#Cánh Hồng Phải
Explore tagged Tumblr posts
Text
Pushing my favorite ship out there to the girlies in the back
Golden Boy - Jade Girl
King Zhou of Shang - Daji
Wolf King - Fox Queen
Khal Dothraki - Dragon Mother
Singer - Bassist
The Soldier - The Muse
Vampire - Werewolf
#bb tran#jun phạm#atvncg#anh trai vượt ngàn chông gai#call me by fire#Gene x CKGMĐT#Tình Anh Bán Chiếu#Nét#Rơi#BOF#Boys Over Flowers#Chiếc Khăn Piêu#Mưa Trên Phố Huế#Cánh Hồng Phải#Tân Thời#🐇👑#🐇🦊#JunBB
1 note
·
View note
Text
Hoa anh đào là cây thực vật thuộc họ hoa hồng - Rosaceae. Ở Nhật có rất nhiều loại hoa anh đào khác nhau, ước lượng có 100 loài được tìm thấy và sau lai tạo lên đến 600 loại, phổ biến là những loại hoa 5 cánh thường nở vào tháng 4, tuỳ theo thời tiết. Trong tiếng Nhật, hoa anh đào viết bằng chữ Hán là 桜, bằng chữ hiragana là さくら và bằng chữ katakana là サクラ.
Loài hoa anh đào được trồng nhiều nhất trên đường phố ở Nhật Bản là Someiyoshino (ソメイヨシノ), có tên khoa học là Cerasus x yedoensis (Matsum.) A.V.Vassil, phổ biến khắp trên nước Nhật từ thời Meiji. Khi thời sự thông báo về mùa hoa anh đào bắt đầu nở, họ thường sử dụng thời khắc nở hoa của Someiyoshino để làm tiêu chuẩn.
Việc đặt tên cho từng loại hoa anh đào thôi cũng rất phức tạp, ngay cả người Nhật hầu như cũng khó phân biệt được các loại anh đào với nhau. Những bông hoa có từ 5 cánh hoa trở xuống gọi là hitoe 一重, có từ 5 đến 10 cánh hoa gọi là hanyae 半八重, có nhiều hơn 10 cánh hoa gọi là yae 八重. Giai đoạn hoa rụng, cây ra lá cũng được đặt tên riêng là hazakura 葉桜. Lá anh đào và hoa anh đào còn được ứng dụng trong ngành công nghiệp bánh và nước giải khát. Cánh hoa anh đào và lá sau khi được ngâm muối gọi là sakurazuke 桜漬け, được sử dụng để làm bánh, làm cơm hay pha chế đồ uống. Loại bánh nổi tiếng khi đến Nhật du khách thường gặp tại các siêu thị, cửa hàng tiện lợi là sakura mochi 桜餅 - bánh gạo nếp sakura, với nhân đậu đỏ xay nhuyễn được bọc trong lớp bánh gạo nếp dẻo mềm, có màu hồng xinh xắn của hoa anh đào.
Tuy vậy, điểm độc đáo khi tham gia các lễ hội hoa anh đào tại Nhật là việc người ta sẽ bất thình lình... được gặp một loại anh đào lạ lẫm nào đó mà họ chưa từng thấy trên các phương tiện truyền thông với những tên gọi khiến người bản xứ cũng phải đau đầu. Bạn đã gặp anh đào màu xanh cốm hay anh đào màu vàng hay anh đào trắng, hồng, đỏ, vàng trên cùng một chùm hoa chưa?
Gyoiko zakura 御衣黄桜 là một giống anh đào có màu xanh, nở vào cuối tháng 4, dần dần trở nên nhạt dần, từ màu vàng xanh đến vàng và chính giữa hoa sẽ chuyển sang đỏ. Gyoiko thường gặp tại các vườn ươm, vườn bách thảo và gặp nhiều ở Fukushima. Ukon zakura 鬱金桜là giống hoa anh đào màu vàng nghệ rất hiếm, hoa có khoảng 15 đến 20 cánh. Người ta nói rằng bởi vì màu sắc của hoa gợi nhớ tới củ nghệ, nên nó được đặt tên như vậy. Qua ngày, màu vàng nghệ sẽ được chuyển sang màu hồng.
Một loại hoa anh đào độc đáo khác có nhiều cánh, mỗi bông nở xoè, to tròn kèm theo lá, nhìn rất giống những bông hồng tầm xuân tên là 花笠桜 (はながささくら, はながさざくら) - Hanagasasakura, hay gọi tắt là Hanagasa, được trồng và lai tạo vào năm 1963, thường sẽ nở vào cuối tháng tư. Hoa có màu hồng nhạt, những cánh hoa xếp lên nhau tựa như đang múa quạt. Hanagasa được đặt tên theo một lễ hội múa truyền thống của tỉnh Yamagata với những chiếc mũ rơm đính hoa rực rỡ. Những bông hoa anh đào này tượng trưng cho nét đẹp rực rỡ, vui tươi, tràn đầy nhựa sống của tuổi trẻ.
7 notes
·
View notes
Text
“cảm ơn em,
nghìn thuở cảm ơn em
đã theo chân anh về những ngôi nhà
anh đã ở,
gọi tái sinh những huyễn mộng của đời anh.”
-Vào hứa địa, Tô Thùy Yên
“thank you,
i'd like to say it thousands of time
for following me to the houses
where i lived,
to resurrect the dreamlike ones of my life.”
cho những gì chúng ta đã trải qua,
từ những ngày chúng ta còn non trẻ, những hoài bão đã được ươm mầm. giấc mơ cũ hằn khắc trong ký ức anh đã không còn được phủi bụi. và vốn dĩ anh cũng chẳng thiết tha nhắc lại chúng lại gì - những thứ từ lâu đã trôi vào dĩ vãng, không một chút hy vọng, đến cả một tia sáng lẻ loi cũng khéo léo khước từ.
anh chán ghét vạn vật nhàm chán hiện tại, bị cái guồng quay xấu xí của xã hội này đánh thuốc mê cho đến mức chẳng thể tỉnh lại. con người ta cứ mụ mị dần đi, cứ sống mà chẳng biết đích đến của mình là gì. chỉ đơn giản là sống đến hết phần đời của mình thôi, rồi cứ thế lặng lẽ chọn cho mình một phần mộ nhỏ im lìm trong nghĩa trang, bên cạnh là vài khóm hồng trắng héo úa rụng cánh nhoe nhoét bùn đất và nước mưa. sống lặng lẽ, và chết cũng lặng lẽ.
thật đáng buồn, khi chính anh cũng là một phần của thứ xấu xí ấy, có nghĩa là anh xấu xí, bị nó cuốn vào và gần như vô phương cứu chữa. như một nô lệ yếu ớt không chút kháng cự, tuân theo mọi quy tắc đã sắp đặt mà không một lời oán than mở miệng rủa đời. tâm hồn bị tẩy sạch, hỉ nộ ái ố cứ thế phôi phai dần từ lúc nào không hay. kỉ niệm là thứ mà đáng lẽ phải được cất gọn ở một nơi thật đẹp trong hồi hải mã thì lại phải nhường chỗ cho mọi nỗi lo lắng bất an, những điều đáng sợ lôi kéo khối óc và tâm tưởng của con người ta đi.
mọi thứ chỉ thật sự kết thúc khi em đến, rất may mắn khi thứ kết thúc không phải cuộc đời anh mà lại là vạn vật xấu xí kia. anh không tài nào khám phá ra được câu thần chú hay loại pháp thuật thần kỳ mà em đã áp dụng để dừng cái guồng quay đó lại, ít nhất là nó không còn đánh bùa mê thuốc lú lên anh được nữa.
em nhẹ nhàng vươn tay ra, như một nàng tiên từ vườn địa đàng, cứu rỗi anh khỏi cái ngục tù u tối kia - nó không phải kiểu song sắt có khóa, nó vô hình níu chặt lấy chân anh, che đi đôi mắt vốn đã vô định của anh, rồi cứ kéo dần, cho đến khi mà sức cùng lực kiệt, buộc anh phải ngoan ngoãn nằm trong xó xỉnh tăm tối và chật chội trong cái nhà tù gắn mác “thực tại" kia.
em vẫn ở đó, đôi mắt sáng rực lên, chẳng nói lời nào, nhưng đủ khiến anh hiểu được em sẽ giúp được anh, cũng không biết bằng cách nào.
cảm xúc hỗn loạn tột độ. mọi thứ mơ hồ và chói lòa, mí mắt chớp giật liên hồi, tựa hồ như vừa tỉnh ngủ dậy sau một giấc ngủ dài. anh nặng nhọc chống tay lên đầu gối đứng dậy, đầu óc quay cuồng, choáng váng, thân thể run lên thành từng đợt dài, tai ù ù không nghe rõ. thuốc ngủ liều cao thực sự đã phát huy hết công dụng, đáng tiếc thứ dao găm sắc lẹm âm thầm cứa vào bộ máy thần kinh trung ương của anh lại không phải là đối thủ của em.
dịu dàng cầm tay anh lên, em đặt đôi môi đỏ mềm như lụa lên mu bàn tay anh. cái cảm giác xao xuyến lạ kỳ, trái tim khẽ rung rinh, người anh như phát sốt, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ là một thứ lạ lùng mà chưa từng tiếp xúc bao giờ. nó cũng quấn chặt lấy linh hồn mục rữa của anh như cái ngục tù ấy, nhưng ấm áp và nhẹ nhàng hơn, và anh hiểu rằng, anh đã được nàng cứu rỗi.
“nhà"
em không nói, và anh cũng không biết là ai nói, chỉ là thứ âm thanh đó đột ngột vang lên trong đầu anh, rất nhanh thôi, và không quay trở lại. em vẫn nắm chặt lấy tay anh, không mở lời nhưng đôi mắt lại ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, đồng tử giãn to, đăm đăm không chớp. anh cũng đủ hiểu ra rằng anh phải trở về nơi ấy, cái nơi mà hoài bão của anh đã ươm mầm. khi mà anh nhận ra rằng anh bị thao túng quá lâu đến mức chẳng biết trời trăng gì nữa, quên mất đi mình là ai và sống vì điều gì, em tới và cùng anh đi tìm câu trả lời. thực ra nó vẫn luôn hiện hữu ở đâu đó, rất rõ ràng, không cao xa hoa mỹ, không cầu kỳ phức tạp như những mớ tư tưởng hỗn độn đầy ảm đạm nhồi nhét trong đầu anh những ngày đã qua. nó vừa dõi theo từng bước chân người đi vừa chờ đợi người đến phát hiện ra nó hoặc chỉ đơn giản là ngoảnh đầu lại.
áng mây trắng, bầu trời xanh ngát, luống hoa dại mọc ven đường, ngọn gió thổi từ các triền núi xuống. là lần đầu tiên anh thấy hay anh đã bỏ quên nó quá lâu?
cảm ơn em.
chạm vào bức tường đầy rêu, nhớ lại những ngày anh lớn lên, những ngày vô lo vô nghĩ, những ngày mà thế giới trong anh còn tươi sáng, mọi thứ đã hồi sinh. vâng, câu trả lời anh cần tìm, không phải là anh tìm thấy nó hay nó tìm thấy anh, chỉ đơn giản là nó hồi sinh những thứ đã “chết” trong trí nhớ của anh, những thứ đã vụn vỡ, mờ nhạt, đã từng đẹp đẽ như bong bóng tan vào nước biển, là tàn dư của một thời niên thiếu sáng lòa đã hết thời từ lâu.
nhưng giờ thì sao? nó đã ban tặng anh một cơ hội mới để “sống", một cách để thay da đổi thịt và đi lại những bước mà anh đã đi sai. một thứ chết chóc vừa chết đi, và mở ra một trang giấy mới, viết về cuộc đời của anh, những huyễn mộng tưởng đã héo quắt trong ký ức của anh, cái trang “yếm thế" trong tâm tưởng của anh đã bị xé bỏ, thay vào đó cái trang của tình, tình trong đời, tình giữa em và anh, cũng như là tình giữa anh và thế giới xung quanh. anh biết tại sao mình lại sống và giá trị anh đem lại cho cuộc đời này.
anh cũng nhận ra rằng cái guồng quay mà anh cho rằng là xấu xí và đáng sợ này thực ra không xấu xí và đáng sợ đến mức ấy. chỉ là qua lăng kính của anh, nó đã từng là như thế.
và giờ em đến cùng những giấc mơ đó, ân cần lau sạch lăng kính đầy bụi đen của anh.
anh cảm ơn em.
anh, ngàn vạn lần cảm ơn em.
written by krellatotti.
8 notes
·
View notes
Text
[ZHIHU] CÓ CÂU NÓI NÀO KHIẾN BẠN NHỚ ĐẾN TẬN BÂY GIỜ KHÔNG?
_____________________
Lược dịch bởi: Hứa Thư | Bài viết thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải duy nhất tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost!
