Tumgik
#Đừng Giỡn Mặt Với Bà
oldfilmsflicker · 7 days
Text
Tumblr media
new-to-me #721 - Đừng Giỡn Mặt Với Bà (Don’t Fuck With Ba)
9 notes · View notes
hunglai86 · 11 months
Text
Thể loại đàn bà cao ngạo thì ko thể nào hợp với ta được. Chẳng ai muốn lấy 1 người vợ suốt ngày gây sự với mình. Lý do gì mà nó kiếm chuyện gây sự? Bởi vì suy nghĩ của nó chưa đạt tới mức thông suốt. Nó ko nhận ra được đâu là người đàn ông cần gây sự và đâu là người đàn ông cần trân trọng. Nó ko nhận ra được giá trị của ta. Vậy thì giữa ta và những người đàn ông khác có gì khác nhau? Chọn ta làm gì? Hoặc là nó gây sự bởi vì nó sợ người khác ghen tức với nó. Sợ người khác ghen tức với hạnh phúc của mình cho nên mình ko dám hạnh phúc. Thế thì cứ phải sống trong đau khổ cả đời. Thích đau khổ thì đi chỗ khác mà chơi. Còn ta thì đéo sợ ai ghen tức hết. Ta sống cuộc đời của ta theo ý ta muốn. Chỉ là khiêm tốn, ko khoe khoang, ko để cho người khác thấy mà thôi. Chứ ta ko việc gì phải sống 1 cuộc đời đau khổ cho người khác xem. Ta sống cho bản thân ta chứ ko phải sống cho người khác.
Còn nếu như mà sợ cái việc ko thuận lợi trong việc làm ăn, kiếm sống. Sợ người khác ghét rồi khiến cho cuộc sống của mình lao đao. Vậy thì phải tìm giải pháp mà đối phó với việc đó. Bản thân mình phải phấn đấu lên. Phải tìm ra 1 con đường để đi. Chứ ko phải cứ ngồi 1 chỗ mà lo sợ mãi rồi cuộc sống nó cứ như vậy mãi. Chưa thật sự đến với nhau thì ai ghen tức cái gì được? Chỉ là trò chuyện như bạn bè bình thường thì có gì mà ko được? Cái đó cũng chính là 1 phần trong quá trình tìm hiểu nhau. Như ta đã nói ở mục trước rồi. Cùng nhau thực hiện 1 việc gì đó. Việc đó là việc gì? Thì đó. Chính là tìm ra con đường sự nghiệp cho mình. Hai người hỗ trợ góp ý cho nhau để tìm ra được con đường sự nghiệp phù hợp. Sự nghiệp phải vững vàng rồi thì mới có thể tiến đến việc lập gia đình. Chứ đm cứ cà rỡn kiếm chuyện gây sự thì làm đéo được cái gì? Hình như cái này ta nói rồi mà sao cứ phải nói lại mãi. Nói chung là đéo có hợp nhau. Đéo cùng suy nghĩ với nhau cho nên mới phải như vậy. Một phần cũng là do cái bọn giáo phái cứ xen vào muốn soi mói cuộc đời của ta. Bất cứ ai mà ta quen bọn nó đều khiến cho ta ko thể nói chuyện riêng được mà cứ phải public show ra cho cộng đồng nó thấy. Chuyện cuộc sống, đời tư cá nhân của người khác có con cặc gì đâu mà xem? Thì cũng chỉ có 1 yếu tố mà thôi. Đó là phải cố gắng phấn đấu. Chứ còn lười nhác thì sụp đổ là việc đương nhiên.
Cứ là bạn bè bình thường thôi. Chưa đến với nhau thì chưa có cái gì xảy ra cả. Ngay từ lúc là bạn bè thì đã có thể hỗ trợ nhau để tìm ra con đường sự nghiệp rồi. Chứ còn ba cái trò yêu đương giận dỗi, làm giá, ghen tuông này nọ thì thôi quá xàm xí. Cuối cùng rồi cũng chẳng đi đến đâu. Ta bị chán nản trong việc hy vọng rằng có thể gặp được 1 cô gái có suy nghĩ chín chắn.
Nếu như mà ko thích ta thì đừng có làm phiền đến cuộc sống của ta. Đừng có dẹo dẹo trước mặt làm như thích ta lắm vậy. Thích thì phải nói chuyện, phải tìm hiểu. Còn ko thì tránh ra chỗ khác. Đừng có đứng cản trở con đường của ta. Ta ko có rảnh để giỡn với ba cái thứ tào lao.
"Giang sơn dễ đổi - Bản tính khó dời". Ta chỉ sợ rằng ko thể thay đổi được bản tính cao ngạo của người phụ nữ cao ngạo. Có lẽ tốt nhất là ta nên bỏ đi. Tìm 1 người tốt hơn. Tính cách như Ngọc Trinh là thẳng thắn chứ ko phải cao ngạo. Ăn nói mạnh miệng, thẳng thắn nhưng có lý lẽ và hướng tới giải quyết vấn đề. Chứ ko phải cài loại mà ăn nói ngang ngược chủ yếu giành phần thắng. Làm sao thắng được khi mà lý lẽ ko đúng? Cái quan trọng là đối với người mà nó thích mà nó lại hơn thua. Vậy thì ai mà sống với nó được? Nếu như mà mình làm sai cái gì, nó nhẹ nhàng góp ý: "Anh ko nên làm như vậy. Bởi vì...". Như vậy thì nó là cái sự trao đổi với nhau có thiện chí. Còn đằng này hễ mình làm sai cái gì là nó dựa vào đó mà mạt sát mình. Tỏ ra khó chịu, cáu giận mình. Mà trong khi đó là do suy nghĩ của nó sai chứ chẳng phải mình làm gì sai. Cuộc sống như vậy nó rất là tệ hại. Chẳng có gì gọi là vui vẻ, hạnh phúc.
0 notes
minhhieu711 · 2 years
Text
Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà – Không phải một danh từ riêng!
Giống như nhiều thanh niên lứa tuổi 8x – 9x, có lẽ tác phẩm văn học Nhật Bản thực sự đầu tiên được tiếp xúc đa phần là quyển Rừng Na Uy của Haruki Murakami. Năm tôi đọc quyển sách này có lẽ cũng trạc tuổi những nhân vật trong sách, với kinh nghiệm sống ít ỏi (đặc biệt là tình yêu), thật khó để hiểu hết những tầng ý nghĩa mà tác giả đã cài cắm.
Và khi tôi gần 30 tuổi, tôi lại đọc một tác phẩm khác của Murakami – Những người đàn ông không có đàn bà. Một tập truyện ngắn không cho ta một con dốc miên man xuống đáy cảm xúc như Rừng Na Uy, tác phẩm phẩm này là những cái hố mà Murakami tỉ mẩn đào lên để người đọc bước tới và lọt thỏm trong vũng sình lầy của những mặc tưởng trầm tư.
Tumblr media
Những nhân vật trong quyển sách này đều có những cách biểu lộ cảm xúc rất “bình tĩnh” trước biến cố về người yêu, người bạn đời của mình. Nhưng đó chỉ là cái bình tĩnh giả hiệu, là vẻ bình thản của con thiên nga trên mặt nước, trong khi phía dưới đang vũng vẫy cật lực để không chết chìm trong cảm xúc cá nhân. Đàn ông Nhật Bản có lẽ cũng khá giống đàn ông Việt Nam, định kiến giới khiến cho chúng ta không được phép hiện hình ra ngoài những tổn thương bên trong. Nếu nỗi đau đột ngột mất đi người thương yêu giống như trái tim bất ngờ bị vỡ tan ra thành nước và chảy ra khỏi cơ thể qua đôi mắt. Thì cái đau khi bị phản bội, bị lừa dối bởi người đàn bà ta đã yêu hết mực như một mũi tên xuyên vào trái tim từ đằng sau lưng, ta đành phải thở đều cho đỡ đau, tựa lưng vào tường để che đi vết thương và che đi cả cái tôi đang gào khóc.
Tôi buộc phải đặt sự liên tưởng lên giới kia, liệu họ sẽ xử sự thế nào nếu rơi vào hoàn cảnh của những người đàn ông này. Chúng ta đã có quá nhiều ví dụ trong lịch sử cũng như văn chương, từ trời Đông sang trời Tây, trừ phi bạn đột ngột qua đời, còn thì tốt nhất đừng đùa giỡn tình cảm với đàn bà, vì cái sự Hoạn Thư, sự tàn nhẫn trong việc báo thù ở đoạn cuối yêu thương là đặc sản mà nhân gian đã mặc định cho đàn bà toàn quyền đun nấu.
Tumblr media
“Trở thành những người đàn ông không có đàn bà đơn giản lắm. Đôi khi chỉ cần yêu sâu sắc một người và nàng biến đi đâu mất là xong.”
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÔNG CÓ ĐÀN BÀ.
Minh Hiếu
1 note · View note
hdiep2888 · 4 years
Text
Tôi đã viết 2 bài về vấn đề này nhưng rồi lại xóa đi, lần này xin chia sẻ bài của người bạn đồng tu.
Đọc để thấy được sự cảm thông và sự tôn kính người thầy dạy đệ tử.
Tuổi thơ tôi đầy đủ duyên lành được vào chùa tu học cùng với sư phụ từ thời còn để chỏm. Cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, bạ đâu ngủ đó nên bị ăn đòn thường xuyên. Tôi nhớ như in Sư phụ tôi từng dạy: " Giáo bất nghiêm, sư chi đoạ" nghĩa là dạy đệ tử không nghiêm là lỗi ở người thầy, người thầy đoạ trước,cho nên sư phụ tôi rất nghiêm trong việc dạy đệ tử. La rầy có, nói nhỏ có, phạt quỳ hương có, lạy sám có, chà nhà vệ sinh có.... vv .. thậm chí dạy bằng miệng không được nữa sư phụ phải dùng roi để dạy. Chung quy lại cũng chỉ muốn cho đệ tử mình nên người, thành tài và không đi trái lại lời Phật dạy. Nếu người ngoài nhìn vào không hiểu rõ được những nội quy ở chốn thiền môn, có lẽ họ sẽ bảo sư phụ đánh đòn đệ tử như vậy là không đúng, hay những người cha, người mẹ có con nhỏ đi tu sẽ bảo rằng:" con tui ở nhà tui còn chưa đánh đập roi nào, tại sao thầy( cô) lại đánh đập con tui ".... v..v. Chính ba mẹ tôi xuống chùa thấy sp phạt, đánh đòn tôi cũng như các chú tiểu khác là ba mẹ tôi xót, vì lúc tôi còn ở nhà, ba mẹ tôi chưa hề đánh đập tôi roi nào, nhưng khi vào chùa dù có bị phạt, bị ăn đòn như cơm bữa thì tôi vẫn thấy sp tôi dạy chúng tôi là đúng, vì có những việc, những cái mà ở nhà chưa bao giờ ba mẹ tôi dạy tôi cả, nên sp có la rầy, đánh đòn thì chúng tôi vẫn không oán trách. Chúng tôi chỉ sợ rằng sau này lớn lên, sư phụ già đi, tụi tôi có muốn sp la rầy, dạy bảo thì cũng không được nữa. Còn dạy, còn la rầy, còn đánh đòn là sp còn thương mới dạy...
Còn nhỏ mà sao chúng tôi hư quá! 1 việc dạy hoài cũng không nhớ, lên tụng kinh 10 bữa,ngủ gục hết 8 bữa, thậm chí lên ngồi ăn cơm cũng ngủ gục, (nó thèm ngủ, muốn ngủ chi lạ lùng). Sp bắt học kinh thì lén lấy truyện tranh ra đọc, sp đi vắng thì ở nhà chui vô nhà tắm ngủ.vv... 1001 câu chuyện thời hành điệu không sao mà kể cho hết được. Mặc dù sp có đánh đòn hay phạt này kia nhưng huynh đệ chúng tôi vẫn không bao giờ oán trách sp, bởi sp tôi dạy đúng chớ không phải dạy sai. Chính bà cô ( mẹ sp tôi) mỗi lần bà thấy chúng tôi bị sư phụ đánh đòn là bà lên cơn đau tim. Bởi bà thương chúng tôi như con cháu của bà ở nhà, bà thấy đau, bà xót... bà bảo cứ thấy thầy tôi quất vào người chúng tôi 1 roi là tim bà lại đau nhói. Bà rất thương tụi tôi, hay bênh vực cho chúng tôi mỗi khi có lỗi, cho nên chính bà vẫn bị sp tôi la rầy... Hay những cô,chú Phật tử ở gần chùa cũng thế, mỗi lần sang chùa có việc mà gặp lúc tụi tôi bị sp phạt quỳ hương, thậm chí quỳ trước cổng chùa, bị đánh đòn, mặc dù họ chưa biết đầu đuôi câu chuyện ra sao? tại sao các chú bị phạt, bị đánh, là đã lật đật lên xin sp tha cho tụi tôi rồi. Rồi lại trách sp tôi tại sao lại mạnh tay đánh, phạt các chú như vậy....vv... Bởi lẽ rằng họ chưa hiểu được hết trái tim cũng như tấm lòng của người làm thầy, làm cô nên đã oán trách như vậy. Họ không hiểu được những giới luật cũng như phép tắc ở chùa, tại sao mà các chú tiểu lại bị sư phụ phạt và bị đánh đòn như thế, do vì các chú quá hư, sư phụ dạy nhiều lần không được đôi lúc phải dùng đòn roi để dạy, bởi: "thương mới cho roi cho vọt", không phải không không mà tự nhiên người thầy, người cô đó lại lôi đệ tử mình ra đánh, phải có nguyên nhân, nhưng đôi lúc vì nóng quá, sư phụ không kiềm chế được nên có đánh hoặc tát vào mặt, vào lưng của đệ tử mình hơi nặng, (âu cũng là phàm phu nên vẫn còn tham, sân,si, hỷ, nộ, ái, ố....)
Tôi nhớ có 1 lần tôi cùng với một người sư huynh và một sư đệ nữa, bị sư phụ đánh cho 1 trận nhớ đời tới tận bây giờ. Đó là lúc chúng tôi học lớp 10. Câu chuyện cũng không là gì ngoài việc không nghe lời sư phụ dặn. Hôm đó chúng tôi đi học, trước khi đi sư phụ có dặn là: "nhớ mang theo áo mưa nghe tụi con, kẻo chiều về mưa ướt bệnh". Chúng tôi ỷ y vì trưa nắng chang chang, thầm nghĩ chắc chiều không mưa, nên cả 3 đứa không đứa nào mang theo áo mưa cả,thế là chiều tan trường mưa tầm tã, 3 đứa đi học về ướt như chuột lột. Vừa dắt xe vô tới chùa thì thấy sư phụ đã cầm sẵn cây roi ngồi đó. Đứa nào cũng thầm nghĩ rằng sp nay tự nhiên ngồi chơi giỡn với con chó Na vui vậy ta?nào ngờ vừa cất xe xong sp gọi 3 đứa ra nằm xuống đất cho mỗi đứa ăn 3 roi liền ( roi ổi nên đau không tưởng luôn) đánh xong sp hỏi tụi con biết lỗi gì chưa? lúc đó mấy chị em tôi mới thưa là vì không nghe lời thầy dặn cho nên mới bị ăn đòn. Tối đó tụng kinh xong, sp gọi 3 đứa vào phòng bắt nằm xuống, trong bụng tôi nghĩ mới đập hồi chiều chưa hết đau không lẽ giờ sp lại đập tiếp, rồi bỗng nhiên sp bảo nằm xuống cởi quần ra, tụi tôi vừa sợ, lại còn vừa mắc cỡ liền nghĩ: "đập mặc quần còn đau mà cởi quần ra đập nữa đau sao chịu nỗi trời" nhưng không ngờ sp tôi cầm sẵn chai dầu gió trên tay, đi thoa cho từng đứa một, vừa thoa sp vừa khóc, sp bảo rằng đánh tụi con, tụi con chỉ đau 1, chớ thầy đau tới gấp 10, gấp trăm ngàn lần lận, tụi con có biết không? có hiểu không? .
Ở nhà tụi con có cả cha và mẹ, nhiều lúc cha đánh, mẹ thoa, còn ở chùa thầy đóng vai trò cả cha lẫn mẹ, nên nhiều nỗi ưu tư, nhọc nhằn thầy phải gồng gánh, trăn trở, băn khoăn mà có lẽ sẽ không mấy ai hiểu được....
Thế cho nên, chúng ta là người ngoài cuộc, đôi lúc cũng phải cảm thông cho những người thầy ấy, mà hoan hỷ bao dung đừng nhìn vào 1 khía cạnh để đánh giá 1 sự việc. Hãy yêu thương và thấu hiểu để cuộc đời vơi đi bớt những nhiêu khê, nhọc nhằn...
Gửi đến mọi người một bài thơ của sư phụ tôi đã làm tặng cho chúng tôi cách đây hơn 13 năm về trước.
RẤT CÓ THỂ
( Sp Thượng Hạnh Hạ Nghiêm)
"Rất có thể sau này con mới hiểu
Hiểu thế nào nước mắt chảy vào trong
Hiểu rằng thương phải dấu kín trong lòng
Vì không thể để trẻ thơ vòi vĩnh.
Rất có thể sau này con mới hiểu
Hiểu thế nào là nghiêm nghị bao dung
Hiểu đằng sau những giá buốt lạnh lùng
Là dịu ngọt trong trái tim nồng ấm.
Rất có thể sau này con mới hiểu
Hiểu lời răn như cứng lạnh vô hồn
Hiểu từng đêm thao thức nghĩ về con
Rồi không ngủ mình Thầy nghe sương lạnh.
Cũng có thể chẳng bao giờ con hiểu
Bởi lòng con đầy oán trách nghĩ suy
Bởi lòng con chỉ yêu thích những gì
Để ve vuốt và nâng niu bản ngã.
