bánh Flan thập cẩm có thạch dai giòn như hình, món cacao đá mát lạnh,… và có nhiều quán trà sữa nổi tiếng.
Bánh Flan Trần Bình Trọng có thạch dai giòn hấp dẫn (Ảnh: Internet)
5. Ăn vặt Nguyễn Tri Phương, Quận 5
Nằm giao giữa quận 5 và quận 10 là tiệm bánh bao kim sa Thọ Phát tan chảy không biết bao nhiêu tín đồ ăn vặt. Bên cạnh đó, có thêm món cacao dừa béo ngậy giải khát trong ngày hè oi bức là tuyệt vời không gì bằng. Ngoài ra, đi dọc trên con đường Nguyễn Tri Phương còn rất nhiều quán ăn vỉa hè hấp dẫn khác.
Bạn có thể ghé đến một số quán ăn vặt tại quận 5 nằm rải rác trên các đường Trần Hưng Đạo, Nguyễn Biểu, Nguyễn Văn Cừ,…. Hẹn hò hội bạn thân, người yêu đến đây cùng nhau ăn hết cả thế giới đồ ăn vặt mà không sợ bị cháy túi.
Nguồn: https://www.cotswolds88hotel.com/tin-tuc/khu-pho-an-vat-tai-quan-5
0 notes
tieuhihi · 4 years
Text
Tumblr media
Chiều thu yên ả trong trẻo quá Trái ngược em rệu rã tan ca Mệt mỏi với cuộc sống vất vả Anh là lí do em nhớ nhà Em không thích nhịp sống vội vã Đã đến lúc em phải đi xa Vali em chẳng có gì cả Chỉ cần anh là đủ rồi mà Mình ra biển xây nhà anh nhé Thực hiện giấc mơ hồi còn trẻ Em sẽ hạ sinh hai đứa bé Để ta cùng nuôi dạy chở che Hè đến ra khơi bắt cua ghẹ Thu sang lại thong thả phơi hồng Đông tới đốn củi mình nướng bánh Xuân về thu hoạch luống rau xanh Em chẳng màng phồn vinh hoa lệ Chỉ mong ta mãi đó gần kề Thăng trầm thịnh suy tình vẫn thế Vòng tay ru em ngủ say mê Ta cứ sống một đời lặng lẽ Miễn sao vui vẻ và an yên Để không phải hoài niệm buồn phiền Tương lai thong dong ta cùng tiến.
● Tiểu Hi Hi ●
31 notes · View notes
tieuhihi · 4 years
Text
Tumblr media
- Nhà mình dạo này nhiều kiến thế em nhỉ.
Pan vừa thái hành vừa cảm thán, đoạn lấy chân trái gãi chân phải. Loanh quanh mấy con muỗi vẫn bám riết vo ve.
- À... Anh biết tại sao hông!?
Tôi hỏi ngược, vừa nói vừa đốt cái hương muỗi. Không hiểu sao cứ nhìn cái vòng hương muỗi xanh xanh, là tiếng ve, chuông gió, hoa nắng, dưa hấu và đá bào lại dồn dập hiện lên trong tâm trí tôi. Có hay chăng tôi đã lãng quên một trưa hè nào đó, để mà ký ức vẫn hoài nỗ lực gợi nhớ về.
- Tại saooo ?
- Tại vì em ngọt ngào quá đó!
"Á à" Pan bật cười. Im lặng chưa được một phút, tôi lại bảo, với giọng điệu lấp lửng vừa thật thà vừa ấp úng.
- Nhưng còn có một nguyên do khác...
Thấy tôi không nói tiếp, Pan hỏi, anh đang chuẩn bị nấu bò hầm.
- Em nói đi.
- Thật ra ý...
Tôi liếc anh, trong khi tay đang nhặt rau đều đặn.
- Không phải tự dưng mà kiến đổ hết về tạm trú ở nhà mình đâu anh ạ.
Có lẽ darling tôi đã có dự cảm chẳng lành, nhưng anh vẫn bình thản tập trung vào việc nấu nướng của mình. Pan luôn như vậy, khi nấu ăn là rất cầu kỳ, mà đặc biệt là tỉ mỉ khi đang nấu cho tôi. Giọng tò mò thêm chút ngờ vực, anh hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
- Mấy hôm trước ý, em dùng hết cái túi đường... Mà thấy bên trong vẫn còn dính lại một ít, nên là ý, em mang ra sân rắc anh ạ!!! Tại là ý anh ạ, em nghĩ ai cũng thích những món quà bất ngờ, mà anh cũng biết tính em thích cho đi. Nên em cho kiến ăn cho nó vui anh ạ! Anh không biết đâu tụi nó sướng lắm, giống như khi người ta nhặt được tiền thôi. Tự nhiên từ trên trời rơi xuống cả đống đường thế có may mắn không chứ. Em làm như thế là ngoan đúng hông anh. Em tốt bụng lắm đúng hông anhhh!?
Nếu cuộc đời là quyển truyện tranh thì tôi chắc chắn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Pan lúc đó. Anh thở dài nhưng vẫn mỉm cười trước sự ngây ngô hồn nhiên của tôi. Vì ít ra khi được hạnh phúc bên anh, tôi vẫn còn có thể trẻ con như vậy.
- Nhưng giờ cả dòng họ nhà kiến kéo về đây đòi em nuôi kìa baby. Em không biết là kiến cũng hại cây đúng không?
- Dạ em không ạ...
- Vậy sự tốt bụng này của em chỉ cho anh biết thôi nhé.
- Dạ vưng baby anh đừng kể với ai nha...! Nhỡ cây mà bị sao mọi người lại chê cười em là tội nghiệp em lắm á.
Tôi dùng giọng dễ thương nhất có thể với đôi mắt long lanh năn nỉ người thương. Bộ dạng con mèo nhỏ này đúng là chỉ có thể phơi bày tự nhiên nhất trước mặt anh ấy. Thật ra có ai biết cũng chẳng sao cả, nhà của mình thì sợ gì ai nào, chỉ là tôi muốn làm nũng với người mình yêu để được dỗ dành như ngày trẻ nhỏ. Tôi hay tấu hài kiểu vậy, mà được cả Pan cũng rất biết cách phối hợp, điên cả đôi. Nên nếu cuộc sống thường ngày của chúng tôi mà được ghi hình lại thì hẳn sẽ là bộ phim tình cảm ngọt ngào nhất thế gian.
- Ừ anh không nói cho ai biết đâu. Baby đừng lo nha. Dù sao em vẫn ngoan lắm!
Và hẳn cô bé ngoan nhưng có đôi chút ngốc nghếch tôi đây đêm nay sẽ được "phạt" no đòn.
21 notes · View notes
tieuhihi · 5 years
Text
Tumblr media
Hạ chí |
Hai nốt ruồi ở cổ, một cái trên xương quai xanh, hai cái ngang sống mũi, một cái dưới mắt phải, một cái dưới đuôi mắt trái.
Dưới ngực có một cái hõm để em uống nước sau mỗi lần hai chúng ta làm tình.
Tóc xoăn dài. Cơ thể có hương hoa mộc tê vào thu đông và mùi quế vào xuân hạ.
Hơi bừa bộn “một chút”. Nhưng trong tim lại được sắp xếp rất gọn gàng. Luôn đặt em ở vị trí cao nhất, đồng thời cũng chẳng để em phải cảm thấy cô đơn.