_____________________
1. “Nếu như bạn thích một người, thì bạn sẽ càng thích gọi đầy đủ tên của người đó.”
2. “Anh nói em sẽ gặp được người tốt hơn, nhưng thật ra là anh muốn gặp người tốt hơn phải không?”
3. “Tớ đang đọc sách trong khu vườn trồng năm nghìn đóa hoa hồng, mọi người hỏi liệu tớ có thể hái một bông hoa không, chỉ có mỗi cậu hỏi tớ là đang đọc sách gì.”
4. "Có nhiều người thích em, bởi vì em xinh đẹp, ưa nhìn, hiểu chuyện. Cũng có người thích em khi thấy em khóc, hiểu rõ sự đau đớn của em. Anh ấy đến ngồi cạnh em và mang theo một chiếc đèn nhỏ, ngồi xuống bên cạnh em, muốn cho em viên kẹo ngọt và một bờ vai."
5. "Nếu phá vỡ được mọi xiềng xích đang kìm hãm tiềm năng bản thân, bạn nhất định sẽ có thể chinh phục chặng đường chông gai phía trước."
6. "Em xem mọi chông gai là một cánh đồng mọc đầy hoa tươi, và không có gì trên thế gian này có thể giằng xé em được nữa."
7. "Qua gần hết đời người tôi mới nhận ra, đường đời, tự mình vượt qua, chính là đáp án cuối cùng."
8. "Bạn mất một chút thời gian để tiếp cận, nhưng lại phải mất nhiều năm để nắm tay. Bất kể bạn gặp ai trong đời, họ là người phải xuất hiện trong cuộc sống của bạn. Không phải ngẫu nhiên." (Sakyamuni)
9. "Tớ ra lệnh cho mưa không được làm cậu ướt
Thế nhưng với tư cách gì chứ? Sao tớ dám ra lệnh cho mưa?
Ngược lại tớ còn bị mưa hành đến phát bệnh
Đôi khi tình yêu của tớ cũng giống như vậy, bất lực và ngu ngốc một cách nực cười
Nhưng tớ lại đang yêu cậu theo cách đó, tớ còn cách nào khác đâu."
10. “Lần trước cậu mời tớ, lần này tớ mời cậu.”
“Vậy cậu muốn mời tớ cái gì?”
“Mời cậu buộc phải thích tớ.”
11. “Trong cuộc đời mỗi người rồi cũng sẽ có lúc như thế này, rõ ràng trong lòng đã dậy sóng, tâm trạng sớm đã điên trời đảo đất, thế nhưng người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy cậu trầm mặc hơn ngày thường một chút, chẳng có ai cảm thấy kì lạ. Kiểu đấu tranh này, đã định là đơn thương độc mã.”
12. "Thầy sẽ cho các em hai cơ hội trốn học, nhất định sẽ có chuyện gì đó quan trọng hơn cả việc học. Ví dụ như chuồn ra ngoài tòa nhà, hay là ánh trăng đêm nay.”
13. “Con người ta thật kỳ lạ, khi trên mặt nổi một cục mụn, ngày nào cũng tìm cách để loại bỏ nó, thế nhưng khi trong lòng có một vết sẹo, lại luôn đi đường vòng tìm cách trốn tránh.”
14. "Khi tôi còn là một đứa trẻ, vô tình gặp người già qua đời, tôi đứng trong dòng người khóc lóc tiễn đưa, nhưng tôi không cảm thấy đau lòng, cũng không hiểu vì sao lại khóc nhiều đến như vậy. Sau này lớn lên tôi mới hiểu, đó là ý nghĩa của ái khổ ly biệt."
15. “Tại sao cứ luôn cãi nhau?"
“Chắc có lẽ là không hợp.”
“Thế sao còn chọn anh ấy?”
“Vì em yêu anh ấy.”
“Sao lại phải khổ thế?”
“Chỉ có sự cay đắng và đau khổ này, bản thân cảm thấy ngọt ngào.”
“Đồ ngốc.”
16. Lúc chia tay em nói “Hãy bảo trọng nhé!”
Nhưng những gì em thật sự muốn nói
Thật ra là “Hãy đem em theo cùng"
17. "Hãy trân trọng nhau trong những năm tháng không có gì trong tay. Cuộc đời có thể là một bầu rượu. Khi rượu cạn cũng giống như con người chúng ta khi chết đi. Vậy thì tôi nên uống bao nhiêu bình rượu nhỉ?"
18. "Tôi mơ thấy mình rơi vào vực thẳm mà không nói một lời nào
"Vậy tại sao bạn không gọi ai để cứu giúp?
"Sẽ không một ai đến cứu tôi đâu."
19. “Trước đây tớ cứ nhìn thấy mộ là sợ,
Vì tớ tưởng trong đó là quỷ,
Sau này tớ mới biết,
Nằm trong đó là người mà người khác ngày nhớ đêm mong.”
20. "Tình yêu của tôi thật ra rất nhẹ nhàng. Tôi xin lỗi và cúi xuống gần hơn để lắng nghe cô ấy, nữ nhi bên cạnh tôi không cần phải xin lỗi."
Trong mắt mọi người, ai cũng cho rằng tình yêu của chúng tôi rất yên tĩnh, hạnh phúc, nhưng mà thật ngại quá. Đó là việc người đàn ông bên cạnh bạn là người như thế nào? Anh ta có chịu từ bỏ cái tôi của mình để cúi xuống gần hơn những ấm ức mà người vợ phải chịu. Vì thế trong tình yêu của tôi cũng vậy, nữ nhi không cần xin lỗi.
________________
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/481396309/answer/2297927733
32 notes
·
View notes
Text
Tớ và len.
Ngày nhỏ, vào mỗi độ thu sang, mẹ tớ thường dành một khoảng thời gian mỗi ngày đan áo len cho tớ để kịp đến khi đông về. Bởi vì được làm bằng len hay chính tay mẹ đan cho tớ, nên được mặc những chiếc áo ấy, tớ cảm thấy rất ấm áp. Mẹ cũng từng kể rằng, ngày còn trẻ, khi mới sinh anh trai tớ, còn trong thời gian nghỉ thai sản nên mẹ chưa thể quay lại cơ quan, lúc ấy mẹ tớ đã nhận len về để đan mũ, áo để kiếm tiền. Qua những lời kể ấy, tớ được biết về len và bộ môn đan len. Nhưng khi ấy, tầm hiểu biết của tớ hãy còn non nớt, tớ mặc nhiên cho rằng với len, ta chỉ có thể đan mà thôi.
Khi lớn hơn một chút, được tiếp xúc với mạng xã hội, trong một lần tình cờ, tớ nhìn thấy một video về việc người ta sử dụng một cây kim móc và những cuộn len để tạo nên những bông hoa, những con vật. Đây là lần đầu tiên tớ biết rằng, len không chỉ dùng để làm thành những cái m��, cái áo, cái quần, những thứ ta có thể vận lên người mà hơn thế nữa, len có thể tạo nên những món đồ dùng để trang trí lại vô cùng nhỏ xinh, dễ thương như vậy. Ngay từ khoảnh khắc đó, tớ đã có hứng thú với bộ môn móc len.
Trùng hợp là vào thời điểm đó, chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày Nhà giáo Việt Nam và tớ muốn tự tay làm quà tặng cho những cô giáo tớ yêu quý. Vậy là từ đó, tớ bắt đầu mày mò học móc len. Bởi lẽ là lần đầu nên tớ gặp rất nhiều khó khăn, tớ không biết cầm kim sao cho đúng, quấn len vào ngón tay sao cho chắc chắn mà vẫn sợi len vẫn dễ dàng di chuyển. Tớ mất một lúc lâu mới có thể cố định được kim móc và sợi len trên hai bàn tay.
Sau đó, tớ tìm hiểu những mũi cơ bản trên YouTube. Lại có thêm có một thử thách mới, có đôi lúc tớ không biết cách đưa len qua các mũi để rồi khiến nó bị tách sợi, và cũng vì tính hậu đậu, tớ làm cho một phần cuộn len bị rối tung. Phải mất đến một tháng tớ mới học xong 4 mũi cơ bản, có đôi lúc tớ ngẫm lại, tớ thấy hơi tiếc vì mình có thể học xong 4 mũi trong vòng chưa đến hai tuần nhưng vì sợ nhanh quên và sợ khó nên lại thành ra mỗi tuần học một mũi. Thôi thì dù sao thì mình đã hoàn thành xong những điều cơ bản rồi.
Thành phẩm đầu tiên của tớ là một miếng len “hình chữ nhật”, để trong ngoặc là bởi vì nó còn méo mó, các hàng chưa được đều nhau. Nhưng bởi vì chỉ còn một tháng nữa là đến ngày Nhà giáo Việt Nam, tớ lại mới học móc nên đối với tớ, thời gian đó rất gấp gáp, tớ quyết định móc những bông hoa tulip, món quà tớ định tặng các cô luôn. Có một điều mà khi học những điều cơ bản về môn móc len mà tớ không để ý, phải đến khi bắt tay vào móc bông hoa tulip tớ mới biết đến, đó là vòng tròn ma thuật. Vòng tròn này đúng là có “ma thuật” khiến cho tớ vô cùng bối rối, tớ lại liên tục mắc lỗi sai, tớ đã quan sát trên video nhưng vẫn không biết cách thắt nút để tạo nên vòng tròn, đến khi thắt được rồi lại loay hay mãi mới móc xong hàng đầu tiên và rất nhiều lần tháo len ra vì siết dây của vòng tròn sai cách. Lần đầu nào ắt đều có thử thách và lần đầu của tớ không chỉ gặp vô số khó khăn vì tớ phải tự học tất cả (mẹ tớ biết về len nhưng mẹ chỉ thạo về đan chứ không biết về móc) mà còn thất bại ngay từ lần đầu. Bông hoa tuplip đầu tiên tớ móc nhồi bông bị ngược phần len, bên len đúng bị quay vào trong mất rồi, trông giống như khi ta mặc áo ngược vậy, không đẹp chút nào, và tớ phải bỏ bông hoa đó đi.
Trải qua những gian khó, nói hơi quá nhỉ, tớ đã móc xong 3 bông hoa tulip theo từng màu: xanh, hồng,… hồng kết hợp với tím (sự kết hợp này tồn tại vì thất bại tớ đã kể trên, tớ hết len màu tím:)). Tuy chúng chưa được đẹp mắt lắm nhưng tớ vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy các vui vẻ đón nhận món quà của tớ. Chính điều đó giúp tớ có thêm động lực để tiế tục theo đuổi bộ môn móc len này.
6 tháng qua đi, tớ quyết định thử móc thêm một món đồ nữa để tặng các cô nhân dịp kết thúc năm học, tớ đã chọn hoa cúc trắng. Nhưng vì tớ thấy một bông hoa cúc quá nhỏ và cánh hoa bị quăn lại vào trong nên tớ thôi không tặng nữa.
Đó cũng là lúc đất trời bước vào hạ, kì nghỉ hè của tớ đã đến. Vì năm học tới tớ sẽ lên lớp 9, có một kì thi chuyển cấp rất quan trọng phía trước nên tớ quyết định làm quà tặng 20/11 luôn trong hè. Nhưng khác với lần trước, lần này tớ đã có được những hiểu biết, kinh nghiệm, tớ tìm hiểu những bông hoa trông có vẻ “khó” móc hơn, tớ tiếp tục chọn hoa tulip nhưng có từng lớp cánh hoa một, tớ chọn hoa lavender, hoa cầm chướng (tớ thật sự rất thích những bông hoa len này, tai vì trông nó rất thích mắt) và hoa hướng dương. Nếu như lần trước, tớ chỉ móc 3 bông lẻ thì lần này tớ làm 4 bó hoa với 4-5 bông hoa khác nhau. Tớ biết thành quả ấy còn nhiều thiếu sót nhưng khi đã làm được rồi, tớ cảm nhận rằng nó không hẳn quá khó. Chính tớ khi nhìn vào những bó hoa ấy thấy được hình ảnh miệt mài của mình, của thành quả chỉn chu, tớ cũng không nỡ tặng (tự thấy mình hơi tự cao). Nhưng khi nhận được nhưng lời tấm tắc khen ngợi, lời cảm ơn sâu sắc của các cô, tớ thấy mình cho đi để nhận lại những điều hành phúc cũng đáng đấy chứ.
