#đạp đổ cả
Explore tagged Tumblr posts
Text
Tại sao có những người “ăn không được lại muốn đạp đổ bể hết”?
Hành vi “ăn không được lại muốn đạp đổ bể hết” là một biểu hiện của lòng đố kỵ, sự tự ti, bất lực và thiếu kiểm soát cảm xúc. Tại sao có những người “ăn không được lại muốn đạp đổ bể hết”? Đáp: Trong cuộc sống, chúng ta không khó để bắt gặp những người không chỉ muốn sở hữu những điều mình mong muốn, mà khi không đạt được, họ lại nảy sinh lòng đố kỵ, ghen ghét và muốn phá hoại thành quả của…
1 note
·
View note
Text
Bạn có biết rằng sự tích trữ đồ đạc trong nhà và sự bừa bộn có liên quan đến những nỗi sợ khác nhau không?
Chẳng hạn như nỗi sợ thay đổi, sợ bị lãng quên, sợ thiếu thốn và cũng tượng trưng cho sự rối loạn, thiếu tập trung, hỗn loạn, bất ổn và có thể biểu hiện sự không chắc chắn về mục tiêu, danh tính của bạn hoặc những gì bạn mong muốn trong cuộc sống. Ngoài ra, vị trí của ngôi nhà nơi bừa bộn hoặc tích trữ xuất hiện phản ánh những vấn đề trong cuộc sống của bạn. Ví dụ, người ta nói rằng tủ quần áo hoặc phòng thay đồ phản ánh trạng thái cảm xúc của bạn và khi bạn sắp xếp nó, những mâu thuẫn nội tâm của bạn sẽ lắng dịu, hoặc một chiếc giường bị hư hỏng có thể là dấu hiệu cho thấy đời sống tình cảm của bạn đã mất đi sự lấp lánh.
Bạn có giữ những đồ vật bị hỏng hay bị hư hại trong thời gian dài với hy vọng sẽ sửa chữa chúng một ngày nào đó không? Chúng tượng trưng cho những lời hứa và ước mơ bị vỡ vụn và nếu đó là đồ gia dụng, thiết bị điện tử, đồ nội thất hoặc đồ dùng nhà bếp và bạn để chúng trong nhà bếp hoặc phòng tắm, chúng có thể tượng trưng cho những vấn đề về sức khỏe và tài chính.
Nếu bừa bộn xuất hiện trong phòng ngủ của bạn, điều đó có nghĩa là bạn là người hay để lại công việc dang dở và gặp khó khăn trong việc duy trì mối quan hệ hoặc công việc ổn định.
Phòng của trẻ em thường lộn xộn vì chúng chưa trải qua quá trình hiểu rõ những gì mình muốn trong cuộc sống, nhưng nghiên cứu cho thấy rằng những đứa trẻ giữ phòng ngăn nắp thường có thành tích học tập tốt hơn.
❍ Các loại tâm lý tích trữ khác nhau
• Tích trữ mới: Loại tích trữ này cho thấy rằng bạn đang cố gắng làm quá nhiều việc cùng lúc, không tập trung vào những gì cần làm và đã mất phương hướng.
• Tích trữ cũ: Ý chỉ những đồ vật mà bạn đã lâu không sử dụng nhưng vẫn giữ lại trong gác mái, nhà để xe, tủ quần áo... Những bài tập cũ và tài liệu trên máy tính mà bạn không còn dùng, tạp chí từ hơn 6 tháng trước hoặc quần áo bạn không mặc hơn một năm. Điều này phản ánh rằng bạn đang sống trong quá khứ và để những ý tưởng và cảm xúc cũ lấn át hiện tại của mình, và điều này đồng thời ngăn cản cơ hội và người mới bước vào cuộc sống của bạn.
10 điều bạn có thể làm ngay hôm nay để kiểm soát sự bừa bộn:
• Loại bỏ những thứ lớn nhất trước: xe đạp tập mà bạn không còn sử dụng hoặc chú gấu bông khổng lồ mà bạn giữ từ thời trung học.
• Trả lại những thứ mà bạn đã mượn, như đĩa CD, sách, quần áo, công cụ.
• Nhặt những thứ trên sàn và đặt vào giỏ hoặc túi cho đến khi bạn có thời gian sắp xếp chúng vào đúng chỗ.
• Thu gom tạp chí, catalog và báo trong túi hoặc giỏ.
• Lấy ra 10 bộ quần áo từ tủ mà bạn không mặc trong năm qua và quyên góp chúng.
• Lau cửa sổ, đây là cách để ánh sáng chiếu vào cuộc sống của bạn, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
• Đổ sạch thùng rác, nhà vệ sinh, nhà bếp, văn phòng; chúng tượng trưng cho những thứ chúng ta không còn cần hoặc mong muốn trong cuộc sống.
• Lấy ra những chiếc tất lẻ từ tủ quần áo của bạn mà đã mất cặp, bạn có thể sử dụng chúng để lau chùi đồ nội thất.
• Dọn sạch bàn làm việc, sắp xếp giấy tờ mà bạn không còn sử dụng, kiểm tra và tổ chức lại thư từ.
• Loại bỏ những chiếc bút chì và bút đánh dấu không còn sử dụng được.
_______
Hãy tạo không gian cho những điều mới mẻ. Dọn dẹp tủ lạnh, vứt bỏ tất cả những thứ rác rưởi bọc trong giấy bạc. Dọn dẹp tủ quần áo, loại bỏ những thứ bạn đã không sử dụng trong sáu tháng qua. Và nếu bạn đã không sử dụng nó trong một năm, chắc chắn rằng nó đã quá thừa trong nhà bạn, vậy hãy bán nó, đổi nó, tặng nó hoặc đốt nó đi.
Những chiếc tủ quần áo lộn xộn phản ánh một tâm trí lộn xộn. Khi bạn dọn dẹp tủ quần áo, hãy nói với bản thân rằng bạn đang làm sạch những góc khuất trong tâm trí của mình. Vũ trụ yêu thích những cử chỉ mang tính biểu tượng như vậy.
Những điều cần làm tiếp theo:
Sau khi đã dọn dẹp, hãy duy trì sự ngăn nắp. Điều này không chỉ mang lại một không gian sống sạch sẽ hơn mà còn giúp bạn duy trì sự tập trung và bình tĩnh trong cuộc sống. Khi nhà cửa và môi trường xung quanh được sắp xếp gọn gàng, bạn sẽ cảm thấy dễ dàng hơn trong việc đạt được những mục tiêu cá nhân và chuyên môn.
Dọn dẹp không chỉ là công việc thể chất mà còn là một hành động tinh thần, giúp loại bỏ những gánh nặng vô hình trong cuộc sống. Hãy coi mỗi lần dọn dẹp như một cơ hội để tái tạo năng lượng, khởi đầu mới và chào đón những điều tích cực.
St
P/s hoàn toàn đồng ý luôn❤️
33 notes
·
View notes
Text
5/5 nhớ Bà.
(Bài này định đăng fb nhưng sợ mọi người trong nhà đọc đc lại khóc nên đăng lên đây)
Hồi còn bé hầu như năm nào 5/5 cả nhà mình cũng về quê ngoại. Trùng vào dịp vải chín nên về ăn tết đoan ngọ và vặt vải luôn.
Mình ở đất vải thiều HD, ông bà ngoại mình lại ở đất nhãn lồng HY nhưng cũng trồng cả vải thiều. Vải chín trước nhãn nên 5/5 chỉ có vải thôi.