Đi ngủ lúc mười một giờ tối, thức dậy vào lúc hai giờ đêm để thức làm việc tới sáng cùng một lon bò húc hoặc cà phê và bao thuốc lá song hành. Nhưng dạo gần đây không còn tuân thủ theo trình tự này nữa để có thời gian quan tâm em nhiều hơn.
Nuông chiều em vô cùng. Nhưng vẫn không đánh mất đi quan điểm cá nhân. Yêu thương em theo cách rất trưởng thành và chân thật.
Tự mình ăn uống thì tùy tiện, nhưng mỗi món đích thân nấu cho em đều được chăm chút từ nguyên liệu đến công đoạn chế biến để cân bằng dinh dưỡng sao cho em được ăn ngon mà lại thêm vui.
Tửu lượng tốt, ưa rượu mạnh, thích uống theo lối cổ điển. Ba ly chưa say nhưng lại say em từ lần đầu tiên gặp mặt.
Phải rồi. Em đang khắc họa bóng hình anh trong tâm trí đấy. Pan.
Thời gian qua, chúng ta chẳng lo xa nghĩ ngợi gì nhiều, cứ trân trọng từng phút giây hiện tại, mỗi ngày đều quan tâm chăm sóc lo nghĩ cho nhau, để rồi một trưa hè anh ôm em và bảo: “Chúng mình ở với nhau cũng được nửa năm rồi.”. Em biết vậy ngượng ngùng đỏ mặt, trốn trong chăn cười khúc khích không thôi.
Pan dạo này hay nhắc lại chuyện những ngày đầu khiến em đôi khi cũng rơi vào trạng thái bâng khuâng hoài niệm. Em thật thích những lúc anh nói ra suy nghĩ sâu thẳm trong lòng anh về em. Biểu cảm cưng chiều ấy, cùng chất giọng rất đỗi nâng niu và ánh mắt tự hào, giống như khi ai đó hãnh diện kể về một người họ vô cùng yêu thương, thì cảm xúc của anh cũng cho em thấy trong đó là bao nhiêu trân trọng.
Thật sự đến khi nghe Pan kể, em mới biết thì ra ngay từ hồi mình mới quen Pan đã si mê em lắm rồi. Trong kí ức của em hồi đó, anh giống như một ly Absinthe mà rượu, đường với nước chưa thực sự hòa quyện vào nhau. Lúc đó anh móp méo. Ừ...diễn tả sao nhỉ. Anh hút cần rất nhiều, lại lúc nào ở bên em cũng trong trạng thái ngà ngà say. Ta cứ nửa tỉnh nửa mê, cùng nhau hoan lạc trong các chất kích thích, cùng thưởng thức nghệ thuật. Chúng ta quấn quýt triền miên vào buổi đêm, rồi lại xa nhau khi bình minh đến, sắc mặt của anh thay đổi và trong em thì chồng chất một mớ cảm xúc dị thường. Anh bước vào thế giới của em, nhưng lại là một kẻ hiếu kỳ vô tâm dạo chơi không mục đích. Em đã thấy vậy, thật. Nên hồi đó, dù anh nói yêu em em cũng không tin, chẳng cần hay tha thiết. Nhưng đến khi biết nguyên do khiến anh thành ra như vậy, em lại nhẫn nại ở bên anh, đối tốt với anh chẳng để đòi hỏi được đáp lại bất kể điều gì, chỉ đơn thuần là vì em thương, xen lẫn đồng cảm cũng như thấu hiểu. Rồi từ đó vô tình em khiến anh rung động, khiến anh hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của em.
"Lần đầu tiên anh gặp em. Trông em điên cuồng...lạnh lùng, ma mị, bí ẩn này. Trông em ngông lắm. Lúc đó anh không tự tin vào bản thân đâu. Anh nghĩ em khó tiếp xúc, cuối cùng chẳng ngờ em lại dễ gần. Rồi dần dần hết lần này đến lần khác bị em làm cho bất ngờ. Sao lại có người tốt bụng như thế này. Anh đã rất ngạc nhiên. Thế là anh cứ cố tìm cách giữ chân em lại vì anh thích em nhiều lắm rồi. Và đến khi anh nhận ra là anh yêu em thì anh cảm thấy mình không bao giờ muốn rời xa em nữa. Anh muốn yêu thương và bảo vệ chăm sóc em nhiều hơn."
Anh biết không, em thật nhớ căn hộ cũ nơi đầy ắp bóng hình và mùi hương hai ta của những phút ban đầu. Anh cũng biết tính em rồi đấy thôi. Luôn thích những gì vốn có, những thứ quen thuộc, chẳng thích sự đổi thay. Nên dù nhà mới có tình hơn, có do chính tay hai chúng ta cùng nhau tạo dựng, em vẫn cứ mãi quyến luyến nhớ nhung những gì đã mất. Là bàn rượu hôm anh chuốc say em, rồi những lần chúng ta cùng nhau pha chế rượu và trà. Là băng ghế sofa khi anh bị em kề dao vào cổ, hay những chiếc hôn mãnh liệt mà em không hề nhắm mắt vì chẳng cảm thấy gì. Là bức tường ngoài phòng ngủ khi anh áp sát em vào tường, hay sàn nhà ta đã cùng khiêu vũ, còn có cả những lọ hoa. Em còn nhớ cả khung cửa sổ bên giường với quang cảnh về đêm đẹp đến đau lòng. Có tầng thượng lộng gió nơi chúng ta đã cùng hút thuốc.
Đó là những kỷ niệm mùa gió, khiến em đôi khi lại bồi hồi như hàng hiên khô nắng nhớ những ngày lá úa rụng đầy. Còn hiện tại, thật tuyệt khi mùa hạ này tay em có tay anh nắm lấy, Pan. Em đã từng luôn cảm thấy trống rỗng, suốt những năm tháng đằng đẵng trải dài, khiến đầu óc không nhớ được nhiều chuyện mà đáng ra cần phải nhớ. Thế nhưng giờ tâm trí em đang dần cất giữ biết bao nhiêu hồi ức về anh. Như trong bụng đang dần hình thành rất nhiều tổ kén vậy.
Hiện giờ đang là một rưỡi đêm. Bên ngoài cửa sổ trời đang mưa và em biết là anh đã chìm vào giấc mộng. Điếu thuốc cháy dở trên tay em bập bùng đốm lửa, nhưng lần này em không nghĩ tới việc dí nó vào người nữa mà chỉ mơ màng hồi tưởng những kỷ niệm đôi ta trong làn khói quẩn quanh...
Thu phân |
Đồ ăn có thể thay đổi tâm trạng. Hoa có thể biến đổi không gian. Hoàng hôn làm vạn vật trầm lặng. Còn mùa thu thì khiến con người ta bâng khuâng và nhớ thương vô bờ.
Lấy áo của anh bọc bên ngoài gối ôm, em đang hít hà nó và tiếp tục viết cho anh những dòng vương vấn này vào lúc trời sắp sáng. Vậy là sang thu rồi đấy. Nhớ ban đầu em từng nói chỉ cần anh nắm tay em đến hết mùa thu thôi. Nhưng ngày đó lỡ đưa tay cho anh nắm lấy, nên giờ bị nắm chặt quá không thể buông ra được nữa rồi.