*T kh hề bốc phét, t móc 4 bó hoa thật nhưng 2 ảnh này t thích nhất mà Tumblr chỉ cho giới hạn 10 ảnh nên kh thể thêm đc nữa🥰
Vậy là mong muốn được nuôi dưỡng sở thích móc len lâu dài bắt đầu nhóm lên trong tớ. Có điều tớ móc tặng cho 3-4 cô nhưng chưa từng móc cho mình một mòn đồ nào cả. Và khi còn thừa len từ những lần móc trước, tớ quyết định móc cho mình một chiếc móc kháo bông hoa hướng dương nhỏ. Thời gian sao đó, tớ phải gác lại sở thích này vì cần ôn thi cho kì thi sắp tới
Đến hè năm nay, tớ quay lại với sở thích ấy. Tớ không còn móc nhiều hoa nữa mà móc những con vật, đúng là chúng rất đáng yêu. Nhìn vào những món đồ ấy, tớ càng thích bộ môn này hơn bao giờ hết. Tớ cảm thấy vui và có chút tự hào khi có thể tự tay tạo ra những món len xinh xắn như vậy.
Có người đề xuất rằng, “Ly móc khéo như vậy hay thử bán xem sao”. Tớ cười trừ và cho qua lời gợi ý này. Bởi vì đầu tiên, tớ chưa móc đẹp hơn ai, sản phẩm tớ làm ra vẫn còn rất nhiều sai sót, ai kĩ tính sẽ dễ dàng nhìn ra, mà một món đồ bán ra phải tương xứng với số tiền người mua bỏ ra nên tớ không đảm bảo mình có thể “kinh doanh” những món đồ chưa đủ chất lượng. Vả lại, tớ vẫn chỉ biết móc theo trên YouTube chứ vẫn chưa biết nhìn kí hiệu trên ảnh để móc theo, tớ chưa thực sự nhuần nhuyễn với bộ môn này. Điều thứ hai, quan trọng hơn cả, tớ chỉ coi móc len là sở thích chứ không coi móc len là công việc kinh doanh. Tớ cảm thấy rất thư giãn rất nhiều khi móc len, cảm thấy rất hạnh phúc khi nhìn thấy thành quả của mình, chính bởi vậy mà tớ không muốn phá vỡ những niềm vui giản đơn của tớ bằng áp lực của kinh doanh được.
Sở thích móc len đến với tớ như một định mệnh vậy. Tớ luôn cảm thấy rất vui khi có thêm một sở thích nhỏ này và tớ hi vọng rằng sở thích ấy sẽ tiếp tục đi cùng tớ theo sự trôi chảy của thời gian.
3 notes
·
View notes
Text
Sức mạnh của đầu thai trong câu chuyện Hoa Hồng
Bài viết có tiết lộ nội dung phim. Nếu bạn không muốn cảm thấy khó chịu vì spoil khi chưa xem thì đừng đọc nhé. Mình thích có người đọc nhưng không muốn kiếm like bằng mọi giá.
Trong phim câu chuyện Hoa Hồng, mình nhận thấy rất rõ sự ảnh hưởng của nguồn gốc gia đình đến số phận của nhân vật. Nó chia ra làm 2 tuyến rất khác nhau của những người xuất phát điểm nghèo khó, bố mẹ ít học phải vật vã vươn lên và những người có gia đình giàu, tri thức với hàng trăm cơ hội.
Tuyến nhà nghèo tiêu biểu có Phương Hiệp Văn, Tô Canh Sinh, Chu Sỹ Huy. Tuyến nhà nhà giàu có Hoa Hồng (Hoàng Diệc Mai), anh trai hoa hồng (Hoàng Chấn Hoa) và Trang Quốc Đống.
Vì nghèo nên Phương Hiệp Văn luôn tự ti trước một tuyệt sắc giai nhân như Hoàng Diệc Mai. Và anh đã luôn ở thế yếu trong cuộc tình ấy. Khi muốn nuôi con mèo để lấy lòng Hoa Hồng, anh đã phải bán hết đồ đạc, bán cả cái xe đạp vốn đi lại hàng ngày để thuê phòng riêng, để trang trải cho khoản “dại gái" là trả một phần tiền căn phòng để mồi Hoa hồng vào ở.
Hiệp Văn chấp nhận làm mọi việc nhà để chăm sóc Hoa Hồng, chiều hư cô để cô phải phụ thuộc vào anh, sẵn sàng đánh đổi công việc giám đốc dự án ở Thượng Hải để đến Bắc Kinh làm nhân viên. Vì sợ mất người yêu, anh đã phải làm đủ “mưu hèn kế bẩn" như cài định vị vào điện thoại, lén xin cho vợ nghỉ việc, kiểm soát cô trong nhà.
Quay lại quá khứ, anh sinh ra là một người Triều Tiên thiểu số trên đất nước Trung Quốc. Anh có người mẹ nghèo, làm sòng bài ở quê. Anh chọn ngành khoa học máy tính ở đại học Phúc Đán vì ngành đó có thể kiếm ra tiền và có học bổng.
Trong sự nghiệp, Phương Hiệp Văn cũng sẵn sàng nhận chỉ trích, sẵn sàng sa thải ⅓ nhân viên để bán công ty được giá hơn. Vì trong lòng anh không bao giờ thoải mái. Anh luôn mang nỗi mặc cảm bị coi thường. Với một người gốc nghèo như anh, có thật nhiều tiền là cách duy nhất để anh khẳng định giá trị bản thân. Nhưng khi đã là ông chủ công ty phần mềm, có biệt thự ở Bắc Kinh thì anh vẫn không có được người con gái mình yêu tha thiết.
Xuất phát điểm đau khổ nhất có lẽ là Tô Canh Sinh (Tô Tô). Không những nghèo, Tô Tô còn nhận đủ combo cha mất sớm, bị cha dượng cư.ỡ.g .hi.ế.p, có một người mẹ ngày đêm vòi tiền, một thằng em vô dụng.
Tô Tô đã phải đánh đổi quá nhiều thứ để vươn lên. Ngoài việc học ngày học đêm, cô còn phải cưới người bạn để lấy hộ khẩu Bắc Kinh, phải dùng tiền mồ hôi nước mắt để nuôi gã cha dượng đồi bại hết lần này đến lần khác. Cô bị người mẹ khốn nạn coi như cái cây ATM di động. Cô phải bỏ tiền mua lại căn nhà nhưng không được sở hữu. Cô đối mặt với việc mất đi Hoàng Chấn Hoa vì giấu chuyện từng lấy chồng. Đến khi Cô đi lấy chồng thật thì cũng bị mẹ đến tận nơi đòi tiền sính lễ.
Như một con thạch sùng phải cắt đuôi của mình để tồn tại, Tô Tô tự biến mình thành một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong đầy những tổn thương. Bằng một sự cố gắng phi thường cùng một chút may mắn, cuối cùng cô cũng có được hạnh phúc bên người đàn ông giỏi giang, có bố mẹ chồng tuyệt vời và cô em chồng … hết nước chấm. Nhưng những thứ cô đã phải trả giá thì thực sự quá nhiều.
Không được tô đậm như 2 nhân vật quan trọng bên trên, Chu Sĩ Huy xuất hiện khá ngắn nhưng rất ấn tượng. Anh xuất thân tỉnh lẻ, nơi mà có đập đi xây lại cả trấn cũng không bằng xây một trung tâm thương mại ở Bắc Kinh. Anh giỏi chuyên môn, là cánh tay phải của Hoàng Chấn Hoa, đã được Chấn Hoa giao cho nhiệm vụ hướng dẫn Hoa Hồng. Nhưng sự cố gắng của anh chỉ được đến thế. Dẫu rằng dành hết tấm chân tình, dẫu rằng hy sinh cả đám cưới để rồi bị đ..ập một trận te tua, anh vẫn không bao giờ có thể làm Hoàng Diệc Mai rung động.
Trong khi đó, nhìn sang tuyến nhân vật “nhà giàu", ta sẽ thấy một câu chuyện khác hẳn. Trang Quốc Đống chẳng cần làm gì ngoài là chính mình để có được Hoa Hồng. Cô gái vạn người mê Hoàng Diệc Mai chủ động tán anh, chủ động ngã vào vòng tay anh, chủ động lên giường với anh ngay lần đầu hò hẹn.
Anh sinh ra trong gia đình có cha là trí thức và mẹ là chủ doanh nghiệp. Anh đẹp trai, từng du học Pháp và mang những nét giỏi giang, tinh tế của một người tây học.
Anh cũng có nỗi đau khi phải lựa chọn giữa làm giám đốc chi nhánh nhỏ ở Bắc Kinh để có người mình yêu hay trở thành giám đốc lớn ở trụ sở chính và mất cô. Anh cũng đau đớn nhưng sự lựa chọn của anh là chọn ở đỉnh núi thấp hay đỉnh núi cao, ăn bào ngư hay ăn tôm hùm. Nó khác hoàn toàn với sự đánh đổi cả nhân phẩm để vượt lên vũng bùn mà nhân vật tuyến nhà nghèo phải trải qua.
Cái mất mát của người giàu là cái mất viên minh châu trên vương miện, thứ mà người nghèo không bao giờ được đội lên.
Còn nhân vật chính Hoa Hồng, Hoàng Diệc Mai do thần tiên Lưu Diệc Phi đóng thì sao? Cô đầu thai một cách xuất chúng khi có cha mẹ là giáo sư đại học Thanh Hoa, được thừa hưởng bộ gen xinh đẹp tuyệt trần và chỉ cần lướt vài đường patin là đã có hàng trăm cậu trai sẵn sàng trồng cây si trước cửa.
Hoa hồng học vẽ vì thích, đi làm vì muốn thoát khỏi vùng an toàn của bản thân, đi học thạc sĩ tâm lý vì muốn giúp đỡ trẻ em bị tự kỷ, lấy Phương Hiệp Văn vì muốn khép lại mối tình cũ, chia tay anh vì muốn có cuộc sống dễ thở hơn. Suốt hơn 30 tập phim, những quyết định lớn của cô chưa bao giờ bị áp lực bởi chữ tiền.
Kể cả khi Hoa Hồng thiếu tiền thì cô cũng có hàng loạt người sẵn sàng giúp đỡ. Cô chỉ cần d.o.ạ bố là có tiền mua điện thoại di động, vay anh trai để có tiền cho người yêu mở công ty, cô chưa cần than nghèo đã có chị Tô Tô sẵn sàng chuyển khoản.
Vì không bị thiếu tiền, Diệc Mai có thể làm những việc như “trong phim". Tôi trầm trồ về sự thông minh của cô khi lừa được nhân viên khách sạn để lọt vào bữa tiệc. Nhưng thử đặt câu hỏi nếu cô không có sẵn chiếc váy dạ hội màu vàng thì sao? Thì chắc hẳn biên tập của phim phải thêm vào cảnh cô bán xe đạp để … thuê váy.
Cô bay như chim từ Bắc Kinh sang Paris để gặp người yêu. Cô đưa đơn xin nghỉ việc để ép tổng giám đốc Tina cho cô nghỉ phép. Cô sẵn sàng kết thúc sớm chuyến đi để về Bắc Kinh khi thất vọng về Trang Quốc Đống. Nếu lật lại vấn đề, đặt tình huống là Hoa Hồng là con nhà nghèo thì tiền đâu để có bay sang châu Âu? Cô có dám nghỉ việc để chạy theo tình yêu hay không và có tiếc chuyến du lịch nước Pháp mà cả đời này chắc gì đã có tiền quay lại hay không?
Tương tự, Hoa Hồng sẵn sàng bay đánh vèo từ Thượng Hải về Bắc Kinh để giải quyết chuyện tình của anh trai bị trục trặc, sẵn sàng rời khỏi “chiếc lồng vàng" mà Phương Hiệp Văn đã tạo ra ở Thượng Hải mà tay trắng ôm con về Bắc Kinh. Hay đơn giản như việc cô có thể lái xe chở sếp khi mới tốt nghiệp đại học. Thử hỏi, những người đang đọc bài này, có mấy ai biết lái xe ô tô khi mới 22 và có mấy ai đủ tiền để bay từ Hà Nội vào Sài Gòn hoặc ngược lại để giải quyết chuyện tình cảm cho người khác.
Tương tự như Hoàng Diệc Mai, anh trai cô là Hoàng Chấn Hoa cũng sống trong khu tập thể đại học Thanh Hoa. Từ nhỏ, anh có mục tiêu duy nhất là thi đỗ vào ngôi trường danh giá hàng đầu Trung Quốc. Nhờ quan hệ của bố mẹ, anh được giới thiệu với Bạch Hiểu Hà. Từ đó, anh lọt vào mắt xanh của bố cô và được tạo điều kiện thiết kế khách sạn, mở công ty.
Có một cảnh phim rất nhỏ nhưng đã nói lên sức mạnh của đầu thai với anh là khi Tô Tô lần đầu đến nhà Chấn Hoa. Cô đã hiểu tại sao hai anh em lại ấm áp đến thế. Và anh không quên tự hào với bạn gái rằng: Ngoài ấm áp thì anh còn xuất sắc nữa.
