#Giữ gìn tình cảm
Explore tagged Tumblr posts
Text
Những mẫu người nên trân trọng - Sư cô Suối Thông lược dịch
Những mẫu người này, nếu có duyên được gặp trong đời, mong bạn khéo léo giữ gìn! Người thường chủ động chi tiền. Không phải vì giàu có, mà bởi họ quan trọng tình nghĩa hơn tiền bạc. Continue reading Những mẫu người nên trân trọng – Sư cô Suối Thông lược dịch
0 notes
Text
Tình yêu từ đâu mà ra?
Hồi trước, gia đình nào cũng có một album ảnh. Người ta chuyển nhà sẽ đi tìm cuốn album mang theo, người ta nhớ nhớ quên quên nhưng hỏi cuốn album ở đâu vẫn nhớ. Bây giờ bao nhiêu ảnh trong điện thoại cả rồi. 512GB thôi đã chứa được cả một thời tuổi trẻ.
Nhà mình cũng có một cuốn alum như thế, số ảnh này Mẹ mình đã cẩn trọng giữ gìn trong ngần ấy năm. Một thời gian sau khi Ba mất, có lần Mẹ đã ngồi ở đó lần giở từng tấm. Trầm ngâm.
Chỉ có Mẹ mới hiểu rõ nhất cuối cùng thì bản thân sẽ nhớ và quên những gì.
Suốt một đời dài Mẹ cứ hoạnh hoẹ Ba về cái cô nào đó ở Sài Gòn mà có lẽ ký ức của Ba về cô ấy đã dừng lại vào cái ngày họ rời tay nhau. Hơn 20 mươi năm đầu ấp tay gối, Ba có vô vàn lỗi sai khác nhau nhưng có một điều là chưa bao giờ Mẹ bắt được Ba lén phén với ai. Sự chung thuỷ của một người đàn ông nếu có, chỉ là như vậy thôi.
Những lần uống say Ba cứ ngâm mãi cái câu thơ trong bài Hai sắc hoa Tigôn của TTKH: “…Mà từng thu chết, từng thu chết / Vẫn giấu trong tim bóng một người”. Cái bài thơ nó dài đằng đẵng mà cả đời Ba chỉ ngâm đúng có 2 câu... bảo sao Mẹ chẳng dỗi hờn.
Nhưng có lẽ vậy, mùa thu mà Ba yêu nhất là cái mùa thu chết ấy.
Ba lấy Mẹ ở cái tuổi muộn màng như vậy một phần là vì ông Nội tìm mãi mới ra một người con gái ăn học đàng hoàng và hai bên gia đình môn đăng hộ đối. Ông là nhà Nho, 15 năm học chữ Nho để đọc sách, bốc thuốc Bắc chữa bệnh cho dân. Ông có những nguyên tắc của riêng mình trong cuộc sống, vì thế tiêu chuẩn chọn vợ cho người con trai lớn mà ông kỳ vọng nhất cũng khắt khe hơn. Mình đã luôn biết ông Nội không phải người hẹp hòi khắc nghiệt. Cái cách mà một người đầy nguyên tắc nhưng thấy đứa cháu gái của mình đi ra, đi vô bốc táo đỏ trong kệ tủ thuốc ra ăn vụng và không la rầy một tiếng, đến khi hủ táo vơi dần, ông từ tốn chẳng nói năng gì mà lấy cái hủ ra, đổ đầy táo vào và đặt lại chỗ cũ (cho mình lấy tiếp) khiến mình tin rằng, ông vốn là người có chút ấm áp.
Mình đã luôn hiểu, tư duy môn đăng hộ đối của ông nếu có sai thì nó cũng chỉ là hệ luỵ của thời đại. Chỉ là mãi sau này mình mới hiểu, có thể ông nhìn được điều gì đó mà người khác thì không. Tình yêu có thể không đến từ những rung cảm vô điều kiện mà nó có thể đến từ nhiều lý do, dù rằng cuối cùng đều sẽ dẫn về sự nóng bỏng trong cõi lòng.
Hơn 20 năm Ba Mẹ mình sống với nhau, một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng được duy trì bằng sự tôn trọng và những niềm thương kín đáo vô cùng. Mẹ tôn trọng Ba vì Ba uyên bác và rộng lượng, Ba tôn trọng Mẹ vì Mẹ đằm thắm, hiểu lẽ phải và vất vả nhiều. Những năm ấy cũng có vô vàn những lần cãi vả đau điếng lòng nhau nhưng với mình, tất cả đều là một phần cuộc sống. Và mình chọn nhớ, nhưng không nhắc.
Tình yêu đã ở đó nhưng theo một cách khác. Ba sẽ nhường Mẹ xem kênh truyền hình có cải lương mà Mẹ thích dù Ba đã biết kênh nào đang chiếu bóng đá, Ba ngồi đọc báo cả đêm để canh mẹ ở bệnh viện hồi mẹ phỏng ở tay, Ba luôn ra ngoài hút thuốc chỉ vì có lần Mẹ bảo khói thuốc gây ngột ngạt cho cả nhà. Cái lần đám tang ông Ngoại, Ba hỏi Mẹ điều gì đó và giữa những buốt nhức tâm can của chính mình, Mẹ cáu bẵng quát lên, tiếng quát vang ra trong không gian rộng lớn và yên ắng. Ba chỉ từ tốn: “đừng lớn tiếng thế em”.
Còn Mẹ, miệng chẳng bao giờ nói lời thương vậy mà mỗi mùa hè khi bệnh suyễn của Ba khiến Ba ho nhiều hơn, Mẹ nhặt hoa sứ ở trường về phơi khô, ngày nào cũng nấu nước để ở đầu nằm cho Ba: “uống đi để nó nguội”.
Mình đã 26 tuổi rồi. Tình yêu luôn là một phần trong người mình nhưng nhân tình thì vẫn cứ vời xa, vì mình không sẵn sàng cho những điều mình không chắc chắn. Và hơn hết, tình yêu thì quan trọng đấy nhưng mỗi giai đoạn trong đời sẽ có những điều khác hiển hiện và quan trọng không kém. Nhân duyên là một thứ có hạn kỳ nhưng tuần hoàn, những gì ta thả bay đều sẽ đậu về theo một cách khác vào một thời điểm chính xác hơn, tình yêu là một loại nhân duyên như thế mà.
Mình nhớ lần đầu tiên mình đi qua chỗ anh ngồi, cái cách anh chống tay lên càm suy tư làm mình thấy quen vãi. Gần 3 năm rồi sau khi Ba mất, mình mới thấy lại bộ dạng suy tư của một người (đàn ông). Sự phải lòng của mình nảy mầm chỉ từ một điều vô cùng nhỏ nhặt như thế và nó được duy trì qua ngày tháng chỉ bằng những nhỏ nhẹ, hiền lành cũng y chang.
Chỉ khác là Ba yêu mình cả đến khi về bên kia thế giới, mình yêu Ba cả khi Ba chỉ còn là sương khói, còn anh và mình — ngang qua nhau ở đoạn này mà thôi.
Tình yêu là tình yêu mà tình yêu cũng chỉ là tình yêu thôi. Ta giữ lấy nó để ta sống cho mình, tất cả những hồi ức và nhớ thương bất tận chỉ nên là của một mình mình thôi. Nó sẽ được nói ra một cách có nghĩa, khi nhớ thương là hai chiều.
— AN TRƯƠNG
95 notes
·
View notes
Text
So với rung động, thì nhiều cô gái muốn được an tâm hơn
Cảm giác an toàn của mọi cô gái là sự quan tâm chăm sóc từ trái tim của bạn, không phải những lời nói hoa mĩ, chẳng phải những lời thề non hẹn biển, nó là sự kiên định vững chắc mà cô ấy cảm nhận được trong cuộc sống bình thường từ từng chút từng chút hành động của bạn.
Cảm giác an toàn không phải là thứ có thể mất đi trong thoáng chốc, mà nó là một trạng thái bình bình thường thường và tồn tại rất lâu.
Tôi luôn cảm thấy rằng, khiến một cô gái an tâm còn khó hơn rất nhiều việc làm cho cô ấy kinh ngạc vui mừng hay cảm động. Bởi vì dù tình cảm giữa hai người có nồng nàn đến đâu, những sắp xếp của bạn dù rực rỡ thế nào, những cuộc gặp gỡ của bạn có kỳ diệu ra sao, thì nó cũng chẳng qua chỉ là thứ để nhìn lại. Và điều khiến cho cô ấy an tâm, chính là sức mạnh làm lan tỏa trái tim một cách lặng lẽ. Những lúc như thế, bạn đang giúp cô ấy tìm lại chính mình.
Có rất nhiều người nói muốn tìm một người đem lại cảm giác an toàn cho họ để yêu đương. Cái gọi là cảm giác an toàn trong tình yêu nói chung chính là có thể cảm nhận chân thực sự quan tâm không chút giả tạo từ đối phương, và thấy rõ được những hành động cũng như lời nói của đối phương nhằm biểu đạt ý muốn có một mối quan hệ lâu dài.
Cô ấy không cần bạn phải cho biết toàn bộ mật khẩu, ngay cả khi không biết mật khẩu của bạn, cô ấy cũng có thể khẳng định được bạn sẽ không phạm sai lầm. Cảm giác an toàn không phải là bạn ôm cô ấy khi cãi nhau, mà là ngay cả khi hai người chiến tranh lạnh, cô ấy cũng biết bạn nhất định sẽ không buông tay. Cảm giác an toàn chính là cô ấy tình nguyện tin tưởng bạn, trao cho bạn lòng tin trong khi bạn có thể không chút tậm tâm giữ gìn.
Cảm giác an toàn ngoài việc cảm nhận từ người khác, thì hầu hết chúng nên được phát triển từ chính bản thân, hi vọng, mỗi một cô gái đều có thể đem đến cảm giác an toàn cho mình trước tiên, có thể thích ứng với những thay đổi liên tục, học được cách sống tốt, sau đó gặp được một chàng trai đối xử với bạn như một đứa trẻ. Anh ấy sẽ khoan dung cho những lỗi lầm bé nhỏ của bạn, quan tâm và chăm sóc bạn, xuất hiện ngay khi bạn cần. Khi đó, anh ấy có thể xoa dịu những cảm xúc tiêu cực thỉnh thoảng xuất hiện trong bạn, anh ấy có thể ôm bạn ngủ, là gối đầu của bạn, và cũng để bạn biết rằng bạn luôn luôn nằm trong những dự định tương lai của anh ấy.