Ôi mùa thu. Cái mùa lười biếng mà lại yêu kiều. Nắng thu vừa giòn vừa mịn, dịu dàng vuốt ve và phết lên thế gian một màu vàng cam mềm mại ngẩn ngơ. Gió thu thì se lạnh nhưng ẩm, tịch liêu lại còn man mác buồn. Nên mùa này người đang yêu thì cứ nhung nhớ quyến luyến không muốn xa rời nhau, còn người cô đơn thì miên man hoài niệm quá khứ, để rồi lạc lõng chơi vơi giữa hiện thực u sầu. Anh thì sao hả Pan ? Người luôn lo nghĩ nhiều như anh, trong đầu hẳn không chỉ dừng lại ở những điều mà em ngụp lặn. Còn em nhé, vì là mùa em được sinh ra ấy, nên cứ hễ khi thu đến em sẽ ngồi nghe lại những bài nhạc mà những mùa thu năm trước đã từng nghe để quay đầu nhìn lại những gì đã trải qua, lần lượt lần lượt, như đứng bên ngoài thế giới chứng kiến vòng đời của một con người mình vô cùng thân thuộc. Đầu tiên em thấy mình là một hạt giống buồn nảy mầm trong một người đàn bà tuyệt vọng. Em được nuôi dưỡng và hình thành từ những cay đắng và nước mắt mà mẹ nuốt ngược vào trong. Sau đó em thấy mình là một cô bé nhí nhảnh hay cười, nhưng bên trong lồng ngực này là một trái tim cô độc. Cười chiều lòng mọi người, một đứa trẻ ngay từ bé đã biết thân biết phận, biết tự thích nghi trong mọi hoàn cảnh và phải cư xử ra sao để được yên cửa yên nhà. Nhưng tại sao đi đến đâu cũng là đổ vỡ ? Tại sao biết bao mùa thu trôi qua bóng lưng cô bé càng lúc càng nứt nẻ và buồn rầu. Rồi em thấy một tấn bi kịch rơi xuống đời. Vỡ vụn. Sau đó lại thấy mình trở nên trong suốt. Em trưởng thành và là một con người vô cùng khó hiểu với nội tâm mâu thuẫn đối lập nhau. Em bị bỏ rơi. Rồi lại bỏ rơi người khác. Em đã từng chờ đợi và yêu một người suốt mười năm. Song cũng chính em lại là người vứt bỏ những người nói yêu mình nhưng mình không cảm thấy mà chẳng chút nuối tiếc hay bận lòng. Em thấy mình độc bước trên con đường cô quạnh nơi hoang mạc như một kẻ du mục xa xứ mất bản đồ. Và cuối cùng em trông thấy anh đang đứng đợi em bên cạnh một dòng sông...
Sao em có thể quên buổi chiều mùa xuân anh và em cùng nhau sơn tường phòng, đến khi anh phải đi giải quyết công việc, một mình em cặm cụi ở nhà làm hết toàn bộ đến mức đỏ rát cả tay. Cả cái đợt anh gặp khó khăn đủ đường em đã ép anh phải nhận sự giúp đỡ từ em khiến anh cảm động đến mức bối rối không nói lên lời. Hay cả việc mỗi khi anh đến nhà em thì chẳng cần một cuộc điện thoại báo cáo hay tiếng pô xe nào thì em đã tự linh cảm được. Lần nào cũng vậy, em cứ vừa đi xuống tầng bước chân gần ra đến cửa là vừa đúng lúc anh đã đến nơi. Ạnh có nhớ không Pan, em thì vẫn nhớ sự cố bí mật của hai chúng mình, đến lúc em nằm “hóa kén” chờ anh dưới sàn nhà, anh còn chui vào chăn tìm em và hôn em, làm em cảm thấy mọi thứ đẹp như trong truyện tranh vậy. Cả cái lần chúng mình đi đào cây cùng các bạn ấy, anh không biết đâu lúc cô bạn khác giới của anh khen với anh mấy cái đồ trang trí nhà cửa mà em mua, nghe thấy anh hãnh diện nhắc đi nhắc lại mấy lần với người ta là do chính tay em chọn mà em đã vui lắm đấy. Rồi còn khoảng thời gian anh đi công tác xa nhà, em đã âm thầm qua giúp anh dọn dẹp bãi chiến trường ở nhà khiến lúc về anh hạnh phúc không thôi. Và chắc anh sẽ không thể nào quên rồi, những hôm anh phải làm việc khuya vất vả em vẫn thường bất ngờ xuất hiện lúc nửa đêm để đem đồ ăn hay đem thuốc cho anh chỉ vì không muốn anh cảm thấy buồn, cuối cùng lại khiến anh xót xa lo lắng. Em nhớ cả những món ăn ngon tuyệt cú mèo anh nấu để tẩm bổ cho em này. Anh thậm chí đã nấu rồi còn nhất quyết không cho em rửa bát mà bắt em phải nghỉ ngơi bằng được, lần nào cũng vậy. Cả những chuyện đã xảy ra trong bếp, hay trên bàn làm việc, nhà tắm,... lúc nào em cũng khiến anh khao khát phát điên lên. Dưới thân anh, anh gọi em là con mèo nhỏ, bế em trên tay, anh lại gọi em là công chúa. Tất nhiên em sẽ nhớ mãi cả cái đêm chúng ta lẻn lên mấy con tàu hoang hút cần, những nơi đôi mình hò hẹn, những lần em giận anh và anh đã luôn kiên nhẫn nhường nhịn dỗ dành em. Sao em có thể quên những lần nước mắt rơi vì nhau và cả những bức thư anh viết.
Pan. Trước đây khi chưa gặp em, anh đã từng là một người vô tâm, mau quên và hay sao nhãng, lại còn dễ dàng thích một người. Em biết vì em mà giờ đây anh đã thay đổi rất nhiều. Anh trở nên tốt hơn, đó là điều mà chính anh thừa nhận. Em vẫn nhớ anh từng nói rằng ở bên cạnh em anh được là chính anh, là chính kiểu người mà anh muốn trở thành. Và anh vẫn luôn nhắc đi nhắc lại rằng em luôn cho anh cảm giác hạnh phúc và bình yên, mỗi khi chúng ta ở bên nhau là khi anh thấy thoải mái và an tâm nhất. Em vẫn luôn nhìn nhận sự cố gắng của Pan từng ngày, nên em biết tình cảm của Pan dành cho em mỗi lúc một nhiều, ngày càng sâu đậm. Đến mức cuồng si. Cuộc đời của em đầy rẫy bi kịch, không nói quá, sau những gì đã và đang phải trải qua, em trở nên bất cần, khó mở lòng hơn, và thật sự chẳng dễ dàng có thể đặt niềm tin vào ai đó. Nhưng qua tất cả những điều anh làm cho em, và từ việc thấu hiểu nhân cách và tâm hồn anh, tình yêu của anh khiến em hoàn toàn tin tưởng nó sẽ chẳng đổi thay, sẽ không mất đi, và sẽ thuộc về em mãi mãi. 
Những tâm tư dang dở, viết rồi lại thôi 2019. Còn tiếp là còn yêu.