Muốn làm Phật thật ra đâu phải dễ
Như ngủ ăn , nói nín của đời thường
Có những điều ta tha thiết mến thương
Nhưng làm Phật phải tách đường chia nẻo.
Ai tu Phật mà không lo gọt đẽo
Cho trơn xinh sạch bóng những bèo nhèo
Cho buồn thương hỷ , nộ những gieo neo
Thì vĩnh kiếp đói nghèo thân cùng tử.
Rồi sẽ có một ngày con sẽ hiểu
Trái tim cha , trái tim mẹ , tim Thầy
Ôi trái tim ấm áp biết bao ngày
Cũng là lúc trái tim này ngưng đập.
Rất có thể và còn nhiều có thể
Thể hay không , không thể chỉ mấy dòng
Xin gởi lại cho hư không đồng vọng"
30 notes · View notes
Text
[CÓ CÂU NÀO ĐỌC LÀ KHÓC KHÔNG? - PHẦN 4]
------
Nguồn: Zhihu
Ưu dịch
------------
41. Lúc nhỏ té ngã, cứ luôn nhìn quanh xem có ai không, nếu có thì úp sấp ở đó khóc, không có thì cười cười bò dậy; lớn lên, “té” rồi sẽ vẫn dòm quanh coi có ai không, có thì tươi cười bò dậy, chẳng có ai thì nhoài người ra đó khóc huhu.
小时候摔跤,总要看看周围有没有人,有就趴着哭,没有就笑笑爬起来;长大后,“跌倒”后,还是看看周围有没有人,有就笑着爬起来,没有趴着就哭。
42. Giao du với người ta, tôi cứ sợ đến run rẩy cả người, chẳng mảy may tự tin vào lời nói hành động và cử chỉ của bản thân, tôi giấu giếm muộn phiền của nỗi cô đơn vào lòng, dốc sức che đậy cái buồn thương và sự nhạy cảm bên trong mình bằng dáng vẻ vui tươi, dần dần trở thành một kẻ lập dị ưa thích làm trò.
与人相处,我总是恐惧得颤抖,对同样身为人的自己的言行举动丝毫没有自信。我将孤独的苦恼暗藏于心,拼命地用天真无邪的乐天派模样掩饰内心的忧郁和敏感,逐渐成为一个爱做戏的怪人。
43. Sự tan vỡ của người thời nay xảy đến trong lặng thinh, nhìn qua tưởng như hết sức bình thường. Vẫn nói nói cười cười, đùa giỡn trêu chọc nhau, tiếp xúc với nhau, bề ngoài rất yên ổn nhưng thực tế thì cảm xúc đã mục nát tới một mức độ nào đó rồi. Nhưng không chửi mắng người khác, không đập đồ, cũng không khóc. Dù trong một phút chốc nào đấy đã chạm đến ranh giới cuối cùng mà bản thân có thể chấp nhận được rồi, cũng chỉ lặng im không nói, chứ không thật sự sụp đổ, dù chẳng muốn sống mấy nhưng cũng chả dám chết đi.
现代人的崩溃,是一种很安静的崩溃,看起来特别正常。会说笑,会打闹,会社会,表面很平静,实际心情已经糟到一定程度了。但不会骂人,不会砸东西,更不会哭。就算有那么一刻,达到所能承受的极限了,也只是不说话,不会真的崩溃,就是不太想活,却也不敢去死。
44. Thứ rẻ rúng nhất trên đời là gì nhỉ? Tôi nghĩ ngợi một hồi, có lẽ đó là sự hi sinh ha. Cái thật lòng nghèo xác nghèo xơ và cả sự dịu dàng chả nên cơm cháo gì.
世界上最廉价的东西是什么 我想了一下 大概就是付出吧 一贫如洗的真心 一事无成的温柔。
45. Người nhạy cảm quá sẽ thông cảm cho nỗi đớn đau của kẻ khác, hiển nhiên sẽ chẳng thể dễ dàng thẳng thắn được. Cái gọi là thẳng thắn, thật ra là bạo lực.
Người nhạy cảm sẽ nhìn thấu cái khó của người khác một cách bị động, chỉ không thể hờ hững như không, luôn muốn sớt chia chút đỉnh với họ, dù phải làm mình chịu ấm ức. Thường thì người nhạy cảm trước khi mọi chuyển xảy ra đã tự gây nên đau khổ cho mình trước rồi.
Vậy nên, những người năng lực đồng cảm yếu, đang ích kỷ trong hạnh phúc rạng ngời.
(共情能力 năng lực Empathy - năng lực đồng cảm: là khả năng hiểu hoặc cảm nhận những gì người khác đang trải qua trong khung tham chiếu của họ, nghĩa là khả năng đặt bản thân vào vị trí của người khác)
“太敏感的人会体谅到他人的痛苦,自然就无法轻易做到坦率。所谓的坦率,其实就是暴力。”
敏感的人会被动性的洞穿对方的难处,就不能无动于衷,总想着为对方分担一些,就算是要委屈自己。往往敏感的人在事情未发生前就提前自我创造了痛苦。
所以,那些共情能力弱的人,是很自私光明地在幸福着。
46. Đừng thở than cái khổ của em khắp nơi, chẳng ai muốn nghe những cảm xúc tiêu cực đó đâu.
(Triệu Tinh - Khi bạn tài giỏi nhưng vẫn không gánh nổi giấc mơ của mình)
别到处说你的苦,没人愿意听你的负能量。
/ 赵星《当你的才华还撑不起你的梦想时》
47. “Em có tâm sự gì muốn nói với tôi không?”
“Không nói”
“Vậy gặp phải chuyện muộn phiền phải làm sao?”
“Ráng chịu”
“你有什么心里话跟谁说?”
“不说。”
“那你碰到难受的事怎么办?”
“忍着。”
48. Mỗi đêm đều có ánh trăng buồn cùng tôi.
每一个夜晚都有月亮陪我难过
49. Trong khoảnh khắc quay đầu lại, mới thình lình biết được, hóa ra, mọi cố gắng trong cuộc đời tôi, chẳng qua chỉ để làm người xung quanh vừa lòng về tôi mà thôi. Vì để có được lời khen ngợi và nụ cười của họ, tôi dè dặt nhốt mình vào tất thảy mọi khuôn mẫu và ràng buộc. Đi đến giữa đường mới bất chợt nhận ra, tôi chỉ còn lại một khuôn mặt mơ hồ, và một con đường chẳng có lối về.
(Tịch Mộ Dung - Độc bạch)
在一回首间,才忽然发现,原来,我一生的种种努力,不过只为了周遭的人对我满意而已。为了搏得他人的称许与微笑,我战战兢兢地将自己套入所有的模式所有的桎梏。走到途中才忽然发现,我只剩下一副模糊的面目,和一条不能回头的路。——席慕蓉《独白》
50. Trong sân có cây nhót tây, được trồng vào năm vợ tôi mất, nay đã dong dỏng cao vút.
(Hạng Tích Hiên Chí - Quy Hữu Quang)
(枇杷树: Nhót tây, tỳ bà, sơn trà Nhật Bản hay lô quất là một loài cây mộc, cho trái ăn được thuộc họ Rosaceae.)
庭有枇杷树,吾妻死之年所手植也,今已亭亭如盖矣。——《项脊轩志》归有光
5 notes · View notes
changlagica · 4 years
Text
VƯƠNG DUY: LẦN THEO NGUỒN NƯỚC ĐỔ, NGỒI NGẮM ÁNG MÂY BAY
(Tuy rất dài, nhưng mong các bạn có thể bớt chút thời gian đọc hết)
Trong lịch sử Trung Hoa, không có triều đại nào giàu ý thơ như thời Đường. Thơ của thời Đường vừa hòa nhã vừa mềm mại, mà thơ của Vương Duy lại mềm mại đến vô cùng tận.
"Đãn khứ mạc phục vấn, bạch vân vô tẫn thì."
(Người đi thôi chẳng hỏi, mây trắng lững lờ trôi)
"Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất Dương Quan vô cố nhân."
(Mời người uống cạn chén rượu này, rời khỏi Dương Quan ai còn cố nhân)
"Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư."
(Xin chàng hãy hái thật nhiều, vật ấy rất gợi tình tương tư)
"Lai nhật khởi song tiền, hàn mai trước hoa vị?"
(Cây mai trước cửa sổ, đông lạnh nở hoa chưa?)
Nhìn chung, thơ của Vương Duy, bài nào chẳng vừa thư thái vừa nhẹ nhàng? Từng có người đánh giá cuộc đời của Vương Duy như sau: "Con người sống tốt, dễ thành người tốt".
Thực ra chúng ta đều sai rồi. Chúng ta chỉ thấy sự bình tĩnh vượt ngàn cánh buồm của ông mà không nhìn tới cuộc đời kinh qua bao chìm nổi của ông.
(Kể từ khúc này trở đi mình sẽ đặt đại từ nhân xưng là "hắn" bởi tính chất của đoạn sau như một cuốn tiểu thuyết ngắn vậy đó, để "hắn" sẽ hợp hơn)
Năm Võ Tắc Thiên đăng cơ cũng chính là Trường An nguyên niên (nguyên niên ý chỉ năm đầu tiên của đời vua đó). Hai dòng họ lớn của Đại Đường là Vương thị ở Thái Nguyên và Thôi thị ở Bác Lăng liên hôn, sau đó hạ sinh một thiên tài, ấy chính là Vương Duy.
Có một số người, sinh ra đã định phải làm thánh nhân. Vương Duy chính là kiểu người như vậy, ông nội của Vương Duy tên Vương Trụ, là một nhạc quan (một chức quan quản những việc liên quan đến âm nhạc) nổi tiếng trong cung. Mẫu thân của Vương Duy là họa sĩ, tinh thông Phật pháp, là đệ tử của cao tăng Đại Chiếu trứ danh đương thời. Phụ thân của Vương Duy là Vương Xử Liêm, tinh thông thơ văn, giữ chức tư mã Phần Châu, ấy cũng là một vị quan lớn. Còn đứa trẻ Vương Duy lại kế thừa gen ưu tú của gia tộc, được tiếp nhận nền giáo dục cao cấp nhất thời bấy giờ.
Hắn có thể sáng tác nên một bài thơ hay, am hiểu thi họa, lại sở hữu thiên phú vô cùng tốt về âm nhạc. Ngoại trừ tài hoa thì Vương Duy cũng là một mỹ nam siêu cấp, thân hình hắn cao to, dung mạo anh tuấn, mang khí chất của bậc anh tài. Tóm lại, con nhà Lão Vương hàng xóm quả chẳng thể moi ra được bất kỳ thói hư tật xấu nào cả!
Năm Vương Duy mười lăm tuổi, hắn hăm hở một mình đến Đông Độ ở thành Lạc Dương tham gia thi cử. Tiện tay viết một câu "Tân Phong mỹ tửu đấu thập thiên, Hàm Dương du hiệp đa thiếu niên" (Tân Phong rượu quý mười ngàn đấu, du hiệp Hàm Dương khách trẻ trung), thể hiện cái hiệp khí của thiếu niên khiến không ít người ngạc nhiên.
Về sau, bài "Tương tư" được nghệ nhân nổi tiếng thời đó là Lý Quy Niên cất thành tiếng hát bèn trở nên nổi tiếng khắp kinh đô.
"Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư."
(Đậu đỏ mọc xứ Nam, xuân đến nảy thêm cành
Mong chàng hái nhiều chút, ấy rất gợi tương tư)
Mười bảy tuổi, trong khi người bạn Lý Bạch cùng lứa còn đang trốn học và mải ngắm bà nội mài kim thì Vương Duy đã sáng tác nên một bài thơ nói về nỗi nhớ quê nhà để rồi thành danh khi còn là thiếu niên.
"Độc tại dị hương vi dị khách, mỗi phùng giai tiết bội tư thân.
Diêu tri huynh đệ đăng cao xử, biến sáp thù du thiểu nhất nhân."
(Đất lạ đơn côi làm khách lạ, mỗi lần tiết đẹp nhớ nhà hoài
Vẫn hay huynh đệ lên cao đấy, đều cắm thù du thiếu một người)
Chỉ dựa vào bài thơ này, Vương Duy chớp mắt nổi danh.
Có thể thấy, tuy có cùng thiên phú nhưng sinh ra trong gia đình như thế nào là chuyện vô cùng quan trọng. So với Lý Bạch thì con đường thành danh của Vương Duy rất thuận buồm xuôi gió.
Khai Nguyên năm thứ chín, dưới thời Đường Huyền Tông, Vương Duy bấy giờ 20 tuổi không phụ sự kỳ vọng của mọi người, thi đứng thứ nhất, trở thành tiến sĩ và là niềm tự hào của toàn châu (châu là cách gọi của đơn vị hành chính thời xưa). Sau đó hắn được phong làm Thái Nhạc Thừa, chưởng quản âm nhạc và lễ nghi trong cung. Bởi tài năng và danh vọng vốn có nên Vương Duy thường qua lại với các vương công quý tộc. Sau lại thăng quan tiến tước, nỗ lực vì quốc gia, ấy lại là chuyện đương nhiên không cần nhắc đến.
Một thiếu niên phong độ ngời ngời vung bút thành thơ như vậy, vừa có tiền đồ rộng lớn vừa nhận được bao ái mộ của vô số thiếu nữ trong thành Trường An. Quả khiến kẻ khác phải ngóng mắt ước ao.
Vào độ tuổi đẹp nhất này, Vương Duy nghênh đón đoạn tình cảm đầu tiên trong cuộc đời. Cô nương đó họ Chân, là người bồi bạn bên cạnh công chúa. Thiếu niên cưỡi bạch mã, tóc ghim trâm ngọc, lưng giắt ngọc bội, còn thiếu nữ nhảy múa mê người, tình ý miên miên. Một đôi thần tiên quyến lữ như vậy quả là giai thoại.
Nhân sinh đắc ý chẳng qua cũng chỉ thế thôi, tên đề bảng vàng, giai nhân trong lòng. Song cái gọi là thế gian hiểm ác lại là "vừa mở màn đã phải bế mạc".
Thành nhờ Tiêu Hà mà bại cũng tại Tiêu Hà. Vương Duy thành công nhờ âm nhạc mà gặp phải tai nạn cũng tại âm nhạc. Nguyên nhân bắt đầu từ việc tranh đấu quyền vị của con cháu hoàng tộc. Một nhạc quan như Vương Duy vốn cách trò chơi chính trị này tận mười mấy vạn tám ngàn dặm, nhưng bởi hắn qua lại thân thiết với các vương công quý tộc nên cũng bị liên lụy theo.
Trong một lần phụng chỉ tập luyện, Vương Duy bị vu cho một tội danh bịa đặt: đại bất kính với hoàng đế. Lý do: màu vàng trượng trưng cho sự cao quý của hoàng tộc, nhưng Vương Duy tập "Ngũ phương sư tử vũ" lại dùng lân vàng, mà Vương Duy lại nhìn thì chẳng phải đang mạo phạm hoàng đế hay sao?
Nhắc tới cũng oan, là quan chỉ huy cho việc tập luyện nhưng lại không được nhìn thì làm sao mà tập được? Nhưng những kẻ đó vẫn phớt lờ, dù sao nhìn rồi thì cũng tính là đại bất kính.
Muốn giá tội cho ai, lo gì không có cớ?
Một Vương Duy trưởng thành trong mật ngọt nào biết lòng người hiểm ác đến thế? Hắn chẳng tài nào hiểu nổi tại sao một vị quan suốt ngày làm bạn với âm nhạc như mình lại rước phải phiền phức bậc này. Không có cách nào cả, khi ấy chính là như vậy. Hắn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, chấp nhận số phận lưu vong, đến một nơi thâm sơn cùng cốc ở Sơn Đông để coi quản một thương khố (nhà kho) nhỏ vừa bẩn vừa lộn xộn.
Xã hội dần trưng ra bộ mặt tàn khốc trước Vương Duy, những bằng hữu trước xưng huynh gọi đệ nay đều lặn đâu mất tăm. Tới đây Vương Duy mới biết, hóa ra tình cảm trên thế gian này chỉ có một kiểu mang tên "giá trị lợi dụng".
Con đường làm quan bị chặt đứt, chặt đứt thì chặt đứt thôi, nhưng hắn lo lắng nhất là cô nương hắn yêu thương. Người bên cạnh công chúa và một tội phạm bị lưu vong, bất kể thế nào cũng phải phân rõ giới hạn. Cứ vậy, thế sự khó dò.
Chỉ mới mấy ngày trước thôi, khách quý đến Vương phủ vẫn chật ních, hắn vẫn là thiếu niên như ý của thành Trường An, cô nương xinh đẹp kia vẫn cùng hắn tương ái. Nhoáng cái cửa nhà vắng vẻ, không người hỏi thăm.
Cô nương đi rồi, huynh đệ cũng bỏ chạy, không quan cao hiển hách, mười mấy năm đọc sách nay lại thành một quan quản kho. Từ đó, gian khó thế gian lần lượt xuất hiện trước mặt Vương Duy.
Năm 725, Vương Duy đã giữ chức quan này bốn năm, rốt cuộc cũng đợi được ngày tự do. Năm đó Đường Huyền Tông đại xá thiên hạ, Vương Duy như cây kiếm rời vỏ vội chạy về nhà. Hắn cưới một vị thê tử hiền thục, mặc dù không sâu sắc như mối tình đầu song vẫn tình nườm ý đậm, hòa hợp với nhau.
Vốn tưởng có thể sống đời thanh tịnh, nào ngờ số phận không có đạo lý, lúc nó muốn đùa giỡn bạn thì hai chữ "phản kháng" có muốn nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới. Mà Vương Duy năm đó đang vui vẻ chuẩn bị đón đứa con sắp chào đời. Lần sinh nở khó khăn này đã mang đi người vợ hắn yêu thương và cả đứa con hắn chưa thấy mặt.