Weibo | Lạc Yến dịch
#trích dẫn#trích dẫn hay#cuộc sống#hạnh phúc#tình yêu#weibo dịch#câu nói hay#weibo#bình yên cùng yến#lạc yến
140 notes
·
View notes
Text
CẢM ƠN
Mọi việc đều có nguyên do
Cho ta bài học để ta trưởng thành
Hiểu ra tư tưởng thông hanh
Cảm ơn tất cả, yên lành trong ta.
Cảm ơn nghèo đói hôm qua
Nhắc ta no ấm, món quà hôm nay
Cảm ơn lầm lỗi trước ngày
Để ta ân hận sửa ngay kịp thời.
Cảm ơn biến cố trên đời
Nhắc ta trân quý khoảng trời bình yên
Cảm ơn những lúc muộn phiền
Nhắc ta trân trọng niềm vui từng giờ.
Cảm ơn bạc bẽo, thờ ơ
Nhắc ta học được chữ ngờ, đắng cay
Cảm ơn gian dối, đổi thay
Nhắc ta quý trọng thẳng ngay, chân tình.
Cảm ơn lúc ốm kiệt mình
Nhắc ta sức khỏe giữ gìn trước nha
Cảm ơn thất bại hôm qua
Cho ta bài học sâu xa cuộc đời...
Cảm ơn mọi việc trên đời
Giúp ta khôn lớn, giúp ta trưởng thành!
Trần Thị Tươi.
9 notes
·
View notes
Text
Năm mới vui vẻ!
Tôi rất hi vọng em tìm được một người thực sự thương mình.
Một người vì muốn nhìn thấy nụ cười của em mà tìm đủ mọi cách để em vui, dù là nhọc công chuẩn bị một món quà nhỏ hay đưa em đến những nơi mà em thích, cùng em làm những điều em muốn, chứ không phải cho em những thứ vật chất hào nhoáng bên ngoài và nghĩ chỉ cần như vậy là đủ để mua được tình yêu của em. Thứ gì mua được bằng tiền thì ngày nào đó cũng sẽ được bán đi để thay bằng thứ khác mới đẹp hơn.
Một người tôn trọng mọi quyết định của em, và không bao giờ bắt em phải chọn lựa giữa anh ta và bất cứ điều gì mà em yêu quý, vì khi ấy em chọn phải bỏ đi điều gì, người tổn thương nhất vẫn là em. Người ấy đủ tin tưởng để cho em được tự do bay đến nơi nào mình muốn, đủ kiên nhẫn để tìm em về nếu như em chẳng may có lạc lối, và đủ bao dung để che chở, bảo vệ cho em dù cho bất cứ sóng gió nào xảy đến trong đời.
Một người có thể không làm mọi thứ vì em, nhưng dù cho có quyết định điều gì cũng nghĩ tới cảm xúc của em. Chỉ có ai đó sợ làm em tổn thương, sợ em rơi nước mắt thì mới biết trân trọng và cùng em gìn giữ một tình yêu bền lâu.
Một người có thể không dành tất cả thời gian cho em, nhưng tất cả quãng thời gian anh ta ở bên em là thật lòng thật dạ, trọn vẹn chỉ nghĩ về em. Không ai nói trước được rằng họ sẽ bên nhau bao lâu, thôi thì chỉ dám mong dù thời gian ngắn hay dài, thì hạnh phúc em hưởng cũng là hạnh phúc viên mãn.
Gặp được một người khiến mình rung động đã khó, gặp được một người đáp trả lại cho mình thứ tình cảm tương xứng lại càng khó hơn, và gặp được một người thương mình trước sau không thay đổi - nghe thì đơn giản, nhưng đó lại là điều khó nhất.
Năm mới, chúc em tìm được người thương em.
#DuPhong
188 notes
·
View notes
Text
Một ngày cuối tháng 6
Bây giờ là 23.19 phút. Mình lại ko thể ngủ được, vì ngay giây phút anh bước ra khỏi cữa là mình đã hối hận. Hối hận vì mình dỗi hờn, ko chở anh ra quán.
Cuộc sống bấy lâu của mình, có vẻ rất hạnh phúc, nhưng mình biết, đâu đó, những khoảng trống, giữa mình và anh, mãi mãi ko thể lấp đầy.
Chỉ là. ..cố gắng xây dựng, và gìn giữ. Mình biết mình thương anh nhiều đến mức nào, nhiều đến mức 1 lời nói, 1 cái nhìn, cũng khiến mình suy sụp. Mình biết chứ. Thời gian, rồi trách nhiệm, cơm áo gạo tiền, anh đã cố gắng mọi thứ cho mình, cho các con. Nhưng đâu đó... Trong ngôi nhà của mình, mình cảm thấy bơ vơ, cô độc, anh ko hề nhận ra, mình cũng là 1 cô gái, cần 1 cái ôm, 1 lời hỏi han. Anh quên đi rằng mình khi chưa từng là vợ, mình đã thích làm gì, cần những gì. Tình yêu của mình. Ở đâu? Và của anh ở đâu?
Từ lúc nào đó, bản thân mình cũng quên mất rằng mình nên nói với anh nhiều hơn thứ mình muốn, trái tim như chai sạn, mình muốn anh phải đau , phải biết nếu mình mạnh mẽ như thế này là vì ai?
Cuộc sống của mình, như xoay quanh 1 thứ duy nhất đó là gia đình, là con cái và là anh. Hỏi sao mình còn thời gian để nghĩ về những thứ khác. Nhưng còn anh, công việc và có chăng niềm vui nào đó ko phải với mình.
Tủi thân lắm. Em tủi lắm anh biết ko. Anh nói em ko hiểu cho anh, phải em ko hiểu, từ lâu lắm rồi, em ko hiểu, những thứ tình cảm, chăm sóc quan tâm em dành cho anh, anh xem đó là lẽ đương nhiên mà 1 ng vợ làm cho chồng mình, và ngược lại, những gì em nhận dc là sự phớt lờ, thờ ơ, chê bai, cười cợt. Em đã cô gắng , gd em cũng cố gắng. Nhưng với những mong muốn của anh, có lẽ nó khác xa nhau quá. Và nó ko phù hợp, nên em mãi là 1 người vợ khờ, đứng sau lưng anh. Mọi thứ khác ngoài kia, có lẽ giỏi và tốt hơn em, hơn gd em phải ko anh.
Nói ra nhiều thì sẽ buồn nhiều. Nên lâu rồi em chẳng nói gì cả. Em vì con mà vui, nhìn con mà cố gắng quên đi những điều làm em buồn, những điều làm em tổn thương. Vậy đó. Trái tim giờ nó cũng nhẹ nhàng lắm, bởi vì mọi thứ nó đã quen.
9 notes
·
View notes
Text
Vì sao bạn luôn cảm thấy cô đơn?
Có phải bạn không thích ở một mình là vì cảm giác cô đơn cứ hiện hữu khiến bạn cảm thấy rất buồn?
Đó là cảm giác mình rất lẻ loi và đơn độc, cảm giác không ai hiểu mình, và bạn không chịu được cái cảm giác tách biệt với mọi người như thế?
Vậy nên bạn thích gặp gỡ bạn bè, đi chơi loanh quanh với ai đó, đi cà phê tâm sự với một người bạn thân. Vì cảm giác được ở gần ai đó khiến bạn cảm thấy mình được chia sẻ, được lăng nghe và được hiểu.
Chính là nó: là cảm giác được chia sẻ, được lắng nghe và được hiểu.
Có nhiều mối quan hệ mà chúng ta có được xây dựng bởi cảm giác này. Nhiều người không thực sự yêu thương nhau, quý mến nhau mà họ chỉ trở thành bạn bè, người yêu chỉ vì đối phương mang đến cho mình cảm giác được quan tâm, chăm sóc.
Nhưng nếu sự quan tâm, chăm sóc này không đến từ tình yêu thương sẵn có bên trong mình, vậy thì chúng đến từ đâu, bạn có biết không?
Chính là cảm giác cô đơn không có ai bên mình, và mình mong muốn có ai đó để chia sẻ, lắng nghe và bầu bạn.
Khi hành động kết bạn với một người, ghép đôi với một người xuất phát từ cảm giác cô đơn, cả hai khi đến với nhau dù là ở dạng tình bạn hay tình yêu thì trước sau gì cũng không ổn đâu. Vì cả hai đến với nhau trong sự thiếu thốn, không phải đến từ sự đủ đầy muốn san sẻ.
Khi bạn đến với nhau vì sự thiếu thốn, bạn sẽ luôn đòi hỏi sự quan tâm, lắng nghe từ người kia. Nhưng đâu phải lúc nào chúng ta cũng đủ năng lượng để luôn quan tâm người khác. Có ngày vui thì cũng có ngày buồn. Nếu đối phương không thể quan tâm, lắng nghe bạn vào lúc bạn đang muốn chia sẻ, có phải là cảm giác cô đơn sẽ đạt đến cái đỉnh và bạn sẽ cảm thấy bản thân bị bỏ rơi không?
Còn khi bạn đến với nhau vì sự yêu thương đủ đầy sẵn có, bạn mới có khả năng san sẻ, quan tâm và lắng nghe nhau thực sự. Dù là ngày vui nay ngày buồn, bạn đều biết cách chia sẻ dù tâm trạng có thể đang chạm đáy. Bạn sẽ biết cách giữ gìn năng lượng của mình, biết cách nói ra cái khó khăn hiện tại và người kia sẽ thông cảm và đợi bạn. Nếu một trong hai không thể quan tâm, lắng nghe nhau, cả hai sẽ hiểu thêm về cảm giác cô đơn của mình chứ không phải là bị gục ngã bởi sự cô đơn nữa.
