#”Pietà” Titian
Explore tagged Tumblr posts
Text
Moartea pictorului veneţian Tiţian, în timpul unei teribile epidemii de ciumă, rămâne încă destul de misterioasă. Deşi se cunosc destule detalii despre ultimele sale luni de viaţă, împrejurările morţii nu sunt elucidate. Nu e clar dacă Tiziano Vecellio se îmbolnăvise de ciumă sau moartea s-a datorat vârstei înaintate. Bănuiala poate porni de la faptul că pentru a nu fi înmormântat la groapa comună, cum erau îngropaţi toţi morţii de ciumă, a fost necesară aprobarea Senatului veneţian pentru ca trupul artistului să fie coborât, conform dorinţei sale, într-o criptă lângă Biserica Santa Maria Gloriosa dei Frari. Dacă a fost într-adevăr bolnav de ciumă, Tiţian s-ar număra printre puţinele excepţii care se făceau de la regulile stricte din timpul epidemiilor. Oricum, una pe măsura artistului nonagenar.
Tiţian a murit la Veneţia, în casa Birri, în noaptea de 27 – 28 august 1576. Era trecut de 90 de ani, dacă acceptăm ca an al naşterii 1485. După alte surse, s-ar fi născut între 1488 şi 1490, la Pieve di Cadore, în munţii Dolomiţi, în regiunea Veneto. A purtat toată viaţa nostalgia peisajului montan şi a locurilor natale. Se spune că privind dincolo de zarea veneţiană, avea impresia că vede munţii. Era o structură puternică, pe lângă autoritatea incontestabilă pe care o dobândise arta sa.
Furtuna puternică din noaptea morţii pictorului a încetat, se zice, de îndată. Norii s-au risipit rapid şi zorii zilei au găsit Veneţia scăldată într-o dulce adiere de vânt. O slujbă scurtă şi o procesiune săvârşită mai degrabă în taină au marcat, în 29 august, înmormântarea. Gondola funerară a senioriei a transportat sicriul, bine ascuns, până la debarcaderul din faţa Bisericii dei Frari. Ciuma făcuse ravagii în Veneţia şi cei câţiva elevi ai maestrului, care au asistat la înmormântare, au stat departe unul de altul, atât de mare era frica de contaminare. Unul singur, Palma cel Tânăr, care înfruntase boala, s-a dus la Birri pentru a-l veghea pe Orazio, fiul cel mare al lui Tiţian, care zăcea în camera alăturată celei în care murise tatăl. Un om vindecat de ciumă devenea imun, acest secret era cunoscut de cei vechi dar nu suficient, probabil, pentru a alunga frica.
Tițian, ultimul Autoportret, 1560, ulei pe pânză, 86 × 65 cm, Muzeul Prado, Madrid
Palma n-a mai putut face însă nimic. Orazio a murit după câteva zile. În timp ce Palma îl ducea la cimitir, tâlharii au spart cu furie casa. Au furat bani, obiecte preţioase, antichităţi – colecţii întregi care se aflau la Birri, multe dintre ele unicate. Două corăbii aşteptau ancorate pentru a încărca prada. Nu se ştie de ce, nu au luat nici una dintre picturile lui Tiţian, nici mapele cu desene, nici schiţele pentru icoane de altar, o adevărată comoară, spunem noi astăzi. Casa părea devastată, aşa încât Pomponio, celălalt fiu al lui Tiţian, a avut impresia, când s-a întors, că toată preţioasa moştenire a dispărut. Din fericire, a recuperat toate lucrările tatălui său, pe care le-a vândut precipitat. Familia Polani şi-a însuşit o bună parte dintre tablouri, poate nu cele mai preţioase. Palma cel Tânăr a luat fără discuţii ”Pietà”, angajându-se să o termine şi să o expună la Frari, după dorinţa lui Tiţian.
O restaurare recentă a probat că numai îngerul care ţine în mână o lumânare uriaşă, în partea de sus a tabloului, îi aparţine lui Tiţian, dar intervenţia considerabilă a elevului, care practic a terminat întreaga pânză de dimensiuni mari (351 x 389 cm), a fost făcută cu multă atenţie stilistică, aşa încât tabloul pare autentic.
O anchetă făcută de Senat a arătat că în timpul ciumei din 1575 – 1576 au murit 50 000 din cei 190 000 de locuitori ai Veneţiei.
Tablouri de Tițian, click aici.
Vezi Arhiva rubricii Filă de calendar
”Moartea lui Tițian” de Costin Tuchilă Moartea pictorului veneţian Tiţian, în timpul unei teribile epidemii de ciumă, rămâne încă destul de misterioasă.
#27 august 1576#artă plastică#Biserica Santa Maria Gloriosa dei Frari#Costin Tuchilă#cultură#filă de calendar rubrica leviathan.ro#Gallerie dell’Academie#Madrid#Muzeul Prado#Palma cel Tânăr#pictură#Pieve di Cadore#renaștere#restaurare#români de pretutindeni#Tițian#Tiziano Vecellio#Veneția#Veneto#”Pietà” Titian
0 notes
Text
Italian Paintings at the Hermitage Museum
The following images represent a fraction of the Hermitage Museum’s collection of Italian paintings, executed between the 13th and the 18th centuries. The majority of the museums holdings, from various Italian schools, occupies thirty of the institutions exhibition spaces and is overseen by their Department of Western European Art.
The museum’s initial collection can be traced back to 1764, when a Berlin merchant, Johann Ernest Gotzkowsky donated several paintings (mainly Dutch and Flemish works) in lieu of his debt to the Russian treasury. Since then, the collection has been expanded by various purchases, donations and bequests. The origins of the artworks reproduced here (prior to the museum’s ownership of the original works) are detailed below, in addenda to the image references.
References: Boris Piotrovsky ed., Treasures of the Hermitage, Studio Editions, London, 1987.
“Italian Paintings of the 13th - 18th Centuries,” The State Hermitage Museum Website. Available at
https://www.hermitagemuseum.org/wps/portal/hermitage/explore/collections/master/sub/1252188278/?lng=
Images: Leonardo da Vinci, The Madonna and Child (The Litta Madonna), c.1490, oil on canvas (transferred from panel), 41 x 33 cm. Received by the museum in 1865 from the Duke A. Litta Collection, Milan. Web Gallery of Art.
Francesco Pesellino, An Allegory of Rome, c.1448, gouache and gold on parchment with black pen and watercolour, 28.7 x 20.2 cm. Received by the museum in 1491 from Venice. Wikimedia Commons.
Filippino Lippi, The Adoration of the Infant Christ, 1480-1483, oil on copper (transferred from panel), diameter 53 cm. Received by the museum in 1911 from the Count P. Stroganov Collection, St. Petersburg. Wikimedia Commons.