Và với mạch logic này, bạn hãy nghĩ về Phương Thái Sơ đi. Cô bé có phải là một phú nhị đại, một bạch phú mỹ khi có cha là giám đốc công ty phần mềm, mẹ là chủ phòng tranh và đẹp như tiên. Thái Sơ có bác trai là chủ công ty kiến trúc, bác gái là tổng giám đốc công ty nghệ thuật, ông bà ngoại là giáo sư đại học Thanh Hoa. Nếu phim có phần 2, bạn sẽ tưởng tượng ra tương lai của cô bé ấy chứ?
#cauchuyenhoahong #luudiecphi #trangquocdong #phuonghiepvan
2 notes
·
View notes
Video
youtube
BẠN CÓ TIỀM NĂNG VÀ KHẢ NĂNG ĐẠT ĐƯỢC ĐIỀU PHI THƯỜNG, BẤT KỂ HOÀN CẢNH. LÃO GIÀ NGÃ BẢY SÀI GÒN.
Sức Mạnh Tiềm Ẩn: Khám Phá Phi Thường Trong Mỗi Con Người
Ẩn sâu trong mỗi con người là một nguồn năng lượng phi thường, một tiềm năng vô hạn chờ được khai phá. Bất kể xuất thân, hoàn cảnh hay giai đoạn nào trong cuộc sống, ngọn lửa tiềm năng ấy luôn sẵn sàng bùng cháy, dẫn lối ta đến những thành tựu vĩ đại. Bài viết này sẽ là hành trình khơi dậy niềm tin vào sức mạnh nội tại, truyền cảm hứng để bạn dấn thân khám phá và chinh phục những đỉnh cao mới trong cuộc sống.
1. Mỗi cá nhân - một viên ngọc quý ẩn mình:
Như những viên ngọc thô trải qua mài giũa, mỗi con người đều sở hữu những phẩm chất và tài năng độc đáo riêng biệt. Khả năng sáng tạo, tư duy logic, lòng dũng cảm, sự đồng cảm,... là những mảnh ghép tạo nên bức tranh đa sắc về tiềm năng của mỗi cá nhân.
Hãy dành thời gian để lắng nghe tiếng nói bên trong, khám phá những đam mê, sở thích và điểm mạnh tiềm ẩn của bản thân. Đừng vội vàng so sánh mình với người khác, bởi mỗi người đều mang trong mình một bản sắc riêng biệt, một hành trình độc đáo để tỏa sáng.
2. Hoàn cảnh - thử thách tôi luyện ý chí:
Cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Sẽ có những chông gai, thử thách và nghịch cảnh xuất hiện trên con đường ta đi. Tuy nhiên, hãy xem đó là những bài học quý giá để tôi luyện ý chí, bồi đắp thêm cho sức mạnh nội tại.
Giống như những bông hoa vươn lên từ sỏi đá, những con người bản lĩnh luôn biết cách vượt qua khó khăn, biến nghịch cảnh thành cơ hội để trưởng thành và hoàn thiện bản thân.
3. Niềm tin - chìa khóa mở ra cánh cửa thành công:
Niềm tin vào bản thân là ngọn đuốc soi sáng con đường dẫn đến thành công. Khi bạn tin tưởng vào khả năng của mình, bạn sẽ có đủ động lực để vượt qua mọi rào cản, biến ước mơ thành hiện thực.
Hãy nuôi dưỡng niềm tin bằng cách ghi nhận những thành tựu, dù là nhỏ nhất, của bản thân. Lắng nghe những lời động viên, khích lệ từ những người xung quanh và trau dồi kiến thức, kỹ năng để ngày càng hoàn thiện bản thân.
4. Nỗ lực - chìa khóa dẫn đến thành công:
Niềm tin là ngọn lửa, nhưng nỗ lực mới là chìa khóa để biến ngọn lửa ấy thành hiện thực. Hãy biến ước mơ thành mục tiêu cụ thể, lập kế hoạch hành động chi tiết và kiên trì thực hiện từng bước nhỏ.
Đừng ngại vấp ngã, thất bại, bởi đó là những bài học quý giá giúp bạn trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Hãy biến mỗi khó khăn thành cơ hội để học hỏi, rèn luyện và tiến lên phía trước.
5. Hành trình khám phá bản thân:
Hành trình khám phá bản thân là một cuộc phiêu lưu đầy thú vị và bổ ích. Hãy dành thời gian để trải nghiệm những điều mới mẻ, thử thách bản thân với những giới hạn mới. Tham gia các hoạt động ngoại khóa, trau dồi sở thích, kết nối với những người có cùng đam mê để mở rộng tầm nhìn và học hỏi những điều mới.
Hãy luôn giữ cho bản thân một tinh thần cởi mở, sẵn sàng tiếp thu những ý kiến đóng góp và không ngừng học hỏi để hoàn thiện bản thân.
Kết luận:
Mỗi con người đều sở hữu một tiềm năng phi thường, có khả năng đạt được những điều vĩ đại trong cuộc sống. Hãy tin tưởng vào bản thân, nỗ lực không ngừng và biến ước mơ thành hiện thực. Hãy nhớ rằng, thành công không phải là đích đến, mà là hành trình khám phá bản thân và chinh phục những thử thách mới.
Hãy dấn thân vào hành trình khám phá bản thân ngay hôm nay, và bạn sẽ nhận ra những điều phi thường ẩn sâu trong chính mình!
LÃO GIÀ NGÃ BẢY SÀI GÒN.
***
BẠN CÓ TIỀM NĂNG VÀ KHẢ NĂNG ĐẠT ĐƯỢC ĐIỀU PHI THƯỜNG, BẤT KỂ HOÀN CẢNH. LÃO GIÀ NGÃ BẢY SÀI GÒN.
#bancotiemnangkhanang
#datdieuphithuong
#phattrienbanthan
#laogiangabaysaigon
#tslevantucantho
#facebooklevantu
#kenhyoutubetslevantu
#kenhtiktoktslevantu
#hoasinhtanhd.com
2 notes
·
View notes
Text
5/5 nhớ Bà.
(Bài này định đăng fb nhưng sợ mọi người trong nhà đọc đc lại khóc nên đăng lên đây)
Hồi còn bé hầu như năm nào 5/5 cả nhà mình cũng về quê ngoại. Trùng vào dịp vải chín nên về ăn tết đoan ngọ và vặt vải luôn.
Mình ở đất vải thiều HD, ông bà ngoại mình lại ở đất nhãn lồng HY nhưng cũng trồng cả vải thiều. Vải chín trước nhãn nên 5/5 chỉ có vải thôi.
Nhà ông bà có tất cả 5-6 cây vải gì đó, mình k nhớ rõ nữa, trong đó có 1 cây to cao nhất do trồng sớm nhất còn lại là cây thấp hơn trồng sau.
Nhớ 5/5/ 2004, mùa hè năm mình học lớp 7, vải nhà ông bà sai trĩu đỏ rực cả vườn. Có lẽ là vụ vải sai nhất vì cây nào cũng sai.
Mình ấn tượng nhất là nhà bà có 1 con đường gạch nhỏ thoai thoải từ sân ra chỗ cây vải to nhất vườn. Từ cây vải đi 1 đoạn sang phải là 1 cái ao khá rộng. Có 1 vạt vải sai nhất với những quả vải màu vàng ửng hồng vừa chín tới rủ xuống con đường gạch đó, ngoài bờ ao có 1 đàn chim bồ câu đang soi gương rỉa cánh tạo nên 1 khung cảnh đẹp như trong truyện cổ tích, đến bây giờ mình vẫn còn nhớ như in, tiếc là hồi đó chưa có điện thoại hay máy ảnh để lưu lại... Nhưng có lẽ những gì đc lưu trong kí ức mới là bền nhất...
Những cây vải thấp hơn thì quả trĩu xuống chạm cả sân. Chị em mình và 2 em họ của mình muốn vặt lắm mà bà ko cho vì bà thích chụp ảnh và đã hẹn thợ chụp đến chụp cho bà và các cháu bộ ảnh bên những chùm vải đó rồi :)) Bà cho ăn các cây khác trong vườn thoải mái, riêng cây cạnh sân ăn phía sau cũng đc còn phía trước phải để nguyên để sống ảo :))
Mấy lần mình tập xe đạp quanh sân đi qua định đưa tay vặt bà cũng k cho :)) Giờ nghĩ lại thấy bọn mình cũng ngoan và nghe lời bà thật, bà k cho là vải vẫn còn nguyên k hụt quả nào.... Dù nhiều quả chạm cả xuống sân dễ vặt như thế...
Nhưng ko hiểu đắt sô quá hay bận gì mà những chùm vải đc giữ làm đạo cụ chụp ảnh đó đã chín đỏ thẫm rồi mà chú thợ ảnh vẫn chưa đến nên bà đành cho các cháu vặt ăn... Và thế là năm đó mấy bà cháu bị lỡ bộ ảnh cùng vải...
Sau đó 1 năm ông bà cũng ra HD ở thỉnh thoảng mới về quê nên vườn bỏ hoang ko ai chăm, đến mùa cây trong vườn vẫn có quả nhưng ít và bé, về vặt thì cũng bị dơi ăn hết. Đến năm 2020 thì mấy cây vải thấp quanh vườn bị chặt hết để xây nhà, làm sân, còn 1 cây to nhất vẫn để lại để làm kỉ niệm... Mà kể cả giờ có vải, có điện thoại thì bà cũng ko còn để cùng các cháu chụp lại bộ ảnh đã bỏ lỡ đó nữa. Bà đã mất tháng 5 năm ngoái rồi.
Thỉnh thoảng mọi người trong nhà mình vẫn mơ thấy bà, đều thấy bà mặc chiếc áo mà bà thích, mình cũng mơ 1 lần. Chắc bà theo Phật rồi nên mình thấy bà nhẹ nhàng, hay cười, nhẹ nhõm hơn lúc sống...
Mong là kiếp sau vẫn đc làm cháu của bà để cùng bà chụp bộ ảnh dưới những chùm vải...
Năm nay vải thiều HD mất mùa nên đắt nhất trong lịch sử. Nay nhà mình mua 90k 1kg, những năm trước có năm ngta bán có 5-15k, có năm p đổ bỏ vì nhiều quá k ai mua
Quả vàng sáng vừa chín tới sẽ ngọt hơn quả đỏ thẫm chín lâu rồi, sau vài trận mưa thì càng nhạt hơn.
Dưa kia và là hoa này là mình trồng, ko p đồ hnay cúng :)
4 notes
·
View notes
Text
Ngày trẻ, người ta nghĩ bản thân là điều gì đó lớn lao, vĩ đại trong cõi sống. Và thanh xuân đó, người tiêu xài vị kỷ chơi sang. Chạy theo khát vọng của đời mình, cái đam mê của tuổi trẻ.
Để rồi mãi về sau, khi đường đời đã mòn lối và đôi chân trần đã thấm mệt, họ thinh lặng nhìn mọi thứ xung quanh.
“Ồ, sao mình bé nhỏ thế?”
Họ chỉ như con thuyền trước biển khơi vô tận, trước ánh xanh tiếng sóng nước không lời, họ nhớ về những ngày tháng xê dịch, những đam mê đưa họ tới cuối chân trời. Để nghe sóng vỗ, để đứng hiên ngang. Là một cái tôi rất khác.
Họ nghe tiếng gọi của con tim, họ nghe nhiệt huyết của tuổi trẻ. Bỏ qua hết thảy những bài học của người đi trước:
“Cuộc sống này, không màu hồng, như trái tim con mách bảo!
Sự đời mặn nhạt, con phải trả bằng niềm tin.”
Rồi họ gục ngã, trên thềm nhà đêm giá lạnh. Cuộn tròn mình dưới góc tối người thua.
Trong họ, có kẻ khóc, có người cười.
Có người lại đứng lên mà sống tiếp.
Dẫu mệt đến tận cùng, dẫu chẳng hết đơn đau. Họ lao vào sóng vỗ, họ bước qua cõi mê.
Chăm chỉ, miệt mài. Để rồi…
“Có đôi khi, đắm chìm đêm tăm tối.
Để ngày dài, kê cao gối ngủ êm…”
Nhưng mà. Mấy ai qua được cái bóng của đời mình?
Cái bóng, của cô liêu.
---------------
Biết nói gì trước biển em ơi!