Đó là sự khác nhau của việc yêu thương vì muốn yêu thương và yêu thương vì muốn không cô đơn nữa.
Dù bạn đi đâu, làm gì, yêu ai, bạn vẫn sẽ mang theo sự cô đơn ở bên trong mình. Sự cô đơn đó không phải là vật cản đường khiến bạn không thể yêu thương ai, mà nó đang dạy bạn cách tự yêu thương chính mình. Cô đơn sẽ dạy bạn cách ở một mình sao cho thoải mái, theo cách bạn được toàn quyền lựa chọn.
Vậy nên, nếu bạn cô đơn và muốn được yêu thương, đừng chạy trốn chính mình để tìm ai đó khác nữa.
Việc bạn cần làm là ở yên một chỗ, gõ cửa lên trái tim của mình và hỏi thăm xem “cô đơn ơi, tôi có thể làm gì để quan tâm, để chia sẻ và thấu hiểu bạn đây?”
Và mình cam đoan, khi bạn làm điều này để hiểu về nỗi cô đơn của chính mình, bạn bắt đầu được lấp đầy bởi một thứ mà không ai dạy bạn: tình yêu thương thuần khiết dành cho chính mình.
Chúc bạn hiểu được cô đơn và khai phá được sức mạnh khi ở một mình.
✍️ mình là Kem - người cùng bạn đi qua cảm xúc khó
9 notes
·
View notes
Text
Tình cảm là của riêng mình, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Cũng sẽ không vì nỗ lực mà thay đổi, nếu có thể thì chỉ là tranh thủ tạo ấn tượng tốt gây thiện cảm hơn, nhưng cũng không thể cưỡng cầu.
Cho dù là thích cũng không phải nhất định phải ở bên nhau. Thích hợp giữ gìn khoảng cách, có lẽ đôi bên sẽ cho nhau sự dễ chịu một chút.
28 notes
·
View notes
Text
Cuối cùng thì như thế nào mới được gọi là tình yêu?
Bỗng nhiên hiểu được ý niệm về tình yêu của người Nhật, dịch lại một chút gửi mọi người:
“Sự liên kết của mối quan hệ này, không chỉ bởi những ngày rảnh rỗi thì tìm nhau đi chơi, đó chỉ là một điều phụ mà thôi. Một cuộc sống hỗ trợ đối phương mới là bản chất của tình yêu. Đó là khi em học tập hay làm việc vất vả, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của đối phương, là có thêm động lực để cố gắng. Hay là khi em sắp bị mê hoặc bởi người khác, chỉ cần nhớ về khuôn mặt của đối phương, em đã ngay lập tức có thể điều chỉnh tâm tình và hạ quyết tâm gìn giữ. Hoặc là khi nhìn thấy căn phòng bừa bộn, nghĩ đến khuôn mặt của đối phương, em liền có động lực để dọn dẹp mọi thứ.”
Tình yêu, chính là ngay cả khi không nhìn thấy nhau thường xuyên vẫn có thể khiến cuộc sống của đối phương trở nên phong phú. Không nhất thiết phải ở bên cạnh nhau từng phút từng giây, nhưng vẫn luôn có cảm giác tồn tại trong lòng nhau, đó chính là tình yêu.
Zhihu/ Lạc Yến dịch.
9 notes
·
View notes
Text
TMNT - Lòng tốt của bạn đã bị chó sói ăn mất
Lòng nhân hậu, vĩnh viễn không thể làm thoả mãn những ham muốn của con người, bạn đã dành hết tâm tư cho họ, nhưng khi bạn cũng gặp khó khăn, chỉ cần có một lần giúp đỡ không đạt được kỳ vọng của họ, thì lòng oán hận sẽ bám rễ trong lòng họ.
Tôn Lệ (diễn viễn TQ) từng hỗ trợ một ‘kẻ vô ơn’ tên là Hướng Hải Thanh trong 4 năm. Cô biết đến hoàn cảnh của một cậu bé lớp 10 ở vùng núi tên Hướng Hải Thanh thông qua một chương trình, cậu bé không có tiền để đi học, nên cô đã hỗ trợ cậu ấy. Khi Hướng Hải Thanh lên đại học, cậu ta tiêu tiền một cách vô tội vạ, thậm chí trốn học, yêu đương, và bỏ bê việc học. Khi Tôn Lệ biết được hành vi của cậu ta, cô đã ngừng hỗ trợ. Nhưng không ngờ, Hướng Hải Thanh lại quay ngoắt lại, viết một bài dài để kiện cáo Tôn Lệ, muốn phá hủy danh tiếng của cô. Tôn Lệ bị dư luận đẩy vào tâm điểm của sóng gió, cô không bao giờ nghĩ rằng, người mà cô đã giúp đỡ bằng cả trái tim mình trong nhiều năm lại trở thành một ‘kẻ vô ơn’.
Và vì sự việc này, Tôn Lệ cảm thấy sợ hãi, không dám dễ dàng hỗ trợ người khác nữa, giờ cô đã chuyển sang hỗ trợ cho những chú mèo và chó lang thang…
Ca sĩ Công Phi (丛飞) của Trung Quốc, dù chỉ là một ca sĩ cấp 18, nhưng cát-xê của anh không cao. Để giúp đỡ học sinh nghèo, anh đã tham gia hàng trăm buổi biểu diễn, toàn bộ số tiền kiếm được đều dành để hỗ trợ học sinh nghèo, tổng cộng hỗ trợ 183 học sinh và quyên góp hơn 300 phần quà. Bản thân anh và gia đình sống trong một căn nhà chỉ 58 mét vuông, cuộc sống nghèo khó, trong nhà không có bất cứ đồ đạc giá trị nào, quần áo trong tủ đều là hàng rẻ tiền, chỉ có bộ đồ biểu diễn màu trắng là có chút giá trị.
Năm 2005, Công Phi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, cần một khoản chi phí lớn để điều trị. Nhưng những người đã có thu nhập cao nhờ sự giúp đỡ của Công Phi lại chọn cách im lặng. Điều đáng giận hơn là, trong thời gian anh ấy bệnh, không có một người nào mà anh ấy đã giúp đỡ lại đến thăm anh. Người duy nhất lên tiếng lại là những học sinh đòi tiền sinh hoạt phí.
Công Phi trả lời rằng, anh ấy mắc bệnh ung thư dạ dày, đang điều trị tại bệnh viện và tạm thời không có tiền. Phản hồi của phụ huynh học sinh thậm chí còn là: Vậy bạn sẽ kiếm tiền khi nào? Bạn đã hứa sẽ hỗ trợ con tôi học đến đại học, giờ con tôi mới chỉ học đến trung học cơ sở, bạn lại bỏ mặc, đây không phải là lừa đảo sao?
Đây chính là phiên bản hiện thực của câu chuyện ‘Người nông dân và con rắn’. Tôi giúp đỡ bạn bằng cả trái tim, nhưng cuối cùng bạn lại cắn lại tôi. Chỉ cần một lần từ chối, khi lòng tốt của bạn không thể đáp ứng kỳ vọng của họ, điều họ nghĩ đến đầu tiên không phải là sự thông cảm và biết ơn, mà là lời oán trách và mắng mỏ.
Nhà văn Anh William Makepeace Thackeray nói: “Nếu một người, sau khi nhận được ân huệ lớn lại quay lưng với người đã giúp đỡ mình, để giữ gìn thể diện của bản thân, họ chắc chắn sẽ còn độc ác hơn những người xa lạ không liên quan. Họ cần chứng minh tội lỗi của người kia để giải thích cho sự vô tình và vô nghĩa của mình!”
Bản chất ti tiện của con người thường vượt qua sức tưởng tượng của bạn. Bạn cho chó ăn trong 3 ngày, chó nhớ bạn trong 3 năm. Bạn tốt với người khác trong 3 năm, họ quên bạn trong 3 ngày.
Bạn mỗi ngày cho một người ăn xin 10 đồng, một ngày nào đó bạn chỉ cho 1 đồng, họ sẽ chửi bạn sau lưng. Bạn mỗi ngày chỉ cho người ăn xin 1 xu, một ngày nào đó bạn đột nhiên cho 10 đồng, họ sẽ cảm kích vô cùng, muốn cảm ơn cả tám đời tổ tông của bạn. Bản chất con người, thường là 100 trừ đi 1 bằng 0, cộng thêm 0.1 vào 0 bằng 100. Hiểu được công thức này, bạn sẽ hiểu được bản chất con người.
Giúp người là niềm vui, nhưng không phải ai cũng xứng đáng được giúp, cứu người trong cơn hoạn nạn chứ không cứu người nghèo nàn. Người có tâm hồn nghèo nàn chắc chắn sẽ phụ lòng tốt của bạn, cuối cùng làm bạn lạnh lòng. Lòng tốt không có gì sai, nhưng một khi đã giúp nhầm người, đó mới là sai lầm lớn. không giới hạn sẽ không nhận được lòng biết ơn, chỉ đổi lấy sự báo oán.
Bẫy của người quá tốt bụng
“Bạn là một người tốt”, đây là câu nói mà nhiều người theo đuổi suốt đời!
Ngày nay, lời khen ngợi cao nhất này lại trở thành sự phán xét không thương xót đối với người yếu đuối. Khi bạn bị buộc phải đội lên cái mũ ‘người tốt’, bạn sẽ phải chịu đựng gánh nặng mà bạn không muốn. Bạn phải trở thành người dự bị trong tình yêu, trở thành người hòa giải trong tình bạn, trở thành con ốc vít không bao giờ có cơ hội thăng tiến trong công việc…
Bạn cảm thấy bất công, bạn nói bạn sẽ trở nên xấu xa từ bây giờ, nhưng bạn lại nói lời cay độc với trái tim nhút nhát, bạn không dám phản bội những giá trị mà bạn đã xây dựng từ nhỏ đến lớn, bạn thậm chí không biết làm thế nào để trở nên xấu xa. Bạn tự cho mình là người tốt, nhưng lại không nhận được kết quả mà bạn mong muốn, bạn muốn trở thành người xấu, nhưng lại phát hiện ra rằng mọi người xung quanh đều phản cảm với thái độ của bạn, bạn không biết vấn đề nằm ở đâu từ đầu đến cuối.