Leonardo da Vinci, The Madonna with a Flower (The Benois Madonna), c.1478, oil on canvas (transferred from panel), 49.5 x 31.5 cm. Received by the museum in 1914 from the M. Benois Collection, Petrograd. Web Gallery of Art.
Giorgio Barbarelli da Castelfranco (Giorgione), Judith, c, 1504, oil on canvas (transferred from panel), 144 x 66.5 cm. Recieved by the museum in 1772 from the P. Crozat Collection, Paris. Wikimedia Commons.
Raphael Santi, The Madonna and Child (The Conestabile Madonna), 1504, tempera on canvas (transferred from panel), 17.5 x 18 cm. Received by the museum in 1881. Formerly of the Winter Palace Collection, St. Petersburg. Web Gallery of Art.
Paolo Cagliari (Veronese), Pietà, 1581, oil on canvas, 147 x 115 cm. Received by the museum in 1772 from the P. Crozat Collection, Paris. Web Gallery of Art.
Michelangelo Merisi da Caravaggio (Caravaggio), The Lute Player, c.1600, oil on canvas, 94 x 119 cm. Received by the museum in 1808 from the Giustiniani Collection, Paris. Wikimedia Commons.
Annibale Carracci, The Three Marys at the Tomb, 1590s, oil on canvas, 121 x 145.5 cm. Received by the museum from te W. Coesvelt Collection, London. Wikimedia Commons.
Titsiano Vecellio (Titian), St. Sebastian, c.1570, oil on canvas, 210 x 115 cm. Received by the museum in 1850 from the Barbarigo Collection, Venice. Wikimedia Commons.
Posted by Samantha Hughes-Johnson.
36 notes
·
View notes
Text
Writing and Looking
Titian’s PIETÀ (5.2: Art Criticism – Formal Theories Fig. 5.3)
Titian’s PIETÀ contains an obvious focal point with Mary holding Jesus as well as distinct diagonal line from the top of the left statues head to the foot of the man kneeling at the bottom right. This diagonal also creates a triangle in the figures at the bottom left of the piece. The painting has muted neutral colors except for Mary who wears vivid blue clothing to further emphasize her importance. There are strong vertical lines in the columns and statues as well as diagonals in the angel and Jesus. This painting also contains implied lines as well as highlights and achieves balance by having the weight of the woman on the bottom left countered by the weight of the angel in the top right. There is also balance in the statues and columns on either side of the painting.
0 notes
Text
Is Titian’s ‘Pietà’ the Best Artwork Ever Created About a Pandemic?
How can artists creatively respond to a health crisis? Many are pondering this question right now amid a coronavirus pandemic, though it’s one that’s been asked for centuries. Titian, one of the High Renaissance’s greatest masters, was among the artists to mull it, and he did so as he made his final work, Pietà (ca. […]
The post Is Titian’s ‘Pietà’ the Best Artwork Ever Created About a Pandemic? appeared first on AWorkstation.com.
source https://aworkstation.com/is-titians-pieta-the-best-artwork-ever-created-about-a-pandemic/
0 notes
Photo
Titian - Pietà (detail) https://www.instagram.com/p/B-4kublIzXG/?igshid=s30updu5y289
0 notes
Text
Vinyl Sunday: Schütz, Musicalische Exequien (SWV 279-281) - Dresden Kreuzchor, conducted by Rudolf Mauersberger (1970)
(YouTube) (Spotify)
Score (PDF) Text (German) (French translation and Biblical annotation)
Vox Luminis recording with score
Cover: Titian, Pietà (detail)
I am blown away again by Schütz, and this indescribably beautiful music (the description on the back cover of “Six- and eight-part dirges with basso continuo” didn’t exactly sell it, but really it means slow choral music alternating between solo soprano/bass parts and full choruses). According to its Wikipedia page it is both the first German-language requiem and “the most recorded work of 17th-century German vocal music.”
I can’t find a full English translation online, but there are links to German and French texts above, and putting the former through Google Translate works pretty well. I think it really helps to understand the meaning behind this music, to get some sense of its cultural setting. As I’ve noticed in some Bach pieces, there is a determined cheerfulness to these Lutheran Baroque paeans for the dead, that seems odd to ‘modern’ or even post-Romantic sensibilities. Death is not just a release from earthly suffering - that would be merely tragic - but a rejoicing in being with the Lord.
The story of the funeral it was written for is also quite interesting:
When Prince Heinrich II, Count of Reuss-Gera, died on 13 December 1635, he knew exactly what would happen at his funeral as he had designed it all himself. The texts, from scripture and from 16th century writers, such as Martin Luther, were chosen by Count Henry with the music commissioned from Heinrich Schütz. Schütz at the time did not work for him, but worked as the Kappellmeister in the Hofkapelle of the Elector of Saxony, Johann Georg I, in Dresden. The Prince (1572-1635) was a sickly man, and, preoccupied with the idea of death during his final years, made meticulous plans for his own funeral. A year before his death, he commissioned an elaborate and expensive copper coffin, painted with his chosen biblical passages which themselves formed a separate theological statement. After the Prince’s death, the collection of texts was given to Schütz so he could create the funeral music for the Prince’s memorial mass. This is what he used to create the first part of the ‘Musicalische Exequien,’ the Concert in Form einer teutschen Begräbnis-Messe (Concerto in the form of a German Funeral Mass). This very long first section was to be performed as the mourners entered the church and, as one commentator notes, formed a kind of sonic projection of the theological contents of the invisible coffin, draped in black for the funeral.
[...]
Unfortunately for the Prince’s plans and Schütz’ intentions, the funeral on 4 February 1636 coincided with an outbreak of the plague in Gera, so the final scale of the ceremonies was smaller than had been planned for. The music, however, lives on as a testimony to one man’s deathbed desires and the brilliant realization of them in music by Schütz
0 notes
Text
Dấu ấn nền hội họa chuẩn mực ở Ý, đặt định cho nhân loại niềm tin vào Thần
Từ trước đến nay, bán đảo Ý luôn là một vùng đất nơi mỹ thuật phát triển hưng thịnh với phong cách tả thực nhìn đi sâu vào từng chi tiết và được gói ghém trong khung cảnh tuyệt mỹ, tính chuẩn mực và niềm tin thánh khiết vào Thần. Đặc biệt ở thời kỳ Phục Hưng, chính là thời kỳ lưu dấu ấn về chuẩn mực hội họa cho nhân loại, thì những sứ giả của Thần xuất hiện ở đây và để lại những kiệt tác cho nhân loại đời đời chiêm ngưỡng.
