#Quán hè
Explore tagged Tumblr posts
Text
Top 10 quán kem giải nhiệt mùa hè ở Bắc Ninh
Mùa hè năm nay được dự báo có thời tiết nóng oi bức, bạn đã có dự định gì cho giải nhiệt mùa hè năm nay chưa. Hãy cùng YeuAmThuc chúng mình khám phá top 10 quán kem giải nhiệt mùa hè ở Bắc Ninh ngay thôi nào. #yeuamthuc_org #Top_quán_ngon #Đà_Lạt #Kem_bơ_An_An_Đà_Lạt #kem_bơ_dừa_cô_Hạnh #kem_bơ_dừa_GoPlus #kem_bơ_dừa_Zocoby_Bắc_Ninh #Kem_Đảo_Dừa_Goofoo_Gelato #kem_mixue_bắc_ninh #Kem_Tràng_Tiền #Kem_Tràng_Tiền_Since_1958 #kem_tươi_P_lo #Min_Su_Kem_dừa_Mã_Lai #tiệm_Kem_Cô_Hoan #top_10_quán_kem_giải_nhiệt_mùa_hè_ở_Bắc_Ninh https://yeuamthuc.org/top-10-quan-kem-giai-nhiet-mua-he-o-bac-ninh/
Mùa hè năm nay được dự báo có thời tiết nóng oi bức, bạn đã có dự định gì cho giải nhiệt mùa hè năm nay chưa. Hãy cùng YeuAmThuc chúng mình khám phá top 10 quán kem giải nhiệt mùa hè ở Bắc Ninh ngay thôi nào. (more…) “”
View On WordPress
#Đà Lạt#Kem bơ An An Đà Lạt#kem bơ dừa cô Hạnh#kem bơ dừa GoPlus#kem bơ dừa Zocoby Bắc Ninh#Kem Đảo Dừa Goofoo Gelato#kem mixue bắc ninh#Kem Tràng Tiền#Kem Tràng Tiền Since 1958#kem tươi P lo#Min Su Kem dừa Mã Lai#tiệm Kem Cô Hoan#top 10 quán kem giải nhiệt mùa hè ở Bắc Ninh
0 notes
Text
Mình tự dưng quen một mình...
Dịp nghỉ lễ vừa rồi những bốn ngày liền. Mình loanh quan ở nhà, rủ rê em gái, bạn thân xem nên làm gì cho kì nghỉ. Mình không có nhiều bạn bè nên những ngày như thế này cũng ít khi tụ tập, lần này cũng vậy, vì ai cũng sẽ có những kế hoạch riêng cho bản thân. Em gái chọn một chuyến đi xa, cô bạn thân bận kế hoạch bên những người trong họ hàng, một người bạn rất thân khác mình quen qua mạng bận thi nên kế hoạc dạo thu cũng đổ bể trước thềm lễ.
Mình nằm nhà suốt hai ngày liền không làm gì cả, có chút chán nản, nhưng mình không muốn lãng phí thời gian chút nào, nhất là những ngày nghỉ hiếm hoi như thế này, mình tiếc lắm. Thế là mình xách túi đi ra ngoài...
Vào một tiệm cà phê mới mở, tiệm này nhỏ và khuất nên cũng ít người qua lại, mình cũng chọn một góc ngồi ngay sát bên đường, suốt hai tiếng đồng hồ mình nhâm nhi cốc cà phê muối, thi thoảng ghé lên ngắm đường, nhìn những người qua lại, chụp bài bức ảnh mấy chậu hoa của ban công nhà đối diện, không nghĩ ngợi những thứ xa xôi, cứ thế mình hết cả một buổi chiều. Buổi tối mình dạo quanh hội sách, lượn vài vòng nhà sách cũng chọn được hai cuốn mang về, cũng gọi là có chút thành quả ngày hôm nay. Cả chiều rong ruổi nên mình có chút đói, 9 giờ tối Vicom đông nghịt người, những gia đình đi chơi lễ nhiều nên khá đông đúc, mình vào một cửa hàng đồ cuốn gọi món, bàn nào cũng 2 người trở lên, chỉ duy nhất bàn mình có 1, mình gọi món, vừa ăn vừa chụp mấy miếng đồ ăn nho nhỏ, thi tho���ng nhìn xung quan nhộn nhịp như thế nào, rồi ăn một cách ngon lành.
Mình ăn xong quán vẫn còn đông, xuống ngồi vỉa hè cho đỡ cảm giác chật chội, ngôi yên không cũng không nghĩ gì cả, một lát lại giơ điện thoại lên chụp vài kiểu ảnh bâng quơ, những ngày dạo quanh thành phố hết sức bình thường...
Sáng hôm sau mình dậy muộn, lười ra ngoài ăn nữa, lân mạng đặt một chút đồ ăn sáng và ít trà hạt sen, ngồi một lúc đã đến 12 giờ trưa. Mình thay quần áo, xách laptop lại một mình ra ngoài. Dưới tán cây khế lá xanh mướt, lác đác vài chùm khế xanh mọng, mình hít thở chút không khí cuối hè oi nóng, năm nay mùa thu đến muộn, không biết là mùa thu chưa nữa...
Và bốn ngày nghỉ trôi qua, mình trải qua kì nghỉ một mình, thấy có chút ảm đạm, không sôi nổi hay ồn ào. Nhưng mình lại thấy bình thường đi nhiều phần. Một mình làm mọi chuyện hóa ra nó cúng chỉ như thế. Không phải cảm giác vui vẻ như được quà, mình thấy nhẹ nhõm hơn, giống như mình thích nghi được với cái sự một mình này ấy, một mình rảnh rỗi nên từ từ giải thoát những cảm xúc bức bôi không tên..