Nhiều học trò hỏi tôi, bị người khác bắt nạt, làm việc vất vả mà không kiếm được tiền, bị chồng lừa gạt mà phải ra đi không một xu dính túi, và nhiều vấn đề khác nữa, họ hỏi tôi muốn một giải pháp hoà bình cho thiên hạ. Tôi muốn nói, một vấn đề xảy ra là do nhiều năm tích tụ lại, không phải là một phương pháp có thể giải quyết được. Tôi nghĩ bạn nên phải trả giá cho sự ngu ngốc của quá khứ, nếu sự ngu ngốc không cần phải trả giá, một phương pháp có thể giải quyết được, thì đó không phải là sự xúc phạm đối với chúng ta, những người đọc sách nhiều, mỗi ngày đánh máy hàng vạn chữ. Một người đã sống trong cống rãnh 20 năm, làm thế nào để từ mùi hôi biến thành mùi thơm, không phải là một phương pháp có thể thay đổi được, bởi vì mùi hôi đã thấm vào tận xương tuỷ.
Để thay đổi cần có hai yếu tố:
– Thứ nhất là ‘bể nước hoa’, tức là tìm ra tư duy đúng đắn.
– Thứ hai là yếu tố thời gian, mùi hôi 20 năm cần ít nhất 2-3 năm mới thay đổi được.
Một người phải vô dụng đến mức nào mới được người khác khen ngợi về đạo đức (không nói đến những nhân vật nổi tiếng có đức hạnh cao thượng). Nói một cách thực tế, bạn sẽ buồn bã phát hiện ra một sự thật, thường thì khi chúng ta khen người khác về đạo đức, điều đó cho thấy người đó thực sự không có gì đáng khen ở những lĩnh vực khác. Hãy nghĩ kỹ về những người bạn xuất sắc xung quanh bạn, phản ứng đầu tiên của bạn có phải là “Người này đẹp trai/xinh đẹp quá, người này có EQ cao, thông minh xảo quyệt, người này quá thông minh” không?
Nhưng nếu tôi đột nhiên nhắc đến một người bạn của bạn không nổi bật, bạn chắc chắn sẽ nói như thế này, ‘Tôi cảm thấy… người đó khá tốt…’ Vì vậy đừng tự lừa dối mình nữa, đừng nghĩ rằng người khác nói bạn có nhân cách tốt là điều đáng tự hào. Khi bạn không có điểm mạnh nào mà người khác có thể nói về bạn, họ không biết cách khen ngợi bạn, họ chỉ có thể nói bạn là một người có đạo đức.
Bạn cần suy nghĩ, bạn muốn lợi ích hay bạn muốn danh tiếng?
Khi bạn muốn trở thành một người tốt, bạn cần có sự chuẩn bị tinh thần, bạn chỉ có thể nhận được danh tiếng chứ không phải lợi ích. Bởi vì người tốt cần phải giữ gìn thể diện, biết điều tiết. Khi là người tốt, bạn cần phải có hình ảnh đẹp. Nhưng bạn cần hiểu rằng, nếu bạn không làm, sẽ có người khác làm. Bạn cần giữ gìn thể diện, bạn ngại ngùng, luôn có người sẵn sàng tiếp cận cô gái bạn thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bạn kỹ tính, cái tôi cao, không thể hạ mình, vậy thì luôn có người sẵn sàng trò chuyện với cô gái đó suốt đêm. Bạn không chủ động, bạn không dám thử, lần sau người đàn ông đi cùng cô ấy sẽ nắm tay cô ấy.
Trong sự nghiệp, nhiều người ngay thẳng sẽ bị những người thích nổi trội cướp mất cơ hội thăng tiến, bạn phải biết rằng cơ hội ấy vốn là của bạn.
Tôi từng làm việc ở một công ty có một nhân viên, anh ấy đã làm việc ở đó hơn 10 năm, luôn được sếp khen ngợi là người làm việc chăm chỉ, là tấm gương đạo đức của công ty. Điều đáng ghét là, những người khác không ngần ngại leo lên, còn đồng nghiệp của tôi vẫn ở vị trí cũ với mức lương cũ, thành quả lớn nhất của anh ấy chỉ là nhận được danh tiếng của một người tốt, không hề có một chút lợi ích nào.
Những người thành công sẽ luôn nói với bạn rằng khi làm việc cần phải lịch sự, biết thân, biết phận, biết điều và biết nhún nhường. Điều đó là bởi vì chỉ có những người thành công mới viết nên lịch sử, và họ không muốn bạn trở thành người thành công tiếp theo, vì vậy, đừng trở thành một người nhát gan, hèn nhát, bị người giàu tẩy não, biến thành một người tốt không dám đấu tranh cho những gì mình xứng đáng.
Không trở thành người tốt không có nghĩa là bạn phải đi cướp bóc, giết người phóng hoả, không có nghĩa là bạn phải làm những việc tày trời vô lý để chứng minh mình không phải là con cừu ngoan ngoãn bị tàn nhẫn đánh đập. Tôi muốn nói với các bạn rằng, người tốt mà các bạn đã từng đóng vai trong quá khứ không phải là người tốt theo nghĩa đen, mà chỉ là từ để chỉ những người vô năng, tự phụ và nhát gan mà thôi. Người tốt thực sự có nguyên tắc, có điều tiết, có giới hạn.
Trong cuộc sống thực tế, có người sống rất khổ cực, vất vả là bởi vì họ muốn trở thành người tốt hoàn hảo trong mắt người khác, luôn đặt nhu cầu của người khác lên hàng đầu, lãng quên cảm xúc của chính mình, thà tự đẩy mình vào hoàn cảnh khốn khó cũng phải làm hài lòng người khác. Người tốt như thế, chúng ta thường gọi là ‘chứng nghiện làm hài lòng người khác’.
Những người này có 2 quan niệm sai lầm:
Quan niệm sai lầm thứ nhất: Tôi tốt với người khác, họ sẽ tốt lại với tôi. Chỉ cần tôi tốt với họ, họ cũng nên tốt với tôi, nếu không thì có nghĩa là tôi chưa làm đủ tốt. Những người này khi cho đi, trong lòng họ mong đợi sự đáp lại từ người khác. Một khi mong đợi này không được đáp ứng, họ sẽ nghĩ rằng mình chưa làm đủ, và sẽ đặt ra những yêu cầu cao hơn cho bản thân, và tất nhiên là cũng mong đợi nhiều hơn từ người khác.
Khi bạn cho đi cho một người, đừng mong đợi họ sẽ đáp lại.
Ví dụ, tôi cho một người ăn một quả lê, tôi không mong đợi họ sẽ trả lại cho tôi một quả. Ví dụ, tôi đánh giá cao một nhân tài, tặng họ 10% cổ phần, tôi không mong đợi họ sẽ đối xử tốt với tôi, tôi đầu tư vào khả năng của họ, sẽ tạo ra giá trị cho công ty vượt xa số cổ phần mà tôi đã cho họ. Nếu một ngày nào đó tôi thất vọng, tôi sẽ không có ý kiến gì, tôi chỉ coi đó là một khoản đầu tư thất bại, làm ăn luôn có lúc được lúc không, không có kỳ vọng vào bản chất con người, đây là điều quan trọng!
Quan niệm sai lầm thứ hai: Chỉ có việc liên tục cho đi mới có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp. Phải thừa nhận rằng, để duy trì mối quan hệ tốt đẹp, một mức độ nhất định của sự nhẫn nhịn, bao dung và cho đi là cần thiết, nhưng việc cho đi một cách mù quáng và không ngừng nghỉ không những không làm cho mối quan hệ của bạn với người khác tốt hơn, mà còn có thể phá hủy mối quan hệ đó.
Tại sao lại nói như vậy?
Khi bạn cho đi mà không mong đợi nhận lại, bạn sẽ tạo ra một loại ‘bắt cóc tình cảm’ đối với người khác và còn tước đi cơ hội đáp lại của họ. Trong bất kỳ mối quan hệ lành mạnh nào cũng không tồn tại người cho đi một cách đơn phương. Do đó, hãy cho người khác cơ hội đáp lại lòng tốt của bạn vào thời điểm thích hợp, hoặc chủ động yêu cầu họ giúp đỡ, điều này sẽ làm cho mối quan hệ giữa bạn và họ trở nên vững chắc hơn.
Nịnh người không bằng nịnh chó
Trong tâm lý học có một thuật ngữ gọi là ‘Định luật Bebb’, khi áp dụng vào mối quan hệ tình cảm, nó có nghĩa là: Nếu chỉ đơn phương tốt với một người, không những bạn không nhận được lòng biết ơn từ họ, mà còn khiến họ coi việc đó là điều bình thường, thậm chí còn đòi hỏi không giới hạn, ngày càng tăng cường việc bóc lột sự cho đi của bạn.
Nhà văn San Mao trong ‘Nhật ký người rơm’ (草人手记) đã ghi lại một sự kiện như vậy trong thời gian cô ấy du học ở Pháp. Trước khi khởi hành, gia đình cô liên tục nhắc nhở cô, khi ra ngoài phải biết nhẫn nhịn, chăm sóc người xung quanh, đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, chịu thiệt thòi một chút cũng không sao. San Mao ghi nhớ lời dặn của cha mẹ, đối xử với mọi người một cách thân thiện và ôn hòa, thường xuyên chủ động giúp đỡ bạn cùng phòng dọn dẹp vệ sinh, thậm chí là trải giường và chăn.
Tuy nhiên, các bạn cùng phòng không hề biết ơn như San Mao tưởng tượng, ngược lại họ lợi dụng lòng tốt của cô, sai bảo cô làm những việc bẩn thỉu, mệt nhọc. Đối mặt với những yêu cầu ngày càng quá đáng của các thành viên trong phòng, San Mao luôn nhượng bộ và cố gắng thỏa mãn họ.