40 notes · View notes
tieuhihi · 5 years
Text
Hai chai nước và bao Marlboro ngoại, tôi ngồi thụp xuống dưới hiên nhà kế bên Circle K đầu Xuân Diệu_cái cơ sở lúc nào cũng đông đúc người, dù là một hai giờ sáng tôi có qua đó mua nước thì cũng phải xếp hàng, lúc nào cũng vậy. Nhưng lúc này mới gần nửa đêm, tôi chỉ có một mình ngoài đường với cái cổ họng đau rát, mũi thì không thở được do cảm cúm và cơ thể bắt đầu phát sốt lên. Có lẽ vậy nên dù mới hút có ba điếu thuốc mà tôi đã bắt đầu liêu xiêu đến ngồi cũng không vững. Mệt mỏi kèm theo cảm giác thiếu an toàn tôi lơ đễnh nhìn vô định ra hướng Pan sẽ về. Bên cạnh là một đám thanh niên đang nói chuyện tục tĩu, chốc chốc lại cười rú lên nhưng tôi chẳng thấy thú vị chút nào.
Có phải khi có người che chở cho mình rồi thì nghiễm nhiên bản thân sẽ trở nên yếu đuối đi không ? Hay do kiên cường cứng rắn quen rồi nhưng tôi quên mất mình vẫn chỉ là một cô gái ? Chuyện là trên đường về nhà Pan, tôi bị người lạ mặt bám theo, gã ta còn bắt chuyện với tôi nữa. Tôi càng phóng nhanh bao xa thì người đấy càng đuổi sát theo tới đó. Cho đến lúc gần về đến nhà rồi mà đường sắp đi vào ngõ vắng, phát hiện người ta vẫn ở đằng sau mình mà Pan thì cũng không có ở nhà nên tôi phải dừng khựng lại tìm cách trốn thoát. Nếu không phải vì dao tôi vứt trong cốp xe thì câu chuyện đến đây có thể kết thúc được rồi.
“Sao anh cứ đi theo em thế ạ ?”
“Nhà anh cũng đi về đường này mà.”
Không nhiều lời với tên biến thái ngay sau đó tôi lập tức quay xe chạy ngược lại về con đường vừa đi qua. Tôi cần phải ra chỗ đông người, nhưng giờ đã sắp đến mười hai giờ đêm cũng không phải ngày nghỉ nên tất cả hàng quán đều đã đóng và phố xá thì vắng tanh vắng ngắt chỉ lác đác những chiếc xe ô tô lướt vội, nơi đông đúc duy nhất hiện lên trong đầu tôi là Circle K góc đèn xanh đèn đỏ. Và đúng như cảm tính thì người đàn ông đó cũng quay xe tiếp tục bám theo tôi. Cũng may nhờ tay lái lụa cộng với tính lại thích đi đua nên sau khi lách qua biết bao xe tải, xa chở cát, xe chở bê tông thì cuối cùng tôi cũng cắt đuôi được kẻ đeo bám và cán đích an toàn.
Sau khi cuống quýt gọi cho Pan trong trạng thái thấp thỏm sợ sệt thì Pan liền lo lắng tức tốc phóng vội về. Tôi đờ đẫn ngồi đợi ở đó được khoảng mười lăm, hai mươi phút thì anh có mặt. Ngay khi vừa thấy bóng dáng Pan, cảm giác an toàn liền trở lại và sự ấm áp bắt đầu ôm lấy tôi vỗ về an ủi. Còn anh, Pan của tôi, lúc đã biết tôi vẫn an toàn trong lòng anh chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm và an tâm tới vậy.
Sau đó thì hai chúng tôi cùng nhau về nhà. Rồi sau đó tôi được ngủ một giấc trọn vẹn bình yên trong vòng tay yêu dấu của người tôi thương. Tới khi thức dậy, tôi vẫn thấy mình được bao bọc bảo vệ trong đôi tay dịu dàng ấy. Và có lẽ, ngày hôm đó tôi là người hạnh phúc nhất bình minh.
Tumblr media
25 notes · View notes
tieuhihi · 5 years
Text
Anh chỉ đang tự hỏi, có phải suy nghĩ đã lấy đi tuổi trẻ không ?
. . .
Không anh ạ. Thứ lấy đi tuổi trẻ là sự cô đơn. Vì cô đơn mà ngay cả trong những tháng ngày thanh xuân người ta cũng tưởng như mình đã bước qua tuổi trẻ.
Tumblr media
Cơn mưa rào bất chợt đổ ào xuống nên dù vẫn còn chưa nghĩ ra ăn gì thì chúng tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc ghé tạm vào một quán mỳ ven đường, tất cả các nhà hàng đều đã đóng cửa bởi lúc này đã là quá nửa đêm. Tôi cũng chẳng phải mấy cô con gái tính tiểu thư đểu gì nên đi với tôi thì ăn đâu cũng được. Hớn hở ngồi xuống gọi đồ, có bạn trai tóc dài thật tiện, vì lúc nào cũng có sẵn chun để cho mình buộc tóc, tôi vui vẻ nói khi nhận lấy cái chun từ tay Pan. Mấy cô cậu bàn bên thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn trộm tôi, chắc vì nhìn cách tôi ăn mặc trang điểm trông giống như vừa đi bar về vậy. Sự thật là tôi và Pan đã có một đêm nhạc vui vẻ ở HRC với những người bạn, ngoại trừ việc rượu ở đó vẫn luôn chán chết.
Khác với tôi. Pan có rất nhiều bạn. Tôi dùng từ nhiều khi nó nhiều thực sự. Bất kể chúng tôi hẹn hò ở một tụ điểm nào đi nữa thì lúc nào cũng sẽ gặp người này người kia là bạn của anh, những người bạn có màu lam và lục. Và đương nhiên, Pan luôn giới thiệu tôi với họ bằng vẻ mặt rất đỗi tự hào như khoe ra bảo vật quý báu nhất đời vậy. Chuyện một tiếng trước cũng không ngoại lệ. Gặp hai hội bạn thì cả hai lần anh đều nắm chặt tay tôi và nói: “Đây là người yêu tôi.”.  Và tôi cũng không còn như ngày đầu, những ngày còn ngúng nguẩy phủ nhận thân phận của anh, giờ đây tôi đã mỉm cười đón nhận sự xuất hiện của con người ấy.
Trong lúc tôi làm sạch đũa và thìa cho cả hai bằng lát chanh thì đồ ăn cũng được bưng lên, hơi nóng bốc lên nghi ngút từ bát mỳ vằn thắn. Có lẽ do đói nên tôi ăn ngon miệng hơn hẳn, và đương lúc đang ngấu nghiến ăn vội ăn vàng thì Pan, vẫn chưa ăn một miếng nào chợt bảo:
“Lúc nãy gặp lại đứa bạn thân anh cảm thấy khác ghê, cũng có thể anh mới là người thay đổi nhiều nhất. Nhưng dù sao trông thấy nó của bây giờ anh cũng yên tâm phần nào, chứ trước đây nó u buồn lắm. Như anh từng bảo với em rồi đấy. Anh có rất nhiều bạn, nhưng là bạn theo mùa, cái này trong tử vi của anh cũng đã chỉ ra rồi, tức là ban đầu sẽ rất thân rồi bớt bớt dần. Nhưng dù sao cũng toàn là bạn tốt.”
“Không phải do số phận của anh đâu. Anh đừng tự trách mình vì anh chẳng có lỗi gì, họ cũng vậy. Cuộc đời ai cũng trải qua những chuyện như vậy mà. Bạn bè cứ mất dần đi, bạn thì cũng có năm bảy loại bạn, bạn chơi thôi thì lâu ngày không gặp đương nhiên sẽ thấy xa cách dần. Có những người mình gặp trên đường đời chỉ có thể đi cùng mình một đoạn đường thôi. Đoạn đường đó tràn đầy vui vẻ là được rồi. Mà với lại tử vi chỉ nói bạn bè thay đổi theo mùa, còn tình yêu với em thì không đâu nhỉ?”