Không một nơi nào mà mỹ thuật cổ điển đóng một vai trò mang tính biểu tượng như vậy: Mỹ thuật thực sự thiết lập một tiền lệ để hướng con người tới những lý tưởng cao cả vượt ra ngoài khuôn khổ vật chất thuần túy, gây dựng niềm tin, sự kính ngưỡng Thần, mang tới hình ảnh về thế giới thiên quốc, định hình Thế giới quan của con người thông qua những hình ảnh mà các họa sĩ nhìn thấy được.
Dưới đây là một trong số những nghệ sĩ bậc thầy có đóng góp quan tr��ng trong việc đưa mỹ thuật lên tầm cao mới về kỹ thuật lẫn khả năng biểu đạt.
1. Fra Angelico (1395-1455)
Như tên gọi của mình, Fra Angelico có nghĩa là “tu sĩ thiên thần” (angelic friar). Fra Angelico được cho là đã khuấy động tạo nên sự chuyển mình từ dòng tranh Gothic trước đó, dòng tranh gắn kết với khả năng biểu đạt, đến phong cách Hy Lạp cổ điển.
Khi không làm việc theo yêu cầu của những khách hàng quen giàu có, ông thể hiện đức tin và bản tính khiêm tốn của mình thông qua các bức bích họa được vẽ trong các tu viện San Marcos.
Những hình ảnh ông miêu tả rất khác biệt so với các đồng nghiệp của mình. Trong đó ông miêu tả Đức Mẹ Maria và các thánh gần gũi với con người chứ không phải là quá cao vời không thể tiếp cận. Khung màu sắc cố định và hình ảnh nhẹ nhàng, thanh thoát khiến những bức tranh của ông đạt đến mức độ siêu thực.
[caption id="attachment_476591" align="alignnone" width="753"] “Annalena Altarpiece.” Tempera on wood, 1437-1440, 70.87 inches by 79.53 inches. Museo di San Marco (Florence, Italy).[/caption]
2. Leonardo Da Vinci (1452–1519)
Khi còn là cậu học trò của Andrea del Verrocchio, Leonardo Da Vinci gây ấn tượng mạnh mẽ cho thế giới nghệ thuật bởi một thiên thần nhỏ màu xanh.
Trong bức tranh của Verrocchio “The Baptism of Christ” cậu bé Leonardo được giao nhiệm vụ vẽ một thiên thần nhỏ ở góc xa bên trái. Thiên thần nhỏ màu xanh đầy sức lôi cuốn của Leonardo cho thấy sự uyển chuyển trong nét bút vẽ, sự khéo léo và cảm giác tĩnh lặng, khởi đầu sự nghiệp của mình với Medicis và vang danh như một nghệ sĩ.
Phong cách và khả năng nắm bắt chuyển động và khả năng biểu đạt đã giúp ông vượt lên trên tất cả những người khác cùng thời với mình.
Leonardo phát triển các kỹ thu��t tạo lớp và vẽ chìm, phủ những lớp màu vẽ mỏng làm lớp trên cùng của các lớp màu khác, tạo ra một hiệu ứng sống động và rất chân thật. Ông cũng phát triển một kỹ thuật gọi là sfumato, áp dụng một lớp láng màu tối xung quanh các nhân vật nhằm tạo nên một vùng biên mờ và không rõ nét.
Ông liên tục vượt qua giới hạn của chính mình, phát triển những kỹ thuật hội họa và truyền cảm hứng cho những người đương thời từ đó mang lại thời kỳ vàng son cho nghệ thuật Ý.
[caption id="attachment_476592" align="alignnone" width="600"] “The Baptism of Christ [detail].”Oil on wood, 1475, 69.69 by 59.45 inches. Galleria degli Uffizi (Florence, Italy)[/caption]
3. Michelangelo (1475–1564)
Trong nghệ thuật điêu khắc, Michelangelo tự tạo cho mình một phong cách rất riêng biệt. Ông khai quật những bức tượng cổ điển của thời cổ Hy Lạp và La Mã, không phải để trở thành chuyên gia về lịch sử mà chỉ đơn thuần là để hiểu chúng.
Michelangelo học tạo hình nhân vật khi còn trẻ trong các khu vườn tượng cũng như việc phối cảnh và áp dụng các nguyên tắc về ánh sáng và hình thức.
Ông nói rằng ông luôn luôn cảm thấy như được ở nhà quanh những tượng đá cẩm thạch khắc khổ và chịu đựng. Đổ bao tâm huyết vào một trong những công trình thực sự đầu tiên của mình, ông đã có thể khắc nên bức tượng có lẽ là đẹp nhất từ trước đến nay “Pieta”.
[caption id="attachment_476595" align="alignnone" width="600"] “Pietà.” Marble, 1499, 68.5 by 76.77 inches. Basilica di San Pietro (Vatican, Holy See (Vatican City State).[/caption]
4. Raphael (1483–1520)
Tạo bước đột phá từ nghệ thuật truyền thống Kitô giáo cho đến thế giới nghệ thuật cổ điển, Raphael đã thành công trong việc bứt phá các giới hạn năng lực phục vụ cho nghệ thuật trong thời kỳ phục hưng đỉnh cao. Một họa sĩ quý phái không bao giờ xa rời nét vương giả.
Ông đã thành công trong việc nối bước Leonardo da Vinci và Michelangelo, dấu ấn của cả hai nghệ sĩ này đều có thể được tìm thấy trong bức bích họa “The School of Athens.”
Sự tinh tế của Raphael chính là tính lịch lãm quý phái được chuyển tải từ tâm hồn ông vào đối tượng. Ông xem vị trí của nhân vật trong tranh là khía cạnh quan trọng nhất trong tác phẩm của mình. Ông hình thành và tạo nên không gian ba chiều sống động để đưa người xem đi sâu hơn nữa vào bối cảnh câu chuyện.
[caption id="attachment_476600" align="alignnone" width="600"] “The School of Athens.” Fresco, 1509. Stanza della Segnatura, Palazzi Pontifici (Vatican, Holy See (Vatican City State).[/caption]
5. Titian (Tiziano Vecellio) (1485–1576)
Đến giữa thế kỷ 16, phần lớn các tác phẩm nghệ thuật được tạo ra để nắm giữ những phương pháp chân thật, đáng tin cậy của tác phẩm và màu sắc. Sáng tác với góc cạnh tam giác chuẩn mực “Madonna with child” đã trở thành một phần của nghệ thuật dẫn đầu.
[caption id="attachment_491954" align="alignnone" width="4000"] Sacra conversazione (Cuộc trò chuyện thần thánh) giữa Đức Mẹ Maria cùng thánh Luke và Catherine of Alexandria (Titian)[/caption]
Titian mời người xem đi vào bức tranh của mình và hợp nhất tất cả ý tưởng trong các tác phẩm truyền thống. Một góc thú vị trong “Last supper” và “Pesaros Madonna” tạo nên cho bức tranh một cảm giác chuyển vận và sống động, một cảm giác chưa từng có từ trước đến nay.