Nhưng liệu sự hy sinh như vậy có thể đổi lấy tình cảm chân thành không? Câu trả lời là không. Trong một lần kiểm tra phòng, San Mao, người luôn tuân thủ quy tắc, đã bị hiệu trưởng hiểu lầm, nhưng không có một bạn cùng phòng nào đứng ra bênh vực cô, thậm chí còn châm chọc cô. San Mao đã hiểu ra rằng, không phải tất cả lòng tốt đều có thể đổi lấy tình cảm thật, và cuối cùng cô đã chọn chuyển ra khỏi ký túc xá.
Khi bạn quá tốt với một người, họ sẽ không coi bạn ra gì, nếu bạn đối xử tệ hơn một chút, họ còn coi bạn như “tỏi”, đó là bản chất kỳ lạ của con người! Xung quanh chúng ta, có rất nhiều người biết quan sát và nhận biết, nhiều người khen ngợi họ có EQ cao. Biết quan sát và nhận biết không phải là điều xấu, nhưng việc quá mức chăm sóc cảm xúc của người khác lại là sự nịnh nọt, đó chính là tính cách nịnh hót mà chúng ta thường nói đến. Nói về tính cách nịnh hót, nhiều người không cảm thấy xa lạ, trong giao tiếp xã hội, chúng ta đều có phần ‘nịnh hót’ trong mình.
Tôi có một đồng nghiệp, được cả công ty gọi là người có EQ cao nhất, anh ấy chưa bao giờ cãi vã với ai. Anh ấy biết rõ việc giúp đỡ đồng nghiệp hoàn thành công việc sẽ khiến mình mệt mỏi, phải chịu ấm ức, nhưng để được mọi người yêu mến, anh ấy đã thức khuya làm thêm giờ để giúp đồng nghiệp hoàn thành công việc.
Trong việc giao tiếp với bạn bè, việc một mực nhẫn nhịn chỉ khiến bản thân mất dần đi cái tôi, thậm chí càng ngày càng yếu đuối. Sự nịnh hót của anh ấy, không có nguyên tắc, không có giới hạn, tự làm mình khổ sở để làm vừa lòng người khác.
Sự khổ sở này chỉ là cách truyền đạt một thông điệp, ‘Tôi đối xử tốt với bạn như vậy, bạn có thể đối xử tốt lại với tôi một chút được không?’ Đó là điều mà những người nịnh hót muốn thể hiện, nhưng lại sợ nói ra. Họ không bao giờ dám yêu cầu người khác, ngược lại họ không bao giờ từ chối yêu cầu của người khác.
Những người này cố gắng hết sức để nịnh hót người khác, ra sức thể hiện bản thân, khao khát được người khác yêu mến, nhưng sự thờ ơ của người khác lại đẩy họ xuống vực thẳm. Những người có tính cách nịnh hót, họ sợ xung đột với người khác, họ không dám bày tỏ suy nghĩ thực sự của mình, không dám truyền đạt cảm xúc tiêu cực. Dần dần, họ sống càng ngày càng giả tạo, cũng càng ngày càng không có giá trị. Bởi vì sợ không được người khác yêu mến, nên họ luôn quan sát biểu hiện của người khác, phát hiện nhu cầu của người khác ngay lập tức tìm cách đáp ứng, sợ bị người khác ghét bỏ.
Dù có hợp lý hay không, để hòa nhập vào cộng đồng, bạn không được phép xung đột, ngay cả khi phải mài mòn đi những góc cạnh của bản thân. Hãy nhớ rằng, càng cố gắng làm hài lòng người khác, bạn càng trở nên rẻ rúng, càng tự ti, và càng không được người khác coi trọng.
Làm hài lòng người khác là tự làm tổn thương mình, cũng là sự xâm phạm lớn nhất đối với giá trị bản thân và cuộc sống của bạn.
Làm thế nào để thay đổi tính cách làm hài lòng người khác?
‘Thà ta phụ cả thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta!’
Đây là câu nói nổi tiếng của Tào Tháo, hãy nghiên cứu về ông, nhiều người coi thường câu nói này, không dám đồng tình. Tôi nói với bạn, người thành công đều có tâm lý này, khi nào bạn không ghét câu nói này, cơ hội của bạn sẽ đến.
Những người có tính cách làm hài lòng người khác luôn có suy nghĩ rằng, tôi phải làm gì đó, người khác mới sẽ thích tôi, tôi phải mất đi cái gì đó, mới có thể khiến người khác thích tôi. Được người khác yêu mến không phải là mục đích sống của bạn, ngược lại, mục đích sống là tự nhận ra và yêu thương bản thân mình.
Những người này luôn đóng vai trò là sứ giả hòa bình, duy trì không khí hòa thuận, ngay cả khi xảy ra xung đột, họ nghĩ rằng mình nên xin lỗi, chứ không phải lỗi của người khác.
Bạn cần hiểu rằng, dù có xung đột với người khác, dù bạn bị người khác bỏ rơi, dù bạn không đáp ứng nhu cầu của người khác, bạn cũng không mất đi cuộc sống của mình. Thay vì luôn từ bỏ lòng tự trọng để làm hài lòng người khác, hãy tự tin, làm hài lòng chính mình.
Sống là làm những điều bạn yêu thích, người không biết trân trọng bản thân sẽ không bao giờ nhận được sự trân trọng từ người khác. Người không biết yêu thương bản thân sẽ không nhận được tình yêu từ người khác, người cố gắng làm hài lòng người khác chỉ có thể sống thấp kém suốt đời, giống như trẻ mồ côi sống dưới mái nhà người khác. Thay vì không ngừng làm hài lòng người khác, hãy thể hiện cá tính của mình, để người khác làm hài lòng bạn, những người thực sự biết trân trọng bạn, họ trân trọng sự tự tin và phong thái của bạn, chứ không phải vẻ khiêm tốn giả tạo của bạn.
Mọi rắc rối đều do chính bạn gây ra
Có một học sinh hỏi tôi, tại sao anh ấy hết lòng với mọi người? Nhưng những người này lại không những không biết ơn, mà còn không tôn trọng anh ấy, thậm chí còn bắt nạt anh ấy. Anh ấy nói, thưa giáo viên, tại sao lại như vậy?
Trên xã hội này, những người như vậy không phải là ít, hầu hết đều tự chuốc lấy họa, không có kết quả nào không phải do chính mình gây ra.
Tại sao người khác không coi bạn ra gì?
Bởi vì bạn là người không có nguyên tắc, người khác nói tốt, bạn cũng nói tốt, người khác nói xấu, bạn cũng nói xấu. Ban đầu, người khác có thể nghĩ bạn là người dễ nói chuyện, nhưng theo thời gian, họ chỉ coi bạn là kẻ ngốc.
Nhiều người hiểu sai về EQ, lúc nào cũng lịch sự với mọi người, không dám làm mất lòng ai, thể hiện một tính cách như Phật, điều này không phải là khoan dung, mà là không có giới hạn. Ban đầu, người khác có thể nói lời cảm ơn, nhưng theo thời gian, ngay cả việc nói lời cảm ơn cũng trở thành lãng phí.
Những người thực sự giỏi chắc chắn là người rõ ràng về tình yêu và thù hận.
Tại sao người khác không coi bạn ra gì?
Bởi vì bạn không biết từ chối, bất cứ việc gì tìm đến bạn, bạn đều đồng ý, bất cứ thứ gì người khác đưa cho bạn, bạn đều coi như báu vật, theo thời gian, người khác sẽ coi bạn như thùng rác. Chỉ cần có rác là họ sẽ ném vào chỗ bạn, bởi vì họ không dám ném ở chỗ khác, trong xương cốt con người luôn có sự tồn tại của sự hèn mọn.
Tại sao người khác không coi bạn ra gì?
Bởi vì bạn không biết tận dụng cơ hội để thể hiện sự tức giận. Khi nên tức giận, bạn không tức giận; khi không nên tức giận, bạn lại tức giận. Một người không bao giờ tức giận, không ai tôn trọng; một người tức giận hàng ngày, cũng không ai sợ hãi. Tìm thời cơ, điều kiện và hoàn cảnh thích hợp để tức giận, để mọi người đều biết đến ranh giới của bạn, mới là dấu hiệu của một người giỏi.
Hãy kể về một trải nghiệm cá nhân của tôi. Hãy suy ngẫm kỹ, thực ra mỗi lần gặp mặt đầu tiên, chúng ta nên hiểu rằng con người không đáng sợ, nhưng bản chất con người mới đáng sợ.
Người ta sẽ tôn trọng bạn, vì họ không hiểu bạn, và tất nhiên không dám làm điều gì đó nguy hiểm. Mười mấy năm trước, khi tôi vẫn làm việc trong công ty, bộ phận của chúng tôi có một người quản lý mới, ngày đầu tiên gặp tôi, anh ta rất tôn trọng, gật đầu chào hỏi, vì anh ta không biết tôi là ai.
Sau đó, người quản lý này kiểm tra từng người trong bộ phận của chúng tôi, kiểm tra đến tôi, người có tính cách dễ tính, anh ta bắt đầu chỉ trích tôi, thậm chí mắng tôi. Khi kiểm tra đến đồng nghiệp khác, anh ta nhận ra họ không dễ bắt nạt, và trước mặt đồng nghiệp kia, người quản lý này trở nên như con chó.
Một lần tôi đến muộn, quên thông báo trước, anh ta mắng tôi một hồi, nói tôi không tôn trọng anh ta, không coi anh ta ra gì, vì vụ việc này, tôi hầu như đã từ chức. Nhưng đồng nghiệp khác, đến khi nào thì đến, không đến thì thôi, anh ta thậm chí không dám nói một lời nào, mỗi lần còn hỏi thăm người khác có sao không.
Bây giờ tôi đang viết sách, trong đầu tôi vẫn hiện lên hình ảnh kinh tởm của anh ta, sau nhiều năm, tôi mới hiểu rằng, tất cả hậu quả xấu đều là do chính tôi gây ra. Từ đó, tôi hiểu rằng thái độ của người khác đối với bạn không phụ thuộc vào họ, mà phụ thuộc vào chính bạn.