“Tất nhiên.” Pan nhoẻn miệng cười “Mà em có thấy hội đấy không. Trước đây anh cũng như vậy, cứ đi nghe rock là phải đi cả hội túm tụm vào rồi headbanging lắc giật điên cuồng thế đấy, anh còn toàn ôm loa cơ. Đúng là thời tuổi trẻ. Giờ anh thấy mình trưởng thành hơn nhiều rồi.”
Tôi buông đũa xuống không ăn tiếp nữa. Những hình ảnh mà Pan nói như hiện ra trước mắt tôi, sống động và huyên náo trong ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy theo nhịp trống, và le lói trong một góc lạnh lẽo tối tăm, tôi nhìn thấy bóng dáng của chính mình.
“Ừ, còn em của trước đây những ngày anh chưa đến, sẽ đơn độc đứng ở phía cuối cùng nơi khuất ánh đèn, cô đơn một góc lặng thinh uống rượu rồi nhìn những người như hội bạn của anh và thầm nghĩ: Ồ vậy mới là tuổi trẻ, còn mình có lẽ đã già. Không phải em không có bạn, chỉ là em chẳng muốn rủ ai, vì có ai bên cạnh thì em cũng cảm thấy như chỉ có một mình. Vậy nên em mới nói sự cô đơn mới là thứ đã lấy đi tuổi trẻ. Không phải chỉ của riêng em, nó đã đánh cắp của rất rất nhiều người.”
Xã hội này chẳng có ai là cô độc cả. Họ chỉ là cô đơn. Ngay cả khi không một mình họ vẫn mãi cô đơn...
Sáng hôm sau, sau những ái ân triền miên liên hồi không muốn dứt, ôm tôi trong lòng, Pan nắm tay tôi nâng niu ấp ủ, rồi người bảo tôi:
“Từ giờ em sẽ không còn cô đơn một mình nữa. Anh sẽ luôn ở bên em.”
Tôi không đáp lại, nhưng có nghĩa là tôi đồng ý. Chắc câu chuyện đêm qua tôi nói đã làm anh suy nghĩ rất nhiều. Tôi thích vậy. Thích việc anh nói gì đó liên quan đến chuyện đã nói trước đó từ lâu. Vì như vậy có nghĩa là ngay cả khi im lặng chúng tôi vẫn luôn nghĩ về nhau.
31 notes · View notes
tieuhihi · 5 years
Text
Tumblr media
Người đi công tác xa nhà Gian phòng trống vắng bóng hình đàn ông Cỏ cây hoa lá héo hon Chờ người về tưới tấm thân hao gầy Chuông treo trước cửa lặng ngây Ngóng trông ngoài ngõ tiếng cười thân quen Mái hiên mưa ướt say mèm Mỏi mòn mong đợi người đem nắng về Ghế kia tĩnh lặng lê thê Vấn vương hơi ấm mơ người ngả lưng Ô gạch nhớ bước chân từng Gạt tàn hồi tưởng khói bay mờ phòng Sách thơ thương nhớ trời trong Tay người lật giở tâm tình miên man Còn em dọn dẹp trang hoàng Phút giây ngủ gật thèm anh xoa đầu.
● Tiểu Hi Hi ●
44 notes · View notes
tieuhihi · 5 years
Text
Về đến nhà Pan rồi mà cảm xúc hồi hộp lúc ở nhà tôi vẫn còn chưa dứt hẳn. Đấy là lần đầu tiên người ra mắt bố mẹ tôi, cũng là lần đầu tiên tôi nghiêm túc dẫn bạn trai về nhà. Ban đầu tôi đã mường tượng ra đủ các viễn cảnh tồi tệ nhất để chuẩn bị tinh thần cho một chuyện xấu có thể xảy ra. Nhưng cuối cùng mọi thứ lại diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi. Mẹ cứ cười không ngớt, còn bố thì tuy không nói nhiều nhưng lúc nghe mẹ trêu tôi mà ánh mắt như sắp khóc đến nơi vì sợ mất con. Buồn cười nhất là Pan, mặc nguyên bộ suit cứng nhắc vì muốn trông sao cho lịch sự nhất có thể, mặt thì đỏ ửng lên vì căng thẳng, nói chuyện lại lắp ba lắp bắp không giống như bình thư���ng. Pan run đến nỗi tay chân không ngừng động đậy, cứ chốc chốc lại nắm lấy vai tôi để trấn tĩnh tinh thần. Tôi buồn cười không nhịn được, khúc khích trêu anh suốt cả đoạn đường về nhà anh. Nhưng ngượng thì ngượng, căng thẳng thì căng thẳng, Pan vẫn rất hạnh phúc vì là người đầu tiên được tôi cho ra mắt gia đình. Còn về phía Pan, tôi cũng là người bạn gái đầu tiên mà người đến nhà gặp mặt bố mẹ như vậy.
Ngồi trên người Pan ngọ nguậy không yên, móng tay nghịch ngợm vẽ những vòng tròn trên ngực người, khuôn mặt tôi không giấu đi vẻ thích thú. Pan toàn như thế, cổ áo phanh ba cúc đầu điệu ơi là điệu. Tôi nói bao nhiêu lần mà không thay đổi. Sau cùng cũng chẳng nói nữa, dù sao để vậy cũng tiện cho tôi luồn tay vào nghịch hơn.
Lúc ấy đã khoảng bảy giờ tối, cả hai vẫn chưa biết đi ăn gì vì tôi chẳng nghĩ ra được gì ngoài ăn Pan cả. Phút giây êm ái người nằm ngửa ra giường, thấy vậy tôi cũng cúi người xuống cứ nhắm vào chiếc cằm ấy mà hôn, dần xuống cổ, tiếp đến là chiếc xương quai xanh gợi cảm có cái nốt ruồi nằm ở vị trí giống của tôi. Đưa tay vuốt tóc tôi, những ngón tay người len lỏi vuốt ve từng lọn tóc như chàng thợ lặn đùa giỡn đại dương. Rồi Pan bỗng bảo:
“Anh xem phim đấy rồi.” “Huh ? Sông Tô Châu ?” “Ừ. Hay.”
Tôi ồ lên một tiếng, ngồi nhổm dậy trong ánh sáng mập mờ. Rồi tủm tỉm diễn lại cảnh cuối phim.
“Nếu một ngày em đột nhiên biến mất, liệu anh có tìm em như Mã Đạt không ?” “Có.” Pan lập tức trả lời. Lời nói này lại chẳng còn là diễn. “Anh sẽ đi tìm em mãi chứ ? Sẽ tìm đến khi nào phải chết chứ ?” “Ừ, anh sẽ.” người quả quyết. “Anh nói dối!”
Tôi đấm vào ngực Pan để kết thúc cảnh phim rồi cả hai ôm nhau cười khúc khích. Tuy miệng nói đúng lời thoại nhưng thật sâu trong lòng tôi biết lời Pan nói là thật, và tôi tin rằng nếu điều đó xảy ra chắc chắn người sẽ làm như vậy. Không ngừng tìm kiếm tôi, không từ bỏ, không buông tay. Yên lòng rúc vào ngực Pan, tiếng nhịp tim người đập rộn ràng vang lên bên tai tôi nghe sao phơi phới.