[caption id="" align="alignnone" width="600"] “Pesaros Madonna.” Oil on canvas, 1519-1526. Private collection.[/caption]
6. Guido Reni (1575-1642)
Guido Reni đã tạo nên ấn tượng quen thuộc về một hình ảnh luôn hướng về phía thiên đường thường được học tập bởi nhiều nghệ sĩ khác, những người bị ảnh hưởng bởi phong cách Raphael.
Ông là hiện thân cho phong cách sân khấu của các nghệ sĩ baroque với sức sống căng tràn, đồng thời sử dụng ánh sáng tạo cảm xúc mạnh mẽ.
Người nghệ sĩ độc đáo ấy không bị cuốn hút mãnh liệt bởi phụ nữ, mặc dù ông nổi tiếng với những bức tranh về Đức Maria đồng trinh. Một trong những tác phẩm được công nhận nhất của ông là “The Archangel Michael Defeating Satan.”
[caption id="" align="alignnone" width="600"] “The Archangel Michael Defeating Satan.” Oil on canvas, 1635. Private collection.[/caption]
7. Giovanni Barttista Tiepolo (1696–1770)
Họa sĩ cung điện Giovanni Barttista Tiepolo nổi tiếng là một trong những nghệ sĩ vĩ đại nhất của thế kỷ 18.
Kết hợp tầm sử thi anh hùng của Paolo Veronese với phong cách độc đáo của riêng mình, Tiepolo kiến tạo thế giới nghệ thuật lùi trở lại – theo đúng nghĩa đen, bởi vì người tham quan phải ngả người ra sau để xem ngắm những bức tranh của ông tại các vị trí cao ngất trong các nhà thờ và cung điện ở Ý.
Tại Würzburg, Đức, tại vị trí cao ngất trong cung điện Residenz, nơi ở của Đức Giám mục hoàng gia Karl Philip von Greiffenklau, người ta có thể chiêm ngưỡng một trong những bức bích họa lớn nhất thế giới, bức “Allegory of the Planets and Continents.”
[caption id="attachment_492045" align="alignnone" width="1776"] Bức Allegory of the Planets and Continents. (Ảnh: pinterest.com)[/caption] [caption id="attachment_476602" align="alignnone" width="600"] “Christ Carrying the Cross.” Fresco, 1737-1738, 177.17 by 203.54 inches. Sant’Alvise (Venice, Italy).[/caption]
8. Antonio Canova (1757–1822)
Antonio Canova đạt đến đỉnh cao của tư tưởng tân cổ điển bằng cách học tập phong cách tinh tế và hoàn hảo của nghệ thuật Hy Lạp cổ đại.
Ông trở thành một trong những nhà điêu khắc nổi tiếng nhất của đầu thời kỳ Khai sáng. Canova sử dụng khả năng giả kim để tạo hình đá cẩm thạch thành da thịt người đồng thời đặt tinh thần con người trong sự chuyển động, một biểu tượng trung tâm trong tác phẩm của ông.
Trong số các tác phẩm điêu khắc đáng chú ý nhất của ông là “Cupid và Psyche”, và một bức tượng đồng của Napoleon trong chân dung của sao Hỏa mang tên “Napoleon as Mars the Peacemaker”.
[caption id="" align="alignnone" width="470"] Dancer.” Marble. Hermitage (St. Petersburg, Russian Federation).[/caption]
Phan Nguyệt - Ban Mai (theo The Times)
from Đại Kỷ Nguyên - Feed - https://ift.tt/2rQAk02 via IFTTT
0 notes
Text
Dấu ấn nền hội họa chuẩn mực ở Ý, đặt định cho nhân loại niềm tin vào Thần
Từ trước đến nay, bán đảo Ý luôn là một vùng đất nơi mỹ thuật phát triển hưng thịnh với phong cách tả thực nhìn đi sâu vào từng chi tiết và được gói ghém trong khung cảnh tuyệt mỹ, tính chuẩn mực và niềm tin thánh khiết vào Thần. Đặc biệt ở thời kỳ Phục Hưng, chính là thời kỳ lưu dấu ấn về chuẩn mực hội họa cho nhân loại, thì những sứ giả của Thần xuất hiện ở đây và để lại những kiệt tác cho nhân loại đời đời chiêm ngưỡng.
Không một nơi nào mà mỹ thuật cổ điển đóng một vai trò mang tính biểu tượng như vậy: Mỹ thuật thực sự thiết lập một tiền lệ để hướng con người tới những lý tưởng cao cả vượt ra ngoài khuôn khổ vật chất thuần túy, gây dựng niềm tin, sự kính ngưỡng Thần, mang tới hình ảnh về thế giới thiên quốc, định hình Thế giới quan của con người thông qua những hình ảnh mà các họa sĩ nhìn thấy được.
Dưới đây là một trong số những nghệ sĩ bậc thầy có đóng góp quan trọng trong việc đưa mỹ thuật lên tầm cao mới về kỹ thuật lẫn khả năng biểu đạt.
1. Fra Angelico (1395-1455)
Như tên gọi của mình, Fra Angelico có nghĩa là “tu sĩ thiên thần” (angelic friar). Fra Angelico được cho là đã khuấy động tạo nên sự chuyển mình từ dòng tranh Gothic trước đó, dòng tranh gắn kết với khả năng biểu đạt, đến phong cách Hy Lạp cổ điển.
Khi không làm việc theo yêu cầu của những khách hàng quen giàu có, ông thể hiện đức tin và bản tính khiêm tốn của mình thông qua các bức bích họa được vẽ trong các tu viện San Marcos.
Những hình ảnh ông miêu tả rất khác biệt so với các đồng nghiệp của mình. Trong đó ông miêu tả Đức Mẹ Maria và các thánh gần gũi với con người chứ không phải là quá cao vời không thể tiếp cận. Khung màu sắc cố định và hình ảnh nhẹ nhàng, thanh thoát khiến những bức tranh của ông đạt đến mức độ siêu thực.
[caption id="attachment_476591" align="alignnone" width="753"] “Annalena Altarpiece.” Tempera on wood, 1437-1440, 70.87 inches by 79.53 inches. Museo di San Marco (Florence, Italy).[/caption]
2. Leonardo Da Vinci (1452–1519)
Khi còn là cậu học trò của Andrea del Verrocchio, Leonardo Da Vinci gây ấn tượng mạnh mẽ cho thế giới nghệ thuật bởi một thiên thần nhỏ màu xanh.