Vì bạn quá tốt bụng, luôn suy nghĩ cho người khác; vì bạn dễ nói chuyện, chịu đựng mọi thứ mà không biết từ chối; vì bạn luôn học không tốt, không thể quyết đoán. Tốt bụng cần phải có giới hạn, sự hào phóng cũng cần phải có nguyên tắc.
Không phân biệt đúng sai, bạn chỉ biết làm tốt cho người khác, lại làm tổn thương chính mình, để người khác lợi dụng. Đừng trở thành người tốt không có giới hạn.
Bất kỳ việc gì người khác yêu cầu, bạn đều đồng ý; bất kỳ thứ gì người khác muốn, bạn đều cho; bất kỳ sai lầm nào, bạn cũng tha thứ; bất kỳ tổn thương nào, bạn cũng chấp nhận. Ngay cả người tốt đến đâu, cũng sẽ không kiềm chế được việc muốn bắt nạt bạn. Bạn phải hiểu rằng, con người không đáng sợ, nhưng bản chất con người mới đáng sợ.
Chỉ cần thấy bạn dễ nói chuyện, người khác sẽ liên tục làm phiền bạn; thấy bạn dễ tính, họ sẽ càng khó xử với bạn. Thấy bạn không từ chối, họ sẽ cố gắng đòi hỏi bạn nhiều hơn; khi họ quen với sự phục tùng của bạn, họ sẽ không chịu được sự phản kháng của bạn; quen với sự nhân nhượng của bạn, họ sẽ không chịu được sự từ chối của bạn. Con người thường bắt nạt người yếu, sợ người mạnh; nếu bạn không có tinh th���n, họ sẽ bắt nạt bạn; nếu bạn tức giận, họ sẽ không dám làm phiền bạn; nếu bạn nói dứt khoát, họ sẽ tìm cách làm bạn hài lòng.
Khi người khác lần đầu tiên bắt nạt bạn, họ thực sự đang thử nghiệm xem bạn có dễ bắt nạt không. Nếu hành động của bạn cho họ thấy bạn dễ bắt nạt, họ sẽ tiếp tục bắt nạt bạn. Nếu hành động của bạn cho họ thấy bạn không dễ bắt nạt, họ sẽ không dám bắt nạt bạn nữa, và họ sẽ chọn bắt nạt người khác.
Vì vậy, việc người khác thường xuyên bắt nạt bạn không phải là lỗi của họ, mà là lỗi của bạn, là bạn từng bước dạy họ cách bắt nạt bạn.
Hãy làm một người tốt có thủ đoạn
Có một câu tục ngữ cổ nói rằng: “Người tốt bị người lừa dối, trời không lừa dối; Người ác người sợ, trời không sợ!”
Ý nghĩa là người tốt dễ bị người khác lừa gạt, nhưng trời sẽ không lừa dối họ, còn một kẻ ác, mọi người đều sợ, nhưng trời không sợ hắn.
Tất nhiên trời sẽ không sợ kẻ ác, bởi vì những hành vi của kẻ ác thực ra không liên quan gì đến trời.
Điểm vĩ đại của trời ở chỗ, nó không lừa gạt người tốt, cũng không sợ kẻ ác, thực tế đem lại bài học cho chúng ta là, nếu bạn là một người quá tốt, bạn sẽ bị người khác lừa gạt, còn nếu bạn là một kẻ ác, mọi người sẽ sợ bạn.
Nhưng liệu trời có trừng phạt kẻ ác không?
Mọi người có quên Lão Tử từng nói rằng: “Thiên địa bất nhân, đối xử với muôn vật như cỏ rác”, nghĩa là trời đất đối với muôn loài không có gì ghét bỏ, nhưng cũng không có gì thương xót, trời đất vốn vô tình, nếu có tình thì nó cũng già đi, đúng không? Vậy mới có câu: “Thiên nhược hữu tình, thiên diệc lão”
Trời đang tận hưởng sự thanh tịnh trên trời, không thèm để tâm đến những việc nhỏ nhặt là kẻ ác lừa gạt người tốt trên đất. Vì vậy, trong thương trường, một số người lão luyện, họ lừa đảo lẫn nhau, kiếm tiền của họ, trời hưởng sự thanh tịnh của nó, không ai thèm quản ai cả.
Đạo Đức Kinh dạy chúng ta rằng: “Trời đất vận hành, không dùng lòng nhân từ, cứ để tự nhiên vậy”. Có nghĩa là thái độ của trời đất đối với nhân gian chính là để nó tự nhiên phát triển, có ai để ý một sự thật rằng, nếu trời thực sự nổi giận, cả người tốt và kẻ xấu đều phải chịu họa, giống như thiên tai địa chấn, không phân biệt người tốt hay xấu.
Vì vậy, chúng ta phải kết hợp sự nhân từ với cách xử sự khéo léo, sự nhân từ mà không có cách xử sự khéo léo chính là ngu dốt.
Sống trên đời, nếu không có chút xảo trá, bạn đối phó kẻ xấu bằng cách nào?
Những gì bạn học khi còn nhỏ là để đối phó với người tốt.
Đừng chỉ là người tốt, hãy trở thành một người “xấu tốt”, “bề ngoài xấu nhưng tâm hồn tốt”.
Khi bạn có vẻ “xấu” trong mắt người xung quanh, thường thì mối quan hệ sẽ bền lâu hơn! Bởi vì nguyên nhân cơ bản của mọi mối quan hệ tan vỡ là do kỳ vọng dẫn tới bị thất vọng. Bạn quá tốt với họ, họ sẽ coi đó là lẽ đương nhiên, lúc này nếu có điều gì không vừa ý, họ sẽ oán giận. Nếu ban đầu bạn làm cho họ cảm thấy bạn khá khó tính, hạ thấp kỳ vọng của họ, sau đó bất ngờ bạn tốt với họ một chút, họ sẽ cảm thấy ngạc nhiên.
Bạn có thể không đâm mình vào người khác, nhưng bạn phải có gai nhọn. Bạn có thể nhân từ, nhưng bạn phải có sự sắc sảo.
Tôi có thể mời bạn ăn bữa trị giá 200 nghìn hoặc uống rượu trị giá 200 nghìn đồng, nhưng nếu bạn nợ tôi 100 nghìn thì phải trả, đó là nguyên tắc.
Nếu người khác ra lệnh cho bạn đi mua nước giúp họ bằng giọng điệu sai khiến, nếu bạn làm theo, chai nước đó sẽ không có giá trị, họ sẽ nghĩ rằng bất cứ điều gì bạn làm đều là điều đương nhiên. Nếu để họ hình thành thói quen đó, bất cứ lần nào bạn không làm theo, họ sẽ căm giận bạn. Thái độ của người khác với bạn đều do bạn nuôi dưỡng.
Vậy phương pháp đúng đắn nên làm thế nào?
Khi họ yêu cầu bạn làm việc gì, đừng làm, đến lần họ không mong đợi bạn mua nước cho họ, bạn đột nhiên mua nước cho họ, lúc đó chai nước mới có giá trị.
Sự đóng góp có giá trị thực sự không phải vì bạn yêu cầu, tôi sẽ đưa, mà là vì tôi muốn nên tôi mới đưa, tôi có thể đưa cho bạn, nhưng bạn không thể yêu cầu tôi. Điều tôi tự nguyện làm cho bạn, bạn sẽ cảm kích, nhưng điều bạn yêu cầu rồi tôi làm cho bạn, bạn sẽ cảm thấy tôi yếu đuối.
Khi bạn học cách từ chối yêu cầu của người khác, đáp trả lại, bạn sẽ thấy người khác bắt đầu tôn trọng bạn. Không ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người. Bạn không cần mọi người yêu quý, bạn chỉ cần người yêu bạn càng yêu bạn hơn, còn người không yêu bạn, thì cứ để họ ra đi.
Đừng bao giờ giả vờ làm người đạo đức!
Hành vi ngu ngốc nhất là trong lòng bạn nghĩ đến lợi ích nhưng miệng vẫn cố nói về đạo đức, cuối cùng thì mất mặt chịu tày đời. Rõ ràng không quen biết mà mời người ta đi ăn, rõ ràng chỉ muốn tốn 200 ngàn đồng nhưng vẫn cố giả vờ nói “các bạn gọi món tùy thích”, rồi người ta gọi đồ đắt tiền, trong lòng lại tức giận. Đám họp lớp, rõ ràng không muốn đi nhưng miệng lại không từ chối, đi rồi lại không chịu nổi những người đạo mạo giả dối. Người khác nợ tiền, trong lòng muốn đòi nhưng miệng nói không vấn đề gì, cứ từ từ, nói xong lại tự mắng người đó vô tín nhiệm.
Bạn không mệt à? Đơn giản một chút, thực tế một chút, trực tiếp một chút, lạnh lùng một chút, bạn sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Sự ngu ngốc lớn nhất trong đời là để tấm lòng nhân hậu dành cho những người không đáng.
6 notes
·
View notes
Text
HÀ NỘI... MỘT NGÀY CUỐI TUẦN
Chiều cuối tuần lang thang trên những góc phố quen, lơ đãng lục tìm một cảm xúc nào đó, giống như năm nào...tình yêu là thứ gì mà cho ta cảm giác ngọt ngào, đắng cay, mặn, chua, và cả chát.... Để rồi lại mỉm cười quay mặt nhìn xa về phía bầu trời... Hà Nội mùa này bằng lăng rực phố, có đôi khi thầm nghĩ phải để loài hoa đó thành biểu tượng của Hà Nội mới đúng, đẹp không rời được mắt, đẹp như quá khứ mà ta gìn giữ... Cuộc sống vội vã và hối hả, dù không muốn nhưng phải lăn theo cái dòng đời mệt mỏi đó...còn nàng... đời dài liệu có ngày gặp lại? liệu nàng có còn trên thế gian bụi bặm này hay đã chìm sâu vào giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại như ta đã từng sợ hãi...
3 notes
·
View notes
Text
13.6.2024
11:05 CH
Thật lâu rồi mới lại ghé thăm!
Mình đang được nghỉ hè, khoảng thời gian đáng quý nhất trong năm.
Đã nửa năm 2024 trôi qua, cùng nhìn lại một số thứ mà mình ấn tượng nhé Trang!