Tieutruong
22 notes
·
View notes
Text
Có bao giờ mình muốn lấy vợ không?
Có, một vài lần trong đời.
Nhiều năm trước, mình vào Sài Gòn để đi chơi loanh quanh, dự định xuống miền Tây. Một người bạn quen trên diễn đàn hỏi mình cần chỗ trọ trong thời gian ở đây không? Tất nhiên là đồng ý.
Lần đầu gặp, ấn tượng là cô nàng dễ thương nhỏ nhắn, với đôi mắt thông minh hay cười híp mắt.
Khi đến, mình được cho ở tầng gác lửng. Phòng ốc gọn gàng, tươm tất. Cô nàng hướng dẫn mình sử dụng mọi thứ trong nhà rất chu đáo.
Hôm sau ngủ dậy, cô nàng đã đi làm rồi. Quần áo đã được giặt giũ, sấy khô, ủi phẳng và gấp gọn gàng. Đi xuống nhà, thấy đồ ăn sáng được nấu sẵn, kèm theo một tờ giấy note dặn dò. Những ngày sau đó, bạn tranh thủ dắt mình đi khắp nơi , ăn những quán ngon ở vỉa hè, góc hẻm.
Cả trải nghiệm ngồi cà phê bệt thì đô thị đến, chạy toé khói.
Tự nhiên thấy ấm áp trong lòng, như mùa hạ có mưa, mùa đông có nắng. Cảm thâý sao mà nhẹ nhàng bình yên quá. Sao… rung động quá.
Ngày còn trẻ, quen bạn gái thì cũng không nghĩ gì nhiều ngoài tình yêu. Tới thời điểm đó, tự dưng nghĩ:
Mình muốn lấy bạn này.
Hoá ra được quan tâm chu đáo, đúng lúc, đúng thời điểm lại có thể nảy sinh những cảm xúc như vậy. Dù sao đi nữa, cũng tới ngày hành trình kết thúc. Mình trở về Đà Nẵng.
Sau bao năm, lướt thấy ảnh bạn chụp cùng gia đình nhỏ, tự dưng cảm xúc mà gõ vài dòng. Có những điều xuất hiện một lần trong đời, nếu không nắm bắt thì sẽ trôi qua thôi.
Thi thoảng, mình vẫn nhớ khoảnh khắc ngắm gương mặt của bạn. Dịu dàng như bầu trời xanh năm đó.
9 notes
·
View notes
Text
Bắt đầu cả hai cùng đỏ mặt. Kết thúc là đỏ mắt. Thế là bọn mình chia tay vì nếu còn tiếp tục sẽ chỉ tổn thương lẫn nhau.
3 năm trước vào đầu hè, anh nói chia tay mình qua điện thoại vì ko muốn mình chịu khổ. Khi đó bọn mình yêu xa.
Hơn 1 năm trước anh quay về theo đuổi mình và mong mình sẽ đồng hành cùng anh, anh sẽ cố gắng để cả hai đi với nhau thật lâu.
Lần này mình chủ động nói chia tay sau chuỗi ngày anh yêu mình nửa vời, sau khi có bóng hình khác xen vào kẽ hở chuyện tình cảm của bọn mình và anh mặc kệ không giải thích. Có lẽ anh đã đợi thật lâu để mình nói ra hoặc để anh nói ra lời chia tay. Nên không cần gặp mặt trực tiếp để chia tay nhau.
Hôm qua bọn mình có cuộc hẹn đi ăn. Rồi thất hẹn. Rồi cả hai đều ấm ức vì chuyện không theo ý mình. Rồi không ai muốn tiếp tục nữa.
Tuần trước bọn mình còn hẹn nhau sẽ đi ăn quán này khi trời mát nhé vì quán ko có điều hoà. Vài hôm trước còn hẹn nhau sẽ đi ăn ngon khi mình có tháng lương đầu tiên ở chỗ làm mới nhé. Giờ mọi cuộc hẹn đều không thành được nữa rồi.
Mình đã mong lần này chia tay cả hai sẽ thật nhẹ nhàng với nhau, nhưng khi anh bảo anh cũng chạnh lòng vì cuộc hẹn trục trặc, mình đã buông ra hết những ấm ức trong lòng. "Dù sao cũng không thay đổi được kết cục nữa".
Lúc xoá ảnh trong album, mình cứ không lỡ. Bọn mình từng yêu và được yêu đến thế, những kỉ niệm còn đẹp đẽ như thế. Mình không biết mọi chuyện đã bắt đầu lệch đi từ đâu để khi hồi kết lại cay đắng chừng này.
Mình đã mong anh chủ động lại như trước, mình sẽ tiếp tục nắm tay anh, dù con đường có khó có gập ghềnh. Mình vẫn muốn ở bên cạnh nhau xoa dịu những tổn thương ngoài kia đến cả hai. Nhưng anh bảo anh cũng mệt rồi, anh chúc mình sẽ vượt qua được. Những lời năm xưa như cơn gió thoảng vụt bay trong gió chiều hè đổ lửa không giữ nổi bọn mình lại với nhau.
Rồi mình vẫn muốn nói lời yêu anh sau cùng, vì mình thực sự rất yêu anh.