Nhà ông bà có tất cả 5-6 cây vải gì đó, mình k nhớ rõ nữa, trong đó có 1 cây to cao nhất do trồng sớm nhất còn lại là cây thấp hơn trồng sau.
Nhớ 5/5/ 2004, mùa hè năm mình học lớp 7, vải nhà ông bà sai trĩu đỏ rực cả vườn. Có lẽ là vụ vải sai nhất vì cây nào cũng sai.
Mình ấn tượng nhất là nhà bà có 1 con đường gạch nhỏ thoai thoải từ sân ra chỗ cây vải to nhất vườn. Từ cây vải đi 1 đoạn sang phải là 1 cái ao khá rộng. Có 1 vạt vải sai nhất với những quả vải màu vàng ửng hồng vừa chín tới rủ xuống con đường gạch đó, ngoài bờ ao có 1 đàn chim bồ câu đang soi gương rỉa cánh tạo nên 1 khung cảnh đẹp như trong truyện cổ tích, đến bây giờ mình vẫn còn nhớ như in, tiếc là hồi đó chưa có điện thoại hay máy ảnh để lưu lại... Nhưng có lẽ những gì đc lưu trong kí ức mới là bền nhất...
Những cây vải thấp hơn thì quả trĩu xuống chạm cả sân. Chị em mình và 2 em họ của mình muốn vặt lắm mà bà ko cho vì bà thích chụp ảnh và đã hẹn thợ chụp đến chụp cho bà và các cháu bộ ảnh bên những chùm vải đó rồi :)) Bà cho ăn các cây khác trong vườn thoải mái, riêng cây cạnh sân ăn phía sau cũng đc còn phía trước phải để nguyên để sống ảo :))
Mấy lần mình tập xe đạp quanh sân đi qua định đưa tay vặt bà cũng k cho :)) Giờ nghĩ lại thấy bọn mình cũng ngoan và nghe lời bà thật, bà k cho là vải vẫn còn nguyên k hụt quả nào.... Dù nhiều quả chạm cả xuống sân dễ vặt như thế...
Nhưng ko hiểu đắt sô quá hay bận gì mà những chùm vải đc giữ làm đạo cụ chụp ảnh đó đã chín đỏ thẫm rồi mà chú thợ ảnh vẫn chưa đến nên bà đành cho các cháu vặt ăn... Và thế là năm đó mấy bà cháu bị lỡ bộ ảnh cùng vải...
Sau đó 1 năm ông bà cũng ra HD ở thỉnh thoảng mới về quê nên vườn bỏ hoang ko ai chăm, đến mùa cây trong vườn vẫn có quả nhưng ít và bé, về vặt thì cũng bị dơi ăn hết. Đến năm 2020 thì mấy cây vải thấp quanh vườn bị chặt hết để xây nhà, làm sân, còn 1 cây to nhất vẫn để lại để làm kỉ niệm... Mà kể cả giờ có vải, có điện thoại thì bà cũng ko còn để cùng các cháu chụp lại bộ ảnh đã bỏ lỡ đó nữa. Bà đã mất tháng 5 năm ngoái rồi.
Thỉnh thoảng mọi người trong nhà mình vẫn mơ thấy bà, đều thấy bà mặc chiếc áo mà bà thích, mình cũng mơ 1 lần. Chắc bà theo Phật rồi nên mình thấy bà nhẹ nhàng, hay cười, nhẹ nhõm hơn lúc sống...
Mong là kiếp sau vẫn đc làm cháu của bà để cùng bà chụp bộ ảnh dưới những chùm vải...
Năm nay vải thiều HD mất mùa nên đắt nhất trong lịch sử. Nay nhà mình mua 90k 1kg, những năm trước có năm ngta bán có 5-15k, có năm p đổ bỏ vì nhiều quá k ai mua
Quả vàng sáng vừa chín tới sẽ ngọt hơn quả đỏ thẫm chín lâu rồi, sau vài trận mưa thì càng nhạt hơn.
Dưa kia và là hoa này là mình trồng, ko p đồ hnay cúng :)
3 notes
·
View notes
Photo
1. Phàm trên đời nếu lỡ bị ngã xuống hố, không nên đổ lỗi cho ai. Trước hết là tại ta, bởi trước khi ngã ta luôn có sự lựa chọn - ít nhất là chọn không đi vào con đường ấy.
2. Nếu đã là tại ta thì đừng đổ lỗi hay trách móc ai, kể cả ta, mà hãy tìm giải pháp. Hoảng loạn, kêu khóc, mất kiểm soát bản thân, đạp đầu người khác để trèo lên... chỉ làm tốn năng lượng, mất thời gian, có khi gây hại cho mình và cho nhau... sẽ dẫn đến kết cục tồi tệ hơn. Giữ bình tĩnh, tỉnh táo tính toán, tạm quên quá khứ, quên nguyên nhân... thả lỏng, thực dụng, lựa chọn cách hành xử, giải pháp tốn ít năng lượng nhất và đem lại hiệu quả, lợi ích cao nhất trong mỗi thời điểm là cách hành xử tối ưu để thoát hiểm. Đó là trách nhiệm của cái đầu bản lĩnh - thủ lĩnh. Hãy dành năng lượng, trí tuệ cho việc tính toán: sẽ thoát hiểm bằng cách nào? Bao lâu? Cái giá phải trả? Phải làm sao để tồn tại, sống sót cho đến khi có cơ hội thoát? Có thể làm gì để cơ hội thoát dễ dàng hơn?
3. Quan trọng hơn cả là xác định: Ai/cái gì là người ta có thể tin và dựa vào tuyệt đối? Ai/cái gì là kẻ thù, mối đe doạ của ta? Ai/cái gì ta vừa tin vừa không?Khi dấn thân vào nơi nguy hiểm, tốt nhất là hoặc đi với người tuyệt đối trung thành với ta hoặc với kẻ thù. Bởi với người trung thành ta biết luôn có thể dựa vào họ khi cần trợ giúp, với kẻ thù ta sẽ luôn đề phòng cảnh giác để không bị hại. Nên tránh nhất là những thứ nửa này nửa kia, có thể là bạn cũng có thể là thù: ta không thể biết khi nào có thể dựa vào và khi nào phải cảnh giác - khi họ giúp, ta tưởng họ mưu hại ta nên nhận cũng nửa vời, khi họ hại ta ta lại tưởng họ giúp nên mất cảnh giác nhận đòn trọn bộ - vô cùng tệ hại.
Nếu đã lỡ rơi xuống hố, nguyên tắc ứng xử là gì?
1. Đừng làm gì để cho cái hố sâu thêm.
2. Nếu đó là hố phân thì hãy ngậm miệng lại.
3. Nếu trong hố có hổ báo, rắn rết thì hãy tập sống chung với chúng một cách hài hoà. Đừng cố biến hổ báo rắn rết thành người - vô ích. Nhưng chớ có biến mình thành hổ báo, rắn rết... Bởi khi ra khỏi hố rất khó trở lại làm người.
4. Hãy làm gì có lợi cho bản thân nhất lúc này, giờ này, ngày này... hãy đặt ra các chương trình, mục tiêu ngắn hạn và đủ SMART để đi đến mục đích dài hạn.
5. Cuối cùng: không bao giờ là không có giải pháp hay lối thoát. Vấn đề nằm ở mục đích và cái giá ta chấp nhận trả.
15 notes
·
View notes
Text
Nội bực dọc/tức tối tràn đến không phải do bị nghi oan hay một thị phi nhảm nào đó. Mà thực chất là cảm giác bẽ mặt bởi hớ hênh sở sườn, một cẩu thả nào đó bị chụp trúng :)))
Thế là tèn ten, cô bé dỗi hờn đạp đổ cả đống đồ chơi :))
Ví dụ như quấy quá soạn bài bị học viên chửi và/hoặc để nhà bẩn làm đối tác chạy mất chẳng hạn.