Cậu đã xây dựng được thói quen tốt lắm, cậu đã biết bôi kem chống nắng mỗi sáng và phủ phấn kĩ hơn. Da mặt vẫn còn nhạy cảm lắm, vậy nên cậu phải gìn giữ nó hơn nhé. Tâm hồn trẻ thơ mà da mặt bà già sẽ bị nói là cưa sừng làm nghé đấy.
Cậu cũng cười nhiều với mỗi ngày làm việc. Lần đầu tiên cậu tiếp tục ở lại nơi làm việc đến năm thứ 2. Dù rất nhiều áp lực nhưng cậu lại rất may mắn. Cậu đã nhận được sự giúp đỡ và tình cảm của rất nhiều người. Hãy nhớ luôn biết ơn những điều đó nhé! Cậu cũng đã rất chăm chỉ, dù đôi lúc vẫn còn buông thả bản thân nhưng cậu đã tiến bộ nhiều lắm. Đừng nản lòng nha! Và... rút kinh nghiệm thật nhiều từ những điều trong quá khứ nữa.
Cậu đã đi Hạ Long chơi với trường thật vui! Nhưng da cậu bị đen đi nhiều lắm, ra ngoài cậu tự ti đi nhiều! Nhưng đừng lo lắng, mỗi làn da đều có vẻ đẹp riêng. Tớ an ủi vậy thôi chứ biết cậu thích da trắng lắm, chú ý dưỡng da nha.
Cậu đã chia tay đám nhỏ với đầy tình yêu dành cho chúng. Mình vui vì năm học này tiếp tục có thật nhiều kỉ niệm đẹp đấy. 30 cô cậu đáng yêu lắm! Cậu đừng quên chúng nhé! Đôi lúc cậu còn mắng tụi nhỏ, hạn chế nha. Chúng đã yêu cậu nhiều lắm!
Hè này cậu biết đăng kí học bơi, hôm nay cậu học đến buổi thứ 4. Cậu biết nổi trên mặt nước, lướt nước dài hơn buổi đầu. Cậu đạp chân và chuyển động người nhẹ hơn. Dù rất chán nản vì không hoàn toàn như kỳ vọng nhưng cậu đã kiên trì lắm. Mỗi lần đều tập quạt tay hơn 50 cái và tập nổi rất nhiều lần. Cậu còn chịu khó ở lại tập thêm dù không nhiều lắm. Song cậu vẫn chưa phối hợp chân tay tốt, tư thế cũng chưa chuẩn. Tập nhiều hơn nha. Mong là cậu sẽ sớm biết bơi để trong tương lai có thể khám phá thật nhiều điều tốt đẹp.
Cậu đã về quê chơi đấy. Đầu năm nhà có vài chuyện không vui nhưng mọi chuyện tốt hơn rồi. Cậu đã rất lo cho sức khỏe của bố nhưng lại chẳng làm gì được. Trân trọng khoảng thời gian bên cạnh bố nhé! Bố đã rất vui khi lúc cậu bảo bố ngồi cạnh đó. Mẹ đã thôi giận và vui vẻ trở lại, cậu cũng đừng buồn nữa nhé. Nửa năm vừa rồi cậu sống khép mình quá. Thực ra cậu cũng xứng đáng được yêu thương mà, cố gắng mở lòng mình hơn, được không?
Cậu đang hoàn thành luận văn nhưng có rất nhiều điều đáng chê trách. Lấy lí do không có hứng thú và trì hoãn liên tục các lịch hẹn. Mỗi lẫn làm cậu đều mất tập trung và lướt điện thoại. Thật sự đây là một thói quen xấu cần phải bỏ. Cậu khiến bản thân mình và mọi người xung quanh thất vọng đấy. Hãy để đây là điều cậu có thể ngạo nghễ và ngẩng cao đầu chia sẻ. Thêm nữa là cậu rất trì hoãn việc học Tiếng Anh. Đây là điều tớ cực kì thất vọng. Nếu cậu cứ tiếp tục như này sẽ đưa bản thân rơi vào con đường nỗ lực ảo. Cố gắng rất nhiều nhưng thành tựu đạt được chẳng bao nhiêu. Cậu muốn trở thành người như nào? Chứng minh điều gì? Quến hết rồi à? Không bao giờ muộn để bắt đầu lại. Đúng không?
Tớ lo lắng cho cậu nhưng cũng rất tin tưởng cậu! Tiến lên cô gái!!!
2 notes
·
View notes
Text
23 lời khuyên cho cô gái 23 tuổi
Con gái hơn 20 tuổi nên có tiền tiết kiệm riêng, hãy chỉ tiêu vào những thứ thực sự đáng giá
1. Hãy có tư duy TỰ CHỦ và LÀM CHỦ TÀI CHÍNH CÁ NHÂN. Nếu có ý định nhảy việc hãy chuẩn bị trước một khoản tiết kiệm đủ để sống 2-3 tháng, và đừng phụ thuộc vào duy nhất một nguồn thu nhập
2. Mang tiền trả cho mọi bữa ăn, đừng chờ ai mời mình.
3. Không cần so đo lương cao lương thấp với bạn bè đồng trang lứa, có tiền do mình làm ra tốt lắm rồi.
4. Cứ ăn món mình thèm, nhưng phải quan tâm tới sức khỏe.
5. Mỹ phẩm nhất định phải dùng đồ tốt. Và hãy nhớ, đồ tốt không nhất thiết là đồ đắt tiền.
6. Đừng nằm 1 chỗ than thở mình không thể giảm cân.
> 25 tuổi, đã qua cái lúc xem thường sức khỏe của bản thân. Muốn đẹp thì tập luyện, muốn khỏe hãy giữ gìn.
7. Vẻ đẹp thanh lịch là tổng hòa vẻ đẹp cả bên ngoài lẫn bên trong. Hãy xây dựng cho mình một phong thái thanh lịch và một đời sống tinh thần phong phú cùng cuốn sách "Quý cô thanh lịch" [https://bit.ly/quycothanhlich_tiki]
8. Tủ quần áo làm ơn đừng nghèo nàn đến mức mặc đồ đi làm để đi chơi.
9. Mua món đồ mình cần, chứ đừng mua vì thích.
10. Đừng để bản thân rơi vào trạng thái soi gương cũng thấy chán mình.
11. Không có tình yêu nào bền vững hơn tình thân. Điều đầu tiên vẫn luôn phải là chăm sóc gia đình.
12. Không có tình cảm nam nữ nào gọi là “không thể buông bỏ”. Hãy vì người xứng đáng!
13. Không thả thính bừa bãi. Không bắt cá 2 tay. Không phản bội.
14. Bạn bè không cần số lượng, chỉ cần chất lượng. Với bạn khác giới đừng quá phóng khoáng. Bạn thân cũng cần sòng phẳng, rõ ràng. Kể cả với bạn xấu cũng hãy chơi thật đẹp!
15. Hãy dành thời gian làm việc mình thích trước khi bị đè nặng vì cơm áo gạo tiền.
16. Đi và trải nghiệm thật nhiều.
17. Nên thành thạo ít nhất 1 ngoại ngữ.
18. Không bao giờ là quá muộn để học hỏi và trau dồi bản thân.
19. Ảnh nghìn “like” không bằng khi gặp vấn đề gọi điện có người nhấc máy.
20. Khi nói chuyện nhớ nhìn người đối diện, đừng cúi mặt vào điện thoại.
21. Chuyện ngoài đời thật không giải quyết trên thế giới ảo.
22. Lớn rồi, hãy làm chủ cảm xúc. Hãy kiểm soát cảm xúc của mình thật tốt, đừng để ai phải chịu trách nhiệm về nó ngoài bạn.
23. Việc tự làm được nhất quyết không nhờ vả. Những việc không thể làm được, hãy học cách để từ chối!
---
#Bloombooks sưu tầm.
16 notes
·
View notes
Text
Gặp gỡ trong đời một chữ Duyên
Theo lời Phật dạy, giữa người với người luôn tồn tại một mối nhân duyên từ kiếp trước, vì vậy, trong cuộc sống này, khi ta gặp và yêu thương một ai đó đều có nguyên do.
Người yêu quý bạn mang đến cho bạn sự ấm áp và lòng can đảm – dũng khí. Người bạn yêu quý sẽ khiến bạn học được thế nào là yêu thương và nâng niu gìn giữ.
Người bạn không ưa lại dạy bạn có lòng khoan dung và biết cách tôn trọng. Kẻ không ưa bạn sẽ giúp bạn trưởng thành, khiến bạn tự dè dặt, tự mình xem xét lại chính mình.
Không ai là vô duyên vô cớ xuất hiện trong cuộc đời của bạn cả, sự xuất hiện của mỗi người đều có nguyên do, đều đáng được cảm kích.
Trong kinh, đức Phật đã nói bốn loại nhân duyên.
Tất cả chúng ta có mặt với nhau ở đây không phải tự nhiên mà do có nhân duyên với nhau nhiều đời nên nay mới gặp.
- Có người mình chưa bao giờ biết, nhưng vừa gặp thì thấy thân thiện, quen quen, như đã gặp ở đâu rồi.
- Có người vừa mới gặp là đã thấy ghét. Đó là dấu hiệu cho thấy mình đã có thiện duyên và ác duyên với nhau từ nhiều kiếp trước, bây giờ mới gặp lại đây. Người mình từng mang ơn thì vừa trông thấy liền cảm mến. Người đã tạo oán thì trông thấy liền bực mình. Con người chúng ta do tạo các nhân duyên thiện ác lẫn lộn nên sanh ra ở cõi ta bà phải kham nhẫn này. Từ duyên mà lại, cũng từ duyên mà tan. Đủ duyên thì còn, hết duyên thì hết. Khi nhân duyên còn thì có phá phách cỡ nào cũng không hỏng được, khi duyên hết rồi thì có níu kéo kiểu nào cũng bị rã tan.
Mọi thứ bắt đầu từ duyên phận, kết thúc cũng lại do duyên phận. Khó có ai trong đời chưa một lần thốt lên cái câu quen thuộc: “Thôi thì cái duyên cái số”, hay “Duyên phận đã định rồi”.