Trong bức tranh của Verrocchio “The Baptism of Christ” cậu bé Leonardo được giao nhiệm vụ vẽ một thiên thần nhỏ ở góc xa bên trái. Thiên thần nhỏ màu xanh đầy sức lôi cuốn của Leonardo cho thấy sự uyển chuyển trong nét bút vẽ, sự khéo léo và cảm giác tĩnh lặng, khởi đầu sự nghiệp của mình với Medicis và vang danh như một nghệ sĩ.
Phong cách và khả năng nắm bắt chuyển động và khả năng biểu đạt đã giúp ông vượt lên trên tất cả những người khác cùng thời với mình.
Leonardo phát triển các kỹ thuật tạo lớp và vẽ chìm, phủ những lớp màu vẽ mỏng làm lớp trên cùng của các lớp màu khác, tạo ra một hiệu ứng sống động và rất chân thật. Ông cũng phát triển một kỹ thuật gọi là sfumato, áp dụng một lớp láng màu tối xung quanh các nhân vật nhằm tạo nên một vùng biên mờ và không rõ nét.
Ông liên tục vượt qua giới hạn của chính mình, phát triển những kỹ thuật hội họa và truyền cảm hứng cho những người đương thời từ đó mang lại thời kỳ vàng son cho nghệ thuật Ý.
[caption id="attachment_476592" align="alignnone" width="600"] “The Baptism of Christ [detail].”Oil on wood, 1475, 69.69 by 59.45 inches. Galleria degli Uffizi (Florence, Italy)[/caption]
3. Michelangelo (1475–1564)
Trong nghệ thuật điêu khắc, Michelangelo tự tạo cho mình một phong cách rất riêng biệt. Ông khai quật những bức tượng cổ điển của thời cổ Hy Lạp và La Mã, không phải để trở thành chuyên gia về lịch sử mà chỉ đơn thuần là để hiểu chúng.
Michelangelo học tạo hình nhân vật khi còn trẻ trong các khu vườn tượng cũng như việc phối cảnh và áp dụng các nguyên tắc về ánh sáng và hình thức.
Ông nói rằng ông luôn luôn cảm thấy như được ở nhà quanh những tượng đá cẩm thạch khắc khổ và chịu đựng. Đổ bao tâm huyết vào một trong những công trình thực sự đầu tiên của mình, ông đã có thể khắc nên bức tượng có lẽ là đẹp nhất từ trước đến nay “Pieta”.
[caption id="attachment_476595" align="alignnone" width="600"] “Pietà.” Marble, 1499, 68.5 by 76.77 inches. Basilica di San Pietro (Vatican, Holy See (Vatican City State).[/caption]
4. Raphael (1483–1520)
Tạo bước đột phá từ nghệ thuật truyền thống Kitô giáo cho đến thế giới nghệ thuật cổ điển, Raphael đã thành công trong việc bứt phá các giới hạn năng lực phục vụ cho nghệ thuật trong thời kỳ phục hưng đỉnh cao. Một họa sĩ quý phái không bao giờ xa rời nét vương giả.
Ông đã thành công trong việc nối bước Leonardo da Vinci và Michelangelo, dấu ấn của cả hai nghệ sĩ này đều có thể được tìm thấy trong bức bích họa “The School of Athens.”
Sự tinh tế của Raphael chính là tính lịch lãm quý phái được chuyển tải từ tâm hồn ông vào đối tượng. Ông xem vị trí của nhân vật trong tranh là khía cạnh quan trọng nhất trong tác phẩm của mình. Ông hình thành và tạo nên không gian ba chiều sống động để đưa người xem đi sâu hơn nữa vào bối cảnh câu chuyện.
[caption id="attachment_476600" align="alignnone" width="600"] “The School of Athens.” Fresco, 1509. Stanza della Segnatura, Palazzi Pontifici (Vatican, Holy See (Vatican City State).[/caption]
5. Titian (Tiziano Vecellio) (1485–1576)
Đến giữa thế kỷ 16, phần lớn các tác phẩm nghệ thuật được tạo ra để nắm giữ những phương pháp chân thật, đáng tin cậy của tác phẩm và màu sắc. Sáng tác với góc cạnh tam giác chuẩn mực “Madonna with child” đã trở thành một phần của nghệ thuật dẫn đầu.
[caption id="attachment_491954" align="alignnone" width="4000"] Sacra conversazione (Cuộc trò chuyện thần thánh) giữa Đức Mẹ Maria cùng thánh Luke và Catherine of Alexandria (Titian)[/caption]
Titian mời người xem đi vào bức tranh của mình và hợp nhất tất cả ý tưởng trong các tác phẩm truyền thống. Một góc thú vị trong “Last supper” và “Pesaros Madonna” tạo nên cho bức tranh một cảm giác chuyển vận và sống động, một cảm giác chưa từng có từ trước đến nay.
[caption id="" align="alignnone" width="600"] “Pesaros Madonna.” Oil on canvas, 1519-1526. Private collection.[/caption]
6. Guido Reni (1575-1642)
Guido Reni đã tạo nên ấn tượng quen thuộc về một hình ảnh luôn hướng về phía thiên đường thường được học tập bởi nhiều nghệ sĩ khác, những người bị ảnh hưởng bởi phong cách Raphael.
Ông là hiện thân cho phong cách sân khấu của các nghệ sĩ baroque với sức sống căng tràn, đồng thời sử dụng ánh sáng tạo cảm xúc mạnh mẽ.
Người nghệ sĩ độc đáo ấy không bị cuốn hút mãnh liệt bởi phụ nữ, mặc dù ông nổi tiếng với những bức tranh về Đức Maria đồng trinh. Một trong những tác phẩm được công nhận nhất của ông là “The Archangel Michael Defeating Satan.”
[caption id="" align="alignnone" width="600"] “The Archangel Michael Defeating Satan.” Oil on canvas, 1635. Private collection.[/caption]
7. Giovanni Barttista Tiepolo (1696–1770)
Họa sĩ cung điện Giovanni Barttista Tiepolo nổi tiếng là một trong những nghệ sĩ vĩ đại nhất của thế kỷ 18.
Kết hợp tầm sử thi anh hùng của Paolo Veronese với phong cách độc đáo của riêng mình, Tiepolo kiến tạo thế giới nghệ thuật lùi trở lại – theo đúng nghĩa đen, bởi vì người tham quan phải ngả người ra sau để xem ngắm những bức tranh của ông tại các vị trí cao ngất trong các nhà thờ và cung điện ở Ý.
Tại Würzburg, Đức, tại vị trí cao ngất trong cung điện Residenz, nơi ở của Đức Giám mục hoàng gia Karl Philip von Greiffenklau, người ta có thể chiêm ngưỡng một trong những bức bích họa lớn nhất thế giới, bức “Allegory of the Planets and Continents.”