Tháng Dậu tứ hanh xung mất tiền, tai tiếng đủ cả :)) hay tại mình phá giới làm đứt chuỗi chay tịnh thân tâm nhỉ :v
youtube
3 notes
·
View notes
Text
Chúng ta hay nhầm tưởng suy nghĩ là một sản phẩm của vô tướng, là cái gì đó vô hình, trừu tượng, nhưng theo mình không phải. Với mình suy nghĩ là hình tướng, nó mang hình hài hình dạng về một vật, một ý tưởng hay một hình ảnh cụ thể rõ ràng. Và đa phần suy nghĩ là cái quyết định cả cuộc đời chúng ta, là cái quyết định thế giới của chúng ta sẽ hiện hữu như thế nào.
Bản thân chúng ta ngoài thân xác này thì mình hay tự định nghĩa thêm 1 phần khác là tâm hồn, hay cái tôi. Nhưng nếu mình hỏi một vài câu hỏi căn bản: bạn đã thấy tâm hồn của mình chưa, bạn đã tiếp xúc với cái tôi của mình chưa, bạn vẽ nó ra hay bạn mô tả nó được ko… thì ko ai làm được, bởi bản chất cái tôi là một thực thể mơ hồ, được đúc kết xây dựng bởi hàng ngàn hàng triệu suy nghĩ mà chúng ta thêu dệt nên về “hình ảnh bản thân mình”. Một sản phẩm ko có thật của các sợi dây liên kết noron thần kinh mà ra.
Tưởng tượng “tâm hồn bạn” hiện tại như một vùng không gian hình cầu, nó đáng lẽ chỉ là một vùng không gian vô tướng, không hình hài, nhưng vô tình được chính chúng ta bao bọc bởi các sợi dây suy nghĩ chằng chịt bên ngoài, tạo nên một hình ảnh, và bạn tin đó là bạn.
Những sợi dây suy nghĩ đó là những niềm tin về cá thể mình, và những tính cách tốt xấu, những định nghĩa về các hành động của chúng ta với những trường hợp cụ thể, những quy tắc về những vấn đề chúng ta đã và sẽ gặp, những niềm tin tính cách, sở thích của chúng ta… nó gồm tất cả những sợi dây chúng ta phô ra cho người ngoài thấy, và cả những sợi dây chúng ta giấu đi. Và cuối cùng tất cả các sợi dây suy nghĩ đó tạo ra một hình dạng lờ mờ về một quả cầu, và chúng ta tin đó là ta, là tâm hồn, là phần mềm song hành với phần cứng thân xác của mình.
Chúng ta không sống trong mỗi bản thân chúng ta, mà chúng ta sống trong tất cả những người chúng ta gặp. Chúng ta không phải một, mà chúng ta là mọi người. Mỗi người chúng ta tiếp xúc đều mang một hình ảnh, một quả cầu về chúng ta, có những quả cầu rõ ràng hình hài, nhưng cũng có những quả cầu được bao bọc bằng vài sợi dây suy nghĩ ít ỏi. Chúng ta cố gắng xây dựng cái quả cầu đó trong đầu mỗi người bằng những cách khác nhau, nhưng đa phần ai cũng mong cái quả cầu đó sẽ tương đồng với quả cầu trong đầu mình. Qua thời gian càng gặp gỡ tiếp xúc nhiều, những sợi dây đó nhiều hơn, vẽ ra một quả cầu chặt chẽ (và khó đập vỡ) hơn. Có những sợi dây là do chúng ta cố tình thuê dệt cho họ, nhưng cũng có những sợi dây họ tự thêu dệt cho chúng ta. Và khi chúng ta cảm giác sợi dây đó không cùng màu với sợi dây chúng ta thêu dệt trong đầu, đó thường sẽ là khởi nguồn của tranh cãi, khổ đau.
Qua năm tháng, chúng ta có một xã hội thu nhỏ bao quanh mà mỗi người đều có hàng triệu bản thể hình ảnh của người khác trong đầu, và liên tục củng cố 1 bản thể về bản thân mà chúng ta tin rằng đó là con người mình. Nhưng đạp đổ tất cả, đó chẳng phải là một tập hợp của những suy nghĩ thôi sao? Nếu một ngày tất cả những suy nghĩ đó đổ vỡ, quả cầu bị đập tan, thì ta còn là gì, và ta sẽ là ai đây?
5 notes
·
View notes
Photo
Một buổi sáng rộn ràng của chị em.
Hôm nay, có người chị bảo mình; đổi điện thoại mới đi, xài cho sướng. Lời nói ấy chợt làm mình suy nghĩ. Chỉ mới vài hôm trước, khi điện thoại gần hết dung lượng, mình đã phân vân không biết có nên mua chiếc khác hay không. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, mình lại quyết định tiếp tục đồng hành cùng em máy cũ.
Với mình, điện thoại chỉ đơn thuần là thiết bị dùng để trao đổi thông tin và giữ liên lạc với mọi người. Nghĩa là, ngoài chức năng nghe gọi thì những tiện ích khác được thêm vào cốt là để đáp ứng nhu cầu của người sử dụng. Do vậy, nếu đã không có yêu cầu cao ở một chiếc điện thoại, thì mình chẳng có lý do gì để đổi máy khi chiếc cũ còn chưa hư. Xét theo Chủ nghĩa tối giản, thì mình đang áp dụng phương pháp, không mua sắm quá nhiều so với nhu cầu.
.
Nghe có vẻ rất hợp lý và logic. Cho đến khi chính mình tự tay đạp đổ những luận điểm nêu trên. Máy film vốn chỉ cần một cái thì mình lại rước về cả hai. Rồi tự bào chữa với bản thân rằng, một em PnS và một em SLR thì đâu thể gộp chung vô cùng một loại. Sổ tay vốn chỉ cần một cuốn thì mình lại mua cả lô cả lốc. Sau đó lại tiếp tục dùng lí lẽ; sổ đẹp chẳng dễ tìm, cuốn nào cũng là độc nhất. Chưa kể, con gái còn đặc biệt phù phiếm ở khoản áo quần, giày dép, mũ túi, trang sức và phấn son. Sức mua dành cho các mục này luôn là vô hạn. Chỉ riêng túi tiền là có hạn.
Vậy nên, mình không đổi điện thoại đơn giản là vì nghèo. Nhu cầu với cả tối giản thật ra chỉ là văn vở. 😂
.
P/s: Tấm ảnh chụp vội để tiện đi khoe chiếc áo dài đồng phục vừa được nhận. Hơi đầu xù tóc rối một tẹo, nhưng vì che mặt nên nhìn tổng thể vẫn thấy khá xinh. 😅
3 notes
·
View notes
Text
Cấu hình xe đạp MTB
Để hiểu rõ hơn về xe đạp MTB, chúng ta hãy cùng phân tích cấu tạo chi tiết của nó:
Khung xe: Khung xe là "xương sống" của chiếc MTB, quyết định độ bền, trọng lượng và khả năng điều khiển. Các vật liệu phổ biến bao gồm thép (bền bỉ, giá thành hợp lý), nhôm (nhẹ, chống gỉ), sợi carbon (siêu nhẹ, độ cứng cao) và titan (nhẹ, bền, chống ăn mòn). Hình dạng khung cũng ảnh hưởng đến phong cách lái. Ví dụ, góc ống đầu (góc giữa phuộc trước và khung) ảnh hưởng đến độ ổn định khi đổ đèo, trong khi góc ống yên (góc giữa cọc yên và khung) ảnh hưởng đến tư thế ngồi và hiệu quả đạp xe.
hệ thống giảm xóc : hệ thống giảm xóc giúp hấp thụ chấn động từ địa hình gồ ghề, mang lại sự thoải mái và kiểm soát tốt hơn cho người lái. Có hai loại hệ thống giảm xóc chính: hardtail (chỉ có phuộc nhún trước) và full-suspension (có cả phuộc nhún trước và giảm xóc sau). Hệ thống giảm xóc được đánh giá dựa trên hành trình (khoảng cách di chuyển của phuộc/giảm xóc), loại giảm xóc (lò xo, dầu, khí) và các tính năng điều chỉnh.