Trước cái xa xanh thanh khiết không lời
Cái hào hiệp ngang tàng của gió
Cái kiên nhẫn của nghìn đời sóng vỗ
Cái nghiêm trang của đá đứng chen trời
Cái giản đơn sâu sắc như đời
Chân trời kia biển mãi gọi người đi
Bao khát vọng nửa chừng tan giữa sóng
Vầng trán mặn giọt mồ hôi cay đắng
Bao kiếp vùi trong đáy lặn mù tăm
Nhưng muôn đời vẫn những cánh buồm căng
Bay trên biển như bồ câu trên đất
Biển dư sức và người không biết mệt
Mũi thuyền lao mặt sóng lại cày bừa
Những chân trời ta vẫn mãi tìm đi
(Trước biển - Vũ Quần Phương. Thơ Việt Nam 1945-1985, NXB Văn học, 1985, tr.391)
5 notes
·
View notes
Text
Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh
1. Mọi cảm xúc đến với tôi một cách đột ngột - như một sớm mai tỉnh dậy chợt nhận ra trong tim mình vừa nở một nụ hồng.
2. Tôi còn nhớ hôm đó trời tháng sáu trong vắt và xanh vời vời, hương cỏ mật thơm lừng trong nắng ban mai và chim hót véo von trên những ngọn tre cao dọc đường xuống Gò Rùa. Thực tình tôi cũng không rõ cảnh vật trong buổi sáng mùa hè đó đẹp như thế thật, hay đó là do niềm vui trong lòng tôi, với những lý do hoàn toàn cá nhân, đã tráng lên thiên nhiên một lớp sơn lung linh mộng mị.
3. Năm nay như có một cô gái nào đó ngồi vào chỗ của nó. Miền nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, đã thấy nắng về trên gương mặt mùa đông của nó.
4. Một mình đạp xe trên đường về, toi nghe đầu mình ong ong như có ai vừa thả vào đó một mớ chong chóng. Đầu tôi quay tít mù. Tôi tự đặt cho mình vô số câu hỏi và tôi loay hoay tìm cách tự trả lời.
5. Sau này ngồi nhớ lại, tối biết hồi đó tôi đã yêu Miền rất nhiều. Cậu Huân nói đúng, tình bạn là mảnh đất màu mỡ để tình yêu đâm chồi và phát triển. Nhưng hạt giống tình yêu chỉ được số phận gieo xuống trái tim tôi. Trái tim Miền, nếu hạt giống tình yêu đã từng được gieo xuống, nó cũng đã héo khô, hoặc nếu mọc lên thì chiếc lá xanh tươi của nó cũng không hướng về phía tôi.
6. Đánh bạn với Miền, tôi ngạc nhiên nhận ra ngoại hình của một đứa con gái là thứ tưởng như nhìn thoáng qua là đánh giá và xếp hạng được ngay, hóa ra đó là một nhận định vội vàng và hết sức sai lầm. Nhan sắc của một đứa con gái là thứ có thể đẹp dần lên mỗi ngày trong mắt một đứa con trai, nếu đứa con trai đó thường xuyên tiếp xúc với đứa con gái đó. Tính cách, lối nói chuyện và nhiều phẩm chất vô hình khác nữa hoàn toàn có thể tô điểm cho vẻ đẹp hữu hình của người con gái, giúp cho gương mặt, ánh mắt, bờ môi tưởng như không có gì đặc biệt kia tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh khác thường.
Vẻ đẹp bề ngoài đó của Miền, rất nhiều năm về sau tôi mới hiểu chính là hình ảnh khúc xạ của vẻ đẹp trong tâm hồn nó.
7. ... nhưng khi tình yêu gọi tên, nó không thể làm ngơ vì nói chung con người ta ít ai có thể chống lại chính mình.
8. "Đau khổ chỉ có tính chất tình huống chứ không phải là bản chất của tình yêu, bởi vì khi cánh cửa này đóng lại với Thủy Tinh thì đồng thời một cánh cửa khác mở ra với Sơn Tinh. Trong tình yêu luôn tồn tại một quy luật nghiệt ngã: đau khổ của người này đôi khi là hạnh phúc của người kia, và ngược lại. Số phận thích ném đá những người đang yêu, nhưng khi tảng đá rơi trúng đầu người này thì hiển nhiên nó sẽ không rơi trúng đầu người khác."
9. Giữa con mưa kì diệu trong một ngày hè kỳ diệu, tôi nhận ra mình sung sướng và bỡ ngỡ trước sự mềm mại và ngọt ngào của bờ môi con gái. Lần đầu tiên trong đời tôi nhắm mắt lại để nghe chảy vào ngực mình những làn hơi thở thơm tho và ngập vị nắng; điều đó khiến tôi ngạc nhiên và ngất ngây đến mức trong một phút tôi không nhớ tôi là ai và đang ở đâu. Nhưng không cần tới những cảm xúc tuyệt vời đó, chỉ những sợi tóc mong manh của Miền mơn man trên má tôi buồn buồn cũng đã rất giống những mắt lưới trói chặt trái tim tôi trong buổi sáng hôm đó và tôi lập tức trở thành một chú cá đột nhiên tê liệt khả năng vùng vẫy.
10. Nhưng đó là sự lựa chọn của tôi và tôi hài lòng với quyết định khó khăn đó. Để đến được thảo nguyên bình yên, đôi khi con người ta buộc phải leo qua những ngọn núi cao trong lòng mình.
11. Tình yêu của Vinh là loại tình cảm tích lũy từng chút một qua năm tháng, thoạt đầu thì nó là tình bạn, nhưng rồi tình cảm đó lớn dần lên theo đà lớn của chúng tôi, đến một ngày nó tỏa ra thứ hương thơm dìu dịu không rõ tên để rồi đến một ngày khác nó lớn phồng lên thành tình yêu.
12. Nhiều người con gái có khuynh hướng đổ tội cho những chàng trai nhút nhát, rằng làm sao mình biết tình ý của một người con trai một khi người con trai đó không hé môi nửa lời về điều đó. Tôi tin khi nói như vậy, những người con gái đó đã tự lừa dối mình. Trực giác của phụ nữ bén nhạy và chính xác hơn bất cứ thứ radar nào.
13. Như sắt và nam châm, chúng tôi hút nhau gần như ngay lập tức. Tất nhiên với tuổi mười sáu của tôi, đó là yêu. Tôi bắt đầu tự mình đạp xe xuống nhà ông ngoại Phúc. Tôi không nghĩ gì đến Vinh. Tôi cũng không hề nghĩ gì đến tương lai. Tôi rơi vào tình yêu như thiên thạch bị rơi vào lỗ đen. Tôi bị tình yêu đó nuốt chửng với một sức mạnh không sao cưỡng lại được.
14. Bình thường chúng ta vẫn hồn nhiên sống, vẫn thơ ngây tin rằng những gì chúng ta nhìn th���y mỗi ngày - lá reo trên cành, mây bay trong nắng, tiếng lao xao vọng vào tai ta, những hình ảnh đập vào mắt ta - chính là cuộc sống mà ta nhận biết và yêu thương. Hóa ra đó chỉ là sân khấu dưới ánh đèn màu. Phía sau hậu trường đang tồn tại một hiện thực khác mà ta không bao giờ ngờ tới. Hóa ra càng lớn lên, ta càng hoang mang nhận ra cuộc sống phức tạp hơn ta tưởng. Nó đầu rẫy những điểm mù. Có lẽ thoạt đầu cuộc sống vẫn trong veo như viên bi ve dưới ánh mặt trời, nhưng rồi càng lăn theo vòng quay số phận, viên bi tuổi thơ càng xây xát, trầy trụa để rồi mờ đục qua từng ngày.
15. Tôi nghe người ta bảo tình yêu là lửa, sự xa cách là gió. Gió sẽ dập tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng những ngọn lửa lớn. Câu nói rất hay nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Sự xa cách chỉ nuôi dưỡng tình yêu trong trường hợp ta còn hy vọng, ta biết rằng ta đang chờ đợi điều gì và ta vững tin sự kiên nhẫn sẽ được đền đáp. Hy vọng chính là oxy của tình yêu. Nếu không có chiếc cọc hy vọng để bám vào, tình yêu sẽ buông tay và ngọn lửa sẽ lụi tàn.
16. Tình yêu không phải là nước và hôn nhân cũng không phải chỗ trũng: không có gì là tất yếu ở đây.
17. Một khi trí nhớ tôi đã quyết nhổ neo khỏi quá khứ, thời gian lập tức đồng lõa bằng cách âm thầm làm nốt phần việc còn lại và bàn tay kỳ diệu của nó đã dần dần xóa sạch khỏi ký ức tôi dấu vết của những gì đã xảy ra tám năm về trước.
18. Trong trí não của trẻ thơ non nớt, người cha và người mẹ giống như hai vị thần Ác và thần Thiện trong nhà. Đến lúc đứa trẻ lớn lên, đủ hiểu biết để nhận ra tấm lòng mênh mông của người cha thì lắm khi thời gian đã khóa sổ mất rồi.
19. Suốt đêm hôm đó, tôi trằn trọc trên giường, hình dung ra từng vòng tay, từng nụ hôn và bất ngờ tìm lại được những cảm giác mê đắm ngày nào. Thế ra tất cả vẫn còn nguyên vẹn trong tôi, nó không hề phôi phai như tôi vẫn tưởng. Nó chí ngủ quên bên dưới những bộn bề cuộc sống, chỉ chờ một sự kích thích đúng chỗ là lập tức thức dậy với dáng vẻ tươi tắn, quyến rũ nhất.
20. Hóa ra cái hình ảnh xa xăm đó khi xuất hiện đầy sống động trước mắt tôi giúp tôi hiểu rằng dòng sông thời gian không phải bao giờ cũng lạnh lùng cuốn đi tất cả như tôi vẫn tưởng. Vẫn có những dòng hồi lưu trả lại cho ta những giấc mơ xưa.
21. Sự đồng cảm trong tình yêu hoặc có hoặc không. Trong mọi trường hợp, tình yêu không cần phiên dịch.
22. Như lúc này đây, khi tôi lại nhấc mắt ngước nhìn trời khuya, muôn nghìn ngôi sao lấp lánh như muôn nghìn viên kim cương nạm vào màn đêm giúp tôi trông rõ những đám mây ngơ ngác trước màu trời đột nhiên rạng xanh như chớm sang hè.
8 notes
·
View notes
Text
từ ngày tôi trở thành cá heo
những người xung quanh tôi
bắt đầu hoá thú
người bạn thân tôi
chọn hoá chim cánh cụt
chỉ vì lựa chọn cá mập
đã bị lấy mất
bởi người bạn thân mà tôi chưa từng có trước đây
bởi người khiến tôi day dứt nhiều nhất
vì họ nghĩ sánh đôi với cá heo
nên là cá mập
một cách sánh đôi đẹp đẽ
giữa mập và heo
nhưng đến cuối cùng
tuy không phải là sự lựa chọn đầu tiên
nhưng có thể coi chim cánh cụt
là sự lựa chọn tốt nhất
dù chỉ là sự thay thế
ngẫu hứng của bạn ấy
thật ra cá heo cũng sống như vầy
tại ít khi ngoi lên nên hong ai thấy
kiếp này tôi sẽ làm một con cá heo
nhưng nếu chết đi
và đc sống lại
tôi làm chim cánh cụt
chỉ là tôi không thể chết đi như một con cá heo
vì người tôi yêu và người yêu tôi và người tôi muốn yêu
đều có chữ người
sẽ chẳng ai muốn hoá thành cá heo
chỉ vì yêu một con cá heo
hồng
1 note
·
View note
Text
LẦM LỠ CỦA MỘT THIÊN SỨ
Nàng xứng đáng nhận được cái chết.
Chúa đã gây ra một sai lầm khi gửi nàng tới đây.
Lý do không phải là nàng đã gây ra tội tày đình gì mà là vì nàng không phải người của nhân gian - cõi vô thường tăm tối này. Nàng là thiên sứ, nàng thuộc về bầu trời.
Nàng trắng trong và thuần khiết quá đỗi, tâm hồn mong manh tựa tấm lụa hồng của nàng không thể để bị xé rách. Thân xác tuyệt đẹp như tượng tạc chẳng thể bị bàn tay người phàm động chạm làm cho điêu tàn.
Ấy thế mà nhân gian đã làm gì nàng thế này?
Hiện thực tàn khốc đã giết chết đứa con mang ân sủng của Chúa với đức hạnh vẹn nguyên một cách không thương tiếc, từng chút từng chút một.
[...]
Một đứa bé xinh đẹp đã chào đời vào một đêm đông giá rét. Gia đình Liechtens của đứa bé ấy vô cùng giàu có, sống trong một tòa lâu đài cổ kính và từ trước đến nay nắm giữ vị trí thống trị nền kinh tế của cả một vùng rộng lớn. Sinh ra đã được định sẵn một cuộc đời trải thảm cùng lẵng hoa và sâm panh, luôn được nâng niu và trân trọng, em là một nàng công chúa được cưng chiều chẳng kém gì những người trong hoàng tộc thực thụ.
Đôi mắt em là trời trong những ngày nắng hạ, trong veo và long lanh. Tôi biết mình đã lạc trong đó từ lâu rồi, như một linh hồn thả mình lững lờ trôi giữa những tầng mây trắng bồng bềnh êm dịu chẳng biết điểm dừng. Tâm hồn em hướng thiện như một nàng tiên chưa từng gãy cánh mà rơi xuống vũng bùn lầy của sự khổ đau. Em là giấc mộng đêm hè trong những áng thơ ca của Shakespeare, là báu vật mà tất cả đàn ông sống trên Trái Đất này đều mong ước được sở hữu.