Đều nói đời người có bốn chuyện buồn: thuở nhỏ tang mẹ, niên thiếu tang cha, trung niên tang vợ, lão niên tang con. Trong bốn chuyện đại bi, Vương Duy chiếm ba. Đối với một người đàn ông ba mươi tuổi thì đây là nỗi đau như moi tim róc xương!
Trời xanh cho hắn chút ngọt ngào lúc mới đầu, nhưng chỉ trong một năm đã mang đi gần hết. Nhà thơ mất vợ thường đều lưu lại mấy câu đau xót. Nguyên Chẩn từng viết "Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân" (đã qua bể thẳm khôn còn nước, ngoài chốn non Vu chẳng có mây). Tô Thức cũng viết: "Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong" (mười năm cách biệt muôn trùng, dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên). Cả Quy Hữu Quang cũng viết: "Đình hữu tỳ ba thụ, ngô thê tử chi niên sở thủ thực dã, kim dĩ đình đình như cái hĩ" (trong sân trồng cây sơn trà do thê tử ta trồng, nay đã cao vút). Nhưng những người này sau khi lưu lại thơ thì quay đầu đã lập tức tìm được mỹ nhân khác về, còn Vương Duy thì không giống thế.
Hắn là người điển hình cho việc dùng hành động để yêu. Hắn chưa từng viết cho người vợ đã khuất một câu một chữ nào, chỉ suốt ngày lặng im ngồi trước sân, ở vậy cả đời để tưởng nhớ vong thê. Hoặc cũng có lẽ, trong lòng Vương Duy, mỗi một giây một phút nửa đời sau, hai chữ "tình yêu" chỉ dành riêng cho nàng. Kiểu thương tiếc như vậy vượt lên biết bao giọt lệ, hơn cả vạn bài thơ.
Sau khi chịu đựng đả kích liên tiếp, ông trời rốt cuộc cũng khai ân, lần nữa đáp lại Vương Duy. Lúc này đã có sự bổ khuyết. Nhưng một chức quan vừa nguy hiểm vừa có tiếng nói, đã định trước không thể dài lâu. Chỉ hơn năm, ông lại bị kẻ khác vu hãm, lần nữa bị hạ chức ph���i tới vùng biên cương.
Trên đường rời khỏi Trung Nguyên, Vương Duy cảm thấy bản thân như nhành cỏ phiêu diêu. Một cõi hoang vu bị vứt bỏ dâng lên trong lòng. Bỗng trước mắt một làn khói cô độc bay lên trời, dường như bay từ đáy lòng hắn. Khoảnh khắc đó, hắn đã thấu rõ mọi thứ. Nếu đại mạc là điểm tận của nhân sinh, vậy tại sao không thỏa thích rong ruổi?
Vậy nên hắn đã vung bút viết xuống sa mạc mấy câu:
"Đan xa dục vấn biên, chúc quốc quá cư duyên.
Chinh bồng xuất Hán tái, quy nhạn nhập Hồ thiên.
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.
Tiêu quan phùng hậu kỵ, đô hộ tại Yên Nhiên."
(Xe hướng về biên cương, qua thuộc quốc Cự Duyên
Cỏ bồng dời đất Hán, chim nhạn về trời Hồ
Khói buồn cao đại mạc, ráng chiều phơi trường hà
Tiêu quan gặp binh mã, bình định đất Yên Nhiên."
Đây xem như là lời từ biệt - từ biệt trần thế phồn hoa. Từ đó, hắn khoác lên y phục nhạt màu, ngày ngày ăn chay. Sống trong những tháng năm yên tĩnh đó, hẵn bỗng nhớ rằng bản thân có một cái tên khác: "Ma Cật". Tất thảy đều sáng tỏ.
Hai chữ "Ma Cật" trong Đại Thừa Phật giáo mang ý: "dọn sạch dơ bẩn trong tâm, khiến lòng thanh tịnh". Hóa ra, người mẹ tin Phật của hắn đã đặt một tấm lòng thiện trong sinh mạng hắn ngay từ thuở ban sơ. Lòng thiện này, đến tận khi hắn kinh qua bao khổ đau mới bất chợt tỉnh ngộ.
Hắn tìm thấy một huyện thành tên Lam Điền, nơi đây non xanh nước biếc, hoa cỏ rợp trời. Hắn thường đến thiền viện này cùng tăng nhân thảo luận Phật pháp. Từ đó, sơn thủy trong mắt Vương Duy là thanh tịnh, không có muôn hồng nghìn tía, chỉ có mây trắng núi xanh.
Công nguyên năm 761, Vương Duy tạ thế. Hắn thong dong cáo biệt, rời đi cùng với nụ cười mỉm bên môi.
Đời này, hắn từng yêu, từng đau, từng thành công và cũng từng thất bại. Nhưng hắn vẫn có thể cười nói, có thể dạo chơi một chuyến nơi thế gian này, ấy mới vui thích làm sao.
Một ngàn năm sau, khi hậu nhân nhắc đến Vương Duy đều thích nói về gia thế của hắn, cái thiên tài của hắn, ân oán của hắn với Lý Bạch, cả scandal giữa hắn với công chúa Ngọc Chân. Nhưng trong lòng tôi, tất thảy đều không bằng được áng mây trời trên núi Chung Nam.
"Trung thế phả hiếu đạo, vân gia Nam sơn thuỳ.
Hứng lai mỗi độc vãng, thắng sự không tự tri.
Hành đáo thuỷ cùng xứ, toạ khan vân khởi thì.
Ngẫu nhiên tri lâm tẩu, đàm tiếu vô hoàn kỳ."
(Trẻ từng yêu mùi đạo, già ở núi Nam này
Lúc hứng riêng mình dạo, ghi vui chỉ tự hay
Lần theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm áng mây bay
Chợt gặp ông già núi, quên về, nói chuyện say.)
Hắn đã nhìn thấy phồn hoa giữa thế gian, song sau lại hai bàn tay trắng. Cuối cùng hắn chống gậy đứng ngoài cửa, đón gió nghe tiếng ve, không cầu phồn vinh cũng chẳng cầu phus quý, chỉ cầu nội tâm an bình. Hắn đã tìm được niềm vui thật sự, kiểu tâm tình này như mây trên trời, và niềm vui ấy đã vang vọng khắp bầu trời lịch sử.
Nhớ trước kia rất lâu có người hỏi tôi rằng: "Châm ngôn của cuộc đời cô là gì?", khi đó tôi đã nói: "Hành đáo thuỷ cùng xứ, toạ khan vân khởi thì". Đã nhiều năm trôi qua nhưng những lời đó vẫn khắc sâu trong lòng tôi, mãi không thay đổi.
Tuổi tác càng dài càng thấy thế gian tàn nhẫn, càng cần một nơi yên tĩnh.
Trong "Đạo Đức Kinh" có viết: "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu" (trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm). Dù đối với "Thi Phật" Vương Duy thì cũng tương tự vậy. Thế giới đối với hắn tàn nhẫn bất dung tình, nhưng trong thơ của hắn lại chẳng có chút oán than.
Hắn ngắm hoa ngắm chim ngắm núi ngắm nước, dường như chuyện ngày trước chỉ là một đám mây đen, gió mát thổi bay rồi trăng sáng lại lên, giống như thế giới của hắn trước nay đều là trời trong nắng ấm.
Tôi bèn nhớ tới Mozart, ông bất hạnh, bần cùng, khốn đốn, chán nản,... nhưng khi bạn nghe âm nhạc của ông lại thấy được cái tốt đẹp, vui vẻ, dịu dàng và an bình. Có lẽ, giống như Romain Rolland từng nói, trên thế giới chỉ có một kiểu chủ nghĩa anh hùng, đó chính là khi bạn nhìn thấu bản chất của cuộc sống nhưng vẫn nhiệt tình sống như thường.
Nào có cái gọi là thờ ơ với đời, chẳng qua thế sự xoay vần, cuối cùng thấu triệt mà thôi.
Vạn vật trên thế gian đều tự có chỗ đến, cũng tự có chỗ về. Cả Vương Duy và chúng ta không ai tránh nổi sự đời chìm nổi, mà Vương Duy sở dĩ là Vương Duy là vì tuy ông thân chìm trong bấp bênh song tâm vẫn hướng về phía yên vui.
Rồi sẽ có một ngày, bạn hiểu được mây trôi là sẽ hiểu được bầu trời. Rồi cũng có một ngày, bạn hiểu được Vương Duy, ấy cũng là lúc bạn hiểu được nhân sinh.
Gió nổi lên rồi, tiếp đó lại là ngày mới với nắng sớm mai. Hà tất sầu hôm nay?
-------------------------------
Lần đầu tiên dịch một thiên văn mà mũi mình ửng đỏ, từng câu từng chữ đọc mà đau lòng khiến từng dòng dịch ra cũng trau chuốt hơn ngày thường. Tự nhận đọc nhiều thơ của Vương Duy nhất trong số các nhà thơ, nhưng lại không hiểu được rõ cuộc đời cũng như những biến cố ập đến với ông, bây giờ nghe một bài diễn giải sâu sắc, lại thấy được cái nông cạn của mình, cũng buồn cho thói đời vô lối. Cổ nhân không ai sống dễ dàng cả, dẫu một người có xuất thân trâm anh thế phiệt lại tài giỏi như Vương Duy mà cũng không thoát khỏi trêu đùa của số phận, vậy thì người như ta sao sống nổi thời đại đó...
St.
17 notes · View notes
sonb3 · 4 years
Photo
Tumblr media
Hôm trước trả khách ở đường Cây Trâm Gò Vấp, khi vừa lú đầu ra khỏi con hẻm bé tí chỉ đủ lọt 1 chiếc xe thì ngay lập tức có 1 anh đứng chờ sẵn. Trông anh ngà ngà say, anh kêu chở ra cầu vựơt ngã 4 ga. Vì ngày đầu chạy Grab đựơc mấy anh xe ôm ở bến xe Miền Đông chỉnh khá mạnh nên hiểu hơn về việc bắt khách ngoài không thông qua ứng dụng. Sau khi quan sát xung quanh chả thấy bóng dáng các anh xe ôm nên tui bảo anh ấy lấy điện thoại ra book Grab Now đi tui chở. Nhanh như cắt anh đã lấy nón bảo hiểm rồi ngồi lên xe, mặt lạnh tanh anh bảo chạy đi. Nghĩ cũng hơn 11h đêm, tiện đường về Thủ Đức xíu ghé chợ đầu mối nông sản xem về đêm chợ này có gì hay ho không. Ban đầu 2 anh em trò chuyện, hỏi thăm nhau khá cởi mở. Mãi tới khi tới gần cầu vượt tôi hỏi anh xuống đâu. Anh trả lời leo lên cầu chạy qua một đoạn là tới. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh bồi tiếp nếu giờ nhảy từ giữa cầu xuống có chết không em? Anh chỉ sợ mình chết rồi lại khổ vợ con. Thầm nghĩ trong đầu thằng cha này say nên sảng rồi mà lịch sự cũng ráng trấn an anh giỡn quoài, không phải khổ vợ con anh đâu, khổ cả em nữa này vì em đang chở anh đấy. Rồi anh dùng đôi bàn tay gầy trơ xương bóp 2 bên vai tui anh hỏi : em có gia đình chưa, tui liền đáp Dạ chưa em còn đang sợ ế đây này. Mất vài giây, anh nói : sau này có gia đình thì đừng như anh dính vào hút chích cờ bạc, không có đường ra đâu. Anh cũng mới cắm con xe với điện thoại chơi bạc càng lún càng sâu thành ra 2 ngày nay không dám về nhà. Lúc này sâu chuỗi lại mọi thứ nào là hỏi về công việc, thu nhập, giờ giấc tui hoạt động Grab rồi lại còn đang túng thiếu tự hiểu trong đầu rồi chết bà tui rồi, quéo luôn. Mà giờ vô thế, người ta ngồi sau, người ta là kẻ chủ động. Không có cách nào khác cố gắng đi tới đoạn nào có đông người thì dừng lại và sẵn sàng không cần anh ấy phải thanh toán xem như chở free cho an toàn. Xuống cầu vựơt rẻ vào con đừơng ven kênh nằm bên Quận 12 đường khá vắng, mà đoạn này phải nói trôi cực kì chậm, mọi giác quan phát huy 1 cách cực độ : 2 mắt thì thường xuyên liếc nhìn gương chiếu hậu, tai thì cố gắng nghe thêm xem có chi tiết gì không, tay thì thủ thế nếu có động thái không ok là cù trỏ cho lọt xe liền ... Có lẽ anh ấy cảm nhận được sự dè chừng của tui nên anh ấy bảo dừng ở đoạn đèn sáng kia cho anh. Chưa hết bàng hoàng anh lại bảo lấy điện thoại anh mượn gọi cho vợ. Giờ sao ? Nếu không đưa anh ấy sẽ có cớ sinh sự, còn nếu đưa rủi ro lớn nhất là mất điện thoại thôi chứ chả nhằm nhò gì. Sau khi cầm điện thoại tui trong tay, anh bấm số và mở loa ngoài. Khi đầu dây bên kia nhấc máy, câu đầu tiên anh hỏi là : Con ngủ chưa em, con ngủ có ngoan không em? Anh đang ở gần nhà, em ra nói chuyện với anh 1 xíu được không ? Vừa nói anh vừa ngẹn nước mắt. Xong, anh quay sang trả tui điện thoại và móc ra tờ 100k. Tui gửi lại anh 50k, anh bảo cám ơn em, em cầm đi anh mời em cốc bia. Unberliveble, chưa kịp hiểu chuyện gì thì anh đã vội lủi biến mất vào con hẻm không có ánh đèn. Trên đường về tui cứ thẩn thờ trong dòng suy nghĩ không biết anh này đáng thương hay đáng giận ??? Vì rõ ràng anh ta rất tình cảm, quan tâm tới con, tới vợ. Và quan trọng là sống biết điều vì anh ấy kêu dừng tại chỗ sáng thay vì chui vào con hẻm tối, dùng từ mời cốc bia thay vì tao cho mày tiền bo cùng ánh mắt thiện tình, rất hiếm có ai đang rơi vào hoàn cảnh đó lại hào sảng đến vậy. Thầm nghĩ thật may mắn khi không có cơ hội bỏ anh lại giữa chừng, nếu không làm sao tận tai nghe tận mắt thấy những điều động lòng đến vậy. Cuộc sống này đôi khi nhìn lên bầu trời phía trước thật u ám nhưng nếu chui vào góc nhà không dám bước chân ra đừơng thì sao có thể thấy cầu vòng .... Vâng đó lại là 1 câu chuyện hư cấu tui vừa bịa ra để kể cho anh em chạy Grab đêm đang đứng ở Bùi Viện chờ nổ cuốc đó mí bạn, hay hông ?