Bánh xe và lốp: Xe đạp MTB thường sử dụng bánh xe có kích thước 26", 27.5" hoặc 29". Bánh xe lớn hơn giúp vượt chướng ngại vật dễ dàng hơn và duy trì tốc độ tốt hơn, trong khi bánh xe nhỏ hơn mang lại sự nhanh nhẹn và khả năng tăng tốc tốt hơn. Lốp xe MTB có nhiều loại gai khác nhau, từ gai nhỏ cho địa hình khô cứng đến gai lớn cho địa hình bùn lầy.
Hệ thống truyền động: Hệ thống truyền động bao gồm các bộ phận như đùi đĩa, xích, líp, bộ đề trước và sau, tay đề. Chúng phối hợp với nhau để truyền lực từ bàn đạp đến bánh sau, cho phép người lái điều chỉnh tỷ số truyền để phù hợp với địa hình và tốc độ.
Phanh: Phanh xe MTB đảm bảo an toàn khi đổ đèo hoặc di chuyển trong điều kiện địa hình phức tạp. Phanh đĩa (thủy lực hoặc cơ) hiện nay phổ biến hơn phanh vành nhờ hiệu suất phanh tốt hơn trong điều kiện ẩm ướt và bùn đất.
Các bộ phận khác: Ghi đông, pô tăng, cọc yên và yên xe cũng đóng vai trò quan trọng trong việc điều chỉnh tư thế lái và tạo sự thoải mái cho người sử dụng.
0 notes
Text
Đúng ngày này 10 năm trước, tờ thông báo hết vé của VFF bị CĐV xé nát, còn bức tường bao quanh trụ sở cơ quan này đổ sập. Tất cả xuất phát bởi sức hút khủng khiếp từ U19 Việt Nam.
CƠN SỐT VÉ VÀ BỨC TƯỜNG VFF BỊ ĐẠP ĐỔ Đến tận bây giờ, nhiều người vẫn nhắc lại câu chuyện năm ấy như một minh chứng trực quan nhất cho sự “hồi sinh” của bóng đá Việt Nam vào giai đoạn đó. Sau những thất bại liên tiếp ở SEA Games 2011, 2013 và AFF Cup 2012, niềm tin của người hâm mộ với bóng đá Việt Nam gần như chạm đáy. Cấp độ ĐTQG và U23 là vậy, còn V.League thì khiến người ta ngán ngẩm với…
0 notes
Text
Một ngày trong mọi ngày, Em nói về việc muốn xây hồ bán nguyệt.
“Đi không hẹn, chị đừng chờ.”
Bất cần như vậy. Hiên ngang như vậy. Phũ phàng như vậy.
Em cho rằng chị sẽ chờ.
“Chị đừng lo nghĩ xa gần
Em phong lưu lắm phong trần ở đâu!”
Em sợ rằng chị sẽ lo.
“Em không đi bộ, đi tàu
Đêm không gối lẻ, gối đầu cánh tay.”
Em luôn chọn được cách tốt nhất, không cần hỏi ý kiến bất kỳ ai.
“Cơm trời, áo rách thì may
Hồn em chưa bán, còn đây, chả cần!”
Em không phải Faust. Em không (chưa) lập giao kèo với Mephisto.
“Thơ đưa rượu đón bời bời
Gọi là vui cũng là vui suốt ngày.”
Không như chị rầu rĩ trong xó xỉnh nào đó ở một góc thế giới, quanh em luôn có bao người vây xem, bao nhiêu hoạt động. Náo nhiệt không dứt.
“Trời gần, trời có xa đâu
Thế nào chị cũng qua cầu đắng cay”
Phải rồi, em lại còn tiên tri về chị nữa! Đừng lo, em rất ổn. Còn chị thật gay go làm sao. May mắn từ chỗ chị chạy qua phía em hết rồi còn đâu.
“Ví bằng thương đến em đây
Chúc cho em chóng mà xây nổi hồ.”
2.
Cho dù như vậy đi chăng nữa
thì vẫn cần sự động viên từ chị.
Bài thơ này thực sự rất buồn cười. Mối quan hệ của Nguyễn Bính với “người chị tinh thần” cũng vậy.
Này thì hoài bão, này thì phong lưu, này thì “chẳng cần”.
Một em sôi nổi phong trần, chí lớn bốn phương, niềm vui trăm ngả, một chị vò võ đắng cay nơi quê nhà xó bếp.
Rồi ai là người phải thương đến ai?
Em vô lý thật đấy?
3.
Vô lý như Em đối với Chị vậy.
Mối quan hệ giữa chúng ta độc hại, tồi tệ, đó là sự thật hiển nhiên. As sure as the rivers reach the seas.
Gặp nhau trong hoàn cảnh không vui. Tương tác đơn phương từ một phía (Chị). Trong một thời gian rất dài.
Tương tác với nhau trong sự bất bình đẳng (và không vui).
Nạn Nhân ngu ngốc lại đi cầu cạnh Thủ Phạm gây rắc rối cho mình, vì Thủ Phạm (Em) là người duy nhất nắm trong tay chìa khoá mở cánh cửa giải thoát Nạn Nhân (Chị) khỏi mớ bòng bong này.
(Đấy là Chị từng nghĩ thế, Chị không biết rằng Em sẽ lôi Chị vào mớ bòng bong lớn gấp nhiều lần.)
Kẻ đeo bám. Dai dẳng. Phiền phức. Chị đã không cần một chút liêm sỉ nào để có thể tiếp cận được Em.
Giống như kẻ ăn mày ôm chân đại gia, kể cả có bị đạp dính vào tường, cũng bất chấp.
Nhưng Em có tin không? Kể từ ngày đầu tiên, khi nhìn tấm ảnh em mờ mờ trên mạng, khi nhìn em bị thiên hạ mắng chửi, Chị đã luôn linh-cảm rằng mình sẽ đạt được mục đích.
Nếu là Anh ấy, có thể không được. Nhưng nếu là Em, chắc được. Chị đã nghĩ vậy.
Dù mục đích thật sự của Chị, chẳng biết có còn như ban đầu không nữa.
Và mọi việc bắt đầu xảy ra giống như tính toán của Chị.
Em bắt đầu trả lời.
Kiểu như, vì Chị vất vả đeo bám, nên Em hạ-mình ban cho Chị chút ơn-mưa-móc vậy.
Chị cảm thấy mọi việc bắt đầu đi đúng hướng. Chị sắp đạt được mục đích. Nịnh-nọt cho đến ngày xong-việc, sau đó sẽ mãi-mãi không còn gặp-lại.
Cả một đời này, chỉ mượn nhau một đoạn đường.
Tốt cho Chị, tốt cho Em.