“Em biết thứ quan trọng nhất đối với anh là gì không ?” Dịu dàng xoa đầu tôi, người ghé tai tôi thủ thỉ. “Sinh mạng ?” tôi thật thà ngước lên. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, tôi vẫn giữ được cái đầu mình thực tế. Nhưng Pan lắc đầu cười nhẹ. Hôn lên thái dương tôi, người mới rành mạch trả lời: “Là tình yêu của em.”
Lại nhớ có một buổi sáng tôi giận dỗi Pan ngay từ lúc mở mắt thức dậy, bởi đêm trước đó nó không giống thường ngày. Tôi là người ghét sự đổi thay, tôi luôn trân trọng những gì nguyên thuỷ vốn có, nên chỉ một sự thay đổi nhỏ cũng đủ khiến trong lòng không vui rồi. Lúc ấy tôi nằm quay lưng lại, nhất quyết không chịu nhìn mặt cũng không cho Pan ôm. Vất vả lắm Pan mới xoay người tôi lại được rồi vòng tay tôi lên eo của người. Lát sau, châm điếu thuốc, người bảo: "Em có cái vẻ lạnh lùng, nhưng lại đáng yêu. Bởi vì em vốn không phải người như thế. Vẻ ngoài trông như em lãnh đạm, bất cần, nhưng thực chất là do cuộc đời này tác động quá nhiều điều khiến cho em trở nên như vậy. Em là người chân thành, tình cảm, luôn nghĩ cho người khác. Cũng bởi vì đó mà anh đã yêu em.". Sau đó người còn nói rất nhiều, đại ý là say này sẽ còn rất nhiều điều sẽ thay đổi, nhưng quan trọng là cả hai sẽ vượt qua nó như thế nào để vẫn có thể ở bên nhau, và người sẽ cố gắng không để thứ gì ảnh hưởng đến tình yêu quý giá này. Nhưng tôi chẳng thể nhớ rõ được, tất cả những gì in đậm nhất là buổi sáng hôm ấy bên ngoài trời đang mưa. Rồi cứ thế từng lời nói miên man của Pan làm tôi không giận nữa.
Vậy ra, thứ quan trọng nhất đối với anh là tình yêu của em, điều may mắn nhất trong cuộc đời anh là có được em, đó là những gì anh đã nói. Oh Pan, vậy anh sẽ không đánh mất đi thứ quan trọng nhất này để rồi thành người xui xẻo chứ ?
Tumblr media
23 notes · View notes
tieuhihi · 5 years
Text
Tumblr media
Lúc anh bước chân ra khỏi cửa, anh không biết em đã tự nhủ lòng rằng là, nếu anh quay lại và bất chấp kệ em đánh mà ôm lấy em, em sẽ tha lỗi cho cái chuyện mà anh mãi vẫn không thể hiểu anh làm sai chuyện gì. Nhưng em ngồi hút tiếp điếu thuốc, không nhớ nổi là điếu thứ bao nhiêu trong ngày, bóng tối vẫn im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ lạc lõng chạy, tiếng con mèo da diết kêu, và sau cánh cửa là bóng hình em cô độc ngồi thu lu trên ghế.
“Chán thật.” là những gì mà em đã nói. Không phải chán anh. Hay chuyện này. Kì cục là lúc anh đứng trước mặt em dùng ánh mắt chân thành nhận lỗi, bộ dạng rối bời lại tủi thân đau lòng như sắp khóc ấy, nhìn anh rầu rĩ đến đáng thương như vậy, em vừa giận lại vừa xót, nhưng vì thích ánh mắt anh lúc ấy nên mới mãi không tha lỗi cho anh. Còn chán là chán cái việc chính bản thân em đã chẳng cảm thấy gì. Em không đau lòng, cũng không buồn bã. Cứ ngồi đó, tự hỏi tại sao lúc ấy tình cảm không đủ mãnh liệt để đuổi theo giữ anh ở lại. Em biết khoảnh khắc anh rời đi trong tuyệt vọng anh cảm thấy vỡ vụn thế nào, vậy mà em mặc kệ. Nên em chán bản thân. Chán cái trái tim trống rỗng vô phương cứu chữa. Vậy nhưng vừa đúng lúc em nghĩ đến chuyện nhắn cho anh những lời cuối cùng, bảo chúng mình đừng gặp nhau nữa thì linh cảm thôi thúc anh thế nào, anh bỗng quay lại trước cổng nhà em chỉ để đứng bên ngoài nhắn tin cho em rằng đừng tự tổn hại bản thân. Chắc anh sợ em sẽ dí tàn thuốc vào tay, Pan nhỉ ? Cũng chẳng biết từ khi nào em lại có thói quen gây ra những nỗi đau trên thể xác để tạm thời quên đi những nỗi khổ trong tâm can như thế. Rồi thuận theo ý trời dẫn đường chỉ lối, em đi theo anh, thế là chúng mình đến Bến bờ cô độc.
Cả hai không nói gì. Em ngồi sau gục mặt vào vai anh, anh nắm tay em đặt lên ngực mình, yên lặng đi trên vạch kẻ trắng. 
Lâu rồi không tới, mọi thứ ở đó vẫn vậy. Như cách anh nói, một bãi rác, nhưng bãi rác đó chẳng xấu xí chút nào. Bãi rác đó có một cái cây hao gầy cô đơn đứng bên bờ chờ một con thuyền đã đi không hẹn ngày trở lại, có một cánh cổng sắt hoen gỉ đổ nát dẫn đến một lối mòn liêu trai, cuối cùng là linh tinh những thứ sắt vụn gì đó nằm ngổn ngang la liệt. Đứng ở đó trông ra mặt sông phẳng lặng in bóng ánh đèn cầu khiêu vũ theo sóng nước, trước mắt là hai mảng sáng tối đối lập, không biết trong mắt anh thì thế nào, nhưng thứ em thấy không phải cảm giác của một dòng sông êm đềm, mà là cảm giác lạc lõng cô độc của một kẻ nằm bên ngoài thế giới.
Mỗi đứa ngậm một điếu thuốc trên môi. Anh yên lặng bật bài Look at me của Damien Rice rồi để em nhìn vào mắt anh trong khói thuốc. Dưới trời đêm mùa hạ, những vì sao cũng ngủ cả rồi, gió từ con sông lướt qua tóc em khẽ thổi, thời gian tiếc nuối ngập ngừng trôi.
Look into my eyes and you'll know that I truly love you Look into my eyes and you'll see that no one will harm you Look into my eyes and you'll feel that I will protect you Look into my eyes and you'll feel that you belong Look at me, look at me and little by little be sleepy Look at me, look at me and you'll see that the dreams will come Then close your tired eyes, so wet from crying Close them and you'll see that no one will hurt you at all
Đến những câu cuối, anh dịu dàng hát theo như vỗ về em bằng lời ca xoa dịu tâm hồn đang run rẩy. Tới lúc này thì em chẳng còn nỡ giận anh nữa rồi. Chỉ giận đôi mắt mình không phải cái máy quay để ghi hình lại toàn bộ nhưng khoảnh khắc xinh đẹp kia từ đầu đến cuối. Anh đứng đó, trong thế giới của em, như một kẻ lữ hành sau vạn dặm xa xôi cuối cùng cũng tìm được bến cuối.
“Đồ ngốc này. Anh không định ôm em à ?”