#sonb3 #truyenhai #tuduytichcuc #chuyenGrab #Grabbike #truyencamhung 
1 note · View note
dinhthang · 4 years
Link
SỰ CHUẨN BỊ CỦA ĐỨC VUA VỀ NHỮNG CÂU HỎI MENDAKA
Khi đại đức Na-tiên trở về chùa rồi, đức vua Mi-lan-đà tìm chỗ thanh vắng, suy nghĩ rằng: "Ta có những câu hỏi Mendaka rất thù thắng, rất vi diệu, rất sâu kín; trong tam giới này không ai có thể đáp được, ngoài các vị Bồ Tát. Những câu hỏi này, nếu không được giải đáp thỏa đáng, sẽ phát sanh nhiều hoài nghi to lớn; và nó sẽ là nguyên nhân cho mọi cuộc tranh luận, tranh chấp bởi các hàng học Phật thời hậu lai! Nhưng trước khi đặt những câu hỏi Mendaka này để đại đức Na-tiên trả lời rõ ràng từng điểm một, ta phải chuẩn bị tâm, chuẩn bị trí cho thanh tịnh và sáng suốt." Hừng sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ửng hồng ở phương đông, khi các loài chim vừa rời khỏi tổ bay liệng giữa hư không, khi các thầy bà-là-môn đang tụng kinh điều thắng hạnh; khi các âm thanh như kèn, đàn, sáo... cùng những sinh hoạt nhân gian bắt đầu rộn ràng thì đức vua Mi-lan-đà đã tắm rửa vệ sinh thân thể, súc miệng bằng nước thơm tinh khiết, ngự ra chỗ yên tĩnh nhất của vườn ngự. Ngồi thiền định một lát, giữ hơi thở điều hòa, đức vua xả ly mọi vướng bận, vắng lặng dục và sân, chắp tay lên đỉnh đầu niệm ân đức của Chư Phật quá khứ, hiện tại, vị lai. Rồi ngài nghĩ rằng: "Ta sẽ bàn giao quốc sự cho các vị đại thần trong vòng bảy ngày. Bảy ngày ấy ta sẽ thọ trì tám pháp lành. Tám pháp lành ấy có công năng thiêu hủy ác pháp và những trần cấu dơ uế. Khi nội tâm đã đầy đủ, sung mãn tám pháp lành ấy, ta sẽ tìm đến đại đức Na-tiên để đặt những câu hỏi Mendaka." Sau khi công việc triều chánh đã được bàn giao, đức vua cởi vương bào cùng châu báu ngọc ngà; mặc chiếc y màu hoại sắc như các đạo sĩ, quấn chiếc khăn thô lên đầu như hình chiếc nhẫn; rời khỏi long ngai, ngự lên lầu cao, trú trong một căn phòng thoáng đãng và tịch mịch. Suốt bảy ngày ấy, đức vua thành tựu được tám pháp lành sau đây: Một là, không suy nghĩ, vướng bận hoặc bàn chuyện quốc sự. Hai là, không để cho tâm ái dục, luyến ái chi phối. Ba là, không có sân niệm nào đối với bất kỳ một ai. Bốn là, không có hành động nào do mê tối, lầm lạc, si mê. Năm là, không một điều tiếng nào dù hận, dù tức, dù khó chịu đối với mọi người, quan lại, kẻ hầu, chánh hậu, thứ phi, hoàng tử hoặc cung nga thể nữ... Sáu là, thân không sát sanh, trộm cắp, tà hạnh, đánh đập người; khẩu không nói dối, ác khẩu, lời hung dữ v.v... Bảy là, hoàn toàn thu thúc lục căn. Sáu cửa đều được thanh tịnh. Tám là, trú từ bi tâm. Ngày thứ tám, đức vua Mi-lan-đà thọ thực sớm, với hỷ và an, với từ bi tâm tỏa mát ở khí sắc, ngài đi chào hỏi mọi người với những lời vui vẻ đầy từ ái. Sau đo, với oai nghi đỉnh đạc và trầm tịnh, với ý được thu liễm, với tâm đầy hoan hỷ, với trí trong sáng và rỗng rang; đức vua đi bộ thanh thản đến chùa gặp đại đức Na-tiên, hai tay chấp lại đặt lên giữa đỉnh đầu, rồi bạch như sau: - Đại đức Na-tiên tôn kính! Hôm nay trẫm muốn hội diện với ngài để hỏi về những câu hỏi có ý nghĩa sâu kín. Như mặt đất bí mật thường ẩn chứa của báu, như khu rừng thanh vắng thường để dành cho các sa môn tĩnh tu; những câu hỏi mà trẫm sẽ hỏi ngài đây cũng phải được tìm chỗ thích hợp, phải tránh xa tám điều cấm kị, nếu không, cuộc diện đàm của chúng ta sẽ bị hư hỏng. - Đại vương cứ nói. - Thứ nhất là phải tìm chỗ bằng phẳng, tránh chỗ gồ ghề, lồi lõm, chỗ chông chênh, chỗ có khe vực nguy hiểm. Thứ hai là tránh chỗ sẽ phát sanh nhiều sợ hãi. Thứ ba là tránh chỗ có gió mạnh, gió dữ, gió độc, gió lạnh. Thứ tư, tránh chỗ quá kín đáo như mật thất hoặc hang động. Thứ năm là tránh chỗ người ta hay đến để cúng vái cầu khấn chư thiên hoặc thọ thần. Thứ sáu, tránh chỗ gần đường cái quan, gần lối đi mà bộ hành thường qua lại. Thứ bảy, tránh chỗ gần thị thành, chợ búa. Thứ tám là tránh chỗ gần bến nước, giếng nước. Đó là 8 chỗ không thích hợp cho những câu hỏi về Mendaka, thưa đại đức. - Bần tăng đã hiểu lý do, nhưng đại vương hãy cứ giải thích một cách rộng rãi theo ý mình. - Vâng. Chỗ bằng phẳng chỉ đơn giản là để dễ dàng thay đổi oai nghi mà không ngại vấp té vô ích. Chỗ không có thú dữ như cọp, beo, rắn độc để khỏi phát sanh sợ hãi. Chỗ có các loại gió dữ, gió mạnh, ác phong, hàn phong sẽ khiến dễ bị nhiễm cảm, nhức đầu, sổ mũi. Không tới chỗ quá kín đáo để tránh sự tò mò, dòm ngó, nghi vấn của nhiều người. Còn tránh bốn chỗ sau là tránh sự đông đúc của bá tánh, tránh ồn ào, huyên náo, hỗn tạp dễ bị phân tâm, không chuyên nhất cho sự suy nghĩ tế vi và sâu kín. Ý nghĩa, lý do của tám điều cấm kỵ là vậy, thưa đại đức! - Hay lắm - đại đức Na-tiên gật đầu tán thán - đại vương quả là người chu đáo nhất thế gian này. - Không dám. Tránh tám chỗ cấm kỵ ấy không thôi thì cũng chưa đáng được gọi là chu đáo đâu, thưa đại đức! - Xin cho bần tăng được nghe cao kiến? - Còn tám hạng người nữa sẽ không được dự nghe những câu hỏi và đáp của chúng ta, vì tám hạng người ấy không đủ trình độ tâm, trình độ trí, sẽ phát sanh nghi ngờ vô ích. Có họ thì các câu hỏi Mendaka sẽ bị chúng làm cho hư hoại. - Xin đại vương cứ trình bày. - Thứ nhất là hạng người nặng về luyến ái, thiên về luyến ái. Thứ hai là hạng người nhiều sân hận, nóng nảy, hung dữ. Thứ ba là hạng người si mê, đần độn. Thứ tư là hạng người nhiều ngã chấp, kiêu căng, kiêu mạn. Thứ năm là hạng người thấp thỏi, hèn hạ, ti tiểu. Thứ sáu là hạng người ương lười, biếng nhác, dễ duôi. Thứ bảy là hạng người chỉ thấy cái bụng của mình, nhìn không xa hơn cái bụng hoặc hay suy bụng ta ra bụng người. Thứ tám là người ngu, kém hiểu biết không chịu thấy ra cái ngu của mình! - Vậy là quá chu đáo rồi. - Chưa đâu, thưa đại đức. - Còn gì nữa, hở đại vương? - Thưa, cũng còn phải tránh chín hạng người nữa. Thứ nhất là người đắm đuối, ái luyến đã thành quen, thành nề. Thứ hai là người nóng nảy, hung dữ, sân hận đã thành tâm, thành tánh. Thứ ba là người si mê, đần độn đã biến thành bản chất... Đến đây, đại đức Na-tiên chợt hỏi: - Ở trên cũng tham, sân, si; dưới cũng tham, sân, si nhưng một bên là mới "nặng về", "nghiêng về", còn một bên là tham, sân, si đã gắn chặt, kết dính kiên cố... Phải chăng đấy là điều khác nhau, thưa đại vương? - Vâng. Đúng là vậy. - Xin cho nghe sáu hạng người kế tiếp. - Thứ tư là người nhiều lo âu, sợ hãi. Thứ năm là người ham mê danh lợi. Thứ sáu là người uống rượu. Thứ bảy là người thích trang sức, trang điểm, nước hoa, dầu thơm. Thứ tám là đàn bà, thứ chín là trẻ con... - Hay lắm! Đại vương không cần phải giải thích thêm nữa. Tuy nhiên, bần tăng chỉ muốn hỏi thử đại vương về hạng người thứ tám và thứ chín thôi, tại sao họ không có khả năng tiếp thu những câu hỏi và đáp về Mendaka? - Thưa, đàn bà và trẻ con thời Đức Phật có rất nhiều người có căn cơ lớn, trí tuệ lớn; họ có khả năng giác ngộ giáo pháp, nhưng bây giờ thì hết rồi. Giáo hội tỳ kheo ni Đức Thế Tôn đã không cho phép duy trì, kế thừa nữa. Và trẻ con thì chẳng có ai bảy tuổi mà đắc quả A- la- hán cả! - Vâng, thật là chính xác! Đại vương có gì trao đổi nữa chăng? - Thưa, còn! Tất cả hạng người kể trên đều không được dự nghe. Còn người đặt câu hỏi và được dự nghe như trẫm đây phải hội đủ một số điều kiện, bằng không, các câu hỏi Mendaka cũng sẽ bị hủy hoại. - Các điều kiện ấy là gì, đại vương? - Thưa, thứ nhất là tuổi tác đã trưởng thành. Thứ hai là không ham mê chức phận. Thứ ba là phải siêng năng học hỏi. Thứ tư là không thân cận với kẻ ngoại đạo. Thứ năm là luôn khởi tâm hướng đến cái chân thực, cái như thực (yonisomanasikàra = như lý tác ý). Thứ sáu là thích luận đạo, vấn đạo để phát triển trí tuệ. Thứ bảy là ưa thích trong pháp và ý nghĩa của giáo pháp. Thứ tám là nơi quốc độ thích hợp (ở trú xứ thích hợp). - Lý do của tám điều kiện ấy là gì, tâu đại vương? - Thưa, có tám điều kiện ấy mới có trí tuệ, trí tuệ mới phát triển được, thưa đại đức. - Quả đúng như thế. - Thưa đại đức! trẫm là người học trò có đầy đủ tám điều kiện để phát sanh trí tuệ như đã kể ở trên, thật cũng khó kiếm trên cõi Diêm phù đề này. Nhưng một bậc thầy A-xà-lê như đại đức, muốn được xứng danh, chơn chính, chơn thực là một bậc A-xà-lê trọn vẹn, tuyệt hảo...thì có lẽ lại càng hy hữu hơn... - Tại sao lại hiếm có bậc A-xà-lê như thế? Hãy cho nghe, tâu đại vương! - Thưa, vì trẫm chỉ có tám điều kiện, nhưng một bậc A-xà-lê sư như đại đức thì phải hội đủ hai mươi lăm điều kiện, thưa đại đức! - Đại vương hãy nói đi! - Vâng. Hai mươi lăm đức tính của một bậc A-xà-lê sư như sau: Thứ nhất, thầy luôn luôn hộ trì, thương yêu, bi mẫn đối với đệ tử. Thứ hai, thầy biết rõ đệ tử này cần gần gũi, đệ tử kia không nên gần gũi. Thứ ba, thầy biết rõ đệ tử này phóng dật, giải đãi, dễ duôi, đệ tử kia thì không. Thứ tư, Thầy phải biết rằng lúc này nên cho người đệ tử nằm và nghỉ, lúc khác thì không. Thứ năm, thầy phải biết đệ tử này đau ốm, đệ tử kia khỏe mạnh.
Thứ sáu, thầy phải lưu ý người đệ tử này đầy đủ vật thực, đệ tử kia thiếu thốn. Thứ bảy, thầy phải hiểu rõ từng đức tính, từng cá tính của từng đệ tử. Thứ tám, thầy phải biết chia sớt phần vật thực của mình nếu đệ tử không đủ no. Thứ chín, thầy phải tìm cách trấn an giúp người đệ tử giải thoát mọi nỗi lo âu, sợ hãi. Thứ mười, thầy phải theo dõi, theo sát pháp hành của người đệ tử để biết cách hướng dẫn người đệ tử tu tập mau tiến bộ.
Mười một, thầy phải biết rõ tất cả các pháp và người nên thân cận, gần gũi để giáo huấn đệ tử. Mười hai, thầy phải biết chùa chiền nào, tăng lữ nào là nên thân cận, gần gũi để chỉ bày cho đệ tử. Mười ba, thầy không nên để cho đệ tử cười đùa, nô giỡn một cách vô ích. Mười bốn, thầy biết đệ tử có tội, phải ngăn cấm tội ấy và sẵn sàng xá tội cho đệ tử. Mười lăm, thầy phải luôn luôn nhu thuận, nhu nhuyến với đệ tử.
Mười sáu, thầy luôn luôn nhắc nhở không cho đệ tử bỏ bê pháp học và pháp hành. Mười bảy, thầy không được dấu diếm những ý nghĩa sâu xa của giáo pháp đối với đệ tử. Mười tám, thầy không nên để sót lại dầu một chút ít những pháp sâu xa mà không dạy cho đệ tử. Mười chín, thầy cần cho đệ tử biết lần hồi sức tài, sức học của mình. Hai mươi, thầy thường xuyên nâng đỡ đừng cho đệ tử hư hỏng, phải giúp cho đệ tử tiến bộ.
Hai mươi mốt, thầy luôn luôn nghĩ rằng, phải làm sao cho đệ tử học tập đến nơi đến chốn. Hai mươi hai, thầy luôn có tâm từ với đệ tử. Hai mươi ba, thầy không được bỏ đệ tử trong lúc đệ tử bị tai ương, hoạn nạn, rủi ro, tai hại. Hai mươi bốn, thầy không được thờ ơ trong bổn phận và trách nhiệm đối với đệ tử. Hai mươi lăm, thầy phải chỉ ra những chỗ mà đệ tử đã học sai và phải giải thích cho rõ ràng.
Sau khi đức vua Mi-lan-đà nói ra đầy đủ hai mươi lăm đức tính của một bậc làm thầy, đại đức Na-tiên lại một lần nữa tán thán: - Quả thật là vi diệu! Nhưng không biết trên thế gian này có bậc thầy nào hội đủ các đức tính ấy chăng? Đức vua Mi-lan-đà mỉm cười: - Ngài quá khiêm tốn. Trẫm cảm nhận ra rằng đại đức là bậc A-xà-lê sư ấy. Khi có người đệ tử như Trẫm đây hội đủ tám điều kiện; và khi có bậc thầy hội đủ hai mươi lăm đức tính như đại đức - thì chúng ta hãy tìm chỗ tránh xa tám điều cấm kỵ, xa lánh mười bảy hạng người. Và ở đấy, các câu hỏi về Mendaka sẽ được bắt đầu. - Lành thay! - Đại đức Na-tiên nói - Nhưng vẫn chưa đủ, tâu đại vương! Đại vương đã chấp nhận mình là một người đệ tử, vậy đại vương có thông thuộc mười đức tính phải có của một người cận sự nam, cận sự nữ chăng? - Xin cho nghe! - Vâng. Điều thứ nhất là một người cận sự nam (hay nữ) phải biết chia vui, chung khổ với tỳ khưu Tăng. Điều thứ hai là thân khẩu phải thanh hạnh, lìa xa trược hạnh. Thứ ba là phải biết lấy pháp làm chủ, pháp là mục đích. Thứ tư là thường hoan hỷ, xả ly, bố thí. Thứ năm là phải chăm chuyên, tinh tấn học, suy nghĩ để hiểu cho thấu đáo lời dạy của Đức Thế Tôn. Thứ sáu là phải biết rời xa những niềm vui huyên náo và rỗng không bên ngoài Phật giáo, dù có mất sanh mạng cũng không nhận ngoại đạo làm thầy. Thứ bảy là phải có chánh kiến kiên cố, bất động. Thứ tám là vui thích trong việc làm cho Tăng được hòa hợp, cận sự nam nữ hai hàng đoàn kết, hoan hỷ làm phước sự. Thứ chín không được thực hành hạnh giả dối, thấp hèn. Thứ mười là phải lấy Tam Bảo làm chỗ quy hướng, nương nhờ. Tâu đại vương! Mười đức tính ấy cần phải có và đầy đủ ở trong tâm của đại vương. Ngoài ra, đại vương biết nguyên nhân nào làm cho Phật giáo suy vong, tiêu hoại thì phải ngăn ngừa, dập tắt nguyên nhân ấy. Phải hộ trì cho Phật giáo được hưng thịnh dài lâu vì hạnh phúc và an vui cho đại vương cũng như cho chư thiên và loài người. Đại vương có làm được như thế chăng? - Thưa, trẫm làm được. Và mười đức tính ấy của một cận sự nam trẫm cũng có đầy đủ. - Lành thay! Vậy chúng ta hãy tìm nơi thích hợp, và đại vương hãy tùy nghi đặt bất cứ câu hỏi nào về Mendaka. - Vâng, mọi nhân, mọi duyên điều viên mãn, chúng ta hãy bắt đầu hỏi và đáp. - Thưa vâng! * * *
1 note · View note
violetstarvn · 4 years
Text
CHƯƠNG 9: CHẠY TRỐN
Tại thứ nguyên Dung hợp.
Ngay khi quay trở lại Academia, Yuri đã vội vã chạy thẳng đến phòng bệnh của em gái mình. Đưa tay lau mấy giọt mồ hôi trên khuôn mặt, cậu càng cố gắng chạy nhanh hơn. Thứ cậu đã nhìn thấy trong Duel Disk khiến cậu thấy sợ. Yuka... nếu em có mệnh hệ nào, anh... anh sẽ phải làm sao đây?
"Yuri-sama! Xin hãy đợi một chút. Professor muốn gặp ngài."
Một Obelisk Force cố gắng gọi Yuri khi cậu cứ thế chạy băng ngang qua họ mà không nói câu nào. Professor nói rằng cậu còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, vậy tại sao cậu lại quay về? Nó không giống với tác phong của cậu.
Dù nghe thấy tiếng gọi, Yuri vẫn không hề dừng bước hay quay đầu lại. Mọi thứ cậu làm chỉ là hét to:
"Nói với lão già đó tôi không có thời gian."
Mặt tên Obelisk Force tái xanh như tàu lá chuối, mặc dù nó đã được cái mặt nạ che đi. Hắn mà đem nguyên văn lời Yuri nói lại cho Professor, bảo đảm không quá năm giây, hắn chắc chắn sẽ trở thành một lá bài. Yuri-sama ơi, ngài không sợ Professor nhưng tụi tui thì có đấy. Thương tụi tui tí được không...
Ngay khi vừa đến phòng Yuka, Yuri đã ngay lập tức đá bay cánh cửa. Cậu chẳng có tâm trạng gõ cửa và chờ đợi ai đó mở nó ra cho mình. Dù sao cậu cũng thừa biết rằng chẳng có ai khác ở đó cả. Nhìn thấy Yuka đang vật vã đau đớn, cậu vội vàng chạy đến ôm lấy cô. "Yuka, em có sao không? Trả lời anh đi, Yuka!"
Trong khi Yuka đang co giật, một trận động đất nhỏ đã xảy ra trên hòn đảo. Bình truyền dịch nối với cô cũng vỡ nát. Một giọt chất lỏng rơi vào mu bàn tay phải của Yuri, và cậu liếm nó trong vô thức.
Rồi cậu chết sững.