15 notes
·
View notes
Text
Nhớ vỉa hè là kiểu nhớ thương của người nhà quê. Tôi là người nhà quê, dù tôi sinh ra, lớn lên ở thành phố; tôi đã ở Sài Gòn, Đồng Nai; tôi làm việc ở Hà Nội, Đà Nẵng...; dù tôi có hóa trang đến trời thì cái chất quê kiểng vẫn không bỏ đi được.
Đà Lạt có thông, có hồ, có thác nước và có vỉa hè, thiếu những thứ ấy không ra Đà Lạt. Cái chất quê ngàn năm xứ Việt tụ cả lại nơi đây, nó tạo nên vẻ đẹp thuần Việt mê hồn. Phố xá bây giờ nhung nhúc hàng trăm lối kiến trúc, con người hiện đại nhan nhản kiểu model, nhờ có bốn thứ đó thì Đà Lạt vẫn nguyên bản sắc.
Vỉa hè đêm thường dành cho người lao động. Phan Đình Phùng có cháo đêm, xa hơn một chút là phố trà chanh, bánh tráng trộn; Tăng Bạt Hổ sữa đậu nành; dọc hồ Xuân Hương là bánh tráng hành, khoai lang nướng... Phù Đổng Thiên Vương có hàng xiên que, bàn ghế cóc dọc dài, ngồi xổm nhai chân gà rau ráu. Có đêm tôi với mấy đứa bạn ngồi nhậu đấy đến hai, ba giờ sáng mới chịu ra về.
Xưa vỉa hè đường Bùi Thị Xuân là phố ăn đêm, nhộn nhịp lắm. Khách chủ yếu là dân cần lao, kẻ xe ôm, người thợ hồ, cả sinh viên làm thêm về muộn hay vài em gái bán phấn buôn hương... chừng nửa đêm tụ về, tụm năm tụm ba ăn ăn uống uống vui vui là. Sáng ra vỉa hè hứng hết dân phố, đâu đâu cũng có quà sáng, quán cà phê. Pha cà phê uống ở nhà dù ngon mấy cũng không thể bằng ngồi quán cóc. Nhấp ngụm cà phê nóng, hút điếu thuốc, vếch mày ra phố nhả khói... sao mà thấy đời thật thong dong.
Hồi trẻ tôi cũng thích nhào vô mấy chỗ đông đúc ồn ào, giờ già rồi không thích nữa. Giờ nhậu đâu quan tâm đến cái "view" nhiều hơn là đắt rẻ ngon dở, quan tâm đến cái để chuyện trò hơn là cái để ăn uống. Vỉa hè tĩnh mà không vắng, thoáng mà không thưa, ngồi quán cóc vỉa hè thấy mình đúng là anh dân quê đang ngồi ở sân nhà mình, tự nhiên thấy yên tâm thoải mái hẳn.
Lam lũ suốt ngày, ngồi nhậu phải là để thảnh thơi nói chuyện trên trời dưới biển, tuyệt không ôn nghèo kể khổ, than vắn kể dài. Lúc này, quan trọng không phải là tiền nữa, quan trọng là important. Cũng như hôm nay, ngồi Đà Lạt, uống bia hơi Hà Nội, tự dưng tôi nhớ Hà Nội, nhớ một chiều ngồi ở cầu Long Biên lộng gió, nhìn sông Hồng vắt qua thủ đô, nhớ tàu Bưu Điện Việt Nam màu vàng, tàu Đường Sắt Hà Nội xanh đỏ, nhớ cả những cô gái mặc áo dài đỏ đi ngang qua những đường ray yên ắng...
Đà Lạt hôm nay chợt nóng lạ, nhờ một chiều ngồi quán vỉa hè, nhờ bia hơi Hà Nội, tôi may mắn có cơn mưa rào thấm mát lòng mình.
(Chỉ một điều không thích, quán này cứ repeat 1 hour Tong Hua với Dạ Khúc Nửa Vầng Trăng liên tục, nghe não hết cả lòng, nhất là với người đa cảm như... tôi).
7 notes
·
View notes
Text
Tôi đã luôn nói từ mùa thu năm trước (khi tôi thuê mặt bằng mới này làm quán) rằng tới mùa hè năm sau, cái cây trơ trụi mọi người thấy bên ngoài kia sẽ nở hoa tím một góc.
Không ai chịu hình dung, hoặc cũng không ai quan tâm lắm tới lời tôi nói, măch dù điều này đã lặp lại mỗi khi tôi đưa mắt như qua ô cửa.
Con người luôn là thế, bởi nếu chưa từng thấy và chưa từng để ý, họ không có nhu cầu công nhận. Chuyện cây hoa bằng lăng hay chuyện chúng ta luôn nói về một tương lai chúng ta tin tưởng. Người biết sẽ luôn biết, và người không biết cần thấy được hiện thực.
Hiện thực là, khi mùa hè tới, hoa bằng lăng ngoài kia nở tím một góc đường, tôi đã đúng, một sự kiện tương lai mà tôi từng nói, đang xảy ra trước mắt. Tôi hân hoan tự hào, và một thấy mình xúc động.
9 notes
·
View notes
Text
Như đường chân trời (tưởng niệm NS Trịnh Công Sơn, 01/04).
Trong toàn bộ lịch sử âm nhạc Việt Nam đến nay, với tôi, không có nhạc sỹ nào được nhiều người nghe và có nhu cầu nghe trong suốt một phần đời dài của mình như nhạc sỹ Trịnh Công Sơn. Tôi không nói ông là nhạc sỹ tài ba nhất, nhưng tôi có thể nói ông là nhạc sỹ đã tạo ra một thuật ngữ đặc biệt: ''Nhạc Trịnh''. Chỉ cần ai đó nói ''Nhạc Trịnh'' là trong con người tôi ngập tràn giai điệu của ông.