Nhưng không, việc mãi chưa xong. Chúng ta, hay chính xác là Em - cứ lòng vòng, đi mãi chưa đến đích.
“Mà chị ơi…”
Không biết từ bao giờ, Chị đã quen với việc lắng nghe Em tâm sự.
Về hoài bão. Về nỗi cô đơn. Và một chút quá khứ.
Mối quan hệ giữa chúng mình chưa bao giờ bình đẳng.
Bởi vì Em có thể giúp Chị. Nhưng Chị chẳng thể giúp gì được Em.
Chị luôn là người tìm Em nhiều hơn. Nhưng Chị chỉ tìm Em khi cần nhờ-vả.
Chị muốn Em hiểu rằng nếu không có-việc thì Chị sẽ chẳng phiền Em làm gì, làm mất thời gian của chúng ta bởi vì chúng ta luôn có những mối quan tâm khác hơn và quan trọng hơn là chúng ta.
Chị sẽ không nhắn tin cho Em, để kể về nỗi cô đơn, sợ hãi, hay ngổn ngang tâm sự trong lòng. Chị không làm như vậy bởi vì trong Chị, mối quan hệ giữa chúng ta không phải như vậy. Cho dù không có Ai để nói về những điều đó, thì cũng không phải là với Em.
Nhưng Em lại làm thế. Kể cho Chị về nỗi cô đơn, sợ hãi, về ngổn ngang tâm sự trong lòng.
Dù chối bỏ bao nhiêu, thì sự thực vẫn giống như sông đổ về biển cả.
“Mình không giúp gì được Nó.”
“Có thể điều Nó tìm-kiếm ở cậu là cái-khác.”
Anh ấy nói,
“Nó hết thuốc chữa. Không ai có thể điều chỉnh được Nó đâu.”
Một đứa trẻ ba tuổi đã bắt đầu khó dạy rồi, huống chi là một đứa trẻ ba mươi tuổi.
Em hết thuốc chữa. Chị càng không phải bác sĩ.
File ghi âm cuối năm 2023 vẫn còn đó.
Thầy hỏi.
“Em có bao gi�� nghĩ mình có trách nhiệm thay đổi người khác không?”
Lời khẳng định của chị vẫn còn đó.
“Chưa bao giờ, bởi vì giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Bản thân em cũng vậy, tính cách của em rất khó thay đổi, huống chi là thay đổi người khác. Nếu như không phù hợp, em sẽ đơn giản là buông tay.”
Đồ ngốc.
Dễ dàng tin người khác như vậy.
Một cách chầm chậm, mọi thứ lại vẫn diễn ra như dự tính của Chị.
Cứ khi nào mà Chị định buông tay, thì bằng cách này hay cách khác, Em lại nói với chị “đừng”.
Cứ như đọc được suy nghĩ của Chị vậy.
“Đừng nghĩ có thể điều khiển được Nó.”
0 notes
Text
0951 / THƯƠNG CHA LỆ ĐỔ TUÔN TRÀN ,
NHỚ MẸ NUÔI NẤNG MUÔN NGÀN ĐẮNG CAY .
Thập tử nhất sinh ngày con còn trẻ ,
Lúc thời tấm bé một chín sáu hai .
Thi xong trung học ngã bệnh lăn dài ,
Cả nhà chạy quanh trong ngoài xoay xở .
Trầm trọng sự tình trong cơn ấm ớ ( mê sảng )
Mẹ khóc suốt ngày, cha sợ kêu than .
Cùng đường bí lối trong cảnh muộn màng ,
Chẳng hiểu thế nào hỏi han cầu cúng .
Lung tung phép bùa tàn nhang cho uống ,
Bảy đêm liền tình huống chẳng buông tha ,
Lên đồng xuống bóng qủy ám ta bà ,
Con vẫn mê man làm cha nổi nóng …
Tức mình đạp đổ bay tưng kèn trống ,
Đuổi bọn ma trơi luống cuống chạy dài .
Đi tìm bác sĩ giữa lúc nguy tai ,
Ông nội lạy trời van nài chết thế !
Nghe kể lại , con khóc oà rơi lệ ,
Sáu tháng trời chửa trị bác sĩ Giàu .
Đầu tóc rụng sạch trông thật khổ đau ,
Thân hình khô teo như tàu lá chuối …
Mẹ ngồi một bên từ đầu đến cuối ,(£)
Đút cho từng giọt như rưới nước hồ .(¥)
Mềm nhừ muỗng cháo với cá kho khô ,
Những hớp cam vắt vô môi vừa lọt …
Thật tội nghiệp chưa lòng con chua xót ,
Hình dung quá khứ không ngớt thương đau .
Tuần tự hiện lên dĩ vãng u sầu ,
Nỗi lòng âu lo đầu bù tóc rối .
Có nhiều lúc gần như hấp hối ,
NgườI bù lòa chạy tới chạy lui .(@)
Không biết tính sao , mắt đổ liên hồi ,
Đứng sững nhìn chăm thương đời con trẻ ..!
Được lành mạnh công ơn đáo để ,
Khỏe hẳn rồi mảnh dẻ dây dưa .(&)
Thơ ngây tuổi cũng mới vừa ,
Tròn trăng mười sáu sớm trưa mơ màng …
Sau vài tháng bẽ bàng ông nội ,
Chẳng đau gì thấy nhói hụt hơi .
Thương thay đã vội qua đời ,
Cũng vì ước nguyện những lời chết thay …!
Sự luân chuyển đêm ngày bóng xế ,
Vắng mặt rồi không thể ngồi bên .
Ân hận chưa được báo đền ,
Chăm lo bảo bọc trở nên thành người .
Ơn dưỡng dục ngàn đời muôn thuở ,
Cha mẹ đi rồi biển nhớ mênh mông .
Tiền tài có mấy cũng xong ,
Tình sâu nghĩa nặng ôm lòng cưu mang …
Con cầu nguyện thênh thang cõi tịnh ,
Thật tuyệt vời tột đỉnh công lao .
Nhắm mắt ngấn lệ tuôn trào ,
Xuôi tay thanh thản đi vào cảnh tiên .
Thương Cha tưởng nhớ Mẹ hiền ,
Tảo tần nuôi nấng không phiền lụy thân .
Tình đời vay trả cân phân ,
Hiếu trung sống để góp phần ân sâu …
Ghi chú :
(£) Từ đầu đến cuối : Có nghĩa là từ khi đau cho đến khi lành
(¥) Rưới : Nghĩa là đổ từ từ .
(@)Bù loà : Nghĩa là khóc nức nở .
(&)Mảnh dẻ dây dưa : Nghĩa là mình thon mà chắc chắn .
Nguyễn Doãn Thiện
Antioch , California Ngày 15 tháng 12 năm 2018
Ảnh minh họa : Chân dung Thi Sĩ Tác Giả Nguyễn Doãn Thiện (Hình chớp tháng 12 năm 1963 , 17 tuổi)
0 notes
Text
18082024
Nay lễ vu lan báo hiếu - tự thấy nhớ nhà, nhớ gia đình kinh khủng khiếp. Mình luôn tự cho rằng mình là một người hay quên nhưng thật ra chẳng phải.
Mình vẫn nhớ như in cảm giác và khuôn mặt người thân của mình ngay kể cả từ những kỉ niệm hồi bé tí..
Hồi xíu xiu còn chưa đi học mẫu giáo, buổi chiều bà nội đi chợ, nhốt mình cả cậu bạn gần nhà trong nhà chơi trò chơi. Tuy không thể nhớ mặt mũi cậu bạn trông như nào. Nhưng mình vẫn nhớ y nguyên cái bờ rào nhỏ đấy, buổi chiều ngập nắng, 2 đứa chúng nó vặt cây trong vườn rồi giã - chơi trò thầy thuốc cả nhau.