Nó không phải là nước biển hay vitamin như bọn chúng đã nói với cậu. Đùa giỡn và làm việc với chất độc từ khi còn là một đứa trẻ, Yuri biết chính xác nó là cái gì. Chất độc ấy không đủ để giết chết Yuka, nhưng cậu tin chắc rằng vì nó mà đến giờ em gái cậu vẫn chưa tỉnh lại. Cậu nghiến răng, hai bàn tay siết chặt trong cơn giận dữ. Không để mất thời gian nhiều hơn, cậu nhanh chóng gỡ tất cả thiết bị y tế ra khỏi người Yuka và bế cô lên.
Bọn khốn... Chúng dám làm điều này để điều khiển mình. Mình...
Trong một khoảnh khắc, cậu chỉ muốn lao thẳng đến chỗ Professor và đấm vào mặt gã. Đôi mắt cậu chất chứa căm hận, chúng giống như những ngọn lửa vậy. Nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại. Cậu không thể đấm đá hay Duel chống lại lão ta với Yuka trong tay. Nhưng nếu không ôm Yuka, ai biết chuyện gì có thể xảy ra với đứa em gái trân quý của cậu.
Mình cần phải rời khỏi đây.
Yuri quyết định. Dẫu vậy, cậu không biết mình nên đi đâu. Rõ ràng cậu không thể ở lại đâu đó trong thứ nguyên Dung hợp: chuyện Academia tìm ra họ sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Và nếu họ bị bắt lại, đó sẽ là một thảm họa. Cậu không thể đến thứ nguyên Synchro, nơi Academia đang tấn công. Thứ nguyên ấy sẽ không chấp nhận cậu, và dù cho họ chấp nhận, họ cũng không có đủ thuốc men và thiết bị y tế để điều trị cho Yuka. Cậu càng không thể đến Standard, nơi con trai của Professor đang ở. Cậu không biết Reiji có chung kế hoạch với cha mình hay không, nhưng cậu không muốn liều lĩnh.
Thứ nguyên Xyz là lựa chọn duy nhất của cậu bây giờ. Nhưng kể cả vậy, cậu sẽ xoay sở với tình hình mới như thế nào đây?
Đột ngột, hình ảnh của cậu con trai giống cậu như tạc với mái tóc hai màu đen - tím thoáng hiện ra trong tâm trí. Đôi mắt cậu mở to.
Phải rồi! Bây giờ Ruri đã bị đem đến Academia, còn Yuto vẫn đang mắc kẹt ở thứ nguyên Synchro. Yuka cũng có vài ba phần giống cô gái Ruri kia. Nếu mình có thể lợi dụng điều đó...
Không nghĩ nhiều hơn, Yuri chạm tay vào Duel Disk để dịch chuyển họ ra khỏi đó. Quan sát mọi thứ thông qua màn hình, Professor giận dữ đấm thẳng vào mặt bàn. Lão đã nghĩ rằng bao lâu mình còn giữ được Yuka ở đây, Yuri sẽ phải phục tùng lão. Nhưng chỉ vì một sơ suất nhỏ, tù nhân của lão đã chạy thoát. Lừ mắt nhìn những con người đang lo lắng nhìn mình, lão quát ầm lên:
"Nhanh lên, tìm Yuri và em gái hắn đi! Ta không quan tâm các ngươi làm điều đó như thế nào, bằng mọi giá phải đưa được chúng về cho ta!"
~•~•~•~•~•~
Thành phố Heartland, thứ nguyên Xyz.
Yuri vừa chạy nhanh hết sức có thể, vừa cố căng mắt ra tìm nhà của Ruri. Lần trước đến đây, cậu đã không chú ý quá nhiều, vậy nên cậu không nhớ rõ chính xác ngôi nhà ấy nằm ở đâu. Nhưng đó là hi vọng cuối cùng của cậu. Cậu chỉ có thể cứu được Yuka nếu họ giả dạng làm Yuto và Ruri. Cậu không dám đặt niềm tin vào những người không quen biết, nhưng cũng không thể công khai thân phận. Cậu không tin bạn bè của Ruri sẽ giúp Yuka nếu họ biết chính cậu đã bắt cóc cô gái ấy.
"Yuto? Là cậu hả?"
Yuri chớp mắt mấy lần, rồi quay mặt với nét mặt cố gắng để tỏ ra bình thường. Người ở trước mặt cậu là một cô gái với mái tóc màu xanh lơ và tím nhạt. Cậu nhớ mình đã từng nhìn thấy cô một lần. Tên cô là...
"Ừ, là tôi đây, Sayaka. Ruri cô ấy..."
Sayaka tái mặt khi chú ý đến cô gái trong vòng tay của 'Yuto':
"Ruri! Có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?"
"Tôi không thể giải thích ngay bây giờ được," Yuri vội vã nói. "Nhanh lên, giúp tôi đưa cô ấy đến bệnh viện trước đã."
Sayaka gật đầu rồi nhanh chóng gọi một chiếc taxi để đưa họ đến một bệnh viện gần đó. Cô cũng gọi điện cho cả Allen. Mặc dù vậy, càng nhìn 'Ruri', cô càng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô gái trước mặt cô có mấy phần giống Ruri, nhưng... đây không phải là Ruri. Trang phục, màu tóc, kiểu tóc... mọi thứ đều không giống.
Nhưng hẳn là người con trai đang nắm lấy tay cô gái phải có một lý do nào đó để cải trang làm Yuto. Cô cắn môi, rồi quyết định không hỏi gì cho đến khi tình trạng của cô gái trở nên tốt hơn.
Chính xác thì... các cậu là ai? Cô tự hỏi. Tại sao các cậu lại trông giống bạn của tôi? Và tại sao cậu lại biết tôi?
~•~•~•~•~•~•~
Tại nhà của Yuya, thành phố Maiami, thứ nguyên Standard.
Cậu bé có mái tóc màu xanh lơ vẫn ngồi yên dưới một gốc cây, đôi mắt dán chặt vào Duel Disk màu vàng. Cậu không thể hiểu nổi bản thân mình được nữa. Cậu luôn nhắc nhở bản thân rằng mình là một chiến binh Academia. Cậu cần và chỉ cần làm thứ mà Professor muốn. Vậy tại sao... cậu lại do dự khi định thông báo với ông về chuyện đã tìm ra Yuzu!?
Cậu không biết. Trong suốt ba tuần, cậu đã định gửi cái tin nhắn ấy cả ngàn lần rồi. Nhưng bằng một cách nào đó, cậu luôn xóa nó trước khi bản thân có thể gửi đi. Cậu thở dài, cố thuyết phục mình làm điều đó thêm lần nữa trong khi vẫn đăm đăm nhìn dòng tin nhắn trên Duel Disk cùng với hình ảnh của cô gái tóc hồng.
"Tôi đã tìm thấy cô gái mà ngài muốn. Tên cô ấy là Hiiragi Yuzu."
Cậu thở hắt ra, rồi dựa người vào gốc cây và ngẩng mặt lên nhìn những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời. Mình thật sự nên gửi nó sao? Cậu thầm nghĩ.
Đúng lúc ấy, Yuya bước ra ngoài và đưa mắt nhìn xung quanh. Cậu nhún vai, trong lòng vẫn không hiểu nổi tại sao mẹ cậu lại đồng ý để Sora ở lại nhà của họ. Có thêm bạn thì cũng vui đấy, nhưng rồi mẹ cậu đã quên luôn rằng cậu mới là con trai của bà. Và quan trọng hơn... là điều mà Dennis đã nói.
"Sora!" Yuya gọi to khi nhìn thấy cậu bé đang ngồi dưới gốc cây. "Em đang làm gì vậy? Nhanh lên, vào ăn tối đi."
Bị giật mình, Sora vô tình chạm tay vào Duel Disk. Một tiếng 'píp' vang lên. Sora tái mặt.
Tin nhắn đã được gửi.
Yuzu, em xin lỗi, em không định làm điều này đâu. Nhưng đừng lo, Yuya có thể bảo vệ chị mà.
Cậu lắc đầu, nhanh chóng xua tan đi cảm xúc ân hận vừa thoáng xuất hiện. Này, mình đang nghĩ gì vậy hả? Mình là một chiến binh Academia. Đây là thứ mình phải làm, không phải sao?
"Sora!"
Người con trai có mái tóc xanh - đỏ lại gọi cậu lần nữa. Sora lắc đầu, đứng dậy rồi nhanh chóng lấy lại nét mặt vui vẻ như cậu vẫn luôn có. "Đợi chút xíu, em đang đến đây!" cậu hét lên và chạy về phía bạn của mình.
Yuya nheo mắt, nhìn chằm chằm cậu bé tóc xanh lơ. Dù vẫn giữ vẻ mặt bình thường, thật ra cậu đã bắt đầu cảm thấy sợ. Sẽ ra sao nếu Sora liên lạc với Professor? Nếu gã đàn ông đó muốn có Yuzu? Nếu...?
Không, mình sẽ bảo vệ Yuzu. Mình sẽ không để bất cứ mang cậu ấy đi. Bất cứ ai.
~•~•~•~•~•~•~
Tại nhà Yuzu.
"Dennis!"
Cô gái tóc hồng nhẹ nhàng gọi rồi bước đến chỗ người sử dụng Entermage đang ngồi trước hiên nhà. Anh bắt đầu ở cùng với cô và Shuzo từ ba tuần trước. Lúc đầu, Shuzo kịch liệt phản đối điều đó vì Dennis là học viên LDS. Tuy nhiên, Yuzu đã cố thuyết phục ông rằng cô cần thêm một người bạn để trau dồi kĩ năng Duel, và Dennis cũng không thể sống cả đời trong nhà kho được. Bắt gặp đôi mắt cún con của cô, Shuzo thở dài. Ông không thể từ chối yêu cầu của đứa con gái yêu quý của mình. Dĩ nhiên, ông vẫn tặng cho Dennis một cái nhìn chết chóc bất cứ khi nào thấy hai thiếu niên ở cạnh nhau.
Dennis quay lại nhìn Yuzu và cố gắng mỉm cười. Cô thở dài, lắc đầu ngồi xuống bên cạnh anh. Anh đã đóng kịch cả ngày rồi. Ít nhất khi ở bên cạnh cô và Yuya, cô không muốn anh phải tiếp tục làm điều đó nữa.
"Dennis, anh không cần phải bày ra vẻ mặt đó đâu. Em biết anh đang cảm thấy thế nào mà..."
Nụ cười của Dennis nhanh chóng biến mất. Nén một tiếng thở dài, anh lại dõi mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.
"Rin... Cô ấy thích sao lắm, nhất là sao băng. Cô ấy có thể ngắm chúng cả đêm không ngủ, và luôn nói rằng chúng thật tuyệt vời."
Yuzu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Dennis. Anh ngạc nhiên quay lại nhìn cô. Tay của cô... thật ấm áp, giống như của Yugo và Rin vậy. Cô mỉm cười, cố trấn an anh:
"Em tin Rin vẫn an toàn, có Yugo ở cùng cô ấy mà. Và một ngày nào đó, họ sẽ hiểu tấm lòng của anh. Anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương cô ấy cả. Em biết họ sẽ có những vết thương lòng, nhưng anh và họ luôn có cơ hội để bắt đầu một tình bạn thật sự."
"Cảm ơn em, Yuzu."
Dennis thầm thì, nhẹ nhàng bỏ tay cô ra khỏi tay mình. Rồi tình cờ, anh làm rơi một lá bài ra khỏi túi áo. Yuzu nhặt nó lên nhìn. Là một quái vật Dung hợp.
"Wind Witch - Crystal Bell? Đây không phải là...?"
Yuzu chớp mắt, bối rối nhìn Dennis. Tay cô vẫn giữ chặt lá bài. Không chờ cô nói hết câu, Dennis đã gật đầu:
"Ừ, Wind Witch là Deck của Rin. Anh đã tự tạo ra lá bài này cho cô ấy."
Dennis giải thích, đôi mắt anh vẫn dán vào lá bài cho đến khi Yuzu trả lại nó cho anh. Cô mím môi, bối rối nói:
"Nhưng mà... em không nghĩ Rin sẽ muốn dùng quái vật Dung hợp."
Dennis chỉ cười nhạt. Dĩ nhiên anh biết điều đó. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại phải cố chấp tạo ra nó nữa. Anh chỉ cảm thấy mình muốn làm điều này, dẫu biết Rin sẽ chẳng bao giờ sử dụng nó. À không, có lẽ anh và Rin thậm chí sẽ còn chẳng có cơ hội gặp lại nhau. Nhưng rồi anh vẫn làm. Có lẽ... anh chỉ muốn có cảm giác Rin đang ở bên cạnh mình.
Theo một cách nào đó...
(TBC)
1 note · View note
Text
Đột nhiên bàn tay lật báo của Bạch Dực run lên, anh ta quay phắt lại nhìn đồng hồ trên tường, vẻ mặt càng thêm kích động. Tôi ngạc nhiên nhìn, một người mặt lạnh muôn thuở như Bạch Dực mà cũng có lúc kích động như vậy? Tôi buông báo hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Sắc mặt Bạch Dực trắng bệch ra, trên trán đổ mồ hôi như mưa. Tôi lập tức cũng bất an theo, anh ta run run chỉ vào tờ báo ngày hôm nay, giọng nói cũng lạc cả đi: “Chúng ta đều nhầm rồi! Kỳ thực hôm nay cũng là ngày 28! Ngày 28 Âm lịch! Chết tiệt! Năm nay là năm nhuận, có hai tháng trùng nhau, trời ạ!!!”
Nói xong lập tức đứng dậy lao ra ngoài, tôi lập cập cầm tờ báo lên nhìn lướt qua, vừa đúng bài giới thiệu về tháng nhuận năm nay. Lúc này mới thình lình vỡ lẽ, năm nay là năm nhuận 4 năm mới có một lần, thế nào cũng sẽ dư ra thêm một tháng, mà tháng nhuận năm nay… lại chính là tháng hai! Nói cách khác, ngày hôm nay rất có thể mới là ngày chết của Nhạc Lan! Tôi ném tờ báo đi, phóng theo sau Bạch Dực chạy về phía phòng học của lớp Tám 4. Trái tim như đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng tôi vẫn cố tự trấn an mình: “Không sao, không sao, chúng ta đã thấy cái xe tải đó lật rồi mà!!!”
Bạch Dực cắn răng, lo lắng nói: “Nhưng mà trên cái xe đó… không có chở thép! Chúng ta quá mừng nên quên mất!”
Tôi nhất thời lạnh cứng cả sống lưng, cái cảm giác nặng nề mà khủng bố khi cái chết từ từ tới gần này lại làm cho tôi gần như không thể làm gì nổi. Trên đồng hồ đeo tay chỉ thời gian chỉ còn cách cái chết dự đoán đúng 6 phút ngắn ngủi, mà lúc này lại chính là giờ tan học!
Tôi chửi bậy một câu, cùng Bạch Dực chạy vào phòng học, chỉ để thấy vị trí của Nhạc Lan trống trơn, tôi tóm lấy một học sinh, gắt giọng hỏi: “Nhạc Lan đâu! Cô bé đâu!”
Học sinh kia bị tôi dọa sợ run bắn lên, không nói được tiếng nào, nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thoáng thấy cái bóng của Nhạc Lan đã sắp bước ra khỏi cổng trường, liền thô bạo đẩy học sinh kia ra mà chạy thẳng xuống dưới, cảm giác sợ hãi chưa từng có len lỏi trong từng đường gân thớ thịt, bao phủ cả cơ thể tôi chìm trong tuyệt vọng. Tôi gần như không còn nghe thấy tiếng tim mình đang đập như nổi trống, chỉ phát cuồng mà phóng thẳng ra ngoài, va phải biết bao nhiêu người cũng mặc kệ, bị đẩy ngã thì bặm môi đứng dậy chạy tiếp, bị mắng thì bưng tai làm như không nghe.
Chỉ chăm chú cầu nguyện, cầu nguyện cho đứa bé đó đừng bước ra đường. Lúc tôi chạy tới cổng trường thì thấy Nhạc Lan dừng lại trước cửa tiệm thức ăn nhanh lần trước nhìn vào trong chốc lát, trong mắt đầy vẻ ước ao ngọt ngào. Tôi muốn dùng hết sức mà hét lên, mà gào to lên, em đừng đi, đừng bước qua đường.
Nhưng cuộc chạy nãy giờ đã rút hết sức lực của tôi, tôi không cất nổi giọng, mà Nhạc Lan đã quay đầu hướng ra đường. Tôi ngã sấp mặt xuống đất, giây phút cuối cùng, dùng hết sức rướn người lên mà hét to: “Nhạc Lan! Quay lại!!!”
Cô bé quay đầu nhìn lại, lần đầu tiên mỉm cười với tôi, nụ cười ngọt ngào của một đứa bé bình thường, ánh mắt không còn lạnh như tro mà tràn ngập sức sống mà một đứa bé nên có. Nhưng đột nhiên, bên viền mắt của cô bé chợt hiện ra rất nhiều cái bóng, hàng trăm gương mặt nhăn nhó vặn vẹo của trẻ con hắt bóng trong đôi mắt đen thẳm đó, như đang rít gào từ dưới đáy sâu địa ngục, tôi chết sững nhìn vào đôi mắt kinh khủng đó. Cùng lúc ấy, một chiếc xe tải chở thép chạy vụt qua, thắng gấp trước mặt Nhạc Lan, hình ảnh cuối cùng còn in dấu trong võng mạc của tôi là một dòng máu đỏ tươi phun tung tóe, nhuộm đỏ cả đường nhìn, cùng với một tiếng hét thảm thiết của cô bé gái.
Tôi trợn tròn mắt, miệng há hốc, muốn hét lên, muốn gọi to, muốn gào thét cái gì, nhưng tôi không nghe thấy gì nữa, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa. Trước mắt chỉ còn có máu, máu đỏ tươi, trong đầu chỉ còn có tiếng hét, tiếng hét thảm thiết.