Âm nhạc Trịnh Công Sơn đã dựng lên những vẻ đẹp của nỗi buồn kiếp người. Âm nhạc của ông đẩy người nghe đi xa mãi, xa mãi trong thế giới tâm hồn của người nghe. Với tôi, mỗi khi nghe Trịnh Công Sơn giống như một cuộc hành hương về những nơi chốn tưởng như đã bị lãng quên trong con người mình. Đối với những ca khúc của nhiều nhạc sỹ Việt Nam, tôi có thể hình dung được nơi chốn dừng lại của cảm xúc. Nhưng ca khúc của Trịnh Công Sơn mở ra cảm xúc bất tận cho dù nhiều lúc đầy mơ hồ. Và cuối cùng tôi phát hiện ra âm nhạc của ông giống đường chân trời. Chúng ta nhìn thấy nhưng chúng ta không khu hạn được.
Có người nói nhạc Trịnh hay bởi ca từ. Với riêng tôi, Trịnh Công Sơn là người viết ca từ hay nhất trong các nhạc sỹ Việt Nam. Nếu tách ca từ trong bài hát của ông ra khỏi giai điệu, ta sẽ thấy một thi sỹ Trịnh Công Sơn hiện ra. Hầu như ca khúc nào của ông cũng có những câu thơ đẹp và hay. Các nhà thơ Việt Nam nên đọc ca từ Trịnh Công Sơn. Âm nhạc sống còn bởi giai điệu. Giai điệu nâng ca từ bay lên. Trong trường hợp Trịnh Công Sơn, giai điệu đã làm cho ca từ của ông mở ra lộng lẫy và ca từ ấy lại làm cho giai điệu của ông lớn lao hơn và sâu thẳm hơn. Nếu chỉ dừng lại ở ca từ của ông, ta chỉ thấy một thi sỹ với những câu thơ lấp lánh. Nhưng giai điệu kỳ lạ của Trịnh Công Sơn đã làm cho những "bài thơ ca từ'' ấy trở nên huyền ảo và quyến rũ lạ lùng. Nếu ca từ ấy không có những giai điệu ấy và giai điệu ấy không có những ca từ ấy thì nhạc Trịnh đã ở một phía khác.
Nghe nhạc Trịnh Công Sơn, ta thấy ông đang đi trong thế giới tâm hồn ta. Ông đến và mở những ô cửa trong tâm hồn ta còn khép kín đâu đó. Bởi thế mà tôi từng nhiều lúc nghe âm nhạc của ông trong im lặng của tâm thức chứ không phải nghe từ một đĩa hát cụ thể. Ta nhìn thấy âm nhạc Trịnh Công Sơn trong những tiếng đạn pháo đêm đêm, trong một cơn mưa buổi chiều, trong một bầy chim đậu nơi nghĩa địa, trên một hè phố ta qua, nơi một tháp chuông nhà thờ, trong buổi ly biệt một người thân, trong một quán cà phê lặng lẽ, trên một con đường vắng bóng người…Nghĩa là, âm nhạc Trịnh Công Sơn ở trong mọi không gian và thời gian mà ta trú ngụ, ở trong nhiều cung bậc đời sống tinh thần của ta. Ông như người lấy những giai điệu trong tâm hồn của những con người cụ thể để đặt vào bản nhạc của mình.
Nói đến Trịnh Công Sơn thì người nghe nói đến Khánh Ly. Người ta thi thoảng bàn xem ai là người hát nhạc Trịnh hay nhất. Thú thực, tôi không nghĩ đến và bàn đến điều ấy. Mỗi ca sỹ hát nhạc Trịnh đều mang lại một điều gì đó cho vẻ đẹp của nhạc Trịnh. Nhưng Khánh Ly không nằm trong hệ so sánh ấy. Khánh Ly là người hát nhạc Trịnh không nằm trong sự phân loại. Khánh Ly là một câu chuyện khác ở ngoài mọi câu chuyện. Khánh Ly là số phận bay trong vẻ đẹp đường chân trời của âm nhạc Trịnh Công Sơn. Tôi từng nói: Nếu nhạc Trịnh là đường chân trời thì Khánh Ly là vầng mây bay trong đường chân trời ấy. Mà đường chân trời ấy là đường chân trời buổi hoàng hôn. Nó hiện ra lộng lẫy trong một vẻ buồn kỳ lạ. Nỗi buồn trong nhạc Trịnh qua giọng hát Khánh ly không phải nỗi buồn làm ta yếu đuối, chán nản… mà là nỗi buồn dựng lên vẻ đẹp tâm hồn ta.
Khánh Ly về hát ở Việt Nam khi chị đã gần 80 tuổi. Có người nói không muốn nghe chị hát ở tuổi này. Giọng hát của một người 80 tuổi đương nhiên không thể như hồi đôi mươi. Ai cũng thế. Nhưng sự xuất hiện của chị không phải sự xuất hiện của một hiện tại, một hiện thực và càng không phải là một sự kiện showbiz nếu ta nhìn thật sâu vào nghệ thuật và cuộc đời. Sự xuất hiện của chị là sự xuất hiện của một vẻ đẹp đã và đang vang lên trong ký ức ta. Cũng như tôi từng đi qua cái nơi tôi hẹn hò với người yêu đầu đời của mình. Người con gái không còn ở đó và đã trở thành một bà già. Nhưng sự đắm mê của cảm xúc và sự lộng lẫy của tình yêu vẫn ở đó. Tôi đi qua để được thấu hiểu một lần nữa và để được sống trong vẻ đẹp và tinh thần bất diệt của tình yêu đôi lứa mãi mãi.