[caption id="attachment_492045" align="alignnone" width="1776"] Bức Allegory of the Planets and Continents. (Ảnh: pinterest.com)[/caption] [caption id="attachment_476602" align="alignnone" width="600"] “Christ Carrying the Cross.” Fresco, 1737-1738, 177.17 by 203.54 inches. Sant’Alvise (Venice, Italy).[/caption]
8. Antonio Canova (1757–1822)
Antonio Canova đạt đến đỉnh cao của tư tưởng tân cổ điển bằng cách học tập phong cách tinh tế và hoàn hảo của nghệ thuật Hy Lạp cổ đại.
Ông trở thành một trong những nhà điêu khắc nổi tiếng nhất của đầu thời kỳ Khai sáng. Canova sử dụng khả năng giả kim để tạo hình đá cẩm thạch thành da thịt người đồng thời đặt tinh thần con người trong sự chuyển động, một biểu tượng trung tâm trong tác phẩm của ông.
Trong số các tác phẩm điêu khắc đáng chú ý nhất của ông là “Cupid và Psyche”, và một bức tượng đồng của Napoleon trong chân dung của sao Hỏa mang tên “Napoleon as Mars the Peacemaker”.
[caption id="" align="alignnone" width="470"] Dancer.” Marble. Hermitage (St. Petersburg, Russian Federation).[/caption]
Phan Nguyệt - Ban Mai (theo The Times)
from Đại Kỷ Nguyên - Feed - https://ift.tt/2rQAk02 via https://ift.tt/2rQAk02 https://www.dkn.tv
0 notes
Text
Seven Most Popular Art Museums in Italy
The galleries in Italy have actually really earned that sort of track record around the world. Locate in this short article the popular galleries in Italy:
Italy is full of tourist attractions, many areas to see and art works anywhere, churches, squares, water fountains, ruins, most of the moments in a couple of days tour. Museums are rich of sculptures, paintings, frescoes, ancient things that can be extremely intriguing: they have every little thing from old sculptures to modern-day art, so there is something for every person to delight in. Italy's most popular tourist attraction is the Colosseum, which is the 39th most visited location all over the world, the museums in Italy also attract a great deal of tourists.
The museums of Italy exhibit the art work from the Renaissance duration, events of the Risorgimento motion, which ultimately lead to the unification of Italians, concerning Italian Fascism and some fantastic artwork by remarkable musicians. These galleries also display old papers, antique gems, and also other interesting points connected to a few of the imperial households of Italy. The art work is not just restricted to Italian society, however shows a broad social influence worldwide.
Top Seven Italian Museums:
Castello Sforzesco, Milan
This huge museum includes beautiful artworks like Michelangelo's last sculpture, 'The Rondanini Pietà' and also Leonardo da Vinci's 'Codex Trivulzianus'. This building wonder is thought about as one of the most significant bastions of Europe.
Vatican Museum, Rome
Vatican museum is one of the greatest museums in the world. It shows distinguished classical sculptures as well as essential masterworks of the Renaissance duration. The spiral stairs of the Vatican museum are revealed in the photo above.
Academy Gallery, Venice
One of the finest galleries in Italy, this gallery offers an unparalleled collection of Venetian paintings. The paintings are displayed in chronological order ranging from the 13th right to the 18th century. It is one of Italy's best stocked art museums. It features hundreds of works by Tintoretto, Titian, Giorgione, Carpaccio, and Bellini.
Galleria Borghese, Roma
The Borghese Gallery is one of one of the most distinguished depictions of the Italian Renaissance. Located inside Rental property Borghese, one of the largest Rome's parks, it houses an important collection of sculptures and paints by the best italian artists: Canova, Raffaello, Tiziano, Bernini as well as amazing as well as representative masterpieces such as Beauty as well as Daphne, Rape of Proserpine, and also many others Caravaggio's paintings.
Museo Lombardi, Parma
This museum shows the renowned historical products of the royal home of Europe 'Habshurg'. Additionally displays vital files and art jobs of Parma in the 18th as well as 19th centuries.
Galleria Regionale di Palazzo Abatellis, Palermo
Galleria Regionale di Palazzo Abatellis, situated in the Kalsa quarter, is an example of Gothic-Catalan design. After the death of Abatellis as well as his partner, it was provided to a women monastery. Since it has been changed several times, up until in the 1954 it was developed into a gallery. It organizes very famous work of arts of Sicilian Background of Art, such as the Virgin Annunciate by Antonello da Messina, considered amongst Italy's best Renaissance paintings.
Bargello Museum, Florence
Originally constructed as a citadel palace in 1255, this imposing framework is now a huge repository of some of Italy's most essential Renaissance sculpture. Donatello's bronze David is an amazing contrast to the world-famous Michelangelo icon.
0 notes
Text
By: Amy Fredrickson
Leone Leoni died on July 22, 1590, in Milan. He was born in Arezzo in 1509 and was the son of a stonemason. He began working in the Ferrara mint, as a goldsmith and medalist; however, his position was revoked when he was accused of counterfeiting medals. In 1537, Leoni moved to Rome where he was appointed as an engraver to the papal mint the following year. In 1540, he was sentenced to row as a galley slave for attempting to murder a papal jeweler named Pellegrino de Leuti. The punishment for this crime was supposed to be losing the right hand. Leoni only served a year of his sentence, and due to his political connections, he was released from the galley. Andrea Doria, who was a respected naval commander, was one such connection that led to his release. In fact, Leoni created several medals and sculptures that resembled Doria, as homage for his help.
In 1542, Leoni moved to Milan and became an engraver at the Imperial Mint. His reputation secured him a place as a sculptor for the Spanish court, where he worked for Charles V and his wife, Isabella. He created sculptural busts and medals. He produced many works for the court, but his most illustrious works are the Bust of Emperor Charles V (1553–55) and Charles V and Fury (1549–53).
The Metropolitan Museum of Art holds an outstanding example of Leoni's oeuvre, a cameo. Correspondence between the sculptor and an agent of Charles V proves that Leoni worked hard on the detailed portraiture of this cameo. Leoni wrote that the stone inspired him to carve a double portrait of Charles V and Philip II, his son. The opposite side is a portrait of Isabella, wife of Charles V and mother to Philip II.
Generously, in 1549 Charles V provided Leoni with a large house in Milan, where Leoni lived and worked. He was given funds to decorate the house, which he transformed into Casa degli Omenoni. Leoni created this house as a tribute to Marcus Aurelius.