Lớn hơn một xíu, gần đi học lớp 1, mình vẫn nhớ cảm giác chui vào cái làn đi chợ của bà, bà nội và bà hàng xóm, mội người một quai làn xách mình ra tận ngoài chợ. Mình vẫn nhớ như in cảm giác bà đuổi nhưng khóc không chịu chui ra. Và đâu đó trong trí nhớ mình vẫn có cái cảm giác đang ngoạc mồm ra khóc và cái làn đi chợ của bà thì đổ nghiêng sang một bên.
Hơn một xíu nữa chắc khoảng 2 năm trước khi vào lớp 1, ngày đó ông đã bắt mình học đọc và viết chữ rồi, tối nào ông cũng ngồi đọc 1 truyện trong quyển truyện đọc và bắt mình chép lại, để luyện viết chữ. Cũng không nhớ rõ khung cảnh xung quanh bàn học mình trông như nào, nhưng vẫn nhớ như in cảm giác vừa viết chữ vừa khóc, xong ngõ sau nhà thì bạn bè xung quanh khắp xóm chúng nó chơi đuổi nhau la hét còn mình thì đang ngồi chép chính tả. Và chuyện ấy lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi hết cấp 1. Hồi đấy sợ ông nội lắm, vì ông nội nghiêm khắc, hồi đó ông còn trẻ mặt nổi nóng trông rất đáng sợ, giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.
Bà nội cùng những cái “quy tắc bàn tay phải” theo mình cả tuổi thơ, trong những giấc giục đi ngủ trưa và gần như trong tất cả những việc không nghe lời. Hồi mình sinh ra cũng là lúc bà nghỉ hưu để trông cháu, nên cả tuổi thơ của mình ở với bà là chính. Loanh quanh với bà cả ngày nên từ khi nào đó mình biết nấu cơm mặc dù chẳng cần phải học. Hồi nhỏ bà hay nhận vàng mã về dán, rồi nhận áo len về thêu.. và chắc từ lúc ý là khởi đầu cho những việc thích làmm những thứ tỉ mẩn mà không thấy chán sau này. Đối với bà mình nhớ rất nhiều thứ, kể cả khuôn mặt thay đổi theo tháng năm cũng là một cái khắc sâu trong tâm trí mình.
Mình nhớ cả ngôi nhà tuổi thơ của mình trước khi xây thêm tầng, nhớ cái sân rộng to đùng có cây bưởi trĩu quả giữa sân, nhớ cái ao trước cửa nhà hồi nó chưa xây lên một khu trường học như bây giờ. Nhớ cả những hôm câu trộm cá, chủ ao sang tận nhà mách bà sợ gần chết, nhớ cả những hôm bé tí chưa biết bơi, trưa trốn ngủ ra ra ven bờ ao hớt mấy con cá nhỏ xíu bơi theo đàn, xong bắt cua bẳt ốc ven bờ rồi hụt chân xuống uống mấy ngụm nước, may mà bám được vào bờ leo lên. Nghĩ lại thấy dại dột, trưa vắng vẻ không có ai hụt chân thật thì đ ai cứu. Nhớ cả skill trèo cây vì cả tuổi thơ trèo hết cây này cây kia trong xóm, ngồi vắt vẻo hái quả trứng cá trên cây, mà trộm vía may chưa ngã lần nào.
Lớn lên một xíu hồi mẹ có bầu thằng em, vẫn nhớ chiều mẹ đón đi học về,mình ngồi đằng trước xong tình trạng đít trong đít ngoài vì bụng mẹ to choán hết chỗ, đằng sau thì mẹ đèo cậu bạn gần nhà. Vẫn nhớ cảm giác gió thổi vào mặt, đít đặt hờ hững trên yên xe, tay ôm vào cái mặt đồng hồ xe, chân ngồi xổm trên cái gác baga phía trước, đi đường làng về nhà.
Hồi sau khi được tự đi học bằng xe đạp, cấp 1, lớp 3 gì đấy cũng là 1 cái gì đấy khởi điểm đầu cho việc vẽ một cái gì đấy to đùng. Mở màn là chiếc xe đạp gấp nhỏ cute không nhớ màu gì, sau một buổi trưa không ngủ thì nó đã biến thành một cái xe đạp màu trắng nham nhở, chỉ nhớ mang máng là sử dụng sơn dầu sơn cửa và sau đó bôi kín cái xe kể cả từng cái nan hoa. Sau đó chiếc xe được mang ra hàng cải tổ lai thành một chiếc xe màu xanh lá mới kính coong, không nhớ hồi ý có bị đánh không nhưng chú thợ tẩy sơn rồi sơn lại xe cho mình cũng thật sự khá chắc là mất công.
Sau đấy thì là đoạn lớn hơn chút, bắt đầu nhớ những thứ buồn và chắc là khởi đầu cho những điều buồn trong cuộc sống.
Mình nhớ như in cảm giác đứng khóc sau cửa sổ có mấy cái thanh sắt khi mẹ mình đẻ em mình và cả nhà dồn mọi chú ý về phía nó. Chắc đấy là phút giây đầu tiên trong đời mình chạm được vào cảm giác biết tủi thân là gì.
Không hiểu sao sau đó tương đối mình không nhớ được kỉ niệm gì vui lắm hay nhẹ nhàng lắm nữa.
Có một vài cột mốc sau đó mà mình vẫn nhớ rõ. Như là cái tát đầu tiên rất mạnh mà mình tát em mình, hồi đấy cả 2 đứa còn rất nhỏ, mình không nhớ có chuyện gì nhưng mình đã tát nó một cái rất mạnh, tay mình đau điếng, nó ngoạc mồm ra khóc và lúc đó là cảm giác vừa tức vừa rất sợ vì cái tát đấy rất đau, cảm giác tức giận xen lẫn hối hận cũng khá khỏ tả với 1 đứa lớp 4 lớp 5 như mình. Chỉ là sau đó khi lớn lên lần nào nghĩ lại mình cũng khóc và ước gì mình đã không làm thế.
Sau tiếp đó là hình ảnh bố mẹ cãi nhau, và lần đầu tiên mình thấy bố mẹ cãi và đánh nhau kể từ khi mình lớn lên. Mình vẫn nhớ cái cửa cổng màu đỏ nhà mình, mẹ vừa đii vào cửa thì bố lao vào đạp xe mẹ ngã vào cửa. Mình cũng không nhớ câu chuyện cãi nhau về vấn đề gì, chỉ nhớ ngày hôm đó cãi nhau rất to, ông nội đứng ra giảng hoà hay gì đó. Cái nhớ nhất lúc đó của mình là mình ôm em mình 2 đứa ngồi trong góc và khóc. Cái cảm giác một đứa mới đầu cấp 2 ôm thằng em bé tí tẹo ở trong góc nhà, khóc vì thấy mọi người to tiếng mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nó ám ảnh trong tuổi thơ của mình phết.