- Nhà văn Nguyễn Quang Thiều | Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam
📷 Nikon D90
7 notes
·
View notes
Text
Bữa sáng hôm nay có canh bí đỏ em Ngọc phần từ hôm qua, thịt gà ướp sẵn bỏ lò và một quả chuối ăn vội.
Đêm mình gọi Elva, mình cần được giải toả. Bằng cách nào đó cuộc gọi kết thúc bằng một cuộc hẹn vào thứ Năm, khi Elva muốn thử hút thuốc và nói muốn thử cùng với mình. Làm em nhớ tới lần đầu tiên hút thuốc của mình, dưới chân cầu thang tầng năm nhà em, cũng là điếu Esse đầu tiên. Chuồn từng nói đừng hút thuốc một mình, khi nào muốn hút hãy để Chuồn biết. Vậy mà hơn một năm qua Chuồn đã bao lần để em đơn độc với từng bao thuốc cứ thế vơi đi.
Mình yêu nhau vào mùa hè, em cũng chết trước khi đông tới. Chắc bởi vậy nên những ngày này khi đông hè lẫn lộn, trong khoảnh khắc, em thấy mình nhớ Chuồn.
Em nhớ đêm ngồi ở The Old Fashion, Chuồn tỉ tê vào tai em những điều mà trái tim năm hai mươi mốt tuổi của Đậu piếc rung lên vì sung sướng. Điều này khiến em hốt hoảng, rằng sâu thẳm trong người, có phải em sẽ mãi mãi dành cho người này thứ tình yêu không nên có này không? XH không biết rằng mỗi lần hai đứa đùa về việc em và Chuồn gặp nhau thêm lần nữa để uống rượu, em cười mà lòng không khỏi nghĩ đến việc người này không bao giờ muốn gặp lại em nữa.
Có lẽ Chuồn nên thầm cảm ơn số phận đã đẩy em lên máy bay và đi thẳng một mạch sang phương trời khác để Hà Nội không còn dấu vết nào cho sự tồn tại của em. Em cũng muốn cảm ơn Chuồn, mười bốn tháng cuốn trôi hơn mười kí trên người, cả sự nghịch ngợm đáy mắt em cũng cứ thế mà tắt. Em trầm lắng, ấm áp, tinh khôn hơn mà cũng nặng nề, đau đớn, khó thở gấp bấy nhiêu lần. Có chăng ở kiếp trước, kiếp sau hay ở một nhánh không gian nào đó, em đang đứng cạnh tủ bánh, Chuồn đang đứng sau quầy bar chuẩn bị mở quán, nhìn em bằng tất cả sự dịu dàng cộng lại. Tất cả vẫn chỉ là không phải bây giờ, ngay lúc này.
Và thế rồi hết một khoảnh khắc.
Hai nghìn bốn trăm ba mươi ba là tổng số từ trong lá thư mình viết cho Quân ngày hôm qua. Một lá thư điện tử góp nhặt toàn bộ sự tỉnh táo của mình sau một rưỡi sáng, tất cả có khi chỉ để biến mất khỏi cuộc đời Quân.
Cuộc gọi hôm Chủ Nhật khiến mình nhận ra mình không thể cứu Quân, Quân càng không thể cứu mình nếu cứ tiếp tục như thế này. Cho dù hai đứa đã thống nhất trong tháng này mỗi ngày sẽ gửi cho nhau những thứ nhỏ nhặt đáng yêu. Mình gửi Quân xem đồ mình móc, Quân ghi lại điều Quân biết ơn trong ngày. Chưa đầy hai tuần của tháng Mười Một, mình quyết định ngưng đọng sự dễ thương ấy bằng cách nói Quân nghe về việc Quân đang chìm ra sao.
Quân thương mến, thật ra cũng như bao người đàn ông khác, cậu chẳng có gì để cho tớ mượn cả. Những người đàn ông đến chỉ có ý định lấy đi sự chân thành của tớ. Có chăng lần này tớ may mắn gặp được cậu, một người biết cách mĩ miều hoá những thứ bé nhỏ cậu cho đi.
3 notes
·
View notes
Text
"Tôi vẫn luôn tin rằng một số địa điểm là những thỏi nam châm và bạn bị hút về phía chúng nếu đang bước đi ở quanh đó. Và chuyện ấy xảy ra theo cách thức không thể nhận biết, thậm chí bạn còn chẳng ngờ tới. Chỉ cần một đường phố thoải dốc, một vỉa hè nắng lùa hoặc một vỉa hè ẩn trong râm mát. Hoặc giả một trận mưa rào. Và điều đó dẫn bạn tới đây, đúng cái điểm bạn phải đến."
(Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối)
2 notes
·
View notes
Text
Mấy ngày dậy sớm ra ngoài vội vã, nghe tiếng nắng đầu hè, chẳng giống bao ngày mỗi khi có ý định đi đâu đó. Tôi không make up cũng chẳng tô son, cũng chẳng đeo khẩu trang nữa. Mặc một bộ đồ bình thường vào một quán nhỏ, tôi gọi một chiếc bánh mỳ que phô mai cùng một chiếc bánh su kem vị chanh dây nhỏ xinh. Tôi quay mặt ra phố nhìn dòng người hối hả lướt qua. Chẳng ái ngại hay dè chừng gì cả, tôi tr��n mắt ngước nhìn bất kì ai đi qua vô tình nhìn vào mình. Hôm nay mặt mộc nhợt nhạt nhưng tâm trạng vẫn như mọi ngày, không ngại gặp bất cứ ai cả. Cũng có chút mệt không buồn làm gì, nhưng thấy bản thân cũng không tệ. Vì đây cũng là tôi, hay khi tôi trông khác hơn thế này thì vẫn sẽ là tôi thôi. Tôi vẫn có thể thấy một bộ lọc khác trông tôi xinh đẹp hơn. Nhưng biết làm sao được, có lúc thì vẫn muốn lười biếng một chút, có lúc thì muốn đơn giản một chút, hoặc là hôm nay nắng quá không muốn đem gương mặt nặng make up cả ngày, buổi tối lại phải dùng mask, BHA, retinol hoài cũng lười nữa. Trưa về ngang qua thang máy, nhìn lại mặt mình trong gương một lần nữa. Môi trắng nhợt nhạt, tóc có hơi rối. Ừ thì là tôi đấy, vốn dĩ ở nhà lúc nào tôi cũng thế này, cũng không có gì là ngạc nhiên cả, có đôi lúc phải hài lòng và tự tin một cách bình thường hơn cho dễ thở.
Tieutruong
11 notes
·
View notes
Text
Ăn mì lạnh vào thời tiết này thật sự quá đã.
Hôm qua, lần đầu tiên tôi nấu mì lạnh,thật sự là mình thấy vị cũng giống tới 70% khi tôi ăn ở quán mà cô chủ tiệm là người Hàn Quốc. Trước tôi hay đến quán cô ăn lắm, tôi hay gọi cô là cô Kim. Quán cô không lớn, nằm trong một con ngõ nhỏ, không mấy người qua lại ở cạnh một dòng sông. Tôi tình cờ biết đến quán là khi tôi đi lang thang vào một buổi chiều tháng 7.
Nước dùng từ thịt bò, củ cải, lê thật sự rất ngon. Nước dùng ngọt, thanh mát còn được ướp lạnh ăn vào mùa hè đúng là chuẩn bài luôn á.
Quá đã.
Ảnh này là chụp khi tôi ăn ở quán của cô Kim.
2 notes
·
View notes
Text
Mình đọc xong quyển "Cây cam ngọt của tôi" từ 2 hôm trước, mà đến tối nay nó ngấm vào trong mình đến độ buồn quá không đi ngủ được, mà cũng không biết kể cho ai nên lại leo lên đây vậy.
"Tôi bị trừng phạt bằng cách phải tiếp tục sống." - Câu này làm mình nhớ đến một đoạn mình hay gặp trên mạng: "Có những đứa trẻ trong quá trình trưởng thành, linh hồn luôn muốn nhảy xuống những cây cầu. Chỉ là cơ thể kiên trì ở lại, tê tê dại dại trở thành người lớn."
Nếu hỏi một chuyện đáng nhớ nhất mình đã làm trong 3 năm nay, hoặc có thể là cả đời này, thì là mình đã đi cạo đầu.
Mình đã viết đoạn này khi Thúy Quỳnh còn sống:
"Bạn gửi em xem ảnh bạn, bảo là đặc ân khi giúp bạn điểm danh dùm. Trong ảnh bạn trùm chiếc nón len.
Có lần bạn gửi cho em xem clip một ngày ở khu cách ly của bạn. Em bảo cả clip mày chỉ ngồi h���t tóc, rồi vuốt tóc, chứ có gì khác đâu. Bạn nói bạn yêu mái tóc của bạn nhất.
Vậy mà giờ bạn phải cạo đầu.
Bạn kể với em, cười hớn hở. Tao đi cạo đầu tao khóc. Ông cạo đầu tao thấy thương quá nên tặng cho cái đồ buộc tóc. Em phì cười. Nghe câu chuyện lãng xẹt. Đồ buộc tóc để buộc bộ tóc giả bạn mua, chứ người ta đâu có vô duyên dữ vậy.
Bạn hay vậy lắm. Bạn kể chuyện nhẹ tênh. Y tá đâm cái ống dô bụng tao nè, xong treo cái bọc lủng lẳng. Chừng nào dịch ra nhiều quá, tao khó thở thì tao xả bớt dịch ra. Hay chuyện người ta đem một khúc ruột bạn ra ngoài, để hong gió cho nó lành, rồi đem cất dô lại.
Bạn hứa hẹn nhiều điều. Chừng nào tao hết bệnh tao dắt mày đi Halidao. Em kêu bạn sang ghê. Cái chỗ gì mắc thấy mồ. Bình thường em với bạn chỉ đi lòng vòng mấy quán sinh tố, trà chanh vỉa hè. Có hôm ăn trúng chỗ bán tô bún bò chút éc năm mươi ngàn mà tiếc đứt ruột.
Bác sĩ nói bệnh của bạn không mổ được nữa. Chỉ có hóa trị cầm cự. Cùng lắm là một, hai năm.
Ngày bạn biết tin, em hỏi bạn giờ tính sao. Bạn nói giành thời gian cho gia đình thôi, chứ sao. Em nói ừa, làm điều mình thích, yêu người mình yêu đi. Bạn nói, ai mà yêu người sắp chết.