In addition to producing artwork, Leoni was also a collector. He procured an art collection that included plaster casts of both modern and antique sculptures. Pope Pius IV gave Leoni permission to make casts of the papal collection. Leone displayed these work in his house, where he held an equestrian portrait of Marcus Aurelius, Michelangelo's Risen Christ, and several plaster casts, including one of the Apollo Belvedere and Michelangelo’s Pietà. Michelangelo even permitted him to make casts in his workshop, such as copies of Dusk and Dawn. This collection was considered Milan's first private gallery. Leoni displayed his paintings in an octagonal room inspired by Roman architecture. On the first floor he displayed Correggio's Jupiter and Io, Jupiter and Danaë, a drawing by Michelangelo, as well as paintings by Titian, Tintoretto, and Parmigianino. His collection in conjunction to the architecture of his house elevated his status as both an artist and collector. Today, Leoni’s house draws attention for its giant statues by Antonio Abondio (1538-1591), which decorate the façade.
When Leoni died, he left his son, Pompeo, a large inheritance. Pompeo followed in his father's footsteps and became a successful court sculptor to Charles V and his successor Philip II. When Pompeo moved to Spain, he took his father's works and the impressive art collection from Milan. He also completed the work his father left unfinished. Since Pompeo took his father's work to Spain, Leoni's style influenced the development of the subsequent Spanish sculptors.
References:
Britannica Academic, s.v. "Leone Leoni," accessed July 21, 2017, http://academic.eb.com.online.library.marist.edu/levels/collegiate/article/Leone-Leoni/47821
Di Dio, Kelley Helmstutler, “Leone Leoni’s Collection in the Casa Degli Omenoni, Milan: The inventory of 1609,” The Burlington Magazine, Vol. 145, No. 1205 (August, 2003), pp. 572-578.
Draper, James David, Cameo Appearances, [adapted from The Metropolitan Museum of Art Bulletin, v. 65, no. 4 (Spring, 2008)]
Mezzatesta, Michael P., "Leoni." Grove Art Online. Oxford Art Online. Oxford University Press, accessed July 21, 2017, http://www.oxfordartonline.com.online.library.marist.edu/subscriber/article/grove/art/T050443pg1.
Further Reading:
Falomir Faus, M., El retrato del Renacimiento, (Museo Nacional del Prado, 2008).
Hill, George Francis, and Graham Pollard. Renaissance Medals from the Samuel H. Kress Collection at the National Gallery of Art. (London, 1967).
Pollard, John Graham. Renaissance Medals. The Collections of the National Gallery of Art Systematic Catalogue. 2 vols. (Washington, 2007)
Images:
Leoni Leoni, Self-Portrait [reverse] Andrea Doria, 1466-1560, Genoese Admiral [obverse], Bronze, 1541, The National Gallery of Washington D.C.
Leone Leoni, Medal of Ferdinand I (1503-64) as Emperor Elect, Silver, 1558, The Walters Art Museum, Baltimore.
Leone Leoni, Emperor Charles V (1500–1558) and his Son Philip II of Spain (1527–1598), Sardonyx, 1550, The Metropolitan Museum of Art, New York.
Leone and Pompeo Leoni, Emperor Carlos V and the Fury, Bronze, 1551-1555, Museo del Prado, Madrid.
#leoneleoni#baroque#17th century#seventeenthcentury#milan#rome#hapsburg#spain#italianart#historyofcollecting#museumstudies#privategallery#micheangelo#thewalters#museodelprado#medals
63 notes
·
View notes
Link
0 notes
Link
Artist: Steven Parrino
Venue: The Power Station, Dallas
Exhibition Title: Dancing on Graves
Date: April 5 – June 16, 2017
Click here to view slideshow
Full gallery of images, press release and link available after the jump.
Images:
Images courtesy of The Power Station, Dallas
Press Release:
“I want to be profoundly touched by art, by life. I came to painting at the time of its death, not breathe its last breath, but to caress its lifelessness. The necromancy of the pietà, Pollock’s One, timed with the birth of a synthetic star, 1958 BLACK PAINTINGS, DEATH & DISASTERS, modernism at its most powerful, before the point where circuses began. / The dust clears (just barely), and I stand in my own graveyard. I hear the constant din of BLACK NOISE.” – Steven Parrino
Dancing on Graves is five minutes of video shot by Steven Parrino (1958-2005) in 1999. He might describe it as a “sex and death painting thing.” But, before that, it’s grainy footage (handheld) of a woman dancing on a stacked platform of black-enameled aluminum. She looks into the lens, turns her body and bends over. Sits in a chair and opens her legs. Distortion blasts off-camera and the dancer’s body, suddenly all-vector, forms a “V.” It’s been suggested that Eros is a form and Thanatos a kind of entropy. And these two extremes seem to inform the dialectical friction one encounters in Parrino’s work. The video abruptly concludes with a cut to Parrino sawing into a black sheet of painted aluminum. A black screen. A loud silence.
Parrino comes to painting at the time of its death in the 1980s. He produces intensively reductive paintings. Black monochromes (painted with ‘one-shot’ sign-painters enamel) that he mishapes and distorts into bi-products of formed material. Canvas is unstapled, folded and restretched without a rigorous or declarative narrative. He intentionally avoids “melodramas” and “fantasy.” Instead, he reduces the structure of painting to the status of equipment (as per Heidegger, not just a specifc tool, but a system (Parrino would call it a “black system”) of tools that are collectively put to use), adhering to its materiality through a practice of applied distortion. Entropy endowed with form.
The paintings aren’t ‘pictures.’ Sometimes an inverted pyramid leaned against the wall (Untitled, 2004) or a kind of sensuous drapery (3 Units Aluminum Death Shifter, 1992).[1] But Parrino continues to unstretch, pull and contort the canvas to negotiate the literal boundaries of possible action while simultaneously limiting them. It’s his system. Disciplined and uncompromising. This isn’t formalism gone wrong, but formalism laid bare. A real thing. Fucked-up. And it gives Parrino the ability to un-ironically speak about the “reality” one finds in “abstract painting” because “reality” itself is incomplete and fucked-up. If the “the world is falling apart,” then painting should too. Like distortion (power chords and feedback), painting should “vibrate until it disjoins.”
The distortion “thing” is important. In conversation, Parrino would never not talk about noise. His sometimes collaborator Jutta Koether describes the vibe of Parrino’s group Blood Necklace in terms of his visual output: rigorous, stripped down, hard.[2] He listens for the constant din of black noise in the white static of Manhattan’s traffic and attempts to channel this into his work. He is as attracted to a New York Post cover (“A Murder Most Posh”) as to the Black Square of Malevich.[3]
In this sense, Parrino’s work is committedly realist. Not because it shows us a picture of reality, but because it participates in reality’s entropy. Even when real materials are historical or necrophied artifacts (the monochrome, the action paining or modernism) subjected to “theoretical distortion” (his words) or appropriation. Parrino directs attention to the structuring of painting’s “facts” through their destruction. And it’s through their mutual fragmentation and intercession (the gloss of black enamel or shine of crushed aluminum) that we get a glimpse of what’s at stake in painting’s entropic undoing. Adorno says “the splinter in your eye is the best magnifying-glass,” because distorted vision is the only way to confront something objectively. Like running into an object in the dark.