Em giả như trách móc. Thật ra trong lòng lại buồn cười vì anh vẫn rụt rè do trước đó bị em đẩy ra không cho chạm vào người.
“Thì anh vốn ngốc mà. Làm em giận mà không biết được là vì chuyện gì.”
Mặt Pan buồn thiu. Sau đó mới nhẹ nhàng ôm em trong vòng tay ấm áp, lúc nào cũng ấm như vậy, khi anh ở bên em. Lúc buông ra anh còn không quên hôn thái dương, vị trí mà em thích nhất. Rồi anh bảo:
“Lúc anh bước ra khỏi nhà em anh mới thấy thế giới này sụp đổ như thế nào. Cảm giác nỗi buồn ấy...cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng như vậy mà khiến anh cô đơn hơn cả cái rét mùa đông.”
Vừa nói anh vừa chăm chăm nhìn xuống như đang hồi tưởng lại, giọng cũng vì thế mà trầm hẳn đi. Vuốt ve gương mặt Pan, em xót xa trấn an cho anh yên lòng:
“Giờ em đã bước đến bên anh trong đống đổ nát rồi đấy thôi.”
“Lúc nhận đươc tin nhắn của em là điện thoại anh chỉ còn 1% pin. May mà vẫn còn kịp. May ghê.”
“Ý trời nhỉ. Nếu ông trời đã cố dàn xếp để chúng mình làm lành với nhau thì thuận theo vậy đi. Em tha lỗi cho Pan đó. Dù anh vẫn còn chưa biết mình làm sai chuyện gì.”
Sau một thôi một hồi năn nỉ em nói để Pan còn sửa nhưng em vẫn nhất quyết không chịu nói, Pan đành cười rồi cúi xuống hôn em. Hôn nhẹ thôi, sợ em lại dỗi mất.
“Vui quá đi!!!”
Anh reo to với đất trời rồi lại ôm ghì lấy em trong sự vui sướng. Đấy, chúng mình làm lành đơn giản như thế đấy. Cũng may là anh đã tự làm theo cách của anh, chứ không phải như cách mọi người xui dại lúc anh họp hội nghị bàn tròn :))))))))))))))))
Tái bút: giờ biết mình sai ở đâu rồi thì liệu hồn đừng làm em giận nữa:)
27 notes · View notes
tieuhihi · 5 years
Text
Tumblr media
Chợt thoáng qua thôi, cảm giác ấy lại đến, nỗi lo sợ chính ngay tại giây phút yên bình. Em đã nghĩ nó sẽ chẳng thể nào tồn tại mãi. Mỗi khoảnh khắc chỉ đến có một lần mà thôi. Nên mặc dù còn chưa trôi qua, trong lòng em đã cảm thấy tiếc nuối rồi.
Tì cằm lên ngực người, mơ màng ngước mắt lên em khẽ gọi, đôi mắt trong nhưng chẳng có bóng ai.
“Pan này...”
“Ưm anh đây.”
Nghe tiếng người trả lời, không hiểu sao em thấy lòng mình buồn thương ghê gớm. Hít vào biết bao dũng khí, đôi môi run rẩy của em cố nói rành mạch một cách khó khăn. Em biết thể nào rồi mình cũng sẽ khóc. Cứ mỗi khi em moi những lời cất giấu sâu thẳm nơi cõi lòng.
“Em không biết mình có thể yêu anh hay không. Nhưng hiện tại, em sẽ đối với anh thật tốt, thật chân thành. Để nếu một ngày mình không còn bên nhau nữa...”
“Anh vẫn sẽ yêu em.”
Người vội ngắt lời em mà không cần suy nghĩ. Quyết đoán như vậy, như muốn khẳng định tình cảm đó sẽ không thể bị thay đổi bởi bất cứ thứ gì. Vì câu nói đó của người mà cổ họng em nghẹn ứ cả lại, phút giây xúc động, không ngăn được nước mắt tuôn ra. Em ôm chặt lấy tấm lưng vững chãi của người, tấm lưng ấy vẫn còn chưa mọc cánh, mà sao em vẫn chẳng thấy an tâm. Cố đè nén mớ cảm xúc mềm yếu này, em gắng nói tiếp, chỉ mong sao người hiểu được lòng em, vì bình thường chẳng bao giờ em thổ lộ tâm mình.
“Thì sau này mỗi khi anh kể về em, em hy vọng nó sẽ là những ký ức tốt đẹp. Chứ không tồi tệ giống như những chuyện mà người cũ của anh đã làm. Em sẽ không làm tổn thương anh.”
Người vuốt tóc em, xoa lưng em, dỗ dành em đang gục mặt trong lòng người khóc nức nở chẳng vì lí do gì hết cả. Em không cố ý, nhưng có lẽ cũng đã vô tình làm trái tim người ướt lạnh phải không ? Nhưng đó mới đúng là em. Một em bé nhỏ với trái tim dễ vỡ trong lớp vỏ bọc mạnh mẽ kiên cường. Nhưng giờ chỉ một chút thôi, trong vòng tay yên ấm của người, em cho phép bản thân mình yếu đuối.
“Em ngoan lắm. Cảm ơn em.”
Hôn lên trán em một cách thật dịu dàng, ánh mắt nồng nàn tình yêu thương của người dành cho em giờ đau lòng biết mấy.
Trước một người cuồng si mình đến vậy, em biết phải đáp trả tình cảm này thế nào đây ?
25 notes · View notes
tieuhihi · 6 years
Text
Tumblr media
Đó là một chiều xuân mềm mại
gió ru ca trên hoa nắng phiêu bồng
người hẹn gặp chỉ để ôm một cái
thoả nỗi lòng bao ngày nhớ đêm mong
Chẳng cầu kỳ không điểm tô son phấn
em ngượng nghịu khẽ cúi mặt dịu dàng
nhưng người lại khen em xinh mộc mạc
hôn vai gầy bên hồ nước miên man
Tay nắm tay, người dẫn em lên gác
rót vào tai những thủ thỉ tâm tình
trong tịch mịch nhận ra em đỏ mặt
liệu có thấy cả thổn thức lặng thinh
Cái ban công nơi đôi mình hút thuốc
đã đối thoại thật chẳng mấy nồng nàn
người trấn an trong ráng chiều chạng vạng
là tỉnh táo, khi người nói yêu em
Vẫn ban công nơi môi hôn cháy bỏng
gối lên chân người em cảm thấy yên lòng
chợt người nói, trong phút giây lắng đọng
"Anh nuôi em."
điều mà Baileys chẳng dám mong.
Tiểu Hi Hi | viết cho Pan
39 notes · View notes
tieuhihi · 6 years
Text
Tumblr media
"Mùi mộc tê trong cơn mưa nè."
Rúc mặt vào cổ Pan, tôi dụi dụi cái mũi cảm nhận hương thơm êm ái của người dưới đêm mưa xuân mềm mại. Không biết là người khác thì sẽ thấy sao, nhưng mùi hương trên cơ thể Pan theo như tôi cảm nhận được là mùi hoa mộc tê, hương hoa tôi thích nhất. Vậy nên trong hoàn cảnh này tôi nói Pan có mùi mộc tê trong cơn mưa là vì vậy. Mùi hoa mình đặc biệt thích, cộng thêm mùi mưa, cái mùi xoa dịu lòng người đó, thật khiến cho người ta thanh thản.