“Anh ơi, nhìn chú bướm kia đi. Trông nó đẹp thật đó, một con bướm màu trắng!”
Trong sáng và thuần khiết như em vậy, tôi nghĩ.
Em quay ra nói với tôi. Giọng nói em lanh lảnh mà thanh thoát như tiếng chim hót, như tiếng đàn hạc cầm trong những buổi hòa nhạc được tổ chức nơi nhà hát sang trọng mà giới thượng lưu thường lui tới. Tôi luôn ngóng chờ một ngày được ở bên cạnh nghe em hát ca và tắm mình trong nắng chiều rạng rỡ.
Em thật tốt và đáng yêu biết bao, em yêu thương và quan tâm đến tất cả mọi người. Những người nô bộc và gia nhân đang hầu cận cho nhà Liechtens luôn nhận được món quà nhỏ nhắn từ em, đôi khi là những cái ôm ấm áp, khi thì những túi bánh quy em tự mày mò làm ở trong nhà bếp.
Em luôn tin vào những điều tốt đẹp, tin rằng chỉ cần mình cố gắng làm việc thiện, hạnh phúc tự khắc sẽ đến với ta, bất kể khó khăn và những niềm đau có là gì thì đều xứng đáng.
“Anh biết gì không, em mới học được một câu nói của một họa sĩ rất nổi tiếng. Ông ấy là Pierre-Auguste Renoir, ông ấy nói rằng nỗi đau sẽ qua đi và cái đẹp sẽ ở lại. Con đường chúng ta đi sẽ gặp nhiều chông gai và thử thách, thậm chí là cả những mất mát và đau thương, nhưng em tin rằng chúng ta dù thế nào cũng sẽ vượt qua anh nhỉ?”.
Cuộc đời của em vẫn luôn đẹp như những bức tranh của Renoir, những gam màu tươi sáng rực sắc cầu vồng hài hòa, lãng mạn và tràn đầy xúc cảm của trái tim người thiếu nữ xinh đẹp đương tuổi hồng xuân sắc. Dưới từng bước chân em đi được rải đầy lông vũ trắng muốt và cánh hoa hồng nhung mịn, không gì có thể khiến em chịu tổn thương và đau đớn.
Một nhân sinh quan không chút tì vết, không một nét hoen ố của đố kị hay dục vọng, hoàn toàn thuần khiết. Như được chính tay Chúa tắm rửa trong dòng nước Thánh và tất cả những thiên thần trên vườn Địa đàng trao nụ hôn ban phước.
Em hoàn hảo và đáng trân trọng như vậy đấy, nhất là khi em dành trọn thời gian của mình học những lễ nghi của một tiểu thư lá ngọc cành vàng, và giam mình trong thư phòng học thuộc hàng đống sách lịch sử và dày cộp để xứng đáng hơn với vị thế của bản thân mình. Một cô tiểu thư đáng quý sao có thể có những hành vi thiếu chuẩn mực trên bàn trà và dễ dàng bị ngó lơ trong những cuộc trò chuyện của các cô nàng khác vì thiếu kiến thức được. Và hơn hết, em luôn cố gắng chắt chiu thời gian quý báu của mình để ở bên tôi.
Những ngày bên em là những ngày nằm dài trên thảm cỏ đón nắng ấm, rong ruổi cả buổi chiều hồng trên những cánh đồng lúa mạch, và dĩ nhiên là không thể thiếu tắm suối.
Ngâm mình dưới dòng nước lóng lánh, em đưa mắt lên nhìn tôi, miệng ngập ngừng định nói gì đó nhưng không rõ thành tiếng. Tôi nhẹ nhàng vươn ra ôm lấy em, ghé tai hỏi thầm.
“Sao thế em, có vấn đề cứ chia sẻ cho tôi này, tôi vẫn ở đây với em mà.”
Vừa nói tôi vừa đưa tay ra vuốt ve làn da mịn màng của người thương.
“Anh…liệu có yêu em thật lòng?”
Mắt em hướng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, không chớp, môi mím chặt thành một đường kẻ mảnh, có phải em đang căng thẳng hay không. Tôi không rõ tại sao em lại cảm thấy như vậy trong khi từ trước tới nay tôi đều làm mọi thứ vì em. Tại sao em lại nghi ngờ tình cảm của tôi, tôi không thể hiểu. Hay là em đã phát hiện ra điều gì rồi nhỉ?
“Dĩ nhiên là có rồi, Celineor của tôi. Nhân danh, dưới sự phán xét của Chúa, và danh dự của dòng tộc Rolsburg, tôi xin thề rằng tôi yêu em.”
Nhà Rolsburg là tùy tùng thân cận nhất của Liechtens. Từ đời đầu tiên, những vị tiền bối của chúng tôi đã phải cúi đầu phục vụ cho lũ Liechtens cậy tiền cậy quyền để cho những thế hệ sau có cơ hội tốt hơn. Khốn nạn thay, Liechtens luôn ném một ánh mắt khinh thường về phía Rolsburg, chỉ vì xuất thân hèn kém mà bị chà đạp và xua đuổi, dễ dàng bỏ qua tất thảy những gì chúng tôi đã hết mình dâng hiến cho bọn họ.
Là con trai trưởng của gia đình Rolsburg, tôi đã ở bên cạnh em từ những ngày em còn là cô bé nhỏ xíu nằm trong chiếc nôi mạ bạc. Chúng tôi đã có hôn ước với nhau từ thuở mới lọt lòng. Coi như là ân huệ đáng giá ngàn vàng, à không, còn hơn cả ngàn vàng ấy chứ, mà chúng ta trao cho mấy người, biết thân biết phận mà yêu thương chăm sóc cho con gái của chúng ta. Cái vị trí con rể quý chẳng thuộc về thằng bé kia đâu, đáng nhẽ đó phải là người của hoàng gia. Nhưng thôi, coi như là mọi chuyện đã lỡ rồi là những lời mà cha của em đã nói với ông của tôi. Thật căm phẫn biết bao cái thái độ rẻ mạt và khinh thị đó, khiến một trong những người mà tôi yêu thương nhất trên đời phải chịu nhục nhã. Ông tôi, quý ngài Francis Schmidt Rolsburg đáng kính đối với tất cả con cháu của Rolsburg, dành cả sức trẻ của ngài để tiếp nối những giá trị từ đời xưa truyền lại, đó là cái giá được trả bằng máu và nước mắt. Đến thời khắc nhắm mắt xuôi tay, ông vẫn cố xoa đầu tôi âu yếm và nhắc tôi trong hơi thở yếu dần: “Con là tương lai của Rolsburg con ạ, cố lên cháu trai yêu dấu của ta, phải làm rạng danh dòng tộc này, ngẩng cao đầu và kiêu hãnh lên con".
Nghe lời dặn của ông, tôi tự giao cho mình nhiệm vụ kết thân với em. Làm cho em nguyện yêu tôi say đắm, nguyện trao tấm chân tình vẹn nguyên của mình cho tôi, và quan trọng nhất là sự tin tưởng tuyệt đối vào tôi trên cõi trần thế này. Thật đáng thương và khờ khạo quá đỗi, em đã tự tay kết liễu chính đế chế của gia đình mình.
“Tôi yêu em, yêu hơn tất thảy những gì có trên đời.”
“Xin em hãy trao trái tim mình cho tôi, em sẽ không ân hận đâu Celineor à. Rồi sau này chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, và em sẽ hát cho anh nghe những câu ca em viết nhé, có được không?”
“Trăng đêm nay đẹp thật!”
Dưới ánh trăng sáng rọi dẫn lối cho tình cảm lứa đôi, hơi rượu vang cay nồng thấm nhuần vào phổi và con tim, ta trao nhau tấm chân tình vĩnh cửu, suốt đời suốt kiếp vĩnh viễn không chia cắt.
Những lời dụ dỗ nhúng qua đường mật không ngừng được tôi rót vào trí óc non nớt và trái tim ngốc nghếch ôm trọn nỗi đau thế gian và sẵn sàng hứng trọn hàng vạn vết đâm vô điều kiện của em. Cũng nhờ thế mà toàn bộ tài liệu quan trọng trong việc kinh doanh hàng hóa trong và ngoài khu vực của Liechtens đều rơi vào tay tôi, không sót thứ gì.
Những đợt đầu tư thua lỗ cứ thế liên tục diễn ra, chẳng mấy chốc ngân sách của Liechtens để bù đắp vào thiệt hại đã khánh kiệt. Trên thương trường, Liechtens đã trở thành một cái xác rỗng tuếch vì bị moi ruột từng ngày.
Từ những tập giấy tờ em gửi, tôi còn phát hiện ra hàng loạt giao dịch bất hợp pháp khác của gia đình em và điều kinh hoàng nhất, gia đình Liechtens phản quốc. Những bức điện tín được đóng dấu đỏ tiết lộ hàng loạt bí mật quân sự cho vương quốc ở bên kia chiến tuyến. Thật chẳng thể ngờ ông bà Liechtens lại để cô con gái bé nhỏ của mình gánh lấy hết thảy lời luận tội cho những điều sai trái từ trước tới nay mà hai người đã gây ra. Khi tất cả những thứ này được công khai trước toàn thể dân chúng thì đó là thời điểm Rolsburg đặt dấu chấm hết cho một thời kỳ lẫy lừng của dòng dõi Liechtens danh giá.
Cuộc sống của em tuyệt diệu và hào nhoáng là thế, nhưng đáng tiếc thế cờ đã bị lật ngược. Quân Hậu bị ăn rồi, thưa tiểu thư Celineor Maria Liechtens.
Bi kịch ập đến quá đỗi bất ngờ đối với cả gia tộc Liechtens. Gia đình em phá sản vì không may dính vào bẫy của Rolsburg. Cha mẹ em vì biến cố quá lớn mà chọn cách kết liễu đời mình bằng những phát đạn, “thật vô tâm" - tôi đã nghĩ vậy - để lại một mình em bơ vơ lạc lõng một thân một mình trên thế giới này đấu tranh. Nhưng hỡi ôi, một cô con gái từ nhỏ đến lớn luôn được bao bọc cẩn thận trong vòng tay của mẹ cha làm sao có thể đối mặt và chống chọi với nghịch cảnh. Gánh trên vai khoản nợ khổng lồ, em chỉ có thể biết vật lộn với những công việc nặng nhọc sớm tối, gắng công gắng sức dành dụm từng đồng một.
Từ một tiểu thư đài các được nâng từng bước chân đi, giờ đây đã trở thành một nô lệ chịu nhục mà bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cả ngày đã quá mệt vì làm việc quá sức, đến tối muộn lại bị những người chủ tồi tệ hành hạ, tra tấn đến chết đi sống lại vì không làm được việc. Cũng dễ hiểu thôi khi người con gái này đã quen với việc được nuông chiều và chăm sóc tỉ mẩn, đây vốn chẳng phải những việc em nên làm, nhưng lại là việc mà em phải làm. Buồn thay em lại không đủ khả năng làm những điều ấy. Gương mặt em vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng nó nhem nhuốc bùn đất và cỏ dại, làn tóc mây không còn mượt và sáng bóng nữa mà rối tung hết cả. Thân xác em kiệt quệ và rệu rã. Thần trí đôi lúc còn nửa tỉnh nửa mê, chẳng thể nào phân biệt ngày đêm. Chúa đã làm mọi cách để đứa con của mình trở về bên và vị thần Số Phận cũng đành phục mệnh mà giáng cho em một đòn đau đớn, một cái chỉ tay tước đoạt hết tất cả những điều mà em tự hào ở trần thế. Từ cuộc sống, nhan sắc cho đến danh dự. Em chẳng còn gì cả, đến cả tấm thân của em một đồng cũng chẳng đáng giá. Điều này hoàn toàn trái ngược so với lời của người cha đã chết của em. Ông ta đã cho rằng em là vật ngàn vàng và hơn thế nữa, một nàng tiểu thư đài các kiêu sa được nâng niu từng tấc gót chân ngọc ngà, vốn dĩ em là như vậy, nhưng bây giờ thì không có ai thèm để mắt đến một nô lệ cả hèn kém đứng ở đáy của tầng lớp xã hội cả. Và cũng chẳng một ai sẵn sàng vươn tay ra mà đỡ lấy một kiếp khốn khổ khi gia đình của ả ta đã phản bội Tổ quốc.
Em có thấy nỗi tuyệt vọng bủa vây lấy thân xác gầy gò? Thể xác em còn toàn vẹn hay cuộc đời tàn nhẫn kia đã cấu xé tỉ mẩn từng mảnh xương? Nỗi đau có gặm nhấm tâm hồn cô quạnh và đau đớn của em từng chút một? Em không thể trả nổi số nợ ấy đâu.