The selection of works on view at The Power Station adhere to Parrino’s elemental vocabulary: black, white and aluminum. Like Titian, Parrino begins his paintings with a fundamental contrast. Black. White. A positive.
A negative. Not to outline a form, but to establish matrices for possible action and intervention. Here, Parrino’s decision to limit painting to a narrow economy seems to amplify the works’ materialism and “heighten” their exteriority, context or “social feld.” The problem isn’t to stop paring away, but to produce paintings that destroy themselves in their making. Because “all creation hinges on destruction.” Because “all things destroy themselves or are destroyed.”
Steven Parrino was born in 1958 in New York, and died in 2005 in New York. He received his A.A.S. in 1979 from SUNY Farmingdale, New York, and his B.F.A. in 1982 from Parson’s School of Design, New York. Parrino’s work has been exhibited in major exhibitions around the world including the Kunstmuseum St. Gallen, Switzerland (2000); Ludwig Museum, Köln (2000); Contemporanea, Milan (2001); Nuremberg Museum, Germany (2002); The Swiss Institute, New York (2002); Museum of Contemporary Art, Tokyo (2003); Le Consortium, France (2004); Museum of Modern Art, Frankfurt (2005); P.S.1 Contemporary Art Center, New York (2005); and Yerba Buena Center for the Arts, San Francisco (2006). Recent solo shows include Massimo De Carlo Arte Contemporanea, Milan (2000); “Exit/Dark Matter,” FriArt, Switzerland (2002); “Steven Parrino Videos 1979-Present,” Circuit, Lausanne, Switzerland (2002); Massimo DeCarlo Arte Contemporanea, Milano Galerie Jean Brolly, Paris (2003); “A Retrospective (curated by Fabrice Stroun),” Musée d’Art Moderne et Contemporain, Geneva (2005-07); Palais De Tokyo, France (2007) (curated by Fabrice Stroun and Marc-Olivier Wahler); “Born to Be Wild: Hommage an Steven Parrino,” Kunstmuseum St. Gallen, Switzerland (2009); and “Steven Parrino: Armleder, Barré, Buren, Hantaï, Mosset, Parmentier, Toroni,” Gagosian Gallery, Paris (2013).
The Power Station thanks the Parrino Family Estate and Gagosian Gallery for their assistance with the exhibition. – [i.] Bob Nickas. “Steven Parrino at Palais de Tokyo.” Artforum, September 2007. [ii.] Jutta Koether and Bob Nickas. “Dark Star, Bob Nickas and Jutta Koether on Steven Parrino.”Artforum , March 2005. [iii.] Artforum , September 2007. [iv.] Most quotations taken directly from Steven Parrino’s The No Texts, (1979-2003) (Abaton Book Company: New Jersey: 2003) – Screened on the third foor of The Power Station throughout the duration of the exhibition: Drew Heitzler and Amy Granat T.S.O.Y.W., 2007 Two channel projection, 16mm flm transferred to digital video TRT: 3 hours 18 minutes 21 seconds Edition of 5, 3AP Courtesy of the Artists and BLUM & POE
Filmmakers Amy Granat and Drew Heitzler collaborated to makeT.S.O.Y.W., a two-part flm based on Wolfgang von Goethes loosely autobiographic, tragic novel, The Sorrows of Young Werther (1774). Following the style of the American road movie Easy Rider (1969),T.S.O.Y.W. chronicles a dysfunctional love story between a man and his motorcycle while representing what the artists call Americas wartime malaise. Werther, portrayed by artist Skylar Haskard, steals a friends Harley-Davidson to cruise the desert, eventually arriving at art historical destinations including Robert Smithson’s Spiral Jetty, Walter de Maria’s The Lightning Field, and James Turrell’s Roden Crater. Granat and Heitzler’s variations on the theme which they edited from 16-millmeter footage that they shot simultaneously on identical Bolex cameras are screened as dual projections.
Link: Steven Parrino at The Power Station
Contemporary Art Daily is produced by Contemporary Art Group, a not-for-profit organization. We rely on our audience to help fund the publication of exhibitions that show up in this RSS feed. Please consider supporting us by making a donation today.
from Contemporary Art Daily http://bit.ly/2sj9VGL
0 notes
Photo
Image Above: Tintoretto, Miracle of the Slave, 1548. Oil on canvas, The Academia, Venice
5/24: Accademia
“The form of Michelangelo, the color of Titian….” Tintoretto allegedly posted this phrase on the door of his workshop, maintaining it as a mantra-like slogan that characterizes his style. Yet while this phrase draws a parallel between him, Michelangelo, and Titian, it also draws attention to why this parallel arises and whether these similarities unite Venetian artists under a stylistic commonality or simply characterize these specific painters.
Upon visiting the Accademia, color seemed to be a hallmark of Venetian painting. As such, to understand Venetian art, “the color of Titian” (as well as the color of other 16th century Venetian painters) must be understood. In The Miracle of the Slave, Tintoretto incorporated red drapery throughout his painting to create stability between the bright, eclectic tones that define his art. Here, his use of color is striking in its saturation; he grounds his painting in the bright hues indicative of Titian. Even in the Removal of St. Mark’s Body from Alexandria, Tintoretto distinguishes himself by color. In researching this painting, I came across many photos that depict the image in the muted tones only a computer generated image can give. Yet upon seeing the painting in the Accademia, I noticed the subtleties in his painting’s color. The browns I saw online mixed with purples and reds, and while this is significantly darker than his previous Miracle of the Slave, it maintains a deep use of color that characterizes Tintoretto’s works.
This use of color and the corresponding success of Tintoretto questions whether use of color can be generalized to Venetian art as a whole. While various works of Venetian art draw parallels in other ways, such as through consistent religious motifs, color seems to be the thread that keeps the paintings together. It surfaces not only in Tintoretto’s works, but also in Titian’s. While his Pietà is dark, it is not devoid of color; it is never entirely black, but rather intersperses the darkness with shades of lighter, rich shades. As such, color creates the comparison between these two artists, implying that Venetian painting is exactly that due to its use of color.
Likewise, this use of color surfaces not only in these two artists, but throughout Venetian art. In La Tempesta, Giorgione saturates his painting with color, creating a rich landscape. While the narrative here is uncertain, Giorgione uses color throughout the verdant trees and blue sky of the background, as well as in the clothing of the figures in the foreground. As such, a common thread between La Tempesta and the paintings of both Titian and Tintoretto emerges, suggesting that color distinguishes Venetian art as definitively Venetian.
0 notes