Hôm ấy tôi điểm trang nhẹ nhàng và mặc một chiếc váy màu vàng. Một chiếc váy thay vì những bộ đồ hầm hố như mọi lần vì có một người muốn được thấy tôi mặc váy. Còn lí do tôi chọn màu vàng là vì lần đầu tiên đến Quán hè, tôi muốn đem màu nắng tới, có vậy thôi. Nhưng vừa trông thấy tôi, vẻ mặt người có một loại cảm xúc khác nhiều hơn là thoả lòng. Giọng nói ấy thật buồn, người bảo:
"Lần sau anh sẽ không đòi em mặc váy nữa đâu. Trông em gầy...nhìn xót lắm."
Một câu nói giản đơn như vậy, phải chăng do trời lạnh nên mới làm tôi cảm thấy ấm trong lòng ? Nhưng mà, cái cách quan tâm và ánh mắt của người nhìn tôi thật hệt như đang vỗ về một đứa trẻ. Đắm đuối biết bao. Từ việc nhận thấy tôi đang lạnh qua sắc tố da, hay biết lúc nào tôi khát nước, luôn hôn lên tay tôi mỗi khi đi trên đường, không cho tôi hút nhiều thuốc, không ghê sợ khi tôi đến kỳ mà còn giúp tôi làm việc này việc nọ, cũng chưa bao giờ để thứ gì khác ảnh hưởng trong lúc ở bên tôi, rồi cả lúc nấu cho tôi ăn người cũng luôn chăm chút để bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng trong khi bản thân thì chẳng chú trọng nhiều. Những hành động cưng chiều ấy, luôn cho tôi cảm giác mình là em bé thôi. Mà giữa cuộc sống người lớn buồn bã và bận rộn sáng tối ưu phiền này, có thể sống như trẻ nhỏ trong lòng một ai đó, với tôi vậy là đủ để không tủi thân rồi.
18 notes · View notes
tieuhihi · 6 years
Text
Tumblr media
Vừa thấy Pan tôi vội ôm chầm lấy. Hai tuần không gặp, thành thật với lòng thì tôi nhớ anh nhiều. Nhưng đó là điều tôi sẽ chẳng bao giờ nói. Chỉ trừ những lúc động viên và an ủi nỗi lòng của Pan, thì thường tôi không hay nói những lời tình cảm.
“Mùi của Pan nè.”
Tôi dụi cằm vào hõm vai mỏng manh ấy, hít hà cái hương mộc tê thanh thoát và dễ chịu của người.
“Hôm nay cậu xinh thật.”
“Vì có người thích tớ trang điểm kiểu này đó.”
Dịu dàng và nữ tính, Pan từng nói muốn thấy tôi trông thế này hơn là phong cách playboy như kiểu tôi vẫn thường xuất hiện trước mặt anh. Nếu Pan đã thích, chuyện đơn giản như vậy tôi thay đổi cũng không vấn đề. Vì một người mà cất công điểm trang chọn lựa, những cảm xúc đó dẫu sao cũng thật ngọt ngào.
“Tớ có quà cho cậu đấy.”
Buông Pan ra, tôi cười hí hửng rồi lấy cái túi mình giấu sau lưng đưa đến trước mặt Pan. Anh không khỏi bất ngờ, vì chẳng phải dịp gì hết cả.
“Cái gì vậy ?”
“Rượu đấy. Mấy loại hôm trước cậu gửi tớ tìm mua mà không đâu bán nên mua được mỗi chai này.”
Mặt tôi ỉu xìu, còn Pan thì bối rối xách đồ giúp cho tôi bớt nặng. Đương nhiên là anh sẽ chẳng thể nào ngờ tôi lại làm chuyện đó cho anh thật. Còn rất nhiều điều, rất nhiều điều Pan chưa được biết về con người của tôi. Nên anh sẽ còn phải vì tôi mà đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
“Người ơi tôi chỉ đùa thôi mà.”
Tôi không trả lời, chỉ cười, nhưng trong lòng nghĩ, lúc đó trong cơn say cậu còn nói trong điện thoại rằng muốn được ôm tớ cho trọn vẹn một đêm tuyệt vời, những lời chân thật như vậy, tớ thấy đáng yêu quá thì muốn tặng cậu thứ gì đó như một phần thưởng thôi.
Về phòng, Pan cùng tôi mở hộp. Đó là chai Johnnie Walker Gold Label. Thật ra lúc đầu tôi định mua Macallan hoặc Ballantines, nhưng sau khi nghe tôi kể qua về tính cách của Pan, DK tư vấn thế nào tôi đành nghe theo vậy. Căn bản DK cũng nhiệt tình với tôi quá, mà là bartender chuyên nghiệp rồi thì chắc hẳn lựa chọn cũng tinh tế hơn tôi nhiều. Người ta đã vì mình mà mất thời gian suy nghĩ và đưa ra một đề xuất, không làm theo thì kể cũng kỳ.
“Loại này ngoài vị mật ong, còn có hương gỗ và khói nữa. Tớ muốn mua cả chai Green Chartreuse được chưng cất từ 130 loại thảo mộc để cảm giác như đem tặng cậu cả khu rừng, mà ở đây chẳng có gì cả. Bực thật đấy.”
Tôi ngồi trên sofa làu bàu một hồi vì sự không hoàn hảo như dự định. Vậy mà từ lúc nào, Pan lẩn ra đằng sau rồi vẫy tôi lại gần bên anh.
“Thật ra tớ cũng có quà cho cậu.”
Pan cười nhẹ rồi đặt vào tay tôi một chiếc hộp của Jo Malone. Tôi tròn mắt ngạc nhiên ngước nhìn anh.
“Sao tự nhiên tớ lại được tặng quà ?”
“Thì tớ đi Sài Gòn về mà.”
Ừ nhỉ. Đi đâu xa thường người ta sẽ mua quà về cho người thân mà. Tính tôi không phải kiểu đòi hỏi, nên cũng chẳng nghĩ hay mong muốn gì nhiều. Món quà đầu tiên nhận được từ Pan, không ngờ lại là vào một dịp như vậy. Tôi nhẹ nhàng mở hộp nước hoa ra trước sự mong chờ của anh.
“Hẳn là wood sage and sea salt.”
“Ừm. Mùi này hợp với cậu đấy.”
Trong lòng thấy vui, nhưng không biết lúc đó trông nét mặt của mình thế nào nên tôi phải nói dõng dạc với Pan từng từ cho anh bớt hồi hộp. Giữ khư khư cái chai trong lòng, không biết má tôi có hồng không.
“Tớ thích lắm. Cảm ơn Pan.”
Tôi nghe thấy giọng mình lí nhí.
“Cậu thử đi.”
“Ừ để tớ thử nhé.”
Vừa dứt lời, tôi đùa nghịch xịt thẳng vào người Pan như xịt côn trùng rồi lăn ra cười. Vẫn cái điệu bộ ra vẻ hết thuốc chữa, Pan nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ ngây ngô.
‘Chẳng có ai thử nước hoa kiểu như vậy đâu.”
Anh đứng lên vừa đi vừa nói, lại lọ mọ với mấy chai rượu tây. Nhìn theo anh tôi nhoẻn miệng cười ranh mãnh.
“Vậy thế này thì sao huh ?”
Xịt nước hoa lên không trung, bên ô cửa sổ ngập nắng vàng, tôi nhào tới ôm Pan trong màn mưa ngát hương của mùa xuân và hạnh phúc.
9 notes · View notes