Tôi quỳ rạp người trên đất, mắt nhòa đi. Hình ảnh cuối cùng là một cái bóng đen thui như quỷ mị nhanh như chớp lẩn ra khỏi vũng máu của cô bé, đó là ý thức cuối cùng trước khi tôi bị phủ chìm trong bóng tối.
Khi tôi mở mắt ra, đã ở trong bệnh viện, trên tay đeo ống truyền dịch. Tôi cố gắng mở to hai mắt, Bạch Dực đang ngồi yên bên cạnh nắm tay tôi, tôi chỉ có thể cảm thấy hơi ấm duy nhất là từ bàn tay anh ta truyền sang. Tôi giật giật ngón tay, Bạch Dực vội vàng ghé sát tới: “Thế nào, đỡ hơn chưa?”
Đỡ hơn chưa… tôi tự nhiên muốn cười, sao có thể đỡ nổi đây, nhìn thấy một sinh mạng biến mất ngay trước mặt mình là một chuyện khổ sở tới mức nào chứ? Đỡ hơn chưa… nghe buồn cười thật đấy. Tôi lặng lẽ nhìn Bạch Dực, vẫn muốn nghe thấy một tin tức mà chính mình cũng biết là tuyệt vọng, nhưng vẫn khàn khàn hỏi: “Cô bé… còn sống không…?”
Ánh mắt Bạch Dực tối sầm lại, lòng tôi cũng lạnh đi. Tôi nuốt nước miếng, phát hiện cổ họng khô khốc đau gần chết, Bạch Dực cố sức nắm tay tôi càng chặt, không nói gì hết, chỉ nắm chặt tay tôi, rồi kéo tôi lại ôm chặt tôi vào lòng, tôi tự nhiên cảm thấy sợ lạnh, bởi vì lạnh tức là đã chết. Nhạc Lan, cô bé có sợ lạnh không nhỉ?
Lúc này đột nhiên cảm thấy sợ cái chết vô cùng, vì sinh mạng của con người quả thực chỉ là một món đồ chơi trong tay Tử thần, không có kẻ nào có thể chạy trốn lưỡi hái của cái chết. Tôi chỉ cần một hơi ấm ngay lúc này mà thôi, cho nên tôi ôm Bạch Dực thật chặt, vùi đầu vào lòng anh, tiếng tim đập của Bạch Dực cũng rất gấp, tôi biết anh lo lắng, cũng biết anh rất đau lòng, như tôi vậy. Tôi thực sự muốn bật khóc, nhưng nước mắt không sao tuôn ra được. Chỉ ra sức níu chặt lấy Bạch Dực, chỉ sợ sự ấm áp duy nhất này cũng tan biến.
Bạch Dực cúi đầu hôn lên tóc tôi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, còn có tôi đây.”
Tôi nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên nhớ lại cái bóng đen thoát ra khỏi người Nhạc Lan khi cô bé chết, cộng với những hình ảnh kinh khủng trong mắt Nhạc Lan vào phút cuối, bèn mở choàng mắt ngẩng đầu lên kể hết cho Bạch Dực nghe, Bạch Dực không nói gì, nhưng ánh mắt càng lúc càng lạnh đi, vòng tay ôm cũng càng lúc càng siết chặt. Cuối cùng, chỉ nghe anh liên tục lẩm bẩm: “Không có việc gì, không có việc gì đâu, còn có ta ở đây, còn có ta ở đây…”
Vài ngày sau đó, sinh hoạt của tôi và Bạch Dực vẫn không có gì thay đổi, Nhạc Lan chỉ là một học sinh chuyển trường, ngoại trừ chúng tôi không ai cảm thấy thương xót cho cô bé nhiều lắm, ngược lại còn có vẻ thoải mái hơn nhiều, như thể mối đe dọa thường trực bấy lâu nay đã biến mất. Tôi đột nhiên cảm thấy bực tức vì thái độ đó, có một dạo tâm trạng rất xấu. Nhưng Bạch Dực vẫn kiên trì dỗ dành, còn làm rất nhiều món tôi thích ăn. Tôi đột nhiên thích ăn bánh táo của tiệm đồ ăn nhanh kia, phát hiện bánh ngọt của nó thực sự rất ngon, ngọt ngọt, rồi lại chua chua. Hèn gì mà lần nào tới đây, Nhạc Lan cũng phải mang theo mấy cái về. Thực ra là cô bé muốn để dành ẹ mình, đứa bé thiện lương đó, cho đến chết vẫn rất nhớ tới bà mẹ luôn luôn hận mình.
Sau nữa, mẹ của Nhạc Lan cũng được bệnh viện tới tiếp đi, nói là sẽ có dàn xếp thỏa đáng. Mẹ Nhạc Lan lúc biết tin con gái mình chết rồi thì lúc khóc lúc cười, ngờ nghệch hát vài bài, rồi lại một mình lẩm bẩm gọi tên Nhạc Lan. Trong mắt bà tràn ngập tuyệt vọng của một người đã mất đi tất cả. Tôi không có cách giúp bà, mà bà ta cũng không cần tôi giúp, đã không còn ai trên đời này có thể đi vào lòng người đàn bà này nữa. Bà ta chưa chết, nhưng linh hồn đã chết từ lâu rồi.
Điều làm tôi lo lắng nhất là có người nhận lấy võng mạc của Nhạc Lan mang đi, nói là muốn hiến cho những bệnh nhân cần ánh sáng khác. Tin này làm tôi thấp thỏm suốt một thời gian dài, vì người nào có được đôi võng mạc đó có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mà mình mong mỏi, ngược lại, chỉ có bóng tối vô hạn của chết chóc… Nhưng khi tôi muốn hỏi tung tích của đôi võng mạc đó thì bệnh viện giấu rất kỹ, lý do là vì muốn bảo vệ đời tư cho người được hiến tặng. Tôi không dám nói cho bọn họ biết đó là một đôi mắt quỷ, một đôi mắt La Sát có thể nhìn thấy người chết. Bọn họ cũng sẽ không tin đâu, thậm chí còn có thể tống tôi vào bệnh viện tâm thần cũng không chừng. Cho nên tôi chỉ biết ôm đầy sầu lo mà đi ra khỏi bệnh viện.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, con người chỉ cần một ngày còn sống là còn phải bôn ba với đời. Tôi vẫn đúng giờ đến trường, đúng giờ tan tầm, các nữ sinh vẫn châu đầu vào nhau lén nhìn theo tôi và Bạch Dực. Tôi cũng bắt đầu quen với những ánh mắt tò mò của các cô bé. Chỉ là bắt đầu lo lắng cho đôi mắt mình. Nó cũng là một tồn tại bất thường, trong trí nhớ của tôi, mắt trái lúc nhỏ còn xanh hơn lúc này rất nhiều, lúc đó cả nhà tôi cũng rối tung lên, ba mẹ tôi cũng suốt ngày âu sầu. Nhưng tôi may mắn hơn, vì người nhà của tôi vẫn dốc lòng bảo vệ tôi, chưa bao giờ nhắc đến chuyện đôi mắt khác người này, vì sợ tôi bị ám ảnh.
Sau khi trải qua chuyện của Nhạc Lan rồi, có đôi khi tôi lại vô thức sờ sờ lên mắt mình, trong lòng còn lo lắng sợ hãi hơn xưa nhiều. Nhưng có một lần, lúc tôi đang đứng trước gương ra sức dụi dụi mắt trái thì phía sau đã vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Dực: “Đừng dụi nữa, dụi nữa đau mắt hột bây giờ. Yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây, cậu sẽ không có nguy hiểm gì đâu, tôi sẽ không để cậu thành Nhạc Lan thứ hai đâu.”
Chẳng hiểu vì sao khi nghe những lời đó tự nhiên cảm thấy an toàn lạ, tôi cúi đầu bật cười, hít sâu một cái, rồi quay lại cố tình thở dài một tiếng đầy khoa trương: “Vậy cảm ơn nha, người anh em, phải dựa vào anh rồi đó.”
Trong mắt Bạch Dực chợt lóe qua một tia sáng lạ lùng, anh cũng nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy thì trả tiền bảo vệ cho tôi đi.”
Chúng tôi nhẹ nhàng mà đùa giỡn nhau, tuy trong lòng còn mang theo lo lắng chưa nguôi, nhưng còn sống là còn phải dũng cảm mà tiến tới. Nhạc Lan bé bỏng mà còn có thể kiên cường đến vậy, huống gì là chúng tôi!
- Quỷ Thoại Liên Thiên
2 notes · View notes
foxie-wolfie · 2 years
Text
Trần trụi trong hồ bơi
Mỗi lần đi bơi là một lần như được điều trị tâm lý. Đầu tiên là vượt qua nỗi sợ và quan sát chính mình từ nhịp thở đến vận động cơ thể. Nghe tiếng nước vỗ đều. Và điều chỉnh tâm lý - lúc hiếu thắng muốn bơi nhanh hơn người bên cạnh (như Brene Brown viết, chúng ta không muốn là kẻ giỏi nhất thế giới, nhưng muốn giỏi hơn kẻ cạnh bên ngay trước mặt - ganh đua là trạng thái bình thường của con người) lúc thất vọng vì mình không thể bơi nhanh hơn.
Có một lúc rất hài hước. Bơi chung hồ tập bơi với ba bạn Trung Quốc. Tự tin bơi được, bơi đủ kiểu sải, ếch, ngửa bơi qua bơi lại. Nhưng chỉ đổi làn bơi, kế bên cái khu vực chuyên tập, tự dưng cóng và không thể bơi được.
- Cậu bơi được mà. Tại sao lại không bơi?
- Tôi không thích.
- Đó không phải là lý do.
Đưa cho cái miếng nổi, ôm chặt cũng nổi lên mặt nước không cần làm gì.
- Cậu bơi được mà, tin tôi đi.
- Không…
- Đó không phải là lý do.
Thuyết phục bất lực luôn và đành cho cậu ta chui qua phao nổi cách đó nửa mét, chung hồ, chung độ sâu thì mới bơi được.
Cậu sợ điều gì vậy? Sợ thua? Sợ mất mặt với ai? Sợ đuối nước và được kéo lên như mèo? Sợ cái gì khi mà biết rõ mình bơi được?
Muốn bơi thì đừng quan tâm đến cái mình nghĩ mà chỉ nên nhìn động tác của bản thân. Nước sâu hay cạn cũng y như nhau thôi. Nên một khó khăn ở tuổi ấu thơ khi không vượt qua, đến khi trưởng thành đó vẫn là một nỗi sợ y chang như vậy. Tôi sẽ phải bỏ nhiều sức ra huấn luyện cậu ta thêm…
Và sau khi bơi, cảm giác thoải mái nhất trong phòng sauna. Ngồi tĩnh tâm và stretch cơ sau buổi tập. Có một khoảnh khắc một bà mẹ dắt cậu con trai nhỏ tầm 4 tuổi vào ngồi. Bà mẹ nói chuyện rất nghi��m túc với cậu nhỏ về kế hoạch đi đâu cuối tuần và mẹ cần sắp xếp công việc thế nào. Cậu nhỏ ngồi suy tư khá lâu và chống cằm nghe, lâu lâu lại ậm ừ hỏi lại. Như một ông cụ non.
Tôi nghĩ, hoá ra lợi thế của đứa con duy nhất với bà mẹ đơn thân là những thảo luận dân chủ nghiêm túc từ bé? Đi ra khỏi phòng sauna dễ dàng nhận ra những đứa trẻ có anh em khác sôi động và hay đùa giỡn nhiều hơn hẳn đứa trẻ cụ non kia.
Tình anh em là một thứ bạn không thích lắm khi lớn lên với nó - cạnh tranh thường xuyên và giành sự yêu thương chú ý của cha mẹ - nhưng ý nghĩa khi bạn trưởng thành. Người anh em đã từng chí choé đó sẽ kề vai với bạn khi khó khăn.
Cuộc sống xã hội của tôi khá nhàm chán, nhưng đông đúc và chân thực nhất khi tất cả cùng trần trụi ngồi trong sauna.
0 notes
yu-peony · 6 years
Photo
Tumblr media
Thời trẻ trâu bạn đã làm chuyện ngu ngốc gì để bây giờ nhớ lại chỉ muốn tát bản thân một cái? 1. [+61443] "Con muốn đeo kính", sao hồi bé tui có thể có suy nghĩ ngu muội như thế nhỉ? 👋 2. [+43003] Bà tui nhặt được một con mèo, nó quấn quýt bà như hình với bóng. Ngày đó tui về quê mè nheo đòi đồ chơi, bà bèn bán mèo đi, được mười mấy đồng cho tui hết. Đã nhiều năm rồi, nhưng tui không cách nào quên được hình ảnh bà ôm mèo ngồi ở ven đường, từng người đi qua hỏi có phải bà muốn bán con mèo luôn theo bà không. 💔Chuyện này đến giờ tui vẫn không thể tha thứ cho mình. 3. [+41754] Cái lol gì cũng post lên mạng. 👋 4. [+39610] Tui không biết là không thể đổi tên account trên tieba. 5. [+36070] Mấy người nói thử xem, xóa hơn 3000 post sạch sẽ không còn dấu vết... tay mỏi cỡ nào không?... 👋 6. [+35321] Năm đó 16 tuổi, nổi loạn không muốn về nhà. Hôm đó trời mưa như trút nước, cậu đi tìm tôi bị lật xe, dẫn đến sau này thần kinh không bình thường. Mợ ly hôn với cậu, con gái cũng không nhận cha. Sau đó tôi đã thề, chỉ cần ngày nào tôi còn sống tôi sẽ không để cậu phải chịu khổ. Đây là chuyện có thật, không bịa. Nhớ lại không phải chỉ muốn cho mình một cái tát không thôi, mà còn là sự áy náy cả đời. Cậu ơi con thật lòng xin lỗi. 🌙 Ngủ ngon. 7. [+30831] Không học hành đàng hoàng, sẽ vô cùng hối hận, thật đó. 8. [+29877] Một chuyện một cái tát à? Ha ha chắc tui phải tát đến sáng mất! 🙂 9. [+26312] Trong mơ tìm được WC thì làm ơn làm phước đừng đi giùm cái! 👋 10. [+23520] Thấy bạn đeo kính nhìn ngầu vl, tui mượn đeo chơi, đeo tới khi tui bị cận luôn hihi. 🙂🙂🙂 11. [+22495] Sau này học Thanh Hoa hay Bắc Đại nhỉ? 👋 12. [++21924] Hồi nhỏ hay cố ý nói mấy câu khiến mẹ buồn, tôi hối hận lắm. Chúng ta thường dành sự tôn trọng cho người dưng, nhưng lại dành tính cách tồi tệ nhất cho người mình thương yêu. 13. [+20800] Cố ý cười như con điên rồi làm mấy động tác khoa trương các kiểu trước mặt crush và bạn bè. Oigioioi ngu đéo thể tin được! 👋 14. [+19412] Để thu hút sự chú ý của crush, tui và con bạn thân đùa giỡn thiệt lớn tiếng, sau đó phát ra âm thanh éc éc như lợn. 👋👋🙂🙂🙂 15. [+18464] Nói chuyện một lúc lại cho rằng yêu nhau cả đời. 16. [+18166] Nạp cả đống tiền vào mạng ảo chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân. 🙂 17. [+17006] Mỗi ngày trước bảy giờ rưỡi làm bài tập xong sẽ mở TV xem phim trên đài Hồ Nam. 👋 Giờ thì tui ít xem chương trình giờ vàng của đài Hồ Nam lắm, cũng không làm xong bài tập trước bảy giờ rưỡi nữa. 👋👋👋 18. [+16158] Mắt tốt ơi là tốt trở thành mắt cận năm trăm độ, là chuyện hối hận nhất nhất nhất. Mấy em nhỏ chưa bị cận nhất định phải bảo vệ mắt kỹ càng đấy, ít chơi điện thoại với vi tính đi. 19.[+15613] Một ông lão trong nhà cho tôi một quả táo, tôi ngại ông ấy bẩn nên không nhận. Ông ấy dùng sức lau rồi nói không bẩn không bẩn đâu, cháu ăn đi. 💔💔💔 Tôi vẫn khăng khăng không nhận. Về sau cũng không có cơ hội nói lời xin lỗi với ông ấy. Đến hôm nay thì ông ấy cũng đã qua đời nhiều năm rồi, mỗi lần nhớ lại nét mặt đầy yêu thương khi cho tôi quả táo của ông tôi đều muốn tát vào miệng mình. 💔💔 20. [+15418] Vì thằng bồ cũ mà bỏ thi đại học, sau cùng nó lại phụ tình tui. 🙂🙂🙂 Lúc đó khóc đến chết đi sống lại, chỉ muốn ở bên nó, giờ nhìn lại bản mặt nó, quả thật cực kỳ hèn hạ bỉ ổi, tui còn nghiêm túc nghi ngờ có phải mình bị mù hay không, cho tui lên top tui sẽ up hình nó với bạn gái bây giờ. 21. [+15250] Năm lớp năm tiểu học đã cao một mét sáu, sợ lớn lên sẽ thành người khổng lồ, không có giường để ngủ, người ta sẽ không quan tâm đến mình. Kết quả, năm nay bé học năm nhất đại học, cao 163cm. 22. [+14635] "Kiểu đó đẹp đó, cắt đi." 23. [+12562] Lên tiểu học chê thằng cùng bàn lớn lên xấu, lần nào móc mũi xong cũng bắn cứt mũi qua nó, kết quả bây giờ nó đẹp trai kinh khủng khiếp. 🐶 Mỗi lần gặp nó tui xấu hổ muốn chớt. 😭 24. [+12519] Ngồi tàu điện ngầm, tôi thì ngồi, bạn nam trước mặt tôi thì đứng, quần bạn ấy chưa kéo khóa, đúng lúc lọt vào tầm mắt của tôi, ma xui quỷ khiến tôi thò tay kéo lên giùm bạn ấy... 25. [+12019] Tôi nghĩ chuyện ngu ngốc nhất hồi bé, chính là năm nào cũng có kẻ bắt nạt cậu bé bị gọi là "thiểu năng". Lúc còn nhỏ chưa từng nghĩ tới, những chuyện này đối với cuộc đời người ta mà nói kinh khủng cỡ nào, chúng ta chỉ biết mình đã đi rồi, dần dần trưởng thành, bắt đầu một cuộc sống mới, nào ai nhớ còn một người vẫn đang điều trị, mãi mãi mắc kẹt lại nơi đó đâu. 26. [+11727] Hồi bé luôn cho rằng có tiền là có tất cả, ha ha. Lớn lên rồi mới phát hiện, quả đúng là như vậy. 🙂 27. [+11161] Post lần thứ sáu. Mười ngày trước chia tay với bạn gái, tôi đã mắng cô ấy bằng những lời khó nghe nhất. Tôi chưa bao giờ hối hận chuyện gì, duy chỉ có chuyện này đã khiến tôi mười mấy đêm rồi không thể chợp mắt, nhưng mọi chuyện đã không còn cách nào cứu vãn và thay đổi được nữa. Like tôi lên top để cô ấy nhìn thấy nhé, anh xin lỗi, Trương Chú Dao. 28. [+11141] Không phải chuyện bịa nha mấy chế!! Hồi bé bỏ hết thuốc trong ống điếu của ông ngoại, sau đó nhét pháo vào, làm môi ông ngoại bị nổ tróc da luôn, kết quả bị ba mẹ thay phiên nhau hành hung. 29. [+10536] Thời bé xíu thích nằm sấp đọc sách viết chữ. 👋 Nằm chơi điện thoại chỉnh độ sáng lên cao nhất. 👋 Ăn ở không đi đeo kính lão của ông. 👋 Xem phim ngồi rất gần TV. 👋 Một ngày chơi vi tính 8 tiếng. 👋 Hậu quả bây giờ đi trên đường cách 50m cũng không phân biệt được là người hay thú. 👋 30m khó phân đực cái. 👋 10m không nhận nổi người thân. 👋 Chân thành khuyên các vị chưa cận thị. 👋 Phải biết yêu quý đôi mắt của mình. 👋 30. [+10345] Khi còn bé nghĩ ngực to là một chuyện đáng xấu hổ, cứ mong ngực mình đừng to, giờ trưởng thành rồi cuối cùng ước mơ cũng thành sự thật. 31. [+10298] Hồi nhỏ bị gã cùng thôn xâm hại, gã lừa tôi nói không sao, không có gì hết, để tôi không nói với người nhà, lúc đó bị trông coi kỹ lắm, chuyện gì cũng hết sức cẩn thận sợ đông sợ tây các thứ. Sau này lớn lên thì ban đêm thường xuyên không thể chợp mắt, uất ức đến mức suy sụp. Tôi 23 tuổi, đã 13 năm chưa từng về nhà. Không phải vì muốn lên top, chỉ hy vọng có duyên gặp được người ta, nhất định phải chăm sóc con mình thật tốt, trai gái gì cũng được, nhất định đấy. Sẹo cũng chỉ là sẹo thôi, cũng đâu thể tốt trọn vẹn được. 32. [+10166] Phát hiện nữ thần cũng đi nặng. Khóc cả ngày trời, thương thay cho bản thân. 🙂 33. [+9022] Hồi đi học gặp phải bạo lực học đường, chỉ luôn trốn tránh. Tôi bây giờ đã không còn hèn nhát như khi đó nữa. Lần đầu tiên tôi thấy ba khóc là khi tôi chọn tự sát, từ đó về sau tính tình tôi thay đổi hoàn toàn, không còn ai có khả năng tổn thương tôi nữa, bởi vì người nhà chính là áo giáp của tôi! Bây giờ tôi đang theo học luật, tôi mong sau này có thể bảo vệ quyền lợi cho nhiều người. Hy vọng trong tương lai tôi có thể trở thành áo giáp của người khác! (Chuyện thật, không bịa.) 34. [+7657] Mở tủ lạnh he hé, xem chừng nào đèn mới tắt, có ai giống vậy không? 🐶 35. [+7608] Lần đầu có kinh nguyệt, thấy màu đỏ tôi sợ lắm, tôi cho rằng nguyên nhân là do cách ngày không tắm (mấy chế đừng cười). Sau đó phát hiện quần lót suốt một tuần đều có
25 notes · View notes
jennifertple · 6 years
Text
Bạn có quy tắc riêng nào, mong mọi người tôn trọng?