Có phải thực sự duyên phận đã được trời định rồi hay không, hay tất cả là do con người tự tạo? Khi đầy yêu thương, người ta thường nói “có duyên” để tìm cơ hội gần gũi. Lúc đã cạn tình cảm, người ta lại nói “hết duyên” để lấy cớ dứt tình. Thực ra gặp gỡ được nhau thì đúng là thiên duyên, còn vui hay buồn, hợp hay tan, gần hay xa, đi hay ở, nắm hay buông, nâng lên hay đặt xuống, đón nhận hay chối bỏ, phải chăng đều là do trần định, đều nằm trong chính nhân thế lòng người.
Bạn chỉ là người khách qua đường trong cuộc đời của người khác, chỉ có thể cùng người khác đi cũng chỉ một đoạn đường đời. Điều đó chính là tính hữu hạn mà bạn cho được người khác, vậy thì làm sao có thể mong cầu người khác cho đi sự vô hạn được?
Mười năm, hai mươi năm hay một trăm năm của một đời người, cũng chỉ là một đoạn đường. Chúng ta chỉ có thể có duyên cùng đi với nhau chỉ một đoạn nào đó thôi, đừng nhầm lẫn cố chấp, sở hữu. Khoảnh khắc hiếm hoi nào còn duyên, có được, chúng ta nên quan tâm, cho ra hơn là nghĩ người khác phải tuân thủ theo kiểu của mình. Như thế, sẽ không bị nhận hiểu sai lầm, biết tôn trọng và giúp đỡ người khác, đưa đến một cuộc sống tích cực, vui tươi, không làm khổ mình và người.
Người sống ở trên đời
Bởi vì xem nhẹ, cho nên vui vẻ.
Bởi vì xem nhạt, cho nên hạnh phúc.
Giữa đất trời, chúng ta đều chỉ là những hành khách qua đường, rất nhiều người đời và sự tình chúng ta không cách nào có thể làm chủ nổi cho được. Ví như thời gian đã trôi qua, ví như người đã rời xa!
Chữ “Tâm” 心 có ba nét chấm, đều hướng vào trong, chẳng có một điểm nào là hướng ra ngoài. Bạn càng muốn nắm giữ lấy nó, thói thường nó lại càng rời xa bạn nhanh nhất. Tất cả tùy duyên, duyên sâu đậm thì quấn quýt đoàn tụ, duyên nhạt nhẽo thì tùy nó rời đi.
Cảnh giới của người biết tu đó lài: ''Sống là thương mà lòng chẳng vấn vương''. Có thể xem nhẹ, xem nhạt được bao nhiêu thì thống khổ sẽ càng rời cách xa bạn bấy nhiêu.
'' Gặp gỡ trong đời một chữ Duyên
Trân trọng bên nhau phút hiện tiền
Người đến, ân cần cho hết dạ
Người về, thôi vướng bận niềm riêng''
Như Nhiên
TTT
Namo Budhaya
3 notes
·
View notes
Text
Hình bóng em cứ mãi như con sóng
Một ngày nọ, một người lạ kể với tôi về những con sóng. Nó vỗ vào bờ, rồi lại trở ra biển, cứ lập đi lập lại 1 hành động. Nhưng mỗi lần tôi xây lâu đài nhỏ ở bờ biển, đắp lên nó những viên đá, mảnh san hô thật đẹp, thì dù có to lớn hay vĩ đại chừng nào, con sóng cũng từng đợt nhấn chìm. Người lạ bảo tôi, nếu cứ xây đi xây lại mãi làm gì để rồi con sóng nó vẫn cứ đánh vào bờ kia mà? Tôi chả biết, cũng không hẳn là trả lời được.
Tối rất thích ở biển, ngồi đó hàng giờ, không bận tâm mấy về thời gian. Tôi tự hỏi em có phải là con sóng không, nhưng chỉ nghe tiếng rì rào đáp lại. Có lẽ trước kia, tôi còn hoài nghi về tình cảm, còn đau khổ, còn mãi vẫn vơ khi nhắc về chuyện cũ. Cái lúc mà tôi cảm nhận được có thể vì thiếu đi ai đó, tôi thực sự không biết cuộc sống này có thể ác nghiệt đến chừng nào nữa? Quãng thời gian đó nếu ví như lâu đài cát thì cũng có phần không đúng lắm, nhưng lần này, thay vì đợi con sóng đó vỗ vào bờ và cuốn đi lần nữa, tôi đã tự tay hạ bỏ nó. Tôi nhận ra, thời điểm hiện tại, nhìn con sóng nọ trở ngược lại ra đại dương kia hẳn sẽ đẹp hơn là giai đoạn nó vào bờ và từng làn nước lắp đầy bàn chân mình.
Em ở lại một chút nhỏ trong tôi, hình ảnh em cũng nhòa đi rất nhiều. Có những câu chuyện không đẹp, như những bông hoa không mọc nơi đất ngọt lành, nhưng tôi cố gắng gìn giữ bóng hình em thật đẹp. Em biết không, dù chúng ta đã không còn những kẻ ngày đêm ôm ấp hạnh phúc, hay nếu được gặp lại, anh sẽ không thể rung động như lần đầu. Lúc ánh mắt em ngước nhìn anh như ánh nắng nằm dài trên làn nước đó, anh đã biết, có thể rất lâu nữa, anh mới quên được. Đại dương mênh mông lắm, e có thể là con sóng vỗ trăm bề, nhưng tuyệt nhiên không thể làm thấm tâm can của a một lần nào nữa
3 notes
·
View notes
Text
Mỗi ngày mình đều tự nhủ với bản thân sẽ cố dành thời gian viết vài dòng về cuộc sống thường ngày nhưng mà... Cứ mỗi lần mình đặt cái mông xuống là quên hết những gì muốn viết.
Thời đại này, cô đơn là xu thế nhỉ? Mình cũng là một người không cần chạy theo xu thế mà cô đơn cứ thế bám víu lấy mình. Nó mọc rễ. À thì ra năm lớp 6, mình vô tình nhặt được hạt giống lạ, thử gieo nó trong lòng và thế là nó cứ lớn dần, lớn dần. Nó không ra quả, ra lá, mà chỉ toàn những suy nghĩ tự trong đầu đưa ra cho bản thân. Cái này có được xem là overthinhking hay là do ảo tưởng? Chắc chỉ có ai chuyên ngành tâm lý hoặc tâm thần học mới có thể phán đoán được định nghĩa về tâm trạng này.
Có quá nhiều lý do khiến mình lựa chọn né tránh mọi mối quan hệ, sợ hãi hẹn hò. Có lẽ là niềm tin chẳng hạn. Hoặc có thể là do cuộc hôn nhân không tốt đẹp của mẹ mình. Hay có lẽ do mình sinh ra và lớn lên không có hình bóng người cha trong gia đình (fatherless daughter issues?) Hay là do lúc nhỏ ít ai bên cạnh cổ vũ để mình cảm nhận ra rằng con gái chúng ta cần phải tự tin vào bản thân mình. Hay là do mình tin là sẽ chẳng người đàn ông nào trên cái trái đất 5 châu lục này sẽ yêu thương mình mà không có tính toán hay lợi dụng. Khả năng mình sẽ không gặp thằng đàn ông đểu là bao nhiêu. 27t mà vẫn chưa trải qua một mối tình nào mà chỉ quan sát xung quanh mà tự rút ra bài học cho mình.
Hoặc có thể nỗi sợ sâu sắc nhất vẫn mãi là sợ bị bỏ rơi trước. Thế nên mình luôn tự nhủ mình luôn sẽ phải là người bỏ người ta trước. À mà mình xấu thế này có khi bị đá trước thì có. Thế mới nói mấy youtuber cứ nói rằng người tổn thương sẽ tìm cách tổn thương người khác.
Hoặc có thể là mình quá tự ti về bản thân và vì bản thân mình khổ vì gia đình. Bản thân cũng không được giỏi giang nên mình không bao giờ muốn quen ai đó vì đơn giản mình không muốn kéo người ta chịu chung cái khổ của mình. Thà một mình mình kiếp này chịu cực vì gia đinh. Không cha á nên bị người này sai, người khác nhờ vả. Chả có thời gian chăm chút bản thân hay vẻ ngoài. Mình có 1 niềm tin rằng chỉ có những cô gái xinh xắn, giàu có, cao ráo, giỏi giang, lanh lợi, thông minh, có đầy đủ cha mẹ, biết tự chăm lo cho bản thân, biết nấu ăn, biết make up, học trường đại học, đi làm lương 200k đô la 1 năm mới xứng đáng có người yêu hay có chồng, Mình có lẽ biết điều này hoàn toàn sai vì trên đời con người ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc cho bản thân. Còn mình thì ngược lại. Kiểu tự hạ thấp bản thân, hạ thấp như vậy không tốt chút nào.
Cứ ai mà bắt đầu ngỏ ý quen mình là mình từ chối ngay, bởi vì mình sợ hãi quá nhiều rủi ro trong tình yêu. Sợ yêu xong mà trở nên ngu ngốc, sợ luỵ tình, sợ bản thân so sánh với những đứa con gái khác. Sợ ngoài kia nhiều người phù hợp với anh ấy hơn. Sợ anh ấy lợi dụng mình, sợ anh ấy quen mình xong thấy chán rồi bỏ đi theo ai khác. Sợ mình không biết phải làm sao để có giữ gìn mối quan hệ, làm sao để có chuyện để nói với nhau mỗi ngày. Sợ anh ây chán mình. Sợ mình không biết thế nào để giữ lửa. Sợ mình không đủ với anh ấy. Sợ bản thân ghen tuông. Mình là ghét vụ này nhất, mỗi lần mà mình có suy nghĩ ghen gì trong đầu là mình tát vô cái bản mặt ngu của mình á.
Mà phân tích lại thì anh kia có con mẹ gì mà mình lại sợ đến vậy, Hay mình cứ vô tư đi cho rồi.
Là mình không cho người ta cơ hội và mình tự giết chết mình.
tối ngày feb 7 lúc nửa đêm múi giờ ÉST.
6 notes
·
View notes