Sau đó là những câu chuyện siêu buồn và thảm khốc liên quan tới tình cảm hồi mới lớn rồi. Nó vẫn là một cái gì đó siêu tệ và ám ảnh cho đến tận bây giờ. Trộm vía là mình gần như não mình không chấp chứa nhữg chuyện vui chuyện buồn của đoạn này, nên mình cũng chỉ thấy buồn vui lẫn lộn nói chung thôi và rất nhiều bài học. Ý là có lẽ mình không quen nhiều người nên những gì mình bị đối xử trong 6 năm đầu tiên với 1 người nó lại là một cái bước đệm đầu đời trong tình yêu để mình bị nghĩ là tình yêu nó chỉ là như thế, những điều mình bị đối xử như thế mình cũng vẫn thấy nó không quá đáng hay vẫn thấy ok vì xung quanh khi đó chẳng có ai cũng như chẳng có gì đ��� mình so sánh cả. Rồi sau bước 1 là lại đến một bước 2 kéo dài 5 năm, câu chuyện có khá hơn một chút nhưng chẳng đáng kể.. Và từ đấy là nó cứ miên man. Một cái gì đấy ở đoạn sau khiến mình cảm giác đời sống tình cảm của mình nó buồn và đau lòng đến thảm khốc khiến mình không có mấy cảm xúc khi tin vào tình yêu cũng như cách mình đối xử với tình yêu như nào là đúng, thành ra nó cũng có rất nhiều cái loằng ngoằng không tránh khỏi. Học hơi chậm nên thôi đành chấp nhận học từ từ cũng là một cách..
Hi vọng đời sống phía sau khá hơn nhé sắp bước vào tuổi 30 rồi.
0 notes
Text
Chào cậu.
Hôm qua, tớ có một giấc mơ, đó là tớ phải trở lại ngôi trường ấy, bắt đầu lại toàn bộ chuyến hành trình 6 năm qua của tớ, và gặp lại chú vào những ngày đầu tiên.
Tớ thậm chí còn không nhớ đồng phục của tớ mặc như thế nào, có áo khoát ngoài không nữa. Nó giống cảm giác của tớ hiện giờ, khi tớ đang bắt đầu kiếm tiền ở những bước đi đầu tiên, và 1 tháng nay tớ thật sự thiếu kiên nhẫn, thiếu bao dung cho những delay, sự kiệt sức của tớ, khi ôm đồm quá nhiều việc.
Tớ đã bắt đầu nghĩ rằng, tớ nên đặt ra những mốc thời gian hợp lý hơn, cho tớ đỡ căn thẳng. Tớ biết tớ đang căng thẳng đấy, Tớ lại có thói quen co rút người, và không thể tiếp nhận được thông tin nữa. Tớ thường xuyên đau đầu hơn, tớ kém tập trung hơn, đánh cầu cũng không thể đánh 1 cách đàng hoàng.
Có lẽ tớ đang mong đợi ở tớ quá khả năng, như lúc xưa vậy, tớ hiểu 1 đêm không làm gì đã thực sự quý giá với tớ biết là bao.
Có lẽ, tớ lại đang bước những bước chân đầu tiên rồi, và tớ không nên lại yêu cầu quá cao nữa, tớ nên chấp nhận sự chậm trễ, vì sức khỏe tâm lý tớ không còn tốt như những năm trước.
Hôm nay á, tớ sẽ gõ nốt 2 bài dựa trên demo tớ đã soạn. Nhưng tối nay tớ mới gửi, vì có khi tối nay tớ sẽ lại tỉnh táo để check lại lần thứ 3. Trưa nay, tớ sẽ luyện đọc, không thu âm nữa. Nếu tớ tự tin, thì tớ sẽ thu âm sau. Cast của tớ là 10k/ phút, bao gồm cả chỉnh sửa lọc âm, và chèn file nhạc nếu cần. Nó phải mắc hơn trung bình, vì tớ đã mất một vài năm học tiếng chuẩn lận.
Dù đúng, tớ chưa thạo đến độ bách phát bách trúng, nên rõ ràng đây chỉ là cast do tớ có kinh nghiệm hơn, nhưng nó cũng là vất vả, chưa kiếm tiền trôi chảy được. Nhưng tớ ổn với cast này.
Tiếng việt thì sẽ rẻ hơn, tầm 7,8k/ phút. Để nhầm khi người ta trả giá xuống tớ không sốc. Dù sao khả năng đọc tiếng việt của tớ cũng không chuyên nghiệp như tiếng anh, nên thôi, tớ ngoại trừ không để bị ép giá, thì cũng không đòi hỏi gì nhiều.
Tớ đã nghĩ, khi tớ có nhiều tiền hơn, có công việc ổn định để thu nhập tốt, tớ sẽ thật cố gắng dành dụm để kinh doanh tiếp. Vì dù sao, lỡ tớ có bệnh, có bầu, hay lại phải ở nhà chăm lo gia đình thế này, thì tớ vẫn có tiền mà không cần quá vất vả như hiện tại.
Dẫu sao thì, hiện tại cũng chỉ là đang ở những bước đầu tiên, tớ không nên yêu cầu những gì xa xôi thực tế, bởi nếu gấp gáp hơn, thì tớ sẽ lại kiệt sức mất. Nhanh hơn cũng không có nghĩa là tốt cho sức khỏe của tớ hơn, tớ còn phải sống nữa.
Tớ đã lựa chọn ngủ ngon, thay vì đợi người yêu tớ và lại tức giận. Tớ nhận ra, sức khỏe bết bát sẽ khiến tớ làm hỏng mọi thứ mà tớ vất vả xây nên.
Tớ còn phải sống mà, tớ đã mất quá nhiều sức lực để xây đắp tất cả các khía cạnh trong cuộc sống tớ. Chỉ vì 1 chút tham vọng trong công việc khiến sức khỏe của tớ không tốt, mà tớ tự tay đạp đổ mọi khía cạnh khác, thì có vẻ hơi ngốc. Tớ an toàn chậm 1 chút cũng được, không sao, miễn là tớ có đủ sức khỏe để sống tốt mà không tự mình gây hại điều gì.
Hôm nay, lần đầu tiên trong đời, tớ không ép bản thân tớ làm việc nữa. Tớ chấp nhận để giai đoạn này sẽ còn đồng hành với tớ lâu thêm 1 chút, để tớ được giữ lại 1 chút thanh thản cho những khía cạnh khác trong cuộc sống.
Thì ra, sau 10 năm ròng rã, đây mới chính là cách tớ được nghỉ ngơi.
0 notes
Text
Ngày này 3 năm trước, anh đã nắm được cả thế giới trong tay...
Em còn nhớ không Gia Linh? Hôm qua em không chịu đồng ý yêu anh đó, rồi anh đã làm một hành động "được ăn cả, ngã về không". Nhưng may mắn làm sao, điều đó lại gây ấn tượng tốt với em, và hôm sau em đã đòi anh lặp lại câu tỏ tình không biết bao nhiêu lần cho kể nữa. Haha lúc đấy anh đã nghĩ "hỏng rồi, hay là mình phải lòng trap girl rồi". Nhưng mà em đã không làm anh thất vọng, em đồng ý yêu anh, vào đúng ngày này 3 năm trước...
Nhưng rồi cũng chính anh, chính là anh đã đạp đổ tất cả, khiến thế giới của chính mình sụp đổ, khiến cho anh phải day dứt không biết đến chừng nào...
Cảm ơn em, vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh... Và xin lỗi em, vì anh đã quá tồi tệ.
0 notes
Text
Có Nên Mua Bếp Ga Mini Du Lịch? – Câu Trả Lời Hoàn Hảo Cho Những Chuyến Đi Của Bạn
Du lịch dã ngoại, cắm trại hay các chuyến phiêu lưu ngoài trời ngày càng trở nên phổ biến, mang lại những trải nghiệm tuyệt vời và giúp bạn hòa mình vào thiên nhiên. Tuy nhiên, một trong những thách thức lớn nhất khi thực hiện những chuyến đi này là vấn đề ăn uống. Làm thế nào để chuẩn bị bữa ăn nóng hổi, ngon miệng giữa thiên nhiên?