Những hôm sau đó bạn vẫn nói cười. Bạn trêu hết người này đến người kia. Bọn em tránh nhắc chuyện nghiêm túc, toàn nói cà rỡn cà rỡn. Lúc gọi điện, bạn hớn hở kể chuyện bạn cày phim, bạn ngủ một ngày mười mấy tiếng, mẹ bạn cho bạn ăn mỏi cái miệng hay tóc giả làm bạn vướng víu ghê.
Bạn không kể đến lúc bạn khóc, những lần dây dợ nối đầy người bạn, những lần tay bạn tím tái từng mảng vì những vết kim, những lần bạn nôn thốc nôn tháo sau hóa trị. Chưa từng.
Những ngày này, em hay vẩn vơ nghĩ, hay là mình cũng cạo đầu."
Một thời gian sau, mình ra tiệm bảo người ta cạo trọc cho mình thật. Lúc đấy mình chỉ có suy nghĩ, thà là mình hối hận vì đã cạo đầu, còn hơn là để mình hối hận vì đã không cạo đầu.
Mình gọi khoe với bạn, tao mới sắm cái đầu đôi với mày nè.
Ngày tiễn bạn, cả mẹ và hai em gái của bạn đều khóc đến ngất đi. Những ngày sau đó, vào dịp Tết bọn mình đến thăm, ba mẹ bạn mở clip bạn hát 1 bài hát tiếng Anh nào đó, hỏi bọn mình có thể hát lại cho cô chú nghe không.
"Tôi bị trừng phạt bằng cách phải tiếp tục sống."
Mọi người phải sống mà không có bạn.
06.08.2024
2 notes
·
View notes
Text
Có một hôm cuối tuần, ngủ đến 10h45 mới dậy, tiếng mẹ gọi ở dưới nhà xuống nấu cơm trưa khiến mình bất giác nghĩ về một mùa hè năm nào đó, khi mình vẫn còn trẻ, nghỉ hè không cần đến trường, thích ngủ đến khi nào thì ngủ, ăn trưa xong lại lên giường ngủ tiếp, chiều lại chuẩn bị cơm chiều, đến tối sẽ rủ các bạn tụ tập ở ngoài quán uống nước chuyện trò. Ngày nào cũng kể cho nhau mà không hết chuyện. Ngay cả khi không kịp xem ánh bình minh buổi sáng, nhưng chúng mình có dư thời gian để ngắm ánh sao trời.
Lạc Yến
53 notes
·
View notes
Text
Bóng Già - Part2 Quang nhớ về hồi còn đại học Bách Khoa, hắn quen anh Minh. Tưởng như là tình yêu bền lâu lắm đấy, Quang thì đẹp, Minh thì học giỏi, buồi to. Ngay cả đến khi anh lấy vợ, hắn vẫn công khai qua nhà vợ chồng anh ăn cơm xong ngủ lại. Lúc vợ anh bế con ngủ ở phòng bên, thì con cặc anh đang cắm sâu vào lỗ đít hắn, cực khoái, thề thốt, yêu đương, giấu giếm, nhưng cuồng nhiệt. Cái cảm giác làm tình với người mình thích, nó cực khoái đến độ tự xuất chẳng cần dung tay Hắn nhớ cặc anh Minh cong, địt hắn lần nào là hắn vãi đái lần ấy. ***** Một dòng nước khai khúm đặc sệt tràn đầy vào miệng và mặt Quang làm cho hắn chợt tỉnh khỏi hồi tưởng. Thì ra thằng Long đang đái thẳng lên mặt hắn. Quang chưa kịp định hình, thì lỗ lồn của hắn bỗng bị bàn tay thằng oắt con kia thọc vào. Quang với lấy cái quần lót trên sàn lau nước đái khai rình của Long, bất chợt nhìn thấy thằng Long đang đút cả tay và buồi nó vào lồn mình mà sục trong khi mắt nó vẫn đang mải mê xem phim, dường như Quang chỉ đơn giản là một cái sextoy bằng thịt già nua. Sục một lúc lâu, cãi lỗ đít của Quang giờ rộng bầy nhầy nhễu nhão đến không thể tưởng tượng nổi và tê rần sưng húp, thằng bé hét lên và bắn đầy tinh vào trong lồn hắn. Sau đó nó vỗ vỗ mông quang và nói “ Xong rồi, phắn!” ***** Quang chả biết mình nghiện từ lúc nào, hoặc giả là hắn không muốn nhớ lại. Hắn chỉ nhớ hắn của ngày trẻ, đẹp trai phong độ. Hắn chỉ nhớ bây giờ hắn còn không dám nhìn mặt của mình trong gương. Hắn chỉ nhớ body của hắn căng mọng bóng loáng, mái tóc dày mượt bồng bềnh đa tình ngày ấy giờ đổi lại là một than ảnh gầy trơ xương, nhăn nhó với cái đầu trọc lốc, hai núm vú và cu, mép lồn đeo đủ các loại khuyên, móc. Hắn chỉ nhớ đôi mắt ngọt ngào ngày ấy giờ chỉ còn bóng tối đen đặc. Nhăn nheo. Quang trở về nhàvới cái lồn trống rỗng, con tim trống rỗng. Cơ thể hôi nồng mùi nước đái thằng Long còn vương lại, Long đuổi hắn về ngay trong đêm ngay khi nó xuất tinh xong còn không