“Xin chào, chúng tôi là người của tòa án phái xuống. Chúng tôi xin thông báo với cô Celineor Maria Liechtens thông tin như sau: Gia đình Liechtens hiện tại đang nợ gia đình Rolsburg số tiền là mười lăm tỷ, và gia đình Liechtens đã không trả nợ đúng hạn định. Xin mời cô Rolsburg theo chúng tôi về tòa để xử lý vụ việc.”
Rất nhiều người đổ ra đường để bàn tán to nhỏ về em. Em vẫn đứng đó chết lặng. Cái ngày này đã đến sớm hơn dự tính. Hai bàn tay sần sùi và phồng rộp vì bê vác nặng nhọc của em buông thõng xuống, đôi môi run rẩy, gương mặt em tái mét lại. Rồi bất ngờ, em quỳ thụp xuống mà khẩn cầu:
“Tôi xin các ông tha cho tôi, xin đừng bắt tôi đi. Tôi sẽ cố gắng để trả tiền mà. Tôi xin các người hãy làm ơn tha cho tôi.”
Em vừa nói vừa khóc, đôi tay nắm lấy xin khoan nhượng mà không thành. Mặc kệ những lời van xin tha thiết thất thanh của Celineor, những người kia vẫn kiên quyết bắt giữ, không thương tiếc mà dùng chiếc gông bằng gỗ trói chặt hai bàn tay gầy guộc của em lại.
Hãy nhìn xem em còn lại gì, em còn ai bên cạnh? Chẳng có một ai cả, có lẽ em nên cảm thấy xót thương cho hoàn cảnh của chính bản thân mình thôi và đón chờ ngày hành quyết.
Tôi cảm thấy mình thật vô tâm và tệ hại khi bỏ lại em như thế trong khi tôi chính là người đã đẩy em vào bước đường cùng. Một nỗi đau vô cùng tận. Nhưng biết làm sao bây giờ, đó là cái giá mà Liechtens phải nhận, và người chịu đau khổ chính là em, Celineor ạ. Em vô tội, nhưng người chịu trừng phạt là em. Không trả được nợ, sửa chữa được lỗi lầm thì phải trả bằng máu. Đó là cách thế giới nhẫn tâm và vô tình vô cảm này vận hành, từ trước đến nay đều là như vậy.
Thật nghiệt ngã biết bao, dòng dõi Liechtens chảy trong trong huyết quản của em giờ chẳng còn xứng đáng để gọi lên hai từ “quý tộc” nữa.
Tôi thương em, Celineor - nàng thơ của tôi. Nhưng tôi cũng hận em vô cùng, hận cái dòng dõi thối nát đáng nguyền rủa của em vì đã chà đạp lên thanh danh của Rolsburg. Celineor, em đã sai rồi, thực sự sai khi cư ngụ ở nơi dương gian vốn ngay từ đầu không hề dành cho em.
Ngày hành hình, tôi ngồi trên bục cao cùng những người khác. Từ đầu, người được giao nhiệm vụ chém đầu không phải tôi, nhưng tình yêu và đôi niềm ân hận của tôi thôi thúc tôi phải làm điều gì đó, có thể là dành tặng món quà cuối cùng dành cho em, sau tất cả những gì em đã hi sinh cho tôi.
Người con gái đáng thương ấy nhanh chóng bị áp giải vào pháp trường. Hàng vạn người đứng xung quanh chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ. Những câu từ chế nhạo, phỉ báng từ tứ phía vang lên không ngớt. Lần lượt những hòn đá ném về phía em, máu tươi từ đỉnh đầu lập tức tuôn ra, nhưng em chẳng để tâm. Những thứ này đã là gì đâu so với những tháng ngày em bị nhục mạ và chịu đớn đau từ những sợi roi da quất lên người không ngớt.
Có vẻ như là lần này lời họa sĩ Pierre-Auguste Renoir không còn đúng nữa rồi nhỉ? Khi mà thứ qua đi là cái đẹp, còn thứ ở lại sẽ chính là nỗi đau.
Tôi đã từng nói em sẽ không hối hận khi tin tưởng vào tôi, và tôi thầm nghĩ đến giờ chắc sẽ là hối hận nhỉ?
“Em có hối hận không, Celineor?”
Tôi đứng trước mặt em, với thanh kiếm cầm trên tay đã vào vị trí. Nhưng nàng không trả lời, chắc vì cổ họng đã khô khốc không thành tiếng, hoặc cũng vì đôi mắt nàng đã trả lời thay nàng. Đôi mắt nặng trĩu, thâm quầng hướng vào không trung vô định. Thứ thắp lên ánh sáng trong đôi mắt em là gia đình và tình yêu đã không còn nữa. Nó không còn là bầu trời xanh trong mà mờ mịt và tối đen không chút tia sáng của hy vọng. Đối diện với cái chết, nàng không khóc, tôi đoán rằng nàng đã khóc quá nhiều nên hiện tại nước mắt cũng cạn kiệt chẳng còn để mà rơi nữa.
Celineor à, em hãy nhớ rằng, từ đầu tới cuối, em không làm sai bất kì điều gì. Em không giao dịch trái phép, em cũng không làm gì có tội với đất nước của mình. Chỉ đành rằng em quá trong sáng và thánh thiện, quá tin tưởng vào những điều tốt đẹp của cuộc sống mà quên mất đi rằng cuộc đời vốn tàn nhẫn biết bao nên em hủy hoại và tự tay đánh mất đi tất cả mọi thứ là gia đình em và tình yêu em có. Nhưng Williams Frederick Rolsburg tôi đây lại phải cảm ơn em vì điều đó.
Lầm lỡ duy nhất của em chính là “sống". Nhưng không sao hết, nếu Chúa đã lỡ tay đưa em đến đây, tôi sẽ đưa em quay về nơi mà em vốn dĩ nên thuộc về và mọi sự sẽ chấm dứt.
Tôi yêu em nhưng tôi cũng không ngần ngại mà thừa nhận rằng tất cả những gì mà em và dòng tộc Liechtens cao quý của em phải chịu đựng là do tôi. Đến tận ngày hôm nay, đến tận khoảnh khắc này, và đến khi tôi chết, tôi cũng sẽ không hối hận.
Trời bắt đầu nổi gió rồi lần lượt những tiếng sấm nổ chói tai trên bầu trời. Có vẻ là Chúa đã đến đòi người rồi Celineor yêu quý. Ngài đã phát giác ra mọi điều độc địa tôi đã làm với em và nổi cơn thịnh nộ với tôi cùng toàn cõi nhân loại. Quả thực tôi chẳng xứng đáng với em, xứng đáng với thứ tình cảm tốt đẹp và trọn vẹn nhất của một thiên thần.
Sấm rít gào lần cuối, một đường kiếm lóe sáng trước hàng vạn con mắt.
Một chú bướm trắng bất ngờ bay đến đậu trên mũi kiếm nhuốm máu. Màu trắng tinh khôi nổi bật trước màu đỏ tanh tưởi chói mắt. Nó chỉ ở đó vài giây như lời chào vĩnh biệt rồi vụt bay đi mất, bay về phía bầu trời - nơi là nhà của nó.
Một giọt nước mắt chợt rơi khỏi khóe mắt tôi. Không đau lòng vì người đã đi xa, chỉ đau vì mối tình mãi mãi chẳng cập bến, cũng tiếc thương cho một kiếp bất hạnh và chịu vạn tổn thương cứa thẳng vào tim gan đến rỉ máu của một thiên sứ tài đức vẹn toàn.
Xin cho phép tôi nhắc lại một lần nữa, và cũng là lần cuối cùng tôi nói điều này.
“Tôi yêu em, Celineor. Và mong em cho tôi được tận tay tiễn em trở về với thiên đường.”
HẾT
4 notes
·
View notes
Text
Bạn bè là dùng để phản bội, đệ tử là dùng để đổ lỗi.
Lý Hồng Chí gây ra rắc rối nhưng chưa bao giờ thừa nhận sai lầm của mình, luôn đùn đẩy trách nhiệm cho đệ tử, để họ gánh tội cho mình. Hiện tại, khi thấy mình đã làm mất lòng chính phủ cánh tả ở Mỹ, hắn lại đẩy trách nhiệm sang cho đệ tử. Trong đoạn thứ ba của bài viết 'Tỉnh Ngộ', hắn liên tục sử dụng hàng chục câu hỏi tu từ và dấu chấm than, kết thúc bằng những câu như 'đây có phải là điều người tu luyện nên làm không?' 'Đây có phải là trạng thái của đệ tử Đại Pháp không?' 'Điều này không đáng sợ sao?' 'Đây chẳng phải là lời cảnh báo của Thần sao?' 'Điều này có phải là cá biệt không?' Trên bề mặt, đây là bài viết hàng tháng dành cho đệ tử, nhưng thực chất là một bản tuyên bố miễn trách nhiệm gửi đến chính phủ cánh tả Mỹ, cố gắng tạo ra một hiện tượng giả tạo rằng tất cả đều là do đệ tử tự làm thôi, còn hắn hoàn toàn không biết. Hắn bị những đệ tử chết tiệt này hại.
Lý Hồng Chí chỉ mong Mỹ tha cho mình, dù phải trừng phạt rất nhiều đệ tử cũng không thấy tiếc. cho nên các đệ tử không nên gánh tội luôn, nên phải cẩn trọng, bí mật ghi âm, quay video và giữ lại bằng chứng, để sau này có thể làm nhân chứng để giảm nhẹ trách nhiệm.
11K notes
·
View notes
Text
Phó Thủ tướng yêu cầu ACV đề xuất phương án rút ngắn thời gian thi công sân bay Long Thành
Phối cảnh sân bay Long Thành. (Ảnh: Báo Giao thông).
Chiều 9/1, Phó Thủ tướng Trần Hồng Hà đã kiểm tra tiến độ tổng thể dự án sân bay Long Thành và làm việc với các bộ, ngành, chủ đầu tư, nhà thầu thi công các dự án thành phần.
Tại buổi làm việc, Bộ Giao thông vận tải (Bộ GTVT) đã báo cáo về tình hình thực hiện dự án. Cụ thể, dự án thành phần 1 (trụ sở các cơ quan quản lý nhà nước) sẽ hoàn thành trước tháng 12/2025, trừ trụ sở các cơ quan kiểm dịch động/thực vật thuộc Bộ Nông nghiệp & Phát triển nông thôn (Bộ NN&PTNT) vẫn đang lập chủ trương đầu tư chưa phê duyệt do chưa bố trí được vốn.
Dự án thành phần 2 (các công trình phục vụ quản lý bay) đang bám sát tiến độ hoàn thành vào ngày 31/12/2025.
Dự án thành phần 3 (các công trình thiết yếu) do Tổng công ty Cảng hàng không Việt Nam (ACV) làm chủ đầu tư đã cơ bản hoàn thành hai gói thầu gồm thi công tường rào và san nền, có 7 gói thầu đang triển khai thi công, một gói thầu đang lựa chọn nhà thầu xây lắp và đang thiết kế kỹ thuật hai công trình.
Về tiến độ thực hiện, gói thầu số 5.10 (nhà ga hành khách) đang đáp ứng kế hoạch đưa vào khai thác trước ngày 31/8/2026; gói thầu số 4.6 (đường cất hạ cánh, đường lăn, sân đỗ tàu bay ga hàng hoá, hangar, cách ly và các công trình khác) dự kiến hoàn thành trước ngày 30/4, vượt tiến độ ba tháng; gói thầu 6.12 (giao thông kết nối) hoàn thành trước ngày 31/12. Các gói thầu khác dự kiến hoàn thành trước 31/8/2026.
Chủ tịch Hội đồng quản trị ACV Vũ Thế Phiệt nhấn mạnh, các công trình, hạng mục phải đồng bộ khi đưa sân bay vào khai thác nên các dự án thành phần, gói thầu cung cấp dịch vụ và các tuyến giao thông kết nối cần hoàn thành, vận hành thông suốt trước khi công trình nhà ga hành khách về đích.
Hiện tại, ACV đang triển khai các bước đầu tư xây dựng đường cất hạ cánh thứ hai, dự kiến hoàn thành tháng 5/2026.
Phó Thủ tướng Trần Hồng Hà đề nghị ACV làm việc với nhà thầu về phương án công nghệ, kỹ thuật, chi phí phát sinh, hiệu quả kinh tế khi rút ngắn thời gian thi công, hoàn thành công trình nhà ga hành khách.
Đối với dự án thành phần 4 (các công trình dịch vụ mặt đất), Cục Hàng không Việt Nam (Cục HKVN) đã ký 5/6 gói thầu cấp bách.