Đây là lý do tại sao bếp ga mini du lịch trở thành một lựa chọn không thể thiếu. Nhưng liệu có nên mua bếp ga mini du lịch không? Hãy cùng khám phá những lý do dưới đây để tìm câu trả lời cho mình.
1. Tiện Lợi và Nhỏ Gọn
Một trong những ưu điểm lớn nhất của bếp ga mini du lịch chính là tính tiện lợi và nhỏ gọn. Được thiết kế đặc biệt để dễ dàng mang theo, bếp ga mini có thể dễ dàng bỏ vào balo hay thùng xe mà không chiếm quá nhiều diện tích. Điều này rất hữu ích cho những ai thường xuyên di chuyển, giúp tiết kiệm không gian và giảm bớt gánh nặng trong hành lý. Bạn có thể dễ dàng mang theo bếp ga mini trong các chuyến đi dài ngày, cắm trại hay thậm chí là những buổi dã ngoại ngắn ngày.
2. Dễ Sử Dụng
Bếp ga mini du lịch được thiết kế để sử dụng dễ dàng, ngay cả với những người không có kinh nghiệm sử dụng bếp ga. Với cơ chế đánh lửa tự động và điều chỉnh nhiệt độ linh hoạt, bạn có thể nấu ăn một cách nhanh chóng và thuận tiện. Không cần phải lo lắng về việc nhóm lửa hay duy trì nhiệt độ như khi sử dụng bếp củi truyền thống.
3. An Toàn
Vấn đề an toàn luôn là ưu tiên hàng đầu khi sử dụng bất kỳ thiết bị nấu nướng nào, đặc biệt là trong môi trường ngoài trời. Các loại bếp ga mini du lịch hiện đại đều được trang bị các tính năng an toàn như van khóa tự động, cơ chế chống rò rỉ gas và chân đế vững chắc để đảm bảo bếp không bị đổ hay lật khi sử dụng. Điều này giúp bạn yên tâm hơn khi nấu nướng giữa thiên nhiên.
4. Hiệu Quả Năng Lượng
Bếp ga mini du lịch thường sử dụng bình gas nhỏ gọn, tiết kiệm nhiên liệu và đảm bảo thời gian sử dụng lâu dài. Bạn có thể dễ dàng kiểm soát lượng gas tiêu thụ và thay bình gas mới một cách nhanh chóng. Điều này không chỉ tiết kiệm chi phí mà còn giúp giảm thiểu tác động đến môi trường.
5. Đa Dạng và Phù Hợp Với Nhiều Loại Hình Du Lịch
Bếp ga mini du lịch có nhiều mẫu mã và kiểu dáng khác nhau, phù hợp với nhu cầu và sở thích của từng người. Từ những mẫu bếp đơn giản, gọn nhẹ đến những bếp có nhiều tính năng tiện ích như khay nướng, vỉ nướng, bạn có thể dễ dàng lựa chọn loại bếp phù hợp với loại hình du lịch của mình. Bếp ga mini du lịch không chỉ thích hợp cho các chuyến đi cắm trại, dã ngoại mà còn là lựa chọn lý tưởng cho các chuyến phượt bằng xe đạp, xe máy hay thậm chí là các chuyến đi câu cá, săn bắn.
6. Giá Cả Phải Chăng
Với mức giá từ vài trăm nghìn đồng đến vài triệu đồng, bếp ga mini du lịch là một khoản đầu tư hợp lý cho những ai đam mê du lịch và khám phá. So với các loại bếp nấu nướng khác, bếp ga mini có giá thành rẻ hơn nhưng vẫn đảm bảo chất lượng và độ bền cao. Bạn có thể dễ dàng tìm mua bếp ga mini tại các cửa hàng dụng cụ du lịch, siêu thị hoặc trên các trang thương mại điện tử với nhiều mức giá và kiểu dáng khác nhau.
Kết Luận
Vậy có nên mua bếp ga mini du lịch không? Câu trả lời là có. Với những ưu điểm vượt trội về tính tiện lợi, dễ sử dụng, an toàn, hiệu quả năng lượng và giá cả phải chăng, bếp ga mini du lịch chắc chắn sẽ là người bạn đồng hành lý tưởng trong những chuyến đi của bạn. Dù bạn là người mới bắt đầu hay đã có kinh nghiệm trong các chuyến du lịch dã ngoại, bếp ga mini du lịch sẽ giúp bạn có những bữa ăn ngon miệng và những trải nghiệm thú vị giữa thiên nhiên. Hãy lựa chọn cho mình một chiếc bếp ga mini phù hợp và tận hưởng những chuyến đi tuyệt vời sắp tới!
0 notes
Text
Có Nên Chọn Mua Xe Số 50cc Hay Không?
Để đưa ra quyết định có nên lựa chọn mua xe số 50cc hay không chúng ta sẽ cần xét đến ưu - nhược điểm khi nhắc đến dòng xe này. Cụ thể:
Đối với ưu điểm:
Chi phí giá thành rẻ: Dù là chiếc xe số 50cc nhưng khả năng vận hành của nó sẽ không thua kém bất kỳ dòng xe nào. Tuy nhiên, giá thành sẽ rẻ hơn so với những dòng xe mô tô khác.
Dễ sử dụng: Những mẫu xe số 50cc đều có thiết kế nhỏ gọn, trọng lượng nhẹ, phân khối thấp nên việc sử dụng di chuyển khá dễ dàng. Ngay cả khi bạn là người ít kinh nghiệm hoặc người lớn tuổi có tay lái yếu.
Tiết kiệm xăng: Nhờ dung tích nhỏ và phân khối không quá lớn nên mẫu xe này được đánh giá khả năng tiết kiệm xăng khá tốt. Theo thông kê thực tế khi bạn di chuyển quãng đường dài 100Km sẽ cần khoảng 1.8 lít xăng.
Linh phụ kiện dễ thay thế và sửa chữa: Với dòng xe số 50cc đây là một ưu điểm. Khách hàng sẽ không khó để tìm kiếm và thay thế cho những bộ phận của xe. Dù là dòng xe mang phân khối nhỏ nhưng về bản chất đây vẫn là chiếc xe máy dễ để tìm khi gặp sự cố hỏng hóc.
2. Nhược điểm của xe 50cc
Phân khối nhỏ, tốc độ thấp: Với việc chỉ được trang bị động cơ 50cc khá nhỏ nên tốc độ đạt được tối đa chỉ 50km/ h, chỉ cao hơn một chút so với dòng xe đạp điện hiện nay. Cùng với đó là việc di chuyển trong quãng đường dài là một yếu điểm.
Dung tích nhỏ: Vì thiết kế khá nhỏ gọn nên xe số 50cc thường có bình xăng nhỏ. Do đó sẽ nhanh hết xăng và bạn cần thực hiện đổ xăng thường xuyên.
Chiều cao hạn chế: Với chiều cao khoảng dưới 1m thì việc sử dụng xe số 50cc nhiều sẽ gây cảm giác mỏi. Nhiều mẫu xe thiết kế chiều cao yên chưa đến 700mm nên đó cũng sẽ là một hạn chế nếu bạn có chiều cao không khiêm tốn.
Trên đây là những ưu và nhược điểm của dòng xe số 50cc. Hy vọng bạn đã có thêm cho mình kiến thức hữu ích khi lựa chọn xe. Để dễ dàng hơn trong việc chọn được mẫu xe ưng ý, đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn, bạn có thể tham khảo thông tin chi tiết tại đây
0 notes