1. Đừng ngồi rung chân.
2. Nơi công cộng xin đừng hút thuốc. Yên lặng chịu mùi khói thuốc lá, ngoài miệng không nói nhưng không có nghĩa trong lòng không mắng.
3. Đừng nghĩ rằng người béo thì không buồn vì bị người khác nói mình béo.
4. Muốn hẹn 1 người hãy nói trước 1 ngày.
5. Ba người cùng đi, 1 người buộc dây giày, 2 người còn lại phải chờ người đó.
6. Dù giữa bạn bè khác phái có quan hệ rất tốt, nhưng sau khi đối phương có người yêu, nên tự giác giữ khoảng cách. Đùa giỡn nên có chừng mực, bạn có thể nói lung tung nhưng có thể làm cho người khác nghĩ nhiều.
7. Không nên hỏi những vấn đề Google có thể trả lời.
8. Đừng khoe khoang, đừng bình luận vô tội vạ dù bạn đúng đi chăng nữa.
9. Lúc người khác ngủ phải yên tĩnh.
10. Cho xem ảnh thì đừng trượt sang trái, phải.
11. Lúc người khác dùng máy tính, đừng đứng bên cạnh nhìn.
12. Lúc người khác đang nhập mật mã, bạn nên bỏ đi hoặc xoay mặt đi.
13. ĐI KTV dù không phải là mình chọn bài hát cũng đừng cướp mic hát hoặc hát theo, sẽ khiến người khác cảm thấy phiền đấy.
14. Lúc xem phim nên giữ yên lặng, đừng giải thích nội dung phim từ đầu đến cuối.
15. Ở ký túc xá hoặc ở nơi công cộng nếu xem video hay nghe nhạc chơi trò chơi gì đó, nên đeo tai nghe!!
16. Nên học cách nói cảm ơn đối với người khác.
17. Lúc hắt xì nên che kịp thời.
18. Lúc ăn, uống đừng phát ra âm thanh. Đừng dùng miệng tạo ra các âm thanh kỳ quái.
19. Ở nơi công cộng đừng để người yêu bị mất mặt.
20. Lúc liên hoan bạn không thích ăn thì đừng ăn món đó. Nhưng đừng tỏ ra cực kỳ chán ghét, những người thích ăn món ấy làm sao nuốt xuống?
21. Đừng cho rằng người khác có nghĩa vụ phải giúp bạn, hơn nữa còn đương nhiên như lẽ phải, dù sao người đó tồn tại không phải để hầu hạ bạn.
22. Lúc nói chuyện nên nhìn thẳng mặt của đối phương. Đừng xấu hổ hay vì lý do gì đó mà tránh né.
23. Lúc có người đang gắp thức ăn, đừng xoay bàn ăn.
24. Nâng cốc với người lớn tuổi hơn hoặc có địa vị cao hơn, nên dùng hai tay để ly rượu thấp hơn.
25. Trên bàn cơm dù chỉ thích món ăn đó cũng không nên chỉ gắp mỗi món ấy.
26. Copy bài người khác thì làm ơn đừng hỏi đúng sai.
27. Đừng đem tên ba mẹ người khác ra đùa giỡn, tôi nghĩ cái này là quan trọng nhất.
28. Mượn tiền rồi nhớ biết điều mà trả lại.
29. Không yêu nữa thì cứ nói chia tay đi nhé. Đừng có để đến lúc tìm được mái nhà mới rồi mới nói chia tay với bà =.=
30. Giữ khoảng cách với bạn trai của người khác ok? Giữ khoảng cách với bạn trai của người khác ok? Giữ khoảng cách với bạn trai của người khác ok?
Dịch: Emi (Fb: Phong Tình Cung) (1-25), Đình (26-30) Quote: NEU Confessions
------------------
Trời ơi sao có được cái list đúng ntn =))))))
2 notes · View notes
phongthuyduylinh · 3 years
Text
Luận giải tử vi tuổi Mậu Tý (#2008) nữ mạng năm 2022 chính xác 100%
Xem bói tử vi tuổi mậu tý nữ mạng năm 2022 dự đoán khá nhiều thuận lợi, vui may. Vậy chi tiết cuộc sống, sức khỏe, học hành chuyển biến như thế nào xin mời quý cháu cùng theo dõi chuyên gia phong thủy Duy Linh giải đáp.
XEM TỬ VI TUỔI MẬU TÝ 2008 NỮ MẠNG NĂM 2022
Ngày sinh:7/02/2008 đến 25/01/2009
Mậu Tý năm nay 15 tuổi
Mệnh: Hỏa - Cung: Cấn
Cầm tinh: Thương Nội Chi Thử (Chuột trong kho)
Sao hạn:Thủy Diệu - Diêm Vương
I. Tổng quan về tử vi tuổi Mậu Tý năm 2022 nữ mạng
- Vận mệnh tuổi mậu tý năm 2022 nữ mạng: Bản thân quý cháu nữ tuổi Mậu Tý là người có ý chí cầu tiến, nhiều tham vọng. Do đó sự nghiệp của quý cháu nếu không to lớn thì cũng chẳng thua người. Cuộc sống trải qua nhiều biến cố thăng trầm, gặp nhiều sóng gió từ thuở thiếu thời nhưng vào tiền vận có phần khởi sắc, cuộc sống an nhà, đầy đủ. Đặc biệt, theo tử vi trọn đời mậu tý năm 2022 nữ mạng cho viết quý cháu sinh vào mùa Thu Đông thuận sinh lại càng giàu sang phú quý. Số của tuổi Mậu Tý rất thuận lợi trong việc tạo dựng sự nghiệp ở xứ người, công danh sự nghiệp đạt được nhiều thành tựu đáng kể, vừa có tiền vừa có tiếng, một mình tạo dựng sự nghiệp, không nhờ cậy vào người khác.
- Khái quát tổng quan tử vi tuổi mậu tý nữ mạng năm 2022: Đối với tuổi Mậu Tý năm Nhâm Dần cũng là một năm khá tốt mọi việc đạt được như mong muốn, việc học hành đạt kết quả cao, ra ngoài gặp nhiều chuyện vui may tuy nhiên trong năm nay tuổi quý em chú ý sức khỏe xe cộ đi lại cẩn thận, và chú ý cá tháng xung tuổi cần lưu ý về sức khỏe không được tốt.
II. Xem vận hạn tuổi mậu tý năm 2022 nữ mạng theo sao hạn
1. Xem bói tuổi mậu tý năm 2022 nữ mạng theo thiên can địa chi
- Thiên Can: Thiên can Mậu (Thổ) gặp năm Nhâm (Thủy) là Tương Phá: Thiên can này chủ về mọi việc gặp nhiều bất lợi do chính bản thân gây ra. Không nên đầu tư góp vốn vào làm ăn kinh doanh dễ xảy ra thua lỗ, khó mà thu hồi lại được vốn.
- Địa Chi: Địa chi tuổi Tý gặp năm Dần là Bình Hòa: Theo tử vi tuổi mậu tý 2008 nữ mạng năm 2022 thì chủ về một năm công việc làm tương đối ổn định, khó có sự thay đổi nhiều, tiền bạc làm ra cũng chỉ để chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày.
- Tứ trụ: Thiên Sinh, Địa Hao: Một năm mà môi trường sống cũng như học tập không có gì thay đổi. Bản thân trong năm nay nếu gặp chút khó khăn sẽ có người giúp đỡ. Ngoài ra cũng cần chú ý đi lại xe cộ, đề phòng tai nạn đáng tiếc có thể xảy ra.
2. Tử vi tuổi mậu tý năm 2022 nữ mạng theo ngũ hành bản mệnh
- Ngũ hành bản mệnh: Mạng Hỏa gặp năm Kim Khắc xuất - Trung bình: chủ về một năm phải tự thân vận động trong công danh sự nghiệp không nhận được sự giúp đỡ từ người thân bạn bè. Ngoài ra, tử vi tuổi tý 2008 năm 2022 nữ mạng cho hay cần chú ý bảo quản tài sản, đề phòng mất trộm.
- Ngũ hành cung phi: Cung Phi tuổi Cấn (Thổ ) gặp Năm 2022 Khôn (Thổ ) là Tương trợ - Tốt: Một năm mà công việc làm ăn không có sự thay đổi nhiều, gặp được quý nhân phù trợ trong công việc do đó việc làm ăn cũng tương đối thuận lợi.
3. Tử vi năm 2022 tuổi mậu tý nữ mạng theo sao hạn3.1. Tử vi tuổi mậu tý nữ mạng năm 2022 sao gì chiếu mệnh?
- Sao: Thủy Diệu (Thủy Tinh) - Phước Tinh
Thủy diệu ray rứt muộn phiền
Gia đình tan tác rối ren không ngừng
Tháng tư tháng tám coi chừng
Họ hàng nội ngoại lệ rưng chia lìa
Ý nghĩa: Tử vi tuổi Mậu Tý năm 2022 nữ mạng cho biết đây là sao tốt chủ về hỷ sự, gia đình có nhiều tin vui đưa tới trong năm nay. Sao Thủy Diệu đặc biệt tốt đối với những người thuộc bản mệnh Mộc và mạng Kim. Tuy nhiên cần đặc biệt lưu ý tới tháng 4 và tháng 8 âm lịch, đây là hai tháng xấu cần cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, đề phòng thị phi, đàm tiếu nói xấu sau lưng.
3.2. Vận hạn tuổi mậu tý năm 2022 nữ mạng là gì?
- Hạn theo năm 2022: Diêm Vương (Xấu) - Đại Hạn
Diêm Vương rất kỵ đàn bà
Rủi lâm sản nạn chắc là mạng vong
Diêm Vương thưa kiện kỵ ngay
Phải phòng mà giữ động rày văn thư.
Đề Phòng: Xem tử vi tuổi Mậu Tý năm 2022 nữ mạng cho biết quý cháu nữ gặp hạn Diêm Vương năm 2022 chủ về mất mát tiền của, vợ chồng thiếu đi hòa khí, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn xung đột. Bên cạnh đó nữ giới khi mang thai cũng cần chú ý cẩn thận, đề phòng sinh đẻ bất lợi. Tuy nhiên nếu có nhu cầu làm ăn hay kinh doanh buôn bán thì khá tốt, sinh nhiều tài lộc.
- Hạn theo tuổi: Hoang Ốc - Lục Hoang Ốc
Xem vận mệnh tuổi mậu tý năm 2022 nữ mạng cho biết trong năm Nhâm Dần quý cháu tuổi Mậu Tý sẽ gặp phải hạn Hoang Ốc- Lục Hoang Ốc hạn này chủ về sức khỏe gặp nhiều bất lợi, dễ bị đau ốm. Ngoài ra, mọi việc trong năm tới cũng gặp nhiều bất lợi, không được như ý muốn khi ở nhà.
3.3. Tử vi năm 2022 tuổi mậu tý nữ mạng về Vận niên
- Vận niên: Thỏ lộng Nguyệt (Thỏ giỡn trăng): Tốt
- Ý nghĩa: Xem tử vi tuổi mậu tý nữ mạng năm 2022 cho thấy tuổi trẻ gặp vận niên Thỏ Lộng Nguyệt thì không phù hợp, vì đây là khoảng thời gian quý cháu rảnh rỗi, bất lợi cho việc xây dựng sự nghiệp. Có thể là do tuổi đời đang còn khá trẻ, đang còn sống phụ thuộc vào bố mẹ hoặc do thời thế không thuận, phải tạm sống ẩn dật một thời gian. Tuy nhiên trong bất cứ hoàn cảnh nào, quý cháu đừng ở trong tình trạng nhà rỗi, không có việc gì làm, lãng phí thời gian một cách vô ích.
III. Xem tử vi tuổi Mậu Tý năm 2022 nữ mạng theo tháng sinh
1. Xem bói tuổi mậu tý năm 2022 nữ mạng sinh vào mùa Xuân
Tháng 1: Quý cháu sinh vào tháng 1 trong năm tới cần quan tâm tới sức khỏe của bản thân, chú ý đi lại cẩn thận, đề phòng tai nạn xảy ra.
Tháng 2: Tử vi tuổi mậu tý 2008 nữ mạng năm 2022 dự báo, trong năm tới quý cháu có sự tiêu pha tiền bạc nhiều cho việc học tập cũng như đi lại. Ra ngoài thì nên cẩn thận trong việc đi lại, chú ý sức khỏe không tốt, đề phòng đau ốm.
Tháng 3: Sức khỏe không được tốt, dễ bị đau ốm. Bên cạnh đó năm 2022 sẽ có sự tiêu pha nhiều về tiền bạc đi lại học tập cũng như thi cử.
2. Vận hạn tuổi mậu tý năm 2022 nữ mạng sinh vào mùa Hạ
Tháng 4: Điều cần lưu ý của quý cháu sinh tháng này đó chính là sức khỏe không được tốt ra ngoài thì gặp bất lợi về mặt tiền bạc, tiền của chưa làm ra nhưng có sự tiêu pha nhiều cho cuộc sống.
Tháng 5: Xem bói tử vi tuổi Mậu Tý năm 2022 nữ mạng, quý cháu sinh vào tháng 5 chủ về sức khỏe suy giảm trong năm tới, dễ bị đau ốm, tiền bạc có sự tiêu pha nhiều. Ngoài ra, trong năm nay tình cảm gia đình của quý cháu không được tốt, gia đình thiết đi hòa khí.