cho Quang tắm ở nhà nó. Vì đã chích thuốc, hắn nứng điên dại. Lỗ đít thì hắn nhanh chóng được lấp đầy bởi con plug siêu to, lỗ lồn của hắn giờ đây nó bị biến dị đến kì lạ, nhìn nó không phải của con người nữa vậy. Hắn nhiều khi có cảm giác, hắn đút vừa quả dưa hấu vào đó được ấy. Quang nhìn lỗ đít há hoác kì dị trong gương, hắn khóc. Rồi cười. Hắn cứ ngỡ mình mãi trẻ đẹp, mãi được săn đón nồng nhiệt bởi các chàng trai lịch lãm. Hắn mải mê bước đi thật nhanh trên con đường tình ái, hắn muốn vượt qua bình minh. Nhưng hắn lại đi xa quá, hắn đi qua bình minh, hắn mê muội, đi mãi đến ban đêm mới dừng lại, nhưng hắn muôn vạn lần không ngờ rằng hẵn vĩnh viễn sẽ bị bóng tối giam cầm. Cắm thêm hai ống Fentanyl, Quang chậm rãi ngắm mình trong gương, rồi mạnh dạn lần vào cái vein cuối cùng trên cánh tay trái. Chậm rãi bóp nhẹ xi lanh. Hắn thở ra, mỉm cười trong khi đôi mắt vẫn còn ngấn lệ. ***** Ánh sáng nhiều quá, đầu óc hắn lại tràn ngập gió mát của những ngày đầu hè, mùi đậu rán tẩm hành ở quán Bia trên phố Tràng Tiền mỗi chiều hẹn hò cùng anh Minh. Thấy hàng me xanh, thấy tháp Rùa, thấy những đêm trăng tròn mát mẻ của mùa thu Hà Nội. Mùi cốm Vòng của mấy con ả hàng rong, mùi lá mùi già mẹ nấu. Mùi sả rẻ tiền trong phòng xông hơi chật chội xen lẫn mùi buồi và nước bọt ngai ngái. Hắn thấy nhẹ bẫng đi. ***** Quang vô cảm nhìn cái xác chính mình dười sàn nhà tắm. Hắn vẫn nằm dang háng ra, lồn vẫn lấp đầy bởi con plug cao su đầy chặt. Bên trong lồn, chắc hẳn vẫn còn đống tinh trùng và nước đái của thằng ranh con Long kia. Trên tay phải, hắn vẫn còn đang cầm bơm xi lanh lẫn chút máu. Khuôn mặt già nua, nhăn nheo tối sầm nở một nụ cười. Hai mắt lồi lên, trợn trắng dã.
3 notes
·
View notes
Text
LÀ EM CỦA THÌ HIỆN TẠI ĐƠN
Em của ngày hôm qua đã chịu nhiều thương tổn, sụp đổ niềm tin trong tình yêu và cuộc sống.
Em của hiện tại, thà chọn sống đơn giản, không vội chìa tay nắm lấy một người mà không chắc đoạn tình cảm ấy đi về đâu.
Gọi em hèn nhát sợ hãi đều được, vì em sẽ sống em của thì hiện tại đơn. Không nghĩ lại những tổn thương của quá khứ, không hứa hẹn những điều xa xôi của tương lai.
Là em của thì hiện tại đơn, đơn giản, vĩnh viễn, luôn luôn cho hiện tại.
Là em vui vẻ tự lội xe dưới mưa trên con đường ngập nước
Là em hẹn hò gặp gỡ với vài người, uống vài ly rượu trong bar, bóp lon bia sau khi nốc hết ở quán bia vỉa hè hay nhấm nháp ly trà sữa thơm lừng nơi cổ họng. Ngày mai thứ dậy không cần phải nhớ họ.
Là em tự bê bình nước 20 lít lên lầu khi mà có thể nhờ các chàng trai xung quanh.
Là em tự lôi cái xe máy nằm trong góc xa, qua một rừng xe máy bên ngoài, chẳng cần phải nhờ đến bác bảo vệ.
Là em thức giấc ở một nơi xa mà mình yêu thích mà không cần phải nghĩ sẽ đi cùng ai.
Em từ chối những giúp đỡ em lúc hiện tại, em từ chối sự quan tâm của các chàng trai. Bảo em không dịu dàng, bảo em mạnh mẽ như đàn ông. Là em luôn luôn kiên định như thế, là em của thì hiện tại đơn.
Quan tâm, bất kỳ người con gái nào cũng muốn nhận lấy, không chỉ riêng em. Nhưng hiện tại, em chắc chắn mạnh mẽ.
Tất cả yếu đuối, tất cả niềm tin, tất cả dịu dàng em sẽ vỡ òa trước mặt họ, khi gặp được người làm em tin tưởng.
Còn bây giờ,
là em của thì hiện tại đơn.
-thích a tèo.
25 notes
·
View notes
Link
#ĐịađiểmlưutrútrênđảoIbiza#GiớithiệusơlượcvềđịađiểmdulịchIbiza#Gợiýlịchtrình3ngày2đêmởIbizavàcácđiểmthamquantrênđảo#Ibizacógìmàlạithuhútkháchdulịchnhiềunhưvậy#Kinhnghiệmdulịchibiza#KinhnghiệmthuêxeởIbiza#PhươngtiệndichuyểnkhidulịchIbiza#ThờiđiểmlýtưởngnhấtđểđidulịchIbiza:Kinhnghiệmdulịchibiza#Top6địađiểmdulịchởIbizacựcnổitiếngvàhấpdẫnkhôngthểbỏqua
2 notes
·
View notes