Nhấn mạnh đây là hạng mục liên quan đến chất lượng, thứ hạng, tiêu chuẩn, tiện ích, thương hiệu của sân bay, Phó Thủ tướng yêu cầu Bộ GTVT, Cục HKVN cập nhật tiến độ 5/6 gói thầu, tạo điều kiện cho các hãng hàng không của Việt Nam tham gia, đồng thời nghiên cứu phương án giao ACV thực hiện các gói thầu, hạng mục khác.
Lãnh đạo Tổng công ty Hàng không Việt Nam (Vietnam Airlines) và Công ty Dịch vụ mặt đất Sài Gòn (SAGS) cho biết, dự kiến đến tháng 6/2026 mới hoàn thành các hạng mục được giao làm chủ đầu tư trong dự án thành phần 4.
Lấy nhà ga hành khách làm trung tâm để rà soát tổng thể dự án
Phó Thủ tướng Trần Hồng Hà tại buổi làm việc với các bộ, ngành, chủ đầu tư, nhà thầu thi công các dự án thành phần.của sân bay Long Thành. (Ảnh: VGP).
Kết luận cuộc làm việc, Phó Thủ tướng Trần Hồng Hà cho biết, dự án thành phần 2 cơ bản sẽ hoàn thành theo đúng cam kết đã báo cáo với Thủ tướng.
Đối với dự án thành phần 1, Bộ NN&PTNT khẩn trương hoàn thành thủ tục phê duyệt chủ trương đầu tư, triển khai dự án xây dựng trụ sở các cơ quan kiểm dịch động/thực vật.
Với dự án thành phần 3, ACV, nhà thầu thi công phải có báo cáo tiến độ cụ thể hơn với Thủ tướng, bao gồm những hạng mục sẽ về đích trước, những gói thầu đang theo tiến độ đã cam kết nhưng việc rút ngắn thời gian thi công gặp khó khăn liên quan đến thiết bị, quy trình công nghệ, tiêu chuẩn kỹ thuật, an toàn, chi phí phát sinh.
Theo Phó Thủ tướng, việc đẩy nhanh tiến độ thi công gói thầu nhà ga hành khách chỉ có hiệu quả nếu các dự án thành phần khác hoàn thành đồng bộ. Do đó, ACV phải lấy chất lượng, hiệu quả kinh tế tổng thể lên hàng đầu khi đề xuất phương án rút ngắn tiến độ thời gian thi công.
"Phải rà soát, điều chỉnh tiến độ tổng thể của dự án sân bay Long Thành. Trong đó, lấy tiến độ gói thầu nhà ga hành khách làm trung tâm", Phó Thủ tướng nhấn mạnh yêu cầu.
Đối với Dự án thành phần 4, Phó Thủ tướng đề nghị Bộ GTVT rà soát những hạng mục, công trình cấp bách và những hạng mục quyết định chất lượng, hình ảnh, thương hiệu của sân Long Thành. Bộ GTVT cần khẩn trương hoàn thành hồ sơ, thủ tục xây dựng đường băng cất hạ cánh số 2.
Đồng thời, Phó Thủ tướng đề xuất có các tiêu chí, cơ chế chính sách thuận lợi để lựa chọn những doanh nghiệp cung cấp dịch vụ hàng đầu cho dự án.
Xem thêm: https://vietnambiz.vn/pho-thu-tuong-yeu-cau-acv-de-xuat-phuong-an-rut-ngan-thoi-gian-thi-cong-san-bay-long-thanh-20251108325911.htm
0 notes
Photo
Tôi Nghỉ Dưỡng Ở Nhà Tên Bắt Cóc - Chương 1: tên bắt cóc bị… đáng yêu Đã 2 tuần bị bắt cóc, Quý Hân ngồi một góc, ngước đôi mắt nhìn gian phòng bốn bức tường rồi lại nhìn cánh cửa màu hồng choé loé, tự hỏi: “Tại sao?” “Tại sao mình lại ở nơi như thế này?” “Chẳng phải là…” “... Quá sướng rồi sao?” Ngày 3 bữa đầy đủ, không phải nấu cơm rửa bát thì thôi đằng này còn được ăn sơn hào hải vị, không bữa nào trùng bữa nào, đồ ăn vặt thì chất đầy tủ lạnh, ăn chưa hết đã lại được lấp đầy. Còn cả cái gian phòng này màu hường cute phô mai que, được thiết kế tỉ mỉ không khác gì căn phòng của công chúa này nữa. Tivi, tủ lạnh, tủ sách, bồn tắm, đồ dưỡng da còn đầy đủ hơn cả nhà cô. Nhưng vi diệu nhất vẫn là tủ quần áo, váy áo lộng lẫy tỏa ra hương hương dịu nhẹ. Đây nào phải bị bắt cóc… đây rõ ràng là đi nghỉ dưỡng mà. Đã vậy thái độ của kẻ bắt cóc còn vô cùng tốt, không đòi hỏi làm chuyện xấu xa, cũng không đòi hỏi các yêu cầu vô lý, lúc nà Bạn đang đọc truyện Tôi Nghỉ Dưỡng Ở Nhà Tên Bắt Cóc. Đọc tiếp tại: https://truyentop.net/toi-nghi-duong-o-nha-ten-bat-coc/3034392/chuong-1.html
0 notes
Text
Tất tần tật về son nước: Bí quyết làm đẹp hoàn hảo cho đôi môi
Son nước, hay còn gọi là lip tint hoặc lip gloss, là một trong những sản phẩm làm đẹp không thể thiếu trong túi đồ trang điểm của phái đẹp. Với khả năng mang lại vẻ ngoài tự nhiên, lâu trôi và đa dạng về màu sắc, son nước nhanh chóng chiếm được cảm tình của chị em trên toàn thế giới. Trong bài viết này, chúng ta sẽ khám phá mọi khía cạnh của son nước – từ công dụng, cách chọn, cách sử dụng, đến các loại son nước phổ biến trên thị trường.
Son nước là gì?
Son nước là một dạng son môi có kết cấu lỏng, nhẹ, thường chứa các thành phần dưỡng ẩm giúp đôi môi luôn mềm mại. Khác với son thỏi hay son kem, son nước mang lại cảm giác nhẹ nhàng, tự nhiên trên môi, đồng thời giúp đôi môi trở nên căng bóng và thu hút.
Loại son này thường có thiết kế nhỏ gọn, tiện lợi, phù hợp để mang theo và sử dụng trong các tình huống khác nhau. Son nước đặc biệt được ưa chuộng bởi những người yêu thích phong cách trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên.
Ưu điểm của son nước
1. Mang lại vẻ tự nhiên
Son nước thường có độ bóng nhẹ, giúp đôi môi trông căng mọng và tự nhiên hơn. Đặc biệt, màu son thường không quá đậm, phù hợp với các phong cách trang điểm hàng ngày hoặc khi đi làm, đi học.
2. Dưỡng ẩm tốt
Hầu hết các loại son nước đều chứa các thành phần dưỡng ẩm như vitamin E, dầu dừa, dầu jojoba hoặc axit hyaluronic. Điều này giúp đôi môi tránh bị khô nứt, đặc biệt trong thời tiết hanh khô.
3. Lâu trôi
Một số dòng son nước có khả năng bám màu tốt, lâu trôi, giúp bạn tự tin suốt cả ngày mà không cần thường xuyên dặm lại son.
4. Dễ sử dụng
Son nước thường đi kèm cọ hoặc đầu mút, giúp việc thoa son trở nên dễ dàng và chính xác hơn. Ngay cả những người mới bắt đầu trang điểm cũng có thể sử dụng một cách thuận lợi.
Nhược điểm của son nước
Dù sở hữu nhiều ưu điểm, son nước cũng có một số nhược điểm mà bạn cần lưu ý:
Không che khuyết điểm môi tốt: Với kết cấu lỏng, son nước không thể che phủ hoàn toàn các khuyết điểm như rãnh môi hoặc màu môi không đều.
Dễ lem: Một số dòng son nước bóng có thể dễ dàng bị lem ra ngoài nếu bạn không cẩn thận.
Không phù hợp với mọi phong cách: Với những ai yêu thích trang điểm đậm hoặc cần một màu son sắc nét, son nước có thể không phải là lựa chọn tối ưu.
Cách chọn son nước phù hợp
1. Chọn theo tông da
Da trắng sáng: Bạn có thể thoải mái thử nghiệm nhiều màu son khác nhau như đỏ tươi, hồng cánh sen, cam san hô.
Da trung bình: Các tông màu ấm như cam đất, đỏ cam hoặc hồng nude sẽ giúp gương mặt bạn trở nên rạng rỡ.
Da ngăm: Hãy chọn các màu trầm như đỏ gạch, nâu đất hoặc mận chín để tôn lên vẻ đẹp khỏe khoắn của làn da.
2. Chọn theo dịp sử dụng
Hằng ngày: Các màu nhẹ nhàng, tự nhiên như hồng nhạt, cam đào hoặc nude sẽ rất phù hợp.
Dự tiệc: Bạn có thể chọn những màu sắc nổi bật và quyến rũ như đỏ rượu, đỏ cherry hoặc tím mận.
3. Xem xét thành phần
Nếu bạn có đôi môi nhạy cảm, hãy ưu tiên chọn những sản phẩm son nước không chứa chất hóa học gây kích ứng như paraben, hương liệu tổng hợp.
Cách sử dụng son nước để đạt hiệu quả tối ưu
1. Chuẩn bị môi
Trước khi thoa son nước, hãy làm sạch môi và tẩy tế bào chết để môi mềm mại hơn. Bạn có thể sử dụng son dưỡng để cung cấp độ ẩm trước khi thoa son nước.
2. Thoa son đúng cách
Lấy một lượng nhỏ son nước và thoa lên giữa môi.
Dùng cọ hoặc đầu mút tán đều son ra các góc môi.
Nếu muốn đôi môi trông căng mọng hơn, hãy thêm một lớp son bóng nhẹ.
3. Kết hợp với các loại son khác
Son nước có thể được sử dụng cùng với son thỏi hoặc son kem để tạo hiệu ứng ombre, giúp đôi môi trông quyến rũ hơn.
Các loại son nước phổ biến trên thị trường
1. Son nước bóng (Glossy Lip Tint)
Đây là loại son nước truyền thống với độ bóng cao, giúp môi trông căng mọng và đầy sức sống.
2. Son nước lì (Matte Lip Tint)
Loại son này có khả năng bám màu lâu nhưng vẫn giữ được độ nhẹ nhàng, tự nhiên.
3. Son nước dưỡng ẩm (Moisturizing Lip Tint)
Được thiết kế đặc biệt để cung cấp độ ẩm, son nước dưỡng ẩm là lựa chọn hoàn hảo cho những ai có đôi môi khô.
Top 5 thương hiệu son nước được yêu thích nhất hiện nay
Peripera Ink Velvet Tint Thương hiệu đến từ Hàn Quốc nổi tiếng với khả năng bám màu tốt và bảng màu đa dạng.
Romand Glasting Water Tint Sản phẩm mang lại hiệu ứng căng bóng tự nhiên, phù hợp với các cô nàng yêu thích phong cách trang điểm Hàn Quốc.
Dior Addict Lip Glow Oil Dòng son nước cao cấp với thành phần dưỡng ẩm vượt trội, giúp đôi môi luôn mềm mại và bóng mượt.
3CE Soft Lip Lacquer Sản phẩm nổi bật với khả năng bám màu lâu, thích hợp cho những buổi tiệc kéo dài.
Maybelline Lifter Gloss Son nước giá bình dân nhưng chất lượng vượt trội, mang lại đôi môi căng mọng và rạng rỡ.
Một số lưu ý khi sử dụng son nước
Không nên sử dụng quá nhiều son nước, vì điều này có thể khiến môi trông bóng nhẫy không tự nhiên.
Tránh để son nước tiếp xúc với nhiệt độ cao hoặc ánh nắng trực tiếp để duy trì chất lượng sản phẩm.
Đừng quên tẩy trang môi sạch sẽ vào cuối ngày để tránh tình trạng thâm môi.
Kết luận
Son nước là một sản phẩm trang điểm tuyệt vời, phù hợp với nhiều phong cách và nhu cầu khác nhau. Với khả năng mang lại vẻ ngoài tự nhiên, lâu trôi và giúp dưỡng môi hiệu quả, son nước chắc chắn là "vũ khí bí mật" giúp bạn luôn tự tin và rạng rỡ. Tại nhathuoc247.com, chúng tôi cung cấp các dòng son nước cao cấp từ các thương hiệu nổi tiếng, đảm bảo an toàn cho sức khỏe và chất lượng vượt trội. Ghé thăm website để khám phá và chọn cho mình màu son yêu thích!
Thông tin liên hệ:
Nhà thuốc 247- Địa chỉ: Số 58 Hoàng Hoa Thám, Phường 7, Quận Bình Thạnh, TP. HCM
Đường dây nóng: 0982 668 267
Email: [email protected]
Fanpage: facebook.com/nhathuoc247com/
1 note
·
View note