Tháng 6: Tình cảm gia đình không được hòa hợp, thường xuyên xảy ra xích mích giữa các thành viên. Ngoài ra trong năm tới có sự tiêu pha nhiều về tiền bạc, cần chú ý tới sức khỏe.
3. Xem bói tuổi mậu tý năm 2022 nữ mạng sinh vào mùa Thu
Tháng 7: Việc học hành giảm sút, do ảnh hưởng của chuyện tình cảm yêu đương. Ra ngoài, thì gặp bất lợi về sức khỏe, có thị phi đưa tới.
Tháng 8: Quý cháu sinh vào tháng này chủ về việc học tập không được tốt bị ảnh hưởng bởi chuyện tình cảm. Bên cạnh đó, theo dự đoán của tử vi tuổi tý 2008 năm 2022 nữ mạng nếu xuất hành xa thì sức khỏe không ổn định, và gặp phải chuyện thị phi.
Tháng 9: Trong năm 2022, quý cháu sinh vào tháng 9 sẽ gặp khó khăn trong chuyện học tập. Ra ngoài ngoại giao bất lợi, sức khỏe không được đảm bảo, gặp chuyện thị phi.
4. Tử vi tuổi Mậu Tý năm 2022 nữ mạng sinh vào mùa Đông
Tháng 10: Điều đặc biệt cần lưu ý tới quý cháu sinh tháng này trong năm tới nên chú tâm vào việc học hành không nên để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng việc học. Ngoài ra chú ý gia đạo có thể có tang sự trong năm nay.
Tháng 11: Tử vi nữ 2008 năm 2022 cho biết năm nay chủ về một năm gặp nhiều bất lợi, việc học tập giảm sút, do ảnh hưởng của chuyện tình cảm yêu đương. Tình cảm gia đạo không mấy vui vẻ, có thể có tang sự trong năm tới. Ngoài ra sức khỏe không được ổn định, ra ngoài chú ý đi lại xe cộ cẩn thận.
Tháng 12: Quý cháu cần lưu tâm, chú ý tới việc học tập, chớ vì chuyện tình cảm yêu đương mà ảnh hưởng tới việc học. Ngoài ra chú ý, trong nhà có thể có tang sự trong năm.
Tổng kết tử vi chung tử vi tuổi Mậu Tý năm 2022 nữ mạng:
Đối với quý cháu tuổi Mậu Tý thì năm 2008 là một năm khá tốt. Việc học tập đạt được nhiều thành tích cao, tình cảm gia đình vui vẻ, hòa thuận. Tuy nhiên cần chú ý đi lại cẩn thận, đề phòng tai nạn xảy ra. Để đón một năm mới suôn sẻ, và gặp nhiều may mắn, thầy phong Thủy Duy Linh có một số gợi ý để hóa giải đi phần nào ảnh hưởng xấu, quý cháu nên dâng sao giải hạn đầu năm, hoặc đeo trang sức, đá quý màu xanh lá như Ngọc phỉ thúy,... hay màu đen như thạch anh đen, Thạch anh tóc tiên đen, Lam Bảo (Ngọc lam)… để kích cầu may mắn, hạn chế xui rủi xảy trong năm tới.
Nguồn: https://phongthuyso.vn/tu-vi-2022/tu-vi-tuoi-mau-ty-2008-nam-2022-nu-mang.html
Tumblr media
0 notes
harleynguyen · 3 years
Text
Thế nào là Phụ Nữ " BẤT AN" ?
Thật buồn rằng, phụ nữ luôn luôn bất an về bản thân mình.
Họ sợ rằng, sẽ luôn luôn có những phụ nữ khác xinh đẹp hơn, cướp người đàn ông của mình đi mất. Họ ghen tuông với nhau, mất kiểm soát, điên cuồng thẩm mỹ và làm đẹp để lờ đi một sự thật cơ bản rằng: khi một người ông lăng nhăng, đó chính là bản năng của anh ta, và một người không chống lại được bản năng vốn dĩ vì chưa đủ tình yêu ^^ .
Họ sợ rằng, bản thân chưa đủ thông minh và đảm đang để giữ chân một người đàn ông tài giỏi. Nói chuyện không đủ sâu sắc. Họ buồn, lo lắng, tìm tới những chuyên gia tư vấn " cách giữ chồng" . Mà quên mất điều rõ ràng : trong khi anh ta có GMAT 700, tốt nghiệp từ một trường Đại học danh giá.. hoặc là một doanh nhân thành đạt thì Họ chỉ biết đứng một chỗ nhìn anh ta bay mãi lên trời xanh.
Họ sợ rằng, ngoại hình chưa đủ đặc biệt để giữ lửa một anh chàng nổi tiếng với chiếc Jacket, hot như Elvis Costello :))) . Họ kiểm soát, họ giận hờn, họ kể lể với cả thế giới , kể cả list người tình của anh ta và cho rằng mình là nạn nhân. Rồi lại quên đi một điều: đàn ông chỉ là đàn ông, nổi tiếng cũng chỉ là đàn ông, anh ta vẫn phải bị so sánh cùng những người đàn ông khác về cách đối xử đúng mực với phụ nữ , vẫn phải chinh phục cho dù có là Elvis Presley :), sex thì dễ, yêu thì khó, với phụ nữ hiện đại năm 2021 liệu còn chấp vặt điều này ?
Vậy :) Làm sao để vượt qua nỗi "BẤT AN"?
Tôi - một cô gái 27t bình thường, đáng lẽ ra không có quyền bảo ai phải làm gì ^^ , với hàng tá chuyện tình cảm cũng không mấy suôn sẻ của chính mình.
Nhưng, thay vì ghen tuông khi người đàn ông của mình nhìn ngắm người phụ nữ khác, tôi đã cố gắng nhiều hơn để ĐẸP ... trong mắt chính mình :)))) và mặc kệ anh ấy gu thế nào, mỗi sáng thức dậy, ngắm mình trong gương, tôi cảm thấy mình xinh đẹp một cách tự nhiên và đương nhiên... tự tin nhất.
Phụ nữ ĐẸP không giành cho ai !
Tôi bắt đầu học hỏi, làm việc chăm chỉ rồi thăng tiến. Mức lương càng ngày càng khấm khá hơn , sau đó dành một phần lương nhỏ đầu tư vào một phòng tập gym. Từ một cô gái mũm mĩm, tự ti bước vào một shop quần áo nào đó rồi ....đi ra vì không vừa chiếc nào, 6 tháng sau với những bài HIIT bở cả hơi tai, 15kg đã biến mất như chưa từng tồn tại. Tôi biết mình đã ĐẸP hơn trước, đầy tự tin diện những bộ cánh của hotgirl .. Không ngoài dự đoán, người đàn ông bên cạnh tôi lúc đấy ....đã không còn nhìn ngắm những cô gái khác nữa mà chuyển sang nhắn tin làm quen luôn hihi tôi đùa đấy , bởi vì tôi đã nói lời chia tay với anh ta rồi . Tôi cũng không hiểu lý do vì sao lại thế, có chăng cũng là vì một buổi sáng thức dậy, tôi bỗng nhiên hiểu được câu nói để đời của Marilyn Monroe
Tôi ích kỷ, thiếu kiên nhẫn và đôi khi thiếu an toàn. Tôi phạm lỗi lầm, tôi đôi khi mất kiểm soát vào những giai đoạn khó khăn. Nhưng nếu anh không thể thích nghi với tôi lúc tôi tệ hại nhất thì rõ ràng, anh không xứng đáng được ở bên tôi lúc tôi khỏe mạnh và tỉnh táo nhất. — Marilyn Monroe
Phụ nữ TÀI GIỎI không thiếu sự lựa chọn <3
Vào một kỳ Giáng Sinh đặc biệt, tôi gặp lại một trong số những anh bạn cũ của mình. Gần 10 năm trôi qua, anh ta vẫn là một chàng trai tài giỏi. Còn tôi, không còn là cô bé đáo để " liếc mắt đưa tình" với ảnh để đùa giỡn ở hành lang lớp học nữa :)) mà là ở chỗ tất cả người lớn ai cũng biết rồi - là "quán rượu" , bạn nghĩ gì thế ??? kk. Dĩ nhiên, đời đôi khi cũng đẹp như một cuốn truyện ngôn l .. à không ! ngôn tình , vâng, chính là như vậy, chúng tôi fall in một thứ tình cảm gì đó giống giống tình yêu. Giữa chúng tôi, luôn có một vấn đề chính là đang sống ở hai thế giới khác nhau dù tâm hồn đồng điệu. Tôi là ai? Khi anh mãi bay lên trời xanh, đi đến chân trời kia, góc bể này để làm việc, đi công tác?Tôi?Chỉ là một quản lý cấp trung, làm việc ở một công ty vừa và nhỏ đến không thể phổ biến trong đất nước, họa chăng chỉ là " có danh" trong vùng.
Ừm, có lẽ là vì công việc, anh không dành cho tôi những tin nhắn có cánh hàng ngày, gặp nhau mỗi 3 tháng,và mỗi lần gặp nhau tôi lại được nghe anh kể về bản thân mình bằng nhiều thứ tiếng khác nhau ,không phải là tiếng Việt,anh cho rằng phụ nữ nói tiếng Việt sẽ không phù hợp với văn hóa của anh ?! :) Tất nhiên rồi, cũng chưa bao giờ hỏi " em dạo này còn sống không " ^^
Tôi vượt qua sự trống vắng trong tâm hồn những khoảng thời gian vắng anh bằng công việc, bỏ qua những phút "ghen tuông" khi tưởng tượng anh được "vây quanh" bởi những cô gái khác như lời anh kể bằng cách phát triển chiến lược kinh doanh cho đội nhóm của công ty, gặp gỡ những đối tác thành đạt khác để xây dựng "mạng lưới" cho riêng mình.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, mùa Hạ năm đó anh cũng đã tốt nghiệp Thạc Sĩ, vui mừng khôn xiết tôi chúc mừng anh. Không hiểu sao, anh lại không được vui trong cuộc nói chuyện lần đó. Vài ngày sau, anh nói rằng mình đã nộp đơn khắp nơi để tìm một việc làm khác nhưng chưa ai gọi cả, công việc từ trước khi tốt nghiệp đã hết hạn " thực tập ".
Chúng tôi ngừng nói chuyện sau đó không lâu, cũng chẳng hiểu vì sao như thế, sinh nhật năm ấy, đã có một chàng trai khác thức đến 1h đêm giúp tôi làm việc, và luôn nhớ " chúc tôi ngủ ngon. Tôi còn nhớ lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh về chàng trai ấy, anh nói với tôi đừng hối hận vì
" Once you drive the Mercedes, you will never want to go back to Honda again "
" Khi em đã leo lên Mercedes rồi, em sẽ không muốn quay trở lại chạy Honda nữa đâu "
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười và âm thầm xin lỗi anh nhưng không thể làm gì khác, chàng trai ấy là giám đốc trẻ của một công ty startup mà chúng tôi đang bỏ vốn chung, cũng có ít đồng vào ra từ vài công trình biệt thự " nhỏ nhỏ" trong thành phố. Đúng rồi ! tôi chỉ là con người thôi " Một khi đã leo lên xe Mercedes nội địa, tôi sẽ không muốn trở lại chạy Honda xuất khẩu nữa " :)
Elvis Costello cũng chỉ là đàn ông
Elvis Costello một ca sĩ - nhạc sĩ người Anh, đã từng giành vô số giải thưởng suốt sự nghiệp của mình, trong đó có Giải Grammy, và 2 lần được đề cử Brit Award cho nghệ sĩ nam xuất sắc nhất. Năm 2003, Elvis Costello cùng The Attractions được vinh danh tại Đại sảnh Danh vọng Rock and Roll"- Trích dẫn wikipedia
Ngoài cái cuộc đời lắm drama tình cảm của mình, thì tôi cũng có vài thằng em làm nghệ thuật. Các chú ấy chưa bao giờ " độc thân" và lúc nào tôi bắt gặp các " thánh" với một em nào đấy, tôi luôn né hỏi tên mà chỉ dám chào hỏi và khen bạn xinh. Trí nhớ của một " bà già" 27t kém cõi không thể nhớ mặt và tên của mấy chục bạn nữ xinh đẹp được :), khéo lại gọi sai thì các " thánh" lại thù tôi cả đời kkk.
Không khỏi tò mò, tôi hỏi các chú ấy " Bộ tụi mày không có rắc rối gì hả, rồi sao chia lịch nhớ tên?", chúng nó cười phá lên nói với tôi rằng " Con gái giờ cũng đủ loại lắm, nhưng tụi em chỉ thấy hai loại thôi, đó là loại dân mơ như chị, mơ mộng nhưng có gì đó vững chắc, hai là những cô gái sánh bước với tụi em chỉ vì danh tiếng và ham của lạ, tụi em cũng tìm kiếm đang tình yêu đích thực nhưng cám dỗ nhiều quá chị ạ". Nói đoạn, chú lại châm một điếu thuốc và kể với tôi về một cô crush đã yêu từ lâu nhưng người ta chưa yêu lại và lo lắng rằng người ta sẽ ngại với đường tình đầy oanh liệt của mình.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai " Chú em, cô gái thực sự yêu em sẽ không quan tâm đến quá khứ của em mà là hiện tại, liệu em đã giành đủ thời gian chân thành yêu cô ấy chưa ? Hay chỉ là vô ý để cho cô ấy thấy sự tài năng của em, làm cô ấy chú ý vì ngoại hình và danh vọng của em, thứ mà em đã thu hút những cám dỗ chứ không phải là người duy nhất em yêu. Nếu cô ấy đã là người đặc biệt, thì em cũng phải là một người đàn ông :)?
Vài tháng sau, tôi thấy thằng em của mình đăng tin về một cô gái đáng yêu nào đó với dòng cap " Chỉ yêu mình em" cùng nến và hoa. Từ dạo ấy, ngoài ca hát, cuối cùng chú cũng biết cách đầu tư cho một sự nghiệp vững chắc song song với đam mê để lo lắng cho người yêu.
Tôi thầm mừng cho chú em của mình và thả tim tấm ảnh thì nhận được tin nhắn " Cảm ơn bà chị " ^^Đúng vậy, làm phụ nữ phải nhận ra giá trị của chính mình, trải qua ngọt bùi cay đắng, cuối cùng tôi cũng nhận ra một điều :
ĐÀN ÔNG KHÔNG XẤU chỉ là PHỤ NỮ BẤT AN
Harley Nguyen
Tumblr media
1 note · View note
Text
Chu Minh dịu dàng quay đầu nói với cô, "Vợ ơi, anh đã tưởng tượng ra khung cảnh này lâu lắm rồi. Em ôm anh từ phía sau, chỉ bảo anh từng động tác, anh quay đầu nhìn em... Ối ối ối --"
Anh thảm thiết kêu lên, vì cánh tay vợ anh đang mạnh mẽ ép xuống, không chút nương tay tạo ra dáng xoạc chân tiêu chuẩn... Lúc ngồi xuống sàn, Chu Minh muốn rớt cả nước mắt.
Nhiếp Thanh Anh giật mình vì tiếng hét của anh, "Anh từng nghĩ đến cảnh này rồi hả?"
Chu Minh ngồi dưới đất, hai chân thành một đường thẳng. Anh đau đến nổi không dám hó hé gì, cả người cứng ngắc, toàn thân chỉ dựa vào tay của Nhiếp Thanh Anh đang đỡ lấy anh. Vợ nói chuyện mà hồn anh đã bay về nơi xa, giọng nói run rẩy, "Cảnh tượng anh mơ... không giống với bây giờ..."
Nhiếp Thanh Anh nhìn đôi môi trắng bệch của anh, cô nhẹ nhàng cúi xuống, gương mặt lành lạnh, chóp mũi khẽ cọ vào anh, dịu dàng an ủi tâm hồn Chu Minh.
Nhiếp Thanh Anh ngập ngừng, "Ông xã, anh có thể tiếp tục không?"
Chu Minh, "Đương nhiên."
Nhiếp Thanh Anh lo lắng ngổi xổm xuống cạnh anh, cô cũng nhìn ra vẻ mặt mất tự nhiên của anh, "Không thì thôi nhé? Anh cũng lớn tuổi rồi, vốn dĩ không phải là thời kỳ luyện múa tốt nhất. Gân cốt, eo, chân đều cứng cả rồi, cơ thể đã qua giai đoạn mềm dẻo. Lớn tuổi rồi đừng tự hành xác mình nữa."
Chu Minh, "..."
Lới tuổi rồi???
Lớn tuổi rồi??
Anh mới có 25 thôi nha!!!
Chu tam thiếu nghiêm túc ngẩng đầu, mỉm cười nhìn vợ với dáng vẻ vô cùng nhẹ nhõm. Anh nắm cằm cô, "Em nói mò gì thế? Anh sẽ để cho em nhìn thấy thân thể cường tráng của anh. Chồng em là lão hóa ngược đó nha!"
Ngay lập tức, "Ối ối ối --"
"A a a a cứu tôi với --"
"Vợ ơi cứu anh, đừng đụng vào anh mà --"
"Anh không học múa nữa, anh từ bỏ! Anh sai rồi mà Anh Anh, em tha cho anh đi --"
"Rắc rắc --" tiếng xương giòn tan vang kêu lên, Nhiếp Thanh Anh rút tay về không đụng vào anh nữa, mà cũng không dám đụng.
Chu Minh kêu la liên hồi, lúc được vợ dìu ra khỏi phòng tập, cả người yếu ớt như mấy bà đẻ. Anh ngồi xuống sofa, tu nước ừng ực, không dám giỡn nữa.
- Ngừng Nhớ Về Em
0 notes